Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 360


Có phải thứ anh ta bảo mình dùng là loại thuốc sinh hóa nào đó không?  

Trời đất ơi, lẽ nào hôm nay mình không thể ra khỏi căn phòng này sao?  

Thoáng cái có vô vàn suy nghĩ lướt qua trong đầu Mục Tiểu Thải...  

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô cảm thấy không đúng. Chủ tịch công ty ở ngay bên cạnh, Dương Bách Xuyên là Tổng giám đốc một bộ phận, đối với một nhân viên quèn như cô thì họ chính là nhân vật tai to mặt lớn, sao phải lừa gạt một nhân viên quèn chứ?  

Còn nữa, nếu Dương Bách Xuyên muốn hại người thì cũng không đến nỗi hành động vào ban ngày ban mặt thế này.   

Lẽ nào là thật?  

Lúc này Triệu Nam đã nhìn ra mục đích của Dương Bách Xuyên, đoán được thuốc trong tay anh hẳn là đan dược lấy từ giới võ cổ, Dương Bách Xuyên muốn tìm Mục Tiểu Thải để thí nghiệm thuốc mà thôi.  

Mục Tiểu Thải lo lắng.   

Nhưng Triệu Nam biết Dương Bách Xuyên tuyệt đối sẽ không hại người, anh tìm Mục Tiểu Thải là bởi vì trên mặt đối phương có bớt, thử nghiệm hiệu quả của đan dược có thể cho thấy kết quả rõ ràng.  

Triệu Nam tin tưởng Dương Bách Xuyên trăm phần trăm. Lần trước sau khi uống đan dược Dương Bách Xuyên cho, cô ấy cảm thấy thể chất tăng mạnh, ngày nào cũng tràn đầy tinh thần. Cô ấy còn cho Vượng Tử uống một viên đan dược, hình như nó ngày càng thông minh, chỉ số thông minh tương đương một đứa bé bốn năm tuổi.  

Vì vậy Triệu Nam biết viên đan dược của Dương Bách Xuyên chắc chắn là đồ tốt. Để xua tan nỗi lo lắng trong lòng Mục Tiểu Thải, cô ấy nói với Dương Bách Xuyên: "Nếu là dược mỹ phẩm thì em cũng muốn dùng một phần."  

Dương Bách Xuyên nghe Triệu Nam nói vậy thì sửng sốt, sau đó hiểu ra Triệu Nam đang giúp mình xua tan nỗi lo lắng của Mục Tiểu Thải. Anh mỉm cười gật đầu: "Em không nói thì anh cũng định cho em một viên."  

Dứt lời anh lấy hai viên đan Trú Nhan phiên bản thăng cấp trong lọ sứ nhỏ ra, đặt ở trước mặt Triệu Nam và Mục Tiểu Thải.  

Triệu Nam lập tức cầm đan Trú Nhan lên uống luôn, sau đó mới nói với Mục Tiểu Thải: "Cô đừng lo, chúng tôi sẽ không hại cô. Tôi có thể nói cho cô biết rằng cho dù có tiền cô cũng không mua được thuốc của Dương Bách Xuyên đâu. Nếu cô muốn xóa vết bớt trên mặt thì đây là cơ hội của cô đó, bỏ lỡ sẽ hối hận."  

Mục Tiểu Thải thấy Triệu Nam đã uống thuốc, hơn nữa đối phương nói như vậy rõ ràng là để xua tan nỗi lo lắng trong lòng mình, vì vậy lúc này cô đã bớt bồn chồn. Có cấp trên ở đây, cô không uống không được.  

"Tôi tin Chủ tịch và Tổng giám đốc Dương." Nói xong cô liền cầm một viên đan dược lên nuốt vào bụng.  

Sau đó, cô vén tóc bên trái ra cho Triệu Nam và Dương Bách Xuyên xem vết bớt của mình.  

Dương Bách Xuyên vừa nhìn là hiểu, cười ha ha nói: "Yên tâm đi, vết bớt của cô không lớn lắm, có thể xóa bỏ hoàn toàn. Bây giờ cô ngồi uống trà đi, nửa tiếng sau chúng ta sẽ xem hiệu quả. Tôi tặng cô một kỳ tích."  

Dương Bách Xuyên dùng linh thức kiểm tra vết bớt của Mục Tiểu Thải thì thấy không nghiêm trọng lắm. Anh biết bớt xuất hiện là do lúc mang thai người mẹ ăn thức ăn có thuộc tính quá mạnh sinh ra độc tố. Có một số vết bớt sẽ tự động biến mất sau khi đứa trẻ ra đời và trưởng thành, cũng có một số trường hợp nghiêm trọng vĩnh viễn không thể biến mất, tồn tại suốt đời giống như Mục Tiểu Thải.  

Nói cách khác, bớt cũng là một loại độc tố, mà đan Trú Nhan lại có công hiệu mạnh, chuyên loại bỏ các độc tố. Anh tin rằng chưa tới nửa tiếng, vết bớt có thể biến mất.
 
Chương 361


Thật ra gương mặt của Mục Tiểu Thải khá đẹp, chẳng qua là nửa gương mặt đã bị tóc che khuất để giấu vết bớt, cho nên không thấy rõ ràng.  

Dương Bách Xuyên và Triệu Nam đều tin rằng nếu xóa bớt và đổi kiểu tóc thì Mục Tiểu Thải nhất định sẽ tỏa sáng.  

Bất tri bất giác Mục Tiểu Thải đã thả lỏng tinh thần. Cô phát hiện thật ra Chủ tịch băng giá và Dương Bách Xuyên khác xa lời đồn trong công ty.  

Một người lạnh lùng như núi băng, một người bám váy đàn bà để thăng tiến.  

Trong lúc trò chuyện, Mục Tiểu Thải phát hiện Dương Bách Xuyên rất hài hước và hiểu nhiều biết rộng. Cô cũng nhận thấy trước mặt Dương Bách Xuyên, Chủ tịch băng giá rất thoải mái tự tại.  

Cô thầm nghĩ đây mới là tính cách thật của Chủ tịch băng giá, chứ thật ra bộ mặt lạnh lùng ở công ty chỉ thể hiện trước mặt cấp dưới mà thôi.  

Khoảng hai mươi phút sau, Dương Bách Xuyên - người vẫn luôn âm thầm dùng linh thức quan sát vết bớt trên mặt Mục Tiểu Thải - nhìn thấy vết bớt đã hoàn toàn biến mất.  

Anh mỉm cười lên tiếng: "Cô Mục có thể xem được rồi." Anh vừa nói vừa ra hiệu cho Triệu Nam tìm gương trang điểm cho Mục Tiểu Thải.  

Triệu Nam tìm được gương trang điểm và đưa cho Mục Tiểu Thải, chính cô ấy cũng tò mò quan sát.  

Sau khi Mục Tiểu Thải vén tóc ra, Triệu Nam thốt lên đầy kinh ngạc: "Ôi, biến mất thật rồi kìa!"  

Lúc này, bàn tay đang cầm gương trang điểm của Mục Tiểu Thải bỗng run lên, sau đó cô nhìn thấy vết bớt bám theo mình hai mươi bảy năm đã biến mất không còn tăm hơi.  

Cô sững sờ nhìn chằm chằm vào gương, ánh mắt trống rỗng.  

Sau chừng một phút yên tĩnh, Mục Tiểu Thải bật khóc: "Hu hu..."  

Triệu Nam ngồi dịch sang nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Mục Tiểu Thải. Là phụ nữ với nhau nên cô ấy có thể hiểu được tâm trạng của Mục Tiểu Thải lúc này.  

Đồng thời Triệu Nam liếc nhìn Dương Bách Xuyên bên cạnh, trong mắt tràn đầy cảm xúc kinh ngạc. Thật sự là càng ngày cô ấy càng không nhìn thấu Dương Bách Xuyên. Chuyện xảy ra trên người Mục Tiểu Thải hôm nay đừng nói là kỳ tích, cho dù gọi là thần tích cũng không ngoa.  

Mà thần tích này là do Dương Bách Xuyên tạo nên.  

Triệu Nam biết rõ làm đẹp có ý nghĩa như thế nào đối với phụ nữ, chính vì thế mà cõi lòng cô ấy nổi sóng to gió lớn vì giá trị của loại đan dược này của Dương Bách Xuyên.  

Mục Tiểu Thải khóc, nhưng mà là nước mắt hạnh phúc.  

Từ nhỏ cô đã bị gọi là đồ xấu xí. Đến khi trưởng thành, vì vết bớt trên mặt mà hồi cấp ba và đại học cô không có mảnh tình vắt vai, bạn học vừa nhìn thấy gương mặt cô liền tránh xa.  

Sau khi bước vào xã hội, cũng tại vết bớt trên mặt mà cô chưa từng có mối tình đàng hoàng nào...  

Cô căm hận vết bớt của mình, thậm chí có lúc cô đã từng hận mẹ mình tại sao để lại trên mặt cô một vết bớt xấu xí như vậy?  

Trong quá trình trưởng thành của Mục Tiểu Thải, gần như cô không vui vẻ gì, thậm chí không có lấy một người bạn thân. 
 
Chương 362


Hồi đại học có một cô gái cùng phòng ngủ với cô, cô coi người ta là bạn thân, nhưng nào ngờ người ta chỉ lợi dụng sự xấu xí của cô mà thôi.  

Mục Tiểu Thải vẫn còn nhớ có một buổi tối cô gái kia uống say, rượu vào lời ra, nói rằng "làm sao tôi có thể xem con vịt xấu xí Mục Tiểu Thải kia là bạn thân được, tôi chơi với cô ta là để cô ta làm nền cho mình mà thôi. Không có một đứa xấu xí bên cạnh thì sao bạn trai có thể nhìn ra vẻ đẹp của tôi".  

Từ đó về sau Mục Tiểu Thải không có bạn thân nữa, cô đóng chặt nội tâm, thề sẽ không bao giờ tin tưởng bất kỳ cô gái nào.  

Trong cuộc sống cô có rất nhiều bóng ma tâm lý do vết bớt này gây ra.  

Vết bớt trên mặt chính là tâm ma của Mục Tiểu Thải!  

Bây giờ tâm ma này đã hoàn toàn biến mất. Mục Tiểu Thải bật khóc, khóc thật to, tiếng khóc chứa đựng niềm vui lẫn nỗi cay đắng.  

Mấy phút sau cô đứng dậy rồi khom người thật sâu trước mặt Dương Bách Xuyên: "Cảm ơn Tổng giám đốc Dương đã trao cho tôi sinh mệnh thứ hai. Cảm ơn Chủ tịch."  

Mục Tiểu Thải chân thành cảm ơn Dương Bách Xuyên và Triệu Nam.  

Đối với cô, vết bớt biến mất chính là tái sinh.  

"Không cần cảm ơn, cô cũng giúp tôi mà." Dương Bách Xuyên mỉm cười đáp lời.  

Sau khi Mục Tiểu Thải rời đi với lòng cảm kích, trong văn phòng chỉ còn lại hai người là Dương Bách Xuyên và Triệu Nam.  

Triệu Nam nhìn anh, không kìm được bèn hỏi: "Anh... đây là đan dược của võ cổ giả sao?"  

Dương Bách Xuyên cười hì hì: "Tên là đan Trú Nhan, đương nhiên nó khác xa đan Trú Nhan lưu truyền trên thị trường Cố Đô dạo trước. Đây là phiên bản thăng cấp. Em cũng thấy hiệu quả rồi đấy, anh đưa ra đan Trú Nhan phiên bản thăng cấp chủ yếu là muốn giúp em.  

Anh không thể ngồi không ở vị trí Tổng giám đốc Bộ phận Giám định được, nếu không thì đám cấp dưới sẽ đồn linh tinh. Có tổng cộng mười hai viên, vừa rồi em và Mục Tiểu Thải mỗi người dùng một viên, bây giờ còn mười viên đan Trú Nhan.  

Anh nghĩ thế này. Mấy ngày nay anh đã xem bảng thành tích của công ty, phát hiện ra nguyên nhân lớn nhất là thiếu vật phẩm đấu giá có giá trị, hay nói chính xác hơn là có danh tiếng. Anh đưa ra mười viên đan Trú Nhan phiên bản thăng cấp này đấu giá để tăng độ nổi tiếng cho công ty, sau đó ắt sẽ thu hút nhiều khách hàng hơn. Em thấy sao?"  

Nghe vậy Triệu Nam rất cảm động, biết rằng Dương Bách Xuyên đang giúp đỡ mình trá hình, bởi vì cô ấy từng kể cho Dương Bách Xuyên chuyện mình đánh cược với người nhà. Tính cách cô ấy hiếu thắng, không chịu thua, kiên quyết muốn vực dậy công ty đấu giá này.  

Chính vì thế cô ấy rất cảm động trước lời nói của Dương Bách Xuyên. Cô ấy biết độ coi trọng đan dược của võ cổ giả, không có một ai sẽ bỏ ra đan dược để đấu giá cả.  

Đương nhiên cô ấy càng tò mò về Dương Bách Xuyên hơn, thật sự không nghĩ ra sao anh có thể lấy ra mười hai viên đan dược một lúc như thế?  

Lẽ nào thế lực võ cổ giả chống lưng cho anh còn lớn mạnh hơn nhà họ Triệu?  
 
Chương 363


Cô ấy rất muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại. Có một số việc có thể hỏi, ngược lại có một số việc không thể hỏi. Cô ấy tin rằng nếu Dương Bách Xuyên có thể nói cho mình thì sẽ chủ động nói ra, không cần cô ấy hỏi.  

Nghĩ xong, cô ấy nhìn Dương Bách Xuyên và dịu dàng nói: "Cảm ơn anh!"  

"Em còn khách sáo với anh cái gì? Có điều đúng là em phải cảm ơn anh, nhưng đổi cách khác đi, ví dụ như... he he!" Dương Bách Xuyên cười dê, làm động tác muốn hôn.  

Triệu Nam đỏ mặt, hừ một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên rồi hôn lên mặt anh.  

Cộc cộc!  

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Nam hốt hoảng dừng lại.  

Dương Bách Xuyên tức giận, chỉ muốn bóp ch ết người gõ cửa.  

Anh rầu rĩ nhìn Triệu Nam đang cười khanh khách không ngừng, sau đó nói vọng ra cửa: "Vào đi!"  

Người gõ cửa là thư ký Ngải Diệp.  

Ngải Diệp vừa vào phòng đã phát hiện thấy Dương Bách Xuyên nhìn mình chòng chọc, làm cô ta mờ mịt không hiểu gì.  

"Thưa Chủ tịch, cuộc họp sắp bắt đầu." Ngải Diệp đến thông báo cho Triệu Nam đi họp.  

"Biết rồi, tôi đến ngay đây!" Triệu Nam vừa sắp xếp lại tài liệu trong tay vừa trả lời Ngải Diệp.  

Nhân lúc Ngải Diệp xoay người rời đi, Triệu Nam cầm một tập tài liệu nói với Dương Bách Xuyên: "Đi thôi, đi họp với em!"  

"Họp á?" Dương Bách Xuyên không kịp phản ứng.  

"Đúng vậy, bây giờ anh đã là Tổng giám đốc Bộ phận Giám định rồi, mà Bộ phận Giám định là bộ phận quan trọng của công ty, đương nhiên anh phải tham gia." Triệu Nam lườm anh: "Anh không đọc kỹ văn bản thăng chức của mình à?"  

Dương Bách Xuyên cười gượng: "Đúng là anh chưa đọc, khụ khụ!"  

"Được rồi, còn ba phút nữa, em đi trước đây, anh cũng nhanh lên. Anh bắt đầu làm quen với quy trình cuộc họp từ hôm nay đi, về sau anh phải quen dần đấy."  

Nói xong Triệu Nam cấp tốc hôn lên má Dương Bách Xuyên rồi thủ thỉ: "Em nghĩ rằng bạn trai em là thiên tài, chỉ một cuộc họp nho nhỏ không làm khó được anh."  

Sau khi Triệu Nam ra ngoài, Dương Bách Xuyên cười ngây ngô, trong lòng rất vui vẻ. Suy cho cùng anh cũng là kẻ phàm tục, không có người đàn ông nào có thể miễn dịch trước lời khen của phụ nữ.  

Sau đó anh cũng rời khỏi văn phòng Chủ tịch về văn phòng của mình, cầm sổ đi đến phòng họp, trông rất ra dáng.  

Lúc anh đến phòng họp đã có mười hai người ở đây. Có mấy người là cổ đông Dương Bách Xuyên đã gặp trong lần giải cứu Triệu Nam. Đa số là gương mặt mới, chắc là thành viên mà Triệu Nam đã tổ chức lại sau khi tiếp quản công ty hoàn toàn.  

Có vẻ như mọi người đang chờ một mình Dương Bách Xuyên, ít nhiều gì cũng khiến anh cũng hơi xấu hổ.  

Lúc này, Triệu Nam khôi phục khí thế của nữ Chủ tịch bá đạo, gương mặt nghiêm túc không có ý cười. Sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, cô ấy nói với mội người: "Xin giới thiệu với mọi người vị này là Dương Bách Xuyên - Tổng giám đốc Bộ phận Giám định. Mọi người hãy chào mừng nào!"  

Dứt lời cô ấy liền vỗ tay, những người khác cũng vỗ tay theo. Từ việc người bên dưới đồng loạt vỗ tay, Dương Bách Xuyên nhìn ra hiện giờ Triệu Nam đang chuyên quyền.  

Dương Bách Xuyên mỉm cười chào hỏi mọi người, đang định ngồi phía cuối thì bị Triệu Nam gọi lại: "Tổng giám đốc Dương ngồi đây."  
 
Chương 364


Triệu Nam độc đoán nên không ai phản đối cô ấy sắp xếp cho Dương Bách Xuyên ngồi đâu, mà chỉ lặng lẽ nhớ kỹ Dương Bách Xuyên.  

Người có tâm tư nhanh nhạy bắt đầu cân nhắc mình có nên tìm Dương Bách Xuyên bồi đắp tình cảm hay không.  

Đương nhiên cũng có kẻ hâm mộ ghen tỵ, trong lòng dễ dàng liên tưởng đến từ bám váy đàn bà.  

Dương Bách Xuyên cười hờ hững ngồi xuống, thu hết vẻ mặt của mọi người vào mắt. Anh không để ý chút nào. Vị trí này là Triệu Nam sắp xếp, anh không cảm thấy có gì không ổn.  

Hơn nữa, hiện tại anh vào công ty làm việc với mục đích giúp đỡ Triệu Nam và hoàn thành tâm nguyện của bà nội, ngoài ra anh không quan tâm gì hết.  

Chỉ tiếc là bà nội không muốn đến Cố Đô xem thử. Lần trước về nhà anh nói đến công việc, bà nội rất vui vẻ nhưng cũng chỉ dặn anh chăm chỉ làm việc.  

Hôm nay tính chất hoàn toàn thay đổi, anh hỗ trợ Triệu Nam vực dậy công ty đấu giá. Có lẽ sau đó anh sẽ từ chức để tập trung vào việc tu chân tăng cường thực lực, anh biết rõ mình còn chặng đường rất dài phải đi.  

Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng, đề tài vẫn xoay quanh buổi đấu giá mấy ngày tới. Lần này là buổi đấu giá đầu tiên được tổ chức sau khi Triệu Nam hợp nhất công ty, cô ấy đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nghe nói đã liên hệ với mấy món đồ quý.  

Tranh cổ của Lý Ý là một trong số đó.  

Đương nhiên đan Trú Nhan phiên bản thăng cấp của Dương Bách Xuyên được Triệu Nam đưa ra thảo luận trọng điểm trong cuộc họp, trở thành vật phẩm then chốt trong buổi đấu giá lần này!  

Sau khi Triệu Nam nói ra công hiệu như thần tích của đan Trú Nhan, ngoại trừ cô ấy và Dương Bách Xuyên, hầu như tất cả mọi người đều lộ vẻ không tin.  

Cuối cùng Triệu Nam bảo thư ký Ngải Diệp tìm đương sự Mục Tiểu Thải tới...  

Sau đó, có ví dụ sống sờ sờ ngay trước mắt, gần như ai nấy đều trợn tròn mắt.  

Nếu như trên đời thật sự có đan dược thần kỳ cỡ này, vậy thì chắc chắn là sau buổi đấu giá lần này, Công ty đấu giá Triệu Thị sẽ lên như diều gặp gió. Đây là quan điểm thống nhất của tất cả lãnh đạo có mặt ở đây.  

Triệu Nam không công bố nguồn gốc của đan dược, chỉ nói là có người ủy thác. Tất nhiên cô đã được Dương Bách Xuyên dặn dò không thể nói ra chuyện đan dược là của anh.  

Cuối cùng mọi người đều thống nhất dùng đan Trú Nhan phiên bản thăng cấp để quảng bá. Rượu thơm không sợ ngõ sâu, Mục Tiểu Thải được chỉ đích danh làm đại sứ hình ảnh của công ty, xem như một bước lên trời.  

Sau khi cuộc họp kết thúc, Triệu Nam bắt đầu bận rộn. Còn ba ngày nữa là bắt đầu đâu giá, thời gian khá eo hẹp, trong ba ngày này cô phải quảng bá đan Trú Nhan phiên bản thăng cấp để thu hút khách hàng.  

Dương Bách Xuyên về văn phòng, rảnh rỗi không có việc gì.  

Có điều cuộc họp ngày hôm nay cũng khơi gợi cảm hứng cho anh. Anh đã tìm hiểu một nghiệp vụ khác của công ty đấu giá khiến anh cảm thấy hứng thú.  

Nghiệp vụ này chính là mua và bán đá quý.  

Đá quý chỉ chung các loại đá, mã não, ngọc trai, kim cương, hồng ngọc, ngọc lục bảo, topaz, saphir...  

Đây cũng là nghiệp vụ hàng đầu liên quan đến Bộ phận Giám định, có đoàn đội chuyên môn đi thu mua sưu tập khắp toàn quốc, thậm chí là toàn cầu. 
 
Chương 365


Dương Bách Xuyên cảm thấy hứng thú bởi vì anh nhớ tới lần trước lấy được ba viên linh thạch của Tư Không Nguyên trong hang của Hầu Đậu Đậu ở quê, sư phụ đã giảng giải cho anh về linh thạch, vả lại sau này anh cũng chuyên tâm đọc các kiến thức liên quan đến tu chân.  

Mượn lời của sư phụ Vân Thiên Tà, linh thạch là tiền tệ giao dịch giữa những người tu chân trong Tu Chân Giới, nhưng nó khác tiền tệ trong thế giới bình thường ở chỗ tác dụng của linh thạch không chỉ nằm ở giá trị của tiền tệ.  

Mà điều quan trọng nhất là trong linh thạch chứa linh khí trời đất dồi dào, người tu chân có thể hấp thu để tăng tu vi.  

Còn nữa, linh thạch cũng là vật phẩm cần thiết để bày trận pháp, và có tác dụng ở các phương diện liên quan khác. Tóm lại là linh thạch có rất nhiều tác dụng.  

Quá trình hình thành linh thạch rất thú vị. Đa phần là trầm tích lắng đọng trong dãy núi có linh khí nồng đậm qua năm dài tháng rộng mới hình thành nên linh thạch.  

Núi có linh khí, mà linh khí khác nhau là do linh mạch. Linh mạch được nuôi dưỡng sinh ra linh thạch. Đây là loại linh thạch phổ biến nhất Tu Chân Giới: linh thạch khoáng vật.  

Theo như sư phụ Vân Thiên Tà nói thì ở Tu Chân Giới có cả một mỏ linh thạch xuất hiện, thường thì tài nguyên khổng lồ cỡ này đều bị một vài thế lực siêu cấp chiếm giữ.  

Trên lý thuyết, có lẽ trên trái đất cũng có linh thạch khoáng vật. Theo ý hiểu của Dương Bách Xuyên thì đó là kim cương và một số loại đá quý.  

Đương nhiên là ngoài linh thạch khoáng vật ra, trong tự nhiên còn có các loại linh thạch khác. Ví dụ như một số thực vật tích tụ linh khí, hoặc là các vật chất đặc biệt... đều có thể tạo ra linh thạch, chẳng qua là hiếm thấy thôi.  

Linh thạch cũng được chia thành nhiều cấp bậc: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Phẩm chất càng cao thì linh khí bên trong càng tinh khiết và dồi dào.  

Vì vậy trong cuộc họp ngày hôm nay, sau khi Dương Bách Xuyên biết công ty có đoàn đội như vậy, anh bắt đầu nảy ra ý nghĩ tìm thời gian đi theo bọn họ thử vận may, biết đâu có thể tìm được một hai viên, như vậy sẽ giúp ích rất nhiều cho tu vi của anh.  

Linh thạch quá khan hiếm, lần trước Tư Không Nguyên để lại tổng cộng ba viên gồm hai viên hạ phẩm và một viên trung phẩm, trong đó viên trung phẩm bị bình Càn Khôn hấp thụ mất. Bây giờ anh chỉ còn hai viên linh thạch hạ phẩm nên không nỡ dùng, định để dành đến Trúc Cơ sẽ sử dụng. Bởi vì sư phụ từng nói Trúc Cơ kỳ là ngưỡng cửa quan trọng, đến lúc đó sẽ cần một lượng linh khí lớn để chống đỡ.  

Anh chỉ có hai viên linh thạch hạ phẩm, chắc là còn thiếu rất nhiều.  

Tất nhiên nguyên nhân là do linh khí trên trái đất quá loãng, nếu linh khí trên trái đất dồi dào thì không cần dựa vào quá nhiều linh thạch. Tiếc là sư phụ nói linh khí ở địa cầu loãng đến đáng thương, so với Tu Chân Giới thì nhét kẽ răng chẳng bõ.  

Muốn tăng tu vi thì biện pháp nhanh nhất là mượn sức thiên tài địa bảo như là linh thạch.  

...  

Chớp mắt đã qua ba ngày. Trong ba ngày này, Triệu Nam dốc hết tâm huyết tạo dựng khí thế cho buổi đấu giá, thu được hiệu quả tốt đẹp.  

Nhất là công hiệu của đan Trú Nhan phiên bản thăng cấp trong tuyên truyền đã gây xôn xao khắp Cố Đô, thậm chí là Trung Quốc.  

Đương nhiên có rất nhiều người không tin, cho rằng đó chỉ là mánh lới.  

Có người không tin thì cũng có kẻ tin.  
 
Chương 366


Những người trên mặt hoặc trên vùng da khác có khuyết điểm đáng tiếc đều ôm tâm trạng thử vận may đến Cố Đô. Lỡ như đan Trú Nhan thật sự có hiệu quả như tuyên truyền thì sao?  

Nhà họ Mã ở Tây Bắc, một ông lão tóc hoa râm và một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang nói chuyện với nhau trong phòng.  

"Điều tra đến đâu rồi?" Ông cụ nhà họ Mã hỏi người đàn ông kia.  

"Mấy tháng trước nhà họ Liễu ở Cố Đô tung ra một loại thuốc trú nhan, mặc dù rất có hiệu quả làm đẹp song tuyệt đối không phải đan Trú Nhan trong tuyên truyền của Công ty đấu giá Triệu Thị. Con đã điều tra nhà họ Liễu, bọn họ không có đan Trú Nhan.  

Công ty đấu giá Triệu Thị ở Cố Đô vốn do cô con gái đời thứ ba của nhà họ Triệu giới võ cổ Yên Kinh là Triệu Nam tiếp quản, vì vậy rất có thể đan Trú Nhan có nguồn gốc từ giới võ cổ. Có lẽ công hiệu không khoa trương như tuyên truyền, nếu là thật thì cũng tương đương."  

"Dù thế nào đi chăng nữa cũng phải lấy được một viên đan Trú Nhan. Thông báo cho bên Cố Đô, dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải đấu giá cho bằng được. Điều quan trọng nhất là nhất định phải điều tra ra lai lịch của đan Trú Nhan."  

"Vâng, con đi sắp xếp ngay."  

...  

Rất nhiều thế gia cổ võ Trung Quốc cũng giống như nhà họ Mã ở Tây Bắc, nhận được tin tức đều chạy tới Cố Đô, trong đó có bốn gia tộc lớn nhất Yên Kinh.  

Đến cả người nhà Triệu nhận được tin tức này cũng cực sốc, bọn họ cho rằng đan Trú Nhan mà Triệu Nam đưa ra nhất định là đan dược trong giới võ cổ.  

Mà nơi có thể luyện chế được đan dược trong giới võ cổ là mấy tông môn lâu đời vừa hùng mạnh vừa thần bí. Những tông môn này sống lánh đời, mỗi lần lộ diện đều gây chấn động mạnh và ảnh hưởng sâu sắc tới các thế gia võ cổ.  

Vì vậy người trong giới võ cổ nhận được tin tức đều đến Cố Đô...  

Ngoài ra, những người bình thường lắm tiền nhiều của có khuyết điểm trên cơ thể cũng ôm tâm lý may mắn đến Cố Đô.  

Trong vòng ba ngày, áp lực an ninh ở Cố Đô tăng vọt, các vụ án liên tục xảy ra.   

Mà người khởi xướng tất cả những chuyện này là Dương Bách Xuyên lại không biết rằng đan Trú Nhan phiên bản thăng cấp của anh đã hấp dẫn võ cổ giả.  

Trong giới võ cổ đã có rất nhiều thế lực để mắt đến đan Trú Nhan, lại càng muốn tìm ra người cung cấp đan Trú Nhan.  

Sáng sớm ngày thứ ba, Dương Bách Xuyên nhận được cuộc gọi từ Triệu Nam bảo anh đến công ty. Cô ấy không nói nhiều, chỉ nói là có người muốn gặp anh.  

Dương Bách Xuyên đi đến công ty, tới văn phòng của Triệu Nam rồi gõ cửa đi vào.  

Anh nhìn thấy Triệu Nam đứng một bên, có ba người đàn ông hai già một trẻ ngồi ở khu nghỉ ngơi.  

Người trẻ chính là Triệu Vũ Linh từng bị Dương Bách Xuyên dọa dẫm lần trước, hai người khác đều trên năm mươi tuổi.  

Dương Bách Xuyên đi vào phòng, tức thì mắt híp lại. Không ngờ hai người đàn ông trung niên kia lại là võ cổ giả, một người là Ám Kình tầng năm, người còn lại là Ám Kình tầng sáu.

Lần trước gặp Triệu Vũ Linh là Ám Kình tầng bốn, Dương Bách Xuyên tự thấy mình có thể đối phó, thậm chí anh còn không để vào mắt.  
 
Chương 367


Dương Bách Xuyên cũng trừng lại.  

Đúng là võ cổ giả Ám Kình tầng sáu khiến anh cảm thấy áp lực, nhưng không có nghĩa là anh sợ. Nếu thật sự phải liều mạng, Dương Bách Xuyên tin rằng người chết chắc chắn là đối phương.  

Sau mấy giây đối mặt ngắn ngủi, Triệu Nam vội vàng bước đến giới thiệu cho Dương Bách Xuyên: "Đây là chú hai của em Triệu Viễn Thành, đây là ba em Triệu Viễn Hiền."  

Theo Triệu Nam giới thiệu thì người Ám Kình tầng năm là ba cô, người Ám Kình tầng sáu là chú hai của cô.  

Dương Bách Xuyên thoáng sửng sốt, thầm nói trong lòng: "Ba vợ đến, xem ra bác ấy có ấn tượng khá tốt với mình, không giống như chú hai của Triệu Nam trừng mình. Hóa ra ông ta là ba của Triệu Vũ Linh."  

Triệu Nam khựng lại giây lát, nhìn Triệu Vũ Linh rồi nói một câu: "Đây là anh họ của em Triệu Vũ Linh, lần trước anh gặp rồi."  

Có lẽ lần trước anh phóng ra uy áp linh thức đã để lại bóng ma trong lòng Triệu Vũ Linh, cho nên hôm nay gặp lại Dương Bách Xuyên, anh ta không còn kiêu ngạo, thậm chí còn hơi dè dặt.  

Thấy vậy Dương Bách Xuyên rất vui vẻ.  

Có điều hôm nay ba của Triệu Nam ở đây, dù thế nào đi chăng nữa Dương Bách Xuyên cũng phải giữ thể diện cho cô. Anh tươi cười đi đến, chào hỏi theo lễ nghi của võ cổ giả: "Chào hai vị tiền bối!"  

Đầu tiên không thể thất lễ.  

"Tốt tốt tốt, từ lâu tôi nghe Nam Nam nhà tôi nói rất nhiều lời hay ý đẹp về cậu. Tuổi trẻ tài cao, khá lắm khá lắm!" Ba của Triệu Nam gật đầu mỉm cười, ra hiệu cho Dương Bách Xuyên ngồi xuống nói chuyện.  

Nhưng Triệu Viễn Thành chú hai của Triệu Nam lại lạnh lùng hừ mũi: "Tuổi trẻ tài cao thì chưa chắc. Tôi nghe nói cậu rất kiêu ngạo, còn nhỏ tuổi mà đã chọc vào nhà họ Diệp ở Yên Kinh và nhà họ Mã ở Tây Bắc. Cậu ngông cuồng như vậy, sau này có thể sống lâu được chắc?"  

Triệu Viễn Thành chỉ có một đứa con trai là Triệu Vũ Linh, coi con trai như báu vật. Nhà họ Triệu có ba anh em, bác cả không có con cái, chú ba Triệu Viễn Hiền chỉ có một cô con gái Triệu Nam, các chi khác nhà họ Triệu thì không tính, sau này người thừa kế mạch võ cổ của nhà họ Triệu chính là con trai ông ta Triệu Vũ Linh.  

Nhưng lần trước Triệu Vũ Linh trở về nói là bị Dương Bách Xuyên dọa sợ, còn nói Dương Bách Xuyên có thể là nhân vật thần thoại Tiên Thiên gì đó.  

Lúc ấy Triệu Viễn Thành nghe xong rất giận dữ, hoàn toàn không tin lời con trai.  

Nhân vật thần thoại Tiên Thiên? Đùa gì thế?  

Dương Bách Xuyên mới bao lớn? Cùng lắm cũng chỉ hai mươi mốt tuổi mà thôi.  

Độ tuổi này có tu vi Tiên Thiên á?  

Triệu Viễn Thành chưa từng gặp nhân vật đỉnh cao cấp bậc Tiên Thiên trong giới võ cổ, chỉ nghe ông cụ trong nhà nói rằng có lẽ mấy tông môn lâu đời có nhân vật Tiên Thiên, nhưng ít nhất cũng là lão quái vật đã luyện võ mấy chục năm.  

Tiên Thiên hai mươi mốt tuổi ấy à, ngay cả thời xưa cũng chẳng có mấy ai.  

Vì vậy Triệu Viễn Thành hoàn toàn không tin Dương Bách Xuyên có thể là cấp bậc Tiên Thiên.  

Vừa nãy ông ta cảm nhận được khí huyết trên người anh rất yếu, thậm chí là lúc có lúc không. Triệu Viễn Thành cho rằng Dương Bách Xuyên cùng lắm cũng chỉ là Ám Kình tầng một, kém xa đứa con trai Triệu Vũ Linh của ông ta. Dương Bách Xuyên có thể hù dọa Triệu Vũ Linh chắc là do đã dùng mưu hèn kế bẩn nào đó.  

Trong giới võ cổ có một số võ cổ giả vô dụng thường hay dùng mưu hèn kế bẩn dọa người.
 
Chương 368


Vì vậy Triệu Viễn Thành tự phụ cứ mặt nặng mày nhẹ với Dương Bách Xuyên. Đương nhiên nguyên nhân sâu xa vẫn là do ông ta là võ cổ giả Ám Kình tầng sáu. Số người đạt Ám Kình tầng sáu trong giới võ cổ có thể đếm trên đầu ngón tay, thế nên từ trước đến giờ Triệu Viễn Thành rất kiêu ngạo. Lại thêm ông ta là người thuộc bốn gia tộc lớn nhất Yên Kinh, từ khi ra đời đã có cảm giác ưu việt. Có thể nói là ông ta không coi ai ra gì.  

Triệu Nam nghe ra chú hai Triệu Viễn Thành đang châm chọc Dương Bách Xuyên, tức thì sắc mặt trở nên khó coi. Nhưng cô ấy hơi sợ chú hai ngang ngược này. Tuy nhiên, Triệu Nam đã coi Dương Bách Xuyên là người đàn ông của mình, cho dù đắc tội chú hai thì cô ấy cũng phải lên tiếng.  

"Chú hai, Dương Bách Xuyên là bạn trai của cháu, mong chú hãy coi anh ấy là người trong nhà." Tuy Triệu Nam không nói rõ, nhưng ai cũng nghe ra cô đang tức giận.  

Lần này Triệu Viễn Thành hoàn toàn giận dữ. Trước nay nhà họ Triệu đặt nặng nam quyền, ngay cả truyền thừa võ cổ của gia tộc cũng chỉ truyền cho nam chứ không truyền cho nữ, nói trắng ra là đàn bà con gái nhà họ Triệu không có địa vị gì trong gia đình.  

Từ trước đến giờ chưa từng có ai dám chống đối Triệu Viễn Thành.   

Rầm! Ông ta đập bàn, chiếc bàn chia năm xẻ bảy.  

"Chú ba, sao đứa con gái ngoan của chú chẳng hiểu quy củ gì thế? Xem ra ông cụ quá nuông chiều con bé. Lần này về Yên Kinh lập tức thực hiện hôn ước với nhà họ Diệp cho tôi. Lông bông ở bên ngoài càng ngày càng ngỗ nghịch..." Triệu Viễn Thành nổi trận lôi đình, trắng trợn quát mắng Triệu Nam, còn quở trách Triệu Viễn Hiền luôn.  

Mà Triệu Nam cũng bướng bỉnh, bị chú hai mắng như thế, cô to gan lớn mật cãi lại: "Chú hai, cháu có về hay không, chú không cần quan tâm. Cháu ra ngoài là giao ước giữa cháu và ông nội, chứ không phải giao ước với chú."  

"Cháu..." Triệu Viễn Hiền giận run người, còn muốn nói tiếp.  

Lúc này ba của Triệu Nam là Triệu Viễn Hiền lên tiếng. Ông ấy "khụ khụ" vài tiếng rồi chậm rãi cất lời: "Anh hai nổi giận làm chi, Nam Nam vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, còn anh đã mấy chục tuổi rồi, cần gì phải so đo với một đứa trẻ?   

Hơn nữa, Nam Nam và ông cụ đã giao ước nếu như con bé có thể cống hiến một tỉ cho gia tộc trong vòng một năm thì không cần làm dâu nhà họ Diệp. Bây giờ chưa tới thời hạn, cũng không cần vội."  

Triệu Viễn Hiền là ba của Triệu Nam, coi cô con gái cưng Triệu Nam như hòn ngọc quý. Mặc dù quy định mà tổ tiên nhà họ Triệu đặt ra là trọng nam khinh nữ, nhưng Triệu Viễn Hiền không nghĩ như vậy. Ông ấy chỉ có một cô con gái cưng, không thể để cho cô ấy bị ấm ức.  

Vả lại trong ba anh em nhà họ Triệu, bởi vì nội lực của Triệu Viễn Hiền yếu nhất nên mọi tài nguyên gia tộc đều đổ vào anh cả và anh hai, Triệu Viễn Hiền chỉ có thể ra ngoài kiếm tiền cho gia tộc, cung cấp tài nguyên cho người khác. Dưới quy tắc nắm đấm kẻ nào to thì kẻ đó lớn nhất, anh hai vẫn luôn không ưa ông ấy.  

Lần này Triệu Viễn Hiền tới Cố Đô theo lệnh của ông cụ, mục đích là hỏi lai lịch của đan Trú Nhan. Đến nơi ông ấy mới biết đan Trú Nhan là của Dương Bách Xuyên. Ông ấy còn nghe Triệu Nam nói Dương Bách Xuyên cũng là võ cổ giả, và là bạn trai của con gái mình.  

Hơn nữa, lần trước Triệu Vũ Linh trở về nói rằng Dương Bách Xuyên rất có thể là thần thoại Tiên Thiên, chuyện này khiến nhà họ Triệu đứng ngồi không yên, hôm nay đến đây là để làm rõ tình hình.  

Hôm nay gặp mặt, quả nhiên Dương Bách Xuyên tuấn tú lịch sự. Nếu như chứng thực được đan Trú Nhan là của tông môn võ cổ giả nào đó thì chứng tỏ Dương Bách Xuyên rất có thể là đệ tử của tông môn lâu đời, hoàn toàn có tư cách trở thành con rể nhà họ Triệu. Đây là điều mà Triệu Viễn Hiền muốn thấy. 
 
Chương 369


Nhưng thái độ của anh hai Triệu Viễn Thành quá ngang ngược, làm Triệu Viễn Hiền thấy chướng mắt.  

Hơn nữa anh hai trách mắng con gái mình càng khiến Triệu Viễn Hiền ghét cay ghét đắng.  

Cho dù con gái của tôi không tốt thì cũng chẳng đến lượt anh trách mắng! Triệu Viễn Hiền đáp trả lại anh hai không khách khí chút nào.  

Dương Bách Xuyên cũng rất tức giận khi nghe thấy Triệu Viễn Thành chửi mắng châm chọc mình. Có điều anh chưa kịp mở lời đã nghe thấy Triệu Nam bảo vệ mình, thậm chí ba vợ tương lai cũng bênh vực mình, điều này khiến Dương Bách Xuyên rất cảm động.  

Sau đó Dương Bách Xuyên lại nghe thấy Triệu Viễn Thành mắng mỏ Triệu Nam, anh lập tức nổi giận, không thể nhẫn nhịn được nữa.  

Anh bước tới nhìn Triệu Viễn Thành, gằn giọng nói: "Hôm nay tôi nể mặt ông là chú hai của Triệu Nam nên không so đo với ông, nhưng có mấy lời tôi phải nói thẳng trước mặt. Tôi hi vọng từ nay về sau ông đừng hô to gọi nhỏ với Triệu Nam nữa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."  

Triệu Viễn Thành vốn đã tức giận vì bị ba con nhà chú ba chống đối, bây giờ nghe thấy câu nói mang ý cảnh cáo của Dương Bách Xuyên, ông ta lập tức nổi giận, thầm hừ lạnh trong lòng: hôm nay tôi không ra oai, cho các người thấy thực lực của võ cổ giả Ám Kình tầng sáu thì các người không biết Mã vương gia là ai.  

Nghĩ tới đây, Triệu Viễn Hiền bỗng đứng bật dậy đi về phía Dương Bách Xuyên, đồng thời nói: "Nhãi ranh, một thằng nhóc quê mùa như cậu là cái thá gì mà dám uy hiếp tôi? Hôm nay tôi sẽ thay phụ huynh của cậu dạy cậu làm người như thế nào."  

Thấy Triệu Viễn Thành vô liêm sỉ muốn ra tay, Dương Bách Xuyên cũng cười lạnh trong lòng. Mặc dù Triệu Viễn Thành là Ám Kình tầng sáu, theo lý thì anh không phải là đối thủ của ông ta. Nhưng anh là người tu chân, là truyền nhân của Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, lẽ nào lại không có bản lĩnh gì?  

Đúng là nực cười! Một võ cổ giả mà cũng dám uy hiếp anh, tưởng người tu chân dễ bắt nạt chắc?  

"Lão già, cho con mượn thần thức của người, nghiền ép lão già khốn khiếp này giúp con. Muốn ra vẻ chứ gì, hôm nay con sẽ khiến ông ta mất hết mặt mũi."  

Dương Bách Xuyên nói với sư phụ Vân Thiên Tà trong đầu. Anh biết mặc dù sư phụ mình chỉ là trạng thái nguyên thần, nhưng sức mạnh tinh thần, hay nói chính xác hơn là thần thức của ông vẫn là thần thức của Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, cao hơn linh thức không biết bao nhiêu lần.

Dáng vẻ Triệu Viễn Thành giống như muốn gây chuyện với Dương Bách Xuyên dọa Triệu Nam sợ nhảy dựng, không nhịn được gọi: "Ba!". Ý muốn ba mình ngăn cản bác hai, cô ấy không muốn ông ta làm Dương Bách Xuyên bị thương.  

Cho dù con gái cưng không gọi, Triệu Viễn Hiền cũng muốn ngăn cản Triệu Viễn Thành làm Dương Bách Xuyên bị thương, bởi vì trong mắt ông ấy, Dương Bách Xuyên có thể lấy ra đan Trú Nhan, chắc chắn có quan hệ với một tông môn cổ xưa nào đó, nhà họ Triệu không thể trêu vào.  

Bác hai Triệu Viễn Thành ở nhà bá đạo đã thành thói quen, trong mắt của ông ta không chứa nổi một hạt cát, thế nhưng càng như thế lại càng dễ gây thù.  

Triệu Viễn Thành không giống ông ấy, thường giao du trong giới kinh doanh, hiểu được cách giao tiếp giữa người với người, vì vậy Triệu Viễn Hiền chuẩn bị tiến lên ngăn cản Triệu Viễn Thành lại.  

Ông ấy cho Triệu Nam một ánh mắt yên tâm, Triệu Viễn Hiền ông chỉ là cổ võ giả Ám Kình tầng năm, không sánh bằng bác hai tầng sáu, đánh không lại đối phương ngăn cản thì vẫn được.  

Triệu Vũ Linh ở bên cạnh cũng đang sốt ruột, lần trước bị khí thế của Dương Bách Xuyên khí thế hù dọa đến mức sinh ra ám ảnh trong lòng, anh ta quay về kể với ba mình nhưng đối phương lại không tin.  

Bây giờ thấy ba mình sắp ra tay với Dương Bách Xuyên, anh ta hơi nóng nảy, muốn ngăn ông ta nhưng đã chậm.  

Chỉ thấy Triệu Viễn Thành khí thế hung hăng Triệu Viễn Thành lao đến cách Dương Bách Xuyên hơn một mét, giơ tay lên muốn tung một chưởng qua.  

Thế nhưng một giây sau, cả người ông ta chấn động, dừng lại, giống như bị định thân. 
 
Chương 370


Một màn xảy ra trên người Triệu Viễn Thành khiến cho ba Triệu Nam định ra tay ngăn cản dừng lại.  

Ở trong mắt mọi người, Triệu Viễn Thành giơ tay nhìn như muốn chưởng bay Dương Bách Xuyên bỗng dừng lại, cả người run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng như đang ngã bệnh.  

Cảnh tượng tiếp theo khiến ba người cùng trợn tròn mắt.  

Dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, thế mà Triệu Viễn Thành hung hăng lại quỳ xuống!  

Quỳ gối trước mặt Dương Bách Xuyên trước mặt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, dáng vẻ không nói nên lời.  

Một giây trước đó, Dương Bách Xuyên hỏi mượn thần thức của sư phụ Vân Thiên Tà trong lòng, Vân Thiên Tà không làm anh thất vọng, lạnh lùng hừ một tiếng: "Một con sâu cái kiến đã ép thằng nhóc con nhờ sư phụ, sao không có tiền đồ thế hả?  

Ta đã nói con phải cố gắng tu luyện vào, sao vẫn phế vật thế này hả? Hơn bốn tháng vẫn Luyện Khí kỳ tầng ba, con tiến thêm một bước đạt đến Luyện Khí kỳ tầng bốn đã không bị một tên cổ võ giả Ánh Kình tầng sáu bức đến nỗi mời sư phụ ra mặt rồi.  

Nói cho con biết, mặc dù sư phụ là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên nhưng tiên thể đã bị phá huỷ, thần hồn không còn trọn vẹn, lấy ra hù dọa cổ võ giả Ám Kình là đủ. Thế nhưng nếu sau này con đụng chạm võ giả mạnh hơn thì chỉ có đường chết. Vì vậy phải cố gắng tăng tu vi, chỉ có thực lực bản thân cường đại mới là vốn liếng, có biết không?”  

Bị sư phụ Vân Thiên Tà răn dạy một phen khiến trong lòng Dương Bách Xuyên rất khó chịu, phản bác: "Lão già đáng chết, người cũng nói con mới tu luyện bốn tháng, có thể đạt tới Luyện Khí kỳ tầng ba đã không dễ dàng, còn muốn yêu cầu cao như thế?  

Hơn nữa từ trước đến nay con đều không hề lười biếng tu luyện, sau khi bước vào con đường tu chân, đêm nào con cũng không ngủ, đều dùng để tu luyện rồi, người còn muốn thế nào nữa? Nhờ sư phụ ra tay dạy dỗ một người thôi, người nói nhảm gì đó? Mau dùng thần trí chấn chỉnh lão già này đi, nhìn ông ta giả ngầu lại tức giận.”  

“Thằng nhóc này, con còn ý kiến? Có biết ở Tu Chân chân giới, võ giả tốn ba tháng đã bước vào Trúc Cơ kỳ nhiều thế nào không?” Vân Thiên Tà tiếp tục đả kích Dương Bách Xuyên.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên bừng bừng lửa giận, bực bội hét: "Lão già đáng chết, người đừng quên nơi này là địa cầu thiếu thốn linh khí, không phải Tu Chân giới của người có được không? Nếu con cũng ở Tu Chân giới, nói không bốn tháng đã có thể kết Kim Đan rồi."  

Đối mặt lời gào thét của Dương Bách Xuyên, Vân Thiên Tà im lặng một hồi, dường như đang suy nghĩ đến vấn đề này, khụ khụ cười nói: "Hình như cũng đúng, thôi, sư phụ không tính toán với con, giúp con một lần vậy. Chẳng qua con nhớ kỹ, thần thức ta không trọn vẹn, chỉ có thể hù dọa người khác mà thôi, con cần phải tự tăng thực lực bản thân, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!”  

"Được được được, trước tiên người thu thập lão già Triệu Viễn Thành này đi đã rồi nói." Dương Bách Xuyên không kiên nhẫn bảo.  

Tiếp theo đó, chỉ cảm thấy thần thức của sư phụ không ngừng truyền ra từ bình Càn Khôn trên cánh tay trái, đ è xuống người Triệu Viễn Thành như núi cao.  

Đây là nguyên nhân tại sao Triệu Viễn Thành trong mắt hai ba con Triệu Nam và Triệu Vũ Linh đột nhiên dừng lại, quỳ gối trước mặt Dương Bách Xuyên.  

Nói giỡn, đường đường là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, cho dù tiên thể bị hủy diệt, chỉ còn lại nguyên thần không trọn vẹn nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, thần thức của ông có thể cầm tới dọa người, một tên cổ võ giả nho nhỏ ở tiểu thế giới có thể thừa nhận được ư?  

Vì vậy Triệu Viễn Thành quỳ xuống rất hợp tình hợp lý.  

Ba người vây xem vô cùng kinh ngạc, thế nhưng không qua được nỗi khiếp sợ trong lòng người trong cuộc Triệu Viễn Thành, ông ta gần như bị hù đến linh hồn xuất khiếu.  

Ngay lúc ông ta tràn đầy tự tin xông tới chuẩn bị một tát đập bay Dương Bách Xuyên, lại không ngờ trên người đối phương bỗng truyền ra một cỗ lực lượng cường đại, đè ông ta có cảm giác hít thở không thông. 
 
Chương 371


Áp lực kiểu này Triệu Viễn Thành còn chưa từng cảm nhận được từ trên người ông cụ ở nhà, giống như hủy thiên diệt địa, chỉ vừa mới đối mặt mà ông ta đã hỏng mất, không kiềm chế được quỳ gối trước mặt Dương Bách Xuyên, hơn nữa còn không thể nói được một câu nao.  

Hiện tại Triệu Viễn Thành vô cùng tin tưởng lời nói Dương Bách Xuyên là Tiên Thiên trong truyền thuyết mà Triệu Vũ Linh nhắc tới lần trước rồi. Đối phương đặc biệt hùng mạnh, ông ta sợ vỡ mật, cảm giác áp lực này sẽ ép bản thân thành một đống thịt nhão bất cứ lúc nào.  

Tuy rằng Triệu Viễn Thành chưa từng gặp hay tiếp xúc với Tiên Thiên trong truyền thuyết, thế nhưng ông ta cảm thấy ở giây phút này, Tiên Thiên cũng chỉ có thể mà thôi, Dương Bách Xuyên mới chính là yêu nghiệt!  

Yêu nghiệt không thể trêu chọc.  

Triệu Viễn Thành muốn xin tha nhưng lại hoảng sợ nhận ra, ông ta không mở miệng được.  

Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy Triệu Viễn Thành quỳ xuống thì cười phá lên, không phải ông rất thích giả vờ lợi hại à?  

Diễn tiếp tôi xem nào?  

Trong lòng anh đặc biệt vui sướng  

Triệu Viễn Thành ông muốn giả ngầu đúng không, được thôi, tôi cho ông giả đấy?  

Hiện tại trợn mắt làm gì, đã biết rõ sự lợi hại của ông đây chưa?  

Trong lòng nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên biết thời điểm bản thân tới rồi, anh tiến lên một bước, cố ý gằn giọng hỏi: “Lão già kia, có tin tôi một tát đập chết ông không?”  

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa giơ tay lên, giả vờ chuẩn bị đánh.  

Lúc này Triệu Viễn Thành sợ hãi sắp khóc, dưới áp bách cường đại ông ta hoàn toàn không thể mở miệng. Đối mặt với dáng vẻ giơ tay muốn đánh mình của Dương Bách Xuyên, ông ta hoảng sợ thật. Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại nói không nên lời, trong lòng đã gấp đến mức sắc mặt chuyển sang màu gan heo.  

Khoảnh khắc Dương Bách Xuyên giơ bàn tay lên, Triệu Viễn Thành đều tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chờ cái tát của đối phương giáng xuống.  

Đúng lúc này hậu, ba Triệu Nam, Triệu Viễn Hiền ở bên cạnh cũng đang hoảng sợ, thấy Dương Bách Xuyên muốn tát đánh chết Triệu Viễn Thành, cuối cùng cũng không nhịn được.  

"Con rể, con rể bớt giận, bớt giận~" Nói thế nào thì Triệu Viễn Thành cũng là anh hai của ông ấy, ông ấy không thể nhìn ông ta bị Dương Bách Xuyên tát chết được.  

Triệu Nam và Triệu Vũ Linh cũng lau mồ hôi, thật sự sợ Dương Bách Xuyên một chưởng đánh chết Triệu Viễn Thành.  

Người trong cuộc Triệu Viễn Thành nghe thấy em ba Triệu Viễn Hiền xin tha cho mình, trong lòng lập tức cảm động muốn khóc, cho tới nay ông ta rất khinh thường em ba Triệu Viễn Hiền này. Hiện tại xem ra ông ta sai rồi, cuối cùng vẫn là anh em ruột thịt, trong lòng nghĩ chỉ cần tránh được một kiếp này, trở về nhất định sẽ đối xử tốt với Triệu Viễn Hiền.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên mừng rỡ, nhìn thấy vẻ sợ hãi của Triệu Viễn Thành, tự nhiên biết rõ ông ta đã sợ, hiệu quả đã đạt được, anh bảo sư phụ thu lại uy áp thần thức.  

Trên thực tế Dương Bách Xuyên chỉ hù dọa Triệu Viễn Thành, không có khả năng thật sự đánh chết ông ta, bằng không về sau không thể đối mặt với Triệu Nam.  

Đúng lúc này, Triệu Nam cũng lên tiếng kêu Dương Bách Xuyên dừng tay.  

Trong lòng anh  cười lớn nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì, lạnh lùng hừ một tiếng: "Hôm nay xem trên mặt mũi của Nam Nam và bác trai Triệu bỏ qua cho ông, lần sau còn phách lối như thế nữa, chém chết không tha.  

Còn nữa, nhớ kỹ cho tôi, đừng có ý đồ với Nam Nam, về sau cũng răn dạy cô ấy. Triệu Nam là người phụ nữ của tôi, tôi còn không nỡ nặng lời với cô ấy, ông thì tính là cái thá gì?"  

Những lời này của Dương Bách Xuyên vào tai Triệu Nam làm sắc mặt cô ấy đỏ bừng, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ ngọt ngào.  
 
Chương 372


“Cảm ơn ngài đã nương tay~”  

Triệu Viễn Thành chắp tay thành quyền và nói một câu với Dương Bách Xuyên trong lễ võ cổ, trên mặt ngoại trừ sự kiêng dè sâu sắc ra thì không còn một chút cuồng ngạo nào nữa.  

Bây giờ, trong lòng Triệu Viễn Thành ngàn vạn lần tin tưởng chắc chắn Dương Bách Xuyên chính là tiên thiên cường giả của giới võ cổ trong truyền thuyết.  

Trong mắt ba của Triệu Nam và Triệu Vũ Linh, nghe được lời của Triệu Viễn Thành thì vô cùng ngạc nhiên, đây vẫn là Triệu Viễn Thành kiêu ngạo ngang ngược sao?  

Rất rõ ràng là ông ta đã chịu thua, hơn nữa nhìn qua là chịu thua một cách tâm phục khẩu phục.  

Nhưng lập tức nghĩ lại cũng thấy bình thường, ông ta cũng quỳ xuống trước Dương Bách Xuyên, đã thua cũng phải khiến người ta nể phục.  

Mà ở trong mắt Dương Bách Xuyên lại là điều đương nhiên, nếu mà thần thức của sư phụ cũng không trấn áp được anh, vậy Triệu Viễn Thành cũng không phải là võ cổ giả mà là tu chân giả, đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng tin là ngay cả tu chân giả cũng không có mấy người có thể chống lại sự uy áp của sư phụ.  

Dương Bách Xuyên hừ lạnh rồi xoay người, nhìn về phía ba của Triệu Nam, coi như là không so đo với Triệu Viễn Thành nữa.  

Còn đối với ba của Triệu Nam, Dương Bách Xuyên lại bày ra khuôn mặt tươi cười chào hỏi, dù sao cũng là ba vợ tương lai, tay anh bỏ vào túi, trong đầu khẽ động và lấy một viên đan Tôi Thể từ trong không gian bình Càn Khôn ra, đưa tới trước mặt Triệu Viễn Hiền nói: “Bác trai, lần đầu gặp mặt, đây là tấm lòng nho nhỏ của đứa cháu này, mong bác nhận lấy, đan này tên là đan Tôi Thể, dùng có thể thải độc và rèn luyện cơ thể, cường hóa máu thịt gân cốt.”  

Dương Bách Xuyên nói rất dễ nghe, nhưng lọt vào tai Triệu Viễn Hiền lại hoàn toàn khác, ông ấy là võ cổ giả, biết rất rõ viên mà Dương Bách Xuyên lấy ra là đan Tôi Thể giá trị.  

Nếu như có thể ăn vào Tôi Thể một lần, sẽ có rất nhiều lợi ích đối với võ đạo ngày sau của ông ta, coi như là tiến thêm một bước đạt tới Ám Kình tầng sáu cũng không phải việc khó.  

Triệu Viễn Hiền nghĩ tới Dương Bách Xuyên là người của tông môn cổ xưa nào đó, nhưng sau khi anh lấy đan Tôi Thể ra, ở trong lòng ông ta lại đề cao thân phận đằng sau của Dương Bách Xuyên.  

Anh hẳn là người của tông môn nào đó, hơn nữa còn là tông môn có thế lực rất mạnh mẽ, nếu không sao có thể tùy tiện lấy ra một viên đan Tôi Thể đưa cho người khác được?  

Trong lòng Triệu Viễn Hiền như có sóng biển dâng trào, kìm lòng không được mà vươn tay nhận lấy đan Tôi Thể Dương Bách Xuyên đưa, trong ánh mắt kích động phát ra ánh sáng rực rỡ.  

Có một viên đan Tôi Thể này, chỉ cần vài ngày là ông ấy có thể bước vào Ám Kình tầng sáu rồi, xem anh hai sau này còn dám đắc ý ở trước mặt mình nữa không?  

“Cảm ơn cháu trai tốt~” Triệu Viễn Hiền rất kích động nói cảm ơn.  

Mà giờ khắc này, trên mặt Triệu Nam rất tự hào, nhìn dáng vẻ của ba mình lúc này, sau này nhất định sẽ ủng hộ cô ấy qua lại với Dương Bách Xuyên.  

Về phần ba con Triệu Viễn Thành và Triệu Vũ Linh ở một bên, nhìn thấy Dương Bách Xuyên tặng cho Triệu Viễn Hiền đan Tôi Thể, tròng mắt đều đỏ lên, nhưng cũng chỉ có thể hối hận trong lòng.  

Nhất là Triệu Vũ Linh, thậm chí anh ta ở trong lòng oán giận ba mình, nếu ông ta không gây mâu thuẫn với Dương Bách Xuyên, nói không chừng giờ khắc này ba con bọn họ cũng sẽ nhận được lễ vật từ Dương Bách Xuyên.  
 
Chương 373


Đáng tiếc quá, hiện tại cũng chỉ có thể dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn bọn họ, nhìn đến mắt đỏ hoe, Dương Bách Xuyên không ghi hận cha con bọn họ đã là may mắn lắm rồi, cũng không hy vọng người ta sẽ tặng đan Tôi Thể.  

Trong lòng Triệu Viễn Thành rất hối hận, trơ mắt nhìn em ba sau khi lấy được đan Tôi Thể sẽ có rất nhiều lợi ích, giờ khắc này ông ta thầm nghĩ, có con gái thật tốt biết bao!  

Hai cha con liếc nhau một cái, đều thấy được một câu nói từ trong ánh mắt đối phương, sau này phải nghĩ cách hàn gắn mối quan hệ với Dương Bách Xuyên thôi.  

Hơn nữa bọn họ đã có cách hàn gắn mối quan hệ này rồi, đó chính là Triệu Nam.  

Triệu Nam và nhà họ Diệp có hôn ước, là hôn ước miệng của ông cụ hai nhà, bây giờ xem ra Dương Bách Xuyên đã là bạn trai của Triệu Nam, cô ấy chắc chắn sẽ không gả cho nhà họ Diệp.  

Cứ như vậy, chỉ cần giúp Triệu Nam nói một câu với nhà họ Diệp, chẳng khác nào lấy được lòng của Dương Bách Xuyên, chẳng phải là có thể hàn gắn mối quan hệ với Dương Bách Xuyên sao?  

Dù nói thế nào thì bọn họ cũng là người nhà họ Triệu, cũng là chú ruột và anh họ của Triệu Nam không phải sao?  

Nghĩ tới đây, trên mặt Triệu Viễn Hiền nặn ra nụ cười và nói với Triệu Nam: “Khụ khụ, Nam Nam, chú thấy hôn ước của cháu và nhà họ Diệp cũng không thích hợp, lần này sau khi trở về chú sẽ nói với ông cụ hủy hôn ước, trong nhà sẽ tôn trọng quyết định của cháu.”  

“Đúng đúng đúng, em gái, anh cũng ủng hộ em, Diệp Khai kia chỉ là thế hệ sau, anh cũng không tán thành việc em kết hôn với cậu ta. Cậu Dương đây rất xứng đôi với em, anh kiên quyết ủng hộ em và cậu Dương ở bên nhau.” Triệu Vũ Linh cũng không ngốc, sau khi ba anh nói xong, anh ta cũng vội vàng tỏ thái độ.  

Triệu Nam nghe được lời của chú Hai và anh họ nói, cô ấy bày ra vẻ mặt giống như nhìn thấy mặt trời mọc lên từ hướng tây, trước kia ở nhà, hai ba con bọn họ hết sức tán thành gả cô ấy đến nhà họ Diệp, hiện tại... Ồ, ôi!  

Cô ấy hiểu rõ, đây là vì sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên mới làm cho hai ba con bọn họ thay đổi suy nghĩ, cho nên trong lòng vẫn rất vui mừng, tuy rằng cảm giác có chút chán ghét, nhưng vẫn nói: “Cảm ơn chú Hai và anh họ đã thông cảm!”  

“Không cần khách sáo, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà~” Triệu Viễn Thành đỏ mặt, thở mạnh nói.  

Triệu Vũ Linh cũng không cam lòng yếu thế: “Đúng vậy đúng vậy, cho dù bất cứ lúc nào em cũng là em gái của, thiên kim của nhà họ Triệu chúng ta.”  

Dương Bách Xuyên nghe được lời của hai ba con họ, trong lòng thầm mắng: “Mẹ nó, sao da mặt dày thế.”  

Nhưng anh cũng hiểu được là vì ba con Triệu Viễn Thành muốn lấy lòng anh, đối với Triệu Nam cũng là chuyện tốt, vậy đối với anh cũng là chuyện tốt.  

Suy nghĩ một hồi, Dương Bách Xuyên tay lần nữa bỏ tay vào trong túi, muốn cho Triệu Vũ Linh một viên đan Tôi Thể, kết quả đan Tôi Thể trên người anh đã hết rồi, viên đưa cho ba của Triệu Nam chính là viên cuối cùng.  

Nhưng nếu muốn giả bộ hào phóng ở trước mặt ba con Triệu Vũ Linh, anh đương nhiên sẽ không làm cho hai người thất vọng.
 
Chương 374


Ba con Triệu Vũ Linh nghe thấy đã hết đan Tôi Thể, mặc dù hơi thất vọng, nhưng dù sao Dương Bách Xuyên cũng lấy ra hai viên đan dược khác cho ba con bọn họ, càng nghe được Dương Bách Xuyên nói là đan dược hiếm có, nào có đạo lý không cần chứ, quả thực chính là vui mừng ngoài ý muốn.  

Xem ra con đường lấy Triệu Nam để hàn gắn mối quan hệ với Dương Bách Xuyên đã đi đúng rồi.  

Lập tức, vẻ mặt hai ba con đều kích động gật đầu.  

“Muốn muốn muốn~”  

“Đúng, muốn muốn, cảm ơn ngài ~”  

Vừa nói xong, hai ba con giống như là cướp giựt vội vã lấy đan đan Tinh Long từ trong tay Dương Bách Xuyên.  

Nhìn thấy vẻ mặt kích động của ba con Triệu Vũ Linh, trong lòng Dương Bách Xuyên rất thoải mái, đã có thể tưởng tượng sau khi bọn họ nuốt đan Tinh Long sẽ như thế nào.  

Tu chân giả như anh sau khi nuốt đan Tinh Long vào còn suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, rất khó tưởng tượng ba con Triệu Vũ Linh sẽ như thế nào.  

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên suýt chút nữa bật cười, nhịn cười thật khó chịu.  

“Có phải mình quá xấu xa rồi không? Mặc kệ, ai bảo hai ba con các người đắc tội với ông đây trước, sau khi uống đan Tinh Long sẽ như thế nào thì phải xem vận may của chính hai người đi, ha ha ~”  

Trong lòng nói thầm vài câu, Dương Bách Xuyên vừa xoay người, phát hiện ánh mắt ba vợ tương lai cũng sâu sắc nhìn anh, điều này có thể khiến anh bị dọa sợ.  

Hãm hại ba con Triệu Vũ Linh coi như không có áp lực trong lòng, nhưng Triệu Viễn Hiền là ba vợ tương lai, sự xấu xa này không được rồi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, Triệu Nam sẽ phá hủy anh mất?  

Cho nên Dương Bách Xuyên chỉ có thể nói dối với Triệu Viễn Hiền là đan Tinh Long đã hết, lần sau sẽ cho ông ấy thêm.  

Cách nói này coi như khiến Triệu Viễn Hiền hài lòng, mỉm cười nói không sao, lúc nào cho cũng như nhau.  

Bầu không khí sau đó cuối cùng cũng hòa hoãn, ba con Triệu Vũ Linh được Dương Bách Xuyên tặng đan Tinh Long nên còn hận không thể gọi Dương Bách Xuyên một tiếng ông, vô cùng sùng bái.  

Mà thiện cảm của Triệu Nam và ba cô ấy đối với anh cũng tăng lên rất nhiều.  

Mấy người nói một hồi thì đi tới hội trường đấu giá, chín giờ sáng đúng giờ mở ra, tính toán thời gian cũng đúng lúc.  

Sửa đổi tòa nhà đều là chiêu thức bán đấu giá của công ty, sảnh chính đấu giá được thiết lập ở tầng thứ ba.  

Chờ sau khi mấy người đi vào, phát hiện đã không còn chỗ trống.  

Điều càng khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc chính là, trên đường đi vào, trong linh thức của anh lại phát hiện mười mấy võ cổ giả đến hội trường, đây là điều anh tuyệt đối không ngờ tới.  

Mấy người bọn họ đi tới đương nhiên là ngồi ở vị trí hàng đầu, bàn lớn và dài, một bàn có thể ngồi tám người, đoàn năm người bọn họ ngồi vào rất rộng rãi.  

Sau khi ngồi vào, nhân viên công tác đưa tấm bảng gọi giá lên và cầm micro nói, Dương Bách Xuyên nhìn một chút thì thấy anh là số hai, Triệu Nam là số một, năm người là một loạt từ một đến năm, nhân viên phòng đấu giá đương nhiên nhận ra Tổng giám đốc Triệu Nam của mình nên tất cả đều phải sắp xếp thật tốt. 
 
Chương 375


Lập tức Dương Bách Xuyên cố ý lại như vô tình quan sát một lượt, hôm nay toàn bộ phòng đấu giá có hơn ba trăm ghế nhưng gần như đều đã kín người, người tới cũng là ăn mặc cổ quái, người mặc đồ vest, người mặc trang phục truyền thống của Trung Quốc, người mặc trang phục truyền dân tộc thiểu số... kiểu đồ nào cũng có.  

Một khắc nào đó, ánh mắt Dương Bách Xuyên chợt dừng lại, trong lòng âm thầm kinh ngạc, anh cho rằng Triệu Viễn Thành hôm nay mình gặp phải đã là cao thủ rồi, không ngờ có một người ngồi ở một chiếc bàn phía bên trái cách anh không xa, người đó đầu đội mũ không thể nhìn rõ mặt, cả người mặc đồ đen, ở trong linh thức của anh lại là võ cổ giả Ám Kình tầng tám!  

Nhìn vào hình dáng cơ thể là một người phụ nữ.
 
Chương 376


Nguồn không có nội dung chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 377


Nguồn không có nội dung chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 378


Nguồn không có nội dung chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 379


Lần này Mộ Dung Khinh Phong đến Cố Đô nóng lòng hơn ai hết. Hôm qua sau khi thấy tuyên truyền của Công ty đấu giá Triệu Thị giới thiệu tác dụng làm đẹp thần kỳ của đan Trú Nhan, anh ta lập tức sốt sắng chạy tới Thiên Đô.  

Hồi bé em gái của Mộ Dung Khinh Phong bất cẩn bị bỏng một mảng lớn ở chân nên không thể mặc váy. Đối với một cô bé mà nói, đây là nỗi nuối tiếc cực lớn.  

Mà em gái bị bỏng là tại anh ta. Lúc hai anh em nô đùa, anh ta đã làm đổ ấm nước...  

Lúc đó em gái đã được làm phẫu thuật, những tiếc là vẫn để lại sẹo, hơn nữa diện tích rất lớn.  

Mộ Dung Khinh Phong rất áy náy về chuyện em gái bị bỏng, bao năm qua anh ta luôn cố gắng bù đắp, nhưng tiếc là không có thẩm mỹ viện nào có thể phẫu thuật khôi phục nguyên trạng.  

Cho dù có cũng phải lấy da ở vị trí khác trên người bản thân để tiến hành cấy ghép. Em gái không muốn làm vậy, mà anh ta cũng không muốn.  

Mộ Dung Khinh Phong và em gái thuộc dòng chính của gia tộc Mộ Dung ở Vân Quý, chẳng thiếu thốn thứ gì, điều nuối tiếc duy nhất là vết bỏng trên chân em gái.  

Sau khi nghe nói buổi đấu giá Triệu Thị có đan Trú Nhan, Mộ Dung Khinh Phong ôm tâm lý thử vận may đến tham dự. Nếu đan dược này thật sự có công hiệu thần kỳ như tuyên truyền thì có thể chữa vết bỏng trên chân em gái.  

Để an toàn, Mộ Dung Khinh Phong cố ý tìm một cô gái bị bỏng mặt ở Cố Đô, mức độ bỏng còn nghiêm trọng hơn vết bỏng trên chân em gái anh ta.  

Nếu thử thuốc tại chỗ mà đan Trú Nhan có thể chữa khỏi vết bỏng trên mặt cô gái này, tức là công hiệu của đan Trú Nhan không phải thổi phồng.  

Như vậy thì anh ta có thể bù đắp nỗi áy náy đối với em gái trong những năm qua và buông bỏ chấp niệm trong lòng.  

Mộ Dung Khinh Phong dẫn theo cô gái có vết bỏng lớn trên mặt bước lên sân khấu, sau đó giới thiệu vắn tắt.  

"Xin chào quý vị, tôi là Mộ Dung Khinh Phong. Bởi vì tôi rất kỳ vọng vào công hiệu thần kỳ của đan Trú Nhan, cho nên không thể lơ là. Xin lỗi vì làm chậm trễ thời gian của quý vị."  

Mộ Dung Khinh Phong vừa nói vừa khom người trên sân khấu, thể hiện phong độ lịch sự và phẩm chất tốt đẹp.  

Tiếp đó, anh ta chỉ vào cô gái đeo khẩu trang và nói: "Cô Lý bên cạnh tôi là bệnh nhân có vết bỏng lớn trên mặt, năm nay ba mươi tuổi. Tôi cố ý mời cô ấy đến đây để thí nghiệm thuốc. Nếu như xảy ra bất cứ vấn đề gì thì tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm, không liên quan đến Công ty đấu giá Triệu Thị."  

Dứt lời anh ta đưa micro cho Ngải Diệp, đồng thời ra hiệu cho cô gái kia tháo khẩu trang ra, có thể bắt đầu thử thuốc.  

Giờ phút này tất cả những người có mặt ở đây đều đổ dồn ánh mắt lên người cô gái đeo khẩu trang.  

Sau khi cô gái tháo khẩu trang ra, những người ngồi gần sân khấu đều hít sâu một hơi.  

Theo lời giới thiệu của Mộ Dung Khinh Phong thì cô Lý mới ba mươi tuổi, vậy mà cả khuôn mặt trông như một bà lão bảy mươi, chằng chịt những dấu vết giống như vết nhăn.  

Đây là dấu vết để lại sau khi bị bỏng, trông rất đáng sợ.  

Nếu như đan Trú Nhan có thể khôi phục lại gương mặt bị bỏng như ban đầu, hoặc là khôi phục bảy tám phần thì cũng có thể so với thần dược rồi. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom