Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 100


Chẳng qua hiện tại nhìn sắc mặt của anh Tam, trước mắt phải qua được cửa ải này đã.  

Đối diện với ánh mắt sắc bén của Hàn Tiểu Tam, Thiệu Cương và Ninh Vũ không dám nhìn thẳng, cúi đầu.  

Hàn Tiểu Tam không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm hai người…  

Mãi đến khi tháng máy kêu lên, cửa mở ra, Hàn Tiểu Tam mới mở miệng, có điều không phải nói với Thiệu Cương, Ninh Vũ mà là những người khác: “Các cậu ra ngoài trước, ba chúng ta nói chuyện một lát.”  

Mấy người khác cảm nhận được hơi thở lạnh lùng trên người anh Tam, vội vàng chào hỏi rồi chạy đi. Lúc này, trong thang máy chỉ còn lại ba người Hàn Tiểu Tam, Ninh Vũ và Thiệu Cương.  

Giọng nói lạnh như băng của Hàn Tiểu Tam vang lên: “Hai cậu có gì muốn nói với tôi không?”  

Thủ lĩnh chiến đội đặc biệt tức giận, trong giọng nói mang theo sát khí, người bình thường như Thiệu Cương, Ninh Vũ hoàn toàn không thể chịu đựng, áp lực Hàn Tiểu Tam mang lại cho bọn họ quá lớn.  

“Nói!”   

Hàn Tiểu Tam bỗng thét lên.  

Hai người kia run rẩy cả người.  

Thiệu Cương không chịu đựng nổi trước, đau khổ nói: “Anh Tam, bọn em sai rồi, không nên lừa anh…”  

“Anh Tam, lần sau bọn em không dám nữa.” Ninh Vũ cũng nói nhỏ.  

Không cần hỏi nguyên nhân, Hàn Tiểu Tam đã xác nhận, là hai người bọn họ thêm mắm thêm muối, bôi đen Dương Bách Xuyên. Anh ta bị giở trò tính kế sau lưng, còn đi làm tay sai cho bọn họ.  

Hôm nay, nếu không phải Dương Bách Xuyên nể tình, nói vài câu hữu ích cho anh ta trước mặt cấp trên, vị trí cảnh vệ anh ta vất vả có được đã bay mất rồi.  

Nhớ tới chuyện này, lửa giận của Hàn Tiểu Tam lập tức bốc cao ngút trời, càng nghĩ càng giận. Hai tên khốn khiếp, cứ luôn miệng gọi anh Tam ngọt xớt, sau lưng lại đào một cạm bẫy lớn như thế.  

Một giây sau, Hàn Tiểu Tam giơ tay trái, tay đấm chân đá hai người Thiệu Cương và Ninh Vũ. Tay phải của anh ta còn bị Dương Bách Xuyên đánh gãy đây, vẫn luôn rũ xuống một bên.  

“Hai tên khốn, tôi xem các người như anh em, các cậu lại lừa gạt tôi, này thì đào hố, này thì tính kế…”  

“A… Anh Tam, bọn em sai rồi, đừng đánh nữa…”  

“Đừng đánh mặt… Đừng đánh mắt, sai rồi, bọn em sai rồi, anh Tam tha mạng…”  

“AAA…”  

“Hai tên đáng chết, dám đùa giỡn ông đây…”  

“Binh binh bốp bốp…”  

“A a a a a a a!”  

Trong tháng máy, Hàn Tiểu Tam xả hết cơn giận lên người Thiệu Cương và Ninh Vũ.  

Trong phòng theo dõi của khách sạn Bắc Kinh, bảo vệ nhìn thấy một màn này thì vội vàng nhấc bộ đàm lên, nói: “Lão Trương, Tiểu Vương, mau đi tới thang máy số một, có người đang đánh nhau…”  

“Đã biết.”  

Trong thang máy, Hàn Tiểu Tam đánh Thiệu Cương và Ninh Vũ một trận, cuối cùng thở ra hơi.  
 
Chương 101


"Được rồi, đừng giả chết nữa, tôi ra tay có chừng mực. Sau này sống cho đàng hoàng tử tế, đừng giở trò vớ vẩn, nếu không sau này các cậu sẽ chịu thiệt đó. Tôi đánh các cậu một trận là để các cậu nhớ lâu. Ở Cố Đô gia đình các cậu khấm khá đấy, nhưng tôi nói cho các cậu biết, trên thế giới này có một số người các cậu không thể chọc vào. Lát nữa đi nhận lỗi với Dương Bách Xuyên, có biết phải làm thế nào không?"  

"Anh Tam, bọn em biết." Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ gật đầu như giã tỏi.  

"Tinh!"  

Lúc này cửa thang máy lại mở ra, hai bảo vệ xuất hiện bên ngoài. Thấy Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ đều mặt mũi bầm dập, chú bảo vệ già lên tiếng: "Hai vị gặp phải chuyện gì? Có cần báo cảnh sát không?" Chú ta vừa nói vừa lấy dùi cui ra, nhìn Hàn Tiểu Tam với vẻ mặt đề phòng.  

"Biến đi, chúng tôi đang so đấu võ thuật hiểu không? Báo cảnh sát gì chứ?" Ninh Vũ quát mắng, trút giận lên người bảo vệ. Báo cảnh sát? Đùa gì thế? Có cho mười lá gan bọn họ cũng không dám báo cảnh sát, ai bảo người đánh bọn họ là anh Tam chứ.  

Ba người ra khỏi thang máy rồi rời đi.  

Chú bảo vệ lấy lại tinh thần: "Phì, đánh đời bị đánh thành đầu heo."  

Ninh Vũ và Dư Thiệu Cương mới đi ra ngoài mấy bước đều nghe thấy câu nói này của chú bảo vệ, tức thì tim quặn thắt, suýt chút nữa té ngã, hận không thể xông đến phang cho chú bảo vệ một gậy. Nhưng có Hàn Tiểu Tam đi cùng nên bọn họ không dám.  

Trận đòn ngày hôm nay ngẫm lại mà ức chế, ai biết được Dương Bách Xuyên lại siêu như vậy.  

Bọn họ không chỉ bị anh Tam đánh tơi bời, mà lát nữa còn phải nhận lỗi với Dương Bách Xuyên. Mẹ kiếp, chuyện quái quỷ gì thế này...  

...  

Tạm gác lại chuyện của ba người Hàn Tiểu Tam, Ninh Vũ và Dư Thiệu Cương. Ở phòng VIP số 777, Vương Mộ Sinh thân thiết kéo tay Dương Bách Xuyên đi vào phòng.  

Ngoài bà xã Lý Gia và con trai Vương Tông Nhân của Vương Mộ Sinh ra, trong phòng còn có một người trung niên mặc quân phục, thoạt nhìn tầm tuổi Vương Mộ Sinh.  

Khi thấy Vương Mộ Sinh kéo tay Dương Bách Xuyên đi vào, trong mắt người đó thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất ngay.  

Lý Gia trông thấy Dương Bách Xuyên thì nở nụ cười nhẹ, đứng dậy thân thiết gọi: "Bách Xuyên đến đây nào." Dứt lời bà ta lại nói với con trai Vương Tông Nhân bên cạnh: "Nhóc Tông gọi anh đi, sau này hai anh em hãy thân thiết hơn nhé!"  

"Chào anh Bách Xuyên!" Vương Tông Nhân cũng biết Dương Bách Xuyên đã cứu mình. Cho dù là hạng người nào đi chăng nữa đều mang lòng biết ơn ân nhân cứu mạng. Tuy Vương Tông Nhân ngang bướng, phản nghịch, nóng tính, nhưng rất chính trực. Điểm này có liên quan đến hoàn cảnh gia đình.  

Dương Bách Xuyên nói "chào cô" với Lý Gia, sau đó chào Vương Tông Nhân, cuối cùng tầm mắt dừng trên người sĩ quan trung niên.  

Vương Mộ Sinh cất lời: "Bách Xuyên, giới thiệu cho cháu đây là Phó Siêu chiến hữu của chú, hiện đang giữ chức Bộ trưởng Lực lượng vũ trang. Cháu gọi chú Phó đi!"  

Hai mắt Dương Bách Xuyên sáng ngời, anh biết đây là Vương Mộ Sinh đang giới thiệu mạng lưới quan hệ cho mình, hơn nữa người này còn là nhân vật tai to mặt lớn trong Lực lượng vũ trang Cố Đô. Đúng là niềm vui bất ngờ! Anh chìa tay chào hỏi: "Cháu chào chú Phó."  

Phó Siêu tươi cười bắt tay Dương Bách Xuyên, song trong lòng cực kỳ chấn động. Ông ta biết bối cảnh gia đình của chiến hữu cũ Vương Mộ Sinh, Dương Bách Xuyên được gia đình Vương Mộ Sinh nâng đỡ như vậy chứng tỏ mối quan hệ này thật sự vững chắc.  

"Tốt tốt tốt. Nghe nói cháu rất giỏi y thuật, sau này chú Phó phải làm phiền cháu khám bệnh cho chú rồi." Phó Siêu nở nụ cười, nói nửa đùa nửa thật. 
 
Chương 102


Nhưng Dương Bách Xuyên lại nghe thành đối phương bày tỏ thiện chí với mình, bèn nói ngay: "Không thành vấn đề, cháu có chút thành tựu trong y thuật, chú Phó gọi cháu sẽ đến."  

"Ha ha ha, tốt lắm, ăn nói dứt khoát, thảo nào anh Vương và Lý Gia đều khen cháu hết lời, đúng là tuổi trẻ tài cao." Phó Siêu mỉm cười bảo.  

"Nào nào nào, chúng ta là người một nhà, ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện."  

Mấy người ngồi xuống, Lý Gia mỉm cười nói với Phó Siêu: "Anh Phó tuyệt đối đừng xem thường y thuật của Bách Xuyên. Lần trước thằng Tông bị thương, tôi và Vương mặt đen đến Bệnh viện Quân Y làm kiểm tra, anh đoán xem Bệnh viện Quân Y nói thế nào?"  

Phó Siêu khen y thuật của Dương Bách Xuyên chỉ là lời nói xã giao thôi, chứ trong lòng không nghĩ rằng cậu thanh niên Dương Bách Xuyên này có y thuật cao siêu gì hết.  

Nhưng sau khi nghe Lý Gia nói vậy, ông ta bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề, bởi vì ông ta biết rõ Lý Gia chưa bao giờ thổi phồng nói quá. Y thuật của Dương Bách Xuyên có thể khiến một giảng viên nổi tiếng nghiêm khắc ở Đại học Yên Kinh như Lý Gia trịnh trọng khen ngợi như thế, có lẽ đối phương thật sự có bản lĩnh.  

Phó Siêu nghiêm túc hỏi: "Bệnh viện Quân Y nói thế nào?"  

Lý Gia lộ vẻ sợ hãi khi nhớ lại: "Bác sĩ quân y kỳ cựu của Bệnh viện Quân Y nói rằng vết thương trên đầu thằng Tông cho dù đi Bệnh viện Quân Y cũng bó tay hết cách, người chữa trị cho thằng bé chắc chắn là người tài ba trong giới Y học, còn bảo tự thấy bản thân không bằng, cứ nhất quyết đòi tôi giới thiệu cho ông ấy!"  

Phó Siêu nghe xong thì sốc lắm. Đương nhiên ông ta biết bác sĩ quân y kỳ cựu của Bệnh viện Quân Y mà Lý Gia nhắc tới là ai. Vị quân y kỳ cựu kia là thần y nổi tiếng trong giới Đông y Trung Quốc, đến bản thân ông ấy cũng tự thấy bản thân không bằng thì đúng là y thuật của Dương Bách Xuyên cực kỳ xuất sắc.  

Nghĩ tới đây, Phó Siêu nhìn Dương Bách Xuyên bằng cặp mắt khác.  

Sau khi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Phó Siêu, Lý Gia cố ý nói như vậy là để thiết lập quan hệ cho Dương Bách Xuyên trước mặt Phó Siêu.  

Huống chi những gì bà ta nói đều là sự thật. Lần trước sau khi trở về từ núi Phượng Hoàng, cả nhà họ đưa con trai Vương Tông Nhân đến Bệnh viện Quân Y khám, kết quả nhận được chính là như thế.  

Nếu không có Dương Bách Xuyên thì e là lần đó con trai họ đã nguy hiểm đến tính mạng.  

May mà kết quả kiểm tra của Bệnh viện Quân Y cho thấy sức khỏe của con trai không có gì đáng ngại, tất cả vết thương đều đã được điều trị, chỉ cần nằm viện điều dưỡng vài ngày.  

Nếu không có Dương Bách Xuyên, Lý Gia và Vương Mộ Sinh sẽ hối hận cả đời.  

Nhất là Vương Mộ Sinh, mỗi khi nhớ lại lời nói của bác sĩ quân y kỳ cựu kia, sau lưng lại đổ mồ hôi lạnh. Ông ta đã tìm con trai nói chuyện, quan hệ ba con cũng cải thiện rất nhiều. Tất cả những điều này đều là nhờ công lao của Dương Bách Xuyên.  

Cho nên vợ chồng Vương Mộ Sinh cảm kích Dương Bách Xuyên từ tận đáy lòng.  

Lần này họ tìm Dương Bách Xuyên ăn cơm là vì muốn nhận vị ân nhân Dương Bách Xuyên có y thuật cao siêu này.  

Để tìm hiểu tình hình của Dương Bách Xuyên, Vương Mộ Sinh không điều tra xuất thân của anh, bởi vì nếu điều tra thì ông ta cảm thấy không tôn trọng Dương Bách Xuyên, còn chẳng bằng mời Dương Bách Xuyên ăn cơm rồi hỏi han trên bàn cơm. Như vậy có vẻ thân thiết, hai bên có thể gia tăng tình cảm.  

Sau bữa cơm, Vương Mộ Sinh đánh mắt ra hiệu cho bà xã Lý Gia hỏi thăm tình hình của Dương Bách Xuyên. Bất kể trên phương diện học tập hay là sinh hoạt, nếu có thể giúp đỡ Dương Bách Xuyên thì cũng xem như gia đình họ bày tỏ lòng cảm ơn.  

Lý Gia tươi cười gắp thức ăn cho Dương Bách Xuyên ngồi bên trái, rồi lại gắp thức ăn cho con trai ngồi bên phải, thân thiết hỏi: "Bách Xuyên, hiện giờ tình hình học tập của cháu thế nào? Có theo kịp không? Không biết cô có thể giúp cháu chuyện gì không? Cháu phải nói thật nhé, cô coi cháu như nửa con trai của mình."
 
Chương 103


Từ nhỏ Dương Bách Xuyên đã thiếu thốn tình yêu thương của mẹ, lúc này những câu hỏi hòa nhã của Lý Gia làm cõi lòng anh gợn sóng. Anh có thể cảm nhận được Lý Gia thật lòng quan tâm đ ến mình, trong lòng cực kỳ cảm động.  

Anh đặt đũa xuống, vội vàng trả lời: "Thưa cô, cháu mới tốt nghiệp, đơn vị thực tập cũng đã liên lạc xong. Hiện tại cuộc sống cũng ổn, cháu đang điều chế một loại thuốc làm đẹp tên là đan Trú Nhan nên có thu nhập, không cần lo nghĩ. À đúng rồi, cháu mang quà cho cô đây ạ."  

Dương Bách Xuyên cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Lý Gia, cho nên anh trả lời đúng sự thật, không giấu giếm gì hết. Anh tiện tay lấy một chiếc hộp nhỏ trong túi rồi mở ra, bên trong là bốn lọ nhỏ đựng đan chú Nhan. Đây là quà anh chuẩn bị cho gia đình Vương Mộ Sinh trước khi ra khỏi nhà.  

Một hộp có mười lọ, anh tiện tay đặt trước mặt mỗi người một lọ. Mỗi lọ đựng mười viên đan Trú Nhan. Tính theo giá cả thị trường hiện tại, nếu mua thì mỗi lọ nhỏ này ít nhất cũng phải một vạn.  

Dù sao nó cũng tốt cho da, nam nữ đều dùng được.  

Sau khi Dương Bách Xuyên lấy đan Trú Nhan ra, Lý Gia và Phó Siêu đều thốt lên đầy kinh ngạc.  

"Đan Trú Nhan là do cháu điều chế ra sao?" Lý Gia hỏi với tâm trạng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.  

"Vâng ạ." Dương Bách Xuyên ngượng ngùng mỉm cười gật đầu.  

Lúc này, Phó Siêu ở bên cạnh lên tiếng: "Giỏi lắm! Dạo này ngày nào con cọp cái trong nhà chú cũng nhắc đến đan Trú Nhan suốt, nói là thần dược làm đẹp gì đó, bắt chú kiếm cho bà ấy. Kết quả, chú hỏi thăm mới biết dù có tiền cũng không mua được, vì vậy chú không kiếm được. Không ngờ cháu lại là người phát minh."  

"Chú Phó quá khen, hôm nay cháu mang ít, hôm khác cháu sẽ tặng cô." Ít nhiều gì Dương Bách Xuyên cũng hơi đắc ý.  

Lý Gia vui vẻ nói: "Mấy hôm trước cô út của thằng Tông gọi điện cũng nhắc đến đan Trú Nhan, nói là khó khăn lắm mới kiếm được hai viên, uống vào thật sự trẻ ra vài tuổi, cứ bảo cô đi mua. Ban đầu cô không tin, sau đó cô út gửi ảnh cho cô, quả thật trông làn da đẹp hơn rất nhiều!"  

Món quà của Dương Bách Xuyên khiến mọi người ở đây đều vô cùng vui vẻ, nhất là Lý Gia thuộc phái nữ, bà ta cất lọ nhỏ vào túi xách như cất vật báu.  

Sau khi khen ngợi vài câu, Vương Mộ Sinh tiếp tục hỏi Dương Bách Xuyên: "Bách Xuyên, nhà cháu còn những ai? Quê ở đâu?"  

"Thưa chú Vương, quê cháu ở thôn Thượng Dương, nhà cháu... Ba cháu cũng đi bộ đội, nhưng mười mấy năm trước bên bộ đội báo tin ba cháu mất tích, có lẽ không còn trên nhân thế. Mẹ cháu... bỏ nhà đi năm cháu bốn tuổi. Bây giờ nhà cháu còn bà và em gái đang học cấp ba." Dương Bách Xuyên trả lời, giọng nói hơi khàn.  

Lúc này nét mặt của Vương Mộ Sinh ở bên cạnh chợt thay đổi, ông ta vội vàng hỏi: "Thôn Thượng Dương ư? Ba cháu tên là gì?"  

Đột nhiên Dương Bách Xuyên phát hiện ra giọng Vương Mộ Sinh có phần sốt sắng, thậm chí vẻ mặt hơi mất kiểm soát.

Tuy Dương Bách Xuyên hơi nghi ngờ thái độ khác thường của Vương Mộ Sinh, nhưng vẫn trả lời: "Ba cháu tên là Dương Quốc Trung."  

Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, toàn thân Vương Mộ Sinh bắt đầu run lên. Ông ta nói với bà xã Lý Gia ở bên cạnh: "Bà Lý... đưa túi cho tôi."  
 
Chương 104


Giờ phút này trong lòng Dương Bách Xuyên cũng nổi sóng, anh cầm ảnh lên xem.  

Người trong ảnh là một thanh niên mặc quân phục. Sau khi nhìn bức ảnh này, trái tim Dương Bách Xuyên bỗng thắt lại, bởi vì người trong bức ảnh Vương Mộ Sinh lấy ra là ba anh - Dương Quốc Trung.  

Mặc dù ba anh đã mất tích mấy chục năm, nhưng trong nhà vẫn có một tấm ảnh của ba được bà nội đặt trong khung kính, mỗi ngày đều lau một lượt, ngắm một lần.  

Cho nên Dương Bách Xuyên vừa liếc mắt đã nhận ra đây là ảnh của ba mình hồi trẻ.  

Có điều anh không biết tại sao Vương Mộ Sinh lại có ảnh của ba mình. Lẽ nào ông ta là chiến hữu của ba anh?  

Dương Bách Xuyên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn trả lời: "Là ảnh của ba cháu. Chú Vương, tại sao chú lại có ảnh của ba cháu?"  

Nghe thấy câu trả lời của Dương Bách Xuyên, Vương Mộ Sinh ngồi sụp xuống ghế, mắt bỗng đỏ hoe, nói với bà xã Lý Gia: "Bà Lý ơi, là con trai của anh Quốc Trung, là con trai của anh Quốc Trung. Bách Xuyên là con trai của anh Quốc Trung."  

Lúc này Vương Mộ Sinh nói năng lộn xộn, kích động đến mức cả người run rẩy. Lý Gia đang ngồi đó cũng đỏ vành mắt, cầm tay chồng an ủi: "Đây là chuyện tốt mà, ông đừng kích động kẻo lại tăng huyết áp."  

Có lẽ bà xã vỗ về có tác dụng, Vương Mộ Sinh hít sâu một hơi rồi quay sang run rẩy nắm lấy hay tay của Dương Bách Xuyên: "Con trai à, chú và ba cháu là chiến hữu vào sinh ra tử, cháu là con trai của Dương Quốc Trung thì cũng là con trai của Vương Mộ Sinh này."  

Vương Mộ Sinh nhìn Dương Bách Xuyên, giờ đây càng nhìn ông ta càng thấy Dương Bách Xuyên giống chiến hữu Dương Quốc Trung của mình đến bảy tám phần.  

Lúc này tâm tư Vương Mộ Sinh trôi dạt về hơn hai mươi năm trước, lúc đó ông ta mới nhập ngũ.  

Trong kỳ huấn luyện tân binh, ông ta và một thanh niên vạm vỡ người Tây Bắc đã kết tình nghĩa anh em vì giành vị trí đầu tiên trong buổi huấn luyện dã ngoại mang vác nặng trên quãng đường năm cây số.  

Vương Mộ Sinh vẫn còn nhớ lúc đó hai người không ai phục ai, đến điểm đích cùng một lúc, cùng nằm vật ra đất. Người kia nói với ông ta: "Tôi là Dương Quốc Trung, Quốc Trung trong trung quân báo quốc. Tên này là chú hai tôi đặt cho đấy, chú ấy cũng làm lính."  

"Tôi là Vương Mộ Sinh đến từ Yên Kinh..."  

Từ giây phút ấy, hai người đã trở thành binh lính cứng đầu trong đám tân binh, không phân cao thấp, một đường hết đánh lại ngã tiến vào bộ đội xung kích bí ẩn nhất Trung Quốc.  

Mười mấy năm trước, họ đến biên giới Tây Vực chấp hành nhiệm vụ. Trong một khu rừng hồ dương được mệnh danh là sa mạc chết, họ bị kẻ địch bao vây. Đến giờ tình hình lúc đó vẫn rõ mồn một trước mắt.  

Trong lúc bên bờ sinh tử, Dương Quốc Trung đã dẫn theo hai người anh em xông ra ngoài thu hút hỏa lực, để tranh thủ thời gian cho Vương Mộ Sinh và tiểu đội.  

Cuối cùng ba người họ dụ hỏa lực của địch đi nơi khác, nhưng ai dè sa mạc chết biến hóa khó lường, bỗng nhiên có lốc xoáy...  

Sau khi gió yên biển lặng, Vương Mộ Sinh không tìm được tung tích của Dương Quốc Trung, ngay cả kẻ địch cũng mất tung mất tích.  

Có thể nói nếu hồi ấy không có Dương Quốc Trung, thì không có Vương Mộ Sinh ngày nay!  

Sau khi chuyện xảy ra, lần đầu tiên Vương Mộ Sinh dùng đến thế lực của gia tộc kể từ khi nhập ngũ. Ông ta điều động chiến đội máy bay trực thăng, dùng một đại đội binh lực tìm kiếm Dương Quốc Trung khắp vùng sa mạc ấy, gần như là đã đào ba thước đất mà kết quả vẫn là sống không thấy người chết không thấy xác, biến mất triệt để.  
 
Chương 105


Sau một tháng tìm kiếm ròng rã, Vương Mộ Sinh không thể không bỏ cuộc, chỉ cho rằng Dương Quốc Trung bị lốc xoáy sa mạc chôn vùi ở tận sâu trong sa mạc.  

Khi báo tin cho gia đình Dương Quốc Trung, quân đội cũng thông báo đúng sự thật: mất tích.  

Vương Mộ Sinh và Dương Quốc Trung là anh em chiến hữu vào sinh ra tử, nhưng cũng không ngờ Dương Quốc Trung đã có con.  

Vương Mộ Sinh nở nụ cười cay đắng. Hai người quen biết nhiều năm, bởi vì ông ta là con nhà họ Vương ở Yên Kinh, không nói thân phận cho Dương Quốc Trung, cho nên cũng không hỏi chuyện nhà của đối phương.  

Sau khi Dương Quốc Trung mất tích ở sa mạc, Vương Mộ Sinh từng nghĩ đến chuyện tới thăm hỏi thân nhân của chiến hữu cũ. Thế nhưng năm đó Dương Quốc Trung hi sinh vì ông ta, Vương Mộ Sinh không biết phải đối mặt với người thân của Dương Quốc Trung thế nào, vì vậy trong những năm qua ông ta chỉ lặng thầm gửi tiền cho gia đình Dương Quốc Trung. Ông ta cũng sợ nhớ đến chuyện nhà của chiến hữu cũ, cho nên chưa từng điều tra.  

Lại càng không biết lúc đó Dương Quốc Trung đã lấy vợ có con.  

Vương Mộ Sinh vẫn luôn ôm lòng áy náy với Dương Quốc Trung. Từ sau khi đối phương mất tích, ông ta dồn hết tinh thần sức lực vào công việc, dựa vào quân công thành lập nên đội đặc chiến Thanh Long, bởi vì hồi đó khi ông ta và Dương Quốc Trung tán gẫu từng nói rằng sau này muốn thành lập một đội đặc chiến, đây là ước mơ của hai người.  

Để tưởng nhớ đến chiến hữu cũ, những năm qua Vương Mộ Sinh vẫn luôn cố gắng, cuối cùng thì ba năm trước ông ta đã xin thành lập đội đặc chiến Thanh Long. Sau khi dành ra thời gian, rốt cuộc Vương Mộ Sinh cũng dự định đối mặt với hiện thực, chuẩn bị đi thăm quê của chiến hữu cũ.  

Chuyến đi lần này một là để giải sầu với con trai, hai là đến quê của Dương Quốc Trung.  

Nhưng không ngờ ông ta lại gặp được Dương Bách Xuyên, đối phương còn là con trai của chiến hữu mình. Vương Mộ Sinh kích động, đồng thời nghĩ trong lòng: đây là anh em trên trời có linh!  

Nhìn Dương Bách Xuyên, Vương Mộ Sinh càng áy náy với Dương Quốc Trung, tự trách sao hồi ấy mình lại không hỏi đối phương đã lập gia đình hay chưa.  

Nếu biết thì ông ta sẽ đi thăm nom sớm hơn, nhất định là thằng bé này đã chịu không ít khổ cực...  

Vương Mộ Sinh kích động nhớ lại chuyện hai mươi năm trước.  

Nhưng không biết rằng lúc này Dương Bách Xuyên càng kích động hơn!  

Dưới đáy lòng Dương Bách Xuyên, chuyện của ba mẹ vẫn luôn là nỗi niềm bị anh chôn giấu nơi sâu nhất.  

Nhất là chuyện về người ba Dương Quốc Trung. Đến giờ anh vẫn còn nhớ năm mình bốn tuổi, bà nội cầm một tờ giấy báo của bộ đội khóc to, toàn thân như quả bóng xẹp hơi...  

Khi còn nhỏ anh không có năng lực đi tìm chân tướng ba mình mất tích. Bây giờ anh đã tốt nghiệp đại học, cũng đã kiếm ra tiền, quyết định đi tìm nguyên nhân thật sự dẫn đến ba mình mất tích.  

Nhưng không ngờ hôm nay Vương Mộ Sinh - người anh vô tình gặp gỡ - lại là chiến hữu của ba anh, sao Dương Bách Xuyên lại không kích động cho được?  

Cuối cùng anh cũng được tiếp xúc với người biết tình hình của ba mình, lại còn là chiến hữu của ba.  

Dương Bách Xuyên nhìn Vương Mộ Sinh, giọng nói hơi khàn: "Chú Vương... rốt cuộc là tại sao ba cháu lại mất tích? Ba thuộc binh chủng nào? Tại sao năm đó bà nội cháu đi hỏi thăm cũng không tra được gì?"  

Câu nói của Dương Bách Xuyên làm Vương Mộ Sinh sực tỉnh, thở dài một tiếng: "Con trai à, ba cháu không phải sĩ quan bình thường, có thể nói anh ấy là người thành lập đội đặc chiến Thanh Long Trung Quốc, tất cả đều là cơ mật. Chuyện này phải kể từ hơn mười năm trước..."  

Tiếp đó Vương Mộ Sinh kể cho Dương Bách Xuyên nghe ngọn ngành mình quen ba của Dương Bách Xuyên như thế nào, tại sao mất tích. 
 
Chương 106


Nửa tiếng sau Dương Bách Xuyên nghe xong, rốt cuộc cũng biết nguyên nhân ba mình mất tích. Bỗng dưng trong lòng anh trào dâng một cảm giác tự hào, nỗi tủi nhục khi còn bé đánh nhau với bạn học ở trường rồi bị mắng là không cha không mẹ gần như tan biến, ngoại trừ nỗi hận mẹ, còn lại là niềm tự hào vô tận.  

Anh tự hào vì có một người ba vĩ đại. Vương Mộ Sinh nói ba anh là anh hùng nhân dân!  

Tiếc là sau khi biết nguyên nhân ba mất tích, anh cũng cho rằng khả năng cao là ba anh đã bỏ mạng trong sa mạc rồi. Anh từng tìm hiểu về lốc xoáy sa mạc từ trong sách, đó là sức mạnh thiên nhiên cực kỳ đáng sợ. Thường thì những nơi lốc xoáy đi qua, sức phá hoại cực lớn. Anh cũng nghĩ rằng chắc hẳn ba mình đã bị lốc xoáy vùi lấp dưới lòng đất trong sa mạc.  

Anh thầm nghĩ sau này sẽ đưa bà nội đi bái tế. Anh biết nguyện vọng của bà nội, biết rằng bà cũng giống anh, chôn sâu sự mất tích của ba dưới đáy lòng, vẫn luôn nhức nhối.  

Sau đó Vương Mộ Sinh cũng hỏi kỹ cuộc sống của Dương Bách Xuyên và bà nội, em gái trong những năm qua như thế nào.  

Khi Dương Bách Xuyên kể lúc lên đại học anh còn đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, Vương Mộ Sinh vỗ bàn cái rầm, đằng đằng sát khí đứng bật dậy: "Tiền trợ cấp bộ đội phát xuống trong mấy năm qua cũng đủ cho cháu và em gái lên đại học, lẽ nào địa phương không gửi số tiền này đến tay mấy bà cháu?"

Dương Bách Xuyên cảm nhận được sát khí tỏa ra từ trên người Vương Mộ Sinh lúc này, đến bản thân anh cũng phải kinh hãi!  

Trong "Đường Thư không làm nhục sứ mệnh" có một đoạn luận bàn về cơn giận của dân thường và vua chúa:  

Tần vương nói: "Cơn giận của vua chúa khiến trăm vạn người phơi thây, máu chảy ngàn dặm."  

Đường Thư hỏi: "Đại vương đã từng thấy cơn giận của người dân áo vải chưa?"  

Tần vương đáp: "Cơn giận của người dân áo vải bất quá cũng chỉ là tháo nón, để chân trần, đập đầu xuống đất mà thôi."  

Đường Thư tâu: "Đó là cơn giận của kẻ bất tài tầm thường, không phải cơn giận của người tài năng gan dạ. Ngày xưa, lúc Chuyên Chư ám sát Ngô vương Liêu, vệt sao băng lướt qua ánh trăng; khi Nhiếp Chính ám sát Hàn Khôi, một cột sáng màu trắng phóng thẳng lên trời; lúc Yêu Cách ám sát Khánh Kỵ, diều hâu lượn nhào trên cung điện. Ba người này đều là người có xuất thân bình dân nhưng gan dạ sáng suốt, lòng giận dữ nhưng không nổi giận, trời cao giáng điềm báo. Giờ đây, Chuyên Chư, Nhiếp Chính, Yêu Cách, thêm cả thần nữa là thành bốn người. Nếu người có tài năng và gan dạ sáng suốt buộc phải nổi giận, ắt sẽ có hai bộ thi thể ngã xuống, tia máu văng xa, dân chúng khắp thiên hạ đều phải mặc áo tang. Hiện giờ cũng là như thế."  

Lúc này toàn thân vị Thiếu tướng thời nay Vương Mộ Sinh bùng lên lửa giận, tuy không kinh khủng bằng hai người trong đoạn văn trên, nhưng cũng vô cùng đáng sợ.  

Dương Bách Xuyên hoàn hồn, biết rằng có lẽ Vương Mộ Sinh đã hiểu lầm. Tiền phụ cấp của ba anh và một số khoản tiền nhà anh nhận được trong những năm qua đều bị bà anh khóa trong một cái hòm gỗ nhỏ, không động tới một đồng nào.  

Lúc Dương Bách Xuyên còn nhỏ cuộc sống rất khó khăn, anh từng hỏi bà tại sao rõ ràng là nhà mình có tiền mà lại không dùng.  

Anh vẫn còn nhớ lúc đó bà nói trong nước mắt: "Trên danh nghĩa thì đây là tiền trợ cấp của ba cháu, nếu dùng số tiền này thì chẳng khác nào ngầm thừa nhận ba cháu đã chết thật chứ không phải mất tích. Cuộc sống hơi khó khăn, chúng ta cắn răng chịu đựng thì có thể vượt qua. Có niềm tin thì trong lòng có hi vọng, có lẽ một ngày nào đó ba cháu sẽ trở về.  
 
Chương 107


Từ đó về sau cả nhà không ai nhắc tới chuyện động vào số tiền trong chiếc hòm gỗ nhỏ ấy nữa, coi như nó không tồn tại. Cuộc sống khổ cực, nhưng họ đều hi vọng người ba Dương Quốc Trung vẫn còn sống trên thế gian. Mất tích không nhất định là đã chết.  

Cho nên nhìn thấy Vương Mộ Sinh tức giận, Dương Bách Xuyên vội vàng giải thích: "Chú Vương hiểu lầm rồi ạ, số tiền kia vẫn còn, có điều bà nội cháu cất đi rồi."  

Anh thuật lại lời bà nói năm xưa, Vương Mộ Sinh nghe xong thì thở dài: "Là chú có lỗi với anh Quốc Trung. Nếu biết trước thì chú nên đến tìm ba bà cháu từ sớm mới phải."  

Thấy mắt Vương Mộ Sinh ướt nhòe, Dương Bách Xuyên rất cảm động. Bây giờ anh đã tin Vương Mộ Sinh và ba mình thật sự là chiến hữu vào sinh ra tử, Dương Bách Xuyên thấy được sự chân thành và áy náy trong mắt ông ta.  

Sau khi an ủi Vương Mộ Sinh, bàn ăn rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.  

Chốc lát sau Lý Gia lên tiếng: "Bách Xuyên, hiện giờ sức khỏe của bà nội cháu thế nào?"  

"Những năm gần đây sức khỏe của bà nội cháu không tốt lắm, cháu định sau khi sắp xếp chuyện thực tập xong sẽ về quê đón bà nội và em gái lên đây." Dương Bách Xuyên trả lời.  

Vương Mộ Sinh ngẩng đầu nói: "Vốn dĩ chú định mời cháu bữa cơm này, sau đó gia đình chú sẽ đến thăm nhà cháu, nhưng bây giờ xem ra sức khỏe của bà nội cháu không tốt, chú không nên tùy tiện đến nhà. Bách Xuyên này, khi nào cháu về nhà chú Vương đi cùng cháu thì tốt hơn, cháu thấy sao?"  

"Được ạ, đến lúc đó cháu sẽ báo cho chú. Nhưng mà chú Vương à, nếu chú bận thì đừng đi, đợi cháu đón bà nội lên Cố Đô rồi chú đến thăm cũng thế cả." Dương Bách Xuyên biết nhân vật tầm cỡ như Vương Mộ Sinh dù không phải trăm công nghìn việc thì cũng gần như thế.  

"Cũng được, đến lúc đó cháu nhất định phải báo cho chú đấy. À phải rồi, về chuyện của mẹ cháu, chú sẽ tìm thử, xem như cho người làm chú này chút việc để làm..."  

Lúc này Vương Mộ Sinh giống như người lớn trong nhà nói chuyện với Dương Bách Xuyên, từng câu từng chữ đều chân thành từ tận đáy lòng.  

Trong lúc mấy người đang tán gẫu chuyện nhà, tiếng chuông điện thoại của Dương Bách Xuyên cắt ngang cuộc nói chuyện. Dương Bách Xuyên liếc nhìn thì thấy là Lưu Tích Kỳ gọi tới, chắc là anh ta đã đến nhà hàng Cố Đô. Anh mỉm cười tỏ ý xin lỗi: "Xin lỗi chú Vương, là một người bạn nối khố của cháu, cháu gọi cậu ấy đến đây ăn cùng có được không chú?"  

Vương Mộ Sinh trịnh trọng nói: "Con trai à, có lẽ cháu không hiểu tình nghĩa anh em giữa chú và ba cháu. Chú có thể khẳng định rằng chú và ba cháu Dương Quốc Trung không phải anh em ruột nhưng còn hơn cả anh em ruột. Sau này cháu là con trai của chú và cô Lý. Chú mong rằng trước mặt cô chú cháu đừng xem mình là người ngoài, càng không cần lo lắng gì hết, muốn làm gì thì làm, đã biết chưa?"  

Nghe Vương Mộ Sinh nói mấy câu này, mắt Dương Bách Xuyên đỏ hoe. Từ trước đến giờ anh chưa từng nhận được tình yêu thương của ba mẹ. Anh gật đầu đáp "vâng".  

Lý Gia cũng bảo: "Đúng đúng đúng, Bách Xuyên à, sau này cô sẽ xem cháu là con ruột. Mặc dù cô chưa từng gặp ba cháu, nhưng Vương mặt đen đã nhắc đi nhắc lại trước mặt cô suốt mười mấy năm. Cháu là con trai của anh Quốc Trung thì cũng là con trai của cô chú, sau này cô chú sẽ đối xử với cháu giống như thằng Tông."  

"Cháu cảm ơn cô chú!"  

Nghe được những câu nói ấm lòng này, nói không cảm động là nói dối.  

Mà lúc này, người kinh ngạc nhất chính là Phó Siêu. Ông ta biết câu vừa rồi Vương Mộ Sinh nói với Dương Bách Xuyên có trọng lượng như thế nào.  

Phó Siêu và Vương Mộ Sinh quen nhau trong bộ đội từ mười năm trước, đã làm việc trong cùng một hệ thống hơn bốn năm. Khi ấy Vương Mộ Sinh vẫn chưa phải là Thiếu tướng, hai người thường xuyên ăn cơm cùng nhau, lúc nào cũng nghe thấy Vương Mộ Sinh nhắc tới một chiến hữu cùng vào sinh ra tử, cho nên ông ta biết những lời Vương Mộ Sinh vừa nói với Dương Bách Xuyên đều xuất phát từ nội tâm.  
 
Chương 108


Vương Mộ Sinh là gương mặt tiêu biểu cho thế hệ trẻ có tiềm lực nhất trong nhà họ Vương ở Yên Kinh, không hề ngoa chút nào khi nói ông ta đại diện cho cả nhà họ Vương.  

Mà thế lực của nhà họ Vương trong quân đội chính là đầu não chân chính. Điều quan trọng hơn cả là cây đại thụ nhà họ Vương vẫn còn khỏe mạnh, đó là nhân vật từ thời dựng nước đấy.  

Chẳng cần nghĩ cũng biết sau này Dương Bách Xuyên có nhà họ Vương che chở sẽ thuận buồm xuôi gió, tương lai rộng mở.  

Trong lòng nghĩ như vậy, Phó Siêu thầm quyết định về sau nhất định phải giữ quan hệ tốt với tên nhóc Dương Bách Xuyên này.  

Dương Bách Xuyên cúp điện thoại, ra ngoài đón Lưu Tích Kỳ.  

Bên ngoài hành lang, Lưu Tích Kỳ đang nhìn con số trên phòng VIP, đã tìm tới nơi.  

"Thiết Đản, sao bây giờ cậu mới đến?" Dương Bách Xuyên nhìn thấy anh ta thì mỉm cười hỏi.  

"Đừng nhắc đến nữa, buổi tối bên ngoài đang mưa, không bắt được taxi." Lưu Tích Kỳ buồn bực nói.  

Dương Bách Xuyên nhìn anh ta: "Chẳng phải lần trước tôi đã bảo cậu đi lấy xe ư? Sao vậy, công ty hết tiền rồi à?"  

"Chủ nhật tuần trước đã xem xe rồi, nhưng đợt này rượu Cố Nguyên sắp được đưa ra thị trường, việc phê duyệt giấy chứng nhận sản phẩm xảy ra chút sự cố, mấy ngày nay tôi bận lo liệu chuyện này nên không rảnh đi lấy xe được, chờ xong việc sẽ đi." Lưu Tích Kỳ nhíu mày.  

Dương Bách Xuyên động não, hỏi: "Ngày mai tôi đi mua xe với cậu, tôi tìm Tiền Tiểu Bối giúp làm mọi thủ tục, mấy tiếng là xong. Cậu đi làm phải có xe mới tiện, phương diện này không thể tiết kiệm được.  

Còn nữa, cậu nói việc phê duyệt giấy chứng nhận sản phẩm đã xảy ra chuyện gì? Có người chặn à? Có tìm người giải quyết không?"  

"Ban đầu tôi cứ tưởng vấn đề thủ tục bình thường thôi, chạy vạy vài lần mới phát hiện thấy bất thường. Sản phẩm của chúng ta đã thông qua kiểm tra an toàn thực phẩm của chính phủ, không có vấn đề gì hết, vậy mà Cục Vệ sinh thực phẩm lại nhất quyết nói là có hại. Tôi cảm thấy bất thường nên cũng tìm người khơi thông quan hệ, tốn ít tiền mới nghe ngóng được là có kẻ cố ý chặn chúng ta, xem chừng có kẻ muốn chen chân." Nói đến đây, Lưu Tích Kỳ mặt nhăn mày nhó.  

Dương Bách Xuyên híp mắt hỏi: "Để mai rồi nói tỉ mỉ chuyện này cho tôi, tôi sẽ tìm người. Bây giờ cậu đi với tôi gặp vài người trước đã."  

"Được, tôi đoán là nếu đối phương muốn chen chân vào công ty chúng ta thì mấy ngày nữa sẽ lộ diện. À phải rồi, ai mời cơm thế?" Lưu Tích Kỳ thuận miệng hỏi.  

"Gia đình ba người, chiến hữu của ba tôi. Kể ra thì hơi phức tạp, để sau tôi sẽ kể cho cậu. Còn có người đứng đầu Lực lượng vũ trang Cố Đô nữa. Hôm nay tôi gọi cậu đến đây là để cho cậu quen mặt, sau này làm việc cũng tiện hơn, kẻ nào gây rắc rối thì cũng phải cân nhắc." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa mở cửa phòng.  

Lưu Tích Kỳ cực sốc khi nghe anh nói giới thiệu. Người đứng đầu Lực lượng vũ trang Cố Đô là cấp bậc Đại tá đó!  

Tuy nhiên, sau khi anh ta theo Dương Bách Xuyên đi vào phòng, còn chưa hết sốc với sự hiện diện của người đứng đầu Lực lượng vũ trang đã nhìn thấy một người trung niên khác.  

Tức thì có tiếng sấm nổ vang trong lòng Lưu Tích Kỳ, cực kỳ chấn động!  

Bởi vì anh ta quá quen người trung niên này. Hồi ở bộ đội, Lưu Tích Kỳ thường xuyên nhìn thấy ảnh và bài viết về ông ấy trên báo quân đội. Còn nữa, cẩm nang đặc chiến quân đội cũng là ông ấy viết ra. Lưu Tích Kỳ rất sùng bái ông ấy.  

Điều quan trọng hơn cả là ông ấy là Thiếu tướng trẻ nhất trong quân giới. 
 
Chương 109


Thần tượng trong lòng Lưu Tích Kỳ chính là Vương Mộ Sinh.  

Anh ta vô thức bước lên một bước, đứng nghiêm chào: "Chào thủ trưởng!"

Vương Mộ Sinh nhìn thấy vẻ mặt kích động cúi chào của Lưu Tích Kỳ, cười hỏi: “Cậu là một cựu chiến binh mà biết tôi sao?”  

“Báo cáo hai vị thủ trưởng, tên tôi là Lưu Tích Kỳ đã giải ngủ được ba năm, lúc trước khi tôi còn ở trong bộ đội thường xuyên xem các tờ báo nói về ngài, tôi là fan của ngài~” Lưu Tích Kỳ lớn tiếng trả lời, đương nhiên là anh ta cũng không quên ra hiệu cho bộ trưởng vũ trang đang đứng ở một bên.  

Từ khi Lưu Tích Kỳ bước vào giới kinh doanh, hình tượng của anh ta trong mắt Dương Bách Xuyên đã trở nên thành thục và lão luyện hơn lúc trước rất nhiều, hơn nữa lại cũng càng thêm khéo léo đưa đẩy, vừa rồi anh ta còn nói thêm câu cuối cùng với Vương Mộ Sinh rằng tôi là fan của ngài, cũng phải khiến cho trong lòng Dương Bách Xuyên khen ngợi một phen, cái tên này khả năng vuốt mông ngựa rất có năng lực.  

Chính thứ đó gọi là cho dù có mặc đến hàng ngàn hàng vạn thì cũng không thể nào qua được cái tuyệt chiêu vuốt mông ngựa này, những lời nói dễ nghe ai mà chẳng thích.  

Vương Mộ Sinh bị một câu nói của Lưu Tích Kỳ chọc cười ha ha: “Lưu Tích Kỳ không tệ? Anh là người phát ngôn cho nhóc Xuyên sao, đều là người một nhà đến đây đừng câu nệ cho nên cứ ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.”  

“Cám ơn thủ trưởng~” Vẻ mặt Lưu Tích Kỳ kích động nhưng lại không ngồi xuống ngay lập tức, mà ánh mắt còn đảo qua Lý Gia và Vương Tông Nhân, sau đó nhìn về phía Dương Bách Xuyên, ý tứ là cậu mau lại đây giới thiệu hai người này cho tôi đi? Nếu không thì sao tôi có thể ngồi ở đây?  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, lập tức nhìn Lý Gia và Vương Tông Nhân, giới thiệu một chút quen biết về Lưu Tích Kỳ.  

Mấy người khách sáo một phen mới ngồi xuống ăn cơm.  

Trên bàn cơm, Lý Gia so với Vương Mộ Sinh về mặt đối nhân xử thế còn cáo già hơn rất nhiều, chủ động dò hỏi Lưu Tích Kỳ đang làm cái gì.  

Lời này xem như là một mũi tên trúng hai đích hỏi đúng suy nghĩ đi.   

Đêm nay Dương Bách Xuyên để Lưu Tích Kỳ đến ăn cơm, chính là vì những lời này.  

Mà sâu trong nội tâm của Lưu Tích Kỳ thì lại kinh hãi khiếp sợ, đè lại các nghi vấn của mình xuống đáy lòng, vậy mà lại không nghĩ ra người anh em Dương Bách Xuyên của mình lại muốn leo lên nhờ quan hệ với các nhân vật lớn như Vương Mộ Sinh.  

Nhưng mà cho dù như thế nào thì bây giờ ang ta biết công ty Vân Kỳ từ nay về sau sẽ tuyệt đối an toàn.  

Đường đường là tin tức từ phu nhân thiếu tướng thăm dò được ra, đây chính là đang truyền đạt một tin tức.  

Lập tức ngồi thẳng người, bắt đầu kể cho Lý Gia nghe về tình hình công ty Vân Kỳ, đương nhiên Lưu Tích Kỳ cũng đã nhấn mạnh trọng điểm Dương Bách Xuyên mới là ông chủ đứng đằng sau của công ty.  

Lúc nói chuyện, Lưu Tích Kỳ lén lút nhìn Vương Mộ Sinh, chỉ thấy được vẻ mặt ông ta nghiêm túc lắng nghe, cũng không lộ ra biểu tình gì khác, trong lòng cũng yên tâm.  

Sau khi nói xong, Vương Mộ Sinh mở miệng nói: “Ừm, hai người trẻ tuổi các con cũng không tệ, nghiên cứu phát minh về sản phẩm có thể dưỡng thân thể, rất tốt, nhưng mà về mặt chất lượng chắc chắn cần phải nghiêm khắc kiểm soát, không thể để lộ ra.”  

“Chú Vương yên tâm, công thức là do cháu cung cấp hơn nữa là cùng một cấp bậc với Trú Nhan Đan với cả trước khi sản phẩm được đưa ra thị trường thì trước đó chúng cháu sẽ đưa đến bộ phận liên quan an ninh làm kiểm tra cho đến khi tất cả đạt tiêu chuẩn mới có thể đưa ra tiêu thụ.” Dương Bách Xuyên nói thêm một câu bổ sung, anh hiểu được Vương Mộ Sinh đang sợ anh sẽ đầu cơ trục lợi. 
 
Chương 110


“Ừm, nếu vậy thì tốt rồi!” Vương Mộ Sinh gật đầu nói.  

Sau đó Lý Gia đang ngồi một bên đột nhiên liếc mắt nhìn Vương Mộ Sinh một cái, Dương Bách Xuyên nhìn thấy Vương Mộ Sinh có hơi mờ gáy gật đầu, ngay lập tức Lý Gia cười nhìn về phía Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ nói: “Nhóc Xuyên, Tiểu Lưu, đúng lúc nhà dì có một cô em tên Tông Nhi vừa du học về nước hơn nữa lại ở nhà không có việc gì làm, cô ấy vừa tốt nghiệp khoa Kinh tế - tài chính học viện Harvard, không biết có thể sắp xếp cho cô ấy một chức vụ ở công ty các cậu được hay không? Còn tốt hơn là để cho cô ấy ở nhà rảnh rỗi dẫn đến nhàm chán?”  

“Có thể được, công ty Vân Kỳ của chúng tôi mới vừa thành lập cho nên vẫn còn đang thiếu nhân tài về phương diện kinh doanh, người mà dì Lý đề cử quá đúng lúc.” So với Dương Bách Xuyên đã bước chân vào xã hội sớm hơn thì Lưu Tích Kỳ lại nhanh hơn về mặt phản ứng trước đối phương, vẻ mặt mừng rỡ vội vàng đồng ý.  

Đùa tôi đấy à? Đường đường là em gái của thiếu tướng lại còn là sinh viên của đại học Harvard sao có thể không có việc làm được? Cô ta có thể nhàn rỗi ở nhà sao? Có đánh chết Lưu Tích Kỳ cũng không tin.  

Ý mà Lý Gia muốn nói, thật ra chính là đang làm ô bảo hộ cho công ty Vân Kỳ, loại chuyện này có ước cũng không có đâu!  

Ngay từ đầu Dương Bách Xuyên còn chưa kịp phản ứng lại, chờ đến khi anh hoàn hồn lại thì đã nhìn thấy được dáng vẻ vui mừng của Lưu Tích Kỳ, cũng hiểu rõ được mấu chốt trong đó, trong lòng anh cảm động không khỏi nhìn về phía Lý Gia và Vương Mộ Sinh, có thể hiểu rõ được đây là một mảnh khổ tâm của bọn họ.  

Có em gái của Vương Mộ Sinh đến công ty Vân Kỳ, anh có thể tưởng tượng được, những tháng ngày sau này của công ty Vân Kỳ sẽ bớt đi được rất nhiều phiền phức?  

“Được được được được, chuyện này cứ định như vậy đi, sau khi trở về tôi sẽ bảo tiểu cô Tông nhi tới tìm mấy người báo cáo.” Lý Gia cười nói.  

Vẻ mặt Dương Bách Xuyên kích động nói: “Cảm ơn chú dì~”  

“Đứa nhóc như con sau này cũng không cần phải khách sáo như vậy, ba mẹ con không có ở đây, ngược lại dì hy vọng con có thể coi dì như là mẹ nuôi của con đi!” Lý Gia ra vẻ tức giận liếc Dương Bách Xuyên một cái.  

Dương Bách Xuyên có hơi cảm động, vừa muốn nói chuyện, lại không nghĩ tới Phó Siêu ở một bên đã bỏ chén trà xuống hỏi: “Nhóc Xuyên, Tiểu Lưu, chú Phó cũng có một cái yêu cầu quá đáng, không biết có thể nói hay không?”  

Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, vội vàng nói: “Chú Phó chú có việc gì muốn phân phó cứ việc nói, con chắc chắn có thể làm được.”  

“Ha ha, thật ra cũng không có gì, chính là muốn hỏi một chút liệu trong công ty các cháu có thiếu nhân viên chuyên về máy tính không, trong nhà dì cậu có một đứa cháu trai, chơi máy tính cũng được chỉ là không đi đúng hướng, chú nghe nói là nó ở nước ngoài làm hacker bạch khách cái gì đó, dù sao nó cũng là vì gây họa từ trên máy tính mà mới về nước, bây giờ ở nhà cũng không phải là có chuyện gì chỉ là chú Phó mặt dày cũng muốn xin việc cho tên khốn nạn kia, đương nhiên nếu cháu cảm thấy không thích hợp thì cũng không cần miễn cưỡng.”  

Phó Siêu nói xong cười nhìn Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ, ông ta vừa nhìn là có thể hiểu rõ, ông già chiến hữu Vương Mộ Sinh kia muốn hạ bản thân mình để làm hậu thuẫn cho đứa nhóc Bách Xuyên này, thực lực của ông cụ nhà họ Vương thì không cần phải nói, hợp tác cũng rất có lợi.  

Mà ông ta lại muốn duy trì được mối quan hệ tốt với Vương Mộ Sinh, Dương Bách Xuyên là đứa cháu mới khởi nghiệp ở Cố Đô, chính là một mối liên kết tốt nhất.  

Lý Gia bảo em chồng đến thẳng công ty của Dương Bách Xuyên, đây chính là một chuyện tốt, sau khi nghĩ lại thì Phó Siêu cũng nảy sinh một kế sách trong đầu đó là chủ động lấy lòng Dương Bách Xuyên, cho dù không được nổi tiếng, nhưng sau này công ty Vân Kỳ ở Cố Đô đã có ông ta chống lưng.  

Với thái độ này, thứ nhất là kết giao với Dương Bách Xuyên, thứ hai là muốn cho Vương Mộ Sinh nhìn thấy, dù sao bản thân Phó Siêu ông ta làm việc ở cố đô nhưng ông cụ nhà họ Vương lại ở Yên Kinh, tục ngữ có câu quan huyện không bằng hiện quản, có Phó Siêu ông ta ở cố đô chăm sóc cho cậu Dương đây, có thể khiến cho Vương Mộ Sinh nhớ cái tốt lần này.  
 
Chương 111


Lúc này Lưu Tích Kỳ nói với Phó Siêu: “Cảm ơn thủ trưởng rất nhiều, bây giờ là thời đại Internet hơn nữa với sự phát triển của công ty không thể thiếu nhân tài chuyên về máy tính, cháu còn đang lo không tuyển được người!”  

“Đúng đúng đúng, cảm ơn chú Phó ~” Dương Bách Xuyên cũng phụ họa thêm một câu.  

“Ha ha ha, tốt, vậy chú cảm ơn hai đứa ~” Phó Siêu cũng nở nụ cười, trong lòng thầm than hai đứa thanh niên này vô cùng rõ ràng.  

Trên bàn ăn, mọi người vừa nói chuyện vừa cười, nói chuyện đến vui vẻ.  

Trong lúc đó Lý Gia hỏi một câu về các phương diện phát triển của công ty có khó khăn gì không, Dương Bách Xuyên vừa muốn nói ra phương diện phê duyệt sản phẩm đang xảy ra vấn đề.  

Nhưng lại bị Lưu Tích Kỳ giành trước một bước trả lời: “Không có bất kỳ vấn đề nào cả, mọi chuyện vận chuyển đều được chuẩn bị rất tốt.” Bị chặn lại.  

Dương Bách Xuyên ngạc nhiên nhìn thoáng qua Lưu Tích Kỳ nhưng cũng không nói thêm gì, anh ta nói như vậy chắc chắn là có lý do của bản thân.   

Sau khi bữa cơm ăn xong ba bốn người mới tan cuộc, một nhà ba người Vương Mộ Sinh trở về khách sạn, nếu như họ đã biết tình huống của nhà Dương Bách Xuyên, Vương Mộ Sinh sẽ không nóng nảy quay về, công vụ còn phải bận rộn, ngày mai sẽ trở về Yên Kinh, rồi lại chuẩn bị chờ Dương Bách Xuyên đón bà nội đến cố đô sau đó lại đi thăm.  

Trước khi đi, ông ta còn nhiều lần dặn Dương Bách Xuyên có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại nói cho ông ta biết.  

Phó Siêu có tài xế đưa đón, sau khi chào hỏi cũng rời đi.  

Trước cửa khách sạn cố đô, chỉ còn lại Lưu Tích Kỳ và Dương Bách Xuyên, hai người nhìn nhau cười, Lưu Tích Kỳ đấm Dương Bách Xuyên một cái nói: “Hôm nay cậu cho tôi một chuyện vui quá lớn, trong lòng anh em của cậu đến bây giờ còn đang nhảy nhót đây này, đi, tìm một chỗ thanh tịnh cho tôi để có thể nói chuyện một chút, vị thủ trưởng kia sao lại là chiến hữu của ba cậu vậy?”  

Hai người đi tới quán trà gần đây, Dương Bách Xuyên nói chuyện Vương Mộ Sinh quen biết ở Phượng Hoàng Sơn, cùng với chuyện của cha mình nói cho Lưu Tích Kỳ.  

Sau khi nghe xong Lưu Tích Kỳ cũng thở dài không thôi nhưng mà trên mặt càng thêm hưng phấn nói: “Có quan hệ với vị thủ trưởng kia lại còn với cựu sĩ quan bộ đội của cố đô, tôi cuối cùng có thể nắm chắc được ngày sau của Vân Kỳ có thể phát đạt rồi, ha ha.”  

“Đúng rồi, lúc nãy anh không cho tôi nói cho dì Lý Gia biết, về vấn đề phê duyệt sản phẩm nếu như có dì ấy ra mặt chào hỏi, chắc chắn rằng có thể giải quyết.” Dương Bách Xuyên hỏi Lưu Tích Kỳ.  

Lưu Tích Kỳ nhìn anh như đang nhìn kẻ ngốc: “Cậu bị ngốc à? Quan hệ nhà họ Vương là cây lớn, chỉ vì chút chuyện nhỏ phê duyệt sản phẩm này mà cũng phải đánh động một con người, chính là giết gà dùng dao trâu, tôi nhớ rõ cậu đã nói qua trong nhà Lâm Hoan dường như là có người làm việc trong chính phủ, ngày mai cậu tìm Lâm Hoan hỏi một chút hơn nữa cô ấy còn là một trong những cổ đông chắc hẳn là có thể giải quyết được? Nếu như thật sự không được thì còn có phó bộ trưởng đại lão này ở đây.”  

Dương Bách Xuyên nghe xong cũng rất xấu hổ, khụ khụ cười nói: “Mẹ kiếp, công lực của cậu lại tăng nha, nghe lời nói này của cậu, tôi thấy thật sự đúng với đạo lý.”  

“Đúng vậy anh bạn, tôi mờ mịt lăn lộn trong giới huấn luyện tổng giám đốc cao cấp không phải là vô ích nha ~” Lưu Tích Kỳ cười ha ha đắc ý nói.  

“Cậu giống như một bông hoa đậu vậy ~”  

“Cậu nói cái gì?”  

“Mập rồi~”  

“Cậu đang mắng tôi sao.”  

“Ha ha ha ~”  
 
Chương 112


Phản ứng lại là sự giận dữ của Lưu Tích Kỳ, hai người ngồi uống trà tán gẫu rất hào hứng say mê, cuộc sống như vậy trong hồi ức sau này càng ngày càng quý trọng, bởi vì thời gian gặp gỡ sẽ đều ít đi.

Buổi tối hôm đó, Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ tán gẫu đến khuya, lúc về nhà thì đã là rạng sáng, vốn định gọi điện thoại cho Tiền Tiểu Bối nhưng khi nhìn thấy thời gian đã quá muộn cho nên đã quên đi.  

Sau khi tốt nghiệp không cần phải lo lắng đi học dậy sớm, đều ngủ đến khi nào tỉnh lại thì tỉnh, khi anh đứng lên nhìn đã sắp đến giữa trưa, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Tiền Tiểu Bối, bảo cô ấy mang xe đến đón Lưu Tích Kỳ.  

Khi điện thoại được kết nối thì Dương Bách Xuyên còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tiền Tiểu Bối đã trực tiếp nổ pháo.  

Hơn nữa là trực tiếp mắng Dương Bách Xuyên khiến cho cả bụng Dương Bách Xuyên đều tức giận, anh còn không biết đã đắc tội chuyện gì với cái cô búp bê nóng tính dễ vỡ này.  

“Dương Bách Xuyên cậu chính là một tên lưu manh khốn kiếp ~”  

Đây là câu đầu tiên mà Tiền Tiểu Bối mở miệng.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng tức giận, vô duyên vô cớ bị Tiền Tiểu Bối mắng, nhưng bây giờ anh còn cần cô ấy đi làm việc cho nên không thể nổi giận, hít sâu một hơi đè nỗi cú tức này xuống, nói với điện thoại: “Tôi nói này cô chủ lớn nhà họ Tiền, tôi không ăn đậu hũ của cậu hơn nữa cũng không chiếm tiện nghi của cậu, cậu mắng tôi vì cái gì vậy?”  

Giọng điệu Tiền Tiểu Bối cứng rắn nói: “Muốn chiếm tiện nghi của bổn cô nương tôi, cậu cũng không có cái lá gan kia, hừ ~ đặc biệt là cậu tối hôm qua đã bắt nạt Linh Linh như thế nào? Để cho sáng sớm hôm nay cô ấy đi rồi?”  

Dương Bách Xuyên nghe được cái hiểu cái không nói: “Cái gì là cái gì chứ, sao tôi phải bắt nạt cô ấy? Cậu có thể nói tiếng người dễ nghe được một chút hay không.”  

“Nếu như tối hôm qua cậu không có bắt nạt Linh Linh thì sao sau khi cô ấy đi ra khỏi Cao Đường danh rồi lại khóc? Với cả sáng sớm hôm nay cô ấy đã đi Pháp, vốn dĩ cô ấy còn bảo tôi đi cùng, đột nhiên nói đi là đi thì còn không phải là cậu bắt nạt cô ấy sao?” Tiền Tiểu Bối dùng giọng điệu hỏi tội.  

Dương Bách Xuyên càng nghe càng không hiểu nói: “Đồ thần kinh, tôi cũng không làm cái gì, tự nhiên gọi cho tôi bảo tôi là bắt nạt cô ấy? Liễu Linh Linh là cô chủ lớn của nhà họ Liễu sao tôi có thể bắt nạt được cô ấy?”  

Tiền Tiểu Bối ở trong điện thoại thấy kỳ lạ lại hỏi: “Tôi nói này Dương Bách Xuyên tôi thật sự rất nghi ngờ chỉ số thông minh của cậu đấy, ngay cả kẻ ngốc đều nhìn ra được là Linh Linh thích cậu, hôm qua lời nhắn mà cậu viết ở trên tường, chắc chắn là tìm được cô ấy, nếu không thì còn ai nữa? Giờ đã hiểu chưa? Linh Linh rõ ràng là hiểu rõ trái tim cậu như thế nào nên mới cảm thấy đau khổ, thực sự là ngu ngốc.”  

“Ách ~ tôi...” Trong lòng Dương Bách Xuyên chua xót, làm sao mà anh lại không cảm nhận được Liễu Linh Linh có tình cảm với anh? Chẳng qua là chuyện gia đình của dòng họ nhà họ Liễu so với một tên thằng nhóc quê mùa như anh sao có thể đánh đồng, cho nên anh cũng không dám biểu đạt lại với Liễu Linh Linh một cách dễ dàng, hơn nữa cô cũng không nói gì cả.  

Nghĩ lại về những lời viết ra của ngày hôm qua, cuối cùng Dương Bách Xuyên biết được đây là hiểu lầm, nói với Tiền Tiểu Bối: “Bệnh thần kinh Tiền Tiểu Bối kia, cậu đúng là mẹ của tôi, được rồi, cúp máy đây, giờ tôi ra sân bay tiễn cô ấy.”  

"Khoan đã, Linh Linh đã cất cánh được hai giờ trước. Đúng rồi cậu gọi cho tôi có chuyện gì sao?" Nghe được lời giải thích của Dương Bách Xuyên, Tiền Tiểu Bối biết là hiểu lầm, lúc này cảm thấy hơi áy náy.  

“Công ty cần xe, tôi bảo Lưu Tích Kỳ gọi cho cậu, cậu dẫn anh ta đi xem xe đi?”  

“Được, vậy cậu mau gọi điện thoại cho Linh Linh đi. Dương Bách Xuyên mặc dù Linh Linh không nói ra nhưng tôi cảm nhận được Linh Linh thích cậu.”  

“Được rồi, cúp máy đây, tôi biết rồi.”  

Cúp điện thoại, Dương Bách Xuyên có hơi cười khổ, suy nghĩ một chút, vẫn là gọi điện thoại cho Liễu Linh Linh, chỉ tiếc là điện thoại đã ở trong trạng thái tắt máy. 
 
Chương 113


Cô đi rồi, Dương Bách Xuyên không hiểu được cảm giác trống rỗng trong lòng, anh đối với Liễu Linh Linh thật sự là không có cảm giác gì sao, có lẽ trong lòng anh cũng có cô?  

Trong ngực ôm con chồn Hương Hương, Dương Bách Xuyên suy nghĩ về quá trình anh và Liễu Linh Linh quen biết nhau, còn chưa nói, hình như trong lòng mình thật sự đã có chỗ cho cô.  

Nhưng... Bây giờ mọi thứ đã muộn, cô đi rồi, sau này không biết khi nào mới có thể gặp lại cô.  

Ở trên ghế sô pha lăn lộn một hồi, Dương Bách Xuyên lắc đầu không muốn, ngẫm lại phiền lòng, anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Lâm Hoan, đêm qua Lưu Tích Kỳ nói có người kẹt giấy phép sản phẩm, chuẩn bị để Lâm Hoan nhờ quan hệ xem có thể giải quyết chuyện này không.  

Điện thoại của Lâm Hoan vang lên ba tiếng đã cúp máy, Dương Bách Xuyên cũng không có gọi lại, chắc là cô đang bận.  

Quả nhiên một lát sau, anh nhận được tin nhắn của Lâm Hoan, trên đó viết: Tôi đang bận, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu.  

Dương Bách Xuyên gửi lại một câu, không vội, đợi cô làm việc xong rồi nói sau.  

Sau đó, anh đứng dậy đi nấu ăn, mặc dù ở một mình, cũng không thiếu tiền, nhưng kinh nghiệm cuộc sống khó khăn đã làm cho anh quen với việc tiết kiệm, dù sao anh cũng có thể tự nấu ăn.  

Hơn nữa, sau khi con chồn Hương Hương ăn cơm xong, Dương Bách Xuyên chuẩn bị ra ngoài, chiều nay là ngày anh đến gặp lớp trưởng cũ của Lưu Tích Kỳ là Tưởng Chấn ở công ty đấu giá của tập đoàn Triệu thị để phỏng vấn.  

Nói là phỏng vấn thật ra là đi cửa sau, bởi vì Tưởng Chấn và quản lý bộ phận nhân sự của công ty đấu giá quen biết nhau.  

Đã hẹn gặp nhau lúc 2 giờ chiều, anh nghĩ nên đi sớm một chút.  

Dương Bách Xuyên lái xe qua và gọi điện thoại cho Tưởng Chấn.  

Lúc Tưởng Chấn đi ra, nhìn thấy Dương Bách Xuyên lái BMW tới, anh ấy cười khổ nói: “Người anh em Dương, tôi không ngờ hiện tại cậu và Lưu Tích Kỳ cùng nhau mở công ty, có nhà có xe, sao còn phải đến công ty đấu giá làm công việc thực tập, thực tập cũng rất khó chuyển thành chính thức!”  

“Ha ha, anh Tưởng có điều không biết, bà nội tôi chỉ hy vọng tôi tốt nghiệp đại học tìm được một công việc về tri thức trong TV, hiện tại tôi muốn tìm công việc đúng với chuyên ngành học, làm một khoảng thời gian cũng coi như cho bà nội tôi một câu trả lời thỏa đáng ~”  

“Vẫn là nghĩ không ra, nhưng tấm lòng hiếu thảo của cậu là đúng, ha ha, đi thôi, tôi dẫn cậu đi lên gặp giám đốc nhân sự, tôi đã nói chuyện trước rồi, cậu chỉ đến đó chào hỏi tý thôi. Yên tâm đi, giám đốc nhân sự ở đây là họ hàng của một người chiến hữu của tôi.” Tưởng Chấn cười dẫn theo Dương Bách Xuyên đi vào tòa nhà đấu giá.  

Dương Bách Xuyên lấy từ trong túi ra phong bì đã chuẩn bị sẵn từ lâu, nói: “Lần này làm phiền anh Tưởng rồi, coi như mời anh uống cốc trà.”  

Tưởng Chấn vừa nhìn thấy phong bì, nhìn có vẻ rất dày, trong lòng giật mình, nhưng lập tức sắc mặt anh ấy kéo lên nói: “Đây là cậu đang vả vào mặt của tôi sao, cậu và Lưu Tích Kỳ là anh em, cũng chính là anh em của Tưởng Chấn tôi, cái này để làm gì chứ, thu lại, thu lại đi.”  

Dương Bách Xuyên chân thành nói: “Anh Tưởng, anh nghe tôi nói đã, chuyện anh làm cho tôi, dù sao cũng mời anh ăn cơm hút thuốc lá gì đó, vẫn chưa tình là ơn nghĩa lớn lao gì, nếu anh không nhận, tôi xoay người rời đi, lại đi tìm việc làm khác vậy.” 
 
Chương 114


Trong lúc nói chuyện, anh kiên trì nhét phong bì vào trong tay Tưởng Chấn.  

Mà Tưởng Chấn nghe được Dương Bách Xuyên nói như thế, sảng khoái cười nói: “Được, vậy tôi sẽ nhận, cám ơn, sau này có chuyện gì cứ việc mở miệng.”  

Dương Bách Xuyên hiện tại không thiếu chút khoản tiền nhỏ này, anh cho Tưởng Chấn một vạn tệ, anh hiểu rõ tìm người làm việc, người ta mời người ăn cơm cũng phải bỏ tiền, còn phải nợ cả ân nghĩa. Tưởng Chấn và Lưu Tích Kỳ quen thân nhau, nhưng không quen thân với Dương Bách Xuyên anh, không bỏ ra chút lợi ích, lần sau còn ai muốn giúp anh nữa, cũng sẽ bị người ta nói là không hiểu chuyện.  

Nhận lấy phong bì của Dương Bách Xuyên, tâm trạng của Tưởng Chấn cũng rất tốt, tự mình dẫn theo Dương Bách Xuyên đến văn phòng giám đốc nhân sự.  

Đến cửa, Dương Bách Xuyên nhìn thấy tấm biển mới phát hiện trên đó viết chữ phó giám đốc, trong lòng anh nghĩ có phó chắc là vẫn còn có chính.  

Sau khi Tưởng Chấn gõ cửa, bên trong truyền đến một tiếng mời vào.  

“Giám đốc Mục, đây chính là cháu trai Dương Bách Xuyên mà tôi đã nói với ông~” Vừa đi vào, Tưởng Chấn lập tức mở miệng giới thiệu Dương Bách Xuyên với một người trung niên khoảng năm mươi tuổi.  

“Xin chào Giám đốc Mục, tôi tên là Dương Bách Xuyên.” Dương Bách Xuyên chủ động tiến lên bắt tay giám đốc Mục.  

“Thằng nhóc này rất nhanh nhẹn, xin chào, tôi là Mục Vạn Thịnh.” Sau khi nói xong, ông ta nói với Tưởng Chấn: “Đội trưởng của anh và chú tôi là chiến hữu, chuyện của cháu trai anh, tôi sẽ xử lý kỹ, anh đi làm việc đi!”  

“Được rồi, vậy thì cám ơn giám đốc Mục.” Tưởng Chấn nói cảm ơn và ra hiệu cho Dương Bách Xuyên rồi đi ra ngoài.  

Lúc này giám đốc Mục cười nói với Dương Bách Xuyên: “Dương Bách Xuyên, công ty chúng tôi là công ty bán đấu giá, hầu hết đều sẽ bán đấu giá đồ cổ, những di vật văn hóa này đều cần viết văn bản giới thiệu lịch sử, cậu học lịch sử chắc là có thể đảm nhiệm công việc này chứ?”  

Dương Bách Xuyên gật gật đầu nói: “Không thành vấn đề, cám ơn giám đốc Mục.”  

“Vậy được, tôi sắp xếp người giúp cậu điền hồ sơ vào làm, ngày mai bắt đầu đi làm đi.” Mục Vạn Thịnh nói và bấm điện thoại trên bàn làm việc.  

“Giám đốc Mục, xin hỏi có chuyện gì ạ?” Sau khi điện thoại kết nối, giọng nói của một người phụ nữ truyền đến, lọt vào trong tai Dương Bách Xuyên có chút cứng rắn.  

“Tiểu Chu, cô đến văn phòng của tôi một chút~” Mục Vạn Thịnh nói vào trong điện thoại.  

“Thực xin lỗi giám đốc Mục, tôi đang làm công việc giám đốc Ngô giao phó, đợi lát nữa tôi qua đó được không?” Giọng nói của người phụ nữ nghe giống như là đang biểu đạt sự áy náy, thật sự lọt vào tai Dương Bách Xuyên chính là đang trả lời Mục Vạn Thịnh cho có lệ.  

Theo lý thuyết, đường đường là một giám đốc, sai bảo cấp dưới đến văn phòng thì đối phương phải lập tức đến ngay chứ, căn bản cũng không dám tìm cớ, nhưng cô gái trong điện thoại thật đúng là đang tìm cớ.  
 
Chương 115


Mặc dù Dương Bách Xuyên không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng từ khuôn mặt xanh mét của Mục Vạn Thịnh và cuộc điện thoại qua loa có lệ vừa rồi cũng có thể đoán được là chuyện đấu đá lẫn nhau trong công ty.  

Lúc này Dương Bách Xuyên vẫn chưa cần nói chuyện với Mục Vạn Thịnh, yên lặng đi theo phía sau ông ta làm hồ sơ.  

Có lẽ do có Dương Bách Xuyên ở đây, trong điện thoại Tiểu Chu không cho Mục Vạn Thịnh chút mặt mũi, làm cho ông ta thẹn quá hóa giận, cảm thấy mất mặt. Lúc đi ra khỏi văn phòng còn giải thích với Dương Bách Xuyên một câu: “Chỉ là một viên chức nhỏ trong công ty, ỷ vào có chút quan hệ với họ Ngô, không biết chính mình họ gì.”  

Dương Bách Xuyên chỉ cười không nói, cũng không biết nói tiếp như thế nào. Đối với họ Ngô trong miệng Mục Vạn Thịnh, cũng đoán được có lẽ đó là giám đốc chính quy của bộ nhân sự.  

Nhìn qua có vẻ giám đốc Ngô này và phó giám đốc Mục Vạn Thịnh này không hợp nhau.  

Dương Bách Xuyên không cảm thấy ngạc nhiên, ở bất cứ hoàn cảnh nào, nơi nào có người nơi đó có tranh đấu, nói gì trong công việc.  

Thương trường như chiến trường, công việc cũng như vậy, đóng cửa lại, ở cùng một tòa công ty, chính là một xã hội thu nhỏ.  

Vĩnh viễn không thiếu sự tranh đấu giữa người với người.  

Mục Vạn Thịnh nổi giận đùng đùng dẫn Dương Bách Xuyên đi đến một nơi làm công, rộng gần 300 mét vuông. Mỗi người được ngăn cách bởi một ô vuông, nơi này chính là khu làm công bình thường của một công ty bán đấu giá dưới trướng tập đoàn Triệu thị.  

Dương Bách Xuyên liếc mắt nhìn qua, ít nhất cũng gần một trăm người ngồi ở đây để làm công.  

Mục Vạn Thịnh trực tiếp đi đến, một người phụ nữ mặc váy ngắn công sở, tầm 30 tuổi, ở trong mắt Dương Bách Xuyên người phụ nữ này trang điểm đậm môi đỏ, dáng người rất đầy đặn, đang ngồi trước máy tính, mở ra một trang mua sắm, không bận rộn giống như những gì nói trong điện thoại.  

Dương Bách Xuyên thầm than một tiếng: “Thật sự đối phó qua loa với Mục Vạn Thịnh ~”  

Người phụ nữ này chính là Tiểu Chu, một viên chức nhỏ trong miệng Mục Vạn Thịnh, nhìn từ xa cũng có vài phần nhan sắc.  

Cô ta không phát hiện ra Mục Vạn Thịnh đã đến, vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính.  

“Chu Tiểu Lệ, cô thật sự rất bận ~” Mục Vạn Thịnh đè nặng âm thanh.  

Đột nhiên bị Mục Vạn Thịnh xuất hiện từ phía sau dọa sợ, Chu Tiểu Lệ cuống quýt tắt trang web, đứng lên nói: “Mục Mục... Giám đốc Mục, tôi tôi tôi... Tôi đang...”  

Cô ta còn chưa nói xong đã bị Mục Vạn Thịnh ngắt lời: “Đừng nói là cô đang làm việc đó, hừ ~”  

“Giám đốc Mục, tôi...” Chu Tiểu Lệ lắp bắp.  

“Đây là Dương Bách Xuyên, đồng sự mới đến, lập tức xử lý hồ sơ nhập chức cho cậu ấy, đừng tưởng rằng leo lên được với cái tên họ Ngô kia tôi không xử lý được cô. Một viên chức nho nhỏ mà thôi, ra vẻ Đát Kỷ gì chứ.” Mục Vạn Thịnh lạnh lùng hừ một tiếng, không cho Chu Tiểu Lệ một chút mặt mũi nào.  

Trên thực tế Chu Tiểu Lệ thực sự rất sợ Mục Vạn Thịnh, cho dù cô ta và giám đốc Ngô có quan hệ hay không, Mục Vạn Thịnh chính là phó giám đốc, cô ta không đấu lại.  

Lúc này trong lòng Chu Tiểu Lệ cũng rất dày vò, cô ta làm theo chỉ thị của giám đốc Ngô, không để ý đến Mục Vạn Thịnh. Bảo cô ta tận lực không làm việc cho Mục Vạn Thịnh, nhưng không nghĩ đến Mục Vạn Thịnh sẽ tự mình tìm đến.  
 
Chương 116


Cô ta đã đưa ra lựa chọn đúng đắn giữa giám đốc và phó giám đốc, nhưng không ngờ được Mục Vạn Thịnh tự mình tìm đến. Cô ta còn không dám trắng trợn táo bạo đối nghịch với Mục Vạn Thịnh, vừa định trả lời Mục Vạn Thịnh tôi làm ngay đây, một âm thanh vang lên làm cho Chu Tiểu Lệ vui vẻ trong lòng.  

“Lão Mục, chuyện gì mà tức giận đến mức như vậy? Ha ha.”  

Dương Bách Xuyên vừa quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mập mạp, tầm bốn mươi tuổi đi đến, nhìn Mục Vạn Thịnh với ánh mắt mỉa mai.  

Mục Vạn Thịnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Giám đốc Ngô, tôi dẫn một đồng sự đến ghi hồ sơ.” Trả lời một câu không mặn không nhạt.  

Giọng điệu của hai người đều lạnh, nhưng trên mặt đều mang theo ý cười.  

Lúc này Chu Tiểu Lệ đứng một bên vui mừng kêu lên: “Giám đốc Ngô.” Nhìn qua giống như tìm được chủ nhân, trong ánh mắt mang theo vài phần đắc ý.  

Họ Ngô mập mạp nở một nụ cười mịt mờ với Chu Tiểu Lệ, sau đó nhìn về phía Mục Vạn Thịnh nói: “Đồng sự? Tôi thấy hình như là thực tập sinh? Trải qua quá trình phỏng vấn chưa?”  

Lúc này trong mắt Chu Tiểu Lệ tràn đầy sự đắc ý, liếc nhìn Dương Bách Xuyên và Mục Vạn Thịnh, nói với giám đốc Ngô: “Không có, phỏng vấn mấy ngày nay, tôi không có chút ấn tượng nào về người này cả. Mỗi một người đến phỏng vấn tôi đều có ấn tượng.!”  

“Lão Mục, chuyện này cậu làm không đúng rồi, công ty có quy củ của công ty, cậu trắng trợn táo bạo sắp xếp người vào làm như vậy không phù hợp với quy củ!” Nói đến câu sau, sắc mặt giám đốc Ngô lạnh xuống.  

Mục Vạn Thịnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Thật sự Dương Bách Xuyên không trải qua quá trình phỏng vấn, đây là sinh viên tài giỏi được tôi chiêu mộ đặc biệt. Cậu ấy là sinh viên đứng đầu của khoa Lịch sử của học viện Cố Đô, trước kia công ty cũng chiêu mộ đặc biệt những người giỏi, không lẽ bộ nhân sự chúng tôi đi đến các trường đại học chiêu mộ nhân tài cũng sai?”  

“Ha hả ~” Giám đốc Ngô lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Lão Mục, không thể không nhắc nhở cậu một câu, cậu là phó giám đốc. Hơn nữa chuyện chiêu mộ đặc biệt là quy củ trước đây, quy củ bây giờ đã được sửa lại từ lâu. Về sau chỉ cần là người tiến vào công ty, không quan tâm là thực tập sinh hay không, đều phải đi theo quy trình của công ty. Đây là quy định được đặt ra từ lâu, không lẽ phó giám đốc nhân sự như cậu lại không biết điều này?  

Nếu không biết tôi bắt đầu nghi ngờ về chuyện cậu có còn thích hợp ngồi trên vị trí này hay không, tôi sẽ báo cáo lại tình huống của cậu cho tổng giám đốc, rất nghiêm trọng ~ Hơn nữa, ai biết tên nhóc này là gì của cậu, ha ha không phải là con trai riêng của cậu chứ?” Ha ha ~”  

Mục Vạn Thịnh tức giận: “Ông... Ông, Ngô mập mạp ông...”  

Dương Bách Xuyên nghe thấy họ Ngô mập mạp này dám công kích Mục Vạn Thịnh, cũng làm cho chính mình không làm cũng trúng đạn. Híp hai mắt lại, cho dù từ bỏ phần công tác thực tập này, hôm nay cũng phải dạy bảo lão già mập chết tiệt này.  

Hai người cãi nhau gay gắt cũng làm cho các nhân viên công tác xung quanh vây xem.  

Mắt thấy một màn kịch mở màn, tất cả mọi người mở to mắt, chuẩn bị xem trò vui.  

Đúng lúc Dương Bách Xuyên chuẩn bị đánh người, một âm thanh vang lên, làm cho mọi người trở về chỗ ngồi của chính mình.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy thân thể của Mục Vạn Thịnh và Ngô mập mạp cứng đờ lại.  

Bởi vì khu làm công vang lên tiếng kêu.  

“Gâu gâu...”  

Tiếng kêu liên tiếp, là tiếng chó sủa.  

Thấy biểu tình của toàn bộ nhân viên khu làm công run lên sợ hãi, hình như rất sợ tiếng sủa của con chó này, điều này làm cho Dương Bách Xuyên cảm thấy rất kỳ quái trong lòng.  
 
Chương 117


Vừa quay đầu lại, nhìn thấy một con chó lông vàng chạy về phía anh.  

Nhìn qua hình như mục tiêu là anh, điều này làm cho Dương Bách Xuyên lui về phía sau vài bước. Nhưng anh lại không cảm thấy sự ác ý nào từ trên người con chó này, ngược lại tản ra sự vui sướng, làm cho người không thích chó từ nhỏ như Dương Bách Xuyên dừng lại đứng tại chỗ.  

Nhìn kỹ là một con chó lông vàng, hơn nữa hình như có chút quen thuộc.  

“Gâu gâu gâu ~”  

Con chó vàng phát ra tiếng sủa vui sướng, chỉ mấy giây đã cách Dương Bách Xuyên khoảng 3 mét.  

Lúc này cả người của Dương Bách Xuyên đã bị chấn động mạnh, cuối cùng anh cũng biết tại sao con chó lông vàng này lại quen thuộc đến vậy.  

Thì ra con chó lông vàng này chính là con chó anh cứu ra từ trong hồ nước của công viên Cố Đô.  

Bộ dáng và khí tức của nó đã in sâu trong đầu của Dương Bách Xuyên.  

Lúc trước nếu không phải cứu con chó này, Dương Bách Xuyên cũng sẽ không có được hồ Càn Khôn, không chiếm được hồ Càn Khôn sẽ không có gặp được nguyên thần của sư phụ Vân Thiên Tà.  

Không có sư phụ Vân Thiên Tà, anh sẽ không tu chân, trong đầu sẽ không có được các loại bí điển y thuật truyền thừa của sư phụ.  

Không có những truyền thừa đó, sẽ không có nhà xe như  bây giờ, càng không có tiền tiết kiệm mấy trăm vạn trong thẻ ngân hàng, và công ty Vân Kỳ...  

Cũng chính vì cứu con chó lông vàng này, sau khi lấy được hồ Càn Khôn cắt máu nhận chủ, dẫn đến chết đuối, cuối cùng Triệu Nam đang tìm kiếm con chó cứu.  

Hơn nữa vì cứu anh, Triệu Nam đã hô hấp nhân tạo cho anh, nụ hôn đầu tiên của anh không có ~  

Nhớ lại tất cả, Dương Bách Xuyên cảm thấy trời cao đối xử không tệ với anh.  

Về con chó này và Triệu Nam, người đã cứu anh đã in sâu trong đầu của anh cùng với ngày sư phụ Vân Thiên Tà tỉnh giấc truyền thụ cho anh.  

Hơn nữa trước nay chưa từng quên, nhớ rõ lúc đó trước khi đi Triệu Nam đưa cho anh một tấm danh thiếp. Nhưng lúc đó bị bạn gái vả mặt, tâm trạng của anh hạ xuống, tiện tay cất trong túi, kết quả lúc nhớ đến đi tìm lại không tìm thấy.  

Rất muốn gặp lại người phụ nữ giống như nữ thần kia, tưởng rằng không có duyên phận, nhưng lúc này lại gặp được con chó lông vàng của cô, cũng có nghĩa rằng cô cũng ở gần đây đúng không?  

Trong lòng vừa nghĩ như vậy, con chó lông vàng đã nhào vào trong người anh, vui sướng ngửi, bắt đầu vây quanh anh, giống như chưa từng quên ân nhân cứu mạng này vậy.  

Tâm trạng của Dương Bách Xuyên rất tốt, ngồi xổm xuống vuốt v e đầu của con chó lông vàng, chào hỏi nó.  

Đúng lúc này, bên tai truyền đến từng tiếng thăm hỏi.  

“Tổng giám đốc ~  

Tổng giám đốc, chào buổi chiều ~”  

Nhân viên công tác khu làm công liên tục mở miệng chào hỏi. 
 
Chương 118


Trên đường đi theo Triệu Nam có từng tiếng nói chuyện về tổng tài rất tốt, có tiếng chào buổi chiều với tổng giám đốc, trong lòng Dương Bách Xuyên rung động.  

Không ngờ cô ấy lại là chủ tịch của công ty này hơn nữa lại còn là một tổng giám đốc trẻ tuổi như vậy.  

Đối mặt với cô ấy, Dương Bách Xuyên và cô ấy bốn mắt nhìn nhau, anh thấy được rõ sự sửng sốt trên mặt cô ấy, trên mặt vốn đang nghiêm túc lạnh lùng vậy mà lại hòa tan nở một nụ cười bình thường.  

“Anh... Là Dương Bách Xuyên?” Giọng nói của cô ấy vẫn dịu dàng và dễ nghe.  

Dương Bách Xuyên không ngờ cô ấy lại còn nhớ rõ mình, một giây trước trong lòng còn đang tính toán làm thế nào để chào hỏi với cô ấy nhưng sau một giây người ta đã gọi thẳng ra tên của mình.  

Điều này làm cho trong lòng Dương Bách Xuyên ít nhiều có chút kích động.  

Khi anh nhìn thấy Triệu Nam trong đầu Dương Bách Xuyên không kìm lòng được mà nhảy ra cảnh tượng cô ấy hô hấp nhân tạo cho mình, lúc đấy mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp của cô ấy.  

Nghĩ đến đây, mặt của Dương Bách Xuyên có hơi đỏ lên, mở miệng nói: “Không ngờ cô Triệu còn nhớ tôi.”  

“Ha ha, tôi làm sao có thể quên, lúc trước tôi cũng trả lại cho anh...” Suýt chút nữa thì Triệu Nam đã nói ra câu lần trước tôi còn làm công nhân hô hấp nhân tạo cho anh nhưng khi lời nói đến bên miệng mới có cảm giác không đúng, vội vàng dừng lại, hơi đỏ mặt nói: “Anh cứu Vượng Tử nhà tôi, đương nhiên là tôi sẽ nhớ rõ anh.”  

Trong lúc hai người nói chuyện, tất cả nam nữ trong khu văn phòng đều sợ ngây người, nhất là Mục Vạn Thịnh, sau khi ông ta phản ứng lại thì trong lòng rất mừng rỡ.  

Trong đội ngũ của công ty, Mục Vạn Thịnh lựa chọn ở bên cạnh tổng giám đốc xinh đẹp hơn nữa đó cũng là cổ đông sau lưng ông ta, tuy ông ta là giám đốc nhân sự nhưng vẫn chưa nhận được sự tín nhiệm trước mặt của nữ tổng giám đốc.  

Một giây trước ông ta còn bị sự tức giận của Ngô mập mạp làm cho toàn thân phát run nhưng đến giờ khắc này lại phát hiện Dương Bách Xuyên và nữ tổng giám đốc có quen biết nhau, ngay lập tức ba nghìn lỗ chân lông toàn thân của Mục Vạn Thịnh đều được giãn nở, vui sướng đến mức không nói nên lời.  

Mục Vạn Thịnh rất may mắn khi biết Dương Bách Xuyên, hơn nữa hôm nay còn vì anh mà cãi nhau với Ngô mập mạp, có mối quan hệ này, với lại còn thân thiết với Dương Bách Xuyên, chẳng phải khi thân thiết với Dương Bách Xuyên thì sẽ thân cận được với nữ tổng giám đốc hay sao, sau đó ông ta có thể đạt được sự tín nhiệm của nữ tổng giám đốc rất nhanh thôi, tương lai sáng lạn nha.  

Còn về phần nhậm chức của Dương Bách Xuyên, giờ phút này đã không còn là vấn đề nữa, đừng nói thực tập cho dù là phải sửa lại làm việc chính thức cũng có thể.  

Tên Mục Vạn Thịnh ở trong công ty cũng là người lão luyện, lúc nãy vừa mới nhìn thấy tổng giám đốc từ trước đến nay ở công ty đều là một mỹ nữ lạnh lùng, thế mà nữ tổng giám đốc quanh năm đều là một tảng băng khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên lại nở một  nụ cười hiếm thấy, từ đó có thể phân tích ra quan hệ của hai người chắc hẳn là không phải xa lạ?  

Sau đó khi ông ta nhìn thoáng qua Ngô mập mạp, trong ánh mắt Mục Vạn Thịnh lộ ra vẻ đắc ý, đừng nhìn Ngô mập mạo có mấy cổ đông đằng sau chống lưng thì trước mắt rất cường thế, nhưng vật thì sao chứ? Dù có mạnh mẽ hơn nữa nhưng mà có thể đoạt được chức của nữ tổng giám đốc sao?  

Đợi lát nữa hãy xem ông đây thể hiện uy phong trước mặt ông như thế nào.  

Trong lòng Mục Vạn Thịnh nghĩ vậy.  

Lúc này chỉ nghe thấy tiếng nữ tổng giám đốc hỏi Dương Bách Xuyên: “Anh đến công ty chúng tôi là...?”
 
Chương 119


Dương Bách Xuyên muốn quay lại vấn đề của Triệu Nam, còn Mục Vạn Thịnh đứng ở một bên cuối cùng cũng đã chờ được cơ hội nói chuyện, Mục Vạn Thịnh vội vàng tiến lên một bước, cung kính nói: “Tổng giám đốc là như vậy, Dương Bách Xuyên là sinh viên chủ chốt của khoa lịch sử trong Học viện Cố Đô, mà hiện nay công ty chúng ta rất thiếu nhân tài lập hồ sơ và giám định đồ cổ. Mà điều kiện về các phương diện khác của Dương Bách Xuyên đều phù hợp, thành tích lại xuất sắc, cho nên tôi cố ý mời cậu ấy đến công ty. Mà cũng không phải, hôm nay tôi đưa Dương Bách Xuyên đến để làm thủ tục nhậm chức, nhưng  giám đốc Ngô lại không cho, Dương Nghị Vân thật sự là nhân tài công ty chúng ta cần, tôi hy vọng cậu ấy có thể ở lại, hơn nữa bây giờ chỉ là thực tập mà thôi mà quản lý Ngô cũng không cho phép, nếu như vậy thì sau này chúng ta sẽ rất khó mời chào nhân tài.”  

Mục Vạn Thịnh nắm lấy cơ hội, nửa thật nửa giả, tránh nặng mà nhẹ nhàng hung hăng tố cáo Ngô mập mạp ở trước mặt nữ tổng giám đốc.  

Triệu Nam nghe Mục Vạn Thịnh nói từ từ gật đầu còn Ngô mập mạp lúc này thì rất sốt ruột, tức giận đến cả người phát run, ông ta không nghĩ tới Mục Vạn Thịnh có thể vô sỉ như vậy, tại sao ông ta lại không nói Dương Bách Xuyên tiến vào không phù hợp với quy trình của công ty chứ?  

Lúc này ông ta lại nói: “Tổng giám đốc Mục Vạn Thịnh là đang lấy quyền dùng vào việc riêng, đã làm không tốt, hơn nữa nhỡ đâu Dương Bách Xuyên này là họ hàng thân thích thậm chí là con riêng của ông ta, ngay cả thủ tục bình thường cũng không làm mà đã sắp xếp cho người đến công ty, tôi cũng chỉ làm việc dựa theo quy trình của công ty...”  

“Bốp~”  

“A.”  

Ngô mập mạp còn chưa nói xong đã bị Dương Bách Xuyên híp mắt trực tiếp đánh cho một quyền vào mặt, ngay lập tức ngất đi.  

Năm lần bảy lượt cái tên Ngô mập mạp chết tiệt này cứ nói anh là con riêng của Mục Vạn Thịnh, những lời này ở trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên…  

Bản thân Bách Xuyên nghĩ đến chính là đang làm nhục ba mẹ cho nên không chút suy nghĩ trực mà dùng lực trực tiếp đánh ra một quyền, một quyền này đánh vào miệng làm ông ta bị gãy mấy cái răng, hơn nữa còn làm cho Ngô mập mạp ngất xỉu.  

Đánh xong cuối cùng cũng đã giải được hận thù.  

Toàn bộ văn phòng đều trợn tròn mắt bởi vì lời nói của Ngô mập mạp thật sự là rất khó nghe, nhưng cũng không đến mức ra tay như này, ông ta chính là giám đốc chính quy của bộ phận nhân sự công ty, đi ra ngoài cũng là nhân vật có mặt mũi.  

Nhưng mà điều càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là tính tình của Dương Bách Xuyên này quá là có chút máu me hoặc là có thể nói tính tình quá nóng nảy.  

Hiện tại cần phải nhìn xem tổng giám đốc xinh đẹp sẽ xử lý như thế nào, mọi người đều biết rất rõ ràng người tên Dương Bách Xuyên này có quen biết với người đẹp tổng giám đốc nhưng một cú đánh ngã Giám đốc Ngô thì nhìn ở một mức độ nào đó cũng coi như là đang đánh vào mặt tổng giám đốc.  

Mục Vạn Thịnh càng kinh ngạc hơn, ông ta tuyệt đối không ngờ tới người nhìn qua thì có vẻ là nhã nhặn, nhưng với khí thế vô cùng bạo lực cộng với tính cách nóng nảy như thế của Dương Bách Xuyên thì lần này có hơi khó làm.  

Mà Dương Bách Xuyên thì lại không hề có áp lực tâm lý, đó là sự lựa chọn của anh, cho dù lần này Ngô mập mạp lên tiếng nhưng không sỉ nhục ba mẹ thì anh vẫn sẽ đánh, nếu như hôm nay không phải là nể mặt Triệu Nam thì đối với Ngô mập mạp không chỉ là một quyền đánh đến ngất xỉu kia đâu.  

Lắc lắc nắm đấm xoay người, Dương Bách Xuyên cười nhìn Triệu Nam nói: “Thật ngại quá, không nhịn được tôi lại đánh người của cô rồi.”  

“Phốc ~” Triệu Nam nghe được những lời này của Dương Bách Xuyên thì không khỏi bật cười, sau đó vội vàng thu lại, nếu không phải hiện trường có quá nhiều người thì chắc chắn cô ấy sẽ cười to.  

Lập tức căng mặt nói với một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đứng ở bên cạnh: “Thư ký Ngải tìm người đưa quản lý Ngô đến bệnh viện.”  

“Vâng.” Thư ký vội vàng gật đầu.  

Sau đó Triệu Nam lại nói với Mục Vạn Thịnh: “Làm thủ tục nhậm chức cho Dương Bách Xuyên không cần thực tập cứ trực tiếp dựa theo đãi ngộ của nhân viên chính thức mà làm.”  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom