Dịch Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 100: Luôn có chút không yên tâm


Khương Tĩnh Hàm nhanh chóng nhíu mày, bĩu môi thoa son hồng nhạt, nghĩ nghĩ, mỉa mai nói: "Mẹ, nếu như thực sự là cô ta, cô ta thì có năng lực làm gì chứ? Cũng chỉ là một con chó giữ nhà không có cha mẹ yêu thương mà thôi, được rồi mẹ, con đưa mẹ trở về trước."

Khương Tỉnh Hàm dìu Đào Mộng Di qua bên đường bắt taxi.

Nhưng đáy lòng Đào Mộng Di luôn có chút không tên tâm.

Sau khi trở về phải bảo người điều tra một chút Lam Hân này, xem xem rốt cuộc lại lịch của cô ta là gì.

Trên đường trở về, bước chân Lục Hạo Thành không tự chủ chậm lại, cố ý vai kề vai bước cùng Lam Hân.

Anh liếc mắt nhìn Lam Hân thanh thuần dễ thương, khóe miệng anh vụt qua ý cười không dễ nhận thấy, nhẹ nhàng phảng phất tựa hoa anh đào tháng ba, mắt long lanh mê hoặc lòng người.

Tâm trạng cô dường như rất tốt!

Cũng đúng, bộ dạng đó của Đào Mộng Di thực sự khiến người ta sảng khoái lòng người.

Ngay cả anh cũng chưa từng thấy Đào Mộng Di hoảng hốt lo sợ, vẻ mặt khó coi như vậy.

Đào Mộng Di là một người phụ nữ mạnh mẽ, vì lợi ích bà ta có thể không từ thủ đoạn.

Khương Lam Hân trở thành con nuôi, bà ta sao có thể bỏ qua.

Ba người tùy ý nói chuyện, rất nhanh liền trở về công ty.

Tâm trạng Lục Hạo Thành rất tốt, cũng chủ động nói chuyện suốt dọc đường.

Ngay cả thư ký Âu cũng có chút hoài nghi anh, rốt cục có phải Lục Hạo Thành không vậy?

Vào trong công ty, Lam Hân trở về phòng làm việc của mình, thấy bàn làm việc đã dọn dẹp gọn gàng, cô hài lòng cong cong khóe môi.

Đáy lòng lại sinh nghi thân phận của Viên Viện.

Viên Viện không ở trong phòng làm việc, chắc là đi ăn cơm trưa.

Sản phẩm mùa thu đã được định.

Hiện tại chỉ còn đợi công xưởng xác định vật liệu, màu sắc, nhưng hầu hết những thứ đó không cần cô lo lắng.

Tập đoàn Lục thị quản lý chặt chẽ, đoàn đội cô dẫn dắt cũng rất phối hợp với cô.

Tất cả công việc, cô đều truyền xuống thông qua hình thức văn bản.

Các bộ phận đều tiến hành một cách có trật tự.

Hiện tại còn có thời trang trẻ em mùa thu, lượng công việc này của cô tăng lên không ít.

Cô lấy bút chì màu, bút và giấy, trong tâm trí phác họa kiểu dáng mà mình muốn, cô bút lên rồi bắt đầu thao tác, sau khi phác họa cơ bản, hài lòng về kiểu dáng cô có thể lựa chọn bảng vẽ điện tử.

Một khi bắt tay vào công việc, Lam Hân liền vô cùng nghiêm túc, toàn bộ tinh thần cô tập trung vào công việc, ngay cả lúc Viên Viện quay lại, cô cũng không phát hiện, luôn cúi đầu thao tác.

Lam Hân vừa vẽ liền vẽ đến bốn giờ chiều.

Viên Viện đem bảng màu đến bảo cô xác nhận, cô mới hoàn hồn.

Viên Viện cúi đầu nhìn lướt qua người phụ nữ vẽ cực kỳ nghiêm túc, thấy từng nét vẽ trênbức tranh trang phục trẻ em phác họa vô cùng trôi chảy tinh xảo, kiểu dáng vô cùng đặc biệt.

Chỉ cần một mắt, Viên Viện liền nhìn ra, Lam Hân này là một nhà thiết kế thâm niên.

Cô ta chậm rãi lên tiếng, giọng điệu không kiêu ngạo như lúc trước: “Giám đốc Lam, những thứ này đều là bảng màu và bảng phối màu, đều làm xong rồi, giám đốc Lam xác định một chút."

"Được!" Lam Hân cầm lấy một bảng màu dày cộp.

Sau khi đặt lên bàn, cô cất tác phẩm mình vẽ cả buổi sang vào trong túi xách của mình.

Tôi nay phải mang về nhà để gọt giũa lại chút nữa, mấy ngày nữa thảo luận một chút với Lục Hạo Thành, kiểu dáng được xác định cô liền làm bảng vẽ điện tử.

Tập đoàn Lục thị là một tập đoàn dẫn đầu về thời trang.

Lam Hân lật trang đầu của bảng màu liền nhìn thấy hàng loạt màu len SY mà cô luôn mong đợi.

Kiểu dáng nữ phiên bản giới hạn, được lựa chọn sử dụng từ 100 miếng len SY vô cùng nhẵn mịn tốt nhất trên toàn thế giới.

Màu sắc đa dạng, cảm giác cầm trên tay cực kỳ tuyệt và độ bền đặc biệt tốt
 
Chương 101: Lục tổng bảo cô đến phòng làm việc một chuyến


Không thể không nói, công ty của Lục Hạo Thành có thể nổi lên trong vòng ba năm trở thành công ty đứng đầu trên thị trường ở Giang Thị, mỗi một phân đoạn, cách dùng người, tài liệu, đều được nghiêm khắc lựa chọn rất tốt!

Hiệu quả làm việc cũng rất cao, có thể làm việc một công ty như vậy thì sẽ thoải mái rất nhiều.

Chắc chắn xong bảng màu, Lam Hân lại dùng điện thoại vỗ vào bảng màu.

Đây là vì đảm bảo cho hậu kỳ.

Viên Viên nhìn thấy phong cách làm việc của Lam Hân, quả thật là làm việc cẩn thận!

Lam Hân không chỉ cẩn thận, mà càng vì để không bị người khác hãm hại.

Từ sau khi bước vào công ty, cô đã chịu không ít khổ cực.

Người ta đều nói một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!

Lam Hân đã từng chịu thiệt thòi, nên không thể không kỹ tính hơn, có lẽ một phần là do thói quen cân thận dè dặt lúc nhỏ của cô, mà thật sự cũng chẳng có gì là không tốt cả!

Bởi vì theo đuổi nội tâm, kiên trì với cách sống mà bản thân thích, nên cô rất ít khi quan tâm đến dư luận của người khác, trong cuộc sống hiện thực vốn rất cần dũng khí và nghị lực phi phàm như vậy.

Thay vì suốt ngày đi gây oán, suốt ngày mơ mộng, chi bằng bản thân ra tay hành động, kiên trì đi làm chuyện mà bản thân nhiệt huyết yêu thích.

Thiết kế thời trang, là nhiệt huyết cả đời của cô. Vừa đến năm giờ, Lam Hân liền chuẩn bị tan ca.

Cô và Viên Viên cùng nhau rời khỏi văn phòng làm việc, thì nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu đi đến.

Một tay anh ta bỏ vào trong túi quần, sắc đẹp hoàn mỹ, hàng lông mày kiếm giãn ra, ánh mắt mang nét cười nho nhã hướng về phía Lam Hân, "gíam đốc Lam, Lục tổng bảo cô đến phòng làm việc một chuyến." Giọng nói không vội không gấp, trầm giọng mà mang theo chút thì thầm.

Viên Viên ở bên cạnh vừa nghe thấy, thì liền lộ ra ánh mắt đố kị.

Tan làm tìm Lam Hân qua đó, không thể là việc công được.

Ánh mắt của Lam Hân nhẹ nhàng nhìn vào Âu Cảnh Nghiêu, trong lòng lại nghĩ đến mục đích mà Lục Hạo Thành tìm mình.

Cô nhìn vào Âu Cảnh Nghiêu, cười rồi gật gật đầu, sau đó dưới ánh mắt đố kị của Viên Viên, bước đi một cách nho nhã với đôi giày cao gót cao tám phân đến phòng làm việc của tổng tài.

"Cộc cộc!" Lam Hân gõ cửa.

Vào đi!" Giọng nói của Lục Hạo Thành không chút dao động.

Nhưng Lam Hân lại giật mình, cô hít thở sâu, đẩy của, bước nhẹ nhàng từ từ vào trong.

Lúc này Lục Hạo Thành đang ngồi viết chữ, thần sắc nghiêm túc đến nỗi thu hút người khác, động tác thì lại nho nhã lưu loát.

Ánh hoàng hôn rọi vào từ hướng cửa sổ, phủ một lớp nắng vàng nhẹ lên người anh, khiến cả con người anh như có sự tồn tại của thần đế.

Anh nhẹ nhàng cúi đầu, đường nét đẹp đẽ tuấn diễm sắc nét như một con dao sắc bén, góc cạnh rõ ràng hiện ra sự lạnh lùng khiến người ta không thể cưỡng lại được mà muốn tiến lại gần anh.

Nhường như cảm nhận được ánh mắt của Lam Hân, anh liền ngẩng đầu nhìn, trong khoảnh khắc bỗng bắt gặp được sự ngạc nhiên và ánh mắt không kịp thu hồi lại của cô.

Khóe miệng của anh dần dần nhếch lên, lộ ra nụ cười quỷ dị, nhưng cũng mang theo chút ấm áp: "Lam Lam, ngồi đi!"

Hai tiếng Lam Lam đó, khiến cho thần sắc của Lam Hân dần có chút giận hờn.

Bây giờ đang ở trong công ty, với lại, bọn họ cũng chẳng thân thiết gì mấy, tại sao anh lại gọi cô như vậy chứ?

Lục Hạo Thành chẳng quan tâm đến việc Lam Hân đang tức giận, trong lòng lại tuyên bố một cách bá đạo.

Lam Lam, nếu như thật sự là em, thì em chính là người của Lục Hạo Thành tôi đây, ai cũng đừng hòng cướp, Lục Hạo Thành tôi chính là bá đạo như vậy đấy.

Tiếp xúc với Lam Hân vài hôm, người phụ nữ này vô tình đã xông vào và chiếm lấy trái tim anh mất rồi.

Lam Hân lúc này không nói gì cả, cô đi đến bên ghế số fa làm bằng da thật và ngồi xuống, yên lặng ngồi chờ Lục Hạo Thành xử lý xong công việc.

Lục Hạo Thành đưa mắt nhìn cô một lượt, mỉm cười, động tác tay lúc này nhanh lên rất nhiều.

Năm phút sau, động tác của Lục Hạo Thành nho nhã đóng lại công văn.

Anh ngẩng đầu đưa mắt nhìn Lam Hân, nhìn thấy cô ngoan ngoãn, lại thấy thiếu đi một phần yên lặng và đôi phần điềm tĩnh của ngày thường.
 
Chương 102: Lục tổng, anh tìm tôi có việc sao


Lam Hân cũng nhìn lại anh, ánh mắt của cô bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất lo lắng, Lục Hạo Thành cười với cô khiến cho cô cảm thấy rất kỳ lạ.

Cô cười lại khách sáo hỏi: "Lục tổng, anh tìm tôi có việc gì sao?" Cô còn phải đi gặp Cấn Hi, sau đó còn phải cùng nhau đi xem nhà nữa!

"Có việc!" Lục Hạo Thành đứng lên, bước ra khỏi bàn làm việc, anh bưng hai tách cà phê đã được chuẩn bị sẵn lên, nhưng không hề đặt trước mặt Lam Hân mà trực tiếp đưa cho cô.

Lam Hân cười nhẹ rồi bưng lấy tách cà phê, nhiệt độ của tách cà phê vừa đủ, nhưng cô lại không thích cà phê nên chỉ nhấp nhẹ một ngụm, sau đó đặt lại lên bàn.

Lục Hạo Thành nhìn cô với ánh mắt không dấu vết, với hình bóng dài, nho nhã ngồi phía đối diện cô, nho nhã uống một ngụm cà phê, hương vị của cà phê vẫn không thay đổi, đó là khẩu vị mà anh thích nhất, không quá ngọt mà cũng không quá đắng.

Lục Hạo Thành không nói gì cả, trên người anh lan tỏa ra một cảm giác áp bức khiến cô có chút cảm thấy không thoải mái.

Nhưng cô vẫn đang chờ đợi lời tiếp theo mà Lục Hạo Thành muốn nói.

Nhưng mà đợi được một lúc, vẫn chẳng thấy Lục Hạo Thành nói gì cả, cô vô thức đưa mắt lên, vô tình đối mặt với ánh mắt từ từ dò xét cô của Lục Hạo Thành, ánh mắt soi mói đó nhường như muốn nhìn xuyên thấu cô vậy.

Trái tim cô bỗng rung nhẹ, tại sao anh lại nhìn cô như vậy chứ?

Lục Hạo Thành này, luôn khiến cô có một cảm giác lạ lùng khó hiểu. Lẽ nào là trên mặt cô có vết bẩn gì sao?

Tuy nhiên, con người Lam Hân rất biết điều, cô sẽ không cho rằng Lục Hạo Thành bị nhan sắc của bản thân mê hoặc đâu.

Lục Hạo Thành giọng nói nhẹ nhàng, cười tươi cao nhã: “Lam Lam, tôi vẫn chưa kịp cảm ơn ơn cứu mạng của cô đó? Để cảm ơn ơn cứu mạng của Lam Lam, tối nay tôi mời Lam Lam đi ăn tối nhé?”.

Lam Hân không ngờ rằng anh lại vì chuyện này.

Hơn nữa, anh gọi cô là Lam Lam, khiến cho cô có một cảm giác rất kỳ lạ.

Lam Hân lộ ra khuôn mặt xin lỗi nói: “Lục tổng, thật ngại quá, tối nay tôi có hẹn rồi, còn về chuyện đã cứu Lục tổng thì chỉ là tiện tay mà thôi, tôi không làm, thì cũng sẽ có người khác làm!”.

"Có hẹn, vậy quả thật là không trùng hợp rồi!" dưới ánh mắt của Lục Hạo Thành hiện rõ sự mất mát.

Bỗng nhiên nhớ lại buổi trưa lúc trở lại, Lam Hân đã nhận một cuộc điện thoại, phải chăng đó là Lạc Cẩn Hi sao?

Vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên Lục Hạo Thành không còn vui vẻ gì nữa.

Ánh mắt anh nhẹ nhàng, lại điềm đạm nhìn vào gương mặt xinh xắn tinh tế của Lam Hân, rồi cầm tờ giấy mời màu hồng nóng bỏng trên bàn đưa cho cô và nói: “Lam Lam, tối mai ở khách sạn tiệc cưới, có một bữa tiệc cô đi cùng tôi với tư cách là bạn đồng hành của tôi được không”. Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự bá đạo không thể chấp nhận được.

Ánh mắt của Lam Hân vội vàng nhìn về phía anh, ngạc nhiên nói: “Khách sạn tiệc tùng, bạn đồng hành?”.

Ngay khi nhắc đến tiệc tùng ở khách sạn, trái tim của Lam Hân trong khoảnh khắc bỗng chốc đau đớn.

Nếu không phải vì bữa tiệc cách đây bảy năm trước, thì cô cũng sẽ không biết rõ được tâm địa độc ác của Đào Mộng Di và Khương Tịnh Hàm.

"Đúng vậy!" Lục Hạo Thành nhìn thấy thần sắc bỗng nhiên trở nên đau đớn và vội vàng của cô, trong lòng không khỏi đau đớn.

Đêm hôm đó tại bữa tiệc, chính là cô, điều này, anh đã điều tra rất rõ ràng.

Mộc Tử Hoành đã lấy tóc của Nhiên Nhiên và anh đi xét nghiệm, rất nhanh thôi anh sẽ biết rõ kết quả.

Lam Hân chớp chớp mắt, hít thở sâu, cô cúi đầu không nhìn Lục Hạo Thành, nói: “Nhưng mà, bạn đồng hành và việc xã giao, không nằm trong phạm vi công việc của tôi?”

Cô không thích những buổi tiệc xã giao, người của Khương gia, không bao giờ đưa cô đi đến những buổi tiệc xã giao, mà chỉ đưa Khương Tịnh Hàm và Khương Trí Viễn đi mà thôi.
 
Chương 103: Anh hoàn toàn có ý đồ


Đối với việc đi xã giao thì vốn không phải là sở trường của cô.

Nhường như Lục Hạo Thành biết được cô sẽ nói như vậy, nên anh cười điềm nhiên vẫn dáng vẻ hồn nhiên, không ngại mà mở miệng: “Lam Lam, cô nhất định phải đi, cô là giám đốc thiết kế của Tập đoàn Lục Thị, với lại những người mà cô phải gặp tại bữa tiệc tối mai đều là người hợp tác của Tập đoàn Lục Thị".

Lục Hạo Thành nói xong, thì Lam Hân chẳng còn lời nào để nói cả.

Dáng vẻ nhỏ nhắn của cô, ngồi ở trước mặt anh trông có chút yêu kiều, mái tóc uốn bồng bềnh mềm mại, hàng mi mảnh mà đẹp, đồng tử đen như mực, lúc này đang phân vân do dự nhìn vào Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành cũng bình tĩnh đối diện với nó.

Chỉ là một bên thì bình tĩnh, còn một bên thì bắn khoăn.

Cô không nói gì mà thu hồi ánh mắt, cô còn có quyền lựa chọn sao?

Cô nhẹ giọng nói: "Được, bữa tiệc tối ngày mai, tôi sẽ đi với Lục tổng."

Lam Hân nói xong thì đứng dậy, thần sắc nhạt nhẽo như bị ép buộc.

Đối với Lam Hân mà nói, Lục Hạo Thành thực sự là đang ép buộc cô.

Còn đối với Lục Hạo Thành mà nói, anh hoàn toàn có ý đồ.

Dẫn bạn đồng hành đến bữa tiệc sao?!

Nực cười?

Trước đó anh đã từng tham dự nhiều bữa tiệc khác nhau, cũng không hề thấy dẫn theo bạn đồng hành.

Mà lần này, anh bất ngờ muốn dẫn Lam Hân theo, nơi đó là lần đầu tiên của hai người họ, vấp ngã ở đâu thì trèo lên ở đó, đó là nơi mà cô thấy sợ hãi nhưng lại là nơi khởi đầu một cuộc đời khác của anh,

Anh thú nhận, ý tưởng đó của anh rất tàn nhẫn, nhưng thứ cảm giác mãnh liệt trong lòng kích thích anh, cô chính là Lam Lam mà anh đang tìm kiếm bấy lâu nay.

"Lục tổng, ngày mai gặp lại!" Lam Hân nhìn vào khuôn mặt đang suy tư của Lục Hạo Thành, rồi quay người rời đi.

Lúc Lam Hân quay lưng rời đi, Lục Hạo Thành nho nhã đưa ánh mắt, nhìn bóng lưng của cô, dưới ánh mắt anh bỗng khơi dậy ý cười tà ác.

Anh Lục Hạo Thành sẽ không bỏ cuộc nếu tìm được thứ mình thích.

Lam Lam, Lam Lam, Lục Hạo Thành thầm đọc lên hai từ này trong lòng nhưng lại cảm thấy hạnh phúc đến lạ thường.

Anh đứng dậy, cầm lấy áo khoác bên cạnh và bước ra ngoài một cách nho nhã.

Âu Cảnh Nghiêu vẫn đang chờ anh ở bên ngoài.

Thấy Lục Hạo Thành đi ra, anh ta chỉ nhìn lấy anh một cái, rồi xách túi làm việc để ở trên bàn bước theo ra ngoài.

Dùng giọng nói thiếu kiên định hỏi: “Về nhà? hay là đi ăn?"

Nhưng trong lòng Âu Cảnh Nghiêu rất hiểu rằng anh sẽ không trở về đâu.

Tôi nay anh không hẹn được Lam Hân.

Từ khi nào mà Lục Hạo Thành hẹn phụ nữ bị từ chối vậy?

Thấy Lục Hạo Thành không nói gì cả, khóe môi của anh ta từ từ cong lên, bỗng nhiên thổ lộ sự vui sướng: “Sao vậy? lần đầu tiên bị phụ nữ từ chối, trong lòng khó chịu lắm đúng không?”

Lục Hạo Thành đứng bên thang máy, đưa ngón tay dài ra rồi ấn nhẹ vào thang máy, ánh mắt thâm trầm chậm rãi nhìn anh ta, "Sao hôm nay cậu cũng nhiều chuyện vậy?”

Tuy nhiên nghĩ lại những lời anh ta nói, trong lòng anh lại tự chế giễu, không sai, hôm nay là lần đầu tiên anh chủ động hẹn phụ nữ nhưng lại bị từ chối.

Âu Cảnh Nghiêu cười phá lên, giọng nói bỗng nhiên điềm đạm: "Chuyện của người khác, tôi rất it khi quan tâm, nhưng chuyện của anh, tôi rất có hứng thú, Lục tổng luôn không gần nữ sắc của chúng ta, bỗng dưng hẹn phụ nữ đi ăn, điều này quả thật là lời đồn đại đáng kể nhất!”

Nhưng Lục Hạo Thành không tức giận, mà còn nho nhã cười: "Cảnh Nghiêu, tôi nhớ có một câu nói trên sách như thế này, tôi không mong cuộc sống có thể trôi qua êm đẹp, nhưng tôi hy vọng trong lúc cuộc đời gặp khó khăn nhất, thì bản thân có thể là đối thủ của nó, và đối thủ của tôi đã xuất hiện rồi!"

"Ồ!" Âu Cảnh Nghiêu ồ nhẹ một tiếng, "đối thủ mà cậu nói, là Lam Hân sao?"

Người có thể khiến Lục Hạo Thành xem là đối thủ, tuyệt đối không bình thường!
 
Chương 104: Đợi người phụ nữ yêu quý của anh trở về


"Nếu như cô ấy chính là đối thủ lớn nhất của tôi, thì Lục Hạo Thành tôi phải chinh phục cô ấy, dùng họ của tôi, kèm theo tên của cô ấy, để trở thành Lục phu nhân của tôi!" Lục Hạo Thành cười đến trong lòng nở hoa, thậm chí trong đầu còn tưởng tượng ra cảnh hai quyển sổ nhỏ màu đỏ bên trên có tên của anh và cô.

Ánh mắt của Âu Cảnh Nghiêu thâm trầm nhìn anh một lượt, hít một hơi sâu, rồi nói: "Hạo Thành, đã nhiều năm rồi mà cậu còn chưa từ bỏ sao?"

Nếu như Cố ỨC Lam vẫn còn sống, thì sớm đã tìm được rồi.

Đã nhiều năm vẫn không tìm thấy cô ấy, kết quả đã rõ như ban ngày rồi.

Lục Hạo Thành tỏ ra không hài lòng với lời nói của anh ta, nên cúi đầu và nói: “Âu Cảnh Nghiêu, ngay cả khi trong thế giới u ám nhất, con người cũng sẽ cố gắng tìm kiếm những điều chân thật từ đó để cho bản thân có một tia hy vọng, những thứ bản thân muốn đi theo đuổi có lẽ có thể ở bên cạnh mình”.

Âu Cảnh Nghiêu cười: “Hạo Thành, bắt đầu từ giây phút cô ấy biến mất, thì anh đã sống trong thế giới u ám huyền ảo đó. Đối với người khác mà nói, trong cuộc đời có rất nhiều việc phải làm, còn trong cuộc đời của anh thì chỉ sống vì cô ấy.

Có người thì đi lạc vào một khu rừng, còn anh, thì bị treo cổ trên một cái cây lớn."

Của thang máy mở ra, hai người bước vào. nho nhã

Giây phút cánh cửa thang máy khép lại, Viên Viên vốn không hề rời đi bước ra từ trong góc khuất.

Nghe cuộc trò chuyện của hai người họ, Viên Viên không khỏi bất ngờ!

Suốt bao năm qua Lục Hạo Thành chưa lập gia đình, không có bạn gái, cũng không có scandal, hóa ra, là đang chờ người yêu trở về.

Người đó là ai?

Viên Viên chỉ nghe được những lời phía sau, những lời trước đó, cách quá xa, nên cô không hề nghe rõ.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, vừa gọi điện, vừa đi về phía thang máy.

"Alo! Hàm Hàm, tôi biết Lục Hạo Thành bao nhiêu năm nay tại sao không có bạn gái rồi?" Viên Viên híp mắt nói.

"Viên Viên, tại sao? Cô mau nói đi!”. Phía bên kia điện thoại phát ra giọng nói kích động của Khương Tịnh Hàm.

"Lục Hạo Thành đang chờ người phụ nữ mà anh ấy yêu!" Giọng nói của Viên Viên, vừa ngưỡng mộ vừa đố kị.

"Cái gì? Đợi người sao?” Khương Tịnh Hàm sau khi nghe tin đó thì có chút không tin.

"Đúng, Hàm Hàm, tôi chưa bao giờ thấy Lục tổng vui mừng như vậy cả." Giọng nói của Viên Viên có phần hụt hẫng, người đàn ông như Lục Hạo Thành nếu có thể gả cho anh ấy, thì không còn gì mong muốn nữa.

Trong đầu cô ta hồi tưởng lại khung cảnh lần đầu tiên mình nhìn thấy Lục Hạo Thành, bóng dáng nho nhã đó, cô lãnh cao quý, gương mặt tuấn diễm nhất cử nhất động đều khiến cho người ta mê mẩn.

Khiến cho trái tim của cô ta có thứ gì đó trong khoảnh khắc mà đột phá xông ra, cô ta chính là có chấp niệm điên rồ đối với người đàn ông này.

Cuối cùng, Viên Viên chẳng nghe rõ Khương Tịnh Hàm đang nói gì cả.

Đó chỉ là những kỷ niệm buồn bã khi nhìn thấy những gì mà Lục Hạo Thành đã trải qua.

Lục Hạo Thành là kiểu người mà cho dù là ở đâu thì cũng sẽ phát sáng phát nhiệt, những người yêu thích anh đều cảm thấy thế giới thật ấm áp.

Lục Hạo Thành đi ra khỏi thang máy, đợi Âu Cảnh Nghiêu lái xe đến, dưới ánh hoàng hôn, hình bóng của anh được kéo dài hơn rất nhiều.

Tay anh bỏ vào túi quần, nhất cử nhất động của anh tùy ý và cao lãnh.

Ánh mắt của anh trầm xuống nhìn một lượt xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Khóe môi Lục Hạo Thành bỗng cong lên, anh đang muốn đi qua đó thì lúc này bỗng nhiên có một chiếc xe mô tô dừng trước mặt Lam Hân.

Lục Hạo Thành dừng chân tại chỗ, ánh mắt tối tăm, u ám nhìn Lam Hân lên chiếc xe mô tô của Cẩn Hi, cứ thế mà đi.

Người mà tối nay Lam Hân hẹn vậy mà lại là Lạc Cẩn Hi.

Nhìn bóng dáng của hai người họ dần dần rời đi, Lục Hạo Thành lúc này chỉ cảm thấy ngứa mắt.
 
Chương 105: Lục Hạo Thành, Nhiên Nhiên chính là con trai anh


Bỗng nhiên Lục Hạo Thành lại có cảm giác thất tình, ở nơi trái tim đó cảm thấy trống rỗng, khiến khắp cả con người anh đều không ổn.

Anh hít thở sâu, cúi đầu, không khí xung quanh nhường như đã hạ xuống tận mấy độ, nơi sâu thẳm trong trái tim càng giống như có thứ gì đó đang muốn xông ra ngoài, rồi lại vô cớ rút lại.

Trên phố người qua lại tấp nập, xe cộ đông đúc đang xếp từng hàng dài, đèn xe nhấp nháy đỏ cả con đường.

Lục Hạo Thành lúc này đang trầm mặc trong thế giới của riêng mình, những thứ xung quanh nhường như đều không liên quan đến anh.

Đôi mắt thăm thẳm đó khiến cho người ta có đôi chút vô cùng sợ hãi.

Đặc biệt là đôi môi mỏng manh gợi cảm, xuyên thấu sự lạnh lùng và kiêu ngạo cao cao tại thượng đó.

Bỗng nhiên, điện thoại của Lục Hạo Thành reo lên, tiếng chuông dữ dội kéo anh trở lại từ thế giới lạc lõng đó.

"A lô!" Giọng nói lạnh lùng, vô cùng từ tính.

"Hạo Thành, tin vui đây, tin vui trời giáng đây, không ngờ rằng Lục Hạo Thành anh cũng có ngày hôm nay......

"Nói trọng điểm!" Trong tâm trạng không vui, Lục Hạo Thành nổi giận và quát tháo.

"Nói chuyện với người như anh thật chẳng thú vị." Giọng nói của Mộc Tử Hoành như bị tạt nước lạnh, “có kết quả xét nghiệm ADN rồi, Nhiên Nhiên chính là con trai của anh, tỉ lệ chính xác là 99,99%”.

Dường như Mộc Tử Hoành còn hạnh phúc hơn cả Lục Hạo Thành, giọng nói kích động đến nổi không thể giữ được sự tự chủ.

Tay của Lục Hạo Thành đang cầm điện thoại, bỗng nhiên siết chặt lại.

Người vốn đã lạc lõng, trong khoảnh khắc lại được lấp đầy bởi thứ gì đó.

"Được!" Giọng nói của Lục Hạo Thành trầm ấm, mang theo chút run rẩy.

"Tử Hoành, bây giờ cậu lập tức tìm hiểu về thân thế của Lam Hân đi, còn về thân thể của Nhiên Nhiên, tạm thời đừng nói với bất cứ ai cả, Cảnh Nghiêu và Cảnh Minh cũng không được nói”. Giọng điệu của Lục Hạo Thành không giấu nổi sự xúc động.

"Biết rồi, nhà anh còn một mụ phù thủy già nữa đấy? Bà ta đã hại anh nhiều năm nên không thể để con trai anh cũng bị hại!”.

"Được, vậy tắt máy đây!" Lục Hạo Thành tắt điện thoại.

Nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu đã lái xe đến.

Anh bước nho nhã đi qua đó, tâm trạng phân khích, cười tà mị nói: "Cảnh Nghiêu, lái xe đến quảng trường Thời Đại đi, đến nhà hàng Tử xuyên, gọi món rồi chút nữa tôi sẽ qua đó."

Âu Cảnh Nghiêu nhìn anh có chút kỳ lạ, hỏi: "anh không ngồi xe sao?"

"Ừm!" Lục Hạo Thành gật gật đầu, sau đó ném áo khoác vào trong xe.

Âu Cảnh Nghiêu cũng không hỏi thêm nhiều, sau đó xác định phương hướng rồi lái xe rời đi.

Toàn thân của Lục Hạo Thành chìm đắm trong niềm vui, anh từ từ nắm chặt tay lại.

Ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo phát ra thứ ánh sáng ngụy trang, nụ cười tà mị trên khóe miệng dần chuyển thành tà ác, phụ nữ, trộm cắp giống của tôi, thì phải trả giá đó.

Con người đáng sợ nhất là cái gì? Đó là quyết tâm vùng thoát ra ngoài.

Anh nghiêm túc chờ đợi Lam Lam trở về như vậy, Lam Lam chắc chắn sẽ quay lại bên cạnh anh.

Bóng tối mà anh từng nghĩ sẽ không thể thoát ra ngoài được, cuối cùng cũng đã nhìn thấy được một chút ánh sáng.

Trong lòng quá phấn khích Lục Hạo Thành không thể nào bình tĩnh được, anh chạy quanh tòa nhà của Lục Thị mấy vòng cho đến khi mồ hôi ướt nhễ nhãi khắp người, thể lực yếu đi, thì sự kích động trong lòng anh mới dần hồi phục lại được sự bình yên vốn có ban đầu.

Lúc này, trong đầu của anh cứ văng vẳng câu nói của Mộc Tử Hoành, Nhiên Nhiên chính là con trai của anh.

Nhiên Nhiên chính là con trai của anh!

Chỉ một câu nói đó thôi, văng vẳng bên tai anh hàng trăm lần.

Anh Lục Hạo Thành có con trai rồi.

"Ha ha!" Lục Hạo Thành cười rất tươi, cười rất hạnh phúc, anh lớn như vậy rồi, và đây là lần đầu tiên anh cười hạnh phúc như vậy!

Anh trở lại công ty, trở về phòng làm việc, sau khi tắm rửa, thay toàn bộ quần áo, xuống lầu, bắt một chiếc taxi và đi thẳng đến quảng trường Thời Đại.

Tối nay Lam Hân và Cần Hi cũng đến nhà hàng Tứ Xuyên này.

Cả hai người họ đều thích món ăn ở nơi đây.

Sau khi gọi món xong, cả hai vừa nói chuyện vừa chờ đợi.

Bỗng nhiên, điện thoại của Cần Hi reo lên.
 
Chương 106: Lạc tổng, có người đang điều tra cô Lam


Cần Hi nhìn vào số điện thoại đang gọi đến, sắc mặt bỗng trầm xuống, rồi lại ấm áp nhìn Lam Hân, "Lam Lam, anh đi nghe điện thoại, sẽ nhanh trở lại."

Lam Hân cười rồi gật gật đầu: "mau đi đi!"

Cẩn Hi đứng lên, bóng dáng thon dài của anh phủ dưới ánh nắng, nhường như toát ra vẻ đẹp anh tuấn rạng rỡ dưới ánh sáng dịu dàng của mặt trời.

Ra khỏi cửa, Cẩn Hi mới bắt máy: “A lô!”. Giọng điệu bình thường bỗng trầm đi rất nhiều.

"Lạc tổng, có người đang điều tra cô Lam!"

Chỉ một câu nói đó đã khiến cho sắc mặt của Cẩn Hi trong khoảnh khắc liền trở nên u ám.

"Là ai?"

"tạm thời vẫn chưa biết, phía chúng tôi cũng đang rà soát, khi nào tìm ra sẽ báo ngay cho Lạc tổng”.

Cẩn Hi trầm lặng, lạnh lùng với giọng nói đầy bất ngờ: “Hãy xóa đi tất cả dấu vết của cô Lam, đừng để lại một chút dấu vết nào cả, nơi cô ấy từng sống trước đây, ngôi trường mà khi còn nhỏ đã đi học, xóa hết những dấu vết đó đi, tuyệt đối đừng để ai có thể tìm ra thân phận trước đây của cô ấy”. Cẩn Hi dặn dò xong, liền vội vàng tắt máy.

Anh quay đầu, nhìn vào người đang ngồi ở của sổ, đối diện với cô gái đang nhìn anh cười, vẻ mặt u ám lúc nãy bỗng trở nên ấm áp.

Lam Lam, anh sẽ không để em rời khỏi anh đâu. Không ai có thể cướp được em!

Đây là, người mà anh đã từng gặp, người khiến anh si mê tận xương tủy, cô tuy không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng trong lòng anh lại là người phụ nữ xinh đẹp và giỏi nhất trên thế giới này.

Nụ cười của cô, luôn trong sáng và thuần khiết như vậy, mọi thứ của cô, đều phát sáng và khiến người ta si mê.

Khi làm việc nghiêm túc, nhất cử nhất động đều mang lại cảm giác vô cùng thoải mái cho người khác.

Chỉ cần có cô, là có cả thế giới rồi!

Trên khuôn mặt tuấn dật phi phàm của anh, dần lộ ra nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng cười với Lam Hân rồi đi về phía cô.

Lam Hân thu lại ánh nhìn, cùng lúc nhìn Cẩn Hi đang đi về phía mình.

Âu Cảnh Nghiêu cũng đầy cửa đi vào.

Âu Cảnh Nghiêu nhìn Lam Hân, bỗng nhiên hiểu ra mục đích mà Lục Hạo Thành muốn đến đây.

Thì ra Lam Hân ở đây.

Anh ngước mắt, nhìn vị trí xung quanh một lượt, tất cả chỗ ngồi đều có màn hình ngăn cách.

Phía bên cạnh Lam Hân, còn có một cái ghế nữa.

Âu Cảnh Nghiêu từ từ cong môi, chậm chạp bước qua đó.

Nhẹ nhàng cúi đầu xuống, phía Lam Hân, không nhìn thấy anh ta.

Sau khi ngồi xuống, anh ta liền lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành đang ngồi trên xe taxi, nhìn vào wechat một lượt, dưới ánh mắt quẹt qua một ánh mắt tà mị mị hoặc.

Quả nhiên là họ ở đó!

Nếu đã là mẹ của con tôi, thì phải có dáng vẻ của người làm mẹ.

Sau này người đàn ông ngồi đối diện với cô, chỉ có Lục Hạo Thành tôi đây thôi!

Trong lòng Lục Hạo Thành không kìm được những suy nghĩ như vậy.

Đây là lần đầu tiên, anh có ý định muốn lấy một người phụ nữ và cũng bởi vì, người phụ nữ đó là Lam Lam.

Lục Hạo Thành nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh hoàng hôn màu cam đang phủ lên trên người anh.

Trên khuôn mặt tuấn tú của anh lại càng khó thấy vẻ ôn nhu tuấn diễm, thiếu đi vài phần lạnh lùng ngày thường, khuôn miệng gợi cảm cong lên, càng quyến rũ hơn bao giờ hết.

Nhà hàng!

Cần Hi gởi một phần tài liệu cho Lam Hân, nói: "Lam Lam, em xem, đây là cổ phần mà anh đã mua giúp em, mặc dù không nhiều, nhưng mà chúng ta có thể từ từ, Khương gia dưới sự điều hành của Khương Trí Viễn đã thua lỗ rất nhiều, sau này còn có cơ hội."

Lam Hân cầm lấy tập văn kiện, nhìn một cái rồi cười nụ cười cảm kích, "Cẩn Hi, những năm qua, may mà có anh."

"Đồ ngốc! Em đang nói gì thế? Em là đang dựa vào sự nỗ lực của bản thân, suốt bảy năm qua, em vẫn không ngừng cố gắng, còn anh! cứ nhìn em đi từng bước từng bước một." Giọng nói của Cẩn Hi có chút quở trách nhìn cô.
 
Chương 107: Không thể tiến vào trái tim cô


Lam Hân nhìn anh, nở một nụ cười ngọt ngào: "cho dù như thế nào, anh và Nghiên Nghiên đã nhiều năm giúp đỡ em nhiều như vậy, tiếng cảm ơn này em nên nói mới đúng."

Lam Hân ở trước mặt Cần Hi và Cẩn Nghiên, thông thường sẽ không để lộ ra tính tình thật sự của bản thân mình.

Mà tính tình thật sự của cô, đơn thuần lương thiện, dịu dàng lại hiểu được ý của người khác, trong cái xã hội đề cao tiền bạc này, Cần Hi đã gặp được rất nhiều người phụ nữ tham vinh hoa phú quý rồi.

Còn Lam Hân, là điểm khác biệt trong đám người đó.

Khiến Cẩn Hi cảm thấy rằng, anh đã đợi và gặp được định mệnh của đời mình.

Anh biết Lam Hân gặp khó khăn, khi Lam Hân quyết định sinh ra ba anh em Nhiên Nhiên thì anh chưa bao giờ ngăn cản cô, mà ngược lại là Cổ vũ và ở bên cạnh cô.

Gia đình, vẫn luôn là khát vọng của Lam Lam.

Anh vẫn luôn kiên định, phương hướng cố gắng của bản thân là đúng.

Nhân viên phục vụ đưa món ăn lên, là tôm hùm đất mà hai người họ thích ăn, bốn món một canh, nhưng hai người họ vẫn là thích tôm hùm đất cay cay hơn.

Cần Hi mỉm cười, anh nhẹ nhàng bưng chén trà đặt ở trên bàn lên uống một ngụm, nhìn Lam Hân cười: “Lam Lam, nếu em thật sự biết ơn anh, thì tối mai mời anh một bữa đi?”.

Lục Hạo Thành vừa ngồi xuống vị trí, đúng lúc nghe được câu nói đó.

Lam Hân cười và nhếch mày: "Cẩn Hi, nếu cứ cứ mời hoài như vậy, thì tháng lương này của em coi như hết luôn đó”.

"Keo kiệt, vậy thì anh mời em là được rồi, em chỉ cần ăn cùng anh thôi!" Cẩn Hi nhìn thẳng vào mặt cô, nhưng cũng là anh mời một bữa cô trả lại một bữa, có thể không nợ anh, cô cũng đã cố gắng không nợ anh.

Ngay khi nghĩ lại, trong lòng anh ấy liền cảm thấy không thoải mái!

Anh gấp cá đặt vào bát cho cô.

Thúc giục: “mau ăn đi, chút nữa sẽ dẫn em đi xem nhà, căn nhà đó anh đã xem qua rồi, không tồi, chỉ lần sửa lại một chút, thì trước khi Nhiên %3D Nhiên vào học vào đó ở không có vấn đề gì rồi."

"Được, nhưng tuần sau em phải về thành phố Phàn một chuyến, Kỳ Kỳ có cuộc triển lãm tranh, lần trước em đã làm mất chiếc khăn mà con bé tặng cho em, nếu như con bé biết được, chắc chắn sẽ không vui đâu".

Bỗng nhiên Lam Hân chợt nghĩ đến bộ dạng đẫm máu của Lục Hạo Thành.

Thở dài trong lòng, bỏ đi, có lẽ không thể tìm lại được nữa rồi.

Cẩn Hi cười: “Lam Lam, anh sẽ về cùng em, lần này Kỳ Kỳ chắc chắn sẽ đứng đầu".

"Ước nguyện đi! Tiểu Tuần nói, thời gian này con bé đã dùng tâm, hàng ngày đều ở trong phòng phòng thủ. Ngay khi Lam Hân nhắc đến con gái của mình, thì khuôn mặt bé bỏng đó tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng.

Lam Hân nhìn chằm vào Cẩn Hi một lúc, lại nói:

“Cẩn Hi, anh không phải là sẽ đi cùng em? Mà là anh nên quay về, anh sẽ không thực sự muốn ở lại thành phố Giang chứ?"

Cẩn Hi cầm đũa lên, nho nhã gắp một miếng cá, ăn xong mới cười chậm rãi và mở miệng: "Lam Lam, anh đã nói rồi, em ở đâu, thì anh ở đó? Em thành phố Giang, thì anh cũng sẽ ở cùng em ở thành phố Giang!”

Nghe những lời đó nhạt nhẽo, nhưng lại là sự nghiêm túc và kiên định.

Thần sắc khắp mặt Lam Hân từ từ tươi rói, lòng tràn đầy sự biết ơn: “Cẩn Hi, nếu như anh có công việc thì đương nhiên phải ở lại, nhưng nếu anh ở lại là vì em, vậy thì em chẳng phải là hồng nhan họa thủy sao, vậy thì không được!”.

Giữa hai người họ không có gì để nói cả, cô cũng chưa bao giờ cho Cần Hi hy vọng, bản thân cô đang mang theo ba đứa con, tuyệt đối không thể liên lụy đến hạnh phúc của Cần Hi được.

Cẩn Hi hiểu ý của cô, trong lòng nhói lên cảm giác đau nhẹ, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa thì cô cũng sẽ từ chối anh, không cách nào bước vào được trái tim cô.

Anh biết những lo lắng của cô và biết cô đang nghĩ gì?

Nhưng dù vậy thì sao? Anh vẫn không thể bước vào được trái tim cô.
 
Chương 108: Có phải anh đang cố gắng chịu đựng không?


Cô có vẻ mỏng manh, cần được che chở, nhưng chỉ có anh mới biết, dưới vẻ ngoài yếu đuối ấy, cô mạnh mẽ như thế nào.

Anh nhìn vào Lam Hân đang cúi đầu ăn cơm, cười nhẹ, có chút chế giễu nói: "Lam Lam, có phải là em suy nghĩ quá nhiều rồi không? Anh ở lại đây vì công việc, sao có thể ở lại vì em được cơ chứ? Em nghĩ em là ai?”.

Lam Hân ngầng đầu, vừa ăn vừa nhìn vào đôi mắt tươi cười của anh, nhường như thấy rõ đôi phần chân thật của những lời anh ấy nói.

Nhưng sâu thẳm dưới ánh mắt của anh, không thể nhìn thấy gì khác ngoài những nụ cười.

Cuối cùng, cô gật gật đầu rồi mới cười: “anh nghĩ như vậy thì em sẽ không bị áp lực nữa!”.

Cánh tay đang gắp món ăn của Cẩn Hi nhẹ run lên, anh hướng mắt nhìn thẳng vào mặt cô, khiến anh không khỏi thắc mắc: "Lam Lam, em cảm thấy áp lực khi anh ở lại đây sao?”. Giọng điệu của anh giống như một con thú bị thương, khiến người ta cảm thấy cả thế giới của anh đều là một mảng tối tăm.

Người ta đều nói rằng yêu một người dù cho không có được đối phương thì cuối cùng cũng có được một bản thân tốt đẹp hơn.

Đối với Cẩn Hi mà nói, anh là người sẵn sàng trả giá cho mối quan hệ này.

Lam Hân nghiêm túc nhìn anh, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, những cảm xúc dịu dàng trong lòng cô lộ ra một cách thầm lặng.

"Cần Hi, anh biết đấy, ý của em không phải là như vậy, mau ăn đi, ăn rồi đi xem nhà một lát!"

Mỗi lần nhắc đến vấn đề này, giữa hai người họ đều có những cảnh tượng như vậy.

Bàn tay đang nắm chặt đũa của Cần Hi bỗng run nhẹ, sau khi buông ra, thần sắc cũng buông lỏng đi vài phần: “Được! Biết ngay là em sẽ không đợi được mà, ăn chậm một chút, căn nhà ở ngay bên đó, không ai có thể tranh giành với em đâu?”

Lam Hân:

Lam Hân nhất thời không nói được gì, dáng vẻ của cô rất vội vã sao?

Rõ ràng cô ăn rất nho nhã mà.

Lam Hân vui vẻ nói: "Sao không? Chẳng phải lúc nào anh cũng thích giành tôm hùm đất với em sao?”.

Lam Hân nói xong, mang găng tay dùng một lần, mang theo dáng vẻ vội vã.

Cẩn Hi vừa nhìn thấy, liền tốc độ mang găng tay dùng một lần vào, anh không thích tranh giành đồ ăn với cô, mà là ở cùng với cô, những giọt nước chấm đều cảm thấy vui vẻ.

Thỉnh thoảng bắt nạt cô một lần, cũng có thể khiến anh thầm vui nhiều ngày.

Lam Hân lột thịt tôm đưa vào miệng và nói: “Cẩn Hi, anh nói xem nhà anh giàu có, cao cao tại thượng, mỗi lần em mời anh đi ăn, chỉ có thể ăn tôm hùm đất, có phải trong lòng anh đang nhẫn nhịn hay không?”.

"Ừm!" Cẩn Hi mạnh tay lột vỏ tôm, trả lời một cách sát khí, nhưng nụ cười gợi lên từ đôi môi thì ấm lòng như cái nắng gay gắt của ánh mặt trời.

Lam Hân nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của anh, không nhịn được cười: “Chậc! Một cái vỏ tôm thôi cũng khiến anh dùng sức lực như vậy”.

"dùng sức lực như vậy, cũng không lột xác được nó, con tôm hùm này khá to, thịt ngon!”. Cẩn Hi vừa làm vừa nói.

Chẳng dễ dàng gì để lấy thịt ra, nhưng anh lại đưa nó vào miệng của Lam Hân.

"Làm gì vậy?" Lam Hân nhìn anh đưa miếng thịt tôm hùm vào miệng mình trong lòng có chút căng thẳng!

Cảm giác ấy giống như một cặp đôi đang hẹn hò.

Nhưng giữa cô và Cẩn Hi Cẩn Nghiên luôn như vậy.

"Ôi! Sao Lam Lam của chúng ta hôm nay lại dè dặt như vậy chứ? Sáng nay anh đã thấy mặt trời mọc lên từ phía đông đó, không phải mọc lên từ phía tây đâu?”. Cẩn Hi vui vẻ nói, đôi mắt nhìn cô một cách kinh ngạc.

Lam Hân không nói gì cả, cúi đầu ngậm từng miếng thịt.

Mơ hồ không rõ nói: “Ai dè dặt chứ, có người bóc vỏ cho em, đỡ mất việc!”.

"Haha!" Cẩn Hi nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bỗng nhiên không nhịn được cười.

Mỗi lần ở bên cạnh cô, anh ấy có thể vui vẻ tận nhiều ngày.
 
Chương 109: Có tức giận, anh cũng không có lý do để làm gì cả


Món ăn của Lục Hạo Thành bọn họ, đã bày lên rồi mà anh không hề ăn một miếng nào.

Chỉ có Âu Cảnh Nghiêu, ăn uống nho nhã, thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại nhường như xem Lục Hạo Thành đang ngồi đối diện là không khí vậy.

Lục Hạo Thành thông qua tấm màn ngăn trong suốt, nhìn rõ sự tương tác của hai người họ, sự mơ hồ sắc sảo, u ám và đáng sợ.

Giống như ai đó đã cướp đi bảo bối yêu quý của mình vậy.

"Ăn nhanh đi! Có tức giận, anh cũng chẳng có lý do gì để làm gì cả?" Giọng nói của Âu Cảnh Nghiêu không nhanh không chậm truyền đến tai của Lục Hạo Thành.

Trong khi Lục Hạo Thành kéo lại tâm trí, ánh mắt không nhanh không chậm nhìn Âu Cảnh Nghiêu, những lời nói của anh ta như nhắc nhở anh, khóe miệng tà mị của anh kéo dãn ra, nho nhã đứng lên, đi về phía Lam Hân.

Lam Hân và Cẩn Hi anh một câu, cô một câu nói chuyện rất vui vẻ.

Bất thình lình, bóng đen bao phủ lên người Lam Hân, cô ngước đầu nhìn lên, dưới ánh đèn ấm áp, Lục Hạo Thành trở nên hoàn hảo với gương mặt tuấn tú, mang theo nụ cười khó chịu, đôi mắt tối tăm như mực, thâm sâu khó lường, khóe môi nhỏ xíu cong lên, càng thêm phần tà mị.

"Lục tổng!" Giọng nói của Lam Hân mang theo đôi phần kinh ngạc, sao anh ta lại có mặt ở đây?

"Lam Lam, thật trùng hợp!” Lục Hạo Thành trầm giọng nói, rồi dùng ánh mắt lướt qua Cần Hi một lượt, thấy anh ấy đang vui vẻ bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt quét qua thứ cảm giác báo thù.

Nhưng trong lòng Lục Hạo Thành lại biết, là vì anh cũng gọi cô là Lam Lam.

"Lục tổng cũng đến đây để ăn tối sao?" Lam Hân cười khách sáo hỏi.

Lục Hạo Thành có thể nhìn thấy, nụ cười của cô đối với anh và đối với Cẩn Hi hoàn toàn khác nhau.

Cô đối với Cẩn Hi là cười thật lòng, còn đối với anh, đó chỉ là khách sáo mà thôi.

Nghĩ như vậy, đôi môi xinh đẹp khắc họa hình cung lạnh lùng, lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

Cô từ chối lời mời của anh, hóa ra là đi ăn tối cùng với Cẩn Hi.

"Lam Lam, đã nói rõ là đi ăn cùng nhau, sao cô lại tan làm trước vậy, cũng không chờ tôi?" Giọng nói của anh, nhạt nhẽo, nhưng lại khiến người nghe có ý sâu sắc!

Ánh mắt sâu sắc lại thăm thẳm đang thanh thản nhìn Lam Hân, khí chất của sự vô luân, một động tác nhẹ nhàng nhưng lại thể hiện rõ nét.

Lam Hân trừng mắt, lúc nào cô đồng ý đi ăn tối với anh vậy?

Lam Hân đang muốn mở lời, Lục Hạo Thành canh đúng giờ nói: “Lam Lam, tôi bận quá, quên mất rồi, là đêm mai".

Lục Hạo Thành nói xong, hành động nho nhã ngồi bên cạnh Lam Hân, với lại còn ngồi nhìn Lam Hân.

Chiếc ghế sofa rất dài, Lục Hạo Thành ngồi xuống, Lam Hân thanh tú xinh xắn trông càng bé nhỏ.

Cẩn Hi nhìn thấy ánh mắt lại càng lạnh lùng.

"Lam Lam, cậu ấy là...” Cẩn Hi thay đổi thái độ nhẹ nhàng và giọng điệu lạnh lùng, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lục Hạo Thành,

Anh ấy biết đó chính là Lục Hạo Thành, nhưng nhất cử nhất động của anh đối với Lam Lam cảm giác có chút quỷ dị.

Sắc mặt Lam Hân trầm xuống, từ từ dịch chuyển nhẹ về phía bên trong.

Lục Hạo Thành nhìn thấy, mi mắt không có dấu vết quét qua gương mặt nhỏ nhắn của Lam Hân.

Lam Hân đưa mắt nhìn Cấn Hi, và giới thiệu: "Cần Hi, vị này là Lục tổng của tập đoàn Lục Thị, Lục tổng, người này là Lạc Cần Hi".

"Lam Lam, tôi biết cậu ấy, người giàu nhất thành phố Phàn, chủ tịch tập đoàn Lạc Thị, rất vui được gặp cậu!" Ánh mắt Lục Hạo Thành đen mục, cười tươi tắn với Cần Hi, nhưng sâu thắm trong ánh mắt là một mảng lạnh lùng.

"Lục tổng, rất vui được gặp anh!" Cẩn Hi đưa tay ra, những ngón tay dài trắng nõn, dưới ảnh đèn, có chút trong suốt như ngọc bích.

Lục Hạo Thành không nhanh không chậm đưa bàn tay xương cốt của mình ra, cười nhẹ và bắt tay với Cẩn Hi.
 
Chương 110: Sự kích động của anh, đã thành toàn cho Lạc Cẩn Hi


Hai người bốn mắt giao nhau, phát ra thứ ánh sáng rực rỡ, kiêu ngạo, sâu lắng, như một tia lửa vô hình đang lóe lên trong không khí, cháy sáng lắp ba lắp bắp.

Những cuộc gặp gỡ giữa tình địch, càng thêm tức giận!

Bầu không khí bỗng trở nên kì lạ trong phút chốc!

Lục Hạo Thành rút lại tay trước, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Lam Hân bên cạnh, cười nhẹ nhàng hỏi: “Lam Lam, xem ra quan hệ của cô và Lạc tổng không tồi, quen nhau lâu rồi sao?”.

Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, nhường như anh với Lam Hân gần gũi hơn là Lam Hân và Lạc Cẩn Hi, và càng thân mật hơn.

Ánh mắt của Lam Hân đen thẳm, ánh sáng trong xanh, không có tạp chất nhìn Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành này tại sao lại trở nên kỳ lạ như vậy?

Lam Hân nhìn có vẻ điểm tĩnh nhưng nhạy cảm, trong lòng lại có trạng thái phòng bị.

Lạc Cẩn Hi tỏ ra vô cùng tức giận trước những động tác thân mật của Lục Hạo Thành và giọng điệu của cặp đôi, ánh mắt của anh lướt qua khuôn mặt bé nhỏ của Lam Hân, rồi nhìn về phía Lục Hạo Thành.

Giọng điệu thâm tình nói trước mặt Lam Hân: "Lục tổng, tôi và Lam Lam quen nhau lâu rồi, Lam Lam là bạn gái của tôi!”.

Một câu nói của Cần Hi nhưng lại khiến sắc mặt của Lam Hân và Lục Hạo Thành thay đổi rất nhiều.

Khác biệt là, Lam Hân bàng hoàng khi chứng kiến cảnh Cẩn Hi nói câu đó.

Trong khi đó khuôn mặt của Lục Hạo Thành giận dữ và lạnh lùng.

Sự xuất hiện của anh, đến mức khiến cho Lạc Cản Hi vẫn luôn nhẫn nhịn nói ra câu nói đó.

Bỗng nhiên Lục Hạo Thành cảm thấy cách hành xử của mình ngày hôm nay có chút bốc đồng, sự kích động của anh, đã thành toàn cho Lạc Cẩn Hi.

Nhưng không còn cách nào khác, hôm nay anh biết được người phụ nữ này là mẹ của con trai anh, và có thế là Lam Lam của anh, anh bá đạo cho rằng cô không thể nói chuyện với bất kỳ người đàn ông nào khác.

Lạc Cẩn Hi nhìn sắc mặt của Lục Hạo Thành, trong lòng hiện rõ cảm giác báo thù sung sướng, chẳng có ai? Có thể cướp Lam Lam từ anh ấy.

Mặc dù không gần gũi với phụ nữ nhưng Lục Hạo Thành bất ngờ nói chuyện thân mật với Lam Lam.

Nếu như là sự hiểu biết, thì đều có thể nhận ra Lam Lam là một viên ngọc sáng rực rỡ mà ai cũng muốn đoạt lấy.

Cần Hi cười: “Lục tổng, bạn gái tôi dễ xấu hổ lắm”. Nói xong, anh có ý nhìn vào khoảng cách giữa hai người họ.

Nhưng trong lòng lại rất giận dữ, Lục Hạo Thành này đối với Lam Lam, không phải là nhất thời có hứng thú.

Lam Hân nhìn Cẩn Hi lần nữa, nhưng vẻ mặt của Cẩn Hi tươi cười và đang tập trung nhìn vào Lục Hạo Thành.

Có cảm giác Lục Hạo Thành không tránh ra thì không được yên ổn.

Vẻ đẹp của Cần Hi nếu so sánh với Lục Hạo Thành, thì không bao giờ thất bại trước sự lạnh lùng và kiêu ngạo của anh.

Không khí dường như hơi cứng nhắc, ngay cả Âu Cảnh Nghiêu đang ngồi bên cạnh, trong lòng cũng cảm thấy căng thẳng mấy phần.

Lục Hạo Thành trầm mặc như vậy, là tức giận, vô cùng tức giận!

Lục Hạo Thành từ từ ngẩng đầu, có thứ ánh sáng sâu thẳm, thái độ bất thường này của anh đến mức khiến cho Âu Cảnh Nghiêu đang ngôi bên cạnh có chút bất ngờ.

Giọng điệu của Lục Hạo Thành không nhanh không chậm: “"Lam Lam, hóa ra Lạc tổng là bạn trai của cô, tôi cứ nghĩ, là Nhiên Nhiên.....”

Lục Hạo Thành cố tình nói rồi ngừng, hai chữ bạn trai, Lục Hạo Thành nói rất nặng lời.

Dĩ nhiên, những lời cuối cùng anh không nói ra khiến cho Cẩn Hi phải giật mình.

Anh quá bốc đồng rồi, Nhiên Nhiên là người mẫu ký hợp đồng với công ty của bọn họ.

Hôm nay anh nói như vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc nói với Lục Hạo Thành rằng Lam Lam không có chồng sao?

Trong lòng Cần Hi vô cùng phiền muộn!

Nhưng là lời nói ra như nước đổ ra ngoài.

Lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, vốn nghĩ rằng trận chiến không có Ni tơ này, Cần Hi sẽ thắng, tuy nhiên cuối cùng vẫn là Lục Hạo Thành chiến thắng.
 
Chương 111: Để Cố phu nhân và Lam Hân làm giám định ADN


Lam Hân thấy ánh mắt của Lục Hạo Thành bỗng nhiên lạnh ngắt, nhìn vào bầu trời tối tăm, giọng lạnh nhạt nói: "Lục tổng, tôi và Cần Hi còn có việc, nên đi trước đây”.

Cô chọn cách trốn tránh câu hỏi của Lục Hạo Thành.

Câu hỏi này, sẽ tốt hơn nếu không trả lời!

Cẩn Hi rất có thể là có ý tốt.

Lục Hạo Thành vốn không hề có ý định buông tha Lam Hân một cách dễ dàng như vậy, anh đang muốn nói chuyện thì điện thoại reo lên.

Anh nhìn vào người đang gọi đến, là Mộc Tử Hoành đang gọi cho anh.

Anh bỗng nhiên cười nhìn Lam Hân, giọng trầm xuống: “Lam Lam, mai gặp lại".

Sau đó anh cầm điện thoại và đi ra ngoài.

Cẩn Hi nổi giận nghiến chặt răng, không nói gì cả.

Lam Hân đã đứng dậy, anh nhìn thấy liền đứng dậy theo, cả hai không nói chuyện gì cả, lặng lẽ rồi đi ra ngoài.

Lục Hạo Thành đứng ở nơi không xa để trả lời điện thoại, ánh mắt lại nhìn vào Cẩn Hi và Lam Hân đang vai kề vai rời đi, ánh mắt đen tối như mực, thâm sâu khó lường.

Một lúc sau, Mộc Tử Hoành ở phía bên kia điện thoại nói cái gì, anh không hề nghe rõ, nên hỏi lại lần nữa: “Tử Hoành, cậu vừa nói gì vậy? Nói lại đi!”.

Mộc Tử Hoành phía bên kia điện thoại không nhẫn nại lặp lại một lần nữa, "Lục Hạo Thành, tôi nói, có người đang âm thầm xóa dấu vết của Lam Hân, đối phương biết rõ chúng ta đang điều tra Lam Hân, nên đặc biệt sắt thép không cho phép chúng ta điều tra Lam Hân."

Lục Hạo Thành chau mày, hơi thở lạnh ngắt ám ảnh trong đôi mắt anh, nhìn hai người họ lái xe máy rời đi, anh tỏ ra lạnh lùng, là Lạc Cẩn Hi, chỉ có cậu ta, mới có mối quan hệ như vậy.

Và cũng chỉ có cậu ta, mới có khả năng xóa bỏ tất cả dấu vết của Lam Hân.

"Hạo Thành, anh có nghe không?" Mộc Tử Hoành hỏi.

"Đang nghe!" Sắc mặc của Lục Hạo Thành trầm xuống, giọng điệu lạnh lùng.

"Hạo Thành, cách nhanh nhất bây giờ chính là làm giám định ADN, để Cố phu nhân và Lam Hân làm giám định ADN."

"Không, chuyện này tạm thời khoan hẵng nói! Vị trí hiện tại của Lam Lam, đã bị Cố An An cướp lấy, tôi vẫn còn một cách để có thể xác nhận Lam Lam, sáng mai cậu đến phòng làm việc, tôi sẽ nói cho cậu nên làm thế nào?"

Lục Hạo Thành nói xong thì tắt điện thoại.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm nhìn theo hướng mà Lam Hân và Cẩn Hi rời đi.

Lạc Cẩn Hi, tôi và Lam Lam là thanh mai trúc mã, không phải là người mà cậu dễ dàng cướp lấy đâu.

Với lại, còn có mẹ của con trai anh nữa!

Lục Hạo Thành đắc ý nhếch nhếch lông mày.

Anh đứng tại chỗ một hồi lâu, qua một lúc sau mới quay người đi vào nhà hàng.

Anh quay lại nhà hàng rồi ngồi đối diện với Âu Cảnh Nghiêu.

Âu Cảnh Nghiêu nhìn anh, hỏi: "Hạo Thành, đây không giống như anh, học cách giành phụ nữ từ lúc nào vậy?"

Lục Hạo Thành nhếch mày nhìn thần sắc của cậu ta, " giành sao?"

Chỉ với hai từ nhưng toát ra được sự lạnh lùng vô tình, khiến Âu Cảnh Nghiêu chau mày.

Cúi đầu, chậm nhưng không kinh tâm nho nhã uống ngụm nước, cười nhếch miệng nói: "lẽ nào không phải sao? Vừa nhìn thì đã biết là Lạc Cần Hi đó rất thích cô Lam Hân rồi, anh làm như vậy, chẳng phải là giành sao?"

Lục Hạo Thành cười lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, ánh đèn ấm áp nhẹ nhàng phủ lên ngũ quan hoàn mỹ của anh, mũi cao môi mỏng, mi mày sống động, vẻ đẹp sắc sảo kinh động lòng người.

Rốt cuộc là ai giành với ai, sau này sẽ rõ.

Anh cầm đũa lên, nho nhã gắp đồ ăn.

Nhưng đồ ăn đã nguội, mà anh vẫn cảm thấy rất ngon.

Âu Cảnh Nghiêu nhìn anh, chỉ biết cười mà chẳng nói gì.

Cậu ta buông đũa xuống, nho nhã nhếch đôi chân lên từ từ ngã người dựa lui sau, tay bưng chén trà, ánh mắt đăm chiêu tò mò nhìn Lục Hạo Thành đang cặm cụi ngồi ăn.
 
Chương 112: Có phải anh có chuyện giấu tôi không


Lục Hạo Thành ăn một lúc, cảm nhận được ảnh mắt của Âu Cảnh Nghiêu, đồ anh đang nhai trong miệng, anh nhìn cậu ta, nhìn thấy ánh mắt quỷ dị của cậu ta, anh không nhịn được liền nói: "lần đầu thấy tôi ăn à? Khuôn mặt tò mò kia của cậu, khiến tôi có chút ngại đấy."

"Ha ha!" Âu Cảnh Nghiêu cười phá lên, nhất cử nhất động chậm rãi mà nho nhã.

Cười xong cậu ta liền nói: "món ăn tối nay nguội rồi, nhưng trông anh ăn rất ngon đấy, nhìn sắc mặt anh rất lạnh, nhưng trong lòng lại rất vui!"

Lục Hạo Thành giật giật khóe môi, có con trai, đương nhiên trong lòng anh phải vui rồi.

Trước đây con trai đối với anh mà nói, là chuyện chẳng dám nghĩ đến.

Bỗng nhiên có một ngày, ông trời ban tặng cho anh một người con trai, với lại trông rất khôi ngô tuấn tú, lại là ngôi sao nhí có danh tiếng, đương nhiên là trong lòng anh rất vui rồi.

Âu Cảnh Nghiêu nhìn bộ dạng của anh, cứ cảm thấy anh có chuyện giấu cậu ta.

Nên không tự chủ được mà hỏi: "Hạo Thành, có phải anh có chuyện giấu tôi không?"

Lục Hạo Thành ngẩng đầu, khóe mắt mang theo ý cười: "Cảnh Nghiêu, sao lại hỏi như vậy?"

Tên này, không nói gì nhưng lòng lại đầy ý tứ.

Chuyện gì cũng không thoát được ánh mắt của cậu ta, có điều chuyện này tạm thời không nên nói cho cậu ta biết.

Người biết càng ít càng tốt!

Âu Cảnh Nghiêu thăm dò anh một hồi, thấy anh trả lời câu hỏi của mình, trong lòng liền khẳng định rằng anh có chuyện giấu mình.

Mấy người bọn họ đều là thanh niên cứng lớn lên cùng nhau, chỉ một ánh mắt, chỉ một hành động, thì có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì?

Đặc biệt là Lục Hạo Thành, cậu ta cũng có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng anh.

Trong bốn người bọn họ, cậu ta coi là tâm tư tinh tế nhất, ánh mắt cay độc nhất.

Cậu ta chỉ cười nhẹ, nói: "khắp người anh đều toát ra hơi thở của chuyện gì đó!"

"Vậy sao?" Lục Hạo Thành cười, "ánh mắt kim cang của cậu, coi như có đi! Nhưng bây giờ không thể nói cho cậu được, sau này rồi nói."

Lục Hạo Thành nói xong, cúi đầu rồi lại nho nhã ăn đồ ăn.

Như vậy, cậu hiểu anh, anh cũng hiểu cậu.

Anh thà không nói ra, một chút cũng không để lộ ra ngoài.

Ánh mắt của Âu Cảnh Nghiêu sầm tối, cậu đoán đúng rồi, anh không nói ra quả thật có chút mất hứng rồi.

Cẩn Hi dẫn Lam Hân đến trước biệt thự.

Lúc này cô mới phát hiện ra, vị trí ở đây, vừa hay đối diện với biệt thự mà lúc ban ngày Lục Hạo Thành bảo cô mua.

Nhưng phía bên này gần trường học hơn, đưa đón con cái đi học cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Cảnh sắc bầu trời, ánh chiều tà, khiến bầu trời nhuốm một màu đỏ cam, quanh ảnh chói sáng.

Ánh đèn bắt đầu chiếu sáng!

Lam Hân bước xuống xe, đập vào mắt là một tòa nhà nhỏ với phong cách Châu Âu, kiểu dáng hai tầng rưỡi.

Ngoài ra trước cửa còn có một khu sân nhỏ, chỉ là những cây cỏ bên trong, cỏ dại mọc um tùm, mặt đất rụng đầy lá, nơi đây dường như đã lâu không có người ở.

Cần Hi gỡ mũ bảo hiểm xuống, quay đầu nhìn Lam Hân và cười: “Lam Lam, có thích nơi này không?”.

Lam Hân thu lại ánh mắt gương mặt tươi cười nhìn Cần Hi, vui vẻ gật đầu: “Cẩn Hi, cảm ơn anh, nơi này tuyệt lắm!”.

Cẩn Hi nhìn vào căn nhà mím môi: "Lam Lam, vậy chúng ta vào trong xem đi!”.

"Được!" Lam Hân cười và đi trước.

Cẩn Hi nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, ánh mắt từ từ cong lên.

Trong đầu bỗng hồi tưởng lại những cảnh trước đó, trong lòng có quá nhiều thắc mắc.

"A lô! Dì Mộ!".

"Cẩn Hi, tôi muốn nhờ cậu một chuyện!"

Hôm đó bất ngờ nhận được điện thoại của dì Mộ, mẹ Lam Lam, anh rất bất ngờ.
 
Chương 113: Trong lòng anh không ngừng hoài nghi thân phận của dì Mộ


"Cần Hi, Lam Lam đang tìm nhà, cậu cũng biết tính cách của Lam Lam rồi đấy, nếu như Lam Lam có năng lực, thì sẽ không dễ dàng nhận lấy sự giúp đỡ của người khác, tôi có một căn biệt thự nhỏ, gần trường học Giang Thị....."

Lúc đó sau khi tắt điện thoại, trong lòng anh không ngừng hoài nghi về thân phận của dì Mộ.

Nhưng bà là một người rất cảnh giác, quen biết đã bảy năm nhưng anh chỉ biết mỗi tên bà, những thứ khác hoàn toàn không biết.

Nhưng đối với bốn mẹ con Lam Lam, quả thật là toàn tâm toàn ý.

Chăm sóc bọn nhỏ rất tốt, cứ giống như là chăm sóc con cái của bản thân mình vậy.

Cần Hi đi theo sau Lam Lam, chẳng nói gì cả, nhưng trong lòng vẫn luôn hoài nghi về thân phận của dì Mộ.

Hai người họ đi vào trong căn nhà, mở cửa rồi nhìn, đồ dùng trong nhà đều được phủ tấm màn trắng.

Cửa sổ đều đóng, trong căn nhà có mùi của bụi bặm.

Cần Hi mở đèn lên, đã lâu không mở nên đèn nhấp nháy một hồi rồi mới sáng hẳn.

Cần Hi vừa nhìn, bấm công tắc thêm một lần nữa, đèn số hai sáng lên nhưng lại là thứ ánh sáng ấm áp của mùa đông.

Ngay khi đèn sáng, thì chiếu sáng khắp căn phòng, kiểu nhà rất tốt, phòng khách rộng rãi và sáng sủa.

Lam Hân nhìn vào, hạnh phúc vô cùng.

Cô quay đầu, nhìn Cẩn Hi, có chút khó tin hỏi: "Cấn Hi, có phải em đang mơ không? Căn nhà nhỏ này, sau này thực sự thuộc về em sao?”.

Cô nằm mơ cũng muốn có một ngôi nhà thuộc về riêng mình, để cả gia đình năm người họ có thể sống tốt hơn.

"Lam Lam, em đã đứng trong căn nhà rồi, có gì mà không thể tin nổi chứ? Đợi sau khi sang tên, thì nơi này sẽ là của em!”. Cẩn Hi nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô cũng không thể cầm lòng được.

Lam Hân bận rộn gật đầu: “Cẩn Hi, vậy chúng ta phải làm thủ tục sang tên thật nhanh, đừng để đối phương phải hối hận, nơi này em thực sự rất thích!"

"Ha ha!" Cần Hi có chút bó tay lắc lắc đầu, nơi này sẽ không có ai giành với cô đâu.

Căn nhà này là của dì Mộ, mặc dù bọn họ là quan hệ con gái nuôi, nhưng dì Mộ đối xử với cô rất tốt.

Lam Lam cũng rất hiếu thuận!

"Lam Lam, đầu tuần anh sẽ đến giúp em, em yên tâm đi làm đi!"

"Được! Cần Hi, lần này lại phiền anh rồi, mỗi ngày sau khi em tan ca, em sẽ qua đây quét dọn." Lam Hân vừa nói vừa đi lên tầng hai. %3D

Tầng hai gồm ba phòng ngủ một phòng khách, với một phòng vệ sinh, có cửa sổ, trong mắt của Lam Hân, mọi thứ đều trở nên rất hoàn mỹ.

Cô lại vui mừng leo lên tầng ba.

Tầng ba có hai phòng, rộng hơn tầng hai một chút.

Căn phòng trước mặt, là phòng kính trồng rất nhiều hoa cỏ, không ai chăm sóc nên đã khô héo hết rồi.

Những thứ đó đều không sao chỉ cần cô vào ở, thì căn phòng kính đó sẽ có thể trở nên sinh động hơn.

"Wow! Cần Hi, thật tốt!" Lam Hân quả thật là rất hài lòng nơi này.

Cẩn Hi nhìn cô, cô chính là như vậy rất dễ hài lòng, chút chút tham lam cũng không có.

"Lam Lam, em thích thì quá tốt rồi, Lam Lam của chúng ta vận may tốt, chỗ tốt như vậy không dễ tìm đâu đó!"

Cẩn Hi đi đến bên cạnh cô, đứng cùng với cô ấy.

Nhìn những tòa nhà cao tầng ở phía xa, những ánh đèn neon năm màu rực rỡ, chiếu sáng khắp cả thành phố Giang phồn hoa.

Ánh mắt của anh nhìn vào người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh mình, ánh mắt tò mò thăm dò bốn phía, lúc tâm trạng cô vui vẻ, đôi mắt long lanh, rạng rỡ đó khiến cho người ta có cảm giác muốn rơi vào vực sâu tự mãn đó.

Anh cười bảo: "Lam Lam, nhớ giữ cho anh một phòng, thỉnh thoảng anh sang chơi với đám tiểu Tuấn, muộn quá thì sẽ không về nữa”.

"Được!Tầng một còn hai phòng sẽ để một phòng cho anh”. Lam Hân cười cho biết, gió chiều bắt đầu thổi vào mái tóc cô, hương vị dịu dàng, từ từ xông vào mũi anh.
 
Chương 114: Không ai có thể dễ dàng ức hiếp Lam Lam của chúng tôi


Cẩn Hi nhìn khuôn mặt rạng rỡ và xinh đẹp của cô, trái tim bỗng có chút nhói.

Nhưng.....

Lời nói của Lục Hạo Thành, hiện lên trong đầu anh.

Anh trầm giọng xuống hỏi: “Lam Lam, tối mai em phải đi với Lục Hạo Thành sao?".

Từ trước đến nay Lam Hân luôn nhạy cảm khi nghe giọng anh trầm xuống, cô ngẩng đầu, ngắm nhìn vẻ mặt buồn bã của anh, khuôn mặt nhạt nhẽo và hơi thở lạnh lẽo.

Cô thu lại ánh mắt và nói: “Có một bữa tiệc ở khách sạn, anh ấy nói, tất cả đều là đối tác làm ăn, em là nhà thiết kế, phải đi một chút, đi chỉ là một quá trình mà thôi".

"Chỉ là một quá trình?" Cẩn Hi nhìn ánh mắt cô sâu thẳm.

Lục Hạo Thành đi dự tiệc không bao giờ mang theo phái nữ.

Còn lần này, anh lại chủ động mời Lam Lam đi cùng.

Có thể thấy, động cơ của Lục Hạo Thành không thuần khiết.

"Ừm!" Lam Hân gật gật đầu.

Trong thời gian chia công ty, cô thỉnh thoảng cũng sẽ đi, nhưng đó đều là những bữa tiệc đơn giản, sau đó cũng là một đám phụ nữ cùng nhau trò chuyện, ăn uống, những thứ khác cũng không có gì đáng nói.

Cẩn Hi nhìn ánh đèn neon từ phía xa, mím mím môi, nhấn mạnh giọng nhắc nhở: “Lam Lam, có ai đó đang bí mật điều tra em, trong thời gian này, em phải chú ý một chút, tối mai anh sẽ đợi em bên ngoài khách sạn, dì Mộ đã gọi cho anh, bảo anh phải chăm sóc cho em”.

Lam Hân vừa nghe đến, thì ánh mắt bỗng lạnh lùng: “là Khương gia đang điều tra em đúng không?".

"Tạm thời vẫn chưa rõ, sẽ không sớm biết được." Trong lòng Cần Hi không nghĩ rằng là Khương gia đang điều tra Lam Lam.

Thời gian này Khương gia làm ăn thua lỗ rất lớn, Khương Trí Viễn bận xôn xao dư luận nên có lẽ không có thời gian quan tâm đến Lam Lam đâu.

Lam Hân quay người nhìn Cẩn Hi, cười tự tin, đôi mắt trong veo, kiên định mà tự tin.

"Cần Hi, anh không cần lo lắng, em của hôm nay đã không còn là Khương Lam Hân yếu đuối dễ bị ức hiếp như năm đó nữa rồi." %3D

Có rất nhiều chuyện, có thể may mắn một lúc nhưng không may mắn cả đời, chỉ khi bản thân thực sự có thực lực mới không bị bắt nạt.

"Anh biết! Không ai có thể dễ dàng ức hiếp Lam Lam của chúng ta được!”. Cẩn Hi cười và nhìn cô.

Mỗi khi nhìn thấy cô mạnh mẽ như vậy, anh đều không kìm được lòng muốn ôm cô, đau lòng thay cho cô!

"Đi thôi! Chúng ta đi ăn khuya, vừa nãy bị Lục Hạo Thành quấy rối, anh vẫn chưa ăn no!". Cẩn Hi có chút ấm ức nhìn Lam Hân.

Lam Hân nhìn bộ dạng ấm ức của anh, không kiềm lòng được mà cười nghiêng ngả.

"Đi thôi! Em mời! Anh đã giúp em tìm được một căn nhà tốt như vậy, em phải cảm ơn anh mới phải!”. Lam Hân nói xong, quay người đi xuống tầng dưới.

Cần Hi cười và đi theo sau cô, anh ấy có một loại mong muốn rằng thời gian có thể dừng lại ngay tại lúc này.

Giữa bọn họ, chỉ cần có tình yêu, không có hợp hay không hợp, mà chỉ có càng hợp hơn mà thôi.

Anh và Lam Lam, có quá nhiều tiếng nói chung. Có quá nhiều sở thích chung! Cùng chung ước

mơ và đam mê! Hai người họ đóng kín cửa, lái xe mô tô rồi rời đi.

Cần Hi dẫn Lam Hân đi tìm một quán ăn lớn.

Là nơi bán hải sản, còn sớm, khách không đông cho lắm.

Sau khi hai người họ ngồi xuống, Cần Hi gọi món và tiện thể gọi luôn hai chai rượu.

Anh mở bia ra và đặt trước mặt Lam Hân, cười nói: “Lam Lam, tối nay ăn mừng một chút, uống một chai rượu nhé!”.

Lam Hân nhìn chiếc xe mô tô cách đó không xa.

Có chút lo lắng nói: "Cần Hi, nếu như anh uống rượu, xe mô tô phải làm sao? Lái xe khi uống rượu là không được, anh đang muốn vi phạm luật giao thông sao”.

Cẩn Hi không hề quan tâm uống một ngụm rượu, nhất cử nhất động, đã diễn giải hết sự nho nhã của anh một cách hết sức tinh tế.

Ánh mắt lại nghiêng về phía gương mặt bé bỏng của cô.
 
Chương 115: Anh rất nghiêm túc


Anh nhẹ nhàng cười, nhìn thấy trên mặt cô không hề có chút lo lắng nào cả, liền cười nói: "Lam Lam, nhìn bộ dạng của em kìa, có vẻ như rất muốn anh đi vào."

"Nói bậy cái gì vậy? Tâm địa em không độc ác như vậy đâu?" Lam Hân trầm mặt xuống phản bác, cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, đôi môi màu đỏ dần chuyển sang hồng tươi căng mọng.

Cẩn Hi nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng u tối.

Nhưng cứ nghĩ đến tối mai, cô phải cùng Lục Hạo Thành đi dự tiệc rượu, trong lòng anh liền cảm thấy khó chịu.

Lục Hạo Thành, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?

Theo như những gì mà anh biết, những buổi tiệc rượu như vậy, Lam Lam không đi tham gia cũng chẳng sao cả.

Với lại bản thảo thiết kế sản phẩm mùa thu của cô đã qua rồi.

Điều này khiến anh không thể nào không hoài nghi lòng dạ của Lục Hạo Thành.

"Ngốc, coi như em còn có chút lương tâm đó, em yên tâm, uống một ly sẽ không bị giao thông chặn lại đâu." Cần Hi cười tít mắt rồi nhìn cô.

Vừa nghĩ đến cô lo lắng cho anh, trong lòng anh liền rất vui.

Lam Hân không nhịn được liền liếc anh một cái, rồi cười: "Chúng ta quen nhau bảy năm rồi, em có nhẫn tâm hay không, trong lòng anh rất rõ."

"Rõ, rất rõ!" Cẩn Hi cười theo, chính là bởi vì quá hiểu rõ nhau, quá hiểu cô là người như thế nào, nên anh mới mê muội cắm đầu vào, u mê không lối thoát, không thể nào tìm được đường ra.

"Nếu hiểu rõ thì tốt, ăn khuya xong mau về nghỉ ngơi thôi, em nghe Nghiên Nghiên nói, từ sau khi anh đến thành phố Giang, mỗi ngày đều rất bận." %3D Ánh mắt sâu thẳm của Lam Hân nhìn lấy anh, không muốn anh quá mệt mõi.

Anh vốn là đến cùng cô, cuối cùng, cô ở lại, anh cũng ở lại, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ.

"Biết rồi, anh nghe Lam Lam của chúng ta hết." 11 Cẩn Hi nghe thấy lời quan tâm của cô, liền nhìn cô nháy mắt nghịch ngợm nói.

Bỗng nhiên anh đùa: "Lam Lam, chúng ta như vậy có phải rất giống tình nhân không?"

Hỏi xong, trên gương mặt điển trai của anh, đôi mắt ấm áp nhìn cô sâu sắc.

Lam Hân từ từ ngây ra với câu hỏi của anh, nhìn thấy ánh mắt anh sâu thẳm nhìn chẳng giống như đang đùa chút nào.

Lam Hân có chút ngây ra nhìn anh, cô, không muốn người bị tổn thương nhất chính là Cẩn Hi.

Cần Hi nhìn thấy ánh mắt ngây ra của cô, không một chút cảm xúc, chỉ ngây ra rồi nhìn lấy anh, khuôn mặt khó xử không biết phải trả lời như thế nào.

Trái tim anh bây giờ, từng chút từng chút một trở nên lạnh lẽo.

Lam Lam và anh, Lam Lam chưa bao giờ có suy nghĩ khác, trong lòng cô, giữa bọn họ chỉ có tình thân, tình bạn.

"Ha ha..." Cần Khi bỗng nhiên cười phá lên.

Tiếng cười bỗng nhiên dừng lại, anh cười tươi nhìn và nói: “Lam Lam, anh đùa thôi, không lẽ em coi đó là thật chứ?".

Nói xong, anh cúi đầu, khóe miệng vẫn chưa kịp cười xong, dần dần trở nên cay đắng.

Anh không hề nói đùa, anh đang rất nghiêm túc.

Nhưng người phụ nữ đối diện anh sẽ không hiểu.

Lam Hân bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.

May mà anh ấy chỉ đùa thôi, nếu như anh ấy nghiêm túc, thì cô sẽ không biết nên làm gì nữa?

Cần Hi là người đàn ông tuyệt vời hiếm có trên thế giới.

Anh ấy giàu có, trông lại rất đẹp trai, con người lại tốt, đó là bạch mã hoàng tử mà rất nhiều phụ nữ đều muốn liều mạng để gả cho anh.

Bây giờ cô đang nuôi ba đứa con, không thể làm lỡ anh được.

Cô lấy trong túi ra một viên kẹo màu xanh, lột vỏ và đưa viên kẹo qua cho anh.

Cần Hi vừa nhìn, trong mấy ngón tay trắng trẻo thon dài đó, là một viên kẹo màu vàng nhạt, anh ngẩng đầu, nhìn cô một cái rồi cười nhẹ, há miệng và ăn kẹo.

Cô đút kẹo cho anh, chắc chắn rất ngọt ngào.

Tuy nhiên, giây phút sau đó, ngũ quan của anh đều díu lại.
 
Chương 116: Thật hết cách với em


Một mùi vị chua đến mức khó chịu khiến anh có chút ù ù bên tai.

Anh Lạc Cần Khi lớn như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ ăn thứ gì chua như vậy cả.

"Ha ha!" Lam Hân nhìn anh sắp sưu tập đủ các kiểu biểu cảm, liền không nhịn được mà cười.

Vị chua này, không phải ai cũng chịu được.

"Phụt phụt phụt!" Cần Hi thật sự không thể chịu được viên kẹo trong miệng nên đã nôn ra khỏi miệng mình, rồi nhanh chóng cầm chai rượu trên bàn, uống ừng ực một ngụm, vị chua trong miệng cuối cùng cũng giảm đi rất nhiều.

Anh ngẩng đầu, dáng vẻ tươi tắn, hàng lông mày nhíu lại, khó chịu nhìn Lam Hân, "Lam Lam, em vẫn còn là người sao? Đồ chua như vậy? Sao em có thể ăn được với lại còn mang theo bên mình nữa chứ?”.

Lam Hân với gương mặt tươi cười, nghịch ngợm nói: “Ai bảo anh tùy tiện đùa với em cơ chứ, đây là hình phạt nhỏ cho anh, đây là kẹo vị chanh siêu chua, là thứ mà bình thường tăng ca em ăn đó".

Khi nghe câu đầu, Cẩn Hi cảm thấy có chút đau lòng, nhưng khi nghe câu sau, lòng anh trong khoảnh khắc bỗng nhiên đau đớn.

Anh biết cô đã bảy năm qua, cô vẫn luôn rất cố gắng, chỉ trong vài năm cô đã ngồi lên vị trí giám đốc thiết kế, tất cả những điều đó đều dựa vào khả năng của cô.

Anh nhìn cô, bỗng nhiên trong lòng đau đớn: "Đồ ngốc, đồ chua thế này, không tốt cho dạ dày đâu, sau này không được ăn nữa, nếu như em buồn ngủ, thì có thể tìm anh, anh sẽ ở bên cạnh em, cùng thức khuya”.

Anh gặp được cô, sau khi cô bước ra khỏi nỗi bị thương, thì cô vẫn luôn không ngừng cố gắng, hăng hái, hiểu biết và cao thượng.

Mấy năm nay, hai người họ học hỏi lẫn nhau, thường xuyên qua lại với nhau, khiến anh hiểu rất rõ về cô.

Lam Hân nhếch mày nhìn anh, gió đêm thổi lên mái tóc dịu dàng của cô, ngũ quan tinh tế của cô xinh đẹp mà linh động.

Cô cười dịu dàng: “Cấn Hi, ngày nào anh cũng đều rất bận, em quen rồi, với lại khi ăn viên kẹo vị chanh siêu chua này, em lập tức có tinh thần liền, cảm hứng cũng bỗng dưng tốt lên".

"Em đấy! Thật hết cách với em”. Cẩn Hi hít một hơi thật sâu, nhìn cô với khuôn mặt đau khổ.

"Tính cách cố chấp của em, không biết khi nào có thể thay đổi được? Mệt mỏi cũng không nói, chịu ấm ức cũng tự gánh vác, Lam Lam, em chính là quá mệt mỏi rồi". Những lời anh nói đều thật lòng, Lam Lam thật sự không dễ dàng gì.

Anh và chị nhìn thấy, trong lòng đau lắm.

Lam Hân cười cảm kích, Cẩn Hi đã có thể làm bạn được, điều này quả thật đã rất khó rồi.

“Cẩn Hi, anh không cần phải lo lắng cho em, em bây giờ rất tốt, không nói gì nhiều về việc nuôi dạy con cái là khó khăn nhất, nhưng mà tiểu Tuấn, Nhiên Nhiên, Kỳ Kỳ, ba anh em nó, chưa bao giờ khiến em phải vất vả, còn mẹ, chăm sóc bọn em rất tốt, còn anh và Cấn Nghiên nữa, bây giờ em cảm thấy rất hạnh phúc đấy."

Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất của cô trong hơn hai mươi năm qua.

Cẩn Hi vừa nghe đến liền bất lực mà cười lên, chỉ có điều trong lòng đau đớn thêm vài phần mà thôi.

Anh còn không hiểu cô sao?

Những đắng cay trong lòng cô, năm xưa khi bị thiết kế thù hận, chịu khổ ở Khương gia, đâu phải là bị cô đè chặt mãi ở trong lòng sao.

Một mình trốn rồi khóc trong đêm tối, anh đã thấy mấy lần, nhưng anh chỉ nhìn cô ngồi khóc từ phía xa, âm thầm lặng lẽ ở bên cạnh cô.

Cho đến khi cô khóc mệt rồi, quay về ngủ, thì anh mới rời đi.

Cẩn Hi đang muốn nói gì đó, thì món mà họ gọi được nhân viên phục vụ đưa đến, lời mà anh định thốt ra bỗng nuốt lại vào trong cổ họng.

"Lam Lam, ăn nhanh đi, những thứ này ăn khi còn nóng mới ngon." Cẩn Hi đấy bát cháo hải sản về phía trước mặt cô.

"Ừm, Cẩn Hi, anh cũng mau ăn đi." Lam Hân cười.
 
Chương 117: Trẻ con là vô tội


Ánh mắt cô quét qua quán ăn lớn một lượt, buổi tối khách rất đông.

Năm sáu cái bàn đều có người tụ tập ăn uống tám nhóc, trông rất náo nhiệt.

Cô và Cẩn Hi, vẫn luôn thích những nơi ồn ào náo nhiệt bình phàm như vậy, không thích những nhà hàng sang trọng cao cấp gì đó.

Cẩn Nghiên luôn trách móc hai người bọn họ, chẳng biết thế nào là hưởng thụ, nên thường dẫn bọn họ đến nhà hàng sang trọng để dùng bữa.

Cần Hi hay càm ràm rằng ăn không no, rồi buổi tối sẽ đến nhà cô ăn chực cơm mẹ cô nấu.

Cần Hi cầm chai rượu ở trên bàn lên, cười: "Lam Lam, nào, chúng ta uống một ngụm."

"Được!" Lam Hân cũng cầm chai rượu lên, hai người họ chạm chai, rồi ngả đầu uống lấy một ngụm.

Lam Hân không biết uống rượu cho lắm, uống một chút thôi mà cô đã cảm thấy nóng.

Cẩn Hi cũng biết điều đó, chỉ cần thời tiết không lạnh, thì sẽ đưa rượu để mát cho cô, rượu mát thường sẽ dễ chịu hơn một chút.

"Ừm! Không tồi!" Hương vị mát lạnh trong miệng Lam Hân công thêm vị thịt tinh tế xông vào cổ họng, khiến cô cảm thấy rất nghiện.

Cẩn Hi nhìn cô cười tươi rói, thứ ánh sáng rực rỡ trên gương mặt tuấn tú của anh khiến cho toàn bộ vẻ đẹp dịu dàng của anh trở nên ấm áp hon.

"Lam Lam, món ăn ở quán này không tồi, sau này có thời gian, chúng ta đến ăn thường xuyên, đây cũng cách nhà em không xa."

"Được! Nghe theo anh hết, ai bảo cả hai chúng ta đều là thánh ăn vặt chứ, còn có nhóc Kỳ Kỳ nữa, nếu như nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, thì cả ngày sẽ bám theo anh để đòi ra ngoài ăn đấy”. Lam Hân cười, cô có chút nhớ con gái rồi.

"Được, chỉ cần Kỳ Kỳ muốn ăn, thì anh sẽ thường xuyên đưa nó ra ngoài ăn." Anh ta chưa bao giờ từ chối yêu cầu của ba người bạn nhỏ đó.

Tình cảm của anh với ba đứa bé đó, đuơng nhiên không so sánh được.

"Anh đấy! Sẽ làm bọn nó có thói quen xấu đấy." Giọng điệu Lam Hân có chút quở trách.

Hai người họ vừa ăn vừa nói, chỉ một chốc mà đã đến mười hai giờ khuya, quán ăn lớn náo nhiệt giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lam Hân có chút buồn ngủ nên tính rời đi, cô bưng chén trà ở bên cạnh lên, uống một ngụm, để làm giảm vị mặn ở trong miệng.

"Ức Lâm, anh đừng rời xa em, em thật sự rất yêu anh."

Bỗng nhiên ở trên đường, truyền ra thứ âm thanh như xé gan xé phối người nghe. Lam Hân và Cần Hi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách họ không xa.

Có một cô gái mặc đồ thể thao màu xám, gương mặt xinh xắn dễ thương, mái tóc dài ngang vai nhuộm màu sắc lạnh, đôi mắt to, nước mắt lăn dài nhìn anh thanh niên mặc vest điển trai.

Với bộ vest tinh tế, anh thanh niên khoe trọn vóc dáng hoàn hảo của mình, thanh niên điển trai đó không hề có cảm xúc gì trên khuôn mặt tinh tế của mình, lạnh lùng nhìn cô gái đang khóc trước mặt.

"Giai Kỳ, chúng ta chia tay đi, mẹ anh không đồng ý chuyện cưới xin của chúng ta!" Giọng nói của người thanh niên rất vô tình, mỗi một câu một chữ, đều khiến trái tim của người nghe vô cùng đau đớn.

"Không, Ức Lâm, em đã mang thai con của anh rồi, vì em và con, anh không thể đấu tranh cho mẹ con em trước mặt bác gái được sao?" Cô gái khóc lóc van xin, hai tay nắm chặt cánh tay của Ức Lâm.

Lam Hân nghe xong, trong lòng không khỏi đau đớn.

Có con trước khi chưa xác định được tình yêu sẽ là một lựa chọn khó khăn.

Cô đau lòng khi nghĩ đến đứa trẻ vô tội đó.

Năm xưa, đó cũng là hoàn cảnh khó khăn mà cô phải đối mặt trong thời gian đó, nhưng dù có suy nghĩ như thế nào, thì con cái cũng đều vô tội.

Cô đã quyết định sinh con.

Sau khi Ức Lâm nghe xong, ánh mắt không chịu nổi, không thể tin và kích động hỏi: “Giai Kỳ, em nói, em đang mang thai đứa con của anh sao? Có đúng vậy không? Phát hiện ra khi nào vậy?"
 
Chương 118: Mẹ đừng có quá đáng


"Ức Lâm, lần trước anh đến tìm em, nói chuyện em gái anh cho em nghe, sau đó anh uống nhiều, chính là lần đó." Nước mắt của cô gái rơi xuống, chẳng màng trên phố người đông qua lại tấp nập, chỉ muốn níu kéo người thanh niên trước mặt.

"Giai Kỳ......"

"Ức Lâm, con im miệng đi, con uống say rồi không nhớ gì cả, nó nói mang thai con của con, thì con tưởng thật sao?" Bỗng nhiên, từ đằng xa có một phu nhân ăn mặc sang chảnh đi đến.

Lam Hân nhìn qua, đồng tử co lại dữ dội, người đàn bà mặc bộ màu đỏ đào ở trước mặt, mang theo nữ trang quý hiếm, vừa hay là Cố phu nhân.

"Mẹ, sao mẹ lại đến đây vậy?" Cố Ức Lâm nhìn thấy mẹ của mình sắc mặt bỗng trầm xuống, kinh ngạc mà nhìn mẹ anh ta.

Bà đã theo dõi anh ta.

Kể từ khi bà biết anh ta có bạn gái là Giai Kỳ, thì mỗi ngày bà đều lần theo dấu vết điều tra anh.

Gia đình Giai Kỳ có điều kiện không tốt, mở một quán ăn lớn ở đây, để duy trì kế sinh nhai.

Anh ta biết chuyện này sớm muộn gì bà cũng biết, sợ bà gây khó khăn cho Giai Kỳ, đến tối nay thì sẽ chia tay với Giai Kỳ.

"Mẹ không đến, chẳng lẽ phải chứng kiến cảnh con bị đứa con gái này gạt sao?" Cố phu nhân nói khó nghe, phẫn nộ nhìn con trai.

"Không, bác gái, con không có gạt Ức Lâm, con thực sự đang mang thai con của Ức Lâm." Thẩm Giai Kỳ nhìn Cố phu nhân, nước mắt ướt đẫm nhưng vẫn đầy vẻ kiên quyết.

Ánh mắt Cố phu nhân khinh bỉ nhìn cô gái, ánh mắt lạnh lẽo, dáng vẻ coi thường Thẩm Giai Kỳ, cười mỉa mai: “Con trai tôi say rượu, cô lại muốn hại con trai tôi, phải không? Tôi nói cho cô biết, cánh cửa lớn Cố gia nhà chúng tôi, Thẩm gia mấy người, không thể vượt qua được đâu, đây là tấm ngân phiếu một triệu tệ, không cần biết đứa trẻ này có phải là của Cố gia hay không, một triệu tệ này cho cô để nuôi dưỡng nó."

Nói xong, Cố phu nhân ném tấm ngân phiếu xuống dưới chân của Thẩm Giai Kỳ.

Thẩm Giai Kỳ nghe Cố phu nhân nói, trong chốc lát bỗng ngây ra, cô đứng yên nhìn Cố phu nhân, nhìn thấy cô ngây ra như vậy, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, cả con người như người mất hồn.

"Mẹ, sao mẹ lại có thể như vậy chứ? Giai Kỳ cô ấy đã mang thai con của con rồi, con sẽ kết hôn với Giai Kỳ” Lần đầu tiên trong đời Cố Ức Lâm phản kháng lại bà.

"Con im đi!" Cố phu nhân nhìn con trai một cách giận dữ.

"Giai Kỳ." Bỗng nhiên, từ quán ăn lớn có một người phụ nữ hơi mập xông ra.

Dường như bà ấy vừa bước ra khỏi bếp, trên người còn đeo tạp dề, và một số vết dầu loang.

Bà ấy là mẹ của Thẩm Giai Kỳ, Vương Quế Hoa.

"Giai Kỳ, con điên rồi, con là không thể lấy chồng hay không có ai muốn hả? Ở trên phố mà mất mặt như vậy". Vương Quế Hoa đau đớn đỡ con gái dậy, cúi đầu nhìn vào tấm ngân phiếu bên chân Thẩm Giai Kỳ.

Bà ấy cúi xuống nhặt lên và đập mạnh vào mặt Cố phu nhân bên cạnh, ngũ quan từ từ có chút phúc thái, tinh tế đến mức nhìn Cố phu nhân nổi giận: “Lấy mấy đồng tiền thối của bà cút đi, ai thèm tiền của bà chứ? Thẩm gia tôi mặc dù không dư dã, nhưng nuôi một đứa cháu vẫn nuôi nổi, không cần các người phải thương xót đâu”.

"Nếu bà đã không cần tiền, vậy thì sau này quản cho tốt con gái của bà đi, nếu còn quấy rối con trai tôi nữa thì quán ăn lớn này, các người đừng hòng mở được cửa nữa". Khuôn mặt của Cố phu nhân lạnh lùng, uy hiếp Vương Quế Hoa.

Cả người của Vương Quế Hoa sững sờ, dưới ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, quán ăn này, là kế sinh nhai duy nhất của cả nhà bà.

Bà còn có một cậu con trai đang học đại học, đều phụ thuộc vào quán ăn lớn này.

"Mẹ, mẹ đừng có quá đáng?" Cố Ức Lâm nhìn bà giận dữ.
 
Chương 119: Mẹ quả thật là khó hiểu


Cố phu nhân cười lạnh lùng, sự sợ hãi trong mắt Vương Quế Hoa, bà ta nắm bắt được, với lại chuyện của Thẩm gia, bà ta đã tìm hiểu rất rõ.

Nếu không, tối nay bà ta cũng sẽ không chạy đến đây đâu.

Hai anh em Thẩm gia, và còn một người em trai hiện vẫn đang học đại học, chồng bà, sức khỏe yếu ớt, cả gia đình, tất cả đều sống nhờ vào quán ăn này.

Cố phu nhân nhìn con trai cười với khuôn mặt lạnh lùng, nói: "Ức Lâm, nếu như con còn có liên quan gì đến Thẩm Giai Kỳ, thì ngày mai mẹ sẽ khiến cho quán ăn này biến mất".

Thẩm Giai Kỳ vừa nghe thấy, cơ thể như chịu một cú đánh mạnh vào người rồi lùi lại vài bước.

Nếu không có quán ăn này, kế sinh nhai của gia đình họ sẽ duy trì bằng cách nào chứ?

Học phí của em trai phải làm thế nào?

Cô ấy biết thân phận của Ức Lâm, cô nghĩ rằng nếu cô ấy cố gắng, cô ấy sẽ được nhà họ chấp nhận.

Cô ấy quá ngây thơ, gia đình hào môn, chỉ chọn môn đăng hộ đối mà thôi.

Còn cô ấy, không xứng!

Cô ấy không xứng đáng, cho dù là trong lòng Ức Lâm hay trong mắt Cố gia.

Giấc mơ của cô ấy, đến lúc thức dậy rồi!

Cô lau sạch những giọt nước mắt ở trên mặt, cắn răng, khiến tiếng kêu rên lên trong cổ họng, toàn thân cô run rẩy dữ dội.

Thấy Cố Ức Lâm đang nhìn cô, gương mặt thất vọng đau khổ, nhìn một lúc, cô mới di chuyển ánh mắt về phía Cố phu nhân và cười: “Cố phu nhân, bà yên tâm, sau này tôi sẽ không bao giờ đi tìm Cố Ức Lâm nữa đâu, còn đứa trẻ trong bụng tôi, quả thật là của Cố Ức Lâm, nếu như Cố gia mấy người không muốn nó, thì sáng mai tôi sẽ đi phá bỏ đứa bé."

Nói xong, cô nhìn chằm chằm vào Cố Ức Lâm rồi quay lưng dứt khoát bỏ đi.

Vương Quế Hoa cũng nhanh chóng theo sát con gái rồi cùng nhau rời đi.

"Giai Kỳ, Giai Kỳ......"

Khuôn mặt đau khổ của Cố Ức Lâm chỉ biết đứng dõi theo bóng hình của Thẩm Giai Kỳ, muốn đuổi theo, nhưng lại bị Cố phu nhân ngăn lại.

"Trở về, con biết đó, mẹ có năng lực này, khiến Thẩm gia mất đi tất cả." Cố phu nhân nhìn con trai, trên khuôn mặt cao nhã, đôi mắt long lanh, đang nhìn chằm chằm vào con trai mình như đang uy hiếp.

Cố Ức Lâm nhìn mẹ nhìn thấy khuôn mặt đe dọa của mẹ, anh chưa bao giờ cảm thấy sự độc ác của mẹ đến như vậy.

Anh ta nghẹn ngào: “Mẹ, đứa con trong bụng của Giai Kỳ là cháu của mẹ, sao mẹ có thể đuổi cùng giết tận được chứ? Giai Kỳ thì sao? Cô ấy là một cô gái tốt, không cần thiết là gia đình không tốt, nhưng điều đó có liên quan gì đến mẹ, miễn là bọn con yêu nhau, hạnh phúc là được, tại sao mẹ lại phải làm như vậy?”.

“Cố Ức Lâm, con cũng biết rằng gia đình nó không tốt, đối với Cố gia chúng ta, môn không đăng hộ không đối, con muốn Cố gia chúng ta bị đàm tiểu trong giới thượng lưu sao? Lấy một cô gái môn không đăng hộ không đối làm con dâu?”. Bà ta tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó xảy ra.

Ngày nay, làm ăn rất khó khăn, cho nên con dâu bà, bắt buộc phải là người có lợi cho việc kinh doanh của gia đình bà mới được.

"Mẹ..."

"Đừng nói nữa, nếu con vì tốt cho nó, thì đừng đến tìm nó nữa, nếu không, mẹ có rất nhiều thủ đoạn để nó thân bại danh liệt".

Những lời đe dọa của Cố phu nhân khiến cho Cố Ức Lâm ngây ra.

"Mẹ, mẹ quả thật là khó hiểu? Con không thích những cô gái đó, con chỉ thích Giai Kỳ". Cố Ức Lâm lớn tiếng quát vào mặt Cố phu nhân.

"con mới là người khó hiểu, Cố gia ở Giang Thành, là nhân vật có tiếng tăm, nếu như con cố chấp đòi kết hôn với nó, thì con sẽ biết hậu quả, trong lòng con cũng rõ, nên tối nay mới đến tìm Thẩm Giai Kỳ để chia tay". Cố phu nhân đắc ý nói, cười lạnh lùng nhìn con trai, hai người con trai của bà, người nào cũng đều rất xuất sắc, cho nên con dâu cũng phải là người tài giỏi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom