Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1764


Chương 1764

“Được”, Thành Chính gật đầu, sau đó lên tiếng: “Thưa quý tòa, thật ra Chủ tịch Lâm của chúng tôi luôn có hành vi trốn thuế, hơn nữa không phải một tháng mà là tháng nào cũng vậy. Con số rất đáng kinh ngạc, một số tiền khổng lồ! Nhưng trước kia anh ta xử lý rất tốt, chỉ có lần này sơ suất để lại sơ hở”.

Nói xong, Thành Chính lấy một tờ tài liệu từ cặp sách mang theo bên mình ra, đưa lên.

“Thưa quý tòa, đây là chứng cứ liên quan đến việc trốn thuế của Tập đoàn Dương Hoa mà tôi thu thập được. Ngoài nó ra, tôi còn có video bọn họ vận chuyển hàng hóa. Mỗi một hộp thuốc trong video đó đều không được liệt kê vào số lượng tiêu thụ của Dương Hoa. Khi báo cáo lên trên, tất cả đều biến thành thuốc không phù hợp chất lượng bị tiêu hủy, trên thực tế chúng đều được chuyển đi. Thưa quý tòa, tôi có thể cho mọi người xem đoạn video đó”, Thành Chính nói.

Mọi người đều kinh ngạc.

“Xin mời chiếu lên đi”, thẩm phán nghiêm túc nói.

Thành Chính lập tức tìm video trong điện thoại, chiếu lên màn hình lớn.

Trong nháy mắt, tòa án lại rộ lên xôn xao, tất cả sôi sục.

Trên video chiếu cảnh y hệt lời nói của Thành Chính.

Nhà máy dược phẩm dưới trướng Dương Hoa đúng là sản xuất thuốc và vận chuyển đi từng lô. Số thuốc đó… không hề được chuyển tới các tiệm thuốc ở các nơi…

“Nếu quý tòa không tin tôi, những người bên cạnh tôi đều có thể chứng minh. Bọn họ đều là nhân viên tầng trung của Tập đoàn Dương Hoa, cũng đã tiếp xúc với không ít thứ nội bộ công ty. Chúng tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm cho tất cả hành động và lời nói của chúng tôi!”, Thành Chính nghiêm túc nói.

Thẩm phán liếc nhìn những người đó, vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm túc.

Ông ta hít sâu một hơi, rơi vào trầm mặc.

Hùng Mẫn Sinh nhìn sang Lâm Chính, mỉm cười nói: “Bây giờ nhân chứng, vật chứng đã đầy đủ. Cậu Lâm, cậu còn gì muốn nói hay không?”.

Thành Chính này mới là sát chiêu mạnh nhất của đám người Phạm Lạc và Hùng Mẫn Sinh.

Thế này là định đẩy Lâm Chính rơi xuống địa ngục, mãi mãi không ngóc đầu lên nổi.

Tất cả mọi người ở đây đều nín thở, nhìn về phía Lâm Chính.

Chờ đợi xem anh có thể đưa ra lời giải thích hợp lý gì.

Nhưng… Lâm Chính vẫn trả lời một cách sống chết mặc bây.

“Tôi thật sự không thể nói…”.

“Thưa quý tòa, có thể tuyên án rồi”, Hùng Mẫn Sinh lắc đầu khẽ cười.

Người xung quanh đều thổn thức, vô cùng thất vọng.

Thẩm phán bình tĩnh nhìn chằm chằm Lâm Chính, thấy anh không có ý định tiếp tục lên tiếng, bèn cầm búa gỗ ở bên cạnh lên, định gõ búa tuyên án.

Đúng lúc đó, Thu Huyền Sinh mãi không nói gì cuối cùng cũng lên tiếng.

“Thưa quý tòa, có thể cho phép tôi hỏi nguyên cáo một câu trước khi tuyên án hay không?”.

Ông ta vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.

“Đương nhiên có thể”, thẩm phán gật đầu.

“Ông muốn hỏi gì?”, Phạm Lạc khẽ nhíu mày.

“Tôi muốn biết, vì sao cậu Phạm lại chiếm số tiền một tỷ tệ mà cậu Lâm bồi thường cho đoàn làm phim Chiến Hổ về cho riêng mình?”, Thu Huyền Sinh bình tĩnh nói.

Ông ta vừa dứt lời, Phạm Lạc và Văn Lệ biến sắc ngay tức khắc.

Hùng Mẫn Sinh cũng ngạc nhiên, nhìn về phía hai người, một dự cảm chẳng lành dâng lên…
 
Chương 1765


Chương 1765

“Ông nói cái gì? Một tỷ tệ nào? Tôi… tôi không hiểu! Tôi không biết ông đang nói gì cả!”, Phạm Lạc nhanh chóng hoàn hồn, ấp a ấp úng nói.

“Cậu Phạm, cậu quên rồi sao? Hôm qua cậu đích thân đến tập đoàn Dương Hoa, tiến hành thương lượng trong hòa bình về vấn đề hợp đồng của đoàn làm phim “Chiến Hổ”. Thực ra Chủ tịch Lâm đã ý thức được hợp đồng có vấn đề, nên đã bồi thường cho người của đoàn làm phim “Chiến Hổ”. Theo cách tính trên hợp đồng, thì khoản bồi thường này không đến một tỷ tệ, nhưng để bồi thường cho tổn thất của đoàn làm phim, cậu ấy đã bỏ ra hẳn một tỷ tệ. Ngoài khoản bồi thường ra còn là phí an ủi mấy trăm triệu tệ. Tôi vẫn luôn thấy rất tò mò, tại sao rõ ràng cậu đã lấy được khoản bồi thường rồi, nhưng vẫn muốn mang chuyện này ra tận tòa, công khai đối đầu với chúng tôi. Lẽ nào cậu đã nuốt hết một tỷ tệ kia rồi?”, Thu Huyền Sinh không nhanh không chậm đáp.

Ông ta vừa dứt lời, những người của đoàn làm phim “Chiến Hổ” đang dự phiên tòa đều như ngạt thở.

Đám người Thành Chính cũng vội vàng nhìn về phía Phạm Lạc, ai nấy vô cùng kinh ngạc.

“Vớ vẩn! Tôi… tôi nuốt một tỷ tệ đó lúc nào chứ? Không! Không đúng! Tôi không hề biết một tỷ tệ nào cả! Chủ tịch Lâm đưa một tỷ tệ cho tôi lúc nào? Sao tôi không biết?”, Phạm Lạc túa mồ hôi lạnh, vội vàng nói.

“Cậu Phạm, cậu không thừa nhận cũng không sao, ở đây có lịch sử chuyển khoản”, Thu Huyền Sinh nói.

“Lịch sử chuyển khoản thì có thể cho thấy điều gì chứ? Các ông chuyển tiền cho tôi, sau đó nói với tôi chuyện này, thì chẳng phải là tôi bị oan sao?”.

“Cậu Phạm, hôm qua sau khi nhận được một tỷ tệ, có phải cậu đã dùng thẻ ngân hàng không? Còn nữa, cậu có đọc tin nhắn thông báo nhận được một tỷ tệ không? Những việc này đều có thể điều tra được, thực ra lời giải thích của cậu rất miễn cưỡng”, Thu Huyền Sinh lắc đầu.

Phạm Lạc há miệng, không thốt nên lời.

Thu Huyền Sinh nói đúng.

Phạm Lạc không thể chối bỏ khoản tiền này.

“Cậu nhận một tỷ tệ của Chủ tịch Lâm thật sao?”, sắc mặt Hùng Mẫn Sinh sa sầm, lập tức hỏi.

“Tôi… tôi không có…”, Phạm Lạc không dám thừa nhận, cắn răng nhỏ giọng nói.

Chuyện anh ta dọa dẫm Chủ tịch Lâm chỉ có anh ta và Văn Lệ biết, nên khi nhận được tiền đương nhiên cũng không nói với người khác.

“Đồ ngu, đã lúc này rồi cậu còn không thừa nhận? Rốt cuộc cậu có cầm hay không? Mau nói cho tôi biết! Nếu không, tôi không biết nên đối phó thế nào đâu!”, Hùng Mẫn Sinh cuống lên, nhỏ giọng quát.

“Tôi… tôi thực sự không nhận mà…”, Phạm Lạc cũng cuống lên, nhưng rõ ràng không còn tự tin nữa.

“Phạm Lạc, nếu cậu đã cầm thì mau thừa nhận đi! Đây là cái bẫy của Chủ tịch Lâm, nếu cậu không nhanh chóng thoát ra, chỉ e cục diện sẽ có sự thay đổi”, Võ Nhân cũng nhỏ giọng nói.

“Ơ… Các ông làm ăn kiểu gì vậy? Tôi bảo các ông kiện Chủ tịch Lâm, sao ai nấy đều nhìn tôi làm gì?”, Phạm Lạc không thể hiểu nổi, dứt khoát không giải thích nữa, mà thay đổi chủ đề, gào lên.

Hai người nhíu mày.

Thực ra có hay không, bọn họ có thể nhìn ra được.

Tuy Phạm Lạc là diễn viên, nhưng hai người họ cũng là người lão luyện.

Huống hồ nếu không có chuyện này, thì sao Thu Huyền Sinh dám nói ra những lời như vậy chứ? Như vậy chẳng phải là tự bê đá đập chân mình sao?

“Phạm Lạc, tôi nói với cậu lần cuối, cậu mau thừa nhận chuyện này đi, nếu không tài khoản của cậu vô duyên vô cớ có thêm một tỷ tệ thì không thể giải thích được. Bọn họ điều tra tài khoản của cậu ngay tại tòa thì cậu không giấu được đâu!”, Hùng Mẫn Sinh lạnh lùng nhỏ giọng nói.

Toàn thân Phạm Lạc run rẩy, biết không thể ngụy biện được nữa, chỉ có thể nhỏ giọng đáp: “Thực ra… là có đưa một tỷ tệ…”
 
Chương 1766


Chương 1766

“Cậu thừa nhận ngay từ đầu có phải là xong rồi không?”.

“Luật sư Hùng, bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi nói trước, một tỷ tệ này là của tôi, không thể trả cho thằng ngốc họ Lâm kia được!”, Phạm Lạc vội nói.

Luật sư Hùng chẳng thèm đếm xỉa đến anh ta, xoay người đi, nói: “Tôi đã nói chuyện xong với thân chủ của tôi, cậu ấy quả thực đã nhận một tỷ tệ mà Chủ tịch Lâm tặng, nhưng Chủ tịch Lâm không nói cho cậu ấy biết đây là khoản bồi thường hợp đồng của đoàn làm phim “Chiến Hổ””.

“Đã ghi rõ lúc chuyển khoản rồi”.

“Chắc là cậu ấy không đọc”.

Phạm Lạc quả thực không đọc, Lâm Chính cũng chắc chắn anh ta sẽ không đọc.

“Vậy thân chủ của tôi muốn dùng một tỷ tệ này để bồi thường cho từng nhân viên của đoàn làm phim “Chiến Hổ”, chắc là không vấn đề gì chứ?”, Thu Huyền Sinh hỏi.

“Việc này… chắc là không vấn đề gì”, luật sư Hùng chần chừ một lát rồi đáp.

Phạm Lạc ở phía sau gần như muốn ngất đi.

“Luật sư Hùng, ông bị điên à? Ông không nghe thấy lời tôi vừa nói sao?”, Phạm Lạc không ngồi yên được nữa, lập tức rít gào.

“Câm miệng!”, Võ Nhân ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở: “Cậu đừng lên tiếng, nếu không mọi chuyện sẽ hỏng bét”.

“Nhưng ông Võ…”

“Im đi!”.

Sắc mặt Võ Nhân lạnh lùng.

Phạm Lạc há miệng, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

“Nếu cậu Phạm lựa chọn lấy một tỷ tệ này ra để bồi thường, thì phiên tòa này có thể kết thúc rồi chứ?”, Thu Huyền Sinh mỉm cười nói.

“Ông vẫn chưa giải thích chuyện trốn thuế lậu thuế mà”, Phạm Lạc cắn răng, vội kêu lên.

“Việc đó không liên quan đến vụ án này”.

“Có liên quan hay không không phải do ông quyết định! Xin thẩm phán hãy ra quyết định”, Hùng Mẫn Sinh hừ một tiếng.

“Việc này… kính thưa quý tòa, tôi không ủng hộ việc tiếp tục truy hỏi”, Thu Huyền Sinh cũng tỏ vẻ khó xử, lên tiếng.

“Nếu quả thực có ích cho việc vạch trần chân tướng của vụ án, thì tôi nghĩ các ông cần phải nói rõ chuyện này”, thẩm phán Lưu nghiêm túc nói.

Ông ta vừa dứt lời, Thu Huyền Sinh liền trở nên do dự.

Một lát sau, ông ta nhìn về phía Lâm Chính.

“Thế là được rồi”.

“Được”.

Thu Huyền Sinh gật đầu, sau đó nói với thẩm phán Lưu: “Kính thưa quý tòa, tôi có thể gọi một cuộc điện thoại không?”.

“Gọi cho ai?”.

“Người đã lấy số thuốc trị giá ba trăm triệu tệ”, Thu Huyền Sinh mỉm cười đáp.

Những lời của Thu Huyền Sinh khiến tất cả mọi người không khỏi sửng sốt.
 
Chương 1767


Chương 1766

“Cậu thừa nhận ngay từ đầu có phải là xong rồi không?”.

“Luật sư Hùng, bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi nói trước, một tỷ tệ này là của tôi, không thể trả cho thằng ngốc họ Lâm kia được!”, Phạm Lạc vội nói.

Luật sư Hùng chẳng thèm đếm xỉa đến anh ta, xoay người đi, nói: “Tôi đã nói chuyện xong với thân chủ của tôi, cậu ấy quả thực đã nhận một tỷ tệ mà Chủ tịch Lâm tặng, nhưng Chủ tịch Lâm không nói cho cậu ấy biết đây là khoản bồi thường hợp đồng của đoàn làm phim “Chiến Hổ””.

“Đã ghi rõ lúc chuyển khoản rồi”.

“Chắc là cậu ấy không đọc”.

Phạm Lạc quả thực không đọc, Lâm Chính cũng chắc chắn anh ta sẽ không đọc.

“Vậy thân chủ của tôi muốn dùng một tỷ tệ này để bồi thường cho từng nhân viên của đoàn làm phim “Chiến Hổ”, chắc là không vấn đề gì chứ?”, Thu Huyền Sinh hỏi.

“Việc này… chắc là không vấn đề gì”, luật sư Hùng chần chừ một lát rồi đáp.

Phạm Lạc ở phía sau gần như muốn ngất đi.

“Luật sư Hùng, ông bị điên à? Ông không nghe thấy lời tôi vừa nói sao?”, Phạm Lạc không ngồi yên được nữa, lập tức rít gào.

“Câm miệng!”, Võ Nhân ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở: “Cậu đừng lên tiếng, nếu không mọi chuyện sẽ hỏng bét”.

“Nhưng ông Võ…”

“Im đi!”.

Sắc mặt Võ Nhân lạnh lùng.

Phạm Lạc há miệng, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

“Nếu cậu Phạm lựa chọn lấy một tỷ tệ này ra để bồi thường, thì phiên tòa này có thể kết thúc rồi chứ?”, Thu Huyền Sinh mỉm cười nói.

“Ông vẫn chưa giải thích chuyện trốn thuế lậu thuế mà”, Phạm Lạc cắn răng, vội kêu lên.

“Việc đó không liên quan đến vụ án này”.

“Có liên quan hay không không phải do ông quyết định! Xin thẩm phán hãy ra quyết định”, Hùng Mẫn Sinh hừ một tiếng.

“Việc này… kính thưa quý tòa, tôi không ủng hộ việc tiếp tục truy hỏi”, Thu Huyền Sinh cũng tỏ vẻ khó xử, lên tiếng.

“Nếu quả thực có ích cho việc vạch trần chân tướng của vụ án, thì tôi nghĩ các ông cần phải nói rõ chuyện này”, thẩm phán Lưu nghiêm túc nói.

Ông ta vừa dứt lời, Thu Huyền Sinh liền trở nên do dự.

Một lát sau, ông ta nhìn về phía Lâm Chính.

“Thế là được rồi”.

“Được”.

Thu Huyền Sinh gật đầu, sau đó nói với thẩm phán Lưu: “Kính thưa quý tòa, tôi có thể gọi một cuộc điện thoại không?”.

“Gọi cho ai?”.

“Người đã lấy số thuốc trị giá ba trăm triệu tệ”, Thu Huyền Sinh mỉm cười đáp.

Những lời của Thu Huyền Sinh khiến tất cả mọi người không khỏi sửng sốt.
 
Chương 1768


Chương 1768

Có câu nói này thì Hùng Mẫn Sinh yên tâm rồi.

Võ Nhân dù sao cũng là người đức cao vọng trọng trong giới luật sư, nếu ông ta đã nói vậy thì chắc chắn lát nữa sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Để xem Thu Huyền Sinh sẽ mời ai đến.

Thu Huyền Sinh đặt điện thoại xuống, mỉm cười nói: “Kính thưa quý tòa, người kia đang trên đường đến đây, bây giờ chúng ta chờ chứ?”.

“Có thể chờ”, thẩm phán Lưu trầm giọng đáp.

Đây không phải là chuyện nhỏ, hiển nhiên ông ta cũng rất coi trọng. Trước tiên không nói chuyện này có liên quan đến vụ án hay không, cho dù không liên quan thì đây cũng là vụ trốn thuế mấy trăm triệu tệ, hơn nữa liên quan đến tập đoàn Dương Hoa thì con số không chỉ dừng lại ở đó, dù là ai cũng không thể trơ mắt ra nhìn được.

“Được”, Thu Huyền Sinh gật đầu, rồi im lặng.

Sắc mặt Hùng Mẫn Sinh cũng trở nên âm trầm.

“Luật sư Hùng, bây giờ là sao đây? Sao vẫn chưa có kết quả xử án? Tên họ Lâm kia định giải quyết thế nào? Luật sư Hùng! Luật sư Hùng!”, Phạm Lạc vội hỏi.

“Sao nào? Cậu còn muốn dựa vào hợp đồng kia để đập chết Chủ tịch Lâm sao? Nằm mơ đi! Nếu thắng vụ kiện này, cậu ta cùng lắm là phải bồi thường chút đỉnh! Nếu muốn đưa cậu ta vào tù thì phải dựa vào cái này! Lẽ nào cậu chỉ muốn chút tiền bồi thường của Chủ tịch Lâm thôi sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu chỉ như vậy thì cậu không thể dùng được số tiền này. Với địa vị và tài sản của Chủ tịch Lâm và Dương Hoa ở trong nước, cậu nghĩ các cậu có thể được yên thân sao?”, luật sư Hùng lạnh lùng nói.

Phạm Lạc sửng sốt, lập tức hoảng lên nói: “Vậy… vậy hãy làm theo lời ông nói, đưa anh ta vào tù, nhất định phải đưa anh ta vào tù!”.

Phạm Lạc không biết gì, còn luật sư Hùng cũng có tính toán của riêng mình.

Phạm Lạc không hề biết, vụ kiện này đã không chỉ là tranh giành lợi ích giữa anh ta và Lâm Chính, mà còn là trận chiến giữa luật sư Hùng với ba đoàn luật sư Yên Kinh.

Nếu ông ta có thể thắng vụ kiện này, thì chính là luật sư số một Hoa Quốc.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ danh tiếng như cồn, tiền bạc cuồn cuộn, muốn gì có nấy.

Hùng Mẫn Sinh ông ta cũng sẽ bước lên tận trời.

Luật sư Hùng hít sâu một hơi, ánh mắt đầy nóng bỏng, bàn tay bất giác siết chặt.

Đây là cơ hội tuyệt vời để đổi đời!

Nhưng lúc này, Thành Chính lại không ngồi yên được nữa.

“Kính thưa quý tòa, liệu có thể tuyên án bị cáo chắc chắn có hành vi lừa đảo chúng tôi chưa? Chúng tôi yêu cầu nhận được bồi thường xứng đáng!”, Thành Chính lớn tiếng nói.

“Đúng, chúng tôi muốn nhận được bồi thường xứng đáng!”.

“Chúng tôi muốn được bồi thường!”.

Những nhân chứng được Phạm Lạc kéo tới cũng đồng thanh hô lên.

Hiển nhiên, bọn họ nghe thấy một tỷ tệ trong tay Phạm Lạc thì đã không ngồi yên được nữa.

“Yên lặng! Yên lặng!”.

Thẩm phán Lưu lại giơ chiếc búa gỗ lên.

Sắc mặt Phạm Lạc cũng vô cùng khó coi.

Anh ta không muốn cứ thế đánh mất một tỷ tệ trong tay.

Nhưng hiện giờ anh ta không còn cách nào khác.
 
Chương 1769


Chương 1769

Hùng Mẫn Sinh đã không nghĩ gì đến vụ án này nữa, đương nhiên cũng sẽ không tranh cãi vì nó.

Bất đắc dĩ, Phạm Lạc chỉ có thể từ nỏ.

Thẩm phán Lưu lập tức làm theo trình tự, tuyên đọc phán quyết.

Bởi vì Lâm Chính cũng thừa nhận một tỷ tệ kia để Phạm Lạc giao cho người của đoàn làm phim, nên anh không có bất cứ dị nghị gì.

Phạm Lạc ủ rũ chán chường, sắc mặt trắng bệch.

“Bảo anh rút đơn thì anh không rút, bây giờ thì hay rồi, một tỷ tệ thế là đi tong”, Văn Lệ vừa khóc vừa nói ở bên cạnh.

Phạm Lạc nghiến răng, hậm hực trừng mắt nhìn Lâm Chính: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ đòi lại gấp bội!”.

Thẩm phán Lưu vừa đọc xong kết quả, đám người Thành Chính liền mừng rỡ như điên, khua tay múa chân.

Như vậy tính ra, mỗi người bọn họ nhận được ít nhất mấy triệu tệ.

Đây là một khoản tiền lớn.

Phạm Lạc cũng được chia một phần, nhưng sắc mặt anh ta vẫn không vui nổi, hàm răng nghiến đến mức muốn vỡ nát.

“Luật sư Hùng!”, Phạm Lạc tức giận nhìn ông ta.

Đương nhiên Hùng Mẫn Sinh hiểu tâm trạng lúc này của Phạm Lạc, liền lên tiếng: “Kính thưa quý tòa, chúng ta đã chờ gần nửa tiếng rồi, tại sao người mà bị cáo gọi vẫn chưa đến?”.

Thẩm phán Lưu nhìn về phía Thu Huyền Sinh.

“Chờ thêm đi”, Thu Huyền Sinh lắc đầu nói.

“Ông không thể gọi điện thoại giục sao? Bao nhiêu người đang chờ thế này!”, Hùng Mẫn Sinh lạnh lùng nói.

“Không thể giục được!”, Thu Huyền Sinh gần như lập tức đáp lại.

“Tại sao?”.

“Không có tại sao, chỉ là không thể giục, hay nói cách khác, tôi không có tư cách giục”, Thu Huyền Sinh lại nói.

Hơi thở của mọi người đều run rẩy, nhìn ông ta với ánh mắt không thể tin được.

Không có tư cách giục?

Phô trương gớm nhỉ?

Rốt cuộc là ai mà dám khiến Thu Huyền Sinh – một trong ba đoàn luật sư Yên Kinh – phải nói ra những lời như vậy chứ?

Bọn họ giật thót trong lòng, ai cũng kinh ngạc nhìn ông ta.

Hùng Mẫn Sinh lại càng kinh ngạc hơn.

Sắc mặt ông ta khó coi, biết là không thể kéo dài được nữa, lập tức lên tiếng: “Kính thưa quý tòa, tôi nghi ngờ luật sư của bị cáo cố ý kéo dài thời gian, ảnh hưởng đến phán quyết tiếp theo của vụ án. Tôi hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc vụ án này, tuyên án ngay lập tức!”.

Thẩm phán Lưu nghe thấy thế, nhìn mọi người trong phòng xử án, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vụ án này có tính chất nghiêm trọng và phức tạp, nhưng suy nghĩ đến vấn đề thời gian, có thể tạm nghỉ giữa chừng!”.

Luật sư Hùng cuống lên, vội nói: “Kính thưa quý tòa, tôi từ chối tạm nghỉ giữa chừng, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, thì tôi cảm thấy rất bất công cho thân chủ của tôi”.

Thẩm phán Lưu lập tức rơi vào trầm tư.

Hùng Mẫn Sinh thấy thế, biết là có hy vọng, đang định nói tiếp.
 
Chương 1770


Chương 1770

Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, làm phiền đến mọi người trong phòng xử án.

“Luật sư Thu, xin hãy để điện thoại im lặng”, thẩm phán Lưu bất mãn nói.

“Tôi xin lỗi, thưa quý tòa, là điện thoại của người mà tôi gọi đến”, Thu Huyền Sinh chỉ vào hiển thị màn hình nói.

Xung quanh lập tức im phăng phắc.

“Mau nghe đi”.

“Cảm ơn quý tòa”.

Thu Huyền Sinh ấn nút nghe.

“Vâng, vâng, được, tôi sẽ nói với thẩm phán ngay”.

Thu Huyền Sinh vừa nói vừa gật đầu, vẻ mặt vô cùng trang trọng.

Một lát sau, ông ta tắt điện thoại, nói với thẩm phán Lưu: “Kính thưa quý tòa, người tôi gọi đã đến, nhưng do đã bắt đầu xét xử nên ông ấy không thể vào được”.

“Tiểu Thái, cậu ra giải quyết đi, làm theo quy trình”, thẩm phán Lưu nghiêm túc nói.

“Vâng”.

Trợ lý tên Tiểu Thái gật đầu, rồi rời phòng xử án.

Tiểu Thái nhanh chóng chạy ra cửa phòng xử án dưới sự hộ tống của hai nhân viên tòa án.

Lúc này, ngoài cửa vẫn đứng đầy người, các phóng viên chưa rời đi, nhưng không thể vào trong, chỉ có thể chen chúc bên ngoài, chờ kết quả của vụ kiện.

Một chiếc xe con màu đen đang đỗ ở ven đường, nhìn không có vẻ gì là xe sang, nhưng đầu xe có một dấu đỏ, nhìn rất bắt mắt.

Tiểu Thái không khỏi liếc nhìn biển số xe, vừa nhìn thấy, anh ta liền cứng đờ người, đứng như trời trồng…

Cạch!

Đúng lúc này, cửa xe mở ra, một người mặc áo sơ mi kiểu cổ xuống xe.

Người này tóc mai điểm bạc, làn da đồi mồi, nhìn đã rất lớn tuổi, nhưng đôi mắt sáng rực hữu thần, có cảm giác có thể nhìn thấu lòng người.

Ông ta ngồi trên xe lăn, được người ta khiêng xuống, nhìn có vẻ không thể đi lại.

“Cậu là người của tòa án hả? Chào cậu, tôi là Trịnh Nam Thiên”, người kia xoay bánh xe lăn, tiến tới trước mặt Tiểu Thái, nói.

“Chào… chào ông… mời ông đi theo tôi”, Tiểu Thái hoàn hồn, vội vàng đáp.

“Được”.

Trịnh Nam Thiên gật đầu, rồi được đẩy vào trong.

Các phóng viên ở cửa đều ngạc nhiên, sau đó vội vàng bấm máy chụp ông lão không ngừng.

Sau khi hoàn tất quy trình, Trịnh Nam Thiên được đưa vào phòng xử án.

Tất cả mọi người trong phòng xử án đều đồng loạt quay sang nhìn người đang ngồi trên xe lăn, ai nấy đều rất tò mò.

“Ông Trịnh!”.

Thu Huyền Sinh nở nụ cười, lên tiếng chào hỏi.

“Ông đến rồi!”.

“Vất vả cho ông quá!”.
 
Chương 1771


Chương 1771

Phan Long và Phương Thị Dân cũng vội vàng chào hỏi, không dám chậm trễ chút nào.

“Ừ”, Trịnh Nam Thiên gật đầu với ba người bọn họ, rồi quay sang nhìn Lâm Chính, cười ha hả: “Cậu Lâm, xin lỗi vì đã đến muộn”.

“Không sao, chỉ cần có thể trả lại sự trong sạch cho tôi, bao lâu cũng không là muộn”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Được”, Trịnh Nam Thiên gật đầu.

Thẩm phán Lưu nhìn Trịnh Nam Thiên, chỉ cảm thấy ông ta có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

“Chào ông, ông chính là người đã mua số thuốc trị giá ba trăm triệu tệ của tập đoàn Dương Hoa sao?”, thẩm phán Lưu hỏi.

“Đúng vậy, nhưng trên thực tế tôi không phải là người mua, tôi chỉ là người trung gian thôi”.

“Người trung gian? Ông mua số thuốc này cho ai?”.

“Các chiến sĩ ở tiền tuyến!”, Trịnh Nam Thiên bình tĩnh đáp.

Ông ta vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.

Chiến sĩ?

Nghĩa là sao?

“Chuyện này vốn dĩ phải giữ bí mật tuyệt đối, nhưng nếu đã ầm ĩ đến mức này, thì đương nhiên chúng tôi phải trả lại sự trong sạch cho cậu Lâm!”.

Trịnh Nam Thiên nói, rồi run rẩy lấy một văn kiện trong áo ra, đưa cho Tiểu Thái ở bên cạnh.

Tiểu Thái nhận lấy, rồi chạy lên đưa cho thẩm phán Lưu.

Thẩm phán Lưu đọc nội dung trong đó.

Nhưng vừa đọc được mấy chữ, ông ta đã đứng phắt dậy, nhìn Trịnh Nam Thiên với ánh mắt kinh hãi…

“Ông… ông là…”

“Thẩm phán Lưu, xin ông hãy đọc nội dung của văn kiện này, để chứng minh sự trong sạch của cậu Lâm. Cậu ấy là sự bảo đảm của các chiến sĩ ở tiền tuyến, tôi muốn bảo vệ các chiến sĩ bách bệnh bất xâm, bách thương trị được, thì phải bảo vệ sự bình an của cậu Lâm, không ai có thể quấy nhiễu!”, sắc mặt Trịnh Nam Thiên lạnh lùng, trầm giọng nói.

Những lời nói của ông ta khiến đám Hùng Mẫn Sinh, Phạm Lạc đều ngớ người ra.

Tướng sĩ?

Trăm bệnh?

Bảo đảm?

Ông già ngồi xe lăn này đang nói về cái gì vậy?

Rất nhiều người tò mò nhìn ông ta.

Phạm Lạc và Văn Lệ thậm chí còn kinh ngạc hơn, đầu óc mơ hồ.

“Người này là ai vậy? Chẳng lẽ người này là diễn viên do Thu Huyền Sinh và Phan Long tìm tới? Chắc chắn là như vậy, Thu Huyền Sinh giỏi nhất là dẫn dụ đối phương nói năng bậy bạ, để tạo ra cơ hội công phá phòng tuyến tâm lý của đối phương, khiến phòng tuyến tâm lý của đối phương sụp đổ. Sau đó mở rộng lợi thế và thắng kiện! Đây nhất định là thủ đoạn của Thu Huyền Sinh! Nhất định là vậy!”

Hùng Mẫn Sinh hơi kích động, liên tục lẩm bẩm, trên mặt đầy vẻ tức giận.

Nhưng vào lúc này, Võ Nhân đứng đằng sau hạ thấp giọng nói: “Đợi một chút, Luật sư Hùng”.

“Ông Võ, có chuyện gì vậy?”, Hùng Mẫn Sinh cố nén cơn giận hỏi.

Võ Nhân nhìn chằm chằm vào mặt Trịnh Nam Thiên một lúc lâu, rồi mới trầm giọng nói: “Luật sư Hùng, phiền luật sư hãy xác nhận thân phận của người này, tôi muốn biết tên của người này!”
 
Chương 1772


Chương 1772

“Ông Võ, cần gì phải xác định chứ? Ông ta chắc chắn là kẻ giả mạo do Thu Huyền Sinh tìm tới để ngụy tạo chứng cứ! Nhất định là vậy!” Hùng Mẫn Sinh không tin, khịt mũi nói.

“Luật sư Hùng, tôi khuyên cậu tốt nhất là ngay lập tức xác nhận thân phận của người này, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, không ai có thể gánh vác trách nhiệm thay cậu đâu!” Võ Nhân nghiêm túc nói.

Những lời này khiến trái tim Hùng Mẫn Sinh nguội lạnh.

“Không phải… Ông Võ, lúc nãy ông không hề nói như vậy…”, Luật sư Hùng há miệng nói.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Võ Nhân, ông ta nhận ra tình hình có vẻ không đơn giản như ông ta nghĩ.

Thôi kệ đi!

Hùng Mẫn Sinh hít một hơi thật sâu rồi hét lên: “Thưa quý tòa, tôi cần chứng minh thân phận của người được triệu tập, tôi muốn ông ta cam đoan rằng mọi điều ông ta nói đều là sự thật, đồng thời ông ta sẵn sàng chịu trách nhiệm pháp luật với những điều mình nói!”

Lời này vừa nói xong, sắc mặt Thẩm phán Lưu lập tức trở nên tái mét.

Trịnh Nam Thiên liếc nhìn Hùng Mẫn Sinh, cau mày hỏi: “Vị này là…”

“Luật sư Hùng Mẫn Sinh nổi tiếng ở Đông Bắc, hiện là luật sư của nguyên cáo Phạm Lạc”, Thu Huyền Sinh giải thích.

“Ừ”.

Trịnh Nam Thiên gật đầu: “Luật sư Hùng nói đúng, tòa án là nơi trang nghiêm thiêng liêng, chúng ta phải tuân theo tất cả quy tắc và thủ tục! Ngay bây giờ tôi sẽ tuyên thệ và giới thiệu chi tiết thân phận của mình!”

“Tôi tên là Trịnh Nam Thiên, là người Yên Kinh, khi còn trẻ đã phục vụ trong quân đội cho đến tận bây giờ, nhưng vì một nhiệm vụ cách đây vài năm, đôi chân của tôi không thể đi lại, đây là chứng minh thư và giấy chứng nhận quân đội của tôi…”

Trịnh Nam Thiên vừa nói, vừa lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ trong túi.

Luật sư Hùng đã từng học luật.

Mặc dù ông ta không biết Trịnh Nam Thiên, nhưng ông ta biết cuốn sổ trong tay Trịnh Nam Thiên có ý nghĩa như thế nào.

Hai con ngươi của ông ta trong nháy mắt mở lớn hết mức, cả người như bị sét đánh.

Dường như hồn phách cũng không còn nữa.

“Thật sự là Trịnh Nam Thiên… Người này đúng là Trịnh Nam Thiên? Trời ơi, cậu ta làm sao vậy? Chiến thần trong quân đội? Cậu ta là chiến thần trong quân đội ư?”, cả người Võ Nhân run lẩy bẩy, dường như hơi mất kiểm soát.

Hiển nhiên, ông ta biết Trịnh Nam Thiên.

Phạm Lạc ở phía sau không biết Trịnh Nam Thiên là ai, cũng không hiểu cuốn sổ kia là gì, nên anh ta chỉ khịt mũi khinh thường nói: “Không phải chỉ là một lão già què chân sắp chết thôi sao? Các người bị làm sao vậy? Luật sư Hùng! Tôi nghĩ người này là diễn viên, tôi cũng là diễn viên nên chỉ cần nhìn qua là biết! Ông ta nhất định là kẻ giả mạo do tên họ Lâm tìm tới! Ông lập tức mời Thẩm phán Lưu xác minh thân phận của ông ta đi!”

Xác minh thân phận?

Cả người Hùng Mẫn Sinh run bần bật!

Thật ra ông ta cũng rất muốn đi kiểm tra.

Dù sao những người có thể có cuốn sổ chứng minh màu này… tuyệt đối không phải người bình thường.

Sao một người như vậy lại đến đây?
 
Chương 1773


Chương 1773

Nghiêm khắc mà nói, nó cũng có thể là giả.

Nhưng nhìn bộ dạng của Thẩm phán Lưu thì liệu sẽ là giả sao?

Hơn nữa Thẩm phán Lưu đã thấy gì trong cuốn sách đó? Tại sao lại có dáng vẻ khiếp sợ như vậy?

Luật sư Hùng vô cùng rối rắm, muốn nói lại thôi, không biết nên nói gì cho phải.

Phạm Lạc ở phía sau không ngừng thúc giục.

“Luật sư Hùng, sao ông còn đứng ngây ra đó? Mau vạch trần thủ đoạn của bọn họ đi!”

“Đó là chứng cứ giả đúng không? Ông ta chính là một diễn viên! Ông còn không mau vạch trần bộ mặt thật của bọn họ?”

“Tôi tốn nhiều tiền như vậy để mời ông về làm gì? Tôi đã không tiếc tiền của mình, chẳng lẽ bây giờ ngay cả tên họ Lâm này mà ông cũng không ép chết được hả? Rốt cuộc ông có tích sự gì?”

“Này, Hùng Mẫn Sinh! Ông có nghe thấy tôi nói không hả?”

Phạm Lạc không ngừng mắng chửi, càng lúc càng khó nghe, âm thanh cũng càng lúc càng lớn.

“Im lặng!”

Thẩm phán Lưu quát lên.

Phạm Lạc sửng sốt.

Nhưng Trịnh Nam Thiên vẫn bình tĩnh nói: “Thưa quý tòa, xin hãy công khai tất cả giấy tờ và giấy chứng nhận mà tôi đã đưa cho quý tòa, sau khi công khai, mọi người sẽ biết sự thật!”

“À…”, trên mặt Thẩm phán Lưu lộ vẻ khó xử.

“Tôi đã xin chỉ thị của cấp trên, cấp trên đồng ý công khai! Yên tâm, cứ làm theo quy trình bình thường là được!”

“Được!”

Thẩm phán Lưu hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ông ta đưa món đồ cho người bên cạnh.

Một lát sau, trên máy chiếu đã phát tất cả nội dung của những món đồ đó lên.

Ngay từ giây phút đầu tiên mọi ánh mắt đều đã dán chặt lên màn hình máy chiếu…

Trên màn chiếu là một bức điều lệnh.

Là mệnh lệnh của cấp trên chuyển đến Trịnh Nam Thiên.

Nội dung tài liệu đó không quá nhiều, nhưng thứ chói mắt nhất là con dấu đỏ tươi ở góc dưới bên phải.

Trên đó có hai chữ to.

Tuyệt mật!

Đây là mệnh lệnh tối mật.

“Tập đoàn Dương Hoa được cấp trên giao nhiệm vụ bào chế, sản xuất thuốc cho quân đội, hàng tháng bọn họ sẽ giao thuốc cho quân đội theo quy định để đảm bảo quân đội có huấn luyện bình thường và thực thi nhiệm vụ. Nhờ có thuốc của Tập đoàn Dương Hoa, sức chiến đấu của các chiến sĩ đã tăng lên ít nhất hai lần, tỉ lệ tử vong giảm xuống còn 1%. Đây là báo cáo tôi đã xin cấp trên khi đến, thẩm phán cũng có thể trình bày cho mọi người xem”, Trịnh Nam Thiên nói, lấy một bản tài liệu khác từ trong núi ra, đưa qua.

Mọi người nghe vậy đều bất ngờ, tim đập kịch liệt, đầu óc quay cuồng.

“Chủ tịch Lâm… thật sự hợp tác với quân đội ư?”, Tô Nhu mở to mắt, lẩm bẩm nói.

“Hóa ra số thuốc trị giá ba trăm triệu tệ kia… là Tập toàn Dương Hoa sản xuất cho quân đội! Chẳng trách những loại thuốc đó không tính thuế…” Tô Dư cũng chợt hiểu ra.
 
Chương 1774


Chương 1774

Nếu liên quan đến quân đội thì ý nghĩa sẽ khác.

Đám người Uông Sử Nham cũng hết sức kinh ngạc.

Sắc mặt của Luật sư Hùng và Võ Nhân cũng khó coi đến cực điểm.

“Cậu Phạm, lần này phiền phức rồi”, Luật sư Hùng run rẩy nói.

“Phiền phức? Phiền phức gì chứ? Tập đoàn Dương Hoa này hợp tác với quân đội từ khi nào vậy?”, Phạm Lạc cũng bối rối, vội vàng hỏi.

Nhưng Hùng Mẫn Sinh không thể trả lời câu hỏi của anh ta.

Bởi vì bây giờ ông ta cũng đang bối rối và sợ hãi.

Điều khiến ông ta càng khiếp sợ hơn là người ngồi xe lăn này rốt cuộc có cấp bậc và địa vị gì trong quân đội?

Không phải là nhân vật lớn nào đó chứ?

Nếu là vậy thì sự nghiệp luật sư của ông ta sẽ sụp đổ.

Chắc chắn là nhân vật nhỏ!

Đúng! Chắc chắn là vậy!

Nếu là nhân vật lớn, sao có thể chạy đến Giang Thành ra mặt cho một vụ kiện nhỏ như thế này được?

Hùng Mẫn Sinh không ngừng tự an ủi bản thân.

Nhưng nhìn ba vị luật sư lớn ở Yên Kinh, ông ta lại cảm thấy hơi thất vọng.

Nhân vật nhỏ có thể mời ba vị này tới đây sao? Hơn nữa… còn khiến ba người họ phải cung kính…

“Ông Trịnh… những thứ này đều là cơ mật, ông công khai như vậy cũng được sao?”, Thẩm phán Lưu đứng lên, bình tĩnh nói.

“Để chứng minh sự trong sạch cho cậu Lâm, cấp trên phải công khai những thứ này, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của cậu Lâm. Thật ra, đây là những thông tin mật cấp cao, nhưng vì không còn cách nào khác, nên cấp trên chỉ có thể lựa chọn công khai”, Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói.

Nghe vậy, Hùng Mẫn Sinh sợ đến mức đứng không vững.

Võ Nhân đứng phía sau cũng sợ hãi.

“Luật sư Hùng, ông sao thế?”, Văn Lệ hoảng hốt hỏi.

“Thua rồi… từ đầu đến cuối đều thua!”, Hùng Mẫn Sinh run rẩy, quay ngoắt đầu lại, trợn mắt nhìn hai người họ.

Hai người họ giật nảy mình.

“Ông… ông nói gì vậy? Ông có làm được không? Tôi đã trả rất nhiều tiền để thuê ông… ông phải giúp tôi thắng vụ kiện này…” Phạm Lạc sốt ruột nói.

“Thua rồi, kết cục đã định, làm thế nào cũng không thể thắng nổi, từ bỏ đi!” sắc mặt Luật sư Hùng tái mét, khàn giọng nói.

Không ngờ phía sau công ty Dương Hoa lại có nhân vật lớn như vậy, Luật sư Hùng biết dù có năng lực thông thiên thì cũng không thắng nổi.

“Tức là… tôi thua rồi sao?”, Phạm Lạc ngẩn người nói.

“Không, cậu không thua, cũng sẽ không thua, vụ kiện này sẽ không có kết quả!”

“Ý của ông là gì?”

Hùng Mẫn Sinh không nói gì, mà nhìn Thẩm phán Lưu.

Sau khi công bố tất cả những tài liệu do Trịnh Nam Thiên cung cấp, ông ta bắt đầu công bố kết quả.
 
Chương 1775


Chương 1775

“Sau khi xác minh và phán quyết, bị cáo không có hành vi trốn thuế, phán quyết hợp đồng sẽ được thực hiện theo phán quyết ban đầu. Bản án tuyên bố kết thúc” Thẩm phán Lưu nhanh chóng đọc kết quả rồi gõ búa.

Vụ này không cần điều tra thêm nữa.

Ai cũng thấy Thẩm phán Lưu đã phải chịu áp lực rất lớn, trên mặt ông ta lấm tấm mồ hôi.

“Hả? Kết án rồi sao? Thẩm phán Lưu, ông tùy ý quá rồi đấy! Tôi còn rất nhiều vấn đề!” Phạm Lạc không cam lòng, vội vàng quát lớn.

Nhưng Thẩm phán Lưu không thèm để ý đến anh ta, mà nhanh chóng rời đi.

“Đợi đã, Thẩm phán Lưu, Thẩm phán Lưu!”

Phạm Lạc vội vàng đuổi theo.

Nhưng Võ Nhân bên cạnh lại kéo anh ta lại.

“Ngu ngốc, cậu muốn chết hả?” Võ Nhân âm thầm mắng chửi.

“Ông Võ, ông làm gì vậy?” Phạm Lạc sốt ruột hỏi.

“Cậu còn hỏi à? Điều quan trọng nhất mà cậu phải làm bây giờ là đến cầu xin Chủ tịch Lâm tha thứ, nếu không thì cậu xong đời rồi!” Võ Nhân nghiêm túc nói.

“Cầu xin anh ta tha thứ ư? Tha thứ gì chứ? Tôi đã trở mặt với anh ta rồi, ông còn muốn tôi nói chuyện với anh ta thế nào đây? Muốn tôi mất mặt sao?”, Phạm Lạc không cam lòng, tức giận nói.

“Thôi bỏ đi!”

Võ Nhân thở dài, giờ mới nhìn rõ thái độ của Phạm Lạc.

Lúc này, một thanh niên đi tới.

“Xin hỏi ông là Võ Nhân đúng không?” chàng thanh niên hỏi,

Võ Nhân liếc nhìn chàng thanh niên, thấy đôi mắt dữ tợn, làn da hơi ngăm đen, cơ bắp cân đối thì biết cậu ta là người trong quân đội, chợt thấy run rẩy.

“Đại thống lĩnh Trịnh tìm tôi à?” Võ Nhân nhắm mắt, khàn giọng nói.

“Đúng vậy, Luật sư Hùng cũng phải đi”, chàng thanh niên nói.

“Được, tôi… sẽ đến ngay” Võ Nhân khó khăn gật đầu.

“Anh là ai? Anh tìm bọn họ làm gì?”, Phạm Lạc bên cạnh không vui, vội vàng hỏi.

Chàng thanh niên liếc nhìn anh ta, không nói gì, quay người rời đi luôn.

“Này, đứng lại! Anh là ai hả?”, anh tìm ông Võ làm gì?”

Nhưng đối phương không thèm để ý.

“Cậu Phạm, nhân lúc chưa muộn, cậu mau đi cầu xin Chủ tịch Lâm đi, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”

Võ Nhân khàn giọng nói rồi quay người rời đi.

“Chuyện này…” Phạm Lạc sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, không hiểu ý của Võ Nhân là gì.

“Phạm Lạc, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tiền không còn nữa, chúng ta bây giờ không còn gì nữa rồi!” Văn Lệ đi tới, nước mắt giàn giụa nói.

“Chuyện đã đến nước này, hối hận cũng vô ích! Đi thôi, rời khỏi đây! Kẻo tên họ Lâm kia trả thù chúng ta!” Phạm Lạc nghiêm túc nói, sau đó dẫn Văn Lệ đi ra ngoài.

Hai người họ vừa bước ra, đám đông bên ngoài lập tức náo loạn.

Vô số người từ các phương tiện truyền thông lao tới và bao vây họ.
 
Chương 1776


Chương 1776

Trên màn chiếu là một bức điều lệnh.

Là mệnh lệnh của cấp trên chuyển đến Trịnh Nam Thiên.

Nội dung tài liệu đó không quá nhiều, nhưng thứ chói mắt nhất là con dấu đỏ tươi ở góc dưới bên phải.

Trên đó có hai chữ to.

Tuyệt mật!

Đây là mệnh lệnh tối mật.

“Tập đoàn Dương Hoa được cấp trên giao nhiệm vụ bào chế, sản xuất thuốc cho quân đội, hàng tháng bọn họ sẽ giao thuốc cho quân đội theo quy định để đảm bảo quân đội có huấn luyện bình thường và thực thi nhiệm vụ. Nhờ có thuốc của Tập đoàn Dương Hoa, sức chiến đấu của các chiến sĩ đã tăng lên ít nhất hai lần, tỉ lệ tử vong giảm xuống còn 1%. Đây là báo cáo tôi đã xin cấp trên khi đến, thẩm phán cũng có thể trình bày cho mọi người xem”, Trịnh Nam Thiên nói, lấy một bản tài liệu khác từ trong núi ra, đưa qua.

Mọi người nghe vậy đều bất ngờ, tim đập kịch liệt, đầu óc quay cuồng.

“Chủ tịch Lâm… thật sự hợp tác với quân đội ư?”, Tô Nhu mở to mắt, lẩm bẩm nói.

“Hóa ra số thuốc trị giá ba trăm triệu tệ kia… là Tập toàn Dương Hoa sản xuất cho quân đội! Chẳng trách những loại thuốc đó không tính thuế…” Tô Dư cũng chợt hiểu ra.

Nếu liên quan đến quân đội thì ý nghĩa sẽ khác.

Đám người Uông Sử Nham cũng hết sức kinh ngạc.

Sắc mặt của Luật sư Hùng và Võ Nhân cũng khó coi đến cực điểm.

“Cậu Phạm, lần này phiền phức rồi”, Luật sư Hùng run rẩy nói.

“Phiền phức? Phiền phức gì chứ? Tập đoàn Dương Hoa này hợp tác với quân đội từ khi nào vậy?”, Phạm Lạc cũng bối rối, vội vàng hỏi.

Nhưng Hùng Mẫn Sinh không thể trả lời câu hỏi của anh ta.

Bởi vì bây giờ ông ta cũng đang bối rối và sợ hãi.

Điều khiến ông ta càng khiếp sợ hơn là người ngồi xe lăn này rốt cuộc có cấp bậc và địa vị gì trong quân đội?

Không phải là nhân vật lớn nào đó chứ?

Nếu là vậy thì sự nghiệp luật sư của ông ta sẽ sụp đổ.

Chắc chắn là nhân vật nhỏ!

Đúng! Chắc chắn là vậy!

Nếu là nhân vật lớn, sao có thể chạy đến Giang Thành ra mặt cho một vụ kiện nhỏ như thế này được?

Hùng Mẫn Sinh không ngừng tự an ủi bản thân.

Nhưng nhìn ba vị luật sư lớn ở Yên Kinh, ông ta lại cảm thấy hơi thất vọng.

Nhân vật nhỏ có thể mời ba vị này tới đây sao? Hơn nữa… còn khiến ba người họ phải cung kính…

“Ông Trịnh… những thứ này đều là cơ mật, ông công khai như vậy cũng được sao?”, Thẩm phán Lưu đứng lên, bình tĩnh nói.

“Để chứng minh sự trong sạch cho cậu Lâm, cấp trên phải công khai những thứ này, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của cậu Lâm. Thật ra, đây là những thông tin mật cấp cao, nhưng vì không còn cách nào khác, nên cấp trên chỉ có thể lựa chọn công khai”, Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói.

Nghe vậy, Hùng Mẫn Sinh sợ đến mức đứng không vững.

Võ Nhân đứng phía sau cũng sợ hãi.
 
Chương 1777


Chương 1777

“Luật sư Hùng, ông sao thế?”, Văn Lệ hoảng hốt hỏi.

“Thua rồi… từ đầu đến cuối đều thua!”, Hùng Mẫn Sinh run rẩy, quay ngoắt đầu lại, trợn mắt nhìn hai người họ.

Hai người họ giật nảy mình.

“Ông… ông nói gì vậy? Ông có làm được không? Tôi đã trả rất nhiều tiền để thuê ông… ông phải giúp tôi thắng vụ kiện này…” Phạm Lạc sốt ruột nói.

“Thua rồi, kết cục đã định, làm thế nào cũng không thể thắng nổi, từ bỏ đi!” sắc mặt Luật sư Hùng tái mét, khàn giọng nói.

Không ngờ phía sau công ty Dương Hoa lại có nhân vật lớn như vậy, Luật sư Hùng biết dù có năng lực thông thiên thì cũng không thắng nổi.

“Tức là… tôi thua rồi sao?”, Phạm Lạc ngẩn người nói.

“Không, cậu không thua, cũng sẽ không thua, vụ kiện này sẽ không có kết quả!”

“Ý của ông là gì?”

Hùng Mẫn Sinh không nói gì, mà nhìn Thẩm phán Lưu.

Sau khi công bố tất cả những tài liệu do Trịnh Nam Thiên cung cấp, ông ta bắt đầu công bố kết quả.

“Sau khi xác minh và phán quyết, bị cáo không có hành vi trốn thuế, phán quyết hợp đồng sẽ được thực hiện theo phán quyết ban đầu. Bản án tuyên bố kết thúc” Thẩm phán Lưu nhanh chóng đọc kết quả rồi gõ búa.

Vụ này không cần điều tra thêm nữa.

Ai cũng thấy Thẩm phán Lưu đã phải chịu áp lực rất lớn, trên mặt ông ta lấm tấm mồ hôi.

“Hả? Kết án rồi sao? Thẩm phán Lưu, ông tùy ý quá rồi đấy! Tôi còn rất nhiều vấn đề!” Phạm Lạc không cam lòng, vội vàng quát lớn.

Nhưng Thẩm phán Lưu không thèm để ý đến anh ta, mà nhanh chóng rời đi.

“Đợi đã, Thẩm phán Lưu, Thẩm phán Lưu!”

Phạm Lạc vội vàng đuổi theo.

Nhưng Võ Nhân bên cạnh lại kéo anh ta lại.

“Ngu ngốc, cậu muốn chết hả?” Võ Nhân âm thầm mắng chửi.

“Ông Võ, ông làm gì vậy?” Phạm Lạc sốt ruột hỏi.

“Cậu còn hỏi à? Điều quan trọng nhất mà cậu phải làm bây giờ là đến cầu xin Chủ tịch Lâm tha thứ, nếu không thì cậu xong đời rồi!” Võ Nhân nghiêm túc nói.

“Cầu xin anh ta tha thứ ư? Tha thứ gì chứ? Tôi đã trở mặt với anh ta rồi, ông còn muốn tôi nói chuyện với anh ta thế nào đây? Muốn tôi mất mặt sao?”, Phạm Lạc không cam lòng, tức giận nói.

“Thôi bỏ đi!”

Võ Nhân thở dài, giờ mới nhìn rõ thái độ của Phạm Lạc.

Lúc này, một thanh niên đi tới.

“Xin hỏi ông là Võ Nhân đúng không?” chàng thanh niên hỏi,

Võ Nhân liếc nhìn chàng thanh niên, thấy đôi mắt dữ tợn, làn da hơi ngăm đen, cơ bắp cân đối thì biết cậu ta là người trong quân đội, chợt thấy run rẩy.

“Đại thống lĩnh Trịnh tìm tôi à?” Võ Nhân nhắm mắt, khàn giọng nói.

“Đúng vậy, Luật sư Hùng cũng phải đi”, chàng thanh niên nói.

“Được, tôi… sẽ đến ngay” Võ Nhân khó khăn gật đầu.

 
 
Chương 1778


Chương 1778

“Anh là ai? Anh tìm bọn họ làm gì?”, Phạm Lạc bên cạnh không vui, vội vàng hỏi.

Chàng thanh niên liếc nhìn anh ta, không nói gì, quay người rời đi luôn.

“Này, đứng lại! Anh là ai hả?”, anh tìm ông Võ làm gì?”

Nhưng đối phương không thèm để ý.

“Cậu Phạm, nhân lúc chưa muộn, cậu mau đi cầu xin Chủ tịch Lâm đi, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”

Võ Nhân khàn giọng nói rồi quay người rời đi.

“Chuyện này…” Phạm Lạc sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, không hiểu ý của Võ Nhân là gì.

“Phạm Lạc, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tiền không còn nữa, chúng ta bây giờ không còn gì nữa rồi!” Văn Lệ đi tới, nước mắt giàn giụa nói.

“Chuyện đã đến nước này, hối hận cũng vô ích! Đi thôi, rời khỏi đây! Kẻo tên họ Lâm kia trả thù chúng ta!” Phạm Lạc nghiêm túc nói, sau đó dẫn Văn Lệ đi ra ngoài.

Hai người họ vừa bước ra, đám đông bên ngoài lập tức náo loạn.

Vô số người từ các phương tiện truyền thông lao tới và bao vây họ.

Nghe Trịnh Nam Thiên nói, Hùng Mẫn Sinh run rẩy cả người, sợ đến mức không dám nói gì, vội cúi thấp đầu.

Võ Nhân còn tạm ổn, dù sao ông ta cũng đã nhiều tuổi, tầm nhìn khá thoáng.

“Chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không ngờ sau lưng thần y Lâm lại là Đại thống lĩnh Trịnh. Hôm nay bại trong tay thần y Lâm, chúng tôi không có lời nào để nói, muốn chém muốn giết làm gì cũng được!”, Võ Nhân tỏ ra coi thường cái chết, nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ phán quyết của Lâm Chính.

“Ông cụ Võ, bây giờ là xã hội pháp trị, không phải thời cổ đại nói chuyện không hợp là đánh đánh giết giết. Không sai, ông quả thật đã đắc tội với tôi, nhưng chuyện này không có nghĩa tôi phải giết ông để trút giận. Tôi chưa đến nỗi tàn nhẫn như vậy”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Vậy cậu muốn thế nào?”, Võ Nhân nhíu mày hỏi.

“Thật ra tôi có rất nhiều cách để đối phó ông, ví dụ như làm con cháu nhà ông không thể đi học, khiến người bên cạnh ông không được điều trị bệnh, thậm chí khiến cả nhà ông bị cắt điện cắt nước. Ông nghĩ nếu tôi làm như vậy, cả nhà ông còn có thể sống tiếp không? Có phải như vậy còn khó chịu hơn cả cái chết hay không?”, Lâm Chính hỏi.

Võ Nhân kinh hãi.

Ông ta vốn không tin những lời của Lâm Chính, nhưng nhìn những người bên cạnh Lâm Chính, ông ta biết những lời Lâm Chính nói không phải nói đùa.

“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu… cậu muốn thế nào? Cho tôi một cái câu trả lời sảng khoái đi!”, Võ Nhân nghiến răng, râu hơi rung lên.

“Tôi không muốn thế nào cả”.

“Không muốn… thế nào cả?”, Võ Nhân sửng sốt.

“Ông phải cảm ơn Khang Gia Hào học trò của ông, ông ấy đã cầu xin giúp ông”.

“Gia Hào?”.

“Vốn dĩ tôi định trừng phạt ông như vậy, dù sao tôi cũng không phải người rộng lượng. Nhưng ông ấy đã lên tiếng, vậy thì tôi cũng không chấp nhặt với ông nữa. Ông cũng đã lớn tuổi, tôi không thích gây khó dễ cho một người cao tuổi”, Lâm Chính nói.

Võ Nhân nghe vậy, ngơ ngác nhìn anh, chốc lát sau, đôi mắt ông ta trở nên nhòe đi.

“Gia Hào… Thằng nhóc này…”.
 
Chương 1779


Chương 1779

Võ Nhân ngã ngồi trên ghế sofa, không kìm được nước mắt.

“Tôi đã chửi mắng nó như vậy, buộc nó phải rút lui khỏi vụ kiện này, khiến nó mất mặt trước nhiều người, nhưng nó lại… lại… Tôi không có tư cách làm thầy nó mà…”.

Võ Nhân ôm đầu nói, cơ thể già cỗi run rẩy không ngừng.

“Thật ra Khang Gia Hào có một câu hỏi muốn tôi hỏi thay ông ấy”, Lâm Chính lại lên tiếng.

“Câu hỏi gì, cậu nói đi”, Võ Nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục đã đỏ ngầu.

“Ông ấy muốn biết vì sao ông lại giúp loại người như Phạm Lạc?”, Lâm Chính hỏi.

Võ Nhân không phải người ngu ngốc, ông ta nên hiểu rõ loại người như Phạm Lạc mới phải.

Khang Gia Hào nói, tính cách Võ Nhân thẳng thắn, ghét nhất là những người gian xảo quỷ quyệt. Loại người như Phạm Lạc đáng ra ông ta sẽ rất khinh thường, sao lại nhận lời mời của anh ta tham gia vụ kiện này?

Câu hỏi này vừa được đưa ra, Võ Nhân há miệng, nước mắt không kìm được tuôn ra.

“Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!”.

Ông lão khóc lóc đập bàn.

“Các người nghĩ tôi muốn giúp tên khốn Phạm Lạc đó sao? Tôi cũng là bất đắc dĩ. Tôi đã lớn tuổi, đã về hưu từ lâu, sao còn muốn xuất đầu lộ diện? Thật ra là đứa con trai vô dụng của tôi ra ngoài đánh bạc thua gần mười triệu tệ. Phạm Lạc hứa với tôi chỉ cần tôi đồng ý ra mặt đối phó Khang Gia Hào, cậu ta sẽ trả tôi năm triệu tệ. Vì món nợ của thằng con tôi, tôi đã bán cả căn nhà cũng không có tiền để giúp nó trả nợ. Tôi vốn muốn mặc kệ nó, nhưng người đòi nợ suốt ngày tìm tới nhà thuê của chúng tôi, gia đình chúng tôi sắp sống không nổi nữa. Dù không phải vì thằng khốn đó, tôi cũng phải suy nghĩ cho cháu tôi, thế nên… thế nên tôi mới nhất thời hồ đồ, tôi có lỗi với Gia Hào…”.

Võ Nhân khóc lóc, gương mặt đầy đau khổ.

Người trong phòng đều yên lặng nhìn ông ta, không nói gì.

Những chuyện thế này ai có thể nói được rõ ràng?

Trong cuộc sống vốn có vô số đau khổ và giày vò, phải xem ai kiên cường hơn mà thôi…

“Còn nợ bao nhiêu?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Mỗi nơi cộng lại thì còn bảy triệu tệ…”, Võ Nhân hơi rủ mí mắt, uể oải nói.

“Tôi cho ông mười triệu tệ”, Lâm Chính nói thẳng.

Anh vừa dứt lời, Võ Nhân ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

“Thần y Lâm, sao… cậu lại làm vậy?”.

“Tôi muốn mời ông gia nhập đoàn đội luật sư của tôi, hỗ trợ Dương Hoa chúng tôi xử lý những chuyện về pháp lý. Mười triệu tệ này tôi cho ông, ông làm miễn phí cho tôi mười năm, thế nào?”, Lâm Chính nói.

“A, cái đó…”, Võ Nhân há miệng, không biết nên nói thế nào mới phải.

“Yên tâm, tôi sẽ không để ông làm gì quá nặng. Đoàn đội luật sư của tôi còn rất trẻ tuổi, cần có một người giàu kinh nghiệm như ông trông coi. Nếu ông làm xuất sắc, mỗi năm tôi sẽ thưởng thêm cho ông. Thế nào? Võ Nhân, ông đồng ý không?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

Võ Nhân ngơ ngác nhìn anh, một lúc lâu sau không nhịn nổi mà lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Đồng ý, tôi đồng ý! Chủ tịch Lâm, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu…”.

Giọng nói cũng run rẩy.

Trịnh Nam Thiên ở bên này thở phào, nở nụ cười.

“Thằng nhóc này, bề ngoài thì rất lạnh lùng, nhưng thật ra cũng là một người mềm lòng”, Trịnh Nam Thiên âm thầm lẩm bẩm.
 
Chương 1780


Chương 1780

Nhưng Lâm Chính không nghe thấy.

“Tốt, tiếp đến là Hùng Mẫn Sinh”.

Lâm Chính quay người lại, nhìn về phía Hùng Mẫn Sinh.

Hùng Mẫn Sinh thấy vậy, sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, đứng ngồi không yên.

“Chủ… Chủ tịch Lâm, cậu định làm gì?”, Hùng Mẫn Sinh run giọng hỏi.

Hùng Mẫn Sinh luống cuống tay chân.

Ông ta cũng là luật sư nổi tiếng, mặc dù không bằng ba luật sư lớn ở Yên Kinh, nhưng ở phía Đông Bắc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đương nhiên từng tiếp xúc với một số khách hàng giỏi giang.

Ông ta biết rõ đường lối trong đó. Lúc trước không biết, bây giờ thấy rõ được bối cảnh của Dương Hoa, ông ta hiểu rõ một khi Lâm Chính quyết định buộc ông ta biến mất, ông ta tuyệt đối không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Trước kia ở tòa án, ông ta còn muốn dồn Dương Hoa và thần y Lâm vào chỗ chết. Bây giờ mình thành cá trên thớt, Chủ tịch Lâm là người cầm dao, sao ông ta không sợ cho được?

“Tôi cho ông hai con đường”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Cậu… Cậu nói đi…”.

“Thứ nhất là làm việc cho tôi, gia nhập đoàn đội luật sư của tôi, thứ hai là biến mất”.

Nghe được câu nói đó, Hùng Mẫn Sinh cảm thấy hơi thở mình đông cứng.

Biến mất?

Hai chữ đơn giản bao hàm quá nhiều ý nghĩa…

Là biến mất như thế nào?

Chỉ là biến mất trước mặt Lâm Chính?

Hay là… chết?

Hùng Mẫn Sinh run rẩy, gần như không nghĩ ngợi gì mà hô lên: “Tôi chọn con đường thứ nhất, tôi chọn con đường thứ nhất! Chủ tịch Lâm, tôi chọn cái thứ nhất!”.

Thời khắc sinh tử, ai cũng sẽ lựa chọn giống như ông ta!

“Được, từ ngày mai ông sẽ làm việc dưới trướng Kỷ Văn, tiền lương sẽ trả theo mức cơ bản của văn phòng luật sư”, Lâm Chính nói.

“Được! Được! Không thành vấn đề, cảm ơn Chủ tịch Lâm, tôi sẽ làm việc thật tốt thưa Chủ tịch Lâm! Tôi nhất định sẽ không làm cậu thất vọng”, Hùng Mẫn Sinh cúi đầu khom lưng, vội nói, trên mặt toát đầy mồ hôi.

“Quay về đi”, Lâm Chính phất tay.

Hùng Mẫn Sinh lập tức run rẩy chạy ra ngoài.

Võ Nhân cũng tạm biệt Lâm Chính.

Phương Thị Dân, Phan Long và Thu Huyền Sinh vẫn ở cạnh chứng kiến cảnh này đều cười khổ không thôi.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, không ai không cảm thấy đồng cảm.

Hùng Mẫn Sinh cũng thật thức thời, thủ đoạn của Chủ tịch Lâm thật sự khiến người ta kinh ngạc.

“Thần y Lâm, đoàn đội luật sư của cậu e là càng ngày càng lợi hại”, Trịnh Nam Thiên không nhịn được lên tiếng.

Đầu tiên là hai luật sư thiên tài Khang Gia Hào và Kỷ Văn, sau đó lại có Võ Nhân và Hùng Mẫn Sinh gia nhập. Phòng pháp lý của Dương Hoa gần như có thể sánh ngang với ba luật sư lớn ở Yên Kinh.
 
Chương 1781


Chương 1781

Huống hồ, bởi vì Phương Hồng mà đôi khi Phương Thị Dân cũng không thể không giúp Lâm Chính.

E rằng trong nước không ai có thể so sánh với Lâm Chính nữa.

“Nhân tài trong nước xuất hiện liên tục, đoàn đội luật sư nho nhỏ của tôi chỉ hỗ trợ xử lý một vài tranh chấp về nghiệp vụ, không tính là gì”.

“Nếu cậu mà còn không tính là gì, vậy trong nước không còn đoàn đội luật sư nào giỏi nữa rồi!”, Trịnh Nam Thiên bất đắc dĩ nói.

Lâm Chính cười nói, sau đó quay sang Phan Long, Phương Thị Dân, Thu Huyền Sinh nói: “Lần này vẫn phải cảm ơn ba vị luật sư, nếu không có các ông, có lẽ lần này tôi sẽ phải sứt đầu mẻ trán mất thôi”.

“Thần y Lâm khách sáo quá, có ông cụ Trịnh ở đây, thật ra vụ kiện này có chúng tôi hay không cũng vậy. Chúng tôi chỉ lộ mặt ra một chút mà thôi, thực tế cũng không giúp được gì”, Phương Thị Dân cay đắng cười nói.

“Dù thế nào, các ông cũng xem như cho tôi chút mặt mũi. Lát nữa mọi người quay về xin hãy mang theo chút quà mọn”, Lâm Chính cười nói.

Quà mọn?

Ba người lập tức sáng mắt lên.

Quà mọn của thần y Lâm? Thế chắc chắn không phải tầm thường.

“Thần y Lâm, không biết tôi có phần hay không?”, Trịnh Nam Thiên cũng ngồi không yên, vội hỏi.

“Đương nhiên là có! Đều có phần, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi!”, Lâm Chính cười nói.

“Có thuốc tăng thọ không?”, Phương Thị Dân vô thức hỏi.

Nhưng ông ta vừa nói xong lại cảm thấy quá lỗ m ãng, ngay sau đó tràn đầy áy náy nói: “Thần y Lâm, xin lỗi, tôi lỡ lời…”.

“Không sao”, Lâm Chính lắc đầu, mỉm cười nói: “Thật ra không chỉ có thuốc tăng thọ”.

Một câu đơn giản, nhưng lại khiến nhịp thở của ba người như ngừng lại.

Không chỉ có thuốc tăng thọ?

Thế có nghĩa là bao gồm cả thuốc tăng thọ ở trong đó?

Trời ạ, còn có thứ tốt như vậy?

Lúc này, điện thoại của Lâm Chính vang lên.

Lâm Chính liếc nhìn màn hình gọi tới, sau đó mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại”.

“Cứ tự nhiên!”, ba người đồng thanh lên tiếng.

Lâm Chính gật đầu, sau đó ấn nút nghe.

Chốc lát sau, anh cúp máy.

“Thần y Lâm, sao rồi?”, Trịnh Nam Thiên hỏi.

“Tên Phạm Lạc đó lại gây chuyện, hắn giao chiếc USB đó cho giới truyền thông, rõ ràng hắn không muốn chấp nhận kết quả xử án”.

“Xem ra có đôi khi không thể quá khoan dung với người khác, nếu không sẽ khiến người đó thêm kiêu căng, ngang ngược!”, Trịnh Nam Thiên vỗ gậy chống, lạnh lùng nói.

“Tôi không định khoan dung với hắn!”.

“Ồ? Thế cậu định làm thế nào?”.

“Mọi chuyện cứ xử lý theo pháp luật, bản thân loại người này cũng không sạch sẽ, muốn đưa hắn vào tù cũng không phải chuyện khó. Tôi sẽ nói Kỳ Văn, Gia Hào đi xử lý”, Lâm Chính nói.
 
Chương 1782


Chương 1782

“Thần y Lâm, tôi cũng giúp một tay”, Phương Thị Dân vội vàng lên tiếng.

“Nếu không ngại tôi làm vướng tay, tôi cũng sẵn lòng dốc hết sức vì thần y Lâm”, Thu Huyền Sinh cũng mỉm cười nói.

“Tôi cũng vậy”, Phan Long cười nói.

Ba luật sư lớn đều đã bày tỏ thái độ, chuyện này khiến Lâm Chính dở khóc dở cười.

“Dùng dao mổ trâu giết gà sao?”.

“Haizz, thần y Lâm, cậu nói vậy là sai rồi, đây phải là giết gà dọa khỉ. Tên Phạm Lạc này dám gây rắc rối cho cậu thêm nữa thì không thể tha thứ dễ dàng được, cứ để ba người họ xử lý giúp cậu đi, cũng cho người ngoài thấy thực lực của cậu để bọn họ không dám động vào cậu nữa!”, Trịnh Nam Thiên cười nói.

“Được, vậy thì làm phiền ba người”, Lâm Chính gật đầu.

“Thần y Lâm khách sáo rồi”.

Ba người họ cười nói, sau đó rời khỏi văn phòng.

“Tôi cũng nên về rồi”, Trịnh Nam Thiên gật đầu với Tiểu Triệu, Tiểu Triệu lập tức đẩy xe lăn, định đưa ông ta rời đi.

“Đại thống lĩnh Trịnh, có câu này tôi muốn hỏi ông”, Lâm Chính đột nhiên nói.

“Câu gì?”.

“Là chuyện liên quan đến hai tài liệu mà ông mang đến lần này… Không phải nói chuyện chế tạo là bí mật sao? Vì sao hôm nay đại thống lĩnh lại công khai chuyện này?”.

“Đó là vì không giấu được nữa rồi”, Trịnh Nam Thiên bất lực cười nói: “Từ khi quân đội dùng thuốc của cậu, sức chiến đấu tăng lên rất nhiều. Các nước đều đang nghiên cứu quân đội của chúng ta, nhiều người đã chú ý đến cậu. Nếu đã không giấu được nữa, vậy thì nhân cơ hội này công bố ra ngoài, làm vậy cũng tỏ rõ sự thản đãng. Đương nhiên, điều quan trọng là cũng có thể giúp cậu bớt đi rất nhiều rắc rối, sau này cũng sẽ không có ai không có mắt chọc vào cậu nữa. Phải biết nếu cậu gặp rắc rối, quân đội cũng sẽ gặp rắc rối, cậu hiểu chứ?”.

Lâm Chính gật đầu, đương nhiên hiểu ý của Trịnh Nam Thiên.

Ông ta giúp Lâm Chính không chỉ là vì giao tình giữa hai người.

Quan trọng là còn phải bảo đảm sức chiến đấu của quân đội.

Đó là trách nhiệm của ông ta, cũng là thiên chức của ông ta.

Buổi họp báo kết thúc, Lâm Chính quay về Dương Hoa.

Kết quả của vụ kiện cũng khiến nhiều người theo dõi chuyện này cảm thấy bất ngờ.

Đương nhiên, điều làm người ta kinh ngạc nhất là đoạn video mà Phạm Lạc công khai.

Chỉ là video vừa được tung ra, Phạm Lạc đã nhận được thư luật sư của công ty Dương Hoa gửi tới…

“Mẹ nó, con chó Dương Hoa, dám gửi thư luật sư cho mình! Tưởng tao sợ mày à!”.

Trong chung cư, Phạm Lạc quăng thư luật sư trong tay lên bàn, mắng chửi.

“Anh Lạc, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa. Chỉ là thư luật sư thôi mà, cũng chẳng có gì ghê gớm, chúng ta vẫn nên nghĩ cách rời khỏi Giang Thành đi. Đây là địa bàn của Chủ tịch Lâm, chúng ta gây chuyện với anh ta như vậy, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua thế đâu. Nếu anh ta tìm tới cửa nữa thì rắc rối”, Văn Lệ ở phía sau tiến lên.

“Em nói đúng, đợi chúng ta rời khỏi Giang Thành sau đó lại đấu với tên họ Lâm đó!”, Phạm Lạc âm thầm nói, sau đó định xách valy rời đi.

Đúng lúc đó, chuông cửa căn hộ chung cư vang lên.

Hai người ngơ ngác.
 
Chương 1783


Chương 1783

“Ai đó?”, Phạm Lạc lên tiếng.

“Tôi, Uông Sử Nham!”, ngoài cửa vang lên giọng nói già nua mà trầm thấp.

“Đạo diễn Uông?”.

Phạm Lạc mừng rỡ, mở cửa ra.

Uông Sử Nham lại nghiêm túc đứng ở cửa.

“Đạo diễn Uông, sao ông không vào đây? Nào nào, vào trong ngồi đi!”, Phạm Lạc vội nghênh đón.

“Cô cậu định đi đâu?”.

Uông Sử Nham ngồi trên ghế sofa, liếc nhìn valy của hai người, trầm giọng hỏi.

“Không phải mọi chuyện kết thúc rồi sao? Chúng tôi còn lịch quay, phải đi ngay”, Phạm Lạc nặn ra nụ cười, nói.

“Về? E rằng… cô cậu không về được nữa rồi”, Uông Sử Nham lạnh lùng nói.

“Không về được? Đạo diễn Uông, ông nói vậy là ý gì?”, Phạm Lạc ngạc nhiên hỏi.

“Vừa rồi bạn bè nội bộ của tôi đã gọi cho tôi, bên trên chính thức ra lệnh bắt giữ cô cậu. Bây giờ người đã đang trên đường đến đây, chắc là cũng sắp tới rồi. Bạn tôi bảo tôi đến thông báo cho hai người, nói hai người đừng chạy, nếu chạy thì sẽ là sợ tội chạy trốn! Tội càng nặng!”, Uông Sử Nham lạnh lùng nói.

Ông ta vừa dứt lời, hai người thoáng chốc như bị sét đánh.

“Đạo diễn Uông, ông… ông nói cái gì? Bắt chúng tôi? Không phải… Chúng tôi phạm tội gì? Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi? Tôi… tôi bị oan!”, Phạm Lạc sốt ruột nói.

Văn Lệ đã mất hồn từ lâu, gương mặt trắng bệch.

“Phạm tội gì? Phạm Lạc ơi là Phạm Lạc, cậu đúng là ngu ngốc. Thua kiện thì thôi đi, sao cậu lại giao USB cho giới truyền thông để bọn họ công bố với bên ngoài? Cậu có biết trong video đó quay cái gì không?”.

“Biết… biết chứ, không phải đó là hình ảnh Dương Hoa vận chuyển hàng hóa sao? Sao… Sao rồi?”.

“Chẳng lẽ lúc ở trên tòa cậu không nghe rõ hay sao? Cậu không biết số thuốc đó được chuyển đi đâu sao?”.

“Là chuyển đến quân đội… Đạo diễn Uông, ông đừng nói với tôi cái này không được công khai chứ… Cái này… Cái này cũng không phải bí mật gì, tôi chỉ muốn chế tạo chút dư luận, cứu vãn danh dự của tôi, cũng khiến Dương Hoa nếm mùi đau khổ mà thôi…”, Phạm Lạc hơi hoảng hốt nói.

“Ngu xuẩn!”.

Uông Sử Nham mắng thẳng: “Cậu làm như vậy sẽ chỉ khiến Chủ tịch Lâm càng không tha cho cậu! Cậu nói đó không phải bí mật? Không sai, video đó không phải bí mật, nhưng nhà máy dược phẩm thì sao? Nơi đó thì sao? Có tính là bí mật không?”.

“Người họ Trịnh đó không phải đã công khai nơi đó rồi sao? Sao còn là bí mật?”.

“Nhưng trước đó thì sao?”, Uông Sử Nham hỏi.

“Cái đó…”, Phạm Lạc lập tức sững sờ.

Đúng vậy, trước khi nó được công khai, nhà máy dược phẩm là bí mật của quân đội.

Anh ta là người của giới giải trí, sao lại quay được video đó? Chỉ có một lý do có thể giải thích.

Phạm Lạc lén chạy tới nơi bí mật đó quay video.

Nếu vậy, tội sẽ nặng hơn.

Nói không chừng bên trên thậm chí có thể phán anh ta tội phản quốc.

Nghĩ đến đó, Phạm Lạc lập tức ngã ra đất, toàn thân không còn sức lực nào.

Văn Lệ cũng trợn tròn mắt, há miệng muốn nói gì đó, nhưng mắt đã tối sầm, ngất đi.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom