Dịch Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 120: Nhìn em bị người ta ức hiếp, anh liền muốn đánh người


Nếu như con gái bà vẫn còn, thì mọi chuyện sẽ rất hoàn mỹ.

Nhưng mà, con gái của bà, sẽ không bao giờ tìm lại được.

Mặc dù đã có Cố An An, nhưng chung quy vẫn không phải là con ruột sinh ra, vẫn không thế theo mình suốt được.

Lam Lam của bà....

Mỗi lần nhớ lại bà đều thấy đau lòng.

Bà bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Lam Hân và Cẩn Hi từ phía xa, bà bỗng nhiên chau mày, sao đâu cũng gặp được cô gái này vậy?

Chuyện tối nay, vậy mà lại để cô biết được rồi.

Lam Hân tiếp xúc với ánh mắt của Cố phu nhân, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác không lành.

Cô cùng Lục Hạo Thành ở bên nhau mấy lần đều bị bà gặp phải.

Con gái bà, Cố An An, sẽ phải gả cho Lục Hạo Thành.

Cố phu nhân này, mỗi lần gặp bà ta đều mang một sự thù địch không nói nên lời.

Khi tâm trí Lam Hân có những suy nghĩ đó, thì thấy Cố phu nhân đang đi đôi giày cao gót tám phân, cằm đưa lên, gương mặt cao quý tiến về phía mình.

Lam Hân đứng lên, cười khách sáo, "Có phu nhân."

Cẩn Hi nhìn bộ dạng của Cố phu nhân, liền thấy rất ghét, rồi nghe đến cái tên Cố Ức Lâm anh liền biết ngay Cổ phu nhân đó có thân phận gì liền.

Bây giờ thấy Lam Lam cũng quen bà ta, thấy bà ta với khuôn mặt không mấy thiện cảm tiến về phía Lam Lam, sắc mặt anh trong phút chốc bỗng trầm xuống.

Cố phu nhân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô một lượt, rồi lại nhìn Cẩn Hi, rồi mới rút lại ánh nhìn, vẻ mặt cười nhạo nhìn Lam Hân: “Cô Lam, giỏi lắm, lại có thể gặp được nhau, buổi sáng là Lục Hạo Thành, buổi tối lại là người đàn ông khác”.

Giọng nói mỉa mai cay nghiệt đó đã khiến Lam Hân trong phút chốc tức giận tràn khắp cơ thể.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Cố phu nhân, không chút chạnh lòng hay lẩn tránh, thần sắc nhẹ nhàng rồi trở nên lạnh lùng, nói: “Có phu nhân, xin bà nói chuyện chú ý một chút, đối với Lục tổng, tôi chỉ là nhân viên của anh ấy, còn đây là người bạn thân quen lâu năm của tôi”. Giọng nói nhạt nhẽo, kiêu ngạo của cô ấn chứa trong lời nói.

Cố phu nhân nghe xong, bỗng nhiên cười lên, trong nụ cười của bà có ba phần nhạo báng và bảy phần chế giễu.

"Tôi không quan tâm cô là nhân viên của cậu ấy hay là mối quan hệ khác, cô chỉ cần nhớ rằng, Lục Hạo Thành, mãi mãi là chồng sắp cưới của An An, sau này có thể cách xa cậu ấy được bao nhiêu thì cứ tránh ra, nếu không....” Cố phu nhân đang nói lại ngừng, dùng ánh mắt cay độc trừng Lam Hân, miệng cười nhạo báng, khuôn mặt cảnh cáo, quay lưng, bà bỏ đi với vẻ kiêu ngạo, đi về hướng Cố Ức Lâm đang đứng đó không xa.

Cần Hi nổi giận, bỗng nhiên đứng dậy và bước ra khỏi ghế, muốn lên tiếng nhưng lại bị Lam Hân chặn lại.

Trong lòng cô rất đau đớn, nhìn ánh mắt chế giễu của Cố phu nhân, giọng nói khàn khàn, cô chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau vô cùng.

Nỗi đau trong lòng, cảm giác đó khiến cô không thể hình dung nổi.

“Lam Lam, bình thường bà ta cũng bắt nạt em như thế à?". Cẩn Hi nổi giận hỏi.

Lục gia và Cố gia, là giao hữu thế gia, với lại hai gia đình họ sống cùng nhau, những điều này anh đều biết.

Khuôn mặt Lam Hân trắng bệch đang lắc lắc đầu, cười: “Cẩn Hi, không có, anh cũng biết tính khí của em rồi đấy, không ai có thể nạt em được đâu". dàng bắt

"Nhưng....."

"Được rồi, Cẩn Hi, chúng ta về nhà thôi! Quá muộn rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa”. Cô nhanh chóng ngắt lời của Cẩn Hi.

Cần Hi nhìn cô với ánh mắt giận dữ, lạnh lùng nói: “Lam Lam, nhìn em bị người ta ức hiếp, anh liền muốn đánh người”.

Lam Hân nhìn anh bỗng nhiên cười: “Cần Hi, anh đừng như vậy, bà ta cũng chỉ vì con gái của mình mà thôi, nên mới có thù với em, em giữ khoảng cách nhất định với Lục Hạo Thành, thì bà ta sẽ không gây phiền phức cho em đâu."
 
Chương 121: Em thấy bà ta là một người không biết điều


Cô biết Cẩn Hi muốn bày tỏ bất bình vì cô, nhưng không cần thiết phải làm như vậy.

Những chuyện này, cô đều có khả năng giải quyết.

Nếu như Cẩn Hi nhúng tay vào, ngược lại sẽ khiến sự việc trở nên phức tạp hơn.

Cố phu nhân vừa hay mượn chuyện để nói.

"Lam Lam..." Cần Hi có chút phiền muộn nhìn cô.

Anh ta đang ở trước mặt cô vẫn để cô bị người ta bắt nạt.

Lam Hân nhìn khuôn mặt anh tuấn áy náy của cậu ta, cười cười, nụ cười ấm áp như gió xuân: “Cẩn Hi, thực sự không có chuyện gì, chuyện này tôi có thể tự mình giải quyết, hơn nữa, Cố phu nhân cũng không phải người không biết điều.”

Cố phu nhân này có thái độ thù địch rất mãnh liệt đối với cô, nguyên nhân chính là Lục Hạo Thành.

Cô cách xa Lục Hạo Thành một chút thì không có chuyện gì nữa.

"Em thấy bà ta chính là một người không biết điều, tâng bốc cao sang chà đập thấp kém, khinh miệt người ta đến cùng." Cần Hi nhìn thoáng qua Cố phu nhân đang ngồi trên xe, tức giận nói.

Còn Cố Ức Lâm ở một bên, ánh mắt nhìn thoáng qua Lam Hân, lại nhìn thoáng qua quán ăn ven đường mới quay người lên xe, ngồi xuống cùng Cố phu nhân rời đi.

Lam Hân nhìn thấy sự bất đắc dĩ trên khuôn mặt anh ta.

Cô khẽ bặm môi, nhìn bọn họ rời đi, cũng định đi về nhà.

Cô quay đầu, nhìn lướt qua quán ăn ven đường Thẩm Ký này, trong lòng âm thầm nhớ vị trí.

Cô quay đầu lại, nhìn phía Cẩn Hi, cười cười: "Cần Hi, chúng ta về thôi.”

“Ừ!” Cẩn Hi bực mình gật gật đầu.

Cần Hi đưa Lam Hân xuống tầng, giống như trước kia, sau khi nhìn theo Lam Hân lên nhà, anh ta mới quay người rời đi.

Nhưng lần này rời đi, tâm trạng anh ta có chút nghiêm trọng.

Có người đang điều tra thông tin của Lam Lam, người đó có thể là Lục Hạo Thành sao?

Lam Hân giống như thường ngày, trở về liền tắm gội, cô sấy khô tóc, thoáng nhìn qua thời gian, sắp một giờ rồi vẫn chưa gọi điện thoại cho ba đứa bé.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy lòng nghĩ có thể có cách gì để từ chối buổi tiệc rượu tối mai.

Buổi tiệc rượu như vậy, người ở tầng lớp thượng lưu đều sẽ đi.

Ánh mắt Lam Hân đột nhiên híp lại, lạnh lùng cười, đúng rồi, Khương gia cũng sẽ đi.

Ngày mai nhất định cô phải đi, cô vốn trở về báo thù, vậy thì, có cơ hội tiếp cận Khương gia thì không thể bỏ lỡ.

Vừa nghĩ vậy, tâm trạng Lam Hân tốt lên nhiều.

Cô ngủ một mạch đến sáng, tinh thần rất tốt!

Phải chuẩn bị một ít đồ đạc, bảy giờ Lam Hân đã thức dậy.

Đánh răng rửa mặt xong, cô chuẩn bị một bộ lễ phục, kiểm tra túi makeup một lượt, sau khi tất cả đều ổn thỏa, cô nhếch môi soi gương, tất cả đều hoàn mỹ cô mới khẽ cười rời đi.

Nắng ban mai rực rỡ, tâm trạng của Lam Hân cũng giống như ánh nắng rực rỡ.

Vào trong công ty, vẫn chưa bước vào phòng làm việc, cô đã bị Mộc Tử Hoành gọi lại.

"Cô Lam."

Lam Hân quay đầu, thấy Mộc Tử Hoành tươi cười nhã nhặn nhìn cô.

Lam Hân quay người, cười khách sáo hỏi: “Giám đốc Mộc, có chuyện gì sao?”

Mộc Tử Hoành tiến lên một bước, nhìn cô cười nói: “Cô Lam, Lục tổng đã chuẩn bị xong lễ phục cho cô, tôi đưa cô tới thử một chút."

“Ồ, sớm như vậy?" Lam Hân có chút ngạc nhiên.

Cách buổi tiệc tối này vẫn sớm mà.

Môi mỏng tươi đẹp của Mộc Tử Hoành nhướng lên cười: “Lục tổng nói, buộc tiệc tối nay rất trọng, phải chuẩn bị sớm chút mới được." quan

Mặc dù Lam Hân nghi hoặc, nhưng vẫn gật gật đầu.

Nói: “Vậy thì giám đốc Mộc đợi tôi một chút, tôi để đồ vào phòng làm việc rồi ra ngay.”

"Được!" Mộc Tử Hoành gật gật đầu cười.

Lam Hân quay người bước vào phòng làm việc.

Mộc Tử Hoành nhìn bóng lưng Lam Hân, ý cười nơi khóe miệng dần dần cứng lại, Lục Hạo Thành khăng khăng cho rằng Lam Hân chính là Cố Ức Lam, anh cũng chỉ có thể thuận theo Hạo Thành.
 
Chương 122: Thực sự không có gan bước tới


Nhìn Lục Hạo Thành đau khổ, anh thực sự hy vọng Lam Hân chính là Cố Ức Lam, vậy thì Hạo Thành sẽ không quá đau khổ nữa.

Aizz!

Mộc Tử Hoành nặng nề thở ra.

Trong lòng cầu nguyện Lam Hân chính là Cố Ức Lam, như vậy, cả nhà Hạo Thành có thể đoàn viên rồi.

Mộc Tử Hoành vò vò đầu có chút buồn bực lại mong chờ.

Rõ ràng có cách nhanh hơn, nhưng Lục Hạo Thành lại điều tra từng chút từng chút, anh cũng hiểu rõ tâm trạng của cậu ấy.

Ngước mắt thấy Lam Hân đi tới, anh lại cười nhìn Lam Hân.

"Giám đốc Mộc, có thể đi rồi." Lam Hân cười nói, cô mặc bộ váy liền thân màu trắng, khẽ cười, cô như một đóa bách hợp chậm rãi nở ra trong sơn cốc, cả người lộ ra khí chất thanh tú.

"Đi thôi!" Mộc Tử Hoành đưa cô đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Viên Viện đi ra cửa, lạnh lẽo liếc nhìn bóng hình Lam Hân.

Cô ta lạnh lùng nhếch khóe môi, uốn éo chiếc eo mảnh khảnh quay lại gọi một cuộc điện thoại cho Khương Tĩnh Hàm mới vui vẻ bắt đầu làm việc.

Mộc Tử Hoành đưa Lam Hân đến phòng nghỉ của Lục Hạo Thành, trong này đều được ngăn cách bằng kính mờ.

Cả gian phòng nghỉ ngơi, sáng sủa và rộng rãi, dễ chịu lại xa hoa.

Mộc Tử Hoành thoáng nhìn Lam Hân, chỉ chỉ phòng thay đồ, nói: “Cô Lam Hân, bên trong là lễ phục Lục tổng đã chuẩn bị cho cô, cô Lam Hân vào thử xem, nếu như phù hợp sẽ mang đến khách sạn trước."

"Được!" Lam Hân gật gật đầu.

Bước vào phòng thử đồ, cô chỉ liếc qua Mộc Tử Hoành, không thấy ý cười nơi đáy mắt Mộc Tử Hoành có thâm ý gì khác.

Khoảnh khắc của phòng thử đồ đóng lại, ý cười nơi khóe miệng Mộc Tử Hoành dần dần mở rộng.

Một cái tường kép của phòng thử đồ này làm suốt mấy đêm liền, chính là vì chứng minh cho Lục Hạo Thành, Lam Lam trước mắt rốt cuộc có phải Cố Ức Lam hay không?

Lam Hân không nhìn thấy Lục Hạo Thành, nhưng Lục Hạo Thành có thể nhìn thấy rõ Lam Hân.

Lục Hạo Thành nhớ Lam Lam nhớ đến điên rồi, khoảng thời gian gần đây, cậu ấy cũng bị người phụ nữ tên Lam Lam này giày vò sắp điên rồi.

Dù sao cũng giúp cậu ấy điều tra được một vài tin tức hữu ích, Lục Hạo Thành cuối cùng cũng có con rồi.

Có điều... thông tin của Lam Hân, tại sao lại bị người ta xóa đi sạch sẽ.

Cho dù sợ Khương gia điều tra, Khương gia cũng không rảnh chú ý đến.

Mấy năm nay, việc kinh doanh của Khương gia đi xuống.

Cũng không có tinh lực đi điều tra Lam Hân.

Mộc Tử Hoành bước tới ngồi xuống bên sofa, anh tao nhã vắt chéo hai chân, cặp mắt hoa đào hứng thú nhìn chằm chằm của phòng thử đồ.

Nghĩ tới Lục Hạo Thành có thể nhìn thấy thân hình xinh đẹp với đường cong nhỏ nhắn của

Lam Hân, Lục Hạo Thành cấm dục nhiều năm sẽ hăng máu lên chứ?

Trong lòng Mộc Tử Hoành nghĩ, thực sự muốn nhìn xem biểu cảm của Lục Hạo Thành lúc đó.

Nhưng mà... anh ngước mắt, nhìn thoáng qua phòng thay đồ, thực sự không có gan bước tới.

Thật đáng tiếc mà!

Phòng thử đồ rất lớn, Lam Hân nhìn qua lễ phục tối nay, có khoảng 20 kiểu dáng thịnh hành nhất năm nay của tập đoàn Lục thị.

Những bộ y phục này đều là Lâm Hiểu Man thiết kế.

Không thể không nói, Lâm Hiểu Man xứng đáng là bậc thầy thiết kế thâm niên nhất toàn quốc.

Thiết kế của cô ấy, cô vẫn luôn rất thích.

Cô lướt mắt qua bộ lễ phục lớn màu đỏ, chất liệu tơ tằm, sờ vào mềm mại, kiểu dáng độc đáo.

Là kiểu dáng cô chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng cô không hợp màu đỏ, màu đỏ rất phù hợp với Cần Nghiên, cô hợp với màu trắng, kiểu trong trẻo nhỏ nhắn, khuôn mặt này của cô quá khí chất xinh đẹp.

Cô chọn một bộ lễ phục nhỏ màu trắng, đơn giản thon gọn, kiểu dáng cũng là kiểu hợp ý bản thân, cô hài lòng cười cười rồi vào phòng thử đồ thay quần áo.
 
Chương 123: Tiến hành xét nghiệm quan hệ cha con


Sau khi mặc lên, cô bước tới trước gương sửa soạn tạo hình.

Cô mỉm cười ngọt ngào, rất hài lòng bộ lễ phục nhỏ màu trắng này.

Trong lòng thầm nói sẽ lấy chiếc này.

Cô lại quay người, đi chọn một bộ dự phòng, ở tiệc rượu đông người, khó tránh khỏi va chạm, cô lại chọn màu trắng dễ bị làm bẩn.

Mộc Tử Hoành ở bên ngoài nôn nóng chờ đợi. Đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân truyền tới.

Anh vô thức quay đầu lại nhìn.

Đột nhiên thấy Lục Hạo Thành cả người khí chất lạnh lẽo tao nhã bước tới.

Mộc Tử Hoành bỗng nhiên trợn to mắt, thoáng cái nhảy lên sofa, bộ dạng như gặp quỷ nhìn Lục Hạo Thành.

Anh không thể tin được thấp giọng hỏi: “Lục Hạo Thành, sao cậu lại ở đây? Không phải cậu nên ở bên trong phòng thử đồ à? Không phải cậu nên ngồi bên trong nhìn Lam Lam của cậu sao? Thằng cha cậu, sao cậu có thể ở đây?” Mộc Tử Hoành nghiến răng vừa nặng vừa nhẹ nói từng chữ.

Khó khăn lắm mới hoàn thành, tối qua anh bận rộn cả một buổi tối, hóa ra tốn công vô ích rồi.

Lục Hạo Thành nhìn qua anh ấy, cau mày nói: "Nhận điện thoại của ông già, tôi ra ngoài nghe điện thoại, Lam Lam ở bên trong rồi?"

"Tôi đang ở đây, cô ấy đương nhiên ở bên trong rồi?" Mộc Tử Thành tức cái lông ngực, tối qua anh bận rộn cả một đêm, cuối cùng thì, vậy mà Lục Hạo Thành không có ngồi bên trong.

Quả thật anh tức chết mất, tốt xấu gì cũng co anh chút cảm giác thành tựu chứ?

Anh vì khiến Lục Hạo Thành sống tốt hơn chút, có thể nói là thực sự giống làm trâu làm ngựa rồi.

Nhưng cậu ta...

Mộc Tử Thành nản lòng ngồi phịch xuống sofa, tức đến nỗi không thèm nhìn Lục Hạo Thành một cái.

Rõ ràng có thể tiến hành xét nghiệm quan hệ cha con, nhưng Lục Hạo Thành cứ một mực muốn kiểm tra bằng cách này.

Anh biết cậu ấy đợi quá lâu rồi, muốn dựa vào năng lực của bản thân từng chút từng chút điều tra, những điều này, anh đều nhận thấy.

Môi mỏng Lục Hạo Thành mím chặt, không nói chuyện.

Mộc Tử Hoành nhìn anh, lại càng bực tức, hận không thể cạy não Lục Hạo Thành ra xem xem, rốt cuộc cậu ta đang nghĩ cái gì?

Anh thành khẩn nói: “Hạo Thành, đừng vì cô đơn mà yêu lầm người, càng đừng vì yêu lầm người mà cô đơn suốt đời."

Anh biết Hạo Thành luôn tìm kiếm cái người có thể khiến cậu ấy an tâm.

Nhưng chỉ dựa vào một chút hoài nghi liền nhận định một người, thật không giống Hạo Thành, cách nhanh nhất chính là tiến hành xét nghiệm quan hệ cha con.

"Không, cô ấy chính là Lam Lam.” Ánh mắt kiên định của Lục Hạo Thành nhìn anh ấy.

Thấy Mộc Tử Hoành không tin, Lục Hạo Thành cũng không giải thích.

Lam Hân, anh đã so sánh ảnh lúc nhỏ của Lam Lam rất nhiều lần, đường nét ngũ quan của bọn họ đều rất giống nhau.

Anh luôn nhớ hình dáng của Lam Lam, anh có thể nhận lầm bất kỳ ai, nhưng không thể nhận lầm Lam Lam luôn bên cạnh anh, không thể nhận lầm.

"Hạo Thành, không bằng, tiến hành xét nghiệm cha con đi?” Mộc Tử Hoành muốn dùng cách nhanh nhất.

Nếu không thì, anh thực sự sẽ bị làm điên mất.

Cái tên Lam Lam này luôn giống như lời nguyền ma quỷ, đeo bám trong lòng Lục Hạo Thành, khiến cho cậu ấy không thể nào yên.

Lục Hạo Thành là loại người không chạm tường nam không quay đầu*, dù là vỡ đầu đến chảy máu cũng phải biết chuyện mình muốn biết.

Sự biến mất của Lam Lam mãi mãi là nỗi đau khắc cốt ghi tâm trong lòng cậu ấy, trong lòng mãi mãi là sự cố chấp và kiên trì không hối hận.

Lại nói, gần đây anh gặp được người mình thích, anh cũng phải theo đuổi hạnh phúc của mình nha.

Nhạc Cẩn Nghiên, người phụ nữ đó, thu hút anh sâu sắc.

Lục Hạo Thành nhìn anh ấy một lúc mới gật gật đầu, nói: “Qua buổi tiệc tối nay, chuẩn bị tiến hành xác nghiệm quan hệ cha con, nhưng đừng nói với người của Cố gia.”

*Không chạm tường nam không quay đầu: so sánh hành động cố chấp của một ai đó.
 
Chương 124: Cô không ghi nhớ lời tôi nói với cô tối qua trong lòng


"Được!" Mộc Tử Hoành gật gật đầu, nghe thấy câu nói của anh, đáy lòng anh ấy vạn phần cảm kích.

Cách hữu dụng như vậy thì không sử dụng, cứ một phải tâm tổn trí đi điều tra, quả thật là tự tìm phiền phức.

Anh cuối cùng không cần mệt mỏi như thế nữa rồi.

Đáy lòng Mộc Tử Hoành nghĩ thôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi Thời gian hai người nói chuyện, Lam Hân cũng đã cầm hai bộ lễ phục đã chọn được ra ngoài.

Lam Hân thấy Lục Hạo Thành cũng tới rồi, bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt hung dữ và cảnh cáo của Cố phu nhân, vẻ mặt cô lạnh đi mấy phần.

Cô đứng trước mặt Lục Hạo Thành,

"Lục tổng.” Cô lãnh đạm gọi một tiếng.

Ánh mắt Lục Hạo Thành u ám, đột nhiên rơi trên khuôn mặt thờ ơ của Lam Hân, nghe thấy âm thanh lãnh đạm và biểu cảm lạnh nhạt của cô, ấn đường anh chau lại càng sâu.

Qua một đêm, thái độ của cô sao lại trở nên lạnh nhạt như vậy?

“Ừ! Chọn được bộ phù hợp rồi sao?” Giọng điệu anh không nóng không lạnh, ánh mắt vẫn cứ rơi trên gương mặt nhỏ nhắn lãnh đạm của Lam Hân.

Chẳng lẽ là vì chuyện lúc ăn cơm tôi qua sao?

Nhưng Lam Hân không phải người nhỏ nhen như vậy?

Chung đụng một thời gian, anh cũng tương đối hiểu rõ cô.

“Ừ!” Lam Hân hơi gật đầu, nhìn Mộc Tử Hoành, khách sáo cười nói: “Giám đốc Mộc, phiền anh rồi."

Nói xong, cô đưa cho Mộc Tử Hoành hai bộ y phục đã chọn được.

Thái độ đối với hai người hoàn toàn khác nhau.

Mộc Tử Hoành cười nói: “Cô Lâm khách khí rồi, tôi mang lễ phục đi trước, hai người nói chuyện.”

Mộc Tử Hoành nói xong, nháy mắt với Lục Hạo Thành, bảo Lục Hạo Thành đừng quá lạnh lùng, suy cho cùng thì Lam Hân là mẹ của Nhiên Nhiên,

Cũng rất có khả năng chính là Lam Lam anh tìm kiếm đời này.

Nếu như anh quá lạnh lùng sẽ dọa người ta chạy mất.

Lục Hạo Thành dường như không nhìn thấy ánh mắt của Mộc Tử Hoành, lẳng lặng đứng yên tại chỗ.

Lam Hân cũng không tìm thấy chủ để nói chuyện với Lục Hạo Thành, giọng điệu cô lãnh đạm nói: "Cảm ơn lễ phục Lục tổng chuẩn bị, vậy thì tôi trở về làm việc trước."

Lam Hân nói xong, lập tức vượt qua Lục Hạo Thành rời đi.

Lúc này Lục Hạo Thành hoàn toàn cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc của Lam Hân.

Khi Lam Hân sượt qua vai anh, anh chuẩn xác kéo chặt tay Lam Hân.

Bước chân Lam Hân đột nhiên dừng lại.

Cô nhanh chóng quay đầu, có chút tức giận nhìn Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành nghiêng mắt nhìn cô, trong ánh mắt sâu xa tràn đầy nghi hoặc, anh nhìn chằm chằm gương mặt tức giận của cô, giọng điệu lạnh băng: “Sao vậy? Tức giận vì chuyện tối qua sao?”

"Chuyện tối qua?” Lam Hân có chút nghi hoặc nhìn anh.

Một người lạnh lùng như vậy, vậy mà dễ dàng nhận thấy sự biến đổi cảm xúc của cô.

Cô nhanh chóng lắc đầu: “Lục tổng, tôi chẳng phải người nhỏ nhen như vậy?"

Lục Hạo Thành chau mày: “Vậy thì vì sao?"

"Tôi không hiểu ý của Lục tổng?” Lam Hân thực sự không hiểu, anh ta tại sao lại để ý cảm xúc của cô.

Không, nên nói là để ý con người cô.

Lục Hạo Thành đang muốn mở miệng thì truyền đến một âm thanh chói tai.

"Cô Lam, xem ra cô không nhớ lời tôi đã nói với cô tối qua trong lòng rồi.”

Lục Hạo Thành và Lam Hân nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Cố phu nhân Lâm Mộng Nghi và Cố An An đứng ngoài cửa.

Hai mẹ con, khuôn mặt âm trầm nhìn Lam Hân.

Đặc biệt là Cố An An, thấy hai người nắm tay nhau, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm, mong muốn người Lục Hạo Thành nắm tay là cô ta!"

Nhưng mà, từ nhỏ tới lớn anh chưa từng nắm tay mình, cô ta cũng chưa từng thấy anh nắm tay bất cứ người phụ nữ nào.

Bây giờ lại đang nắm tay Lam Hân, từ đầu đến cuối Lục Hạo Thành đối với Lam Hân này khác biệt, khác biệt từ khi mới bắt đầu.

Làm sao đây!

Cô ta nên làm thế nào?
 
Chương 125: An An mới là vị hôn thê của cháu


Lục Hạo Thành nghe thấy lời của Cố phu nhân, đáy lòng chợt hiểu rõ nguyên nhân bỗng nhiên Lam Hân xa cách anh.

“Cố phu nhân, bà hiểu lầm rồi..."

“Ha... tôi hiểu lầm?" Cố phu nhân bỗng nhiên cười lạnh ngắt lời Lam Hân, ánh mắt u ám nhìn Lam Hân.

Bà từng bước từng bước tới gần Lam Hân, ánh mắt cao thượng khinh thường nhìn Lam Hân, lạnh giọng mỉa mai: “Tôi chỉ tin điều mắt tôi nhìn thấy, cô đang quyến rũ a Thành!”

Lam Hân nghe vậy, cúi đầu xuống, cô muốn tránh xa Lục Hạo Thành, thế nhưng, sự việc thường hay trùng hợp như vậy.

Khí thế lạnh lẽo của Lục Hạo Thành phóng ra, một luồng hơi thở lạnh buốt xen lẫn cảm giác áp bức bao phủ ra toàn thân anh, khiến cho bầu không khí càng trở nên kiềm nén.

“Dì Cố, mong di nói chuyện chút ý chút, đây là chuyện giữa cháu và cô Lam, không phải chuyện dì nên quản." Âm thanh lạnh lẽo, sắc bén như dao, khiến người ta như rơi xuống hầm băng.

Cố phu nhân chau mày, có chút không thể tin được nhìn Lục Hạo Thành, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên Lục Hạo Thành nói chuyện như vậy với bà.

Hơn nữa còn vì một người phụ nữ!

Còn Cố An An, cả người cô ta lại bị sự sợ hãi và lo lắng chôn vùi.

Mỗi lần Lục Hạo Thành tức giận, cô ta đều không cách nào chịu được.

Khí thế áp bức, ngay cả Lam Hân cũng cảm thấy hô hấp không thông.

Lam hân cũng cảm giác được chỗ khác thường của bầu không khí này.

Cô thử giãy khỏi tay Lục Hạo Thành, nhưng mà Lục Hạo Thành kéo chặt tay cô không buông.

Hơn nữa càng nắm càng chặt!

Chẳng lẽ anh không biết, làm như vậy sẽ mang tới rất nhiều phiền toái cho cô sao?

Điều này khiến Cố phu nhân và Cố An An hận không thể lăng trì xử tử cô đó.

Lam Hân trừng mắt nhìn anh, trước giờ cô không phải người làm bộ làm tịch, nhưng tại sao Lục Hạo Thành phải làm như vậy?

Lục Hạo Thành coi như không nhìn thấy, ánh mắt vẫn u ám nhìn Cố phu nhân, nếu như bà ấy biết, Lam Hân đứng trước mắt bà ấy, rất có khả năng là con gái bà ấy, bà ấy còn có thể nói như vậy sao?

Anh luôn có phần oán hận dì Cố, là bà ấy khiến Cố An An thay thế vị trí của Lam Lam.

Cũng là bà ấy, đưa người phụ nữ Cổ An An có dã tâm này về.

Hơn nữa, Lam Lam mất tích không bao lâu, bà ấy liền nhận nuôi Cố An An, nói dễ nghe một chút là vì thuyên giảm tình cảm nhớ con gái, nói khó nghe một chút chính là dì Cố vì lợi ích gia tộc của bản thân mà nhận nuôi Cố An An.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Lục Hạo Thành, Cố phu nhân dần dần thu hồi mắt, bà liếc nhìn hai người vẫn đang nắm tay nhau, sự tức giận dưới đáy lòng bỗng nhiên tăng lên, giận dữ nói: "A Thành, vì một người phụ nữ mà cháu đối xử với dì như thế sao? Cháu đừng quên, An An mới à vị hôn thê của cháu.

Bên cạnh cháu nên là An An, không phải người phụ nữ này.”

Cố An An bị nhắc đến, có chút ngơ ngác ngước mắt nhìn Lục Hạo Thành, trong đôi mắt lớn trong suốt tràn đầy tổn thương nhìn Lục Hạo Thành, cứ giống như Lục Hạo Thành dấu giếm cô ta ngoại tình vậy.

Lục Hạo Thành nhìn Cố phu nhân, anh nhàn nhạt cong cong khóe môi, cả người chói lọi lóa mắt, trời sinh có mị lực độc đáo, có thể khiến tất cả cảnh vật xung quanh biến sắc âm u, khiến mình trở thành tiêu điểm muôn người chú ý dễ như trở bàn tay.

"Di Cố, cháu phải nói mấy lần thì người mới ghi nhớ lời cháu đây, vị hôn thế của Lục Hạo Thành cháu là Cố Ức Lam, không phải Cố An An.

Trái tim Cố An An thoáng cái bị chiếc búa đập tan nát, trong mắt anh, vẫn luôn chỉ có Cố Ức Lam đã chết.
 
Chương 126: Lại không mua phần tình cảm này


Cô một người sống sờ sờ đứng trước mặt anh, anh lại ngoảnh mặt làm ngờ.

Lần nữa nghe thấy tên của con gái, nước mắt Cố phu nhân suýt nữa không kìm được chảy xuống.

Lam Hân có chút sững sờ nhìn Lục Hạo Thành, hóa ra, anh đã có vị hôn thế, vậy vì sao anh phải mang lại phiền phức cho cô?

Hay là muốn dùng cô để đối phó với Cố An An.

Nếu như thực sự như vậy, cô và người đàn ông này không đội trời chung!

Cố phu nhân nước mắt lưng tròng nhìn Lục Hạo Thành, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Hạo Thành, cháu rõ ràng biết...”

"Di Cố, không phải nói nữa, chuyện này cháu cũng không muốn nghe.” Lục Hạo Thành bỗng nhiên ngắt lời Cố phu nhân.

Lập tức kéo Lam Hân rời khỏi.

Anh đi rất nhanh, Lam Hân có hơi không theo kịp bước chân anh, vũng cũng không vùng ra được, chỉ có thể chạy chậm bước theo anh.

Cố An An nhìn bóng hình hai người rời khỏi, khuôn mặt ác độc, Lam Hân, người phụ nữ hèn hạ này, cô ta vậy mà dám quyến rũ anh Hạo Thành.

Vẻ mặt Cố phu nhân âm u, nước mắt muốn chảy xuống đều bị bà cố nén lại.

Vốn dĩ bà cho rằng, Hạo Thành không thích An An nên bà cũng sẽ từ bỏ, muốn tìm một gia đình tốt cho An An.

Nhưng, nhìn thấy Lục Hạo Thành và Lam Hân bên nhau, bà lại xóa tan suy nghĩ này.

Ban đầu bà nghĩ, Hạo Thành nợ Cố gia bọn họ một ân huệ, thay vì để cậu ta lấy người phụ nữ khác thà rằng để cậu ta lấy An An, cũng hiểu rõ nguyện vọng của mình.

Nhưng Lục Hạo Thành luôn có chủ trương, lại không mua phần tình cảm này.

"Mẹ, mẹ không sao chứ?” Cố An An vẻ mặt quan tâm nhìn Cố phu nhân.

Bà đang buồn vì Cố Ức Lam, bà luôn nhớ mong con gái bà.

Cho dù cô ta đến Cố gia, nhưng cô ta vẫn có chút không hòa nhập vào cuộc sống của bà ấy được.

Cố Ức Lam là một đứa bé khiến người ta rất thương yêu, ở Cố gia bao năm nay, cô ta thường xuyên nghe hai người anh trai nhắc đến.

Nhưng cô ta không thích nói chuyện, đối với hai người anh trai mà nói, thậm chí cô có hơi hiền lành.

Cô ta ngoan ngoãn như vậy, chính là muốn người của Cố gia đều thích cô ta.

Thế nhưng, ngoại trừ mẹ, thái độ của hai người anh trai đối với cô ta đều không nóng không lạnh.

Cho dù là cha cũng là thái độ không nóng không lạnh như thế.

Chỉ là có một điểm, Cố gia bọn họ làm rất tốt, những thiên kim tiểu thư khác có thứ gì, Cổ An An cô cũng sẽ có.

"An An, mẹ không sao, trở về thôi!" Đáy lòng Cố phu nhân rất buồn.

Mỗi lần nhắc tới chuyện của con gái, phải hai ba ngày sau bà mới có thể chậm rãi lấy lại được tinh thần.

Đó là nỗi đau suốt đời trong lòng bà, mỗi lần người khác nhắc tới con gái bà đều như đang rắc muối lên vết thương của bà.

"Mẹ, vậy chuyện phải nói với anh Hạo Thành...”

"Ngày khác nói sau vậy! hôm nay con cũng thấy rồi, có điều con nói cái gì, Hạo Thành cũng đều không nghe vào tai.

Tính khí của cậu ta, một khi đã cố chấp thì chín con trâu cũng không kéo lại nổi.” Cố phu nhân ngắt lời Cố An An, hiện tại tâm trạng bà không tốt, thấy Lục Hạo Thành và Lam Hân, tâm trạng bà sẽ lại càng không tốt.

Con gái bà, nếu như đêm đó không đuổi theo Lục Hạo Thành rời đi, con gái bà cũng sẽ không biến mất.

Đó là đứa con bà thân thiết nhất, vừa hiểu chuyện vừa xinh xắn vừa biết dỗ bà vui vẻ, mỗi lần tan làm, cho dù đang rất mệt vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào ấy của con gái, cầm lấy nước nóng đưa cho bà thì sự mệt mỏi cả người bà đều tan biến hết.

Điều kiện gia đình bọn họ khá giả, con gái bà có cuộc sống như công chúa, thế nhưng con gái bà lại không giống những bé gái khác bị nuôi đến õng ẹo, hoặc là ở được cưng chiều mà kiêu ngạo, hoặc là chuyện gì cũng không thể làm.

Nhưng con gái bà thì khác, mới có tí tuổi đã hiểu được sự vất vả của bọn họ, lại càng hiểu chuyện hơn hai người anh trai, càng khiến người ta đau lòng.
 
Chương 127: Bởi vì, tôi là Lục Hạo Thành


Cố An An nghe vậy, đáy lòng khá bất mãn, nhưng lại không dám nói lời khác nữa.

"Mẹ, không sao, chuyện này chúng ta không gấp, chờ ngày nào đó tâm trạng anh Hạo Thành tốt, chúng ta sẽ lại nhắc tới." Cố An An dáng vẻ am hiểu ý người, khuôn mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng động lòng người.

“Ừ!” Lâm Mộng Nghi đang chìm đắm trong bi thương miễn cưỡng gật gật đầu.

Cố An An thấy vậy, khẽ cắn môi dưới, sớm nay cô ta và mẹ qua đây chính là muốn ở buổi tiệc tối nay Lục Hạo Thành sẽ thông báo tin tức bọn họ là vị hôn phu, như vậy sẽ không có người phụ nữ nào dám đánh chủ ý lên Lục Hạo Thành nữa.

Là cô tađáng giá quá cao năng lực của mẹ, nghĩ Lục Hạo Thành sẽ vì tình cảm của Cố Ức Lam mà cho mẹ thể diện.

Nhưng mà, Lục Hạo Thành không may mảy lung lay.

Sáng sớm hôm nay qua đây, nghe nói Lục Hạo Thành đang ở đây, bọn họ lại vội vội vàng vàng chạy tới.

Thế nhưng, cơ hội như vậy, cô ta lại một lần nữa để lỡ mất dịp tốt.

Càng đáng hận đó là khiến cô ta nhìn thấy Lục Hạo Thành trước giờ không chạm vào phụ nữ, vậy mà lại kéo tay Lam Hân.

Điều này khiến đáy lòng cô ta bắt đầu sợ hãi, thực sự sợ hãi không thế gả cho Lục Hạo Thành.

Cứ như thế này, mọi thứ mà cô ta làm đều sẽ đổ sông đổ bể hết.

Cố An An dìu Cổ phu nhân tâm trạng trĩu nặng rời khỏi.

Còn bên trong thang máy, Lục Hạo Thành vẫn không chịu buông Lam Hân ra.

Lam Hân chau mày nhìn hành động kỳ quái của Lục Hạo Thành, tức giận chau mày nói: “Lục tổng, anh là người đã có bạn gái, anh làm như vậy rất dễ gây hiểu lầm với bạn gái anh, mang đến phiền phức cho chính anh, cũng mang đến phiền phức cho tôi, vẫn mong anh buông tay tôi ra." 11

Cố phu nhân và Cố An An đã đủ phiền phức rồi.

Trêu chọc một Cố Ức Lam nữa đến, tháng ngày này cô không cách nào sống được.

Lục Hạo Thành này đầu óc không có bệnh chứ!

Không đúng, có lẽ là cô gây khó dễ mới phải?

Nếu không thì cũng sẽ không tìm phiền phức hết lần này đến lần khác cho cô như vậy.

Nhưng Lục Hạo Thành vẫn trầm ngâm nhìn cô chằm chằm như cũ, cũng không buông tay cô ra.

Anh cứ trầm ngâm nhìn cô như vậy, đường nét khuôn mặt này rất giống với Lan Lan lúc nhỏ.

Ngay cả anh cũng phát hiện, dì Cố tại sao không nhìn ra?

Hay là trong lòng bà ấy chỉ có Cổ An An, sớm đã không còn vị trí của Lam Lam nữa.

"Muốn tìm người nhà cô không?"

Câu này của Lục Hạo Thành như một chiếc búa nặng, mạnh mẽ đập vào Lam Hân.

Cô bỗng nhiên ngước mắt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Hạo Thành, vẻ mặt anh rất phức tạp, dường như cô dùng hết sức lực cũng không thể nhìn thấu suy nghĩ thực sự lúc này của anh.

Ma xui quỷ khiến suýt nữa cô đã gật đầu: "Muốn, lần này trở về chính là muốn tìm bố mẹ ruột của tôi, có điều, tôi mất đi một đoạn ký ức, hơn nữa...”

Lam Hân đột nhiên ngậm miệng, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lục Hạo Thành.

Bất giác cảm thấy không đúng lắm.

"Anh, sao anh có thể biết những chuyện này?” Lam Hân bỗng nhiên trừng to mắt nhìn Lục Hạo Thành, cảm thấy người đàn ông trước mắt thật đáng sợ, anh ta biết cô là Khương Lam Hân.

Chuyện này, ngoại trừ Cần Hi và Cẩn Nghiên, còn có mẹ, những người khác đều không biết.

Ngay cả người của Khương gia cũng đều không biết.

"Bởi vì, tôi là Lục Hạo Thành.” Nụ cười Lục Hạo Thành tà ma bướng bỉnh, một luồng lạnh lẽo nhàn nhạt, dường như một động tác yếu ớt lập tức có thể tràn đầy toàn thân anh.

Bởi vì, tôi là Lục Hạo Thành, lí do thật bá đạo đấy!

Có điều, anh biết thân phận của cô lúc nào, lại điều tra từ khi nào chứ?

"Anh, anh biết từ lúc nào?” Lam Hân nhìn ánh mắt anh, lung linh sáng rực, cô thăm dò, kinh ngạc.

Ngay cả toàn thân bỗng nhiên cũng bắt đầu căng thẳng.
 
Chương 128: Tôi không dám nhờ vả Lục tổng


Lục Hạo Thành thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, đắc ý nhướng nhướng mày.

"Lam Lam, người trong công ty tôi, thân phận mỗi người, lai lịch mỗi người, tôi đều điều tra rõ ràng.

Người của Khương gia hai lần gặp cô, đều nói cô là Khương Lam Hân, tôi không thể điều tra một chút sao?

Có điều cô yên tâm, chuyện này, tôi sẽ không nói với người của Khương gia.” Mặc dù khuôn mặt Lục Hạo Thành tươi cười, nhưng Lam Hân nghe lời anh, tin tưởng anh từ tận đáy lòng.

“Cảm ơn!” giọng điệu cô vô lực mà lãnh đạm.

Cô cho rằng bản thân che giấu rất tốt, không nghĩ tới lại khiến Lục Hạo Thành nhìn ra.

"Lam Lam, không cần cảm ơn!” tiếng Lam Lam này của anh mang theo tình cảm sâu sắc, là phát ra từ tận đáy lòng.

Trái tim Lam Hân bỗng nhiên đập loạn nhịp, thoáng cái đập một cách cấp tốc, cảm giác này rất mãnh liệt, một tiếng Lam Lam này móc nối mỗi một nơi dưới đáy lòng cô, kéo theo một chút cảm giác khác nhau, quen thuộc lại có chút đau lòng.

Lam Hân thoáng nhìn ánh mắt nóng rực của anh, nhanh chóng thu lại ánh mắt, đề nén sự khác thường dưới đáy lòng, cố gắng trấn định tinh thần.

Lục Hạo Thành cũng chậm chạp thu lại ánh mắt, anh nhấn cầu thang máy đo xuống tầng b1 của bãi đỗ xe.

Lam Hân cau mày nói: “Lục tổng, tôi nên quay lại làm việc.”

Lục Hạo Thành nhếch khóe môi, cười tà mị nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Lam Lam, hôm nay em không cần đi làm, tôi đưa em đi làm tóc."

"Làm tóc?” Lam Hân liếc mắt đánh giá Lục Hạo Thành từ trên xuống dưới, sáng nay cô vừa mới gội đầu, không cần làm.

"Lục tổng, tự tôi có thể đi làm, anh không cần đích thân đưa tôi đi." Mối quan hệ thường xuyên qua lại này giữa cô và Lục Hạo Thành thực sự không giải thích rõ.

Thấy thái độ từ chối rõ ràng của cô, ấn đường Lục Hạo Thành không khỏi chau lại, một luồng lạnh lẽo lan tràn không chút sự sống.

Tính khí anh vốn đã lạnh lùng, sự thay đổi biểu cảm nhỏ lập tức có hàn ý nồng đậm bao phủ từ khắp người anh, ngay cả âm thanh cũng giống như kết bằng: "Sao thế? Tôi đưa em đi, không được sao?”

Lục Hạo Thành anh chưa từng cùng người phụ nữ nào đi làm tóc, chỉ vì cô là Lam Lam đã có hôn ước với anh từ nhỏ, Lam Lam ấy dưới đáy lòng anh, anh luôn muốn nâng niu Lam Lam trong lòng bàn tay để thương yêu che chở.

Lam Lam nhìn vẻ mặt dần lạnh xuống của anh, cơ thế không kìm được hơi run rẩy.

Lục Hạo Thành thực sự là một người âm dương bất định, tính cách của anh cô sớm đã nghe nói, nhưng nếu như không tự mình trải nghiệm cũng chỉ là nghe mà thôi.

Như hôm nay tự mình trải nghiệm, mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ của người đàn ông này.

Lam Hân giữ trạng thái bình tĩnh nói: “Lục tổng, tôi không phải ý đó, tôi là nghĩ, công việc của Lục tổng anh quá nhiều, không cách nào phân thân được, tôi là không dám nhờ vả Lục tổng.”

Lam Hân nói chuyện khách khí, cố gắng hết sức nói chuyện toàn vẹn.

Cô luôn cảm thấy cách làm của Lục Hạo Thành có chút kỳ quái.

Lục Hạo Thành nhìn cô cười cười, mỉm cười ý vị sâu xa: “Đối với Lam Lam, tôi mãi mãi đều có thời gian.”

Anh làm tất cả chuyện này đều là vì chờ cô trở lại.

Cho dù hiện tại vẫn chưa hoàn toàn chứng minh cô là Lam Lam, nhưng trong lòng anh, anh đã có thể xác định cô chính là Lam Lam, cảm giác này chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.

Lam Hân hơi sững sờ, đối với lời của anh nghi hoặc không thôi.

Khóe miệng cô khó khăn kéo ra ý cười, giọng nói lạnh băng: “Lục tổng, lời này quá mập mờ, tôi một người phụ nữ đã có chồng nghe vậy thấy rất thẹn."

Lục Hạo Thành này tám phần mười là bị Cố phu nhân làm tức điện rồi.

"Phụ nữ có chồng?” Lục Hạo Thành cười cười, khuôn mặt đen thui, cô không có chồng, luôn chỉ có chị em Cẩn Hi bên cạnh cô.
 
Chương 129: Cô đây là đã gây sự với ai chứ


“Ừ!” Lam Hân gật gật đầu, dù thế nào cũng không muốn lôi kéo bất kỳ quan hệ gì với anh.

Lục Hạo Thành thấy dáng vẻ của cô, cười đen tối: “Tôi không có hứng thú với phụ nữ đã có chồng.” Nhưng tôi hứng thú với em.

Câu nói này, Lục Hạo Thành không nói ra. Lam Hân ngh vậy, thoáng cái thở phào ra. Đúng vào lúc này, cửa thang máy mở ra.

Nhưng Lục Hạo Thành vẫn không buông tay Lam Hân.

Tại khoảnh khắc của thang máy mở ra, đầu tiên Lục Hạo Thành nhìn người bên ngoài thang máy.

Anh nhanh chóng buông tay Lam Hân ra, tay tự nhiên đút vào túi quần.

Cả người thoáng cái lạnh xuống.

Lam Hân kinh ngạc trước sự biến hóa của anh, đang muốn ngước đầu lên nhìn, bỗng nhiên lại thấy người đứng bên ngoài thang máy, là một nam một nữ, người phụ nữ dáng dấp yêu kiều, ngoại hình rất xinh đẹp.

Cả người mặc chiếc váy đen bó sát, hoàn toàn khoe ra dáng người lung linh đầy đặn của bà ta, cao sang quyến rũ.

Người đàn ông sau lưng bà ta, thân hình hơi gầy, ngũ quan tuấn lãng, cặp lông mày lưỡi mác vừa dày vừa đen, chiếm mọi điểm sáng trên khuôn mặt điển trai của anh ta.

Hai người này chính là Lục Hạo Khải và mẹ của anh Tần Ninh Trăn.

"Hạo Thành, phải ra ngoài sao?" Tần Ninh Trăn cười hỏi.

"Hai vị sợ đi nhầm nơi sao? Ngay cả tập đoàn Lục Trăn và tập đoàn Lục thị cũng không rõ sao? Hay là mắt mù rồi?" Giọng nói Lục Hạo Thành lạnh lẽo, mỉa mai và không chút cảm tình.

Hơi thở lạnh lẽo toàn thân không ngừng bao trùm xung quanh.

Trong lòng Lam Hân chấn động, Lục Hạo Thành như vậy đủ khiến kẻ nhát gan sợ hãi đến phát điện.

Tần Ninh Trăn và Lục Hạo Khải nghe thấy lời nói không chút tình cảm của anh, sắc mặt thoáng cái khó coi, đặc biệt là Tần Ninh Trăn, cả người bị luồng căm phẫn nhấn chìm.

"Lục Hạo Thành, anh nói chuyện khách khí chút, mẹ tôi nói thể nào cũng là trưởng bối của cậu, cũng là mẹ kế của anh, có ai đối với trưởng bối như anh thế này không?” Lục Hạo Khải nổi giận nói, ánh mắt bừng bừng tức giận, bỗng nhiên rơi trên người Lục Hạo Thành ngang bướng bất kham.

Anh em hai người gặp mặt, chưa từng nói được hơn một câu hòa khí, vừa gặp mặt không phải cãi nhau thì chính là mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Nguyên nhân nhiều hơn là Lục Hạo Thành căn bản không cho bọn họ mặt mũi.

"Trưởng bối?" Ánh mắt mỉa mai của Lục Hạo Thành rơi lên người Tần Ninh Trăn, lại không chút dấu vết thu lại, lạnh lùng bật ra vài chữ từ trong kẽ rang: “Bà ta cũng xứng?”

Tần Ninh Trăn không so đo với Lục Hạo Thành, câu nói này đã phát sinh lên người bà ta mười mấy lần rồi, bà ta sớm đã quen với điều đó.

Bà ta liếc nhìn Lam Hân, cười nói: “Chắn hẳn đây là cô lam Hân nhỉ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nghe An An nói, Lục tổng đối với cô khác biệt, tôi rất tò mò liền không đợi được qua đây xem xem.

Rốt cục là người phụ nữ như thế nào khiến Hạo Thành nhà chúng tôi xảy ra biến hóa lớn như vậy?” giọng điệu bà ta hàm chứa ý cười, không mảy may đặt sự lạnh lẽo và sự tức giận của Lục Hạo Thành vào trong mắt.

Có một vài chuyện, quen rồi, sẽ không sợ nữa.

Sự tức giận của Lục Hạo Thành, bà ta đã sớm tập mãi thành quen.

Chính vì như vậy, bà ta mới thành công đuổi Lục Hạo Thành ra khỏi nhà.

Lam Hân nghe xong, ấn đường giựt giựt, ánh mắt cô lành lạnh nhìn Tần Ninh Trăn.

Trước đó, cô không biết thân phận của Tần Ninh Trăn này, bây giờ cô đã biết cũng ít nhiều có nghe nói.

Lục Hạo Thành này và vị mẹ kế này không hợp nhau, Lục Hạo Thành sớm đã chuyển ra ngoài sống một mình.

Xem ra, Cố An An đó không ít lần châm dầu vào lửa trước mặt bà ta.

Hôm nay Lục phu nhân này đến đây, cũng là đến gây phiền phức.

Một Cố phu nhân rời đi, một Lục phu nhân lại đến, cô đây là gây sự với ai chứ?

Có điều là hai gia tộc lớn mạnh, liên hôn là sự lựa chọn tốt nhất.
 
Chương 130: Lam Lam, sợ không?


Cô nhếch lên tươi cười, ung dung bình tĩnh đối diện với Tần Ninh Trăn: “Phu nhân nói đùa rồi, Lục tổng nhìn tôi bằng cặp mắt khác là vì sản phẩm của tôi, chứ không phải tôi."

Ý cười Tần Ninh Trăn thay đổi, tỉ mỉ đánh giá Lam Hân, chỗ đặc biệt của người phụ nữ này là cô ta có một khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp ngây thơ, đặc biệt là đôi mắt đó, sáng ngời mà trong suốt, chỉ vừa liếc mắt liền không thể quên.

Hóa ra Lục Hạo Thành thích phụ nữ như vậy.

It nhất mạnh mẽ hơn Cố An An, hôm nay bà ta thay đổi chủ ý, vì vậy đến gặp Lục Hạo Thành.

Buổi tiệc tối nay, bà ta sẽ khiến Cố An An trở thành người phụ nữ của Lục Hạo Thành.

Bà ta lạnh lùng cong cong khóe môi, nhìn Lam Hân bằng ánh mắt châm biếm không hề che giấu, nhìn cách ăn mặc của cô, một người phụ nữ giản dị như vậy, vậy mà Lục Hạo Thành muốn mang đến buổi tiệc tối nay.

Xem ra, buổi tiệc tối nay sẽ trở nên rất náo nhiệt.

Vẻ mặt Lam Hân không thay đổi, ánh mắt không sợ hãi nghênh nhìn Tần Ninh Trăn.

Ánh mắt Tần Ninh Trăn ròi khỏi không chút dấu vết, ánh mát bà ta nhìn Lục Hạo Thành một cách kỳ lạ, âm thanh chói tai mang theo sự trào phúng: “Hạo Thành, tối nay Lam Hân là partner* của con sao? Cô Lam Hân thực sự có phúc ba đời, cô là partner đầu tiên của Hạo Thành đó.”

*Partner: Bạn nhảy

Lam Hân nghe xong, khịt mũi coi thường, có phúc ba đời gì chứ, nói cứ như phi tử cổ đại được lâm hạnh vậy.

Lục Hạo Thành híp con mắt lạnh lẽo nguy hiểm lại, lạnh giọng nói: “Xem ra bà rất quan tâm partner của tôi là ai?”

Tần Ninh Trăn cười cười một cách kỳ quái: “Hạo Thành, nhiều năm như vậy, con đi dự tiệc đều không mang theo partner, đột nhiên nói sẽ mang theo partner, ta chỉ tò mò là ai nên qua đây xem chút thôi.”

Lam Hân nghe vậy, bỗng nhiên cảm thấy bản thân đã rơi vào trong việc tranh giành lợi ích gia tộc của nhà người ta rồi.

Hơn nữa, e rằng cô sẽ phải đối mặt với tình cảnh bị kẹp giữa hai thanh nẹp.

“Nếu đã nhìn xong rồi, vậy thì về đi, đây là địa bàn của Lục Hạo Thành tôi, không phải nơi con mèo con chó gì cũng có thể đi vào.” Lời nói của Lục Hạo Thành, lạnh lẽo không chút lưu tình.

"Lục Hạo Thành, anh...”

"Tiểu Khải." Tần Ninh Trăn nhanh chóng ngắt lời Lục Hạo Khải đang tức giận, nháy mắt với anh ta.

Lục Hạo Thành thấy ánh mắt của mẹ, nén lại cơn giận dưới đáy lòng, phẫn nộ trừng Lục Hạo Thành một cái rồi quay người rời đi. Tần Ninh Trăn nhìn Lam Hân, nhếch nhếch khóe môi, nụ cười đó, ba phần trào phúng, ba phần lạnh lẽo.

Lam Hân thấy nụ cười của bà ta, mày đẹp khẽ chau lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.

Thấy hai mẹ con kia đi xa rồi, Lục Hạo Thành mới nhìn Lam Hân, tà mị cười hỏi: “Lam Lam, sợ không?”

Sợ?

Ánh mắt Lam Hân bỗng nhiên liếc nhìn anh, sáu năm trước Lam Hân cô có lẽ sợ.

Cô sợ mất đi gia đình mà cô cảm thấy ấm áp đó.

Giờ đây, gia đình đó đã không có bất kỳ ý nghĩa gì với cô nữa.

Cái đêm của bảy năm trước, cô đã chịu rất nhiều đả kích.

Sau vụ tai nạn xe, cô dường như được sinh ra một lần nữa, trở lại sống là chính mình.

Ngược lại chưa từng sợ ai?

Cô cong khóe môi, mắt sao long lanh, lông mày cong cong, vẻ mặt bình tĩnh, cười nói: “Lục tổng nói đùa rồi, tại sao tôi phải sợ?”

Thứ nhất cô chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, thứ hai ngoại trừ mối quan hệ cấp trên cấp dưới với Lục Hạo Thành thì chẳng có mỗi quan hệ khác, tại sao phải sợ?

Lục Hạo Thành nhìn cô, vẻ mắt mỉm cười kỳ quái: “Lam Lam, không sợ thì tốt, đi thôi!"

Anh nhanh chóng sải bước đi ra bên ngoài.

Lam Hân nhìn bóng hình cao to tự đại của anh, nghĩ tới nụ cười kỳ quái vừa rồi của anh, trong lòng cô có chút sợ hãi, sao cô cảm thấy mình như bị Lục Hạo Thành tính kế vậy.
 
Chương 131: Anh có thể dùng cả đời bù đắp cho cô


Lam Hân hít sâu một hơi, đuổi kịp theo bước chân Lục Hạo Thành, nhưng đôi chân dài của anh thực sự đi quá nhanh, cô chậm chạp chạy mới theo kịp.

Ai biết, Lục Hạo Thành đột nhiên dừng chân, Lam Hân không kịp dừng lại, thoáng cái va vào lưng anh.

"A..." Lam Hân hoảng sợ kêu lên một tiếng.

Trán phát đau, cả người cũng quay cuồng.

Lục Hạo Thành quay người, có chút đau lòng nhìn cô, suy nghĩ mở miệng: "Lam Lam, đi đường sao không cần thận vậy?”

Lam Hân trợn mắt không nói lên lời, nếu không phải anh đột nhiên dừng lại, cô sẽ bi thảm vậy sao.

Thật mất mặt!

Hu hu!

Trước mặt Lục Hạo Thành sao lại xuất hiện đủ loại tình huống vậy?

“Ha ha.” Lục Hạo Thành thấy dáng vẻ cúi đầu chịu đau của cô rất đáng yêu, bất giác mỉm cười.

Giọng nói anh trầm thấp hỏi: "Lam Lam, va đau không?”

Lần đầu tiên Lam Hân nghe được tiếng cười trầm thấp mà cởi mở như vậy của anh, cô bất giác nhìn anh một cái rồi nhanh chóng lùi về sau vài bước.

Giọng nói lãnh đạm: “Lục tổng, xin lỗi! là tôi đi đường không cẩn thận mới va vào anh.”

Lục Hạo Thành thấy hành động của cô, nghe âm thanh lãnh đạm của cô, tâm trạng vui vẻ thoáng cái biến mất.

Anh nhìn khuôn mặt hơi sợ hãi của cô, đáy lòng lướt qua một thoáng đau lòng, nhiệt độ dưới đáy mắt cũng từng chút từng chút trở nên lạnh lùng.

Cô để ý lời nói của dì Cố.

Lục Hạo Thành khẽ híp mắt, liếc nhìn cô sâu xa, giọng điệu bình tĩnh: “Đi thôi, sắp không kịp giờ rồi.”

Nói xong, anh quay người, bóng dáng thon dài tao nhã, đi tới chiếc xe Rolls-Royce cách không ха.

Lam Hân nặng nề thở ra một hơi.

Tại sao?

Ở bên Lục Hạo Thành, cô luôn cảm thấy ngay cả hô hấp cũng khó khan.

Tại sao?

Thái độ của Lục Hạo Thành đối với cô, bỗng nhiên lại thay đổi.

Lục Hạo Thành đã kéo cửa xe ra, chờ cô đi tới.

Lam Hân nhìn một cái, là vị trí lái phụ, trong lòng có hơi bồn chồn.

Nếu mà cô ngồi vào vị trí đó, bị Cố An An nhìn thấy, vậy thì nguy mất, đây là gián tiếp lôi kéo thù hận cho bản thân.

Cô đi xuống phía sau ngồi, đang muốn kéo của ra thì bị Lục Hạo Thành ngăn cản, anh cau mày nói: “Lam Lam, ngồi phía trước."

Giọng điệu nhạt nhẽo, không nói chen vào được.

Lam Hân nhìn anh không biết làm thế nào, hành động ngay thẳng, cô sợ gì chứ?

Cô cúi đầu, lướt qua trước người anh, chậm rãi ngồi xuống ghế lái phụ.

Hương bị trên người anh, sạch sẽ mát lạnh, rất dễ ngửi.

Thoáng cái Lam Hân có chút mặt đỏ tim dập.

Lục Hạo Thành thấy bộ dạng cô đỏ mặt, khẽ cong môi cười, cả người rạng rỡ sáng ngời, vẻ mặt phơi phới.

Lam Hân, em, chạy sao thoát khỏi lòng bàn tay Lục Hạo Thành tôi.

Tâm trạng anh vô cùng tốt đi tới ghế lái, thấy Lam Hân đang thắt dây an toàn, anh nhanh chóng lấy từ tay cô, giúp cô cài vào.

Vào khoảnh khắc anh kề sát cô, trái tim Lam Hân bỗng nhiên đập điên cuồng.

Lục Hạo Thành lại thờ ơ lùi người lại, bật đèn, sau đó lái xe đi một cách thuận lợi.

Khóe miệng anh luôn mang theo ý cười nhè nhẹ.

Anh luôn nghĩ, trong cuộc đời, ai mà không từng tổn thương, đau đớn, mất mát, hối hận, thế nhưng, điều đau đớn nhất trong lòng anh đó là anh đánh mất Lam Lam của anh.

Theo thời gian càng ngày càng dài, có lúc anh đã nghĩ, cái người đã từng tản bước cùng anh rốt cuộc đang ở nơi nào? Theo sự tăng lên của tuổi tác có gặp được hạnh phúc của mình hay không?

Mỗi ngày anh đều nhớ mãi không quên cô, hi vọng có một ngày kỳ tích sẽ xuất hiện, ông trời sẽ đưa cô về bên anh lần nữa.

Vậy thì, anh sẽ trân quý mỗi khoảnh khắc hai người họ bên nhau, anh sẽ dùng cả đời để bù đắp cho cô.

Cô gái nhỏ từng luôn bảo vệ anh, từ nay do anh tới bảo vệ cô. về sau,
 
Chương 132: Người phụ nữ đó chính là một kẻ ngu


Lam Hân khẽ ngước mắt, dè dặt nhìn anh, cô có thể cảm nhận được lúc này tâm trạng anh rất tốt.

Tần Ninh Trăn và Lục Hạo Khải rời đi trước nhưng không hề rời đi, mà ngồi trong xe, nhìn sự tương tác giữa Lục Hạo Thành và Lam Hân, ảnh mắt bà ta mỉm cười kỳ quái.

"Mẹ, xem ra, Lục Hạo Thành động tâm với Lam Hân rồi, nhiều năm như vậy, con cho từng thấy anh ta dụng tâm với người phụ nữ nào như vậy? mẹ nói xem, cha biết được sẽ rất vui đúng không?" Ảnh mắt Lục Hạo Khải khác lạ, Lục Hạo Thành, cuối cùng có điểm yếu để hắn ta bắt thóp rồi.

Hắn ta sẽ hết sức bấu víu điểm yếu của Lục Hạo Thành, khiến anh ta không kịp thở.

Có điều, người phụ nữ tên Lam Hân kia, ngoại hình xinh đẹp, cô không diễm lệ, không xinh tươi nhưng khuôn mặt đó chính là kiểu càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng hấp dẫn người khác, ngay cả hắn ta cũng không kiềm được có mấy phần động tâm.

"Tuy nhiên, Lục Hạo Thành cũng nên có một người phụ nữ, nhưng không thể là người phụ nữ này, nhất định phải là Cố An An, người phụ nữ đó chính là một kẻ ngu, chúng ta dễ dàng bắt chẹt được." Giọng nói Tần Ninh Trăn chua ngoa, cánh môi đỏ tươi cong lên cười lạnh, khuôn mặt tính toán đókhiến người ta trông rất đáng sợ.

“Đi thôi! Mẹ, chúng ta đi chuẩn bị một chút, buổi tiệc tối nay quả thực rất tuyệt vời.”

“Ừ! Khách sạn bên kia, mẹ đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đi thôi!” Vẻ mặt Tần Ninh Trăn vui vẻ, bà ta híp con ngươi, chờ đợi màn kịch hay tối nay.

Bà ta dường như có thể tưởng tượng được khuôn mặt đẹp trai phát ra ngọn lửa của Lục Hạo Thành.

Bà ta cũng đã sắp xếp truyền thông ổn thỏa, chỉ cần đợi tặng một phần lễ lớn cho Lục Hạo Thành thôi.

Lục Hạo Khải khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

Lục Hạo Thành đưa Lam Hân đến thẩm mỹ viện, để Lam Hân Spa toàn thân.

Còn Lục Hạo Thành thì cực kỳ nhẫn nại ngồi đợi bên ngoài.

Nhân lúc Lam Hân làm spa, anh ngồi lên ghế sofa ở hành lang, mở điện thoại lên xem con trai phỏng vấn ở thành phố Phàn.

Thấy con trai hoàn toàn không luống cuống, nụ cười hòa nhã, tao nhã lịch sự đầy đủ phẩm chất của một minh tinh, anh liền không nhịn được mà cười lên.

Con trai của Lục Hạo Thành anh chính là long phượng trong loài người.

Đợi Lam Hân spa xong đã là mấy tiếng sau, anh lại đưa Lam Hân đến Hair salon Lam Đỉnh.

Hair salon Lam Đỉnh là salon làm tóc lớn nhất thành phố Giang, cũng là nơi Lục Hạo Thành đầu tư.

Công ty anh có rất nhiều model, các chuyên gia trang điểm chính là đến từ đây.

Chuyên gia tạo mẫu tóc cao cấp ở đây là bạn của Lục Hạo thành, nơi này kinh doanh thịnh vượng toàn bộ đều nhờ vào sự quản lý của chuyên gia tạo mẫu tóc cao cấp Lâm Hạo Thiên này.

Diện tích đất của hair salon Lam Đỉnh rất lớn, trên dưới hai tầng.

Vừa bước vào bên trong liền thấy bày trí cao cấp, phong cách riêng biệt, độc đáo, chiếc gương sáng rực, ánh đèn rạng rỡ chiếu rọi vào mặt người, sáng bừng sức sống.

Kinh doanh của salon rất tốt, nhân viên đều mặc đồng phục màu trắng, ngay cả công tác phục vụ cũng sạch sẽ mát mẻ gọn gàng.

Lam Hân chưa từng bước vào Hair Artistic Salon cao cấp như vậy.

Lục Hạo Thành trực tiếp đưa cô lên tầng hai.

Cách trang trí của tầng hai lại càng xa hoa hơn, đây đều là dịch vụ một kèm một.

Lục Hạo Thành dẫn cô đi vào một gian phòng làm việc riêng.

Trang trí ở bên trong lấy tông màu trắng làm chủ đạo, vừa bước chân vào, cô liền cảm thấy cả người mình đều tỏa ra một luồng ánh sáng chói loi.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng, mái tóc ngắn được tạo hình độc đáo, nhưng không có màu gì, thuần đen sáng bóng, dáng người anh ta như ngọc, anh tuấn cao ráo thu hút người khác.

Động tác anh ta tao nhã giúp người phụ nữ xinh đẹp ngồi trước mắt tạo hình.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Hạo thiên chậm rãi quay người lại.

Thấy Lục Hạo Thành dẫn theo một người phụ nữ tới.

Trên khuôn mặt sáng sủa đẹp trai của anh ta rất kinh ngạc.
 
Chương 133: Muốn tìm cha mẹ ruột của em không


Sự kinh ngạc lóe lên rồi trôi đi, đôi mắt đen sáng của anh ta đặc biệc sâu xa rơi trên người Lam Hân.

"Hạo Thành, trước giờ không thấy cậu dẫn phụ nữ đến đây, vị tiểu thư này là ai vậy?” Âm thanh vui tai dễ nghe, cứ như giọt sương sớm, khẽ khàng nhỏ giọt đọng lại.

Ánh mắt Lục Hạo Thành lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, từ lúc anh bước vào, trong gian phòng này bắt đầu trở nên đè nén.

Anh nhàn nhạt nói: “Nhanh chóng xử lý xong việc trên tay đi, làm cho Lam Lam một kiểu tóc xinh đẹp."

Nói xong, anh ra hiệu cho Lam Hân đi vào phòng nghỉ đợi.

Lâm Hạo Thiên nhìn bóng hình hai người một trước một sau, mỉm cười kỳ quái.

Cây vạn tuế vạn năm phải nở hoa rồi?

Sau đó, anh ta nắm bắt thời gian xử lý kiểu tóc cho vị khách trước mắt, nếu như kéo dài thì vẻ mặt bằng lãnh đo của Lục Hạo Thành thực không dễ đối phó.

Bước vào phòng nghỉ, Lam Hân có hơi mệt ngồi lên sofa da thật.

Cả ngày hôm nay còn mệt hơn cô đi làm một ngày.

Nhưng mà sau khi spa xong, cô cảm thấy da dẻ mình lại càng trơn bóng, nước da lại càng sáng hon.

Hôm nay, cô cũng hưởng thụ một chút đãi ngộ có thể hưởng thụ của người có tiền, cả người đều cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Đột nhiên, Lam Hân bị một bóng đen che phủ, Lam Hân chợt ngước mắt nhìn Lục Hạo Thành, con ngươi đen sáng nơi đáy mắt hơi co lại.

Lục Hạo Thành nhìn cô, tà mị cong cong khóe môi, giọng điệu khẽ chậm: “Lam Lam, uống nước!”

"Cảm ơn!" Tay Lam Hân hơi run nhận chiếc cốc giấy trong tay anh.

Tay hai người chạm vào nhau, ngón tay Lam Hân hơi lạnh, Lục Hạo Thành bất giác cau mày, vẫn chưa đến mùa thu, sao ngón tay cô lại lạnh vậy?

Lam Hân cúi đầu uống nước ấm, Lục Hạo Thành đứng bên cạnh cô, cô cảm thấy bên cạnh có một luồng áp lực vô hình, khiến cô hô hấp khó khăn.

Lục Hạo Thành uống một ngụm nước, ánh mắt sâu xa, dịu dàng rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi căng thẳng của cô, con ngươi đen sâu xa đó từ đầu đến cuối đều nhìn rõ ràng biểu cảm trên khuôn mặt người con gái.

Cô có vẻ như hơi sợ anh, thực ra, trước mặt cô, anh đã khiến bản thân hoàn toàn khác bình thường rồi.

"Lam Lam, đối với chuyện lúc nhỏ của em, em thực sự một chút cũng không nhớ sao?" Lục Hạo Thành muốn tìm chủ đề nói chuyện, hóa giải bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.

Bỗng nhiên Lam Hân ngước mắt lên, vô cùng kinh ngạc nhìn anh, tại sao anh có hứng thú với chuyện lúc nhỏ của cô thế?

Lần trước cô cũng chỉ tùy ý nhắc đến một chút thôi.

Cô chậm rãi lắc đầu, nói: “Nếu như tôi có một chút ký ức thì có thể tìm lại được chính mình trước đó, cũng có khả năng sẽ có thể biết được bố mẹ ruột của mình là ai?”

Trong tâm trí Lam Hân, lại nhớ tới lời Lục Hạo Thành hỏi cô hôm nay: “Muốn tìm cha mẹ ruột của em không?”

Thực ra, câu nói này khiến cô rất cảm động.

Cô rất muốn biết cha mẹ ruột của mình là ai?

"Lam Lam, tôi có thể giúp em." Lục Hạo Thành đột nhiên mở miệng.

Lam Hân nhìn anh, đáy mắt sâu xa của anh lộ ra sự nghiêm túc chưa từng có.

Lam Han cảm kích mỉm cười, sau đó, cô lắc lắc đầu, nói: “Lục tổng, cảm ơn ý tốt của anh, chuyện này tự tôi sẽ nghĩ cách điều tra rõ ràng.”

Cô không muốn có quá nhiều giao thiệp với anh, đỡ phải gây ra tai bay vạ gió.

Cô còn phải lấy tiền lương ở chỗ Lục Hạo Thành, nuôi dưỡng ba mẹ con còn có mẹ cô nữa.

Thực ra, chỉ cần Đào Mộng Di nói thật với cô, cô rất nhanh sẽ có thể tìm được cha mẹ ruột của mình.

Nhưng cô biết, với tính cách của Đào Mộng Di sẽ không thể nói với cô.

Lục Hạo Thành thấy cô từ chối, sắc mặt âm lạnh, đáy lòng hụt hẫng, giống như mất đi cả thế giới.
 
Chương 134: Anh quá khoa trương rồi


Ánh mắt anh đột nhiên âm trầm, anh ngồi trước mặt cô, lạnh nhạt nói một câu: “Lời của dì Cố, em không phải đặt trong lòng.”

Lam Hân nghe vậy, trong lòng hơi xúc động, thông minh như anh thấy cô bỗng nhiên thay đổi, sao có thể không biết nguyên nhân cô thay đổi đây?

Cô cười nói: “Lục tổng, Cố phu nhân nói không sai."

Lục Hạo Thành chợt cau mày nhìn cô, tình cảm dưới đáy mắt phức tạp.

Giọng nói anh lạnh cứng, khóe miệng nhếch lên một độ cong châm biếm: “Lam Lam, em không giống người nghe lời như vậy?”

Lam Hân nhìn anh, cũng khe khẽ cười xòa: “Lục tổng rất hiểu tôi nhỉ?"

"Có một chút!” Lục Hạo Thành không phủ nhận, cô so với lúc nhỏ thực sự thay đổi rất nhiều.

Cô lúc nhỏ, rất cởi mở, ngược lại anh thì cả ngày mặt mũi âm trầm, luôn không cho cô sắc mặt tốt, nhưng cô, mỗi lần đều bên cạnh anh.

Lam Hân hơi nhíu đuôi mày, trong lòng nghi hoặc, sao anh có thể hiểu cô...

Anh một người bận rộn, trăm công nghìn việc, sao có thể có thời gian mà hiểu cô?

Thấy sự nghi hoặc trên mặt cô, Lục Hạo Thành nhàn nhạt hỏi: "Lam Lam, em không tin?”

"Hai chữ Lam Lam, anh gọi rất thuận miệng nhỉ.” Lam Hân ấp úng nói.

Đáy lòng rất cảnh giác đối với ý tốt này của Lục Hạo Thành.

Ai mà biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì? Cô không muốn trở thành vật hi sinh trong việc tranh giành gia sản của thế gia bọn họ.

Lục Hạo Thành ngước mắt, ánh mắt xuất hiện sự dịu dàng chưa từng thấy, anh từ nhỏ đã gọi cô như vậy, có lúc, anh cũng gọi cô là tiểu ÚỨc, nhưng anh thích gọi hãi chữ Lam Lam này hơn.

Nụ cười cô ngọt ngào xinh đẹp, tựa như bầu trời xanh thẳm khiến tâm hồn trong trái tim con người rộng mở.

Lúc này, Lâm Hạo Thành bước vào, nụ cười anh ta ôn hòa, mặt đẹp dịu dàng rơi trên người Lam Hân xinh đẹp.

Anh ta đứng ở ngoài cửa, hai tay vòng trước ngực, nghiêng người dựa lên cửa kính, khí chất toàn thân hoàn toàn đẹp trai.

"Vị tiểu thư xinh đẹp này, đến lượt cô rồi.” Âm thanh vẫn rất dễ nghe, rất vui tai.

Lam Hân bất giác cười cười, đứng lên đi ra bên ngoài.

Lục Hạo Thành thấy vậy, vẻ mặt buồn bực, một tia lạnh lẽo nháy mắt bắn lên trên khuôn mặt vô cùng cợt nhả của Lâm Hạo Thiên.

Lâm Hạo Thiên đắc ý nhướng mày nhìn anh, ý là nói với Lục Hạo Thành, không có cách nào, ông đây cứ khiến người ta yêu thích như vậy đấy.

Anh ta dương dương tự đắc quay người rời đi, cái lạnh lan tràn sau lưng, khiến sống lưng anh ta phát lạnh.

Lục Hạo Thành này, vẫn là ít trêu đùa vẫn hơn.

Lam Hân ngồi lên trên ghế, nhìn mình trong gương, khóe môi hơi cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ rung động lòng người.

Lâm Hạo Thiên thưởng thức dung nhan của cô trong gương, xán lán cười hỏi: "Quý danh tiểu thư là?"

Lam Hân cười nói: “Tôi tên Lam Hân.”

"Cô Lam Hân, nhìn khuôn mặt này của cô tựa như đóa phù dung, hương thơm lững lờ phảng phất trong sự lung linh, tinh tế rực rỡ, làn da bạch tuyết, trắng nõn lại ửng lên màu đỏ nhạt, cô Lam Hân, cô quả thực chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất trên đời, ngũ quan này, hoàn toàn là được khắc kim giũa ngọc mà ra." Lâm Hạo Thiên tác phong nho nhã, lần đầu tiên khen ngợi người khác, đặc biệt là khen ngợi một người phụ nữ.

Khó trách Lục Hạo Thành có thể đích thân đưa cô ấy đến, nếu như anh ta có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy cũng sẽ một đường hộ tống.

"Ha ha..." Lam Hân nghe lời khen ngợi của anh ta, kìm lòng không đậu bật cười.

Lâm Hạo Thiên cười nhìn cô trong gương, nhướng mày cười: “Cô Lam, chẳng lẽ tôi nói sai sao?”

"Không phải, anh quá khoa trương rồi." Lam Hân cười nói.

“ÒI” Lâm Hạo Thiên khẽ ồ một tiếng: “Cô Lam Hân, tôi từng gặp qua người đẹp, nhiều không đếm xuể, nhưng lần đầu tiên tôi thấy người đẹp thanh thuần lại mang theo một phong thái tuyệt thế bẩm sinh như cô vậy.
 
Chương 135: Oan gia ngõ hẹp


Lâm Hạo Thiên dám đảm bảo, tuyệt đối là lần đầu nhìn thấy.

Lúc thấy cô ấy cười nói, môi đỏ hé mở, hơi thở như hoa lan thoang thoảng tỏa ra từ kẽ răng tinh xảo, tựa như tuyết liên vô hình nở rộ khắp nơi trong không khí, hương thơm đặc biệt, lại vô hình chung bắt được.

Ánh mắt anh ta rơi trên mái tóc tơ mềm mại của cô, không hổ là kiệt tác của ông trời, ngay cả chất tóc cũng mềm mại như thế lại tỏa ra hương thơm thanh mát.

"Hạo Thiên!" Đột nhiên, sau lưng truyền đến âm thanh trong trẻo như ngân chuông, giống như tiếng chim hót véo von vui tai.

Lam Phần từ trong gương nhìn người mới đến, vậy mà lại là Cố An An, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, ở đây cũng chạm phải cô ta.

"Yo! Hóa ra là cô Cố đến, mời ngồi xuống.” Lâm Hạo Thiên cười nói, nhưng không quay đầu nhìn Cố An An, chỉ hơi liếc cô ta một cái từ trong gương.

Cố An An thấy Lam Hân cũng ở đây, đáy lòng không hiểu sao lóe lên tia tức giận.

Thân phận cô ta như vậy sao có thể đến đây? Đúng rồi, tối nay cô ta là partner của anh Hạo Thành.

Trong lòng cô ta cười lạnh, xem ra, Lục Hạo Thành cũng không có quan tâm Lam Hân như vậy.

Vốn dĩ Lục Hạo Thành ngồi ở phòng nghỉ, sau khi Lam Hân rời đi, một mình anh ngồi nhạt nhẽo liền ra sân thượng ngắm phong cảnh, Cố An An lại không nhìn thấy anh.

Cô ta mỉm cười, giọng nói trong trẻo động lòng người: “Hạo Thiên, thời gian em gấp, có thể giúp em làm tóc trước được không.”

Với mối quan hệ của cô ta và anh Hạo Thành, Hạo Thiên nhất định sẽ đồng ý, cô ta phải cho Lam Hân nhìn thấy, ai mới là người phụ nữ có tư cách đứng bên anh Hạo Thành nhất.

Tối nay, anh Hạo Thành chính là của cô ta.

Lâm Hạo Thiên bỗng nhiên quay người, liếc nhìn Cố An An xin lỗi, nhưng lời nói ra một chút cũng không xin lỗi: “Cô Cố, cho dù thời gian cô gấp cũng chỉ có thể đổi một nhà tạo mẫu khác, chỗ tôi còn đang bận, nếu như cô không quá vội thì vào trong phòng nghỉ ngồi một lúc, vị tiểu thư này rất nhanh sẽ có thể làm xong!”

Cố An An nghe vậy, vẻ mặt thoáng cái trắng bệch, cô ta chau mày liếc nhìn Lâm Hạo Thiên, anh ta vậy mà không cho cô ta mặt mũi.

"Vậy anh nhan lên chút, tôi phải đi gặp anh Hạo Thành, nếu như muộn thì anh biết tính khí anh ấy rồi đấy.” Cố An An nói xong, lập tức bước vào phòng nghỉ.

Lâm Hạo Thiên nhìn bóng lưng cô ta, chỉ có thể cười cười.

Vị đại tiểu thư này của Cố gia, nhìn thì ngoan ngoãn như con cừu nhỏ, nhưng tính khí cô đại tiểu thư này thực không nhỏ.

Lam Hân liếc nhìn bóng lưng của Cố An An từ trong gương, Lục Hạo Thành đang đợi Cố An An sao?

Không có, rất hiển nhiên, cô ta dùng lời này để chèn ép Lâm Hạo Thiên.

Bởi vì, người ngồi ở đây là cô.

Chút tâm tư nhỏ đó của Cố An An, nếu như là bảy năm trước, cô thực sự nhìn không ra, có điều hiện tại, cô vừa nghe đã biết Cố An An muốn làm cái gì?

Aizz!

Cô không có ý định gây thù với bất kỳ ai, nhưng luôn vô ý chuốc thù.

"Cô Lam Hân, chất tóc này của cô tốt, đẹp tự nhiên là tốt nhất, chỉ cần dùng kẹp tóc pha lê kẹp nhẹ lên đỉnh đầu, cô đã rất đẹp rồi." Lâm Hạo Thiên quan sát hình dáng khuôn mặt cô, tạo hình của cô đã được định hình trong đầu anh ta, việc tiếp theo sẽ thuận tay hơn chút.

Lam Hân gật đầu cười, nói: “Được! nghe nói anh là nhà tạo mẫu tóc lợi hại nhất thành phố Giang, rất nhiều danh viện đều đến đây, còn có rất nhiều minh tinh đều ngưỡng mộ mà đến.

Họ đều muốn anh tạo kiểu tóc, hôm nay tôi có dịp để anh tạo kiểu tóc cho tôi, quả thực là may mắn!”

"Ha ha..." Lâm Hạo Thiên vừa nghe không nhịn được mỉm cười sảng khoái.

Cũng có chút đắc ý trả lời: “Thực sự có chuyện như vậy.”
 
Chương 136: Là vì tính kế anh


Lục Hạo Thành đứng ở ban công nghe vậy, ẩn đường cau chặt, vẻ mặt như ăn mặn, hai người nói cái gì mà cười vui vẻ như vậy?

Tên Lâm Hạo Thiên này đúng là to gan.

"Cô Lam Hân, ngoại hình cô xinh đẹp, cũng rất khéo nói, vậy chúng ta bắt đầu thôi!” Hảo cảm của Lâm Hạo Thiên đối với Lam Hân tăng gấp bội.

"Được!" Lam Hân gật gật đầu, ấn tượng với Lâm Hạo Thiên cũng rất tốt.

Trong phòng nghỉ.

Ánh mắt Cố An An ầm trầm liếc nhìn ra bên ngoài, thấy Lâm Hạo Thiên và Lam Hân nói chuyện rất vui vẻ, đáy lòng cô ta lập tức vô cùng ghen ty.

Nếu như cô ta không phải con gái nuôi của Cố gia, mà là Cố tiểu thư chân chính của Cố gia, anh ta còn dám coi thường bản thân cô ta như vậy sao?

Chung quy là số mệnh mình không tốt, sau khi bố mẹ ruột chết đi, cô ta lập tức bị chú hai đưa đến côi nhi viện, chờ đợi gần nửa năm Cố phu nhân mới nhận nuôi cô ta.

Lần đầu tiên bước vào Cổ gia, nhìn thấy biệt thự xa hoa, cô ta lập tức lập lời thề, cả đời này bản thân phải ở trong căn nhà xinh đẹp này.

Nhìn thấy những bộ váy công chúa xinh đẹp đó, kẹp tóc xinh đẹp và phòng công chúa thơm ngát được trang trí vô cùng xinh đẹp, lúc đó cô ta thề rằng nhất định phải ở trong căn nhà như vậy.

Thế nhưng, Cố phu nhân lại nói với cô ta, cô ta là đồ thay thế của con gái bà ấy, tất cả những thứ ở đây đều thuộc về con gái bà ấy, bà ấy sẽ nuôi dưỡng cô ta, hoàn toàn là vì cô ta và con gái bà ấy có mấy phần giống nhau.

Cô ta đã từng nhìn Cố Ức Lam lúc nhỏ, ngoại hình rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt đó, sáng rọi có thể xuyên qua đáy lòng con người.

Cô ta khi đó thực sự có mấy phần giống với bé gái đó.

Cố An An đang nhớ lại chuyện trước kia thì điện thoại cô ta đột nhiên reo lên, cũng kéo lại tất cả cảm xúc của cô ta.

Cô ta lấy điện thoại, liếc nhìn số điện thoại, nụ cười ngọt ngào, giọng nói uyển chuyển vui tai: "Alo! Di Luc!"

Lục Hạo Thành ở ban công vốn muốn bước vào bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Là điện thoại Tần Ninh Trăn gọi đến.

Con ngươi lạnh lùng của Lục Hạo Thành híp lại, anh cầm điện thoại ra điều chỉnh máy ghi âm.

“Di Lục, con đang ở Lam Đỉnh chờ làm tóc, bên dì đã chuẩn bị xong chưa?”

"An An, đã chuẩn bị xong hết rồi!"

"Rất cảm ơn dì Lục giúp An An, đợi sau khi con gả cho anh Hạo Thành, tuyệt không quên sự giúp đỡ của dì Lục, trong khách sạn là số mấy tầng mấy ạ?”

"An An, dì chính là thích cô gái ngoan ngoãn như con, phòng số 506.”

"Vâng, dì, con biết rồi, đến lúc đó con sẽ vào phòng trước, anh Hạo thành thì xin nhờ người bên dì đưa vào."

"Yên tâm nhé, An An!"

“Vâng, tạm biệt di Lục."

Cố An An vui vẻ ngắt điện thoại, yên tĩnh lướt vòng bạn bè, khóe miệng cô ta nhếch lên một nụ cười ngọt ngào.

Lục Hạo Thành, người đàn ông tựa như thiên thần đó, luôn luôn là hoàng tử bạch mã trong giấc mơ của cô ta.

Mà mục đích cô ta tồn tại, cũng là kết thành vợ chồng với bạch mã hoàng tử trong mơ của cô ta.

Lục Hạo Thành lưu lại bản ghi âm, vẻ mặt anh âm trầm tàn ác, hóa ra, hôm nay, Tần Ninh Trăn và Lục Hạo Khải đến chính là muốn xác định anh có tham gia buổi tiệc không?

Thì ra, là vì tính kế anh.

Nếu như không đáp lễ bọn họ, làm sao xứng đáng với sự chuẩn bị kỹ lượng của bọn họ đây?

Lục Hạo Thành nở nụ cười tàn nhẫn khát máu, hơi thở lạnh lẽo tản lan rộng ra xung quanh anh.

Cố An An đang cúi đầu xem vòng bạn bè của nhóm danh viện, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo sau lung.

Cô ta vô thức ngẩng đầu, nhướng nhìn xung quanh, không thấy có ai khác, cô ta lại cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.

Đi ra ngoài cửa kính trên ban công, sắp xếp rèm cửa màu vàng nhạt, Lục Hạo Thành đứng dựa vào tường, từ góc độ của Cố An An không nhìn thấy anh.
 
Chương 137: Ta muốn nhảy xuống, đừng làm phiền ta


Lục Hạo Thành liếc nhìn vị trí của Lam Hân, Lam Lam có lẽ sắp xong rồi.

Đáng chết!

Nếu như bây giờ anh từ phòng nghỉ đi ra, Cố An An nhất định sẽ biết anh nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi của cô ta.

Anh liếc nhìn bên dưới, mặc dù là tầng hai nhưng cũng khá cao, muốn nhảy từ đây xuống anh không thể không tàn phế.

Nhưng nếu như không ra ngoài, lát nữa Lam Lam xong rồi, lập tức sẽ qua đây gọi anh, đến lúc đó khác nào vạch áo cho người xem lưng.

Lục Hạo Thành liếc nhìn điện thoại, nhanh chóng tìm wechat của Lam Hân, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ chữ.

"Lam Lam, bảo Lâm Hạo Thiên đưa Cố An An ra ngoài, không phải lên tiếng." Sau đó, còn nhấn 11 nhãn dán ngậm miệng.

Lam Hân đang làm tóc, điện thoại và túi đều bị cô đặt một bên trên bàn thủy tinh.

Có tín hiệu nhắc nhở wechat, cô cũng không để ý.

Còn Lâm Hạo Thiên lúc này đang làm tóc cho Lam Hân, càng không để ý wechat của người khác.

Cậu ta đối với công việc của bản thân rất nghiêm túc, lúc làm việc thường sẽ không nhìn điện thoại, cũng sẽ không lướt vòng bạn bè, cũng sẽ không nhìn wechat nhận điện thoại.

Sau khi công việc bận rộn xong, cậu ta mới nhìn tới.

Cũng vì nguyên nhân này, Lục Hạo Thành mới không gửi wechat cho Lâm Hạo Thiên.

Anh biết mặc dù Lâm Hạo Thiên nghe thấy tín hiệu wechat, hoặc là tiếng điện thoại, nhưng cậu ta cũng sẽ không nhìn một cái, trừ phi trên tay cậu ta không có công việc.

Vì vậy anh mới gửi wechat cho Lam Hân.

Thế nhưng, anh thông qua cửa kính nhìn thấy Lam Hân ngồi im tại chỗ.

Lại liếc thấy túi xách và điện thoại ở trên bàn thủy tinh, trái tim anh tức khắc muốn chết luôn.

Xa như vậy, khó trách Lam Lam không nhìn tới.

Lục Hạo Thành nuốt nước miếng, chảng lẽ anh thực sự phải nhảy từ tầng hai xuống?

Anh tiến lên phía trước vài bước, thấy ống dẫn phòng cháy xuôi theo tường xuống.

Anh đưa tay lắc lắc, cũng khá vững chắc, anh thầm ước lượng trong lòng xem có thể chịu được sức nặng của anh không.

Anh xắn tay áo lên chuẩn bị từ đây trượt xuống.

Đối với người thường xuyên luyện tập như anh, trượt từ tầng hai xuống tầng một tuyệt đối không phải vấn đề.

Trong lòng Lục Hạo Thành chủa rủa một câu. Trẫm phải nhảy xuống, đừng làm phiền trẫm.

Kẻ lừa bịp Cố An An này, buộc anh phải nhảy xuống.

Cố An An, cô thật có bản lĩnh!

Trong lòng Lục Hạo Thành vừa chửi vừa trèo qua ban công.

Anh ôm chặt ống phòng cháy, nhanh chóng tự nhiên trượt xuống.

Thời khắc này Lục Hạo Thành cảm thấy bản thân luyện tập hằng ngày thực sự có tác dụng.

Anh thuận lợi đến tầng một, vẫn may ở đây không có người bảo vệ, nếu như có khéo còn coi anh là kẻ trộm?

Anh liếc nhìn đôi tay mình, bị cọ đỏ rực, lờ mờ có cảm giác như kim châm, nhưng anh cũng không để ý.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất trở về tầng hai, ở của thang máy điều chỉnh một chút hơi thở phập phồng của mình rồi mới tao nhã bước vào trong phòng của Lam Hân.

Anh trực tiếp đi thẳng vào, ngồi lên sofa bên cạnh,

Lam Hân thấy anh từ ngoài đi vào, giống như thấy ma liếc nhìn anh.

Anh không phải đang ở phòng nghỉ sao? Sao lại đi từ bên ngoài vào?

Vừa rồi cô còn nghe thấy âm thanh mơ mơ hồ hồ của Cố An An, cô còn cho rằng hai người ở bên trong nói chuyện?

Nhưng anh đi từ bên ngoài vào, là chuyện gì vậy?

Còn Lâm Hạo Thiên chăm chú làm việc, tự nhiên sẽ không chú ý đến tình tiết nhỏ này.

Lục Hạo Thành nhìn điện thoại của Lam Hân một cái, nghĩ tới tin nhắn mình gửi, anh liếc nhìn Lam Hân, hỏi: “Lam Lam, mật khẩu điện thoại em là bao nhiêu, điện thoại tôi thiếu tiền, tôi gửi cho Mộc Tử Hoành một tin nhắn bảo cậu ta lát nữa chúng ta tới.”

Lam Hân có chút nghi hoặc nhìn anh, dưới ảnh mắt chờ mong của anh vẫn nói ra mật khẩu: "0923."
 
Chương 138: Ban ngày đã thay kim chủ rồi sao


Lục Hạo Thành bật sáng màn hình, trong màn hình là ảnh đẹp trai của con trai, anh cong cong khóe môi, nhnh chóng nhập mật khẩu.

Nhập số vào xong, anh cau mày, mấy số này sao cảm thấy rất quen thuộc.

Anh nhanh chóng xóa đi tin nhắn mình đã gửi cho Lam Hân.

Anh cảm thấy bản thân giống như làm việc xấu.

Sau đó để điện thoại Lam Hân lại, nếu như anh lại chậm một bước thì có thể nhìn thấy bức ảnh khóa điện thoại là ảnh một nhà năm người của Lam Hân.

Nhưng tâm tư của anh luôn đặt vào mấy con số.

Đột nhiên, ánh mắt anh lóe lên, 0923.

Đó không phải là sinh nhật của anh sao?

Đáy lòng anh lướt qua tia kích động, đang chuẩn bị hỏi Lam Hân, đột nhiên thấy Cố An An từ phòng nghỉ bước ra.

Sắc mặt anh thoáng cái âm trầm xuống, quay sang một bên không nhìn Cố An An.

Còn Cố An An vừa đi ra lập tức thấy Lục Hạo Thành.

"Anh Hạo Thành, sao anh...” Cố An An nói được một nửa lại dừng lại, vẻ mặt bỗng chốc trở nên mất mát.

Anh đến cùng tiện nhân Lam Hân này.

Cô ta nghĩ rằng, chỉ một mình Lam Hân đến, chưa từng nghĩ, Lục Hạo Thành là đến cùng cô ta.

Lục Hạo Thành chưa từng cùng người phụ nữ nào đến nơi này mà?

Xem ra, Lam Hân trong lòng anh thì khác biệt.

Cũng may, tôi nay cô ta đã có kế hoạch rồi.

Nếu không thì, tất cả thực sự sẽ muộn mất.

Lục Hạo Thành coi thường Cố An An, tao nhã đứng lên bước đến bên Lam Hân, nói: “Sắp xong rồi."

Lâm Hạo Thiên nhìn anh một chút, đặt chiếc kẹp tóc pha lê lên trên đầu Lam Hân, sự tô điểm của chiếc kẹp tóc pha lê làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn sáng chói động lòng người, tôn lên vẻ rạng rỡ của cả người cô.

Anh ta vui mừng cười nói: “Xong rồi, việc lớn đã xong, quả thực quá xinh đẹp, quả thực hoàn mỹ!” Lâm Hạo Thiên không chút keo kiệt khen ngợi, thưởng thức kiệt tác của bản thân.

Lục Hạo Thành thấy thế cũng cảm thấy vô cùng xing đẹp.

Lam Lam là kiểu người vừa nhìn sẽ không quá kinh diễm, nhưng càng nhìn lại càng thấy đẹp.

"Thực đẹp! Lam Lam, chúng ta đi.” Lục Hạo Thành nói xong, đi tới một bên chiếc bàn lấy túi và điện thoại của Lam Hân, sau đó lập tức quay người dắt Lam Hân đi ra ngoài.

Từ đầu đến cuối đều không nhìn Cố An An lấy một cái.

Lam Hân bị anh dắt đi ra ngoài, trái tim thấp tha thấp thỏm, tên khốn khiếp này đang âm thầm gây thù chuốc oán cho cô.

Mắt anh ta mù sao?

Cố An An cũng đang ở đó!

Cố An An thấy Lục Hạo Thành ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, thậm chí không nói với cô ta một lời.

Đây là người luôn khiến cô ta cho rằng có thể phó thác cả đời, không ngờ rằng anh sẽ đối xử với cô ta như vậy?

Nước mắt Cố An An không không chế được tuôn rơi, hai tay cũng hơi run rẩy.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Lục Hạo Thành đi qua ngưỡng cửa liền bị Cố phu nhân đang đi tới chặn lại.

Nhìn thấy Cố phu nhân, trong lòng Lam Hân đột nhiên lộp bộp một cái, bây giờ có lý do cũng không nói rõ được rồi.

Thông qua cửa kính, Lâm Mộng Nghi nhìn thấy Cố An An đang rơi nước mắt.

Trước sau gì cũng là con gái mình nuôi nấng, bà không thể thấy mà không quan tâm.

Lam Hân này, hết lần này đến lần khác coi nhẹ sự cảnh cáo của bà, càng khiến bà thất vọng là Lục Hạo Thành vô tình với Cố An An.

Hai người dù gì cũng cùng nhau lớn lên mà?

Lục Hạo Thành nhìn Lâm Mộng Nghi, ấn đường cau chặt.

Lâm Mộng Nghi bước lên phía trước vài bước, cả người trang điểm quý phái, bộ lễ phục màu đỏ đào tôn lên sự cao quý của bà.

Ánh mắt bà sắc bén nhìn Lam Hân, mỉa mai cười nói: “Cô Lam, tối qua tôi thấy cô cười nói cùng một người đàn ông tuấn mỹ, quan hệ của hai người còn thân mật hơn người yêu, sao thế? Ban ngày liền thay kim chủ rồi?"
 
Chương 139: Là dì từ bỏ cô ấy trước


Lời nói của Cố phu nhân khiến đáy lòng Lam Hân trào lên một luồng tức giận.

Ánh mắt cô lạnh nhạt, rơi trên khuôn mặt trào phúng đó của Cố phu nhân, giọng nói lãnh đạm: “Cố phu nhân, bà đây là đang ngậm máu phun người, người đàn ông tối qua bà gặp là bạn của tôi. Còn giữa tối và Lục tổng, cũng chẳng có bất cứ quan hệ gì.”

Lam Hân dùng sức rút tay mình khỏi tay Lục Hạo Thành.

Nhưng Lục Hạo Thành cứ kéo chặt tay cô không buông.

Đáy lòng Lam Hân thoáng cái có một luồng xúc động muốn phá vỡ Lục Hạo Thành thành nghìn mảnh.

Anh ta, đây là đang gây thù chuốc oán cho cô, cô chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, sau khi gặp Lục Hạo Thành, cô phát hiện bản thân càng ngày càng nổi nóng nhiều hơn.

Cố phu nhân nhìn hai người tay nắm tay, nụ cười càng lạnh.

Bà cười lạnh nói: “Còn nói không có, mắt thấy là thực, Lam Hân, cô còn muốn ngụy biện.

Người đàn ông ăn cơm cùng cô ở vỉa hè tối qua, chẳng lẽ là ma sao?”

“Cố phu nhân, tất cả những hiểu lầm trên đời này đều xuất phát từ việc không hiểu chuyện, tôi muốn làm thế nào, ăn cơm cùng ai đều là tự do của tôi, bà không hiểu gì về con người tôi thì bà có tư cách gì hiểu lầm tôi như vậy?"

Sự nóng nảy của Lam Hân cùng bùng lên, cô cũng là người có giới hạn, chạm đến giới hạn của cô, bất kể là ai cô đều không bỏ qua.

"Yo! Cô còn học kiểu lập đền thờ trinh tiết cơ đấy? tôi nói với cô, đừng ra vẻ trước mặt tôi...”

Lục Hạo Thành bỗng nhiên ngắt lời bà ấy: "Di Cố, bà quá đáng lắm rồi?"

"A Thành, ta đây là tốt cho cháu thôi, sao lại quá đáng?" Lâm Mộng Nghi vẻ mặt đau lòng nhìn Lục Hạo Thành.

Bà luôn coi Lục Hạo Thành là con cháu mình mà đối đãi.

"Lam Lam, chúng ta đi!” Lục Hạo Thành nói xong, kéo Lam Hân đi ra ngoài.

“Lam Lam...” Cố phu nhân nghe thấy hai chữ này, trái tim bỗng chốc nhói đau.

Bà nhanh chóng quay người, đau lòng hét lên: "Hạo Thành, chẳng lẽ chỉ vì cô ta họ Lam, cháu mới làm như vậy? nhưng mà, cô ta không phải, cháu không đợi Lam Lam, cháu muốn buông bỏ con bé sao?"

Bước chân Lục Hạo Thành bỗng nhiên dừng lại, quay đầu, trên khuôn mặt hoàn mỹ lộ ra nụ cười lạnh lẽo, từng từ từng chữ tàn nhẫn nói: “Di Cố, là dì buông bỏ cô ấy, nhưng mà cháu mãi mãi sẽ không buông bỏ cô ấy, cô ấy sẽ quay về bên cạnh cháu.” Cô đã ở bên cạnh anh rồi, bây giờ chỉ thiếu bước xét nghiệm quan hệ cha con thôi.

Cố phu nhân nghe thấy lời của anh, nhìn nụ cười lạnh lẽo của anh, cả người đều run rẩy.

Là bà buông bỏ Lam Lam trước, sao có thể?

Không thể, bà sao có thể buông bỏ đứa con gái duy nhất của bà?

"Hạo Thành, ta, ta không có...” vẻ mặt Lâm Mộng Nghi đau khổ, nhưng lại không biết giải thích thế nào, là bà khăng khăng phải đưa An An về nhà.

Lục Hạo Thành thấy di Cố như vậy, vừa oán hận vừa đau lòng, anh vô tình quay người mang theo Lam Hân rời đi.

Lam Hân không bỏ lỡ sự đau khổ bỗng chốc nổi lên của Cố phu nhân.

Cô đi được một bước lại ngoái đầu, thấy Cố phu nhân đau khổ đứng yên tại chỗ, một người vừa rồi vẫn vênh vênh tự đắc, bỗng chốc yếu ớt như búp bê sứ dễ vỡ.

Đáy lòng Lam Hân bỗng nhiên rất khó chịu.

Cho đến khi vào trong thang máy, Lục Hạo Thành mới buông Lam Hân ra.

Lam Hân nhanh chóng trừng anh một cái.

Trên khuôn mặt anh tuấn hơn người của Lục Hạo Thànhlại cho cô một nụ cười dịu dàng.

Cô đột nhiên cảm thấy bản thân như đánh vào bông, là sự bất lực và không biết làm sao.

"Anh có người mình yêu rồi tại sao phải đối với tôi như vậy? anh không biết lời đồn thổi vô căn cứ có thể dìm chết người sao?” Lam Hân tức giận nói, lời của Cố phu nhân, cô đã nghe hiểu rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom