Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Chương 108: Chương 108


Sở Du Ninh rất xem trọng nàng ta.

"Ngươi nói thiếu tướng quân là Thẩm đại gia đã mất sao?"

Trương ma ma ánh mắt sắc bén, hận không thể xuyên thủng vẻ ngoài của Hề Âm, nhìn rõ bản chất bên trong.

Chuyện báo đáp ân cứu mạng bằng thân mình, bà ta đã nghe nhiều rồi, đa phần là một số cô nương có lòng tham vô đáy cố tình tính toán.

Bây giờ đại gia không còn nữa, nếu còn sống không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Hề Âm dựa vào việc xem sắc mặt người khác để sống, đương nhiên biết ánh mắt của Trương ma ma có ý gì.

Nàng ta thành thật trả lời: "Là Thẩm Đại công tử tám năm trước theo Trấn Quốc tướng quân trấn thủ biên quan."

"Được rồi, sau này đừng nhắc lại chuyện này với bất kỳ ai nữa. Nếu công chúa đã đưa ngươi về, sau này ngươi sẽ sang hầu hạ Tứ hoàng tử."

Trương ma ma mặt lạnh sắp xếp chỗ ở cho nàng ta.

Người tên Hề Âm này, tuy đã không còn vẻ phong trần như lúc mới được đưa về, nhưng có thể lừa được công chúa chứ không lừa được bà ta và Đại phu nhân.

Đại phu nhân thủ tiết đã không mấy dễ dàng, lại có một nữ nhân yêu kiều đến nói rằng trượng phu mình từng cứu nàng ta ở biên quan, dù có độ lượng đến đâu cũng không khỏi suy nghĩ nhiều.

"Vâng." Hề Âm khom người.

Tuy tiếc nuối vì không thể hầu hạ bên cạnh công chúa, nhưng được tiếp tục ở lại phủ tướng quân đã là không tệ rồi, nàng ta thấy đủ.

Sở Du Ninh đã sắp ăn hết miếng kẹo vừng thứ ba, nàng nhìn Trương ma ma: "Tiểu Tứ còn là một cục bột không biết nói, không biết đi, cần nhiều người hầu hạ như vậy sao?"

"Nếu không thì thế nào? Công chúa muốn giữ nàng ta ở lại viện của mình sao?" Cũng không sợ nàng ta để mắt đến phò mã.

Công chúa không để tâm đến những chuyện này, bà ta phải thay công chúa trông chừng cho tốt.

"Không được, chính vì Tiểu Tứ còn quá nhỏ nên mới cần nhiều người trông chừng, ma ma sắp xếp rất tốt."

Sở Du Ninh thấy tình hình không ổn, vội vàng đổi lời.

"Công chúa hiểu là tốt rồi." Trương ma ma thở phào nhẹ nhõm.

Sở Du Ninh gật đầu, đặt miếng kẹo vừng vừa cầm lên xuống, gói lại rồi nhét vào hà bao, đứng dậy: "Ta đi xem bên kia nói chuyện thế nào rồi."

Sở Du Ninh vừa đi, Trương ma ma liền nghiêm mặt cảnh cáo Hề Âm: "Theo lời ngươi nói, tính ra thì Trấn Quốc tướng quân phủ đã cứu ngươi hai lần, sau này hy vọng ngươi sẽ giữ đúng bổn phận, đừng làm kẻ vong ân phụ nghĩa."

"Ma ma yên tâm, nô tì thề rằng tuyệt đối không có nửa điểm tâm tư bất chính, nguyện dùng cả đời này cùng Trấn Quốc tướng quân phủ sống c.h.ế.t có nhau." Hề Âm giơ tay thề.

Trương ma ma dịu giọng: "Đã may mắn thoát khỏi biển khổ thì hãy trân trọng những ngày tháng sau này."

Hề Âm đỏ hoe mắt: "Nô tì biết rồi, đa tạ ma ma."

Nàng ta sao có thể hại Trấn Quốc tướng quân phủ được chứ, nếu không phải vì công chúa đủ mạnh mẽ, có thể đưa nàng ta đi mà không bị người Việt Quốc trả thù, nàng ta cũng không muốn theo công chúa về phủ tướng quân.

Đây chính là nhà của ân nhân.

Năm đó nếu không phải vì nàng ta, có lẽ Trấn Quốc tướng quân phủ sẽ không như bây giờ. ...

Bên kia, Thẩm Vô Cữu nói với các phu nhân về việc dùng Thái Khải Kiếm để chữa thương, chỉ nói là công chúa đã giới thiệu một cao nhân có thể chữa khỏi vết thương của hắn, nhưng phải dùng Thái Khải Kiếm để trao đổi.
 
Chương 109: Chương 109


Các phu nhân nghe xong đương nhiên sẽ không phản đối, ngược lại còn mừng như điên.

Việc có ra chiến trường hay không vẫn là thứ yếu, thứ bọn họ lo lắng là thân thể lão tứ bị thương, ảnh hưởng đến chuyện chăn gối, Trấn Quốc tướng quân phủ còn trông cậy vào hắn để nối dõi tông đường.

Đại phu nhân: "Lão tứ, chuyện này căn bản không cần tìm chúng ta bàn bạc, có thể chữa khỏi vết thương của đệ thì cứ chữa, phụ thân bọn họ cũng sẽ không trách tội."

Nhị phu nhân: "Đúng vậy, dù có là thanh kiếm tốt đến đâu mà không có người dùng thì cũng vô dụng. Chữa! Chữa ngay! Đệ cũng không cần thấy áy náy với A Quy, nếu không có thanh kiếm này thì Thẩm gia chúng ta không sống nổi sao?"

Tam phu nhân: "Thái Khải Kiếm có thể trở thành bảo kiếm truyền gia là vì nó sắc bén vô song trên chiến trường, nếu có thể dùng nó để cứu mạng đệ thì giá trị của nó còn hơn cả trên chiến trường. Đối với Thẩm gia đang thiếu người như hiện nay, mạng của đệ còn quan trọng hơn cả thanh kiếm."

Thẩm Vô Cữu cười nhẹ: "Là ta nghĩ sai rồi, vậy ta sẽ nghe theo các tẩu tẩu."

Các phu nhân nhìn nhau, ngầm hiểu.

Thực ra không phải hắn nghĩ sai, rõ ràng là hắn tôn trọng bọn họ, cảm thấy Thái Khải Kiếm là của Thẩm gia, cho dù huynh trưởng không còn nữa thì cũng nên bàn bạc với họ rồi mới quyết định.

Bàn bạc xong, các phu nhân tuy cũng muốn ở lại xem Thẩm Vô Cữu chữa thương, nhưng Thẩm Vô Cữu nói là cao nhân do công chúa giới thiệu, mà cao nhân thì không muốn quá nhiều người biết, vì vậy từng người nhanh chóng rời đi, để cao nhân nhanh chóng chữa thương cho tứ đệ.

Sở Du Ninh ở Đông Khóa Viện vừa khéo gặp các phu nhân, thấy công chúa xách một hà bao căng phồng, đã biết công chúa thích mang theo đồ ăn vặt, nhìn là biết bên trong đựng đồ ăn.

Bọn họ cười tươi bước đến.

Đại phu nhân: "Làm phiền công chúa lo lắng vì tứ đệ rồi, lát nữa ta sẽ bảo nhà bếp làm vài món điểm tâm ngon gửi đến, công chúa đừng chê."

Mắt Sở Du Ninh sáng lên, đối với đồ ăn là không từ chối: "Được được, cảm ơn đại tẩu."

Nhị phu nhân cũng cười nói: "Công chúa, vừa nãy lúc ta đến A Quy còn làm nũng muốn đến gặp người, người chỉ đưa nó ra ngoài một chuyến mà nó đã thân với người hơn cả mẫu thân này rồi."

Sở Du Ninh suy nghĩ: "Có lẽ là vì theo ta có thịt ăn?"

Các phu nhân phì cười, họ không biết công chúa trong cung như thế nào, nhưng ít nhất ở phủ tướng quân thì nàng không hề kiêu ngạo.

"Nhị tẩu về nói với A Quy, kiếm của nó sẽ sớm có thôi."

Sở Du Ninh không quên phải làm một thanh kiếm cho A Quy, có tinh thần lực thì có thể làm ra một thanh giống hệt.

Nhị phu nhân không ngờ công chúa còn để chuyện này trong lòng, A Quy nói với nàng ta rằng công chúa hứa sẽ làm cho nó một thanh kiếm biết bay, nàng ta còn tưởng công chúa chỉ dỗ A Quy vui vẻ, dù sao trên đời này làm gì có kiếm biết bay.

Nhị phu nhân vội vàng từ chối: "Công chúa không cần để chuyện này trong lòng, bản thân thanh kiếm đó cũng sắp gãy rồi, không liên quan đến người."

"Ta đã hứa với A Quy thì phải làm được, nhị tẩu yên tâm đi, làm một thanh kiếm gỗ rất đơn giản."

Nhị phu nhân cũng không tiện từ chối mãi, chân thành cảm ơn nàng.

Sở Du Ninh lại nhìn sang Tam phu nhân xinh đẹp trầm tĩnh, chờ nàng ta mở lời.

Tam phu nhân thấy công chúa đột nhiên nhìn về phía mình, hai người nhìn nhau một lúc, nàng ta cười nhẹ: "Công chúa là tiểu phúc tinh, Thẩm gia có công chúa náo nhiệt hẳn lên."
 
Chương 110: Chương 110


Công chúa thật sự rất đơn giản, nàng thấy đại tẩu và nhị tẩu đều nói chuyện với mình, liền cho rằng tam tẩu cũng có lời muốn nói.

Được một cô nương xinh đẹp như vậy khen ngợi, Sở Du Ninh thấy trách nhiệm dâng trào, ưỡn n.g.ự.c nhỏ: "Ta cũng là một thành viên của Thẩm gia, đây là việc nên làm."

Đội Bá Vương Hoa không có nữ tử nhu mì đoan trang nào, ở mạt thế muốn đoan trang cũng không đoan trang nổi.

Tiễn ba vị phu nhân đi, Sở Du Ninh trở về Đông Khóa Viện, vừa bước vào thư phòng, Thẩm Vô Cữu đã đợi nàng ở đó, còn Thái Khải Kiếm trong ngăn kéo bí mật đã được lấy ra, đựng trong hộp dài, đặt trên bàn.

Thẩm Vô Cữu ngồi bên cạnh, vẻ mặt nghiêm trang chờ nàng đến.

Sở Du Ninh đi tới nhìn thanh kiếm trong hộp dài: "Chúng ta bắt đầu luôn sao?"

Thẩm Vô Cữu gật đầu, cầm lấy thanh kiếm, đến lúc này vẫn có chút không nỡ dùng tay vuốt ve thân kiếm, đôi mắt như vực sâu như đang tạm biệt.

Một lúc sau, hắn đưa kiếm cho Sở Du Ninh: "Công chúa cứ thoải mái làm, thanh kiếm này cũng đang hoàn thành sứ mệnh của nó."

Thật sao? Sao nàng không thấy hắn thoải mái tự nhiên như vậy?

Sở Du Ninh nghi ngờ nhìn hắn, giơ tay nắm lấy chuôi kiếm, đưa kiếm ngang trước người, tay kia phủ lên thân kiếm, nhắm mắt bắt đầu hấp thụ năng lượng bên trong.

Năng lượng liên tục được hấp thụ vào cơ thể, như một dòng suối chảy vào dị năng hạch khô cạn.

Ở mạt thế đã có bằng chứng không chỉ não tang thi có tinh hạch, con người cũng có dị năng hạch.

Mặc dù không thể nội thị được nhưng nàng có thể cảm nhận dị năng hạch tĩnh lặng đang không ngừng hấp thụ năng lượng như một đứa trẻ háu ăn.

Thẩm Vô Cữu không thấy tay Sở Du Ninh đặt lên kiếm có hiện tượng gì bất thường, nhưng hắn có thể cảm nhận được xung quanh nàng như dựng lên một bức tường vô hình.

Một cảnh tượng vượt ngoài mọi nhận thức của hắn đang diễn ra trước mắt, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn mới có thể đè nén được sự kinh ngạc trong lòng.

Một khắc sau, Sở Du Ninh cảm thấy thanh kiếm sắp vỡ, dị năng của nàng đã hấp thụ được tám phần, thế là nàng dừng tay.

Dù sao đây cũng là thanh kiếm mà Thẩm gia truyền lại qua nhiều thế hệ, Thẩm Vô Cữu lại trân trọng như vậy, đừng làm hỏng thì hơn.

Tám phần cũng đủ để chữa khỏi vết thương của Thẩm Vô Cữu rồi, thực ra dị năng của nàng vẫn đang khôi phục với tốc độ chậm như rùa, nhưng nếu không có năng lượng hấp thụ, muốn khôi phục đến mức có thể chữa trị cho Thẩm Vô Cữu, có lẽ phải mất bảy tám năm, đến lúc đó cỏ trên mộ Thẩm Vô Cữu có lẽ đã mọc được mấy lứa rồi.

Thẩm Vô Cữu thấy Sở Du Ninh đã kết thúc, Thái Khải Kiếm vẫn còn nguyên vẹn, trong mắt lóe lên một tia sáng: "Công chúa không phải nói hấp thụ xong thanh kiếm sẽ bị hủy sao? Hay là phải chia ra nhiều lần hấp thụ?"

"Năng lượng của thanh kiếm này rất dồi dào, ta đã hấp thụ no rồi. Nhưng nó sau này chỉ là một thanh kiếm bình thường, sẽ không còn uy lực như trước nữa."

Sở Du Ninh nói rồi dựng kiếm đưa cho hắn.

"Đa tạ công chúa đã cố tình giữ lại Thái Khải Kiếm." Thẩm Vô Cữu nhận lấy thanh kiếm.

Sở Du Ninh ngạc nhiên: "Sao ngươi biết?"

Hắn không nên nhìn ra mới phải.

"Thì ra công chúa thật sự cố tình giữ lại."

Thẩm Vô Cữu mỉm cười, trái tim vốn trở nên lạnh lẽo vì Thẩm gia liên tiếp gặp chuyện không may cuối cùng cũng trở nên mềm mại vì nàng.
 
Chương 111: Chương 111


Mắt Sở Du Ninh mở to tròn: "Ngươi gạt ta!"

Con mèo nhỏ dựng lông này khiến Thẩm Vô Cữu muốn xoa đầu nàng.

Vì ngồi trên xe lăn, tạm thời không xoa đầu được.

Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy biết ơn: "Ta đoán vậy, vì ta biết công chúa rất lương thiện."

Năng lượng đã hấp thụ, thanh kiếm vẫn còn, vết thương của hắn cũng sẽ được chữa khỏi, không còn kết quả nào viên mãn hơn thế này nữa.

Lông của Sở Du Ninh lập tức được vuốt xuôi, kiêu ngạo nói: "Ngươi cũng có chút bản lĩnh."

Thẩm Vô Cữu cười nhẹ, cúi đầu nhìn Thái Khải Kiếm trong tay, tuy vẫn không có vẻ gì sắc bén nhưng vẫn có thể thấy được sự khác biệt.

Thái Khải Kiếm trước đây giống như một con mãnh thú đang ngủ say, khi được đánh thức thì khí thế như nuốt cả núi sông, còn Thái Khải Kiếm bây giờ giống như đã mất đi con mãnh thú đó, thực sự bình thường như vẻ bề ngoài của nó.

Dù bình thường đến đâu thì đối với Thẩm gia cũng là khác biệt.

Thẩm Vô Cữu cẩn thận đặt kiếm vào hộp dài, đặt lên đùi, lăn xe lăn định tự mình đứng dậy đặt lại vào ngăn kéo bí mật.

"Đặt lại vào bức tường kia đúng không? Ngươi đừng động đậy, ta giúp ngươi."

Sở Du Ninh đưa tay nhận lấy, cầm đến đặt vào ngăn kéo bí mật được đục riêng trên tường.

Thẩm Vô Cữu tự tay thả bức tranh xuống, thanh kiếm này về sau có lẽ sẽ không có cơ hội được lấy ra nữa, chỉ có thể coi như vật để tưởng nhớ mà thờ cúng trong Thẩm gia.

Sở Du Ninh đi đến trước mặt hắn: "Vậy bây giờ bắt đầu chữa thương cho ngươi nhé."

Thẩm Vô Cữu sửng sốt: "Công chúa không cần nghỉ ngơi sao?"

"Không cần, chữa khỏi sớm thì ngươi cũng có thể sớm nhảy nhót được, chữa thương xong cho ngươi ta còn phải đi làm kiếm gỗ cho A Quy."

Thẩm Vô Cữu:...

Ta thế mà còn không bằng một thanh kiếm gỗ sao? Đột nhiên thấy A Quy không đáng yêu nữa rồi.

Hai người đến phòng ngủ, Sở Du Ninh nhìn Thẩm Vô Cữu: "Ta có cần bế ngươi lên giường không?"

Thẩm Vô Cữu mặt đen lại, lập tức đứng dậy khỏi xe lăn ngồi lên giường.

Hắn hận không thể lập tức khỏe lại, chứng minh cho công chúa thấy hắn nam tính đến mức nào.

"Cởi áo, nằm xuống." Sở Du Ninh đứng trước giường.

Thẩm Vô Cữu:...

Người bảo cởi áo thì mặt không đổi sắc, còn hắn thì trong lòng xấu hổ, đến cả vành tai cũng đỏ lên.

Nghĩ lại thì, hắn là nam nhân, công chúa còn chẳng đỏ mặt, hắn đỏ mặt như nữ nhân làm gì, dù sao cũng là thê tử của mình rồi.

Thẩm Vô Cữu nghĩ vậy, cởi bỏ dây áo, cả áo lót cũng cởi luôn, nằm thẳng đơ như xác chết, trên mặt nghiêm túc như đang thi hành quân lệnh.

Cởi áo ra, lộ ra phần thân trên cường tráng rắn chắc, người xưa mặc rất kín, ngay cả trên chiến trường cũng mặc ba lớp ngoài ba lớp trong, làn da vốn trắng trẻo dù thường xuyên chịu gió sương ở biên quan cũng không đến nỗi đen nhẻm, không cùng màu với làn da hơi ngăm trên mặt hắn.

Điều hấp dẫn Sở Du Ninh nhất không phải thân hình hắn đẹp đến mức nào, mà là hai vết sẹo dữ tợn trên ngực, trong đó có một vết chạy ngang qua vị trí tim, rõ ràng vết thương này cũng suýt lấy mạng hắn.

Chinh chiến nhiều năm mà không có sẹo mới là lạ, như ở mạt thế, tay nàng còn bị một vết sẹo dài. Nếu dị năng hệ mộc có thể xóa sẹo thì tốt rồi, đáng tiếc nàng là hệ tinh thần.

"Sợ rồi sao?" Thẩm Vô Cữu kéo áo lại che vết sẹo.

Sở Du Ninh lắc đầu: "Vết sẹo chính là chiến công, ngươi không cần tự ti. Người bình thường đều nhìn mặt trước, mặt ngươi rất đẹp."
 
Chương 112: Chương 112


Sống ở mạt thế mà ngay cả vết sẹo nhỏ này cũng sợ thì chắc chắn không sống được lâu.

Thẩm Vô Cữu vừa cảm động vì câu đầu tiên, vừa buồn cười vì câu sau.

Bởi vì hắn được gọi là ngọc diện tướng quân, không ngờ trong mắt công chúa lại trở thành lời an ủi hắn.

Sở Du Ninh kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, định tự tay gỡ băng quấn quanh eo hắn, Thẩm Vô Cữu sợ vết thương m.á.u me dọa nàng vì thế nói để hắn tự làm.

Sở Du Ninh vỗ mạnh tay hắn: "Không cần gỡ, ngươi nằm im, không được cử động."

Thẩm Vô Cữu cảm thấy mình như một tiểu nương tử chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, người bị thương không có quyền lên tiếng.

Sở Du Ninh dùng tinh thần lực khẽ rạch một đường trên vết thương của hắn, từng lớp băng gạc bị cắt đứt ngay ngắn, nàng nhẹ nhàng gỡ băng gạc ra, lộ ra vết thương m.á.u thịt mơ hồ, thuốc kim sang rắc trên đó đã hòa với máu, đông lại thành cục.

Thẩm Vô Cữu vẫn luôn lo lắng nàng sẽ sợ hãi, dù sao vết thương m.á.u thịt mơ hồ còn khó coi hơn sẹo cũ lâu năm.

Nhưng thần sắc của nàng lại rất bình thường, dường như đã quen nhìn những vết thương như vậy, ngay cả mày cũng không nhíu một cái.

Sau khi gỡ hết băng gạc, Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn Thẩm Vô Cữu: "Có thể sẽ rất đau, ngươi có thể chịu được không?"

Nơi này không có thuốc gây mê, tinh thần lực của nàng cũng không phải hệ trị liệu, chỉ có thể dùng tinh thần lực ngưng tụ thành sợi thay thế chỉ khâu để khâu vết thương lại, lúc khâu cũng không đau hơn là mấy so với khâu bằng chỉ.

Thẩm Vô Cữu cười trấn an nàng: "Công chúa cứ yên tâm chữa."

Sở Du Ninh suy nghĩ một chút, tháo chiếc hà bao buộc ở eo đưa cho hắn: "Nếu ngươi đau không chịu được thì cắn nó đi, thơm lắm."

"Thật sự rất thơm."

Thẩm Vô Cữu nhận lấy cầm trên tay, không ngửi thấy mùi thơm nàng nói, mà là mùi hương trên người nàng.

"Đó là thứ ta không nỡ ăn." Sở Du Ninh có chút đau lòng.

Thẩm Vô Cữu cười: "Sau này ta sẽ mua cho công chúa nhiều đồ ăn ngon hơn."

"Quả nhiên ngươi là người hiểu chuyện, không tệ."

Sở Du Ninh khen một câu, đặt tay lên vết thương của hắn, một luồng tinh thần lực từ kẽ tay chảy ra thấm vào vết thương, sau đó, nội tạng của Thẩm Vô Cữu hiện ra rõ ràng trong đầu nàng.

May mắn là khi ở mạt thế, học viện sinh tồn trong căn cứ đã đặc biệt dạy nàng cách nhận biết các cơ quan nội tạng của cơ thể người, nàng mới biết được đâu là đâu.

Thẩm Vô Cữu bị thương ở thận trái, vết rách khá gọn gàng, các vết rách còn lại cũng nông, nếu nghiêm trọng đến mức phải cắt bỏ thận thì chỉ dựa vào tinh thần lực là không thể làm được.

Sở Du Ninh nói với Thẩm Vô Cữu một tiếng, liền tách ra một luồng tinh thần lực ngăn m.á.u chảy ở thận, sau đó dùng một luồng khác để loại bỏ m.á.u tụ xung quanh thận, cẩn thận dẫn m.á.u ra ngoài cơ thể, cuối cùng là khâu lại.

Sở Du Ninh điều khiển tinh thần lực ngưng tụ thành một sợi chỉ vô hình, bắt đầu khâu vết rách ở bể thận và đài thận.

Tinh thần lực do nàng điều khiển, nếu là chỉ thật thì chắc chắn sẽ thấy được nàng khâu rất xấu, nhưng ai quan tâm chứ, chỉ cần khâu lại để vết thương không còn chảy m.á.u và từ từ lành lại là được.

Sợi tinh thần mảnh khảnh xuyên qua da thịt, chắc chắn là rất đau, nhưng Thẩm Vô Cữu thậm chí còn không rên một tiếng, trán đầy mồ hôi vẫn nghiến chặt răng, trong tay nắm chặt chiếc hà bao mà công chúa đưa, toàn thân nổi đầy gân xanh.
 
Chương 113: Chương 113


Không lâu sau, Sở Du Ninh đã khâu xong, nàng cắt đứt tinh thần lực, để luồng tinh thần lực đó ở lại trong cơ thể Thẩm Vô Cữu tiếp tục duy trì tác dụng khâu, đợi vết thương của Thẩm Vô Cữu lành lại thì có thể thu hồi.

Vết thương của hắn chủ yếu nguy hiểm đến tính mạng là ở thận, bây giờ đã được khâu lại, vết thương cũng sẽ không động một tí là chảy m.á.u nữa.

Thấy sắc mặt Thẩm Vô Cữu tái nhợt vì đau, trán đầy mồ hôi, Sở Du Ninh thấy vết thương ngoài cứ để nó từ từ khép miệng là được, chỉ cần bên trong không chảy m.á.u nữa thì ngoại thương chỉ cần dùng thuốc là khỏi, thế là giúp hắn băng bó lại.

Bôi thuốc và băng bó xong, Sở Du Ninh thấy mồ hôi trên trán Thẩm Vô Cữu vẫn còn, thấy hắn có lẽ không còn sức lau mồ hôi liền vén tay áo lau mồ hôi cho hắn.

Thẩm Vô Cữu từ dưới nhìn lên trên, từ chiếc cằm tròn trịa đến đôi môi hồng nhỏ nhắn xinh xắn, rồi đến đôi mắt trong veo sáng ngời ẩn dưới hàng mi dài, từng tấc đều khắc sâu vào trong đầu hắn, hoàn toàn không giống với hình ảnh nữ nhân độc ác trong mơ.

Sở Du Ninh thu tay áo lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm của hắn, đột nhiên phát hiện bên trong dường như ẩn chứa một ngọn lửa, đốt đến nỗi nàng có chút nóng.

Nàng tưởng Thẩm Vô Cữu là mong đợi nàng nói cho hắn biết kết quả chữa thương cho nên ánh mắt mới nóng bỏng như vậy, vội vàng nói: "Vết thương của ngươi đã khâu xong rồi, mấy ngày nay vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi, sẽ mau lành thôi."

Thẩm Vô Cữu khẽ gật đầu, chậm rãi giơ tay lên đưa chiếc hà bao vẫn cầm trong tay ra, giọng nói yếu ớt: "Những thứ bên trong hẳn là vẫn chưa hỏng."

Sở Du Ninh sửng sốt, tinh thần lực quét qua, kẹo hồ lô bên trong quả thật không bị vỡ.

Rõ ràng đau như vậy mà vẫn không nỡ làm hỏng đồ ăn của nàng, Sở Du Ninh có chút cảm động.

Nàng thu lại: "Đừng tưởng không làm hỏng thì không cần mua đồ ăn ngon cho ta."

Thẩm Vô Cữu khẽ cười: "Đợi ta khỏe lại, ta sẽ đưa công chúa đi ăn bất cứ thứ gì công chúa muốn ăn, tuyệt đối không nuốt lời."

"Sau này ta muốn đi khắp thiên hạ ăn cho bằng hết." Sở Du Ninh nói.

Thẩm Vô Cữu sửng sốt, công chúa là định rời khỏi kinh thành đi du ngoạn thiên hạ sao?

Cũng phải, hoàng cung hoa lệ không thể giữ chân nàng, phủ tướng quân tự nhiên cũng không thể giữ chân nàng.

Hắn đưa tay nắm lấy tay Sở Du Ninh: "Công chúa, không cần ra ngoài cũng có thể ăn khắp thiên hạ, ta có thể sai người tìm đến cho người."

"Vậy cũng được." Có người đưa đồ ăn ngon đến tận miệng thì còn gì không được nữa.

Thẩm Vô Cữu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ có ngày trở về, thê tử đã chạy mất dạng.

Tiếp theo, Sở Du Ninh lại băng bó vết thương ngoài cho Thẩm Vô Cữu, sau đó mới đi mở cửa cho Trình An và Trình Hựu vào.

Trình An và Trình Hựu nghe chủ tử nói để công chúa bôi thuốc, cũng không cho gọi đại phu, bọn họ đều lo lắng không biết công chúa có khiến vết thương của chủ tử nặng thêm không.

Đặc biệt là trong phòng vẫn luôn rất yên tĩnh, bọn họ áp tai vào cửa, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng của công chúa, thực sự làm cả hai lo sốt vó.

Cửa phòng đột ngột mở ra, Trình An và Trình Hựu đang áp tai vào cửa suýt nữa ngã vào trong, may mà Trình An nhanh mắt nhanh tay kéo Trình Hựu lại, hai người không kìm được ngã ngồi xuống đất.
 
Chương 114: Chương 114


Tinh thần lực hồi phục, Sở Du Ninh đã sớm nhìn thấy động tĩnh của Trình An và Trình Hựu bên ngoài cửa, nàng cố tình bước nhẹ mở cửa để cho đối phương một bất ngờ.

Trình An và Trình Hựu tỏ vẻ, đây rõ ràng là kinh sợ!

Tay Sở Du Ninh sờ đến hà bao ở thắt lưng, Phong Nhi vẫn luôn bưng nước đứng chờ bên ngoài tiến lên: "Công chúa, người rửa tay trước đi."

Sở Du Ninh khựng lại, có gì đâu, ở mạt thế vừa g.i.ế.c xong tang thi cũng từng ăn khoai lang rồi.

Nhưng đây không phải mạt thế, nàng thu tay lại, ngoan ngoãn chà tay vào chậu nước, lại dùng khăn tay Băng Nhi đưa lên lau tay, lúc này mới thuận lợi lấy kẹo hồ lô ra ăn.

Nàng vừa ăn vừa nhìn Trình An và Trình Hựu: "Thuốc sắc xong rồi có thể bưng lên cho chủ tử của các ngươi uống."

Thuốc thái y kê là để giúp vết thương mau lành, cũng có tác dụng giảm đau, để Thẩm Vô Cữu uống cũng không xung khắc.

Trình An và Trình Hựu nghe xong, có chút nghi ngờ: "Công chúa thật sự đã thay thuốc cho chủ tử rồi sao?"

"Các ngươi không tin ta?" Sở Du Ninh giơ nắm đấm.

Trình An vội vàng cười nói: "Tin! Công chúa đã nói là tốt rồi thì chắc chắn là tốt rồi."

Sở Du Ninh tặng cho bọn họ một ánh mắt coi như ngươi thức thời: "Nhanh chóng bưng thuốc đến cho hắn uống rồi ngủ một giấc đi, các ngươi trông chừng hắn, đừng để hắn tùy tiện cử động."

"Vâng, trước khi công chúa cho phép chủ tử xuống giường, thuộc hạ nhất định sẽ canh giữ chủ tử thật chặt."

Trình An lớn tiếng đảm bảo, mắt còn liếc vào trong phòng, chính là muốn cho chủ tử nghe thấy, hắn cũng chỉ là phụng mệnh hành sự.

Sở Du Ninh vỗ vai hắn: "Tốt lắm."

Không biết vì sao, được công chúa khen ngợi, Trình An cảm thấy vô cùng vinh dự.

"Vậy ta đi đây." Sở Du Ninh thấy ở đây không còn việc gì của nàng nữa, vẫy vẫy tay, bước đi rất nhẹ nhàng.

Tinh thần lực của nàng ở trong cơ thể Thẩm Vô Cữu, vết thương có biến hóa gì nàng đều biết rõ, hoàn toàn không cần phải trông chừng.

Trình An và Trình Hựu nhìn nhau, luôn cảm thấy chủ tử có chút đáng thương là sao?

Thẩm Vô Cữu trong phòng còn đang chờ công chúa vào: "..."

Trong lòng công chúa, e rằng vẫn chưa có ý thức là thê tử của hắn.

*

Sở Du Ninh vừa trở về chính viện không lâu thì Đại phu nhân đã sai người đưa đến rất nhiều điểm tâm, tuy không tinh xảo như trong hoàng cung nhưng mỗi loại đều được làm rất tỉ mỉ, nhìn vào đã thấy thèm.

Đây là Đại phu nhân nhận được tin thương thế của Thẩm Vô Cữu đã khỏi, biết công chúa rảnh rỗi mới sai người đưa đến.

Trương ma ma sợ Sở Du Ninh ăn không kiêng chế, liền khuyên nàng: "Công chúa, người là trưởng bối, có phải nên chia cho vãn bối trong phủ một ít không?"

"Trưởng bối là người rất già, ta còn nhỏ mà."

Sở Du Ninh miệng nhét đầy đồ ăn, không thừa nhận mình là trưởng bối, cái bối phận này già quá.

Cho dù ở mạt thế nàng đã hai mươi tuổi thì cũng vẫn là em bé trong đội.

Trương ma ma đã quen với mạch não của nàng, cười dỗ dành: "Công chúa, cái này không liên quan đến tuổi tác, mà là bối phận. Giờ người đã trở thành thẩm thẩm của A Quy, A Như và A Vân rồi."

"Vậy ngươi chọn một ít rồi sai người đưa cho bọn chúng đi." Đối với trẻ nhỏ, Sở Du Ninh vẫn rất dễ nói chuyện.

Trương ma ma lập tức chọn ra một nửa chia thành bốn phần, sai người mang đi. Giữa chừng, Sở Du Ninh thấy tình hình không ổn, vừa ăn vừa chọn những điểm tâm có thể nhét vừa hà bao, vội nhét lấy nhét để.
 
Chương 115: Chương 115


"Ma ma, không phải nói là cho A Quy, A Như, A Vân sao? Mới có ba người, ngươi lại chia thành bốn phần."

Bà ta nghĩ nàng không biết đếm là sao?

Trương ma ma bị sự tính toán trẻ con của nàng chọc cười: "Công chúa, Nhị cô nương gọi người là tẩu tẩu, cũng là vãn bối."

Lý ra, ở nhà người khác, một thứ nữ có lẽ không đáng để công chúa để tâm, nhưng ở phủ tướng quân thì khác, huống hồ đây cũng là để công chúa không ăn nhiều quá.

Sở Du Ninh trợn mắt: "Nàng ta còn lớn hơn ta!"

Nói chính xác là lớn hơn thân thể này.

"Nhưng bối phận của người lớn."

Sở Du Ninh: "..." Làm trưởng bối thiệt thòi quá.

Chưa nói đến mấy đứa nhỏ vui mừng thế nào khi nhận được điểm tâm công chúa sai người đưa đến, Sở Du Ninh ăn một bụng điểm tâm xong, rảnh rỗi không có việc gì làm, nhớ đến đã hứa sẽ làm kiếm cho A Quy.

Nàng tìm trong phủ loại gỗ có màu sắc tương tự thanh kiếm gỗ của A Quy, loại gỗ cứng cáp chắc chắn, có thể chịu được điêu khắc thật sự khó tìm, cuối cùng trong đầu nàng hiện lên bức bình phong trong phòng Thẩm Vô Cữu.

Đúng lúc, Thẩm Vô Cữu sau khi uống thuốc, chỉ cảm thấy bên trong dường như có một luồng sức mạnh đang thu nhỏ vết thương của hắn, không đau lắm nhưng cũng không ngủ được, liền nghĩ đến nữ nhân mà công chúa mang về.

Lúc Sở Du Ninh tìm đến, vừa vặn gặp Trình An dẫn Hề Âm chuẩn bị đi vào thư phòng.

Sở Du Ninh còn chưa kịp phản ứng, Phong Nhi đi theo bên cạnh đã nổ tung.

"Công chúa, Trương ma ma nói không sai, Hề Âm này đúng là không thể giữ lại. Mới đến ngày đầu đã được phò mã để mắt tới! Người còn lo lắng cho vết thương của phò mã, hạ mình đích thân bôi thuốc cho phò mã."

Việc Sở Du Ninh chữa thương cho Thẩm Vô Cữu chỉ có Thẩm Vô Cữu biết, ngay cả mấy vị phu nhân cũng đều cho rằng là Sở Du Ninh tìm cao nhân chữa trị.

Vừa nãy ở trong phòng chữa thương, Thẩm Vô Cữu nói với bên ngoài là công chúa muốn bôi thuốc cho hắn, hai nha hoàn tự nhiên cho rằng công chúa và phò mã đóng cửa bồi dưỡng tình cảm.

Sở Du Ninh liếc nhìn Hề Âm: "Tại sao không thể giữ lại? Hề Âm không tệ, được để mắt tới cũng là chuyện bình thường, nếu không cũng sẽ không có người tranh nhau bỏ giá cao để mua nàng ta."

Phong Nhi càng tức hơn: "Công chúa, người không thể quên phò mã là phu quân của người chứ?"

Sở Du Ninh gật đầu: "Quên thật."

Phong Nhi: "..."

Trình An thấy Sở Du Ninh đột nhiên xuất hiện cũng giật mình, hắn bị chủ tử giao cho nhiệm vụ dẫn người tên Hề Âm này đến đây mà còn sợ hãi lo lắng.

Nghe Trình Hựu nói, đây là nữ nhân mà chủ tử giao cho Bùi công tử cướp của Trần công tử, không ngờ Trần công tử và Bùi công tử đều không mua được, cuối cùng lại bị công chúa mang về.

Biết sớm là người của chủ tử, lúc đó hắn nhất định liều mạng ngăn cản công chúa mang người này về.

"Trình An, dẫn công chúa vào cùng."

Trong phòng truyền ra giọng nói của Thẩm Vô Cữu, trong sự yếu ớt có chút nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy là đã nghe được lời thừa nhận của Sở Du Ninh, cũng tức giận không nhẹ.

"Công chúa, nô tì không quen biết phò mã." Hề Âm vội vàng thanh minh.

"Không sao, vào trong là quen biết ngay." Sở Du Ninh nói.

Hề Âm: "..." Công chúa thật sự không biết nàng đang nói gì sao?

Trình An cũng thấy kỳ lạ, công chúa độ lượng vậy sao? Có thể dung thứ cho chủ tử nạp thiếp?
 
Chương 116: Chương 116


Liếc nhìn thanh đao mà công chúa đang cầm, trong lòng hắn run lên, vậy nên đây mới là nguyên nhân công chúa không sợ sao? Một khi chủ tử đưa ra yêu cầu muốn nạp Hề Âm này, công chúa sẽ c.h.é.m cả hai người?

Trình An không màng đến lễ nghĩa nữa, đi vào trước: "Chủ tử, công chúa mang đại đao đến rồi, người cân nhắc kỹ."

Sắc mặt Thẩm Vô Cữu càng đen hơn, hắn cảm thấy nếu vết thương của hắn không lành, chắc chắn là vì có tên ngốc này hầu hạ bên cạnh.

Đang nói, Sở Du Ninh đã đi vào, theo sau là Hề Âm.

Hề Âm vừa vào đã cúi đầu thật thấp, không dám nhìn lung tung, sợ công chúa hiểu lầm nàng ta có ý đồ xấu.

Sở Du Ninh cầm thanh đại đao dài ba thước như cầm đồ chơi, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu: "Ngươi không nghỉ ngơi cho khỏe, vậy mà còn có tâm trạng gặp mỹ nhân."

Thông thường, sau khi m.ổ x.ẻ phải có một thời gian quan sát nhất định, chỉ có tinh thần lực mà nàng sử dụng mới không cần phải mổ bụng, không cần gây mê, trực tiếp biến thành sợi chỉ vô hình kéo vết thương... ừm, khâu lại với nhau.

Thẩm Vô Cữu thấy vẻ mặt của Sở Du Ninh thì biết nàng không nghĩ nhiều, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn.

Cho dù công chúa không nghĩ nhiều, hắn vẫn phải giải thích: "Công chúa, ta nghe nói nàng ta là do người Việt Quốc mang đến, vì thế bảo Trình An tìm nàng ta đến hỏi chuyện, không có ý gì khác."

Trình An âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn đã nghĩ xong, nếu chủ tử trả lời không tốt, hắn sẽ nói rằng chủ tử muốn xem thử nữ nhân mà Bùi công tử đòi mua là người như thế nào, may mà chủ tử không giống như những tướng quân khác, rất thẳng thắn, lý do tìm ra cũng hợp tình hợp lý.

Sở Du Ninh liếc nhìn hắn: "Ngươi muốn có ý gì khác thì cơ thể cũng không cho phép."

Thẩm Vô Cữu: "..."

Trình An quay mặt đi, giả vờ không nhìn thấy gân xanh trên trán chủ tử đang giật giật.

"Ngươi nghi ngờ nàng ta là gian tế sao, vậy thì ngươi hỏi đi?"

Sở Du Ninh nói rồi đi vòng quanh bình phong.

Thẩm Vô Cữu liếc nhìn nàng, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hề Âm: "Ngươi là người Việt Quốc?"

Hắn cảm thấy người có thể thu thập t.h.i t.h.ể cho Thẩm gia không thể là người Việt Quốc.

"Thưa phò mã, nô tì là người Khánh Quốc, nhà ở Dung Thành, tám năm trước không may bị bắt đến Việt Quốc. Nô tì thề, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ điều gì gây hại đến phủ tướng quân, nếu không trời đánh sét đánh!" Hề Âm giơ tay thề.

"Ồ, đúng rồi! Đại ca của ngươi là ân nhân cứu mạng của nàng ta, cho nên nàng ta sẽ không vong ân phụ nghĩa."

Sở Du Ninh đứng cạnh bình phong bổ sung.

Thẩm Vô Cữu vốn đã nghi ngờ khi nghe đến Dung Thành, lại nghe đến tám năm trước, càng cảm thấy trong này có vấn đề, không ngờ lại liên quan đến đại ca của hắn.

Hề Âm khó hiểu nhìn Sở Du Ninh, Trương ma ma không phải nói không được nói chuyện này với bất kỳ ai sao? Hay là phò mã không nằm trong số "bất kỳ ai" này?

Thẩm Vô Cữu không khỏi ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc bén hơn vừa rồi, nhìn thẳng vào Hề Âm: "Đại ca ta sao lại là ân nhân cứu mạng của ngươi, cứu ngươi thế nào? Kể lại mọi chuyện cho ta nghe!"

Sở Du Ninh nghe xong thì lặng lẽ đi đến, trước đó nàng cũng không nghe Hề Âm nói thiếu tướng quân đã cứu nàng ta như thế nào, vì bị Trương ma ma cắt ngang, sau đó nàng cũng quên hỏi.
 
Chương 117: Chương 117


Ở mạt thế, anh hùng cứu mỹ nhân phần lớn là vì người đó có ích.

Hề Âm bị khí thế mà Thẩm Vô Cữu tỏa ra làm cho giật mình, nhưng vẫn nhìn về phía Sở Du Ninh: "Công chúa, nô tì có thể nói không?"

Thẩm Vô Cữu không hề tức giận, từ khi Hề Âm mở miệng gọi hắn là "phò mã", hắn đã biết nàng ta coi mình là người của công chúa, chỉ có người của công chúa mới gọi hắn là phò mã.

Sở Du Ninh chớp mắt, chuyện này còn phải xin phép nàng sao? Chẳng lẽ vừa rồi Thẩm Vô Cữu lớn tiếng một chút, khiến muội tử này sợ hãi?

Nàng gật đầu: "Nói đi, cứ yên tâm mà nói. Có ta ở đây, phò mã không dám đánh ngươi đâu."

Thẩm Vô Cữu: "..." Hắn trông giống người tùy tiện đánh người lắm sao?

Mặc dù công chúa hiểu lầm nhưng Hề Âm lại rất yên tâm.

"Tám năm trước, nô tì vừa đủ tuổi cập kê, đúng là lúc có thể chuẩn bị xem mắt xuất giá, ai ngờ hôm đó nô tì đi giao đồ thêu về thì trời đã hơi tối, nửa đường gặp phải một tên biến thái, kéo nô tì vào hẻm tối định cưỡng h.i.ế.p nô tì, là thiếu tướng quân đi ngang qua cứu nô tì. Nô tì chỉ nhớ, lúc thiếu tướng quân đánh người đó, hắn đã hét lớn "Ta là hoàng tử Việt Quốc", sau đó thiếu tướng quân ra tay đánh càng mạnh hơn, cuối cùng còn lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t hắn."

"Ngươi nói cái gì!" Thẩm Vô Cữu kinh ngạc muốn ngồi dậy.

Hắn đã nghĩ rằng nữ nhân này có thể mang đến cho hắn những câu trả lời ngoài ý muốn, nhưng không ngờ lại ngoài ý muốn đến vậy.

"Bình tĩnh."

Sở Du Ninh đặt tay nhỏ lên vai hắn, hắn không thể cử động mạnh.

Thẩm Vô Cữu bình tĩnh lại: "Vừa rồi ngươi nói, lúc đại ca ta đánh gã nam nhân khinh bạc ngươi, ngươi nghe thấy gã hét lên mình là hoàng tử Việt Quốc?"

"Đúng vậy! Cũng chính vì vậy mà sau đó nô tì mới bị người Tuy Quốc bắt đưa cho người Việt Quốc làm nhục."

Hề Âm nói đến đây, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trong mắt toàn là sự căm hận.

Cả nhà nàng ta đều bị g.i.ế.c ngay trước mặt nàng ta, những kẻ đó còn nói với nàng ta rằng, Trấn Quốc tướng quân và thiếu tướng quân là vì nàng ta mới tử trận, nàng ta đã có bản lĩnh làm hại cả nước, vậy thì đưa nàng ta đến Việt Quốc để chuộc tội.

Từ đó tám năm nay, nàng ta bị đưa đi khắp nơi cho các vương hầu Việt Quốc, cuối cùng rơi vào tay Dự Vương.

Nàng ta muốn c.h.ế.t không?

Muốn chứ, nhưng nàng ta không dám, nàng ta muốn giữ lại mạng, xem xem cuối cùng có ai có thể diệt được Việt Quốc không.

Cho dù nàng ta chỉ là một nữ tử bình thường, nàng ta cũng biết, trận chiến năm đó khiến thiếu tướng quân và Trấn Quốc tướng quân tử trận là xảy ra sau khi thiếu tướng quân g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ tự xưng là hoàng tử Việt Quốc kia.

Nếu thiếu tướng quân không cứu nàng ta, không lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t người đó, cũng sẽ không có trận chiến đó, nếu vậy sẽ không tử trận, cũng sẽ không có những cuộc chiến liên miên sau này.

Nàng ta cảm thấy Thẩm gia trở nên như ngày hôm nay có một nửa là do lỗi của nàng ta.

Thẩm Vô Cữu như bị rút cạn sức lực.

Thảo nào hắn nghĩ mãi không thông, vì sao năm đó Tuy Quốc lại đột nhiên tấn công, vì sao phụ thân và đại ca lại tử trận.

Chắc hẳn năm đó Việt Quốc và Tuy Quốc đã đạt được giao dịch, Tuy Quốc từ lâu đã nghe lệnh Việt Quốc, mới có những cuộc tấn công liên miên trong những năm gần đây.
 
Chương 118: Chương 118


Nhưng nếu theo lời Hề Âm nói, đại ca rõ ràng đã nghe tên kia hét lên thân phận nhưng vẫn g.i.ế.c người, đây không giống với việc đại ca sẽ làm, lỡ tay thì càng không thể.

Người Thẩm gia tuy rằng cương liệt, tuy rằng hận Việt Quốc dựa vào vũ khí để áp bức Khánh Quốc, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra hành động thiếu lý trí, bởi vì trong tình huống chênh lệch lực lượng giữa hai nước, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ mang đến họa diệt vong.

Trong tình huống bình thường, nếu đại ca thực sự nghe rõ lời của tên đó, bất kể thật giả đều sẽ thận trọng xử lý, sao lại có thể tiếp tục đánh người, còn lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t người ta?

Đó là vì sao? Loạn trí vì hồng nhan?

Điều đó càng không thể!

Đại ca và đại tẩu tuy không giống nhị ca và tam ca, tự mình quen biết thê tử rồi vui vẻ kết duyên, nhưng đại ca rất kính trọng đại tẩu, hai người nâng khăn sửa túi.

Đại tẩu là chủ mẫu Thẩm gia, cần phải trấn giữ Trấn Quốc tướng quân phủ, vì thế đã sắp xếp người đến biên quan hầu hạ đại ca nhưng đều bị đại ca từ chối, sao lại có thể để mắt đến nữ tử khác.

Nữ nhân này trông không tệ nhưng cũng không đến mức nghiêng nước nghiêng thành.

Nhị ca mất tích, còn tam ca bị ám sát có phải cũng liên quan đến chuyện này không? Là sợ bọn họ biết được sự thật?

Nhưng mà, nếu chỉ là Việt Quốc và Tuy Quốc cấu kết phát động chiến sự, với sự ngạo mạn của Việt Quốc, căn bản không sợ bị Khánh Quốc biết.

Chuyện này chắc chắn còn có sự thật mà hắn không biết, hắn vẫn luôn cảm thấy cho dù năm đó Tuy Quốc tấn công đột ngột, phụ thân và đại ca cũng không đến nỗi tử trận.

Thảo nào những năm này hắn điều tra thế nào cũng không tra ra được nhị ca vì sao lại mất tích, tam ca lại bị ai ám sát, hóa ra là đi sai hướng.

Hắn vẫn luôn nhắm mục tiêu vào hoàng gia, chưa từng nghĩ đến Việt Quốc đã nhúng tay vào.

Việt Quốc!

Bây giờ hắn chỉ hy vọng Khương đạo trưởng có thể chế tạo ra thuốc súng, nếu không chế tạo được, hắn cũng phải lẻn vào Việt Quốc, không tiếc bất cứ giá nào g.i.ế.c hoàng thất Việt Quốc, g.i.ế.c một người tính một người, báo thù cho phụ thân và các huynh!

"Tên đó đáng chết."

Sở Du Ninh không hiểu những khúc mắc bên trong, chỉ cảm thấy tên hoàng tử đó đáng chết.

Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Sở Du Ninh, trong mắt mang theo màu đỏ ửng vì hận ý sau khi biết được sự thật.

Sở Du Ninh bị nhìn đến nỗi tim đập thình thịch.

Ánh mắt này sao lại giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi?

Thẩm Vô Cữu miễn cưỡng nở nụ cười: "Công chúa nói đúng, đáng chết! Người Việt Quốc đều đáng chết!"

Đây, đây là ý muốn nàng giúp đỡ sao?

Nàng chỉ muốn ở thế giới này ăn uống no đủ, vui chơi thoải mái, không muốn đánh g.i.ế.c nữa.

Nếu tàn sát, như vậy có phải quá tàn nhẫn không, người và tang thi không giống nhau đâu.

"Giết sạch hết bọn họ thì ta không giúp được ngươi, nhiều nhất là tên Việt Quốc nào có thù với ngươi thì ta g.i.ế.c người đó."

Đội Bá Vương Hoa nổi tiếng bênh vực lẫn nhau, thù của đồng đội chính là thù của cả đội, Thẩm Vô Cữu được coi là quân sư của nàng, cũng coi như là người trong đội.

Thẩm Vô Cữu sửng sốt, nỗi hận trong lòng lập tức được xoa dịu: "Công chúa có lòng như vậy là đủ rồi."

Sở Du Ninh thấy mắt hắn đã trở lại bình thường, tim nàng cũng không đập loạn nữa, chỉ cho rằng câu trả lời của mình khiến hắn rất hài lòng.
 
Chương 119: Chương 119


Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Hề Âm, cuối cùng cũng hiểu được trong giấc mơ tại sao nàng ta lại thay Thẩm gia thu xác và lập bia mộ.

Hắn rất rõ ràng, cái c.h.ế.t của phụ thân và đại ca không thể đổ lỗi cho Hề Âm.

"Ngươi có tâm nguyện gì không?"

Thẩm Vô Cữu suy nghĩ một chút, nhìn về phía Hề Âm: "Nếu ngươi không muốn làm nô, muốn rời khỏi phủ tướng quân, ta có thể thương lượng với công chúa thả ngươi đi."

Để báo đáp ân tình trong mơ nàng ta đã thay Thẩm gia thu xác, hắn có thể giúp nàng ta.

Hắn không biết kiếp trước trong mơ, Trần Tử Thiện cuối cùng đã phải trả giá như thế nào mới có thể mua được Hề Âm, kiếp này, hắn và công chúa đã xen vào, duyên phận của nàng ta với Trần Tử Thiện đã không còn nữa.

Kiếp trước đó có phải là nơi tốt nhất để nàng ta đi về không hắn không biết, kiếp này có lẽ không phải, bởi vì nàng ta đã có cơ hội tự mình lựa chọn.

Hề Âm sợ hãi quỳ xuống: "Nô tì nguyện đi theo công chúa, không cần đi nơi khác, xin phò mã thành toàn!"

Sở Du Ninh cau mày: "Ta cũng không đồng ý đuổi ngươi, ngươi đứng dậy đi."

Thẩm Vô Cữu nhìn nàng, đã nói là vợ chồng đồng tâm mà?

Thôi, ngay cả việc hắn là phu quân của nàng nàng cũng có thể quên, còn trông mong gì đồng tâm?

Sở Du Ninh tưởng Thẩm Vô Cữu không đồng ý: "Nàng ta không muốn đi, lại không phạm lỗi, chúng ta không thể vô duyên vô cớ đuổi người ta đi được."

Thẩm Vô Cữu cười cười: "Vậy nghe theo công chúa. Trình An, đưa nàng ta xuống."

Sở Du Ninh hài lòng, cũng tìm lại được cảm giác làm đội trưởng ở mạt thế, càng công nhận Thẩm Vô Cữu hơn. ...

Sau khi Hề Âm bị đưa xuống, Sở Du Ninh cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chính sự của mình ở đây.

Nàng cầm đao đi vòng quanh bình phong một vòng, sau đó mở miệng xin Thẩm Vô Cữu.

"Ta đã nói sẽ làm cho A Quy một thanh kiếm, xem đi xem lại chỉ có gỗ của bình phong này là thích hợp nhất, ngươi có thể cho ta một miếng không?"

Thẩm Vô Cữu: "..." Đột nhiên có chút ghen tị với A Quy.

"Ta chỉ cần một miếng nhỏ như vậy."

Sở Du Ninh so sánh một hình chữ nhật trên bình phong, gỗ của bình phong này và kiếm gỗ của A Quy có màu sắc gần giống nhau, đã hứa sẽ trả lại hắn một thanh giống hệt, màu sắc không thể giống nhau hoàn toàn nhưng cũng phải tương đồng.

Trình An đưa Hề Âm ra ngoài, quay lại vừa vặn nghe được lời này, khóe miệng giật giật.

Bình phong này làm bằng gỗ hoa lê nguyên khối, trên đó sơn khắc hình vạn mã phi nước đại, là đồ lấy từ kho ra, giá trị ngàn vàng, nếu để công chúa khoét đi một miếng, bình phong này coi như hỏng.

Tuy nhiên, Thẩm Vô Cữu lại không chớp mắt: "Công chúa cứ lấy cả bình phong dùng đi, công chúa gả vào phủ tướng quân, là chủ mẫu của phủ tướng quân, cả phủ tướng quân đều là của công chúa, sau này công chúa muốn dùng gì đều có thể lấy đi dùng, không cần hỏi ta."

Trình An nghe xong có chút lo lắng, với tính cách của công chúa, hắn thật sự sợ sau khi có lời của chủ tử, công chúa sẽ gây ra chuyện lớn gì đó.

Sở Du Ninh thích Thẩm Vô Cữu hiểu ý như vậy, nàng cười cười ra hiệu: "Ta chỉ cần một miếng nhỏ thôi, dù thiếu một miếng nhỏ thì bình phong này vẫn dùng được."

Nói xong, nàng cầm đại đao trong tay, không sai, chính là đại đao đã mang đến Hộ bộ, bị nàng mang về Minh Huy Viện cất giữ, lúc này muốn tìm gỗ làm kiếm gỗ, nàng thuận tay mang theo, tìm được cũng tiện chẻ gỗ.
 
Chương 120: Chương 120


"Công chúa, người chẻ như vậy thì không chỉ một miếng nhỏ thôi đâu."

Trình An lên tiếng, sau đó bị Thẩm Vô Cữu trừng mắt sắc bén.

"Công chúa cứ chẻ đi." Dù sao cũng tùy nàng xử lý, chẻ như thế nào thì có liên quan gì.

Trình An ngậm miệng, gặp phải công chúa, chủ tử không còn là chủ tử như trước nữa rồi.

"Yên tâm, nói một miếng nhỏ thì là một miếng nhỏ."

Sở Du Ninh cầm đại đao, dùng mũi đao vạch một đường ở nơi nàng cho là thích hợp.

Trình An nhìn mà muốn cười, công chúa chẳng lẽ cho rằng dùng mũi đao này vạch xuống là có thể lấy được một miếng gỗ sao?

Nhưng mà giây tiếp theo hắn lại bị vả mặt, chỉ thấy công chúa vạch một đường, chỗ đó thật sự bị cắt ra, hắn kinh ngạc trợn tròn mắt, chạy đến mặt bên kia của bình phong để xem, quả nhiên nhìn thấy mũi đao xuyên qua, khoảnh khắc này, Trình An hoài nghi nhân sinh.

Chẳng lẽ, thanh đao của công chúa là một thần binh lợi khí sao?

Không phải công chúa tùy tiện lấy từ trường luyện võ phía tây phủ à?

Không nói đến việc binh lính trong phủ ngày ngày lau chùi bảo dưỡng, chỉ nói đến việc bọn họ cũng không ít lần so tài với người khác ở trên đó, binh khí trên giá binh khí đều đã dùng hết rồi.

"Trình An, ấm trà hết nước rồi." Thẩm Vô Cữu đột nhiên nói.

Trình An vội vàng đi lấy ấm trà trên bàn, cầm lên mới phát hiện ấm trà vẫn đầy. Hắn còn không biết chủ tử đang đuổi người sao, cầm ấm trà đầy nước đi ra ngoài.

Đợi Trình An đi ra ngoài, Thẩm Vô Cữu nói: "Công chúa, về sau vẫn nên tránh mặt người khác khi sử dùng năng lực."

Hắn không muốn quá nhiều người biết đến sự đặc biệt của Sở Du Ninh, bản thân nàng đã rất nổi bật vì sức lực lớn rồi, nếu lại có thêm một năng lực đặc biệt nữa thì sẽ khiến người ta kiêng dè.

"Ta không dùng mà, ta dùng đao." Sở Du Ninh không ngoảnh đầu lại.

Thẩm Vô Cữu nghe xong càng nghĩ càng thấy mình lo lắng vô cớ.

Công chúa nói dùng đao, ai dám nói nàng dùng năng lực đặc biệt, ai nhìn ra được?

Nàng vốn là người sống tùy ý, hắn không nên vì lo lắng vô cớ mà ràng buộc nàng.

Nghĩ đến việc nàng chỉ cần động niệm là sát khí lộ ra, nghĩ đến thân thủ tàn nhẫn của nàng, giống như đã từng trải qua tử chiến với người khác, cũng không biết nàng đã từng trải qua những ngày tháng như thế nào, hắn cũng không đành lòng để nàng sống uất ức.

Có tinh thần lực gia trì, Sở Du Ninh rất nhanh đã cắt được tấm gỗ vuông vắn, vết cắt phẳng phiu.

"Có thể gắn một bức tranh thêu lên đây hoặc cắm vài thanh gỗ trang trí, vẫn rất đẹp."

Nàng chọn chỗ cắt là chỗ trống ở góc trên bên trái của bình phong, tìm đồ thay thế đặt vào cũng không khó coi.

"Người nghĩ chu đáo thật, vậy làm phiền công chúa tìm vài thanh gỗ cắm vào nhé." A Quy có kiếm, hắn cũng muốn vài thanh gỗ.

"Được."

Sở Du Ninh không chút do dự đồng ý, dù sao cũng chỉ là việc tiện tay.

"Công chúa muốn làm kiếm gỗ cho A Quy thì làm ở đây đi, ta bảo Trình An đi tìm cho người một bộ d.a.o khắc." Thẩm Vô Cữu đề nghị.

Sở Du Ninh thấy ở đâu làm cũng được, liền gật đầu.

Dao khắc nhanh chóng được đưa đến, Sở Du Ninh chọn một chiếc sập cạnh cửa sổ có ánh sáng tốt để ngồi xuống, dựa theo trí nhớ trong đầu, bắt đầu làm kiếm gỗ.

Thẩm Vô Cữu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêm túc của nàng, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, rọi lên khuôn mặt nàng, từ góc nhìn của hắn còn có thể thấy được những sợi lông tơ đáng yêu trên mặt Sở Du Ninh.
 
Chương 121: Chương 121


Nhìn nàng, lòng hắn hoàn toàn bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ về những khả năng xảy ra trong chuyện năm đó.

Hai người, một người dựa vào gối mềm trầm ngâm suy nghĩ, một người ngồi xếp bằng trên sập cạnh cửa sổ, trong phòng chỉ có tiếng sột soạt khắc gỗ, ấm áp và yên bình.

Sở Du Ninh trước tiên làm ra hình dạng phôi theo thanh kiếm gỗ của A Quy, cuối cùng dùng tinh thần lực mài giũa các chi tiết, khi mặt trời lặn, một thanh kiếm gỗ giống hệt đã được làm xong.

Thẩm Vô Cữu đã sớm thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn nàng từng chút một mài kiếm gỗ ngày càng giống, con d.a.o khắc trong tay như thể có sự sống, chính xác đến từng li.

Thanh kiếm gỗ dài gần một thước, là nhị ca làm theo Thái Khải Kiếm, chỉ là trên đó thêm hoa văn kiếm, trên chuôi cũng khắc những đường uốn lượn như dây thừng quấn quanh, đến cả bốn chữ "bình an vui vẻ" ở trên cũng giống hệt.

Hắn nghĩ, nàng hẳn là lại dùng năng lực đặc biệt đó.

Sở Du Ninh đứng dậy khỏi sập, phủi phủi vụn gỗ trên người, xuống sập đi giày, nhìn thấy vụn gỗ trên sập, nàng theo bản năng định tự mình dọn dẹp.

Thẩm Vô Cữu vội vàng ra ngoài gọi: "Trình An, vào dọn dẹp!"

Trình An vội vàng đi vào, Đông Khóa Viện này chủ tử thường chỉ để lại hắn và Trình Hựu, việc dọn dẹp quét tước đương nhiên cũng do bọn họ làm.

Sở Du Ninh nghe xong cũng không dọn nữa, cầm thanh kiếm gỗ vung vẩy, nói với Thẩm Vô Cữu: "Ta đi tìm A Quy đây."

Thẩm Vô Cữu: "Để Trình An đưa kiếm đi là được."

Trình An tưởng chủ tử nhà mình còn muốn ở bên công chúa thêm một lúc nữa, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy! Công chúa, để thuộc hạ đưa đi là được. Người là công chúa, lại là thẩm thẩm của A Quy, đích thân đưa đến cửa, phúc khí lớn quá, A Quy không chịu nổi đâu."

Trên thế gian này còn có cách nói như vậy sao?

Người lớn không thích hợp đi tìm người nhỏ, chỉ có người nhỏ đến gặp người lớn, nói như vậy thì làm người lớn cũng không tệ.

Nhưng mà——

"Ta đã hứa với A Quy sẽ tặng nó một thanh kiếm biết bay." Nàng vẫn phải đích thân đi một chuyến.

Thẩm Vô Cữu nhíu mày: "Vậy thì gọi A Quy đến đây."

Vừa hay hắn cũng muốn xem kiếm biết bay là như thế nào.

"Cũng được."

Sở Du Ninh đặt kiếm sang một bên, tự rót một tách trà uống.

Ánh mắt Thẩm Vô Cữu dừng lại trên thanh kiếm gỗ: "Công chúa có thể đưa ta xem thử không?"

"Hóa ra ngươi cũng thích kiếm gỗ à? Cũng đúng, ngươi đối xử với thanh Thái Khải Kiếm đó còn tốt hơn cả thê tử của mình, thích kiếm gỗ cũng là chuyện bình thường."

"Công chúa hiểu lầm rồi, ta tuyệt đối đối đãi với thê tử tốt hơn Thái Khải Kiếm." Thẩm Vô Cữu nghiêm mặt tuyên bố.

Cũng không biết công chúa vì sao lại có suy nghĩ như vậy, hắn đã làm gì không tốt khiến nàng hiểu lầm sao?

Hay là công chúa ghen? Ghen với Thái Khải Kiếm?

Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Vô Cữu không nhịn được mà bay bổng.

"Khách quan mà nói, đối xử tốt với thê tử của mình chẳng phải là chuyện mà mỗi nam nhân nên làm sao?"

Sở Du Ninh cầm kiếm đưa cho hắn, nàng từng đọc được một câu như vậy trên sách, nói là nam nhân luôn coi trọng xe hơn vợ, Thẩm Vô Cữu lại coi trọng Thái Khải Kiếm như vậy, nàng liền nói ra.

"Ừ. Cho nên sau này ta sẽ đối tốt với ngươi." Thẩm Vô Cữu nhận lấy thanh kiếm gỗ, cười nói.

Sở Du Ninh ngẩn người, lúc này mới nhớ ra hiện tại mình tính ra là thê tử của hắn!
 
Chương 122: Chương 122


Mạt thế đã sớm không còn chế độ hôn nhân, nhìn thấy thuận mắt thì ở bên nhau, cho dù hôm nay ngươi ở bên người này, ngày mai ở bên người khác cũng chẳng ai quản.

Là nam nhân phải đối tốt với thê tử, vậy là thê tử phải làm gì nhỉ?

Sở Du Ninh suy nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn rất có trách nhiệm, đã mang thân phận thê tử thì phải có trách nhiệm.

Thấy Thẩm Vô Cữu cầm thanh kiếm gỗ chơi đùa, thê tử tốt phải bắt đầu từ thanh kiếm gỗ.

Nàng nghiêm túc đảm bảo: "Ta cũng sẽ đối tốt với ngươi, bắt đầu từ thanh kiếm gỗ, đợi khi rảnh ta sẽ làm cho ngươi một thanh."

Trái tim Thẩm Vô Cữu vừa bay lên, nghe câu sau lại rơi bịch xuống.

Hắn không cần kiếm gỗ, thật sự không cần.

Thẩm Vô Cữu dở khóc dở cười: "Công chúa, ta không phải trẻ con."

Sở Du Ninh chớp chớp mắt: "Không cần phải ngại, thích thì cứ nói là thích, ta sẽ không cười ngươi."

Thẩm Vô Cữu cảm thấy mình trăm miệng cũng không thể cãi lại, tại sao hắn lại hỏi nàng cho xem kiếm gỗ chứ?

*

A Quy vừa nghe nói công chúa thẩm thẩm tìm mình, lập tức chạy đến.

Đây là lần đầu tiên hắn vào Đông Khóa Viện của tứ thúc, đến cửa thư phòng liền nắm chặt vạt áo không dám vào.

"A Quy, công chúa và chủ tử đang ở bên trong, vào đi." Trình An đi theo sau cười nói, sau đó quay người đứng canh ở ngoài cửa.

A Quy liếc hắn một cái, nắm chặt khung cửa thò cái đầu nhỏ vào, lập tức trợn tròn mắt.

Trình An thấy A Quy bám chặt khung cửa không nhúc nhích, liền tiến lên định khuyên thêm thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hồn bạt vía, cả người như hóa đá đứng đó.

Hắn hoa mắt rồi phải không?

Nếu không thì sao lại thấy một thanh kiếm gỗ bay lên, còn gật đầu với A Quy.

"Phi kiếm!" A Quy cuối cùng cũng hoàn hồn, lớn tiếng kinh hô.

Sở Du Ninh thấy A Quy không dám vào liền đưa tinh thần lực vào phi kiếm, điều khiển phi kiếm bay về phía hắn, lúc A Quy thò đầu vào thì phi kiếm vừa vặn bay đến trước mặt.

"Thật sự có kiếm biết bay!"

A Quy bước chân qua ngưỡng cửa, giơ tay nhỏ muốn bắt lấy phi kiếm, kết quả phi kiếm lúc cao lúc thấp, làm cho hắn bắt không được, trong lúc bất giác đã bị phi kiếm dẫn đến trước mặt Sở Du Ninh.

Trình An cũng bước vào, vừa rồi nghe công chúa nói đồng ý cho A Quy xem phi kiếm, hắn tưởng công chúa nói chơi, hoặc có kỹ xảo gì đó dỗ trẻ con, không ngờ thật sự có thể bay lên giữa không trung!

Đây là ban ngày gặp ma sao?

Thẩm Vô Cữu cảnh cáo nhìn Trình An, Trình An lập tức tỉnh lại khỏi trạng thái mơ màng, đứng thẳng người, gật đầu đảm bảo với chủ tử, lại nhìn phi kiếm một cái mới lui ra canh gác.

Hắn cảm thấy như mình biết được chuyện gì đó không nên biết.

Thẩm Vô Cữu không lo Trình An và Trình Hựu biết rồi sẽ đi khắp nơi tuyên truyền, hoặc nói, cho dù là thứ đệ trên chiến trường phản bội hắn, Trình An và Trình Hựu cũng sẽ không.

Trình An và Trình Hựu là con của thuộc hạ phụ thân, không ai nuôi mới đưa về Thẩm gia nuôi dưỡng, từ nhỏ đã đi theo hắn, cũng được bồi dưỡng như gia binh.

Phủ Trấn Quốc tướng quân có một trăm suất gia binh, là để bảo vệ nữ quyến trong nhà, vượt quá một trăm người, sơ suất một chút sẽ bị luận tội tạo phản.

Cho nên một trăm gia binh này cũng được bồi dưỡng trọng điểm, có thể làm thân binh hộ vệ mang theo bên người.
 
Chương 123: Chương 123


Sở Du Ninh điều khiển phi kiếm dừng lại ở độ cao A Quy có thể lấy được: "Xem kiếm gỗ mới của ngươi đi."

A Quy phấn khích đến nỗi mặt đỏ bừng, sợ phi kiếm lại chạy như trước, hắn cẩn thận đưa tay về phía kiếm gỗ, khi sắp chạm vào chuôi kiếm thì nhanh nhẹn nắm lấy.

"Bắt được rồi! Công chúa thẩm thẩm, ta bắt được nó rồi!" A Quy bắt được kiếm gỗ múa may, đôi mắt trong sáng tràn đầy vui mừng.

Thẩm Vô Cữu nhìn A Quy vui mừng như vậy, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên.

A Quy vừa sinh ra thì cha đã mất tích, Thẩm gia chỉ có hai nam đinh trưởng thành duy nhất lại đều ở biên quan, thêm vào việc trong nhà liên tiếp chịu tang, trong nhà lại toàn là nữ quyến, không tiện đưa hắn ra ngoài chơi, lại vì hắn còn nhỏ, cũng không yên tâm để hắn đi ra ngoài với gia phó.

Thêm vào đó nếu hai thúc thúc của hắn có mệnh hệ gì trên chiến trường, A Quy sẽ là nam đinh duy nhất của Thẩm gia, trong nhà khó tránh khỏi bảo vệ chặt chẽ hơn một chút.

Cho nên A Quy thật sự chưa từng ra ngoài chơi, giờ đây may mắn gặp được công chúa vẫn giữ được tấm lòng trẻ thơ, ngược lại có thể chơi cùng nhau.

"Giỏi lắm! Xem xem có giống thanh kiếm kia của ngươi không?" Sở Du Ninh xoa đầu hắn.

A Quy gật đầu, hai tay nhỏ nắm chặt thanh kiếm, như sợ nó chạy mất, xem xét cả hai mặt, mắt lại mở to, miệng há tròn.

"Công chúa thẩm thẩm, thật sự giống hệt thanh kiếm gỗ mà cha làm cho ta! Đây cũng là do cha làm sao?"

Sở Du Ninh cứng họng.

Kiếm thì giống hệt, chỉ có người làm là khác, mà thanh kiếm kia của A Quy có ý nghĩa trọng đại là do cha hắn làm.

Thẩm Vô Cữu vẫy tay gọi A Quy lại, xoa đầu hắn: "Không phải cha con làm, là công chúa tự tay làm từng chút một, tâm ý cũng giống như cha con, đều mong con bình an vui vẻ, hiểu không?"

"Vâng! Công chúa thẩm thẩm giống như cha, thương A Quy nhất."

A Quy gật đầu thật mạnh, ôm kiếm nhào tới ôm chân Sở Du Ninh, ngẩng đầu, giọng nói còn ngọng sữa: "Công chúa thẩm thẩm, sau này A Quy sẽ hiếu thuận với người."

Lời cảm ơn chân thành nhất từ đứa trẻ, Sở Du Ninh cảm thấy mình cũng cao lớn hơn nhiều.

Nàng véo má A Quy: "Được, đợi ngươi lớn rồi để ngươi hiếu thuận."

"Vậy ta có thể để kiếm gỗ bay lên không?" A Quy đầy mong đợi hỏi.

"Ngươi có thể thử xem." Sở Du Ninh nói.

A Quy hai tay nắm chặt thanh kiếm như nắm một con cá sống, sợ kiếm bay không lên sẽ bị rơi vỡ, còn biết ngồi xổm xuống gần mặt đất một chút, lỡ rơi xuống cũng không rơi mạnh.

Hắn nín thở, từng chút buông tay, đợi khi cả hai tay đều buông ra, thanh kiếm gỗ đột nhiên rơi xuống, hắn vừa kêu lên, thanh kiếm gỗ sắp chạm đất lại đột nhiên bay lên.

"Oa! Thật sự bay lên rồi!"

A Quy lại đưa tay ra bắt, Sở Du Ninh điều khiển phi kiếm bay một vòng quanh thư phòng, A Quy liên tục đuổi theo, mỗi lần sắp bắt được thì phi kiếm lại tăng tốc.

"Ôi chao! Lại chạy rồi!"

Trong thư phòng toàn là tiếng chân chạy nhảy của A Quy, còn có tiếng kinh hô không ngừng.

Thẩm Vô Cữu dù đã xem một lần vẫn cảm thấy rất kỳ diệu, không chỉ có thể vô thanh chui vào trong cơ thể hắn khâu lại vết thương, còn có thể điều khiển đồ vật từ hư không, năng lực này của nàng chẳng khác gì tiên pháp.

Chơi một lúc, thấy A Quy đã chạy đến đổ mồ hôi, Sở Du Ninh mới dừng lại, để thanh kiếm gỗ rơi vào lòng hắn.
 
Chương 124: Chương 124


Thẩm Vô Cữu vẫy tay gọi A Quy lại, lau mồ hôi cho hắn: "A Quy, thanh kiếm gỗ này chỉ khi nào có công chúa thẩm thẩm ở đây mới bay được, con biết không?"

A Quy vốn còn định mang về cho mẫu thân xem thanh kiếm gỗ biết bay, nghe tứ thúc nói vậy, có chút tiếc nuối nhưng vẫn rất vui.

"Con biết, phi kiếm nghe lời công chúa thẩm thẩm, con cũng nghe lời công chúa thẩm thẩm. Sau này con muốn xem phi kiếm thì có thể đến tìm công chúa thẩm thẩm không?"

A Quy nói rồi đầy mong đợi nhìn Sở Du Ninh.

"Thật ra..."

"Công chúa, chuyện này nghe theo ta được không?"

Thẩm Vô Cữu biết nàng muốn nói gì, nàng có thể tự mình giữ lại năng lực đó trong cơ thể hắn, giữ lại trên thanh kiếm gỗ cũng không phải chuyện khó.

Nếu A Quy muốn kiếm gỗ bay là có thể bay, hắn sợ A Quy mang ra ngoài khoe khoang gây chuyện, năng lực của nàng có thể dùng nhưng đó là đã được che giấu, kiếm gỗ tự nhiên biết bay lại khác, đến lúc đó phải giải thích thế nào?

Sở Du Ninh nhìn ánh mắt cầu xin của hắn, giống như quân sư trong đội Bá Vương Hoa, bất cứ chuyện gì cần xin ý kiến của nàng đều là vì đội ngũ.

Nàng cũng không do dự, trực tiếp gật đầu: "Nghe theo ngươi."

Thẩm Vô Cữu cười cười, công chúa vẫn rất dễ nói chuyện.

A Quy nhìn công chúa thẩm thẩm, lại nhìn tứ thúc, đừng thấy hắn nhỏ, thật ra hắn hiểu rất nhiều. Đây là bí mật của công chúa thẩm thẩm.

Khi nửa khuôn mặt của mặt trời lặn xuống núi, cũng đến lúc dùng bữa tối, A Quy được công chúa thẩm thẩm mời về chính viện bên kia ăn cơm, vui mừng đến nỗi quên mất tứ thúc bị bỏ lại.

Được thanh kiếm gỗ biết bay, lại được dùng bữa tối với công chúa thẩm thẩm, A Quy cảm thấy đây là ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất của hắn, đến nỗi tối ngủ mơ cũng cười khúc khích. ...

Người xưa ăn tối đi ngủ đều sớm, ăn xong cơm, trời cũng mới chập tối.

Sở Du Ninh tắm xong định sang chỗ Thẩm Vô Cữu tìm sách g.i.ế.c thời gian, Phong Nhi quay người đi lấy khăn về lau tóc cho công chúa, công chúa lại không thấy đâu, nhìn lại cửa sổ mở toang, còn có thể không biết công chúa lại chạy ra ngoài sao.

Khi Sở Du Ninh đến Đông Khóa Viện, Thẩm Vô Cữu cũng vừa được Trình An hầu hạ lau người, thay quần áo sạch sẽ.

Thấy Sở Du Ninh tóc ướt sũng đi vào, trong lòng Thẩm Vô Cữu đã có thể bình tĩnh chấp nhận.

Lần này nàng không mặc yếm mà mặc một chiếc váy lụa tay rộng cổ chéo, chất liệu lụa mềm mại, chỉ cần giơ tay lên là ống tay áo sẽ tuột xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn thon thả, đôi môi hồng hào không cần tô son, khuôn mặt vừa tắm xong như quả trứng đã bóc vỏ.

"Công chúa sao lại đến đây?"

Thẩm Vô Cữu trong lòng còn hơi mong đợi nàng có phải không yên tâm về hắn, đến xem vết thương của hắn không.

Sở Du Ninh nói thẳng: "Chỗ này của ngươi nhiều sách, ta đến tìm sách xem."

Tìm sách xem... Cảm thấy lý do này còn không đáng tin bằng việc đến xem vết thương của hắn.

Thẩm Vô Cữu thở dài, quả nhiên không thể trông chờ công chúa có thể để tâm đến hắn nhiều hơn.

"Ở đây ta chủ yếu là sách binh pháp, công chúa thích xem loại sách nào? Tam tẩu có rất nhiều tập thơ, còn có không ít độc bản, ngươi rảnh cũng có thể đến chỗ tam tẩu xem."

Nếu công chúa có nội hàm, có lẽ có thể nói chuyện với tam tẩu.

"Ta thích xem tiểu... thoại bản."
 
Chương 125: Chương 125


Sách binh pháp nhìn là biết là nói về đánh trận, mạt thế còn chưa đánh đủ sao?

Tập thơ ư? Rõ ràng một câu có thể nói rõ ràng, lại phải ghép một số chữ lại thành những thứ nghe không hiểu, nàng cũng không thích xem.

Thẩm Vô Cữu nói đến nửa chừng thì dừng lại, công chúa thích đọc sách nhưng lại là thoại bản.

"Ngày mai ta bảo Trình An đi đổi một số về cho công chúa."

Nhưng bất cứ thứ gì không tốt đều không được xuất hiện trước mặt công chúa, tránh làm công chúa hư hỏng.

"Được rồi, ta đi xem trên giá sách của ngươi có sách gì có thể xem không." Sở Du Ninh đành phải tạm chấp nhận.

"Công chúa cứ đi xem, tìm được sách thích hợp thì mang đến đây xem, ta lau tóc cho ngươi."

Sở Du Ninh nghiêng đầu sờ mái tóc đã khô được một nửa, xua tay: "Không cần, để gió thổi một lúc là khô."

Nếu không phải Trương ma ma và Phong Nhi không cho nàng cắt tóc, nàng đã muốn cắt thành tóc ngắn dễ chăm sóc, cũng không cần phải búi tóc, cắm một đống đồ trang sức vô dụng.

"Công chúa vì phủ tướng quân đòi lại lương hướng, lại thay ta chữa thương, còn làm kiếm gỗ cho A Quy, ta muốn báo đáp công chúa. Giờ ta không thể cử động, chỉ có thể làm những việc nhỏ nhặt, ví dụ như lau tóc cho công chúa."

Sở Du Ninh bị Thẩm Vô Cữu nhìn chằm chằm, muốn từ chối cũng không nói ra được, nàng đành gật đầu: "Được rồi, ta đi chọn sách trước."

Khóe môi Thẩm Vô Cữu cong lên một nụ cười, công chúa dễ tính thật đáng yêu.

Một lát sau, Sở Du Ninh quay lại, trên tay còn cầm một cuốn sách, nàng dùng tinh thần lực tìm sách nên rất nhanh.

Nàng lắc lắc cuốn sách trong tay, nói với Thẩm Vô Cữu: "Giá sách của ngươi không phải toàn là sách binh pháp à, xem này, đây là gì?"

Thẩm Vô Cữu nhìn rõ cuốn sách trên tay nàng là gì, sắc mặt tướng quân vững như núi Thái Sơn sụp đổ trong nháy mắt, suýt quên mất vết thương của mình không thể cử động mạnh, thiếu chút nữa là nhào tới.

Hắn nhanh chóng sắp xếp ngôn từ, đưa tay về phía nàng: "Công chúa, cuốn sách này là bảo vật truyền gia của nhà họ Thẩm, không thể dễ dàng mở ra, có thể đưa cho ta không?"

"Nhưng ta đã mở ra rồi, bảo vật truyền gia nhà ngươi là truyền cái này sao?"

Sở Du Ninh mở sách ra cho hắn xem: "Cũng chẳng có gì, chỉ là hai người không mặc quần áo ôm nhau làm chuyện hòa hợp của cuộc sống. Ồ, còn chưa cởi hết quần áo."

Sắc mặt Thẩm Vô Cữu vừa xanh vừa đỏ, thấy nàng đã xem rồi, đành phải cố gắng cứu vãn: "Thật ra đó là của Bùi Diên Sơ, hắn để quên ở đây."

Thật ra đó là năm ngoái khi hắn về kinh thuật chức, Bùi Diên Sơ mang đến cho hắn, nói là sợ hắn ở trong quân doanh lâu ngày không biết cách làm chuyện đó với nữ nhân, lúc đó hắn không thèm nhìn, tùy tiện ném sang một bên, chắc là Trình An hay Trình Hựu dọn dẹp thì để lên giá sách.

Thẩm Vô Cữu bây giờ hận không thể treo Bùi Diên Sơ lên đánh, đợi hắn khỏi thương, việc đầu tiên hắn nhất định phải lôi Bùi Diên Sơ đến trường luyện võ, nói hắn không hiểu nữ nhân, hắn còn thấy Bùi Diên Sơ ở kinh thành lâu ngày trở nên yếu đuối rồi.

"Công chúa, cuốn sách đó không thích hợp cho người xem, đưa cho ta được không?" Thẩm Vô Cữu đưa tay về phía nàng, dụ dỗ.

"Nhưng ta chán quá."

Ở mạt thế còn có thể tu luyện dị năng g.i.ế.c thời gian, nếu không thì còn có những cuốn sách mà những năm trước mọi người chuyển từ thư viện về.
 
Chương 126: Chương 126


Cũng không biết chợ đêm bên ngoài thế nào, nàng tuy muốn trèo tường ra ngoài nhưng hôn quân vì cấm túc nàng còn đặc biệt phái cấm quân đến canh giữ, nàng vẫn nên nể mặt hôn quân một chút, ngày đầu tiên không ra ngoài.

"Hay là ta kể chuyện cho công chúa nghe?"

Thẩm Vô Cữu vì ngăn cản Sở Du Ninh xem sách đó cũng liều mạng rồi.

"Được thôi, ngươi kể cho ta nghe các ngươi đánh trận thế nào."

Sở Du Ninh ném sách vào trong giường hắn, kéo ghế đẩu ngồi xuống, chuẩn bị nghe chuyện.

Ở mạt thế dù là người đánh với người hay người đánh với tang thi, ngoài dị năng còn có vũ khí nóng, thế giới này đều dùng vũ khí lạnh, nếu không Việt Quốc cũng không thể dựa vào thuốc s.ú.n.g mà đứng trên ba nước khác.

Thẩm Vô Cữu lập tức đè sách dưới chân, đề phòng nàng lại lấy đi.

Thẩm Vô Cữu lại bảo Sở Du Ninh dựa đầu lại đây, hắn muốn lau tóc cho nàng, Sở Du Ninh dứt khoát ngồi quay lưng lại với hắn, lưng dựa vào thành giường, gáy đưa về phía hắn, hắn muốn lau thế nào thì lau.

Thẩm Vô Cữu cầm khăn đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, vừa lau tóc cho nàng vừa kể chuyện xảy ra ở biên quan.

Hắn chưa từng kể chuyện cho ai nghe, nhưng hắn từng nghe đại ca kể chuyện ở biên quan, đó là chuyện khi hắn bảy tám tuổi.

Thẩm Vô Cữu kể cho Sở Du Ninh nghe chuyện năm đó hắn mới đến biên quan, làm thế nào để khiến những người coi thường hắn tuổi nhỏ phải tâm phục khẩu phục.

Lúc đó, danh tiếng của hắn lưu truyền bên ngoài chỉ là tiểu bá vương kinh thành, mới đến biên quan, cho dù Thẩm gia chỉ còn lại hắn là đích tử, nhưng dù sao cũng còn nhỏ, lại chưa từng đánh trận, cũng không có tin đồn hắn giỏi võ, trong quân Thẩm gia tự nhiên có người không phục.

Nhưng bọn họ không biết rằng mặc dù hắn chỉ định làm một tên công tử bột của Thẩm gia, nhưng từ nhỏ đã luyện võ, thậm chí thiên phú còn cao hơn mấy người anh trai, nếu không thì cũng không thể mười hai tuổi đã có thể lôi thế tử Ninh Viễn Hầu từ lầu xanh ra đánh.

Lúc đó hắn chọn mấy người đánh nhau, sau khi thấy được thân thủ của hắn, những tiếng không phục trong quân doanh mới lắng xuống một chút, nhưng thực sự thu phục được quân Thẩm gia vẫn là trận chiến tiếp theo.

Lúc đó, các lão tướng trong quân Thẩm gia cho rằng hắn không hiểu binh pháp, không biết rằng ngay từ lúc phụ thân và đại ca tử trận, hắn đã ngày đêm khổ đọc binh pháp, còn làm vô số lần suy diễn.

Hắn chưa từng thực chiến nhưng lại dám chiến, cuối cùng dùng năm vạn quân đánh bại mười vạn quân địch, lúc này mới hoàn toàn thu phục được quân Thẩm gia.

Trong giọng nói thanh hòa của Thẩm Vô Cữu, Sở Du Ninh như được đưa đến chiến trường, tận mắt nhìn một thiếu niên non nớt từng bước trưởng thành thành một vị tướng quân lừng danh thiên hạ.

Hắn tuy nói nhẹ nhàng nhưng Sở Du Ninh cũng từng trải qua chiến trường mạt thế, nàng biết trong đó có bao nhiêu chua xót không ai hay.

Nàng còn có đội Bá Vương Hoa làm chỗ dựa, còn hắn chỉ có một mình, dùng đôi vai mười mấy tuổi gánh vác cả Thẩm gia, cũng không để quân địch bước vào lãnh thổ nửa bước.

"Ngươi rất lợi hại, là một vị tướng quân tốt."

Sở Du Ninh giơ ngón tay cái với hắn, sau đó vỗ vào chân hắn: "Ngươi yên tâm, với tư cách là quân sư của ta, sau này ta sẽ làm chỗ dựa cho ngươi."

Bị bàn tay nhỏ mềm mại này vỗ vào chân vốn nên sinh ra tâm tư mơ mộng, nhưng nghe công chúa nói vậy, tâm tư mơ mộng còn chưa kịp sinh ra đã bị dập tắt.
 
Chương 127: Chương 127


"Công chúa, ta là phu quân của người."

Thẩm Vô Cữu buồn cười nói, hóa ra nàng còn có ý định để hắn làm quân sư.

Sở Du Ninh gật đầu: "Ồ. Đúng rồi, ngoài quân sư, ngươi còn là phu quân của ta. Không sao, ta sẽ đối xử với ngươi tốt gấp đôi."

Thẩm Vô Cữu:...

Không thể trước là phu quân sau là quân sư sao?

Chuyện cũng đã kể, tóc cũng đã lau khô nhưng thời gian vẫn còn sớm, mắt Sở Du Ninh lại liếc vào trong giường tìm cuốn sách lúc nãy.

Thẩm Vô Cữu vô thức dùng chân đè chặt.

"Ta thấy ta vẫn muốn xem. Không xem tranh, chỉ xem chữ."

Thẩm Vô Cữu:... Có khác nhau sao?

"Những chữ đó sẽ làm bẩn mắt công chúa, hơn nữa ý chữ quá sâu xa, công chúa e là cũng không hiểu."

Sở Du Ninh nghĩ cũng phải, lúc nãy nàng lật ra xem thì chỉ nhìn chữ, còn khó hiểu hơn cả những bài thơ cổ trước mạt thế.

"Vậy ngươi đọc cho ta nghe."

Thẩm Vô Cữu suýt cắn phải lưỡi, hắn không nên nói nửa câu sau, đọc sách dâm uế cho công chúa nghe ư?

Nhìn ánh mắt trong sáng của công chúa thì đừng nói là đọc, nghĩ thôi cũng là tội.

Ngay lúc hai người đang trừng mắt nhìn nhau thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

"Chủ tử, không xong rồi! Trong cung có người đến." Trình An vội vàng xông vào.

Nụ cười trên mặt Thẩm Vô Cữu lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm nghị: "Người đến là ai? Có nói là chuyện gì không?"

"Người đến là Lưu công công bên cạnh bệ hạ, nói là truyền công chúa vào cung."

Sở Du Ninh đứng dậy: "Không phải nói là cấm túc nửa năm sao? Lời phụ hoàng ta nói đều là rắm à? Quân vô hí ngôn cái gì chứ?"

Trình An không dám đáp lời, sau lưng bàn tán về bệ hạ là đại bất kính.

Thẩm Vô Cữu cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, buộc bệ hạ phải phái người đến truyền công chúa vào cung.

Bệ hạ không tiếc cấm túc và phái người canh giữ phủ Trấn Quốc tướng quân chỉ để không cho người Việt Quốc tìm công chúa gây phiền phức, không thể nào chỉ vì người Việt Quốc hù dọa vài câu mà sợ hãi.

Tối nay trong cung mở tiệc khoản đãi người Việt Quốc, không ngoài dự đoán là sẽ chọn công chúa đi Việt Quốc hòa thân, nhưng công chúa đã gả cho hắn rồi, chẳng lẽ vương gia Việt Quốc còn dám mơ tưởng đến công chúa của hắn sao!

Hắn nhớ đến chuyện ban ngày công chúa đánh Dự Vương, có lẽ là vậy nên Dự Vương đó mới đem chủ ý đánh lên thê tử của hắn.

Thẩm Vô Cữu nhớ đến sự thật biết được ban ngày, cộng thêm lúc này đoán được chủ ý của Dự Vương, hai nắm đ.ấ.m đặt bên hông siết chặt, cằm căng ra thành đường nét lạnh lùng.

"Trình An, đẩy xe lăn đến đây." Thẩm Vô Cữu đã quyết định.

"Không được, ngươi nằm yên đi. Không phải chỉ là vào cung thôi sao, một mình ta có thể đi." Sở Du Ninh lên tiếng ngăn cản.

Thẩm Vô Cữu biết không thể cứng rắn với nàng, bèn mềm giọng: "Công chúa, ta để Trình An và Trình Hựu khiêng ta ra ngoài gặp Lưu công công, hỏi xem có chuyện gì, nếu không ta không yên tâm."

Sở Du Ninh nghĩ đến việc vết thương của hắn khâu lại là nhờ tinh thần lực của nàng khống chế, không giống với khâu vết thương bình thường, phẫu thuật bình thường nếu động vào có lẽ sẽ lo chỉ bị đứt rồi gây ra nhiễm trùng hoặc biến chứng khác, còn "chỉ" của hắn được nàng khống chế rất chặt, cũng không nhất định phải nằm trên giường bất động.

Để phòng ngừa vạn nhất, nàng vẫn bảo Thẩm Vô Cữu bỏ xe lăn, đổi sang dùng sập ngồi, bệnh nhân thì phải có dáng vẻ của bệnh nhân chứ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom