Chương 200: Đại lão sắp hắc hóa (41)


Edit: Ư Ư

Mắt thấy La Nguyên Kiệt sắp ngã vào trong lòng mình, cô bèn nâng tay lên đẩy gã ra.

Ầm, La Nguyên Kiệt ngã xuống đất.

Tiếng động này làm trợ lý của La Nguyên Kiệt và mọi người sôi nổi nhìn về phía này.

Tô Yên giống như không nhìn thấy gì mà cầm cốc nước lên uống một ngụm, ôm kịch bản của mình học thuộc lời thoại.

Trợ lý vội vàng nâng gã ta dậy, "Anh Nguyên Kiệt, anh không sao chứ?"

La Nguyên Kiệt xoa xoa ngực, lông mày nhíu lại vì đau thả lỏng lại.

Cơn đau lúc nãy làm gã cứ nghĩ mình sẽ bị đau đến chết mất.

Chờ đến lúc gã lấy lại tinh thần thì đã không đau nữa.

La Nguyên Kiệt nhìn Tô Yên thờ ơ ôm kịch bản, hứng thú trong mắt ngày càng nhiều hơn.

Hình như cô ấy thật sự không để ý đến mình.

Đại khái là bên cạnh La Nguyên Kiệt có quá nhiều người muốn bò lên giường của gã.

Đột nhiên nhìn thấy Tô Yên nên trong lòng có dục vọng muốn chinh phục cô.

Như vậy mới thú vị và có tính khiêu chiến.

Không phải sao?.

Năm giờ chiều, đoàn phim kết thúc công việc.

Tô Yên đi ra ngoài.

Thời gian đóng phim càng ngày càng dư dả, từ chính giờ sáng đến năm giờ chiều.

Cho dù có hoàn thành cảnh quay trong ngày hôm đó hay không thì cũng được đi về.

"Tô Yên!"

Phía sau truyền đến giọng nói của La Nguyên Kiệt.

Người này đúng là phiền phức, sao cứ tới tìm cô vậy?

Lúc đang suy nghĩ thì La Nguyên Kiệt đã đứng ở trước mặt cô.

Gã còn chưa mở miệng thì Tô Yên đã nghiêm túc nói: "Ngực của anh không đau à?"

La Nguyên Kiệt cười cực kỳ thỏa mãn.

Gã từng bước một tới gần Tô Yên, cô liếc gã một cái rồi lùi về phía sau một bước nhưng không nghĩ tới phía sau lại là bức tường.

Gã vươn một cánh tay chặn cô lại, "Em vẫn quan tâm tôi đúng không?"

Nói nói rồi dí cái mặt chó lại gần.

Tô Yên chớp chớp mắt, "Có thể làm gã không chết nhưng lại đau đớn muốn chết không?"

Cô nói bình tĩnh lại nghiêm túc.

La Nguyên Kiệt sửng sốt, đang không biết cô đang nói chuyện với ai thì giây tiếp theo sắc mặt gã đã trở nên trắng bệch.

Một bàn tay che ngực, cơn đau truyền đến khắp cơ thể.

Cô chớp chớp mắt nhìn cảnh này, không có chút dao động.

Ngay lúc này, một nam tử mặc tây trang xuất hiện ở cửa đoàn phim.

Người nọ mặc một bộ tây trang màu xám bạc, hơi thở cường đại, một khuôn mặt tuấn mỹ làm phụ nữ phải ghen ghét.

Lười biếng đứng ở đó, một đôi mắt phượng nhìn về phía Tô Yên không hề dao động.

Nửa ngày sau, trong một cái hẻm nhỏ gần đoàn phim, không khí bắt đầu vặn vẹo, sau đó có một nữ tử xuất hiện.

Người đó túm túm cái váy xanh của mình, cúi đầu nhìn nhìn.

Một cử chỉ một động tác đều khuynh thành, nốt ruồi đỏ bên khóe mắt theo động tác của người đó mà như có linh khí, đôi mắt lộng lẫy, giống như một bầu trời sao.

"A Bạch ~~"

Giọng nói thanh thúy mang theo sự hưng phấn.

Nữ tử đó vừa đi đến trước mặt nam tử kia thì đã bị ôm vào trong lòng.

Nữ tử nhìn trái lại nhìn phải, cuối cùng ánh mắt sáng bừng nhìn về phía Tô Yên, nhỏ giọng nói với nam tử đang ôm mình, "Cái kia, chắc chắn là cô gái này, trên tay cô gái này có giọt máu trong trái tim của Tiểu Vực."

Nam tử kia lại lười biếng rũ mắt hôn hôn cổ người trong lòng mình, không nhanh không chậm lên tiếng, "Ừm."

Nữ tử này nghe vậy ánh mắt càng ngày càng sáng.

Vậy là hoàn Quyển 1 rồi các ái phi ạ *tung hoa tung hoa*

Quyển 2 thì vào trong những tác phẩm của anh để tìm nhé, anh đăng luôn ý!!!
 
Chương 201: Đại lão sắp hắc hóa (42)


Edit: Ư Ư

"Cho nên người đang kabedon kia là Tiểu Vực à? Ai nha nha, con trai quá giỏi. Còn nói gì nữa vậy, hôn đi con!"

Bởi vì cách khá xa nên chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng mờ ám này của hai người.

Vừa nói xong thì nữ tử này muốn tiến về phía trước nhìn nhưng lại bị người kia kéo lại, "Làm gì?"

Nữ tử đó cười hì hì, "Chụp một tấm mang về ngắm."

Nam tử này hơi nhướng mày, quét mắt nhìn về phía chiếc Maserati đang bay đến kia.

Đôi mắt đen nhánh mang theo ý cười, "Chi Nhi thật thông minh."

Nữ tử kia móc di động ra chụp tách tách liên tiếp.

Nhìn ảnh mình chụp rất chi là vừa lòng.

Đang vui vẻ lại không biết nghĩ tới chuyện gì, buồn rầu nói: "Anh đã phong ấn tất cả yêu hồn của con trai, dù hai đứa nó có xuyên qua một trăm thế giới cũng không thể nhận ra nhau. Nếu không..."

Ngay cả một người mẹ như nàng cũng không cảm thấy có một tia yêu hồn dao động nào.

Vậy phải chờ tới khi con trai đột phá phong ấn, xuyên qua một nghìn thế giới sao?

Nam tử rũ mắt nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng, sao lại không biết nàng muốn nói gì.

Hắn nâng cằm người trong lòng lên, ngữ khí mờ ám trầm thấp, "Nó là bảo bối của em, anh cũng vậy, tại sao em chưa bao giờ mềm lòng với anh?"

Nàng tức đến nỗi phải cười, "Cái, cái này làm sao có thể so sánh? Thằng bé cũng là con trai của anh! Lại nói, em không tốt với anh à?"

"Không tốt."

"Anh! Anh không nói đạo lý!"

Hai người dây dây dưa dưa, tiếng thở dốc của người đàn ông kia càng ngày càng nặng nề.

Đuôi lông mày đuôi mắt đều quyến rũ.

Nữ tử nhìn vậy vừa tức vừa bất đắc dĩ, "Anh đã tới tới đây để thăm con trai với em."

"Không xung đột"

Nói xong nam nhân càng dùng sức hôn cổ nàng.

Nữ tử hừ một tiếng, nàng đột nhiên xoay xoay tay, một luồng sáng hiện lên, sau đó cơ thể nam tử kia đứng im tại chỗ không động đậy.

Nữ tử đắc ý hừ hừ hai tiếng rồi xoay người trốn thoát.

Chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng nàng nữa thì nam tử mới nhếch môi cười.

Hắn vuốt ve đầu ngón tay.

Giây tiếp theo, núi, sông, thời gian bị dừng lại.

Lại nghe thấy giọng nói lười biếng của nam tử kia, "Đường Nhất."

Một nam nhân áo đen xuất hiện cung kính thưa: "Tôn chủ."

Tầm mắt nam tử liếc về phía Tô Yên và người đàn ông không biết tên kia, "Chụp cẩn thận, chụp xong thì phát tới hòm thư của thằng nhãi kia."

Đường Nhất ôn hòa đồng ý, "Vâng."

Sau đó lại thấy nam tử tuấn mỹ kia híp híp mắt mang theo ý cười, "Cái hệ thống kia gọi là..."

"Tiểu Hoa."

"Ừ, nói với nó nếu làm không tốt thì sẽ bị tiêu hủy."

Đường Nhất sửng sốt, "Tôn chủ, thiếu chủ và Tô Yên cô nương hiểu nhau yêu nhau thông thuận, cơ bản không có trở ngại gì."

Nam tử kia cười nhạo một tiếng, "Cho nên cái hệ thống này mới đáng chết."

Đường Nhất lập tức hiểu chủ nhân muốn làm gì, "Vâng."

Giọng nói rơi xuống, nam tử tuấn mỹ kia lập tức biến mất.

Đường Nhất lấy máy ảnh ra chụp 360 độ một lần.

Sau đó nhìn cảnh chụp trong máy.

Người...người đàn ông trong tấm ảnh này sẽ không bị cắt lát chứ?

Nếu không...làm mờ đi?

Nhưng nghĩ lại thì đây cũng không phải điều mình cần suy xét.

Còn nữa, yêu hồn của thiếu chủ bị phong ấn, nghe nói mấy thế giới trước đều rất bình thường.

Hẳn là không có vấn đề gì đâu.

Đúng vậy, sau đó Đường Nhất cũng biến mất.

Giây tiếp theo.

Xe cộ lại tiếp tục di chuyển, thời gian trở lại bình thường, tất cả đều như bình thường, giống như chưa bao giờ có người xuất hiện ở cửa đoàn phim.
 
Chương 202: Đại lão sắp hắc hóa (43)


Tất cả trở lại bình thường.

La Nguyên Kiệt bởi vì đau đớn mà ngã xuống mặt đất.

Tô Yên đứng ở chỗ đó, thân hình dừng lại.

Cô nhắm mắt lại, hình như cảm giác được gì đó.

Hơi thở này, thế giới này...

Tiểu Hoa kinh ngạc, "A? Ký chủ, ngài làm sao vậy?"

Tô Yên rũ mắt, ngón tay túm góc áo vân vê, "Có người tới."

Cô chỉ lẩm bẩm giống như đang suy nghĩ.

Tiểu Hoa không hiểu lắm.

Có người?

Ai vậy?

Câu nói này làm Tiểu Hoa có chút ngốc, "Ký chủ??"

Tầm mắt Tô Yên nhìn về phía cửa đoàn phim, "Có người tạm dừng thời gian của thế giới này."

Tiểu Hoa mờ mịt.

Ký chủ của nó lại nói gì vậy??

Sau khi Tiểu Hoa hiểu ra, lập tức cao giọng hỏi, "Ký chủ, có chủ thần khác đi vào thế giới này sao?"

Từ Cửu Trọng Thiên cho tới Thâm Uyên Ma Vực, muôn vàn thế giới vắt ngang trong đó, mỗi một thế giới nhỏ đều có quy luật của riêng nó.

Có thể tạm dừng thời gian trong một thế giới, chỉ có... chính vị Chủ Thần kia??

Tô Yên lắc lắc đầu.

"Không phải, là người của Thâm Uyên Ma Vực."

Bởi vì hơi thở còn sót lại kia không phải của thần mà là hơi thở của yêu.

Tiểu Hoa bình tĩnh thở sâu một lúc mới nói: "Ách... Năm vạn năm trước Cửu Trọng Thiên và Thâm Uyên Ma Vực đã ngừng chiến, nước giếng không phạm nước sông đúng không ạ??"

Tô Yên liếm môi, đại khái là nghĩ quá nhiều nên bị đau đầu.

Cô bóc một cái kẹo sữa dâu cho vào miệng.

Muôn vàn thế giới, luôn luôn có ánh sáng và bóng tối.

Hỗn độn chi sơ, khai thiên tích địa.

Ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại.

Sau đó lại phân chia.

Trong mắt mọi người, nơi đại diện cho ánh sáng được gọi là Cửu Trọng Thiên.

Mà đối lập với nó, đại diện cho bóng tối được gọi là Thâm Uyên Ma Vực.

Năm vạn năm trước Cửu Trọng Thiên và Thâm Uyên Ma Vực từng có một trận chiến gay gắt, Thâm Uyên Ma Vực trở thành cấm địa bị hạ phong ấn.

Lại qua một vạn năm, tôn chủ của Thâm Uyên Ma Vực xuất thế, giải phong ấn, Cửu Trọng Thiên và Thâm Uyên Ma Vực từ đây bình ổn.

Bốn vạn năm nay quan hệ của Cửu Trọng Thiên và Thâm Uyên Ma Vực không tốt cũng không xấu.

Chỉ là giống như thiên tính, bóng tối luôn đối địch với ánh sáng.

Hai thế lực lớn này không xảy ra chiến tranh lớn nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài cuộc chiến nho nhỏ.

Bây giờ người của Thâm Uyên Ma Vực tới đây tạm dừng thế giới này

Vì ai?

Cô cắn cắn kẹo nhịn đau mở miệng, "Quân Vực."

Vừa nhắc tới cái tên này cô vừa vuốt ve viên đá quý màu đỏ trên lắc tay.

Hình như có cảm ức mà viên đá kia lấp lánh tỏa sáng.

Tiểu Hoa nghe Tô Yên nói ra hai chữ này.

Im lặng một lúc lâu, "Người ký chủ nói... là vị kia của Thâm Uyên Ma Vực?"

Tiểu Hoa run rẩy, "Không...không phải vị kia đã bị phong ấn sao?"

Đánh sập sông Vong Xuyên, xốc luân hồi đạo, thả chúng yêu trăm quỷ, mở ra cánh cổng địa ngục... là vị kia đúng không?

Sao tự nhiên ký chủ lại nhắc tới người này?

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Mảnh vỡ Chủ Thần của tôi ở trên người hắn."

Vừa nói vừa nhẹ nhàng nắm chặt viên đá quý kia vào trong tay, "À, hóa ra là mảnh vỡ Chủ Thần ở trên người??? Gì?!!"

Tiểu Hoa lập tức phản ứng lại.

Mảnh vỡ Chủ Thần?

Mảnh vỡ Chủ Thần của ký chủ đều ở trên người nam chính mà.

Tất cả những lời nói trước kia của ký chủ đều được xâu chuỗi lại.
 
Chương 203: Đại lão sắp hắc hóa (44)


Edit: Ư Ư

Ký chủ nói, tất cả thế giới đều là cùng một người,

Ký chủ nói, ngài ấy biết người kia, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau người kia nói anh đã năm nghìn tuổi.

Ký chủ nói, mảnh vỡ Chủ Thần ở trên người Quân Vực...

Cho nên... tất cả nam chính đều là Quân Vực?

Quân Vực, người làm cho thế giới lớn hỗn loạn và nghe nói đã bị phong ấn??!

Tiểu Hoa run hết cả tim gan phèo phổi.

Phản ứng tiếp theo là cảm thấy mình rất vô dụng.

Dung lượng não của ký chủ của nó là 6 mà lại có nhiều tin tức như vậy?

Chờ tới khi bình tĩnh lại, Tiểu Hoa không nhịn được muốn hỏi, "Ký chủ và Quân Vực quen biết nhau?"

Tô Yên mím môi, "Ừm."

Người kia, rất xấu.

Nhưng mà lực lượng, ký ức của anh bị phong ấn, tốt hơn trước kia rất nhiều.

Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên.

Tô Yên lấy lại tinh thần.

Nhìn thoáng qua dãy số phía trên rồi nghe máy, "Alo?"

"Kết thúc công việc chưa?"

Đầu bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng

"Rồi."

Cô ngoan ngoãn trả lời.

"Tôi ở ngoài cửa, bao lâu nữa mới có thể nhìn thấy em? Một phút?"

Tô Yên lập tức nhớ tới ngày đó mình ra muộn nên bị như vậy như vậy, như vậy như vậy.

Dường như anh vừa dứt lời thì cô đã bước qua La Nguyên Kiệt chạy ra ngoài đoàn phim.

Chờ đến khi cô nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ở đối diện mới thở phào nhẹ nhõm đi qua.

Mở cửa xe, ngồi vào trong xe.

Chờ đến khi về nhà thì đã thấy An Nguyên Phi cười ha hả đứng ngoài cửa, "Cuối cùng hai người đã về!"

Quyền Từ liếc nhìn hắn rồi nắm tay Tô Yên đi vào bên trong.

An Nguyên Phi đi theo Quyền Từ vào bên trong, trong tay còn xách theo một cái túi.

Ý tứ sâu xa nhìn nhìn Tô Yên.

Sau đó vội vàng đi tới trước mặt Tô Yên, nhỏ giọng nói một câu, "Tô Yên bé nhỏ, cô hãy nhớ thẳng thắn sẽ được tha thứ."

Đây là cách giữ mạng duy nhất trước mặt Quyền Từ.

Tô Yên ngẩng đầu, ngẩn người, "Hả? Cái gì?"

Hoàn toàn không biết An Nguyên Phi đang nói tới chuyện gì.

An Nguyên Phi và Quyền Từ vào phòng sách.

Cô ngồi trong phòng khách đọc kịch bản.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nhìn thoáng qua, là người đại diện Kevin của cô, "Alo?"

Đầu điện thoại bên kia, Kevin cười tươi như một bông hoa cúc, "Tô Yên, tôi đã nhận cho cô một show thực tế. Hôm sau tới quay nhé."

Ngữ khí xoay một trăm tám mươi độ, tràn đầy nịnh nọt

Tô Yên nghĩ nghĩ, gật đầu, "Được."

Sau đó Kevin lại lải nhải nhấn mạnh hắn ta lấy được cơ hội quay show thực tế này thế nào, vất vả cực khổ thế nào. Cuối cùng cũng nghe thấy Tô Yên nói một câu, "Vất vả rồi."

Kevin càng vui mừng, "Không vất vả, không vất vả."

Nói xong thì cúp máy.

Trên cầu thang, cửa phòng sách mở ra nhưng chỉ có một mình An Nguyên Phi đi ra.

An Nguyên Phi giống như vừa ăn mướp đắng, sắc mặt đau đớn ôm trán vừa đi vừa hối hận về hành động lúc nãy của mình.

Nhưng mà nếu mấy tấm ảnh đó đã gửi tới hòm thư của hắn thì chắc chắn Quyền Từ vẫn sẽ biết.

Tô Yên nhìn hắn khó hiểu, từ lúc vào cửa đã bắt đầu kỳ lạ, "Anh làm sao vậy?"

An Nguyên Phi nhìn Tô Yên ngoan ngoãn như vậy, lại nghĩ Quyền Từ thương Tô Yên như vậy.

Hẳn là... không có chuyện gì lớn đâu nhỉ.

Từ khi Tô Yên tới, hắn thấy Quyền Từ không biến thái nữa rồi
 
Chương 204: Đại lão sắp hắc hóa (45)


Edit: Ư Ư

Hắn lại không nhịn được mà dặn dò

"Tô Yên bé nhỏ, mạng của người khác là mạng, nhưng cô cũng phải bảo vệ mình trước biết không? Biết cô tốt bụng ngoan ngoãn nhưng đừng..."

Hắn vừa nói được một nửa thì cửa phòng sách mở ra.

An Nguyên Phi nuốt nuốt nước bọt rồi cười hì hì, "Tôi đi trước nhé, dạo này bận ơi là bận."

Không nhịn được mà liếc liếc về phía cầu thang nhìn người nào đó.

Vội vàng biến mất không thấy bóng dáng.

Chỉ nghe thấy bùm một tiếng, cửa biệt thự bị đóng chặt.

Tô Yên chớp chớp mắt.

Lúc này Quyền Từ đã đi tới trước mặt cô.

Trong tay cầm cái túi màu lúc An Nguyên Phi mang tới.

Một đôi mắt đào hoa hơi hơi híp lại, khóe môi mang theo ý cười, vẫn đẹp trai như vậy.

Chỉ là... con ngươi đen nhánh tràn đầy gió bão.

Tô Yên cảm thấy lệ khí mà bình thường anh thu vào lại tràn ra, thậm chí còn nặng nề hơn lần đầu tiên gặp nhau.

Cô liếm liêm môi, duỗi tay túm túm ống tay áo của anh, "Anh làm sao vậy?"

Giọng nói mềm mại mang theo sự khó hiểu.

Tiểu Hoa nhìn bố dáng của ký chủ nhà mình.

Chậc chậc chậc.

Quyền Từ này trên người đầy lệ khí, nhìn từ xa đã làm người ta lắp bắp sợ hãi, không phải ký chủ chẳng chê tẹo nào sao?

Long Lị Lị kia ôn nhu săn sóc, giấu kỹ cái đuôi nhỏ của mình đi lại bị ký chủ bắt lấy, lại còn nói với người ta là phải bao dung hơn.

Quyền Từ nhìn bộ quần áo vàng nhạt cô đang mặc trên người.

Ừm, giống với ảnh chụp

Cho nên mấy tấm ảnh mờ ám kia được chụp sau khi quay xong?

Chỉ nghĩ vậy mà nội tâm anh đã không nhịn được mà quay cuồng.

Đặc biệt là nhìn đôi mắt trong suốt vô tội của cô lại càng làm anh trở nên tối tăm hơn.

Túi da trong tay rơi xuống bàn, bùm, hơn mười bức ảnh rơi tán loạn xuống đất.

Tô Yên nhìn thoáng qua,

Một người đàn ông đang kabedon một cô gái, tư thế mờ ám không biết đang nói gì.

Các góc độ, cô gái cúi đầu thẹn thùng, còn có cả ngẩng đầu.

Nếu không phải bởi vì nữ chính trong bức ảnh này là cô thì cô cũng cho rằng hai người trong ảnh đang hôn nhau.

Cô cảm thấy tò mò nên cầm lấy mấy bức ảnh kia lên nghiên cứu.

Đang định duỗi tay cầm lên nhìn kỹ thì một bàn tay mạnh mẽ đã nắm chặt lấy cổ tay cô kéo cô đứng dậy.

Quyền Từ híp mắt, ý cười bên khóe môi càng thêm lạnh lẽo, "Vui à?"

Ngữ khí trầm thấp quyến rũ, nếu không phải ánh mắt anh tràn đầy giận dữ thì có lẽ người ta đã cho rằng anh vẫn như ngày thường.

Tô Yên lắc lắc đầu, nghiêm túc giải thích, "Lúc ấy anh ta rất khó chịu. Ngực đau, em sợ nếu đẩy thì anh ta sẽ chết ở chỗ đó nên không động đậy."

Quyền Từ nhìn cô, im lặng.

Duỗi tay ôm người vào trong ngực cắn xuống.

Cô đau đớn nức nở một tiếng, muốn đẩy đẩy anh ra nhưng lại bị người ôm chặt hơn.

Tô Yên cho rằng cô đã giải thích rõ ràng như vậy rồi, chắc chắn người này sẽ hiểu.

Kết quả, môi răng chạm vào nhau, lại nghe thấy anh hỏi, "Nó là ai?"

Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô.
 
Chương 205: Đại lão sắp hắc hóa (46)


Edit: Ư Ư

Trong đầu, giọng nói của Tiểu Hoa đột nhiên vang lên, "Leng keng, ký chủ, hữu nghị nhắc nhở. Làm La Nguyên Kiệt thân bại danh liệt sống không bằng chết là yêu cầu mà nguyên thân đưa ra, cho nên ngài phải tự mình làm. Nếu gã bị những người khác giết chết, nhiệm vụ của ngài sẽ thất bại, mất đi cơ hội công lược ở thế giới tiếp theo."

Lời nói bên miệng Tô Yên lại bị nuốt xuống.

Người trên ảnh chụp đã được làm mờ nên không thể nhìn thấy khuôn mặt gã.

Cô do dự, Quyền Từ cười.

Anh cúi người nhẹ nhàng cắn cắn vành tai cô, "Không muốn nói cho tôi? Hả?"

Ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp.

Tô Yên là một bé ngoan thành thật nên cô nhỏ giọng hỏi, "Nếu em nói cho anh biết thì anh ta sẽ xảy ra chuyện à?"

Quyền Từ vẫn cười, cắn nhẹ lên môi cô, "Em đang che chở nó?"

Tiểu Hoa kịp thời nhắc nhở, "Ký chủ! Sát khí trên người nam chính quá nặng rồi, giá trị nguy hiểm lên tới 90, ký chủ cẩn thận!"

Tô Yên vừa nghe lập tức muốn đẩy anh ra để nhìn biểu tình trên mặt anh.

Kết quả người kia lại nắm lấy tay cô, hai người càng thêm gần sát.

Đôi mắt đào hoa rũ xuống, ý cười dần dần thành sự châm chọc, "Sao vậy? Không muốn tôi chạm vào? Vì nó à?"

Tô Yên nghe anh nói mà trừng mắt nhìn anh, cô mím môi, "Anh, không thể nói lý!"

Quả thật là càn quấy, vừa nãy cô nói chưa rõ ràng sao?

Tiểu Hoa không nhịn được mà cắm một câu, "Ký chủ ngài ngoại tình sao?"

Sao nó nghe kiểu gì cũng giống như ông chồng đang bắt quả tang bà vợ ngoại tình vậy

Nhìn châm chọc mỉa mai kia kìa, hận không thể vác dao xẻo thịt cái thằng dám ngoại tình với vợ mình.

Yết hầu Quyền Từ lên xuống, ánh mắt càng ngày càng hung ác nham hiểm.

Anh không muốn nhìn thấy cô che chở người khác.

Cô càng như vậy anh càng muốn biết băm thịt người kia ra đút cho chó ăn, "Còn có không nói lý nữa đấy, chỉ sợ em không chịu nổi."

Nói xong Tô Yên đã bị ấn xuống sô pha.

Người nọ đè xuống.

Mang theo ý vị trừng phạt, tinh tế cọ xát, hận không thể không cắn nuốt cô.

Tô Yên chỉ mặc một cái áo sơ mi, anh cầm lấy dùng chút lực là xé rách,

Làm da tinh tế trắng nõn ánh vào đôi mắt.

Chỉ là... bàn tay anh đang định chạm vào.

Lại thấy cổ tay bị một cái đuôi rắn quấn quanh.

Phía sau truyền đến tiếng phun lưỡi tê tê tê tê tê của rắn độc.

Anh hơi dừng lại, chỉ trong chớp mắt đã móc ra một khẩu súng lục màu bạc.

Xoay người,"Bùm!"

Tốc độ của anh quá nhanh.

Giây tiếp theo, đồng chí Tiểu Hồng nhìn thấy cái đuôi của mình bị một viên đạn bắn xuyên qua thành một cái lỗ nho nhỏ.

Đồng chí Tiểu Hồng đã quen hoành hành ngang ngược vậy nên lúc này vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.

Chờ tới khi cơn đau truyền khắp toàn thân, Tiểu Hồng nổi giận!

"Tê tê tê tê tê tê tê tê tê tê!!"

Mở to miệng muốn xông tới cắn Quyền Từ.

Sau đó lại nhìn thấy họng súng đen ngòm đang đặt trên vị trí bảy tấc của đồng chí Tiểu Hồng.

Thân thể đồng chí Tiểu Hồng lập tức cứng đờ.

Nó cắn nhanh hơn hay cái súng này bắn nhanh hơn nhỉ?

Đây là một vấn đề.

"Đừng, đừng nổ súng!"

Tô Yên không nghĩ tới Tiểu Hồng sẽ chạy ra, cô đứng dậy duỗi tay kéo cánh tay Quyền Từ, "Nó sẽ không cắn anh."

Nói xong thấy Quyền Từ đặt lực chú ý lên người cô nên lặng lẽ xua xua tay ý bảo Tiểu Hồng chạy nhanh.
 
Chương 206: Đại lão sắp hắc hóa (47)


Edit: Ư Ư

Nhìn hung dữ như vậy thôi chứ thật ra nó cũng chỉ là một con rắn "ngây thơ" như chủ nhân của nó mà thôi.

Trong đầu Quyền Từ hiện ra hình ảnh con rắn này cắn người trong video.

Sau đó, chờ đến khi anh nhìn về phía Tô Yên thì đã thấy cô đang chỉ huy con rắn độc này khẽ meo meo chạy trốn.

Nhìn cô cẩn thận, ánh mắt thường nhìn về phía anh để xem anh có đang chú ý hành động lén lút của cô không.

Anh hơi nhíu mày.

Một đôi mắt đào hoa xoay chuyển, duỗi tay che đi những nơi đang bại lộ trên người Tô Yên.

Ấn người vào trong ngực che khuất tất cả mọi thứ, "Đực?"

Anh thuận miệng hỏi một câu, ngữ khí bình tĩnh, nghe không giống như đang tức giận.

Tô Yên chớp chớp mắt, cái này cô thật sự không biết.

Cô nghiêm túc hỏi, "Tiểu Hồng, em là đực hay là cái?"

Tiểu Hồng vốn dĩ đang đau đến nghiến răng nghiến lợi ôm cái đuôi bị bắn thành một lỗ nhỏ của mình thì nghe thấy câu hỏi của cô, nó ngẩng cao đầu ngạo nghễ phun lưỡi, "Tê tê tê tê tê!"

Đương nhiên là giống đực! Em được rất nhiều em gái yêu thích đấy nhé!

Tô Yên trả lời, "Nó là đực."

Quyền Từ ôm cô rũ mắt xuống, "Nó đã theo em rất lâu rồi à?"

"Ừ!"

"Một con rắn đực?"

"Ừm."

Tô Yên vốn đang không hiểu anh đang nói gì thì lại thấy anh nói tiếp: "Vì để cái ốc vít nhỏ của nó không phát tình lung tung, vẫn nên triệt sản đi."

Tô Yên ngốc.

Quyền Từ thấy cô sửng sốt, ánh mắt tràn đầy hung ác, "Hay là giết hầm canh uống?"

Tô Yên lắc đầu, "Không được."

Rất kiên quyết.

Cô không muốn uống canh làm từ Tiểu Hồng, càng không muốn một Tiểu Hồng tàn tật.

Quyền Từ ôm người trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói, "Hừ, em không chỉ che chở người đàn ông khác mà bây giờ con che chở cả một con rắn? Không được giết cũng không được làm bị thương?"

Tô Yên không nói lại anh, chỉ có thể kiên trì, "Nó không làm sai chuyện gì."

Người nào đó hừ lạnh, "Nó là đực đã là sai lầm lớn nhất của nó rồi."

Tô Yên không biết phải nói gì, "Anh không nói đạo lý!"

Bên cạnh, Tiểu Hồng còn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy Tô Yên bị chọc tức thì lâp tức ngẩng đầu lên, phun phun lưỡi với Quyền Từ, "Tê tê tê tê tê tê tê!"

Đúng vậy! Đúng vậy! Vừa nhìn đã biết người này không phải người tốt đẹp gì!

Tô Yên quay đầu, nhìn về phía Tiểu Hồng, chần chờ một lúc rồi nhỏ giọng nói

"Em đi nhanh lên. Chẳng lẽ em muốn làm một con rắn thái giám là?"

Tiểu Hồng cố gắng hiểu lời Tô Yên nói.

Một lúc lâu sau nó mới hiểu thái giám là gì, "Tê tê tê tê tê!"

Giương nanh múa vuốt nhưng đuôi rắn lại dần dần dịch về phía cửa sổ.

Nó vốn đang phơi nắng trên mặt cỏ, nghe thấy tiếng cãi nhau mới bò vào xem thử.

Bây giờ... Tô Yên nói nó không đi thì sẽ trở thành một con rắn thái giám.

Tuy nó rất muốn ăn người đàn ông xấu xa này.

Nhưng vẫn chạy đi.

Kết quả là đồng chí Tiểu Hồng khẩn cấp lùi về phía cửa sổ rồi nhanh chóng biến mất.

Quyền Từ nhìn chằm chằm con rắn kia cho đến khi nó biến mất, con ngươi đen nhánh.

Ban đầu anh cũng chỉ muốn triệt sản con rắn này thôi.

Bây giờ lại nhìn thấy Tô Yên che chở con rắn ngu ngốc này như vậy thì anh chỉ muốn ăn thịt rắn thôi.

Tô Yên thấy anh vẫn còn bộ dáng tối tăm như lúc nãy.

Nghĩ nghĩ, Tiểu Hồng chạy nhanh, cho nên Quyền Từ muốn hầm canh thì cũng không thể bắt được nó.

Nhưng mà La Nguyên Kiệt...

Cô ngẩng đầu dò hỏi, "Mặt anh ta bị làm mờ rồi."

Quyền Từ rũ mắt, nhìn về phía cô.

Tô Yên liếm liếm môi, "Vậy, vậy có thể tìm thấy anh ta không?"

Được rồi, nếu nói Tô Yên có nhược điểm gì, vậy đại khái là không thông thạo các thiết bị điện tử tuy cô đã từng sống trong thế giới không khác thế giới này bao nhiêu.
 
Chương 207: Đại lão sắp hắc hóa (48)


Edit: Ư Ư

Khi cô vừa nói xong thì lại thấy sắc mặt Quyền Từ trở nên hung dữ.

Anh ôm cơ thể mềm mại của cô, yết hầu lên xuống, "Không cho tôi động vào nó?"

"Ừ ừ."

Tô Yên gật gật hai cái giống như gà mổ thóc.

Quyền Từ khẽ liếm cổ cô, trên đó có dấu vết lúc nãy anh cắn.

Giọng nói trầm thấp quyến rũ, khóe môi mỉm cười, "Em lấy cái gì để đổi mạng sống của nó?"

Tô Yên nghĩ nghĩ, móc một cái kẹo mềm từ trong túi ra.

Bóc vỏ rồi nhét vào trong miệng anh.

Quyền Từ cắn cắn, vị sữa dâu bắt đầu lan tỏa.

Anh hôn hôn cô, "Chỉ như vậy đã nghĩ tôi bỏ qua?"

Tô Yên lại yên lặng móc thêm một cái ra.

Đang muốn bóc vỏ thì lại bị anh đè xuống, "Muốn cứu nó, thì phải lấy bản thân em để đổi."

Tô Yên còn chưa nói gì thì anh đã bổ sung thêm, "Làm tôi thoải mái thì tôi sẽ suy xét đến việc tha cho nó."

Anh từng bước ép sát, "Đổi hay là không đổi?"

Cuối cùng Tô Yên vẫn e thẹn gật gật đầu.

Dù sao nếu không đổi thì buổi tối sẽ bị như vậy như vậy.

Bây giờ lại có thể đổi thêm La Nguyên Kiệt.

Ừm, có lãi.

Quyền Từ đen mặt.

Cô đồng ý vốn là ở trong dự đoán của anh.

Nhưng khi nhìn cô gật đầu thì anh lại muốn giết chết người kia!

Buổi chiều, sắc trời còn chưa hoàn toàn tối lại.

Một căn biệt thự ba tầng, qua cái cửa sổ đang hé mở, nghe thấy tiếng động mờ ám ở bên trong.

"Ư ~ về phòng đi."

Một giọng nói mềm mại xấu hổ truyền ra.

"Muốn ở đây."

Ngữ khí mang theo dục vọng và sự hung dữ.

Kết quả là mãi cho đến sau nửa đêm mà tiếng động kia vẫn chưa dừng lại.

Phòng khách, bàn ăn, phòng bếp, cầu thang, phòng tắm, phòng ngủ.

Nơi nào cũng để lại hơi thở mờ ám.

Buổi sáng ngày hôm sau cô vốn không thể tỉnh dậy được, kết quả thấy thông báo sửa thành buổi chiều mới bắt đầu quay.

Vừa nghe thấy tin này Tô Yên vui vẻ quay về giường nằm ngủ tiếp.

Tới buổi chiều cô chạy đến đoàn phim.

Hôm nay có một buổi đêm diễn, phải quay tới mười giờ tối.

Cô cắn ống hút uống trà sữa.

Vừa học thuộc lời thoại vừa uống.

Không biết Long Lị Lị ngồi xuống trước mặt cô từ lúc nào.

Cô ta mặc một bộ tây trang màu đen được định chế của một nhãn hàng cao cấp nào đó.

Từng cử chỉ hành động đều giống như một người phụ nữ mạnh mẽ, "Tô Yên."

Long Lị Lị cười chào hỏi.

Tô Yên gật gật đầu, sắc mặt héo héo.

Phù, mệt quá, cảm giác thân thể trống rỗng.

Tô Yên muốn ngồi thẳng lưng nhưng vừa ngồi đã lập tức rũ người xuống đỡ eo.

Lại mềm nằm xuống ghế.

Long Lị Lị nhìn cô, cười nói: "Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao? Cô nhìn trong rất mệt."

Tô Yên hút hút hai ngụm trà sữa, "Không ngủ được."

Giọng nói có chút khàn khàn.

Nghe thấy giọng nói của mình, Tô Yên yên lặng ngậm miệng lại.

Đôi mắt Long Lị Lị tối lại, ý cười trên mặt không thay đổi, tầm mắt trong lúc vô tình liếc nhìn vào trong cổ áo của cô,

Nơi đó có một dấu răng, đại khái là tương đối sâu cho nên người trang điểm không che đi.

Nhìn thấy dấu răng đó, nhìn kỹ mới phát hiện, trên cổ Tô Yên có vài dấu hôn bị hút đến xanh tím.

Bởi vì đã đánh một tầng phấn dày cho nên nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thấy được mấy dấu hôn này.
 
Chương 208: Đại lão sắp hắc hóa (49)


Edit: Ư Ư

Long Lị Lị nắm chặt lòng bàn tay rũ mắt che đi cảm xúc trong mắt

Động tác rất nhỏ làm người không dễ phát hiện.

Tô Yên nhìn cô ta một cái, cắn ống hút nói: "Cho dù cô đang nghĩ gì thì cũng không nên nghĩ tiếp nữa."

Long Lị Lị cứng đờ người, cô ta nâng mắt lên, "Cô muốn nói gì?"

Tô Yên nhìn cô ta, "Tôi nhớ lúc trước tôi đã nói chuyện này với cô rồi."

Ý cười trên mặt Long Lị Lị không thể duy trì.

Cô ta nhỏ giọng nhẹ lẩm bẩm, "Cô đã biết hết rồi à?"

Long Lị Lị nói rất nhỏ, nhưng khoảng cách của hai người rất gần nên cô có thể nghe thấy

Nhưng cô cũng không có tâm trạng để tìm hiểu Long Lị Lị đang nghĩ gì.

Bởi vì không liên quan gì tới cô cả.

Tô Yên uống một ngụm trà sữa, "Rộng lượng một chút, không cần quá cố chấp."

Cô lại nói một lần.

Long Lị Lị gật đầu mỉm cười, "Được."

Nhưng mà Tô Yên lại cảm thấy hơi thở âm u xung quanh cô ta càng ngày càng nặng nề.

Tô Yên rũ mắt.

Thật ra cô không quan tâm chuyện Long Lị Lị có phải người tốt không, có chết không.

Nhưng mà cô ta vẫn luôn dán tới trước mặt mình.

Bản thân cô rất mẫn cảm với hơi thở này vậy nên mỗi lần cô ta tới đều cảm thấy rất không thoải mái.

Tô Yên ngồi sang bên cạnh, không nhìn Long Lị Lị.

Bên kia, giọng nói của đạo diễn đột nhiên cất cao, "Cái gì?! Nguyên Kiệt bị tai nạn?!"

Trợ lý đứng bên cạnh gật gật đầu, sắc mặt cũng rất nôn nóng, "Đúng vậy, đã lên báo rồi."

Đạo diễn nhíu chặt mày, "Thế nào? Có nghiêm trọng không?"

"Vừa nãy người đại diện của ảnh đế đã gọi điện thoại tới, nói là não chấn động, tay phải dập nát gãy xương. Lúc đó may mà anh La phản ứng nhanh xoay tay lái, nếu không bây giờ đã nguy hiểm đến tính mạng."

Đạo diễn càng nghe sắc mặt càng khó nhìn.

La Nguyên Kiệt thân là nam chính, suất hiện của gã rất quan trọng.

Xảy ra chuyện này tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới quay chụp.

Long Lị Lị lấy di động ra, chỉ một lát sau âm thanh bên kia đã truyền tới tai Tô Yên, "Theo hiểu biết, buổi sáng hôm nay, ảnh đế La Nguyên Kiệt say rượu lái xe đâm vào xe tải đang đi tới, đâm hỏng lan can, may mà được giải cứu kịp thời, bây giờ đã được đưa vào trong bệnh viện.."

Tô Yên nghe vậy cắn cắn ống hút, nuốt trân châu trong miệng xuống.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Leng keng, mạng sống của La Nguyên Kiệt bị uy hiếp, đang cực kỳ nguy hiểm, nhắc nhở ký chủ, nếu La Nguyên Kiệt chết trong tay người khác thì nhiệm vụ của ngài sẽ thất bại."

"Ký chủ, làm sao bây giờ?"

Tô Yên mơ màng, "Tin tức nói, anh ta say rươu lái xe."

Tiểu Hoa phủ định, "Ký chủ, tư liệu không sai, có người động tay chân, muốn La Nguyên Kiệt chết."

Chỉ trong nháy máy, Tô Yên đã nghĩ tới Quyền Từ.

Cô lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Đứng dậy, đi được vài bước thì nâng tây lên đỡ eo.

Gọi điện thoại cho Quyền Từ, di động tắt máy.

Cô cắn cắn môi, lại gọi cho An Nguyên Phi.

Điện thoại bên kia suy nghĩ thật lâu mới nghe máy

Bên kia hình như đang có chuyện gì cho nên An Nguyên Phi nói rất nhỏ, "Alo?Tô Yên bé nhỏ? Làm sao vậy?"

"Quyền Từ đâu? Tôi muốn gặp anh ấy"

Tô Yên rầu rĩ, cô muốn cắn người.

Giọng nói của cô rất nhẹ nhưng không mềm mại như ngày thường, có điểm tức giận.

An Nguyên Phi yên lặng ngẩng đầu nhìn phòng họp đang đóng chặt, sau đó nhỏ giọng nói: "Được được được, để tôi tới đón cô."
 
Chương 209: Đại lão sắp hắc hóa (50)


Edit: Ư Ư

Nửa tiếng sau, sắc trời đã hoàng hôn.

Một chiếc Porsche đầy sự phong cách thành công hấp dẫn phần lớn tầm mắt của mọi người xuất hiện ở cửa đoàn phim.

Tô Yên kéo cửa ghế phụ ra ngồi vào bên trong.

An Nguyên Phi cười tủm tỉm chào hỏi, "Tô Yên bé nhỏ ~, tìm cậu ta vội như vậy để làm gì thế."

Tô Yên nhìn thoáng qua An Nguyên Phi, không nói chuyện.

An Nguyên Phi sờ sờ cái mũi.

Dẫm chân ga, xe nhanh chóng chạy về phía trước.

Cho đến khi dừng lại dưới một tòa nhà cao tầng.

An Nguyên Phi mở cửa xe, Tô Yên đi xuống.

An Nguyên Phi đi theo làm người hầu, chăm sóc không chút cẩu thả lại thường thường liếc nhìn về phía Tô Yên.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng kiểu gì lát nữa...cũng có trò hay xem.

An Nguyên Phi chịu đựng sự hóng hớt trong lòng mình xuống.

Một lát nữa là biết rồi, không nên nóng nảy, không nên nóng nảy...

Đứng trong thang máy, cuối cùng An Nguyên Phi vẫn không nhịn được mà hỏi, "Tô yên bé nhỏ~, em làm sao vậy? Tên nào không có mắt chọc giận em à? Anh giúp em dạy dỗ nó!"

Tô Yên ngẩng đầu nhìn An Nguyên Phi cười vẻ mặt nịnh nọt.

Giống như người đại diện Kevin của cô vậy.

Cô chậm rì rì lên tiếng, "Anh đánh thắng được Quyền Từ không?"

"Hả?"

An Nguyên Phi sửng sốt.

Sau đó lại nghe Tô Yên nói: "Không phải anh nói muốn giúp tôi dạy dỗ anh ấy à?"

An Nguyên Phi lập tức phản ứng lại rồi vuốt đầu cười ha hả.

Lúc này, đinh một tiếng đã tới tầng mười sáu.

Hắn chặn lại nói: "A, tới rồi."

Nói xong nhanh nhẹn đi ra thang máy, Tô Yên đi phía sau hắn.

Lúc này có một trợ lý cầm văn kiện đi tới trước mặt An Nguyên Phi giống như đang muốn nói gì với hắn.

An Nguyên Phi dừng bước giơ tay chỉ chỉ, "Em cứ đi về phía trước, Quyền Từ ở trong phòng họp kia kìa. Anh có chút việc lát nữa sẽ qua tìm em."

Tô Yên gật gật đầu, "Được."

Nói rồi cô đi về phía trước.

Tô Yên đứng ở trước cửa phòng họp, đẩy cửa ra.

Mà phía sau cách đó không xa, đồng chí An Nguyên Phi vốn bận rộn lập tức ném văn kiện vào trong tay bạn trợ lý.

Vẻ mặt hóng hớt không thèm quan tâm tới hình tượng của mình mà ngổi xổm xuống nghe ngóng.

Đôi mắt nhìn chằm chằm phòng họp quan sát hướng đi.

Bạn trợ lý cũng hơi sửng sốt, nhỏ giọng nhắc nhở, "Giám đốc An, tổng giám đốc Quyền đang mở họp trong đó."

"Tôi biết,"

"Vậy sao anh lại đẻ cô gái kia đi vào?"

An Nguyên Phi cười hắc hắc không giải thích, lại là vẻ mặt tò mò.

Tô Yên mở cửa phòng họp ra, không nghĩ tới trong phòng ngồi đầy người.

Mọi người đều quay đầu nhìn lại.

Tô Yên chớp chớp mắt im lặng trong chớp mắt, cô lên tiếng, "Quấy rầy, tôi tìm Quyền Từ."

Cô dùng tất cả lễ nghi mà mình biết.

Cả đám người đều nhìn nhau trong lòng đều có một ý tưởng.

Lại là tiểu thư nhà ai ỷ vào bối cảnh nhà mình kiêu ngạo xông vào?

Có người không nhịn được cười nhạo, "Người theo đuổi còn đuổi tới tận đây cơ à?"

"Không hiểu quy củ."

Cuộc họp hôm này là cuộc họp mỗi năm một lần của gia tộc nhà họ Quyền.

Người tới đều là những người đã làm lâu năm trong nhà họ Quyền.

Người đang ngồi ở vị trí cao nhất là gia chủ nhà họ Quyền, Quyền Trung Niên.

Quyền Từ ngồi bên trái Quyền Trung Niên, có thể thấy được ảnh hưởng và địa vị của anh trong nhà họ Quyền,

Tư thái lười biếng, rũ mắt dường như không để ý tới cuộc họp này lắm.

Cho đến khi Tô Yên xuất hiện, khuôn mặt anh mới có một chút thay đổi.
 
Chương 210: Đại lão sắp hắc hóa (51)


Edit: Ư Ư

Quyền Trung Niên có chút không vui với cô gái đột nhiên xông vào phòng họp này.

Đang muốn nói chuyện thì Quyền Từ đã đứng dậy đi tới trước mặt Tô Yên.

Không thèm để ý tới ánh mắt người xung quanh khom lưng, ôm vào trong ngực hôn một cái.

Hành động vô lễ của anh các nguyên lão trong nhà họ Quyền đều có chút không vui.

Trường hợp nghiêm túc như vậy mà lại dám tình chàng ý thiếp ở đây à?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Quyền Trung Niên hy vọng ông nói hai câu.

Kết quả là sau khi Quyền Trung Niên sửng sốt thì kinh ngạc khó tin.

Đây là con gái nhà ai mà có thể hấp dẫn được cháu trai của ông?

Quyền Trung Niên nhanh chóng lấy lại tinh thần ho khan một tiếng, "Quyền Từ... "

Vừa nói được hai chữ thì đã nghe Quyền Từ lười biếng lên tiếng, "Đi trước đây."

Nói xong thì Tô Yên đi ra phòng họp, rầm một tiếng, cửa phòng họp đã được đóng lại.

Hoàn toàn mặc kệ cuộc họp trong phòng.

Tô Yên được anh ôm vào một căn phòng khác yên tĩnh hơn.

Anh rũ mắt nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Tô Yên.

Ôm eo cô, chỉ cần chút lực đã có thể đặt người lên trên bàn

Đặt cô cao hơn một chút, anh dùng sức cắn cằm của cô.

"Ưm... "

Tô Yên đã sớm quen thuộc với sự thân mật của anh, giống như theo bản năng mà ôn lấy cổ anh.

Hai người dán chặt vào nhau.

Một lúc sau anh mới dừng lại.

"Hôm nay không đóng phim à? Sao lại tới đây tìm anh?"

Được anh nhắc nhở Tô Yên mới nhớ lại mục đích mình tới đây là gì.

Bộ dáng mềm mại ấm áp, đôi mắt nhìn anh chằm chằm rầu rĩ nói: "Anh lừa em."

Quyền Từ hơi nhướng mày giống như biết Tô Yên muốn nói gì, khóe môi anh mang theo ý cười, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, "Lừa em chuyện gì?"

Tô Yên nghiêm túc nói: "Ngày hôm qua anh nói sẽ tha cho La Nguyên Kiệt."

Quyền Từ như đang suy nghĩ, đầu ngón tay thong thả gõ mặt bàn, "Em tới đây là vì chuyện này?"

Ngữ khí nhẹ nhàng nghe không biết anh đang nghĩ gì.

Tô Yên thấy anh như vậy bèn vươn tay kéo cà vạt trên cổ anh, nghiêm túc nói:

"Em muốn anh nhìn thẳng vào mắt em trả lời."

"Trả lời em chuyện gì?"

"Anh là người động tay với LA Nguyên Kiệt, đúng không?"

Nghe được lời này, nụ cười bên môi Quyền Từ càng sâu.

Anh lười biếng dựa vào ghế nhưng trong lòng đã đầy giông tố bão bùng, "Đúng."

Căn bản không thèm che dấu, Tô Yên hỏi cái gì thì anh trả lời cái đó.

Tô Yên bực bội, "Vậy sao ngày hôm qua anh lại nói tha cho anh ta?"

Đôi mắt Quyền Từ sâu thẳm không nhịn được sự ghen ghét trong lòng.

Buông tha nó?

Ngày hôm qua nhìn thấy em che chở nó thì ông đã muốn sớm giết chết nó rồi chứ nói gì đến buông tha.

Nhưng anh không nói câu này ra mà kéo tay Tô Yên nói: "Ngày hôm qua tôi nói chỉ cần em làm tôi thoải mái thì tôi sẽ buông tha cho nó."

Tô Yên gật gật đầu, anh xem, đây là do chính anh nói mà?

Kết quả... Quyền Từ nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, đôi mắt đào hoa híp lại giống như đang nhớ lại, "Ngày hôm qua em ngất xỉu ba lần, vì quan tâm em nên tôi cũng không tận hứng thoải mái, một khi đã như vậy, đương nhiên không thể buông tha cho nó."

Tô Yên mở to mắt nhìn anh, "Anh!"

Lúc này cô phải nói gì?

Vắt hết óc cũng không tìm được lỗ hổng.

Ừm... hình như rất đúng.

Quyền Từ nhìn vẻ mặt rối rắm của cô mà nở nụ cười.

Sao cô có thể ngoan ngoãn như vậy, ngốc như vậy?

Đôi mắt ngập nước của cô nhìn anh chăm chú làm trái tim anh mềm nhũn.

Giống như bắt nạt cô thì lương tâm của anh sẽ không được yên.

Nếu anh có lương tâm.
 
Chương 211: Đại lão sắp hắc hóa (52)


Edit: Ư Ư

Giọng nói của Tiểu Hoa đột nhiên vang lên, "Leng keng, cánh sao thứ hai đã sáng lên. Ký chủ cố lên! Thắng lợi ở ngay trước mắt!"

Tô Yên cau mày móc một cái kẹo sữa dâu từ trong túi ra.

Bóc vỏ cho vào miệng

Làm sao mới không để La Nguyên Kiệt chết?

Ưm... thật khó, đau đầu quá.

Cô cắn cắn kẹo sữa dâu trong miệng, vừa nhai vừa nghĩ sao La Nguyên Kiệt lại yếu như vậy chứ.

Chẳng lẽ anh ta không bảo vệ được cả bản thân mình sao?

Tô Yên cúi đầu có chút ghét bỏ sự yếu đuối của La Nguyên Kiệt.

Quyền Từ nhìn cô lại móc ra một cái kẹo.

Hình như... loại kẹo này chưa bao giờ hết trong túi áo.

Thứ này, ăn ngon như vậy à?

Anh nhìn, đang định dựa tới thì người đang trầm tư suy nghĩ trên bàn giống như đã suy nghĩ xong, cô nhảy xuống đứng thẳng người nghiêm túc nói: "Em đi đây."

Quyền Từ hơi nhíu mày nhìn sắc trời tối đen bên ngoài.

Cũng đứng lên thuận tay ôm người vào trong lòng, "Cùng nhau trở về."

Tô Yên nhìn anh lắc đầu, "Em không về nhà."

"Đi đây? Trở về đóng phim?"

Tô Yên chậm rì rì, nếu như trước kia thì cô đã sớm nói cho anh biết.

Nhưng mà... cô cảm thấy nếu cô nói ra thì Quyền Từ sẽ không vui.

Cho nên cô do dự.

Người nào đó nhìn cô gái trong lòng ngực càng muốn nuốt cô vài trong bụng.

Hai chữ buột miệng thốt ra, "Tiểu Quai, sắc trời bên ngoài đã tối rồi sao còn không về nhà, em định đi đâu?"

Tô Yên nghe thấy hai chữ " Tiểu Quai " lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng bừng, "Anh... "

Người nào đó cúi đầu hôn xuống.

Thật sự là không nhịn được, vừa nhìn thấy cô là muốn

Hai người ở trong căn phòng không người dây dây dưa dưa lại một lúc lâu.

Ít nhất là nửa tiếng sau hai người mới bước ra ngoài.

Sắc trời bên ngoài tối đen nhưng con đường vẫn đầy xe cộ

Tô Yên nhón chân mong chờ,

Hừm?

Sao lại không nhìn thấy An Nguyên Phi đâu?

Quyền Từ nhìn cô đứng ngoài cửa nhưng chậm chạp không đi vào.

"Sao vậy? Rơi mất thứ gì à?"

Tô Yên đứng ở chỗ đó do do dự dự nửa ngày, cuối cùng vẫn ngồi vào xe đi về nhà.

Sáng sớm hôm sau.

Cô dậy sớm cầm hai cái bánh bao trên bàn cắn mấy miếng, vừa ăm vừa đi ra ngoài.

Quyền Từ nhìn thấy cô vậy vội vàng ra ngoài như vậy bèn giữ chặt người lại, "Gấp cái gì, ăn xong lại đi."

Tô Yên nhanh chóng ăn hết hai cái bánh bai nhỏ kia, sau đó đứng lên, "Em phải đi trước."

Nói rồi đi ra ngoài.

Nửa tiếng sau, An Nguyên Phi gọi điện thoại cho Quyền Từ

"Tô Yên bị thương à? Sao lại một mình tới bệnh viện vậy?"

Hôm nay An Nguyên Phi tới bệnh viện mua ít dầu để xoa đầu gối hôm trước bị bầm tím của mình.

Kết quả không nghĩ tới vừa đi vào đã nhìn thấy Tô Yên một mình đi vài trong phòng bệnh.

Đáng tiếc Tô Yên không nhìn thấy hắn cho nên mới tò mò gọi điện thoại thuận miệng hỏi Quyền Từ một câu.

Nhưng câu nói này lại làm trái tim Quyền Từ run lên.

Anh lập tức đứng dậy, giọng nói lập tức lạnh xuống, "Ở đâu? Cậu đứng đó nhìn kỹ cho tôi! Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì tôi lột da cậu."

Ngày thường Quyền Từ dùng giọng điệu trầm thấp nói chuyện đã làm người ta cảm thấy sợ hãi rồi vậy mà bây giờ lại lạnh lẽo đến tận xương.

An Nguyên Phi cơ hồ là đứng im ở đó theo bản năng, "Được."

Quyền Từ vừa nghe nói Tô Yên ở bệnh viện nên cho rằng Tô Yên xảy ra chuyện bị thương được đưa tới bệnh viện.
 
Chương 212: Đại lão sắp hắc hóa (53)


Edit: Ư Ư

Vậy nên lập tức lấy chìa khóa xe tăng tốc chạy tới bệnh viện.

Con đường đi mất nửa tiếng nhưng anh chỉ dùng mười năm phút đã đến nơi.

Vừa đi vào bệnh viện đã thấy lãnh đạo của bệnh viện đang đứng bên cạnh An Nguyên Phi, còn có một dàn bảo tiêu.

Anh nhíu mày, "Cô ấy đâu?".

An Nguyên Phi nuốt nuốt nước bọt, "Quyền, Quyền Từ, Tô Yên nhỏ bé không xảy ra chuyện gì, là do tớ nhìn nhầm thôi"

Quyền Từ nhấc mắt dùng đôi mắt đen nhánh đảo qua An Nguyên Phi.

Hắn lập tức ngậm miệng lại.

Yên lặng nói: "Phòng bệnh số 17 tầng 17 Khu phòng bệnh."

Quyền Từ không hề nhìn An Nguyên Phi mà sải bước đi tới khu phòng bệnh.

Bên kia.

Tô Yên đi tới bệnh viện La Nguyên Kiệt đang nằm, bởi vì La Nguyên Kiệt là ảnh đế nên phòng bệnh có không ít phóng viên vây quanh.

Người đại diện và trợ lý của gã đang nhìn từng người xem ai không phải phóng viên mới cho vào thăm bện.

Tô Yên đợi một lát mới đi vào bên trong.

Phòng bệnh tràn đầy mùi thuốc sát trùng.

Sáng nay La Nguyên Kiệt đã tỉnh lại.

Tay phải của gã đang được bó thạch cao sắc mặt tái nhợt rất là suy yếu.

Lúc Tô Yên tới thì gã mới tỉnh được một lúc.

Gã vừa mở mắt đã nhìn thấy Tô Yên mặc váy ngồi xuống trước mặt mình.

Ánh nắng buổi sáng chiếu xuống người cô, không biết vì sao La Nguyên Kiệt cảm thấy... hôm nay Tô Yên cực kỳ xinh đẹp.

Hắn lộ ra một nụ cười yếu ớt, giọng nói khàn khàn, "Sao em lại tới đây?"

Tô Yên nghiêm túc, "Anh nghỉ ngơi đi, không cần nói chuyện với tôi."

La Nguyên Kiệt nghe vậy gật gật đầu, nụ cười càng sâu.

Tô Yên nhìn chằm chằm ngực La Nguyên Kiệt.

Khom lưng, thò lại gần, "Anh ta thế nào?"

Giọng nói của Tô Yên rất nhỏ mà La Nguyên Kiệt lại bị chấn động não cho nên đầu óc ong ong không nghe thấy cô nói gì.

Những gã nhìn thấy Tô Yên tới gần, trong lòng dâng lên một cỗ dục vọng.

"Mắng mắng mắng mắng"

Không chết được.

Tô Yên nghe vậy thì yên tâm.

Sau đó lại hỏi một câu, "Bao giờ anh ta có thể đi đóng phim?"

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng!"

Ông không phải bác sĩ sao ông biết được?!

Nhưng mà căn cứ vào sự hiểu biết đỉnh kout của ông về cấu tạo cơ thể con người, hai tuần có thể đi lại, ba tháng có thể khỏi hẳn.

Tô Yên vừa nghe lâu như vậy lại không nhịn được mà nhìn về phía La Nguyên Kiệt, có điểm ghét bỏ, "Sao anh lại yếu ớt như vậy?"

Cô không nói to cho nên La Nguyên Kiệt cũng chẳng nghe thấy gì, gã chỉ cho là cô đang quan tâm gã.

Khàn khàn nói: "Yên tâm, tôi sẽ khỏe lên."

Tô Yên có lệ gật gật đầu.

Đang nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng cửa phòng bị đá ra.

Nghe tiếng tiếng động, hai người đều quay đầu nhìn lại.

Bảo tiêu mặc đồ đen lập tức bao quanh phòng bệnh.

Quyền Từ đút tay vào trong túi, khuôn mặt tuấn mỹ nhìn chằm chằm Tô Yên, một lúc sau mới nở nụ cười nói: "Buổi sáng vội vàng ra ngoài sớm như vậy hóa ra là tới quan tâm nó."

Tiểu Hoa, "Ký chủ! Giá trị nguy hiểm của Quyền Từ vượt qua 100! Hắc hóa!!"

Quyền Từ vẫn mỉm cười, anh rũ mắt, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, chỉ là hơi thở quanh người càng ngày càng lạnh lẽo, "Thật là không nghe lời, tôi nên làm gì với em bây giờ?"

Con ngươi hung ác nham hiểm tràn đầy lệ khí làm An Nguyên Phi đứng bên cạnh sợ tới mức lùi ra xa mười mét.
 
Chương 213: Đại lão sắp hắc hóa (54)


Edit: Ư Ư

Không thể trêu vào không thể trêu vào, chạy mau!!

Tô Yên đứng ở chỗ đó, cho nên, cô nên làm gì?

Đồng chí Tiểu Hoa đã là thần đọc tiểu thuyết, lập tức dạy ký chủ nhà mình, "Ký chủ, không cần nói chuyện! Hôn anh ý! Kabedon anh ý! Chẳng lẽ ngài không nhìn thấy cả người nam chính đều phát ra hơi thở muốn ngài hôn à?!"

Được rồi, lúc Tiểu Hoa nói mấy câu này thì cả người vẫn đang run lên.

Dù sao, dù sao nó cũng không phải hôn nam chính.

Đúng vậy, ký chủ! Cố lên!!

Ánh mắt Quyền Từ đảo qua ngu xuẩn đang nằm trên giường bệnh.

Nếu không có tác dụng gì mà còn làm anh vướng bận thì sống để làm gì nữa?

Cho nên...

Ý cười trên khóe môi anh càng sâu.

Ngay lúc này, cô gái đang ngồi bên mép giường chạy tới bên cạnh anh, nhón chân lên ôm lấy cổ anh hôn anh.

Sự hung ác nham hiểm của Quyền Từ lập tức bay biến đi đâu mất.

Lực chú ý từ La Nguyên Kiệt đang nằm trên giường chuyển sang Tô Yên.

Tô Yên nhớ tới cách anh hôn mình lúc trước.

Trúc trắc vươn đầu lưỡi, chạm chạm vào môi anh.

Rồi sao nữa?

Cho nên bước tiếp theo lại không biết nên làm như thế nào.

Nhưng mà nghĩ tới mấy câu Tiểu Hoa vừa nói.

Anh muốn cô hôn anh sao?

Vậy cứ hôn một lúc nữa.

Chờ đến khi cô đau chân đau tay muốn buông ra thì người nào đó bỗng nhiên duỗi tay ôm chặt cô vào lòng.

Tô Yên từ chủ biến khách bị người công thành đoạt đất cướp đoạt sạch sẽ.

Tuy những anh bảo tiêu đẹp trai đã trải qua bao sóng to gió lớn, nhưng, nhưng chưa từng nhìn thấy Quyền Tam gia bị một cô gái cưỡng hôn.

Vậy nên lỗ tai tầm mắt đều không nhịn được mà hướng về phía hai người.

La Nguyên Kiệt nằm trên giường lúc đầu hoảng hốt vì Quyền Từ tới đây nhưng đến bây giờ lại trở thành một cảm xúc khó tả.

Người lúc nãy còn cười với gã bây giờ đang hôn người đàn ông khác.

Cảm xúc phức tạp làm gã không nói nên lời.

Gã muốn có được cô.

Vậy nên ánh mắt La Nguyên Kiệt nhìn về phía hai người đều mang theo sự gấp gáp.

Một nụ hôn sâu kết thúc.

Khuôn mặt Tô Yên đỏ bừng, đôi mắt ngập nước thở hổn hển nhìn Quyền Từ.

"Còn muốn em hôn nữa à?"

Cô hỏi nghiêm túc, cũng tương đương thành khẩn.

Gống như chỉ cần anh gật đầu thì cô sẽ nhón chân lên hôn tiếp.

Quyền Từ bị bộ dáng này của cô làm cho rung động.

An Nguyên Phi đứng ở bên cạnh mở to mắt, trong lòng cực kỳ khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía Tô Yên sáng bừng, hắn cảm thấy trên người Tô Yên có một vầng sáng.

Mẹ ơi quá giỏi luôn.

Ngay cả thằng nhãi Quyền Từ này cũng có thể nắm chặt trong tay.

An Nguyên Phi nhanh chóng có ý tưởng.

Sau này nhất định phải tốt với cô hơn

Đây là một cái kim bài tha tội biết đi, có Tô Yên che chở, vậy hắn còn không đi ngang được??

Đôi mắt Quyền Từ tuy không còn sự hung ác nữa nhưng hơi thở xung quanh vẫn lạnh lẽo dọa người.

Anh nâng cằm Tô Yên lên để cô đối diện với mình, "Em muốn lấy cái này để đổi lấy thứ gì? Hử?"

Tô Yên chớp chớp mắt mềm mại nói: "Em cho rằng anh muốn em hôn anhww."
 
Chương 214: Đại lão sắp hắc hóa (55)


Edit: Ư Ư

Nhưng Tiểu Hoa nói như vậy mà.

Nhưng thấy anh im lặng không nói gì như vậy, chẳng lẽ là không có ý này?

Tô Yên nhìn, không biết sao lại mím mím môi.

Anh không cần cô hôn anh à?

Nghĩ nghĩ lại thấy hơi buồn buồn.

Cúi đầu định rút cánh tay đang ôm cổ anh lại.

Chỉ là còn chưa kịp rút về đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy.

Tô Yên sửng sốt, đang định ngẩng đầu thì đã nghe thấy giọng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu, "Hôn xong rồi là không muốn nhận nữa?"

Quyền Từ nhìn cô đang cúi đầu, lại nghĩ tới sáng nay cô vội vàng chạy ra bên ngoài để đi thăm tên ngu xuẩn này thì trong lòng lại cảm thấy tức giận

Anh nói xong, Tô Yên nhỏ giọng trả lời một câu, "Vậy sau này sẽ không hôn nữa."

Quyền Từ nghe vậy, nâng cằm cô lên để cô đối diện với anh.

Lại thấy cô gái này buồn buồn rũ mắt không muốn để ý đến anh.

Anh tức đến nỗi bật cười

Lại còn giận anh?

Cuối cùng sau một lúc Quyền Từ vẫn là người mở miệng trước, anh chậm rãi nói: "Sáng nay em vụng trộm tới đây mà bây giờ còn có lý à?"

Tô Yên vừa nghe, ngẩng đầu nhìn anh. "Em không vụng trộm tới."

Cô thoải mái hào phóng tới.

"Vì sao lại tới đây thăm nó? Em cũng đừng nói tới tình cảm bạn bè với tôi."

Tô Yên do dự không nhịn được nhìn thoáng qua La Nguyên Kiệt.

Hành động này của cô thành công làm Quyền Từ đen mặt.

Chỉ là Tô Yên lại nhỏ giọng nói: "Em sợ anh ta sẽ chết."

"Để ý nó như vậy? Em quan tâm tới chuyện nó bị thương hay sắp chết à?"

Tô Yên nghiêm túc gật gật đầu.

Cô vừa gật gật đầu thì đã cảm thấy eo cô sắp bị bóp gãy.

Cô nói: "Anh ta bị thương thì không sao, nhưng anh ta phải còn một hơi thở."

Cô nghiêm túc phân chia giới hạn.

Lúc này Quyền Từ mới nắm được điểm quan trọng.

Hình như cô gái trong lòng anh cũng không để ý tên ngu xuẩn kia như vậy.

Anh cúi người xuống đối diện với cô, "Cẩn thận nói rõ ràng."

Tô Yên giải thích từng câu từng câu,

"Em sợ anh giết chết anh ta, em phải bảo đảm anh ta còn một hơi thở mới được."

"Có liên quan tới em?"

Tô Yên nghiêm túc gật đầu, "Ừm ừm."

Lệ khí trên người Quyền Từ tan đi được bảy tám phần.

Anh liếc nhìn người đang nằm trên giường sâu xa nói: "Nó bị chặt đứt cánh tay, chặt đứt chân, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến danh tiếng của nó."

Tô Yên rối rắm, "Cái này hẳn là không liên quan gì tới em."

Quyền Từ ôm cô, đầu gác trên vai cô, dựa hơn nửa người lên người cô, vẻ mặt lười biếng nhẹ nhàng, dường như là hai người khác nhau với cái người lúc mới vào kia.

Anh hôn hôn khuôn mặt mềm mại của Tô Yên, "Xem xong rồi có phải nên về nhà không?"

Tô Yên đứng ở đó ôm anh, miễn cưỡng có thể khiêng được.

Lại nghe thấy người nào đó được một tấc lại muốn tiến một thước, "Tiểu Quai."

"Hả?"

"Lúc nãy thời gian em hôn anh quá ngắn nên chưa cẩn thận nhấm nháp được. Lại hôn một lần nữa."

"Nhưng vừa nãy anh không muốn em hôn mà."

"Ai nói? Vừa nãy em hôn anh, anh chỉ muốn mãi thôi."

Hai người cọ tới cọ lui dây dây dưa dưa không quan tâm tới các bạn trẻ xung quanh.

Tô Yên nghe vậy không nhịn được mà nở nụ cười.

Tiểu Hoa giỏi lắm, thế nhưng biết vừa nãy Quyền Từ muốn cô hôn anh.

Cô thích hôn anh

Ôm Quyền Từ, Tô Yên có thể cảm thấy trái tim không hề dao động của cô đang nhảy nhót.

An Nguyên Phi đứng ngoài cửa nhìn Tô Yên, trong mắt tràn đầy ánh sáng.

Cả đời An Nguyên Phi hắn chưa từng nhìn thấy bảo bối tuyệt vời nhất thế giới.

Nhưng trong cảm nhận của hắn thì Tô Yên chính là cái bảo bối đó.

Một cái, nhẹ nhàng bâng quơ đã khắc chế được Quyền Từ, à, không đúng, phải là Thánh Khí!

Vẫn là cái loại tỏa sáng hàng nghìn ki lô mét này.
 
Chương 215: Đại lão sắp hắc hóa (56)


Edit: Ư Ư

Hiểu lầm được cởi bỏ, La Nguyên Kiệt có thể giữ được một cái mạng nhỏ.

Vận may của đồng chí Quyền Từ tới rào rạt thì lúc đi cũng rất nhanh.

Nắm tay Tô Yên đi vào trong xe đang đỗ trước bệnh viện.

Vừa lên xe, Quyền Từ biểu hiện rất bình tĩnh.

Rũ mắt, khóe môi mang theo ý cười như những ngày bình thường.

Chỉ là bàn tay đang nắm tay Tô Yên không dao động cho đến khi Kevin, người đại diện của Tô Yên gọi điện thoại tới.

Cô muốn rút tay lại để nghe máy.

Nhưng người nào đó lại vẫn nắm chặt giống như không nghe thấy tiếng di động vang lên.

Tô Yên đành phải dùng tay trái để lấy điện thoại ra nghe máy, "Alo?"

Bên kia Kevin đang vô cùng lo lắng nói: "Trời ơi, cô đang ở đâu vậy? Sao lại còn chưa tới tổ tiết mục vậy??"

Tô Yên chớp chớp mắt, sửng sốt.

Cô im lặng, Kevin bên kia gấp gáp dậm chân, "Quay show thực tế đó! Còn một tiếng nữa là bắt đầu quay rồi, vất vả lắm tôi mới lấy được một suất cho cô, tôi mặc kệ, nửa tiếng sau cô phải tới đó!"

Nói xong, Kevin cúp máy.

Tô Yên lập tức nhớ tới.

Hôm trước Kevin đã nói chuyện này với cô rồi.

Quay show thực tế 《 Minh tinh đại mạo hiểm 》từ 11 giờ trưa tới 10 giờ tối.

Cô nghiêng đầu nhìn Quyền Từ lên tiếng, "Em không thể về nhà, hôm nay em phải đi quay show thực tế."

Sau đó, sắc mặt của cái người mà không chút để ý kia cứng lại.

Anh nắm chặt bàn tay Tô Yên.

Một đôi mắt đào hoa nheo lại nhìn dãy số đã cúp máy trên điện thoại Tô Yên.

Một lát sau cuối cùng cũng không nhịn được duỗi tay ôm người vào trong lòng, "Em định để anh về nhà một mình à?"

Tô Yên vỗ vỗ tay anh nhẹ nhàng nói: "Em phải làm việc."

Quyền Từ nhìn cô.

Nửa ngày sau.

Ngữ khí không tốt lắm nói với tài xế, "Quay đầu."

"Vâng."

Xe lập tức quay đầu đi tới tổ tiết mục.

Tới nơi, Tô Yên vừa xuống xe đã thấy Kevin đứng ngoài chờ cô vội vàng thúc giục, "May mà còn kịp giờ, đi đi đi, tôi dẫn cô đi vào."

Bị thúc giục nên Tô Yên chỉ kịp quay đầu lại nhìn Quyền Từ một lần rồi theo Kevin đi vào bên trong.

Quyền Từ nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, sắc mặt không đẹp lắm nhưng cũng không nói gì.

Chờ tới nơi tập hợp.

Tô Yên phát hiện Long Lị Lị cũng có ở đây.

Long Lị Lị mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt có vẻ nhẹ nhàng sạch sẽ.

Cô ta cười nhìn Tô Yên ôn hòa chào hỏi, "Tô Yên, cô đã đến rồi."

Tô Yên gật gật đầu nhìn thoáng qua cổ chân cô ta.

Long Lị Lị phát hiện ánh mắt của cô, tự động giải thích, "Chân của tôi đã khỏi rồi."

"Ừ."

Cô lên tiếng lấy một cái kẹo sữa dâu ra bóc vỏ cho vào miệng

Bởi vì Tô Yên tới chậm cho nên khi cô vừa trang điểm xong là bắt đầu quay.

Show thực tế 《 Minh tinh đại mạo hiểm 》 là nhà sản xuất dùng rất nhiều tiền để đầu tư.

Cho nên mời rất nhiều người nổi tiếng tới tham gia

Ngoài Tô Yên, những người được mời trên cơ bản đều là những người có độ đề tài và tương đối nổi tiếng.

Ngay cả Long Lị Lị tham gia bộ phim 《 Trọng sinh, thiên kim trở về 》 được nhiều người chú ý này mới đi vào mọi người tầm nhìn.

Đặc biệt nam chính trong bộ phim này còn là ảnh đế La Nguyên Kiệt.

Có thể nói là còn chưa phát sóng đã hot.

Lại bởi vì Long Lị Lị đến từ Long gia cho nên dù là nhà làm phim hay là người phụ trách đều rất khách khí với cô ta.
 
Chương 216: Đại lão sắp hắc hóa (57)


Edit: Ư Ư

Quy tắc của《 Minh tinh đại mạo hiểm 》rất đơn giản.

Sáu người chia làm hai đội, trước khi quay tổ tiết mục cũng đã tìm được hai nơi không có người ở, cũng lắp đặt và sắp xếp vài thứ.

Sau đó hai tổ rút thăm lựa chọn địa điểm.

Trước đó tổ tiết mục sẽ để lại manh mối về cách đi ra.

Đội nào ra trước 10 giờ tối sẽ chiến thắng.

Lúc bắt đầu quay dường như Long Lị Lị rất muốn ở chung đội với Tô Yên vậy nên không chút do dự chọn cô.

Đối với Tô Yên mà nói thì cùng đội với Long Lị Lị hay là cùng đội với những người khác không có chút khác biệt nào.

Sau đó hai người và Tần Húc - một diễn viên đang hot, tạo thành một đội ba người.

Lúc rút thăm Tần Húc rút được, "Núi sâu."

Còn tổ kia thì rút được, "Biển rộng."

Mọi chuyện đã xong chỉ thiếu bắt đầu nhiệm vụ.

Đi trong ba tiếng mới đến nơi.

Bảy vòng tám vòng cuối cùng cũng đi tới một đỉnh núi chim không thèm ỉa.

Vừa đi vào thì tín hiệu đã hoàn toàn bị cắt đứt.

Tổ đạo diễn rất là công chính nghiêm minh, "Ba bạn hãy nộp tất cả vật phẩm trong người, tổ tiết mục sẽ phát đồ thống nhất cho ba bạn."

Sau khi nộp xong.

Tổ đạo diễn móc ra một tờ giấy, "Ba bạn hãy để lại số điện thoại của một người, nếu có tình huống khẩn cấp chúng tôi sẽ liên hệ với người này."

Vừa nói xong, Tần Húc nở nụ cười, "Nhất định phải làm bọn tôi sợ như vậy?"

Vốn là quay show mà vừa nghe thấy giống như bọn họ sẽ chết ở bên trong vậy.

Tần Húc cười rộ lên tươi sáng như ánh nắng làm nữ đạo diễn không nhịn được mà đỏ mặt.

Nhưng mà ba người vẫn nhanh chóng viết số điện thoại.

Trong tình huống bình thường, đều sẽ viết số của người đại diện.

Bởi vì cha mẹ bạn trai chồng gì đó đều cách quá xa, xảy ra chuyện thì người đại diện vẫn đáng tin hơn.

Nhưng Tô Yên lại viết số di động và tên của Quyền Từ xuống.

Vậy nên nữ đạo diễn nhìn thấy tên này còn hơi sửng sốt, hả? Thế nhưng không phải Kevin?

Quyền Từ, họ Quyền?

Nữ đạo diễn không nói chuyện nhưng cũng là người có ánh mắt.

Sau đó là phát đồ cho ba người.

Hai bình nước khoáng, hai gói mì ăn liền, một chiếc bật lửa, một có một cái dao găm.

Ba người đeo ba lô đi vào bên trong núi.

Lúc mới bắt đầu ba người cũng không quá sốt ruột nên vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

Người quay phim sẽ đi theo từng người.

Bởi vì sẽ không thật sự khó khăn mà chỉ quay để cho người xem xem.

Mọi người đều biết nên sẽ không lo lắng.

Tô Yên an tĩnh đi, Long Lị Lị và Tần Húc nhanh chóng quen thuộc.

Trò chuyện trò chuyện, Long Lị Lị cười quay đầu lại nhìn Tô Yên quan tâm hỏi: "Tô Yên, cô có mệt không? Nếu không chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một chút?"

Tô Yên ngẩng đầu, "Bình thường."

Sau đó Long Lị Lị gật gật đầu rồi lại tiếp tục nói chuyện với Tần Húc.

Sau khi ba người đi gần hai tiếng mới phát hiện chuyện không đơn giản như vậy.

Bởi vì bọn họ đi gần hai tiếng như vẫn không phát hiện ra manh mối gì.

Nếu tiếp tục như vậy thì có thể đến 10 giờ tối bọn họ cũng không ra khỏi ngọn núi này được, chỉ có thể tuyên bố nhiệm vụ thất bại.

Ba người tìm một nơi dừng chân.

Tần Húc nhanh chóng suy nghĩ.
 
Chương 217: Đại lão sắp hắc hóa (58)


Edit: Ư Ư

Đầu tiên anh ấy quay đầu nhìn Tô Yên và Long Lị Lị.

Nhìn Tô Yên đầu đầy mồ hôi mà không kêu một tiếng cũng cảm thấy ấn tượng về cô gái này tốt hơn một chút.

Sau đó anh ấy lên tiếng, "Hai cô ở đây nghỉ ngơi một lát để tôi đi tìm thử xem."

Long Lị Lị đi đến trước mặt Tần Húc, "Để tôi đi cùng anh, dù gì chúng ta cũng là một đội."

Long Lị Lị không quên lúc này vẫn đang quay.

Tuy mệt nhưng thứ quan trọng hơn cả là hình tượng.

Tần Húc thấy Long Lị Lị kiên trì như thế cũng gật gật đầu, "Được rồi."

Trước khi đi còn nghe thấy giọng nói đầy quan tâm của Long Lị Lị, "Tô Yên, cô nghỉ ngơi một lát đi, uống nhiều nước một chút."

Tô Yên đỡ cây ngồi xuống gật gật đầu, "Được."

Sau đó Long Lị Lị và Tần Húc rời đi.

Ước chừng nửa tiếng sau, Tô Yên uống sạch một lọ nước, cô đã nghỉ ngơi xong.

Ngó trái ngó phải có chút nhàm chán nên cô đành nhìn mặt đất phát ngốc.

Một cơn gió lạnh thổi tới rất mát mẻ.

Lúc này, Long Lị Lị và Tần Húc cũng quay về

Hai người đều hơi chật vật, trên người còn dính lá cây và bùn đất, không khí có chút nặng nề.

Hai tay trống trơn, có lẽ là tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy manh mối.

Long Lị Lị được Tần Húc đỡ đi, hình như chân xảy ra vấn đề.

Sau khi ngồi xuống Long Lị Lị mới áy náy nói: "Xin lỗi, là do tôi."

Tần Húc lắc đầu, "Đều là đồng đội cả, không sao đâu."

Chuyện này anh ấy cũng có thể thông cảm, dù sao cũng là bị thương thật mà không phải lười biếng.

Tần Húc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, thấy sắc mặt cô còn có chút tái nhợt nhưng đôi mắt chớp chớp rất có tinh thần.

Tần Húc cười ra tiếng, "Hai cô ngồi ở đây nghỉ ngơi để tôi đi dạo xung quanh thử xem."

Nói rồi cầm một lọ nước rời đi.

Phải biết show thực tế kỳ này không giống như những kỳ trước.

Bởi vì nó là live! Stream.

Mấy kỳ trước của show《 Minh tinh đại mạo hiểm 》 được mọi người phản ứng rất nhiệt nên có rất nhiều người muốn xem live stream, muốn nhìn bộ dáng chân thật của idol nhà mình.

Tổ đạo diễn cũng nghiêm túc tự hỏi lợi và hại, sau khi nói chuyện với người đại diện của họ thì quyết định phát sóng trực tiếp!

Cho nên kỳ này là kỳ live stream đầu tiên của show thực tế.

Tổ đạo diễn đều đã thông báo cho người đại diện chuyện kỳ này sẽ live stream.

Người đại diện cũng đều sẽ truyền đạt cho người của mình biết.

Nhưng lần này Tô Yên tới vội vàng làm Kevin quên mất cả chuyện này!

Người đang xem live stream đã bắt đầu mắng chửi Tô Yên.

"Mẹ kiếp! Người này là ai, thấy anh Húc nhà tôi tốt bụng thì bắt nạt phải không?"

"Mọi người tới đây để mạo hiểm, con mẹ nó cô còn đặt mông ngồi ở đây để người trong đội đi thám hiểm, có thể yên tâm thoải mái được à?"

"Tôi cảm thấy rất kỳ quái, cô gái Tô Yên này sao có thể trà trộn vào đây??? Không biết làm gì còn dám tham gia chương trình này à?"

........

.......

Blah blah, tiếng mắng làm live stream còn bị cắt đứt một lần.

Tô Yên cũng không biết chuyện này.

Tô Yên thấy Tần Húc đi nửa tiếng.

Chờ đến khi anh ấy về thì trên tay đã cầm theo một cái hộp manh mối.

Long Lị Lị sáng lên, có vẻ rất vui, "Anh tìm được rồi à? Giỏi quá đi!"

Tần Húc nửa bất đắc dĩ nửa cười nói: "Cô cũng đừng vui mừng quá sớm."

Nói rồi anh ấy mở cái hộp kia ra.

Bên trong là một cái thìa làm bằng sứ, cái loại làm rơi là vỡ...

Long Lị Lị tỏ vẻ không sao cả an ủi, "Không sao cả, anh Tần đã rất giỏi, đây là một sự bắt đầu tốt đẹp."

Tô Yên nhìn cái hộp trong tay Tần Húc, nửa ngày sau mới phản ứng lại.
 
Chương 218: Đại lão sắp hắc hóa (59)


Edit: Ư Ư

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tần Húc, "Cho nên chúng ta phải tìm mấy cái hộp màu vàng này à?"

Tần Húc nghe cô nói vậy mà buồn cười, "Đồng chí Tô Yên, cô đừng nói với tôi cô tới đây gần ba tiếng rồi mà không biết tới để làm gì đấy?"

Cô vừa nói xong thì mọi người đang xem live stream đã bắt đầu spam mắng chửi, tốc độ spam tốc độ, thậm chí còn chưa quay xong đã lên hot search.

Tô Yên không nói gì coi như đồng ý.

Bởi vì không ai nói cho cô biết.

Cô vừa trang điểm xong đã nhìn thấy mấy người bắt đầu rút thăm, sau đó lên xe đi tới đây

Long Lị Lị giải thích, "Tổ tiết mục giấu rất kỹ, có dụng cụ để nấu cơm chiều, có manh mối, nếu trước 10 giờ tối chúng ta có thể ra khỏi đây thì xem như chiến thắng."

Tô Yên liếm môi, cô nhìn nhìn xung quanh rồi đứng dậy.

Tần Húc vừa nhìn là biết cô muốn lên tiếng.

Vừa định lên tiếng thì lại nghe thấy giọng nói mềm mại nghiêm túc của Tô Yên, "Hai người chờ ở đây để tôi đi tìm."

Nói xong Tô Yên đi xuống dọc theo con đường lúc nãy.

Vốn dĩ Tần Húc không có hy vọng gì với Tô Yên.

Đừng nói hai người bọn họ mà cả tổ tiết mục căn bản cũng không nghĩ Tô Yên có thể tìm thấy.

Thân thể yếu ớt, đi hai bước đều phải nghỉ ngơi, vừa nhìn đã biết là người cần được chăm sóc.

Sau đó...

Bốn mươi lăm phút lúc sau Tô Yên cầm lấy cái hộp màu vàng thứ mười ba.

Cô nhìn nồi bát dầu muối tương dấm trong tay mình, còn có táo, quýt rồi kéo một đống đồ về nơi nghỉ ngơi.

Mà người quay phim đi theo sau Tô Yên đã ngây người.

Tổ tiết mục đã có kịch bản sẵn.

Đầu tiên sẽ nói rằng manh mối trải rộng xung quanh, chỉ cần tinh mắt là có thể tìm được.

Có hơn một trăm hộp manh mối được giấu xung quanh.

Nhưng tổ tiết mục không nói bọn họ đã mời những người chuyên nghiệp đến để giấu manh mối theo địa hình.

Nếu muốn tìm được thì chắc phải sờ từng nơi trên đỉnh núi này.

Cho nên ba kỳ trước mọi người mặt xám mày tro nghiến răng nghiến lợi đều thề rằng đánh chết cũng không tới cái show này nữa.

Cũng vì thế mà điểm của show thực tế này rất cao.

Ratings tăng cao.

Nhưng mà hôm nay tổ tiết mục gặp một người.

Người kia tên là Tô Yên.

Tổ đạo diễn nhìn những cảnh quay mà người quay phim của Tô Yên truyền xuống bên dưới

Cô đi sờ qua, thậm chí đôi khi chỉ cần liếc qua, đôi mắt rà quét xác định, sau đó tìm thấy cái hộp mà bọn họ đã chôn kĩ dưới đất.

Vậy nên tổ đạo diễn đang đắc ý tự tin thì lại mở to mắt nhìn vào trong màn hình, biểu tình có chút... ừm hung dữ.

Bên kia, Tô Yên nhỏ giọng nói một câu, "Mấy thứ nhìn nhìn qua không có tác dụng gì, có cần vứt đi không?"

Phải biết rằng những kỳ trước tổ tìm được nhiều manh mối nhất cũng chỉ tìm được chính hộp.

Một đám ôm những mấy cái thìa nhỏ với mấy cái bát nhỏ đó mà vui phát khóc, cảm động đến rơi nước mắt.

Tới lượt Tô Yên... thì bị ghét bỏ??

Lại mười phút sau.

Tô Yên lục tục dìu già dắt trẻ về tới nơi nghỉ ngơi

Cô lau mồ hôi trên trán, liếm liếm môi, nghiêm túc nói: "Tôi không tìm thấy manh mối mà chỉ thấy mấy thứ này thôi."
 
Chương 219: Đại lão sắp hắc hóa (60)


Edit: Ư Ư

Hai mắt Tần Húc nhìn chằm chằm vào mấy thứ kia mà ngây người.

Trời ơi!

Lúc trước anh ấy đau khổ như thế nào mới tìm được chiếc thìa kia, Long Lị Lị có thể không biết nhưng anh ấy biết.

Lúc nãy Tô Yên đi ra ngoài anh ấy cũng không có nhiều hy vọng, chỉ coi như cô ra ngoài đi dạo.

Nào biết chưa tới một tiếng mà đã đào được đống đồ này?

Ánh mắt Tần Húc nhìn Tô Yên lập tức thay đổi.

Đôi mắt ôn hòa phát sáng không để ý tới hình tượng của mình.

Thậm chí còn kích động tiến lên phía trước muốn ôm Tô Yên.

Tô Yên lùi ra phía sau hai bước, dò hỏi, "Mấy thứ này có dùng được không?"

Tần Húc điên cuồng gật đầu, "Đủ đủ đủ, rất đủ, cực kỳ đủ!!"

Lúc này sắc trời cũng dần dần tối lại.

Sắc mặt Long Lị Lị cứng đờ trong chớp mắt rồi trở lại bình thường.

Cô ta không nói gì cả mà chỉ mờ mịt nhìn Tô Yên.

Mà khu bình luận trong live stream, từ những bình luận mắng Tô Yên vô dụng kéo chân sau không biết xấu hổ, đổi thành,

"Tôi đi đi đi đi!!! 666(*)!!"

"Vốn tưởng là kéo chân sau, không nghĩ tới là bàn tay vàng chói lọi!"

"Ha ha ha ha, cậu nhìn đôi mắt tỏa sáng của anh Tần kìa, chắc chắn coi Tô Yên là một miếng vàng??"

"Phụt! Đột nhiên cảm thấy Tô Yên còn rất buồn cười."

"Chức năng sưu tầm manh mối này thật là tuyệt!"

Từng đợt khen, hoàn toàn rửa sạch danh hiệu lười biếng không làm việc lúc nãy của Tô Yên.

Bóng tối buông xuống.

Các thành viên rút được khu biển rộng trong show《 Minh tinh đại mạo hiểm 》 một tay cầm mì gói một tay cầm nước khoáng, vẻ mặt uể oải.

Tô Yên bên này..., Tần Húc tìm tòi trong đống đồ Tô Yên tìm được và làm một món thịt bò xào ngon miệng.

Món thứ tư cuối cùng cũng được đặt lên trên tảng đá.

Món gà rừng nướng trong đống lửa kia cũng đã hoàn thành.

Ừm, bốn món ăn còn có một nồi canh nấm.

Tổ đạo diễn nhìn màn hình nuốt nước bọt

Tô Yên ngồi trên tảng đá gặm táo.

Lúc này, Tần Húc không để cho cô làm gì cả mà để cô ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi.

Anh ấy cũng nhận ra... thân thể của cô gái này quá yếu ớt.

Còn phải nhờ cô tìm manh mối nữa đấy.

Mỗi người nên làm những chuyện mình giỏi nhất, mấy chuyện nấu ăn bưng đồ ăn này thì không cần làm phiền cô.

Trên live stream...

Một đám người xem nhìn Tô Yên đầy bội phục

Thậm chí còn có người đếm đếm,

"Đây là manh mối thứ... 56 đúng không nhỉ?"

"Mẹ của con, Tô Yên đại lão hãy nhận lấy đầu gối của em, phù hộ em thi đại học thuận lợi!"

"Đại lão! Hãy ban cho em một phần mười sự may mắn của ngài, em sẽ thắp hương bái Phật cho ngài mỗi ngày."

Mọi người không hề mắng Tô Yên nhưng lại đồng thời bắt đầu oán giận Long Lị Lị.

"Người này đúng là, từ sau khi bị trật chân thì mông cũng không thèm di chuyển, một ngày ngoại trừ gây trở ngại thì không làm được gì cả, còn không thèm giúp anh Tần một chút."

"Đúng vậy, fan thành anti không giải thích."

"Fan thành người qua đường, vốn dĩ thấy Long Lị Lị này còn khá tốt, cũng không biết vì sao, rõ ràng cô gái này cũng không làm gì sai nhưng nhìn rất không vừa mắt."

Có ngài người cực đoan đau lòng Tần Húc trực tiếp mắng chửi

"Đúng là không biết xấu hổ, hai đồng đội thì cố gắng như vậy mà có mình cô chẳng là gì? Dù bị trật chân thì cô cũng có thể làm mấy chuyện không cần đi đường cơ mà!"

"Đúng vậy! Cậu nhìn anh Tần của chúng tôi mồ hôi đầy đầu mà vẫn phải dẫn theo con người này, đúng là vất vả."

Bây giờ không up lên mê đọc truyện trước một chương nữa nhé mọi người, một phần vì thấy hơi ghét và wattpad cũng không lỗi nhiều nữa...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom