Dịch Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 480: Nhà chúng ta sắp phá sản


Lục Hạo Thành tính toán thời gian, cũng không lâu lắm, anh có thể chờ!

“Lam Lam, tôi có thể chờ em.” Dù sao cô cũng trốn không thoát.Anh đã suy tính xong, sau khi xem phim, anh còn có kế hoạch tiếp theo.

Lam Hân cười nói: “Vậy anh cứ chờ: đi!”Cô cũng không biết bản thân khi nào thì sẽ có thời gian.

“Đúng rồi, Lục Hạo Thành, vài ngày, tôi cùng với sư phụ đi tham gia buổi trình diễn thời trang quốc tế, đến lúc đó có thể sẽ phải nghỉ vài ngày.” Cô thiếu chút nữa đã quên mắt chuyện này.

Lục Hạo Thành nghe hai tiếng “sư phụ” rất ngạc nhiên: “Lam Lam, thiết kế của em, cô Lí Nghệ Na sao?”

“Ừ!” Lam Hân kiêu ngạo gật đầu.

“HH5 2c: ” Lục Hạo Thành bỗng nhiên hưng phấn giống như chuyện vui của mình vậy.

“Lam Lam, tin tốt như Vậy, sao em không nói?” Lục Hạo Thành vui mừng xong, có chút nén giận nhìn cô.

Lam Hân cười nói: “Chẳng lẽ nói với anh, anh còn muốn tổ chức tiệc chúc mừng sao?”

Lục Hạo Thành nhướng mày, ánh mắt vẫn ngạc nhiên: “Lam Lam, đây là đương nhiên, em trở thành học trò của cô Lí Nghệ Na, lợi nhuận năm nay của chúng ta cũng sẽ tăng lên đáng kể.”

Lam Hân cũng vui vẻ cười cười, nói: “Cô Lí Nghệ Na trong giới thiết kế đúng là rất có lực ảnh hưởng. Nhưng tôi vừa mới chập chững nhận sư phụ, còn cần có gắng.”

Mắt Lục Hạo Thành lắp lánh, cười nói: “Lam Lam, em đó, luôn khiêm tốn. Chờ em đi trình diễn thời trang quốc tế trở về chuyện em là học trò của cô Lý cũng sẽ được công bố. Đến lúc đó, tôi sẽ đem thiết kế của em ra nước ngoài thi đấu. Ý tưởng thiết kế của em vẫn rất độc đáo. Lam Lam, tương lai của Tập đoàn Lục Thị, đã có thể dựa vào em.”

Lam Hân vừa nghe, bỗng nhiên cảm thấy được đỉnh đầu như bị chụp một cái mũ từ trên trời giáng xuống.

Cô cười đến mắt ngọc mày ngài: “Lục Hạo Thành, anh cũng quá coi trọng tôi rồi, tương lai của Tập đoàn Lục Thị các anh mà đặt lên người tôi, không thở nổi.”

Lục Hạo Thành, cười mị hoặc, “Lam Lam, chúng ta cùng nhau.”

Lam Hân vừa nghe, hơi sửng sốt, “Chúng ta cùng nhau?”

Bốn chữ vô cùng đơn giản, cô lại cảm thấy rất ấm lòng.Cô cười cười, không nói gì.

Lục Hạo Thành lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, cười hỏi: “Lam Lam, sau này em còn lý tưởng gì không? Có còn nơi nào muốn đi không?”

“Lục Hạo Thành, lời này chỉ dùng để hỏi bạn gái thôi.”

Lục Hạo Thành cười bí hiểm phản bác: “Hỏi bạn bè cũng có thể mà. Hơn nữa quan hệ hiện tại của chúng ta, quan hệ bạn bè lại tiến thêm một bước, chính là quan hệ nam nữ, lại tiến thêm một bước, chính là vợ chồng.”

Lam Hân cười nói: “Đây là lý luận kiểu gì vậy?”

Lục Hạo Thành nói: “Lý luận của Lục Hạo Thành, Lam Lam, bình tĩnh mà xem xét, tôi là thật lòng.”

“Vậy thì? Cố Ức Lam để đâu?” Lam Hân nói xong, ánh mắt lẳng lặng nhìn anh.

Anh từng cùng cô nói qua, cho anh thời gian, anh sẽ cho cô một lời giải thích.

Lục Hạo Thành chỉ lằng lặng nhìn cô, không nói lời nào, chuyện này, bây giờ còn chưa thể nói cho cô.

Anh đứng dậy nói: “Lam Lam, tôi đi mua nước trái cây cho em.”

Nói xong, thản nhiên bước ra ngoài.

Lam Hân nhìn bóng dáng anh, cũng không phải chạy trối chết, mà là trốn tránh.

Cô mở điện thoại, thấy được video họp báo của Cố An An, hơi cau mày,liền mở ra xem Cố An An mặc trang phục thường ngày, vừa mới làm giải phẫu, mặt cô ta vẫn tái nhọt, trông có vẻ suy yếu hơn rất nhiều, không còn sức sống và quyến rũ như trước.

Rất nhiều phóng viên vây quanh cô ta, ánh đèn máy ảnh không ngừng hướng tới, cô ta có vẻ rất kiềm chế và sợ hãi, đôi mắt lóe lên.

“Tiểu thư Cố An An, trên mạng đã lan truyền tin tức, nói cô thu mua phóng viên, cố ý đến Tập đoàn Lục Thị đưa tin, việc này thật sự là cô sắp xếp sao?”

Cố An An vừa nghe lời này, ánh mắt khiếp sợ nhìn nam phóng viên trước mắt, chuyện này sao cô ta lại không biết?

Nam phóng viên này mang kính mắt, vẻ mặt hào hoa phong nhã, nhưng đáy mắt tràn ngập ngạo mạn, giọng điệu gây sự.

Cô ta cười khổ: “Ngại quá, chuyện anh nói tôi cũng không biết.”

Một nữ phóng viên khác cũng xông tới hỏi, giọng điệu sắc bén: “Tiểu thư Cố An An, cô hãm hại quản lý Lam Hân, là bởi vì cô ấy đoạt vị hôn phu Lục Hạo Thành của cô sao? Nhưng trước đó cũng không có tin tức gì, nói vị hôn phu của cô là Lục Hạo Thành đúng không? Hai người có phải còn có mâu thuẫn gì khác?”

Đối mặt với những câu hỏi sắc bén của phóng viên, Cố An An như mất hồn một lúc, cô ta chưa từng đối mặt với những chuyện như vậy, vẻ mặt khủng hoảng cùng bắt an.

Thấy Cố An An không nói lời nào, đối phương lại hỏi: “Có tiểu thư, mời cô trả lời vấn đề.”

Cố An An nhìn khuôn mặt người xung quanh, mỗi một ánh mắt đều sắc bén đều nhìn chằm chằm cô ta, tất cả đều không có ý tốt, chờ cô ta tự nhục mà nói ra.

Nhà họ Cố cũng ngồi cùng nhau thấy cảnh này.

Lâm Mộng Nghi nghe được câu hỏi của phóng viên, thiếu chút nữa bị tức đến hôn mê bát tỉnh.

Cố Ức Lâm tìm kiếm một chút, quả nhiên thấy được bài đăng của tên phóng viên kia.

Anh nói: “Chuyện này, chắc không liên quan đến Hạo Thành, cậu ta đã nói chỉ cần An An đứng ra làm sáng tỏ, chuyện này sẽ bỏ qua. Hơn nữa, tin tức này lại truyền ra trước khi An An mở họp báo.” Cố Ức Lâm vẻ mặt lo lắng, là ai đây?

Cố Tích Hồng một câu cũng không nói, yên lặng đứng dậy.

Lâm Mộng Nghi vừa thấy, tức giận hỏi: “Cố Tích Hồng, trong nhà phát sinh chuyện lớn như vậy? Ông còn muốn đi ra ngoài sao?”

Cố Tích Hồng quay đầu lại, mặt không chút thay đổi: “Tôi hả, không có sức lực cùng mấy người giải quyết, An An này vẻ ngoài thì an phận, sau lưng cũng chưa từng an phận. Tôi muốn đi tìm con gái tôi, đứa nhỏ này, nên cho, chúng ta đều cho nó, chính nó không biết đủ, còn trách ai2”

Cố Tích Hồng nói lời thắm thía xong, xoay người liền rời đi.

“Có Tích Hồng, cổ phiếu rót giá ông cũng không quan tâm sao?

Nhà chúng ta sắp phá sản.” Lâm Mộng Nghỉ hướng về phía Cố Tích Hồng hét lớn.

Có Tích Hồng cũng không dừng một chút, nhanh chóng tiêu sái đi ra ngoài.

Cố Ức Lâm nhíu mày, anh cũng không biết mấy ngày nay cha rốt cuộc bị làm sao.

Lâm Mộng Nghi nhìn con trai nói: “Ức Lâm, nhanh đến Tập đoàn Lục Thị, bảo Mộc Tử Hoành cùng đi bệnh viện gặp A Thành, nếu không, nhà họ Cố phải xong đời rồi. Cũng không thể bởi vì một Lam Hân, mà hủy đi cả nhà chúng ta.”

Cố Ức Lâm nghe lời này, không vui phản bác: “Mẹ, mẹ nói chuyện kiểu gì vậy? Chuyện này và Lam Hân có liên quan gì chứ? Tắt cả đều là An An tự tạo thành.”
 
Chương 481: Trên đời này không có ai là vô tội


Lâm Mông Nghi nhìn con trai vì Lam Hân nói chuyện, đáy lòng lại phẫn nộ, giận dữ hét lên: “Nếu không có cô ta xuất hiện, An An sẽ không bởi vì ghen tị mà làm việc này, nhà họ Cố chúng ta cũng sẽ không phải gặp khó khăn như bây giờ. Mảnh đất kia đã khiến nhà họ chúng ta lao đao. Hiện tại cổ phiếu liên tục rớt giá, con cũng biết hậu quả sẽ thế nào đúng không? Mấy nhà đầu tư rất nhanh sẽ tới cửa đòi nợ, trong tay chúng ta lại không có tiền mặt. Phải xử lý những chuyện tiếp theo thế nào đây?”

Cố Ức Lâm cũng biết mọi chuyện so với trong tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều: “Mẹ, nhưng chuyện này trách ai thì cũng không liên quan đến Lam Hân, con biết mẹ hiện tại rất tức giận và sốt ruột, nhưng cũng không thể nói như vậy. Lam Hân cũng là người vô tội.”

Lâm Mông Nghi mấp máy môi, rồi gắt gao mím chặt, nhìn thoáng Cố An An trong video..

Trên đời này không có ai là hoàn toàn vô tội cả.

Chỉ thấy Cố An An bối rối nói: “Các vị phóng viên, thật ngại quá, việc tôi bị ngã cầu thang không liên quan đến quản lý Lam, là tôi không cần thận ngã xuống. Bởi vì lúc ấy rất tức giận, quản lý Lam cũng ở đó, nên mới tùy tiện nói một câu, xin lỗi mọi người.

Thật xin lỗi, quản lý Lam.”

Cố An An nói xong, xoay người liền rời đi, mặt lộ rõ vẻ khủng hoảng thống khổ.

Các phóng viên lục đục đuôi theo, Cố An An càng sốt ruột rời đi.

Lâm Mông Nghỉ xem xong, phẫn nộ tắt video.

Bà nhìn con trai, tỏ ra lo lắng: “Ức Lâm, nhanh đi tìm Hạo Thành, đi cùng Mộc Tử Hoành nữa, con đi qua, Tử Hoành sẽ biết con muốn làm gì? Cổ phiếu Cố Thị không thể giảm nữa, nếu không nhà chúng ta sẽ táng gia bại sản.”

Hiện tại Lục Hạo Thành, ở trong giới kinh doanh thành phố Giang, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Mặc kệ là ai, đều tình nguyện nễ mặt vị thiếu niên thiên tử (con cưng của trời) này.

Nếu Hạo Thành đồng ý với nhà họ Có, với tính cách kia, cũng sẽ không nuốt lời.

Lâm Mông Nghi mấy năm nay đều nhìn anh trưởng thành, có thể nói là hiểu rõ Lục Hạo Thành.Nói cũng không phải khoa trương, tất cả tin tức lớn nhỏ ở thành phố Giang đều có liên quan tới Lục Hạo Thành.

Cố Ức Lâm đứng tại chỗ bất động, vẻ mặt không muốn, nói thật, anh thấy xấu hỗ khi tìm đến Lục Hạo Thành.

Mỗi một lần xảy ra chuyện, người đầu tiên mẹ nghĩ đến, chính là Lục Hạo Thành.

Nhưng mà Lục Hạo Thành đã không còn nợ nhà bọn họ cái gì.

– Về chuyện của Tiểu Ức, cũng không phải lỗi của mình Hạo Thành.

Mà mẹ anh dường như chỉ vì chuyện này, tự nhận định Hạo Thành chuyện gì cũng sẽ trợ giúp nhà bọn họ, làm như vậy thật không công bằng với cậu ta.

Lâm Mông Nghi nhìn con trai vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt biến sác, ánh mắt liền trở nên sắc bén, khó nén tức giận bộc phát.

Cố Ức Lâm cau mày, môi mím chặt, nhìn anh quật cường lạ thường.

Anh không muốn lần nào mẹ cũng muốn đến tìm Lục Hạo Thành để nghĩ biện pháp, nhưng hiện tại bản thân cũng không có cách giải quyết.

Nhà giàu có thế gia, nếu gặp chuyện dư luận, mặc kệ là đi tìm ai, người ta đều tránh như rắn rết.

“Mẹ, Hạo Thành đã giúp chúng ta đủ rồi.Bây giờ còn còn muốn cậu ấy khó xử sao?”Hiện tại chuyện của An An bị lộ ra, nhà họ cũng gặp ảnh hưởng không tốt.

Giữa những nhà giàu có quý tộc, mỗi ngày đều là đấu tranh chết đi sống lại.Tất cả anh đều hiểu được, nhưng mỗi lần nhà mình gặp chuyện, đều cầu cứu Lục Hạo Thành đang ở đỉnh cao sự nghiệp, anh thật sự không còn mặt mũi.

Lâm Mông Nghi tức giận, vẻ mặt ung dung đẹp đế quý giá cũng trở nên dữ tợn: “Cố Ức Lâm, bây giờ là thời điểm cần thể diện sao? Nếu con cảm thấy bản thân có năng lực có thể giải quyết chuyện này, vậy con có thể không cần đi tìm A Thành.”

“Cút!” Lâm Mông Nghi tức giận, hiện tại chuyện này chỉ có Hạo Thành mới có thể trợ giúp.

Cố Ức Lâm phẫn nộ mím chặt môi, nặng nề bước ra ngoài.

Lâm Mông Nghi đau đớn nhắm mắt lại, bà ta thật sự hy vọng đây chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.

Người tung tin rốt cuộc là ai?

Tại sao lại muốn giúp Lam Hân.

Là chị Mộ Thanh?

Không có khả năng, chị Mộ Thanh rất lương thiện, đối phương lại là gia đình họ Cố, có nhiều giao tình, bà ấy sẽ không làm như vậy.

Mấy năm nay, trong thương trường bà ta phòng sài lang hỗ báo bảo vệ nhà họ Cố, cũng không nghĩ đến vẫn có ngày này.Lâm Mộng Nghi có mệt mỏi tựa vào sô pha.

Mà Lam Hân, đang lướt xem các bình luận.

Trước kia bận rộn, cô xem tin chỉ lướt đọc phần chính, lần này là chuyện liên quan đến bản thân, cô cũng khá cần thận.

Cô An An quả thật là mỹ nữ trời xinh, từ trong video nhìn qua giá trị nhan sắc của cô ta so ra thì mấy ngôi sao nhỏ cũng có vài phần kém cỏi.

Tuy cô ta không phải là minh tinh, nhưng ở thành phố Giang, thủ đô của nước A, cũng là nhân vật có tiếng, sức ảnh hưởng khá lớn.

Thành phố Giang có rất nhiều công tử thượng lưu, có ý với vị đại mỹ nữ này.

Lam Hân lướt xem bình luận, các loại chửi rủa ủn ùn.Thậm chí, còn phát tán những video khiếm nhã.

Lam Hân nhìn thoáng qua, người trong đó là Lục Hạo Khải.

Xuống dưới có bình luận nói, Lục Hạo Khải đang quan hệ với ai đó, tiếng kêu làm người ta mắt hồn, đều nói tiếng kêu đó. là của Cố An An.

Dưới những video này, phụ nữ thì chửi rủa, đàn ông thì tan nát cõi lòng.

Lam Hân chú ý vào một bình luận TCố An An không biết xấu hỗổ, nhất định là cô ta câu dẫn. nhị công tử nhà họ Lục, Lục Hạo Khải là của ta, trả lại Lục Hạo Khải cho ta. ¡ Phía dưới liên tiếp có hàng trăm câu trả lời, tất cả đều là chửi rủa.

Lục Hạo Thành nằm yên không trúng đạn, không thấy nhắc đến anh.

Cố An An quả thật là mỹ nữ trời xinh, từ trong video nhìn qua giá trị nhan sắc của cô ta so ra thì mấy ngôi sao nhỏ cũng có vài phần kém cỏi.

Tuy cô ta không phải là minh tinh, nhưng ở thành phố Giang, thủ đô của nước A, cũng là nhân vật có tiếng, sức ảnh hưởng khá lớn.

Thành phố Giang có rất nhiều công tử thượng lưu, có ý với vị đại mỹ nữ này.

Lam Hân lướt xem bình luận, các loại chửi rủa ùn ủn.Thậm chí, còn phát tán những video khiếm nhã.

Lam Hân nhìn thoáng qua, người trong đó là Lục Hạo Khải.

Xuống dưới có bình luận nói, Lục Hạo Khải đang quan hệ với ai đó, tiếng kêu làm người ta mắt hồn, đều nói tiếng kêu đó. là của Cố An An.

Dưới những video này, phụ nữ thì chửi rủa, đàn ông thì tan nát cõi lòng.

Lam Hân chú ý vào một bình luận Cố An An không biết xấu hỗ, nhất định là cô ta câu dẫn. nhị công tử nhà họ Lục, Lục Hạo Khải là của ta, trả lại Lục Hạo Khải cho ta. ¡ Phía dưới liên tiếp có hàng trăm câu trả lời, tất cả đều là chửi rủa..

Lục Hạo Thành nằm yên không trúng đạn, không thấy nhắc đến anh.
 
Chương 482: Thật sự đáng sợ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Người trong cuộc như Lam Hân, đương nhiên thích nghe những lời như vậy.

Quả thật, cô và Lục Hạo Thành đã có chuyện gì đâu chứ.

Việc duy nhất là ba ngày ở Hải Thành, lúc đó cô cũng có tính toán riêng, muốn hưởng thụ thử cảm giác yêu đương.Hiện tại suy nghĩ lại, cảm giác đó hình như cũng không tồi.

Cô lại lướt di động cũng thấy được tin tức ở Hải Thành.Cô không cần xem cũng biết nội dung tin tức là gì.

Chậm rãi buông điện thoại xuống, Lam Hân cầm ly nước bên cạnh và uống một ngụm.

Dường như cảm giác phía sau có cái gì đó.

Cô bỗng nhiên quay đầu lại, thấy được Lục Hạo Thành đang đứng một bên lẳng lặng nhìn cô.

Cô hơi sửng sốt, anh bước vào từ khi nào?

Vừa rồi cô xem điện thoại quá chăm chú, không biết anh đã tiến vào.

Lam Hân hơi cúi đầu, nhìn thấy trong tay anh cầm theo hai ly trà sữa dâu.

Cô cong môi cười: “Lục Hạo Thành, anh thật sự đi mua trà sữa dâu 2?”

Lục Hạo Thành gật nhẹ, lúc này mới chậm rãi đi đến ngồi xuống.

Lấy ra một ly đưa cho cô, cũng tự mình cắm ống hút vào ly còn lại rồi uống.

Lam Hân cũng cắm ống hút uống một ngụm, vị dâu tràn ngập cả khoang miệng, một cảm giác hạnh phúc trỗi dậy.

Lam Hân nghiêng đầu nhìn anh, người nào đó vẫn luôn một vẻ mặt lãnh khốc lúc này đang cầm một ly trà sữa, không có chút lạnh lùng nào, tựa như anh trai hàng xóm ám áp lòng người.

Lục Hạo Thành dường như cảm nhận được ánh mắt cô, nghiêng đầu nhìn lại, cười hỏi: “Lam Lam, sao lại nhìn tôi như vậy?”

Lam Hân cũng không câu nệ, hút một ngụm trà sữa nói: “Anh nói xem, nếu phóng viên nhìn thấy anh cầm một ly trà sữa nhàn nhã uống, còn là trà sữa dâu, anh đoán xem bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?”

Lục Hạo Thành nhìn cô gái đang tươi cười, mang theo vài phần giảo hoạt, lại vài phần nho nhỏ chờ mong, anh tà mị nói: “Lam Lam, tôi ở trong mắt người khác là dạng người gì cũng không quan trọng. Quan trọng là … trong lòng em tôi là người thế nào?”

Lam Hân nghe anh nói đến vấn đề này, còn thật sự nghĩ nghĩ, qua một hồi lâu, cô mới nhìn anh, ý cười nhẹ, giọng cũng chân thành: “Lục Hạo Thành, thật ra, anh ở lòng ta lý, cũng không tồi. Ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt, ấn tượng hơi kém một chút, còn lại thì rất tốt. Miễn cưỡng cũng xem như ổn”

“Miễn cưỡng?” Lục Hạo Thành có chút không hài lòng với câu trả lời này.

Nếu chỉ vì ấn tượng lần đầu tiên, trong lòng cũng miễn cưỡng cho anh, vậy cũng thật là oan uỗng.

Anh cười nói: “Lam Lam, tôi phải làm như thế nào, mới có thể thay đổi ấn tượng xấu của em đây?”

Lam Hân vừa nghe, trừng mắt ngạc nhiên, hàng mi dài nhẹ nhàng run rẩy, sau đó mới tỏ ra nghịch ngợm: “Lục Hạo Thành, người trong thiên hạ nào có ai hoàn mỹ 2”

[Diendantruyen.Com] Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
[Diendantruyen.Com] Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ


Lục Hạo Thành nhìn không rời mắt.

Lam Hân nhìn ánh mắt anh, cười nói: “Lục Hạo Thành, anh lại như vậy rồi.”

PO Ha 9 ốc, ” Lục Hạo Thành cũng thấp giọng cười cười, “Lam Lam, có ai đã nói là em rất xinh đẹp chưa?”

Lam Hân chớp chớp mắt, rất nhanh hé miệng cười: “Lục Hạo Thành, mỗi ngày tôi đều biết soi gương.”

Lục Hạo Thành nghiêm túc nhìn cô: “Lam Lam, em rất đẹp!”

“Cám ơn!” Lam Hân nghe lời này thì rất vui vẻ.

Phụ nữ ai không thích người khác nói mình xinh đẹp, cô cũng không ngoại lệ.Cô nâng mắt, nụ cười toát ra nét quyến rũ nho nhỏ.

Hai người lại anh một câu tôi một câu, vui vẻ trò chuyện.

Tập đoàn Lục Thị, Mộc Tử Hoành cùng Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, đều đang nhìn vào tin tức buổi sáng, ba người cùng ngồi trước máy tính của Âu Cảnh Nghiêu nhìn chăm chú.

Cả tập đoàn Lục Thị, đi đâu cũng nghe được chuyện của Cố An An cùng Lam Hân.

Mộc Tử Hoành nhìn nhóm người hâm mộ của Lục Hạo Thành một lòng bảo vệ.

Anh chỉ vào một cái bình luận nói: “Nhìn xem cái này Lam Hân, tuy rằng cô bộ dáng xinh đẹp, là cô gái thanh thuần đáng yêu mà các tổng tài đều thích, nhưng vẫn nhờ cô buông tha nam thần của tôi, cô thật sự không xứng……

Tôi nhất định sẽ mua những bộ quần áo cô thiết kế, nhưng sẽ không bao giờ mặc chúng dù chỉ một lần.

Đây là loại người gì vậy?” Mộc Tử Hoành phẫn nộ.

Hiện tại trên internet, thật là đáng sợ.

Tô Cảnh Minh khẽ lắc đầu: “Lục Hạo Thành ở thành phó Giang, quả thực không ai có thể sánh bằng.”

Âu Cảnh Nghiêu chậm rãi nhìn qua: “Tô Cảnh Minh, khuôn mặt cậu tỏa sáng như ánh mặt trời, không đi làm ngôi sao, thật sự đáng tiếc.”

Tô Cảnh Minh nghe lời này của Âu Cảnh Nghiêu không giống đang trêu chọc, giọng còn có chút nghiêm túc, sợ tới mức co rúm lại: “Âu Cảnh Nghiêu, đã nghe cậu nghiêm túc quen rồi, nói đùa bằng giọng điệu cứng nhắc của cậu, tôi thật sự không quen.”

Mộc Tử Hoành cũng trêu chọc nói: “Cảnh Minh, cậu rất thích hợp đóng phim cỗ trang đó.”

Tô Cảnh Minh nhăn mặt, “Tôi nói, hai người đừng đối xử với tôi như vậy được không? Tim tôi không được tốt lắm, sợ sốc quá cần gọi cứu thương đến, khiến các cậu hoảng sợ, mẹ tôi lại chạy đến mắng 18 đời tổ tông hai nhà các cậu.”

Mộc Tử Hoành vừa nghe, đáy mắt lướt qua một tia biến hoá kỳ lạ, ý cười xấu xa: “Tô Cảnh Minh, nhà tôi không phải là đời thứ mười tám, mà là ba mươi sáu đời, nếu muốn mắng xong, phải tính theo ngày.”

Tô Cảnh Minh khó chịu “Này! Mộc Tử Hoành, chỉ là nói giỡn thôi mà.”

CHƯNG cố. ” Mộc Tử Hoành cười cười: “Cảnh Minh, tôi cũng chỉ nói giỡn, cậu căng thẳng quá rồi.”
 
Chương 483: Lam Hân chính là Tiểu Ức


Tô Cảnh Minh mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Đều là hay nói giỡn, sao cậu lại căng vậy chứ?”

Tô Cảnh Minh có chút tức giận: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn, sao cậu lại nỗi giận như vậy chứ?”

Mộc Tử Hoành nhíu mày, cười như không cười: “Rốt cuộc là ai nổi giận, tự mình suy nghĩ một chút?”Tô Cảnh Minh này là người cố chấp hơn cả anh.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Cỗổ phiếu Nhà họ Cố rót giá.”

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Không giảm mới là lạ”

Mộc Tử Hoành cũng cười lạnh: “Đúng, Cảnh Minh nói đúng, không giảm mới là lạ”

“Thì ra các cậu đều hy vọng nhà họ Cố chúng tôi gặp chuyện không may hả?” Cố Ức Lâm nói một cách lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Ba người vừa nghe, không hẹn mà cùng nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Có Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy anh, có chút áy náy: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây?”

Cố Ức Lâm mặc tây trang giày da, ngoại hình tuần lãng, ngũ quan rõ ràng, giờ phút này lại mang vẻ mặt sầu lo, anh cười khổ nói: “Tử Hoành, như các cậu đã biết, tôi có thể không tới sao?”

Mộc Tử Hoành thở dài, chuyện của nhà họ Có, bọn họ hiện tại cũng đều rõ ràng.

Giọng anh trở nên ngưng trọng: “Ức Lâm, Hạo Thành hiện tại không có ở công ty.”

Có Ức Lâm gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi tới đây là muốn cậu cùng đi bệnh viện.”

Có Ức Lâm nói xong, lằng lặng nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt ung dung thường ngày chợt nhăn lại, môi cũng mím chặt, có chút lạnh lùng.

Ức Lâm đến đây làm gì, anh cũng hiểu được.

Lục Hạo Thành rất có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang, năng lực kinh doanh xuất chúng, cùng sức hút cá nhân của cậu ta đều được mọi người khẳng định, hơn nữa trong ba năm qua, lại liên tục bứt phá, từ “Táo bạo lãnh khốc” đến “Tổng tài thành thục ổn trọng thành phố Giang “, không ngừng trở thành người đi đầu trong nhiều lĩnh vực.

Người ngoài không biết Lục Hạo Thành có bao nhiêu tài sản, nhưng mấy anh em bọn họ đều rõ ràng.

Ba năm trước, cậu ta đập nồi dìm thuyền, ngược đường đi đến bây giờ, tất cả vất vả cùng giao tranh bọn họ đều trải qua, nhưng tất cả đều là đáng giá, cậu ta đã thành công, công ty thành công đưa ra thị trường.

Cố Ức Lâm lúc này tìm tới Lục Hạo Thành, thật sự đúng là cậu ta có khả năng giữ được Có Thị.

Huống hồ, còn có quan hệ kia với Lam Lam_, Hạo Thành nhát định sẽ giúp.Hơn nữa, Cố Ức Lâm lại hiểu tính cậu ta, anh có mặt Lục Hạo Thành ít nhất sẽ không quá căng.

Hơn nữa, quan hệ của họ Lục và nhà họ Cố. cũng rất tốt.

Mộc Tử Hoành thành trầm giọng nói: “Đi thôi”

Nói xong, anh trở về văn phòng cầm chìa khóa xe.

Cố Ức Lâm tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, xoay người, nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Hoành, tia cảm kích chợt lóe rồi biến mắt.

Hai người tới bãi đỗ xe, Mộc Tử Hoành ngồi vào ghế lái.

Mà ghế bên cạnh lại đặt mấy bình nước khoáng, Mộc Tử Hoành dọn dẹp, có một chai vặn nắp không kỹ, nước tràn ra chỗ ngồi.

Mộc Tử Hoành nhíu mày, nhìn Cố Ức Lâm đang muốn mở cửa xe: “Ức Lâm, bị đổ nước rồi, cậu ngồi phía sau đi.”

“Được!” Cố Ức Lâm đóng cửa xe, xoay người tiến về ghế sau ngồi xuống.

Mộc Tử Hoành lái xe rời đi, Cố Ức Lâm đánh giá xe Mộc Tử Hoành, hôm nay hình như cậu ta đổi xe mới.

Bình thường cũng không thầy Mộc Tử Hoành lái chiếc này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tập giấy trong túi da ở ghế trước.

Bên trên viết giám định quan hệ ruột thịt.

Anh hơi nghỉ hoặc, kiểm tra quan hệ ruột thịt, của ai?

Cố Ức Lâm ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn nhìn, anh nhìn thoáng Mộc Tử Hoành đang lái xe.

Người hơi nhích về hướng cửa xe, nhìn thấy Mộc Tử Hoành vẫn đang chuyên chú lái xe, anh chậm rãi đem tư liệu rút ra.

Lại hơi nghiêng người, ngăn tầm mắt Mộc Tử Hoành.

Động tác rất nhẹ, chậm rãi lấy ra tờ giám định xem.

Anh chỉ nhìn kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân và Lâm Mông Nghi là quan hệ mẹ con ruột.

Anh sửng sốt, “A…… sao có thể như vậy?”

Mộc Tử Hoành đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được tiếng Cố Ức Lâm nghi hoặc nhìn qua gương.

“Ức Lâm, cậu làm sao vậy?”

Cố Ức Lâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn Mộc Tử Hoành, vẻ mặt giận dữ.

“Mộc Tử Hoành, sao lại có giám định quan hệ ruột thịt thế này?”Cậu ta đột nhiên rống giận, khiến Mộc Tử Hoành ngắn ra.

Anh cau mày, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Ngày đó, anh lái xe này cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm giám định, gặp Cố An An sắp xếp người kia.

Anh cùng Hạo Thành thay đổi kết quả, lại thuận tay đem tập giám định nhét ở túi sau ghế, lúc xuống xe cũng quên mắt, mà ngày hôm nay vừa lúc lại đi con xe này.

Hôm nay sao lại bị Cố Ức Lâm phát hiện chứ?

Anh mím môi, thật cần thận nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm từng gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt kia bầu trời u ám trước bão táp, mây mù che phủ, tối tăm hỗn loạn.

Cố Ức Lâm cũng là một người đàn ông tốt trong số những công tử con nhà thế gia.Ít nhất, cậu ta nghe lời, chung tình.

“Mộc Tử Hoành, đang nói với cậu đấy. Tiểu Ức, các cậu đã sớm tìm được Tiểu Ức, vì sao không chịu nói ra?” Cố Ức Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

Mộc Tử Hoành bị anh rống hơi sửng sốt: “Ức Lâm, chuyện này cậu bình tĩnh đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”

Anh nói xong, bật xi nhan, đem xe chạy đến ven đường thì dừng lại, anh mới quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kích động của Cố Ức Lâm.

Chỉ thấy toàn thân cậu ta có chút run rẩy, Mộc Tử Hoành cũng không dễ chịu.

Cố Ức Lam, vẫn luôn là nỗi đau của nhà họ Cố.

Cố Ức Lâm không thẻ tin lắc đầu, thì thào tự nói, “Không nghĩ tới, Lam Hân chính là Tiểu Ức? Sao có thể? Tiểu Ức sao có thể chịu nhiều khổ như vậy?” Giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào.

Lam Hân là Tiểu Ức, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự kiên trì của cha mình, anh cũng đoán rằng Lam Hân chính là Tiểu Ức.

Trước kia, anh sở dĩ không thèm nghĩ nữa, chính là bởi vì cảm thấy Tiểu Ức, không thể chịu nhiều khổ như vậy.

Mộc Tử Hoành nghe xong, cảm thấy khó chịu.

Anh quay đầu lại: “Ức Lâm, thật ra, ngay khi Lam Hân đến tổng công ty, chúng tôi đã hoài nghi cô ấy là Lam Lam.Cậu cũng biết, Hạo Thành đối với Lam Lam có bao nhiêu cố chấp, cậu ta có cảm giác sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ, mới phát hiện, Lam Hân chính là Lam Lam.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh của Hạo Thành, cậu ta cũng là vì an toàn của Lam Lam mà suy nghĩ, mới không nói cho nhà cậu. Tần Ninh Trăn luôn nhìn chằm chằm Hạo Thành, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu ta, sẽ lập tức giẫãm chết. ….. D: Mộc Tử Hoành dùng thời gian nửa giờ, mới cùng Cố Ức Lâm nói rõ ràng.
 
Chương 483: Lam Hân chính là Tiểu Ức


Tô Cảnh Minh mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Đều là hay nói giỡn, sao cậu lại căng vậy chứ?”

Tô Cảnh Minh có chút tức giận: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn, sao cậu lại nỗi giận như vậy chứ?”

Mộc Tử Hoành nhíu mày, cười như không cười: “Rốt cuộc là ai nổi giận, tự mình suy nghĩ một chút?”Tô Cảnh Minh này là người cố chấp hơn cả anh.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Cỗổ phiếu Nhà họ Cố rót giá.”

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Không giảm mới là lạ”

Mộc Tử Hoành cũng cười lạnh: “Đúng, Cảnh Minh nói đúng, không giảm mới là lạ”

“Thì ra các cậu đều hy vọng nhà họ Cố chúng tôi gặp chuyện không may hả?” Cố Ức Lâm nói một cách lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Ba người vừa nghe, không hẹn mà cùng nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Có Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy anh, có chút áy náy: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây?”

Cố Ức Lâm mặc tây trang giày da, ngoại hình tuần lãng, ngũ quan rõ ràng, giờ phút này lại mang vẻ mặt sầu lo, anh cười khổ nói: “Tử Hoành, như các cậu đã biết, tôi có thể không tới sao?”

Mộc Tử Hoành thở dài, chuyện của nhà họ Có, bọn họ hiện tại cũng đều rõ ràng.

Giọng anh trở nên ngưng trọng: “Ức Lâm, Hạo Thành hiện tại không có ở công ty.”

Có Ức Lâm gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi tới đây là muốn cậu cùng đi bệnh viện.”

Có Ức Lâm nói xong, lằng lặng nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt ung dung thường ngày chợt nhăn lại, môi cũng mím chặt, có chút lạnh lùng.

Ức Lâm đến đây làm gì, anh cũng hiểu được.

Lục Hạo Thành rất có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang, năng lực kinh doanh xuất chúng, cùng sức hút cá nhân của cậu ta đều được mọi người khẳng định, hơn nữa trong ba năm qua, lại liên tục bứt phá, từ “Táo bạo lãnh khốc” đến “Tổng tài thành thục ổn trọng thành phố Giang “, không ngừng trở thành người đi đầu trong nhiều lĩnh vực.

Người ngoài không biết Lục Hạo Thành có bao nhiêu tài sản, nhưng mấy anh em bọn họ đều rõ ràng.

Ba năm trước, cậu ta đập nồi dìm thuyền, ngược đường đi đến bây giờ, tất cả vất vả cùng giao tranh bọn họ đều trải qua, nhưng tất cả đều là đáng giá, cậu ta đã thành công, công ty thành công đưa ra thị trường.

Cố Ức Lâm lúc này tìm tới Lục Hạo Thành, thật sự đúng là cậu ta có khả năng giữ được Có Thị.

Huống hồ, còn có quan hệ kia với Lam Lam_, Hạo Thành nhát định sẽ giúp.Hơn nữa, Cố Ức Lâm lại hiểu tính cậu ta, anh có mặt Lục Hạo Thành ít nhất sẽ không quá căng.

Hơn nữa, quan hệ của họ Lục và nhà họ Cố. cũng rất tốt.

Mộc Tử Hoành thành trầm giọng nói: “Đi thôi”

Nói xong, anh trở về văn phòng cầm chìa khóa xe.

Cố Ức Lâm tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, xoay người, nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Hoành, tia cảm kích chợt lóe rồi biến mắt.

Hai người tới bãi đỗ xe, Mộc Tử Hoành ngồi vào ghế lái.

Mà ghế bên cạnh lại đặt mấy bình nước khoáng, Mộc Tử Hoành dọn dẹp, có một chai vặn nắp không kỹ, nước tràn ra chỗ ngồi.

Mộc Tử Hoành nhíu mày, nhìn Cố Ức Lâm đang muốn mở cửa xe: “Ức Lâm, bị đổ nước rồi, cậu ngồi phía sau đi.”

“Được!” Cố Ức Lâm đóng cửa xe, xoay người tiến về ghế sau ngồi xuống.

Mộc Tử Hoành lái xe rời đi, Cố Ức Lâm đánh giá xe Mộc Tử Hoành, hôm nay hình như cậu ta đổi xe mới.

Bình thường cũng không thầy Mộc Tử Hoành lái chiếc này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tập giấy trong túi da ở ghế trước.

Bên trên viết giám định quan hệ ruột thịt.

Anh hơi nghỉ hoặc, kiểm tra quan hệ ruột thịt, của ai?

Cố Ức Lâm ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn nhìn, anh nhìn thoáng Mộc Tử Hoành đang lái xe.

Người hơi nhích về hướng cửa xe, nhìn thấy Mộc Tử Hoành vẫn đang chuyên chú lái xe, anh chậm rãi đem tư liệu rút ra.

Lại hơi nghiêng người, ngăn tầm mắt Mộc Tử Hoành.

Động tác rất nhẹ, chậm rãi lấy ra tờ giám định xem.

Anh chỉ nhìn kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân và Lâm Mông Nghi là quan hệ mẹ con ruột.

Anh sửng sốt, “A…… sao có thể như vậy?”

Mộc Tử Hoành đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được tiếng Cố Ức Lâm nghi hoặc nhìn qua gương.

“Ức Lâm, cậu làm sao vậy?”

Cố Ức Lâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn Mộc Tử Hoành, vẻ mặt giận dữ.

“Mộc Tử Hoành, sao lại có giám định quan hệ ruột thịt thế này?”Cậu ta đột nhiên rống giận, khiến Mộc Tử Hoành ngắn ra.

Anh cau mày, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Ngày đó, anh lái xe này cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm giám định, gặp Cố An An sắp xếp người kia.

Anh cùng Hạo Thành thay đổi kết quả, lại thuận tay đem tập giám định nhét ở túi sau ghế, lúc xuống xe cũng quên mắt, mà ngày hôm nay vừa lúc lại đi con xe này.

Hôm nay sao lại bị Cố Ức Lâm phát hiện chứ?

Anh mím môi, thật cần thận nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm từng gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt kia bầu trời u ám trước bão táp, mây mù che phủ, tối tăm hỗn loạn.

Cố Ức Lâm cũng là một người đàn ông tốt trong số những công tử con nhà thế gia.Ít nhất, cậu ta nghe lời, chung tình.

“Mộc Tử Hoành, đang nói với cậu đấy. Tiểu Ức, các cậu đã sớm tìm được Tiểu Ức, vì sao không chịu nói ra?” Cố Ức Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

Mộc Tử Hoành bị anh rống hơi sửng sốt: “Ức Lâm, chuyện này cậu bình tĩnh đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”

Anh nói xong, bật xi nhan, đem xe chạy đến ven đường thì dừng lại, anh mới quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kích động của Cố Ức Lâm.

Chỉ thấy toàn thân cậu ta có chút run rẩy, Mộc Tử Hoành cũng không dễ chịu.

Cố Ức Lam, vẫn luôn là nỗi đau của nhà họ Cố.

Cố Ức Lâm không thẻ tin lắc đầu, thì thào tự nói, “Không nghĩ tới, Lam Hân chính là Tiểu Ức? Sao có thể? Tiểu Ức sao có thể chịu nhiều khổ như vậy?” Giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào.

Lam Hân là Tiểu Ức, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự kiên trì của cha mình, anh cũng đoán rằng Lam Hân chính là Tiểu Ức.

Trước kia, anh sở dĩ không thèm nghĩ nữa, chính là bởi vì cảm thấy Tiểu Ức, không thể chịu nhiều khổ như vậy.

Mộc Tử Hoành nghe xong, cảm thấy khó chịu.

Anh quay đầu lại: “Ức Lâm, thật ra, ngay khi Lam Hân đến tổng công ty, chúng tôi đã hoài nghi cô ấy là Lam Lam.Cậu cũng biết, Hạo Thành đối với Lam Lam có bao nhiêu cố chấp, cậu ta có cảm giác sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ, mới phát hiện, Lam Hân chính là Lam Lam.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh của Hạo Thành, cậu ta cũng là vì an toàn của Lam Lam mà suy nghĩ, mới không nói cho nhà cậu. Tần Ninh Trăn luôn nhìn chằm chằm Hạo Thành, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu ta, sẽ lập tức giẫãm chết. ….. D: Mộc Tử Hoành dùng thời gian nửa giờ, mới cùng Cố Ức Lâm nói rõ ràng.
 
Chương 483: Lam Hân chính là Tiểu Ức


Tô Cảnh Minh mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Đều là hay nói giỡn, sao cậu lại căng vậy chứ?”

Tô Cảnh Minh có chút tức giận: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn, sao cậu lại nỗi giận như vậy chứ?”

Mộc Tử Hoành nhíu mày, cười như không cười: “Rốt cuộc là ai nổi giận, tự mình suy nghĩ một chút?”Tô Cảnh Minh này là người cố chấp hơn cả anh.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Cỗổ phiếu Nhà họ Cố rót giá.”

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Không giảm mới là lạ”

Mộc Tử Hoành cũng cười lạnh: “Đúng, Cảnh Minh nói đúng, không giảm mới là lạ”

“Thì ra các cậu đều hy vọng nhà họ Cố chúng tôi gặp chuyện không may hả?” Cố Ức Lâm nói một cách lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Ba người vừa nghe, không hẹn mà cùng nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Có Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy anh, có chút áy náy: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây?”

Cố Ức Lâm mặc tây trang giày da, ngoại hình tuần lãng, ngũ quan rõ ràng, giờ phút này lại mang vẻ mặt sầu lo, anh cười khổ nói: “Tử Hoành, như các cậu đã biết, tôi có thể không tới sao?”

Mộc Tử Hoành thở dài, chuyện của nhà họ Có, bọn họ hiện tại cũng đều rõ ràng.

Giọng anh trở nên ngưng trọng: “Ức Lâm, Hạo Thành hiện tại không có ở công ty.”

Có Ức Lâm gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi tới đây là muốn cậu cùng đi bệnh viện.”

Có Ức Lâm nói xong, lằng lặng nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt ung dung thường ngày chợt nhăn lại, môi cũng mím chặt, có chút lạnh lùng.

Ức Lâm đến đây làm gì, anh cũng hiểu được.

Lục Hạo Thành rất có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang, năng lực kinh doanh xuất chúng, cùng sức hút cá nhân của cậu ta đều được mọi người khẳng định, hơn nữa trong ba năm qua, lại liên tục bứt phá, từ “Táo bạo lãnh khốc” đến “Tổng tài thành thục ổn trọng thành phố Giang “, không ngừng trở thành người đi đầu trong nhiều lĩnh vực.

Người ngoài không biết Lục Hạo Thành có bao nhiêu tài sản, nhưng mấy anh em bọn họ đều rõ ràng.

Ba năm trước, cậu ta đập nồi dìm thuyền, ngược đường đi đến bây giờ, tất cả vất vả cùng giao tranh bọn họ đều trải qua, nhưng tất cả đều là đáng giá, cậu ta đã thành công, công ty thành công đưa ra thị trường.

Cố Ức Lâm lúc này tìm tới Lục Hạo Thành, thật sự đúng là cậu ta có khả năng giữ được Có Thị.

Huống hồ, còn có quan hệ kia với Lam Lam_, Hạo Thành nhát định sẽ giúp.Hơn nữa, Cố Ức Lâm lại hiểu tính cậu ta, anh có mặt Lục Hạo Thành ít nhất sẽ không quá căng.

Hơn nữa, quan hệ của họ Lục và nhà họ Cố. cũng rất tốt.

Mộc Tử Hoành thành trầm giọng nói: “Đi thôi”

Nói xong, anh trở về văn phòng cầm chìa khóa xe.

Cố Ức Lâm tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, xoay người, nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Hoành, tia cảm kích chợt lóe rồi biến mắt.

Hai người tới bãi đỗ xe, Mộc Tử Hoành ngồi vào ghế lái.

Mà ghế bên cạnh lại đặt mấy bình nước khoáng, Mộc Tử Hoành dọn dẹp, có một chai vặn nắp không kỹ, nước tràn ra chỗ ngồi.

Mộc Tử Hoành nhíu mày, nhìn Cố Ức Lâm đang muốn mở cửa xe: “Ức Lâm, bị đổ nước rồi, cậu ngồi phía sau đi.”

“Được!” Cố Ức Lâm đóng cửa xe, xoay người tiến về ghế sau ngồi xuống.

Mộc Tử Hoành lái xe rời đi, Cố Ức Lâm đánh giá xe Mộc Tử Hoành, hôm nay hình như cậu ta đổi xe mới.

Bình thường cũng không thầy Mộc Tử Hoành lái chiếc này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tập giấy trong túi da ở ghế trước.

Bên trên viết giám định quan hệ ruột thịt.

Anh hơi nghỉ hoặc, kiểm tra quan hệ ruột thịt, của ai?

Cố Ức Lâm ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn nhìn, anh nhìn thoáng Mộc Tử Hoành đang lái xe.

Người hơi nhích về hướng cửa xe, nhìn thấy Mộc Tử Hoành vẫn đang chuyên chú lái xe, anh chậm rãi đem tư liệu rút ra.

Lại hơi nghiêng người, ngăn tầm mắt Mộc Tử Hoành.

Động tác rất nhẹ, chậm rãi lấy ra tờ giám định xem.

Anh chỉ nhìn kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân và Lâm Mông Nghi là quan hệ mẹ con ruột.

Anh sửng sốt, “A…… sao có thể như vậy?”

Mộc Tử Hoành đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được tiếng Cố Ức Lâm nghi hoặc nhìn qua gương.

“Ức Lâm, cậu làm sao vậy?”

Cố Ức Lâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn Mộc Tử Hoành, vẻ mặt giận dữ.

“Mộc Tử Hoành, sao lại có giám định quan hệ ruột thịt thế này?”Cậu ta đột nhiên rống giận, khiến Mộc Tử Hoành ngắn ra.

Anh cau mày, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Ngày đó, anh lái xe này cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm giám định, gặp Cố An An sắp xếp người kia.

Anh cùng Hạo Thành thay đổi kết quả, lại thuận tay đem tập giám định nhét ở túi sau ghế, lúc xuống xe cũng quên mắt, mà ngày hôm nay vừa lúc lại đi con xe này.

Hôm nay sao lại bị Cố Ức Lâm phát hiện chứ?

Anh mím môi, thật cần thận nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm từng gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt kia bầu trời u ám trước bão táp, mây mù che phủ, tối tăm hỗn loạn.

Cố Ức Lâm cũng là một người đàn ông tốt trong số những công tử con nhà thế gia.Ít nhất, cậu ta nghe lời, chung tình.

“Mộc Tử Hoành, đang nói với cậu đấy. Tiểu Ức, các cậu đã sớm tìm được Tiểu Ức, vì sao không chịu nói ra?” Cố Ức Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

Mộc Tử Hoành bị anh rống hơi sửng sốt: “Ức Lâm, chuyện này cậu bình tĩnh đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”

Anh nói xong, bật xi nhan, đem xe chạy đến ven đường thì dừng lại, anh mới quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kích động của Cố Ức Lâm.

Chỉ thấy toàn thân cậu ta có chút run rẩy, Mộc Tử Hoành cũng không dễ chịu.

Cố Ức Lam, vẫn luôn là nỗi đau của nhà họ Cố.

Cố Ức Lâm không thẻ tin lắc đầu, thì thào tự nói, “Không nghĩ tới, Lam Hân chính là Tiểu Ức? Sao có thể? Tiểu Ức sao có thể chịu nhiều khổ như vậy?” Giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào.

Lam Hân là Tiểu Ức, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự kiên trì của cha mình, anh cũng đoán rằng Lam Hân chính là Tiểu Ức.

Trước kia, anh sở dĩ không thèm nghĩ nữa, chính là bởi vì cảm thấy Tiểu Ức, không thể chịu nhiều khổ như vậy.

Mộc Tử Hoành nghe xong, cảm thấy khó chịu.

Anh quay đầu lại: “Ức Lâm, thật ra, ngay khi Lam Hân đến tổng công ty, chúng tôi đã hoài nghi cô ấy là Lam Lam.Cậu cũng biết, Hạo Thành đối với Lam Lam có bao nhiêu cố chấp, cậu ta có cảm giác sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ, mới phát hiện, Lam Hân chính là Lam Lam.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh của Hạo Thành, cậu ta cũng là vì an toàn của Lam Lam mà suy nghĩ, mới không nói cho nhà cậu. Tần Ninh Trăn luôn nhìn chằm chằm Hạo Thành, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu ta, sẽ lập tức giẫãm chết. ….. D: Mộc Tử Hoành dùng thời gian nửa giờ, mới cùng Cố Ức Lâm nói rõ ràng.
 
Chương 483: Lam Hân chính là Tiểu Ức


Tô Cảnh Minh mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Đều là hay nói giỡn, sao cậu lại căng vậy chứ?”

Tô Cảnh Minh có chút tức giận: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn, sao cậu lại nỗi giận như vậy chứ?”

Mộc Tử Hoành nhíu mày, cười như không cười: “Rốt cuộc là ai nổi giận, tự mình suy nghĩ một chút?”Tô Cảnh Minh này là người cố chấp hơn cả anh.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Cỗổ phiếu Nhà họ Cố rót giá.”

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Không giảm mới là lạ”

Mộc Tử Hoành cũng cười lạnh: “Đúng, Cảnh Minh nói đúng, không giảm mới là lạ”

“Thì ra các cậu đều hy vọng nhà họ Cố chúng tôi gặp chuyện không may hả?” Cố Ức Lâm nói một cách lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Ba người vừa nghe, không hẹn mà cùng nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Có Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy anh, có chút áy náy: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây?”

Cố Ức Lâm mặc tây trang giày da, ngoại hình tuần lãng, ngũ quan rõ ràng, giờ phút này lại mang vẻ mặt sầu lo, anh cười khổ nói: “Tử Hoành, như các cậu đã biết, tôi có thể không tới sao?”

Mộc Tử Hoành thở dài, chuyện của nhà họ Có, bọn họ hiện tại cũng đều rõ ràng.

Giọng anh trở nên ngưng trọng: “Ức Lâm, Hạo Thành hiện tại không có ở công ty.”

Có Ức Lâm gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi tới đây là muốn cậu cùng đi bệnh viện.”

Có Ức Lâm nói xong, lằng lặng nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt ung dung thường ngày chợt nhăn lại, môi cũng mím chặt, có chút lạnh lùng.

Ức Lâm đến đây làm gì, anh cũng hiểu được.

Lục Hạo Thành rất có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang, năng lực kinh doanh xuất chúng, cùng sức hút cá nhân của cậu ta đều được mọi người khẳng định, hơn nữa trong ba năm qua, lại liên tục bứt phá, từ “Táo bạo lãnh khốc” đến “Tổng tài thành thục ổn trọng thành phố Giang “, không ngừng trở thành người đi đầu trong nhiều lĩnh vực.

Người ngoài không biết Lục Hạo Thành có bao nhiêu tài sản, nhưng mấy anh em bọn họ đều rõ ràng.

Ba năm trước, cậu ta đập nồi dìm thuyền, ngược đường đi đến bây giờ, tất cả vất vả cùng giao tranh bọn họ đều trải qua, nhưng tất cả đều là đáng giá, cậu ta đã thành công, công ty thành công đưa ra thị trường.

Cố Ức Lâm lúc này tìm tới Lục Hạo Thành, thật sự đúng là cậu ta có khả năng giữ được Có Thị.

Huống hồ, còn có quan hệ kia với Lam Lam_, Hạo Thành nhát định sẽ giúp.Hơn nữa, Cố Ức Lâm lại hiểu tính cậu ta, anh có mặt Lục Hạo Thành ít nhất sẽ không quá căng.

Hơn nữa, quan hệ của họ Lục và nhà họ Cố. cũng rất tốt.

Mộc Tử Hoành thành trầm giọng nói: “Đi thôi”

Nói xong, anh trở về văn phòng cầm chìa khóa xe.

Cố Ức Lâm tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, xoay người, nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Hoành, tia cảm kích chợt lóe rồi biến mắt.

Hai người tới bãi đỗ xe, Mộc Tử Hoành ngồi vào ghế lái.

Mà ghế bên cạnh lại đặt mấy bình nước khoáng, Mộc Tử Hoành dọn dẹp, có một chai vặn nắp không kỹ, nước tràn ra chỗ ngồi.

Mộc Tử Hoành nhíu mày, nhìn Cố Ức Lâm đang muốn mở cửa xe: “Ức Lâm, bị đổ nước rồi, cậu ngồi phía sau đi.”

“Được!” Cố Ức Lâm đóng cửa xe, xoay người tiến về ghế sau ngồi xuống.

Mộc Tử Hoành lái xe rời đi, Cố Ức Lâm đánh giá xe Mộc Tử Hoành, hôm nay hình như cậu ta đổi xe mới.

Bình thường cũng không thầy Mộc Tử Hoành lái chiếc này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tập giấy trong túi da ở ghế trước.

Bên trên viết giám định quan hệ ruột thịt.

Anh hơi nghỉ hoặc, kiểm tra quan hệ ruột thịt, của ai?

Cố Ức Lâm ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn nhìn, anh nhìn thoáng Mộc Tử Hoành đang lái xe.

Người hơi nhích về hướng cửa xe, nhìn thấy Mộc Tử Hoành vẫn đang chuyên chú lái xe, anh chậm rãi đem tư liệu rút ra.

Lại hơi nghiêng người, ngăn tầm mắt Mộc Tử Hoành.

Động tác rất nhẹ, chậm rãi lấy ra tờ giám định xem.

Anh chỉ nhìn kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân và Lâm Mông Nghi là quan hệ mẹ con ruột.

Anh sửng sốt, “A…… sao có thể như vậy?”

Mộc Tử Hoành đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được tiếng Cố Ức Lâm nghi hoặc nhìn qua gương.

“Ức Lâm, cậu làm sao vậy?”

Cố Ức Lâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn Mộc Tử Hoành, vẻ mặt giận dữ.

“Mộc Tử Hoành, sao lại có giám định quan hệ ruột thịt thế này?”Cậu ta đột nhiên rống giận, khiến Mộc Tử Hoành ngắn ra.

Anh cau mày, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Ngày đó, anh lái xe này cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm giám định, gặp Cố An An sắp xếp người kia.

Anh cùng Hạo Thành thay đổi kết quả, lại thuận tay đem tập giám định nhét ở túi sau ghế, lúc xuống xe cũng quên mắt, mà ngày hôm nay vừa lúc lại đi con xe này.

Hôm nay sao lại bị Cố Ức Lâm phát hiện chứ?

Anh mím môi, thật cần thận nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm từng gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt kia bầu trời u ám trước bão táp, mây mù che phủ, tối tăm hỗn loạn.

Cố Ức Lâm cũng là một người đàn ông tốt trong số những công tử con nhà thế gia.Ít nhất, cậu ta nghe lời, chung tình.

“Mộc Tử Hoành, đang nói với cậu đấy. Tiểu Ức, các cậu đã sớm tìm được Tiểu Ức, vì sao không chịu nói ra?” Cố Ức Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

Mộc Tử Hoành bị anh rống hơi sửng sốt: “Ức Lâm, chuyện này cậu bình tĩnh đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”

Anh nói xong, bật xi nhan, đem xe chạy đến ven đường thì dừng lại, anh mới quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kích động của Cố Ức Lâm.

Chỉ thấy toàn thân cậu ta có chút run rẩy, Mộc Tử Hoành cũng không dễ chịu.

Cố Ức Lam, vẫn luôn là nỗi đau của nhà họ Cố.

Cố Ức Lâm không thẻ tin lắc đầu, thì thào tự nói, “Không nghĩ tới, Lam Hân chính là Tiểu Ức? Sao có thể? Tiểu Ức sao có thể chịu nhiều khổ như vậy?” Giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào.

Lam Hân là Tiểu Ức, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự kiên trì của cha mình, anh cũng đoán rằng Lam Hân chính là Tiểu Ức.

Trước kia, anh sở dĩ không thèm nghĩ nữa, chính là bởi vì cảm thấy Tiểu Ức, không thể chịu nhiều khổ như vậy.

Mộc Tử Hoành nghe xong, cảm thấy khó chịu.

Anh quay đầu lại: “Ức Lâm, thật ra, ngay khi Lam Hân đến tổng công ty, chúng tôi đã hoài nghi cô ấy là Lam Lam.Cậu cũng biết, Hạo Thành đối với Lam Lam có bao nhiêu cố chấp, cậu ta có cảm giác sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ, mới phát hiện, Lam Hân chính là Lam Lam.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh của Hạo Thành, cậu ta cũng là vì an toàn của Lam Lam mà suy nghĩ, mới không nói cho nhà cậu. Tần Ninh Trăn luôn nhìn chằm chằm Hạo Thành, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu ta, sẽ lập tức giẫãm chết. ….. D: Mộc Tử Hoành dùng thời gian nửa giờ, mới cùng Cố Ức Lâm nói rõ ràng.
 
Chương 483: Lam Hân chính là Tiểu Ức


Tô Cảnh Minh mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Đều là hay nói giỡn, sao cậu lại căng vậy chứ?”

Tô Cảnh Minh có chút tức giận: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn, sao cậu lại nỗi giận như vậy chứ?”

Mộc Tử Hoành nhíu mày, cười như không cười: “Rốt cuộc là ai nổi giận, tự mình suy nghĩ một chút?”Tô Cảnh Minh này là người cố chấp hơn cả anh.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Cỗổ phiếu Nhà họ Cố rót giá.”

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Không giảm mới là lạ”

Mộc Tử Hoành cũng cười lạnh: “Đúng, Cảnh Minh nói đúng, không giảm mới là lạ”

“Thì ra các cậu đều hy vọng nhà họ Cố chúng tôi gặp chuyện không may hả?” Cố Ức Lâm nói một cách lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Ba người vừa nghe, không hẹn mà cùng nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Có Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy anh, có chút áy náy: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây?”

Cố Ức Lâm mặc tây trang giày da, ngoại hình tuần lãng, ngũ quan rõ ràng, giờ phút này lại mang vẻ mặt sầu lo, anh cười khổ nói: “Tử Hoành, như các cậu đã biết, tôi có thể không tới sao?”

Mộc Tử Hoành thở dài, chuyện của nhà họ Có, bọn họ hiện tại cũng đều rõ ràng.

Giọng anh trở nên ngưng trọng: “Ức Lâm, Hạo Thành hiện tại không có ở công ty.”

Có Ức Lâm gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi tới đây là muốn cậu cùng đi bệnh viện.”

Có Ức Lâm nói xong, lằng lặng nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt ung dung thường ngày chợt nhăn lại, môi cũng mím chặt, có chút lạnh lùng.

Ức Lâm đến đây làm gì, anh cũng hiểu được.

Lục Hạo Thành rất có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang, năng lực kinh doanh xuất chúng, cùng sức hút cá nhân của cậu ta đều được mọi người khẳng định, hơn nữa trong ba năm qua, lại liên tục bứt phá, từ “Táo bạo lãnh khốc” đến “Tổng tài thành thục ổn trọng thành phố Giang “, không ngừng trở thành người đi đầu trong nhiều lĩnh vực.

Người ngoài không biết Lục Hạo Thành có bao nhiêu tài sản, nhưng mấy anh em bọn họ đều rõ ràng.

Ba năm trước, cậu ta đập nồi dìm thuyền, ngược đường đi đến bây giờ, tất cả vất vả cùng giao tranh bọn họ đều trải qua, nhưng tất cả đều là đáng giá, cậu ta đã thành công, công ty thành công đưa ra thị trường.

Cố Ức Lâm lúc này tìm tới Lục Hạo Thành, thật sự đúng là cậu ta có khả năng giữ được Có Thị.

Huống hồ, còn có quan hệ kia với Lam Lam_, Hạo Thành nhát định sẽ giúp.Hơn nữa, Cố Ức Lâm lại hiểu tính cậu ta, anh có mặt Lục Hạo Thành ít nhất sẽ không quá căng.

Hơn nữa, quan hệ của họ Lục và nhà họ Cố. cũng rất tốt.

Mộc Tử Hoành thành trầm giọng nói: “Đi thôi”

Nói xong, anh trở về văn phòng cầm chìa khóa xe.

Cố Ức Lâm tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, xoay người, nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Hoành, tia cảm kích chợt lóe rồi biến mắt.

Hai người tới bãi đỗ xe, Mộc Tử Hoành ngồi vào ghế lái.

Mà ghế bên cạnh lại đặt mấy bình nước khoáng, Mộc Tử Hoành dọn dẹp, có một chai vặn nắp không kỹ, nước tràn ra chỗ ngồi.

Mộc Tử Hoành nhíu mày, nhìn Cố Ức Lâm đang muốn mở cửa xe: “Ức Lâm, bị đổ nước rồi, cậu ngồi phía sau đi.”

“Được!” Cố Ức Lâm đóng cửa xe, xoay người tiến về ghế sau ngồi xuống.

Mộc Tử Hoành lái xe rời đi, Cố Ức Lâm đánh giá xe Mộc Tử Hoành, hôm nay hình như cậu ta đổi xe mới.

Bình thường cũng không thầy Mộc Tử Hoành lái chiếc này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tập giấy trong túi da ở ghế trước.

Bên trên viết giám định quan hệ ruột thịt.

Anh hơi nghỉ hoặc, kiểm tra quan hệ ruột thịt, của ai?

Cố Ức Lâm ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn nhìn, anh nhìn thoáng Mộc Tử Hoành đang lái xe.

Người hơi nhích về hướng cửa xe, nhìn thấy Mộc Tử Hoành vẫn đang chuyên chú lái xe, anh chậm rãi đem tư liệu rút ra.

Lại hơi nghiêng người, ngăn tầm mắt Mộc Tử Hoành.

Động tác rất nhẹ, chậm rãi lấy ra tờ giám định xem.

Anh chỉ nhìn kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân và Lâm Mông Nghi là quan hệ mẹ con ruột.

Anh sửng sốt, “A…… sao có thể như vậy?”

Mộc Tử Hoành đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được tiếng Cố Ức Lâm nghi hoặc nhìn qua gương.

“Ức Lâm, cậu làm sao vậy?”

Cố Ức Lâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn Mộc Tử Hoành, vẻ mặt giận dữ.

“Mộc Tử Hoành, sao lại có giám định quan hệ ruột thịt thế này?”Cậu ta đột nhiên rống giận, khiến Mộc Tử Hoành ngắn ra.

Anh cau mày, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Ngày đó, anh lái xe này cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm giám định, gặp Cố An An sắp xếp người kia.

Anh cùng Hạo Thành thay đổi kết quả, lại thuận tay đem tập giám định nhét ở túi sau ghế, lúc xuống xe cũng quên mắt, mà ngày hôm nay vừa lúc lại đi con xe này.

Hôm nay sao lại bị Cố Ức Lâm phát hiện chứ?

Anh mím môi, thật cần thận nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm từng gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt kia bầu trời u ám trước bão táp, mây mù che phủ, tối tăm hỗn loạn.

Cố Ức Lâm cũng là một người đàn ông tốt trong số những công tử con nhà thế gia.Ít nhất, cậu ta nghe lời, chung tình.

“Mộc Tử Hoành, đang nói với cậu đấy. Tiểu Ức, các cậu đã sớm tìm được Tiểu Ức, vì sao không chịu nói ra?” Cố Ức Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

Mộc Tử Hoành bị anh rống hơi sửng sốt: “Ức Lâm, chuyện này cậu bình tĩnh đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”

Anh nói xong, bật xi nhan, đem xe chạy đến ven đường thì dừng lại, anh mới quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kích động của Cố Ức Lâm.

Chỉ thấy toàn thân cậu ta có chút run rẩy, Mộc Tử Hoành cũng không dễ chịu.

Cố Ức Lam, vẫn luôn là nỗi đau của nhà họ Cố.

Cố Ức Lâm không thẻ tin lắc đầu, thì thào tự nói, “Không nghĩ tới, Lam Hân chính là Tiểu Ức? Sao có thể? Tiểu Ức sao có thể chịu nhiều khổ như vậy?” Giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào.

Lam Hân là Tiểu Ức, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự kiên trì của cha mình, anh cũng đoán rằng Lam Hân chính là Tiểu Ức.

Trước kia, anh sở dĩ không thèm nghĩ nữa, chính là bởi vì cảm thấy Tiểu Ức, không thể chịu nhiều khổ như vậy.

Mộc Tử Hoành nghe xong, cảm thấy khó chịu.

Anh quay đầu lại: “Ức Lâm, thật ra, ngay khi Lam Hân đến tổng công ty, chúng tôi đã hoài nghi cô ấy là Lam Lam.Cậu cũng biết, Hạo Thành đối với Lam Lam có bao nhiêu cố chấp, cậu ta có cảm giác sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ, mới phát hiện, Lam Hân chính là Lam Lam.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh của Hạo Thành, cậu ta cũng là vì an toàn của Lam Lam mà suy nghĩ, mới không nói cho nhà cậu. Tần Ninh Trăn luôn nhìn chằm chằm Hạo Thành, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu ta, sẽ lập tức giẫãm chết. ….. D: Mộc Tử Hoành dùng thời gian nửa giờ, mới cùng Cố Ức Lâm nói rõ ràng.
 
Chương 483: Lam Hân chính là Tiểu Ức


Tô Cảnh Minh mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Đều là hay nói giỡn, sao cậu lại căng vậy chứ?”

Tô Cảnh Minh có chút tức giận: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn, sao cậu lại nỗi giận như vậy chứ?”

Mộc Tử Hoành nhíu mày, cười như không cười: “Rốt cuộc là ai nổi giận, tự mình suy nghĩ một chút?”Tô Cảnh Minh này là người cố chấp hơn cả anh.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Cỗổ phiếu Nhà họ Cố rót giá.”

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Không giảm mới là lạ”

Mộc Tử Hoành cũng cười lạnh: “Đúng, Cảnh Minh nói đúng, không giảm mới là lạ”

“Thì ra các cậu đều hy vọng nhà họ Cố chúng tôi gặp chuyện không may hả?” Cố Ức Lâm nói một cách lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Ba người vừa nghe, không hẹn mà cùng nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Có Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy anh, có chút áy náy: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây?”

Cố Ức Lâm mặc tây trang giày da, ngoại hình tuần lãng, ngũ quan rõ ràng, giờ phút này lại mang vẻ mặt sầu lo, anh cười khổ nói: “Tử Hoành, như các cậu đã biết, tôi có thể không tới sao?”

Mộc Tử Hoành thở dài, chuyện của nhà họ Có, bọn họ hiện tại cũng đều rõ ràng.

Giọng anh trở nên ngưng trọng: “Ức Lâm, Hạo Thành hiện tại không có ở công ty.”

Có Ức Lâm gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi tới đây là muốn cậu cùng đi bệnh viện.”

Có Ức Lâm nói xong, lằng lặng nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt ung dung thường ngày chợt nhăn lại, môi cũng mím chặt, có chút lạnh lùng.

Ức Lâm đến đây làm gì, anh cũng hiểu được.

Lục Hạo Thành rất có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang, năng lực kinh doanh xuất chúng, cùng sức hút cá nhân của cậu ta đều được mọi người khẳng định, hơn nữa trong ba năm qua, lại liên tục bứt phá, từ “Táo bạo lãnh khốc” đến “Tổng tài thành thục ổn trọng thành phố Giang “, không ngừng trở thành người đi đầu trong nhiều lĩnh vực.

Người ngoài không biết Lục Hạo Thành có bao nhiêu tài sản, nhưng mấy anh em bọn họ đều rõ ràng.

Ba năm trước, cậu ta đập nồi dìm thuyền, ngược đường đi đến bây giờ, tất cả vất vả cùng giao tranh bọn họ đều trải qua, nhưng tất cả đều là đáng giá, cậu ta đã thành công, công ty thành công đưa ra thị trường.

Cố Ức Lâm lúc này tìm tới Lục Hạo Thành, thật sự đúng là cậu ta có khả năng giữ được Có Thị.

Huống hồ, còn có quan hệ kia với Lam Lam_, Hạo Thành nhát định sẽ giúp.Hơn nữa, Cố Ức Lâm lại hiểu tính cậu ta, anh có mặt Lục Hạo Thành ít nhất sẽ không quá căng.

Hơn nữa, quan hệ của họ Lục và nhà họ Cố. cũng rất tốt.

Mộc Tử Hoành thành trầm giọng nói: “Đi thôi”

Nói xong, anh trở về văn phòng cầm chìa khóa xe.

Cố Ức Lâm tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, xoay người, nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Hoành, tia cảm kích chợt lóe rồi biến mắt.

Hai người tới bãi đỗ xe, Mộc Tử Hoành ngồi vào ghế lái.

Mà ghế bên cạnh lại đặt mấy bình nước khoáng, Mộc Tử Hoành dọn dẹp, có một chai vặn nắp không kỹ, nước tràn ra chỗ ngồi.

Mộc Tử Hoành nhíu mày, nhìn Cố Ức Lâm đang muốn mở cửa xe: “Ức Lâm, bị đổ nước rồi, cậu ngồi phía sau đi.”

“Được!” Cố Ức Lâm đóng cửa xe, xoay người tiến về ghế sau ngồi xuống.

Mộc Tử Hoành lái xe rời đi, Cố Ức Lâm đánh giá xe Mộc Tử Hoành, hôm nay hình như cậu ta đổi xe mới.

Bình thường cũng không thầy Mộc Tử Hoành lái chiếc này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tập giấy trong túi da ở ghế trước.

Bên trên viết giám định quan hệ ruột thịt.

Anh hơi nghỉ hoặc, kiểm tra quan hệ ruột thịt, của ai?

Cố Ức Lâm ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn nhìn, anh nhìn thoáng Mộc Tử Hoành đang lái xe.

Người hơi nhích về hướng cửa xe, nhìn thấy Mộc Tử Hoành vẫn đang chuyên chú lái xe, anh chậm rãi đem tư liệu rút ra.

Lại hơi nghiêng người, ngăn tầm mắt Mộc Tử Hoành.

Động tác rất nhẹ, chậm rãi lấy ra tờ giám định xem.

Anh chỉ nhìn kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân và Lâm Mông Nghi là quan hệ mẹ con ruột.

Anh sửng sốt, “A…… sao có thể như vậy?”

Mộc Tử Hoành đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được tiếng Cố Ức Lâm nghi hoặc nhìn qua gương.

“Ức Lâm, cậu làm sao vậy?”

Cố Ức Lâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn Mộc Tử Hoành, vẻ mặt giận dữ.

“Mộc Tử Hoành, sao lại có giám định quan hệ ruột thịt thế này?”Cậu ta đột nhiên rống giận, khiến Mộc Tử Hoành ngắn ra.

Anh cau mày, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Ngày đó, anh lái xe này cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm giám định, gặp Cố An An sắp xếp người kia.

Anh cùng Hạo Thành thay đổi kết quả, lại thuận tay đem tập giám định nhét ở túi sau ghế, lúc xuống xe cũng quên mắt, mà ngày hôm nay vừa lúc lại đi con xe này.

Hôm nay sao lại bị Cố Ức Lâm phát hiện chứ?

Anh mím môi, thật cần thận nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm từng gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt kia bầu trời u ám trước bão táp, mây mù che phủ, tối tăm hỗn loạn.

Cố Ức Lâm cũng là một người đàn ông tốt trong số những công tử con nhà thế gia.Ít nhất, cậu ta nghe lời, chung tình.

“Mộc Tử Hoành, đang nói với cậu đấy. Tiểu Ức, các cậu đã sớm tìm được Tiểu Ức, vì sao không chịu nói ra?” Cố Ức Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

Mộc Tử Hoành bị anh rống hơi sửng sốt: “Ức Lâm, chuyện này cậu bình tĩnh đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”

Anh nói xong, bật xi nhan, đem xe chạy đến ven đường thì dừng lại, anh mới quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kích động của Cố Ức Lâm.

Chỉ thấy toàn thân cậu ta có chút run rẩy, Mộc Tử Hoành cũng không dễ chịu.

Cố Ức Lam, vẫn luôn là nỗi đau của nhà họ Cố.

Cố Ức Lâm không thẻ tin lắc đầu, thì thào tự nói, “Không nghĩ tới, Lam Hân chính là Tiểu Ức? Sao có thể? Tiểu Ức sao có thể chịu nhiều khổ như vậy?” Giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào.

Lam Hân là Tiểu Ức, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự kiên trì của cha mình, anh cũng đoán rằng Lam Hân chính là Tiểu Ức.

Trước kia, anh sở dĩ không thèm nghĩ nữa, chính là bởi vì cảm thấy Tiểu Ức, không thể chịu nhiều khổ như vậy.

Mộc Tử Hoành nghe xong, cảm thấy khó chịu.

Anh quay đầu lại: “Ức Lâm, thật ra, ngay khi Lam Hân đến tổng công ty, chúng tôi đã hoài nghi cô ấy là Lam Lam.Cậu cũng biết, Hạo Thành đối với Lam Lam có bao nhiêu cố chấp, cậu ta có cảm giác sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ, mới phát hiện, Lam Hân chính là Lam Lam.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh của Hạo Thành, cậu ta cũng là vì an toàn của Lam Lam mà suy nghĩ, mới không nói cho nhà cậu. Tần Ninh Trăn luôn nhìn chằm chằm Hạo Thành, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu ta, sẽ lập tức giẫãm chết. ….. D: Mộc Tử Hoành dùng thời gian nửa giờ, mới cùng Cố Ức Lâm nói rõ ràng.
 
Chương 483: Lam Hân chính là Tiểu Ức


Tô Cảnh Minh mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Đều là hay nói giỡn, sao cậu lại căng vậy chứ?”

Tô Cảnh Minh có chút tức giận: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn, sao cậu lại nỗi giận như vậy chứ?”

Mộc Tử Hoành nhíu mày, cười như không cười: “Rốt cuộc là ai nổi giận, tự mình suy nghĩ một chút?”Tô Cảnh Minh này là người cố chấp hơn cả anh.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Cỗổ phiếu Nhà họ Cố rót giá.”

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Không giảm mới là lạ”

Mộc Tử Hoành cũng cười lạnh: “Đúng, Cảnh Minh nói đúng, không giảm mới là lạ”

“Thì ra các cậu đều hy vọng nhà họ Cố chúng tôi gặp chuyện không may hả?” Cố Ức Lâm nói một cách lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Ba người vừa nghe, không hẹn mà cùng nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Có Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy anh, có chút áy náy: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây?”

Cố Ức Lâm mặc tây trang giày da, ngoại hình tuần lãng, ngũ quan rõ ràng, giờ phút này lại mang vẻ mặt sầu lo, anh cười khổ nói: “Tử Hoành, như các cậu đã biết, tôi có thể không tới sao?”

Mộc Tử Hoành thở dài, chuyện của nhà họ Có, bọn họ hiện tại cũng đều rõ ràng.

Giọng anh trở nên ngưng trọng: “Ức Lâm, Hạo Thành hiện tại không có ở công ty.”

Có Ức Lâm gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi tới đây là muốn cậu cùng đi bệnh viện.”

Có Ức Lâm nói xong, lằng lặng nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt ung dung thường ngày chợt nhăn lại, môi cũng mím chặt, có chút lạnh lùng.

Ức Lâm đến đây làm gì, anh cũng hiểu được.

Lục Hạo Thành rất có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang, năng lực kinh doanh xuất chúng, cùng sức hút cá nhân của cậu ta đều được mọi người khẳng định, hơn nữa trong ba năm qua, lại liên tục bứt phá, từ “Táo bạo lãnh khốc” đến “Tổng tài thành thục ổn trọng thành phố Giang “, không ngừng trở thành người đi đầu trong nhiều lĩnh vực.

Người ngoài không biết Lục Hạo Thành có bao nhiêu tài sản, nhưng mấy anh em bọn họ đều rõ ràng.

Ba năm trước, cậu ta đập nồi dìm thuyền, ngược đường đi đến bây giờ, tất cả vất vả cùng giao tranh bọn họ đều trải qua, nhưng tất cả đều là đáng giá, cậu ta đã thành công, công ty thành công đưa ra thị trường.

Cố Ức Lâm lúc này tìm tới Lục Hạo Thành, thật sự đúng là cậu ta có khả năng giữ được Có Thị.

Huống hồ, còn có quan hệ kia với Lam Lam_, Hạo Thành nhát định sẽ giúp.Hơn nữa, Cố Ức Lâm lại hiểu tính cậu ta, anh có mặt Lục Hạo Thành ít nhất sẽ không quá căng.

Hơn nữa, quan hệ của họ Lục và nhà họ Cố. cũng rất tốt.

Mộc Tử Hoành thành trầm giọng nói: “Đi thôi”

Nói xong, anh trở về văn phòng cầm chìa khóa xe.

Cố Ức Lâm tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, xoay người, nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Hoành, tia cảm kích chợt lóe rồi biến mắt.

Hai người tới bãi đỗ xe, Mộc Tử Hoành ngồi vào ghế lái.

Mà ghế bên cạnh lại đặt mấy bình nước khoáng, Mộc Tử Hoành dọn dẹp, có một chai vặn nắp không kỹ, nước tràn ra chỗ ngồi.

Mộc Tử Hoành nhíu mày, nhìn Cố Ức Lâm đang muốn mở cửa xe: “Ức Lâm, bị đổ nước rồi, cậu ngồi phía sau đi.”

“Được!” Cố Ức Lâm đóng cửa xe, xoay người tiến về ghế sau ngồi xuống.

Mộc Tử Hoành lái xe rời đi, Cố Ức Lâm đánh giá xe Mộc Tử Hoành, hôm nay hình như cậu ta đổi xe mới.

Bình thường cũng không thầy Mộc Tử Hoành lái chiếc này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tập giấy trong túi da ở ghế trước.

Bên trên viết giám định quan hệ ruột thịt.

Anh hơi nghỉ hoặc, kiểm tra quan hệ ruột thịt, của ai?

Cố Ức Lâm ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn nhìn, anh nhìn thoáng Mộc Tử Hoành đang lái xe.

Người hơi nhích về hướng cửa xe, nhìn thấy Mộc Tử Hoành vẫn đang chuyên chú lái xe, anh chậm rãi đem tư liệu rút ra.

Lại hơi nghiêng người, ngăn tầm mắt Mộc Tử Hoành.

Động tác rất nhẹ, chậm rãi lấy ra tờ giám định xem.

Anh chỉ nhìn kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân và Lâm Mông Nghi là quan hệ mẹ con ruột.

Anh sửng sốt, “A…… sao có thể như vậy?”

Mộc Tử Hoành đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được tiếng Cố Ức Lâm nghi hoặc nhìn qua gương.

“Ức Lâm, cậu làm sao vậy?”

Cố Ức Lâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn Mộc Tử Hoành, vẻ mặt giận dữ.

“Mộc Tử Hoành, sao lại có giám định quan hệ ruột thịt thế này?”Cậu ta đột nhiên rống giận, khiến Mộc Tử Hoành ngắn ra.

Anh cau mày, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Ngày đó, anh lái xe này cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm giám định, gặp Cố An An sắp xếp người kia.

Anh cùng Hạo Thành thay đổi kết quả, lại thuận tay đem tập giám định nhét ở túi sau ghế, lúc xuống xe cũng quên mắt, mà ngày hôm nay vừa lúc lại đi con xe này.

Hôm nay sao lại bị Cố Ức Lâm phát hiện chứ?

Anh mím môi, thật cần thận nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm từng gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt kia bầu trời u ám trước bão táp, mây mù che phủ, tối tăm hỗn loạn.

Cố Ức Lâm cũng là một người đàn ông tốt trong số những công tử con nhà thế gia.Ít nhất, cậu ta nghe lời, chung tình.

“Mộc Tử Hoành, đang nói với cậu đấy. Tiểu Ức, các cậu đã sớm tìm được Tiểu Ức, vì sao không chịu nói ra?” Cố Ức Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

Mộc Tử Hoành bị anh rống hơi sửng sốt: “Ức Lâm, chuyện này cậu bình tĩnh đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”

Anh nói xong, bật xi nhan, đem xe chạy đến ven đường thì dừng lại, anh mới quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kích động của Cố Ức Lâm.

Chỉ thấy toàn thân cậu ta có chút run rẩy, Mộc Tử Hoành cũng không dễ chịu.

Cố Ức Lam, vẫn luôn là nỗi đau của nhà họ Cố.

Cố Ức Lâm không thẻ tin lắc đầu, thì thào tự nói, “Không nghĩ tới, Lam Hân chính là Tiểu Ức? Sao có thể? Tiểu Ức sao có thể chịu nhiều khổ như vậy?” Giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào.

Lam Hân là Tiểu Ức, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự kiên trì của cha mình, anh cũng đoán rằng Lam Hân chính là Tiểu Ức.

Trước kia, anh sở dĩ không thèm nghĩ nữa, chính là bởi vì cảm thấy Tiểu Ức, không thể chịu nhiều khổ như vậy.

Mộc Tử Hoành nghe xong, cảm thấy khó chịu.

Anh quay đầu lại: “Ức Lâm, thật ra, ngay khi Lam Hân đến tổng công ty, chúng tôi đã hoài nghi cô ấy là Lam Lam.Cậu cũng biết, Hạo Thành đối với Lam Lam có bao nhiêu cố chấp, cậu ta có cảm giác sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ, mới phát hiện, Lam Hân chính là Lam Lam.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh của Hạo Thành, cậu ta cũng là vì an toàn của Lam Lam mà suy nghĩ, mới không nói cho nhà cậu. Tần Ninh Trăn luôn nhìn chằm chằm Hạo Thành, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu ta, sẽ lập tức giẫãm chết. ….. D: Mộc Tử Hoành dùng thời gian nửa giờ, mới cùng Cố Ức Lâm nói rõ ràng.
 
Chương 483: Lam Hân chính là Tiểu Ức


Tô Cảnh Minh mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Đều là hay nói giỡn, sao cậu lại căng vậy chứ?”

Tô Cảnh Minh có chút tức giận: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn, sao cậu lại nỗi giận như vậy chứ?”

Mộc Tử Hoành nhíu mày, cười như không cười: “Rốt cuộc là ai nổi giận, tự mình suy nghĩ một chút?”Tô Cảnh Minh này là người cố chấp hơn cả anh.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Cỗổ phiếu Nhà họ Cố rót giá.”

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Không giảm mới là lạ”

Mộc Tử Hoành cũng cười lạnh: “Đúng, Cảnh Minh nói đúng, không giảm mới là lạ”

“Thì ra các cậu đều hy vọng nhà họ Cố chúng tôi gặp chuyện không may hả?” Cố Ức Lâm nói một cách lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Ba người vừa nghe, không hẹn mà cùng nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Có Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy anh, có chút áy náy: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây?”

Cố Ức Lâm mặc tây trang giày da, ngoại hình tuần lãng, ngũ quan rõ ràng, giờ phút này lại mang vẻ mặt sầu lo, anh cười khổ nói: “Tử Hoành, như các cậu đã biết, tôi có thể không tới sao?”

Mộc Tử Hoành thở dài, chuyện của nhà họ Có, bọn họ hiện tại cũng đều rõ ràng.

Giọng anh trở nên ngưng trọng: “Ức Lâm, Hạo Thành hiện tại không có ở công ty.”

Có Ức Lâm gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi tới đây là muốn cậu cùng đi bệnh viện.”

Có Ức Lâm nói xong, lằng lặng nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt ung dung thường ngày chợt nhăn lại, môi cũng mím chặt, có chút lạnh lùng.

Ức Lâm đến đây làm gì, anh cũng hiểu được.

Lục Hạo Thành rất có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang, năng lực kinh doanh xuất chúng, cùng sức hút cá nhân của cậu ta đều được mọi người khẳng định, hơn nữa trong ba năm qua, lại liên tục bứt phá, từ “Táo bạo lãnh khốc” đến “Tổng tài thành thục ổn trọng thành phố Giang “, không ngừng trở thành người đi đầu trong nhiều lĩnh vực.

Người ngoài không biết Lục Hạo Thành có bao nhiêu tài sản, nhưng mấy anh em bọn họ đều rõ ràng.

Ba năm trước, cậu ta đập nồi dìm thuyền, ngược đường đi đến bây giờ, tất cả vất vả cùng giao tranh bọn họ đều trải qua, nhưng tất cả đều là đáng giá, cậu ta đã thành công, công ty thành công đưa ra thị trường.

Cố Ức Lâm lúc này tìm tới Lục Hạo Thành, thật sự đúng là cậu ta có khả năng giữ được Có Thị.

Huống hồ, còn có quan hệ kia với Lam Lam_, Hạo Thành nhát định sẽ giúp.Hơn nữa, Cố Ức Lâm lại hiểu tính cậu ta, anh có mặt Lục Hạo Thành ít nhất sẽ không quá căng.

Hơn nữa, quan hệ của họ Lục và nhà họ Cố. cũng rất tốt.

Mộc Tử Hoành thành trầm giọng nói: “Đi thôi”

Nói xong, anh trở về văn phòng cầm chìa khóa xe.

Cố Ức Lâm tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, xoay người, nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Hoành, tia cảm kích chợt lóe rồi biến mắt.

Hai người tới bãi đỗ xe, Mộc Tử Hoành ngồi vào ghế lái.

Mà ghế bên cạnh lại đặt mấy bình nước khoáng, Mộc Tử Hoành dọn dẹp, có một chai vặn nắp không kỹ, nước tràn ra chỗ ngồi.

Mộc Tử Hoành nhíu mày, nhìn Cố Ức Lâm đang muốn mở cửa xe: “Ức Lâm, bị đổ nước rồi, cậu ngồi phía sau đi.”

“Được!” Cố Ức Lâm đóng cửa xe, xoay người tiến về ghế sau ngồi xuống.

Mộc Tử Hoành lái xe rời đi, Cố Ức Lâm đánh giá xe Mộc Tử Hoành, hôm nay hình như cậu ta đổi xe mới.

Bình thường cũng không thầy Mộc Tử Hoành lái chiếc này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tập giấy trong túi da ở ghế trước.

Bên trên viết giám định quan hệ ruột thịt.

Anh hơi nghỉ hoặc, kiểm tra quan hệ ruột thịt, của ai?

Cố Ức Lâm ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn nhìn, anh nhìn thoáng Mộc Tử Hoành đang lái xe.

Người hơi nhích về hướng cửa xe, nhìn thấy Mộc Tử Hoành vẫn đang chuyên chú lái xe, anh chậm rãi đem tư liệu rút ra.

Lại hơi nghiêng người, ngăn tầm mắt Mộc Tử Hoành.

Động tác rất nhẹ, chậm rãi lấy ra tờ giám định xem.

Anh chỉ nhìn kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân và Lâm Mông Nghi là quan hệ mẹ con ruột.

Anh sửng sốt, “A…… sao có thể như vậy?”

Mộc Tử Hoành đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được tiếng Cố Ức Lâm nghi hoặc nhìn qua gương.

“Ức Lâm, cậu làm sao vậy?”

Cố Ức Lâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn Mộc Tử Hoành, vẻ mặt giận dữ.

“Mộc Tử Hoành, sao lại có giám định quan hệ ruột thịt thế này?”Cậu ta đột nhiên rống giận, khiến Mộc Tử Hoành ngắn ra.

Anh cau mày, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Ngày đó, anh lái xe này cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm giám định, gặp Cố An An sắp xếp người kia.

Anh cùng Hạo Thành thay đổi kết quả, lại thuận tay đem tập giám định nhét ở túi sau ghế, lúc xuống xe cũng quên mắt, mà ngày hôm nay vừa lúc lại đi con xe này.

Hôm nay sao lại bị Cố Ức Lâm phát hiện chứ?

Anh mím môi, thật cần thận nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm từng gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt kia bầu trời u ám trước bão táp, mây mù che phủ, tối tăm hỗn loạn.

Cố Ức Lâm cũng là một người đàn ông tốt trong số những công tử con nhà thế gia.Ít nhất, cậu ta nghe lời, chung tình.

“Mộc Tử Hoành, đang nói với cậu đấy. Tiểu Ức, các cậu đã sớm tìm được Tiểu Ức, vì sao không chịu nói ra?” Cố Ức Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

Mộc Tử Hoành bị anh rống hơi sửng sốt: “Ức Lâm, chuyện này cậu bình tĩnh đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”

Anh nói xong, bật xi nhan, đem xe chạy đến ven đường thì dừng lại, anh mới quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kích động của Cố Ức Lâm.

Chỉ thấy toàn thân cậu ta có chút run rẩy, Mộc Tử Hoành cũng không dễ chịu.

Cố Ức Lam, vẫn luôn là nỗi đau của nhà họ Cố.

Cố Ức Lâm không thẻ tin lắc đầu, thì thào tự nói, “Không nghĩ tới, Lam Hân chính là Tiểu Ức? Sao có thể? Tiểu Ức sao có thể chịu nhiều khổ như vậy?” Giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào.

Lam Hân là Tiểu Ức, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự kiên trì của cha mình, anh cũng đoán rằng Lam Hân chính là Tiểu Ức.

Trước kia, anh sở dĩ không thèm nghĩ nữa, chính là bởi vì cảm thấy Tiểu Ức, không thể chịu nhiều khổ như vậy.

Mộc Tử Hoành nghe xong, cảm thấy khó chịu.

Anh quay đầu lại: “Ức Lâm, thật ra, ngay khi Lam Hân đến tổng công ty, chúng tôi đã hoài nghi cô ấy là Lam Lam.Cậu cũng biết, Hạo Thành đối với Lam Lam có bao nhiêu cố chấp, cậu ta có cảm giác sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ, mới phát hiện, Lam Hân chính là Lam Lam.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh của Hạo Thành, cậu ta cũng là vì an toàn của Lam Lam mà suy nghĩ, mới không nói cho nhà cậu. Tần Ninh Trăn luôn nhìn chằm chằm Hạo Thành, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu ta, sẽ lập tức giẫãm chết. ….. D: Mộc Tử Hoành dùng thời gian nửa giờ, mới cùng Cố Ức Lâm nói rõ ràng.
 
Chương 483: Lam Hân chính là Tiểu Ức


Tô Cảnh Minh mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Đều là hay nói giỡn, sao cậu lại căng vậy chứ?”

Tô Cảnh Minh có chút tức giận: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn, sao cậu lại nỗi giận như vậy chứ?”

Mộc Tử Hoành nhíu mày, cười như không cười: “Rốt cuộc là ai nổi giận, tự mình suy nghĩ một chút?”Tô Cảnh Minh này là người cố chấp hơn cả anh.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Cỗổ phiếu Nhà họ Cố rót giá.”

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Không giảm mới là lạ”

Mộc Tử Hoành cũng cười lạnh: “Đúng, Cảnh Minh nói đúng, không giảm mới là lạ”

“Thì ra các cậu đều hy vọng nhà họ Cố chúng tôi gặp chuyện không may hả?” Cố Ức Lâm nói một cách lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Ba người vừa nghe, không hẹn mà cùng nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Có Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy anh, có chút áy náy: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây?”

Cố Ức Lâm mặc tây trang giày da, ngoại hình tuần lãng, ngũ quan rõ ràng, giờ phút này lại mang vẻ mặt sầu lo, anh cười khổ nói: “Tử Hoành, như các cậu đã biết, tôi có thể không tới sao?”

Mộc Tử Hoành thở dài, chuyện của nhà họ Có, bọn họ hiện tại cũng đều rõ ràng.

Giọng anh trở nên ngưng trọng: “Ức Lâm, Hạo Thành hiện tại không có ở công ty.”

Có Ức Lâm gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi tới đây là muốn cậu cùng đi bệnh viện.”

Có Ức Lâm nói xong, lằng lặng nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt ung dung thường ngày chợt nhăn lại, môi cũng mím chặt, có chút lạnh lùng.

Ức Lâm đến đây làm gì, anh cũng hiểu được.

Lục Hạo Thành rất có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang, năng lực kinh doanh xuất chúng, cùng sức hút cá nhân của cậu ta đều được mọi người khẳng định, hơn nữa trong ba năm qua, lại liên tục bứt phá, từ “Táo bạo lãnh khốc” đến “Tổng tài thành thục ổn trọng thành phố Giang “, không ngừng trở thành người đi đầu trong nhiều lĩnh vực.

Người ngoài không biết Lục Hạo Thành có bao nhiêu tài sản, nhưng mấy anh em bọn họ đều rõ ràng.

Ba năm trước, cậu ta đập nồi dìm thuyền, ngược đường đi đến bây giờ, tất cả vất vả cùng giao tranh bọn họ đều trải qua, nhưng tất cả đều là đáng giá, cậu ta đã thành công, công ty thành công đưa ra thị trường.

Cố Ức Lâm lúc này tìm tới Lục Hạo Thành, thật sự đúng là cậu ta có khả năng giữ được Có Thị.

Huống hồ, còn có quan hệ kia với Lam Lam_, Hạo Thành nhát định sẽ giúp.Hơn nữa, Cố Ức Lâm lại hiểu tính cậu ta, anh có mặt Lục Hạo Thành ít nhất sẽ không quá căng.

Hơn nữa, quan hệ của họ Lục và nhà họ Cố. cũng rất tốt.

Mộc Tử Hoành thành trầm giọng nói: “Đi thôi”

Nói xong, anh trở về văn phòng cầm chìa khóa xe.

Cố Ức Lâm tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, xoay người, nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Hoành, tia cảm kích chợt lóe rồi biến mắt.

Hai người tới bãi đỗ xe, Mộc Tử Hoành ngồi vào ghế lái.

Mà ghế bên cạnh lại đặt mấy bình nước khoáng, Mộc Tử Hoành dọn dẹp, có một chai vặn nắp không kỹ, nước tràn ra chỗ ngồi.

Mộc Tử Hoành nhíu mày, nhìn Cố Ức Lâm đang muốn mở cửa xe: “Ức Lâm, bị đổ nước rồi, cậu ngồi phía sau đi.”

“Được!” Cố Ức Lâm đóng cửa xe, xoay người tiến về ghế sau ngồi xuống.

Mộc Tử Hoành lái xe rời đi, Cố Ức Lâm đánh giá xe Mộc Tử Hoành, hôm nay hình như cậu ta đổi xe mới.

Bình thường cũng không thầy Mộc Tử Hoành lái chiếc này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tập giấy trong túi da ở ghế trước.

Bên trên viết giám định quan hệ ruột thịt.

Anh hơi nghỉ hoặc, kiểm tra quan hệ ruột thịt, của ai?

Cố Ức Lâm ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn nhìn, anh nhìn thoáng Mộc Tử Hoành đang lái xe.

Người hơi nhích về hướng cửa xe, nhìn thấy Mộc Tử Hoành vẫn đang chuyên chú lái xe, anh chậm rãi đem tư liệu rút ra.

Lại hơi nghiêng người, ngăn tầm mắt Mộc Tử Hoành.

Động tác rất nhẹ, chậm rãi lấy ra tờ giám định xem.

Anh chỉ nhìn kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân và Lâm Mông Nghi là quan hệ mẹ con ruột.

Anh sửng sốt, “A…… sao có thể như vậy?”

Mộc Tử Hoành đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được tiếng Cố Ức Lâm nghi hoặc nhìn qua gương.

“Ức Lâm, cậu làm sao vậy?”

Cố Ức Lâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn Mộc Tử Hoành, vẻ mặt giận dữ.

“Mộc Tử Hoành, sao lại có giám định quan hệ ruột thịt thế này?”Cậu ta đột nhiên rống giận, khiến Mộc Tử Hoành ngắn ra.

Anh cau mày, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Ngày đó, anh lái xe này cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm giám định, gặp Cố An An sắp xếp người kia.

Anh cùng Hạo Thành thay đổi kết quả, lại thuận tay đem tập giám định nhét ở túi sau ghế, lúc xuống xe cũng quên mắt, mà ngày hôm nay vừa lúc lại đi con xe này.

Hôm nay sao lại bị Cố Ức Lâm phát hiện chứ?

Anh mím môi, thật cần thận nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm từng gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt kia bầu trời u ám trước bão táp, mây mù che phủ, tối tăm hỗn loạn.

Cố Ức Lâm cũng là một người đàn ông tốt trong số những công tử con nhà thế gia.Ít nhất, cậu ta nghe lời, chung tình.

“Mộc Tử Hoành, đang nói với cậu đấy. Tiểu Ức, các cậu đã sớm tìm được Tiểu Ức, vì sao không chịu nói ra?” Cố Ức Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

Mộc Tử Hoành bị anh rống hơi sửng sốt: “Ức Lâm, chuyện này cậu bình tĩnh đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”

Anh nói xong, bật xi nhan, đem xe chạy đến ven đường thì dừng lại, anh mới quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kích động của Cố Ức Lâm.

Chỉ thấy toàn thân cậu ta có chút run rẩy, Mộc Tử Hoành cũng không dễ chịu.

Cố Ức Lam, vẫn luôn là nỗi đau của nhà họ Cố.

Cố Ức Lâm không thẻ tin lắc đầu, thì thào tự nói, “Không nghĩ tới, Lam Hân chính là Tiểu Ức? Sao có thể? Tiểu Ức sao có thể chịu nhiều khổ như vậy?” Giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào.

Lam Hân là Tiểu Ức, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự kiên trì của cha mình, anh cũng đoán rằng Lam Hân chính là Tiểu Ức.

Trước kia, anh sở dĩ không thèm nghĩ nữa, chính là bởi vì cảm thấy Tiểu Ức, không thể chịu nhiều khổ như vậy.

Mộc Tử Hoành nghe xong, cảm thấy khó chịu.

Anh quay đầu lại: “Ức Lâm, thật ra, ngay khi Lam Hân đến tổng công ty, chúng tôi đã hoài nghi cô ấy là Lam Lam.Cậu cũng biết, Hạo Thành đối với Lam Lam có bao nhiêu cố chấp, cậu ta có cảm giác sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ, mới phát hiện, Lam Hân chính là Lam Lam.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh của Hạo Thành, cậu ta cũng là vì an toàn của Lam Lam mà suy nghĩ, mới không nói cho nhà cậu. Tần Ninh Trăn luôn nhìn chằm chằm Hạo Thành, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu ta, sẽ lập tức giẫãm chết. ….. D: Mộc Tử Hoành dùng thời gian nửa giờ, mới cùng Cố Ức Lâm nói rõ ràng.
 
Chương 483: Lam Hân chính là Tiểu Ức


Tô Cảnh Minh mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Đều là hay nói giỡn, sao cậu lại căng vậy chứ?”

Tô Cảnh Minh có chút tức giận: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn, sao cậu lại nỗi giận như vậy chứ?”

Mộc Tử Hoành nhíu mày, cười như không cười: “Rốt cuộc là ai nổi giận, tự mình suy nghĩ một chút?”Tô Cảnh Minh này là người cố chấp hơn cả anh.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Cỗổ phiếu Nhà họ Cố rót giá.”

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Không giảm mới là lạ”

Mộc Tử Hoành cũng cười lạnh: “Đúng, Cảnh Minh nói đúng, không giảm mới là lạ”

“Thì ra các cậu đều hy vọng nhà họ Cố chúng tôi gặp chuyện không may hả?” Cố Ức Lâm nói một cách lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Ba người vừa nghe, không hẹn mà cùng nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Có Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy anh, có chút áy náy: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây?”

Cố Ức Lâm mặc tây trang giày da, ngoại hình tuần lãng, ngũ quan rõ ràng, giờ phút này lại mang vẻ mặt sầu lo, anh cười khổ nói: “Tử Hoành, như các cậu đã biết, tôi có thể không tới sao?”

Mộc Tử Hoành thở dài, chuyện của nhà họ Có, bọn họ hiện tại cũng đều rõ ràng.

Giọng anh trở nên ngưng trọng: “Ức Lâm, Hạo Thành hiện tại không có ở công ty.”

Có Ức Lâm gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi tới đây là muốn cậu cùng đi bệnh viện.”

Có Ức Lâm nói xong, lằng lặng nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt ung dung thường ngày chợt nhăn lại, môi cũng mím chặt, có chút lạnh lùng.

Ức Lâm đến đây làm gì, anh cũng hiểu được.

Lục Hạo Thành rất có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang, năng lực kinh doanh xuất chúng, cùng sức hút cá nhân của cậu ta đều được mọi người khẳng định, hơn nữa trong ba năm qua, lại liên tục bứt phá, từ “Táo bạo lãnh khốc” đến “Tổng tài thành thục ổn trọng thành phố Giang “, không ngừng trở thành người đi đầu trong nhiều lĩnh vực.

Người ngoài không biết Lục Hạo Thành có bao nhiêu tài sản, nhưng mấy anh em bọn họ đều rõ ràng.

Ba năm trước, cậu ta đập nồi dìm thuyền, ngược đường đi đến bây giờ, tất cả vất vả cùng giao tranh bọn họ đều trải qua, nhưng tất cả đều là đáng giá, cậu ta đã thành công, công ty thành công đưa ra thị trường.

Cố Ức Lâm lúc này tìm tới Lục Hạo Thành, thật sự đúng là cậu ta có khả năng giữ được Có Thị.

Huống hồ, còn có quan hệ kia với Lam Lam_, Hạo Thành nhát định sẽ giúp.Hơn nữa, Cố Ức Lâm lại hiểu tính cậu ta, anh có mặt Lục Hạo Thành ít nhất sẽ không quá căng.

Hơn nữa, quan hệ của họ Lục và nhà họ Cố. cũng rất tốt.

Mộc Tử Hoành thành trầm giọng nói: “Đi thôi”

Nói xong, anh trở về văn phòng cầm chìa khóa xe.

Cố Ức Lâm tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, xoay người, nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Hoành, tia cảm kích chợt lóe rồi biến mắt.

Hai người tới bãi đỗ xe, Mộc Tử Hoành ngồi vào ghế lái.

Mà ghế bên cạnh lại đặt mấy bình nước khoáng, Mộc Tử Hoành dọn dẹp, có một chai vặn nắp không kỹ, nước tràn ra chỗ ngồi.

Mộc Tử Hoành nhíu mày, nhìn Cố Ức Lâm đang muốn mở cửa xe: “Ức Lâm, bị đổ nước rồi, cậu ngồi phía sau đi.”

“Được!” Cố Ức Lâm đóng cửa xe, xoay người tiến về ghế sau ngồi xuống.

Mộc Tử Hoành lái xe rời đi, Cố Ức Lâm đánh giá xe Mộc Tử Hoành, hôm nay hình như cậu ta đổi xe mới.

Bình thường cũng không thầy Mộc Tử Hoành lái chiếc này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tập giấy trong túi da ở ghế trước.

Bên trên viết giám định quan hệ ruột thịt.

Anh hơi nghỉ hoặc, kiểm tra quan hệ ruột thịt, của ai?

Cố Ức Lâm ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn nhìn, anh nhìn thoáng Mộc Tử Hoành đang lái xe.

Người hơi nhích về hướng cửa xe, nhìn thấy Mộc Tử Hoành vẫn đang chuyên chú lái xe, anh chậm rãi đem tư liệu rút ra.

Lại hơi nghiêng người, ngăn tầm mắt Mộc Tử Hoành.

Động tác rất nhẹ, chậm rãi lấy ra tờ giám định xem.

Anh chỉ nhìn kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân và Lâm Mông Nghi là quan hệ mẹ con ruột.

Anh sửng sốt, “A…… sao có thể như vậy?”

Mộc Tử Hoành đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được tiếng Cố Ức Lâm nghi hoặc nhìn qua gương.

“Ức Lâm, cậu làm sao vậy?”

Cố Ức Lâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn Mộc Tử Hoành, vẻ mặt giận dữ.

“Mộc Tử Hoành, sao lại có giám định quan hệ ruột thịt thế này?”Cậu ta đột nhiên rống giận, khiến Mộc Tử Hoành ngắn ra.

Anh cau mày, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Ngày đó, anh lái xe này cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm giám định, gặp Cố An An sắp xếp người kia.

Anh cùng Hạo Thành thay đổi kết quả, lại thuận tay đem tập giám định nhét ở túi sau ghế, lúc xuống xe cũng quên mắt, mà ngày hôm nay vừa lúc lại đi con xe này.

Hôm nay sao lại bị Cố Ức Lâm phát hiện chứ?

Anh mím môi, thật cần thận nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm từng gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt kia bầu trời u ám trước bão táp, mây mù che phủ, tối tăm hỗn loạn.

Cố Ức Lâm cũng là một người đàn ông tốt trong số những công tử con nhà thế gia.Ít nhất, cậu ta nghe lời, chung tình.

“Mộc Tử Hoành, đang nói với cậu đấy. Tiểu Ức, các cậu đã sớm tìm được Tiểu Ức, vì sao không chịu nói ra?” Cố Ức Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

Mộc Tử Hoành bị anh rống hơi sửng sốt: “Ức Lâm, chuyện này cậu bình tĩnh đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”

Anh nói xong, bật xi nhan, đem xe chạy đến ven đường thì dừng lại, anh mới quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kích động của Cố Ức Lâm.

Chỉ thấy toàn thân cậu ta có chút run rẩy, Mộc Tử Hoành cũng không dễ chịu.

Cố Ức Lam, vẫn luôn là nỗi đau của nhà họ Cố.

Cố Ức Lâm không thẻ tin lắc đầu, thì thào tự nói, “Không nghĩ tới, Lam Hân chính là Tiểu Ức? Sao có thể? Tiểu Ức sao có thể chịu nhiều khổ như vậy?” Giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào.

Lam Hân là Tiểu Ức, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự kiên trì của cha mình, anh cũng đoán rằng Lam Hân chính là Tiểu Ức.

Trước kia, anh sở dĩ không thèm nghĩ nữa, chính là bởi vì cảm thấy Tiểu Ức, không thể chịu nhiều khổ như vậy.

Mộc Tử Hoành nghe xong, cảm thấy khó chịu.

Anh quay đầu lại: “Ức Lâm, thật ra, ngay khi Lam Hân đến tổng công ty, chúng tôi đã hoài nghi cô ấy là Lam Lam.Cậu cũng biết, Hạo Thành đối với Lam Lam có bao nhiêu cố chấp, cậu ta có cảm giác sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ, mới phát hiện, Lam Hân chính là Lam Lam.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh của Hạo Thành, cậu ta cũng là vì an toàn của Lam Lam mà suy nghĩ, mới không nói cho nhà cậu. Tần Ninh Trăn luôn nhìn chằm chằm Hạo Thành, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu ta, sẽ lập tức giẫãm chết. ….. D: Mộc Tử Hoành dùng thời gian nửa giờ, mới cùng Cố Ức Lâm nói rõ ràng.
 
Chương 483: Lam Hân chính là Tiểu Ức


Tô Cảnh Minh mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Đều là hay nói giỡn, sao cậu lại căng vậy chứ?”

Tô Cảnh Minh có chút tức giận: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn, sao cậu lại nỗi giận như vậy chứ?”

Mộc Tử Hoành nhíu mày, cười như không cười: “Rốt cuộc là ai nổi giận, tự mình suy nghĩ một chút?”Tô Cảnh Minh này là người cố chấp hơn cả anh.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Cỗổ phiếu Nhà họ Cố rót giá.”

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Không giảm mới là lạ”

Mộc Tử Hoành cũng cười lạnh: “Đúng, Cảnh Minh nói đúng, không giảm mới là lạ”

“Thì ra các cậu đều hy vọng nhà họ Cố chúng tôi gặp chuyện không may hả?” Cố Ức Lâm nói một cách lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Ba người vừa nghe, không hẹn mà cùng nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Có Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy anh, có chút áy náy: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây?”

Cố Ức Lâm mặc tây trang giày da, ngoại hình tuần lãng, ngũ quan rõ ràng, giờ phút này lại mang vẻ mặt sầu lo, anh cười khổ nói: “Tử Hoành, như các cậu đã biết, tôi có thể không tới sao?”

Mộc Tử Hoành thở dài, chuyện của nhà họ Có, bọn họ hiện tại cũng đều rõ ràng.

Giọng anh trở nên ngưng trọng: “Ức Lâm, Hạo Thành hiện tại không có ở công ty.”

Có Ức Lâm gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi tới đây là muốn cậu cùng đi bệnh viện.”

Có Ức Lâm nói xong, lằng lặng nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt ung dung thường ngày chợt nhăn lại, môi cũng mím chặt, có chút lạnh lùng.

Ức Lâm đến đây làm gì, anh cũng hiểu được.

Lục Hạo Thành rất có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang, năng lực kinh doanh xuất chúng, cùng sức hút cá nhân của cậu ta đều được mọi người khẳng định, hơn nữa trong ba năm qua, lại liên tục bứt phá, từ “Táo bạo lãnh khốc” đến “Tổng tài thành thục ổn trọng thành phố Giang “, không ngừng trở thành người đi đầu trong nhiều lĩnh vực.

Người ngoài không biết Lục Hạo Thành có bao nhiêu tài sản, nhưng mấy anh em bọn họ đều rõ ràng.

Ba năm trước, cậu ta đập nồi dìm thuyền, ngược đường đi đến bây giờ, tất cả vất vả cùng giao tranh bọn họ đều trải qua, nhưng tất cả đều là đáng giá, cậu ta đã thành công, công ty thành công đưa ra thị trường.

Cố Ức Lâm lúc này tìm tới Lục Hạo Thành, thật sự đúng là cậu ta có khả năng giữ được Có Thị.

Huống hồ, còn có quan hệ kia với Lam Lam_, Hạo Thành nhát định sẽ giúp.Hơn nữa, Cố Ức Lâm lại hiểu tính cậu ta, anh có mặt Lục Hạo Thành ít nhất sẽ không quá căng.

Hơn nữa, quan hệ của họ Lục và nhà họ Cố. cũng rất tốt.

Mộc Tử Hoành thành trầm giọng nói: “Đi thôi”

Nói xong, anh trở về văn phòng cầm chìa khóa xe.

Cố Ức Lâm tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, xoay người, nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Hoành, tia cảm kích chợt lóe rồi biến mắt.

Hai người tới bãi đỗ xe, Mộc Tử Hoành ngồi vào ghế lái.

Mà ghế bên cạnh lại đặt mấy bình nước khoáng, Mộc Tử Hoành dọn dẹp, có một chai vặn nắp không kỹ, nước tràn ra chỗ ngồi.

Mộc Tử Hoành nhíu mày, nhìn Cố Ức Lâm đang muốn mở cửa xe: “Ức Lâm, bị đổ nước rồi, cậu ngồi phía sau đi.”

“Được!” Cố Ức Lâm đóng cửa xe, xoay người tiến về ghế sau ngồi xuống.

Mộc Tử Hoành lái xe rời đi, Cố Ức Lâm đánh giá xe Mộc Tử Hoành, hôm nay hình như cậu ta đổi xe mới.

Bình thường cũng không thầy Mộc Tử Hoành lái chiếc này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tập giấy trong túi da ở ghế trước.

Bên trên viết giám định quan hệ ruột thịt.

Anh hơi nghỉ hoặc, kiểm tra quan hệ ruột thịt, của ai?

Cố Ức Lâm ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn nhìn, anh nhìn thoáng Mộc Tử Hoành đang lái xe.

Người hơi nhích về hướng cửa xe, nhìn thấy Mộc Tử Hoành vẫn đang chuyên chú lái xe, anh chậm rãi đem tư liệu rút ra.

Lại hơi nghiêng người, ngăn tầm mắt Mộc Tử Hoành.

Động tác rất nhẹ, chậm rãi lấy ra tờ giám định xem.

Anh chỉ nhìn kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân và Lâm Mông Nghi là quan hệ mẹ con ruột.

Anh sửng sốt, “A…… sao có thể như vậy?”

Mộc Tử Hoành đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được tiếng Cố Ức Lâm nghi hoặc nhìn qua gương.

“Ức Lâm, cậu làm sao vậy?”

Cố Ức Lâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn Mộc Tử Hoành, vẻ mặt giận dữ.

“Mộc Tử Hoành, sao lại có giám định quan hệ ruột thịt thế này?”Cậu ta đột nhiên rống giận, khiến Mộc Tử Hoành ngắn ra.

Anh cau mày, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Ngày đó, anh lái xe này cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm giám định, gặp Cố An An sắp xếp người kia.

Anh cùng Hạo Thành thay đổi kết quả, lại thuận tay đem tập giám định nhét ở túi sau ghế, lúc xuống xe cũng quên mắt, mà ngày hôm nay vừa lúc lại đi con xe này.

Hôm nay sao lại bị Cố Ức Lâm phát hiện chứ?

Anh mím môi, thật cần thận nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm từng gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt kia bầu trời u ám trước bão táp, mây mù che phủ, tối tăm hỗn loạn.

Cố Ức Lâm cũng là một người đàn ông tốt trong số những công tử con nhà thế gia.Ít nhất, cậu ta nghe lời, chung tình.

“Mộc Tử Hoành, đang nói với cậu đấy. Tiểu Ức, các cậu đã sớm tìm được Tiểu Ức, vì sao không chịu nói ra?” Cố Ức Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

Mộc Tử Hoành bị anh rống hơi sửng sốt: “Ức Lâm, chuyện này cậu bình tĩnh đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”

Anh nói xong, bật xi nhan, đem xe chạy đến ven đường thì dừng lại, anh mới quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kích động của Cố Ức Lâm.

Chỉ thấy toàn thân cậu ta có chút run rẩy, Mộc Tử Hoành cũng không dễ chịu.

Cố Ức Lam, vẫn luôn là nỗi đau của nhà họ Cố.

Cố Ức Lâm không thẻ tin lắc đầu, thì thào tự nói, “Không nghĩ tới, Lam Hân chính là Tiểu Ức? Sao có thể? Tiểu Ức sao có thể chịu nhiều khổ như vậy?” Giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào.

Lam Hân là Tiểu Ức, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự kiên trì của cha mình, anh cũng đoán rằng Lam Hân chính là Tiểu Ức.

Trước kia, anh sở dĩ không thèm nghĩ nữa, chính là bởi vì cảm thấy Tiểu Ức, không thể chịu nhiều khổ như vậy.

Mộc Tử Hoành nghe xong, cảm thấy khó chịu.

Anh quay đầu lại: “Ức Lâm, thật ra, ngay khi Lam Hân đến tổng công ty, chúng tôi đã hoài nghi cô ấy là Lam Lam.Cậu cũng biết, Hạo Thành đối với Lam Lam có bao nhiêu cố chấp, cậu ta có cảm giác sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ, mới phát hiện, Lam Hân chính là Lam Lam.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh của Hạo Thành, cậu ta cũng là vì an toàn của Lam Lam mà suy nghĩ, mới không nói cho nhà cậu. Tần Ninh Trăn luôn nhìn chằm chằm Hạo Thành, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu ta, sẽ lập tức giẫãm chết. ….. D: Mộc Tử Hoành dùng thời gian nửa giờ, mới cùng Cố Ức Lâm nói rõ ràng.
 
Chương 483: Lam Hân chính là Tiểu Ức


Tô Cảnh Minh mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Đều là hay nói giỡn, sao cậu lại căng vậy chứ?”

Tô Cảnh Minh có chút tức giận: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn, sao cậu lại nỗi giận như vậy chứ?”

Mộc Tử Hoành nhíu mày, cười như không cười: “Rốt cuộc là ai nổi giận, tự mình suy nghĩ một chút?”Tô Cảnh Minh này là người cố chấp hơn cả anh.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Cỗổ phiếu Nhà họ Cố rót giá.”

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Không giảm mới là lạ”

Mộc Tử Hoành cũng cười lạnh: “Đúng, Cảnh Minh nói đúng, không giảm mới là lạ”

“Thì ra các cậu đều hy vọng nhà họ Cố chúng tôi gặp chuyện không may hả?” Cố Ức Lâm nói một cách lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Ba người vừa nghe, không hẹn mà cùng nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Có Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy anh, có chút áy náy: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây?”

Cố Ức Lâm mặc tây trang giày da, ngoại hình tuần lãng, ngũ quan rõ ràng, giờ phút này lại mang vẻ mặt sầu lo, anh cười khổ nói: “Tử Hoành, như các cậu đã biết, tôi có thể không tới sao?”

Mộc Tử Hoành thở dài, chuyện của nhà họ Có, bọn họ hiện tại cũng đều rõ ràng.

Giọng anh trở nên ngưng trọng: “Ức Lâm, Hạo Thành hiện tại không có ở công ty.”

Có Ức Lâm gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi tới đây là muốn cậu cùng đi bệnh viện.”

Có Ức Lâm nói xong, lằng lặng nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt ung dung thường ngày chợt nhăn lại, môi cũng mím chặt, có chút lạnh lùng.

Ức Lâm đến đây làm gì, anh cũng hiểu được.

Lục Hạo Thành rất có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang, năng lực kinh doanh xuất chúng, cùng sức hút cá nhân của cậu ta đều được mọi người khẳng định, hơn nữa trong ba năm qua, lại liên tục bứt phá, từ “Táo bạo lãnh khốc” đến “Tổng tài thành thục ổn trọng thành phố Giang “, không ngừng trở thành người đi đầu trong nhiều lĩnh vực.

Người ngoài không biết Lục Hạo Thành có bao nhiêu tài sản, nhưng mấy anh em bọn họ đều rõ ràng.

Ba năm trước, cậu ta đập nồi dìm thuyền, ngược đường đi đến bây giờ, tất cả vất vả cùng giao tranh bọn họ đều trải qua, nhưng tất cả đều là đáng giá, cậu ta đã thành công, công ty thành công đưa ra thị trường.

Cố Ức Lâm lúc này tìm tới Lục Hạo Thành, thật sự đúng là cậu ta có khả năng giữ được Có Thị.

Huống hồ, còn có quan hệ kia với Lam Lam_, Hạo Thành nhát định sẽ giúp.Hơn nữa, Cố Ức Lâm lại hiểu tính cậu ta, anh có mặt Lục Hạo Thành ít nhất sẽ không quá căng.

Hơn nữa, quan hệ của họ Lục và nhà họ Cố. cũng rất tốt.

Mộc Tử Hoành thành trầm giọng nói: “Đi thôi”

Nói xong, anh trở về văn phòng cầm chìa khóa xe.

Cố Ức Lâm tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, xoay người, nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Hoành, tia cảm kích chợt lóe rồi biến mắt.

Hai người tới bãi đỗ xe, Mộc Tử Hoành ngồi vào ghế lái.

Mà ghế bên cạnh lại đặt mấy bình nước khoáng, Mộc Tử Hoành dọn dẹp, có một chai vặn nắp không kỹ, nước tràn ra chỗ ngồi.

Mộc Tử Hoành nhíu mày, nhìn Cố Ức Lâm đang muốn mở cửa xe: “Ức Lâm, bị đổ nước rồi, cậu ngồi phía sau đi.”

“Được!” Cố Ức Lâm đóng cửa xe, xoay người tiến về ghế sau ngồi xuống.

Mộc Tử Hoành lái xe rời đi, Cố Ức Lâm đánh giá xe Mộc Tử Hoành, hôm nay hình như cậu ta đổi xe mới.

Bình thường cũng không thầy Mộc Tử Hoành lái chiếc này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tập giấy trong túi da ở ghế trước.

Bên trên viết giám định quan hệ ruột thịt.

Anh hơi nghỉ hoặc, kiểm tra quan hệ ruột thịt, của ai?

Cố Ức Lâm ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn nhìn, anh nhìn thoáng Mộc Tử Hoành đang lái xe.

Người hơi nhích về hướng cửa xe, nhìn thấy Mộc Tử Hoành vẫn đang chuyên chú lái xe, anh chậm rãi đem tư liệu rút ra.

Lại hơi nghiêng người, ngăn tầm mắt Mộc Tử Hoành.

Động tác rất nhẹ, chậm rãi lấy ra tờ giám định xem.

Anh chỉ nhìn kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân và Lâm Mông Nghi là quan hệ mẹ con ruột.

Anh sửng sốt, “A…… sao có thể như vậy?”

Mộc Tử Hoành đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được tiếng Cố Ức Lâm nghi hoặc nhìn qua gương.

“Ức Lâm, cậu làm sao vậy?”

Cố Ức Lâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn Mộc Tử Hoành, vẻ mặt giận dữ.

“Mộc Tử Hoành, sao lại có giám định quan hệ ruột thịt thế này?”Cậu ta đột nhiên rống giận, khiến Mộc Tử Hoành ngắn ra.

Anh cau mày, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Ngày đó, anh lái xe này cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm giám định, gặp Cố An An sắp xếp người kia.

Anh cùng Hạo Thành thay đổi kết quả, lại thuận tay đem tập giám định nhét ở túi sau ghế, lúc xuống xe cũng quên mắt, mà ngày hôm nay vừa lúc lại đi con xe này.

Hôm nay sao lại bị Cố Ức Lâm phát hiện chứ?

Anh mím môi, thật cần thận nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm từng gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt kia bầu trời u ám trước bão táp, mây mù che phủ, tối tăm hỗn loạn.

Cố Ức Lâm cũng là một người đàn ông tốt trong số những công tử con nhà thế gia.Ít nhất, cậu ta nghe lời, chung tình.

“Mộc Tử Hoành, đang nói với cậu đấy. Tiểu Ức, các cậu đã sớm tìm được Tiểu Ức, vì sao không chịu nói ra?” Cố Ức Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

Mộc Tử Hoành bị anh rống hơi sửng sốt: “Ức Lâm, chuyện này cậu bình tĩnh đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”

Anh nói xong, bật xi nhan, đem xe chạy đến ven đường thì dừng lại, anh mới quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kích động của Cố Ức Lâm.

Chỉ thấy toàn thân cậu ta có chút run rẩy, Mộc Tử Hoành cũng không dễ chịu.

Cố Ức Lam, vẫn luôn là nỗi đau của nhà họ Cố.

Cố Ức Lâm không thẻ tin lắc đầu, thì thào tự nói, “Không nghĩ tới, Lam Hân chính là Tiểu Ức? Sao có thể? Tiểu Ức sao có thể chịu nhiều khổ như vậy?” Giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào.

Lam Hân là Tiểu Ức, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự kiên trì của cha mình, anh cũng đoán rằng Lam Hân chính là Tiểu Ức.

Trước kia, anh sở dĩ không thèm nghĩ nữa, chính là bởi vì cảm thấy Tiểu Ức, không thể chịu nhiều khổ như vậy.

Mộc Tử Hoành nghe xong, cảm thấy khó chịu.

Anh quay đầu lại: “Ức Lâm, thật ra, ngay khi Lam Hân đến tổng công ty, chúng tôi đã hoài nghi cô ấy là Lam Lam.Cậu cũng biết, Hạo Thành đối với Lam Lam có bao nhiêu cố chấp, cậu ta có cảm giác sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ, mới phát hiện, Lam Hân chính là Lam Lam.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh của Hạo Thành, cậu ta cũng là vì an toàn của Lam Lam mà suy nghĩ, mới không nói cho nhà cậu. Tần Ninh Trăn luôn nhìn chằm chằm Hạo Thành, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu ta, sẽ lập tức giẫãm chết. ….. D: Mộc Tử Hoành dùng thời gian nửa giờ, mới cùng Cố Ức Lâm nói rõ ràng.
 
Chương 483: Lam Hân chính là Tiểu Ức


Tô Cảnh Minh mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Đều là hay nói giỡn, sao cậu lại căng vậy chứ?”

Tô Cảnh Minh có chút tức giận: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn, sao cậu lại nỗi giận như vậy chứ?”

Mộc Tử Hoành nhíu mày, cười như không cười: “Rốt cuộc là ai nổi giận, tự mình suy nghĩ một chút?”Tô Cảnh Minh này là người cố chấp hơn cả anh.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Cỗổ phiếu Nhà họ Cố rót giá.”

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Không giảm mới là lạ”

Mộc Tử Hoành cũng cười lạnh: “Đúng, Cảnh Minh nói đúng, không giảm mới là lạ”

“Thì ra các cậu đều hy vọng nhà họ Cố chúng tôi gặp chuyện không may hả?” Cố Ức Lâm nói một cách lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Ba người vừa nghe, không hẹn mà cùng nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Có Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy anh, có chút áy náy: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây?”

Cố Ức Lâm mặc tây trang giày da, ngoại hình tuần lãng, ngũ quan rõ ràng, giờ phút này lại mang vẻ mặt sầu lo, anh cười khổ nói: “Tử Hoành, như các cậu đã biết, tôi có thể không tới sao?”

Mộc Tử Hoành thở dài, chuyện của nhà họ Có, bọn họ hiện tại cũng đều rõ ràng.

Giọng anh trở nên ngưng trọng: “Ức Lâm, Hạo Thành hiện tại không có ở công ty.”

Có Ức Lâm gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi tới đây là muốn cậu cùng đi bệnh viện.”

Có Ức Lâm nói xong, lằng lặng nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt ung dung thường ngày chợt nhăn lại, môi cũng mím chặt, có chút lạnh lùng.

Ức Lâm đến đây làm gì, anh cũng hiểu được.

Lục Hạo Thành rất có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang, năng lực kinh doanh xuất chúng, cùng sức hút cá nhân của cậu ta đều được mọi người khẳng định, hơn nữa trong ba năm qua, lại liên tục bứt phá, từ “Táo bạo lãnh khốc” đến “Tổng tài thành thục ổn trọng thành phố Giang “, không ngừng trở thành người đi đầu trong nhiều lĩnh vực.

Người ngoài không biết Lục Hạo Thành có bao nhiêu tài sản, nhưng mấy anh em bọn họ đều rõ ràng.

Ba năm trước, cậu ta đập nồi dìm thuyền, ngược đường đi đến bây giờ, tất cả vất vả cùng giao tranh bọn họ đều trải qua, nhưng tất cả đều là đáng giá, cậu ta đã thành công, công ty thành công đưa ra thị trường.

Cố Ức Lâm lúc này tìm tới Lục Hạo Thành, thật sự đúng là cậu ta có khả năng giữ được Có Thị.

Huống hồ, còn có quan hệ kia với Lam Lam_, Hạo Thành nhát định sẽ giúp.Hơn nữa, Cố Ức Lâm lại hiểu tính cậu ta, anh có mặt Lục Hạo Thành ít nhất sẽ không quá căng.

Hơn nữa, quan hệ của họ Lục và nhà họ Cố. cũng rất tốt.

Mộc Tử Hoành thành trầm giọng nói: “Đi thôi”

Nói xong, anh trở về văn phòng cầm chìa khóa xe.

Cố Ức Lâm tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, xoay người, nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Hoành, tia cảm kích chợt lóe rồi biến mắt.

Hai người tới bãi đỗ xe, Mộc Tử Hoành ngồi vào ghế lái.

Mà ghế bên cạnh lại đặt mấy bình nước khoáng, Mộc Tử Hoành dọn dẹp, có một chai vặn nắp không kỹ, nước tràn ra chỗ ngồi.

Mộc Tử Hoành nhíu mày, nhìn Cố Ức Lâm đang muốn mở cửa xe: “Ức Lâm, bị đổ nước rồi, cậu ngồi phía sau đi.”

“Được!” Cố Ức Lâm đóng cửa xe, xoay người tiến về ghế sau ngồi xuống.

Mộc Tử Hoành lái xe rời đi, Cố Ức Lâm đánh giá xe Mộc Tử Hoành, hôm nay hình như cậu ta đổi xe mới.

Bình thường cũng không thầy Mộc Tử Hoành lái chiếc này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tập giấy trong túi da ở ghế trước.

Bên trên viết giám định quan hệ ruột thịt.

Anh hơi nghỉ hoặc, kiểm tra quan hệ ruột thịt, của ai?

Cố Ức Lâm ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn nhìn, anh nhìn thoáng Mộc Tử Hoành đang lái xe.

Người hơi nhích về hướng cửa xe, nhìn thấy Mộc Tử Hoành vẫn đang chuyên chú lái xe, anh chậm rãi đem tư liệu rút ra.

Lại hơi nghiêng người, ngăn tầm mắt Mộc Tử Hoành.

Động tác rất nhẹ, chậm rãi lấy ra tờ giám định xem.

Anh chỉ nhìn kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân và Lâm Mông Nghi là quan hệ mẹ con ruột.

Anh sửng sốt, “A…… sao có thể như vậy?”

Mộc Tử Hoành đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được tiếng Cố Ức Lâm nghi hoặc nhìn qua gương.

“Ức Lâm, cậu làm sao vậy?”

Cố Ức Lâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn Mộc Tử Hoành, vẻ mặt giận dữ.

“Mộc Tử Hoành, sao lại có giám định quan hệ ruột thịt thế này?”Cậu ta đột nhiên rống giận, khiến Mộc Tử Hoành ngắn ra.

Anh cau mày, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Ngày đó, anh lái xe này cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm giám định, gặp Cố An An sắp xếp người kia.

Anh cùng Hạo Thành thay đổi kết quả, lại thuận tay đem tập giám định nhét ở túi sau ghế, lúc xuống xe cũng quên mắt, mà ngày hôm nay vừa lúc lại đi con xe này.

Hôm nay sao lại bị Cố Ức Lâm phát hiện chứ?

Anh mím môi, thật cần thận nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm từng gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt kia bầu trời u ám trước bão táp, mây mù che phủ, tối tăm hỗn loạn.

Cố Ức Lâm cũng là một người đàn ông tốt trong số những công tử con nhà thế gia.Ít nhất, cậu ta nghe lời, chung tình.

“Mộc Tử Hoành, đang nói với cậu đấy. Tiểu Ức, các cậu đã sớm tìm được Tiểu Ức, vì sao không chịu nói ra?” Cố Ức Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

Mộc Tử Hoành bị anh rống hơi sửng sốt: “Ức Lâm, chuyện này cậu bình tĩnh đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”

Anh nói xong, bật xi nhan, đem xe chạy đến ven đường thì dừng lại, anh mới quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kích động của Cố Ức Lâm.

Chỉ thấy toàn thân cậu ta có chút run rẩy, Mộc Tử Hoành cũng không dễ chịu.

Cố Ức Lam, vẫn luôn là nỗi đau của nhà họ Cố.

Cố Ức Lâm không thẻ tin lắc đầu, thì thào tự nói, “Không nghĩ tới, Lam Hân chính là Tiểu Ức? Sao có thể? Tiểu Ức sao có thể chịu nhiều khổ như vậy?” Giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào.

Lam Hân là Tiểu Ức, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự kiên trì của cha mình, anh cũng đoán rằng Lam Hân chính là Tiểu Ức.

Trước kia, anh sở dĩ không thèm nghĩ nữa, chính là bởi vì cảm thấy Tiểu Ức, không thể chịu nhiều khổ như vậy.

Mộc Tử Hoành nghe xong, cảm thấy khó chịu.

Anh quay đầu lại: “Ức Lâm, thật ra, ngay khi Lam Hân đến tổng công ty, chúng tôi đã hoài nghi cô ấy là Lam Lam.Cậu cũng biết, Hạo Thành đối với Lam Lam có bao nhiêu cố chấp, cậu ta có cảm giác sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ, mới phát hiện, Lam Hân chính là Lam Lam.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh của Hạo Thành, cậu ta cũng là vì an toàn của Lam Lam mà suy nghĩ, mới không nói cho nhà cậu. Tần Ninh Trăn luôn nhìn chằm chằm Hạo Thành, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu ta, sẽ lập tức giẫãm chết. ….. D: Mộc Tử Hoành dùng thời gian nửa giờ, mới cùng Cố Ức Lâm nói rõ ràng.
 
Chương 483: Lam Hân chính là Tiểu Ức


Tô Cảnh Minh mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Đều là hay nói giỡn, sao cậu lại căng vậy chứ?”

Tô Cảnh Minh có chút tức giận: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn, sao cậu lại nỗi giận như vậy chứ?”

Mộc Tử Hoành nhíu mày, cười như không cười: “Rốt cuộc là ai nổi giận, tự mình suy nghĩ một chút?”Tô Cảnh Minh này là người cố chấp hơn cả anh.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Cỗổ phiếu Nhà họ Cố rót giá.”

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Không giảm mới là lạ”

Mộc Tử Hoành cũng cười lạnh: “Đúng, Cảnh Minh nói đúng, không giảm mới là lạ”

“Thì ra các cậu đều hy vọng nhà họ Cố chúng tôi gặp chuyện không may hả?” Cố Ức Lâm nói một cách lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Ba người vừa nghe, không hẹn mà cùng nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Có Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy anh, có chút áy náy: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây?”

Cố Ức Lâm mặc tây trang giày da, ngoại hình tuần lãng, ngũ quan rõ ràng, giờ phút này lại mang vẻ mặt sầu lo, anh cười khổ nói: “Tử Hoành, như các cậu đã biết, tôi có thể không tới sao?”

Mộc Tử Hoành thở dài, chuyện của nhà họ Có, bọn họ hiện tại cũng đều rõ ràng.

Giọng anh trở nên ngưng trọng: “Ức Lâm, Hạo Thành hiện tại không có ở công ty.”

Có Ức Lâm gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi tới đây là muốn cậu cùng đi bệnh viện.”

Có Ức Lâm nói xong, lằng lặng nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt ung dung thường ngày chợt nhăn lại, môi cũng mím chặt, có chút lạnh lùng.

Ức Lâm đến đây làm gì, anh cũng hiểu được.

Lục Hạo Thành rất có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang, năng lực kinh doanh xuất chúng, cùng sức hút cá nhân của cậu ta đều được mọi người khẳng định, hơn nữa trong ba năm qua, lại liên tục bứt phá, từ “Táo bạo lãnh khốc” đến “Tổng tài thành thục ổn trọng thành phố Giang “, không ngừng trở thành người đi đầu trong nhiều lĩnh vực.

Người ngoài không biết Lục Hạo Thành có bao nhiêu tài sản, nhưng mấy anh em bọn họ đều rõ ràng.

Ba năm trước, cậu ta đập nồi dìm thuyền, ngược đường đi đến bây giờ, tất cả vất vả cùng giao tranh bọn họ đều trải qua, nhưng tất cả đều là đáng giá, cậu ta đã thành công, công ty thành công đưa ra thị trường.

Cố Ức Lâm lúc này tìm tới Lục Hạo Thành, thật sự đúng là cậu ta có khả năng giữ được Có Thị.

Huống hồ, còn có quan hệ kia với Lam Lam_, Hạo Thành nhát định sẽ giúp.Hơn nữa, Cố Ức Lâm lại hiểu tính cậu ta, anh có mặt Lục Hạo Thành ít nhất sẽ không quá căng.

Hơn nữa, quan hệ của họ Lục và nhà họ Cố. cũng rất tốt.

Mộc Tử Hoành thành trầm giọng nói: “Đi thôi”

Nói xong, anh trở về văn phòng cầm chìa khóa xe.

Cố Ức Lâm tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, xoay người, nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Hoành, tia cảm kích chợt lóe rồi biến mắt.

Hai người tới bãi đỗ xe, Mộc Tử Hoành ngồi vào ghế lái.

Mà ghế bên cạnh lại đặt mấy bình nước khoáng, Mộc Tử Hoành dọn dẹp, có một chai vặn nắp không kỹ, nước tràn ra chỗ ngồi.

Mộc Tử Hoành nhíu mày, nhìn Cố Ức Lâm đang muốn mở cửa xe: “Ức Lâm, bị đổ nước rồi, cậu ngồi phía sau đi.”

“Được!” Cố Ức Lâm đóng cửa xe, xoay người tiến về ghế sau ngồi xuống.

Mộc Tử Hoành lái xe rời đi, Cố Ức Lâm đánh giá xe Mộc Tử Hoành, hôm nay hình như cậu ta đổi xe mới.

Bình thường cũng không thầy Mộc Tử Hoành lái chiếc này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tập giấy trong túi da ở ghế trước.

Bên trên viết giám định quan hệ ruột thịt.

Anh hơi nghỉ hoặc, kiểm tra quan hệ ruột thịt, của ai?

Cố Ức Lâm ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn nhìn, anh nhìn thoáng Mộc Tử Hoành đang lái xe.

Người hơi nhích về hướng cửa xe, nhìn thấy Mộc Tử Hoành vẫn đang chuyên chú lái xe, anh chậm rãi đem tư liệu rút ra.

Lại hơi nghiêng người, ngăn tầm mắt Mộc Tử Hoành.

Động tác rất nhẹ, chậm rãi lấy ra tờ giám định xem.

Anh chỉ nhìn kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân và Lâm Mông Nghi là quan hệ mẹ con ruột.

Anh sửng sốt, “A…… sao có thể như vậy?”

Mộc Tử Hoành đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được tiếng Cố Ức Lâm nghi hoặc nhìn qua gương.

“Ức Lâm, cậu làm sao vậy?”

Cố Ức Lâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn Mộc Tử Hoành, vẻ mặt giận dữ.

“Mộc Tử Hoành, sao lại có giám định quan hệ ruột thịt thế này?”Cậu ta đột nhiên rống giận, khiến Mộc Tử Hoành ngắn ra.

Anh cau mày, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Ngày đó, anh lái xe này cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm giám định, gặp Cố An An sắp xếp người kia.

Anh cùng Hạo Thành thay đổi kết quả, lại thuận tay đem tập giám định nhét ở túi sau ghế, lúc xuống xe cũng quên mắt, mà ngày hôm nay vừa lúc lại đi con xe này.

Hôm nay sao lại bị Cố Ức Lâm phát hiện chứ?

Anh mím môi, thật cần thận nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm từng gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt kia bầu trời u ám trước bão táp, mây mù che phủ, tối tăm hỗn loạn.

Cố Ức Lâm cũng là một người đàn ông tốt trong số những công tử con nhà thế gia.Ít nhất, cậu ta nghe lời, chung tình.

“Mộc Tử Hoành, đang nói với cậu đấy. Tiểu Ức, các cậu đã sớm tìm được Tiểu Ức, vì sao không chịu nói ra?” Cố Ức Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

Mộc Tử Hoành bị anh rống hơi sửng sốt: “Ức Lâm, chuyện này cậu bình tĩnh đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”

Anh nói xong, bật xi nhan, đem xe chạy đến ven đường thì dừng lại, anh mới quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kích động của Cố Ức Lâm.

Chỉ thấy toàn thân cậu ta có chút run rẩy, Mộc Tử Hoành cũng không dễ chịu.

Cố Ức Lam, vẫn luôn là nỗi đau của nhà họ Cố.

Cố Ức Lâm không thẻ tin lắc đầu, thì thào tự nói, “Không nghĩ tới, Lam Hân chính là Tiểu Ức? Sao có thể? Tiểu Ức sao có thể chịu nhiều khổ như vậy?” Giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào.

Lam Hân là Tiểu Ức, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự kiên trì của cha mình, anh cũng đoán rằng Lam Hân chính là Tiểu Ức.

Trước kia, anh sở dĩ không thèm nghĩ nữa, chính là bởi vì cảm thấy Tiểu Ức, không thể chịu nhiều khổ như vậy.

Mộc Tử Hoành nghe xong, cảm thấy khó chịu.

Anh quay đầu lại: “Ức Lâm, thật ra, ngay khi Lam Hân đến tổng công ty, chúng tôi đã hoài nghi cô ấy là Lam Lam.Cậu cũng biết, Hạo Thành đối với Lam Lam có bao nhiêu cố chấp, cậu ta có cảm giác sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ, mới phát hiện, Lam Hân chính là Lam Lam.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh của Hạo Thành, cậu ta cũng là vì an toàn của Lam Lam mà suy nghĩ, mới không nói cho nhà cậu. Tần Ninh Trăn luôn nhìn chằm chằm Hạo Thành, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu ta, sẽ lập tức giẫãm chết. ….. D: Mộc Tử Hoành dùng thời gian nửa giờ, mới cùng Cố Ức Lâm nói rõ ràng.
 
Chương 483: Lam Hân chính là Tiểu Ức


Tô Cảnh Minh mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Đều là hay nói giỡn, sao cậu lại căng vậy chứ?”

Tô Cảnh Minh có chút tức giận: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn, sao cậu lại nỗi giận như vậy chứ?”

Mộc Tử Hoành nhíu mày, cười như không cười: “Rốt cuộc là ai nổi giận, tự mình suy nghĩ một chút?”Tô Cảnh Minh này là người cố chấp hơn cả anh.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Cỗổ phiếu Nhà họ Cố rót giá.”

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Không giảm mới là lạ”

Mộc Tử Hoành cũng cười lạnh: “Đúng, Cảnh Minh nói đúng, không giảm mới là lạ”

“Thì ra các cậu đều hy vọng nhà họ Cố chúng tôi gặp chuyện không may hả?” Cố Ức Lâm nói một cách lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Ba người vừa nghe, không hẹn mà cùng nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Có Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy anh, có chút áy náy: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây?”

Cố Ức Lâm mặc tây trang giày da, ngoại hình tuần lãng, ngũ quan rõ ràng, giờ phút này lại mang vẻ mặt sầu lo, anh cười khổ nói: “Tử Hoành, như các cậu đã biết, tôi có thể không tới sao?”

Mộc Tử Hoành thở dài, chuyện của nhà họ Có, bọn họ hiện tại cũng đều rõ ràng.

Giọng anh trở nên ngưng trọng: “Ức Lâm, Hạo Thành hiện tại không có ở công ty.”

Có Ức Lâm gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi tới đây là muốn cậu cùng đi bệnh viện.”

Có Ức Lâm nói xong, lằng lặng nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt ung dung thường ngày chợt nhăn lại, môi cũng mím chặt, có chút lạnh lùng.

Ức Lâm đến đây làm gì, anh cũng hiểu được.

Lục Hạo Thành rất có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang, năng lực kinh doanh xuất chúng, cùng sức hút cá nhân của cậu ta đều được mọi người khẳng định, hơn nữa trong ba năm qua, lại liên tục bứt phá, từ “Táo bạo lãnh khốc” đến “Tổng tài thành thục ổn trọng thành phố Giang “, không ngừng trở thành người đi đầu trong nhiều lĩnh vực.

Người ngoài không biết Lục Hạo Thành có bao nhiêu tài sản, nhưng mấy anh em bọn họ đều rõ ràng.

Ba năm trước, cậu ta đập nồi dìm thuyền, ngược đường đi đến bây giờ, tất cả vất vả cùng giao tranh bọn họ đều trải qua, nhưng tất cả đều là đáng giá, cậu ta đã thành công, công ty thành công đưa ra thị trường.

Cố Ức Lâm lúc này tìm tới Lục Hạo Thành, thật sự đúng là cậu ta có khả năng giữ được Có Thị.

Huống hồ, còn có quan hệ kia với Lam Lam_, Hạo Thành nhát định sẽ giúp.Hơn nữa, Cố Ức Lâm lại hiểu tính cậu ta, anh có mặt Lục Hạo Thành ít nhất sẽ không quá căng.

Hơn nữa, quan hệ của họ Lục và nhà họ Cố. cũng rất tốt.

Mộc Tử Hoành thành trầm giọng nói: “Đi thôi”

Nói xong, anh trở về văn phòng cầm chìa khóa xe.

Cố Ức Lâm tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, xoay người, nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Hoành, tia cảm kích chợt lóe rồi biến mắt.

Hai người tới bãi đỗ xe, Mộc Tử Hoành ngồi vào ghế lái.

Mà ghế bên cạnh lại đặt mấy bình nước khoáng, Mộc Tử Hoành dọn dẹp, có một chai vặn nắp không kỹ, nước tràn ra chỗ ngồi.

Mộc Tử Hoành nhíu mày, nhìn Cố Ức Lâm đang muốn mở cửa xe: “Ức Lâm, bị đổ nước rồi, cậu ngồi phía sau đi.”

“Được!” Cố Ức Lâm đóng cửa xe, xoay người tiến về ghế sau ngồi xuống.

Mộc Tử Hoành lái xe rời đi, Cố Ức Lâm đánh giá xe Mộc Tử Hoành, hôm nay hình như cậu ta đổi xe mới.

Bình thường cũng không thầy Mộc Tử Hoành lái chiếc này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tập giấy trong túi da ở ghế trước.

Bên trên viết giám định quan hệ ruột thịt.

Anh hơi nghỉ hoặc, kiểm tra quan hệ ruột thịt, của ai?

Cố Ức Lâm ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn nhìn, anh nhìn thoáng Mộc Tử Hoành đang lái xe.

Người hơi nhích về hướng cửa xe, nhìn thấy Mộc Tử Hoành vẫn đang chuyên chú lái xe, anh chậm rãi đem tư liệu rút ra.

Lại hơi nghiêng người, ngăn tầm mắt Mộc Tử Hoành.

Động tác rất nhẹ, chậm rãi lấy ra tờ giám định xem.

Anh chỉ nhìn kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân và Lâm Mông Nghi là quan hệ mẹ con ruột.

Anh sửng sốt, “A…… sao có thể như vậy?”

Mộc Tử Hoành đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được tiếng Cố Ức Lâm nghi hoặc nhìn qua gương.

“Ức Lâm, cậu làm sao vậy?”

Cố Ức Lâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn Mộc Tử Hoành, vẻ mặt giận dữ.

“Mộc Tử Hoành, sao lại có giám định quan hệ ruột thịt thế này?”Cậu ta đột nhiên rống giận, khiến Mộc Tử Hoành ngắn ra.

Anh cau mày, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Ngày đó, anh lái xe này cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm giám định, gặp Cố An An sắp xếp người kia.

Anh cùng Hạo Thành thay đổi kết quả, lại thuận tay đem tập giám định nhét ở túi sau ghế, lúc xuống xe cũng quên mắt, mà ngày hôm nay vừa lúc lại đi con xe này.

Hôm nay sao lại bị Cố Ức Lâm phát hiện chứ?

Anh mím môi, thật cần thận nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm từng gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt kia bầu trời u ám trước bão táp, mây mù che phủ, tối tăm hỗn loạn.

Cố Ức Lâm cũng là một người đàn ông tốt trong số những công tử con nhà thế gia.Ít nhất, cậu ta nghe lời, chung tình.

“Mộc Tử Hoành, đang nói với cậu đấy. Tiểu Ức, các cậu đã sớm tìm được Tiểu Ức, vì sao không chịu nói ra?” Cố Ức Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

Mộc Tử Hoành bị anh rống hơi sửng sốt: “Ức Lâm, chuyện này cậu bình tĩnh đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”

Anh nói xong, bật xi nhan, đem xe chạy đến ven đường thì dừng lại, anh mới quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kích động của Cố Ức Lâm.

Chỉ thấy toàn thân cậu ta có chút run rẩy, Mộc Tử Hoành cũng không dễ chịu.

Cố Ức Lam, vẫn luôn là nỗi đau của nhà họ Cố.

Cố Ức Lâm không thẻ tin lắc đầu, thì thào tự nói, “Không nghĩ tới, Lam Hân chính là Tiểu Ức? Sao có thể? Tiểu Ức sao có thể chịu nhiều khổ như vậy?” Giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào.

Lam Hân là Tiểu Ức, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự kiên trì của cha mình, anh cũng đoán rằng Lam Hân chính là Tiểu Ức.

Trước kia, anh sở dĩ không thèm nghĩ nữa, chính là bởi vì cảm thấy Tiểu Ức, không thể chịu nhiều khổ như vậy.

Mộc Tử Hoành nghe xong, cảm thấy khó chịu.

Anh quay đầu lại: “Ức Lâm, thật ra, ngay khi Lam Hân đến tổng công ty, chúng tôi đã hoài nghi cô ấy là Lam Lam.Cậu cũng biết, Hạo Thành đối với Lam Lam có bao nhiêu cố chấp, cậu ta có cảm giác sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ, mới phát hiện, Lam Hân chính là Lam Lam.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh của Hạo Thành, cậu ta cũng là vì an toàn của Lam Lam mà suy nghĩ, mới không nói cho nhà cậu. Tần Ninh Trăn luôn nhìn chằm chằm Hạo Thành, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu ta, sẽ lập tức giẫãm chết. ….. D: Mộc Tử Hoành dùng thời gian nửa giờ, mới cùng Cố Ức Lâm nói rõ ràng.
 
Chương 483: Lam Hân chính là Tiểu Ức


Tô Cảnh Minh mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Đều là hay nói giỡn, sao cậu lại căng vậy chứ?”

Tô Cảnh Minh có chút tức giận: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn, sao cậu lại nỗi giận như vậy chứ?”

Mộc Tử Hoành nhíu mày, cười như không cười: “Rốt cuộc là ai nổi giận, tự mình suy nghĩ một chút?”Tô Cảnh Minh này là người cố chấp hơn cả anh.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Cỗổ phiếu Nhà họ Cố rót giá.”

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Không giảm mới là lạ”

Mộc Tử Hoành cũng cười lạnh: “Đúng, Cảnh Minh nói đúng, không giảm mới là lạ”

“Thì ra các cậu đều hy vọng nhà họ Cố chúng tôi gặp chuyện không may hả?” Cố Ức Lâm nói một cách lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Ba người vừa nghe, không hẹn mà cùng nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Có Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy anh, có chút áy náy: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây?”

Cố Ức Lâm mặc tây trang giày da, ngoại hình tuần lãng, ngũ quan rõ ràng, giờ phút này lại mang vẻ mặt sầu lo, anh cười khổ nói: “Tử Hoành, như các cậu đã biết, tôi có thể không tới sao?”

Mộc Tử Hoành thở dài, chuyện của nhà họ Có, bọn họ hiện tại cũng đều rõ ràng.

Giọng anh trở nên ngưng trọng: “Ức Lâm, Hạo Thành hiện tại không có ở công ty.”

Có Ức Lâm gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi tới đây là muốn cậu cùng đi bệnh viện.”

Có Ức Lâm nói xong, lằng lặng nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt ung dung thường ngày chợt nhăn lại, môi cũng mím chặt, có chút lạnh lùng.

Ức Lâm đến đây làm gì, anh cũng hiểu được.

Lục Hạo Thành rất có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang, năng lực kinh doanh xuất chúng, cùng sức hút cá nhân của cậu ta đều được mọi người khẳng định, hơn nữa trong ba năm qua, lại liên tục bứt phá, từ “Táo bạo lãnh khốc” đến “Tổng tài thành thục ổn trọng thành phố Giang “, không ngừng trở thành người đi đầu trong nhiều lĩnh vực.

Người ngoài không biết Lục Hạo Thành có bao nhiêu tài sản, nhưng mấy anh em bọn họ đều rõ ràng.

Ba năm trước, cậu ta đập nồi dìm thuyền, ngược đường đi đến bây giờ, tất cả vất vả cùng giao tranh bọn họ đều trải qua, nhưng tất cả đều là đáng giá, cậu ta đã thành công, công ty thành công đưa ra thị trường.

Cố Ức Lâm lúc này tìm tới Lục Hạo Thành, thật sự đúng là cậu ta có khả năng giữ được Có Thị.

Huống hồ, còn có quan hệ kia với Lam Lam_, Hạo Thành nhát định sẽ giúp.Hơn nữa, Cố Ức Lâm lại hiểu tính cậu ta, anh có mặt Lục Hạo Thành ít nhất sẽ không quá căng.

Hơn nữa, quan hệ của họ Lục và nhà họ Cố. cũng rất tốt.

Mộc Tử Hoành thành trầm giọng nói: “Đi thôi”

Nói xong, anh trở về văn phòng cầm chìa khóa xe.

Cố Ức Lâm tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, xoay người, nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Hoành, tia cảm kích chợt lóe rồi biến mắt.

Hai người tới bãi đỗ xe, Mộc Tử Hoành ngồi vào ghế lái.

Mà ghế bên cạnh lại đặt mấy bình nước khoáng, Mộc Tử Hoành dọn dẹp, có một chai vặn nắp không kỹ, nước tràn ra chỗ ngồi.

Mộc Tử Hoành nhíu mày, nhìn Cố Ức Lâm đang muốn mở cửa xe: “Ức Lâm, bị đổ nước rồi, cậu ngồi phía sau đi.”

“Được!” Cố Ức Lâm đóng cửa xe, xoay người tiến về ghế sau ngồi xuống.

Mộc Tử Hoành lái xe rời đi, Cố Ức Lâm đánh giá xe Mộc Tử Hoành, hôm nay hình như cậu ta đổi xe mới.

Bình thường cũng không thầy Mộc Tử Hoành lái chiếc này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tập giấy trong túi da ở ghế trước.

Bên trên viết giám định quan hệ ruột thịt.

Anh hơi nghỉ hoặc, kiểm tra quan hệ ruột thịt, của ai?

Cố Ức Lâm ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn nhìn, anh nhìn thoáng Mộc Tử Hoành đang lái xe.

Người hơi nhích về hướng cửa xe, nhìn thấy Mộc Tử Hoành vẫn đang chuyên chú lái xe, anh chậm rãi đem tư liệu rút ra.

Lại hơi nghiêng người, ngăn tầm mắt Mộc Tử Hoành.

Động tác rất nhẹ, chậm rãi lấy ra tờ giám định xem.

Anh chỉ nhìn kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân và Lâm Mông Nghi là quan hệ mẹ con ruột.

Anh sửng sốt, “A…… sao có thể như vậy?”

Mộc Tử Hoành đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được tiếng Cố Ức Lâm nghi hoặc nhìn qua gương.

“Ức Lâm, cậu làm sao vậy?”

Cố Ức Lâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn Mộc Tử Hoành, vẻ mặt giận dữ.

“Mộc Tử Hoành, sao lại có giám định quan hệ ruột thịt thế này?”Cậu ta đột nhiên rống giận, khiến Mộc Tử Hoành ngắn ra.

Anh cau mày, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Ngày đó, anh lái xe này cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm giám định, gặp Cố An An sắp xếp người kia.

Anh cùng Hạo Thành thay đổi kết quả, lại thuận tay đem tập giám định nhét ở túi sau ghế, lúc xuống xe cũng quên mắt, mà ngày hôm nay vừa lúc lại đi con xe này.

Hôm nay sao lại bị Cố Ức Lâm phát hiện chứ?

Anh mím môi, thật cần thận nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm từng gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt kia bầu trời u ám trước bão táp, mây mù che phủ, tối tăm hỗn loạn.

Cố Ức Lâm cũng là một người đàn ông tốt trong số những công tử con nhà thế gia.Ít nhất, cậu ta nghe lời, chung tình.

“Mộc Tử Hoành, đang nói với cậu đấy. Tiểu Ức, các cậu đã sớm tìm được Tiểu Ức, vì sao không chịu nói ra?” Cố Ức Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

Mộc Tử Hoành bị anh rống hơi sửng sốt: “Ức Lâm, chuyện này cậu bình tĩnh đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”

Anh nói xong, bật xi nhan, đem xe chạy đến ven đường thì dừng lại, anh mới quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kích động của Cố Ức Lâm.

Chỉ thấy toàn thân cậu ta có chút run rẩy, Mộc Tử Hoành cũng không dễ chịu.

Cố Ức Lam, vẫn luôn là nỗi đau của nhà họ Cố.

Cố Ức Lâm không thẻ tin lắc đầu, thì thào tự nói, “Không nghĩ tới, Lam Hân chính là Tiểu Ức? Sao có thể? Tiểu Ức sao có thể chịu nhiều khổ như vậy?” Giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào.

Lam Hân là Tiểu Ức, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự kiên trì của cha mình, anh cũng đoán rằng Lam Hân chính là Tiểu Ức.

Trước kia, anh sở dĩ không thèm nghĩ nữa, chính là bởi vì cảm thấy Tiểu Ức, không thể chịu nhiều khổ như vậy.

Mộc Tử Hoành nghe xong, cảm thấy khó chịu.

Anh quay đầu lại: “Ức Lâm, thật ra, ngay khi Lam Hân đến tổng công ty, chúng tôi đã hoài nghi cô ấy là Lam Lam.Cậu cũng biết, Hạo Thành đối với Lam Lam có bao nhiêu cố chấp, cậu ta có cảm giác sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ, mới phát hiện, Lam Hân chính là Lam Lam.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh của Hạo Thành, cậu ta cũng là vì an toàn của Lam Lam mà suy nghĩ, mới không nói cho nhà cậu. Tần Ninh Trăn luôn nhìn chằm chằm Hạo Thành, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu ta, sẽ lập tức giẫãm chết. ….. D: Mộc Tử Hoành dùng thời gian nửa giờ, mới cùng Cố Ức Lâm nói rõ ràng.
 
Chương 483: Lam Hân chính là Tiểu Ức


Tô Cảnh Minh mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Đều là hay nói giỡn, sao cậu lại căng vậy chứ?”

Tô Cảnh Minh có chút tức giận: “Mộc Tử Hoành, tôi cũng hay nói giỡn, sao cậu lại nỗi giận như vậy chứ?”

Mộc Tử Hoành nhíu mày, cười như không cười: “Rốt cuộc là ai nổi giận, tự mình suy nghĩ một chút?”Tô Cảnh Minh này là người cố chấp hơn cả anh.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Cỗổ phiếu Nhà họ Cố rót giá.”

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Không giảm mới là lạ”

Mộc Tử Hoành cũng cười lạnh: “Đúng, Cảnh Minh nói đúng, không giảm mới là lạ”

“Thì ra các cậu đều hy vọng nhà họ Cố chúng tôi gặp chuyện không may hả?” Cố Ức Lâm nói một cách lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

Ba người vừa nghe, không hẹn mà cùng nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Có Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy anh, có chút áy náy: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây?”

Cố Ức Lâm mặc tây trang giày da, ngoại hình tuần lãng, ngũ quan rõ ràng, giờ phút này lại mang vẻ mặt sầu lo, anh cười khổ nói: “Tử Hoành, như các cậu đã biết, tôi có thể không tới sao?”

Mộc Tử Hoành thở dài, chuyện của nhà họ Có, bọn họ hiện tại cũng đều rõ ràng.

Giọng anh trở nên ngưng trọng: “Ức Lâm, Hạo Thành hiện tại không có ở công ty.”

Có Ức Lâm gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi tới đây là muốn cậu cùng đi bệnh viện.”

Có Ức Lâm nói xong, lằng lặng nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt ung dung thường ngày chợt nhăn lại, môi cũng mím chặt, có chút lạnh lùng.

Ức Lâm đến đây làm gì, anh cũng hiểu được.

Lục Hạo Thành rất có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang, năng lực kinh doanh xuất chúng, cùng sức hút cá nhân của cậu ta đều được mọi người khẳng định, hơn nữa trong ba năm qua, lại liên tục bứt phá, từ “Táo bạo lãnh khốc” đến “Tổng tài thành thục ổn trọng thành phố Giang “, không ngừng trở thành người đi đầu trong nhiều lĩnh vực.

Người ngoài không biết Lục Hạo Thành có bao nhiêu tài sản, nhưng mấy anh em bọn họ đều rõ ràng.

Ba năm trước, cậu ta đập nồi dìm thuyền, ngược đường đi đến bây giờ, tất cả vất vả cùng giao tranh bọn họ đều trải qua, nhưng tất cả đều là đáng giá, cậu ta đã thành công, công ty thành công đưa ra thị trường.

Cố Ức Lâm lúc này tìm tới Lục Hạo Thành, thật sự đúng là cậu ta có khả năng giữ được Có Thị.

Huống hồ, còn có quan hệ kia với Lam Lam_, Hạo Thành nhát định sẽ giúp.Hơn nữa, Cố Ức Lâm lại hiểu tính cậu ta, anh có mặt Lục Hạo Thành ít nhất sẽ không quá căng.

Hơn nữa, quan hệ của họ Lục và nhà họ Cố. cũng rất tốt.

Mộc Tử Hoành thành trầm giọng nói: “Đi thôi”

Nói xong, anh trở về văn phòng cầm chìa khóa xe.

Cố Ức Lâm tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, xoay người, nhìn theo bóng dáng Mộc Tử Hoành, tia cảm kích chợt lóe rồi biến mắt.

Hai người tới bãi đỗ xe, Mộc Tử Hoành ngồi vào ghế lái.

Mà ghế bên cạnh lại đặt mấy bình nước khoáng, Mộc Tử Hoành dọn dẹp, có một chai vặn nắp không kỹ, nước tràn ra chỗ ngồi.

Mộc Tử Hoành nhíu mày, nhìn Cố Ức Lâm đang muốn mở cửa xe: “Ức Lâm, bị đổ nước rồi, cậu ngồi phía sau đi.”

“Được!” Cố Ức Lâm đóng cửa xe, xoay người tiến về ghế sau ngồi xuống.

Mộc Tử Hoành lái xe rời đi, Cố Ức Lâm đánh giá xe Mộc Tử Hoành, hôm nay hình như cậu ta đổi xe mới.

Bình thường cũng không thầy Mộc Tử Hoành lái chiếc này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tập giấy trong túi da ở ghế trước.

Bên trên viết giám định quan hệ ruột thịt.

Anh hơi nghỉ hoặc, kiểm tra quan hệ ruột thịt, của ai?

Cố Ức Lâm ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn nhìn, anh nhìn thoáng Mộc Tử Hoành đang lái xe.

Người hơi nhích về hướng cửa xe, nhìn thấy Mộc Tử Hoành vẫn đang chuyên chú lái xe, anh chậm rãi đem tư liệu rút ra.

Lại hơi nghiêng người, ngăn tầm mắt Mộc Tử Hoành.

Động tác rất nhẹ, chậm rãi lấy ra tờ giám định xem.

Anh chỉ nhìn kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân và Lâm Mông Nghi là quan hệ mẹ con ruột.

Anh sửng sốt, “A…… sao có thể như vậy?”

Mộc Tử Hoành đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được tiếng Cố Ức Lâm nghi hoặc nhìn qua gương.

“Ức Lâm, cậu làm sao vậy?”

Cố Ức Lâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn Mộc Tử Hoành, vẻ mặt giận dữ.

“Mộc Tử Hoành, sao lại có giám định quan hệ ruột thịt thế này?”Cậu ta đột nhiên rống giận, khiến Mộc Tử Hoành ngắn ra.

Anh cau mày, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Ngày đó, anh lái xe này cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm giám định, gặp Cố An An sắp xếp người kia.

Anh cùng Hạo Thành thay đổi kết quả, lại thuận tay đem tập giám định nhét ở túi sau ghế, lúc xuống xe cũng quên mắt, mà ngày hôm nay vừa lúc lại đi con xe này.

Hôm nay sao lại bị Cố Ức Lâm phát hiện chứ?

Anh mím môi, thật cần thận nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm từng gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt kia bầu trời u ám trước bão táp, mây mù che phủ, tối tăm hỗn loạn.

Cố Ức Lâm cũng là một người đàn ông tốt trong số những công tử con nhà thế gia.Ít nhất, cậu ta nghe lời, chung tình.

“Mộc Tử Hoành, đang nói với cậu đấy. Tiểu Ức, các cậu đã sớm tìm được Tiểu Ức, vì sao không chịu nói ra?” Cố Ức Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

Mộc Tử Hoành bị anh rống hơi sửng sốt: “Ức Lâm, chuyện này cậu bình tĩnh đã, lát nữa tôi sẽ giải thích.”

Anh nói xong, bật xi nhan, đem xe chạy đến ven đường thì dừng lại, anh mới quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kích động của Cố Ức Lâm.

Chỉ thấy toàn thân cậu ta có chút run rẩy, Mộc Tử Hoành cũng không dễ chịu.

Cố Ức Lam, vẫn luôn là nỗi đau của nhà họ Cố.

Cố Ức Lâm không thẻ tin lắc đầu, thì thào tự nói, “Không nghĩ tới, Lam Hân chính là Tiểu Ức? Sao có thể? Tiểu Ức sao có thể chịu nhiều khổ như vậy?” Giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào.

Lam Hân là Tiểu Ức, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy sự kiên trì của cha mình, anh cũng đoán rằng Lam Hân chính là Tiểu Ức.

Trước kia, anh sở dĩ không thèm nghĩ nữa, chính là bởi vì cảm thấy Tiểu Ức, không thể chịu nhiều khổ như vậy.

Mộc Tử Hoành nghe xong, cảm thấy khó chịu.

Anh quay đầu lại: “Ức Lâm, thật ra, ngay khi Lam Hân đến tổng công ty, chúng tôi đã hoài nghi cô ấy là Lam Lam.Cậu cũng biết, Hạo Thành đối với Lam Lam có bao nhiêu cố chấp, cậu ta có cảm giác sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ, mới phát hiện, Lam Hân chính là Lam Lam.

Nhưng cậu cũng biết tình cảnh của Hạo Thành, cậu ta cũng là vì an toàn của Lam Lam mà suy nghĩ, mới không nói cho nhà cậu. Tần Ninh Trăn luôn nhìn chằm chằm Hạo Thành, chỉ cần nắm được nhược điểm của cậu ta, sẽ lập tức giẫãm chết. ….. D: Mộc Tử Hoành dùng thời gian nửa giờ, mới cùng Cố Ức Lâm nói rõ ràng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom