Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1724


Chương 1724

Theo người qua đường thấy, những hành vi của Chủ tịch Lâm chẳng khác nào dùng quyền lực của nhà đầu tư đàn áp Phạm Lạc và Văn Lệ.

Dư luận trên mạng đa số đều nghiêng về phía Phạm Lạc và Văn Lệ.

Sau khi Phạm Lạc và Văn Lệ nhìn thấy các loại bình luận nhiệt tình trên mạng, ai nấy đều vui vẻ mở tiệc ở biệt thự, ăn mừng thật to.

Bọn họ biết lần này Chủ tịch Lâm không thanh minh được nữa.

Mã Hải đương nhiên phải bảo vệ danh dự của Lâm Chính, bèn cho vài công ty hoạt động dưới trướng chiêu mộ một lượng lớn người trên mạng phản biện cho Lâm Chính.

Hai bên vẫn giữ quan điểm của mình, giằng co không thôi.

Đúng lúc này, một nhân vật nặng ký gia nhập chiến trường khiến tình hình có chuyển biến mới.

Đó là phó đạo diễn Uông – Uông Sử Nham!

Uông Sử Nham cùng những người khác công kích Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa ngay trên mạng xã hội, nói rằng anh ỷ thế hiếp người, dùng thân phận một người ngoài can thiệp vào đoàn làm phim, dẫn đến phim điện ảnh không thể quay thuận lợi, còn nhiều lần chỉ trích Phạm Lạc, Văn Lệ và một số diễn viên tài sắc vẹn toàn khác, mắng chửi Chủ tịch Lâm cố chấp bảo thủ, ngạo mạn khinh người.

Tin tức này vừa được truyền ra, giới giải trí và giới điện ảnh bỗng chốc giống như xảy ra trận động đất mười hai độ.

Những người hóng chuyện trên toàn quốc đều nổ ra xôn xao.

Uông Sử Nham là ai, đến những người dân bình thường cũng biết.

Đó là diễn viên hạng nhất học viện, từng nhận được rất nhiều giải thưởng lớn, một nhân vật kì cựu giàu kinh nghiệm, đầy tài năng, làm việc trong giới điện ảnh đã mấy chục năm.

Mặc dù những năm gần đây ông ta cũng có dấu hiệu chìm xuống, nhưng địa vị của ông ta trong giới điện ảnh không ai có thể so sánh.

Ngay cả người như vậy cũng đứng về phía Phạm Lạc chửi mắng Chủ tịch Lâm, dư luận nhất thời nghiêng về hết một bên.

Vô số ngôi sao theo sát Uông Sử Nham, lần lượt lên tiếng ủng hộ Phạm Lạc trên mạng xã hội.

Trong thời gian ngắn, Chủ tịch Lâm trở thành mục tiêu tấn công của nhiều người.

Thậm chí giới điện ảnh đã dấy lên phong trào tẩy chay phim điện ảnh Chiến Hổ.

Tình hình càng trở nên khó giải quyết yên ổn.

Nhưng Chủ tịch Lâm và Dương Hoa đều không có động thái gì về tất cả chuyện này.

Dù ngày nào cũng có vô số phóng viên tụ tập ở trước cửa công ty Dương Hoa, canh chừng Chủ tịch Lâm và Mã Hải, muốn hỏi vài câu, nhưng Dương Hoa lại lặng như nước đọng, không nổi gợn sóng.

Thế là càng có nhiều người tin vào chuyện này.

“Dương Hoa không phản bác chứng tỏ bọn họ mặc nhận tất cả mọi thứ!”.

“Không ngờ Chủ tịch Lâm lại là người như vậy!”.

“Anh ta vốn không hiểu gì mà lại can thiệp vào điện ảnh, yên ổn làm nhà đầu tư không được sao? Giao phim điện ảnh cho người trong nghề không phải tốt hơn sao?”.

“Tôi nghe nói anh ta muốn dùng quy tắc ngầm với Văn Lệ, nhưng Văn Lệ từ chối. Phạm Lạc ra mặt cho Văn Lệ, đắc tội với anh ta, nên mới bị hại như vậy!”.

“Nếu là như vậy thì Chủ tịch Lâm này đúng là không phải con người!”.

“Đúng là không bằng cầm thú! Uổng cho tôi lúc trước còn làm fan của anh ta”.

Trên mạng không ngừng xuất hiện những lời chửi rủa.
 
Chương 1725


Chương 1725

Sự im lặng của Dương Hoa không những không khiến dư luận được khống chế, mà ngược lại càng thêm mãnh liệt.

Thậm chí ngay cả cổ phiếu của Dương Hoa cũng bị dao động.

Trong văn phòng chủ tịch của tổng công ty Dương Hoa…

“Chủ tịch Lâm, chuyện này cậu không giải quyết nhanh thì bộ phim đó đừng nói là có doanh thu hơn trăm triệu, e là ngay cả quay phim cũng trở nên vô cùng khó khăn. Không phải cậu nên cho tất cả mọi người một câu trả lời hay sao?”.

Tống Kinh không chịu đựng nổi nữa, bởi vì chuyện này mà nhiều diễn viên trong đoàn làm phim phải hứng chịu sự chú ý và áp lực từ các phương, không thể quay phim bình thường được.

“Chuyện này đã có phương án xử lý, ông nhẫn nại đợi thêm nửa ngày nữa là được”, trước bàn làm việc, Lâm Chính vừa xem tài liệu vừa nói.

“Phương án xử lý gì?”, Tống Kinh sửng sốt, hỏi lại.

Lâm Chính nhìn ông ta trong chốc lát, sau đó lấy một chiếc USB từ ngăn kéo bên cạnh ra, đặt lên bàn.

Tống Kinh sửng sốt, nhìn chiếc USB một lúc, sau đó vươn tay lấy.

“Bên cạnh có máy tính”, Lâm Chính nói.

Tống Kinh lập tức đi tới, cắm USB vào, mở vài thư mục trong đó ra.

Trong nháy mắt, Tống Kinh kinh hãi biến sắc.

“Cậu… Cậu định công bố những thứ này sao?”.

“Bọn họ không đụng tôi thì tôi cũng không đụng bọn họ, nếu bọn họ đã giẫm lên đầu tôi, tôi cũng đành đập bọn họ chết dí trên đất!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Cậu… Cậu sẽ hủy hoại vô số người đấy! Cậu không thể làm như vậy! Không thể!”, Tống Kinh đột nhiên kích động, ra sức gào lên.

Tống Kinh thất thần rời khỏi công ty Dương Hoa.

Ông ta không ngờ công ty bắt đầu từ lĩnh vực dược phẩm này lại có thủ đoạn và… năng lực như vậy.

“Cậu ta lấy đâu ra nhiều chuyện mờ ám và bằng chứng như vậy chứ?”

Tống Kinh đờ đẫn, vừa đi về phía trước vừa thì thầm.

Nội dung trong USB này thật sự quá bất ngờ.

Lúc này, một chiếc xe Mercedes-Benz dừng trước mặt Tống Kinh, sau đó một cô gái mặc đồ công sở bước xuống.

Cô ta tháo kính râm xuống, nở nụ cười quyến rũ với Tống Kinh: “Xin chào đạo diễn Tống!”

“Cô là?” Tống Kinh khẽ rùng mình, hỏi.

“Tôi là Phùng Tiểu Thiến, quản lý của anh Phạm Lạc. Không biết tối nay ông có rảnh không? Anh Phạm Lạc đã bao khu VIP của khách sạn Lâm Giang, mời ông đến sự tiệc, mong ông nể mặt!” Phùng Tiểu Thiến mỉm cười nói.

“Dự tiệc?” Tống Kinh nhíu mày: “Cậu ta gây chuyện lớn đến nước này rồi mà vẫn còn tâm trạng mở tiệc chơi bời sao? Hừ, đúng là hết thuốc chữa!”

“Đạo diễn Tống hiểu lầm rồi, anh Phạm mở tiệc không phải để chơi bời, mà là muốn thương lượng với ông chuyện bộ phim!”

“Phim?” Tống Kinh sững sờ.

“Đúng vậy, anh Phạm định lập một hạng mục mới, anh ấy đã bắt đầu kêu gọi đầu tư rồi, hơn nữa anh ấy sẽ tự đóng vai chính. Kinh phí và diễn viên đều đã có, nhưng lại thiếu một vị đạo diễn giỏi, cho nên anh ấy muốn mời ông làm đạo diễn cho bộ phim mới này. Anh Phạm mời ông đến khách sạn Lâm Giang để bàn bạc chi tiết về vấn đề này, ông thấy thế nào?”
 
Chương 1726


Chương 1726

Tống Kinh cúi đầu suy nghĩ.

Ông ta không ngờ dã tâm của Phạm Lạc lại lớn như vậy.

Hơn nữa, lập dự án phim mới vào thời điểm then chốt này rõ ràng là muốn hút máu của Chủ tịch Lâm.

Phạm Lạc muốn lợi dụng sức hot của Chủ tịch Lâm để đẩy sự nổi tiếng của bộ phim mới. Nếu lợi dụng chuyện này để quảng cáo cho bộ phim thì chắc chắn sẽ đỡ được hàng trăm triệu tiền quảng cáo.

Đây đúng là bánh bao máu người!

Tống Kinh khịt mũi nói: “Bây giờ cậu ta đang vướng lùm xùm nhiều chuyện! Vậy mà vẫn còn tâm trí đi kêu gọi tài trợ sao? Lúc này ai dám đứng ra tài trợ cho cậu ta? Cậu ta có thể lôi kéo được ai chứ?”

“Tài trợ một tỷ tệ là điều không thể, dù sao không phải ai cũng giàu có và quyền lực như Tập đoàn Dương Hoa, nhưng lấy được ba bốn trăm triệu tệ thì không thành vấn đề!” Phùng Tiểu Thiến cười nói.

“Lấy? Lấy ở đâu ra?”

“Đương nhiên là từ Dương Hoa!” Phùng Tiểu Thiến mỉm cười thần bí.

“Dương Hoa?”

Tống Kinh hít một hơi thật sâu.

“Đạo diễn Tống, nói ở đây không rõ ràng, mời ông lên xe, chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết ở buổi tiệc!” Phùng Tiểu Thiến nói.

Tống Kinh do dự một lúc, sau đó thở phào một hơi, khẽ gật đầu rồi bước lên xe.



Những lời bàn tán trên mạng vẫn tiếp tục nổ ra.

Danh tiếng của Tập đoàn Dương Hoa cũng vì chuyện này mà bị hủy hoại.

Một số người còn thêm dầu vào lửa, trên mạng đã có người bắt đầu công kích vấn đề chất lượng thuốc của Tập đoàn Dương Hoa, nói Tập đoàn Dương Hoa chỉ là một nhà máy thâm độc chỉ biết đến tiền.

Điều này giáng một đòn mạnh mẽ vào Tập đoàn Dương Hoa.

Nhưng Lâm Chính không hề lo lắng vì điều đó.

Bởi vì anh tin rằng dư luận lúc này càng gay gắt thì đòn phản công sau này sẽ càng kịch liệt hơn.

Người đang đắc ý lúc này sẽ chết thảm hại hơn.

Reng reng reng…

Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.

Lân Chính nhìn tên người gọi, là Tô Dư, lập tức nhấc máy.

“Tô Dư, sao thế?”

“Lâm Chính, anh đang ở đâu?” giọng nói mệt mỏi của Tô Dư từ đầu bên kia truyền đến.

“Tôi… tôi đang ở y quán của Lạc Thiên… Có chuyện gì vậy?”

“Anh có thể đến trường của em không? Em… em muốn ăn cơm cùng anh…” Tô Dư mệt mỏi nói.

“Được, cô đợi tôi ở trường, tôi sẽ đến ngay!” Lâm Chính gật đầu, lập tức đứng dậy xuống lầu.

“Chủ tịch Lâm, cậu định đi đâu vậy?” vừa ra khỏi phòng làm việc, Mã Hải đã hỏi.

“Sắp xếp xe cho tôi, tôi ra ngoài một lát!”

“Âm thầm đi sao?”

“Ừ, càng kín đáo càng tốt”.
 
Chương 1727


Chương 1727

“Chuyện này… Chủ tịch Lâm, lần trước chiếc xe kia đã đưa tới cửa hàng 4S để sửa chữa rồi, bây giờ trong gara chỉ còn chiếc xe Maserati thôi, hay là… cậu gọi xe đi đi!”

“Thôi, đi xe đó cũng được…”

Lâm Chính lười gọi xe, như thế sẽ rất lãng phí thời gian, chưa kể thời điểm cuối năm cũng rất khó gọi xe, đợi đến trường của Tô Dư e rằng đã là nửa đêm.

Lúc Lâm Chính vội vàng đến trường của Tô Dư thì trời cũng đã khá tối.

Anh đỗ xe bên cạnh khuôn viên rồi bước vào trong.

Châm điếu thuốc, đợi ở dưới ký túc xá nữa.

Một lúc sau, Tô Dư uể oải bước xuống với khuôn mặt tái nhợt.

“Tô Dư, sao vậy?” Lâm Chính dập đầu mẩu thuốc lá, nghi hoặc hỏi.

Tô Dư nhìn anh, lắc đầu nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, chúng ta đi uống rượu đi!”

“Uống rượu? Chẳng phải nói là đi ăn cơm sao?”

“Cứ đi là được rồi!”

Tô Dư nắm lấy cổ tay Lâm Chính, vội vã kéo anh ra ngoài.

Lâm Chính kinh ngạc.

Tô Dư sao thế?

Tâm trạng của Tô Dư rất tệ.

Lâm Chính nhìn ra được điều này. Hai người đến một quán ăn đêm bên ngoài trường học, gọi vài món và một chai bia, Tô Dư bắt đầu uống.

Sau vài ly, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Dư đỏ bừng, trông vô cùng yêu kiều và quyến rũ.

“Ông chủ, cho thêm một chai bia Thanh Đảo!” Tô Dư hô lớn.

“Được rồi, đừng uống nữa!” Lâm Dương nhỏ giọng nói.

“Không sao, dù sao ngày mai em cũng không có tiết… Không sao đâu…” Tô Dư nói.

“Cô sao thế? Có chuyện gì không vui sao?” Lâm Chính hỏi.

“Lâm Chính, anh nói xem sao em lại xui xẻo vậy chứ?” Tô Dư đặt ly bia xuống, khẽ thở dài, mùi rượu xộc vào mũi.

“Xui xẻo?”

“Lẽ nào em còn không xui xẻo sao? Mẹ nợ tiền, bố bị đâm phải nhập viện, mắc chứng cuồng loạn, vốn tưởng rằng có thể chữa được, nhưng cô Anna lại không có ý định chữa cho bố em, vốn đã chẳng có gì tốt đẹp, bây giờ bộ phim mới lại thất bại, Lâm Chính… em thấy cuộc đời mình thật vô vọng…” Tô Dư đau khổ nói, ánh mắt tuyệt vọng.

Lâm Chính nghe vậy liền sững sờ.

Nhưng nghĩ kỹ lại, Tô Dư đúng là đang gặp rất nhiều điều tồi tệ.

Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ta đương nhiên phải chịu áp lực lớn nhất, bây giờ, tiền viện phí của bố cô ta cao ngất trời, mẹ thì cả ngày khóc lóc. May là Tô Tiểu Khuynh hiểu chuyện, có thể làm một số việc nhà. Tô Dư vốn định dựa vào bộ phim này để nổi tiếng, giải quyết vấn đề tài chính của gia đình, nhưng không ngờ hy vọng duy nhất của mình cũng gặp vấn đề, vì vậy cô ta thấy rất buồn phiền.

“Ai nói với cô là bộ phim mới thất bại rồi?” Lâm Chính nhìn cô ta với vẻ khó hiểu: “Chẳng phải đoàn làm phim mới này đã sắp xếp lại rồi sao? Vai nữ chính của cô không thay đổi, vẫn rất tốt, sao cô lại nghĩ thất bại rồi?”

“Lâm Chính, anh không biết đâu, trên mạng đang vô cùng rắc rối, bây giờ đoàn làm phim đã tung tin bộ phim này có thể bị đình chỉ không quay nữa, còn có tin đạo diễn Tống sẽ rút khỏi đoàn phim. Lâm Chính, đạo diễn Tống Kinh là nhân vật cốt cán của bộ phim này, nếu ngay cả ông ta cũng rời đi thì anh nghĩ bộ phim này… còn quay nổi sao?” Tô Dư đau lòng nói.
 
Chương 1728


Chương 1728

Lâm Chính nghe vậy, bất đắc dĩ mỉm cười: “Tôi còn tưởng chuyện gì, thì ra là vậy… Cô yên tâm, Tống Kinh sẽ không đi đâu”.

“Lâm Chính, anh không phải người trong đoàn phim, anh không hiểu quy tắc nơi này…” Tô Dư thở dài, lại rót đầy cốc của mình, đang định uống thì bị Lâm Chính giật lấy.

“Được rồi, đừng uống nữa, uống tiếp cô sẽ say đấy!”

“Lâm Chính, em không sao…”

“Đủ rồi, về ký túc xá thôi, tôi đưa cô về!” Lâm Chính đứng lên, nghiêm túc nói.

Tô Dư vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Chính, cô ta không dám phản bác, chỉ đành gật đầu.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười quái dị truyền đến.

“Ồ? Đây chẳng phải ngôi sao Tô Dư của chúng ta sao? Sao lại chạy đến quán vỉa hè cạnh trường ăn cơm thế này? Nhân vật lớn như cậu sao có thể đến những nơi như thế này được? Nếu bụng của cậu có vấn đề thì chúng tôi đâu còn phim hay để xem nữa?”

Tiếng cười vừa dứt, cả hai đồng loạt nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Thấy người vừa nói là Chu Viên Viên.

Chu Viên Viên mặc một bộ váy đen hở hang, trên miệng ngậm điếu thuốc cho nữ, trang điểm đậm, dáng người gầy hơn trước, trông cân đối hơn, cũng kiều diễm hơn.

“Chu Viên Viên, sao cậu lại tới đây?” Tô Dư nói với vẻ mặt khó coi.

“Tôi đi ngang qua gặp bạn cùng phòng cũ”, Chu Viên Viên nhếch môi, nhìn chiếc BMW đậu bên đường, có một bóng người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.

“Bạn cùng phòng cũ? Có chuyện gì vậy?” Lâm Chính khó hiểu hỏi.

“Từ sau khi Thái Yến xảy ra chuyện, Chu Viên Viên đã chuyển ra khỏi ký túc xá, ở ngoài trường”, Tô Dư nói nhỏ.

“Ồ… Bạn học Chu, cô có muốn ngồi ăn cùng chúng tôi không? Cô muốn ăn gì thì cứ gọi, tôi mời”, Lâm Chính cười nói.

Mặc dù anh không thích thái độ của Chu Viên Viên, nhưng anh cũng không thèm so đo với cô ta.

Nhưng chưa chắc Chu Viên Viên đã muốn vậy.

“Xì! Ai thèm ăn thứ này chứ? Chỉ có Tô Dư muốn hòa nhập với đám fans hâm mộ của cô ta nên mới ăn loại thức ăn rẻ tiền này thôi. Này mọi người, mau đến xem, nữ chính Tô Dư của bộ phim “Chiến Hổ” đang ở đây này, ai muốn xin chữ ký thì xếp hàng đi!” Chu Viên Viên hét lớn.

Những người đang ngồi ăn xung quay đều đổ dồn ánh mắt lên người Tô Dư.

Sắc mặt Tô Dư lập tức thay đổi, kéo mũ lưỡi trai xuống.

Nhưng vô ích, chẳng mấy chốc đã có người nhận ra cô ta.

“Oa, là Tô Dư thật kìa!”

“Sao cô ta lại đến nơi như thế này?”

“Tôi nhớ thời gian trước, cô ta bị phóng viên và học sinh chặn đường, không thể xuống lầu, bây giờ dám ra ngoài rồi sao?”

“Còn không phải sao? Ai cũng nghĩ cô ta sẽ nổi tiếng, nhưng cô ta còn chưa kịp nổi tiếng thì “Chiến Hổ” đã thất bại rồi!”

“Giấc mạnh trở thành ngôi sao của cô ta coi như đã kết thúc!”

“Vậy chúng ta còn xin chữ ký cô ta không?”

 
 
Chương 1729


Chương 1729

“Chữ ký? Ký cái rắm gì! Loại nghèo ăn cơm cùng quán với chúng ta thì có thể gọi là ngôi sao sao? Anh không sợ mất mặt à?”

“Cũng đúng!”

“Còn đội mũ lưỡi trai làm gì chứ! Thật sự nghĩ mình là ngôi sao à?”

Đám người xung quanh bắt đầu bàn tán, chê cười có, chế nhạo có, đủ loại lời lẽ khó nghe truyền đến.

Sắc mặt Tô Dư vô cùng khó coi, cơ thể khẽ run rẩy.

Sau khi đoàn phim “Chiến Hổ” được tổ chức lại, áp lực từ thế giới bên ngoài đối với Tô Dư ngày càng tăng lên, đặc biệt là áp lực từ những người xung quanh.

Có lẽ đã đến lúc cô ta tìm một người quản lý.

Lâm Chính hít một hơi thật sâu.

“Lâm Chính, chúng ta về thôi…” Tô Dư không thể chịu đựng nổi nữa, kéo nhẹ góc áo của Lâm Chính, nhỏ giọng nói.

“Được!”

Lâm Chính gật đầu, đứng lên dẫn theo Tô Dư rời đi.

“Đứng lại!”

Chu Viên Viên chặn Tô Dư lại, không cho cô ta đi.

“Cậu còn muốn làm gì nữa?” Tô Dư nghiến răng hỏi.

“Làm gì à? Tô Dư, tôi đang muốn tốt cho cậu mà! Cậu không thể tiếp tục cố chấp sai lầm được nữa! Nếu cậu tiếp tục như vậy, gia đình cậu sẽ ra sao? Bố mẹ cậu sẽ ra sao? Em họ Tô Nhu của cậu sẽ ra sao?” Chu Viên Viên cười nói.

Nghe vậy, Tô Dư vô cùng lúng túng.

“Chu Viên Viên, cậu đang nói gì vậy? Tôi không hiểu ý cậu?”

“Có ý gì à? Cần tôi nói rõ ra sao? Ý của tôi là cậu đừng qua lại với Lâm Chính nữa! Dù sao anh ta cũng là em rể của cậu!” Chu Viên Viên lớn tiếng nói.

Lời này vừa dứt, cả quán ăn lập tức bùng nổ.

Nghe được tin tức bùng nổ đó, tất cả mọi người đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi, kinh ngạc nhìn về phía Tô Dư.

Bốn phương tám hướng, vô số cặp mắt nhìn lại.

Thậm chí ngay cả người qua đường cũng dừng bước, nhìn về phía này.

Tô Dư sững sờ.

Lâm Chính nhíu mày, không ngờ Chu Viên Viên lại nói ra câu chí mạng như vậy.

Trong chốc lát, xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

“Trời ạ, người đàn ông đó là em rể của Tô Dư?”.

“Chuyện này là sao? Sao cô ta lại ăn riêng với em rể cô ta ở đây?”.

“Ghê quá, ghê quá, tin tức lớn nhất của năm!”.

“Cô ta thật là không biết xấu hổ!”.

“Mau, lấy điện thoại ra chụp lại, đăng lên mạng!”.

“Ngoại tình với em rể mình, chậc chậc chậc. Tôi đã nói Tô Dư không phải thứ tốt lành gì, bề ngoài thì thuần khiết trong sáng, thật ra lại rất lẳng lơ!”.

Những lời bẩn thỉu không ngừng vang lên, sắc mặt Tô Dư trắng bệch, hơi thở gấp gáp, suýt đứng không vững.
 
Chương 1730


Chương 1730

“Nói bậy, các… các người nói bậy! Các người đang vu khống tôi!”, Tô Dư kích động la lớn.

“Vu khống? Nhưng bây giờ các người trai đơn gái chiếc đang ăn riêng với nhau ở đây thật mà? Cậu chắc là em họ cậu biết chuyện này chứ?”, Chu Viên Viên nhún vai.

“Chuyện này…”, Tô Dư á khẩu, không biết nên trả lời thế nào.

Lâm Chính lại tiến tới, lạnh lùng nói: “Đương nhiên Tiểu Nhu biết chuyện này, cô không cần bêu xấu nhau ở đây! Tôi có thể nhờ vợ tôi đến làm chứng cho sự trong sạch của chúng tôi. Tôi nói cô biết, nếu cô còn tiếp tục ở đây vu khống chúng tôi, làm tổn hại thanh danh của chúng tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.

“Ô hô? Lấy chuyện báo cảnh sát ra hù tôi à? Anh nghĩ tôi dễ bị dọa đến thế sao? Hai người các người ở đây mèo mả gà đồng còn không để người khác nói?”, Chu Viên Viên lạnh nhạt cười nói, dứt khoát trở mặt, mở miệng mắng.

“Chu Viên Viên! Cậu… Cậu im miệng!”, Tô Dư kích động, chỉ muốn tiến tới tát cô ta.

“Sao? Tôi nói gì sai à? Các người không phải vậy hay sao?”, Chu Viên Viên trợn to mắt, cười nói.

“Cậu… Cậu… Khốn nạn!”.

Tô Dư tức giận, cầm ly rượu trên bàn lên tạt về phía Chu Viên Viên.

Chu Viên Viên bị tạt rượu, lớp trang điểm trên mặt nhòe đi, biến thành người không ra người ma không ra ma.

“Cậu… Cậu dám tạt nước tôi? Cậu dám tạt nước tôi?”, Chu Viên Viên la lên.

Người đàn ông ngồi trên xe BMW ở bên đường cảm thấy sự việc không ổn, lập tức mở cửa xe lao vọt xuống.

“Viên Viên, có chuyện gì vậy?”, người đàn ông căng thẳng hỏi.

“A Hào! Hai con chó này lại dám ức hiếp tôi! Anh phải giúp tôi dạy dỗ bọn họ! Đánh gục anh ta cho tôi, xé rách áo của con ả này đi! Xé đi!”, Chu Viên Viên điên cuồng la lên, nói xong thì bổ nhào về phía Tô Dư.

Tô Dư theo bản năng đưa tay ra chặn Chu Viên Viên, nhưng người đàn ông bên cạnh nhanh hơn một bước, đưa tay giữ Chu Viên Viên lại.

Tô Dư thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông này xem ra còn biết lý lẽ hơn Chu Viên Viên…

Nhưng giây sau, người đàn ông đột nhiên trở tay, tát mạnh vào mặt Tô Dư.

Bốp!

Tiếng tát giòn giã vang lên vô cùng to rõ.

Gương mặt xinh đẹp trắng nõn của Tô Dư thoáng chốc xuất hiện dấu tay đỏ máu.

Tô Dư ôm mặt lùi về sau mấy bước, không tin nổi nhìn người đàn ông đó.

Lâm Chính ở cạnh, ánh mắt cũng lạnh đi.

“Con khốn, dám bắt nạt người của tao? Muốn chết à? Tao mặc kệ mày là ai, mau quỳ xuống cho tao!”, người đàn ông gào lên.

Kiêu căng đến mức nào!

Người xung quanh đều giật mình, ngay cả ông chủ của các quầy hàng cũng không dám ló đầu ra.

“Tiểu Dư, cô không sao chứ?”, Lâm Chính đỡ Tô Dư dậy, nhỏ giọng hỏi.

“Em không sao, Lâm Chính, chúng… chúng ta đi thôi!”, Tô Dư nước mắt giàn giụa, vô cùng sợ hãi.

“Cô bị ức hiếp, nếu tôi cứ đi như vậy thì chẳng thành ra rùa rút đầu hay sao?”.

Lâm Chính bình thản nói, sau đó lạnh lùng nhìn người đàn ông đó.
 
Chương 1731


Chương 1731

“Thế nào? Nhóc con, muốn so chiêu à?”, người đàn ông nheo mắt, khinh thường nói.

“Ha, anh Hào là quán quân tán thủ trong tỉnh, là vệ sĩ thân cận của tôi! Tôi nói cho anh biết, Lâm Chính, tốt nhất anh đừng tự chuốc lấy khổ! Nếu không, đợi lát nữa bị anh Hào đánh gãy tay chân thì chúng tôi không bồi thường cho anh đâu!”, Chu Viên Viên chống nạnh, kiêu ngạo cười nói.

“Ồ? Quán quân tán thủ của tỉnh? Thật là lợi hại!”.

“Không nhìn ra đấy!”.

“Quán quân tán thủ? Không phải một chọi mười đấy chứ?”.

“Cậu em rể của Tô Dư mà đọ sức với anh ta chắc anh ta đấm cho một cú là hôn mê ấy nhỉ?”.

Người xung quanh kinh ngạc kêu lên liên tục, bàn tán xôn xao.

Có người bắt đầu khuyên Lâm Chính.

“Nhóc con, mau chạy đi, đừng để bị người ta đánh chết”.

“Đúng đó nhóc con, mau chạy nhanh đi! Hảo hán không chịu thiệt trước mắt!”.

“Nếu còn không đi, e là cậu phải nằm trên cáng đến bệnh viện đấy!”.

Bọn họ không ngừng khuyên nhủ, nhất là ông chủ, chỉ muốn đuổi Lâm Chính đi. Nếu anh xảy ra chuyện ở chỗ này thì ông ta không làm ăn gì được.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng, đi về phía anh Hào kia.

“Chị họ tôi chịu ấm ức, sao tôi có thể đi được? Muốn tôi đi, trừ khi hai người qua đây xin lỗi, nếu không, hôm nay có thể các người sẽ phải nằm mà rời khỏi đây!”.

Lời này vừa dứt!

“Ha ha ha ha…”.

Xung quanh rộ lên tiếng cười to như tiếng sấm.

Đó là quán quân tán thủ đấy. Đâu phải người thường có thể đối phó được.

Nhìn Lâm Chính gầy gò lại mang dáng vẻ thư sinh, cơ bắp chẳng có là bao mà dám nói những lời như vậy với quán quân tán thủ?

Vậy khác gì làm trò? Đám đông ôm bụng cười. Còn có người không ngừng khuyên can Lâm Chính, nói anh đừng cố tình làm vậy nữa. Thế nhưng Lâm Chính vẫn mặc kệ, anh bỏ ngoài tai hết.

“Đúng là tính trẻ con. Loại người này, hôm nay dù không chết thì sau này cũng không sống được lâu đâu”.

“Đúng vậy, đúng là không biết điều!”, có người chửi rủa.

“Tôi thấy mau gọi xe cứu thương đi, nếu không lát nữa lại không cứu kịp!”

Có người lắc đầu thở dài. Tô Dư lúc này đã tỉnh rượu, vội vàng kéo tay Lâm Chính: “Lâm Chính, chúng ta đừng làm loạn nữa. Mau đi thôi. Nếu như đánh nhau với họ thì chúng ta chắc chắn sẽ chịu thiệt đấy”.

“Tô Dư , lúc nào mà tôi lại bị chịu thiệt rồi thế?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Nhưng mà…”

“Cô còn không biết năng lực của tôi sao? Một quán quân tán thủ mà lại làm khó được tôi hả? Huống hồ kẻ này dám đánh cô trước mặt tôi. Hôm nay tôi mà không giúp cô xả cơn tức này thì chẳng phải sẽ khiến cô khinh thường tôi?”, Lâm Chính nói bằng vẻ thản nhiên, sau đó anh rảo bước đi về phía anh Hào.

Cậu ta dám khinh thường quán quân tán thủ? Điên rồi chắc?

“Lâm Chính!”, Tô Dư cuống quýt. Thế nhưng cô ta không thể nào ngăn anh lại được.

Âm thanh xì xầm của đám đông nhỏ dần. Tất cả đều trợn tròn mắt, nhìn chăm chăm Lâm Chính.
 
Chương 1732


Chương 1732

Không ai ngờ, tên ngốc này lại thách thức quán quân tán thủ thật. Mọi người còn tưởng anh chỉ nói miệng mà thôi.

“Viên Viên”, anh Hào nhìn Viên Viên và kêu lên.

“Sao thế?”

“Gọi số cứu thương cho hắn đi”, anh Hào mỉm cười, khoanh tay trước ngực.

“Đừng có đánh chết anh ta! Đánh gãy hai chân là được!”, Chu Viên Viên liếc nhìn Lâm Chính, hừ giọng khinh thường và lấy điện thoại ra gọi số cấp cứu.

“Tôi vốn không thích ức hiếp thường dân. Thế nhưng đã động vào cái vảy ngược của tôi thì đứng trách. Cũng đừng mong tôi sẽ nương tay. Anh ra tay trước đi, để xem nắm đấm mềm oặt của anh có để lại nổi dấu vết trên người tôi không”, anh Hào cười thản nhiên, anh mắt trông vô cùng cao ngạo.

“Tôi đánh người không bao giờ để lại dấu vết gì”, Lâm Chính bước nhanh hơn về phía anh Hào.

“Vậy xem ra anh cũng yếu lắm nhỉ”, anh Hào cười khẩy.

Dứt lời, Lâm Chính tung chân đạp về phía trước. Đồng thời anh tay cũng đấm mạnh về phía vai anh Hào. Anh Hào chỉ tỏ vẻ khinh thường, đưa tay lên chộp lấy tay của Lâm Chính.

Bụp! Tốc độ của anh Hào không hề chậm. Anh ta chộp chính xác tay của Lâm Chính, phát lực và vặn lấy cổ tay anh. Thế nhưng đúng lúc này…hắn phát hiện ra không thể nào khống chế được tay của Lâm Chính.

“Cái gì?”, anh Hào cảm giác có gì đó không ổn. Hơi thở của anh ta bỗng trở nên dồn dập.

Một giây sau. Rắc. Tiếng xương gãy vang lên. Ngay sau đó là tiếng gào thét đầy đau đớn của anh ta.

“Á!”, anh ta ôm tay mình, rú lên. Cả người lập tức ngã ra đất, không ngừng lăn lộn.

Cảnh tượng đó khiến đám đông sững sờ.

Bọn họ chỉ thấy nắm đấm của Lâm Chính dội thẳng xuống vai của anh Hào. Nhìn thì có vẻ Lâm Chính cũng không đấm mạnh cho lắm. Ấy thế mà anh Hào lại phải thét lên.

Chuyện gì thế này? Lâm Chính đã làm gì vậy? Quán quân tán thủ bị hạ gục như vậy sao?

Đám đông cảm thấy khó hiểu. Chu Viên Viên sợ hết hồn, vội vàng lao tới định dìu anh Hào.

“Đừng…đừng đụng vào tay tôi?”, anh Hào thở hổn hển.

“Anh Hào, anh…sao thế? Anh không sao chứ?”, Chu Viên Viên cuống cả lên, nước mắt rơi lã chã.

“Vai của tôi…bị nứt rồi…, anh Hào đau đớn nói.

“Cái gì? Nứt rồi sao?”, Chu Viên Viên trố tròn mắt.

Đám đông cũng bàng hoàng. Đang yên đang lành sao vai của anh Hào lại bị nứt chứ? Lẽ nào Lâm Chính đã làm gì đó?

Nhưng khi đám đông còn đang sững sờ thì Lâm Chính lại tung ra một cú đấm hết sức bình thường khác. Cú đấm này trong mắt quán quân tán thủ sẽ như thế nào đây?

Không ai biết. Một giây sau, Lâm Chính đột nhiên lao tới, giáng tiếp một đạp xuống ngực của anh Hào.

Phụt! Anh Hào nôn ra một ngụm máu tươi, cả người bay ra sau ba, bốn mét, đập mạnh xuống đường lớn, gãy thêm vài cái xương ngực.

“Hả?”, đám đông bàng hoàng. Chu Viên Viên hét lên vì sợ hãi.

Lâm Chính không dám thể hiện nhiều, nếu không sẽ khiến đám đông sốc lắm và cũng khó giải thích. Thế nên anh cũng chỉ sử dụng vài chiêu mà bọn côn đồ đầu đường xó chợ hay sử dụng mà thôi.

Anh nhấc một chiếc ghế ở ngay cạnh vác ngược đi về phía quán quân tán thủ. Lúc tới gần, anh giơ ghế, điên cuồng đập xuống người hắn. Mỗi nhát đập đều không hề nương tay.
 
Chương 1733


Chương 1733

Bụp! Bụp…

Âm thanh nặng nề vang lên, cùng với đó là tiếng gào thét rền trời của anh Hạo.

Không ai ngờ anh Hạo đã bị Lâm Chính hạ gục như vậy. Có phải là mặt trời mọc hướng Tây rồi không?

Không phải là một mình quán quân tán thủ đánh bại đám người này mới phải sao? Không phải là bọn họ phải quỳ xuống xin quán quân tha mạng sao?

Đầu óc của đám đông không kịp nảy số. Thế nhưng cảnh tượng trước mặt đã quá rõ ràng rồi. Lâm Chính đập liên tục trong tầm 10 giây cho tới khi chiếc ghế gãy ra thì lập tức lấy chiếc ghế khác và xử lý tiếp.

Ban đầu anh Hào còn la hét, nhưng dần dần tiếng kêu không còn nữa. Anh ta ngất lịm. Thực ra mọi người không biết, khoảnh khắc mà Lâm Chính giáng cú đấm xuống thì anh Hào đã không chịu nổi nữa rồi. Vai của anh ta đã bị nứt hoàn toàn. Cơn đau mãnh liệt ập tới khiến thần kinh như tê liệt. Anh ta đã sớm mất đi khả năng chiến đấu. Cú đạp tiếp theo của Lâm Chính đã hoàn toàn khiến anh Hào bị bại liệt.

Lâm Chính không muốn để lộ quá nhiều, nhưng cũng phải dạy dỗ anh Hào đến nơi đến chốn nên mới dùng cách đánh như thế này.

Còn đánh sao cho đẹp thì Lâm Chính không quan tâm. Tám cái ghế đập xuống khiến anh Hào không khác gì cọng bún. Anh ta nằm bất động, máu me be bét, không biết sống chết thế nào.

Đám đông đứng vây lại. Họ chỉ biết trố tròn mắt nhìn cảnh tượng kinh hãi phía trước.

“Giết người rồi! Giết người rồi!”, Chu Viên Viên hét khản cả tiếng. Cô ta như phát điên.

“Tới đây!”

Lâm Chính vứt chiếc ghế nát trong tay qua một bên và gọi cô ta. Chu Viên Viên giật bắn mình, đôi mắt ánh lên sự kinh hãi. Cô ta run rẩy nhìn anh, há hốc miệng không nói nên lời. Hai chân thì run rẩy, không nhấc lên nổi.

“Sao thế? Lẽ nào còn phải để tôi nhắc lại à?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Chu Viên Viên như muốn nổ tung đầu. Khoảnh khắc này, Lâm Chính không khác gì ác ma trong mắt cô ta. Cô ta cũng không biết làm sao mà đôi chân lại nghe lời và cứ thế run rẩy bước về phía Lâm Chính.

Mỗi bước đi vô cùng khó khăn. Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng đó chỉ biết nuốt nước bọt sợ hãi.

Lâm Chính…định làm gì vậy? Lẽ nào…anh định ra tay với cả Chu Viên Viên sao?

Thế nhưng anh không làm gì cả. Anh chỉ thở hắt ra, ngoái đầu lại và nói: “Yên tâm, tôi không đánh phụ nữ. Xin lỗi Tô Dư đi”.

“Xin…xin lỗi là được sao?”, Chu Viên Viên sợ hãi nói.

“Sau đó nói ra toàn bộ sự việc mà cô đã hãm hại Tô Dư, trả lại sự trong sạch cho cô ấy”, Lâm Chính nói.

“Được được…tôi…sẽ làm theo như vậy. Đừng đánh tôi…”, Chu Viên Viên sợ hãi, vội vàng chạy tới trước mặt Tô Dư và nói: “Tô Dư, xin lỗi, trước đó đều là do tôi hãm hại cậu…cậu đừng tức giận, hãy tha thứ cho tôi…”

“Chu Viên Viên, dù gì chúng ta cũng là bạn học. Trước đây còn là bạn cùng ký túc xá. Sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy chứ? Tôi đã làm gì có lỗi với cậu vậy?”, Tô Dư bặm môi, chất vấn.

Chu Viên Viên giật mình, khuôn mặt tối sầm. Cô ta siết chặt nắm đấm, im lặng. Lâm Chính nhạy cảm cảm nhận được điều gì đó. Chu Viên Viên nhìn có vẻ rất sợ hãi nhưng thật ra từ sâu trong nội tâm…cô ta không phục Tô Dư.

“Lâm Chính, để cô ta đi đi. Loại người này sau này em sẽ không tiếp xúc nữa. Coi như em đen đủi đã phải làm bạn với cô ta”, Tô Dư bặm môi.

Lâm Chính gật đầu. Đám đông bừng tỉnh. Có vẻ như mọi chuyện đều là do Chu Viên Viên gây ra.

Chu Viên Viên đã nói ra toàn bộ chân tướng. Mọi người đều tin nhưng cũng có người cho rằng cô ta đang bị Lâm Chính ép. Dù thế nào thì cũng không còn quan trọng nữa. Lâm Chính chẳng buồn quan tâm tới đám đông. Trả lại sự trong sạch cho người vô tội là được.
 
Chương 1734


Chương 1734

Xe cứu thương chạy tới, đưa anh Hào đi . Không ít người xì xầm. Chiếc xe vốn được chuẩn bị cho Lâm Chính, nào ngờ, người nằm trên cáng lại là anh Hào.

Đương nhiên, xe đã tới thì cảnh sát cũng bắt kịp ngay. Họ không nói gì, chỉ đưa ba người Tô Dư, Lâm Chính và Chu Viên Viên về đồn.

Phía bên bệnh viện nhanh chóng đưa tin tới. Mặc dù vết thương của anh Hào nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng không hề nguy hiểm tới tính mạng. Chỉ có điều sẽ để lại di chứng, không thể đánh nhau được nữa. Tức là Lâm Chính đã đánh phế anh ta rồi.

Còn Lâm Chính cũng không miễn được trách nhiệm. Thế nhưng anh cũng chẳng có gì phải lo lắng. Ở Giang Thành, Mã Hải sẽ xử lý mọi việc êm xuôi cả thôi. Chuyện này cũng chỉ là chuyện xung đột thường ngày ở huyện, bồi thường một ít là cũng xong.

Ba người sau khi lập biên bản xong bèn rời khỏi đồn. Vừa bước ra cửa thì đã có một chiếc Bently đỗ ngay trước mặt họ. Một người đàn ông bụng phệ bước xuống xe.

Lâm Chính và Tô Dư nhìn nhau. Họ thấy ngạc nhiên.

“Đạo diễn Đổng?”

Tô Dư kêu lên. Người bước tới hóa ra là Đổng Hạ của Công ty Hoàng Ngu.

Nhìn thấy Đổng Hạ đến, Chu Viên Viên lập tức nước mắt lã chã, ấm ức nhào vào lòng ông ta như yến non về tổ.

“Đạo diễn Đổng!”, cô ta vừa khóc vừa gọi, ôm chầm lấy Đổng Hạ.

“Đang ở ngoài, cô chú ý một chút! Nếu để đám phóng viên săn tin chụp được ảnh thì làm sao nói rõ được?”, Đổng Hạ đẩy Chu Viên Viên ra, nhỏ giọng quát.

Lúc này Chu Viên Viên mới đứng thẳng người, nhưng vẫn không khỏi lau nước mắt, nói gì đó với ông ta.

“Được rồi, được rồi, tôi đã biết chuyện này. Cô lên xe đi, để tôi giải quyết!”, Đổng Hạ an ủi.

Chu Viên Viên gật đầu, rồi mới lên xe.

Đổng Hạ nhìn về phía Lâm Chính và Tô Dư, khi nhìn thấy Tô Dư, ánh mắt ông ta tràn ngập oán hận.

“Các cậu gan không nhỏ nhỉ, dám chọc vào cả tôi, đánh vệ sĩ của tôi bị thương nặng! Các cậu được đấy!”, Đổng Hạ tức giận nói.

“Vệ sĩ?”.

Lâm Chính sửng sốt: “Ý ông là anh Hào kia sao? Tôi còn tưởng đó là bạn trai của Chu Viên Viên chứ?”.

“Bạn trai cái gì hả? Chu Viên Viên là nghệ sĩ hợp đồng của Hoàng Ngu chúng tôi!”, Đổng Hạ gầm lên.

Lâm Chính nghe xong cũng hiểu ra.

Chắc là con hồ ly tinh Chu Viên Viên này quyến rũ Đổng Hạ, rồi lại quyến rũ cả vệ sĩ của ông ta là anh Hào! E là Đổng Hạ cũng không biết chuyện này!

Quả nhiên, nói đến chuyện này, Chu Viên Viên ở trong xe lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng nhìn Lâm Chính, hơi thở như nghẹn lại.

Nhưng Lâm Chính không có hứng thú bới móc chuyện của người khác.

“Là vệ sĩ cùng với nghệ sĩ hợp đồng của Hoàng Ngu các ông quấy rối chị gái tôi trước, nên tôi mới ra tay. Mà nói đi cũng phải nói lại, quán quân tán đả của tay vệ sĩ này có phải là mua không vậy? Thực lực chẳng ra làm sao, tôi đánh hai cái đã nằm bẹp một chỗ rồi!”, Lâm Chính lắc đầu.

“Cậu… thật là ngông cuồng! Các cậu đừng đắc ý! Cậu là cái thá gì chứ? Dám đối đầu với Đổng Hạ tôi? Cậu đủ tư cách sao? Sớm muộn tôi cũng cho cậu biết tay! Cả cô nữa! Tô Dư! Đừng tưởng dựa vào được Chủ tịch Lâm và Tống Kinh là có thể bay lên trời! Bộ “Chiến Hổ” kia chắc chắn sẽ không quay nữa! Trong cả giới giải trí, cô không tìm tới Đổng Hạ tôi thì không bao giờ ngóc được đầu lên đâu!”, Đổng Hạ tức phát điên, chỉ vào Tô Dư và Lâm Chính chửi bới.
 
Chương 1735


Chương 1735

“Chính vì loại sâu mọt như ông mà giới điện ảnh trong nước mới càng ngày càng nát, càng ngày càng không ai thèm xem! Tô Dư tôi dù không có ngày ngóc được đầu lên, cũng tuyệt đối không tìm tới Đổng Hạ ông!”, Tô Dư nghiến răng nghiến lợi nói.

“Được! Được! Tô Dư, con ranh này! Cô được lắm! Nếu đã vậy thì chúng ta cứ chống mắt lên mà xem, xem rốt cuộc ai là người thắng cuối cùng!”, sắc mặt Đổng Hạ dữ tợn, nheo mắt cười nói: “Ngoài ra, tôi cũng nói cho cô biết, bộ “Chiến Hổ” thất bại là cái chắc, thậm chí ngay cả Dương Hoa cũng sẽ bị liên lụy. Không có Dương Hoa ủng hộ, để tôi xem cô có thể ở trong giới điện ảnh đến bao giờ!”.

Dứt lời, Đổng Hạ phất tay, chui vào trong xe, nghênh ngang rời đi.

Tô Dư tức đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn không nói tiếng nào.

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại.

Những lời Đổng Hạ nói đều có ẩn ý…

Ông ta chắc chắn có thể khiến “Chiến Hổ” thất bại?

Lẽ nào… đằng sau việc Dương Hoa và “Chiến Hổ” bị bôi nhọ có bóng dáng của Hoàng Ngu?

“Tô Dư…”, Lâm Chính gọi một tiếng.

“Không sao đâu, chúng ta về thôi!”, Tô Dư hít sâu một hơi.

“Không sao thì tốt… cô cũng đừng buồn quá, về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc, những chuyện còn lại để tôi giải quyết cho”, Lâm Chính cười nói.

Tô Dư nghe thấy thế thì chớp mắt nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

“Sao vậy?”, Lâm Chính cũng nhìn cô ta với ánh mắt tò mò.

“Em chỉ thấy hơi kỳ lạ!”.

“Cái gì kỳ lạ?”.

“Tại sao rõ ràng anh lợi hại như vậy, mà lúc ở nhà họ Tô lại chẳng khác nào một kẻ vô dụng, ai ai cũng khinh thường, cũng chẳng biết làm gì?”, Tô Dư hiếu kỳ hỏi.

“Thế cô thấy bây giờ tôi lợi hại chỗ nào?”, Lâm Chính mỉm cười, hỏi ngược lại.

“Việc này…”, Tô Dư lập tức bị hỏi cho á khẩu.

“Tôi chỉ giỏi đánh đấm thôi, chứ những việc khác thì rất bình thường. Cô đừng tưởng là tôi đánh thắng quán quân tán đả gì đó thật, cô phải biết rằng, anh Hào kia chỉ là quán quân cấp tỉnh, hơn nữa quán quân như anh ta chắc chắn là mua giải! Anh ta cũng nhân lúc tôi chưa sẵn sàng mới trúng chiêu của tôi, nếu không cô nghĩ tôi sẽ xử lý được anh ta nhanh gọn như vậy sao?”, Lâm Chính cười đáp.

“Ừm… vậy sao…”, Tô Dư khẽ gật đầu, cảm thấy rất có lý.

Lâm Chính đưa Tô Dư về trường, rồi bảo Mã Hải phân phó công ty hoạt động bên dưới, bảo bọn họ đăng nhiều bài trên mạng hơn, khống chế các bình luận, tránh có người lấy chuyện tối nay ra để lên bài.

Nhưng cũng không sao.

Phía Dương Hoa đã có một đòn sát thủ!

Lâm Chính trở về Dương Hoa, cầm chiếc USB trên bàn lên, c ắm vào máy tính xem, rồi thở hắt ra.

Có chiếc USB này, thì tất cả những lời đồn trên mạng sẽ không công mà tự phá.

Ngày mai, tất cả những lời gièm pha vô căn cứ sẽ biến mất.

Trong khách sạn Lâm Giang Giang Thành.

Tống Kinh được Phùng Tiểu Thiến dẫn vào khu khách VIP của khách sạn.

Lúc này, khu khách VIP đã ngồi đầy người.

 
 
Chương 1736


Chương 1736

Mọi người xôn xao nói đủ thứ chuyện, ăn uống linh đình, không khí vô cùng hòa hợp.

“Chà, đạo diễn Tống!”.

“Đạo diễn Tống đến rồi!”.

“Ha ha, tôi biết là đạo diễn Tống sẽ đến mà!”.

“Nào nào nào, đạo diễn Tống ngồi đây đi”.

“Đạo diễn Tống, kiểu gì chúng ta cũng phải uống hai ly đấy”.

Đám nam nữ ở khu khách VIP lần lượt đứng dậy, nhiệt tình đi về phía Tống Kinh chào hỏi.

Tống Kinh lướt mắt nhìn những người này, vô cùng kinh ngạc.

Ông ta phát hiện những người ngồi đây… có một nửa là người của đoàn làm phim “Chiến Hổ”. Những người còn lại có một phần là những ngôi sao nổi tiếng đến từ nơi khác, cùng với nhân vật quan trọng của mấy bộ phận.

Lẽ nào bọn họ đều bị Phạm Lạc lôi kéo đến đây?

Đúng lúc này, Phạm Lạc mặc quần áo chỉnh tề, khoác tay Văn Lệ nhanh chân bước tới.

“Ha ha, đạo diễn Tống! Tôi chờ ông lâu lắm rồi đấy! Đạo diễn Tống chịu nể mặt, chúng tôi cũng thấy vinh hạnh. Nào nào, ông ngồi đi!”.

Phạm Lạc vô cùng mừng rỡ, lập tức bước tới đón.

Nhưng Tống Kinh hất tay anh ta đi, lạnh lùng nói: “Phạm Lạc, rốt cuộc các cậu muốn làm gì?”.

“Làm gì à?”, Phạm Lạc hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười đáp: “Đạo diễn Tống, ông cứ bình tĩnh, ngồi xuống uống ly rượu đã, tôi sẽ nói với ông chi tiết về bộ phim mới của chúng ta, được không?”.

“Uống rượu? Uống cái chó gì mà uống!”, Tống Kinh nhổ một ngụm nước bọt, chửi mắng: “Chúng ta làm gì còn dự án điện ảnh nào mới chứ? Cậu có biết các cậu sắp gặp họa rồi không?”.

Ông ta vừa dứt lời, hội trường đang ồn ào bỗng chốc im bặt.

Nụ cười của Phạm Lạc cũng cứng đờ.

“Đạo diễn Tống, ông nói vậy là sao? Họa gì cơ?”.

Tất cả mọi người đều bị câu nói này của Tống Kinh dọa sợ.

Gặp họa?

Bây giờ mọi người đều đang yên lành thuận lợi, sao lại gặp họa được chứ?

“Đạo diễn Tống, ông nói rõ ràng xem nào, sao lại gặp họa? Lẽ nào Chủ tịch Lâm kia phái sát thủ đến ám sát chúng tôi sao?”, một người đàn ông uống cạn rượu trong ly, nhíu mày nói.

Anh ta nói với vẻ rất nghiêm túc, mọi người xung quanh nghe thấy thế liền cười ầm lên.

“Ông Tống, tôi thấy đầu óc ông có vấn đề rồi đấy! Những lời như vậy mà ông cũng nói được à? Ông ấu trĩ thế?”.

“Đã thời đại nào rồi mà còn chơi trò này? Thuận ta thì sống chống ta thì chết à? Đừng đùa thế chứ!”.

“Tuy Chủ tịch Lâm kia có y thuật cao siêu, sáng lập nên Dương Hoa, cũng coi như có chút thành tích, nhưng trong mắt tôi thì chỉ là một lang băm, một thương nhân người toàn mùi tiền, không có gì phải coi trọng cả”.

“Phải đấy”.

Đám người trong khu khách VIP cười nói.

Phạm Lạc cũng thở phào, cười đáp: “Đạo diễn Tống, tôi đã tiếp xúc với đạo diễn Đổng của Hoàng Ngu rồi, chuyện “Chiến Hổ” lần này, Hoàng Ngu sẽ ủng hộ hết mình. Chắc ông cũng thấy rồi chứ? Ở đây có một nửa là người của đoàn làm phim “Chiến Hổ”, đều là những người làm việc cho ông. Chúng tôi chuẩn bị làm một phi vụ lớn, cho tập đoàn Dương Hoa một vố đau”.
 
Chương 1737


Chương 1737

“Cậu định cho họ một vố kiểu gì?”, Tống Kinh trầm giọng hỏi.

“Kiện! Dương! Hoa!”, Phạm Lạc mỉm cười, nói gằn từng chữ.

Anh ta vốn dĩ tưởng rằng Tống Kinh nghe xong ba chữ này sẽ vô cùng kinh ngạc, nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên là vẻ mặt Tống Kinh vẫn vô cùng bình tĩnh.

Phạm Lạc nhíu mày.

“Dương Hoa có hai đại luật sư nổi tiếng là Kỷ Văn và Khang Gia Hào, hơn nữa còn có mối quan hệ rất tốt với một trong ba đoàn luật sư Yên Kinh là Phương Thị Dân, các cậu muốn kiện Dương Hoa? Các cậu dựa vào cái gì nào? Huống hồ, cho dù kiện Dương Hoa thì các cậu được gì chứ?”, Tống Kinh không nhanh không chậm đáp.

“Hừ, Kỷ Văn và Khang Gia Hào là cái thá gì chứ? Tuy Phương Thị Dân có chút khó nhằn, nhưng cũng không cần lo lắng. Về lý do kiện Dương Hoa, thì là vì dự án điện ảnh của chúng ta cần khởi động vốn! Tôi đã liên hệ với tất cả các thành viên của đoàn làm phim “Chiến Hổ” trước đây, thu thập đủ chứng cứ, ngày mai sẽ đưa ra tòa, đòi tập đoàn Dương Hoa bồi thường về việc hủy hợp đồng. Đến lúc đó đòi anh ta được mấy trăm triệu tệ, rồi tiếp tục quay phim, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Hơn nữa phim mới có vụ án này tạo thanh thế, chắc chắn sẽ có ưu thế rất lớn trong việc tuyên truyền, phòng vé cũng được đảm bảo. Chắc chắn lần này chúng ta có thể dựa vào tập đoàn Dương Hoa kiếm được bộn tiền. Dương Hoa sẽ thua kiện, còn Chủ tịch Lâm gì đó kia cũng sẽ thân bại danh liệt!”.

Phạm Lạc cười nói, ánh mắt hiện rõ vẻ nắm chắc phần thắng.

Ai nấy khuôn mặt tươi cười.

Đây vốn là trận đánh tất thắng, chỉ cần tham gia thì sẽ là người chiến thắng.

Nhưng…Tống Kinh nghe xong vẫn lắc đầu.

“Phạm Lạc, cậu ngây thơ quá, tất cả các cậu đều quá ngây thơ. Các cậu không biết rốt cuộc Dương Hoa có thế lực mạnh đến mức nào, các cậu cũng không biết rốt cuộc Chủ tịch Lâm đáng sợ đến mức nào”.

“Đạo diễn Tống, nếu ông chịu nhập hội với chúng tôi, cùng đối phó với Dương Hoa, thì hãy ngồi xuống uống rượu. Còn nếu ông đến để móc mỉa thì xin mời về”, Phạm Lạc to tiếng.

Anh ta đã thấy rất không vui trước thái độ của Tống Kinh rồi.

“Không phải là tôi móc mỉa! Phạm Lạc, Văn Lệ, cả các cô cậu khác nữa! Tôi chỉ khuyên các cậu một câu, nhân lúc bây giờ chưa muộn, thì hãy đến Dương Hoa chủ động nhận lỗi đi. Nếu không một khi Chủ tịch Lâm nổi giận, thì không ai bảo vệ được các cậu đâu”, Tống Kinh hết lời khuyên nhủ.

“Lão già này! Mẹ kiếp, ông đang nói vớ vẩn cái gì thế hả?”.

Một người đàn ông không nhịn được nữa, ném ly rượu trong tay về phía Tống Kinh.

Choang!

Ly rượu vỡ tan, rượu đổ đầy người Tống Kinh.

Tống Kinh nổi giận, trừng mắt chửi người kia: “Cậu làm cái gì vậy?”.

“Còn ông thì sao hả? Không muốn làm thì cút cho tôi! Ông nghĩ ông là cái thá gì chứ?”, người kia xông tới, giơ chân đạp Tống Kinh.

Tống Kinh vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị sượt qua, loạng choạng lùi lại.

“Tống Kinh, ông tưởng ông là nhân vật ghê gớm lắm sao? Ông chỉ là một lão già hết thời thôi! Người của giới giải trí trong nước nể mặt ông thì gọi một tiếng đạo diễn Tống, không nể mặt ông thì gọi là một con chó giữ nhà! Ông có tư cách gì mà vênh váo trước mặt chúng tôi chứ?”.

“Đúng đấy, nếu không phải anh Lạc nể mặt ông, ông nghĩ mình có thể vào được đây sao? Cút ngay cho tôi!”.

“Cút!”.
 
Chương 1738


Chương 1738

“Cút ngay!”.

Bọn họ nhao nhao đứng dậy, lớn tiếng kêu lên.

Tống Kinh tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, gật đầu liên tục: “Được, nếu các cậu đã nói như vậy, thì coi như tôi lo chuyện bao đồng, các cậu tự lo thân đi”.

Dứt lời, ông ta phất tay định rời đi.

“Khoan đã”, Phạm Lạc quát.

Bước chân Tống Kinh khựng lại, quay sang, trầm giọng nói: “Còn chuyện gì sao?”.

“Tống Kinh, ra khỏi cánh cửa này thì chúng ta chính là kẻ thù, lần này Dương Hoa thất bại là cái chắc. Một khi Dương Hoa sụp đổ, thì ông sẽ không còn chỗ đứng ở giới điện ảnh trong nước nữa, ông hãy suy nghĩ cho kĩ”, Phạm Lạc nheo mắt cười nói.

Tất cả những người có mặt đều hiểu hàm ý của câu này.

Tống Kinh hừ một tiếng, không nói lời nào, xoay người rời đi.

“Đúng là chán sống mà!”.

“Lão Tống Kinh này đúng là không thức thời!”.

“Chờ giải quyết xong Dương Hoa, nhất định sẽ cấm sóng luôn ông ta”.

“Đúng”.

Bọn họ nhao nhao chửi rủa, vô cùng tức giận.

“Nếu Tống Kinh đã muốn đâm đầu vào chỗ chết thì chúng ta cũng không thể ngăn cản ông ta được. Mọi người cứ chống mắt lên mà xem, sớm muộn gì lão già ngoan cố này cũng phải hối hận”, Phạm Lạc cười khẩy, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

Rè rè…

Đúng lúc này, điện thoại rung lên.

Văn Lệ ở phía sau lấy điện thoại ra xem, sau đó đưa cho Phạm Lạc.

Phạm Lạc đưa mắt nhìn hiển thị cuộc gọi, hơi sửng sốt, sau đó vội vàng ấn nút nghe.

“Đạo diễn Đổng, chào ông, chào ông! Ông có chỉ thị gì vậy?”, Phạm Lạc vội cười nói.

“Phía Tống Kinh thế nào rồi?”.

“Lão già ngoan cố đó từ chối rồi”.

“Từ chối? Không phải chứ? Ông ta chắc hẳn là người thức thời chứ nhỉ?”, Đổng Hạ có vẻ rất bất ngờ.

“Đạo diễn Đổng, chắc là ông ta đã bị Chủ tịch Lâm đe dọa. Ông ta không những không hợp tác với chúng tôi, mà còn thay mặt Chủ tịch Lâm khuyên nhủ chúng tôi nữa. Đúng là hoang đường, tôi nghĩ khỏi cần gửi gắm hy vọng vào ông ta làm gì! Người này không đáng tin chút nào cả!”.

“Nếu vậy thì để tôi báo với sếp một tiếng. Ngày mai hãy ra tòa, khai chiến với tập đoàn Dương Hoa đi. Cậu hãy mời nhiều phóng viên và mua nick, làm ầm ĩ vụ kiện này lên, phải khiến mọi người cả nước biết đến, phải khiến tên Chủ tịch Lâm này thân bại danh liệt”.

“Ha ha ha, tôi đang nóng lòng lắm rồi đây!”, Phạm Lạc cười lớn, ánh mắt đầy thâm độc.

Tống Kinh vừa rời khỏi khách sạn Lâm Giang, thì tập đoàn Dương Hoa liền nhận được thư yêu cầu.

Sau khi nhận được thư yêu cầu này, Mã Hải lập tức gọi Khang Gia Hào và Kỷ Văn đến.

Hai người họ xem xong thư yêu cầu đều lắc đầu.

“Rất dễ đối phó”.

“Bọn họ đây là tự bê đá đập chân mình”.
 
Chương 1739


Chương 1739

Hai người không hẹn mà đồng thanh lên tiếng.

“Vậy thì hãy diễn một vở kịch cho tất cả xem đi”, Lâm Chính đang ngồi trước bàn làm việc, bình thản nói: “Hơn nữa, tôi đoán đằng sau chuyện này có bóng dáng của Hoàng Ngu, giúp tôi kéo Hoàng Ngu xuống nước. Tôi không muốn chúng ta xông lên chém giết nhau, còn bọn họ đứng bên cạnh nhìn”.

“Chủ tịch Lâm yên tâm, Ám Ưng đang để mắt đến bọn họ rồi”.

“Vậy thì tốt, chuyện này giao cho các ông làm đấy, tôi về nghỉ ngơi đây”.

Lâm Chính day huyệt Thái Dương, sau đó đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc.

Mấy ngày nay anh đều ở y quán của Lạc Thiên và Dương Hoa, ít đến chỗ Tô Nhu, không biết hai ngày nay cô thế nào rồi.

Lúc Lâm Chính đến công ty Quốc tế Duyệt Nhan, thì cô thư ký trẻ tuổi kia liền chạy tới.

“Anh Lâm, cuối cùng anh cũng đến rồi”, cô thư ký gấp gáp nói.

“Sao thế?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.

“Mấy hôm nay Chủ tịch ở lì trong phòng làm việc, nếu anh còn không đến, thì chắc là cô ấy chuyển luôn giường vào phòng làm việc mất”, cô thư ký vội nói.

“Tại sao vậy?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.

“Chẳng phải là vì tên Cao Lam kia sao?”.

“Cao Lam làm sao?”.

“Bây giờ ngày nào anh ta cũng chạy đến đây quấy rối Chủ tịch, hôm kia bày nến, hôm qua tặng hoa, muốn Chủ tịch chấp nhận anh ta, nhưng Chủ tịch có thích anh ta đâu. Anh Lâm, anh mau nghĩ cách đuổi tên phiền phức này đi đi”.

Lâm Chính nghe thấy thế thì trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu: “Cô bảo bảo vệ đuổi thẳng cổ anh ta là được rồi, dù sao Tiểu Nhu cũng không chấp nhận anh ta đâu, cô cứ yên tâm”.

“Ừm… Chủ tịch Lâm, tốt xấu gì Chủ tịch cũng là vợ anh, anh không nghĩ cách sao?”, thư ký nói với vẻ khó tin.

Lâm Chính lắc đầu chua chát.

Vợ?

Chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.

“Để tôi đi xem sao”.

Nói xong, anh liền đi về phía phòng làm việc của Tô Nhu.

Nhưng vừa đến gần phòng làm việc, anh đã nghe tiếng đàn violon du dương vang lên.

Sau đó liền nhìn thấy Cao Lam ăn mặc trang trọng, ôm bó hoa hồng đỏ rực đứng ở cửa phòng làm việc, bên cạnh còn có một dàn nhạc violon, đang biểu diễn một bài tình ca.

“Tiểu Nhu, em chính là trăng sáng trên trời, còn anh là ngôi sao, mỗi ngôi sao đại diện cho tình yêu của anh dành cho em. Những ngôi sao đầy trời, em chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy…”

Cao Lam nói đầy thâm tình, lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trong túi quần ra, rồi mở nó, một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh xuất hiện trong hộp.

“Tiểu Nhu, xin em hãy nhận lấy tình yêu nhỏ bé này của anh…”

Dứt lời, anh ta liền quỳ một gối xuống, tỏ tình với Tô Nhu.

Vô cùng cảm động!

Vô cùng lãng mạn!

Chắc là tên Cao Lam này nóng lòng gấp gáp lắm rồi, nên mới dùng cách thức trực tiếp nhất, thẳng thắn nhất để bày tỏ.

 
 
Chương 1740


Chương 1740

Chỉ là hình như anh ta đã tính nhầm một điều.

Đó chính là Tô Nhu không trúng kế này.

Tuy cô không phải là kiểu người đẹp lạnh lùng, nhưng lại ghét nhất loại đàn ông dùng thủ đoạn này để tán gái. Bởi vì trong mắt cô, những người đàn ông dùng cách này để bày tỏ tình yêu thì chỉ dựa vào sự lãng mạn để lừa con gái mà thôi.

Quả nhiên, Tô Nhu ở trong phòng làm việc vẫn vùi đầu vào xử lý văn kiện, không hề ngẩng đầu, cũng không nhìn Cao Lam cái nào.

“Tiểu Nhu!”, dường như Cao Lam vẫn chưa hết hy vọng, đứng dậy đi tới.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bước vào.

“Anh Cao, anh tỏ tình với vợ tôi một cách đường hoàng như vậy, liệu… có không phù hợp quá không?”, Lâm Chính nhìn Cao Lam rồi nói.

“Lâm Chính?”.

Tô Nhu nhíu mày.

“Hừ! Thằng vô dụng này đến đấy à?”, Cao Lam cười khẩy, nói đầy khinh miệt.

“Cao Lam, cậu ăn nói chú ý một chút, dù sao anh ấy cũng là chồng tôi!”, Tô Nhu lập tức quát.

“Tiểu Nhu, em và anh ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, hơn nữa em cũng không có tình cảm với anh ta, cần gì phải lãng phí thời gian với anh ta chứ? Em hãy tin anh! Anh nhất định có thể mang lại hạnh phúc cho em!”, Cao Lam gấp gáp nói.

“Cao Lam, tôi trước giờ chỉ coi cậu là bạn học, không có bất cứ tình cảm gì khác với cậu cả, hy vọng cậu cũng có thể hiểu được điều này!”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.

“Tiểu Nhu… em… Lẽ nào em thích thần y Lâm kia thật sao?”, Cao Lam nói với vẻ khó tin.

“Cậu đừng nói bậy”, Tô Nhu lắc đầu: “Tôi và thần y Lâm tiếp xúc rất ít, không dính dáng gì đến tình cảm nam nữ hết”.

“Vậy tại sao em không chịu chấp nhận anh?”, Cao Lam lại hỏi.

Tô Nhu nhắm mắt, dứt khoát không lên tiếng nữa.

Lúc này cô nói gì cũng vô ích, Cao Lam quá cố chấp.

Nhưng anh ta lại không nghĩ vậy.

Trong mắt anh ta, chuyện gì mà con gái càng không thừa nhận thì càng có vấn đề.

Chắc chắn Tô Nhu không có hứng thú gì với tên Lâm Chính này, nhưng lại không chịu chấp nhận anh ta, chắc chắn là vì thần y Lâm.

“Được! Được! Tô Nhu, nếu em không chịu chấp nhận anh… thì thôi vậy, thế này đi, anh cho em xem cái này”.

“Cái gì vậy?”, Tô Nhu hơi ngạc nhiên.

“Hừ, anh sẽ cho em xem thần y Lâm nổi tiếng kia thân bại danh liệt như thế nào!”.

Cao Lam lạnh lùng nói, sau đó phất tay, một người đàn ông xách cặp công văn lập tức bước vào. Anh ta đi tới trước mặt Tô Nhu, mở cặp công văn, lấy một chiếc máy tính xách tay ra đặt lên bàn.

Máy tính xách tay hiện một loạt văn kiện dày đặc.

Tô Nhu đọc số văn kiện này một lát, sắc mặt tỏ vẻ kinh hãi.

“Cậu làm cái gì vậy? Cậu lấy đâu ra những thứ này?”, Tô Nhu đứng bật dậy, nhìn Cao Lam với ánh mắt kinh ngạc và giận dữ.

“Chuyện này thì em không cần hỏi nhiều. Tiểu Nhu, tuy em không thừa nhận, nhưng anh biết người em thích chắc chắn là Chủ tịch Lâm, đây đã không còn là bí mật ở Giang Thành nữa. Chưa kể công ty của em và tập đoàn Dương Hoa cũng có mối quan hệ hợp tác khăng khít. Chủ tịch Lâm cũng từng công khai giúp đỡ em trong nhiều dịp, em tưởng anh không biết mối quan hệ giữa hai người sao?”, Cao Lam lạnh lùng nói.
 
Chương 1741


Chương 1741

Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, đôi mắt mở to.

“Cao Lam, cậu hiểu lầm rồi, tôi và Chủ tịch Lâm thực sự không có gì cả”, Tô Nhu cuống lên nói.

“Vậy tức là… dù anh có giao những chứng cứ đủ để khiến Dương Hoa và thần y Lâm thân bại danh liệt này cho tòa án thì cũng không sao hả?”, Cao Lam nheo mắt hỏi.

Cơ thể Tô Nhu khẽ run rẩy.

Còn Lâm Chính thì vội vàng bước tới, nhìn màn hình máy tính.

“Sao nào? Đồ ngốc như anh thì xem có hiểu không vậy?”, Cao Lam cười khinh bỉ.

“Hiểu một chút, trong này nói tập đoàn Dương Hoa bị nghi ngờ trốn thuế, làm giả sổ sách. Những chuyện này đều là giả, nếu Dương Hoa đối chất với các anh, thì các anh phải làm sao đây?”, Lâm Chính hỏi.

“Ngu ngốc, có lúc giả chính là thật, thật cũng chính là giả, mấy thứ như sổ sách tài vụ, chẳng phải giở chút thủ đoạn là xong sao?”, Cao Lam nheo mắt cười nói.

“Xem ra nội bộ Dương Hoa có người của các anh rồi, hơn nữa còn làm ở Phòng tài vụ”, Lâm Chính khàn giọng nói, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Rốt cuộc tên Cao Lam này có thủ đoạn gì mà có thể cài người vào nội bộ Dương Hoa nhỉ? Lại còn là Phòng tài vụ…

Không hiểu Mã Hải làm ăn kiểu gì nữa?

Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, không nói lời nào.

“Cậu muốn thế nào?”, Tô Nhu trầm giọng quát.

“Xem ra tôi đoán đúng rồi, cậu quả thực nhìn trúng thằng trai bao thần y Lâm kia”, Cao Lam lạnh lùng hừ một tiếng.

“Chủ tịch Lâm từng giúp tôi nhiều lần như vậy, tôi bảo vệ anh ấy cũng là điều nên làm”.

“Hừ, được thôi, cậu nói thế nào cũng được”, Cao Lam lắc đầu.

“Cao Lam, đưa những thứ này cho tôi, sau này chúng ta vẫn là bạn học”.

“Bạn học? Tôi không có hứng thú làm bạn học với cậu, tôi chỉ muốn làm người đàn ông của cậu thôi”, Cao Lam nheo mắt cười nói: “Nếu cậu đồng ý làm bạn gái tôi, đồng ý đi hẹn hò uống rượu với tôi, thì tôi có thể suy nghĩ đến việc giao chiếc máy tính này cho cậu”.

“Cậu… Cao Lam! Cậu đừng ức hiếp người quá đáng! Cậu tưởng tôi không biết cậu có ý đồ gì sao?”, khuôn mặt Tô Nhu đỏ bừng vì tức giận.

“Nếu cậu đã biết thì tôi cũng không che giấu nữa! Tô Nhu, nếu cậu đồng ý lên giường với tôi, đừng nói là chiếc máy tính này, tôi thậm chí có thể mượn thế lực của nhà họ Cao để giúp thần y Lâm đối phó với những kẻ đối đầu anh ta, thế nào?”, Cao Lam mỉm cười nói.

Lúc này anh ta cũng định trở mặt luôn rồi.

Anh ta không còn thời gian để dây dưa ở Giang Thành nữa, nếu Tô Nhu không đồng ý thì anh ta sẽ cưỡng ép cô.

Tô Nhu nghe thấy thế đương nhiên là nổi giận, cơ thể run lên bần bật, khuôn mặt đỏ bừng, chỉ tay vào Cao Lam, kích động nói: “Cao Lam, cậu… không ngờ cậu lại là người như vậy!”.

“Tiểu Nhu, cậu cũng đừng trách tôi, tôi chỉ đơn thuần thích cậu, chứ không có suy nghĩ gì khác”.
 
Chương 1742


Chương 1742

“Cậu…”

Tô Nhu tức đến nỗi không thốt nên lời.

Cuối cùng, cô chỉ ra cửa, tức giận nói: “Cút! Cậu cút ngay cho tôi”.

“Cút? Tiểu Nhu, tôi mà ra khỏi cánh cửa này, thì Dương Hoa hết đường cứu, thần y Lâm của cậu cũng hết đường cứu. Thậm chí công ty Quốc tế Duyệt Nhan của cậu cũng sẽ gặp đả kích nặng nề, cậu chắc chắn muốn tôi cút sao?”.

Tô Nhu nghe thấy thế thì hơi thở nghẹn lại, có chút không biết phải làm sao.

Tô Nhu có thể thuận lợi mở rộng công ty Quốc tế Duyệt Nhan không chỉ dựa vào sự cố gắng của cô, mà còn có sự giúp đỡ của Dương Hoa. Phải biết rằng, món tiền đầu tiên của cô là nhờ Dương Hoa giúp đỡ kiếm được. Hơn nữa Chủ tịch của Dương Hoa là thần y Lâm từng giúp cô rất nhiều lần, ân tình này Tô Nhu khắc ghi trong lòng.

Cho dù bên ngoài đồn thổi ầm ĩ, nói thần y Lâm nhìn trúng cô, nhưng cô không quan tâm điều này.

Bởi vì cô vẫn chưa ly hôn, trước khi ly hôn, cô không có bất cứ suy nghĩ gì tới chuyện nam nữ.

Tô Nhu do dự.

Cao Lam thấy thế, khóe môi không khỏi nhếch lên.

Anh ta biết chắc hẳn có thể hạ gục cô nàng này rồi.

“Cũng may ông đây còn có hậu chiêu, nếu không đúng là bó tay với con khốn này”, Cao Lam cười thầm.

“Tôi không thể hiểu nổi yêu cầu của cậu, chúng ta… thương lượng tiếp đi”, Tô Nhu suy nghĩ một lát, rồi đau khổ cúi đầu, khàn giọng đáp.

“Không vấn đề gì”, Cao Lam mỉm cười nói.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính ở bên cạnh bỗng lên tiếng.

“Không cần thương lượng gì hết, lập tức dẫn người của anh cút ngay, đừng quấy rối Tiểu Nhu nữa”.

“Lâm Chính, chỗ này không đến lượt thằng vô dụng như anh lên tiếng, biến sang một bên đi”, Cao Lam nhíu mày nói.

“Người nên cút là anh!”, Lâm Chính bước một bước, đứng trước mặt Cao Lam, lạnh lùng nhìn anh ta.

Anh cao hơn Cao Lam nửa cái đầu, đứng từ trên cao nhìn xuống anh ta chằm chằm, rất có uy thế.

Hơi thở Cao Lam như nghẹn lại, có chút không dám động đậy…

Tuy Lâm Chính là kẻ vô dụng, vua mọc sừng nổi tiếng ở Giang Thành, nhưng anh cao hơn Cao Lam, lại thêm ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc, trông cũng rất đáng sợ.

“Anh muốn làm gì?”, Cao Lam sầm mặt xuống, nhỏ giọng quát.

“Tôi đã bảo là anh mau cút đi cơ mà! Nếu anh còn không đi, thì đừng trách tôi không khách sáo”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Lâm Chính, anh gấp gáp cái gì chứ? Chuyện này cũng đâu liên quan đến anh. À… tôi biết rồi, anh tức giận chứ gì? Nghĩ cũng phải, rõ ràng Chủ tịch Lâm muốn tán vợ anh, nhưng anh lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, thậm chí có lúc anh còn phải chấp nhận sự giúp đỡ của Chủ tịch Lâm nữa. Tôi nghe nói Mã Hải đã giúp anh giải vây mấy lần, đây chắc chắn là ý của Chủ tịch Lâm. Ha ha, anh cũng thật là, đàn ông đàn ang mà bất tài như vậy… anh có thấy mất mặt không hả? Tôi mà là anh thì đã tìm nơi nào không người mà tự kết liễu cho xong rồi!”, Cao Lam cười khẽ, ánh mắt đầy giễu cợt.

“Ha ha ha…”

Những người phía sau cũng phì cười.

Sắc mặt Lâm Chính bỗng sa sầm.

Anh không có gì để nói.

Bởi vì anh không biết nên giải thích với bọn họ kiểu gì.
 
Chương 1743


Chương 1743

“Lâm Chính, chuyện này anh mặc kệ đi”, đúng lúc này, Tô Nhu ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Sao nào? Lẽ nào em muốn lên giường với anh ta thật sao?”, giọng nói Lâm Chính cũng trở nên nặng nề.

“Anh nói cái gì? Anh… Khốn nạn!”.

Tô Nhu biến sắc, trong lúc nóng nảy, liền tát cho Lâm Chính một cái.

Lâm Chính hơi ngạc nhiên, chắc là không ngờ Tô Nhu lại có phản ứng gay gắt như vậy, nhất thời quên cả tránh.

Bốp!

Âm thanh lanh lảnh vang lên.

Xung quanh lập tức im bặt.

Tô Nhu tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, cô chỉ tay ra cửa, tức giận mắng.

“Cút! Anh cút cho tôi!”.

Lâm Chính nhíu mày, nhìn Tô Nhu chằm chằm, cuối cùng chẳng nói lời nào, xoay người rời đi.

“Đồ vô dụng! Đi đi, không tiễn!”.

Cao Lam huýt sáo, cười đầy đắc ý.

“Cậu cũng cút luôn đi!”, Tô Nhu lạnh lùng nói.

“Tiểu Nhu, cậu…”

“Cút!”, Tô Nhu lại quát, mặt lạnh như tiền.

Cao Lam nghe thấy thế, gật đầu liên tục, ánh mắt dữ tợn nói: “Được! Được! Tô Nhu, cậu đừng có hối hận! Đến lúc đó đừng cầu xin tôi!”.

Dứt lời, anh ta liền phất tay, xoay người rời đi.

Chẳng mấy chốc, phòng làm việc trở nên vắng vẻ cô quạnh.

Tô Nhu ngồi xuống ghế, ôm mặt khóc nức nở.

Lâm Chính ra khỏi công ty Quốc tế Duyệt Nhan, liền lấy điện thoại gọi ngay cho Mã Hải.

“Chủ tịch Lâm…”, giọng nói của Mã Hải vang lên.

“Phòng tài vụ xảy ra vấn đề”, Lâm Chính chỉ nói một câu.

Mã Hải lập tức như rơi xuống hầm băng, toàn thân run rẩy.

“Chủ tịch Lâm, cậu… cậu nhận được tin từ đâu vậy?”.

“Ngay vừa rồi, cậu chủ nhà họ Cao là Cao Lam đã cho tôi xem chứng cứ về mấy hành động nhằm vào Dương Hoa, trong đó bao gồm cả chuyện Dương Hoa bị nghi ngờ trốn thuế lậu thuế. Tất cả giấy tờ của Dương Hoa đều hợp pháp, đúng quy định, tất cả các khoản thuế đều được nộp đúng hạn, nhưng Cao Lam lại tràn trề tự tin nói rằng anh ta có thể khiến chuyện hợp pháp biến thành không hợp pháp. Khả năng duy nhất là Phòng tài vụ của chúng ta đã xảy ra vấn đề”, Lâm Chính trầm giọng đáp.

“Chủ tịch Lâm yên tâm, hôm nay tôi sẽ lôi bằng được nội gián ra!”, Mã Hải vội vàng nói.

“Hôm nay?”, sắc mặt Lâm Chính trầm xuống.

“Trong vòng năm tiếng… Không, ba tiếng! Trong vòng ba tiếng tôi nhất định sẽ đưa người đó đến trước mặt cậu!”.

“Đối chiếu sổ sách một lượt, đừng để xảy ra bất cứ sơ suất nào! Còn nữa, sau khi bắt được nội gián thì đừng rút dây động rừng, tương kế tựu kế đi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Mã Hải nín thở, lập tức hiểu ý định của Lâm Chính, gật đầu lia lịa.

“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi biết nên làm thế nào”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom