Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3424


Chương 3424

Hồng Du cuống lên gọi, nhưng đối phương không đếm xỉa gì đến cô ta nữa.

Hồng Du sầm mặt xuống, trừng mắt lườm Ngưng Hương và Lâm Chính, bực bội tiến về phía trước.

Cả đoàn tiếp tục đi.

“Cảm ơn cô”, Lâm Chính nhỏ giọng nói với Ngưng Hương.

“Anh không cần cảm ơn, tôi chỉ nói đúng sự thực thôi, nhưng cho dù là vậy thì anh cũng không sống được bao lâu nữa đâu”, Ngưng Hương mặt không cảm xúc đáp.

“Cũng chưa chắc”, Lâm Chính mỉm cười nói.

Cả Hồng Nhan Cốc rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Nhưng không liên quan đến đám Hồng Du.

Nhiệm vụ hiện giờ của bọn họ là đến cấm địa, sau đó kiếm cớ để Lâm Chính tiến vào chỗ quái nhân kia, mượn tay quái nhân giết Lâm Chính, sau đó bọn họ lại quay về nghe lệnh.

Vậy là đủ rồi.

Lối vào cấm địa là một khu rừng âm u.

Đây hình như là phần đuôi của cửa cốc.

Cây cối vô cùng rậm rạp, ánh trăng cũng không lọt xuống được.

Mấy cô gái thấy rừng rậm đều tỏ vẻ sợ hãi, không dám tiến vào.

“Kỳ Lân!”, Hồng Du liếc mắt nhìn Lâm Chính, hừ mũi nói: “Anh đi trước dẫn đường đi”.

“Tôi không biết đường”, Lâm Chính đáp.

“Sợ gì chứ? Chúng tôi ở ngay phía sau, sẽ chỉ đường cho anh, mau đi đi”.

“Ơ… thôi được rồi”.

Lâm Chính gật đầu rồi đi trước.

Có Lâm Chính đi trước dò đường, mọi người cũng yên tâm hơn nhiều.

Dọc đường đi vô cùng yên tĩnh.

Trong rừng rậm ngoài tối tăm u tĩnh ra thì không có gì khác.

“A!”.

Đúng lúc này, một nữ đệ tử bỗng hét ầm lên.

Ai nấy giật nảy mình.

“Sao vậy?”, Hồng Du cuống quýt kêu lên.

Nữ đệ tử kia chỉ vào một góc tối tăm ở gần đó, run rẩy nói: “Sư tỷ, rắn! Có rắn!”.

Những nữ đệ tử này đều biết võ công, muốn giết một con rắn thì quá đơn giản. Xem ra một cô gái mạnh mẽ đến đâu cũng sợ thứ này.

“Chỉ là con rắn thôi mà! Cô sợ gì chứ?”, Hồng Du tức giận nói: “Mau đi thôi! Còn nữa, giữ im lặng đi! Nếu dụ người kia đến đây thì chúng ta chết cả nút”.

Các nữ đệ tử nghe thấy thế đều tái mặt, dường như nghĩ tới chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, ai nấy vội vàng ngậm miệng, không dám ho he tiếng nào.

Cả đoàn tiếp tục tiến về phía trước.

Hồng Du nhìn ngó xung quanh, dường như đang tìm gì đó.

Không biết đã qua bao lâu.
 
Chương 3425


Chương 3425

“Chẳng phải chúng ta đã đến chỗ hái thuốc rồi sao? Tại sao cứ đi mãi không dừng thế?”, Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.

“Anh đừng hỏi nhiều, cứ đi tiếp đi”, Hồng Du quát.

Lâm Chính im lặng.

Cả đoàn đi tiếp.

Đi được khoảng 5 phút nữa.

“Dừng!”, Hồng Du nhỏ giọng nói.

Mọi người dừng bước.

Hồng Du nghiêm túc quan sát xung quanh, rồi quay sang hỏi người bên cạnh: “Là chỗ này hả?”.

“Hình như là vậy”, người bên cạnh gật đầu.

“Được rồi”.

Hồng Du nói với Lâm Chính: “Anh hãy đi men theo con đường bên phải này khoảng 10 phút, hái Dạ Quang Thảo ở đó về đây cho tôi, nghe rõ chưa?”.

“Tôi đi một mình sao?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.

“Sao hả? Chẳng lẽ chúng tôi phải đi theo anh chắc?”, Hồng Du hừ mũi nói.

“Nhưng tôi không biết Dạ Quang Thảo”, Lâm Chính nhún vai.

Hồng Du lập tức lấy một tờ giấy trong túi áo ra, đưa cho anh: “Trong tờ giấy này có miêu tả và hình vẽ của Dạ Quang Thảo, anh cứ hái theo cái này là được”.

“Ồ…”

“Tôi nói cho anh biết, nếu không hái được thì đừng có quay về”.

“Được rồi”.

Lâm Chính gật đầu, rời đi một mình.

Đám Hồng Du dõi mắt nhìn theo.

“Sư tỷ, tên này vào trong đó, chắc chắn sẽ gặp phải quái nhân kia, chết là cái chắc. Chúng ta không cần ở lại đây đâu, mau đi thôi”, một nữ đệ tử ở bên cạnh dè dặt nói.

“Vội cái gì chứ? Chúng ta chờ thêm đi, nếu bên đó có động tĩnh, thì chúng ta đi cũng không muộn. Nếu không nhỡ anh ta đi được nửa đường sợ quá chạy về, lại không tìm thấy chúng ta, một mình ra khỏi khu rừng, thì chúng ta phải ăn nói thế nào với bên trên?”, Hồng Du hừ mũi nói.

“Việc này… Thôi được rồi! Chúng ta chờ thêm vậy!”.

Bọn họ thở dài, chỉ đành co rúm ở bên cạnh, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh ở bên kia.

Nhưng đúng lúc này, bỗng có tiếng bước chân khẽ khàng vang lên ở con đường bên phải.

Ai nấy kinh hãi.

“Sư tỷ!”.

Các đệ tử đều nhìn Hồng Du.

Hồng Du cũng sửng sốt, mở to mắt nhìn con đường nhỏ.

Chỉ thấy một bóng dáng thẳng tắp xuất hiện ở đó.

“Không phải chứ? Lẽ nào… là quái nhân kia?”, Hồng Du sợ hãi lẩm bẩm.

“Toi rồi, toi rồi… Chúng ta sắp toi rồi!”.

“Sư tỷ, mau chạy thôi!”.

Các đệ tử sợ đến mức hét lên ầm ĩ, lập tức quay đầu định bỏ chạy.
 
Chương 3426


Chương 3426

Hồng Du cũng không suy nghĩ được nhiều nữa, vắt chân lên cổ mà chạy.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

“Cô Hồng Du, các cô chạy gì vậy? Không cần Dạ Quang Thảo nữa sao?”.

Nghe thấy giọng nói này, cả đám Hồng Du đều sửng sốt.

Ngoảnh lại mới nhìn thấy Lâm Chính đang cầm một cây Dạ Quang Thảo đi về phía bọn họ.

“Là anh hả?”, Hồng Du trố mắt ra.

“Sao tên này đã quay lại rồi?”, người bên cạnh ngạc nhiên hỏi.

“Tôi hái được Dạ Quang Thảo rồi, không quay lại thì làm gì?”, Lâm Chính kỳ quái nhìn bọn họ: “Còn các cô chạy cái gì vậy?”.

“Ơ…”

Hồng Du không biết nên trả lời thế nào.

Ánh mắt cô ta dao động, chìa tay ra nói: “Dạ Quang Thảo đâu?”.

“Đây”.

Lâm Chính đưa cho cô ta.

Đám Hồng Du xúm lại.

“Sao có thể chứ?”.

“Sư tỷ, bên đó không hề có Dạ Quang Thảo mà”.

“Anh ta hái được ở đâu vậy?”.

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

Hồng Du cũng cảm thấy kỳ lạ.

“Đúng là Dạ Quang Thảo thật… Nhưng trên con đường đó… chưa bao giờ thấy Dạ Quang Thảo cả”, Hồng Du lẩm bẩm rồi nhìn Lâm Chính: “Đúng là anh hái thật không?”.

“Đương nhiên, ở đó có nhiều lắm, nếu các cô không tin thì tôi có thể đưa các cô đi xem”, Lâm Chính cười đáp.

Nghe Lâm Chính nói, đám người Hồng Du đều run rẩy, sắc mặt ai nấy trở nên rất khó coi.

Một lát sau, bọn họ vội xua tay.

“Không cần đâu, không cần đâu”.

“Có một cây Dạ Quang Thảo là đủ rồi, không cần hái nữa đâu”.

“Phải đấy, phải đấy…”

Mấy người vội nói.

“Ừm… Thôi được rồi, nếu đã hái được Dạ Quang Thảo, thì chúng ta có thể về được chưa?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Sao có thể dễ dàng như vậy chứ?”, Hồng Du hừ một tiếng rồi nói: “Vẫn còn nhiệm vụ cần anh làm đây! Anh lại vào con đường vừa nãy, tiếp tục đi về phía trước bốn năm phút, sẽ có một loại thảo dược tên là hoa Ma Du, anh đi hái về đây”.

“Lại đi vào con đường đó?”, Lâm Chính liếc nhìn bọn họ, không nhịn được nói: “Nhưng tôi thấy hai tay các cô trống trơn, có đi hái thuốc đâu. Sao các cô cứ bắt tôi đi hái một mình thế?”.
 
Chương 3427


Chương 3427

“Sao anh nhiều lời thế nhỉ? Bảo anh đi thì anh đi đi! Nếu anh không muốn đi thì về, nhưng theo quy định chúng tôi phải trừng phạt Lâm Nhược Nam”, Hồng Du hừ mũi.

Lâm Chính tỏ vẻ không cam lòng, hàm răng nghiến chặt, cuối cùng vẫn thở dài, xoay người đi vào con đường trước đó.

Hồng Du đứng ở chỗ cũ đưa mắt nhìn theo.

Một lát sau, bóng lưng của Lâm Chính biến mất trong ánh trăng lờ mờ.

Lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sư tỷ, chuyện này là sao đây? Tên kia hái được Dạ Quang Thảo được thật này… Em nhớ bên đó không hề có Dạ Quang Thảo mà! Môi trường ở đó không hề phù hợp để Dạ Quang Thảo sinh trưởng”, nữ đệ tử ở bên cạnh gấp gáp nói.

“Hơn nữa phía đó… anh ta lại gần mà không hề làm kinh động đến quái nhân kia… Kỳ lạ thật…”

“Sao lại thế được nhỉ?”.

“Lẽ nào quái nhân kia không ở đó?”.

“Chẳng biết nữa”.

“Sư tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?”.

Mọi người đều quay sang nhìn Hồng Du.

Hồng Du chần chừ một lát rồi trầm giọng nói: “Chúng ta chờ ở đây thêm một lát nữa, tôi không tin anh ta lại may mắn như vậy, lần này vẫn có thể bình an trở về”.

“Sư tỷ, nếu quái nhân thực sự ở hướng đó, với thực lực của tên ngốc này thì không biết anh ta đã chết bao nhiêu lần rồi. Theo em thấy, có khả năng quái nhân kia đã rời đi, nên anh ta mới không gặp phải. Chị bảo anh ta đi về phía đó hàng trăm hàng nghìn lần thì anh ta cũng chẳng hề hấn gì đâu”, đúng lúc này, Ngưng Hương bỗng nói.

“Đồ ngốc như cô thì biết cái gì chứ?”, Hồng Du lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, mặt không cảm xúc nói: “Cô tưởng ở con đường đó chỉ có mỗi nơi ở của quái nhân kia sao? Ngu ngốc! Tôi nói cho cô biết, cứ đi men theo con đường đó sẽ là một đầm lầy. Nơi đó không những dày đặc chướng khí, mà còn có rất nhiều mãnh thú hung ác qua lại. Chướng khí ở đó không màu không vị, một khi ngửi phải sẽ bị tê liệt toàn thân trong một tiếng đồng hồ, khó mà động đậy. Đến lúc đó mãnh thú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, xé anh ta thành mảnh vụn. Tôi bảo anh ta đi nhưng không trông chờ vào việc quái nhân kia giết anh ta, mà dựa vào đám dã thú kia ăn thịt anh ta kìa”.

Ngưng Hương ngạc nhiên.

Các đệ tử vô cùng mừng rỡ.

“Sư tỷ đúng là anh minh!”.

“Sư tỷ giỏi quá!”.

“Sư tỷ lợi hại ghê!”.

“Quả không hổ là sư tỷ!”.

Bọn họ nhao nhao nịnh bợ Hồng Du.

“Hừ, các cô còn quá trẻ thôi”, Hồng Du vô cùng hưởng thụ, cười khẽ nói: “Với bản lĩnh của anh ta thì chắc là không cầm cự nổi nửa tiếng đâu, chúng ta chờ ở đây nửa tiếng đi”.

“Vâng”.

Mọi người gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi.

Gừ!

Đúng lúc này, phía Lâm Chính rời đi bỗng vang lên một tiếng gầm gừ yếu ớt.

Tuy không vang lắm, nhưng trong khu rừng yên tĩnh này thì có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.
 
Chương 3428


Chương 3428

“Là dã thú!”.

Có đệ tử kinh ngạc kêu lên.

“Sư tỷ, lẽ nào là…”

“Chắc chắn tên kia đã gặp phải dã thú rồi! Chắc chắn là vậy!”.

“Ha ha, mưu kế của sư tỷ thành công rồi!”.

“Sư tỷ lợi hại quá!”.

Các đệ tử vui mừng hò reo.

Lâm Chính mà chết thì bọn họ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi quái quỷ này.

“Ha ha, tên này đúng là xui xẻo, nếu gặp phải quái nhân kia, nói không chừng còn có thể chết nhanh gọn một chút. Nhưng quái nhân kia không ở đây, anh ta chỉ có thể chết trong miệng dã thú vậy. Đám dã thú kia không giết anh ta ngay mà sẽ chậm rãi ăn thịt anh ta. Chắc chắn trước khi chết, anh ta vô cùng đau đớn”, Hồng Du nheo mắt cười, sắc mặt dương dương đắc ý.

“Đi thôi, chúng ta trở về nhận lệnh”.

“Vâng, sư tỷ!”.

“Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi quái quỷ này rồi!”.

“Em phải về tắm nước nóng đây!”.

Bọn họ vui vẻ nói, trở về bằng đường cũ.

Nhưng đúng lúc này, bỗng có tiếng nói vang lên.

“Cô Hồng Du, cô Ngưng Hương, các cô đi đâu vậy?”.

Nghe thấy thế, sắc mặt của bọn họ lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Hồng Du như bị sét đánh ngang tai, đứng ngây ra như phỗng.

Cô ta chậm rãi quay lại, tròng mắt mở to, dáng vẻ như gặp phải ma.

“Việc này… không thể nào…”, Hồng Du thì thào.

Đám Ngưng Hương ở bên này cũng há hốc miệng.

Đầu óc bọn họ đều trở nên trống rỗng.

Dường như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

Chỉ thấy một bóng dáng lại chạy ra khỏi con đường nhỏ kia.

Đó chính là Lâm Chính!

Chỉ là lúc này anh khác hẳn lúc vừa rồi.

Toàn thân anh dính đầy máu.

Hơn nữa lưng anh còn cõng theo một thứ rất lớn.

Lúc lại gần đám Hồng Du, anh lập tức ném thứ to lớn kia xuống đất.

Là một con hổ đã bị đánh chết.

Đám Hồng Du sợ đến mức bất giác lùi lại.

“Cô Hồng Du, hoa Ma Du cô cần đây!”, Lâm Chính lấy từ trong túi áo ra một bông hoa có cánh hoa đỏ rực, nhưng bề mặt như có một lớp dầu mỡ, đưa cho cô ta.

“Đúng là hoa Ma Du?”.

Đầu óc Hồng Du ong ong, cảm giác như mình đang nằm mơ.

Cô ta mở to hai mắt nhìn Lâm Chính: “Hoa này chỉ sinh trưởng ở ven đầm, anh… đã đến ven đầm sao?”.

“Ừ, nhưng nơi đó nhiều chướng khí quá”.
 
Chương 3429


Chương 3429

“Nếu đã có chướng khí thì anh che chắn kiểu gì? Còn… còn giết được con hổ này nữa? Người bình thường tuyệt đối không thể làm được việc này, anh… rốt cuộc anh làm thế nào vậy?”, Hồng Du run giọng hỏi, nóng lòng muốn biết câu trả lời.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, bình thản nói: “Tôi chỉ hái thuốc giúp các cô, chuyện liên quan đến tôi, tôi không có quyền nói cho các cô biết”.

“Anh…”

Hồng Du tức lắm, nhưng không biết phản bác kiểu gì.

Đệ tử ở bên cạnh lập tức kéo cô ta lại.

“Sư tỷ, xem ra chỉ dựa vào chướng khí và dã thú thì không thể giết anh ta được. Tính đi tính lại thì vẫn phải dựa vào quái nhân kia”, một cô gái tóc dài nhỏ giọng nói.

“Cô có ý gì?”, Hồng Du tức giận hỏi.

“Nếu hôm nay quái nhân kia không có ở đây thì chúng ta tạm thời về đi, cho anh ta sống thêm mấy ngày. Chúng ta xin với cốc, ba ngày sau lại đến đây hái thuốc, được không?”, cô gái đề nghị.

Hồng Du nghe thấy thế, chần chừ một lát rồi gật đầu.

“Thôi được rồi, nếu đã như vậy thì nghe cô”.

Hồng Du cực kỳ không tình nguyện vẫy tay với Lâm Chính: “Được rồi, Kỳ Lân, anh làm tốt lắm! Chúng ta về thôi!”.

“Về rồi sao?”.

“Sao nào? Anh còn muốn ở đây một đêm à?”.

“Không phải, chỉ là tôi thấy hình như các cô không hái gì cả”.

“Đừng nhiều lời nữa”.

Hồng Du chẳng buồn giải thích, thầm chửi một câu, xoay người định dẫn người đi.

Nhưng cô ta vừa quay lại mới bất ngờ phát hiện, đằng sau bọn họ… có một người đang đứng.

Tất cả mọi người đều bị dọa sợ.

Nhất là đám người Hồng Du, Ngưng Hương, cơ thể bọn họ đều cứng đờ, cả người dường như sắp phát điên, gương mặt mỗi một người đều trở nên xanh mét.

“Là quái nhân!”.

Cuối cùng, có người hét lên thảm thiết.

“A!”.

“Cứu mạng!”.

“Không!”.

Mọi người đều bị dọa sợ.

Vài nữ đệ tử thậm chí còn không đứng vững, ngã xuống bùn đất ẩm ướt, kinh hãi vô cùng.

“Hả?”.

Lâm Chính ở bên này không hiểu ra sao. Anh quan sát bóng người đó, lại thấy đó là một người đầu tóc rũ rượi.

Không nhìn ra nam nữ, toàn thân rách rưới, trên dưới dính đầy bùn đất. Nhưng tuổi tác hình như rất lớn, trong mái tóc bù xù có một sợi trắng, nhiều hơn là bị bùn dính vào.

Dáng vẻ này chẳng khác gì một người rừng.

Đôi mắt dưới đầu tóc rũ rượi đó lại vô cùng sắc bén và lạnh lùng.
 
Chương 3430


Chương 3430

“Cứu mạng!”.

Cuối cùng, một đệ tử thực sự không có gan đối diện với sự tồn tại đáng sợ đó, la lên một tiếng, cúi đầu chạy.

Nhưng khi cô ta vừa định chạy đi.

Vù!

Người rừng đó đột nhiên nhấc tay, đánh về phía cô ta từ xa.

Phụt!

Trong thoáng chốc, nữ đệ tử đó bị một dòng khí đánh xuyên ngực, nội tạng và xương cốt đều bị đánh nát.

Người khác há miệng, mắt mở to ngã xuống tử vong, chết không nhắm mắt, vô cùng thê thảm.

“Cái gì?”.

Những người còn lại sợ đến mức toàn thân run rẩy, liên tục la hét.

“Sư tỷ!”.

Ngưng Hương ngây ngốc gọi một tiếng, nhưng không nói thêm được lời nào nữa.

Cô ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo tột cùng, hai chân giống như bị đổ chì, không di chuyển được nữa.

Hồng Du cũng vậy, cô ta run rẩy nhìn người rừng, trên mặt mồ hôi to như hạt đậu rơi như mưa, lăn xuống theo gò má.

Nhưng cô ta vẫn chưa mất đi lý trí, cô ta cắn răng, dùng hết sức lực quỳ xuống, dập đầu xuống đất.

“Tiền… Tiền bối tha tội, chúng tôi không cố ý xông vào đây, mong tiền bối bớt giận. Chúng tôi sẽ đi ngay, mong tiền bối tha cho chúng tôi một đường sống! Cầu xin tiền bối!”.

Người khác thấy vậy cũng đồng loạt quỳ xuống xin tha.

“Tiền bối, xin người rộng lượng tha cho chúng tôi!”.

“Chúng tôi… bảo đảm cả đời này sẽ không vào đây nữa!”.

“Tiền bối tha cho chúng tôi đi!”.

“Tiền bối…”.

Bọn họ run rẩy xin tha, trừ Lâm Chính, ai cũng không dám đứng. Bọn họ khóc lóc quỳ lạy, giống như đang cầu xin thần linh.

Thế nhưng, dù bọn họ có làm mọi thứ… cũng không có ý nghĩa gì…

“Tôi đã để lại lời từ trước… là các người làm trái…”.

Giọng nói vang lên, lạnh lùng mà tang thương.

Là một ông lão?

Lâm Chính phản ứng lại.

Đám người Hồng Du thì ra sức dập đầu, khóc lóc: “Tiền bối, hãy tha cho chúng tôi đi! Cầu xin tiền bối! Cầu xin người! Cầu xin người!”.

Cô ta điên cuồng dập đầu, trán sắp toác ra vẫn không dừng lại.

Nhưng người kia… dường như không nghe thấy nửa câu của bọn họ, cũng không nhìn thấy động tác cầu xin của bọn họ, đi thẳng tới, đánh về phía nữ đệ tử đó.

“A!”.

Nữ đệ tử đó la lên thảm thiết.
 
Chương 3431


Chương 3431

Sau đó…

Rắc!

Đầu cô ta bị đánh nát, ngã xuống tử vong.

Người rừng vung bàn tay dính đầy máu, tiếp tục đánh về phía các đệ tử Hồng Nhan Cốc.

“Không!”.

Đệ tử thấy mình không tránh được, hét lên một tiếng. Cô ta rút kiếm ở thắt lưng ra đâm về phía người rừng, mang ý định đánh trả.

Nhưng, một tiếng “keng” to rõ vang lên.

Kiếm trong tay nữ đệ tử đó đâm thẳng vào ngực của người rừng lại không thể tiến sâu thêm da thịt ông ta nửa phần, không thể làm bị thương người rừng chút nào…

“Kim cương bất hoại?”.

Nữ đệ tử đó la lên.

Một giây sau, cô ta cảm thấy trong tầm nhìn của mình đất trời xoay chuyển. Cả người như bay lên, đợi đến khi ánh nhìn tập trung lại lần nữa mới nhìn thấy một cơ thể quen thuộc.

Chỉ là cơ thể đó… không có đầu!

“Đó không phải… cơ thể của mình sao?”.

Nữ đệ tử đó lẩm bẩm, tầm nhìn càng lúc càng tối lại, cuối cùng sinh mệnh tiêu tan.

Hóa ra đầu cô ta đã bị người rừng xé xuống, cầm trong tay.

Những người còn lại đã sợ đến mức ba hồn bảy phách sắp tan biến.

Trong chớp mắt, ba đệ tử đã chết thảm!

Hơn nữa, người kia còn không dùng đến bao nhiêu sức lực!

Đáng sợ đến mức nào!

Bọn họ không thể là đối thủ của ông ta! Dù có dốc hết sức cũng chỉ có một con đường chết!

“Làm sao đây? Làm sao đây?”.

“Sư tỷ, em không muốn chết!”.

“Cứu em, sư tỷ, cứu em…”.

Các cô gái khóc lóc.

Ngay cả Hồng Du trông có vẻ kiên cường bá đạo cũng không quan tâm đến mặt mũi nữa, khóc lớn tiếng.

Sự tuyệt vọng và bất lực bao trùm lấy bọn họ!

Bọn họ khóc lóc nhìn người rừng đi đến, chỉ đành nhắm mắt lại, đợi cái chết giáng xuống.

Người rừng đưa tay lên, chuẩn bị giết chết Ngưng Hương ở trước mặt ông ta.

Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.

“Dừng tay!”.

 
 
Chương 3432


Chương 3432

Tuy nói là người rừng, nhưng cũng không phải là người rừng thật sự.

Ông ta vẫn có thể nghe hiểu tiếng người!

Giọng nói vừa vang lên, động tác của người rừng khựng lại, ngước mắt nhìn về phía người lên tiếng.

Đó là Lâm Chính!

Anh bước tới trước mấy bước, kéo Ngưng Hương lùi lại, bảo vệ ở sau lưng.

Ngưng Hương sửng sốt: “Kỳ Lân? Anh… Anh làm gì vậy?”.

“Cô Ngưng Hương, trước kia cô đã giúp tôi, lần này đổi lại là tôi giúp cô!”, Lâm Chính bình tĩnh nói, nhìn người rừng: “Cô gái này ông không được giết!”.

“Ngay cả cậu tôi cũng sẽ giết, vì sao cô ta thì không được giết?”, người rừng lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói.

Giọng nói giống như những viên đá cọ sát, cực kỳ khó nghe.

“Xem ra là không thể thương lượng!”.

“Hừ!”.

Người rừng cũng không dài dòng với anh, đánh một chưởng về phía ngực Lâm Chính.

Chưởng này quả nhiên không đơn giản. Chưởng còn chưa tới, chưởng phong đáng sợ đã giáng xuống, giống như búa sắt nặng nghìn vạn cân đánh vào ngực anh.

Đổi lại là người bình thường, e rằng ngực đã bị xuyên thủng một lỗ.

Nhưng Lâm Chính lại rất bình tĩnh, giơ ngang cánh tay, ngăn chặn chưởng phong đánh tới.

Mặc dù chưởng phong rất dũng mãnh hung hãn, nhưng khi đánh vào cánh tay Lâm Chính lại không có gì xảy ra.

Lâm Chính phớt lờ đòn tấn công của người rừng.

“Cái gì?”.

Hồng Du sững sờ.

Người rừng cũng hơi bất ngờ.

“Tôi còn tưởng ông lợi hại thế nào, không ngờ chỉ có chút thực lực thế này, đúng là khiến người ta thất vọng!”, Lâm Chính lắc đầu, dáng vẻ bất đắc dĩ và thất vọng.

Người rừng không lên tiếng, nhưng sự lạnh lẽo và phẫn nộ sâu trong đáy mắt trở nên đậm thêm.

“Chết đi!”.

Ông ta gầm lên, chưởng hóa thành quyền, tiếp tục tấn công về phía Lâm Chính.

Sức lực lần này mạnh hơn lúc trước đến ba bốn lần.

Xem ra người rừng đã nổi giận!

Nhưng Lâm Chính vẫn không sợ, trở tay đánh tới một quyền.

Ầm!

Quyền lực bùng phát, khí văn lan rộng. Hiện trường bị khí văn chia năm xẻ bảy, biến thành một đống hỗn độn.

Mặt đất đều rung chuyển nhẹ.

Một quyền đó vẫn không ai làm gì được ai, nhưng người rừng lại nhân lúc này trở tay cào xé tới.

Phụt!

Máu bắn tung tóe.
 
Chương 3433


Chương 3433

Da thịt nơi ngực Lâm Chính bị móng vuốt sắc bén của ông ta xé rách!

Lâm Chính liên tục lùi lại, liếc nhìn vết thương nơi ngực, anh lại khẽ cười, không để vào mắt.

“Kỳ Lân, anh phải mau chóng trị thương cho mình, có thể trên móng tay người đó có độc!”, Ngưng Hương vội vàng hét lên.

“Không sao”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Chút thương tích này không làm gì được tôi!”.

Ngưng Hương ngơ ngác nhìn anh, một lúc lâu sau mới ngơ ngẩn hỏi: “Anh đúng là ngốc! Anh không phải đối thủ của ông ta, sao còn không chạy?”.

“Tôi từng nói tôi sẽ bảo vệ cô! Đợi tôi đánh bại người này rồi chúng ta quay về”.

Lâm Chính nói, âm thầm đâm một kim vào ngực, máu nơi ngực lập tức ngừng chảy, dường như sắp kết vảy.

Nhìn cảnh đó, mọi người đều kinh hãi tột độ.

Đây là thủ đoạn thần kỳ gì vậy?

Làm ảo thuật sao?

Nhưng không ai trả lời được nghi hoặc trong lòng bọn họ.

Lâm Chính nhảy vọt lên, xông về phía người rừng.

“Kỳ Lân!”.

Ngưng Hương hét lên, trong lòng rất cảm động, ánh mắt không rời khỏi Kỳ Lân được nữa.

Lần đầu tiên cô ta gặp được người không cần cả mạng mình!

Cô ta cảm thấy từ đáy lòng mình có cảm giác gì đó khác thường sinh ra.

Cảm giác này… rất thần kỳ!

Sâu trong đại não có một thứ gì đó bị phủ bụi cũng đang dần dần thức tỉnh…

Lâm Chính tiếp cận người rừng, hai người chiến đấu kịch liệt. Tôi tới ông lui, tốc độ nhanh đến mức khó tin, không ngừng đan xen với nhau, công thủ giao thoa.

Nhóm Hồng Du há hốc miệng.

“Không ngờ… vệ sĩ của Lâm Nhược Nam lại lợi hại như vậy!”.

“Trời ạ, anh ta lại so chiêu với tiền bối… Thật đáng sợ!”.

“Rốt cuộc anh ta có thực lực gì?”.

“Không biết, nhưng nhìn cảnh này thì rõ ràng không cùng một cấp bậc với chúng ta”.

Các đệ tử lẩm bẩm, ai cũng hết sức kinh ngạc.

“Ngưng Hương, vì sao Kỳ Lân lại đứng ra vì cô? Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh ta thích cô?”, một nữ đệ tử cẩn thận hỏi.

Ngưng Hương sợ hãi, sau đó trái tim thiếu nữ điên cuồng rung động.

“Mọi người đang nói bậy gì vậy? Anh ta chỉ báo đáp ân tình lúc trước tôi nói giúp anh ta mà thôi! Sao có thể dễ dàng thích một người nào đó?”.

“Hừ, thảo nào trước kia con khốn này lại bao che cho anh ta như vậy! Hóa ra các người đã về với nhau!”, trên mặt Hồng Du hiện lên vẻ giận dữ, lạnh lùng nói.

“Sư tỷ, em… em không có! Em với anh ta trong sáng!”, Ngưng Hương vội vàng giải thích.

“Bớt nói nhiều! Các cô còn cử động được không? Nếu cử động được thì mau đi cùng tôi!”.

Hồng Du khẽ giọng nói, lặng lẽ đứng dậy, định chạy trốn trong lúc Lâm Chính chiến đấu với người rừng.

Các đệ tử hiểu ý, cũng đồng loạt đứng dậy.
 
Chương 3434


Chương 3434

Nhưng đúng lúc đó…

Vù!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Sau đó thì thấy Lâm Chính liên tục lùi về sau, cơ thể điên cuồng chấn động.

Đợi đến khi đứng vững lại, anh liên tục nôn ra mấy ngụm máu…

Phụt!

Máu rải đầy đất bùn, nhức mắt đến vậy!

“Kỳ Lân!”, Ngưng Hương sốt sắng gọi to.

Đám người Hồng Du rùng mình.

Người rừng đó đã dừng ánh mắt trên người bọn họ.

“Sao hả? Mấy người… định chạy trốn sao?”, người rừng hạ thấp giọng, hỏi.

“A?”.

Đám người Hồng Tụ hét lên đáng sợ, ai nấy ngã xụi lơ trên đất, đã bị dọa sợ đến mức không còn sức lực để chạy trốn.

Ngưng Hương cũng tuyệt vọng.

Kỳ Lân là hi vọng cuối cùng của bọn họ, nếu nói ngay cả anh cũng không đối phó được người này, vậy bọn họ còn có thể làm gì?

“Qua đây hết đi, tôi sẽ cho các người toàn thây!”.

Người rừng bình tĩnh nói, tay đã đưa lên.

Trên bàn tay đầy bùn đó toàn là máu, móng tay thon dài còn đáng sợ hơn cả móng vuốt của dã thú.

“Không! Đừng! Tiền bối, đừng giết chúng tôi! Cầu xin người đừng giết chúng tôi!”.

Hồng Du run rẩy, hét lên.

Điều bọn họ có thể làm chỉ là cầu xin tha thứ!

Nhưng người rừng hoàn toàn không nghe sự cầu xin của bọn họ, tiếp tục tiến tới, không hề ngưng nghỉ, sát ý trong mắt càng lúc càng nồng đậm.

“Được rồi, ngủ lại đây đi!”.

Người rừng bình tĩnh nói, nhấc tay lên, định đánh về phía Hồng Du.

“Đừng!”.

Hồng Du sợ đến mức nhắm mắt lại, cả người co rúm.

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Vèo!

Một bóng người xuất hiện trước mặt cô ta, ngăn chặn đòn tấn công đó.

Đám người Hồng Du sững sờ, vội vàng ngước mắt lên.

Phát hiện ra là Kỳ Lân!

“Kỳ Lân!”.

Ngưng Hương chạy tới, ôm chặt lấy anh, phát hiện trên ngực Kỳ Lân có một vết cào dữ tợn, máu chảy đầm đìa, vô cùng đáng sợ.

“Ồ?”, người rừng rất bất ngờ, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục bình tĩnh, tiếp tục tung trảo về phía tim anh.

“Nếu cậu đã muốn chết, tôi sẽ cho cậu toại nguyện! Tim cậu thuộc về tôi!”, người rừng gào lên bằng giọng khàn đặc.
 
Chương 3435


Chương 3435

Nhưng lần này khi người rừng tấn công đến lại bị một ánh sáng bạc nhỏ bé đâm trúng móng vuốt ông ta.

Mọi thứ xảy ra rất đột ngột, nhanh như chớp, khiến người ta không thể đề phòng.

Người rừng cũng như vậy!

Xoẹt!

Ánh sáng bạc chui vào cơ thể, móng vuốt ông ta đánh ra cũng dừng lại một lúc.

Lâm Chính nhân cơ hội đánh tới một quyền.

Ầm!

Người rừng lập tức bay ngược ra sau, đập mạnh xuống đất.

Cảnh đó làm tất cả mọi người kinh ngạc.

“Mau… đi!”.

Lâm Chính đột nhiên xoay người, gào lên với đám Hồng Du.

Hồng Du, Ngưng Hương rùng mình, lập tức bừng tỉnh, chạy như điên ra ngoài cấm địa.

Người rừng đương nhiên không cam tâm, ông ta vội vàng đuổi theo.

Vèo vèo vèo!

Lại có vài ánh sáng bạc bay về phía ông ta.

Đám người Ngưng Hương, Hồng Du quay lưng về phía ông ta mà chạy, nên cũng không nhìn thấy ánh sáng bạc đó.

Người rừng khẽ lách mình tránh đi, nhìn lại ánh sáng bạc trên tay anh, đôi mắt dưới đầu tóc rũ rượi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

“Châm bạc?”.

Ông ta ngẩng đầu lên lần nữa.

Nhờ châm bạc cản tốc độ của người rừng, đám người Lâm Chính đã chạy ra khỏi con đường vào cấm địa.

“Các người chạy không thoát!”.

Người rừng đuổi theo sau.

Cả nhóm người liều mạng chạy trốn.

Nhưng xét về tốc độ thì sao bọn họ có thể là đối thủ của người rừng.

“Không hay! Con quái vật đó lại đuổi kịp rồi!”, một nữ đệ tử khóc lóc nói.

Sắc mặt Hồng Du tái mét đi nhiều.

“Không cần lo, các cô cứ chạy đi là được, tôi… tôi sẽ giúp các cô bọc hậu…”, Lâm Chính hét lên với giọng yếu ớt.

“Kỳ Lân! Anh không được đi, anh sẽ chết!”, Ngưng Hương khóc lóc nói.

“Không sao, tôi vốn là vệ sĩ, huống hồ đàn ông vốn phải bảo vệ phụ nữ, không đúng sao?”.

Lâm Chính gượng cười.

Các cô gái Hồng Du, Ngưng Hương nhìn nụ cười hiện lên trên khuôn mặt trắng nhợt đầy máu, trong lòng không khỏi rung động.

“Chết đi!”.

Người rừng đánh tới một quyền.
 
Chương 3436


Chương 3436

“Đi!”.

Lâm Chính đẩy bọn họ một cái, trở tay đánh về phía người rừng một chưởng.

Ầm!

Quyền chưởng giao nhau.

Rắc!

Tiếng động giống như xương gãy vang lên từ cánh tay Lâm Chính.

Người rừng tạm thời được chặn lại.

Nhưng một giây sau, nắm đấm của người rừng lại đánh tới.

Lâm Chính đầy vẻ dữ tợn, không ngăn chặn mà lại trở tay chụp lấy vai người rừng, sau đó dùng đầu mình đập vào đầu người rừng.

Ầm!

Lâm Chính bị đánh vào bụng, miệng nôn ra máu, nhưng anh không dừng lại.

Rầm!

Người rừng hứng chịu một đòn ở đầu, bị đánh ngã ra đất.

Nhưng lần này ông ta không thể nhanh chóng bò dậy.

Hình như Lâm Chính đã không chống đỡ được nữa, toàn thân không còn sức lực, ngã xuống.

“Kỳ Lân!”.

Các cô gái Ngưng Hương, Hồng Du vội vàng dìu anh, nhân lúc người rừng còn chưa đứng dậy mà nhanh chóng chạy ra ngoài.

Chốc lát sau, người rừng đã đứng dậy lần nữa.

Ông ta liếc nhìn vai mình, nơi đó cắm ba cây châm bạc.

“Ngân Châm Phong Huyệt? Thật thú vị! Xem ra người trẻ tuổi này là một y võ rất khá…”, hai mắt người rừng lóe lên vẻ hung ác, không đuổi theo nữa mà quay người rời đi.

Phía trước là lối ra cấm địa, chỉ cần rời khỏi phạm vi cấm địa, người rừng sẽ không truy sát.

Mấy cô gái khiêng theo Lâm Chính liều mạng chạy. Ai nấy mệt đến mức thở hổn hển, toàn thân đầy bùn vô cùng nhếch nhác, nhưng không ai dừng lại.

Mãi cho đến một cây đại thụ ở bên cạnh cấm địa.

Phịch!

Đám người Hồng Du, Ngưng Hương đều ngã ra đất, mệt đến mức không đi nổi nữa

Lâm Chính cũng ngã ra đất, không động đậy, giống như đã chết.

Anh hé mắt, cố gắng thở, vết thương trên người vô cùng dữ tợn.

Ngưng Hương vội vã bò dậy, lấy thuốc mang theo bên mình từ trong túi ra, cho Lâm Chính uống vào.

“Kỳ Lân, anh không sao chứ? Anh phải kiên trì, chúng tôi sẽ tìm người đến chữa trị cho anh ngay! Kiên trì nhé!”, Ngưng Hương sốt ruột nói.

“Mau, A Thanh! Mau đi ra ngoài gọi người đến đây, đưa Kỳ Lân đi chữa trị!”, Hồng Du cắn nhẹ môi, nói với đệ tử bên cạnh.

“Sư tỷ, chuyện này”, nữ đệ tử tên A Thanh hơi do dự.

Sao Hồng Du có thể không biết A Thanh đang lo lắng điều gì, cô ta liếc A Thanh, quát lên: “Đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ tới nhiệm vụ sư môn? Mau đi cho tôi!”.
 
Chương 3437


Chương 3437

“Vâng… sư tỷ…”.

A Thanh không còn cách nào khác, chỉ đành đáp ứng.

Cô ta vừa định đi, Lâm Chính yếu ớt gọi cô ta lại.

“Cô A Thanh, đợi một lát…”.

A Thanh sững người, ngạc nhiên nhìn anh.

“Anh tiết kiệm sức lực đi! Hay là anh muốn chết nhanh hơn?”, Hồng Du không nhịn được, bực dọc nói.

Lâm Chính mỉm cười, cay đắng nói: “Đến lúc này rồi, tôi còn lựa chọn nào khác? Hãy để tôi chết nhanh hơn đi”.

Anh dứt lời, tất cả mọi người đều hoang mang.

“Kỳ Lân, anh có ý gì?”, Ngưng Hương dè dặt hỏi.

“Thật ra tôi biết cả… Tôi cũng hiểu hết. Tôi không phải kẻ ngốc, tôi đã biết động cơ các cô đưa tôi đến đây từ trước rồi, chắc chắn là các cô muốn tôi chết ở nơi đây, đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Các cô gái đều sửng sốt, nhưng đều im lặng.

“Tôi không chết, các cô không thể ăn nói với sư môn. Các cô không cần phải chữa trị cho tôi, ngược lại… các cô có thể giết chết tôi, hoàn thành nhiệm vụ sư môn, cho nên… các cô ra tay đi!”.

Nói xong, Lâm Chính nhắm mắt lại.

Dáng vẻ để mặc người ta chém giết.

“Chuyện này…”.

Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều có vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

“Kỳ Lân! Anh yên tâm, anh sẽ không chết đâu! Ai cũng không giết được anh!”.

Lúc này, Ngưng Hương đột nhiên hét lên đầy kiên định.

Mọi người đều nhìn về phía cô ta.

Ngưng Hương đứng ở trước mặt Lâm Chính, nghiêm túc nhìn chằm chằm đám người Hồng Du, hạ giọng nói: “Hồng Du sư tỷ, em nói chị biết, nếu chị muốn giết Kỳ Lân thì hãy giết em trước! Kỳ Lân có ơn cứu mạng đối với em! Em sẽ không trơ mắt nhìn anh ấy bị mọi người giết chết!”.

Cô ta vừa dứt lời, Hồng Du phẫn nộ.

Hồng Du đột nhiên đứng dậy, bước mấy bước đi đến trước mặt Ngưng Hương, lạnh lùng trừng cô ta.

Ngưng Hương không hề sợ hãi, cũng nhìn thẳng vào Hồng Du.

Một giây sau.

Bốp!

Hồng Du tát vào má Ngưng Hương.

Ngưng Hương ôm mặt, ngạc nhiên nhìn cô ta.

Hồng Du mắng chửi: “Cô phản rồi phải không? Dám đối địch với sư tỷ?”.

“Sư tỷ, em…”.

“Cút sang một bên! Bây giờ Kỳ Lân đang bị thương rất nặng, đừng làm lỡ thời gian trị thương của anh ta!”.

Hồng Du đẩy Ngưng Hương ra, ngồi xổm xuống, đích thân băng bó cho Lâm Chính.

Cảnh này làm tất cả mọi người kinh ngạc, cũng khiến Lâm Chính thở phào.

Xem ra những cô gái của Hồng Nhan Cốc này không phải ai cũng có lòng dạ sắt đá!
 
Chương 3438


Chương 3438

Mặc dù tư duy ký ức của bọn họ bị Hồng Nhan Cốc thay đổi, nhưng cuối cùng cũng là con người, không phải con rối.

“Cảm ơn cô”.

Lâm Chính thở phào, mỉm cười nói với Hồng Du.

Cơ thể Hồng Du khẽ run, gương mặt hơi đỏ lên, nhưng giọng điệu lại chứa sự lạnh lùng: “Bớt nói mấy lời đó với tôi! Tôi chỉ báo đáp ơn cứu mạng của anh mà thôi, không có ý gì khác! Biết chưa?”.

“Được”, Lâm Chính cười nói.

Hồng Du thành thạo xử lý xong vết thương, nói: “Vết thương của anh rất nặng, ít nhất phải nghỉ dưỡng bảy tám ngày mới có thể xuống giường. Bây giờ, tôi đưa anh đến chỗ Nhược Nam sư muội”.

“Đưa tôi đến đó? Nhưng mà… làm sao các cô ăn nói với sư môn?”, Lâm Chính hỏi.

“Chuyện này không cần lo, tôi tự có cách!”, Hồng Du bình tĩnh nói.

Lâm Chính lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Nửa tiếng sau, Lâm Chính quay về chỗ ở của Lâm Nhược Nam.

Thấy Lâm Chính toàn thân đầy máu, cô ta bị dọa giật mình.

Mấy người Hồng Du cũng không nói gì nhiều, chỉ dặn dò Lâm Nhược Nam chăm sóc Lâm Chính, sau đó rời đi.

Đợi đám người Hồng Du đi rồi, Lâm Chính đang nằm trên giường có vẻ như không thể động đậy đột nhiên ngồi dậy.

“Ê? Anh làm gì vậy? Anh bị thương nặng như thế rồi, mau nằm xuống nghỉ ngơi, đừng cử động lung tung!”, Lâm Nhược Nam vội vàng hét lên.

“Không sao, vết thương của tôi không nặng đến vậy”.

Lâm Chính cười, lấy châm bạc ra đâm vào người, đồng thời lấy thuốc bột đã chuẩn bị sẵn từ trước bôi lên cánh tay bị gãy.

Sau một chuỗi thao tác, trạng thái của Lâm Chính tốt hơn nhiều, lại có thể xuống đất đi lại.

Nhìn thấy vậy, Lâm Nhược Nam bỗng hiểu ra.

“Anh không bị thương nặng?”.

“Đúng, chỉ là chút vết thương nhẹ, không có gì to tát”.

“Vậy anh đang…”, Lâm Nhược Nam kinh ngạc, sau đó nở nụ cười: “Hóa ra anh sử dụng mỹ nam kế!”.

“Không đúng, đây là khổ nhục kế”, Lâm Chính lắc đầu, nói.

“Anh đúng là lợi hại, trước kia Hồng Du đó hung dữ thế nào, bây giờ lại nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng hơn nhiều. Chắc chắn cô ta đã có ý với anh rồi”, Lâm Nhược Nam cười nói.

“Được rồi, đừng nói mấy chuyện thừa thãi nữa. Tôi hỏi cô, sau khi tôi vào cấm địa, tình hình của Hồng Nhan Cốc như thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

Lâm Nhược Nam trở nên nghiêm túc hơn: “Lâm sư huynh, người đánh lén Thánh Nữ… có phải là anh không?”.

“Là tôi”, Lâm Chính lắc đầu: “Tôi quá sơ suất, chưa thể tìm được cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Nếu có thể giết chết bà ta, mọi thứ sẽ có thể kết thúc!”.

“Nhưng không dễ như vậy! Sau khi anh rời khỏi đây, Hồng Nhan Cốc gần như đã tiến hành một cuộc lục soát trải thảm. Chỉ riêng chỗ tôi đã có bảy nhóm người đến, đều là người điều tra tung tích của anh, suýt chút nữa đã lục tung chỗ tôi lên, nhưng bọn họ không ngờ đến hung thủ đang ở trong cấm địa”, Lâm Nhược Nam cười nói.

“Đáng tiếc lần này thất bại, chắc chắn bọn họ sẽ cảnh giác. Lần sau nếu muốn hành động, e rằng sẽ không dễ dàng”.
 
Chương 3439


Chương 3439

Lâm Chính nằm trên giường, không muốn nghĩ nữa, trùm chăn lên đầu ngủ.

Ngày hôm sau.

Lâm Chính dậy sớm, thay thuốc, ngồi trước sân hít thở.

Thương tích trên người đã khỏi được bảy tám phần. Anh vốn không bị thương quá nặng, khi chiến đấu với người rừng, những vị trí bị thương đều là những chỗ không quan trọng, anh làm cho đám người Hồng Du thấy mà thôi.

Cốc cốc cốc!

Lúc này, ở cổng chính vang tiếng gõ cửa.

Lâm Chính nhíu mày, đi tới mở cửa, nhìn thấy Triệu Nguyệt chạy vào.

“Anh có thể sống sót trở về, đúng là kỳ tích!”, cô ta quan sát Lâm Chính một lượt từ trên xuống dưới một lần.

“Có chuyện gì sao, cô Triệu?”.

“Thánh Nữ muốn gặp anh!”, Triệu Nguyệt nhỏ giọng nói.

“Thánh Nữ?”, Lâm Chính hơi ngạc nhiên.

“Đừng nói nhiều nữa, mau đi theo tôi, nếu chậm trễ thì xong đời!”.

Triệu Nguyệt tóm lấy cánh tay Lâm Chính kéo ra ngoài, chạy thẳng đến tòa lầu các ở chính giữa Hồng Nhan Cốc.

Những tòa kiến trúc của tối qua đã tàn tành mấy khói. Rất nhiều người của Hồng Nhan Cốc đang tiến hành xây dựng lại.

Vì vậy địa điểm của Thánh Nữ cũng được di chuyển. Lâm Chính nhìn tầng lầu trước mặt và thấy cảm thán. Mặc dù tòa kiến trúc trước mặt mang phong cách của lầu các nhưng nó to vô cùng, to gấp nhiều lần so với những lầu các thông thường. Mỗi một tầng lầu giống như một điện đường, vô cùng hùng vĩ.

Triệu Nguyệt bước tới trước và quỳ xuống: “Bẩm Thánh Nữ, Kỳ Lân đã được đưa tới”.

“Đưa anh ta vào”, một giọng nói lạnh tới thấu xương vọng ra. Đó chính là giọng của Thánh Nữ.

“Vâng, Thánh Nữ đại nhân”.

Triệu Nguyệt đứng dậy nói với Lâm Chính: “Đi theo tôi. Nhớ kỹ, đừng ăn nói linh tinh, càng không được nhìn lung tung. Đây là Thánh Nữ đại nhân đấy. Nếu anh dám nhìn lung tung thì cẩn thận kẻo bị khoét mắt”

Lâm Chính gật đầu. Hai người bước vào trong.

Tầng lầu vô cùng rộng rãi. Hơn nữa còn có không ít người Tất cả đều là những người quản lý cấp cao của Hồng Nhan Cốc. Già trẻ cao thấp đều có cả. Nhưng tất cả đều là nữ giới. Bọn họ trang điểm không giống nhau nhưng phục sức đều là những bộ đồ hai màu đỏ và trắng.

Ngồi ở vị trí cao nhất là một cô gái đeo mạng với mái tóc dài và nước da trắng như tuyết. Cô gái có đôi mắt sáng như sao, trông vô cùng nhanh nhạy. Cơ thể thì vô cùng quyến rũ và săn chắc.

Chắc chắn đây là một mỹ nhân, tuổi chắc cũng không lớn lắm. Thế nhưng khí tức thì khủng khiếp tới mức ghê người.

Lâm Chính nhìn Thánh Nữ. Hôm qua do vội vàng nên anh không để ý kỹ. Thế nhưng khi anh nhìn chăm chăm thánh nữ thì những người khác tỏ ra tức giận.

“To gan!”

“Dám mạo phạm Thánh Nữ?”

“Còn không mau cúi xuống!”

“Tôi sẽ móc mắt anh”.
 
Chương 3440


Chương 3440

Không ít cô gái tỏ ra kích động vội gầm lên, có những người còn định ra tay. Triệu Nguyệt vội vàng huých tay Lâm Chính: “Anh còn không mau quỳ xuống tạ tội”.

“Tôi sao?”, lâm Chính mỉm cười nhưng không định quỳ xuống.

Triệu Nguyệt thấy vậy thì cuống cả lên. Đúng lúc này có tiếng hét vang lên.

“Hỗn xược”.

Dứt lời, tất cả đều thất kinh. Người vừa lên tiếng là Hoa Huyền. Cô ta quát lớn với khuôn mặt tối sầm. “Các người quá hỗn. Trước mặt Thánh Nữ mà dám làm như vậy. Rốt cuộc các người có coi thanh nữ ra gì không?”

Đám đông nghe thấy vậy bèn run rẩy và tái mặt. Tất cả đều quỳ xuống.

“Xin Thánh Nữ đại nhân tha tội”, cảm giác sợ hại và kính nể thể hiện rõ trong giọng nói của đám đông. Thánh Nữ chỉ thản nhiên nhìn Hoa Huyền và hừ giọng: “Tất cả đứng dậy đi”.

“Tạ ơn Thánh Nữ”.

Đám đông sợ sệt, không ai dám ngẩng đầu. Hoa Huyền lại lên tiếng: “Kỳ Lân, Thánh Nữ đại nhân là vị chủ tối cao của Hồng Nhan Cốc. Không một người đàn ông nào được nhìn thẳng, sao anh có thể hỗn xược như vậy. Còn không mau quỳ xuống xin thánh nữ tha tội”.

“Tha tội, tôi có tội gì chứ?”

“Anh còn cứng mồm à?”

“Không phải tôi cứng mồm. Đó là phản ứng vô cùng bình thường của đàn ông thôi mà. Đối với người phụ nữ có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế này mà tôi vào lại không nhìn thì mới được gọi là không bình thường đấy. Không phải là tôi cố tình tỏ ra bất lịch sự với thánh nữ chỉ là tôi không thể nào kiểm soát được. Tôi tin bất kỳ ai cũng cảm thấy ngưỡng mộ trước vẻ đẹp của cô ấy thôi. Nếu như mọi người cảm thấy tôi mạo phạm thì tôi cũng chịu”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Điều này…”,Hoa Huyền nói giọng khàn khàn. Đám đông cũng hết lời.

“Thật không ngờ tên vệ sĩ này lại dẻo miệng như thế”.

Thánh Nữ thản nhiên nhìn Lâm Chính: “Tôi không có so đó với anh. Hai ngày gần đây, Hồng Nhan Cốc xảy ra rất nhiều chuyện, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian. Tôi gọi anh tới đây là vì có vài điều muốn hỏi anh”.

“Thánh Nữ cứ nói, Kỳ Lân nhất định sẽ trả lời”, Lâm Chính nói.

“Rất tốt. Câu hỏi đầu tiên! Hôm qua các người xâm nhập vào cấm địa lấy thuốc, các người đã làm thế nào mà không chết khi gặp quái nhân đó? Ngược lại còn thoát khỏi người này?”, Thánh Nữ đanh mặt hỏi.

“Thánh Nữ đại nhân, tôi chỉ là một người vệ sĩ, khả năng phát giác ra nguy hiểm của tôi rất mạnh. Lúc tôi nhìn thấy quái nhân này thì đã ý thức được điều gì đó không ổn nên đã chạy đi trước. Thế nhưng vẫn bị quái nhân đó phát hiện. May mà tốc độ của tôi nhanh nên cũng đã thoát chết”, Lâm Chính tỏ vẻ sợ hãi, đồng thời vén áo lên để lộ ra vết thương ở cánh tay để chứng minh mình không nói dối.

Nhìn thấy vết thương chằng chịt của Lâm Chính rất nhiều người không còn nghi ngờ gì nữa. Thánh Nữ liếc nhìn rồi tiếp tục hỏi: “Câu hỏi thứ hai, tại sao…Hồng Du lại tới cứu anh? Anh có thể nói không?”

Lâm Chính tỏ ra hoang mang.

“Thánh Nữ đại nhân, ý của cô là gì? Tôi cùng với Hồng Du vào cấm địa lấy thuốc, bọn họ là người đi cùng tôi, cứu tôi thì lẽ nào lại là chuyện kinh thiên động địa sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ kỳ lạ.

Thánh Nữ cười thản nhiên và phất tay: “Đưa vào!”

Ngay sau đó, hai cô gái bèn lôi một người khác với hai chân đã gãy và đầy máu vào trong. Lâm Chính trố tròn mắt. Đó chính là Hồng Du. Cô ta đã mất đi ý thức, bất tỉnh nhân sự, rõ ràng là đã bị tra tấn không hề nhẹ…

“Tôi nói cho anh biết! Trong vòng 30 năm qua, chưa có một ai sống sót thoát được khỏi tay của quái nhân đó. Anh….là người đầu tiên”.
 
Chương 3441


Chương 3441

“Thứ hai! Hồng Du rất trung thành với tôi. Cho dù anh có thể thoát khỏi tay của quái nhân thì cô ta cũng sẽ phải giết anh, nếu không tức là cô ta chống lại mệnh lệnh của tôi. Thế nhưng cô ta đã không làm như vậy mà lại đưa anh về chữa trị. Anh giải thích thế nào?”, Thánh Nữ hỏi.

Lâm Chính trầm mặc khi đối diện với câu hỏi chất vấn của Thánh Nữ. Cả điện đường trở nên im lặng như tờ.

Vô số cặp mắt nhìn chăm chăm Lâm Chính, chờ đợi câu trả lời của anh.

Hoa Huyền cũng im lặng. Thánh Nữ cũng không lên tiếng nữa.

“Đưa kẻ phản bội ra ngoài xẻ làm tám, ngoài ra cũng băm cả tên gián điệp xâm nhập vào Hồng Nhan Cốc này nữa”.

Rõ ràng là cô ta muốn giết chết cả Lâm Chính và Hồng Du.

“Hả?”, Triệu Nguyệt đứng ngoài cửa cũng thất kinh. Cô ta muốn bảo vệ Lâm Chính nhưng không biết phải làm thế nào.

“Đợi chút”, Lâm Chính cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tôi không có hứng thú với người sai anh tới đây, cũng không muốn hỏi anh gì nữa. Vì vậy anh cũng không cần phải nhiều lời đâu, yên tâm lên đường đi”, Thánh Nữ nói.

“Thế nhưng Thánh Nữ đại nhân, tôi vô tội”.

“Ai cũng nói thế cả”.

“Vậy được, cô có thể trả lời tôi hai câu hỏi được không?”

“Tôi nói rồi, tôi không muốn nhiều lời cũng không muốn lãng phí thời gian với anh”.

“Thánh Nữ đại nhân, không cần phải vội như vậy. Đằng nào tôi cũng không chạy được mà. Cô có thể nghe tôi hỏi cho xong không?”, Lâm Chính hỏi thẳng.

“Câu hỏi đầu tiên, tôi có thể sống sót quay lại, dựa vào cái gì mà cô cho rằng tôi là gián điệp? Thứ hai, lúc tôi bỏ chạy gặp mấy người Hồng Du, bọn họ giúp tôi trốn khỏi sự truy sát của quái nhân. Chắc mọi người cũng nhìn thấy vết thương của cô ấy. Tôi đã từng cứu cô ấy thì cô ấy báo ơn nên không giết tôi, có gì sai? Tại sao các người lại nói là cô ấy phản bội Hồng Nhan Cốc?”

Dứt lời, Thánh Nữ chau mày.

“Hừ, mấy chục năm qua, không ai có thể tránh được sự truy sát của quái nhân. Vậy mà anh có thể dễ dàng thoát được khỏi ông ta, có thể thấy thực lực của anh không hề bình thường. Một vệ sĩ bình thường như anh, sao lại có thực lực như thế? Anh không thấy rất kỳ lạ sao?”, có người đứng ra lên tiếng.

“Ai quy định vệ sĩ thì không được có thực lực mạnh?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm: “Cô sao? Lẽ nào tôi nhất định phải chết trong tay kẻ đó thì mới là bình thường? Ai quy định thế?”

“Điều này…”, người kia tái mặt, không biết nói gì.

“Dẻo mỏ lắm”, Thánh Nữ thản nhiên nói nhưng đôi mắt vẫn hằm hằm sát ý.

“Tôi chỉ đang chứng minh sự trong sạch của mình mà thôi”.

“Những gì anh vừa nói không thể được coi là chứng minh được”.

“Thế nhưng những gì mà Thánh Nữ đại nhân nói cũng vậy, đâu có thể chứng minh được gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Thánh Nữ chau mày, không hề nói gì.

“Thánh Nữ đại nhân, hà tất phải nhiều lời với kẻ này, lôi anh ta ra chia năm xẻ bảy là được”, một người bên cạnh lên tiếng.

 
 
Chương 3442


Chương 3442

“Muốn giết anh ta thì quá dễ. Anh ta đang bị thương, lại đang ở trong Hồng Nhan Cốc thì còn có thể trốn đi đâu được. Tôi chỉ cần ra lệnh là anh ta sẽ chết không toàn thây ngay. Chỉ có điều, giết anh ta ấy mà…không đáng”, Thánh Nữ hờ hững đáp lại.

“Sao lại nói là không đáng…Người này đáng chết mà”, người kia cảm thấy không hiểu.

“Thế nhưng sẽ nói như thế nào với Lâm Nhược Nam được đây?”, Thánh Nữ hỏi ngược lại.

“Lâm Nhược Nam sao?”

“Hôm qua tôi cho người đi kiểm tra Lâm Nhược Nam, thiên phú của cô ta chỉ thấp hơn Hoa Huyền một chút xíu. Đây là một thiên tài hiếm có. Nếu như chúng ta không có lý do chính đáng mà đã giết người này thì Lâm Nhược Nam sẽ rất hận chúng ta, vì vậy giết người này mà để mất đi một hạt giống tốt thì thật không đáng”.

“Hóa ra là vậy. Thánh Nữ đại nhân thật sự chu đáo. Chỉ đáng tiếc lúc Lâm Nhược Nam đi qua nước thánh thì vẫn còn lại ký ức về người này, nếu không, làm gì lại có nhiều phiền phức đến như thế?”

“Phiền phức sao? Cũng không tới mức đó”.

Thánh Nữ thản nhiên nói rồi lại nhìn Lâm Chính: “Tôi, anh đều không có chứng cứ xác thực nhưng điều đó không có nghĩa là không thể tự chứng minh”.

“Ồ?”, Lâm Chính chau mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Thánh Nữ phất tay: “Hoa Huyền”.

“Thánh Nữ đại nhân”, Hoa Huyền bước tới, cung kính cúi người.

“Cô đấu với người này đi”, Thánh Nữ nói.

Hoa Huyền và Lâm Chính giật mình: “Đấu sao?”

“Đúng vậy! Kỳ Lân, tôi muốn xem xem rốt cuộc thực lực của anh thế nào mà có thể thoát được khỏi tay của quái nhân. Nếu anh có thể thắng được Hoa Huyền thì có thể chứng minh được thực lực của anh, khi đó tôi sẽ thả anh ra và không truy cứu chuyện này nữa”, Thánh Nữ điềm đạm nói.

Lâm Chính chau mày.

“Nếu như tôi thua thì sao?”, anh hỏi lại.

“Thì sẽ bị xử chết ngay tại chỗ”, Thánh Nữ nói.

Đám đông nín thở.

“Thánh Nữ đại nhân, Kỳ Lân đang bị thương nặng. Tôi đấu với anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ thua thôi”, Hoa Huyền lập tức nói.

“Tôi đã cho anh ta cơ hội rồi”, Thánh Nữ lắc đầu.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn Thánh Nữ. Anh cũng nhận ra Thánh Nữ muốn thông qua việc anh và Hoa Huyền chiến đấu để so sánh chiêu thức giữa anh và người đeo mặt nạ ngày hôm qua. Chỉ cần động tác của anh có một chút giống với người đeo mặt nạ thôi thì Thánh Nữ sẽ lập tức ra lệnh xử tử anh ngay.

Giờ Thánh Nữ cho Lâm Chính cơ hội. Nếu như anh từ chối hoặc là bị bại trận thì Lâm Nhược Nam cũng không thể nói thêm được gì nữa. Đúng là dồn người ta vào đường cùng mà. Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Xem ra tôi không có quyền từ chối rồi”.

“Có, anh có thể nhận tội luôn”

“Tôi vô tội”.

“Vậy thì chiến thôi”, Thánh Nữ nhìn Hoa Huyền.

Hoa Huyền bất lực, đành phải bước tới chính giữa, đứng đối diện với Lâm Chính.

“Từ từ đã”, Lâm Chính hét lên.
 
Chương 3443


Chương 3443

“Còn có chuyện gì không?”

“Thánh Nữ đại nhân, tôi có một điều kiện”.

“Anh đang trả giá với tôi đấy à?”, Thánh Nữ hừ giọng.

“Cô không dám nhận lời sao?”

“Bỏ cái thói khích tướng của anh đi! Nói! Điều kiện gì?”

“Nếu tôi thắng Hoa Huyền thì cô hãy tuyên bố cô Hồng Du vô tội, đồng thời dùng những thứ tốt nhất để chữa trị cho cô ấy và không được truy cứu trách nhiệm nữa, kể cả những người đi cùng cô ấy vào cấm địa cũng vậy”, Lâm Chính nghiêm túc nói. Dứt lời, không ít người trong điện đường giật mình.

“Kỳ Lân, đến bản thân cậu còn khó lo nổi mà còn đi lo cho người khác à?”, một người phụ nữ tầm hơn 40 tuổi cười lạnh.

“Cô Hồng Du bị liên lụy nên mới gặp phải họa như thế. Sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được? Mặc dù cuộc chiến này có thể tôi không thắng, nhưng nếu có thể giành một chút hi vọng thì đương nhiên tôi sẽ làm”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

Rất nhiều người của Hồng Nhan Cốc sững sờ. Bọn họ nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh mà bỗng thấy tim đập mạnh. Thánh Nữ chau mày, cảm giác người đàn ông tên là Kỳ Lân này vô cùng tà ma.

Cô ta hừ giọng: “Được, tôi đồng ý với anh. Đợi anh thắng rồi thì tôi sẽ tuyên bố Hồng Du và những người đi cùng cô ấy vô tội. Nhưng điều kiện là anh phải thắng đã”.

Dứt lời, cô ta phất tay. Hoa Huyền hiểu ý, lập tức chắp tay: “Xin mời”.

Nhìn những vết thương trên người Lâm Chính, Hoa Huyền cảm thấy không nỡ. Cộng thêm việc vừa nãy Lâm Chính nhắc tới Hồng Du thì cô ta lại càng mất đi ý chí chiến đấu. Thế nhưng Thánh Nữ đại nhân đang ở ngay trước mặt. Cô ta chẳng còn lựa chọn nào khác.

“Mong cô giơ cao đánh khẽ”, Lâm Chính nói, sau đó bày ra một tư thế, cố làm ra vẻ rất đau đớn, khiến những người khác tưởng rằng anh bị thương thật. Hoa Huyền vốn định tấn công nhưng thấy bộ dạng của anh bèn khựng lại, khẽ chau mày.

“Hoa Huyền cô làm gì vậy? Tại sao còn chưa ra tay? Lẽ nào cô muốn tôi giúp?”, Thánh Nữ trầm giọng.

Hoa Huyền nghe thấy vậy thì bặm môi, miễn cưỡng tấn công. Đấu nhau với Hoa Huyền, Lâm Chính không thể dùng châm được vì sẽ lộ thân phận ngay. Thậm chí không được dùng cả những chiêu thức tối qua nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh đành phái sử dụng công pháp của Đông Hoàng Giáo. Thế nhưng công pháp của Đông Hoàng Giáo rất tốn sức. Sức mạnh thể xác của anh đều dựa vào Lạc Linh Huyết và châm bạc. Không có hai thứ này hỗ trợ thì công pháp của anh cũng chẳng ra sao. Những cũ đấm và chưởng đánh sẽ đều thiếu đi uy lực.

Hoa Huyền không sử dụng hết sức mà đã khiến Lâm Chính cảm nhận được sức công phá rồi. Cô ta tung một chưởng về phía ngực của Lâm Chính.

Bụp! Lâm Chính vội vàng lùi về phía sau, cơ thể chao đảo.

“Anh không phải là đối thủ của tôi”.

Hoa Huyền nín thở, nói giọng khàn khàn: “Giờ anh quỳ xuống nhận tội với Thánh Nữ đi thì may ra còn sống”.

“Cô Hoa Huyền, những lời nói đó mà cô cũng tin sao?”, Lâm Chính bước tới.

“Nhưng với thực lực và những vết thương trên người anh thì anh không còn lựa chọn nào khác nữa rồi. Trừ khi anh chủ động nhận thua chứ anh không thắng nổi đâu”, Hoa Huyền lắc đầu.

“Chưa chắc”, Lâm Chính đanh mặt, bắt đầu tấn công Hoa Huyền.

Thế nhưng chiêu thức của anh có vẻ chẳng có tác dụng gì trước mặt cô ta. Đến ngay cả những người xung quanh đều cho rằng Kỳ Lân chẳng ra làm sao.

“Với thực lực này…mà có thể thoát được khỏi quái nhân sao?”

“Không thể nào!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom