Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3662


Chương 3662

Hai mắt Lâm Chính sáng rực. Anh nhìn chăm chăm cây thuốc. Anh cũng đọc rất nhiều tài liệu liên quan tới Huyết Linh Chi. Nếu là Huyết Linh Chi thông thường thì không thể nào to cỡ này được. Hơn nữa rễ và bề mặt của nó cũng sẽ không xuất hiện được nhiều đường hoa văn như thế. Cây Huyết Linh Chi này có phần khác biệt với những gì Huyết Linh Chi được mô tả.

Nhất là thứ mùi mà nó phát ra. Dù đứng ở xa thì Lâm Chính vẫn có thể ngửi rõ được mùi của nó.

Thật đặc biệt! Dường như nó có tác dụng đặc biệt đối với tinh thần và linh hồn.

“Đó chính là Huyết Linh Chi! Sao không thấy người đâu cả?”, Ngũ trưởng lão tỏ ra nghi ngờ.

“Khá kỳ lạ. Ngũ trưởng lão, chúng ta nên cẩn thận. Phải rồi. Không phải ông nói là Khổng Thích Thiên, Joel cũng có mặt sao? Sao không thấy bóng dáng họ đâu vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi cũng không biết”.

Ngũ trưởng lão lắc đầu, nhìn xung quanh: “Thần y Lâm, cậu là y võ giỏi nhất hiện nay. Lấy một cây Huyết Linh Chi chắc chắn không thành vấn đề với cậu. Mong cậu nhanh lấy nó, rồi đưa về Huyết Ma Tông. Tôi ra sau miếu xem thế nào, tìm những người khác xem sao” .

“Tôi đi cùng ông”, Lâm Chính chần chờ rồi nói.

“Không được. Thần y Lâm, Huyết Linh Chi đang ở đây. Nếu không lấy nó, nhỡ bị đám người kia cướp mất thì phải làm sao? Cậu mau mang nó đi đi”, Ngũ trưởng lão nghiêm túc nói.

Lâm Chính gật đầu: “Vậy được. Tôi đi lấy Huyết Linh Chi. Có điều thứ này quan trọng mà lại không có ai canh chừng thì đúng là kỳ lạ. Tôi e rằng có bẫy. Ngũ trưởng lão, ông vào trong miếu kiểm tra xem. Nếu như không có gì bất thường thì tôi sẽ đi lấy Huyết Linh Chi, thế nào?”

“Cứ để tôi lo”, Ngũ trưởng lão hào sảng đáp lại rồi đi về hướng miếu Lôi Công.

Lâm Chính đứng im quan sát xung quanh để xem có mai phục không. Thế nhưng tìm một vòng cũng không thấy gì.

Lẽ nào không có ai thật sao? Anh lại nhìn về phía Ngũ trưởng lão. Thì thấy ông ta vừa đi vào đã lại chạy ra. Ông ta ra dấu không có người.

Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu. Anh đi về phía Huyết Linh Chi…

Lâm Chính chạm đầu ngón tay vào cây thuốc. Động tác của anh rất thuần thục. Hai cánh tay nhẹ nhàng lướt xuống rễ của cây linh chi, gạt từng chút đất ra. Rễ cây đã lộ lên trên mặt đất. Chưa tới 30 giây thì cây Huyết Linh Chi đã được Lâm Chính nhổ lên.

Một chiếc khăn mùi xoa trắng xuất hiện trong tay Lâm Chính. Anh đặt Huyết Hoàng Linh Chi vào, đậy lại và cất đi.

Đúng lúc này…Vụt vụt…Tầm 7 bóng hình từ trong miếu lao ra, bao vây Lâm Chính.

Tất cả bọn họ đều phát ra khí tức vô cùng đáng sợ. Họ nhìn anh chăm chăm.Lâm Chính không có đường thoát.

Rõ ràng là họ đã có sự chuẩn bị từ trước.

“Xem ra mọi chuyện đúng như những gì tôi suy luận”, Lâm Chính không hề tỏ ra sợ hãi, anh chỉ điềm đạm nhìn bảy người này: “Chắc các người đã nhận được tin, nói rằng có người ở Huyết Ma Tông biết cách nhổ Huyết Linh Chi nên tới đây định lên kế hoạch ôm cây đợi thỏ đúng không? Các người không biết cách nhổ nó nên để tôi nhổ xong thì ra tay cướp đi chứ gì?”

“Cậu nói vậy là có ý gì? Lẽ nào đây không phải là kế hoạch của cậu và Huyết Ma Tông sao?”, một người đàn ông tết tóc nói.

“Thực tế chúng ta đều bị Huyết Ma Tông lợi dụng mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu.

“Lợi dụng?”

“Tôi và Ngũ trưởng lão của Huyết Ma Tông cùng tới đây. Ông ta lừa tôi, nói rằng bên trong miếu Lôi Công không hề có mai phục, để dụ tôi đi lấy Huyết Linh Chi, thiết kế để tôi và các người đấu nhau. Khi hai bên đều bị tổn thất thì Huyết Ma Tông sẽ làm ngư ông đắc lợi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
 
Chương 3663


Chương 3663

Lúc đám người này từ trong miếu lao ra là Lâm Chính đã biết mình bị trúng kế rồi. Ngũ trưởng lão lừa anh, bên trong miếu rõ ràng có mai phục. Và những người này có thể mai phục ở đây cũng là do Ngũ trưởng lão thầm phát thông tin cho họ, nói rằng có người sẽ tới trộm Huyết Linh Chi để họ gài sẵn người ở đây.

Lâm Chính tin rằng, xung quanh đây chắc chắn là có đội quân tinh nhuệ của Huyết Ma Tông đang bao vây.

Hôm nay, Huyết Ma Tông dự định giải quyết cho xong mọi chuyện. Nhưng Lâm Chính không hiểu tại sao Huyết Ma Tông lại chọn anh. Rõ ràng là Joel, Khổng Thích Thiên phù hợp với những chuyện này hơn…

“Bớt nói nhảm lại, tóm lại là giao Huyết Linh Chi ra đây”, người đàn ông gầm lên. Ông ta rút đao ra, bổ về phía Lâm Chính.

“Khốn khiếp!”, Lâm Chính tức giận, lập tức cầm kiếm Vũ Tôn chém lại. Hai bên va cạm. Lâm Chính ghim châm vào người, kích hoạt Lạc Linh Huyết và Tiên Thiên Cương Khu. Một người một kiếm cứ thế xuyên vào giữa đám đông.

Thực lực của bảy người kia cũng vô cùng khủng hiếp. Mặc dù bọn họ sử dụng những binh khí khác nhau nhưng khi chiến đấu thì cả bảy người giống như một, họ lấy người cầm đao làm trung tâm. Người này mà tấn công theo hướng nào thì họ cũng tấn công theo hướng đó. Hay người này phòng ngự theo hướng nào thì sáu người kia cũng phòng ngự theo.

Tất cả đều vô cùng đồng đều và ăn ý. Hai bên đánh nhau không phân thắng bại. Ngũ trưởng lão núp trong miếu Lôi Công thầm mỉm cười.

“Ngũ trưởng lão, làm vậy không thành vấn đề thật sao?”, người bên cạnh nói. Người này không phải ai khác mà chính là Cầm thái tử mới tới Huyết Nam Tông.

“Cầm thái tử yên tâm. Thực lực tối qua thần y Lâm thể hiện chắc mọi người cũng thấy rồi. Cậu ta vô cùng lợi hại. Dù không giết được mấy người này thì cũng khiến họ bị tiêu hao sức lực. Tới khi đó dù bên nào thắng bên nào thua thì cũng đều kiệt sức cả rồi. Chúng ta làm ngư ông đắc lợi chẳng phải quá tốt sao?”, Ngũ trưởng lão vuốt râu cười.

“Mong là kế hoạch của ông thuận lợi. Có điều tôi cảm thấy thần y Lâm không hề đơn giản như chúng ta nghĩ đâu”, Cầm thái tử thản nhiên nói.

“Huyết Ma Tông cũng không đơn giản như Cầm thái tử nghĩ đâu”, Ngũ trưởng lão nheo mắt, nụ cười ánh lên vẻ tà ma.

Rầm!

Bùm!

Bùm!

Những âm thanh nặng nề vọng lại liên tục. Lâm Chính và bảy người này va chạm tới mức khiến mặt đất rung chuyển. Cứ thế hai tiếng trôi qua, hai bên đều bị thương không ít.

Lâm Chính toàn thân đẫm máu, vùng ngực chi chít vết thương. Bảy người này cũng bị thương tới mức khốn đốn. Trong đó có một người bị Lâm Chính ghim trúng châm bạc nên ngã ra đất, bất động.

Sáu người còn lại vẫn cố gắng cầm cự, nhưng chỉ còn ba người là chiến đấu được. Thấy vậy, đám người Ngũ trưởng lão giật mình.

“Đây chính là thực lực của thần y Lâm sao?”, Ngũ trưởng lão kinh ngạc.

“Giết!”, lúc này, những người còn lại gào lên, lao về phía Lâm Chính.

Lâm Chính cũng gào lớn. Lại thêm nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua.

Bùm!!!Cảm tưởng như có bom nổ . Sau đó người cuối cùng của nhóm người kia đã bị Lâm Chính chém hạ.

Nhất cử nhất động của họ đều được người của Huyết Ma Tông nhìn thấy rõ ràng. Ai cũng trố tròn mắt. Bảy người, đã bị thần y Lâm xử lý gọn gàng như vậy sao?
 
Chương 3664


Chương 3664

Đúng là không thể chấp nhận được. Thực lực của thần y Lâm sao lại mạnh vậy chứ?

Tất cả đều cảm thấy khó hiểu. Thế nhưng bọn họ cũng không có thời gian nghĩ nhiều…

Phụt…Thần y Lâm đột nhiên nôn ra máu. Cơ thể anh loạng choạng, anh ngã xuống đất. Bất động.

Ngũ trưởng lão vội hét lên: “Đi xem sao!”

Một đệ tử của Huyết Ma Tông vội vàng đi tới bên cạnh kiểm tra, sau đó người này ngẩng đầu: “Trưởng lão, thần y Lâm…chết rồi”.

“Cái gì?”

Tất cả bàng hoàng…

Thần y Lâm chết như vậy sao? Không ai dám tin!

Đó là người đã tiêu diệt thôn Dược Vương đấy.Là người khiến những kẻ mạnh trên thế giới đều phải sợ hãi. Mấy kẻ này đâu có thể g iết chết anh dễ dàng như vậy được.

Ngũ trưởng lão không tin. Khổng Thích Thiên cũng không tin. Nam Cầm, Viên Thâm, thậm chí Cầm thái tử cũng không tin.

“Đi kiểm tra cho tôi xem có nhầm không”, Ngũ trưởng lão lên tiếng.

Người đệ tử vội vàng đi kiểm tra: “Ngũ trưởng lão, không nhầm đâu. Tắt thở rồi ạ”.

“Thật sao?”, Ngũ trưởng lão nhìn với vẻ bất ngờ.

Thế nhưng Cầm thái tử lên tiếng: “Thần y Lâm, đừng đùa mọi người nữa. Ai chẳng biết cậu là thần y danh tiếng lẫy lừng. Nếu cậu giả chết thì tất cả đều có thể nhận ra đấy. Mau dậy đi, những vết thương kia không thể nào lấy mạng của cậu được đậu”.

Nói xong, Cầm thái tử mỉm cười bước tới.

Thế nhưng…Lâm Chính vẫn bất động. Anh chẳng khác gì một xác chết. Đám đông nhìn anh chăm chăm.

Đúng là Cầm thái tử nói có lý. Lâm Chính là thần y tuyệt đỉnh vô song. Nếu như anh muốn giả chết thì sẽ giống y một cái xác thật. Các phương pháp kiểm tra thông thường chắc chắn không có tác dụng với anh.

Mọi người đều biết Cầm thái tử đang thăm dò Lâm Chính. Thế nhưng làm vậy thật sự có tác dụng sao?

Cầm thái tử bước tới trước mặt Lâm Chính, đồng thời động chân vào cánh tay anh.

“Được rồi thần y Lâm, mau dậy đi”, Cầm thái tử mỉm cười.

Thế nhưng…Lâm Chính vẫn bất động. Rất nhiều người nín thở, sợ lúc này Lâm Chính sẽ đột nhiên bật dậy.

Đúng lúc này…Cầm thái tử đột nhiên rút kiếm đâm về phía ngực của Lâm Chính.

Phụp! Lâm Chính bị đâm xuyên ngực. Ngay sau đó Cầm thái tử rút kiếm ra. Máu tươi phun ra như mưa. Thi thể của Lâm Chính vẫn bất động.

Nhìn tới đây thì tất cả đều trố tròn mắt, há hốc miệng. Lần này thì chắc chắn là chết thật rồi. Tim bị đâm thế kia, đổi là ai thì cũng không sống được.

“Chết rồi! Chết rồi! Ha ha, chú ơi chết rồi”, Viên Thâm bật cười.

“Sao lại như vậy? Thần y Lâm chết ở trong Huyết Ma Tông như vậy sao?”, Ngũ trưởng lão khó mà chấp nhận được.

Dù sao thì điều này cũng quá đột ngột. Nam Cầm run rẩy, lẳng lặng lắc đầu. Cô ta cũng cảm thấy quá bất ngờ. Thế nhưng cô ta thấy người mà ương ngạnh như anh thì sớm muộn gì cũng chết thôi vì anh không biết tiến biết lùi. Cứng quá thì thiệt thòi.

Cầm thái tử đưa tay ra lấy Huyết Hoàng Linh Chi trong ngực Lâm Chính.

“Tốt quá rồi”, Viên Thâm vui mừng, vội vàng chạy về phía Nam Cầm.

“Sư phụ, có được thứ này chúng ta có thể giao dịch được với Huyết Ma Tông rồi”.

Nam Cầm bật cười, đi về phía Ngũ trưởng lão: “Ngũ trưởng lão, đá Huyền Cương của chúng tôi đâu? Mau giao ra cho chúng tôi đi!”
 
Chương 3665


Chương 3665

“Đá Huyền Cương ở đây!”, Ngũ trưỡng lão vội vàng lấy thứ mà Nam Cầm cần ra.

Thế nhưng đúng lúc ông ta đang tới gần thì Cầm thái tử đột nhiên hét lớn: “Đứng lại” .

Ngũ trưởng lão giật mình, nhìn ông ta: “Sao thế?”

“Chúng tôi không cần đá Huyền Cương nữa. Chúng tôi muốn cây Huyết Linh Chi này”, Cầm thái tử nhìn thứ trong tay mình và điềm đạm nói.

“Cái gì?”

Ngũ trưởng lão tái mặt: “Cầm thái tử, như vậy là không được. Chúng ta đã nói rồi mà. Các người lấy Huyết Linh Chi cho Huyết Ma Tông, còn chúng tôi thì giao đá Huyền Cương cho các ông. Sao giờ lại trở mặt vậy?”

“Đó là giao ước giữa ông và đệ tử của tôi, chứ có phải tôi đâu. Giờ người lấy được linh chi là tôi, không phải đệ tử của tôi thì sao ông lại nói tôi nuốt lời?”, Cầm thái tử nói bằng vẻ vô cảm.

“Ông…”, Ngũ trưởng lão lập tức á khẩu.

“Được rồi, Nam Cầm, Viên Thâm, chúng ta đi”, Cầm thái tử thản nhiên lên tiếng rồi định rời đi.

Đúng lúc này…

Vụt vụt…Một lượng lớn bóng hình từ bốn phương tám hướng xuất hiện, vậy chặt miếu Lôi Công. Nhìn là biết đều là người của Huyết Ma Tông.

Các trưởng lão khác cũng có mặt, thậm chí cả Huyết Ma Vệ – đội quân tinh nhuệ của Huyết Ma Tông cũng không thiếu.

Tất cả bọn họ đều cầm đao phát ra màu đỏ máu. Không gian hừng hừng sát khí.

“Hả?”, Cầm thái tử khựng bước.

Chỉ thấy đại trưởng lão cầm một cây gậy đi tới. Khuôn mặt ầm sầm nhìn chăm chăm Cầm thái tử: “Lấy đồ của Huyết Ma Tông rồi định bỏ đi như vậy à? Cầm thái tử có phải là ông khinh thường Huyết Ma Tông chúng tôi quá không đấy”

“Đại trưởng lão, đã lâu không gặp”, Cầm thái tử ung dung trả lời.

“Bỏ đồ lại, rồi các người rời đi”.

“Nếu không bỏ thì sao?”

“Vậy thì sợ rằng các người sẽ phải chết thôi”, Đại trưởng lão phất tay.

Vụt.

Đám đông lập tức lao lên ép mấy người Cầm thái tử. Nam Cầm và Viên Thâm đều cảm nhận được áp lực cực lớn.

“Chú ơi, chú đang làm gì vậy? Chỉ là một cây Huyết Linh Chi thôi mà. Tới cả Huyết Nhân Sâm mà chú còn cho thần y Lâm được thì tại sao lại không chịu giao thứ này cho Huyết Ma Tông ạ? Hà tất phải để mọi chuyện tới nước này”, Viên Thâm lên tiếng.

“Thằng ngốc này, cậu tưởng đây là Huyết Linh Chi thông thường đấy à?”, Cầm thái tử hừ gọng: “Đây là Huyết Hoàng Linh Chi đấy?”

“Huyết Hoàng Linh Chi sao?”, đám đông thất kinh.

“Bảy người nằm dưới đất kia đều có thân thủ bất phàm, thực lực mạnh vô đối. Thậm chí họ còn sở hữu khả năng giế t chết cả thần y Lâm, đủ để chứng minh họ không hề đơn giản. Thế nhưng kinh khủng như thế vượt hàng dặm xa xôi tới đây chẳng lẽ chỉ để cướp một cây linh chi bình thường sao?”, Cầm thái tử nói tiếp.

Lúc này đám đông mới hiểu ra.

“Vậy thì Huyết Ma Tông coi chúng ta là công cụ thôi à?”,Joel bừng tỉnh.

“Chứ còn sao nữa? Những người mà Huyết Ma Tông mời tới cũng là những cao thủ tuyệt thế. Tuy nhiên vì họ còn trẻ, kinh nghiệm không nhiều nên không thể tính toán như đám trưởng lão được. Huyết Ma Tông hi vọng các người với bảy người kia sẽ sống chết một phen. Khi mà hai bên đều bị thương thì họ sẽ làm ngư ông đắc lợi. Nếu tôi đoán không nhầm thì sau khi hai bên đã kiệt sức, người của Huyết Ma Tông sẽ ra tay gi ết chết hết các người”, Cầm thái tử nói tiếp.
 
Chương 3666


Chương 3666

Dứt lời, Khổng Thích Thiên tái mặt.

“Ngũ trưởng lão, có đúng như vậy không?”, Khổng Thích Thiên tức giận hỏi.

“Mọi người nghe tôi giải thích”, Ngũ trưởng lão còn định nói gì đó.

Thế nhưng Đại trưởng lão đã đáp lại luôn: “Đúng vậy, Cầm thái tử nói đúng”.

Dứt lời, đến lượt Ngũ trưởng lão và Huyết Kiêu bàng hoàng.

“Đại trưởng lão…”

“Không cần giấu diếm nữa. Cứ thẳng thắn cho rồi”, đại trưởng lão nói tiếp: “Đây đúng là Huyết Hoàng Linh Chi trong truyền thuyết. Có khả năng trên đời này chỉ có một cây duy nhất. Mức độ quý hiếm của nó đã vượt qua tất cả những thứ khác rồi, vì vậy ý của tông chủ chúng tôi là bằng mọi giá phải lấy nó lại. Các người đã phát hiện ra điều này thì chúng tôi cũng nói thẳng. Nếu trước đó ngoan ngoãn giao cho chúng tôi thì may ra còn sống sót. Giờ các người đã biết quá nhiều về thứ này rồi thì không ai có thể sống sót rời khỏi đây đâu”.

“Chưa chắc”, Cầm thái tử lắc đầu.

“Hừ, vậy thì tôi muốn xem xem Cầm thái tử lợi hại tới mức nào nào”.

Đại trưởng lão hô lớn: “Giết cho tôi”.

“Giết!”, người của Huyết Ma Tông đồng loạt lao lên.

Hiện trường đột nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn.

Cầm thái tử tung cây đàn lên, Viên Thâm và Nam Cầm lập tức giữ lấy. Năm ngón tay ông ta bắt đầu lướt nhẹ trên dây đàn.

Tưng! Tưng! Tưng…

Âm thanh trong trẻo vang lên bốn phía. Đám đệ tử của Huyết Ma Tông đang lao lên bỗng dứng như tông phải thứ gì đó, bị bắn bật ra và đập mạnh xuống đất. Bọn họ không thể nào tiếp cận được Cầm thái tử.

“Tiếng đàn của ông ta đang tấn công. Mọi người đừng sợ. Âm thanh này không giế t chết được các người đâu”, Đại trưởng lão hô lên, lập tức lao về phía Cầm thái tử.

“Huyết Ma Vệ, lao lên”, Nhị trưởng lão cũng hét lớn, đồng thời lao tới.

Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão, Huyết Kiêu, Huyết Phách, Huyết Ưng đều đồng loạt tấn công.

Một nơi nhiều cao thủ như Huyết Ma Tông thì đám người Khổng Thích Thiên, Joel sao có thể chống lại được.

Bọn họ nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, ai ai cũng trầy da tróc vẩy.

“Không được rồi chú ơi, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của bọn họ. Còn tiếp tục như này thì chúng ta sẽ chết mất”, Viên Thâm cuống cả lên.

“Đồ nhát chết này!”

Cầm thái tử hừ giọng: “Chẳng có bản lĩnh gì. Cậu cho rằng tôi không thể đối phó được cái đám làm màu này?”

Nói xong, Cầm thái tử đột nhiên nhảy lên, ông ta dùng một chân kẹp chặt cây đàn, đặt cây kiếm lên trên cây đàn. Sau đó dùng mười ngón tay đánh liên tục.

Âm thanh phát ra vô cùng chói tai, một luồng khí tức phóng ra, đổ ập xuống.

Bùm bùm bùm…Luồng khí tức tấn công vào đám đông và nổ tung. Có không ít đệ tử Huyết Ma Tông nổ ra thành bốn, năm mảnh. Có những người bay bật ra.
 
Chương 3667


Chương 3667

Kể cả là các trưởng lão cũng không đỡ nổi đòn tấn công này, họ đồng loạt lùi về sau: “Đây là Thiên Ma Cầm Sát”.

Nam Cầm hai mắt sáng lên, tỏ ra vô cùng vui mừng. Cô ta quỳ một chân xuống: “Chúc mừng sư tôn đã luyện thành công chiêu thức cuối cùng của Thiên Ma Cầm”.

“Chút võ vẽ thôi mà”, Cầm thái tử từ từ đáp xuống. Khuôn mặt trông vô cùng ung dung. Tất cả những kẻ bao vây ông ta đều trở thành kẻ tàn tật.

“Chết tiệt!”

Đại trưởng lão sầm mặt: “Tiếp tục lao lên cho tôi. Tôi không tin người của chúng ta đông như này lại không chặn được một mình ông ta”.

“Giết!”, thấy Cầm thái tử g iết chết nhiều đồng môn của mình như vậy, những người khác đều tỏ ra căm hận và đồng loạt lao lên.

“Hừ!”, Cầm thái tử cũng không bao giờ tỏ ra yếu thế.

Mặc dù Thiên Ma Cầm Sát của ông ta ghê người nhưng không thể tấn công liên tục. Sau khi giết được vài chục người đệ tử thì Cầm thái tử bắt đầu th ở dốc.

“Ha ha, Cầm thái tử. Mặc dù thần công của ông bất phàm nhưng dù sao ông cũng chỉ là một con người. Không thể nào mà một mình chiến đấu được với nhiều người như thế kia”, Đại trưởng lão bật cười, lao lên.

Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão cùng liên thủ tấn công Cầm thái tử. Dù ông ta có là cao thủ thì hai nắm đấm cũng không thể nào chống lại được bốn nắm đấm. Thế là ông ta đã bị đấm trúng ngực, nôn ra máu.

“Chó chết. Tôi sẽ giế t chết ông”, Cầm thái tử cũng gầm lên và chém kiếm xuống.

Phụt! Nhị trưởng lão bị chém vào bụng, ruột gần như lòi ra, ông ta khụy xuống đất.

Hai bên chém giết vô cùng thê thảm. Nam Cầm, Viên Thâm, Joel, Khổng Thích Thiên cũng bị thương không hề nhẹ. Mấy người họ tập trung lại, chật vật chống đỡ.

Phía bên Huyết Ma Tông cũng bị tổn thất nặng nề. Mặc dù bọn họ có ưu thế về số lượng nhưng đối phương là những cao thủ hàng đầu nên đương nhiên cũng rất thê thảm.

Đánh nhau tầm 30 phút.

Rầm! Joel cũng không đỡ được nữa. Anh ta ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển. Mặt đất đẫm máu.

Khổng Thích Thiên siết thanh kiếm trong tay, dựa người vào tảng đá. Nam Cầm bặm môi chiến đấu tiếp. Còn Viên Thâm thì đã trốn sau lưng Cầm thái tử từ lâu.

Có vẻ như vết thương của Cầm thái tử có phần nghiêm trọng. Vì dù sao ông ta cũng là đối tượng chính của Huyết Ma Tông.

Mười đầu ngón tay của ông ta trầy trật, máu chảy ra, tóc tai bù rù. Vùng ngực ông ta bị tới sáu, bảy vết kiếm chém, máu nhuốm đỏ cả áo.

Thế nhưng dù vậy thì ông ta vẫn cầm kiếm, cầm đàn, không hề nhượng bộ. Ông ta thảm hại thì người của Huyết Ma Tông càng thê thảm hơn.

Nhị trưởng lão cũng bị mất máu rất nhiều. Đại trưởng lão thì bị chém đứt một cánh tay. Những trưởng lão khác cũng bị thương thế khác nhau. Huyết Kiêu, Huyết Ưng cũng vô cùng thê thảm. Tất cả lẳng lặng dừng lại.

Thế nhưng không ai ngờ cuộc tàn sát vẫn chưa kết thúc…

Bọn họ thở hổn hển, nhìn chằm chằm người kia.

Ánh mắt mỗi người đều toát ra vẻ hung ác và nham hiểm.

Không ai không muốn dồn người kia vào chỗ chết.
 
Chương 3668


Chương 3668

“Cầm thái tử, ông xem vốn dĩ mọi người có thể kết thúc chuyện này một cách nhẹ nhàng, các ông cũng có thể giữ thể diện rời khỏi Huyết Ma Tông. Nhưng vì tham niệm nhất thời của ông mà khiến sự việc phát triển đến mức này, sao ông phải như vậy?”, Đại trưởng lão lạnh lùng nói.

“Đừng nói lời vô ích, Hoàng Huyết Linh Chi ở đây, muốn thì qua đây lấy, không muốn đánh thì cút đi! Nếu không, tôi không ngại lãng phí chút sức lực giết sạch các người đâu!”, Cầm thái tử nói, nhưng vừa nói xong miệng lại tràn máu, sau đó thở hổn hển, dường như đã thành nỏ mạnh hết đà.

“Cơ hội hiếm có! Lên, giết ông ta cho tôi!”, Đại trưởng lão mừng rỡ, ra lệnh người của Huyết Ma Tông.

Hai đệ tử của Huyết Ma Tông lập tức xông lên.

Keng!

Nhưng bọn họ vừa mới đến gần, Cầm thái tử vung kiếm quét ngang.

Phụt!

Hai đầu người trông rất rùng rợn xoay một vòng trên không trung, sau đó rơi xuống đất.

“Hả?”.

Các đệ tử còn lại sợ đến mức mặt trắng bệch.

“Còn ai không sợ chết thì qua đây!”, Cầm thái tử quát lớn.

“Khốn nạn!”.

Đại trưởng lão tức giận, lập tức quát lên: “Tiếp tục xông lên cho tôi! Tôi không tin ông ta còn bao nhiêu sức lực, còn có thể chém bao nhiêu cái đầu!”.

Nhưng lần này không ai đứng ra.

“Hả?”, Đại trưởng lão sững người, quay đầu nhìn đệ tử Huyết Ma Tông ở bên cạnh, phẫn nộ quát: “Các người làm gì vậy? Không nghe tôi nói sao? Lên đi! Xông lên hết cho tôi! Giết ông ta! Nghe rõ chưa?”.

“Trưởng lão, chúng… chúng tôi không phải đối thủ!”.

“Qua đó chỉ có chịu chết!”.

“Đúng vậy trưởng lão, chúng tôi… chúng tôi không muốn chết”.

“Chúng tôi không dám đi…”.

Các đệ tử run rẩy, ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi.

“Các người… Khốn kiếp! Đám phản bội các người! Tôi nhất định phải trị tội các người! Nhất định phải trừng phạt các người!”, Đại trưởng lão phẫn nộ gào lên.

Các đệ tử sợ đến mức co cụm lại.

“Ha ha, đồ chó! Người của ông đều không dám lên, vậy ông có dám lên không? Đừng để bọn họ đưa đầu vào chỗ chết nữa, ông qua đây đi!”, Cầm thái tử cười khẩy, nói.

Đại trưởng lão biến sắc, nhưng lại không xung động.

Bởi vì lúc này ông ta đã bị thương, nếu cứ xông lên chắc chắn sẽ chịu thiệt.

“Tam trưởng lão, ông hãy xông lên giết ông ta!”, Đại trưởng lão quát lên.

Tam tưởng lão do dự một lúc, khẽ đáp: “Được thôi…”.

Nói xong, ông ta bước từng bước về phía Cầm thái tử.

“Viên Thâm, con chó này dùng ông ta để tiêu hao sức lực của tôi, chặn ông ta lại cho tôi!”, Cầm thái tử quát lên.

“Chú…”.

“Cậu không ra tay, mọi người đều phải chết ở đây!”, Cầm thái tử quát lên.

Mặc dù Viên Thâm rất sợ nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ý của Cầm thái tử. Hắn chỉ đành run rẩy tiến lên, cắn răng lao vào chém giết với Tam trưởng lão.

“Tứ trưởng lão!”, Đại trưởng lão lại hét lên.
 
Chương 3669


Chương 3669

“Vâng!”, Tứ trưởng lão đứng ra.

“Nam Cầm!”, Cầm thái tử cũng hét lên.

“Tuân lệnh sư tôn!”, Nam Cầm nghiến răng đi tới.

“Ngũ trưởng lão!”.

“Khổng Thích Thiên!”.



Hai bên lần lượt gọi trợ thủ.

Nhưng những trợ thủ này có thể đánh được bao lâu? Chỉ là tăng thêm một tầng thương thế mà thôi.

Không lâu sau, bọn họ lại ngã xuống, ai nấy đều bị thương nghiêm trọng, thở hổn hển, có người e rằng không còn sống được bao lâu nữa.

Tình hình dường như lại đứng tại chỗ.

Cầm thái tử và Đại trưởng lão nhìn nhau.

“Xem ra đến lượt chúng ta rồi!”, Đại trưởng lão nghiêm túc nói.

“Đáng lẽ ông nên ra tay từ sớm, tôi sẽ lấy cái mạng chó của ông!”.

Cầm thái tử lên tiếng, sau đó bước chân ra, đi về phía Đại trưởng lão.

“Để xem ai là người cười đến cuối cùng!”.

Đại trưởng lão cũng không chịu yếu thế, gian nan di chuyển, bước tới phía trước.

Đệ tử Huyết Ma Tông ở phía sau đồng loạt ngước mắt nhìn.

Đám người Nam Cầm, Khổng Thích Thiên, Tam trưởng lão, Huyết Kiêu cũng ngước mắt nhìn lên.

Bây giờ sẽ là thời khắc phân định ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng.

Chỉ cần Cầm thái tử hoặc Đại trưởng lão có một người tử vong, đồng nghĩa trận chiến này sẽ kết thúc, thắng thua được phân định…

Đúng lúc đó, cảnh tượng khiến mọi người ngạc nhiên đã xuất hiện.

Bảy thi thể ban đầu ở dưới đất đột nhiên chậm rãi đứng dậy.

“Cái gì?”.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Cầm thái tử vội vàng dừng bước, ngạc nhiên nhìn bảy người đó.

“Các người không phải đã chết rồi sao?”, Đại trưởng lão cũng kinh ngạc, run rẩy hét lên.

“Tôi lại cho bọn họ sống lại rồi!”.

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai mọi người.

Sau đó, cảnh tượng kinh hãi đập vào mắt mọi người.

Thi thể đã bị Cầm thái tử đâm xuyên tim lại dần dần đứng dậy.

Đó là thần y Lâm!

“Anh… sao còn chưa chết?”, Nam Cầm lập tức la lên thất thanh.

Nhiều người lập tức thét lên chói tai.

Người cảm thấy khó tin nhất là Cầm thái tử.

Ông ta mở to mắt, khó tin nhìn Lâm Chính.

Kiếm của ông ta đã xuyên thấu tim Lâm Chính. Ông ta học võ nhiều năm, cảm quan vô cùng nhạy bén, ông ta có thể khẳng định mình không đâm lệch!
 
Chương 3670


Chương 3670

Nhưng nếu tim bị đâm xuyên, vì sao… người này vẫn có thể sống lại?

Cầm thái tử cảm thấy thế giới quan của mình sắp bị lật đổ.

Người ở hiện trường cũng kinh hãi, run lên bần bật.

“Không hổ danh là thần y Lâm, lại có thể che giấu hơi thở của chúng ta một cách hoàn hảo, giúp đám người này tưởng chúng ta chết rồi! Thật tài giỏi!”.

“Tôi sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua thủ đoạn này. Rõ ràng trên người đầy thương tích, nhưng tôi lại cảm thấy toàn thân không có vấn đề gì, trạng thái rất tốt!”.

“Đây là hiệu quả mà châm bạc của thần y Lâm mang lại?”.

“Thật ảo diệu”.

Bảy người cảm khái không thôi, đồng loạt tán thán.

Bọn họ chú ý đến trên người mình có không ít châm bạc, nhưng những châm bạc đó được châm vô cùng bí mật, không quan sát kỹ thì không phát hiện được.

Hóa ra lúc bắt đầu, Lâm Chính và bảy người này đã phối hợp với nhau.

Bọn họ đều giả vờ chết, mục đích là để những người kia buông lỏng cảnh giác, tự tàn sát lẫn nhau.

Lâm Chính biết mục đích của bọn họ là Huyết Hoàng Linh Chi.

Thế lực ở đây phức tạp đan xen, người như thế nào cũng có, nhưng Huyết Hoàng Linh Chi chỉ có một. Sau chuyện xảy ra tối hôm qua, mọi người đều vô cùng kiêng dè thần y Lâm, đương nhiên Lâm Chính cũng đã phát hiện ra.

Với tình hình này, Lâm Chính tin rằng đám người Huyết Ma Tông và Cầm thái tử sẽ liên thủ với nhau.

Anh cũng tin rằng, nếu anh không chết thì đám người này sẽ không tự tàn sát lẫn nhau, vì vậy nên anh đã giả chết.

Bảy người này cũng không phải kẻ ngốc, khi phát hiện xung quanh có mai phục, bọn họ cũng đồng ý phối hợp với Lâm Chính.

Vì vậy, khi hai phe đã tàn sát nhau đến sức cùng lực kiệt, bọn họ mới đứng dậy.

“Vì sao? Kiếm của tôi… rõ ràng đã đâm xuyên tim cậu, vì sao cậu vẫn có thể đứng dậy?”, Cầm thái tử nghiêm nghị, hạ giọng hỏi.

“Rất đơn giản, tôi dùng thuốc phong tỏa tim, đồng thời dùng dược vật khác thay thế công năng của tim. Trong thời gian ngắn, đừng nói là tim bị xuyên thủng, cho dù có mất thì tôi cũng sẽ không chết”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Không thể nào!”, Cầm thái tử quát lên: “Trên đời này làm gì có dược vật như vậy? Có thể thay thế tim?”.

“Sao lại không? Dược vật đó còn là ông cho tôi”, Lâm Chính nói.

“Tôi cho cậu?”, Cầm thái tử kinh ngạc, lập tức hiểu ra: “Cậu đang nói đến Huyết Nhân Sâm?”.

“Không sai”, Lâm Chính gật đầu.

Cầm thái tử biến sắc.

Ông ta không hiểu y thuật, cũng không hiểu giá trị của Huyết Nhân Sâm, nhưng Lâm Chính hiểu, cũng có thể phát huy được công hiệu lớn nhất của Huyết Nhân Sâm.

Không ngờ tình thế hiện nay lại do Cầm thái tử một tay tạo ra.

“Chết tiệt!”.

Nam Cầm âm thầm mắng chửi.

Cầm thái tử sa sầm mặt, lập tức quay người rút lui.
 
Chương 3671


Chương 3671

Nhưng lúc này ông ta thương tích đầy mình, sao có thể là đối thủ của Lâm Chính?

Lâm Chính bước tới một bước, cướp lấy Huyết Hoàng Linh Chi.

Cầm thái tử vẫn muốn phản kháng, nhưng lại không phải đối thủ, bị Lâm Chính đánh một chưởng bật ra, Huyết Hoàng Linh Chi rơi trở lại vào tay anh.

Phụt!

Cầm thái tử nôn ra máu, nặng nề ngã xuống đất.

Sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó.

Lâm Chính vung tay, lấy kiếm Vũ Tôn ra, đi về phía đám đông.

“Các người đặt bẫy giết tôi, bây giờ tôi giết hết các người, chắc là không quá đáng đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Đám người Cầm thái tử, Khổng Thích Thiên, Joel không nói được lời nào.

Ngược lại, đám người Huyết Ma Tông lại có lời để nói.

“Thần y Lâm, xin hãy nghe chúng tôi giải thích!”, Huyết Kiêu đứng ra, vội vàng nói.

“Chuyện này cần phải giải thích nữa sao?”.

Lâm Chính nói, định ra tay.

Đúng lúc đó, một bóng người lao tới từ phía sau lưng anh, một quyền phủ xuống, định đánh lén.

Đó là Joel!

Joel biết anh ta và Lâm Chính có thù, nếu không ra tay sớm, anh ta sẽ không có khả năng sống sót trở về!

Cho nên, anh ta phải tấn công trước! Nếu không, chờ đợi anh ta sẽ là sự giày vò vô tận và cái chết.

Nhưng rốt cuộc Joel đã đánh giá cao mình.

Anh ta vừa đến gần, Lâm Chính đã quay người, chém về phía cổ tay Joel.

Xoẹt!

Cổ tay Joel bị cắt đứt.

“A!”.

Anh ta hét lên thảm thiết.

Lâm Chính bóp cổ anh ta, nhấc anh ta lên bằng một tay.

“Cậu định làm gì? Thả tôi ra… Cậu không được giết tôi! Nếu không… Nếu không gia tộc Ám Ảnh của chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”, Joel giãy giụa gào lên.

“Nói vậy là tôi không thể giết anh, nhưng anh lại có thể giết tôi? Joel, đây là lần thứ hai anh dùng sát chiêu với tôi, tôi há lại có thể bỏ qua cho anh được sao?”, Lâm Chính nói, không có cảm xúc gì.

“Khốn nạn! Cậu chết đi cho tôi!”.

Joel biết bây giờ có nói gì Lâm Chính cũng sẽ không buông tay, chỉ đành gào lên, dùng cánh tay còn lại đánh về phía đầu Lâm Chính.

Ầm!

Tay anh ta như đấm vào sắt thép, Lâm Chính không động đậy, ngược lại tay Joel đã tê rần.

“Rốt cuộc cậu là quái vật ở đâu ra?”, Joel mở to mắt.

“Người chết cần gì phải hỏi nhiều?”.

Lâm Chính nói, kiếm trong tay chém về phía trước.

Joel rùng mình, miệng mở lớn, mắt dường như sắp rớt ra khỏi tròng mắt.
 
Chương 3672


Chương 3672

Chốc lát sau, đầu anh ta chậm rãi rơi từ trên cổ xuống, chết thảm ngay lập tức.

“Hả?”.

Nam Cầm sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.

Huyết Kiêu cũng liên tục lùi về sau, vẻ mặt ngạc nhiên.

Thái độ của Lâm Chính đã rất rõ ràng.

Anh không chấp nhận bất cứ sự hòa giải nào, cũng không chịu thua bất cứ sự uy hiếp nào!

Thần y Lâm đã khống chế tình hình!

Tuy nhiên, khi Lâm Chính chuẩn bị tiếp tục tính sổ những người khác, đột nhiên có bảy bóng người bao vây anh.

“Nhóc, cậu muốn tính sổ mấy người này thì cậu cứ từ từ tính, nhưng cậu phải giao Huyết Hoàng Linh Chi cho chúng tôi! Chúng tôi lấy linh chi sẽ đi ngay, nơi này không còn liên quan đén chúng tôi nữa, rõ chưa?”, ông lão để râu dài lên tiếng.

Bảy người đều không nhỏ tuổi, do ông lão đó dẫn đầu.

Trong lúc nói, tay bọn họ đã sờ lên đao.

Chỉ cần Lâm Chính dám nói một chữ không, lưỡi đao của bọn họ sẽ chém lên người Lâm Chính.

Lúc đó, Huyết Nhân Sâm chắc chắn không thể bảo vệ được Lâm Chính, anh sẽ bị chém thành từng mảnh nhỏ.

Lâm Chính nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh.

Đúng lúc này, một giọng nói dõng dạc từ xa vọng lại.

“Đồ vật của Huyết Ma Tông tôi không ai có thể mang đi!”.

Dứt lời, một luồng áp lực cực lớn bỗng lan tới từ phía xa.

Trong nháy mắt, mỗi một người ở đây đều cảm thấy sợ hãi, cảm giác có một sức ép cực lớn.

“Tông chủ!”.

Đại trưởng lão kinh ngạc kêu lên.

Mọi người biến sắc.

Tông chủ Huyết Ma Tông… đến rồi?

Vù!

Một trận gió lớn thổi qua.

Trong gió xen lẫn một mùi máu tanh nồng nặc.

Sau đó, một bóng người màu đỏ máu giống như mũi tên bay tới phía này, dừng ở trước mặt người của Huyết Ma Tông.

Đứng vững.

Ngẩng đầu nhìn lên.

Đó là một người mặc áo bào màu đỏ máu, đằng sau lưng khoác một chiếc áo choàng dài cũng màu đỏ máu.

Người đó da dẻ tái nhợt, đầu trọc lóc không có tóc, thậm chí ngay cả lông mày cũng không có, đôi mắt lại là màu đỏ sẫm. Vóc người hơi gầy, xương gò má nhô cao, dáng vẻ có phần giống với ma cà rồng trên tivi.

“Bái kiến tông chủ!”.

Người của Huyết Ma Tông đồng loạt quỳ xuống, vừa thành khẩn vừa kích động hô lên.
 
Chương 3673


Chương 3673

“Ha ha, không ngờ đường đường là tông chủ Huyết Ma Tông lại biến thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, đúng là nực cười”, Cầm thái tử không hề sợ hãi, lên tiếng giễu cợt.

Ông ta sẽ không lấy lòng bọn họ, bởi vì sau trận chiến với Đại trưởng lão, ông ta biết mình đã đứng về phía đối lập với Huyết Ma Tông.

Hơn nữa, tông chủ đã xuất hiện, bọn họ chắc chắn sẽ không thể sống sót.

“Dáng vẻ của tôi chẳng qua là di chứng khi tu luyện Huyết Ma Chú mà thôi. Vì thực lực, cái giá nhỏ bé thế này có là gì? Đại đạo vô thượng, há lại không bỏ ra thứ gì?”, tông chủ Huyết Ma Tông bình tĩnh nói.

Cầm thái tử nghiêm nghị, không nói gì.

Tông chủ Huyết Ma Tông phất tay

Soạt!

Tất cả người của Huyết Ma Tông lập tức bao vây bọn họ.

Đệ tử Huyết Ma Tông lấy lại dũng khí, không còn sợ đầu sợ đuôi nữa.

Dù sao tông chủ cũng đã đến, bọn họ còn sợ cái gì?

Đám người kia bỗng chốc biến sắc.

“Sư tôn, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây…”, Nam Cầm run giọng nói.

“Phải đấy, chú, chúng ta mau chạy thôi! Nếu không, chúng ta đều phải chết ở nơi này!”, Viên Thâm gần như sắp khóc thành tiếng.

“Chạy? Chạy không thoát nữa rồi…”, Cầm thái tử khàn giọng.

“Vậy… Vậy phải làm sao?”.

Viên Thâm sốt ruột xoay mòng mòng.

Khổng Thích Thiên cũng luống cuống tay chân.

Ngược lại, bảy người kia nhìn chằm chằm tông chủ Huyết Ma Tông, ai nấy đằng đằng sát khí.

Rõ ràng bọn họ sẽ không chịu khuất phục như vậy.

“Huyết Hoàng Linh Chi ở trong tay ai?”, tông chủ Huyết Ma Tông hỏi.

“Bẩm tông chủ, ở trong tay thần y Lâm!”, Đại trưởng lão lập tức nói.

“Thế à?”.

Lúc này tông chủ Huyết Ma Tông quan sát Lâm Chính, lặng lẽ gật đầu, lên tiếng: “Thần y Lâm, tôi luôn rất tán thưởng cậu! Trước kia tôi cũng đã nghe Huyết Kiêu nhắc đến cậu nhiều lần, nói cậu có thiên phú dị bẩm, là nhân tài xuất chúng đương thời, tiền đồ vô hạn. Tôi luôn trân trọng nhân tài, chi bằng thế này, bây giờ cậu quỳ xuống bái tôi làm thầy, nương tựa Huyết Ma Tông, tôi sẽ không giết cậu, cậu thấy thế nào?”.

“Sao các người ai cũng thích nhận tôi làm đồ đệ vậy? Vì sao không phải các người quỳ xuống bái tôi làm thầy?”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Khốn kiếp! Thần y Lâm! Cậu thật to gan! Dám mạo phạm tông chủ!”.

“Tôi thấy cậu muốn chết không toàn thây đây mà!”.

Bọn họ nổi giận, gào lên.

“Tông chủ, kẻ này vô lễ như vậy, cần gì phải nhiều lời với cậu ta? Lấy đầu cậu ta luôn là được!”, Đại trưởng lão chắp tay nói.

“Tôi vốn trọng dụng nhân tài, không nỡ giết cậu ta. Nhưng thằng nhóc này quá kiêu ngạo, tôi cũng không có cách nào”, tông chủ Huyết Ma Tông thở dài, dường như cực kỳ bất lực, đi tới phía trước.

Lâm Chính nghiêm nghị, lập tức sử dụng châm bạc, thôi thúc Hoàn Vũ Thần Công và tiên tiên cương khu, chuẩn bị đại chiến.
 
Chương 3674


Chương 3674

Bảy người kia cũng không nhàn rỗi, ông lão đi đầu quát khẽ: “Giết tông chủ Huyết Ma Tông, sau đó lấy Huyết Hoàng Linh Chi!”.

“Vâng!”.

Ông ta dứt lời, bảy người cùng xông tới chém giết.

Theo bọn họ thấy, muốn diệt Lâm Chính dễ như trở bàn tay, tông chủ Huyết Ma Tông mới là kẻ khó giải quyết nhất.

Nhưng rõ ràng bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của tông chủ Huyết Ma Tông.

“Huyết Bạo!”.

Tông chủ Huyết Ma Tông quát khẽ.

Ầm!

Cơ thể ông ta bùng nổ một làn sương máu, bảy người đến gần ông ta đều bị đánh lùi.

Một trong số họ hai cánh tay máu thịt lẫn lộn, giống như bị sương máu đánh nát, nhìn mà kinh hãi.

“Một đám hữu danh vô thực, dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt tôi?”.

Tông chủ Huyết Ma Tông lạnh lùng nói, xoay người, hóa thành một luồng sáng màu máu đáng sợ bay về phía bảy người nọ.

“Bày trận!”.

Bảy người hét lớn.

Bảy người lập tức xếp theo hình chòm sao Bắc Đẩu, phóng ra khí ý giống như sóng biển, đánh về phía tông chủ Huyết Ma Tông.

“Huyết Minh Thiên!”.

Tông chủ Huyết Ma Tông lại hô lên, sử dụng chiêu thức đáng sợ.

Hai bên ngươi tới ta lui, đánh đến mức không thể tách ra.

Nhưng ai cũng có thể nhìn ra, bảy người này không phải là đối thủ của tông chủ Huyết Ma Tông.

“Đi!”.

Cầm thái tử hoàn hồn, lập tức quát lên, dẫn theo Nam Cầm và Viên Thâm quay đầu chạy.

Lâm Chính cũng không do dự, xông ra bên ngoài đám đông.

Lúc này là thời cơ tốt nhất để rời khỏi đây!

Huyết Hoàng Linh Chi đã tới tay, không cần thiết phải chơi cùng bọn họ nữa.

“Không hay! Tông chủ, bọn họ định chạy trốn!”.

“Mau chặn bọn họ lại!”.

“Đừng hòng chạy!”.

Cao thủ của Huyết Ma Tông đều chạy hết ra ngoài.

Hai mắt tông chủ Huyết Ma Tông lạnh đi, nhìn chằm chằm Lâm Chính.

“Muốn chạy? Để Huyết Hoàng Linh Chi và mạng của cậu lại đây!”.

Tông chủ Huyết Ma Tông hét lên, cơ thể hóa thành những tàn ảnh, lao về phía Lâm Chính với tốc độ đáng sợ.

Lâm Chính lập tức trở tay đánh ra một chưởng.

Tông chủ Huyết Ma Tông bình tĩnh, dùng chỉ chống đỡ.

Ầm!
 
Chương 3675


Chương 3675

Khoảnh khắc đầu ngón tay ông ta chạm vào bàn tay Lâm Chính, cánh tay trái của Lâm Chính nổ tung, da thịt xương cốt đều bị đánh nát thành sương máu.

“Ư…”.

Cơn đau kịch liệt khiến Lâm Chính suýt ngất đi.

Đây là thực lực của tông chủ Huyết Ma Tông?

Rốt cuộc ông ta mạnh đến mức nào?

Lâm Chính chưa bao giờ nghĩ rằng đến cả một ngón tay của tông chủ Huyết Môn mà anh cũng không đỡ được.

Thật quá đáng sợ! Lâm Chính cảm thấy da đầu tê dại. Anh trố tròn mắt. Lúc này, cuối cùng anh cũng biết thế nào là ‘người giỏi sẽ có người giỏi hơn’

“Chết đi!”, Tông chủ Huyết Ma Tông cũng chẳng buồn khách khí. Ông ta tung đòn sát phạt.

Tay còn lại của ông ta đưa lên, siết Lâm Chính từ khoảng cách xa. Trong nháy mắt, Lâm Chính cảm nhận được một luồng sức mạnh quấn lấy cơ thể mình.

Anh cúi xuống nhìn thì thấy đám khí tức màu đỏ máu tạo thành một bàn tay siết lấy cơ thể anh như muốn bóp nát anh ra.

Lâm Chính bặm môi, anh vội vàng búng tay. Vụt. Một cây châm phóng ra, đâm vào nách của tông chủ Huyết Ma Tông.

Cánh tay đó của ông ta lập tức cứng đơ. Bảy cao thủ cũng đồng thời lao tới. Tông chủ bất lực, đành phải quay lại phản công. Lâm Chính thoát ra khỏi luồng khí tức quỷ dị và bỏ chạy tiếp. Thế nhưng người của Huyết Ma Tông từ bốn phía xuất hiện khiến anh trở nên chật vật.

“Thần y Lâm, cậu không thoát được đâu, mau đầu hàng đi”, đại trưởng lão cùng tam trưởng lão dẫn đầu. Mặc dù bọn họ cũng bị trầy da tróc vẩy nhưng vì đông người nên Lâm Chính lập tức bị kiểm soát.

Anh cũng chẳng hề nương tay, liên tục phóng châm và dội nắm đấm. Tất cả những kẻ bị anh tấn công đều chết ngay tại chỗ. Nhưng dù như vậy thì tình huống vẫn bất lợi cho anh.

Anh vừa đấm được một tên đệ tử của Huyết Ma Tông thì cũng lập tức bị lĩnh một đòn.

Phụt! Lâm Chính nôn ra máu, ngã ra đất. Đợi đến khi anh đứng dậy được thì phát hiện ra người tấn công mình chính là tông chủ Huyết Ma Tông. Mặc dù ông ta bị bảy người bao vây nhưng mục đích chính của ông ta vẫn là Huyết Hoàng Linh Chi.

Vì vậy ông ta cố gắng tách khỏi sự kiểm soát của họ, giết Lâm Chính và lấy Huyết Hoàng Linh Chi. Tình hình hiện tại của Lâm Chính khá nguy hiểm.

Lúc này anh chỉ còn lại một cánh tay, bị thương nặng, sao có thể đối phó được với nhiều kẻ địch như vậy? Còn tiếp tục như thế này thì chỉ có nước chết thôi. Anh lau máu nơi khóe miệng, bước về phía tông chủ, rồi đột nhiên nhếch miệng cười và phóng ra châm bạc.

“Cẩn thận châm bạc của cậu ta”, đại trưởng lão hô lên.

Những đệ tử định lao về phía anh lập tức khựng bước. Lâm Chính thấy vậy bèn quay đầu bỏ chạy.

Chẳng có ai chặn anh lại. Bởi vì hướng mà anh bỏ chạy chính là vị trí của Huyết Ma Tông.

“Sao thế? Thần y Lâm, cậu định trốn vào Huyết Ma Tông của chúng tôi sao? Vậy khác gì dê vào miệng cọp! Cậu không thoát được đâu”.

Đại trưởng lão bật cười và phất tay: “Đuổi theo cho tôi”

Tông chủ đuổi theo Lâm Chính nhưng bị bảy người kia gây vướng chân vướng tay. Ông ta hét lên: “Điều động toàn bộ sức mạnh của Huyết Ma Tông. Nhất định phải bắt được thần y Lâm, lấy lại Huyết Hoàng Linh Chi! Tôi sẽ xử lý bảy người này trước. Giết được bảy con chuột này sẽ giết đến thần y Lâm”.

“Tuân lệnh!”, đám đông hô vang, lập tức có trưởng lão lấy điện thoại ra, gọi cho người của Huyết Ma Tông. Bọn họ nhanh chóng có mặt. Một lượng lớn cao thủ lao ra với ý đồ bao vây Lâm Chính. Thế nhưng bọn họ đợi cả một hồi mà không thấy bóng dáng của anh đâu.
 
Chương 3676


Chương 3676

“Thần y Lâm chạy đâu rồi? Tại sao lại không thấy người đâu”.

“Lẽ nào cậu ta không chạy hướng này?”

“Hừ, cậu ta không chạy hướng này thì còn chạy được hướng nào?”

“Lẽ nào chạy lên ‘thiên lộ’ rồi?

“‘Thiên lộ’? Con đường đó gần vách núi? Sao có thể? Mà đó đâu gọi là đường, vì tất cả những ai đi hướng đó đều rơi xuống dưới và mất mạng mà. Hơn nữa thần y Lâm chỉ còn một cánh tay, sao có thể đi được?”

Cả đám bật cười. Thế nhưng một lúc sau, đại trưởng lão cũng có mặt. Nhìn thấy các vị trượng lão, những cao thủ của Huyết Ma Tông bèn im bặt.

“Người đâu?”, đại trưởng lão hỏi.

“Vẫn chưa thấy đâu…”

“Một con người chứ có phải con kiến đâu mà không thấy?”

“Lẽ nào…cậu ta…đi theo con đường đó thật?”, đám đông tái mặt.

“Mau, mau tới ‘thiên lộ’ xem sao?”, đại trưởng lão gầm lên.

Người của Huyết Ma Tông lập tức lao ra từ cửa bên phải của tông môn. Đi tầm bảy, tám phút thì họ tới con đường bên vách núi và nhìn thấy một bóng hình đang từ từ di chuyển.

Đó chính là Lâm Chính. Mặc dù mất đi một cánh tay nhưng anh dùng tay còn lại và miệng đề di chuyển.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả đều trố tròn mắt. Lâm Chính vẫn kiên trì, dù miệng anh tứa máu, anh vẫn cố gắng tới cùng.

“Thần y Lâm…đúng là thần à”, có người lầm bầm. Ý chí này không phải người thường có thể sở hữu được.

“Chỉ đáng tiếc, người như vậy lại đối đầu với Huyết Ma Tông chúng ta. Nếu như cậu ta chịu thần phục thì sẽ có tiền đồ vô lượng đấy”, lại có người lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.

Lâm Chính nhanh chóng di chuyển tới điểm cụt. Anh nằm sạp ra, thở hổn hển.

Đại trưởng lão thấy vậy bèn cười lạnh: “Thần y Lâm, cậu bò tới đó thì sao nào? Bên đó chẳng phải cũng là địa bàn của Huyết Ma Tôn sao? Chúng tôi có thể đi vòng qua đó để bắt cậu. Cần vài phút là cùng. Cậu không thể chạy thoát được đâu”.

“Vậy à?”

Lâm Chính từ từ đứng dậy: “Ông thật sự cho rằng tôi không biết gì về Huyết Ma Tông sao?”

Đại trưởng lão giật mình: “Ý…cậu là gì?”

Lâm Chính không nói gì, chỉ quay đầu lao tới cánh cửa bằng đá bên phải ở ngõ cụt.

“Không hay rồi”

“Lẽ nào…”

Đại trưởng lão cảm thấy da đầu tê dại, ông ta hét lên: “Đứng lại, cậu không được tới gần đó”.

Thế nhưng…đã không kịp nữa rồi. Lâm Chính lao vào cánh cửa và biến mất.

“Mau, mau đi thông báo cho tông chủ. Lâm Chính xông vào cấm địa rồi”, đại trưởng lão hét lớn.

Tất cả các cao thủ đều nín thở.Ai cũng biết bên trong cấm địa có thứ gì…

Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Ngay sau đó một bóng hình bay ra, tông vào trong miếu Lôi Công.

Miếu Lôi Công vốn đã cũ kỹ thì giờ lại càng giống một đống đổ nát.

Phụt! Người này chật vật bò dậy, còn chưa kịp đứng vững đã lại nôn ra máu, suýt ngất. Hai người còn lại thấy vậy bèn tái mặt.
 
Chương 3677


Chương 3677

Bảy cao thủ này căn bản không phải là đối thủ của tông chủ. Đã có bốn người chết. Ba người còn lại cũng trầy da tróc vẩy, khó mà cầm cự lâu hơn được.

Dù tông chủ đang bị thương nặng thì cũng không thể làm ảnh hưởng tới việc ông ta giết bảy người này.

“Mau…đi…”, ông cụ đứng cạnh đống đổ nát lau máu nơi khóe miệng, khẽ hô.

“Đại ca…”, hai người kia kêu lên.

“Đừng nghĩ nhiều nữa. Đi đi!”, ông ta gầm lên, rồi lao về phía tông chủ.

“Tôi sẽ liều mạng với ông!”, ông cụ phóng ra toàn bộ sức mạnh lao tới phía trước.

“Hừ! Đúng là đồ không biết điều!”, tông chủ tỏ vẻ khinh thường, ông ta xoay tay trong không gian.Một luồng khí tức màu đỏ máu ập tới, trùm lấy người đàn ông kia.

Người đàn ông trợn tròn mắt, há hốc miệng, cố gắng giãy giụa. Nhưng…đã quá muộn. Tông chủ siết mạnh tay.

Luồng khí tức bóp nát người đàn ông. Sau khi luồng khí tức tản ra, cơ thể người đàn ông rơi xuống thành nhiều mảnh.

“Đại ca”, hai người còn lại sợ hết hồn. Đầu óc trống rỗng.

“Đi thôi”, trong đó có một người bặm môi, quay đầu bỏ chạy. Người còn lại cũng vội vàng bỏ chạy theo.

“Các người chạy nổi không? Còn không mau đầu hàng! Tôi sẽ cho các người một cái chết nhanh gọn lẹ”, tông chủ hừ giọng.

Đúng lúc này, có người kêu lên: “Tông chủ! Không hay rồi tông chủ!”

Tông chủ tái mặt, vội vàng quay qua nhìn. Đó là Đại trưởng lão. Ông ta thở hổn hển, vội quỳ xuống với khuôn mặt trắng bệch: “Tông chủ, thần y Lâm quá giảo hoạt. Cậu ta từ ‘thiên lộ’ chạy vào trong cấm địa rồi”.

“Ông nói cái gì? Cậu ta đi đâu?”, tông chủ trầm giọng.

“Cấm địa! Cậu ta vào cấm địa rồi”, đại trưởng lão run rẩy nói.

Tông chủ đưa tay ra siết cổ ông ta và nhấc lên. Đại trưởng lão cảm thấy khó thở. Cả người ông ta lơ lửng trong không trung. Ông ta cố gắng lên tiếng: “Tông chủ, xin…tha mạng…tông chủ…”

Bụp. Tông chủ buông tay ra. Đại trưởng lão ngã ra đất, ôm cổ thở hổn hển.

“Đúng là một lũ vô dụng. Các người cứ chờ đấy, đợi tôi xử xong thần y Lâm thì sẽ từ từ tính sổ với các người”.

Tông chủ thản nhiên nói: “Đi! Tới cấm địa!”

“Vâng!”, đại trưởng lão chật vật bò dậy, lập tức đi theo tông chủ.

Huyết Ma Tông có hai cấm địa lớn. Cấm địa thứ nhất cũng là nơi có mộ của tông chủ các đời. Không ai được tự ý bước vào, nếu không sẽ bị giáng tội chết.

Cấm địa thứ hai chính là nơi giam giữ một kẻ địch khủng khiếp của Huyết Ma Tông. Nghe nói đó là kẻ địch của tông chủ trước, bị tông chủ dùng quỷ kế bắt giữ, áp tải tới đây. Tông chủ trước định hỏi tâm pháp võ công tuyệt thế mà người này tu luyện được, bởi vì nghe đâu công pháp này có thể giúp cho Huyết Ma Chú mà tông chủ học được mạnh hơn.

Ví dụ như lúc này tông chủ đã luyện được Huyết Ma Chú tới mức cao nhất. Theo lý mà nói, sẽ không thể tiến bộ nữa. Nhưng trước giờ trong Huyết Ma Tông vẫn luôn có một tin đồn rằng trên thực tế Huyết Ma Chú vẫn còn một cảnh giới cao hơn nữa. Mà cảnh giới này cần phải có một phương thức đặc biệt mới bước vào được.

Mà người bị nhốt trong cấm địa này thì lại biết về phương pháp đó. Chính vì vậy mà người bị nhốt này vẫn sống tới bây giờ, chưa bị gi ết chết.

Cho nên ngay cả tông chủ hiện tại cũng muốn biết được phương thức tu luyện của người này. Tuy nhiên ông ta không chịu nói. Dù dùng cách gì hành hạ thì cũng không mở miệng.
 
Chương 3678


Chương 3678

Bất lực, tông chủ đành phải tạm thời nhốt lại.

Nhốt thì nhốt. Người này bị nhốt trong cấm địa, không tạo ra được bất kỳ sự uy hiếp nào đối với người khác nhưng một khi được thả ra thì có thể hủy diệt được cả Huyết Ma Tông. Vì thực lực của người này còn mạnh hơn cả tông chủ trước nữa. Nếu như không phải tông chủ trước dùng quỷ kế thì có lẽ không thể nào bắt được người này.

Bọn họ vội vàng chạy tới cấm địa, có lẽ là sợ Lâm Chính sẽ thả người này ra. Một khi người này được thả ra thì cả Huyết Ma Tông sẽ gặp họa lớn.

Thế là toàn bộ người của Huyết Ma Tông bao vây quanh cấm địa.

Ở bên trong…

Lâm Chính nhanh chóng đi tới địa điểm do Mã Hải đã gửi thông tin.

“Ai vậy?”, những đệ tử bên trong ý thức được việc có người lao vào bèn hét lên. Lâm Chính bặm môi, dùng chút sức lực cuối cùng phóng châm vào những kẻ này. Thế là cả đám bất động.

Anh lao về phía chúng và bắt đầu tìm kiếm. Cuối cùng anh cũng tìm được chìa khóa.

Chắc chắn đây là chìa khóa mở nhà lao. Lâm Chính lập tức lao tới một nhà giam với cánh cửa bằng đồng và nhét chìa khóa vào.

Rắc!

Rầm rầm! Cánh cửa từ từ được kéo lên. Anh vội lao vào trong, khóa cửa lại rồi lấy kiếm Vũ Tôn ra ghim vào mắt khóa.

Như vậy thì cánh cửa không thể nào được mở ra từ phía ngoài nữa và tạm thời anh cũng được an toàn.

Cánh cửa có thể bảo vệ anh nhưng đồng thời cũng sẽ giam anh ở lại đây. Lâm Chính đã hết cách rồi. Anh hít một hơi thật sâu, cảm thấy bất lực. Ai mà biết được thực lực của Huyết Ma Tông lại đáng sợ như thế.

“Vào trong xem kẻ địch của Huyết Ma Tông thế nào đã. Nếu có thể nhờ sự trợ giúp của người này rời khỏi Huyết Ma Tông thì cũng không tệ”.

Lâm Chính nghĩ thầm rồi châm kim lên cánh tay bị nát, ổn định vết thương. Anh đi vào trong dưới ánh đèn dầu yếu ớt.

Tại nhà giam bên trong cùng. ..Có một cột sắt được chôn chính giữa. Một người bị xích chặt ở đó.

Lâm Chính bàng hoàng.

Đó là một ông cụ với cơ thể gầy gò chỉ còn da bọc xương. Tóc và răng đã rụng hết, hơi thở trở nên yếu ớt. Có lẽ ông ta sắp không qua khỏi.

Phản ứng đầu tiên của anh là tiến lại gần hơn, cẩn thận quan sát ông cụ. Anh chau chặt mày.

“Hả?”, có vẻ như ông cụ cũng cảm nhận được Lâm Chính nên yếu ớt ngẩng đầu lên và cố gắng mở đôi mắt đục ngàu của mình ra.

“Là một khuôn mặt lạ…hôm nay cậu được cử tới đưa cơm cho tôi à? Các người đã không cho tôi ăn nửa tháng rồi…Có điều không sao? Sau này không cần đưa tới nữa”, ông cụ yếu ớt lên tiếng. Rõ ràng là ông ta biết rõ tình hình của mình.

“Ông cụ, tôi không phải người của Huyết Ma Tông. Tôi giống ông, đều là kẻ địch của bọn họ”, Lâm Chính bước vào trong và nói.

Lúc này, ông cụ mở mắt to hơn nhiều. Ông ta nhìn Lâm Chính thế nhưng dù đã cố gắng thì cũng không ngẩng được đầu cao thêm bao nhiêu.

“Tay của cậu…hóa ra là vậy. Mắt tôi không ổn rồi. Già rồi”, ông cụ thở gấp.

Lâm Chính rút châm ra đâm lên người ông cụ. Thế nhưng châm không thể nào cắm được vào da ông ta.

“Hả?”, Lâm Chính kinh ngạc.
 
Chương 3679


Chương 3679

“Châm bạc à? Cậu định chữa trị cho tôi sao? Người trẻ à, thôi bỏ đi, mặc dù tôi sắp chết nhưng da của tôi đã được luyện thành đồng nên đao gươm thông thường không thể khiến tôi bị thương được”, ông cụ lắc đầu.

Lâm Chính im lặng, thu kim về, ấn tay vào các vị trí huyệt đạo của ông cụ. Một lúc sau, một luồng sức mạnh chạy dọc cơ thể ông ta giống như quả bóng được bơm thêm hơi. Khoảng ba, bốn giây sau cả cơ thể ông cụ được hồi phục lên nhiều, đôi mắt vốn đục ngàu cũng trở nên tinh anh hơn.

“Thật thần kỳ”.

Người đàn ông cảm thán, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. “Người trẻ, cậu là y võ à? Đây là thủ pháp mát xa gì mà lại có tác dụng với tôi thế?”

“Đây là ‘Hồi Hồn Thủ’ trong Thái Huyền Y Kinh. Tôi thường không hay dùng, không ngờ hôm nay lại có tác dụng”, Lâm Chính nói.

“Hồi Hồn Thủ sao?”, đôi mắt ông cụ ánh lên vẻ kỳ lạ.

“Cậu không dùng vì không bao giờ dùng đến đúng không? Vì chiêu này chỉ có tác dụng với người chết”, ông cụ nói giọng khàn khàn.

“Tình hình hiện tại của ông rất tệ. Còn tệ hơn cả tôi nữa. Điều kiện ở đây thiếu thốn, tôi cũng lại bị thương nặng nên tạm dùng Hồi Hồn Thủ giúp ông. Khi nào ra khỏi đây, tìm được nơi an toàn thì tôi sẽ chữa trị cho ông”, Lâm Chính nói.

“Ra khỏi đây?”

Ông cụ mỉm cười, lắc đầu “Tôi đã bị nhốt ở đây hơn 50 năm rồi. Giờ sắp chết, ra ngoài cũng có ý nghĩa gì nữa. Tôi đã không còn hi vọng gì vào cuộc sống này nữa rồi”.

“Ông…”

“Huống hồ, nếu tôi đoán không nhầm thì cả nhà giam này đang bị người của Huyết Ma Tông bao vây đúng không? Cậu muốn giúp tôi rời đi là điều không thể. Dù cậu đã ổn định thương thế cho tôi thì tôi cũng không thể giúp cậu phá vòng vây mà lao ra được”.

“Tại sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Bởi vì công phu của tôi sớm đã không còn nữa rồi”, ông cụ cười.

“Cái gì?”

Lâm Chính trố tròn mắt, nhìn ông cụ bằng vẻ không dám tin: “Nếu đã vậy thì tại sao Huyết Ma Tông vẫn giam giữ ông kỹ như vậy chứ?”

“Do họ không biết mà thôi. Thực ra từ ngày đầu tiên bị bắt thì võ công của tôi đã không còn rồi. Tông chủ trước là một kẻ vô liêm sỉ, cố tình kết thân với tôi sau đó hạ độc. Dùng độc của năm loại hoa để giết tôi khiến toàn thân tôi bị tê liệt, công phu cũng không còn. Nhưng bọn họ không biết và bao năm qua vẫn tỏ ra đề phòng tôi. Tôi rất thích nhìn thấy vẻ sợ hãi của họ”, ông cụ vừa cười vừa nói.

Lâm Chính im lặng, lấy ra chùm chìa khóa trước đó đã lấy được và mở xích cho ông lão. Ông lão ngồi phịch ra đất, th ở dốc.

“Người thanh niên, có phải là cậu rất thất vọng không? Tôi không giúp được cậu”.

“Không tới mức như thế. Con người tôi không bao giờ đặt hi vọng lên hết một người. Ông không thể giúp được tôi thì tôi vẫn có thể dựa vào mình”, Lâm Chính nói.

“Cậu có cách gì được chứ?”, ông cụ cười

Lâm Chính im lặng rồi lấy từ trong người ra một cái gói, đặt xuống đất.

“Huyết Hoàng Linh Chi sao?”, ông cụ trố tròn mắt, nhìn với vẻ không dám tin.

“Tiền bối cũng biêt thứ này à?”

“Tôi chỉ nhìn thấy ảnh, chưa nhìn thấy thật bao giờ. Thật không ngờ hôm nay may mắn lại được thấy. Đúng là không uổng phí sống tới giờ phút này”, ông cụ bật cười rồi lại nhìn Lâm Chính: “Chỉ có điều thứ này không phải thần đan diệu dược gì. Nó không thể giúp cậu trở thành cao thủ trong nháy mắt được. Chẳng lẽ cậu lại đặt hi vọng vào nó?”
 
Chương 3680


Chương 3680

“Ông nhầm rồi, thứ này có thể giúp tôi trở thành cao thủ được”.

“Thật sao?”, ông cụ có phần bất ngờ.

“Chỉ có điều…cái giá phải trả cũng không hề nhẹ”.

“Giá gì?”

“Mạng của tôi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Ông cụ giật mình.

“Đúng là hết cách”, ông cụ cười chua chát.

“Tới nước này rồi tôi cũng không còn cách nào khác nữa. Theo như những gì tôi được học thì có một loại dược vật có thể kích phát năng lượng của cơ thể. Huyết Hoàng Linh Chi có thể kích phát được tiềm lực đó, đồng thời cũng vì dược lực của nó quá mạnh nên khi công dụng của nó kết thúc thì tôi cũng sẽ chết. Dù có là Đại La Kim Tiên thì cũng không cứu nổi.

Lâm Chính nói tiếp: “Vì vậy nếu không phải là bất tắc dĩ thì tôi cũng sẽ không bao giờ sử dụng đòn tự sát này”.

Ông cụ thầm thở dài: “Rốt cuộc thì ai đã tạo ra một y võ điên rồ như cậu thế?”

“Tiền bối cứ đùa”, Lâm Chính cười khổ.

“Đùa sao? Tôi nào dám. Tôi không hiểu về y võ nên phục nhất những người như cậu. Nhìn cậu còn ít tuổi chắc là thiên phú cũng giỏi lắm. Cậu giúp tôi một chuyện có được không?”

“Chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi không có bạn bè người thân. Người tôi yêu nhất cũng đã không còn. Tôi vô cùng cô độc. Vì vậy tôi hi vọng sau khi tôi chết, cậu có thể đóng cho tôi một cỗ quan tài, tìm nơi nào đó có núi có sông, chôn tôi ở đó, được không?”, người đàn ông cầu xin.

Lâm Chính suy nghĩ rồi khẽ gật đầu: “Nếu tôi hết cách thật thì sẽ dùng Huyết Hoàng Linh Chi đưa ông cùng rời khỏi đây”.

“Nói vậy tức là cậu đồng ý rồi đúng không?”, ông cụ hỏi.

“Đương nhiên”

“Được! Được!”

Ông cụ bỗng rưng rưng nước mắt, vội vàng bước tới: “Đồ đệ tốt! Đồ đệ ngoan!”

“Hả?”, Lâm Chính tưởng mình nghe nhầm.

“Hiếm khi cậu có lòng tốt như vậy, tôi sẽ truyền thụ lại toàn bộ những gì tôi học được cho cậu. Với thiên phú của cậu thì chắc chắn sẽ biết được hết trong thời gian ngắn thôi”, ông cụ cười nói.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì mừng lắm: “Tiền bối, học hết công pháp của ông có thể chống lại kẻ địch và thoát khỏi vòng vây đúng không?”

“Không thể, cùng lắm là ra được khỏi đây nhưng rồi sẽ bị người của Huyết Ma Tông chia năm xẻ bảy thôi”, ông cụ dội cho anh một gáo nước lạnh.

“Vậy thôi khỏi”, Lâm Chính hậm hực.

“Đừng thế chứ. Tôi từng gặp tông chủ hiện tại rồi. Mạnh hơn tông chủ trước nhiều. Ông ta vốn là một thiên tài yêu nghiệt, lại được tông chủ trước bồi dưỡng nên thực lực đương nhiên là khủng khiếp. Giờ tôi truyền thụ cho cậu, người khác có thể phải tu luyện 10 năm, nhưng cậu chỉ cần trong nháy mắt là biết được thôi”, ông cụ nói.

“Vậy tiền bối hà tất dạy tôi làm gì nếu không hạ gục được ông ta?”

“Đương nhiên là giúp cậu thoát ra ngoài”.
 
Chương 3681


Chương 3681

“Điều này…”, Lâm Chính không hiểu mô tê gì.

Ông cụ chỉ cười thản nhiên: “Người trẻ, có thể trong thời gian ngắn tôi không thể luyện cậu thành người đối kháng được với tông chủ nhưng nếu tính cả Huyết Hoàng Linh Chi thì có thể đấy”.

“Hóa ra tiền bối định dùng Huyết Hoàng Linh Chi để luyện công?”, Lâm Chính bừng tỉnh.

“Không?”, ông cụ lắc đầu: “Tôi muốn truyền thụ cho cậu Cái Thế Thân Khu, để cơ thể của cậu biến thành mình đồng da sắt, sau đó hấp thụ thêm sức mạnh của Lạc Linh Huyết, phá vòng vây và thoát ra ngoài”.

Dứt lời, Lâm Chính trố tròn mắt.

“Không ai có thể hấp thụ toàn bộ sức mạnh của Huyết Hoàng Linh Chi. Dù nó ở đây mà tôi còn không cảm nhận được hết sức mạnh của nó. Tiền bối, không có cơ thể nào có thể chịu đựng được sức mạnh của nó đâu”, Lâm Chính nói.

Dù là một trăm con voi ở đây thì cũng sẽ bị nổ tung bởi sức mạnh của nó một khi hấp thụ vào cơ thể. Vậy nên ngay cả Tiên Thiên Cương Khu của Lâm Chính cũng không là gì.

Thế nhưng ông cụ vẫn không chịu từ bỏ mà chỉ bước tới: “Người trẻ, cậu nghe qua về cơ thể võ thần chưa?”

“Cơ thể võ thần sao?”

Lâm Chính lắc đầu: “Chưa từng nghe qua”.

“Không sao! Vì dù sao thì mấy chục năm trước cũng rất ít người thấy được loại thần công này”, ông cụ cười thản nhiên, sau đó chộp lấy tay Lâm Chính và vén tay áo lên.

“Cậu phải cảm thấy may mắn vì chỉ bị mất cánh tay bên kia đấy. Nếu mà là cánh tay có 20 giọt Lạc Linh Huyết này thì quả là đáng tiếc”.

“Thực ra tôi có thẻ dùng Huyết Hoàng Linh Chi để mọc lại tay. Trước đây thì không thể, giờ có cây linh chi này thì lại khác”, Lâm Chính lắc đầu.

“Cho nên cậu tu luyện cơ thể võ thần cũng không phải là điều gì quá khó. Cậu có thể mượn sức mạnh của Lạc Linh Huyết. Cậu đã sở hữu Tiên Thiên Cương Khu rồi, giờ chỉ là thiếu thêm một bước nữa thôi”.

“Bước gì cơ?”

“Thăng hoa”.

“Thăng hoa sao?”, Lâm Chính hoang mang.

Ông cụ giơ cánh tay khô héo của mình lên, xắn tay áo, tay còn lại chộp lấy cổ tay mình.

“A!!!”, ông cụ gào lớn.

Da cánh tay bị ông ta lột ra. Bên dưới lớp da đó là những điểm sáng lấp lánh.

“Lạc Linh Huyết”, Lâm Chính kinh hoàng.

“Người trẻ, giờ cậu có 30 giọt Lạc Linh Huyết, có thể kích hoạt cơ thể võ thần”, ông cụ cười yếu ớt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom