Dịch Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 140: Bởi vì, chỉ có thể là em


Anh ta có người phải đợi, người đó tên Lam Lam hoặc là gì đó, cô nghe không rõ lắm, nhưng lời của Cố phu nhân rất rõ ràng đang nói, anh ta có người yêu đang chờ đợi.

Nếu đã như vậy, anh ta điên rồi, hay là bản thân cô đã đắc tội với anh ta lúc nào, anh ta đang chờ đợi thời cơ báo thù sao?

Nhưng suy đi nghĩ lại, bản thân cô cũng chưa từng đắc tội với anh ta, ngược lại còn cứu anh ta một mạng mà?

Lục Hạo Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, khuôn mặt vẫn cười tà mị: “Lam Lam, em muốn biết tại sao không? Thế thì, em nói với tôi trước, mật khẩu điện thoại tại sao là 0923?"

Lam Hân nhìn anh kỳ quái, có vấn đề sao? Tại sao anh muốn biết vấn đề này?

"Không gì cả?” Cô nhàn nhàn trả lời một câu.

Ánh mắt Lục Hạo Thành đột nhiên nguy hiểm nheo lại, chuyện anh muốn biết thì không có chuyện không thể biết.

"Nếu như em không nói, sau này chúng ta cứ thế này đi!” giọng nói anh vô cùng dễ nghe, lại lộ ra một tia uy hiếp mạnh mẽ.

Sự nguy hiểm tự lan tràn trên người anh bỗng chốc bao phủ toàn thân Lam Hân.

Đáy lòng Lam Hân run lên, nhưng ánh mặt vẫn cứng rắn đối mặt với anh, trong đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ lạnh lẽo ấy, mang theo sự sắc bén xuyên thủng mọi thứ.

Câu nói sau này chúng ta cứ như vậy của anh, lại càng khiến cô lạnh toát cả lưng.

Lúc này cô cũng chẳng màng đến cấp trên cấp dưới gì nữa, cô nhìn thắng Lục Hạo Thành: “Lục Hạo Thành, anh đối với tôi như vậy có cảm thấy xứng với người yêu anh chờ đợi không? Lương tâm anh không đau sao? Lương tâm anh không đau nhưng tôi sẽ đau."

"Ha ha..." Lục Hạo Thành đột nhiên cười cười.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người ấy của cô, anh tà mị nói: “Lam Lam, có phải em nghĩ nhiều rồi không.” Anh nói chuyện khó hiểu.

Lam Hân cau mày, bất giác phát hiện ý tứ trong lời của anh.

"Tại sao là tôi?” vừa rồi trong lòng cô vẫn có khúc mắc, cả người cô đột nhiên căng thẳng, ánh mắt trong suốt nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, không bỏ qua một chút biểu cảm nào trên mặt anh.

Cứ nhìn như vậy, trong lòng Lam Hận không thế không coi thường bản thân, cô cứ để ý như vậy làm gì?

Một tay Lục Hạo Thành đút vào trong túi quần, cả người lộ ra vẻ cao quý: “Em muốn biết thì trả lời câu hỏi đó của tôi, mật khẩu điện thoại em tại sao là 0923?”

Lam Hân hơi ngẩn ra, nhìn anh, anh muốn biết chuyện của cô, cô tùy tiện trả lời: “Thì lúc đến Khương gia, sau khi tôi tỉnh lại chỉ nhớ mấy số duy nhất, tôi sợ quên mất liền dùng làm mật khẩu.

Ngày ngày đều nhấn vào thì sẽ không thể quên, tôi không biết nó có ý nghĩa đặc biệt gì không, nhưng tôi chỉ nhớ mấy số này, nếu tôi nhớ mấy số này có thể có khả năng tiết lộ thân thế của tôi.”

Lục Hạo Thành nghe vậy, đáy lòng dâng lên một cỗ ấm áp sâu sắc, cô cái gì cũng đều không nhớ nhưng lại nhớ sinh nhật anh.

Ngày cô biến mất, vừa hay chính là sinh nhật anh.

Mà ngày hôm đó, cũng là lúc anh đau khổ nhất.

Cha của anh, đối xử vô tình với mẹ như vậy?

Thậm chí anh từng muốn bỏ nhà ra đi, đi tìm mẹ.

Nhưng mà anh biết, anh không thể, anh đi rồi lại đúng với ý muốn của Tần Ninh Trăn.

Thấy biểu cảm phức tạp trên mặt Lục Hạo Thành, Lam Hân chỉ cảm thấy Lục Hạo Thành trước mắt quá cao sâu khó đoán, khiến cô căn bản đoánkhông thấu tính cách của anh.

"Lục tổng, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi?"

Lục Hạo Thành lại tà mị cười, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đôi môi mỏng chậm rãi nói: “Bởi vì, chỉ có thể là em!"

Một câu nói dịu dàng, lại khiến Lam Hân cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng, cô cứ như thợ săn bị lão hổ rình rập, không nơi trốn thoát.
 
Chương 141: Chính là sự ấm áp trong những kí ức đó của anh.


Cô cứ đứng ngây ngốc như vậy, trong tâm trí vang vọng câu nói của Lục Hạo Thành: “Bởi vì, chỉ có thể là eml”

“Ding…” cửa thang máy mở ra, Lam Hân cũng hoàn hồn, Lục Hạo Thành vẫn bá đạo kéo tay cô đi về phía xe.

Lam Hân vẫn chìm đắm trong câu nói đó, thậm chí quên mắt vùng ra, quên mắt cự tuyệt hành động của

Lục Hạo Thành, ngớ ra đi theo nhịp chân anh.

Cho đến lúc ngồi lên xe, Lục Hạo Thành thắt đai an toàn cho cô, hơi thở mãnh liệt của hoocmon khác giới quanh quần chop mũi cô, cô mới bỗng nhiên hoàn hồn.

Cô ngước mắt, đột nhiên va phải đôi mắt đen sâu như hồ nước lạnh, trái tim cô lại càng căng thẳng hơn, bỗng chốc cô cảm thấy ánh mắt anh như gông xiềng,

vững chắc khóa chặt cô, khiến cô không lối thoát!

Lục Hạo Thành nhìn ra sự căng thẳng của cô, nhưng

cũng chỉ khế cong khóe môi, cái gì cũng không nói, ngón tay đẹp đẽ linh hoạt nắm chắc vô lăng ra khỏi bãi đỗ xe.

Trên đường đi, hai người im lặng một câu cũng không nói.

Lam Hân thì không biết phải nói gì với Lục Hạo Thành?

Lục Hạo Thành thì xúc động không biết nói gì với Lam Hân?

Bởi vì người phụ nữ bên cạnh chính là hơi ấm trong những kí ức của anh, từng chút từng chút ấm áp ấy đã bên cạnh anh suốt chặng đường trưởng thành đến hiện tại, anh mang những kí ức tốt đẹp của anh cho

cô để người cô đơn như anh không cô đơn nữa.

Dằn vặt nhau cả ngày trời, lúc đến buổi tiệc rượu trời

cũng đã sầm tối, buỏi tiệc cũng sắp bắt đầu.

Đứng ở của khách sạn, Lam Hân nhìn mấy chữ lớn

lấp lánh ánh đèn ngũ sắc, tâm trạng cô vô cùng phức tạp.

Sau bảy năm, nhìn thấy những chữ này, cơ thể cô vẫn

còn run rẩy.

Sự điên cuồng đêm hôm ấy, cô vẫn khắc ghi trong timl

Nếu không phải đêm ấy khiến cô cả đời khó quên, cô

sao có thể biết câu đó về thân thế mình đây?

Lam Hân nặng nè hít vào một hơi, cô đã không phải Khương Lam Hân của bảy năm trước nữa, bây giờ cô

là Lam Hân.

Lam Hân liếc nhìn phía sau lưng, Lục Hạo Thành đến

bãi đỗ xe, vẫn chưa quay lại.

Một mình cô đứng đợi ở cửa, cô lấy điện thoại ra, mở wechat nhìn qua, Cẩn Hi gửi wechat cho cô, nói đúng

11 giò đợi cô bên ngoài khách sạn.

Cô dịu dàng cong cong khóe môi, độ cong mềm mại,

tôn lên đôi mắt phượng đen láy trong trẻo động lòng người.

Đôi môi phấn nộn trơn bóng giống như sản phẩm mỹ nghệ được ông trời chạm giũa tinh xảo, âm thầm mê

hoặc khiến người ta muốn âu yếm.

Từ nhỏ Lục Hạo Thành là người nhìn Lam Lam trưởng thành, luôn biết rằng Lam Lam là một tiểu mỹ nhân.

Anh bước đến chỗ cô, tỉ mỉ nhìn kỹ dung nhan của cô.

Thật đẹp!

Càng nhìn càng đẹp!

“Lam Lam, đi, chúng ta vào trong.” Giọng anh thật êm

tai, chầm chậm rơi vào trong tai Lam Hân.

Anh đi tới dắt tay Lam Hân như thói quen, Lam Hân lại

nhanh chân lùi về sau một bước, mắt to lấp lánh trong

veo nhìn Lục Hạo Thành, khóe miệng mỉm cười: “Lục

tổng mời đi trước!”

Ở nơi đông người phức tạp này, cô không muốn dây

dưa bắt cứ quan hệ gì với anh.

Ánh mắt tĩnh mịch của Lục Hạo Thành liếc nhìn cô, quay người, dáng người thon dài kiệt xuất bước về

phía trước một cách tao nhã.

Lúc này Lam Hân mới yên tâm theo sau lưng anh.

Tất cả mọi thức trong khách sạn, nguy nga lộng lẫy như trong kí ức, duy nhất một điều không giống đó là bồn cây cảnh và cây cối xanh tươi bên trong cao hơn

rất nhiều.

Một mạch đi vào thang máy, Lục Hạo Thành trực tiếp nhắn tầng 5, bọn họ phải vào gian phòng ở tầng 5 để

thay quần áo.

Tiệc rượu ở tầng trên cùng, Lam Hân bước vào, vô

cùng xa hoa, người đến đây đều là người trong giới

thượng lưu, lão đại giới thương nghiệp.
 
Chương 142: Chưa từng nghĩ, cô sẽ đau khổ như vậy


Phía tổ chức tiệc rượu lần này là Lục gia, Lục Dật Kha là người tổ chức, Lục gia dẫn đầu ngành thương nghiệp ở thành phố Giang, nhân sĩ các giới đều sẽ tâng bóc, trao đổi tin tức thương nghiệp, tiệc rượu tối

nay cũng vô cùng náo nhiệt.

Lam Hân nhìn không chớp mắt, cảnh giác nhìn Lục

Hạo Thành từ hình ảnh phản chiếu trong thang máy.

Mấy năm nay đi làm, cô sớm đã tôi luyện được phong độ thanh nhã thành thục, từng cử chỉ hành động đều

tao nhã mê hoặc lòng người.

Lục Hạo Thành thấy cô cảnh giác anh, đáy lòng không hiểu sao nảy sinh cảm giác thất bại, trong lòng Lam

Lam, anh là loại người bụng đói vơ quàng sao?

Đến tầng năm, Lục Hạo Thành ra khỏi thang máy trước.

Lam Hân duy trì một đoạn khoảng cách, theo sau Lục Hạo Thành.

Lam Hân cúi đầu, đến tầng năm, trong lòng cô lại

càng hoảng loạn, sự kinh khủng đêm đó giày vò tâm thần cô.

“Lam Lam, đến rồi, em vào thay quần áo trước đi, tôi

đợi em ở bên ngoài.”

Âm thanh trầm thấp mà cực kỳ dễ nghe truyền tới, Lam Hân nhanh chóng hoàn hồn, ngước mắt, nhìn phòng 511.

Cô cực kỳ sợ hãi, thoáng cái sắc mặt trắng bệch

không máu, người cũng vội vàng lùi về sau vài bước.

Tại sao có thể là căn phòng này? Đây là căn phòng đã

từng hủy hoại tất cả ước muốn của cô.

Lục Hạo Thành nhìn thấy sắc mặt đau khổ của cô, trái

tim chợt hung hăng đau nhói.

Anh chỉ muốn nhìn xem cô sẽ có phản ứng như thế

nào khi bước vào căn phòng này một lần nữa.

Chưa từng nghĩ, cô sẽ đau khổ như vậy!

“Lam Lam, em không sao chứ?” ánh mắt anh chằm chằm nhìn cô, không bỏ qua bát kỳ biểu cảm nào trên mặt cô.

Lam Hân bỗng nhiên nghiêng mắt nhìn anh, lắc lắc đầu.

Thu hồi ánh mắt, nhìn ba số 511, hai tay cô khẽ nắm chặt, trong lòng tự nói với bản thân mình: “Lam Hân, đây đều là chuyện quá khứ rồi, dũng cảm đối mặt mới có thể có một tương lai tốt đẹp, đêm hôm đó mang đến cho mày không phải chỉ có đau khổ, còn có ba bảo bối của mày, ba bảo bối ấy khiến mày có dũng

cảm để sống tiếp mỗi ngày.”

Lam Hân run rấy tay, mở cửa ra, bĩnh tình bước vào.

Lục Hạo Thành nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô, cả trái

tim đều đau nhói.

Lam Lam của anh, đêm hôm đó thực sự là cô!

Ông trời thực sự đối đãi không bạc với Lục Hạo Thành anh, bảy năm trước, đã đưa Lam Lam đến trước mặt anh.

Chỉ là anh khi đó, không nhận ra cô.

“Lam Lam, bây giờ vẫn chưa muộn, đúng không?” Lục Hạo Thành độc thoại một mình, nụ cười nơi khóe

miệng cong lên tà mị.

Lúc này, cửa phòng 512 mở ra, Mộc Tử Hoành và Âu Cảnh Nghiêu bước ra, khiến người ta không ngờ là Tô

Cảnh Minh cũng ở đây.

Ba người đàn ông đẹp trai, tất cả đều mặc áo sơ mi thủ công phối với quần Tây và đồng hồ đắt đỏ, từng cử chỉ hành động đều toát ra khí chất nhõ nhã gao

quý của công tử thế gia.

Bốn người bọn họ là anh em chí cốt nổi tiếng của thành phố Giang.

Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chial

Khi Lục Hạo Thành muốn nhảy ra làm ăn riêng, không thể thiếu sự ủng hộ của bốn người anh em chí cốt này.

“Woa, Lục Hạo Thành, cuối cùng cậu cũng đến, tôi đã gọi cho cậu vô số cuộc điện thoại, sao cậu không nhận điện thoại của tôi? Tôi nhớ thời gian này không đắc tội với cậu mà?” Tô Cảnh Minh đứng một bên càu nhàu, sau cái ngày cậu ta gọi điện thoại nói muốn căn biệt thự đó thì điện thoại của cậu ta không còn liên lạc

được nữa.

Anh ấy tỉ mỉ nghĩ lại một chút, chính là ngày hôm đó

đã đắc tội với vị đại thân này rồi.

Lục Hạo Thành liếc nhìn anh ấy, không nói chuyện,

một mạch bước vào trong phòng.

Âu Cảnh Nghiêu thấy vậy, chau mày hỏi: “Cảnh Minh,

cậu đắc tội với lão đại lúc nào vậy?”

Tô Cảnh Minh vẻ mặt oan ức nhìn anh ấy, tức giận

nói: “Tôi sao mà biết được đây? Nếu như tôi biết cũng

không cần phiền muộn nhiều ngày như vậy?”
 
Chương 143: Hạo Thành không bình thường


“Vậy tại sao cậu ấy không thèm để ý đến cậu?” Âu Cảnh Nghiêu kỳ quái, Lục Hạo Thành không phải một người thích ghi thù, nếu như không phải đắc tội đến thứ cậu ấy quan tâm, cậu ấy sẽ không đối với bọn họ như vậy.

“Tôi biết làm sao được? tôi chưa từng đắc tội với cậu ấy đâu?” Tô Cảnh Minh khóc đầy mặt, anh cũng muốn

biết sao lại đắc tội với vị đại thần này.

Anh không hề cho rằng nội dung wechat hôm đó sẽ

đắc tội với Lục Hạo Thành.

“Hẹp hòi bủn xỉn, một người đàn ông to xác mà con ghi thù gì chứ? Không phải chỉ là một căn biệt thự thôi sao? Cậu ấy muốn thì tôi có thể không cho chắc? không phải sau đó gửi tin nhắn nói không cần nữa rồi mà.

Là tự cậu ấy không cần, liên quan gì đến tôi?” Tô Cảnh Minh cảm thấy bản thân cằn nhằn một ngày

cũng không xong.

Vừa nghe thấy chuyện căn phòng, rồi lại nhớ tới vị trí

biệt thự của Tô Cảnh Minh, Mộc Tử Hoành hơi trừng mắt, thoáng cái biết tên Tô Cảnh Minh này sao lại đắc

tội với Lục Hạo Thành rồi.

“Cảnh Minh, theo tôi thấy, lần này cậu không chỉ đắc tội với Lục Hạo Thành mà còn đắc tội lớn, tôi thấy một hai tháng này cậu đừng xuất hiện trước mặt Lục Hạo Thành nữa, với tính cách của cậu ấy sẽ không để ý

đến cậu đâu.”

“Nghiêm trọng như vậy?” Tô Cảnh Minh chau mày: “Không phải, cậu biết tôi làm sao đắc tội với tảng băng kia sao?”

Mộc Tử Hoành đang muốn nói, cửa phòng 512 bị kéo ra.

Lục Hạo Thành bước ra từ bên trong, nói: “Tô Cảnh Minh, cậu ở ngoài này đợi cô Lam, Cảnh Nghiêu, Tử

Hoành, hai cậu vào đi.”

“Aiz! Tại sao là tôi?” Tô Cảnh Minh chỉ vào chính

mình, ngay cả bạn gái mình anh cũng chưa từng đợi, không đúng, căn bản anh không có bạn gái, mặc dù anh lưu luyến muôn hoa nhưng vẫn chưa tìm được

con bướm thích hợp với mình.

Nhưng ngay cả ánh mắt Lục Hạo Thành cũng không

cho anh, liền quay người bước vào trong phòng.

Sauk hi Mộc Tử Hoành và Âu Cảnh Minh đi vào, cửa

cũng đóng rằm vào một tiếng.

“Fuck…” Tô Cảnh Minh tức giận chửi thề, đá một cái

Vào cạnh tường.

Vì đá quá mạnh, đôi giày da mềm của anh đá lên

tường giống như lấy mềm chọi cứng.

Thoáng cái anh hít vào một hơi đau đón.

“Mẹ kiếp… sao lại xui xẻo thế chứ!” Tô Cảnh Minh đau

đớn quay vòng vòng tại chỗ.

Trong phòng 511, Lam Hân mặc lên bộ lễ phục màu

trắng, thuận tiện trang điểm thêm chút.

Trong chiếc gương sáng chói, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô là chiếc cằm đầy đặn, môi đỏ trơn bóng, đôi môi lấp lánh ánh hồng nhạt, đôi mắt như sao trời, lấp lánh tia sáng ngời, đôi bông tai pha lê long lanh ới chiếc kẹp pha lê trên đầu phản chiếu vào nhau, khiến

dung nhan cô xinh đẹp mà ung dung.

Lam Hân hài lòng cong môi lên, tràn đầy tự tin bước ra ngoài.

Vào khoảnh khắc cô mở cửa ra, cửa phòng bên cạnh

cũng được mở ra.

Cô nghiêng mắt, đúng lúc chạm phải đôi mắt đen sâu xa của Lục Hạo Thành, lúc này ánh mắt hai người

kiên cố khóa chặt đối phương.

Lục Hạo Thành hoàn hồn, nhìn dáng vẻ xinh đẹp động

lòng người của cô, khóe môi không tự chủ cong lên.

Lam Hân cũng hoàn hồn lại, nhìn anh thay trang phục

lần nữa, chiếc áo sơ mi được may cắt vừa vặn cơ thẻ,

hoàn mỹ phác họa dáng người khỏe đẹp của anh.

Ánh đèn hành lang chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của anh, khiến khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng nghiêm nghị với đường nét rõ ràng đó lại càng cân đối.

“Lam Lam, đi thôi!”

Giọng nói dịu dàng của anh khiến ba người đàn ông

như ăn phải bùn, king ngạc nhìn Lục Hạo Thành.

Lam Hân gật gật đầu, vẫn duy trì khoảng cách nhất

định với anh.

Mấy người đi tới nơi diễn ra bữa tiệc.

Tô Cảnh Minh lập tức kéo tay Mộc Tử Hoành, thấp giọng nói: “Tử Hoành, Hạo Thành không bình thường lắm nhỉ?

Người cả thành phố Giang này đều biết, cậu ấy là

nam thần cắm dục, lúc nào lại nói chuyện dịu dàng với

phụ nữ như vậy.

Hơn nữa, cậu ấy đi dự tiệc khi nào lại mang theo bạn nữ vậy?”
 
Chương 144: Tiệc rượu


Mộc Tử Hoành nhìn anhấy một cái, thấy vẻ mặt tò mò liền cố ý nhử anh ấy.

Anh chậm chạp lắc đầu: “Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai đây?” Tô Cảnh Minh hung hăng trừng mắt nhìn anh Kiểu tóc bob bồng bềnh của anh ấy suýt nữa tức dựng thẳng lên.

Mộc Tử Hoành và Lục Hạo Thành ở cùng nhau, chuyện của Lục Hạo Thành cậu ta rõ ràng nhất, lúc này còn làm bộ làm tịch trước mặt anh, Tô Cảnh Minh ném cho Mộc Tử Hoành một nụ cười hãy đợi đấy, rồi buông tha cậu ta.

Mộc Tử Hoành cũng chẳng hề sợ hãi đáp trả bằng ánh mắt có giỏi thì lại đây, tôi sợ chắc, khiêu khích nhìn Tô Cảnh Minh.

Trên đường, mấy người không nói chuyện, chỉ có Mộc Tử Hoành và Tô Cảnh Minh đang mắt to trừng mắt nhỏ, khiêu khích nhau.

Đến bữa tiệc, Lam Hân không cần trọng như vừa nãy nữa, giữa nơi đông người thế này, Lục Hạo Thành cũng không thể làm ra chuyện gì với cô? Nếu như Lục Hạo Thành mà biết, lúc này Lam Hân phòng anh như phòng sói, anh nhất định sẽ bực bội muốn đâm đầu vào tường cho xem.

Nơi diễn ra bữa tiệc vô cùng xa hoa, ánh đèn neon rực rỡ khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Các vị khách sớm đã đến đông đủ, náo nhiệt lạ thường, ông lớn các giới, công tử thế gia, phu nhân tiểu thư danh viện các giới chào hỏi nói chuyện rất vui vẻ.

Lam Hân im lặng tham gia buổi tiệc cùng bốn vị mỹ nam, lúc này cô toát lên vẻ mỹ lệ điềm tĩnh.

Bọn họ vừa tiến vào, không biết là ai đã huýt sáo khiến cho tất cả mọi người trong bữa tiệc bị thu hút nhìn về phía mấy người bọn họ.

Lục Hạo Thành và ba người anh em của anh, cho dù đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của mọi người Cố phu nhân phía xa xa thấy Lam Hân thực sự tới, đáy mắt quét qua thần sắc phức tạp.

Thoáng nhìn An An bên cạnh, trong lòng bà cũng rất khó chịu.

Một ngày nay An An cứ luôn khóc, cứ một mừng đòi gả cho Lục Hạo Thành.

Thế nhưng trái tim Lục Hạo Thành, chung quy không đặt trên người con bé.

Haizl Cô phu nhân khé than thở! Nếu như Lam Lam của bà vẫn còn, bà cũng không phải lo lắng như vậy! Trái tim của Lục Hạo Thành sẽ luôn đặt trên người Lam Lam.

Còn Cố An An đang ngồi bên cạnh Có phu nhân, nhìn thấy Lam Hân trang điểm tuyệt mỹ, đáy lòng cô ta điên cuồng xuất hiện một cơn đố kị, khiến cô ta không thể ho hấp, bàn tay không ngừng nắm chặt túi xách đắt tiền, đôi môi cắn chặt.

Cả gia đình Khương Tĩnh Hàm cũng thấy Lam Hân.

Thấy Lam Hân xinh đẹp như vậy, Khương Tĩnh Hàm đột nhiên bộc phát sự nóng nảy, nhìn Lam Hân nói: “Mẹ, cha, Lam Hân kia chính là Khương Lam Hân!” “Hàm Hàm, câm miệng!” Khương Thế Khiêm bên cạnh còn chưa kịp nói gì, Đào Mộng Di đã tức giận quát một tiếng, chau mày nhìn cô ta: “Khương Lam Hân cái gì, đó là ai?” “Mẹ…” Đào Mộng Di bỗng chốc ném cho con gái một ánh mắt cảnh cáo.

Khương Tĩnh Hàm thức thời ngậm miệng, nếu như làm mẹ tức giận, có khả năng mẹ sẽ trực tiếp đuổi cô ta khỏi bữa tiệc mát.

Đến buổi tiệc tối nay đều là các anh chàng công tử của tầng lớp thượng lưu, cô ta còn muốn kết giao một chút để có thể gả vào gia tộc giàu có sống cuộc sống tốt đẹp, không thể vì một tiện chủng mà ảnh hưởng đến tiền đồ.

Khương Thế Khiêm cũng nhìn Lam Hân một cái, cũng chỉ khẽ chau mày, không có nói gì.

Một người đàn ông trung niên với giày da áo vest ngồi cách bọn họ không xa, chiếc khăn tay trăng trong túi áo trên ngực lộ ra một nửa, như điểm mắt vẽ rồng, càng làm tôn lên vẻ nho nhã lịch sự của ông.

Ông thấy rõ từng nhất cử nhất động của Khương gia.

Ông đưa tay ra, trên cổ tay thon dài đeo chiếc đồng hồ patek philippe quý giá, điều này cho thấy thân phận ông không đơn giản.
 
Chương 145: Nhà thiết kế Darlene


Ông tao nhã đứng dậy, lấy một ly sâm panh vị cam vẫn đang tỏa ra bọt khí lóng lánh từ khay của người phục vụ bên cạnh, ông tao nhã rảo bước về phía Lục Hạo Thành.

Lúc này, Lục Hạo Thành đang giới thiệu một thiết kế nổi tiếng cho Lam Hân.

Darlene là một hoa kiều, hiện là nhà thiết ké hàng đầu của một thương hiệu nổi tiếng, tên tiếng trung là Lý Nghệ Na, Lam Hân rất thích tác phẩm của bà ấy.

Nhưng rất nhiều người thích gọi tên tiếng Anh của bà.

Những sáng tạo của bà táo bạo mà độc đáo, đặc biệt là về màu sắc trang phục rất gần gũi với thiên nhiên, chúng đã trở thành mục tiêu săn đón hot nhất trong giới thời trang.

Năm nay Darlene khoảng 40 tuổi, bà mang vẻ đẹp khá cổ điển, tóc búi cao, bộ sườn xám hoa mai thủy mặc đan thanh màu trắng được cắt may vừa vặn cơ thể, dáng dấp đong đưa mang theo vẻ phong tình rời xa thế tục, cho thấy sự xinh đẹp từ sâu trong tâm hồn.

“Lam Lam, vị này chính là nhà thiết kế hàng đầu dang tiếng lẫy lừng Darlene, còn vị này là cô Lam Hân tôi đã nói với bà, giám đốc thiết kế của công ty chúng tôi!” Lục Hạo Thành giới thiệu một lượt.

“Darlene, rất vinh hạnh quen biết bà! Tôi luôn tán dương những tác phẩm của ngài.” Lam Hân cười nói, nụ cười của cô ngọt ngào động lòng người, nhất cử nhát động đều tràn đầy khí chát.

Thoáng cái cô đã lưu lại ấn tượng rất tốt với Darlene.

Darlene cười nhìn thoáng qua Lam Hân, ngoại hình rất xinh đẹp, nhan sắc trẻ trung, làn da trắng nõn, trong mắt là sự điềm tĩnh không nhiễm gió sương hồng trần, bà mỉm cười: “Cô Lam, tôi cũng rất vui khi gặp cô, Lục tổng đánh giá cô rất cao, xem ra tác phẩm của cô thực sự rất được!” Lam Hân đang muốn trả lời thì nhìn thấy một người đàn ông đối diện bước tới, vô cùng kinh ngạc! Chú Dịch, sao chú ấy lại ở đây? “Darlene, lâu rồi không gặp!” giọng nói êm dịu dễ nghe, vô cùng có sức xuyên thấu, từng cử chỉ hành động đều nho nhã lịch sự.

“Aiyal Thiên Kỳ, sao cậu lại đến đây? Anh là khách quý tối nay à?” Darlene ngạc nhiên nhìn Dịch Thiên Kỳ.

“Nhà thiết kế Nghệ Na tiếng tăm lừng lẫy cũng tới, tôi có thể không tới sao?” Dịch Thiên Kỳ cười tao nhã nói.

Sau đó Darlene nâng ly, hai người chạm ly, mỉm cười uống một ngụm.

“Chú Dịch!” Lam Hân cười nói.

Lục Hạo Thành rất ngạc nhiên nhìn Lam Hân, Lam Hân vậy mà lại quen trùm bất động sản Dịch Thiên Kỳ? Ánh mát Dịch Thiên Kỳ khẽ liếc nhìn Lục Hạo Thành rồi mới có chút bất mãn nhìn cô, nói: “Lam Lam, cái con bé này, không nói tiếng nào đến thành phó Giang, còn định cư ở thành phố Giang luôn, cũng không nói một tiếng với chú Dịch, nếu không phải mẹ con gọi điện cho chú, bảo con đến thành phó Giang ở rồi, chú còn không biết có chuyện này?” Giọng nói của ông rất lớn, dường như cố ý lớn tiếng như vậy, Lam Hân có chút kỳ lạ nhìn ông ấy.

Thấy một nhà ba người Khương Tĩnh Hàm đứng sau lưng chú cách đó không xa, đáy mắt cô lóe lên tia nghỉ ngờ.

Lam Hân cười xin lỗi, áy náy nói: “Chú Dịch, thật xin lỗi, cháu nghĩ rằng chỉ đến một tháng rồi có thể quay về nên không nói với chú Dịch.” “Không sao! Ta còn có thể nghiêm khắc với con nhóc cháu sao?” Dịch Thiên Kỳ cười ôn hòa nói.

Lại nhìn sang Darlene bên cạnh, cười nói: “Nghệ Na, con nhóc này chính là người tôi luôn muốn giới thiệu làm đồ đệ cho cô, cô đừng thấy nó mong manh yếu đuối, đầu óc nó hữu dụng lắm, cảm hứng thì không bao giờ thiếu.”
 
Chương 146: Nhìn vào tác phẩm để nói chuyện


“Ò!” Lúc này Lý Nghệ Na lại càng nghiêm túc nhìn Lam Hân, trong đôi mắt phượng thanh cao sâu xa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sinh động của Lam Hân.

Cả nhà Cố phu nhân vừa mới tới, nghe thấy lời này đều rất kinh ngạc nhìn Lam Hân.

Đặc biệt là Cố An An, trái tim đột nhiên căng thẳng, nhìn sắc mặt của Lý Nghệ Na, có vẻ như muốn thu nhận Lam Hân làm học trò.

Có thể làm học trò của Lý Nghệ Na đó là phúc tu được tám đời, sự đố ky dưới đáy lòng cô ta sắp không khống chế nổi mà bạo phát mắt.

Lúc cô ta học đại học đã nghe được tin tức Lý Nghệ Na muốn nhận học trò, nhưng mấy năm trôi qua, bà vẫn không tìm được học trò thích hợp.

Cô ta cũng học ngành thiết kế thời trang, một là có thể giúp đỡ công ty của gia đình mình, hai là, cô ta cũng từng muốn trở thành học trò của Lý Nghệ Na, chỉ có như vậy, địa vị của cô ta ở Cố gia mới có thể cao hơn một chút.

Buổi tiệc tối nay, Lý Nghệ Na cũng tới, cô ta căn bản không nghĩ tới chuyện này.

Vậy mà Lục Hạo Thành lại giới thiệu cho Lam Hân làm quen, không giới thiệu cho vị hôn thê là cô ta đây, thật sự đáng giận! “An An, đi, qua bên kia, mẹ đưa con đến chào hỏi Darlene!” Cố phu nhân vừa nhìn ánh mắt Darlene liền biết, cô ấy muốn thu nhận Lam Hân làm học trò.

Nhưng bà không thể để một người phụ nữ cướp người đàn ông của con gái bà đạt được ước muốn.

“Vâng! Mẹ.” bỗng chốc Có An An vui vẻ trở lại.

Mẹ là bà chủ giàu có có một vị trí nhất định trong tầng lớp thượng lưu, lời nói của bà chẳng mấy người có thể từ chối.

“Cô Lam Hân, có cơ hội cô đưa tác phẩm của mình cho tôi xem, người Thiên Kỳ giới thiệu không thể bỏ lỡ.

Cố phu nhân dẫn Cố An An đi tới bên Lý Nghệ Na đúng lúc nghe thấy câu nói này.

Bà đưa Cố An An lướt qua Lam Hân, gạt Lam Hân phía sau bọn họ.

Lục Hạo Thành thấy vậy, trán cau chặt.

Lý Nghệ Na và Dịch Thiên Kỳ thấy vậy, sắc mặt có mấy phần khó coi.

Còn Lam Hân thì vẻ mặt thản nhiên đứng đó.

Cố phu nhân quay người, cười lạnh nhìn Lam Hân một cái, sau đó ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Lý Nghệ Na, cười ung dung quý phái: “Darlene, đã lâu không gặp!” Lý Nghệ Na nhìn Cố phu nhân một cái, cô khách sáo mỉm cười: “Cố phu nhân, đã lâu không gặp!” “Đây là An An, con gái tôi, cũng là người tốt nghiệp ngành thiết kế, An An luôn rất ngưỡng mộ tác phẩm của Darlene, nếu như có thể trở thành học trò của cô, con bé nhất định sẽ vui mừng máy ngày máy đêm không ngủ được.” Cố phu nhân cười nói, còn dịu dàng nhìn Cố An An một cái, cười càng thêm vui vẻ! Cố An An ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng sẽ không làm bà mất mặt.

“Được, vậy nếu rảnh rỗi bảo An An đưa tác phẩm của cô ấy cho tôi xem một chút, nếu như tôi thích tự nhiên sẽ thu làm học trò.” Lời nói của Lý Nghệ Na cũng rất khách sáo, tất cả phải dựa vào tác phẩm để nói chuyện.

“Được, được! An An, ngày mai gửi tác phẩm con chuẩn bị cho Darlene nhìn xem.” Cố phu nhân nghe Vậy, giọng nói kích động.

Bà tin rằng tác phẩm của An An tuyệt đối không kém Lam Hân.

“Vâng! Cảm ơn cô Darlenel” Cố An An cười khéo léo, hồ hởi, giọng nói nhẹ nhàng vui tai, bộ lễ phục màu trắng càng tôn lên khí chất cao quý tao nhã của cô ta.

Dịch Thiên Kỳ nhìn Lam Hân đứng sau Có An An một cái, đáy lòng có mấy phần khó chịu, càng đau lòng cô.

Con nhóc này, luôn luôn lương thiện, an phận thủ thường, không tranh không đoạt, hôm nay, hai mẹ con này đã ức hiếp lên tới đầu rồi.

Tuy nhiên, có Dịch Thiên Kỳ ông ở đây, tuyệt đối không để người ta ăn hiếp con bé.
 
Chương 147: Vậy thì để An An và cô Lam Hân thi đấu với nhau


Ông hiền hậu nói: “Lam Lam, ngày mai con đưa tác phẩm của con cho Darlene xem, cô ấy và mẹ con cũng quen biết, năm xưa mẹ con ở trong giới thiết kế, trang phục bà ấy thiết kế cũng rất được giới trẻ săn đón, năm đó Darlene vẫn là hậu bối của bà ấy đó?” Lam Hân nghe vậy, kinh ngạc nhìn Dịch Thiên Kỳ, mẹ chưa từng nói với cô những chuyện này.

Có điều…

Cô thấy Dịch Thiên Kỳ mỉm cười áy náy: ‘chú Dịch, gần đây con quá bận vẫn chưa có tác phẩm mới.” “Dịch Thiên Kỳ, anh nói là ai cơ? Thần bí như vậy?” Lý Nghệ Na chau mày hỏi.

Nghe thấy tên của Dịch Thiên Kỳ, sắc mặt Cố phu nhân thay đổi.

Hắn ta là trùm bất động sản danh tiếng lẫy lừng, Dịch Thiên Kỳ, người này vô cùng kỳ quái, buổi tiệc bình thường hắn ta đều không tham gia, rất ít người thấy diện mạo thực sự của hắn ta, tối nay thế nhưng lại đến đây.

“Nghệ Na, sau này cô sẽ biết thôi, có điều nếu bỏ lỡ Lam Lam, cô sẽ không tìm được học trò lựa chọn thích hợp nào đâu.” Dịch Thiên Kỳ cười sâu xa nói.

Lý Nghệ Na hơi chau mày, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm trên người Lam Hân, đây là một cô gái tràn đầy hiểu biết, bà thích đôi mắt cô ấy, đặc biệt trong suốt dường như có thể nhìn thấu lòng người! Bà cười nói: “Anh càng nói vậy càng làm tôi hứng thú với cô bé này, cô Lam Hân, nếu như cô không để ý, tôi cho cô một chủ đề, cô làm cho tôi một bản thiết kế có thể khiến tôi hài lòng, ba ngày sau đưa tôi cũng được, hoặc máy tháng sau cũng được, chỉ cần tác phẩm của cô khiến tôi hài lòng là được.” Lam Hân nghe vậy, gật gật đầu: “Cảm ơn cô Darlene cho tôi cơ hội này, vậy tôi thử một lần nhé?” việc thiết kế này hoàn toàn dựa vào linh cảm, cô cũng không chắc chắn có thể làm tốt.

Càng là chuyện như vậy càng phải dốc hết sức mới được.

“Vậy được, lát nữa tôi trở về sắp xếp lại một chút, sau đó gửi wechat cho cô, nào, chúng ta thêm wechat” Lý Nghệ Na nhìn Lam Hân, tự nhiên hào phóng, nụ cười phơi phới, rực rỡ chói mắt, một cô gái thông minh xinh đẹp như vậy, nếu như có thể thiết kế ra một tác phẩm làm bà hài lòng, bà nhất định phải thu nhận làm học trò mới được.

“Vâng!” Lam Hân gật gật đầu cười.

Lục Hạo Thành tháy vậy, nhanh chóng nhường đường cho Lam Hân đi qua.

Có phu nhân thấy thế sắc mặt cực kỳ khó coi, bà cũng bảo Cố An An cầm điện thoại đến.

Cười nói: “Darlene, nếu đã như vậy hãy để An An và cô Lam Hân tranh đấu cùng nhau.” “Có thể!” Bà cười gật gật đầu.

Bà chỉ nhận tác phẩm không nhận người! Cứ cho Cố An An một cơ hội! Ba người add wechat của nhau, Lam Hân nhìn ảnh đại diện wechat xinh đẹp kế cong môi cười, cũng phải, tối nay đến đây thực sự đúng đắn.

Dịch Thiên Kỳ thấy Lam Hân cười vui vẻ, cũng khế cong môi cười: “Lam Lam, chú Dịch đang ở thành phố Giang, có khó khăn gì phải lập tức tìm chú Dịch, không thì mẹ con nhất định sẽ trách ta không chăm sóc tốt cho con.” “Vâng ạ! Chú Dịch, con gặp khó khăn gì khéo phải đến làm phiền chú Dịch rồi.” Lam Hân cũng cười nói.

“Được! đi chơi đi! Chơi vui vẻ chút. Nếu như Cần Hi không đến đón con, chú Dịch gọi xe đến đưa con về.” Nụ cười Dịch Thiên Kỳ nho nhã lịch sự, chăm sóc tốt đứa bé này, ông cũng có phúc lợi.

“Không cần, chú Dịch, Cẩn Hi nói sẽ đến đón con.” Lam Hân cười nói.

“Vậy thì ta yên tâm rồi.” Dịch Thiên Kỳ nhìn sang Lý Nghệ Na bên cạnh, nói: “Đi, chúng ta lâu ngày không gặp, đến bên kia tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống nói chuyện?”
 
Chương 148: Dì sẽ hối hận vì những lời dì từng nói


“Được, chúng ta lâu rồi không gặp nhau, nghĩ lại lần gặp mặt lần trước cũng là chuyện của năm ngoái.” Lý Nghệ Na cũng lấy một ly sâm panh trên khay của người phục vụ, cùng Dịch Thiên Kỳ rời đi.

Lục Hạo Thành nghe thấy Cần Hi đến đón cô, khuôn mặt đẹp trai của anh bỗng chốc trở nên âm trầm, hơi thở lạnh lẽo lan tràn khắp người anh.

Cố phu nhân lại quắc mắt trừng Lam Hân một cái, mỉa mai nói: “Cô Lam thực sự thuận lợi mọi bè, ngay cả trùm bắt động sản Dịch Thiên Kỳ cô cũng quen biết, tôi đã xem thường cô rồi, hóa ra cô cũng là một người có hậu đài!” Một câu thuận lợi mọi bề vô cùng sỉ nhục, Lam Hân không quan tâm mà nhìn Cố phu nhân, khẽ cười: “Chú Dịch là bạn của mẹ tôi, Cố phu nhân cảm thấy có vấn đề sao?” “Vậy cô nhất định không có cha rồi?” Cố phu nhân trào phúng nói một câu, ánh mắt khinh thường nhìn cô.

Sắc mặt Lam Hân lập tức tái nhợt đến cực điểm, cơn bão dự dội đang hằn lên trong đôi mắt đẹp trong veo của cô.

Khinh thường cô và mẹ còn chưa đủ, ngay cả người cha chưa từng gặp mặt của cô cũng phải khinh thường sao? Tay cô nắm chặt, khóe miệng vẫn là nụ cười khóe léo: “Cố phu nhân, tôi tuy không có cha nhưng nghe nói trong giới phu nhân quý tộc của tầng lớp thượng lưu, Cố phu nhân luôn là người hiểu lễ nghĩa nhất, khiến người khác nể phục, không ngờ có thể nói ra những lời làm người khác chắn động như vậy.” Cố phu nhân nghe vậy, đáy lòng thầm nói, hay cho một người phụ nữ khéo ăn khóe nói, tuy nhiên, sự thông tình đạt lí của bà không thể dùng trên người cô ta.

“Tôi đoán chính là vậy, khuôn mặt hồ ly tỉnh này của cô có thể quyên rũ đàn ông khắp nơi thì mẹ của cô hiển nhiên cũng chẳng có chỗ nào tốt đẹp, Hạo Thành, người phụ nữ như vậy, tốt nhất cháu cách xa ra, nhìn cho rõ ai mới là người phụ nữ có thể ở bên cạnh cháu.” Lục Hạo Thành lại cười lạnh, nói: “Dì Có, dì đứng quá đáng nữa, sẽ có một ngày dì sẽ hối hận vì những lời gì từng nói đó?” Lục Hạo Thành nói xong, quay người dắt tay Lam Hân đi sang bên khác.

Cố phu nhân mơ hồ với lời nói của Lục Hạo Thành, lông mày bà cau chặt, nhìn bóng lưng Lục Hạo Thành và Lam Hân rời đi lại càng tức giận.

Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng vẻ mặt căm tức mà vặn vẹo của Có An An.

Lục Hạo Thành, tối nay, anh chạy không thoát đâu.

Cô ta nhìn Tần Ninh Trăn ở không xa một cái, Tần Ninh Trăn gật đầu với cô ta.

Đáy lòng cô ta mừng thầm, nói: “Mẹ, con qua chào hỏi dì Lục.” “ỪÙI” Cố phu nhân ỉu xìu trả lời, luôn cảm thấy trong lời nói của Lục Hạo Thành có hàm ý khác.

Mộc Tử Hoành nhìn Cố An An một cái, ánh mắt ra hiệu cho người phục vụ mà anh đã sắp xếp bên cạnh.

Người phục vụ hiếu ý, đi về phía Cố An An.

Âu Cảnh Nghiêu nhìn nụ cười khác thường của Mộc Tử Hoành, hỏi: “Tử Hoành, cậu nói xem, sao hôm nay Hạo Thành lại may mắn vậy? ngay cả lời người khác tính kế cậu ta, cậu ta cũng có thể nghe trộm được?” “Ha ha…” Mộc Tử Hoành mỉm cười gian ác.

“Ai nói không đúng đây? Có những lúc, con người này làm quá nhiều việc xấu cũng sẽ gặp phải báo ứng thôi? Không phải chưa bị quật mà là chưa đến lúc thôi.

Lục Hạo Thành bị ba mẹ con nhà kia ức hiếp nhiều năm, thật không dễ dàng mới có thể đứng vững bằng năng lực của mình, ba mẹ con kia ấy vậy vẫn không buông tha cho cậu ấy, có cơ hội liền ngáng chân.

Đêm nay úp chậu shit này cũng khá thú vị, chúng ta cứ chờ xem kịch hay thôi!” “Cũng phải!” Âu Cảnh Mình gật đầu đồng ý.

Anh quay đầu, liếc nhìn Lục Hạo Thành và Lam Hân đứng bên hồ bơi nói chuyện cách đó không xa, mắt đẹp tràn đầy nghi hoặc, anh hơi nhíu mày, Hạo Thành sao có thể hứng thú với một người phụ nữ đã có chồng vậy?
 
Chương 149: Vở kịch tối nay con phải diễn cho thật tốt


“Lam Lam, sao em quen biết Dịch tổng vậy?” Lục Hạo Thành hỏi.

Lam Hân cười nói: “Chú Dịch là bạn của mẹ tôi, chú ấy rất chiếu có chúng tôi và mẹ, có lúc còn đưa cả nhà chúng tôi đi chơi, thường xuyên qua lại nên quen thân.” “ÒI” Lục Hạo Thành nghi hoặc nhìn cô: “Vậy chuyện mẹ em là sao?” Lục Hạo Thành có hơi không hiểu, cô không phải Khương Tĩnh Hàm mà? Sao đột nhiên có thêm một người mẹ vậy? Lam Hân đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng một khay rượu đến, thấy rượu trong ly của Lục Hạo Thành đã hết hắn ta tự mình đưa một ly rượu cho Lục Hạo Thành.

Sắc mặt Lục Hạo Thành đột nhiên thay đổi, âm u nhận rượu trong tay nhân viên phục vụ, thuốc giải đã được cầm sẵn trong tay lập tức được anh cho vào trong ly.

Anh khẽ lắc lắc, quay người, đôi mắt đen sắc bén liếc nhìn về phía trước một cái.

Thấy Tần Ninh Trăn và Cố An An đứng cách không xa, anh uống hết rượu trong tay cái nhìn chăm chú của bọn họ.

Cố An An nhìn Lục Hạo Thành uống hết ly rượu, lúc này mới yên tâm.

Tần Ninh Trăn chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn Cố An An cười kỳ lạ, kỳ quái nói: “An An, con chính là cô con dâu mà dì Lục thích nhất, nhất định không được làm dì Lục thất vọng, tối nay ta đã sắp xếp tất cả cho An An, những chuyện sau đó thì con phải tự nỗ lực rồi.” Cố An An nhìn bà ta, mỉm cười xúc động, nụ cười ngọt ngào động lòng người, dưới đáy mắt là sự mong chờ không hề che giấu.

“Dì Lục, người cứ yên tâm ạ! Vậy thì con đi trước, mọi người chờ tin tốt của con.” Cố An An nhìn phương hướng của Lục Hạo Thành, đáy mắt vụt qua nụ cười, anh Hạo Thành, qua đêm nay thôi, anh không lấy em cũng không được.

“Đi đi!” Tần Ninh Trăn không để lỡ cảm xúc dưới đáy mắt Có An An, lần này, hy vọng có thể dùng đúng con cờ Cố An An này.

Cố An An bước trên đôi giày cao gót mười phân, tao nhã đi tới căn phòng mà Tần Ninh Trăn đã chuẩn bị.

Mộc Tử Hoành thấy vậy, nháy mắt với Âu Cảnh Nghiêu, Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu, anh cũng luôn chú ý.

Tần Ninh Trăn quay đầu nhìn Lục Hạo Khải một cái, cười nói: “tiểu Khải, chuyện tiếp theo phải dựa vào con rồi, mẹ đi tìm bố con, vở kịch tối nay con phải diễn cho thật tốt.” Lục Hạo Khải đứng dậy, bộ vest được cắt may vừa vặn càng tôn lên vẻ cao quý của hắn ta, đôi môi đầy đặn mà tao nhã nở nụ cười nhàn nhạt: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm là được, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của chúng ta.” Lục Hạo Thành nói xong, cười gian ác rời đi.

Lục Hạo Thành, lần này, xem tôi chỉnh chết anh thế nào.

Tần Ninh Trăn cười cười nói nói chào hỏi mọi người xung quanh, đi tới chỗ Lục Dật Kha không xa, lát nữa, bảo ông ấy tới xem vở kịch hay này.

Còn mẹ con Khương Tĩnh Hàm, không bằng lòng quay về chỗ mình ngồi xuống.

Khương Tĩnh Hàm nhìn Lục Hạo Thành cười nói vui vẻ với Lam Hân cách đó không xa, trong lòng có mười ngàn câu hỏi.

Cô ta rõ ràng chính là Khương Lam Hân, có mẹ từ lúc nào cơ chứ? Cô ta không cam tâm hỏi mẹ mình: “Mẹ, chẳng lẽ chúng ta thực sự nhận nhằm rồi?” Đào Mộng Di nghe thế, tức giận trừng cô ta, đè thấp giọng nói: “Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi? đừng có nhắc đến người phụ nữ đó trước mặt ta.” Nếu như Khương Lam Hân xuất hiện, cả gia đình bà ta đều sẽ không yên ổn.

Khương Lam Hân không thể vô duyên cô cớ bỏ đi, chuyện đêm hôm đó, cô ta nhất định đã biết do bà ta sắp xếp, nếu như có một ngày cô ta thực sự trở về thì nhất định là muốn báo thù, từ lúc gặp Lam Hân, đáy lòng bà ta luôn xuất hiện cảm giác bát an.
 
Chương 150: Lục Hạo Thành thực sự coi người phụ nữ này là bảo bối.


Khương Tĩnh Hàm bị bà ta mắng mỏ nhưu vậy, chỉ có thể giả vờ ngậm miệng lại: “Bỏ đi, con phải tìm cơ hội làm quen Darlene, con cũng học thiết kế mà, nếu như có thể trở thành học trò của bà ấy thì tương lai con sẽ lên như diều gặp gió.” Khương Lam Hân nói rồi, nâng ly rượu lên, uốn éo cái eo vừa tay chậm rãi đi tới chỗ các danh viện tụ tập.

“Alz! Các cô mau nhìn kìa, người phụ nữ bên cạnh Lục tổng kia chính là Lam Hân giám đốc thiết kế mới tới của công ty họ.” “Ngoại hình rất xinh đẹp, đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục tổng mang theo bạn nữ.” “Đúng đó, anh ấy luôn không để ý tới chúng ta, muốn nói chuyện một câu với anh ấy cũng thật khó, không biết Lam Hân đó dùng thủ đoạn đê tiện gì mà khiến cho Lục Hạo Thành ngoan ngoãn với cô ta như vậy.” “Không phải Cố An An đã nói rồi sao, chắc chắn là dùng thủ đoạn không chính đáng.” Khương Tĩnh Hàm trên đường đi tới đều nghe thấy bọn con gái nhỏ tiếng bàn tán chuyện giữa Lục Hạo Thành và Lam Hân, cô ta hài lòng cong cong khóe môi.

Cố An An quả nhiên không phải một người an phận, chuyện này cô ta không nói trong vòng bạn bè danh viện thì cô ta cũng sớm không chịu nổi nói ra rồi.

Cố An An đi vào phòng, thay một bộ đồ ngủ tơ tằm gợi cảm tôn lên đường cong lung linh của cô ta, sửa soạn hoàn mỹ cô ta bình tĩnh ngồi trên giường đợi Lục Hạo Thành đến, đáy lòng ngập tràn sự mong chờ vô hạn.

Nghĩ đến khí lực mạnh mẽ ấy, mặt Cố An An liền khó chịu như bị lửa thiêu, vừa mong chờ vừa sợ hãi.

Còn Lục Hạo Thành gửi tin nhắn bảo Tô Cảnh Minh ở không xa để mắt tới Lam Hân, anh sợ những người phụ nữ nhạt nhẽo kia sẽ gây phiền phức cho Lam Hân.

Tô Cảnh Minh nhận được wechat, cam chịu số phận gật đầu.

Lục Hạo Thành thực sự coi người phụ nữ này thành bảo bối rồi.

Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân, thấy cô rượu cũng không uống, mỉm cười điềm tĩnh nhìn phía xa, cô như vậy mang đến cho người khác một loại tốt đẹp cực kỳ, khiến người ta muốn thời gian ngừng lại, mãi mãi dừng lại ở thời khắc này, nhưng anh thì không thể đợi được nữa.

Anh chậm rãi thu lại ánh mắt rơi trên khuôn mặt Lam Hân, giọng nói khẽ khàng: “Lam Lam, tôi đi đến phòng vệ sinh một chuyến, em ở đây đợi tôi một chút, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.” “Được!” Lam Hân gật gật đầu, anh ta không bên cạnh cô, cô càng cảm thấy tự nhiên.

Lục Hạo Thành thấy biểu cảm anh đi nhanh cho tôi nhờ của cô, đáy lòng cay đắng.

Anh quay người, thân hình cao lớn sang trọng đi ngược lại ánh đèn neon, dáng người anh mạnh mẽ lại càng cao quý, bộ vest sẫm màu được cắt may vừa vặn cơ thể, ánh hòa quang chói lọi chiếu rọi khắp cơ thể làm tôn lên thân hìnhcường tráng hoàn mỹ của anh.

Lam Hân nhìn dáng vẻ đó của Lục Hạo Thành, nếu như cô chưa có con có lẽ sẽ không tự chủ được mà ngưỡng mộ người đàn ông như vậy, cô cũng có tâm tư cô gái nhỏ, cũng có sự theo đuổi trong giấc mơ của mình.

Thế nhưng, Lam Hân cười chua xót, bây giờ cái gì cô cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn chăm sóc tốt cho ba đứa con và mẹ.

Bỗng nhiên, điện thoại Lam Hân reo lên, thấy mẹ gọi tới, Lam Hân bắt giác cong cong khóe môi: “Alol Mẹ ạ?” “Lam Lam, về nhà chưa con?” Âm thanh từ ái, khiến nụ cười trên mặt Lam Hân càng mở rộng.

“Vẫn chưa ạ, mẹ, có một bữa tiệc con gặp được chú Dịch.” Lam Hân nói.

Đầu dây điên thoại đối diện rất lâu mới có âm thanh, Lam Hân cảm thấy rất kỳ quái.

“Lam Lam, vậy cũng tốt, chú Dịch con rất ít khi tham gia tiệc tùng.

“Vâng! Đây là lần đầu tiên con gặp.” “Lam Lam, tiểu Quân nói, mấy ngày nữa thằng bé muốn đến chỗ con, bảo mẹ hỏi con trước xem con có đồng ý không?
 
Chương 151: Trước khi nói chuyện hãy nghĩ đến hậu quả


Lam Hân mỉm cười: “Mẹ, có thể mà, tiểu Quân rất hiểu chuyện, mỗi lần con phải đi làm, một mình thằng bé ở nhà cũng rất ngoan.” “Vậy được, đợi tiểu Quân quyết định xong, mẹ sẽ nhắn lại thời gian cho con, Lam Lam con về nhà sớm chút, uống ít rượu chút, mẹ không ở bên cạnh con, con cũng phải chăm sóc bản thân mình cho tốt.” “Vâng, mẹ.” Sau đó, cúp điện thoại, Lam Hân rất vui, tiểu Quân đến cạnh cô cũng tốt.

Lam Hân đang muốn bước đến chỗ khác, bước chân cô vừa nhắc, một ly rượu bất ngờ hắt lên người cô.

“AI” Tô Cảnh Minh phía xa đột nhiên trừng lớn mắt.

Người hắt rượu vào Lam Hân là con gái Vương tổng, người phụ nữ này bình thường hung hang ngang ngược, tối nay còn muốn vuốt râu hùm sao? Lam Hân liếc mắt, nhìn người con gái trang điểm lòe loẹt bên cạnh, mái tóc xoăn sóng dễ thương, trang điểm tinh xảo diêm dúa, ánh mắt coi thường và khinh bỉ nhìn Lam Hân.

“Vị tiểu thư này, cô hắt rượu lên người tôi là có ý gì?” Ánh mắt Lam Hân lạnh lẽo, mày đẹp nhíu chặt, đáy mắt ẩn dấu tia tức giận sắp sửa bạo phát.

Mấy người con gái ăn mặc thời thượng xung quanh cũng chậm rãi bước tới.

Khương Tĩnh Hàm cũng trong số đó, cười trên nỗi đau của người khác nhìn Lam Hân.

Còn Dịch Thiên Kỳ ở xa xa, thấy một màn này cũng đứng dậy đi về phía Lam Hân.

Vương Tịnh mỉa mai cười lạnh nói: “Chính là hắt lên người phụ nữ đê tiện cô đấy, cũng không nhìn xem bản thân là loại hàng gì?” Lam Hân nghe vậy cũng lạnh lùng cười, lại là Lục Hạo Thành gây họa cho cô.

Cô hơi nghiêng người nhìn Vương Tịnh, giữa đôi mày đẹp hiện lên một luồng lạnh lẽo, ngữ khí lại càng mỉa mai hơn Vương Tịnh: “Vậy thì cô là loại hàng gì? Trước mặt bao nhiêu không phân rõ trắng đên làm nhục người khác thì cô cũng chỉ có thể là loại hàng này thôi.” “Cô…” Vương Tịnh thoáng cái bị sặc đến nỗi đỏ mặt tía tai, tức giận và bối rồi.

Người phụ nữ không có bối cảnh trước mắt này, lá gan cũng thật lớn, dám treo trả xỉ nhục cô ta? “Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô cẩn thận một chút cho tôi, nếu không thì tôi cho cô biết tay.” vẻ mặt Vương Tịnh lại càng hung hang ngang ngược, hãy đợi đấy, cô ta nhất định cho Lam Hân biết tay.

“Thứ nhất tôi không phạm pháp, thứ hai không đắc tội cô, ngược lại còn bị cô hắt rượu lên người.

Vị tiểu thư này, trước mặt mọi người ở đây cô thử nói xem tôi sao chỗ nào?” Lam Hân biết gia thế đối phương nhát định không tầm thường, nhưng cô cũng không sợ.

“Hừ! không biết xấu hổ, cô quyền rũ Lục tổng chính là tội, người phụ nữ thấp hèn như cô có tư cách gì ở bên cạnh anh ấy?” Vượng Tịnh hếch cao cằm, vẻ mặt cao ngạo cảnh cáo Lam Hân.

“Ha ha…” Lam Hân bỗng nhiên bật cười, ánh mắt kỳ lạ lướt qua dưới đáy mặt.

Cô lại cười hỏi: “Vị tiểu thư này, tôi không có tư cách, cô có tư cách thì đến đứng bên cùng anh ta đi?” Có điều, cô sỉ nhục giám đốc của tập đoàn Lục thị ở nơi đông người như vậy cũng chính là đang sỉ nhục Lục tổng, làm như vậy thực sự tốt sao?” Giọng nói lành lạnh không lớn nhưng có thể khiến mọi người nghe ra.

Cô đầy chuyện này cho Lục Hạo Thành, không sợ anh không nhận.

Vẻ mặt Vương Tịnh thay đổi, nhíu mày, khuôn mặt nghi hoặc, tức giận hỏi: “Tôi lúc nào sỉ nhục Lục tổng? Cô đừng có mà hèn hạ chụp mũ này lên đầu người khác?” “Phải không? Tôi là giám đốc thiết kế của tập đoàn Lục thị, tham dự buổi tiệc cùng Lục tổng là điều hết sức là hiển nhiên.

Lại nói, người thành phố Giang đều hiểu rõ Lục tổng, anh ta có thể dễ dàng bị tôi quyền rũ sao? Cô à, trước khi nói chuyện trước tiên hãy nghĩ đến hậu quả.” Ánh mắt Lam Hân lạnh lùng, giọng nói âm trầm lạnh nhạt, mỗi một chữ như vừa vặn đạp lên trái tim Vương Tịnh.
 
Chương 152: Đứa trẻ này sống không dễ dàng


ƠI

“Aiyayal Thật đặc sắc, cô Vương, cô sỉ nhục giám đốc thiết kế của tập đoàn Lục thị như vậy, lại sỉ nhục Hạo Thành nữa, vừa hay đoạn video này lát nữa cho Hạo Thành xem xem, việc hợp tác sắp tới với Vương gia có còn tiếp tục được hay không.” Tô Cảnh Minh cầm điện thoại quay lại video, vừa đi vừa nói.

Vương Tịnh nghe vậy, lập tức sợ hãi.

Lam Hân nghe thấy, hơi kinh ngạc, người này còn thâm hơn, vậy mà lại quay video.

Vương Tịnh vội vàng giải thích: “Tô tổng, tôi, tôi không phải có ý.” Cô chỉ muốn giáo huấn Lam Hân một trận.

“Không phải cố ý vậy thì là có ý.” Tô Cảnh Minh vừa quay video vừa cười tít mắt phản bác lại.

Gây sự với ai thì không sao, lại cứ phải gây chuyện với phụ nữ Lục Hạo Thành nhìn trúng? Hơn nữa còn ở nơi đông người.

Vả lại, còn là người phụ nữ anh có trách nhiệm bảo vệ.

Có video này, anh sẽ không sợ Lục Hạo Thành ăn anh nữa.

Vương Tịnh này vẫn luôn đầu to không não, người khác kích động mấy câu, cô ta đã không nhịn được mà nổi giận với cô ấy.

“Không phải, Tô tổng, tôi…” Vương Tịnh tìm không ra cái cớ để phản bác.

Lam Hân thấy anh ta quay video, mày đẹp nhíu chặt, sao anh ta phải làm thế? Chuyện này tự cô có thể giải quyết.

Tham dự như vậy, những người này lại càng nhìn cô không thuận mắt.

Tô Cảnh Minh nhìn về phía Lam Hân, tháy trang phục của cô ấy đều dính rượu, anh nhíu mày nói: “Cô Lam, trước tiên cô trở về phòng thay quần áo đi đã, không cần để ý tới lời nói của người phụ nữ này, co là giám đốc thiết kế của tập đoàn Lục thị, có người ăn không được thì bảo nho chua, chuyện này tôi sẽ nói với Lục tổng để Lục tổng tự mình giải quyết.” Lam Hân nhìn Vương Tịnh lo lắng nhưng không biết làm thế nào một cái, vẻ mặt lạnh nhạt, cô gật đầu với Tô Cảnh Minh rồi chậm rãi rời đi.

Nếu anh ta đã muốn làm chỉm đầu đàn thì cô cũng nhàn hạ lui xuống.

Dịch Thiên Kỳ thấy vậy, yên tâm hơn rất nhiều.

“Sao thế? Anh rất lo lắng cho cô bé?” Lý Nghệ Na không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Dịch Thiên Kỳ, cười hỏi.

Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Lo lắng là điều hiển nhiên, đứa trẻ này sống không dễ dàng.” “Yol Dịch tổng của chúng ta cũng học được cách thương yêu người khác rồi?” Lý Nghệ Na cười nói, trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ, Dịch Thiên Kỳ là người lạnh lùng, ngoại trừ làm kinh doanh kiếm tiền rất ít khi lo chuyện bao đồng.

“Nghệ Na, con người dần dần rồi sẽ thay đổi, đứa trẻ này rất nỗ lực, cô tiếp xúc với con bé nhiều chút sẽ biết năng lực của nó.” Dịch Thiên Kỳ nói xong, ra hiệu cô ấy qua bên kia nói chuyện.

Hai người rời đi, Tô Cảnh Minh mới thu hồi ánh mắt nhìn hai người.

Thực ra anh rất hứng thú với việc Dịch Thiên Kỳ biết Lam Hân.

Thấy Vương Tịnh ngơ ngác nhìn anh, trên khuôn mặt đẹp trai có mấy phần đùa giỡn, cười nói: “Cô Vương, cô đừng nhìn tôi như vậy chứ? Tôi sẽ xấu hồi!” Những người xung quanh nghe thấy vậy, lập tức nhốn nha nhốn nháo.

Đại công tử Tô gia lưu luyên cả khóm hoa cũng biết xấu hỗ? Lời này nói ra, chỉ sợ ngay cả bản thân anh cũng không tin được! “Anh!” Vương Tịnh thở gấp! “Vương Tịnh, đủ rồi! mất mặt trước mặt người khác còn không mau xin lỗi Tô tổng.” Cha của Vương Tịnh, Vương Diệu Huy nổi giận đi tới, quắc mắt trừng con gái, mắng rất to.

“Cha, con…” “Con nhìn con xem, có mất mặt hay không, mau chóng xin lỗi Tô tổng!” Vẻ mặt Vương Diệu Huy tái mét, ngắt lời con gái, cái con bé không có não này, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà cái gì cũng dám nói.

Vương Tịnh thấy sắc mặt khó coi của cha, đáy lòng kinh sợ, ánh mắt như cười như không rời lên trên người Tô Cảnh Minh, giọng nói dịu dàng: “Lục tổng, tôi xin lỗi!”
 
Chương 153: Không cần đợi tôi trừng trị cô, có người đã trừng trị cô rồi


Tô Cảnh Minh lập tức dừng lại, cười lạnh nhìn Vương Tịnh nói: “Cô Vương không cần xin lỗi với tôi, người cô cần xin lỗi là cô Lam, cô vô duyên vô cớ hắt rượu lên người người ta.

Với tư cách là giám đốc thiết kế của công ty, cô ấy không phải chỉ cùng Lục tổng xã giao thôi sao? Cô cứ khăng khăng vu oan tôi danh quyến rũ cho người ta.

Tôi ngược lại muốn hỏi cô Vương một chút, cô tận mắt nhìn thấy Lam Hân quyền rũ Lục tổng sao?” “Tôi… không có!” Vương Tịnh cúi đầu, nào dám kiêu căng trước mặt cha mình? Bình thường cô ta cũng ức hiếp người khác như vậy, bình thường làm như thế cũng chưa từng thấy Tô Cảnh Minh lo chuyện bao đồng.

Tô Cảnh Minh cười lạnh nói: “Nếu đã không có, cô đường đường là tiểu thư thế gia bước ra từ một ngôi trường danh giá, tại sao phải làm tổn hại thanh danh người vô tội, để người ta bị oan, gia giáo nhà cô Vương cũng đủ tốt đấy, hôm nay Tô Cảnh Minh tôi mới được thỉnh giáo.” Giọng nói của Tô Cảnh Minh ôn hòa mà mỉa mai, vẻ mặt vẫn duy trì bộ dạng đạo đức giả.

Vương Diệu Huy nghe vậy chỉ cảm thấy cái mặt già này bị mắt hét rồi.

“Tô tổng…” “Được rồi, các người cứ tiếp tục, tôi đi đây.” Tô Cảnh Minh không đợi Vương Diệu Huy nói xong, quay người, không cho ông ta chút mặt mũi mà rời đỉi.

“Aiz! Tô tổng, cậu dừng bước đã, uống một ly rồi đi?” Vương Diệu Huy thấy Tô Cảnh Minh định đi, khuôn mặt tuổi trung niên của ông ta vô cùng lo lắng.

Phải biết rằng, cậu ta có thể có ngày hôm nay, thực sự không dễ dàng! Không thể để mấy câu nói của con gái mà hủy hoại tâm huyết cả đời ông.

“Cha, anh ta đi rồi, người cần gì phải vậy?” Vương Tịnh không biết hối cải, vẻ mặt vẫn kiêu căng ngạo mạn.

“Haha…” Vương Diệu Huy cười lạnh lẽo, nhìn đứa con gái không biết trời cao đất dày trước mắt, lạnh lùng nói: “Đúng thế, cậu ta đi rồi, mang theo cả video, rất nhiều hoạt động kinh doanh của công ty chúng ta đều dựa vào sự chống đỡ của tập đoàn Lục thị, Lục tổng không vui sẽ dừng tất cả các hoạt động của chúng ta.

Vậy thì, tất cả những thứ cô có được bây giờ đều sẽ tan vỡ, cô cũng không mua nổi túi xách hàng hiệu, cũng không thể mua nỏi bất cứ thứ gì?” Vương Diệu Huy nói xong, tức giận bỏ đi không quay đầu lại.

Chỉ còn lại Vương Tịnh đò ra đứng im tại chỗ.

Vương Tịnh nằm mơ cũng không ngờ tới, cô ta chỉ muốn dạy dỗ Lam Hân một chút, đâu ngờ sẽ gây ra tai họa lớn như thế này.

Cả người cô ta bắt đầu run rẩy, nếu như không có tiền, sau này cô ta phải hòa nhập thế nào? Vương Diệu Huy đi tới bàn bên cạnh, nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn ly rượu, thủ đoạn của Lục Hạo Thành trong giới thương nghiệp nổi tiếng tàn nhãn, trong lòng ông ta vô cùng lo lắng.

Người phụ nữ đó là bạn cặp đầu tiên Lục Hạo Thành đưa tới kể từ khi ông ta quen biết cậu ta.

Tần Ninh Trăn vừa lúc đưa Lục Dật Kha tới, bà ta thu lại hết tất cả chuyện vừa rồi vào trong mắt.

Bà ta thân mật khoác cách tay Lục Dật Kha, nũng nịu nói: “Chồng ơi, đi thôi, đưa em đi thay quần áo, anh cũng nhân tiện nghỉ ngơi một lúc, họ sẽ lần lượt kính rượu anh, cứ tiếp diễn như vậy, tối nay anh lại say cho mà xem.” Lục Dật Kha gật gật đầu, nụ cười có máy phần khiên cưỡng: “Được!” Lam Hân vừa xuống đến thang máy thì chạm mặt Có phu nhân.

Không phải là chạm mặt được, Cố phu nhân dường như cố ý ở đây đợi cô.

Lam Hân nhìn qua vẻ mặt trào phúng của bà, đáy lòng có hơi đau nhói.

Cô cười nói khách sáo: “Cố phu nhân.” Nói xong, cô định rời đi luôn.

Cố phu nhân thấy vậy, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm Lam Hân: “Nhìn xem, không cần đợi tôi trừng trị cô, liền có người trừng trị cô rồi, tôi có thể nói cho cô biết, trong cái vòng này nếu cô không có hậu đài, cô vĩnh viễn cũng không hòa nhập được.

Cho dù có Hạo Thành chống lưng cho cô, nhưng cậu ây có thể bảo vệ cô bao lâu? Hả?”
 
Chương 154: Nhìn cô yếu đuối dễ bắt nạt lắm sao


Vẻ mặt trào phúng, giọng điệu mỉa mai, từng chữ đều như lưỡi dao sắc bén sâu sắc đâm vào da thịt Lam Hân.

Một sự đau đớn vô hình bao phủ toàn thân cô.

Một con người, một người được ăn học tử tế sao có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy.

Không biết tại sao? Bị Cố phu nhân nói như vậy, nỗi đau này còn đau đớn hơn bảy năm trước gấp bội lần.

Lam Hân dừng cách Cố phu nhân ba bước, ngước mắt, vẻ mặt đau khổ trong đôi mắt xinh đẹp lập tức thu lại.

Thản nhiên nghênh đón Cố phu nhân cao quý bức người: “Cố phu nhân, tôi nghĩ bà hiểu lầm rồi, Lam Hân tôi không có bất kỳ quan hệ gì với Lục Hạo Thành…” “Ha ha…” Cố phu nhân bỗng nhiên cười lạnh ngắt lời cô.

“Lam Hân, cô nói dễ nghe thật, nếu như không có bắt kỳ quan hệ gì, tại sao cậu ấy giới thiệu Darlene với cô, còn có, Dịch Thiên Kỳ là gì đây? Nhân duyên của cô Lam có vẻ rất tốt nhỉ?” Bà khẽ nheo mắt nhìn Lam Hân, trong ngoài lời nói đều có ý tứ sâu xa.

Dịch Thiên Kỳ là ai? Trùm bất động sản của thành phó Giang và thành phố Phàn, ngay cả bà muốn gặp ông ta một lần còn rất khó.

Lam Hân nghe vậy, đột nhiên cảm thấy Cố phu nhân này thật không thể nói lý lẽ.

Cô nhếch khóe môi cười lạnh, cười nói: “Năng lực lí giải của Cố phu nhân, người bình thường thực sự không thể hiểu nổi, trong mắt Cố phu nhân người không có địa vị thì nhất định phải trải qua cuộc sống không bằng chó sao? Ngay cả tư cách quen biết người có tiền cũng không có? Còn nữa, thay vì chặn cô lại giữa đường, mỉa mai cô, bảo cô đừng có đùa bỡn với Lục Hạo Thành thì thà trở về dạy dỗ con gái cho tốt, làm thế nào mới có thể trói chặt trái tim của một người đàn ông?” Lam Hân nói xong, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn Cố phu nhân một cái, sau đó tức giận quay người rời đi.

Nhìn cô yếu đuối dễ bắt nạt lắm sao? Mỗi người đều phải đạp một cái lên đầu cô mới chịu thôi.

Vậy thì, cô sẽ dùng hành động thực tế nói với bọn họ, Lam Hân cô không dễ chọc vào, cũng không dễ bắt nạt.

Cô đã học được quá nhiều thứ trong thời gian bảy năm, cô giải quyết mối quan hệ với các nhân sĩ trong giới doanh nghiệp vô cùng tốt.

Tiết tấu cuộc sống vội vã như vậy, áp lực trách nhiệm lớn như thế, mỗi ngày cô đều sống vừa khổ vừa mệt, lại còn phải ăn tiêu tiết kiệm.

Khoảng thời gian đó, là người bạn tốt nhất và người mẹ cô kính yêu nhất của cô luôn giúp đỡ cô.

Đến thời khắc cô đứng lên bắt đầu lại, cô liền hiểu rõ, chỉ có dựa vào chính mình mới có thể yên tâm, chỉ khi bản thân có năng lực mới có thể nở nụ cười càng xinh đẹp.

Tiền tài không nhiều, cô có thể tìm cách kiếm, không xe không nhà cô có thể tự chống đỡ, đau khổ mệt mỏi cũng là bản thân chịu đựng.

Người khác cho cô một chiếc lá, cô sẽ vô cùng mang ơn.

Nhưng cô có thể lợi dụng chiếc lá này làm thành cây đại thụ hóng mát cho bản thân.

Lam Hân cô, rất ít khi oán trách vận mệnh bắt công, cô luôn ghi nhớ một câu, nếu bạn mạnh mẽ dù gặp phải khó khăn lớn thế nào cũng đều là chuyện nhỏ.

Cho dù phía trước còn có khó khăn thử thách đang

đợi cô, cô cũng phải tự mình thoát ra khỏi tình cảnh ấy.

“Lam Hân, cô đứng lại.” Lâm Mộng Nghỉ đuổi theo Lam Hân mấy bước, chặn đường đi của cô.

Nhìn bóng dáng nghênh ngang kiêu ngạo rời đi của cô, tức đến toàn thân run rẩy, rất lâu mới nói ra được mắy câu, đặc biệt là câu cuối cùng, tức đến nỗi bà ta suýt nữa thở không thông.

“Lam Hân, Hạo Thành, nó không phải người bình thường, nó lớn lên từ nhỏ cùng An An, quan hệ của hai đứa cũng rất tốt, là sau khi cô xuất hiện, quan hệ hai đứa nó mới dần dần xuất hiện rạn nứt.

Lam Hân, coi như tôi cầu xin cô, buông tay Hạo Thành, để Hạo Thành và An An bên nhau nhé? Hôm nay An An khóc cả ngày trời, con bé…” “Cố phu nhân!” Lam Hân nhanh chóng ngắt lời nói của bà ta.
 
Chương 155: Kịch hay đang được trình diễn


Nhìn Lâm Mộng Nghi một lát, cô mới nói: “Cố phu nhân, đừng có quá đáng ức hiếp người khác, tại sao bà luôn cho rằng tôi và Lục Hạo Thành bên nhau? Bảo tôi buông tay Lục Hạo Thành? Ha ha…” Lam Hân cười mỉa mai.

Thấy Cố phu nhân không nói được câu gì, cô lại châm biếm nói: “Cố phu nhân, bà cũng là người nhìn Lục Hạo Thành lớn lên, anh ta là loại đàn ông tôi có thể chốt sao? Cố phu nhân, tôi nói với bà một lần cuối cùng, giữa tôi và Lục Hạo Thành không có bất cứ quan hệ gì.

Mong bà sau này đừng gò ép chuyện tôi và Lục Hạo Thành bên nhau.” Lam Hân nói xong, quay người bỏ đi.

Lần này Cố phu nhân bị Lam Hân oán hận đến nỗi không thốt ra một lời, chỉ có thể nhìn bóng hình Lam Hân dần đi xa.

Sao có thể? Nếu như không có bát kỳ quan hệ gì, vậy thái độ của Hạo Thành đối với cô ta quá khác lạ rồi.

Bà chưa từng thấy Hạo Thành để tâm với người phụ nữ nào như vậy.

Lam Hân là người đầu tiên.

Lâm Mộng Nghi đứng yên tại chỗ, cúi đầu, trầm tư suy nghĩ.

Trong phòng, Cố An An càng ngày càng bất an, toàn thân khô nóng khiến cô ta vô cùng khó chịu.

Tại sao lại như vậy? là vì cô ta quá căng thẳng sao? Trong căn phòng mờ tối, cô ta nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, rất bắt an quay qua quay lại.

Qua đêm nay, Lục Hạo Thành sẽ phải lấy cô ta, tốt nhất là bọn họ nên có một đứa con, như Vậy cô ta sẽ có một quân bài khắc chế Lục Hạo Thành.

Dưới áp lực từ gia đình, Lục Hạo Thành bắt buộc phải lấy cô ta.

Đột nhiên, cửa bị mở ra, cô ta có gắng ổn định cơ thể khô nóng của mình, ép buộc kéo lí trí của bản thân lại.

“Hạo, anh Hạo Thành…” Cô ta nũng nịu gọi.

Có hai bóng đen đang đỡ một người đàn ông, sau khi nghe âm thanh nũng nịu của cô ta đều không nhịn được mà buồn nôn một trận.

Sau khi ném người đàn ông nặng nè lên giường liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Trong căn phòng mờ tối, thoáng cái bóng hình mơ hồ quấn lấy nhau, như ốc đảo trong sa mạc đang chết dần vì đói khát, vừa gặp nguồn nước lập tức khát vọng uống cho đủ.

Âm thanh trầm đục vang vọng trong căn phòng khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Ngoài cửa, bóng dáng thon dài của Lục Hạo Thành đứng thẳng tắp, toàn thân anh chói lói, trời sinh có sức hấp dẫn đặc biệt, vẻ mặt âm trầm vô cùng đáng SỢ.

Nghe thấy âm thanh của hai người, anh mỉm cười lạnh lẽo.

Cố An An, tôi phải cho cô biết kết cục của việc tính kế tôi sẽ đáng sợ nhường nào! Lục Hạo Khải, tôi phải cho cậu biết, khi mà Lục Hạo Thành này bắt đầu phản kích thì ngay cả cơ hội nói chuyện cậu cũng không có.

Âu Cảnh Nghiêu và Mộc Tử Hoành đi tới bên Lục Hạo Thành.

Vẻ mặt Âu Cảnh Nghiêu ghét bỏ phủi phủi tay mình.

Mộc Tử Hoành không khỏi giật giật khóe miệng, cái tên ưa sạch sẽ này.

Anh đá mấy cái vào không khí sau lưng cậu ta.

Sau đó mới cười kỳ quái nhìn Lục Hạo Thành: “Hạo Thành, chuẩn bị xong hết rồi, kịch hay đang được trình diễn.” Ánh mắt lành lạnh sâu xa của Lục Hạo Thành nhìn Mộc Tử Hoành một cái, tà mị cười: “Vậy tốt, bây giờ lập tức cho Tần Ninh Trăn một phần lễ lớn! đi chuẩn bị thôi!” Mộc Tử Hoành liếc nhìn Âu Cảnh Nghiêu, vỗ võ lên vai cậu ta, cười nói: “Thiên tài, chuyện tiếp theo phải xem vào cậu rồi, phần đại lễ này có đặc sắc hay không phải phụ thuộc vào cậu đó!” Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu ôn hòa, khé quét mắt nhìn hai người bọn họ, ôn nhuận như gió, sáng rực như lửa.

Anh quay người, nhìn chiếc TV treo trên lối đi, lấy ra một chiếc điều khiển từ xa ở trên người, khẽ nhấn một cái, quảng cáo dầu gội đầu của nhãn hiệu nào đó đang phát đột nhiên biến thành một hình ảnh mơ hò, trong hình ảnh đó, hình ảnh quần lấy nhau, hình ảnh phong cảnh vô hạn đó khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Vẻ mặt âm trầm của Lục Hạo Thành hỏi: “Cảnh Nghiêu, câu có chắc có thể phát trực tiếp ở bữa tiệc không?” Vở kịch hay này, anh phải dạy cho Tần Ninh Trăn một bài học đau đón.
 
Chương 156: Sao có thể là thằng Khải nhà bà


Ánh mắt lạnh lùng của Âu Cảnh Nghiêu nhìn anh một cái, giọng nói trầm thấp: “Tôi mà cậu còn không yên tâm sao?” Lục Hạo Thành lạnh lẽo cong khóe môi, không phải anh không tin tưởng Cảnh Nghiêu mà là sự việc hôm nay khiến anh quá căm phẫn.

“Đi Lục Hạo Thành nói xong, quay người bước vào thang máy.

Ba người nhanh chóng rời khỏi, lát nữa, phóng viên sẽ đến đây.

Lục Hạo Thành tự sắp xếp cho bản thân hắn, vậy mới đặc sắc.

Đây gọi là gậy ông đập lưng ông! Ba người vừa tiến vào thang máy, đúng lúc Lục Hạo Khải và Tần Ninh Trăn đi thang máy đi ra.

Chương 156: Sao có thể là thằng Khải nhà bà Hai người vào trong căn phòng đã được chuẩn bị.

Còn bọn Lục Hạo Thành vừa ra khỏi thang máy thì gặp Tô Cảnh Minh.

Ánh mắt lạnh lùng sâu xa của Lục Hạo Thành nhìn cậu ấy, cao giọng nói: “Tô Cảnh Minh, không phải bảo cậu để mắt tới Lam Hân à? Sao lại chạy đến đây rồi?” Tô Cảnh Minh giơ điện thoạilắc lư trước mặt anh, đắc ý cười: “Tôi có để mắt tới cô ấy, có điều có người đến gây sự với cô ấy, nguyên nhân lại là vì cậu, người ta chỉ vào trán cô ấy nói, cô ấy quyền rũ cậu đó.

Đây này, tôi đã quay lại video cho tên đầu sỏ cậu xem một chút, có chứng cứ cậu đừng có mà trách móc tôi.” Lục Hạo Thành liếc nhìn điện thoại trong tay cậu ta, vẻ mặt khiến người ta đoán không thấu.

Giọng nói anh cực lạnh: “Rốt cuộc có chuyện gì? Lam Lam đâu?” “Lam Lam…” Tô Cảnh Minh nhìn anh sâu xa.

“Hạo Thành, cậu đừng nói với tôi, thực sự có chuyện này nhé?” Tô Cảnh Minh dáng vẻ bát quái, đặc biệt là chuyện của Lục Hạo Thành, anh vừa nhiệt tình vừa tò mò.

Lục Hạo Thành cau mày, đáy mắt lộ ra vẻ sốt ruột, hơi thở kiềm nén lập tức tràn ra.

Mộc Tử Hoành thấy vậy nhanh chóng bước tới, vỗ bả vai Tô Cảnh Minh một cái, lạnh nhạt nói: “Tô Cảnh Minh, cậu từ lúc nào trở nên dung tục như vậy, Hạo Thành là người người khác muốn quyến rũ là quyến rũ được sao? Cậu có não không vậy? học hành đại học danh giá công cóc rồi?” Tô Cảnh Minh đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nhìn thấy Cố phu nhân từ trong thang máy khác bước ra.

Âm thanh nũng nịu khiến Cố phu nhân đột nhiên dừng bước lại, bà kinh ngạc nhìn tất cả trong TV.

Lục Hạo Thành cũng nhìn thấy Cố phu nhân.

Bốn người bọn họ nhanh chóng đi tới một phía khác của khách sạn.

Còn lúc này, ở bữa tiệc, màn hình lớn vốn đang phát trực tiếp các tin tức thương nghiệp tài chính, bỗng nhiên biến thành hình ảnh cực thú vị.

Mọi người đều kinh ngạc! Vô cùng kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.

Trong màn hình, một mảnh u tối, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra hai người đang làm gì? Nhưng đối với những người quen thuộc bọn họ mà nói, có người rất nhanh đã nhận ra bọn họ.

“Mau nhìn xem, đây không phải Lục Hạo Khải sao? Người phụ nữ kia là ai?” ánh sáng trong phòng rất tối, nhìn không rõ khuôn mặt người phụ nữ.

“Đây, thực sự là Lục Hạo Khải?” “Bọn họ đây là sao? Phát trực tiếp à?” “Này cũng quá không biết liêm sỉ rồi!” Mọi người anh một câu tôi một câu, bàn tán sôi nổi.

Cố Ức Lâm và Cố Ức Lâm thấy vậy, mặc dù không nhìn ra người phụ nữ kia là ai, nhưng an hem hai người đều biết người phụ nữ đó là Cố An An.

Sống cùng dưới một mái nhà, có thể nghe ra âm thanh.

Anh em hai người lập tức đặt ly rượu xuống, chạy điên cuống về khách sạn.

Tần Ninh Trăn và Lục Hạo Khải cũng dừng bên cạnh TV, không thẻ tin được nhìn một màn trước mắt.

Đặc biệt là Tần Ninh Trăn, người đàn ông đó đáng lẽ nên là Lục Hạo Thành, làm sao có thể là thẳng Khải nhà bà ta? Cả người bà ta lập tức run rầy.

Sắc mặt Lục Dật Kha tái mét, tức giận hét: “Đây, đây rốt cuộc là sao?”
 
Chương 157: Mặt mũi Cố gia bọn họ đều mất hết rồi


“Em, em sao mà biết được?” Tần Ninh Trăn nhíu mày, giọng nói đau khổ.

Bà ta cũng không biết chuyện này rốt cuộc là sao? Sự việc rõ ràng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, tại sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Đáng chết! Rốt cuộc là ai? “Ở phòng nào? Mau đi tìm nó cho tôi! Thằng nhãi này, Lục gia chúng ta vỗn dĩ mắc nợ Có gia, ồn ào này không biết sẽ thành dạng gì nữa?” Lục Dật Khải phẫn nộ hét lên, bước chân nhanh chóng đi về phía trước.

Âm thanh này, ông ta nghe ra, là Cố An An.

“Chồng, anh đợi em với!” Tần Ninh Trăn có chút kinh hoàng bất an, nếu như là Lục Hạo Thành, Cố gia sẽ nói như thế nào? Nhưng nếu là Lục Hạo Khải, người của Cố gia nhất định sẽ không chịu để yên.

Bỗng nhiên, một đám phóng viên xông vào căn phòng tối om.

“Tách…” Điện trong phòng bị người ta bật lên.

Ánh đèn flash điên cuồng chụp hai người đang trong trạng thái mơ hò.

“Ra ngoài, cút ra ngoài hét cho tôi.” Cố phu nhân chạy vào trong, đuỏi hét tắt cả phóng viên ra ngoài.

“Ầm” một tiếng, đóng sập cửa lại.

Ánh mắt bà lạnh lẽo, đảo mắt nhìn đám phóng viên cầm điện thoại chụp ảnh điên cuồng, lạnh giọng nói: “Sự việc đêm nay, mấy tòa báo các người, nếu dám báo đưa tin ra ngoài thì đừng trách Cố gia chúng tôi không khách khí.” Một trong số phóng viên nam cười lạnh nói: “Cố phu nhân, chuyện này đâu phải do bà nói là xong, miệng người xa xôi, cứ coi như chúng tôi không đưa tin thì người ở bữa tiệc nhìn thấy cũng sẽ nói chuyện này ra thôi.” “Đúng đó, Cố phu nhân, xin hỏi, người bên trong là Cố An An và tiên sinh Lục Hạo Khải sao? Bọn họ thật lòng yêu nhau sao? Không phải nói Cố An An là vị hôn thê của Lục Hạo Thành sao? Sao lại bên cạnh Lục Hạo Khải vậy?” một nữ phóng viên, giọng điệu sắc bén hỏi.

Cố phu nhân đau đầu nhắm nhắm mát, sự việc sao có thể phát triển thành cái dạng này vậy? An An nói, con bé muốn đi về phòng thay quần áo, bà vào phòng vệ sinh thì thấy Lam Hân bị Vương Tịnh chỉnh, vốn muốn chờ Lam Hân tới để chế giễu cô ta mắy câu.

Lúc vừa quay lại thì nghe thấy âm thanh của con gái trong TV, lần này, mặt mũi Cố gia bọn họ mắt hét rồi.

“Cố phu nhân, mong bà trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.” Ánh mắt sắc bén của phóng viên nữ đó nhìn Cố phu nhân, không chịu bỏ qua.

Đây chính là tin tức lớn giật gân.

Hai nhà Cố Lục liên hôn luôn được truyền ra, nhưng người bị truyền ra là Lục Hạo Thành và Cố An An.

Thế nhưng nhìn thấy lại là Lục Hạo Khải và Cố An An bên nhau.

Mọi người ít nhiều cũng có chút thất vọng, nhưng cũng là một tin tức lớnbị mọi người chỉ trích.

“Các người đều ở đây làm gì?” Lục Dật Kha vội chạy tới, tiếng gào thét bức người khiến tất cả phóng viên đều quay đầu lại nhìn về phía ông ta.

Mấy phóng viên bỗng chốc dừng chụp ảnh lại, quay đầu nhìn Lục Dật Kha.

“Lục tổng, chúng tôi cũng làm theo công việc…” “Câm miệng, sự việc đêm nay là chuyện của Lục gia chúng tôi, mấy cơ quan truyền thông các người nếu dám đưa tin này ra ngoài, toàn bộ đóng cửa hết cho tôi, sau này ai cũng đừng muốn đi trên con đường này nữa.

Lục Dật Kha khí thế dâng trào uy hiếp, dựa vào địa vị của Lục gia bọn họ ở thành phố Giang, ông ta có năng lực khiến toàn bộ máy toàn báo này phải đóng cửa.

Các phóng viên đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng chỉ nhận được tin, nói ở đây có thể lấy được tin tức lớn, còn nói cả số phòng, mới có thể vội chạy đến đây.

Mỗi phóng viên đều muốn có tin tức giật gân.

Lục Dật Kha thấy mấy người không nói gì, khuôn mặt vốn đã nghiêm túc lại cnagf trở nên âm trầm đáng sợ.

Khí thế mãnh liệt đó khiến các phóng viên hơi cúi đầu, không tự chủ lùi về sau mấy bước.
 
Chương 158: Lục Hạo Thành chính là kẻ ăn thịt người không nhả xương


Lục Dật Kha tức giận gào lên: “Xóa, xóa hết cho tôi, xóa một cái đi một người, sáng sớm ngày mai, nếu như tòa báo nào dám đưa tin ra ngoài, tôi lập tức sẽ khiến việc kinh doanh của hắn phải đóng cửa.” Sau đó, ông ta lấy điện thoại gọi một cuộc cho thư ký của mình.

Thư ký Lương Vĩ rất nhanh đã mang theo hai người tới.

Cố Ức Lâm ở không xa cũng ngắt tất cả nguồn điện, hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập thoáng cái biến mắt.

Cố phu nhân thấy vậy, đáy lòng lập tức thở phào một hơi.

Nhưng trong lòng bà ta cũng rõ, miệng người xa xôi, không cách nào ngăn lại, nhưng chỉ cần tòa báo không đưa tin, những người ở bữa tiệc thấy được cũng không dám nói loạn, ai cũng không dám xem thường mà đắc tội hai nhà Lục Có.

Hơn nữa, vừa rồi bà nghiêm túc nhìn hình ảnh, ngay cả bà còn không nhận ra An An, chỉ là nghe âm thanh mới nghe ra.

Vừa rồi bà quá nóng ruột, nếu như bà không tới, trong phòng tối đên đó cũng không nhìn ra là An An.

Lương Vĩ đưa các phóng viên vào một gian phòng khác.

Lúc này Cố phu nhân mới vô lực ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch, cả người vô lực.

Cố Ức Lâm vừa tới thấy vậy, lập tức tiến lên đỡ bà dậy.

“Mẹ, người không sao chứ!” Giọng nói Cố Ức Lâm rất lạnh mang theo sự tức giận không thể kiềm chế.

Cố Ức Sầm và cha anh ta Cố Tích Hồng cũng đi theo tới.

Lục Dật Kha áy náy nhìn Cố Tích Hồng một cái.

“Cố lão đệ…” Sắc mặt Có Tích Hồng xanh mét khoát khoát tay, trầm giọng nói: “Vào phòng trước rồi nói.” Chỗ này có nhiều người, không cẩn thận bị người ta nghe thấy một câu cũng có thể khiến An An rơi vào cảnh ngộ vạn kiếp bất phục.

Mặc dù ông không thích Cố An An lắm, nhưng mang họ của Cố gia ông, cho dù không phải do mình sinh ra, ông cũng đối đãi yêu thương như con gái ruột của mình.

Lục Dật Kha gật gật đầu, cùng Tần Ninh Trăn đi theo phía sau cả nhà họ rời khỏi.

Trước khi Tần Ninh Trăn rời đi, nhìn cửa phòng một cái, bên trong vẫn truyền ra âm thanh chói tai, vẻ mặt bà ta âm trầm, gân xanh nỗi lên dữ dội trên cái trái trắng nõn.

Rốt cuộc là chuyện này là sao? Lục Hạo Thành đi đâu rồi? Tần Ninh Trăn có chút thấp thỏm, cái khác bà ta không sợ chỉ sợ bị Lục Hạo Thành sắp đặt.

Lục Hạo Thành chính là kẻ ăn thịt người không nhả xương.

Tần Ninh Trăn vừa đi vừa nghĩ, trái tim bỗng gặp trở ngại, Lục Hạo Thành chẳng lẽ muốn lợi dụng chuyện tối nay để triệt để thoát khỏi Cố An An sao? Nhưng mà, Lục Hạo Thành sao lại biết kế hoạch của bà ta? Tần Ninh Trăn thế nào cũng không nghĩ ra.

Trở lại trong phòng, một nhà bốn người Cố Tích Hồng ngồi trên sofa, khí thế đè nén đến đáng sợ.

Tần Ninh Trăn và Lục Dật Kha ngồi đối diện với bọn họ.

Ánh đèn rực rỡ chiếu lên khuôn mặt của mỗi người.

Mỗi người đều cực kỳ nghiêm trọng, cúi đầu, ai cũng không nói chuyện.

Đương sự không ở đây, bọn họ nói cái gì cũng uống công.

Mỗi một người đều tức giận cúi đầu xuống, không nói chuyện.

Lục Hạo Thành, Mộc Tử Hoành, Âu Cảnh Nghiêu và Tô Cảnh Minh trở về phòng bên kia, Lam Hân cũng thay xong quần áo bước ra.

Đột nhiên thấy bốn người đàn ông cao to đều đi xuống.

Cô hơi ngạc nhiên, hỏi: “Lục tổng, có thể trở về rồi sao?” Cô nhìn điện thoại một cái, thời gian còn sớm.

Nhưng có thể trở về sớm, cô muốn quay về rồi, cả một ngày đi qua đi lại, cô rất mệt.

Lục Hạo Thành thấy cô đã thay xong quần áo, bộ lễ phục này dài hơn một chút so với bộ vừa nãy, nhưng lại càng tu thân.

Anh hài lòng cong cong khóe môi, Lam Lam với nụ cười nhẹ, đôi mắt sáng hàm răng trắng đều như vậy mị lực tỏa ra khắp nơi.

“Lam Lam, chờ một chút, lát nữa có thể trở về.” Giọng nói anh bình bình, ở trước mặt mấy người anh em đã thu liễm lại rất nhiều.
 
Chương 159: Thủ đoạn của Lục Hạo Thành quả thực danh bắt hư truyền


Lam Hân gật đầu: “Vậy bây giờ…” “Lam Lam, em về phòng ngồi một chút đã, lát nữa rồi đi, tí nữa tôi qua gọi em.” Lục Hạo Thành nói rồi, cách tay dài mạnh mẽ mở cửa phòng ra.

Lam Hân thấy thế, nhìn anh một cái, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, quay người đi vào trong phòng.

Lục Hạo Thành nhìn cô đi vào, khóe môi dịu dàng cong cong trên khuôn mặt tuần lãng.

Anh đóng cửa vào rồi nhìn qua Âu Cảnh Minh.

Âu Cảnh Minh gật gật đầu, đi vào một căn phòng khác.

Ba người cũng cùng đi vào theo.

Âu Cảnh Nghiêu mở máy tính lên, hình ảnh kích thích một lần nữa lại xuất hiện.

Âu Cảnh Nghiêu cười lạnh giảm nhỏ âm lượng xuống, khôi phục lại hình ảnh buồn nôn.

Mộc Tử Hoành cười nói: “Bọn họ cho rằng tắt ngồn điện sẽ không có chuyện gì nữa, quả thực quá coi thường thư ký Âu của chúng ta, thư ký Âu của chúng ta chính là cao thủ máy tính.” Lục Hạo Thành nặng nè ngồi lại trên sofa, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

“Đáng tiếc, góc quay có vấn đề, không nhìn rõ Cố AnAn.” Giọng nói anh âm hàn, lộ ra một tia lạnh lẽo.

Tô Cảnh Minh có chút sợ hãi mím môi: “Hạo Thành, cậu sẽ không thực sự muốn tiêu diệt họ đấy chứ?” Mộc Tử Hoành đột nhiên gõ một cái lên đầu Tô Cảnh Minh, dạy bào: “Tô Cảnh Minh, cậu không có đầu óc sao, hai mẹ con nhà đó thực sự muốn giết Hạo Thành, Hạo Thành cũng chỉ phản kích lại lần này, rốt cuộc cậu là người phe nào, vì ai nói chuyện?” Tô Cảnh Minh xoa xoa cái đầu bị đánh, vẻ mặt tủi thân.

Anh vừa trở về không được bao lâu, làm sao biết được uẩn khúc bên trong chứ? Ánh mắt Lục Hạo Thành lạnh lùng liếc nhìn anh ta, ngón tay thon dài chỉ chỉ vào điện thoại trong tay anh ta.

Tô Cảnh Minh hiểu ý, nhanh chóng mở video lên, im hơi lặng tiếng chuyển cho Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành nhận điện thoại, ánh mắt âm trầm nhìn hình ảnh trong video.

Mộc Tử Hoành cũng nghiêng đầu qua xem, vừa nhìn thấy anh ấy cũng bị dọa cho giật nảy mình: “Vương Tinh này muốn làm cho Vương gia bọn họ cùng đường bí lỗi sao?” Lục Hạo Thành càng xem sắc mặt càng lạn, môi mỏng mím chặt, đáy mắt sâu xa như có ngọn lửa đang nhảy nhót, hơi thở nguy hiểm bao phủ toàn thân.

Mộc Tử Hoành và Tô Cảnh Minh liếc mắt nhìn nhau, ý lạnh nhàn nhạt lan tràn ra khiến bầu không khí trong phòng bắt đầu trở nên đè nén.

Suy nghĩ đầu tiên của Mộc Tử Hoành chính là, Vương gia này đến ngày tận số rồi.

Lục Hạo Thành xem rất chuyên chú, nhìn Lam Hân phản kích, ánh mắt anh chăm chú nhìn nụ cười tự tin mà ung dung ứng phó của cô.

Cô như vậy cho người ta cảm giác kiên cường mà không dễ xen vào.

Nhìn những người đứng bên một bên hả hê trên nỗi đau của người khác, đôi mắt đen sắc bén nghiêm nghị, tay cầm điện thoại vì tức giận mà run rầy.

Anh biết tình người trên thế gian này có biết bao lạnh lẽo.

Lam Lam của anh, cái người trong lòng anh, trong tình huống này lại không có một người nguyện ý giúp cô, đều đứng ở một bên xem kịch hay.

“Âu Cảnh Nghiêu, bắt đầu từ ngày mai hủy hết tất cả hợp đồng của Vương gia.” Giọng nói Lục Hạo Thành lạnh lẽo trầm thấp, mỗi câu chữ giống như tuyên án tội tử hình của người khác.

Mộc Tử Hoành và Tô Cảnh Minh đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên giống như bọn họ nghĩ.

Thủ đoạn của Lục Hạo Thành quả thực danh bất hư truyền.

“Đã biết!” Âu Cảnh Nghiêu thờ ơ trả lời.

Mộc Tử Hoành liếc nhìn Âu Cảnh Nghiêu mặt không biểu tình, chậc chậc chậc, trên đời này không có người nào thích hợp làm thư ký hơn Âu Cảnh Nghiêu? Dung nhan yêu nghiệt khiến người ta tức giận, sao lại là một người nhạt nhẽo vậy chứ? Xem ra trong bốn người bọn họ, ai cũng đẹp trai ngời ngời, duy chỉ có một người không thẻ lấy được vợ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom