Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4162


Chương 4162

“Giang tổng giảng sư, có tiếp tục nữa không?”.

Lúc này, Lâm Chính đi tới, bình tĩnh hỏi.

Giang Thục Hồng há miệng, đầu óc kêu ong ong, nhìn Lâm Chính, không biết nên trả lời thế nào.

“Lâm Chính, cậu không sao chứ?”.

Nhị tôn trưởng bước nhanh tới, quan sát một lượt rồi hỏi.

“Nhị tôn trưởng yên tâm, đệ tử không sao”, Lâm Chính gật đầu đáp.

“Không sao thì tốt”.

Nhị tôn trưởng gật đầu, nói với Giang Thục Hồng: “Giang tổng giảng sư, chắc là đồ đệ tôi… thắng rồi nhỉ? Lần này các người còn gì để nói nữa không?”.

Lúc nói lời này, Nhị tôn trưởng cũng chưa phản ứng được.

Mới vừa rồi còn ở trong cảnh tuyệt vọng, thế mà Lâm Chính lại đột nhiên xoay chuyển tình thế.

Đòn tấn công khác một trời một vực như vậy khiến người khác không chấp nhận nổi.

“Tôi… Tôi không còn lời nào để nói!”, Giang Thục Hồng âm thầm nghiến răng, nhưng nhìn đệ tử của mình nằm ở dưới đất, bà ta không nhận thua cũng không được.

“Thế nên khế ước sinh tử… có phải là xóa bỏ rồi không?”, một đệ tử vội vàng cất tiếng hỏi.

Giang Thục Hồng siết chặt hai tay, cắn răng như sắp nát ra.

Cuối cùng bà ta vẫn gật đầu, tức giận khẽ quát: “Phải!”.

“Wow!”.

“Vạn tuế!”.

Các đệ tử Thượng Thanh Cung đều vui mừng hoan hô!

Nhị tôn trưởng cũng thở phào một hơi, nghiêng đầu nói: “Lâm Chính, cảm ơn cậu, lần này nhờ có cậu”.

“Nhị tôn trưởng không cần khách sáo”, Lâm Chính khẽ gật đầu.

“Nhị tôn trưởng, ông cũng thật lợi hại, thu nhận được một đệ tử có cơ thể võ thần, có thể nói tôi biết ông làm sao giúp cậu ta có cơ thể võ thần không?”, Giang Thục Hồng nghiêng đầu hỏi.

“Chuyện đó… không thể nói cho biết”, Nhị tôn trưởng nói.

Thật ra ông ta cũng không biết.

Vì người trẻ tuổi như Lâm Chính không thể có cơ thể võ thần được.

Theo Giang Thục Hồng thấy, có thể không phải Lâm Chính có cơ thể võ thần chân chính, nói là cơ thể võ thần chỉ để dọa bà ta thôi, nhưng dù là giả thì xác th1t mạnh mẽ của Lâm Chính cũng quá đáng sợ. Giang Thục Hồng cho rằng Nhị tôn trưởng dùng thiên tài địa bảo để hỗ trợ Lâm Chính nâng cao xác th1t.

“Không nói sao? Cũng được, đây là bí mật của các người, không nói thì thôi. Chỉ tiếc đệ tử tố chất tốt như vậy lại bị Hoạt Độc quấn thân, sắp phải chết, thật khiến người ta thương tiếc”, Giang Thục Hồng cười híp mắt, nói.

Dứt lời, Lâm Chính đột nhiên không ngừng ho khan, miệng nôn ra chút máu.

“Lâm Chính!”.

Nhị tôn trưởng hét lên một tiếng, vội vàng tiến tới châm cứu cho Lâm Chính.

“Nhị tôn trưởng, tôi không sao”, Lâm Chính vội nói.

Nhị tôn trưởng còn tưởng là Lâm Chính chỉ đang cố gắng gượng.
 
Chương 4163


Chương 4163

“Cậu bớt nói chuyện, mau đến bên cạnh nghỉ ngơi, chuyện ở đây giao cho tôi”, Nhị tôn trưởng quát.

Lâm Chính bất đắc dĩ cười cười, cũng không nói nhiều, ngồi sang bậc thềm vỡ nát ở bên cạnh nghỉ ngơi.

Nhị tôn trưởng thở phào, xé khế ước sinh tử đi, nói: “Giang tổng giảng sư, chuyện đó coi như xóa bỏ rồi nhỉ?”.

“Đương nhiên… Tôi sẽ quay về bẩm báo tình hình”, Giang Thục Hồng có vẻ mặt không tự nhiên lạnh lùng nói: “Nhị tôn trưởng, tạm biệt ở đây vậy!”.

Bà ta nói xong thì định dẫn đệ tử rời đi.

“Giang tổng giảng sư, chờ đã!”, Nhị tôn trưởng khẽ gọi.

“Sao? Còn chuyện gì?”, Giang tổng giảng sư nhíu mày hỏi.

Nhị tôn trưởng do dự một lúc, đột nhiên bước lên trước mấy bước, đến gần Giang Thục Hồng, chắp tay hành lễ.

“Giang tổng giảng sư, tôi có chuyện cần cầu xin, mong giảng sư cho phép!”.

Cảnh này xuất hiện, tất cả đệ tử ngây ra.

Kể cả Giang Thục Hồng.

Bà ta không ngốc, nhìn Nhị tôn trưởng với ánh mắt sâu xa, mơ hồ hiểu ra gì đó, nói: “Chuyện ông nói lẽ nào có liên quan đến thằng nhóc này?”.

“Giang tổng giảng sư quả nhiên thông minh, tôi nghe nước thánh Thiên Trì của Giang Hương Thư Các có công hiệu khởi tử hồi sinh, tẩy rửa linh hồn. Nếu người bị trúng độc vào thanh tẩy ở trong đó thì đều có thể giải độc, cho nên…”.

“Ha, Nhị tôn trưởng, ông nghĩ nhiều rồi. Chưa nói tới nước thánh Thiên Trì không mở cho bên ngoài, chỉ riêng việc cho phép cũng không thể nào để người của thiên cung Trường Sinh các người dùng. Mặc dù chuyện này đã chấm dứt, nhưng con trai của vị đại nhân trong Thư Các chúng tôi quả thật đã chết trong tay ông! Ông đừng có được nước lấn tới”.

Giang Thục Hồng cười nhạt, quay người rời đi.

Nhị tôn trưởng nhìn theo bà ta thật lâu, không lên tiếng.

“Thôi được!”.

Ông ta lắc đầu, quay người thu dọn hiện trường với các đệ tử.

Đúng lúc đó, một đệ tử nhanh chân chạy đến, chắp tay nói: “Nhị tôn trưởng, Đại tôn trưởng gọi người và các đệ tử hãy mau chóng đến Vô Dục Cung gặp ông ấy!”.

“Đại tôn trưởng gọi chúng tôi đến để làm gì?”, Nhị tôn trưởng nghiêm túc hỏi.

“Không rõ, Đại tôn trưởng chỉ ra lệnh đệ tử đến chuyển lời, phiền Nhị tôn trưởng và mọi người mau chóng đi qua đó!”, đệ tử đó chắp tay nói, sau đó đứng sang một bên: “Nhị tôn trưởng, mời”.

Vẻ mặt Nhị tôn trưởng không được tự nhiên cho lắm.

“Sư phụ, chuyện này là sao?”, Lý Như khó hiểu hỏi.

“Còn phải hỏi sao? Đại tôn trưởng đã biết chuyện chúng ta và Giang Hương Thư Các, chắc chắn ông ta đã phái người đến xem toàn bộ quá trình”, Nhị tôn trưởng nói.

“Cái gì?”.

“Vậy chẳng phải Đại tôn trưởng biết hết tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây nhưng khoanh tay đứng nhìn sao?”.

“Thế thì thật là vô tình!”.

“Cứ trơ mắt nhìn chúng ta rơi vào cảnh tuyệt vọng như vậy?”.

Các đệ tử tràn đầy căm phẫn.

 
 
Chương 4164


Chương 4164

“Nhị tôn trưởng, đệ tử đề nghị tôn trưởng đừng đi thì hơn. Đại tôn trưởng đã có khúc mắc với tôn trưởng, lần này gọi tôn trưởng đến đó chắc chắn không phải chuyện gì tốt, tìm cái cớ thoái thác cho qua thôi”, Lâm Chính đi tới, bình tĩnh nói.

“Nếu là vậy, chẳng phải Thượng Thanh Cung chúng ta sẽ thành mục tiêu công kích của mọi người hay sao? Nếu chống đối Đại tôn trưởng, toàn bộ thiên cung sẽ xa lánh Thượng Thanh Cung”, Đại tôn trưởng lắc đầu.

“Nếu tôn trưởng đi, ông ta vẫn sẽ coi tôn trưởng như cái đinh trong mắt”, Lâm Chính lại nói.

“Lâm Chính, cậu không hiểu đường lối trong chuyện này. Dù ông ta muốn giải quyết tôi cũng phải có cái cớ. Nếu tôi không đi, ông ta sẽ có cớ. Nhưng mọi người có thể không đi, tôi sẽ nói các cậu đều đã bị thương cần phải chữa trị, nghỉ ngơi ở đây là được”.

Nhị tôn trưởng nói xong thì quay sang đệ tử kia: “Dẫn đường đi”.

“Vâng, Nhị tôn trưởng, xin mời”.

Đệ tử kia đáp lời, dẫn đường ở phía trước.

“Sư phụ!”.

“Nhị tôn trưởng!”.

Các đệ tử vội vàng gọi.

Nhưng… không có tác dụng gì!

Chẳng mấy chốc, Nhị tôn trưởng đã rời đi.

Các đệ tử lòng đầy lo lắng.

“Các vị, mọi người thấy thế nào? Cứ vậy trơ mắt nhìn Nhị tôn trưởng đi mạo hiểm sao?”, một đệ tử đứng ra, cao giọng nói.

“Trương sư huynh, anh cảm thấy chúng ta nên làm thế nào?”, có đệ tử hưởng ứng.

“Còn cần hỏi nữa sao? Chúng ta cùng nhau đi đến Vô Dục Cung! Tôi tin rằng Đại tôn trưởng thấy chúng ta đến, chắc chắn không dám làm gì Nhị tôn trưởng!”, Trương sư huynh nói.

“Được, chúng ta cùng đi!”.

“Đi, đi đến Vô Dục Cung!”.

Mọi người hét lớn, lao xao đi ra bên ngoài.

“Lâm Chính, anh có đi không?”, có người nghiêng đầu hỏi.

Lâm Chính lại lắc đầu: “Chuyện này chỉ có Đại tôn trưởng có thể giải quyết, các người đi đến đó chỉ thêm loạn. Lẽ nào các người nghĩ người của Thượng Thanh Cung có thể dọa Đại tôn trưởng bọn họ sao? Chỉ là dùng trứng chọi đá mà thôi”.

“Lâm Chính, nếu anh sợ thì cứ ở đây đi!”.

“Đúng vậy, uổng cho anh có thực lực lại tham sống sợ chết!”.

“Anh có biết Nhị tôn trưởng vì Hoạt Độc trên người anh mà tốn biết bao nhiêu tâm tư không? Anh lại nỡ giữ lòng dạ sắt đá như vậy!”.

“Thật khiến người ta thất vọng!”.

“Đồ phản bội!”.

Các đệ tử nhao nhao chỉ trích.

Lâm Chính âm thầm lắc đầu, lười nói nhiều với bọn họ, quay người rời đi.

Thực ra Thượng Thanh Cung không có quan hệ gì nhiều với anh. Anh can dự vào chuyện của Giang Hương Thư Các cũng chỉ là đền đáp Nhị tôn trưởng bôn ba vì độc trên người anh mà thôi.
 
Chương 4165


Chương 4165

Bây giờ chuyện Giang Hương Thư Các đã giải quyết, không cần phải ở đây thêm nữa.

Nhóm đệ tử kia cũng không ở lại lâu, cùng nhau chạy về phía Vô Hồi Cung.

Khi anh quay về sân nhà, Thu Phiến vẫn ngồi ở trước cửa, dáng vẻ đầy lo lắng.

“Anh Lâm, anh quay về rồi sao?”, thấy Lâm Chính bình yên quay về, Thu Phiến vui mừng, vội vàng đứng dậy gọi.

“Ừ”.

Lâm Chính gật đầu, chạy vào phòng, lại thu dọn đồ đạc.

“Anh Lâm, anh định đi đâu?”, Thu Phiến khó hiểu nhìn anh.

Lâm Chính cười nói: “Thu Phiến, đến lúc tôi phải rời đi rồi”.

“Rời đi?”, Thu Phiến ngạc nhiên không thôi.

“Phải, Hoạt Độc trên người tôi đã được loại bỏ hoàn toàn, tôi không cần phải ở lại thiên cung Trường Sinh nữa. Nơi này cũng không thái bình, tôi nên đi rồi”, Lâm Chính nói.

“Chuyện đó…”.

Thu Phiến lại không biết nên nói thế nào mới phải.

Lâm Chính mang theo hành lý, bước ra ngoài cửa lớn.

Anh đã lấy được bảo vật ở Từ Bi Thất, có thể đưa Liễu Như Thi quay về từ từ chữa trị. Thiên cung này nước quá sâu, tiếp tục ở lại sẽ chỉ dẫn tới nhiều rắc rối hơn.

Thu Phiến muốn nói lại thôi.

“À đúng rồi, cuốn sách này tặng cho cô”, lúc này Lâm Chính như nghĩ tới điều gì, lấy một cuốn sách cổ xưa ra.

Thu Phiến nhìn lại, sắc mặt thay đổi: “Đây là… Phụng Hoàng Quyết? Đây là sách ở trong Từ Bi Thất!”.

“Đúng, cho nên cô phải lén tu luyện. Nó có thể trợ giúp y thuật của cô tăng vọt, không được để người khác phát hiện, nếu không tính mạng của cô sẽ không an toàn”, Lâm Chính nói.

Thu Phiến nghe vậy do dự một lúc, nhưng chẳng mấy chốc cô ấy đã ôm Phụng Hoàng Quyết vào lòng, vội vàng cất đi.

Vì cô ấy biết, nếu không có cuốn sách đó, có thể cả đời cô chỉ là một đệ tử nho nhỏ của thiên cung Trường Sinh. Nhưng nếu có thể học được cuốn châm quyết tuyệt thế này thì tương lai của cô ấy sẽ rất sáng sủa…

“Cảm ơn… anh Lâm…”, Thu Phiến do dự một lúc, nhỏ giọng nói.

“Thu Phiến, đường sau này cô phải tự mình đi, cẩn thận một chút”, Lâm Chính nói, quay người định rời đi.

Đúng lúc đó, vài bóng người vội vã chạy đến.

“Lâm sư huynh! Lâm sư huynh!”.

Mấy người họ cất cao giọng gọi từ xa.

Lâm Chính hơi nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện người đến lại là đệ tử của Thượng Thanh Cung.

Bây giờ bọn họ vô cùng nhếch nhác, quần áo rách rưới, còn có không ít vết thương, quả thật khiến Lâm Chính nhìn mà sững sờ.

“Mọi người bị sao vậy?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Lâm sư huynh! Có chuyện rồi! Có chuyện lớn rồi! Lý Như sư huynh và các sư huynh sư tỷ của Vô Dục Cung đánh nhau rồi. Đại tôn trưởng nổi giận, định hỏi tội Thượng Thanh Cung. Các vị sư huynh bảo chúng tôi đến cầu xin anh qua đó giúp đỡ”, mấy đệ tử kia vô cùng sốt ruột hét lên.
 
Chương 4166


Chương 4166

“Đang yên đang lành sao lại đánh nhau?”, Lâm Chính khẽ giọng hỏi.

“Người của Vô Dục Cung quá đáng ghét! Bọn họ không ngừng gây hấn với chúng tôi, còn sỉ nhục Nhị tôn trưởng, các vị sư huynh không nhịn được nên đã xảy ra tranh chấp với bọn họ, hai bên lao vào đánh nhau. Đại tôn trưởng trách tội Nhị tôn trưởng quản giáo không nghiêm, đòi trừng phạt nghiêm khắc Nhị tôn trưởng và Thượng Thanh Cung…”.

“Vậy mọi người bảo tôi tới đó cũng không có cách nào, tôi làm sao giải quyết chuyện này?”, Lâm Chính nói.

“Chuyện đó…”.

Mấy người đó ấp úng.

“Tôi thấy các người nên tìm người khác giúp đi, tốt nhất là tìm cung chủ giúp chủ trì công đạo. Tôi chỉ là một đệ tử bị trục xuất, không có tiếng nói gì trong thiên cung, tìm tôi có tác dụng gì?”, Lâm Chính lắc đầu, không muốn nhúng tay vào việc này.

Mấy đệ tử khác quỳ xuống trước mặt Lâm Chính, vội nói: “Lâm sư huynh, chuyện này chỉ có anh mới có thể giải quyết, tìm người khác vô dụng!”.

“Vì sao?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

“Vì mục đích Đại tôn trưởng tìm Nhị tôn trưởng… là vì cơ thể võ thần của anh…”, đệ tử đó nhỏ giọng nói.

“Cơ thể võ thần của tôi?”, Lâm Chính sững sờ.

Lâm Chính suy nghĩ trong chốc lát, chẳng mấy chốc đã hiểu ra.

Đại tôn trưởng chắc chắn đã phái người đi quan sát toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở Thượng Thanh Cung, cũng biết Lâm Chính dựa vào cơ thể võ thần chiến thắng mười mấy cao thủ Siêu Thể Đan!

Cơ thể võ thần mạnh mẽ như vậy, sao ông ta không dao động?

Huống hồ, trên người Lâm Chính còn có mười giọt Lạc Linh Huyết! Lúc này không lấy thì còn đợi lúc nào?

“Nếu Lâm sư huynh chịu giao ra cách tu luyện cơ thể võ thần, Thượng Thanh Cung sẽ bình an vô sự! Lâm sư huynh, cầu xin anh giúp đỡ, cứu Nhị tôn trưởng, cứu Thượng Thanh Cung chúng tôi!”.

“Lâm sư huynh, cầu xin anh!”.

Mấy đệ tử quỳ dưới đất khóc lóc nức nở, còn không ngừng dập đầu.

Lâm Chính không đổi sắc mặt, cũng không định quan tâm.

Anh đã khuyên những đệ tử này, nhưng bọn họ lại không chịu nghe, kiên trì muốn đến Vô Dục Cung gây chuyện. Bây giờ làm lớn chuyện lại tìm tới nhờ mình giải quyết, thế sao được?

Huống hồ, anh làm gì có phương pháp tu luyện cơ thể võ thần gì đó? Anh có thể tu luyện thành cơ thể võ thần là vì may mắn, có cao nhân trợ giúp. Cơ thể võ thần không phải nói luyện là có thể luyện, dù có đến Vô Dục Cung cũng không thể giải quyết được chuyện này.

Lâm Chính mở miệng định từ chối, lúc này, ở phía xa lại có một nhóm người chạy đến.

Nhìn lại thì là người của Vô Dục Cung.

“Lâm Chính ở đâu?”.

Một người quát lên.

Thật không khách sáo!

“Người của Vô Dục Cung?”.

“Các người… muốn làm gì?”.

Đám đệ tử đầy vẻ kiêng dè, run giọng hỏi.

“Hừ, tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là đám tạp nham Thượng Thanh Cung? Không liên quan đến các người, cút sang một bên!”.
 
Chương 4167


Chương 4167

Đệ tử đi đầu khinh thường nói, ngay sau đó hét lên với Thu Phiến: “Cô là Thu Phiến phải không? Ai là Lâm Chính? Gọi anh ta ra đây! Nghe rõ chưa?”.

“A…”, Thu Phiến biến sắc, không biết nên nói thế nào mới phải.

“Các người tìm Lâm Chính à, không phải tôi đang đứng đây sao? Các người còn định đi đâu tìm nữa?”, Lâm Chính đi tới phía trước, lên tiếng.

“Anh là Lâm Chính? Mau đi cùng chúng tôi!”, đệ tử đó lạnh lùng nói.

“Đi đâu?”.

“Đương nhiên là Vô Dục Cung! Đại tôn trưởng muốn gặp anh, mau qua đó!”, đệ tử đó không kiên nhẫn mắng chửi.

Lâm Chính lại lắc đầu: “Anh bảo tôi qua thì tôi phải qua sao? Vậy chẳng phải rất mất thể diện của tôi?”.

“Láo xược, anh nghĩ anh là cái thá gì? Tôi đến đây gọi anh đã là cho anh thể diện! Anh đừng có không biết điều! Nghe đây, anh mau đi sang đó cho tôi, nếu không, tôi đánh gãy chân anh!”, đệ tử đó nổi giận mắng chửi.

Lâm Chính lại khoanh hai tay trước ngực, bình tĩnh nói: “Dữ vậy à? Vậy để tôi xem xem bản lĩnh của anh thế nào!”.

“Anh muốn chết à!”.

Đệ tử đó nổi giận, xắn tay áo định xông tới.

Nhưng đệ tử ở bên cạnh vội vàng kéo anh ta lại.

“Sư huynh, đừng kích động!”.

“Cậu cản tôi làm gì?”.

“Sư huynh! Lúc nãy có tin mười mấy đệ tử dùng Siêu Thể Đan của Giang Hương Thư Các cũng không làm gì được Lâm Chính, hơn nữa Đại tôn trưởng của chúng ta vì cơ thể võ thần mới gọi anh ta tới, đủ để thấy thực lực anh ta rất mạnh. Anh cứ xông lên như vậy không phải là lên chịu đòn sao?”, người bên cạnh nhỏ giọng nói.

Đệ tử đó biến sắc, nhưng chẳng mấy chốc lại trở nên hung dữ: “Vậy thì đã sao? Tôi là đệ tử của Vô Dục Cung, anh ta dám động vào tôi có nghĩa là đối đầu với Đại tôn trưởng và Vô Dục Cung! Cho dù tôi không đánh lại anh ta, tôi cũng muốn xem xem anh ta có gan đối đầu với tôi hay không!”.

Anh ta nói xong cũng không nghe người bên cạnh khuyên can mà xông thẳng tới chỗ Lâm Chính, tát vào mặt anh.

Ngay tức khắc, Lâm Chính đã chộp lấy cánh tay của đệ tử kia, sau đó tay còn lại chém về phía cổ tay anh ta.

Rắc!

Đệ tử đó lập tức gãy cổ tay, xương cốt gãy nát, chỉ còn da nối liền với bàn tay, vô cùng thê thảm.

“A!”.

Tiếng hét chói tai xé rách mây xanh.

Đệ tử của Vô Dục Cung trợn tròn mắt.

“Lâm Chính, anh… anh thật to gan!”.

“Anh muốn đối đầu với Đại tôn trưởng sao?”.

“Tạo phản rồi! Lâm Chính tạo phản rồi!”.

Các đệ tử run rẩy, lớn giọng hét lên.

“Tạo phản? Tôi thấy là các người phản mới phải chứ? Bây giờ tôi đi gặp Đại tôn trưởng, nói phương pháp tu luyện cơ thể võ thần cho ông ấy, tất nhiên ông ấy sẽ rất vui, cũng sẽ xóa bỏ mọi hiềm khích với người của Thượng Thanh Cung trước kia, còn tôi chắc chắn cũng sẽ được Đại tôn trưởng tặng thưởng. Với thiên phú của tôi, Đại tôn trưởng tất nhiên sẽ trọng dụng tôi, địa vị của tôi ở Vô Dục Cung cũng sẽ lên cao như diều gặp gió! Bây giờ các người ỷ thế hiếp người, đối xử với chúng tôi như vậy, không sợ sau chuyện này, tôi và người của Thượng Thanh Cung tìm các người tính sổ hay sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
 
Chương 4168


Chương 4168

Anh vừa dứt lời, mấy người họ lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, toàn thân run rẩy điên cuồng.

“Có lý…”.

“Chuyện… Chuyện đó…”.

“Còn không mau quỳ xuống xin lỗi!”, Lâm Chính đột nhiên quát lớn.

Tiếng quát đó dọa cho mấy đệ tử của Vô Dục Cung nhũn chân, lập tức quỳ xuống.

“Lâm… Lâm sư huynh, xin hãy tha thứ cho chúng tôi…”.

“Chúng tôi ngu xuẩn vô tri, xúc phạm đến Lâm sư huynh, xin lỗi…”.

Mấy người kia nói năng lắp bắp, đâu còn vẻ hung hăng như trước?

Thu Phiến và mấy người của Thượng Thanh Cung đã há hốc miệng.

Vài ba câu nói đã khiến bọn họ sợ đến vậy…

Đây là Lâm Chính sao?

“Chuyện này tạm thời ghi nhớ lại đó, đừng có lần sau nữa! Tất cả đứng dậy đi, dẫn đường cho tôi, tôi đi đến Vô Dục Cung một chuyến là được rồi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Được, được… Lâm sư huynh, mời đi bên này, mời đi bên này…”.

Đám người đó vội vàng đứng dậy nói, ai nấy cực kỳ cung kính.

Lâm Chính vốn không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, nhưng Đại tôn trưởng đã để ý đến cơ thể võ thần của anh, chắc là cũng sẽ không bỏ qua Lạc Linh Huyết. Nếu Lâm Chính cứ thể rời khỏi thiên cung Trường Sinh, Đại tôn trưởng phái người đuổi theo đến tận Giang Thành, thì chắc chắn Lâm Chính không được yên thân, mà Giang Thành cũng gặp họa.

Nếu đã vậy thì vẫn nên giải quyết chuyện này cho xong.

Mất khoảng 10 phút, cuối cùng Lâm Chính cũng đến Vô Dục Cung.

Lúc này, Vô Dục Cung đang rất ồn ào.

Còn chưa vào đến nơi đã nghe thấy những tiếng cãi vã vang lên.

“Đại tôn trưởng! Ông thật là quá đáng! Tôi đã làm theo lời ông nói, đuổi người của Giang Hương Thư Các đi rồi, tại sao ông vẫn muốn chèn ép người khác?”.

“Nhị tôn trưởng! Chuyện của Giang Hương Thư Các vốn do một mình ông gây ra, chẳng phải ông nói ai làm thì người đó chịu sao? Tôi bảo ông giải quyết là làm theo ý muốn của ông còn gì!”.

“Đúng là tôi nói ai làm thì người đó chịu, nhưng chuyện của Giang Hương Thư Các không phải chuyện của một mình tôi! Trước đó tôi phụng lệnh của tông môn đi cướp thuốc, là các ông yêu cầu tôi ra sát chiêu với người cướp thuốc! Thế nên tôi mới ngộ sát con trai của người kia ở Giang Hương Thư Các! Tôi vì thiên cung mới làm vậy, còn các ông để tránh xảy ra mâu thuẫn với Giang Hương Thư Các, đã đẩy tôi ra để đối phó! Đại tôn trưởng, nghe nói đây đều là chủ ý của ông, có đúng vậy không?”.

“Đây không phải là chủ ý, mà là ý kiến của tôi, đồng ý hay không là do bên trên quyết định, tôi cũng hết cách! Nhị tôn trưởng, ông đến để hỏi tội tôi sao?”.

“Người của Giang Hương Thư Các đã đi, tôi hỏi tội ông làm gì? Lần này có thể đuổi được người của Giang Hương Thư Các đi và giữ được tính mạng cho tôi đều là công lao của Lâm Chính! Hôm nay ông ép Lâm Chính chính là ép tôi! Tôi quyết không đồng ý!”.

“Nhị tôn trưởng, ông có ý gì hả? Ông đang đối đầu với tôi sao?”.

“Đại tôn trưởng, đây là nguyên tắc của tôi! Ông biết tính tôi mà!”.
 
Chương 4169


Chương 4169

“Được! Được! Được lắm! Xem ra thiên cung Trường Sinh không chứa được Thượng Thanh Cung các ông nữa rồi! Người đâu! Mời hết bọn họ đến thiên lao! Chờ tôi đi gặp cung chủ, đích thân thẩm vấn Nhị tôn trưởng!”.

“Rõ!”.

“Đại tôn trưởng, ông không có quyền giam tôi!”.

“Cung chủ bế quan, mọi việc lớn nhỏ của thiên cung đều do tôi toàn quyền phụ trách, sao tôi lại không có quyền?”.

“Ông…”

Tiếng cãi nhau như sấm rền vang từ bên trong ra.

Lâm Chính nhíu mày, không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy.

Anh lập tức đi nhanh chân hơn.

Mới thấy các đệ tử của Thượng Thanh Cung đã bị các đệ tử của 5 cung 10 điện bao vây.

Nhị tôn trưởng đứng dưới bậc thềm của Vô Dục Cung, ngẩng đầu lên nhìn đám người ở bên trên, tức giận chỉ trích.

Trước Vô Dục Cung, Đại tôn trưởng, Tam tôn trưởng, cùng với mấy điện chủ đều có mặt. Bọn họ đứng từ trên cao nhìn xuống Nhị tôn trưởng, thái độ ngạo mạn không chút che giấu.

Lâm Chính thấy thế liền nhanh chân bước tới.

“Lâm Chính đến rồi!”.

Đúng lúc này, không biết là ai cao giọng kêu lên.

Hiện trường đang ồn ào bỗng im lặng hẳn đi.

Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía Lâm Chính.

“Hử?”.

Mấy bóng dáng trước Vô Dục Cung cũng quay sang nhìn anh.

Nhưng Lâm Chính không chút sợ hãi, sải bước tiến về phía trước, ánh mắt khóa chặt lấy Tam tôn trưởng và Đại tôn trưởng.

“Nhóc con, cậu đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã bảo cậu ở lại Thượng Thanh Cung nghỉ ngơi sao?”, Nhị tôn trưởng nhíu mày, cuống quýt nói.

“Nhị tôn trưởng, chuyện này không thể trốn tránh được! Nếu đệ tử không ra mặt ứng phó, thì còn lâu đám Đại tôn trưởng mới bỏ qua cho đệ tử”, Lâm Chính lắc đầu đáp.

Nhị tôn trưởng ngập ngừng một lát, lắc đầu không nói gì.

Chuyện này quả thực không thể trốn tránh được.

Với tính tình của Đại tôn trưởng, nếu không đạt được mục đích thì ông ta tuyệt đối sẽ không cam lòng bỏ qua.

“Lâm Chính, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”, Tam tôn trưởng lên tiếng đầu tiên.

“Không biết các vị tôn trưởng tìm Lâm Chính có chuyện gì?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Ồ, cũng không phải chuyện gì quan trọng, chúng tôi chỉ muốn hỏi xem cơ thể võ thần của cậu được luyện như thế nào. Hi vọng cậu có thể công bố phương pháp luyện thành cơ thể võ thần ra ngoài, để tạo phúc cho tông môn. Lâm Chính, thân là đệ tử của thiên cung, chắc cậu không phản đối chứ?”, Tam tôn trưởng mỉm cười nói.

“Phương pháp thì khá hà khắc, đệ tử nói ra thì có ích gì chứ? Không ai có thể làm được đâu!”, Lâm Chính bình thản đáp.
 
Chương 4170


Chương 4170

“Cậu cứ nói ra đi!”, Tam tôn trưởng nói.

“Được, muốn rèn đúc được cơ thể võ thần, điều đầu tiên là phải khai mạch tôi thể, phải dùng 10 cây Sâm Hoàng khai mạch, rồi dùng 10 cây Sâm Vương tôi thể, xong mới có thể tiến hành bước thứ hai”, Lâm Chính nói thẳng.

Sâm Hoàng? Sâm Vương? Lại còn 10 cây?

Mọi người líu lưỡi.

Bảo bối như thế này, có được một cây đã là may mắn lắm rồi, lại còn 10 cây? Trên đời này làm gì có?

“Vớ vẩn! Nói hươu nói vượn! Tôi chưa bao giờ nghe nói khai mạch tôi thể phải dựa vào Sâm Hoàng Sâm Vương cả! Không ai có thể chịu đựng được năng lượng của hai loại thần dược này! Lâm Chính, cậu đừng có lừa chúng tôi!”, Trịnh Thông Viễn đứng ra quát lớn.

“Các ông không tin thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác”, Lâm Chính nhún vai.

“Cậu…”, Trịnh Thông Viễn tức điên lên.

Nhưng Đại tôn trưởng ở bên cạnh lại ra hiệu cho ông ta im lặng.

Trịnh Thông Viễn nhìn Đại tôn trưởng một cái rồi lùi lại.

Đại tôn trưởng quát: “Lâm Chính! Nếu đã như vậy thì cậu lấy đâu ra 10 cây Sâm Hoàng và 10 cây Sâm Vương?”.

“May mắn thì gặp được thôi”.

“Vậy là 10 giọt Lạc Linh Huyết này… cũng là may mắn sao?”.

“Phải”, Lâm Chính gật đầu, nhưng ánh mắt lóe lên tia cảnh giác.

Đại tôn trưởng cười lớn, bình tĩnh nói: “Vậy thì xem ra cậu đúng là con cưng của trời rồi! Nhưng để kiểm chứng những lời cậu nói là thật hay giả, tôi hi vọng cậu có thể làm một việc!”.

“Việc gì?”.

“Tôi muốn cậu rạch cổ tay, lôi gân mạch của cậu ra cho chúng tôi xem có đúng là cậu đã khai mạch tôi thể hay không. Nếu đúng thì chúng tôi tin cậu, cũng không làm khó cậu, được chứ?”, Đại tôn trưởng cười nói.

Mọi người nghe xong đều biến sắc.

Cắt tay rút mạch?

Những người có mặt đều vô cùng kinh ngạc.

Nếu không phải tận tai nghe thấy, thì không ai dám tin Đại tôn trưởng lại nói ra những lời như vậy.

Đây đâu phải là muốn Lâm Chính tự chứng minh!

Đây rõ ràng là làm khó Lâm Chính!

Cắt tay rút mạch?

Làm vậy chẳng phải sẽ bị phế sao?

“Đại tôn trưởng, ông có ý gì hả?”, sao Nhị tôn trưởng có thể đồng ý cho được, liền bước tới tức giận quát.

“Sao nào? Nhị tôn trưởng, chuyện này thì khó khăn lắm sao? Đây là thiên cung Trường Sinh! Đừng nói là cắt tay rút mạch, cho dù moi tim móc phổi thì chúng ta cũng có thể cứu được cậu ta! Cắt tay rút mạch thì có gì phải kỳ quái chứ? Lẽ nào ông nghi ngờ y thuật của bổn tôn trưởng? Hay là nghĩ tôi có ý đồ khác?”, Đại tôn trưởng mặt không cảm xúc nhìn Nhị tôn trưởng, nói.

Sắc mặt Nhị tôn trưởng âm trầm, trừng trừng nhìn Đại tôn trưởng, không nói câu nào.

“Lâm Chính, mau lên đi! Đừng để Đại tôn trưởng chờ lâu!”, Tam tôn trưởng cao giọng nói.

“Đúng rồi, cậu mau làm đi!”.
 
Chương 4171


Chương 4171

“Mau cắt tay rút mạch chứng minh những lời cậu vừa nói là thật đi! Nếu không chính là cậu đùa giỡn Đại tôn trưởng, đùa giỡn chúng tôi!”.

“Mau lên Lâm Chính!”.

Mọi người cũng nhao nhao kêu lên, ép buộc Lâm Chính.

Nhị tôn trưởng định lên tiếng nói giúp Lâm Chính, nhưng lúc này đầu óc ông ta không thể nghĩ được gì.

Bầu không khí vô cùng ngột ngạt, tất cả mọi người đều nhìn Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh, dường như không chút quan tâm đ ến sự ép buộc của mọi người.

Chỉ thấy anh bình thản gật đầu: “Tôn trưởng bảo đệ tử cắt tay rút mạch để chứng minh những lời đệ tử nói là thật hay giả? Không vấn đề gì! Bây giờ đệ tử có thể chứng minh luôn!”.

“Cậu điên à Lâm Chính?”.

Nhị tôn trưởng bước tới, giữ cánh tay Lâm Chính lại, tức giận mắng: “Cậu có biết đây là quỷ kế của bọn họ không? Bọn họ lo lắng không làm gì được cơ thể võ thần của cậu, nên mới bảo cậu cắt tay rút mạch để tự phế! Chờ cậu đứt mạch sẽ ra tay xử lý cậu! Nếu cậu không nghe theo thì vẫn còn quyền chủ động, nếu cậu thực sự làm theo lời bọn họ, cắt tay rút mạch, thì chẳng khác nào tự đặt mình lên thớt, để mặc họ giết thịt!”.

“Nhị tôn trưởng, sao đệ tử lại không biết ý đồ của bọn họ chứ? Nhưng nếu đệ tử không làm theo, thì bọn họ lại càng có lý do để xử lý đệ tử, thậm chí cả tôn trưởng và Thượng Thanh Cung cũng bị trách phạt! Tình hình như vậy còn tệ hơn nhiều!”.

“Còn hơn là cậu tự sát như vậy! Nhóc con, núi xanh vẫn còn thì lo gì thiếu củi đốt? Cậu phải nhịn!”, Nhị tôn trưởng cuống quýt khuyên nhủ.

Nhưng… Lâm Chính vẫn lắc đầu: “Nhị tôn trưởng, đệ tử tự có tính toán!”.

“Cậu… ngu xuẩn!”, Nhị tôn trưởng vô cùng tức giận.

Lâm Chính đi tới, lớn tiếng nói với Đại tôn trưởng: “Đại tôn trưởng, nếu đệ tử làm theo lời tôn trưởng nói, chứng minh được những lời đệ tử nói là thật, thì Nhị tôn trưởng và các đệ tử của Thượng Thanh Cung sẽ được bình an vô sự chứ?”.

“Đương nhiên, tôi cũng không định làm khó bọn họ! Dù sao Nhị tôn trưởng cũng là trụ cột của thiên cung chúng ta!”.

“Được!”.

Lâm Chính gật đầu, bất ngờ rút thanh đao giắt ở thắt lưng một đệ tử của đội chấp pháp ở bên cạnh, cắt cổ tay mình không chút do dự.

Xoẹt!

Lưỡi đao nhẹ nhàng cứa rách cổ tay anh.

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, rút một sợi gân mạch ra.

Nỗi đau đớn dữ dội khiến khuôn mặt đẹp trai như thiên sứ của anh trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng.

Anh không rên tiếng nào, mà cố gắng nhịn đau, giơ cao sợi gân mạch kia lên.

Mọi người ồ lên.

Đám người Đại tôn trưởng, Tam tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn đều mở to hai mắt.

Nhị tôn trưởng kinh ngạc tột độ.

“Trên đời này… thực sự có người mạnh tay như vậy sao?”, Tam tôn trưởng ngây người ra nhìn, thì thào tự nhủ.

“Cậu ta là một thằng điên! Cậu ta chính là một thằng điên!”, Trịnh Thông Viễn cũng không khỏi run rẩy.

Đại tôn trưởng không nói lời nào, ánh mắt nhìn vào sợi gân mạch kia, dường như đang suy tư gì đó.
 
Chương 4172


Chương 4172

“Đại tôn trưởng, bây giờ tôn trưởng còn gì để nói nữa không? Tôn trưởng hãy nhìn xem sợi gân mạch này đã khai chưa?”, Lâm Chính cao giọng nói, giọng nói còn hơi run rẩy vì đau đớn.

“Tốt lắm! Lâm Chính, cậu làm rất tốt! Khai mạch tôi thể! Đúng là như vậy, cậu không nói dối!”, Đại tôn trưởng gật đầu liên tục.

“Nếu đã vậy thì phiền Đại tôn trưởng thả người của Thượng Thanh Cung ra, đừng làm khó Nhị tôn trưởng nữa”.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm khó bọn họ đâu, tất cả tản ra!”, Đại tôn trưởng vung tay lên.

Người của 5 cung 10 điện đang bao vây các đệ tử của Thượng Thanh Cung đều lần lượt lùi lại, chừa ra một con đường rời khỏi Vô Dục Cung.

“Nhị tôn trưởng, đưa bọn họ đi đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Nhị tôn trưởng nhìn Lâm Chính, không trả lời anh, mà nói với Đại tôn trưởng: “Đại tôn trưởng, nếu Lâm Chính đã chứng minh được những lời mình nói là thật, thì phiền ông ghi lại cách tu luyện cơ thể võ thần, sau đó thả chúng tôi đi!”.

“Các ông?”.

“Lâm Chính cũng là người của Thượng Thanh Cung chúng tôi, sao cậu ấy lại không được đi chứ?”.

“Cách tu luyện cơ thể võ thần vẫn còn rất nhiều chỗ khó hiểu, cần Lâm Chính giải đáp cho chúng tôi, sao cậu ta có thể đi được chứ?”.

“Giải đáp? Đại tôn trưởng, ý ông là sao?”.

“Bổn tôn trưởng định bảo Lâm Chính ở lại Vô Dục Cung ba ngày! Sau ba ngày, cậu ta sẽ được đi!”.

“Không được!”.

Nhị tôn trưởng phản đối kịch liệt.

Ở lại ba ngày?

Sợ rằng Lâm Chính vào ở không đến một ngày, đã bị đám người Đại tôn trưởng đày đọa đến chết rồi!

Phải biết rằng, thứ bọn họ nhìn trúng không chỉ là phương pháp tu luyện cơ thể võ thần, mà còn cả Lạc Linh Huyết trong tay Lâm Chính.

Ngặt nỗi trước đó Tam tôn trưởng đã hứa trước mặt vô số đệ tử là sẽ ban lại Lạc Linh Huyết cho Lâm Chính, nên dù bọn họ muốn cưỡng chế thu hồi cũng không được.

Nếu đã không thể cưỡng chế thu hồi Lạc Linh Huyết, thì cách tốt nhất chính là khiến Lâm Chính chết ngoài ý muốn. Như vậy chẳng phải Lạc Linh Huyết sẽ danh chính ngôn thuận trở lại tay bọn họ sao?

“Nhị tôn trưởng, được hay không không phải do ông quyết định! Chuyện này không liên quan đến ông, quyền quyết định nằm trong tay Lâm Chính!”, Tam tôn trưởng bình thản nói.

Nhị tôn trưởng biến sắc, không đáp lại ông ta.

“Lâm Chính, cậu thấy sao?”, Đại tôn trưởng lớn tiếng hỏi.

“Đệ tử đồng ý!”, Lâm Chính gật đầu đồng ý không chút do dự.

“Cái gì?”.

Nhị tôn trưởng quay phắt lại, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.

Rất nhiều đệ tử của Thượng Thanh Cung cũng ngớ người ra.

E rằng đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được Đại tôn trưởng có ý đồ khác, ở lại chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, tại sao Lâm Chính còn đồng ý?

Đầu óc anh có vấn đề à?
 
Chương 4173


Chương 4173

Lâm Chính cười nhạt đáp: “Giải đáp nghi hoặc cho các vị tôn trưởng là vinh hạnh của Lâm Chính! Huống hồ nếu thiên cung Trường Sinh nắm được cơ thể võ thần thì cũng là chuyện vui. Thân là đệ tử thiên cung, đệ tử cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh!”.

“Tốt! Tốt! Ha ha ha, Lâm Chính, cậu quả nhiên rất thức thời!”.

Mọi người lập tức cười lớn.

Đại tôn trưởng cũng gật đầu, vuốt râu mỉm cười.

“Ngu ngốc! Cậu tưởng bọn họ muốn phương pháp tu luyện cơ thể võ thần sao? Cái bọn họ muốn là Lạc Linh Huyết của cậu! Cậu ở lại thì chỉ có đường chết thôi! Mau trở về với tôi!”, Nhị tôn trưởng cuống lên, lúc này cũng không quan tâm được nhiều nữa, định kéo tay Lâm Chính rời đi.

“Nhị tôn trưởng, ông làm gì vậy?”.

“Lâm Chính đã quyết định ở lại Vô Dục Cung! Ông đừng ép buộc làm khó người ta chứ!”.

Đám Tam tôn trưởng lập tức ngăn cản Nhị tôn trưởng lại.

“Các ông…”, Nhị tôn trưởng tức xì khói, nhưng không biết làm thế nào.

“Nhị tôn trưởng yên tâm đi, sẽ không sao đâu”, Lâm Chính mỉm cười đáp: “Có lẽ ngày mai là đệ tử có thể rời khỏi Vô Dục Cung rồi!”.

Nhị tôn trưởng ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, đầu óc ong lên.

“Thằng nhóc này… rốt cuộc cậu nghĩ cái gì thế hả?”.

“Suy nghĩ của đệ tử rất đơn giản, trốn tránh không giải quyết được vấn đề! Nếu phiền phức cứ kéo đến mãi không dứt thì phải cắt đứt ngọn nguồn, bóp ch3t nó từ trong trứng nước!”, Lâm Chính ghé lại gần, nhỏ giọng nói với Nhị tôn trưởng.

“Bóp ch3t từ trong trứng nước? Lẽ nào cậu muốn…”

Dường như Nhị tôn trưởng nghĩ ra gì đó, đôi mắt ông ta trợn tròn, kinh hãi nhìn Lâm Chính.

“Cậu… bị điên rồi sao?”.

Nhị tôn trưởng dẫn các đệ tử của Thượng Thanh Cung rời đi.

Lúc đi, ánh mắt ông ta có chút đờ đẫn, cả người thẫn thờ.

Sau khi người của Thượng Thanh Cung bỏ đi, Vô Dục Cung lại khôi phục sự yên bình.

Các điện chủ tôn trưởng cũng rút người của mình đi.

“Lâm Chính, vào đây đi”.

Đại tôn trưởng nhìn Lâm Chính, ánh mắt lóe lên tia sáng, xoay người đi vào Vô Dục Cung.

Lâm Chính vội đi theo sau.

“Tam tôn trưởng, đưa cậu ta đi trị thương trước đi, sau đó triệu tập các đệ tử tinh nhuệ, để Lâm Chính truyền thụ phương pháp tu luyện cơ thể võ thần cho bọn họ, ở ngay đây!”, Đại tôn trưởng bình thản nói.

“Vâng!”.

Tam tôn trưởng ôm quyền rồi chạy đi sắp xếp.

“Lâm Chính, cậu hãy truyền thụ hết phương pháp tu luyện cơ thể võ thần cho các sư huynh sư tỷ của cậu, bổn tôn trưởng sẽ ban cho cậu 12 loại thần dược, và ba cuốn bí tịch bất truyền làm phần thưởng”, Đại tôn trưởng nói.

Ông ta vừa dứt lời, mấy người Trịnh Thông Viễn liền quay phắt lại, mở to mắt nhìn Đại tôn trưởng.

12 loại thần dược?

Đại tôn trưởng định làm gì vậy? Muốn khuynh gia bại sản sao?
 
Chương 4174


Chương 4174

“Chỉ cần truyền thụ phương pháp tu luyện là được sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Phải”, Đại tôn trưởng gật đầu.

“Cảm ơn Đại tôn trưởng”, Lâm Chính lập tức ôm quyền làm lễ, sau đó dường như nhớ ra gì đó, anh lại lên tiếng hỏi: “Xin hỏi Đại tôn trưởng, ba cuốn bí tịch bất truyền mà tôn trưởng nói là ban thưởng có bao gồm tuyệt kĩ thành danh của tôn trưởng là “Hoàng Tuyền Bất Hệ Châm” không?”.

“Không chỉ có “Hoàng Tuyền Bất Hệ Châm”, mà còn có “Lãng Tâm Đoạn Mạch Quyết” và “Thần Diệu Điểm Huyệt Pháp” do cung chủ ban cho tôi nữa, tôi sẽ đưa hết cho cậu”, Đại tôn trưởng đáp.

Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều ngừng thở.

“Đại tôn trưởng, ông… làm cái gì vậy?”.

“Đây đều là bảo bối của ông đấy!”.

“Ông đưa hết cho Lâm Chính sao?”.

“Nhiều quá! Nhiều quá! Ông thưởng nhiều quá rồi!”.

Trịnh Thông Viễn vội bước tới kêu lên.

“Có vấn đề gì sao? Lâm Chính có thiên phú dị bẩm, thực lực trác tuyệt, là yêu nghiệt tuyệt thế vạn năm mới có của thiên cung Trường Sinh chúng ta! Tôi định truyền thụ tất cả y bát của mình cho cậu ta, để cậu ta trở thành trụ cột của thiên cung, cống hiến cho thiên cung, có gì không tốt sao?”, Đại tôn trưởng bình tĩnh nói.

“Việc này…”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều á khẩu.

“Được rồi Lâm Chính, cậu chuẩn bị một chút đi! Lát nữa còn có nhiệm vụ cho cậu đấy!”.

Đại tôn trưởng bình thản nói, sau đó xoay người đi vào nội điện.

Lâm Chính khẽ gật đầu, chẳng nói chẳng rằng.

Đám người Trịnh Thông Viễn thấy thế, vội vàng vào theo.

“Đại tôn trưởng, ông đang làm gì vậy? Tại sao lại đưa cho Lâm Chính nhiều bảo bối như vậy? Lẽ nào ông định bồi dưỡng cậu ta thật sao?”.

“Thằng oắt này dã tâm không nhỏ, cẩn thận nuôi hổ thành họa!”.

Trịnh Thông Viễn hết lời khuyên nhủ.

“Sao tôi có thể không biết dã tâm của cậu ta chứ? Tôi cho cậu ta lợi ích cũng là có nguyên nhân cả”.

“Nguyên nhân?”.

“Các ông sẽ nhanh chóng biết thôi”.

Đại tôn trưởng mỉm cười.

Mấy người ù ù cạc cạc, đưa mắt nhìn nhau.

Đêm khuya, Lâm Chính giảng xong bài cho những đệ tử do Tam tôn trưởng đưa tới, rồi trở về.

Anh muốn xem Đại tôn trưởng này muốn giở trò gì, có thực sự định truyền thụ hết các tuyệt học của ông ta cho anh hay không.

Bước vào nội điện, anh mới phát hiện đám người Đại tôn trưởng, Tam tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn vẫn đang ở đây.

Bọn họ ngồi ở hai bên, Đại tôn trưởng ngồi ở trên cùng, dường như đang bàn bạc chuyện gì đó.

Thấy Lâm Chính bước vào, Đại tôn trưởng mỉm cười: “Lâm Chính, dạy xong rồi sao?”.

“Xong rồi ạ”.
 
Chương 4175


Chương 4175

“Tốt! Tốt! Tốt lắm! Nào, những thứ này cho cậu đấy!”.

Đại tôn trưởng vung tay lên, lập tức có đệ tử bê mâm được phủ vải đỏ đi vào.

Mở tấm vải đỏ ra, trên mâm đặt rất nhiều thần dược đỉnh cao, đều là những bảo bối mà Lâm Chính chỉ từng thấy trong sách chứ chưa từng thấy ngoài đời.

Đồng tử Lâm Chính hơi co lại.

Ngoài ra, trên mâm còn có ba cuốn sách cũ kĩ, những cuốn sách này không được làm từ giấy, mà bằng mảnh gỗ, ít nhất là từ thời kỳ Lưỡng Hán…

“Những thứ này… cho đệ tử thật sao?”, Lâm Chính vẫn có chút không dám tin.

“Đương nhiên, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà bổn tôn trưởng có thể nuốt lời được sao?”, Đại tôn trưởng nói.

“Vậy thì cảm ơn Đại tôn trưởng rất nhiều”.

Lâm Chính bước mấy bước tới, đỡ lấy chiếc mâm.

Anh kiểm tra kĩ càng…

Đều là đồ thật!

Lâm Chính có chút kích động!

Nhưng anh không phải là đồ ngốc, Đại tôn trưởng nỡ tặng anh nhiều bảo bối như vậy, chắc chắn là có mục đích.

“Đại tôn trưởng, mọi chuyện đã xong, trời cũng không còn sớm nữa, đệ tử cũng nên về rồi!”.

Lâm Chính lập tức ôm quyền, định mang đồ rời đi.

“Lâm Chính, khoan đã!”, đúng lúc này, Đại tôn trưởng đứng lên, lớn tiếng gọi.

Quả nhiên!

Lâm Chính không hề bất ngờ, mà ngoảnh sang, bình tĩnh hỏi: “Đại tôn trưởng còn chuyện gì phân phó sao?”.

“À, là chuyện liên quan đến Hoạt Độc trên người cậu! Vừa nãy tôi đã bàn bạc với mấy tôn trưởng và điện chủ, quyết định giải Hoạt Độc cho cậu!”.

“Thật sao?”.

“Đương nhiên, nhưng Từ Bi Thất bị cướp, thần dược của cung ta đã bị cướp hết, thiên cung thực sự không có thuốc tốt để giải độc cho cậu, nên hiện giờ chỉ có một cách có thể giúp cậu giải được Hoạt Độc này!”.

“Cách gì?”.

“Để cậu vào mộ thiên cung, lấy các vật bồi táng của cung chủ đời thứ tư của thiên cung chúng ta, Vạn Độc Bất Diệt Đan! Có viên đan này, thì chắc chắn có thể giải được Hoạt Độc trên người cậu!”, Đại tôn trưởng nghiêm túc nói.

“Mộ thiên cung?”.

Hơi thở của Lâm Chính dường như muốn nghẹn lại.

“Có vấn đề gì không?”, Đại tôn trưởng nhìn Lâm Chính chằm chằm, hỏi.

“Đại tôn trưởng, mộ thiên cung là cấm địa, đừng nói là đệ tử, cho dù là tôn trưởng hay các điện chủ cũng không được tùy tiện vào đó đúng không?”, Lâm Chính đanh mắt hỏi lại.

“Haizz! Có chuyện gấp mà! Hoạt Độc trong người cậu đã không còn nhiều thời gian nữa. Vừa nãy tôi nghe Nhị tôn trưởng nói đã không kiểm tra được Hoạt Độc trong người cậu nữa, chắc chắn nó đã vào cốt tủy! Nếu còn kéo dài thì chắc chắn cậu sẽ mất mạng, thế nên bổn tôn trưởng quyết định cùng các vị tôn trưởng, điện chủ hợp lực mở mộ thiên cung, để cậu vào trong tìm thuốc! Cung chủ bế quan, hiện giờ mọi chuyện trong cung đều do bổn tôn trưởng quyết định! Chuyện này chờ cung chủ xuất quan, tôi sẽ đích thân giải thích với ông ấy! Cậu không cần lo lắng!”, Đại tôn trưởng nói.
 
Chương 4176


Chương 4176

“Cảm ơn ý tốt của Đại tôn trưởng, chỉ là mộ thiên cung này… đệ tử cũng từng nghe tới, nghe nói trong đó nguy hiểm rình rập, cơ quan trùng điệp, đệ tử chỉ có một mình, chẳng phải sẽ chết trong đó sao?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Cậu sợ cái gì chứ? Cậu có cơ thể võ thần mà! Những cơ quan trong đó sao có thể đối phó với cậu được?”, Trịnh Thông Viễn lập tức kêu lên.

“Đúng vậy, cơ thể võ thần của cậu đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, gần như có thể nói là trên đời này không có bất cứ thứ gì có thể giết được cậu. Mấy cơ quan tép riu đó có thể làm gì được cậu chứ?”, Tam tôn trưởng cũng lên tiếng.

“Lâm Chính, cậu cứ vào đi, đừng sợ, lấy được Vạn Độc Bất Diệt Đan là cậu sẽ giải được Hoạt Độc trên người, hơn nữa… dùng Vạn Độc Bất Diệt Đan còn trở thành Vạn Độc Bất Diệt Thể! Bất cứ độc tố gì trên đời này cũng không thể xâm nhập vào người cậu, cậu lại có thêm rất nhiều lợi ích, tội gì mà không làm?”, Đại tôn trưởng vuốt râu nói, ánh mắt lóe lên một tia dị thường.

Lâm Chính nghe thấy thế thì nhíu mày, rơi vào trầm tư.

Khoảng bảy tám giây sau, anh khẽ gật đầu.

“Nếu các vị tôn trưởng điện chủ đã nói như vậy thì được, đệ tử sẽ đi một chuyến, kẻo lại phụ ý tốt của mọi người!”.

“Vậy thì cậu hãy chuẩn bị đi, bây giờ chúng ta sẽ đi ngay!”, Đại tôn trưởng đứng lên nói.

“Đi luôn bây giờ? Sao vội thế?”.

“Hoạt Độc trên người cậu không thể kéo dài quá lâu! Chúng tôi cũng là muốn tốt cho cậu mà!”.

“Việc này… Thôi được rồi, chúng ta xuất phát đi!”.

“Được! Mọi người hãy theo tôi đến mộ thiên cung!”.

Đại tôn trưởng quát, rồi phất tay, bảo mọi người chuẩn bị.

Bọn họ ào ào tiến về phía mộ thiên cung.

Mộ thiên cung là nơi chôn cất cung chủ các đời của thiên cung Trường Sinh.

Bình thường mộ thiên cung này chỉ mở vào đại lễ thiên cung mỗi năm năm một lần, và chỉ có cung chủ được phép vào trong bái tế.

E rằng ngay cả Đại tôn trưởng cũng chưa từng vào mộ thiên cung.

Lâm Chính chắc chắn Đại tôn trưởng không hề có ý tốt.

Tuy anh chưa bao giờ vào đây, nhưng biết rất rõ mọi thứ về mộ thiên cung.

Lần này chắc chắn nguy hiểm trùng trùng, e rằng ngay cả có cơ thể võ thần cũng chưa chắc được an toàn…

Làm sao bây giờ?

Lâm Chính cúi đầu suy nghĩ đối sách.

Anh không còn cách nào khác!

Đại tôn trưởng định mượn dao giết người, chờ Lâm Chính chết trong mộ thiên cung, ông ta sẽ vào trong, lấy lại mọi thứ trên người Lâm Chính, bao gồm cả Lạc Linh Huyết.

Còn cơ thể võ thần, Lâm Chính đoán chắc là Đại tôn trưởng đã từ bỏ.

Không nói những lời Lâm Chính nói là thật hay giả, riêng cơ thể võ thần này vốn đã không có phương pháp gì, nếu không nó đã tràn lan từ lâu rồi.

Chắc chắn việc tu luyện thể chất này vô cùng hà khắc, có biết phương pháp cũng không luyện được.
 
Chương 4177


Chương 4177

Sở dĩ Đại tôn trưởng cứ túm chặt không buông cơ thể võ thần là muốn kiếm cớ ra tay với Lâm Chính thôi.

Một tiếng chuông du dương nhanh chóng vang khắp bầu trời đêm của thiên cung Trường Sinh.

Cả đám người đi tới lối vào mộ thiên cung.

“Mở cửa ra!”.

Đại tôn trưởng bước tới, quát người canh mộ.

“Đại tôn trưởng! Mộ thiên cung là cấm địa của thiên cung, không có mệnh lệnh của cung chủ thì không ai được phép vào! Xin thứ cho thuộc hạ không thể nghe lệnh!”.

Người đàn ông trung niên canh lối vào mộ bước tới, cung kính đáp.

“Cung chủ bế quan, tôi chính là cung chủ đại diện! Lời nói của tôi chính là mệnh lệnh của cung chủ! Mau mở cửa ra cho tôi, nếu không tôi sẽ trị tội của ông thật nặng!”, Đại tôn trưởng quát.

Ông ta vừa dứt lời, các tôn trưởng, điện chủ khác cũng bước tới.

Người canh mộ biến sắc, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn không dám làm trái ý mọi người, chỉ đành nháy mắt với người ở phía sau.

“Mở cửa!”.

“Mở cửa!”.

Người ở phía sau kêu lên, lập tức mở cơ quan.

Ầm ầm…

Những âm thanh nặng nề và hùng hậu vang lên.

Chỉ thấy cánh cửa bằng đá to nặng rộng bảy tám mét trước mặt chậm rãi mở ra…

Lâm Chính nhìn vào bên trong cánh cửa, một con đường bằng bạch ngọc dài dẫn xuống dưới lòng đất, bên dưới tối thui, không nhìn thấy bất cứ cái gì.

“Lâm Chính, cậu vào đi! Bên trong đó không lớn, chắc chắn cậu sẽ nhanh chóng ra thôi, chúng tôi ở đây chờ tin tốt của cậu!”, Đại tôn trưởng mỉm cười nói.

Lâm Chính không nói một lời, nhìn cánh cửa mộ thiên cung, sau đó cất bước đi vào…

Lâm Chính biến mất ở lối vào mộ thiên cung sâu hun hút và thần bí.

Các tôn trưởng và điện chủ đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Lần này thì cậu ta chết là cái chắc”, Tam tôn trưởng không khỏi bật cười.

“Thật không Tam tôn trưởng? Thằng oắt này có cơ thể võ thần, muốn giết được cậu ta chắc chắn không dễ dàng! Cơ quan bên trong có giết được cậu ta không?”, Trịnh Thông Viễn vẫn có chút không dám tin, dè dặt hỏi.

“Ha ha ha, cơ thể võ thần là cái thá gì chứ? Trịnh điện chủ, chắc ông không biết nguồn gốc của mộ thiên cung rồi!”, Tam tôn trưởng cười lớn.

“Đương nhiên là biết rồi, đó là mộ huyệt do cung chủ đời đầu tiên của thiên cung Trường Sinh chúng ta xây cho người mình yêu! Nghe nói tất cả các cơ quan bên trong đều do chính tay ông ấy thiết lập”, Trịnh Thông Viễn đáp.

“Đúng, vậy ông có biết thực lực của cung chủ đầu tiên mạnh đến mức nào không?”.

“Việc này… tôi quả thực không biết! Mạnh đến mức nào vậy?”, Trịnh Thông Viễn hỏi.

“Dưới thần tiên thì là thiên hạ đệ nhất!”, không chờ Tam tôn trưởng lên tiếng, Đại tôn trưởng đã bình thản thốt ra mấy chữ.

Ông ta vừa dứt lời, trái tim Trịnh Thông Viễn liền đập thình thịch.
 
Chương 4178


Chương 4178

“Các tư liệu về cung chủ đời đầu trong thiên cung cực kỳ ít, dường như chỉ có cung chủ mới được tiếp xúc, quả thực không ngờ người sáng lập nên thiên cung Trường Sinh chúng ta lại mạnh đến như vậy…”, Trịnh Thông Viễn cảm khái nói.

“Đâu chỉ là mạnh mẽ, cái thiên cung Trường Sinh chúng ta truy tìm là đạo trường sinh, bắt đầu từ y thuật, chuyên nghiên cứu về cực hạn của cơ thể người. Nghe nói người đó đã sống được 500 năm, không khác gì thần tiên. Chỉ tiếc đã xảy ra chuyện gì đó, khiến ông ấy không còn lưu luyến gì với thế gian này nữa… Haizz, bí mật trong đó khiến người ta khó mà hiểu được”, Đại tôn trưởng thở dài.

“Nói vậy là Lâm Chính chắc chắn sẽ bỏ mạng trong đó?”, Trịnh Thông Viễn lại hỏi.

“Hừ, sau khi người kia qua đời và được chôn ở mộ thiên cung, không biết có bao nhiêu cường giả hàng đầu nhòm ngó di vật của ông ấy. Có vô số người từng xông vào mộ thiên cung, trong đó có cả các cường giả có cơ thể võ thần, nhưng kết quả thì sao? Chẳng phải đều bỏ mạng trong đó, chôn cùng người kia sao? Thế nên chỉ có cơ thể võ thần thì không là cái thá gì hết!”.

“Hóa ra là vậy!”.

Hai mắt Trịnh Thông Viễn sáng lên, vỗ tay khen hay.

“Đại tôn trưởng, nếu đã giải quyết được Lâm Chính rồi thì lúc nào ông vào trong đó lấy Lạc Linh Huyết?”, Tam tôn trưởng hỏi.

“Chờ năm tiếng đi, sau năm tiếng tôi sẽ vào đó lấy. Cơ quan trong đó tôi thuộc như lòng bàn tay, lấy được Lạc Linh Huyết là chuyện đơn giản”.

“Phía cung chủ thì phải giải thích thế nào đây?”.

“Cung chủ?”.

Đại tôn trưởng nheo mắt, bỗng quay người lại, nói với những người canh mộ: “Nghe đây! Đệ tử vừa rồi tên Lâm Chính, tự ý xông vào mộ thiên cung, không liên quan gì đến chúng tôi! Các ông nghe rõ chưa?”.

Những người canh mộ biến sắc, nhưng vì uy nghiêm của Đại tôn trưởng, chỉ đành ôm quyền đồng thanh: “Vâng!”.

“Bày trà, chờ ở đây đi!”.

Đại tôn trưởng mỉm cười rồi phân phó.



Cộp cộp cộp…

Tiếng bước chân vang vọng trên bậc thềm trống trải.

Do cánh cửa đã khép lại, trong mộ thiên cung tối như hũ nút, Lâm Chính chỉ có thể dò dẫm đi xuống bậc thềm như một người mù.

Bỗng dưng.

Tách!

Một âm thanh kỳ diệu vang lên.

Sau đó không gian tối đen bỗng sáng lên.

Hóa ra Lâm Chính đã sờ trúng cơ quan nào đó, khiến đèn dầu trong mộ thiên cung đều sáng lên.

Tầm nhìn khôi phục.

Lâm Chính ngước mắt lên nhìn, mới phát hiện đằng sau bậc thềm là một hành lang rất dài.

Cuối hành lang là một bãi đất trống rất lớn, trên bãi đất trống bày mười mấy chiếc quan tài.

Chắc chắn đó là chỗ chôn các đời cung chủ.

Lâm Chính liếc mắt nhìn hành lang này, phát hiện hai bên vách tường có rất nhiều chữ viết bằng máu. Những dòng chữ này đều viết về chiến công vĩ đại của các đời cung chủ, ca tụng công đức của bọn họ.

Lâm Chính không dám lỗ m ãng đặt chân xuống hành lang này, bởi vì hai bên hành lang chất đầy xương trắng, chỗ nào cũng có hài cốt.
 
Chương 4179


Chương 4179

Rõ ràng bọn họ đã gặp nguy hiểm khi đi qua hành lang, rồi bỏ mạng ở đây.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, rồi nhặt khúc xương đùi của một bộ xương dưới đất lên, ném về phía hành lang.

Cạch!

Xương đùi rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan, nhưng… hành lang không có bất cứ động tĩnh gì.

“Lẽ nào người đi qua mới khởi động cơ quan?”.

Lâm Chính đanh mắt lại, cúi đầu trầm tư.

Cuối cùng, anh quyết định bước tới thử xem sao.

Nếu không cứ đứng ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian.

Đúng lúc Lâm Chính vừa đặt một chân giẫm xuống hành lang.

Cạch! Cạch! Cạch!

Vách tường dày nặng ở hai bên hành lang bỗng phát ra rất nhiều tiếng trầm đục.

Dường như có cơ quan gì đó bị khởi động.

Âm thanh kéo dài đúng 30 giây mới dừng lại.

Sau đó nơi này lại trở nên yên tĩnh.

Vẫn không xảy ra bất cứ chuyện gì…

Quỷ dị đến mức khiến người ta sởn da gà.

Lâm Chính nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm hai bên, hoàn toàn không nhìn ra manh mối gì.

Suy nghĩ một lúc, anh quyết định đi tiếp bước thứ hai.

Nhưng đúng lúc bước chân thứ hai đặt xuống.

Rắc!

Dường như vách tường bên trái có thứ gì đó chuyển động, Lâm Chính ngoảnh sang nhìn, cảm thấy da đầu tê dại.

Anh phát hiện vách tường bên trái xuất hiện hàng nghìn hàng vạn lỗ châm nhỏ xíu, sau đó gần vạn chiếc phi châm tẩm kịch độc bay ra, đâm về phía Lâm Chính như một tấm lưới lớn.

Lâm Chính vội vàng phát động cơ thể võ thần, đồng thời lùi lại.

Bịch!

Cơ thể anh nặng nề ngã xuống bậc thềm ở phía sau.

Nhưng khi hoàn hồn, Lâm Chính mới phát hiện nửa người bên phải mình đã cắm đầy châm bạc.

“Cái gì?”.

Lâm Chính ngây ra.

Anh đã phát động cơ thể võ thần rồi cơ mà! Tại sao những chiếc châm bạc này… vẫn có thể đâm vào người anh?

Lâm Chính vội vàng giơ tay, định nhổ châm bạc ra, nhưng ngón tay anh vừa chạm vào châm bạc liền khựng lại.

“Không được! Nếu nhổ châm linh tinh thì mình chắc chắn sẽ chết!”.

Anh lẩm bẩm một câu, vội vàng nhìn về phía những chiếc châm bạc này, muốn làm rõ xem chúng được tẩm thuốc độc gì.
 
Chương 4180


Chương 4180

Nhưng một lát sau, đồng tử Lâm Chính bỗng co lại.

“Đây là… Cửu Cung Đồ Ấn?”.

Lúc này, châm bạc cắm trên nửa người anh xếp theo hình dạng của Cửu Cung Đồ Ấn.

Nhưng vì Lâm Chính tránh kịp thời, có một phần châm bạc không đâm trúng, nên bức Cửu Cung Đồ Ấn này không được hoàn chỉnh.

“Nếu trúng châm đúng theo quy luật của Cửu Cung Đồ Ấn… Ặc… E là người trúng châm sẽ chết ngay tại chỗ, thần tiên cũng không thể cứu được!”.

Lâm Chính sởn cả gai ốc, cũng may anh tránh kịp.

Nhưng đúng lúc anh đang suy nghĩ.

Phụt!

Lâm Chính há miệng phun ra một ngụm máu tươi rất lớn, sau đó bắt đầu ho dữ dội.

“Quả nhiên là đã trúng độc!”.

Lâm Chính lau máu tươi ở khóe miệng, khàn giọng nói: “Tuy chưa trúng Cửu Cung Đồ Ấn Châm hoàn chỉnh, nhưng chất độc trên mỗi cây châm bạc này cũng đủ để khiến mình chết rồi… Tình hình không lạc quan chút nào”.

Anh nhíu mày suy nghĩ đối sách.

Rời khỏi đây? Ra ngoài xin sự trợ giúp?

E là không thể.

Nếu Đại tôn trưởng biết anh trúng kịch độc quay lại, thì chắc chắn sẽ thấy chết không cứu, chờ anh phát độc mà chết.

Dù sao ông ta cũng bắt anh vào đây để mượn mộ thiên cung này giết anh mà.

Lúc này vẫn phải dựa vào bản thân thôi.

Lâm Chính hít vào một hơi, đầu óc có chút tỉnh táo.

Anh rút châm bạc mang theo bên người ra, bày xuống đất, sau đó lại quan sát những chiếc châm độc cắm trên người mình, rồi thuận theo những chiếc châm độc kia, tiếp tục cắm châm vào.

Trong chớp mắt, cả người Lâm Chính lại có thêm mấy nghìn chiếc châm bạc, chi chít như một con nhím, nhìn rất đáng sợ…

Phù!

Cuối cùng, sau những cây châm bạc hạ xuống, Lâm Chính thở phào một hơi, ngồi tê liệt dưới đất.

“Cuối cùng cũng đã giải được độc!”.

Mặc dù trên người trúng hơn nghìn cây châm bạc, nhưng vì Lâm Chính tránh kịp thời, Cửu Cung Đồ Ấn không được hoàn chỉnh.

Vì vậy, Lâm Chính tiếp tục châm cứu dựa theo Cửu Cung Đồ Ấn không hoàn chỉnh đó, thay đổi nó thành một châm trận tăng cường thể lực, thông kinh hoạt lạc, dung hòa hóa giải độc lực, cuối cùng được cứu.

Nhưng giải độc cần một quá trình, do đó trong thời gian này, Lâm Chính không thể rút những cây châm bạc đó ra.

Số châm độc đó kết hợp với châm bạc của bản thân anh giúp xác th1t anh mạnh mẽ. Nếu kết hợp với cơ thể võ thần, e rằng lúc này Lâm Chính có nhảy xuống nham thạch cũng bình an vô sự, xác th1t rất mạnh mẽ.

Do đó, Lâm Chính cũng không đợi độc tố được loại bỏ đã tiến thẳng về phía trước.

Bước thứ ba không kích hoạt cơ quan gì.
 
Chương 4181


Chương 4181

Lâm Chính đâu đám lơ là, thận trọng bước bước thứ tư, vẫn không có cơ quan nào kích hoạt.

Lâm Chính nhíu mày, tiếp tục cẩn thận tiến về phía trước.

Ầm!

Khi đi tới bước thứ bảy, cả hành lang đột nhiên rung chuyển.

Ngay sau đó, con đường thông tới bậc thềm bị một cửa sắt ập xuống chặn lại.

Trong thời gian ngắn, hành lang trở thành một không gian hoàn toàn kín.

“Hỏng bét!”.

Lâm Chính biến sắc, vội vàng chạy tới tông mạnh vào cửa sắt.

Nhưng dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể phá vỡ cửa sắt.

“Chắc chắn cánh cửa sắt này chế tạo từ vật liệu đặc biệt, muốn phá được nó không phải chuyện dễ dàng!”.

Vẻ mặt Lâm Chính lạnh đi, trở nên cảnh giác.

Vì sao cơ quan lại nhốt anh ở đây?

Chốc lát sau, Lâm Chính đã hiểu ra.

Ục ục ục…

Trong vách tường hai bên vang lên những âm thanh kỳ quái, sau đó trên vách tường nứt ra nhiều khe hở.

Xì! Xì! Xì! Xì…

Vô số tiếng động giống như rắn độc thè lưỡi vang lên, sau đó thì thấy vô số phấn độc tràn ra từ khe hở trên vách tường, chớp mắt đã lấp đầy toàn bộ hành lang.

Lâm Chính bị nhấn chìm trong phấn độc.

Độc lực đáng sợ chứa trong phấn độc thẩm thấu vào da thịt Lâm Chính, tấn công lục phủ ngũ tạng của anh.

Phụt!”.

Lâm Chính liên tục nhổ ra ba ngụm máu, xương thịt toàn thân bắt đầu mục nát, thất khiếu chảy máu, gương mặt dữ tợn khủng khiếp tột cùng.

“Chất độc thật đáng sợ! Độc này không những có công hiệu phá nát lục phủ ngũ tạng mà còn ăn mòn, xuyên thấu, chia tách. Nếu chức năng các bộ phận trong cơ thể kém thì đã bị độc lực hòa tan thành máu từ lâu”.

Tim Lâm Chính đập thình thịch, da đầu tê rần.

Nếu không phải có cơ thể võ thần và mấy châm vừa rồi tăng cường cho cơ thể thì Lâm Chính đã chết từ lâu.

Nhưng dù là vậy, dưới sự tấn công không ngừng của độc lực đáng sợ, Lâm Chính cũng không chống đỡ được quá lâu.

Cần phải mau chóng rời khỏi đây!

Nơi này hoàn toàn bị đóng kín, cửa sắt không tông mở được, trong thời gian ngắn sao có thể rời khỏi đây?

Làm thế nào mới được?

Lâm Chính kìm nén đau đớn thấu tim bởi độc lực, ánh mắt đanh thép, đã hạ quyết tâm.

Chuyện đến nước này, chỉ có thể chuyển đổi phấn độc, nếu không mình sẽ chết chắc.

Lâm Chính lập tức lấy chai lọ mang theo trên người ra.

May là phấn độc không có tính ăn mòn với những thứ này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom