Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1304


Chương 1304

Lôi Béo nghe thấy thế thì vô cùng kinh ngạc.

Sóc Phương cũng không tin vào mắt mình.

“Giám đốc Châu, ông… ông muốn bảo vệ thằng vô dụng này sao?”, gã béo trợn to hai mắt.

“Tôi chỉ ngứa mắt khi thấy cậu bắt nạt người khác thôi”, giám đốc Châu tỏ vẻ giận dữ.

“Ông…”, gã béo tức điên, đập bàn nói: “Giám đốc Châu, tôi cảnh cáo ông, chúng ta từng gặp mặt mấy lần, nhưng nếu ông chọc vào tôi, thì tôi sẽ xử lý cả ông luôn! Ông có cút không? Nếu không cút, thì đừng trách tôi không khách sáo”.

Gã vừa dứt lời, hai người đàn ông kia lập tức tiến về phía giám đốc Châu.

Mấy người phía giám đốc Châu liền trở nên căng thẳng.

Tuy bọn họ đông người, nhưng đều là nhân viên văn phòng, chưa đánh nhau bao giờ, nếu động tay động chân thì cũng không tự tin lắm.

Nhưng đúng lúc hai người lại gần giám đốc Châu, trong đám người lại vang lên giọng nói bình thản.

“Lôi Hạo, cậu càng ngày càng to gan rồi đấy, sự kiện như thế này mà cậu cũng dám làm càn, cậu thực sự không sợ làm mất mặt người của tỉnh Quảng Liễu chúng ta sao?”.

Dứt lời, lại thêm một người bước ra khỏi đám người.

Gã béo nhìn thấy người này, sắc mặt lập tức trắng bệch…

Người này vừa xuất hiện, xung quanh liền trở nên xôn xao.

“Chủ tịch Thang?”.

“Đây… đây là người đứng đầu tập đoàn Thượng Mỹ Quảng Liễu, Thang Hợp Sinh!”.

“Không ngờ ông ta lại ra mặt!”.

“Chủ tịch Thang muốn làm gì vậy? Ra mặt vì người đàn ông kia sao?”.

“Không thể nào!”.

“Người đàn ông kia là ai mà có thể khiến Chủ tịch Thang phải ra mặt chứ?”.

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao.

Sóc Phương cũng nhíu mày, quay sang hỏi người bên cạnh: “Chuyện này là sao vậy?”.

“Cậu chủ, chúng tôi cũng không biết nữa”, người ở bên cạnh lắc đầu.

“Chắc tên Lâm Chính này chỉ là con rể nhà họ Tô thôi đấy chứ?”.

“Theo điều tra của chúng tôi… thì đúng là vậy, địa vị của anh ta ở nhà họ Tô cực kỳ thấp. Hơn nữa, Tô Nhu cũng đã tỏ thái độ rõ ràng là sẽ ly hôn với Lâm Chính, sở dĩ chưa ly hôn hình như là do liên quan đến di ngôn của ông cụ Tô”.

“Vậy tại sao Thang Hợp Sinh lại ra mặt?”, Sóc Phương trầm giọng hỏi.

Người kia suy nghĩ một lát, nhỏ giọng đáp: “Chắc là do cô Tô Nhu”.

“Tô Nhu?”.

“Theo tôi được biết, dù là giám đốc Châu vừa nãy hay Chủ tịch Thang hiện giờ đều có mối quan hệ mật thiết với tập đoàn Dương Hoa. Chắc là… bọn họ nể mặt cô Tô Nhu nên mới ra mặt thôi”.

“Vậy sao?”.

Sóc Phương có chút suy nghĩ.

“Cậu chủ, bây giờ phải làm sao đây? Chắc là Lôi Béo không xử lý được rồi. Gần đây anh ta có một dự án lớn phải dựa vào Thang Hợp Sinh, sợ rằng anh ta không dám đối đầu với Thang Hợp Sinh…”, người ở bên cạnh nói.

“Vậy à? Thôi được rồi, kết thúc vụ này ở đây đi, tôi cũng nên ra mặt rồi”, Sóc Phương gật đầu rồi đứng dậy, định chen vào đám người.
 
Chương 1305


Chương 1305

Nhưng đúng lúc này, tên Lôi Béo kia đã tươi cười đi tới.

“Chủ… Chủ tịch Thang, hóa ra hai người này là bạn của ông à? Tôi có mắt không tròng, nếu biết bọn họ là bạn của ông thì sao dám gây khó dễ cho bọn họ chứ?”, Lôi Hạo xun xoe nói, dáng vẻ khúm na khúm núm.

Thang Hợp Sinh lắc đầu: “Lôi Béo, cậu nhầm rồi, sở dĩ tôi ra mặt là vì thấy cậu ỷ thế hiếp người. Người ta chỉ chạm nhẹ vào cậu, thậm chí còn không rõ là có chạm vào hay không, hơn nữa cũng đã xin lỗi cậu, nhưng cậu thì sao? Nhất quyết không tha, còn bắt người ta phải quỳ xuống? Lôi Béo, cậu uy phong gớm nhỉ? Nhân vật tai to mặt lớn như cậu, tôi không đắc tội nổi, xem ra mối hợp tác trước đó tôi phải suy nghĩ lại rồi”.

“Hả?”.

Lôi Béo nghe thấy thế thì tái mặt, vội vàng cầu xin: “Chủ tịch Thang! Chủ tịch Thang! Chuyện gì chúng ta cũng có thể từ từ thương lượng mà! Tôi đã đổ hết tiền bạc vào dự án này, nếu như thất bại thì tôi… sẽ trắng tay mất!”.

Nhưng Chủ tịch Thang vẫn phớt lờ gã.

Lôi Béo muốn khóc mà không có nước mắt, hết lời van nài.

Chủ tịch Thang lén nhìn Lâm Chính đang ngồi ở ghế, thấy anh khẽ gật đầu mới nhỏ giọng quát: “Cậu đã biết sai chưa?”.

“Biết rồi, biết rồi! Tôi biết sai rồi!”, Lôi Béo vội kêu lên.

“Nếu đã vậy, còn không mau xin lỗi hai cô cậu này đi?”, Chủ tịch Thang lạnh lùng nói.

“Vâng, vâng… Xin lỗi cô cậu, là lỗi của tôi, tôi thực sự rất xin lỗi, tôi xin lỗi…”, Lôi Béo xin lỗi rối rít, còn kéo cả người phụ nữ mặt bự phấn vẫn đang ngớ ra kia lại, cùng xin lỗi.

Tô Nhu thấy thế thì sửng sốt, đầu óc có chút choáng váng.

Sao bỗng dưng lại xuất hiện nhiều người tốt bụng như vậy?

Chủ tịch Thang này là ai? Tại sao lại ra mặt giúp cô?

Tô Nhu cảm thấy khó hiểu, mọi người xung quanh cũng cảm thấy khó hiểu.

Mọi chuyện đều khiến Tô Nhu vô cùng nghi hoặc.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Đúng lúc này, đám người tách ra, Sóc Phương tao nhã bước vào, hỏi một câu như kiểu mình không biết gì.

“Ồ, cậu Sóc Phương đến rồi đấy à? Không có gì, chỉ là chút hiểu lầm thôi”, Chủ tịch Thang cười đáp.

Nếu Lâm Chính đã gật đầu thì tức là anh đã bỏ qua chuyện này, đương nhiên Chủ tịch Thang cũng không muốn làm lớn chuyện lên, dù sao mục đích chính ông ta đến đây là để tham gia triển lãm này.

Lâm Chính cũng hiểu điều đó.

Thực ra trong triển lãm này có không ít người quen biết với Lâm Chính.

Bọn họ có mối quan hệ không tầm thường với Mã Hải, đều biết thằng ở rể vô dụng Lâm Chính bên cạnh Tô Nhu chính là Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa.

Từ lúc Lâm Chính vào cửa, bọn họ đã chú ý đến anh, chỉ là bọn họ nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của anh, nên không dám tới chào hỏi.

Vì vậy khi đối mặt với sự khiêu khích của Lôi Béo, Lâm Chính không lo lắng chút nào, bởi vì anh tin chắc sẽ có người ra mặt giúp mình.

“Chủ tịch Thang nói là hiểu lầm? Lôi Béo, là hiểu lầm thật sao?”, Sóc Phương quay đầu lại, nhìn Lôi Béo, mỉm cười hỏi.
 
Chương 1306


Chương 1306

Trán Lôi Béo lập tức túa mồ hôi, nói phải không được, mà nói không phải cũng không xong, há miệng ra ấp a ấp úng nửa ngày vẫn không nói được câu nào.

Sóc Phương đanh mắt lại, sau đó lại khôi phục vẻ tự nhiên như không: “Lôi Béo, anh không nói, nhưng tôi nghĩ chắc các khách mời xung quanh đều đã chứng kiến. Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không?”.

“Cậu Sóc Phương, là hai người này gây chuyện!”, một người đàn ông bỗng đứng ra, chỉ vào Lâm Chính nói.

“Ồ? Gây chuyện gì?”, Sóc Phương hỏi.

Người đàn ông kia lập tức kể lại sự việc.

“Nói vậy là anh đánh nhau với Lôi Béo ở đây?”, Sóc Phương quay lại nhìn Lâm Chính, nói.

“Tôi không đánh nhau, thậm chí còn chưa ra tay”, Lâm Chính lắc đầu.

“Không quan trọng, nguyên nhân của chuyện này là anh, đương nhiên là anh phải chịu trách nhiệm. Anh vốn chỉ là một thằng trai bao ăn bám phụ nữ, là một thằng ở rể vô dụng, theo lý mà nói thì không được tham gia những sự kiện như thế này. Nếu không vì nể mặt cô Tô Nhu, thì sao tôi lại để anh vào đây chứ? Bây giờ trước mặt bao nhiêu khách quý của tôi mà anh lại gây chuyện như vậy, sao tôi có thể tha thứ cho anh được? Anh Lâm, mời anh rời khỏi đây, đương nhiên, tôi sẽ không thiên vị bất cứ ai, Lôi Béo cũng sẽ cút cùng anh! Xin mời!”, Sóc Phương mỉm cười, nói rất phong độ.

Anh ta vừa dứt lời, cả hội trường liền xôn xao.

Chủ tịch Thang và giám đốc Châu đều biến sắc.

Tô Nhu cũng ngây ra.

“Tên này chỉ là một thằng trai bao thôi sao?”.

“Một thằng vô dụng chuyên ăn bám? Tôi còn tưởng anh ta là một nhân vật có máu mặt cơ đấy!”.

Đám khách mời đều cười nhạo, ánh mắt nhìn Lâm Chính cũng không còn kính nể như trước, mà tràn ngập sự khinh miệt và chế giễu.

“Cậu Sóc Phương, tôi nghĩ hình như cậu đã hiểu sai chuyện này rồi! Xin hãy để tôi giải thích với cậu…”, Chủ tịch Thang vội nói.

Nhưng Sóc Phương lại ngắt lời ông ta: “Chủ tịch Thang, triển lãm này là do tôi và anh Smith cũng tổ chức, anh Smith không ở đây, ai đi ai ở… do tôi quyết định, ông hiểu chứ?”.

Thang Hợp Sinh lập tức á khẩu không nói được gì.

“Thưa anh, đây là địa điểm tư nhân, mời anh rời khỏi đây ngay, nếu không chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh”, mấy bảo vệ chạy tới, nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng nói.

Lâm Chính nhíu chặt mày, chẳng nói chẳng rằng.

“Tôi đếm đến ba, nếu anh còn không đi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”.

Giọng nói nghiêm túc lại vang lên, đây là thông điệp cuối cùng dành cho Lâm Chính…

Lâm Chính vẫn nhắm mắt, chẳng nói lời nào.

“Đuổi anh ta ra ngoài!”, Sóc Phương bình thản nói.

“Vâng, mấy người các cậu ném anh ta ra ngoài đi!”, gã đội trưởng bảo vệ quát.

Đám bảo vệ nhanh chân bước tới, ai nấy khí thế hùng hổ dọa người.

Những người xung quanh chỉ đứng nhìn rồi cười, không ai ra mặt, cũng không cần phải ra mặt nữa.

Dù là Thang Hợp Sinh hay giám đốc Châu kia.

Bọn họ cùng lắm chỉ là khách, bây giờ chủ nhân muốn đuổi Lâm Chính đi, khách mời như bọn họ có tư cách gì lên tiếng chứ?

“Cậu Sóc Phương!”.

 
 
Chương 1307


Chương 1307

Thang Hợp Sinh tỏ vẻ lo lắng, còn muốn thử cầu xin cho Lâm Chính, nhưng Sóc Phương đã giơ tay lên: “Thang Hợp Sinh, nếu ông cũng không muốn ở lại đây thì tôi không ép, cửa ở đằng kia, mời ông tự nhiên!”.

Một câu nói đơn giản nhưng đầy bá đạo!

Thang Hợp Sinh là người thế nào chứ? Ngay cả Lôi Béo cũng phải khom lưng uốn gối với ông ta, đủ để thấy địa vị của ông ta. Nhưng trong mắt Sóc Phương thì ông ta chẳng là cái thá gì, thậm chí anh ta còn khinh không thèm nhìn.

Thang Hợp Sinh há miệng, không biết nên nói gì.

Ông ta hiểu, bây giờ mình có nói gì cũng là dư thừa, Sóc Phương đã quyết tâm phải đuổi Lâm Chính đi bằng được.

Thang Hợp Sinh nhìn Lâm Chính với ánh mắt áy náy, nhưng… vẻ mặt Lâm Chính vẫn rất bình thản, dáng vẻ không chút quan tâm đến mọi chuyện xung quanh.

Anh không sợ sao?

Tô Nhu lòng nóng như lửa đốt.

Cô nhìn Lâm Chính, rồi lại nhìn Sóc Phương, không nhịn được nữa, nói: “Anh Sóc Phương, khoan đã, liệu anh có thể… có thể châm chước được không…”

“Châm chước? Cô Tô, ý cô là sao?”, Sóc Phương mỉm cười hỏi.

Tô Nhu ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: “Anh Sóc Phương, anh có thể đừng để bảo vệ đuổi anh ấy đi không? Tôi sẽ khuyên anh ấy đi, cho anh ấy chút thể diện, được không?”.

“Thể diện?”.

Sóc Phương sửng sốt, rồi bỗng cười phá lên, giọng nói sang sảng, dường như cố ý để mọi người xung quanh nghe thấy: “Cô Tô, một kẻ vô dụng như vậy cô còn quan tâm đến thể diện của anh ta làm gì? Chẳng phải anh ta chỉ là một thằng ở rể, là một con chó vô dụng phải bám váy đàn bà sao? Loại người như anh ta mà có thể diện sao? Anh ta xứng có thể diện sao?”.

“Ha ha ha…”

Tất cả mọi người lập tức cười ầm lên.

Tô Nhu tái mặt, đôi mắt mở to, ngây ra nhìn Sóc Phương, cái miệng nhỏ khẽ hé, không biết nên nói gì cho phải.

Lâm Chính cũng thầm nhíu mày.

“Cô Tô Nhu, tôi cũng biết một chút về cô. Tuy công ty Quốc tế Duyệt Nhan của cô mới được thành lập, gần đây làm được mấy dự án, lợi nhuận rất tốt, nhưng cô lại không chút do dự bỏ hết vốn vào việc nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, đã bước vào giai đoạn tiếp theo. Tốt lắm, tôi tin với mắt nhìn và năng lực của cô, muốn phát triển sự nghiệp thì chỉ là chuyện nhỏ. Loại vô dụng như vậy sao có thể xứng với cô gái giỏi giang như cô Tô chứ? Tôi thực sự thấy không đáng thay cô”, Sóc Phương lắc đầu, thở dài nói.

Tô Nhu im lặng không nói gì, trăm mối đan xen trong lòng.

“Phải đấy cô Tô, loại người này không xứng với cô đâu!”.

“Nếu nói đến xứng đôi thì cô nên tìm những người trẻ trung, tài đức vẹn toàn như cậu Sóc Phương ấy!”.

“Đúng vậy, cậu Sóc Phương không phải cô gái bình thường có thể với tới được”.

Các khách mời xung quanh lập tức hiểu ý của Sóc Phương, vội vàng phụ họa.

Sắc mặt Tô Nhu có chút khó coi.

Lâm Chính chỉ hơi nhíu mày, không nói lời nào.
 
Chương 1308


Chương 1308

“Cô Tô, hôm nay là ngày quan trọng tôi và anh Smith ký hợp đồng nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, cũng là một triển lãm sản phẩm làm đẹp quy mô lớn. Nói là triển lãm, nhưng cũng là vũ hội, mọi người có thể ăn nói thỏa thích, khai thác các mối quan hệ. Tối nay đã định sẵn sẽ là một đêm không ngủ, nên Sóc Phương mạo muội muốn mời cô Tô Nhu làm bạn nhảy của tôi, không biết ý cô thế nào?”, Sóc Phương nói rất dịu dàng, giọng nói êm ái và ánh mắt sâu thẳm kia rất có tính sát thương, e rằng bất cứ cô gái nào đối mặt với hai thứ đó cũng sẽ phải chìm đắm vào đó.

Tô Nhu cũng có chút không chống đỡ được.

Nhưng ý chí của cô vẫn khác với người thường.

Hơn nữa… cô cũng không thích khiêu vũ, lại càng không biết khiêu vũ.

“Cảm ơn anh, anh Sóc Phương, nhưng tôi không biết khiêu vũ lắm, nên tôi xin phép từ chối. Còn nữa, anh có thể cho phép tôi đưa chồng tôi về đã không? Chờ anh ấy rời khỏi đây đã”, Tô Nhu nặn ra nụ cười đáp.

“Nói vậy là, nếu tôi để anh ta yên ổn rời khỏi đây, thì cô sẽ đồng ý làm bạn nhảy của tôi sao?”, Sóc Phương mỉm cười hỏi.

“Việc này… vẫn nên… thôi thì hơn…”, Tô Nhu do dự một lát rồi đáp.

“Có lẽ chúng ta có thể nói những thứ liên quan đến Thất Thanh”, Sóc Phương bỗng bổ sung thêm một câu.

Anh ta vừa dứt lời, Tô Nhu bỗng nín thở.

Cô ngoảnh phắt lại, nhìn Sóc Phương với ánh mắt không thể tin nổi: “Anh Sóc Phương… ý anh là… bộ mỹ phẩm Thất Thanh Lệ Phổ mới nghiên cứu sản xuất ra sao?”.

“Bản quyền bộ mỹ phẩm này nằm trong tay tôi, hiện giờ ở trong nước cũng chỉ có nhà chúng tôi độc quyền bán ra. Gia tộc tôi vốn dĩ không cho phép phát triển đại lý tuyến dưới, nhưng tôi thấy cô Tô Nhu quả thực rất giỏi giang xuất sắc. Nếu cô Tô Nhu có hứng thú, thì chúng ta có thể nói chuyện riêng”, Sóc Phương mỉm cười nói.

Tô Nhu vừa nghe thấy thế, đôi mắt liền mở to, toàn thân trở nên run rẩy.

Cô cố gắng hít thở mấy cái để làm dịu tâm trạng đang kích động, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh Sóc Phương, tôi… tôi đưa chồng tôi về đã…”

“Chú Trung!”.

“Cậu chủ”, một ông lão ở bên cạnh bước ra.

“Lái chiếc Rolls-Royce của tôi đưa cô Tô đi”.

“Vâng, cậu chủ”, ông ta gật đầu, rồi xoay người rời đi.

“Cảm ơn anh”, Tô Nhu khẽ gật đầu, rồi xoay người đi về phía Lâm Chính.

Tuy hai người nói chuyện không lớn tiếng lắm, nhưng Lâm Chính vẫn nghe thấy rất rõ ràng.

Sóc Phương phất tay, tất cả đám bảo vệ liền rời đi.

“Về thôi”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.

“Sao nào? Em thực sự muốn làm bạn nhảy của anh ta sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Lâm Chính, anh có biết bộ mỹ phẩm Thất Thanh Lệ Phổ không?”, Tô Nhu trầm giọng hỏi.

“Đó là cái gì?”.

“Đó là bộ mỹ phẩm hàng đầu được bán giới hạn trong ngành sản phẩm làm đẹp! Bộ mỹ phẩm này là bộ mỹ phẩm mới nhất kết hợp những kỹ thuật tiên tiến trong và ngoài nước để nghiên cứu phát triển ra. Nó được sản xuất rất phức tạp, mỗi năm chắc là chỉ có thể làm được không tới 100 bộ, nhưng mỗi bộ đều có giá trên trời, thậm chí có thể nói là có tiền cũng không mua được. Những phu nhân giàu có trong nước đều tranh cướp nhau!”.

“Ý em là gì?”, Lâm Chính vào thẳng vấn đề, hỏi.

“Nếu em lấy được quyền đại lý từ Sóc Phương, thì đây sẽ là một bước tiến to lớn đối với công ty Quốc tế Duyệt Nhan của em. Đến lúc đó, không những danh tiếng của công ty được đánh bóng, mà còn có thể dựa vào bộ mỹ phẩm phiên bản giới hạn này để tiếp xúc với những ông lớn trong ngành, mở rộng mối quan hệ và nghiệp vụ của công ty, mang lại rất nhiều lợi ích cho tương lai của công ty”, Tô Nhu kích động nói.
 
Chương 1309


Chương 1309

Dường như cô đã nhìn thấy tương lai huy hoàng của công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

Chỉ có điều… cô vừa dứt lời, Lâm Chính bỗng đập bàn một cái rất mạnh.

Rầm!

Tiếng động rất lớn vang lên.

Ai nấy đều giật nảy mình.

Sắc mặt Lâm Chính đen sì, lạnh lùng nói: “Nhưng em là vợ anh, sao có thể làm bạn nhảy của người đàn ông khác chứ?”.

Đám bảo vệ nhanh chân bước tới, ai nấy khí thế hùng hổ dọa người.

Những người xung quanh chỉ đứng nhìn rồi cười, không ai ra mặt, cũng không cần phải ra mặt nữa.

Dù là Thang Hợp Sinh hay giám đốc Châu kia.

Bọn họ cùng lắm chỉ là khách, bây giờ chủ nhân muốn đuổi Lâm Chính đi, khách mời như bọn họ có tư cách gì lên tiếng chứ?

“Cậu Sóc Phương!”.

Thang Hợp Sinh tỏ vẻ lo lắng, còn muốn thử cầu xin cho Lâm Chính, nhưng Sóc Phương đã giơ tay lên: “Thang Hợp Sinh, nếu ông cũng không muốn ở lại đây thì tôi không ép, cửa ở đằng kia, mời ông tự nhiên!”.

Một câu nói đơn giản nhưng đầy bá đạo!

Thang Hợp Sinh là người thế nào chứ? Ngay cả Lôi Béo cũng phải khom lưng uốn gối với ông ta, đủ để thấy địa vị của ông ta. Nhưng trong mắt Sóc Phương thì ông ta chẳng là cái thá gì, thậm chí anh ta còn khinh không thèm nhìn.

Thang Hợp Sinh há miệng, không biết nên nói gì.

Ông ta hiểu, bây giờ mình có nói gì cũng là dư thừa, Sóc Phương đã quyết tâm phải đuổi Lâm Chính đi bằng được.

Thang Hợp Sinh nhìn Lâm Chính với ánh mắt áy náy, nhưng… vẻ mặt Lâm Chính vẫn rất bình thản, dáng vẻ không chút quan tâm đến mọi chuyện xung quanh.

Anh không sợ sao?

Tô Nhu lòng nóng như lửa đốt.

Cô nhìn Lâm Chính, rồi lại nhìn Sóc Phương, không nhịn được nữa, nói: “Anh Sóc Phương, khoan đã, liệu anh có thể… có thể châm chước được không…”

“Châm chước? Cô Tô, ý cô là sao?”, Sóc Phương mỉm cười hỏi.

Tô Nhu ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: “Anh Sóc Phương, anh có thể đừng để bảo vệ đuổi anh ấy đi không? Tôi sẽ khuyên anh ấy đi, cho anh ấy chút thể diện, được không?”.

“Thể diện?”.

Sóc Phương sửng sốt, rồi bỗng cười phá lên, giọng nói sang sảng, dường như cố ý để mọi người xung quanh nghe thấy: “Cô Tô, một kẻ vô dụng như vậy cô còn quan tâm đến thể diện của anh ta làm gì? Chẳng phải anh ta chỉ là một thằng ở rể, là một con chó vô dụng phải bám váy đàn bà sao? Loại người như anh ta mà có thể diện sao? Anh ta xứng có thể diện sao?”.

“Ha ha ha…”

Tất cả mọi người lập tức cười ầm lên.

Tô Nhu tái mặt, đôi mắt mở to, ngây ra nhìn Sóc Phương, cái miệng nhỏ khẽ hé, không biết nên nói gì cho phải.
 
Chương 1310


Chương 1310

Lâm Chính cũng thầm nhíu mày.

“Cô Tô Nhu, tôi cũng biết một chút về cô. Tuy công ty Quốc tế Duyệt Nhan của cô mới được thành lập, gần đây làm được mấy dự án, lợi nhuận rất tốt, nhưng cô lại không chút do dự bỏ hết vốn vào việc nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, đã bước vào giai đoạn tiếp theo. Tốt lắm, tôi tin với mắt nhìn và năng lực của cô, muốn phát triển sự nghiệp thì chỉ là chuyện nhỏ. Loại vô dụng như vậy sao có thể xứng với cô gái giỏi giang như cô Tô chứ? Tôi thực sự thấy không đáng thay cô”, Sóc Phương lắc đầu, thở dài nói.

Tô Nhu im lặng không nói gì, trăm mối đan xen trong lòng.

“Phải đấy cô Tô, loại người này không xứng với cô đâu!”.

“Nếu nói đến xứng đôi thì cô nên tìm những người trẻ trung, tài đức vẹn toàn như cậu Sóc Phương ấy!”.

“Đúng vậy, cậu Sóc Phương không phải cô gái bình thường có thể với tới được”.

Các khách mời xung quanh lập tức hiểu ý của Sóc Phương, vội vàng phụ họa.

Sắc mặt Tô Nhu có chút khó coi.

Lâm Chính chỉ hơi nhíu mày, không nói lời nào.

“Cô Tô, hôm nay là ngày quan trọng tôi và anh Smith ký hợp đồng nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, cũng là một triển lãm sản phẩm làm đẹp quy mô lớn. Nói là triển lãm, nhưng cũng là vũ hội, mọi người có thể ăn nói thỏa thích, khai thác các mối quan hệ. Tối nay đã định sẵn sẽ là một đêm không ngủ, nên Sóc Phương mạo muội muốn mời cô Tô Nhu làm bạn nhảy của tôi, không biết ý cô thế nào?”, Sóc Phương nói rất dịu dàng, giọng nói êm ái và ánh mắt sâu thẳm kia rất có tính sát thương, e rằng bất cứ cô gái nào đối mặt với hai thứ đó cũng sẽ phải chìm đắm vào đó.

Tô Nhu cũng có chút không chống đỡ được.

Nhưng ý chí của cô vẫn khác với người thường.

Hơn nữa… cô cũng không thích khiêu vũ, lại càng không biết khiêu vũ.

“Cảm ơn anh, anh Sóc Phương, nhưng tôi không biết khiêu vũ lắm, nên tôi xin phép từ chối. Còn nữa, anh có thể cho phép tôi đưa chồng tôi về đã không? Chờ anh ấy rời khỏi đây đã”, Tô Nhu nặn ra nụ cười đáp.

“Nói vậy là, nếu tôi để anh ta yên ổn rời khỏi đây, thì cô sẽ đồng ý làm bạn nhảy của tôi sao?”, Sóc Phương mỉm cười hỏi.

“Việc này… vẫn nên… thôi thì hơn…”, Tô Nhu do dự một lát rồi đáp.

“Có lẽ chúng ta có thể nói những thứ liên quan đến Thất Thanh”, Sóc Phương bỗng bổ sung thêm một câu.

Anh ta vừa dứt lời, Tô Nhu bỗng nín thở.

Cô ngoảnh phắt lại, nhìn Sóc Phương với ánh mắt không thể tin nổi: “Anh Sóc Phương… ý anh là… bộ mỹ phẩm Thất Thanh Lệ Phổ mới nghiên cứu sản xuất ra sao?”.

“Bản quyền bộ mỹ phẩm này nằm trong tay tôi, hiện giờ ở trong nước cũng chỉ có nhà chúng tôi độc quyền bán ra. Gia tộc tôi vốn dĩ không cho phép phát triển đại lý tuyến dưới, nhưng tôi thấy cô Tô Nhu quả thực rất giỏi giang xuất sắc. Nếu cô Tô Nhu có hứng thú, thì chúng ta có thể nói chuyện riêng”, Sóc Phương mỉm cười nói.

Tô Nhu vừa nghe thấy thế, đôi mắt liền mở to, toàn thân trở nên run rẩy.

Cô cố gắng hít thở mấy cái để làm dịu tâm trạng đang kích động, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh Sóc Phương, tôi… tôi đưa chồng tôi về đã…”

“Chú Trung!”.

“Cậu chủ”, một ông lão ở bên cạnh bước ra.

“Lái chiếc Rolls-Royce của tôi đưa cô Tô đi”.

“Vâng, cậu chủ”, ông ta gật đầu, rồi xoay người rời đi.
 
Chương 1311


Chương 1311

“Cảm ơn anh”, Tô Nhu khẽ gật đầu, rồi xoay người đi về phía Lâm Chính.

Tuy hai người nói chuyện không lớn tiếng lắm, nhưng Lâm Chính vẫn nghe thấy rất rõ ràng.

Sóc Phương phất tay, tất cả đám bảo vệ liền rời đi.

“Về thôi”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.

“Sao nào? Em thực sự muốn làm bạn nhảy của anh ta sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Lâm Chính, anh có biết bộ mỹ phẩm Thất Thanh Lệ Phổ không?”, Tô Nhu trầm giọng hỏi.

“Đó là cái gì?”.

“Đó là bộ mỹ phẩm hàng đầu được bán giới hạn trong ngành sản phẩm làm đẹp! Bộ mỹ phẩm này là bộ mỹ phẩm mới nhất kết hợp những kỹ thuật tiên tiến trong và ngoài nước để nghiên cứu phát triển ra. Nó được sản xuất rất phức tạp, mỗi năm chắc là chỉ có thể làm được không tới 100 bộ, nhưng mỗi bộ đều có giá trên trời, thậm chí có thể nói là có tiền cũng không mua được. Những phu nhân giàu có trong nước đều tranh cướp nhau!”.

“Ý em là gì?”, Lâm Chính vào thẳng vấn đề, hỏi.

“Nếu em lấy được quyền đại lý từ Sóc Phương, thì đây sẽ là một bước tiến to lớn đối với công ty Quốc tế Duyệt Nhan của em. Đến lúc đó, không những danh tiếng của công ty được đánh bóng, mà còn có thể dựa vào bộ mỹ phẩm phiên bản giới hạn này để tiếp xúc với những ông lớn trong ngành, mở rộng mối quan hệ và nghiệp vụ của công ty, mang lại rất nhiều lợi ích cho tương lai của công ty”, Tô Nhu kích động nói.

Dường như cô đã nhìn thấy tương lai huy hoàng của công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

Chỉ có điều… cô vừa dứt lời, Lâm Chính bỗng đập bàn một cái rất mạnh.

Rầm!

Tiếng động rất lớn vang lên.

Ai nấy đều giật nảy mình.

Sắc mặt Lâm Chính đen sì, lạnh lùng nói: “Nhưng em là vợ anh, sao có thể làm bạn nhảy của người đàn ông khác chứ?”.

Con người Lâm Chính rất nhỏ nhen, có lúc thì hẹp hòi, huống hồ Sóc Phương không có ý tốt.

Nếu Tô Nhu thật sự đồng ý với Sóc Phương, với thực lực của Sóc Phương, muốn đưa Tô Nhu lên giường không phải dễ như trở bàn tay sao?

Làm sao Tô Nhu có thể đấu lại loại người như Sóc Phương?

Mặc dù hai người đã hẹn thời gian ly hôn, nhưng bây giờ còn chưa ly hôn, Lâm Chính không thể nhẫn nhịn.

Sau khi ly hôn, Tô Nhu thích thế nào thì tùy, không liên quan đến anh. Nhưng khi chưa ly hôn, mọi hành động của Tô Nhu đều đại diện cho anh!

Nghe Lâm Chính bày tỏ thái độ, Tô Nhu hơi sửng sốt.

Cô ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đôi môi đỏ hồng mím chặt, đôi mắt ửng đỏ tràn nước mắt.

“Anh gần như không chủ động nhắc tới chuyện ly hôn với em. Lúc trước nhắc tới đều là suy nghĩ cho em, lần này anh vì tức giận nên nói tới chuyện ly hôn, đúng không?”, Tô Nhu ngân ngấn nước mắt hỏi anh.

“Phải”, Lâm Chính nhắm mắt lại, nói.

“Lâm! Chính!”, Tô Nhu đột nhiên giậm chân, hét lên.

Người qua đường đều ghé mắt nhìn, nhưng cũng không quá để tâm, còn nghĩ là cặp đôi đang cãi nhau.

Lâm Chính mở mắt ra.
 
Chương 1312


Chương 1312

Lại thấy Tô Nhu đau khổ nói: “Anh nghĩ chỉ có anh chịu ấm ức sao? Anh nghĩ chỉ có anh có mặt mũi? Em cũng là người mà! Em cũng muốn trở nên vượt trội! Bây giờ có cơ hội bày ra trước mắt, em có thể không trân trọng hay sao?”.

Nói xong, lại thấy cô đưa tay lên, khản giọng hỏi: “Anh xem, đây là gì?”.

Lâm Chính hơi khó hiểu nhìn tay Tô Nhu, lại thấy trên tay cô trống trơn, không có gì cả.

Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên hiểu được gì đó, đồng tử dừng lại, vội vàng chụp lấy tay Tô Nhu, lấy một con dao nhỏ sắc bén giấu trong tay áo dán sát người của cô ra.

“Sao em lại giấu dao trong tay áo?”, Lâm Chính nhìn lưỡi dao còn dài hơn ngón tay đó, ngạc nhiên hỏi.

“Đây là em chuẩn bị cho buổi tiệc này”, Tô Nhu lau nước mắt, nói giọng khàn khàn.

Lâm Chính vô cùng bất ngờ.

“Lâm Chính, đừng tưởng chỉ có anh thông minh! Không có ai ngu đần hết, cũng không phải chỉ có anh nhìn thấu. Sóc Phương là khách hàng mà em từng tiếp xúc trước đây không lâu, Duyệt Nhan có hợp tác với công ty của anh ta. Vốn dĩ mấy loại hợp tác nhỏ này sẽ không phiền đến sếp lớn như anh ta, nhưng trong một hoạt động thương nghiệp nọ, Sóc Phương tình cờ gặp được em, cho nên mời em tham gia buổi tiệc này”.

“Lâm Chính, em là người như thế nào anh còn không hiểu sao? Em từng gặp những người đàn ông có ý đồ với em nhiều hơn anh tưởng. Thật ra chỉ cần em muốn, em đã sớm bay cao bay xa, đâu đến nỗi sa sút như một con chó phải nhìn sắc mặt của người khác như hôm nay?”.

“Nhưng em không phải kiểu phụ nữ đó, em chỉ dựa vào chính mình! Em sẽ nắm chắc mỗi một cơ hội, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu. Em không muốn vụt mất cơ hội lần này, cho nên em sẽ thử quay lại buổi tiệc, nói chuyện với Sóc Phương xem có thể tranh thủ cơ hội cho Duyệt Nhan hay không. Nếu anh ta đề ra yêu cầu vô lý, anh cảm thấy em sẽ đồng ý sao? Tô Nhu này là loại phụ nữ sẽ bán thân hay sao?”, Tô Nhu nghẹn ngào chất vấn.

Nếu cô muốn, cô đã trở thành vợ nhà giàu từ lâu, cần gì phải đợi đến hôm nay.

“Nhưng nếu anh ta sử dụng thủ đoạn hèn hạ ép buộc em thì sao? Em sẽ làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

“Em sẽ lấy con dao này ra!”, Tô Nhu cắn răng nói.

“Con dao này? E rằng không đối phó được Sóc Phương”, Lâm Chính nhìn lướt qua con dao mỏng manh kia, nhíu mày.

“Anh sai rồi, con dao đó không phải dùng để đối phó Sóc Phương”, Tô Nhu lắc đầu.

“Vậy thì để làm gì?”, Lâm Chính sửng sốt, hỏi.

“Là để bảo vệ sự trong trắng của em”, Tô Nhu rủ mắt, nói.

Vừa nghe thấy lời này, Lâm Chính đứng sững tại chỗ.

Ý của Tô Nhu là… tự sát!

Cô lại muốn tự bảo vệ sự trong sạch của mình?

“Em điên rồi?”, Lâm Chính hoàn hồn lại, vội nói.

“Em không điên!”, Tô Nhu trừng ngược lại anh.

Đôi mắt long lanh nước đó toàn ngập vẻ bất lực và đau khổ.

Lâm Chính sững sờ.

Anh không ngờ, Tô Nhu vì tìm kiếm một cơ hội mà lại lấy tính mạng của mình ra đánh cược…

Lúc này, Tô Nhu lấy một tờ hợp đồng từ trong túi xách bên hông ra, đưa cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy, cả người lập tức đờ ra.

“Em… Em chuyển nhượng 10% cổ phần của Tập đoàn Duyệt Nhan cho anh?”, Lâm Chính sửng sốt.

“Người làm ăn xưa nay không hề có tôn nghiêm gì đáng nói. Để có thể đạt thành nghiệp vụ, đàm phán được dự án, em phải cúi đầu khom lưng với người khác, miễn cưỡng tươi cười, làm một vài chuyện trái với mong muốn. Con người anh kiêu ngạo, làm ăn chắc chắn không được, dù sau này có mở y quán cũng sẽ khó mà lâu dài. Nếu có 10% cổ phần này, ít nhất có thể bảo đảm cho anh không đói chết. Nhưng trước khi Quốc tế Duyệt Nhan còn chưa đi lên, số cổ phần này cũng không được bao nhiêu tiền. Anh giữ lấy trước đi, qua vài năm nữa, có lẽ sẽ đủ”.
 
Chương 1313


Chương 1313

Lâm Chính cầm hợp đồng, im lặng một lúc, sau đó lại trả lại: “Anh không cần”.

“Anh cầm đi”.

“Em muốn lấy cái này ra để khuyên anh cho phép em đi khiêu vũ với Sóc Phương?”.

“Không, em đã quyết định không đi nữa”, Tô Nhu hít sâu một hơi, lau đi nước mắt bên khóe mắt: “Thật ra anh nói cũng có lý, em chỉ nghĩ về sự nghiệp mà không suy xét đến cảm nhận của anh. Anh là một người đàn ông, đương nhiên không thể chấp nhận vợ mình chung đụng với người đàn ông khác. Anh nói đúng, Thất Thanh đó… em không cần nữa”.

Lâm Chính ngẩn ngơ nhìn Tô Nhu.

Lần này, anh có vô vàn cảm xúc đan xen, tình cảm đối với người phụ nữ này cũng không nói rõ được…

“Tiểu Nhu, em yên tâm, Quốc tế Duyệt Nhan sẽ hùng mạnh. Nếu em thật sự muốn làm đại lý cho Thất Thanh đó, anh sẽ giúp em được như ý nguyện”, Lâm Chính hít sâu một hơi, nói.

“Đừng hứa hẹn với em nữa, nói khoác thì ai cũng biết. Nếu người khác nói câu này, có thể em còn để ý một chút, nhưng anh thì bỏ đi”, Tô Nhu khẽ giọng nói.

Mặc dù cô đã từ bỏ, nhưng sự mất mát trong mắt cô vẫn vô cùng rõ rệt.

Lâm Chính không nói.

“Được rồi, không nói nhiều nữa, anh đợi ở đây, em sẽ lên đó tạm biệt Sóc Phương. Dù không muốn tiếp tục ở lại hội trường, nhưng ít nhất cũng phải chào một tiếng chứ? Dù sao trên danh nghĩa, em và anh ta cũng là đối tác, sẽ phải còn gặp mặt”.

“Được, vậy anh ở đây đợi em”.

“Em lên mấy phút rồi sẽ xuống!”.

Tô Nhu gật đầu, sửa sang đầu tóc, lau nước mắt nơi khóe mắt, sau đó vội vã chạy đến thang máy.

Lâm Chính nhìn chằm chằm thang máy mà Tô Nhu rời đi, trong mắt dâng lên sự sắc lạnh, siết chặt nắm đấm.

Chốc lát sau, anh lấy điện thoại ra, gọi vào một số.

Trong thang máy, Tô Nhu cố gắng xoa hai mắt mình, xoa gò má, không muốn để người khác nhìn ra cô đã khóc.

Đợi đến khi ra khỏi thang máy, vào hội trường, trên mặt Tô Nhu đã tràn ngập nụ cười trở lại.

“Yo, cô Tô, cô quay về rồi à? Nào nào, cậu chủ đang ở bên kia! Cậu chủ, cô Tô đến rồi!”, một người cấp dưới của Sóc Phương tươi cười đón Tô Nhu đi về phía Sóc Phương.

Tô Nhu cũng chuẩn bị đến đó chào tạm biệt, nên không từ chối lòng nhiệt tình của người đó.

Lúc này, Sóc Phương đang nói chuyện với Smith.

Nhìn thấy Tô Nhu mặc áo dạ hội xinh đẹp động lòng người, Sóc Phương lại không khỏi giương lên nụ cười. Nhất là lúc này vành mắt Tô Nhu đỏ lên trông thật đáng thương, càng khiến đàn ông điên cuồng.

“Cô Tô, cuối cùng cô cũng quay lại rồi. Nào, tôi giới thiệu với cô, vị này là Smith. Anh Smith, đây là cô Tô mà tôi đã nói”, Sóc Phương mỉm cười nói.

Smith sáng mắt lên, lập tức đưa tay ra, cười nói: “Cô gái xinh đẹp, chào cô!”.

Nói xong thì định nắm cổ tay Tô Nhu hôn lịch sự.

Tô Nhu tỏ ra lúng túng, vô thức rụt tay về.
 
Chương 1314


Chương 1314

Sóc Phương nhíu mày, nhưng lại mỉm cười nói: “Cô Tô Nhu, không sao đâu, đây chỉ là lễ nghĩa cơ bản mà thôi”.

“Tôi không quen cho lắm”, Tô Nhu nặn ra nụ cười, nói.

Lúc này, Smith ở bên lại giật mình, đột nhiên quay người nhìn Sóc Phương, hỏi: “Sóc, anh vừa nói cô gái này… tên gì?”.

“Cô Tô Nhu, anh Smith, có vấn đề gì sao?”, Sóc Phương kỳ quái hỏi.

Smith lập tức sững sờ, trợn tròn mắt nhìn anh ta: “Anh nói… cô ấy tên Tô Nhu?”.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Smith, Sóc Phương và Tô Nhu đều bất ngờ.

“Anh Smith… anh quen biết cô Tô Nhu sao?”, Sóc Phương nghi hoặc hỏi.

“Cô gái xinh đẹp, cô thật sự tên Tô Nhu sao?”, Smith dùng tiếng Hoa không lưu loát, vẻ mặt căng thẳng, đôi mắt nghiêm túc, kèm theo vẻ mong đợi.

Tô Nhu rất căng thẳng, âm thầm lùi về sau nửa bước, sau đó mới cẩn thận gật đầu.

“Là Chủ tịch Tô Nhu của Quốc tế Duyệt Nhan ở Giang Thành?”, Smith lại hỏi lần nữa.

Nghe được lời này, vẻ kinh ngạc trên mặt Sóc Phương vô cùng rõ rệt.

Tô Nhu là nhân vật thế nào, anh ta hiểu rất rõ.

Người như vậy sao Smith lại quan tâm?

Nhưng vì sao anh ta biết Tô Nhu? Biết Quốc tế Duyệt Nhan?

E rằng chuyện không đơn giản!

“Anh Smith, anh biết tôi sao?”, Tô Nhu ngơ ngác nhìn người đàn ông ngoại quốc ở trước mặt, vẻ bất ngờ trên mặt đã biến thành kinh ngạc.

“Đúng là cô Tô Nhu? Oh my god. Tôi may mắn quá!”, Smith vội vàng lùi về sau, sau đó hơi khom lưng với Tô Nhu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng và kích động: “Cô Tô Nhu, không ngờ lần đầu chúng ta gặp mặt lại ở nơi thế này, tốt quá rồi! Ha ha…”.

“Hả?”.

Người xung quanh đều trợn tròn mắt.

Sóc Phương và Tô Nhu đã vô cùng hoang mang, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Phải biết rằng, Smith từng nghe tới Tô Nhu đã là chuyện không thể tin nổi.

Bây giờ, Smith lại biểu hiện ra dáng vẻ kích động như vậy.

Dường như đây không chỉ đơn giản là từng nghe qua Tô Nhu.

Đây hoàn toàn là vẻ mặt khi gặp được một nhân vật lớn rất lợi hại mới thể hiện ra.

“Anh Smith, sao vậy? Trước đây anh và cô Tô Nhu từng có liên hệ sao?”, Sóc Phương hơi lúng túng cười hỏi.

“Không có liên hệ, không có liên hệ, chúng tôi mới gặp nhau lần đầu, lần đầu giao thiệp”, Smith vội vàng xua tay, nói.

“Vậy anh biết Quốc tế Duyệt Nhan không?”.

“Đương nhiên biết, mặc dù giá trị thị trường của công ty này chỉ có hai mươi triệu tệ, nhưng tương lai xán lạn. Cô Tô Nhu, nếu cô có hứng thú, tôi muốn hợp tác với cô, không biết cô có đồng ý không?”, Smith vô cùng mong chờ nói.

“Đương nhiên là đồng ý”, Tô Nhu âm thầm mừng rỡ, vội vàng nói, vẻ mặt cũng trở nên kích động.

“Chuyện này…”, Sóc Phương á khẩu không nói nên lời.

Smith đã bắt đầu trò chuyện vui vẻ với Tô Nhu.
 
Chương 1315


Chương 1315

Còn Sóc Phương lại bị hai người gạt sang một bên.

Sóc Phương nhíu chặt mày.

Nếu Tô Nhu làm thân với Smith, sức ảnh hưởng của anh ta sẽ giảm mạnh.

“Smith, đến giờ rồi, chúng ta nên tiến hành nghi thức khai mạc rồi”, Sóc Phương xen vào, mỉm cười nói.

“Ồ… tôi quên mất chuyện này”, Smith vỗ trán, vẻ mặt bừng tinh, sau đó áy náy nói với Tô Nhu: “Cô Tô Nhu, Smith phải thất lễ một lúc rồi, mong cô đợi tôi ở đây một lát, đợi nghi thức cắt băng kết thúc, chúng ta lại trò chuyện tiếp”.

“A… Được thôi…”, Tô Nhu do dự một lúc, gật đầu.

Nếu chỉ là trò chuyện, chắc Lâm Chính sẽ không tức giận đâu nhỉ? Đợi lát nữa gửi tin nhắn cho anh ấy. Tô Nhu nghĩ trong lòng.

“Anh Smith, trò chuyện thì để sau đi, cô Tô Nhu đã đồng ý làm bạn nhảy của tôi rồi. Đợi vũ hội kết thúc, chúng ta cùng nhau ngồi xuống trò chuyện”, Sóc Phương mỉm cười nói.

“Cái gì? Bạn nhảy?”, Smith lập tức nhíu mày.

“Anh Sóc Phương, tôi đến đây cũng là muốn nói với anh một chuyện, đó là tôi đã từ chối làm bạn nhảy của anh rất rõ ràng rồi. Còn nữa, chuyện đại lý cho Thất Thanh… Có lẽ Duyệt Nhan chúng tôi cũng không thể hợp tác với anh nữa. Anh Sóc Phương, sau này anh có chuyện gì có thể nói với thư ký của tôi”, Tô Nhu nặn ra nụ cười, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói thẳng.

Cô quả thật rất khao khát có thể đưa công ty của mình trở nên hùng mạnh nhanh hơn, đưa ra thị trường, nhưng cô cũng hiểu ăn liền một hơi không béo được.

Nếu quá tham lam những cái gọi là lợi nhuận đó, sẽ chỉ tự chôn mình trong đó.

Cô nghĩ kỹ rồi, nên cũng không cưỡng cầu nữa.

Chuyện sự nghiệp làm được thì làm, không làm được thì không cần phải mạo hiểm.

Tô Nhu cố gắng để thần thái của mình hiền hòa một chút, áy náy một chút, nụ cười trên mặt cũng có nhiều sự day dứt một chút.

Nhưng Sóc Phương lại không cảm nhận được thành ý của cô, ngược lại bình tĩnh nhìn cô chằm chằm.

“Anh Sóc Phương?”, Tô Nhu cẩn thận gọi.

Nhưng Sóc Phương không trả lời.

Tô Nhu lại gọi thêm vài tiếng nữa, Sóc Phương mới hoàn hồn.

Trên mặt anh ta không hề có vẻ phẫn nộ hay căm hận gì, ngược lại nheo mắt cười, nhìn Tô Nhu: “Cô Tô, tôi không nghe rõ cho lắm, vừa rồi cô nói gì?”.

“Tôi nói, tôi rất xin lỗi anh Sóc Phương, hi vọng sau này anh có thể tự trọng một chút. Tôi là người đã có chồng, những chuyện như làm bạn nhảy… thứ cho tôi không thể đồng ý…”.

Bốp!

Tô Nhu còn chưa nói xong, đột nhiên vang lên một tiếng tát tai, sau đó trên mặt truyền tới cơn đau nóng rát.

Tô Nhu loạng choạng ngã về sau, ôm mặt, không tin nổi nhìn Sóc Phương.

Lại thấy Sóc Phương đã giơ cao tay.

Khách khứa xung quanh đều sững sờ.

Smith cũng sửng sốt, sau đó phẫn nộ chạy tới, đứng trước mặt Sóc Phương, lớn tiếng chất vấn: “Sóc, anh làm gì vậy? Vì sao lại đánh cô Tô Nhu? Anh… Anh thật sự không ga lăng chút nào! Anh không xứng làm đàn ông”.

“Anh Smith, chuyện này không liên quan đến anh, chưa bao giờ có ai dám từ chối tôi, nhất là kẻ đê tiện như vậy. Tôi chỉ muốn dạy dỗ cô ta mà thôi”, Sóc Phương nói.
 
Chương 1316


Chương 1316

“Anh… Sóc Phương, anh đừng ức hiếp người quá đáng!”, vành mắt Tô Nhu ngấn lệ, nghiến chặt răng.

“Ức hiếp người quá đáng? Xin lỗi, hôm nay tôi ức hiếp người quá đáng đấy thì đã sao? Kẻ vô dụng như Lâm Chính quả nhiên xứng đôi với cô. Anh ta vô năng, cô đê tiện, vừa rồi anh ta bị tôi đuổi đi một cách thảm hại, bây giờ cô cũng cút nhanh đi! Bắt đầu từ ngày mai, Tập đoàn Duyệt Nhan của cô sẽ trở thành kẻ địch với tôi!”, Sóc Phương cười nhạt nói, trong mắt tràn đầy sự thâm độc.

“Sóc Phương, anh… anh thật khốn nạn!”, Tô Nhu mắng chửi.

“Cô Tô Nhu, nếu cô và anh Sóc Phương đã mâu thuẫn đến vậy, e rằng sau này chúng tôi cũng không làm bạn được nữa!”, lúc này, một người đàn ông hói đầu trong số các khách khứa đi ra, cười đầy giễu cợt, nói với Tô Nhu.

“Không sai, còn công ty chúng tôi nữa!”.

“Tôi tuyên bố, Tập đoàn Hối Hồng chúng tôi hủy bỏ hợp tác tất cả dự án với Quốc tế Duyệt Nhan vô điều kiện!”.

“Còn doanh nghiệp chúng tôi nữa…”.

Nhiều vị khách đứng ra, đồng loạt bày tỏ thái độ.

Tô Nhu lập tức bị cô lập không ai ủng hộ.

Cô trợn to mắt, không tin nổi nhìn bọn họ, nỗi uất ức trong lòng không biết nhiều đến thế nào.

Nhưng giờ phút này, cô còn có cách gì khác? Cô nén nhịn ấm ức và nước mắt, cắn răng, quay người chạy ra khỏi hội trường.

“Đồ đê tiện! Cô sẽ phải hối hận”, Sóc Phương nheo mắt, nói.

Lúc này Smith dường như mới hoàn hồn lại.

“Sóc Phương… anh… anh vừa nói gì? Ai bị đuổi ra ngoài?”, gã lắp bắp hỏi.

Phản ứng của Smith khiến Sóc Phương càng cảm thấy khác thường.

“Anh Smith, anh nói gì cơ?”, Sóc Phương kỳ quái nhìn gã.

“Tôi hỏi anh vừa nãy anh nói gì? Anh… có phải anh đã đuổi anh Lâm Chính ra ngoài không?”, Smith trừng mắt nhìn anh ta, hỏi.

“Đúng vậy, sao thế? Lẽ nào anh Smith quen biết thằng vô dụng Lâm Chính kia sao?”, Sóc Phương hỏi, nhưng đáy mắt tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc.

Anh ta vừa dứt lời, Smith bỗng nhiên như bị phát điên, túm lấy cổ áo Sóc Phương, gầm lên: “Ý anh là Lâm Chính từng đến đây… còn bị anh đuổi ra ngoài? Đúng không?”.

“Phải thì sao nào? Anh Smith, chỉ là một thằng vô dụng, sao anh phải kích động như vậy chứ?”, Sóc Phương hất tay Smith ra, lạnh lùng nói.

Smith ngớ người, nhìn Sóc Phương với ánh mắt không thể tin được, sau đó chỉ vào mũi anh ta chửi mắng.

“Anh… Đồ ngu xuẩn!”.

Dứt lời liền quay phắt đi, rời khỏi hội trường.

“Anh Smith! Anh Smith!”, Sóc Phương vội vàng đuổi theo.

Nhưng đối phương không thèm đếm xỉa, bước thẳng vào thang máy.

“Cậu chủ, có chuyện gì vậy? Anh Smith làm sao thế?”, một người của Sóc Phương bước tới, khó hiểu hỏi.

“Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai?”, Sóc Phương dừng bước, nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: “Lập tức đi điều tra về tên Lâm Chính này cho tôi, điều tra xem anh ta có quan hệ gì với anh Smith, có tin gì hãy báo ngay với tôi!”.

“Vâng, nhưng cậu chủ, triển lãm của chúng ta… có tiếp tục nữa không?”.

 
 
Chương 1317


Chương 1317

“Tiếp tục, đương nhiên là tiếp tục rồi, cho dù Smith đã đi mất thì ít nhất cũng sẽ không hủy triển lãm này chứ? Anh ta có thể tự vả mặt mình sao? Bảo người đi tìm anh ta, tôi ở lại đây chủ trì! Nói với anh ta là, dù có xảy ra chuyện gì, anh ta có yêu cầu gì, tôi cũng sẽ đáp ứng”, Sóc Phương lạnh lùng hừ một tiếng.

“Vâng”.

Người kia gật đầu rồi chạy đi.

Cùng lúc đó, thang máy đã đến tầng một.

Tô Nhu ôm mặt, nhanh chân bước ra.

Người đi đường đều ngoảnh sang nhìn.

Lâm Chính vẫn đứng ở ven đường hút thuốc chờ đợi.

Anh vẫy một chiếc taxi, đúng lúc đang chờ Tô Nhu thì thư ký cũng đã đến.

“Sao lâu thế?”, Lâm Chính dập tắt điếu thuốc trong tay, nhìn Tô Nhu đang cúi đầu bước tới.

“Gặp một khách hàng lớn nên nói mấy câu, chúng ta về thôi”, Tô Nhu vội vàng đáp, rồi định chui vào taxi.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng lại.

“Anh làm gì vậy?”, Tô Nhu hơi sửng sốt.

“Em làm sao thế?”, Lâm Chính ngoảnh sang nhìn một nửa khuôn mặt Tô Nhu đang ôm.

“Không… không có gì”, Tô Nhu quay mặt đi, có chút hoảng loạn đáp.

“Quay mặt lại đây”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

“Lâm Chính, mau lên xe đi, chúng ta về thôi”, Tô Nhu vội vàng kêu lên.

Nhưng còn chưa nói xong, Lâm Chính đã kéo cô lại.

Tô Nhu trở tay không kịp, ngã vào lòng Lâm Chính, bàn tay đang ôm mặt cũng bất giác buông ra để túm lấy áo anh.

Lâm Chính nhìn cô chăm chú, sắc mặt lập tức sầm xuống.

Chỉ thấy trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Nhu là một dấu bàn tay đỏ tươi rõ mồn một.

“Đừng nhìn nữa”, Tô Nhu vội vàng quay mặt đi, mím môi, nhỏ giọng nói: “Em đã từ chối yêu cầu của Sóc Phương, sau này chắc là cũng sẽ không liên lạc với anh ta, anh không cần nói những lời thừa thãi nữa đâu, mau về thôi”.

Nói xong, cô liền lên xe taxi, ngồi ở hàng ghế sau.

Thư ký nhìn thấy khuôn mặt của Tô Nhu thì vô cùng đau lòng, gần như muốn khóc.

Lâm Chính đứng ngoài xe taxi, yên lặng nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt bị đánh của Tô Nhu, mãi chưa lên xe.

“Lâm Chính, anh còn không lên xe đi?”, Tô Nhu gọi anh.

“Em về trước đi”, Lâm Chính nặn ra một nụ cười, đáp: “Anh đến hiệu thuốc mua thuốc bôi cho em, nếu không chắc nó sẽ sưng vù lên mất”.

“Thật sao?”, Tô Nhu bị dọa cho biến sắc, nếu mặt cô sưng lên như đầu heo thì còn gặp người kiểu gì, liền vội vàng nói: “Nếu vậy thì anh đi nhanh về nhanh, nhớ là phải mua loại thuốc tiêu sưng tốt nhất, phải có hiệu quả ngay, biết chưa?”.

“Được”, Lâm Chính gật đầu.

Lúc này xe taxi mới lăn bánh.

Lâm Chính bình thản nhìn chiếc xe rời đi, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.
 
Chương 1318


Chương 1318

Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết chắc chắn có liên quan đến Sóc Phương…

Đúng lúc này…

Điện thoại của anh rung lên.

Lâm Chính lấy điện thoại ra, ấn vào nút nghe.

“Thầy không sao chứ?”, bên kia điện thoại là một giọng nữ êm tai, chính là giọng nói của Anna.

“Tôi vẫn ứng phó được, nhưng vợ tôi chắc là không được thuận lợi lắm, cô ấy vừa khóc vừa chạy ra, hơn nữa trên mặt còn có một dấu tay, tôi nghĩ rất có khả năng là do Sóc Phương làm”, giọng nói của Lâm Chính không mang theo bất cứ cảm xúc gì.

“Sao lại như vậy chứ? Tên Sóc Phương này đúng là không có phong độ gì cả, một cô gái dịu dàng xinh đẹp mà hắn cũng ra tay đánh được, hắn không xứng làm đàn ông”, Anna kêu lên kinh ngạc.

“Được rồi Anna, tôi phải đi xử lý chuyện này, nếu không có chuyện gì thì tôi tắt máy đây”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Khoan đã thầy, Smith muốn gọi điện thoại cho thầy, anh ta không dám mạo muội gọi cho thầy nên hỏi tôi. Anh ta có thể xin số điện thoại của thầy rồi gọi cho thầy không?”, Anna dè dặt hỏi.

Lâm Chính chần chừ một lát, bình thản đáp: “Tôi đang ở dưới tầng một, không cần gọi điện thoại đâu, bảo anh ta xuống gặp tôi, tôi mặc vest đen, đang cầm điện thoại”.

“Vâng thầy, xin thầy chờ một lát, tôi sẽ bảo Smith tới gặp thầy ngay”, Anna vội vàng nói rồi tắt điện thoại.

Khoảng mấy phút sau, Smith tóc vàng mắt xanh vội vàng chạy ra khỏi cửa khách sạn.

Đằng sau anh ta là mấy người của Sóc Phương.

Lâm Chính suy nghĩ một lát, rồi bước tới bốt điện thoại ở bên cạnh, nhón châm bạc ra, đâm một cái vào cổ mình, thay đổi dung mạo, sau đó đứng chờ ở ven đường.

Smith nhanh chóng phát hiện ra anh, rồi chạy ngay tới.

“Xin hỏi anh là thầy Lâm sao?”, Smith kích động hỏi đầy cung kính.

“Là tôi đây”, Lâm Chính gật đầu.

“Tốt quá, thầy Lâm, cuối cùng tôi cũng gặp được anh rồi”, Smith lệ nóng quanh tròng, dáng vẻ như gặp được vĩ nhân, định chìa tay ra bắt tay với Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không chìa tay ra, mà lên tiếng hỏi: “Triển lãm gì đó này là do anh tổ chức sao?”.

“Đúng… đúng vậy… Thầy Lâm, tôi đã biết đại khái sự việc rồi, anh yên tâm, tôi sẽ cho anh một câu trả lời hài lòng”, Smith vội nói.

“Cái đó thì khỏi đi, tôi chỉ muốn biết vợ tôi bị ai đánh”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Anh vừa dứt lời, Smith như ngừng thở, khuôn mặt tỏ vẻ hoảng hốt, lập tức im bặt.

“Sao vậy? Anh không biết sao?”, Lâm Chính nhìn Smith chằm chằm rồi hỏi.

“Biết… biết một chút, anh Lâm, mong anh đừng giận, tôi nghĩ chuyện này nên giải quyết bằng phương pháp hòa bình”, Smith cười nói.

“Hòa bình?”, Lâm Chính lập tức sầm mặt, ánh mắt đanh lại.

Đôi mắt màu xanh thẫm của Smith không khỏi run rẩy, có chút không đỡ nổi ánh mắt đầy tính xâm lược này của Lâm Chính.

“Anh Smith, nếu anh không muốn giải quyết ổn thỏa chuyện này, thì mời anh đi cho. Không có anh, tôi vẫn giải quyết được”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

Smith biến sắc, đang định nói gì đó, nhưng Lâm Chính đã phớt lờ gã, bước vào cửa khách sạn.

 
 
Chương 1319


Chương 1319

Đám người của Sóc Phương ở phía sau ai nấy đực mặt ra. Bọn họ không biết rõ về Smith, nhưng có thể khiến cậu chủ coi trọng thì chắc chắn thân phận của gã không tầm thường. Nhưng người như vậy lại tỏ vẻ vô cùng cung kính trước chàng trai này… Gã không làm lố đấy chứ?

Chàng trai này là ai?

“Anh Lâm, anh Lâm, chờ đã!”, Smith vội vàng xông tới, ngăn Lâm Chính lại.

“Smith, tôi nói chưa đủ rõ ràng sao?”, Lâm Chính đã mất kiên nhẫn.

“Anh Lâm, chuyện này… thực sự không thể giải quyết bằng phương thức hòa bình sao? Tôi tin Sóc cũng chỉ nhất thời kích động chứ anh ta không hề muốn vậy. Anh nên biết rằng, con người một khi tức giận sẽ rất dễ làm ra những hành động quá khích mất kiểm soát. Tôi nghĩ bây giờ chắc chắn anh ta cũng đang rất hối hận, anh xem… liệu có nên cho anh ta một cơ hội không?”, Smith hỏi với vẻ mong đợi.

Lâm Chính yên lặng nhìn anh ta, ba giây sau, anh lấy điện thoại ra gọi đến một số điện thoại.

“Thầy, Smith đã giải quyết rắc rối cho thầy chưa?”, Anna ở bên kia điện thoại vội vàng hỏi.

“Anna, tôi muốn hỏi cô một câu”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Anna sửng sốt: “Câu gì?”.

“Rốt cuộc tên Smith này đứng về phía nào vậy?”.

Anna nghe thấy thế, lập tức hiểu ra.

Sắc mặt Smith cũng trở nên khó coi, gã vội kêu lên: “Thầy Lâm, tôi đương nhiên là đứng về phía thầy rồi, mong thầy đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ác ý gì với thầy cả”.

Nhưng Lâm Chính phớt lờ gã.

Dường như Anna cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc, lập tức nói ngay: “Thầy Lâm, thầy có thể đưa điện thoại cho Smith nghe không? Tôi có mấy lời nói với anh ta”.

“Tôi không cần các cô giải quyết chuyện này, cũng không định dựa vào ai cả. Đồng thời, tôi cũng không muốn cô phái người đến gây thêm rắc rối cho tôi hay làm lãng phí thời gian của tôi”.

“Tôi biết, nhưng xin thầy hãy cho tôi thêm một cơ hội! Một cơ hội thôi!”, Anna vội nói.

Lâm Chính nhíu mày, nhưng nể mặt Anna, nên vẫn đưa điện thoại cho Smith.

Smith vội vàng nhận lấy.

“Cô Anna”, Smith dè dặt gọi một tiếng.

“Trời đất ơi, đồ ngu này! Rốt cuộc anh đang làm gì thế hả?”, Anna không nhịn được chửi mắng: “Tôi bảo anh đi tìm thầy Lâm, chính là muốn anh nhanh chóng giải quyết rắc rối giúp thầy ấy. Còn anh thì sao? Anh đang làm gì thế hả? Lẽ nào anh còn muốn bảo vệ tên Sóc Phương kia? Chuyện của gia tộc các anh có thể giải quyết dựa vào Sóc Phương sao?”.

“Cô Anna, Sóc có lợi cho việc khai thác thị trường phương Đông, cũng được coi là người cực kỳ quan trọng đối với gia tộc chúng tôi. Hơn nữa… tôi thấy đây cũng không phải là chuyện gì to tát, tôi nghĩ bảo Sóc nhận lỗi với anh Lâm là được. Nếu như có thể giải quyết trong hòa bình, thì đây chẳng phải là cách tốt nhất sao?”, Smith nói đầy bất đắc dĩ.

“Chuyện đó không phải do anh quyết định, nếu anh muốn đứng về phía thầy Lâm, thì nên một lòng nghĩ cho thầy ấy. Nếu anh muốn làm người hòa giải thì mời anh rời đi, nếu không tôi sợ thầy sẽ vì anh mà ghi thù với tôi mất! Anh là đồ ngu xuẩn!”, Anna tiếp tục mắng chửi.

“Việc này…”, Smith ngây ra.

“Smith, đồ ngu này, tôi tiết lộ cho anh một chút về ý định của gia tộc tôi vậy. Nếu thầy Lâm muốn mượn sức mạnh của gia tộc tôi để đạt được mục đích nào đó, thì gia tộc sẽ dốc sức giúp đỡ thầy ấy. Chắc anh cũng hiểu điều này có nghĩa là gì nhỉ?”, Anna trầm giọng nói, sau đó tắt máy.

Smith như bị sét đánh ngang tai, cầm điện thoại đứng như trời trồng.
 
Chương 1320


Chương 1320

Nghĩa là sao?

Vậy tức là nếu Lâm Chính muốn xử lý Smith, thì gia tộc đứng sau Anna cũng sẽ ra tay với gã.

Không chút do dự!

Đuổi cùng giết tận!

Rốt cuộc tên Lâm Chính này có ma lực gì, mà có thể khiến cô Anna và gia tộc đứng sau cô ta ủng hộ mọi hành động của anh một cách vô điều kiện như vậy chứ?

Hơi thở của Smith nghẹn lại, lúc này mới hiểu bản thân mình ngu xuẩn đến mức nào.

Gã vội vàng trả điện thoại cho Lâm Chính.

“Thầy Lâm, tôi dẫn thầy đi gặp Sóc”, vẻ mặt Smith nghiêm túc, nói đầy cung kính.

“Thái độ của anh thì sao?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

Sắc mặt Smith căng cứng, không chút do dự đáp: “Việc làm của Sóc Phương không thể chấp nhận được, anh ta buộc phải xin lỗi thầy Lâm và chịu sự trừng phạt của thầy, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta”.

Xem ra những lời nói của Anna vẫn có tác dụng.

Lâm Chính cất điện thoại đi, bước về phía thang máy.

Smith vội vàng đi theo.

Còn đám người của Sóc Phương ở sau lưng gã thì đã ngây ra như phỗng, trợn mắt há mồm.

“Chuyện… chuyện này là sao vậy?”.

“Mau, gọi điện thoại nói với cậu chủ, mau lên!”.

Ở triển lãm.

Sóc Phương vẫn cầm ly rượu đi lại giữa đám người quyền quý, kết giao với những người có thể lợi dụng.

Tuy xảy ra rất nhiều chuyện không vui, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người.

Nơi này vẫn đông vui náo nhiệt.

Reng reng.

Chuông điện thoại vang lên.

“Tôi xin phép!”.

Sóc Phương mỉm cười gật đầu với khách mời, sau đó bước sang bên cạnh, lấy điện thoại ra.

“Cậu chủ, anh Smith đến rồi”, người ở bên cạnh bỗng nhỏ giọng nhắc nhở.

“Ồ?”.

Sóc Phương vô cùng ngạc nhiên, lướt nhìn hiển thị màn hình, thấy là đàn em gọi tới, cũng không quan tâm mà tắt máy luôn, rồi nhanh chân bước ra cửa.

“Anh Smith, cuối cùng anh cũng quay lại rồi! Ha ha ha, tôi muốn nói chuyện với anh về việc vừa rồi, để hóa giải hiểu lầm giữa chúng ta”, Sóc Phương mỉm cười nói.

Nhưng… Smith bơ luôn Sóc Phương, rồi nhìn ra đằng sau.

Sóc Phương tỏ vẻ nghi hoặc, cũng nhìn theo.

Lúc này anh ta mới phát hiện một người đàn ông hoàn toàn xa lạ đang đứng đằng sau Smith.

Người đàn ông này… cực kỳ đẹp trai, chẳng khác nào thiên sứ! So với người này, thì những nam minh tinh kia chẳng khác nào ngọn cỏ ven đường.

Nhưng hình như… anh ta đã gặp ở đâu đó!

Sóc Phương cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
 
Chương 1321


Chương 1321

Ngay sau đó, Smith thốt ra một câu khiến ai nấy kinh ngạc.

“Thầy Lâm, thầy thấy sao?”.

Thầy Lâm?

Chàng trai trẻ này sao?

Đầu óc Sóc Phương bỗng chốc trở nên trắng xóa.

Chỉ thấy Lâm Chính bình thản nói: “Người này chính là Sóc Phương sao? Vào phòng bao bên cạnh nói chuyện đi!”.

“Được”, Smith cung kính gật đầu.

Chứng kiến thái độ của Smith, Sóc Phương cảm giác đầu óc mình đã mất hết khả năng suy nghĩ.

Hơn nữa… Smith gọi người này là gì cơ?

Thầy Lâm?

Người này là thầy của Smith sao?

Sao có thể chứ? Anh ta còn trẻ như vậy! Hơn nữa… còn là người Hoa Quốc!

Một thanh niên Hoa Quốc mới hơn 20 tuổi mà có thể làm thầy của một người có máu mặt như Smith?

Thế giới này điên rồi sao?

Sóc Phương ôm trán, có chút đứng không vững.

“Sóc, anh qua đây với tôi một lát”, Smith gọi Sóc Phương.

“Sao vậy?”, Sóc Phương không nhịn được hỏi.

Anh ta phát hiện vẻ mặt Smith có chút lạnh nhạt.

“Anh lại đây, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh”, Smith nghiêm túc nói.

“Có chuyện gì không thể nói ở đây được sao? Huống hồ triển lãm vẫn đang diễn ra, tôi còn phải tiếp đãi rất nhiều khách mời”, Sóc Phương khó hiểu nói, ánh mắt cũng đầy nghi hoặc.

Hiển nhiên Sóc Phương cũng cảm nhận được sự việc khác thường.

Smith nhìn anh ta chằm chằm một lát, đột nhiên bước lên bục, cầm micro nói bằng tiếng Anh: “Xin mọi người yên lặng nào”.

Các khách mời đang nói chuyện đều ngoảnh sang nhìn Smith trên bục.

Hội trường cũng dần trở nên yên tĩnh.

Vẻ mặt Smith rất nghiêm túc, nói đầy trang trọng: “Rất xin lỗi quý vị, do một số nguyên nhân, tôi xin tuyên bố triển lãm lần này chính thức dừng lại tại đây, mời quý vị ra về theo trật tự. Tôi cảm thấy rất tiếc khi triển lãm phải dừng lại, hy vọng quý vị có thể hiểu cho, thực sự rất xin lỗi”.

Gã nói xong liền ném micro đi rồi đi xuống.

Hội trường yên tĩnh ba bốn giây, sau đó những tiếng kinh ngạc vang lên như hồng thủy.

“Cái gì? Triển lãm kết thúc giữa chừng?”.

“Chẳng phải đã nói là các anh có rất nhiều sản phẩm mới muốn giới thiệu với chúng tôi sao? Sản phẩm còn chưa lên sao đã kết thúc rồi?”.

“Chúng ta còn chưa ký hợp đồng mà anh Smith”.

“Sao lại như vậy chứ?”.

Rất nhiều khách mời chạy về phía Smith, muốn hỏi rõ ngọn ngành.

Nhưng các vệ sĩ đi cùng Smith vội vàng cản bọn họ lại.
 
Chương 1322


Chương 1322

Sóc Phương cũng ngớ người, lập tức ngăn Smith lại.

“Anh Smith, anh làm cái gì vậy?”.

“Sóc, tôi đã nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Bây giờ anh không cần tiếp khách nữa rồi, mau đi theo tôi đi”.

“Cho dù có chuyện quan trọng, thì chúng ta cũng có thể từ từ thương lượng mà, tại sao anh lại đột ngột kết thúc buổi triển lãm chứ?”, ánh mắt Sóc Phương ngập tràn oán hận.

Smith chẳng buồn giải thích, bước thẳng vào phòng bao VIP ở bên cạnh.

Sóc Phương thầm hừ một tiếng, nói với người ở bên cạnh: “Đi ổn định hội trường, chờ tôi nói chuyện xong với Smith sẽ tính tiếp”.

“Vâng, cậu chủ”, người kia chạy đi.

Sóc Phương tức giận bước vào phòng bao.

Lúc này, Lâm Chính đang ngồi trong đó pha trà.

Thủ pháp pha trà của anh rất thuần thục, trà chưa pha xong, mùi thơm đã lan khắp phòng. Ngay cả người ngoại đạo không hiểu về trà như Smith cũng không khỏi hít sâu một hơi say mê.

Trà pha xong, Lâm Chính tự rót cho mình một chén, rồi lại rót cho Smith và Sóc Phương.

“Uống đi”, cũng không biết là Lâm Chính nói với Smith hay nói với Sóc Phương, nói xong, liền uống cạn chén trà trong tay.

Sóc Phương quan sát Lâm Chính, phát hiện bộ quần áo của người này rất quen mắt, hình như vừa nãy từng gặp ở đâu đó, nhưng nghĩ mãi không ra.

Nhưng anh ta không có vẻ gì là sợ hãi, mà nghênh ngang ngồi xuống đối diện Lâm Chính, cầm chén trà lên, thưởng thức một cách ra dáng.

“Trà ngon”.

Sóc Phương uống xong thì khen một câu.

Smith không biết thưởng trà, tuy ngửi mùi thấy rất thơm, nhưng vào miệng của người không biết thưởng trà, thì chất lỏng này cũng không được coi là ngon lắm.

“Lá trà không tệ, nhưng dụng cụ pha trà hơi kém chất lượng, nước trà cũng có vấn đề, ảnh hưởng đến mùi vị cuối cùng của trà”, Lâm Chính đặt chén trà xuống, bình thản nói.

“Không ngờ anh cũng là bậc thầy về trà đạo, khâm phục. Nhưng không biết rốt cuộc anh là ai? Tìm tôi có gì chỉ giáo?”, Sóc Phương mỉm cười hỏi.

“Chỉ giáo thì không, tôi đến đây chỉ để hỏi anh một câu”, Lâm Chính vừa tự rót trà cho mình vừa nói.

“Tuy anh không nói rõ thân phận, nhưng Sóc Phương tôi trước giờ là người hiếu khách. Anh muốn biết chuyện gì thì cứ nói, nếu tôi biết thì chắc chắn sẽ trả lời”, Sóc Phương cười đáp, dáng vẻ hào sảng.

Lâm Chính lại uống một ngụm trà, chậm rãi đặt cái chén xuống, nói: “Tôi muốn hỏi anh, dấu tay trên mặt Tô Nhu… là do ai đánh?”.

Anh vừa dứt lời, không khí trong phòng bao lập tức đông cứng lại.

Đám vệ sĩ theo vào lập tức trở nên căng thẳng, tất cả ánh mắt khóa chặt lấy Lâm Chính, ai nấy trở nên dè dặt, thần kinh căng lên.

Smith không nói gì.

Sóc Phương thì nheo mắt lại, đánh giá lại Lâm Chính, dường như bỗng nhớ ra gì đó, anh ta nhếch môi cười: “Nếu tôi đoán không nhầm, thì anh chắc hẳn là thần y Lâm nổi tiếng như cồn đúng không?”.

Lâm Chính im lặng, dường như đang chờ câu trả lời của Sóc Phương.

“Thằng vô dụng Lâm Chính vừa đi, đằng sau Tô Nhu cũng chẳng có ai tai to mặt lớn giúp đỡ, người duy nhất có thể ra mặt vì cô ta cũng chỉ có thần y Lâm ở Giang Thành. Chậc chậc chậc, quả thực không ngờ thần y Lâm lại xuất hiện ở đây, còn ra mặt giúp con khốn Tô Nhu kia, đúng là khiến người ta ngạc nhiên”, Sóc Phương cười ra tiếng, vẻ cung kính cũng biến mất khỏi khuôn mặt.
 
Chương 1323


Chương 1323

“Vậy là anh thừa nhận anh đánh Tô Nhu?”, Lâm Chính lại hỏi.

“Thần y Lâm, chỉ là một con đàn bà hạ đẳng, anh cần gì phải dấy binh hỏi tội tôi như vậy chứ? Nếu anh muốn tôi xin lỗi, thì tôi có thể nhận sai. Tôi còn có thể tặng cho anh 100 cô gái xinh đẹp không kém gì Tô Nhu, anh thấy thế nào?”, Sóc Phương nheo mắt nói với Lâm Chính.

“Bây giờ tôi chỉ quan tâm đến việc anh định xin lỗi tôi thế nào thôi”, Lâm Chính bình thản nói.

“Anh muốn tôi xin lỗi thế nào?”, Sóc Phương hỏi ngược lại.

“Quỳ xuống đất, tự tát 100 cái vào mặt, thì chuyện này có thể bỏ qua”, Lâm Chính đáp.

Anh vừa dứt lời, đám vệ sĩ xung quanh đều nổi giận.

Người đi theo Sóc Phương vào phòng thì nổi trận lôi đình, chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới: “Khốn kiếp! Anh đang nói gì thế hả? Cậu chủ chúng tôi đã nể mặt anh lắm rồi, anh đừng có được voi đòi tiên. Còn quỳ xuống tự vả? Anh nằm mơ đấy à?”.

“Haizz, Tiểu Cụ, đừng tức giận”, Sóc Phương mỉm cười nhìn Lâm Chính, nói: “Thần y Lâm là người rất có cá tính, tôi trước giờ luôn đánh giá anh ta rất cao. Hôm nay anh ta nổi giận vì hồng nhan, đến đây tính sổ với tôi, cũng là do tấm chân tình. Tôi rất thích người như vậy, chỉ là thần y Lâm, yêu cầu này của anh có chút quá đáng, anh xem… hay là đổi được không?”.

Câu này là để Lâm Chính thoát khỏi tình cảnh khó xử.

Hiển nhiên Sóc Phương có ý muốn làm thân với thần y Lâm.

Nhưng anh ta không biết thần y Lâm không cần điều đó, cũng không thể làm thân với anh ta được.

“Không cần đổi đâu, bởi vì anh chỉ có thể làm vậy thôi”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Không gian trong căn phòng dường như đặc quánh. Sóc Phương điềm tĩnh nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính thì chẳng buồn nhìn Sóc Phương lấy một cái. Anh chỉ tiếp tục pha và uống trà. Còn Smith từ đầu tới cuối cứ như người ngoài. Gã chỉ ngồi một chỗ lắng nghe, không nói tiếng nào. Thế nhưng, rõ ràng là gã cũng có chút căng thăng. Hai chân dưới bàn cứ run cầm cập.

“Vì vậy thần y Lâm, anh tới đây…không phải là để thương lượng với chúng tôi đúng không?”, Sóc Phương nheo mắt.

“Từ đầu tới cuối tôi chưa từng có ý thương lượng. Sóc Phương, sự nhẫn nại của tôi cũng có hạn, thời gian cũng có hạn. Tôi cho anh năm phút suy nghĩ. Nếu như trong năm phút anh làm theo những gì tôi nói thì chuyện này có thể giải quyết trong hòa bình”, Lâm Chính lấy điện thoại ra, ấn hẹn giờ và đặt lên bàn.

Đồng hồ đếm ngược điên cuồng nhảy số. Những vệ sĩ xung quanh tim đập thình thịch. Đây là cơ hội của cùng Lâm Chính cho họ rồi. Sóc Phương thảnh nhiên cười, khuôn mặt để lộ vẻ bất lực. Anh ta phất tay, người tên Tiểu Cụ lập tức bước tới.

“Cậu chủ”.

“Đi, đi giải tán hết người trong hội trường, nhân viên cũng vậy. Đồng thời phát đi thông báo, không cho phép bất kỳ ai gọi điện thoại, báo cảnh sát cũng không được. Rõ chưa?”, Sóc Phương nói.

“Vâng, cậu chủ”.

“Trong vòng năm phút phải hoàn thành, có làm được không?”, Sóc Phương nheo mắt nhìn điện thoại và nói thêm. Dứt lời, Smith quay qua nhìn Sóc Phương.

Tiểu Cụ gật đầu: “Cậu chủ yên tâm, thuộc hạ có cách”.

Nói xong, Tiểu Cụ chạy ra khỏi phòng. Người trong cả căn phòng đều hiểu ý của Sóc Phương là gì. Anh ta từ chối…yêu cầu của Lâm Chính. Hơn nữa…anh ta cũng đã có sự chuẩn bị.

“Ờ…”, Smith định nói gì đó nhưng bỗng nghĩ tới lời của Anna thì gã không thể nói nên lời…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom