Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 540


Anh cũng dặn dò Lưu Tích Kỳ, nếu công ty Vân Kỳ có vấn đề gì thì lập tức liên lạc với Lục Tuyết Hi.  

Sau mười giờ tối Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị rời đi, so với việc tu chân, Dương Bách Xuyên nhìn ra được, Lưu Tích Kỳ vẫn thích thương nghiệp như trước.  

Đối với việc này Dương Bách Xuyên có thể hiểu được anh ta, dù sao truyền thụ tu chân cho anh ta cũng chỉ hy vọng anh ta có thể tự bảo vệ mình, giới kinh doanh đồng nghĩa cũng có bóng dáng võ cổ giả, không chừng một ngày nào đó sẽ đụng phải người ta, cho nên để cho Lưu Tích Kỳ tu luyện là điều rất cần thiết.  

Buổi tối sau khi mọi người nghỉ ngơi, Độc Cô Vô Tình lại tìm đến phòng của Dương Bách Xuyên.  

Sau khi mở cửa, cô không vào cửa, đứng ở cửa nói: “Tiên sinh, ngài đi Yên Kinh mất bao lâu?”  

Dương Bách Xuyên cũng không chắc chắn đi bao lâu, chuyện của ngày mai cũng không thể nói chính xác được, nhưng anh hiểu được ý nghĩ của Độc Cô Vô Tình, cô là sợ Dương Bách Xuyên đi quá lâu, độc khí trong cơ thể sẽ tái phát.  

Mặc dù hiện tại thông qua quá trình châm cứu của Dương Bách Xuyên có thể áp chế được trong năm ngày, nhưng cũng không phải quá dài.  

“Như vậy đi, ngày mai cô và tôi cùng đi Yên Kinh, nếu thời gian dài tôi có thể tùy thời châm cứu cho cô.”  

“Cảm ơn tiên sinh.” Độc Cô Vô Tình mừng rỡ, cô tới tìm Dương Bách Xuyên chính là vì câu trả lời này.  

......  

Sáng sớm hôm sau Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình ngồi máy bay đi tới Yên Kinh, buổi chiều còn phải đi tham gia buổi tiệc mừng thọ của ông nội Triệu Nam.  

Mười giờ sáng hai người xuống máy bay, đến Yên Kinh, trước khi lên máy bay Dương Bách Xuyên gọi điện thoại cho Vương Mộ Sinh, sau khi xuống máy bay, anh sẽ đi chào hỏi nhà họ Vương trước.  

Thật sự mà nói, anh và một nhà Vương Mộ Sinh vẫn nên gần gũi hơn, dù sao Vương Mộ Sinh là chiến hữu sinh tử của ba anh.  

Bên ngoài sân bay Dương Bách Xuyên từ xa đã nhìn thấy một tấm bảng ghi tên mình, đi qua nhìn, lại là con trai của Vương Mộ Sinh, Vương Tông Nhân đến đón.  

“Anh Bách Xuyên ~” Vương Tông Nhân từ xa lại chào hỏi.  

“Tông Nhân, không phải cậu nên đi học sao, sao lại đến đón tôi?” Dương Bách Xuyên cười chào hỏi cậu ta, Vương Tông Nhân cùng tuổi với em gái Dương San San, tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, dễ tiếp xúc, hơn nữa lần trước sau khi cứu cậu ta, cậu nhóc này đối xử với anh cũng không tệ.  

Nghe ra được vừa rồi cậu ta gọi một tiếng là anh Bách Xuyên rất chân thành.  

“Ha ha, trong nhà đã sắp xếp cho tôi một công việc tốt, về nhà trước đi, chúng ta về nhà rồi nói sau.”  

“Được, đúng rồi, vị này là Độc Cô Vô Tình, cậu gọi là chị gái đi!” Dương Bách Xuyên giới thiệu Độc Cô Vô Tình cho Vương Tông Nhân.  

“Chị Độc Cô~”  

“Xin chào~”  

Ba người khách sáo một phen, sau đó lên một chiếc xe quân sự của Vương Tông Nhân, đi thẳng tới nhà họ Vương.

Ở trên xe, Vương Tông Nhân vừa lái xe vừa nói chuyện với Dương Bách Xuyên.
 
Chương 541


So với hai lần gặp mặt trước, lần này Vương Tông Nhân vui vẻ hơn rất nhiều, có thể là bởi vì hai lần trước có ba mẹ cậu ta ở đây, hơn nữa, tính cách của cậu ta vốn hướng nội nên hai người không nói nhiều.  

Lần này lại giống được giải tỏa, ở trên xe chủ động nói chuyện với Dương Bách Xuyên về lý do cậu ta không đi học.  

Vương Tông Nhân thần bí hỏi Dương Bách Xuyên: “Anh Bách Xuyên, anh có biết tại sao em không đi học không?”  

Lúc nói chuyện, Vương Tông Nhân còn lộ vẻ kích động và phấn khích.  

Dương Bách Xuyên cười cười phối hợp hỏi: “Tại sao?”  

“Ha ha, một ông cụ của nhà họ Vương chúng tôi đã biến mất gần ba mươi năm trước mới trở về, ông ấy là một võ cổ giả rất lợi hại, còn là một thầy bói toán rất tài, sau khi nhìn thấy em còn nói em là kỳ lân nhỏ của nhà họ Vương, còn nói số phận của em cao ngút trời, tương lai rộng mở, chuẩn bị tiến cử em đến Thần Long Đàm.”  

Lúc nói chuyện, Vương Tông Nhân không che giấu được sự kích động.  

Đối với võ cổ giả, Vương Tông Nhân là con cháu của nhà họ Vương nên đương nhiên không xa lạ gì, cũng là lần trước lúc ăn cơm, cậu ta đã nghe được thân phận của Dương Bách Xuyên nên nói chuyện cũng không kiêng dè gì.  

Dương Bách Xuyên cũng nghe được từ miệng Triệu Nam nói, nhà họ Vương ở Yên Kinh là một trong tứ đại gia tộc võ cổ giả, nhà họ Vương thâm sâu thần bí, nói nhà họ Vương đặc biệt chính là bởi vì nhà họ Vương luôn dốc sức cho quân đội Trung Quốc, cống hiến cho quốc gia, từ khi dựng nước cho đến hôm nay, nhà họ Vương đều là lực lượng cốt cán vững mạnh của quân đội Trung Quốc.  

Bởi vì nhà họ Vương dựa vào quốc gia, mà Trung Quốc có một tổ chức Thần Long bí ẩn, chính là Thần Long Đàm vừa rồi trong miệng Vương Tông Nhân.  

Nghe đồn Thần Long Đàm là một lực lượng quốc gia, còn tồn tại lâu hơn so với các thế gia cổ đại, thực lực cũng không yếu hơn thế gia võ cổ, thậm chí vượt hơn nữa.  

Nghe Triệu Nam nói, toàn bộ thành viên trong Thần Long Đàm đều là những tướng sĩ tài giỏi không thuộc về bất kỳ thế lực nào, Trung Quốc có rất nhiều bộ đội đặc chiến đều là do Thần Long Đàm dạy nên.  

Đương nhiên những thứ này anh cũng chỉ nghe Triệu Nam nói, cụ thể Thần Long Đàm là tồn tại như thế nào, có lẽ chỉ có người của nhà họ Vương biết.  

Bởi vì tổ tiên của nhà họ Vương có một người từng là người của Thần Long Đàm, cho nên ngày sau, con cháu của nhà họ Vương chỉ cần là người có đủ tư chất thiên bẩm đều có quyền ưu tiên tiến vào Thần Long đàm tập võ, nhưng điều kiện tiên quyết là có thiên phú tập võ.  

Chính vì nhà họ Vương có điều kiện sẵn có như vậy, được Thần Long Đàm chống lưng cho nên mới là đứng đầu trong tứ đại gia tộc ở Yên Kinh.  

Đương nhiên đây là do mọi người ngầm thừa nhận, còn bề ngoài thì tứ đại gia tộc ở Yên Kinh không phân biệt cao thấp.  

Nghe Vương Tông Nhân nói xong, Dương Bách Xuyên cười nói: “Sao nghe không đến không cần đi học, thằng nhóc nhà cậu lại vui vẻ thế ư?”  

“Tất nhiên rồi, đi học có cái gì tốt chứ, tập võ luyện công làm việc chính nghĩa mới là ước mơ trong lòng em.” Ánh mắt Vương Tông Nhân sáng ngời nói.  

Dương Bách Xuyên cười lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Lại là một thằng nhóc bồng bột.”  

Anh cũng không nói đến vấn đề này của cậu ta đúng hay sai, chỉ thuận miệng hỏi: “Người cậu vừa nói là ông cố nhà cậu ư? Mất tích hai mươi năm mới trở về, còn bói toán rất giỏi à? Quay về giới thiệu cho tôi với.”  
 
Chương 542


Trên mặt Vương Tông Nhân đầy vẻ đắc ý, nói: “Được, ông cố của em là người của Thần Long Đàm, thuật bói toán của ông ấy rất nổi tiếng ở Trung Quốc, Thiết Khẩu Thần Toán Vương Huyền Cơ, trong giớ võ cổ ai cũng biết... Ha ha, tất nhiên em cũng chỉ nghe ông nội em nói thôi!”  

“Vương Huyền Cơ?” Độc Cô Vô Tình ngồi ở ghế sau đột nhiên kinh ngạc hô lên.  

“Đúng vậy, chị gái Độc Cô, chị từng nghe nói đến ông cố của em rồi sao?” Vương Tông Nhân tự hào hỏi.  

“Đâu chỉ từng nghe nói, thập niên tám mươi Thiết Khẩu Thần Toán Vương Huyền Cơ, ông tiên họ Vương, e là giới võ cổ không ai không biết, từ khi còn rất nhỏ tôi đã nghe bậc cha chú nhắc tới, không ngờ ông tiên vẫn còn sống, giới võ cổ thật có phúc.” Độc Cô Vô Tình thản nhiên nói.  

Nghe Độc Cô Vô Tình nói vậy, trên mặt Vương Tông Nhân càng tự hào.  

Dương Bách Xuyên cũng là lần đầu tiên nghe nói, ngay cả Độc Cô Vô Tình cũng gọi một tiếng ông tiên, xem ra thật sự là nhân vật không tầm thường.  

Ba người nói chuyện phiếm, chẳng mấy chốc đã đến nhà họ Vương.  

Sau khi xe dừng lại, đến cửa chính nhà họ Vương, nụ cười trên mặt Vương Tông Nhân biến mất, thay vào đó là một bộ dáng sầu não.  

Thấy vậy Dương Bách Xuyên còn cười trêu ghẹo nói: “Tông Nhân, sao vừa về nhà mặt đã bí xị thế kia, có phải là bị người nhà mắng rồi không?”  

Vương Tông Nhân nặn ra một nụ cười gượng nói: “Không phải, anh Bách Xuyên, ông nội em bệnh nặng nhiều ngày rồi, e là không chịu nổi mấy ngày nữa.”  

Dương Bách Xuyên sửng sốt vội vàng nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết.”  

“Không sao, bản thân ông nội cũng nói đời người cuối cùng đều phải chết, ông ấy nhìn nhận rất thoáng, còn bảo chúng tôi đừng để ý.”  

Trong lúc nói chuyện đã đi vào cửa lớn, nhà họ Vương ở chỉ là một căn nhà cấp bốn rất cổ xưa, hơn nữa vừa nhìn qua làm cho người ta có một cảm giác yên tĩnh khó hiểu.  

Bây giờ Dương Bách Xuyên đã biết tại sao cô út của Vương Tông Nhân lại trì hoãn không đến công ty Vân Kỳ ở Cố Đô làm việc, thì ra là ông cụ nhà người ta bệnh nguy kịch.  

Vợ chồng Vương Mạc Sinh đã ra khỏi phòng khách nghênh đón từ xa.  

“Nhóc Xuyên, chú Vương không đi đón được, cháu không trách chú chứ?” Vương Mộ Sinh mang theo ý cười nói.  

“Chú Vương, sao có thể chứ, có Tông Nhân đi đón cháu càng tốt, chúng cháu nói chuyện cũng không có khoảng cách vai vế, ha ha ~”  

“Thằng nhóc thối, ý của cháu là chú già rồi ư~” Vương Mộ Sinh cười mắng một câu.  
 
Chương 543


Mấy người nói chuyện một hồi, Dương Bách Xuyên mới giới thiệu Độc Cô Vô Tình.  

Lý Gia lại nhìn Độc Cô Vô Tình giống như nhìn con dâu, ngược lại làm cho Dương Bách Xuyên ngượng ngùng.  

Sau khi đi vào phòng khách, Lý Gia đi thu sắp đồ ăn, hai vợ chồng rất vui vẻ khi có sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên.  

Ngay khi Vương Mộ Sinh cùng Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình nói chuyện phiếm, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.  

Ngay sau đó, có một giọng nữ gấp gáp nói: “Anh, anh mau đi thăm ba đi, ba sắp không xong rồi~”  

Khi lời nói vừa dứt, một người phụ nữ tóc dài xõa qua vai, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cao gần một mét tám, trên mặt mang theo nước mắt xuất hiện trong phòng khách.  

Diện mạo của cô không thua kém Độc Cô Vô Tình, dáng người quả thực giống như siêu mẫu.  

Dương Bách Xuyên nghe cô gọi Vương Mộ Sinh là anh, không cần nghĩ cũng đoán được chắc là cô út của Vương Tông Nhân, em gái của Vương Mộ Sinh.  

Sắc mặt Vương Mộ Sinh chợt thay đổi, vội vàng đứng dậy và nói với Dương Bách Xuyên: “Nhóc Xuyên, các cháu cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi~”  

Nói xong, ông cùng Vương Tông Nhân đi theo em gái chạy vào sau nhà.  

Vương Tông Nhân cũng theo sát, nhưng lại bị Dương Bách Xuyên gọi lại nói: “Tông Nhân chờ đã, tôi cũng muốn đi xem thử.”  

“À, được, anh Bách Xuyên, y thuật của anh cao siêu, đi thăm ông nội em cũng tốt.” Trong lúc Vương Tông Nhân nói chuyện, tròng mắt cũng đỏ lên.  

Anh đi theo phía sau Vương Tông Nhân, đi vào sau nhà là một gian phòng ngủ lớn cổ kính, nhưng vừa đi vào lại là mùi thuốc đập vào mặt, rất gai mũi, trong tầm mắt anh, có một ông lão nằm trên giường chừng tám mươi tuổi, đang chụp ống dưỡng khí, hai bên giường lớn bày đầy các loại dụng cụ y tế.  

Trong phòng còn có một ông lão nhìn qua đầu tóc bạc râu bạc, mặc cổ phục, một tay đặt lên cổ tay ông già đang nằm trên giường, đồng thời nhíu mày.  

Vương Tông Nhân nhỏ giọng nói với Dương Bách Xuyên, ông già này chính là ông cố Vương Huyền Cơ của cậu ta.  

Còn về cô gái lúc nãy chính là cô út Vương Kiêm Gia của cậu ta, trong phòng còn có hai người trung niên, theo thứ tự là bác cả và bác hai của Vương Tông Nhân.  

Lúc này tất cả mọi người đều mang vẻ mặt buồn bã nhìn Vương Huyền Cơ bắt mạch.  

Dương Bách Xuyên không nói gì, anh cũng phóng linh thức ra đi kiểm tra ông cụ Vương đang nằm trên giường.  

Nhưng, sau một khắc Vương Huyền Cơ lại đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía anh.  

Dương Bách Xuyên kinh ngạc, anh biết mình vừa mới giải phóng linh thức đã bị Vương Huyền Cơ phát hiện, giờ phút này anh mới cảm nhận được khí huyết hùng hậu của Vương Huyền Cơ, quả nhiên là người có thể dời núi lấp biển, khiến anh có áp lực rất lớn.  

Trong lòng anh kinh ngạc thầm nói: “Cao thủ Ám Kình tầng chín đỉnh phong?”  
 
Chương 544


Trong nhận thức của Dương Bách Xuyên đối với Vương Huyền Cơ là cảm giác vô cùng mơ hồ, chỉ có khí huyết trọng thiên và nội lực khí tức mênh mông như biển.  

Cho nên trong nháy mắt, anh kết luận Vương Huyền Cơ chính là cao thủ võ cổ giả Ám Kình tầng chín, đây là cao thủ thật sự.  

Độc Cô Vô Tình là người mạnh nhất trong số các võ cổ giả Ám Kình mà anh từng gặp qua, thậm chí anh đã từng nghĩ, Độc Cô Vô Tình có thể so tài ngang với cao thủ Ám Kình tầng chín, nhưng nhìn tình huống hiện tại chắc là không hẳn.  

Vương Huyền Cơ là cao thủ Ám Kình tầng chín không sai, cũng chỉ có võ cổ giả Ám Kình tầng chín anh mới không thể chắc chắn mà chỉ có thể phán đoán, bởi vì hoàn toàn chưa từng tiếp xúc qua. Hiện tại khí tức trên người Vương Huyền Cơ còn mạnh hơn Độc Cô Vô Tình là Ám Kình tầng tám, không thể nghi ngờ chính là võ cổ giả Ám Kình tầng chín, thậm chí là đứng đầu trong số đó.  

Dương Bách Xuyên không nghĩ tới Ám Kình tầng tám và tầng chín lại chênh lệch lớn như vậy.  

Ngay khi hai mắt Vương Huyền Cơ lóe ra tinh quang nhìn về phía Dương Bách Xuyên, Vương Kiêm Gia lại hỏi ông ấy: “Ông Hai, ba cháu thế nào rồi?”  

Bị Vương Kiêm Gia gấp gáp hỏi vậy, Vương Huyền Cơ vuốt râu trắng nói: “Sức sống suy yếu, không thể cứu vãn~”  

“A ~ ông hai, cầu xin ông mau cứu ba cháu đi, không phải ông nói theo tính toán thì năm nay ba cháu vẫn chưa chết sao? Tại sao lại không thể cứu vãn nữa chứ?” Vương Kiêm Gia khóc lóc nói.  

“Nhóc con, đừng nóng vội, ông hai còn chưa nói xong mà, mặc dù sức sống của ba cháu suy yếu, không thể cứu vãn, nhưng người không thể cứu vãn là ông chứ không phải người nào khác. Hơn nữa, hôm nay còn có quý nhân tương trợ, có lẽ có thể cứu ba cháu từ quỷ môn quan trở về.” Vương Huyền Cơ chậm rãi nói.  

“Ông hai, quý nhân này ở đâu? Ông mau nói cho chúng cháu biết đi, chúng cháu sẽ đi tìm người đó ngay bây giờ?” Vương Mộ Sinh cũng kích động.  

“Ha ha ~ xa tận chân trời, gần ngay trước mắt~” Vương Huyền Cơ nói xong, ánh mắt lần thứ nữa dừng lại trên người Dương Bách Xuyên.  

Giờ khắc này, ánh mắt mọi người trong phòng đều theo Vương Huyền Cơ nhìn qua, mới phát hiện Dương Bách Xuyên đang đứng ở cửa.

Sau khi Vương Huyền Cơ vừa dứt lời, ánh mắt của Vương Mộ Sinh sáng lên đầu tiên, ông ta nghĩ đến y thuật siêu cao của Dương Bách Xuyên, lúc trước con trai ông - Vương Tông Nhân bị tai nạn giao thông ở khách sạn Phượng Hoàng, suýt chút nữa thì mất mạng, chính là do Dương Bách Xuyên cứu được, cũng vì lần đấy mà hai bên quen biết, về sau mới biết được anh là đứa con của chiến hữu vào sinh ra tử cùng ông.  

Thật ra ngay từ đầu Vương Mộ Sinh nghĩ tới việc để cho Dương Bách Xuyên tới thủ đô xem bệnh cho ông cụ, nhưng thân phận ông cụ đặc biệt nên không dám tùy tiện cho người đến khám bệnh, kéo dài đến một khoảng thời gian trước thì ông hai xuất hiện.  

Vốn Vương Mộ Sinh cho rằng ông hai giống như ông tiên chắc chắn sẽ có cách cứu ông cụ, nhưng không nghĩ tới ngay cả ông hai cũng không có cách nào.  

Bây giờ ông hai lại là nhìn về phía Dương Bách Xuyên, điều này chứng tỏ quý nhân hôm nay chính là Dương Bách Xuyên. 
 
Chương 545


Vương Mộ Sinh lại vô cùng tin tưởng ông hai, lúc trước được thấy qua tài nghệ y thuật của Dương Bách Xuyên, hơn nữa lại biết Dương Bách Xuyên là võ cổ giả, ông tin tưởng nếu như còn có người có thể cứu ông cụ nhà mình thì người kia chắc chắn là Dương Bách Xuyên.  

Quân đội có bộ phận chuyên môn thu thập tình báo nhằm vào võ cổ giả, Dương Bách Xuyên lại được hệ thống tình báo chỉ định là một đối tượng quan trọng, mấy ngày trước trong lúc vô tình ông nhìn thấy hồ sơ của Dương Bách Xuyên, Vương Mộ Sinh lại lắp bắp kinh hãi.  

Đan Trú Nhan xuất hiện trong hội đấu giá của Triệu thị ở Trung Quốc, cùng với rượu Cố Nguyên Vân Kỳ, tất cả đều bắt đầu từ tay Dương Bách Xuyên.  

Càng khiến cho Vương Mộ Sinh khiếp sợ hơn là, một mình Dương Bách Xuyên đi tới tổ chức sát thủ Xương Hoa Tây Bắc, diệt trừ toàn bộ căn cứ của Xương Hoa.  

Căn cứ vào điều tra của nhân viên tình báo, cùng một ngày, lão già mù có thực lực Ám Kình tầng tám ở cửa đường Tây Bắc và hai đại cao thủ Ám Kình tầng tám của nhà họ Mã ở Tây Bắc đều mất tích không có bất kỳ dấu vết nào, khi tập hợp lại các chứng cứ được thu thập, kết quả là hai đại cao thủ này đều bị Dương Bách Xuyên giết chết.  

Thậm chí theo thông tin, anh còn đuổi giết đường chủ Trần Bách Vạn khiến cho anh ta phải chạy trối chết.  

Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, thực lực của Dương Bách Xuyên sâu không lường được, hoặc là nói phía sau Dương Bách Xuyên có một thế lực võ cổ siêu cấp.  

Càng hiểu rõ Dương Bách Xuyên thì càng khiến cho Vương Mộ Sinh kinh hãi nhưng cũng càng thêm vui mừng, đây là do lão chiến hữu dưới lòng đất linh thiêng, con trai của ông ấy không phải người tầm thường.  

Giờ phút này trong sân ngoại trừ Vương Mộ Sinh ra, dường như tất cả mọi người đều không tin, Dương Bách Xuyên chính là quý nhân hôm nay, chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi, thoạt nhìn so với Vương Tông Nhân nhà bọn họ cũng không lớn hơn mấy tuổi.  

Vương Kiêm Gia và hai người anh trai đánh giá Dương Bách Xuyên, ngay từ đầu ở phòng khách tuy rằng là cô dẫn Dương Bách Xuyên đến đây, nhưng bởi vì bệnh tình của ông cụ cho nên căn bản không chú ý đến anh.  

Không nghĩ tới vào giờ phút này Dương Bách Xuyên được ông hai được coi là ông tiên nói là quý nhân.  

Đương nhiên bốn người anh em của nhà họ Vương đều không gấp gáp mở miệng, bởi vì bọn họ đều biết ông hai sẽ nói chuyện với Dương Bách Xuyên, bốn người bọn họ không thể tùy tiện xen vào.  

Về phần Dương Bách Xuyên, đối mặt Vương Huyền Cơ lần thứ hai mang theo ý cười trong ánh mắt nhìn qua, lại cảm giác được cả người có hơi mất tự nhiên.  

Ngay khi Dương Bách Xuyên vừa mới chuẩn bị chào hỏi, Vương Huyền Cơ nhìn anh mở miệng nói: “Bần đạo là Vương Huyền Cơ, rất vui được gặp anh bạn nhỏ~” Trong lúc nói chuyện ông làm nghi thức của người xuất gia để chào hỏi Dương Bách Xuyên.  
 
Chương 546


Hành động này đã làm anh em nhà họ Vương đang đứng ở một bên khiếp sợ, ông hai là ai, bọn họ đều biết, nói là ông tiên cũng không quá đáng chút nào.  

Vương Huyền Cơ chẳng những là người của nhà họ Vương, mà còn là người cao cấp của quốc gia, còn là hội trưởng danh dự của Hiệp hội Đạo giáo quốc gia, ở giới võ cổ còn là nhân vật có thực lực là Ám Kình tầng chín nổi tiếng ở thập niên tám mươi, là một Thiết Khẩu Thần Toán tài tình có bản lĩnh, trực tiếp phụ trách trong việc suy tính vận mệnh của quốc gia.  

Nói về tuổi tác thì ông ấy cũng đã vượt qua tuổi 70, từ khi nào lại có thể hành lễ trịnh trọng đối với một hậu bối như vậy?  

Điều này khiến cho anh chị em nhà họ Vương ngạc nhiên.  

Mà bản thân Dương Bách Xuyên đến lúc này không cảm giác được cái gì, giờ phút này trong lòng chỉ biết nghĩ đến: “Thì ra Vương Huyền Cơ là người xuất gia tín đạo~”  

Đối với Vương Huyền Cơ mà nói, Dương Bách Xuyên vẫn rất có hảo cảm, từ trên người ông cụ này Dương Bách Xuyên cảm giác được một luồng khí tức mờ ảo rất siêu nhiên hào hiệp, ông vừa mở miệng nói chuyện đã khiến cho người ta có cảm giác rất thân thiết.  

Anh vội vàng chắp tay đáp lễ nói: “Ông cụ khách sáo rồi ạ, vãn bối là Dương Bách Xuyên, rất vui được gặp ông tiên.”  

“Ông tiên? Ha ha ~ đó chỉ biệt danh mà người trên giang hồ đặt cho thôi, ở trước mặt anh bạn nhỏ thì không làm được thế được, cậu không gọi tôi là thần côn là tốt rồi, ha ha ha ~”  

Vương Huyền Cơ nói chuyện rất hài hước, không có kiêu ngạo một chút nào, đừng nhìn thấy đầy nếp nhăn trên mặt ông ta, nhưng đôi mắt lại không đục ngầu một chút nào, rất có tinh thần.  

Bản chất tu chân của Dương Bách Xuyên cũng là một người hào hiệp, nghe được Vương Huyền Cơ nói, cũng cảm giác được ông lão này rất thú vị, anh nhếch miệng cười nói: “Nếu không thì cháu gọi ngài là ông cụ?”  

“Được, chỉ là cách xưng hô thôi, không cần để ý quá nhiều.”  

“Vậy thì, vãn bối kia sẽ không khách sáo nữa~”  

“Như thế cũng tốt~”  

“......”  

Bốn anh em nhà họ Vương nhìn ông hai tùy ý nói chuyện phiếm với Dương Bách Xuyên, cả đám đều trố mắt nhìn nhau, hiện nay bao quát cả giới võ cổ, có mấy người có thể tùy ý nói chuyện ngang hàng với ông hai như thế chứ?  

Dương Bách Xuyên coi như là người trẻ tuổi đầu tiên.  

Mắt thấy Dương Bách Xuyên và ông một già một trẻ nói chuyện phiếm không ngừng, bốn anh em nhà họ Vương ở một bên vẫn đang sốt ruột về ông cụ trên giường bệnh.  

Thân là Vương Kiêm Gia rất được ông hai yêu thích, không nhịn được cắt ngang bọn họ và nói: “Chú hai, có phải trước tiên nên xem bệnh tình của ba cháu hay không?”  

“A... Đúng đúng đúng, cháu nhìn xem ông thật là hồ đồ, gặp được bạn nhỏ Bách Xuyên nói chuyện rất vui vẻ, ngược lại quên mất trên giường còn có bệnh nhân, nhưng mà nhóc con không cần lo lắng, anh bạn nhỏ Bách Xuyên này là quý nhân của nhà họ Vương chúng ta, không phải là người bình thường, ông tin tưởng cậu ấy có thể tìm ra cách cứu ông cụ.”  
 
Chương 547


Vương Huyền Cơ vỗ trán nói xong, quay đầu nghiêm túc nói với Dương Bách Xuyên: “Anh bạn nhỏ Bách Xuyên, bần đạo biết cậu không phải người bình thường, không biết có thể xem bệnh tình cho cháu trai của tôi không?” Cháu trai trong miệng ông ấy nói đương nhiên chính là ba của Vương Mộ Sinh, ông cụ nhà họ Vương.  

Vương Huyền Cơ cứ gọi Dương Bách Xuyên là anh bạn nhỏ Bách Xuyên khiến cho vẻ mặt mấy người nhà họ Vương ở đây đều đen lại.  

Nhất là ba con Vương Mộ Sinh.  

Vương Mộ Sinh nghĩ tới việc Dương Bách Xuyên là con trai của chiến hữu cũ của mình, Dương Bách Xuyên gọi ông là chú, hiện tại lại được ông hai xưng là anh bạn nhỏ, chẳng phải là vai vế bị đảo lộn hay sao? Chẳng lẽ sau này bắt ông gọi Dương Bách Xuyên ngược lại một tiếng ông nội nhỏ sao?  

Vương Tông Nhân và ba cậu ta là Vương Mộ Sinh đều cùng chung một suy nghĩ, cậu ta và Dương Bách Xuyên ngang hàng nhau, hiện tại anh được ông cố xưng hô như thế, hình như cậu ta lại có thêm một ông cố khác.  

Bao gồm Vương Kiêm Gia và một người anh trai khác cũng có suy nghĩ như thế, trên mặt mấy người đều là mồ hôi.  

Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ nhiều như vậy, nghe được Vương Huyền Cơ mở miệng, vội vàng nói: “Bệnh tình của ông cụ rất là nghiêm trọng, tôi chỉ hiểu một chút y thuật, nhưng cũng không dám cam đoan cái gì, chỉ có thể tận lực nhìn xem, ba tôi và chú Vương là chiến hữu cùng sinh vào tử, cho dù ngài không nói cháu cũng sẽ không mặc kệ.”  

“Nếu đã như vậy thì làm phiền anh bạn nhỏ rồi.” Vương Huyền Cơ nói.  

Vương Mộ Sinh ném cho Dương Bách Xuyên một ánh mắt cảm kích.  

Ngược lại vẻ mặt của Vương Kiêm Gia lại không tin bản lĩnh của Dương Bách Xuyên, lại nhìn ông hai, cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, trong suy nghĩ của cô một cậu thanh niên nhỏ này cũng chỉ lớn hơn cháu nhà mình mấy tuổi mà đòi có bản lĩnh gì, cô cũng không nghĩ ra lý do tại sao ông hai và anh ba lại tin tưởng cậu ta như thế.  

Tiếp đó Dương Bách Xuyên cũng không khách sáo nữa, đi đến bên giường ông cụ nhà họ Vương, vươn tay kiểm tra thân thể của ông lão.  

Sau khi chân khí tiến vào trong cơ thể ông lão, Dương Bách Xuyên phát hiện ra hai vấn đề.  

Thứ nhất sự sống trong cơ thể của ông cụ nhà họ Vương gần như đã hao hết, đây là hiện tượng lão hóa các bộ phận sống của người già.  

Thứ hai ở phía sau xương ót của ông cụ có một mảnh sắt nhỏ bằng móng tay, đây mới là nguyên nhân chính ảnh hưởng đến tính mạng của ông ta, cứ để như vậy thì miếng sắt nhỏ đó sẽ làm ảnh hưởng đến thân thể và các chức năng bình thường của ông cụ nhà họ Vương.   

Phiền phức hơn là mảnh sắt nhỏ này sinh trưởng ở xương gáy, vừa động rất có thể ảnh hưởng đến thần kinh, xung quanh mảnh sắt nhỏ có ba mao mạch chèn ép lại với nhau.  

Vấn đề hiện tại là, muốn ông cụ nhà họ Vương khôi phục, chắc chắn phải lấy miếng mảnh sắt nhỏ này ra.  

Sau khi tìm được vấn đề, Dương Bách Xuyên mở mắt ra nói: “Sự sống toàn thân của ông cụ toàn thân đã gần hao hết điểm này không khó giải quyết, vấn đề quan trọng là ở sau gáy có một mảnh sắt nhỏ đó mới là nguyên nhân gốc rễ của tất cả căn bệnh, muốn thân thể ông cụ khôi phục, thì chắc chắn phải lấy mảnh sắt nhỏ nhỏ đang ép sát với ba mao mạch và dây thần kinh kia...”  

Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong ánh mắt Vương Kiêm Gia sáng lên, bây giờ cô có thể tin tưởng Dương Bách Xuyên, mảnh sắt nhỏ sau đầu ba cô thật ra là một mảnh đạn, lúc trước không có điều kiện y tế nên không lấy ra được, cũng không có nhiều bị ảnh hưởng, nhưng mà tuổi tác đi lên ông ấy luôn bị đau đầu.  

Sau đó muốn lấy ra, cũng không có bệnh viện và bác sĩ dám phẫu thuật sọ, bởi vì kết quả kiểm tra đều là mảnh đạn chèn ép ba mao mạch và dây thần kinh, không có bác sĩ nào dám gánh chịu hậu quả nghiêm trọng này, thế cho nên mới kéo dài đến bây giờ cuối cùng đã trở thành tai họa gây chết người.  

Không nghĩ tới Dương Bách Xuyên vừa kiểm tra đã nói ra chính xác, chẩn đoán giống nhau như đúc với những giáo sư chuyên gia đỉnh cấp kia, nhưng khác nhau giữa hai bên chính là, những chuyên gia giáo sư ở bệnh viện kia là thông qua sự kiểm tra của thiết bị y tế mà ra, còn  Dương Bách Xuyên thì thông qua bắt mạch, điểm này không thể không nói anh thật sự rất thần thánh.  
 
Chương 548


"Sáu phần?" Vương Kiêm Gia không kìm được thốt lên.  

Những người khác cũng đồng loạt nhìn sang Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên ái ngại nói: "Chú Vương, cháu chỉ nắm chắc nhiều nhất là bảy phần thôi. Sáu phần là tỉ lệ khá đảm bảo, ít nhất sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng của ông Vương. Thật sự là nhiều hơn thì cháu không nắm chắc."  

Dương Bách Xuyên tưởng rằng bởi vì tỉ lệ thành công khá thấp nên họ mới nhìn mình. Có điều nghĩ kỹ thì cũng đúng thôi, mặc dù ông nội của Vương Tông Nhân không phải võ cổ giả, nhưng lại là người đức cao vọng trọng trong quân đội Trung Quốc, tình trạng sức khỏe của ông cụ không chỉ là chuyện của nhà họ Vương.  

Tất nhiên Dương Bách Xuyên biết ông cụ Vương, tuy ông cụ đã lui xuống tuyến hai từ lâu nhưng câu chuyện về ông vẫn để lại dấu ấn sâu đậm. Ông cụ Vương là một trong số ít ỏi những người thuộc thế hệ trước, gọi là bảo vật quốc gia cũng không ngoa.  

Cho nên tình trạng sức khỏe của ông cụ cực kỳ quan trọng, không thể qua loa lơ là.  

Tuy nhiên, sau đó Dương Bách Xuyên lại phát hiện thấy bất thường, bởi vì bốn anh em Vương Mộ Sinh và Vương Huyền Cơ đều nhìn mình với vẻ mặt vui mừng.  

Anh thầm nghĩ lẽ nào mình nghĩ sai rồi?  

Quả nhiên sau khi tỉnh táo lại, Vương Mộ Sinh kích động túm lấy mu bàn tay của Dương Bách Xuyên: "Bách Xuyên, có thật là cháu nắm chắc sáu phần, thậm chí bảy phần không?"  

"Thưa chú Vương, cháu không dám nói chơi. Cháu nắm chắc sáu phần có thể lấy mảnh đạn ra mà không làm tổn thương tới tính mạng của ông Vương, tuy nhiên vẫn có rủi ro. Đó là sau khi lấy mảnh đạn ra, chưa chắc ông Vương sẽ tỉnh lại. Bởi vì mảnh đạn đã đè lên mạch máu và dây thần kinh quá lâu, cho dù thành công lấy nó ra, ông Vương cũng khó mà hồi phục trong thời gian ngắn."  

Dương Bách Xuyên ăn ngay nói thật.  

Vương Mộ Sinh biết đây là kết quả tốt nhất rồi. Chuyên gia mổ hộp sọ lấy đạn cũng chỉ nắm chắc nhiều nhất là ba phần, hơn nữa không dám đảm bảo sự an toàn tính mạng.  

Nhưng Dương Bách Xuyên có thể nắm chắc sáu phần, mà còn không gây nguy hiểm tới tính mạng. Đúng là... y thuật cao siêu.  

Nhất thời bốn anh em đều nhìn ông hai Vương Huyền Cơ. Bọn họ không biết rốt cuộc trình độ y thuật của Dương Bách Xuyên có thần kỳ như vậy hay không, cho nên không dám tùy tiện quyết định. Nhưng ông hai thần tiên hoàn toàn có thể làm chủ.  

Vương Huyền Cơ nở nụ cười. Thật ra ông không rõ y thuật của Dương Bách Xuyên, cũng không biết Dương Bách Xuyên có thể chữa khỏi cho cháu trai hay không, nhưng ông biết rõ một điều.  

Bản lĩnh của Vương Huyền Cơ không phải là thực lực võ cổ Ám Kình tầng chín, mà là thuật xem tướng đoán mệnh trong Huyền học, Thiết Khẩu Thần Toán không phải hư danh.  

Giới võ cổ đều biết ông giỏi bói toán, chỉ có bản thân ông mới biết mình am hiểu nhất là xem tướng đoán mệnh.  

Trong mắt Vương Huyền Cơ, tướng mạo của Vương Huyền Cơ mơ hồ không rõ, cả đời ông hiếm khi gặp tướng mạo kiểu này. Ông chỉ từng gặp một người có tướng mạo mơ hồ vào mấy chục năm trước. Lúc đó người nọ được giới võ cổ tôn xưng là người đứng đầu dưới Tiên Thiên, về sau trở thành thần thoại Tiên Thiên...  

Tướng mạo của Dương Bách Xuyên cũng mơ hồ không rõ, nhưng Vương Huyền Cơ có thể nhìn thấy mây tía lượn lờ trên đỉnh đầu anh đã ngưng tụ thành hoa, đây là người cực kỳ may mắn.  

Vì vậy Vương Huyền Cơ cho rằng Dương Bách Xuyên nhất định có thể chữa khỏi cho cháu trai mình. Hơn nữa, ông đã bói cho nhà họ Vương một quẻ, quẻ phán có quý nhân phù trợ, gặp dữ hóa lành, chuyển nguy thành an, còn có xu thế rồng bay lên cao.  
 
Chương 549-550


549

Dạo trước trở về ông đã gặp Vương Tông Nhân - con trai của Vương Mộ Sinh, phát hiện cậu ta là Kỳ Lân nhưng lại có số mệnh Ngọa Long, cần phải có người dẫn dắt mới có thể gặp cơ may trở thành thánh giả.  

Ban đầu Vương Huyền Cơ cứ ngỡ cơ duyên dẫn dắt của Vương Tông Nhân nằm ở hồ Thần Long, bởi vì trong hồ Thần Long có mấy lão quái vật và một vị đức cao vọng trọng khác của nhà họ Vương. Ông định dẫn Vương Tông Nhân đến hồ Thần Long, biết đâu cậu ta có thể may mắn thành thánh, sau này sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của nhà họ Vương.  

Nhưng hôm nay sau khi gặp Dương Bách Xuyên, Vương Huyền Cơ đã bác bỏ ý nghĩ này. Cơ duyên của nhà họ Vương và Vương Tông Nhân có số mệnh Kỳ Lân đều nằm trên người vị quý nhân Dương Bách Xuyên này.  

Ông không nhìn thấu tướng mệnh của Dương Bách Xuyên, nhưng có thể nhìn thấy mây tía tụ hoa quanh người anh. Anh là người có thể thay đổi càn khôn.  

Vận may lớn cũng là tai họa lớn, phúc đi đôi với họa là định luật vĩnh cửu trong cuộc sống.  

Vương Huyền Cơ rất tin tưởng ánh mắt của mình. Ông biết bốn anh em nhà họ Vương nhìn mình là đang chờ mình đưa ra quyết định, mà quyết định này chính là càn khôn đối với nhà họ Vương.  

Hoặc là rồng bay lên trời, hoặc là chìm trong dòng sông lịch sử.  

Sự biến thiên trong đại gia tộc, sự huy hoàng của mỗi thế hệ, mỗi giai đoạn đều là thay đổi càn khôn.  

Vương Gia Minh nằm trong top bốn võ giả đứng đầu Yên Kinh. Các thế gia võ cổ khác ở Trung Quốc đều đặt bốn gia tộc lớn nhất Yên Kinh lên hàng đầu, có thể nói nhà họ Vương là kim chỉ nam của giới võ cổ.  

Hiện giờ nhân tài của nhà họ Vương đã tàn lụi, thế hệ Vương Mộ Sinh không có một võ cổ giả nào, mặc dù có địa vị trong quân đội nhưng ở giới võ cổ lại không có gì đáng kể.  

Cả giới võ cổ được gọi là xứ võ cổ của nhà họ Vương đa phần là vì nể mặt Vương Huyền Cơ và một vị quyền cao chức trọng khác ở hồ Thần Long.  

Vì vậy nhà họ Vương nhất định phải thay đổi, cho dù phục vụ cho quốc gia cũng phải thay đổi. Thế hệ Vương Tông Nhân chỉ có duy nhất con trai của thằng cả tiến vào hồ Thần Long, nhưng đứa trẻ này không phải người cầm lái nhà họ Vương, Vương Huyền Cơ biết rõ điều này.  

Chỉ có Vương Tông Nhân mang số mệnh Kỳ Lân mới là trụ cột của nhà họ Vương trong tương lai.  

Lúc này Vương Huyền Cơ lựa chọn tin tưởng Dương Bách Xuyên tương đương với việc đặt bảo vật của nhà họ Vương vào tay anh.  

Vương Huyền Cơ biết rõ, cũng rất kiên quyết. Tuy trong lòng căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thoải mái, ông cười ha ha nói: "Tôi tin tưởng bạn nhỏ Bách Xuyên."  

Một câu nói ngắn ngủi, Vương Huyền Cơ đã quyết định để cho Dương Bách Xuyên chữa trị cho ông cụ Vương.  

Bốn anh em Vương Mộ Sinh cực kỳ kinh ngạc về quyết định của ông hai, nhưng không ai phản đối, tất cả đều tin tưởng ông tiên này.  

Dương Bách Xuyên rất xúc động vì Vương Huyền Cơ tin tưởng mình, thầm nhủ nhất định phải cố gắng hết sức.  

Về bệnh tình của ông cụ Vương, anh trực tiếp đưa ra một phương án.  

"Thưa ngài, sức khỏe của ông Vương quá kém, cháu không dám tùy tiện lấy mảnh đạn. Hôm nay cháu châm cứu cho ông ấy trước để kích thích sự sống của ông ấy trước, chờ đến ba ngày sau điều dưỡng tốt hơn là có thể lấy mảnh đạn ra. Ngài thấy thế nào?"

550

Dứt lời Dương Bách Xuyên nhìn Vương Huyền Cơ. Những gì anh nói đều là sự thật, tình trạng cơ thể và sức sống của ông cụ Vương đã suy kiệt nghiêm trọng, anh không dám tùy tiện dùng đan dược, bởi vì ông ấy không chịu nổi, chỉ có thể dùng Châm  m Dương Ngũ Hành kích thích sự tuần hoàn máu để chức năng cơ thể hồi phục chút sức sống, đến lúc đó lại phối hợp giữa châm cứu và đan dược mới có thể nắm chắc tỉ lệ thành công lớn hơn.  

 

"Từ giờ trở đi mọi chuyện đều nghe theo cậu sắp xếp, chúng tôi tin tưởng cậu. Cần gì thì cậu cứ nói." Vương Huyền Cơ nghiêm túc nói.  

 

Vương Huyền Cơ đã tỏ thái độ, tất nhiên bốn anh em Vương Mộ Sinh cũng tán thành, tỏ ý ủng hộ.  

 

"Không cần gì hết, chỉ cần sắc một phần ba cây nhân sâm dại trăm năm cho ông cụ uống, mỗi ngày hai trăm mililit là được. Cháu đi châm cứu điều dưỡng sức khỏe cho ông Vương trước đây. Ba ngày sau có thể lấy mảnh đạn ra."  

 

Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên đi vào phòng khách. Lần này ra ngoài anh đặt châm cứu trong ba lô mang đi chính là để phòng khi dùng tới. Nếu lấy châm cứu từ không gian bình Càn Khôn ra thì không thể giải thích được.  

 

Độc Cô Vô Tình ngồi trong phòng khách uống trà. Cô là một người trầm tính ít nói, không hỏi Dương Bách Xuyên bất cứ điều gì, nói chung cứ chờ là được.  

 

Sau khi Dương Bách Xuyên trở lại gian phòng phía sau, Vương Mộ Sinh đã tìm được nhân sâm dại trăm năm. Đối với nhà họ Vương mà nói, việc này không khó chút nào.  

 

Để người nhà họ Vương yên tâm, lần này Dương Bách Xuyên châm cứu không tránh mặt bọn họ, lập tức sử dụng Châm Pháp  m Dương.  

 

Hiện tại ông cụ Vương cần điều dưỡng sức khỏe, kích thích sự sống là chính, không thể dùng lực quá mạnh, nhưng cũng không thể quá yếu.  

 

Vì vậy Dương Bách Xuyên lựa chọn ba mươi sáu châm âm dương để củng cố sức khỏe cho ông cụ.  

 

Đầu tiên là đâm mười tám châm âm ổn định khí huyết trước, sau đó lại dùng mười tám châm dương kích thích sự sống. Ban đầu cần dùng châm âm để ổn định, bởi vì châm dương quá bá đạo, cơ thể của ông cụ Vương sẽ không chịu nổi.  

 

Vương Huyền Cơ và mọi người chỉ thấy Dương Bách Xuyên vươn tay lướt nhẹ trên hộp châm bạc, ngay sau đó một cây châm bạc xuất hiện trong tay anh.  

 

Hơn nữa, kim bạc còn phát ra tiếng rung ong ong.  

 

Kim bạc đâm vào người ông cụ Vương, phần đuôi rung dữ dội.  

 

"Nội lực mới tinh khiết làm sao! Kỹ năng châm kim thật điêu luyện!" Hai mắt Vương Huyền Cơ sáng ngời, ông không kìm được cất lời khen ngợi.  

 

Dương Bách Xuyên nghe thấy nhưng không để ý, tiếp tục tiến hành.  

 

Tròn nửa tiếng anh mới hoàn thành mười tám châm âm.  

 

Tiếp theo là mười tám châm dương, là châm nhanh.  

 

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, hai tay chuyển động tạo thành bóng mờ.  

 

Mấy người Vương Mộ Sinh trở nên nghiêm túc, trong đầu chỉ có một chữ: nhanh.  

 

Chỉ thấy hai tay của Dương Bách Xuyên hóa thành bóng mờ.  

 

Chỉ có Vương Huyền Cơ nhìn rõ cách thức châm kim của Dương Bách Xuyên, biết rằng hai tay anh đâm mười tám cây châm bạc chỉ trong một hơi thở.  

 

Sau khi hoàn thành ba mươi sáu châm, Dương Bách Xuyên thở hắt ra: "Được rồi, đừng rút những cây châm này ra, chờ đến ngày mai cháu đến kiểm tra."
 
Chương 551


"Một vị y sư Linh Thiền Yểm ở Miêu Cương. Bốn mươi năm trước bần đạo may mắn được nhìn thấy thuật châm cứu của Mai sư thái một lần, rất giống thuật châm cứu của cậu. Cả hai đều âm dương rõ ràng, ngũ hành tương sinh, đâm châm thành pháp trận. Hồi ấy trong giới võ cổ, Mai sư thái có danh xưng là Y Tiên, dùng bản lĩnh châm cứu cứu được vô số người, thần kỳ vô cùng. Chỉ tiếc là bà ấy đã mất tung mất tích mấy chục năm."  

Vương Huyền Cơ cảm thán.  

Dương Bách Xuyên lắc đầu: "Thuật châm cứu của cháu có tên Châm  m Dương Ngũ Hành, là truyền thừa sư môn, không liên quan gì đến Mai sư thái."  

Vương Huyền Cơ gật đầu: "Cũng đúng. Nghe nói Mai sư thái chỉ có thể thực hiện chín châm trong một hơi thở, nhưng tôi thấy cậu thực hiện những mười tám châm, hơn nữa còn nhẹ nhàng như bỡn. E là cho dù Mai sư thái còn tại thế cũng không bằng cậu."  

"Ngài làm cháu giảm thọ mất. Y thuật rất uyên thâm, cháu cũng chỉ học được chút ít thôi."  

"Cậu khiêm tốn quá. Với thuật châm cứu này, cậu chính là Y Tiên thời nay."  

Vương Huyền Cơ khen ngợi làm Dương Bách Xuyên đỏ mặt. Lúc này, Vương Kiêm Gia ở bên cạnh mừng rỡ reo lên: "Ông hai ơi, mạch đập của ba cháu ổn định rồi này!"  

Cô vừa cất lời, tất cả mọi người đều nhìn vào màn hình y tế bên cạnh giường, ai nấy đều nở nụ cười.  

Dương Bách Xuyên thầm nói trong lòng: "Vui gì chứ! Anh đây hao tổn lượng lớn chân khí đó, tưởng đùa à?"  

Anh nắm rõ tình trạng sức khỏe của ông cụ Vương hơn mọi người, Châm  m Dương Ngũ Hành có thể kéo ông cụ Vương từ cánh cửa địa ngục trở về.  

Bốn anh em nhà họ Vương hết sức cảm kích Dương Bách Xuyên, trong đó Vương Mộ Sinh là người vui vẻ nhất, nét mặt tràn đầy tự hào cứ như Dương Bách Xuyên là con trai mình vậy. Ông ta cảm thấy tự hào về Dương Bách Xuyên.  

Sau đó mấy người ra khỏi phòng. Vốn dĩ Dương Bách Xuyên muốn đi chúc thọ ông nội của Triệu Nam, nhưng người nhà họ Vương nhất quyết không chịu. Lý Gia đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, không muốn để Dương Bách Xuyên đi sớm, đâu cần vội vàng một chốc một lát.  

Vương Mộ Sinh lên tiếng: "Ăn xong chú sẽ cho xe chở cháu đi."  

Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình đành phải ở lại nhà họ Vương ăn trưa rồi mới rời đi, vẫn là Vương Tông Nhân lái xe đưa hai người đến nhà họ Triệu.  

...  

Trong phòng khách nhà họ Vương, sau khi Dương Bách Xuyên rời đi, Vương Huyền Cơ vừa nhìn bốn anh em nhà họ Vương vừa nghiêm túc nói: "Mấy đứa đã nghe thấy rồi đấy, sau này phải giữ gìn quan hệ giữa nhà họ Vương và Dương Bách Xuyên thật tốt, nhà họ Vương có thể hưng thịnh phồn vinh hay không đều phụ thuộc vào Dương Bách Xuyên. Còn nữa, cơ duyên của Tông Nhân ở chỗ Dương Bách Xuyên.  

Ban đầu ta cứ tưởng cơ duyên của Tông Nhân nằm ở hồ Thần Long. Đến hôm nay Dương Bách Xuyên xuất hiện, ta mới biết cơ duyên của nó ở chỗ Dương Bách Xuyên. Bên hồ Thần Long thì không chắc chắn lắm, nhưng chỗ Dương Bách Xuyên thì chắc chắn là cơ duyên của Tông Nhi.  

Có Mộ Sinh ở đây, ta tin rằng quan hệ giữa nhà họ Vương và Dương Bách Xuyên có thể duy trì tốt. Chỉ cần không trái với nguyên tắc thì các cháu hãy dốc hết sức giúp đỡ cậu ấy trong khả năng cho phép, chắc chắn là nhận lại sẽ nhiều hơn cho đi. Ta không thể nán lại Yên Kinh lâu, một thời gian nữa sẽ đi, các cháu hãy tự thu xếp ổn thỏa."  

Bốn anh em nhà họ Vương cực kỳ coi trọng lời nói của ông hai, ai nấy đều nhìn sang Vương Mộ Sinh, bởi vì thật ra hiện tại ông ta là người cầm lái nhà họ Vương.  

Vương Mộ Sinh đáp lời: "Cứ chân thành kết giao là được."
 
Chương 552


Ông ta tin rằng con trai của chiến hữu cũ sẽ không mắc sai lầm.  

Hơn nữa Vương Mộ Sinh đã hứa sẽ điều tra tìm kiếm tung tích của mẹ Dương Bách Xuyên, hiện đã có manh mối, khi nào có cơ hội sẽ nói cho anh biết coi như báo đáp ân tình.  

Thật ra Vương Mộ Sinh cảm thấy mình nợ Dương Bách Xuyên rất nhiều. Năm xưa chiến hữu cũ Dương Quốc Trung vì tạo cơ hội cho ông ta nên mới mất tích, bây giờ Dương Bách Xuyên lại chữa trị cho ông cụ Vương, nhà họ Vương nợ Dương Bách Xuyên ân tình lớn.  

...  

Không nói đến nhà họ Vương mở cuộc họp nhỏ về chuyện kết giao với Dương Bách Xuyên, lúc này ba người Dương Bách Xuyên, Độc Cô Vô Tình và Vương Tông Nhân đã đến nhà họ Triệu.  

Trên đường Dương Bách Xuyên đã gọi điện thông báo cho Triệu Nam kẻo lúc đến nơi người ta không biết mình, không được vào trong. Như vậy thì lúng túng lắm.  

Tất nhiên là Vương Tông Nhân biết nhà họ Triệu nằm ở một xóm cổ phía Nam thành phố.  

Một tiếng sau ba người lái xe đến cổng nhà họ Triệu. Trước cổng có bãi đỗ xe riêng, đủ loại xe hơi đã đậu kín chỗ.  

Sau khi xuống xe, Dương Bách Xuyên đi thẳng tới cổng. Anh vốn định tìm bóng dáng của Triệu Nam, ai ngờ Triệu Nam còn chưa xuất hiện đã có giọng nói đầy kích động vang lên bên tai.  

"Em rể! Rốt cuộc cậu cũng đến rồi, tôi đợi cậu suốt một ngày rồi đó. Hôm nay tôi không làm gì hết, chỉ chờ cậu tới thôi."  

Triệu Vũ Linh rảo bước đi từ đằng xa tới. Từ sau chuyện lần trước, tên nhãi này đã trở nên ngoan ngoãn trước mặt Dương Bách Xuyên.  

Có điều Dương Bách Xuyên vẫn dở khóc dở cười khi nghe thấy đối phương gọi mình là em rể. May mà ở cổng không có ai, nếu không sẽ gây xôn xao.  

Nhưng nói thật là Dương Bách Xuyên rất vui, không để bụng chuyện Triệu Vũ Linh chiếm hời.  

Triệu Vũ Linh nói xong thì nhìn thấy Vương Tông Nhân, bèn nở nụ cười nhẹ: "Tông Nhân cũng đến rồi, mời vào." Hiển nhiên là hai người quen biết nhau.  

Sau đó anh ta nhìn Độc Cô Vô Tình bằng ánh mắt mắt sáng lấp lóe, nhưng Dương Bách Xuyên chỉ giới thiệu qua loa một câu rồi thôi.  

Dương Bách Xuyên hỏi anh ta: "Triệu Nam đâu?"  

"Ồ, em gái tôi đang ở bên trong với ông nội. Vốn dĩ con bé muốn ra đón cậu, nhưng tôi không làm phiền nó, hi hi."  

Triệu Vũ Linh cười ruồi. Lúc này anh ta chỉ hận không thể nịnh nọt tâng bốc Dương Bách Xuyên một vạn lần. Mặc dù lần trước đan Tinh Long làm anh ta bẽ mặt, đến giờ vẫn còn bóng ma tâm lý, nhưng quả thật đan dược này đã chữa khỏi bệnh cho anh ta. Hơn nữa bây giờ anh ta còn sung mãn hơn trước gấp bội, trở nên nổi tiếng trong giới.  

Thật ra hôm nay anh ta vồn vã như vậy là bởi vì muốn xin Dương Bách Xuyên một viên đan dược.  

Triệu Vũ Linh vừa nói xong thì nghe thấy tiếng còi vang lên. Anh ta bất giác nhìn sang, tức thì mặt biến sắc vì nhận ra đây là xe của người nhà họ Diệp, chắc chắn Diệp Khai cũng tới.  

Anh ta sợ Diệp Khai và Dương Bách Xuyên xảy ra mâu thuẫn, bèn cười làm lành với Dương Bách Xuyên: "Em rể à, để Tông Nhân dẫn hai người vào trong nhé, tên nhóc này thân với ông nội tôi lắm. Tôi nhìn thấy người quen, qua đó chào hỏi đây. Các cậu cứ coi như đây là nhà mình, tuyệt đối đừng khách sáo."  

Dương Bách Xuyên không nghĩ nhiều, hôm nay anh đến chúc thọ, không cần chủ nhà kè kè bên mình. Anh gật đầu rồi đi vào cùng Vương Tông Nhân. 
 
Chương 553


Sau khi vào sân, Dương Bách Xuyên tông thấy nơi tặng quà, có người đang ghi chép danh sách khách mời và quà tặng. Anh đi đến lấy đan Bồi Nguyên đã chuẩn bị sẵn ra rồi đưa cho nhân viên ghi chép.  

Dương Bách Xuyên lấy ra một viên đan Bồi Nguyên được đựng trong lọ sứ nhỏ. Anh nghĩ rằng đan Bồi Nguyên chắc hẳn sẽ có ích với ông cụ Triệu, cũng cảm thấy đây là một món quà khá ổn.  

Lúc đăng ký anh nói thẳng là đan dược nhưng không giải thích thêm. Sau khi ghi chép xong, người thu quà tùy tiện đặt lọ đan dược của anh lẫn trong đống quà tặng, chỉ có điều trên lọ dán tên Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên không để bụng, đi cùng Vương Tông Nhân và Độc Cô Vô Tình vào sảnh chính.  

Nhà họ Triệu cũng là tứ hợp viện nhưng đã được cải tạo, rất rộng rãi.  

Sau khi vào sảnh chính Dương Bách Xuyên mới phát hiện ở đây đã có năm sáu chục người, tất cả đều là võ cổ giả.  

Nội lực của các võ cổ giả có mạnh có yếu, đương nhiên đa số là yếu. Dù sao ở thời đại nào cũng thế, cao thủ chỉ là số ít. Dương Bách Xuyên cảm nhận được trong những người này có võ cổ giả Ám Kình tầng sáu tầng bảy, cũng có tầng một tầng hai.  

Bác cả của Triệu Nam là Triệu Viễn Thành đang chào hỏi mấy võ cổ giả đến trước. Trông thấy Dương Bách Xuyên, ông ta vội vàng đến tiếp đón, cười ha ha bảo: "Cháu trai à, tôi còn tưởng cháu không đến chứ, hoan nghênh hoan nghênh!"  

Tức thì tất cả mọi người trong đại sảnh đều bị Triệu Viễn Thành thu hút sự chú ý. Khi Triệu Viễn Thành chủ động đi đến chào hỏi một chàng trai, ai cũng thấy ông ta rất niềm nở với chàng trai nọ, thậm chí người tinh tế còn phát hiện ra ánh mắt Triệu Viễn Thành ẩn giấu vẻ kính sợ.  

Ai nấy đều suy đoán Dương Bách Xuyên là con cái nhà ai, trông rất lạ mặt.  

Dương Bách Xuyên chắp tay chào Triệu Viễn Thành mang tính tượng trưng, chưa gì đã bị Triệu Viễn Thành cấp tốc cầm tay nói: "Xin giới thiệu với các vị đây là Dương Bách Xuyên, cũng là khách quý của nhà họ Triệu chúng tôi..."  

Triệu Viễn Thành còn chưa nói xong, cửa đại sảnh vang lên một giọng nói già nua lạnh lùng: "Hừ, chỉ là một thằng nhà quê xuất thân nơi chó ăn đá gà ăn sỏi mà thôi, đâu xứng là khách quý của thế gia võ cổ? Viễn Thành, cháu đang đùa đấy à?"  

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn. Người vừa lên tiếng là một ông già mặc trang phục thời Đường, đầu tóc bạc phơ, xem chừng hơn tám mươi tuổi, mặt sưng mày xỉa đi đến. Năm sáu người theo sau lão ta, trong đó có một người Dương Bách Xuyên quen biết, chính là cái tên Diệp Khai trước đây từng tự nhận có hôn ước với Triệu Nam.  

"Thằng nhà quê mà thôi? Người nhà họ Diệp phải không?" Dương Bách Xuyên thầm cười khẩy trong lòng, nheo mắt nhìn thẳng vào mắt ông già nọ.

Ánh mắt của ông già này sắc như dao, khí huyết mạnh mẽ như Vương Huyền Cơ, nhưng không mạnh bằng Vương Huyền Cơ.  

Có lẽ ông ta là người nhà họ Diệp, hay nói chính xác hơn là ông cụ Diệp - Ám Kình tầng chín.  

Điều khiến Dương Bách Xuyên tức giận là ông ta vừa xuất hiện đã nã pháo vào mình, giọng điệu tràn đầy khinh thường, tựa như thế gia võ cổ giả là hoàng tộc, còn mình chỉ là dân đen thấp hèn.  

Hai người nhìn nhau, Dương Bách Xuyên không hề sợ hãi. Tuy đối phương là Ám Kình tầng chín, song cũng chỉ là võ cổ giả mà thôi.  

Ông ta coi Dương Bách Xuyên là dân đen thấp hèn, mà trong mắt Dương Bách Xuyên, võ cổ giả cũng có khác gì dân đen thấp hèn đâu?  

Võ cổ giả chẳng là cái thá gì trong mắt người tu chân, cho dù là người tu chân có tu vi tầng thấp nhất cũng cao hơn võ cổ giả một bậc.  

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ông già nọ sắc như dao, ánh mắt Dương Bách Xuyên bình thản nhưng sâu như vực thẳm. 
 
Chương 554


Mặc cho trong mắt đối phương là mưa rền gió dữ, Dương Bách Xuyên vẫn bất động như núi, đôi con ngươi như hố đen chết chóc im hơi lặng tiếng nuốt chửng ánh mắt sắc bén của đối phương.  

Điều này khiến ông già kia biến sắc, bất giác thua trận.  

Triệu Viễn Thành ở bên cạnh nhăn mặt nói: "Cháu trai à, vị này là chủ nhà họ Diệp Diệp Tái Thiên. Trong mấy người đằng sau ông ta có hai người ngang hàng với cháu, ba người còn lại là cháu trai của Diệp Tái Thiên. Có lẽ hôm nay bọn họ sẽ nhằm vào cháu đấy, cháu phải cẩn thận. Có điều cháu yên tâm đi, tôi sẽ đứng về phía cháu."  

Giọng điệu của Triệu Viễn Thành rất kiên định.  

Nhưng Dương Bách Xuyên nhìn ra ông ta rất e ngại Diệp Tái Thiên.  

Nghe ông ta nói vậy, anh cũng chỉ nhếch môi mỉm cười nói cảm ơn.  

Nếu như hôm nay người nhà họ Diệp lại khiêu khích anh, anh sẽ không nhường nhịn, cứ tính cả thù mới lẫn nợ cũ luôn một thể. Hồi trước anh bị sát thủ của Xương Hoa là Trần Bách Thiên em trai của Trần Bách Vạn và nữ sát thủ Vương Nghệ Lâm ám sát lần đầu tiên, kẻ âm thầm thuê Xương Hoa chính là người nhà họ Diệp.  

Có thể nói kể từ lúc đó, Dương Bách Xuyên đã cho nhà họ Diệp vào sổ đen. Nếu không phải tu vi của anh chưa chắc thắng được võ cổ giả tầng chín, thì anh sẽ trở mặt với bọn họ ngay hôm nay.  

Vả lại hôm nay là đại thọ của ông cụ Triệu, anh phải nể mặt Triệu Nam, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn.  

Nhưng nếu lão già chết tiệt nhà họ Diệp có mắt không tròng, hôm nay Dương Bách Xuyên sẽ bất chấp tất cả mà đấu với ông ta.  

Triệu Viễn Thành ở bên cạnh nhìn gương mặt vô cảm của Dương Bách Xuyên, nhỏ giọng thì thầm: "Cháu trai đừng manh động, Diệp Tái Thiên là Ám Kình tầng chín đỉnh phong giai đoạn đầu, sắp đột phá nội lực giai đoạn giữa rồi, đấu với ông ta không dễ đâu. Cháu yên tâm, hôm nay là đại thọ của ông cụ nhà tôi, ông ta không dám ngang ngược đâu."  

Triệu Viễn Thành nói xong mới cảm thấy mấy câu này có vẻ hạ thấp Dương Bách Xuyên, vì vậy cuống quít bổ sung: "Đương nhiên là tôi biết tu vi của cháu thừa sức đối phó với Diệp Tái Thiên. Ý tôi là hôm nay không thích hợp ra tay, dù sao cũng là đại thọ của ông cụ nhà tôi mà, khụ khụ..."  

Dương Bách Xuyên phớt lờ vế sau của Triệu Viễn Thành, anh hỏi: "Ám Kình còn chia thành giai đoạn nhỏ sao?"   

"Tất nhiên, mỗi tầng có ba giai đoạn nhỏ, không thì làm sao phân biệt mạnh yếu? Ông cụ nhà tôi cũng là Ám Kình tầng chín đỉnh phong giai đoạn đầu giống Diệp Tái Thiên."  

Triệu Viễn Thành giải thích.  

Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ ý đã hiểu.  

Trên thực tế thời gian hai người thì thầm trò chuyện rất ngắn.  

Lúc này Diệp Tái Thiên híp mắt đi thẳng tới chỗ Dương Bách Xuyên làm Triệu Viễn Thành hơi căng thẳng. Nhưng lần trước Triệu Viễn Thành đã khuất phục trước uy áp linh thức của Dương Bách Xuyên, nhất quyết cho rằng Dương Bách Xuyên rất có thể là thần thoại Tiên Thiên, vì vậy ông ta thoáng cân nhắc rồi chắn trước mặt Dương Bách Xuyên nhằm bày tỏ thái độ trung thành.  

Thật ra Triệu Viễn Thành không biết uy áp linh thức mà Dương Bách Xuyên sử dụng lần trước là mượn thần thức của sư phụ Vân Thiên Tà. Lần ấy ông ta vô cùng sợ hãi, trong lòng đã nhận định Dương Bách Xuyên là thần thoại Tiên Thiên giả heo ăn thịt hổ. 
 
Chương 555


Lần trước Dương Bách Xuyên tặng chú ba Triệu Viễn Hiền đan Tôi Thể, lúc về chú ba đã đột phá Ám Kình tầng sáu giống mình, khiến Triệu Viễn Thành rất hâm mộ đối phương. Do đó, Triệu Viễn Thành quyết định lần này nhất định phải nịnh nọt Dương Bách Xuyên, nói không chừng anh sẽ tặng một viên đan Tôi Thể.  

Hiện tại Triệu Viễn Thành chắn trước Dương Bách Xuyên là vì mục đích này, ông ta vẫn tin chắc rằng Dương Bách Xuyên là thần thoại Tiên Thiên.  

Nào biết lần trước Dương Bách Xuyên chỉ mượn thần thức của sư phụ dọa ông ta mà thôi.  

Nhưng Dương Bách Xuyên không biết suy nghĩ trong lòng Triệu Viễn Thành. Thấy Triệu Viễn Thành chắn trước mặt mình, anh có thiện cảm với đối phương hơn nhiều.  

Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói già nua vang dội: "Hôm nay anh Tái Thiên đến tham dự tiệc mừng thọ của tôi, tôi vui lắm. Mau ngồi xuống! Viễn Thành còn ngây ra đó làm gì, mời chú Triệu của con ngồi đi. Đúng là thằng nhóc không hiểu chuyện."  

Trong lúc cục diện rơi vào bế tắc, Dương Bách Xuyên trông thấy một ông cụ khoảng tám mươi tuổi trông còn lớn tuổi hơn Diệp Tái Thiên được Triệu Nam dìu tới. Không cần hỏi Dương Bách Xuyên cũng biết đây nhất định là ông cụ Triệu Triệu Trường Sinh.  

Diệp Tái Thiên nghe thấy Triệu Trường Thiên nhắc đến đại thọ của ông, lòng thầm mắng cáo già. Thật ra hôm nay ông ta tới đây là để ra mặt cho Diệp Khai. Trước đó ông ta đã nghe nói con nhóc Triệu Nam nhà họ Triệu đã có người yêu, chính là thằng nhà quê Dương Bách Xuyên này.  

Vốn dĩ hôm nay ông ta đến đây để tìm Triệu Trường Sinh yêu cầu giải thích, nhưng không ngờ vừa vào cổng cháu trai Diệp Khai đã nói Dương Bách Xuyên cũng có mặt, vì vậy ông ta muốn áp đảo Dương Bách Xuyên trước mặt mọi người.  

Ai dè lúc hai người đối mặt, ông ta phát hiện ra ánh mắt thằng ranh này sâu thăm thẳm, không giống võ cổ giả Ám Kình tầng năm. Ánh mắt đối phương sâu như cái động không đáy, khiến ông ta bất giác dời mắt đi.  

Sau khi tỉnh táo lại, ông ta tự hỏi tại sao mình lại bại bởi ánh mắt của một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chứ?  

Diệp Tái Thiên lập tức nổi giận, định bước tới cho Dương Bách Xuyên đẹp mặt, nhưng không ngờ Triệu Trường Sinh lại ra ngoài.  

Hôm nay con cáo già Triệu Trường Sinh là người được chúc thọ, là bên chiếm lý. Được thôi, chờ lát nữa lễ mừng thọ kết thúc, ông ta lại tìm Triệu Trường Sinh đòi lời giải thích vậy.  

Trong lòng nghĩ như vậy, song ngoài mặt Diệp Tái Thiên vẫn cười ha ha: "Chúc mừng anh Trường Sinh!"  

"Mời anh Tái Thiên ngồi." Triệu Trường Sinh và Diệp Tái Thiên ngồi xuống, sau đó lơ đãng nhìn lướt qua Dương Bách Xuyên, gật đầu tỏ ý chào hỏi.  

Thật sự là Dương Bách Xuyên không hiểu ánh mắt của ông cụ Triệu, không biết đối phương có hài lòng về mình hay không.  

Lúc này anh thấy Triệu Nam nhìn mình bằng ánh mắt chất chứa lo lắng, tựa như đang muốn hỏi hôm nay phải làm thế nào.  

Rõ ràng là người nhà họ Diệp đến gây chuyện. Triệu Nam rất lo lắng vì ông nội kiên quyết gả cô ấy vào nhà họ Diệp, mấy hôm nay cô ấy đã tìm ông cụ thuyết phục nhiều lần, nhưng bất kể cô cầu xin thế nào ông cụ cũng không đồng ý, cũng không nói gì.  

Dương Bách Xuyên đánh mắt ra hiệu cho Triệu Nam cứ yên tâm, sau đó ngồi xuống theo sự sắp xếp của Triệu Viễn Thành.  

Lúc này lại có một nhóm khách tới, Triệu Viễn Thành đứng dậy đi tiếp đón. Vương Tông Nhân giới thiệu đó là người nhà họ Nhiếp, người đi đầu là ông cụ Nhiếp.  

Tiếp đó là nhà họ Mã ở Tây Bắc, nhà họ Mạc ở Vân Quý... Hôm nay hầu hết các thế gia khắp Trung Quốc đều có mặt.  

Đúng lúc này, ba của Triệu Nam là Triệu Viễn Hiền vắng mặt nãy giờ bỗng rảo bước đi vào đại sảnh, tới thẳng chỗ Triệu Trường Sinh rồi báo cáo: "Thưa ba, đạo trưởng Phương và ông tiên nhà họ Vương cùng tới, sắp đến cửa rồi ạ." 
 
Chương 556


"Gì cơ? Vương tiền bối đến ư? Đi nào, ra ngoài đón tiếp." Triệu Trường Sinh đứng dậy, đích thân đi đón tiếp.  

Diệp Tái Thiên và ông cụ Nhiếp ở bên cạnh hỏi Triệu Viễn Hiền: "Là tiền bối Vương Huyền Cơ sao?"  

"Đúng là ngài ấy ạ."  

"Vậy thì chúng ta cùng đi đón tiếp."  

"Nên thế."  

Sau đó, một nhóm người đi cùng Triệu Trường Sinh ra cổng đón tiếp Vương Huyền Cơ và đạo trưởng Phương. Hai người này đều nhân vật nổi tiếng giới võ cổ.  

Vương Huyền Cơ có danh xưng Thiết Khẩu Thần Toán, mà đạo trưởng Phương của Bạch Vân Quan là một trong số luyện đan sư ít ỏi giới võ cổ. Đương nhiên ông ta chỉ luyện chế một số loại đan dược nho nhỏ, nhưng cũng nhận được sự tôn kính của giới võ cổ.  

Trong hai người, Vương Huyền Cơ đã trên trăm tuổi, đạo trưởng Phương cũng tám chín chục tuổi, xét về tuổi tác thì bọn họ đều là tiền bối.  

Người thuộc các thế gia có mặt tại đây không dám sơ suất.  

Dương Bách Xuyên liếc nhìn Vương Tông Nhân và Độc Cô Vô Tình, mỉm cười bảo: "Chúng ta cũng đi góp vui nào, kẻo người khác lại bảo chúng ta không hiểu chuyện."  

Sau đó ba người cũng đi theo mọi người ra ngoài.  

Thoáng cái cả đại sảnh đã trống không.  

Lúc đi tới cổng, Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng cười sang sảng của Vương Huyền Cơ: "Trường Sinh à, lão phu không mời mà tới, đừng trách nhé!"

“Tiền bối Vương nói đùa, ngài đến tôi cũng không đủ tư cách mời được ~ thực ra mấy ngày này tôi đang muốn đi thăm ngài.”  

“Ha ha, vì một tiểu bối nhà họ Triệu nên hôm nay Huyền Cơ huynh mới đến, tôi cũng bị huynh ấy kéo đến đây.”  

“Khắp Yến Kinh ai không biết Phương huynh và Trường Sinh thân thiết hơn chứ, nên tôi phải bắt huynh theo cùng rồi ha ha ha ~”  

Mọi người sôi nổi nói chuyện tán gẫu với nhau, ba người Dương Bách Xuyên lại rất điệu thấp tránh ở mặt sau của đám người.  

Lúc này đạo trưởng Phương lấy ra một cái hồ lô nhỏ từ trong áo choàng rộng của mình, nói với Triệu Trường Sinh: “Hôm nay là đại thọ của Trường Sinh huynh, đúng lúc bần đạo luyện chế được ba viên đan Lưu Thông Máu, coi như là quà mừng đại thọ.”  

Sắc mặt của Triệu Trường Sinh vô cùng vui mừng, vội vàng nhận lấy hồ lô nhỏ, nói: “Cảm ơn quà của đạo trưởng Phương, vậy tôi phải mặt dày nhận lấy. Đây chính là món quà mừng thọ tốt nhất mà tôi thu được trong hôm nay.”  

Đạo trưởng Phương cười ha ha, nói: “Trường Sinh huynh nói gì hồ đồ vậy, có Thiết Khẩu Thần Toán ở đây, ai dám nói quà mừng thọ hôm nay là một món quà hào phóng. Ha ha ha, hôm nay huynh phải nắm chắc cơ hội tốt, khả năng cao tiền bối Huyền Cơ sẽ bói một quẻ cho nhà họ Triệu, vượt qua đan Lưu Thông Máu của tôi gấp trăm lần.”  

Sắc mặt của Triệu Trường Sinh đỏ bừng lên, nhìn về phía Vương Huyền Cơ, ông ta biết đạo trưởng Phương không nói sai, có thể có được một quẻ của Thiết Khẩu Thần Toán đã vượt qua rất nhiều quà mừng thọ.  

“Đừng quá sốt ruột, chờ nghi lễ đại thọ kết thúc, hôm nay bần đạo sẽ bói một quẻ cho Trường Sinh.” Vương Huyền Cơ cười ha ha, nói.  

Một câu này của Vương Huyền Cơ không khác gì một lời hứa, làm cho Triệu Trường Sinh suýt chút nữa ngất xỉu vì quá vui.  

Lúc này có quà mừng thọ của đạo trưởng Phương mở đầu, mấy đại thế gia sôi nổi đưa quà mừng lên.  

Các thế gia tặng quà chắc chắn sẽ không giống người bình thường đem quà đặt ở chỗ đăng ký. Mọi người đều sĩ diện, vì muốn có mặt mũi trước mặt nhà họ Triệu và các võ cổ đồng đạo, ít nhất phải cho chủ nhân cảm thấy quá mừng trong tay có giá trị. 
 
Chương 557


Nhà họ Nhiếp đưa lên một gốc nhân sâm có niên đại 300 năm khiến giới mồ điệu không ngừng thở dài. Trên Địa Cầu ngày nay, có được một cây sâm 300 năm tuổi không thường thấy.  

Bên chỗ người nhà họ Diệp, Diệp Tái Thiên nhìn cháu trai Diệp Khai, ý bảo Diệp Khai đi lên tặng quà mừng.  

Diệp Khai thấy được chỉ thị của ông nội, bước lên một bước nói: “Triệu gia gia, chúc ngài phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn. Đây là một viên tinh thạch bẩm sinh với số lượng không nhiều của nhà họ Diệp, hy vọng nó có thể trợ giúp được cho Triệu gia gia.”  

Diệp Khai bình tĩnh nói, nhưng ai cũng có thể thấy được sự đắc ý trên mặt anh ta, chậm rãi mở hộp gỗ nhỏ trong tay ra, ngay lập tức bên trong lộ ra một hòn đá hình thoi nhỏ như hạch đào, tỏa ra một vầng sáng nhạt ngay cả ở ban ngày.  

Chờ Diệp Khai mở ra, Triệu Trường Sinh động lòng, tinh thạch bẩm sinh, đây chính là trân bảo cực kỳ hiếm có ở trong giới võ cổ.  

“Không ngờ lại là tinh thạch bẩm sinh?” Giữa sân có người kinh ngạc hô lên.  

“Nhà họ Diệp cũng quá xa hoa?” Ngay sau đó có một võ cổ giả than thở.  

“Đây là bỏ cả vốn gốc ~”  

“Chả vậy, trước kia tôi chỉ nghe nói qua tinh thạch bẩm sinh, chưa bao giờ gặp, qua, thì ra có hình dạng như vậy.”  

“Người anh em, tinh thạch bẩm sinh là thứ gì, tại sao mọi người đều có bộ dạng kinh ngạc cảm thán?”  

“Ngay cả tinh thạch bẩm sinh cũng không biết?”  

“Khụ khụ, tôi thật sự chưa nghe nói qua, làm ơn hãy chỉ dạy cho tôi?”  

“Đối với võ cổ giả tinh thạch bẩm sinh này chính là bảo bối, mọi người trong giới võ cổ đều coi đan dược là vật phẩm cần thiết tăng lên nội lực, nhưng trong giới võ cổ, số người có thể luyện chế được đan dược không có nhiều, thậm chí còn không có phương pháp luyện đan.”  

Còn tinh thạch bẩm sinh chính là một thiên tài địa bảo có thể tăng lên nội lực, nghe đồn tinh thạch bẩm sinh chính là trân bảo được trời đất dựng dục tạo thành. Bên trong có lực lượng mạnh mẽ, khi tu luyện tâm pháp chỉ cần hấp thu vào cơ thể thì có thể tăng lên nội lực. Chỉ tiếc loại thiên tài địa bảo này cực kỳ hiếm có, rất khó có được.  

Hơn nữa tinh thạch bẩm sinh mang danh bẩm sinh bởi vì có lời đồn, có được tinh thạch bẩm sinh, cao thủ Ám Kình chín tầng sẽ có cơ hội bước vào thành tựu bẩm sinh, cường giả thần thoại. Vì vậy nhà họ Diệp gần như bỏ vốn gốc ~ tất nhiên tiền đề là phải có đủ tinh thạch bẩm sinh. Thật ra không chỉ có cậu chưa nghe nói qua, tôi cũng chỉ nghe được từ trong miễng của lão tổ nhà tôi…”  

“.…..”  

Không nói đến đám người nghị luận ở đây, Dương Bách Xuyên trốn sau đám người nhìn tinh thạch bẩm sinh trong tay Diệp Khai, cả người chấn động.  

Trong mắt hắn đây đâu phải là tinh thạch bẩm sinh, rõ ràng là một viên linh thạch hạ phẩm.  

Dương Bách Xuyên không đỏ mắt thèm thuồng một viên linh thạch hạ phẩm, bởi vì trong không gian hồ Càn Khôn của anh có hai viên linh thạch trung phẩm tịch thu được từ trong tay chị em họ Lục, cao cấp hơn cả viên hạ phẩm trong tay Diệp Khai.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng vui vẻ, nếu trong tay nhà họ Diệp có linh thạch, chứng tỏ hiện tại trên Địa Cầu có sự tồn tại của linh thạch. Đối với anh điều này là một tin tức rất tốt, trong tay anh có tiền, có Lưu Tích Kỳ xử lý công ty Vân Kỳ, không ngừng kiếm tiền.  

Còn có cả nhân viên Vân Môn mới thành lập, cho dù là tài lực hay nhân lực đều có, chỉ cần linh thạch tồn tại trên Địa Cầu, anh sẽ tiêu tiền bỏ sức lực đi tìm, đi mua sắm. Sư phụ Vân Thiên Tà từng nói qua, linh thạch là vật phẩm cần thiết trong tu luyện, luyện khí bày trận… của người tu chân, quá nhiều việc cần sử dụng.  
 
Chương 558


Bây giờ nghe các võ cổ giả nghị luận giữa sân, giống như trong mắt bọn họ tinh thạch bẩm sinh chính là thiên tài địa bảo có thể tăng lên nội lực. Linh thạch được bọn họ sử dụng sẽ không được phát huy hết tác dụng của nó, chỉ có ở trong tay của người tu chân mới phát huy hết tác dụng.  

Mấy ngày trước còn đang cân nhắc đi tìm hiểu trên Địa Cầu có linh thạch hay không, hôm nay lại tận mắt nhìn thấy, không thể không nói đây là một chuyện tốt.  

Lúc này lại nghe thấy Triệu Trường Sinh nói với Diệp Tái Thiên: “Phần đại lễ này của Tái Thiên huynh quá quý trọng, làm sao tôi có thể nhận lấy?”  

“Ha ha, Trường Sinh huynh đừng lo lắng quá nhiều, năm đó hai ta từng nói hiệp nghị bằng miệng, để Triệu Nam nhà huynh và Diệp Khai nhà tôi kết thành một đôi. Hơn nữa đều là người một nhà, mặc dù tinh thạch bẩm sinh trân quý, nhưng nhà họ Diệp chúng ta vẫn có thể lấy ra được.  

Đúng lúc hôm nay là ngày đại thọ của Trường Sinh huynh, viên tinh thạch bẩm sinh này cũng coi như là một phần sính lễ. Chúng ta làm trò trước mặt các vị đồng đạo, làm tiền bối Vương và đạo trưởng Phương chứng kiến, chứng thực hiệp nghị bằng miệng năm đó, quyết định hôn ước giữa Diệp Khai nhà tôi và Triệu Nam nhà huynh, được không?”  

Diệp Tái Thiên rất cưng chiều cháu trai Diệp Khai, hôm nay nhà họ Triệu đến với mục đích chính là cầu hôn, đi chứng thực hôn ước, lúc nói chuyện còn cố ý vô tình liếc nhìn Dương Bách Xuyên đứng sau đám người.  

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên cực kỳ tức giận, đang định đi lên, nhưng vừa ngẩng đầu lại phát hiện ánh mắt cười như không cười của Vương Huyền Cơ, đưa cho anh một ánh mắt mờ mịt, ý bảo đừng gấp.  

Ánh mắt này của Vương Huyền Cơ làm cho Dương Bách Xuyên sửng sốt, dừng bước chân lại, không biết ông đang tính toán gì trong đầu, anh cứ quan sát trước rồi tính.  

Thật ra mấy ngày nay Triệu Trường Sinh đã trải qua sự khẩn cầu của Triệu Nam và hai đứa con trai thường nhắc đến Dương Bách Xuyên bên tai, thậm chí cả chuyện Dương Bách Xuyên tặng cho Triệu Viễn Hiền một viên đan Tôi Thể. Sau khi nghe xong, trong lòng đã buông lỏng, muốn hủy diệt ước hẹn bằng miệng với nhà họ Diệp.  

Nhưng hôm nay Diệp Tại Thiên lại lấy ra một viên tinh thạch bẩm sinh, thật sự làm cho ông rất động tâm. Năm nay là đại thọ 88 tuổi, tu vi nội công dừng ở Ám Kình tầng chín giai đoạn cuối sau hai mươi năm, không tiến thêm được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thêm mấy năm nữa sẽ thành nạn lớn, vì vậy Triệu Trường Sinh rất coi trọng viên tinh thạch bẩm sinh này của nhà họ Diệp.  

Bắt đầu suy nghĩ có nên đồng ý với Diệp Tại Thiên hay không, mặc dù hai đứa con trai đều khen Dương Bách Xuyên, trong tay Dương Bách Xuyên lại có đan dược, thậm chí có thể là truyền nhân của một tông môn cổ xưa nào đó. Nhưng tất cả chỉ là suy đoán, cho dù trong tay của Dương Bách Xuyên có đan Tôi Thể cũng không thể giúp ông đột phá bình cảnh.  

Tinh thạch bẩm sinh lại khác, bên trong có lực lượng thuần tịnh, cho dù là nhân vật thần thoại bẩm sinh cũng yêu cầu tinh thạch bẩm sinh. Nghĩ đến đây Triệu Trường Sinh liền đưa ra quyết định, đồng ý Diệp Tại Thiên, đem Triệu Nam đính hôn cho Diệp Khai.  

Nhưng bây giờ còn chưa thể nói, chờ sau khi nghi lễ đại thọ kết thúc, lúc đó tuyên bố cũng chưa muộn.  

Dù sao cũng là cáo già sống mấy chục tuổi, Triệu Trường Sinh duỗi tay tiếp nhận tinh thạch bẩm sinh, gật đầu nói cảm ơn với Diệp Tại Thiên, cười nói: “Mời mọi người vào đại sảnh ngồi xuống rồi nói, không thể cứ đứng mãi trong viện được ~”  

Nói xong mời Vương Huyền Cơ và đạo trưởng Phương đi trước.  

“Mời ~”  

Vương Huyền Cơ dẫn mấy người Triệu Trường Sinh đi về phía đại sảnh.  

Nhưng chưa đi được mấy bước, đạo trưởng Phương lại dừng chân lại, khóe miệng hơi nhấp, dùng mũi ngửi, đưa ánh mắt về phía đống quà ở cửa đại sảnh, nói: “Chờ đã ~”  

Triệu Trường Sinh và tất cả mọi người sửng sốt.  

“Đạo trưởng Phương, có chuyện gì vậy?” Triệu Trường Sinh hỏi.  

“Có phải hôm nay trong phủ của Trường Sinh huynh có một bị đại sư luyện đan đến hay không? Tôi ngửi được mùi hương của đan dược cao đẳng.” Hai mắt của đạo trưởng Phương sáng rực, nói. Cả đời ông say mê luyện đan, chỉ tiếc chỉ có thể luyện chế một vài đan dược nhỏ, nói trắng ra chưa tính là đan dược, chỉ có thể coi như đan giả.  
 
Chương 559


Đạo trưởng Phương hỏi một câu có phải có một vị đại sư luyện đan đến phủ hay không làm cho tất cả mọi người ở đây chấn động.  

Trong giới võ cổ ai không biết đạo trưởng Phương là luyện đan sư?  

Đan dược ông ta luyện chế thường xuyên bị tranh nhau cướp đoạt, nếu muốn có được đan dược của đạo trưởng Phương, vậy phải cần đến cơ duyên.  

Bây giờ sắc mặt của đạo trưởng Phương lại nghẹn đỏ bừng, hỏi Triệu Trường Sinh có mời đại sư luyện đan đến hay không. Xem sắc mặt của đạo trưởng Phương là biết, luyện đan sư này chắc chắn lợi hại hơn ông ta.  

Triệu Trường Sinh cũng mơ hồ, trong phủ của ông làm gì có đại sư luyện đan nào?  

Nếu có cũng chỉ có đạo trưởng Phương.  

Nhưng bây giờ đạo trưởng Phương lại nói đến người khác.  

Triệu Trường Sinh mang theo nghi hoặc nhìn về phía đạo trưởng Phương, hỏi: “Lời này của đạo trưởng Phương có ý gì? Hôm nay khách khứa đến phủ của tôi chỉ có mình huynh là luyện đan sư!”  

“Trường Sinh huynh, bần đạo có thể nhìn quà mừng thọ của huynh hay không?” Hai mắt của đạo trưởng Phương tỏa sáng chỉ vào một phần lễ vật hỏi Triệu Trường Sinh.  

Nếu đổi thành người khác muốn xem quà mừng thọ, chắc chắn Triệu Trường Sinh sẽ trở mặt, nhưng đạo trưởng Phương là ngoại lệ. Ông và đạo trưởng Phương có mối quan hệ rất tốt trong suốt mấy chục năm nay nên không thành vấn đề.  

“Đạo trưởng Phương xem tự nhiên!” Thật ra Triệu Trường Sinh cũng muốn nhìn xem đạo trưởng Phương có thể tìm ra được đan dược gì đó từ đống quà mừng thọ hay không.  

Nhìn bộ dáng của ông ta, hình như trong đống quà mừng thọ có đan dược tốt.  

Điều này làm cho Triệu Trường Sinh vô cùng khó hiểu, nói trắng ra đống quà mừng thọ này là một vài gia tộc nhỏ dùng để nịnh bợ nhà họ Triệu, hoặc một vài người không thuộc gia tộc võ cổ giả đưa tặng. So với các món quà của thế gia võ cổ đưa đến, đống lễ vật này chỉ là vật phàm.  

Chỉ cần là quà tặng của nhân vật thế gia có uy tín danh dự đều là đưa đến trước mắt mình, sẽ không tùy tiện đặt trong nơi đăng ký đặt quà mừng thọ bình thường ở đại viện như vậy.  

Không lẽ trong đống quà mừng thọ này, hoặc nói cách khác là trong những người đến hôm nay thực sự có đại sư luyện đan? Hoặc là có đan dược cao cấp?  

Giờ phút này không chỉ có Triệu Trường Sinh, ánh mắt của mọi người đều đặt lên trên người của đạo trưởng Phương.  

Được sự cho phép của Triệu Trường Sinh, đạo trưởng Phương gật đầu, gấp không chờ nổi đi đến trước đống quà mừng thọ.  

Sau đó dùng mũi ngửi lật từng món quà mừng thọ.  

Ánh mắt của mọi người cũng bị hành động của đạo trưởng Phương hấp dẫn, di chuyển theo từng động tác tay của ông ta.  

Quà mừng thọ có chút nhiều, mặc dù khứu giác của đạo trưởng Phương nhạy bén, nhưng bởi vì trong lòng quá kích động, lật hơn nửa đống quà vẫn chưa tìm ra được, chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi.  

Lúc này Vương Huyền Cơ đi lên một bước, nói: “Đạo trưởng Phương huynh, mặc dù bần đạo không biết huynh tìm cái gì, nhưng kiến nghị huynh tìm từ góc Đông Bắc xem, bần đạo cảm nhận được một loại năng lượng đang dao động ~”  

Đạo trưởng Phương sửng sốt, ngay sau đó vội vàng nói: “Cảm ơn Huyền Cơ huynh chỉ điểm ~”. Lúc này ông rất khẩn trương, nếu hôm nay tìm được một viên đan dược chân chính, tức là hôm nay trong sân này tồn tại một vị luyện đan sư chân chính, dù không phải thì người này cũng có quan hệ rất sâu với luyện đan sư.  

Đối với người cả đời si mê luyện đan như đạo trưởng Phương, đây chính là chuyện vui.  
 
Chương 560


Trải qua sự chỉ điểm của Vương Huyền Cơ, đạo trưởng Phương tin tưởng không chút nghi ngờ đặt ánh mắt tìm kiếm từ phía Đông Bắc. Ông ta biết Vương Huyền Cơ đã đạt đến Ám Kình chín tầng đoạn đỉnh, chỉ thiếu một bước sẽ trở thành nhân vật giống như thần thoại bẩm sinh, chắc chắn cảm giác của ông ấy sẽ không sai.  

Vài phút sau, đạo trưởng dời từng món quà mừng thọ, ánh mắt đặt lên trên một bình sứ nhỏ bằng nắm tay trẻ con ở trong góc, cả người run rẩy.  

Vươn tay kích động cầm bình sứ nhỏ bị vứt bỏ bừa bãi trong đống quà mừng thọ lên, cầm trong tay.  

“Chính là cái này ~ chính là cái này ~”  

Sắc mặt của đạo trưởng Phương đỏ bừng.  

Cầm bình sứ nhỏ trong tay, mùi hương kia càng thêm nồng đậm, một tác phẩm làm cho tinh thần sảng khoái.  

Rất nhiều người nghi hoặc nhìn bình sứ nhỏ trong tay của đạo trưởng Phương, nhìn qua chỉ là một bình sứ làm từ tài liệu bình thường, giống như lấy ra từ trong đống hàng sản xuất hàng loạt, loại đồ sứ này rất thường thấy.  

Bình sứ bình thường, vậy trân quý chỉ có thể là đan dược trong bình sứ.  

Cũng không biết là đan dược gì sẽ làm một luyện đan sư như đạo trưởng Phương kích động như vậy.  

Hứng thú của mọi người dâng lên cao nhất.  

Giữa sân chỉ có hai người bình tĩnh, chính là Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình.  

Bình sứ trong tay của đạo trưởng Phương chính là quà mừng thọ của Dương Bách Xuyên, Độc Cô Vô Tình cũng biết tứ trong bình sứ là gì.  

Chỉ có Vương Tông Nhân kinh ngạc nói: “Anh Bách Xuyên, đó không phải là quà mừng thọ của anh hay sao? Bên trong là đan dược gì vậy, lại làm đạo trưởng Phương kích động như vậy?”  

“Ha ha, đan dược bình thường thôi.” Dương Bách Xuyên nói với Vương Tông Nhân, có chút chua xót. Hôm nay anh sợ bị người phát hiện ra đan Bồi Nguyên nên lúc đóng gói coi như một món quà bình thường tặng ra ngoài, không nghĩ đến vẫn bị đạo trưởng Phương phát hiện. Thôi, cùng lắm thì sau này nhiều một chút rắc rối, bây giờ anh cũng không phải người sợ phiền phức.  

Trong lòng hiểu rõ một khi đan Bồi Nguyên xuất hiện trước mặt võ cổ giả, chắc chắn sẽ mang đến ích lợi lớn và tệ hại lớn.  

Nhưng việc đã đến nước này, anh cũng chỉ có thể bình tĩnh xem biến.  

Lúc này Triệu Trường Sinh mở miệng hỏi: “Đạo trưởng Phương, đây là...?”  

“Trường Sinh, hôm nay huynh có được bảo vật rồi, mặc dù bần đạo không biết đan dược trong bình sứ này là gì, nhưng cách bình sứ cũng cảm nhận được năng lượng và lực sinh cơ mạnh mẽ của nó. Đây tuyệt đối là món quà lớn nhất trong hôm nay ~” Vương Huyền Cơ nói.  

“Huyền Cơ huynh nói không sai, nếu bần đạo đoán không nhầm, đan dược trong bình chính là đan dược chân chính, có thể sánh ngang với đan dược được truyền lưu ra của các tông môn lánh đời ba mươi năm trước.” Đạo trưởng Phương nói tiếp, vừa nói chuyện vừa cẩn thận mở nắp bình ra.  

Ngay sau đó, một mùi hương thấm tâm nhập phổi lan tràn khắp toàn trường.  

Lúc này tất cả mọi người ở đây đều ngửi được mùi hương này.  

“Mùi thật thơm ~”  

“Năng lượng dao động thật mạnh ~”  

“Chỉ sợ đúng như lời của tiền bối Vương, đây là quà mừng thọ đè ép tất cả.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom