Chương 198: Tư chất vô địch
Hoàng thất cho mời, tự nhiên không có liên quan tới một nhà Lục Thần Phù, Chu Hằng cũng không cho là Nam Cung Trường Không, Lưu Thanh Huyền sẽ phái người đối phó bọn họ, hơn nữa hắn đã hộ tống một nhà Lục Thần Phù rời Tân Lan Quốc, đã sớm làm hết trách nhiệm.
Hắn không thể nào vẫn luôn làm bảo tiêu cho bọn họ!
Tiêu Họa Thủy thì trang điểm lộng lẫy, làm thiên kim hào môn, nàng thích nhất là loại yến tiệc này, làm cho nữ nhân toàn trường ảm đạm kém sắc, làm cho mỗi một nam nhân thần hồn bay bổng, đây là nguồn động lực của nàng, làm cho nàng tràn đầy hư vinh.
Nàng thay một bộ váy dài ngực thấp, bên dưới chiếc cổ thon thả như thiên nga lộ ra cả mảng lớn da thịt trắng tuyết, mơ hồ thấy được hai đoàn tròn trịa nhô lên, mịn màng như tơ lụa, phản xạ ánh sáng trắng như ngọc, đủ làm mù mắt người nhìn!
Chu Hằng nhìn thấy không hài lòng, ra lệnh nàng đổi một bộ quần áo “dày” một chút. Dù cho Tiêu Họa Thủy là nữ nô của hắn, hắn cũng không muốn để nam nhân khác nhìn thấy những cảnh xuân này.
– Nam nhân nhỏ mọn! Tiêu Họa Thủy không thay đổi quần áo, mà lấy một chiếc khăn lụa che khuất ngực, như ẩn như hiện, vừa lộ ra phong tình vô hạn, lại không lộ ra cái gì, chỉ có kích thích nam nhân ảo tưởng mà thôi.
– Vừa lòng chưa? Nàng thông qua gương đồng liếc xéo Chu Hằng, đang dùng son bôi lên môi, càng thêm kiều diễm, sáng chói mắt người.
Chu Hằng mới miễn cưỡng gật đầu, tuy rằng hắn rất muốn bao bọc Tiêu Họa Thủy kín thêm một chút.
– Đi thôi, nam nhân của ta! Tiêu Họa Thủy kéo vai Chu Hằng, cười càng như yêu tinh.
Đèn hoa vừa lên, xe ngựa chở hai người nhanh chóng đến được hoàng cung, bước xuống thềm xe, trên đường đã trải thảm đỏ, đạp lên mềm mềm thoải mái. Hai bên đường đứng đầy cung nữ xinh đẹp, đều cúi mình hành lễ, mỗi người ngực to mông nở, tạo thành hưởng thụ thị giác vô thượng.
Chỉ là Tiêu Họa Thủy quá mức yêu tinh, những cung nữ này chỉ có dáng người xinh đẹp ở trước mặt nàng tự nhiên ảm đạm kém sắc, trở thành cành lá xanh làm nền.
Hai người đi vào hoàng cung, nơi này đã sớm bố trí xong yến tiệc thịnh soạn, khách mời ngồi đây, không có mấy chỗ trống.
Khóe miệng Chu Hằng không khỏi nhếch lên, toát ra một chút ý cười.
Hắn dựa theo thời gian trên thiệp mời nên mới đến sớm nửa tiếng, theo lý thuyệt tuyệt không phải là người cuối cùng. Nhìn nhìn cảnh tượng hiện tại, chỉ sợ những người này đã chờ một đoạn thời gian khá lâu rồi.
Rõ ràng, thời gian người khác được mời phải sớm hơn hắn nhiều lắm!
Còn nguyên nhân, rất đơn giản!
Có người muốn hắn xấu mặt trước đám đông, hung hăng làm nhục hắn, sau đó giết hắn.
– Gặp bổn hoàng, vì sao không quỳ? Trên bảo tọa, Nam Cung Hoành đột nhiên quát lớn, hắn ở địa vị cao lâu ngày tự nhiên có uy nghiêm rấtlớn, một tiếng quát này đủ làm cho Tụ Linh Cảnh, Sơ Phân Cảnh sợ vỡ mật.
Đến rồi! Đến rồi!
Mọi người ở đây đều thầm nhủ, quả nhiên là đi thẳng vào chủ đề chính. Nên biết võ giả sau khi đột phá Tụ Linh Cảnh đã nhảy ra khỏi phạm vi người phàm, không còn bị hoàng quyền thế tục kiềm chế, địa vị thế nào sẽ do thực lực của bản thân quyết định.
Tuy rằng Chu Hằng còn là Ích Địa Cảnh, nhưng tuyệt đối có thể nói là Ích Địa Cảnh mạnh nhất trên đời, thậm chí ngay cả Khai Thiên Cảnh cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ!
Nam Cung Hoành quả thật là cửu ngũ chí tôn, địa vị tôn sùng, nhưng đó là đối với người phàm, ở trước mặt võ giả hắn cũng chỉ là m võ giả Ích Địa Cảnh. Mà nói thực lực, hắn đánh thắng được Chu Hằng?
Dù tính thêm cả Thiên Tinh Tông ở đằng sau, Nam Cung Hoành cùng lắm chỉ ngồi ngang hàng Chu Hằng, nào có tư cách bảo Chu Hằng quỳ xuống?
Bây giờ vừa đi lên liền hùng hổ dọa người, tự nhiên là có trò hay để xem.
Chu Hằng không liếc Nam Cung Hoành một cái, vua của một nước này ở trong mắt hắn chính là thằng hề nhảy nhót, hoàn toàn không cần để vào lòng. Ánh mắt của hắn quét về phía một góc trong cung điện, nói: – Nam Cung Trường Không, Lưu Thanh Huyền, hai lão già không chết các ngươi còn muốn trốn đến lúc nào?
Đúng là to gan!
Lúc trước cướp cô dâu, mọi người đã biết lá gan của hắn, nhưng về sau sự thật chứng minh là có Mai Di Hương chống lưng! Nhưng bây giờ thì sao, Mai Di Hương đã sớm trở về Lãng Nguyệt Quốc, còn có ai làm chỗ dựa cho Chu Hằng?
An Nhược Trần? Thiên Quân Tử? Tiêu Vũ Ngân?
An Nhược Trần còn đang ở Thiên Hàng Thành, về phần Thiên Quân Tử cùng Tiêu Vũ Ngân dám đứng ra chống đối với Ứng gia, Nhạc gia?
– Hắc hắc hắc, tiểu bối nhà ngươi quả nhiên đến chết cũng không sửa được cái miệng hạ tiện! Nam Cung Trường Không bước ra từ chỗ tối, hắn là cường giả có hạn ở Hàn Thương Quốc, khí thế phát ra, sâu trong tâm linh mọi người sinh ra sợ hãi dữ dội.
Lưu Thanh Huyền thì chậm rãi bước ra, hắn có thù giết con với Chu Hằng – Dù cho hắn không chứng minh được là Chu Hằng xuống tay, nhưng Chu Hằng phế đi của quý của Lưu Duyệt là chuyện xác thực.
Thường nói bất hiếu có ba, không con là tội nặng nhất. Lưu Duyệt bị cắt của quý, cũng cắt đứt huyết mạch Lưu gia, cái này đã không khác gì thù giết con!
Hai lần ba lượt không diệt được Chu Hằng, nhưng lần thì hoàn toàn khác!
Hắn cùng Nam Cung Trường Không từ sau trận chiến mỏ khoáng linh thạch liền làm ra rất nhiều chuẩn bị, bố trí Tuyệt Thiên Đại Trận trong hoàng cung này. Nó không chỉ dùng để vây khốn Chu Hằng, càng dùng để bảo mệnh!
Dù sao không ai biết đám thế lực thần bí kia có thể nào đánh tới hoàng cung hay không, liên quan tới tính mạng bản thân, sao còn không bày sẵn trận địa chờ đợi?
Lần này, không ai cứu được Chu Hằng!
Không thể không nói, tiểu tử này quả thật kiêu ngạo, biết rất rõ nơi này có mai phục vẫn còn dám đến đây, chẳng lẽ thật nghĩ rằng tốc độ của hắn rất nhanh, không thể khắc chế?