Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1824


Chương 1824

“Thưa anh, tôi có thể hỏi anh vài câu được không?”, bấy giờ một phóng viên nhìn thấy Tiết Phi, nhanh trí đưa micro về phía anh ta.

“Xin… xin mời hỏi!”, Tiết Phi lần đầu tiên nói chuyện với phóng viên, vô cùng căng thẳng.

“Đây là đâu? Vì sao hoàng tử Birken lại đến đây? Ông ấy đến đây có phải là liên quan đến vụ hỏa hoạn xảy ra trước đây không lâu không?”, phóng viên cẩn trọng hỏi.

Hiển nhiên, phóng viên cũng không biết hoàng tử Birken đến đây làm gì.

Tiết Phi nghe vậy lập tức như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.

“Cô… Cô nói gì? Hoàng tử Birken? Người vừa rồi là hoàng tử Birken sao?”.

Anh ta thất thanh la lên.

Anh ta bỗng phản ứng lại.

Người vừa rồi… không phải chính là hoàng tử Birken đấy sao?

Anh ta còn nhớ mấy hôm trước Mã Hải bảo anh ta điều tra về hoàng tử Birken và công chúa Margarita. Anh ta không nghiên cứu gì nhiều về hoàng tử Birken, nhưng vẫn sai người tổng hợp một phần tư liệu gửi cho tổng công ty.

Anh ta chỉ đọc sơ qua tư liệu, ảnh trên tư liệu không phải chính là người vừa nãy hay sao?

Chuyện này là sao? Hoàng tử Birken lại chạy đến cầu xin Chủ tịch Lâm chữa trị?

Tiết Phi không màng nói chuyện với phòng viên đó nữa, vội vàng đẩy vệ binh ra, chạy vào trong.

Lúc này, hoàng tử Birken đang đứng trước mặt Lâm Chính nói gì đó, trên mặt đầy vẻ khẩn thiết cầu xin.

Lâm Chính lại tỏ ra bình tĩnh, vẫn yên lặng uống trà.

“Cậu Lâm, rốt cuộc cậu muốn thế nào mới đồng ý chữa trị cho con gái tôi?”, hoàng tử Birken đau khổ nói.

“Hoàng tử Birken, trước kia tôi đã chữa trị cho con gái ông, nhưng ông không tin tôi”, Lâm Chính nhún vai nói.

“Lúc trước là tôi ngu xuẩn, tôi quá ngu xuẩn! Cậu Lâm, cầu xin cậu cho tôi thêm một cơ hội. Chỉ cần cậu đồng ý chữa trị cho con gái tôi, cậu yêu cầu gì tôi cũng có thể đáp ứng”, hoàng tử Birken thành khẩn nói.

Nhưng dù vậy, Lâm Chính vẫn không lay động.

“Khốn nạn! Lúc này rồi mà anh còn làm lỡ thời gian của mọi người? Tôi nói anh biết, nếu anh không ngoan ngoãn chữa trị cho công chúa Margarita, tôi sẽ vặn đầu anh xuống làm bóng đá!”, một vệ sĩ không nhìn nổi nữa, phẫn nộ tiến tới, tóm cổ áo Lâm Chính gào lên.

Nhưng giây sau, Lâm Chính trở tay tóm lấy cổ tay hắn, sau đó dùng sức.

Rắc!

Tiếng động giòn tan vang lên.

“A!”, vệ binh đó gào lên thảm thiết, sau đó bị Lâm Chính nhẹ nhàng hất ra.

Người đó liên tục lùi về sau, suýt chút nữa không đứng vững, một bên cổ tay của hắn sưng lên, tím bầm.

Nhìn thấy cảnh đó, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Là võ công của Hoa Quốc!”.

“Không tin được!”.

Hoàng tử Birken sáng mắt lên, nhìn thấy chiêu đó của Lâm Chính, ông ta càng thêm tin lời Anna.

Nhưng… người ta đã quyết tâm thấy chết không cứu, chuyện đến nước này nên làm thế nào mới phải?

Đúng rồi, cô Anna!
 
Chương 1825


Chương 1825

Hoàng tử Birken đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội nghiêng đầu nói với trưởng thị vệ ở bên cạnh: “Mau mời cô Anna qua đây”.

“Vâng thưa điện hạ”, trưởng thị vệ gật đầu, đang định rời đi.

Nhưng Anna đã bước vào trước một bước.

“Cô Anna, cô đến rồi à? Tốt quá! Xin cô hãy khuyên thầy cô đi! Cô Anna, cầu xin cô!”, hoàng tử Birken vội tiến lên cầu xin.

Anna thấy vậy cũng vội vã tiến tới.

“Thầy…”.

“Cô cũng định khuyên tôi sao?”.

“Tôi…”, Anna không biết nên mở miệng thế nào.

“Bỏ đi!”, Lâm Chính lại xua tay, bình tĩnh nói: “Muốn tôi cứu cũng được, nhưng tôi có vài điều kiện, hoàng tử Birken đồng ý thì tôi sẽ chữa”.

Anna sững sờ khi nghe thấy vậy. Cô ta còn định nói thêm mà Lâm Chính đã đồng ý luôn rồi. Lại còn vô cùng dứt khoát. Lẽ nào…thầy Lâm luôn chờ đợi mình lên tiếng trước sao?

“Không thành vấn đề! Bác sĩ Lâm, chỉ cần cậu đồng ý ra tay thì dù là điều kiện gì tôi cũng đồng ý?”, hoàng tử Birken vội vàng nói.

“Hoàng tử điện hạ, nếu như cậu ta ra tay rồi mà vẫn không chữa khỏi bệnh cho công chúa thì chẳng phải hoàng tử sẽ chịu thiệt lớn sao?”, có người không nhịn được bèn lên tiếng.

“Nếu tôi không trị khỏi bệnh thì hoàng tử không phải thực hiện bất kỳ lời hứa nào hết”, lâm Chính nói thêm một câu.

Đám đông im lặng. Tự tin đến vậy sao?

“Bác sĩ Lâm, yêu cầu của cậu là gì?”, Birken vội vàng hỏi.

“Yên tâm đi, cũng không phải chuyện gì quá khó. Thứ nhất, tôi muốn hoàng tử lập tức nói Ramon của Hiệp hội xin lỗi Anna. Xin lỗi cả trên các kênh truyền thông và phương tiện thông tin đại chúng nữa. Rằng Anna không hề lấy trộm tài liệu của Hiệp hội. Tất cả đều là cố tình đổ oan cho cô ấy”, Lâm Chính nói.

“Điều này…bác sĩ Lâm. Thực sự xin lỗi. Ramon là người của Hiệp hội, tôi không thể nào ra lệnh được. Chuyện này…tôi e là rất khó thực hiện được…”, hoàng tử Birken tỏ ra khó xử.

“Có thể gây áp lực không?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi có thể tận dụng các mối quan hệ nhưng chưa chắc đã có hiệu quả”.

“Cũng được. Tôi hi vọng hoàng gia có thể lên tiếng chứng minh cho sự trong sạch của Anna. Nói với toàn bộ thế giới rằng tất cả là do Ramon đổ oan cho cô ấy”.

“Điều này không thành vấn đề”, hoàng tử mím môi.

Trên thực tế thì hoàng tử cũng rất tức giận trước hành vi của Ramon. Hoàng tử đã nghe được thông tin từ người của Hiệp hội rằng phần lớn các phương pháp điều trị của Ramon là đều lấy ra từ ghi chép nghiên cứu của Anan. Y thuật của anh ta không thể bằng Anna. Để có được sự trợ giúp từ hoàng thất, lấy được bản thảo của bác sĩ Howard, Ramon thậm chí không tiến hành nghiên cứu mà lấy công chúa ra để thử nghiệm, mặc kệ hậu quả nên mới dẫn đến chuyện này.

Hoàng tử vì chuyện này mà suýt nữa nổi điên.

“Bác sĩ Lâm, chuyện lần này hoàng thất chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm của Hiệp hội. Lúc trước tôi cân nhắc tới việc còn phải dựa vào Hiệp hội nên mới không lên tiếng. Nếu như bác sĩ Lâm Có thể chữa khỏi cho con gái tôi thì sau khi về nước tôi sẽ nhất định kiện họ ra tòa”, hoàng tử Birken đanh giọng.

Lâm Chính gật đầu và nói tiếp: “Thứ hai là tôi muốn mở một viện nghiên cứu Đông y”.
 
Chương 1826


Chương 1826

“Ở đây sao? Không thành vấn đề, tôi sẽ lập tức gọi điện tặng cả tòa nhà này cho thần y Lâm, giúp cậu mở viện nghiên cứu Đông y”, Birken mỉm cười nói.

“Không! Tôi không muốn mở ở đây”, Lâm Chính lắc đầu.

“Tôi muốn mở ở nước của hoàng tử! Tôi hi vọng hoàng tử có thể giúp tôi quảng bá về Đông Y. Tôi rất tự tin vào Đông y của Hoa Quốc. Do người dân các nước khác không tin nên tôi muốn truyền bá Đông y rộng rãi hơn”.

“Vậy sao? Không thành vấn đề. Để tôi lo!”, hoàng tử Birken vỗ ngực, hào sảng đồng ý.

“Chuyện thứ hai là liên quan tới việc chữa trị cho công chúa. Tôi hi vọng hoàng tử có thể mời các bên truyền thông, báo chí có tầm ảnh hưởng trên thế giới tiến hành phát trực tiếp. Để thế giới có thể tận mắt chứng kiến, Đông y không phải là phép thuật vô căn cứ”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Dứt lời, người trong phòng lập tức nhốn nháo. Tất cả đều nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt không dám tin.

Anna cũng há hốc miệng, cả người hóa đá.

“Trực tiếp sao?”, hoàng tử cũng vô cùng kinh ngạc: “Khi nào?”

“Thời gian là 7h tối đi. Hoàng tử đưa công chúa tới đây. Tôi sẽ chữa trị cho công chúa. Ngày mai có thể chạy nhảy bình thường rồi. Ngoài ra, còn nói với truyền thông, bệnh mà Hiệp hội không chữa trị được thì tôi sẽ chữa trị. Hiệp hội bó tay tôi đều chữa. Tóm lại là tôi chữa được hết. Vì đó là Đông y”, Lâm Chính vô cùng tự hào.

Tất cả đều sững sờ nhìn Lâm Chính. Họ bị sốc khi nghe Lâm Chính nói vậy. Phát trực tiếp sao? Có tự tin quá không vậy? Nếu như không cứu sống được thì khác gì trở thành trò cười cho thiên hạ? Đúng là một ván bài mà.

“Người đâu”, Birken bừng tỉnh, quay qua gọi.

“Hoàng tử!”

“Lập tức đi sắp xếp!”

“Vâng. Nhưng hoàng tử, người của HIệp hội nói công chúa có thể sẽ không thể cầm cự được qua nổi 6h”.

“Suýt nữa tôi quên mất, bác sĩ Lâm…”

“Không thành vấn đề. Lát nữa tôi sẽ kê thuốc cho công chúa uống, giúp độc tố không lan rộng ra thêm”, Lâm Chính nói.

“Có tác dụng không?”, Birken chần chừ, cẩn thận hỏi.

“Hay là hoàng tử đi nhờ người của Hiệp hội giúp đi”, Lâm Chính mỉm cười.

“Bác sĩ Lâm cứ nói đùa…”

“Mọi người đi sắp xếp đi”.

“Vâng hoàng tử”.

Nửa tiếng sau, một thông tin động trời lan khắp thế giới…

“Này, anh biết gì chưa. 7h tối này bác sĩ Lâm sẽ phát trực tiếp chữa bệnh”.

“Bác sĩ Lâm? Bác sĩ Lâm nào cơ?”

“Bác sĩ Lâm mà anh cũng không biết à? Chính là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng ở Hoa Quốc đấy!”

“Ồ…hóa ra là cậu ta à. Đương nhiên là tôi biết. Y thuật của thần y Lâm thần kỳ lắm. Thế nhưng đang yên đang lành sao lại phát trực tiếp vậy? Cậu ấy chữa bệnh cho nhân vật tầm cỡ nào sao?”

“Đương nhiên rồi. Nghe nói là chữa cho cô chúa của hoàng tử Birken của hoàng gia nước Y đấy!”

“Ôi trời. Thật à?”
 
Chương 1827


Chương 1827

“Chứ còn sao nữa. Nghe nói là hoàng thất nước Y và Hiệp hội nước Mễ khinh thường Đông Y khiến thần y Lâm tức giận nên mới nói là phát trực tiếp để cả thế giới biết đến sự lợi hại của Đông Y!”

“Thật à? Thần y Lâm cũng bá đạo quá!”

“Đúng vậy. Lần này nhất định sẽ khiến cho những kẻ có mắt không tròng biết thế nào là lễ độ!”

“Để cho họ mở mang tầm mắt!”

Thông tin được truyền đi, cả thế giới sục sôi. Nhất là Hoa Quốc. Các mạng truyền thông nhanh chóng bùng nổ. Tất cả các diễn đàn đều ghim tin tức này lên đầu trang.

Nhật báo Hoa quốc, thời sự Hoa Quốc, những nhà đài hàng đầu đều ngay lập tức cử người tới nước Mễ để đưa tin trực tiếp.

Trịnh Nam Thiên sau khi biết tin thì ngồi trong nhà bật cười ha hả. Mấy thầy thuốc đức cao vọng trọng của Yên Kinh lại chau mày, cảm giác thanh niên này bá đạo quá.

Hội trưởng hội Đông y của Hoa Quốc đã lên tiếng khen ngợi công lao lần này của thần y Lâm là hành động nghĩa hiệp, làm việc làm tạo phúc cho toàn bộ người dân trên thế giới. Cả hai nước đều chấn động rầm rầm.

Vương y Hàn Thành sau khi nhận được tin thì cũng đã lên tiếng nói rằng thần y Lâm là người có y thuật cao nhất mà ông ta từng gặp. Hiệp hội quốc tế không thừa nhận Đông y không chỉ là một sự sỉ nhục đối với Đông y mà còn là sự sỉ nhục đối với y học của Hàn Thành.

Ông ta vừa lên tiếng đã lập tức gây nên làn sóng phẫn nộ. Rất nhiều người thấy, hành động này của y vương Hàn Thành là đang bợ đỡ Đông y, bợ đỡ thần y Lâm.

Đương nhiên, những người ngạc nhiên nhất nằm ở Hiệp hội nước Mễ. Đặc biệt là Ramon. Sau khi biết tin thần y Lâm sẽ phát trực tiếp thì mặt anh ta xám ngoét. Những người khác mặt cũng trắng bệch giống anh ta.

Không có gì phải nghi ngờ. Chuyện này đã được truyền đi khắp ngành Y tế. Toàn bộ các diễn đàn đều đổ dồn sự chú ý vào Hiệp hội nước Mễ.

Nếu thần y Lâm thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho công chúa thì Hiệp hội này thật không biết giấu mặt đi đâu. Có lẽ là Hiệp hội Y tế Quốc tế sẽ phải đánh giá lại tổ chức này của nước Mễ, thậm chí còn phải xem là có phải nhà nước thiên vị cho họ hay không. Hiệp hội Mễ mỗi năm nhận được số kinh phí nghiên cứu cực lớn. Nếu như mà mất mặt thật thì số kinh phí sẽ bị cắt giảm một nửa. Đây là điều mà không một thành viên nào của Hiệp hội muốn cả.

“Cái thằng chết tiệt này. Tôi nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt. Cả những người của nước Y nữa, chắc chắn bọn họ sẽ hối hận. Tôi đảm bảo đấy”, trong phòng của Hiệp hội, Ramon tức giận đập bàn.

Jesse ở bên cạnh chỉ nhìn Ramon bằng vẻ mặt vô cảm: “Hội trưởng Ramon, tôi cảm thấy giờ anh nên nghĩ cách để giải thích với bên trên đi thì hơn. Tôi nghĩ bọn họ sẽ nhanh chóng cử người tới nói chuyện với anh thôi!”

Ramon nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên sự hận thù. Anh ta trừng mắt với Jesse và gào lên: “Jesse. Anh đang cười vào mặt tôi đúng không. Anh cút ra ngoài! Ngay lập tức!”

Jesse do dự, nhìn Ramon và quay người đi ra ngoài.

Jesse vừa đi khỏi thì điện thoại của Ramon đổ chuông. Nhìn thấy số điện thoại, Ramon mặt cắt không ra máu.



Tô Nhu, Lạc Thiên đều tan làm sớm, cầm máy tính đi xem trực tiếp. Mã Hải cũng cho nhân viên nghỉ làm sớm một tiếng về nhà xem.

Yên Kinh. Nhà họ Lương.

“Chỉ, chị đợi xíu, muộn thế này rồi chị còn về làm gì. Không phải chị nói là dạy em võ công sao?”, Lương Tiểu Điệp thở hổn hển, chạy ra sân.

Nhưng Lương Huyền Mi mặc kệ, chỉ vội vàng lao vào mở máy tính và xem phát trực tiếp. Lương Tiểu Điệp liếc nhìn màn hình máy tính và cười khổ: Chị vội về như vậy là để xem cái anh chàng bác sĩ này á?”
 
Chương 1828


Chương 1828

“Không được nói linh tinh”, Lương Huyền Mi dằn mặt với Lương Tiểu Điệp.

Lương Tiểu Điệp sợ hết hồn, vội lắp bắp: “Chị, em lớn bằng từng này rồi, chị chưa bao giờ nổi đóa với em như vậy đấy…Hôm nay sao thế…”

Lương Huyền Mi giật mình, vội hít một hơi thật sâu điều chỉnh tâm trạng: “Tiểu Điệp, ngồi xuống nghiêm túc xem đi”.

“Chị, không phải chị là fan của thần y Lâm đấy chứ? Em đi làm ấy, có nhiều người là fan của anh ta lắm. nói là người gì đâu mà đẹp trai. Thế nhưng em không thích anh ta, chẳng có khí chất gì cả”.

“Y thuật của anh ta không tốt sao?”, Lương Huyền Mi hỏi ngược lại.

“Em có hiểu gì về Đông y đâu”

“Không hiểu cũng ngồi xuống”

“Thôi….được”, Lương Tiểu Điệp khóc dở mếu dở nhưng vẫn ngồi xuống.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Trên khắp các con đường lớn nhỏ của nước Mễ đã có rất nhiều bảo vệ được điều động. Bọn họ lấy lấy trung tâm là căn hộ số 111, xếp thành hàng rất có trật tự. Vòng ngoài nữa là truyền thông tới từ khắp nơi. Tất cả vừa xuống máy bay đều chạy tới đây. Ngoài ra thì còn có một lượng lớn người dân tới xem. Giao thông bị tê liệt. Cảnh sát đành phải tới để đảm bảo an ninh.

6h50 phút, cùng với Anna, hoàng tử Birken cùng với một nhóm bác sĩ hộ tống công chúa đưa tới y quán của Lâm Chính.

Lâm chính đã chuẩn bị xong xuôi. Anh liếc mắt nhìn các đầu ống kính được xếp trong căn phòng và gật đầu nói với hoàng tử: “Có thể bắt đầu rồi”.

Các trang mạng và phương tiện truyền thông chính của các nước đều bắt đầu tranh nhau truyền hình trực tiếp.

Hàng trăm triệu con mắt dính vào màn hình máy tính, điện thoại, hoặc tivi.

Trong cửa hàng ở số 111.

Lâm Chính chuẩn bị một chiếc giường gỗ sạch sẽ rồi đặt công chúa Margarita đã hôn mê lên giường bệnh.

Lúc này, sắc mặt cô bé vô cùng tiều tụy, không còn chút máu nào, dường như đã gầy đi khá nhiều, khiến người ta nhìn mà đau lòng. Mái tóc màu vàng của cô bé lúc này cũng trở nên xơ xác.

Anna mặc blouse trắng giúp đỡ ở bên cạnh, làm một số công tác chuẩn bị. Lâm Chính vén tay áo của Margarita lên, không ngừng ấn vào mu bàn tay cô bé, một lát sau lại bắt đầu mát xa bụng dưới.

Những người đứng xem bên cạnh thầm nhíu mày…

“Hoàng tử, công chúa là người của hoàng gia, bây giờ trước mặt toàn thế giới mà cậu ta làm vậy với công chúa… thì hoàng gia sẽ mất hết thể diện”, người ở bên cạnh nói với hoàng tử Birken.

“Cậu ta đang chữa bệnh cứu người, lúc này còn suy nghĩ những chuyện đó làm gì? Cái tôi cần là một Margarita khỏe mạnh nguyên vẹn, những chuyện khác tôi không quan tâm”, hoàng tử Birken nghiêm túc đáp.

Người kia nghe thấy thế thì không khuyên nữa.

Sau khi mát xa một lát, Lâm Chính liền nhón châm bạc, thổi một hơi vào nó.

Chỉ thấy chiếc châm bạc vốn bất động kia bỗng nhiên khẽ rung lên.

Giống như cánh của con chuồn chuồn, nó rung lên rất nhanh, thậm chí còn nhìn thấy không ít tàn ảnh.

Những người có mặt thì thấy bình thường, nhưng không ít người trong ngành đang quan sát cảnh tượng này qua màn hình trực tiếp lại biến sắc kinh hãi.

Trong đó có Y Vương Hàn Thành.
 
Chương 1829


Chương 1829

“Lẽ nào đây là… Huyền Hành Châm thất truyền đã lâu của Hoa Quốc?”, Y Vương Hàn Thành kinh ngạc kêu lên.

Những học sinh ở bên cạnh sửng sốt, đồng loạt quay sang nhìn ông ta.

“Huyền Hành Châm là cái gì hả thầy?”, có người dè dặt hỏi.

“Là một loại châm pháp cổ của Hoa Quốc, trước kia khi đi du lịch ở Hoa Quốc, tôi từng nghe một bác sĩ Đông y già nói tới lúc hai bên giao lưu. Bộ Huyền Hành Châm Pháp này chắc là đã có lịch sử 2000 năm. Lúc đó là thời Tây Hán ở Hoa Quốc, dân gian có một bác sĩ tên là Huyền Du Tử, ông ta mất 30 năm để đi khắp Hoa Quốc, học tập thuật châm cứu, cuối cùng thu thập sở trường của mọi người, sáng tạo ra bộ Huyền Hành Châm Pháp này. Châm này có thể giúp thần kinh và mạch máu của cơ thể người có sự cải thiện rất lớn. Nếu tôi đoán không nhầm, thì thần y Lâm muốn dùng bộ châm pháp này để thanh lọc độc tố trong người bệnh nhân”, Y Vương Hàn Thành lạnh lùng nói.

“Thật sao?”.

“Không ngờ Hoa Quốc lại có châm thuật lợi hại như vậy”.

Đám học sinh đều cảm thán.

“Hừ, vậy có là gì chứ? So với châm thuật của người dân nước ta vẫn còn kém xa. Lần trước nếu không phải thầy của chúng ta sơ ý, thì sao đến lượt thần y Lâm này chứ? Nếu bây giờ là thầy chúng ta chữa bệnh cho cô công chúa kia, thì cô ấy khỏi bệnh từ lâu rồi”, một học sinh không phục nói.

“Đúng, thuật châm cứu của Hàn Thành chúng ta mới là lợi hại nhất, y học Hàn Thành chúng ta có quá nhiều bác sĩ Đông y giỏi. Chờ một thời gian nữa, thầy lại đến Hoa Quốc, chắc chắn sẽ cho tên thần y Lâm kia biết sự lợi hại của y học Hàn Thành!”.

“Đúng vậy”.

“Chắc chắn thầy sẽ đánh bại anh ta”.

“Châm cứu của chúng ta mới là chính thống”.

Đám học sinh ai nấy tâm trạng kích động, nhao nhao nói.

Y Vương Hàn Thành im lặng, một lúc lâu vẫn không nói câu nào.

Nhưng ở Hoa Quốc.

Lúc này có rất nhiều bác sĩ Đông y cao tuổi đang lệ nóng quanh tròng.

“Huyền Hành Châm! Huyền Hành Châm! Tôi còn có thể tận mắt nhìn thấy Huyền Hành Châm Pháp! Trời ơi, châm pháp do tổ tiên truyền lại vẫn chưa mất! Vẫn chưa mất!”, có ông lão quỳ sụp trước màn hình tivi, không ngừng lau nước mắt.

Con cái ông ta ở bên cạnh đều rất kinh ngạc.

Trong ngôi nhà tranh ở tỉnh Hoài Thiên.

Liễu Như Thi đang sắc thuốc cũng yên lặng theo dõi buổi truyền hình trực tiếp.

Bà lão đang nằm trên ghế bỗng ngồi phắt dậy, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Sao thế bà?”, Liễu Như Thi tỏ vẻ khó hiểu.

Bà lão nhìn màn hình tivi một lúc lâu, rồi mới bật cười chua chát.

“Thần y Lâm này… quả nhiên không đơn giản…”

“Vậy sao?”, Liễu Như Thi vẫn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Sau khi thực hiện Huyền Hành Châm, liền thấy Lâm Chính đâm vào bụng công chúa Margarita một cách thật cẩn thận.

Anh đâm tổng cộng bảy châm vào vùng bụng.

Có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt công chúa Margarita vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo.
 
Chương 1830


Chương 1830

Nhưng vẫn chưa kết thúc, Lâm Chính tiếp tục thi triển châm bạc, đâm đầy cánh tay, bả vai, và hai chân của công chúa.

Lúc này toàn thân công chúa Margarita cắm đầy châm bạc, chắc phải hơn 100 cây châm, nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ.

Không ít người nước ngoài đang xem truyền hình trực tiếp đều kêu lên kinh ngạc hoặc chửi thề.

“Trời ạ, cậu ta đang ngược đãi trẻ em sao?”.

“Thật không thể tin được! Đây là Đông y của Hoa Quốc sao? Điên thật rồi!”.

“Tôi nhìn thôi đã thấy đau rồi!”.

“Cách này thực sự có hiệu quả sao?”.

Rất nhiều người bày tỏ sự hoài nghi trên mạng, thậm chí có người còn la ó yêu cầu dừng buổi truyền hình trực tiếp này lại. Theo bọn họ thấy, đây chẳng khác nào hiện trường của tà giáo.

Hoàng tử Birken cũng cảm thấy vô cùng áp lực.

Vệ sĩ ở bên cạnh cầm một chiếc điện thoại tới đưa cho ông ta.

Hoàng tử Birken nhìn màn hình hiển thị, không dám chậm trễ, lập tức nghe máy.

“Bố”, ông ta nhỏ giọng nói.

“Lập tức dừng việc trực tiếp lại!”, bên kia điện thoại là một giọng nói uy nghiêm.

“Bố, đây là cách duy nhất có thể cứu Margarita, con không thể bảo bọn họ dừng vào lúc này được”, hoàng tử Birken vội vàng đáp.

“Con có biết như vậy sẽ khiến hoàng gia mất sạch thể diện không hả? Bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, công chúa của chúng ta bị người ta cắm đầy châm! Đây chính là ngược đãi! Thật là hoang đường!”.

“Bố, bố không nên có thành kiến với Đông y Hoa Quốc! Bọn con đang cứu nó!”.

“Nhưng con không thấy bây giờ nó đang rất đau đớn sao?”.

“Đây chỉ là tạm thời, nếu sự đau đớn tạm thời có thể giúp nó sống được, thì con nghĩ cũng đáng!”.

“Birken, con dám cãi lời bố?”.

“Bố, con không có ý gì khác, con chỉ… muốn cứu con gái con, cầu xin bố hãy để buổi trực tiếp này được tiếp tục”, trái tim hoàng tử Birken như muốn tan nát.

Ông ta có thể phớt lờ những lời đồn thổi của cả thế giới, nhưng không thể chịu đựng được sự chất vấn nghi ngờ của người nhà. Nếu ngay cả người nhà cũng không ủng hộ, thì ông ta lấy đâu ra dũng khí để buổi điều trị này được tiếp tục?

“Vậy là con nhất định muốn việc hoang đường này tiếp tục sao?”.

“Bố, đã không thể dừng được nữa rồi!”.

“Vậy sao…”

Bên kia điện thoại im lặng, một lúc sau mới có âm thanh.

“Nếu để xảy ra bê bối, con biết nên làm thế nào chứ Birken?”.

Hơi thở của hoàng tử Birken như nghẹn lại, sau đó đanh mắt nhìn công chúa Margarita. Một lát sau, ông ta hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: “Bố yên tâm đi, nếu chuyện này thực sự không thể cứu vãn… con sẽ từ bỏ thân phận hoàng gia…”

“Đây là một ván cược lớn… hy vọng… con có thể thắng!”, người ở đầu bên kia trầm giọng nói.

Birken cụp mắt xuống, nói đầy chua chát: “Bố, con nghĩ… đối với thần y Lâm, đây… cũng là một ván cược lớn…”
 
Chương 1831


Chương 1831

Sợ các khán giả không hiểu gì về Đông y, một số kênh tivi chính còn mời các chuyên gia đến giảng giải.

Ví dụ như thông tấn xã của thời báo nước Mễ đã mời bác sĩ của y quán Đông y nổi tiếng nhất phố người Hoa Kim Sơn.

Bác sĩ Đông y này khoảng 40 tuổi, tên là Hạnh Thủ Tùng. Anh ta hành nghề y ở phố người Hoa Kim Sơn từ năm 25 tuổi, mở y quán được gần 20 năm, cũng coi như có chút danh tiếng ở khu vực Kim Sơn, mặc dù những người đến chỗ anh ta khám bệnh hầu hết là người Hoa, còn đại đa số người Mễ vẫn không thể chấp nhận Đông y.

“Anh Hạnh, anh có thể giảng giải cho chúng tôi nghe, tại sao anh Lâm này lại phải cắm đầy châm bạc trên người công chúa Margarita không? Như vậy liệu có tàn nhẫn quá không?”, phóng viên của thời báo cầm micro hỏi.

“Thực ra mọi người đã hiểu lầm rồi, bác sĩ Lâm là đang châm cứu cho công chúa Margarita. Loại châm bạc mà cậu ấy dùng cực kỳ mảnh nhỏ và mềm mại, nó khác hoàn toàn loại kim tiêm mà chúng ta dùng hàng ngày. Đâm nó vào cơ thể thì chỉ cảm thấy ngứa, chứ thực ra không hề đau”.

Có lời giải thích của Hạnh Thủ Tùng, những người đang ù ù cạc cạc cũng coi như hiểu ra.

Nhưng chỉ dựa vào châm bạc mà có thể chữa được bệnh, ít nhiều cũng có chút thần kỳ.

Cũng may Lâm Chính cũng không định dùng mỗi châm cứu để chữa bệnh cho công chúa Margarita.

Châm cứu xong, anh lấy một chiếc nồi đất sét, cho các loại thuốc đã chuẩn bị trước đó vào trong để sắc.

Một lát sau, anh liền ngồi ở bên cạnh sắc thuốc.

Lần sắc thuốc này mất hai tiếng.

Trong ống kính truyền hình trực tiếp, Lâm Chính cầm chiếc quạt giấy tự chế, không ngừng quạt lửa, lúc dừng lúc quạt. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, không còn hành động nào khác.

Lần này thì tất cả các khán giả trên toàn thế giới đều ngáp ngắn ngáp dài.

“Phối hợp với thuốc Đông y để chữa trị cũng là điều rất cần thiết, hơn nữa thuốc Đông y phải sắc xong uống luôn. Không thể không nói, kĩ thuật sắc thuốc của thần y Lâm đã đạt đến mức thành thạo nhuần nhuyễn”.

Hạnh Thủ Tùng mỉm cười giải thích.

Anh ta chỉ nói được mấy câu liền phát hiện mình không biết nên giải thích tiếp kiểu gì nữa.

Bởi vì sắc thuốc chẳng có gì để giải thích cả.

Nói những từ chuyên ngành quá thâm sâu cũng chưa chắc có người hiểu.

Một số người sau khi nhìn chằm chằm màn hình được một tiếng, cảm thấy quá vô vị, liền đổi kênh khác.

Trong phòng cũng phảng phất một mùi thuốc gay mũi, những người có mặt sao có thể chịu nổi mùi này? Ai nấy đều bịt mũi nhăn mày.

Nhưng không ai nói gì.

Chỉ có Ramon là bước ra khỏi đám người.

“Cậu Lâm, cậu cứ để mặc người bệnh nằm đó mà không quan tâm sao?”, Ramon trầm giọng nói.

“Ramon?”, Anna ngạc nhiên.

“Ồ, hội trưởng Ramon cũng đến đấy à?”, Lâm Chính ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên cười nói.

“Tôi đến đây từ đầu, nhưng biết khi bác sĩ chữa bệnh thì tối kị là có người làm phiền, nên mới không lên tiếng”, Ramon hừ một tiếng.

“Vậy tại sao anh lại làm phiền tôi vào lúc này?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.

“Bởi vì bây giờ cậu đang lấy tính mạng của bệnh nhân ra để trêu đùa! Tôi phải chỉnh đốn ngay hành vi của cậu!”, Ramon nghiêm giọng quát.

Lời nói của Ramon khiến các phóng viên tin tức đang có mặt đều trở nên hưng phấn, ai nấy chĩa ống kính về phía anh ta.
 
Chương 1832


Chương 1832

Những người chuẩn bị đổi kênh cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ramon.

Xem ra cuối cùng vở kịch cũng bắt đầu rồi.

Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Đầu tiên, tôi không hề lấy tính mạng của công chúa Margarita ra để đùa. Khi tôi chữa bệnh cứu người tuyệt đối sẽ không coi thường tính mạng của bất cứ bệnh nhân nào. Thứ hai, nếu tôi không ra tay, thì chắc là công chúa đã bị Hiệp hội Y tế các ông chữa cho mất mạng rồi, đúng chứ?”.

“Ồ!”.

Anh vừa dứt lời, xung quanh liền trở nên xôn xao.

Mọi người trên toàn thế giới đều kinh ngạc.

“Hiệp hội Y tế suýt nữa khiến công chúa Margarita mất mạng sao?”.

“Trời ơi, người của Hiệp hội Y tế trước giờ chưa từng công bố tin này ra ngoài!”.

“Đây là sự thật sao?”.

“Chúa ơi, đúng là không thể tin được!”.

Tất cả mọi người đều nhìn Ramon với ánh mắt kinh ngạc, đám phóng viên nhanh chóng nắm lấy cơ hội, vội vàng bước tới đặt câu hỏi.

“Nói dối! Nói dối! Cậu đang bôi nhọ! Đây là lời bôi nhọ lớn nhất thế kỷ này!”, Ramon cuống đến nỗi giậm chân bình bịch, không ngừng kêu lên.

“Bây giờ tôi không có thời gian tranh luận với anh. Ramon, hoàng tử Birken đang ở đây, người của Hiệp hội Y tế cũng đang ở đây, chúng ta có thể đối chất trực tiếp. Lúc các anh đưa công chúa Margarita đến chỗ tôi tình hình cô ấy thế nào, các anh đều biết rõ, tôi không thể vu oan cho anh được. Với tình trạng trước đó thì công chúa Margarita sẽ không thể gắng gượng qua 6 giờ, nhưng bây giờ đã sắp 9 giờ, anh đến sờ mạch của cô ấy đi. Cô ấy vẫn còn sống, như vậy còn chưa đủ chứng minh mọi chuyện sao?”, Lâm Chính vừa sắc thuốc vừa nói.

Ramon nghe thấy thế, sắc mặt vô cùng khó coi. Anh ta đanh mắt lại, lạnh lùng đáp: “Tuy trước đó bệnh tình của công chúa Margarita quả thực rất tồi tệ, nhưng không có nghĩa là chúng tôi đã bó tay hết cách!”.

“Vậy hay là bây giờ để Hiệp hội Y tế các anh chữa nhé?”, Lâm Chính cười nói.

“Cậu… bây giờ thì chúng tôi chữa trị kiểu gì? Ai mà biết được cậu đã làm gì công chúa Margarita, liệu có dẫn đến biến đổi bệnh lý gì không, chúng tôi không thể đoán trước được. Cậu đã khiến bệnh tình của công chúa trở nên tồi tệ hơn”, Ramon cắn răng, cố gắng giải thích.

“Vậy là hiện giờ các anh không thể chữa khỏi cho công chúa Margarita đúng không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Việc này…”, Ramon chần chừ.

Nhưng không chờ anh ta lên tiếng, Lâm Chính bỗng nhiên bật cười: “Thế này đi, chúng ta hãy đánh cược!”.

Mí mắt Ramon giật giật, cảm thấy không đúng lắm.

Nhưng xung quanh có bao nhiêu ống kính chĩa vào như vậy, anh ta biết lúc này không thể rụt vòi lại được, nếu không chính là chột dạ, mất hết mặt mũi.

“Tôi là người không thích đánh cược, nhưng nếu liên quan đến danh tiếng của Hiệp hội Y tế, thì một hội trưởng như tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được”, Ramon nhỏ giọng nói: “Cậu muốn cược cái gì?”.

“Rất đơn giản, tôi và anh cược xem tôi có thể chữa khỏi cho công chúa Margarita không”, Lâm Chính cười nói với Ramon.

Ramon giật thót trong lòng, sau đó nổi giận nói: “Cậu Lâm! Cậu đúng là hoang đường! Chúng ta là bác sĩ, sao có thể lấy tính mạng của bệnh nhân ra để đặt cược chứ? Lương tâm nghề nghiệp của bác sĩ Hoa Quốc các cậu là như vậy sao?”.
 
Chương 1833


Chương 1833

“Anh Ramon, tôi không lấy tính mạng của công chúa Margarita ra để đặt cược với anh. Bởi vì theo tôi thấy, chắc chắn công chúa Margarita sẽ được tôi chữa khỏi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Vậy cậu lấy gì để đánh cược với tôi?”, Ramon nhíu mày hỏi.

“Tôn nghiêm của Đông y Hoa Quốc!”, Lâm Chính bình tĩnh thốt ra mấy chữ này.

Chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng lại nặng tựa ngàn cân, đè lên người Ramon, khiến anh ta cảm thấy áp lực hơn gấp bội.

“Cậu không thể đại diện cho Đông y Hoa Quốc được”, anh ta vội kêu lên.

“Giờ phút này, tôi đang dùng y thuật của Hoa Quốc. Nếu tôi không chữa khỏi cho công chúa Margarita, thì không chỉ tôi bị chửi rủa, mà cả giới Đông y Hoa Quốc cũng vì tôi mà bị sỉ nhục. Trừ khi tất cả các ông thừa nhận, nếu tôi không chữa khỏi cho công chúa Margarita, các ông không được nghi ngờ Đông y Hoa Quốc. Nếu các ông làm được, thì tôi không thể đại diện, nếu các ông không làm được, không chặn được miệng lưỡi mọi người, thì tôi có thể đại diện”, Lâm Chính nói đầy hùng hồn.

“Cậu…”, Ramon á khẩu.

“Nếu hội trưởng Ramon không dám, thì hãy yên lặng đi, tôi phải chữa trị cho công chúa rồi”, Lâm Chính cười nói.

“Ai nói tôi không dám?”, Ramon bị chọc giận, phẫn nộ gào lên: “Vậy chúng ta chống mắt lên xem cậu có thể chữa khỏi cho công chúa không”.

“Nói vậy là ông đã đồng ý đánh cược sao?”.

“Đương… đương nhiên rồi”.

“Được, vậy chúng ta hãy nói về tiền cược đi”.

“Cậu muốn thế nào?”, Ramon trầm giọng hỏi.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không đưa ra yêu cầu quá cao đâu. Tôi chỉ hy vọng nếu anh thua, thì có thể đích thân xin lỗi học trò của tôi là cô Anna, bởi vì anh đã vu oan cho cô ấy”.

“Tôi không vu oan cho cô ta”, Ramon lập tức đáp.

“Sớm muộn gì chân tướng cũng được làm rõ, nhưng mục đích của tôi là muốn anh xin lỗi”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Hừ, không có lỗi thì cần gì phải xin chứ? Nếu đã vậy thì tôi đồng ý với cậu!”, Ramon lạnh lùng hừ một tiếng: “Nhưng nếu cậu không chữa khỏi cho công chúa Margarita thì phải làm sao?”.

“Ông nói đi”.

“Tôi muốn cậu quyên tặng vô điều kiện tất cả tài sản của tập đoàn Dương Hoa cho Hiệp hội Y tế nước Mễ chúng tôi dùng để làm kinh phí nghiên cứu y học”, Ramon nói.

Mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc.

“Tên Ramon này… độc ác quá đấy!”.

“Tập đoàn Dương Hoa là tập đoàn lớn có giá trị mấy chục tỷ tệ, hơn nữa bây giờ trước sự chứng kiến của toàn thế giới, nếu anh Lâm đồng ý thì lát nữa muốn phủi bỏ cũng không được”.

“Ramon thật là tham lam!”.

“Bác sĩ Lâm sẽ không đồng ý đâu”.

Nhiều người thầm nói.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính gật đầu cái rụp: “Không vấn đề gì! Quyết định thế nhé!”.

“Ôi Chúa ơi!”.

“Bác sĩ Lâm điên rồi!”.
 
Chương 1834


Chương 1834

“Cậu ấy đánh cược thật kìa”.

“Dương Hoa tiêu đời rồi”.

Không ít phóng viên kêu lên.

Các diễn đàn trên mạng lại càng chấn động.

Rất nhiều nền tảng phát sóng trực tiếp lập tức phân phó cho biên tập viên thêm trình tự.

Chẳng mấy chốc, mục bầu chọn liền xuất hiện bên dưới màn hình trực tiếp.

Bên đỏ: thần y Lâm.

Bên xanh: Ramon.

Bạn sẽ bình chọn cho ai?

Một bên đại diện cho Đông y Hoa Quốc.

Một bên đại diện cho nền y học hiện đại số một số hai trên thế giới.

Đây là một cuộc đối đầu mang tính lịch sử.

Tất cả mọi người bắt đầu nóng lòng mong chờ.

Ai cũng căng thẳng chờ đợi kết quả cuối cùng.

Margarita!

Đây đã được định trước là cái tên được vô số người quan tâm.

Bây giờ, tất cả mọi người lại đổ dồn sự chú ý về phía cô bé.

Hoàng tử Birken nhìn Lâm Chính với ánh mắt nóng rực.

Ông ta không biết bác sĩ Hoa Quốc trẻ tuổi này lấy đâu ra sự tự tin đó, nhưng lúc này, ông ta sẵn lòng tin tưởng anh.

Sự tin tưởng đến từ đáy lòng.

“Tôi chỉ cho cậu hai tiếng”, Ramon lạnh lùng nói: “Tôi không thể cùng mọi người chờ cậu một ngày, hai ngày, hay thậm chí là cả tháng được. Trong hai tiếng, cậu phải chứng minh phương án điều trị của cậu thực sự có hiệu quả, nếu không cậu chính là đồ lừa đảo, đang đùa giỡn tất cả mọi người”.

Anna nghe thấy thế liền nổi giận: “Ramon, anh thật là vô liêm sỉ! Bây giờ bệnh tình của công chúa tồi tệ như vậy, cho dù tập hợp các bác sĩ giỏi nhất trên thế giới, thì cũng không thể chữa khỏi trong vòng hai tiếng. Anh sợ bị thua, nên cố ý làm khó thầy Lâm sao?”.

“Tôi chỉ tùy việc mà xét thôi, cô Anna, xin hãy chú ý lời nói của cô”, Ramon phản kích.

“Anh…”, Anna tức điên lên, còn định nói gì đó, nhưng lại bị Lâm Chính ngắt lời.

“20 phút!”.

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngớ ra.

“Cậu nói gì cơ?”, Ramon nhíu mày nhìn Lâm Chính.

“Tôi nói là tôi chỉ cần 20 phút là có thể giúp công chúa Margarita bình phục”.

Lời nói của Lâm Chính khiến tất cả mọi người trong phòng đều há hốc miệng.

Vô số khán giả trước màn hình cũng kinh ngạc.

20 phút?

Là có thể chữa khỏi cho bệnh nhân khiến cả Hiệp hội Y tế nước Mễ bó tay ư?
 
Chương 1835


Chương 1835

Thế thì điên thật rồi!

Đây không còn gọi là y thuật nữa!

Đây là ảo thuật!

“Chém gió! Ngông cuồng! Thằng nhóc trẻ người non dạ!”, Dược Vương ở trong căn nhà tranh lắc đầu, không nhịn được bật cười: “Thần y Lâm này của chúng ta vẫn tự tin như ngày nào, 20 phút đã biết rõ loại độc trên người con nhóc người Tây đó sao? Trừ khi là Đại La Kim Tiên giáng thế, nếu không không ai có thể làm được”.

“Bà nhìn ra được bệnh của cô ấy sao?”, Liễu Như Thi ở bên cạnh mở to đôi mắt linh động, tò mò hỏi.

“Vọng văn vấn thiết, tuy cách lớp màn hình, nhưng nhìn sắc mặt bệnh nhân là bà có thể đoán được một chút. Tất cả gân mạch thần kinh trên người cô bé bị độc tố ăn mòn, độc cũng sắp ăn vào xương cốt. Nói thật, nếu đưa đến chỗ bà, thì bà cũng phải mất nửa năm đến một năm mới có thể chữa khỏi. Giải độc không phải là việc đơn giản, phải dùng châm bạc ép độc tố ra khỏi thần kinh, rồi dùng thuốc để thải ra ngoài. Việc này cần một quá trình lâu dài, nếu thần y Lâm nói là vài ngày thì bà còn tin, nhưng cậu ta nói 20 phút đã có thể làm được… thì đây chẳng phải là chém gió sao?”, bà lão cười nói.

“Nhưng cháu tin thần y Lâm”, Liễu Như Thi mỉm cười, đôi môi đỏ hơi nhếch lên: “Cháu cảm thấy y thuật của anh ấy… đã đạt tới cảnh giới khá cao, có lẽ chúng ta không thể dùng trình độ của mình để đong đếm được”.

“Cháu nói đúng, y thuật của cậu ta quả thực hơn bà, nhưng đây có thể coi là chuyện lạ, cậu ta không thể làm được, huống hồ cậu ta còn quá trẻ”, bà lão vẫn kiên trì với quan điểm của mình.

“Vậy chúng ta hãy cùng xem thế nào”, Liễu Như Thi mỉm cười nói.

Không ít người có cùng suy nghĩ với bà lão, hơn nữa đều là những người tinh thông Đông y.

“Quá ngông cuồng!”.

“20 phút? Hừ! Chắc chắn hơn chút không được sao? Nếu không làm được, chẳng phải Đông y Hoa Quốc chúng ta sẽ mất sạch thể diện?”.

“Quá kiêu căng ngạo mạn!”.

Rất nhiều người cằn nhằn trước màn hình.

Một số bác sĩ Đông y cao tuổi thì tức đến nỗi đập bàn không ngớt.

Trong đó có cả mấy người Lạc Bắc Minh và Tề Trọng Quốc.

Hầu hết người của Huyền Y Phái cũng đang theo dõi buổi trực tiếp này.

Tần Bách Tùng thấy Lâm Chính nói vậy, suýt nữa ngã lăn từ trên ghế xuống đất.

Giờ phút này, ngay cả Anna cũng cảm thấy Lâm Chính đã quá lời.

20 phút…

Lẽ nào y thuật của cả Hiệp hội Y tế không bằng 20 phút của Lâm Chính sao?

Chuyện này thật quá hoang đường.

Mọi người bàn tán xôn xao.

Ai cũng bị lời nói kinh người của Lâm Chính làm cho chấn động.

“20 phút? Được lắm! Cậu Lâm, đây là cậu nói đấy nhé, chúng ta sẽ lấy 20 phút làm thời hạn. Nếu sau 20 phút cậu vẫn chưa chữa khỏi thì tức là cậu thua. Đến lúc đó, cậu phải thực hiện lời hứa mà chúng ta vừa nói xong, hiểu chưa?”, Ramon vội vàng nói.

“Không vấn đề gì”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Vậy được, bắt đầu đếm ngược thời gian”, Ramon cười khẩy nói.
 
Chương 1836


Chương 1836

Ông ta vừa dứt lời, tất cả các diễn đàn trên mạng và các nền tảng trực tiếp trên toàn thế giới đều như bùng nổ.

“Không thể nào!”.

“Ngay cả Hiệp hội Y tế cũng không chữa khỏi được, lẽ nào y thuật Hoa Quốc có thể chữa khỏi trong 20 phút?”.

“Trừ khi cậu ta là Thượng Đế, là thần linh”.

“Có khi nào là cậu ta chẩn đoán nhầm không? Có lẽ đến bây giờ cậu ta vẫn chưa biết công chúa mắc bệnh lạ gì”.

“Rất có khả năng”.

“Cứ xem đi, trò hề lớn nhất thế kỷ sắp bắt đầu rồi”.

Cư dân mạng tranh nhau đăng status.

Cũng có rất nhiều người ủng hộ thần y Lâm, nhưng hầu hết là người Hoa Quốc.

Tất cả mọi người trong phòng đều chăm chú nhìn Lâm Chính.

Lòng bàn tay hoàng tử Birken ướt đẫm mồ hôi, mắt không dám chớp, nhìn Lâm Chính chằm chằm không rời.

“Có thể bắt đầu rồi”.

Lâm Chính nhìn ấm thuốc nói: “Anna, giúp tôi đổ thuốc ra cho nguội”.

“Vâng thầy”, Anna gật đầu, rồi đi tới.

Lâm Chính đi tới bên cạnh công chúa Margarita, bắt đầu rút châm ra.

Tay anh nhón lấy chiếc châm bạc ở vùng bụng công chúa Margarita, nhưng không rút ra ngay, mà ngón tay nhón chặt, vẻ mặt vô cùng tập trung.

Nếu ai đứng gần là có thể thấy chỗ ngón tay Lâm Chính dường như có từng luồng khí tức tỏa ra, theo châm bạc rót vào người công chúa.

Mất khoảng ba bốn giây, rồi Lâm Chính từ từ rút châm bạc ra.

Khi rút ra, chỉ thấy thân châm vốn có màu trắng bạc, nhưng lúc này đen sì như được nhuộm mực.

“Cái gì?”.

Rất nhiều người tỏ vẻ kinh ngạc.

Các phóng viên vội vàng chụp đặc tả cây châm.

Vô số bác sĩ Đông y nhiều tuổi đang ngồi trước màn hình nhìn thấy thế đều trố mắt ra.

Trong nhà tranh, bà lão đứng bật dậy, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng kinh hãi này.

“Sao thế bà?”, Liễu Như Thi nhìn bà lão, hỏi với vẻ kỳ quái.

Bà ta nhìn tivi chằm chằm, một lát sau mới thì thào nói: “Lẽ nào… đây chính là thuật châm cứu Quỷ Cốc Lưu trong truyền thuyết?”.

“Quỷ Cốc Lưu?”, hơi thở của Liễu Như Thi cũng không khỏi nghẹn lại, quay phắt sang nhìn màn hình.

Lâm Chính đã bắt đầu rút cây châm bạc thứ hai.

Y hệt như trước đó.

Khi rút ra, cả cây châm đen sì.

Lâm Chính đặt châm bạc đã rút ra vào một bát nước sạch đã được chuẩn bị sẵn ở bên cạnh.

Một lát sau, bát nước sạch chuyển sang màu đen.

Cảnh tượng này khiến mọi người không dám khinh thường nữa.
 
Chương 1837


Chương 1837

Anh cẩn thận rút từng cây châm bạc ra.

Vô cùng chăm chú.

Mọi người xung quanh cũng nín thở nhìn anh.

Cứ thế mất khoảng 15 phút, châm bạc đã được rút ra gần hết, chỉ còn một cây châm bạc được cắm ở trên trán công chúa.

“Anna, thuốc đã chuẩn bị xong chưa?”, Lâm Chính hơi th ở dốc, trán còn lấm tấm mồ hôi, ngoảnh sang hỏi.

“Xong rồi đây thầy”, Anna vội đáp.

“Cho cô ấy uống đi”, Lâm Chính nói.

“À vâng…”

Anna chần chừ một lát rồi vẫn bước tới, cố gắng bón cho công chúa uống hết bát thuốc đen sì, tỏa ra mùi gay mũi kia.

“Hoàng tử!”.

Người ở bên cạnh vội vàng nhìn hoàng tử Birken, dường như muốn ông ta ra tay ngăn cản.

Nhưng vẻ mặt hoàng tử trầm ngâm, khàn giọng quát: “Chờ đã! Không được làm càn!”.

Bọn họ nghe thấy thế chỉ đành án binh bất động.

Anna tiếp tục bón thuốc.

“Khụ khụ khụ…”

Hình như công chúa Margarita bị sặc, lập tức ho khù khụ, nôn ra rất nhiều thuốc.

“Thầy…”, Anna cuống quýt gọi.

“Tiếp tục cho uống, đừng dừng lại”, Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.

Anna nghe thấy thế chỉ đành gật đầu, tiếp tục rót thuốc vào miệng công chúa.

Ừng ực…

Bát thuốc nhanh chóng được rót hết vào bụng công chúa Margarita.

Người bên cạnh vội đưa khăn tới.

Anna Emma khẽ lau cơ thể của công chúa Margarita, dọn dẹp chỗ thuốc bị nôn ra.

Không ít người cau mày vì thực sự không thể hiểu nổi đây là linh đan diệu dược gì mà có tác dụng đến vậy.

Thế nhưng Ramon lại không quan tâm đ ến điều đó.

Lâm Chính tiếp tục quan sát coi như xung quanh không có ai. Thời gian chầm chậm trôi qua, hai mươi phút không phải là dài. Ramon nhìn đồng hồ mỉm cười, nói: “Cậu Lâm, còn hai phút nữa! Sau hai phút mà không thể khiến công chúa Margarita tỉnh lại thì cậu thua rồi! Thời gian dành cho cậu không còn nhiều nữa đâu!”

“Hai phút sao? Tôi muốn dùng nó để rút cây châm ra, thời gian có lẽ là đủ nhỉ?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.

“Ừm?”, Ramon cau mày đưa mắt nhìn cây châm bạc giữa trán công chúa Margarita: “Cậu có ý gì?”

“Anh nhìn là biết thôi”.

Lâm Chính giơ tay lên, cầm vào cây châm ở giữa trán sau đó đầu ngón tay khẽ miết cây châm.

Sau hành động đó của anh, cây châm cũng dần dần xoay chuyển, và cũng bởi hành động này của anh mà công chúa cũng có sự thay đổi.

Hơi thở của công chúa đột nhiên gấp gáp hơn, miệng cũng dần hé ra, sắc mặt bắt đầu hồng hào trở lại.
 
Chương 1838


Chương 1838

Mọi người mải chăm chú quan sát nét mặt của công chúa mà không hề biết có chuyện gì xảy ra.

Và đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên như nắm được cơ hội, anh rút cây châm một cách dứt khoát, nhanh gọn.

Roạt!

Cây châm được lấy ra.

“Oẹ!”

Công chúa đột nhiên ói ra một lượng lớn chất dịch màu đen. Đây chính là thứ thuốc lúc trước nhưng thuốc này so với trước đó rõ ràng không giống nhau, vì chất dịch này màu đen và sậm hơn màu thuốc trước đó, giống như nó đã bị pha thêm thứ gì đó vào vậy.

Không ít người xoa mũi cau mày liên hồi. Hoàng tử Birken căng thẳng bước lên trước vài bước nhưng không dám lại gần.

Không ai hiểu nổi rốt cục chuyện gì đang xảy ra.

Còn nhiều danh y nổi tiếng trước màn hình biến sắc, thẫn thờ nhìn công chúa Margarita bên trong màn hình, sau đó thở phào một hơi.

“Thuốc độc đã được giải!”, bà lão bên trong ngôi nhà tranh thất thần nhìn ti vi mà nói.

“Vậy…vậy là được giải rồi”, Liễu Như Thi có phần mông lung khó hiểu.

“Châm thuật của phái Quỷ Cốc quả nhiên danh bất hư truyền, huyền diệu tuyệt đỉnh, khiến cho người ta không thể nào nắm bắt. Quả thực xuất sắc! Có điều, điều khiến ta ngạc nhiên hơn cả đó là bát thuốc mà Lâm thần y sắc ra trên thực tế chỉ có tác dụng hỗ trợ, thứ lợi hại chính là thứ thuốc này…”, bà lão hạ giọng, nói.

“Lâm thần y hẳn là đã dùng những nguyên liệu quý hiếm để chế sắc ra được bát thuốc này?”, Liễu Như Thi hỏi.

“Chắc chắn rồi, nếu không thì chỉ dựa vào châm thuật của phái Quỷ Cốc thì không thể nào có hiệu quả nhanh như vậy được, thủ pháp sắc thuốc của Lâm thần y cũng vô cùng độc đáo! Nếu không có tài chế thuốc tài tình của cậu ta thì không thể nào phát huy được tác dụng nhanh như vậy!”

“Bà bà, bà cũng là cao thủ sắc thuốc, kĩ thuật sắc thuốc của Lâm thần y so với bà thì ở mức nào?”

“Ta so với cậu ta?”, bà lão liếc nhìn Liễu Như Thi rồi lắc đầu, mỉm cười bất lực: “Hoa Quốc chính là một đất nước lớn cổ xưa, ngoạ hổ tàng long, không thiếu nhân tài, bà bà của con có là gì chứ? Nếu nói ra thì ta cũng chỉ là một người dày công tôi luyện mà thôi”.

“Vậy còn Lâm thần y thì sao ạ?”

“Đạt tới đỉnh cao!”, bà lão điềm tĩnh nói.

Liễu Như Thi giật mình, không còn hỏi nữa.

Đây là lần đầu tiên cô thấy bà bà của mình đánh giá một người cao như vậy.

Bên trong căn phòng số 111 đường Pieterlen.

Sau khi nôn ói một hồi, công chúa Margarita lại nằm xuống giường.

Lúc này cô đang th ở dốc, hơi thở gấp gáp, sắc mặt cũng nhuận hơn.

Tất cả mọi người quan sát cô, cho dù là người có mặt ở hiện trường hay những người quan sát qua ống kính.

Tất cả đều coi trọng vào kết quả.

Ramon trừng mắt, tay nắm chặt. Hoàng tử Birken mòn mỏi chờ đợi.

Anna cũng sững người tại chỗ, thẫn thờ nhìn công chúa Margarita.

Chỉ nghe thấy Lâm Chính nói với giọng ôn hoà: “Công chúa Margarita, cô ổn chứ?”

Một câu hỏi đơn giản như muốn gọi công chúa tỉnh lại.
 
Chương 1839


Chương 1839

Hơi thở của công chúa dần ổn định hơn, thế rồi dần dần những người khác cũng không có động tĩnh gì nữa.

Hình như….chưa tỉnh lại.

Những người xung quanh kinh ngạc.

Ramon lại vui mừng ra mặt, hô lớn: “Không có tác dụng, không có tác dụng! Ha ha ha, người Hoa Quốc, mấy thứ y thuật rác rưởi của các người không hề có tác dụng với công chúa Margarita, ha ha ha…”

Bên trong căn phòng vang lên tiếng cười lớn của Ramon.

Những người xung quanh cũng không ngừng lắc đầu.

Hoàng tử như bị đả kích.

Trên mạng cũng như vỡ trận.

“Thật sự là không chữa được sao?”

“Sao có thể?”

“Tôi đã nhìn ra y thuật của Hoa Quốc từ lâu đã chẳng ra sao rồi mà”.

“Thật là đáng thương!”

“Lần này nền y thuật trung y của Hoa Quốc thật sự đã bị chà đạp!”

“Xong rồi, xong thật rồi!”

“Đồ đần này, đang yên lành, tự dưng phát trực tiếp làm gì?”

“Hắn muốn trở thành trò cười ở thế kỉ này đấy”.

“Ha ha ha, Hoa Quốc không ổn rồi!”

Vô số người buông lời mắng chửi, châm biếm, chế nhạo, người ở các nước khác nhau lại có thái độ khác nhau, còn phía Hoa Quốc thì đã bắt đầu mắng chửi Lâm Chính, thậm chí còn có người còn lên giọng muốn tới cổng công ty của Lâm Chính chặn đường đánh người.

Học viện Huyền Y Phái chìm vào im ắng.

Vô số danh y trong nước là giáo sư cũng đều im lặng.

Ramon quay đầu sang nhìn Lâm Chính, mỉm cười, nói: “Cậu Lâm, có phải chúng ta nên nói chuyện về làm thủ tục bàn giao quyền lợi của tập đoàn Hoa Dương như thế nào không nhỉ?”

“E rằng không cần đâu”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vì sao? Cậu muốn trốn nợ sao?”, Ramon cau mày.

“Tôi không định trốn nợ, mà ngược lại, tôi hi vọng anh đừng trốn nợ!”, Lâm Chính điềm tĩnh nói, sau đó chỉ về phía công chúa Margarita đang nằm trên giường.

Ramon giật mình, vội đưa mắt nhìn theo và mới phát hiện ra lúc này công chúa Margarita đang từ từ mở mắt…

Tất cả người trong phòng đều thẫn thờ.

Ai nấy nhìn chông chúa điện hạ mà ngừng thở ngay phút giây này.

Cảnh tượng kì tích này đã khiến mọi người phải kinh ngạc. Chỉ thấy công chúa mơ hồ nhìn tứ phía, có lẽ cô vẫn chưa biết đây là đâu, những người xung quanh này là ai, đôi mắt to tròn mang đầy ngờ vực, một lúc sau cô mới chú ý tới hoàng tử Birken và vội gọi hỏi: “Bố ơi…”

Hoàng tử Birken nghe tiếng gọi như thể tiếp xúc phải điện và lập tức phản xạ lại, ông ta vội tiến lên phía trước ôm chầm lấy công chúa Margarita.

“Con gái yêu của bố, con không sao rồi, tốt quá, tốt quá rồi!”

Nói rồi, đôi mắt hoàng tử Birken đỏ lên, nước mắt rơi lã chã.
 
Chương 1840


Chương 1840

Những người xung quanh chìm vào im lặng, không ai phát ra bất cứ âm thanh nào.

Còn những lời bàn tán trên mạng lúc này cũng yên ắng hơn bao giờ hết. Có lẽ rất nhiều người vẫn chưa thể định thần lại được.

Mãi cho tới khi nhiều người gõ từng dấu chấm hỏi lên thì cả cõi mạng im ắng kia mới lại bùng nổ.

“Tình thế xoay chuyển rồi sao?”

“Công chúa Margarita tỉnh lại rồi sao?”

“Trời ơi, rốt cục mình đang xem buổi phát trực tiếp gì vậy?”

“Đây là ma thuật sao?”

“Khí sắc của cô ấy trông còn tốt hơn cả mình nữa”.

“Trung y của Hoa Quốc, thật không thể ngờ!”

“Còn có gì mà người Hoa Quốc không làm được không?”

“Đây là y thuật thật sao?”



Tất cả mọi người xem buổi phát trực tiếp này đều sục sôi, không biết bao nhiêu kênh phát trực tiếp của người Hoa Quốc lúc này nổi lên hàng số “66666” kín màn hình.

Các diễn đàn bên ngoài lại càng sục sôi.

Trong hai mươi phút, công chúa Margarita quả thực đã được chữa khỏi!

Giây phút này, tất cả mọi người đều thầm công nhận về trung y.

Tất cả đều hiểu ra rằng trung y của Hoa Quốc không phải là tà y mà là thứ hữu dụng thực thụ.

Chí ít thì nó có thể chứng minh rằng người bị bệnh nhưng hiệp hội y học, nơi đại diện cho sức mạnh y học của nước Mễ lại không thể nào chữa trị được.

Niềm vinh hạnh này đủ để ghi chép vào sử sách.

Vô số người Hoa đang hoan hô trước hình, không biết bao nhiêu người tuôn trào nước mắt và không biết bao nhiêu người lại một lần nữa công nhận trung y.

Còn cánh vệ binh của vương thất bên trong và bên ngoài căn phòng đều kích động đến mức hưởng ứng nhiệt tình.

Anna che miệng cảm kích đến mức những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cô biết, sự lựa chọn của cô không hề sai!

Cô không nhìn nhầm người!

Trung y không phải là thứ y học tà ma gì!

Ramon đứng chôn chân tại chỗ, ngỡ ngàng nhìn cảnh hoàng tử Biken ôm chầm lấy con gái của mình mà đầu óc trống rỗng.

“Đây rõ ràng là loại y học lạ thường!”, người của hiệp hội y học cũng không nhịn nổi mà ca ngợi.

Mọi người đều định thần lại nhìn sang một người trong hiệp hội y học đang chủ động giơ tay vỗ tay.

Những người còn lại lần lượt bỏ những thứ trong tay mình xuống rồi lần lượt vỗ tay.

Bộp, bộp, bộp…

Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

Lâm Chính mỉm cười tỏ ý nói mọi người yên lặng, sau đó nhìn về phía Ramon vẫn đang còn thẫn thờ tại chỗ: “Hội trưởng Ramon, tôi tin rằng anh sẽ không quên món nợ đâu nhỉ?”
 
Chương 1841


Chương 1841

“Ramon, anh nên xin lỗi tôi!”, Anna định thần lại, lập tức gằn giọng.

Ramon gần như nghiến chặt răng, anh ta hằn học nhìn Anna, mười ngón tay nắm chặt.

“Sao? Hội trưởng Ramon, anh vẫn còn đứng đó làm gì? Lẽ nào anh hối hận rồi sao? Hàng trăm triệu dân trên toàn cầu đều đang nhìn đó, nếu anh muốn hối hận thì cũng được thôi, tôi lại không thể làm gì anh cả. Có điều, danh tiếng của hiệp hội y học này có lẽ cũng sẽ bị ảnh hưởng theo”, Lâm Chính mỉm cười, nói.

Ramon tức đến mức mặt mày đỏ gay, lúc này anh ta đã không còn biết nên nói gì mới phải. Xin lỗi ư? Vậy thì sẽ chẳng còn mặt mũi nào nữa, nhưng không xin lỗi thì cũng chẳng còn chút thể diện…

Lúc này, anh ta đã vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Ù ù, ù ù….

Đúng lúc này, điện thoạic ủa Ramon có cuộc gọi đến. Ramon sững sờ, vội lấy điện thoại ra.

“Ramon!”, bên kia đầu dây gần như vang lên tiếng thét.

“Ông…xin ông đừng giận…”, Ramon vội nói.

“Đừng giận sao? Bây giờ hiệp hội y học đã trở thành trò cười cho cả thế giới rồi, cậu còn bảo tôi đừng giận? Tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu xin lỗi thì cậu cút khỏi hiệp hội đi. Từ hôm nay trở đi, toàn bộ kinh phí hiệp hội y học cắt giảm một nửa”, giọng nói bên kia rõ vẻ phẫn nộ.

“Không, thưa ông, ông không thể như thế được”, Ramon cuống lên, vội nói, nhưng đối phương đã cúp máy từ bao giờ.

Ramon nhìn điện thoại trong tay mình với vẻ mặt thất thần.

“Ramon, nhìn bộ dạng của anh thì quả thực muốn nuốt lời rồi, anh thật khiến tôi quá thất vọng, mời anh lập tức rời khỏi đây! Vài ngày nữa tôi sẽ phái người tới đối chất ở toà án về việc anh vu khống học sinh Anna của tôi lấy trộm tài liệu của hiệp hội y học. tôi sẽ để toà án lấy lại công bằng cho Anna!”, Lâm Chính lắc đầu, lên tiếng.

“Cậu…”, Ramon tức tối, hận không thể lao lên xé xác người Hoa Quốc đáng ghét này đi.

Lúc này, anh ta đột nhiên nhớ ra gì đó nên bật cười lạnh lùng lên tiếng: “Bác sĩ Lâm, cậu có vẻ rất đắc ý nhỉ?”

“Tôi không thể đắc ý sao?”, Lâm Chính cười, hỏi.

“Đương nhiên, vì công lao chữa trị cho công chúa Margarita không phải của một mình cậu, cậu cũng dựa vào hiệp hội của chúng tôi”, Ramon nói.

Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều giật mình.

“Ồ? Ý của anh là gì?”, Lâm Chính hỏi lại.

Mọi người đều sửng sốt trước những lời Ramon nói.

Không phải là công lao của một mình Lâm Chính? Lẽ nào còn có công lao của người khác? Tính ra Anna cũng đã bỏ ra không ít công sức nhưng có thế nào cũng không đến lượt Ramon lên tiếng.

“Ramon, anh có ý gì?”, Anna bước ra lạnh lùng hỏi.

“Thật ra Hiệp hội Y tế chúng tôi đã chữa được bảy tám mươi phần trăm bệnh của công chúa Margarita, Đông y của Hoa Quốc các người chẳng qua chỉ đang điều trị phần còn lại của chứng bệnh mà thôi. Nói một cách chính xác, các người đã chiếm không ít lợi của Hiệp hội Y tế chúng tôi nên không chỉ có một mình cậu chữa trị cho công chúa Margarita mà Hiệp hội Y tế mới là người chữa trị cho cô bé”, Ramon nói.

“Gì cơ?”

Người xung quanh đều sững sờ với những lời của Ramon.

“Mau quay ống kính sang chỗ anh ta”.

Các phóng viên cũng vội vàng gọi quay phim đưa ống kính về phía Ramon.
 
Chương 1842


Chương 1842

Những người xem live stream đều rất kinh ngạc.

Đúng là không biết xấu hổ.

“Thế nên vẫn muốn chối cãi?”, Lâm Chính thở dài.

“Đây không phải là chối cãi, tôi chỉ muốn nói sự thật cho người ở cả thế giới biết”, Ramon nói.

“Sự thật không phải như vậy”.

“Vậy à? Vậy tôi hỏi cậu nhé cậu Lâm, cô Anna – học sinh của cậu trước kia làm việc ở đâu?”

“Tất nhiên là Sở nghiên cứu của Hiệp hội Y tế các anh”, Lâm Chính lạnh nhạt nói nhưng đã thầm đoán được ý đồ của Ramon.

“Ừ thì thế, cô ta đang làm việc trong Sở nghiên cứu của Hiệp hội Y tế, hơn nữa cô Anna cũng có chức vụ không thấp ở trong Sở nghiên cứu của chúng tôi nhỉ? Cô ta là phó hội trưởng Hiệp hội Y tế, quyền cao chức trọng mà”, Ramon mỉm cười nói.

“Ramon, anh muốn nói gì? Tôi đã không còn là người của Hiệp hội Y tế nữa, anh đừng có mà kéo tôi vào”, Anna cũng cảm thấy không ổn, lập tức lên tiếng.

“Nhưng cô từng làm việc trong Hiệp hội Y tế, chuyện này không thể thay đổi được”, Ramon cười mỉa.

“Chuyện… chuyện này có thể đại diện điều gì chứ?”, Anna hoảng hốt.

“Có nghĩa là cô có thể cung cấp cho cậu Lâm – thầy của cô thành quả nghiên cứu của Hiệp hội Y tế bất cứ lúc nào, nói cho cậu ta rất nhiều những lý luận và kiến thức nghiên cứu của Hiệp hội”.

Ramon bật cười nói: “Tôi nghĩ chắc vừa rồi mọi người đều đã nhìn thấy phương pháp và các bước chữa trị của cậu Lâm, cậu ta chỉ mất hai mươi phút để châm vào cây châm cứu lên người công chúa Margarati, cho cô bé uống một bát nước bẩn mà không biết là gì, để làm cho công chúa Margarati tỉnh lại. Ôi trời ạ, mọi người nói xem đây là y thuật? Thế này làm sao để tôi tin đây là y thuật? Tôi thà tin đây là trùng hợp còn hơn”.

Anh ta vừa dứt lời, rất nhiều người đều nổi giận.

Thậm chí còn có một làn sóng chỉ trích Ramon trên mạng.

“Không biết xấu hổ”.

“Có phải anh không thể để thua?”

“Đúng là hèn hạ!”

“Rốt cuộc cái tên Ramon này là thứ gì vậy?”

Liên tục có rất nhiều tiếng mắng chửi.

Thế nhưng mạng Internet lại không chỉ có thế, còn có không ít người tán đồng với quan điểm của Ramon.

“Tôi nghĩ Hội trưởng Ramon nói không sai, y thuật của người Hoa Quốc này đúng là quá kỳ diệu, có vẻ giống với ma pháp. Nhưng trong hiện thực không có ma pháp nên người Hoa Quốc này có thể chữa được cho công chúa Margarita chắc chắn đúng như Hội trưởng Ramon nói, anh ta cũng nhờ vào y học hiện đại, anh ta ăn cắp thành quả của Hiệp hội Y tế”.

“Đúng thế, trước kia cô Anna là Phó hội trưởng Hiệp hội Y tế, cô ta dễ dàng tiết lộ thành quả nghiên cứu bí mật của Hiệp hội cho người Hoa Quốc này”.

“Xét về mức độ nào đó, thật ra Hội trưởng Ramon nói không sai”.

“Tôi cũng nghĩ như thế”.

Những quan điểm này lập tức dấy lên sự bất mãn của các cộng đồng mạng Hoa Quốc, mà bên nước Mễ chắc chắn là đứng về phía Ramon, không lâu sau một cuộc đấu khẩu chưa từng có đã nổ ra trên mạng xã hội giữa hai bên.

Dư luận lại bị Ramon thao túng tâm lý…
 
Chương 1843


Chương 1843

Lâm Chính không ngờ tên Ramon này lại vô liêm sỉ đến mức này, nó đã vượt qua sự dự đoán của anh.

“Ramon, cậu đúng là không biết xấu hổ, tôi sẽ làm rõ chuyện này tại tòa án quốc tế, cậu Lâm chữa khỏi bệnh cho con gái tôi, không liên quan gì đến cậu. Cậu Lâm, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đứng về phía cậu”, hoàng tử Birken tức giận nói với Ramon, sau đó quay sang an ủi Lâm Chính.

“Không sao, tôi không để tâm chuyện này, dù Ramon muốn chối cãi thì cứ để anh ta chối cãi”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Thầy ơi…”Anna gọi.

“Anna, tôi tài trợ để cô thành lập một Sở nghiên cứu ở nước Y, tôi muốn bổ nhiệm cô làm Viện trưởng của Sở nghiên cứu, cô đồng ý không?”, Lâm Chính hỏi.

Anna sửng sốt, sau đó gật đầu: “Đương nhiên, nhưng… bên người nhà tôi…”

“Không sao, nếu cô muốn dẫn họ đến đó thì bất cứ lúc nào cũng được hoặc có thời gian cô có thể trở về thăm họ, tôi sẽ cho cô một kỳ nghỉ dài”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Vậy được chứ thầy”, Anna gật đầu.

“Hoàng tử Birken”, Lâm Chính lại quay đầu lại nói.

“Cậu Lâm, còn việc gì sao?”, hoàng tử Birken nói, trong lời nói còn có vẻ cung kính.

“Mặc dù công chúa đã tỉnh nhưng độc tố trong người vẫn chưa được thanh lọc hoàn toàn, cô bé vẫn cần được nghỉ ngơi, tiếp nhận quá trình điều trị tiếp theo. Tôi sẽ dạy cho Anna các phương pháp điều trị sau đó, đợi đến khi Hiệp hội Y tế bên kia thành lập, ông có thể đưa công chúa đến đó điều trị định kỳ mỗi tuần, ước chừng một năm công chúa sẽ hoàn toàn bình phục”, Lâm Chính cười nói.

Vừa nghe thế Anna hiểu ngay ý định của Lâm Chính.

Lâm Chính định lấy vương thất nước Y ra để làm chỗ chống lưng cho Anna.

“Cảm ơn cậu Lâm, sau khi Hiệp hội Y tế thành lập, tôi mong tôi có thể mang theo một phần lời chúc đến”, hoàng tử Birken cười nói.

“Tất nhiên, nếu hoàng tử đến, chúng tôi luôn chào đón”.

“Cảm ơn, người bạn của tôi”, hoàng tử Birken cười nói, sau đó nghiêng đầu: “Vệ binh”.

“Điện hạ!”

Một vệ sĩ Hoàng gia bên cạnh lập tức chạy đến.

“Lập tức chọn một mảnh đất trong vườn hoa Hoàng gia để xây dựng Hiệp hội Y tế”.

“Vâng thưa điện hạ”.

Vệ binh đó gật đầu rồi đi xử lý.

“Cậu Lâm, hãy để vương thất chúng tôi chịu toàn bộ chi phí xây dựng Sở nghiên cứu cho cho cậu. Đây là để tỏ lòng biết ơn tốt với sự giúp đỡ của cậu với con gái tôi”, hoàng tử Birken chân thành nói.

“Cảm ơn ông, hoàng tử điện hạ”, Lâm Chính gật đầu cười rồi giơ tay ra bắt tay với ông ta.

Các phóng viên lập tức quay lại cảnh này.

Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi người đều biết Sở nghiên cứu sắp được đặt tại thủ đô nước Y đã được liên kết với vương thất.

“Sở nghiên cứu và Hiệp hội Y tế không phân biệt Đông y hay Tây y, chỉ cần là nhân tài trong y học đều có thể gia nhập vào đó vô điều kiện. Đương nhiên, Hiệp hội Y tế vẫn có tiêu chuẩn tuyển dụng nhất định, đó là người có phẩm chất và tính cách tốt, chúng tôi không muốn một số kẻ xấu vô liêm sỉ và hèn hạ xuất hiện trong Hiệp hội Y tế”, Lâm Chính mỉm cười với ống kính.

“Cậu…”, Ramon tức đến mức đỏ cả mặt nhưng không nói được gì.

Dĩ nhiên anh ta biết Lâm Chính đang giễu cợt mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom