Dịch Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 160: Nổi giận vì hồng nhan


Trời phạt Đắc tội với người trong lòng Lục Hạo Thành, Vương gia cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi.

Hiện nay, Lục Hạo Thành đã là bá vương của thành phố Giang và là trùm nổi tiếng giàu có nhất nước A rồi.

Chỉ cần một câu nói liền có thể hủy hoại một công ty nhỏ bé dễ như trở bàn tay.

Tô Cảnh Minh bỗng lơ ngơ, Lục Hạo Thành sao đột nhiên lại lưu tâm đến chuyện của Lam Hân như vậy? Anh muốn hỏi một câu cho rõ, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm đáng sợ, trên mặt cuồng phong gào thét, bão táp bao phủ của Lục Hạo Thành.

Lời nói đến bên miệng của anh thực sự không nói ra nổi, miệng cứ như bị đóng chặt, một câu cũng không nói được.

Điều này càng là vì hơi thở lạnh lẽo tản ra trên người Lục Hạo Thành.

“Kết thúc rồi! Giọng nói Âu Cảnh Minh nhàn nhạt, khóe miệng cong lên độ cong mỉa mai.

Lục Hạo Thành đứng lên, dáng người thon dài truyền đến cảm giác áp bức lạnh lẽo.

“Lưu vào ổ USB, tôi đi đón Lam Lam.” Nói xong, anh sải bước rời khoit phòng.

Tô Cảnh Minh lúc này mới cảm thấy không khí trong phòng tươi mát hơn nhiều, cảm giác đè nén dưới đáy lòng tản ra: “Tử Hoành, cậu nói xem, trong vòng nửa tháng ngắn gủi sao Lục Hạo Thành xảy ra biến hoa kinh thiên động địa như vậy, tối nay còn nỗi giận vì hồng nhan?” Mộc Tử Hoành đen tối cười, vỗ vỗ bả vai Tô Cảnh Minh: “Cảnh Minh, gần đây biểu hiện của cậu không tốt lắm, chuyện này cậu đừng hỏi nhiều nữa, sau này cậu sẽ biết thôi, đi, trở về thôi, kịch xem xong rồi, về nhà ngủ.” Tô Cảnh Minh nghe vậy, không vui nhìn bóng lưng Mộc Tử Hoành: “Mộc Tử Hoành, có người nào làm bạn như cậu không? Còn có, vở kịch cuối còn chưa xem.

Âu Cảnh Nghiêu đi qua người anh ta, cười nói: “Cảnh Minh, đi thôi! Giữa bạn bè với nhau chính là như vậy, còn về vở kịch cuối, buồn nôn, không xem.” “Xời!’ Tô Cảnh Minh hừ lạnh một tiếng: “Cảnh Nghiêu, cậu mau nói với tôi đi, rốt cuộc chuyện này là sao? Tôi sắp bị giày vò phát điên rồi, cậu nói với tôi nha?” Tô Cảnh Minh mặt như đưa đám cầu xin Âu Cảnh Nghiêu.

Anh hận không thể cúng té Lục Hạo Thành.

Tên nhãi nãy, thực sự quá khó hầu hạ! Âu Cảnh Nghiêu nhìn anh ta, cong cong khóe môi, nụ cười nhẹ chiếu sáng mọi thứ xung quanh: “Cảnh Minh, tính cách tôi thế nào, cậu không biết sao?” Nói xong, một tay anh đút vào túi quần, tao nhã bước ra ngoài, mỗi bước đi của anh đều đặc biệt thu hút ánh mắt trong máy người.

Trên khuôn mặt tuấn dật của Tô Cảnh Minh có chút méo mó vì tức giận.

“Hừ! các cậu thế này mà là anh em? Có ai làm anh em như các cậu không?” Anh ta độc thoại gào thét, không bằng lòng theo họ rời đi, nhưng đáy lòng thà chết cũng không cam tâm.

Trong phòng, Lam Hân ngồi trên sofa, cô im lặng nhìn chiếc giường lớn cách không xa, đáy lòng muôn vàn cảm xúc.

Đây là…

Lam Hân đang suy nghĩ được một nửa thì bị tiếng mở cửa kéo lại mạch suy nghĩ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, vẻ mặt cô bỗng trở nên lo lắng, toàn thân căng thẳng, nhìn chằm chằm cửa phòng.

Thấy người bước vào là Lục Hạo Thành, trái tim cô lại càng căng thẳng.

Đây chính là nơi phá hủy tất cả của cô, cũng là nơi khiến cô hiểu rõ chân tướng.

Cô nhìn người đàn ông đang bước về phía cô, ánh đèn pha lê chiếu lên khuôn mặt sâu xa của anh, đường nét khuôn mặt lại càng đan xen sâu xa, góc cạnh rõ ràng, từng cử chỉ hành động đều cho thấy sự chin chắn và nội liễm.

Lục Hạo Thành ngước mắt, Lam Hân lại vội vàng cúi đầu xuống.

Lúc anh nhìn thấy Lam Hân, khuôn mặt sâu xa lập tức ôn hòa dịu dàng.

Anh đứng không xa, ánh mắt vô ý liếc nhìn chiếc giường lớn cách không xa, dưới tác dụng của thuốc anh vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của cô trong
 
Chương 161: cô nhất định phải từ chối ý tốt của tôi sao


Ánh mắt của Lam Hân quét qua anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc giường lớn cách đó không xa.

Trong lòng càng căng thẳng hơn, bóng lưng dài đó càng thêm lẫm liệt, đứng và che đi ánh sáng trước mặt cô, cô hoàn toàn bị nuốt chửng dưới bóng đen lớn của anh.

Lục Hạo Thành nhìn một hồi, khóe miệng bỗng cong lên, “Lam Lam, chúng ta đi thôi.” Giọng nói nhẹ nhàng mà đầy quyến rũ, ma mị mà khiến lòng người lay động.

Chúng ta đi thôi, câu nói này khiến cơ thể đang lo lắng căng thẳng của Lam Hân bỗng thoải mái rất nhiều.

Cô cầm túi xách ở bên cạnh lên, đứng dậy, nhìn anh gật gật đầu, không nói năng gì cả, mà hướng ra ngoài rồi bước đi.

Lục Hạo Thành thấy như vậy, cũng chỉ có thể lặng lẽ đi theo sau cô mà thôi.

Hình như cô rất lo lắng, và cũng rất sợ anh.

Dưới ánh mắt cô lộ ra nét đau đón, nơi đây là nơi tạo ra mặc cảm lớn nhất trong lòng cô.

Bóng lưng cô độc mà lạnh lùng đang đi theo sau lưng cô, giây phút này nhường như ôn nhu lên rất nhiều.

Nhìn hình dáng gầy gò mỏng manh của người đi trước mặt anh, phảng phất khiến người ta muốn che chở trong phút chốc, đôi mắt sáng như vì sao đó từ từ trở nên ấm áp.

Hai người họ đụng phải Tô Cảnh Minh ở trước cửa thang máy.

“Muốn trở về sao?” Mộc Tử Hoành nhìn Lục Hạo Thành hỏi.

Giọng nói của Lục Hạo Thành lạnh nhạt, trầm ngâm ma mị: “Tôi đưa Lam Lam trở về, mọi người về làm việc của mình đi”.

“Lục tổng, không cần! Tôi có thể tự về được”. Lam Hân nhanh chóng từ chối, Cần Hi sẽ đến đón cô.

Hơn nữa, tối nay còn sớm, cô còn phải ra ngoài mua sắm.

Tiểu Tuấn đang đến lúc cần phải dùng, cô phải chuẩn bị trước! Lục Hạo Thành nhếch mày nhìn cô, cô là muốn Lạc Cần Hi đến đón sao? Hừ! Chỉ cần có anh ở đó, thì Lạc Cần Hi đó đừng hòng chen vào giữa hai bọn họ.

“Tôi nói rồi, để tôi đưa cô về.” Giọng điệu của Lục Hạo Thành lạnh ngắt.

Lam Hân nhướng mày nhìn anh, Lục Hạo Thành này rốt cuộc nỏi điên cái gì vậy? Cô có con, nên biết rằng, cô không phải gu của anh, Vậy tại sao anh còn bám cô không buông chứ? Ba người Mộc Tử Hoành gặp nhau, nhường như Lục Hạo Thành cảm thấy tức giận khi chạm vào chuyện của Lam Hân.

Mộc Tử Hoành cười đùa: “Giám đốc Lam, ban đêm không an toàn, cô lại xinh đẹp thế này, cứ để Hạo Thành đưa cô về đi!”.

Lục Hạo Thành liền trừng anh ta một cái tỏ ý anh ta rất nhiều chuyện.

Dĩ nhiên Mộc Tử Hoành biết ý của Lục Hạo Thành, anh ta nhìn Tô Cảnh Minh và Âu Cảnh Nghiêu nháy nháy mát, rồi ba người họ nhanh chóng rời đi.

Không rời đi vào lúc này, thì có nghĩa bọn họ thiếu ý tứ nhiều rồi.

“Lam Lam, đi!” Lục Hạo Thành vẫn kiên quyết đưa cô về.

Lam Hân lắc đầu: “Lục tổng, thực sự không cần phiền phức như vậy đâu, bữa tiệc tan sớm, bản thân tôi có thể về, tôi muốn đi siêu thị một chút”.

“Vậy tôi sẽ đi cùng cô.” Lục Hạo Thành nói xong, không cho Lam Hân cơ hội nói chuyện, tiền nhanh lên phía trước.

Phải mắt một thời gian ở đây, những vở kịch khác mới có thể xuất hiện, anh ở đây cũng vô dụng.

Lam Hân không còn cách nào khác ngoài việc đi theo.

Chẳng phải anh ta rất bận sao? Sao có thể đi cùng cô đến siêu thị được chứ? Đi vào thang máy, Lục Hạo Thành trực tiếp ấn thẳng vào bãi giữ xe ở tầng hầm.

Lam Hân nhìn thấy lại mở miệng từ chối: “Lục tổng, anh thật sự không cần đưa tôi về đâu, bây giờ còn rất sớm, tôi có thể tự quay về được.

Tôi tự đi taxi về, không phải ở đây Lục tổng vẫn còn tiệc rượu sao?”.

Cô đã quên chào chú Dịch rồi rời đi.

Chút nữa rồi gởi tin nhắn cho chú Dịch, để tránh chú Dịch lo lắng.

Lục Hạo Thành vừa nghe đến liền nhếch mày, ánh đèn trong thang máy có chút màu vàng, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn vào khuôn mặt bé bỏng viết đầy sự từ chối của cô, ma mị nhếch môi: “Lam Lam, cô nhất định phải từ chối ý tốt của tôi sao?”.
 
Chương 162: bọn họ đâu giống vợ chồng


Lam Hân đang nói thì dừng lại, cô đâu có ý muốn từ chối ý tốt của anh chứ.

Thật ra là không muốn có bắt kỳ sự qua lại nào với anh ngoài công việc cả, những gì xảy ra vào hôm nay, đều là nguyên nhân do anh.

Lục Hạo Thành nhìn cô đang nói lại dừng, đôi mắt cong lên, gương mặt xinh xắn khác thường lại nhuốm lên sự nhẹ nhàng trên khuôn mặt: “Lam Lam, tôi biết ở đâu có siêu thị, chút nữa tôi sẽ dẫn cô đi”.

Lam Hân còn gì để nói nữa chứ? Chỉ biết im lặng.

Cô lấy điện thoại ra và nhìn vào, bây giờ vừa mới hơn chín giờ.

Cô gửi tin nhắn cho Cần Hi để Cần Hi đừng đến đón cô nữa, sớm như vậy, Cẩn Hi cũng yên tâm về cô.

Tin nhắn nhanh chóng được gởi đi, Cẩn Hi cũng nhanh chóng trả lời bảo cô về nhà cần thận, có việc gì nhất định phải gọi cho anh.

Lam Hân cười sảng khoái, trả lời một chữ được rồi thêm một cái icon nghịch ngợm.

Cô lại gửi tin nhắn cho Dịch Thiên Kỳ, bảo với chú ấy rằng mình đã trở về.

Lục Hạo Thành biết cô đang nhắn tin với Cẩn Hi, nhìn thấy cô cười mà chưa bao giờ cười với bản thân mình như vậy, trong lòng anh không tránh khỏi sự hụt hãng.

Dáng vẻ cô mỉm cười rất đẹp, và trong khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới đều đã được định đoạt.

Cả hai cũng không hề nói chuyện, lên xe, Lục Hạo Thành trực tiếp lái xe đến siêu thị gần căn hộ mà Lam Hân đang sống.

Siêu thị này mở cửa 24 giờ.

Hai người họ vào cửa siêu thị, Lục Hạo Thành kéo một chiếc xe đầy.

Lam Hân nhìn và cũng chẳng nói gì? Siêu thị này, là lần đầu tiên Lam Hân đến, bên trong làm ăn rất tốt, rất đông người.

Cô luôn thích đưa đám nhóc đi siêu thị, cùng ba đứa đến siêu thị, cô cũng cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng hôm nay, người đi cùng cô là Lục Hạo Thành chỉ mới gặp nhau vài ngày, khiến cô có chút không tự tại.

Hai người họ đều là nam thanh nữ tú, những nơi họ đi ngang qua đều vô cùng gây chú ý với người khác.

“mau nhìn xem, cặp vợ chồng đó đúng trai tài gái sắc, điển trai thật, cứ như là minh tinh ấy”.

“Đúng vậy! Cô gái đó cũng rất xinh đẹp! Thật là ghen „ ty”.

Những người xung quanh bàn tán xôn xao, Lục Hạo Thành nghe hai chữ vợ chồng, cảm thấy vui lạ lùng.

Lam Hân nghe những gì họ nói đôi gò má bỗng ửng hồng.

Bọn họ đâu giống vợ chồng chứ? Cô đưa ánh mắt nhìn vào người đàn ông bên cạnh, thấy anh gợi môi, cười vui vẻ, trong phút chốc cô buồn bực, có chút không hiểu được tâm tư của Lục Hạo Thành.

Anh đang vui điều gì vậy? “Lam Lam, muốn mua cái gì?”. Vào trong được một lúc rồi mà chẳng thấy cô lấy đồ gì cả.

Lam Hân nhìn lấy anh có chút không tự nhiên nói: “Con trai tôi sẽ sang đây, tôi muốn mua cho nó ít đồ dùng sinh hoạt”.

“ÒI” Lục Hạo Thành vừa nghe thấy liền rất vui vẻ, Nhiên Nhiên sắp đến Giang thành ở, đó là chuyện không thể nào tốt hơn, anh có thể thường xuyên nói chuyện với Nhiên Nhiên để gia tăng tình cảm cha con.

“Vậy chúng ta đến khu vực đồ dùng trẻ em đi.” Lục Hạo Thành vừa nói, anh liền ngắng đầu lên nhìn những tắm biển chỉ dẫn xung quanh.

Cả hai người họ nhanh chóng tìm được khu đồ dùng sinh hoạt dành cho trẻ em.

Lam Hân bắt đầu tìm kiếm cẩn thận những nhãn hiệu mà con trai lớn của mình thích dùng, ba anh em nó có sở thích khác nhau, Tiểu Tuần thích những thứ có mùi vị nhẹ nhàng, không thích những thứ gì có mùi vị tùy tiện.

Bao gồm cả kem đánh răng cũng vậy, Lam Hân đã lựa chọn cần thận.

Lục Hạo Thành nhìn cô suốt cả buổi, khóe miệng luôn nhếch lên cười, trước đây khi không gặp được cô, ngày nào anh cũng nhớ đến cô.

Thấy cô ấy thích ăn vặt cũng đứng thắn thờ hết nửa ngày, vừa nhìn thì đã nửa ngày không nhúc nhích, cũng có khi bị người đi đường coi là kẻ điên rồ.

Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, cũng sẽ quay lại tìÌm kiếm, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc, anh cũng sẽ nhìn rất lâu mà không thể hồi thần.
 
Chương 163


Lam Lam, tôi đói rồi Những năm nay anh cô đơn một mình, sự xuất hiện đột ngột của cô khiến anh cảm thấy cuộc đời tươi sáng, khắp cả người nhường như tràn đầy hy vọng.

Cho nên lần này, anh sẽ không đứng nhìn cô cùng người khác hạnh phúc mà khiến bản thân đau lòng thống khổ đâu.

Anh muốn nói với cô, tâm ý của anh, để giữa anh và cô có kết cục hạnh phúc.

Lam Hân đã chọn rất nhiều thứ, vật dụng sinh hoạt hằng ngày, thực phẩm xanh, mì sợi các loại và nhiều thứ khác.

Đến lúc tính tiền, Lục Hạo Thành không để cho cô trả mà giành trả tiền các thứ.

Lam Hân bất lực, nhìn vào só tiền mặt hiện tại, rồi lại muốn dùng wechat để chuyển tiền lại cho anh.

Tay của Lục Hạo Thành xách đồ, ánh mắt nhìn vào động tác cô làm trên chiếc điện thoại, ánh mắt ạn dần sằm tối, nhéch mày lên rồi nói: “Lam Lam, bây giờ cô và Nhiên Nhiên đều là người của công ty tôi, chút đồ dùng sinh hoạt này cứ để công ty chỉ, cô không cần chuyền tiền lại cho tôi đâu.” Lam Hân nhìn anh một lượt, sao cô không biết còn có chuyện tốt như vậy cơ chứ? Cô nhanh chóng lắc đầu, “không phải, Lục tổng, thứ tôi mua là đồ dùng hằng ngày, trong hợp đồng của tôi, không có viết có mục chỉ tiêu này.” Lam Hân cúi đầu, vẫn là nên chuyển tiền cho Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành nghe tiếng chuông điện thoại mình rung lên, trong phút chốc sắc mặt bỗng trở nên khó coi.

Trên đường về nhà, hai người họ chẳng nói với nhau câu nào cả.

Lam Hân nhường như cảm nhận được Lục Hạo động tác cô làm trên chiếc điện thoại, ánh mắt ạn dần sầm tối, nhéch mày lên rồi nói: “Lam Lam, bây giờ cô và Nhiên Nhiên đều là người của công ty tôi, chút đồ dùng sinh hoạt này cứ để công ty chỉ, cô không cần chuyền tiền lại cho tôi đâu.” Lam Hân nhìn anh một lượt, sao cô không biết còn có chuyện tốt như vậy cơ chứ? Cô nhanh chóng lắc đầu, “không phải, Lục tổng, thứ tôi mua là đồ dùng hằng ngày, trong hợp đồng của tôi, không có viết có mục chỉ tiêu này.” Lam Hân cúi đầu, vẫn là nên chuyền tiền cho Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành nghe tiếng chuông điện thoại mình rung lên, trong phút chốc sắc mặt bỗng trở nên khó coi.

Trên đường về nhà, hai người họ chẳng nói với nhau câu nào cả.

Lam Hân nhường như cảm nhận được Lục Hạo gian quan tâm đến những điều đó.

Những bước đi của cô ở trên đường lúc nào cũng vội Vàng, chạy qua lại giữa vài công việc.

Nhưng cô không hề cảm thấy mệt mỏi mà vẫn giữ nụ cười rạng rỡ.

Lục Hạo Thành xách đồ lên, kiên trì đòi đưa Lam Hân về nhà.

Lam Hân không còn cách nào khác, chỉ có thể tùy anh.

Chỉ có điều, cô ngước lên hỏi ông trời, cái tên Lục Hạo Thành này đang hút gió gì vậy? Đây là chung cư nhỏ mà ban đầu Lục Hạo Thành đã bảo công ty mua lại, bình thường đều cho những người ở công ty đến ở.

Tối nay cũng là lần đầu tiên anh đến đây, nhìn chung cư nhỏ một phòng ngủ một phòng khách, anh nhéch mày nơi đây quả thật là có chút nhỏ.

Lam Hân nhìn Lục Hạo Thành, cũng không thể trực tiếp dắt díu nhau đi: “Lục tổng, anh đặt đồ lên bàn trước đi, tôi đi pha cà phê cho anh.” Cô không hề biết về thao tác thần thánh của Lục Hạo Thành.

Mọi người đều nói rằng tiền bạc không quan trọng bằng con người, lợi ích không có tình bạn, cô chỉ có thể cẩn thận mà thôi! “Được!” Lục Hạo Thành gật gật, âm thanh như tràn ra từ cổ họng, giọng nói trầm nhẹ.

Anh đặt đồ lên bàn, nhìn bóng dáng đang pha cà phê trong bếp, bỗng dưng anh tối sầm cười: “Lam Lam, tôi đói rồi.” Tay Lam Hân đang xay hạt cà phê bỗng run nhẹ, anh ta đói tìm cô để làm gì chứ? Cô chẳng phải là bảo mẫu nhà anh, sao lại hỏi cô muốn ăn chứ? Cô ổn định lại tâm trạng tức giận của mình, từ từ quay lưng nhìn Lục Hạo Thành: “Lục tổng, anh muốn ăn gì? Tôi sẽ gọi đồ ăn cho anh”.

Lục Hạo Thành nhếch mày, lắc đầu: “tôi không thích ăn đồ ăn ngoài!” Cô bỗng chốc ngây ra, đây là muốn để cô chủ động nấu sao?
 
Chương 164: lần đầu tiên ăn


Cô cười hờ, cực kỳ nhẫn nại hỏi: “vậy Lục tổng muốn ăn gì?” Nửa đêm nữa hôm đến nhà cô ăn chực, da mặt này đúng thật là dày đó.

Lục Hạo Thành nhìn cô, trên khuôn mặt điển trai hiếm khi lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người: “Lam Lam làm gì? Thì tôi ăn nấy?” Trong lòng Lam Hân thầm mắng một câu, cho anh cái đĩa không anh cũng ăn đúng không? Cô liếc nhìn mì sợi ở trên bàn, không được, đó là thứ mà cô thích ăn nhất, và tiểu Tuần cũng thích ăn.

Cô lại nhìn về gói bột mì nặng gần 5 kí, cô cười tươi: “vậy tôi làm sủi cảo cho Lục tổng nhé!” Ngay cả vỏ bánh sủi cảo cũng làm khá nhanh, tối nay ở bữa tiệc cô vẫn chưa ăn no, mua rau tề về là để làm sủi cảo cho bản thân ăn.

“Được!” Lục Hạo Thành không ngờ cô thực sự nấu đồ ăn cho anh.

Đúng là anh đói bụng, mỗi bữa tiệc, anh chưa bao giờ ăn no.

Lam Hân mang cà phê đã pha ra để trước mặt Lục Hạo Thành, cầm bột mì để trên bàn rồi đi vào bếp.

Bỗng nhiên, điện thoại của Lam Hân reo lên, cô nhìn thì thấy mẹ gọi đến, cô cười hạnh phúc: “Mẹt”.

“Lam Lam, tiểu Tuần đã mua vé máy bay ngày kia, lúc đó con nhớ ra sân bay đón nó nha.” “Được, mẹ, con sẽ đến sân bay đúng giờ.” “Được, bữa tiệc kết thúc thì về nhà sớm.” “Mẹ, giờ con đã về nhà rồi, mẹ đừng lo.” “Thế thì tốt, nghỉ ngơi sớm, không được thức khuya, cúp máy đây”.

Tiếng nói yêu thương, luôn giúp Lam Hân cảm nhận được sự quan tâm của mẹ.

Trong tích tắc Lam Hân bỗng vui vẻ, cô nhanh chóng làm nhân bánh, vỏ bánh, làm một cách rất thành thục.

Lục Hạo Thành nhìn bóng lưng của cô, rồi cười hạnh phúc.

Anh rất muốn đi qua đó, nói với cô: “Lam Lam, tôi là anh Hạo Thành của em, về nhà cùng tôi nào!” Cùng anh về nhà còn chưa kẻ, cô là cả một đời của anh.

Nhưng anh biết rằng, anh không thể vội, Lam Lam đã lớn rồi, anh phải từ từ giành lấy trái tim cô.

Mộc Tử Hoành nói rất đúng, Lam Lam bây giờ đã không còn là Lam Lam lúc nhỏ nữa.

Lục Hạo Thành nghĩ như vậy, rồi lại cười hạnh phúc, thiên hạ này, cũng chỉ sợ chỉ có Lam Lam của anh, mới có thể cho anh nụ cười hạnh phúc như vậy mà thôi.

Chưa đến 40 phút, Lam Hân đã có thể làm ba mươi cái sủi cảo, cho Lục Hạo Thành hai mươi cái, cô mười cái.

Sủi cảo thường làm ở nhà ăn là ngon nhất, vỏ mềm nhân nhiều, cô rất thích có thời gian để làm ăn.

Ba đứa trẻ và mẹ cũng rất thích.

Cô dùng hai chiếc đĩa đựng sủi cảo và bưng thêm hai chén nước chấm có pha thêm ớt qua.

Lục Hạo Thành vừa nhìn thấy, liền mở đồ ở trên bàn ra.

Lam Hân vui vẻ nói: “Lục tổng, ăn nhanh đi, là rau tề đó, không biết Lục tổng anh có thích hay không”.

Cô thích rau tê, nhưng cho dù là Lục Hạo Thành không thích, thì cô cũng đã làm rồi.

Lục Hạo Thành nhìn vào viên sủi cảo tròn tròn và có mùi thơm nồng nàn, anh cong khóe môi: “Lam Lam, sủi cảo rau tè, tôi là lần đầu tiên ăn món này”.

Anh hầu hết đều có mặt ở các bữa tiệc rượu, những thứ này rất khó ăn, món ăn ở các nhà hàng cao cấp đều không ngon, nên anh chưa bao giờ ăn.

“Lần đầu tiên ăn sao?” Lam Hân tỏ ra khá ngạc nhiên, cũng đúng những người có gia thế tốt như họ, bữa sáng đều là sandwich sữa bò chứ không ăn những món ăn bình dân này đâu.

Nhưng đây là món mà cô thích nhất.

“Ừm!” Lục Hạo Thành gật gật, anh càm đũa lên, gắp một cái sủi cảo, chấm nước chấm, cắn một miếng, mùi thịt thơm nức cả miệng, đi kèm với hương vị độc đáo của rau tề, thực sự rất ngon.
 
Chương 165: Lục tổng, cảm ơn anh đã chăm sóc Lam Lam của chúng tôi


Tài nghệ vào bếp của cô không tồi, vừa nãy anh để ý nhát cử nhát động của cô, hình như là cô hay nấu ăn, những năm này, rốt cuộc đã trải qua như thế nào? Anh càng nghĩ thì lòng càng đau nhói.

Anh cúi đầu, không nhìn lấy Lam Hân, mà cười nói: “Lam Lam, rất ngon, đây là lần đầu tiên tôi được ăn sủi cảo ngon như vậy, giống như lúc nhỏ, có một cô bé rất chu đáo, lần đầu làm kẹo đường vị dâu tây cho tôi ăn, vị ngọt đó, đã trực tiếp ngọt thẳng đến trái tim tôi.

Giọng điệu của anh, có chút như muốn nhớ lại lúc trước.

Lam Hân lắng nghe những lời anh nói, bỗng có cảm giác trong lòng anh có nỗi đau không hề ai biết.

Lam Hân ngắng cao đầu, nhẹ nhàng nhìn anh, thấy khuôn mặt tương tư của anh có vẻ như đang nhớ đến ai đó? Cô chợt nhớ đến lời của Cố phu nhân, anh là đang nghĩ về người phụ nữ anh thích sao? “Ting tong……

Bất ngờ, tiếng chuông cửa reo lên.

Lam Hân nhìn ra cửa, chỉ có Cẩn Hi mới biết được cô sống ở đây, Cần Hi đã đến rồi.

Cô nhìn Lục Hạo Thành cũng không nói gì, đứng dậy rồi đi mở cửa.

Cửa được mở ra và đúng là Cần Hi.

“Lam Lam, anh mang đồ ăn khuya đến cho em nè.” Cần Hi cười vui vẻ, nâng niu những con tôm và thịt nướng được đựng trong túi nylon trên tay, cười tươi hơn cả một đứa trẻ.

Lục Hạo Thành vừa nghe ra là Lạc Cẩn Hi, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống máy phần, Lạc Cần Hi cậu ta đến muộn như thế để làm gì? Lúc này anh quên mình, muộn như vậy, anh lại làm gì ở đây? Lam Hân cũng cười: “Cẩn Hi, muộn vậy rồi, sao anh lại còn đặc biệt đến đây chứ, em có thể tự lo cho bản thân, anh không phải lo cho em đâu.” Lam Hân tránh ra, để Lạc Cẩn Hi vào trong.

“Em à! Lúc đói thì tùy tiện ứng phó, nếu như anh không chăm sóc cho em, Nhiên Nhiên bọn nó nhất định sẽ không tha cho anh.” Lạc Cẩn Hi dùng ánh mắt giận dỗi nhìn cô, anh sợ cô chẳng ăn được gì ở bữa tiệc cả, buổi tối đói thì cô lại nhịn.

Nhưng vừa ngắng đầu nhìn thấy Lục Hạo Thành đang ngồi ở trong phòng khách, nụ cười trên khóe miệng anh bỗng tắt hẳn.

Anh nhìn vào khuôn mặt tuấn dật vô song của Lục Hạo Thành, tinh thần biến hóa khôn lường, biểu cảm trên mặt có chút khó coi.

Mà Lục Hạo Thành, lúc này đang đối mặt với anh ta, đối diện với người đàn ông muốn cướp đi người phụ nữ của mình, mang trong mình sự kiêu căng bẩm sinh và sự tinh thần cao cao tại thượng, lúc này đã được diễn giải đầy đủ.

Lam Hân cảm thấy không khí giữa hai người họ có chút khác biệt, khiến cô cảm nhận được cảm giác như đang chĩa dao hướng về phía mình.

Cô nhìn Cẩn Hi giải thích: “Cẩn Hi, Lục Hạo Thành đưa em về, vừa đúng lúc bọn em đều không ăn gì, nên em đã làm sủi cảo, anh muốn ăn thì em sẽ làm thêm một chút”.

Lam Hân đối với Cần Hi hoàn toàn chỉ có tình bạn và tình thân, giờ đây phải trả thù và tìm kiếm cha mẹ ruột của mình, cô căn bản không còn suy nghĩ gì về tình cảm.

Vì thế, trong thâm tâm cô cho rằng, Lục Hạo Thành xuất hiện ở đây để Cần Hi nhìn thấy cũng không có gì? Ánh mắt Cần Hi nhìn vào gương mặt tươi cười của Lam Hân.

Trông anh như thẻ có chút suy nghĩ.

Lam Lam, cô gái ngu ngốc em, lẽ nào em không thấy Lục Hạo Thành có gì khác với em sao? Cần Hi rút lại ánh mắt của mình, kéo Lam Hân qua, nhìn Lục Hạo Thành, rồi khách sáo cười: “Lục tổng, cám ơn anh đã chăm sóc cho Lam Lam chúng tôi”.

Tối nay anh ấy đáng lẽ không nên nghe Lam Lam, nên trực tiếp đi đón Lam Lam mới phải.

Lục Hạo Thành là một người rất nguy hiểm, một bông hoa sen mà ngay cả tin đồn còn không có, bỗng dưng lại gần Lam Lam, tuyệt đối không yên lòng.
 
Chương 166: mùi thuốc súng nồng nặc


Lục Hạo Thành nhìn thấy Cần Hi đang nắm lấy tay Lam Hân, bất ngờ gió thổi mạnh, ánh mắt sâu thẳm như lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm Lạc Cần Hi đang nắm lấy tay Lam Hân, cái nhìn tưởng chừng như có thể che được tâm hồn, khiến người ta rùng mình.

Lạc Cần Hi giật mình về hơi thở kinh hoàng đó, nhưng không một chút sợ hãi, vì trong xương cốt anh cũng là một con người lạnh lẽo như thế.

Và cũng chỉ có ở trước mặt Lam Hân, anh ấy mới ôn nhu như ngọc.

Một lúc sau, Lục Hạo Thành mới ngắng đầu, khóe miệng bỗng nói chế giễu: “Lạc tổng, tôi không nhớ Lam Lam trở thành người nhà cậu từ khi nào, tôi đưa Lam Lam về nhà, là lo cô ấy không an toàn khi ở một mình vào ban đêm”.

Lạc Cẩn Hi trước mắt, mới là người không an toàn nhất.

Anh ta luôn ở bên cạnh Lam Lam chăm sóc cho Lam Lam.

Lạc Cần Hi kéo Lam Hân ngồi xuống bàn, đặt những thứ có trong tay lên bàn, Lục Hạo Thành nói, anh hiểu và cười khách sáo: “Tôi cũng biết buỏi tối Lam Lam về một mình không an toàn, sau này sẽ không còn phiền hà gì cho Lục tổng nữa, cho dù Lam Lam ở đâu thì tôi cũng sẽ đến đón Lam Lam”.

Cô nhóc đơn thuần Lam Lam này, chính là lương thiện, có con sói đầu đàn bên cạnh mà cô không hề hay biết.

Ánh mắt Lục Hạo Thành bỗng lạnh lẽo nhìn về phía Cần Hi, dưới ánh đèn, những đường nét sâu thẳm của anh như dao cắt, đen ngòm nhìn Lạc Cần Hi, hơi thở đầy nguy hiểm đang tràn ngập khắp cơ thể anh.

Mặc dù anh đang cười, nhưng cái cười ấy rất lạnh lẽo, âm thầm trong giọng nói: “Lam Lam là nhân viên trong công ty tôi, đưa Lam Lam về, một chút cũng không phiền, Lạc tổng là một người rất bận rộn, Lam Lam tôi có thể đón bất cứ lúc nào, không cần phải phiền hà Lạc tổng”.

Lời này, anh nói rất trọn vẹn nhưng lại khiến người nghe thấy có chút kỳ lạ.

Lam Hân nghe thấy, có cảm giác như hai người họ đang đấu mồm, mùi thuốc súng nồng nặc, cô ngắng đầu nhìn vào hai người họ.

Có chuyện gì vậy? Giữa hai người họ có thù sao? Sao mỗi lần gặp nhau đều như vậy? Nhưng chưa bao giờ nghe Cần Hi nói cả? Cô nhếch mày, mở miệng hỏi: “cái đó, Cần Hi, anh đã mua gì vậy?” Ánh mắt của Cẩn Hi nhìn cô, khóe miệng cười nhạt như nước hồ trong ngày xuân, khiến cô ngỡ ngàng: “Lam Lam, đương nhiên là tôm hùm đất mà chúng ta thích nhất, còn có thịt nướng đều là những món mà em thích nhất”.

Lạc Cẩn Hi thêm hai chữ chúng ta, rồi nhanh chóng mở hộp đựng đò.

Mùi thơm của ớt và thức ăn trong phút chốc xông lên tận mũi.

“Ôi! Cần Hi, nhìn ngon quá!”. Lam Hân có chút thèm thuồng nhìn tôm hùm đất trong hộp.

Không còn cách nào khác, món tôm hùm đất này hễ ăn là nghiện.

Lam Hân lấy găng tay dùng một lần, đưa một đôi cho Lục Hạo Thành và đưa thêm một đôi nữa cho Lạc Cần Hi.

Sủi cảo trên đĩa của Lục Hạo Thành còn sót lại vài cái, so với món ăn khuya mà Lạc Cẩn Hi mang đến, thì anh thích ăn sủi cảo hơn.

“Lam Lam, ăn nhanh đi! Một lát nguội thì không ngon”.

Lạc Cần Hi không quan tâm đến Lục Hạo Thành, mải mê với Lam Hân bên cạnh.

“Ừm! Cần Hi, anh cũng ăn đi, anh bận rộn cả ngày, cũng không có nhiều thời gian chăm sóc cho bản thân”. Lam Hân nói xong, cũng cúi đầu ăn phần của mình.

Lạc Cần Hi cười tươi: “Lam Lam, cho dù anh bận thì cũng phải chăm sóc cho eml”.

Hai người em một câu, tôi một câu nói rất vui vẻ.

Lục Hạo Thành cảm thấy mình giống như một người ngoài cuộc, không thể hòa nhập với họ.

Lục Hạo Thành cúi đầu, ánh mắt đen sằm như phát ra chút ánh sáng nguy hiểm.

Lạc Cần Hi, cậu ta quả nhiên có tình cảm khác biệt đối với Lam Lam, ánh mắt bày tỏ sự yêu thương sâu sắc đó, không giấu nỏi khi có sự xuất hiện của Lam Lam.

Lục Hạo Thành nhìn thấy Cẩn Hi đang nắm lấy tay Lam Hân, bất ngờ gió thổi mạnh, ánh mắt sâu thẳm như lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm Lạc Cần Hi đang nắm lấy tay Lam Hân, cái nhìn tưởng chừng như có thể che được tâm hồn, khiến người ta rùng mình.

Lạc Cần Hi giật mình về hơi thở kinh hoàng đó, nhưng không một chút sợ hãi, vì trong xương cốt anh cũng là một con người lạnh lẽo như thế.

Và cũng chỉ có ở trước mặt Lam Hân, anh ấy mới ôn nhu như ngọc.

Một lúc sau, Lục Hạo Thành mới ngẳắng đầu, khóe miệng bỗng nói chế giêu: “Lạc tổng, tôi không nhớ Lam Lam trở thành người nhà cậu từ khi nào, tôi đưa Lam Lam về nhà, là lo cô ấy không an toàn khi ở một mình vào ban đêm”.

Lạc Cẩn Hi trước mắt, mới là người không an toàn nhất.

Anh ta luôn ở bên cạnh Lam Lam chăm sóc cho Lam Lam.

Lạc Cần Hi kéo Lam Hân ngồi xuống bàn, đặt những thứ có trong tay lên bàn, Lục Hạo Thành nói, anh hiểu và cười khách sáo: “Tôi cũng biết buỏi tối Lam Lam về một mình không an toàn, sau này sẽ không còn phiền hà gì cho Lục tổng nữa, cho dù Lam Lam ở đâu thì tôi cũng sẽ đến đón Lam Lam”.

Cô nhóc đơn thuần Lam Lam này, chính là lương thiện, có con sói đầu đàn bên cạnh mà cô không hề hay biết.

Ánh mắt Lục Hạo Thành bỗng lạnh lẽo nhìn về phía Cần Hi, dưới ánh đèn, những đường nét sâu thẳm của anh như dao cắt, đen ngòm nhìn Lạc Cần Hi, hơi thở đầy nguy hiểm đang tràn ngập khắp cơ thể anh.

Mặc dù anh đang cười, nhưng cái cười ấy rất lạnh lẽo, âm thầm trong giọng nói: “Lam Lam là nhân viên trong công ty tôi, đưa Lam Lam về, một chút cũng không phiền, Lạc tổng là một người rất bận rộn, Lam Lam tôi có thể đón bất cứ lúc nào, không cần phải phiền hà Lạc tổng”.

Lời này, anh nói rất trọn vẹn nhưng lại khiến người nghe thấy có chút kỳ lạ.

Lam Hân nghe thấy, có cảm giác như hai người họ đang đấu mồm, mùi thuốc súng nồng nặc, cô ngắng đầu nhìn vào hai người họ.

Có chuyện gì vậy? Giữa hai người họ có thù sao? Sao mỗi lần gặp nhau đều như vậy? Nhưng chưa bao giờ nghe Cần Hi nói cả? Cô nhếch mày, mở miệng hỏi: “cái đó, Cẩn Hi, anh đã mua gì vậy?” Ánh mắt của Cần Hi nhìn cô, khóe miệng cười nhạt như nước hồ trong ngày xuân, khiến cô ngỡ ngàng: “Lam Lam, đương nhiên là tôm hùm đất mà chúng ta thích nhất, còn có thịt nướng đều là những món mà em thích nhất”.

Lạc Cẩn Hi thêm hai chữ chúng ta, rồi nhanh chóng mở hộp đựng đồ.

Mùi thơm của ớt và thức ăn trong phút chốc xông lên tận mũi.

“Ôi! Cần Hi, nhìn ngon quá!”. Lam Hân có chút thèm thuồng nhìn tôm hùm đất trong hộp.

Không còn cách nào khác, món tôm hùm đất này hễ ăn là nghiện.

Lam Hân lấy găng tay dùng một lần, đưa một đôi cho Lục Hạo Thành và đưa thêm một đôi nữa cho Lạc Cần Hi.

Sủi cảo trên đĩa của Lục Hạo Thành còn sót lại vài cái, so với món ăn khuya mà Lạc Cần Hi mang đến, thì anh thích ăn sủi cảo hơn.

“Lam Lam, ăn nhanh đi! Một lát nguội thì không ngon”.

Lạc Cần Hi không quan tâm đến Lục Hạo Thành, mải mê với Lam Hân bên cạnh.

“Ừm! Cần Hi, anh cũng ăn đi, anh bận rộn cả ngày, cũng không có nhiều thời gian chăm sóc cho bản thân”. Lam Hân nói xong, cũng cúi đầu ăn phần của mình.

Lạc Cần Hi cười tươi: “Lam Lam, cho dù anh bận thì cũng phải chăm sóc cho eml”.

Hai người em một câu, tôi một câu nói rất vui vẻ.

Lục Hạo Thành cảm thấy mình giống như một người ngoài cuộc, không thể hòa nhập với họ.

Lục Hạo Thành cúi đầu, ánh mắt đen sầằm như phát ra chút ánh sáng nguy hiểm.

Lạc Cần Hi, cậu ta quả nhiên có tình cảm khác biệt đối với Lam Lam, ánh mắt bày tỏ sự yêu thương sâu sắc đó, không giấu nỗi khi có sự xuất hiện của Lam Lam.
 
Chương 167: vị cay đáng chết, anh không thích chút nào.


Nhưng anh nhận ra rằng, mặc dù là Lam Lam biết cũng không nhìn thấu được, nói đến thấu, nhường như chỉ xem Cần Hi là bạn bè, là người thân.

Với nhận thức này, trong lòng của Lục Hạo Thành rất Vui.

Miệng anh gợi lên một nụ cười tươi rói, lạnh lẽo nhìn Lạc Cần Hi.

Giọng nhẹ nhàng: “Không ngờ Lạc tổng cũng đam mê tôm hùm đất”.

Lạc Cần Hi nhìn anh, cười: “đây đang là mùa ăn tôm hùm đất, tôi và Lam Lam trước giờ luôn thích, nếu như Lục tổng không thích, mùi vị này cũng khá khó chịu, nếu như Lục tổng ngửi thấy khó chịu, hay là về trước đỉ”.

Nói xong, ánh mắt của anh ta hàm ý cười, tia sâu thẳm vào ánh mắt của người đàn ông.

Hai người họ gần nhau, khí ni trơ thầm lặng ở dưới đáy mắt, dần dần bóc lên.

Ánh mắt của Lục Hạo Thành tràn ngập sự thịnh nộ, lúc Lam Hân nhìn về phía anh, thì anh nhanh chóng chuyền sang thứ ánh sáng dịu dàng.

Anh từ từ dựa lui phía sau, đôi chân dài xếp cạnh nhau một cách nho nhã, áo sơ mi trắng, quần tây màu đen dài, thân hình hoàn hảo của anh, đôi môi lạnh lẽo như hoa ban bỗng nhiên phát ra âm thanh: “Lạc tổng, tôi cũng rất thích ăn tôm hùm đắt, mùi này rất thơm”.

Nực cười, anh ấy không đi thì anh không đi, anh lo lắng cho Lam Lam, cô nam quả nữ, rất dễ nảy sinh tình cảm.

Khóe môi của Lạc Cần Hi nhếch lên cười, có chút không tự nhiên nói: “nếu Lục tổng đã thích, vậy thì ăn cùng nhau đi, nhưng rất cay, Lục tổng suy nghĩ kỹ rồi ăn.

“Không sao, tôi có thói quen ăn cay, với lại lâu lắm rồi không ăn tôm hùm đất.” Lục Hạo Thành vừa nói, bàn tay dài đẹp mắt mang chiếc găng tay dùng một lần bên cạnh, anh lấy một con tôm có đầy dầu đỏ lên, không thể cưỡng lại được mà hút gia vị bên trên nó, trông có vẻ rất cay.

Anh chỉ ăn được những thứ cay nhẹ, quá cay anh không thích, bỗng nhiên Lục Hạo Thành có cảm giác tự mình tìm đến tội lỗi.

Tuy nhiên lời đã nói ra rồi, anh chỉ có thể lột vỏ tôm, da đầu cứng rồi đặt trong miệng.

Lưỡi vừa dính vào thịt tôm hùm, một cảm giác kích thích và cay nồng, tức khắc tràn ngập toàn bộ trong khoang miệng của anh.

Anh miễn cưỡng nhai vài cái, rồi nuốt xuống bụng.

Nhưng thực tế lại tàn nhẫn như thế, lời đã nói ra, nước đã đổ ra ngoài, thì dù có cay anh cũng phải chịu đựng.

Lam Hân cười: “Lục tổng cũng thích tôm hùm đất, thật không ngờ đấy”.

Miệng nhỏ của Lam Hân cay đến đỏ hồng, đồng tử nhấp nháy khó lời để diễn tả được, mỗi hơi thở đều dao động trong trái tim của Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành cười cứng rắn: “bây giờ tôm hùm đắt đã trở thành món ăn nổi tiếng của các treamer rồi, cách làm không thể thiếu và bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ thích khẩu vị của nó”.

Vị cay đáng chết, anh không thích chút nào cả.

Những con tôm hùm mà anh ăn, đều là loại có giá nghìn tệ một con, thịt nhiều và tươi ngon, sau khi hấp chín, châm với nước chấm cao cấp để ăn.

Loại này anh là lần đầu tiên ăn.

Lam Hân cười rồi gật gật đầu, lúc cô buồn chán, cô cũng lướt lướt những Chương trình Iivetream trực tiếp này, nhìn thấy họ ăn cô cũng có cảm giác ngon miệng.

Ba người họ cô một câu tôi một câu nói chuyện với nhau, Lục Hạo Thành ăn vài con tôm hùm đất, và nói chuyện với Lạc Cần Hi cũng nồng nặc mùi thuốc súng.

Đến 10 giờ, Lạc Cẩn Hi biết Lam Hân còn phải làm việc, nên anh đã đề nghị ra về.

Lúc này Lục Hạo Thành cũng biết rõ nên đứng lên, sau khi chào tạm biệt Lam Hân, thì cùng Lạc Cần Hi rời khỏi nơi ở của Lam Hân.

Đối với cuộc đấu mồm của hai người họ, Lam Hân không hề quan tâm, sau khi cả hai người họ ra về, cô đã dọn dẹp nhà cửa, đi tắm rửa và chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lục Hạo Thành và Lạc Cẩn Hi không nói năng gì đi xuống tầng dưới.
 
Chương 168: anh còn phải đi xem một vở kịch hay nữa.


Lạc Cần Hi trước khi thay đổi khuôn mặt ôn nhu của mình, thì trên khuôn mặt điển trai đó nhường như nỗi

giận lôi đình.

Bất ngò anh dừng chân và lạnh lùng nhìn Lục Hạo Thành, buông lời cảnh cáo: “Lục tổng, tôi hi vọng anh tránh xa Lam Hân một chút, cô ấy là người có con và có chồng, Lục tổng làm như vậy sẽ gây phiền hà cho

cô ấy rất nhiều”.

Lục Hạo Thành vừa nghe, ánh mắt trầm xuống nhìn anh, dưới ánh mắt quẹt qua hơi thở nguy hiểm: “ Lạc

tổng, cậu nói cô ấy có chồng, vậy chồng cô ấy là ai”

Một câu hỏi, hỏi ngược lại Cẩn Hi, anh cũng muốn biết, tên khốn đã chiếm tiện nghỉ Lam Lam đêm hôm

đó rốt cuộc là ai.

“Cái này tôi không có quyền để nói với anh, nói tóm lại là sau này xin Lục tổng tránh xa Lam Lam một chút”.

giọng nói của Lạc Cần Hi hung hăng, dưới ánh mắt

của Lục Hạo Thành có tình ý, anh nhìn rất rõ ràng,

anh có suy nghĩ với Lam Lam, nhưng Lam Lam không thể chịu đựng nổi khi anh đùa giỡn với tình cảm của mình.

Cô bị tổn thương quá sâu, nên sẽ không chú ý, và

càng không dễ dàng tiến triển thêm bước nào nữa.

Lục Hạo Thành vì tức giận, lúc này lồng ngực đập lên liên hồi, nhưng trên khuôn mặt điển trai của anh vẫn cười nhạt, giọng điệu anh trầm ngâm như trong đêm tối: “Lạc tổng, hình như cậu không có tư cách gì để

nói với tôi lời như vậy

Lam Lam đóng góp cho công ty chúng tôi, tôi là tổng

tài của cô ấy, đối tốt với cô ấy là điều nên làm”.

Lục Hạo Thành nói xong, không để ý đến Lạc Cần Hi nữa, anh một tay bỏ vào túi quần, bước đi nho nhã,

nhẹ nhàng trước ánh mắt giận dữ của Lạc Cần Hi.

Anh còn phải đi xem một vở kịch hay nữa.

Lạc Cần Hi đứng tại chỗ, gương mặt điền trai đầy sự

của Lục Hạo Thành có tình ý, anh nhìn rất rõ ràng,

anh có suy nghĩ với Lam Lam, nhưng Lam Lam không thể chịu đựng nổi khi anh đùa giỡn với tình cảm của mình.

Cô bị tổn thương quá sâu, nên sẽ không chú ý, và

càng không dễ dàng tiến triển thêm bước nào nữa.

Lục Hạo Thành vì tức giận, lúc này lồng ngực đập lên liên hồi, nhưng trên khuôn mặt điển trai của anh vẫn cười nhạt, giọng điệu anh trầm ngâm như trong đêm tối: “Lạc tổng, hình như cậu không có tư cách gì để

nói với tôi lời như vậy

Lam Lam đóng góp cho công ty chúng tôi, tôi là tổng

tài của cô ấy, đối tốt với cô ấy là điều nên làm”.

Lục Hạo Thành nói xong, không để ý đến Lạc Cần Hi nữa, anh một tay bỏ vào túi quần, bước đi nho nhã,

nhẹ nhàng trước ánh mắt giận dữ của Lạc Cần Hi.

Anh còn phải đi xem một vở kịch hay nữa.

Lạc Cần Hi đứng tại chỗ, gương mặt điền trai đầy sự

Thời điểm này, Cố An An và Lục Hạo Khải ở khách

sạn cũng dừng lại.

Cố An An toàn thân đau đớn, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, mượn ánh đèn mờ ảo, cô bất ngờ nhìn rõ người

đàn ông trước mắt là Lục Hạo Khải.

Trong tích tắc cô cảm nhận được một lớp sương mù dày đặc giữa nắng nóng, đôi bàn tay bất lực của cô xoa đôi mắt mình, định hình lại vẫn là gương mặt của Lục Hạo Khải.

“a” cô hét lên một tiếng trong cơn giận dữ như xé

phổi,, tuyệt vọng và sợ hãi

Người ở bên cạnh cô, lẽ ra phải là anh trai Hạo Thành, nhưng tại sao lại trở thành Lục Hạo Khải cơ chứ

Lục Hạo Khải nghe thấy tiếng kêu khó chịu này, liền không hài lòng: “hét cái gì mà hét, còn hét nữa thì cút ra ngoài, đừng làm phiền tôi ngủ”. Giọng nói bất mãn,

tràn ngập sự vô tình.

Cố An An lòng như dao cắt, lần đầu tiên của cô, cô

muốn giữ lại cho anh trai Hạo Thành, tại sao người

cướp đi lần đầu tiên của cô lại là Lục Hạo Khải chứ.

Cố An An như bị sắm sét đánh, không thẻ tin tưởng

vào tất cả những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Không đúng, có lẽ là cô đang nằm mơ, nhắm mắt lại

và mở mắt ra vẫn là cảnh trước mắt.

Trái tim cô bỗng chết trong phút chốc.

Lục Hạo Khải là người em trai điển hình, là một tay chơi nồi tiếng trong giới thượng lưu, nhờ Lục gia che chở nên anh mới có tất cả mọi thứ, nếu không có Lục

gia thì anh ta chẳng có gì cả.
 
Chương 169: tại sao lại là anh


Nhưng Lục Hạo Thành thì lại khác, đó là một người đàn ông đầy sức quyến rũ từ trên xuống dưới, trên sân chơi kinh doanh có cổ tay sắt, tất cả những gì anh có được đều là nhờ vào thực lực của mình mà có được.

Cô đổi sang họ Có, chính là vì để gả cho người đàn

ông ưu tú như vậy.

Nhưng giờ đây người nằm cạnh cô là Lục Hạo Khải, tất cả những giấc mơ đẹp đẽ của cô, tan vỡ trong chốc lát.

“Lục Hạo Khải, anh vẫn còn ngủ được sao, anh cút dậy đi mấy người rốt cuộc đã sắp xếp sao vậy” Cố An An khóc nức nở và dùng lực lắc mạnh người của Lục Hạo Khải.

Lục Hạo Khải nghe thấy giọng nói của Cố An An, anh ta mơ mơ hồ hồ, trong đầu vù vù, anh ta dốc lòng mở mát.

CHƯƠNG 169: tại sao lại là anh Nhìn thấy tiếng khóc xé gan xé phổi của Cố An An,

tinh thần vô cùng lo lắng bị chạm vào, anh ta mệt mỏi bò dậy.

Nhanh chóng nhìn xuống bản thân, rồi nhìn vào Cố An An bản thân cũng không mặc quần áo như mình, bỗng

sợ hãi trong phút chốc,

Cố An An buồn rầu khóc lóc ôm chặt người lại, lúc này

cô thật sự không biết phải làm gì nữa.

Cô ấy cảm thấy thế giới của mình sụp đổ hoàn toàn rồi.

Lục Hạo Khải bặm chặt đôi môi mát mẻ, nhìn sang Có An An rồi quát lên: “ khóc, khóc cái gì lại chẳng phải là

lần đầu”

Âm thanh của Lục Hạo Khải đang nói thì dừng lại, anh bất ngờ liếc nhìn thấy một bông mai đỏ trên chiếc

khăn trải giường có phần nhăn nheo, trắng trẻo.

Gương mặt hoảng hốt: “em em là lần đầu tiên à”

Những lời nói của Lục Hạo Thành trở nên không lưu

loát, bất lực nhìn Cố An An, chuyện này đã gây ra

nhiều rắc rồi rồi.

Anh ta không bao giờ gây sự với người phụ nữ như

vậy cả.

Đồng tử của Cố An An buồn rầu, cũng có những lúc nhìn vết hoa mai đỏ, thắm đẫm nỗi tuyệt vọng nồng nặc, góc mắt còn nước mắt càng lúc càng xúc động

lòng người.

“Gốc cóc”

Bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền vào.

Trái tim của Lục Hạo Khải không khỏi chạnh lòng, trong phút chốc anh đã hồi hận tự dưng bụng đầy hỏa

khí, mặt nhăn nhó, quát lên: “Chuyện gì vậy?”

“Nhị thiếu gia, Lục tổng bảo anh qua đó một chút, cô

Cố cũng cùng qua đó đi.”

Lục Hạo Khải vừa nghe thấy, là giọng nói của thư ký

cha mình Lương Vĩ, trong lòng anh bỗng căng thẳng,

làm sao họ biết được chuyện này.

Anh ngồi một phút để bản thân mình bình tĩnh lại.

Tuy nhiên, trong đầu vẫn không có biện pháp đối phó.

Anh ta không thể không đứng dậy đi tắm, bước đến cửa phòng tắm, anh quay đầu lại, nhìn vào Cố An An vẫn còn đang ngồi buồn bã, biết lần đầu tiên của cô là muốn để lại cho Lục Hạo Thành, sâu thẳm trong lòng

anh ta không hề chạnh lòng, anh ta nhăn nhó cau có.

Giọng lạnh lùng: “Mặc xong áo quần, lát nữa sẽ qua”.

Nói xong thì đi vào nhà tắm.

Đợi hai người bọn họ xuất hiện ở trước mặt Lục Dật

Kha thì đã là nữa tiếng sau.

Khi thấy cha mẹ hai bên đều có mặt, cả hai bỗng chốc

trở nên bối rồi.

Cố Dương Hồng nỏi giận nhìn Lục Hạo Khải, dùng

ánh mắt đầy lợi nhuận thương trường bắn ra một tia hung hãn: “Lục Hạo Khải, cậu to gan lắm, vậy mà lại

dám động đến con gái tôi?”

Những lời nói của Cố Dương Hồng, khiến Cố An An

có chút an ủi trong lòng.

Cha thường lạnh nhạt với cô, nhưng tối nay vì cô ấy mà nổi giận với Lục Hạo Khải, cuối cùng cô cũng cảm

nhận được một chút ấm áp.

Tối nay, rốt cuộc là có chuyện gì

Ánh mắt lấp lánh bát định của Lục Hạo Khải, quét qua gương mặt của mỗi người, khi nhìn vào khuôn mặt của cha mình, thấy cha mình giận dữ, anh trong phút

chốc liền thấy hoảng sợ.

Anh ta nắm chặt tay, ừng ực nói: “bác Cố, con, con

cũng không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây”
 
Chương 170: lúc đó con cũng bị dọa một trận


“Bây giờ mới đến đổ trách nhiệm. “ Cố Dương Hồng lạnh lùng nhìn anh ta, “Lục Hạo Khải, cậu thật sự nghĩ rằng Cố gia chúng tôi chẳng còn ai nữa sao” Cố

Dương Hồng giận giữ quát lên.

Mặc dù ông không thích vợ mình nhận nuôi cô con gái nuôi này, nhưng đã mang họ Cố rồi thì chính là người của Cố gia bọn họ, trước mặt người ngoài tuyệt đối

không được phép để người khác bắt nạt.

Lam Lam của ông, ông vẫn luôn tin rằng cô vẫn còn sống trên cõi đời này và một ngày nào đó sẽ trở về với họ.

Nghĩ đến con gái mình, trong lòng Cố Dương Hồng đau đớn như kim châm, nếu như Lam Lam vẫn còn thì

chắc gia đình họ sẽ rất hạnh phúc.

Lam Lam rất dễ thương lại biết quan tâm mọi người, mỗi ngày ông về nhà, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt cười tươi vui vẻ của con gái, thì một ngày mệt mỏi của

ông sẽ biến mắt trong tích tắc.

Tần Ninh Trân vừa nghe thấy, thì liền cười và nói: “Cố

tổng, anh thấy đấy, sự việc đã xảy ra rồi, bây giờ đổ lỗi cho ai cũng đã muộn rồi, thêm vào đó, chúng ta hãy cùng bàn bạc với nhau về vấn đề này, chúng ta sẽ

giải quyết vấn đề này như thế nào”.

Cố An An rươm rướm nước mát nhìn Tần Ninh Trân, tại sao bà ấy lại có thể nói như vậy được, chuyện này

là do bà ấy sắp đặt mà.

Cuối cùng lại thành con trai bà, trong lòng cô thật sự

nghi ngờ, không biết có phải do bà có ý hay không

“Bác Lục, bác”

“An An, ta biết là con đã chịu ấm ức rồi, nhưng sự việc đã xảy ra rồi, mọi người đều là người trưởng thành, mọi thứ luôn phải giải quyết”. Ánh mắt của Tần Ninh Trân cười buồn nhìn Cố An An rồi ngắt lời cô ấy, ánh

mắt quỷ dị.

Trong khoảnh khắc Cố An An có chút nghẹn ngào, có

cảm giác khổ sở không thể nói ra.

Cô cảm thấy có một sức mạnh đang hồi sinh, đau đớn, âm thầm lan tỏa khắp cơ thể, cắn từng tế bào trên cơ thể cô, đau đớn khiến cho cả con người cô co lại.

Trên gương mặt thanh tú của cô ánh mắt đỏ hoe hốc

hác, cô ôm chặt hai tay lại gần nhau hơn.

Cô ấy là một quân cờ dễ dàng bị bỏ rơi bất cứ lúc nào của Có gia, và bây giờ, cô ấy chỉ có thể kết hôn với Lục Hạo Khải, thì ít nhất, cô ấy còn có một chút tác dụng.

Thấy cha mẹ không nói gì, hai anh trai cũng ngồi lặng

lẽ, cô chỉ còn biết tranh thủ cho mình.

Khóe miệng cô cười khó coi, ấm ức hỏi: “vậy bác Lục muốn xử lý như thế nào khi con vừa tỉnh dậy, người đang nằm bên cạnh lại là Lục Hạo Khải, lúc đó con

cũng bị dọa một trận”

Tần Ninh Trân vừa nghe đã biết ngay tức khắc ý của

Cố An An.

Cô ấy muốn kết hôn với tiểu Khải, nhưng cô ấy không phải thích Lục Hạo Thành sao ngoại trừ Lục Hạo

Thành thì không gả cho ai hết sao?

Nói gì thì nói, cô cũng không phải là con gái đích thực của Cố gia, nhà họ Cố có thể từ bỏ cô bất cứ lúc nào,

tiểu Khải cưới cô cũng không có tác dụng gì nhiều.

Bây giờ chỉ cần để Cố An An tự nói ra, cô ấy không muốn gả cho tiểu Khải, Lục gia bọn họ, đền bù cho Có gia một khoản tương ứng thì chuyện này cũng không còn nữa.

“Đúng vậy Lục phu nhân, bà định xử lý thế nào khi màn hình lớn đang chiếu những cảnh mây mưa của chúng nó, giờ đây cả Giang thành đều biết chuyện của chúng nó, Lục gia mấy người, không phải là muốn cho qua đấy chứ”, Cố phu nhân vẫn luôn ngồi im lặng,

bỗng nhiên lên tiếng.

Cố An An và Lục Hạo Khải giật mình, sao người khắp

Giang thành đều biết được cơ chứ

Cố An An thầm mừng, vì quyết định mà mình vừa

thực hiện là đúng.

Tần Ninh Trân không phải là một nhân vật dễ gây rối, và cô Cố An an cũng không phải là một người dễ chọc.

Rõ ràng là kế hoạch không có lỗ hồng, bỗng nhiên trở thành tình thế hiện tại, ánh mắt của Cố An An hiện ra

nụ cười quỷ dị.

Nhìn lòng của Tần Ninh Trân rung lên.
 
Chương 171: Vừa hay nghe thấy tên tôi, nên tôi vào xem.


Tần Ninh Trân đưa mắt cười đắc ý nhìn Cố phu nhân: “Chị Cố, hai gia đình chúng ta đều là bạn, lại là hàng xóm, những việc của bọn trẻ thì để chúng tự giải quyết đi, bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, bọn nhỏ có tư tưởng cởi

mở, để xem ý của bọn nó trước rồi hãng nói.”

“Đúng vậy bác Cố, mẹ con nói đúng, con và An An, muốn giải quyết riêng vấn đề này, người mà An An

thích cũng vậy”

“Hạo Khải, người mà em luôn yêu là anh” Cố An An

thản nhiên cười ngắt lời Lục Hạo Khải.

Lục Hạo Khải vừa nghe, vừa nhìn Cố An An, bụng giận dữ rồi tức tốc lao vào cô: “Cố An An, em nói chuyện có chút lương tâm có được không em sò tay vào lương tâm thử nghĩ xem, người em thích rốt cuộc

có phải là anh không?”

Cố An An ôn nhu đau khổ cười, nhìn Lục Hạo Khải,

cười tươi: “Hạo Khải, anh nói cái gì vậy rõ ràng người

em thích chính là anh”.

Cố phu nhân nhéch mày nhìn Cố An An.

Sao nó lại thay đổi thế?

Nó luôn đòi sống đòi chết, không gả cho ai ngoài Lục Hạo Thành.

Bà cũng là phụ nữ, Lục Hạo Thành quả thực là một

người khiến phụ nữ tin cậy.

Nếu có sự lựa chọn, bà sẽ để An An gả cho Lục Hạo Thành, người đàn ông đó, sẽ mang lại cho An An

những tháng ngày yên ổn.

“Không thể nào, Cố An An, em nói dối, người mà em thích rõ ràng là Lục Hạo Thành, kế hoạch tối nay, cũng là em và Lục Hạo Thành, tại sao lại biến thành anh anh không thèm lấy em đâu.” Lục Hạo Khải vốn không nghĩ được nhiều, trừ một đầu óc hư hỏng, thì chỉ còn

lại sự bốc đồng.

Anh ta giận dữ, không biết nói gì.

Lục Dật Kha nghe xong, chau mày không hài lòng,

mắt nhìn vào Tàn Ninh Trân đang hoảng hót, chẳng lẽ, bà ấy lại tính kế A Thành nữa sao?

“bậy bạ” giọng của Lục Dật Kha như sấm sét giáng

xuống bên tai.

Tất cả mọi người đều bị ông làm cho giật mình, ánh

mắt bàng hoàng dồn về phía ông.

Tần Ninh Trân nuốt nước bọt cười ra mặt: “Dật Kha, anh đừng giận, thuốc của tiểu Khải vẫn chưa hết tác dụng, lại giận nên nói năng bậy bạ, anh đừng có so đo với nó.”

Lục Hạo Khải cũng rất ghét tính bốc đồng của mình, những gì bọn họ làm với Lục Hạo Thành, cha vốn

không hề hay biết.

Nếu như bị cha biết, chắc chắn không thể tha thứ cho

anh ta được.

“Bụp” cánh cửa bất ngờ bị mở ra.

Mọi người ngạc nhiên, nhanh chóng quay đầu nhìn, chỉ thấy trong bóng tối, người đàn ông có thân hình như ngọc, đưa tay lên trong không gian, thắm đẫm hơi

thở của một vị vua không thẻ che giấu nổi.

Khi anh đi đến gần, người anh toát ra hơi thở lạnh

lùng trên khuôn mặt sắc sảo và điển trai.

Tần Ninh Trân trừng to mắt, trong phút giây liền cảm thấy bối rối, tại sao anh lại xuất hiện đúng lúc như vậy chứ?

Ánh mắt của Lục Hạo Thành nhìn mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại ở Lục Hạo Khải, nói: “vừa nãy lúc đi ngang qua cửa, vừa hay nghe thấy tên tôi, nên đã

vào xem, không ngờ mọi người đều ở đây”

“Anh Hạo Thành” Cố An An giật mình nhìn Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành sau khi nghe tiếng anh Hạo Thành

của cô, đã lùi lại một cách nhanh chóng, ghê tởm.

Lâm Mộng Nghi hỏi: “Hạo Thành, vừa nãy con đã đi đâu” Thần sắc của Lục Hạo Thành lạnh nhạt nói: “con đã

về trước rồi, vì quên lấy đồ nên mới quay lại”.

Cố An An và Lâm Mộng Nghi nghe xong liền thở phào

nhẹ nhõm.

Ánh mắt Cố An An rơm rớm nước mắt nhìn Lục Hạo Thành, những gì đã xảy ra tối nay, có lẽ anh Hạo

Thành vẫn chưa biết nhỉ?

Tại sao chuyện này lại xảy ra với cô?

“Lục Hạo Thành, có phải anh không” Lục Hạo Khải

giận dữ chất vấn Lục Hạo Thành.
 
Chương 172: Tôi ở đây, có vẻ như là dư thừa.


“Có phải tôi hay không cái gì cậu muốn nói cái gì” Lục Hạo Thành nghiêng mắt nhìn Lục Hạo Khải, trên người anh mang sự kiêu ngạo bẩm sinh và khí chất

cao cao tại thượng, ngay lúc này đã diễn giải rõ ràng.

“Anh.”

“Tôi vừa nghe cậu nhắc đến tên tôi ở ngoài cửa, nói cái gì mà kế hoạch tối nay, cũng là em và Lục Hạo Thành, nó có nghĩa gì vậy, tôi về sớm, bỏ lỡ vở kịch hay sao?”

Thần sắc của Lục Hạo Thành như băng lạnh, giọng điệu trầm xuống khiến người ta không thể bắt kịp được.

Khi mọi người nghe thấy, vẻ mặt liền rất khó coi.

Lâm Mộng Nghi trừng con gái mình, bây giờ đã hiểu

rõ chuyện gì đang xảy ra.

Cũng chỉ có Tần Ninh Trân mới có thể nghĩ ra được

thủ đoạn như vậy thôi.

Cố An An quả thật là một kẻ ngu ngốc, sao cứ muốn

nghiêng về phía khẩu súng chứ.

“Không có, anh, anh nghe nhằm rồi”, Lục Hạo Thành vội vàng la lên giải thích, lần đầu tiên anh cảm thấy

mình phải nín nhịn trước mặt Lục Hạo Thành như vậy.

“Nếu là tôi nghe nhầm, vậy thì mọi người nói chuyện từ từ, tôi ở đây giống như là dư thừa vậy.” Giọng nói nhạt dần, biểu cảm biến đổi khó lường nét mặt cứ như

là băng giá vạn dặm.

Anh quay người, nụ cười ác ý, bước đi nho nhã rời đi.

Tần Ninh Trân, chỉ cần tôi tìm được mẹ và Lam Lam,

thì cũng chính là lúc bà xuống địa ngục.

Lục Hạo Khải nhìn Lục Hạo Thành rời đi, trong phút

giây thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Hiện tại tập đoàn Lục Trân vẫn chưa đến tay anh ta,

tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót gì.

Anh ta không có khả năng như Lục Hạo Thành, không

ai có thể giúp anh ta ngoài việc dựa vào cha.

Người trong giới này máu lạnh đến mức nào, lăn lộn

nhiều năm, trong lòng anh ta biết rất rõ.

Ánh mắt Lục Dật Kha nhìn Tần Ninh Trân một cách kỳ

lạ, ông nợ hai chị em Hạo Thành quá nhiều rồi.

Hạo Thành luôn không thích Có An An, ông thu lại ánh nhìn, nhìn qua đứa con trai suy sụp bên cạnh, đôi môi

yếu ót, trong lòng ông đã có tính toán.

Ông ngắng đầu, nhìn Cố Dương Hồng đang giận dữ và trầm mặc, ông cười: “Dương Hồng, anh thấy đấy, hai đứa trẻ này có tình cảm với nhau chi bằng chọn

cho chúng một ngày tốt để An An gả cho Hạo Khải đi”

Chuyện tối nay mặc dù đã được ông ngăn chặn, nhưng nó cũng có thể xảy ra lỗ hổng, cũng sẽ có người công khai sự việc tối qua ra ngoài, đến lúc đó

thể diện của hai nhà bọn họ sẽ bị tổn thát.

Cố Dương Hồng nhìn Cố An An, cô cũng nhìn lại ông

Vào lúc này.

Cố An An biết rằng, cô tuyệt đối không thể để Có gia mắt mặt, néu không, mẹ sẽ thất vọng rất nhiều về cô, cô vẫn luôn hiểu rằng, cô là đang sóng thay cho Cố

Ức Lam của Cố gia.

Cố An An cúi đầu lặng lẽ trước ánh nhìn chằm chằm

của Có Dương Hồng.

Không thể gả cho Lục Hạo Thành, cô cũng phải lấy cho được Lục Hạo Khải, chuyện tối qua đã được truyền ra ngoài rồi, cô trong những thế gia này, càng không ai đồng ý muốn cưới cô, trong mắt người khác,

cô ấy chỉ là một quân cờ của Cố gia mà thôi.

Cô luôn sống dè dặt cẩn thận, chính là muốn sống

cuộc sống của người giàu có.

Trước ánh mắt mong chờ của mọi người, Cố Dương

Hồng chằm chậm mở lời: “Chỉ cần An An đồng ý, thì

chúng tôi không có ý kiến gì cả”.

Một câu nói của Cố Dương Hồng đã khiến cho Cố An An được an tâm trong phút chốc, chỉ cần cha đồng ý,

thì mẹ và hai anh trai đều không nói gì.

Dù sao những năm này, cô cũng hiểu rõ tính khí của bọn họ.

Cố An An có chút lo lắng nhìn Cố phu nhân, Cố phu

nhân nhìn lại cô một cách lạnh lùng.

Cố An An có chút lo lắng trong lòng, sự việc tối nay, cô không hề nói với mẹ, bây giờ có chuyện không hay xảy ra, Lục Hạo Khải lại ngu ngốc nói trắng ra, chắc chắn mẹ sẽ tìm cô để hỏi tội.

chúng tôi không có ý kiên gì cả”.

Một câu nói của Cố Dương Hồng đã khiến cho Cố An An được an tâm trong phút chốc, chỉ cần cha đồng ý,

thì mẹ và hai anh trai đều không nói gì.

Dù sao những năm này, cô cũng hiểu rõ tính khí của bọn họ.

Cố An An có chút lo lắng nhìn Cố phu nhân, Cố phu

nhân nhìn lại cô một cách lạnh lùng.

Cố An An có chút lo lắng trong lòng, sự việc tối nay, cô không hề nói với mẹ, bây giờ có chuyện không hay xảy ra, Lục Hạo Khải lại ngu ngốc nói trắng ra, chắc chắn mẹ sẽ tìm cô để hỏi tội.
 
Chương 173: uy hiếp từ chối thì tình nghĩa của hai gia đình nhiều năm cũng sẽ chấm dứt vào tối nay.


“Con” Lục Hạo Khải nhát thời không có gì để nói.

Mặc dù Cố Ức Lâm có mặt ở hiện trường, nhưng

không có tác dụng gì cả.

Cố Ức Sầm cũng chẳng nói gì cả, anh không có nhiều

tình cảm với người em gái này của mình.

Sau khi mẹ mắt đi Lam Lam cứ muốn dẫn cô ấy về đây, cô luôn cần thận dè dặt sống trong Có gia bọn họ, chết lặng, không có chút bầu không khí năng động

như của Lam Lam.

Tần Ninh Trân nhìn Cố phu nhân, rồi lại nhìn Cố An An, gương mặt trang điểm tinh tế, nụ cười duyên dáng: “chị Cố, chuyện tình cảm đều là do tôi tình bạn nguyện cả”

“A Trân, tôi biết ý của cô, chẳng phải là Lục Hạo Khải nhà cô không muốn cưới Cố An An nhà tôi sao?” Có

phu nhân nói chuyện thẳng thắn, nhát cử nhát động

của Tần Ninh Trân, bà đều nhìn thấu.

Tần Ninh Trân nghe xong, vẻ mặt lúng túng, nụ cười

trên khuôn mặt rõ ràng không thẻ tắt được.

“Chị Cố, cũng không thể nói như vậy, có lẽ tiểu Khải cảm thấy chuyện này quá bất ngờ, dù sao những đứa

trẻ bây giờ đều qua tuổi 30 mới lập gia đình”.

Cố phu nhân cười lạnh lùng: “An An nhà tôi không đợi được Lục Hạo Khải mây người lâu như vậy đâu, chỉ cần Lục gia mấy người, cho Cố gia chúng tôi một lời giải thích, thì chuyện này, sau này Cố gia chúng tôi sẽ

không bao giờ nhắc đến nữa”.

“Mộng Nghi.” Cố Dương Hồng có chút bất bình nhìn vợ, dù sao cũng là hai nhà Cố Lục, luôn là thế hệ giao

lưu, nói ra những điều đó không hè dễ chịu chút nào.

Lâm Mộng Nghi nhìn Cố Dương Hồng, cười: “lẽ nào tôi nói sai sao, nhìn dáng vẻ của Hạo Khải đi, chính là không muốn lấy An An của chúng ta, người ta nói là dưa không ngọt, chuyện tình cảm thì càng không thể

ép buộc được, Hạo Khải không muốn thì bỏ đi.”

Bà đưa cô con gái này về nhà thì sẽ có trách nhiệm với cuộc sống sau này của cô, bà không phải là loại người phá hoại lương tâm, để con gái mình kết hôn

với người mà nó không thích.

Dù không phải là con ruột của mình, nhưng nó đã đồng hành cùng mình trong suốt mười mấy năm qua, nó đã cho bà một cuộc sống viên mãn và xứng đáng với bà.

Cố An An có chút bất an nhìn bà, thực ra từ nhỏ đến

lớn, cô không hề biết gì về mẹ.

Mẹ là một người rất nghiêm khắc, yêu cầu của mẹ cũng rất cao, luôn cố gắng sống theo yêu cầu của mẹ,

nhưng cô cảm thấy mình đang sóng rất mệt mỏi.

Lục Dật Kha thấy Tần Ninh Trân muốn mở miệng, thì liền cướp lời trước nói: “Mộng Nghi, tình cảm là được nuôi dưỡng mà có, thằng nhóc này, nếu nó không lấy An An, thì tập đoàn Lục Trân này nó cũng đừng hòng

có được”.

Bà đưa cô con gái này về nhà thì sẽ có trách nhiệm với cuộc sống sau này của cô, bà không phải là loại người phá hoại lương tâm, để con gái mình kết hôn

với người mà nó không thích.

Dù không phải là con ruột của mình, nhưng nó đã đồng hành cùng mình trong suốt mười mấy năm qua, nó đã cho bà một cuộc sống viên mãn và xứng đáng với bà.

Cố An An có chút bất an nhìn bà, thực ra từ nhỏ đến

lớn, cô không hề biết gì về mẹ.

Mẹ là một người rất nghiêm khắc, yêu cầu của mẹ cũng rất cao, luôn có găng sống theo yêu cầu của mẹ,

nhưng cô cảm thấy mình đang sống rất mệt mỏi.

Lục Dật Kha thấy Tần Ninh Trân muốn mở miệng, thì liền cướp lời trước nói: “Mộng Nghi, tình cảm là được nuôi dưỡng mà có, thằng nhóc này, nếu nó không lấy An An, thì tập đoàn Lục Trân này nó cũng đừng hòng có được”.
 
Chương 174: lo cho tốt chuyện của em đi


“con lấy, con lấy, cha nói đúng, tình cảm có thể vun đắp, với lại An An và con cũng lớn lên cùng nhau, ít nhiều cũng có chút tình cảm.” Lục Hạo Khải liên tục ở

bên cạnh cười nói.

Khi mọi người lắng nghe, khuôn mặt khác thường.

Sắc mặt của Cố Dương Hồng nặng nè: “Hạo Khải, hôn nhân không phải là trò đùa, cậu phải suy nghĩ kỹ An An là con gái của Cố gia chúng tôi, không thể để nó ấm ức được, nếu cậu không thích thì chúng tôi

cũng không ép buộc”.

Lục Hạo Khải sờ sờ mũi, câu này ông đã hỏi nhằm

người rồi.

Ông nên hỏi Cố An An mới đúng, hôn nhân không phải là trò đùa, nhưng Cố An An lại coi hôn nhân là trò đùa.

Rõ ràng là thích Lục Hạo Thành nhưng lại muốn gả

cho anh ta, bây giò cha lại dùng tập đoàn Lục Trân để uy hiếp anh ta, liệu anh ta có thể không lấy được không?

Có được tập đoàn Lục Trân, anh ta muốn người phụ nữ như thế nào mà chẳng có, lấy Cố An An về làm

bình hoa, anh ta cũng sẵn lòng.

Anh ta nhìn Lục Dật Kha cười: “bác Cố, bác yên tâm, tuyệt đối không phải là trò chơi, con nói nghiêm túc đó”.

Nếu anh ta không nghiêm túc, thì tập đoàn Lục Trân

sẽ không có phần của mình.

Cố An An nhìn Lục Hạo Khải, biết người đàn ông này không muốn cưới cô, nhưng hai mẹ con họ đã tính

toán cô, thù hận này, cô phải báo.

Lục Hạo Khải có vẻ ngoài không tồi, rất điển trai,

đường nét khuôn mặt phân biệt rõ ràng, đôi mắt sao

kiếm, môi đỏ răng trắng.

Nhưng lại là một kẻ đào hoa, có rất nhiều phụ nữ bên cạnh.

Lục Hạo Thành lúc nào cũng xa lánh cô ấy, So với việc

đó lấy Lục Hạo Khải sẽ dễ dàng hơn một chút.

Cố Ức Lâm đứng dậy, lấy áo khoác bên cạnh cả đêm nay không nói một lời nào, anh giọng điệu lạnh lùng:

“Nếu mọi chuyện đã xong xuôi, thì con đi trước đây.”

Anh nói xong, gương mặt u ám, bước đi nho nhã,

hướng ra bên ngoài.

“Anh hai, anh có tâm sự” Cố An An nghiêng người hỏi

Cố Ức Lâm vừa đi ngang qua người cô.

Cố Ức Lâm dừng chân lại, ánh mắt lờ mờ nhìn vào gương mặt cô, thần sắc lạnh lùng nói: “Hãy lo cho tốt

chuyện của em đi”.

Nói xong thì bỏ đi, Cố An An đứng im tại chỗ, ánh mắt

trầm mặc nhìn anh trai rời đi.

Cô chỉ là nhìn thấy anh hai dạo này không vui, nên

muốn quan tâm đến anh hai mà thôi.

Nhưng thái độ của anh hai đối với cô luôn lạnh lùng.

Cố phu nhân cũng đứng dậy, sắc mặt mệt mỏi, nhìn mọi người: “nếu đã giải quyết xong rồi, thì về nghỉ ngơi đi, A Trân, chọn được ngày tốt rồi, nhớ báo cho

Cố gia biết nhé”.

Bà nói xong, không đợi Tần Ninh Trân trả lời, bà liền

vội vàng đuổi ra ngoài.

“Mẹ, mẹ chậm chút.” Có Ức Sầm đỡ Cố Dương Hồng lên, sau khi chào tạm biết Lục gia, thì dẫn theo Cố An

An cùng nhau ra ngoài.

Lâm Mộng Nghi đuổi theo ra ngoài, thấy con trai mình

chặn một chiếc taxi, bà nhanh chóng vượt qua, chặn

con trai lại, tức giận hỏi: “Ức Lâm, con muốn đi đâu”

Cố Ức Lâm lạnh lùng nhìn vào mẹ mình: Mẹ, con đã làm theo yêu cầu của mẹ rồi, không còn bên cạnh Giai Kỳ nữa, sau này cuộc sống riêng của con, mẹ đừng

quan tâm đến con nữa.”

Cố Ức Lâm nói xong, không ngoảnh đầu lại mà vào

trong xe taxi để tài xế lái xe rời đi.

“Ức Lâm, Ức Lâm, con quay lại, tối như vậy rồi con muốn đi đâu” Lâm Mộng Nghi nhìn chiếc xe taxi vụt đi

liền la lớn.

Bà đau nhói trong lòng, bà làm vậy cũng vì con trai, lấy những cô gái có gia thế tốt, cuộc sống sau này của

anh sẽ dễ dàng hơn.

Bà lớn lên trong cái giới này, biết rằng tình người bên

trong lạnh lẽo như thế nào, chỉ có gia tộc mạnh mẽ

mới không bị hạ gục.
 
Chương 175: có phải là do Tân Ninh Trân sắp xếp không


Cố Dương Hồng và Cố Ức Sầm, còn có Cố An An

cũng đuổi theo ra ngoài.

Cố Dương Hồng nhếch mày: “Mộng Nghi, Cố Ức Lâm xảy ra chuyện gì sao gần đây giữa hai mẹ con bà, hình như đang có chuyện gì đó, thái độ của Ức Lâm

đối với bà, rất lạnh nhạt”

Có Dương Hồng có chút đau đầu, mọi việc trong công ty ngày nào cũng là cả đống, về nhà cũng là một đồng

chuyện đau đầu.

Nếu như Lam Lam dễ thương của ông vẫn còn, chắc

chắn sẽ làm cho ông vui vẻ và quên hết những phiền

Ông lắc đầu ngao ngán, bây giờ nghĩ cái gì cũng không có tác dụng, có lẽ đã lớn tuổi, nên ông càng

nhớ con gái.

Lâm Mộng Nghi nhìn ông rồi lắc đầu, “không có gì, về

nhà thôi”

Cố Ức Sầm đi lấy xe, Lâm Mộng Nghi đi đến hướng Cố An An, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cô và hỏi: “An An, con nói cho ta biết, tất cả những chuyện tối nay,

có phải do Tần Ninh Trân sắp xếp không”

Cố Dương Hồng đứng bên cạnh nghe thấy liền chau mày.

Cố An An biết ngay mẹ đã nhận ra điều đó từ lâu, nhưng trước mặt cha cô tuyệt đối không thể thừa

nhận.

Cô bất an cắn vào môi, thì thầm trả lời: “Mẹ, con không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi tỉnh lại thì

chuyện đã xảy ra rồi”.

Lâm Mộng Nghi nghe xong, liền chau mày nhìn cô, rõ

ràng không tin vào những gì cô nói.

“An An, mẹ mong con có thể an phận thủ thường, làm

cho tốt là Cố An An, mọi thứ con muốn mẹ đều có thể cho con, nhưng nếu con có động tĩnh gì ở phía sau thì

đừng trách mẹ không khách khí”.

Bà không muốn mình nuôi một con sói mắt trắng, bà luôn nghiêm khắc với người con gái này, nhưng người con gái ấy, không thông minh như bà tưởng, tâm quỷ

rất nhiều.

“Mộng Nghị, sao bà có thể nói với An An như thế chứ” Cố Dương Hồng biết vợ mình luôn thẳng thắn, nhưng

thẳng thắn như vậy thì rất đau lòng.

Lâm Mộng Nghi nhìn ông, dùng giọng điệu nhẹ nhàng:

“Chuyện này ông đừng bận tâm, tôi sẽ xử lý”

Có Dương Hồng bắt lực lắc đầu, khá đau đầu: “Được,

được, tôi mặc kệ, tôi không quản nồi.”

Ông chỉ cần tập trung tìm con gái là được rồi.

Nhìn thấy con trai lái xe đến, ông đi về phía xe.

Lâm Mộng Nghi nhìn Cố An An, giọng vô cảm: “Đi

thôi, về nhà rồi nói”.

Cố An An gật gật đầu, sắc mặt khó coi đi theo sau

lưng bà.

Tần Ninh Trân trầm mặc cho đến khi trở về nhà, những gì đã xảy ra đêm nay, khiến bà ấy bị bất ngờ, tại sao lại là tiểu Khải, nhất định không thể không liên

quan đến Lục Hạo Thành được.

Con dâu trong lý tưởng trong lòng bà ta không phải là

người như Cố An An.

Nhưng có Lục Dật Kha ở đó, bà không thể ra oai được, chỉ biết nín nhịn đi ngủ nhưng đêm nay bà ta

không thể ngủ được.

Còn Lam Hân, sau khi thay quần áo trong khách sạn, thì ngồi chờ Lục Hạo Thành trong phòng, cô không hề

hay biết về chuyện giữa Lục Hạo Khải và Cố An An.

Vì thế, đêm nay, cô đã ngủ rất ngon, ngủ một giấc đến sáng.

Ngày hôm sau, cô đi làm với tinh thần sảng khoái, phát hiện Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành đều

không có mặt.

Lúc ăn trưa, Âu Cảnh Nghiêu kể với cô công ty chỉ nhánh đã xảy ra vấn đề, Mộc Tử Hoành và Lục Hạo

Thành đã vội vã qua đó vào sáng sớm.

Chuyện của Cố An An và Lục Hạo Khải, dù không

được báo chí đăng tải.

Tuy nhiên, ở trong nhóm wechat vẫn luôn được truyền ra, những đoạn video mây mưa, bị lan truyền trong cộng đồng, Cố An An nhìn thấy những đoạn video này

thì vô cùng bắt an.

Lục Hạo Khải bị người ta nhận ra, cô không bị mọi người nhìn ra, bây giờ mọi người đều đang bàn tán về

người phụ nữ của Lục Hạo Khải là ai2

Nhưng Cố An An biết, người phụ nữ đó là cô ấy,

không bao lâu nữa thì sẽ bị người ta đoán ra.
 
Chương 176: Vậy tôi đến đây liên quan gì đến cô


Hôm nay là ngày đi ứng tuyển vào tập đoàn Lục Thị, mặc dù không thể gả cho Lục Hạo Thành, nhưng cô cũng muốn được vào tập đoàn Lục Thị bằng thực lực của mình.

Trong lòng Cố An An nghĩ rằng, làm thế nào cũng phải để Lục Hạo Thành nhìn mặt cô một lần, cô mới can tâm.

Sáng sớm, cô đã chuẩn bị các thông tin liên quan để đến phòng nhân sự của tập đoàn Lục Thị để ứng tuyển.

Cô là một người phụ nữ cô đơn và sống trong những ngày tháng sợ hãi, cô sẽ không bao giờ biết những gì sẽ xảy ra sau đó, cũng như không hiểu tại sao số phận lại đối xử với cô như vậy, những thứ mong muốn

không bao giờ có được.

Chỉ sau khi trải qua nhiều biến cố trong cuộc sống, cô đã trải qua những thứ phù phiếm rồi mới có thể dùng

những cử chỉ khiêm nhường để nhìn thế giới này.

Cố An An tâm sự trùng trùng đi vào tập đoàn Lục Thị,

rồi bắt gặp Khương Tịnh Hàm ở trước cửa.

Khương Tịnh Hàm nhìn vào túi tài liệu trong tay Cố An An, không thèm nhìn Cố An An, cười nhạo: “Sao Cố đại tiểu thư của chúng ta, không gặm nhắm tuổi già,

mà lại ra ngoài đi làm vậy”

Cô cũng là do thấy thông tin tuyển dụng của tập đoàn

Lục Thị nên mới đến đây.

Lâm Hiểu Man vẫn luôn nắm giữ vị trí giám đốc thiết kế không dễ gì có được vị trí trống, công ty chỉ nhánh vừa điều động đến một nhà thiết kế với lại có thể là

tiểu tiện nhân Khương Lam Hân.

Vì để xác nhận đó là Khương Lam Hân, cô ấy mới đến

tập đoàn Lục Thị ứng tuyển.

Cố An An cũng lạnh lùng nhìn cô ấy, mỉa mai: “chẳng phải cô cũng như vậy sao, sao bây giò lại ra ngoài đi làm

“liên quan gì đến cô” Khương Tịnh Hàm căm ghét nhất

chính là thân phận của cô tiểu thư giả Cố An An này, một cô tiểu thư giả mang về từ trại trẻ mồ côi, lại thường hống hách trước mặt cô khiến cô vô cùng bắt bình.

Khi nhìn thấy Cố An An, cô sẽ nhớ đến Khương Lam Hân, tâm trạng bỗng nhiên không được tốt. Đặc biệt trong bữa tiệc tối qua, người phụ nữ ấy đã nhận được sự trân trọng của Lý Nghệ Na, trong lòng cô càng đố ky.

Cô ta trừng Cố An An, người khác không hiểu Cố An An nhưng cô ta thì lại hiểu, trước mặt những người

khác, tỏ ra hống hách, cao cao tại thượng.

Tuy nhiên trước mặt người gia đình mình, cô chỉ là một con cừu bé nhỏ dịu dàng, đặc biệt là trước mặt Lục Hạo Thành, càng là một bông sen trắng thánh

thiện, cô ta thấy cô làm màu như thế thì càng ghét.

“vậy thì tôi đến đây liên quan gì đến cô” Cố An An lao

vào tiếng la hét ảm đạm của cô ta, bước đi về phía

thang máy.

Đêm qua cô bị Lục Hạo Khải dày vò đã đủ rồi, ngủ dậy bỗng nhiên có cảm giác vai lưng đau nhức, cứ nghĩ đến chuyện tối qua, cứ như gà trộm gạo không thành,

cô quả thật là chết tâm rồi.

Khương Tịnh Hàm tức giận nhìn vào bóng lưng của Cố An An, có người phụ nữ này ở đây, cô có thể ứng

tuyển không?

Tuy nhiên, cô ta đã sắp xếp rồi.

Khương Tịnh Hàm cười kì quái và đi theo qua đó.

Cô ta nhìn thang máy đi lên, đi giày cao gót 10cm rồi

bước vào trong.

Cố An An đứng một bên, sắc mặt không tốt.

Khương Tịnh Hàm nhìn cô, mặc dù hai người họ thường xuyên đấu khẩu, nhưng cũng không đến mức

bát đắc dĩ với nhau.

Cô ta hỏi: “Đúng rồi, An An, nhà cô với Lục gia ở với nhau, người phụ nữ tối qua ở cùng với Lục Hạo Khải

là ai vậy”

Cố An An nghe xong, trái tim bình yên đã bị khơi dậy

hàng ngàn lớp sóng trong phút chốc.

Bây giờ chuyện này là một quả bom hẹn giờ.

Cô ấy càng không biết, liệu Lục Hạo Thành có biết hay không.

Cô nhanh chóng quát và lo lắng: “cô hỏi tôi, sao tôi

biết cô hỏi Lục Hạo Khải đi”

Mối quan hệ giữa cô và Lục Hạo Khải vẫn chưa được công bố, đêm qua cách làm của mình, sau khi trở về

cô đã hói hận.
 
Chương 177: Công ty chúng tôi không tuyển chó căn người đâu.


Khương Tịnh Hàm bị cô ta hét lên thì có chút ngây ra.

“Không biết thì không biết cô lớn tiếng như thé để làm gì” Khương Tịnh Hàm phản ứng lại, hận hận trừng

vào cô, nghiêng người tức giận không nhìn cô.

Trong thang máy chỉ có hai người họ lúc này đang im

lặng, bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Thang máy đến nơi, Cố An An bước trước ra ngoài.

Khương Tịnh Hàm cũng xoay vòng eo nhỏ phía sau

lưng cô ấy.

Hai người họ đến sảnh lớn nhìn, những người đến

ứng tuyển, xếp hàng rất dài.

“ôi tập đoàn Lục Thị này tốt như vậy sao ứng tuyển ba vị trí mà lại có nhiều người xếp hàng như vậy”. trong

phút chốc Khương Tịnh Hàm đã không còn tự tin.

Cố An An nhìn cô ta, “không có tự tin thì về đi, đừng

có đến đây làm mắt mặt người khác”

Cô cũng có những thiết kế mà Darlene đã cho phải

hoàn thành với chủ đề là ý thu.

Quả nhiên người kỳ lạ chủ đề cũng kỳ lạ.

Không biết Lam Hân đó đưa thiết kế cho cô ấy lần này áp lực lớn hay không, nhưng cũng là một cơ hội hiếm

có đề cô ấy được nỗi tiếng.

Cố An An đang nói thì nhìn thấy Lam Hân, Âu Cảnh Nghiêu, Viên Viên đi qua.

Lam Hân cũng không ngờ rằng trong só những người đến ứng tuyển sẽ có Cố An An và Khương Tịnh Hàm, cô nhớ Khương Tịnh Hàm cũng là học thiết kế, nhà mình cũng mở công ty thời trang, sao lại chạy đến đây

để ứng tuyển cơ chứ.

“Yo, đây chẳng phải là giám đốc Lam vừa được thăng

chức sao”, ánh mắt của Khương Tịnh Hàm nhìn Lam

Hân, miệng cười nhạo báng.

Lam Hân biết tính khí của cô ta, là đại tiểu thư của

Khương gia, cô ta luôn tỏ ra kiêu ngạo.

Cô cười chuyên nghiệp, giọng nói nhẹ nhàng: “Cô Khương cũng muốn đến Lục Thị làm việc à” một câu nói điềm đạm, không thể lắng nghe bất cứ cảm xúc nào.

“Sao vậy cô có thể còn tôi không thể sao?” một khuôn

mặt không thân thiện.

Cô ta nhất định phải điều tra cho ra, cô có phải là

Khương Lam Hân hay không

Chỉ là Cố An An, bình tĩnh đứng một chỗ.

Âu Cảnh Nghiêu tay bỏ vào túi quần, cười: “Cô Khương, ăn nói khách sáo một chút, đây là tập đoàn Lục Thị, không phải công ty của Khương gia mấy người, nếu đến gây rối thì ra ngoài, công ty chúng tôi

không tuyển chó cắn người đâu”.

Âu Cảnh Nghiêu là người có miệng lưỡi độc nỏi tiếng trong giới, không bao giờ dễ dàng để thể diện cho mọi người.

Nhiều cô gái bị tổn thương nặng nề khi tiếp xúc với anh ấy.

‘thư ký Âu, anh’ Khương Tịnh Hàm giận nhìn thẳng vào mắt của Âu Cảnh Nghiêu, đỏ mắt nhưng cũng im lặng.

Cô ta thực sự muốn làm việc tại tập đoàn Lục Thị, năm nay tập đoàn Lục Thị mở rộng kinh doanh, mới chiêu mộ bên ngoài, rất nhiều người chờ đợi được Vào tập đoàn Lục Thị, người có thể vào được tập đoàn

Lục Thị năng lực không hề khinh thường được.

Những người đến ứng tuyển, mọi người đều lần lượt được gọi vào và nhanh chóng đi ra, thần sắc không tốt

mà rời đi.

Lam Hân biết đến đợt tuyển dụng lần này, thiết kế

trang phục mùa thu năm nay đã được đặt rồi.

Trước mắt lần tuyển dụng này là bộ phận thị trường,

nhân viên bán hàng và dịch vụ khách hàng.

Cũng trong nhóm của cô, cần có ba người, còn cần một người có trách nhiệm làm quen với các loại chất

liệu, nắm được chính xác các loại chất liệu thịnh hành.

Một mình cô không kịp để làm, mở rộng kinh doanh,

tập đoàn Lục Thị lại đưa ra thông tin tuyển dụng.

Mà ba người này phải am hiểu thị trường, hiểu rõ xu hướng phổ biến của từng mùa thì mới được tuyển dụng.

Lam Hân nhìn một lượt, còn có rất nhiều người chờ phỏng vấn, cô nhìn Âu Cảnh Nghiêu, cô còn phải đi họp, các sản phẩm mới mùa thu đã được xác nhận, toàn bộ chiến lược phát triển và kế hoạch thị trường

phải được lên kế hoạch trước.

Lam Hân nói: “thư ký Âu, đi thôi.”
 
Chương 178: cô cầu xin nhầm người rồi.


“ừm” anh ấy nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt như nhung,

nhìn Cố An An rồi mới rời đi.

Viên Viên ra hiệu cố lên cho Khương Tịnh Hàm, rồi

theo Lam Hân rời đi.

Mà Cố An An, từ đầu đến cuối, không hề có tiếng động.

Cố An An đè nén không dám nhìn Âu Cảnh Nghiêu, anh là thư ký và là bạn của Lục Hạo Thành, chuyện của Lục Hạo Thành, anh đều biết rõ, chuyện đã xảy ra

đêm qua chắc hẳn anh cũng đã biết.

Đêm qua, hy vọng chỉ là một giấc mơ.

Có An An và Khương Tịnh Hàm, đứng im lặng tại chỗ, không nói nên lời, nhìn người này đến người khác thất vọng rời đi, trong lòng hai người họ có chút đánh trống.

Những người tuyển dụng của tập đoàn Lục Thị, đòi

hỏi rất cao, mặc dù bọn họ đều biết thiết kế nhưng chưa từng có công việc chính thức vì gia đình có quan hệ tốt.

Nhưng đối với xu hướng phổ biến của mỗi mùa hàng

mới trên thị trường, hai người họ rất am hiểu.

Lam Hân chỉ mải mê với công việc, chuyện tuyển dụng, cô cũng không để tâm đến máy, đến giờ tan ca,

thì cô chuẩn bị tan ca.

Nhưng vừa ra cổng công ty, cô đã bị một người phụ

nữ chặn đường.

“Giám đốc Lam, chúng ta có thể nói chuyện không”

Lam Hân nhìn, đó là người phụ nữ đã tạt rượu vào

người cô đêm qua.

Vương Tịnh cẩn thận dè dặt nhìn Lam Hân, nhường như Vương Tịnh của đêm hôm qua có một mặt khác Vậy.

Tuy nhiên chỉ sau một đêm, khuôn mặt cô ta hóc hác,

xanh xao, thần thái càng căng thẳng hơn.

Nghĩ đến cô ta cố tình đổ rượu vang đỏ vào người cô, mặt cô bỗng rất lạnh: “giữa tôi và cô chẳng có gì để nói cả”

Vương Tịnh gấp gáp nhìn Lam Hân lo lắng nói: “Giám đốc Lam, tôi biết chuyện ở bữa tiệc là tôi không đúng, tôi ở đây xin lỗi cô, thật sự xin lỗi cô, xin cô hãy

khuyên Lục tổng rút lại hợp tác với Vương gia đi”

Lam Hân vừa nghe, nghi hoặc chau mày, cô ta có ý gì chứ?

Chuyện hợp đồng, tại sao lại đến xin cô?

Điều đó liên quan gì đến cô?

Lam Hân luôn bận rộn không hề hay biết những gì diễn ra trong giới bây giờ, Lục Hạo Thành đã chấm

dứt mọi mối quan hệ hợp tác với Vương gia.

Có thể thấy thế lực của Lục Hạo Thành, con người

như tên tuổi, trong giới kinh doanh, mãi mãi là cái tên

quá đỗi đáng nễ.

Lam Hân đang muốn lên tiếng, nhưng phía sau lại

truyền đến giọng nói lạnh nhạt.

“Cô Vương, chuyện này không liên quan gì đến giám

đốc Lam, cô cầu xin nhằm người rồi.”

Đó là Âu Cảnh Nghiêu, Lam Hân nhanh chóng quay đầu nhìn Âu Cảnh Nghiêu, anh ấy thay một bộ đồ màu xám giản dị, đó là đồng phục công ty của Cần Hi, cô

vừa nhìn liền có thể nhận ra ngay.

Vương Tịnh nhanh chóng nhìn Âu Cảnh Nghiêu, bây giờ tất cả các mệnh lệnh đều do Âu Cảnh Nghiêu ra lệnh.

Vương gia bọn họ, luôn dựa vào hợp tác với tập đoàn Lục Thị mới có thể tồn tại được, khiến cô ta nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, một ly rượu vang đỏ, vài

câu tấn công cá nhân đã khiến gia đình họ phá sản.

Cô ta vội vàng đi về phía Âu Cảnh Nghiêu, khóc lóc nói: “thư ký Âu”

“Cút” Âu Cảnh Nghiêu không cho cô ta cơ hội mở miệng.

Anh ây nhìn Lam Hân và nói: “Cô Lam, cô đi trước đi”

Lam Hân nghi hoặc gật đầu, muốn hỏi sao Âu Cảnh

Nghiêu lại…, nhưng Vương Tịnh đang ở đây.

Mà cô còn có việc phải đi trước.

Cô nói lời tạm biệt với Âu Cảnh Nghiêu: “Tạm biệt thư ký Âu.”

Âu Cảnh Nghiêu gật đầu, rồi nhìn Vương Tịnh, Lam

Hân quay người bỏ đi.

Âu Cảnh Nghiêu nhìn bóng lưng của Lam Hân, cô gái

đó trông thanh tú đặc biệt dưới ánh hoàng hôn.

Nhưng lại mạnh mẽ khiến người ta thương xót.

Ánh mắt của anh ấy phức tạp, đôi mắt nhỏ bé của anh

híp lại, điều khó nhất trên thế gian này là dùng trái tim của mình, nhưng lại đặt cho một người khác trong

hoàn cảnh của mình.
 
Chương 179: Người xúi giục cô chính là thủ phạm


Hạo Thành vì Lam Hân, không, là Có Ức Lam, chuyện

gì cũng có thể làm ra được.

Khi thấy Lam Hân đi xa, Âu Cảnh Nghiêu rút lại ánh mắt, nhìn thẳng vào Vương Tịnh, giọng nói lạnh lùng cảnh cáo: “Cô Vương, bây giờ mới biết sai, đã muộn rồi, thay vì chạy đến đây làm mát mặt, thì hãy nghĩ xem tại sao cô lại đi khiêu khích Lam Hân, kẻ xúi giục

cô mới là người phải chịu trách nhiệm”.

Âu Cảnh Nghiêu nói xong, bước đi thoải mái, đón mặt

trời hoàng hôn, chằm chậm rời đi.

Anh ấy nhìn vào ánh hoàng hôn, ánh mắt thoáng đãng, một người đàn ông chỉ sống sót qua tất cả những đau khổ ấy, thì mới nhìn thấy sự ấm áp của

tình người chân chân thật thật.

Hạo Thành bị tổn thương quá nhiều, đối với những người mình quan tâm, không bao giờ để người ta bắt nạt dù chỉ một chút, thậm chí có hợp đồng mấy nghìn

vạn tệ, anh cũng mắt nhắm mắt mở mà hủy hợp đồng,

đó chính là Lục Hạo Thành mà anh ấy quen biết.

Vương Tịnh thất thần đứng tại chỗ, đứng một lúc thì hai tay ôm hai cánh tay, cúi người chậm rãi quỳ xuống

đất, tỏ ra cô đơn và bắt lực.

Người đi ngang qua, nhìn cô ta rồi vội vã rời đi.

Cô ta đau đón tột cùng, cơn ác mộng này khiến cô ta bắt ngờ, tưởng cha đùa cô, chỉ là ly rượu vang đỏ, làm sao Lục Hạo Thành có thể chấm dứt tất cả các hợp

đồng được cơ chứ.

Tuy nhiên sáng hôm nay, khi đang ngủ thì bị cha lôi ra

và đánh một cách dữ dội.

Lúc đó cô ta rất hoang mang, không hiểu tại sao cha

lại đánh cô ta.

Chỉ đến khi em gái cô ta bước vào, khóc lóc và kể hết mọi chuyện, cô ta mới biết chuyện này nghiêm trọng

đến mức nào.

Vương gia bị phá sản chỉ sau một đêm, khoảnh khắc

cô ta phải chịu đựng đa đớn đến tận xương tủy.

Vương gia bọn họ, đã bị hủy hoại trong tay cô ta.

Mà người đã xúi giục cô ta, đề nghị cô ta đi làm nhục

Lam Hân chính là Khương Tịnh Hàm.

Khương Tịnh Hàm này, luôn luôn thích nói xấu người khác sau lưng, mà đầu óc của cô ta quá đơn giản

người khác nói gì thì chính là vậy.

Sẽ không suy nghĩ kỹ lại, ngay sau một đêm, Vương Tinh kiêu ngạo hống hách nhường như đã trưởng

thành hơn rất nhiều.

“Hu hu” Vương Tịnh ngồi bên lề đường, khóc thảm thiết.

Cô ta và cha, hôm nay chạy vạy khắp nơi, là muốn tìm người quen cũ, đến chỗ Lục Hạo Thành để van xin. Đáng tiếc, tình người còn mỏng hơn cả giấy, khi nghe

thấy ý của bọn họ thì đều từ chối.

Không những thé, còn nói nhiều lời làm nhục cô ta, cô

ta mới biết, hóa ra, tình người thế gian này lại nhạt

nhẽo đến thề.

Lam Hân về nhà, chuẩn bị mọi thứ và chờ đợi ngày mai con trai qua đây, đối với cô thời gian cấp bách, cũng không có thời gian để chải chuốt, đi làm những

việc khác.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ, cô ấy nấu bữa tối cho mình rồi pha một tách cà phê, ngồi bên máy tính và nghĩ về

chủ đề mà Lý Nghệ Na đã đưa ra cho cô.

Cô biết Lý Nghệ Na rất nổi tiếng trong giới thời trang

và có tiếng tăm cao.

Nếu có thể trở thành đồ đệ của cô ấy, đó chắc chắn là

người mà giới thiết kế nhìn lên.

Thay vì vội nghĩ về tác phẩm, Lam Hân lại đi tìm hiểu

về Lý Nghệ Na này.

Cô tìm rất nhiều thông tin về Lý Nghệ Na ở trên mạng.

Lý Nghệ An chưa từng kết hôn, khi còn trẻ đã có một

mối tình nhưng bạn trai của cô ấy đã phản bội và từ

đó, cô ấy sống một mình.

Ngoài khiếm khuyết đó ra, thì cuộc đời cô ấy vẫn khá hoàn hảo, cô ấy biết mình sẽ làm gì và cả đời đang

phấn đấu với mục tiêu của mình.

Lam Hân nghiêm túc theo dõi tất cả các thông tin trên mạng và cuối cùng, cô nhìn thấy Lý Nghệ Na đăng

trên weibo, là bị người khác chụp trộm.

Một tắm ảnh xinh đẹp của cô ấy, kèm theo bốn dòng chữ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom