Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1244


Đoan Mộc Hành Thiên nhất quyết không chọn linh thạch cùng linh dược, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn cho gia tộc Đoan Mộc 200 viên linh thạch, về phần linh dược thì cũng không miễn cưỡng, nhưng anh đã chính miệng hứa sẽ luyện chế cho gia tộc Đoan Mộc ba lò đan dược.  

Sau đó là Võ Đang, Dương Bách Xuyên đều biểu đạt lòng biết ơn với Thiên Tuyệt, Minh Giác và Trần Phong Tử, cũng để bọn họ chọn lựa linh khí linh dược và linh thạch, nhưng sau khi ba người Thiên Tuyệt nhìn nhau, Trần Phong Tử đứng dậy mở miệng nói: “Sư tổ, tuy bây giờ Võ Đang hơi xuống dốc, nhưng mấy thứ này Võ Đang vẫn không thiếu, cho nên chúng ta không cần.  

Nhưng mà, khụ khụ, nếu sư tổ ngài đã đồng ý, thật ra chúng tôi có một yêu cầu quá đáng, hy vọng sư tổ có thể đáp ứng, thế thì chúng tôi vô cùng cảm kích.” 

Dương Bách Xuyên cảm thấy rất thoải mái với sự ra tay tương trợ của Võ Đang lần này, cười ha ha nói: “Nếu các người đều đã gọi tôi một tiếng sư tổ, còn có chuyện gì ngượng ngùng nữa, nói đi, chỉ cần tôi có thể làm, tuyệt đối không từ chối.” 

Ba người Trần Phong Tử nghe vậy đều lộ ra vẻ vui mừng, Thiên Tuyệt và Minh Giác nháy mắt với Trần Phong Tử, ý bảo anh ta tiếp tục nói. 

“Sư tổ, vậy tôi sẽ nói thẳng ~” Trần Phong Tử hơi có chút đỏ mặt tiếp tục nói: “Là như thế này, khoảng thời gian trước tên nhãi đồ nhi Viên Tiêu Lôi kia, vậy mà tu luyện ra một loại lửa, cũng khá lợi hại, chúng tôi cũng muốn nghiên cứu một chút, nhưng tên nhãi Tiểu Lôi đó đánh chết cũng không chịu nói, cuối cùng cậu ta nói… Khụ khụ… Là lần trước sư tổ đến Võ Đang truyền thụ cho cậu ta…” 

Nói tới đây Trần Phong Tử không nói nữa, nhưng Dương Bách Xuyên lại nghe hiểu, đám Trần Phong Tử, Thiên Tuyệt và Minh Giác muốn học Ly Hỏa Quyết. 

Dương Bách Xuyên mỉm cười, duỗi bàn tay ra, trong tay lập tức xuất hiện một ngọn lửa có màu đóa thổ hoàng, cười nói: “Các người nói chính là loại lửa này?” 

“Đúng đúng đúng, chính là ngọn lửa này ~” 

Ba người Trần Phong Tử liên tục gật đầu. 

“Được, tôi đồng ý, trở về tìm Viên Tiểu Lôi, nói là tôi cho phép cậu ta truyền thụ Ly Hỏa Quyết cho mỗi người ở Võ Đang.” Dương Bách Xuyên khá hài lòng với biểu hiện của Võ Đang lần này, đồng ý với lời thỉnh cầu của bọn họ. 

“Cảm ơn sư tổ cảm ơn sư tổ ~” 

Ba người Trần Phong Tử vui vẻ, có ngọn lửa thần thông này, lần này Võ Đang rời núi hỗ

trợ Triệu Nam cùng Vân Môn chính là món hời lớn. 
 
Chương 1245


Lúc này đôi mắt của Đoan Mộc Hành Thiên có chút đỏ lên, bây giờ ông cũng dần dần biết rằng đứa cháu ngoại này của mình thật sự không phải người bình thường, lập tức giống như một đứa trẻ đã lớn nói: “Nếu cháu ngoại có thứ tốt cũng phải để lại ông ngoại một phần.”  

Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ ông ngoại da mặt dày, nhưng lại có vẻ xấu hổ, lập tức có chút buồn cười, duỗi tay vào túi, lấy ra một miếng ngọc giản từ càn khôn hồ, sau đó cầm miếng ngọc giản trong tay, nhắm hai mắt lại.  

Qua vài phút sau, Dương Bách Xuyên mới mở mắt nói: “Ông ngoại, ông là cường giả Tiên Thiên, thứ này sau khi trở về, dùng tinh thần lực xem xét.”  

Lúc Dương Bách Xuyên nói rất nghiêm túc, Đoan Mộc Hành Thiên trịnh trọng tiếp nhận, muốn hỏi một câu đây là thứ gì, ông chưa từng gặp qua ngọc giản như vậy.  

Đúng lúc này, giọng nói của Dương Bách Xuyên trực tiếp vang lên trong đầu ông nói: “Ông ngoại, đây là ngọc giản, dùng tinh thần lực ghi lại một cuốn sách, cháu cất nó ở bên trong, trong vòng một năm, nhất định có thể khiến thực lực của gia tộc Đoan Mộc sánh vai với các tông môn cổ xưa, nhớ đừng để người ngoài tu luyện, cũng đừng dễ dàng cho người khác xem.”  

Lần này cả người Đoan Mộc Hành Thiên đều chấn động, bất động thần sắc thu hồi ngọc giản.  

Sau đó Dương Bách Xuyên và Phong Thiên Nhai lại hàn huyên vài câu, cuối cùng hoàn thành một lần luận công ban thưởng.  

Lúc này, Lục Tuyết Hi ngồi ở bên cạnh rốt cuộc cũng được mở miệng, cô không nhịn được hỏi ra một vấn đề ai cũng muốn biết. 

“Tiên sinh, ngài… lúc trước ngài đã đi đâu?” 

Dương Bách Xuyên nghe vậy sửng sốt, hình ảnh sau vụ nổ ở hoang đảo khoáng tinh hiện lên trong đầu anh.

Lục Tuyết Hi hỏi chuyện, Dương Bách Xuyên đã đi đâu vậy? 

Hình ảnh bên trong quặng mỏ dần hiện lên trong đầu Dương Bách Xuyên. 
 
Chương 1246


Lúc ấy anh đã nhìn thấy cơ thể của chị Mai vỡ tung từng chút một, mà bản thân anh thì lại tối sầm hai mắt, hoàn toàn mất đi ý thức.  

Tuy nhiên, khi anh tỉnh dậy lần nữa, anh lại phát hiện mình đang ở trong một khung cảnh quen thuộc.  

Không gian bên trong bình Càn Khôn.  

Hơn nữa, trên hòn đá Sinh Mệnh xanh biếc nằm bên trong dòng suối tạo ra nước Sinh Mệnh ấy lại không có một giọt nước Sinh Mệnh nào cả, theo lý thuyết, đáng lẽ ra trên đó phải có ba giọt mới đúng.  

Nhưng Dương Bách Xuyên phát hiện, không hề có một giọt nào trên đó cả.  

Nhưng lại có một điều khác biệt, cứ sau ba hơi thì đá Sinh Mệnh đều sẽ nhấp nháy một chút, rất có quy luật.  

Thời gian dần qua, sau khi đợi nó nhấp nháy khoảng chừng nửa tiếng, hai mắt Dương Bách Xuyên trợn to, chỉ thấy bên trên hòn đá Sinh Mệnh trống rỗng lại xuất hiện Sinh Mệnh chỉ trong một lần, nhiều gấp đôi so với bình thường.  

Ngay sau đó, một cảnh tượng thần kỳ hơn xuất hiện. Sáu giọt nước Sinh Mệnh như thể có mạng sống vậy, bay lên khỏi đá Sinh Mệnh, hoặc cũng có thể nói chúng giống như bị người nào đó khống chế nâng lên, bay đến dừng ở trên người anh.  

Sáu giọt chia đều lên ba vị trí gồm ấn đường, lồ ng ngực và thắt lưng của anh, mỗi vị trí là hai giọt, trong nháy mắt đã chui vào trong cơ thể của anh.  

Tiếp theo Dương Bách Xuyên lại phát hiện ra một điểm quan trọng.  

Anh phát hiện sau khi sáu giọt nước Sinh Mệnh chui vào cơ thể anh, cơ thể của anh bắt đầu có cảm giác tê dại, cực kỳ chân thực. 

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng xác định được, lần này anh đã tiến vào bình Càn Khôn bằng chính thân xác của mình. ~ 

Đây chính là một sự thay đổi lớn. 

Trước kia, gần như chỉ có linh thức hoặc là ý thức tinh thần mới có thể

tiến vào không gian của bình Càn Khôn, thân xác của anh hoàn toàn không vào trong được. 
 
Chương 1247


Nhưng mà hiện giờ, sự thay đổi trên cơ thể lại nói cho anh biết, thân xác của anh đã thật sự tiến vào không gian trong bình Càn Khôn rồi.  

Không thể ngờ được là hiện tại anh lại đang ở trong không gian của bình Càn Khôn.  

Đây chính là một sự thay đổi rung chuyển đất trời.  

Thân xác có thể tiến vào bình Càn Khôn, đối với Dương Bách Xuyên thì điều này chính là thêm một cái mạng.  

Anh từ từ hiểu rõ, khi vụ nổ kết thúc, lúc anh mất đi ý thức, hẳn là bình Càn Khôn đã bảo vệ chủ nhân, chủ động hút anh vào không gian càn khôn.  

Có rất nhiều thông tin đã xuất hiện.  

Đầu tiên, điều này chứng tỏ rằng bình Càn Khôn quả thực có tồn tại linh thức, nhưng đáng tiếc là đến tận giờ Dương Bách Xuyên vẫn không thể cảm nhận được nó. Hoặc cũng có thể nói là anh không thể kết nối được với linh thức của bình Càn Khôn, chỉ một mình linh thức của bình Càn Khôn là có thể kết nối được với anh.  

Điều này lại càng chứng tỏ rằng, linh thức của bình Càn Khôn vô cùng thần bí và cao thâm, chỉ khi anh gặp nguy hiểm thì linh thức của bình Càn Khôn mới có thể ra tay. Từ điểm này có thể thấy được có lẽ bình Càn Khôn có mối quan hệ ràng buộc với mạng sống của anh.  

Giống như sư phụ Vân Thiên Tà và anh vậy, có lẽ quan hệ giữa anh và bình Càn Khôn cũng giống như với sư phụ Vân Thiên Tà. Đương nhiên những điều này đều là do Dương Bách Xuyên tự suy đoán ra, nhưng có vẻ cũng gần đúng rồi.  

Tóm lại đây là một chuyện tốt. 

Mặt khác, đối với sự thay đổi của bình Càn Khôn, theo sự quan sát của Dương Bách Xuyên cho tới tận giờ thì có vẻ như nó thăng cấp bằng cách hấp thu năng lượng của trời đất. Sau hai lần thăng cấp khi trước, không gian trong bình Càn Khôn đã trở nên rộng hơn hẳn. 

Chỉ là lần trước khi anh đi tìm nàng tiên cá Hạ Lộ ở Trường Giang, anh đã đụng trúng một linh hồn của Thanh Long trong một nơi tương tự như cung Thủy Tinh, linh hồn của Thanh Long xuất hiện từ vảy rồng đã lao vào trong biển ý thức của anh. 

Rồi sau đó, sư phụ Vân Thiên Tà đã ra tay cắn nuốt linh hồn Thanh Long đó. 

Anh nhớ rất rõ lúc đó sư phụ có nói ông chỉ cắn nuốt một phần nhỏ linh hồn của Thanh Long, nhờ thế mà ông đã khôi phục được một chút lực lượng thần hồn, nhưng phần lớn lực lượng từ linh hồn của Thanh Long đều đã bị bình Càn Khôn hấp thu hết rồi. 
 
Chương 1248


Nhưng lúc đó Dương Bách Xuyên hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ thay đổi nào bên trong bình Càn Khôn, ngay cả điểm cơ bản nhất là không gian trong bình Càn Khôn anh cũng không thấy nó lớn hơn chút nào.  

Vì thế Dương Bách Xuyên vẫn luôn phiền muộn.  

Đúng ra sau khi bình Càn Khôn thăng cấp thì không gian của nó sẽ trở nên lớn hơn, hoặc là sẽ xuất hiện một bảo vật tương tự như nước Sinh Mệnh, nhưng sau khi bình Càn Khôn hấp thu phần lớn linh hồn của Thanh Long, lần đó Dương Bách Xuyên không hề phát hiện ra bất kỳ thay đổi nào cả.  

Cho tới nay anh vẫn luôn phiền muộn, cuối cùng thì giờ anh cũng đã rõ ràng rồi.  

Sự thay đổi của bình Càn Khôn sau khi hấp thu lực lượng từ linh hồn của Thanh Long chính là có thể cho thân xác của mình tiến vào bên trong nó.  

Chẳng qua là trước đó nó không biểu hiện ra ngoài, hoặc là chính anh không phát hiện ra mà thôi.  

Lần này trong hầm mỏ xảy ra một vụ nổ lớn, bình Càn Khôn đã tự chủ hút chủ nhân là anh vào trong không gian của bình khi anh gặp nguy hiểm.  

Nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy tiếc nuối và có một chút tức giận, rằng tại sao bình Càn Khôn lại không cứu luôn cả chị Mai chứ?  

Nhưng sau Dương Bách Xuyên nghĩ kỹ thì anh cũng bình thường trở lại. Khi anh gần như sắp toi mạng đến nơi rồi thì bình Càn Khôn mới chịu ra tay cứu anh, nói chi là một người ngoài như chị Mai.  

Hoặc cũng có thể nói, vốn dĩ bình Càn Khôn rất ghét việc để cho người ngoài tiến vào không gian của bình Càn Khôn.  

Suy cho cùng, sự thần bí của bình Càn Khôn là không thể đoán trước.  

Tiếc nuối thì tiếc nuối, Dương Bách Xuyên vẫn phải cảm ơn bình Càn Khôn vì đã cứu mạng mình.  

Lúc anh tỉnh lại, anh thấy mình đang ngâm trong suối nguồn. Anh không thể cử động được mảy may, toàn thân đều là vết thương chồng chất, nhìn qua cơ thể anh giống như một mảnh đất đã khô hạn trong một khoảng thời gian dài, tràn đầy những vết nứt tựa như mạng nhện.  

Khắp người đều là vết thương, thê thảm đến mức không đành lòng nhìn thẳng.  

Cũng may, sau khi sáu giọt nước Sinh Mệnh xuất hiện, chúng chui vào cơ thể anh và bắt đầu chữa trị cho cơ thể này.  

Trong cơn ngứa ngáy tê dại, tuy rằng Dương Bách Xuyên không động đậy được nhưng anh lại cảm nhận được các chức năng trên cơ thể mình đang nhanh chóng khôi phục một cách rõ ràng.  

Giờ phút này sáu giọt nước Sinh Mệnh giống như công nhân sửa chữa phục hồi các công trình kiến trúc, đang tiến hành chữa trị và cải tạo tứ phương cho thân thể anh. 

Càng kỳ diệu hơn là, Dương Bách Xuyên cảm nhận được sau khi nước Sinh Mệnh tăng lên thành sáu giọt trong một lần, nó cũng đã biến chất, trở nên thần kỳ hơn cả trước kia. Đầu tiên là khả năng chữa trị cho cơ thể đã nhanh hơn rất nhiều, thêm cả sức mạnh của sự sống cũng đã tăng lên không biết bao nhiêu. 

Qua từng bước chữa trị, thân thể của Dương Bách Xuyên cũng dần khôi phục. Sau đó anh cảm nhận được cơ thể của mình đang trở nên mạnh hơn, một suy nghĩ chợt loé lên, anh bắt đầu thử vận chuyển Càn Khôn Tôi Thể Quyết. 

Ngay sau đó, anh chỉ cảm thấy toàn thân choáng váng, dưới sự vân chuyển của Càn Khôn Tôi Thể Quyết, anh bỗng nhiên đột phá lên Kim Cương Nhục Thể tầng thứ hai. 

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên vui mừng khôn xiết. Cảm nhận được sức mạnh sự sống mạnh

mẽ trong cơ thể vẫn đang cuồn cuộn không dứt, Dương Bách Xuyên không dừng lại mà tiếp tục vận chuyển Càn Khôn Tôi Thể Quyết để rèn luyện thân thể. 
 
Chương 1249


Đại nạn không chết ắt có hạnh phúc cuối đời, điều này thể hiện qua thân thể của anh.  

Theo sự vận chuyển của công pháp Tôi Thể, Kim Cương Nhục Thể của Dương Bách Xuyên cũng dần trở nên mạnh mẽ, mỗi một tấc gân cốt cũng đang dần trở nên cứng rắn hơn...  

Vào khoảnh khắc nào đó, điều khiến anh buồn bực là vì anh cảm nhận được đan điền mình cũng xảy ra một hiện tượng kỳ lạ.  

Theo lẽ thường thì khi đan điền có thay đổi, chẳng qua đó chỉ là Càn Khôn Tạo Hóa Quyết vận chuyển và tu luyện chân khí mà thôi.  

Nhưng Dương Bách Xuyên nhận ra là không phải vậy. Trong lúc cảm nhận, anh phát hiện ra kiếm Đồ Long đang được nuôi dưỡng trong đan điền đang hấp thụ Sức mạnh của sự sống mạnh mẽ mà nước Sinh Mệnh mang đến.  

Tuy sức mạnh của nước Sinh Mệnh là Sức mạnh của sự sống, nhưng không thể phủ nhận rằng nó là sức mạnh thần bí và cao cấp. Thế mà kiếm Đồ Long lạ đang không ngừng hấp thu sức mạnh đó.  

Trông cứ như đang cướp đoạt Sức mạnh của sự sống với cơ thể vậy.  

Dương Bách Xuyên cười khổ, nhưng anh cũng nhạy bén mà bình tĩnh lại rồi nhắm mắt kết nối giao tiếp với kiếm Đồ Long. Anh cảm nhận được sự tồn tại của kiếm linh của kiếm Đồ Long. Sư phụ Vân Thiên đã từng nói, chỉ cần có thể giao tiếp kết nối với kiếm linh của kiếm Đồ Long, khi sử dụng, sức mạnh của kiếm Đồ Long sẽ càng mạnh mẽ hơn.  

Đi giao tiếp kết nối với kiếm Đồ Long vào thời điểm này, anh sẽ thật sự có thể giao tiếp với kiếm linh của kiếm Đồ Long.  

Mới đầu có sự chống cự và cảnh giác, sau khi Dương Bách Xuyên cắt đứt Sức mạnh sự sống, trong kiếm Đồ Long lập tức truyền ra một giọng nói chứa sự tức giận đến muốn hộc máu: “Cho tôi Sức mạnh của sự sống.”  

Dương Bách Xuyên vui vẻ cười ha ha: “Cuối cùng cậu cũng bắt đầu chịu giao tiếp với tôi rồi. Cho cậu Sức mạnh của sự sống cũng được, nhưng cậu phải phục tùng tôi trước đã. Cậu đang được nuôi dưỡng tại đan điền của tôi, tôi chính là chủ nhân của cậu, kiếm linh như cậu lại không tâm ý tương thông với tôi, thế là thế nào?”  

“Là do anh vô dụng mà thôi, anh chỉ là một tên Trúc Cơ nho nhỏ, vì sao tôi lại phải phục tùng anh? Có thể cho anh sử dụng thân kiếm đã là tốt lắm rồi, còn muốn tôi phục tùng anh nữa, không đời nào.” Giọng kiếm linh của kiếm Đồ Long là giọng bé trai, nghe vô cùng bướng bỉnh.  

Dương Bách Xuyên vui mừng nói: “Được thôi, nếu cậu không quan tâm đ ến chuyện tôi không cho cậu Sức mạnh của sự sống, thế thì sau này tôi sẽ quăng cậu đến xưởng tái chế phế liệu để chế tạo thành một cây dao phay chuyên để cắt thức ăn nấu cơm. Dù sao có giữ lại cậu cũng chẳng có tác dụng gì.”  

Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được rằng kiếm linh của kiếm Đồ Long rất khát khao Sức mạnh của sự sống, vì thế anh đã dùng cái này để uy hiếp cậu bé.  

Chiêu này thật sự có tác dụng, cuối cùng kiếm linh chịu thua và hung hăng đáp: “Nếu không phải tôi cần khôi phục hồn thân của kiếm linh, sao lại phải chịu sự uy hiếp của thằng oắt như anh chứ. Được, tôi đồng ý, nhưng sau này anh phải cho tôi hấp thu Sức mạnh của sự sống nhiều hơn.”  

Dương Bách Xuyên: “Được, cho hồn ấn của cậu xuất hiện đi.”  

Hồn ấn chính là hồn của kiếm linh, sau khi giao cho Dương Bách Xuyên luyện hóa, Dương Bách Xuyên sẽ có thể tâm ý tương thông với kiếm Đồ Long. Lúc đó, anh thật sự có thể đạt đến trình độ vừa nghĩ đã giết được kẻ địch trong vô hình.  

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên luyện hóa hồn ấn kiếm linh của kiếm Đồ Long như mong muốn, cuối cùng người và kiếm cũng hợp lại làm một. 

Đây cũng là nguyên nhân mà trước đó anh có thể ngự kiếm phi hành, tất cả đều là hiệu quả sau khi giao tiếp và thuần phục được kiếm linh của kiếm Đồ Long.

Dương Bách Xuyên không biết kiếm Đồ Long là pháp khí cấp bậc gì, bởi vì sau khi kiếm linh thuần phục, anh hỏi vấn đề này, cậu bé xấu xa chỉ đáp một câu với giọng điệu như một ông cụ non: “Anh muốn là cấp bậc gì thì là cấp bậc đó.” 

Dù sao Dương Bách Xuyên cũng uy hiếp để kiếm linh thuần phục. Điều đó khiến cậu bé rất khó chịu và chẳng muốn nói nhiều với Dương Bách Xuyên.  
 
Chương 1250


Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên không thèm để ý, miễn là anh có thể tự do sử dụng kiếm Đồ Long là được.  

Sau khi luyện hóa hồn ấn của kiếm linh xong, trong đầu anh vẫn có một số thông tin cơ bản. Ví dụ như không kiếm Đồ Long có một loại kiếm khí tên là kiếm khí Huyền Hoàng. Dương Bách Xuyên không rõ nó là thứ gì, nhưng kiếm linh trả lời rằng anh có thể dùng nó.  

Đây cũng chính là lý do vì sao khi đánh nhau với lão tổ tông của nhà họ Hồng, ông lão nhà họ Hồng đã dùng kiếm khí cổ để phù chú, nhưng Dương Bách Xuyên lại không sợ hãi chút nào mà giơ thẳng kiếm Đồ Long lên chống trả, một kiếm chém chết ông lão nhà họ Hồng.  

Dù sao kiếm khí Huyền Hoàng là thứ tốt.  

Kiếm linh có câu chuyện của riêng mình, cũng có tính cách riêng. Dương Bách Xuyên cũng không mong cầu nhiều quá, chỉ cần có thể sử dụng một cách tâm ý tương thông là được, cấp bậc gì cũng được, không cần biết. Anh cũng hiểu rằng chắc chắn kiếm Đồ Long không phải pháp khí tầm thường.  

Ý thức của kiếm linh có thể nói chuyện với anh, riêng điểm này đã đủ để hạ gục đa số pháp khí trên thế gian trong nháy mắt rồi. Cậu bé chỉ không để lộ quá nhiều tin tức cho anh mà thôi, ngay cả cái tên kiếm Đồ Long cũng là do Dương Bách Xuyên tự đặt, anh không biết lai lịch thật sự của thanh kiếm này.  

Sau khi luyện hóa kiếm linh tại bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên phát hiện rằng sau một ngày rưỡi, trên đá Sinh Mệnh lần lượt xuất hiện ba giọt nước Sinh Mệnh.  

Đây là một bất ngờ lớn, trước kia khi dùng xong ba giọt nước Sinh Mệnh, ba ngày tiếp theo mới bổ sung lại được. Bây giờ nước Sinh Mệnh đạt đến sáu giọt, tăng gấp đôi, tương ứng với việc khoảng một nửa ngày sẽ xuất hiện ba giọt. Vì thế, Dương Bách Xuyên đã đoán rằng sau khi dùng sáu giọt nước sinh mệnh lần một, thời gian xuất hiện lần hai cũng sẽ là ba ngày.  

Nhưng bây giờ sau ba ngày lại biến thành sáu giọt, số lượng và thời gian đều tăng lên gấp đôi.   

Đây là một chuyện vui với anh.  

Trong quá trình khôi phục cơ thể, những giọt nước Sinh mệnh xuất hiện tiếp theo đều tiến vào cơ thể anh như cũ, nó sẽ bị cơ thể và kiếm Đồ Long hấp thu.  

Hơn nữa, trong bình Càn Khôn đang vô cùng sung túc linh khí. Dương Bách Xuyên không thể động đậy cơ thể, vì thế sau đó anh lại dùng linh khí trong bình Càn Khôn và sức mạnh của nước Sinh Mệnh để tu luyện.  

Trong ngoài đều tu luyện, tu vi anh tăng lên theo từng phút.  

Một mạch cho đến khi đám người Triệu Nam xuất hiện ở đảo hoang.  

Lúc ấy Dương Bách Xuyên đang khôi phục cơ thể và tu luyện, nhưng linh thức của anh vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.  

Nói đến cùng bình Càn Khôn vẫn là bảo vật quan trọng của anh, giữa hai bên có liên kết với nhau. Sau khi cơ thể bị hấp thu và tiến vào không gian của bình Bình Càn Khôn Càn Khôn biến thành trạng thái nhỏ như lọ thuốc hít như lúc mới đầu, bị chôn trong bùn đất.  

Tình hình kiểu này anh có thể cảm ứng được, đó cũng là kết quả của việc dùng linh thức đi dò xét.  

Anh lại phát hiện ra sức mạnh của linh thức mình đang không ngừng tăng lên theo việc tu luyện. Từ 900 mét lúc đầu tăng vọt lên, cho đến khi tu luyện trong bình Càn Khôn xong và đi ra, phạm vi linh thức của anh đã mở rộng tới khoảng 3000 mét. 

Cho nên lúc ấy khi đám Triệu Nam xuất hiện trên đảo hoang, Dương Bách Xuyên đã phát hiện ra ngay và nghe hết tất cả nội dung nói chuyện của mọi người, một chữ cũng không thiếu. 

Nhưng anh lại không thể đi ra mà thôi. 

Khi anh nghe thấy đám Triệu Nam rời đi và nói sẽ đến nhà họ Hồng báo thù, lúc ấy người đang ở trong bình Càn Khôn như anh đã sốt ruột đến điên rồi. 
 
Chương 1251


Nhưng cơ thể anh không thể động đậy, anh không ra được nên chỉ có thể lâm vào trạng thái lo lắng không chịu nổi.  

Sau khi đám Triệu Nam đi được khoảng nửa tiếng, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hoàn thành tu luyện và khôi phục tự do cơ thể. Vừa nghĩ một cái, anh đã vọt ra khỏi bình Càn Khôn.  

Điều đầu tiên Dương Bách Xuyên làm sau khi đi ra là gọi sư phụ nhưng lại không nhận được sự trả lời. Anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của sư phụ Vân Thiên Tà nhưng lại không gọi ra được.  

Hồi tưởng lại tình huống vụ nổ lúc ấy, ý thức anh chìm vào bóng tối, nhưng sư phụ lại tức giận mắng rằng lật thuyền trong mương. Giờ nghĩ lại thì có lẽ khi anh bất tỉnh, ông đã vận dụng sức mạnh để bảo vệ anh, hoặc là k1ch thích bình Càn Khôn hút anh vào không gian bên trong.  

Điều đó dẫn tới việc ông đã hoàn toàn ngủ say, lần này khả năng cao là chìm vào ngủ say thật.  

Dương Bách Xuyên vẫn có thể cảm nhận được sự liên hệ mỏng manh của sư phụ, tình hình thật sự không ổn.  

Anh cũng không dám quấy rầy, trong lòng chỉ có thể cầu mong bình Càn Khôn thần bí sẽ giữ cho thần hồn của sư phụ bất diệt.  

Dương Bách Xuyên không thể nào biết được bình Càn Khôn thần bí đã giấu sự phụ ở đâu trong bình mà chỉ có thể cảm nhận được.  

Sau khi ra khỏi bình Càn Khôn, anh nâng bên trái lên, đồ đằng của bình Càn Khôn vẫn quay về trên người anh với vẻ sinh động như thật.  

Anh vừa nghĩ sẽ đi vào bình Càn Khôn, giây tiếp theo cơ thể đã hơi run lên và tiến vào không gian của bình Càn Khôn lần nữa.  

Có thể tùy ý ra vào bình Càn Khôn.  

Chỉ có một điều khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy rất nguy hiểm.  

Đó chính là khi anh đi vào bình Càn Khôn, bình Càn Khôn sẽ khôi phục thành dáng vẻ ban đầu và biến thành lọ thuốc hít lần nữa. Nó không thể di chuyển mà chỉ có thể rơi xuống tại chỗ.   

Anh biết rằng với tình hình này, khi bị kẻ địch đuổi giết sẽ không thể sử dụng bình Càn Khôn. Lỡ như bị kẻ thù nhặt bình Càn Khôn đi thì anh chính là con ba ba trong hũ.  

Sau khi tu luyện ba ngày trong bình Càn Khôn đi ra, cơ thể anh đã đạt tới Kim Cương Tam Trùng Thiên, tu vi từ Trúc Cơ tầng bảy lên đến Trúc Cơ tầng chính, có thể so sánh ngang bằng Tiên Thiên tầng chín sơ cấp.  

Cũng coi như là trong họa có phúc, anh đã có được thu hoạch lớn về mặt thực lực.  

Sau đó, anh triệu hồi kiếm Đồ Long ra, sau khi tâm ý tương thông với kiếm Đồ Long, chỉ cần một ý nghĩ của anh, nó đã biến thành thanh kiếm to lớn dài 3 mét. Dương Bách Xuyên nhảy lên kiếm Đồ Long, ngự kiếm phi hành rời khỏi hoang đảo rồi sau đó đi thẳng đến nhà họ Hồng.  

Đây là nguyên nhân anh mất tích.  

Nhưng không thể nói những việc này với mọi người được. Dù Lục Tuyết Hi có hỏi, nhưng người khác cũng nhìn về phía anh, nhưng Dương Bách Xuyên không thể tiết lộ bí mật anh có bình Càn Khôn được.  

Anh nhếch miệng cười nhìn Lục Tuyết Hi và cười ha ha đáp: “Mấy ngày nay tôi đến làm khách tại điện Diêm Vương ở Địa phủ, làm một bữa rượu với Diêm Vương, sau đó thì quay lại, ha ha ha…” 

Dương Bách Xuyên hi hi ha ha trả lời làm tất cả mọi người trợn trắng mắt, mọi người đều hiểu là anh không muốn nói. 

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, mọi người đều hiểu điều nay. Lục Tuyết

Hi không hỏi thêm nữa, những người khác cũng sẽ không gặng hỏi.  
 
Chương 1252


Chuyện này cứ kết thúc như vậy.  

Chém giết hơn nửa đêm, hiện tại đã quá 3 giờ sáng rồi, Dương Bách Xuyên để mọi người đi nghỉ ngơi.  

Một đám rời khỏi phòng họp.  

Cuối cùng, Dương Bách Xuyên bảo Lưu Tích Kỳ ở lại và giao một số chuyện công ty của Viên Kim Phượng cho anh ta, còn ngày mai mình sẽ quay về.   

Sau kai người bàn bạc một số chuyện, Lưu Tích Kỳ cũng về phòng.  

Khi đi qua hành lang, Dương Bách Xuyên có hơi ngẩn ra, anh đang phân vân không biết nên đến nơi nào nghỉ ngơi?  

Đi tìm Độc Cô vô tình hay đi tìm Triệu Nam?  

Sau khi nghĩ lại, vẫn nên đi xem vợ cả chính thức trước đã. Lần này anh xảy ra chuyện, Triệu Nam vẫn luôn giữ phong độ của chủ mẫu Vân Môn, anh hiểu mấy ngày nay cô ấy đã phải chịu áp lực lớn đến đâu.  

Đến phòng Triệu Nam gõ cửa, chuyện gây đau đầu lại xuất hiện. Anh nghe thấy giọng Triệu Nam vang lên: “Em mệt rồi, anh đi tìm em gái Vô Tình đi.” Sau đó cô ấy không nói gì nữa.  

“Hở, tình huống gì đây?”  

Người họ Dương nào đó phiền muộn đến điên lên rồi.  

Được thôi, tìm thì tìm. Nhưng khi anh đến gõ cửa phòng Độc Cô Vô Tình, cô lại nói y hệt Triệu Nam: “Anh đi tìm chị Triệu đi.”  

Cuối cùng người họ Dương nào đó mới hiểu ra đôi chút, hai người phụ nữ này đều mong mình ở bên cạnh người kia.  

Thôi, anh chán chường về phòng mình.  

…  

Sáng hôm sau, mọi người chuẩn bị quay về.  

Tạm biệt ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên xong, Dương Bách Xuyên và người của Võ Đang cùng nhau về nước.  

Lưu Tích Kỳ ở lại thu mua công ty của Viên Kim Phượng và tuyên chiến kinh doanh của Cảng Đảo. Trước khi đi, Dương Bách Xuyên tìm được bốn tán tu Phong Thiên Nhai và để bốn người bọn họ ở lại Cảng Đảo bảo vệ Lưu Tích Kỳ, hơn nữa tiếp tục tuyển tán tu gia nhập Vân Môn.  

Về phần đám nữ giới như Độc Cô Vô Tình, Dương Bách Xuyên để các cô đi theo mình quay về Vân Môn. Trên tay Độc Cô Vô Tình còn một viên Tam Chuyển Kim Đan chưa dùng, cô phải về bế quan để dùng Tam Chuyển Kim Đan.  

Bởi vì Lục Tuyết Hi đã là Trúc Cơ tầng chính rồi mà cô vẫn là Trúc Cơ tầng bốn. Tầng bốn này là kết quả của việc hấp thu khí độc của kết giới tại cấm địa của gia tộc Độc Cô và song tu với Dương Bách Xuyên trước đó. Cô tin rằng sau khi dùng Tam Chuyển Kim Đan, cô cũng có thể tăng lên vài cảnh giới nhỏ.  

Giữa trưa đã đến sân bay cố đô, đám người Thiên Tuyệt chuẩn bị về Võ Đang, họ đang vội trở về tìm Viên Tiểu Lôi để tu luyện Ly Hỏa Quyết.  

Trong lúc chia tay, Thiên Tuyệt đột nhiên nói: Sư tổ, ba tháng sau là đại hội Luận đạo Tiên Thiên, ngài có đến tham gia không? Đến lúc đó Võ Đang và Vân Môn sẽ đi chung chứ?  

“Đại hội Luận đạo ư?” Dương Bách Xuyên
 
Chương 1253


Chia tay Võ Đang, đám người Dương Bách Xuyên cũng quay trở về Vân Môn.  

Về tới nhà, Dương Bách Xuyên vẫn tới thăm bà nội trước, lúc nhìn thấy bà nội, Viên Kim Phượng và  u Dương Ngọc Thanh đang ngồi nói chuyện với bà.  

Sau khi Viên Kim Phượng và  u Dương Ngọc Thanh nhìn thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện, vành mắt hai người đỏ bừng như sắp khóc tới nơi, có điều lại bị ánh mắt sắc bén của Triệu Nam nhìn chằm chằm. Vậy nên hai người mới nén nước mắt lại.  

Cả Vân Môn, chỉ có mấy người biết Dương Bách Xuyên gặp nạn trên đảo Hồng Kong, ngoài Viên Kim Phượng  u Dương Ngọc Thanh thì có thêm cả đạo trưởng Phương nữa.  

Mọi người đều giấu diếm bà nội và những người khác, chuyện này Dương Bách Xuyên cũng biết.  

Sau khi nói chuyện với bà nội một lúc, Dương Bách Xuyên bước ra khỏi phòng, ý bảo Viên Kim Phượng và  u Dương Ngọc Thanh cũng đi theo.  

Trong khoảng thời gian này, hai người đều rất tiều tụy, nhất là Viên Kim Phượng, gần như là gầy trơ xương.  

Sau khi biết Dương Bách Xuyên gặp nạn trên đảo Hồng Kong, cô liền tự coi mình là sao chổi, suốt ngày nơm nớp lo sợ tự trách bản thân, cầu nguyện ông trời cho Dương Bách Xuyên không sao, có thể bình an trở về.  

Bây giờ anh quay lại rồi, Viên Kim Phượng và  u Dương Ngọc Thanh cũng có thể an tâm.  

Có điều, trong lòng Viên Kim Phượng đã để lại bóng ma tâm lý.  

Sau khi đi ra khỏi phòng bà nội, bước tới phòng khách, tất cả mọi người đều nhìn ra Viên Kim Phượng và  u Dương Ngọc Thanh đang lo lắng cho Dương Bách Xuyên, ai cũng lấy cớ về phòng nghỉ ngơi.  

Đợi mọi người rời đi,  u Dương Ngọc Thanh đỏ mắt, Dương Bách Xuyên cầm lấy tay của cô nói: “Cô  u Dương, em về rồi đây ~”  

“Về là tốt, về là tốt ~” Cô không nói nhiều, nhưng trong ánh mắt lại chứa đầy lo lắng và tình yêu dành cho Dương Bách Xuyên.  

Nếu không phải Viên Kim Phượng vẫn còn ở đây, cô chỉ muốn nhào vào lòng anh, chỉ sợ tất cả chỉ là giấc mơ.  

Dương Bách Xuyên đã chủ động ôm và vỗ vai cô để an ủi, anh có thể tưởng tượng được sự lo lắng của tất cả bạn gái khi nghe được tin mình xảy ra chuyện.  

Lúc này, Viên Kim Phượng đỏ hoe mắt lặng lẽ đi ra khỏi phòng khách, trong lòng cô sớm đã hạ quyết tâm, nếu như lần này Dương Bách Xuyên có thể trở về, cô sẽ rời đi, tránh anh thật xa, biến mất khỏi thế giới của Dương Bách Xuyên để không khắc tới anh.  

Viên Kim Phượng nghĩ Dương Bách Xuyên xảy ra chuyện đều là do cô, cô chính là khắc tinh, chỉ khi rời khỏi Dương Bách Xuyên thì anh mới có thể an toàn được.  

Cô yên lặng rời khỏi phòng khách.  

…  

Sau khi  u Dương Ngọc Thanh bình tĩnh lại, cô lau nước mắt rồi vội vàng nói: “Mau đi thăm em Kim Phượng, mấy ngày nay em ấy là người lo lắng cho em nhất, lúc nào cũng cầu nguyện để em có thể trở về, hơn nữa, cô cứ có cảm giác em ấy đang không ổn.”  

Vừa rồi, cô đã không khống chế được tâm trạng, nhưng vẫn phát hiện Viên Kim Phượng đã đi ra ngoài.  

Lúc này, cô để Dương Bách Xuyên nhanh chóng đuổi theo.  

“Được, mấy hôm nay vất vả cho cô rồi, buổi tối em lại tới thăm cô, cô đi nghỉ ngơi đi.”  

u Dương Ngọc Thanh đỏ mặt, cô gật đầu để Dương Bách Xuyên đuổi theo Viên Kim Phượng.  

Đối với việc Viên Kim Phượng đi ra ngoài, Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ nhiều, anh cứ nghĩ là cô xấu hổ, vừa bước ra khỏi phòng khách, không nhìn thấy Viên Kim Phượng, vì thế anh đã tới thẳng nhà cô, nhưng tới nhà cũng không thấy bóng dáng Viên Kim Phượng đâu.  

Lần này, Dương Bách Xuyên có chút nóng nảy, anh phóng linh thức tìm trong phạm vi ba nghìn mét, rất nhanh đã tìm được Viên Kim Phượng, chỉ thấy cô ngồi một mình bên hồ Tiên Nữ.  

Dương Bách Xuyên khẽ cười, sau đó anh nhảy lên bay thẳng về hướng hồ Tiên Nữ, anh vẫn nhớ đây là nơi hai người xảy ra một màn xấu hổ, cô có thể tới nơi này cũng không có gì lạ cả.  

Bay tới núi Tiên Nữ, Dương Bách Xuyên cười gọi lớn: “Chị Kim Phượng, sau chị lại chạy tới đây?”  

Nhưng một giây sau, anh thấy Viên Kim Phượng vội vàng đưa tay lên lau mặt rồi mới quay đầu lại, có điều Dương Bách Xuyên vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của cô, rõ ràng là vừa mới khóc.  

Anh đau lòng đi tới ngồi xuống cạnh cô, anh nắm lấy tay cô nói: “Chị Kim Phượng,  u Dương Ngọc Thanh là ân nhân cũng là cô giáo của em, chuyện của cô ấy em cũng đã nói với chị rồi…”  

“Nhóc Xuyên, không phải. Chị không ghen, cũng không có tư cách để ghen!” Viên Kim Phượng đỏ mắt cắt ngang lời anh.  

Về chuyện Dương Bách Xuyên có bao nhiêu người phụ nữ, lúc ở đảo Hồng Kông, Dương Bách Xuyên cũng đã thẳng thắn nói cho cô biết, cô cũng giống như anh, cô không cần gì khi đến với Dương Bách Xuyên cả, một góa phụ như cô thì có yêu cầu gì được, vậy nên cô đã chấp nhận lời của Dương Bách Xuyên, chỉ cần trong lòng anh có cô là được.  

Viên Kim Phượng đã từng hỏi bản thân rất nhiều lần, cô có thích Dương Bách Xuyên, thích thằng nhóc nhà hàng xóm kém mình mấy tuổi này, đáp án chính là thích, hơn cả thích cô còn rất yêu anh.”  

Chính vì như vậy, sau khi trải qua sự kiện Dương Bách Xuyên bị ám sát, cô càng cảm thấy mình nên rời khỏi anh hơn, lần này Dương Bách Xuyên có thể sống sót trở về từ đảo Hồng Kông, nhưng lần sau thì sao?”  

Phải hạ quyết tâm rời xa anh, trong lòng cô sao có thể dễ chịu được, cô một mình thẫn thờ đi tới hồ Tiên Nữ, nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau.  

“Chị Kim Phượng, chị sao thế?” Dương Bách Xuyên cảm thấy Viên Kim Phượng có gì đó không đúng.  

“Nhóc Xuyên…chúng ta chia tay đi!” Ánh mắt cô né tránh Dương Bách Xuyên.  

“Chị Kim Phượng, chị đang nói nhảm cái gì vậy, sao thế?” Dương Bách Xuyên có chút bối rối.  

“Chị…chị nghĩ chúng ta không hợp nhau, em quá đào hoa, chị muốn tìm một người yêu chị, cho chị một mái nhà, vì thế chúng ta chia tay thôi.” Viên Kim Phượng run rẩy, không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên thật sự rất mông lung, anh không biết Viên Kim Phượng đã xảy ra chuyện gì? Nếu như là vì chuyện anh đào hoa, ngay từ đầu anh đã nói với cô về những người phụ nữ ở bên cạnh, cả những chuyện giữa anh và bọn họ, thật ra cũng phải là đa tình, đà tình giống như chơi bời, nhưng Dương Bách Xuyên không hề có ý nghĩ đó, càng không hề phụ lòng bất kỳ ai, anh chịu trách nhiệm với mỗi người phụ nữ.  

Lúc đó Viên Kim Phượng còn nói, cô ấy không quan trọng, chỉ cần trong lòng anh có cô là đủ rồi, cô còn nói cả đời này sẽ không kết hôn.  

Đồng ý làm người phụ nữ đứng sau Dương Bách Xuyên.  

Mới có mấy ngày, cô đã lật lọng sao?  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên hơi khó chịu, thậm chí có chút tức giận.  

Nhưng sau đó, anh thấy Viên Kim Phượng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, đột nhiên Dương Bách Xuyên như hiểu ra điều gì đó.  

Anh đặt tay lên mặt cô, để cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, Dương Bách Xuyên thấp giọng nói: “Chị Kim Phượng, chị nhìn thẳng vào mắt em, sau đó nhắc lại lời vừa nãy.”  

Viên Kim Phượng run rẩy: “Chị…”  

Nhìn Dương Bách Xuyên, cô không nói được lời nào, cũng không dám nhìn anh. Dưới ánh mắt hăm dọa của Dương Bách Xuyên, Viên Kim Phượng hoảng sợ buột miệng nói: “Nhóc Xuyên, chúng ta ở bên nhau thì chị sẽ khắc em. Chị biết, chị là một người không chu toàn, nếu lần này em thật sự xảy ra chuyện, cả đời chị sẽ không thanh thản…Huhu ~” 
 
Chương 1254


Viên Kim Phượng sụp đổ, cuối cùng cô cũng nói hết ra những suy nghĩ của mình.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ thởi dài, quả nhiên là cô vẫn đang lo lắng chuyện này.  

Làm cho Dương Bách Xuyên nghe xong thì dở khóc dở cười.  

Vớ vẩn, nếu tin cái này thì anh có thể chết được vạn lần rồi.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới biết, tâm trạng Viên Kim Phượng đã bị ảnh hưởng rất lớn, có nói gì thì cô cũng nghe không lọt tai, chỉ còn cách đợi cô bình tĩnh lại, nghĩ thông suốt thì anh mới có thể nói cho cô biết, người tu chân chính là nghịch thiên cải mệnh.  

Khắc cái gì mà khắc, đây chỉ là bóng ma trong lòng cô mà thôi.  

Nhìn Viên Kim Phượng đang khóc như mưa, người nào đó họ Dương đã quyết định dùng bạo lực để an ủi cô, có lẽ đó mới là lựa chọn tốt nhất.  

“Ưm ưm ~”   

Viên Kim Phượng bị hành động đột ngột của Dương Bách Xuyên dọa sợ, cô phản kháng nhưng lại khiến anh càng kích động hơn, sau đó trong đầu cô là một mảnh trống rỗng, cuối cùng cũng từ bỏ kháng cự.  

“Ầm ~”  

Một giây sau, Dương Bách Xuyên ôm Viên Kim Phượng nhảy vào trong hồ Tiên Nữ.  

Ôn lại hơi ấm của ngày xưa…  

Một lát sau, hai người biến thành một đôi uyên ương đạp nước.  

…  

Sau trận chiến, Viên Kim Phượng treo cờ trắng cầu xin tha thứ, Dương Bách Xuyên cười gian trá, anh vỗ vào nơi nào đó của cô: “Nhớ kỹ, người đàn ông của chị, Diêm Vương cũng không dám lấy mạng, hơn nữa lần này không liên quan gì đến chị cả, là bởi vì chị Mai, sau này không cho phép suy nghĩ linh tinh nữa, nếu không, người tổn thương không phải chỉ có một mình chị mà còn cả em nữa, chị cho rằng chị rời đi là không có chuyện gì sao…”  

Ở hồ Tiên Nữ, Dương Bách Xuyên đã nói rất nhiều chuyện với Viên Kim Phượng, từ những việc sinh hoạt nhỏ nhặt nhất hay là tới những chuyện lạ trên con đường tu chân, cuối cùng cũng hóa giải được vướng mắc trong lòng Viên Kim Phượng.  

Sau khi trời tối thì hai người mới trở về thôn, Viên Kim Phượng tới nhà ba mẹ cô, Dương Bách Xuyên đã sắp xếp nhà ở cho họ ở làng cổ Vân Môn.  

Sau khi trở về, nghe Thu Vân nói chính cung nương nương và Vô Tình đều đã đi bế quan, buổi tối chỉ có  u Dương Ngọc Thanh vẫn chưa đi bế quan, cô đang chăm sóc cho bà nội.  

Đêm khuya vắng người, Dương Bách Xuyên đi tới phòng  u Dương Ngọc Thanh, cho tới nay anh vẫn chưa chăm sóc tốt cho mấy người phụ nữ, anh chạy đông chạy tây ở bên ngoài, sau cùng là vụ nổ ở đảo Hồng Kong, điều anh tiếc nuối nhất chính là không ở thể ở bên cạnh những người phụ nữ của mình nhiều hơn.  

Trải qua lần sinh tử này, bên trong Dương Bách Xuyên đã xảy ra hai thay đổi lớn.   

Thứ nhất là sát khí của anh đã tăng lên rất nhiều, nếu không thì lần này anh đã không giết gần trăm người nhà họ Hồng.  

Thứ hai, anh dịu dàng và trân trọng người thân bạn bè của mình hơn, khi anh gặp nạn trên đảo Hồng Kông, hành động của Triệu Nam và những người khác đã chứng minh, sự kiên trì của anh là không sai. 

Đi tới phòng của  u Dương Ngọc Thanh, anh gõ cửa nhưng không thấy cô trả lời, Dương Bách Xuyên khẽ đẩy, cửa phòng không khóa. Anh vui vẻ bước vào trong.

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt anh, Dương Bách Xuyên khẽ mở mắt, anh yên lặng lấy cánh tay của Âu Dương Ngọc Thanh đang đặt trên ngực mình ra. 
 
Chương 1255


Sau khi đứng dậy, anh đắp chăn cho  u Dương Ngọc Thanh, mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.  

Lăn lộn cả tối mà anh vẫn dồi dào sức lực, nhưng  u Dương Ngọc Thanh cũng giơ cờ trắng xin tha.  

Điều khiến Dương Bách Xuyên cười khổ là, anh phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, khi tu vi của anh tăng lên thì những năng lực về phương diện khác của đàn ông cũng ngày càng mạnh hơn.  

Cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, dù sao thì tối qua anh đã ngủ với liên tiếp với Viên Kim Phượng không ngừng nghỉ, cho tới khi bọn họ không còn mảnh vải che thân, nhưng anh lại không hề hạ hỏa,  

Đi tới cửa chính, đang chuẩn bị lên núi thăm Tửu Tiên lão đầu, Triệu Nam đã nói với anh chuyện lúc trước cô đi tìm Tửu Tiên lão đầu, cả những lời mà Tửu Tiên lão đầu đã nói với cô, hoặc có thể xem như là một lời hứa.  

Trong lúc cảm động, trong đầu Dương Bách Xuyên đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, lẽ nào Tửu Tiên lão đầu đã khỏi bệnh điên rồi?  

Vừa đi ra khỏi cửa, mới sáng sớm Dương Bách Xuyên đã nghe được tiếng cười hả hê từ phía xa, nghe như đang luyện võ.  

m thanh hình như phát ra từ sân luyện võ Lão Thôn, lúc trước khi Lão Thôn được xây dựng lại, anh đã đặc biệt căn dặn Trần Thất Tiên phải xây một sân tập võ, có điều từ khi Vân Môn rời đi, cũng chưa từng sử dụng qua, nguyên nhân chủ yếu là Vân Môn có quá ít người, không ai tới sân luyện võ mà thôi.  

Mặc dù là tu chân giả nhưng Dương Bách Xuyên biết, giai đoạn mới bước vào tu chân, luyện tập quyền cước rất cần thiết, động tác trong khi đánh nhau, đôi khi sẽ quyết định kết quả của một hồi chém giết.  

Vì tò mò, Dương Bách Xuyên nghĩ đến việc tới sân tập võ, anh muốn xem, ai đang luyện võ trong sân luyện tập của Vân Môn?  

Nghe âm thanh này, hình như còn có không ít người.  

Anh biết, ba người đồ đệ của mình vẫn đang trong thời gian bế quan, phụ nữ của Vân Môn cũng không có thói quen tập võ, anh thật sự rất tò mò.  

Vừa đi được vài bước, điện thoại trong túi đã vang lên.  

Anh cầm lên nhìn, trong lòng khẽ run lên, là Tề Đại Băng gọi tới, không cần hỏi Dương Bách Xuyên cũng biết cậu ta muốn hỏi về chuyện của chị Mai, nghĩ tới chị Mai, Dương Bách Xuyên lại không hỏi áy náy.  

Nói cho cùng thì chị Mai cũng bị anh liên lụy, tới chết chị ấy cũng không biết nhà họ Hồng – thế gia võ cổ đã dùng chọ ấy để đối phó với anh.  

Mặc dù nhà họ Hồng đã bị xóa sổ, nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên vẫn cảm thấy xấu hổ.  

Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng của Tề Đại Băng vang lên: “Nhóc Xuyên ~ Cậu có thấy chị Mai không, lạ thật đấy, chị Mai mất tích bốn ngày rồi, tôi đang lo sốt cả ruột đây, công ty điện ảnh và truyền hình cũng bùng nổ rồi, khắp nơi đang tìm chị Mai, tôi cũng chỉ muốn hỏi chút, cậu có biết tung tích của chị Mai không?”  

Dương Bách Xuyên nghe Tề Đại Băng nói vậy, trái tim anh thắt lại, nhưng anh cũng không dám nói sự thật, vậy nên mới chuẩn bị nói dối.  

Ho khan vài tiếng, anh nói: “Đêm hôm ấy, ăn tối xong tôi rời khỏi nhà chị Mai, cũng không gặp chị ấy lần nào nữa, sau đó thì trở về Đại Lục.”  

Kẻ bắt cóc chị Mai là người nhà họ Hồng, cường giả Tiên Thiên, Dương Bách Xuyên tin chắc người thường sẽ rất khó điều tra được, vì vậy anh mới nói dối Tề Đại Băng, có lẽ là sẽ giấu diếm được.  

Quả nhiên, Tề Đại Băng nghe xong liền tin, anh nói qua điện thoại: “Bỏ đi, tôi cũng không tìm nữa, nhà chị Mai là gia đình có tiếng nói ở đảo Hồng Kông, mạng lưới quan hệ rộng, chị ấy nói với tôi sẽ đi thăm em gái, chắc là về nước rồi, một người quản lý như tôi cũng thể can thiệp chuyện riêng tư của chị ấy, kệ đi, ngày mai tôi phải đi Thái Lan, nhóc Xuyên đợi tôi về sẽ tới tìm cậu, moaz moaz.” 

Dương Bách Xuyên nghe Tề Đại Băng nói vậy, không hiểu sao trong lòng anh lại thở dài, bên ngoài anh tỏ ra như không có gì, nhưng đối với cái chết của chị mai, anh vẫn luôn cảm thấy canh cánh trong lòng, cho rằng chị ấy chết là vì anh.
 
Chương 1256


Tề Đại Băng không hỏi, anh sẽ bớt đi một phần áp lực.  

Nghe Tề Đại Băng nói chị Mai còn có một cô em gái đang ở trong nước, anh nghĩ, nếu như có thể, anh hy vọng có thể bù đắp cho người nhà của chị Mai, Dương Bách Xuyên thuận miệng hỏi: “Tề Đại Băng, cậu nói chị Mai còn có một cô em gái?”  

“Đúng thế, tôi mới thấy qua ảnh, em gái của chị Mai trông rất giống chị ấy, thậm chí còn trẻ trung xinh đẹp hơn chị ấy nhiều, đáng tiếc là, tôi từng nghe chị Mai nói qua một lần, từ nhỏ em gái chị ấy đã xuất gia làm ni cô, bởi vì từ nhỏ đã ốm yếu, đến khi đi tu ở một đạo quán nào đó thì mới khỏi bệnh.”  

“Có địa chỉ cụ thể không?” Dương Bách Xuyên hỏi, nếu như anh đã biết chị Mai còn một cô em gái trong nước, anh sẽ nghĩ cách để đền bù.  

“Ai ya, nhóc Xuyên, thế nào, cậu định theo đuổi em gái của chị Mai sao? Không phải tôi đã nói với cậu rồi hay sao, từ nhỏ em gái chị ấy đã xuất gia làm ni cô rồi, cho nên cậu có muốn cũng không được đâu, haha ~” Tề Đại Băng trêu chọc Dương Bách Xuyên qua điện thoại.  

“Mẹ kiếp, tôi còn chưa gặp mặt người ta thì theo đuổi cái gì? Hơn nữa người anh em của cậu giống người thiếu phụ nữ sao? Ý của tôi là, nếu như em gái của chị Mai đang ở trong nước chị Mai gọi tôi một tiếng em trai thì tôi cũng nên chăm sóc người nhà chị ấy một chút, đúng không?” Dương Bách Xuyên thuận miệng nói.  

“Haha, cậu xem kìa, tôi chỉ giỡn chút thôi mà, hồi còn đi học, ai chẳng biết anh Dương đẹp trai, không thiếu phụ nữ bên cạnh, hoa hậu giảng đường Liễu Linh Linh còn phải theo đuổi cậu, Tiền Tiểu Bối, Lâm Hoan cũng suốt ngày vây lấy cậu? À đúng rồi, nhắc mới nhớ, lâu lắm rồi tôi cũng không liên lạc với Liễu Linh Linh, cậu có liên lạc với bọn họ không? Đợi tôi đi Thái Lan về, chúng ta tụ tập bạn học cũ, đến khi đó, tôi muốn làm chị em với Liễu Linh Linh và đám Lâm Hoan, hihi~”  

Tề Đại Băng càng nói càng vui vẻ.  

Mà Dương Bách Xuyên thì càng nghe càng buồn bực, anh mắng thầm: “Bê đê chết tiệt, càng nói càng lạc đề.”  

Anh ho khan hai tiếng: “Lâm Hoan đang ở Cố Đô, cậu về tìm tôi lúc nào cũng được, Liễu Linh Linh ở Pháp, tôi không liên lạc với Tiền Tiểu Bối, chuyện này nói sau đi, cậu nói địa chỉ em gái chị Mai cho tôi trước đã?”  

“Địa chỉ cụ thể rõ ràng thì chị Mai không nói, tôi nhớ chị ấy chỉ bảo ở Ba Thục.”   

Dương Bách Xuyên không hỏi được thông tin gì có ích từ Bê Đê nữa, nhưng anh nói thêm: “À đúng rồi, người nhà của chị Mai đang ở đảo Hồng Kông à?  

“Chị ấy không còn ai nữa rồi, bố chị ấy mất sớm, mẹ thì tái hôn di cư tới Mỹ, chị Mai được chú nuôi dưỡng.” Bê Đê nói.  

“Thế này nhé, sau này nhà chú chị Mai có chuyện gì thì nói với tôi một tiếng, là bạn bè, giúp được gì thì tôi sẽ giúp.” Dương Bách Xuyên nói với Bê Đê.  

“Ai ya, nhóc Xuyên, nghe cậu nói cứ như đang chia buồn với gia đình nhà người ta ấy nhỉ, nghiêm trọng quá!” Bê Đê đáp.  

Dương Bách Xuyên chợt bừng tỉnh, quả thật anh dùng giọng điệu để chia buồn với người nhà, Dương Bách Xuyên vội chuyển chủ đề, dặn dò Bê Đê nhớ tu luyện  m Dương Công.  

Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy.  

Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng anh âm thầm quyết định, trở về hỏi thăm tin tức em gái chị Mai, em gái là người thân duy nhất trên đời của chị Mai, để tìm kiếm sự an ủi, Dương Bách Xuyên đã quyết định khi nào sẽ đến Ba Thục để tìm em gái của chị ấy.  

Cất điện thoại, Dương Bách Xuyên nhấc chân tiếp tục đi về phía sân tập, trong lòng anh đang nghĩ tới chuyện ở Liễu Linh Linh, lâu như vậy cũng không có tin tức xấu nào về cô, Lâm Hoan vẫn thường xuyên liên lạc với Liễu Linh Linh, điều này chứng tỏ tạm thời cô vẫn an toàn. 

Dương Bách Xuyên đang nghĩ, có nên đợ
 
Chương 1257


Tết năm nay Liễu Linh Linh cũng không về nước, anh định tối gọi điện cho Lâm Hoan hỏi xem tình hình của Liễu Linh Linh thế nào?  

Chỉ mãi nghĩ tới Liễu Linh Linh, không biết đã đến sân luyện võ từ lúc nào, bên tai nghe thấy một giọng nói quen thuộc.  

Vừa ngẩng đầu, anh nhìn thấy có mười hai thiếu niên trong sân luyện võ, mà người đi đầu thật sự là người quen, không phải người khác, anh ta là anh họ của Triệu Nam – Triệu Vũ Linh.  

Ngoại trừ Triệu Vũ Linh, Dương Bách Xuyên không hề quen biết mười một người còn lại, điều này khiến anh rất buồn bực, Vân Môn không có những người này, nhưng bọn họ lại ở trong Vân Môn, chuyện gì vậy?  

Lúc này, Triệu Vũ Linh đang dạy mười một thiếu niên kia luyện võ, trông cũng ra dáng đó chứ.  

Dương Bách Xuyên thấy vậy, anh gọi lớn: “Triệu Vũ Linh ~”  

Triệu Vũ Linh nghe phía sau có người gọi, anh vừa quay đầu đã trông thấy Dương Bách Xuyên, trên mặt lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười, bỉ ổi nói: “Em rể, cuối cùng thì em cũng về rồi ~”  

Vừa nói, Triệu Vũ Linh vừa chạy lon ton tới.  

Dương Bách Xuyên nghe con hàng này gọi mình một tiếng em rể, anh trợn trắng mắt, nhưng hình như người ta cũng không gọi sai.  

Từ góc độ của Triệu Nam mà nói, anh quả thật là em rể của Triệu Vũ Linh.  

“Em rể, lâu lắm không gặp, anh nhớ em chết đi được ~”  

“Ngưng, nói đi, anh với mấy người này là thế nào vậy?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

“Ặc, em rể, không phải chúng ta vẫn như vậy sao?” Vẻ mặt Triệu Vũ Linh đầy oán hận.  

Dương Bách Xuyên càng buồn bực hơn, nhìn bộ dạng chỉ muốn đạp cho hai phát của Triệu Vũ Linh, anh thấp giọng nói: “Cái gì như vậy, anh mang người tới sân luyện của Vân Môn làm trò gì thế?”  

“Em rể, em quên rồi sao? Hay là em không biết?” Triệu Vũ Linh giật mình hỏi.  

“Tôi quên mất cái gì sao? Nói rõ xem nào.” Dương Bách Xuyên mất kiên nhẫn.  

“Được được được, tôi nói, không phải cậu đã đồng ý để con cháu nhà họ Triệu Và Độc Cô gia nhập Vân Môn chúng ta rồi sao? Chúng ta vừa tới được mấy hôm thì cậu và Nam Nam, Lục hộ pháp, mấy người nữa cũng không thấy đâu, tôi không có gì để làm, thế nên mới đưa họ đến đây để luyện quyền…” Triệu Vũ Linh giải thích cho Dương Bách Xuyên.  

Nghe Triệu Vũ Linh nói như vậy, Dương Bách Xuyên cũng nhớ tới, lúc trước Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình đã tìm anh, hy vọng đệ tử nhà họ Triệu và Độc Cô có thể gia nhập Vân Môn, anh đã đồng ý với bọn họ, sau này những chuyện như vậy thì để cô tự làm chủ, cuối cùng thì anh lại quên mất.  

Giờ phút này, anh toát cả mồ hôi hột, nếu hôm nay tôi không hỏi Triệu Vũ Linh mà đuổi những người này đi, có lẽ Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình sẽ nổi giận với anh mất.  

“À à à, tôi nhớ ra rồi, được, anh làm không tệ, vậy được rồi, mọi người tiếp tục đi, lát nữa tôi sẽ tìm Lục hộ pháp nói chuyện, sắp xếp vấn đề tập luyện cho các anh.” Dương Bách Xuyên nhìn Triệu Vũ Linh nói. 

Nói xong anh xoay người rời đi, anh còn phải lên núi tìm Tửu Tiên lão đầu. 

Nhưng không ngờ, anh bị Triệu Vũ Linh kéo cánh tay lại: “Em rể

em rể, đợi, đợi chút ~”  
 
Chương 1258


“Sao vậy?” Dương Bách Xuyên nhíu mày.  

Lúc này, vẻ mặt anh ta có chút xấu hổ, tỏ vẻ ngại ngùng, nhưng sau đó Triệu Vũ Linh lại nói ra một câu khiến Dương Bách Xuyên chỉ muốn một phát đạp chết anh ta.  

Chỉ nghe Triệu Vũ Linh nhỏ giọng nói: “Khụ khụ, em rể có thể cho anh một ít đan Tinh Long không?”

Dương Bách Xuyên nghe Triệu Vũ Linh nói như vậy, anh lại nhớ tới trước kia, anh cố ý đưa đan Tinh Long cho ba con họ, nghe nói lần đó, Triệu Vũ Linh đã ngủ với một bà lão, nghĩ tới đây, trong lòng Dương Bách Xuyên lại không nhịn được cười.  

Nhưng buồn cười thì buồn cười, nếu anh đã đồng ý với Triệu nam để Triệu Vũ Linh và con cháu nhà họ Triệu gia nhập Vân Môn, anh không thể để cái tên ăn chơi tác tráng Triệu Vũ Linh này làm hư nếp sống của Vân Môn được.  

Anh híp mắt nhìn Triệu Vũ Linh nói: “Muốn mấy viên đan Tinh Long?”  

Vẻ mặt Triệu Vũ Linh vui mừng, anh buột miệng nói: “Haha, ba viên có được không em rể?”  

“Không thành vấn đề, há miệng.” Dương Bách Xuyên cười lạnh.  

Triệu Vũ Linh há miệng trong vô thức.  

Dương Bách Xuyên ra tay rất nhanh, anh lấy ba viên đan Tinh Long từ bình Càn Khôn, sau đó nhét vào trong miệng Triệu Vũ Linh, anh giơ tay phong bế kinh mạch toàn thân của Triệu Vũ Linh, để anh ta trơ mắt đứng im tại chỗ.  

Đây là điểm huyệt định thân.  

Cũng trùng hợp, đan Tinh Long là đan dược cải thiện năng lực nào đó của đàn ông, nhưng đối với võ cổ giả mà nói, đây là trợ giúp đắc lực, trừ đợt luyện chế đầu tiên ra, Dương Bách Xuyên rất ít khi luyện chế, đan Tinh Long trong tay bây giờ đã là viên cuối cùng lúc anh truyền thụ cho đạo trưởng Phương lúc luyện đan, vì để đạo Trưởng Phương thực hành luyện đan, hai người đã luyện chế ra một lò đan Tinh Long, đan dược vẫn luôn để trong bình Càn Khôn, chưa bao giờ được sử dụng.  

Hôm nay dùng là vừa đẹp.  

Cái tên quần là áo lượt Triệu Vũ Linh này đang nghĩ gì, Dương Bách Xuyên còn không biết hay sao, nghe anh ta không biết sống chết tìm anh đòi tinh Long Đan, Dương Bách Xuyên quyết định sẽ trừng phạt người anh vợ này một phen.  

Dương Bách Xuyên tuyệt đối không cho phép Triệu Vũ Linh làm hỏng nếp sống của Vân Môn.  

Nếu anh ta đã muốn thì Dương Bách Xuyên sẽ cho, nhưng mà lần này là tống thẳng vào miệng Triệu Vũ Linh.  

“A~ Em rể, em đừng đùa như vậy chứ?” Triệu Vũ Linh bị Dương Bách Xuyên điểm huyệt đứng im tại chỗ, nhưng không ảnh hưởng tới việc nói chuyện.  

Anh ta không thể ngờ, Dương Bách Xuyên lại nhét thẳng ba viên đan Tinh Long vào miệng mình.  

Thân thể không thể động đậy, lần này Triệu Vũ Linh bị hù gần chết, nhìn vẻ mặt cười lạnh của Dương Bách Xuyên, đương nhiên anh ta nhận ra được, hành động thô bỉ của mình đã làm em rể tức giận.  

Mặc dù anh quần là áo lượt, nhưng đâu phải là không có não, nghĩ lại, đây là Vân Môn, là địa bàn của Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên còn là môn chủ Vân Môn, anh tìm cậu ta đòi đan Tinh Long chẳng khác nào làm việc ngu ngốc.  

“Haha, không phải anh muốn sao? Tôi đút thẳng cho anh, tiện thế còn gì, nếu không đủ thì tôi còn mấy viên, cho anh hết không thành vấn đề.” Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm nói.  

Lúc này, khuôn mặt tươi cười của Dương Bách Xuyên, trong mắt Triệu Vũ Linh, không khác gì một ác quỷ. 

Triệu Vũ Linh khóc nức nở nói: “Em rể, tôi biết sai rồi, cậu mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ nổ tung mất ~” Triệu Vũ Linh thật sự là rất nóng nảy, nuốt ba viên đan Tinh Long, nếu không tìm phụ

nữ để giải quyết thì anh ta sẽ trở thành thái giám thời hiện đại. 
 
Chương 1259


Dương Bách Xuyên biết bản thân mình bận rộn, anh cười toe toét ngồi xuống cạnh Tửu Tiên lão đầu, cầm hồ lô rượu lên uống.  

“Thằng nhóc nhà cậu, uống như vậy rất lãng phí, chừa lại cho lão phu một chút.” Tửu Tiên lão đầu nhìn Dương Bách Xuyên uống như bò, liền lập tức nói.  

“Haha, đại trưởng lão, sau này tôi sẽ cho ông loại rượu tốt nhất ~”  

“Lời này, lão đầu thích nghe ~”  

Một già một trẻ tán gẫu khắp thiên hạ, Dương Bách Xuyên nghe Tửu Tiên lão đầu nói chuyện, vẫn là dáng vẻ lộn xộn như trước, một câu tỉnh một câu say.  

Nhưng lại có rất nhiều chủ đề để trò chuyện.  

Dương Bách Xuyên không nói lời cảm ơn với lão đầu, hai người nói chuyện giống như một đôi bạn lâu năm.  

Sau khi uống một bầu rượu, Tửu Tiên lão đầu đột nhiên nói: “Tên nhóc này, hơi thở hiện tại của cậu ngày càng cổ quái, sát khí trên người rất nặng. Có thời gian thì tới Tiên Thiên đạo tràng một chuyến, nơi đó có thể mài giũa tà khí trên người, nếu cứ để như vậy sẽ không có lợi cho tu vi của cậu.”  

Lúc nói ra lời này, Dương Bách Xuyên nhìn vào ánh mắt đục ngầu của Tửu Tiên lão đầu, anh thật sự nhìn không thấu, ông có thực sự điên hay không?  

Dương Bách Xuyên híp mắt hỏi: “Đại trưởng lão, nơi gọi là bí địa đạo tràng Tiên Thiên, rốt cuộc ở đó có gì đặc biệt?”  

“Cũng không có gì cả, chỉ là nơi chôn cất một số đồ kỳ quái, cậu đi là sẽ biết.” Tửu Tiên lão đầu lại mở một bình rượu khác, nhấp một ngụm rồi nói.  

Dương Bách Xuyên hiểu, Tửu Tiên lão đầu không muốn nói nhiều, nhưng anh có thể thấy được tia sáng từ trong ánh mắt của ông.  

Ba tháng nữa, đại hội Tiên Tiên luân đạo sẽ mở ra, dù sao cũng sắp rồi, đến lúc đó thì đi xem một chút.  

Trong khi Dương Bách Xuyên và Tửu Tiên lão đầu đang bàn luận về bía địa, cùng lúc này một ông lão râu tóc bạc phơ đang đứng trước cửa hang động quanh năm tuyết không bao giờ tan trên sườn núi Côn Lôn Thiên Sơn, tuyết bay đầy trời nhưng lại không có một bông nào rơi trên người ông.  

Người này chính là chưởng giáo Côn Luân, tông môn đứng đầu tám tông môn cổ xưa của Trung Hoa – Thanh Hư Tử.  

Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đang từ xa đạp tuyết tới.  

Nếu có người nhìn thấy, nhất định sẽ ngạc nhiên khi phát hiện, người thanh niên này rõ ràng là bước từng bước trên tuyết, nhưng lại không hề để lại dấu chân, đi trên tuyết không một dấu vết.  

Ánh mắt của người thanh niên này sắc như gươm, tóc dài bay trong gió, một thân trắng như tuyết, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, giống như ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời, lại vừa tĩnh mịch, anh ta giống như một thanh kiếm, khiến người ta có ảo giác rằng thanh kiếm sắc bén này có thể cắt xuyên bầu trời khi được rút ra khỏi vỏ.  

Trầm ổn và nhiệt huyết cùng tồn tại trên người thanh niên.  

Rất nhanh, anh ta đã đi tới trước mặt ông cụ, chắp tay hành lễ: “Bái kiến sư phụ, không biết sư phụ gọi con tới là có chuyện gì.” 

Thanh Hư Tử nghe thấy vậy thì quay đầu lại, ông hiền lành mỉm cười, nhìn người thanh niên nói: “Khánh Nhân, Côn Luân Ngọc Hư Bộ đã đạt tới cảnh giới đạp tuyết vô ngân, không tệ không tệ.” 

Thanh Hư Tử rất yêu thích và xem trọng người đệ tử Chiêm Khánh Nhân này, thiên phú võ đạo phải nói là trò giỏi hơn thầy, vì vậy ông đã bồi dưỡng Chiêm Khánh Nhân như một người kế vị. 

“Đều nhờ công lao chỉ dạy của sư phụ.” Chiêm Khánh Nhân cười nói, nhưng trong

mắt anh lại tràn đầy vẻ tự hào. 
 
Chương 1260


“Được rồi, con không giỏi nịnh nọt như sư huynh của con, vi sư hỏi con, con có biết trong Côn Lôn của chúng ta, người tu luyện Ngọc Hư Bộ tới cảnh giới cao nhất là ai không?” Thanh Hư Tử hỏi.  

Chiêm Khánh Nhân thu lại gương mặt tươi cười, anh cung kính đáp: “Chính là đại sư bá – Lôi Đình.”  

“Không tệ, mặc dù con được ca tụng là thiên tài võ học, có khả năng theo kịp sư bá của con, thậm chí là còn có thể vượt qua, nhưng con không thể tự mãn, trong thế giới này không chỉ có Thập Đại Yêu Nghiệt bảng Tiên Thiên như con, các con chỉ là con cá trên mặt nước, con phải biết rằng dưới nước sâu, ngoài cá ra, còn có cả giao long. Giới võ cổ chưa bao giờ thiếu người tài.

Thanh Hư Tử nhìn học trò cưng: “Nghe đồn ông già Vân Môn kia điên điên khùng, nhưng rất có thể đã vượt ra ngoài Tiên Thiên, xem rượu như mạng, hơn nữa… Bỏ đi, con tự mình xuống núi xem một chút, đem theo chân dung đại sư bá của con, nếu thật sự là đại sư bá của con thì đó là phúc của Côn Luân ta.  

Khánh Nhân à, ba tháng sau là Đại hội Tiên Thiên luận đạo, vi sư cho con rèn luyện lần cuối, sau đó vi sư sẽ đi bế quan, Côn Luân sẽ giao cho con. Nếu như ông già Vân Môn kia đúng là đại sư bá Lôi Đình của ngươi, vậy thì tốt nhất.  

Còn có lễ nghĩa tới Vân Môn thì nhất định phải đến. Vi sư nghe nói Vân Môn là do thằng nhóc tên là Dương Bách Xuyên lập ra, tự mình làm môn chủ Vân Môn, cũng không phải hạng người đơn giản, đã giết hơn trăm võ cổ giả Tiên Thiên. Con đi Vân Môn chớ có xung đột, Dương Bách Xuyên được giới võ cổ gọi là Dương điên, hẳn là không đơn giản.”  

Nghe sư phụ nói chuyện, trong lòng Chiêm Khánh Nhân có chút không phục, Dương Bách Xuyên chó má gì chứ, sao sư phụ lại đánh giá cao như thế?  

Lần đi núi Vân Môn này, anh ta muốn đi xem một chút, xem rốt cuộc ông già xem rượu như mạng ở Vân Môn có phải là đại sư bá nhà mình hay không, càng muốn xem Dương Bách Xuyên dựa vào gì mà có đại danh là Dương điên?  

Chiêm Khánh Nhân anh ta đường đường là người đứng đầu bảng Thập Đại Yêu Nghiệt mà chẳng có một đại danh ở giới võ cổ.  

Trong lòng có chút không phục.  

“Sư phụ yên tâm, đồ nhi con sẽ không làm Côn Luân mất mặt.” Chiêm Khánh Nhân trả lời.  

“Được, con lập tức xuống núi đi, nhớ kỹ con là chưởng giáo tương lai của Côn Luân, làm việc phải có tình cảm. Côn Luân chúng ta đứng đầu bát đại tông môn Hoa Hạ, ra ngoài phải làm gương, cũng đừng tùy hứng làm bậy.”  

“Đệ tử đã hiểu.”  

“Đi đi!” 

Dương Bách Xuyên còn không biết Côn Luân đã tới, một ngày anh đang uống rượu với Tửu Tiên lão đầu.  

Cũng hiếm khi anh có được nửa ngày nhàn rỗi, lập tức thả lỏng tâm trạng, hai ngày liên tiếp đều ở trên núi uống rượu bàn chuyện trời đất với Tửu Tiên lão đầu, rất sung sướng. 

Chiều hôm sau, Khưu Vân lên núi.  

“Tiên sinh, có người đến thăm.” Khưu Vân thở hồng hộc nói.  

Dương Bách Xuyên đứng dậy hỏi: “Người nào?”  

“Người kia tự xưng là Chiêm Khánh Nhân của Côn Luân, muốn gặp mặt tiên sinh.” 

Dương Bách Xuyên dùng chân khí xua tan mùi rượu, nghe thấy là người của Côn Luân, theo bản năng nhìn thoáng qua Tửu Tiên lão đầu đang nằm trên tảng đá nhắm mắt nghỉ

ngơi, nhưng Tửu Tiên lão đầu không có phản ứng gì. 
 
Chương 1261


Dựa vào lần trước đánh nhau với đám người Đinh Nguyên Thọ, Đinh Nguyên Thọ đã nói Tửu Tiên lão đầu là có phong hào Tiên Thiên là Lôi Đình của Côn Luân, bây giờ có người Côn Luân tìm tới cửa, chẳng lẽ Côn Luân đã nghe được cái gì ư?  

“Đi, đi xem xem.”  

Nhảy xuống khỏi tảng đá, Dương Bách Xuyên và Khưu Vân xuống núi.  

…  

Khi Dương Bách Xuyên đến đại sảnh tổ trạch, lập tức nhìn thấy một thanh niên hơn hai mươi tuổi, hai người trung niên đứng phía sau hình như là cấp dưới, đang uống trà với Trần Thất Tiên trong lúc đợi.  

Dựa theo lời Khưu Vân, thanh niên này là dựa theo cổ lễ của Côn Luân đến bái thiếp, thái độ đối với Vân Môn như với với tông môn, lễ nghĩa không có gì xấu, cho nên nếu không từ cửa ải đầu tiên, Trần Thất Tiên sẽ không cho Chiêm Khánh Nhân vào Vân Môn.  

Sau khi trở về, Dương Bách Xuyên đã thu hồi đại trận hộ sơn, nếu không chưa chắc Chiêm Khánh Nhân có thể vào được.  

Từ khí tức, Dương Bách Xuyên phát hiện Chiêm Khánh Nhân này cũng có tu vi Tiên Tiên tầng chín trung cấp, hai người đi theo cạnh anh ta cũng là Tiên Thiên tầng chín sơ cấp.  

Chỉ cần nhìn từ chuyện này, quả thật Côn Luân giống như lời đồn, đứng đầu bát đại tông môn Hoa Hạ, có nội tình có thực lực.  

Hơn nữa Dương Bách Xuyên khá hứng thú với tên Chiêm Khánh Nhân này.  

Lúc trước khi Lưu Tích Kỳ bị Đinh Thiện bắt, Ngô Nam đã gửi cho anh danh sách Thập Đại Yêu Nghiệt, cũng từ đó Dương Bách Xuyên mới biết được trong thế hệ trẻ của võ cổ còn có Thập Đại Yêu Nghiệt.  

Nhưng mà anh không nhớ kỹ, cũng đã giết giết hai đại yêu nghiệt Đinh Thiền và Mộc Thiên Thành đứng thứ chín và thứ tám, kết thù với Thần Thông và Thanh Thành.  

Cái tên Chiêm Khánh Nhân đứng đầu trong Thập Đại Yêu Nghiệt trong tài liệu Ngô Nam đưa cho anh lúc trước, Chiêm Khánh Nhân là người Côn Luân.  

Đứng đầu Thập Đại Yêu Nghiệt.  

Bây giờ nhìn thấy người thật, đúng là Dương Bách Xuyên hơi kinh ngạc, không ngờ người này là Tiên Thiên tầng chín trung cấp, ngay cả hai thuộc hạ bên cạnh cũng là Tiên Thiên tầng chín sơ cấp, Côn Luân đứng đầu tám tông, xem ra danh bất hư truyền.  

Suy nghĩ lại thay đổi, Dương Bách Xuyên suy nghĩ rất nhiều, cũng không biết đệ nhất yêu nghiệt Côn Luân đến Vân Môn có phải liên quan đến chuyện của Tửu Tiên lão đầu không?  

Nếu là thật thì anh muốn thế nào?  

Có phải giao Tửu Tiên lão đầu cho Côn Luân không?  

Hay là đến chết cũng không thừa nhận, Vân Môn chỉ có Tửu Tiên đại trưởng lão, không có lão tổ Côn Luân gì đó?  

Vậy có phải trở mặt với Côn Luân hay không? 

Bây giờ anh có có sức gì đấu với Côn Luân chứ? 

Hay là đến đâu tính đến đó… 

Dương Bách Xuyên vừa nghĩ vừa vào đại sảnh, cuối cùng cũng đưa ra một

quyết định, thuận theo tự nhiên, xem tình hình rồi tính sau. 
 
Chương 1262


Dương Bách Xuyên vừa đi vào đã mắt đối mắt với Chiêm Khánh Nhân, mặc dù hai người chưa gặp mặt nhưng cũng có hiểu biết nhất định về đối phương, không giới thiệu nhưng có thể đoán được thân phận của đối phương.  

Trong mắt Dương Bách Xuyên, Chiêm Khánh Nhân có nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt của anh ta lại giống như thanh kiếm tuyệt thế, cực kì sắc bén, hơn nữa rất có khí thế.  

Mà trong mắt Chiêm Khánh Nhân, Dương Bách Xuyên cũng không phải hạng người đơn giản, trong mắt anh ta, tu vi cảnh giới của Dương Bách Xuyên là Tiên Thiên tầng chín sơ cấp, nhưng khí tức phát ra trên người lại rất kỳ lạ. Gã cảm nhận được khí tức trên người Dương Bách Xuyên hoàn toàn khác với võ cổ giả, lần đầu tiên anh ta cảm nhận được khí tức như vậy.  

Vừa cương vừa nhu, rất cứng rắn, là loại khí tức rất phức tạp cũng thâm trầm.  

Chiêm Khánh Nhân trong lòng thầm nghĩ: “Bảo sao sư phụ lại xem trọng người này, xem ra thực lực của Dương Bách Xuyên này chắc chắn không đơn giản như bề ngoài.”  

Trước khi đến gã còn cố ý xem tư liệu của Dương Bách Xuyên một chút, kết quả lại khiến cho Chiêm Khánh Nhân lúc đầu xem thường, nhưng sau này lại nhìn thẳng. Không nói đến quá khứ, chỉ mấy ngày trước, Dương Bách Xuyên đã gi ết chết ông cụ nhà họ Hồng là Hồng Hào Hải - một võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín trung cấp ở đảo Hồng Kông, chắc chắn không phải hạng người đơn giản.  

Điều càng khiến Chiêm Khánh Nhân nhìn Dương Bách Xuyên với cặp mắt khác  là trong quá trình điều tra, Dương Bách Xuyên đã hạ lệnh tự tay g iết chết mấy trăm võ cổ giả.  

Trong số những võ giả cổ này có người Thần Tông, Thanh Thành và  m Huyệt Môn, ba tông môn này đều là tông môn cổ xưa nhưng Dương Bách Xuyên nói giết là giết, nói phế là phế. Người hung ác như thế đúng là không phụ biệt hiệu Dương điên của anh ta.  

Sau khi tìm hiểu tình hình chi tiết của Dương Bách Xuyên, hôm nay Chiêm Khánh Nhân đến Vân Môn bái thiếp là đại diện cho tông môn cổ xưa, trước khi xuống núi anh ta cũng không nghĩ tới chuyện đi đến Vân Môn bái thiếp Dương Bách Xuyên gì đó.  

Chính bản thân Chiêm Khánh Nhân được công nhận trong giới võ thuật cổ đại, người đứng đầu trong thế hệ trẻ, điều này không thể nghi ngờ, bất kể là tu vi, thực lực, hay xuất thân, nhân phẩm, mấy năm nay Chiêm Khánh Nhân đều đứng đầu.  

Bản thân Chiêm Khánh Nhân cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có đối thủ, thực lực của anh ta ngang với sự kiêu ngạo trong lòng.  

Nhưng khi Chiêm Khánh Nhân hiểu Dương Bách Xuyên, anh ta phát hiện hình như trong lúc anh ta không để ý, giới võ cổ đã có một người xuất hiện đột ngột, thậm chí còn chói mắt hơn yêu nghiệt là anh ta, một quái thai yêu nghiệt - Dương Bách Xuyên.  

Bây giờ Dương Bách Xuyên cũng chưa được xem là có danh tiếng trong giới võ cổ, nhưng Chiêm Khánh Nhân biết đó là vì Dương Bách Xuyên chưa từng tham gia Đại hội Tiên Thiên luận đạo, chưa từng thám hiểm các đại bí địa, không thực sự nổi bật trong mắt những võ cổ giả đứng đầu. Một khi Dương Bách Xuyên tham gia Đại hội Tiên Thiên luận đạo, đi qua bí địa mà bát đại tông môn đều tranh giành, Dương Bách Xuyên sẽ nhanh chóng quật khởi.  

Điều này khiến cho Chiêm Khánh Nhân xem Dương Bách Xuyên là đối thủ của mình theo bản năng.  

Không còn cách nào khác, Dương Bách Xuyên còn quá trẻ, kiểm tra cho thấy Dương Bách Xuyên chỉ mới 23 tuổi, chưa đến 24 tuổi.  

Số tuổi này khiến Chiêm Khánh Nhân cảm thấy đáng sợ.  

Từ trước đến nay Chiêm Khánh Nhân được mệnh danh là thiên tài võ cổ trẻ nhất trong giới võ cổ, nhưng cũng đã ngoài 30 tuổi, có hi vọng trong một con giáp sẽ đột phá Tiên Thiên.  

Nhưng sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, Chiêm Khánh Nhân không nghĩ như vậy nữa. 

Gần như trong tiềm thức đã coi Dương Bách Xuyên là đối thủ, một đối thủ cạnh tranh vị

trí đứng đầu thế hệ trẻ của giới võ cổ. 
 
Chương 1263


Trong nháy mắt, ánh mắt hai người giao nhau, không ai chịu thua đối phương về khí thế.  

Tương tự như vậy, cả hai đang nghĩ về nhau.  

Đúng lúc này, Trần Thất Tiên ở bên cạnh nói: “Môn chủ, đây là Chiêm Khánh Nhân đến từ Côn Luân và hai vị đồng môn của anh ta.” Thân ở địa bàn Vân Môn, Chiêm Khánh Nhân là khách, đương nhiên Trần Thất Tiên phải mở lời giới thiệu cho môn chủ nhà mình là Dương Bách Xuyên.  

Câu giới thiệu này của Trần Thất Tiên đã cắt ngang cuộc thi giữa Dương Bách Xuyên và Chiêm Khánh Nhân, hai người không phân thắng bại.  

Dương Bách Xuyên gật gật đầu ngồi ở ghế chính đại sảnh, nhìn Chiêm Khánh Nhân, nói: “Hoan nghênh ba vị đạo hữu Côn Luân, không biết đến Vân Môn tôi là có chuyện gì?”  

Vừa nói xong, bầu không khí lập tức hơi xấu hổ. Trong mắt Chiêm Khánh Nhân, Dương Bách Xuyên không nể mặt hay không hiểu quy củ đây?  

Tôi đến cửa là khách, tốt xấu gì anh cũng ôm quyền hỏi tôi chào hỏi tôi một tiếng, giới thiệu bản thân một chút chứ? Tùy tiện ngồi ở ghế chính, nhìn ở trên cao xuống hỏi vì sao lại đến ư? Có ai làm việc như thế này không?  

Vậy nên trong lòng Chiêm Khánh Nhân hơi khó chịu, rất khó chịu, hừ lạnh một tiếng, nói: “Dám hỏi ngài là ai?” Anh không giới thiệu thì tôi khinh bỉ anh, cứ như thế đi.

Đối mặt với câu nói “ngài là ai” đầy khiêu khích của Chiêm Khánh Nhân thật sự khiến Dương Bách Xuyên sửng sốt, thật sự anh không có ý như thế, mà anh vốn không hiểu lễ tiết, cách đối nhân xử thế của tông môn cổ xưa.  

Nói cho cùng Dương Bách Xuyên tu luyện mới bao lâu? Chỉ mới hơn hai năm mà thôi, thậm chí mới miễn cưỡng được hai năm, sao anh biết giao tiếp với tông môn cổ xưa chứ, không để ý mới thất lễ, hoặc là nói trong đầu vốn không có chuyện kia.  

Nhưng vào mắt Chiêm Khánh Nhân, Dương Bách Xuyên cố ý khó chịu với anh ta, vậy nên khi nói chuyện mới gai góc như thế.  

Giữa hai người, nếu chỉ luận về quy củ võ cổ, Chiêm Khánh Nhân là đệ tử chính gốc của Côn Luân, bồi dưỡng từ nhỏ, thậm chí là chưởng giáo Côn Luân tương lai, trọng lễ tiết nhất.  

Mà Dương Bách Xuyên hoàn toàn ngược lại, luận về võ cổ hoàn toàn là gà mờ, cái hiểu cái không, rất nhiều điều về lễ tiết của giới võ cổ đều là nghe từ lời người khác, chỉ hiểu được da lông bên ngoài, cũng là người có tính cách không câu nệ tiểu tiết, không coi trọng tục lễ gì đó.  

Anh hiểu lời nói của Chiêm Khánh Nhân, nheo mắt lại nói: “Kẻ hèn này là Dương Bách Xuyên, môn chủ Vân Môn, các hạ nghe rõ chưa?”  

Chiêm Khánh Nhân mỉm cười, nhưng đôi mắt lại cong cong lại, giọng nói ấm áp: “Bây giờ thì biết rồi, ngưỡng mộ đại danh Dương điên từ lâu, nghe danh không bằng gặp mặt, thì ra là một người không hiểu quy củ, thất lễ rồi!”  

Chiêm Khánh Nhân không coi chính mình là người ngoài, biểu đạt bất mãn với Dương Bách Xuyên ngay tại chỗ, hơn nữa quất roi da mềm, không thèm để ý đây là địa bàn của Dương Bách Xuyên, không chút sợ hãi, bởi vì hắn có sức mạnh dám nói như vậy.  

Dương Bách Xuyên nhìn Chiêm Khánh Nhân, ánh mắt giống như lưỡi đao nhìn chằm chằm anh ta, Dương Bách Xuyên đột nhiên nở nụ cười: “Ha ha ha!”  

“Buồn cười sao”" Chiêm Khánh Nhân cắt ngang Dương Bách Xuyên.  

“Thủ tông Côn Luân, đứng đầu Thập Đại Yêu Nghiệp bảng Tiên Thiên, thiên tài võ đạo mấy trăm năm có một - Chiêm Khánh Nhân quả nhiên không tầm thường. Nhưng mà tôi rất muốn hỏi, anh không sợ tôi sẽ tiêu diệt anh sao? Phải biết đây là địa bàn Vân Môn tôi. Đúng rồi, tôi đã giết qua hai Thập Đại Yêu Nghiệt đất, hẳn là giết anh cũng không khó, anh nói xem?” Dương Bách Xuyên cười ha hả, nói.  

Chiêm Khánh Nhân cũng cười tươi không kém, hai người nhìn như đang cười nói, nhưng trong không khí lại tràn ngập mùi thuốc súng, nhưng mặt Trần Thất Tiên, Khưu Vân và hai người Côn Luân kia lại sợ hãi.  

Hai vị chủ này, đây là tiết tấu muốn đánh nhau đó!  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom