Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
864,305
Điểm cảm xúc
146
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng

Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
Tác giả: W Tòng Tinh
Tình trạng: Đã hoàn thành




Thể loại: Điềm văn, võ lâm giang hồ, ngắn, NP, chủ thụ

Văn án

Kim Chu lâu nay vẫn mang bệnh, mãi mà không thấy bệnh tình đỡ hơn, ba tháng nay vẫn tĩnh dưỡng trên núi Thanh Lộc.

Ta biết tại sao hắn không rời núi.

Bởi vì ba tháng trước, mỹ nhân Mẫn Chậm và Đường Phiếm có võ công đệ nhất thiên hạ cùng nhau phá hỏng một vụ làm ăn lớn của Kim gia.

Làm ăn chỉ là phụ, điều khiến Kim Chu khổ sở suốt thời gian dài là vì hắn thích Mẫn Chậm.

Mẫn mỹ nhân lại không chịu đón nhận tình cảm của hắn, còn hợp sức với tình địch của hắn quay đầu hại hắn.

Đây quả là điều rất bi thảm, nếu ta là Kim công tử thì không có bệnh cũng phải uất ức sinh bệnh. Nghĩ vậy ta ngồi xổm quạt lò than, trong lòng không khỏi thương cảm hắn.
 
Chương 1


1.

Kim Chu công tử bệnh nặng đã lâu mà chẳng thấy khá hơn, ở trên núi Thanh Lộc hơn ba tháng nay.

Ta biết vì sao hắn không đi.

Ba tháng trước mỹ nhân Mẫn Chậm và Đường Phiếm có võ công đệ nhất thiên hạ cùng nhau phá hỏng một vụ làm ăn lớn của Kim gia.

Làm ăn chỉ là phụ, điều khiến Kim Chu khổ sở suốt thời gian dài là vì hắn thích Mẫn Chậm.

Mẫn mỹ nhân lại không chịu đón nhận tình cảm của hắn, còn hợp sức với tình địch của hắn quay đầu hại hắn.

Đây quả là điều rất bi thảm, nếu ta là Kim công tử thì không có bệnh cũng phải uất ức sinh bệnh. Nghĩ vậy ta ngồi xổm quạt lò than, trong lòng không khỏi thương cảm hắn.

2.

Mưa bụi rả rích ngoài cửa sổ, thời tiết khá lạnh.

Ta nghe lời tiên sinh bưng thuốc vừa sắc cho Kim công tử.

Khi ta vào phòng thì hắn đang dựa vào cửa sổ, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ ưu sầu. Hắn đã yếu lại còn hay ra gió, mặt đã trắng càng thêm tái.

Nghe tiếng ta vào cửa, hắn ngước mắt nhìn ta cười gượng: "A Hòa."

Ta bảo hắn: "Công tử, ngài phải uống thuốc rồi."

Hắn nhìn chén thuốc trong tay ta rồi lắc đầu nói: "Ta không muốn uống."

Ta ân cần khuyên hắn: "Công tử phải mau khỏe lại mới đi tìm Mẫn Chậm được chứ."

Suốt ngày hắn cứ ốm đau xìu xìu ển ển ở lì trên núi Thanh Lộc thì làm sao giành nổi Mẫn mỹ nhân với Đường đại hiệp cơ chứ?

"Không...... Ta đã không thèm để ý đến Mẫn Chậm nữa rồi," hắn do dự giây lát rồi nói, "Tại Giang tiên sinh phối thuốc đắng quá mà không cho ăn đồ ngọt nên uống xong ta cứ thấy buồn nôn."

Giang tiên sinh mà hắn nói chính là Thần y Giang Quỳnh Trúc trên núi Thanh Lộc, ngày thường ta không gọi thẳng tên y mà chỉ gọi tiên sinh như những người khác.

Tên y rất hay, thanh nhã như ngọc, tính tình đã không tốt lại còn nói năng cay nghiệt, vì y và Kim công tử khắc khẩu nên bọn họ thường tránh mặt nhau rồi sai ta đi truyền lời.

Ta nói: "Tiên sinh nói thuốc này không được uống chung với đường, nếu không tác dụng sẽ giảm phân nửa. Công tử ráng nhịn một chút."

"Nếu A Hòa chịu uống trước một ngụm thì ta sẽ ngoan ngoãn uống thuốc." Kim công tử đẩy chén thuốc về phía ta.

Chỉ là một ngụm thuốc, có uống cũng chẳng sao. Ta không nghĩ nhiều mà bưng bát sứ lên hớp một ngụm.

3.

...... Nếu không phải ta kịp thời bịt miệng lại thì ngụm thuốc này đã bị ta phun ra ngoài!

Ọe, khụ khụ, oa a a a mùi vị gì đây! Khó uống muốn chết!!

Có thuốc nào vừa chua vừa đắng thế này không, cứ như tập hợp hết mọi mùi vị buồn nôn trong thiên hạ vào chung một bát vậy!

Khó khăn lắm ta mới nuốt xuống ngụm thuốc rồi chật vật ngẩng đầu nhìn Kim công tử.

Hắn đưa cho ta một quả mứt táo.

Mùi vị trong miệng ta trở nên vừa chua vừa đắng vừa ngọt, càng buồn nôn hơn!

Ta nhíu chặt mày chịu đựng mùi vị kỳ quái kia, thầm nghĩ nếu uống thêm ngụm nữa chắc bữa cơm tối qua cũng phải nôn ra mất.

Kim công tử đưa tay bóp má ta, thấy ta chật vật như vậy mà hắn còn cười.

Ta cắn răng bảo hắn: "Ta uống rồi, mời Kim công tử uống thuốc đi."

Hắn ôn hòa mỉm cười, đột nhiên giơ tay lên đổ phần thuốc còn lại vào chậu gốm trồng hoa.

Chưa đầy nửa khắc sau hoa chết rũ.

Ta: "......"

Hai chúng ta nhìn cành hoa héo khô rồi ngẩng lên đối mặt nhau trong im lặng.

Ta rưng rưng hỏi hắn: "Ta sẽ chết sao?"

Kim Chu che miệng ho khẽ: "Chắc không sao đâu, ta uống lâu như vậy chẳng phải vẫn còn sống sờ sờ đó sao?"

4.

Lúc trở về, tiên sinh hỏi ta Kim Chu uống thuốc chưa.

Ta ăn ngay nói thật: "Hắn đổ thuốc đi rồi."

Tiên sinh nheo mắt: "Đổ?"

Ta nói: "Cũng không thể trách hắn được, thuốc khó uống thật đấy."

Tiên sinh lặng thinh chốc lát rồi giương mắt nhìn ta: "Ngươi uống chén thuốc kia rồi à?"

Ta nói: "Chỉ một ngụm thôi."

Giang tiên sinh nhìn ta chằm chằm, ánh mắt hệt như đang thương hại một kẻ thiểu năng.

Y lạnh lùng nói: "Không có bệnh mà uống thuốc chính là tìm chết."

5.

Ta cảm thấy giữa Giang tiên sinh và Kim công tử hình như có gút mắc gì đó không muốn ai biết.

Tính tình y lập dị như vậy chắc cách biểu đạt tình cảm cũng phải khác người, chuyên phối thuốc khó uống cho Kim công tử biết đâu là có tình ý với Kim công tử.

Kim Chu nghe ta nói vậy liền phun hết trà vừa uống ra ngoài.

Hắn mở quạt xếp che miệng cười nói: "Không phải Giang tiên sinh có tình ý với ta mà là y muốn ta chết."
 
Chương 2


6.

Vì tiên sinh phối thuốc ngày càng khó uống nên ba tháng sau Kim công tử rốt cuộc khỏi hẳn, dọn đồ về kinh.

Ta nghĩ lúc đầu hắn chỉ bị đám Mẫn Chậm phá hỏng một vụ làm ăn mà lại sinh bệnh lâu như vậy, chắc phải hỏng mất mấy chục vụ làm ăn khác, đúng là thảm càng thêm thảm.

7.

Giang tiên sinh vừa ký sổ vừa lạnh lùng bảo ta: "Bảo sao hoa cỏ trong sân chết như rạ, thì ra thuốc đều bị hắn đem đi tưới hoa."

Đây cũng vì ta lười biếng không giám sát Kim công tử uống thuốc.

Tiên sinh rất tức giận, thế là sau khi Kim Chu đi, ta bị bắt đóng cửa hối lỗi nửa tháng.

Hối lỗi đến ngày thứ mười sáu thì tiên sinh ôm ta ra.

Y lên núi phía Tây hái thuốc, trên Thanh Lộc này chỉ có mình ta là tạp dịch nên ta phải phụ trách vác thảo dược y hái.

Lộ trình rất xa.

Tiên sinh lại không thích đi nhờ xe nên lặn lội hơn một tháng ròng. Trước kia ta nghĩ nếu tiên sinh ra ngoài mà không dẫn theo ta thì nhất định sẽ thấy đi đường rất buồn chán, nhưng sau khi đi với y ta mới phát hiện nếu y dẫn theo ta thì kẻ buồn chán nhất định sẽ là ta.

Khi ta kể chuyện hài cho y nghe, nếu không buồn cười thì y chẳng thèm để ý đến ta. Nếu buồn cười thì y liền đơ mặt cười một tiếng với ta, thế là tất cả nhiệt tình của ta đều mất sạch.

Tức ghê luôn, cảm giác như mình cố đấm ăn xôi vậy.

8.

Rốt cuộc đã leo lên được ngọn núi kia, ta lập tức đi tìm khe núi tắm rửa thay quần áo sạch.

Tiên sinh đi xa mang thiếu tiền, sau hơn một tháng màn trời chiếu đất, người ta đã thúi hoắc.

Ta thường hoài nghi trong khi ta ngủ Giang tiên sinh đã chuồn đi tắm giặt, nếu không sao cả thời gian dài như vậy mà y luôn sạch sẽ tinh tươm, trên quần áo còn thoang thoảng mùi thuốc dễ ngửi, bất công quá mà!

9.

Gió thổi rừng lá xào xạc. Ta đeo giỏ thuốc đi theo sau Giang Quỳnh Trúc chú ý đến hình dạng hoa cỏ khắp nơi.

Nhưng xuất sư bất lợi, đi chưa bao lâu thì chúng ta đụng phải kẻ xấu.

Kẻ xấu là một yêu nữ quần áo không chỉnh tề. Ngực nàng lộ ra phân nửa, vẻ mặt đa tình nhìn Giang tiên sinh, dịu dàng nói: "Thiếp đây đang u sầu vì không tìm được ai để vui vẻ, chi bằng hai vị công tử cùng đến đi......"

Ta ít trải đời, đây là lần đầu thấy nữ tử ăn mặc như vậy nên nhất thời không khỏi sửng sốt.

Nhưng còn chưa kịp thấy rõ tướng mạo đối phương thì mặt ta đã bị tiên sinh đổ lên một gói tiêu bột.

......

Á á á á! Cay quá cay quá cay quá!! Ta mở mắt không ra, hai hàng lệ chảy dài, cái gì cũng không thấy, chỉ ngửi được mùi tiêu nồng nặc cay xè.

Có phải ta đã đắc tội tiên sinh lúc nào rồi không! Sao y không ngăn cản yêu nữ kia mà lại tấn công người phe mình chứ!

Đang kéo ống tay áo lau mặt thì ta nghe y nói: "Phi lễ chớ nhìn."

Ta khóc: "Vậy ngài không thể bảo ta nhắm mắt lại sao?"

10.

Trên mặt làm thế nào cũng lau không sạch.

Ta còn đang nhắm mắt rơi lệ thì Giang tiên sinh và yêu nữ kia đột nhiên đánh nhau. Hai người họ đánh hăng say, chẳng biết đánh tới đâu nữa, ngay cả tiếng động cũng không có.

Ta đang hoảng hốt thì chợt nghe có người gọi tên ta. Người kia bước trên lá cây đi tới chỗ ta rồi túm chặt cổ tay ta.

Đến khi ta miễn cưỡng mở mắt ra mới phát hiện người trước mặt là Kim Chu.

Không biết Kim công tử từ đâu ra mà quần áo cũng không chỉnh tề, sắc mặt ửng đỏ như say rượu, nhưng ta không hề ngửi thấy mùi rượu trên người hắn.

Lòng bàn tay hắn rất nóng làm xương cổ tay ta cũng nóng theo.

Ta ngẩn người, vội vàng hỏi hắn: "Kim công tử, ngươi trúng độc à?"

Vẻ mặt hắn có chút hoảng hốt, mỉm cười với ta rồi duỗi ngón trỏ ấn lên môi: "A, A Hòa, ta khó chịu quá, ngươi đi theo ta...... Đến giúp ta đi......"

Ta lại dụi mắt rồi nhìn quanh, bốn phía không thấy bóng dáng tiên sinh đâu.

Kim công tử thở càng dồn dập hơn, có vẻ như rất khó chịu.

Ta lo hắn bị gì nên hít sâu một hơi rồi đáp ứng hắn.
 
Chương 3


11.

Kim công tử kéo ta giẫm trên cành khô lá rụng chui vào một hang đá sáng lờ mờ.

Tay hắn càng lúc càng nóng, ta lấy từ trong ngực ra hai lọ thuốc bảo hắn: "Tiên sinh cho ta đan dược này, y bảo trúng độc gì cũng uống được, công tử ngươi mau......"

Ta còn chưa nói xong thì đã bị hắn cắt ngang.

Hắn rũ mắt nhìn chằm chằm vào tay ta, si ngốc cười nói: "Độc này...... thuốc bình thường không giải được đâu."

Dứt lời hắn bất ngờ ghì chặt ta, một tay đè ta vào vách đá.

Ta thấy hắn có ý định tháo dây lưng của ta, trong điện quang hỏa thạch bỗng nhiên hiểu ra: "Kim công tử, ngươi trúng......"

Kim Chu áp môi vào cổ ta, thở hổn hển nói: "Vô tình sập bẫy yêu nữ, lần này đắc tội rồi."

Tuy thể chất hắn yếu đuối nhưng cũng là người luyện võ nên mạnh hơn ta nhiều, chỉ hai ba cái đã đè ta xuống đất đá lạnh buốt.

Cảm giác lạnh lẽo sau lưng làm ta không khỏi rùng mình, đẩy ng ực hắn nói: "Khoan, khoan đã, Kim công tử, không phải ngươi thích Mẫn Chậm sao......"

Nghe ta nói, hắn đờ đẫn lẩm bẩm một câu "Mẫn Chậm" rồi bất thình lình hôn ta.

Môi hắn rất nóng, đầu lưỡi cũng nóng, thân thể nặng nề đè trên người ta, ta tìm không thấy thời cơ vùng dậy, muốn há miệng nói chuyện nhưng đầu lưỡi lại bị hắn quấn lấy, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

Ta biết thật ra người trong lòng hắn không phải ta, chỉ là bây giờ bị trúng thuốc nên mới làm ra loại chuyện này.

"Ta, ta là Vân Hòa, không phải Mẫn Chậm......" Ta bị hắn hôn suýt ngạt thở, khi hắn rời ra mới có cơ hội nhắc nhở hắn, "Kim công tử, ngươi tỉnh lại sẽ hối hận đấy."

Ánh mắt hắn vẫn mê mang, tựa như đang nhìn ta nhưng cũng không giống nhìn ta.

Nghe ta nói xong, hắn nở nụ cười rồi đưa tay giật vạt áo ta, nhổm dậy chèn đầu gối vào giữa hai ch@n ta. Hắn cầm dây lưng trói tay ta lại, sau đó cười nói: "Ngươi, ngươi tất nhiên không phải Mẫn Chậm...... Mẫn Chậm đang bị nhốt chung với Đường Phiếm, sợ là đã sớm mây mưa điên đảo rồi."

Ta bị tin giật gân này làm cho choáng váng.

Ta ngửa đầu nhìn hắn, nuốt nước bọt hỏi: "Mẫn Chậm cũng ở đây à?"

Kim công tử chồm tới vỗ vỗ giữa bắp đùi ta, dịu giọng nói: "Ta đuổi theo hai người bọn họ đến đây, cả ba đều bất cẩn trúng độc của yêu nữ kia. Sau đó ta thoát khỏi xiềng xích, đang chạy đến rừng trúc thì nghe được giọng ngươi......A Hòa, chẳng phải đây là duyên phận sao?"

Ta nghĩ hắn đang bị sức mạnh của xuân dược khống chế nên nhất định đầu óc không tỉnh táo lắm, thế là cố gắng ngồi dậy nói: "Sao có thể để bọn họ ở chung phòng sau khi trúng xuân độc chứ? Kim công tử, ngươi tỉnh lại đi, mau tìm Mẫn thiếu hiệp đi!"

Nếu hắn tỉnh lại biết mình đã tác hợp cho người trong lòng và tình địch thì chẳng phải sẽ rất tức giận sao? Lỡ hắn đổ thừa ta không cản hắn thì chẳng phải ta bị oan thấu trời hay sao?

Nghĩ vậy ta càng giãy giụa lợi hại hơn. Nhưng hắn đè ta quá chặt nên hoàn toàn không thoát ra được!

Kim Chu cởi qu@n lót ta ra, bàn tay nóng hổi vuốt v e Tiểu Hòa của ta.

Một cơn gió lạnh từ ngoài hang thổi vào làm hai chân ta run rẩy, bị hắn banh ra thành tư thế xấu hổ.

"Đừng, đừng xoa như vậy......" Ta đẩy tay hắn nhưng vô ích, cũng chẳng làm được gì. Chưa từng có ai chạm vào chỗ này của ta, mặt ta nóng lợi hại, đang không biết làm thế nào thì đột nhiên cảm thấy hậu huyệt có vật gì đó nhét vào.

Theo bản năng ta muốn kẹp chân lại nhưng vì hắn quỳ giữa hai ch@n ta nên không được toại nguyện.

Hắn thật sự... thật sự muốn làm đến cùng!

Kim công tử nâng m ông ta lên, sau khi nói "đắc tội" thì cửa huy3t ta mới bị ngón tay hắn giày vò liền bị vật c ứng thô to hơn chĩa vào, còn chưa lấy lại tinh thần thì dương v*t hắn đã nặng nề đâm vào chỗ sâu, ta đau đến khóc rống nhưng hắn chẳng những không dừng mà còn đưa đẩy côn th*t rất nhiều lần.

Oa, huhuhu, ta, ta chỉ theo tiên sinh đi hái thuốc mà sao lại biến thành như bây giờ?

Kim công tử nhấc eo ta lên, vật kia lập tức chôn sâu hơn. Có lẽ hắn thấy ta khóc quá lợi hại nên giữ eo ta rồi đưa tay lau mặt cho ta.

Ta nghe hắn hỏi: "A Hòa, sao nước mắt ngươi lại có vị tiêu vậy?"

Ta thật sự không muốn trả lời hắn nhưng vẫn hít sâu mấy hơi rồi nức nở nói: "Kim công tử, ngươi lấy vật kia ra trước đi rồi ta sẽ nói ngươi biết tại sao."

Hắn giơ tay quệt một phát rồi chùi bột tiêu vào mắt ta.

Ta khóc càng lợi hại hơn.

Hức...... Huhuhu Kim công tử là chó thúi! Đáng đời hắn không theo đuổi được người trong lòng, ta muốn nguyền rủa hắn cả đời cũng không được Mẫn Chậm thích lại ahuhu......
 
Chương 4


12.

Tác dụng của xuân dược thật quá lâu.

Ta bị làm cho mệt mỏi quá độ.

Chờ ta khóc cạn nước mắt thì Kim công tử cũng đã ăn sạch ta chẳng còn gì nữa. Hắn đúng là chó thật mà, gặm cả người ta toàn dấu răng.

Rõ ràng có một khuôn mặt ôn nhuận như ngọc mà lại làm ra chuyện hung ác đến thế, toàn thân ta như nhũn ra, ngồi cũng không nổi.

Hắn giày vò rất lâu, rốt cuộc thở phào khoan khoái, vừa cúi xuống hôn môi ta vừa xuất tinh trong huyệt ta.

Giờ ta chẳng còn hơi sức nổi nóng với Kim Chu, rưng rưng nghĩ thầm chắc tiên sinh sẽ không mây mưa với yêu nữ kia chứ?

Hay là y quên mất ta rồi?

Kim công tử bắn xong thì ánh mắt dần tỉnh táo lại.

Hắn cởi trói cho ta.

Ta thấy hắn muốn đi thì đầu óc nóng lên, níu tay áo hắn sụt sịt nói: "Kim công tử, ngươi, ngươi sẽ không bỏ ta lại đây một mình đấy chứ?"

Nếu giờ hắn qua cầu rút ván, vì tìm Mẫn mỹ nhân mà bỏ lại ta ở đây thì có phải quá đáng lắm không?

"A Hòa?" Hắn xoa mặt ta, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Ta tủi thân nói: "Tốt xấu gì ta cũng giúp công tử giải độc, nếu ngươi bỏ ta lại, ta sẽ......"

Hắn nhìn ta hỏi: "Sẽ làm gì?"

Ta nói: "Ta sẽ đến cửa Kim gia đại náo ba ngày ba đêm để ngươi ở kinh thành không ngóc đầu lên được."

Ta thấy trong thoại bản đều viết như vậy cả.

Kim Chu sửng sốt rồi đưa tay nhéo mặt ta, bỗng nhiên nở nụ cười: "Thế thì rắc rối to rồi."

13.

Không phải Giang Quỳnh Trúc quên mất Vân Hòa mà y chỉ muốn đi xem náo nhiệt.

Xem xuân cung sống của thiên hạ đệ nhất võ công Đường Phiếm và thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Mẫn Chậm ít nhiều gì cũng có chút thú vị.

Thú vị nhất là......

Y biết hai người này thật ra không hợp nhau.

À, hình như Kim Chu cũng ở trong đó nữa.

Thế thì càng thú vị hơn.

Cũng không biết tiểu tử ngốc Vân Hòa kia từ đâu học được mấy thứ loạn thất bát tao này, cứ đinh ninh Đường Phiếm, Mẫn Chậm và Kim Chu đang làm trò hề ngược luyến tình thâm gì đó, ngày nào cũng thương cảm Kim Chu.

Yêu nữ không hạ độc được y nên đành bỏ ý định, ngoan ngoãn dẫn y đến chỗ nhốt ba người kia.

Giang Quỳnh Trúc hỏi yêu nữ: "Ba người này ở chung một chỗ mà ngươi không sợ ăn không tiêu à?"

Yêu nữ khổ sở nói: "Đúng là ăn không tiêu thật! Thiếp hạ độc bọn họ nhưng bọn họ thà chịu đựng chứ không đụng vào thiếp dù chỉ một ngón tay, thiếp vừa xích lại gần đã bị bọn họ đánh......"

Giang Quỳnh Trúc nói: "Nhốt bọn hắn chung một phòng tra tấn nhau lẽ nào không thú vị hơn làm chuyện mây mưa sao?"

Yêu nữ: "?"

14.

Trong nhà gỗ nằm khuất giữa rừng trúc mơ hồ vang lên tiếng đánh nhau.

Qua nửa canh giờ, âm thanh này mới lắng xuống.

Yêu nữ chọc thủng một lỗ trên giấy dán cửa rồi liếc trộm vào trong, kìm lòng không đặng oa một tiếng.

Giang Quỳnh Trúc đứng cạnh tò mò hỏi: "Sao rồi? Bọn hắn đánh xong chưa?"

Yêu nữ đứng thẳng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn rừng trúc sau lưng, lắc đầu nói: "Chỉ còn Mẫn Chậm và Đường Phiếm thôi."

Giang Quỳnh Trúc cũng chẳng thấy lạ: "Thì có sao đâu, Mẫn Chậm và Đường Phiếm có thể đánh nhau bảy ngày bảy đêm cơ."

Yêu nữ nói: "Nhưng công tử họ Kim kia cũng trúng xuân độc của ta, nếu chưa giải thì không đi xa được đâu......"

Giang Quỳnh Trúc: "......"

Giang Quỳnh Trúc: "Khoan đã, độc gì?"
 
Chương 5


15.

Mẫn Chậm quay đầu dựa vào thành giường thở phì phò. Y có gương mặt đẹp tuyệt trần, dù đang tức giận cũng vẫn hết sức động lòng người. Vì độc tính phát tác nên mặt ửng hồng như hoa đào, càng khiến gương mặt mỹ nhân kia tăng thêm vẻ đa tình.

Đáng tiếc lúc này ngồi cạnh y chính là Đường Phiếm.

Đường Phiếm là tảng đá cứng tám trăm năm chưa chắc sẽ động tâm với người khác.

Dù hắn trúng xuân độc, bên cạnh còn có mỹ nhân đệ nhất thiên hạ nhưng trong lòng hắn chẳng hề mảy may rung động.

Mẫn Chậm cắn răng nghiến lợi nói: "Đợi ta ra khỏi đây sẽ vặn cổ Kim Chu cho mà xem!"

Đường Phiếm thờ ơ bịt lại bên mắt bị Mẫn Chậm đấm trúng rồi nói: "Hắn cũng chạy không xa đâu."

Mẫn Chậm hít sâu một hơi: "Võ công ngươi đệ nhất thiên hạ, sao không phá xiềng xích này?"

Đường Phiếm nói: "Ta có một vật bị yêu nữ kia cướp đi, phải đợi nàng về đã."

Mẫn Chậm nói: "Vậy ngươi phá xiềng xích cho ta đi."

Đường Phiếm nói: "Chúng ta có thù."

Thế nên hắn không đi thì cũng không cho Mẫn Chậm đi.

Mẫn Chậm điên tiết gầm lên: "Ta sẽ giết ngươi trước rồi đi giết Kim Chu!"

Đậu móa ngươi Đường Phiếm, bò đi cho ông!!

16.

"Ngài muốn đi à?" Yêu nữ hỏi.

Nàng thấy lúc đầu Giang Quỳnh Trúc xem náo nhiệt rất vui vẻ, sau khi nghe nàng nói hai chữ xuân độc thì sắc mặt đột ngột trầm xuống.

Giang Quỳnh Trúc nói: "Ta có đem theo cây cải trắng, lúc nãy ta bỏ y lại trong rừng rồi."

Yêu nữ: "?"

Giang Quỳnh Trúc nói: "Giờ ta mới phát hiện trong rừng này có heo rừng."

Y nhìn nhà gỗ rồi bảo yêu nữ: "Cáo từ."

17.

Lúc bị Kim công tử ôm xuống hồ nước tắm rửa, ta nghe tiếng tiên sinh gọi ta.

Ta đang định trả lời thì bị Kim công tử bịt miệng.

Kim Chu kề vào tai ta dịu giọng nói: "A Hòa, ngươi nghĩ cho kỹ, bộ dạng này có thích hợp gặp Giang tiên sinh không?"

Nghe hắn nói xong, ta cúi đầu nhìn thân thể đầy vết cắn của mình, chỗ phía sau còn chứa tinh d1ch nhờn nhẫy của Kim Chu...... Đúng là không thể gặp tiên sinh được.

Nhưng giờ ta không trả lời thì có thể lát nữa sẽ không tìm được tiên sinh.

Kim công tử ôm eo ta, hắn cũng tr@n truồng, vật kia chĩa vào giữa khe mông ta.

Ta bắt đầu tự hỏi có phải xuân độc sẽ phát tác liên tục hay không.

"A Hòa, ngươi gọi Giang tiên sinh đến đi." Kim Chu chợt nói, "Ngươi gọi một tiếng tiên sinh, y sẽ tìm ra ngươi ngay lập tức."

Ta mờ mịt không biết Kim Chu có ý gì, thế là nghe lời hắn gọi một tiếng "tiên sinh".

Ta vừa dứt lời thì hắn lại nhét vật kia vào, hai chân dài kẹp chặt chân ta không cho ta nhúc nhích.

Giọng tiên sinh càng gần hơn.

Kim công tử hỏi ta: "Có muốn y thấy không?"

Ta cố nén tiếng nghẹn ngào suýt tràn ra khỏi cổ, chậm chạp lắc đầu.

Hắn cười rồi ôm ta bay đến một khe đá bí ẩn trên bờ trốn đi.

Ta cắn răng dựa vào vách đá, hắn nắm chặt cổ tay ta, chín cạn một sâu giày vò thêm mấy lần.

Kim công tử cắn vành tai ta nói: "Lúc trước ngươi là của Giang Quỳnh Trúc, nhưng sau hôm nay ngươi là của ta."

Ta bị hắn đâm đ ến thất điên bát đảo, bỗng nhiên lanh trí hiểu ra:

Có lẽ hắn bị Mẫn Chậm và Đường Phiếm k1ch thích quá nặng nên chọn đường khác, xem ta như thế thân của Mẫn Chậm.

18.

Trong nhà gỗ.

Mẫn Chậm đang chửi rủa Đường Phiếm và Kim Chu không tiếc lời thì bỗng nhiên ngứa mũi.

Y cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội này nên vội vàng quay mặt về phía Đường Phiếm hắt hơi một cái thật to.

Đường Phiếm: "......"
 
Chương 6


19.

Giang Quỳnh Trúc chau mày nhìn mặt dây chuyền của Vân Hòa nhặt được trong đống lá rụng. Lúc nãy hình như y nghe được tiếng Vân Hòa nhưng lại không thấy bóng người.

Trong rừng còn thoang thoảng mùi hương ngọt ngào không nói rõ được cũng không tả rõ được khiến trong lòng y phiền muộn.

Mặc dù bề ngoài Kim Chu tuấn tú hoà nhã nhưng thực tế lại không phải chính nhân quân tử gì. Cây cải trắng ngốc nghếch kia của y nói không chừng đã bị ngụy quân tử lừa gạt, lơ ngơ đi theo đối phương rồi.

Y nắm chặt mặt dây chuyền, đang định tiếp tục lên núi tìm kiếm thì chợt nghe sau lưng có nữ tử gọi tên mình, nhìn lại đúng là yêu nữ kia đuổi theo.

Yêu nữ vừa khóc vừa nói: "Giang tiên sinh, Mẫn công tử nói muốn chém ta......"

Giang Quỳnh Trúc nói: "Ta phải tìm người, không rảnh giúp ngươi đâu."

Yêu nữ điềm đạm đáng yêu nói: "Chẳng phải tiên sinh cũng đang tìm người sao? Mẫn Chậm nói chỉ cần ta bắt Kim Chu về thì y sẽ bỏ qua chuyện cũ. Biết đâu người tiên sinh muốn tìm và Kim Chu đang ở chung một chỗ thì sao."

Ở chung cái rắm.

Giang Quỳnh Trúc lạnh lùng lườm yêu nữ một cái.

Lúc này yêu nữ mới vỡ lẽ chuyện gì, vội vàng nói thêm một câu: "Biết đâu bọn họ chỉ cùng nhau bàn luận thi từ ca phú thôi......"

Giang Quỳnh Trúc: "Ngươi đừng nói nữa."

20.

Sắc trời dần tối, giữa rừng lá có thể trông thấy mặt trăng lưỡi liềm.

Chẳng biết Kim công tử bắt được chim rừng ở đâu. Hắn đốt lửa, ánh lửa lập lòe chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú.

Ta ôm đầu gối, trên người khoác áo ngoài màu trắng của hắn, cuối cùng đã thấy ấm lại, chỉ có chỗ bị giày vò còn hơi đau nhức khó chịu.

Kim công tử ngồi cạnh nhẹ nhàng cầm tay ta, đôi mắt đen thẫm lẳng lặng nhìn ta.

Ta nói: "Kim công tử, ngươi nghĩ tiên sinh tìm không thấy ta có khi nào sẽ bỏ về trước không?"

Kim Chu cười nói: "Y không tìm thấy ngươi thì ngươi theo ta về kinh thành đi."

Nhìn hắn cứ như chưa bao giờ thích Mẫn Chậm vậy. Trong lòng ta chợt mờ mịt, không biết tâm ý hắn rốt cuộc thế nào.

"Chẳng phải mẹ ngươi dữ lắm à?" Ta nhìn ngọn lửa bập bùng nói, "Ngươi dẫn ta về nuôi báo cô, tất nhiên bà ấy sẽ không thích ta rồi."

Kim công tử ôm lưng ta nói: "A Hòa, bà ấy sẽ không......"

Hắn còn chưa nói hết thì đột nhiên biến sắc, nhét thịt chim nướng vào tay ta rồi rút kiếm đứng lên.

Một cây tiêu độc ghim vào kiếm hắn phát ra tiếng lanh lảnh.

Ta trợn mắt quay đầu lại, kinh ngạc thấy Mẫn Chậm âm hiểm đứng ở chỗ tối, đằng đằng sát khí nhìn Kim Chu.

Mẫn Chậm không hổ là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, dù lúc này y mặc bộ đồ rách rưới, tóc tai lòa xòa, vẻ mặt như ăn phải đồ thiu thì vẫn đẹp như thường.

Y cười lạnh một tiếng rồi cầm kiếm chỉ vào Kim Chu, nhếch môi nói: "Khá khen cho ngươi! Hôm nay ông không chém đầu ngươi làm cái bô thì ông không phải họ Mẫn nữa!"

Kim Chu ôn hòa cười nói: "Mẫn thiếu hiệp, đừng nói chuyện th ô tục vậy chứ. Đường đại hiệp đâu? Sao không đi chung với ngươi?"

Vẻ mặt Mẫn Chậm càng thêm sa sầm: "Ngươi còn có tâm trạng ở đây nướng chim nữa à? Ông chém đứt thứ kia của ngươi rồi cũng ở đây nướng chim thế nào?"

Nụ cười trên mặt Kim công tử đông lại.

Ta ở bên cạnh bị Mẫn Chậm làm cho kinh hãi.

Sao lời nói và khuôn mặt của y chẳng hợp nhau chút nào cả vậy?

Mẫn Chậm mắng mệt mỏi, bỗng nhiên dừng một chút rồi hỏi Kim Chu: "Làm sao ngươi giải độc được?"

Kim Chu âm thầm nhìn ta một cái.

Ta vội vàng cúi đầu, không muốn dính vào trận cãi cọ của bọn họ.

Có khi nào Mẫn mỹ nhân chợt phát hiện người mình thích là Kim công tử, giờ Kim công tử tìm người khác giải độc nên y vì yêu sinh hận, muốn đại khai sát giới không......

Thế thì ta càng không được nói ra chuyện kia.

Thế là khi cặp mắt phượng của Mẫn Chậm nhìn qua ta, ta vội nói: "Không phải ta! Ta chỉ là người qua đường vô danh tình cờ ngồi đây thôi."
 
Chương 7


21.

Mẫn Chậm nhìn ta chằm chằm, không hiểu sao lại tỏ vẻ hiểu rõ. Y cất kiếm vào vỏ rồi hỏi ta: "Ngươi là dược đồng của Giang Quỳnh Trúc?"

Ta nói: "Là người qua đường vô danh."

Mẫn Chậm hỏi: "Sao Giang Quỳnh Trúc cũng tới đây?"

Ta nói: "...... Tiên sinh nói ở đây có dược thảo y đang cần dùng."

Mẫn Chậm lại cau mày nhìn ta từ trên xuống dưới, y vừa định đi tới chỗ ta thì Kim công tử lập tức rút kiếm chắn trước người ta.

Mẫn Chậm nhíu mày trừng Kim công tử: "Muốn đưa đầu làm bô cho ông gấp vậy à?"

Kim công tử hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Xem ra chất độc trên người ngươi cũng giải rồi nhỉ, là Đường đại hiệp......"

Ta liếc trộm Mẫn Chậm một cái, cảm thấy y thật sự bị Kim Chu chọc điên, ngay cả một câu th ô tục cũng không mắng ra miệng. Chỉ giây lát sau kiếm của hai người đã va chạm loảng xoảng, đánh nhau túi bụi.

Ta không biết phải làm gì nên chỉ có thể cúi đầu rắc tiêu lên thịt chim.

Ngửi thấy mùi vị không tệ lắm, ta thử cắn một miếng thịt cánh, cảm động đến rưng rưng nước mắt.

Giang tiên sinh nói không thích sát sinh nên xưa nay lên núi hái thuốc chẳng bao giờ nấu cơm dã ngoại, lần này nhờ phúc Kim công tử mà cuối cùng ta đã được ăn thịt rồi.

Đang gặm thì ta nghe thấy một tiếng động kỳ dị.

Phía đối diện bỗng nhiên rơi xuống một bóng đen, ta tưởng Giang tiên sinh tới nên mừng rỡ nhìn sang, bất thình lình đối mặt với một đôi mắt lạnh lùng.

Thanh niên mặc áo đen kia ôm kiếm ngồi bên đống lửa, im lặng nhìn về phía Kim công tử và Mẫn Chậm đang đánh nhau, một lát sau mới lên tiếng hỏi ta: "Nhớ ta không?"

Ta ngơ ngác nhìn hắn một cái rồi gật đầu nói: "Đường Phiếm đại hiệp."

Ai có thể không nhớ Đường Phiếm võ công đệ nhất thiên hạ chứ?

Quả nhiên Mẫn Chậm vừa lộ mặt thì không lâu sau Đường Phiếm cũng sẽ xuất hiện.

Người giang hồ khó tránh khỏi bị thương trúng độc, ít nhiều gì cũng phải đến núi Thanh Lộc mấy lần, tất nhiên ta cũng từng bưng thuốc cho Đường Phiếm và Mẫn Chậm.

Nhưng dược đồng chẳng có điểm nào đặc biệt như ta chắc sẽ không được bọn họ nhớ đến đâu.

"Sao Giang Quỳnh Trúc không ở cạnh ngươi?" Đường Phiếm hỏi ta.

Giọng hắn cứng rắn lạnh lẽo.

Hệt như thanh kiếm hắn ôm trong ngực vậy.

Ta nghĩ thầm nếu nói ra chuyện yêu nữ thì nhất định sẽ làm tiên sinh mất mặt, thế là hàm hồ nói: "Vào tìm dược thảo, không cẩn thận bị lạc."

Haizzz, thân là người qua đường ta luôn cảm thấy hiện giờ ở lại đây không thích hợp lắm.

22.

Gió nổi lên trong rừng, ánh lửa lụi tàn.

Khi ta nuốt xuống miếng thịt chim cuối cùng, Mẫn Chậm vẫn chưa chặt đầu Kim công tử.

Thật ra ta biết đôi khi cái gọi là luận võ của người giang hồ thực chất là một kiểu tán tỉnh.

Đang suy nghĩ miên man thì nghe đại hiệp đối diện hỏi ta: "Vậy ngươi muốn đi tìm Giang Quỳnh Trúc không?"

Ta gật đầu, thở dài nói nhỏ: "Nhưng ta không biết đi đâu tìm cả."

Đường Phiếm quả nhiên là đại hiệp đầy lòng nhiệt tình. Hắn nói đang trên đường tới đây thì thấy Giang tiên sinh, có thể dẫn ta đi tìm y.

Ta cảm kích nói: "Có phiền ngài quá không......"

Vừa dứt lời thì Đường Phiếm đã đứng dậy ôm ngang ta lên rồi vận khinh công bay vào rừng bên kia.

Ta không kịp phản ứng, cả người đờ đẫn hồi lâu.

Lúc nãy ăn thịt chim làm tay dính đầy mỡ, ta không dám chùi lên quần áo hắn nên chỉ có thể nắm chặt tay nép trong ngực hắn.

Ai ngờ Đường đại hiệp bay rất xóc nảy, ta không thấy rõ lắm tình huống trong rừng, bên tai là tiếng gió gào thét, trong lúc kinh hồn táng đảm vô ý giơ hai tay dính đầy mỡ lên ôm mặt hắn.

Đường Phiếm đứng trên một cành cây cúi đầu nhìn ta.

Ta: "..."

Má ơi!

Đường Phiếm bị ta làm cho mặt mũi bóng loáng: "......"

Ta nghĩ: Thôi thế là xong đời.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn xưa nay không có biểu cảm gì nên nhìn không ra hắn có tức giận hay không.

Ta kéo tay áo của Kim công tử khoác cho ta lúc nãy, thử cứu vãn sai lầm của mình, bày ra khuôn mặt tươi cười bảo hắn: "...... Ta lau cho ngài nhé?"
 
Chương 8


23.

Thoại bản nói Đường Phiếm là đại hiệp mặt lạnh, chỉ có Mẫn Chậm mới có thể làm hắn cười.

Bị hắn yên lặng nhìn chăm chú, ta còn tưởng một giây sau mình sẽ bị hắn g iết chết.

Nhưng hắn chỉ cúi đầu xuống cọ gương mặt dính mỡ vào mặt ta một cái.

Ta nghi ngờ hắn muốn nhân cơ hội này chùi mỡ vào người ta.

Nhìn hắn lạnh lùng nhưng hơi thở lại cực nóng, mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt.

Lần trước hắn cách ta gần như vậy là khi hắn bị thương nặng sắp chết.

"Vân Hòa", hắn cúi đầu, môi mỏng lướt qua tai ta, "Ngươi còn nhớ ta."

Ta cúi gằm mặt nói với hắn: "Đường đại hiệp, bất kỳ ai cho người khác nhiều máu như vậy cũng sẽ nhớ rõ đối phương thôi."

Huống chi hắn còn là đại hiệp vang danh thiên hạ, võ công đệ nhất.

Đường Phiếm lại im lặng, hắn ôm ta hạ xuống đất rồi buông ta ra.

Gió đêm thổi qua, mấy chiếc lá rơi lả tả, ánh trăng rọi xuống chiếu vào hắn và ta.

Hắn không lên tiếng, chỉ xòe tay cho ta xem ——

Một con thỏ bện bằng cỏ.

Ta sửng sốt, sờ lên gáy mình cười ngại ngùng: "Lúc ấy ta chỉ tiện tay bện thôi, thế mà đại hiệp vẫn còn giữ sao?" Ta cứ tưởng hắn đã vứt đi từ lâu rồi chứ.

"Bị yêu nữ kia lấy đi." Đường Phiếm nói, "Tưởng mất nên lo lắng hồi lâu."

Đây cũng chẳng phải vật gì đáng giá, có mất cũng đâu quan trọng nhỉ?

Sớm biết Đường Phiếm thích nó thì ta đã bện chừng trăm cái tặng hắn rồi.

24.

Năm đó Đường Phiếm máu me khắp người lên núi Thanh Lộc, Giang tiên sinh còn khẳng định hắn sống không quá nửa tháng.

Hắn bị thương rất nặng, mất máu quá nhiều, nếu không ai tiếp máu cho hắn thì dù có dùng thuốc tốt cỡ nào cũng không cứu được mạng hắn.

Máu ta phù hợp với hắn nên chủ động bảo tiên sinh lấy máu ta cho hắn.

Đường Phiếm toàn thân áo đen sắc mặt trắng bệch nằm trên giường như người chết.

Ta lấy máu hôn mê hai lần, tốt xấu gì cũng kéo mạng hắn về.

Giang tiên sinh ngậm tẩu thuốc nhả khói trắng hỏi ta: "Ngươi và hắn không quen biết, sao phải làm đến mức này?"

Ta nói: "Vì hắn là người tốt."

Vì cứu phụ nữ trẻ em nên hắn mới bị ám hại, chỉ có đại trượng phu đội trời đạp đất mới làm được như vậy. Xưa nay ta kính nể nhất loại người này, vì mình không thể trở thành người như thế nên mới đánh cược tính mạng để cứu Đường đại hiệp.

Ta chỉ là một dược đồng vô danh trên núi Thanh Lộc, có chết cũng chẳng sao.

Nhưng Đường Phiếm là đại hiệp thuộc về thiên hạ. Mạng hắn quý hơn ta nhiều.

Trên mặt Đường Phiếm hơi hồng hào nhưng vẫn hôn mê mấy ngày. Ta ngày ngày ngóng trông hắn tỉnh lại, còn bện con thỏ nhỏ đặt bên gối hắn, nấu xong thuốc lại hát cho hắn nghe.

Nhờ có giọng ca ngang phè phè kia, Đường đại hiệp quả thực bị tiếng hát khó nghe của ta làm tỉnh lại.

Việc đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh là đưa tay bịt miệng ta, bảo ta đừng hát nữa.

25.

Hắn đi rất vội, ngoại trừ băng vải dính máu thì không để lại gì khác.

Giang tiên sinh nói cứu loại người như Đường Phiếm thì đừng trông mong được báo đáp.

Ta chưa từng nghĩ Đường Phiếm lại nhớ rõ ta.

Trong lòng bọn họ chứa đựng rất nhiều chuyện. Bất kể chuyện gì cũng sẽ quan trọng hơn một người qua đường bèo nước gặp nhau.

26.

Giờ nhìn thấy con thỏ này, ta vui mừng nghĩ:

Đường Phiếm nhớ ta cũng không uổng công ta bị Giang tiên sinh ép uống thuốc bổ nguyên một tháng kế tiếp......

Ta ăn táo đỏ ngán đến tận cổ.

27.

Ta kéo áo Kim công tử lau mỡ trên mặt Đường Phiếm rồi bảo hắn: "Ta cứu được đại hiệp lòng mang thiên hạ, vậy cũng xem như ta làm chuyện tốt cho thiên hạ đúng không?"

Đường Phiếm cầm cổ tay ta nói: "Trước đây ta vì thiên hạ, nhưng......"

Trong mắt hắn có ánh sáng dập dờn.

Hệt như mặt hồ phản chiếu sao trời lấp lánh.

Hắn nói: "Sau này ta chỉ vì ngươi mà thôi."
 
Chương 9


28.

Giang Quỳnh Trúc vừa đi đến đây thì nghe Đường Phiếm nói ra câu không biết xấu hổ này với cải trắng của mình, trong cơn thịnh nộ y phóng ba cây ngân châm giữa ngón tay về phía Đường Phiếm.

Đường Phiếm vừa kéo Vân Hòa vừa vung kiếm cản ngân châm.

Sau khi xoay người hạ xuống, hắn mới phát hiện kẻ tung ám chiêu là Giang Quỳnh Trúc.

Hắn nhíu mày: "Giang Quỳnh Trúc?"

Lúc nãy thấy Giang Quỳnh Trúc đi bên kia, sao giờ lại đụng đối phương ở đây?

Rõ ràng Giang Quỳnh Trúc cũng không ngờ lại gặp hắn ở chỗ này, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận, hơn nửa ngày mới rít lên một câu: "Không ngờ heo rừng trong rừng này không chỉ một con."

Đường Phiếm: "......"

Vân Hòa thò đầu ra khỏi ngực hắn, nhìn quanh mờ mịt nói: "Heo rừng? Heo rừng đâu?"

29.

Không giấu gì mọi người, Giang Quỳnh Trúc là dân mù đường, xưa nay đường đi đều do Vân Hòa hỏi.

Bình thường Giang Quỳnh Trúc hái thuốc trên núi đều tùy tâm mà đi, nhờ vận khí không tệ mới nhiều lần tìm được thuốc mình cần.

Y vốn nghe thấy phía Đông có âm thanh, kết quả mơ hồ đi tới phía Tây.

Vận khí rất tốt nên bắt gặp Đường Phiếm đang nói câu nghe mắc ói.

30.

Thì ra là tiên sinh! Rốt cuộc y và yêu nữ kia cũng đánh nhau xong.

Ta mừng rỡ gọi y: "Tiên sinh, ngươi tìm được ta rồi."

Chẳng lẽ lúc nãy y gặp phải heo rừng trên đường nên mới đến chậm vậy sao?

Thôi thì ta rộng lượng tha thứ cho y vậy.

Giang tiên sinh hít sâu một hơi, y trừng Đường đại hiệp rồi bảo ta: "A Hòa, đến chỗ ta này."

Đường đại hiệp nắm ống tay áo của ta, rũ mắt nhìn ta.

Ta cúi đầu nhìn tay Đường Phiếm, nhất thời đi không được mà không đi cũng không được, bầu không khí chợt trở nên vi diệu.

Ta thì thầm với Đường đại hiệp: "Đại hiệp, hôm khác chúng ta gặp lại, ta theo tiên sinh hái thuốc trước đã."

"Lúc nãy ta nói......" Đường Phiếm ngập ngừng nhìn ta.

Ta nói: "Hôm đó chỉ tiện tay mà thôi, Đường đại hiệp không cần hứa hẹn sâu nặng như vậy."

Ta nhón chân lên cọ nhẹ mũi mình vào chóp mũi cao thẳng của hắn nói: "Được rồi! Tâm ý ta nhận rồi, đại hiệp chẳng còn nợ gì ta cả."

Đường Phiếm mấp máy môi nhưng không lên tiếng, chỉ buông lỏng tay áo ta. Hắn giương mắt nhìn Giang tiên sinh rồi rũ mắt nhìn ta, sau khi nói từ biệt thì lập tức biến mất trong rừng rậm như một cơn lốc đen.

Giang tiên sinh nhìn Đường Phiếm rời đi rồi bước nhanh tới cạnh ta, cúi đầu hít hửi trên cổ ta: "Nhóc hư, ta tìm ngươi lâu như vậy mà ngươi lại đi ăn với Đường Phiếm."

Chắc hẳn tiên sinh đã ngửi thấy mùi chim nướng. Ta thẳng thắn giải thích: "Tìm không thấy ngài ta mới ăn chứ bộ. Hơn nữa cũng không phải Đường......"

Không đợi ta nói xong, y túm cổ áo ta lạnh lùng hỏi: "Đường Phiếm làm gì?"

Ta mờ mịt đáp: "Đâu có làm gì."

Chẳng phải Đường đại hiệp chỉ ôm ta bay trong rừng một đoạn thôi sao?

Sắc mặt Giang tiên sinh lại trầm xuống, y vén tay áo ta lên, ngón tay xẹt qua những vết tím xanh kia: "Không phải Đường Phiếm, vậy là Kim Chu đúng không?"

Ta bị y nắm hơi đau, không nhịn được hít vào một hơi.

Tiên sinh đưa mắt nhìn cái áo màu trắng dưới chân ta (lúc nãy bị ta lấy ra lau mỡ không cẩn thận ném xuống đất, xin lỗi Kim công tử) rồi ngước nhìn ta, lạnh giọng chất vấn: "A Hòa, hắn còn đụng chỗ nào của ngươi nữa?"

31.

"C ởi đồ ra," y nắm vai ta nói, "Để tiên sinh nhìn xem."
 
Chương 10


32.

Nếu câu này do người khác nói thì sẽ có vẻ muốn khinh bạc ta.

Nhưng tiên sinh thường khịt mũi khinh bỉ Kim công tử và Mẫn Chậm đoạn tụ, chắc y không thích nam tử đâu.

Ta đâu dám nghĩ y có ý đồ gì với ta.

Nhưng c ởi đồ ra ở đây cũng hơi kỳ, ta do dự một lát rồi lí nhí nói với tiên sinh: "Tiên sinh, tại ta không cẩn thận thôi, cũng chẳng nghiêm trọng lắm đâu."

Y dí ngón tay vào trán ta nói: "Đủ lông đủ cánh rồi không nghe lời ta nữa đúng không?"

Nói thì nói thế nhưng y cũng không bắt ta c ởi đồ nữa, chỉ thở dài nói: "Trở về lại tính sổ với tiểu tử ngốc nhà ngươi."

33.

Trong hang chỉ thắp một cây nến. Gió lạnh thổi qua, ánh nến lập lòe lay động.

Trái tim tiểu tử ngốc này cũng thật lớn.

Giang Quỳnh Trúc hạ thuốc mê Vân Hòa, hít sâu một hơi rồi chậm rãi tháo dây lưng thiếu niên.

Lâu lắm rồi y không tức giận như vậy (mặc dù y thường xuyên phụng phịu vì mấy chuyện cỏn con), thấy cải trắng mình nuôi trên núi bao năm bị ủi thành thế này thì phẫn nộ suýt nhồi máu cơ tim.

Vết tích mập mờ từ trên cổ trải dài xuống chỗ không thể diễn tả kia.

Sau khi y phục bị lột ra, hơi lạnh trong hang khiến thiếu niên mơ màng vặn eo như mèo, Giang Quỳnh Trúc nắm eo cải trắng, cẩn thận cởi xuống mảnh vải màu trắng cuối cùng.

Qu@n lót treo giữa đầu gối Vân Hòa, chỗ bí ẩn lập tức bại lộ trước mặt Giang Quỳnh Trúc.

...... Đáng chết a a a!

Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Kim Chu!!

Y lại hít sâu một hơi nhịn xuống tức giận, y biết tên chó kia ở lì trên núi không đi là vì nhắm đến cải trắng của mình, nào ngờ lại bị đối phương nẫng tay trên ở đây.

Nhìn công tử kia tuấn tú lịch sự ôn tồn lễ độ mà lại thô lỗ như vậy.

Ngay cả y còn không nỡ đụng cải trắng, thế mà bị chó Kim giày vò thành thế này.

Vân Hòa đang hôn mê không hề hay biết suy nghĩ trong lòng y, còn vô thức cựa quậy.

Giang Quỳnh Trúc quệt thuốc lên ngón tay rồi chậm rãi nhét vào nếp uốn.

Thiếu niên rụt mình lại, khó chịu rên một tiếng.

Giang Quỳnh Trúc vỗ lưng Vân Hòa nói: "A Hòa, đừng kẹp chặt như vậy, tiên sinh bôi thuốc cho ngươi."

Huyệt đạo nóng bỏng ướt át, khi ngón tay y ra vào còn dính theo chất lỏng óng ánh của thiếu niên.

"Sao lại làm người ta tức giận thế chứ?" Giang Quỳnh Trúc kìm nén tâm tư kiều diễm trong lòng, mở rộng hai chân thiếu niên rồi từ từ bôi thuốc mỡ lên những chỗ tím xanh hoặc đỏ ửng.

Vân Hòa mơ màng lẩm bẩm: "Lạnh quá, lạnh quá...... Tiên sinh......"

Giang Quỳnh Trúc hừ một tiếng: "Lạnh cũng phải bôi."

Ngữ khí nói chuyện của y không tốt lắm nhưng khi cúi đầu hôn lên môi thiếu niên thì lại rất dịu dàng.

Nếu Vân Hòa tỉnh dậy chắc chắn sẽ bị tình ý trong mắt y dọa chạy mất.

"Lần này tiên sinh còn bôi thuốc cho ngươi đấy," Giang Quỳnh Trúc hung tợn gầm gừ, "Lần sau thì...... Không đúng, đừng hòng có lần sau!"
 
Chương 11


34.

Ta vừa mở mắt thì đã thấy Giang tiên sinh xụ mặt ngồi cạnh.

Thấy ta tỉnh, y hừ lạnh một tiếng rồi ném túi lương khô vào tay ta nói: "Ăn xong đi hái thuốc thôi."

Ta vừa ngoan ngoãn gặm bánh vừa quan sát vẻ mặt tiên sinh, nhất định y vẫn còn giận ta chạy bậy đêm qua.

Có lẽ vì đêm qua ngủ ngon nên sau khi thức dậy trên người ta không còn đau nhức nữa.

"Hôm nay hái được thuốc thì về ngay," tiên sinh lạnh lùng nói, "Chỗ này không nên ở lâu, ở trên núi Thanh Lộc vẫn tốt hơn."

Y liên tục dặn ta sau này gặp đám Kim công tử thì cứ tránh đi.

Ta gật đầu đáp ứng.

Dù tiên sinh không dặn thì ta cũng sẽ tránh.

Người không có võ công như ta dính dáng với người giang hồ như bọn họ chẳng phải sẽ chết rất nhanh sao?

Mạng chó quan trọng, mạng chó quan trọng!

35.

Giang Quỳnh Trúc vừa dặn dò cải trắng của mình xong thì hai người đụng phải Mẫn Chậm ngay trong rừng.

Bộ dạng Mẫn mỹ nhân có vẻ chán đời hơn lần trước nhiều, trên mặt còn có vết kiếm mảnh.

Nếu là chiều qua thì chắc chắn Giang Quỳnh Trúc sẽ nghĩ kẻ biến Mẫn Chậm thành bộ dạng này chính là Đường Phiếm.

Tuy hai người kia không hợp nhau nhưng khi xuân độc phát tác sẽ khó tránh khỏi củi khô lửa bốc.

Nhưng đêm qua y lại thấy Đường Phiếm nói câu kia với Vân Hòa......

Giang Quỳnh Trúc yên lặng nhìn Mẫn Chậm, thắc mắc tại sao đối phương lại rơi vào tình cảnh này.

Mẫn mỹ nhân quắc mắt nhìn bọn họ: "Nhìn gì mà nhìn, có tin ông móc mắt chó của các ngươi ra không."

Quả nhiên miệng thúi đúng như lời đồn. Giang Quỳnh Trúc nghĩ.

Hái thuốc quan trọng, không cần so đo với loại người này.

Giang Quỳnh Trúc chọn cách giả mù: "Hôm nay sương trong rừng dày quá, ai đang nói vậy nhỉ? Sao ta không thấy người nào cả?"

Vân Hòa thoáng sửng sốt rồi lập tức phụ họa: "Có ai đâu, ta cũng không thấy người nào hết."

Giang Quỳnh Trúc nói: "Ta bấm ngón tay thấy đi đường kia hơi nguy hiểm, chúng ta đi đường vòng thôi."

Dứt lời y nắm cánh tay Vân Hòa kéo sang đường khác không có Mẫn Chậm mà đi.

37.

Mẫn Chậm đầy bụng lửa giận muốn trút ra ngoài bị hai người này chặn lại.

Nắng đẹp thế kia lấy đâu ra sương mù che mắt? Y hít sâu một hơi rồi vận khinh công đuổi theo Giang Quỳnh Trúc và Vân Hòa.

Giang Quỳnh Trúc quay đầu nhìn y với vẻ khó hiểu: "Ngươi có việc gì à?"

Mẫn Chậm nói: "Các ngươi muốn hái thảo dược đúng không? Ta dẫn các ngươi đi."

38.

Lúc nãy Mẫn Chậm còn nói khó nghe như vậy, rõ ràng là không muốn chúng ta thấy bộ dạng chật vật của y, sao giờ lại chủ động đi chung? Ta và tiên sinh đều hoài nghi nhưng không hỏi Mẫn Chậm.

Y dẫn bọn ta đi tìm dược thảo, xem như giúp chúng ta một đại ân.

Mẫn thiếu hiệp quả nhiên là mỹ nhân từ trong trứng, lông mi dài, mắt to, da trắng như tuyết, môi như hoa xuân.

Ta lặng lẽ ngắm y, không ngờ y đột ngột quay đầu lườm ta một cái.

Y không nói chuyện với ta mà hỏi tiên sinh: "Ta muốn mua loại độc nào có thể giày vò kẻ khác sống dở chết dở, ngươi ra giá đi."

Tiên sinh im lặng giây lát rồi nói: "Núi Thanh Lộc có quy củ không được tuỳ tiện bán những thứ trái với đạo nghĩa giang hồ."

Mẫn Chậm nói: "Ngươi muốn vàng ròng ta cũng trả nổi. Ta muốn giết Đường Phiếm và Kim Chu."

Tiên sinh quay đầu nhìn Mẫn Chậm chăm chú: "......"

Tiên sinh nói: "Đây là mấy loại độc tàn nhẫn nhất, ngươi muốn loại nào."
 
Chương 12


39.

Tiên sinh nói quan hệ giữa Mẫn Chậm và Đường Phiếm không tốt.

Ta không tin lắm, hai người họ từ trước đến nay luôn xuất hiện có đôi có cặp, lần trước còn hợp tác phá chuyện làm ăn của Kim công tử, nếu quan hệ không tốt thì sao lại đi chung với nhau?

Mẫn Chậm ngồi trên tảng đá bên cạnh nhai cọng cỏ, vừa chờ ta và tiên sinh đào thảo dược vừa hời hợt nói: "Tại ông bất cẩn làm hư đồ của hắn nên mới bất đắc dĩ đi theo hắn trả nợ thôi."

Ta vỡ lẽ: "Thì ra là thế."

Thì ra là tiết mục tương ái tương sát.

Trong thoại bản viết ngoài mặt thì bọn họ đánh nhau nhưng thật ra là đang liếc mắt đưa tình.

Mẫn Chậm chợt nói: "Ta từng đến núi Thanh Lộc rồi."

Giang tiên sinh ngẩng đầu nhìn y rồi xắn tay áo nói: "Lúc trước ngươi còn nợ ta năm lượng bạc, giờ trả luôn đi."

Mẫn Chậm: "Mợ! Chẳng phải đã nói bỏ hết số lẻ rồi sao? Giang Quỳnh Trúc, ngươi đúng là quỷ keo kiệt mà."

Ta ở bên cạnh gật gù.

Giang tiên sinh đưa tay vỗ trán ta: "Tiểu tử chết tiệt, ngươi gật đầu gì hả?"

40.

Tóm lại Mẫn thiếu hiệp tạm thời đi chung đường với chúng ta.

Bộ dạng y xinh đẹp cao quý nhưng lại không chỉn chu chút nào, mái tóc rối bời được buộc lại bằng sợi dây tiện tay nhặt được.

Đúng lúc trong túi áo ta có một cây lược.

Đợi đến lúc nghỉ chân bên hồ, tiên sinh xử lý dược thảo vừa hái, ta không có chuyện gì làm nên lặng lẽ đi tới chỗ Mẫn Chậm đang rửa mặt rồi bảo y: "Mẫn thiếu hiệp, ta chải tóc cho ngươi nhé."

Y nghiêng đầu nhìn ta không nói gì, xem như đã ngầm cho phép.

Ta ngồi trên tảng đá cao hơn y một chút, cẩn thận cầm tóc dài của y chải nhẹ.

Y hoàn toàn không giống mỹ nhân yếu đuối mà thoại bản viết. Ta nghĩ thầm trong lòng.

"Lúc trước không ai chải tóc cho ta cả." Đang chải thì Mẫn Chậm đột nhiên nói khẽ với ta.

Y chống cằm nhìn qua mặt hồ, lông mi dài rũ xuống che khuất đôi mắt xinh đẹp.

Ta nghiêm túc gỡ tóc rối cho y rồi nói: "Mẹ ta từng chải cho ta. Nhưng sau khi bà dạy ta thì ta toàn tự chải."

Mẫn Chậm nói: "Tốt thật."

Y nhặt hòn đá ném xuống hồ, lẩm bẩm nói: "Ta không có mẹ, chẳng ai dạy ta việc này hết."

Ta nghe nói cha mẹ Mẫn Chậm đều mất sớm, thời niên thiếu y sống ở chùa một thời gian, sau đó lưu lạc giang hồ học võ công từ đủ hạng người. Trước khi gặp Đường Phiếm thì y chỉ sống một mình.

Ta nghĩ ngợi rồi bảo y: "Vậy để ta dạy ngươi."

Mẫn Chậm nói: "Ngươi đang thương hại ta đấy à?"

Ta nói: "Ngươi thông minh hơn ta nhiều, học xong thì sau này có thể tự chải tóc rồi."

Y lại ném hòn đá xuống nước.

Ta nhỏ giọng nói cho y biết: "Thật ra sau khi mẹ ta dạy ta chải tóc xong thì ngã bệnh, lúc đó bà ấy bệnh rất nặng, không còn sức cầm lược nữa...... Lúc đầu ta học không được nhưng về sau có thể chải rất khá."

Mẫn Chậm cũng không nhìn ta mà nhìn mặt nước, trầm mặc giây lát rồi nói: "Vậy à?"

Ta vừa chải thẳng tóc đen của y vừa khen: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi đẹp như vậy, nếu chải tóc kỹ sẽ càng đẹp hơn."

Mẫn Chậm nhếch môi cười: "Đẹp thì có ích gì."

Ta nói: "Sao không có? Rất nhiều người thích ngươi mà."

Mẫn Chậm nói: "Chẳng ai thích ta cả."

Ta kiên trì nói: "Có mà, trong thoại bản đều viết như vậy."

Mẫn Chậm ngẩn người: "Thoại bản gì?"

Ta nói: "Là sách hay kể về yêu hận tình thù của người giang hồ, trong đó nói Kim công tử và Đường đại hiệp đều rất thích ngươi......"

Ta còn chưa nói xong thì Mẫn Chậm đã cầm một hòn đá to ném mạnh xuống nước.

Trút giận xong, y hậm hực quay sang nhìn ta nói: "Sách quỷ gì thế? Ngươi đưa ta mấy quyển đi, ta đang cần giấy vệ sinh đây."
 
Chương 13


41.

Cũng không biết câu nào của ta có vấn đề, nhưng hình như ta đắc tội với Mẫn Chậm rồi thì phải.

Chỉ cần ta nhắc tới thoại bản thì y lập tức trừng ta, còn nói "sở dĩ ngươi ngốc là vì cứ đọc thứ rác rưởi này đấy."

Ta buồn rầu nghĩ mặc dù Mẫn Chậm nói đó là rác rưởi nhưng với ta lại là niềm vui hàng ngày.

Nhờ có thoại bản mà khi tiên sinh không để ý tới ta, ta mới không thấy buồn chán.

Lúc đầu hình như Mẫn Chậm không còn để ý ta, nhưng một lát sau y lại ôm kiếm đi tới hỏi ta một câu: "Ngươi chỉ đọc thoại bản liên quan tới ta thôi à?"

Ta nói: "Thật ra cũng không phải."

Còn có "Yêu hận tình thù giữa Thánh nữ Ma giáo và đệ tử Thiên Sơn Thất", "Minh chủ và thị vệ thiếp thân của hắn", "Sau khi ngã xuống vách núi thần y ôn nhu yêu ta"...

Ta thử ghép mặt tiên sinh vào thần y ôn nhu nhưng không thành công lắm, thần y trong thoại bản vừa ôn nhu vừa chu đáo, quả thực hoàn toàn đối lập với Giang tiên sinh.

Điều đáng nói là ta thích nhất thoại bản có Mẫn thiếu hiệp vì cốt truyện ly kỳ cảm động, ta còn khóc hai ba lần vì chuyện tình của họ nữa.

Nghe ta nói xong, gương mặt mỹ nhân của Mẫn Chậm có vẻ run rẩy.

Y trầm ngâm nhìn ta một lát rồi nói: "Ngươi đúng là đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác thật đấy nhỉ."

42.

Mẫn Chậm nói với Giang Quỳnh Trúc đang chăm chú phân loại dược thảo: "Giang Quỳnh Trúc, ông nghĩ ngươi nên tìm hiểu xem dược đồng của mình đang đọc sách gì đi."

Giang Quỳnh Trúc nói: "Cái gì?"

Mẫn Chậm nói: "Còn xem nữa thì chỉ sợ y hiểu lầm về giang hồ thôi."

Thế là Giang Quỳnh Trúc đi tìm Vân Hòa đang ngồi xổm nhổ cỏ bên hồ, thử tìm hiểu xem gần đây Vân Hòa đang đọc sách gì.

Vân Hòa cúi đầu ngoan ngoãn nói: "Ta đang đọc bách khoa toàn thư về thảo dược."

Nói xong còn lấy từ trong bọc hành lý ra cuốn bách khoa toàn thư về thảo dược, nhìn đúng là bị lật giở rất nhiều lần.

Giang Quỳnh Trúc lại quay đầu hỏi Mẫn Chậm: "Y hiếu học như vậy có vấn đề gì không?"

Mẫn Chậm: "...... Hiếu học?"

Chẳng lẽ y có gì hiểu lầm về hai chữ hiếu học sao.

43.

Lúc gặm khoai Mẫn Chậm phát hiện Vân Hòa đang đọc cuốn sách cũ mèm kia, y sinh nghi nên đến gần xem thử, phát hiện đoạn đầu tiên trong sách chính là:

〈"Các ngươi đừng đánh nhau vì ta nữa," Mẫn mỹ nhân hai mắt rưng rưng đứng giữa Kim công tử và Đường đại hiệp, ngẩng đầu lên mỉm cười thê lương, "Ta không muốn giang hồ nổi lên gió tanh mưa máu vì ta đâu."〉

Mẫn Chậm: "......"

Y nôn ngay tại chỗ.
 
Chương 14


44.

〈 "Kim công tử," trong mắt Mẫn mỹ nhân tràn đầy tình ý, nhẹ nhàng cầm tay Kim công tử nói, "Ta không muốn hại ngươi."

"Ta biết." Kim công tử thống khổ nhìn người trong lòng, "Ngươi lâm vào tình thế bất đắc dĩ, ta hiểu...... Hai chúng ta thật sự không thể......"

Hắn còn chưa dứt lời thì nước mắt Mẫn Chậm đã rơi xuống mu bàn tay hắn."Kim công tử, kiếp này chúng ta chưa trọn duyên phận," Mẫn mỹ nhân rơi lệ nói, "Hôm đó từ biệt trên cầu đã lỡ làng một kiếp rồi......"〉

Mẫn Chậm nôn xong lại cố nén buồn nôn đọc thêm vài trang.

Cái quái gì đây?

Sao lại có thứ ngược khẩu vị người ta thế này cơ chứ! Mẫn mỹ nhân trong đây và y có liên quan quái gì đâu!

Y chỉ muốn chửi tên cẩu tặc viết sách này, còn cho y và Kim Chu ở bên nhau nữa, chán sống rồi sao?

Mẫn Chậm tức giận muốn giết người, thế mà Vân Hòa đọc hết đoạn này lại cảm động ch ảy nước mắt.

Khóc xong thiếu niên còn đỏ hoe mắt nói với y: "Thật khiến người ta tiếc nuối, Mẫn thiếu hiệp, ngươi không thấy vậy sao?"

Mẫn Chậm: "...... Đệt!"

Gia hỏa này do tên chó Kim sai tới chọc tức y đúng không?

45.

Mẫn thiếu hiệp nắm cằm ta, thô lỗ dùng ống tay áo lau mắt cho ta rồi nói: "Ngươi khóc cái rắm! Ngươi còn khóc nữa thì ông móc mắt ngươi ra cho xem."

Ta không dám khóc, đành kìm lại nước mắt rồi tủi thân nhìn y chằm chằm.

Y thật hung dữ, chẳng giống mỹ nhân yếu đuối trong thoại bản gì cả.

Mẫn thiếu hiệp thấy ta nín khóc thì rốt cuộc buông tay ra, tiện thể ném quyển sách của ta vào lửa.

Y nói: "May cho ngươi là dược đồng của Giang Quỳnh Trúc, nếu không thì ông nhất định phải đánh ngươi."

Ta ủ rũ cúi đầu ngồi cạnh y.

Một lát sau y lại hỏi ta: "Ngươi thật sự không có võ công à?"

Ta nói: "Mặc dù ta không có võ công nhưng nếu ngươi đánh ta thì ta vẫn chạy rất nhanh."

Mẫn Chậm: "...... Há mồm ra."

Ta há miệng, y đột ngột nhét củ khoai vào miệng ta.

Mẫn Chậm nói: "Ngươi đừng nói gì mới là tốt nhất, hễ ngươi mở miệng thì ta lại nổi giận."

46.

Rốt cuộc ta lại làm gì đắc tội y nữa rồi? Không nghĩ ra, thật khó chịu.

47.

Đi một ngày vẫn chưa xuống núi, chúng ta tìm hang núi ngủ qua đêm.

Sau khi cân nhắc, ta chỉ có thể nằm giữa tiên sinh và Mẫn Chậm.

Chẳng hiểu sao ta cứ cảm thấy ngủ giữa hai mỹ nam mình lại có vẻ thừa thãi.

Dù sao đi cả ngày đường làm ta rất mệt mỏi, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi.

Chưa ngủ bao lâu ta bị đánh thức. T𝑟uyệ𝒏 chí𝒏h ở ⩶ T 𝑟U𝒎𝐭𝑟uyệ𝒏﹒𝑽𝗡 ⩶

Khi Mẫn Chậm trở mình, cả người nặng nề đè lên ta, đầu còn rúc vào cổ ta, hơi thở phả ra nhè nhẹ.

Một tay y ôm eo ta, tay kia còn gác trên mông ta, chắc xem ta như gối ôm nên chết sống không chịu buông tay.

Ta giãy giụa bị tiên sinh nghe thấy.

Tiên sinh buồn ngủ ngồi dậy ngáp một cái, theo thói quen đưa tay vuốt tóc ta hỏi: "A Hòa, gặp ác mộng à?"

Nhưng y không phải vuốt ta mà là vuốt đầu Mẫn thiếu hiệp trên người ta.

Ta đảo tròn mắt, không dám lên tiếng.

Mẫn Chậm bị xoa đầu tỉnh không rút tay về, y và tiên sinh hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không ai mở miệng nói gì mà giữ nguyên tư thế đó trong chốc lát.

48.

Tình huống trở nên kỳ quái, đáng sợ, còn khá xấu hổ nữa.
 
Chương 15


49.

Tiên sinh trầm mặc nhìn Mẫn Chậm, Mẫn Chậm cũng từ từ quay đầu nhìn tiên sinh.

Mặc dù quấy rầy bọn họ liếc mắt đưa tình rất vô đạo đức nhưng ta vẫn lên tiếng đề nghị: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi leo xuống khỏi người ta trước đi."

Mẫn Chậm yên lặng rút lại bàn tay đặt trên mông ta.

Có vẻ y cảm thấy mình đụng phải thứ gì không sạch sẽ nên lập tức lăn xuống khỏi người ta.

Ta thầm nghĩ xem ra y thật sự không ưa ta.

50.

Sau lúc xấu hổ, đổi lại tiên sinh nằm giữa.

Ta nhắm mắt ngáp một cái rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Sau nửa đêm ngủ rất ngon, chẳng ai giày vò ta thức giấc nữa.

Sáng hôm sau ta dậy rất sớm nhưng tiên sinh còn dậy sớm hơn cả ta.

Mẫn Chậm ôm kiếm ngồi ở cửa hang, dưới mắt thâm quầng có vẻ ngủ không ngon lắm.

Ta hỏi tiên sinh: "Đêm qua tiên sinh ngủ ngon không?"

Tiên sinh vừa chà xát dược thảo vừa đáp: "Xem như không tệ."

Ta nói: "Hình như Mẫn thiếu hiệp ngủ không ngon thì phải."

Tiên sinh hừ lạnh: "Y hổ thẹn với lòng, tất nhiên là ngủ không ngon rồi."

51.

Ta không hiểu tiên sinh nói "hổ thẹn với lòng" là có ý gì.

Mẫn Chậm cầm trái cây ta đưa rồi nói: "Từ trước đến nay ta toàn ngủ một mình nên tư thế ngủ bất nhã, đêm qua để ngươi chê cười rồi."

Ta nói: "Thật ra cũng không sao, chỉ là nặng quá thôi."

Vóc người y xem như mảnh khảnh hơn các nam tử khác, nhưng khi đè trên người ta thì hệt như một tảng đá lớn vậy.

Ta ngồi xổm cạnh y hỏi: "Mẫn thiếu hiệp, sau đó ngươi ngủ không ngon à?"

Khóe miệng Mẫn Chậm giật giật, nửa ngày sau mới nói: "Ngươi thử đi hỏi Giang Quỳnh Trúc xem đêm qua y làm chuyện gì."

52.

Trong lúc ta ngủ tiên sinh đã làm gì Mẫn thiếu hiệp sao?

Ta lấy làm kinh hãi nhưng lại không biết hỏi tiên sinh thế nào nên chỉ có thể suy ngẫm trong lòng.

Chẳng lẽ tiên sinh cũng thích Mẫn thiếu hiệp?

Nhưng......

Nhưng y không thể sánh bằng Đường đại hiệp và Kim công tử.

Đã không có võ công cao cường như Đường đại hiệp lại không giàu có hào phóng như Kim công tử.

Nghĩ vậy ta rất thương cảm tiên sinh, thế là yên lặng đi tới xử lý chỗ dược thảo còn lại giùm y.

Tiên sinh đưa tay vén tóc mai lòa xòa của ta ra sau tai rồi nói: "A Hòa, tóc ngươi lại dài rồi."

Ta nhếch môi cười hì hì với y.

Tiên sinh nói: "Đã lớn thế rồi mà sao cười lên cứ như đồ ngốc vậy không biết."

Sao y lại mắng ta ngốc chứ, tức ghê, không thương cảm y nữa.

53.

Mẫn Chậm lau kiếm của mình, thầm nhớ lại chuyện đêm qua.

Y vô tình sờ mông Vân Hòa, trong mơ cảm thấy quá êm nên nhịn không được bóp nhẹ mấy cái, lúc tỉnh lại lập tức quẫn bách không biết nói gì.

Khi Vân Hòa bị y đè dưới người, đôi mắt đen láy như thỏ con nhìn y, trên mặt lộ vẻ mờ mịt khiến y cảm thấy thật đáng yêu.

Nhưng nửa đêm về sáng ngủ không ngon cũng không phải vì Vân Hòa mà vì Giang Quỳnh Trúc.

......

Bất kỳ ai hơn nửa đêm phát hiện người nằm bên cạnh nhìn mình lom lom cũng sẽ ngủ không ngon thôi.
 
Chương 16


54.

Khi ba chúng ta xuống núi thì tình cờ gặp Kim công tử trong quán trà.

Kim công tử cười nói với ta: "Ta ở đây chờ ngươi lâu lắm rồi."

Đến khi hắn nhìn thấy tiên sinh và Mẫn Chậm từ sau lưng ta đi tới, nụ cười trên mặt lập tức héo đi.

Hắn nheo mắt nói: "Mẫn Chậm?"

Mẫn Chậm lạnh lùng liếc hắn một cái, không thèm lên tiếng.

Kim công tử thấy Mẫn Chậm không để ý tới mình lại quay sang cười với ta: "A Hòa, ngươi qua đây."

Ta không thích qua đó vì bây giờ cứ gặp Kim công tử thì ta lại thấy mông đau.

Tiên sinh nắm cánh tay ta nói: "Tiếp tục lên đường, đừng dừng lại đây."

Kim công tử đứng dậy kéo cánh tay kia của ta nói: "Giang Quỳnh Trúc, ngươi đúng là chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả."

Ta: "?"

Khoan đã, ai là hương? Ai là ngọc?

55.

Thật ra ta rất muốn bắt chước Mẫn Chậm trong thoại bản, rưng rưng nước mắt nói với tiên sinh và Kim công tử: "Các ngươi đừng đánh nhau nữa, ta không muốn giang hồ nổi lên sóng gió vì ta đâu!"

Nhưng rốt cuộc ta không làm như vậy.

Vì ta cảm thấy sẽ bị tiên sinh và Mẫn Chậm hành hung.

56.

Bụng ta kêu réo rất không đúng lúc.

Bốn người chúng ta trầm mặc ngồi chung một bàn.

Kim công tử ngồi bên phải ta, ngón tay thon dài đan vào tay ta, ôn nhu nói: "A Hòa, về kinh thành với ta đi."

Hắn vừa dứt lời thì bên trái ta liền vang lên tiếng gỗ bị bẻ gãy răng rắc.

Ta quay lại nhìn mới phát hiện tiên sinh bẻ gãy đôi đũa trong tay.

Tiên sinh nhìn ta chằm chằm, lạnh lùng nói: "Chẳng phải đói bụng sao? Ăn no vào."

Ta nghĩ nếu mình đáp ứng Kim công tử thì chỉ sợ lát nữa tiên sinh sẽ hạ độc trong chén ta.

Thế là lập tức rút tay về rồi vùi đầu ăn cơm, không nhìn Kim công tử nữa.

Mẫn Chậm tặc lưỡi bảo Kim công tử: "Quả nhiên ngươi đang dòm ngó dược đồng của Giang Quỳnh Trúc."

Kim công tử nói: "Mẫn thiếu hiệp cũng hay xen vào chuyện bao đồng vậy sao?"

Mẫn Chậm nói: "Hôm đó ngươi và y......"

Mẫn thiếu hiệp còn chưa nói hết thì Giang tiên sinh lại bẻ gãy thêm một đôi đũa.

57.

Kim Chu nắm chắc bảy phần có thể đưa Vân Hòa về nhà, khi hắn chạm vào tay thiếu niên thì lại nhớ tới khung cảnh kiều diễm hôm đó, trên mặt không khỏi nở nụ cười.

Nếu giờ không có Giang Quỳnh Trúc ở đây thì hắn đã ôm hôn Vân Hòa ngay tức khắc.

Nghĩ xong hắn định bưng chén trà lên uống thì đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn.

Tay Kim Chu run lên một cái, nước trà đổ xuống đất bốc lên một luồng khói trắng.

...... Thật đáng sợ!

Cái tên Giang Quỳnh Trúc này đã bỏ thuốc kịch độc vào nước trà của hắn lúc nào vậy?
 
Chương 17


58.

Kim Chu ngẩng đầu nhìn Giang Quỳnh Trúc đang lạnh lùng trừng hắn ở phía đối diện.

Giang Quỳnh Trúc nói: "Nhìn ta làm gì? Nếu ta hạ độc ngươi thì đã dùng loại không màu không mùi rồi, làm sao ngươi phát hiện ra được?"

Người như Giang Quỳnh Trúc xưa nay chưa bao giờ nói láo.

Thế là Kim công tử quay sang nhìn Mẫn Chậm.

Mẫn Chậm tức tối trừng hắn một cái rồi quay đầu hỏi Giang Quỳnh Trúc: "Loại độc không màu không mùi bao nhiêu tiền?"

59.

Ta âm thầm ghi nhớ mọi lời của bọn hắn.

Người viết thoại bản dưới núi nói nếu có thể cung cấp cho nàng tin tức liên quan đến Mẫn Chậm, Đường Phiếm và Kim công tử thì nàng sẽ tặng hai xâu mứt quả.

Lúc trước ta tưởng tiên sinh bỏ rơi mình nên mới định theo Kim công tử đến kinh thành.

Nhưng giờ tiên sinh đã trở lại, ta vẫn nên làm trợ thủ cho y thôi, làm việc vặt vừa không khổ cực vừa không cần lo lắng tính mạng, so với kinh thành tốt hơn nhiều.

Ta từng gặp mẹ Kim công tử mấy lần.

Bà đến núi Thanh Lộc thăm Kim công tử, lúc nói chuyện rất hung dữ, trong mấy ngày ở đó đã sai ta làm đủ thứ việc, chẳng biết có phải vì thấy ta chướng mắt không nữa.

Nếu đến phủ Kim công tử thì chẳng phải mỗi ngày đều bị bà nhắm vào sao?

Vì vậy ta vẫn từ chối lời mời của Kim công tử.

Hắn không hề ép buộc, chắc cũng chẳng thật lòng muốn dẫn ta về.

Mẫn Chậm nói có việc đi tìm Đường Phiếm nên giữa đường chúng ta mỗi người đi một ngả.

Ta ngồi sau xe bò chống cằm hỏi tiên sinh đang đánh xe: "Tiên sinh, sao chúng ta không đi xe ngựa về?"

Y mặc trường sam trắng như tuyết, rõ ràng có thể làm công tử văn nhã đầy tiên khí nhưng lại cứ nhất định keo kiệt cầm roi đánh xe bò.

Tiên sinh thản nhiên nói: "Xe bò ổn định, ít gặp tai nạn."

Ta nói: "Núi Thanh Lộc thật sự nghèo vậy sao?"

Tiên sinh nói: "Đừng ham an nhàn hưởng thụ, gian nan vất vả một chút thì sau này mới dễ sống."

...... Ta phục rồi.

Chẳng phải y chê xe ngựa đắt hơn xe bò sao?

Ta nằm dưới ánh nắng chói chang, lấy khổ làm vui nghĩ thầm ít ra nằm trên xe bò lót rơm này vẫn rất thoải mái.

60.

Kim phủ.

Kim phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép véo tai Kim Chu nói: "Sao bà đây lại sinh ra đứa con vô dụng như ngươi chứ! Ở trên núi Thanh Lộc tận ba tháng mà vẫn không thể làm A Hòa thích ngươi!"

Kim Chu nói: "Nương, chuyện tình cảm đâu thể miễn cưỡng được."

Kim phu nhân trừng mắt: "Đệt! Bà đây đã bảo ngươi trói người đem về cơ mà! Lằng nhà lằng nhằng không chịu nói, A Hòa lại là đầu gỗ, nếu ngươi không nói rõ ràng thì chỉ sợ y mãi cũng không biết tâm ý của ngươi đâu."

Mắng xong bà lại uống một hớp nước, càng thấy tức hơn, "Ngươi cũng không thể đánh đồng với Mẫn Chậm được, tên kia nói năng thô bỉ, lại hay phá hoại chuyện làm ăn nhà ta, thật uổng cho một gương mặt đẹp."

Kim Chu:......Thật ra nương nói năng thô bỉ cũng không ít đâu.

Hắn nghĩ ngợi một hồi, không kể cho Kim phu nhân về chuyện hôm đó của mình và A Hòa mà chỉ nói: "Vị trí của Giang Quỳnh Trúc trong lòng y khá nặng, con sẽ đợi thêm một thời gian, đợi thiên tử thăng tước Hầu cho con thì con sẽ đem kiệu lớn tám người khiêng cưới y vào cửa."
 
Chương 18


61.

Chuyến đi này thật sự có quá nhiều bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn hái được thảo dược về núi Thanh Lộc.

Ta đun nước nóng rửa chân cho tiên sinh, y ngồi dựa trên ghế mây đốt thuốc, lâu lâu mới hít một hơi rồi chậm rãi nhả khói. Mùi thuốc lá của y không hề khó ngửi, vòng khói cũng cực kỳ đẹp.

Ta ngẩn ngơ nhìn tiên sinh nhả ra từng vòng khói, có lẽ y phát giác nên rũ mắt hỏi ta: "Ngươi cũng muốn cái này à?"

Ta gật đầu nhìn chằm chằm tẩu thuốc trong tay y.

Tiên sinh đưa tẩu thuốc cho ta, trên khuôn mặt lãnh đạm hiện lên ý cười hiếm thấy: "Ngươi thử đi."

Ta thử hít một hơi. . truyện xuyên nhanh

Có lẽ hít nhiều quá nên nhất thời ta mất khống chế, phù một tiếng phun hết khói ra ngoài.

Tiên sinh: "......"

Ta che miệng ho sặc sụa hồi lâu mới chậm chạp nói: "Tiên, tiên sinh, ta...... ta thử lại lần nữa nhé?"

Tiên sinh lấy lại tẩu thuốc rồi lau chùi với vẻ ghét bỏ: "Ngươi cứ rửa chân cho ta tiếp đi."

62.

Buổi chiều rảnh rỗi, tiên sinh chợt nổi hứng dạy ta võ công phòng thân.

Nhưng sau khi ta ngã xuống từ dàn cọc gỗ hoa mai lần thứ mười tám thì y có vẻ mất hứng.

Y ngồi trước mặt ta trầm ngâm nói: "Năng khiếu của người giang hồ khác nhau, có người thích hợp luyện kiếm, có người thích hợp dùng roi...... Có người không hợp luyện võ nhưng biết đâu bọn họ lại có năng khiếu về cầm kỳ thư họa......"

Ta hỏi y: "Tiên sinh, vậy còn ta thì sao?"

Y giương mắt nhìn ta: "Có lẽ ngươi chỉ hợp ngồi ăn chờ chết thôi."

Ta: "......"

Ta trầm mặc rồi hỏi y: "Vậy khi ngài không có đây mà ta gặp nguy hiểm thì làm sao để tự cứu mình?"

Tiên sinh nói: "Trong lòng mặc niệm "Chỉ cần mình sống ai chết mặc kệ" tầm mười lần chắc sẽ có hiệu quả đấy."

Ta: "......"

Ta nghĩ thật ra tiên sinh muốn từ bỏ ta đúng không?

63.

Ban đêm trằn trọc khó ngủ, thế là ta đứng dậy khêu đèn đọc thoại bản giang hồ.

Mỗi lần đọc đến đoạn Kim công tử cầu mà không được, ta đều không kìm được rơi lệ. Nhưng giờ cứ thấy tên Kim công tử thì kiểu gì ta cũng thấy mông đau......

Thôi không nghĩ nữa.

Khoảng canh ba nửa đêm, ta vừa tắt đèn lên giường chuẩn bị ngủ thì chợt cảm thấy có người leo lên giường ta, còn nằm đè trên người ta.

Ta hít sâu một hơi rồi hỏi hắn: "Ngài là ma à?"

Hắn nói: "Không phải."

Ta yên tâm: "Thế thì tốt rồi, ta chỉ sợ ma thôi."

Xưa nay ta không bao giờ đọc truyện ma vì rất đáng sợ.

Nếu là người thì chẳng có gì phải sợ cả.

Ta không thấy rõ mặt hắn nên nhất thời không nhận ra hắn là ai. Hắn sờ mặt ta rồi gọi một tiếng "A Hòa".

Người này cố tình khàn giọng nên ta không nhận ra hắn.

Ta lại hỏi hắn: "Ngài là ai?"

Hắn không trả lời mà chỉ cúi người hôn lên môi ta một cái. Tay hắn hơi lạnh, lề mề trên ngực ta một hồi như muốn luồn vào vạt áo ta làm xằng làm bậy.

Ta kêu một tiếng, túm lấy tay hắn nói: "Thì ra ngươi là hái hoa tặc."

Hắn dừng một chút rồi nói: "Không phải."

Ta nói: "Vậy nửa đêm ai lại mò lên giường người khác làm chuyện này chứ?"

Hắn vẫn không lên tiếng mà cúi đầu hôn ta thêm cái nữa.

Đến khi ta khó khăn lắm mới thấy rõ thì hắn lại xoay người nhảy xuống giường rồi vội vã leo qua cửa sổ đi mất.

64.

Ta không rõ đêm qua có phải nằm mơ hay không, thế là đến hỏi tiên sinh: "Tiên sinh, nếu nửa đêm có người đến sàm sỡ ngươi thì ngươi sẽ làm gì?"

Tiên sinh đang phối thuốc, y nói mà chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Đạp vào háng hắn, chém cây của hắn, cho hắn tuyệt tự luôn."

Ta: "......"

Thôi được, sau này ta nhất định sẽ không đi tìm y lúc nửa đêm đâu.
 
Chương 19


65.

Hái hoa tặc kia chỉ tới một lần nên ta cũng không để ý lắm. Ta nghĩ hắn gian khổ trèo lên núi chỉ để sờ ngực ta một cái...... thật ra cũng chẳng dễ dàng gì.

Khi ta sắp quên mất chuyện này thì đột nhiên phát hiện bên cửa sổ có một cành hoa.

Một cành hoa màu hồng rất đẹp.

Ta đem nó vào phòng, thấy nó có vẻ sống được nên tìm chậu đất trồng vào.

Hai ngày sau lại có một cành hoa màu xanh nhạt.

Cũng chẳng biết do ai tặng, chẳng lẽ là chim tha tới?

Đến ngày thứ năm ta lại thấy một cành hoa màu vàng đặt trên bệ cửa sổ, rốt cuộc nhịn không được để lại tờ giấy cho vị đại hiệp tặng hoa.

[ Hoa hái xuống dễ héo lắm, ngài đừng đem đến đây nữa. Đa tạ.]

Hôm sau ta không thấy hoa nhưng hắn lại đem một cái chuông gió cho ta.

Ta vừa lựa thuốc vừa nhìn chuông gió treo trên cửa sổ, vẫn không nghĩ ra ai sẽ làm như vậy.

Khi gió thổi qua, chuông gió kêu leng keng.

66.

Ta không nói cho tiên sinh biết việc này.

Đây cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì, chắc tiên sinh sẽ không bận tâm đâu.

67.

Muốn xuống núi bảo cô nương viết sách đừng mãi viết Mẫn mỹ nhân và Đường đại hiệp BE nữa, ta thích những chuyện vui vẻ hơn.

Ta thở dài cất thoại bản mới nhất vào gối, dựa vào giường rơi lệ vì tình yêu thầm lặng của người khác.

Thật buồn thảm.

Nguyện vọng đời này của ta là người có tình sẽ ngủ chung một giường.

68.

Đang rơi lệ thì nghe chuông gió kêu lên một tiếng, ta ngước mắt nhìn, thế mà thấy được người không nên xuất hiện ở đây.

Ta mở to mắt nói: “Đường......”

Đường Phiếm che mặt chỉ để lộ đôi mắt.

Mắt hắn rất đẹp, so với người thường thì sắc sảo hơn nhiều nên ta nhận ra hắn ngay.

Hắn giơ ngón trỏ lên miếng vải đen che mặt ra hiệu, ta liền ngoan ngoãn im lặng chờ hắn nói. .

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Đường đại hiệp đi tới, trên người còn mang theo hơi lạnh của đao kiếm. Hắn ngồi xuống cạnh ta rồi đưa tay lau đi nước mắt còn đọng trên khóe mắt ta.

Một lát sau hắn hỏi ta: “Sao lại khóc?”

Lần trước nhắc đến thoại bản đắc tội với Mẫn Chậm...... Lần này ta không dám nói lung tung nữa. Ta nhìn vào mắt Đường Phiếm, im lặng một lát rồi nói: “Ta chỉ là...... chỉ là đang nhớ đến chuyện buồn thôi.”

Đường đại hiệp gỡ miếng vải che mặt xuống, không đầu không đuôi hỏi ta một câu: “Ngươi có nhớ ta không?”

Ta nói ngay chẳng chút nghĩ ngợi: “Đương nhiên là có.”

Không chỉ nhớ hắn mà còn nhớ Mẫn Chậm, thỉnh thoảng nhớ cả Kim công tử nữa.

Nghe xong trên mặt Đường Phiếm lộ ra ý cười.

Trong lòng ta chấn động, vội vàng đưa tay đè lại khóe môi hắn: “Đường đại hiệp, ngươi không được cười.”

Đây chẳng phải sẽ phá hủy thiết lập chỉ có Mẫn Chậm mới có thể làm đại hiệp mặt lạnh Đường Phiếm cười sao!

Đường Phiếm ngừng cười rồi hỏi ta: “Sao lại không được cười?”

Ta không thể nói ra sự thật nên đành bịa chuyện: “Vì đại hiệp cười lên đẹp quá, ta sợ không khống chế nổi mình......”

Đường Phiếm nói: “Không khống chế nổi mình?”

Khóe môi hắn giật giật như muốn cười.

Ta định nói thật ra câu này hơi cường điệu, mặc dù ta thích mỹ nam nhưng cũng chưa đến mức lú lẫn vì sắc đẹp......

Lời này ta chưa kịp nói ra miệng thì Đường Phiếm đã nắm vai ta, môi mỏng lành lạnh áp vào mặt ta.

69.

Chúng ta đều choáng váng.

Đường, Đường đại hiệp hôn ta! Vậy đôi tình nhân ta hâm mộ...... chẳng phải BE rồi sao!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom