Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1704


Chương 1704

“Cô không biết cô đã phá hỏng chuyện của Hội trưởng Ramon sao? Lô thiết bị y tế mà Tập đoàn Cao Thị quyên tặng cực kỳ quan trọng với viện nghiên cứu chúng ta, liên quan đến lợi ích của Hội trưởng Ramon! Cô phá hỏng chuyện như vậy, Hội trưởng Ramon chỉ tịch thu tài liệu của cô, đuổi cô ra ngoài đã là rất khoan dung rồi, cô nên biết đủ đi”, Jesse bất lực nói.

“Nhưng mà…”.

“Anna, quay về đi… Viện nghiên cứu thật sự không hợp với cô, Hiệp hội Y tế cũng không hợp với cô. Tính cách của cô quá thẳng thắn, trừ học thuật ra thì cô không hiểu gì cả, nơi này phức tạp hơn cô tưởng nhiều”, Jesse lắc đầu nói.

Anna há miệng, ngơ ngác nhìn Jesse. Một lúc lâu sau, cô ta nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ lên tiếng: “Ramon không đánh bại tôi được đâu! Dù không có số tài liệu đó, một mình tôi cũng có thể làm tốt nghiên cứu!”.

“Kinh phí nghiên cứu cô tìm ai trả?”.

“Tôi sẽ đến bệnh viện lớn xin việc, sẽ không có bệnh viện nào từ chối tôi!”, Anna nói.

Dựa vào y thuật của cô ta, bất cứ bệnh viện nào trên thế giới cũng sẽ tranh nhau giành giật.

Nhưng Jesse vẫn lắc đầu.

“Cô Anna, có thể ý nghĩ của cô rất khó thực hiện!”.

“Vì sao?”.

“Có lẽ Hội trưởng Ramon đã gọi điện thoại cả rồi, tôi nghĩ…. chắc rằng cô không thể làm việc ở bất cứ bệnh viện nào nữa, càng đừng nói tới mở viện nghiên cứu”, Jesse nhỏ giọng nói.

Anna biến sắc, kinh hãi nhìn Jesse, một lúc lâu sau, miệng mới lẩm bẩm thành tiếng.

“Ngăn cấm?”.



Những hiểu lầm ở bệnh viện khiến Cao Lam chán chường, mất hết mặt mũi.

Mặc dù anh ta vừa mới nhận cuộc gọi, bên Hiệp hội Y tế đã trừng phạt Anna, nhưng nghĩ tới mình bị mất mặt, trong lòng anh ta vẫn bừng lửa giận.

“Con ả đó! Sớm muộn tôi cũng sẽ cho cô biết tay!”, Cao Lam nghiến răng nghiến lợi, tức giận suy nghĩ.

Bởi chuyện của Cao Lam, Tô Thái bị buộc phải chuyển viện. Lần này gia đình Tô Quảng, Trương Tinh Vũ có thể nói là mất hết mặt mũi trước mặt con cháu, thậm chí chuyện này cũng đã lên báo, hai người rời đi cũng bị người qua đường chỉ trỏ.

Tô Quảng không cảm thấy gì, nhưng Trương Tinh Vũ lại có tính tự trọng cao. Gây ra chuyện cười lớn như vậy, trong lòng bà ta đã chửi rủa cả mười tám đời tổ tông Cao Lam, gọi anh ta là kẻ lừa đảo, còn dặn Tô Nhu không được qua lại với Cao Lam.

Đương nhiên Tô Nhu không cảm thấy tất cả là lỗi của Cao Lam, dù sao người ta cũng có lòng tốt. Nhưng chuyện đến mức này, cô cũng không giải quyết được, chỉ đành bịt tai không nghe, không quan tâm những lời bàn tán xung quanh.

Còn Lâm Chính tất nhiên sẽ không quan tâm đến chuyện của Cao Lam. Anh gọi điện thoại cho Tô Dư, nói cô ta chuyện vay nặng lãi đã được giải quyết, sau đó tiếp tục xử lý chuyện công ty.

Đúng lúc này, Mã Hải lại đẩy cửa bước vào.

“Chủ tịch Lâm!”.

“Chuyện gì?”, Lâm Chính đặt tài liệu xuống, liếc nhìn ông ta, hỏi.

“Đạo diễn Tống Kinh gọi điện tới, mời anh đến đoàn làm phim… Hình như vai diễn của anh sắp bắt đầu quay rồi”, Mã Hải nói.

“Khi nào?”, Lâm Chính ngẩn ra một lúc, sau đó mới hỏi.

“Chiều nay, đạo diễn Tống vốn muốn đích thân đến đón cậu, nhưng hình như đoàn phim xảy ra chút chuyện, nhất thời ông ta không rời đi được”.
 
Chương 1705


“Không sao, ông chuẩn bị xe cho tôi, lát nữa tôi sẽ tự qua đó”.

“Được, Chủ tịch Lâm!”.

Mã Hải gật đầu, sau đó định ra ngoài.

“Đợi chút!”, ngay khi đó Lâm Chính lại gọi ông ta lại.

“Chủ tịch Lâm còn chuyện gì dặn dò sao?”.

“Chọn cho tôi một chiếc xe khiêm tốn một chút, Ferrari, Bentley gì đó đừng lấy”.

“Vậy thì Phaeton nhé”.

“Phaeton? Cũng đừng lấy, chọn một chiếc khoảng trăm nghìn tệ là được”.

“Vâng thưa Chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay”.

Một khắc sau, Lâm Chính sửa soạn một chút, lái chiếc Lynk&Co đến đoàn phim.

Phân cảnh trong phim cũng có quay ở Giang Thành, đây là Tống Kinh thêm đất diễn cho Lâm Chính nên mới chọn, do đó cũng không tính là xa.

Lúc ra khỏi cửa, Mã Hải đưa cho Lâm Chính một chiếc mũ lưỡi trai, nói là Tống Kinh dặn dò làm vậy, mục đích là không muốn tiết lộ ra bên ngoài. Nếu để giới truyền thông biết Chủ tịch Lâm ra vào đoàn phim, có thể sẽ ảnh hưởng tới việc quảng bá sau này.

Khi anh lái xe tới ngã rẽ gần chỗ quay…

Két!

Một tiếng phanh gấp vang lên.

Lâm Chính ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn, lại thấy một chiếc xe Ferrari đâm thẳng về phía anh…

Rầm!

Tiếng xe phanh gấp vang lên, bánh xe của Ferrari quét trên mặt đường tạo thành một dấu vết thật sâu, nhưng may là Lâm Chính thắng xe kịp thời, xe nhanh chóng dừng lại.

Nhưng Ferrari không kịp thời như vậy, bánh xe ma sát trên mặt đường mấy mét, sau đó đầu xe đâm thẳng vào giữa thân xe Lynk&Co.

Xe rung lên nhè nhẹ.

Cửa xe hơi lõm vào trong.

Lâm Chính nhíu mày, lập tức bước xuống xe.

Cửa xe Ferrari mở ra, một nam và một nữ bước xuống xe.

Hai người đều vô cùng xinh đẹp sáng sủa, ăn mặc lộng lẫy, trên người toàn là hàng hiệu.

“Mẹ nó, đúng là xui xẻo!”.

Người đàn ông mắng chửi, sắc mặt vô cùng khó coi, anh ta chạy đến đầu xe, quan sát một lúc, trừng mắt nhìn Lâm Chính.

“Mày là chủ xe hả?”.

“Phải”.

“Mày lái xe kiểu gì đấy? Có mắt không hả?”, người đàn ông lên tiếng chửi rủa.

“Con đường này hạn chế tốc độ 30km/h, hơn nữa tôi luôn đi làn đường của mình, còn các người lái ít nhất cũng 70, 80km/h, lại còn lấn làn. Nếu báo cảnh sát tới, có lẽ anh sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, sao anh lại trách tôi?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Mẹ nó, mày còn dám cãi? Không phải mày lái chậm rì thì sao tao đâm mày được? Mày biết tao đi xe gì không? Ferrari có thấy bao giờ chưa? Mày đền nổi không?”, người đàn ông chửi mắng.

“Bây giờ không phải đền nổi hay không, mà là ai đền!”.
 
Chương 1706


Chương 1706

“Tao kệ, dù sao thì mày đợi đó bán nhà đi!”, người đàn ông phất tay, la hét.

Lâm Chính chẳng muốn so đo với loại não tàn này, lấy điện thoại ra gọi vào một số.

“Ô hô? Còn dám gọi người?”, người đàn ông nóng ruột.

“Gọi người làm gì? Tôi chỉ gọi cho cảnh sát để cảnh sát đến đây làm việc. Nếu cảnh sát phán định tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm thì tôi đền là được”, Lâm Chính nói.

“Được thôi! Vậy chúng ta xem xem ai giỏi hơn ai!”.

Người đàn ông lạnh lùng cười, bỗng nhiên cũng lấy điện thoại ra gọi.

“Tôi đã gọi rồi”, Lâm Chính quái lạ nói.

“Mày gọi chuyện của mày, tao gọi chuyện của tao, có vấn đề gì sao? Không phải mày nhờ bên đó đến phán định trách nhiệm vụ này sao? Tao cho mày toại nguyện!”, người đàn ông khẽ cười nói.

Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.

Một lúc sau, một người lái xe moto mặc đồng phục chạy đến.

“Chuyện gì vậy?”.

Người đó xuống xe, lấy giấy bút từ trong túi ra, tiến lên hỏi.

“Đồng chí, là thế này…”, người đàn ông bắt đầu kể lại sự việc.

Mặc dù có thêm thắt vào nhưng Lâm Chính không sợ.

“Nói như vậy, là anh chịu hoàn toàn trách nhiệm rồi”, người đàn ông cầm giấy bút nhìn Lâm Chính, nói.

“Những gì anh ta nói chưa chắc đã là sự thật, xe tôi có camera hành trình”, Lâm Chính nói.

“Thế à? Anh lấy ra tôi xem xem”, người đàn ông mặc đồng phục nhíu mày nói.

Lâm Chính lấy từ trên xe xuống.

Người đàn ông mặc đồng phục xem qua, sau đó lại lắc đầu nói: “Phần va chạm là ở bên thân xe, camera hành trình của anh không quay được tình hình ở phía bên! Cái này không thể xác định được”.

“Chắc ở đây có camera giám sát chứ? Nếu camera hành trình của xe không được thì xem camera giám sát”.

“Camera giám sát ở khu vực này đều hỏng rồi, không xem được”, người đàn ông mặc đồng phục nói.

“Cái gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

Anh bỗng ý thức được gì đó, nhìn về phía người đàn ông kia. Người đàn ông nhếch khóe miệng, đang nheo mắt nhìn anh.

Không cần nghi ngờ gì nữa, đây chính là kiệt tác của anh ta.

Người đàn ông mặc đồng phục này cùng một bọn với anh ta!

“Cầm lấy!”.

Người đàn ông mặc đồng phục lấy một biên bản ra đưa cho Lâm Chính: “Hai bên liên lạc với công ty bảo hiểm đi! Ngày mai đến đồn cảnh sát làm thủ tục!”.

“Ha ha, con chó ngu ngốc, mày đợi đấy bán nhà đi!”.

Người đàn ông cười lớn, quay người lên xe Ferrari.

“Tao còn có chuyện gấp, không lãng phí thời gian với mày nữa, vài ngày nữa sẽ có người tới tìm mày bàn chuyện bồi thường. Ha ha, đấu với tao à? Mày còn non lắm!”.

Nói xong thì khởi động Ferrari.

“Anh Trần, tôi đi trước đây!”.
 
Chương 1707


Chương 1707

“Ngôi sao đúng là bận bịu, có thời gian rảnh thì đến nhà tôi ăn cơm, con gái tôi còn muốn xin chữ ký của cậu đấy!”.

“Ha ha, chuyện đó thì chỉ cần anh Trần gọi một tiếng thôi! Đi nhé!”.

Người đàn ông vẫy tay, sau đó đạp ga lái xe rời đi.

Lâm Chính nhíu mày, không lên tiếng.

Bỏ đi.

Để Mã Hải đi xử lý vậy.

Loại chuyện này chỉ có thể tự nhận là xui xẻo thôi.

Lâm Chính gọi điện thoại cho Mã Hải, sau đó lái chiếc Lynk&Co bị móp một bên đi tới đoàn phim.

Nhưng đợi đến khi anh vừa tới hiện trường quay phim thì lập tức sửng sốt.

Hóa ra chiếc xe Ferrari đó cũng đậu ở đây.

Chẳng lẽ… hai người đó là người của đoàn phim?

Không trùng hợp đến vậy chứ?

“Sao anh lại chạy đến đây rồi?”.

Lâm Chính vừa xuống xe, người phụ nữ trên ghế lái phụ của chiếc Ferrari kia nhìn thấy anh thì lập tức la lên.

Cô ta vừa lên tiếng, Lâm Chính gần như đã có thể khẳng định.

Tiếng la của cô ta dẫn đến sự chú ý của nhiều người.

Người đàn ông trước kia nhìn Lâm Chính đi đến phía này với vẻ mặt khó coi.

“Anh làm sao vậy? Không phải trách nhiệm đã được nhận định rồi sao? Sao anh còn chạy đến đây? Anh có biết đây là đâu không?”, người đàn ông đè thấp giọng, âm trầm nói.

Giọng nói của anh ta nhỏ hơn trước kia không ít.

“Đương nhiên tôi biết đây là đâu, đây là nơi quay phim điện ảnh Chiến Hổ đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Nghe Lâm Chính trả lời, người đàn ông sững sờ thấy rõ.

Anh ta quan sát Lâm Chính một lượt, nhíu mày.

“Nếu anh đã biết đây là đâu, anh còn dám gây sự ở đây? Anh có tin tôi sẽ gọi người của đoàn làm phim báo cảnh sát bắt anh không? Anh mau cút đi cho tôi, nghe thấy chưa? Chuyện bồi thường bây giờ tôi không muốn dây dưa với anh, đợi ngày mai tôi sẽ liên lạc với anh! Cút mau!”, người đàn ông hạ thấp giọng, trong lúc nói, mắt còn liếc xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó.

“Anh Lạc, anh vào trong đi. Anh là nhân vật của công chúng, nếu còn dây dưa với kẻ đầu đường xó chợ này, bị thợ săn ảnh và đám phóng viên nhiều chuyện chụp được, đăng lên mạng thì chúng ta không giải thích được đâu! Anh phải để ý thân phận của anh!”, người phụ nữ ở bên cạnh khuyên nhủ người đàn ông.

“Anh biết, Văn Lệ, vậy thì anh giao người này cho em, mau đuổi anh ta đi đi!”, người đàn ông nhìn Lâm Chính, lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay rời đi.

Người phụ nữ tên Văn Lệ lập tức gọi một bảo vệ ở không xa tới.

“Văn Lệ, có chuyện gì vậy?”.

Vài người trông giống với người của đoàn làm phim đi tới, nhíu mày hỏi.

“Là chú Đinh và phó đạo diễn Uông à…”, Văn Lệ vội vàng chỉnh đốn tư thế, sau đó chỉ vào Lâm Chính, nói: “Chú Đinh, phó đạo diễn Uông, người này chính là người đã lái xe đụng phải anh Lạc!”.

“Ồ? Là người lái hơn 100km/h không phanh kịp đâm vào Phạm Lạc đấy à? Sao cậu ta lại chạy đến đây?”, hai người nhíu mày.
 
Chương 1708


Chương 1708

“Không biết, có lẽ là muốn lừa tiền. Phó đạo diễn Uông, chú Đinh, bây giờ tôi sẽ sai người đuổi người này đi ngay!”, Văn Lệ nói, sau đó chỉ huy bảo vệ đuổi Lâm Chính ra ngoài.

Hai người cũng không phản đối.

Dù sao chuyện này cũng đã gặp không ít.

Bình thường đoàn làm phim đi đến những nơi non xanh nước biếc nhưng người dân hung hãn đều sẽ bị đe nẹt, người bản địa thu phí bảo kê, thu phí phong cảnh. Bọn họ nhìn nhiều thành quen, bởi vì trong ấn tượng của nhiều người, có vẻ như đoàn làm phim đại diện cho tiền, cho nên bình thường đoàn làm phim đều sẽ bố trí một vài nhân viên bảo vệ.

“Mời anh rời khỏi đây!”, một nhân viên bảo vệ quát lên với Lâm Chính.

“Tôi là người của đoàn làm phim này, sao các người lại đuổi tôi đi?”, Lâm Chính khó hiểu nhìn nhân viên bảo vệ, hỏi.

“Anh là người của đoàn làm phim này?”, người đó sửng sốt, nhìn sang Văn Lệ.

“Nói nhảm, tôi đã gặp tất cả mọi người trong đoàn làm phim này, hơn nữa bộ phim này đã quay được nửa tháng, tất cả diễn viên vai diễn đều đã được quyết định, tôi đều quen biết cả, dù là diễn viên quần chúng tôi cũng đã thấy qua. Anh muốn mạo danh người của đoàn làm phim để lừa tôi? Ha ha, vậy thì anh nghĩ nhiều quá rồi! Đuổi anh ta ra khỏi đây cho tôi, nếu anh ta không chịu cút thì đánh một trận rồi quăng ra ngoài! Tất cả hậu quả tôi chịu!”, Văn Lệ chỉ vào Lâm Chính la lên, vẻ mặt vô cùng hung tợn.

Nhân viên bảo vệ nhìn sang phó đạo diễn Uông, lại thấy phó đạo diễn Uông khẽ gật đầu, tỏ ý nhân viên bảo vệ làm theo.

Thấy vậy, nhân viên bảo vệ cũng tự tin hơn, đi thẳng tới, nói với thái độ cứng rắn.

“Mời anh rời khỏi đây ngay, nếu không, tôi ra tay thì đừng trách”.

“Các người định làm gì? Một đoàn làm phim lớn như vậy lại ỷ thế hiếp người à?”, sắc mặt Lâm Chính không mấy tự nhiên, lập tức lên tiếng.

Ngay cả phó đạo diễn cũng ngầm đồng ý… thật là chẳng ra gì!

“Bảo vệ đoàn làm phim tiến hành bình thường là điều rất cần thiết. Văn Lệ, lần sau chuyện này không cần thông báo cho chúng tôi, cô tự xem mà làm. Loại người dàn cảnh lừa tiền thế này đuổi đi hết cho tôi, đuổi không đi thì báo cảnh sát! Có chuyện gì đoàn làm phim sẽ chịu trách nhiệm!”.

Phó đạo diễn Uông ở phía sau nói một cách kiêu ngạo, sau đó quay lưng đi cùng người được gọi là chú Đinh rời khỏi.

Văn Lệ vui mừng, vội nói: “Vâng thưa phó đạo diễn! Phó đạo diễn Uông, chú Đinh đi thong thả!”.

Câu nói của hai người đó cứ như thượng phương bảo kiếm, giúp cho Văn Lệ không còn kiêng dè gì nữa.

Cô ta nhếch môi, nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Tên chó! Nghe phó đạo diễn Uông của chúng tôi nói chưa? Anh còn không cút, tôi sẽ sai người đánh một trận sau đó quăng ra ngoài, anh tin không?”.

“Các người quá vô pháp vô thiên rồi! Ban ngày ban mặt các người lại dám ra tay đánh người?”, Lâm Chính đã hoàn toàn nổi giận.

“Ha ha, cười chết tôi rồi, còn ban ngày ban mặt? Đồ quê mùa như anh thì hiểu cái gì? Mặc dù anh biết đoàn làm phim chúng tôi đang quay Chiến Hổ, nhưng anh có biết người đầu tư cho phim này là ai không? Là Dương Hoa đấy, Tập đoàn Dương Hoa danh tiếng lừng lẫy! So với đoàn làm phim chúng tôi, đồ quê mùa như anh là cái thá gì? Tiền chúng tôi không thiếu! Anh có tin đoàn làm phim chúng tôi bỏ ra chút đỉnh là có thể đập chết anh không? Giải quyết đồ nhà quê như anh còn không dễ như trở bàn tay?”, Văn Lệ cười nhạt không thôi, trong mắt tràn ngập vẻ khinh miệt.

Trong mắt cô ta, người trước mặt chỉ là một kẻ hạ đẳng.

Lâm Chính nghe vậy vô cùng tức giận.

Mình lại trở thành ô dù cho bọn họ ỷ thế hiếp người?

Anh gật đầu, sắc mặt âm u lạnh lẽo nói: “Vậy được, tôi đi là được, nhưng tôi tin các người nhất định sẽ cầu xin tôi quay trở lại!”.
 
Chương 1709


Chương 1709

“Á à, lại dám uy hiếp tôi?’, Văn Lệ bật cười.

“Thằng nhóc thối này, gan cũng lớn thật. Bọn tao đã đứng đây mà mày dám nói ra lời như vậy? Mày coi bọn tao là không khí à? Mau cút đi cho tao, nếu không, tao đánh gãy chân mày!”, đội trưởng đội bảo vệ bực tức, rút gậy cao su ra, quơ qua quơ lại trước mặt Lâm Chính, vẻ mặt hung dữ.

Vẻ mặt Lâm Chính lạnh băng, anh không lên tiếng, quay người lên xe, lái xe rời đi thằng.

“Ha, thứ ngu ngốc không biết điều!”, Văn Lệ âm thầm mắng chửi, nói với đội trưởng đội bảo vệ: “Tiểu Cao à, nghe này, lần sau gặp phải loại vô lại mặt dày vô liêm sỉ như vậy thì đuổi thẳng cho tôi. Nếu bọn họ không chịu đi thì đánh, chỉ cần không chết, đánh ra nông nỗi nào, đoàn làm phim cũng sẽ bỏ tiền thuốc men bồi thường, hiểu chưa?”.

“Vâng, chị Văn!”.

Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng gật đầu, cười đáp.

Văn Lệ vô cùng đắc ý đi vào bên trong.

Cô ta chưa đi được bao lâu, người đàn ông lúc trước đã từ đối diện đi tới.

“Văn Lệ, thế nào rồi? Kẻ vô lại đó đi chưa?”, người đàn ông hỏi.

“Yên tâm đi anh Lạc, Văn Lệ có bao giờ để anh thất vọng đâu chứ?”, Văn Lệ cười quyến rũ, nói.

Người đàn ông nhếch khóe miệng, tay bất giác sờ vào mông Văn Lệ, làm cô ta mắng một câu “đáng ghét”.

“Được rồi không đùa nữa, Tống Kinh gọi chúng ta đến họp, cùng nhau qua đó đi”, người đàn ông cười nói.

“Họp? Họp làm gì?”.

“Không biết, nghe nói hình như là có chuyện lớn muốn tuyên bố với chúng ta, qua đó xem sao”.

“Được!”.

Văn Lệ gật đầu, sau đó đi theo người đàn ông vào một chiếc rạp dựng tạm ở phía bên phải nơi quay phim.

Lúc này, trong rạp đã chật kín người, tất cả nhân vật quan trọng trong đoàn làm phim đều tới đây.

Hai người sửng sốt.

Có chuyện gì lớn mà phải gọi hết tất cả mọi người đến đây thế này?

“Văn Lệ? Phạm Lạc? Các cô đến đấy à? Nào nào, mau ngồi xuống”, một phó đạo diễn nói với hai người.

Hai người mỉm cười bước tới.

“Phó đạo diễn Uông, có chuyện gì vậy? Tại sao đạo diễn Tống lại gọi hết người của đoàn làm phim đến thế? Tôi thấy hình như cô nấu cơm cũng được gọi đến. Rốt cuộc là chuyện gì mà phải long trọng vậy?”, Phạm Lạc nhỏ giọng, dè dặt hỏi.

“Cậu không biết sao? Ông chủ của chúng ta sắp đến rồi”, phó đạo diễn Uông mỉm cười đáp.

“Ông chủ của chúng ta?”.

Hai người ngạc nhiên.

“Là ai vậy?”, Văn Lệ hỏi.

“Còn có thể là ai chứ? Đương nhiên là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa rồi. Bộ phim này của chúng ta chỉ có tập đoàn Dương Hoa là nhà đầu tư, Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa chẳng phải chính là ông chủ của chúng ta sao?”, phó đạo diễn Uông cười nói.

Nghe thấy thế, hai người lập tức sáng mắt lên.

Nhất là Văn Lệ, ánh mắt cô ta như b ắn ra tia sáng.

“Chủ… Chủ tịch Lâm? Trời ơi, cuối cùng hôm nay tôi cũng được gặp người thật rồi! Không biết anh ta có đẹp trai như trên tivi không nhỉ?”, Văn Lệ kích động nói.
 
Chương 1710


Chương 1710

Nụ cười của Phạm Lạc cứng đờ, nhìn Văn Lệ một cái, không nói lời nào.

“Đạo diễn Tống của chúng ta có bản lĩnh thật đấy, có thể mời được Chủ tịch Lâm đầu tư vào bộ phim này. Ha ha, có danh tiếng của Chủ tịch Lâm đảm bảo, chắc chắn doanh thu phòng vé của bộ phim này sẽ không thể kém được. Bây giờ cậu ấy cũng được coi là nhân vật nổi tiếng số một trên mạng cơ mà”, phó đạo diễn Uông cười nói.

“Phải đấy, cư dân mạng còn đặt cho Chủ tịch Lâm biệt danh là người chồng quốc dân. Đừng nói là con gái, cho dù là con trai cũng muốn gả cho anh ấy. Vừa giàu có vừa đẹp trai, y thuật lại giỏi, nghe nói còn là người đàn ông ấm áp, đến giờ vẫn chưa kết hôn. Người đàn ông toàn diện như vậy biết tìm ở đâu chứ?”.

Một nhân viên khá trẻ của đoàn làm phim nói xen vào, giọng điệu đầy kích động và hưng phấn.

Anh ta vừa mở lời, không ít cô gái của đoàn làm phim liền xúm tới.

Phạm Lạc nhăn nhó cười, cũng không tiếp lời.

Đúng lúc này thì Tống Kinh nhanh chân bước vào.

Tất cả mọi người đều dừng bàn luận, đồng loạt quay sang nhìn ông ta.

Khuôn mặt Tống Kinh tươi cười, giơ tay lên: “Mọi người yên lặng, yên lặng nào!”.

Xung quanh dần trở nên yên tĩnh.

“Chắc mọi người vẫn chưa biết lần này tôi gọi mọi người đến để làm gì nhỉ? Thực ra lý do rất đơn giản, chính là bên đầu tư chính của chúng ta, Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa sắp đến đoàn làm phim. Đương nhiên cậu ấy đến không phải để thị sát, mà là để quay phim. Cũng tức là Chủ tịch Lâm sẽ đóng vai khách mời trong bộ phim này”, Tống Kinh cười nói.

Ông ta vừa nói xong, xung quanh liền ồ lên.

“Ha ha, tốt quá!”.

“Doanh thu phòng vé của chúng ta được bảo đảm rồi!”.

“Yên tâm đi, có Chủ tịch Lâm thì không xịt được đâu! Hơn nữa còn mấy ngôi sao lớn là Phạm Lạc, Văn Lệ đây, chắc chắn bộ phim này sẽ là bom tấn! Cứ chờ doanh thu phòng vé bùng nổ đi!”.

“Chắc chắn bộ phim này sẽ làm chấn động giới điện ảnh trong nước!”.

Tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn.

“Đạo diễn Tống, lúc nào thì Chủ tịch Lâm đ ến? Tôi muốn xin chữ ký của anh ấy!”, một cô gái buộc tóc hai bên, nhìn khoảng 20 tuổi, gấp gáp hỏi.

“Chắc là sắp đến rồi, giám đốc Mã của tập đoàn Dương Hoa gọi cho tôi từ nửa tiếng trước, nói là Chủ tịch Lâm đang trên đường đến đây. Từ tập đoàn Dương Hoa đến đoàn làm phim của chúng ta mất khoảng nửa tiếng, nên tôi nghĩ chắc là xe của Chủ tịch Lâm sắp dừng trước đoàn làm phim rồi. Tôi gọi mọi người đến đây là muốn nói Chủ tịch Lâm sắp đến, lát nữa mọi người phải tích cực phối hợp với công việc của cậu ấy, tuyệt đối không được phàn nàn gì, rõ chưa?”.

“Vâng, đạo diễn Tống!”.

Tất cả đồng thanh hô to, ai nấy đều nở nụ cười, tâm trạng kích động và căng thẳng chờ Chủ tịch Lâm nổi tiếng như cồn đến.

Tống Kinh cũng sửa sang quần áo, rồi ngồi xuống chờ.

Để đón tiếp Chủ tịch Lâm, hôm nay đoàn làm phim đã lùi thời gian quay phim xuống khá muộn. Thời gian quay phim vốn đã eo hẹp, nhưng vì là Chủ tịch Lâm nên Tống Kinh cũng không dám coi thường.

Nhưng mọi người chờ trong lán hơn 15 phút vẫn không thấy Chủ tịch Lâm đâu.

Tống Kinh cũng cảm thấy kỳ lạ.

“Sao Chủ tịch Lâm vẫn chưa đến nhỉ?”, Tống Kinh nhíu mày, hỏi người ở bên cạnh.

“Tôi cũng không biết nữa”.
 
Chương 1711


Chương 1711

“Bên ngoài không có chiếc xe nào lái đến sao?”.

“Không ạ…”

“Chắc là Chủ tịch Lâm gặp chuyện gì giữa đường nên đến muộn, chúng ta kiên nhẫn chờ thêm lát nữa đi”, Tống Kinh cười nói.

Mọi người gật đầu, rồi lại chờ tiếp.

Thời gian dần trôi qua.

Mọi người trong lán vốn chờ đợi với thái độ nghiêm túc trang trọng, nhưng mãi không thấy Chủ tịch Lâm đ ến, có người không nhịn được mà lấy điện thoại ra chơi…

Lại 20 phút nữa trôi qua, Tống Kinh cảm thấy không đúng lắm.

“Đạo diễn Tống, Dương Hoa cách đây không xa mà mãi không thấy Chủ tịch Lâm đ ến, e là đã xảy ra chuyện, hay là ông gọi điện thoại hỏi giám đốc Mã đi”, đúng lúc này, phó đạo diễn Uông ở bên cạnh nói.

“Chờ thêm đi…”, Tống Kinh nhỏ giọng đáp.

Nhưng lại 20 phút nữa trôi qua.

Bọn họ đã chờ gần một tiếng.

“Gọi điện thoại đi…”, người bên cạnh dè dặt nói.

“Được”.

Tống Kinh không do dự nữa, đang định lấy điện thoại ra.

Nhưng ông ta vừa lấy điện thoại ra thì bỗng thấy có cuộc gọi đến.

Màn hình hiển thị… chính là Mã Hải.

Hơi thở của Tống Kinh như nghẹn lại, cảm giác được sự bất thường, ngón tay để ngay trên nút nghe, nhưng chần chừ chưa dám ấn.

“Đạo diễn Tống, là giám đốc Mã gọi đến sao? Sao ông không nghe?”, người ở bên cạnh tò mò hỏi.

Tống Kinh sửng sốt nhìn anh ta, hỏi: “Đang yên đang lành… giám đốc Mã gọi cho tôi làm gì?”.

“Chẳng lẽ Chủ tịch Lâm có chuyện gì không đến kịp, nên giám đốc Mã gọi báo một tiếng?”, phó đạo diễn Uông kỳ quái hỏi.

Tống Kinh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn ấn nút nghe.

“Chào giám đốc Mã, có chuyện gì sao?”, Tống Kinh cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, mỉm cười hỏi.

“Ông đang ở đâu? Làm gì?”, giọng nói khàn khàn của Mã Hải vang lên.

“Tôi… đương nhiên tôi đang ở đoàn làm phim rồi. Tôi đang chờ Chủ tịch Lâm, mà này giám đốc Mã, lúc nào thì Chủ tịch Lâm đ ến? Rất nhiều người đang chờ cậu ấy, chúng tôi đã chờ hơn một tiếng rồi, nhưng cậu ấy…”, Tống Kinh nặn ra một nụ cười, dè dặt hỏi.

Nhưng Mã Hải lại hừ một tiếng: “Chẳng phải Chủ tịch Lâm đã đến đoàn làm phim của ông rồi sao?”.

“Đã đến đoàn làm phim? Nhưng tôi có thấy cậu ấy đâu?”, Tống Kinh ngạc nhiên đáp.

“Đương nhiên ông không nhìn thấy rồi, bởi vì cậu ấy đã bị bảo vệ của đoàn làm phim các ông đuổi ra ngoài”, Mã Hải lạnh lùng đáp.

Tống Kinh như bị sét đánh ngang tai.

“Cái gì?”.

Khuôn mặt ông ta cứng đờ, cả người như hóa đá.

Những người đứng ở bên cạnh nghe lỏm cũng đều ngớ ra.

Chủ tịch Lâm… bị bảo vệ đuổi ra ngoài?
 
Chương 1712


Chương 1712

Sao có thể chứ?

Đó là Chủ tịch Lâm cơ mà!

Tống Kinh như muốn ngất đi, máu nóng sôi sục.

“Giám đốc Mã, liệu ông có nhầm không vậy? Ừm… người của đoàn làm phim chúng tôi sẽ không tùy tiện đuổi ai cả. Hơn nữa, tôi đã dặn dò người ở cổng là nếu Chủ tịch Lâm đ ến, thì tuyệt đối không được chậm trễ. Ừm… chắc là không có chuyện đó đâu, hơn nữa tôi cũng không nhận được tin từ bên bảo vệ…”, Tống Kinh sửng sốt, ăn nói cũng hơi lộn xộn.

“Lát nữa ông tự đến phòng làm việc của Chủ tịch Lâm giải thích với cậu ấy đi. Tạm thời dừng việc quay phim lại”, Mã Hải bình thản nói, sau đó tắt máy.

Tống Kinh như muốn ngừng thở, vội vàng gọi cho Mã Hải.

Nhưng gọi mấy cuộc mà Mã Hải đều từ chối.

Tống Kinh tái mét mặt.

“Chết rồi, chết rồi, chết thật rồi…”

Tống Kinh run cầm cập.

Mã Hải từ chối cuộc gọi của ông ta? Chuyện này… e là vô cùng nghiêm trọng!

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”, Tống Kinh hoảng loạn, bàn tay cầm điện thoại cũng run rẩy.

“Sao vậy đạo diễn Tống?”, chú Đinh nghi hoặc hỏi.

Nhưng dường như Tống Kinh không nghe thấy lời chú Đinh nói, hình như ông ta nghĩ ra gì đó, vội vàng kêu lên: “Tô Dư đâu? Tô Dư đang ở đâu?”.

“Đạo diễn Tống, ông quên rồi sao? Hôm nay cô Tô Dư không có cảnh quay nên về chăm sóc bố rồi, là ông phê chuẩn mà”, một nhân viên của đoàn làm phim đáp.

“Gọi ngay cho cô ấy!”, Tống Kinh gầm lên.

Tất cả mọi người đều giật nảy mình.

Hầu hết đều không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Vâng… vâng đạo diễn Tống…”, bọn họ run rẩy đáp, rồi lập tức có người lấy điện thoại ra gọi cho Tô Dư.

“Đạo diễn Tống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao ông lại kinh hoàng thất thố thế?”, phó đạo diễn Uông không nhịn được nữa, đứng lên nói.

“Phải đấy đạo diễn Tống, ông bình tĩnh lại đi, trời không sập được đâu”, Phạm Lạc cũng cười.

“Các cậu thì biết cái gì? Lần này e là trời sập thật rồi!”.

Tống Kinh trừng mắt nhìn Phạm Lạc, sau đó quát: “Gọi ngay đội trưởng đội bảo vệ đến đây cho tôi! Nhanh!”.

“Vâng…”

“Đạo diễn Tống, cô Tô Dư nghe máy rồi”.

Một nhân viên đưa điện thoại cho Tống Kinh.

Tống Kinh vội vàng cầm lấy, gấp gáp kêu lên: “Cô Tô Dư!”.

Tô Dư ở bên kia sửng sốt: “Đạo diễn Tống, có chuyện gì vậy?”.

“Cô có số điện thoại của Chủ tịch Lâm không?”, Tống Kinh vội hỏi.

“Chủ tịch Lâm? Sao… sao tôi có thể có số điện thoại của anh ta chứ…”

“Vậy thì ai có chứ? Tiểu Dư, cô giúp tôi với, tôi phải gọi ngay cho Chủ tịch Lâm”.

“Việc này… để tôi gọi điện thoại hỏi em rể tôi xem sao…”

“Được, được”, Tống Kinh gật đầu lia lia.

Đúng lúc này, đội trưởng đội bảo vệ chạy tới.

Đội trưởng đội bảo vệ là một người đàn ông trung niên hơi hói, vóc dáng hơi béo. Ông ta nặn ra một nụ cười, cúi mình khom lưng đầy khúm núm với Tống Kinh.

“Sao thế ông chủ Tống? Có chuyện gì cần tìm tôi sao?”.

“Tôi hỏi ông, có phải hôm nay các ông đuổi Chủ tịch Lâm đi không?”, Tống Kinh sầm mặt xuống, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đâu có! Sao chúng tôi lại đuổi Chủ tịch Lâm được chứ? Ông cho tôi mượn một lá gan tôi cũng không dám”, đội trưởng đội bảo vệ muốn khóc mà không có nước mắt.

Tuy ông ta chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ nhỏ bé, nhưng đối với nhân vật như Chủ tịch Lâm thì cũng như sấm đánh bên tai.

“Vậy tại sao giám đốc Mã của Dương Hoa lại nói là các ông đuổi Chủ tịch Lâm khỏi đoàn làm phim?”, Tống Kinh gầm lên.

Ông ta dứt lời, xung quanh lập tức im phăng phắc.

Đuổi Chủ tịch Lâm khỏi đoàn làm phim?

Điên à… Ai mà to gan vậy?

Ai nấy đều thót tim.

Trong đó người run rẩy nhất chính là Văn Lệ đứng bên cạnh Phạm Lạc.

Không biết tại sao, cô ta lại có dự cảm không lành…
 
Chương 1713


Chương 1713

Văn Lệ lặng lẽ nhìn về phía Phạm Lạc, ánh mắt có chút nôn nóng.

Phạm Lạc nhíu mày, dường như cũng hiểu ý Văn Lệ, sắc mặt trở nên khó coi, nhỏ giọng nói: “Chắc là không phải đâu! Em đừng nghĩ nhiều quá! Chủ tịch Lâm là nhân vật tầm cỡ như thế nào chứ? Đó là người có tài sản hàng trăm hàng nghìn tỷ tệ, còn người bị đuổi thì sao? Lái cái xe tồi tàn 100 nghìn tệ, ăn mặc cũng chẳng ra làm sao. Loại người đó sao có thể là Chủ tịch Lâm chứ?”.

“Ừm… hình như cũng có lý, nhưng… nghe nói Chủ tịch Lâm rất khiêm tốn kín tiếng, bình thường rất ít khi lộ mặt trước đám đông, em lo là…”, Văn Lệ muốn nói lại thôi.

“Em lo lắng cái quái gì chứ? Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa! Yên tâm, chắc chắn không phải là anh ta!”, Phạm Lạc hừ một tiếng, vẫn không chịu tin.

“Nhưng anh Lạc này… chúng ta hãy nghĩ đến tình huống xấu nhất đi, nếu người đó đúng là Chủ tịch Lâm, thì phải làm sao đây?”, Văn Lệ vẫn không yên tâm, khuôn mặt đầy lo lắng hỏi.

Sắc mặt Phạm Lạc sa sầm, sau đó hừ một tiếng đầy khinh bỉ: “Trước tiên không nói đến thật giả, cho dù là thật thì sao chứ? Tuy anh không phải diễn viên chính trong bộ phim này, nhưng nếu không có anh thì sẽ không có sức kêu gọi cho phòng vé, chúng ta đại diện cho lưu lượng mà. Nếu Chủ tịch Lâm muốn khoản đầu tư của mình có lãi, thì không nên vì chuyện nhỏ này mà tính toán với chúng ta. Dù sao lúc đó anh ta cũng đội mũ, chúng ta không nhận ra là chuyện bình thường. Anh ta ầm ĩ cái gì chứ? Huống hồ, anh ta có gì để gây sự với chúng ta nào? Chúng ta là ngôi sao lớn, chẳng phải đạo diễn Tống cũng phải đối xử khách sáo với chúng ta sao? Nếu không vì nể mặt trước kia từng hợp tác quay mấy bộ phim với Tống Kinh, thì đoàn làm phim “Chiến Hổ” tưởng là sẽ mời được anh sao?”.

Văn Lệ nghe thấy thế thì hai mắt sáng lên, cũng coi như yên tâm.

“Tại sao không ai nói gì?”, Tống Kinh không thấy ai trả lời thì càng tức giận, trừng mắt lên nhìn mọi người đầy dữ tợn: “Tôi không tin Chủ tịch Lâm vô duyên vô cớ vu oan cho chúng ta. Chắc chắn là có người đắc tội với cậu ấy. Tôi khuyên cô cậu tốt nhất hãy đứng ra nhận tội, sau đó đi theo tôi đến xin lỗi Chủ tịch Lâm, nếu không thì cút khỏi đoàn làm phim!”.

Nhưng ông ta nói vậy rồi vẫn không ai lên tiếng.

Tống Kinh tức phát điên lên.

Mãi đến lúc này, đội trưởng đội bảo vệ mới nói.

“Đạo diễn Tống, tôi nhớ ra rồi, hôm nay quả thực có người muốn vào đoàn làm phim, nhưng bị ngăn lại”.

“Là ai”, Tống Kinh quay phắt lại, trừng mắt hỏi đội trưởng đội bảo vệ.

“Tôi không biết người đó, cậu ta đội mũ lưỡi trai, tự xưng cũng là người của đoàn làm phim chúng ta, nhưng bị cô Văn Lệ ngăn lại. Cô Văn Lệ nói người đó đến để lừa đảo chúng ta, nên bảo tôi đuổi đi”, đội trưởng đội bảo vệ nặn ra một nụ cười, đáp.

“Văn Lệ!”, sắc mặt Tống Kinh âm trầm, ngoảnh phắt lại trừng mắt nhìn cô ta.

Văn Lệ giật nảy mình, vội vàng giải thích: “Đạo diễn Tống, ông đừng hiểu lầm, người đó không phải là Chủ tịch Lâm, mà là tài xế gây ra tai nạn đâm vào anh Lạc. Anh ta đến chỗ chúng ta chỉ để vòi tiền thôi. Nếu là Chủ tịch Lâm thì sao lại làm chuyện như vậy chứ?”.

“Tài xế gây ra tai nạn? Chuyện này là sao?”.

“Đạo diễn Tống, lúc ông vào không nhìn thấy đầu xe của anh Lạc bị đâm sao? Đó là chuyện tốt mà kẻ bị đuổi đi hôm nay gây ra đấy, loại người này sao có thể là Chủ tịch Lâm chứ?”, Văn Lệ nặn ra một nụ cười, đáp.

Tống Kinh thì liếc mắt nhìn Văn Lệ, hỏi: “Cô quen tài xế gây tai nạn đó sao?”.

“Không quen, tôi thậm chí còn không nhìn rõ mặt anh ta, anh ta đội mũ…”

“Vậy cô từng thấy Chủ tịch Lâm chưa?”.
 
Chương 1714


Chương 1713

Văn Lệ lặng lẽ nhìn về phía Phạm Lạc, ánh mắt có chút nôn nóng.

Phạm Lạc nhíu mày, dường như cũng hiểu ý Văn Lệ, sắc mặt trở nên khó coi, nhỏ giọng nói: “Chắc là không phải đâu! Em đừng nghĩ nhiều quá! Chủ tịch Lâm là nhân vật tầm cỡ như thế nào chứ? Đó là người có tài sản hàng trăm hàng nghìn tỷ tệ, còn người bị đuổi thì sao? Lái cái xe tồi tàn 100 nghìn tệ, ăn mặc cũng chẳng ra làm sao. Loại người đó sao có thể là Chủ tịch Lâm chứ?”.

“Ừm… hình như cũng có lý, nhưng… nghe nói Chủ tịch Lâm rất khiêm tốn kín tiếng, bình thường rất ít khi lộ mặt trước đám đông, em lo là…”, Văn Lệ muốn nói lại thôi.

“Em lo lắng cái quái gì chứ? Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa! Yên tâm, chắc chắn không phải là anh ta!”, Phạm Lạc hừ một tiếng, vẫn không chịu tin.

“Nhưng anh Lạc này… chúng ta hãy nghĩ đến tình huống xấu nhất đi, nếu người đó đúng là Chủ tịch Lâm, thì phải làm sao đây?”, Văn Lệ vẫn không yên tâm, khuôn mặt đầy lo lắng hỏi.

Sắc mặt Phạm Lạc sa sầm, sau đó hừ một tiếng đầy khinh bỉ: “Trước tiên không nói đến thật giả, cho dù là thật thì sao chứ? Tuy anh không phải diễn viên chính trong bộ phim này, nhưng nếu không có anh thì sẽ không có sức kêu gọi cho phòng vé, chúng ta đại diện cho lưu lượng mà. Nếu Chủ tịch Lâm muốn khoản đầu tư của mình có lãi, thì không nên vì chuyện nhỏ này mà tính toán với chúng ta. Dù sao lúc đó anh ta cũng đội mũ, chúng ta không nhận ra là chuyện bình thường. Anh ta ầm ĩ cái gì chứ? Huống hồ, anh ta có gì để gây sự với chúng ta nào? Chúng ta là ngôi sao lớn, chẳng phải đạo diễn Tống cũng phải đối xử khách sáo với chúng ta sao? Nếu không vì nể mặt trước kia từng hợp tác quay mấy bộ phim với Tống Kinh, thì đoàn làm phim “Chiến Hổ” tưởng là sẽ mời được anh sao?”.

Văn Lệ nghe thấy thế thì hai mắt sáng lên, cũng coi như yên tâm.

“Tại sao không ai nói gì?”, Tống Kinh không thấy ai trả lời thì càng tức giận, trừng mắt lên nhìn mọi người đầy dữ tợn: “Tôi không tin Chủ tịch Lâm vô duyên vô cớ vu oan cho chúng ta. Chắc chắn là có người đắc tội với cậu ấy. Tôi khuyên cô cậu tốt nhất hãy đứng ra nhận tội, sau đó đi theo tôi đến xin lỗi Chủ tịch Lâm, nếu không thì cút khỏi đoàn làm phim!”.

Nhưng ông ta nói vậy rồi vẫn không ai lên tiếng.

Tống Kinh tức phát điên lên.

Mãi đến lúc này, đội trưởng đội bảo vệ mới nói.

“Đạo diễn Tống, tôi nhớ ra rồi, hôm nay quả thực có người muốn vào đoàn làm phim, nhưng bị ngăn lại”.

“Là ai”, Tống Kinh quay phắt lại, trừng mắt hỏi đội trưởng đội bảo vệ.

“Tôi không biết người đó, cậu ta đội mũ lưỡi trai, tự xưng cũng là người của đoàn làm phim chúng ta, nhưng bị cô Văn Lệ ngăn lại. Cô Văn Lệ nói người đó đến để lừa đảo chúng ta, nên bảo tôi đuổi đi”, đội trưởng đội bảo vệ nặn ra một nụ cười, đáp.

“Văn Lệ!”, sắc mặt Tống Kinh âm trầm, ngoảnh phắt lại trừng mắt nhìn cô ta.

Văn Lệ giật nảy mình, vội vàng giải thích: “Đạo diễn Tống, ông đừng hiểu lầm, người đó không phải là Chủ tịch Lâm, mà là tài xế gây ra tai nạn đâm vào anh Lạc. Anh ta đến chỗ chúng ta chỉ để vòi tiền thôi. Nếu là Chủ tịch Lâm thì sao lại làm chuyện như vậy chứ?”.

“Tài xế gây ra tai nạn? Chuyện này là sao?”.

“Đạo diễn Tống, lúc ông vào không nhìn thấy đầu xe của anh Lạc bị đâm sao? Đó là chuyện tốt mà kẻ bị đuổi đi hôm nay gây ra đấy, loại người này sao có thể là Chủ tịch Lâm chứ?”, Văn Lệ nặn ra một nụ cười, đáp.

Tống Kinh thì liếc mắt nhìn Văn Lệ, hỏi: “Cô quen tài xế gây tai nạn đó sao?”.

“Không quen, tôi thậm chí còn không nhìn rõ mặt anh ta, anh ta đội mũ…”

“Vậy cô từng thấy Chủ tịch Lâm chưa?”.
 
Chương 1715


Chương 1715

“Quay chứ, đương nhiên là quay rồi! Còn Chủ tịch Lâm kia thì em yên tâm, anh ta không dám làm gì chúng ta đâu, trừ khi anh ta không cần bộ phim này nữa”, Phạm Lạc nhếch môi bật cười.

Văn Lệ thấy thế thì thầm thở phào nhẹ nhõm, vẻ lo âu trên mặt cũng dần biến mất.

Năm phút sau, Tống Kinh lên xe, cùng đám người chú Đinh, phó đạo diễn Uông cùng đến tập đoàn Dương Hoa.

Hơn 20 phút sau, phía bảo vệ cũng gửi đến thông tin mới nhất, đã chứng thực người bị đuổi đi chính là Chủ tịch Lâm.

Chứng cứ rất đơn giản.

Chiếc xe tồi tàn mà Chủ tịch Lâm lái đến… chính là xe của tập đoàn Dương Hoa.

Văn Lệ biết được tin này thì há hốc miệng.

Còn Phạm Lạc thì vẫn rất bình tĩnh, nghe xong tin này chỉ cười nhạt nói: “Không cần phải sợ, dù sao cũng đã đắc tội rồi, xem thái độ của Tống Kinh và Chủ tịch Lâm đi!”.

Văn Lệ vô cùng hoảng hốt, tay chân luống cuống.

Khoảng một tiếng sau, Tống Kinh hớt hải từ tập đoàn Dương Hoa về.

Lúc này, sắc mặt ông ta sa sầm, ngồi trong lán nửa tiếng, không nói không rằng, cuối cùng chỉ nói một câu: “Gọi tất cả mọi người đến đây”.

Chú Đinh gật đầu, rồi đi thông báo với mọi người.

Chẳng mấy chốc, những người giải tán trước đó quay lại.

Phạm Lạc và Văn Lệ cũng trở lại ngồi xuống.

Văn Lệ có vẻ vô cùng lo lắng, còn Phạm Lạc thì nhếch môi, mỉm cười nói: “Sao rồi đạo diễn Tống? Chủ tịch Lâm muốn bồi thường chi phí tổn thất cho chiếc xe của tôi sao?”.

“Chủ tịch Lâm đã giao chuyện này cho đoàn luật sư của cậu ấy giải quyết, rốt cuộc trách nhiệm thuộc về ai thì sẽ nhanh chóng có kết luận thôi, tôi không đến để bàn bạc về chuyện này”, Tống Kinh khàn giọng đáp.

“Vậy ông gọi chúng tôi đến đây làm gì? Để truy cứu chuyện tôi đuổi anh ta đi sao?”, Phạm Lạc lại hỏi.

Tống Kinh chần chừ một lát, rồi lắc đầu: “Chủ tịch Lâm không nói gì về chuyện này, cậu ấy chỉ bảo tôi nhanh chóng làm một việc”.

“Việc gì vậy?”.

“Giải tán đoàn làm phim, hủy bỏ dự án điện ảnh “Chiến Hổ” này”, Tống Kinh đáp.

Ông ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức im phăng phắc.

Tất cả đều trợn tròn mắt, nhìn Tống Kinh với ánh mắt không thể tin được.

Văn Lệ ngã ngồi xuống ghế, không đứng dậy nổi.

Giờ phút này, e là Phạm Lạc cũng há hốc miệng.

Hành động này… chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, khiến tất cả mọi người đều đờ đẫn.

“Hủy… hủy bỏ? Việc này… đạo diễn Tống, ông không nhầm đấy chứ? Họ Lâm kia bị điên rồi sao? Dự án lớn như thế này, tận một tỷ tệ đấy! Anh ta nói hủy là hủy sao? Vậy chi phí quay phim trước đó ai chịu trách nhiệm? Tiền bồi thường do hủy hàng loạt hợp đồng thì ai trả? Ha ha, không thể nào! Hoặc là ông đang nói đùa, hoặc là… tên họ Lâm kia đang dọa chúng ta! Chắc chắn là vậy!”.

Phạm Lạc bật cười, lớn tiếng nói.

Nhưng anh ta vừa dứt lời, đạo diễn Tống đã lấy một tờ giấy ra, đặt lên bàn.

Mọi người xúm vào nhìn, lập tức biến sắc.

Tờ giấy kia là một hợp đồng! Một hợp đồng giải ước!
 
Chương 1716


Chương 1716

“Đây… đây là…”, Phạm Lạc lắp bắp, còn tưởng là mình nhìn nhầm.

Lần này thì đạp phải bàn chông rồi.

Hơi thở của Phạm Lạc trở nên gấp gáp, vốn còn muốn hỏi mấy câu, nhưng đúng lúc này, một đoàn người bước vào.

“Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi chuyện của đoàn làm phim này sẽ không còn do tập đoàn Dương Hoa phụ trách quản lý nữa”, người đàn ông dẫn đầu đeo kính gọng vàng bình tĩnh nói.

Thấy những người này bước vào, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

“Các ông là ai?”, một nhân viên của đoàn làm phim lập tức lên tiếng hỏi.

“Xin chào, tôi là trưởng phòng Phòng pháp lý tập đoàn Dương Hoa, tên Khang Gia Hào. Đây là trợ lý Kỷ Văn cùng với đoàn luật sư của tôi!”, người kia bình thản đáp.

Nghe thấy thế, bọn họ ai nấy đều kinh hãi.

“Luật… luật sư Khang?”.

“Đây chính là Kỷ Văn, người đã thắng Phương Thị Dân của ba đoàn luật sư Yên Kinh sao?”.

“Trời ơi, sao bọn họ lại chạy đến đây?”.

Xung quanh bỗng chốc xôn xao.

Phạm Lạc cảm thấy tim đập thình thịch, anh ta nghĩ những người này đến không vì ai khác mà chắc hẳn là vì mình.

“Các ông muốn làm gì?”, Phạm Lạc nhỏ giọng nói, đồng thời nháy mắt với Văn Lệ, bảo cô ta lập tức gọi điện thoại cho người quản lý đang ở khách sạn đến.

“Cậu Phạm cứ bình tĩnh, lần này chúng tôi đến không phải vì chuyện giữa cậu và Chủ tịch Lâm, mà đơn thuần là để tuyên đọc hợp đồng”.

“Tuyên đọc?”.

“Bắt đầu từ hôm nay, đoàn làm phim bộ phim “Chiến Hổ” sẽ chính thức giải tán, tất cả những việc liên quan đến tuyên truyền, quay phim, lấy cảnh của bộ phim sẽ dừng vô thời hạn. Tập đoàn Dương Hoa sẽ phụ trách mọi khoản chi của từng nhân viên, bao gồm cả tiền lương…”

Khang Gia Hào nói.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trở nên kích động, la ó ầm ĩ.

“Đây chẳng phải là muốn sa thải chúng ta sao?”.

“Sao lại như vậy chứ?”.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”.

“Đang yên đang lành… sao đoàn làm phim lại bị giải tán chứ…”

“Chúng ta thất nghiệp rồi sao?”.

“Không thể như vậy được… Luật sư Khang, xin ông hãy nói với Chủ tịch Lâm, nếu chúng tôi có chỗ nào không phải, thì anh ấy cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ sửa đổi. Nhưng nếu giải tán đoàn làm phim, thì khác nào lấy mạng của chúng tôi?”.

Mấy nhân viên chế tác đỏ hoe mắt, vội vàng van nài.

Nhưng vô ích.

Dù bộ phim này là tâm huyết của không ít người.

“Hủy bỏ hợp đồng? Tôi thấy các ông điên rồi! Các ông đây là đơn phương hủy bỏ hợp đồng mang tính cưỡng chế, là vi phạm pháp luật! Tôi có thể kiện các ông!”, Phạm Lạc bật cười, bước tới lớn tiếng gào thét, dáng vẻ trời không sợ đất không sợ.

Nhưng Khang Gia Hào lại lắc đầu.
 
Chương 1717


Chương 1717

“Trên mỗi hợp đồng ký với các cậu đều ghi như vậy, nếu bên A đơn phương sa thải hoặc giải trừ bất cứ thỏa thuận nào với bên B, thì bên A phải bồi thường tổn thất gấp năm lần cho bên B, nhưng… trên hợp đồng ghi là bên A có thể giải tán đoàn làm phim bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Điều này thì bên đầu tư không cần chịu bất cứ trách nhiệm pháp luật nào”, Khang Gia Hào bình thản nói.

Ông ta dứt lời, Phạm Lạc liền ngây ra.

“Các ông… có ý gì?”.

“Có ý gì cậu vẫn chưa rõ sao? Chúng tôi có thể rút lui khỏi đoàn làm phim”, Khang Gia Hào nói.

Ông ta nói thế khiến những người ở đó chấn động.

Đoàn làm phim nói giải tán là giải tán à?

Đây chẳng phải là trò chơi của trẻ con?

“Làm… làm như thế có lợi gì với ông?”, Phạm Lạc nói năng không đầu không đuôi.

“Đây là ý của Chủ tịch Lâm”.

“Giải tán đoàn làm phim, tiền đầu tư kỳ trước của bộ phim này vẫn chưa có lợi nhuận, Chủ tịch Lâm đó điên rồi à? Ném nhiều tiền mà chẳng được gì thế?”, Văn Lệ hét lên chất vấn.

“Chủ tịch Lâm không quan tâm đ ến chút tiền này”, Khang Gia Hào lắc đầu.

Không có nhân tính!

Nhiều người đều đang căng thẳng, lo lắng.

“Điều khoản giải tán đoàn làm phim là nội dung trong hợp đồng, cách làm của chúng tôi là hợp pháp, sau khi đoàn làm phim giải tán, bọn tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm với bất kỳ nhân viên nào trong đoàn làm phim. Mọi người có thể đọc điều khoản này trong hợp đồng dự phòng”, Khang Gia Hào nói.

Mọi người đều nghẹn họng.

Ban đầu tất cả mọi người ký hợp đồng đều đọc được điều khoản này nhưng hầu như không có ai xem đó là chuyện quan trọng.

Giải tán đoàn làm phim?

Chẳng phải điên rồi à? Tiền nhiều cũng không thể đem ra đùa thế chứ.

Thế nhưng bây giờ Lâm Chính lại làm như vậy thật.

Như thế thì số tiền vi phạm hợp đồng mà đám người Phạm Lạc nhớ mãi không quên cũng mất luôn.

Đoàn làm phim đã không còn, nhân viên còn xem là gì?

Đoàn làm phim vừa giải tán tức là anh ta đã làm không công cho Lâm Chính, đến cùng bản thân chẳng nhận được gì cả.

Sao lại thế này?

Đầu óc mọi người đều trống rỗng.

“Anh Lạc, anh Lạc, bây giờ chúng ta phải làm sao? Em chỉ dựa vào bộ phim này để vào giới giải trí, để có được vị trí này, em đã bỏ ra hơn một triệu tệ tìm các mối quan hệ, bây giờ không thể quay tiếp được nữa, một triệu tệ này của em. . . chẳng phải cho không người ta rồi sao? Anh Lạc, anh mau nghĩ cách giúp em với”, Văn Lệ lo lắng đến mức sắp phát khóc.

“Em nôn nóng cái quái gì chứ đồ ngốc, chẳng phải chỉ có một triệu tệ thôi sao, không nhiều đến nỗi khóc lóc tỉ tê như thế chứ? Huống gì bây giờ người tổn thất lại không phải chúng ta mà là Dương Hoa. Em nghĩ giải tán đoàn làm phim thì chỉ mất tiền thôi sao? Anh nói cho em biết, họ còn mất mặt nữa, chuyện này sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong giới giải trí, mà Chủ tịch Lâm đó cũng sẽ bị các đạo diễn có tiếng trong giới cho vào danh sách đen, sau này sẽ không có ai hợp tác với người tùy tiện giải tán đoàn làm phim như trò chơi trẻ con giống hắn. Em nhìn xem, quyết sách của Chủ tịch Lâm sẽ là quyết định ngu ngốc nhất từ trước đến nay, hắn sẽ để lại tiếng xấu muôn đời”, Phạm Lạc cười mỉa, hai mắt híp lại, đáy mắt hiện lên vẻ thích thú.

Nhưng ngay sau đó giọng Khang Gia Hào lại vang lên.
 
Chương 1718


Chương 1718

“Mặc dù đoàn làm phim “Chiến Hổ” đã giải tán, nhưng chúng tôi sẽ lập một đoàn làm phim mới theo chỉ thị của Chủ tịch Lâm để quay một dự án phim lấy “Chiến Hổ” làm bản gốc, tên là “Tân Chiến Hổ”, mọi quyền lợi của “Chiến Hổ” đều thuộc về Tập đoàn Dương Hoa nên chúng tôi hoàn toàn có thể lập ra đoàn làm phim cho nó bất cứ lúc nào. Còn việc tuyển người cho đoàn làm phim sẽ được tiến hành theo danh sách trong tay tôi, tiếp theo tôi sẽ điểm danh, gọi đến tên người nào nếu người đó muốn làm việc trong đoàn làm phim mới thì có thể ký lại một bản hợp đồng mới, còn nếu không muốn ở lại cũng có thể tự mình đi khỏi đây, Dương Hoa chúng tôi sẽ không cưỡng cầu”.

Sau khi ông ta dứt lời, mọi người đều ngơ ngác.

Nụ cười của Phạm Lạc cứng đờ, Văn Lệ cũng ngây người.

Giải tán đoàn làm phim rồi lại tuyển chọn lại từ trong những người đã bị giải tán đó?

Sau đó là nghe Khang Gia Hào bắt đầu gọi tên.

Mà người đầu tiên ông ta gọi chính là Tống Kinh, chỉ là… Tống Kinh không còn là đạo diễn chính của bộ phim này nữa mà trở thành phó đạo diễn, còn đạo diễn chính là ai thì vẫn chưa công bố.

Tống Kinh do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn đồng ý chấp nhận hợp đồng.

Đám người chú Đinh cũng đều chấp nhận hợp đồng.

Hợp đồng này đã hạn chế quyền lợi trong tay họ.

Phó đạo diễn Uông không làm nữa.

Ông ta là người lão làng trong giới điện ảnh, đã bao giờ bị đối xử như vậy đâu?

“Hợp đồng này là sao? Tại sao lại bảo tôi đi làm một tên chạy vặt? Tôi đã từng này tuổi rồi còn có thể làm chuyện này ư? Có phải các người xem thường tôi quá không?”, phó đạo diễn Uông kích động nói.

“Đây là ý của Chủ tịch Lâm”, Khang Gia Hào nói.

“Tôi muốn gặp Chủ tịch Lâm của các ông. Tôi muốn đích thân nói chuyện với Chủ tịch Lâm”, phó đạo diễn Uông nói.

“Thật xin lỗi, ông Uông, bây giờ công ty Dương Hoa bọn tôi đang trong thời gian làm việc, nếu một người ngoài muốn vào công ty chúng tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến mọi người làm việc, nếu ông cố chấp muốn đến sẽ bị bảo vệ ném ra ngoài nên tôi khuyên ông vẫn nên đợi”, Khang Gia Hào nói.

Vừa nghe nói thế, phó đạo diễn Uông lùi về sau, mặt không còn sắc máu.

Rõ ràng… những lời này đang chế giễu chuyện ông ta ngầm đồng ý, thậm chí cổ vũ đám người Văn Lệ xua đuổi Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm đã nói nếu ông không muốn ký hợp đồng này thì có thể đi, chúng tôi sẽ không gây khó dễ cho ông”.

Khang Gia Hào lạnh nhạt nói, sau đó tiếp tục đọc tên trong danh sách.

“Đạo diễn…”, chú Đinh gọi.

Phó đạo diễn Uông cắn răng, khàn giọng nói: “Được rồi, xem như ông đây đá phải tấm sắt, ông đây không chịu được cơn giận này”.

Nói rồi ông ta tức giận rời đi.

“Đạo diễn Uông! Đạo diễn Uông!”

“Đạo diễn Uông, ông đừng đi”.

Rất nhiều người đều níu giữ ông ta nhưng không có tác dụng.

Còn Khang Gia Hào vẫn tiếp tục đọc tên trong danh sách.

Đa số đều muốn ở lại, chỉ có số ít cảm thấy mọi chuyện quá hoang đường nên rời đi theo đạo diễn Uông.

Nhưng đến khi đọc xong danh sách, Phạm Lạc và Văn Lệ mới nhận ra danh sách trong tay Khang Gia Hào… hình như không có hai người họ.
 
Chương 1719


Chương 1719

“Chuyện gì thế này?”

Văn Lệ vẫn chưa phản ứng lại.

Phạm Lạc bỗng nghĩ đến điều gì, sắc mặt thay đổi, vẻ bình tĩnh và tự tin trước đó bỗng không còn nữa, thay vào đó là sự sợ hãi và hoảng hốt…

“Thôi xong! Lẽ nào… Chủ tịch Lâm muốn đối phó với chúng ta bằng cách này?”

Hợp đồng của đoàn làm phim là do Khang Gia Hào và Kỷ Văn đích thân soạn, về cơ bản bản hợp đồng này không để lộ bất kỳ sơ hở nào nhưng thật ra lại có một ưu thế với Lâm Chính.

Đó là khoản thứ hai điều thứ năm trong bản hợp động, bên A có quyền giải tán đoàn làm phim bất cứ lúc nào và bất kể ở đâu mà không cần bên B đồng ý.

Lúc đầu mọi người đều phớt lờ điều khoản này.

Vì không ai dám tin Lâm Chính sẽ làm thế.

Dù sao chuyện này cũng quá hoang đường.

Về cơ bản nếu làm thế đồng nghĩa với việc từ bỏ cả dự án, hơn nữa tiền lúc đầu đầu tư vào đoàn làm phim cũng sẽ đi tong.

Thế nên lúc ký hợp đồng, rất nhiều người đều nghĩ điều khoản này không nên được ghi vào trong hợp đồng lãng phí giấy.

Quá vô lý.

Nhưng không ai ngờ được.

Chủ tịch Lâm…

Lại làm như thế thật!

Bây giờ đoàn làm phim bị giải tán, hợp đồng mà mọi người ký với đoàn làm phim cũng vô tác dụng, tất nhiên Phạm Lạc và Văn Lệ cũng không ngoại lệ.

Sở dĩ Phạm Lạc không sợ Chủ tịch Lâm là vì ỷ vào có bản hợp đồng.

Anh ta nghĩ dù bị Chủ tịch Lâm đuổi thì bản thân ít nhiều gì cũng có thể lấy được một số tiền vi phạm hợp đồng kha khá, như thế mình cũng không tổn thất gì, ngược lại còn kiếm được không ít tiền.

Nhưng bây giờ… anh ta lại chẳng có gì…

“Khốn nạn!”, Phạm Lạc ngồi phịch lên chiếc Ferrari của mình, tức giận đấm vào trên vô lăng.

Văn Lệ ở bên cạnh giật mình, vội an ủi: “Anh Lạc, đừng tức giận nữa, nếu Chủ tịch Lâm đã muốn đuổi chúng ta đi thì chúng ta không quay nữa là được, anh là nghệ sĩ có lượng fan đông đảo hiện nay, anh còn lo không nhận được kịch bản sao?”

“Anh không lo… mẹ kiếp, theo lý thì một nghệ sĩ có danh tiếng như anh nên là nhân vật chính của bộ phim này, anh có thể nhận vai nam hai cho họ đã là nể mặt Chủ tịch Lâm đó lắm rồi, hắn thì hay lắm lại dám chỉnh đốn anh bằng cách này. Em có nghĩ sau ngày mai đầu đề tin tức của các trang truyền thông trong cả nước sẽ xuất hiện tin tức lớn không?”

“Tin gì?”

“Nghệ sĩ đang hot Phạm Lạc bị đoàn làm phim “Chiến Hổ” đuổi”.

“Ồ…”

“Một khi tin này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ có người đến hỏi nguyên nhân sự việc, nếu bên Dương Hoa châm dầu vào lửa, hắt nước bẩn vào anh thì anh nên làm thế nào? Hơn nữa nhỡ họ nói chuyện này ra ngoài, vậy thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của anh sao? Tương lai của anh e là bị cái tên họ Lâm kia làm cho tan nát”, Phạm Lạc sầm mặt nói.

Văn Lệ nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ.
 
Chương 1720


Chương 1720

Một lúc sau, cô ta như nghĩ đến điều gì nói: “Anh Lạc, nếu đã thế hay là chúng ta ra tay trước”.

“Ý em là sao?”, Phạm Lạc nghiêng đầu nhíu mày.

“Dùng chuyện anh đụng xe đấy, chẳng phải người mặc đồng phục trước đó là bạn anh sao? Nếu tai nạn này là do anh ta giám định thì chi bằng bảo anh ta nói rõ nguyên nhân cố sự của tai nạn này với truyền thông, sau đó anh nói với bên truyền thông là bởi vì xe bị Chủ tịch Lâm tông phải, Chủ tịch Lâm quay ngược lại yêu cầu anh bồi thường. Anh tức giận nên không đồng ý, Chủ tịch Lâm bèn làm thế để trả thù. Như thế anh không chỉ tạo ra đề tài thảo luận, có thể lên hot search mà còn có thể đắp nặn hình tượng chính trực, hút một lượng lớn fan”.

Cô ta vừa dứt lời, Phạm Lạc sửng sốt, lập tức trở nên kích động, cả người sắp ngồi không yên.

“Hay, hay lắm! Cục cưng, cách này của em hay lắm”, Phạm Lạc ôm chầm lấy Văn Lệ, hôn lên mặt cô ta.

Văn Lệ đỏ mặt, quở trách đánh vào ngực hắn.

“Đáng ghét!”

“Ha ha, cục cưng, ý kiến này của em không chê vào đâu được, anh liên hệ với người bạn đó của anh nói chuyện này với cậu ta ngay. Hừ, nếu tên họ Lâm đó đã không muốn anh sống tốt thì anh cũng muốn hủy hoại danh tiếng của hắn, để cho mọi người đều thấy bộ mặt của Tập đoàn Dương Hoa”.

Phạm Lạc tức giận nói, sau đó lái chiếc Ferrari lái khỏi đoàn làm phim.

Mặc dù xảy ra chuyện này, việc quay phim phải kéo dài nhưng cũng không kéo dài được mấy ngày, Tống Kinh chỉ cần bổ sung đầy đủ những nhân viên công tác từ chức theo ý của Lâm Chính thì có thể tiếp tục quay phim.

Vốn dĩ Lâm Chính không muốn chỉnh đốn mấy người này nhưng chuyến này qua đây quả thật anh đã phát hiện ra quá nhiều vấn đề.

Cả đoàn làm phim có cực kỳ nhiều tai hại và lỗ hổng.

Mặc dù những tai hại này là căn bệnh thường niên của ngành điện ảnh giới giải trí, nhưng anh không muốn người khác đưa căn bệnh này vào trong đoàn làm phim của mình.

Trong văn phòng.

“Đã xử lý xong rồi chứ?”

Lâm Chính nhìn Mã Hải đi vào hỏi.

“Đã xong hết rồi”.

“Vậy thì tốt”.

“Chủ tịch Lâm, Phạm Lạc này… cậu định giải quyết thế nào?”, Mã Hải thận trọng hỏi.

“Đuổi hắn ra khỏi đoàn làm phim là được, tôi cũng không có hứng thú nhiều với vai diễn này, chỉ cần hắn không ảnh hưởng gì đến việc quay phim là được”, Lâm Chính nói.

“Vâng, Chủ tịch Lâm”.

Mã Hải gật đầu.

Sự giải tán và lập ra đoàn kịch mới của “Chiến Hổ” chỉ xảy ra và kết thúc không đến mười phút, thế nhưng tin tức này lại truyền đi khắp cả các trang mạng, cả nước trong vòng một phút.

Một lúc sau, rất nhiều fans hâm mộ đã thảo luận sôi nổi, nhiều người hóng hớt đã rất ngạc nhiên.

Ai cũng nhìn ra được đoàn làm phim “Chiến Hổ” lại lập ra đoàn làm phim mới chỉ là vì Phạm Lạc và Văn Lệ bị đuổi ra khỏi đoàn làm phim, không phải Dương Hoa không đền nổi tiền vi phạm hợp đồng, Tập đoàn Dương Hoa là công ty thế nào chứ? Đó là công ty hàng đầu trong ngành y dược trong nước, nếu anh không đền thì không phải vấn đề tài chính mà là vấn đề của người khác.
 
Chương 1721


Chương 1721

Thế là vô số người bắt đầu đoán xem rốt cuộc Phạm Lạc đã làm gì mà Dương Hoa phải giải tán rồi lập lại đoàn làm phim mới.

Giới giải trí bắt đầu bùng nổ.

Ngày nào các trang mạng xã hội cũng có đủ loại tin tức thật giả được truyền ra ngoài.

Mà trong đó có một tin tức thật, đó là người trong đoàn kịch “Chiến Hổ” tự nói ra chuyện Phạm Lạc xua đuổi Chủ tịch Lâm.

Tin tức này có độ đáng tin khá cao, thậm chí bài viết đó còn đăng mấy bức hình trong trường quay.

Ngay lập tức có người bắt đầu nói Phạm Lạc mắc bệnh ngôi sao, không biết trời cao đất dày, ngay cả kim chủ cũng không xem ra gì, quá ngông nghênh ngạo mạn.

Nhưng Phạm Lạc không lo sợ, đợi dư luận bàn tán đến mức không thể “dọn dẹp” được mới đăng một đoạn ghi hình lên mạng…

Đoạn video này chính là những hình ảnh được camera trên người một người đàn ông mặc đồng phục quay lại được sau khi Lâm Chính xảy ra chuyện với Phạm Lạc…

Cùng lúc đó một lá thư của luật sư được gửi đến Tập đoàn Dương Hoa.

Lâm Chính cầm thư luật sư, yên tĩnh ngồi trong văn phòng xem.

Mã Hải đứng ở bên cạnh.

Trừ bọn họ ra, Tống Kinh cũng đã đến.

Ông ta ngồi trên ghế sofa, im lặng hút thuốc, không nói tiếng nào.

Đoạn video của Phạm Lạc đã làm xôn xao dư luận.

Đa số người cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình, không dám tùy tiện đứng về phe người nào…

“Người phân xử sự cố này có lẽ là có quan hệ gì đó với Phạm Lạc”, Lâm Chính đặt thư luật sư xuống, bình tĩnh nói.

“Nghe nói Kỷ Văn đã điều tra ra người đó là đồng hương của Phạm Lạc, hơn nữa khi Phạm Lạc chuẩn bị vu khống Chủ tịch Lâm đã lén cắt xén toàn bộ hình ảnh camera giám sát, đồng thời tiêu hủy camera hành trình của mình. Mặc dù camera hành trình của Chủ tịch Lâm vẫn còn, nhưng phần bị đụng là phía bên sườn, camera hành trình của cậu không quay được hình ảnh chiếc xe của Phạm Lạc. Nếu cậu muốn tự chứng minh thì không dễ”, Mã Hải hạ giọng nói.

“Xem ra Phạm Lạc muốn chụp mũ tôi là kẻ gây tội trong chuyện này, còn anh ta thì ngụy trang thành người bị hại, đưa đơn kiện tôi, sau đó lấy sự thương hại của quần chúng, thu hút thêm một loạt fans, chứng minh sự trong sạch? Tính toán của anh ta đúng là không tệ”, Lâm Chính đặt thư luật sư trên tay xuống, khẽ gật đầu đáp.

“Mặc dù chuyện này rất khó giải quyết, nhưng tôi nghĩ Khang Gia Hào và Kỷ Văn có thể giải quyết ổn thỏa. Chủ tịch Lâm, hãy để bọn họ xử lý đi”, Mã Hải mỉm cười nói.

“Được”, Lâm Chính gật đầu.

Thật ra anh không rảnh rỗi để lãng phí thời gian với kẻ vô danh tiểu tốt như Phạm Lạc.

Ngày khai mạc đại hội càng lúc càng gần, anh phải mau chóng chuẩn bị thật tốt.

Khi hai người bàn bạc xong, Tống Kinh đang hút thuốc ở bên kia đột nhiên dập điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó đứng dậy, khẽ giọng nói: “Chủ tịch Lâm, tôi có chuyện muốn nói với cậu”.

“Chuyện gì?”, Lâm Chính nhìn ông ta, khá bất ngờ.

“Chủ tịch Lâm, tôi e là bộ phim này… không quay tiếp được nữa”, Tống Kinh âm thầm nghiến răng, khẽ giọng nói.

“Vì tôi đã điều ông xuống vị trí phó đạo diễn, để Mã Hải làm đạo diễn chính trên danh nghĩa?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
 
Chương 1722


Chương 1722

“Đương nhiên”, Tống Kinh không hề do dự thừa nhận, hai mắt lộ ra vẻ bất cam, nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, vì bộ phim này, tôi đã tốn biết bao tâm huyết, chuẩn bị nhiều thế nào, thức trắng bao nhiêu đêm? Kết quả lần này vì chuyện của Phạm Lạc, cậu lại làm vậy với tôi! Tôi không nhằm vào Mã tổng, nhưng dù sao Mã tổng cũng là người ngoài nghề! Chủ tịch Lâm, cậu có biết làm vậy khiến tôi rất thất vọng hay không?”, cảm xúc của Tống Kinh vô cùng kích động.

“Là vì nguyên nhân này sao?”, Lâm Chính không tức giận, mà yên lặng nhìn ông ta.

“Nếu không thì sao? Người làm sai là Phạm Lạc, liên quan gì đến tôi? Vì sao tôi phải liên lụy theo cậu ta? Còn phó đạo diễn Uông, ông ấy chỉ là không quen biết cậu, không giúp cậu mà thôi, cậu lại buộc ông ấy phải rời đi? Cậu có biết phó đạo diễn Uông có lai lịch sâu dày ở giới giải trí, là nhân vật quan trọng của giới điện ảnh hay không? Có ông ấy, tất cả vấn đề ở thời gian đầu bộ phim này mới được bảo đảm. Bây giờ cậu ép ông ấy đi, việc tuyên truyền trong thời gian đầu của chúng tôi có vấn đề thì làm sao giải quyết? Cậu đã làm bộ phim của chúng tôi kẹt cứng rồi, tôi còn quay thế nào được?”, Tống Kinh kích động nói.

Ông ta vẫn chưa từ bỏ.

Hiển nhiên ông ta không hiểu nổi suy tính của Lâm Chính.

Nhưng theo ông ta thấy, Lâm Chính chỉ là người ngoài nghề.

Một người ngoài nghề có chút tiền mà thôi.

“Nếu ông không muốn làm thì tôi tìm người khác thay thế ông”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn ông ta, nói.

“Tôi biết cậu sẽ nói như vậy. Cậu yên tâm, tôi cũng sẽ không lưu luyến đoàn làm phim này. Ngày mai tôi sẽ làm thủ tục, cậu tìm người khác giỏi hơn đi!”, Tống Kinh nói, giọng trầm thấp.

Nói xong thì rời đi.

Lần này ông ta đã quyết tâm đi thật!

Đúng lúc đó, Lâm Chính lại khẽ quát: “Đứng lại!”.

“Chủ tịch Lâm, còn chuyện gì sao?”.

“Ông muốn đi, tôi không ngăn cản, nhưng nếu ông chỉ xem tôi như một nhà đầu tư thích làm ra vẻ thì tôi không vui đâu”.

“Thế nào? Lẽ nào Chủ tịch Lâm còn định đánh tôi hay sao?”, Tống Kinh lạnh lùng hừ, cực kỳ tức giận.

“Yên tâm, tôi không thô lỗ đến vậy. Tôi chỉ muốn hỏi một câu, ông có thật sự muốn quay tốt bộ phim này không?”, Lâm Chính hỏi.

“Đương nhiên!”, Tống Kinh đột nhiên quay đầu lại, tức giận nhìn Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, cậu có thể sỉ nhục tôi, nhưng cậu không thể sỉ nhục nhân cách và trái tim chân thành đối với điện ảnh của tôi! Cậu… thật sự quá khinh người!”.

“Vậy tôi hỏi ông, vì sao ông dung túng cho nhân viên đoàn làm phim nhận hối lộ, để người ngoài dùng tiền đổi lấy vai diễn? Vì sao ông dung túng cho đoàn làm phim cấu kết với người ở nơi lấy cảnh quay, rao bán giá cao lấy lời cho đoàn phim? Bộ phim này còn chưa bắt đầu quay, ông đã tiêu tốn gần ba trăm triệu? Hơn nữa, tôi xem phương án kế hoạch của ông, hình như trong một tỷ tệ mà Dương Hoa chúng tôi đầu tư cho ông, ông chỉ chuẩn bị dùng hai trăm triệu để quay phim điện ảnh, tám trăm triệu kia thì sao? Ông chuẩn bị dùng ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.

Tống Kinh sợ hãi, sau đó nhỏ giọng nói: “Tám trăm triệu đó đương nhiên là dùng để trả tiền thù lao cho diễn viên. Mặc dù nhân vật chính chọn dùng người mới, nhưng nhân vật phụ toàn là hạng nhất trong nước, mức phí của bọn họ toàn có giá trên trời, chẳng lẽ số tiền đó còn bớt được sao?”.

“Nói thế là không phải ông muốn quay tốt một bộ phim điện ảnh, ông chỉ muốn quay một bộ phim điện ảnh có doanh thu phòng vé cao mà thôi. Tống Kinh, ngay cả ước nguyện ban đầu ông cũng quên rồi, giao bộ phim điện ảnh này cho ông, ông cũng sẽ chỉ quay một bộ phim rác cho tôi!”, Lâm Chính lắc đầu.

“Chủ tịch Lâm, cậu vốn không hiểu về giới điện ảnh! Cậu vốn không hiểu cái giới này khó dò thế nào, phức tạp thế nào!”, Tống Kinh gào lên.
 
Chương 1723


Chương 1723

“Vậy nên ông không thể thoát ra khỏi giới điện ảnh đó, dùng ý nguyện ban đầu của ông quay bộ phim điện ảnh này?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Tống Kinh kinh ngạc.

Một lát sau, ông ta mới cất giọng khàn đặc: “Không có doanh thu, tất cả đều chỉ là lời nói viển vông”.

“Vậy ông còn có tư cách là một người làm điện ảnh hay không?”, Lâm Chính lại hỏi.

Tống Kinh ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ nhìn anh.

“Cậu… có ý gì?”.

“Sở dĩ tôi giải tán đoàn làm phim, sau đó lập lại một đoàn mới là muốn loại bỏ vết nhơ trong đoàn làm phim. Tống Kinh, tôi không để tâm, thật sự không để tâm, đừng nói là đầu tư một tỷ tệ, dù là hai tỷ, ba tỷ, tôi cũng có thể cho ông. Nhưng ông phải trả lại cho tôi một bộ phim điện ảnh mà ông quay hoàn toàn bằng tấm lòng của mình, không phải dựa vào những ngôi sao đang nổi có nhiều fans hâm mộ, không phải dựa vào danh tiếng của những người lão làng trong giới điện ảnh, mà là dựa vào thực lực của chính ông! Đáng tiếc, mấy bộ phim thất bại của ông trước kia đã đánh nát lòng tin của ông. Tôi vốn nghĩ ông sẽ lấy lại được lòng tin, nhưng không, ông lại phó mặc cho dòng nước, trở nên không khác gì những người đó. Tôi muốn dùng việc thành lập lại một đoàn làm phim mới để nhắc nhở ông, thế mà không ngờ… ông cũng chỉ tầm thường như những người khác…”.

“Tầm thường? Hừ, họ Lâm kia, tôi đã nói cậu chỉ là một người ngoài nghề, cậu không hiểu gì cả! Quay theo cậu nói, e rằng doanh thu phòng vé sẽ không vượt quá một trăm triệu, cậu tin không?”.

“Vậy chúng ta đánh cược đi!”, Lâm Chính đột nhiên nói.

“Cược cái gì?”.

“Ông quay theo lời tôi nói, nếu doanh thu không được hơn một trăm triệu, tôi sẽ đầu tư thêm ba tỷ tệ để ông quay một bộ điện ảnh theo ý ông, tuyệt đối không can thiệp vào nữa, thế nào?”.

“Được!”, hai mắt Tống Kinh phát sáng, lập tức đồng ý.

“Nhưng nếu doanh thu hơn một tỷ tệ thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Vậy tôi sẽ quỳ dưới chân cậu, bái cậu làm thầy ngay tại buổi họp báo. Từ đó về sau, cậu sẽ là người thầy điện ảnh của Tống Kinh tôi!”, Tống Kinh vỗ ngực nói.

“Được!”, Lâm Chính nheo mắt lại, gật đầu.

Chuyện giữa Phạm Lạc và Chủ tịch Lâm của Dương Hoa dưới sự thao túng của ekip sau lưng anh ta lập tức bùng nổ trên khắp các trang mạng.

Một phần video của người phân xử sự cố đó cũng được lan truyền trên mạng.

Khi nghe thấy lời phán định của người xử lý sự cố, mọi người đều tin rằng, sự cố đó là trách nhiệm của Chủ tịch Lâm.

Chủ tịch Lâm bỗng nhiên thành lập lại đoàn làm phim, hơn nữa còn không cho Phạm Lạc và Văn Lệ vào đoàn phim mới, đó là xua đuổi một cách trắng trợn.

Trong thời gian ngắn, trên mạng có rất nhiều tiếng nói vang lên, tất cả đều ủng hộ Phạm Lạc và Văn Lệ.

Nhất là các fans lớn tuổi của Phạm Lạc, ai cũng tràn đầy căm phẫn, điên cuồng công kích vị Chủ tịch Lâm bí ẩn khó dò trên các diễn đàn, mạng xã hội.

Điều này khiến vô số fans hâm mộ của Chủ tịch Lâm tràn đầy bất mãn.

Thế là hai bên bắt đầu chiến đấu với nhau ở phần bình luận của mạng xã hội, diễn đàn, blog, các bài báo, làm bùng nổ hết trận chiến này đến trận chiến khác.

Gần như mấy ngày sau đó, trang nhất các báo ngày nào cũng liên quan đến chuyện này.

Những tin đồn lẫn sự thật cũng lần lượt xuất hiện.

Nhưng chuyện này với người qua đường mà nói rõ ràng Chủ tịch Lâm quá đáng hơn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom