Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1444


Chương 1444

Khoảnh khắc này, anh ta mới biết người mình đối mặt không phải là thương nhân, bác sĩ… mà là một đám ma quỷ.

“Cậu chủ Hàn, anh về đi”, Lâm Chính phất tay.

Hai chân Hàn Thiên mềm nhũn, lảo đảo vịn tường rời đi.

Chuyện ngày hôm nay, anh ta sẽ nhớ cả đời…

Hàn Thiên đi khỏi, Lâm Chính cũng chỉnh sửa quần áo, chuẩn bị ra về.

“Bảo người dọn dẹp đi”.

“Vâng, Chủ tịch Lâm”, Cung Hỉ Vân gật đầu, nhưng chần chừ một lát lại nói: “Chủ tịch Lâm, chúng ta làm vậy liệu có hơi quá không? Đinh Thu và Hầu Nam đều là những kẻ không dễ đối phó”.

“Ý cô là sao?”, Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.

“Nếu đã ra tay thì nên nhổ cỏ tận gốc”, ánh mắt Cung Hỉ Vân lóe lên tia độc ác.

Dù sao cũng là người phụ nữ lăn lộn ở vùng xám, quả nhiên tàn độc.

Lâm Chính lắc đầu: “Thực ra chuyện hôm nay vẫn chưa đủ khiến tôi hận hai người này, chủ yếu là vì bình thường bọn họ làm không ít chuyện thất đức. Ví dụ như Đinh Thu, tháng trước ông ta còn khiến một nữ sinh đại học phát điên. Hôm nay chặt tay bọn họ chỉ là sự trừng phạt của cá nhân tôi”.

“Hóa ra là vậy… Nhưng tại sao cậu không động đến tên Hàn Thiên kia? Không cho cậu ta một bài học, tôi sợ rằng ra khỏi đây cậu ta lại coi trời bằng vung”.

“Tôi không động đến anh ta là vì không muốn gây phiền phức cho Đường Hồi Tuyết, nếu Hàn Thiên xảy ra chuyện ở đây, thì Hoàng Ngu đứng sau anh ta sẽ bất chấp tất cả để trả thù Đường Hồi Tuyết. Tôi vốn có ý giải quyết rắc rối cho Đường Hồi Tuyết, nếu rước thêm kẻ thù cho cô ấy thì mọi chuyện chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Được rồi, chuyện hôm nay kết thúc ở đây, cô làm việc đi, tôi về trước đây”.

Lâm Chính phất tay, không muốn giải thích nhiều nữa, xoay người rời khỏi câu lạc bộ.

“Chủ tịch Lâm, để tôi tiễn cậu!”.

Cung Hỉ Vân vội chạy theo.

Lâm Chính vốn định từ chối, nhưng nhớ ra hình như mình không có xe, nên vẫn đồng ý.

Cung Hỉ Vân ngồi lên ghế lái, khởi động xe…

Lâm Chính mở cửa ra, chuẩn bị lên xe.

Nhưng đúng lúc này…

Vèo!

Một chiếc xe bất ngờ lao về phía Lâm Chính mà không có dấu hiệu báo trước nào.

Lâm Chính ngoảnh sang.

“Chủ tịch Lâm, cẩn thận!”, Cung Hỉ Vân ở ghế lái hét lên.

Rầm…

Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang khắp con đường.

Chiếc Bentley bị đâm biến dạng, cú va chạm mạnh khiến nó bị đẩy ra xa bảy tám mét, sau đó lật nghiêng.

Thủy tinh vỡ vụn đầy đất.

Xung quanh vang lên những tiếng hét chói tai.

Người đi đường vô cùng sợ hãi.

Có người vội vàng báo cảnh sát, có người lấy điện thoại ra chụp ảnh đăng lên tường.
 
Chương 1445


Chương 1445

Xa xa đã có cảnh sát giao thông tiến về phía này.

Còn Lâm Chính nhìn chiếc Bentley bị tông với ánh mắt không thể tin được.

Anh không bị thương.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh đã tránh được.

Quả thực vô cùng nguy hiểm.

Chỉ lệch một xíu thôi là Lâm Chính đã gặp nạn rồi.

Tuy anh thoát khỏi nguy hiểm, nhưng Cung Hỉ Vân thì không được may mắn như vậy.

Vẻ mặt Lâm Chính trở nên lạnh lùng, lập tức xông tới, kéo cửa xe ra.

Chỉ thấy Cung Hỉ Vân vỡ đầu chảy máu, đã hôn mê ở ghế lái.

“Chị Vân!”.

“Chị Vân! Chị sao rồi?”.

“Mau gọi xe cấp cứu, chị Vân bị thương rồi!”.

Mọi người ở trong câu lạc bộ vội vã chạy ra, vẻ mặt kinh hãi.

Chẳng mấy chốc, xe cấp cứu đã đến, đưa Cung Hỉ Vân đến bệnh viện. Cảnh sát giao thông cũng lập tức khống chế được tài xế gây tai nạn.

Vừa kiểm tra đã thấy có nồng độ cồn.

Cảnh sát giao thông không thèm nhiều lời, dẫn ngay về đồn.

Chỉ có điều người kia uống rượu giữa trưa? Lại còn uống thành thế này?

Sao có thể chứ?

Lâm Chính cảm thấy có chút kỳ lạ, dù sao Cung Hỉ Vân cũng có thân phận đặc biệt, khó tránh bị người khác để mắt, nhưng tài xế kia đã bị đưa đi, chắc chắn anh không thể tiếp xúc được nữa.

Bất đắc dĩ, Lâm Chính chỉ có thể gọi điện thoại cho Từ Thiên.

Nửa tiếng sau, Từ Thiên mệt nhọc chạy tới.

“Chủ tịch Lâm!”, Từ Thiên thở hổn hển nói.

“Thế nào? Việc xây dựng phim trường sao rồi?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Chủ tịch Lâm, cậu đừng đùa tôi thế, thực ra phim trường này cũng có cổ phần của cậu mà”, Từ Thiên cười nói: “Cậu bảo tôi đến đây gấp làm gì vậy?”.

“Cung Hỉ Vân xảy ra chuyện rồi, ông đi điều tra xem là ai làm. Có hai manh mối, một là Hàn Thiên của Hoàng Ngu, hai là biển số xe của chiếc xe gây tai nạn”.

Lâm Chính giao manh mối ít ỏi cùng với đối tượng tình nghi cho Từ Thiên.

Từ Thiên cũng là người nhanh nhẹn, lập tức chạy đi thu xếp.

Lâm Chính vẫn không yên tâm, liền bảo người đưa Cung Hỉ Vân đến học viện Huyền Y Phái điều trị, sau đó mới lê tấm thân mệt mỏi về công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

Trong ký túc xá.

Tô Nhu đang gọi điện thoại, khuôn mặt tỏ vẻ đầy kinh ngạc.

Một lát sau cô mới tắt máy.

“Sao thế?”, Lâm Chính thuận miệng hỏi.

“Là Tiểu Tuyết gọi tới, em đã nghe Tiểu Tuyết kể lại rồi”.

“Vậy sao? Anh xin lỗi vì đã làm hỏng chuyện”.

 
 
Chương 1446


Chương 1446

“Không sao, mọi chuyện đã được giải quyết rồi”.

“Thế à?”.

“Mà anh nói xem có lạ không cơ chứ? Tiểu Tuyết bảo… tên Hàn Thiên kia chạy tới trước mặt cậu ấy dập đầu xin lỗi, còn thề sẽ không bao giờ đến quấy rầy cậu ấy nữa! Cứ như bị trúng tà vậy! Tên Hàn Thiên đó bị sao thế nhỉ?”, Tô Nhu nghi hoặc hỏi.

“Ồ, chắc là lương tâm trỗi dậy”.

“Lương tâm trỗi dậy?”.

“Hoặc là đầu óc có vấn đề, dù sao lúc mới gặp anh đã cảm thấy người này không được bình thường”, Lâm Chính cười nói.

Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy không đúng.

Nếu Hàn Thiên quả thực ngoan ngoãn đi xin lỗi, thì chắc là chuyện của Cung Hỉ Vân không liên quan đến anh ta.

“Thế à?”, Tô Nhu tỏ vẻ khó hiểu, nhưng rồi vẫn ném nó ra khỏi đầu, không buồn nghĩ nữa.

Cạch!

Cửa phòng bị đẩy ra.

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ vừa đi tản bộ về đến phòng.

“Bảo sao chưa vào đến phòng đã ngửi thấy mùi thối, hóa ra là cậu đến. Đây là nơi mà cậu có thể ở sao? Cút! Cút ngay cho tôi!”.

Trương Tinh Vũ nhìn thấy Lâm Chính, liền nổi ba máu sáu cơn, chỉ tay vào mặt anh chửi bới.

“Mẹ, mẹ đừng làm ầm lên nữa được không hả? Con đã nói với mẹ rồi còn gì, chuyện hôm qua con uống say không liên quan gì đến Lâm Chính cả, không phải anh ấy chuốc rượu con mà là con tự uống”, Tô Nhu bực mình nói.

“Con bé ngốc nghếch này, con đừng để bị lừa! Đừng tưởng thằng chó này là người vô tích sự không biết gì, cậu ta thâm lắm, vẫn luôn lợi dụng con đấy”, Trương Tinh Vũ hết lời khuyên nhủ.

“Mẹ, dù thế nào thì Lâm Chính cũng là con rể mẹ, sao mẹ cứ mắng anh ấy suốt thế?”, Tô Nhu tức đến mức giậm chân.

Thời gian này Lâm Chính đã giúp đỡ cô không ít.

Hơn nữa tối qua cũng là Lâm Chính đưa cô về, lại thêm chuyện trước đó, đã khiến Tô Nhu thay đổi cái nhìn về Lâm Chính. Bây giờ nghe Trương Tinh Vũ nói Lâm Chính như vậy, đương nhiên cô sẽ thấy khó chịu trong lòng.

“Đồ ngốc, sao con không chịu nghe lời khuyên của mẹ chứ?”.

Trương Tinh Vũ vô cùng bực mình, trừng mắt nhìn Lâm Chính.

Còn Tô Quảng đứng ở bên cạnh lặng lẽ nhìn.

Đúng lúc này, ông ta liếc nhìn đồng hồ, đột nhiên nói: “Đúng lúc bây giờ là 2 rưỡi chiều, hôm nay là thứ sáu, Cục dân chính vẫn làm việc. Tiểu Nhu, Tiểu Chính, hay là hai đứa làm thủ tục ly hôn hôm nay luôn đi”.

Tô Nhu nghe thấy thế, lập tức sửng sốt.

Lâm Chính ngoảnh sang.

Trương Tinh Vũ thì vỗ tay, giơ ngón tay cái khen ngợi Tô Quảng, kích động nói: “Đúng đúng đúng, con gái, đúng lúc chúng ta đang rảnh rỗi, đi làm thủ tục ly hôn nào”.

Dứt lời liền khoác tay Tô Nhu kéo ra ngoài.
 
Chương 1447


Chương 1447

Lúc này Tô Nhu mới hoàn hồn, lập tức rút tay lại, vừa cuống vừa giận nói: “Mẹ, mẹ có thể đừng gây rắc rối cho con nữa không?”.

“Gây rắc rối? Con gái, con nói vậy là sao?”, Trương Tinh Vũ sửng sốt hỏi.

“Con không muốn ly hôn! Ít nhất là hiện giờ!”, Tô Nhu cáu kỉnh nói.

“Cái gì? Không ly hôn?”, giọng nói của Trương Tinh Vũ nâng lên quãng tám, tròng mắt dường như muốn rớt ra ngoài.

“Con gái, con… chắc không phải con thích cậu ta thật đấy chứ?”, Tô Quảng cũng tỏ vẻ không thể tin nổi.

Lâm Chính thì kinh ngạc.

Anh biết, sở dĩ Tô Nhu không ly hôn là vì có lời giao ước.

Thời gian chưa đến, cô buộc phải tuân thủ hôn ước với Lâm Chính.

Cô gái này rất có tính nguyên tắc, không ai có thể chạm vào giới hạn của cô…

“Bố mẹ đừng nói nữa, chuyện ly hôn con sẽ bàn với Lâm Chính, bố mẹ không cần bận tâm. Công ty còn có việc phải giải quyết, con về công ty đây. Lâm Chính, chúng ta đi”, Tô Nhu trầm giọng nói, sau đó kéo tay Lâm Chính rời đi.

Lâm Chính không phản kháng, để mặc Tô Nhu kéo đi.

“Đứng lại!”.

Đúng lúc này, Trương Tinh Vũ quát lớn.

Nhưng Tô Nhu không hề dừng lại.

Cô không dám dừng.

Nhưng Trương Tinh Vũ thì bất chấp.

Bà ta nổi giận xông tới chặn cửa, gầm lên giận dữ: “Tô Nhu! Mẹ nói cho con biết! Nếu hôm nay con không ly hôn với Lâm Chính, thì mẹ sẽ cắt đứt quan hệ với con!”.

Câu nói này khiến Tô Nhu chấn động.

“Mẹ, mẹ… mẹ nói gì cơ?”.

Lâm Chính cũng ngớ người.

Không ngờ Trương Tinh Vũ lại quyết đoán dứt khoát như vậy!

“Con cần mẹ, hay là cần người đàn ông này, con tự chọn đi!”, Trương Tinh Vũ hỏi với vẻ vô cùng nghiêm túc.

Tô Nhu sững sờ nhìn Trương Tinh Vũ. Cô há hốc miệng, không nói nên lời. Có lẽ cô không thể ngờ rằng, mẹ mình lại dứt khoát, kiên quyết như vậy.

“Mẹ…mẹ điên rồi”, Tô Nhu kêu lên.

“Mẹ không điên. Người điên là con đấy”, Trương Tinh Vũ nghiến răng, lạnh lùng nói: “Tô Nhu, mẹ nói cho con biết, hôm nay mẹ nói thẳng, nếu con còn muốn có người mẹ này thì ngay lập tức ly hôn với người đàn ông kia. Nếu con không muốn có mẹ thì cứ coi như không nghe thấy. Muốn làm gì thì làm. Có điều nếu con chọn theo cách hai thì từ sau này trở đi con đừng nói là được người mẹ này sinh ra nữa”.

“Tinh Vũ…”, Tô Quảng cảm thấy hơi quá đáng.

Rõ ràng là ép Tô Nhu đứng bên bờ vực mà…

“Ông ngậm miệng lại”, Trương Tinh Vũ trừng mắt với Tô Quảng.

Tô Quảng há hốc miệng, coi như không nghe thấy gì. Trương Tinh Vũ tiếp tục nhìn chăm chăm Tô Nhu, đợi lựa chọn của cô. Tô Nhu cũng nhìn mẹ mình, nước mắt lăn dài trên má.

 
 
Chương 1448


Chương 1448

Cô biết Trương Tinh Vũ đang tức giận. Nhưng thật không ngờ bà lại dùng tình mẹ con ra để ép cô.

“Mẹ…”, cô hé miệng, gọi bà ta.

“Con không cần nói gì hết, cũng đừng đòi thương lượng. Mẹ chỉ muốn nghe sự lựa chọn của con”, Trương Tinh Vũ cắt ngang lời Tô Nhu.

Tô Nhu im lặng, bặm môi. Hai tay cô gái siết chặt, cả cơ thể như muốn nổ tung. Căn phòng trở nên yên tĩnh tới lạ thường. Cảm giác như một cây châm rơi xuống thôi cũng có thể phát ra được tiếng kêu như sấm rền.

Tất cả đều im lặng. Dường như cả hơi thở cũng biến mất.

“Tô Nhu”.

Lúc này Lâm Chính đột ngột lên tiếng. Tô Nhu giật mình, vội ngẩng đầu nhìn Lâm Chính. Anh mím môi, nói khẽ: “Hay là, ly hôn thôi…”

“Cái…gì…”, Tô Nhu như người mất hồn, vội vàng lùi lại, đôi mắt thẫn thờ nhìn anh. Câu nói khiến trái tim cô nổ tung.

“Con gái, con nghe thấy chưa? Kẻ vô dụng đó đã đồng ý rồi. Ha ha, con còn do dự gì chứ. Người họ Lâm kia, coi như cậu cũng hiểu chuyện. Mau đi đi. Đó cũng là chuyện tốt đấy”, Trương Tinh Vũ vui mừng mỉm cười.

Tô Nhu bừng tỉnh, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin: “Ý của anh là gì? Anh cảm thấy…em không xứng với anh sao?”

“Không phải, mà là từ đầu tới cuối tất cả mọi người đều cảm thấy anh không xứng với em, chẳng phải sao?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Dứt lời, Tô Nhu cảm thấy sốc hoàn toàn. Cuối cùng thì điểm mấu chốt cũng đã được nói ra.

“Đúng vậy…

Cả nhà họ Tô đều khinh thường Lâm Chính, có ai coi anh ra gì đâu?Dù là Tô Nhu thì cô cũng vậy. Mặc dù thái độ của Tô Nhu dành cho Lâm Chính có sự thay đổi, cô không còn chỉ trỏ, la hét, trách móc anh nữa…nhưng cô cũng chỉ coi anh như một người bạn.

Còn coi như chồng thì sao? Không hề. Từ đầu tới cuối, Tô Nhu không hề muốn Lâm Chính động vào mình.

Tại sao lại như vậy chứ? Bởi vì Tô Nhu chưa hề nảy sinh tình cảm với anh. Hay nói cách khác cô vẫn chưa tìm được người mình thích, vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận Lâm Chính.

Cô là người có khí chất cao vời vợi. Cô phải thừa nhận rằng giai đoạn này biểu hiện của Lâm Chính không tệ, nhưng vẫn chưa đạt tới ngưỡng kỳ vọng của cô.

Cô là một cô gái tài giỏi không muốn dựa vào bất kỳ ai, đối với người bạn đời của mình thì cô cũng có yêu cầu khắt khe.

Xứng hay không xứng? Câu nói này cô thấy cũng bình thường nhưng hôm nay khi chính miệng Lâm Chính nói ra thì cô thật sự cảm thấy hoang mang.

Tô Nhu sững sờ. Khuôn mặt trắng bệch, cô không biết phải nói gì. Cô vội ngồi xuống, ôm lấy đầu. Rõ ràng là cô đang cảm thấy đau khổ lắm.

Câu nói của Trương Tinh Vũ giống như một nhát dao đâm vào trái tim cô. Còn Lâm Chính…lại đâm thêm một nhát nữa.

Nhưng…Lâm Chính nói không hề sai mà. Hơn nữa còn rất hợp lý…

“Con gái….”, thấy bộ dạng của con gái mình, Trương Tinh Vũ cũng không dám ép thêm.

“Mẹ, Lâm Chính…để con suy nghĩ được không”, Tô Nhu nói bằng giọng chua chát.

Trương Tinh Vũ im lặng, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt oán hận. Bà ta thấy anh chính là mối họa. Căn phòng lại trở nên yên lặng. Yên lặng tới mức ghê người…
 
Chương 1449


Chương 1449

Đột nhiên!

Reng reng reng. Tiếng điện thoại vang lên phá tan bầu không khí quỷ dị. Tô Quảng sững sờ, vội vàng lấy điện thoại ra.

“Lưu Mãn San gọi điện sao?”, Tô Quảng kinh ngạc.

“Đang yên đang lành sao chị ấy lại gọi điện tới vậy?”, Trương Tinh Vũ chau mày.

“Anh cũng không rõ, lẽ nào có chuyện gì?”

“Ông nghe máy đi, có lẽ là định khoe khoang cái gì đó. Giờ con gái thành ngôi sao rồi nên đắc ý, bà đây ở trước mặt chị ta mà còn phải khúm núm nữa”, Trương Tinh Vũ cảm thấy hơi bực bội.

Bình thường bà ta chẳng buồn quan tâm tới Lưu Mãn San, nào ngờ Tống Kinh đột nhiên nhìn trúng Tô Dư khiến cả nhà Tô Thái một bước lên tiên nên bà ta cũng không dám lên mặt với nhà bọn họ nữa.

Nhìn thấy gia đình Tô Thái càng ngày càng tốt lên thì Trương Tinh Vũ càng cảm thấy bấp bênh hơn. Thế là bà ta càng oán hận Lâm Chính, thật chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Tô Quảng nghe máy, cố nặn ra một nụ cười: “Chị dâu, có chuyện gì vậy?”

Mới nghe được vài câu thì sắc mặt Tô Quảng đã tái mét. Một lúc sau ông ta vội vàng gật đầu: “Mọi người đừng vội, cố gắng giữ bình tĩnh, bảo Tô Dư đừng kích động, em sẽ tới ngay”.

Nghe thấy vậy những người còn lại tỏ ra vô cùng sững sờ.

“Bố, sao thế?”, Tô Nhu vội ngẩng đầu, hỏi bằng giọng khàn khàn.

“Tô Nhu, Tinh Vũ, chuyện này để sau hẵng nói”, Tô Quảng tỏ ra sốt ruột, vội hét lên với Lâm Chính: “Lâm Chính cùng đi một chuyến đi”.

“Đi đâu ạ?”, Lâm Chính nghi ngờ hỏi.

“Tới nhà bác cả, nhà họ xảy ra chuyện rồi. Tô Dư đòi tự sát, giờ mau tới khuyên con bé”.

“Cái gì?”

Đám đông bàng hoàng. Đang yên đang lành…sao Tô Dư lại muốn tự sát?

Mọi người vội vàng tới nơi ở của Tô Thái. Có rất nhiều xe đang đỗ ở đây, nam nữ tập trung dưới tầng. Sắc mặt người nào người nấy đều vô cùng khó coi, họ cúi đầu lầm bầm gì đó.

“Lại là đám người tới đòi tiền sao?”

“Rốt cuộc thì nhà này đã mượn bao nhiêu tiền vậy?”

“Mọi người từ từ, tôi tới trước, nên phải trả tôi trước mới đúng”.

“Ông có bao nhiêu chứ, ông biết họ mượn của tôi bao nhiêu không, 700 nghìn tệ đấy”.

“700 nghìn tệ là cái đinh gì, căn phòng này là do mượn tôi mua đấy, tiền sửa sang, trang hoàng giờ phải móc ra trả hết cho tôi”

Đám đông bức bối, có người chửi thẳng mặt. Nghe thấy vậy, người nhà Tô Quảng mơ hồ hiểu ra được điều gì đó.

“Ngại quá, nhường đường”, Tô Quảng chen vào tòa nhà.

Nhưng lúc này thang máy đã chật cứng người, rõ ràng là có rất nhiều người muốn lên lầu. Bọn họ không biết phải làm sao, đành phải đi thang bộ.

May mà nhà Tô Thái sống ở tầng không quá cao, chỉ ở tầng 9 . Đợi đến khi tới nơi, họ nhìn thấy không ít người đang đứng ngoài hút thuốc.

Mặt đất toàn là mẩu đầu lọc. Ngoài ra, còn có vài cái thùng, trong thùng có giấy vàng, máu chó, thậm chí có người còn mang cả dao tới. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Trương Tinh Vũ, Tô Nhu sợ hết hồn.

“Chuyện gì thế này”, Tô Quảng bàng hoàng.

“Còn không rõ sao, họ tới đòi nợ đó”, Lâm Chính trầm giọng.

 
 
Chương 1450


Chương 1450

Đòi nợ…Đám đông nhìn nhau.

“Vào hỏi rõ tình hình trước đã”, Lâm Chính bước vào trong.

“Này này người anh em, cậu làm cái gì vậy?”, mấy người đứng trước cửa lập tức ngăn Lâm Chính lại.

“Tôi vào trong xem thế nào”, Lâm Chính nói.

“Vào trong? Người anh em, cậu không biết à? Nếu cậu vào thì có khi sẽ xảy ra án mạng đấy!”

“Nhà này đang dọa tự sát, nếu cậu ép bọn họ nhảy lầu thì không tránh khỏi liên đới đâu”.

“Người anh em đợi đi, đừng ép họ. Ép là không lấy lại được tiền nữa”.

Mấy người đứng ngoài cửa khuyên can. Có điều bọn họ cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ muốn đuổi những chủ nợ khác đi để có thể lấy lại tiền của mình trước.

Trương Tinh Vũ và Tô Quảng nghe thấy vậy bèn nhìn nhau. Đôi mắt họ ánh lên vẻ kinh hoàng. Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, cứ thế gõ cửa. Thế nhưng không ai đáp lại .

“Tô Dư, mở cửa ra, là tôi Lâm Chính”, Lâm Chính hô lên.

Một lúc sau, cánh cửa được mở ra. Nhưng là Tiểu Khuynh mở cửa. Những người khác lập tức lao lên, vốn định chửi bới. Nhưng nhìn thấy là một đứa bé thì không nỡ.

“Nhóc, bố cháu đâu?”

“Mau bảo bố mẹ trả tiền đi?”

“Đúng vậy, mau bảo đi”.

Đám đông kêu lên. Tiểu Khuynh sợ tới mức mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô bé lùi lại, há hốc miệng, không biết phải nói gì.

Cánh cửa cũng được mở rộng hơn.Đám đông chen vào trong.

“Trương Tinh Vũ, Tô Quảng, ngăn họ lại.

Lưu Mãn San ở trong chạy ra hét lên. Mấy người lao lên chặn lại những người đang ở ngoài lao vào. Có vẻ ai cũng biết cửa đang mở lên họ chen vào càng ác liệt hơn.

“Lưu Mãn San, Tô Thái trả tiền đi”.

“Các người không thoát được đâu! Còn không trả thì chúng ta ra tòa”.

“Không trả, ông giết cả nhà bay”.

Tiếng la hét vang lên không ngớt. Hiện trường vô cùng hỗn loạn, mọi người dường như muốn đạp tung cái cửa. Tô Tiểu Khuynh run rẩy, ngồi phụp xuống đất, nước mắt lã chã.

“Anh Lâm Chính, em sợ…”, cô bé khóc nức nở.

Lâm Chính mặt tối sầm, cố gắng đẩy đám người ra ngoài. Mặc dù đám người này toàn kẻ vạm vỡ, người lại đông nhưng vẫn không khỏe bằng Lầm Chính nên đã bị đẩy ra hết.

Rầm. Lâm Chính đóng mạnh cửa lại.

“Ấy, không ngờ cũng khỏe đấy nhỉ, xem ra ăn cũng không ít đồ chùa đâu”, Trương Tinh Vũ kinh ngạc.

Lâm Chính mặc kệ bà ta. Anh quay lại an ủi Tiểu Khuynh. Tô Tiểu Khuynh sà vào lòng anh, khóc nức nở.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tô Dư đâu?”, Lâm Chính trầm giọng, quay qua nhìn Lưu Mãn San đang thất thần.

Lúc này Lưu Mãn San mới bừng tỉnh và run rẩy nói: “Lâm Chính, cậu cứu Tô Dư nhà chúng tôi với, con bé không muốn sống nữa rồi! Nó đóng cửa, một mình trong phòng ấy. Cậu phải khuyên nói giúp tôi với!”

“Đang yên đang lành sao lại muốn làm chuyện dại đột vậy? Rốt cuộc mọi người đã làm gì?”, Lâm Chính nghiêm mặt hỏi.
 
Chương 1451


Chương 1451

“Lâm Chính, để ý thái độ. Lưu Mãn San là bác dâu, là người bền trên, sao lại ăn nói như thế?”, Tô Quảng chau mày

“Đúng vậy, Mãn San, sao tự dưng chị lại gọi thằng vô dụng này tới? Lẽ nào Tô Dư nghe lời cậu ta sao?”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.

“Chị không biết Tô Dư có nghe lời Lâm Chính hay không, nhưng lần này…nhà chị phải dựa vào Lâm Chính rồi…”, Lưu Mãn San tối sầm mặt, khóc thút thít.

“Ồ? Bác cả, tôi chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi, có chuyện gì mà bác lại cần tôi giúp thế”, Lâm Chính hừ giọng.

“Lâm Chính….trước….trước đây là do tôi không tốt, cậu đừng nghĩ ngợi nhiều. Tôi đã hiểu lầm cậu rồi. Tôi xin lỗi, cậu giúp tôi đi, xin cậu…”, Lưu Mãn San nức nở.

Lần này Lưu Mãn San khiến cả Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều phải ngạc nhiên. Tô Quảng cũng hoang mang lắm. Ông ta nhìn Lâm Chính rồi lại nhìn Mãn San. Ông ta cảm thấy không hiểu: “Chị dâu, Lâm Chính có thể giúp được chị sao?”

“Cũng không có gì…chỉ là…Lâm Chính…cậu quen Tống Kinh mà”, Lưu Mãn San khịt mũi, thận trọng hỏi.

“Đó là đạo diễn lớn, trong nước hầu như ai cũng biết, đương nhiên là tôi cũng thế”, Lâm Chính nói.

“Không không, tôi không có ý đó. Tôi nghe Tô Dư nói, đạo diễn Tống Kinh hình như do cậu giới thiệu cho con bé”.

“Sao thế?”

“Thì là…Đạo diễn Tống Kinh đột nhiên hủy hợp tác với Tô Dư, tôi muốn nhờ mối quan hệ của cậu và đạo diễn, mời ông ấy ăn bữa cơm, cùng nói chuyện lần nữa…”, Lưu Mãn San nói với vẻ kỳ vọng.

“Cái gì? Hủy hợp tác rồi sao?”, Tô Quảng thất thanh.

“Nói như vậy thì Tô Dư không được đóng phim nữa à?”, Trương Tinh Vũ bàng hoàng.

“Đúng vậy…tối qua, đạo diễn Tống đột nhiên tuyên bố muốn hủy hợp đồng với Tô Dư. Chuyện này lan đi khắp nơi…giờ ai ai cũng biết cả”, Lưu Mãn San đau khổ nói. Cả nhà Tô Quảng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

“Vậy những người ở ngoài kia là thế nào?”, Tô Quảng lập tức hỏi.

“Ờ thì….”

Lưu Mãn San trở nên do dự .Tô Nhu là người thông minh: “Đều là chủ nợ phải không bác cả?”, cô hỏi.

Lưu Mãn San tái mặt, không hề phản bác. Bà ta thầm thừa nhận rồi.

“Căn phòng này cũng là mới mua đúng không ạ? Và cả chiếc Ferrari chưa có biển kia nữa…Bác cả, tất cả đều là tiền bác mượn sao?”, Tô Nhu hỏi.

“Đúng…đúng vậy…bác tưởng Tô Dư sẽ trở thành ngôi sao lớn, tiền sẽ không còn là vấn đề sau này phải lo nữa…nên…đã mượn trước một ít, hơn nữa cái chết trước đó của bạn con bé, nhà người ta đến làm loạn nên cũng phải đền ba triệu tệ mà…Thế là lúc mượn, bác đã mượn hơi nhiều…”, Lưu Mãn San nghẹn ngào.

“Vậy bác đã mượn bao nhiêu rồi?”, Tô Nhu hỏi tiếp.

“Không…không quá nhiều…”

“Không quá nhiều là bao nhiêu?”

“Cũng chỉ…9 triệu tệ…”, Lưu Mãn San run rẩy.

Tất cả đều nín thở.

“Bác còn lại được bao nhiêu”, Lâm Chính hỏi.

“Trong tay tôi hiện chỉ còn….150 nghìn tệ…”

Tất cả cảm giác như tim muốn rớt ra khỏi lồng ngực…
 
Chương 1452


Chương 1452

Số tiền chín triệu tệ bị Lưu Mãn San tiêu xài mới một hai ngày mà chỉ còn lại một trăm năm mươi nghìn tệ…

Con người này đúng là thiên tài tiêu tiền.

Nếu đổi lại là người khác, đột nhiên có một khoản tiền lớn như vậy chắc chắn sẽ không tiêu xài bậy bạ, mà là cân nhắc nên chi tiêu như thế nào.

Mấy người họ trợn tròn mắt, líu lưỡi, tất cả đều há hốc miệng.

“Bác cả, rốt cuộc bác… bác tiêu thế nào vậy? Chín triệu mà trong vòng hai ngày chỉ còn một trăm năm mươi nghìn tệ? Bác mua mỏ vàng rồi à?”, Tô Nhu lắp bắp hỏi.

“Mỏ vàng thì không có, chỉ có mua nhà… còn có xe, hai thứ này cộng lại đã mấy triệu tệ. Sau đó thì mua một số vòng vàng, dây chuyền vàng các kiểu… À đúng rồi, ba triệu tệ của mấy đứa bạn Tiểu Dư không thể tính vào đây, thực tế bác cũng chỉ tiêu sáu triệu tệ”, Lưu Mãn San vội vàng giải thích, nhưng càng nói giọng càng nhỏ đi.

“Sáu triệu cũng ghê lắm rồi!”, Tô Quảng đỏ cả mắt.

Lần này ông ta đã hiểu vì sao Tô Dư đòi tự sát.

Có người mẹ hao của như vậy, cô ta không chết thì không phải sẽ bị người ta bán vào ổ chứa trả nợ hay sao?

Gia đình anh cả còn không bị người phụ nữ phá của này dồn tới chết hay sao…

“Lưu Mãn San, chị cũng giỏi thật đấy!”, Trương Tinh Vũ bật cười, giễu cợt.

Lần này bà ta không còn buồn bực nữa.

“Tinh Vũ, cô đừng có nói, sau khi video Tiểu Dư và đạo diễn Tống ăn cơm ký hợp đồng truyền ra, bọn họ chủ động cho tôi mượn tiền. Nhưng sau chuyện xảy ra tối hôm qua, phim mới của Tiểu Dư bị bỏ dở, những người đó lập tức tới cửa đòi nợ. Chúng ta đều là thân thích, là người một nhà, các người không thể thấy chết không cứu, nhất định phải nghĩ cách, nếu không… nếu không tôi sẽ… hu hu hu…”.

Lưu Mãn San nghẹn ngào nói, còn chưa nói hết câu đã khóc oa oa.

“Ha, đây là chị tự làm tự chịu, ai bảo chị không có chuyện gì lại đi mượn nhiều tiền như vậy?”, Trương Tinh Vũ hừ một tiếng: “Nhưng tôi nói cho chị biết, nhà chúng tôi cũng không có tiền. Tuy công ty của Tiểu Nhu có chút khởi sắc, nhưng tiền của nó đã mang đi đầu tư hết rồi, ngay cả mẹ nó là tôi cũng không có được chút lợi nhuận nào. Nếu chị nhắm vào số tiền của Tiểu Nhu thì chị sai lầm rồi!”.

Mặc dù Trương Tinh Vũ không tính là nhỏ nhen, nhưng kiểu mượn tiền không có khả năng trả thì bà ta sẽ không cho mượn. Với năng lực của gia đình Tô Thái, món nợ mấy triệu tệ không biết phải đến tháng năm nào mới trả xong.

“Được rồi mẹ, mẹ đừng ở đó nói bóng nói gió nữa, trong lòng bác cả cũng rất khó chịu. Việc cần suy nghĩ bây giờ là làm sao khuyên được chị Tô Dư, với cả làm sao đuổi đám người ở bên ngoài kia đi”, Tô Nhu ôm Tô Tiểu Khuynh, oán trách.

“Con gái, con cũng càng ngày càng không ra gì. Chuyện của con với Lâm Chính lúc trước còn chưa xong kìa, con còn dám dạy mẹ?”, Trương Tinh Vũ tức giận.

Tô Nhu nhíu mày, sau đó nhỏ giọng nói: “Chuyện đó chúng ta đóng cửa rồi từ từ bàn bạc”.

“Dù sao con cũng phải nhanh chóng cho mẹ câu trả lời!”, Trương Tinh Vũ hậm hực.

Lòng dạ Tô Nhu rối bời, cũng chẳng muốn nói chuyện với mẹ mình nữa, quay sang nói với Lưu Mãn San: “Bác cả, bây giờ bác mau lấy hết những thứ đáng giá ra đây, bán được cái nào thì bán, trả lại cho một số người đòi gấp. Còn tiền mượn của người thân bạn bè thì gọi điện cho họ, xin thư thả vài hôm”.

“Bác… Bác không mượn của người thân bạn bè…”, Lưu Mãn San dè dặt nói.

“Nghĩa là sao?”, Tô Nhu sững sờ.

“Những người bên ngoài… toàn là người cho vay nặng lãi… bác không mượn bạn bè người thân đồng nào, vì… vì… cảm thấy rất mất mặt…”, Lưu Mãn San nhỏ giọng nói.
 
Chương 1453


Chương 1453

Nghe bà ta nói vậy, Tô Nhu cũng bối rối.

“Sao Tiểu Dư lại gặp phải người mẹ như chị chứ?”, người thành thật như Tô Quảng cũng không nhịn được nói ra miệng.

“Chị… Chị cũng tài thật đấy!”, Trương Tinh Vũ cũng kinh ngạc.

Chín triệu toàn là vay nặng lãi?

Với sự ghê gớm của vay nặng lãi, thế không phải phải trả hơn mười triệu tệ mới xong chuyện sao?

Tính hết số xa xỉ phẩm mà Lưu Mãn San mua, đem bán ra lại, thêm cả căn nhà mà có thể bán được năm triệu tệ đã là không tồi.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Lưu Mãn San đã tăng thêm món nợ năm triệu tệ cho gia đình họ… Đừng nói là Tô Dư, đổi lại là Trương Tinh Vũ cũng sẽ muốn nhảy lầu.

Lâm Chính không ngừng lắc đầu.

Như vậy so ra, Trương Tinh Vũ cũng còn đỡ hơn Lưu Mãn San quá nhiều, ít nhất bà ta không đến mức như vậy.

“Bây giờ người duy nhất có thể cứu nhà chúng tôi chỉ có Tiểu Chính thôi. Tiểu Chính, cậu không thể thấy chết mà không cứu! Cậu nhất định phải giúp bác cả, cầu xin cậu!”, Lưu Mãn San chộp lấy cánh tay Lâm Chính, khóc lóc cầu xin.

“Bác bảo Lâm Chính làm sao cứu bác?”, Tô Nhu hỏi.

“Tiểu Chính, chắc là đạo diễn Tống có quan hệ rất tốt với cậu đúng không? Cầu xin cậu, giúp tôi liên lạc với đạo diễn Tống đi! Chỉ cần đạo diễn Tống có thể chọn Tô Dư nhà chúng tôi làm nữ chính, nguy cơ của nhà chúng tôi sẽ được giải quyết dễ dàng!”, Lưu Mãn San khóc lóc.

“Sao Lâm Chính lại quen biết đạo diễn Tống được? Chị đang nói đùa gì vậy?”, Trương Tinh Vũ cười giễu, nói.

“Là thật đấy, lúc trước Tiểu Dư đã nói, chính Tiểu Chính đã giới thiệu nó làm quen với đạo diễn Tống”, Lưu Mãn San khóc thút thít nói.

“Thật sao?”.

Tô Nhu kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

“Kẻ vô dụng như cậu sao có thể quen biết đạo diễn Tống?”, Trương Tinh Vũ cũng không nhịn được hỏi.

“Chỉ là có duyên gặp mặt một lần, cũng không tính là quen biết”, Lâm Chính thuận miệng nói.

Câu này là nói thật.

Anh và đạo diễn Tống quen biết là nhờ Mã Hải giới thiệu. Nghiêm ngặt mà nói, anh cũng chẳng gặp Tống Kinh bao nhiêu lần. Quen biết thì có quen biết, nhưng không tính là thân thiết.

“Tôi nghe nói bộ phim của Tống Kinh là Tập đoàn Dương Hoa đầu tư. Đợt thử vai lần này Tống Kinh cũng cân nhắc đến khu vực Giang Thành chúng ta. Theo tôi thấy, không phải Lâm Chính giới thiệu Tống Kinh cho Tiểu Dư làm quen, mà là thần y Lâm giới thiệu”, lúc này Tô Quảng ở bên cạnh đột nhiên nói một câu.

Nghe vậy, Lưu Mãn San đang khóc lóc chợt sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tô Quảng: “A Quảng, ý của chú là…”.

“Ha, vậy còn chưa rõ ràng hay sao? Thay vì cầu xin tên vô dụng Lâm Chính, chi bằng chị cầu xin con gái tôi, để con gái tôi ra mặt gọi điện thoại cho Chủ tịch Lâm, nói Tống Kinh tiếp tục dùng Tô Dư. Chuyện của nhà các người không phải được giải quyết rồi sao?”, Trương Tinh Vũ kiêu ngạo cười nói.

Đúng là sự đời vô thường.

Trương Tinh Vũ không ngờ còn có chuyện như vậy.

Nhắc tới, chuyện Tập đoàn Dương Hoa đầu tư cho phim mới “Chiến Hổ” của Tống Kinh đúng là từ trên mạng truyền ra.
 
Chương 1454


Chương 1454

Bà ta không lên mạng, nên cũng không chú ý đến chuyện này.

Bây giờ nghĩ lại, Tô Dư thì tính là gì? Không phải con gái mình mới là người chiến thắng sau cùng hay sao?

Nghĩ đến đó, Trương Tinh Vũ lại đắc ý.

“A Quảng, sao chú không nói sớm, hại tôi phải cầu xin thằng vô dụng này cả nửa ngày trời”, Lưu Mãn San lau nước mắt trên mặt, sau đó quay sang năn nỉ Trương Tinh Vũ.

Thật ra Lưu Mãn San cũng không tin Lâm Chính quen biết Tống Kinh, nhưng bà ta thực sự đã đi đến đường cùng, thế nên cứ thử cầu xin Lâm Chính.

Không lâu sau, Lâm Chính đã bị gạt sang một bên.

Đúng là gió chiều nào theo chiều ấy.

Lâm Chính nhíu mày, đáy mắt dâng lên sự phẫn nộ.

Nhưng lúc đó, một tiếng hô vang lên từ phía trong cửa.

“Con gái, đừng!”.

Mọi người nghe tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi, lao ra khỏi phòng…

Rầm!

Cửa phòng bị Tô Thái canh ở bên ngoài tông mở.

Tô Thái luôn đứng ở ngoài cửa khuyên nhủ, nhưng không nhận được câu trả lời của Tô Dư. Khi nghe thấy tiếng động kỳ lạ vang lên từ trong phòng, Tô Thái bèn tông cửa vào.

Vừa vào phòng của Tô Dư thì thấy Tô Dư đã ngồi bên song cửa sổ, hai chân lơ lửng ở bên ngoài, đầu tóc rối bời, nước mắt giàn giụa.

Tô Thái kinh hãi, lập tức lao ra, muốn kéo Tô Dư lại.

Nhưng lúc đó, Tô Dư lại hét lên: “Bố, đừng qua đây!”,

Tô Thái thấy hai tay cô ta đã bám vào song cửa, ông ta vô cùng kinh hãi, vội vàng dừng bước, mắt đỏ lên, nói: “Tiểu Dư, con đừng làm bậy, có chuyện gì cả nhà chúng ta ngồi xuống cùng nhau bàn bạc, con đừng kích động!”.

“Bố, đừng nói nữa, con đã viết xong di thư. Con rất mệt mỏi, con thật sự rất mệt mỏi, con không chống chọi được nữa rồi…”, Tô Dư đau khổ nói, nước mắt không ngừng rơi xuống từ gương mặt trắng nõn của cô ta.

Ở bên ngoài, cô ta có thể rất kiên cường, luôn luôn kiên cường.

Dù xảy ra chuyện gì, cô ta cũng có thể gắng gượng.

Dù có khó khăn trắc trở nhiều thế nào, cô ta cũng có thể vượt qua.

Nhưng… bây giờ nơi xuất hiện vấn đề không phải ở bên ngoài! Mà là trong gia đình…

Gia đình vốn được cô ta gọi là cảng tránh gió này cũng đã sụp đổ.

Tình thần cô ta hoàn toàn suy sụp, cả cuộc đời không nhìn thấy hi vọng gì nữa.

Có lẽ cái chết đối với cô ta mà nói là một sự giải thoát.

“Tô Dư, chị làm gì vậy?”.

“Con gái! Con đừng làm bậy, mẹ biết sai rồi!”.

Lưu Mãn San, Tô Nhu và những người khác chạy vào. Lưu Mãn San quỳ xuống đất, kêu gào khóc lóc.

“Tô Dư, chị bình tĩnh lại đi, mau xuống đây, có chuyện gì chúng ta từ từ nói!”, Tô Nhu sốt ruột lên tiếng.
 
Chương 1455


Chương 1455

Lần này ngay cả Lâm Chính cũng đứng không yên, vội hét lên: “Tô Dư, xuống đây trước đã, tôi bảo đảm phim mới có thể tiếp tục để cô đóng”.

“Lâm Chính…”.

Tô Dư nhìn sang Lâm Chính đã đi vào, mắt lại đỏ lên, nước mắt giống như ngọc trai đứt dây, rơi xuống không ngừng.

“Tô Dư, bình tĩnh lại đi. Dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng có thể giải quyết, nghe lời đi, mau xuống đây!”, Lâm Chính khuyên nhủ.

“Nhưng… nhiều tiền như vậy, nhà chúng tôi trả sao cho hết?”, Tô Dư khóc lóc.

“Đợi cô quay phim với đạo diễn Tống, trở thành ngôi sao lớn, số tiền này còn là vấn đề sao? Cô nghĩ thoáng một chút, cô còn trẻ, đừng xốc nổi như vậy. Cô xuống đây trước đi, tôi sẽ nói đạo diễn Tống kí tiếp hợp đồng với cô!”, Lâm Chính nói.

“Nhưng… tôi không muốn quay nữa”, Tô Dư đau khổ nói: “Rõ ràng tôi đã nói với mẹ tôi, đạo diễn Tống là anh giới thiệu cho tôi làm quen, nhưng bà ấy cứ không tin, còn nói những lời như vậy với anh. Bà ấy đối xử với anh như thế, anh lại không có chút oán hận bà ấy, không trả thù bà ấy, thậm chí vẫn đối tốt với tôi như trước kia. Anh có biết trong lòng tôi nghĩ thế nào không? Tôi đã tự nhủ, tôi sẽ không quay phim nữa, tôi cũng không muốn làm ngôi sao gì nữa…”.

Tô Dư thốt lên lời nói từ đáy lòng.

Nhưng cô ta lại không biết cô ta luôn nhìn lầm Lâm Chính.

Không phải Lâm Chính khoan dung độ lượng, mà chỉ là cách trả thù của anh mãi mãi sẽ không trực tiếp như vậy…

“Con gái à, là lỗi của mẹ, mẹ thật sự biết lỗi rồi! Con mau xuống đây đi, nếu con thật sự nhảy xuống, chắc mẹ cũng sẽ nhảy theo con mất!”, Lưu Mãn San khóc đứt ruột đứt gan.

Tô Nhu không lên tiếng, mà lặng lẽ cầm điện thoại báo cảnh sát.

Tình hình đã rất nghiêm trọng rồi.

“Tiểu Dư, nếu cô không muốn quay phim thì không quay nữa. Không nhất định cứ phải quay phim mới có thể kiếm tiền. Cô mau xuống đây đi, số tiền nhà các cô nợ, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô”, Lâm Chính lại nói.

“Lâm Chính, cậu đừng nói nữa, tôi đã nợ cậu quá nhiều. Lần này dù có thế nào, tôi cũng sẽ không nhờ cậu giúp nữa, còn những gì tôi nợ cậu, chỉ đành để kiếp sau trả”, Tô Dư khóc đỏ cả mắt.

Trương Tinh Vũ lại âm thầm hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Lâm Chính, nói: “Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết, cậu muốn giúp nó thì được, nhưng cậu không được động đến một đồng nào của Tiểu Nhu! Tiền của nhà chúng tôi cũng vậy!”.

“Mẹ, đã là lúc nào rồi mà mẹ còn nói mấy lời đó?”, Tô Nhu tức giận.

Lâm Chính nhìn chằm chằm Trương Tinh Vũ, vẻ mặt vô cùng âm trầm.

Đôi mắt sâu sắc dường như muốn ăn thịt người.

Trương Tinh Vũ sợ giật mình.

Bà ta lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Chính lộ ra ánh mắt như vậy…

“Cậu… Cậu trừng tôi làm gì?”, Trương Tinh Vũ hơi chột dạ, nói.

Lâm Chính không lên tiếng, nhưng sự kiên nhẫn của anh đối với Trương Tinh Vũ đã đến cực hạn.

Anh có thể nhẫn nhịn Trương Tinh Vũ mắng chửi thậm chí là giễu cợt anh. Bởi vì theo anh thấy, đó chỉ là lời lẽ của một người phụ nữ ếch ngồi đáy giếng tầm nhìn nông cạn mà thôi. Nhưng anh không thể chịu được một người máu lạnh như vậy.

“Mẹ yên tâm, Lâm Chính con cho dù có chết đói cũng sẽ không dùng của mẹ một đồng nào!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
 
Chương 1456


Chương 1456

“Cậu… Cậu nói cái gì? Kẻ vô dụng như cậu còn dám cứng miệng?”, Trương Tinh Vũ lập tức nổi đóa.

Tô Quảng ở cạnh kịp thời kéo bà ta lại, ra hiệu bà ta đừng làm loạn.

Người còn đang vắt vẻo ở ngoài cửa sổ, bên này lại cãi cọ, không phải thêm loạn sao?

“Cậu đợi đấy cho tôi, sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải cút khỏi nhà tôi!”, Trương Tinh Vũ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, không muốn tranh cãi với Trương Tinh Vũ vào lúc này, mà cùng Tô Nhu không ngừng an ủi Tô Dư.

Tô Nhu và Lâm Chính không ngừng khuyên nhủ, mấy người Tô Thái đứng bên cũng đang an ủi.

Cuối cùng cũng có chút hiệu quả.

Nhân lúc Tô Dư không chú ý, Lâm Chính đột nhiên vọt một bước chạy tới chỗ Tô Dư, giữ chặt tay cô ta.

Tô Dư sững sờ, không giãy giụa, mà thuận thế ngả vào lòng Lâm Chính, khóc thật to.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Cô bé ngốc!”.

“Sao con lại ngốc như vậy!”.

Lưu Mãn San chạy ào tới, khóc đến mức xà nhà cũng sắp đổ.

Tâm trạng của Tô Thái và những người khác vẫn rất nặng nề.

“Tiểu Nhu, đi nói với mấy người bên ngoài, tiền chúng ta sẽ từ từ trả, nếu bọn họ còn không đi thì báo cảnh sát”, Lâm Chính nói.

“Được!”, Tô Nhu gật đầu, sau đó đi ra ngoài.

Lâm Chính tiếp tục an ủi, đồng thời châm một kim cho Tô Dư, bình ổn cảm xúc cho cô ta.

Sau một châm này, Tô Dư quả nhiên đã bình tĩnh hơn nhiều, vả lại cũng đã buồn ngủ.

Nhưng Tô Dư còn chưa kịp ngủ…

Rầm!

Lại một tiếng động lớn vang lên.

Sau đó ở ngoài phòng khách vang lên tiếng Tô Nhu la hét.

“Các người muốn làm gì?”.

Mọi người sửng sốt.

Tô Dư sợ giật bắn mình.

“Đừng sợ, có tôi ở đây, để tôi đi xem xem!”, Lâm Chính vội vàng an ủi, sau đó nói với Tô Tiểu Khuynh: “Tiểu Khuynh, chăm sóc chị em nhé”.

“Vâng ạ”, Tô Tiểu Khuynh yếu ớt nói, sau đó nắm lấy tay Tô Dư.

Mấy người cùng Lâm Chính lập tức chạy ra khỏi phòng.

Một nhóm người cao to mặc áo ba lỗ màu đen phá cửa xông vào.

“Các người làm gì vậy? Tự tiện xông vào nhà người khác à? Mau cút đi! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”, Lưu Mãn San la lên.

“Tự tiện xông vào nhà người khác? E là không phải, căn nhà này đã là của chúng tôi rồi!”.

Gã đàn ông đi đầu đeo kính đen, nhếch khóe miệng, lấy một tờ hợp đồng ra đưa trước mặt mọi người, cười khà khà nói.
 
Chương 1457


Chương 1457

Mọi người bàng hoàng. Đây là hợp đồng nợ định kỳ.

“Bà là Lưu Mãn San phải không? Chúng tôi là công ty cho vay Hằng Định, lúc trước bà mượn của công ty chúng tôi 3 triệu 7, giờ phải trả rồi”, người đàn ông đeo kính mỉm cười.

“Hả?”, Lưu Mãn San há hốc miệng.

Tô Nhu lập tức nói: “Vay nợ không phải sẽ có hẹn ngày trả nợ sao? Mới được có vài ngày mày? Sao các người đã tới đòi nợ rồi? Làm gì có chuyện như vậy chứ?”

“Đúng vậy. Lúc đó không phải tôi vay nửa năm sao? Mới có vài ngày mà các người đã vội tới đòi là có ý gì?”, Lưu Mãn San vội vàng nói theo.

Người đàn ông đeo kính lắc đầu: “Bà đâu có vay nửa năm, bà vay ba ngày mà”.

“Cái gì? Ba ngày?”

Bà ta trố tròn mắt. Tô Thái bước lên, xem hợp đồng.

“Dòng ba trang thứ hai đã viết rất rõ rồi. Thời gian mượn là ba ngày, ở đây còn có chữ ký và dấu vân tay của bà. Giấy trắng mực đen, đừng có nói là chúng tôi làm càn nhé” ,người đàn ông đeo kính mỉm cười.

Tô Thái trố tròn mắt, hai tay run rẩy, ông ta cứ thế ngất đi.

“Ông Thái, ông Thái”.

“Anh cả”.

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ vội vàng đỡ Tô Thái. Lưu Mãn San vừa khóc vừa day nhân trung của Tô Thái.

Lâm Chính ngồi xuống, ấn nhẹ vài cái, Tô Thái mới từ từ tỉnh lại. Ông ta ngồi dậy, tát thẳng vào mặt Lưu Mãn San.

Bốp. Một nửa mặt Lưu Mãn San lập tức sưng vù.

“Sao tôi lại lấy một kẻ ngu ngốc như vậy làm vợ chứ?”, Tô Thái tức giận nói.

“Rõ ràng…tôi ký nửa năm! Sao giờ lại trở thành ba ngày chứ? Sao lại thế…?”, Lưu Mãn San cảm thấy uất ức vô cùng.

“Vậy lúc ký bà có…đọc hợp đồng không?”, Tô Thái tức giận hỏi.

“Chuyện…chuyện này…”, Lưu Mãn San lắp bắp.

Đọc hợp đồng sao? Lúc bà ta mượn tiền chỉ hùng hùng hổ hổ làm cho xong, làm gì xem hợp đồng. Bà ta cảm thấy đối phương sẽ không dám lừa mình

Nhưng rõ ràng là đối phương đã gài bẫy bà ta. Có lẽ họ cũng không ngờ rằng Lưu Mãn San lại dễ dàng lọt hố như vậy.

“Đồ ngốc này…”, Tô Thái khóc dở mếu dở.

“Các người lừa người ta. Bác tôi không xem hợp đồng, theo lý mà nói thì hợp đồng này không có hiệu lực”, Tô Nhu vội vàng nói.

“Có hiệu lực hay không thì cũng không đến lượt cô quyết. Giấy trắng mực đen rành rành ở đây. Nếu mà không trả thì chúng ta gặp nhau ở tòa”, người đàn ông cười nói.

Tô Nhu lập tức á khẩu.

“Thôi,nchấp nhận đi”, Tô Thái thở dài: “Tình hình bên ngoài các người cũng thấy đấy, nếu hôm nay các người đòi chúng tôi trả từng đó tiền thì chúng tôi cũng không có. Chi bằng cho chúng tôi thêm ít thời gian, đợi chúng tôi bán đồ đạc có tiền rồi sẽ trả hết, được không?”

Tô Thái thực sự hết cách rồi. Tới nước này ông ta đành phải đối diện với sự thực mà thôi. Dù có táng gia bại sản thì cũng phải chấp nhận.

Thế nhưng người đàn ông đeo kính chỉ lắc đầu cười: “Các người nhầm rồi, các người nợ chúng tôi không chỉ có 3 triệu 7 mà là 7 triệu 4 nhé, hi vọng các người hiểu cho rõ”.
 
Chương 1458


Chương 1458

“Cái gì?”, cả gia đình họ rú lên.

“Các người..ăn cướp đấy à? Rõ ràng là tôi mượn 3 triệu 7, sao giờ nâng lên 7 tr4 rồi? Các người nói dối”, Lưu Mãn San hét lên, cả người như muốn phát điên.

“Chúng tôi không hề nói dối. Bà nhìn hợp đồng lần nữa xem, viết rõ ràng cả đấy”, người đàn ông mỉm cười.

Lưu Mãn San vội vàng nhìn hợp đồng.

Một lúc sau, bà ta hóa đá.

“Từ ngày hợp đồng có hiệu lực, bất kể là thời gian vay bao lâu thì toàn bộ các khoản nợ sẽ nhân gấp đôi…”, Lưu Mãn San lầm bầm.

“Vay nặng lãi! Các người lừa đảo, không được tính, không thể như này được”, Tô Nhu vội vàng nói.

“Đã nói rồi, có vấn đề gì thì có thể mời luật sư. Còn nữa, ông chủ chúng tôi cũng nói, lãi không cần nữa, trả gốc cho chúng tôi là được. Có điều tôi thấy giờ các người cũng không có nhiều tiền. Công ty chúng tôi cũng không phải loại tuyệt tình, cho các người ba ngày. Nhưng chỉ ba ngày thôi. Nếu mà ba ngày sau không trả thì gặp nhau ở tòa, rất đơn giản. Các người hiểu ý của tôi đúng không?

Người đàn ông đeo kính nheo mắt nhìn chăm chăm Lưu Mãn San, sau đó phất tay, tất cả đều rút ra khỏi phòng.

Lưu Mãn San ngồi phịch xuống đất như người mất hồn. Tô Nhu, Trương Tinh Vũ, Tô Quảng cũng im lặng. Tô Thái ôm đầu, gồi phụp xuống, mặt đỏ tía tai. Tô Dư kéo Tiểu Khuynh lại gần, bặm môi muốn chảy cả máu…

Cảnh sát tới, đuổi đám chủ nợ đi. Bởi vì có một phần tiền mà Lưu Mãn San vay do ký hợp đồng nên bà ta cũng bị đưa tới đồn. Đồng thời, thư của mấy luật sư cũng tới tay Tô Thái.

Cả nhà Tô Thái gặp rủi ro. Một mình ông ta ngồi hút thuốc với tâm trạng nặng nề. Tô Nhu thì đang sửa soạn, dọn dẹp.

Trời tối dần, Tô Nhu đưa Tô Dư và Tiểu Khuynh tới tập đoàn Duyệt Nhan. Lâm Chính quay trở về Dương Hoa.

Tô Nhu bảo anh về ngủ nhưng anh từ chối. Anh không muốn nghe thấy tiếng lầm bầm chử rủa của Trương Tinh Vũ.

Thực ra chuyện của Tô Thái rất dễ giải quyết, chỉ cần Lâm Chính phất tay đưa cho Lưu Mãn San ít tiền là xong. Thế là chẳng có chuyện gì xảy ra nữa.

Nhưng nếu anh làm như vậy thì đã mặc định khiến nhà họ có chỗ dựa, sao này Lưu Mãn San sẽ càng được nước lấn tới.

Chuyện của nhà Tô Thái vốn chẳng liên quan gì tới anh. Anh cũng không muốn dây dưa. Nhưng đối với Tô Dư và Tiểu Khuynh thì đây đúng là một cú sốc lớn. Lâm Chính cảm thấy thương cho họ.

Theo như kế hoạch thì hôm nay sẽ bán toàn bộ những món đồ có giá trị trong nhà Lưu Mãn San, sau đó tìm cơ hội để Tô Dư có thể mượn tiền của tập đoàn Dương Hoa, lấy danh tiếng cuả Dương Hoa giúp bọn họ nợ.

Tới khi đó Lưu Mãn San chuyển qua nợ Dương Hoa thì có thể kiểm soát được hành vi của ba ta tốt hơn chút. Lâm Chính nghĩ vậy bèn dặn dò mã Hải để ông ta đi xử lý. Mã Hải lập tức rời khỏi phòng làm việc, dặn thư ký của mình. Nhưng chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa.

“Còn chuyện gì không?”, Lâm Chính hỏi.

“Chủ tịch Lâm, nghe thư ký nói, phía bên Huyền Y Phái xảy ra chuyện”, Mã Hải đanh giọng.

“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”

“Tần Bách Tùng…bị tai nạn rồi”, Mã Hải nói nhỏ

“Cái gì?”, Lâm Chính tái mặt.
 
Chương 1459


Chương 1459

Đầu tiên là Cung Hỉ Vân, giờ lại tới Tần Bách Tùng…Không thể nào trùng hợp như thế được, chắc chắn là có người giở thủ đoạn.

“Tình hình hiện tại của Tần Bách Tùng thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

“Nghe nói, sắp không ổn rồi…chủ tịch Lâm, cậu mau tới”, Mã Hải nói giọng khàn khàn.

Lâm Chính vội vã chạy đến Học viện Huyền Y Phái.

Lúc này, cửa học viện đã đóng, Hùng Trưởng Bạch đang làm chủ mọi việc.

Long Thủ sống dở chết dở, Tần Bách Tùng lại xảy ra chuyện, Học viện Huyền Y Phái có thể nói là vô cùng hỗn loạn, đầy rẫy nguy cơ.

“Thầy!”.

Lâm Chính vừa xuống xe, Hùng Trưởng Bạch đã dẫn theo các lãnh đạo cấp cao chạy tới.

“Anh Lâm, cứu ông nội em với!”, Tần Ngưng đỏ cả mắt, nghẹn ngào nói.

“Em yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu”, Lâm Chính an ủi mấy câu.

Sau đó, anh đi theo Hùng Trưởng Bạch vào phòng phẫu thuật của Huyền Y Phái.

Lúc này, tình trạng của Tần Bách Tùng vô cùng xấu, người đầy máu me, đã hôn mê bất tỉnh.

Bác sĩ phụ trách phẫu thuật cho ông ta lập tức đi tới.

“Viện trưởng Lâm, vết thương của cụ Tần rất nghiêm trọng, một cánh tay và một chân của ông ấy bị gãy, nhiều chỗ trên người đã gãy xương. Ngoài ra còn kiểm tra được, có thể cơ quan nội tạng đã bị thương! Tình hình không khả quan cho lắm…”.

“Lấy châm lại đây!”.

Lâm Chính quát khẽ.

Người bên cạnh lập tức chuẩn bị châm.

Lâm Chính lấy châm bạc ra, phong tỏa mạch của Tần Bách Tùng, sau đó bắt đầu xử lý vết thương, tống máu bầm ra, khâu gân mạch lại.

Mỗi một bước đều vô cùng nghiêm túc, cũng vô cùng tỉ mỉ.

Người xung quanh lập tức vây lại, nghiêm túc quan sát.

Những bác sĩ ở bên ngoài đến Học viện Huyền Y Phái học tập thì mở to mắt, lấy điện thoại ra quay cảnh Lâm Chính chữa trị.

Đây là thần y Lâm đấy!

Có thể tận mắt nhìn thấy thần y Lâm ra tay, đó là chuyện hạnh phúc đến thế nào.

Nhiều người cảm thấy phấn khởi lẫn kích động.

Lâm Chính chữa trị cho Tần Bách Tùng không hề có động tác gì màu mè, chỉ cực kỳ đơn giản, dốc hết toàn lực, không hề qua loa.

Dù sao đây cũng là học trò đầu tiên của anh, cũng là cánh tay đắc lực của anh.

Anh sẽ không giữ lại chút gì vào lúc như thế này.

Dần dần, nhờ tác dụng của châm bạc và dược vật của Lâm Chính, các dấu hiệu sự sống của Tần Bách Tùng dần dần ổn định lại.

“Có rồi! Có rồi!”.

“Không hổ danh là thần y Lâm!”.

“Y thuật thế này đúng là tuyệt diệu, Hoa Đà tái thế!”.

Người xung quanh tán thán không thôi, ai nấy thở phào nhẹ nhõm.

Tần Ngưng âm thầm lau nước mắt nơi khóe mắt, vẻ mặt kinh hoàng lộ ra chút nhẹ nhõm.
 
Chương 1460


Chương 1460

“Tình hình của ông ấy vẫn rất tệ, mau đưa đến phòng hồi sức. Ngoài ra, tôi sẽ kê đơn thuốc, bốc thuốc theo đơn nấu uống, thời gian này để Tần Bách Tùng ở lại đây đi. Tiểu Ngưng!”.

“Anh Lâm!”, Tần Ngưng tiến tới, đôi mắt lấp lánh đầy vẻ sùng bái và kính ngưỡng.

Ánh mắt đó chẳng khác nào tín đồ sùng tín nhất.

Lâm Chính hơi đau đầu, âm thầm tránh ánh mắt của Tần Ngưng, lên tiếng: “Thời gian này em dừng hết mọi việc trong tay lại, chăm sóc cho ông nội em thật tốt”.

“Em đã liên lạc với người trong nhà, nhà em sẽ có người đến chăm sóc ông nội với em”.

“Vậy càng tốt”, Lâm Chính gật đầu, hỏi Hùng Trưởng Bạch: “Ông ấy gặp tai nạn ở đâu?”.

“Ngay trên đường lớn bên ngoài Huyền Y Phái chúng ta”, Hùng Trưởng Bạch đáp.

“Vị trí của Huyền Y Phái chúng ta ở vùng ngoại ô, lưu lượng xe không nhiều, sao lại bất cẩn như vậy?”, Lâm Chính nhíu mày, hỏi: “Có trích xuất camera chưa?”.

“Có rồi”.

“Dẫn tôi đi xem xem”.

“Được”.

Cả nhóm người đi về phía phòng giám sát.

Người canh cửa là người của công ty bảo vệ dưới trướng Cung Hỉ Vân, sau khi nhận được tin đã trích hình ảnh từ camera giám sát ngay lập tức.

Lâm Chính xem kỹ mấy lượt.

Trên đó hiển thị Tần Bách Tùng tan làm vào giữa trưa, định về ăn cơm.

Ông ta không thích ở lại Học viện Huyền Y Phái. Dù sao ở đây từ sáng tới tối toàn là bệnh nhân, quá ầm ĩ, thế nên ông ta đã mua một căn nhà ở trong thành phố.

Người già cũng không thích lái xe, mỗi lần về nhà đều đi đến đầu đường bắt xe buýt 238 để về.

Nhưng hôm nay, ông ta vừa mới ra khỏi cửa đã bị một chiếc xe màu đen mất lái đâm ngã ra đường, bánh xe còn cán qua người ông ta.

Đáng căm hận nhất là sau khi gây tai nạn, tài xế đó cũng không dừng xe lại, thậm chí còn không giảm tốc độ, dường như ý thức được mình đã tông phải người khác nên đạp ga chuồn thẳng.

“Đây chắc chỉ là một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn”, có người cẩn thận lên tiếng.

“Chưa chắc”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Bề ngoài có thể là ngoài ý muốn, nhưng thực tế như thế nào không ai biết được… Trưởng Bạch, báo cảnh sát chưa?”.

“Báo rồi, cảnh sát đang truy bắt kẻ gây tai nạn bỏ trốn”.

“Chúng ta cũng cử người hành động đi. Gọi điện cho Từ Thiên và Mã Hải, sử dụng sức mạnh của Dương Hoa chúng ta, dù có đào ba thước đất lên cũng phải tìm cho ra kẻ đó!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Lần này anh thật sự nổi giận.

Nếu là ngoài ý muốn thì thôi, chỉ sợ đây là sự cố có âm mưu!

Không lâu sau, mọi người bắt tay hành động.

“Thầy!”.

Lúc này, một người của Huyền Y Phái chạy tới, trong tay còn cầm điện thoại.

“Sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.
 
Chương 1461


Chương 1461

“Tìm được chiếc xe đó rồi!”.

“Tìm được rồi? Ở đâu?”.

“Trước gara rửa xe ở đường Quảng Bắc, nhưng người đã mất tích. Cảnh sát đã đến đó điều tra, trên xe không có gì, hơn nữa đó là một chiếc xe lấy cắp gắn biển số giả, không tra được thông tin tài xế…”.

“Cái gì?”.

Sắc mặt Lâm Chính lập tức trở nên vô cùng sắc lạnh.

“Đây chắc chắn là một vụ cố ý giết người!”, Hùng Trưởng Bạch kích động nói.

“Từ bây giờ, bất cứ người nào từ quản sự trở lên của Huyền Y Phái, nếu không có việc gì đặc biệt thì đừng tùy tiện rời khỏi đây. Tôi sẽ điều một nhóm nhân viên bảo vệ từ công ty bảo vệ đến đây bảo vệ sự an toàn của mọi người, rõ chưa?”, Lâm Chính cất giọng trầm khàn.

“Vâng thưa thầy”.

Mọi người đều nặng nề gật đầu.

Bọn họ cũng biết, chắc chắn lại là sự trả thù của ai đó. Nếu không, với nhân cách của Tần Bách Tùng, sao lại có người dồn ông ta vào chỗ chết?

Lâm Chính xoay người rời khỏi phòng, lấy điện thoại ra gọi cho Từ Thiên.

“Chủ tịch Lâm!”, Từ Thiên ở bên kia điện thoại nghiêm túc lên tiếng.

“Điều tra được gì chưa?”

“Trước mắt không có thông tin gì chính xác, nhưng chúng tôi đã tra được, tài xế gây tai nạn làm Cung Hỉ Vân bị thương có nợ một khoản tiền vì đánh bạc vào mấy hôm trước”.

“Ý ông là có người lợi dụng khoản nợ của hắn buộc hắn làm chuyện như vậy?”.

“Vốn dĩ tôi cũng đoán như vậy, nhưng sau này lại phát hiện tài xế đó đã lặng lẽ mua cho mình rất nhiều bảo hiểm. Ông ta cũng có khuynh hướng ngụy tạo cái chết vì tai nạn, muốn lừa một khoản tiền bảo hiểm lớn”.

“Tài xế gây tai nạn đâu rồi?”.

“Bị cảnh sát bắt giam rồi”.

“Thế này, nghĩ cách để tôi và hắn nói chuyện riêng, ngoài ra, ông giúp tôi đến nơi này một chuyến”.

“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.

Từ Thiên lập tức bắt tay sắp xếp.

Hai mươi phút sau, xe của Từ Thiên dừng trước cửa Học viện Huyền Y Phái. Ngoài ra, đi theo ông ta còn có ba chiếc Mercedes-Benz, đều là vệ sĩ mà ông ta thuê về.

Bây giờ Cung Hỉ Vân, Tần Bách Tùng đều đã xảy ra chuyện, đương nhiên Từ Thiên cũng phải phòng thủ nghiêm ngặt, cẩn thận từng bước.

Nhưng theo Lâm Chính thấy, Từ Thiên làm vậy rõ ràng quá dư thừa. Bọn họ đã làm hai lần, trong thời gian ngắn sẽ không có lần thứ ba.

Lâm Chính lên xe, Từ Thiên lập tức đạp ga.

Chẳng mấy chốc, hai người đã gặp được gã tài xế tinh thần sa sút trong phòng giam đồn cảnh sát.

Cạch!

Cửa phòng được đóng lại.

Tài xế gây tai nạn là Lý Nam đang bị còng tay lập tức ngẩng đầu lên.

Mặt anh ta đầy râu, người ngợm vô cùng chán chường, trạng thái tinh thần không được tốt lắm, đồng thời cũng rất căng thẳng.
 
Chương 1462


 

Chương 1462

Thấy Lâm Chính và Từ Thiên tiến vào, Lý Nam lập tức sửng sốt, sau đó vội hỏi: “Các anh là ai? Cảnh sát Trương đâu?”.

“Anh ta ở bên ngoài, chúng tôi là người thân của người bị hại, đến đây để nói chuyện với anh”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Tôi thừa nhận, tôi uống rượu lái xe là không đúng, tôi cũng rất hối hận, tôi xin chịu mọi trách nhiệm. Dù ngồi tù hay đền tiền thì tôi cũng đồng ý… Xin lỗi, tôi thực sự rất xin lỗi…”, Lý Nam cúi đầu, dáng vẻ đầy tự trách.

“Tại sao anh lại uống rượu vào buổi trưa?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

Lý Nam há miệng, nhỏ giọng đáp: “Tại vì tâm trạng tôi không được tốt lắm”.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”.

“Đây là chuyện riêng của tôi…”

“Lý Nam, nếu cậu muốn được xử nhẹ tội, thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn phối hợp với Chủ tịch Lâm của chúng tôi. Cậu ấy hỏi gì thì cậu hãy trả lời nấy”, Từ Thiên ở bên cạnh đập bàn, tức giận quát.

Lý Nam giật nảy mình, nhìn Từ Thiên, rồi lại nhìn Lâm Chính, do dự một lát mới nhỏ giọng nói: “Tôi là người… thích bài bạc, thế rồi… thế rồi dạo này tôi bị thua hơi nhiều… tâm trạng… không được tốt lắm…”

“Chính vì chuyện này mà anh uống rượu vào giữa trưa? Sau đó còn lái xe?”.

“Đó là vì tôi đang vội về, hình như con gái tôi bị ốm…”, Lý Nam đáp.

“Vậy sao?”, Lâm Chính trầm mặc, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Đúng lúc này, điện thoại của Từ Thiên đổ chuông.

Ông ta cầm điện thoại lên nhìn hiển thị cuộc gọi, sau đó nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính gật đầu.

Từ Thiên lập tức cầm điện thoại bước ra khỏi phòng.

Khoảng một phút sau, Từ Thiên trở lại, ghé vào tai Lâm Chính nhỏ giọng nói mấy câu.

Lâm Chính yên lặng gật đầu, một lát sau, dường như hiểu ra gì đó, anh ngoảnh sang nói: “Người đang ở đâu?”.

“Ở nhà, nhưng không bị sốt, rất khỏe mạnh”, Từ Thiên nhỏ giọng đáp.

“Ồ?”, ánh mắt Lâm Chính lóe lên một tia khác thường, hạ giọng nói: “Cứ đưa qua đây, để anh Lý Nam của chúng ta xem đi, dù sao anh ta cũng rất quan tâm đến con gái mình mà”.

“Vâng”, Từ Thiên gật đầu, rồi lại đi ra ngoài.

Lý Nam nghe thấy thế, sắc mặt liền tỏ vẻ lo lắng, đứng bật dậy nhìn Lâm Chính: “Cậu vừa nói gì vậy? Cậu muốn đưa gì đến cho tôi xem? Con gái cái gì chứ? Lẽ nào ý cậu là con gái tôi?”.

“Đúng vậy”.

Lâm Chính thẳng thắn thừa nhận: “Anh xảy ra chuyện, tôi nghĩ chắc là con gái anh sẽ rất lo lắng, nên đưa cô bé đến đây thăm anh”.

“Cậu…”, Lý Nam cuống lên, đôi mắt bỗng chốc đỏ ngầu, tức giận gầm lên: “Tôi không cần biết cậu là ai! Tôi nói cho cậu biết, con gái tôi đang bị sốt rất nghiêm trọng, lập tức đưa nó đến bệnh viện ngay! Không được đưa nó đến đây!”.

“Tại sao? Sợ con gái anh nhìn thấy bộ dạng này của anh à?”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.

Lý Nam siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợn nói: “Tôi biết… chắc chắn cậu rất hận tôi, cũng oán giận tôi rất nhiều, nhưng chuyện đã xảy ra, hơn nữa tôi đã nhận tội, những việc nên chịu trách nhiệm tôi cũng đã chịu, sao cậu cứ phải làm khó tôi thế nhỉ? Nếu cậu vẫn còn tức giận thì đánh tôi đi, đấm tôi hai cái được không? Chỉ cần cậu muốn, cậu bảo tôi làm gì cũng được, nhưng tôi mong cậu đừng đưa con gái tôi đến đây, nó mới chỉ sáu tuổi, tôi không muốn để nó nhìn thấy dáng vẻ bố mình bị còng tay”.
 
Chương 1463


Chương 1463

Nói một hồi, Lý Nam liền chảy nước mắt.

“Nếu anh đã nghĩ như vậy thì hãy nói mọi chuyện cho tôi biết đi”, Lâm Chính bình thản nói.

“Những lời tôi nói đều là sự thật, vì thua tiền tâm trạng không tốt nên tôi đã uống hơi nhiều rượu, sau đó biết con gái bị sốt liền vội vàng về nhà, nên mới xảy ra cơ sự này. Tôi không lừa các cậu một chữ nào cả!”, tâm trạng Lý Nam trở nên kích động, sắc mặt bỗng đỏ bừng, ngay cả cơ thể cũng mất khống chế mà run rẩy.

“Hử?”.

Lâm Chính nhíu mày, bỗng nhiên nhận ra gì đó, liền túm lấy cánh tay Lý Nam, bắt mạch cho anh ta.

“Thuốc gây ảo giác?”.

Lâm Chính ngạc nhiên, lập tức rút một cây châm bạc ra, đâm vào huyệt Thái Dương của Lý Nam.

Lý Nam lập tức trở nên yên tĩnh, đặt mông ngồi xuống ghế, thở hổn hển.

“Mạch tượng của anh hỗn loạn, khí huyết cuồn cuộn, các hiện tượng đều cho thấy anh đã dùng thuốc gây ảo giác! Chuyện này là sao?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Thuốc gây ảo giác? Đó là cái gì vậy? Tôi đâu có uống…”, Lý Nam khó hiểu hỏi.

“Anh có từng hút thuốc phiện không?”.

“Không! Tuyệt đối không! Tôi chỉ uống rượu, đánh bạc thôi, những việc khác tôi không làm”.

“Nếu anh không uống, thì tức là có người lén cho anh uống thuốc gây ảo giác…”, Lâm Chính xoa cằm, đột nhiên hỏi: “Anh… uống rượu một mình sao? Có ai uống cùng không?”.

Lý Nam nghe thấy thế thì sửng sốt, suy nghĩ một lát mới nói: “Không, tôi uống cùng một người bạn. Hôm nay tôi vay tiền anh ta, anh ta đưa cho tôi năm nghìn tệ, sau đó còn an ủi tôi, mời tôi đi uống rượu. Tâm trạng tôi không được tốt, liền uống cùng anh ta gần nửa lít rượu trắng! Nhưng rượu đó quả thực không tệ, bình thường tôi chỉ uống được một ít, thế mà trưa hôm nay lại có thể uống được nhiều như vậy. Anh ta nói với tôi là rượu này không gây say. Vừa khéo lúc đó có người gọi điện thoại cho tôi, nói con gái tôi bị sốt, bảo tôi về ngay. Tôi vội vội vàng vàng chạy về, lúc đầu tôi không định lái xe về đâu, nhưng người bạn đó nói bình thường buổi trưa sẽ không thổi nồng độ cồn, hơn nữa rượu này không gây say, khuyên tôi tự lái xe về, thế là tôi… tôi…”

Lý Nam nói đến đây thì không nói được nữa.

Nhưng Lâm Chính đã hiểu tất cả.

“Bạn anh ở đâu?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Đường… đường Giang Xuyên…”

“Địa chỉ cụ thể!”, Lâm Chính nghiêm giọng quát.

“Phòng 105 đơn nguyên 1 tòa 3 khu A đường Giang Xuyên…”, Lý Nam vội đáp.

Lâm Chính nghe thấy thế thì lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Từ Thiên.

“Chủ tịch Lâm”.

“Không cần tìm con gái Lý Nam nữa, lập tức đến đường Giang Xuyên đưa bạn của anh ta đến đây, nhanh lên!”.

“Được!”.

Từ Thiên gật đầu, lập tức kiểm tra xem có nhân viên công ty nào ở gần đường Giang Xuyên, rồi gửi tin nhắn cho bọn họ.

Bạn của Lý Nam là Liễu Mục nhanh chóng được đưa tới.

“Là ai sai khiến anh?”.

Lâm Chính bình thản hỏi.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom