Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2784


Con chồn sợ bóng sợ gió một hồi, ngượng ngùng kêu chít chít vài tiếng ý là nó khiến mọi người căng thẳng rồi.  

Dương Bách Xuyên mỉm cười, không để ý. Sau đó hắn dứt khoát đi chầm chậm về phía trước.  

Dù sao đến được nơi này cũng là cơ duyên, mở mang hiểu biết cũng là một kiểu tu hành.  

Đột nhiên con chồn bay vèo ra ngoài.  

"Hương Hương quay lại đây!"  

Dương Bách Xuyên hiểu rõ tính cách con chồn, trình độ gây họa của nó đứng đầu đám linh thú. Hắn cũng biết nó hiếu động nên vội vàng gọi nó về. Có trời mới biết thế giới dưới đáy sông có cái gì, đừng để con chồn chọc phải nhân vật lợi hại.  

Nhưng con chồn rất hưng phấn, phớt lờ Dương Bách Xuyên, thoáng cái đã biến mất trong tầm mắt hắn.  

Dương Bách Xuyên nổi giận, nhưng cũng bó tay với con chồn. Nghĩ đến lại nhức hết cả đầu, hắn chỉ có thể vội vàng đuổi theo.  

Theo hiểu biết của hắn về con chồn tham ăn này, nhất định là nó đã phát hiện ra thiên tài địa bảo nào đó, hơn nữa còn là chủng loại ăn ngon.  

Dương Bách Xuyên đuổi theo con chồn, trong lòng cũng ấp ủ chờ mong. Hắn biết rõ thiên phú tầm bảo của con chồn, từ trước đến giờ chưa từng thất thủ.  

Chỉ thấy con chồn chui vào trong một đám rong rêu cao bằng người rồi biến mất dạng.  

Rong rêu dưới đáy sông Tịch Diệt sặc sỡ sắc màu, trông rất đẹp, có lẽ là do môi trường sống nên vô cùng tươi tốt.  

Sau khi con chồn chui vào rong rêu liền biến mất.  

Dương Bách Xuyên, Lục Yên Chi và thú Ngũ Hành theo sát phía sau, đột nhiên một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên bên tai.  

"Oe!"  

Tiếng "oe" giống tiếng khóc của trẻ sơ sinh, nhưng đinh tai nhức óc, chấn động nguyên thần.  

Dương Bách Xuyên đang ở trong đám rong rêu. Sau khi hắn nghe thấy tiếng thét chói tai này, sắc mặt chợt thay đổi. Hiển nhiên là con chồn đã gây họa, chọc phải thủy yêu mạnh.  

"Chít chít chít!"  

Tiếng kêu sợ hãi của con chồn vang lên.  

Dương Bách Xuyên ra sức chạy tới, nhưng có quá nhiều rong rêu. Hắn trở tay, kiếm Đồ Long xuất hiện. Hắn thôi động chân khí, kiếm khí bay ngang xẻ dọc phá hủy rong rêu chặn phía trước, nhờ vậy mới đi nhanh hơn.  

Ba phút sau, Dương Bách Xuyên nhẩm tính mình đã đi được khoảng trăm mét trong đám rong rêu, đột nhiên hai mắt sáng ngời.  

Hắn đi ra khỏi đám rong rêu, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn hít sâu một hơi.  

Chỉ thấy phía trước là một núi đá ngầm lớn.  

Đáy sông Tịch Diệt rất rộng lớn, mặt sông rộng khoảng hai trăm mét, dưới đáy sông xuất hiện dãy núi đá ngầm cũng là chuyện bình thường.  

Lúc này, bên trong dãy đá ngầm có một con yêu thú thân hình to lớn, thậm chí rất béo, trông giống cá sấu đang đuổi theo con chồn.  

"Thú Nhân Viên Ngạc Ngư?" Dương Bách Xuyên hét thất thanh.  

Trong vô số truyền thừa mà sư phụ để lại tất nhiên không thiếu ghi chép về các loại yêu thú ở Tu Chân Giới.  

Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy con yêu thú này, trong đầu lập tức nhớ ra cái tên này.  

Nhìn từ xa con thủy yêu này cao gần sáu mét, cơ thể to béo như vạc nước, đầu vượn thân cá sấu, thoạt nhìn giống đầu người. Cái tên thú Nhân Viên Ngạc Ngư vô cùng phù hợp.  

Tiếng oe như tiếng khóc nỉ non làm chấn động tinh thần.  

Trong ghi chép truyền thừa mà sư phụ để lại, thú Nhân Viên Ngạc Ngư vừa chào đời đã có thực thực tương đương Kim Đan của nhân loại. Thú Nhân Viên Ngạc Ngư trưởng thành có thực lực tương đương cảnh giới Phi Thăng, thậm chí còn mạnh hơn.  

Từ khí tức có thể cảm nhận được con thú Nhân Viên Ngạc Ngư trước mặt có thực lực ít nhất là Độ Kiếp kỳ.  

Điều này khiến khóe miệng Dương Bách Xuyên giần giật, năng lực gây họa của con chồn đúng là càng ngày càng mạnh.  

Một con thú Nhân Viên Ngạc Ngư có khí tức tương đương Độ Kiếp không khó đối phó. Nhưng trong ghi chép giới thiệu loài yêu thú này là tộc quần cư. Dương Bách Xuyên nhìn dãy núi đá ngầm không thấy điểm cuối, e là sẽ xuất hiện một bầy thú Nhân Viên Ngạc Ngư.  

Nếu đúng là vậy thì mấy người họ ăn hành rồi.  

Đột nhiên Dương Bách Xuyên nhìn thấy hình như con chồn nhảy lon ton trên con đường tối mù đang ngậm cái gì đó sáng lấp lánh trong miệng. Giờ thì hắn hiểu rồi, hèn chi người ta đuổi theo không bỏ. Con chồn lại tái phát tật cũ, lấy mất bảo bối nào đó của Nhân Viên Ngạc Ngư. 
 
Chương 2785


Dương Bách Xuyên nhìn trái cây to bằng nắm tay, tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, cách rất xa mà vẫn ngửi thấy hương thơm kỳ lạ...  

Lúc này, Lục Yên Chi thốt lên đầy kinh ngạc: "Là... quả Địa Nguyên Tinh Phách!"  

Dương Bách Xuyên hết sức kinh ngạc, nhưng hiện tại hắn không có thời gian hỏi Địa Nguyên Tinh Phách là quả gì.  

Bởi vì lúc này con chồn đã bị dồn tới góc chết chỗ đá ngầm, kêu chít chít cầu cứu.  

Dương Bách Xuyên lắc mình xuất hiện bên cạnh Nhân Viên Ngạc Ngư, tiếp đó chém mạnh một kiếm lên người thú Nhân Viên Ngạc Ngư.  

Phập!  

Oe!  

Một nhát kiếm của hắn chém vào người thú Nhân Viên Ngạc Ngư, làm phát ra tiếng phập nặng nề, nhưng cũng chỉ khiến thú Nhân Viên Nhạc Ngư thét lên vì đau. Trên lưng nó vẫn còn một vết đao để lại.  

Dương Bách Xuyên sốc luôn. Mặc dù một nhát kiếm này của hắn chém xuống rất nhanh, không sử dụng kỹ năng chiến đấu, nhưng tu vi vừa mới đột phá đến cảnh giới Hợp Thể trung kỳ, hơn nữa kiếm Đồ Long vốn sắc bén, cho dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng khó mà chống đỡ. Dương Bách Xuyên đã chém trúng người Nhân Viên Ngạc Ngư, nhưng... hiện thực khiến hắn chấn động.  

Trước giờ hắn chưa từng gặp phải yêu thú có nhục thể cường đại như vậy, e là nhục thể của hắn cũng không cứng bằng.  

Một nhát kiếm không gây tổn thương cho thú Nhân Viên Ngạc Ngư, trái lại còn chọc giận nó. Song con chồn đã thoát nạn, vừa kêu chít chít vừa trốn sau lưng Dương Bách Xuyên.  

Mà hổ khẩu của Dương Bách Xuyên đã bị rách.  

"Oe oe!"  

Đuôi của thú Nhân Viên Ngạc Ngư thình lình vung tới, mang theo khí thế không gì sánh bằng.  

Tốc độ rất nhanh, Dương Bách Xuyên không tránh kịp, chỉ có thể hô lên: "Kiếm trận Hắc Liên!"  

Một kiếm gắng gượng chống đỡ.  

Ầm ầm ầm!  

Vụ nổ lớn khiến nước cuộn trào.  

Dương Bách Xuyên bị sức mạnh khổng lồ đánh bay ra ngoài.  

Bộp!  

Cơ thể va vào đá ngầm.  

Hắn hộc máu, tim gan chấn động. Sức mạnh quá lớn, tối thiểu là thực lực Độ Kiếp hậu kỳ, thậm chí đại viên mãn. Cứ đánh thế này thì e là không tới vài lượt nữa hắn sẽ toi đời.  

Khi bay ra khỏi đống đá ngầm, Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng hét thảm thiết của thú Ngũ Hành.  

"Gừ gừ!"  

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy thú Ngũ Hành bị đuôi của thú Nhân Viên Ngạc Ngư quất bay ra ngoài.  

"Úi!"  

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi. Ngay cả thú Ngũ Hành cũng không đỡ nổi một đòn?  

Hắn quan sát thú Nhân Viên Ngạc Ngư, vị trí lúc nãy trúng một nhát kiếm quyết Hắc Liên không có chút tổn thương nào?  

Mức độ phòng ngự rắn chắc của cơ thể có thể nói là biến thái.  

Lúc này, thú Nhân Viên Ngạc Ngư lại nhào tới thú Ngũ Hành, vô cùng hung dữ. Dương Bách Xuyên nhìn là biết thú Ngũ Hành không thể thắng thú Nhân Viên Ngạc Ngư, nếu mình không giúp thì e là thú Ngũ Hành sẽ chịu thiệt. Trình độ kiếm kỹ hiện tại không có nhiều tác dụng với thú Nhân Viên Ngạc Ngư, Dương Bách Xuyên thầm niệm trong đầu, pháp tướng thần thông Thập Nhị Chí Tôn xuất hiện. Hắn định dùng sức mạnh thần thông cường đại.  

Nhưng lúc này Lục Yên Chi lại hét lên: "Dương đại ca, con súc sinh này có huyết mạch yêu thú viễn cổ của hung thú Thái Hoang, sức lớn vô cùng, không thể dùng bạo lực. Ngươi và thú Ngũ Hành nghĩ cách kéo dài thời gian ba hơi thở, ta dùng độc đối phó với nó!"  

Nghe vậy Dương Bách Xuyên gật đầu, biện pháp này của Lục Yên Chi rất đáng tin.  

Sau khi hóa hân thành pháp tướng cao ba mét, Dương Bách Xuyên bước ra một bước tới phía sau thú Nhân Viên Ngạc Ngư, tay kết ấn miệng hét to: "Kim Cương Ấn!" 
 
Chương 2786


Tức thì trong lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng vàng, một phù văn cổ xưa như ẩn như hiện. Tiếp đó, bàn tay khổng lồ của Dương Bách Xuyên giáng xuống đầu Nhân Viên Ngạc Ngư.  

Đồng thời hắn hét gọi thú Ngũ Hành: "Tiểu Ngũ!"  

Thú Ngũ Hành hiểu ý, thét dài: "Gừ..."  

Sau đó, toàn thân ánh sáng ngũ sắc trên người thú Ngũ Hành hội tụ thành một cột sáng bao quanh người thú Nhân Viên Ngạc Ngư.  

Ầm!  

Dương Bách Xuyên thi triển Kim Cương Ấn, bàn tay khổng lồ giáng xuống đầu thú Nhân Viên Ngạc Ngư làm phát ra một tiếng nổ vang. Sau đó, cột sáng ngũ sắc của thú Ngũ Hành bao trùm lên người thú Nhân Viên Ngạc Ngư.  

"Oe oe!"  

Thú Nhân Viên Ngạc Ngư phát ra tiếng hét to đầy đau đớn, tiếng kêu oe oe khiến người ta buồn bực.  

Nhưng bị Dương Bách Xuyên và thú Ngũ Hành áp chế.  

Lúc này, Lục Yên Chi xuất hiện trước mặt thú Nhân Viên Ngạc Ngư. Nàng ta vung tay về phía thú Nhân Viên Ngạc Ngư, một luồng khí màu xanh đen ập thẳng tới nó. Sau đó, toàn thân Lục Yên Chi phát sáng, tay bấm pháp quyết, từng tia sáng lục sắc bắn vào trong cơ thể của thú Nhân Viên Ngạc Ngư.  

"Oe oe oe!"  

Thú Nhân Viên Ngạc Ngư gầm thét chống cự, thoát khỏi áp chế của Dương Bách Xuyên và thú Ngũ Hành.  

Điều này khiến mặt ba người biến sắc.  

"Oe!"  

Trong tiếng gầm giận dữ, thú Nhân Viên Ngạc Ngư nhào về phía Lục Yên Chi, bởi vì Lục Yên Chi đứng cách nó ba mét.  

Dương Bách Xuyên hoảng sợ, vội vàng tung một quyền. Nhưng giây tiếp theo, đột nhiên thú Nhân Viên Ngạc Ngư run lên như bị điện giật, sau đó ngã ra đất bất động.  

Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên vẫn đánh lên người thú Nhân Viên Ngạc Ngư.  

Rầm!  

Sau một tiếng vang lớn, thú Nhân Viên Ngạc Ngư bị Dương Bách Xuyên nện vào trong bùn dưới đáy sông, xuất hiện một cái hố to.

Đáy nước nơi này khác với bên ngoài, không có nước bùn cho nên vung tay đánh nhau không có vẩn đục, có thể nhìn thấy được rất rõ.  

Thú cá sấu vượn người bị Dương Bách Xuyên đập vào hố to, không thể động đậy.  

“Đã chết.”  

Thú Ngũ Hành đứng bên cạnh hố to nhìn thú cá sấu vượn người, nói.  

Dương Bách Xuyên triệt bỏ pháp tướng, có chút kinh ngạc: “Đã chết?”  

“Không có sự sống, chết rồi.” Thú Ngũ Hành xác định.  

Dương Bách Xuyên nhìn về Lục Yên Chi, giơ lên ngón tay cái, hắn hiểu không phải một quyền của hắn đánh chết, một quyền của hắn chỉ tăng tốc cái chết của yêu thú, còn Lục Yên Chi dùng độc độc chết thú cá sấu vượn người.  

Lúc này hắn có hiểu biết rõ ràng về độc thể của Lục Yên Chi.  

Cũng rất khiếp sợ.  

Thủ lĩnh thú  cá sấu vượn này da dày thịt béo, hắn và Thú Ngũ Hành cũng chưa nắm chắc giết chết được, nhưng lại bị Lục Yên Chi nhẹ nhàng độc chết.  

Độc công như vậy thật sự làm tim đập nhanh,  

Nhưng cũng may hiện tại Lục Yên Chi không phải kẻ địch, mà là muội muội gọi một câu đại ca.  

Lục Yên Chi ngượng ngùng cười nói: “Ta cũng chỉ nhặt tiện nghi, cũng trùng hợp nhờ họa được phúc mà Ách Nạn Độc Thể tiến một cấp, nếu không ta không thể độc chết thủ lĩnh thú cá sấu vượn này.”  

Nghe Lục Yên Chi nói vậy, Dương Bách Xuyên không dám nghĩ thêm, sau khi Ách Nạn Độc Thể của nàng ta hoàn thành, lúc đó độc công sẽ có uy lực như thế nào?  

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi: “Lục Yên Chi, hiện tại cách Ách Nạn Độc Thể hoàn thành còn bao xa?”  

Lục Yên Chi nói: “Khoảng một đường, hiện tại cần đồ bổ tẩm bổ Ách Nạn Độc Thể mới có thể hoàn thành.”  

Biết tẩm bổ mà Lục Yên Chi nói là hấp thu luyện hóa các loại kịch độc, thiên tài địa bảo, mặc dù mấy thứ này là kịch độc nhưng đều là đồ bổ cho Tiên Thiên Ách Nạn Độc Thể, lấy độc dưỡng độc, hắn cũng từng đọc qua về vấn đề này trong Thần Ma Y Điển. 
 
Chương 2787


Tiếp tục hỏi: “Nếu Ách Nạn Độc Thể của ngươi hoàn thành, có thể độc chết cao thủ cấp bậc như Nguyên Thần Huyễn không?”  

Lục Yên Chi hiểu tâm tư của Dương Bách Xuyên, cười khổ: “Dương đại ca, trên lý luận nếu Ách Nạn Độc Thể hoàn thành thì có thể độc chết cao thủ cấp bậc như Nguyên Thần Huyễn.  

Nhưng dù sao Nguyên Thần Huyễn cũng là Địa Tiên tam chuyển, bản thân cũng là cấp bậc đại sư, nếu thật sự đối mặt, ông ta có phòng bị thì tất cả đều vô nghĩa, hơn nữa chỉ cần tu vi Địa Tiên Tam Chuyển thôi, e rằng không thể lại gần.  

Hơn nữa nếu Ách Nạn Độc Thể của ta hoàn thành, ta có cảm giác tu vi phải đột phá lên được Hợp Thể cảnh đại viên mãn, nếu không không dám tùy tiện tẩm bổ Ách Nạn Độc Thể, tu vi không đủ bản thân sẽ không thừa nhận được sức mạnh của Ách Nạn Độc Thể.”  

Dương Bách Xuyên nghe xong trầm tư một lúc, hắn cũng có suy nghĩ mượn Ách Nạn Độc Thể của Lục Yên Chi đối phó với Nguyên Thần Huyễn, nếu không thật sự không còn cách nào khác, hơn nữa bên cạnh Nguyên Thần Huyễn còn có Phong  m Dương, không giải quyết được hai lão già này bọn họ sẽ không được yên bình, lúc nào cũng có thể bị giết.  

Vừa rồi nhìn thấy Lục yên Chi nhẹ nhàng độc chết một con cá sấu làm Dương Bách Xuyên biết được sự lợi hại của Ách Nạn Độc Thể, nếu Ách Nạn Độc Thể của Lục Yên Chi hoàn thành, có thêm sự trợ giúp của hắn và Thú Ngũ Hành, ba người phối hợp với nhau, nói không chừng có thể giết chết được hai lão già Nguyên Thần Huyễn và Phong  m Dương.  

Đây cũng là biện pháp duy nhất hắn nghĩ ra được, nhưng thật ra đối với hai lão quái vật cấp bậc như kia, cho dù ngoài miệng nói nhẹ nhàng, có thủ đoạn đối phó nhưng trong lòng không hề có tự tin.  

Ngẫm nghĩ một lúc, Dương Bách Xuyên còn nói thêm: “Nếu Nguyên Thần Huyễn không phải Địa Tiên tam chuyển mà là Độ Kiếp kỳ thì sao?”  

Hai mắt Lục Yên Chi sáng lên, nói: “Suýt chút nữa quên mất, tu sĩ trên Đại Thừa kỳ bước vào địa đạo dưới Độ Kiếp kỳ, khi vào trong sẽ bị pháp tắc Thái Hoang áp chết xuống giai đoạn Độ Kiếp kỳ đại viên mãn.  

Nếu như vậy, dưới tình huống Ách Nạn Độc Thể của ta hoàn thành, có lẽ chúng ta có năm phần cơ hội giết chết Nguyên Thần Huyễn và Phong  m Dương. Đến lúc đó Ách Nạn Chi Độc của ta cũng đủ để giết bọn họ, khó khăn còn lại là hạ độc bọn họ kiểu gì, chỉ cần có cơ hội dùng độc lên người bọn họ thì có thể giết chết bọn họ.”  

Sau khi nói xong, Lục Yên Chi cười khổ: “Nhưng Dương đại ca, muốn Ách Nạn Độc Thể hoàn thành quá khó, không có độc dược tuyệt đối độc bổ dưỡng rất khó có thể làm Ách Nạn Độc Thể hoàn thành, hơn nữa tu vi còn phải đột phá lên Độ Kiếp kỳ mới được……”  

Lục Yên Chi không nói tiếp, nhưng Dương Bách Xuyên biết nàng ta muốn nói rất khó.  

Nhưng đột nhiên Dương Bách Xuyên cười nói: “Quên nói cho ngươi, đại ca chính là luyện đan sư cao cấp, còn là cấp bậc tông sư, không hề kém cạnh so với những luyện đan tông sư ở Tu Chân Giới, có thể luyện được đan dược cao cấp, giúp ngươi đột phá không khó.  

Vấn đề là bây giờ trong tay còn thiếu một gốc cây hơn vặn năm, mấy linh dược phụ trợ khác thì đủ rồi, còn đan dược bổ dưỡng Ách Nạn Độc Thể cũng có thể luyện chế được, nhưng khuyết thiếu linh dược tính độc, cái này tạm thời không vội, chúng ta đang ở Thái Hoang Tinh Hải, sẽ không đến mức thiếu thốn linh dược.  

Hiện tại chế tạo một mục tiêu kế hoạch, các ngươi xem được không? Đầu tiên, chúng ta phải tăng lên thực lực tu vi, Thú Ngũ Hành cũng sắp đột phá, chính ta cũng sẽ cố gắng đột phá lên Hợp Thể cảnh hậu kỳ, Yên Chi đột phá lên Độ Kiếp kỳ.  

Cách để chúng ta đột phá sẽ là đan dược ta luyện chế, luyện chế một loại đan dược cao cấp, cần linh dược niên đại ít nhất ba vạn năm, lúc đó mới có thể luyện chế ra được đan dược giúp chúng ta đột phá.  

Cho nên tiếp theo chúng ta sẽ nỗ lực đạt được mục tiêu này, chỉ có tăng lên tu vi chúng ta mới có thể có năng lực bảo vệ bản thân ở trong Thái Hoang, sau đó sẽ là mục tiêu giúp Ách Nạn Độc Thể của Yên Chi hoàn thành.  

Chờ Ách Nạn Độc Thể của Yên Chi hoàn thành, tu vi thực lực của chúng ta cũng đều tăng lên, đến lúc đó sẽ có cơ hội đối phó với Nguyên Thần Huyễn và Phong  m Dương, bởi vì trong địa vực dưới Độ Kiếp kỳ, tu vi của hai lão già kia đã bị pháp tắc của Thái Hoang áp chế thành Độ Kiếp kỳ đại viên mãn.  

Ta và Thú Ngũ Hành đều có thực lực chiến đấu vượt cấp, đối chiến với Độ Kiếp đại viên mãn, cộng thêm Ách Nạn Độc Thể của Yên Chi đã hoàn thành, chúng ta chưa chắc không có cơ hội giết chết Nguyên Thần Huyễn và Phong  m Dương, đến lúc đó vô dụng nhất cũng không cần phải chạy trốn khắp nơi, bị đuổi theo chạy tán loạn.”  

“Ta đều nghe theo chủ nhân.”  

“Ta cũng nghe theo Dương đại ca.”  

Thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi nghe xong đều không có ý kiến, trăm phần trăm tin tưởng Dương Bách Xuyên, cũng nghe xong Dương Bách Xuyên phân tích, bọn họ có cơ hội, quan trọng nhất là Dương Bách Xuyên có thể luyện chế được đan dược cao cấp.  

Sau khi Lục Yên Chi biết Dương Bách Xuyên có thể luyện chế được đan dược cao cấp, lòng tin càng tăng thêm. Ở Tu Chân Giới, luyện đan sư cao cấp chính là cấp bậc trân bảo, quan trọng giống như tu sĩ y đạo cao cấp.  

“Chi chi.”  

Lúc này chồn nhỏ nhảy ra, đứng trên vai Dương Bách Xuyên, kêu hai tiếng tỏ vẻ nó cũng muốn hỗ trợ. 
 
Chương 2788


Dương Bách Xuyên trừng mắt liếc nhìn chồn nhỏ, nói: “Ngươi đừng gây họa cho ta là được, nhưng lần này muốn tìm kiếm linh dược trên vạn năm cần phải có thiên phú của ngươi, nếu ngươi có thể tìm được linh dược ba vạn năm, có thể lấy công chuộc tội cho lần gây rắc rối này, đi đến đâu cũng không yên phận được.”  

Trong mục tiêu kế hoạch của Dương Bách Xuyên, chồn nhỏ là yếu tố quan trọng nhất, bởi vì chồn nhỏ có thiên phú tầm bảo, am hiểu tìm bảo bối.  

“Chi chi chi ~” Nghe Dương Bách Xuyên nói, chồn nhỏ vội vàng gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề, múa may móng vuốt nhỏ, làm ra hành động vỗ ngực, làm cho Lục Yên Chi bật cười.  

Dương Bách Xuyên rất đau đầu về chồn nhỏ, nhưng lại không có cách nào, hắn biết gặp rắc rối là thiên tính của chồn nhỏ,.  

Nhưng cố tình trong các linh thú, Dương Bách Xuyên yêu thích chồn nhỏ nhất, không nỡ khiển trách nó, mỗi lần gặp rắc rối định khiển trách nó, chồn nhỏ sẽ chớp chớp đôi mắt to giả vờ đáng thương, Dương Bách Xuyên mềm lòng, rõ ràng biết chồn nhỏ giả vờ nhưng lại không ra tay được.  

Nghĩ đến lần này chồn nhỏ gây rắc rối chọc đến một con hung thú hung hãn da dày thịt béo như cá sấu vượn người, chứng tỏ chồn nhỏ tìm được thứ gì đó ghê gớm.  

Lúc nãy hình như Lục Yên Chi nói ‘trái cây Nguyên Tinh Phách’ gì đó, đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên nghe qua, nhìn chồn nhỏ, nheo mắt vươn tay nói: “Lấy ra đây?”  

“Chi chi ~” Chồn nhỏ nhìn Dương Bách Xuyên, vẻ mặt vô tội, tỏ vẻ không biết Dương Bách Xuyên muốn cái gì.

Dương Bách Xuyên buồn cười, chồn nhỏ cũng học được giả ngu.  

“Đừng để ta nói lần thứ hai, lấy ra?” Dương Bách Xuyên hung dữ nói.  

“Chi chi chi ~” Chồn nhỏ kêu to, múa may hai móng vuốt, chép miệng,sau đó sờ sờ bụng nhỏ của mình, tỏ vẻ nó đã ăn rồi.  

Dương Bách Xuyên đen mặt, vung tay xách chồn nhỏ lên, uy hiếp nói: “Không giao cũng được, sau này đừng mơ bước vào núi Linh Đào, hơn nữa sau này luyện chế được đan dược tốt ta sẽ đưa hết cho tiểu Ngũ, không để lại cho ngươi dù là một viên, xem ngươi có giao ra hay không.”  

Nói xong, Dương Bách Xuyên ném chồn nhỏ sang một bên.  

“Chi chi…… Chi…… Chi chi…”  

Một lúc sau, chồn nhỏ nhảy lên trên vai Dương Bách Xuyên, vẻ mặt do dự nhỏ giọng kêu, ý nói, ta… Ta giao cho ngươi là được…… Nhưng phải đưa linh đào và đan dược cho ta.  

Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ một cái, cố ý xụ mặt, hắn hiểu rõ bản tính của chồn nhỏ, uy hiếp một chút là được, bởi vì chồn nhỏ đặc biệt thích ăn linh đào trong núi Linh Đào ở không gian hồ Càn Khôn, dù sao đồ vật trong không gian hồ Càn Khôn đều là vật vô giá.  

Hơn nữa lần nào cũng đưa đan dược tốt nhất cho chồn nhỏ ăn, hắn biến cái miệng của chồn nhỏ trở nên xảo quyệt, dùng cái này uy hiếp chồn nhỏ rất có hiệu quả.  

Quả nhiên chồn nhỏ nhận thua, ý bảo Dương Bách Xuyên duỗi tay.  

Dương Bách Xuyên cười mắng: “Biết ngay ngươi giấu riêng, lấy ra.”  

“Chi chi ~”  

Chồn nhỏ không tình nguyện gầm lên, ý nói mất nửa ngày, ta suýt chút nữa bị thú cá sấu vượn người ăn mất mới lấy được một viên, còn bắt ta giao ra……  

Trong bụng chồn nhỏ có chứa càn khôn, Dương Bách Xuyên biết nó không ăn, có bảo bối ăn ngon chồn nhỏ sẽ giấu đi, đặc biệt là linh quả thiên địa.  

Quả nhiên há mồm phun ra một trái cây màu vàng nhỏ bằng nắm tay trẻ con, nằm trên lòng bàn tay của Dương Bách Xuyên.  

“Chi chi……”  

Chồn nhỏ tủi thân kêu to, cực kỳ không cam lòng.  

Nhưng Dương Bách Xuyên vừa nhìn thấy trái cây thì ngẩn người, hắn hoàn toàn bị trái cây hấp dẫn sự chú ý,  

Nhìn kỹ Dương Bách Xuyên có cảm giác quen mắt, tìm trong đầu ghi chép của sư phụ để lại, quả nhiên tìm được, trong ghi chép về thiên tài địa bảo ở Tu Chân Giới, trái cây này gọi là - quả Thủy Nguyên Tinh Linh.  

Lúc trước Lục Yên Chi gọi nó là trái cây Nguyên Tinh Phách, nhưng Dương Bách Xuyên thấy trong truyền thừa sư phụ để lại nó tên là quả Thủy Nguyên Tinh Linh, hắn cũng biết thỉnh thoảng một loại linh quả hoặc linh dược sẽ có vài cái tên.  

Dù là trái cây Nguyên Tinh Phách hay quả Thủy Nguyên Tinh Linh đều như nhau.  

Quan trọng là hắn biết linh quả này là thiên tài địa bảo cực kỳ quý hiếm.  

Trong truyền thừa sư phụ để lại để ghi chép kỹ càng tỉ mỉ về công hiệu và ảnh hưởng của từng loại thiên tài địa bảo, cho nên lúc này trong lòng Dương Bách Xuyên mừng như điên.  
 
Chương 2789


Quan trọng hơn quả Thủy Nguyên Tinh Linh được gọi là tinh linh bởi vì có được linh tính, lúc kết trái hấp thu linh khí tinh hoa sức nước thiên địa, trong trái cây sẽ hóa ra một tiểu tinh linh hình người, cho nên được gọi là tinh linh.  

Thật ra tiểu tinh linh bên trong chính là sức mạnh thủy nguyên tinh phách cực kỳ tinh thuần, loại quả này có thể luyện đan luyện dược dầu cao Vạn Kim, có tác dụng điều tiết dược tính mạnh.  

Hơn nữa nếu luyện đan, dù là đan dược gì, chỉ cần cho thêm quả Thủy Nguyên Tinh Linh thì có thể làm đan dược sinh ra chân khí và lực lượng thần hồn cùng lúc.  

Nói cách khác dùng quả Thủy Nguyên Tinh Linh luyện đan dược có thể bổ sung chân khí hoặc bổ sung thần hồn, tăng cường sức mạnh nguyên thần.  

Dò hỏi Lục Yên Chi, những gì nàng biết đến cũng không khác mấy, quan trọng hơn Lục Yên Chi nói loại trái cây này từng xuất hiện trong hội đấu giá ở tổng bộ Nhật Nguyệt Tinh Thần.  

Nàng ta nói: “Ba mươi năm trước có ngươi có được một trái cây Nguyên Tinh Phách từ dưới biển sâu, lúc đó tổng bộ Nhật Nguyệt Tinh Thần đã bán ra với giá 30 vạn linh thạch thượng phẩm.”  

Dương Bách Xuyên nghe xong hai mắt tỏa sáng, nhìn về phía chồn nhỏ, hỏi: “Chồn nhỏ, ngươi lấy được bằng cách nào vậy?”  

“Chi chi chi ~”  

Chồn nhỏ kêu to khua chân múa tay, nói có được trong huyệt động của thú cá sấu vượn người, nhưng không mọc ở trên cây mà ở trong lòng ngực của cá sấu vượn người, nó trực tiếp trộm rồi chạy, không ngờ bị cá sấu vượn người đuổi theo.  

Dương Bách Xuyên dở khóc dở cười: “Chồn nhỉ tìm lại xem, loại linh quả thiên địa này mọc trên cây, tổng cộng có chín quả, có lẽ gần đây có một gốc cây Thủy Nguyên, có lẽ cá sấu vượn người có quả Thủy Nguyên Tinh Linh do tình cờ.”  

“Chi chi chi……”  

Chồn nhỏ nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, hai mắt tỏa sáng, liên tục gật đầu, tổng cộng có một viên Thủy Nguyên Tinh Linh đã bị Dương Bách Xuyên cướp đi, nó rất không vui, hiện tại nghe thấy có cả một gốc cây Thủy Nguyên, hai mắt sáng rực.  

Sau đó chồn nhỏ ngồi xổm trên bả vai của Dương Bách Xuyên, dùng mũi ngửi hương vị trong không khí, hoặc nói cách khác ngửi hương vị của nước, phán đoán xem có hơi thở của quả Thủy Nguyên Tinh Linh hay không.  

Mặc dù ở đáy nước nhưng mọi người đều có pháp lực, không hề bị nước sông ảnh hưởng, không khác gì ở trên mặt đất, chẳng qua hao phí một chút chân khí, chút chân khí này không hề đáng kể.  

Rất nhanh hai mắt chồn nhỏ sáng lên, nâng móng vuốt chỉ vào núi đá ngầm phía xa, kêu to lên.  

“Chồn nhỏ, ngươi ngửi được hơi thở của quả Thủy Nguyên Tinh Linh ở bãi núi đá ngầm đó?”  

“Chi chi chi ~” Chồn nhỏ kêu to, gật đầu tỏ vẻ không sai.  

Dương Bách Xuyên chưa bao giờ nghi ngờ thiên phú tầm bảo của chồn nhỏ, nếu chồn nhỏ nói có, vậy Dương Bách Xuyên sẽ đi xem.  

Lục Yên Chi hơi lo lắng, nói: “Dương đại ca, liệu có nguy hiểm hay không, thủ lĩnh thú cá sấu vượn ở trong sơn động đá ngầm, phía xa kia có nhiều sơn động đá ngầm như vậy, ta lo lắng có nhiều thú cá sấu vượn người. Loại hung thú này một con đã khó đối phó, nếu đụng phải một đàn thì phải làm sao?”  

“Yên Chi, ta biết ngươi lo lắng, nhưng loại linh quả quý hiếm này đáng giá mạo hiểm, ngươi không biết quả Thủy Nguyên Tinh Linh này có ý nghĩa như thế nào với tu sĩ y đạo hoặc luyện đan sư đâu, tác dụng quá lớn.  

Nói đơn giản, ta có một quả Thủy Nguyên Tinh Linh, ta luyện chế đan dược, dù là xác suất thành công hay phẩm cấp đều tăng lên một cấp, thậm chí loại trái cây ẩn chứa tinh hoa thủy nguyên này, bên trong sẽ hình thành tinh linh hình người, có tác dụng kiểm soát bình cảnh phá vỡ vách từng, gặp được linh quả là cơ duyên, bỏ lỡ sẽ để lại tiếc nuối.  

Từ lúc chúng ta bước vào Thái Hoang cũng đã mạo hiểm, cho nên đáng giá cược mạng, chẳng may có thể có được thêm mấy viên. Ta dám cam đoan sau khi luyện thành đan dược, tu vi của chúng ta có thể tăng lên một tiểu cảnh giới, vượt xa trăm năm khổ tu.”  

Hai mắt Dương Bách Xuyên tỏa sáng, thật ra trong lòng hắn muốn có được hết cả cây Thủy Nguyên, sau đó nuôi dưỡng trong không gian hồ Càn Khôn, như vậy hắn sẽ có thêm nhiều quả Thủy Nguyên Tinh Linh. Sau này dù luyện chế đan dược gì, tác dụng điều hòa dược tính của trái cây Thủy Nguyên Tinh Linh quá lớn.  

Nghĩa là Dương Bách Xuyên muốn luyện chế một loại đan dược nhưng khuyết thiếu một cây linh dược thuộc tinh hỏa, nhưng trên tay cũng không có linh dược thuộc tính hỏa thích hợp, mà có linh dược thuộc tính mộc. Lúc này một quả Thủy Nguyên Tinh Linh thuộc tính mộc có thể thay đổi được thuộc tính của linh dược thuộc tính mộc, do đó giải quyết được vấn đề khuyết thiếu linh dược.  

Đối với luyện đan sư, bở lõ quả Thủy Nguyên Tinh Linh là tội nghiệt.  

Dã tâm của Dương Bách Xuyên rất lớn, muốn có được cả một gốc cây Thủy Nguyên.  

Làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này?  
 
Chương 2790


Nguy hiểm chắc chắn có, nhưng nếu không mạo hiểm sao biết có thành công hay không?  

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Lục Yên Chi cũng gật đầu: “Được, ta nfhe ngươi, vậy…… Chúng ta xuất phát đi.”  

Dương Bách Xuyên cười nói: “Từ từ đã, thủ lĩnh cá sấu vượn da dày thịt béo, không thể bỏ qua, sau khi lột da có thể luyện chế được hai bộ chiến giáp chất lượng cao, các ngươi chờ ta chút.”

Dứt lời, Dương Bách Xuyên nhảy vào trong hố, đứng lên thú cá sấu vượn người.  

Thú Cá sấu vượn người đã bị Lục Yên Chi độc chết nên thịt của nó không thể ăn, nhưng Dương Bách Xuyên chuẩn bị lột da của nó xuống, đợi khi trở về sẽ luyện chiến giáp cho hắn và Lục Yên Chi, đi lại ở Thái Hoang này cũng sẽ an toàn hơn.  

Chiến giáp lúc trước của hắn đã tặng hết cho đồ đệ, hiện tại hắn chẳng còn cái nào để mặc.  

Hắn dùng kiếm Đồ Long thi triển kiếm trận Hắc Liên cũng không làm gì được Thú Cá sấu vượn người, nếu dùng để luyện chế chiến giáp thì chắc chắn sẽ rất tốt.  

Dương Bách Xuyên đứng trên người thú Cá sấu vượn người, hắn tập trung chân khí dùng kiếm lột lớp da lông Cá sấu vượn người xuống.  

“Lạch cạch ~”  

Tia lửa văng ra khắp nơi.  

“Sắt thép chắc cũng cứng vậy thôi?” Nhìn một kiếm của hắn chém ra dấu vết nhàn nhạt, Dương Bách Xuyên chửi ầm lên.  

Sau vài lần tìm thứ tốt trên người thú Cá sấu vượn người, hắn phát hiện những bộ phận khác đều cứng như vậy, kiếm Đồ Long cũng không phá nổi, hoặc nói đúng hơn là tu vi hiện tại của hắn không thể phát huy được uy lực của kiếm Đồ Long, hắn không làm gì được thi thể của thú Cá sấu vượn người trước mặt.  

Cuối cùng, Lục Yên Chi vẫn phải bật cười đi hỗ trợ, nàng lấy một bình thuốc độc bôi lên kiếm Đồ Long, bôi xong thì Dương Bách Xuyên mới mổ được thi thể của thú Cá sấu vượn người.  

Chất độc này có độ ăn mòn rất mạnh, cộng thêm chân khí và độ sắc bén của kiếm Đồ Long, loay cả giờ đồng hồ mới lột được da thú.  

Mặc dù mệt nhưng Dương Bách Xuyên cảm thấy rất đáng giá, luyện chế lớp da cứng rắn thành chiến giáp, chắc chắn đây sẽ là chiến giáp thượng thừa, nếu khắc thêm trận pháp để gia cố thì lớp phòng ngự của chiến giáp sẽ là hạng nhất.  

Dương Bách Xuyên cũng rất hứng thú với chất độc trong tay Lục Yên Chi, hắn cùng sức mạnh của kiếm Đồ Long cũng không làm gì được, vậy mà chỉ một lọ độc bé xíu của nàng lại phá được áo giáp của thú Cá sấu vượn người, quả là độc mạnh.  

Nếu dùng loại độc này để giết người thì quả là đáng sợ.  

Dương Bách Xuyên hỏi Lục Yên Chi: “Yên Chi, độc trong tay ngươi còn nhiều không?”  

Lục Yên Chi đương nhiên biết rõ suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, nàng cười nói: “Dương đại ca, ngươi đừng có nghĩ nữa, đây là độc mà Nguyên Thần Hoan cho ta, được luyện bên trong cơ thể yêu độc sánh ngang với Đại Thừa kỳ, loại độc này dung hợp không dưới chín loại yêu độc, lúc Nguyên Thần Hoan đưa cái bình nhỏ này cũng đau xót, lão cho ta để hộ mệnh.  

Theo như Nguyên Thần Hoan nói thì dùng mười vạn linh thạch thượng phẩm cũng không đổi được cái bình nhỏ thế này, bây giờ thì hay rồi, lấy toàn bộ để lột da thú Cá sấu vượn người, cũng không biết cái chiến giáp tương lai của ngươi có đáng giá hơn lọ độc này không.”  

Mười vạn linh thạch thượng phẩm, Dương Bách Xuyên líu cả lưỡi.  

Hắn không nhịn được mà nói: “Không ngờ chất độc của ngươi, cái thứ đồ chơi kia lại đáng giá như thế!”  

“Còn phải nói, từ một góc độ nào mà nói thì thứ độc cao cấp này còn đáng giá hơn cả đan dược, bởi vì một số tu sĩ lang bạt ở nơi nguy hiểm có yêu thú cường đại, không có sức chiến đấu nhưng đôi khi chỉ cần một nhỏ độc nhỏ như vậy đã có thể nhẹ nhàng giải quyết, thế nên những thứ như độc dược vẫn luôn rất đắt.  

Quan trọng là chất độc càng mạnh thì càng khó lấy, hoặc là phải lấy từ trong cơ thể yêu thú cấp cao, hoặc là phải tìm được thiên tài địa bảo có độc tính cường đại, sau khi tìm thấy thì phải luyện chế, nếu như người không hiểu về độc dược thì có khi chưa kịp chạm tới đã mất mạng rồi.  

Hơn nữa, ở Tu Chân Giới không ưa chuộng tu độc, rất ít người đi theo con đường luyện độc, thế nên đa số chất độc, giải độc khan hiếm hơn là đan dược, giá cả cũng rất đắt.  

Cung không đủ cầu, hơn nữa độc cho luyện độc sư cao cấp như Nguyên Thần Hoan luyện chế sớm đã được đặt trước rồi, đem đống linh thạch tới có khi lão còn không thèm nhìn.”  

Lục Yên Chi dứt lời thì Dương Bách Xuyên cũng đã nghe xong.  

Trong lòng nghĩ tới hai vấn đề.  
 
Chương 2791


Hai là, độc dược độc đan kiếm được rất nhiều tiền, trong đầu Dương Bách Xuyên đang nghĩ tới kế hoạch phát tài, hắn có  trên người, độc nào mà không luyện chế ra được, đây sẽ là con đường kiếm tiền sau này của hắn.  

...  

Nghĩ xong giấc mộng giàu sang, hắn thu bộ da của yêu thú lại, Dương Bách Xuyên để chồn nhỏ dẫn đường, đưa hắn đi tìm quả Thủy Nguyên Tinh Linh.  

Dãy đá ngầm dưới đáy sông Tịch Diệt kéo dài, có một số thảm thực vật dưới nước mọc trên núi đá, đúng là rất đặc sắc, dưới đáy sông, dù là rong rêu hay là cây cối đều sẽ tản ra ánh sáng yếu ớt, mờ ảo.  

Có chồn nhỏ dẫn đường không lo không tìm được thiên tài địa bảo, hơn nữa chồn nhỏ vẫn canh cánh việc Dương Bách Xuyên đi lấy quả Thủy Nguyên Tinh Linh, biết được cây Thủy Nguyên vẫn còn tồn tại liền trở nên lo lắng.  

Dương Bách Xuyên cười khổ, hắn dẫn Lục Yên Chi, Thú Ngũ Hành đi theo sau chồn nhỏ, bọn họ đi sâu vào trong dãy đá ngầm...  

Dù sao thì dưới đáy sông Tịch Diệt cũng là nước, dưới này có tộc Thủy Yêu, Dương Bách Xuyên ẫn giữ cảnh giác cao độ, hắn thong thả đi theo sau chồn nhỏ xuyên qua dãy đá ngầm, qua một lúc, càng đi sâu vào trong, vượt qua thảm thực vật thì càng gian khổ.  

Ba tiếng sau, chồn nhỏ cuối cùng cũng dừng lại, nó quay đầu không ngừng kêu về phía Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên vội vàng bước nhanh về phía trước.  

Giây sau, ánh mắt hắn sáng lên...  

Trước mắt hắn là một khoảng đất trống bằng sân bóng rổ, được bao quanh bằng dãy đá ngầm, nơi này dường như được con người tạo ra.  

Xung quanh dãy đá ngầm là những hang động tự nhiên đen như mực.  

Ở giữa khoảng trống, hắn nhìn thấy một gốc cây cao hơn mười mét, máu cây màu xanh đậm vô cùng tươi tốt, chiếc lá giống như lá thông tản ra màu vàng nhàn nhạt, chiếu sáng toàn bộ không gian rộng lớn bằng một sân bóng rổ.  

“Quả nhiên là có câu Thủy Nguyên.” Dương Bách Xuyên nuốt nước miếng.  

“Chi Chi ~” Chồn nhỏ kêu vui mừng, nó nhảy từ dãy đá đang đứng xuống, chạy thẳng tới cây Thủy Nguyên.  

“Hương Hương, quay lại ~” Dương Bách Xuyên hô lên.  

Nhưng mà lúc này, trong mắt chồn nhỏ chỉ có cây Thủy Nguyên, hoặc nói đúng hơn là năm quả Thủy Nguyên Linh Tinh trên cây, đâu thèm nghe Dương Bách Xuyên, vèo một cái đã phi lên.  

Xung quanh yên tĩnh tới mức quỷ dị, nơi này giống như người, hoặc là sinh vật nào đó cố ý dọn dẹp ra, nhất định không đơn giản như vậy, chồn nhỏ tùy tiện chạy tới như vậy, Dương Bách Xuyên tức đến méo cả miệng, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác.  

Đúng như những gì hắn đoán, quả nhiên là tìm được một cây Thủy Nguyên, hơn nữa bên trên còn có năm quả Thủy Nguyên Tinh Linh, theo lý mà nói thì phải có chín quả, nhưng chắc bốn quả kia đã bị thú Cá sấu vượn người, thú Cá sấu vượn người vừa bị giết chính là một ví dụ.  

Cũng tức là nơi này không chỉ có một thú Cá sấu vượn người, chồn nhỏ quá liều.  

Dương Bách Xuyên ngẫm lại, trước mắt cũng chỉ có cách này.  

Bởi vì, cho dù có thú Cá sấu vượn người bảo vệ thì hắn cũng chuẩn bị mạo hiểm cướp lấy cây Thủy Nguyên, chi bằng đánh nhanh thắng nhanh, đoạt lấy cây Thủy Nguyên với quả trên cây rồi bỏ chạy.  

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên quay sang nói với Lục Yên Chi: “Yên Chi, ngươi ở lại tiếp ứng, ta với Tiểu Ngũ qua đó.”  

Không đợi Lục Yên Chi trả lời, hắn đã chạy vội về phía cây Thủy Nguyên, Thú Ngũ Hành cũng theo sát phía sau.  

Để lại Lục Yên Chi với gương mặt lo lắng.  

Chớp mắt, Dương Bách Xuyên và Thú Ngũ Hành đã bước tới trước cây Thủy Nguyên.  

Mà lúc này, chồn nhỏ đã nhảy vọt lên thân cây Thủy Nguyên, mắt nhìn chằm chằm vào năm quả Thủy Nguyên Tinh Linh, ánh mắt nó sáng rực không ngừng kêu thích thú.  

“Chồn nhỏ, nhanh lên một chút.” Cho tới thời điểm hiện tại, hắn vẫn chưa nhìn thấy yêu thú gì bảo vệ, đây vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng càng những lúc như thế này thì trong lòng Dương Bách Xuyên càng lo lắng, hắn vội vàng thúc giục chồn nhỏ nhanh chóng hái quả Thủy Nguyên Tinh Linh.  

“Chi chi ~”  

Chồn nhỏ thích thú kêu lên, móng vuốt nhỏ lập tức quơ về phía năm quả Thủy Nguyên Tinh Linh, lấy sạch.  

Dương Bách Xuyên cũng chuẩn bị đào cây, thứ mà hắn xem trọng nhất chính là cây Thủy Nguyên này, đây mới là thứ đáng giá.  

Hắn đã có nước Sinh Mệnh, nếu dời cây Thủy Nguyên vào trong không gian Càn Khôn, sau này sẽ không lo không có quả Thủy Nguyên Tinh Linh nữa.  

Nhưng ngay lúc này, điều mà Dương Bách Xuyên lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra.  

“Gào” Tiếng gầm đầy tức giận vang lên.  

Vẻ mặt Dương Bách Xuyên lập tức thay đổi, theo bản năng hắn nhìn về phía phát ra âm thanh.  

“Gào” Tiếng thứ hai vang lên từ một bên khác.  

Ngay sau đó lại một tiếng vang lên: “Gào~”  

“Gào...”  

Tiếp đó là một chuỗi tiếng gầm vang lên từ bốn phía.  

Sắc mặt Dương Bách Xuyên cực kỳ khó coi, trước mắt hắn xuất hiện tám yêu thú cá sấu vượn người.
 
Chương 2792


Cả tám thú cá sấu vượn người cùng xuất hiện từ trong hang động quanh dãy đá ngầm, chúng rống lên rồi lao nhanh tới...  

Vẻ mặt Dương Bách Xuyên thay đổi, hắn ôm lấy gốc cây lớn, dùng sức nhổ gốc Thủy Nguyên lên, thu nhanh vào trong không gian Càn Khôn.  

“Đi ~”  

Hắn hét về phía Thú Ngũ Hành và chồn nhỏ rồi vội vàng bỏ chạy.  

Hắn không hề có sức đánh chính diện với tám thú cá sấu vượn người, chỉ có thể nghĩ cách chạy trốn.  

Dù sao thì hắn cũng đã lấy được cây Thủy Nguyên rồi.  

Lúc này chỉ còn cách rút lui để thoát thân.  

“Ộp ộp...”  

Cá sấu vượn người vô cùng hung dữ, bọn chúng rống giận rung trời, rõ ràng tức giận bởi vì hành động trộm cướp của Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên nhớ lão đầu từng nói, bất kể những nơi sinh ra thiên tài địa bảo đều sẽ có yêu thú canh giữ, hiện tại xem ra sư phụ hắn nói không hề sai.  

Chớp mắt Dương Bách Xuyên và Thú Ngũ Hành đã tới bờ, chồn nhỏ sống chết nắm chặt cổ áo hắn.  

Nhưng trước mặt bọn họ đã bị hai con cá sấu vượn người chặn đường.  

Theo phán đoán từ khí tức, đám cá sấu vượn người có thực lực ngang với yêu thú bọn họ mới vừa giết chết, đều là Độ Kiếp kỳ, thậm chí có con còn mạnh hơn.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên phát sầu, hắn biết nếu bị tám cá sấu vượn người này vây lấy thì đừng nghĩ đến việc chạy thoát.  

Đối mặt với cá sấu vượn người hung hãn, Dương Bách Xuyên không dám khinh thường, hắn trực tiếp thi triển thần thông, gầm phía phía hai cá sấu vượn người đang chặn ở trước mặt: “Ấn Kim Cang bất động, ấn Kim Cang, ấn Chí tôn, Kim Cang – Chí Tôn giết cho ta.”  

Chiêu thứ nhất của bản lĩnh thần thông  - Kim Cang Chí Tôn tổng cộng có ba đại ấn, ấn Kim Cang bất động để gia trì phòng ngự, sau khi Dương Bách Xuyên thi triển thì trên pháp tướng cao ba mươi mét của hắn sẽ xuất hiện phù văn kim cang, pháp tướng lập tức tỏa sáng rực rỡ.  

Ấn Kim Cang và Chí Tôn là những ấn ký tấn công, tất cả đều là chiêu thức thần thông mạnh mẽ.  

Hiện tại tu vi của Dương Bách Xuyên đã đạt tới cảnh giới Hợp Thể trung kỳ, theo lý mà nói thì uy lực khi thi triển là  cũng sẽ tăng lên một bậc.  

Nhưng sự thật thì, mặc dù tu vi của hắn cao lên, nhưng kẻ địch mà hắn phải đối mặt cũng rất mạnh, điều này khiến Dương Bách Xuyên cực kỳ sầu não, rõ ràng là chiêu thức có uy lực vô cùng cường đại nhưng bây giờ lại phải bó chân bó tay.  

Hơn nữa, tu vi hắn càng tăng lên thì kẻ địch của hắn cũng càng mạnh lên, ngay cả kiếm kỹ mà trước kia hắn sử dụng cũng không còn tác dụng.  

Ví dụ như kiếm trận Hắc Liên, nếu như không tu luyện cao hơn thì sẽ bị đào thải.  

Kiếm kỹ Toàn Phong của hắn cơ bản cũng không dùng được nữa.  

Nếu so sánh ra thì kiếm trận Hắc Liên vẫn còn có thể tu luyện, còn kiếm kỹ Toàn Phong thì đã tu luyện tới đỉnh cao.  

Còn có chiêu đầu tiên của Thập Nhị Chí Tôn, hiện tại cũng chỉ miễn cưỡng ứng đối với nguy cơ, nếu thật sự muốn phát huy uy trực của chiêu thần thông thì trừ khi hắn phải Hợp Thể đại thành, hoặc là phải lĩnh hộ được chiêu thức thần thông thứ hai của.  

Đáng tiếc là chiêu thức thứ hai kia hắn đã giao cho phân thân củ sen lĩnh ngộ, bây giờ vẫn chưa lấy phản hồi tới Nguyên Thần, tám chín phần là phân thân củ sen chưa lĩnh hội được chiêu thức kia, nếu không thì bổn tôn là hắn đã sớm cảm nhận được rồi.  

Trong lòng thầm nghĩ, đợi sau khi trở về hắn sẽ đích thân lĩnh hội, hiện tại tu vi của hắn là Hợp Thể trung kỳ, nhất định sẽ cảm ngộ nhanh hơn so với phân thân củ sen.  

Hiện tại đối mặt với cá sấu vượn người, Dương Bách Xuyên cũng chỉ có thể dốc toàn lực thi triển, Kim Cang Chí Tôn là chiêu thức mạnh nhất mà hắn có thể phát huy được.  

Đánh với lũ da dày thịt béo như cá sấu vượn người, Dương Bách Xuyên không có lòng tin.  

Dùng kiếm Đồ Long cũng không lột được da cá sấu vượn người, hiện tại cũng chỉ mong đợi lực lượng cường đại của Thập Nhị Chí Tôn có thể chống đỡ.  

Đám cá sấu vượn người thuộc loại yêu thú hung hãn, không có nhiều trí khôn, tương đối mà nói thì vẫn đối phó được, nếu gặp phải loại yêu thú có linh trí, Dương Bách Xuyên nhất định không dám mơ ước tới cây Thủy Nguyên. 
 
Chương 2793


Yêu thú đã được mở linh trí thì không thua kém gì con người, loại yêu thú đó mới là loại khó đối phó nhất.  

Đương nhiên nếu có cách giết chết được cá sấu vượn người thì Dương Bách Xuyên sẽ không bỏ qua, da của bọn chúng quả thật là bảo bối, dù là làm chiến giáp hay lấy làm phù chú thì đều là loại thượng hạng.  

Đáng tiếc, khoảnh khắc hắn nhìn thấy tám cá sấu vượn người thì trong lòng chỉ cảm thấy sởn gai ốc.  

Một con đã không làm được gì, đừng nói tới tận tám con.  

Cho dù là yêu thú vừa rồi, hắn và Thú Ngũ Hành liên hợp lại với nhau, Lục Yên Chi dùng độc mới giết được nó.  

Hiện tại có tới tám cá sấu vượn người, chỉ có cách chạy được bao xa thì chạy.  

Chiêu thần thông thứ hai của  Kim Cang Chí Tôn được thi triển, tam đại kết ấn khiến pháp tượng cao ba mươi mét của Dương Bách Xuyên tỏa ra vầng sáng linh thiêng.  

Tay trái kết ấn Kim Cang, tay phải kết ấn Chí Tôn, chớp mắt hai tay tạo thành chữ thập, đánh một chưởng về phía hai cá sấu vượn người đang lao tới.  

Ngay lập tức, hai bàn tay màu vàng xuất hiện, song chưởng thần thông được ngưng tụ từ chân khí, bên trong lóe lên những phù văn cổ xưa.  

“Ầm ầm ~”  

Tiếng nổ lớn vang lên.  

“Gào gào ~”  

Hai cá sấu vượn người gầm lên, cơ thể dài hơn mười mét bị song chưởng của Dương Bách Xuyên nện lên, chúng bị đau há cái miệng kêu gào, ánh sáng màu xanh nhạt như ẩn như hiện trên người chúng chống lại đòn công kích của Dương Bách Xuyên, cuối cùng hai cá sấu vượn người quằn quại nhường ra một con đường.  

Trên mặt cá sấu vượn người tràn đầy tức giận, cực kỳ hung ác.  

Dương Bách Xuyên và Thú Ngũ Hành vội vàng xông tới, khoảng cách tới dãy đá ngầm ngày càng gần, khi chuẩn bị xuyên qua bức tường vây bằng đá, Lục Yên Chi hét lớn: “Dương đại ca, cẩn thận ~”  

Dứt lời, Lục Yên Chi nhảy lên, khí độc trong tay cũng lần lượt tản ra.  

Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng hét của Lục Yên Chi thì chợt lùi lại.  

“Gào gào ~”  

“Ầm ~”  

“Rống ~ Đau chết bản vương rồi.”  

Lúc này, khóe mắt Dương Bách Xuyên giật giật, thầm nghĩ nguy hiểm thật.  

Hắn vừa lui lại phía sau thì một cái đuôi của cá sấu vượn người đã quật tới, đập ra cái hố rất to, sức mạnh cá sấu vượn người phải nói là biến thái, Dương Bách Xuyên biết nếu bị cái đuôi này quất trúng thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.  

Bên kia, Thú Ngũ Hành bị một con khác quất lên người cũng đang kêu gào thảm thiết, khiến thân thể to lớn đau đớn ngã xuống đất, trong nháy mắt cả hai cá sấu vượn người cùng xông về phía Thú Ngũ Hành.  

Lúc này, độc trong tay Lục Yên Chi đã bay quanh cá sấu vượn người.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy Thú Ngũ Hành gặp nguy, vẻ mặt hắn thay đổi, nhấc chân to lớn đạp một phát tới một cá sấu vượn người đang tấn công Thú Ngũ Hành.  

Ai mà biết hắn vừa đá qua thì cá sấu vượn người kia như đã sớm biết sẽ như vậy, nó đột nhiên quay đầu một trăm tám mươi độ, há cái miệng to lớn cắn lên chân Dương Bách Xuyên.  

Tốc độ phản ứng quả thật là kinh khủng.  

“Ầm ~”  

Dương Bách Xuyên hoảng sợ.  

Rắc một tiếng, thần thông cao hơn ba mươi mét của hắn trực tiếp tiêu tan.  

Hắn lập tức khôi phục lại cơ thể bình thường nhưng dưới cổ chân đã đổ máu.  

Dương Bách Xuyên vẫn chưa kịp hoàn hồn, hắn lẩm bẩm: “May mà pháp tướng còn có Kim Cang bất động gia trì, thân xác cảnh giới sinh tử, nếu không thì cái chân này cũng bị thứ súc sinh kia cắn đứt rồi.”  
 
Chương 2794


Mặc dù chịu tổn thất nhưng cũng tranh thủ được chút thời gian cho Thú Ngũ Hành, toàn thân Thú Ngũ Hành sáng lên, trốn thoát được đòn tấn công của cá sấu vượn người.  

Lúc này, độc của Lục Yên Chi cũng có tác dụng, nước trong sân dâng lên sương mù đặc như mực, cực kỳ gay mũi.  

Giây sau, Lục Yên Chi đã xuất hiện cạnh Dương Bách Xuyên, không nói lời nào giải độc cho hắn và chồn nhỏ.  

“Dương đại ca, mau uống thuốc giải, chúng ta đi thôi.” Lục Yên Chi nói.  

Dương Bách Xuyên dùng thuốc giải, nhìn tám cá sấu vượn người đang lắc lư như uống rượu say, rõ ràng là trúng độc.  

Thấy tình hình như vậy, Dương Bách Xuyên nói: “Yên Chi, độc của ngươi có tác dụng trong bao lâu?”  

Lục Yên Chi sốt ruột nói: “Mau đi thôi, độc lúc trước giết chết được cá sấu vượn người đã dùng hết rồi, đây là độc Ách Nan của ta, không đánh không độc giết được bọn chúng, còn không đi nữa thì tới khi chúng phản ứng lại sẽ không chạy được đâu.”  

Dương Bách Xuyên có chút tiếc nuối, độc chết được thì tốt quá, không chết thì choáng váng cũng được, tới lúc đó hắn sẽ tóm được toàn bộ lũ cá sấu vượn người, ai ngờ Lục Yên Chi cũng không nắm chắc.  

“Đi ~”  

Dương Bách Xuyên hô lên một tiếng, hắn và Lục Yên Chi xoay người ngồi lên lưng Thú Ngũ Hành, Thú Ngũ Hành chạy hết tốc lực phi như bay, chớp mắt đã xông ra khỏi mảnh đất trống này.   

Sau khi bọn họ đi được mấy chục mét, phía sau cũng vang lên tiếng thét như xé toạc màng nhĩ.  

“Gào…rống rống…”   

Cá sấu vượn người toàn thân màu trắng bạc bò ra khỏi hang động, rống về phía Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi rời đi.  

Con cá sấu vượn người này rất nhỏ, chiều dài chỉ tầm ba mét, nhưng sau khi gầm lên thì cả tám con màu xám kia đều lấy lại ý thức, tất cả bò rạp trên mặt đất.

Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi đều nghe thấy tiếng gầm vang lên từ phía sau, sắc mặt cả hai người đều thay đổi.  

Đây là tiếng của thú Nhân Viên Ngạc Ngư, có điều không giống với bình thường cho lắm.  

Dương Bách Xuyên đoán, hẳn trong đám Nhân Viên Ngạc Ngư đã xuất hiện thứ gì đó hùng mạnh hơn, nghĩ tới đây hắn nói với thú Ngũ Hành: "Tốc độ Tiểu Ngũ phải nhanh hơn nữa, chúng ta sắp gặp rắc rối lớn rồi.”  

Không cần Dương Bách Xuyên nhắc nhở, thú Ngũ Hành cũng đã tăng nhanh bước chân, nghiêm túc chạy như điên.  

**  

Thú Ngũ Hành Thú thông thiên địa tự nhiên có chỗ bất phàm, nó có thể cảm nhận được nguy hiểm trong tiếng gầm vang dội phía sau rõ rệt hơn cả Dương Bách Xuyên.  

Thú Ngũ Hành Thú chạy như bay giữa các dãy núi đá ngầm, mặc dù đang ở dưới đáy sông Tịch Diệ nhưng tốc độ của nó không hề bị ảnh hưởng một chút nào, bóng dáng lao vút đi nhanh như tia chớp.  

Lúc chạy trốn không rảnh cảm giác phương hướng, chỉ lo vùi đầu chạy như điên, trong lúc vô thức đã chạy được mấy chục dặm nhưng vẫn còn trong núi đá ngầm như cũ.  

Cũng may là Dương Bách Xuyên không thấy thú Nhân Viên Ngạc Ngư đuổi theo sau, hắn không kiềm được cơn bực bội trong lòng.  

Phần đùi đau râm ran, vừa rồi bị Nhân Viên Ngạc Ngư đớp một miếng còn chưa kịp xử lý vết thương.  

Lúc này thấy có yêu thú truy kích theo phía sau, hắn mới vận chuyển công pháp chữa trị miệng vết thương, cơ thể hắn ở Sinh Tử cảnh không phải cứng rắn nhất nhưng lại có tốc độ hồi phục nhanh nhất, vết thương sâu tận xưa vẫn có thể lành lại nhanh chóng sau khi Dương Bách Xuyên vận công.  

“Dương đại ca, ngươi không sao chứ?” Lục Yên Chi lo lắng hỏi.  

"Không có việc gì, lần này may mà nhờ có ngươi.” Dương Bách Xuyên cười đáp, nếu không nhờ chất độc của Lục Yên Chi thì lần này đúng là nguy hiểm thật. Tuy độc của nàng ta không thể độc chết tám con Nhân Viên Ngư Ngạc nhưng khiến chúng trở nên ngu si đần độn, tranh thủ thời gian cho bọn họ thoát khỏi vòng vây.  

"Ta cũng không có bản lĩnh gì, chỉ biết dùng độc thôi, đáng tiếc hết nọc độc đã luyện chế mất rồi, nếu không có thể thử xem có độc chết yêu thú được không.” Lục Yên Chi ngượng ngùng cười nói. 
 
Chương 2795


Điêu Nhi có thiên phú tầm bảo, công phu trộm đồ không còn lời nào để chê, thú Ngũ Hành không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn là tọa kỵ tốt nhất, trên người Dương Bách Xuyên còn giấu rất nhiều thủ đoạn và cũng là đầu lĩnh chủ chốt. Nàng ta chỉ là độc tu, nói thật không giúp ích được nhiều nhưng cũng có thể phát huy tác dụng ở thời điểm mấu chốt.  

Dương Bách Xuyên cũng nghĩ như vậy, thật ra hắn hiểu độc tu như Lục Yên Chi muốn phát huy tác dụng trong đám người bọn họ không phải chuyện đơn giản. Hắn thầm nghĩ phải tìm cách nhanh chóng tăng tu vi thôi, đồng thời Lục Yên Chi cũng phải tu luyện Ách Nan Độc Thể đến đại thành, như vậy thì mấy người bọn họ sẽ có năng lực tung hoành ở Thái Hoang này.  

Thái Hoang Tinh Hải đúng là quỷ dị, thường xuyên đụng phải yêu thú đều cường đại không gì sánh được, hắn cũng nhìn ra một điều từ thú Nhân Viên Ngạc Ngư, rằng nơi này tràn ngập thiên tài địa bảo.  

Không nói cái khác, cây Thủy Nguyên và quả Thủy Nguyên Tinh Linh, còn có da của thú Nhân Viên Ngạc Ngư đều là bảo bối quý giá, đây cũng là ba thứ đầu tiên mà bọn họ tìm được sau khi xông vào Thái Hoang.  

Rất khó tưởng tượng nổi, Thái Hoang mênh mông bát ngát này còn ẩn chứa bao nhiêu món thiên tài địa bảo nữa nhỉ?  

Hiện tại Dương Bách Xuyên cũng hiểu lý do tại sao Thái Hoang nguy hiểm như vậy mà vẫn có nhiều tu sĩ điên cuồng đâm đầu vào.  

Có nguy hiểm đồng nghĩa với có cơ duyên, mục đích chuyến đi lần này của bọn họ cũng như vậy thôi.  

Thu được sáu quả Thủy Nguyên Tinh Linh, một tấm da Nhân Viên Ngạc Ngư, thu hoạch lớn nhất là Dương Bách Xuyên là trực tiếp nhổ bỏ một gốc cây Thủy Nguyên luôn.  

Thiên tài địa bảo nhiều vô số kể, Dương Bách Xuyên biết rõ điểm này nhưng hắn cũng hiểu bọn họ không có thực lực, đừng nói là đạt được nhiều thiên tài địa bảo hơn, muốn sống sót ở Thái Hoang cũng không phải chuyện dễ.  

Không nói yêu thú trước mắt đều phải loại tầm thường, còn có một Phong Âm Dương và Nguyên Thần Huyễn muốn giết chết bọn họ chẳng biết sẽ mò tới khi nào.  

Ngẫm lại những thứ này, trong lòng Dương Bách Xuyên lập tức trở nên chua xót.  

Thế nhưng càng nhiều hơn là chiến ý hừng hực, đối với hắn, nguy hiểm và khiêu chiến chính là đường tắt dẫn đến thành công. Lão gia tử cũng thường hay nói với hắn, đột phá trong sống còn, trưởng thành trong chiến đấu.  

Trong lúc Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi đang trò chuyện trên lưng thú Ngũ Hành, nó bất ngờ dừng lại.  

Dương Bách Xuyên hỏi: "Tiểu Ngũ đừng dừng lại, đi mau, chẳng biết khi nào thì thú Nhân Viên Ngạc Ngư đuổi kịp đâu.”  

Chỉ nghe thú Ngũ Hành cười khổ: "Chủ nhân,e là đi không được rồi..."  

Dương Bách Xuyên sửng sốt ngẩng đầu, một giây sau, nhịp tim hắn vô thức nhảy lên thình thịch.  

Chỉ thấy ba mươi mét phía trước, trên một tảng đá ngầm có một con Nhân Viên Ngạc Ngư toàn thân màu trắng bạc đang nằm, đôi mắt đỏ kè như máu tươi lạnh lùng nhìn bọn họ chòng chọc.  

Đây là một con Nhân Viên Ngạc Ngư dài hơn ba mét, hình thể nhỏ hơn những con Nhân Viên Ngạc Ngư màu than chì dài tận mấy chục mét trước đó nhiều, màu sắc trên thân cũng là trắng bạc.  

Phần đầu của nó càng giống với đầu người hơn, ngũ quan trên mặt trông như một lão đầu đã 80 tuổi, vẻ mặt hết sức già nua.  

Đối diện với con mắt đỏ cạch của nó, Dương Bách Xuyên vô cùng run sợ, hắn có cảm giác giống như bị một đầu rắn độc nhìn chằm chằm, cả người rét run hệt rơi xuống hầm băng.  

Đại yêu!!!  

Nhất định là đại yêu thú, không cùng cấp bậc với những con Nhân Viên Ngạc Ngư đuổi giết hắn lúc trước.  

Là vương của bọn chúng ư?  

Hay là Nhân Viên Ngạc Ngư biến dị?  

Tóm lại Dương Bách Xuyên cho rằng con Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc có hình thể nhỏ hơn này là một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ, đồng thời từ đôi mắt đỏ như máu của nó, hắn có thể nhìn ra đầu yêu thú này đã mở linh trí.  

Dương Bách Xuyên thầm kêu khổ, miệng đắng lưỡi khô, hắn còn chưa đối phó xong đám Nhân Viên Ngạc Ngư bình thường thì lại xuất hiện thêm một con hùng mạnh hơn.  

Lẽ nào hôm nay là ngày tận của hắn?  

Có thể nhận ra đầu Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc này đã bỏ chạy trước đó, bởi vì sau lưng đang vang lên từng tràng tiếng gào thét vang dội. 
 
Chương 2796


Dương Bách Xuyên vẫn đang khó hiểu, nó xuất hiện cản đường đi bọn họ từ lúc nào ấy nhỉ?  

Mặc kệ thế nào, con Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc này hẳn là vương của đám Nhân Viên Ngạc Ngư, thực lực tuyệt đối không thấp.  

Trộm quả Thủy Nguyên Tinh Linh của người ta, rồi tiện tay thó luôn cả cây Thủy Nguyên, giờ báo ứng tới rồi đó.  

Hai bên cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm, ai cũng không nhúc nhích trước.  

Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được cơ thể Lục Yên Chi đang run rẩy, Điêu Nhi trên vai hắn cũng thấy buồn bực, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.  

Nó còn chưa tấn công, khí thế tỏa ra thôi đã đủ tạo thành áp lực vô hình cực lớn cho mấy người Dương Bách Xuyên.  

Mấy giây sau, mấy chục mét bên ngoài truyền tới từng tràng tiếng gào thét: “Gừ gừ gừ…”  

Lúc này, cuối cùng con Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc cũng gầm lên: “Gừ…” như đang hưởng ứng lại tiếng kêu.  

Sắc mặt Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi thay đổi, tám con Nhân Viên Ngạc Ngư kia đuổi tới rồi.  

“Đi…”  

Dương Bách Xuyên hét lớn, ý bảo thú Ngũ Hành chuyển hướng.  

Thú Ngũ Hành lập tức xoay người chạy như điên về bên trái.  

Nhưng mà đúng lúc này, Dương Bách Xuyên nhác thấy được con Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc kia cử động. Nó từ nhảy lên khỏi tảng đá ngầm, trong nháy mắt như hóa thành một đạo thiểm điện, ngay cả Dương Bách Xuyên cũng chỉ thấy được ánh bạc lóe lên.  

Giờ phút này, trong lòng hắn vô cùng chấn động, tốc độ của con Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc này quá nhanh, hắn biết bản thân không thể thoát nổi.  

Nghĩ tới đây, kiếm Đồ Long xuất hiện trên tay Dương Bách Xuyên, hắn nhảy khỏi lưng thú Ngũ Hành, vung kiếm chém một nhát về phía ánh bạc hóa thân của Nhân Viên Ngạc Ngư.  

Dương Bách Xuyên biết rõ mình không phải đối thủ của đầu yêu thú này nhưng hắn nhất định phải đi đối đầu với nó, nếu không hắn, Lục Yên Chi và cả thú Ngũ Hành đều sẽ bị thương.  

Lòng khẽ động, vứt Điêu Nhi vào không gian bình Càn Khôn, miễn cho Điêu Nhi bị vạ lây.  

"Ầm..."  

"Phốc..."  

Một kiếm chém xuống, xung quanh lập tức kêu ầm ầm, Dương Bách Xuyên chỉ cảm giác một luồng sức mạnh cực lớn như núi đè xuống người, hắn phun một búng máu, bay thẳng ra ngoài đập mạnh xuống tảng đá ngầm, từng khối đá ngầm ầm ầm nát thành vụn.  

Trong đầu hắn giờ phút này chỉ còn một câu: Không thể chống lại!  

Con Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc này tuyệt đối là vua trong đám Nhân Viên Ngạc Ngư, sức mạnh của nó thông qua kiếm Đồ Long truyền tới ồ ạt như núi.  

Ngay sau đó, không đợi Dương Bách Xuyên đứng lên, chỉ thấy Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc vèo một cái phóng về phía hắn, chớp mắt chỉ còn cách hắn ba mét.  

Trong đầu Dương Bách Xuyên trống rỗng, hắn thầm nghĩ: “Mình sắp chết rồi ư?”  

Con Nhân Viên Ngạc Ngư trắng bạc này chỉ cần một ánh mắt đã khiến hắn như rơi xuống hầm băng, giờ phút này mà hứng một kích của nó thì sẽ ngấp nghé bên bờ vực sinh tử mất. Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Dương Bách Xuyên, tốc độ và sức mạnh của đầu yêu thú thật sự quá vượt trội, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.

Hắn có thể nhìn rõ hai con mắt đỏ như máu của Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bác và hàm răng sắc bén đầy gai ngược trong cái miệng rộng toác đang tiến lại gần da thịt của mình  

"Uỳnh..."  

"Gừ... Grừ grừ..."  

Đột nhiên, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dương Bách Xuyên bỗng thấy một tảng đá thuôn dài bất ngờ đập mạnh vào người con Nhân Viên Ngạc Ngư, nó lập tức bay vút ra ngoài, đau đớn gào thét.  

Dương Bách Xuyên chấn động, còn tưởng có người ra tay cứu mình, ném đá lên thân yêu thú Nhân Viên Ngạc Ngư nữa chứ.  

Chưa đầy một giây sau, hắn đã biết mình sai rồi, không phải có người ném đá vào Nhân Viên Ngạc Ngư mà là… Một tảng đá thành tinh! 
 
Chương 2797


Chỉ trong chớp mắt, tảng đá kia tỏa ra ánh sáng màu xanh mãnh liệt, hóa thành một cậu nhóc mặc áo xanh. Dương Bách Xuyên chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cậu nhóc, tầm chín tuổi, vẻ mặt kiêu ngạo biếng nhác hơi múp míp, nhìn rất vui mắt.  

Cậu nhóc này không phải ai khác, chính là tảng đá thành tinh trong phòng Lâu Hải Đường lúc trước: Thạch Thanh. Lâu Hải Đường nhờ nó âm thầm đi theo Dương Bách Xuyên bảo vệ hắn.  

Thạch Thanh là sinh linh trong Thái Hoang, vẫn luôn âm thầm bám theo Dương Bách Xuyên, lúc này không thể không xuất hiện bởi vì Dương Bách Xuyên không thể đánh lại Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc.  

Dương Bách Xuyên nhìn nam hài hóa thành từ đá, hơi ngạc nhiên nhưng càng nhiều là cảm giác nhẹ nhõm vì thoát được một kiếp.  

Hắn vừa định mở miệng cảm tạ thì cậu nhóc kia đã cướp lời: "Không cần cảm tạ, ta chỉ được người khác ủy thác thôi. Ta tên là Thạch Thanh, các ngươi mau đi đi, ta cũng không có cách nào chém giết được con Nhân Viên Ngạc Ngư Vương này, chỉ có thể cầm chân nó một thời gian ngắn, những vấn đề khác để sau này hãy nói, đi nhanh đi.”  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, thế nhưng hắn không kịp mở miệng nói gì, bởi vì con Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc đã đi tảng đá đánh bay ra ngoài đã lao tới rồi.  

"Gào... Hú hú hú..."  

Dương Bách Xuyên nghe thấy Thạch Thanh gọi đầu yêu thú này là Nhân Viên Ngạc Ngư Vương, quả nhiên giống y như suy đoán của hắn.  

Xem ra Nhân Viên Ngạc Ngư Vương đã bị chọc giận rồi, đến cả tiếng kêu cũng hết giống Nhân Viên Ngạc Ngư bình thường.  

Giờ phút này tình hình đang căng thẳng, Dương Bách Xuyên cũng không tiện ngồi lê đôi mách với Thạch Thanh, vội vàng đứng dậy cảm ơn: “Đa tạ!”  

Ngay sau đó nhanh như chớp phóng lên lưng thú Ngũ Hành, rời đi.  

Mặc dù tảng đá thành tinh nhảy ra giữa đường này không chém giết Nhân Viên Ngạc Ngư Vương được nhưng chỉ dựa vào một kích đã có thể đánh bay đối thủ ra ngoài ba mươi mét vừa nãy là cũng đủ biết Thạch Thanh không phải hạng người đơn giản.  

Xem ra đủ để cầm chân Nhân Viên Ngạc Ngư Vương cho bọn họ chạy trốn rồi.  

Trước khi đi, Dương Bách Xuyên còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Nhân Viên Ngạc Ngư Vương vẫn muốn bám theo bọn họ, kết quả Thạch Thanh lại biến thành tảng đá lấp lóe ánh xanh, vèo một phát đập vào thân Nhân Viên Ngạc Ngư Vương. Chẳng qua lần này Nhân Viên Ngạc Ngư Vương đã có chuẩn bị, nó vung đuôi quất mạnh vào tảng đá.  

Một tiếng ầm vang lên, tảng đá bị quật bay ra ngoài.  

Ngay sau đó, Nhân Viên Ngạc Ngư Vương nổi giận gầm lên: "Gừ gừ gừ..."  

"Grừ grừ..."  

Tám con Nhân Viên Ngạc Ngư phía sau cũng rú lên, thân hình chớp lóe muốn đuổi theo Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi, xem ra bọn chúng không có ý định buông tha cho con mồi.  

Hơn nữa Dương Bách Xuyên nhìn thấy sau khi Nhân Viên Ngạc Ngư Vương rống lên cũng muốn đuổi theo bọn họ, thế nhưng, tảng đá bị đánh bay đã quay trở lại, hung hăng va chạm với Nhân Viên Ngạc Ngư Vương.  

Trong từng tiếng ầm ầm, hai bên ngang sức ngang tài.  

Trong mắt Dương Bách Xuyên, tảng đá thành tinh không nói sai, nó không giết được Nhân Viên Ngạc Ngư Vương nhưng sau khi biến thành đá, năng lực chịu đòn tăng mạnh, cuối lấy Nhân Viên Ngạc Ngư Vương không cho nó đuổi theo Dương Bách Xuyên.  

Có điều chẳng lâu sau tám con Nhân Viên Ngạc Ngư bình thường đã đuổi kịp hắn, trước sau duy trì khoảng cách tầm năm mét.  

Dương Bách Xuyên vẫn chưa lấy lại tinh thần, lúc này hắn cũng chỉ có thể hy vọng thú Ngũ Hành chạy nhanh một chút, thầm cầu nguyện tảng đá thành tinh có thể cầm chân Nhân Viên Ngạc Ngư Vương lâu lâu một chút.  

Trước tiên chạy khỏi dãy núi đá ngầm này đã, chắc có thể an toàn rồi.  

Hiện tại thoạt nhìn dãy núi đá ngầm này chính là địa bàn của Nhân Viên Ngạc Ngư. Ở Yêu Thú Giới, các quần thể yêu thú khác nhau đều sẽ có lãnh địa riêng, bình thường chỉ cần ra khỏi phạm vi lãnh địa thì sẽ không bị chúng truy đuổi nữa.  

Dương Bách Xuyên không để ý cuộc chiến giữa Thạch Thanh và Nhân Viên Ngạc Ngư Vương nữa, hắn thúc giục thú Ngũ Hành chạy như điên, phía sau còn có tám con Nhân Viên Ngạc Ngư đuổi theo không rời đây này.
 
Chương 2798


May mắn trong thời khắc sinh tử, Thạch Thanh đột nhiên xuất hiện cứu mạn hắn.  

Cậu nhóc kia chỉ nói vài câu nhưng đã tiết lộ một thông tin rất quan trọng, đó là “được ủy thác”.  

Tảng đá thành tinh cứu hắn không phải chuyện ngẫu nhiên mà là nhận lệnh.  

Rốt cuộc là ai đã sai Thạch Thanh cứu mình, trong lúc nhất thời Dương Bách Xuyên không nghĩ ra được.  

Nhưng dù sao cũng là chuyện tốt.  

"Gừ gừ..."  

Đám Nhân Viên Ngạc Ngư phía sau kêu to, từ đầu đến cuối luôn giữ vững khoảng cách trăm mét khiến Dương Bách Xuyên hãi hùng khiếp vía.  

Cũng may hắn chạy chừng mấy chục dặm thì không thấy Nhân Viên Ngạc Ngư Vương đuổi theo, hẳn nó đã bị tảng đá thành tinh quấn chặt rồi.  

Đây là việc duy nhất hắn thấy may mắn, nếu như bị con Nhân Viên Ngạc Ngư Vương kia đuổi theo thì chết là cái chắc  

Tuy tám con Nhân Viên Ngạc Ngư bình thường phía sau cũng vô cùng hung mãnh nhưng so sánh với con Vương kia, bọn chúng không khiến Dương Bách Xuyên sợ hãi bằng.  

Lại chạy như điên thêm một lúc, thú Ngũ Hành bỗng nhiên dừng lại, Dương Bách Xuyên đang suy nghĩ đối sách nên không để ý hoàn cảnh xung quanh, chờ đến khi nó dừng rồi hắn nhìn quanh, không cần hỏi cũng biết nguyên nhân.  

“Chủ... Chủ nhân... Không còn đường nữa... Đều do ta..." Thú Ngũ Hành vô cùng xấu hổ, nó cũng chỉ lo vùi đầu chạy trốn, không để ý chạy vào một nơi giống như hẻm núi. Vốn tưởng sau khi xuyên qua là đường rộng mênh mông, ai ngờ chạy như điên, cuối cùng lại phát hiện thì ra chỗ đá ngầm kia lõm vào trong thành hẻm núi, phía trước hoàn toàn không có đường đi.  

“Gừ gừ…”  

Trong nháy mắt, tám con Nhân Viên Ngạc Ngư kia đã đuổi tới nơi, giờ quay đầu lại cũng không kịp.  

Sắc mặt Dương Bách Xuyên vô cùng khó coi, hắn nhìn thoáng qua vách núi lõm xuống phía trước, hắn không trách thú Ngũ Hành bởi nó cũng không rành phương hướng ở đây.  

Mắt thấy tám con Nhân Viên Ngạc Ngư chỉ còn cách mình tầm hai mươi mét, hắn và Lục Yên Chi nhảy xuống lưng thú Ngũ Hành Thú, cắn răng nói: "Chỉ còn cách tiến vào không gian bình Càn Khôn trốn tạm thôi, Yên Chi, ngươi đừng chống cự nhé.”  

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa vung tay ném Lục Yên Chi vào trong bình Càn Khôn, ngay sau đó thú Ngũ Hành cũng chui vào, còn hắn thì phát hiện ra một cái hang nhỏ có thể chứa được một người, đành lắc mình chui vào.  

Hang này không sâu lắm, khoảng chừng hơn hai mét, rộng một mét, nằm ở góc chết, vừa tiện giấu bình Càn Khôn.  

Bởi vì bản thể của Dương Bách Xuyên cũng tiến vào bình Càn Khôn, bình Càn Khôn sẽ biến thành thực thể, đặt bên ngoài không chừng sẽ bị Nhân Viên Ngạc Ngư gặm sạch cũng nên, đây cũng là nguyên nhân hắn không muốn sử dụng bình Càn Khôn.  

Nếu không rơi vào đường cùng, hắn sẽ không bao giờ trốn vào bình Càn Khôn.  

Bình Càn Khôn mà lộ ra bên ngoài, lỡ như bị người khác nhặt được, đến lúc đó Dương Bách Xuyên có khóc cũng muộn rồi.  

Về phần đám Nhân Viên Ngạc Ngư, dù sao chúng cũng là hung thú không có trí tuệ, bình Càn Khôn lại ở sâu trong hang động nhỏ, Nhân Viên Ngạc Ngư hình thể khổng lồ không thể chui lọt.  

Hang động nhỏ chỉ sâu hai mét, liếc mắt là có thể nhìn thấy tận cùng, chờ hắn trốn vào không gian bình Càn Khôn, trên mặt đất sẽ chỉ còn lại một cái bình nhỏ. Dựa theo chỉ số thông minh của yêu thú, đoán chừng bọn chúng không phát hiện đây là chí bảo đâu.  

Cho nên Dương Bách Xuyên cùng đường mạt lộ rồi nên mới lựa chọn cách này, tám con Nhân Viên Ngạc Ngư kia chỉ có thể ngậm ngùi nhận lấy thất bại.  

Một giây say, Dương Bách Xuyên khẽ niệm trong lòng, lắc mình tiến vào không gian bình Càn Khôn.  

Dưới mặt đất trong hang động nhỏ nhiều thêm một lọ lớn chừng chai thuốc hít, không quan sát cẩn thận sẽ không thấy được.

"Gừ gừ gừ gừ..."  

Ngay sau khi Dương Bách Xuyên tiến vào không gian bình Càn Khôn, tám con Nhân Viên Ngạc Ngư kia cũng nhào tới cửa động.  

Chẳng qua ngay sau đó, bọn chúng đều dừng lại ngoài cửa, bởi vì Dương Bách Xuyên đã biến mất không còn bóng dáng. Rõ ràng chúng nhìn thấy Dương Bách Xuyên chui vào hang động mà, sao hiện tại không thấy một bóng người nào hết vậy?  

Tám con Nhân Viên Ngạc Ngư gầm lên giận dữ.  

"Gừ gừ..." 
 
Chương 2799


Trong cơn phẫn nộ, một con Nhân Viên Ngạc Ngư hung hăng quật đuôi vào sơn động.  

"Ầm ầm..."  

Toàn bộ ngọn núi đều sụp đổ, hang động nhỏ lập tức bị đá vụn bao phủ.  

Tám con Nhân Viên Ngạc Ngư không cam lòng gầm lên giận dữ, vây quanh bốn phía không chịu rời đi.  

**  

Bên trong bình Càn Khôn, sau khi Dương Bách Xuyên lắc mình đi vào thì bắt gặp gương mặt đầy khiếp sợ của Lục Yên Chi, thân là tu chân giả, tất nhiên nàng ta biết không gian này đại diện cho cái gì.  

Nàng ta hoàn toàn không nghĩ tới Dương Bách Xuyên lại sở hữu pháp bảo Động Thiên!  

Tuy Lục Yên Chi chưa từng thấy qua loại pháp bảo này nhưng đã từng nghe nói rồi...  

Pháp bảo Động Thiên chính là pháp bảo chứa một thế giới riêng, không chỉ có công năng lưu giữ đồ vật mà bên trong chính là một thế giới hoàn chỉnh. Hiện tại quan sát xung quanh, có vẻ pháp bảo Động Thiên của Dương Bách Xuyên còn rất cao cấp, bởi vì nàng ta nhìn thấy nơi này có núi lớn, hồ nước, rừng cây, bãi cỏ…  

Điều quan trọng nhất là còn có cả linh khí thiên địa, đây không phải là pháp bảo Động Thiên tầm thường.  

Lục Yên Chi hiểu rõ, loại pháp bảo Động Thiên có thể sinh ra linh khí thiên địa chứng tỏ có chu thiên vận chuyển ổn định, đây là cũng là sự tồn tại cao cấp nhất trong pháp bảo Động Thiên, hầu hết chỉ là truyền thuyết mà thôi.  

Khiến Lục Yên Chi vừa rung động vừa thích thú chính là Dương Bách Xuyên lại vứt mình vào đây, điều này nói rõ Dương Bách Xuyên rất tin tưởng nàng ta, dù sao việc sở hữu một pháp bảo Động Thiên cao cấp như vậy cũng xem như bí mật không nên lộ ra rồi.  

E là khắp Tu Chân giới cũng không có mấy món chí bảo như vậy.  

Vốn dĩ Lục Yên Chi định muốn hỏi thăm một phen, chẳng qua lời đã đến bên miệng lại nuốt xuống, có lẽ đây là bí mật lớn nhất của Dương Bách Xuyên, nàng ta không nên nhiều chuyện thì hơn.  

Tin tưởng là tin tưởng, một số chuyện cũng nên tế nhị một chút.  

Lục Yên Chi tin tưởng một khi ở Tu Chân giới truyền ra chí bảo như này, tất nhiên sẽ dẫn mưa máu gió tanh, đến lúc đó Dương Bách Xuyên sẽ vĩnh viễn không bao giờ được yên ổn, nói không chừng còn mất mạng.  

Vậy nên trong lòng Lục Yên Chi vô cùng cảm động.  

Sau khi tiến vào, Dương Bách Xuyên vẫn còn hơi lo lắng, hắn thả linh thức ra ngoài, thấy sơn động đã bị Nhân Viên Ngạc Ngư đánh sập, bình Càn Khôn bị chôn vùi dưới đống đá vụn, cuối cùng cũng yên tâm.  

Chẳng qua trông thấy tám con Nhân Viên Ngạc Ngư kia vẫn bồi hồi bốn phía không rời đi, xem ra trong thời gian ngắn không đi được.  

Thu hồi linh thức, thấy Lục Yên Chi vẫn đang nhìn mình, Dương Bách Xuyên nghĩ ngợi một hồi cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng ta, bèn cười nói: "Bên trong pháp bảo này của ta cũng không phải rất an toàn, tám con Nhân Viên Ngạc Ngư kia vẫn không chịu rời đi. Ngươi tự đi tham quan, ta chuẩn bị luyện đan, nếu chúng ta không ra được thì đành phải tìm cách tăng thực lực, sau đó giết ra ngoài.”  

Lục Yên Chi gật đầu: "Dương đại ca không cần lo lắng, ta cũng chuẩn bị luyện chế một ít độc dược, hy vọng đến lúc đó có thể dùng được, đúng rồi, ta thấy hình như bên kia có dược viên, ta có thể xin một ít linh dược được không?”  

“Tùy tiện, đều là linh dược ta tự mình nuôi trồng, chẳng qua số năm không cao lắm.” Dương Bách Xuyên cười nói.  

“Không sao, luyện chế độc dược cũng không bắt buộc phải là linh dược cấp cao, chủ yếu xem thuộc tính nữa.”  

......  

Sau khi hai người tán gẫu xong, trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, xuất hiện trên núi Linh Đào, Điêu Nhi thấy Dương Bách Xuyên tới lập tức kêu chi chi.  

“Mày đúng là tên trộm, nói đi, đã thó bao nhiêu quả linh đào của tao rồi?" Dương Bách Xuyên cười mắng Điêu Nhi, hắn đoán Điêu Nhi vừa tiến vào không gian bình Càn Khôn sẽ đến trộm linh đào ăn cho xem.  

"Chi chi..." Điêu Nhi lắc đầu tỏ vẻ nó không trộm.  

"Được rồi, không trách ngươi, lấy quả Thủy Nguyên Tinh Linh ra đây đi, ta cần để luyện đan.” Dương Bách Xuyên vươn tay về phía Điêu Nhi.  

Biểu cảm Điêu Nhi có hơi đau đớn nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng phun ra bốn quả Thủy Nguyên Tinh Linh.  

"Còn một quả nữa, lấy ra đây.” Dương Bách Xuyên trừng mắt.  

"Chi chi..." Điêu Nhi lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ hết rồi. 
 
Chương 2800


Dương Bách Xuyên bị Điêu Nhi chọc tức đến bật cười, sừng sộ hỏi: "Đừng tưởng rằng ta không biết trên cây Thủy Nguyên có năm quả, nhả ra không?"  

"Chi chi chi..." Điêu Nhi thét chói tai, trừng mắt nhìn Dương Bách Xuyên, ý tứ ngươi lấy bốn quả, cho ta một quả không được à? Ta cũng có công lao đấy nhé?  

Nghe tiếng kêu tủi thân của Điêu Nhi, lại nhìn đôi mắt to tròn ầng ậc nước, dáng vẻ đáng thương hề hề của nó, Dương Bách Xuyên vừa tức giận vừa buồn cười.  

Hắn lắc đầu: "Mày... Quên đi, lần này không so đo với mày, quay đầu sẽ xử lý mày sau."  

Nói rồi, Dương Bách Xuyên lắc mình rời đi.  

......  

Lúc này thú Ngũ Hành đi ra từ phía sau của một gốc cây lớn, nịnh nọt nói với Điêu Nhi: "Điêu Nhi lão đại thật thông minh, làm ra vẻ khổ sở cái chủ nhân rén ngay, he he, liệu Điêu Nhi lão đại có thể để ta nhìn thử quả Thuỷ Nguyên Tinh Linh trông như thế nào được không?"  

"Chi chi..." Điêu Nhi đắc ý dào dạt, há to miệng phun ra một quả Thuỷ Nguyên Tinh Linh vẫn chưa bị Dương Bách Xuyên lấy mất.  

Thú Ngũ Hành nhìn quả Thuỷ Nguyên Tinh Linh trên móng vuốt của Điêu Nhi mà chảy nước miếng ròng ròng, nịnh nọt nói: "Điêu Nhi lão đại, không biết bổn vương... Ta có thể nếm thử được không?"  

Thú Ngũ Hành bắt đầu lừa dối Điêu Nhi.  

"Chi chi..." Điêu Nhi cười chi chi trợn trắng mắt nhìn thú Ngũ Hành, ý bảo ngươi đừng có mà mơ.  

Thú Ngũ Hành bày ra vẻ mặt tiếc nuối, ngay sau đó nó đảo mắt nhìn chín cây linh đào con và một gốc cây linh đào mẹ trên núi linh đào, hai mắt nó sáng lên nói: "He he Điêu Nhi lão đại, ngươi có dám hái một quả linh đào trên cây mẹ xuống không nào?"  

"Chi chi chi..." Điêu Nhi bị thú Ngũ Hành kích tướng, kêu lên chi chi, ý là bảo chín cây linh đào con nó có thể hái thoải mái, nhưng cây linh đào mẹ thì lại không dám, cây linh đào mẹ được chủ nhân dùng để luyện đan, ăn vụng sẽ bị đánh chết.  

Tròng mắt Thú Ngũ Hành chuyển động, vẻ mặt không cho là đúng nói: "Không dám hái cây mẹ cũng bình thường thôi, nhưng mà ta lại thấy ngươi còn không dám hái cả cây linh đào con nữa kìa."  

"Chi chi..." Lần này Điêu Nhi bị thú Ngũ Hành chọc giận, gầm lên chi chi, ý bảo là có gì mà không dám chứ, đợi đấy ta hái cho ngươi xem.  

Ngay sau đó Điêu Nhi nhảy vọt lên cây con, rầm rầm một trận, hái toàn bộ quả linh đào trên ba cây linh đào con xuống dưới.  

Mà thú Ngũ Hành đứng ở dưới tàng cây lại đang thầm mở cờ trong lòng, nó chảy nước miếng hít một hơi thật sâu, nuốt hết quả linh đào vừa rơi rụng vào trong miệng.  

Hiển nhiên mục đích cuối cùng của Thú Ngũ Hành là ăn linh đào, còn về phần quả Thủy Nguyên Tinh Linh thì nó cũng chỉ nghĩ đến mà thôi. Biết không lừa được từ tay Điêu Nhi nên nó đặt hy vọng sang chín cây linh đào con, nhưng mà Dương Bách Xuyên đã nghiêm khắc cảnh cáo nó không được nhằm vào quả linh đào, cho nên thú Ngũ Hành không dám ra tay, nhưng mà nó biết Điêu Nhi rất được Dương Bách Xuyên cưng chiều, nên đã nhắm vào Điêu Nhi, bây giờ nó đã được như ý nguyện.  

Hai mươi bảy quả linh đào trên ba cây linh đào đủ để nó oánh chén no nê, đứng trước linh dược, lúc nào thú Ngũ Hành cũng trong tình trạng thèm chảy nước miếng.  

Điêu Nhi bị thú Ngũ Hành lừa cho một vố, tâng bốc nịnh nọt một hồi, lập tức vui đến không biết trời cao đất dày, càn quét từng quả linh đào một, ăn hết cây này đến cây khác.  

Cùng với thú Ngũ Hành - một con ăn ở trên cây, một con thì ăn dưới tàng cây, vô cùng khoái chí.  

Thú Ngũ Hành dứt khoát nằm trên mặt đất ăn linh đào, quả thật vô cùng sung sướng.  

Khi hai bọn nó càn quét tới cây linh đào thứ năm thì đều đã no căng cả bụng, nằm vật ra đất.  

Bụng nhỏ của Điêu Nhi căng tròn, nó khẽ vuốt bụng nhỏ kêu “chi chi”, nói với thú Ngũ Hành rằng sau này cứ đi theo nó là sẽ có thịt ăn, mà thú Ngũ Hành thì lại cười ngọt ngào tỏ vẻ nhất định sẽ là tiểu đệ đắc lực của Điêu Nhi.  

Hai con linh thú to gan lớn mật không hề biết rằng, một trận càn quét này đã chọc giận chín đại mỹ nữ.  

Trong bình càn khôn, ngoại trừ Mai tỷ thường ở tại long cung dưới đáy hồ Long Ngư và một đám long ngư ra thì còn có chín vị Thải Châu Nữ nữa.  

Chín vị Thải Châu Nữ đã được Dương Bách Xuyên cứu khi còn ở Sơn Hải Giới lúc trước, là khi hắn đang cứu đồ đệ Vương Tông Nhân ở Yêu Quang năm đó thì đã tiện tay giải cứu bọn họ. Họ là nửa người nửa yêu, không có thiên phú gì đặc biệt nhưng lại là một đám tinh linh xinh đẹp trong veo như nước, bất kể là dáng người hay là khuôn mặt thì đều tựa như tinh linh vậy.  
 
Chương 2801


Năm đó sau khi Dương Bách Xuyên cứu được chín vị Thải Châu Nữ, hắn vẫn luôn để các nàng sống trong không gian bình càn khôn, thứ nhất là do hắn sợ thả bọn họ ra ngoài, diện mạo loá mắt xinh đẹp của Thải Châu Nữ sẽ bị người ta nhớ thương, nếu là như vậy thì sẽ hại các nàng, thứ hai là sợ mấy phụ nhân nhà mình mà hỏi thì lại không biết giải thích thế nào.  

Vốn dĩ lúc trước hắn muốn tìm một nơi cho các nàng an cư tại Vân Môn, nhưng cuối cùng Dương Bách Xuyên vẫn thu các nàng vào trong bình càn khôn, chỉ vì sợ sẽ có rắc rối nên cứ để bọn họ sống trong không gian bình càn khôn như vậy, hắn cũng đã tìm một chỗ ở trong bình càn khôn cho chín Thải Châu Nữ, để các nàng sinh hoạt ở trong đó, tính ra đây lại là một sự lựa chọn không tệ, đợi sau này có cơ hội thích hợp thì hắn sẽ thả họ ra sau vậy.  

Sống lâu trong bình càn khôn rất buồn chán, ngoài việc tu luyện ra thì cũng không có chuyện gì khác để làm, Dương Bách Xuyên đã hỏi thử bọn họ có thể làm gì và muốn làm cái gì?  

Kết quả là có một vị Thải Châu Nữ trong số đó đã phát hiện ra cây linh đào trên núi linh đào, nói rằng mình có thể ủ rượu cho chủ nhân.  

Từ đó chín cây linh đào con và một gốc cây linh đào mẹ trên núi linh đào đã trở thành đối tượng được bảo vệ trọng điểm của chín Thải Châu Nữ, bọn họ phải ủ rượu linh đào cho chủ nhân.  

Nên mỗi ngày đều sẽ đi tuần tra một lượt.  

Hôm nay chín vị Thải Châu Nữ đang đến núi linh đào để kiểm tra linh đào giống như thường lệ, cũng định hái ít linh đào trở về để ủ rượu.  

Nào biết vừa đi đến dưới gốc cây linh đào đã trông thấy năm cây linh đào liên tiếp đều trụi lủi.  

"A..."  

Một tiếng thét chói tai vang vọng khắp núi linh đào, dọa cho thú Ngũ Hành và Điêu Nhi giật mình.  

Mà chín vị Thải Châu Nữ cũng đã nhìn thấy hai kẻ trộm đào là thú Ngũ Hành và Điêu Nhi.  

"Điêu Nhi, lại là ngươi... Lần này còn mang theo đồng lõa nữa, hôm nay chờ xem tỷ tỷ ta có xử lý ngươi ra bã không."  

"Chi chi chi..." Điêu Nhi xù lông kêu chi chi, định chạy trốn.  

Lại bị chín Thải Châu Nữ bao vây lại.  

Mà thú Ngũ Hành thì lại ngẩn tò te, nó không hề biết trong bình càn khôn còn có chín Thải Châu Nữ nữa.  

Điêu Nhi bị bao vây thì lập tức bày ra dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, kêu chi chi rồi mua may móng vuốt nhỏ của mình với chín Thải Châu Nữ, thỉnh thoảng lại chỉ vào thú Ngũ Hành, vẻ mặt vô cùng đáng thương.  

Qua lời kể và minh hoạ của Điêu Nhi, là thú Ngũ Hành muốn ăn linh đào, toàn bộ linh đào trên năm cây linh đào đều bị thú Ngũ Hành ăn sạch, nó không hề ăn quả linh đào nào luôn.  

Nhưng mà thú Ngũ Hành nghe Điêu Nhi kể như vậy với chín Thải Châu Nữ, sắc mặt của nó càng ngày càng đen... Nó biết lần này mình đã bị Điêu Nhi lừa cho một vố rồi.  

Vốn dĩ nó cứ tưởng mình khôn vặt một chút là có thể lừa được Điêu Nhi, giờ mới biết được Điêu Nhi bé như hạt vừng còn ranh ma hơn cả yêu tinh, quá trời ma mãnh rồi.  

Lần này thú Ngũ Hành biết mình đã tự vác đá nện vào chân mình.  

Dưới lời kể của Điêu Nhi, việc ăn trộm linh đào hoàn toàn là do thú Ngũ Hành đã mê hoặc nó, hơn nữa toàn bộ linh đào đều bị thú Ngũ Hành ăn hết sạch.  

Lúc này tim gan thú Ngũ Hành run rẩy lẩy bẩy, trước nay nó chưa bao giờ nghĩ rằng Điêu Nhi hiền lành ngây thơ vô hại đáng yêu lại có một mặt vô sỉ xấu tính như vậy, tất cả là do một mình thú Ngũ Hành làm sai, bản thân Điêu Nhi chỉ là một đứa bé đã bị thú Ngũ Hành dạy hư mà thôi.  

Giờ phút này thú Ngũ Hành nhìn sắc mặt của chín vị Thải Châu Nữ càng ngày càng đen, trong lòng run lên, nó biết lần này xảy ra rắc rối lớn rồi.  

Tuy rằng nó chưa từng gặp chín vị Thải Châu Nữ, nhưng mà có thể xuất hiện trong không gian bí mật của chủ nhân bình càn khôn là Dương Bách Xuyên, hiển nhiên cũng không phải là người ngoài rồi.  

Dựa theo tầm hiểu biết của thú Ngũ Hành về sự phong lưu phóng khoáng của Dương Bách Xuyên, chưa biết chừng chín vị Thải Châu Nữ này lại chính là chủ mẫu cũng nên.  

Cho nên giờ phút này trong lòng thú Ngũ Hành cảm thấy vô cùng dằn vặt, dù cho hiện tại chín Thải Châu Nữ có trừng phạt nó thì nó cũng không dám đánh trả.  

Hiện giờ nó chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng các vị cô nãi nãi này có thể nương tay một chút.  

Nhưng mà...  
 
Chương 2802


Sau khi nghe Điêu Nhi kể tiếp một hồi, thú Ngũ Hành hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vì nó nhìn thấy sắc mặt của chín Thải Châu Nữ hoàn toàn biến thành màu đen, hơn nữa ánh mắt khi nhìn nó cũng càng ngày càng không tốt.  

Tuy rằng cảnh giới tu vi của chín vị Thải Châu Nữ không là gì khi ở trước mặt Ngũ Hành Vương là nó, nhưng thú Ngũ Hành dám phản kháng không?  

Đương nhiên là không dám rồi, nếu nó dám phản kháng, chưa biết chừng vị chủ nhân bình càn khôn - Dương Bách Xuyên kia sẽ trừng phạt nó một cách nghiêm khắc nhất ấy chứ.  

Chỉ nghe Thải Châu Nữ dẫn đầu trầm giọng nói: "Thật to gan, hôm nay lại dám mê hoặc Điêu Nhi ăn vụng linh đào, ba mươi lăm quả linh đào quý giá trên năm cây linh đào đều bị ngươi ăn sạch sành sanh, đúng là quá to gan.  

Ngươi có biết chỗ linh đào này dùng để ủ linh tửu cho chủ nhân không hả? Chẳng lẽ chủ nhân chưa cảnh cáo ngươi rằng không được nhằm vào linh đảo hửm?"  

Đối mặt với sự chất vấn trong mắt Thải Châu Nữ dẫn đầu, thú Ngũ Hành còn có thể nói gì đây? Trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, Dương Bách Xuyên không chỉ cảnh cáo nó mà còn nghiêm khắc cảnh cáo rằng không được đụng vào bất cứ thứ gì trong không gian bình càn khôn, hiện tại cuối cùng thú Ngũ Hành cũng đã hiểu được cái mà Dương Bách Xuyên nhắc đến không chỉ là linh đào mà còn có cả... Chín Thải Châu Nữ...  

Thú Ngũ Hành cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Các vị tiên tử, ta... ta đây mới vi phạm lần đầu, hơn nữa quả thật linh đào không phải do ta hái, là Điêu Nhi lão đại hái..."  

Còn chưa dứt lời đã bị Thải Châu Nữ cắt ngang, nàng ta cao giọng quát lớn: "Tới giờ phút này rồi mà còn cố nguỵ biện, tuy rằng Điêu Nhi tham ăn nhưng cũng không thể ăn liền tù tì năm cây linh đào được, ta thấy ngươi rõ ràng là không biết hối cải.  

Mấy tỷ muội ta phụng mệnh bảo vệ cây linh đào, sản xuất rượu linh đào cho chủ nhân, hôm nay ngươi lại ăn vụng một lượng lớn linh đào như vậy khiến cho bọn ta không thể tránh khỏi bị việc bị trách phạt, vậy mà ngươi còn không chịu hối cải, đổ hết trách nhiệm lên người Điêu Nhi, thật không biết xấu hổ, các tỷ muội đánh cho ta."  

Ngay sau đó thú Ngũ Hành đã gặp bất hạnh.  

Chín Thải Châu Nữ đang sống trong một sơn cốc ở bên trong bình càn khôn, cửa cốc đã được Dương Bách Xuyên dùng cây bụi gai làm hàng rào bảo vệ, tuy rằng thiên phú tu vi của chín Thải Châu Nữ không cao nhưng trời sinh lại có các loại thiên phú rèn giũa, đây là thiên phú bẩm sinh của chủng tốc bọn họ.  

Vì vậy trong tay mỗi người đều có pháp khí mà mình đã tự rèn, toàn bộ nguyên liệu đều là dây mây gai, bản thân dây mây gai đã mọc đầy gai ngược, sau khi bị Thải Châu Nữ rèn thành pháp khí thì càng trở nên kinh khủng hơn.  

Trong nháy mắt chín cây roi dài mọc đầy gai ngược quất thẳng lên người thú Ngũ Hành.  

"Rống rống... A a a..."  

Thú Ngũ Hành đau đến gầm lên một tiếng, nhưng mà nó... dù có uất ức tới cỡ nào thì cũng không dám đánh trả, ở trong lòng nó thì chắc chắn chín vị Thải Châu Nữ này chính là chủ mẫu mà chủ nhân Dương Bách Xuyên nuôi trong không gian bình càn khôn, nó nào dám đánh trả chủ mẫu chứ?  

Cho nên chỉ có thể cắn răng chịu đánh, trốn cũng không dám trốn.  

"Bốp bốp bốp bốp..."  

Chín Thải Châu Nữ hung hăng quất thú Ngũ Hành thật mạnh để trút giận.  

Sau nửa canh giờ, cơ thể thú Ngũ Hành tràn ngập thương tích, nó nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, thỉnh thoảng lại giật nhẹ một cái.  

"Trói lại cho ta, mang đi gặp chủ nhân, chỉ là một con tọa kỵ mà lại không tuân theo quy định, không biết phép tắc gì cả." Thải Châu Nữ dẫn đầu ra lệnh, thú Ngũ Hành lập tức bị trói gô, hơn nữa còn bị trói chặt bằng dây mây gai.  

Ngay sau đó nó bị Thải Châu Nữ kéo thẳng xuống núi, thú Ngũ Hành cũng chỉ có thể phát ra từng tiếng than khóc.  

Còn Điêu Nhi thì lại nhìn thú Ngũ Hành bị Thải Châu Nữ dùng dây mây gai kéo đi, nâng móng vuốt nhỏ lên múa may với thú Ngũ Hành, lộ ra một nụ cười hiền lành và vô hại.  

Giờ khắc này nước mắt của thú Ngũ Hành rơi lã chã, nó thề sau này nhất định sẽ rời xa Điêu Nhi xấu tính, con mẹ nó lừa bổn vương một vố quá thảm.  

Vốn dĩ nó cho rằng mình đã lừa được Điêu Nhi, được ăn quả linh đào như mong muốn, thú Ngũ Hành còn đang thầm đắc chí rằng nhóc con Điêu Nhi rất dễ lừa.  

Hiện tại thú Ngũ Hành mới biết được, kẻ ngu xuẩn nhất trên đời này chính là thú Ngũ Hành nó, mà xấu tính nhất thì lại là Điêu Nhi.  

Không phải bổn vương bất tài mà là Điêu Nhi quá ranh ma!  

Ở trong lòng chín Thải Châu Nữ thì dù Điêu Nhi có sai, cũng sẽ bại dưới ánh mắt vô cùng đáng thương ngây thơ và đáng yêu của Điêu Nhi, các nàng sẽ đổ hết tội lỗi lên người thú Ngũ Hành to bự này.  
 
Chương 2803


Nếu không trừng phạt, lần sau thú Ngũ Hành vẫn sẽ phạm lỗi tiếp.  

Chín người bọn họ phụ trách bảo vệ cây linh đào, có trách nhiệm và cũng có nghĩa vụ dạy dỗ thú Ngũ Hành, không thì sẽ hổ thẹn với chủ nhân.  

Thế nên thú Ngũ Hành đã được định trước là sẽ phải gặp bất hạnh.  

...  

Không nói đến việc Điêu Nhi lừa thú Ngũ Hành một vố ở trên núi linh đào nữa, dưới chân núi Dương Bách Xuyên đang tưới cây Thủy Nguyên trong vườn linh dược.  

Một cây linh thụ như thế này, đương nhiên là hắn phải cẩn thận chăm bẵm rồi.  

Nước sinh mệnh sau khi tiến hoá, trước đó hắn đã cho thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi mỗi người dùng một giọt, hiện tại còn lại một giọt cuối cùng, vừa khéo có thể dùng để tưới cho cây Thủy Nguyên.  

Sau khi tưới giọt nước sinh mệnh cho cây Thủy Nguyên, cây Thủy Nguyên lập tức toả ra quầng sáng loá mắt.  

Nó phát triển rất nhanh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ngay sau đó mọc ra chín nụ hoa với vầng sáng ánh vàng nhàn nhạt... Rồi sau đó nở hoa, kết trái.  

Không nhiều không ít, vừa đủ chín quả Thuỷ Nguyên Tinh Linh xuất hiện.  

Sinh trưởng đến một thời điểm nhất định, vầng sáng tan đi, chín quả Thuỷ Nguyên Tinh Linh hiện lên một màu vàng nhạt, Dương Bách Xuyên biết phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa thì chúng mới chín hết được, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất hài lòng.  

Có nước sinh mệnh ở đây, sau này hắn sẽ không thiếu quả Thuỷ Nguyên Tinh Linh để dùng. Tuy rằng hiện tại chỉ có ba giọt nước sinh mệnh, nhưng sau khi dùng hết thì cứ cách một khoảng thời gian nó sẽ tự động sinh ra.  

Sau khi liếc qua, hắn hài lòng gật đầu, sau đó hắn đi tới một góc của vườn linh dược, lấy lò luyện đan ra chuẩn bị luyện đan.

Lần luyện đan này yêu cầu luyện chế đan dược cao cấp thượng thừa, vốn định tìm đan dược có thành phần ít nhất ba vạn năm làm chủ đạo, nhưng lại bị người vượn thú cá sấu ép vào ngõ cụt, không có thời gian đi tìm.  

Không đủ thì hắn nghĩ lại cũng không phải là hết cách rồi, dù sao mục đích chủ yếu của luyện chế là nâng cao tu vi của đan dược, hắn tìm kiếm ở trong đầu một lượt và tìm được một phương thuốc thích hợp - đan Hỗn Nguyên Bách Chuyển!  

Tứ đan lấy một trăm loại linh dược làm chủ, đó là hỗn hợp, nhưng không cần eo heo làm chủ đạo, bất kỳ loại nào cũng là chủ dược, quan trọng là một trăm loại linh dược có đầy đủ linh khí là đủ.  

Bây giờ hắn suy nghĩ dùng năm viên thuỷ nguyên tinh linh quả trong tay, chín linh đào từ linh đào mẫu thụ, quả Kinh Cức và các loại linh dược trong Linh Dược viên để luyện chế đan dược, như vậy là đủ rồi.  

Thuộc tính của đan Hỗn Nguyên Bách Chuyển chính là tương thích, tinh luyện dược lực của hàng trăm tinh hoa linh dược mà không có xung đột, cuối cùng hội tụ thành đan, bàn về uy lực vô cùng mạnh mẽ.  

Hơn nữa, lần này Dương Bách Xuyên chuẩn bị hạ vốn và sử dụng một lượng lớn dược liệu để luyện đan.  

Năm viên thuỷ nguyên tinh linh quả và chín viên linh đào mẫu thụ là đủ làm cơ sở.  

Việc luyện đan trong bình Càn Khôn không cần phải lo lắng như luyện ở thế giới bên ngoài, cũng không cần phải bày ra các cấm chế.  

Lấy lò luyện đan Thái Thượng ra, trong lòng khẽ động, chín viên linh đào mẫu thụ từ núi Linh Đào bay vào lò luyện đan, năm viên thuỷ tinh linh quả và chín quả Kinh Cức cũng được đào ra. Trong Linh Dược viên, từng cây linh dược lưu ý niệm khống chế bên trong đến bên người, cộng thêm đan dược tích lũy đều được xem là thượng phẩm, tất cả đều được bày ở bên cạnh.  

Dương Bách Xuyên bước vào trạng thái luyện đan như thường lệ, từng gốc linh dược bắt đầu được luyện chế trong lò luyện đan...  

...  

Khi chín Thái Châu Nữ trói Thú Ngũ Hành tìm đến Dương Bách Xuyên, bọn họ từ xa đã nhìn thấy Dương Bách Xuyên luyện đan trong Linh Dược viên nên không dám đến gần quấy rầy mà chỉ ở một bên chờ đợi.  

Lần này Thú Ngũ Hành bị gai dây gai trói chặt đau đớn, tuy là không làm hắn ta bị thương bao nhiêu nhưng từng dây gai rất đau rất khó chịu, chỉ là hết cách rồi, bị mấy cô nãi nãi giày vò, hắn ta thật sự hết cách rồi.  

Chỉ có thể ở thật xa chờ đợi Dương Bách Xuyên luyện đan xong.  

Trong lòng Thú Ngũ Hành nhìn thấy Dương Bách Xuyên luyện đan, chín Thái Châu Nữ đứng đằng sau cũng không tiến lên quấy rầy, ngược lại là hắn ta phải đối mặt với sự trách phạt Dương Bách Xuyên, càng khủng khiếp hơn.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom