Dịch Full Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 20: Phu thê dạ thoại


Ngay lúc hai phụ tử Lăng Không và Lăng Chân đang nói về chuyện ban ngày thì trên đình phòng họ có một thân ảnh như mây đen vô thanh vô tức biến mất.

Tối nay trong phòng phụ mẫu Lăng Thiên cũng có mật đàm.

Sở Đình Nhi rúc vào trong lòng của trượng phu, khuôn mặt kiều diễm đổ mồ hôi đầm đìa. Một cánh tay duỗi thẳng ra, không ngừng thở hổn hển. Cố gắng đề tỉnh tinh thần nói: Khiếu ca, ngươi xem thử biểu hiện của Thiên Nhi hôm nay như thế nào?"

Lăng Khiếu toàn thân trần truồng lộ ra thân thể cứng rắn của một quân nhân. Khẽ vận động thân thể dựa đầu lên trên gối đang, mắt còn đang híp lại, hồn phách đang phiêu du bỗng nhiên nghe thê tử hỏi vậy liền ngẩn người, lại lập tức nổi giận: "Một tiểu súc sanh. Hôm nay thật sự là vô pháp vô thiên. Ngày mai phải hảo hảo giáo huấn hắn một trận mới được".

Sở Đình Nhi nghe vậy liền cười phì, vươn một ngón tay vẽ một vòng tròn lên bộ ngực như sắt thép nói: "Chàng đó nha. Quả thực là một ngốc tử mà. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện những lời nói của Thiên Nhi hôm nay không xứng với độ tuổi sao? Cho dù là một người trưởng thành mấy chục tuổi cũng không có khả năng nói được như thế. Còn nữa, những người sáng suốt chỉ nghe sơ liền biết được chuyện hôm nay là do Thiên Nhi vô lý gây loạn. Nhưng mà tiểu gia hỏa này lại có thể nói như đang chịu ủy khuất vô cùng. Chàng không cảm giác được trong đó có điều bất thường sao!"

Lăng Khiếu nhíu nhíu mày cẩn thận suy nghĩ lại. Một lát sau liền cảm giác được chuyện không thích hợp: "Ồ. Hắn là một tiểu hài tử mới năm tuổi thì sao có thể nói được như vậy? Lại có thể khiến cho mọi người và Tần đại tiên sinh đều á khẩu không cách nào trả lời được. Chỉ có thể tin vào những gì hắn nói. Xem ra con chúng ta quả là một thiên tài mà".

Sắc mặt Sở Đình Nhi hiện ra vẻ kiêu ngạo: "Đó là con ta mà. Những người bình thường sao có thể sánh bằng"

Khóe miệng Lăng Khiếu lộ ra một nụ cười quái dị, đôi tay ở bên trong chăn chậm rãi di chuyển. Đột nhiên bàn tay hắn đặt lên đôi gò bồng đảo đầy đặn của Sở Đình Nhi rồi dùng sức một chút khiến cho hai khối thịt mềm mại thay đổi hình dạng, bộ mặt mê say nói: "Con của nàng? Không có ta thì nàng có thể sinh ra được sao?"

Yêu kiều hừ một tiếng, cả người Sở Đình Nhi vô lực, ánh mắt mê ly thở hổn hển nói: "Bại hoại! Nhân gia nói chuyện với chàng nghiêm chỉnh mà lại nghĩ bậy bạ… Không…" Nhưng mà một bàn tay của Lăng Khiếu đã khẽ di chuyển xuống thám hiểm vùng đất thần bí bên dưới khiến Sở Đình Nhi cả người run rẩy không thôi. Khuôn mặt ửng hồng giấu trong lòng trượng phu.

Lăng Khiếu cười hắc hắc: "Chẳng lẽ hiện tại ta không nghiêm chỉnh sao?" Vừa nói vừa xoay người…

Một lúc lâu sau, Sở Đình Nhi thở ra một hơi thỏa mãn, bàn tay ngọc nhẽ nhàng vuốt mái tóc đầy mồ hôi trên trán. Khuôn mặt ửng hồng, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc, thân thể mềm mại nằm bên cạnh trượng phu như con mèo nhỏ: "Khiếu ca. Đình nhi… Đình nhi… hạnh phúc quá".

Lăng Khiếu thở gấp liên tục, trong miệng phì phò: "Nàng hạnh phúc muốn chết nhưng ta mệt muốn chết đây này. Thiếu chút nữa bị thoát lực rồi. Quai quai của ta là một tiểu yêu tinh mà…"

"Đáng ghét!" Sở Đình Nhi vừa mừng vừa xấu hổ nhẹ nhàng đánh hắn một cái. Đôi mắt tràn ngập xuân ý như muốn rơi lệ.

"Ồ…" Lăng Khiếu nhìn vẻ mặt cực kỳ mê người của thê tử thiếu chút nữa không kiềm chế được bản thân.

"Chàng thành thật một chút! Thiếp còn có chuyện muốn nói về Thiên Nhi" Sở Đình Nhi biết được trượng phu sẽ không nhịn được bị mình mê hoặc nên chui vào trong chăn chỉ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Ừm, biểu hiện của Thiên Nhi hôm nay quả thực khiến ta cảm thấy bất ngờ" Lăng Khiếu trầm ngâm.

"Đúng vậy, biểu hiện hôm nay của thiên Nhi thật sự khiến cho mẫu thân ta cảm thấy ngoài ý muốn ra còn có chút khiếp sợ. Thiên Nhi quá thông minh…" Trên mặt Sở Đình Nhi lộ ra sự lo lắng.

"Ân? Thiên minh thông minh lanh lợi là chuyện tốt nhưng tại sao nàng lại lo lắng?"

Sở Đình Nhi lộ ra vẻ trầm tư: "Khiếu ca. Chàng không cảm thấy biểu hiện của Thiên Nhi hôm nay thật sự có chút thông minh vô cùng sao? Hài tử thông minh tất nhiên sẽ khiến cho mẫu thân ta cao hứng vô cùng. Nhưng mà quá thông minh sẽ rất dễ dàng lạc lối, huống hồ thông minh quá cũng rất khó có thể quản giáo. Chàng không cảm thấy vậy sao!"

Lăng Khiếu có chút đau đầu nói: "Vậy là sao? Càng thông minh càng tốt. Hắc hắc, Lăng Gia ta từ trước đến giờ, kể cả ta và phụ thân cũng chỉ là hạng người thô tục, đầu gỗ mà thôi. Chưa bao giờ xuất hiện một mưu sĩ nhưng hiện tại cũng đã xuất hiện một thiên tài rồi. Đình Nhi, tất cả đều là công lao của nàng đó…" Vừa nói Lăng Khiếu lộ ra ánh mắt đam mê, đôi bàn tay 'heo' ngo ngoe muốn di động.

Sở Đình Nhi bắt đắc dĩ nhìn trượng phu vừa bực mình lại vừa buồn cười. Một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, vừa yêu vừa hận vươn một ngón tay chỉ lên đầu hắn: "Chàng đó. Nói chuyện với chàng quả thực là đàn khảy tai trâu mà".

Lăng Khiếu cười hắc hắc, thân thể cường tráng khẽ động khiến cho Sở Đình Nhi vừa kiệt lực ngăn cản đôi bàn tay 'heo' của trượng phu vừa thở hổn hển: "Đừng… Chờ một chút… Thiếp còn chưa nói hết. Với trí thông minh của Thiên Nhi sợ rằng phụ thân tìm gia sư cho hắn quá nhiều. Như vậy sẽ mất thời gian của nó nhiều nên thiếp lo lắng nó sẽ nhàm chán… Không… Xấu xa…"

Lăng Khiếu vừa 'công thành chiếm đất' vừa hàm hồ nói: "Yên tâm. Mai ta sẽ nói chuyện với phụ thân. Hắc hắc… Ồ… Thật mềm…" Một mảnh xuân quang tràn ngập gian phòng.

Lăng Thiên từ trong mặt đất vô thanh vô tức đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Mỗi đêm vào lúc này thì mẫu thân Sở Đình Nhi không quản mưa gió đều đi đến phòng hắn kiểm tra nhưng sao hôm nay lại không đến?

Đối với tình cảm của phụ mẫu Lăng Thiên hiểu rất rõ. Năm hắn được ba tuổi thì hai người xem hắn như một hài tử ba tuổi không biết chuyện nên hành động không hề cố kỵ. Kết quả là mỗi đêm trở thành thời gian mà Lăng Thiên cảm thấy dài kinh khủng. Đối với một tiểu hài tử ba tuổi hắn có cảm giác như thế nào không cách nào nói rõ được.

Mỗi lần nhìn thấy mẫu thân ở ngay bên cạnh mình không hề cố kỵ làm việc kia khiến cho buồn bực muốn chết. Lão thiên à! Ta còn là xử nam ở hai thế giới đó nha. Kết quả là mỗi buổi sáng sớm khi hắn tỉnh dậy, tinh thần phụ mẫu luôn sáng láng Lăng Thiên lại cảm giác buồn ngủ vô cùng, tinh thần mệt mỏi cực độ. Hắn luôn lo lắng mình sẽ phun máu mũi hay là trái tim nổ tung mà chết…

Loại tình huống này kéo dài đến khi Lăng Thiên tròn bốn tuổi được người trong nhà hỏi hắn có yêu cầu gì thì hắn không chút do dự yêu cầu tách ra ở phòng khác. Hơn nữa lại chọn một phòng cách rất xa phòng phụ mẫu, thái độ kiên quyết vô cùng. Người trong nhà không biết làm gì đành phải đồng ý yêu cầu của hắn. Ngay lúc bắt đầu có cho vài ma ma và thị nữ ở cùng, sau khi thấy Lăng Thiên ngủ rất ngon, tinh thần thịnh vượng vô cùng liền khiến mọi người tấm tắc cảm thấy kỳ quái. Được một thời gian Lăng Thiên liền yêu cầu mấy ma ma và thị nữ kia rời khỏi phòng vị thiếu gia cổ quái này.

Không còn bị quấy rối ít nhất ba lần mỗi đêm nên tinh thần Lăng Thiên tốt vô cùng. Lăng Thiên âm thầm cảm thấy măy mắn cũng bội phục phụ thân mình tràn đầy tinh lực. Hắn thường xuyên lợi dụng không có ai trong phòng vén quần lên kiểm tra tiểu kê kê xem trong tương lai mình có thần dũng như phụ thân không. Mỗi lúc như vậy trong phòng Lăng Thiên truyền ra tiếng cười cực kỳ dâm đãng mà quái dị khiến cho bọn nha hoàn bên ngoài toàn thân phát lạnh, nổi da gà…

Quyết định này của Lăng Thiên khiến cho Sở Đình Nhi thương tâm vô cùng, không quản mệt nhọc đều đi thăm hắn mỗi ngày làm cho Lăng Khiếu bất mãn vô cùng, cứ cách một đoạn thời gian đi tìm hắn nhưng lần nào cũng thấy hắn đang ngon giấc.

Lăng Thiên cảm thấy rất yên tĩnh. Như thế nào thì ở một mình cũng tốt hơn mỗi đêm đều phải xem 'phim' miễn phí như thế. Mặt khác Lăng Thiên đối với phụ thân mình có chút khinh bỉ: Lần nào cũng có vài 'tư thế' như vậy, không có chút tân tiến nào…

Tối hôm nay mẫu thân không đến kiểm tra phòng thì Lăng Thiên khẽ động ngón chân cái thôi cũng biết được tại sao mẫu thân không đến. Hắc hắc, Phật dạy: Không Thể Nói.

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
 
Chương 21: Nói chuyện cùng sư trưởng


Đối với cuộc do thám đêm nay Lăng Thiên mình có thu hoạch rất lớn. Dù sau cũng là lần đầu tiên mà đã có thể nghe được tin tức như vậy cũng rất đáng giá. Thậm chí Lăng Thiên còn nghĩ thầm: Chẳng lẽ những người xuyên việt đều có vận khí tốt như vậy sao? Tùy tiện đi một vòng cũng có thể phát hiện được tin tức quan trọng như vậy?

Mấu chốt chính là Lăng Thiên lựa chọn thời cơ rất chính xác. Hôm nay Lăng Chân vô duyên vô cớ bị chính mình hành hung một trận. Trong lòng khẳng định sẽ không hề cam lòng chút nào! Thứ hai, Lăng Không rất đau lòng cho con mình cho nên tối nay sẽ ở cùng con hắn để an ủi.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu như nội dung hai phụ tử Lăng Không nói chuyện đêm nay đều là những chuyện đại kỵ thì một khi tiết lộ ra ngoài thì hai phụ tử này nhất định chết không có chỗ chôn thân! Vì vậy hai phụ tử mới cẩn thận nói chuyện trong đêm khuya vắng người là tốt nhất.

Thời cơ Lăng Thiên chọn không sớm không muộn. Ngay lúc hai phụ tử Lăng Không bắt đầu nói chuyện thì cũng là lúc Lăng Thiên không một tiếng động nằm trên đỉnh phòng bọn họ.

Lăng Thiên nghĩ thầm: Tin tức tối nay hắn do thám được đủ để chứng minh phụ tử Lăng Không không hề có chút ý tốt nào. Thậm chí tin tức hai người Sở Đình Nhi và Lăng Khiếu sau khi kết thành phu thê mà vẫn không có con cũng do Lăng Không giở trò quỷ mà gây ra.

Mặt khác, Lăng Thiên cho rằng âm mưu của Lăng Không đang được âm thầm bố trí mười mấy năm. Bè phái bọn họ trải rộng khắp các sản nghiệp của Lăng Gia! Còn có tài lực chủ yếu của Lăng Gia đặt ở Tây Bắc dường như đã nằm trong tay của Lăng Không. Một khi chính mình coi thường vọng động thì với lực lượng đơn độc này thôi cũng đủ khiến cho Lăng Gia lâm vào một mảnh hỗn loạn.

Trong lòng phụ tử Lăng Không đều có những suy tính đen tối, mưu đoạt sản nghiệp của Lăng Gia. Đối với Sở Đình Nhi tạo thành tổn thương khó có thể đền bù được. Hai phụ tử này không thể không chết. Nhưng bây giờ không phải là thời cơ Lăng Thiên ra tay tốt nhất. Hắn chỉ có thể âm thầm bố trí cho hai phụ tử Lăng Không ở cùng một nơi mới một lưới tóm gọm. Tiêu trừ vĩnh viễn hậu hoạn sau này mới là cách làm tốt nhất.

Mặc dù thực lực của Lăng Thiên hiện tại muốn làm cho hai phụ tử Lăng Không vô thanh vô tức biến mất chỉ là một chuyện rất dễ dàng. Nhưng một khi làm vậy sẽ khiến cho thế lực bí ẩn của Lăng Không, thế lực đã từng phản bội Lăng Gia sẽ như đá chìm sâu xuống đáy biển. Không bao giờ xuất hiện trở lại n Nếu muốn tiếp tục đối phó bọn họ sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Hơn nữa, Lăng Thiên còn phải xem phản ứng của Lăng Chiến lão gia tử. Dù sao thì Lăng Không chính là nghĩa tử của hắn! Một khi tùy tiện xuống tay mà không có tội chứng sẽ khiến cho Lăng Chiến lão gia tử nỗi cơn giận lôi đình.

Trong lòng Lăng Thiên âm thầm cười lạnh: Trước hết cứ xem như là nuôi heo cho mập đi. Dù sớm hay muộn gì cũng là một đao lấy mạng mà thôi! Nếu hiện tại không thể giết thì sao không đem hai phụ tử bọn họ trở thành vật vui đùa chứ?

Sáng hôm sau, Lăng Thiên ăn cơm xong liền hướng thư phòng đi đến. Tần lão phu tử bận một bộ thanh bào đứng trước cửa thư phòng nhìn thân ảnh nho nhỏ của Lăng Thiên đang chậm rãi đến gần mà thần sắc trong mắt biến đổi rất kỳ dị.

Hôm nay tất nhiên chỉ có một mình Lăng Thiên mà thôi. Phỏng chừng cho dù đánh chết Lăng Chân hắn cũng không dám cùng Lăng Thiên đi học chung một thư phòng.

Đối với chuyện Lăng Chân không đến đây thì Lăng Thiên phản ứng rất lạnh nhạt, dường như hắn đã sớm biết trước rồi.

Tần đại tiên sinh đang âm thầm đánh giá vị đệ tử này của mình. Hắn cảm giác được mặc dù Lăng Thiên tuổi còn nhỏ mà đã có thủ đoạn tàn nhẫn, thông minh tuyệt đỉnh, tài ăn nói rất lưu loát lại vừa kiêu ngạo bất tuân. Đây điều là những cảm giác đột nhiên xuất hiện trong lòng Tần đại tiên sinh khi đánh giá Lăng Thiên.

Nhìn thấy Lăng Thiên đã ngay thẳng ngồi trên nghế, vẻ mặt tự nhiên vô cùng khiến Tần đại tiên sinh đột nhiên cảm giác được những chuẩn bị cho buổi học hôm nay hoàn toàn thay đổi. Hắn muốn trước tiên khích lệ đệ tử một chút, khiến cho tiểu hài tử này hưng phấn khi tham gia buổi học của hắn. Nhưng mà khi nhìn đệ tử trước mắt này, từ trong đáy lòng của Tần đại tiên sinh cảm giác được những câu nói mà hắn chuẩn bị trước hoàn toàn không có ý nghĩa gì nữa.

Khẽ ho nhẹ một tiếng, Tần đại tiên sinh ngẩn mặt lên nghiêm túc nói:

"Hôm nay là khóa học đầu tiên cho nên lão phu trước tiên cần giảng giải cho ngươi lễ nghĩa. Từ xưa đến nay, lễ nghĩa không thể nào bỏ qua được. Lễ nghĩa nhân trí tín. Lễ là đệ nhất…"

Tần đại tiên sinh bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.

Lăng Thiên tự nhiên hiểu được vị Tần đại tiên sinh này tại sao lại giảng giải lễ phép cho chính mình: Đó là vì hôm qua mình hư hỏng, hơn nữa lại đi ẩu đá với đường huynh đệ Lăng Chân. Lão tiên sinh đang khổ tâm chỉ dẫn chính mình đi trên con đường chính đạo. Nghĩ đến đây, Lăng Thiên vốn không kiên nhẫn dần dần bình tĩnh trở lại. Lão tiên sinh này tuy không hiểu rõ dụng ý của mình nhưng mà tấm lòng của lão tiên sinh rất tốt. Mặc dù có chút khô khan nhưng lại vô cùng ngay thẳng. Bất qúa thật không hỗ thẹn với bốn chử "giáo thư dục nhân" (cầm sách dạy người) Trong lòng Lăng Thiên nhất thời ấm áp liền nghiêm túc lắng nghe Tần đại tiên sinh giảng dạy.

Còn lão phu tử một khi bắt đầu nói liền thao thao bất tuyệt khiến cho nước miếng văng khắp nơi mà không ngừng lại. Tốc độ lại càng lúc càng nhanh. Trong lòng Lăng Thiên khẽ chuyển liền muốn mở miệng cười lớn. Lão phu tử này không phải đang muốn đả kích ngạo khí của mình sao? Nếu như không ngoài dự đoán thì lão phu tử lập tức sẽ hỏi mình vài vấn đề.

Quả nhiên, lão phu tử liền đem cuốn sách trong tay đóng lại, mặt lạnh như băng hỏi:

"Những điều vi sư vừa mới giảng ngươi có nhớ rõ không?"

Trong lòng Lăng Thiên bật cười, quả nhiên không ngoài dự đoán mà. Tuy nhiên trên mặt hắn vẫn làm ra bộ dáng cung kính nói:

"Những điều vừa rồi tiên sinh giảng dạy là từ xưa đến nay lễ giáo không thể thiếu được. Lễ nghĩa nhân trí tín. Lễ là đệ nhất…"

Chiếc miệng nhỏ không ngừng thao thao bất tuyệt. Lăng Thiên dĩ nhiên có thể đọc lại những điều Tần đại tiên sinh giảng dạy ra mà không thiếu một chữ nào.

Tần đại tiên sinh kinh hoảng vô cùng! Tay chỉ vào Lăng Thiên, môi run run nhưng lại không nói ra lời. Vẻ kinh sợ trong mắt chợt hiện lên liền biến mất, thay vào đó là thần sắc mừng như điên.

Một đệ tử thông minh muốn tìm sư phụ giỏi rất khó. Nhưng mà một vị sư phụ giỏi muốn dạy ra một đệ tử giỏi lại càng khó hơn! Tần đại tiên sinh vốn cho rằng Lăng Gia có gia nghiệp to lớn như vậy thì mình đến cho có lệ thôi. Hơn nữa hôm qua lại tận mắt nhìn thấy trận ẩu đả của Lăng Thiên khiến cho hắn nghĩ Lăng Thiên là một người ăn chơi trác táng nên thất vọng vô cùng. Nhưng mà hắn có nằm mơ cũng không nghĩ đến đệ tử này lại rất thông minh. Trí nhớ lại càng không phải nói. Chỉ cần nghe qua một lần liền đã ghi nhớ nên khiến cho vị Tần đại tiên sinh này vừa mừng vừa sợ.

Lăng Thiên nhìn thấy vị Tần đại tiên sinh vừa vui mừng lẫn sợ hãy kia khiến cho trong lòng hắn cũng vui vẻ theo. Thầm nghĩ lần này xuyên việt ngược lại có chỗ thật tốt. Trách không được những tiểu thuyết trên internet một khi nói đến nhân sĩ xuyên việt thì đã có một bản lĩnh nhìn qua rồi là không thể quên được. Tất cả những điều đó hoàn toàn đúng trên người mình đây sao?

Tần đại tiên sinh vui mừng vô cùng. Bàn tay vuốt chòm râu, híp mắt nói: "Thiên nhi, ngươi có được thiên tư này hơn nữa lại được vi sư hết lòng giảng dạy năm năm. Sợ rằng trong tương lai ngươi sẽ có một chỗ ngồi nhỏ trong triều đình".

Nói đến đây đột nhiên hắn cảm thấy mình đang nói nhảm. Con trai của Lăng Đại Tướng Quân, là tôn tử của Lăng Lão Công Gia, là chất nhi của Quý phi mà trong tương lai nếu như không chiếm được một vị trí trong triều đình sợ rằng đó là điều không có khả năng. Trong lòng bất tri bất giác đã sửa đổi cách xưng hô. Dứt khoát chuyển thành "Thiên nhi".

Lăng Thiên cười một cách ngây thơ nói: "Khổ tâm cho tiên sinh rồi. Thiên nhi như thế nào có thể không hiểu. Chỉ có chú tâm học hành mới không phụ tấm lòng của Tần tiên sinh dạy dỗ cho Thiên nhi. Không làm nhục thanh danh một đời của tiên sinh".

Tần đại tiên sinh sửng sốt vô cùng, có chút hứng thú nhìn hắn hỏi: "Ngươi nói một chút đi, ngươi hiểu được nỗi khổ tâm của vi sư sao?"

Trong lòng hắn âm thầm cảm thấy kỳ quái, tuổi nhỏ đã có tài ăn nói như vậy đã không phải là chuyện đùa. Nếu như có tâm tư mẫn duệ, tầm nhìn sâu xa thì sợ rằng Tần đại tiên sinh sẽ phải gọi là quái vật thôi. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng mà đối với câu trả lời của Lăng Thiên vẫn tràn ngập sự chờ mong.

Khuôn mặt ngây ngô của Lăng Thiên lộ ra vẻ tươi cười tràn ngập trí tuệ "Thiên nhi từng nghe nói thì những tiên sinh bình thường khác khi dạy học đều bắt đầu bằng dạy chữ, sau đó là tứ thư ngũ kinh. Theo thứ tự mà tiến nhưng mà hôm nay tiên sinh lại dạy lễ phép. Trong đó nhất định phải có thâm ý".

Tần đại tiên sinh rốt cuộc cũng không nhịn được sự khiếp sợ trong lòng: "Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có t tồn tại sao?"

"Ngươi tiếp tục nói một chút, vi sư có thâm ý gì?"

Lăng Thiên không chút hoang mang nói: "Nói vậy thì hôm qua tiên sinh thấy ta không ngoan ngoãn nên dùng phương pháp giáo dục bình thường sẽ không tốt. Cho nên hôm nay tiên sinh mới dạy lễ phép đầu tiên, chính là có ý nghĩ muốn giáo hóa Thiên nhi".

Trái tim của Tần đại tiên sinh như muốn ngừng đập! Đôi mắt trợn trắng lên như nhìn thấy yêu quái.

Lăng Thiên không phủ nhận cười nói: "Hôm qua khi nhìn thấy tiên sinh thì Thiên nhi đã cảm giác tiên sinh là người ngay thẳng, đáng tin cậy. Cho nên Thiên nhi không đành lòng lừa gạt người. Trước tiên mong tiên sinh giữ kín bí mật này của ta. Thiên nhi nhất định sẽ không phụ công tiên sinh dạy dỗ. Sẽ thay tiên sinh rạng danh khắp thiên hạ".

Lăng Thiên sớm đã phát hiện lão phu tử này mặt dù cổ hủ nhưng cũng là một người đáng tin cậy. Mấy năm tiếp theo Lăng Thiên phải sinh hoạt với lão phu tử này cho nên có một số việc không thể nào giấu kín mãi được. Tốt hơn là thoải mái nói ra.

Tần đại tiên kích động run rẩy cả người, hai mắt rưng rưng: "Vi sư làm thầy cả đời, dạy dỗ từ bình dân đến hậu nhân của hoàng thất cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tư chất hơn người của Thiên Nhi. Cuộc đời này của vi sư có được đồ đệ như vậy thì còn gì nuối tiếc nữa".

Nhưng sau đó liền khẽ nhíu chân mày có chút khó hiểu hỏi: "Vậy hôm qua ngưoi vì sao lại làm thế?"

Lăng Thiên thản nhiên cười đáp lời: "Tiên sinh, hôm qua Thiên nhi chẳng qua chỉ là "gõ sơn chấn hổ" thôi. Nói theo cách của một người có tâm tư kín đáo thì Lăng Gia cuối cùng cũng chỉ có mình Thiên nhi là người kế thừa thôi. Miễn cho một số việc khác phát sinh khiến cho mọi người không thoải mái".

Lời nói này của Lăng Thiên rất rõ ràng. Tần đại tiên sinh mặc dù có chút cổ hủ nhưng không phải là người không hiểu chuyện. Chỉ nghe sơ sơ thôi cũng đã hiểu rõ ý tứ của Lăng Thiên. Hắn không hỏi nhìn tiểu hài đồng này với ánh mắt rất tán thưởng.

Lăng Thiên cười ha hả:"Tiên sinh đã hiểu. Từ nay về sau Lăng Thiên bất quá chỉ là một người không ra gì, không có cầuà chỉ là một tên ăn chơi trác táng thôi. Mong tiên sinh thông cảm".

Tần đại tiên sinh liền cả kinh: "Vì sao?"

Trong mắt Lăng Thiên toát ra thần quang lạnh lùng nói: "Không lẽ tình thế hiện tại của Lăng Gia mà tiên sinh cũng không nhìn thấy rõ sao? Bên ngoài thì Lăng Gia có vẻ phong quang vô cùng nhưng thực ra có nguy cơ tứ phía. Sơ hở một chút là gây ra họa cửa nát nhà tan! Xin hỏi lão sư, nếu là lúc này Lăng Gia đột nhiên xuất hiện một thiên tài thì sẽ có cục diện như thế nào?"

Tần đại tiên sinh rùng mình! Hắn là người ngoài nên hiện trạng của Lăng Gia hắn rất rõ ràng. Bất quá hai đời già trẻ của Lăng Gia đều là hạng người hữu dũng vô mưu, hơn nữa đối với Hoàng Gia rất trung thành và tận tâm. Cho nên Hoàng Gia đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua. Một khi đem Lăng Gia ra xử lý sẽ khiến cho cục diện của vương quốc hỗn loạn vô cùng. Thậm chí sẽ gây ra trận bạo động mà vị quân chủ kia không thể nào thừa nhận nỗi. Không thể không thừa nhận Lăng Gia và Hoàng Gia đều đứng về một phe, cả hai đại gia tộc như một chồng trứng không thể di chuyển.

Nhưng mà Lăng Thiên xuất hiện sẽ đánh vỡ sự thăng bằng này. Sự thông minh của Lăng Thiên đã vượt qua sự thừa nhận của các thế lực khác. Ngay cả Tần đại tiên sinh cũng không cách nào phán đoán được một khi Lăng Thiên chấp chưởng Lăng Gia sẽ gây ra cục diện như thế nào? Một người như "Phi long tại thiên" há có thể chịu đứng bên dưới sao?

Cho nên, một khi tin tức của Lăng Thiên truyền ra sẽ khiến cho Lăng Gia đối mặt với tai họa diệt tộc! Lăng Thiên mới là một tiểu hài tử năm tuổi thôi đã có ánh mắt sâu xa như vậy, có thể đoán trước được tình thế trong tương lai cũng đã suy nghĩ tốt phương pháp đối phó. Trí tuệ này chỉ có thể dùng hai từ "đáng sợ" để hình dung.

Nghĩ đến đây thôi thì Tần đại tiên sinh đột nhiên hoảng sợ phát hiện mình bị tiểu tử trước mặt cột chặt vào Lăng Gia – một chiếc thuyền lớn cũ nát. Hắn không khỏi cứng lưỡi, ngón tay run rẩy chỉ vào tiểu gia hỏa kia dở khóc dở cười:"Ôi! Bất tri bất giác lão phu đã bị ngươi tính toán rồi".

Trên mặt Lăng Thiên lộ ra nụ cười giảo hoạt như hồ ly: "Tiên sinh hiểu rõ rồi chứ?"

Tần đại tiên sinh chán nản ngồi xuống, khóc

Lăng Thiên bổng nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc bái một lễ: "Sự tình ảnh hưởng đến hơn vạn sinh mệnh của gia tộc. Đệ tử không thể không cẩn thận tiến hành được. Nếu có chỗ nào đắc tội tiên sinh mong rằng tiên sinh thứ lỗi. Đệ tử xin thề tại đây. Chỉ cần Lăng Gia ta tồn tại một ngày nhất định sẽ bảo hộ tiên sinh bình an một ngày. Nếu trái lời trời tru đất diệt!"

Tần đại tiên sinh vội vàng vươn tay ra đỡ hắn, thở dài nói: "Ngươi làm như vậy cũng là tình thế bắt buộc thôi, vi sư há có thể trách ngươi? Bỏ đi, tuổi của vi sư cũng lớn rồi, ngày tháng không còn nhiều nữa. Có thể kiếm được một đệ tử đắc ý thì đáng để lão phu đánh cược một lần".

Lăng Thiên cười hì hì nói: "Tiên sinh có thể sống lâu trăm tuổi mà". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Trong khi nói chuyện thì khuôn mặt hồng hồng khả ái đáng yêu vô cùng.

Tần đại tiên sinh nhìn thấy không khỏi cảm thán một tiếng: "Ngươi có thật là một tiểu hài tử năm tuổi không hay là một lão hồ ly sống ngàn năm?"

Lăng Thiên cười rất đáng yêu, trong miệng lộ ra những chiếc răng sữa nhỏ: "Tiên sinh đoán thử xem?"

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom