Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2866


Chương 2866

“Người bên trên là ai?”, Lâm Chính hỏi.

“Một người có quyền lực lớn hơn cả bố tôi, chủ nhân thực sự của thôn Dược Vương.Từ 20 năm trước, người bên trên đã ra một nhiệm vụ, phải tìm được người có thể chất linh thảo. Sau khi tìm được người này sẽ cử hành lễ dược tế. Lễ dược tế này cụ thể làm những gì thì tôi không biết, nhưng tôi biết nghi lễ này liên quan đến tương lai của cả thôn Dược Vương. Thế là thôn Dược Vương vừa phái người ra ngoài tìm kiếm, vừa tự bồi dưỡng người có thể chất linh thảo”.

“Tự bồi dưỡng? Thứ này thì bồi dưỡng kiểu gì?”, Lâm Chính nhíu mày, bỗng anh nghĩ ra gì đó, sắc mặt trở nên khó coi: “Lẽ nào là…”

“Đúng vậy, cưỡng chế dùng dược vật để bồi dưỡng! Có thể anh không biết, thực ra tôi là đứa con thứ sáu của mẹ tôi! Trước kia bố tôi… có hơn 30 đứa con!”.

Lâm Chính không nói gì, đã lờ mờ đoán được một chút.

“Năm người anh chị trước tôi… đều chết yểu! Bố tôi và mẹ tôi không hề kết hôn, bà ấy chỉ là công cụ sinh con của bố tôi mà thôi. Bố tôi ép bà ấy dùng thuốc do người bên trên điều chế ra, hi vọng thông qua thuốc để cải tạo cơ thể mẹ tôi, sau đó sinh ra những đứa trẻ có thể chất linh thảo. Do dùng thuốc quá liều, cộng thêm sinh đẻ quá độ, sức khỏe của mẹ tôi càng ngày càng kém. Hơn nữa do ảnh hưởng của thuốc, những đứa trẻ sinh ra nếu không phải là thể chất linh thảo thì đa phần là không giữ được. Sau khi sinh được năm đứa con, bố tôi vẫn không tha cho người mẹ đã chịu đủ giày vò cả thể xác lẫn tinh thần của tôi, ép bà ấy tiếp tục mang thai tôi”.

“Cuối cùng, tuy tôi được sinh ra thuận lợi, nhưng sức khỏe mẹ tôi đã sa sút hoàn toàn, trong đêm ngày thứ hai sau khi sinh ra tôi, bà ấy đã chết ở trên giường. Ngoài mẹ tôi còn có bốn người phụ nữ nữa cũng chịu chung số phận như vậy, trở thành vật hi sinh của thôn Dược Vương, tất cả đều chết trong thôn… Sau khi tôi ra đời, cuối cùng bố tôi cũng không còn đi tìm những người phụ nữ được coi là công cụ sinh con nữa”.

Nhan Khả Nhi cắn chặt môi, nói đầy đau khổ.

“Vậy mẹ kế của cô… là sao vậy?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Việc này còn phải hỏi sao? Bà ta là vợ của bố tôi! Những người phụ nữ đã chết trước đây, bao gồm cả mẹ tôi, đều chỉ là công cụ sinh con của bố tôi, ông ấy chưa bao giờ coi bọn họ là vợ. Mẹ kế của tôi là con gái của một đại gia tộc trong thôn, môn đăng hộ đối với bố tôi, bố tôi có thể làm trưởng thôn cũng là nhờ sự ủng hộ của nhà mẹ kế, đương nhiên ông ấy sẽ thừa nhận địa vị của bà ta rồi”.

Nhan Khả Nhi cười khẽ: “Một tháng sau cái chết của mẹ tôi, cũng tức là tháng đầu tiên tôi ra đời, bố tôi đã đường đường chính chính cưới mẹ kế tôi về. Tuy tôi từ nhỏ đã được mẹ kế nuôi nấng, nhưng bao năm nay, bà ta chưa bao giờ coi tôi là người, mà chỉ coi là một con chó cảnh, thích đánh thì đánh, thích chửi thì chửi, tâm trạng tốt thì tôi mới có cơm ăn, tâm trạng không tốt thì tôi nhịn đói một ngày là chuyện thường. Bố tôi chưa bao giờ hỏi tới tôi, nếu không nhờ thể chất đặc biệt của tôi, thì sao những người này có thể gọi tôi là “cô chủ” chứ? Trong mắt bọn họ, tôi chẳng khác nào một con chó!”.

Nhan Khả Nhi nói đến đây, ánh mắt lóe lên tia sáng, nước mắt như mưa…

Lời nói của Nhan Khả Nhỉ lại khiến Lâm Chính chìm vào im lặng. Anh thật sự không ngờ một cô gái mới đôi mươi lại thê thảm như vậy. Và thôn Dược Vương thần bí lại dơ bẩn như thế…

“Thần y Lâm, anh muốn tiêu diệt thôn Dược Vương, tôi không phản đối. Một cái thôn hủy hoại cả nhân tính con người như thế, giữ lại cũng có ích gì chứ? Bọn họ vi phạm đạo đức nghề y, không coi những người đàng hoàng hành nghề y ra gì, y thuật trong tay bọn họ đã trở thành một loại vũ lực, một loại quyền lực rồi. Bọn họ không xứng sử dụng châm bạc, không xứng đi điều chế những loại dược thảo đó”, Nhan Khả Nhi bặm môi, vô cùng tức giận.

“Vì vậy tôi cần sự giúp đỡ của cô”, Lâm Chính nói.

Nhan Khả Nhi suy nghĩ: “Mặc dù quy mô của thôn Dược Vương lớn nhưng người trong thôn đều quen nhau, vậy nên nếu đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt khác lạ thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Anh muốn tìm cách trà trộn vào trong thôn thì phải giả trang thành một thành viên trong đó thôi”.

“Cô nói xem cải trang thành ai sẽ phù hợp?”, Lâm Chính hỏi.
 
Chương 2867


Chương 2867

“Hôm này ngày mấy?”, Nhan Khả Nhi hỏi.

“Ngày mồng 1”

“Mồng 1? Đúng là ông trời giúp chúng ta! Thần y Lâm, ngày 1 hàng tháng, thanh niên trong thôn đều ra khỏi thôn, lên núi hái thuốc. Vùng núi Dược Vương này hiểm trở, thú hoang, rắn độc nhiều vô kể. Chướng khí cũng giăng khắp nơi. Thế nhưng đám dã thú và chướng khí thì biến mất vào ngày mồng 1. Do đó, hôm nay sẽ là ngày tốt để đi hái thuốc. Thần y Lâm, tốc độ của anh nhanh lên chút, có khi có thể tìm được một ai đó thay thế và xâm nhập vào thôn”

“Được, tôi sẽ hành động ngay”.

Lâm Chính gật đầu thế nhưng anh đột nhiên hỏi tiếp : “Có điều, cô thật sự không muốn rời khỏi đây sao?”

“Thần y Lâm, thực ra tôi rất muốn anh có thể rời khỏi đây. Với thực lực của anh thì không thể nào lật đổ được thôn Dược Vương đâu…tôi không thể khuyên được anh thì đành phải cố gắng hết sức để giúp anh thôi”. Nhan Khả Nhi khẽ hừ giọng: “Nếu tôi mà rời đi, chắc chắn thôn Dược Vương sẽ đoán ra được là anh đưa tôi đi. Tới khi đó bọn họ ra tay với người xung quanh anh thì sao anh có thể đối phó nổi. Chỉ khi tôi ở đây mới có thế ổn định được tình hình và anh mới có thể triển khai được kế hoạch của mình. Chẳng phải sao?”

Lâm Chính im lặng nhìn cô. Một lúc lâu sau anh thở dài: “Tôi đi trước đây”.

“Thần y Lâm, đợi đã”, Nhan Khả Nhi đột nhiên hét lên.

Lâm Chính quay đầu lại.

Nhan Khả Nhi rưng rưng nước mắt nhìn anh: “Tại sao…anh lại không rời đi?”

“Tôi nói rồi, tôi tới đây để tiêu diệt thôn Dược Vương. Chuyện chưa hoàn thành thì sao tôi có thể đi được?”, Lâm Chính kiên định.

Nhan Khả Nhi nhắm mắt, nước mắt cứ thế rơi xuống. Cô ấy mỉm cười: “Cố lên”.

Lâm Chính gật đầu, sau đó thoắt cái đã biến mất như một cơn gió.

“Nếu anh có chuyện gì thì tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu được anh, giống như anh đứng trước mặt tôi vào khi đó vậy”, Nhan Khả Nhi nhìn ra hướng cửa, tự nhủ.

Trong khu rừng rậm.

“Mọi người hái nhiều vào. Danh sách đã phát rồi, sau hai ngày nữa là tới ngày lễ dược tế nên phải dùng nhiều. Không ai được hái thiếu. Lễ dược tế lần này rất quan trọng, nếu ai để ra sơ suất gì thì sẽ lập tức bị đưa tới phòng dược làm thuốc dẫn”, một người đàn ông để râu trông vô cùng dữ tợn lên tiếng.

Những thanh niên tầm hai mươi đứng trước mặt ông ta tái mặt, vội vàng nói: “Vâng”.

“Chia ra làm việc đi”, người đàn ông phất tay, nhìn bốn phía.

Cứ hai người một đội, họ đi rất gấp gáp. Rõ ràng nhiệm vụ lần này không hề nhỏ.

“Người anh em, có phải chúng ta đi quá xa mọi người rồi không?”, từ trong một góc sâu, một cô gái nhìn xung quanh, tỏ vẻ lo lắng.

“Sợ gì chứ! Hôm nay là mồng 1, chướng khí không có, dã thú cũng không, cùng lắm chỉ có đám chuột rắn, côn trùng, chúng ta đối phó được mà” người thanh niên bên cạnh cười hi hi. Dứt lời, người này bèn liếc trộm cơ thể duyên dáng của cô gái.

Cô gái cảm nhận được ánh mắt khác thường của người đàn ông bèn chau mày: “Tôi thấy chúng ta không nên đi xa mọi người quá. Chúng ta qua bên đó đi! Nếu xảy ra chuyện thì sẽ không hay mất”.

“Xảy ra chuyện? Có thể xảy ra chuyện gì chứ! Sư muội, thôn đã dặn chúng ta phải lấy được 15 cây Đồng khánh dược căn đấy. Loại đó lại chỉ mọc ở vùng đầm lầy. Đây là hướng đi về vùng đó. Chúng ta đi về hướng ngược lại thì có thể lấy được thuốc không? Tới khi đó không hoàn thành nhiệm vụ theo đúng thời gian, chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Cô có chịu trách nhiệm nổi?”, người sư huynh nghiêm túc nói.

Người sự muội cảm thấy khó xử. Cô ấy suy nghĩ một lát rồi đành phải gật đầu: “Vậy…thôi được…chúng ta đi bên đó thôi”
 
Chương 2868


Chương 2868

“Phải vậy chứ. Cô vẫn không tin tôi ư? Sư huynh chẳng lẽ lại ăn thịt cô”, người sư huynh cười hi hi.

Hai người tiếp tục đi về phía trước. Sư muội đi trước, người sư huynh đi sau.

Đi được một đoạn, người sư huynh bèn lấy ra một miếng vải trắng không biết đã chuẩn bị từ khi nào và bụm lên mũi người sư muội.

Cô gái chưa kịp phản ứng thì mùi thuốc nồng nặc đã xộc lên mũi khiến cô gái ngất lịm. Người sư huynh mừng rỡ xoa tay, nhìn cơ thể tuyệt vời của cô gái. Hắn kích động tới mức cuống cả lên.

“Sư muội, cô bị tôi bắt rồi. Giờ để xem cô chạy đi đằng nào? Hehe!”, người sư huynh vui mừng, lập tức cởi qu@n áo. Đúng lúc hắn cởi xong thì khựng người. Bởi vì trước mặt hắn có một bóng hình xuất hiện từ bao giờ…

“Anh tên là gì?”, bóng hình đột nhiên lên tiếng.

“Ư…”

Một âm thanh vang lên. Cô gái nằm dưới đất từ từ mở mắt, ôm trán đứng dậy. Đầu cô ấy vẫn còn choáng váng. Ngay sau đó cô ấy lập tức ý thức được điều gì đó.

“Á!”, cô gái thét lên, vội vàng túm chặt quần áo trên người, đôi mắt tràn đầy nỗi sợ hãi. Cô nhìn người đàn ông trước mặt.

“Sư muội, cô tỉnh lại rồi à?”, người đàn ông điềm đạm đáp.

“Tiêu Hồng! Anh thật bỉ ổi! Anh là đồ đê tiện! Hạ lưu! Đê tiện!”, cô gái kêu lên.

“Sư muội, tại sao lại nói như vậy?”, người đàn ông chau mày, cảm thấy khó hiểu

“Vừa rồi…anh đã chuốc tôi hôn mê, anh định làm gì tôi? Tiêu Hồng! Anh cố tình lừa tôi tới nơi hoang vắng vì có ý đồ với tôi. Anh là đồ c@m thú! Súc sinh! Tôi nhất định sẽ nói với cả trưởng lão và trưởng thôn, để tất cả mọi người đều biết anh là loại con vật”, cô gái rưng rưng nước mắt, trông vô cùng căm phẫn và uất hận.

Thế nhưng người đàn ông chỉ điềm đạm giải thích: “Sư muội, tôi nghĩ chắc là cô hiểu lầm rồi. Trước đó tôi không hề chuốc thuốc cô mà là dùng một loại tinh dược. Vừa rồi xung quanh tôi nhìn thấy có chướng khí bay tới nên lập tức sử dụng thuốc này để tránh cho cô hít phải. Thế nhưng tôi vẫn chậm một bước, khiến cô bị hôn mê. Cũng may mà lượng chướng khi không nhiều nên đã tản đi hết rồi. Tôi cũng đã giải độc cho cô rồi cô nên không sao nữa”.

“Hừ! Anh khỏi phải giảo biện. Anh tưởng tôi sẽ tin anh sao?”, cô gái không tin.

“Sư muội, nếu cô không tin có thể tự kiểm tra. Tôi và cô đều là người học y, cô sẽ biết mình còn là gái còn son hay không đúng không?”, Tiêu Hồng lên tiếng.

Cô gái giật mình. Đúng là có thể kiểm tra một cách dễ dàng. Hơn nữa…cô ấy cũng không hề cảm thấy khó chịu chỗ nào. Lẽ nào mình đã thật sự hiểu lầm anh ấy?

Cô gái nhìn người sư huynh Tiêu Hồng bằng ánh mắt kỳ lạ, chỉ thấy anh khá nghiêm túc, ánh mắt trong veo, khác hoàn toàn với vẻ giảo hoạt trước đó.

Chuyện gì thế này? Sao sư huynh lại đột nhiên thay đổi vậy? Giống như biến thành người khác ấy…

Thật kỳ lạ! Cô gái hoang mang, nhìn kỹ anh thêm vài lần nữa và nói: “Anh ở đây đợi tôI!”

Nó xong cô trốn vào một chỗ và kiểm tra lại.

Tiêu Hồng vẫn đứng im tại chỗ. Tầm ba, bốn phút sau, cô gái đỏ mặt bước ra.

“Sư muội, thế nào rồi? Cô không bị sao chứ?”, Tiêu Hồng hỏi.

“Không…bị sao cả…”, cô gái ngượng ngùng.

“Vậy sư muội còn định đi tố cáo tôi với những vị trưởng lão nữa không?”, Tiêu Hồng lại hỏi.

“Sư huynh, xin lỗi…tôi…tôi hiểu lầm rồi, mong anh đừng giận”, Tiết Phù tỏ vẻ khó xử.
 
Chương 2869


Chương 2869

Tiêu Hồng mỉm cười: “Bỏ đi, sư muội. Ở khu hoang vắng thế này, cô đột nhiên ngất thì đương nhiên sẽ nghĩ như vậy. Tôi không trách cô”.

“Cảm ơn anh…có điều sư huynh, vừa rồi tôi phát hiện ra cách nói chuyện của anh không giống trước đây nữa?”, Tiết Phù cảm thấy kỳ lạ.

“Không giống? Ý của cô là gì?”

“Giờ cách nói chuyện của anh…điềm đạm hơn trước nhiều. Trước đây anh cứ khinh khỉnh, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy khác. Giờ thì…có phong độ hơn rồi”, Tiết Phù lên tiếng.

“Chắc là do co hiểu lầm tôi một lần đấy. Giờ tôi phải nghiêm túc hơn để cô không còn nghĩ như vậy nữa”, Tiêu Hồng nói.

Tiết Phù giật mình, cười khổ: “Sư huynh đừng nghĩ nhiều. Chuyện này tôi sai, tôi nhất định sẽ bù đắp cho anh”.

“Bù đắp thì không cần đâu, chỉ cần sư muội đừng nhắc với người khác chuyện này là được”.

“Được”, Tiết Phù gật đầu. Mọi chuyện dừng lại.

“Bây giờ mấy giờ rồi?”, lúc này Tiết Phù dường như nhớ ra điều gì đó bèn lấy điện thoại ra nhìn. Cô gái đột nhiên tái mặt.

“Cái gì? Ba rưỡi chiều rồi sao?”

“Sư muội, sao thế?”, Tiêu Hồng hỏi.

“Lẽ nào anh quên rồi. Đội trưởng yêu cầu chúng ta trước bốn giờ phải thu thập đủ số thuốc trong danh sắc. Giờ chỉ còn nửa tiếng đồng hồ mà đến một cây Đồng khánh dược căn chúng ta cũng chưa có. Lần này chắc chắn sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ rồi. Nếu như vậy, sẽ khiến buổi lễ dược tế bị chậm trễ, chúng ta sẽ xong đời mất”

“Không cần vội. Đồng khánh dược căn rất dễ tìm! Nửa tiếng là đủ thôi”.

Tiêu Hồng nhìn xung quanh, đột nhiên vạch một lùm cây ra và chạy về phía trước.

“Sư huynh, anh đi đâu vậy”, Tiết Phù vội vàng đuổi theo.

Tiêu Hồng chạy được một lúc thì tới một vùng đầm lầy. Xung quanh đầm lầy có không ít dược liệu đặc biệt, đó chính là Đồng khánh dược căn mà họ đang cần tìm.

“Tốt quá rồi. Chỗ này chắc là đủ 15 cây”, Tiết Phù mừng lắm nhưng ngay sau đó cô ấy tối sầm mặt, tỏ vẻ lo lắng: “Số cây này ở gần đầm lấy quá, sợ rằng nhổ sẽ rất khó. Sư huynh, nửa tiếng đồng hồ sẽ không thể hoàn thành được. Chúng ta vẫn xong đời thôi…Chắc chắn là họ sẽ trừng phạt chúng ta…”

Nghĩ tới khổ hình của thôn, Tiết Phù sợ hãi lùi lại, cơ thể cô gái bỗng run bắn lên.

Thế nhưng Tiêu Hồng chỉ mỉm cười: “Nhổ chúng khó lắm sao?”

“Đúng vậy”, Tiết Phù hoang mang lên tiếng.

Tiêu Hồng bèn bước tới, xắn ống tay áo lên, ngồi xuống tìm kiếm. Động tác của anh rất thuần thục, chính xác. Anh lập tức tìm được một cây ở trong đầm lầy và nhổ lên.

Tốc độ của anh rất nhanh. Chưa tới 5 phút, anh đã lấy được năm cây Đồng khánh dược căn.

“Cái gì?”, Tiết Phù há mồm trợn mắt. Tiêu Hồng hông hề dừng lại, nhổ một loạt. 15 phút sau, anh đã lấy được 15 cây và quay lại.

“Sư muội, chúng ta về thôi”.

“Hả! Được…”, Tiết Phù bừng tỉnh: “Sư huynh, anh lợi hại quá…”

“Có gì lợi hại chứ?”

“Không phải…sư huynh, sao tôi không biết là anh hái thuốc giỏi vậy nhỉ? Hái thuốc cũng phải có trình độ đấy. Ôi trời, sư huynh của tôi giấu nghề thật rồi…”, Tiết phù cảm thán.
 
Chương 2870


Chương 2870

Cô ấy và Tiêu Hồng biết nhau đã lâu. Cô ấy thấy, con người Tiêu Hồng chẳng có gì giỏi giang, làm việc thì hấp tấp vội vàng, nhưng không biết vì sao lúc này Tiêu Hồng lại khiến cô gái cảm thấy hoang mang như thế này.

Đây thật sự là người sư huynh Tiêu Hồng mà cô biết sao? Cô đột nhiên phát hiện ra là mình không còn cảm giác phản cảm đối với người sư huynh này nữa.

“Về thôi!”

“Được! Sư huynh! Đợi tôi với!”, Tiết Phù vội vàng kêu lên.

Đợi tới khi mọi người quay về điểm tập trung thì những người khác cũng đã có mặt. Hai người bọn họ thuộc đội chậm nhất.

“Tiêu Hồng, Tiết Phù, sao hay người chậm vậy?”, người đàn ông bước tới với vẻ không vui và kiểm tra Đồng khánh dược căn trong tay Tiêu Hồng.

Hai người đàn ông bằng tuổi khác cũng sà tới, họ mỉm cười đầy vẻ xảo quyết.

“Hehe, Tiêu sư huynh, xem ra anh đã có được Tiết sư muội rồi nhỉ! Lợi hại quá! Thế nào? Cơ thể của Tiết sư muội, mùi vị chắc là tuyệt vời lắm đúng không?”, một người đàn ông huých tay Tiêu Hồng, cười hi hi.

Tiêu Hồng nhìn người này. Anh không nói gì. Không phải anh không muốn nói mà chỉ bởi vì…anh không biết người này là ai.

Bởi vì anh không phải là Tiêu Hồng thật sự. Nếu anh lên tiếng, sẽ chỉ để lộ thân phận mà thôi.

“Này! Tiêu sư huynh, tôi đang nói chuyện với anh đấy”, thấy Tiêu Hồng dửng dưng, người kia bèn chau mày, tỏ ra không vui.

Tiết Phù ở bên cạnh không nhịn được, bèn lên tiếng: “Vương Nhất, anh đang nói gì vậy? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn nói linh tinh thì bà đây sẽ không khách khí nữa đâu đấy”.

“Ấy da! Con bé này, mới sau một trận vần vũ mà đã bảo vệ Tiêu Hồng như vậy cơ à. Sao trước đây tôi không nhận ra cô là người như vậy nhỉ”, người đàn ông tên Vương Nhất hừ giọng.

Những người phía sau bật cười. Tiết Phù tức tới mức tái mặt: “Các người đang nói linh tinh gì vậy? Bà đây vẫn là gái còn son nhé. Các người cấm ăn nói linh tinh, nếu không tôi sẽ báo cáo với trưởng lão đấy!”

“Còn son?”

Mấy người bên cạnh cảm thấy bất ngờ. Rõ ràng bọn họ đều cho rằng Tiêu Hồng vừa nãy đã ra tay với Tiết Phù.

“Còn son, Nam Kỳ! Chẳng phải cô rất giỏi xem tướng sao? Xem cho Tiết sư muội xem đúng là còn son không?”, người đàn ông tên Vương Nhất quay qua nhìn cô gái tóc ngắn bên cạnh.

Cô gái tóc ngắn nhìn Tiết Phù một lúc rồi gật đầu: “Đúng là cô ấy vẫn còn son”.

“Cái gì?”, đám đông kêu lên.

“Hả! Tiêu sư huynh. Hay là anh không ổn đấy? Nếu mà không ổn thì nói sớm mà!”, Vương Nhất cười lạnh lùng: “Ai lại trước đó chém gió như gì, nào là nhất định sẽ có được Tiết Phù. Giờ thì sao? Anh không ổn thì cút qua một bên, để đó cho tôI!”

“Ha ha ha…”

Đám đông lại bật cười ha hả. Tiêu Hồng vẫn không nói gì. Tiết Phù tức run.

“Vương Nhất…anh nói cái gì?”, cô ấy tức tới mức muốn nổ tung, lao về phía Vương Nhất.

Tình huống phía bên này đã khiến người đàn ông kia chú ý. Sau khi đếm xong dược liệu, người này bèn quay lại: “Các người đang làm gì vậy?”

Đám đông lập tức im bặt.

“Không có gì, đội trưởng, thuốc đã đủ chưa vậy?”, Vương Nhất mỉm cười, bước lên hỏi.
 
Chương 2871


Chương 2871

“Đủ cả rồi, mọi người về đi. Lần này ổn rồi, về tới thôn, mọi người sẽ đều có thưởng”.

“Ha ha, cả ơn đội trưởng”.

Mọi người lũ lượt quay về. Thế nhưng trên đường đi, đám người Vương Nhất thi thoảng lại liếc nhìn Tiêu Hồng và Tiết Phù.

Tiêu Hồng đột ngột xuất hiện nên đương nhiên không biết là mình và Vương Nhất là thù hay bạn, có giăng mắc gì không. Thế nhưng từ cách ăn nói vừa rồi của anh ta thì có lẽ Tiêu Hồng và anh ta không chung đường. Hơn nữa…anh ta cũng thích Tiết Phù.

“Tiêu sư huynh, anh không sao chứ?”, Tiết Phù cúi đầu không nói gì, nhưng đột nhiên cô cảm thấy không nhịn thêm được nữa.

“Tôi không sao?”, Tiêu Hồng bừng tỉnh.

“Không sao thì tốt rồi…Tiêu sư huynh, anh không cần lo lắng. Mặc dù Vương Nhất là con của trưởng lão, nhưng chúng ta không phải sợ. Về tới nơi, tôi sẽ nói chuyện này với mấy người chị em của mình. Bọn tôi sẽ bảo vệ anh. Còn Vương Nhất…không cần phải lo đâu”, Tiết Phù nghiêm túc nói.

Tiêu Hồng không nói gì. Về tới thôn, nhận thưởng xong, mọi người mỗi người về một nơi.

Tiêu Hồng và Tiết Phù đi chung đường. Không ngờ mới đi được vài bước thì một nhóm nữ đột nhiên chặn được hai người họ.

“Phương sư tỷ? Lý sư muội”, Tiết Phù hai mắt sáng rực, vui mừng lắm.

“Tiết sư muội, em không sao chứ?”, Phương sư tỷ bước tới nhìn Tiết Phù thật kỹ.

“Phương sư tỷ, chị sao thế? Tại sao lại căng thẳng như vậy?”, Tiết Phù cảm thấy kỳ lạ.

“Sư muội, em không biết sao?”, Phương sư tỷ định nói nhưng nhìn thấy Tiêu Hồng thì cô ấy lập tức tỏ ra tức giận, chỉ thẳng tay vào mặt anh và chửi: “Đồ dâm dê, anh còn mặt mũi quay về đây sao?”

“Hả?”, Tiết Phù bất ngờ: “Chị nói vậy là có ý gì ạ?”

“Con nhóc này, em còn không biết sao? Thằng này đã cá cược với Vương Nhất, nói là nếu không có được em thì sẽ để Vương Nhất thay anh ta làm vậy. Em có biết không?”, Phương sư tỷ tức giận nói.

“Sư tỷ, chị hiểu lầm rồi, Tiêu Hồng không vô liêm sỉ như Vương Nhất đâu. Lần này đi lấy thuốc, nếu không có Tiêu sư huynh thì chắc là em đã bị trúng độc của chướng khí rồi”, Tiết Phù mỉm cười.

“Hả? Tiêu Hồng cứu em sao?”, Phương sư tỷ cảm thấy kỳ lạ.

“Phương sư tỷ, Tiết Phù có vẻ vẫn chưa bị làm sao. Chúng ta nghĩ nhiều rồi”, Lý muội muội ở bên cạnh khẽ nói.

“Nghĩ nhiều sao? Hừ! Không thể nào! Tiêu Hồng là người thế nào mà chúng ta còn không biết à? Người này tháng trước còn nhìn trộm Lý muội muội tắm, bị chị bắt được. Mọi người quên cả rồi?”, Phương sư tỷ hừ giọng.

“Đúng vậy, gã này từng nhìn trộm ngực em. Anh ta là kẻ lưu manh, háo sắc”.

“Em nhớ có một lần anh ta còn theo dõi em. Nếu như em không phát hiện ra sớm thì không biết đã xảy ra chuyện gì rồi”.

“Sư muội, em tuyệt đối không được để kẻ hạ lưu này lừa mình! Chắc chắn anh ta không phải là người tốt.

Mấy cô gái chửi mắng. Tiết Phù khóc dở mếu dở.

“Tiết sư muội, tôi về trước đây”, lúc này Tiêu Hồng lên tiếng.

“Điều này…cũng được”, Tiết Phù gật đầu.

“Cấm đi! Đồ d3 xồm, hôm nay anh phải giải thích rõ ràng với chúng tôi”.

“Đúng vậy! Đừng hòng rời đi!”
 
Chương 2872


Chương 2872

Đám đông hét lên, không chịu buông tha cho Tiêu Hồng. Có vẻ Tiêu Hồng không muốn dây dưa với bọn họ nên quay người định bỏ đi.

Đúng lúc này, một nhóm người của Nhị trưởng lão bước tới, bao vây bọn họ.

“Ai là Tiêu Hồng? Ai là Tiết Phù?”, một người lên tiếng.

Những người này đều là đệ tử nhập thất của Nhị trưởng lão?

Mọi người vô cùng ngạc nhiên.

Những đệ tử này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, ai nấy kiêu căng ngạo mạn, thủ đoạn thông thiên, bình thường chẳng bao giờ đoái hoài đến bọn họ, sao hôm nay lại tìm tới tận nơi nhỉ?

“Tôi là Tiết Phù, đây là Tiêu Hồng, các sư huynh tìm chúng tôi có chuyện gì sao?”, Tiết Phù dè dặt bước tới hỏi.

“Tiết Phù, Tiêu Hồng, rễ thuốc Đồng Khánh mà các cô hái về có vấn đề, bây giờ mời hai cô đi theo chúng tôi, đến chỗ Nhị trưởng lão giải thích”, một người trong số đó nói.

“Cái gì? Thuốc chúng tôi hái có vấn đề? Sao có thể chứ? Trước đó đội trưởng đã kiểm tra, hoàn toàn không có gì khác biệt, giống hệt với danh sách thuốc mà”, Tiết Phù vội vàng giải thích.

“Cô nói với chúng tôi thì có ích gì chứ? Đến chỗ Nhị trưởng lão mà nói! Lập tức đi cùng chúng tôi ngay, nếu làm ầm ĩ đến tai đội chấp pháp, thì e là các cô khó mà ăn nói đấy”, người kia hừ lạnh.

Tiết Phù có chút không cam lòng, nhưng đám Phương sư tỷ ở bên cạnh đã giục rối rít.

“Sư muội, em mau đi đi, những người này không dễ dây vào, nếu em từ chối làm ngơ, đắc tội với những sư huynh sư tỷ này, thì sau này khó mà được yên ổn ở thôn Dược Vương”, Phương sư tỷ khuyên nhủ.

“Việc này…”

“Sư muội, em đừng sợ, bọn cô đi cùng em, bọn họ không làm hại em được đâu”, Phương sư tỷ lại nói.

Tiết Phù gật đầu.

Bọn họ đi theo người của Nhị trưởng lão, đến khu vực của ông ta.

Các trưởng lão của thôn Dược Vương đều chiếm khu vực riêng.

Người của Nhị trưởng lão ở khu vực Tây Nam, chiếm diện tích cực kỳ lớn, chỉ sau đại trưởng lão, đệ tử ở đây có mấy nghìn người, đều do Nhị trưởng lão dạy y.

Đám người Phương sư tỷ, Tiết Phù tiến vào khu vực, rồi được đưa tới một nhà thờ tổ lớn nhất ở mé bên phải.

Tiêu Hồng vốn dĩ không muốn đi.

Nhưng nếu không đi thì sẽ chỉ lớn chuyện, đến lúc đó chắc chắn thân phận của anh sẽ bị lộ.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể đến đây giải thích cho yên chuyện.

Trong nhà thờ tổ có bảy tám người của thôn Dược Vương đang đứng.

Một người trong số đó chính là Vương Nhất kia.

Tiết Phù nhìn thấy anh ta thì lập tức hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành.

“Vương Nhất, hóa ra là anh giở trò”, Tiết Phù nghiến răng nói.

“Tiết sư muội, cô nói vậy là có ý gì? Tôi giở trò gì chứ? Các cô hái nhầm thuốc, khiến sư đệ tôi bị trúng độc, chuyện này thì các cô giải thích sao đây?”, Vương Nhất hừ mũi.

“Cái gì?”, Tiết Phù vô cùng kinh ngạc.

“Thuốc sư muội hái về sao có thể khiến sư đệ của cậu trúng độc chứ? Vương Nhất, cậu còn nói không phải cậu giở trò sao?”, Phương sư tỷ đáp trả.

“Hừ, các cô đừng có cãi! Bên trên dặn dò Tiết Phù đi hái rễ thuốc Đồng Khánh, nhưng cái cô ta hái về không phải là rễ thuốc Đồng Khánh. Sư đệ tôi tưởng là rễ thuốc, nên mang đi sắc thuốc để uống, rồi bất ngờ trúng độc, còn chưa rõ sống chết. Tôi đã đích thân chẩn đoán, nếu một tiếng nữa không giải được độc, thì cậu ấy chết là cái chắc. Tiết sư muội, đến lúc đó các cô phải ăn nói với người trong thôn thế nào đây?”, Vương Nhất lạnh lùng nói.
 
Chương 2873


Chương 2873

“Cái gì? Nghiêm trọng như vậy sao?”.

Đám người Tiết Phù, Phương sư tỷ đều giật nảy mình.

“Sao nào? Tưởng tôi lừa các cô sao?”, Vương Nhất khoát tay: “Khiêng người lên đây”.

“Vâng, sư huynh”.

Người ở bên ngoài khiêng một chiếc cáng vào nhà thờ tổ, đặt trước mặt mấy người.

Một đệ tử trẻ tuổi nằm trên cáng, sắc mặt xanh mét, hôn mê bất tỉnh.

Phương sư tỷ và Lý muội muội lập tức bước tới kiểm tra.

Một lát sau, Phương sư tỷ nhíu chặt mày: “Tôi không biết cậu ta trúng độc gì, nó lạ lắm, nhưng chắc chắn không phải là do rễ thuốc Đồng Khánh”.

“Chắc chắn đây là quỷ kế của Vương Nhất”.

Mấy cô gái ngấm ngầm trao đổi, nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu Vương Nhất cố ý dùng thuốc, vu oan cho Tiết sư muội, thì chúng ta cũng đành bó tay, dù sao bố anh ta cũng là Nhị trưởng lão!”.

“Làm sao bây giờ?”.

“Cứ bình tĩnh!”.

Phương sư tỷ trao đổi ánh mắt với mấy người, đứng dậy nói với Vương Nhất: “Chúng tôi muốn gặp Nhị trưởng lão”.

“Xin lỗi, bố tôi có việc, không rảnh gặp các cô, chúng ta cứ giải quyết riêng chuyện này trước đi”, Vương Nhất đáp.

“Cậu muốn thế nào?”.

“Đương nhiên là giải được độc cho sư đệ của tôi thì coi như chuyện này kết thúc. Hãy nhớ là các cô chỉ có một tiếng thôi”.

“Ngay cả loại độc này là gì chúng tôi cũng không biết, cậu bảo chúng tôi giải độc cho cậu ta trong một tiếng kiểu gì? Vương Nhất, cậu đừng vòng vo nữa, rốt cuộc cậu muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi”, Phương sư tỷ cắn răng.

Vương Nhất nhếch môi cười khẽ: “Phương sư tỷ, tôi thực sự không biết cô đang nói gì, nhưng tôi có thể giúp các cô một chút, chỉ ra con đường sáng”.

“Con đường sáng gì?”.

“Tuy không biết sư đệ tôi trúng loại độc gì, nhưng tôi nghĩ chắc chắn Tề Ngọc Thảo trong tay Nhị trưởng lão có thể giải được. Nếu Phương sư tỷ bảo Tiết sư muội đến chỗ Nhị trưởng lão xin Tề Ngọc Thảo, thì tôi nghĩ sẽ giải được độc của sư đệ thôi”, Vương Nhất cười nói.

Nghe anh ta nói xong, mọi người đều hiểu ra.

Chắc hẳn Vương Nhất làm nhiều chuyện như vậy là muốn ép Tiết Phù phải nghe theo sự chi phối của anh ta.

Nhị trưởng lão là ai chứ?

Đó là bố của Vương Nhất.

Đương nhiên sẽ đứng về phía anh ta rồi.

Tiết Phù đến tìm Nhị trưởng lão xin thuốc? Đó chẳng phải là nằm mơ giữa ban ngày sao?

Tiết Phù có thân phận gì? Sao Nhị trưởng lão có thể ban thuốc cho cô ấy chứ?
 
Chương 2874


Chương 2874

Cô ấy muốn có thuốc thì chỉ có một cách.

Đó là cầu xin Vương Nhất.

Như vậy thì Vương Nhất cũng sẽ đạt được mục đích.

“Bỉ ổi! Anh tưởng như vậy là ép được tôi nghe theo sự chi phối của anh sao? Nằm mơ đi!”, Tiết Phù biết tỏng sự gian trá của Vương Nhất, vô cùng tức giận, lớn tiếng chửi mắng.

“Nếu sư muội không côu đi, thì chờ một tiếng nữa, sư đệ của tôi phát độc mất mạng, thì chúng tôi chỉ đành báo lên trên, xin bên trên định tội vậy”, Vương Nhất hừ mũi.

“Bây giờ chúng tôi sẽ báo lên trên, nhờ trưởng thôn trả lại sự trong sạch cho chúng tôi”, Phương sư tỷ tức giận nói.

“Được, các cô đi đi, nhưng tôi phải nói cho các cô biết, rất nhiều người cùng thôn đang có mặt đều nhìn thấy sư đệ này của tôi bị trúng độc do ăn thảo dược các cô hái về. Để tôi xem người bên trên sẽ trừng trị ai”, Vương Nhất cười khẩy.

“Anh… Vương Nhất, tôi liều mạng với anh!”, Tiết Phù nổi trận lôi đình, không nhịn được mà định ra tay.

“Tiết Phù! Cô thật là to gan! Dám ra tay với Vương sư huynh? Cô chán sống rồi à? Người đâu, bắt Tiết Phù lại cho tôi!”, người bên cạnh hét lên.

“Vâng, sư huynh”.

“Tiết sư muội yên tâm! Tất cả xông lên!”.

Phương sư tỷ thấy tình hình không ổn, cũng lập tức lệnh cho mọi người ra tay.

Khung cảnh giương cung bạt kiếm, vô cùng hỗn loạn.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.

“Tất cả dừng tay!”.

Mọi người khựng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy Tiêu Hồng ngồi xổm bên cạnh chiếc cáng, kiểm tra qua loa cho sư đệ bị trúng độc kia, sau đó lên tiếng: “Đi lấy châm bạc đi, để tôi giải độc cho anh ta”.

Câu nói của Tiêu Hồng khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Tiêu sư huynh, anh… anh có thể giải độc cho anh ta sao?”, Tiết Phù ngạc nhiên hỏi.

“Tiêu Hồng, anh đừng huênh hoang ra vẻ! Ngay cả Phương sư tỷ cũng không biết người này bị trúng độc gì thì sao anh có thể giải được chứ? Y thuật của anh còn kém cả Phương sư tỷ đấy”, Lý muội muội ở bên cạnh khinh bỉ nói.

“Phải đấy, Tiêu Hồng, anh đừng gây thêm rắc rối nữa”.

“Vừa nãy Tiết sư muội nói số rễ thuốc Đồng Khánh kia đều là do anh hái, hơn nữa anh mất chưa đến nửa tiếng đã hái xong. Với thủ pháp hái thuốc của chúng tôi, muốn hái xong 15 cây thì phải mất ít nhất một tiếng. Anh chỉ mất nửa tiếng đã hái xong, chắc chắn là hái nhầm rồi”.

“Tôi nghĩ chuyện này là do anh đấy”.

“Đúng”.

“Tất cả là lỗi của anh”.

Mấy cô gái nhao nhao nói.

Rõ ràng bọn họ muốn đổ tội cho Tiêu Hồng, để bảo vệ Tiết sư muội của bọn họ.

“Sao các chị có thể nói như vậy được?”, Tiết Phù cuống lên.

Tiêu Hồng vẫn rất bình tĩnh, nói: “Tiết sư muội, cô đi lấy châm đi, tôi nói rồi, tôi chữa được”.

“Sư huynh…”, Tiết Phù tiến thoái lưỡng nan.
 
Chương 2875


Chương 2875

“Tiêu Hồng, anh có biết sư đệ này của tôi trúng độc gì không? Anh chữa bậy chữa bạ, nhỡ xảy ra chuyện gì thì anh nghĩ xem nên làm thế nào chưa?”, đúng lúc này, Vương Nhất ngồi xổm xuống, nheo mắt cười nói với Tiêu Hồng.

“Đương nhiên là tôi biết anh ta trúng độc gì rồi, lấy cho tôi một bộ châm bạc, tôi có thể chữa khỏi cho anh ta”, Tiêu Hồng nói.

“Nói không biết ngượng mồm!”.

“Anh tưởng mình là thần y sao?”.

Mọi người nhổ nước bọt, vẻ mặt đầy khinh bỉ.

Vương Nhất cười lớn, vung tay nói: “Được, nếu Tiêu sư huynh của chúng ta tự tin như vậy thì… người đâu, lấy cho anh ta một bộ châm bạc! Để tôi xem, Tiêu sư huynh của chúng ta giải độc cho sư đệ này kiểu gì!”.

“Được, để xem anh ta giải kiểu gì!”.

Một người của thôn Dược Vương lập tức chạy đi lấy châm bạc, đưa cho Tiêu Hồng.

Tiêu Hồng lật áo của sư đệ kia lên, tay nhón châm bạc, bắt đầu châm cứu.

“Tiêu sư huynh, khoan đã!”.

Đúng lúc này, Vương Nhất lại kêu lên.

“Còn chuyện gì sao?”.

“Cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi Tiêu sư huynh, nếu anh không loại bỏ được độc trên người sư đệ này… thì phải làm sao?”, Vương Nhất nheo mắt hỏi.

“Anh muốn thế nào?”, Tiêu Hồng hỏi vặn lại.

“Cậu ta bị trúng độc là do các anh, tôi cũng không làm khó các anh, tôi muốn anh và Tiết Phù đến chỗ Nhị trưởng lão xin thuốc giải. Nếu không lấy được thuốc giải, hoặc làm lỡ thời gian, thì hai người các anh hãy đi tạ tội, không vấn đề gì chứ?”, Vương Nhất nói.

“Được!”.

Tiêu Hồng gần như là đồng ý ngay tắp lự.

“Thẳng thắn lắm”, Vương Nhất cười lớn.

“Tiêu Hồng, cậu…”

Phương sư tỷ vô cùng lo lắng.

“Sư tỷ, phải làm sao bây giờ?”, Tiết Phù sốt ruột như kiến bò chảo nóng.

“Mặc kệ cậu ta”, Phương sư tỷ hừ mũi: “Chuyện do Tiêu Hồng tự gây ra, chúng ta cứ kệ đi, đến lúc đó không chữa khỏi hay làm chết người, thì chúng ta cứ nói là lỗi của Tiêu Hồng, không liên quan gì đến chúng ta hết”.

“Sư tỷ, sao có thể thế được? Đây là thuốc do em và Tiêu Hồng sư huynh cùng hái mà!”.

“Vậy chị muốn thế nào? Chịu trách nhiệm cùng anh ta à? Đâu phải chị không biết quy định do người bên trên mới lập ra? Hái nhầm thuốc gây chết người, ít nhất cũng bị nhốt ở Ngũ Độc Phòng, chị muốn chết sao?”, Lý muội muội vội khuyên nhủ.

Tiết Phù nghe thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp liền trắng bệch, dường như nghĩ đến chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, cả người không khỏi run rẩy.

Hồn vía bay lên mây.

“Hay là để chị… chị đi xin Nhị trưởng lão thử xem sao”, cô ấy run giọng nói.

“Xin Nhị trưởng lão cũng vô ích thôi, muốn xin thì chỉ có thể xin Vương Nhất”, người bên cạnh nói.
 
Chương 2876


Chương 2876

Tiết Phù cắn chặt môi, hít sâu một hơi, nhìn về phía Vương Nhất, rồi lại nhìn về phía Phương sư tỷ.

“Sư muội, em tự ra quyết định đi, em muốn cứu cậu ta hay là tự cứu bản thân… Có lẽ chỉ có thể hi sinh thôi”, Phương sư tỷ cũng vô cùng tuyệt vọng.

Tiết Phù không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đau khổ đưa ra quyết định, chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ấy.

“Xong rồi, đã châm cứu xong, độc của anh ta đã được giải”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh.

Là Tiêu Hồng!

Chỉ thấy anh không chút hoảng loạn, cất châm bạc đi, động tác điềm tĩnh nhẹ nhàng.

“Giải được độc rồi?”.

“Nhanh như vậy sao?”.

“Thật hay giả vậy?”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

“Anh xong rồi sao?”, một người run rẩy hỏi.

“Ừ”, Tiêu Hồng gật đầu.

“Đùa sao? Chúng tôi có nhiều người như vậy cũng không giải được, anh đâm bừa mấy châm đã giải được sao? Anh nghĩ sư đệ tôi trúng độc gì chứ?”, Vương Nhất hừ mũi.

“Nếu anh không tin thì có thể tự kiểm tra”, Tiêu Hồng nói.

Mọi người nhíu mày.

Tiêu Hồng tự tin như vậy, lẽ nào… đã thực sự giải được độc rồi sao?

“Để tôi xem cho!”.

Phương sư tỷ là người đầu tiên không kiềm chế được, vội vàng ngồi xuống, lấy châm bạc ra kiểm tra.

Một lát sau, vẻ mặt cô ta vô cùng kinh ngạc.

“Sao có thể chứ? Độc trong người cậu ta… đã biến mất hoàn toàn rồi!”.

“Để tôi xem nào… Trời ơi, là thật kìa!”.

“Thần kỳ quá!”.

“Sao lại như vậy được?”.

Những tiếng kêu kinh ngạc càng ngày càng nhiều.

Người của thôn Dược Vương đều biết về y lý, chỉ cần kiểm tra qua loa là biết ngay người này có bị trúng độc hay không.

“Chuyện… chuyện này là sao vậy?”.

Một đệ tử lặng lẽ lùi lại, ghé vào tai Vương Nhất nói: “Vương sư huynh, chẳng phải anh đã dùng Thôi Tâm Độc do Nhị trưởng lão nghiên cứu ra sao? Nếu không có thuốc giải thì không thể giải được độc… Tại sao… tên Tiêu Hồng này chỉ đâm vài cái châm bạc… đã giải được độc rồi?”.

“Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai?”, sắc mặt Vương Nhất vô cùng khó coi, lông mày nhíu chặt.

Độc được giải, đệ tử đang hôn mê kia cũng từ từ mở mắt.

“Sư đệ, cậu vẫn ổn chứ?”, Lý muội muội vội hỏi.

“Tôi… tôi không sao, sư huynh, đã giải quyết xong chuyện chưa? Tiết sư tỷ đến tìm anh chưa?”, dường như đệ tử trẻ tuổi kia vẫn có chút mơ hồ, nhìn về phía Vương Nhất.
 
Chương 2877


Chương 2877

Vương Nhất biến sắc, vội nói: “Cậu đang nói linh tinh gì vậy? Đầu óc cậu có vấn đề à? Câm miệng lại cho tôi!”.

“Sư huynh sao vậy? Chẳng phải anh bảo tôi uống thuốc độc để giúp anh sao? Tôi hỏi một câu mà cũng không được à?”, vẻ mặt đệ tử trẻ tuổi kia đầy ngây thơ.

Đâu biết rằng câu nói này đã hoàn toàn chọc giận đám Phương sư tỷ.

“Được lắm Vương Nhất! Quả nhiên tất cả đều là kế hoạch của cậu!”.

“Đi, đưa sư đệ này đến gặp trưởng thôn!”.

“Để trưởng thôn lấy lại công bằng cho chúng ta!”.

“Được!”.

“Này này này, các cô hãy nghe tôi giải thích đã! Tôi chẳng biết gì cả, là tên này đầu óc hồ đồ, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả!”.

Vương Nhất vội vàng bao biện, nhưng vô ích.

Hiện trường trở nên hỗn loạn.

Nhưng Tiêu Hồng lại cảm thấy mọi chuyện thật là vô vị, liền xoay người rời khỏi nhà thờ tổ.

Sở dĩ anh ra tay là muốn làm êm chuyện này.

Vương Nhất bị bại lộ, chắc chắn sẽ lựa chọn thỏa hiệp. Anh ta có thế lực hơn người, bối cảnh xuất chúng, dù đám Tiết Phù tóm được đuôi của anh ta thì cũng chẳng làm gì được.

Kết quả cuối cùng vẫn là hai bên thỏa hiệp, mỗi bên lùi một bước.

Đây là kết quả mà Tiêu Hồng mong muốn nhất.

Bây giờ anh chỉ muốn làm một người vô hình.

Dù sao anh cũng không phải là Tiêu Hồng thực sự, nên phải khiêm nhường chút.

Chỉ là… chuyện lại không đúng như ý muốn của anh.

“Tiêu sư huynh!”.

Một tiếng gọi kéo Tiêu Hồng hoàn hồn lại.

“Tiết Phù sư muội, có chuyện gì sao?”, Tiêu Hồng ngoảnh sang hỏi.

“Sư huynh, anh giải độc cho sư đệ kia kiểu gì vậy?”, Tiết Phù mỉm cười hỏi.

“Tôi giải bừa ấy mà”, Tiêu Hồng không muốn giải thích nhiều.

“Xem ra trình độ châm cứu của sư huynh rất cao, Tiết Phù đúng là nhìn nhầm rồi. Đám Phương sư tỷ cũng rất kinh ngạc với trình độ châm cứu của sư huynh. Lần này bọn họ bảo tôi đến là muốn nhờ tôi chuyển lời xin lỗi đến anh, trước đó bọn họ đã nói những lời xúc phạm anh, mong anh hãy tha thứ”, Tiết Phù dè dặt nói.

“Tôi không để bụng đâu”, Tiêu Hồng lắc đầu nói.

“Thật sao? Vậy thì chúng tôi yên tâm rồi”.

Tiết Phù thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

“A!”.

Hai người chấn động, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Ánh mắt Tiêu Hồng bỗng đanh lại.

Một ông lão toàn thân đầy máu, hai tay hai chân đều đeo gông cùm, bị xua vào trong thôn.

Đằng sau ông ta là một thanh niên khỏe mạnh.
 
Chương 2878


Chương 2878

Thanh niên kia hung thần ác sát, tay cầm roi da, vừa chửi mắng vừa quất vào người ông lão.

Ông lão đau đến mức cả người run rẩy, da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, đi được mấy bước đã loạng choạng ngã xuống đất.

Nhưng thanh niên ở phía sau vẫn không chịu bỏ qua, điên cuồng quất roi da.

“Nhanh cái chân lên! Đi nhanh lên cho tôi! Nếu không đi được, cho dù bò thì cũng phải bò, nếu không tôi quất chết ông”.

Người thanh niên chửi bới, không chút nương tay.

Tiêu Hồng nhíu mày, đang định bước tới ngăn cản thì bị Tiết Phù kéo lại.

“Sư huynh, đó là người của đội chấp pháp trong thôn, chúng ta đừng nhiều chuyện, chọc giận bọn họ thì phiền phức to”, Tiết Phù vội nhỏ giọng nói.

“Anh ta làm vậy chẳng phải sẽ đánh chết ông lão kia sao?”, Tiêu Hồng nhíu mày.

“Sư huynh đừng lo, ông lão đó cùng lắm chỉ chịu ít nỗi đau da thịt thôi, không chết được đâu. Cho dù bị thương nặng sắp chết, thì bên trên cũng sẽ cứu sống, dù sao ông ta cũng không phải là phạm nhân bình thường”, Tiết Phù nói.

“Cô biết ông lão này sao?”, Tiêu Hồng ngoảnh sang hỏi.

“Chẳng lẽ sư huynh không biết sao?”, Tiết Phù hỏi ngược lại, đầu óc ù ù cạc cạc.

“Tôi đương nhiên là quen biết rồi… Ông ta cũng được coi là kẻ phản bội thôn Dược Vương chúng ta mà”, Tiêu Hồng đáp.

Ông lão này chính là người lúc trước đi theo Nhan Khả Nhi, sao anh có thể không biết chứ?

Chỉ là anh không ngờ ông ta vẫn bị bắt về… Xem ra thôn Dược Vương không vì Nhan Khả Nhi trở về mà dừng truy bắt những người đi theo cô ấy.

“Bên trên không định giết ông ta sao?”, Tiêu Hồng hỏi.

“Trước khi lễ dược tế hoàn thành, thì chắc là sẽ không động vào ai trong số bọn họ, nhưng chắc chắn là họ sẽ phải nếm mùi đau khổ. Dù sao bọn họ cũng phản bội thôn, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi cái chết…”

“Hóa ra là vậy…”

“Được rồi sư huynh, chúng ta về thôi. Đêm nay, đám Phương sư tỷ muốn mời anh một bữa để xin lỗi, anh phải đến đấy”.

Tiết Phù cười nói.

Nhưng cô ấy vừa dứt lời, thì một đệ tử đi tới.

“Ai là Tiêu Hồng?”.

“Là Sở sư huynh”, Tiết Phù ngạc nhiên.

“Đó là ai vậy?”, Tiêu Hồng hỏi.

“Sở sư huynh là đệ tử quan môn của Nhị trưởng lão”, Tiết Phù nhỏ giọng nói.

Tiêu Hồng nghe thấy thế thì lập tức hiểu ra.

“Sở sư huynh tìm tôi có chuyện gì sao?”.

“Nhị trưởng lão muốn gặp cậu”.

“Sở sư huynh, xin hỏi… có phải là vì chuyện của Vương Nhất không?”, Tiết Phù tỏ vẻ lo lắng, dè dặt hỏi.

“Tiết Phù, chuyện này không liên quan đến cô, cút sang một bên đi”, người tên là Sở sư huynh kia không chút khách sáo, lạnh lùng nói.

Sắc mặt Tiết Phù trắng bệch, không dám ho he tiếng nào.
 
Chương 2879


Chương 2879

“Tiết sư muội, cô nói với đám Phương sư tỷ là tối nay tôi không đi ăn cùng bọn họ được rồi”, Tiêu Hồng nói: “Sở sư huynh, làm phiền anh dẫn đường”.

Sở sư huynh mặt không cảm xúc, xoay người rời đi.

Tiêu Hồng đi theo phía sau.

Tiết Phù vội vàng quay về nói cho đám Phương sư tỷ biết.

Lại là nhà thờ tổ kia.

Khác với lúc trước là những người đang đứng trong nhà thờ tổ không phải là đám người Vương Nhất nữa, mà là một đám đệ tử tinh nhuệ ăn mặc xa hoa, vẻ mặt kiêu ngạo.

Còn đám Vương Nhất đang quỳ trước nhà thờ tổ.

Phía trước là một ông lão mặt đầy nếp nhăn, đang ngồi uống trà.

Tiêu Hồng nhìn ông lão kia, nhưng ông ta không nhìn anh cái nào.

Kể cả những người đứng bên cạnh ông ta.

Đây chính là Nhị trưởng lão của thôn Dược Vương.

“Trưởng lão, Tiêu Hồng được đưa đến rồi”, người bên cạnh nói.

“Ồ”.

Ông lão đặt chén trà xuống, lướt mắt nhìn Tiêu Hồng, bình thản nói: “Cậu chính là Tiêu Hồng sao?”.

“Đúng vậy, không biết trưởng lão tìm tôi có chuyện gì?”.

“Tôi ra ngoài một chuyến rồi trở về, phát hiện hòm thuốc của tôi bị thiếu một vị thuốc, là một vị thuốc độc. Sau khi hỏi Vương Nhất thì nó đã khai hết rồi”, Nhị trưởng lão nhấc chén trà lên tiếp tục uống, giọng nói chậm rãi: “Thằng con trai này của tôi không giỏi nói dối, thủ đoạn cũng rất vụng về, nó cố ý dùng vị thuốc độc kia của tôi hại một đệ tử mới nhập môn, sau đó giá họa cho các cậu, muốn ép các cậu thỏa hiệp, nhưng không ngờ lại thất bại, vì các cậu đã chữa khỏi cho đệ tử kia…”

“Nếu Nhị trưởng lão đã biết rõ đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện, thì tôi nghĩ trong lòng ông đã biết là ai đúng ai sai rồi”, Tiêu Hồng nói.

“Đương nhiên là thằng con trời đánh của tôi sai rồi, hơn nữa còn sai rất nghiêm trọng. Nhưng… tôi có một điều rất tò mò, không biết cậu có thể trả lời tôi không?”.

“Nhị trưởng lão muốn biết điều gì?”.

Chỉ thấy Nhị trưởng lão bỗng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sáng ngời, lạnh lùng nói: “Loại thuốc độc này của tôi, nếu như không có thuốc giải, thì cho dù là tôi cũng không thể dùng châm bạc để giải được. Tại sao một đệ tử tép riu như cậu lại có thể giải độc dễ dàng như vậy? Cậu… có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?”.

Ông ta vừa dứt lời, bầu không khí trong nhà thờ tổ bỗng giảm đi mấy độ.

Tất cả mọi người xung quanh đều đổ dồn mắt nhìn Tiêu Hồng…

Tiêu Hồng trầm mặc.

Anh lặng lẽ nhìn Nhị trưởng lão.

Nhị trưởng lão cũng nhìn anh.

Trong đôi mắt già nua đục ngầu kia lóe lên một tia sáng khó nắm bắt…

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

“Haizz”.

Tiêu Hồng thở dài.

Anh biết mình không thể tiếp tục làm theo kế hoạch trước đó nữa, nếu không chưa làm xong việc thì đã bị lộ rồi.
 
Chương 2880


Chương 2880

Nếu đã như vậy thì chỉ có thể dùng phương án thứ hai vậy.

Tiêu Hồng phủi bụi trên người, bình tĩnh đáp: “Thực ra nguyên nhân rất đơn giản”.

“Là gì?”, Nhị trưởng lão lập tức hỏi.

“Đó là… châm thuật của các ông… quá kém cỏi”, Tiêu Hồng bình thản nói.

Anh vừa dứt lời, xung quanh liền im phăng phắc…

Những người đang có mặt cho dù không tính Nhị trưởng lão Vương Kiều, thì cũng có rất nhiều tinh nhuệ và nhân tài dưới trướng ông ta.

Trước tiên không nói tới các quản sự đều là những y võ vang danh đương thời, chỉ nói riêng những đệ tử do đích thân Nhị trưởng lão dạy dỗ, thì ai nấy ra ngoài đều là những bác sĩ nổi tiếng, thần tiên tại thế.

Trước mặt bao nhiêu người như vậy, mà tên Tiêu Hồng này… dám nói thế?

Cậu ta đang sỉ nhục bọn họ sao?

Bọn họ đã bao giờ phải chịu sự sỉ nhục và khiêu khích như vậy chứ?

“To gan!”.

“Láo toét!”.

“Tiêu Hồng! Cậu chán sống rồi à?”.

“Cậu là cái thá gì chứ? Dám ăn nói ngông cuồng như vậy trước mặt trưởng lão?”.

Bọn họ hoàn hồn lại, ai nấy nổi giận đùng đùng.

“Quỳ xuống!”.

Một người quát Tiêu Hồng.

“Đúng, quỳ xuống! Dập đầu nhận lỗi với trưởng lão!”.

“Mau quỳ xuống!”.

“Quỳ ngay, có nghe thấy không hả?”.

Tiêu Hồng làm ngơ những lời mắng nhiếc và chửi rủa, lên tiếng: “Sao nào? Tôi nói sự thật mà cũng không được sao? Nếu các anh thấy tôi sai ở đâu thì có thể chỉ ra”.

“Khốn kiếp! Vừa rồi cậu nói vậy, chẳng phải là nói châm thuật của trưởng lão còn không bằng cậu sao?”, một quản sự chỉ tay vào mặt Tiêu Hồng, nói.

“Tôi có thể giải được loại kỳ độc đó, mà trưởng lão lại nói cho dù là ông ta thì cũng không thể giải được. Thế nên không phải là tôi nói châm thuật của trưởng lão không bằng tôi, mà là ông ta tự nói thế, nếu ông nghi ngờ thì có thể hỏi trưởng lão”, Tiêu Hồng nói.

“Già mồm cãi láo! Già mồm cãi láo!”, quản sự kia tức không nhịn được.

“Nếu ông không phục, thì có thể thử giải độc, nếu ông giải được thì tôi phục sát đất”.

“Cậu…”

“Thật là ngông cuồng”.

“Gặp chút may mắn mà đã huênh hoang như vậy?”.

“Cậu là đệ tử dưới trướng trưởng lão nào? Sao thôn Dược Vương ta lại có người ngông cuồng láo toét như vậy chứ?”.

Bọn họ tức điên lên, từng ánh mắt chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Hồng.

Ngay cả Vương Nhất cũng vô cùng giận dữ, trừng mắt nhìn Tiêu Hồng, nghiến răng trèo trẹo.

Nhưng Nhị trưởng lão Vương Kiều từ đầu đến cuối vẫn không hề tức giận, mà lặng lẽ đánh giá anh.

“Tất cả câm miệng”, đúng lúc này, Vương Kiều lên tiếng.
 
Chương 2881


Chương 2881

Nhà thờ tổ đang ồn ào liền trở nên im bặt.

Chỉ nghe thấy Vương Kiều nói: “Tiêu Hồng! Tôi muốn cậu biểu diễn lại châm pháp đã dùng để chữa trị cho đệ tử bị trúng độc trước đó ngay trước mắt tôi, nghe rõ chưa?”.

“Nhị trưởng lão, ông muốn học châm pháp của tôi sao?”, Tiêu Hồng nói.

“Cậu nói gì cơ?”.

“Thằng chó chết này ngông cuồng quá rồi!”.

Mọi người bị câu nói này của Tiêu Hồng châm ngòi, liền gầm lên rồi giơ nắm tay đấm vào mặt anh.

Bọn họ không thể kiềm chế được nữa.

Bọn họ nhất định phải cho thằng ngông cuồng này một bài học.

Nhưng bọn họ vừa tung nắm đấm tới, Tiêu Hồng đã thân nhẹ như chim, người trơn như cá, luồn lách giữa mấy đệ tử, ngón tay điểm vào huyệt vị của bọn họ nhanh như chớp.

Những đệ tử này lập tức đứng im bất động như tượng điêu khắc.

“Điểm huyệt?”.

Mọi người xung quanh ngạc nhiên.

Nhị trưởng lão cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

“Nhị trưởng lão, nếu ông muốn học châm pháp của tôi, thì tôi nghĩ ông phải nhận được sự đồng ý của Ngũ trưởng lão đã. Dù sao tôi cũng được Ngũ trưởng lão dạy dỗ, trưởng lão dặn dò tôi không được tùy ý truyền thụ châm pháp của ông ấy cho người khác, mong ông hiểu cho”, Tiêu Hồng bình tĩnh nói.

“Cậu…”

“Khốn kiếp!”.

Bọn họ tức muốn xì khói.

“Châm thuật của đồ vô dụng Thương Miểu kia mà Vương Kiều tôi phải coi trọng sao? Cậu đánh giá sư phụ cậu cao quá đấy!”, Nhị trưởng lão sa sầm mặt, lạnh lùng nói.

“Nếu đã vậy thì tôi sẽ không biểu diễn nữa. Nhị trưởng lão, nếu không còn chuyện gì, thì tôi xin phép”, Tiêu Hồng nói.

Ánh mắt Vương Kiều lạnh lẽo, nắm tay ngầm siết chặt.

Hiển nhiên, ông ta cũng không nhịn nổi anh chàng vênh váo như vậy.

“Lý nào lại vậy? Mày sỉ nhục trưởng lão của tao, còn muốn cứ thế đi sao? Đứng lại!”, một đệ tử không nhịn được nữa, gầm lên rồi đè vai Tiêu Hồng xuống.

Tiêu Hồng ngoảnh sang nhìn đệ tử kia, rồi lại nhìn Vương Kiều, bình thản nói: “Nhị trưởng lão, ông muốn dạy dỗ tôi sao? Nếu vậy thì ông cứ ra tay đi, ông là trưởng lão, lại còn người đông thế lớn, sao Tiêu Hồng tôi dám đối đầu chứ? Tôi đứng ở đây này, ông muốn phế hay giết tôi cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không nhăn mày”.

“Mẹ kiếp, mày vẫn dám khua môi múa mép à? Được, tao sẽ cho mày toại nguyện!”, người kia tức giận gầm lên, giơ nắm tay định đấm vào mũi Tiêu Hồng.

Nhưng đúng lúc này, Vương Kiều khẽ quát: “Dừng tay!”.

Người kia sửng sốt: “Trưởng lão…”

“Nếu cậu ta xảy ra chuyện gì ở đây, thì người cùng thôn sẽ chê cười chúng ta, hơn nữa cậu ta vốn vô tội, nếu động đến cậu ta thì cũng khó ăn nói với bên trên”, Vương Kiều sa sầm mặt, vung tay lên, khàn giọng nói: “Để cậu ta đi”.

“Nhưng… trưởng lão…”

“Để cậu ta đi!”, Vương Kiều lại quát.
 
Chương 2882


Chương 2882

Không cho phép làm trái.

Bọn họ bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng thả Tiêu Hồng đi.

Tiêu Hồng sải bước về phía cổng.

Nhưng mới đi được mấy bước, hình như anh bỗng nhớ ra gì đó, bước chân liền khựng lại.

“Đúng rồi, có một chuyện tôi quên không nói”.

Tất cả mọi người đổ dồn mắt nhìn anh.

Tiêu Hồng bình thản nói: “Trước đó tôi nói châm thuật của các ông không bằng tôi, hình như các ông không phục. Thế này đi, nếu ở đây có ai không phục, thì có thể đến chỗ Ngũ trưởng lão khiêu chiến tôi. Bất kể là ai tôi cũng sẽ ứng chiến, không từ chối một ai, bao gồm… cả Nhị trưởng lão”.

Dứt lời liền ra khỏi cổng, đầu cũng không ngoảnh lại.

Ba giây sau, nhà thờ tổ liền bùng nổ.

Cả thôn Dược Vương đều xôn xao.

Rầm!

Một cánh cửa thấp lùn bị đạp mạnh ra.

Sau đó đám người Phương sư tỷ ùa vào, xúm lại chỗ Tiêu Hồng đang sắc thuốc.

Tiêu Hồng hơi sửng sốt, quay sang nhìn mọi người.

“Các sư huynh sư tỷ có chuyện gì sao?”, Tiêu Hồng hỏi.

Phương sư tỷ xông tới, túm lấy cổ áo Tiêu Hồng, tức giận gầm lên: “Đồ ngu này, cậu có biết mình đã làm gì không hả? Cậu dám thách thức Nhị trưởng lão? Cậu điên rồi sao? Cậu nghĩ cậu là cái thá gì chứ?”.

“Bây giờ người nào bên phía Nhị trưởng lão cũng căm thù chúng ta, tất cả là do cậu gây họa! Ngũ trưởng lão vừa sáng ra đã qua đó xin lỗi! Tất cả là do cậu hại!”.

“Nhị trưởng lão mà cậu cũng dám động vào? Cậu ăn gan hùm mật báo đấy à? Tôi nói cho cậu biết, chuyện này đã ầm ĩ cả lên, bây giờ cậu hãy cầu cho chuyện này không đến tai trưởng thôn hay người bên trên đi! Nếu để hai người họ biết, thì Ngũ trưởng lão cũng không bảo vệ được cậu đâu!”.

Bọn họ nhao nhao chỉ trích Tiêu Hồng.

“Phương sư tỷ, chị đừng kích động!”.

Tiết Phù vội vàng bước tới, tách hai người ra, sau đó mặt nhăn mày nhó nói với Tiêu Hồng: “Tiêu sư huynh, sao anh lại lỗ m ãng như vậy?”.

“Tôi không lỗ m ãng, châm thuật của bọn họ quả thực không bằng tôi mà”, Tiêu Hồng nói.

“Anh… sao anh lại cố chấp thế nhỉ?”, Tiết Phù không biết nên nói gì cho phải.

“Tại sao anh làm chuyện ngu ngốc lại kéo theo tất cả chúng tôi chứ? Bây giờ các sư huynh sư tỷ bên Nhị trưởng lão đều coi chúng tôi như kẻ thù, bọn họ ai mà không phải là tinh nhuệ của thôn Dược Vương? Ai mà không phải là trưởng bối của chúng ta? Anh muốn chúng tôi phải đứng vững ở thôn Dược Vương kiểu gì đây?”, Lý muội muội hừ mũi.

“Tiêu Hồng, theo tôi nghĩ thì cậu mau đến chỗ Nhị trưởng lão xin lỗi đi”, không biết là ai kêu lên.

“Đúng, cậu mau đi xin lỗi đi”.

“Không được phép do dự”.

“Mau qua đó xin lỗi đi”.

Mọi người la ó ầm ĩ.

Nhưng đúng lúc này, một đệ tử lao vào.

“Tiêu Hồng đâu rồi?”.
 
Chương 2883


Chương 2883

“Sao thế?”, Tiêu Hồng nhìn người kia.

“Ngũ trưởng lão có lệnh, bảo cậu mau đến gặp ông ấy”, người kia trầm giọng nói rồi rời đi.

“Ồ”, Tiêu Hồng vẫn rất bình tĩnh.

“Cậu mau đi gặp trưởng lão đi”.

Mọi người vội vàng kéo Tiêu Hồng chạy đến chỗ Ngũ trưởng lão.

Sau khi chuyện này lan ra, các đệ tử ở chỗ Ngũ trưởng lão đều như chim sợ cành cong, vô cùng lo lắng sợ hãi.

Ở trong thôn, quyền lực của Nhị trưởng lão chỉ đứng sau hai người là trưởng thôn và người bên trên, nên tài nguyên trong tay ông ta cực kỳ phong phú. Các đệ tử ông ta thu nhận, có ai không phải là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, thiên tài trong thiên tài chứ? Sao đám người Ngũ trưởng lão có thể bì được?

Hơn nữa, Nhị trưởng lão còn lợi dụng ưu thế quyền lực, cài cắm không ít đệ tử vào các ban ngành trong thôn, thế lực rất lớn.

Nếu kết thù với Nhị trưởng lão, thì chắc chắn là đám người Ngũ trưởng lão sẽ gặp khó khăn trăm bề ở trong thôn.

Thế nên ai nấy đều nóng lòng muốn Tiêu Hồng đi xin lỗi.

Trong sân ở bên ngoài nơi ở của Ngũ trưởng lão.

Ngũ trưởng lão Thương Miểu đứng trước một cái cây, nhìn số quả lúc lỉu trên cây, vẻ mặt đầy bất lực và lo lắng.

“Trưởng lão, Tiêu Hồng đến rồi”, có người kêu lên.

Thương Miểu quay người lại.

Nhìn thấy một đám người xôn xao tiến vào.

Dẫn đầu chính là Tiêu Hồng.

Nhưng lúc này anh đã bị một đám đệ tử vây quanh.

Mọi người vô cùng tức giận, hiển nhiên là muốn hỏi tội anh.

“Tham kiến trưởng lão”, Tiêu Hồng không nhanh không chậm hành lễ.

“Tiêu Hồng, cậu đã biết tội chưa?”, Thương Miểu trầm giọng hỏi.

“Không biết ạ”, Tiêu Hồng đáp.

“Cậu nói cái gì?”.

“Đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn cứng miệng?”.

“Hết thuốc chữa rồi! Đúng là hết thuốc chữa rồi!”.

Các đệ tử xung quanh nổi giận đùng đùng.

Thương Miểu giơ tay, ra hiệu cho mọi người im lặng.

“Tiêu Hồng, Nhị trưởng lão có địa vị rất cao ở thôn chúng ta, cũng được người bên trên đánh giá rất cao. Tuy tôi là trưởng lão, nhưng trước mặt ông ta cũng phải vâng vâng dạ dạ. Chúng ta đều sống ở thôn Dược Vương, nếu đắc tội với Nhị trưởng lão, cậu có từng nghĩ cho mọi người không? Có từng nghĩ cho tôi không?”, Thương Miểu nhíu mày.

“Trưởng lão, chuyện này tôi sẽ giải quyết”, Tiêu Hồng đáp.

“Cậu giải quyết thế nào? Vừa nãy tôi đến chỗ Nhị trưởng lão định giải thích với ông ta chuyện này, nào ngờ ông ta còn không chịu gặp tôi. Chắc chắn ông ta đã nổi giận, nếu giải quyết không khéo, thì e là chuyện này sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Tiêu Hồng, tôi cũng là muốn tốt cho cậu thôi, cậu không đắc tội nổi với Nhị trưởng lão đâu, trước mặt ông ta, cậu chẳng khác gì một con kiến dưới đất. Cậu nghe lời khuyên của tôi, mau đến chỗ của Nhị trưởng lão, dập đầu xin lỗi ông ta đi. Có lẽ làm vậy còn có chuyển biến”, Thương Miểu nghiêm túc nói.
 
Chương 2884


Chương 2884

“Đúng, cậu mau đi xin lỗi đi”.

“Mau đi xin lỗi đi”.

Mọi người quát lớn, ánh mắt đầy giận dữ.

Nhưng… Tiêu Hồng vẫn làm ngơ.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó là giọng nói phẫn nộ.

“Tiêu Hồng đâu?”.

Mọi người ngoảnh sang nhìn, thấy một đám nam thanh nữ tú ùa vào trong sân.

“Đây đều là người của Nhị trưởng lão”, có đệ tử nhận ra đám khách không mời mà đến này, lập tức kêu lên.

Các đệ tử xung quanh lập tức biến sắc.

Một người đàn ông bước ra khỏi đám người kia.

Người đàn ông tóc dài quá vai, khuôn mặt đẹp trai, ánh mắt đầy kiêu căng ngạo mạn, lướt qua những người đang có mặt.

“Là Kiều sư huynh!”.

“Bọn họ đến rồi!”.

Sắc mặt đám người Phương sư tỷ vô cùng khó coi.

“Đây là ai vậy?”, Tiêu Hồng hỏi với vẻ khó hiểu.

“Tiêu sư huynh, sao anh lại không biết Kiều sư huynh được chứ?”, Tiết Phù ở bên cạnh vô cùng ngạc nhiên.

“Trí nhớ của tôi không tốt, có lẽ trước kia thì biết, nhưng bây giờ… thì không nhận ra nữa”, Tiêu Hồng bình thản nói.

“Còn có chuyện như vậy nữa sao?”.

Tiết Phù thấy rất khó hiểu, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.

“Đây là đệ tử đứng đầu dưới trướng Nhị trưởng lão, tên là Kiều Chiến Bắc. Trình độ y võ của anh ta đã đạt đến cảnh giới cực cao, thậm chí có thể phân cao thấp với một số trưởng lão ở thôn Dược Vương chúng ta, có vai vế rất cao trong đám đệ tử ở thôn. Dù là ai nhìn thấy anh ta cũng phải tôn trọng gọi một tiếng sư huynh”.

“Thế à…”

“Nhưng điều khiến người ta sợ hãi không phải là thân phận, mà là thủ đoạn của anh ta. Nghe nói anh ta rất giỏi dùng độc, tất cả những ai từng đắc tội với anh ta thì đều bị trúng độc mà chết. Thậm chí trong thôn có cái chết của mấy đệ tử hình như liên quan đến anh ta, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, người trong thôn cũng không làm gì được anh ta. Tôi còn nghe nói… Kiều sư huynh này từng có hành vi lấy người sống để thử độc, cực kỳ tàn ác, người bình thường đều không dám chọc tới anh ta”, Tiết Phù nói, sắc mặt đã trắng bệch, trong lòng sợ hãi.

Tiêu Hồng không nói gì.

“Ai là Tiêu Hồng?”.

Kiều Chiến Bắc quét mắt nhìn một lượt, lớn tiếng quát.

“Kiều sư huynh, trưởng lão nhà tôi còn đang ở đây, sao anh có thể vô lễ như vậy được?”, một đệ tử không nhịn được nói.

Kiều Chiến Bắc đến nơi, không chào hỏi gì, đương nhiên các đệ tử đều rất tức giận.

Nhưng ngay sau đó.
 
Chương 2885


Chương 2885

Bốp!

Kiều Chiến Bắc tát một cái rất mạnh vào mặt người kia.

Đệ tử kia ngã ngồi xuống đất.

“Hả?”.

“Kiều sư huynh, anh…”

Mọi người há hốc miệng kinh ngạc.

“Cậu là cái thá gì mà dám chỉ trích tôi?”, Kiều Chiến Bắc lạnh lùng quát.

Ai nấy run rẩy.

Hành động này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy phẫn nộ. Thế nhưng không ai dám bước lên chỉ trích. Vì đó là Kiều Chiến Bắc mà. Có ai mà dám gây sự với anh ta chứ!

“Tôi là Tiêu Hồng!”, Tiêu Hồng bước ra khỏi đám đông.

“Hừ! Nhìn cũng vậy mà thôi”, Kiều Chiến Bắc liếc nhìn Tiêu Hồng và nói bằng vẻ vô cảm.

“Kiều Chiến Bắc! Anh tìm tôi có việc gì không?”

“Khốn khiếp! Cậu là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên của sư huynh chúng tôi như thế. Quá to gan!”, một đệ tử bên cạnh tức giận, chỉ thẳng tay vào mặt Tiêu Hồng.

“Sao? Tôi không được gọi tên anh ta à?”, Tiêu Hồng hỏi người kia.

“Đương nhiên, một kẻ hậu bối mà dám gọi Kiều sư huynh như vậy sao? Cậu có biết thế nào là lễ tiết không?”,

“Lễ tiết! Vậy Kiều Chiến Bắc có biết lễ tiết là gì không? Trưởng lão của tôi ở đây, anh ta là đệ tử, tới mà không hành lễ. Anh ta không tôn trọng chúng tôi thì dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi phải tôn trọng”, Tiêu Hồng nói.

“Điều này…”

Đám đông á khẩu. Kiều Chiến Bắc chau chặt mày. Anh ta do dự nhìn khuôn mặt âm sầm của Ngũ trưởng lão Thương Miểu rồi bước tới.

“Yết kiến Ngũ trưởng lão!”

“Ồ! Là Chiến Bắc à. Cậu tới đây có việc gì không?”, Thương Miểu lên tiếng, giọng khá khách khí. Dù sao anh ta cũng là đệ tử ruột của Nhị trưởng lão nên không thể đắc tội được.

“Lần này tôi tới đây là để muốn cọ xát châm thuật với Tiêu Hồng sư đệ”, Kiều Chiến Bắc nói.

“Cái gì?”, đám đông sục sôi, tưởng mình nghe nhầm.

Kiều Chiến Bắc tiếp tục nói: “Trước đó không lâu, Tiêu Hồng sư đệ đã từng nói trước mặt sư phụ và rất nhiều đồng môn rằng có ai mà không phục cậu ta thì hoàn toàn có thể tìm cậu ta để đọ châm thuật, phân cao thấp. Cậu ta sẽ không từ chối. Lần này tôi tới đây chính là vì muốn đấu châm thuật với cậu ta”

Đám đông xôn xao.

“Điều này…”, Ngũ trưởng lão tỏ vẻ khó xử.

“Ồ? Hóa ra là anh tới khiêu chiến với tôi à? Không sao, tôi chấp nhận”, Tiêu Hồng nói.

Dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tiêu Hồng: “Hừ! Thằng này ngông cuồng đến vậy cơ à!”

“Có vẻ như cậu ta không biết thực lực của sư huynh chúng ta rồi”.

“Nếu mà cậu ta biết thì sao dám lớn giọng như vậy? Hừ, cũng tại trước đó sư phụ của chúng ta không so đo với cậu ta, nếu không cậu ta còn dám ngông cuồng như vậy không?”

“Không sao. Sau hôm nay, chắc chắn cậu ta sẽ biết bản thân như thế nào!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom