Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 953


Sau khi sư phụ Vân Thiên Tà nói xong, trong đầu Dương Bách Xuyên bỗng vang lên một tiếng "ầm", tiếp đó xuất hiện chữ viết và ký hiệu chằng chịt, cùng với từng bản vẽ điêu khắc trông rất sống động.  

Dương Bách Xuyên tiêu hóa hơn nửa tiếng mới mở mắt ra, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.  

Anh lẩm bẩm: "Đệt, đây đúng là đại pháp làm màu cần thiết cho việc tán gái mà, không nên gọi là Điêu Khắc Tâm Kinh."  

Theo lời sư phụ nói thì Điêu Khắc Tâm Kinh ghi lại chi tiết các tri thức kỹ năng liên quan đến điêu khắc, ngoài ra còn có vô số bản vẽ trang sức để tham khảo.  

Dương Bách Xuyên đọc hết phần chữ và xem khoảng năm trăm bức tranh trong Điêu Khắc Tâm Kinh rồi dừng. Có quá nhiều, anh xem không xuể, sau này xem từ từ là được.  

Hơn năm trăm bức tranh đều là bản vẽ các loại trang sức. Dương Bách Xuyên cảm thấy lấy bừa một hình mang ra ngoài cũng có thể nhận được giải thưởng lớn quốc tế trong giới thiết kế trang sức.  

Anh nhìn các loại hình vẽ điêu khắc cho cả nam cả nữ, như vậy cũng đủ rồi.  

Chọn đại một tấm rồi tiến hành điêu khắc cũng cho ra vật báu quý hiếm.  

Dương Bách Xuyên không xem thêm nữa, chuẩn bị điêu khắc theo tấm đầu tiên.  

Tấm đầu tiên anh chọn là hình một chiếc lá cây, hơi giống lá phong trên trái đất, nhưng điều quan trọng là hoa văn trên lá cây cực kỳ đẹp.  

Còn có một chỗ đáng quý là phương pháp điêu khắc theo Điêu Khắc Tâm Kinh có thể khắc kinh văn trận pháp lên vật phẩm, đến lúc đó thành phẩm điêu khắc không chỉ là món đồ trang sức đẹp đẽ, mà còn là một tấm bùa hộ mệnh, có thể hấp thu khí dơ trong cơ thể, bồi dưỡng sức khỏe, ngoài ra còn có tác dụng phòng ngự.  

Trong mắt người tu chân, tác dụng phòng ngự là cản sát chiêu mạnh của cao thủ. Nhưng Dương Bách Xuyên lại hiểu thành người bình thường mang theo bên người có thể đề phòng chuyện ngoài ý muốn như là tai nạn xe cộ...  

Đương nhiên mức độ phòng ngự phụ thuộc vào tay nghề và tu vi của người khắc cao hay thấp.  

Trên mỗi món đồ trang sức điêu khắc đều có thể giấu các loại trận pháp phòng ngự.  

"Quả nhiên không hổ là sản phẩm của người tu chân, một món đồ trang sức mà cũng có tác dụng phòng ngự, hơn nữa có thể mài giũa tâm cảnh của người điêu khắc, ngoài ra còn có thể tặng người khác hoặc bán đi kiếm tiền. Đúng là một công ba lợi." Dương Bách Xuyên cảm thán một mình.  

Đúng lúc này, Độc Cô Hối gõ cửa bên ngoài: "Sư phụ ơi con về rồi."  

"Vào đi!" Dương Bách Xuyên thuận miệng đáp.  

Độc Cô Hối cầm một hộp gỗ đỏ đi tới trước mặt Dương Bách Xuyên: "Sư phụ, hôm nay khéo ghê á, con mua được bộ dao khắc thủ công này ở một cửa hàng điêu khắc lâu đời, chủ quán nói là tổ tiên truyền lại. Tổ tiên nhà họ là đại sư điêu khắc thời minh, truyền lại đến bây giờ thành đồ cổ rồi đấy. Nếu không phải là trong gia tộc không có ai biết nghề điêu khắc thì họ sẽ không bán đâu. Con cố gắng lắm mới mua được cho người đó, tốn hai mươi vạn lận!"  

Độc Cô Hối nói với vẻ mặt mong đợi. Phải chăng mình có thể khiến sư phụ khen một câu, sau đó nhân lúc sư phụ vui vẻ mà nài nỉ sư phụ hủy lệnh bế quan bốn tháng?  

Ai dè anh ấy nói xong, chẳng những không được sư phụ khen, trái lại còn bị ăn tát.  

Bốp!   

"Đồ phá của, dao thủ công gì mà đắt những hai mươi vạn? Một con dao tốt giá dăm ba trăm đã là cao rồi, vậy mà cậu tốn hai mươi vạn? Bị người ta chặt chém mà không biết, sao tôi lại có đứa đồ đệ ngu ngốc như cậu chứ?  

Bây giờ chúng ta có tiền, nhưng không vung tiền ra ngoài cửa sổ như vậy đâu. Thừa tiền thì cậu quyên góp cho trẻ em vùng núi đến trường ấy!" Dương Bách Xuyên giận dữ trợn mắt. Thật ra vừa rồi bị sư phụ mắng, bây giờ anh đã tìm được trạng thái cân bằng từ đại đồ đệ.  

Độc Cô Hối muốn hộc máu luôn. Anh ấy tốn bao công sức mới mua được bộ dao khắc thủ công này, nào ngờ nịnh nọt không thành còn bị mắng. Nếu biết trước sẽ thế này thì anh ấy đã chẳng nói ra giá tiền. Độc Cô Hối nhăn nhó nói: "Sư phụ, người ta bán cả một bộ cơ mà, tổng cộng bốn mươi con dao khắc cả thảy, hơn nữa còn được chế tác thủ công hoàn toàn, thật sự là phải đắt một chút."  

Bốp! "Cậu còn cãi à! Cho dù là bốn mươi con dao chế tác thủ công đi chăng nữa cũng không đáng hai mươi vạn. Sau này cậu khôn ra một chút có được không?" Độc Cô Hối lại bị tên họ Dương nào đó tát một phát.  

"Thưa sư phụ, con biết lỗi rồi." Độc Cô Hối mất mặt quá chừng, vội vàng nhận lỗi. Không nhận không được, sẽ bị đòn tiếp đó.  

"Sau này mua đồ phải động não trước biết chưa?" Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên cảm thấy thật sảng khoái. Đánh mắng đồ đệ, tâm trạng rất tốt. Anh còn nói trong lòng:
 
Chương 961


Cô sợ Dương Bách Xuyên lúng túng, thế là giận dỗi mẹ mình. Ở nhà Lâm Hoan là cô con gái rượu được yêu thương.  

"Lâm Hoan!" Dương Bách Xuyên trừng Lâm Hoan.  

Mẹ của Lâm Hoan nghe con gái nói vậy, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn. Bà ta nói với Dương Bách Xuyên: "Đến là được rồi, mang quà cáp làm gì. Cậu ngồi uống trà trước đi, tôi đi hâm nóng đồ ăn."  

"Vâng thưa cô." Thật ra Dương Bách Xuyên rất chột dạ.  

Lúc này Lâm Hoan biết mình phải diễn vai gì, bèn hỏi Dương Bách Xuyên: "Mau cho em xem anh tự tay chuẩn bị cho mẹ em món quà gì."  

Dương Bách Xuyên ngồi trên sofa, lấy quà ra.  

Đầu tiên anh lấy ra vòng cổ Trường Thanh Đằng cho mẹ Lâm Hoan. Lúc này mẹ Lâm Hoan vẫn chưa đi vào phòng bếp, anh nói với bà ta: "Thưa cô, đây là quà tặng cô ạ."  

Lâm Hoan cười hì hì, lập tức mở quà. Ngay sau đó, màu đỏ nhạt xuất hiện. Đó là bởi vì bên trong vòng cổ có phong ấn chân khí. Kết hợp với kỹ thuật điêu khắc của Dương Bách Xuyên, thật sự là đẹp không sao tả xiết.  

"Wow, đẹp quá!" Lâm Hoan thốt lên đầy kinh ngạc, đi đến đeo vòng cho mẹ mình.  

Dương Bách Xuyên lại lấy ra gậy Cửu Trúc Phỉ Thúy cho ba Lâm Hoan: "Thưa chú, đây là quà tặng chú ạ." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa đưa quà cho đối phương.  

Ba Lâm Hoan nhìn thấy gậy Cửu Trúc Phỉ Thúy Dương Bách Xuyên đưa tới, hai mắt lập tức co rụt lại. Ông ta là cán bộ cấp cao của tỉnh, có đồ tốt nào chưa từng thấy chứ. Vừa liếc mắt ông ta đã nhìn ra món quà Dương Bách Xuyên mang tới không tầm thường, kỹ thuật điêu khắc thật sự hiếm thấy, có thể nói là bậc thầy quốc gia.  

Ông ta hít sâu một hơi rồi nói: "Tiểu Dương à, những món quà này quá quý giá, chúng tôi không thể nhận, càng không thể mắc sai lầm."  

Dương Bách Xuyên hiểu ý của ba Lâm Hoan. Ông ta là quan chức, tất nhiên không thể nhận món quà đắt đỏ như vậy.  

Mẹ Lâm Hoan đã đeo vòng cổ Trường Thanh Đằng, trên mặt treo nụ cười tươi rói. Nghe chồng mình nói vậy, mặc dù rất không nỡ nhưng bà ta vẫn tháo vòng cổ ra cho vào hộp, đặt lên bàn trà. Trong nhà họ Lâm, ba Lâm Hoan nhất ngôn cửu đỉnh, nói không được nhận là không được nhận. Đây là một phiền phức.  

Dương Bách Xuyên mỉm cười: "Thưa cô chú, cháu biết là mọi người sẽ nghĩ như vậy, cho nên đây không phải đồ mua ở trung tâm thương mại, mà là đồ cháu vừa mới điêu khắc ở nhà, phỉ thúy cũng là cháu đi Nam Quốc đổ thạch mang về. Mỗi đường dao điêu khắc trên ba món quà này đều là tự tay cháu thực hiện, vì vậy mọi người cứ yên tâm, không tốn một đồng nào.  

Vả lại với quan hệ giữa cháu và Lâm Hoan, cháu là vãn bối tặng quà cho trưởng bối, không phải nhờ chú giúp đỡ nên không tính là hối lộ, ha ha!"  

Dương Bách Xuyên nói xong, ba Lâm Hoan nheo mắt nghiêm túc nhìn anh, cười tủm tỉm hỏi: "Cậu và bé Hoan nhà tôi có quan hệ gì?"  

Câu hỏi bất ngờ khiến bầu không khí Dương Bách Xuyên vừa dựng lên tan thành hư không, anh lập tức ngây ra như phỗng.

Lâm Chấn Hải nói xong, đôi mắt sắc như lưỡi dao nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, ông ấy là quan lớn cấp tỉnh, nhân vật cấp cao của Cố Đô, mỗi một câu cửa miệng đều là chân thật, mang theo một loại khí tràng, đây cũng là một loại tu hành.  

Đồ tể ở trong lò giết mổ quanh năm, dần dần trên người sẽ xuất hiện một loại khí tràng không giống người thường, người thường cũng có thể cảm giác được.  

Giống bậc quan lớn như Lâm Chấn Hải, khí tràng trên người rất cường đại, đặc biệt tâm ông ấy rất chính, chính khí tồn tại lâu dài, loại khí thế này càng thêm mãnh liệt.  

Cho Dương Bách Xuyên một ít áp lực, tất nhiên nếu muốn hóa giải khí thế trên người ba của Lâm Hoan, anh chỉ cần dùng chân khí thì có thể hóa giải. Nhưng xuất phát từ tôn trọng, Dương Bách Xuyên không hóa giải, dù sao anh có thể thừa nhận, không ảnh hưởng chút gì, chỉ cảm thấy có chút không quen.  

Hoặc nói cách khác anh không quen câu hỏi vừa rồi ba của Lâm Hoan, Lâm Chấn Hải hỏi, có quan hệ gì với Lâm Hoan?  

Rõ ràng đang ép anh tỏ thái độ.  

Điều này còn không rõ ràng? Còn hỏi quan hệ gì?  

Ở trong lòng Lâm Chấn Hải, ông ấy chỉ muốn nhìn xem nhân phẩm của Dương Bách Xuyên, xem anh có thể nói dối hay không?  

Đều là đàn ông, ông ấy cũng là người từng trải qua tuổi trẻ, làm sao có thể không đoán được những người phụ nữ trong biệt thự của Dương Bách Xuyên có quan hệ gì với cậu ta?
 
Chương 961


Cô sợ Dương Bách Xuyên lúng túng, thế là giận dỗi mẹ mình. Ở nhà Lâm Hoan là cô con gái rượu được yêu thương.  

"Lâm Hoan!" Dương Bách Xuyên trừng Lâm Hoan.  

Mẹ của Lâm Hoan nghe con gái nói vậy, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn. Bà ta nói với Dương Bách Xuyên: "Đến là được rồi, mang quà cáp làm gì. Cậu ngồi uống trà trước đi, tôi đi hâm nóng đồ ăn."  

"Vâng thưa cô." Thật ra Dương Bách Xuyên rất chột dạ.  

Lúc này Lâm Hoan biết mình phải diễn vai gì, bèn hỏi Dương Bách Xuyên: "Mau cho em xem anh tự tay chuẩn bị cho mẹ em món quà gì."  

Dương Bách Xuyên ngồi trên sofa, lấy quà ra.  

Đầu tiên anh lấy ra vòng cổ Trường Thanh Đằng cho mẹ Lâm Hoan. Lúc này mẹ Lâm Hoan vẫn chưa đi vào phòng bếp, anh nói với bà ta: "Thưa cô, đây là quà tặng cô ạ."  

Lâm Hoan cười hì hì, lập tức mở quà. Ngay sau đó, màu đỏ nhạt xuất hiện. Đó là bởi vì bên trong vòng cổ có phong ấn chân khí. Kết hợp với kỹ thuật điêu khắc của Dương Bách Xuyên, thật sự là đẹp không sao tả xiết.  

"Wow, đẹp quá!" Lâm Hoan thốt lên đầy kinh ngạc, đi đến đeo vòng cho mẹ mình.  

Dương Bách Xuyên lại lấy ra gậy Cửu Trúc Phỉ Thúy cho ba Lâm Hoan: "Thưa chú, đây là quà tặng chú ạ." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa đưa quà cho đối phương.  

Ba Lâm Hoan nhìn thấy gậy Cửu Trúc Phỉ Thúy Dương Bách Xuyên đưa tới, hai mắt lập tức co rụt lại. Ông ta là cán bộ cấp cao của tỉnh, có đồ tốt nào chưa từng thấy chứ. Vừa liếc mắt ông ta đã nhìn ra món quà Dương Bách Xuyên mang tới không tầm thường, kỹ thuật điêu khắc thật sự hiếm thấy, có thể nói là bậc thầy quốc gia.  

Ông ta hít sâu một hơi rồi nói: "Tiểu Dương à, những món quà này quá quý giá, chúng tôi không thể nhận, càng không thể mắc sai lầm."  

Dương Bách Xuyên hiểu ý của ba Lâm Hoan. Ông ta là quan chức, tất nhiên không thể nhận món quà đắt đỏ như vậy.  

Mẹ Lâm Hoan đã đeo vòng cổ Trường Thanh Đằng, trên mặt treo nụ cười tươi rói. Nghe chồng mình nói vậy, mặc dù rất không nỡ nhưng bà ta vẫn tháo vòng cổ ra cho vào hộp, đặt lên bàn trà. Trong nhà họ Lâm, ba Lâm Hoan nhất ngôn cửu đỉnh, nói không được nhận là không được nhận. Đây là một phiền phức.  

Dương Bách Xuyên mỉm cười: "Thưa cô chú, cháu biết là mọi người sẽ nghĩ như vậy, cho nên đây không phải đồ mua ở trung tâm thương mại, mà là đồ cháu vừa mới điêu khắc ở nhà, phỉ thúy cũng là cháu đi Nam Quốc đổ thạch mang về. Mỗi đường dao điêu khắc trên ba món quà này đều là tự tay cháu thực hiện, vì vậy mọi người cứ yên tâm, không tốn một đồng nào.  

Vả lại với quan hệ giữa cháu và Lâm Hoan, cháu là vãn bối tặng quà cho trưởng bối, không phải nhờ chú giúp đỡ nên không tính là hối lộ, ha ha!"  

Dương Bách Xuyên nói xong, ba Lâm Hoan nheo mắt nghiêm túc nhìn anh, cười tủm tỉm hỏi: "Cậu và bé Hoan nhà tôi có quan hệ gì?"  

Câu hỏi bất ngờ khiến bầu không khí Dương Bách Xuyên vừa dựng lên tan thành hư không, anh lập tức ngây ra như phỗng.

Lâm Chấn Hải nói xong, đôi mắt sắc như lưỡi dao nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, ông ấy là quan lớn cấp tỉnh, nhân vật cấp cao của Cố Đô, mỗi một câu cửa miệng đều là chân thật, mang theo một loại khí tràng, đây cũng là một loại tu hành.  

Đồ tể ở trong lò giết mổ quanh năm, dần dần trên người sẽ xuất hiện một loại khí tràng không giống người thường, người thường cũng có thể cảm giác được.  

Giống bậc quan lớn như Lâm Chấn Hải, khí tràng trên người rất cường đại, đặc biệt tâm ông ấy rất chính, chính khí tồn tại lâu dài, loại khí thế này càng thêm mãnh liệt.  

Cho Dương Bách Xuyên một ít áp lực, tất nhiên nếu muốn hóa giải khí thế trên người ba của Lâm Hoan, anh chỉ cần dùng chân khí thì có thể hóa giải. Nhưng xuất phát từ tôn trọng, Dương Bách Xuyên không hóa giải, dù sao anh có thể thừa nhận, không ảnh hưởng chút gì, chỉ cảm thấy có chút không quen.  

Hoặc nói cách khác anh không quen câu hỏi vừa rồi ba của Lâm Hoan, Lâm Chấn Hải hỏi, có quan hệ gì với Lâm Hoan?  

Rõ ràng đang ép anh tỏ thái độ.  

Điều này còn không rõ ràng? Còn hỏi quan hệ gì?  

Ở trong lòng Lâm Chấn Hải, ông ấy chỉ muốn nhìn xem nhân phẩm của Dương Bách Xuyên, xem anh có thể nói dối hay không?  

Đều là đàn ông, ông ấy cũng là người từng trải qua tuổi trẻ, làm sao có thể không đoán được những người phụ nữ trong biệt thự của Dương Bách Xuyên có quan hệ gì với cậu ta?
 
Chương 960


Chủ tiệm Diêu biết Dương Bách Xuyên không định bán thì vô cùng tiếc nuối, đưa cho anh một tấm danh thiếp: "Dương tiên sinh, không biết cửa hàng của chúng tôi có thể nhờ cậu điêu khắc một món trang sức không? Cậu yên tâm, giá cả không thành vấn đề, hy vọng có thể hợp tác."  

Ông ta vừa nói vừa đưa danh thiếp cho Dương Bách Xuyên.  

Kết quả là Dương Bách Xuyên nói: "Được chứ, ông có nguyên liệu cao cấp thì tôi sẽ điêu khắc cho cửa hàng của các ông một món." Dương Bách Xuyên đồng ý. Sau này anh muốn luyện tập kỹ thuật điêu khắc, đương nhiên cần rất nhiều phỉ thúy ngọc thạch, đây cũng là chuyện tốt.  

Chủ tiệm Diêu mừng rỡ, xin số điện thoại của Dương Bách Xuyên.  

Lúc này điện thoại có tin nhắn đến, Dương Bách Xuyên không cần nhìn cũng biết là Lâm Hoan đang thúc giục mình. Chậm trễ nửa tiếng, anh cũng nên đi rồi. Anh rất vui khi gặp lại người bạn cũ Bê Đê, ngồi với nhau một lát cũng là chuyện bình thường. Vả lại đến nhà Lâm Hoan cũng chỉ ăn cơm, không phải việc gấp.  

Ba món quà đã được bọc xong, Dương Bách Xuyên cất điện thoại, đứng dậy trao đổi phương thức liên hệ với Bê Đê và chị Mai rồi chuẩn bị rời đi.  

"Bê Đê, chị Mai, tôi đi trước đây. Đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại."  

"Được, cậu đi làm việc của mình đi."  

"Tạm biệt!"  

...  

Nhà Lâm Hoan nằm ở khu tập thể chính quyền tỉnh. Khi Dương Bách Xuyên đến bị chặn ngoài cửa không cho vào, anh bèn gọi điện cho Lâm Hoan ra đón mình.  

Một lát sau, Lâm Hoan trưng ra vẻ mặt u oán ra ngoài cổng ký tên, đón Dương Bách Xuyên vào trong.  

Sau khi đỗ xe xong, lúc đi lên lầu Lâm Hoan phàn nàn: "Anh nói sắp tới, mẹ em đã chuẩn bị một bàn cơm, đợi suốt nửa tiếng, bây giờ lạnh ngắt rồi."  

"Hix, anh xin lỗi. Không thể trách anh được, lần đầu tiên đến nhà em, anh phải chuẩn bị quà chứ. Đây là quà anh tự làm, cho nên chậm trễ thời gian." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa cho Lâm Hoan xem chiếc túi trong tay.  

Lâm Hoan nghe vậy, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, hừ mũi đi lên lầu.  

Về đến nhà, cô ấy hô ngoài cửa: "Ba mẹ ơi, anh Xuyên đến rồi."  

Bởi vì lần trước Dương Bách Xuyên đã cứu Lâm Hoan, lại thêm ba Lâm Hoan đi tỉnh khác, Dương Bách Xuyên đã phái Đường Long và Cổ Tư Lạc đi theo bảo vệ, cho nên ba mẹ Lâm Hoan rất cảm kích anh.  

Nhưng khi biết con gái đang hẹn hò với Dương Bách Xuyên, thái độ của hai người lập tức thay đổi.  

Hai người đều là người từng trải, lần trước đến biệt thự của Dương Bách Xuyên thấy rất nhiều cô gái ở đó, mặc dù anh nói họ là bệnh nhân, nhưng người tinh mắt đều nhìn ra đó không phải là bệnh nhân bình thường.  

Dương Bách Xuyên lăng nhăng như vậy, bọn họ rất lo lắng cho cô con gái Lâm Hoan.  

Bọn họ bảo Lâm Hoan mời Dương Bách Xuyên đến nhà chính là vì chuyện này.  

Nhưng hôm nay Dương Bách Xuyên nói là sẽ đến, vậy mà để hai người già đợi một lúc. Bọn họ rất khó chịu, thái độ bất giác thay đổi. Cậu là con rể, sao có thể để chúng tôi mời cậu? Mời được cậu rồi, sao còn bắt chúng tôi đợi lâu như vậy?  

Ba của Lâm Hoan là đàn ông, không chú ý tới những chi tiết này cho lắm. Ông ta nói với Dương Bách Xuyên: "Tiểu Dương đến rồi à, mau vào ăn cơm!"  

Mẹ Lâm Hoan không dễ đối phó. Bà ta nhìn Dương Bách Xuyên, lạnh lùng hừ mũi. Cả một bàn cơm bà ta nấu đã lạnh ngắt rồi.  

Dương Bách Xuyên thấy mẹ Lâm Hoan mặt nặng mày nhẹ, đương nhiên cũng biết là mình tới muộn khiến người lớn không vui. Anh cười làm lành: "Cháu chào cô chú."  

Lâm Hoan nhìn sắc mặt mẹ mình, lập tức không vui: "Mẹ à, anh Xuyên tự tay chuẩn bị quà cho mẹ nên mới đến muộn đấy." 
 
Chương 954


Dương Bách Xuyên lập tức kinh hãi, mặt nhăn mày nhó. Anh quên mất là sư phụ Vân Thiên Tà có thể nghe được tiếng lòng của mình. Sai lầm, đúng là sai lầm nghiêm trọng!  

Anh vội vàng cười xòa: "Không phải đâu sư phụ, con nói vậy thôi chứ nào dám quấy rầy người. Chẳng phải con đang dạy dỗ đồ tôn của người sao? Người cũng thấy thằng nhóc này vung tay quá trán, con phải nói chuyện với nó đàng hoàng. Hì hì, không phải con chọc giận người đâu."  

Dương Bách Xuyên bị nghiệp quật, vừa mới mắng đồ đệ Độc Cô Hối, đảo mắt đã bị Vân Thiên Tà nghe thấy mắng cho một trận.  

Anh không dám lẩm bẩm trong lòng nữa, cũng không dám mắng Độc Cô Hối nữa, rất sợ bị sư phụ Vân Thiên Tà nghe được.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên nghe thấy sư phụ lạnh lùng hừ mũi trong đầu mình: "Thằng nhóc con mới ngu ngốc, đồ tôn Độc Cô Hối kiếm cho con đồ tốt đó. Mở to mắt ra mà nhìn, dao điêu khắc bên trong không phải chất liệu ở thế giới này đâu."  

Nghe sư phụ Vân Thiên Tà nói vậy, Dương Bách Xuyên lập tức nghĩ đến hai chữ: vẫn thạch!  

Tất nhiên vẫn thạch không phải loại sắt có trên trái đất, mà là thứ từ thế giới bên ngoài rơi xuống, còn có tên khác là huyền thiết.  

Anh lập tức mở ra xem, bộ dao sắc bén sáng bóng, thoạt trông đúng là đồ tốt. Đừng nói là hai mươi vạn, dù hai trăm vạn cũng đáng giá.  

"Xem ra mình trách oan đại đồ đệ rồi." Tên họ Dương nào đó thầm nói trong lòng, nhưng ngoài miệng sẽ không thừa nhận mình sai. Đâu thể mất mặt trước đồ đệ đúng không?  

Lúc này, Độc Cô Hối thấy Dương Bách Xuyên bỗng lộ vẻ vui mừng, bèn dè dặt hỏi: "Sư phụ, dao khắc thủ công này cũng ổn đúng không?"  

"Đồ rởm, gì mà cũng ổn chứ, rõ ràng là rất tệ. Cút cút cút, mau cút khỏi tầm mắt vi sư đi, nhìn thấy cậu là tôi lại tức giận." Tên họ Dương nào đó dối lòng mắng đồ đệ.  

"Vâng vâng vâng, sư phụ đừng giận, con cút ngay đây." Độc Cô Hối như được đại xá, chuồn ra khỏi phòng.  

Sư phụ Vân Thiên Tà cười lạnh: "Thằng nhóc thúi, con còn nói lời trái lương tâm, rõ ràng là đồ tốt mà lại mắng đồ tôn, không sợ bị sét đánh sao? Khinh bỉ con, tạm biệt!"  

"Chậc, lão già chết tiệt, con cũng là sư phụ mà, dù sao cũng phải giữ thể diện đúng không?" Anh phản bác trong lòng. Anh rất khó chịu vì bị sư phụ Vân Thiên Tà khinh bỉ, nhưng đối phương không trả lời.  

...  

Dương Bách Xuyên cầm một con dao khắc trong tay, có cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Anh thử thúc giục chân khí lên dao khắc, dao khắc phát ra tiếng ong ong nhưng không biến dạng.  

Dương Bách Xuyên mừng rỡ. Nếu là dao khắc bình thường thì anh sợ không chịu nổi chân khí của anh. Hiện tại đã chứng minh Độc Cô Hối tốn hai mươi vạn mua cho anh một bộ dao khắc huyền thiết.  

"Để sau bồi thường cho thằng nhóc này vậy." Tên họ Dương nào đó lẩm bẩm một câu, cảm thấy có lỗi với đại đồ đệ.  

Anh cầm dao khắc ướm lên phỉ thúy, đồng thời vận chuyển chân khí lên dao khắc, sau đó đột nhiên vạch một đường lên khối phỉ thúy cao nửa mét.  

Ánh sáng lóe lên, một mảnh phỉ thúy dài bốn tấc dày một tấc rơi ra khỏi khối hoàn chỉnh.  

Dương Bách Xuyên dùng tay đỡ lấy, bắt đầu điêu khắc.  

Anh muốn điêu khắc một mặt dây chuyền. Kích thước to thì không đẹp, dùng bốn tấc nguyên liệu đoán chừng điêu khắc xong sẽ còn ba tấc, kích thước này là vừa đẹp.
 
Chương 962


Nếu Dương Bách Xuyên thẳng thắn thành khẩn, Lâm Chấn Hải sẽ rất thưởng thức anh. Ông ấy biết Dương Bách Xuyên không phải người thường, cặp đôi lần trước được phái đi bảo vệ ông ấy chính là cao thủ, mặc dù không phải võ cổ giả, nhưng không có nghĩa Lâm Chấn Hải không hiểu biết võ cổ giả.  

Dương Bách Xuyên là võ cổ giả, bên người có nhiều đàn bà là chuyện rất bình thường, ông ấy không quan tâm những điều đó, ông ấy chỉ để ý Dương Bách Xuyên sẽ xử lý quan hệ với con gái mình như thế nào.  

Lúc này mẹ của Lâm Hoan, Hà Mai nhìn thoáng qua chồng mình, cầm lấy tay của Lâm Hoan, nói: “Hoan Nhi, đi, đi làm nóng thức ăn với mẹ.” Bà biết lúc này không thích hợp để ở lại, để hai người đàn ông nói chuyện thì tốt hơn.  

Lâm Hoan đang định giải vây giúp Dương Bách Xuyên, nhưng lại bị mẹ kéo vào trong phòng bếp.  

Trong phòng khách chỉ còn lại Dương Bách Xuyên và Lâm Chấn Hải.  

Ánh mắt của Lâm Chấn Hải vẫn nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, chờ anh trả lời.  

Lúc này Dương Bách Xuyên nhếch miệng, cười nhẹ, đánh vỡ không khí có chút nặng nề, sau đó không chút khiếp đảm nói: “Chú Lâm, cháu và Hoan Nhi là quan hệ bạn bè nam nữ.”  

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Lâm Chấn Hải lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Hừ, quan hệ bạn bè nam nữ, tốt lắm. Dương Bách Xuyên, cậu dùng miệng nói ra lời này không nóng miệng sao?”  

Trong lòng Dương Bách Xuyên đã đoán được Lâm Chấn Hải biết được một ít chuyện của anh, ví dụ như về phụ nữ.  

Nhưng vậy thì sao chứ?  

Đường đường là truyền nhân của Chí Tôn Tán Tiên, không lẽ không đảm đương được chút việc nhỏ này? Anh là người tu chân, là thần tiên trong mắt người thường như Lâm Chấn Hải, có gì không thể?  

Bảo anh từ bỏ những người phụ nữ bên cạnh chỉ cưới một mình Lâm Hoan, Dương Bách Xuyên không làm được. Bảo anh và Lâm Hoan tách ra, cũng không làm được, trừ khi một ngày nào đó Lâm Hoan nói không thích anh, có lẽ anh sẽ buông tay.  

Nếu không không ai có thể cản trở anh.  

Từ lần trước bởi vì chuyện của  u Dương Ngọc Thanh mà nảy sinh tâm ma, sau khi hiểu rõ tâm ý của mình, Dương Bách Xuyên quyết định làm quốc vương trong chuyện tình cảm, quốc vương bá đạo, ở bất cứ phương diện nào anh cũng như thế.  

Nhìn Lâm Chấn Hải, ra vẻ không hiểu: “Bách Xuyên không hiểu ý của chú Lâm.”  

“Tốt lắm, không hiểu đúng không, thật sự cho rằng tôi không biết gì cả? Cậu đã định ra hôn ước với tiểu thư Triệu Nam nhà họ Triệu ở Yến Kinh, lại mờ ám không rõ với một cảnh sát hình sự tên Ninh Kha ở Cố Đô, ái muội với giáo viên đại học  u Dương Ngọc Thanh của cậu. Nghe nói còn có một Độc Cô Vô Tình của nhà Độc Cô Ba Thục, cùng có quan hệ với cậu còn có một người góa chồng tên Viên Kim Phượng ở quê quán của cậu, còn thêm Lâm Hoan nhà tôi, hừ hừ.  

Cậu định giải thích những chuyện này như thế nào? Tôi phải nói cậu chân dẫm sáu thuyền, hay nói cậu là kẻ lừa đảo tình cảm. Nếu ở trong vòng thể chế, tôi đã bắt cậu từ lâu rồi.  

Quả thực cậu đã cứu mạnh của Lâm Hoan, một nhà chúng tôi nên cảm ơn cậu, cậu giúp tôi, tôi càng phải nhớ kỹ ân tình, nhưng tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất là Hoan Nhi.”  

Nói đến đây, Lâm Chấn Hải hít một hơi thật sâu, nói: “Thôi, hy vọng cậu có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm bậc làm ba mẹ, từ này về sau cắt đứt hoàn toàn với Hoan Nhi nhà tôi đi.”  

Dương Bách Xuyên có thẻ hiểu được tâm tình của Lâm Chấn Hải, từ góc nhìn của người thường mà nói, hôm nay Lâm Chấn Hải không tát cho anh một cái đã rất khách khí rồi.  

Cũng đồng cảm với Lâm Chấn Hải, rốt cuộc ông ấy là người trong thể chế nhà nước, hiểu pháp luật thủ pháp luật, quan niệm chế độ một vợ một chồng là điều mà mỗi người Địa Cầu đều biết.  

Nhưng dưới cái nhìn của Dương Bách Xuyên, đó là nhằm vào người thường, anh đã được định sẵn sẽ rời khỏi Địa Cầu. Thân phận người tu chân và thân phận đời tu chân thứ hai của anh có thể làm anh nhảy ra khuôn sáo đó, thậm chí có thể nói là nhảy ra khỏi vòng quy tắc và vòng sinh hoạt của người thường.  

Hơn nữa, đối với mấy người phụ nữ của mình, anh đều nghiêm túc đối đãi chứ không mang theo tâm tính đùa bỡn. 
 
Chương 962


Nếu Dương Bách Xuyên thẳng thắn thành khẩn, Lâm Chấn Hải sẽ rất thưởng thức anh. Ông ấy biết Dương Bách Xuyên không phải người thường, cặp đôi lần trước được phái đi bảo vệ ông ấy chính là cao thủ, mặc dù không phải võ cổ giả, nhưng không có nghĩa Lâm Chấn Hải không hiểu biết võ cổ giả.  

Dương Bách Xuyên là võ cổ giả, bên người có nhiều đàn bà là chuyện rất bình thường, ông ấy không quan tâm những điều đó, ông ấy chỉ để ý Dương Bách Xuyên sẽ xử lý quan hệ với con gái mình như thế nào.  

Lúc này mẹ của Lâm Hoan, Hà Mai nhìn thoáng qua chồng mình, cầm lấy tay của Lâm Hoan, nói: “Hoan Nhi, đi, đi làm nóng thức ăn với mẹ.” Bà biết lúc này không thích hợp để ở lại, để hai người đàn ông nói chuyện thì tốt hơn.  

Lâm Hoan đang định giải vây giúp Dương Bách Xuyên, nhưng lại bị mẹ kéo vào trong phòng bếp.  

Trong phòng khách chỉ còn lại Dương Bách Xuyên và Lâm Chấn Hải.  

Ánh mắt của Lâm Chấn Hải vẫn nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, chờ anh trả lời.  

Lúc này Dương Bách Xuyên nhếch miệng, cười nhẹ, đánh vỡ không khí có chút nặng nề, sau đó không chút khiếp đảm nói: “Chú Lâm, cháu và Hoan Nhi là quan hệ bạn bè nam nữ.”  

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Lâm Chấn Hải lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Hừ, quan hệ bạn bè nam nữ, tốt lắm. Dương Bách Xuyên, cậu dùng miệng nói ra lời này không nóng miệng sao?”  

Trong lòng Dương Bách Xuyên đã đoán được Lâm Chấn Hải biết được một ít chuyện của anh, ví dụ như về phụ nữ.  

Nhưng vậy thì sao chứ?  

Đường đường là truyền nhân của Chí Tôn Tán Tiên, không lẽ không đảm đương được chút việc nhỏ này? Anh là người tu chân, là thần tiên trong mắt người thường như Lâm Chấn Hải, có gì không thể?  

Bảo anh từ bỏ những người phụ nữ bên cạnh chỉ cưới một mình Lâm Hoan, Dương Bách Xuyên không làm được. Bảo anh và Lâm Hoan tách ra, cũng không làm được, trừ khi một ngày nào đó Lâm Hoan nói không thích anh, có lẽ anh sẽ buông tay.  

Nếu không không ai có thể cản trở anh.  

Từ lần trước bởi vì chuyện của  u Dương Ngọc Thanh mà nảy sinh tâm ma, sau khi hiểu rõ tâm ý của mình, Dương Bách Xuyên quyết định làm quốc vương trong chuyện tình cảm, quốc vương bá đạo, ở bất cứ phương diện nào anh cũng như thế.  

Nhìn Lâm Chấn Hải, ra vẻ không hiểu: “Bách Xuyên không hiểu ý của chú Lâm.”  

“Tốt lắm, không hiểu đúng không, thật sự cho rằng tôi không biết gì cả? Cậu đã định ra hôn ước với tiểu thư Triệu Nam nhà họ Triệu ở Yến Kinh, lại mờ ám không rõ với một cảnh sát hình sự tên Ninh Kha ở Cố Đô, ái muội với giáo viên đại học  u Dương Ngọc Thanh của cậu. Nghe nói còn có một Độc Cô Vô Tình của nhà Độc Cô Ba Thục, cùng có quan hệ với cậu còn có một người góa chồng tên Viên Kim Phượng ở quê quán của cậu, còn thêm Lâm Hoan nhà tôi, hừ hừ.  

Cậu định giải thích những chuyện này như thế nào? Tôi phải nói cậu chân dẫm sáu thuyền, hay nói cậu là kẻ lừa đảo tình cảm. Nếu ở trong vòng thể chế, tôi đã bắt cậu từ lâu rồi.  

Quả thực cậu đã cứu mạnh của Lâm Hoan, một nhà chúng tôi nên cảm ơn cậu, cậu giúp tôi, tôi càng phải nhớ kỹ ân tình, nhưng tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất là Hoan Nhi.”  

Nói đến đây, Lâm Chấn Hải hít một hơi thật sâu, nói: “Thôi, hy vọng cậu có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm bậc làm ba mẹ, từ này về sau cắt đứt hoàn toàn với Hoan Nhi nhà tôi đi.”  

Dương Bách Xuyên có thẻ hiểu được tâm tình của Lâm Chấn Hải, từ góc nhìn của người thường mà nói, hôm nay Lâm Chấn Hải không tát cho anh một cái đã rất khách khí rồi.  

Cũng đồng cảm với Lâm Chấn Hải, rốt cuộc ông ấy là người trong thể chế nhà nước, hiểu pháp luật thủ pháp luật, quan niệm chế độ một vợ một chồng là điều mà mỗi người Địa Cầu đều biết.  

Nhưng dưới cái nhìn của Dương Bách Xuyên, đó là nhằm vào người thường, anh đã được định sẵn sẽ rời khỏi Địa Cầu. Thân phận người tu chân và thân phận đời tu chân thứ hai của anh có thể làm anh nhảy ra khuôn sáo đó, thậm chí có thể nói là nhảy ra khỏi vòng quy tắc và vòng sinh hoạt của người thường.  

Hơn nữa, đối với mấy người phụ nữ của mình, anh đều nghiêm túc đối đãi chứ không mang theo tâm tính đùa bỡn. 
 
Chương 961


Cô sợ Dương Bách Xuyên lúng túng, thế là giận dỗi mẹ mình. Ở nhà Lâm Hoan là cô con gái rượu được yêu thương.  

"Lâm Hoan!" Dương Bách Xuyên trừng Lâm Hoan.  

Mẹ của Lâm Hoan nghe con gái nói vậy, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn. Bà ta nói với Dương Bách Xuyên: "Đến là được rồi, mang quà cáp làm gì. Cậu ngồi uống trà trước đi, tôi đi hâm nóng đồ ăn."  

"Vâng thưa cô." Thật ra Dương Bách Xuyên rất chột dạ.  

Lúc này Lâm Hoan biết mình phải diễn vai gì, bèn hỏi Dương Bách Xuyên: "Mau cho em xem anh tự tay chuẩn bị cho mẹ em món quà gì."  

Dương Bách Xuyên ngồi trên sofa, lấy quà ra.  

Đầu tiên anh lấy ra vòng cổ Trường Thanh Đằng cho mẹ Lâm Hoan. Lúc này mẹ Lâm Hoan vẫn chưa đi vào phòng bếp, anh nói với bà ta: "Thưa cô, đây là quà tặng cô ạ."  

Lâm Hoan cười hì hì, lập tức mở quà. Ngay sau đó, màu đỏ nhạt xuất hiện. Đó là bởi vì bên trong vòng cổ có phong ấn chân khí. Kết hợp với kỹ thuật điêu khắc của Dương Bách Xuyên, thật sự là đẹp không sao tả xiết.  

"Wow, đẹp quá!" Lâm Hoan thốt lên đầy kinh ngạc, đi đến đeo vòng cho mẹ mình.  

Dương Bách Xuyên lại lấy ra gậy Cửu Trúc Phỉ Thúy cho ba Lâm Hoan: "Thưa chú, đây là quà tặng chú ạ." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa đưa quà cho đối phương.  

Ba Lâm Hoan nhìn thấy gậy Cửu Trúc Phỉ Thúy Dương Bách Xuyên đưa tới, hai mắt lập tức co rụt lại. Ông ta là cán bộ cấp cao của tỉnh, có đồ tốt nào chưa từng thấy chứ. Vừa liếc mắt ông ta đã nhìn ra món quà Dương Bách Xuyên mang tới không tầm thường, kỹ thuật điêu khắc thật sự hiếm thấy, có thể nói là bậc thầy quốc gia.  

Ông ta hít sâu một hơi rồi nói: "Tiểu Dương à, những món quà này quá quý giá, chúng tôi không thể nhận, càng không thể mắc sai lầm."  

Dương Bách Xuyên hiểu ý của ba Lâm Hoan. Ông ta là quan chức, tất nhiên không thể nhận món quà đắt đỏ như vậy.  

Mẹ Lâm Hoan đã đeo vòng cổ Trường Thanh Đằng, trên mặt treo nụ cười tươi rói. Nghe chồng mình nói vậy, mặc dù rất không nỡ nhưng bà ta vẫn tháo vòng cổ ra cho vào hộp, đặt lên bàn trà. Trong nhà họ Lâm, ba Lâm Hoan nhất ngôn cửu đỉnh, nói không được nhận là không được nhận. Đây là một phiền phức.  

Dương Bách Xuyên mỉm cười: "Thưa cô chú, cháu biết là mọi người sẽ nghĩ như vậy, cho nên đây không phải đồ mua ở trung tâm thương mại, mà là đồ cháu vừa mới điêu khắc ở nhà, phỉ thúy cũng là cháu đi Nam Quốc đổ thạch mang về. Mỗi đường dao điêu khắc trên ba món quà này đều là tự tay cháu thực hiện, vì vậy mọi người cứ yên tâm, không tốn một đồng nào.  

Vả lại với quan hệ giữa cháu và Lâm Hoan, cháu là vãn bối tặng quà cho trưởng bối, không phải nhờ chú giúp đỡ nên không tính là hối lộ, ha ha!"  

Dương Bách Xuyên nói xong, ba Lâm Hoan nheo mắt nghiêm túc nhìn anh, cười tủm tỉm hỏi: "Cậu và bé Hoan nhà tôi có quan hệ gì?"  

Câu hỏi bất ngờ khiến bầu không khí Dương Bách Xuyên vừa dựng lên tan thành hư không, anh lập tức ngây ra như phỗng.

Lâm Chấn Hải nói xong, đôi mắt sắc như lưỡi dao nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, ông ấy là quan lớn cấp tỉnh, nhân vật cấp cao của Cố Đô, mỗi một câu cửa miệng đều là chân thật, mang theo một loại khí tràng, đây cũng là một loại tu hành.  

Đồ tể ở trong lò giết mổ quanh năm, dần dần trên người sẽ xuất hiện một loại khí tràng không giống người thường, người thường cũng có thể cảm giác được.  

Giống bậc quan lớn như Lâm Chấn Hải, khí tràng trên người rất cường đại, đặc biệt tâm ông ấy rất chính, chính khí tồn tại lâu dài, loại khí thế này càng thêm mãnh liệt.  

Cho Dương Bách Xuyên một ít áp lực, tất nhiên nếu muốn hóa giải khí thế trên người ba của Lâm Hoan, anh chỉ cần dùng chân khí thì có thể hóa giải. Nhưng xuất phát từ tôn trọng, Dương Bách Xuyên không hóa giải, dù sao anh có thể thừa nhận, không ảnh hưởng chút gì, chỉ cảm thấy có chút không quen.  

Hoặc nói cách khác anh không quen câu hỏi vừa rồi ba của Lâm Hoan, Lâm Chấn Hải hỏi, có quan hệ gì với Lâm Hoan?  

Rõ ràng đang ép anh tỏ thái độ.  

Điều này còn không rõ ràng? Còn hỏi quan hệ gì?  

Ở trong lòng Lâm Chấn Hải, ông ấy chỉ muốn nhìn xem nhân phẩm của Dương Bách Xuyên, xem anh có thể nói dối hay không?  

Đều là đàn ông, ông ấy cũng là người từng trải qua tuổi trẻ, làm sao có thể không đoán được những người phụ nữ trong biệt thự của Dương Bách Xuyên có quan hệ gì với cậu ta?
 
Chương 955


Đương nhiên anh dùng bản vẽ thứ nhất giống hình lá phong trong đầu. Thật ra nó có tên là Trường Thanh Đằng, có hình dạng lá cây trường thanh ở Tu Chân Giới, sản phẩm điêu khắc ra cũng gọi là vòng cổ Trường Thanh Đằng.  

Đây chỉ tên trong tài liệu điêu khắc mà sư phụ truyền cho anh, anh điêu khắc xong cũng có thể đổi tên. Nhưng Dương Bách Xuyên cảm thấy cái tên này rất hay, không cần đổi lại, rất hợp để tặng mẹ Lâm Hoan.  

Lúc bắt đầu điêu khắc hình dạng, Dương Bách Xuyên hạ dao rất thuận lợi. Nhờ có linh thức mạnh mẽ, anh có thể khống chế độ mạnh yếu của mỗi nhát dao. Hơn nữa bản vẽ đều là sư phụ dùng thần hồn cường đại truyền vào đầu anh, chẳng khác gì mọc ra trong đầu anh, hình ảnh vô cùng rõ ràng. Có nền tảng mạnh mẽ như vậy để tham khảo, anh có thể điêu khắc ra một tác phẩm giống y như đúc.  

Mỗi nhát dao điêu khắc đều dùng linh thức khống chế lực, quá trình rất thuận lợi nhưng cũng rất hao tổn tinh thần.  

Khoảng mười phút anh đã điêu khắc xong phần cơ bản, một chiếc lá trường thanh đẹp đẽ sống động xuất hiện. Tuy nhiên, đến đây cũng chỉ mới hoàn thành sơ sơ thôi.  

Tiếp theo còn phải khắc hoa văn trên lá, đây mới là khâu quan trọng nhất, cũng là khâu hao tổn tinh thần và chân khí nhất. Dương Bách Xuyên cho rằng điêu khắc hoa văn không chỉ yêu cầu tính thẩm mỹ, mà còn phải dùng chân khí khắc trận pháp lên, đó mới là tác phẩm hoàn chỉnh.  

Nếu không, nó chỉ là một chiếc vòng cổ trông đẹp đẽ mà thôi. Không khắc trận pháp phòng ngự thì không có tác dụng phòng thân.  

Dương Bách Xuyên đã tự tay điêu khắc thì tất nhiên phải thật xuất sắc. Khắc trận pháp mới có thể phòng thân, anh cho rằng đây mới là món quà tốt nhất dành tặng mẹ Lâm Hoan.  

Kế tiếp, lúc khắc đường vân trận pháp, Dương Bách Xuyên còn chưa dùng sức, mới hạ nhát dao đầu tiên đã nghe thấy tiếng "rắc" vang lên, vòng cổ vỡ làm đôi.  

Thất bại!  

Sau đó anh đưa ra kết luận: rót chân khí quá nhiều, phỉ thúy không chịu nổi vỡ luôn.  

Anh không nản lòng, tiếp tục lấy một mảnh từ khối phỉ thúy ban đầu rồi điêu khắc lần nữa.  

Có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, đến mảnh thứ hai anh cẩn thận hơn rất nhiều. Anh khắc một lèo đến lúc sắp thành công thì dùng lực mạnh quá, phỉ thúy không vỡ nhưng trên bề mặt có một vết xước.  

Dương Bách Xuyên thuộc cung Xử Nữ, anh xem nó là sản phẩm thất bại.  

Sau đó, anh lại điêu khắc mảnh phỉ thúy thứ ba. Lần này, đến thời khắc sau cùng anh tập trung toàn bộ tinh thần rót chân khí và sức mạnh linh thức vào một dao cuối cùng rồi hạ dao.  

Mảnh phỉ thúy đỏ rực trong suốt lập tức phát ra quầng sáng lấp lánh, loé lên rồi biến mất ngay.  

Dương Bách Xuyên lau mồ hôi trên trán, nhoẻn miệng cười: "Cuối cùng cũng thành công! Mẹ nó chứ, chẳng dễ chút nào!"  

Điêu khắc ba cái thì hỏng hai cái, một cái thành công, mỗi cái đều phải rót chân khí và sức mạnh linh thức, cộng thêm tập trung tinh thần cao độ, cực kỳ tốn sức.  

May mà thành công!  

Mảnh phỉ thúy bốn tấc sau khi thành phẩm biến thành ba tấc, trông sống động như thật. Bởi vì có đường vân trận pháp trên bề mặt nên bên trong có chân khí và sức mạnh linh thức, cả chiếc vòng phỉ thúy trông rất lộng lẫy và đẹp mắt.  

Tên là vòng cổ Trường Thanh Đằng.  

Bây giờ chỉ cần xỏ một sợi dây và đóng hộp là thành một món quà hoàn mỹ, cửa hàng trang sức có thể giải quyết vấn đề này.  

Sau đó, Dương Bách Xuyên bắt đầu chọn bản vẽ cho ba Lâm Hoan. Ba Lâm Hoan là quan chức, chọn quà phải sang trọng.  

Cuối cùng Dương Bách Xuyên chọn một bản vẽ có tên Trúc Cửu Tiết Phỉ Thúy trong mấy trăm tấm bản vẽ mình đã tiếp thu. Đó là một loại trúc ở Tu Chân Giới, bởi vì nó mọc tổng cộng chín đốt, bề ngoài lấp lánh nhìn như trong suốt, cho nên có tên Trúc Cửu Tiết Phỉ Thúy.  
 
Chương 963


Mặc dù có những lúc trời xui đất khiến, nhưng anh chưa từng nói vứt bỏ một ai, thậm chí còn bảo vệ bọn họ.  

Dương Bách Xuyên không phải không nghĩ đến ngày này, nhưng không nghĩ nó đến nhanh như vậy, nhưng hôm nay anh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ khi đến nhà Lâm Hoan.  

Bắt đầu từ món quà phỉ thúy tự điêu khắc, anh đều dùng tâm để làm.  

Đối mặt với sự phẫn nộ của Lâm Chấn Hải, Dương Bách Xuyên không tức giận, hít một hơi thật sâu, nói: “Xin lỗi chú Lâm, cháu sẽ không rời khỏi Lâm Hoan, trừ khi có một ngày Lâm Hoan rời khỏi cháu.”  

“Cậu…” Lâm Chấn Hải giận dữ.  

Dương Bách Xuyên mở miệng cắt ngang lời ông ấy: “Chú Lâm, chú nghe cháu nói xong rồi tức giận cũng không muộn.”  

“Hừ, được, hôm nay tôi muốn nghe xem cậu có lời nói cao siêu nào.” Lâm Chấn Hải lạnh lùng nói.  

Dương Bách Xuyên tổ chức ngôn ngữ, chậm rãi mở miệng nói: “Chú Lâm, chú điều tra rất rõ ràng, những người phụ nữ chú vừa nhắc đến đều có quan hệ với cháu, nhưng cháu không đùa bỡn lừa đảo tình cảm của bất cứ ai. Đối với mỗi người bọn họ, cháu đều dùng sự chân thành, bao gồm cả Lâm Hoan, cháu chưa từng nghĩ đến trò chơi tình cảm, đều nghiêm túc với mối quan hệ đó….”  

Nói đến đây, bị Lâm Chấn Hải ngắt lời nói: “Mỗi một cái, tốt lắm. Tôi hỏi cậu, pháp luật Hoa Hạ cho phép cậu làm vậy hả? Hay tất cả phụ huynh của những người phụ nữ đó cho phép? Hoặc là Dương Bách Xuyên cậu có thể làm lơ pháp luật? Cậu dựa vào gì?”  

Lâm Chấn Hải liên tiếp đặt câu hỏi, căm tức nhìn Dương Bách Xuyên.  

Lúc này có một con mèo đi vào phòng khách, có lẽ là thú cưng của Lâm Hoan, Dương Bách Xuyên nảy ra một ý nghĩ.  

Đứng dậy cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn trà, đột nhiên nện xuống đầu con mèo, trong lòng nói: “Mèo con, xin lỗi, đành phải làm mày chịu khổ một chút, tao sẽ bồi thường cho mày sau.”  

“Bịch!”  

“Meow!”  

Sau một tiếng kêu thảm, mèo nhỏ ngã xuống đất, đầu chảy máu, tứ chi bắt đầu co giật, nhìn qua là không sống được.  

“Cậu…. Cậu muốn giết người hả?” Lâm Chấn Hải đứng dậy, giơ ngón tay chỉ vào Dương Bách Xuyên.  

“A ~”  

“A ~”  

Nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết, Lâm Hoan và mẹ chạy ra khỏi phòng bếp, liếc mắt thấy được Dương Bách Xuyên đang cầm một gạt tàn thuốc trong tay. Còn thú cưng bọn họ nuôi nhiều năm đang co giật trong vũng máu, nhìn qua không sống được.  

Lâm Hoan cũng không biết phải làm sao, nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, cô còn tưởng rằng ba cô và Dương Bách Xuyên đàm phán thất bại, muốn đánh nhau. Có thể là ba cô nói gì đó kích thích đến Dương Bách Xuyên, làm anh tức giận không chịu nổi phát tiết lên người một con mèo.  

“Cậu… Cậu… Cậu cậu cậu….” Mẹ của Lâm Hoan, Hà Mai chỉ tay vào Dương Bách Xuyên không nói lên lời.  

Dương Bách Xuyên biết phải nhanh chóng tiến hành bước tiếp theo, nếu không cục diện sẽ thật sự mất khống chế, Lâm Chấn Hải sẽ thực sự ra tay với anh.  

Vội vàng nói: “Chù dì, hai người đừng kinh ngạc, cháu chỉ muốn dùng sự thật để chứng minh cháu có năng lực chăm sóc cho Lâm Hoan. Hoặc nói cách khác, tương lai cháu thật sự có thể nhảy ra khỏi vòng pháp luật, bởi vì cháu thực sự không phải người thường.”  

Nói xong, Dương Bách Xuyên dùng ý niệm triệu hồi một giọt nước Sinh Mệnh, nhỏ xuống đầu mèo con.  

Nước Sinh Mệnh xuất hiện trong tay của Dương Bách Xuyên, nó tản ra ánh sáng xanh biếc.  

Ở trong mắt một nhà ba người của Lâm Hoan, giọt nước này xuất hiện trống rỗng ở đầu ngón tay của Dương Bách Xuyên. Cảnh tượng này kịp thời ngăn chặn gió bão tức giận của Lâm Chấn Hải và Hà Mai, bao gồm cả Lâm Hoan cũng cảm thấy thần kỳ. Chuyện nước Sinh Mệnh và không gian hồ Càn Khôn, Dương Bách Xuyên chưa từng nói chuyện này cho bất cứ ai, đây là lần đầu tiên Lâm Hoan nhìn thấy. 
 
Chương 963


Mặc dù có những lúc trời xui đất khiến, nhưng anh chưa từng nói vứt bỏ một ai, thậm chí còn bảo vệ bọn họ.  

Dương Bách Xuyên không phải không nghĩ đến ngày này, nhưng không nghĩ nó đến nhanh như vậy, nhưng hôm nay anh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ khi đến nhà Lâm Hoan.  

Bắt đầu từ món quà phỉ thúy tự điêu khắc, anh đều dùng tâm để làm.  

Đối mặt với sự phẫn nộ của Lâm Chấn Hải, Dương Bách Xuyên không tức giận, hít một hơi thật sâu, nói: “Xin lỗi chú Lâm, cháu sẽ không rời khỏi Lâm Hoan, trừ khi có một ngày Lâm Hoan rời khỏi cháu.”  

“Cậu…” Lâm Chấn Hải giận dữ.  

Dương Bách Xuyên mở miệng cắt ngang lời ông ấy: “Chú Lâm, chú nghe cháu nói xong rồi tức giận cũng không muộn.”  

“Hừ, được, hôm nay tôi muốn nghe xem cậu có lời nói cao siêu nào.” Lâm Chấn Hải lạnh lùng nói.  

Dương Bách Xuyên tổ chức ngôn ngữ, chậm rãi mở miệng nói: “Chú Lâm, chú điều tra rất rõ ràng, những người phụ nữ chú vừa nhắc đến đều có quan hệ với cháu, nhưng cháu không đùa bỡn lừa đảo tình cảm của bất cứ ai. Đối với mỗi người bọn họ, cháu đều dùng sự chân thành, bao gồm cả Lâm Hoan, cháu chưa từng nghĩ đến trò chơi tình cảm, đều nghiêm túc với mối quan hệ đó….”  

Nói đến đây, bị Lâm Chấn Hải ngắt lời nói: “Mỗi một cái, tốt lắm. Tôi hỏi cậu, pháp luật Hoa Hạ cho phép cậu làm vậy hả? Hay tất cả phụ huynh của những người phụ nữ đó cho phép? Hoặc là Dương Bách Xuyên cậu có thể làm lơ pháp luật? Cậu dựa vào gì?”  

Lâm Chấn Hải liên tiếp đặt câu hỏi, căm tức nhìn Dương Bách Xuyên.  

Lúc này có một con mèo đi vào phòng khách, có lẽ là thú cưng của Lâm Hoan, Dương Bách Xuyên nảy ra một ý nghĩ.  

Đứng dậy cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn trà, đột nhiên nện xuống đầu con mèo, trong lòng nói: “Mèo con, xin lỗi, đành phải làm mày chịu khổ một chút, tao sẽ bồi thường cho mày sau.”  

“Bịch!”  

“Meow!”  

Sau một tiếng kêu thảm, mèo nhỏ ngã xuống đất, đầu chảy máu, tứ chi bắt đầu co giật, nhìn qua là không sống được.  

“Cậu…. Cậu muốn giết người hả?” Lâm Chấn Hải đứng dậy, giơ ngón tay chỉ vào Dương Bách Xuyên.  

“A ~”  

“A ~”  

Nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết, Lâm Hoan và mẹ chạy ra khỏi phòng bếp, liếc mắt thấy được Dương Bách Xuyên đang cầm một gạt tàn thuốc trong tay. Còn thú cưng bọn họ nuôi nhiều năm đang co giật trong vũng máu, nhìn qua không sống được.  

Lâm Hoan cũng không biết phải làm sao, nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, cô còn tưởng rằng ba cô và Dương Bách Xuyên đàm phán thất bại, muốn đánh nhau. Có thể là ba cô nói gì đó kích thích đến Dương Bách Xuyên, làm anh tức giận không chịu nổi phát tiết lên người một con mèo.  

“Cậu… Cậu… Cậu cậu cậu….” Mẹ của Lâm Hoan, Hà Mai chỉ tay vào Dương Bách Xuyên không nói lên lời.  

Dương Bách Xuyên biết phải nhanh chóng tiến hành bước tiếp theo, nếu không cục diện sẽ thật sự mất khống chế, Lâm Chấn Hải sẽ thực sự ra tay với anh.  

Vội vàng nói: “Chù dì, hai người đừng kinh ngạc, cháu chỉ muốn dùng sự thật để chứng minh cháu có năng lực chăm sóc cho Lâm Hoan. Hoặc nói cách khác, tương lai cháu thật sự có thể nhảy ra khỏi vòng pháp luật, bởi vì cháu thực sự không phải người thường.”  

Nói xong, Dương Bách Xuyên dùng ý niệm triệu hồi một giọt nước Sinh Mệnh, nhỏ xuống đầu mèo con.  

Nước Sinh Mệnh xuất hiện trong tay của Dương Bách Xuyên, nó tản ra ánh sáng xanh biếc.  

Ở trong mắt một nhà ba người của Lâm Hoan, giọt nước này xuất hiện trống rỗng ở đầu ngón tay của Dương Bách Xuyên. Cảnh tượng này kịp thời ngăn chặn gió bão tức giận của Lâm Chấn Hải và Hà Mai, bao gồm cả Lâm Hoan cũng cảm thấy thần kỳ. Chuyện nước Sinh Mệnh và không gian hồ Càn Khôn, Dương Bách Xuyên chưa từng nói chuyện này cho bất cứ ai, đây là lần đầu tiên Lâm Hoan nhìn thấy. 
 
Chương 962


Nếu Dương Bách Xuyên thẳng thắn thành khẩn, Lâm Chấn Hải sẽ rất thưởng thức anh. Ông ấy biết Dương Bách Xuyên không phải người thường, cặp đôi lần trước được phái đi bảo vệ ông ấy chính là cao thủ, mặc dù không phải võ cổ giả, nhưng không có nghĩa Lâm Chấn Hải không hiểu biết võ cổ giả.  

Dương Bách Xuyên là võ cổ giả, bên người có nhiều đàn bà là chuyện rất bình thường, ông ấy không quan tâm những điều đó, ông ấy chỉ để ý Dương Bách Xuyên sẽ xử lý quan hệ với con gái mình như thế nào.  

Lúc này mẹ của Lâm Hoan, Hà Mai nhìn thoáng qua chồng mình, cầm lấy tay của Lâm Hoan, nói: “Hoan Nhi, đi, đi làm nóng thức ăn với mẹ.” Bà biết lúc này không thích hợp để ở lại, để hai người đàn ông nói chuyện thì tốt hơn.  

Lâm Hoan đang định giải vây giúp Dương Bách Xuyên, nhưng lại bị mẹ kéo vào trong phòng bếp.  

Trong phòng khách chỉ còn lại Dương Bách Xuyên và Lâm Chấn Hải.  

Ánh mắt của Lâm Chấn Hải vẫn nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, chờ anh trả lời.  

Lúc này Dương Bách Xuyên nhếch miệng, cười nhẹ, đánh vỡ không khí có chút nặng nề, sau đó không chút khiếp đảm nói: “Chú Lâm, cháu và Hoan Nhi là quan hệ bạn bè nam nữ.”  

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Lâm Chấn Hải lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Hừ, quan hệ bạn bè nam nữ, tốt lắm. Dương Bách Xuyên, cậu dùng miệng nói ra lời này không nóng miệng sao?”  

Trong lòng Dương Bách Xuyên đã đoán được Lâm Chấn Hải biết được một ít chuyện của anh, ví dụ như về phụ nữ.  

Nhưng vậy thì sao chứ?  

Đường đường là truyền nhân của Chí Tôn Tán Tiên, không lẽ không đảm đương được chút việc nhỏ này? Anh là người tu chân, là thần tiên trong mắt người thường như Lâm Chấn Hải, có gì không thể?  

Bảo anh từ bỏ những người phụ nữ bên cạnh chỉ cưới một mình Lâm Hoan, Dương Bách Xuyên không làm được. Bảo anh và Lâm Hoan tách ra, cũng không làm được, trừ khi một ngày nào đó Lâm Hoan nói không thích anh, có lẽ anh sẽ buông tay.  

Nếu không không ai có thể cản trở anh.  

Từ lần trước bởi vì chuyện của  u Dương Ngọc Thanh mà nảy sinh tâm ma, sau khi hiểu rõ tâm ý của mình, Dương Bách Xuyên quyết định làm quốc vương trong chuyện tình cảm, quốc vương bá đạo, ở bất cứ phương diện nào anh cũng như thế.  

Nhìn Lâm Chấn Hải, ra vẻ không hiểu: “Bách Xuyên không hiểu ý của chú Lâm.”  

“Tốt lắm, không hiểu đúng không, thật sự cho rằng tôi không biết gì cả? Cậu đã định ra hôn ước với tiểu thư Triệu Nam nhà họ Triệu ở Yến Kinh, lại mờ ám không rõ với một cảnh sát hình sự tên Ninh Kha ở Cố Đô, ái muội với giáo viên đại học  u Dương Ngọc Thanh của cậu. Nghe nói còn có một Độc Cô Vô Tình của nhà Độc Cô Ba Thục, cùng có quan hệ với cậu còn có một người góa chồng tên Viên Kim Phượng ở quê quán của cậu, còn thêm Lâm Hoan nhà tôi, hừ hừ.  

Cậu định giải thích những chuyện này như thế nào? Tôi phải nói cậu chân dẫm sáu thuyền, hay nói cậu là kẻ lừa đảo tình cảm. Nếu ở trong vòng thể chế, tôi đã bắt cậu từ lâu rồi.  

Quả thực cậu đã cứu mạnh của Lâm Hoan, một nhà chúng tôi nên cảm ơn cậu, cậu giúp tôi, tôi càng phải nhớ kỹ ân tình, nhưng tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất là Hoan Nhi.”  

Nói đến đây, Lâm Chấn Hải hít một hơi thật sâu, nói: “Thôi, hy vọng cậu có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm bậc làm ba mẹ, từ này về sau cắt đứt hoàn toàn với Hoan Nhi nhà tôi đi.”  

Dương Bách Xuyên có thẻ hiểu được tâm tình của Lâm Chấn Hải, từ góc nhìn của người thường mà nói, hôm nay Lâm Chấn Hải không tát cho anh một cái đã rất khách khí rồi.  

Cũng đồng cảm với Lâm Chấn Hải, rốt cuộc ông ấy là người trong thể chế nhà nước, hiểu pháp luật thủ pháp luật, quan niệm chế độ một vợ một chồng là điều mà mỗi người Địa Cầu đều biết.  

Nhưng dưới cái nhìn của Dương Bách Xuyên, đó là nhằm vào người thường, anh đã được định sẵn sẽ rời khỏi Địa Cầu. Thân phận người tu chân và thân phận đời tu chân thứ hai của anh có thể làm anh nhảy ra khuôn sáo đó, thậm chí có thể nói là nhảy ra khỏi vòng quy tắc và vòng sinh hoạt của người thường.  

Hơn nữa, đối với mấy người phụ nữ của mình, anh đều nghiêm túc đối đãi chứ không mang theo tâm tính đùa bỡn. 
 
Chương 956


Nguyên liệu Dương Bách Xuyên dùng cũng là phỉ thúy, vừa hay thích hợp. Hơn nữa ở Trung Quốc chín là số may mắn, trúc cửu tiết ngụ ý thăng tiến.  

Trúc Cửu Tiết Phỉ Thúy là một cây gậy ngọc, hợp với ba Lâm Hoan, tên là gậy Cửu Trúc Phỉ Thúy.  

Nhân tiện anh cũng chọn cho Lâm Hoan một cái. Dù sao anh cũng muốn tặng quà cho cô ấy, vừa hay hôm nay đến nhà cô ấy thì tặng luôn.  

Anh chọn cho Lâm Hoan một chuỗi vòng cổ từ hạt hình khối sáu mặt đều, mỗi hạt to bằng hạt đậu tương, trong bản vẽ có ba mươi sáu hạt, trong đó có một hạt to bằng viên bi là hạt lớn nhất.  

Trong phần giới thiệu, chuỗi vòng cổ này được chế tạo tương tự như pháp khí của Phật môn nào đó ở Tu Chân Giới, có tên Thiên Cương Châu, không chỉ đẹp mà còn thực dụng, hơn nữa trận pháp phòng ngự là một bộ trận pháp Thiên Cương.  

Dương Bách Xuyên không biết mình có thể làm được hay không, bởi vì rất tiêu hao chân khí, nhưng dù sao cũng phải thử mới được.  

Đã có kinh nghiệm từ vòng cổ Trường Thanh Đằng, anh điêu khắc Cửu Trúc Phỉ Thúy Bản rất thuận lợi, một lần đã thành công.  

Tiếp theo, lúc điêu khắc Thiên Cương Châu, Dương Bách Xuyên bỏ vào miệng hai viên đan Bồi Nguyên để đề phòng trường hợp thiếu chân khí dẫn đến thất bại.  

Mỗi hạt Thiên Cương Châu đều phải mài thành khối sáu mặt đều và khắc trận pháp lên trên. Ba mươi lăm hạt to bằng hạt đậu tương, một hạt to bằng viên bi, tất cả đều cần chân khí và sức mạnh linh thức.  

Dương Bách Xuyên hoàn thành một mạch ba mươi lăm hạt nhỏ. Khi khắc hạt to nhất, quả nhiên chân khí không đủ. Dương Bách Xuyên lập tức nuốt đan Bồi Nguyên, cuối cùng cũng thành công. Anh thầm cảm thấy may mắn vì mình đã dự liệu trước, không thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.  

Sau khi làm xong, Dương Bách Xuyên mỉm cười nhìn ba mươi sáu viên Thiên Cương Châu, tuy mệt nhưng rất có cảm giác thành tựu.  

Hơn nữa anh cảm thấy sư phụ không nói sai, tâm cảnh của anh lại tăng tiến, đây là chuyện tốt. Anh thầm nghĩ xem ra mình phải nghiên cứu thêm về điêu khắc, cái này rất có ích cho việc mình đột phá lên Trúc Cơ.  

Tâm cảnh tăng tiến chứng tỏ cảnh giới tăng lên. Mà trong tu đạo, cảnh giới trong tu đạo tăng lên rất quan trọng, sau cảnh giới là tu vi chân khí, cảnh giới là đèn dẫn đường.  

Trong lúc Dương Bách Xuyên nghỉ ngơi lấy sức, Lâm Hoan gọi điện tới hỏi anh sao vẫn chưa đến, cô đã chờ gần một tiếng rồi. Dương Bách Xuyên cười khổ: "Em đợi thêm nửa tiếng nữa nhé, anh đến ngay. Đây là lần đầu tiên anh đến nhà em, dù sao cũng phải chuẩn bị quà."  

Lâm Hoan nghe anh nói vậy, miệng nói không cần nhưng trong lòng rất vui. Cô giục Dương Bách Xuyên mau tới, nói rằng mẹ mình đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi.  

Dương Bách Xuyên cúp điện thoại, gói ba món đồ lại rồi đi ra ngoài.  

Đầu tiên anh đến cửa hàng trang sức lớn nhất ở trung tâm thành phố để mua sợi dây thích hợp với vòng cổ Trường Thanh Đằng và chuỗi Thiên Cương Châu, sau đó bọc lại là được.  

Dương Bách Xuyên tìm chủ tiệm, nói rõ mục đích của mình. Đối phương bày tỏ không thành vấn đề, cửa hàng của họ cần gì có nấy, bảo Dương Bách Xuyên lấy phỉ thúy ra cho ông ta xem để tìm sợi dây chuyền thích hợp.  

Sau khi Dương Bách Xuyên lấy ba món phỉ thúy từ trong túi ra, đôi mắt của chủ tiệm trung niên lập tức co rụt lại. Ông ta nhìn Dương Bách Xuyên, nghiêm túc hỏi: "Xin hỏi tiên sinh, ba món phỉ thúy này của ngài có xuất xứ từ tay vị đại sư nào?"

"Đây là đồ tôi tự điêu khắc." Dương Bách Xuyên trả lời chủ tiệm trung niên đúng sự thật.  

Đối phương chăm chú nhìn Dương Bách Xuyên, trong lòng không tin, nhưng nhìn ánh mắt trong veo sáng ngời của anh không giống nói dối.  

Ông ta thầm nghĩ trong lòng: "Tên nhóc này không thành thật, mấy món đồ điêu khắc tự nhiên như vậy không có kinh nghiệm điêu khắc mấy chục năm thì không làm ra được. Trông cậu ta khoảng hai mươi tuổi, sao có thể điêu khắc được tác phẩm hoàn mỹ như vậy? Chắc là trưởng bối sau lưng cậu ta điêu khắc, cậu ta không muốn nói mà thôi."  

Trong mắt chủ tiệm trung niên, ba món đồ phỉ thúy của Dương Bách Xuyên là tác phẩm tự nhiên hoàn mỹ. Ông ta làm nghề này gần hai mươi năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tác phẩm hoàn mỹ đến vậy, có thể so với đồ điêu khắc của bậc thầy quốc gia. 
 
Chương 964


Ba người cảm thấy Dương Bách Xuyên như biến ra ma thuật, trong lòng đều sinh ra chút tò mò, quên mất cơn giận.  

Giọt nước Sinh Mệnh xanh biếc nhìn qua rất thần kỳ và cảnh tượng càng thần kỳ hơn đã xảy ra ngay dưới mí mắt của ba người bọn họ.  

Chỉ nghe thấy Dương Bách Xuyên chậm rãi nói: “Cải tử hoàn sinh.”

Một nhà ba người, ngoại trừ Lâm Hoan rõ Dương Bách Xuyên biết pháp thuật thì ba mẹ cô đều không biết, lúc này trong lòng cô đoán anh đang dùng thuật tu chân thuyết phục hai ông bà.  

Tuy rằng nhờ có sự giúp đỡ của Dương Bách Xuyên mà Lâm Hoan cũng bước lên con đường tu chân, thế nhưng cô chưa nói chuyện này với ba mẹ, bởi vì Vân Môn có quy định không được kể cho bất cứ ai chuyện tu chân.  

Khóe mắt Dương Bách Xuyên thấy được vẻ mặt khiếp sợ của ba mẹ Lâm Hoan, trong lòng anh thầm đắc ý nhưng trên mặt vẫn giả vờ nghiêm túc. Anh đang định dùng nước Sinh Mệnh hồi sinh mèo con.  

Tác dụng của nước Sinh Mệnh là chữa trị, dù vết thương nghiêm trọng thế nào, chỉ cần chưa chết đều có thể trị, anh ra tay có chừng mực, mèo con vẫn chưa nghẻo, tay chân vẫn còn co giật, chỉ còn lại một hơi cuối cùng, thế nhưng đối với nước Sinh Mệnh vậy là quá đủ.  

Một giọt nước Sinh Mệnh rót xuống, ngay sau đó từ cơ thể mèo con tỏa ra ánh sáng xanh lóng lánh, một âm thanh vang lên: “Meo~”  

Trong ánh sáng chói lọi, mèo con ngã trong vũng máu sống lại, kêu lên một tiếng vang dội, đứng dậy nhảy phóc lên sô pha, lại nhảy một cái, ung dung bước ra ngoài sân thượng.  

Ba người nhà Lâm Hoan trợn mắt, sắc mặt vô cùng khó tin.  

Dương Bách Xuyên vì ‘giả ngầu’ còn cố ý hô khẩu hiệu sống lại từ cõi chết, chế tạo một bầu không khí thần bí, sau đó anh lén lút quan sát vẻ mặt của ba mẹ Lâm Hoan. Nhìn qua thì hiệu quả ‘giả ngầu’ rất thành công, trên mặt hai ông bà đều hiện lên vẻ khiếp sợ.  

Nửa ngày sau, Lâm Chấn Hải thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm Lâm Hoan hỏi: “Hoan Nhi, con và mẹ đi hâm nóng đồ ăn đi, ba và Bách Xuyên uống mấy chén.”  

Ông ấy vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Hoan mừng rỡ, nghe giọng điệu này là đã vượt qua kiểm tra rồi.  

Mẹ Lâm Hoan nuốt nước miếng, nhìn thoáng qua Dương Bách Xuyên và nhìn vết máu trên sàn, rồi lại liếc qua mèo con vui vẻ trên ban công, trong miệng không nhịn được thì thầm một câu A Di Đà Phật rồi vào phòng bếp.  

Cho tới nay Lâm Chấn Hải luôn tự cho rằng khả năng nuôi dưỡng tính tình của mình rất giỏi, mãi đến hôm nay ông ấy cảm thấy tam quan xây dựng mấy mươi năm vỡ nát hết rồi. Ánh mắt ông ấy nhìn Dương Bách Xuyên hơi phức tạp, lại liếc qua vết máu của mèo con, biết rõ hôm nay bản thân sẽ nghe được một bí mật kinh thiên động địa từ miệng đối phương.  

Lúc này Dương Bách Xuyên cũng thả lỏng, nhìn ánh mắt của Lâm Chấn Hải là anh biết đã chinh phục được ông, trong lòng thầm nhủ: “Tuy lãng phí một giọt nước Sinh Mệnh nhưng đáng giá, cho mèo con một giọt nước Sinh Mệnh xem như đền bù lúc nãy nó phối hợp với mình, sau này có cơ duyên nào hay không phải xem số mệnh của mèo con.”  

Dương Bách Xuyên không biết rằng nhờ có giọt nước Sinh Mệnh kia của anh mà nhiều năm về sau, trên trái đất xuất hiện một Yêu Vương phong hoa tuyệt đại.  

“Ngồi xuống đi!” Lâm Chấn Hải kêu Dương Bách Xuyên ngồi xuống, tay hơi run rẩy kéo hộc bàn trà lấy ra một hộp thuốc lá, móc một điếu đưa cho Dương Bách Xuyên, bản thân cũng ngậm một điếu.  

“Cảm ơn chú Lâm.” Thỉnh thoảng Dương Bách Xuyên cũng hút thuốc, Lâm Chấn Hải thì hiếm khi, mỗi lần ông ấy hút đều gặp phải vấn đề nan giải.  

Hôm nay chuyện Dương Bách Xuyên hồi sinh mèo con suýt chút nữa đã khiến ông ấy tái phát bệnh tim, đúng là quá chấn động lòng người.  

Sống lại từ cõi chết, những từ ngữ này xuất phát từ chuyện thần thoại xa xưa, chỉ có trên phim điện ảnh hoặc phim truyền hình, thế mà hôm nay ông ấy được nhìn thấy tận mắt.  

Trước đây Lâm Chấn Hải chỉ xem Dương Bách Xuyên là võ cổ giả mà thôi, trong suy nghĩ của ông ấy, võ cổ giả là nhóm người có thực lực vượt xa người bình thường, chỉ biết đánh đấm. Hiện tại ông ấy đã không còn nhìn Dương Bách Xuyên như một võ cổ giả nữa, có lẽ cấp bậc đối phương cao hơn người khác hoặc là thần tiên gì đó?  

Suy nghĩ này vừa nhảy ra, trong lòng Lâm Chấn Hải không thể bình tĩnh nổi.  

Nếu Dương Bách Xuyên thật sự là thần tiên, vậy đừng nói anh chỉ có sáu người phụ nữ, dù có sáu trăm người cũng không kỳ lạ, điểm mấu chốt là anh có thể tiếp nhận.  

Vấn đề bây giờ là xác nhận thân phận của Dương Bách Xuyên, Lâm Chấn Hải tin tưởng anh sẽ cho ông ấy một đáp án hài lòng.  

Thật ra cảnh tượng Dương Bách Xuyên hồi sinh mèo con vừa nãy đã là câu trả lời chính xác nhất rồi, chẳng qua Lâm Chấn Hải vẫn rất muốn biết rốt cuộc Dương Bách Xuyên là ai. 
 
Chương 964


Ba người cảm thấy Dương Bách Xuyên như biến ra ma thuật, trong lòng đều sinh ra chút tò mò, quên mất cơn giận.  

Giọt nước Sinh Mệnh xanh biếc nhìn qua rất thần kỳ và cảnh tượng càng thần kỳ hơn đã xảy ra ngay dưới mí mắt của ba người bọn họ.  

Chỉ nghe thấy Dương Bách Xuyên chậm rãi nói: “Cải tử hoàn sinh.”

Một nhà ba người, ngoại trừ Lâm Hoan rõ Dương Bách Xuyên biết pháp thuật thì ba mẹ cô đều không biết, lúc này trong lòng cô đoán anh đang dùng thuật tu chân thuyết phục hai ông bà.  

Tuy rằng nhờ có sự giúp đỡ của Dương Bách Xuyên mà Lâm Hoan cũng bước lên con đường tu chân, thế nhưng cô chưa nói chuyện này với ba mẹ, bởi vì Vân Môn có quy định không được kể cho bất cứ ai chuyện tu chân.  

Khóe mắt Dương Bách Xuyên thấy được vẻ mặt khiếp sợ của ba mẹ Lâm Hoan, trong lòng anh thầm đắc ý nhưng trên mặt vẫn giả vờ nghiêm túc. Anh đang định dùng nước Sinh Mệnh hồi sinh mèo con.  

Tác dụng của nước Sinh Mệnh là chữa trị, dù vết thương nghiêm trọng thế nào, chỉ cần chưa chết đều có thể trị, anh ra tay có chừng mực, mèo con vẫn chưa nghẻo, tay chân vẫn còn co giật, chỉ còn lại một hơi cuối cùng, thế nhưng đối với nước Sinh Mệnh vậy là quá đủ.  

Một giọt nước Sinh Mệnh rót xuống, ngay sau đó từ cơ thể mèo con tỏa ra ánh sáng xanh lóng lánh, một âm thanh vang lên: “Meo~”  

Trong ánh sáng chói lọi, mèo con ngã trong vũng máu sống lại, kêu lên một tiếng vang dội, đứng dậy nhảy phóc lên sô pha, lại nhảy một cái, ung dung bước ra ngoài sân thượng.  

Ba người nhà Lâm Hoan trợn mắt, sắc mặt vô cùng khó tin.  

Dương Bách Xuyên vì ‘giả ngầu’ còn cố ý hô khẩu hiệu sống lại từ cõi chết, chế tạo một bầu không khí thần bí, sau đó anh lén lút quan sát vẻ mặt của ba mẹ Lâm Hoan. Nhìn qua thì hiệu quả ‘giả ngầu’ rất thành công, trên mặt hai ông bà đều hiện lên vẻ khiếp sợ.  

Nửa ngày sau, Lâm Chấn Hải thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm Lâm Hoan hỏi: “Hoan Nhi, con và mẹ đi hâm nóng đồ ăn đi, ba và Bách Xuyên uống mấy chén.”  

Ông ấy vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Hoan mừng rỡ, nghe giọng điệu này là đã vượt qua kiểm tra rồi.  

Mẹ Lâm Hoan nuốt nước miếng, nhìn thoáng qua Dương Bách Xuyên và nhìn vết máu trên sàn, rồi lại liếc qua mèo con vui vẻ trên ban công, trong miệng không nhịn được thì thầm một câu A Di Đà Phật rồi vào phòng bếp.  

Cho tới nay Lâm Chấn Hải luôn tự cho rằng khả năng nuôi dưỡng tính tình của mình rất giỏi, mãi đến hôm nay ông ấy cảm thấy tam quan xây dựng mấy mươi năm vỡ nát hết rồi. Ánh mắt ông ấy nhìn Dương Bách Xuyên hơi phức tạp, lại liếc qua vết máu của mèo con, biết rõ hôm nay bản thân sẽ nghe được một bí mật kinh thiên động địa từ miệng đối phương.  

Lúc này Dương Bách Xuyên cũng thả lỏng, nhìn ánh mắt của Lâm Chấn Hải là anh biết đã chinh phục được ông, trong lòng thầm nhủ: “Tuy lãng phí một giọt nước Sinh Mệnh nhưng đáng giá, cho mèo con một giọt nước Sinh Mệnh xem như đền bù lúc nãy nó phối hợp với mình, sau này có cơ duyên nào hay không phải xem số mệnh của mèo con.”  

Dương Bách Xuyên không biết rằng nhờ có giọt nước Sinh Mệnh kia của anh mà nhiều năm về sau, trên trái đất xuất hiện một Yêu Vương phong hoa tuyệt đại.  

“Ngồi xuống đi!” Lâm Chấn Hải kêu Dương Bách Xuyên ngồi xuống, tay hơi run rẩy kéo hộc bàn trà lấy ra một hộp thuốc lá, móc một điếu đưa cho Dương Bách Xuyên, bản thân cũng ngậm một điếu.  

“Cảm ơn chú Lâm.” Thỉnh thoảng Dương Bách Xuyên cũng hút thuốc, Lâm Chấn Hải thì hiếm khi, mỗi lần ông ấy hút đều gặp phải vấn đề nan giải.  

Hôm nay chuyện Dương Bách Xuyên hồi sinh mèo con suýt chút nữa đã khiến ông ấy tái phát bệnh tim, đúng là quá chấn động lòng người.  

Sống lại từ cõi chết, những từ ngữ này xuất phát từ chuyện thần thoại xa xưa, chỉ có trên phim điện ảnh hoặc phim truyền hình, thế mà hôm nay ông ấy được nhìn thấy tận mắt.  

Trước đây Lâm Chấn Hải chỉ xem Dương Bách Xuyên là võ cổ giả mà thôi, trong suy nghĩ của ông ấy, võ cổ giả là nhóm người có thực lực vượt xa người bình thường, chỉ biết đánh đấm. Hiện tại ông ấy đã không còn nhìn Dương Bách Xuyên như một võ cổ giả nữa, có lẽ cấp bậc đối phương cao hơn người khác hoặc là thần tiên gì đó?  

Suy nghĩ này vừa nhảy ra, trong lòng Lâm Chấn Hải không thể bình tĩnh nổi.  

Nếu Dương Bách Xuyên thật sự là thần tiên, vậy đừng nói anh chỉ có sáu người phụ nữ, dù có sáu trăm người cũng không kỳ lạ, điểm mấu chốt là anh có thể tiếp nhận.  

Vấn đề bây giờ là xác nhận thân phận của Dương Bách Xuyên, Lâm Chấn Hải tin tưởng anh sẽ cho ông ấy một đáp án hài lòng.  

Thật ra cảnh tượng Dương Bách Xuyên hồi sinh mèo con vừa nãy đã là câu trả lời chính xác nhất rồi, chẳng qua Lâm Chấn Hải vẫn rất muốn biết rốt cuộc Dương Bách Xuyên là ai. 
 
Chương 963


Mặc dù có những lúc trời xui đất khiến, nhưng anh chưa từng nói vứt bỏ một ai, thậm chí còn bảo vệ bọn họ.  

Dương Bách Xuyên không phải không nghĩ đến ngày này, nhưng không nghĩ nó đến nhanh như vậy, nhưng hôm nay anh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ khi đến nhà Lâm Hoan.  

Bắt đầu từ món quà phỉ thúy tự điêu khắc, anh đều dùng tâm để làm.  

Đối mặt với sự phẫn nộ của Lâm Chấn Hải, Dương Bách Xuyên không tức giận, hít một hơi thật sâu, nói: “Xin lỗi chú Lâm, cháu sẽ không rời khỏi Lâm Hoan, trừ khi có một ngày Lâm Hoan rời khỏi cháu.”  

“Cậu…” Lâm Chấn Hải giận dữ.  

Dương Bách Xuyên mở miệng cắt ngang lời ông ấy: “Chú Lâm, chú nghe cháu nói xong rồi tức giận cũng không muộn.”  

“Hừ, được, hôm nay tôi muốn nghe xem cậu có lời nói cao siêu nào.” Lâm Chấn Hải lạnh lùng nói.  

Dương Bách Xuyên tổ chức ngôn ngữ, chậm rãi mở miệng nói: “Chú Lâm, chú điều tra rất rõ ràng, những người phụ nữ chú vừa nhắc đến đều có quan hệ với cháu, nhưng cháu không đùa bỡn lừa đảo tình cảm của bất cứ ai. Đối với mỗi người bọn họ, cháu đều dùng sự chân thành, bao gồm cả Lâm Hoan, cháu chưa từng nghĩ đến trò chơi tình cảm, đều nghiêm túc với mối quan hệ đó….”  

Nói đến đây, bị Lâm Chấn Hải ngắt lời nói: “Mỗi một cái, tốt lắm. Tôi hỏi cậu, pháp luật Hoa Hạ cho phép cậu làm vậy hả? Hay tất cả phụ huynh của những người phụ nữ đó cho phép? Hoặc là Dương Bách Xuyên cậu có thể làm lơ pháp luật? Cậu dựa vào gì?”  

Lâm Chấn Hải liên tiếp đặt câu hỏi, căm tức nhìn Dương Bách Xuyên.  

Lúc này có một con mèo đi vào phòng khách, có lẽ là thú cưng của Lâm Hoan, Dương Bách Xuyên nảy ra một ý nghĩ.  

Đứng dậy cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn trà, đột nhiên nện xuống đầu con mèo, trong lòng nói: “Mèo con, xin lỗi, đành phải làm mày chịu khổ một chút, tao sẽ bồi thường cho mày sau.”  

“Bịch!”  

“Meow!”  

Sau một tiếng kêu thảm, mèo nhỏ ngã xuống đất, đầu chảy máu, tứ chi bắt đầu co giật, nhìn qua là không sống được.  

“Cậu…. Cậu muốn giết người hả?” Lâm Chấn Hải đứng dậy, giơ ngón tay chỉ vào Dương Bách Xuyên.  

“A ~”  

“A ~”  

Nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết, Lâm Hoan và mẹ chạy ra khỏi phòng bếp, liếc mắt thấy được Dương Bách Xuyên đang cầm một gạt tàn thuốc trong tay. Còn thú cưng bọn họ nuôi nhiều năm đang co giật trong vũng máu, nhìn qua không sống được.  

Lâm Hoan cũng không biết phải làm sao, nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, cô còn tưởng rằng ba cô và Dương Bách Xuyên đàm phán thất bại, muốn đánh nhau. Có thể là ba cô nói gì đó kích thích đến Dương Bách Xuyên, làm anh tức giận không chịu nổi phát tiết lên người một con mèo.  

“Cậu… Cậu… Cậu cậu cậu….” Mẹ của Lâm Hoan, Hà Mai chỉ tay vào Dương Bách Xuyên không nói lên lời.  

Dương Bách Xuyên biết phải nhanh chóng tiến hành bước tiếp theo, nếu không cục diện sẽ thật sự mất khống chế, Lâm Chấn Hải sẽ thực sự ra tay với anh.  

Vội vàng nói: “Chù dì, hai người đừng kinh ngạc, cháu chỉ muốn dùng sự thật để chứng minh cháu có năng lực chăm sóc cho Lâm Hoan. Hoặc nói cách khác, tương lai cháu thật sự có thể nhảy ra khỏi vòng pháp luật, bởi vì cháu thực sự không phải người thường.”  

Nói xong, Dương Bách Xuyên dùng ý niệm triệu hồi một giọt nước Sinh Mệnh, nhỏ xuống đầu mèo con.  

Nước Sinh Mệnh xuất hiện trong tay của Dương Bách Xuyên, nó tản ra ánh sáng xanh biếc.  

Ở trong mắt một nhà ba người của Lâm Hoan, giọt nước này xuất hiện trống rỗng ở đầu ngón tay của Dương Bách Xuyên. Cảnh tượng này kịp thời ngăn chặn gió bão tức giận của Lâm Chấn Hải và Hà Mai, bao gồm cả Lâm Hoan cũng cảm thấy thần kỳ. Chuyện nước Sinh Mệnh và không gian hồ Càn Khôn, Dương Bách Xuyên chưa từng nói chuyện này cho bất cứ ai, đây là lần đầu tiên Lâm Hoan nhìn thấy. 
 
Chương 957


Ông ta mỉm cười với Dương Bách Xuyên, lấy dây xỏ vòng được đựng trong một chiếc hộp gấm ra cho Dương Bách Xuyên chọn: "Xin hỏi quý danh của tiên sinh? Tôi họ Điêu."  

"Tôi họ Dương." Dương Bách Xuyên cúi đầu chọn lựa, thuận miệng trả lời.  

"Thì ra là Dương tiên sinh. À đúng rồi Dương tiên sinh, ngài có ý định bán ba tác phẩm này không? Cửa hàng chúng tôi sẵn lòng đưa ra một cái giá hợp lý cho Dương tiên sinh." Chủ tiệm Diêu thật sự rất thích ba tác phẩm phỉ thúy trong tay Dương Bách Xuyên, nghĩ rằng nếu mua lại từ anh thì có làm vật báu trấn tiệm.  

Dương Bách Xuyên nảy ra một ý, bèn hỏi: "Không biết chủ tiệm Diêu có thể đưa ra mức giá nào?" Đương nhiên là anh sẽ không bán, nhưng vẫn muốn đánh giá tay nghề điêu khắc của mình.  

Chủ tiệm Diêu nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì mừng thầm. Dương Bách Xuyên đã hỏi giá chứng tỏ có hi vọng. Ông ta nhìn ba món phỉ thuý, trả lời: "Chưa nói đến bản thân phỉ thúy đỏ có giá trị không nhỏ, chỉ xét kỹ thuật điêu khắc cũng có thể so với cấp bậc đại sư. Tổng hợp đánh giá, không giấu gì Dương tiên sinh, tác phẩm hình chiếc lá này tôi có thể trả một nghìn vạn, chỉ cần Dương tiên sinh chịu bán thì giá cả có thể thương lượng lại."  

Nghe thấy giá cả mà đối phương đưa ra, Dương Bách Xuyên thầm cảm thán một mảnh phỉ thúy nhỏ ba tấc mà có giá những một nghìn vạn, trong lòng hơi đắc ý. Xem ra Điêu Khắc Tâm Kinh quả nhiên lợi hại, vị chủ tiệm này coi trọng kỹ năng điêu khắc hơn cả.  

Giá cả tạm được, nhưng đây là quà tặng không bán. Anh đang định trả lời chủ tiệm Diêu thì một tiếng hét kinh ngạc vang lên bên cạnh.  

"Chị ơi mau đến đây xem nè, bên này có đồ tốt, là phỉ thúy đỏ hiếm có, điêu khắc sống động như thật!" Người nói chuyện là một chàng trai, giọng nói hơi ẻo lả.  

Dương Bách Xuyên nghe thấy quen tai, quay đầu sang nhìn lập tức vui vẻ. Thì ra là bạn học cũ.  

Đây chẳng phải là Bê Đê sao?  

Trước đây Bê Đê vì đan Trú Nhan trong tay anh, anh cố ý trêu anh ta dùng nước tiểu trẻ con rửa mặt.  

Hễ nghĩ tới chuyện này là Dương Bách Xuyên lại buồn cười. Sau khi tốt nghiệp, hai người chưa từng liên lạc, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.  

Dương Bách Xuyên có ấn tượng rất tốt về anh bạn Bê Đê này, bởi vì trong bữa tiệc tốt nghiệp anh và Ngụy công công cược rượu, Bê Đê đã đứng ra ủng hộ anh. Lúc đó có nhiều bạn học như vậy, ngoài ba cô gái Liễu Linh Linh, Lâm Hoan và Tiền Tiểu Bối ra, trong đám con trai chỉ có Bê Đê và Dương Lâm ra mặt giúp anh.  

Lâu rồi không gặp Bê Đê, hôm nay bất ngờ gặp lại, Dương Bách Xuyên rất vui.  

Lúc này Bê Đê đang cúi đầu nhìn ba món phỉ thúy, chưa ngẩng đầu nhìn Dương Bách Xuyên.  

Phía sau Bê Đê có một cô gái đeo kính và khẩu trang. Mặc dù mùa đông lạnh nên cô gái mặc áo lông, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có thể nhìn ra vóc dáng đối phương rất đẹp. Chiều cao khoảng một mét bảy, xem như khá cao.  

Bê Đê gọi cô gái này là chị.  

Lúc này, cô gái đeo kính nghe thấy Bê Đê gọi liền đi tới quầy thanh toán, cũng nhìn thấy ba tác phẩm phỉ thúy của Dương Bách Xuyên. Cô ấy lập tức bỏ kính ra.  

Một đôi mắt cuốn hút xuất hiện trong tầm mắt Dương Bách Xuyên.  

Đẹp vô cùng.  

Nhưng Dương Bách Xuyên thấy đôi mắt này rất quen, có cảm giác đã từng quen biết, nhưng nhất thời anh không nghĩ ra.  

Xét về tổng thể, cô gái này khoảng hai mươi lăm tuổi, đeo khẩu trang, chỉ mới tháo kính ra để lộ đôi mắt, làn da rất trắng và nhẵn mịn.  

Trên người có hương thơm thoang thoảng rất dễ chịu, có điều Dương Bách Xuyên không nghiên cứu về nước hoa.  

Lúc này, cô gái mừng rỡ nhìn ba tác phẩm phỉ thúy, rõ ràng là rất thích. Thứ cô ấy nhìn chăm chú là Trường Thanh Đằng. 
 
Chương 965


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lòng ông ấy còn chưa lấy lại bình tĩnh, Dương Bách Xuyên đã bắt đầu hút thuốc, khói phả ra từ miệng anh. Lúc Lâm Chấn Hải châm điếu thuốc, hai tay run rẩy từng cơn, thử mấy lần vẫn không châm được, ngay lúc đó, bỗng nhiên ông ấy cảm thấy trước mắt sáng ngời, một ngọn lửa xuất hiện.  

“Chú Lâm, cháu châm thuốc cho chú nhé.” Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm, trên đầu ngón cái anh có một đóa hoa lửa, đúng là Chân Hỏa.  

Nhìn thấy Lâm Chấn Hải không bật lửa được, trong lòng Dương Bách Xuyên mừng rỡ, lại thêm cơ hội cho anh giả ngầu rồi, anh khẽ nhúc nhích ngón tay, thả ra Chân Hỏa châm thuốc cho Lâm Chấn Hải.  

Trong lòng Lâm Chấn Hải lại bị chấn động, nhìn ngón tay Dương Bách Xuyên bốc lên hỏa diễm, ông ấy nuốt một ngụm nước miếng, ngậm điếu thuốc, rít mạnh một hơi.  

“Khụ khụ…”  

Có lẽ do hút mạnh quá cộng thêm tâm trạng không bình tĩnh mà Lâm Chấn Hải bị sặc khói, không ngừng ho khù khụ.  

Dương Bách Xuyên ngồi lại ghế, cũng đốt cho mình một điếu, khác với Lâm Chấn Hải đang sặc, anh ung dung rít một hơi, trong lòng vô cùng thoải mái.  

Lâm Chấn Hải ngồi đối diện lại dùng sức rít một hơi thuốc lá rồi mới ngẩng đầu nhìn Dương Bách Xuyên: “Rốt cuộc cháu là ai?”  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, cuối cùng cũng không nhịn nổi rồi à? Anh còn tưởng ba vợ không hỏi nữa chứ!  

Lòng thì cười đến đắc ý nhưng bên ngoài Dương Bách Xuyên vẫn làm ra nghiêm túc, hãnh diện nói: “Chú Lâm, thật không dám giấu giếm, cháu chính là thần tiên trong mắt người bình thường, nói chính xác hơn chính là người tu chân…”  

Nếu như muốn hoàn toàn chinh phục Lâm Chấn Hải, Dương Bách Xuyên không định gạt ông ấy, kể một ít bản lĩnh thủ đoạn của tu chân giả cho đối phương nghe, mặc kệ ông ấy có hiểu hay không.  

Tất nhiên anh cũng nói chuyện Lâm Hoan nhờ giúp đỡ của anh cũng đã bước lên con đường tu chân rồi, đợi một thời gian nữa cũng sẽ giống như anh, bay trên trời trốn dưới đất không phải chuyện không thể. Hơn nữa anh còn nói sau này sẽ rời khỏi trái đất đến một thế giới khác, vì vậy vấn đề ông ấy lo lắng sẽ không còn là vấn đề nữa.  

Trải qua một phen nửa thật nửa giả, Lâm Chấn Hải nghe đến mức đầu phình to, ông ấy không thể tin nổi nhưng sự thật bày ra trước mắt, Dương Bách Xuyên có khả năng cải tử hồi sinh, cũng có phép thần thông tạo ra lửa.  

Tất nhiên mấy thứ này là Dương Bách Xuyên vừa nói vừa làm cho ông ấy xem.  

Có thể nói, hôm nay Dương Bách Xuyên đã phá vỡ tam quan của Lâm Chấn Hải, những gì ông ấy tin tưởng bấy lâu.  

Hai người hàn huyên một lát, đồ ăn đã hâm nóng, cả nhà ngồi lại ăn cơm.  

Mọi người không nhắc đến đề tài này trên bàn cơm, Dương Bách Xuyên biết ba mẹ Lâm Hoan cần thời gian để tiêu hóa…  

Cơm nước xong xuôi, Dương Bách Xuyên chuẩn bị rời đi, anh quay về còn có chuyện muốn làm.  

Lâm Chấn Hải đứng dậy tiễn anh, lúc xoay người còn đỏ mặt lắp bắp: “Cái đó… Bách Xuyên này, chờ sau này chú về hưu, không biết chú có thể tu cái gì tu chân đó không?”  

Dương Bách Xuyên thầm vui trong lòng, nghĩ: “Xem ra cuối cùng người ba vợ này cũng tin rồi, xem ra chuyện tốt đã tới, cửa ải của Lâm Hoan đã thông.”  

Đối với vấn đề này của Lâm Chấn Hải, Dương Bách Xuyên không thể cho ra một đáp án chính xác, bởi vì theo lý luận thì ai cũng có thể tu chân, thế nhưng không phải không có hạn chế, tuổi càng nhỏ càng dễ xây dựng trụ cột, bởi vì như vậy kinh mạch xương cốt mới cứng cỏi, tăng khả năng thừa nhận chân khí.  

Ngược càng lớn tuổi, kinh mạch đã biến chất, không có tiềm lực cải tạo, không gian tiến bộ không lớn, hơn nữa còn phải xem thiên phú linh căn.  

[Diendantruyen.Com] Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)


Dựa theo phỏng đoán từ kiến thức tu chân Dương Bách Xuyên đọc được trong điển tịch, vượt qua ba mươi tuổi sẽ bị hạn chế, số tuổi tu chân tốt nhất là dưới ba mươi.  

Như ba mẹ Lâm Hoan, cho dù anh có dùng thêm đan dược hỗ trợ tu luyện thì thành tựu cũng sẽ không quá lớn.  

Anh nói rõ những sự thật này cho Lâm Chấn Hải, đồng thời cũng cam kết: “Chú Lâm yên tâm, cháu nhất định sẽ dùng đan dược tốt nhất hỗ trợ hai cô chú tu luyện, cho dù không thể tăng tu vi cũng có thể để hai người sống lâu trăm tuổi.”  

Mặc dù Lâm Chấn Hải hơi thất vọng nhưng nghe câu kế tiếp của Dương Bách Xuyên xong, ông ấy vẫn rất vui mừng: “Chờ chúng ta về hưu sẽ đến tổng bộ Vân Môn của cháu dưỡng lão.”  

“Được, lúc nào cũng hoan nghênh hai người, cháu về trước đây.” Dương Bách Xuyên nói.  

“Ừ, lái xe nhớ chút ý, Hoan Nhi, tiễn Bách Xuyên thay ba nhé.” Lâm Chấn Hải dặn con gái.  

Dương Bách Xuyên hoàn toàn yên tâm, thái độ của Lâm Chấn Hải trước sau như hai người khác nhau, anh biết rõ những thay đổi này đều do tu chân mang lại.  

“Dạ vâng ~” Lâm Hoan đáp lời, đi theo Dương Bách Xuyên xuống lầu, sau lưng vang lên tiếng thở dài của Lâm Chấn Hải: “Con gái lớn rồi không giữ được, người xưa nói không sai mà, haiz…”
 
Chương 965


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lòng ông ấy còn chưa lấy lại bình tĩnh, Dương Bách Xuyên đã bắt đầu hút thuốc, khói phả ra từ miệng anh. Lúc Lâm Chấn Hải châm điếu thuốc, hai tay run rẩy từng cơn, thử mấy lần vẫn không châm được, ngay lúc đó, bỗng nhiên ông ấy cảm thấy trước mắt sáng ngời, một ngọn lửa xuất hiện.  

“Chú Lâm, cháu châm thuốc cho chú nhé.” Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm, trên đầu ngón cái anh có một đóa hoa lửa, đúng là Chân Hỏa.  

Nhìn thấy Lâm Chấn Hải không bật lửa được, trong lòng Dương Bách Xuyên mừng rỡ, lại thêm cơ hội cho anh giả ngầu rồi, anh khẽ nhúc nhích ngón tay, thả ra Chân Hỏa châm thuốc cho Lâm Chấn Hải.  

Trong lòng Lâm Chấn Hải lại bị chấn động, nhìn ngón tay Dương Bách Xuyên bốc lên hỏa diễm, ông ấy nuốt một ngụm nước miếng, ngậm điếu thuốc, rít mạnh một hơi.  

“Khụ khụ…”  

Có lẽ do hút mạnh quá cộng thêm tâm trạng không bình tĩnh mà Lâm Chấn Hải bị sặc khói, không ngừng ho khù khụ.  

Dương Bách Xuyên ngồi lại ghế, cũng đốt cho mình một điếu, khác với Lâm Chấn Hải đang sặc, anh ung dung rít một hơi, trong lòng vô cùng thoải mái.  

Lâm Chấn Hải ngồi đối diện lại dùng sức rít một hơi thuốc lá rồi mới ngẩng đầu nhìn Dương Bách Xuyên: “Rốt cuộc cháu là ai?”  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, cuối cùng cũng không nhịn nổi rồi à? Anh còn tưởng ba vợ không hỏi nữa chứ!  

Lòng thì cười đến đắc ý nhưng bên ngoài Dương Bách Xuyên vẫn làm ra nghiêm túc, hãnh diện nói: “Chú Lâm, thật không dám giấu giếm, cháu chính là thần tiên trong mắt người bình thường, nói chính xác hơn chính là người tu chân…”  

Nếu như muốn hoàn toàn chinh phục Lâm Chấn Hải, Dương Bách Xuyên không định gạt ông ấy, kể một ít bản lĩnh thủ đoạn của tu chân giả cho đối phương nghe, mặc kệ ông ấy có hiểu hay không.  

Tất nhiên anh cũng nói chuyện Lâm Hoan nhờ giúp đỡ của anh cũng đã bước lên con đường tu chân rồi, đợi một thời gian nữa cũng sẽ giống như anh, bay trên trời trốn dưới đất không phải chuyện không thể. Hơn nữa anh còn nói sau này sẽ rời khỏi trái đất đến một thế giới khác, vì vậy vấn đề ông ấy lo lắng sẽ không còn là vấn đề nữa.  

Trải qua một phen nửa thật nửa giả, Lâm Chấn Hải nghe đến mức đầu phình to, ông ấy không thể tin nổi nhưng sự thật bày ra trước mắt, Dương Bách Xuyên có khả năng cải tử hồi sinh, cũng có phép thần thông tạo ra lửa.  

Tất nhiên mấy thứ này là Dương Bách Xuyên vừa nói vừa làm cho ông ấy xem.  

Có thể nói, hôm nay Dương Bách Xuyên đã phá vỡ tam quan của Lâm Chấn Hải, những gì ông ấy tin tưởng bấy lâu.  

Hai người hàn huyên một lát, đồ ăn đã hâm nóng, cả nhà ngồi lại ăn cơm.  

Mọi người không nhắc đến đề tài này trên bàn cơm, Dương Bách Xuyên biết ba mẹ Lâm Hoan cần thời gian để tiêu hóa…  

Cơm nước xong xuôi, Dương Bách Xuyên chuẩn bị rời đi, anh quay về còn có chuyện muốn làm.  

Lâm Chấn Hải đứng dậy tiễn anh, lúc xoay người còn đỏ mặt lắp bắp: “Cái đó… Bách Xuyên này, chờ sau này chú về hưu, không biết chú có thể tu cái gì tu chân đó không?”  

Dương Bách Xuyên thầm vui trong lòng, nghĩ: “Xem ra cuối cùng người ba vợ này cũng tin rồi, xem ra chuyện tốt đã tới, cửa ải của Lâm Hoan đã thông.”  

Đối với vấn đề này của Lâm Chấn Hải, Dương Bách Xuyên không thể cho ra một đáp án chính xác, bởi vì theo lý luận thì ai cũng có thể tu chân, thế nhưng không phải không có hạn chế, tuổi càng nhỏ càng dễ xây dựng trụ cột, bởi vì như vậy kinh mạch xương cốt mới cứng cỏi, tăng khả năng thừa nhận chân khí.  

Ngược càng lớn tuổi, kinh mạch đã biến chất, không có tiềm lực cải tạo, không gian tiến bộ không lớn, hơn nữa còn phải xem thiên phú linh căn.  

[Diendantruyen.Com] Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)


Dựa theo phỏng đoán từ kiến thức tu chân Dương Bách Xuyên đọc được trong điển tịch, vượt qua ba mươi tuổi sẽ bị hạn chế, số tuổi tu chân tốt nhất là dưới ba mươi.  

Như ba mẹ Lâm Hoan, cho dù anh có dùng thêm đan dược hỗ trợ tu luyện thì thành tựu cũng sẽ không quá lớn.  

Anh nói rõ những sự thật này cho Lâm Chấn Hải, đồng thời cũng cam kết: “Chú Lâm yên tâm, cháu nhất định sẽ dùng đan dược tốt nhất hỗ trợ hai cô chú tu luyện, cho dù không thể tăng tu vi cũng có thể để hai người sống lâu trăm tuổi.”  

Mặc dù Lâm Chấn Hải hơi thất vọng nhưng nghe câu kế tiếp của Dương Bách Xuyên xong, ông ấy vẫn rất vui mừng: “Chờ chúng ta về hưu sẽ đến tổng bộ Vân Môn của cháu dưỡng lão.”  

“Được, lúc nào cũng hoan nghênh hai người, cháu về trước đây.” Dương Bách Xuyên nói.  

“Ừ, lái xe nhớ chút ý, Hoan Nhi, tiễn Bách Xuyên thay ba nhé.” Lâm Chấn Hải dặn con gái.  

Dương Bách Xuyên hoàn toàn yên tâm, thái độ của Lâm Chấn Hải trước sau như hai người khác nhau, anh biết rõ những thay đổi này đều do tu chân mang lại.  

“Dạ vâng ~” Lâm Hoan đáp lời, đi theo Dương Bách Xuyên xuống lầu, sau lưng vang lên tiếng thở dài của Lâm Chấn Hải: “Con gái lớn rồi không giữ được, người xưa nói không sai mà, haiz…”
 
Chương 964


Ba người cảm thấy Dương Bách Xuyên như biến ra ma thuật, trong lòng đều sinh ra chút tò mò, quên mất cơn giận.  

Giọt nước Sinh Mệnh xanh biếc nhìn qua rất thần kỳ và cảnh tượng càng thần kỳ hơn đã xảy ra ngay dưới mí mắt của ba người bọn họ.  

Chỉ nghe thấy Dương Bách Xuyên chậm rãi nói: “Cải tử hoàn sinh.”

Một nhà ba người, ngoại trừ Lâm Hoan rõ Dương Bách Xuyên biết pháp thuật thì ba mẹ cô đều không biết, lúc này trong lòng cô đoán anh đang dùng thuật tu chân thuyết phục hai ông bà.  

Tuy rằng nhờ có sự giúp đỡ của Dương Bách Xuyên mà Lâm Hoan cũng bước lên con đường tu chân, thế nhưng cô chưa nói chuyện này với ba mẹ, bởi vì Vân Môn có quy định không được kể cho bất cứ ai chuyện tu chân.  

Khóe mắt Dương Bách Xuyên thấy được vẻ mặt khiếp sợ của ba mẹ Lâm Hoan, trong lòng anh thầm đắc ý nhưng trên mặt vẫn giả vờ nghiêm túc. Anh đang định dùng nước Sinh Mệnh hồi sinh mèo con.  

Tác dụng của nước Sinh Mệnh là chữa trị, dù vết thương nghiêm trọng thế nào, chỉ cần chưa chết đều có thể trị, anh ra tay có chừng mực, mèo con vẫn chưa nghẻo, tay chân vẫn còn co giật, chỉ còn lại một hơi cuối cùng, thế nhưng đối với nước Sinh Mệnh vậy là quá đủ.  

Một giọt nước Sinh Mệnh rót xuống, ngay sau đó từ cơ thể mèo con tỏa ra ánh sáng xanh lóng lánh, một âm thanh vang lên: “Meo~”  

Trong ánh sáng chói lọi, mèo con ngã trong vũng máu sống lại, kêu lên một tiếng vang dội, đứng dậy nhảy phóc lên sô pha, lại nhảy một cái, ung dung bước ra ngoài sân thượng.  

Ba người nhà Lâm Hoan trợn mắt, sắc mặt vô cùng khó tin.  

Dương Bách Xuyên vì ‘giả ngầu’ còn cố ý hô khẩu hiệu sống lại từ cõi chết, chế tạo một bầu không khí thần bí, sau đó anh lén lút quan sát vẻ mặt của ba mẹ Lâm Hoan. Nhìn qua thì hiệu quả ‘giả ngầu’ rất thành công, trên mặt hai ông bà đều hiện lên vẻ khiếp sợ.  

Nửa ngày sau, Lâm Chấn Hải thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm Lâm Hoan hỏi: “Hoan Nhi, con và mẹ đi hâm nóng đồ ăn đi, ba và Bách Xuyên uống mấy chén.”  

Ông ấy vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Hoan mừng rỡ, nghe giọng điệu này là đã vượt qua kiểm tra rồi.  

Mẹ Lâm Hoan nuốt nước miếng, nhìn thoáng qua Dương Bách Xuyên và nhìn vết máu trên sàn, rồi lại liếc qua mèo con vui vẻ trên ban công, trong miệng không nhịn được thì thầm một câu A Di Đà Phật rồi vào phòng bếp.  

Cho tới nay Lâm Chấn Hải luôn tự cho rằng khả năng nuôi dưỡng tính tình của mình rất giỏi, mãi đến hôm nay ông ấy cảm thấy tam quan xây dựng mấy mươi năm vỡ nát hết rồi. Ánh mắt ông ấy nhìn Dương Bách Xuyên hơi phức tạp, lại liếc qua vết máu của mèo con, biết rõ hôm nay bản thân sẽ nghe được một bí mật kinh thiên động địa từ miệng đối phương.  

Lúc này Dương Bách Xuyên cũng thả lỏng, nhìn ánh mắt của Lâm Chấn Hải là anh biết đã chinh phục được ông, trong lòng thầm nhủ: “Tuy lãng phí một giọt nước Sinh Mệnh nhưng đáng giá, cho mèo con một giọt nước Sinh Mệnh xem như đền bù lúc nãy nó phối hợp với mình, sau này có cơ duyên nào hay không phải xem số mệnh của mèo con.”  

Dương Bách Xuyên không biết rằng nhờ có giọt nước Sinh Mệnh kia của anh mà nhiều năm về sau, trên trái đất xuất hiện một Yêu Vương phong hoa tuyệt đại.  

“Ngồi xuống đi!” Lâm Chấn Hải kêu Dương Bách Xuyên ngồi xuống, tay hơi run rẩy kéo hộc bàn trà lấy ra một hộp thuốc lá, móc một điếu đưa cho Dương Bách Xuyên, bản thân cũng ngậm một điếu.  

“Cảm ơn chú Lâm.” Thỉnh thoảng Dương Bách Xuyên cũng hút thuốc, Lâm Chấn Hải thì hiếm khi, mỗi lần ông ấy hút đều gặp phải vấn đề nan giải.  

Hôm nay chuyện Dương Bách Xuyên hồi sinh mèo con suýt chút nữa đã khiến ông ấy tái phát bệnh tim, đúng là quá chấn động lòng người.  

Sống lại từ cõi chết, những từ ngữ này xuất phát từ chuyện thần thoại xa xưa, chỉ có trên phim điện ảnh hoặc phim truyền hình, thế mà hôm nay ông ấy được nhìn thấy tận mắt.  

Trước đây Lâm Chấn Hải chỉ xem Dương Bách Xuyên là võ cổ giả mà thôi, trong suy nghĩ của ông ấy, võ cổ giả là nhóm người có thực lực vượt xa người bình thường, chỉ biết đánh đấm. Hiện tại ông ấy đã không còn nhìn Dương Bách Xuyên như một võ cổ giả nữa, có lẽ cấp bậc đối phương cao hơn người khác hoặc là thần tiên gì đó?  

Suy nghĩ này vừa nhảy ra, trong lòng Lâm Chấn Hải không thể bình tĩnh nổi.  

Nếu Dương Bách Xuyên thật sự là thần tiên, vậy đừng nói anh chỉ có sáu người phụ nữ, dù có sáu trăm người cũng không kỳ lạ, điểm mấu chốt là anh có thể tiếp nhận.  

Vấn đề bây giờ là xác nhận thân phận của Dương Bách Xuyên, Lâm Chấn Hải tin tưởng anh sẽ cho ông ấy một đáp án hài lòng.  

Thật ra cảnh tượng Dương Bách Xuyên hồi sinh mèo con vừa nãy đã là câu trả lời chính xác nhất rồi, chẳng qua Lâm Chấn Hải vẫn rất muốn biết rốt cuộc Dương Bách Xuyên là ai. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom