Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Chương 340: Chương 340


"Bệ hạ không thừa nhận thì chắc chắn không phải bệ hạ làm, người ta thường nói quân vô hí ngôn, bệ hạ là tấm gương cho thiên hạ, không thể làm mà không dám nhận." Trương ma ma vội vàng an ủi.

"Quân vô hí ngôn chẳng phải đều là nói chơi sao? Ai tin là người ngu." Sở Du Ninh cười khẩy một tiếng: "Ông ta nói không phải ông ta, ta tạm thời tin, ông ta nói đáp án ở Việt Quốc, ta và Thẩm Vô Cữu sẽ đi tìm chân tướng."

Trương ma ma bị tin tức này làm cho choáng váng đầu óc.

"Công chúa, người đến biên quan, vậy Tứ điện hạ thì sao?" Trương ma ma cố gắng dùng Tứ điện hạ đáng yêu để giữ chân công chúa nhà mình.

Sở Du Ninh nhíu mày: "Hay là, mang Tiểu Tứ cùng đi?"

Trương ma ma: ... Người coi đây là đi chơi sao?!

Thấy vẻ mặt của Trương ma ma không ổn, Sở Du Ninh biết chuyện này không khả thi, vội nói: "Ngươi đưa Tiểu Tứ về phủ tướng quân ở đi."

"Người không có ở đây, Tứ điện hạ ở phủ tướng quân là danh không chính ngôn không thuận." Trương ma ma đã không còn hy vọng giữ lại công chúa nhà mình.

"Vậy đến lúc đó ta sẽ đưa Tiểu Tứ vào cung tìm phụ thân của nó." Sở Du Ninh quyết đoán.

"Chỉ có thể như vậy, may là hiện tại trong cung nhờ công chúa cũng trở nên sạch sẽ. Chỉ là, người nhất định phải đi sao?" Trương ma ma mang theo một tia hy vọng cuối cùng hỏi.

Sở Du Ninh nhìn ra sự không nỡ trong mắt bà: "Hay ngươi cũng đi cùng ta?"

Trương ma ma: ...

Trong lòng công chúa, đây thực sự là đi chơi sao? Với bản lĩnh của nàng, nghĩ như vậy cũng không có gì lạ.

"Nô tì còn phải chăm sóc Tứ điện hạ, không đi theo làm loạn." Trương ma ma vội vàng xua tay.

"Được thôi, ta sẽ nhanh chóng quay lại." Sở Du Ninh nói.

Trương ma ma nghiêm mặt: "Công chúa, không được khinh địch! Tứ điện hạ chỉ có thể dựa vào tỷ tỷ là người."

Sở Du Ninh ngoan ngoãn nghe lời: "Ta nghe theo ma ma."

Trương ma ma không biết nên tức giận hay nên cười, mỗi lần bà ta nói công chúa, công chúa đều tỏ ra rất ngoan ngoãn, khiến người ta không nỡ nói thêm nữa.

"Ta đi xem Hề Âm trước." Sở Du Ninh nghiêm mặt đi về phía nơi đặt t.h.i t.h.ể Hề Âm. ...

Hề Âm đã được người ta thay quần áo sạch sẽ và nhập quan, chỉ chờ hạ táng.

Sở Du Ninh đứng trước quan tài nhìn nữ nhân nằm bên trong, nhớ lại cảnh tượng nàng ta cố gắng nịnh nọt người Việt Quốc để sống sót trên đường phố, nhớ lại cảnh nàng ta cố gắng làm lại từ đầu sau khi được đưa về phủ tướng quân.

Lúc này, nàng như trở lại cảm giác bất lực khi tiễn biệt đồng đội ở mạt thế.

"Ta đưa ngươi về nhưng lại không bảo vệ được ngươi, là lỗi của ta. Ngươi nói muốn xem cảnh Việt Quốc bị trừng trị, điều này sẽ sớm thành hiện thực. Việt Quốc đã bắt nạt ngươi, ta sẽ giúp ngươi bắt nạt lại. Đợi tra ra được ai g.i.ế.c ngươi, chỉ cần ngươi vô tội, ta cũng sẽ báo thù cho ngươi, cho dù người đó là phụ hoàng của ta."

Lời nói của Sở Du Ninh động lòng người, đặc biệt là những người đứng bên cạnh.

Trên đời này có chủ tử nào nhân từ rộng lượng như vậy, còn đứng ra bảo vệ người hầu của mình.

Người như Hề Âm ở bất kỳ nhà nào, c.h.ế.t rồi cũng chỉ là chết, huống chi đây còn là công chúa.

Nhưng công chúa không chỉ vì Hề Âm mà xông vào hoàng cung bức cung đương kim, còn hứa sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho những tủi nhục mà nàng ta từng phải chịu, nếu Hề Âm biết được, cũng coi như không còn gì hối tiếc.
 
Chương 341: Chương 341


Phong Nhi và những người khác theo Sở Du Ninh lại đặc biệt cảm động, hóa ra những người làm tì nữ như bọn họ trong lòng công chúa lại có địa vị như vậy, chỉ cần là người của công chúa thì không được phép bị người khác bắt nạt, cho dù người đó là đương kim thánh thượng.

Lúc này, bọn họ thấy vô cùng may mắn vì đã được Trương ma ma chọn đến hầu hạ công chúa, nếu không cả đời bọn họ chỉ có thể sống lay lắt trong cung, cẩn thận từng li từng tí, sơ sẩy một chút là sẽ bị đánh chết.

Lúc đó đừng nói đến chuyện chủ tử đứng ra đòi lại công bằng, có khi chính chủ tử của bọn họ lại là người muốn lấy mạng bọn họ.

Thẩm Vô Cữu vẫn rất biết ơn Hề Âm, hắn không biết nếu để Hề Âm lựa chọn giữa kết cục trong mộng cảnh kiếp trước và kết cục hiện tại, nàng ta sẽ chọn bên nào, nhưng không ai có thể ngờ được mọi chuyện lại phát triển như vậy.

Bất kể nàng ta có cố ý che giấu điều gì hay không, vì kiếp trước nàng ta đã giúp Thẩm gia thu xác lập bia, cho người Thẩm gia một chút thể diện cuối cùng, cho nên hắn tình nguyện làm cho nàng ta một việc.

Đó là cho người đưa quan tài về Dung Thành ở ải Nhạn Hồi, để nàng ta được trở về cội nguồn, trở về mảnh đất mà nàng ta luôn muốn trở về, được chôn cất cùng gia đình.

Khi Nhị phu nhân biết tin này, trái tim muốn đến biên quan lại một lần nữa rục rịch.

Nàng ta trực tiếp đến tìm Thẩm Vô Cữu nói chuyện này, Thẩm Vô Cữu chỉ có thể nghĩ cách từ chối.

"Nhị tẩu, chuyến này ta đến ải Ung Hòa ngược hướng với ải Nhạn Hồi, người..."

Nhị phu nhân xua tay: "Không sao. Ta tự đi, sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ cần mang theo thêm vài gia binh là được. Cũng tiện đường đưa Hề Âm đến biên quan an táng."

"Nhị tẩu, không ổn đâu, từ kinh thành đến biên quan đường sá xa xôi..."

"Lão tứ..." Nhị phu nhân đột nhiên cắt ngang lời hắn: "Đệ nói thật với ta, nhị ca đệ... có tìm được không?"

Nhị phu nhân rõ ràng sợ biết sự thật nhưng vẫn cố tỏ ra thoải mái: "Đệ cứ yên tâm nói, ta chịu đựng được."

Thẩm Vô Cữu nhìn vào ánh mắt cố chấp của Nhị phu nhân, biết không thể giấu được nữa.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy tay mình nặng nề như vậy, hồi lâu sau mới lấy miếng ngọc bội vẫn luôn mang theo trong người ra.

Sắc mặt Nhị phu nhân trắng bệch, nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội.

Miếng ngọc bội nằm trong lòng bàn tay Thẩm Vô Cữu, ánh nắng chiếu vào chữ "Dạng" trên đó rõ ràng.

Nghe nói đây là miếng ngọc bội do phụ thân tự tay khắc cho từng đứa con khi đánh giặc ở biên quan, ngọc bội chữ gì thì đặt tên theo chữ đó.

Thẩm lão nhị còn nói với nàng ta, phụ thân đặt tên này cho hắn là mong non sông vô dạng, cũng mong hắn năm nào cũng vô dạng.

Chữ có thể làm giả nhưng vết nứt trên đó thì không, hắn nói đó là do lão tứ hồi nhỏ nghịch ngợm làm hỏng, lão tứ còn ngây thơ nói để mẫu thân lấy kim khâu lại.

Thẩm Vô Cữu nhìn Nhị phu nhân đưa tay ra, run rẩy mãi không với tới được miếng ngọc bội, hắn quỳ xuống, hai tay dâng ngọc bội cho Nhị phu nhân, giọng khàn khàn: "Nhị tẩu, xin lỗi, ta không đưa được nhị ca về cho người và A Quy."

"Đệ có gì phải xin lỗi, đứng lên!"

Nhị phu nhân mắt đỏ hoe cầm lấy miếng ngọc bội, trực tiếp kéo hắn: "Nhị ca đệ mất tích nhiều năm như vậy, ta sớm đã chấp nhận khả năng hắn đã chết, giờ chỉ là được xác nhận mà thôi."
 
Chương 342: Chương 342


Nàng ta từng nghĩ Thẩm Nhị có phải giống như trong hí văn, được người cứu rồi mất trí nhớ, ở một ngôi làng nhỏ nào đó lấy vợ sinh con, nàng ta không biết nếu cuối cùng thực sự là như vậy thì mình có thể chấp nhận được không, nàng ta chỉ biết, so với việc xác nhận cái c.h.ế.t của hắn, nàng ta càng muốn hắn an ổn vô dạng ở nơi mình không nhìn thấy.

Vì mọi người vừa mới từ Quỷ Sơn chuyển về phủ tướng quân, khi Nhị phu nhân đến tìm Thẩm Vô Cữu, Sở Du Ninh cũng ở đó.

Thật ra ở mạt thế, một người mất tích nhiều năm như vậy, tám phần là đã chết, cho nên đối với cái c.h.ế.t của Thẩm Nhị, nàng không thấy bất ngờ.

Chỉ là nghĩ đến việc Thẩm Vô Cữu đã biết từ lâu nhưng vẫn phải giấu giếm, nghĩ đến việc A Quy vẫn luôn mong gặp cha mình, nghĩ đến việc Nhị phu nhân vẫn luôn muốn đến biên quan tìm người, lòng nàng trở nên rất nặng nề.

Sở Du Ninh tiến lên kéo Thẩm Vô Cữu dậy, mặt nhỏ căng ra, nghiêm túc và chân thành: "Ngươi không sai, không ai sai, sai là chiến tranh."

Nàng lại nhìn về phía Nhị phu nhân: "Nhị tẩu, người yên tâm, ta và Thẩm Vô Cữu sắp đi đánh Việt Quốc rồi, đánh xong Việt Quốc sẽ đánh nước nọ nước kia, đánh cho chúng sợ c.h.ế.t khiếp, để thế gian này không còn chiến tranh và s.ú.n.g đạn, sau này sẽ không còn ai vì chiến tranh mà gia đình tan nát, vợ con ly tán."

Có lẽ nghe vào tai người khác thì giống như lời nói ngây thơ của trẻ con, nhưng những người hiểu công chúa, thấy ánh mắt kiên định của nàng thì biết nàng đang rất nghiêm túc.

"Công chúa..."

Sự kiên cường giả tạo của Nhị phu nhân trong khoảnh khắc này hoàn toàn sụp đổ, nàng ta ôm chặt lấy công chúa khóc nức nở.

Đừng thấy nàng ta luôn tỏ ra mạnh mẽ hào sảng, trượng phu mất tích bặt vô âm tín, nàng ta nào có không yếu đuối?

Chỉ vì Thẩm gia chỉ còn ba nữ tử bọn họ chống đỡ, đại tẩu từ nhỏ được nuôi dạy như tông phụ, quản lý việc bếp núc đâu ra đó, nhưng khi bị người ta đến tận cửa bắt nạt thì lại chú trọng sĩ diện; tam đệ muội có mưu lược nhưng là một văn nhân, chú trọng nho nhã; nàng ta không mạnh mẽ để mắng đuổi người khác thì chính bọn họ sẽ bị chỉ thẳng mũi mà mắng.

Thẩm Vô Cữu nhìn công chúa đột nhiên có chí lớn, nỗi buồn trong lòng lập tức được chữa lành.

Thật khéo, hắn cũng đã nghĩ đến khả năng này, nếu công chúa thực sự muốn làm, vậy thì hắn nguyện ý cùng nàng chinh chiến thiên hạ.

Sở Du Ninh nhẹ nhàng vỗ vai Nhị phu nhân an ủi: "Nhị tẩu, người khóc đi, khóc xong chúng ta tiếp tục đón nhận ánh mặt trời. Thế giới này tươi đẹp như vậy, chúng ta phải cố gắng sống lâu một chút, nhìn nhiều hơn vài lần."

Con người đôi khi chính là không chịu được sự an ủi, Nhị phu nhân nghe lời nàng nói, càng khóc lớn hơn.

"Không được thì chúng ta tìm cho A Quy một người cha dượng." Sở Du Ninh vỗ vai nàng ta, còn gật đầu: "Ta đã hỏi nhị ca rồi, hắn đồng ý."

Hỏi nhị ca rồi...

Hỏi rồi...

Thân thể Nhị phu nhân cứng đờ, ngẩng đầu phá lên cười.

Công chúa đúng là giống như một cái lò sưởi nhỏ, có thể dùng đủ mọi cách để sưởi ấm lòng người.

Những lời nàng nói đôi khi nghe có vẻ ngây thơ nhưng lại càng có thể đánh thẳng vào tim người ta.

Thẩm Vô Cữu buồn cười nhìn thê tử của mình, nơi nào có công chúa thì nơi đó chính là nắng ấm, chuyện lớn đến đâu ở chỗ nàng cũng có thể biến thành chuyện tốt.
 
Chương 343: Chương 343


"Ta nghe công chúa." Nhị phu nhân xắn tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt.

"Nghe ta, tìm cho A Quy một người cha dượng sao?" Sở Du Ninh chớp mắt vô tội với Thẩm Vô Cữu, nhị tẩu thực sự nghe vào rồi.

Nhị phu nhân không nhịn được giơ tay khẽ đánh nàng: "Ta nói là nghe công chúa, khóc xong thì sống thật tốt, nuôi dạy A Quy thành tài."

Sở Du Ninh vỗ ngực: "May quá may quá, ta sợ nhị ca tối đến tìm ta."

Nhị phu nhân cười trừng mắt nhìn nàng: "Công chúa không phải nói đã hỏi nhị ca rồi sao?"

"Người đồng ý tìm mùa xuân thứ hai, vậy thì chắc chắn là đã hỏi rồi." Sở Du Ninh hùng hồn trả lời.

Nhị phu nhân bị biểu cảm của nàng chọc cười: "Ta nói không lại cái miệng nhỏ này của công chúa."

Nàng quay sang nhìn Thẩm Vô Cữu: "Lão tứ, đệ nói cho ta biết đệ phát hiện nhị ca ở đâu, ta vẫn phải đến biên quan, dù sao cũng phải đón nhị ca về kinh, chôn cất vào phần mộ tổ tiên, hưởng hương khói trong từ đường."

"Nhị tẩu, vốn dĩ đây là trách nhiệm của ta." Thẩm Vô Cữu áy náy.

"Ta đã sớm muốn nói với đệ rồi, mấy ca ca của đệ tuy đã không còn nhưng các tẩu tử cũng không phải trách nhiệm của đệ, đệ không cần phải gánh vác mọi thứ."

Nhị phu nhân nói xong còn trêu chọc nhìn Sở Du Ninh: "Cẩn thận công chúa sẽ ghen."

Thẩm Vô Cữu bật cười, nhìn về phía Sở Du Ninh. Thê tử của hắn trời sinh đã thiếu mất gân ghen, hoặc là sự mạnh mẽ của nàng đủ để nàng không còn chuyện ghen tuông.

"Ta không thích ăn giấm chua." Sở Du Ninh giải thích, hơn nữa còn là một loại chua kỳ lạ, nàng mới không thích.

Nhị phu nhân cũng không biết nàng thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu, nhìn biểu cảm nhăn mũi của nàng thấy thật đáng yêu.

Quay lại vấn đề chính, Thẩm Vô Cữu nói về nơi hắn phát hiện ra nhị ca lúc trước, lý do hắn do dự mãi không đưa di cốt về kinh là vì lúc đó hắn không thể rời khỏi chiến trường, thứ hai là vì vẫn chưa biết phải nói với Nhị phu nhân và A Quy như thế nào.

Ai ngờ vừa trì hoãn thì chiến trường xảy ra chuyện, sợ chuyện trong mơ thành sự thật nên hắn vội vã trở về kinh.

"Nhị tẩu, đợi ải Ung Hòa bên này vừa mở chiến thì Tuy quân sẽ rút lui, đến lúc đó ngũ đệ sẽ về kinh thuật chức, người đợi hắn cùng về." Thẩm Vô Cữu nghiêm túc dặn dò.

Nhị phu nhân nghe nói Tuy quân sẽ rút lui thì mừng rỡ khôn xiết: "Thật sao? Tuy quân đánh nhiều năm như vậy sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện rút lui?"

"Có lẽ là rút về tranh đoạt hoàng vị." Thẩm Vô Cữu không nói rằng trong đó có công lao của hắn.

Chỉ cần Khánh Quốc và Việt Quốc bên này vừa mở chiến thì chuyện Khánh Quốc có vũ khí sẽ được chứng thực hoàn toàn, lúc này người có chút đầu óc đều sẽ chọn rút lui để quan sát, nếu không, trừ khi Việt Quốc cũng cung cấp vũ khí cho Tuy Quốc, bằng không chính là tự chuốc lấy diệt vong.

Nói đến đây, Việt Quốc muốn diệt Khánh Quốc nhưng lại để Tuy Quốc liên tục tấn công, điểm này rất kỳ lạ, giống như muốn dùng Tuy Quốc để gây áp lực với Khánh Quốc, ép Khánh Quốc cầu cứu vậy.

Nhị phu nhân gật đầu: "Vậy thì tốt quá, quân Thẩm gia rốt cuộc cũng có thể thở phào rồi. Tuy quân này cũng không biết phát điên cái gì, rõ ràng biết đánh không lại mà vẫn ngày ngày tấn công."

"Không sao, đợi chúng ta đánh xong Việt Quốc thì đến lượt chúng ta đánh trả." Sở Du Ninh định như vậy, một lần đánh cho mấy nước khác phục tùng, xem xem còn ai dám gây chiến.
 
Chương 344: Chương 344


Nhị phu nhân lại thấy nàng nói như đùa, cũng không coi là thật: "Vậy các người bận đi, ta xuống chuẩn bị một chút. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nhất định phải bảo vệ mình thật tốt."

*

Nhị phu nhân vừa đi, tảng đá lớn đè trong lòng Thẩm Vô Cữu cũng buông xuống, cả người đều nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hắn ôm Sở Du Ninh, lại hôn lên trán nàng: "Ta đến doanh trại Kinh Tây điểm binh trước."

Lần này phụng mệnh xuất chinh, thánh thượng cho phép điểm năm nghìn quân mã từ doanh trại Kinh Tây hộ tống vũ khí lương thảo, trong đó hỏa khí là trọng điểm.

Sở Du Ninh gật đầu: "Vậy ta đưa Tiểu Tứ vào cung."

Thời gian cấp bách, hai người chia nhau hành động.

Cục bột dường như biết sắp phải xa tỷ tỷ, cứ làm nũng đòi tỷ tỷ.

Sở Du Ninh ôm nó, hai cánh tay mũm mĩm ôm chặt lấy cánh tay tỷ tỷ, nằm trên vai ủ rũ không vui.

Trương ma ma muốn ngày mai đưa công chúa nhà mình xuất chinh nên chỉ để người chăm sóc Tứ hoàng tử đi theo về cung trước.

Một nhóm người vừa ra khỏi cửa phủ thì vừa gặp Thẩm Vô Cữu vẫn chưa đi.

Thẩm Vô Cữu đưa roi ngựa cho Trình An cầm, tiến lên đón lấy cục bột. Ở Quỷ Sơn, thê tử của hắn nhàn rỗi thích chạy khắp nơi, đứa em vợ này cũng là hắn ôm chơi trông coi, lúc này phải xa nhau lại có chút không nỡ.

Cục bột vừa nhìn thấy hắn cũng tỏ ra thân thiết, giọng nói trẻ con còn ngọng nghịu gọi: "Phu... phu..."

"Ngoan." Thẩm Vô Cữu xoa xoa đầu nhỏ của nó: "Tứ điện hạ ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời."

"Phu..."

"Đúng, nghe lời. Đợi ta và tỷ tỷ của ngươi trở về, ngươi có lẽ đã có thể chạy nhảy được rồi."

"Giết giết..."

"Ừm, đợi điện hạ biết đi thì sẽ đưa điện hạ đi chơi."

Sở Du Ninh trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn qua lại giữa một lớn một nhỏ, như phát hiện ra châu lục mới: "Ngươi nghe hiểu lời hắn nói sao?"

Thẩm Vô Cữu cười: "Không hiểu."

Sở Du Ninh bừng tỉnh: "Hóa ra còn có thể chơi như vậy à? Lần sau ta cũng chơi như vậy, dù sao Tiểu Tứ cũng không hiểu."

Thẩm Vô Cữu đồng cảm nhìn cục bột, đợi lần sau tỷ tỷ trở về chơi với nó, nó hẳn có thể nghe hiểu rồi, hy vọng đến lúc đó nó sẽ không sụp đổ.

Ừm, dù sao cũng là làm đệ đệ, nên bao dung tỷ tỷ một chút. ...

Sở Du Ninh một tay ôm cục bột sải bước vào cung, trực tiếp đặt lên án thư của Cảnh Huy Đế.

Cảnh Huy Đế đang nghe mấy vị đại thần bẩm báo về việc điều động vật tư quân dụng lần này:...

Ông ta và tiểu nhi tử trắng trẻo mập mạp trước mặt nhìn nhau, tiểu nhi tử dường như còn nhận ra ông ta, giơ tay nhỏ lên đánh ông ta.

Cảnh Huy Đế vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ mập mạp đang vung về phía mặt mình.

Mấy vị đại thần lần đầu tiên nhìn thấy Tứ hoàng tử, lúc đầy tháng vì hoàng hậu qua đời nên tự nhiên không thể tổ chức, lúc trăm ngày cũng không thể, còn ngày công chúa xuất giá, bọn họ chỉ nhìn từ xa, tiệc mừng sinh nhật một tuổi trước đó được tổ chức ở Quỷ Sơn, mọi người cũng chỉ tặng lễ, có thể nói đây là lần đầu tiên vị đích hoàng tử này xuất hiện trước mặt mọi người.

Hôm nay Tứ hoàng tử mặc áo gấm nhỏ màu xanh lam, đội mũ thu, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm trông rất đáng yêu, đôi mắt đen láy to tròn đảo qua đảo lại, nhìn là biết tính tình hoạt bát.

"Ta phải đi biên quan đánh giặc, không tiện mang Tiểu Tứ theo, trước tiên gửi người nuôi hộ một chút, vừa hay người cũng có thể bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Tứ." Sở Du Ninh lại véo má của cục bột.
 
Chương 345: Chương 345


Mấy vị đại thần:...

Nuôi hộ... Công chúa có phải thật sự coi Tứ hoàng tử là của mình rồi không?

"Chẳng lẽ ngươi còn muốn mang Tiểu Tứ đi đánh giặc?" Cảnh Huy Đế cũng không quan tâm đến việc trừng mắt với nhi tử nữa.

"Ta vốn định mang theo nhưng Trương ma ma nói từ kinh thành đến biên quan đường xá xa xôi, để không chậm trễ chiến sự còn phải thúc ngựa phi nhanh, Tiểu Tứ còn nhỏ như vậy không chịu được cho nên ta không mang theo." Sở Du Ninh nói xong trong mắt còn lộ ra vài phần tiếc nuối.

Đi đi về về ít nhất cũng phải nửa năm, nàng đã quen mỗi ngày ôm cục bột, véo cánh tay mập mạp, nghe nó gọi tỷ tỷ bằng giọng trẻ con, không gặp lâu như vậy cũng khá không nỡ.

Cảnh Huy Đế thấy may mắn vì còn có một người đầu óc tỉnh táo có thể khuyên được nàng, hoàng hậu để Trương ma ma lại quả là sáng suốt.

"Được rồi, Tiểu Tứ cứ ở lại cung trước." Cảnh Huy Đế phất tay.

Sở Du Ninh lại nhìn cục bột, quay người rời đi.

"Tỳ... tỳ tỳ..."

Cục bột như nhận ra mình sắp bị bỏ lại, từ trên bàn run rẩy đứng lên, đưa tay về phía Sở Du Ninh đang rời đi muốn được ôm, nước mắt trong mắt bắt đầu chực trào ra, mím miệng, nước mắt lưng tròng.

Sau khi được các ma ma ngày đêm chỉnh sửa, cục bột giờ đây cuối cùng cũng gọi đúng âm tỷ tỷ, chỉ là không lên đúng điệu.

Sở Du Ninh dừng bước, sau đó quay lại ôm cục bột, hôn chụt chụt hai bên má nó, rồi dứt khoát nhét cục bột vào lòng Cảnh Huy Đế: "Ngươi là một đứa trẻ ngoan, phải học cách tìm cha rồi."

Cảnh Huy Đế luống cuống tay chân ôm nhi tử nặng trịch, nhất thời không biết lời Sở Du Ninh nói đúng hay không.

"Không..." Cục bột đạp chân, ngoảnh đầu về sau tìm tỷ tỷ, đừng thấy chỉ là một cái chân nhỏ nhưng đá lên cũng rất mạnh.

Cảnh Huy Đế ôm rất cứng nhắc, đợi không thấy Sở Du Ninh nữa, ông ta vội vàng đặt cục bột lên án thư.

Cục bột vừa ngồi lên bàn, ngoảnh đầu nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng tỷ tỷ, nó lại cẩn thận bò dậy, đứng trên bàn, túm góc áo nhỏ, nhìn về phía cửa điện, miệng nhỏ mím lại sắp khóc trông rất đáng thương.

Các đại thần thấy vậy không khỏi tiến lên một bước, đưa tay ra, sợ nó đứng không vững ngã xuống.

Cảnh Huy Đế cũng sợ nó ngã, vội vàng bảo nó ngồi xuống, tiện tay cầm lấy ngọc tỷ bên cạnh đóng lên bàn tay mập mạp của nó.

Cảm giác mát lạnh, cộng thêm dấu ấn đỏ trên bàn tay nhỏ khiến cục bột chú ý, vừa định há miệng khóc thì lập tức ngậm miệng lại, nước mắt còn làm ướt hàng mi dài.

Nó chớp chớp mắt, đưa bàn tay mập mạp ra định lấy ngọc tỷ.

Cảnh Huy Đế thấy nó không khóc nữa, đặt ngọc tỷ trước mặt để nó tự chơi.

Mấy vị đại thần:...

Từ trước đến nay bọn họ không biết ngọc tỷ truyền quốc lại dùng để dỗ trẻ nhỏ, Tứ hoàng tử sợ là phải được ghi vào sử sách rồi.

Lưu Chính nhìn mà kinh hồn bạt vía, bệ hạ ơi, đó là ngọc tỷ đó! Có thể để tiểu hoàng tử một tuổi chơi sao, lỡ làm rơi thì sao.

Ngọc tỷ quá nặng, cục bột cầm không lên, bàn tay mập mạp đẩy mãi đẩy mãi, đẩy không được, nó nhìn về phía Cảnh Huy Đế,"Lại..." Sau đó hai tay muốn đẩy ngọc tỷ về phía ông ta.

Cảnh Huy Đế còn tưởng nó chơi vui: "Chơi đi, miễn là không khóc."

Phát hiện người này không hiểu lời mình nói, cục bột nắm tay nhỏ nhìn quanh tìm tỷ tỷ: “Tỷ…”
 
Chương 346: Chương 346


Nghe thấy nó lại muốn tìm tỷ tỷ, Cảnh Huy Đế vội vàng dùng lại chiêu cũ, cầm ngọc tỷ đóng dấu lên mu bàn tay nó.

Thấy có người chơi cùng, cục bột không tìm tỷ tỷ nữa, nó cúi đầu chọc chọc dấu ấn đỏ trên tay, cũng đưa bàn tay mập mạp còn lại ra muốn đóng dấu.

Cảnh Huy Đế thấy nhi tử của mình thật thông minh, vui vẻ đóng dấu cho nó, còn sợ không đóng được, còn ấn ngọc tỷ vào hộp mực.

Nhìn tiểu hoàng tử trên án thư, không thể báo cáo chuyện được nữa, mấy vị đại thần rất có mắt nhìn đều bắt đầu khen ngợi.

"Tứ điện hạ rất giống bệ hạ."

"Tứ điện hạ nhìn là biết rất thông minh."

"Tứ điện hạ nhỏ như vậy đã biết mở miệng gọi người, còn biết đứng biết đi, nghĩ đến cháu trai nhà ta sắp hai tuổi rồi mà chỉ biết nói một hai chữ."

Cảnh Huy Đế được khen mà lâng lâng, nhi tử nhỏ này của ông ta đúng là thông minh hơn người, ông ta nhớ mang máng Đại hoàng tử lúc trước cũng không mở miệng gọi người sớm như nó, đi đâu cũng đều do v.ú nuôi bế.

*

Sở Doanh Úc vừa tỉnh dậy sau cơn say thì nghe tin Việt Quốc sắp giao chiến với Khánh Quốc, lại chửi một tiếng: "Tai họa."

Nếu không phải vì nàng không có đầu óc, động thủ với Dự Vương của Việt Quốc thì Việt Quốc và Khánh Quốc cũng không đến nỗi như vậy.

"Ha ha! Tai họa cuối cùng cũng khiến Khánh Quốc phải diệt vong!" Sở Doanh Úc cười khẩy.

Hắn ta chỉ hận không thể để quốc gia này diệt vong, dù sao giang sơn này cũng chẳng liên quan đến hắn ta, sự tồn tại của hoàng tộc họ Sở này ngược lại còn cho thấy sự nhục nhã của hắn.

Sở Doanh Úc đang định đứng dậy đi tìm rượu uống thì thấy quản gia vội vã đi vào: "Chủ tử, Du Ninh công chúa đánh tới cửa rồi."

Sở Doanh Úc vừa đứng dậy khỏi giường, đột nhiên nghe tin này, một chân giẫm hụt vào bệ đỡ chân giường, cộng thêm việc say xỉn nhiều ngày khiến cơ thể vốn đã yếu ớt, cả người ngã sấp xuống đất, chưa kịp đứng dậy thì một bóng hình mảnh mai linh hoạt đã đứng trước mặt.

Hắn ta từ dưới nhìn lên, đối diện với khuôn mặt ngạc nhiên của Sở Du Ninh.

"Ngươi không cần phải quỳ lạy ta, ta không thích bộ dạng này. Lúc trước ta bảo ngươi đưa số tiền ngươi và... mẹ ngươi nợ ta đến phủ tướng quân, ngươi không nghe, giờ quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng đã muộn."

"Ai quỳ lạy ngươi, còn cầu xin tha thứ! Ta đây là ngã!"

Sở Doanh Úc tức giận đứng dậy khỏi mặt đất, kết quả là Sở Du Ninh vừa vặn giẫm lên tay áo hắn ta, kéo cũng không kéo được.

"Lấy kéo đến đây cho ta!" Sở Doanh Úc gầm lên với quản gia.

Sở Du Ninh cúi đầu nhìn xuống, lấy ra thanh đao sau lưng: "Không cần phiền phức như vậy."

Nói xong giơ đao c.h.é.m một nhát, Sở Doanh Úc kinh hoàng trợn tròn mắt, thanh đao lớn sáng loáng chiếm trọn đôi mắt hắn.

"Công chúa tha mạng!" Quản gia quỳ xuống đất, giọng nhọn kêu xin tha thứ.

Ngay khi Sở Doanh Úc cũng tưởng rằng thanh đao này sắp c.h.é.m vào đầu mình thì nghe thấy một tiếng keng, trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

"Được rồi, c.h.é.m xong rồi." Sở Du Ninh bỏ đao ra, không chỉ tay áo bị c.h.é.m rách một góc, mà ngay cả sàn nhà cũng bị nàng c.h.é.m vỡ.

Sở Doanh Úc suýt nữa thì sợ vỡ mật, toàn thân mềm nhũn, bảo quản gia đỡ hắn ta dậy, tức giận gào lên với Sở Du Ninh: "Ngươi có phải ngu không! Rõ ràng chỉ cần nhấc chân lên là được!"

Sở Du Ninh dùng mũi đao nhấc miếng vải đó lên đưa đến trước mặt hắn: "Ta tưởng ngươi thích tay áo đứt ra hơn."
 
Chương 347: Chương 347


Thần kinh, hắn ta thích cái nỗi gì!

Sở Doanh Úc nghi ngờ Sở Du Ninh cố ý.

"Công chúa, mọi người chuyển đồ gần xong rồi." Trần Tử Thiện chạy vào, thể hiện rõ thế nào là một tên béo linh hoạt.

Hắn liếc nhìn đồ đạc trong phòng: "Công chúa, trong này còn không ít đồ có giá trị, có chuyển đi không?"

"Sở Nguyên Hi, ngươi dám chuyển sạch kho của ta!" Sở Doanh Úc thực sự phát điên rồi.

"Đại nghịch bất đạo! Ai cho phép ngươi vô lễ với công chúa!" Trần Tử Thiện quát lớn, không quan tâm người trước mặt từng là hoàng tử hay không.

Sở Doanh Úc sắc mặt âm trầm, nếu hắn vẫn là hoàng tử thì đứa con hoang do một phụ nhân thôn dã sinh ra đừng nói là lớn tiếng với hắn, ngay cả nhìn hắn một cái cũng không dám.

"Lúc nói tử tế với ngươi thì ngươi không nghe, trách ai?"

Sở Du Ninh dùng ngón tay trắng nõn gõ vào thân đao, liếc nhìn đồ đạc trong phòng, thực sự không thấy có gì đáng giá nhưng nàng vẫn phất tay: "Chuyển đi!"

"Được!" Trần Tử Thiện lập tức đi về phía giá sách cổ.

Sở Doanh Úc vội vàng hét lên: "Quản gia, còn không mau chặn hắn lại cho ta!"

Quản gia đang định đi chặn thì một thanh đao đã ngang trước người, suýt nữa làm ông ta tè ra quần.

"Ta không biết đã chuyển đi bao nhiêu tiền, nếu thiếu thì ta cũng không truy cứu, còn thừa thì coi như ngươi góp một phần sức cho tướng sĩ biên quan, bảo vệ đất nước là trách nhiệm của mọi người." Sở Du Ninh nói rất quang minh chính đại.

Sau khi nàng trở về từ cung, thấy Thẩm Vô Cữu chưa về liền nhớ đến chuyện mọi người đều góp tiền góp lương, nàng không nỡ động đến lương thực trong kho lương Quỷ Sơn, thế là nhớ đến chuyện Sở Doanh Úc còn nợ tiền chưa trả.

Nợ của Trung Thuận Bá phủ vẫn chưa trả hết, dù sao hai mẹ con này dùng tiền của hoàng hậu để hãm hại hoàng hậu là sự thật, bọn họ bị trừng phạt là đáng đời, nàng là nữ nhi thay hoàng hậu trút giận cũng là nên làm.

Trần Tử Thiện chuyển đồ ra ngoài một chuyến, lúc vào lại thì đi cùng A Quy, Thẩm Tư Lạc và Bùi Lục.

Trong đó A Quy là vui vẻ nhất, hắn đi một vòng trong phòng, tìm những thứ mình có thể chuyển được thì chuyển.

Hắn thích nhất là cùng công chúa thẩm thẩm làm chuyện xấu.

Sở Doanh Úc tức đến nỗi đứng không vững, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người này như ăn cướp, ra vào chuyển đi những đồ cổ và tranh chữ quý giá trong phòng hắn.

Rất nhanh, những thứ có giá trị trong phòng đều bị chuyển đi hết, Sở Du Ninh vác đao dắt A Quy đi ra ngoài, sau khi bước ra khỏi cửa phòng, nàng quay đầu lại cười toe toét với Sở Doanh Úc: "Tai họa chuyên đến hại nhà ngươi đấy!"

Sở Doanh Úc:!!

Đây là có thuận phong nhĩ sao?!

Sở Du Ninh còn thấy hắn chưa đủ kích thích, lạnh lùng nói: "Kẻ có mong muốn vong quốc xứng đáng cống hiến toàn bộ gia sản, ngươi không xứng với thân phận hoàng tử trước đây của mình, tình phụ tử của người trong hoàng cung kia cũng cho chó ăn rồi."

Chuyện này truyền đến tai Cảnh Huy Đế, Cảnh Huy Đế cũng thấy tình phụ tử của mình cho chó ăn, trực tiếp ra lệnh tịch thu toàn bộ tài sản mà Sở Doanh Úc có được khi còn là hoàng tử, thu hồi họ Sở.

Như vậy hắn thực sự không còn liên quan gì đến hoàng tộc họ Sở nữa.

Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử nghe được chuyện này thì run rẩy, hoàng muội của bọn họ sắp đi rồi mà còn gây chuyện, chỉ có thể nói đại ca của bọn họ tự chuốc lấy,
 
Chương 348: Chương 348


Sớm nghe lời bọn họ không phải tốt hơn sao. Đáng lẽ khi Tần các lão xảy ra chuyện thì nên ngoan ngoãn đưa tiền đến phủ tướng quân.

Hóa ra không có thân phận hoàng tử, đại ca của bọn họ lại ngu ngốc đến vậy, trước đây bị hắn ta áp bức thật oan. ...

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, toàn bộ phường Vĩnh An đã được đèn đuốc thắp sáng.

Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh cùng nhau bước ra khỏi cổng lớn phủ Trấn Quốc tướng quân, nam tử mặc áo giáp bạc, một tay cầm kiếm, một tay để sau lưng, oai phong lẫm liệt.

Nữ tử mặc trang phục bó sát màu đen nền đỏ, tóc búi cao, oai phong hiên ngang, chỉ nhìn khí thế trên người hai người, dường như chiến thắng đã ở ngay trước mắt.

Người dân phường Vĩnh An không phải lần đầu tiên thấy người phủ tướng quân ra trận, vì nước ra trận, luôn đáng được người ta kính trọng, cho nên lúc này, toàn bộ đèn lồng trước cửa phường Vĩnh An đều tự động được thắp sáng.

Trương ma ma nhìn công chúa nhà mình, trong lòng vừa dâng lên một cỗ tự hào, vừa không muốn nàng ra chiến trường, lúc này bà lại hy vọng công chúa chỉ là một công chúa bình thường, chứ không phải là người cần xông pha nơi chiến trường.

Để nhẹ nhàng đơn giản, ngay cả xe ngựa cũng không mang theo, càng đừng nói đến việc mang theo Phong Nhi hầu hạ, công chúa đi lần này cũng không biết phải chịu bao nhiêu khổ sở.

"Ma ma, ngươi yên tâm, ta sẽ không sao. Các ngươi ở nhà chờ ta trở về, đến lúc đó ta sẽ mang về cho các ngươi một xe đặc sản Việt Quốc." Sở Du Ninh thấy Trương ma ma mắt đẫm lệ, trong lòng cũng mềm mại hơn nhiều.

Sự tồn tại của Trương ma ma có thể nói là bù đắp cho sự tiếc nuối khi không có các mẹ Bá Vương Hoa bên cạnh, Trương ma ma cũng giống như các mẹ Bá Vương Hoa, thấy nàng làm gì không đúng sẽ nói nàng, rất thương nàng, biết nàng thích ăn gì, biết nàng thích nhét thịt khô hoa quả vào hà bao, liền bảo đầu bếp nghĩ cách làm cho nàng, còn tự tay may một lớp giấy dầu chống ẩm vào bên trong hà bao của nàng.

Trước khi nàng trở thành nguyên chủ, có thể nói Trương ma ma chỉ lấy cục bột làm trọng, sau khi nàng đến thì luôn bận tâm lo lắng cho nàng.

Trương ma ma nức nở nói: "Nô tì chỉ mong công chúa không mất một sợi tóc nào mà trở về."

Sở Du Ninh nghiêm mặt: "Cái này ta không đảm bảo được, mỗi ngày ta thức dậy đều rụng mấy sợi tóc."

Trương ma ma giật khóe miệng: "... Công chúa hiểu ý nô tì là được."

Sở Du Ninh đương nhiên là biết, nàng chẳng phải là không muốn bầu không khí quá bi thương sao.

Trương ma ma vẫn có chút không yên tâm về công chúa nhà mình, ở kinh thành còn có thể nói là có bệ hạ che chở, ra chiến trường, động một chút là vũ khí thuốc súng, nếu công chúa khinh địch thì làm sao bây giờ.

"Ma ma cứ yên tâm."

Thẩm Vô Cữu nắm tay Sở Du Ninh: "Ta sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ công chúa chu toàn."

Sở Du Ninh nhìn hắn, đột nhiên quay đầu nhìn Đại phu nhân và những người khác, giơ tay hai người đang nắm chặt lên: "Đại tẩu, tam tẩu yên tâm, ta cũng dùng tính mạng của mình để bảo vệ Thẩm Vô Cữu chu toàn."

Mọi người sửng sốt, rồi bật cười.

Nhị phu nhân hôm qua đã lên đường cùng đoàn đưa tang đến biên quan, Thẩm Vô Cữu không yên tâm, vẫn phái Trình Hựu hành sự tương đối điềm đạm đi theo.

Cho nên chỉ có Đại phu nhân và Tam phu nhân đến tiễn họ ra trận, vốn dĩ tiễn người nhà ra trận còn có chút bi thương nặng nề, bị công chúa nói như vậy, họ lập tức vui vẻ.
 
Chương 349: Chương 349


Hai người cười gật đầu: "Có lời của công chúa, chúng ta đương nhiên yên tâm, công chúa cũng phải bảo vệ tốt bản thân mình, mới có thể bảo vệ tứ đệ."

Thẩm Vô Cữu nhận được ánh mắt trêu chọc của hai vị tẩu tẩu, hắn cưng chiều nhìn thê tử nhà mình, khóe miệng cong lên. Nụ cười này cũng khiến bộ áo giáp cứng nhắc trên người hắn trở nền mềm mại hơn. ...

Bên kia, Trần Tử Thiện cũng đang từ biệt thê tử của mình.

Từ đêm đó cùng thê tử lửa gần rơm, tình cảm của bọn họ đã có sự thay đổi rõ rệt, có phần giống như đôi vợ chồng mới cưới, quấn quýt lấy nhau.

Hiện tại hắn và Bùi Diên Sơ đã chính thức tồn tại với thân phận thị vệ của công chúa, đương nhiên là công chúa đi đâu, bọn họ cũng phải đi đó. Cho dù không phải thị vệ, bọn họ cũng nhất định phải đi theo.

Sở Du Ninh cũng không chê việc mang theo bọn họ là vướng víu, theo nàng thấy thì cũng giống như mang theo đội viên của mình lần đầu tiên ra ngoài đánh tang thi, huống hồ thế giới này an toàn hơn mạt thế rất nhiều, cho dù biên quan đánh nhau thì nhất thời cũng không đánh đến thành trì, đến lúc đó cùng lắm để bọn họ ở lại thành trì là được.

"Nếu ta ba năm... không, hai năm, hai năm không về thì nàng hãy tìm người khác tái giá đi."

Lúc này Trần Tử Thiện lại mừng vì mình không cho nàng ta một đứa con để trói buộc, sớm biết phải theo công chúa ra trận thì đã không làm lành với thê tử, như vậy với tính cách của nàng ta cũng sẽ nhẫn tâm rời đi.

Giả thị là thê tử mà Trần phu nhân sắp đặt cho Trần Tử Thiện, xuất thân đương nhiên sẽ không tốt đến đâu.

Nàng ta chỉ là một nữ thương nhân khắc cha mẹ, để bảo vệ đệ đệ, giữ lại gia sản mà cha mẹ để lại, nàng ta không thể không hung dữ, cũng vì danh tiếng này mà Trần phu nhân mới để mắt đến, gả nàng ta cho Trần Tử Thiện.

Nàng ta có thể làm ra chuyện nạp thiếp cho trượng phu vì bị nghi ngờ không thể sinh con, nhận thông phòng để chứng minh vấn đề không phải ở mình, đương nhiên tính cách rất mạnh mẽ.

Nàng ta sống tỉnh táo, biết cân nhắc lợi hại, hiểu rõ mình muốn gì.

Cho dù trong mắt người ngoài, trượng phu này của nàng ta không thể khiến nữ nhân thụ thai, là bùn nhão không trát tường, nàng ta cũng không để ý, chỉ cần cho nàng ta thân phận chính thê, để nàng ta danh chính ngôn thuận làm chủ tử, dùng danh nghĩa phủ họ Trần chống lưng cho đệ đệ là đủ.

Sự thay đổi của Trần Tử Thiện khiến nàng ta bất ngờ, mà tất cả những điều này đều phải quy công cho Du Ninh công chúa.

Cuối cùng nàng ta cũng biết được sự không dễ dàng của việc làm phụ nhân Thẩm gia, nàng ta chỉ tiễn một lần đã cảm thấy khó có thể chịu đựng, mà bọn họ lại có thể cố thủ một tòa nhà, ngóng nhìn phương xa, mong gió đưa nỗi nhớ của mình đến biên quan.

Đao không đ.â.m vào người mình thì không biết đau, nàng ta mừng vì mình chưa từng coi thường phu nhân phủ tướng quân như những người khác.

"Mặc kệ ngươi có về hay không, ta ở Trần gia chỉ muốn có một nơi có thể làm chủ cho mình, có ngươi thì tốt, không có ngươi ta cũng sống như vậy." Giả thị quay mặt đi nói.

"Lại tức giận rồi, nàng luôn miệng cứng lòng mềm."

Trần Tử Thiện đã quen với cái miệng d.a.o găm lòng đậu hũ của thê tử, trước kia khi hắn hỗn láo, lần nào gặp nàng ta cũng bị nàng ta châm chọc vài câu. Nếu nàng ta nói chuyện ôn nhu với hắn, hắn ngược lại không quen.
 
Chương 350: Chương 350


Giả thị vặn thịt ở eo hắn: "Thân hình béo ú này của ngươi chạy không nhanh, đừng lên chiến trường gây phiền phức cho công chúa, mắc công công chúa còn phải cứu ngươi."

Trần Tử Thiện cũng vỗ vỗ cái bụng béo của mình: "Công chúa thích ta béo, đợi lần sau từ chiến trường trở về, ước chừng ta sẽ gầy thành một mỹ nam tử."

Giả thị cười mắng hắn không biết xấu hổ.

Trần Tử Thiện thấy thời gian cũng gần đến, hắn ôm chặt thê tử: "Nếu nàng ở phủ bị nữ nhân kia bắt nạt thì cứ báo danh công chúa, nữ nhân kia sẽ không dám làm gì nàng. Nghe chuyện của Hề Âm rồi chứ? Công chúa không cho phép người khác bắt nạt người của nàng, nếu không được thì nàng đến phủ tướng quân tìm Đại phu nhân, bọn họ cũng sẽ nể mặt công chúa mà thu nhận nàng."

Giả thị đương nhiên cũng nghe Trần Tử Thiện kể chuyện Du Ninh công chúa vì một nha hoàn mà cầm đao xông vào hoàng cung ép hỏi thánh thượng, điều này cũng khiến nàng ta càng tin tưởng Trần Tử Thiện đi theo công chúa làm việc.

"Yên tâm đi, giờ ngươi ở bên cạnh công chúa làm việc, đừng nói bà ta không dám, ngay cả cha ngươi cũng không dám làm gì." Giả thị hất cằm về phía Trần lão gia đang đến tiễn.

Trần Tử Thiện đương nhiên biết, hắn làm vậy chẳng qua là phòng ngừa thôi.

Bùi Diên Sơ cũng từ biệt cha mẹ, giờ cha hắn không còn bị Bùi gia đè đầu nữa, cả người cũng có thể thẳng lưng nói chuyện, chỉ là trong nhà vẫn là mẫu thân làm chủ mọi chuyện.

Nói chuyện xong với cha mẹ, hắn nhìn về phía sau Đại phu nhân, có chút mất mát.

Nghe nói A Quy đột nhiên bị cảm lạnh, Nhị phu nhân lại không có ở đó, Thẩm Tư Lạc đang chăm sóc A Quy, không biết lần chia tay này bao giờ mới có thể gặp lại, hoặc là, còn có thể gặp lại hay không.

*

Khi ánh sáng ban mai rọi xuống mặt đất, cánh cổng thành uy nghiêm từ từ mở ra, tiễn quân xuất chinh.

Hai bên đường phố đã chật kín người, cửa sổ trên lầu cũng kín mít.

Tuy nhiên, trước kia người thu hút sự chú ý nhất là chủ tướng, nhưng hôm nay người chói mắt nhất trong đội lại là một thân ảnh nhỏ bé nổi bật, là Du Ninh công chúa của Khánh Quốc bọn họ.

Từ giờ phút này trở đi, mọi người nhớ đến Du Ninh công chúa không chỉ là người có thể khuấy động mưa gió triều đình, mà còn là nữ trung hào kiệt không sợ vũ khí thuốc s.ú.n.g của Việt Quốc, dám cầm đao lên chiến trường!

Ra khỏi thành, bên ngoài có năm nghìn quân mã tập hợp chờ lệnh, cờ xí tung bay phấp phới trong gió, từng binh lính tinh nhuệ mặc áo giáp đỏ, khí thế ngút trời.

Đội nghi trượng của hoàng đế từ xa đến, mọi người hô to bái kiến.

Rất nhanh, long liễn dừng lại trước quân đội.

Cảnh Huy Đế được Lưu Chính đỡ từ long liễn đi ra, khoanh tay đứng trên xe, ánh mắt duyệt qua năm nghìn tướng sĩ, cuối cùng dừng lại trên người Sở Du Ninh, vẫy tay gọi nàng lại.

Sở Du Ninh chỉ sợ là người duy nhất không xuống ngựa, nàng quay đầu ngựa tiến lên, cũng không xuống ngựa, trực tiếp ngồi trên ngựa ngang hàng với Cảnh Huy Đế: "Người còn gì muốn dặn dò không?"

Cảnh Huy Đế nhìn khuê nữ mặc chiến bào đen này của mình, đột nhiên có chút không muốn để nàng đi.

"Du Ninh, ngươi cũng đừng trách trẫm để ngươi ra chiến trường, trẫm dù không để ngươi đi, ngươi cũng sẽ lén đi..."

"Không, ta sẽ quang minh chính đại đi."

Cảnh Huy Đế vất vả lắm mới chuẩn bị được cảm xúc thì trong nháy mắt đã tắt hơn nửa. Ông ta trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi đừng có xen vào!"
 
Chương 351: Chương 351


Sở Du Ninh chỉ mở to đôi mắt hạnh trong veo nhìn ông ta, đợi ông ta nói.

Cảnh Huy Đế:... Đột nhiên quên mất vừa rồi muốn nói gì.

Cảnh Huy Đế lại chuẩn bị cảm xúc: "Ngươi là công chúa, những gì ngươi làm cho Khánh Quốc, bá quan văn võ và bách tính Khánh Quốc đều sẽ ghi nhớ."

Sở Du Ninh lắc đầu: "Ta chỉ muốn đi xem những kẻ khốn nạn bắt nạt Hề Âm trông như thế nào thôi."

Cảnh Huy Đế:... Lời từ biệt này không thể nói được nữa rồi.

Sở Du Ninh cười tinh nghịch: "Phụ hoàng, người yên tâm, ta sẽ trở về lành lặn, Tiểu Tứ còn chờ ta nuôi nấng."

Cảnh Huy Đế trừng mắt nhìn nàng, biết ông ta không yên tâm, nàng còn cố ý nói đùa.

"Trẫm biết ngươi lợi hại, nhưng trong chiến tranh không được hấp tấp, mọi chuyện phải nghe Thẩm Vô Cữu." Cảnh Huy Đế sợ khuê nữ của mình quá hấp tấp sẽ làm hỏng kế hoạch tác chiến.

"Ta biết." Sở Du Ninh gật đầu, ngoan ngoãn vô cùng.

"Được rồi. Nếu không cần thiết, ngươi cũng không cần ra chiến trường, đao kiếm vô tình." Ông ta vẫn không nỡ đưa khuê nữ ra chiến trường.

"Đao kiếm vô tình, ta có mắt là được." Sở Du Ninh vỗ ngực.

Cảnh Huy Đế:...

"Vậy ngươi cứ yên tâm đi, trẫm sẽ phái người trông coi ngọn núi của ngươi." Nơi đó chính là nơi sản xuất thuốc súng, không thể sơ suất được.

Sở Du Ninh xua tay: "Không cần, ta đã để lại những ám vệ mà người ban cho ở Quỷ Sơn, còn có mãnh thú trông nhà, dù ta không có ở đó thì cũng không ai dám trộm lương thực và gà của ta."

"Đó là trẫm phái đi bảo vệ ngươi, ngươi lại để bọn họ đi trông gà cho ngươi?!"

Trước khi đến, Cảnh Huy Đế đã tự nhủ với mình, hôm nay đưa khuê nữ ra trận không được tức giận, nhưng nghe nàng nói để lại tất cả ám vệ ở Quỷ Sơn trông coi gà, ông ta không thể không tức giận.

Ông ta nhìn Thẩm Vô Cữu bên cạnh, nghi ngờ có phải Thẩm Vô Cữu không muốn để ám vệ của mình đi theo hay không, dù sao với cái đầu óc của khuê nữ ông ta thì không thể nghĩ ra chuyện ông ta cài người bên cạnh nàng.

Thẩm Vô Cữu tỏ vẻ oan uổng, hắn có thể nói mình cũng vừa mới biết chuyện bệ hạ phái ám vệ đi theo không?

"Ta không cần bọn họ bảo vệ." Sở Du Ninh xua tay.

Nàng vốn định giao Quỷ Sơn cho phủ tướng quân trông coi, vừa lúc Cảnh Huy Đế phái chín ám vệ đến, tất cả đều bị nàng đuổi đến Quỷ Sơn làm thủ vệ, ngoài ra, nàng còn bảo Thẩm Vô Cữu viết một tấm biển lớn, trên đề "Bên trong có hổ dữ, cẩn thận khi vào!"

Hổ và gấu đen đã bị nàng sai khiến gần bốn tháng, đã bắt đầu quen với cuộc sống được nuôi nhốt, hơn nữa giờ lại được ăn gà nàng nuôi, dù không có nàng khống chế, chúng cũng sẽ cố gắng bảo vệ thức ăn của mình.

Ám vệ vốn nghĩ rằng đi theo Du Ninh công chúa thích chạy lung tung chắc chắn là một việc khổ sai, không ngờ bọn họ còn chẳng có cơ hội đi theo, rơi lệ.

Nói đến Quỷ Sơn, Sở Du Ninh không yên tâm nhìn Cảnh Huy Đế: "Phụ hoàng, người đừng nghĩ đến chuyện đánh chủ ý vào mấy con gà của ta, ta đã đếm từng con một rồi."

Cảnh Huy Đế:...

Cảnh Huy Đế vừa rồi còn chưa hết giận, được rồi, giờ trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi: "Trẫm là hoàng đế, còn thiếu một con gà của ngươi sao!"

"Gà của ta khác nha! Khác thế nào tin rằng phụ hoàng đã đích thân trải nghiệm rồi." Sở Du Ninh đắc ý.
 
Chương 352: Chương 352


Sắc mặt Cảnh Huy Đế lập tức có chút không tự nhiên, sau này ông ta mới nghe nói gà mà khuê nữ nuôi còn có hiệu quả kỳ diệu như vậy.

Thấy nàng nói chuyện này cũng không hề ngượng ngùng, Cảnh Huy Đế tức giận gõ đầu nàng: "Trẫm cho ngươi một năm, một năm sau ngươi không trở về, những con gà đó của ngươi sẽ thuộc về phụ hoàng."

Sở Du Ninh xoa xoa đầu: "Không được, vì những con gà đó của ta, ta cũng phải trở về một chuyến."

Cảnh Huy Đế:...

Ông ta phải quen dần, không thể trông chờ đứa con gái này có thể nói ra những lời cha ruột quan trọng hơn gà.

"Trẫm biết ngươi thích ăn điểm tâm của Thượng Thực Cục, trẫm đã đặc biệt bảo Lưu Chính đích thân đến Thượng Thực Cục lấy cho ngươi một ít, ngươi mang theo ăn trên đường." Cảnh Huy Đế bảo Lưu Chính lấy hộp thức ăn ra.

Sở Du Ninh cúi người ôm lấy, điểm tâm trong hộp thức ăn dường như vẫn còn nóng hổi làm ấm lòng nàng.

Nàng đột nhiên cũng có chút sợ cái c.h.ế.t của phụ thân và các huynh của Thẩm Vô Cữu có liên quan đến Cảnh Huy Đế.

Cảnh Huy Đế nhìn chiếc xe chở đồ của công chúa, Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ đích thân đánh xe trông coi, để nhẹ xe đi nhanh, thậm chí còn không có cả buồng xe, trên xe chỉ chất vài cái rương.

Những công chúa khác xuất hành, nghi trượng đều phải dài cả một đoàn, nàng thì hay rồi, một thân hắc y vài cái rương, cùng hai thị vệ chỉ có danh mà không có thực, tuy là đi đánh giặc nhưng cũng quá đơn sơ.

Tuy nhiên, ông ta biết đây là yêu cầu của khuê nữ nên cũng không nói gì. Nếu đổi thành hoàng tử xuất chinh, chưa chắc đã làm được như vậy.

Nghĩ vậy, Cảnh Huy Đế có chút bất mãn liếc nhìn hai hoàng tử phía sau, ngay cả muội muội của bọn họ cũng không bằng, thật có tiền đồ!

Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử có lẽ cũng biết ánh mắt này của Cảnh Huy Đế có ý gì, cúi đầu thật sâu.

Cuối cùng, ánh mắt Cảnh Huy Đế dừng lại trên người Thẩm Vô Cữu: "Vết thương của ngươi không thể ra chiến trường, trẫm phong ngươi làm binh mã đại nguyên soái, chính là để ngươi chỉ huy ở hậu phương, tuyệt đối không được cố chấp ra chiến trường."

Thẩm Vô Cữu nhìn sâu Cảnh Huy Đế, chắp tay: "Tuân lệnh!"

Trước khi sự thật chưa được phơi bày, hắn nguyện tin Cảnh Huy Đế sẽ không phải là người ra lệnh cho phụ thân và các huynh của hắn tử trận, nếu không, sẽ không phong hắn làm binh mã đại nguyên soái.

Hành động này của Cảnh Huy Đế cũng là chứng minh không sợ hắn tạo phản, dù sao quân Thẩm gia cũng có ba mươi vạn quân, cộng thêm ba mươi vạn của ải Ung Hòa, cho dù quân ải Ung Hòa không thể hoàn toàn nghe theo hắn, nếu thật sự tạo phản cũng đủ rồi.

Hoặc là, còn một khả năng nữa, vì thánh thượng tự thấy có lỗi nên để hắn lựa chọn có đổi triều hay không.

Hắn không hề hy vọng là khả năng sau. ...

Dặn dò Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ chăm sóc tốt cho công chúa, Cảnh Huy Đế lại tiếp tục khích lệ tinh thần, tập hợp lòng quân cho năm nghìn tinh binh sắp xuất chinh.

Đại ý là: nước khác xâm phạm lừa gạt nước ta, làm nhục quốc gia, hy vọng các tướng sĩ có dũng khí cầm binh giáo trong tay, g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ xâm phạm, bảo vệ cửa ải, bảo vệ bách tính... chờ đến khi thắng trận trở về sẽ luận công hành thưởng.

Chỉ năm nghìn quân xuất chinh mà thánh thượng phải đích thân đến, cộng thêm công chúa của bọn họ còn đích thân ra chiến trường, nhất thời tinh thần của năm nghìn binh lính tăng cao đến mức khiến người ta lầm tưởng là năm vạn quân.
 
Chương 353: Chương 353


Thẩm Vô Cữu nhân lúc tinh thần này đang cao, bảo người thổi kèn hiệu, ra lệnh lên đường.

Cảnh Huy Đế nhìn khuê nữ của mình ngồi trên ngựa, khí thế còn hơn cả Thẩm Vô Cữu bên cạnh, ông ta có cảm giác như thả sói vào bầy cừu là chuyện gì thế này?

Tất nhiên, khuê nữ của ông ta là con sói.

Ra khỏi thành, dọc đường có không ít bách tính tiễn đưa đội quân xuất chinh.

Biết được công chúa duy nhất của Khánh Quốc vất vả lắm mới giữ được không phải đi hòa thân lại sắp ra chiến trường, những người dân đứng xem đều nhìn chằm chằm vào bóng người nhỏ bé nhất ngồi trên ngựa ở đầu đội quân.

Mặc dù đổi người khác làm hoàng đế, bách tính vẫn phải cày ruộng nộp thuế, nhưng với phong cách bá đạo của Việt Quốc, một khi Khánh Quốc diệt vong, những người dân như bọn họ cũng chưa chắc đã được sống tốt, chỉ sợ sẽ phải lưu lạc hoặc bị g.i.ế.c chóc cướp bóc.

Vì vậy, mặc dù biết rõ là lấy trứng chọi đá, ngay cả công chúa được cưng chiều, ăn sung mặc sướng cũng phải đích thân ra chiến trường bảo vệ đất nước, bách tính đột nhiên cảm thấy triều đình này rất tốt, có lẽ đổi thêm bao nhiêu hoàng đế cũng sẽ không có chuyện công chúa đích thân ra chiến trường nữa.

*

Từ kinh thành đến ải Ung Hòa, nếu hành quân bình thường thì phải mất hơn một tháng, nhanh thì cũng phải mất nửa tháng, còn nếu như tám trăm dặm cấp tốc, đến trạm dịch lập tức đổi ngựa phi ngày đêm thì lại là chuyện khác.

Mặc dù chỉ có năm nghìn quân nhưng lần này chủ yếu là vận chuyển lương thảo vũ khí, cho dù đều có ngựa cũng không đi nhanh được, đi một ngày mới đi được năm mươi dặm, trời tối đen, Thẩm Vô Cữu mới ra lệnh dừng lại đóng trại.

Trần Tử Thiện chỉ có thời thơ ấu là chịu khổ một chút, từ khi đến kinh thành đã lâu lắm rồi không đi đường xa như vậy, cả người sắp rã rời.

Hắn nằm lên xe chở đồ của phủ tướng quân, đột nhiên cảm thấy bao lương thực ở sau lưng phát ra tiếng "Ối", hắn sợ đến mức ngã khỏi xe.

Sở Du Ninh nghe thấy tiếng động vội vàng chạy đến, đồng thời tinh thần lực quét qua, sắc mặt lập tức giãn ra, bước chân cũng chậm lại.

Nhưng Thẩm Vô Cữu không biết, hắn bước nhanh lên, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Trần Tử Thiện.

Trần Tử Thiện chỉ cảm thấy có ánh mắt sắc bén dừng trên người, phò mã mặc áo giáp, cả người đều nghiêm nghị hơn trước, bị hắn nhìn một cái cũng cảm thấy áp lực.

"Ta nghe thấy trong bao có tiếng động." Trần Tử Thiện chỉ vào xe chở đồ.

Đó là xe chở đồ của phủ tướng quân, những xe lương thực phía sau là dành cho chiến sĩ biên quan, lương thực trên đường đi của bọn họ được chuẩn bị riêng.

Thẩm Vô Cữu nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn vào xe lương thực, bước lên quát lạnh: "Ra đây!"

Miệng bao vốn được buộc chặt dần dần được nới lỏng, từ bên trong thò ra một bàn tay trắng nõn, sau đó một cái đầu dần dần ló ra, tóc trên đỉnh đầu bị bao tải cọ xát thành một cục.

"Thẩm... Thẩm cô nương!" Trần Tử Thiện chỉ vào Thẩm Tư Lạc chui ra khỏi bao lương thực, kinh hô.

"Trần Bàn Tử, ngươi gọi thê tử của ta làm gì... Lạc Lạc?"

Bùi Diên Sơ nghe thấy động tĩnh, vội vàng bỏ lại tiểu tướng quân đang nói chuyện vui vẻ, chạy đến nhìn thấy Thẩm Tư Lạc đột nhiên xuất hiện cũng ngây người.

Sở Du Ninh đã sớm nhìn thấy Thẩm Tư Lạc trốn trong bao tải khi dùng tinh thần lực, đây cũng là lý do khiến nàng chậm bước chân.

"Công chúa tẩu tẩu." Thẩm Tư Lạc nhìn thấy Sở Du Ninh, lập tức như nhìn thấy cứu tinh.

Sở Du Ninh gật đầu, tiến lên vỗ một cái vào bao tải sau lưng nàng ta: "Có thịt nướng, có muốn ăn không?"
 
Chương 354: Chương 354


"Ục..."

Một tiếng bụng kêu vang lên từ trong bao tải, mọi người đều kinh ngạc, không cần hỏi cũng đoán được trong bao tải là ai.

Miệng bao tải lại bị căng ra từng chút một, bên trong thò ra một cái đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ không biết là vì bị ngạt đỏ lên hay vì bị phát hiện mà xấu hổ đỏ lên.

Mọi người suýt ngã ngửa, Thẩm Tư Lạc có thể trốn cả đường cũng có thể hiểu được, nhưng A Quy còn nhỏ như vậy mà lại có thể nhẫn nhịn không phát ra tiếng động cả một đường đi, phải biết rằng bọn họ đi không chậm, giữa đường còn có lúc giải quyết nỗi buồn, một lớn một nhỏ này nhịn giỏi quá!

A Quy vùng ra khỏi bao tải, đôi mắt trong veo ngây thơ nhìn Sở Du Ninh, giọng nói trẻ con sợ hãi mà mong đợi gọi: "Công chúa thẩm thẩm."

Nếu nhìn thấy Thẩm Tư Lạc, Thẩm Vô Cữu còn chưa tức giận lắm, đợi nhìn thấy A Quy, sắc mặt hắn lập tức u ám.

"Đói rồi à?"

Sở Du Ninh lấy một quả táo tàu trong hà bao nhét vào miệng hắn, đây là lúc nàng dò đường dùng tinh thần lực quét thấy tiện tay hái, giòn ngọt nhiều nước.

A Quy cắn một miếng táo tàu tươi, từ trong bao tải lôi ra nửa cái bánh nướng chưa ăn hết: "Ta có bánh nướng."

Đây là nhị cô cô chuẩn bị cho hắn, đói thì lén cắn một miếng trong bao tải.

Thẩm Vô Cữu xoa xoa thái dương mới có thể nhịn được cơn giận muốn lôi người ra đánh một trận.

"Muốn đi thì sao không nói với ta?" Sở Du Ninh chỉnh lại búi tóc nhỏ lệch của hắn.

A Quy vẫn luôn theo nàng chạy khắp nơi, cũng đã xua tan được vẻ yếu ớt của trẻ sinh non, người cũng đen đi một chút, trông khỏe mạnh hơn nhiều, mặt cũng không còn nhiều thịt như trước.

Đôi mắt nhỏ của A Quy cẩn thận liếc nhìn tứ thúc của mình, nhỏ giọng nói: "Tứ thúc không cho."

"Tứ thúc của con làm đúng." Nơi này không phải là mạt thế, không nhất thiết phải ép trẻ con ra ngoài luyện g.i.ế.c tang thi mới có thể sống, không cần phải ra ngoài chịu tội từ nhỏ như vậy.

A Quy sốt ruột, nắm lấy quần áo của Sở Du Ninh: "Nhưng mà công chúa thẩm thẩm đã nói chúng ta là một đội, một đội thì phải cùng nhau ra trận, có phải không công chúa thẩm thẩm?"

Sở Du Ninh quay đầu nhìn khuôn mặt đen sì của Thẩm Vô Cữu, cúi đầu nhìn A Quy, mắt to trừng mắt nhỏ: "Ta có nói vậy không?"

A Quy mở to mắt, há to miệng, không dám tin công chúa thẩm thẩm của mình lại phủ nhận!

"Có có có, công chúa thẩm thẩm nói chúng ta là một đội, trong đội quân của chúng ta, tứ thúc là quân sư, công chúa thẩm thẩm là tướng quân, công chúa thẩm thẩm lợi hại hơn tứ thúc." A Quy gật đầu nhỏ, sốt ruột đến mức nói không rõ.

"Đúng đúng đúng, trong đội của chúng ta công chúa tẩu tẩu nói là được."

Thẩm Tư Lạc cũng vội vàng xuống xe, lúc xuống xe còn vì chân tê mà suýt trẹo chân, nàng lại không giống A Quy nhỏ người có thể tùy ý xoay chuyển.

Bùi Diên Sơ kịp thời đưa tay đỡ một cái, nhìn thấy cô nương mình nhớ thương đột nhiên xuất hiện, có vui mừng nhưng càng nhiều hơn là đau lòng vì nàng co ro trong bao tải cả đường đến giờ.

Gan cũng lớn quá, đừng nói Thẩm Vô Cữu muốn mắng, hắn cũng muốn mắng.

Sở Du Ninh thấy A Quy sắp khóc đến nơi, bế hắn xuống xe: "Được rồi, trêu con thôi."

Thẩm Vô Cữu thấy đôi môi khô khốc của A Quy, cũng lo hắn đói và ngạt, đành phải nhịn cơn giận đầy bụng, bảo Trình An lấy túi nước cho hắn, ánh mắt nghiêm khắc b.ắ.n về phía Thẩm Tư Lạc.
 
Chương 355: Chương 355


Thẩm Tư Lạc một tay che bụng, một tay kéo A Quy chạy vào bìa rừng ven đường: "A Quy, con không phải nhịn cả ngày rồi sao? Cô cô đưa con đi giải quyết."

Bùi Diên Sơ lo cho Thẩm Tư Lạc, vội vàng đi theo canh chừng ở không xa.

Thẩm Vô Cữu: ...

Đột nhiên hiểu được cảm giác của Cảnh Huy Đế mỗi lần tức đến không nói nên lời là như thế nào.

"Không sao, A Quy đã mơ tưởng chiến trường rất lâu rồi, đưa hắn đi mở mang tầm mắt cũng không tệ."

Sở Du Ninh nghĩ thoáng, đã đến rồi thì cứ mang theo thôi. Nghĩ đến mẹ ruột của A Quy cũng không ở nhà, để hắn một mình ở nhà cũng đáng thương.

Thẩm Vô Cữu không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy: "Hắn còn nhỏ như vậy đã dám trốn nhà đi theo, nên phạt một trận cho nhớ."

Sở Du Ninh suy nghĩ một chút, gật đầu: "Đầu tiên là giả ốm, sau đó tự nhét mình vào bao tải ngụy trang thành lương thực, có dũng có mưu, không tệ."

Thẩm Vô Cữu không nhịn được véo mặt nàng: "Ta không bảo nàng khen hắn."

"Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?" Sở Du Ninh bĩu môi.

"Đúng thì đúng nhưng vẫn phải phạt cho nhớ, không thì không biết trời cao đất rộng."...

Hơn năm nghìn người đóng trại, một nồi cho một trăm người, kéo dài mấy dặm.

Thẩm Vô Cữu xé một cái đùi gà đưa cho Sở Du Ninh, vì phải đi đường nên bữa trưa bọn họ chỉ ăn lương khô, hắn còn lo thê tử của mình không chịu được khổ, không ngờ nàng lại thích nghi hơn bất kỳ ai, hơn nữa còn rất hiểu biết về việc hành quân bên ngoài.

Sở Du Ninh ăn đùi gà nướng thơm phức, như thể trở về cảm giác qua đêm ngoài nhiệm vụ ở mạt thế, ước mơ có lửa có thịt cuối cùng cũng thành hiện thực.

Nàng ăn rất ngon lành, những binh lính gần đó thỉnh thoảng lại liếc nhìn công chúa.

Lúc đầu, bọn họ đều lo công chúa được nuông chiều đi theo sẽ gây náo loạn trên đường, kết quả công chúa thậm chí không cần xe ngựa, đồ ăn cũng không cầu kỳ, trên đường còn chủ động chạy lên phía trước dò đường, cũng vì sự tích cực của công chúa mà cả ngày hôm nay bọn họ không biết đã chạy hơn năm mươi dặm, quan trọng là còn mang theo cả quân nhu.

Thẩm Tư Lạc dắt A Quy đi chậm rãi đến, trực tiếp vòng qua Thẩm Vô Cữu, đứng bên cạnh Sở Du Ninh, như thể như vậy sẽ không bị mắng.

Sở Du Ninh xé một miếng thịt nhét vào miệng A Quy, A Quy lập tức chủ động dựa vào để được đút ăn.

"Công chúa thẩm thẩm, ngon quá." Dựa vào công chúa thẩm thẩm, A Quy đã quên mất chuyện sắp bị mắng.

Thẩm Vô Cữu buông thịt nướng xuống, lạnh mặt quát: "Thẩm Tư Lạc, muội là một cô nương, lại dẫn theo cháu trai sáu tuổi trốn nhà đi theo, có nghĩ đến nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao không? Có nghĩ đến đại tẩu và tam tẩu sẽ lo lắng thế nào không? Đặc biệt là A Quy, nhị tẩu đi biên quan, nhờ đại tẩu và tam tẩu chăm sóc, mới một ngày đã làm mất người, muội để bọn họ nghĩ thế nào?"

"Ta đã để lại thư, đại tẩu và tam tẩu tiễn tứ ca đi đánh giặc, việc đầu tiên vào phủ chắc chắn là đi xem A Quy, thấy thư trên bàn là biết tung tích của chúng ta rồi."

Thẩm Tư Lạc rụt cổ lại. Tứ ca dữ thật, không biết có dám dữ với công chúa như vậy không.

"Đây là đi đánh giặc, không phải đi chơi! Muội mang A Quy đến làm gì?"

Thẩm Tư Lạc ngẩng đầu lên, không phục: "Không phải chơi! Ta cũng có thể giúp làm một số việc trong khả năng, nếu ngay cả tứ ca và công chúa cũng không giữ được thành thì ở lại kinh thành cũng chỉ có chết. Cho dù bệ hạ lại cắt đất cầu hòa thì Việt Quốc có tha cho Thẩm gia không?"
 
Chương 356: Chương 356


Thẩm Vô Cữu sửng sốt, hóa ra muội muội của hắn lại nhìn thấu đáo như vậy, nghĩ đến kết cục thảm khốc của Thẩm gia trong mộng, lòng hắn dịu đi.

Nhưng hắn vẫn không bị thuyết phục: "May mà còn chưa xa kinh thành, sáng mai ta sẽ cho người đưa muội và A Quy về."

"Ta không về, ta muốn theo công chúa đến biên quan đánh giặc." Thẩm Tư Lạc nói xong thì nhìn Sở Du Ninh với vẻ đáng thương, vừa kéo tay áo Bùi Diên Sơ để hắn nói giúp mình.

Nàng và A Quy có thể nhịn lâu như vậy, chính là muốn đi xa kinh thành một chút, đến lúc đó sẽ không thể đưa bọn họ về được.

Bùi Diên Sơ nghi ngờ nếu cứ kéo như vậy thì tay áo của hắn không còn nữa, mặc dù hắn cũng không muốn để thê tử đi biên quan mạo hiểm, huống hồ trên đường đi cũng phải chịu không ít khổ cực, hắn không nỡ.

Nhưng nhìn vẻ lo lắng và khao khát của Thẩm Tư Lạc, nghĩ đến việc nàng thích đọc những cuốn thoại bản kiếm hiệp giang hồ, có lẽ chỉ có cơ hội này mới có thể giúp nàng thực hiện ước mơ.

"Thẩm Tứ..."

"Gọi nguyên soái!" Thẩm Vô Cữu dùng cách xưng hô này để thể hiện sự vô tình của mình.

Bùi Diên Sơ:...

"Nguyên soái, ta thấy công chúa có một cô nương đi cùng sẽ tiện hơn."

Hắn dùng khuỷu tay huých Trần Tử Thiện bên cạnh: "Trần Bàn Tử, ngươi thấy thế nào?"

Trần Tử Thiện không muốn thấy Bùi Diên Sơ tiếp tục thể hiện tình cảm, nhưng Bùi Lục nói cũng không sai, phò mã không thể lúc nào cũng ở bên cạnh, công chúa lỡ có chuyện gì bất tiện thì lúc đó không phải cần một cô nương sao?

Hắn gật đầu: "Bùi Lục nói đúng."

Sở Du Ninh muốn nói nàng không cần nhưng thấy ánh mắt đáng thương của Thẩm Tư Lạc, lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Vô Cữu, phải nói là khá đáng sợ.

"A Quy thì sao." Thẩm Vô Cữu nói.

"Có gì mà phải lăn tăn, cứ đi thôi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta sẽ thua sao?" Sở Du Ninh khoát tay hờ hững.

Nếu bọn họ không đánh thắng thì có nghĩa là phải vong quốc, A Quy ở lại kinh thành cũng vậy, phải biết rằng trong ký ức kiếp trước của nguyên chủ, người Việt Quốc đã lấy Thẩm gia ra để trút giận.

Huống hồ, bọn họ không thể thua!

"Cái gọi là đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, đã đến đây rồi thì mang theo cũng không sao." Khương Trần ghi chép quân nhu ở phía trước đi tới, nho nhã nói.

Có A Quy, trên đường đi hắn lại có thể dạy học.

Tứ hoàng tử được đưa về hoàng cung, đương nhiên hắn không thể đi theo vào, trên danh nghĩa hắn là lão sư của Tứ hoàng tử, nhưng đó chỉ là công chúa và Thẩm tướng quân tự định, trước mặt bệ hạ thì không được tính.

Lần trước bệ hạ đến Quỷ Sơn nghe nói hắn là lão sư của Tứ hoàng tử cũng không nói gì, chỉ thấy lão sư này của hắn làm cho có, dù sao một đứa trẻ còn chưa biết nói thì hiểu được gì.

Không cần dạy Tứ hoàng tử đọc sách, hắn lại không muốn về trang viên ở, liền chạy đến làm một quân nhu quan tạm thời, tiện thể đi xem cảnh biên quan.

A Quy và Thẩm Tư Lạc nhìn Thẩm Vô Cữu với vẻ mong chờ, đợi hắn đồng ý.

Thẩm Vô Cữu chưa bao giờ phát hiện ra mắt của hai cô cháu này lại giống nhau như vậy.

Hắn nghiêm túc nói với A Quy: "A Quy, tứ thúc và công chúa thẩm thẩm của con đi đánh giặc, trên đường hành quân sẽ rất khổ, hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, sau này dù mưa gió cũng không thể dừng lại."
 
Chương 357: Chương 357


"Con không sợ! Mẫu thân nói, nam nhi Thẩm gia phải chịu được khổ." A Quy ưỡn thẳng ngực, giọng nói vang dội.

"Không khóc nhè?"

"Không khóc nhè!"

Thẩm Vô Cữu nhìn đôi lông mày giống nhị ca của hắn, nghĩ đến nhị tẩu đã đi xa đến biên quan, xoa đầu A Quy: "Được, vậy để tứ thúc xem nam nhi của Thẩm gia lợi hại đến mức nào."

"Vâng! Con sẽ rất lợi hại, lợi hại như công chúa thẩm thẩm!" A Quy phấn khích chạy về bên cạnh Sở Du Ninh, nhét bàn tay nhỏ vào tay nàng.

Sở Du Ninh cúi đầu nhìn hắn: "Giống như tứ thúc của con là được rồi." Giống nàng, cả đời này là không thể.

A Quy nhìn tứ thúc, lại nhìn công chúa thẩm thẩm, ánh mắt kiên định: "Công chúa thẩm thẩm lợi hại hơn tứ thúc."

Thẩm Vô Cữu:... Đã nói là sùng bái tứ thúc nhất mà?...

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Thẩm Vô Cữu đã thay một bộ thường phục, ra lệnh cho tất cả mọi người cởi bỏ áo giáp, hành quân nhẹ.

Mặc dù có thêm một đứa trẻ nhưng tốc độ hành quân cũng không vì thế mà chậm lại, A Quy cũng rất cố gắng, nói có thể chịu khổ thì thật sự có thể chịu khổ, dù có đi dưới trời nắng gắt cũng không kêu một tiếng, ban đêm bị muỗi đốt sưng cả người cũng không khóc.

Vài ngày sau, Sở Du Ninh thấy mang theo quân nhu hành quân quá chậm, liền dẫn theo đội của nàng tách khỏi đội ngũ, cưỡi ngựa đi trước, nói là đi dò đường.

Còn khi bọn họ đến ải Ung Hòa thì ở ải Ung Hòa, hai bên quân đội mỗi bên chiếm một vùng đất cao, Việt quân kiêu ngạo thét lớn.

"Lũ rùa con, ra đây chịu đánh nào!"

"Khánh quân chắc chắn nghe nói chúng ta muốn giao chiến với bọn chúng là sợ đến mềm chân khóc lóc thảm thiết rồi, ha ha..."

"Cần gì đến năm vạn quân, năm nghìn người là đủ đánh cho chúng muốn chạy về lòng mẹ tìm sữa uống."

Các tướng sĩ Khánh Quốc trấn giữ trận địa nghe những lời tục tĩu kiêu ngạo đến cực điểm của Việt quân, từng người nắm chặt nắm đấm, nghiến răng chịu đựng nhưng không còn sợ hãi vũ khí của quân địch như trước nữa.

"Không được! Ta chịu không nổi nữa rồi! Chi bằng để ta lên g.i.ế.c cho đã, c.h.ế.t cũng phải kéo theo vài tên."

"Đúng vậy! Dù sao cũng phải chết, sao phải chịu bị mắng như vậy trước khi chết."

"Đừng đến lúc đó đối phương ném một quả hỏa lôi thì chúng ta ngay cả cơ hội kéo theo kẻ khác cũng không có."

"Tướng quân còn chưa hạ lệnh, các ngươi muốn trái lệnh sao? Nhịn không được cũng phải nhịn cho ta!"

Một tiếng gầm lên, mọi người đều im bặt.

Bọn họ đã trấn thủ biên quan nhiều năm, vẫn luôn yên bình, không ngờ lần này Việt Quốc vừa cưới công chúa của bọn họ được mấy tháng đã trở mặt vô tình, nói đánh là đánh.

Hôm nay là ngày thứ mười Việt quân áp sát biên giới, mọi người đã từ sự hoảng sợ ban đầu đến sự tức giận hiện tại, ai mà cả ngày bị hỏi thăm tổ tông, bị gọi là rùa con, rùa cháu thì cũng sẽ nổi m.á.u nóng.

Nhưng tướng quân đã ra lệnh địch không động thì họ cũng không được động, như vậy không những bị Việt quân coi là rùa rụt đầu, mà ngay cả cấp dưới cũng cho rằng tướng quân sợ Việt quân, đã có người đoán tướng quân có đầu hàng hay không.

Trong doanh trại phía sau, Thôi tướng quân gần bốn mươi tuổi liên tục xem xét sa bàn, phó tướng không biết đã vào bẩm báo lần thứ mấy.

"Tướng quân, Việt quân càng mắng càng khó nghe, mọi người sắp nhịn không được rồi."

"Vừa hay, cứ để chúng mắng, tốt nhất là mắng cho mọi người nổi m.á.u nóng, đừng nghe thấy Việt Quốc đánh tới là sợ mất mật."
 
Chương 358: Chương 358


"Đó là vì mọi người còn chưa biết Khánh Quốc chúng ta cũng chế tạo được vũ khí thuốc súng, đợi đến khi thiên lôi của chúng ta nổ, lúc đó sĩ khí tự nhiên sẽ tăng vọt."

Đúng vậy, thiên lôi, Việt Quốc có hỏa lôi, bọn họ có thiên lôi, trời còn có thể không chế ngự được lửa sao?

"Còn lâu mới đủ." Thôi tướng quân nhìn sa bàn thở dài.

Một tháng trước, một lô vũ khí được bí mật đưa tới, đợi nhìn thấy từng thùng vũ khí thuốc s.ú.n.g độc quyền của người Việt Quốc bày ra trước mắt, bọn họ tự tát mình mấy cái thật mạnh mới xác định được đó không phải là mơ.

Lúc đó, bọn họ biết, Khánh Quốc của bọn họ được cứu rồi, xương sống bị uốn cong của Khánh Quốc sắp thẳng lại rồi! Muốn để Khánh Quốc một lần nữa trở thành nước đứng đầu tứ quốc không còn là chuyện viển vông nữa.

Chỉ là lúc này khai chiến, vũ khí thuốc s.ú.n.g của đối phương đầy đủ, bọn họ mới chỉ đưa tới đợt đầu tiên, bên kinh thành hẳn đã nhận được tin cấp báo, chiến lược của mọi người là, chỉ cần Việt quân không động, kéo dài được ngày nào hay ngày đó, tốt nhất là có thể kéo dài đến khi đợt vũ khí thứ hai được đưa tới.

Có lẽ Việt quân cũng biết bên này cần thời gian để đưa yêu cầu về kinh thành xin chỉ thị, cũng không vội đánh, năm vạn quân chính là dùng để uy hiếp, bọn chúng đoán chắc Khánh Quốc sẽ không đánh mà hàng.

Lại qua năm ngày, sĩ khí của Khánh Quốc không dễ dàng bị Việt quân mắng cho chùng xuống, cho đến ngày này, Việt quân bắt được trinh sát mà Khánh Quốc phái ra, trói vào giá làm bia tập bắn, ép Thôi tướng quân phải hạ lệnh đánh.

Tính từ lúc phát đi tin cấp báo đã nửa tháng, viện binh từ kinh thành hẳn đã trên đường tới, chỉ cần bọn họ chống đỡ được nửa tháng nữa là có thể đợi được viện binh.

Thôi tướng quân hỏi bộ tướng: "Đã bố trí ổn thỏa chưa?"

"Đã làm theo lời tướng quân, chỉ chờ tướng quân hạ lệnh!"

"Tốt! Vậy thì để Việt Quốc cũng nếm thử sự lợi hại của thiên lôi Khánh Quốc chúng ta."...

Thôi tướng quân sải bước đến trận địa hai quân đối đầu, nhìn đối phương lấy chiến sĩ của bọn họ làm trò vui, mặt lạnh như băng sai người khiêng một thùng thiên lôi lên, ước lượng tầm bắn, mở thùng, lấy một quả đặt lên máy b.ắ.n đá.

Những binh lính bên cạnh nhìn thấy cái vò này, có người nhận ra đây chính là thứ giống hệt với hỏa lôi mà Việt Quốc mang ra để khoe khoang, có người không hiểu nổi lúc đại địch đang ở trước mặt thì ném một cái vò qua có ý nghĩa gì.

Lúc vũ khí được đưa tới đều được ghi rõ tầm bắn, vì sợ đánh rắn động cỏ, càng vì vũ khí thuốc s.ú.n.g đắt đỏ, sau khi nhận được bọn họ cũng không dám tùy tiện thử, vừa hay, hôm nay có thể dùng Việt quân để thử sức mạnh của thiên lôi này.

Thôi tướng quân đích thân dùng đuốc châm ngòi, một chữ "Thả!"

Pháo đầu tiên của Khánh Quốc lập tức được b.ắ.n ra, cháy đến vò đựng thuốc s.ú.n.g thì vừa vặn rơi vào giữa quân địch.

Ầm!

Việt quân lúc đầu còn tưởng Khánh quân bị chọc tức, ném đá qua, không để ý, cho đến khi tiếng nổ vang lên, cho đến khi người bên cạnh bị nổ tung, bụi đất tan đi, tại chỗ nổ ra một cái hố, Việt quân mới phản ứng lại!

"Thằng rùa nào bất cẩn châm hỏa lôi! Không c.h.ế.t thì xuống chịu phạt!" Tiểu tướng mắng.

"Thưa tướng quân, là từ phía Khánh quân ném qua." Có tiểu binh to gan nhắc nhở.

Tiểu tướng đó trực tiếp quất cho tiểu binh đó một roi: "Không thể nào! Khánh quân sao có thể có hỏa lôi!"
 
Chương 359: Chương 359


Còn bên Khánh Quốc, sau khi im lặng một lúc thì bùng nổ tiếng reo hò như sấm.

"Khánh Quốc có cứu rồi! Khánh Quốc chúng ta cũng có hỏa lôi rồi!"

"Không, là thiên lôi! Vũ khí của Khánh Quốc chúng ta gọi là thiên lôi!"

"Thằng cháu! Ông đây là thiên lôi!"

Tiếng hò hét thô lỗ của Khánh quân đi kèm với một quả thiên lôi nữa được ném xuống, hoàn toàn phá vỡ đội hình của Việt quân.

Không, cũng chẳng có đội hình gì, nhiều nhất là tụ lại một chỗ, vì bọn chúng tự phụ hỏa lôi có thể đánh bại tất cả, ngay cả tướng lĩnh được phái tới cũng chỉ là một tiểu tướng.

Đợi đến khi Việt quân phản ứng lại muốn xếp trận phản công thì lại có tiếng nổ liên tiếp truyền đến từ phía sau, tiếp theo là tiếng g.i.ế.c chóc vang trời.

Ngoài chiến trường này, Thôi tướng quân đã sớm cho các bộ tướng khác chia quân làm hai đường, một đội quân vòng ra phía sau bao vây, một đội quân khác đi chặn những người có thể chạy về cầu viện, kéo dài thời gian hết sức có thể, để chờ kinh thành đưa đợt vũ khí tiếp theo tới.

Việt Quốc dựa vào hỏa lôi mà khinh địch tự phụ, sẽ không ngờ rằng bọn họ dám vòng ra phía sau đại bản doanh của bọn chúng.

Việt Quốc dựa vào vũ khí thuốc s.ú.n.g mà kiêu ngạo quá lâu, đã quên mất cách đánh trận, luyện binh cũng không để tâm, binh khí càng không theo kịp, không dựa vào hỏa lôi, hai quân đối đầu thì cao thấp lập tức phân định.

Việt quân rất nhanh phát hiện ra đao trên trường mâu của Khánh quân rất khác, giống như đao của tử thần, chuyên thu hoạch mạng người, huống hồ, Việt quân khinh địch chỉ phái năm vạn quân, giờ Khánh quân có vũ khí tương tự, lại phái ra mười lăm vạn quân, có thể nói là nghiền ép toàn diện, không lâu sau Việt quân đã bị đánh tan tác, cuối cùng c.h.ế.t thì chết, không c.h.ế.t thì đều trở thành tù binh.

Chỉ tiếc, chặn được người đưa tin nhưng không chặn được pháo hiệu của bọn chúng.

Tin Khánh Quốc có vũ khí thuốc s.ú.n.g truyền đến doanh trại Việt Quốc, lúc này các tướng lĩnh Việt Quốc vẫn đang ôm ả đào vui vẻ, nghe thấy một tiếng "Báo!" dài.

Bọn chúng còn tưởng tin thắng trận truyền đến, cười lớn nâng ly ăn mừng.

"Khánh quân chắc là sợ quá nên đầu hàng rồi ha ha..."

"Lũ nhũn như con chi ấy mà dám đối đầu với chúng ta, đầu hàng còn có thể giữ được toàn thây."

"Xem ra lại có thể đổi một đợt kỹ nữ trong doanh trại rồi."

Đợi đến khi binh lính truyền tin vào nói Khánh Quốc đã có vũ khí thuốc súng, năm vạn quân mà bọn chúng phái đi đều trở thành tù binh, lương thảo và vũ khí đều bị Khánh quân thu làm chiến lợi phẩm, mấy vị tướng trong doanh trại như bị đóng đinh tại chỗ, hoàn toàn không dám tin.

"Khánh Quốc sao có thể có hỏa lôi!" Chủ tướng Việt Quốc hung hăng đẩy kỹ nữ trong lòng xuống đất, kỹ nữ đó sợ hãi vội vàng bò dậy theo nhạc công lui ra khỏi doanh trại.

"Chẳng lẽ thật sự bị Khánh Quốc chế tạo ra? Không thể nào, chúng ta trấn thủ biên quan nhiều năm, đối với vũ khí thuốc s.ú.n.g có thể nói là quen thuộc không gì quen thuộc hơn, chẳng phải vẫn không thể hiểu được nó được làm bằng gì sao? Ta không tin Khánh Quốc có thể hiểu được."

Hơn nữa, biết được sức mạnh của vũ khí này lớn đến mức nào, để đảm bảo Việt Quốc mãi mãi độc tôn, để không bị đoạt quyền, công thức chỉ nằm trong tay bệ hạ, ngay cả người chế tạo vũ khí thuốc s.ú.n.g cũng là tử sĩ, nếu nói có kẻ phản bội thì càng không thể.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom