Dịch Mục Thần

Chương 498: Diệt Hồn Hắc Viêm


"Mục Vỹ, ngươi muốn chết rồi chứ gì!"

Thấy Mục Vỹ cứ đứng đó cười không nhúc nhích, Thánh Tâm Duệ quát: "Hiện tại đội quân của năm thế lực lớn đang trên đường tấn công thành Đông Vân rồi, nếu ngươi không muốn người nhà và người thương của mình chết thì hãy đưa tay chịu trói đi!"

"Chịu trói cái đầu nhà ngươi!"

Mục Vỹ mắng: "Lão tử đứng đây cho ngươi giết đấy, ngon thì tới đi thứ nhát cáy, cứ đứng đó ba hoa! Giải quyết các ngươi xong ta tự khắc trở về thành Đông Vân!"

Lúc này Vạn Vô Sinh cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, thẳng tay tung một cú đấm ra. Sức mạnh hùng hậu khuấy đảo toàn bộ Ma Uyên.

Năm võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất lập tức biến sắc.

Không còn cách nào khác, năm người đành liên thủ, bắt đầu kết trận nhằm phong an Vạn Vô Sinh.

"Hừ, ngu ngốc!"

Thấy hành động của năm người kia, Vạn Vô Sinh cười lạnh lùng, tung một quyền tới.

Bành bành bành ...

Sức ép mạnh mẽ làm chấn động hồn đàn của năm người, khóe miệng bọn họ lập tức ứa máu.

Bên kia, ba người Lục Khuê, Tà Vô Ý và Thạch Kinh Thiên bị cảnh tượng này làm cho xanh mặt, sợ sệt lùi ra sau.

Đến các võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất cũng không làm được gì thì khỏi bàn đến họ.

'Sao? Muốn chạy à?"

Một bóng dáng thình lình xuất hiện sau lưng ba người rồi trêu tức.

"Mục Vỹ!"

Lục Khuê nhìn Mục Vỹ, cười khẩy: "Ngươi tưởng tiến vào tầng thứ bảy rồi là cản được ba người bọn ta chắc?"

"Chẳng lẽ không phải?"

Mục Vỹ nhếch mép, một ngọn lửa tím bùng cháy nơi đầu ngón tay. Đồng thời, hắn nâng tay kia lên, soạt một tiếng, một ngọn lửa màu xanh lục rực sáng.

"Ngọn lửa màu xanh lục!"

Sự biến hóa trên đầu ngón tay Mục Vỹ làm cho ba người lùi một bước.

"Ngươi ... ngươi đã thu phục thiên hỏa rồi ư?", Thạch Kinh Thiên run rẩy hỏi.

"Đúng thì sao?"

"Làm sao có thể, sao ngươi có thể ... "

"Sao lại không thể?"

Mục Vỹ khoát tay rồi nói: "Thôi dẹp, giải thích với các ngươi mệt lắm. Có điều hôm nay ba ngươi đừng hòng chạy thoát".

Dứt lời, Mục Vỹ chập hai tay vào nhau, hai ngọn lửa tím và xanh lục hòa làm một. Một cảnh tượng thần kỳ xảy ra, ngọn lửa biến thành màu đen.

"Để nghĩ lại xem, hiện tại cả năm thế lực lớn đều đang tấn công thành Đông Vân phải không?"

"Không, không phải vậy, chỉ có Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các thôi, Lục Ảnh Huyết Tông bọn ta không tham gia!", Lục Khuê vội vàng đính chính.

"Đảo Thiên Tà bọn ta cũng không tham gia!"

Tà Vô Ý run rẩy nói.

Mục Vỹ có một thiên hỏa là họ đã không chống lại nổi rồi, nói gì đến khi hắn thu phục thêm một loại thiên hỏa nữa.

Mục Vỹ đã có hai loại thiên hoa, trông có vẻ khả năng điều khiển thiên hỏa của hắn thành thạo hơn rồi.

"Vậy à ... "

Mục Vỹ nhấc tay, ngọn lửa màu đen tức khắc phân ra làm hai rồi tiến thẳng về phía Lục Khuê và Tà Vô Ý.

"Khô Lâu Kim Thân!"

"Như Ý Quyết!"

Hai tiếng quát đồng thời vang lên, Tà Vô Ý và Lục Khuê cùng thi triển thần thông chống lại hai ngọn lửa đen.

Tuy nhiên, đáng kinh ngạc là dù hai người họ đã triệu hồi hai món pháp bảo ra chắn trước mặt, hai ngọn lửa ấy vẫn xông tới với uy thế bàng bạc, tránh đi hai món bảo khí và tấn công Lục Khuê, Tà Vô Ý.

"Chết tiệt!"

Hai người vội vàng dập lửa trên người.

Nhưng càng dập, lửa càng cháy to như bám cứng vào da, đã thế còn lấn lên trên.

"A a a ... "

Tiếng hét thảm thiết vang trời, cơ thể hai người bị lửa xiết chặt, không tài nào dập tắt nổi.

Khung cảnh này làm cho Thạch Kinh Thiên đổ mồ hôi nhiều đến mức quần áo toàn thân ướt sũng, khuôn mặt cũng nhầy nhụa và trắng bệch.

Cuối cùng, Lục Khuê và Tà Vô Ý bị ngọn lửa màu đen đốt cháy, không còn điều gì cho thấy sự tồn tại của hai người họ nữa.

Mục Vỹ kinh ngạc nhận ra lực linh hồn trong hồ linh hồn của mình đang tăng lên nhanh chóng.

Ngọn lửa đen có khả năng giết người và đoạt lấy lực linh hồn của người đó!

"Vậy thì gọi ngươi là Diệt Hồn Hắc Viêm nhé".

Mục Vỹ thở hắt ra, nhìn hai cái xác nói: "Các ngươi không tiến đánh thành Đông Vân của ta thì giữ lại cũng không được tích sự gì, còn ngươi ... "

Thấy Mục Vỹ nhìn sang mình, Thạch Kinh Thiên quỳ phịch xuống đất, vừa dập đầu thật mạnh vừa van xin: "Ta có ích lắm, ta có ích lắm! Cha ta là các phó Tụ Tiên Các, ngươi muốn gì ông ấy cũng cho!"

"Ồ? Có thật không? Vậy thì một trăm triệu ... Linh Tinh hạ phẩm thì sao?"

Một trăm triệu!


Thạch Kinh Thiên hớt hải đáp: "Cam Kinh Vũ chính là người sáng lập nên Tụ Tiên Các, có điều do bất đồng quan điểm với Vũ cô cô nên bị Vũ cô cô hạ độc, bị ép rời khỏi Tụ Tiên Các".

"Gì cơ? Một mình Vũ tiên tử thôi sao? Có cả cha ngươi nữa chứ?"

"Đúng là vậy!"

Thạch Kinh Thiên hoảng sợ đáp.

 
Chương 499: Ba tầng hồn đàn


"Coi ngươi nhát chưa kìa, ta không giết ngươi đâu mà lo, há miệng!"

"Hả?"

"Há miệng!"

Mục Vỹ cầm một viên đan dược đen tuyền nhét vào miệng Thạch Kinh Thiên, nói bâng quơ: "Viên độc dược này ngươi không giải được đâu, nhưng ta dám chắc là phụ thân hay Vũ cô cô kia của ngươi giải được, yên tâm".

Nói xong, Mục Vỹ xoay người nhìn Vạn Vô Sinh đang chiến đấu với năm người

nọ.

"Lão Vạn, đừng mất thời gian nữa, chúng ta còn việc khác!"

"Biết rồi!"

Vạn Vô Sinh đồng ý, ba hồn đàn tỏa ra ánh sáng lấp lánh đàn áp năm người kia với uy lực phủ trời.

Bị các hồn đàn đè ép, bọn Phi Ngữ Chi tức khắc tắt thở.

"Lão Vạn, giữ lại tên Thánh Tâm Duệ một mạng, đánh gãy hai cánh tay của hắn thôi là được rồi, bốn người còn lại thì giết đi!", Mục Vỹ nhìn năm người, tàn khốc nói.

"Dễ ợt!"

Vạn Vô Sinh nhận được chỉ thị cười thật to. Nhiếp Hồn Châu rực rỡ ánh đỏ lơ lửng trước người ông ta, kính Phong Hồi chiếu cho Nhiếp Hồn Châu gia tăng uy lực gấp mười lần.

Võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ ba, có ba hồn đàn quả là mạnh không tưởng.

Mục Vỹ không thể không thừa nhận điều này.

Hiện tại, tuy hắn có thể giết võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười trong nháy mắt nhưng vẫn không có cách gì đối chọi với cao thủ cảnh giới Niết Bàn.

Hồn đàn được đúc ra thông qua vô vàn tài nguyên, võ giả cảnh giới hồn đàn mạnh ở chỗ có khả năng mượn sức mạnh của hồn đàn để bộc phát ra uy lực dời núi lấp biển, đó là nhằm mục đích công kích.

Còn khi sử dụng để phòng ngự thì kiên cố như núi non sông bể, không gì phá được.

Chẳng qua hắn còn một quãng đường nữa mới đến cảnh giới hồn đàn.

Một khi lực linh hồn của một võ giả đủ lớn thì khi bước vào cảnh giới Niết Bàn, người đo mới có thể khoi động hồn đàn và bùng nổ ra sức mạnh hủy thiên diệt địa

Còn không thì dù hồn đàn mạnh đến đâu cũng chỉ phát ra được vài chiêu là kiệt sức ngay, còn không được như lúc chưa đúc kết hồn đàn nữa là.

Mục Vỹ hiểu điều này rất rõ.

Nhưng nhìn Vạn Vô Sinh đang tung hoành trên trời, hắn cay ông ta dữ thần.

Để lão già này tu luyện lại cảnh giới tầng thứ ba của hồn đàn một lần nữa, hắn đã phải dành hẳn ba phần số bảo bối thu thập được trong Vạn Quỷ Phủ Quật.

Trong khi ông nội và Cam Kinh Vũ cần dùng chưa đến một phần thiên tài địa bảo hắn sưu tập nữa.

Âm ầm ầm ...


Giờ phút này, mấy tiếng nổ rung trời vang lên giữa không trung. Trừ Thánh Tâm Duệ ra, bốn người còn lại đều mặt cắt không còn một giọt máu, phun một ngụm máu thật to rồi rơi xuống đất.

Thánh Tâm Duệ bị Vạn Vô Sinh bắt lại, nắm trong tay, không nhúc nhích được

gì.

"Chạy mau!"

Thấy cảnh này, Phi Ngữ Chi la lên muốn bỏ trốn.

Cả năm người hợp lại cũng không chọi nổi một mình lão quỷ này.

"Muốn chạy hả? Vạn Quỷ lão nhân ta đứng chình ình ở đây mà đòi chạy?"

Vạn Vô Sinh cười khục khặc, mái tóc sau lưng lan tỏa. Tiếng xẹt xẹt xé gió vang lên, tóc ông ta dài hẳn mấy nghìn mét, trói Phi Ngữ Chi lại.

Chùm tóc trói chặt làm cơ thể Phi Ngữ Chi phụt phụt bắn máu tung tóe, cuối cùng nổ tung. Máu gã bị tóc của Vạn Quỷ lão nhân hấp thu.

"Vạn Quỷ lão nhân, ông là Vạn Quỷ lão nhân!", Chu Vĩ hoảng hốt hét lên.

"Sao? Không thấy giống à?"

"Ông không thể nào là Vạn Quỷ lão nhân được!", Vỹ Bất Ngữ gào: "Vạn Quỷ lão nhân đa roi khỏi Thiên Vận Đại Lục từ mười nghìn năm trước rồi!"

"Ta ... "


"Hừ, nếu như ông là Vạn Quỷ lão nhân thật thì thế quái nào năm người bọn ta còn sức đánh trả, phải chết nát xương lâu rồi mới đúng".

Vạn Vô Sinh bĩu môi: "Làm như giờ ngươi còn sức đánh trả ấy!'

"Ta ... ", Thạch Nham muốn phản bác nhưng sực nhận ra bọn họ quả thật không còn đường chống trả nào khác cả.

Chính ra vừa rồi họ bị người này vờn qua vờn lại chứ nào phải đánh nhau.

"Thôi, giải thích cho bọn ngươi hiểu mệt lắm, Mục lão đệ còn chuyện phải làm, ba ngươi làm thức ăn cho ta đi!"

Vạn Vô Sinh vừa nói xong, mái tóc của ông ta lập tức lan tràn về phía ba người, đáng sợ như ma quỷ.

Ba người thấy mấy chùm tóc bay tới cũng muốn né tránh, nhưng làm gì cũng phí công.

Tiếng phập phập truyền đến, ba người nổ thành sương máu.

Đến đây, bốn vị cường giả tuyệt thế cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất đã chết.

Thấy Vạn Vô Sinh thu tóc về, mái tóc dài buông xõa sau gáy, Mục Vỹ chậc lưỡi tò mò.

Bị nhốt mười nghìn năm làm tóc của Vạn Vô Sinh mọc dài thườn thượt, không ngờ lại luyện thành một loại thần thông.

"Mục lão đệ, giữ lại hai tên này làm gì thế, sao không giết quách luôn cho rồi", Vạn Vô Sinh hỏi bâng quơ.

"Người chết rồi giá trị đâu còn bao nhiêu, còn sống mới có giá trị!"

Mục Vỹ mỉm cười nhìn Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên.

Bốn người rời khỏi Ma Uyên với tốc độ nhanh như tên bắn.

Lúc này, đông đảo các võ giả đến tầm bảo đã rời khỏi đây từ trước.

Ma Uyên chiếm diện tích không lớn, họ không tìm được một bảo vật nào nên đành bỏ về.

Giờ phút này, có bốn bóng người bay ra từ lối vao Ma Uyên, sau đó lại có bốn người đáp xuống.

Đó là bốn người cầm trịch của bốn thế lực, tông môn siêu cường.

Nhìn về phía vực sâu trong Ma Uyên, Phủ Thiên mở lời: "Khí tức của Vạn Kiếp Quỷ Hỏa biến mất rồi!"


Cung Bất Diệt, cung chủ Diệt Thần Cung lên tiếng: "Vậy giờ sao? Bọn Phi Ngữ Chi chết rồi, chắc chắn Lục Ảnh Huyết Tông, đảo Thiên Tà và nhà họ Vỹ sẽ không từ bỏ mục đích. Tiểu tử này gây chuyện giỏi quá đấy chứ!"

Hiên Bất Dị cười trừ: "Gay chuyen? Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên bị bắt đi rồi, ngươi còn cho rằng cậu ta sẽ chịu nhận thua sao? Cậu ta chuẩn bị chơi Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các một vố đấy!"

"Thằng nhãi này nổi cơn lên là không gì không dám làm!"

Bốn người cười ngao ngán, lắc đầu trong bất lực.

 
Chương 500: Vây thành Đông Vân


Phóng như bay rời khỏi Ma Uyên, Mục Vỹ vô ý quay đầu nhìn lại.

Chẳng hiểu sao hắn có cảm giác lưng cứ lành lạnh như có ai nhìn hắn chẳm chẳm ngay từ khi bước chân ra khỏi Ma Uyên. Cảm giác đó làm hắn rùng mình.

Giờ phút này, tại vực sâu trong Ma Uyên, ma khí điên cuồng chuyển động quanh thạch đài. Cả thạch đài liên tục nổi lên cao như sôi trào.

Bên dưới thạch đài là một lối đi có đường kính dài trăm mét.

Lối đi như nối thẳng vào lòng đất, ma khí hùng hậu từ từ tỏa ra từ trong đó.

Phong ấn trên thạch đài từ từ rộng ra, các khe nứt dần lan tỏa.

"Khà khà ... Khặc khặc khặc khặc ... "

Tiếng cười điên cuồng truyền đến từ dưới thạch đài đen tuyền, vang vọng cả lòng đất.

Không một ai biết chuyện này!

Phía đông Trung Châu Đại Lục, tại thành Đông Vân nắm trong sự quản lý của điện Tam Cực.

Hiện tại, hàng chục nghìn võ giả đang xếp hàng ngay ngắn trên tường thành Đông Vân nhìn phía dưới.

Bên ngoài thành Đông Vân, bóng người trùng trùng di chuyển trên mặt đất, nhìn kỹ lại đó là một đội quân với mấy trăm nghìn người nối đuôi nhau.

Trên trời thì có mấy trăm người đứng lơ lửng.

Có hai kẻ đứng trước bọn họ.

Một trong hai người đó mặc trường bào màu trắng với tám viên đan dược được thêu nơi ngực, dễ thấy là một thầy luyện đan tám sao.

Người còn lại chắp hai tay sau lưng, có chiều cao trung bình, trông khá bình thường nhưng khí chất rất mạnh mẽ.

"Thạch Trung Nguyên, đừng nói lần này ông đích thân ra mặt là vì Mục Vỹ đấy chứ?", người có chiều cao trung bình cười hỏi.

"Tất nhiên là không rồi!"

Thạch Trung Nguyên lạnh giọng đáp: "Ta cứ đinh ninh Cam Kinh Vũ không sống được bao nhiêu năm nữa, ai mà ngờ ông ta cứ như con châu chấu vậy, nhảy qua nhảy lại mãi, rồi nhảy lại về đây luôn!"

"Lần này ta sẽ giết Cam Kinh Vũ. Lão già này sao không chết luôn cho rồi, chướng mắt thật sự".

"Ha ha!"

Người đàn ông trung niên cười sảng khoái, trên mặt lộ vẻ tự mãn.


"Thánh Vũ Phong, ông đến đây vì Mục Vỹ à?"

"Rõ là thế!", Thánh Vũ Phong thôi không cười nữa, oang oang nói: "Mục Vỹ giết đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông ta, tội đáng muôn chết. Mà chắc hắn chết trong Ma Uyên rồi. Không dám giấu gì ông, ta đến nơi này vì bảo bối hắn lấy được từ Vạn Quỷ Phủ Quật".

Lần trước đi Vạn Quỷ Phủ Quật, cả tám thế lực đều về tay không.

Sau đó cả đám ngồi phân tích mới thấy có điều kỳ lạ.

Số bảo vật trong Vạn Quỷ Phủ Quật nhiều gần bằng lượng thiên tài địa bảo Thánh Đan Tông dành dụm, sao lại không có được.

Sau khi loại trừ tất cả khả năng không thể xảy ra, cuối cùng, họ chắc chắn rằng toàn bộ kho báu đó đã rơi vào tay Mục Vỹ.

Vì chỉ có hắn an toàn trở ra sau khi vào Vạn Quỷ Phủ Quật.

Đích thị là hắn chứ không ai cả!

Thánh Vũ Dịch biết thừa điều đó.

Bởi vậy ông ta mới lệnh cho Thánh Vũ Phong dẫn người vây quét thành Đông Vân.

Trong lần tiến công này, Thánh Vũ Phong dẫn binh mã của ba thành thị lớn đến đây, thành Đông Vân có mạnh đến đâu cũng chỉ có một mình, song quyền khó địch bốn tay.


Đấy là con chưa tính đội quan của hai thanh thị lớn do Thạch Trung Nguyên kéo đến.

Với đại quân cùng những võ giả có thực lực cao hơn gấp mấy lần, thành Đông Vân ắt sẽ diệt vong.

Mà họ tới đây cốt muốn Mục Vỹ ló mặt ra chứ không phải muốn diệt trừ thành Đông Vân.

Đợt này bị Thánh Đan Tông, Tụ Tiên Các và Lục Anh Huyết Tông, đảo Thiên Tà, nhà họ Vỹ gây áp lực cùng một lúc, điện Tam Cực không biết nên giải quyết làm sao.

Họ cũng đâu thể vì một mình Mục Vỹ mà gây thù chuốc oán với cả năm thế lực khổng lồ.

"Cha ơi!"

Trong điện Tam Cực, Vương Tâm Nhã kéo tay áo Vương Chí Kiệt van nài: "Cha, xin người hãy cứu lấy thành Đông Vân, nếu không, Vỹ ca trở lại mà thấy thành Đông Vân bị diệt sẽ điên mất!"

"Cứu ư? Làm sao cứu đây?"

Vương Chí Kiệt hừ lạnh: "Năm thế lực lớn đồng thời gây áp lực như thế, hai tông môn Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các thì điều động một lượng lớn nhân mã đến, ta biết cứu làm sao hả con?"

"Nhưng cha à, lẽ nào người định đứng nhìn thành Đông Vân bị chúng tàn sát sao?"

Đôi mắt Vương Tâm Nhã ngấn lệ.

"Ta đã nói với tiểu tử kia là đừng có huênh hoang như thế rồi, giờ thì sao! Nếu như chỉ là Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các thôi thì ta sợ gì chúng, nhưng lần này ... Cha không thể vì con mà để điện Tam Cực rơi vào nguy hiểm được!"

"Được, con hiểu rồi!"

Vương Tâm Nhã rơi nước mắt, gần giọng nói: "Con không cần người giúp, con và thành Đông Vân cùng sống cùng chết, chết cũng không cần người lo!"

Trong cơn giận dữ, Vương Tâm Nhã phất tay bỏ đi.

"Tâm Nhã!"


Vương Chí Kiệt miệng thì mắng, vẻ mặt lại lo âu.

Cùng lúc đó, Thạch Trung Nguyên ở bên ngoài thành Đông Vân quát lớn: "Cam Kinh Vũ, năm xưa ta và ông bái sư cùng lúc, hiện tại ta và ông đều là thầy luyện đan tám sao nhưng lại sư huynh đệ tương tàn, gặp lại nhau ở thế đối địch, đúng là thế sự khôn lường!"

"Sư huynh đệ tương tàn, gặp lại nhau ở thế đối địch?"

Cam Kinh Vũ tỏ ra trêu tức, cười khinh miệt: "Ngươi mà xứng làm sư huynh đệ với Cam Kinh Vũ này? Thứ cặn bã!"

 
Chương 501: Ông cũng xứng à?


"Nói gì nặng lời thế?", Thạch Trung Nguyên vẫn cười thản nhiên: "Sao ông không chết già ở đế quốc Nam Vân luôn cho khỏe, quay trở lại Trung Châu Đại Lục làm gì thế không biết!"

"Ngươi chưa chết làm sao ta chết được!"

Cam Kinh Vũ bắt đầu nổi giận: "Tụ Tiên Các do chính tay ta sáng lập, ngươi ôm nó trong người không sợ ngủ mơ thấy ác mộng à?"

"Ngủ có ngon đâu, ông còn chưa chết, ta ngủ ngon kiểu gì!"

Thạch Trung Nguyên cười khẩy. Ông ta tiến lên một bước rồi vươn trảo về phía tường thành Đông Vân.

Tiếng nổ ầm dội tới, tường thành bị khoét một cái lỗ với đường kính khoảng một trăm mét, sau đó nổ tung như một lát đậu hũ.

"Giết!"

Thạch Trung Nguyên khẽ quát, đám võ giả bên dưới tức tốc phát động tấn công.

Đây là lần thứ hai thành Đông Vân bị công kích, nhưng kẻ địch lần này mạnh hơn gấp mười lần so với lúc trước.

Vậy mà Mục Vỹ - vị lãnh tụ tinh thần của họ - lại không rõ tung tích.

Trận này biết đánh thế nào đây!

"Thạch Trung Nguyên, ông oai phong quá đấy!"

Giữa lúc này, một tiếng quát chợt truyền đến.

Một bóng dáng đột ngột xuất hiện giữa bầu trời thành Đông Vân.

Người vừa đến mặc trường sam màu xám, chắp hai tay sau lưng và nhìn người của Thánh Đan Tông, Tụ Tiên Các với vẻ uy nghiêm.

"Điện chủ Vương!"

Thạch Trung Nguyên khá bất ngờ khi nhìn thấy người nọ, cười nói: "Điện chủ Vương, có một chuyện làm ta thắc mắc. Điện Tam Cực và năm thế lực bọn ta đã giao kèo với nhau rồi mà phải không? Giờ điện chủ Vương đây lại ra mặt, liệu có tính là vi phạm quy tắc không?"

"Xin lỗi, hôm nay ta tới đây chỉ đại diện cho bản thân ta!", Vương Chí Kiệt lên tiếng: "Lúc này ta chỉ là phụ thân của con gái mình, tới đây để bảo vệ đại bản doanh của Mục Vỹ con rể ta, cho nên nếu ông giết được ta, điện Tam Cực tuyệt đối không trách ông nửa lời!"

"Cha ... "

Vương Tâm Nhã ngơ ngác nhìn người trung niên trên trời, không kiềm được nước mắt.

"Ha ha, Vương Chí Kiệt, chính ông là người nói đấy nhé. Nếu chết dưới kiếm của ta, ông không được đổ tội cho Thánh Đan Tông!"

Tuy nhiên, Vương Chí Kiệt vừa nói xong thì một người bước đến từ trong hư không.

"Bạch Trảm Phong!"

Người mới xuất hiện kia làm Vương Chí Kiệt sững sờ.

Tại sao Bạch Trảm Phong, một trong các trưởng lão quyền cao chức trọng trong Thánh Đan Tông, có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm lại ở đây?

Đây là một người có kiếm thuật tuyệt đỉnh, đã lĩnh ngộ kiếm thế, kết hợp với thực lực cường hãn lại càng mạnh hơn. Có người nói rằng ông ta từng giết một cao thủ Niết Bàn tầng thứ sáu.

Thường thì võ giả cảnh giới Niết Bàn đã đúc ra hồn đàn khó mà chết được.

Dù hơn kém nhau một tầng cảnh giới thì nhiều lắm cũng chỉ đánh trọng thương chứ dễ gì giết chết đối phương. Nhưng Bạch Trảm Phong không chỉ khiêu chiến vượt cấp mà còn giết luôn cả đối thủ.

Vì vậy mà ông ta rất nổi tiếng trong Thánh Đan Tông, trên Trung Châu Đại Lục cũng được nhiều người biết đến.

Vương Chí Kiệt cũng đang ở cảnh giới tầng thứ năm của hồn đàn, nhưng ông ấy tự thấy rằng thực lực bản thân không bằng Bạch Trảm Phong.

"Nếu ông nhắm giết được ta thì cứ tới đi!"

Vương Chí Kiệt tiến lên một bước, khí thế bùng nổ.

Năm tầng hồn đàn lơ lửng dưới chân, uy thế bàng bạc bao phủ toàn bộ thành Đông Vân trong nháy mắt. Những người bên dưới tức khắc khó thở.

Đây chính là cường giả cảnh giới Niết Bàn (hồn đàn), chỉ mới phát ra uy thế thôi đã khiến họ không động đậy nổi rồi!


"Ái chà, mới đi vắng mấy ngày mà sao thành Đông Vân náo nhiệt thế này? Để xem, Tụ Tiên Các, Thánh Đan Tông, chậc chậc ... rồi cả cao thủ cảnh giới Niết Bàn nữa, trời đất ơi, tầng thứ năm của hồn đàn luôn. Hai tên bên này cũng ghê gớm, tầng thứ tư của hồn đàn!"

Ngay lúc này, một giọng nói vang vọng trong không trung, một người hiện ra trước mặt Vương Chí Kiệt.

"Nhạc phụ à, ha ha, không ngờ người sẽ ra mặt đó, con cảm động lắm!"

Mục Vỹ cười vui vẻ nhìn Vương Chí Kiệt.

Thật ra hắn rất ngạc nhiên.

Sau lưng Vương Chí Kiệt còn có điện Tam Cực, hắn không nghĩ rằng ông ấy sẽ chịu mạo hiểm, ra mặt ngăn cản năm thế lực này.

Dù đó là vì Vương Tâm Nhã nhưng suy cho cùng vẫn là vì cứu hắn!

'Thằng khỉ kia, tính chết cho con gái ta ở góa hả?", Vương Chí Kiệt giận dữ mắng: "Thằng khốn nhà cậu, còn lần nữa là ta xé miệng cậu!"

"Hì hì ... "

Mục Vỹ gãi đầu, lúng túng cười trừ.

Thấy hắn đã trở về, Vương Tâm Nhã không khóc nữa, mỉm cười.

"Thôi nào nhạc phụ đại nhân, người nghỉ ngơi đi ạ!"

"Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi cái đầu cậu!"

Vương Chí Kiệt tiếp tục mắng: "Cậu vừa về từ Ma Uyên đúng không? Chắc chắn là bị bọn chúng đuổi giết rồi. Đi về nghỉ ngơi đi, bí quá thì chạy, rõ chưa?"

"Cậu thì gì cũng tốt nhưng quá tự đại. Ai gặp chuyện gì quá sức với mình, thực lực chưa đủ cao để giải quyết mà vẫn ương ngạnh chống đối bao giờ cũng chịu thiệt nhiều hơn".

"Con cũng muốn nhẫn nhịn lắm chứ!"

Mục Vỹ ra vẻ bất lực: "Nhưng bọn họ đã xông tới nhà luôn rồi, con biết nhịn kiểu gì? Chẳng nhẽ ngồi nhìn người nhà con bị giết sạch!"


Thạch Trung Nguyên hừ lạnh: "Hai người đủ rồi đấy, tưởng đây là gánh xiếc chắc? Hôm nay, hai người đừng hòng ai chạy thoát. Vương Chí Kiệt, ông đại diện cho bản thân ông, vậy thì đừng trách ai vì phải chết tại đây!"

Thánh Vũ Phong cũng sẵng giọng: "Hai ngươi như cha con ruột thật ấy, tiễn các ngươi đi chung một đoạn đường cũng không sao!"

"Tiễn? Ông cũng xứng à?"

Mục Vỹ nhìn Thánh Vũ Phong với vẻ khinh miệt, khịt mũi rồi bước tới.

 
Chương 502: Công khai ra giá


“Nhãi nhép mà dám lên mặt với ta, đúng là chán sống rồi!"

Thánh Vũ Phong đỏ bừng mặt, không nhịn được quát lên.

Mục Vỹ đúng là to gan, chỉ là cảnh giới Thông Thần nhỏ bé mà dám to tiếng với một cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư và đuc được bốn tang hồn đàn như ông ta, đúng là thèm chết rồi!

Thánh Vũ Phong bước lên, khí thế toàn thân dâng cao, bốn tầng hồn đàn với sức ép khủng khiếp dồn về phía Mục Vỹ.

"Ha ha ... ha ha ... bao năm không ra ngoài, không ngờ hậu bối của Thiên Vận Đại Lục đã trở nên ngông cuồng thế này, ha ha ... "

Lúc Thánh Vũ Phong ra tay, chợt có một tiếng cười lớn vang lên.

Tiếng cười vừa dứt thì một bóng người đã đứng trước mặt Mục Vỹ.

Người đó mặc áo bào màu đen, mái tóc bạc trắng bù xù sau lưng, nhưng Vạn Quỷ lão nhân vẫn tự thấy mình đang đứng cạnh Mục Vỹ với vẻ phóng khoáng.

Nhưng khi thấy người đàn ông giống một lão già điên xuất hiện, Thánh Vũ Phong mất kiên nhẫn nói: "Lão điên này ở đâu ra vậy? Cút sang một bên ngay!"

Mẹ kiếp!

Nghe thấy vậy, Vạn Quỷ lão nhân đã hoàn toàn nổi điên.

Hàng chục nghìn năm trước, ông ta là Vạn Quỷ lão nhân mà ai ở Thiên Vận Đại Lục nghe thấy cũng phải khiếp sợ, thế mà bây giờ lại bị kẻ khác chỉ vào mặt mà mắng nhiếc.

“Cút!"

Vạn Quỷ lão nhân khẽ gầm lên một tiếng, ba tầng hồn đàn lập tức xuất hiện dưới chân, khí tức mạnh mẽ lao thẳng về phía Thánh Vũ Phong.

Ba tầng hồn đàn này không hề sợ bốn tầng hồn đàn của Thánh Vũ Phong, mà trực tiếp đọ sức về mặt khí thế.

“Hự ... ”

Thánh Vũ Phong tái mặt, không nhịn được lùi lại một bước.

Chuyện gì vậy?

Trông thấy cảnh tượng này, Thạch Trung Nguyên và Bạch Trảm Phong đều ngẩn ra.

Thánh Vũ Phong có bốn tầng hồn đàn, hơn nữa còn là cường giả cảnh giới Niết Bàn nức tiếng của Thánh Đan Tông. Thứ mà ông ta sử dụng để đúc hồn đàn là các thần đan, thần dược và linh khí của Thánh Đan Tông, vậy mà lại không đọ được với ba tầng hồn đàn của ông lão kia.

Mục Vỹ bật cười khi nhìn thấy cảnh này!

Vạn Quỷ lão nhân vốn đã đúc xong chín tầng hồn đàn, giờ ông ta chỉ thiếu nguyên liệu để đúc hồn đàn thôi.

Lần này, ông ta phải dùng hết ba phần bảo bối trong Vạn Quỷ Phủ Quật thì mới có thể đúc thành công ba tầng hồn đàn.

Ba phần nguyên liệu của Vạn Quỷ Phủ Quật có nghĩa là gì?

Mục Vỹ nghĩ đến đây lại thấy đau lòng, chắc cả Vỹ Minh tích luỹ hàng chục năm cũng không có nhiều của cải và báu vật như thế.

Nhưng cũng may là Vạn Quỷ lão nhân đã không khiến hắn thất vọng.

Nếu lần này Vạn Quỷ lão nhân không đấu lại được Thánh Vũ Phong thì mới khiến Mục Vỹ mở rộng tầm mắt.

"Đến đạo lý kính trên nhường dưới mà ngươi cũng không biết, mà vẫn dám nhận là cường giả Niết Bàn gì đó, cùng lắm thì ngươi chỉ là một kẻ yếu thế chuyên đi bắt nạt người khác thôi!", Vạn Quỷ lão nhân không nhịn được mắng.

“Ông ... "

Nghe thấy vậy, Thánh Vũ Phong tím tái mặt mày.

“He he, Thánh Vũ Phong, ông nói ta và nhạc phụ của ta hay làu bàu, nhưng xem ra ông cũng không quan tâm đến cháu mình lắm nhỉ! À, không biết Thánh Vũ Dịch có để tâm tới con trai mình không?"

Mục Vỹ chợt cười nói.

"Mục Vỹ, ngươi nói vậy là ý gì?", Thánh Vũ Phong khẽ biến sắc mặt.

"Ý gì đâu!", Mục Vỹ xua tay nói: "À đúng rồi, Thạch Trung Nguyên, hình như ông cũng chỉ có một người con trai nhỉ, chắc mạng của hắn cũng đáng giá lắm đây!”

"Mục Vỹ, ngươi đã làm gì với Kinh Thiên?"

Thạch Trung Nguyên biến sắc mặt rồi bước lên trước, không nhịn được quát.

"Ta thì làm được gì con trai ông chứ!", Mục Vỹ chẹp miệng nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta có làm gì hay không còn phải xem ông xử lý thế nào!”


Nói rồi, Mục Vỹ đáp xuống đứng ở cổng thành của thành Đông Vân, sau đó ngẩng lên rồi nói: "Xuống hết đây đi, ta đứng trên kia mệt quá rồi, muốn ngồi xuống nghỉ một lát".

Không biết Mục Vỹ đang giở trò gì, Thạch Trung Nguyên, Thánh Vũ Phong và Bạch Trảm Phong đối mắt nhìn nhau rồi đáp xuống.

"Vạn lão ca!"

Vạn Quỷ lão nhân đứng cạnh Mục Vỹ tung một chiêu ra, hai bóng người lập tức xuất hiện.

"Cha!"

“Nhị thúc!”

Thấy Thạch Trung Nguyên và Thánh Vũ Phong, Thạch Kinh Thiên và Thánh Tâm Duệ tỏ vẻ hổ thẹn nói.

"Kinh Thiên!"

“Tâm Duệ!"

Thạch Trung Nguyên và Thánh Vũ Phong trợn mắt há mồm.

Lần này, để truy sát Mục Vỹ ở Ma Uyên, năm thế lực lớn bọn họ đã phái năm cường giả cảnh giới Niết Bàn đi, mà bây giờ chỉ còn lại hai người này.

Đã có ba cường giả cảnh giới Niết Bàn bỏ mạng!

Thạch Trung Nguyên nhìn Mục Vỹ như muốn bùng cháy.

"Mục Vỹ, ngươi muốn làm gì thì nói luôn đi!", Thạch Trung Nguyên giận dữ gắn giọng nói.

"Hả? Định thoả thuận với ta à!"

Mục Vỹ ngồi phệt xuống đất, bất đắc dĩ nói: "Haizz, đông người vây quanh đây thế này thì ta thoa thuận thế nào được".

"Tất cả lui hết đi!"

Thạch Trung Nguyên sầm mặt, gào lên với các quân lính ở phía sau.

"Các ngươi cũng rút lui hết đi!", Thánh Vũ Phong lên tiếng.

"Hả? Ít quá à! Thế hai trăm triệu nhé?", Mục Vỹ cau mày nói.

“Mục Vỹ ... đừng có mà quá đáng!"

"Ba trăm triệu!"

"Ngươi ... "

 
Chương 503: Chuẩn bị trước


Mặt Thạch Trung Nguyên xám như miếng gan lợn nhìn Mục Vỹ, không nhịn được gào lên.

"Ba trăm triệu thì ba trăm triệu, ta đồng ý!", Thạch Trung Nguyên còn chưa lên tiếng, Thánh Vũ Phong ở bên cạnh đã nói trước.

"Ông im đi! Ta chưa thoả thuận giá cả với ông đâu", Mục Vỹ chợt quát.

Thánh Vũ Phong nghẹn họng nhìn Mục Vỹ, ông ta há miệng nhưng cuối cùng không nói gì nữa.

Thánh Tâm Duệ là thiên tài luyện đan của Thánh Đan Tông, đồng thời còn là cháu của ông ta. Bắc Nhất Vấn Thiên đã chết, Thánh Đan Tông đang thiếu một thiên tài, nhưng Thánh Tâm Duệ thì khác.

Gã là con trai của tông chủ!

Chuyện này Mục Vỹ cũng biết nên hắn mới không giết Thánh Tâm Duệ, không thì chắc Thánh Vũ Dịch sẽ mặc kệ tất thảy rồi lao tới lấy mạng hắn mất.

Mà Thánh Vũ Phong cũng kiêng dè điều này, nhỡ Mục Vỹ lưới rách cá chết rồi giết Thánh Tâm Duệ thì chắc đại ca ông ta sẽ làm thịt ông ta mất.

Mục Vỹ đã nắm được điểm yếu này nên mới không sợ gì cả.

"Ba trăm triệu, ta đồng ý!", cuối cùng thì Thạch Trung Nguyên cũng đã bình tĩnh lại, giọng nói ông ta lạnh băng đáng sợ.

"Ngươi hãy thả con trai ta ra trước đã".

"Ông tưởng ta ngu sao?", Mục Vỹ chẹp miệng nói: "Thả hắn ra rồi thì ta lấy gì để đổi Linh Tinh với ông? Đừng nhiều lời nữa, ông và cả đại quân của ông hãy cuốn xéo đi, nội trong ba ngày nữa mà không giao Linh Tinh thì cứ chờ mà nhặt xác".

"Ngươi dám?"

“Có gì mà không dám? Ta có chết cũng phải ngẩng cao đầu, đã bị các ông ép tới bước đường này rồi thì có gì mà ta không dám nữa?”

“Được, ngươi thì giỏi rồi, Mục Vỹ!”

Thạch Trung Nguyên phất ống tay áo rồi bỏ đi luôn.

“Nhớ ba ngày sau ông phải tới một mình, thêm một người thì Thạch Kinh Thiên lại mất một chi. Đến luc ấy, ta chặt đứt ngũ chi của hắn thì đừng có mà trách".

Chặt đứt ngũ chi!

Thạch Trung Nguyên vừa ngoảnh đi đã loạng choạn, suýt nữa ngã nhào.

Nhưng bây giờ, ông ta phải tiếp tục kiềm chế cơn giận để đi về.

"Được rồi, đến lượt ông!"

Mục Vỹ nhìn Thánh Vũ Phong rồi nói luôn: "Con trai ông ta có giá ba trăm triệu thì cháu ông bao nhiêu nhỉ?”

"Bốn trăm!"

Thánh Vũ Phong đáp.

Ông ta sợ Mục Vỹ rồi, so với bị làm thịt thì hét giá luôn cho xong.

"Phóng khoáng thế à? Vậy thì năm trăm triệu!"

Mục Vỹ nói: "Trong vòng ba ngày phải mang năm trăm triệu Linh Tinh tới, thiếu một viên thì mất một chi!"

"Được, được!"

Thánh Vũ Phong lập tức quay đi, dẫn đại quân trở về.

Ông ta không thể ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.

Ông ta thật sự không muốn dây dưa với Mục Vỹ.

Tên này khiến người ta thấy rất chán ghét.

Nếu không có ông lão áo đen ở cạnh thì hắn đã chết không biết bao nhiêu lần

rồi.

Thấy một trận đại chiến sắp diễn ra lại kết thúc một cách nực cười thế này, ai nấy đều ngẩn ngơ.

"Mau rút lui!"

Mục Vỹ nhìn mọi người ở trên bức tường phía sau rồi hô to.

Nếu hôm nay không có Vạn Vô Sinh ở đây thì sao Bạch Trảm Phong, Thánh Vũ Phong và Thạch Trung Nguyên chịu rút quân như thế.

Nhưng điều kiện Mục Vỹ đưa ra ngày hôm nay có vẻ là một cái tát đau điếng cho Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các, nhưng thật ra hắn đang rước hoạ vào thân.

“Vạn lão ca, hãy trông chừng hai tên này thật cẩn thận cho ta. Gầy đây, ta có việc phải làm nên phiền ông bảo vệ an nguy cho thành Đông Vân"

"Vớ vẩn!"

Nghe thấy thế, Vạn Vô Sinh mắng nhiếc: "Phiền cái gì mà phiền? Có ta ở đây, kẻ nào dám động vào cậu thì phải bước qua xác ta đã. Cậu có còn coi là ta huynh đệ nữa không mà lại nói là phiền?"

“Ớ, có chứ!"

Mục Vỹ vò đầu, tỏ vẻ câm nín.

Sao Vạn Vô Sinh này vẫn ngốc nghếch và thẳng như ruột ngựa giống ngày xưa thế cơ chứ.

"Cảm ơn nhạc phụ đại nhân về chuyện hôm nay, lúc khác con sẽ báo đáp cẩn thận ạ".

"Thôi khỏi!", Vương Chí Kiệt xua tay nói: "Tiểu tử nhà ngươi giữ cho tốt cái mạng của mình là được rồi, muốn báo đáp ta thì cứ đối xử với con gái ta tử tế!"

"Chắc chắn rồi ạ!"

Mục Vỹ phát hiện Vương Chí Kiệt cũng rất thú vị, dù ông ấy luôn miệng nói là vì con gái mình, nhưng Mục Vỹ có thể cảm nhận được ông ấy đã đối xử với mình như một người con rể rồi.

Nhờ một chuyện mà hiểu rõ được lòng người.

Mục Vỹ biết, Vương Chí Kiệt đã coi hắn là người thân.

“Tiểu tử này, Thạch Trung Nguyên chắc sẽ mang Linh Tinh tới, nhưng chắc chắn Thánh Vũ Dịch không chịu mất không năm trăm triệu Linh Tinh thế đâu!"

“Vâng!”

Thánh Vũ Dịch là người có suy tính sâu xa thì sao có thể chịu được nỗi ô nhục này.

"Nhạc phụ yên tâm, con có cách rồi ạ!"


Sau khi trấn an mọi người, Mục Vỹ đã biến mất khỏi thành Đông Vân, không ai biết hắn đã đi đâu.

"Vỹ ca, huynh định làm gì thế?"

Mục Vỹ dẫn Vương Tâm Nhã đi qua đi lại trên một con phố vắng vẻ trong thành Đông Vân, thi thoảng hắn lại cất một đống Linh Tinh hoặc các linh kiếm, thậm chí cả các loại nguyên liệu lộn xộn vào đâu đó.

Nhưng tất cả đều là bảo vật vô cùng quý giá, điều này khiến Vương Tâm Nhã thấy khó hiểu!

 
Chương 504: Huyền Vũ Phi Thiên Trận


"Kết trận!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vương Tâm Nhã, kéo đi tới nơi tiếp theo.

"Kết trận ư?"

“Ừm, sao thế? Muội không biết đại trận à?"

Vương Tâm Nhã gật đầu nói: "Muội có biết, điện Tam Cực cũng có đại trận mà, nhưng trận pháp ấy chỉ được làm một cách qua quýt thôi, thực chất chỉ có thể đề phòng các phường trộm cắp lén lẻn vào điện Tam Cực để quấy rối, chứ thật sự thì không làm gì được võ giả cảnh giới Niết Bàn cả".

"Đúng thế! Cho nên trận pháp mà ta thiết kế chính là đại trận có thể cản bước cường giả cảnh giới Niết Bàn!”

So với thầy luyện đan hay thầy luyện khí thì làm thầy trận pháp phức tạp hơn nhiều.

Nhưng trận pháp ở Thiên Vận Đại Lục không có hệ thống gì cả, mà cũng không có đại sư trận pháp riêng biệt để kết trận.

Thầy trận pháp giỏi phải dựa vào các loại thiên tài địa bảo thì mới có thể kết hợp sức mạnh của tự nhiên một cách tuyệt diệu, sau đó tạo ra một bức tường thành kiên cố.

Ngược lại với Thiên Vận Đại Lục, những thứ này lại khá có hệ thống ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Thầy trận pháp giỏi có địa vị cao hơn thầy luyện đan và thầy luyện khí một chút.

Trận pháp loại nhỏ có thể ngăn địch, giết người; trận pháp loại lớn thì có thể bảo vệ nơi ở, trận pháp càng lớn thì mức độ bảo vệ càng cao.

Dù là một Tiên Vương, nhưng Mục Vỹ cũng không biết quá nhiều về trận pháp, tuy nhiên kiến thức về lĩnh vực này của hắn vẫn đủ dùng ở Thiên Vận Đại Lục này.

Mục Vỹ dẫn Vương Tam Nha đi lo viec khap cac hang cung ngo hem của thành Đông Vân liên tiếp ba ngày trời.

Trong thời gian này, Vương Tâm Nhã phát hiện mỗi khi đến một nơi và cất các thứ lon xon xong, Mục Vỹ đều thiết lập phong an và dùng thiên hoa để bảo vệ.

Sau khi làm xong hết mọi việc, hắn đã nhức mỏi hết toàn thân.

Một trận pháp mà đã tiêu tốn một phần bảo vật của hắn, bây giờ bảo bối trong Vạn Quỷ Phủ Quật chỉ còn lại chưa đến một nửa!

Tuy nhiên sau khi xong xuôi mọi việc, Mục Vỹ lại thở phào nhẹ nhõm.

“Tâm Nhi, để ta đưa muội đi xem thành quả suốt ba ngày qua của chúng ta!"

Mục Vỹ mỉm cười kéo Vương Tâm Nhã bay lên cao.

Lúc này, trời vừa hửng sáng, cả thành Đông Vân vẫn khá yên tĩnh.

Hai người họ lơ lửng ở độ cao hàng trăm mét trên bầu trời của thành Đông Vân.

Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn xuống dưới, sau đó xoè tay ra.

Ngọn lửa màu tím và màu xanh giao hoà, Diệt Hồn Hắc Viêm lại bùng cháy.

Nhưng khi ngọn lửa này loé sáng trong tay Mục Vỹ, cả thành Đông Vân bắt đầu có sự thay đổi chóng mặt.

Khắp các ngõ ngách và phố phường trong thành đều có các điểm sáng ánh

lên.

Những điểm sáng này dâng cao dần dần, cuối cùng tập trung thành tia sáng màu đen ở trên không.

Ngọn lửa màu đen được ngưng luyện, chiếu sáng rực rỡ, sau đó hoa thành một bức tranh trên cao.

Giữa bức tranh ấy có các đường nét tản ra như đang vẽ một bức hoạ.

"Trận pháp này tên là Huyền Vũ Phi Thiên Trận, dùng mạch lạc toàn thân của thần thú Huyền Vũ làm khung rồi đúc ra trận pháp này, trên đời chỉ có duy nhất một trận pháp thôi!"

Thấy đường thẳng màu đen bay lên, Mục Vỹ mỉm cười, một cột lửa màu đen lấy cơ thể hắn làm trung tâm rồi bay vút lên trời.

Vù ...

Nhất thời, cả thành Đông Vân được bao trùm trong ánh sáng, dần dà một bóng hình Huyền Vũ đã phủ kín toà thành.

Hình ảnh Huyền Vũ ấy dần đáp xuống, cuối cùng rơi uỳnh xuống đất.

"Từ nay trở đi, thành Đông Vân sẽ là thành trì có phòng ngự mạnh nhất ở Trung Châu. Dù lão tặc Thánh Vũ Dịch có đến và muốn phá vỡ thì ít nhất cũng phải mất dăm ba ngày"

Mục Vỹ đầy tự tin nói.

Mắt trận của trận pháp này chính là Mục Vỹ, hắn đã dung hợp hai loại thiên hoa lớn, sau đó dùng Diệt Hồn Hắc Viêm bất tận làm nguồn cội, như vậy có thể chống đỡ vững chắc cho sự vẩn chuyện của trận pháp này.

Chỉ cần hắn ở trong thành thì ai ra ai vào, hắn đều biết hết.

Điều quan trọng nhất là hắn đã hợp nhất với trận pháp, mắt trận chính là hắn.

Nếu cảnh giới của hắn có thể tăng thêm thì phòng ngự của trận pháp đó còn mạnh hơn nữa.

Tiếng nổ vang khiến cho các người dân dậy sớm giật mình, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Mục Vỹ, mọi người đều bình tĩnh lại.

Dứt lời, Mục Vỹ quay lại thì thấy Vương Tâm Nhã đang nhìn mình với vẻ kỳ lạ.

"Sao lại nhìn ta như thế?", Mục Vỹ khó hiểu hỏi.

"Vỹ ca, huynh giỏi thật đấy!", Vương Tâm Nhã thật lòng nói: "Chỉ cần có huynh ở đây, lúc nào muội cũng thấy vui vẻ và yên tâm. Muội biết vị trí của mình ở trong lòng huynh không bằng Dao tỷ, nhưng muội vẫn thích huynh, vì huynh muội chết cũng được!"

"Nói linh tinh gì thế hả!"

Mục Vỹ vỗ đầu Vương Tâm Nhã rồi cười nói: "Cả hai đều là người trong lòng của ta, thiếu ai cũng không được!"

“Vì Dao Nhi có thần phách Băng Hoàng trong cơ thể nên thực lực tăng chóng mặt, đến ta có tăng tốc đến mấy cũng không đuổi kịp. Nhưng muội thì khác, tuy nhiên có ta đây rồi thì muội cũng không cần lợi hại thế làm gì!"


"Học phí á?", Vương Tâm Nhã suy nghĩ: “Huynh có nhiều bảo bối lắm mà, chứ muội có thứ gì tốt đâu mà làm học phí nộp cho huynh!"

"Ai bảo không có, muội chính là học phí giá trị nhất còn gì!"

Mục Vỹ mỉm cười đen tối rồi kéo Vương Tâm Nhã vào lòng, hai người lập tức biến mất trên không, sau đó lẩn vào Vỹ Minh.

Sáng nay, mọi người đều dậy sớm để chuẩn bị cho trận chiến hôm nay, nhưng trong phòng của Mục Vỹ thì có một trận chiến mới vừa bắt đầu!

 
Chương 505: Ra lấy tiền thôi


Khi mặt trời đã lên cao, các thủ lĩnh của Vỹ Minh đều đã có mặt đầy đủ.

Bây giờ, Mục Vỹ không còn phải che giấu thân phận nữa, hắn đường hoàng đi tới đại sảnh rồi ngồi vào vị trí cao nhất.

“Thời hạn ba ngày đã hết, chắc hôm nay Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các sẽ mang tiền tới, mà sao các ngươi có vẻ căng thẳng thế?"

Mục Vỹ nhìn mọi người rồi ngáp dài một cái.

Thấy dáng vẻ thảnh thơi, chuẩn bị thu tiền của Mục Vỹ, mọi người đều câm

nín.

Minh chủ thì sẵn sàng nhận tiền rồi, nhưng Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các người ta khéo vừa giao tiền và đưa người đi xong thì sẽ có cả đội quân tiến đánh đấy.

"Trông vẻ mặt u ám của các ngươi kìa, cứ như kẻ địch đang đứng ngay trước mặt rồi ấy. Có việc gì thì đi làm đi, mau dọn kho chuẩn bị còn cất Linh Tinh, tám trăm triệu Linh Tinh đủ để chúng ta chiêu mộ binh sĩ và phát triển lớn mạnh hơn đấy!”

Mục Vỹ xoa tay rồi nói.

“Minh chủ, đến rồi, đến rồi ạ!", một bóng người vội vã chạy từ bên ngoài đại sảnh vào.

“Cái gì đến?"

"Người của Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các ạ, phía Tụ Tiên Các là Thạch Trung Nguyên, còn Thánh Đan Tông là Thánh Vũ Phong".

“Đến rồi thì tốt, đi, cùng ta ra ngoài lấy Linh Tinh!"

Mục Vỹ vẫy tay, dẫn mọi người rời khỏi đại sảnh.

"Các ngươi làm gì thế hả! Sao ai cũng trang bị lắm thế, ta bảo đi lấy Linh Tinh, các ngươi mang nhiều binh khí thế đi làm gì? Định giết người à!”

Mục Vỹ lên tiếng trách mắng, khiến mọi người càng thấy khó hiểu.

"Bỏ hết ở nhà đi!"

"Sư phụ ... "

“Bỏ hết!"

Mục Vỹ lại quát.

"Nhanh!"

Mọi người đành phải đi theo Mục Vỹ ra ngoài thành.

“Hai vị đúng là giữ lời, mang Linh Tinh đến chưa?", Mục Vỹ cười hỏi.

“Đây!"

Thạch Trung Nguyên ném khoảng một trăm chiếc nhẫn không gian ra với vẻ đau lòng, sau đó không nhịn được cơn giận nói: "Linh Tinh ở cả trong chỗ nhẫn không gian này, mỗi chiếc có ba triệu Linh Tinh, ngươi kiểm tra đi!"

Nhận nhẫn xong, Mục Vỹ ném luôn cho Tề Minh rồi nói: "Đếm đi!”

“Ngươi ... "

Không ngờ Mục Vỹ đếm lại thật, Thạch Trung Nguyên muốn phát điên.

"Của ta đây!"

Thánh Vũ Phong ở một phía khác cũng giao nộp Linh Tinh.

"Ta đã đưa Linh Tinh cho ngươi rồi, nên thả người đi chứ!"

“À đúng rồi, Vạn lão ca, thả người đi!"

"Được!"

Vạn Vô Sinh điểm ngón tay, lập tức có hai người xuất hiện rồi bị kéo ra ngoài thành.

“Xong, một bên giao tiền, một bên giao người, tiền trao cháo múc, thôi tạm biệt hai vị nhé!", Mục Vỹ vẫy tay rồi nhếch miệng nói.

Thánh Vũ Phong và Thạch Trung Nguyên vội vàng đỡ Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên, sau đó thầm thở phào một hơi.

"Tạm biệt ư? Hừ! Mục Vỹ, ngày chết của ngươi đến rồi đó!"

Thạch Trung Nguyên nhìn Mục Vỹ rồi quát: "Hôm nay chính là ngày tàn của thành Đông Vân ngươi".

“Ngày tàn?”

"Ngươi tưởng có thể dễ dàng nuốt trọn tám trăm triệu Linh Tinh thế sao?", Thánh Vũ Phong nói: "Người đâu, tiến lên cho ta. Hôm nay, không được tha cho một người nào của Vỹ Minh cả!"

Giết!

Đột nhiên có các điểm đen xuất hiện ở phía xa, các đốm đen ấy tiến đến cực nhanh, sau đó biến thành một đội quân hùng mạnh, xông thẳng về phía thành Đông Vân.

"Mục Vỹ, Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các chúng ta đưa tám trăm triệu Linh Tinh cho ngươi rồi thì sau này còn chỗ đứng gì ở Trung Châu Đại Lục nữa?", Thánh Vũ Phong quát: "Mau trả lại chúng ta chỗ Linh Tinh đó, không thì chúng ta sẽ tiêu diệt Vỹ Minh của ngươi".

Biết ngay mà!

Thấy dáng vẻ điên cuồng của Thánh Vũ Phong, mọi người của Vỹ Minh thở dài thườn thượt.

Một khoản tiền kếch xù như tám trăm triệu Linh Tinh đâu có dễ nuốt như vậy!

Bây giờ, Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các cùng tấn công. Lần này, tai hoạ mà Vỹ Minh phải đối mặt còn khủng khiếp hơn cả lần trước.

"Hừ! Ta biết ngay các ngươi sẽ tới tiêu diệt Vỹ Minh của ta mà, nhưng để ta xem các ngươi có bản lĩnh ấy không!"

Mục Vỹ lạnh mặt, các đầu ngón tay bùng lửa cháy, Diệt Hồn Hắc Viêm dần ngưng tụ.

Hắn đập tay một cái, Diệt Hồn Hắc Viêm ấy đã bao phủ tường thành.

Âm ...

Hoa long màu đen nổ vang, ngọn lửa màu đen ấy lan rộng ra, từ trên xuống dưới của thành Đông Vân đều phủ kín các ngọn lửa, chúng hình thành một tấm lưới lớn bao bọc cả toà thành.

Xẹt xẹt xẹt ...

Khi võ giả của hai tông phái tiếp cận cổng thành trì đều dính phải ngọn lửa màu đen đó rồi bị đốt cháy thành than.

Tia lửa văng khắp nơi, võ giả bị lửa ở xung quanh xém vào người đều không ngừng gào thét.

Dù chỉ bị dính một đốm lửa nhỏ thì bọn họ cũng đều kêu góc, do người dần bị đốt cháy.

Đây chính là điểm khủng khiếp của thiên hoa.

“Thứ gì vậy?"

"Đại trận hộ thành?"

"Có Bạch Trảm Phong ra mặt thì không sao rồi", Thánh Vũ Phong cười nói: “Kiếm thế của Bạch Trảm Phong rất giỏi, địa khí cực phẩm kiếm Trảm Long vô cùng bén nhọn chính là địa khí bản mệnh của ông ta, đại trận này chỉ là trò mèo thôi!”

Thánh Vũ Phong vô cùng tự tin!

Bạch Trảm Phong cũng tự tin không kém.

Nhưng Mục Vỹ đang ở trong đại tran còn vững tin hơn.

 
Chương 506: Kiếm thế bừng bừng!


Nhưng Bạch Trảm Phong bay tới vung kiếm, nhát kiếm ẩn chứa kiếm thế mạnh mẽ kết hợp với thực lực kinh khủng của Niết Bàn tầng năm bắn về phía đại trận.

Một kiếm ấy tỏa sáng nghìn trượng!

Kiếm thế bừng bừng!

Uy thế rung trời, kinh thiên động địa!

Mà rồi ... không được tích sự gì cả!

Tất cả mọi người thảng thốt nhìn địa khí cực phẩm của Bạch Trảm Phong bùng nổ kiếm thế cuồng bạo, chém một nhát lên tấm lưới màu đen khổng lồ.

Mũi kiếm giáng xuống tấm lưới đen làm phát ra tiếng "phịch".

Sau đó ... hết rồi.

Chỉ có một tiếng "phịch" vang lên sau cú trời giáng ấy, ánh sáng rực rỡ của thanh kiếm tan biến, thế nhưng tấm lưới vẫn bao trùm trên thành Đông Vân.

Cứ như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Bầu không khí tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng gió thổi xào xạt.

Ai nấy đều há hốc mồm nhìn hình ảnh trước mắt vì quá khó tin.

Bạch Trảm Phong đường đường là kiếm khách siêu cấp với cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm, đã đúc năm tầng hồn đàn, vậy mà uy lực đáng sợ của một kiếm này lại chỉ như hòn đá bị ném vào biển cuộn sóng vồ, không gây ra nổi gợn sóng.

Khung cảnh này vừa chấn động vừa buồn cười làm sao.

"Ha ha ... "

Không biết là ai trên tường thành Đông Vân không kiềm được cười phá lên, một tràng tiếng cười nứt nẻ nhanh chóng lan rộng cả nơi này như sóng vỗ dạt dào.

Ngay cả một kiếm khách Niết Bàn tầng thứ năm như Bạch Trảm Phong cũng không hóa giải được, họ còn sợ gì nữa?

Bấy giờ, những người trong Vỹ Minh mới hiểu vì sao Mục Vỹ lại ung dung như vậy, bởi lẽ hắn đã chuẩn bị từ trước rồi.

'Bạch Trảm Phong, ông làm cái quái gì thế?"

Thánh Vũ Phong thấy cảnh này thì mặt đỏ tía tai, giận dữ quát.

"Sao có thể như vậy?"

Bạch Trảm Phong lúc vung kiếm thì tiêu sái lắm, giờ thì đứng đực mặt trước cổng thành.

"Không thể nào!"

Ông ta hét lớn rồi vung kiếm lần nữa.

Soạt soạt soạt ...

Khoảng một trăm nhát kiếm tức khắc được chém ra bởi ông ta, nhưng luồng kiếm khí nào cũng không thể đả động gì đến tấm lưới, ập lên rồi im hơi lặng tiếng.

"Hừ! Còn cao thủ Niết Bàn tầng thứ năm, đúc ra năm tầng hồn đàn cơ đấy, thật chẳng ra gì!", Mục Vỹ khịt mũi khinh thường, giễu cợt Bạch Trảm Phong.

"Ngươi ... "

Ánh mắt Bạch Trảm Phong trở nên rét lạnh. Ông ta tích tụ kiếm thế, kiếm Trảm Long trong tay phát ra tiếng gầm thét của rồng.

"Chém đi, chém nữa đi, ta đang đứng trong trận pháp này đây. Nếu ông phá vỡ được trận pháp thì một nhát là giết được ta rồi!"

Mục Vỹ tiến lên một bước rồi trêu cợt.

Vẻ mặt chế giễu của hắn làm Bạch Trảm Phong tức run người.

Bản thân là cao thủ đỉnh cao trong Thánh Đan Tông ở Trung Châu, đã bao giờ chịu nhục nhã như thế.

Bị Mục Vỹ trêu tức, chế nhạo ngay trước mắt bao người thế này khác gì bị tát thẳng vào mặt đâu.

"Phụt ... "

Tức anh ách không chịu được, mặt mày Bạch Trảm Phong bỗng tái nhợt, ông ta phun ra một ngụm máu.

"Ái chà, Bạch đại kiếm khách sao thế? Ta còn chưa làm gì mà ông đã gục rồi là sao?", Mục Vỹ cười hả hê móc xỉa Bạch Trảm Phong.

Kiếm khách danh tiếng lẫy lừng ư?


Nổi tiếng như thế không phải giả, lão Bạch Trảm Phong này đúng là lợi hại đấy, chẳng qua là có hơi đần một chút. Hắn lấy hai loại thiên hỏa làm ngọn nguồn, thành Đông Vân làm căn cơ để thiết lập đại trận này đấy.

Ông ta có mạnh đến đâu cũng chỉ có một mình, khó mà đối kháng với sức mạnh của hai loại thiên hỏa và một tòa thành trì.

"Ngươi ... "

Mặt Bạch Trảm Phong tái mét vì tức giận. Ông ta lại giơ tay vung kiếm Trảm Long, thanh kiếm phát ra tiếng rồng gầm thét.

Bành ...

Nhưng nhát kiếm ấy chỉ gây ra được một tiếng nổ rồi thôi, đại trận vẫn vững như bàn thạch.

"Tấn công mãi, mệt rồi chứ gì? Ngay bây giờ ta sẽ cho ông xem thế nào là Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận!"

Mục Vỹ sờ mũi, ngọn lửa dập dờn trong lòng hai bàn tay.

Cổ Ngọc Long Tinh đột ngột xuất hiện nơi tay hắn.

Gào ...

Tiếng rít gào vang lên ngay sau đó, hỏa long chín đuôi hiện thân.

Hỏa long cao đến nghìn trượng nam sấp trên Huyền Vũ Phi Thiên Trận, chín cái đuôi bao phủ cả khoảng không trên thành Đông Vân như chín đường kinh mạch

Dau rong vuon giua thanh Dong Van, doi mat rong hung huc lua tim liec nhin xung quanh.

"Biến!"

Giọng nói đanh thép của Mục Vỹ truyền đi thật xa, một quả cầu lửa tím với đường kính hơn nghìn mét hình thành trong miệng hỏa long rồi bùng nổ.

Hỏa cầu lao nhanh về phía Bạch Trảm Phong như tên bắn.

Ầm ầm ...

Thấy hỏa cầu bắn tới, mặt Bạch Trảm Phong biến sắc bổ kiếm xuống. Mũi kiếm lướt qua đến đâu, mặt đất nứt ra một đường sâu hoắm đến đấy.

"Phá Long Kiếm Vũ!"

Bạch Trảm Phong thét lên, năm tầng hồn đàn dưới chân xoay chuyển không ngừng làm phát ra âm thanh đinh đinh đinh nối tiếp nhau, trường kiếm cũng quét thật nhanh. Vô số lưỡi kiếm hình thành rồi chém vào hỏa cầu.

Mục Vỹ hừ lạnh bước tới, hỏa cầu tím cùng phát nổ ngay lúc này.

Uỳnh uỳnh ...

Tiếng nổ trầm đục vang lên, hỏa cầu nổ tung, rực rỡ và diễm lệ như pháo hoa.

Nhưng thứ mà pháo hoa này mang đến lại là cú bạo tạc và tổn thương chí mạng.

 
Chương 507: Ông đang dọa ta đấy à?


Mấy tiếng nổ động trời che lấp cả không gian, ánh lửa lan rộng, hỏa cầu khổng lồ nổ tung rồi phân tán thành những hỏa cầu nhỏ hơn, tiếp tục bắn vào đội quân.

Tiếng kêu la đau đớn, tiếng chửi rủa, tiếng khóc lóc chồng chéo lên nhau tạo thành một âm hưởng khiến người nghe rợn người.

"Mục Vỹ!"

Nhìn tình cảnh hiện tại, Thánh Vũ Phong đanh mặt quát.

"Gì?

Mục Vỹ lạnh lùng nói: "Ta chỉ muốn giao dịch với các ông, dùng tám trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm đổi lấy hai mạng người quan trọng với các ông thôi, giá đó còn chưa đủ à?"

"Ngươi mà xứng làm đối tượng giao dịch với bọn ta? Tám thế lực lớn là những lực lượng nào mà ngươi đòi đứng ngang hàng giao dịch?", Thạch Trung Nguyên cũng sẵng giọng: "Giỏi thì ngươi co đầu rút cổ trong thành Đông Vân cả đời đi!"

"Ông đang dọa ta đấy à?"

"Dọa ngươi thì sao? Ngươi ra đây giết ta được chắc?"

"Đương nhiên ta không giết được ông, nhưng hắn thì chưa chắc!"

Mục Vỹ giễu cợt với vẻ mặt lạnh như băng: "Vốn dĩ ta động tay chân lên người hắn để phòng hờ thôi, bây giờ xem ra lòng tin cơ bản giữa người với người còn không có nữa là, ta không mất công rồi".

Thạch Trung Nguyên nghe vậy thì tái mặt, hết nhìn Thạch Kinh Thiên bên cạnh lại nhìn Mục Vỹ, la toáng: "Mục Vỹ, rốt cuộc ngươi đã làm gì?"

"Làm gì ấy hả?"

Mục Vỹ giễu cợt: "Ông nhớ mình vừa nói gì chứ? Nếu như ta ra ngoài, ông sẽ xé ta ra làm trăm mảnh ấy. Vậy giờ xem thằng con trai ông bị xé xác thế nào đi!"

Mục Vỹ giơ tay rồi chầm chậm cuộn quả đấm lại.

"Á ... "

Ngay khoảnh khắc Mục Vỹ nắm tay, Thạch Kinh Thiên bỗng dưng che ngực ngã xuống đất, mồ hôi lớn bằng hạt đậu rơi ướt trên mặt, mới đó mà mặt cắt không còn một giọt máu, cơ thể run bần bật mất kiểm soát.

"Cha ... cha ơi, tim con đau, đau quá!"

Thạch Kinh Thiên nhăn mặt vì đau đớn, tiếng kêu rên thảm thiết bật ra khỏi miệng y.

"Kinh Thiên, Kinh Thiên, con sao vậy?", Thạch Trung Nguyên lo lắng nhìn Thạch Kinh Thiên, nhanh chóng lấy một viên đan dược cho vào miệng y.

"Mục Vỹ, ngươi đã làm gì con ta?", Thạch Trung Nguyên sừng sộ.

Ông ta mới kiểm tra xong, rõ ràng là toàn thân Thạch Kinh Thiên không hề có dấu hiệu bị hạ độc, ông ta là thầy luyện đán tám sao mà cũng không phát hiện ra gì, tại sao Mục Vỹ hạ độc được?

"Tất nhiên ta phải có biện pháp dự phòng để đảm bảo cuộc giao dịch được công bằng rồi, ông đã vi phạm quy tắc thì đừng trách sao ta vi phạm!"

Mục Vỹ không thèm đếm xỉa gì.

Chuyện đến nước này, mâu thuẫn giữa hắn và Tụ Tiên Các không còn đường hòa hoãn nữa.

"Cha! Á ... "

Do Mục Vỹ nắm chặt tay, sắc mặt Thạch Kinh Thiên dần trở nên tái nhợt, hai con mắt lồi ra như mắt cá chết trông cực kỳ kinh hoàng.

"Thả ra, thả ra cho ta! Mục Vỹ, ngươi muốn gì ta cũng nghe theo, chuyện gì ta cũng nghe theo!"

Cuối cùng Thạch Trung Nguyên cũng chịu xuống nước, van xin Mục Vỹ khẩn thiết.

"Nói sớm phải tốt hơn không?", Mục Vỹ thả lỏng tay. Thạch Kinh Thiên như được đại xá, thở hổn hển, nét mặt cũng hòa hoãn hơn trông thấy.

"Độc ta hạ lên người hắn ông giải được nhưng phải mất một thời gian, cứ từ từ giải đi. Đưa thêm hai trăm triệu Linh Tinh đây, đừng có nói là không mang, ta biết ông có đem theo!"

Hắn nói huych toẹt ra luôn.

"Ngươi ...

Thạch Trung Nguyên lạnh mặt.

Đúng là khi đến đây ông ta lo lắng sẽ có biến, rằng Mục Vỹ sẽ lật lọng, giở chứng đòi thêm Linh Tinh nên mang theo hai trăm triệu nữa, ngờ đâu điều đó lại trở thành sự thật.

"Cầm lấy!"

Thạch Trung Nguyên lạnh lùng ném Linh Tinh đến, chuẩn bị đưa Thạch Kinh Thiên đi.

"Đứng lại! Ta cho các ông đi chưa?"

Mục Vỹ thình lình cứng rắn nói: "Thạch Trung Nguyên, ông muốn đi cũng được thôi nhưng trước đó phải quay về phía thành Đông Vân, dập đầu ba lần với đại sư Cam đã. Ông tự hiểu bản thân đã làm gì trong sự việc năm đó, bây giờ xem như ta đòi lại chút ít để bù đắp cho những bất công lão Cam phải chịu".

"Mục Vỹ, ngươi đừng có được đà làm tới!"

"Ông bảo đó là được đà làm tới?", Mục Vỹ phì cười, đáp: "Có là gì so với việc ngài Thạch Trung Nguyên đây giật mất vị trí và nỗ lực cả đời của người khác đâu".

"Quỳ xuống nhanh!"

Mục Vỹ bỗng đổi giọng, lớn tiếng.

"Á ...

Tiếng kêu la lại vang lên, Thạch Kinh Thiên lại che ngực, mặt trắng tái.

"Ta quỳ! Ta quỳ!"

Thạch Trung Nguyên nhìn Mục Vỹ và Cam Kinh Vũ với đôi mắt sục sôi lửa giận như sắp sửa nhào tới cấu xé hai người.

Nhưng ông ta nhịn vì con mình.

Bịch, bịch, bịch ...

Sau ba cái dập đầu, trán Thạch Trung Nguyên ứa máu, ngực phập phồng dữ dội.

Ông ta hận Mục Vỹ, kẻ đã tính kế không chừa một đường thoát!

Thạch Trung Nguyên đứng dậy rồi kéo Thạch Kinh Thiên lên, không cần nói cũng biết sát ý trong mắt ông ta đậm nhường nào.

"Trừng cái gì mà trừng? Thử trừng nữa xem", thấy Thạch Trung Nguyên không cam tâm ra mặt, Mục Vỹ lại quát.

'Ngươi ... "

Mục Vỹ quay sang hỏi Thánh Vũ Phong: "Bảo Bạch Trảm Phong tiếp tục tấn công đi, hình như đại trận này của ta còn chỗ nào chưa được hoàn thiện lắm, ông ta đánh mấy lần thì ta sẽ tìm ra được lỗ hổng và hoàn thiện nó, hôm nào Thánh Vũ Dịch có tới cũng dễ bề đề phòng".

Hèn hạ, vô liêm sỉ!

Nhìn nụ cười trên mặt Mục Vỹ, sống lưng Thánh Vũ Phong lạnh toát. Kẻ này quá đáng sợ!

Không sai, là đáng sợ!

 
Chương 508: Nước suối Luân Hồi


"Ngươi còn muốn gì nữa?", Thánh Vũ Phong gắt gỏng quát Mục Vỹ.

"Không gì cả!"

Mục Vỹ nhún vai, trả lời: "Ta nghe nói trong Thánh Đan Tông có một con suối thần gọi là suối Luân Hồi. Nước của suối Luân Hồi có công dụng cải tử hoàn sinh, sinh sôi xác thịt từ xương cốt, dù gãy chân gãy tay cũng mọc ra được đúng không?"

"Đừng có mơ, mất trăm năm mới được một bình hồ lô nước suối Luân Hồi, tưởng dễ có lắm chắc!"

"Ồ ... Trăm năm được một bình hồ lô à, vậy ta muốn một bình!", Mục Vỹ chợt cười nói.

"Ngươi ... "

Giờ thì Thánh Vũ Phong đã rõ, dù tranh luận với Mục Vỹ kiểu gì thì lúc nào tiểu tử này cũng có một bụng mưu kế cả.

Ngươi không bao giờ biết được hắn sẽ bắt ngươi làm gì sau đó!

"Có đưa không!", Mục Vỹ đứng trên cổng thành trầm giọng quát.

Nhưng đoi mắt của han luon lom lom nhìn Thánh Tâm Duệ.

"Cầm lấy!"

Thánh Vũ Phong đảo mắt suy tính rồi giơ tay lên, một chiếc hồ lô tím xuất hiện, bay về phía Mục Vỹ.

"Chắc ông không dám giở trò mèo gì đâu nhỉ".

Mục Vỹ nhận lấy hồ lô rồi xoay người bảo: "Cổ Vũ Phàm, trò lại đây uống thử xem có vị gì đi!"

Uống thử xem có vị gì?

Thánh Vũ Phong suýt thì hộc máu.

Cái tên Mục Vỹ này đúng là quá gợi đòn!

Nước suối Luan Hồi luan chuyển mỗi tram nam một lần, mat đến trăm năm mới có một ngày nước suối chảy ra.

Chưa kể nước suối chảy được một hồi thì dừng, chỉ được một bình hồ lô như vậy. Ở Thánh Đan Tông, thông thường mỗi lần luyện đan chỉ lấy vài giọt rồi thôi, thế mà tên nhãi này lại đưa cho người khác nếm thử một cách tùy tiện như thế.

Thấy Cổ Vũ Phàm uống một hớp to, lòng Thánh Vũ Phong như rỉ máu.


Nhưng sau khi cậu ta uống nước suối Luân Hồi, một cảnh tượng kỳ lạ đột nhiên xảy ra.

Cánh tay phải cụt của Cổ Vũ Phàm bỗng dưng mọc ra một cách thần kì trước mắt bao người. Ông tay áo xẹp từ từ phồng lên, mỗi lần uống một ngụm là cánh tay lại dài thêm một tấc.

Cuối cùng, cánh tay phải của Cổ Vũ Phàm từ cụt trở thành một bộ phận hoàn chỉnh.

Sinh sôi xác thịt từ xương cốt, làm liền tay chân gãy, là thật rồi!

Cổ Vũ Phàm nhìn cánh tay phải của mình, mắt như phủ sương mờ, rơm rớm nước mắt.

Một tiếng phịch vang lên, Cổ Vũ Phàm quỳ xuống đất, nhìn Mục Vỹ rồi dập đầu thật mạnh.

"Thầy Mục ... "

"Làm cái gì thế!", Mục Vỹ ngây người một thoáng rồi bông đùa: "Gì mà xúc động thế hả tiểu tử kia? Đứng lên nào. Thầy nói se giúp cơ thể trò kiện toàn trở lại nhưng đến bây giờ mới làm được, xấu hổ lắm đây này".

"Biến biến biến, đừng có khóc nữa. Nam tử hán đại trượng phu mà khóc cái

gì!"


Cổ Vũ Phàm bị Mục Vỹ khiển trách mà lại mỉm cười, vẻ kiên định trong mắt càng rõ hơn.

Mục Vỹ dành cho họ quá nhiều điều tốt đẹp. Từ khi tiến vào Trung Châu đến nay, tuy những người từng là học trò lớp chín bọn họ không thể đuổi kịp bước chân của Mục Vỹ nhưng họ vẫn không bỏ cuộc.

Thời gian qua quá yên lặng, họ còn tưởng mình đã bị Mục Vỹ lãng quên rồi.

Nhưng hôm nay, cậu ta đã biết họ vẫn được thầy ấy ghi nhớ trong lòng.

Mục Vỹ không quên họ, nhưng họ không đủ sức để giúp đỡ thầy.

Suy cho cùng, âu cũng là do họ cố gắng chưa đủ, tiến bộ chưa đến nơi đến chốn.

Cứ hễ khi nào có chuyện, điều đầu tiên nghĩ đến luôn là tìm Mục Vỹ. Có Mục Vỹ thì mọi chuyện đều được giải quyết, rồi nó lại hình thành thói quen lười biếng trong họ, dẫn đến tiến bộ chậm.

"Thầy Mục, trong vòng mười năm, trò sẽ trở thành thầy luyện khí cao cấp nhất Trung Châu Đại Lục, trò nhất định sẽ không làm thầy thất vọng!", Cổ Vũ Phàm hứa hẹn bằng giọng nói chắc nịch.

"Nói vậy đâu có được, ngươi thành thầy luyện khí cao cấp nhất rồi thì ta làm ăn gì nữa?", Tề Minh tiến lên vỗ vai Cổ Vũ Phàm, cười sảng khoái.

Nghe tiếng "bịch bịch", Mục Vỹ cười nói: "Hai nhóc quỷ này, nghĩ cái gì vậy hả? Hai đứa bây thành thầy luyện khí cao cấp nhất rồi bỏ ta ở đâu?"

Ba người cười đùa với nhau, quên bằng Thánh Vũ Phong đang còn đứng ngoài thành Đông Vân.

"Mục Vỹ, ta đã đưa ngươi một bình nước suối Luân Hồi rồi, đi được chưa?"

Thánh Vũ Phong cố kìm nén cơn giận.

"Về nói với Thánh Vũ Dịch là Mục Vỹ ta đây chờ ông ta tại thành Đông Vân bất cứ lúc nào. Cả vợ lớn của ta đang ở Thánh Đan Tông nữa, muội ấy mà có chuyện gì thì Thánh Đan Tông chuẩn bị đền mạng đi!"


Chỉ dựa vào một trận pháp gọi là Huyền Vũ Phi Thiên Trận đấy thôi đâu được tích sự gì.

"Không cần ngươi lo đâu Mục Vỹ, thành Đông Vân của ngươi sẽ sớm biến thành một ao nước tù thôi!"

Thầm thét gào trong lòng, Thánh Vũ Phong dẫn dắt đội quân Thánh Đan Tông từ từ rút lui.

 

 
Chương 509: Đại kiếp giáng xuống


Không còn sự hiện diện của khoảng một trăm nghìn người, tiếng reo hò như dời núi lấp biển vang lên khắp thành Đông Vân.

Giờ phút này, trong lòng tất cả mọi người đều hướng về một cái tên.

Mục Vỹ!

Cách thành Đông Vân hàng nghìn mét, có ba người đang đứng giữa không trung.

Ba ngươi này chính là ba vị điện chủ của điện Tam Cực.

"Lão Vương, đứa con rể này của huynh được quá đấy chứ!", Dương Đình Ngọc vui vẻ nói: "Hai thế lực lớn hai lần bị nó trêu đùa, phải giao nộp một tỷ Linh Tinh hạ phẩm luôn. Bọn chúng tích lũy cả trăm năm rồi chứ phải".

"Cái đầu huynh ấy!", Vương Chí Kiệt thì mắng: "Tiểu tử này không biết suy nghĩ thì có".

"Nhìn thì có vẻ bộp chộp nhưng nghĩ kĩ lại thấy cậu ta cẩn thận lắm. Huyền Vũ Phi Thiên Trận có khả năng phòng ngự rất mạnh, ba chúng ta cùng nhau phá giải nó cũng không dễ đâu".

"Các huynh đừng có khen nó nữa!"

Vương Chí Kiệt thở dài: "Các huynh cũng biết Thánh Vũ Dịch là một kẻ như nào mà. Dưới sự chỉ đạo của ông ta, Thánh Đan Tông đã trở thành thế lực lớn nhất Trung Châu Đại Lục trong vòng trăm năm, thủ đoạn, lòng dạ hay bày mưu tính kế đều thuộc hạng xuất sắc".

"Nếu lúc này Mục Vỹ đã vào cảnh giới Niết Bàn thì ta lo lắng làm gì, ngặt nỗi nó chỉ là cảnh giới Thông Thần, Thánh Vũ Dịch muốn giết nó dễ như trở bàn tay".

Nghe vậy, Dương Đình Ngọc và Lí Vân Tiêu đều gật đầu.

Là lãnh đạo của điện Tam Cực, hiển nhiên là họ đứng ở một tầm cao khác so với Mục Vỹ.

Và họ cũng biết rõ về Thánh Đan Tông hơn hắn.

Với tính cách của Thánh Vũ Dịch, nếu như chọc giận thật thì đừng hòng ông ta chịu để yên.

Chuyện này nhìn như chấm dứt tại đây, nhưng thực chất đây mới là chính thức bắt đầu cuộc tỷ thí.

Sau khi hai thế lực lớn lui quân, thành Đông Vân chìm trong bầu không khí hân hoan.

Từ đây, Huyền Vũ Phi Thiên Trận được khai triển hoàn toàn, đồng thời Vỹ Minh bắt đầu cấp cho mỗi người trong thành Đông Vân một lệnh bài thân phận, ra hay vào thành đều phải trình ra để bảo đảm an ninh của thành trì.

Giờ phút này, những thành viên cấp cao của Vỹ Minh đang thương thảo trong đại sảnh.

Một tỷ Linh Tinh hạ phẩm thật sự là một số tiền lớn, là một trợ lực đáng kể cho sự phát triển của Vỹ Minh.


"Mặc Dương, một tỷ Linh Tinh hạ phẩm này gửi cho điện Tam Cực năm trăm triệu, xem như đền đáp ơn giúp đỡ của họ, đó cũng là giá trị số cống phẩm cần nộp lên trong tương lai".

"Rõ thưa sư phụ!"

"Lão Cam, nước suối Luân Hồi dùng để luyện đan còn gì bằng, ông nhận nhé!"

"Đa tạ minh chủ!"

"Lão Cam, nước suối Luân Hồi dùng để luyện đan còn gì bằng, ông nhận nhé!"

"Đa tạ minh chủ!"

Mục Vỹ mỉm cười nhìn những người xung quanh: "Sau chuyện hôm nay, Vỹ Minh chúng ta đã hoàn toàn trở mặt với năm thế lực, mọi người đừng quá vui mừng, kẻ địch mạnh hơn còn ở đằng sau đấy".

Mọi người nghe vậy gật đầu, lời hắn nói không sai chút nào.

Có thể nói Mục Vỹ là người duy nhat co công trong việc đánh lùi Tụ Tiên Các và Thánh Đan Tông hôm nay.

Nhưng Vỹ Minh lúc này đã gắn kết với nhau thành một thể thống nhất, sĩ khí ngất trời, năm con quái vật kia có đến đây, họ cũng không sợ.


"Minh chủ chớ lo lắng, năm thế lực lớn không phá giải được đại trận do người thiết lập đâu, chúng ta chỉ cần náu mình trong thành Đông Vân tám năm, mười năm gì đấy, chờ đến khi toàn bộ đều vào cảnh giới Niết Bàn hẵng giết bọn chó săn kia”.

Giọng Thạch Thiên Phong oang oang.

Nghe vậy, Mục Vỹ cũng gật đầu cười.

Giờ mà đối đầu trực diện với Thánh Đan Tông khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết, chỉ khi thực lực đủ mạnh mới có khả năng làm điều đó.

Dường như thang ngay bình yên đa đen, nhưng dưới vẻ thanh bình này còn lấp ló cơn bão sắp sửa ập vào bờ. Cả Trung Châu Đại Lục đều bị bao phủ trong bầu không khí mịt mù.

Tuy nhiên, ngoài dự đoán là Lục Ảnh Huyết Tông, đảo Thiên Tà và nhà họ Vỹ dù chết mất ba cao thủ cảnh giới Niết Bàn vẫn không huy động quân đội đến thành Đông Vân hỏi tội.

Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các có vẻ cũng bình tâm lại rồi.

Trong những tháng ngày này, Trung Châu Đại Lục yên ả đến lạ thường, nhưng sự bình lặng này lại đem đến cảm giác đè nén đến tận cùng.

Chợt một hom, ở Ma Uyen tại trung tâm Trung Châu.

Ma khí quay cuồng dữ dội xung quanh bốn thế lực siêu cường, sắc trời cũng  đổi.

Ngày này, tầng ma khí buốt giá quanh Ma Uyên dày hơn bình thường gấp trăm lần, thỉnh thoảng vọng lại tiếng rít gào the thé làm người ta kinh hãi.

Hiện tượng lạ của ma khí trong Ma Uyên khiến người đứng đầu của bốn thế lực phải mở họp lần nữa.

"Chắc chắn là đại kiếp Ma Uyên!", Phủ Thiên thở dài: "Trung Châu Đại Lục đại loạn rồi đây"

Đôi mày thanh tú của Lâu Vọng Nguyệt nhíu lại: "Gần đây năm thế lực lớn yên lặng lạ thường, có lẽ là đang nghĩ cách đối phó Vỹ Minh rồi. Ta sợ rằng phải đến lúc hỏng bét rồi họ mới chịu hỏi tới".


Trong lúc trò chuyện, vẻ mặt của bốn người khi nhìn ma khí điên cuồng xoay chuyển quanh Ma Uyên vẫn căng thẳng.

"Rồi thôi, mỗi người tự chuẩn bị sẵn sàng rút lui đi".

Cùng lúc đó, trong vực sâu ở Ma Uyên, đám ma khí cuồn cuộn ở đó đã đậm đặc đến mức chuyển sang thể lỏng và vùi lấp toàn bộ vực thẩm.

Thạch đài đen trên mặt đất ngày càng nứt vỡ ghê gớm hơn, dường như có yêu ma kinh khủng nào trong đó sắp sửa ra đời.

 
Chương 510: Yên bình chẳng được bao lâu


“Kiệt Kiệt ... Trung Châu Đại Lục, chúng ta đã đến Trung Châu Đại Lục rồi, nơi này đúng là không tầm thường!”

Có một giọng nói trầm khàn vang lên trong khe hở đó, tiếng cười nham hiểm vọng từ sâu dưới lòng đất lên khiến người nghe dựng tóc gáy.

...

Dù nửa năm đã trôi qua, nhưng mọi người vẫn chưa thôi bàn tán về sự việc kinh thiên động địa xảy ra ở Trung Châu Đại Lục nửa năm về trước.

Trong khoảng thời gian này, Vỹ Minh đã phát triển thần tốc.

Nhờ có cả tỷ Linh Tinh, Vỹ Minh đã mua rất nhiều các loại thiên tài địa bảo, đan dược và linh khí để phát triển thế lực của mình.

Bây giờ, Vỹ Minh đã có ba cường giả cảnh giới Niết Bàn, Cam Kinh Vũ và Mục Thiếu Kiệt là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, Vạn Vô Sinh tiến bộ hơn một bậc đã tiến vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư.

Nhờ có ba cường giả lớn mạnh cảnh giới Niết Bàn này mà thành Đông Vân đã vượt trước thành Thánh Thanh một bậc về thực lực.

Điều quan trọng nhất là Khí các, Chiến các, Đan các và Ánh các cũng đang phát triển ổn định hàng ngày.

Vỹ Minh của bây giờ không chỉ có chi mà không thu tiền nữa, mà đã bắt đầu bán các đan dược và linh khí ra bên ngoài.

Dẫu sao có thầy luyện đan chín sao duy nhất là Mục Vỹ, cùng Cam Kinh Vũ, Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn ở đây thì Đan các cứ gọi là phát triển chóng mặt.

Nhờ có Mục Vỹ chỉ bảo, Tề Ngự Phong, Tề Minh và Cổ Vũ Phàm cũng dẫn dắt Khí các hưng thịnh không kém.

Nhất là Cổ Vũ Phàm, cánh tay phải của cậu ta đã mọc lại, đúng là như hổ mọc thêm cánh, thiên bẩm thức tỉnh, cậu ta không quản ngày đêm chăm chỉ học luyện khí.

Nhưng điều này khiến Mục Vỹ thấy phiền phức.

Tên này không quản ngày đêm cũng không sao, nhưng ngày nào cũng quấn lấy hắn như tên điên, tham chí may lần khi han đang chinh chiến được nửa trận với Vương Tâm Nhã cũng bị Cổ Vũ Phàm quấy rầy.

"Sư phụ, Dung Thiết Linh Kim và Hắc Ngư Hoạt Thạch có thuộc tính đối lập nhau. Nếu cùng cho chúng vào thì độ cứng và dẻo dai của linh khí sẽ bị hạn chế rất nhiều, không thể phát huy tính dẻo dai tốt được, chuyện này ... "

"Thì cho Hỗn Nguyên Thạch vào, nó có tính pha trộn tốt, có thể trung hoà được hai loại trên!"

“Sư phụ ... "

"Dừng! Cổ Vũ Phàm, con không nghỉ thì ta cần phải nghỉ, lượn đi, còn quấy rầy chuyện tốt của sư phụ nữa là ta cho no đòn đấy".

“Dạ?”

"Dạ dạ cái gì? Biến, biến ngay!"

Mục Vỹ mất kiên nhẫn nói.

"Nhưng mà sư phụ ... "

"Không nhưng nhị gì cả, biến mau!"

Mục Vỹ còn chưa ăn vận chỉnh tề, hắn nhìn Cổ Vũ Phàm với vẻ phiền phức, tiểu tử này đúng là thiếu đòn.


"Sư phụ!"

"Ta bảo thế nào, biến đi cơ mà!"

"Sư phụ, là con ạ!", một giọng nói vang lên từ phía sau.

"Mặc Dương? Sao con lại đến đây?"

"Sư phụ, có chuyện ạ ... là chuyện liên quan đến đại sư nương!", Mặc Dương nghiêm túc nói.

Tần Mộng Dao!

Mục Vỹ nghiêm mặt, trầm mặc một lát rồi nói: "Nói đi!"

“Thánh Đan Tông cho người truyền tin tới, bảo sư phụ đến đó một chuyến, nếu không ... họ sẽ rút thần phách của đại sư nương!"

Đoàng ...

Nghe thấy thế, sức ép quanh người Mục Vỹ lập tức bùng nổ, sau nửa năm, hắn đã bước vào cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín.

Dưới sức ép ấy, Mặc Dương và Cổ Vũ Phàm cũng cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.

"Người của Thánh Đan Tông nói sao?", Mục Vỹ lạnh lùng hỏi.

"Họ nói ... nếu muốn sư nương bình an thì sư phụ phải mang một tỷ Linh Tinh hạ phẩm đến Thánh Đan Tông chuộc người".

Một tỷ Linh Tinh hạ phẩm!

Thánh Đan Tông hành động có tính toán quá.

"Định chơi trò gậy ông đập lưng ông à?", Mục Vỹ lẩm bẩm.

"Được, ta biết rồi, các trò lui đi!"

“Sư phụ, người định thế nào?"

"Trộn lẫn chứ còn thế nào nữa!”

Dứt lời, Mục Vỹ quay người đi vào phòng.

"Trộn lẫn? Là thế nào nhỉ?", Cổ Vũ Phàm ngẩn ra hỏi.

"Sao ta biết được!"

Mặc Dương trợn mắt, gã phải tìm các các chủ để bàn tính chuyện này mới được.

Vương Tâm Nhã ở trong phòng rõ ràng đã nghe thấy cuộc đối thoại ở bên ngoài, thấy Mục Vỹ ngồi xuống giường, cô ta nhích lại gần rồi tựa vào vai hắn.

“Vỹ ca ... "

“Muội đừng nói gì cả, để ta yên tĩnh một lát!"

Mục Vỹ ôm Vương Tâm Nhã vào lòng, khẽ nhắm mắt lại, hít thở bình ổn.

Vương Tâm Nhã nam trong lòng Mục Vỹ có vẻ lo lắng, nhất thời không biết phải an ủi hắn thế nào.

Màn đêm vô cùng tĩnh mịch, một bóng người bay vút lên rồi đáp xuống nóc Vỹ Minh.

Bóng đen đó đội mũ, Mục Vỹ bay lên trên bầu trời của thành Đông Vân.

Lúc này, Cổ Ngọc Long Tinh đang lơ lửng giữa thành, chín đường vân tản ra, quây quanh thành Đông Vân.

Nó là thiên khí mà Mục Vỹ dùng để bảo vệ thành trì nên đương nhiên vô cùng kiên cố.

Nhưng muốn Mục Vỹ hắn khuất phục vì sự uy hiếp này thì Thánh Đan Tông quá coi thường hắn rồi!

Mục Vỹ bay nhanh trên đường một ngày trời mới tới Thánh Đan Tông.

Các dãy núi bao quanh Thánh Đan Tông, có hai bóng người đang đứng ở trước cánh cổng to cao hàng trăm mét của môn phái.

"Ngươi là ai?"

 
Chương 511: Xông tới Thánh Đan Tông


Chương 511: Xông tới Thánh Đan Tông

Trông thấy Mục Vỹ mặc một thân y phục đen, chiếc áo choàng cùng màu phất phơ theo gió, chiếc mũ đen che kín cả khuôn mặt, một đệ tử lạnh giọng nói: "Những người không phận sự tới Thánh Đan Tông thì biến sang một bên".

"Thánh Đan Tông ... Ta đến Thánh Đan Tông!"

Mục Vỹ nhìn người đó rồi thờ ơ nói: "Tông chủ của các ngươi đã nhiệt tình mời ta đến, sao? Các người định từ chối à?"

"Ha ha ... "

Nghe Mục Vỹ nói vậy, một đệ tử cười lớn nói: “Ông đây đã gác cửa ba năm mà vẫn là đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông, ngươi là cái thá gì mà tông chủ của chúng ta phải mời ngươi, đúng là không biết xấu hổ!"

"Ha ha ... "

Mục Vỹ mỉm cười giơ tay ra, đệ tử đó lập tức mất khống chế lao về phía Mục

Vỹ

"Quả nhiên đệ tử nào của Thánh Đan Tông cũng rất ngạo nghễ, mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất mà đã kiêu ngạo thế này!”

Mục Vỹ hất tay một cái, đệ tử đó đã bị ném bay.

“Thánh Vũ Dịch, Mục Vỹ ta tới rồi, ông định tiếp đãi ta như vậy à?"

Mục Vỹ hét lên, cả rừng núi đã rung chuyển.

Bây giờ, Mục Vỹ đã là cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, ngoài cường giả cảnh giới Niết Bàn ra thì hắn cũng đã có chỗ đứng nhất định ở Trung Châu Đại Lục

Nhưng cảnh giới này thật sự chưa là gì với Thánh Đan Tông cả.

Nhưng chẳng lẽ vì thế mà hắn lại núp ở thành Đông Vân không dám lộ diện ư?

Hắn không để bỏ qua chuyện liên quan đến Tần Mộng Dao được.

Khi chưa biết chuyện này là thật hay giả và không thể kiểm chứng, hắn chỉ có thể mạo hiểm đến đây thôi.

Nếu Tần Mộng Dao không làm sao thì hắn cũng yên tâm, còn nếu đúng là cô bị Thánh Đan Tông rút thần phách thì lần này dù phải chết, hắn cũng phải tới.

Vương Chí Kiệt từng nói với hắn hành sự phải biết kiềm chế.

Nhưng đôi lúc, có những việc không thể kiềm chế được!

Vù vù ...

Mục Vỹ vừa dứt lời đã có hàng loạt tiếng xé gió vang lên.

Lập tức có mấy chục người đứng trước mặt hắn.

"Ai đang giở thói ngang ngược? Đây là Thánh Đan Tông, chứ không phải nơi mà ngươi có thể quấy nhiễu!", người đứng đầu khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng mắng.

Linh Huyệt tầng thứ tám, cảnh giới cao thật!

Nhưng bây giờ, Mục Vỹ không có thì giờ đôi co với đám người này.

Hắn cất bước, đi thẳng vào trong Thánh Đan Tông.

"Đứng lại!"

Mục Vỹ vẫn đi tiếp.

"Giết!'

Thấy MụcVỹ không chịu dừng bước, đám thanh niên đó lập tức xông lên bao

vây

Nhưng Mục Vỹ vẫn đi tiếp, không hề để ý đến bọn họ.

Bọn họ lập tức lấy trường kiếm, trường thương và đại đao ra rồi lao tới chỗ Mục Vỹ.

Bịch bịch ...

Nhưng các món lợi khí ấy còn chưa đến gần Mục Vỹ đều đã bắn ngược trở lại, tất cả bọn họ hộc máu, vô cùng khiếp sợ.

“Thánh Vũ Dịch, đây chính là cách tiếp đón khách khứa của ông đấy hả?"


Mục Vỹ lại lên tiếng.

Nhưng đáp lại hắn chỉ có các tiếng xé gió vang lên.

Ngay sau đó, mười mấy vị trưởng lão của Thánh Đan Tông đã lao nhanh tới.

Bọn họ không nói không rằng, trực tiếp xông về phía Mục Vỹ, sau đó thi triển các tài năng để tấn công hắn.

Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn thấy các trưởng lão cảnh giới Thông Thần này, ngọn lửa trong tay hắn bùng cháy, hai ngọn lửa xanh và tím cùng bùng lên một lúc.

Xẹt xẹt ...

Khi các âm thanh ấy vang lên, mười mấy trưởng lão kia lập tức cháy đen rồi tan biến.

"Xem ra ông định kiểm tra thực lực của ta hả?"

Mục Vỹ cao giọng nói: "Đáng tiếc là thử nghiệm của ông chán quá, Thánh Vũ Phong đâu? Bạch Trảm Phong nữa? Các cường giả cảnh giới Niết Bàn mạnh thế không lộ diện, lại để đám tép riu xông trận, đúng là chẳng ra làm sao!"

“Mục Vỹ, ngươi ngông cuồng quá rồi đấy!"

Một bóng người bất chợt xuất hiện trên không trung, người đó nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói.

"Thánh Tâm Duệ?"

Mục Vỹ hứng thú nhìn người đó rồi nói: "Sao? Hoa độc lần trước khiến ngươi khổ sở ra phết nhỉ? Muốn thử lại lần nữa không?"

Nói rồi, Mục Vỹ giơ tay lên lắc lắc.

Trông thấy hành động này của Mục Vỹ, Thánh Tâm Duệ lập tức lùi lạ.

Lần trước, hoa độc đó như đã cướp nửa cái mạng của gã, mất ba tháng trời được cha mình hỗ trợ, gã mới có thể loại bỏ chất độc hoàn toàn.

Nhưng hồn đàn của gã cũng suýt nữa bị phá hỏng vì chuyện này.

Song khi thấy Mục Vỹ giễu cợt mình, Thánh Tâm Duệ đỏ mặt, không nhịn được quát: "Hôm nay, ngươi đã đến Thánh Đan Tông, nghĩ mình còn đường sống không?"

"Ai bảo ngươi là ta chỉ muốn giữ mạng?", Mục Vỹ hỏi ngược lại: "Tần Mộng Dao đang ở đâu, các ngươi đã làm gì muội ấy rồi?"

"Ha ha ... "

Thánh Tâm Duệ nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy máu chiến.

Sau nửa năm, Mục Vỹ đã bước vào cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, đột phá những hai cảnh giới, đúng là quá biến thái.

Nhưng dù thế thì hắn cũng không là gì khi so với Thánh Tâm Duệ gã cả.

Không có thiên khí thì gã có thể dễ dàng giết chết Mục Vỹ.

 
Chương 512: Thà chết cũng không dùng sức mạnh hồn đàn


"Đúng vậy, không có thiên khí thì sao ta có thể là đối thủ của ngươi", Mục Vỹ nhìn Thánh Tâm Duệ rồi giễu cợt nói: "Nhưng ngươi đừng quên, ta ... còn có thiên hoả!”

Dứt lời, hai ngọn lửa lập tức bùng lên trong tay Mục Vỹ, sau đó bay về phía Thánh Tâm Duệ.

"Thiên hoa cũng cần có thực lực mạnh mẽ để phát huy, ngươi mới chỉ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín thì phát huy uy lực được đến đâu?"

Thánh Tâm Duệ lạnh mặt nhìn Mục Vỹ, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay gã.

"Đây là kiếm Tru Ma, chuyên dùng để giết những kẻ gian manh như ngươi!"

Thánh Tâm Duệ cầm thần binh trong tay rồi đáp xuống hồn đàn ở dưới, gã mang theo lực uy thế mạnh mẽ lao về phía Mục Vỹ.

Nửa năm trước, gã thua Mục Vỹ là bởi Mục Vỹ có ba món thiên khí lớn. Nhưng bây giờ, sau khi đã có đối sách cụ thể, thêm việc Mục Vỹ tay không bắt giặc, gã hoàn toàn có thể giết được hắn.

"Phong vân biến ảo, thiên địa càn khôn, vật đổi sao dời, nhật nguyệt tung hoành!"

Thánh Tâm Duệ khẽ lẩm bẩm, tốc độ của trường kiếm trong tay ngày một phóng nhanh về phía Mục Vỹ.

"Làu bàu gì thế! Kiếm khách nào mà cũng như ngươi thì đã bị đối thủ chém cho tơi tả lâu rồi!"

Mục Vỹ vung tay, một thanh kiếm cổ phóng đi.

"Kiếm khách chân chính là phải như này!"

Mục Vỹ bay lên rồi xông về phía Thánh Tâm Duệ, còn thanh trường kiếm trong tay hắn thì dựng đứng rồi chém xuống.

Đường kiếm này trông rất bình thường.

Nhưng trông nó lại rất tuyệt diệu, như thể chỉ chém bừa một kiếm cũng có thể khiến tất cả mọi người phải tập trung quan sát.

Toàn bộ không gian đều bị chấn động bởi một kiếm này, tốc độ của kiếm tăng

vọt.

Den Thanh Tam Due cung khong ngoai le, ga hoan toan ngơ ngac bởi một kiếm ấy.

"Kiếm thế!"

Một bóng người bất chợt xuất hiện bên cạnh Thánh Tâm Duệ, cheng một tiếng, tiếng kiếm va chạm vang lên, đường kiếm đó đã bị chặn.

Bạch Trảm Phong mặc y phục màu trắng cầm kiếm Trảm Long đứng lơ lửng trên không, sau đó mỉm cười nhìn Mục Vỹ nói: "Không ngờ ngươi còn là một kiếm khách kiếm thế”.

"Còn nhiều chuyện ông không ngờ đến lắm, không lẽ ta phải giở hết ngón nghề ra cho ông xem sao?”

"Tốt lắm! Thánh Tâm Duệ, ngươi lùi lại đi, để ta đấu với hắn!"

Bạch Trảm Phong bừng bừng ý chí chiến đấu nhìn Mục Vỹ.

Kiếm thế của ông ta đã đạt đến viên mãn, ông ta đang muốn đấu một trận để đột phá kiếm thế của mình.

“Trận đấu này ta sẽ không sử dụng sức mạnh của hồn đàn, mà chỉ dùng kiếm và sức mạnh của cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín thôi. Ta rất mong được đấu với kiếm khách tài giỏi một trận".

"Không, tiểu bối có thể giải quyết hắn!", Thánh Tâm Duệ nói.

"Biến ngay!"

Bạch Trảm Phong mắng nhiếc: “Đồ vô dụng, ngươi mới là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất mà tưởng mình là đối thủ của hắn rồi sao? Ngươi không chống đỡ được kiếm thế đâu, hắn muốn giết ngươi thì chỉ loáng một cái là xong!"

Là cường giả siêu cấp cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm nên Bạch Trảm Phong hoàn toàn ngó lơ thân phận của Thánh Tâm Duệ.

Trong mắt ông ta chỉ có thanh kiếm trong tay cùng Mục Vỹ ở phía trước.

Rất hiếm có một thanh niên mới là cảnh giới Thông Thần mà đã có thể lĩnh ngộ kiếm thế siêu đẳng như thế này.

Bị mắng, Thánh Tâm Duệ tái mặt, gã nghiến răng nghiến lợi lùi lại.

Đến cha gã còn phải có chừng mực với Bạch Trảm Phong này, cho nên gã không thể đắc tội với ông ta được.

“Mục Vỹ, ta lĩnh ngộ kiếm ý năm hai mươi sáu tuổi, năm mươi năm sau thì lĩnh ngộ kiếm thế. Bây giờ, ta đã đạt đến kiếm thế viên mãn. Ta đấu với ngươi là mát mày mắt mặt cho ngươi đó, hi vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng trong trận đấu này!"

"Hả? Ông không dùng sức mạnh của hồn đàn ư?", Mục Vỹ cười hỏi.

“Đúng vậy!"

“Thà chết cũng không dùng à?"

"Đúng!", Bạch Trảm Phong kiên quyết nói: "Đáng tiếc là tình huống ấy sẽ không xảy ra đâu".

“Là ông nói thà chết cũng không dùng đấy nhé! Ta - Mục Vỹ, kiếm thế viên mãn, sẽ đấu với ông!”

Mục Vỹ lên tiếng rồi dựng thanh kiếm bên người.

Trình độ kiếm thế ngang nhau, nhưng Bạch Trảm Phong sẽ chỉ dùng sức mạnh của cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín để đối chiến. Ông ta nhặt bừa một thanh trường kiếm địa khí lên, còn Mục Vỹ thì đứng yên đó để nghênh chiến.

Dù Bạch Trảm Phong không dùng sức mạnh của hồn đàn thì cũng là cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười đỉnh phong.

Trận đấu này vốn không hề công bằng.

Nhưng Mục Vỹ không đến đây để đòi công bằng!

Nếu Bạch Trảm Phong đã muốn vậy thì hắn sẽ chơi với ông ta!

Mục Vỹ vừa vung kiếm ra thì thân ảnh đã biến mất tại chỗ, Bạch Trảm Phong ở phía đối diện mỉm cười xuất kiếm, kiếm thế hiện ra, mọi người tiếp tục có cảm giác như bị người khác điều khiển.

Điểm mạnh của kiếm thế nằm ở lĩnh ngộ và sự thuần thục của võ giả với kiếm.

Vận dụng trường kiếm trong tay để dung hoà với sức mạnh của trời đất.

Sau khi biết Mục Vỹ dám một mình xông vào Thánh Đan Tông, cả môn phái đã nháo nhào lên.

Bọn họ cũng đã nghe nói về Mục Vỹ.

Hắn đã khiến Thánh Đan Tông mất sạch thể diện ở ngoài thành Đông Vân, thậm chí còn suýt lấy mạng Thánh Tâm Duệ.

Mục Vỹ đã trở thành kẻ thù chung của Thánh Đan Tông, ai cũng muốn giết.

 
Chương 513: Đụng độ kiếm thế


“Bạch tiền bối hãy giết tên này đi, hắn là kẻ có ý đồ xấu".

"Gào lên làm gì, dù Bạch tiền bối không dùng sức mạnh của hồn đàn thì tên này cũng chết chắc".

"Đương nhiên, Bạch tiền bối đã lĩnh ngộ kiếm thế viên mãn, viên mãn đấy! Không biết đến bao giờ ta mới lĩnh ngộ được kiếm ý đây!"

Các tiếng xì xào vang lên trong đám đông, khi quan sát trận đấu của hai người trên không, ai nấy đều sục sôi ý chí.

“Kiếm thế viên mãn, kiếm pháp sắc bén, đường kiếm gọn ghẽ, ha ha ... hay, hay lắm!”

Tiếng cười lớn của Bạch Trảm Phong ở trên cao khiến người nghe chấn động.

Kiếm thế viên mãn?

Mục Vỹ đó đã đạt tới kiếm thế viên mãn rồi ư?

Câu nói này của Bạch Trảm Phong đã khiến mọi người có mặt ở đó hoàn toàn kinh hãi.

Âm ...

Đột nhiên có tiếng kiếm khí bay lên rồi đâm sầm vào một toà tháp trong Thánh Đan Tông, khiến nó sụp đổ ngay lập tức, thi thoảng lại có tiếng kêu rên vang lên.

"Tất cả các đệ tử dưới cảnh giới Thông Thần mau lùi lại!"

Trông thấy cảnh tượng này, lập tức có trưởng lão của Thánh Đan Tông hô lớn

lên.

Hai người giao thủ, đao kiếm vô tình, dù là kiếm khí được tạo ra từ sự dao động của một trận đấu không công bằng, thì nó cũng có thể giết chết một đệ tử cảnh giới Linh Huyệt, vì thế đây không phải là trận đấu mà họ nên xem.

"Rồng Ngâm Cửu Thiên!”

“Kiếm Xuất Hữu Linh!”

Hai tiếng hô khẽ vang lên, hai bóng người đã lao uỳnh vào nhau.

Mũi kiếm chĩa vào nhau, lần đầu tiên hai người họ xuất hiện trước mắt mọi người.

Cheng ...

Một tiếng động vang lên, hai mũi kiếm va chạm, dường như có một bóng rồng đang gào thét sau lưng Bạch Trảm Phong rồi xông về phía Mục Vỹ.

Sau lưng Mục Vỹ cũng có bóng của một con linh thú với hình thù kỳ dị đang hung hãn lao tới.

Sau cú va chạm ấy, cả Thánh Đan Tông đã bùng nổ khí thế long trời lở đất.

Âm ầm ...

Trường kiếm va chạm, chỉ trong phút chốc, phạm vi một trăm mét xung quanh hai người họ đã có các tiếng nổ vang.

Âm thanh va chạm của kiếm như tiếng trời đất đụng độ.


Đây chính là sự khủng khiếp của kiếm thế!

Dù là cảnh giới Thông Thần thì cũng có thể phát huy uy lực huy thiên diệt địa.

Tiếng nổ rền vang, hai người họ vừa lao vào nhau đã tách rời.

Song khi Bạch Trảm Phong lùi lại, cánh tay cầm chặt trường kiếm của ông ta đã khẽ run lên, ống tay áo được vén lên, các giọt máu nhỏ xuống bị ông ta nắm chặt trong tay.

Mục Vỹ đáp xuống rồi ngẩng lên nhìn Bạch Trảm Phong, sau đó khẽ mỉm cười, khoé miệng cũng có vệt máu.

"Dù Bạch tiền bối không dùng sức mạnh của hồn đàn thì tên ngông cuồng này cũng không phải đối thủ của ông ấy đâu!”

“Đúng, dù hắn cũng đạt kiếm thế viên mãn thì cũng chẳng thể là đối thủ của Bạch tiền bối được".

"Thế mà còn ngông cuồng định khiêu chiến Thánh Đan Tông chúng ta, đúng là chán sống mà! Bạch tiền bối, mau giết hắn đi".

Các tiếng hô hào phẫn nộ vang lên trong đám người.

Bọn họ chỉ muốn lột da, tự tay giết Mục Vỹ.

"Khụ khụ ... ", khoé miệng Mục Vỹ dính máu, hắn cười nói: "Bạch Trảm Phong, tiếp không?"

"Có chứ, chưa phân thắng thua thì sao mà dừng được!"

"Nếu vậy thì lần này sống chết ra sao tuỳ thuộc cả vào kiếm thế rồi!"


Mục Vỹ nói với vẻ khiêu khích rồi bật cười.

Bạch Trảm Phong liếc mắt, lập tức lại lên tinh thần.

Người khác không biết một điều là, chỉ trong một phút chốc của ban nãy, nếu ông ta không sử dụng sức mạnh của hồn đàn thì kết quả ra sao cũng chưa biết được.

Bạch Trảm Phong xác định suy nghĩ, ông ta có sự vẻ vang kiếm khách của riêng mình.

Bạch Trảm Phong bước lên, kiếm thế bắn ra giữa hai người.

Các tiếng xé gió liên tiếp vang lên, hai người lập tức lao vào nhau.

Lần này, tốc độ nhanh đến cực điểm, không ai có thể nhìn thấy rõ hai người họ đã ra tay thế nào, mà chỉ có thể nghe thấy tiếng kiếm và tiếng động đất ở xung quanh.

Tiếng uỳnh uỳnh vang lên, mỗi lần hai người họ đụng độ, cả quảng trường đều chấn động.

“Kiếm thuật của tên này cao siêu quá, thực lực cũng không tầm thường, hơn nữa han còn tinh thông luyen đan va luyện khí. Neu han là đệ tử của Thánh Đan Tông ta thì tốt biết bao!"

Một bóng hình già nua cụt tay phải đang cầm một cây chổi bên tay trái đứng giữa rặng núi chấn động, đôi mắt mờ đục ngước lên quan sát trận đấu ở trên không, sau đó thầm thở dài.

“Ngài cũng thấy tên này tài ba sao?"

Một bóng người chợt xuất hiện sau lưng ông lão đó, giọng nói có vẻ hờ hững.

"Cậu thì không chắc?", ông lão hỏi ngược lại: "Thánh tông chủ, cậu luôn một lòng muốn thống nhất Trung Châu Đại Lục, nhưng thực chất lại luôn đắc tội với nhung thien tai le ra co the ket giao".

"Năm xưa có Mục Thanh Vũ với thiên bẩm xuất chúng, độc nhất vô nhị, nhưng cậu lại không chịu giúp người ta, sau đó trơ mắt nhìn cậu ấy bị nhà họ Vỹ phế tu vi, thậm chí cậu còn ... ", ông lão thở dài một hơi nói: "Bây giờ có Mục Vỹ xuất hiện thì hắn lại là kẻ thù không đội trời chung với Thánh Đan Tông, dù Thánh Đan Tông được cậu dẫn dắt trở thành thế lực hàng đầu ở Trung Châu, nhưng kiểu gì cũng có ngày bị huỷ diệt trong tay cậu!"

“Ông ... "

Nghe thấy thế, khí tức trên người Thánh Vũ Dịch dao động, rõ ràng ông ta đã nổi giận.

Nhưng một lúc lâu sau, Thánh Vũ Dịch lại thở phào một hơi rồi nói: "Tạo hoa tạo ra con người, dù Thánh Vũ Dịch ta chỉ tự túc, không dựa dẫm vào ai thì vẫn có thể làm được những việc mà mình muốn".

“Ha ha ... đúng vậy, nhưng để tiêu diệt tên này mà cậu phải dùng đến Thập Phương Tuyệt Sát Trận của Thánh Đan Tông, cậu cũng tàn nhẫn đấy!"

"Ta luôn tàn nhẫn với kẻ thù!"

Thánh Vũ Dịch bình thản nói.


Trận đấu sắp đi đến hồi kết rồi sao?

“Dĩ Ngô Chi Thân, Đúc Tạo Vĩnh Hằng!"

“Dĩ Ngô Chi Thân, Vĩnh Đạt Thái Sơ!"

Ha tiếng hô cùng vang lên, hai đường kiểm huỷ thiên diệt địa cùng hạ xuống.

 
Chương 514: Gã sợ Mục Vỹ


Rầm ...

Cú bạo tạc nổ ra ngay sau đó, toàn bộ Thánh Đan Tông kể cả những ngọn núi xung quanh cũng rung chuyển theo.

Dường như trái tim ai lúc này cũng bị đánh một cái thật mạnh.

Cú va chạm đầy quyết liệt giữa hai loại kiếm thế khắc sâu một điều trong đầu họ rằng đâu mới là cuộc chiến giữa các cao thủ chân chính.

Một vài đệ tử Thánh Đan Tông trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra.

Hai bóng người trên trời đang lơ lửng hạ xuống.

Chính xác hơn là rơi xuống!

Áo bào đen Mục Vỹ mặc gần như rách bươm, toàn thân chằng chịt vết chém ngọt của kiếm, máu tươi đầm đìa.

Vết thương gây ra bởi vết chém kinh khủng đến độ nhìn mà phát hoảng.

Đối diện luc này, Bạch Trảm Phong cũng đứng không vững, một loạt vet chém hằn trên hai tay và hai chân ông ta. Chỗ máu chảy ra còn có màu đen như bị đốt cháy, khuôn mặt thì trắng tái như bị bệnh.

Cơ thể Bạch Trảm Phong cũng đan chéo những vết kiếm, máu tuôn như suối.

Nhất là đường chém nhìn mà giật mình trên ngực, nó kéo dài từ bả vai đến đùi, sâu đến nỗi lộ cả xương cốt.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn cả là cổ ông ta.

Nơi đó có một vết thương nhỏ bé tí ứa một chút máu. Ai cũng sững sờ!

"Ông cừ thật đấy!"

Mục Vỹ lên tiếng, vừa nói xong đã phun ra một ngụm máu, trong đó còn có một vài mẩu nội tạng.

Nhưng dù trường kiếm trong tay đã thủng lỗ chỗ, Mục Vỹ vẫn chống kiếm xuống, không để mình gục ngã.

Bạch Trảm Phong ở đối diện sờ cổ mình, cảm thấy sống lưng lạnh toát.

"Đã thống nhất là không dùng đến sức mạnh hồn đàn, có chết cũng không dùng rồi mà. Ông vô liêm sỉ quá đấy Bạch Trảm Phong!", Mục Vỹ cười chế giễu, sau đó lại ho ra máu lần nữa.

"Ngưʼơi ... "

Bạch Trảm Phong không nói nên lời.

Ông ta đâu có ngờ kiếm thuật của Mục Vỹ cao siêu đến vậy.

Bản thân áp chế thực lực ở cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười.

Kiếm Trảm Long của ông ta là một món địa khí cực phẩm, có sức công phá mạnh hơn gấp mười lần so với địa khí hạ phẩm không biết Mục Vỹ giật từ tay trưởng lão nào.

Về kiếm thế thì hai bên đều đạt đến cấp độ viên mãn!

Nhưng cuối cùng, Bạch Trảm Phong vẫn suýt bị Mục Vỹ một kiếm chém bay đầu.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Nếu không sử dụng sức mạnh hồn đàn ngay giây phút cuối cùng để đánh văng Mục Vỹ ra, lúc này ông ta đã là một cái xác rồi.

Nhưng sao điều đó có thể xảy ra chứ!

Kiếm thế ngang nhau, thực lực mạnh hơn, thần binh chất lượng hơn, cái duy nhất ông ta yếu thế hơn là kiếm thuật!

Kiếm thuật của ông ta không sánh bằng Mục Vỹ.

Bạch Trảm Phong nản lòng thoái chí.

Ông ta tự thấy rằng mình đã đi được một quãng đường dài, có kiếm thuật tài cao, đã lĩnh ngộ kiếm thế, đạt đến trình độ không ai địch nổi, ngờ đâu lại thua trong tay một người thanh niên hai mươi mấy tuổi.

Ông ta thua trận này hoàn toàn, không có cách gì cứu vãn nổi.

"Kiếm thuật của ngươi rất mạnh, dù đều có kiếm thế viên man nhưng ta vẫn không phải đối thủ của ngươi. Nếu như ta chỉ là tầng thứ nhất mà không phải tầng năm của cảnh giới Niết Bàn thì có khi đã bị ngươi giết rồi".


Bạch Trảm Phong chân thành nói ra những lời này.

Ông ta đã cậy vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm để đánh bật lùi Mục Vỹ vào giây phút quyết định, dù vậy hắn vẫn có thể để lại một dấu chém trên cổ ông ta.

Nếu là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất nhiều khả năng Bạch Trảm Phong đã đầu lìa khỏi thân rồi, cho dù đã đẩy được Mục Vỹ ra.

"Hừ!"

Mặt tái nhợt lắm rồi nhưng Mục Vỹ vẫn đanh thép nói: "Kiếm khách mà lại thất hứa, kiếm thế của ông cũng chỉ có thế thôi".

Ong ong ...

Câu nói này làm cho đầu óc Bạch Trảm Phong quay cuồng, trống rỗng.

Đúng vậy, mang danh kiếm khách nghĩa là thẳng tiến không lùi, không sợ mọi gian truân thử thách.

Thế mà giờ đây, ông ta lại sợ. Đúng, ông ta sợ.

Vào khoảnh khắc quan trọng nhất, ông không chỉ không đối kháng với đòn công kích của Mục Vỹ mà còn vi phạm lời cam kết của mình.

Thật ra, ngay từ đầu ông ta đã nghĩ tới chuyện dùng hồn đàn rồi.

Bốp bốp bốp ...

"Bạch tiền bối làm tốt lắm, giờ cứ giao tên này cho tiểu bối. Kẻ gian xảo là kẻ địch số một của Thánh Đan Tông ta, tội đáng muôn chết!"

Thánh Tâm Duệ vỗ tay đi tới.

"Mục Vỹ, giờ ngươi chỉ là một phế nhân, còn đấu nổi với ta không?"

Thánh Tâm Duệ nhìn Mục Vỹ bằng đôi mắt đằng đằng sát khí.

Mục Vỹ miễn cưỡng nhếch mép nhìn Thánh Tâm Duệ lại gần từng bước một. Tiếng leng keng vang lên, trường kiếm bị hư hỏng nặng nề hắn cầm trong tay rơi xuống đất. Đôi mắt hắn dõi theo từng bước chân của Thánh Tâm Duệ.

"Có giỏi thì lại đây!"

Dần dần, Thánh Tâm Duệ sực nhận ra mình đang tránh né ánh nhìn của hắn.

Gã sợ!

Gã sợ Mục Vỹ - kẻ đã rơi vào bước đường cùng.

Tuy rất xấu hổ nhưng Thánh Tâm Duệ không tiếp tục đi tới nữa mà đứng yên nhìn Mục Vỹ.

 
Chương 515: Ngươi điên rồi!


Giờ phút này, trong Thánh Đan Tông vang lên tiếng ồ ngạc nhiên.

Một mình Mục Vỹ thôi đã có thể đánh bại Bạch Trảm Phong rồi, giờ hắn lại làm cả Thánh Tâm Duệ e ngại!

Người này mạnh đến thế ư?

Uỳnh uỳnh uỳnh ...

Đúng lúc đó, mấy tiếng nổ ầm ầm ầm vang dội truyền đến làm cả Thánh Đan Tông và núi non xung quanh chấn động dữ dội.

"Kẻ Mục Vỹ này xâm phạm sự uy nghiêm của Thánh Đan Tông ta, tất phải giết chết. Hôm nay, ta, Thánh Vũ Dịch tông chủ Thánh Đan Tông, sẽ khởi động Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận tiêu diệt kẻ này, giành lại uy danh cho Thánh Đan Tông!"

Ầm một tiếng, một bóng người xuất hiện trên quảng trường.

Thánh Vũ Dịch!

Những người bên dưới thở phào nhẹ nhõm khi biết tông chủ đích thân ra mặt.

Tông chủ đã can dự thì kẻ này chết chắc rồi.

"Khởi trận!"

Thánh Vũ Dịch khẽ quát rồi giơ hai tay lên. Trong phút chốc, mười ngọn lầu các cao nghìn mét vây quanh Thánh Đan Tông phóng mấy chùm sáng lên trời.

Những chùm sáng ấy bay thẳng lên một mạch, phá tan mây mù, tiến thẳng đến tầng trời cao nhất.

Những ánh hào quang lớn không tưởng kia đâm thủng thương khung tạo ra mười vòng sáng màu xanh lam, uy thế kinh người.

Ngay sau đó, mười cột sáng trên trời nhập làm một rồi đổ ập xuống.

Sau khi mười cột sáng bay lên trời rồi giáng xuống, một trận pháp khổng lồ thình lình xuất hiện trên quảng trường.

Giờ phut này, một điểm sang màu xanh lam hiện ra trên cơ thể Mục Vỹ, mười cột sáng hội tụ toàn bộ vào người hắn.

Cùng lúc đó, những lầu các hay dãy núi nằm kế cận Thánh Đan Tông bắt đầu rung lắc dữ dội.

Đây là một cơn động đất mạnh đến nỗi ngay cả những cao thủ cảnh giới Thông Thần cũng thấy hoa mắt chóng mặt, nói gì đến những võ giả cảnh giới Linh Huyệt kia.

Trong một tòa tháp cao thuộc Thánh Đan Tông.

"Sư phụ, ngoài đó có chuyện gì thế ạ?", Tần Mộng Dao trong bộ váy dài màu băng lam nhíu mày hỏi.

"Con đừng quan tâm bên ngoai làm gì, đã đến thời khắc quan trọng cho con đúc tầng thứ nhất hồn đàn rồi. Lúc này, thần phách Băng Hoàng của con sẽ sinh ra sức mạnh Băng Hoàng cực kỳ mạnh mẽ, phải tập trung vào. Chuyện của tông môn xưa giờ đều không dính dáng gì đến chúng ta cả!"

"Vâng ạ!"

Tần Mộng Dao gật đầu rồi đáp: "Sư phụ, con đã chuẩn bị những nửa năm cho việc đúc hồn đàn, người đã hứa với con rằng chỉ cần con đúc được tầng thứ nhất hồn đàn, bước vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, người sẽ cho con gặp Vỹ ca!"

"Đừng lo, sư phụ không gạt con đâu!"

Tiếc thay, con sẽ không bao giờ nhìn thấy cậu ta lần nữa!

Tử Vũ Di tự nhủ.

Thần phách Băng Hoàng có lực ảnh hưởng rất lớn, có nó, võ giả hoàn toàn không cần bất kỳ thiên tài địa bảo nào giúp đỡ trong lúc ngưng luyện hồn đàn.

Dù trên thế gian này có bảo vật hữu dụng đến đâu cũng không thể sánh bằng khí tức băng hàn của bản thân thần phách Băng Hoàng.

Thần phách Băng Hoàng có trụ cột là chân nguyên trong đất trời nên có thể ngưng tụ trực tiếp thành thần đàn Băng Phách, nói đó là con cưng của trời không ngoa chút nào. Loại hồn đàn thần kỳ thế này có công dụng lớn đến độ ai cũng điên cuồng vì nó.

Mặt khác, một lẽ bất di bất dịch là thứ gì càng mạnh mức độ nguy hiểm càng cao

Thành công hay thất bại quyết định ở chính bản thân Tần Mộng Dao!

Song song với đó, cơn động đất ở Thánh Đan Tông đã dừng lại, mười cột sáng phong tỏa Mục Vỹ trên mọi góc độ, bao vây toàn thân hắn.

Trông cứ như mười cột sáng đang vây quanh Mục Vỹ là mười con thần long giáng trần vậy.


"Mục Vỹ, đây chính là Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận của Thánh Đan Tông bọn ta, cách mỗi trăm năm mới hội tụ một lần. Ngươi nên tự hào và vinh hạnh vì được chết trong đại trận này!"

Thánh Vũ Dịch hào hùng nói.

"Sao ông cứ thích tỏ ra cao thượng quá vậy Thánh Vũ Dịch!"

Mục Vỹ đứng yên nhìn mười cột sáng đan vào nhau trên người mình, nhếch mép: "Ông chẳng qua chỉ muốn tiêu diệt ý thức của ta rồi thừa cơ chiếm đoạt hai thiên hỏa để đúc hồn đàn thành công thôi!"

"Lấy thiên hỏa làm hồn đàn, ông thông minh thật đấy Thánh Vũ Dịch!"

Mục Vỹ cười nhạo: "Dao Nhi vẫn an toàn mà ông lại lừa ta đến đây, bày ra một đống chuyện chỉ để giành lấy thiên hỏa. Đã vậy thì ta cũng không cố kỵ gì nữa!"

Dứt lời, vẻ quyết tâm biểu lộ trên mặt hắn.

"Ngươi định làm gì?"

"Làm gì à?"

Mục Vỹ cười cợt: "Lão cáo già kia, hôm nay ta tới đây thì không tính sống sót trở về đâu. Chẳng phải ông muốn lấy được hai loại thiên hỏa này về tay lắm sao? Ta cho ông được như ý nguyện!"

Mục Vỹ đúng là đang cười đấy, nhưng trông nụ cười đó có gì đó tuyệt vọng trong mắt Thánh Vũ Dịch.

"Mục Vỹ, ngươi đừng có xằng bậy!"

"Xằng bậy gì chứ?", Mục Vỹ phì cười: "Ta có điên mới hành động không suy nghĩ, vì trước khi làm gì ta đều tính toán hết cả rồi".

Ầm ầm ầm ...

Vừa dứt câu, toàn thân Mục Vỹ bỗng nhiên nổi lửa.

Đó là ngọn lửa giao hòa giữa hai màu xanh lá và tím, nó cháy bừng lên rồi biến thành hai con hỏa long vờn quanh Mục Vỹ.

Hai hỏa long bay một mạch lên trời, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn, mãi đến khi cao đến một nghìn mét mới dừng.


Một màu đen khiến người ta nhìn mà rùng mình!

"Thánh Vũ Dịch, chắc ông không biết, ngọn lửa màu đen sinh ra sau khi Tử Liên Yêu Hỏa và Vạn Kiếp Quỷ Hỏa nhập làm một được ta gọi là Diệt Hồn Hắc Viêm. Loại lửa kết hợp này sẽ đốt hết mọi thứ đến khi ... không còn gì để đốt nữa mới thôi. Ông đoán xem liệu Thánh Đan Tông của mình có bị thiêu cháy không?"

"Ngươi điên rồi à!"

Thánh Vũ Dịch quát tháo: "Nếu làm vậy thì ngươi cũng chết theo thôi!"

 
Chương 516: Ngàn cân treo sợi tóc


"Nói cứ như ta không làm vậy là sống được ấy!", Mục Vỹ bông đùa: "Ta đứng ở đây là đã chuẩn bị tinh thần chết rồi. Thánh Vũ Dịch, ta nhắc lại lần nữa, ta chết rồi thì người thân, bằng hữu và huynh đệ ta sẽ báo thù cho ta, đã thế ta còn lôi được Thánh Đan Tông của ông làm đệm lưng nữa, chết không uổng chút nào!"

Mục Vỹ nói xong ngửa mặt lên trời gầm thét, hỏa long đen bay xuống ngay sau đó.

"Thang điên!"

Tình cảnh trước mắt buộc Thánh Vũ Dịch phải vội vàng điều động chân nguyên, bảy tầng hồn đàn hiện ra dưới chân. Ông ta dồn toàn bộ chân nguyên vào Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận ở đằng đó.

Điều duy nhất Thánh Vũ Dịch có thể trông cậy lúc này là Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận sẽ cản được hai thiên hỏa.

Nhưng đó là hai thiên hỏa chứ có phải mèo chó gì đâu!

Trong lần tấn công này, Mục Vỹ triệu hoán cả hai loại thiên hỏa đến chứ không dùng thực lực của mình để điều khiển thiên hỏa nữa. Như vậy nghĩa là hắn tách rời ý thức thiên hỏa - cũng là bản thân - với bản thể thiên hỏa.

Hắn sẽ chết!

Nhưng dù có phải chết, hắn cũng quyết không chùn bước.

Trong lúc nhất thời, mười cột sáng và hỏa long đen chế ngự lẫn nhau.

Nhưng Thánh Vũ Dịch dần dần tuyệt vọng nhận ra rằng mười cột sáng kia không tài nào chống lại được hỏa long đen.

Hóa ra hai loại thiên hỏa kết hợp với nhau sẽ mang lại sức công phá lớn đến

vậy.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Thánh Vũ Dịch.

Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận là sát trận có tiếng của Thánh Đan Tông suốt một nghìn năm qua, thế mà nó lại không thể đàn áp sức mạnh của hai loại thiên hỏa này.

Thiên hỏa quả là đáng sợ!

"Mục Vỹ, dừng tay, có gì từ từ nói! Ta cho ngươi rời khỏi đây, mau dừng tay!"

Giờ thì Thánh Vũ Dịch tái mặt thật rồi.

"Ông bảo ta dừng ấy hả?"

Mục Vỹ cười khẩy: "Ông nhìn bộ dạng ta bây giờ xem có sống nổi nữa không? Nếu đã vậy thì hôm nay ta liều chết, khiến cơ nghiệp nghìn năm của Thánh Đan Tông ông sụp đổ".

Lúc này, Mục Vỹ thật sự rũ bỏ mọi thứ.

Giờ có muốn dừng lại cũng không dừng được nữa.

Hắn hoàn toàn không thể gọi lại hắc long với tình trạng hiện tại.

Ngay lúc hắc long bộc phát khí thế bàng bạc, uy dũng oai vệ giáng xuống hòng đốt cháy mọi thứ ...

"Sư phụ, rốt cuộc bên ngoài có chuyện gì vậy ạ?", trong tòa tháp cao, Tần Mộng Dao bồn chồn hỏi.

Chẳng hiểu sao lòng cô cứ nôn nao lạ thường như sắp sửa có chuyện lớn gì xảy ra vậy.

"Dao Nhi, chỉ còn một bước nữa thôi là hồn đàn của con tế luyện thành công rồi, tuyệt đối không được phân tâm. Dù bên ngoài có chuyện gì xảy ra cũng không can hệ gì đến con!", Tử Vũ Di bực bội nói lớn.

"Không đúng, chắc chắn là có gì rồi!"

Tần Mộng Dao cố chấp bảo: "Có phải Vỹ ca tới rồi không? Sư phụ, người gạt con!'

"Dao Nhi ... "

"Con phải ra ngoài đó xem!"

Tần Mộng Dao đột nhiên đứng lên, khí tức băng hàn bao phủ toàn thân, khí thế bùng nổ. Cô mạnh mẽ xông qua tầng cấm chế trong tòa tháp để bay ra ngoài.

'Dao Nhi!"

Tử Vũ Di ở sau lưng quát, mau chóng đuổi theo.

Cùng lúc đó, hỏa long đen đáp xuống với uy thế mãnh liệt. Ngọn lửa đen như mực cuốn lấy mười cột sáng.

Rắc rắc rắc rắc ...

Các cột sáng chợt nứt ra, từng khe hở xuất hiện báo hiệu sự sụp đổ sắp đến. Dường như tất thảy sắp sửa tan vào hư không.

"Cậu thanh niên này, sao phải bất chấp vậy chứ, thành tựu trong tương lai của cậu rõ là sẽ không dừng tại đây mà. Dừng tay đi!"

Song, giữa thời khắc đó, một giọng nói già cỗi vang lên. Một ông lão vừa đi tới vừa chìa tay ra.

Ông lão nọ mặc chiếc áo làm bằng vải thô mộc, mái tóc hoa râm, cụt một tay, bên tay duy nhất còn lại đang kẹp một cây chổi ở dưới nách. Lão nhẹ nhàng dựng bàn tay thô ráp lên.

Chỉ một hành động ấy đã khiến người Mục Vỹ cứng đờ.

Hỏa long đen tức thì bị mười cột sáng áp chế.

Uỳnh uỳnh uỳnh ...

Có điều mười cột sáng vỡ nát ngay sau đó. Tuy hỏa long không còn bị trói buộc nhưng lại bị bàn tay của ông lão mạnh bạo đè xuống.

Kế đến, hỏa long dài nghìn mét bị xẻ ra làm hai dễ như trở bàn tay, hóa thành tử long và lục long. Chúng kêu lên một tiếng rồi rơi vào trong cơ thể Mục Vỹ.

Phụt ...

Mục Vỹ cầm cự được đen bay gio la het suc rồi, han phun ra một ngum máu thật lớn rồi ngã phịch xuống đất.

Một cú chưởng bâng quơ của ông lão nọ không chỉ đè ép Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận mà còn ép buộc Diệt Hồn Hắc Viêm bay trở lại vào người Mục Vỹ. Ấy thế mà lão không có vẻ gì là mệt mỏi cả.

Ông lão nhìn Mục Vỹ rồi thở dài, trên mặt lộ vẻ không đành lòng.

Mạnh thật!

Chúng đệ tử Thánh Đan Tông vốn đã sững sờ lại càng thảng thốt hơn.

Không ngờ ông lão suốt ngày quét dọn quảng trường Thánh Đan Tông họ lợi hại đến vậy.

Một cao thủ cực kỳ mạnh thế này lại hiện diện ngay bên cạnh họ, thật quá khó tin.

"Đa tạ Khuyết lão!", Thánh Vũ Dịch nhẹ nhõm thở phào rồi chắp tay nói.

Nãy giờ Thánh Tâm Duệ luôn đứng gần âm thầm quan sát Mục Vỹ. Lúc này, gã hét lớn rồi xông tới đâm kiếm về phía hắn.

Mục Vỹ lúc này đã mệt rũ người rồi.

Thiên hỏa vừa bị đánh lùi vào trong người, đâu thể điều động được nữa. Hôm nay hắn chết chắc rồi!

Trường kiếm thế tới ào ạt, Mục Vỹ thấy một luồng sáng xanh chợt lóe lên trước mắt mình. Dường như một bóng hình xinh đẹp vừa chạy đến.

 
Chương 517: Nộp mạng đi


"Sao lại thấy ảo giác thế này, quả nhiên ... là mình còn yếu quá!"

Mục Vỹ lẩm bẩm, đầu óc dần trở nên mụ mị.

"Thánh Tâm Duệ, sao ngươi dám giết huynh ấy!"

Tuy nhiên, một giọng nói phẫn nộ truyền đến khi thanh kiếm của Thánh Tâm Duệ sắp đâm vào người Mục Vỹ.

Nghe thấy tiếng quát ấy, Mục Vỹ nặng nề ngước mắt nhìn.

"Dao Nhi, quả nhiên muội vẫn ổn, thật tốt quá!"

Hắn mấp máy môi, giọng nhỏ đến nỗi chỉ bản thân nghe thấy.

"Vỹ ca!"

Tần Mộng Dao chạy tới, một đóa sen băng xuất hiện sau lưng Mục Vỹ và kéo hắn về.

"Thánh Tâm Duệ, chỉ dựa vào mình ngươi cũng đòi giết huynh ấy, ngươi xứng không!"

Tần Mộng Dao đang cực kỳ tức giận, sát ý cao ngất trời. Cô hệt như Băng Hoàng từ Cửu Trùng Thiên giáng xuống trần gian.

Một hồn đàn băng hiện ra dưới chân cô.

Bấy giờ Tử Vũ Di mới chạy đen kịp, cảnh tượng trước mắt làm bà ấy giat mình

'Thần đàn Băng Hoàng, thành công rồi, thành công rồi!", người Tử Vũ Di run lên vì kích động.

Tần Mộng Dao đã dùng thần phách Băng Hoàng để hoàn thiện tầng thứ nhất hồn đàn!

"Ngươi muốn giết huynh ấy đúng không?"

Lưng Tần Mộng Dao thang tắp, hồn đàn băng dưới chân tỏa ra hơi lạnh buốt

giá.

Rắc rắc rắc rắc ...

Hơi băng lạnh lẽo lan tỏa dưới chân Tần Mộng Dao. Sương mù băng giá nhấn chìm cả quảng trường, Thánh Đan Tông và vùng núi lân cận.

Một số đệ tử run cầm cập vì không chịu nổi, dần dần bị đóng băng.

Thánh Tâm Duệ lạnh thấu tâm can.

"Tần Mộng Dao, cô muốn làm gì!"

Đúng lúc đó, mấy bóng người bay từ trong Thánh Đan Tông đến. Nhìn kỹ thì toàn bộ những người đang tới đều có cảnh giới Niết Bàn. Họ phát ra uy áp cực mạnh cuốn lấy Tần Mộng Dao.

"Mấy người làm gì đấy!"

Tử Vũ Di bất chợt bay đến, quát các trưởng lão kia: "Ai dám động vào nó là động vào Tử Vũ Di này!"

Bà ấy vừa quát là cả Thánh Đan Tông im phăng phắc, tất cả mọi người đưa mắt về phía Thánh Vũ Dịch.

"Tông chủ ... "

"Tử Vũ Di, bà làm cái quái gì vậy?", Thánh Vũ Dịch cau mày lớn tiếng: "Mục Vỹ là kẻ địch mà Thánh Đan Tông ta phải diệt trừ. Ngày nào hắn chưa chết, Thánh Đan Tông chưa được bình yên ngày đó".

"Bà đây không cần biết kẻ địch kẻ điếc gì sất, ta chỉ muốn bảo vệ Dao Nhi an toàn, không ai có thể đe dọa đến tính mạng của nó!", Tử Vũ Di đáp trả.

"Bà ... "

Thánh Vũ Dịch đanh mặt: "Hôm nay hắn phải chết!"

"Ai đòi giết Mục lão đệ của ta đấy, Vạn Quỷ lão nhân ta đây không cho phép!"

Giây phút đó, một loạt tiếng các vũ khí va chạm vang lên, một đội quân xông vào Thánh Đan Tông.

Người cầm đầu chính là Vạn Vô Sinh!

Bốn hồn đàn chồng lên nhau phía dưới Vạn Vô Sinh, toàn thân ông ta toát lên quỷ khí lạnh căm căm cùng một phần sát ý khát máu.

"Vỹca!"

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

Vài người lao ra khỏi đội ngũ. Vương Tâm Nhã đã xông đến bên cạnh Mục Vỹ từ lúc nào, cô ta ôm hắn vào lòng mặc cho máu đỏ nhầy nhụa.

"Vỹ ca ... "

Vương Tâm Nhã rơm rớm nước mắt nhìn Mục Vỹ.

"Ha ha ... "

Mục Vỹ nhẹ nâng tay muốn lau đi nước mắt của Vương Tâm Nhã, nhưng sao nó lại nặng đến thế

"Vỹ ca! Vỹ ca!"

Thấy cánh tay của Mục Vỹ rũ xuống, hắn cũng không còn thở nữa, Vương Tâm Nhã hoảng hốt hét lên.

"Sư phụ!"

Mặc Dương, Tề Minh và những người khác nổi cơn thịnh nộ.

"Đệ tử Vỹ Minh nghe lệnh, dù tổ chức có tan tác cũng phải tàn sát Thành Đan Tông máu chảy thành sông!", Mặc Dương khàn giọng quát, nước mắt rơi đầy.

"Giết!"

Những người trong Vỹ Minh thét lớn rồi lao đến.

"Hừ, Vỹ Minh đúng là bọn ngu muội. Tất cả trưởng lão nghe lệnh, giết hết không tha!"

Thánh Vũ Dịch lạnh mặt ra lệnh.

Thánh Đan Tông là lực lượng mạnh nhất Trung Châu, há để bị một thế lực trên hạng nhất như Vỹ Minh áp đảo?

Dù chỉ có bốn tầng hồn đàn, Vạn Quỷ lão nhân vẫn không nao núng khi đối đầu với Thánh Vũ Dịch.

Thánh Vũ Dịch có cảnh giới hồn đàn tầng thứ bảy, chẳng qua do vừa rồi khai triển Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận nên lúc này chỉ còn bốn, năm phần mười thực lực. Kết cuộc là chỉ có thể đánh ngang tay với Vạn Quỷ lão nhân.

"Thánh Tâm Duệ, để mạng lại!"

Tần Mộng Dao không quan tâm đến điều gì khác mà chỉ phẫn nộ nhìn Thánh Tâm Duệ, quát.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom