Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2184


Chương 2184

“Nhưng sao cô gái này quen thế nhỉ? Hình như đã gặp ở đâu đó”.

“Tôi cũng cảm thấy hình như đã gặp ở đâu đó… có phải là ngôi sao nào không?”.

“Giang Thành chúng ta mà có ngôi sao gì? Thêm nữa, nếu mà là ngôi sao thì càng tốt, có anh Vương ở đây, chi bằng anh Vương giữ ngôi sao này lại, đợi lát nữa tham gia vũ hội của chúng ta không phải tốt hơn sao?”, một gã đàn ông nhuộm tóc xanh lục cười hì hì nói.

“Ý kiến này không tồi!”.

Cậu Vương nheo mắt nói với Tô Nhu: “Thế nào? Người đẹp, có hứng thú chơi cùng chúng tôi không?”.

Sắc mặt Tô Nhu khó coi, chán ghét nhìn chằm chằm những người đó, cô phớt lờ bọn họ, nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, chúng ta về đi”.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu.

Anh không muốn thể hiện mặt bạo lực trước mặt Tô Nhu, vẫn nên đưa Tô Nhu về trước rồi tính sau.

Nhưng anh vừa đứng dậy, cậu Vương lập tức đưa tay đè vai anh lại.

“Người anh em, anh đi thì được, nhưng người đẹp này có lẽ phải ở lại đây!”, cậu Vương cười híp mắt nói.

Trong lúc nói, bạn của anh ta đã chặn trước mặt Tô Nhu.

“Các người định làm gì?”, Tô Nhu lập tức hét lên.

“Muốn làm gì? Người đẹp, không phải vừa rồi tôi đã nói rồi à? Cô ở lại uống rượu, khiêu vũ với chúng tôi, chỉ thế thôi!”, một người đàn ông cười cợt nói.

“Lưu manh!”.

Tô Nhu tức giận, lập tức lấy điện thoại ra muốn gọi cảnh sát.

Nhưng người trẻ tuổi tóc xanh lại lanh tay lẹ mắt, cướp lấy điện thoại của Tô Nhu.

“Mau trả điện thoại lại cho tôi! Trả cho tôi!”.

Tô Nhu sốt ruột muốn giành lại, nhưng tên tóc xanh lại ném điện thoại sang trái rồi sang phải. Bọn họ như chơi tiếp sức, không ngừng ném điện thoại cho nhau. Tô Nhu không những không lấy lại được, mà còn bị những người này đùa giỡn xoay vòng vòng.

Lâm Chính đứng dậy, tông người vào cậu Vương đang đè vai mình, sau đó đi tới đẩy người đang định đón lấy điện thoại của Tô Nhu sang một bên, bắt lấy điện thoại trả lại cho Tô Nhu đang thở hổn hển.

“Tên này cũng có chút sức lực đấy”, cậu Vương nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.

“Thế này vậy, để vợ tôi đi trước, tôi ở lại chơi với các người, được không?”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Ồ? Cô gái này là vợ anh sao? Không nhìn ra đấy, anh thật là có diễm phúc!”, hai mắt cậu Vương lóe sáng, lúc này nhìn Tô Nhu trong mắt đã lộ ra vẻ tham lam nồng đậm.

“Ha ha ha, anh Vương rất thích vợ của người khác! Lần này hợp khẩu vị của anh ấy rồi!”.

“Thằng nhóc, hôm nay vợ mày phải lên giường của anh Vương chắc rồi. Mày biết điều một chút, ngoan ngoãn cút khỏi đây. Nếu vậy thì có lẽ mày còn có thể dễ chịu một chút, bằng không, mày có tin anh Vương sẽ khiến mày không sống nổi ở Giang Thành này được nữa không?”, gã tóc xanh vừa rồi cười hì hì nói.

“Xem ra các người không định để vợ tôi rời khỏi đây nữa?”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Anh còn không cút thì e là anh cũng không rời khỏi đây được”.

Cậu Vương nhún vai nói.

“Tôi hiểu rồi”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, sau đó nghiêng đầu nhìn Tô Nhu.
 
Chương 2185


Chương 2185

Lúc này Tô Nhu đang sốt ruột cầm điện thoại muốn gọi cảnh sát.

Nhưng bọn họ đâu cho cô cơ hội? Cả đám lại nhào tới.

“Con khốn, không biết điều đúng không?”.

“Nếu đã như vậy thì đừng trách các anh đây ra tay độc ác!”.

“Đập nát điện thoại cô ta!”.

Tiếng la mắng vang lên.

Đám người đưa tay muốn tóm lấy điện thoại của Tô Nhu.

Tô Nhu sợ hãi, vội vàng né tránh.

Đúng lúc này, Lâm Chính ra tay.

Anh tóm chặt bàn tay đầu tiên thò tới, sau đó bỗng nhiên dùng sức.

Rắc!

Tiếng xương cốt nứt gãy vang lên.

Năm ngón tay người đó đều gãy lìa, dường như xương cốt đều đã vỡ nát.

“Á!”.

Tiếng la thảm thiết vang vọng khắp nhà hàng.

Tô Nhu kinh ngạc.

Cả đám người đều sợ hãi.

Ai mà ngờ được Lâm Chính lại ra tay ác như vậy…

“Mẹ nó, thằng chó này chơi thật đấy!”.

“Các anh em, làm thịt nó!”.

Đám tay chân của cậu Vương đều nổi giận, ai nấy cầm lấy bàn ghế đánh về phía Lâm Chính.

“Đánh chết anh ta cho tôi. Mẹ nó, dám đối đầu với Vương Tử Tường tao? Tao sẽ cho mày biết mặt!”, cậu Vương nổi giận, hét lên xé họng: “Không cần quan tâm sống chết, có chuyện gì tôi gánh!”.

“Vâng, anh Vương!”.

Bọn họ cười lớn, ra tay không hề kiêng dè.

Tô Nhu mau chóng báo cảnh sát, nhưng vừa mới bấm số, một người đàn ông ở cạnh đã lao tới, dọa cô liên tục lùi về sau, điện thoại cũng rơi xuống đất.

Cô vội vàng nhặt lên, nhưng nhìn hiện trường rối loạn, cô không quan tâm được gì nhiều, kéo cổ tay Lâm Chính định chạy ra ngoài.

Nhưng… cô lại không kéo nổi Lâm Chính!

Nói cách khác… Lâm Chính hoàn toàn không định chạy.

“Tiểu Nhu, không phải trước kia từng em hỏi anh, nếu người đứng ở công viên Tân Hải là anh chứ không phải thần y Lâm, anh có cứu em không, có thể cứu được em không sao. Bây giờ anh sẽ cho em câu trả lời”.

Lâm Chính nghiêng đầu, mỉm cười nói.

Tô Nhu lập tức ngẩn ra.

Lâm Chính kéo cô ra sau lưng, sau đó nhắm thẳng vào một người đàn ông cường tráng xông đến trước tiên, giơ chân đạp.

Rầm!
 
Chương 2186


Chương 2186

Người đó lập tức bị đạp bay, tông lật nhào ba bốn chiếc bàn, ngã mạnh xuống đất, ôm bụng co rúm người.

“Hả?”.

Người ở đây đều biến sắc.

Anh phải có lực chân mạnh đến mức nào mới đạp bay một người trưởng thành ra xa như vậy…

“Đừng sợ, chúng ta nhiều nười như vậy còn sợ một mình anh ta sao? Đánh, tiếp tục đánh cho tôi!”, cậu Vương quát lên.

Bọn họ hít vào một hơi, lại nhấc bàn ghế chạy đi.

Lâm Chính cũng không khách sáo, cầm một đoạn chân bàn ở gần đó lên, đánh về phía đầu hoặc cánh tay đám người đó.

Tốc độ Lâm Chính rất nhanh, sức mạnh lại lớn đến khó tin.

Anh vốn là y võ, đối phó với những người con cháu nhà giàu này đâu cần tốn công sức gì.

Nếu không phải suy xét đến trái tim nhỏ bé của Tô Nhu không đủ năng lực chịu đựng, e rằng anh đã sử dụng luôn Kỳ Lân Biến.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Rầm!



Chuỗi tiếng động quỷ dị vang lên.

Toàn bộ xương cốt của những người này đều bị Lâm Chính đánh gãy, có người toác đầu chảy máu, ngất đi.

Không lâu sau, bảy tám người đàn ông đều bị Lâm Chính đánh gục.

Từ đầu đến cuối chỉ kéo dài chưa tới nửa phút…

Trong nhà hàng vô cùng bừa bộn, cực kỳ hỗn loạn.

Tiếng kêu r3n không ngừng vang lên…

Người phụ nữ còn lại và cậu Vương đều ngây ngốc, khó tin nhìn cảnh ấy.

Đương nhiên, người kinh ngạc nhất là Tô Nhu.

Cô biết Lâm Chính đánh nhau cũng không tệ, nhưng không ngờ… Lâm Chính lại đánh nhau lợi hại đến vậy…

Đây có còn là người chồng bất tài của cô không?

Tô Nhu nhìn anh với ánh mắt rạng rỡ, không biết vì sao trong lòng lại sinh ra chút cảm giác khác lạ.

Loại cảm giác này trước kia cô chưa từng có…

“Chỉ như vậy thôi sao?”.

Lâm Chính liếc nhìn người nằm trên đất, người r3n rỉ, người ngất xỉu, cầm chân bàn nhìn về phía cậu Vương.

Sắc mặt cậu Vương cực kỳ khó coi.

Anh ta cũng giống Tô Nhu, đều không ngờ người này lại giỏi đánh đấm như vậy.

Hơn nữa, rất nhiều người có vẻ không chú ý tới, tuy lúc nãy đánh nhau, Lâm Chính giống như rơi vào vòng vây, nhưng trên thực tế… những người gục trên mặt đất chưa hề chạm được vào cơ thể anh.
 
Chương 2187


Chương 2187

“Anh cũng giỏi đánh đấm đấy, nhưng thế thì có tác dụng gì? Anh đánh được mấy người họ, nhưng có đánh được tay đấm chuyên nghiệp không? Anh có thể hạ gục những người này, nhưng anh có thể đánh gục một trăm người, một nghìn người không?”, cậu Vương lạnh lùng hừ liên tục.

“Sao? Anh có thể gọi nhiều người đến đây vậy à?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn anh ta.

“Tôi không thể, nhưng bố tôi có thể! Có lẽ anh không biết lai lịch của tôi. Tôi nói cho anh biết, trên thế giới này có vài người mà anh không thể động vào, mà tôi chính là một trong những người đó!”.

“Thế à… vậy thì hôm nay tôi sẽ thử xem sao”.

Lâm Chính hững hờ nói, nói xong thì định ra tay.

“Á!”.

Những cô gái đi bên cạnh cậu Vương sợ đến nỗi la hét liên tục, chạy tứ tán.

Gương mặt cậu Vương trắng bệch.

Nhìn khí thế và vẻ mặt của Lâm Chính… anh không làm thật đấy chứ?

Chẳng lẽ thật sự có người không sợ chết?

Cậu Vương run rẩy cả người, vô thức lùi về sau hai bước.

Anh ta sợ nhất là kẻ không sợ chết như Lâm Chính. Mặc dù xong chuyện có thể tính sổ anh sau, nhưng nếu bị anh làm tàn phế, vậy thì sau đó có phanh thây anh ra cũng chẳng có ích gì!

“Anh… Anh anh… Tôi nói anh biết, anh đừng qua đây! Tôi nói anh biết, nếu hôm nay anh dám làm tôi bị thương… Tôi bảo đảm nhà chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Dù anh là ai, nhà chúng tôi cũng sẽ bắt anh phải trả giá…”, cậu Vương hoảng loạn hét lên.

Nhưng dường như Lâm Chính ngoảnh mặt làm ngơ, hoàn toàn không có ý dừng lại.

Cậu Vương vội vàng lùi lại, hai chân run lẩy bẩy.

Ông chủ nhà hàng ở bên này đã ý thức được chuyện không ổn, vội vàng lấy điện thoại ra gọi vào một số nọ.

Trong lúc Lâm Chính đi về phía cậu Vương, một bóng người đột nhiên chạy đến, ngăn trước mặt Lâm Chính.

Lâm Chính không khỏi ngạc nhiên.

Định thần nhìn lại, người ngăn mình lại là Tô Nhu…

“Tiểu Nhu? Em làm gì vậy?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

“Lâm Chính, bỏ đi… Tha cho anh ta!”, Tô Nhu do dự, nói.

“Tha cho anh ta?”.

“Chắc là anh ta rất có quyền thế, chúng ta không dây vào được đâu. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, hay là thôi đi. Nếu không, sau này nhà anh ta trả thù, chúng ta… cũng sẽ phiền phức”, Tô Nhu nói.

Mặc dù Tô Nhu và Dương Hoa có quan hệ hợp tác, nhưng hiện nay các công ty hợp tác với Dương Hoa không đến một trăm cũng được mấy chục. Có lẽ Quốc tế Duyệt Nhan khá đặc biệt, nhưng cô thực sự không muốn vì chuyện này mà phải đi cầu xin Chủ tịch Lâm.

Cậu Vương nghe vậy thì không hoảng nữa, nhếch miệng cười nói: “Phải, người đẹp này nói đúng, chúng ta thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện không phải à? Cần gì phải làm lớn chuyện đến thế? Không phải mọi người đều ra ngoài chơi hay sao, khó tránh có chút hiểu lầm, dừng lại ở đây đi…”.

“Dừng lại?”.

Lâm Chính nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: “E là không được, nếu anh chỉ đắc tội với tôi, con người tôi cũng dễ nói chuyện. Nhưng lần này anh lại động vào vợ tôi, thế thì ông trời có đến đây cũng không giúp được anh!”.

Nói xong, Lâm Chính đẩy Tô Nhu ra, đi về phía cậu Vương.
 
Chương 2188


Chương 2188

Tô Nhu không khỏi kinh ngạc, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.

Nhưng lần này cô không ngăn cản nữa, mà dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường, đồng thời cũng có chút sợ hãi.

Ngoài ra, còn có một cảm giác an toàn trước nay chưa từng thấy tràn ngập khắp người cô.

Cô chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác thế này từ Lâm Chính…

“Anh ấy vẫn đang thay đổi vì mình sao?”.

Tô Nhu ngơ ngác nhìn bóng lưng Lâm Chính, vào giờ phút này đầu óc không suy nghĩ gì được.

Đúng lúc đó, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.

“Dừng tay!”.

Tiếng quát vừa dứt, Lâm Chính và Tô Nhu đều nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Một người đàn ông trung niên để râu, hai tóc mai bạc trắng bước nhanh vào nhà hàng, sau lưng ông ta có vài người mặc áo đen đi theo, vô cùng khí thế.

“Bố!”.

Cậu Vương mừng rỡ.

Người đàn ông trung niên nghiêm túc đi vào, liếc nhìn những người đang kêu khóc trên mặt đất, rồi lại nhìn sang con trai mình, lạnh lùng hỏi: “Con không sao chứ?”.

“Không sao ạ, bố đến thật đúng lúc!”, Vương Tử Tường kích động nói.

“Không sao thì tốt”, người đàn ông trung niên quay sang, liếc nhìn Lâm Chính, lạnh lùng lên tiếng: “Cậu trai trẻ, ông trời không giúp được nó, nhưng có lẽ bố nó thì giúp được, cậu nghĩ sao?”.

“Ồ… Ông là bố anh ta à? Vậy thì tốt, con trai ông dọa vợ tôi sợ, món nợ này nên tính thế nào đây?”, Lâm Chính lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Người này thật sự là lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa sao? Sao anh chưa từng gặp?

“Tính sổ? Hừ, cậu trai trẻ, gan cậu cũng không nhỏ nhỉ? Dám tính sổ với tôi? Được! Cậu nói đi, món nợ này cậu muốn tính thế nào?”, người đàn ông trung niên tức giận, khẽ giọng quát.

“Bảo con trai ông quỳ xuống dập đầu xin lỗi vợ tôi, chuyện này coi như qua”, Lâm Chính nói thẳng.

Tất cả mọi người đang có mặt nghe thấy thế đều không khỏi khựng lại.

Cậu ta dám nói thật luôn kìa!

Những lời như vậy mà cũng dám nói sao?

Bố của người ta đến rồi mà cậu ta còn dám ngông cuồng như vậy! Cậu ta thực sự không coi người nhà họ Vương ra gì sao?

Người đàn ông trung niên kia giận quá hóa cười: “Thú vị! Thú vị! Chàng trai, cậu thú vị lắm! Nhưng… cậu biết hậu quả của việc ngông cuồng như vậy là gì không?”.

Giọng nói của ông ta trở nên lạnh lùng hơn hẳn.

“Hậu quả là gì?’, Lâm Chính lại hỏi.

Anh vừa dứt lời, mấy người áo đen phía sau liền xúm lại bao vây.

Lâm Chính mặt không cảm xúc.

Nhưng Tô Nhu ở phía sau thì tỏ vẻ vô cùng lo lắng.

“Dừng tay! Ông đừng làm bừa! Có lẽ chồng tôi hơi quá kích động, mong ông đừng chấp anh ấy, xin hãy cho chúng tôi đi đi!”, Tô Nhu vội bước tới nói.

“Cô Tô Nhu?”.

Dường như lúc này người đàn ông trung niên mới nhìn thấy Tô Nhu, ông ta không khỏi sửng sốt.

“Ông quen tôi sao?”, Tô Nhu ngạc nhiên nói.
 
Chương 2189


Chương 2189

“Đương nhiên là quen rồi, Chủ tịch của công ty Quốc tế Duyệt Nhan, giám đốc Mã thường hay nhắc tới cô”, người đàn ông trung niên bình thản đáp.

Ông ta không như đám cậu ấm cô chiêu, chẳng bao giờ đọc báo xem tin tức, tuy Tô Nhu hay xuất hiện ở mấy bài báo bên lề, nhưng lại là nữ chính trong scandal với Chủ tịch Lâm, nên ông ta ít nhiều cũng chú ý một chút.

“Nếu đã vậy thì mong ông giơ cao đánh khẽ, tha cho chồng tôi đi”, Tô Nhu vội nói.

Nếu đối phương đã nhận ra cô thì dễ giải quyết rồi, đỡ mất công giải thích.

Nhưng người đàn ông trung niên lại nheo mắt, đánh giá Lâm Chính một lát, bình thản hỏi: “Cô Tô, người này… có phải là Lâm Chính không?’.

Tô Nhu sửng sốt đáp: “Đúng thế… Sao… sao vậy?”.

“Ồ… Tôi còn tưởng là ai chứ! Hóa ra là cậu à?”, ông ta tỏ vẻ đã hiểu, nụ cười trên khuôn mặt lại càng sâu hơn.

“Bố, anh ta chính là vua mọc sừng của Giang Thành sao?”, cậu Vương ở bên cạnh hỏi.

“Đúng vậy”, người đàn ông trung niên gật đầu.

“Mẹ kiếp, hóa ra là anh ta! Con còn tưởng là nhân vật nào ghê gớm lắm cơ! Bị thằng vua mọc sừng này dọa cho gần chết, chuyện này mà đồn ra ngoài thì chắc là mất hết thể diện!”, Vương Tử Tường nhổ một ngụm nước bọt, tức giận nói.

“Tuy nghe nói cậu ta quen biết giám đốc Mã, nhưng bố nghĩ chắc chắn là ông ấy nể mặt cô Tô Nhu thôi”.

Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Tô Nhu: “Cô Tô Nhu, chuyện này không liên quan đến cô, mời cô hãy rời khỏi đây, còn về chồng cô… thì cô cứ yên tâm, tôi sẽ để cậu ta còn sống trở về”.

Còn sống trở về, nhưng không nói là dáng vẻ thế nào.

Sắc mặt Tô Nhu tỏ vẻ lúng túng.

“Ông Vương, ông nhất quyết muốn truy cứu chuyện này đến cùng sao? Đây vốn chỉ là hiểu lầm thôi mà”, Tô Nhu vẫn muốn chuyện lớn hóa nhỏ.

Nhưng người đàn ông trung niên lại lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu tôi đến muộn chút nữa, thì người này đã phế con trai tôi rồi. Đây không phải là chuyện nhỏ, cho dù giám đốc Mã đến đây thì tôi cũng không sợ”.

Vương Hào vốn là người bao che khuyết điểm, nếu không phải như vậy thì con trai ông ta cũng không ngang ngược đến mức này.

Tô Nhu cắn môi, không biết nên giải thích thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, cô dứt khoát cắn răng nói: “Nếu đã vậy thì để tôi gọi điện thoại cho giám đốc Mã, mời ông ấy đến đây phân xử”.

“Nếu cô nhất quyết muốn nhúng tay vào chuyện này, thì cũng chỉ giám đốc Mã mới có thể giải quyết được thôi. Cô gọi đi, tôi ở đây chờ ông ấy”.

Vương Hào phất tay, rồi ngồi xuống ghế, sắc mặt lạnh tanh.

Tô Nhu nghe thấy thế liền nhặt điện thoại dưới đất lên, tìm số điện thoại của Mã Hải, do dự một lát. Đúng lúc Tô Nhu chuẩn bị ấn nút gọi, thì Lâm Chính bỗng đỡ lấy chiếc điện thoại trong tay cô.

“Lâm Chính, anh…”, Tô Nhu ngạc nhiên.

Lâm Chính cười nhạt nói: “Để gọi anh cuộc điện thoại này cho”.

“Việc này…”, Tô Nhu vô cùng kinh ngạc.

Lâm Chính ấn luôn nút gọi rồi kề điện thoại vào tai.

“A lô, là tôi đây!”.

Hình như bên kia đã nghe máy, Lâm Chính lập tức lên tiếng.
 
Chương 2190


Chương 2190

“Ông hãy đến ngay nhà hàng Thê Hà ở con đường ven sông, tôi đang chờ ông ở đây”.

Dứt lời liền tắt máy.

Tô Nhu trố mắt ra nhìn, tim đập thình thịch.

“Anh gọi cho ai vậy?”, Tô Nhu gấp gáp hỏi.

“Mã Hải chứ ai”.

“Mã Hải? Anh… anh bị điên à? Sao anh lại ăn nói với Mã Hải như vậy?”, Tô Nhu tức phát khóc.

Anh không biết thân biết phận sao?

Cô vội vàng bấm nút gọi rồi kề điện thoại vào tai.

Tút tút.

Bên kia nghe máy.

“A lô, Chủ tịch Lâm à? Tôi đến ngay đây!”, bên kia vang lên giọng nói cuống quýt của Mã Hải.

Nhưng dường như Tô Nhu không nghe thấy, cô vội vàng giải thích: “Giám đốc Mã, tôi rất xin lỗi, vừa nãy là chồng tôi gọi điện thoại cho ông, có lẽ khẩu khí của anh ấy không được tốt lắm, mong ông không trách…”

“Ồ… là cô Tô Nhu sao? Không sao, cô chờ chút, tôi đến ngay đây!”.

Mã Hải nói xong liền tắt máy.

Trong đầu Tô Nhu hiện đầy dấu chấm hỏi.

Có chuyện gì vậy?

Mã Hải coi trọng chuyện này như vậy sao?

Hơn nữa… tại sao ông ta lại buột miệng gọi Chủ tịch Lâm?

Ông ta gọi Lâm Chính sao?

Sao có thể chứ? Tuy cùng là họ Lâm, nhưng sao Lâm Chính có thể là Chủ tịch Lâm được?

Tô Nhu nhìn Lâm Chính với ánh mắt kỳ quái, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Không biết tại sao, cô cứ có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy…

“Ngu ngốc!”.

Thấy Tô Nhu tắt điện thoại, Vương Tử Tường không khỏi cười khẩy.

“Xem ra giám đốc Mã sắp đến rồi”, người đàn ông trung niên cũng tức là Vương Hào lạnh lùng nói: “Từ tập đoàn Dương Hoa đến đây cùng lắm là 20 phút lái xe, thời gian vẫn kịp. Chàng trai, nếu cậu chịu quỳ xuống dập đầu, xin lỗi con trai tôi, thì tôi có thể cân nhắc xử lý nhẹ nhàng, dù sao tôi cũng không muốn phiền tới giám đốc Mã, cậu thấy sao?”.

“Chẳng sao cả”, Lâm Chính lắc đầu.

“Thằng ngu, anh rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao? Nếu chú Mã đến, thì chỉ e là anh sẽ lập tức biến mất khỏi Giang Thành”, Vương Tử Tường tức giận nói.

“Biến mất? Không đâu, chỉ dựa vào cô Tô Nhu thì giám đốc Mã cũng sẽ không giết cậu ta, nhưng kiểu gì cậu ta cũng phải nếm mùi đau khổ. Chủ tịch Lâm đang không có cớ để ra tay với cậu, bây giờ cậu chọc vào chúng tôi thì cũng đừng trách”, Vương Hào lạnh lùng hừ một tiếng.

“Vậy à? Thế thì cứ chờ Mã Hải đến đi”, dường như Lâm Chính không muốn nhiều lời với bọn họ.

“Không biết tốt xấu, vẫn còn 19 phút nữa, cậu có thể từ từ suy nghĩ”, Vương Hào lạnh lùng nói.

“Không, trên thực tế chỉ cần chín phút là Mã Hải sẽ đến nơi”, Lâm Chính nhìn đồng hồ, bình tĩnh đáp.

“Chín phút? Cậu tưởng giám đốc Mã biết bay sao?”, Vương Hào liếc nhìn Lâm Chính.

“Ông ta không biết bay, nhưng tôi nghĩ ông ta sẽ vượt quá tốc độ”.
 
Chương 2191


Chương 2191

“Vượt quá tốc độ?”.

Mọi người đều không hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì.

Tô Nhu lại càng ù ù cạc cạc.

Không biết tại sao, cô cảm thấy Lâm Chính hôm nay rất kỳ quái…

Cứ như biến thành một người khác vậy.

Không im lặng kiệm lời như trước đây nữa.

Không sợ chuyện như trước đây nữa.

Quan trọng nhất là… trên người anh có sự tự tin trước nay chưa từng có.

Đúng, là sự tự tin.

Dường như trời có sập xuống anh cũng không sợ.

Hai bố con nhà họ Vương trước mắt… anh lại càng không coi ra gì.

Sao lại thế nhỉ…

Lẽ nào sau khi trúng thưởng, Lâm Chính bỗng dưng trở nên tự tin như vậy sao?

Xem ra các cụ nói không sai!

Có thực mới vực được đạo!

Nhưng… cho dù có tiền, thì anh cũng không nên ngạo mạn như vậy.

Đối phương thiếu tiền sao?

Bọn họ không những có tiền, mà còn có mối quan hệ, là quản lý cấp cao của Dương Hoa, Lâm Chính dựa vào đâu mà đối đầu với bọn họ chứ?

Tô Nhu vừa cuống vừa giận, nhưng chuyện đã đến nước này, dù cô muốn khuyên cũng không thể khuyên được nữa…

Thôi vậy.

Cứ im lặng xem thế nào.

Tô Nhu thở dài, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Từng phút trôi qua.

Trong nhà hàng vô cùng yên tĩnh.

Ông chủ đã đóng cửa.

Nếu Vương Hào đã ra mặt, thì đương nhiên sẽ không để kinh động tới cảnh sát, những chuyện như thế này giải quyết kín đáo là thích hợp nhất.

Tô Nhu cảm giác mỗi phút dài như một năm.

Cuối cùng.

Cạch!

Cửa bị đẩy ra, Mã Hải mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển lao vào.

“Chú Mã!”, Vương Tử Tường kinh ngạc kêu lên.

“Giám đốc Mã, ông đến rồi sao?”.

Vương Hào ngạc nhiên, vội vàng nhìn chiếc đồng hồ Rolex ở cổ tay.

Quả thực… mất chín phút!

Chuyện này là sao đây?
 
Chương 2192


Chương 2192

Sao lại thế được… Tại sao Mã Hải lại vội vã đến thế? Lẽ nào ông ta đã vượt quá tốc độ thật?

Mã Hải quan tâm đ ến chuyện này như vậy sao? Nhanh như vậy đã đến nơi rồi?

Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Vương Hào.

“Cháu chào chú Mã!”, Vương Tử Tường vội bước tới chào hỏi.

Mã Hải chạy bước nhỏ tới, vội vàng cúi người với Lâm Chính: “Chủ…”

Nhưng còn chưa nói xong, dường như Mã Hải ý thức được gì đó, vội vàng đứng thẳng người lên, nhìn về phía Tô Nhu đang đứng ở bên cạnh, trợn mắt há hốc miệng nhìn ông ta.

Chết rồi!

Mã Hải thầm cả kinh, vội đổi giọng: “Chào cậu Lâm”.

Nói xong liền chìa tay ra.

Nhưng… Lâm Chính không bắt tay với ông ta.

Trong lòng Mã Hải lập tức run lên…

Lâm Chính không bắt tay… hiển nhiên lúc này Chủ tịch Lâm đang rất tức giận.

Mã Hải quay phắt lại, trong lòng không còn kiêng dè gì nữa. Ông ta nhìn nhà hàng lộn xộn, lại nhìn hai bố con Vương Tử Tường ở đối diện, nhỏ giọng nói: “Cậu Lâm, cậu đưa cô Tô Nhu về trước đi”.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu, xoay người nói với Tô Nhu vẫn đang trong trạng thái đờ đẫn: “Tiểu Nhu, để anh đưa em về trước”.

“Hả? Cứ thế… về sao?”.

Tô Nhu sửng sốt nhìn anh, đầu óc vẫn còn phản ứng hơi chậm chạp.

Vậy là có thể đi rồi sao?

Dễ dàng thế sao?

Bọn họ không gây khó dễ nữa sao?

Chẳng phải Mã Hải đứng về phía hai bố con Vương Hào sao?

Vương Tử Tường cũng cảm thấy khó hiểu, vội kêu lên: “Chú Mã, không thể để thằng chó này đi được!”.

“Câm miệng!”.

Không chờ Mã Hải lên tiếng, Vương Hào đã nhỏ giọng quát.

Toàn thân Vương Tử Tường run lên, nhìn bố mình với ánh mắt không thể tin được.

Lúc này, anh ta mới để ý thấy sắc mặt bố mình trắng bệch, thậm chí… còn đang hơi run rẩy.

Sao lại như vậy được?

Đầu óc Vương Tử Tường trở nên trống rỗng.

Anh ta không phải là đồ ngốc, cũng ý thức được sự việc khác thường.

Mã Hải vừa đến đã chào hỏi tên họ Lâm kia, hơn nữa… còn chủ động bảo anh ta đưa Tô Nhu về trước.

Rõ ràng Mã Hải không đứng về phía bọn họ, mà là… đứng về phía Lâm Chính.

Cả Giang Thành này còn ai có thể khiến Mã Hải phải làm vậy chứ?

Chỉ có duy nhất Chủ tịch Lâm!

Nhưng… người này là Lâm Chính, chứ đâu phải Chủ tịch Lâm!

Đầu óc Vương Tử Tường rối rung rối mù, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì nữa.

Đúng lúc này, Lâm Chính đã kéo tay Tô Nhu đi ra ngoài cửa.

Tô Nhu có chút ngơ ngác, đi theo Lâm Chính một cách máy móc.
 
Chương 2193


Chương 2193

Hai người vừa đi, khuôn mặt Mã Hải mới tỏ vẻ suy sụp.

“Rốt cuộc người đó… là ai vậy?”.

Giọng nói Vương Hào khô khốc, dường như cố gắng thốt ra được mấy chữ này.

Mã Hải hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.

Ông ta im lặng một lúc lâu mới thốt nên lời.

“Chủ tịch Lâm!”.

Vương Hào nghe thấy thế thì lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã lăn ra đất.

“Bố!”.

Vương Tử Tường vội vàng đỡ lấy Vương Hào.

Vương Hào ổn định cơ thể, nhắm mắt lại, rồi bật cười.

Đó là nụ cười đầy chua chát.

Nụ cười đầy tuyệt vọng.

“Ha ha ha…”

Trong nhà hàng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng cười của Vương Hào.

Cuối cùng Vương Tử Tường cũng ý thức được mình đã gây họa, khóc lóc nói: “Bố không sao chứ? Bố đừng dọa con! Rốt… rốt cuộc chuyện này là sao? Rốt cuộc con đã đắc tội với ai vậy?”.

Nhưng Vương Hào không trả lời anh ta, mà thì thào đầy tuyệt vọng.

“Ai có thể ngờ được kẻ bị gọi là vua mọc sừng của Giang Thành, một thằng ở rể bị mọi người khinh thường, lại là người đứng đầu Giang Thành, chính là Chủ tịch Lâm đứng đầu Dương Hoa… Ai có thể ngờ được chứ? Ai có thể ngờ được chứ?”.

“Chủ tịch Lâm… cậu giấu kĩ quá!”.

Vương Hào lẩm bẩm, đến cuối cùng còn rít lên, đôi mắt đỏ ngầu.

“Đúng vậy, ai có thể ngờ được chứ? Phải biết rằng, lúc tôi quen Chủ tịch Lâm, cậu ấy… thực sự chỉ là một thằng ở rể, chứ không phải là thần y Lâm hay Chủ tịch Lâm gì cả”.

Mã Hải cũng cười chua chát.

Brừm!

Tiếng động cơ của chiếc Gallardo vang khắp con đường.

Lâm Chính yên lặng lái xe.

Tô Nhu cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó, hai bàn tay nhỏ nhắn đan vào nhau, trông rất bối rối.

Rõ ràng cô vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao… Mã Hải lại cung kính với anh như vậy?”, cuối cùng Tô Nhu cũng ngẩng đầu lên, đưa ra nghi vấn.

Tuy Mã Hải vẫn chưa cúi hẳn người xuống, nhưng ông ta lại chìa tay ra với Lâm Chính.

Cả Giang Thành chỉ có vài người có thể khiến người như Mã Hải chủ động bắt tay.

“Vậy em nghĩ là nguyên nhân gì?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Em không biết”, Tô Nhu lắc đầu.

“Thực ra đáp án rất đơn giản”.
 
Chương 2194


Chương 2194

“Đáp án gì cơ?”, Tô Nhu lập tức ngoảnh sang, nhìn anh chằm chằm.

“Bởi vì anh… chính là Chủ tịch Lâm!”, Lâm Chính mỉm cười nói.

Anh không cười còn đỡ, anh cười lại khiến Tô Nhu có chút không tin.

Nhưng biểu hiện trước đó của Mã Hải lại quá bất thường…

Tô Nhu chịu chết không thể nào hiểu nổi.

“Em biết rồi”, dường như Tô Nhu bỗng ý thức được gì đó, nhỏ giọng kêu lên.

“Em nghĩ ra gì vậy?”, Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.

“Anh dùng số tiền kia mua cổ phần của Dương Hoa rồi à?”, Tô Nhu lạnh lùng hỏi.

“Ặc…”, Lâm Chính suýt nữa thì tắt thở.

Khả năng này mà Tô Nhu cũng nghĩ ra sao? Anh không thể không khâm phục sức tưởng tượng của cô.

Trừ khi Lâm Chính nhận được toàn bộ số tiền bồi thường của cặp Hoa Hi Vọng, thì mới có khả năng mua cổ phần gia nhập. Hơn nữa cho dù mua cổ phần gia nhập, thì Mã Hải cũng đâu cần phải cung kính với anh như vậy? Phải biết rằng, Mã Hải cũng sở hữu khối tài sản khổng lồ, cần gì phải cung kính với một cổ đông nhỏ chứ?

“Không đúng, tiền của cặp Hoa Hi Vọng vẫn chưa có, hơn nữa vụ kiện cũng chưa bắt đầu… Chuyện này là sao đây?”, Tô Nhu vắt óc suy nghĩ nguyên nhân.

Lâm Chính dừng xe ở ven đường, lấy điện thoại ra mở Tiktok, rồi mở một video đang rất nổi gần đây cho Tô Nhu xem.

Trong video là một người đàn ông đeo kính, trông rất nhếch nhác, đang làm mấy động tác co giật như lên cơn điên. Nhạc vừa chuyển, người đàn ông bỗng biến hình, áo vest giày da, mái tóc đen bóng, làn da trắng nõn, trông rất đẹp trai.

“Em đã hiểu chưa?”, Lâm Chính cười hỏi.

Tô Nhu vô cùng nghi hoặc: “Không hiểu”.

“Thôi được rồi”.

Giải thích thất bại.

Có vẻ Tô Nhu không dám liên hệ Chủ tịch Lâm với chồng mình…

Cũng phải, thoạt nhìn hai người này có sự cách biệt quá lớn, hơn nữa dáng vẻ của Chủ tịch Lâm không giống như những video này, dựa vào filter và trang điểm để thay đổi.

Lâm Chính lắc đầu, cũng chẳng buồn nói nữa, tiếp tục lái xe.

Xe nhanh chóng dừng ở tầng một công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

“Em lên trước đi, anh quay lại đó, mọi chuyện vẫn chưa giải quyết xong”, Lâm Chính nói.

“Giám đốc Mã sẽ không làm khó anh đấy chứ?”, Tô Nhu hỏi với vẻ lo lắng.

“Yên tâm đi, không sao đâu. Em quên rồi sao? Anh là cổ đông của Dương Hoa đó”, Lâm Chính cười đáp.

Tô Nhu nghe thấy thế, ánh mắt lại càng tỏ vẻ khó hiểu hơn.

Xem ra cô phải nhúng tay vào rồi, chuyện này hiển nhiên cũng khiến bộ óc kinh doanh của cô trở nên ù ù cạc cạc.

Thôi, mặc kệ nó đi.

Tô Nhu thở dài, lắc đầu bước vào công ty.

Lâm Chính lại giẫm chân ga, lái về phía nhà hàng.

Trên đường đi, một số điện thoại khác của Lâm Chính bỗng đổ chuông.

Anh hơi sửng sốt.

Màn hình hiển thị là Tô Nhu.
 
Chương 2195


Chương 2195

Phải biết rằng, đây là số điện thoại của Chủ tịch Lâm.

Cô gần như không chủ động gọi đến số này bao giờ.

Lâm Chính lướt mắt nhìn màn hình, dường như nghĩ đến gì đó, anh mỉm cười rồi bấm nút nghe.

“Chủ tịch Lâm, chào… chào anh”, giọng nói của Tô Nhu có chút căng thẳng.

“Có chuyện gì sao cô Tô?”, Lâm Chính khiến giọng nói của mình trở nên dịu dàng hơn.

“Chủ tịch Lâm, chuyện là thế này…”

Tô Nhu vội vàng kể lại chuyện ở nhà hàng, sau đó nói: “Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ giữa mọi người có chút hiểu lầm, mong anh có thể giơ cao đánh khẽ… tha cho chồng tôi…”

Lâm Chính nghe thấy thế, trong lòng không khỏi ấm áp.

Tuy trong lòng mọi người, Chủ tịch Lâm xuất sắc như vậy, hoàn hảo như vậy, đẹp trai như vậy, là người đàn ông có được tất cả.

Nhưng… Tô Nhu vẫn là chính mình, vẫn làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, vẫn cố gắng bảo vệ chồng mình.

Dù anh ta bất tài đến đâu…

“Tôi biết rồi”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, bình thản đáp: “Chuyện này tôi sẽ hỏi Mã Hải, Lâm Chính… rất ổn, cô không cần lo lắng”.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi, cảm ơn anh, Chủ tịch Lâm”, Tô Nhu thở phào nhẹ nhõm.

“Không có gì”.

Lâm Chính chuẩn bị tắt điện thoại.

Nhưng ánh mắt lại có chút sâu xa.

“Chỉ đáng tiếc… đại hội sắp diễn ra, tôi… cũng nên đi rồi…”

Brừm brừm…

Chiếc Gallardo lại đỗ ở cửa nhà hàng.

Lúc này, nhà hàng đang đóng chặt cửa.

Đám Mã Hải vẫn đang ở bên trong.

Trong nhà hàng vô cùng yên tĩnh, ngay cả ông chủ cũng đang run rẩy ngồi xổm ở trong quầy, không dám thò đầu ra.

Lâm Chính xuống xe, sải bước tiến vào.

Cạch.

Anh đẩy cửa ra, sắc mặt âm trầm đi tới trước mặt Vương Hào và Vương Tử Tường.

“Chủ tịch Lâm!”.

Mã Hải cúi đầu khom lưng, chào đầy cung kính.

Câu chào này khiến tất cả mọi người đang có mặt đều ngớ ra.

“Sao có thể… Sao có thể… Tên Lâm Chính này… chính là Chủ tịch Lâm? Chính là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa? Sao có thể chứ?”.

Vương Tử Tường hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện này, anh ta ngã ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy, khuôn mặt không còn tý máu nào.
 
Chương 2196


Chương 2196

“Lần này thì tiêu đời rồi”.

Vương Hào khàn giọng nói.

Còn mấy gã đàn em của Vương Tử Tường đang nằm dưới đất và ông chủ nhà hàng thì lại càng ngây ra như phỗng, đôi mắt trợn tròn, đờ đẫn nhìn Lâm Chính.

Hóa ra vua mọc sừng của Giang Thành… lại chính là Chủ tịch của Dương Hoa.

Sao lại như vậy được?

Tất cả mọi người đều không còn khả năng suy nghĩ nữa.

Lâm Chính kéo một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó rút một bao thuốc lá ra.

Mã Hải vội vàng châm lửa.

“Chủ tịch Lâm, tôi xin nhận tội”.

Vương Hào hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Xin hãy cho tôi một cơ hội…”

“Tôi nên cho kiểu gì đây?”.

Lâm Chính rít một hơi thuốc, khàn giọng đáp: “Tôi muốn hỏi ông, rốt cuộc Dương Hoa này là của tôi hay là của nhà họ Vương các ông?”.

“Đương nhiên là của cậu rồi”, Vương Hào nhỏ giọng nói, sau đó ngoảnh đầu sang.

Vương Tử Tường run lên bần bật, lập tức chạy tới, quỳ mọp xuống đất.

“Chủ tịch Lâm, tôi… tôi biết sai rồi, cầu xin anh hãy cho tôi một cơ hội. Tôi đảm bảo sau này sẽ không đắc tội với anh nữa. Tôi nhất định sẽ lau mắt thật sáng, để không mạo phạm tới anh”.

“Nói vậy là không mạo phạm tôi, nhưng lần sau anh sẽ mạo phạm người khác?”, Lâm Chính hỏi.

“Không không không, tôi… tôi… tôi không có ý đó”, Vương Tử Tường vội lắc đầu.

“Thôi được rồi, hỏi nữa cũng vô ích”.

Lâm Chính xua tay, bình thản nói: “Đuổi bọn họ khỏi công ty đi, rồi đánh gãy tay chân của tên Vương Tử Tường này cho tôi”.

Anh vừa dứt lời, Vương Tử Tường liền run bắn lên.

“Chủ tịch Lâm!”.

Vương Hào cuống quýt kêu lên.

“Sao nào? Thấy tôi xử nhẹ quá hả? Lẽ nàp ông cũng muốn bị đánh gãy tay chân sao?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

Sắc mặt Vương Hào trắng bệch, siết chặt nắm tay, cắn răng nói: “Chủ tịch Lâm, làm người phải để lại đường lui. Tôi thừa nhận con trai tôi không đàng hoàng, mạo phạm đến cậu. Nhưng không biết không có tội, nếu nó biết cậu là Chủ tịch Lâm, thì sao có thể đắc tội với cậu chứ? Nên tôi hy vọng cậu có thể cho nó một cơ hội sửa đổi! Như vậy sẽ có lợi cho cả cậu và tôi!”.

“Nhưng nếu tôi không phải là Chủ tịch Lâm thì sao?”, Lâm Chính hỏi thẳng.

Sắc mặt Vương Hào căng cứng.

“Chắc đây không phải là lần đầu tiên anh ta làm chuyện này nhỉ? Nếu đổi là người khác không quyền không thế mà bị anh ta ức hiếp thì biết đi đâu kêu oan? Ông… có cho anh ta cơ hội không?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Chuyện này thì không liên quan đến tôi”, Vương Hào trầm giọng đáp.

“Vậy tại sao tôi phải cho anh ta một cơ hội? Chuyện này cũng đâu có liên quan đến tôi”, Lâm Chính lắc đầu nói, sau đó phất tay, ra hiệu cho Mã Hải làm theo.

“Chủ tịch Lâm!”.

Vương Hào bỗng quát lớn.

Lâm Chính không khỏi nhìn ông ta.
 
Chương 2197


Chương 2197

Hai mắt ông ta trợn trừng, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Lâm, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu ép nhà họ Vương chúng tôi quá thì không có lợi cho tập đoàn Dương Hoa đâu”.

“Ồ, ông muốn thế nào?”.

Lâm Chính nổi hứng thú, nhìn ông ta hỏi.

“Thế nào à? Hừ, Chủ tịch Lâm, tôi nói cho cậu biết, nhà họ Vương tôi cũng không dễ bắt nạt đâu. Chó cáu lên còn nhảy tường, huống hồ là con người? Bây giờ Dương Hoa đang gặp khó khăn như vậy, kẻ thù vây quanh, nếu nội bộ xảy ra chuyện lớn, thì sẽ là tổn thất to lớn cho Dương Hoa! Cậu đừng ép tôi phải cá chết lưới rách!”, Vương Hào tức giận nói.

Lâm Chính nhíu mày, không ngờ Vương Hào lại tự tin như vậy.

Anh nhìn Mã Hải, hỏi: “Nhà họ Vương làm gì ở Dương Hoa?”.

“Một trong số các cổ đông, đồng thời cũng là người ủng hộ cho mấy dự án trọng điểm ở Giang Thành chúng ta. Không có bọn họ thì e là mấy dự án của chúng ta ở Giang Thành khó mà duy trì được”, Mã Hải vội nói.

“Chỉ vậy thôi sao?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

Mã Hải do dự một lát, rồi cúi đầu đáp: “Ngoài ra, mấy nhà máy sản xuất dược phẩm hiện giờ của chúng ta… cũng là do nhà họ Vương cung cấp”.

Lâm Chính nghe thấy thế thì im lặng không nói gì.

Mấy nhà máy dược phẩm đều do nhà họ Vương cung cấp…

Nếu bây giờ đá nhà họ Vương khỏi Dương Hoa, thì sẽ không có chỗ sản xuất thuốc mới, chắc chắn việc đưa ra thị trường cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Một khi thuốc mới xảy ra vấn đề, thì Dương Hoa sẽ tiêu đời.

Đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Dương Hoa.

Thấy Lâm Chính do dự, Vương Hào nở nụ cười nhẹ, bình thản nói: “Chủ tịch Lâm, tôi thấy đây cũng không phải là chuyện gì to tát, con trai tôi đã quỳ xuống dập đầu với cậu, cũng xin lỗi cậu rồi, chẳng phải trước đó cậu yêu cầu nó làm vậy sao? Bây giờ nó đã làm rồi, liệu cậu có thể chuyện lớn hóa nhỏ, bỏ qua cho nó không?”.

Ông ta dứt lời, Mã Hải liền quay sang nhìn Lâm Chính.

Rõ ràng là ông ta cũng nghĩ như vậy.

Dù sao hiện giờ Dương Hoa cũng không được ổn định, tuy Chủ tịch Lâm chuẩn bị đưa thuốc mới ra thị trường, khiến mọi người xôn xao.

Nhưng… thuốc mới chưa sản xuất ra, mọi thứ đều không chắc chắn.

Huống hồ loại thuốc này… thực sự có thể sản xuất được sao?

Thực ra rất nhiều người vẫn đang tỏ ý nghi ngờ.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng ngẩng đầu lên.

“Mã Hải, bảo người ra tay đi!”.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

“Chủ tịch Lâm…”

“Ra tay!”.

Lâm Chính lạnh lùng quát.

Không cho phép làm trái!

 
 
Chương 2198


Chương 2198

Lời nói của Lâm Chính khiến hai bố con nhà họ Vương sững sờ. Vương Tử Tường run rẩy. Vương Hào trố tròn mắt. Mã Hải không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành thở dài, phất tay. Người cấp dưới đứng ngoài cửa lập tức bước tới.

“Bố! Cứu con với!”, Vương Tử Tường gào lên.

“Chủ tịch Lâm! Cậu…ác quá!”, Vương Hào quát lớn.

“Tôi còn có đòn ác hơn nữa, chắc ông chưa từng thấy đâu!”, Lâm Chính gõ tay, khuôn mặt lạnh tới mức đáng sợ. Một người vệ sĩ bước tới, ghì Vương Tử Tường xuống.

“Dừng tay!”, Vương Hào không nhịn nổi nữa bèn quát lên.

“Nếu ông muốn cản thì hôm nay ông cũng sẽ giống như con trai mình đấy?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn ông ta

“Cậu dám?”, Vương Hào khựng bước, cảm thấy chột dạ những vẫn cố gắng đanh giọng.

“Ông không tin thì cứ thử xem”, Lâm Chính cầm con dao ăn lên, bẻ nhẹ.

Cạch! Con dao ngay lập tức bị Lâm Chính bẻ cong. Đám người Vương Hào cảm thấy ớn lạnh. Người thường mà cũng làm được việc này sao? Hay cậu ta là quái vật?

“Vương Hào! Tôi khuyên ông nên thành thật. Chủ tịch Lâm là đại sư võ thuật. Những người kia của ông e rằng không bằng một ngón tay của chủ tịch Lâm đâu”, Mã Hải nói bằng vẻ vô cảm.

Vương Hào nghiến răng. Những kẻ đứng sau ông ta đều thấy chột dạ, không dám bước lên. Còn người của Mã Hải thì ghì Vương Tử Tường xuống bàn.

“Bố! Cứu con! Cứu con với”, Vương Tử Tường gào lên và ra sức giãy giụa. Thế nhưng tay chân anh ta đã bị một vệ sĩ vô cùng cường tráng kìm kẹp. Giờ anh ta không khác gì một con cừu đang đợi bị xẻ thịt.

“Tử Tường! Cố gắng chịu đựng, bố sẽ không để con phải công cốc chịu cực đâu”, Vương Hào hét lên, nước mắt lưng tròng.

Một vệ sĩ nhặt cây gậy dưới đất lên, định đập xuống chân của Vương Tử Tường. Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Gượm đã!”

Đám đông đồng loạt quay qua nhìn Lâm Chính. Vương Hào cũng giật mình. Lẽ nào chủ tịch Lâm đã đổi ý?

Nhưng sự thật chứng minh là họ nghĩ nhiều quá rồi. Lâm Chính chỉ đứng dậy, bẻ một chân sắt từ chiếc ghế bên cạnh. .

Sức mạnh của anh thật ghê người! Người vệ sĩ nhìn anh bằng vẻ ngạc nhiên.

“Để tôi”, Lâm Chính cầm ống sắt bước tới.

Vương Hào suýt ngất. Người vệ sĩ lập tức lùi ra. Lâm Chính chộp lấy chân của Vương Tử Tưởng và đập mạnh.

“Á!”, tiếng hét rợn người vang lên. Một chân của Vương Tử Tường nát bét. Lâm Chính mặc kệ anh ta đang gào thét, cứ thế vung ống sắt lên đập nốt vào chân còn lại và hai tay.

Rắc!

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên Vương Tử Tường ngất lịm vì quá đau. Thế nhưng có vẻ như mọi việc vẫn chưa kết thúc.

Lâm Chính lấy túi đựng châm ra trải lên bàn. Vương Hào run rẩy kêu lên: “Cậu…cậu định làm gì?”

“Tôi đột nhiên cảm thấy không nên tha cho các người như vậy”, Lâm Chính điềm đạm nói, sau đó đâm một cây châm vào cổ của Vương Tử Tường. Trong nháy mắt, Vương Tử Tưởng trố tròn hai mắt, cả cơ thể giật đùng đùng như chạm phải điện. Sau khi co giật một hồi thì anh ta lại ngất lịm.

“Tử Tường!”, Vương Hào gào lên, hai mắt đỏ ngàu. Sau đó ông ta nhào về phía Lâm Chính.

“Tôi liều mạng với cậu”, ông ta hét lớn, giống như một con quái thú đang giương nanh múa vuốt. Đám vệ sĩ bên cạnh ghì chặt ông ta. Lâm Chính rút một cây châm đi tới.

“Vương Hào! Chắc ông không hiểu về con người tôi. Nhưng Mã Hải thì biết đấy. Con người tôi không phải người lương thiện gì. Ai mà đối đầu với tôi thì tôi cũng sẽ đáp trả. Giờ ông muốn đối đầu với Dương Hoa thì tôi cũng chẳng cần phải nể nang gì với ông nữa”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
 
Chương 2199


Chương 2199

“Cậu…cậu định làm gì? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám gây bất lợi cho tôi thì nhà họ Vương nhất định sẽ báo thù. Dù cho có phải trả giá thì cũng không để cậu sống yên đâu”.

“Nếu đã vậy thì càng không cần phải nương tay!”, Lâm Chính vân vê cây châm vào ghim về phía đầu của Vương Hào.

“Nhát đâm này sẽ khiến ông biến thành người thực vật. Tới khi đó dù ông có muốn rút vốn thì chắc cũng không nói ra nổi đâu nhỉ”.

Đám đông nghe thấy vậy thì cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Người thực vật sao? Độc ác quá!

Thế nhưng…không ai dám nghi ngờ lời của người đàn ông này. Bởi vì anh không chỉ là chủ tịch của Dương Hoa mà còn là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng. Y thuật của anh có thể nói là thiên hạ vô song.

“Đừng…đừng chủ tịch Lâm. Tôi biết sai rồi. Tôi không dám đối đầu với Dương Hoa nữa. Tôi nguyện bán sức cho cậu, xin cậu tha cho tôi”, Vương Hào hét lên. Lúc này, ông ta chẳng còn quan tâm nổi tới sự sống chết của Vương Tử Tường nữa. Ông ta không muốn trở thành người thực vật. Như vậy thì thà giết ông ta đi còn hơn.

Thế nhưng có vẻ Lâm Chính không có ý dừng lại: “Chuyện ngày hôm nay không để lắng xuống được nữa rồi, chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài. Một khi hai người bị trả lại cho nhà họ Vương thì chắc chắn bọn họ sẽ biết những gì tôi làm và trả thù tôi. Nếu đã vậy thì tôi đành phải ra tay trước thôi”, nói xong anh đâm cây châm xuống.

Vương Hào cũng co giật mãnh liệt giống như Vương Tử Tường. Một lúc sau cả người ông ta đổ ra đất, bất động. Lâm Chính rút cây châm ra, lau sạch rồi lại cất vào túi.

Đám đông run rẩy. Đến cả đám vệ sĩ cũng phải giật mình giống như nhìn thấy ma quỷ.

“Lập tức tất toán toàn bộ cổ phần của nhà họ Vương, đuổi ra khỏi công ty. Ngoài ra thu thập toàn bộ chứng cứ phạm tội những năm qua của họ, đưa tới đồn”, Lâm Chính lau tay, nói bằng vẻ vô cảm.

Mã Hải giật mình, vội vàng nói: “Vâng, chủ tịch…”

“Còn gì nữa sao?”, Lâm Chính liếc nhìn Mã Hải.

“Chúng ta làm vậy…có tuyệt tình quá hay không…”, Mã Hải do dự.

“Tuyệt tình?”

Lâm Chính hừ giọng, sau đó gọi ông chủ đang trốn dưới quầy tới: “Tới đây!”

Người này run rẩy bước tới. Hai chân ông ta mềm nhũn.

“Nói cho giám đốc Mã biết, vị công tử Vương Tường này tới chỗ các người mấy lần rồi?’, Lâm Chính hỏi.

“Từ lúc kinh doanh tới này là…18 lần rồi ạ…”, ông chủ run rẩy đáp lại.

“Anh ta đã làm những gì?”, Lâm Chính lại hỏi.

Đương nhiên ông chủ hiểu ý của Lâm Chính nên nói lý nhí: “Hai…sinh viên nữ vì cậu ta mà….nhảy sông…”

Mã Hải giật mình. Đám vệ sĩ tối mặt. Loại cặn bã thế này có chết cũng đáng.

“Gọi điện bảo Kỷ Văn và Khang Gia Hào tới. Ông chủ này có thể cung cấp không ít thông tin đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi đi ra ngoài.

Khang Gia Hào tức tốc tới nhà hàng. Làm luật sư của Hoa Dương vào giai đoạn này có thể nói là đầu tắt mặt tối. Đúng ra ông ta không rời đi được mới phải. Thế nhưng Lâm Chính đã yêu cầu thì dù có bận ông ta cũng phải đi một chuyến

Vừa bước vào đã nhìn thấy Mã Hải đang hút thuốc. Khang Gia Hào ngạc nhiên lắm. Ông ta nhớ là Mã Hải đã cai thuốc lâu lắm rồi.
 
Chương 2200


Chương 2200

“Chuyện gì vậy?”, Khang Gia Hào hỏi.

Lúc này Vương Hào và Vương Tử Tường đã được đưa về nhà họ Vương. Ông chủ nhà hàng thì ngồi thừ ra ghế, mồ hôi nhễ nhại. Mã Hải nhìn Khang Gia Hào và thuật lại đại khái sự việc. Khang Gia Hào trông vô cùng căng thẳng.

“Tôi không hiểu tại sao chủ tịch lại làm như vậy. Lúc này Dương Hoa đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, có thể xảy ra sự cố bất cứ lúc nào. Lúc này nhịn đi một chút, đợi xử lý xong Thiên Hằng của Nhậm Quy rồi đối phó với nhà họ Vương vẫn không muộn mà. Giờ thế này, chúng ta lại bị rung lắc cho mà xem, chỉ sợ tới khi đó lại tạo cơ hội cho Nhậm Quy mất”, Mã Hải dập điếu thuốc trong tay, thở dài bất lực.

“Ông Mã, nếu ông nghĩ vậy thì ông không hiểu chủ tịch Lâm rồi”, Khang Gia Hào cười chua chát.

“Ồ! Ý của ông là…?”, Mã Hải nhìn ông ta.

“Chủ tịch Lâm dám làm như vậy thì chắc chắn là có căn cứ! Tôi nghĩ cậu ấy có dự tính của mình rồi!”

“Dự tính sao? Khang Gia Hào, rốt cuộc là ông có hiểu tình cảnh hiện tại của chúng ta không đấy! Ông tưởng chúng ta chỉ phải đối đầu với mỗi một Nhậm Quy thôi hả? Ông sai rồi. Chúng ta đang phải đối đầu với hàng trăm thế lực trong nước đấy. Theo như tôi biết, tập đoàn Chính Hoa cũng đã bắt đầu tấn công Dương Hoa rồi. Chúng ta hiện tại không chỉ bị cắt đứt nguồn hàng mà nhân viên còn bị đối phương cướp đi mất. Ông tưởng là thuốc đặc trị tiểu đường có thể cứu được cả Dương Hoa hả, giờ thuốc vẫn chưa còn tung ra thi trường nên chẳng nói trước được gì cả”, Mã Hải vỗ bàn, hai mắt đỏ au nhìn Khang Gia Hào.

Khang Gia Hào chỉ biết lắc đầu. Ông ta biết Mã Hải luôn muốn nói những điều này ra nhưng lại không dám. Vì đó là chủ tịch Lâm! Là thần y Lâm! Là người đứng trên ông ta, có thể nắm giữ cả sự sống và cái chết trong tay. Vì thế Mã Hải chỉ dám thổ lộ với Khang Gia Hào.

Thực ra vị trí của Mã Hải cũng khó làm. Ông ta cũng có nỗi khổ của riêng mình, cũng có những điều phải lo nghĩ và đôi khi còn cảm thấy bất lực.

Ông ta cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để có được Dương Hoa của ngày hôm nay nên đương nhiên không muốn công sức cứ thế bị đổ xuống sông xuống bể.

Thế nhưng những hành động của Lâm Chính luôn khiến cho Dương Hoa rơi vào nguy hiểm. Dù trước đó thần y Lâm tạo ra được rất nhiều kỳ tích thì ông ta vẫn không biết thần y Lâm có thể giúp được Dương Hoa vượt qua được kiếp nạn lần này hay không…

“Ông có tin chủ tịch Lâm không?”

“Đương nhiên là tin, chỉ là…tôi không tự tin vào tình hình lúc này”, Mã Hải nói giọng khàn khàn.

“Nếu đã vậy thì ông cứ làm tốt việc của ông. Như vậy là đủ rồi. Chủ tịch Lâm có thể gây dự nên cơ đồ, tạo ra một Dương Hoa thì cũng có thể tạo ra hai, ba Dương Hoa. Tôi tin chắc chắn chủ tịch đã có sự chuẩn bị rồi. Nếu không có, thì cậu ấy đã không như vậy. Chúng ta cứ chờ đợi xem”.

“Vậy nhà họ Vương phải làm sao?”, Mã Hải hỏi.

Khang Gia Hào mỉm cười nhưng không trả lời mà chỉ nhìn về phía ông chủ kia: “Sao ông biết được chuyện Vương Tử Tường ép hai nữ sinh nhảy sông?”

“Tôi…tôi tận mắt nhìn thấy nên đương nhiên là biết. Hôm đó Vương Tử Tường bao cả nhà hàng, mời vài sinh viên tới ăn uống. Kết quả, anh ta uống hơi nhiều nên đã ép một cô gái. Bạn trai của cô này không chịu liền bị đánh liệt. Cô gái chạy ra ngoài, nhảy xuống sông tự vẫn”.

“Vậy tại sao người khác lại không biết gì? Đây không phải chuyện nhỏ mà”, Khang Gia Hào hỏi.

“Cô gái đó không chết, được cứu lên, hơn nữa nhà họ Vương còn bồi thường tiền và giải thích thế nên mọi chuyện coi như xong, có điều…”

“Có điều làm sao?”

“Tôi nghe nói sau đó Vương Tử Tường đã báo thù cô gái đó. Bắt cô gái đi. Nhưng bọn họ cũng chỉ nói lỡ miệng trong một lần tụ tập, còn chuyện sau đó thì tôi không biết?”, ông chủ lên tiếng.
 
Chương 2201


Chương 2201

Mã Hải chau mày. Khang Gia Hào hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra.

“Ông gọi điện làm gì?”, Mã Hải hỏi.

“Báo cảnh sát”, Khang Gia Hào thản nhiên nói. Mã Hải giật mình.

“Chủ tịch Lâm đã để lại một nguồn tin rất hữu dụng. Nếu đã vậy thì chúng ta phải nhanh chóng giải quyết thôi. Mã Hải! Muốn ra tay với nhà họ Vương thì phải nhân lúc này. Nhân lúc mà tất cả mọi người còn chưa biết Dương Hoa sắp xảy ra chuyện. Chỉ khi kẻ địch chưa kịp phản ứng mà chúng ta đã xử lý xong thì chúng ta có thể coi như thắng được 50%”, Khang Gia Hào lên tiếng.

Mã Hải nín thở, sau đó mơ hồ hiểu ra điều gì đó. Vài chiếc xe với còi inh ỏi nhanh chóng được lái về phía biệt thự nhà họ Vương…

Tại biệt thự nhà họ Vương. Ông cụ Vương với mái tóc bạc để râu dê đang ngồi nhìn hai bố con nằm trên giường với vẻ mặt tối sầm. Bọn họ đã mời bác sĩ tới kiểm tra cho hai người.

“Ông Vương!”, lúc này, một bức sĩ bước tới, tháo khẩu trang ra: “Đã kiểm tra tình hình rồi ạ”.

“Chết chưa?”, ông cụ Vương đanh giọng.

“Chưa ạ! Nhưng tình hình của họ rất tệ. Bước đầu chẩn đoán, bọn họ đều bị tổn thương về thần kinh ở các mức độ khác nhau. Hơn nữa loại thương thế này rất kỳ lạ. Nó ảnh hưởng trực tiếp tới não của bệnh nhân và còn ảnh hưởng lớn tới trung khu não và toàn bộ chức năng của đại não. Với trình độ y tế hiện tại thì e rằng rất khó để chữa trị”.

“Nói rõ hơn đi”.

“Tức là…hai bệnh nhân có khả năng đã trở thành người thực vật rồi”, bác sĩ nói.

Dứt lời, cả nhà họ Vương trố tròn mắt.

“Không chỉ có vậy, tứ chi của cậu Vương cũng bị đánh nát hết, có thể thấy là cậu ấy bị lực đánh cực kỳ mạnh. Điều khiến người khác bất ngờ là phần thân không hề bị bất kỳ tổn thương gì. Quá kỳ lạ, thật không thể lý giải nổi”, bác sĩ lại thốt lên.

“Sức đánh cực mạnh sao?”, Vương Khang – em trai Vương Hào lên tiếng.

“Mạnh tới mức giống như bị một chiếc xe tải đè qua vậy”, bác sĩ nói.

Đám đông nín thở. Nếu đúng là xe tông phải thì Vương Tử Tường đã thịt nát xương tan từ lâu rồi. Thế nhưng anh ta chỉ bị đúng tứ chi, còn cả phần thân vẫn không hề hấn gì. Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?

Ông cụ Vương nhắm mắt: “Ai đã làm?”

“Ông Hào và cậu chủ được người của nhà hàng ở Tân Hải đưa tới”, một người lên tiếng.

“Trước khi đưa tới, trong nhà hàng có ai?”, ông cụ hỏi tiếp.

Người này chần chừ, sau đó lắp bắp: “Có giám đốc Mã…và chủ tịch Lâm…”

Dứt lời, cả không gian im phăng phắc. Tất cả đều trố tròn mắt, nhìn người vừa báo cáo bằng vẻ không dám tin. Ai cũng tưởng mình nghe nhầm.

“Thực ra người đưa ông nhà và cậu chủ về…chính là người của tập đoàn Dương Hoa”, người này nói tiếp. Câu nói giống như một nhát chày dội thẳng vào lồ ng ngực người nghe.

“Không thể nào…Chủ tịch Lâm…cậu ta sao có thể làm chuyện này với anh Hào và Tử Tường chứ?”, Vương Hào run rẩy kêu lên.

“Chẳng có gì là không thể. E rằng Vương Tử Tường hoặc A Hào đã gây sự với cậu ta rồi”, ông cụ Vương lên tiếng.

“Không thể nào! Tử Tường là người thế nào chúng ta đều biết, còn anh cả…anh ấy sẽ không kích động như vậy đâu.Chủ tịch Lâm phải tức giận tới mức nào mới khiến họ thành ra thế này chứ?”, Vương Khang cảm thấy không thể tin được.

“Không biết nữa. Có điều chủ tịch Lâm cũng cạn tàu ráo máng quá! Ít ra cũng không nền đánh Tử Tường và A Hào thành ra thế này. Cậu ta muốn gi ết chết hai người này sao?”, ông cụ tức giận đập bàn và gầm lên.
 
Chương 2202


Chương 2202

Đám đông im thin thít.

“Để con gọi điện hỏi Mã Hải!”, Vương Khang trầm giọng.

“Ừ! Tốt nhất là bảo Mã Hải giải thích! Nếu không, nhà họ Vương sẽ không bỏ qua đâu”, ông cụ tức giận quát lớn.

Đám đông giật mình. Ông cụ Vương mà đã tức giận thì hậu quả sẽ vô cùng khôn lường. Dù đối phương có là Mã Hải hay chủ tịch Lâm đi chăng nữa.

Thế nhưng khi Vương Khang vừa lấy máy ra định gọi cho Mã Hải thì…

Đing đoong! Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cả nhà họ Vương khựng người. Vương Khang lập tức nhìn về phía ông cụ.

“Đi mở cửa đi”, ông cụ suy nghĩ rồi lên tiếng.

Vương Khang gật đầu, lập tức chạy đi. Cửa vừa mở ra thì họ nhìn thấy Lâm Chính đứng đó.

“Chủ…tịch Lâm!”, Vương Khang thốt lên. Cả nhà họ Vương run rẩy. Chủ tịch Lâm đích thân tới nhà họ Vương sao? Rõ ràng là chuyện này không hề đơn giản.

“Ông cụ Vương có nhà không?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.

“Có nhà, mời cậu vào?”, Vương Khang cố nặn ra một nụ cười.

Lâm Chính sải bước đi vào. Cả nhà họ Vương bước lên đón tiếp.

“Cơn gió nào đưa chủ tịch Lâm danh tiếng lẫy lừng tới đây vậy? Có gì tiếp đón mà không chu đáo thì cũng mong cậu bỏ qua”, ông cụ Vương cố gắng nén cơn giận, bước tới.

Lâm Chính không buồn quan tâm, chỉ ngồi xuống ghế và châm thuốc.

“Hai người ở trong đó, chắc mọi người thấy cả rồi phải không?”, Lâm Chính hút một hơi, điềm đạm nói.

“Thấy cả rồi, vẫn phải cảm ơn chủ tịch đã nương tay!”, ông cụ lạnh giọng.

“Có biết nguyên do không?”, Lâm Chính hỏi.

“Không biết và cũng rất muốn biết”, ông cụ trầm giọng.

Rốt cuộc vì chuyện gì mà đánh phế hai người nhà họ? Cả nhà họ Vương cảm thấy tò mò.

Lâm Chính chỉ búng tàn thuốc, nói tiếp: “Họ động vào người phụ nữ của tôi và muốn đánh phế tôi”.

Cả nhả họ Vương thót tin…

“Ông cụ Vương! Ông thấy tôi làm vậy có quá đáng không?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm ông cụ.

Câu nói của Lâm Chính khiến tất cả chìm vào im lặng. Ông cụ Vương do dự, sau đó nhìn anh và nói: “Đúng là có hơi quá đáng!”

Gây sự với chủ tịch Lâm, động vào người phụ nữ của anh…đúng là chuyện không thể chấp nhận được.

Thế nhưng…nhà họ Vương không đời nào đi nói như thế.

“Nhưng dù cháu tôi có gây tội với cậu thì cậu cũng không tuyệt tình đến mức đánh phế nói như thế chứ? Dù gì họ cũng là người nhà họ Vương. Cậu có vấn đề gì thì có thể nói chuyện với tôi, tôi sẽ thay cậu dạy dỗ chúng”, ông cụ Vương lạnh lùng đáp trả.

“Ông thay tôi dạy dỗ họ sao?”

Lâm Chính khẽ cười: “Tôi thấy ông cũng cao tuổi rồi nên mới nói chuyện khách khí với ông như vậy. Chứ đối với tôi ông cũng không là gì cả”.

“Chủ tịch Lâm…cậu đừng láo!”, có người không chấp nhận nổi thái độ của Lâm Chính bèn lớn tiếng.

“Câm miệng”, ông cụ Vương khẽ quát. Người kia tức lắm nhưng cũng không dám nói gì nữa.

Lâm Chính không hề tức giận. Anh chỉ điềm tĩnh nói: “Ông cụ Vương! Thực ra Vương Tử Tường ngang ngược như vậy có liên quan tới cách sống của nhà họ Vương thôi. Nếu như người làm ông như ông không phách lối thì anh ta cũng không thành ra như vậy đâu. Để ông dạy dỗ họ sao? Ông đánh một trận? Hay chửi một trận? Ông cho rằng như vậy thì có thể giúp tôi xả tức hả?”
 
Chương 2203


Chương 2203

“Nói vậy thì cậu cảm thấy đánh phế họ mới hợp tình hợp lý phải không?”, ông cụ chất vấn .

“Chẳng lẽ lại không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Hơi quá đáng rồi!”

“Vậy ý của ông là…?”

“Chủ tịch Lâm. Cậu không chỉ là tổng tài của Dương Hoa mà còn là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng. Tôi hi vọng cậu có thể ra tay trị khỏi cho cháu và con trai tôi. Chỉ cần cậu chịu chữa trị cho họ thì tôi coi như không có chuyện gì xảy ra”.

“Thế nhưng tôi không thể coi như không có gì xảy ra được”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Cậu…”, đám người Vương Khang không nhịn được nữa đành đồng loạt bước lên. Thế nhưng ông cụ Vương đã ngăn lại.

“Chủ tịch Lâm! Cậu nên biết không phải là tôi đang thương lượng với cậu. Cũng không phải là đang xin cậu, mà là đang ra lệnh. Cậu hiểu chứ?”, ông cụ Vương quát lớn.

“Ra lệnh cho tôi sao?”

Lâm Chính khẽ ngẩng đầu nhìn ông ta: “Tôi bằng này tuổi rồi nhưng chưa có ai dám ra lệnh cho tôi đấy!”

“Giờ có rồi”, ông cụ Vương đanh mắt.

“Dựa vào điều gì nhỉ?”, Lâm Chính cười lạnh lùng.

“Dựa vào việc tôi sẽ nhanh chóng khiến thuốc của cậu không thể sản xuất nữa. Dựa vào việc tôi nắm giữ mấu chốt của Dương Hoa, có thể giao nó cho Nhậm Quy. Chủ tịch Lâm, cậu phải nhìn rõ hậu quả nhé. Cậu cũng nên hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình! Lúc này cậu gây sự với nhà họ Vương thì rất là không lý trí đấy”, ông cụ Vương tiến lại gần.

Dứt lời, cả nhà họ Vương bật cười. Đây chính là con át chủ bài của nhà họ Vương. Vì mấy xưởng thuốc hiện tại của Dương Hoa đều do nhà họ Vương cung cấp. Nếu chủ tịch Lâm trở mặt với nhà họ Vương thì bọn họ sẽ xử lý mấy nhà máy thuốc đó.

Trước mắt Dương Hoa đang cần sản xuất gấp thuốc đặc trị tiểu đường để ứng phó với tình thế cấp bách hiện tại. Nếu như lúc này nhà họ Vương mà đâm cho Dương Hoa một nhát dao thì chắc chắn Dương Hoa sẽ rơi vào tình thế rủi ro.

Phàm là những người biết suy nghĩ thì sẽ lựa chọn nhẫn nhịn. Ông cụ Vương tin chủ tịch Lâm không phải là kẻ ngốc.

Quả nhiên, Lâm Chính chìm vào im lặng. Có vẻ như anh đang suy nghĩ. Lúc này anh châm một điếu thuốc khác.

“Tôi cho cậu thời gian suy nghĩ. Đương nhiên, thời gian cũng không chờ đợi ai cả. Tình hình của con trai và cháu tôi không tốt, không thể trì hoãn quá lâu”, ông cụ Vương mỉm cười, sau đó phất tay: “Mang trà lên cho chủ tịch Lâm”

“Vâng thưa ông”, người giúp việc chạy đi.

“Thôi khỏi”.

Lúc này Lâm Chính gẩy tàn thuốc vào gạt tàn. Anh khẽ ngẩng đầu: “Thực ra không cần cho tôi thời gian suy nghĩ đâu. Từ lúc tôi bước vào cánh cửa này thì tôi đã suy nghĩ kỹ rồi”

“Ồ! Ý của chủ tịch Lâm là…”

“Tôi không cứu!”, Lâm Chính trả lời không chút do dự.

Bầu không khí lập tức trở nên đặc quánh. Ông cụ Vương nhìn anh bằng vẻ vô cảm rồi lắc đầu: “Chủ tịch Lâm…quyết sách của cậu ngu ngốc quá! Cực kỳ ngu ngốc! cậu có biết mình đang làm gì không? Cậu lấy tiền đồ của Dương Hoa ra làm trò đùa à? Lấy tâm huyết của mình ra để đặt cược sao?”

“Tôi đùa được mà”, Lâm Chính nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom