Dịch Kẹo Thủy Tinh

Chương 80: C80: Ngoại truyện scandal


Mấy tin đồn cứ truyền tới truyền lui.

Mấy đồng nghiệp trong phòng làm việc ngày nào cũng nhìn thấy Khương Lâm Tình, cũng biết tính cách cô như thế nào, mấy chữ như “chủ nghĩa mê tiền”, “tâm tư tinh tế” cũng chỉ là mấy từ trong lời đồn thôi.

Lưu Thiến lại nói đùa với Khương Lâm Tình.

Chu Di Sướng thì cứ muốn nói lại thôi.

Hình như mọi người ai ai cũng biết người trong scandal của Thái tử gia là ai, nhưng không một ai nói ra cả.

Có một lần trong cuộc họp, những đồng nghiệp của các bộ phận khác cố tình gây khó dễ cho Khương Lâm Tình.

Trương Nghệ Lam đứng ra giải vây giúp cô: “Tiểu Khương là người trong bộ phận chúng tôi. Năng lực làm việc của cô ấy, chúng tôi hiểu rõ nhất, không cần phải đi lạc vào con đường tà đạo kia.”

Cả phòng họp bỗng nhiên trở nên yên lặng.

Sau một lúc lâu, lại có người giảng hòa: “Chúng ta chuyển sang vấn đề kế tiếp đi.”

Trở về phòng làm việc, Khương Lâm Tình gặp Trương Nghệ Lam nói cảm ơn.

Trương Nghệ Lam mới cười nói: “Khi em đến làm việc với chị, cũng không thể đi cửa sau được, hoàn toàn bằng thực lực của bản thân em đó.”

Khương Lâm Tình gật đầu một cái: “Chị Trương, em nhất định sẽ tiếp tục cố gắng.”

Scandal này truyền đến tai Lữ Vi hoàn toàn là một việc tình cờ.

Một người vợ của một vị cấp cao trong công ty tới hỏi: “Giám đốc Trì có phải vẫn luôn hẹn hò không thế?”

“Đâu có.” Lữ Vi chối: “Chồng tôi nói muốn để thằng bé đến công ty để học hỏi kinh nghiệm. Việc làm còn không kịp, ngay cả thời gian về nhà ăn cơm còn chẳng có. Làm gì giống như đang hẹn hò chứ.”

“Hả?” Người này vô cùng kinh ngạc.

Lữ Vi: “Bà từ đâu nghe được chuyện Trì Cách nhà chúng tôi đang hẹn hò thế?”

“Trong công ty truyền ra, nói là nhân viên trong công ty. Tóc đen dài, là một người cực kỳ xinh đẹp.”

Lữ Vi hỏi Trì Nguy: “Có phải ông sắp xếp cho Trì Cách người thư ký xinh đẹp nào không?”

Trì Nguy gật đầu: “Thư ký Liễu cũng không tệ, rất đẹp trai đó.”

“Ở công ty Trì Cách thường gần gũi với kiểu phụ nữ gì thế?”

Câu hỏi này là dành cho Trì Nguy, ông suy nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là tổ thư ký đó.”

Lữ Vi: “Biết rồi.” Ông chủ và thư ký, một tổ hợp cũ rích.

Mấy ngày sau, Lữ Vi đến công ty một chuyến.

Trong tổ thư ký, có hai người là phụ nữ tóc đen, dáng người mặt mũi đều là người đẹp. Các cô ấy mặc dù không biết bà là vợ của ông chủ nhưng cũng rất lễ phép và nhã nhặn.


Lữ Vi gõ cửa phòng làm việc của Trì Cách.

Nhưng người không ở đây.

Trì Nguy không rảnh để ý đến vợ mình.

Lữ Vi chỉ có thể tự đi.

Đến cuối tuần đó, cuối cùng thì Trì Cách cũng trở về nhà, trên bàn ăn chỉ nói chuyện công việc, không hề nói chuyện gì khác nữa.

Từ khi anh bằng lòng nhắc đến bố mẹ mình, thì Lữ Vi mới yên tâm bỏ tảng đá đè nặng trong lòng xuống --- Cuối cùng Trì Diệp cũng không trở thành một điều cấm kỵ trong nhà họ Diệp nữa.

Lữ Vi muốn hỏi chuyện scandal của Trì Cách nên vừa định mở miệng.

Trì Nguy đã nhận ra điều gì đó, ở dưới bàn lấy chân đá vợ mình một cái, nháy mắt với bà ấy.

Lữ Vi thôi không nói nữa. Suy nghĩ một lúc thì bà thấy cũng đúng, mấy chuyện được truyền ra bây giờ cũng chỉ là scandal thôi, ngày tháng còn dài. Nên bà mới âm thầm chờ tin vui.

*

Chớp mắt một cái đã sắp hết năm, cả công ty đều đang lập ra một kết thúc hoàn hảo cho cả năm nay.

Trì Cách gần như là hai ngày chạy một thành phố, đã rất lâu rồi người trong công ty vẫn chưa thấy bóng dáng anh.

Khương Lâm Tình cũng bận tối mày tối mặt.

Hạng mục thì gấp, yêu cầu thì nhiều. Đầu năm sau Lưu Thiến phải sắp xếp một buổi triển lãm. Theo cô ấy nói, cô ấy đã hói hết một phần ba đầu rồi.

Bên phía Chu Tục, từ khi kết thúc triển lãm nghệ thuật về điêu khắc giấy, lúc rảnh rỗi, anh ấy sẽ đi theo Trì Diệu Tinh du sơn ngoạn thủy.

Trong vòng bạn bè của Khương Lâm Tình, người du sơn ngoạn thủy không chỉ có mỗi Chu Tục. Mỗi ngày Vưu Nguyệt Vũ đều ăn uống vui đùa, chưa từng làm chuyện nào đàng hoàng cả.

Hướng Bội cũng có buổi biểu diễn. Gần đến Tết, buổi biểu diễn của cô ấy ngày càng nhiều.

Ngu Tuyết Hủy mới quen một người bạn trai mới, đang trong thời kỳ lo được lo mất, nên hẹn cô đi ăn cơm.

Tối thứ sáu, Khương Lâm Tình ráng bỏ ra chút thời gian. Cô làm tăng ca thêm hai tiếng hơn, lúc đến nhà hàng thì đã trễ rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Tuyết Hủy, xin lỗi nhé, đầu năm nên tớ bận quá.” Cô ngồi xuống.

Ngu Tuyết Hủy đẩy thực đơn sang: “Xin lỗi nhé, có phải tớ đã làm trễ nãi công việc của cậu rồi không?”

“Không có.” Khương Lâm Tình lật xem thực đơn: “Bây giờ lúc ăn cơm cũng không có nhiều thời gian ăn nữa, tớ cũng mong có thể ngồi xuống ăn bữa đàng hoàng từ lâu rồi.”

“Đúng rồi, mấy người trong trường cấp ba đang nói, muốn làm một buổi gặp mặt vào mùa xuân đó.” Ngu Tuyết Hủy nói: “Năm nay cậu có trở về quê không?”


“Đến đó rồi nói.” Quê cô đã chẳng còn ai nữa, Khương Lâm Tình trở về chỉ có thể đón năm mới với những ký ức về mẹ mình.

Ngu Tuyết Hủy: “Năm nay tớ về ngày hai mươi chín, Đại Bàn và Dương Phi Tiệp cũng về vào ngày hôm đó. Tớ quá giang xe của họ về.”

“Ừ.” Khương Lâm Tình gật đầu.

Ngu Tuyết Hủy: “Cậu và người bạn trai kia của cậu sao rồi?”

“Vẫn như cũ.” Khương Lâm Tình cười cười: “Khoảng thời gian này anh ấy rất bận, tớ cũng rất lâu rồi chưa gặp anh ấy.”

Ngu Tuyết Hủy nâng cằm: “Biết cậu nhiều năm thế rồi, cuối cùng cũng thấy cậu có người để phó thác.”

Khương Lâm Tình hỏi: “Cậu thì sao?”

“Trước kia tớ và anh ấy là hàng xóm. Sau đó tớ chuyển đi, cũng chưa từng gặp lại anh ấy. Hai tháng trước chúng tớ tình cờ gặp lại. Nhưng mà bởi vì tính chất công việc nên anh ấy có rất nhiều người phụ nữ vây xung quanh. Bởi vì chuyện này ----” Đột nhiên Ngu Tuyết Hủy chỉ vào ngực mình: “Chỗ này như có tảng đá lớn đè vào.”

Khương Lâm Tình: “Hai người đã nói chuyện với nhau chưa?”

Ngu Tuyết Hủy gật đầu, rồi lại lắc đầu, đột nhiên hỏi: “Bạn trai cậu cũng là người có vẻ ngoài đào hoa phong lưu. Cậu có từng lo lắng qua chưa?”

Khương Lâm Tình: “Chưa từng. Có thể do công việc của tớ quá bận rộn nên cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện này.”

Nếu nói về vẻ bề ngoài, người trong tổ thư ký đều là sắc nước hương trời. Còn nói về gia thế, nhà họ Trì quen đều là người có tiếng tăm. Trì Cách có rất nhiều cơ hội.

Nhưng Khương Lâm Tình vẫn tin tưởng, cô là của anh. Dù cho đến tận bây giờ cũng chưa từng bày tỏ chân chính với nhau lần nào.

*

Đám người của bộ phận giám tuyển làm việc suốt đêm, để hoàn thành tiến độ của hạng mục.

Trương Nghệ Lam đi theo chịu đựng cả một đêm, thấy mấy đồng nghiệp ai ai cũng gật gà gật gù, cô ấy vỗ tay, hỏi: “Năm nay mọi người muốn đi đâu họp đầu năm đây?”

Lưu Thiến đang uể oải bỗng nhiên tỉnh táo hẳn, giơ tay lên thật cao nói: “Chị Trương, mùa đông năm nay lạnh quá đi, đến suối nước nóng nhé?”

“Chị Trương.” Chu Di Sướng giơ tay lên: “Ấm no cũng rất quan trọng. Em muốn một bữa tiệc thật lớn.”

Tinh thần của mấy đồng nghiệp khác cũng tỉnh táo lại.

Trương Nghệ Lam cười: “Đi một nơi vừa có thể ngâm suối nước nóng vừa có thể ăn được bữa tiệc lớn luôn nhé?”

Lưu Thiến: “Vậy cứ đi thẳng đến khu biệt thự nghỉ dưỡng trên núi của công ty được không? Lần trước tôi và Tiểu Khương đi công tác đến đó rồi, vô cùng thoải mái.”

Trương Nghệ Lam: “Được, mọi người đồng ý chứ?”


Đương nhiên đồng ý, không ai phản đối cả.

Trương Nghệ Lam nói thêm: “Tối qua cực khổ rồi, hôm nay có thể nghỉ phép, mọi người về nghỉ ngơi một chút đi.”

Mấy đồng nghiệp khác cùng nhau đứng lên: “Cảm ơn chị Trương.”

Khương Lâm Tình vỗ vỗ vai.

Trì Cách vẫn còn đi công tác.

Mấy hôm trước cô có nói chuyện điện thoại với anh, nghe giọng anh thì thấy có hơi mệt mỏi, cô đau lòng vì anh. Mà hôm nay, cô thức cả một đêm, giọng cô cũng khàn rồi.

Chuyện tình cảm của Thái tử gia không lãng mạn chút nào.

Bên ngoài thổi đến từng cơn gió lạnh.

Khương Lâm Tình đến phòng cà phê chọn một phần bánh ngọt phô mai. Cô vừa mới ngồi xuống, đã thấy Lữ Vi và vài người phụ nữ trung niên đẩy cửa vào. Mà Lữ Vi không chú ý thấy cô, nhưng cô lại không kiềm được mà ngồi thẳng lưng lên.

Lữ Vi và mấy người phụ nữ kia cũng tùy tiện ngồi xuống, vừa khéo ngồi bàn bên cạnh Khương Lâm Tình.

Khương Lâm Tình cúi đầu.

Giọng nói của Lữ Vi nhẹ nhàng cất lên, lời của bà ấy vừa khéo lại truyền sang bàn bên cạnh này.

Lữ Vi: “Sang năm nếu có thể quyết định xong chuyện hôn sự cho Diệu Tinh nhà chúng tôi thì tôi coi như phải cảm tạ trời đất rồi.”

Người phụ nữ: “Người trẻ tuổi ý mà, nói yêu đương chứ không thích kết hôn.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khương Lâm Tình xắn một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, vị ngọt lan ra.

Lữ Vi: “Diệu Tinh chạy trên con đường yêu đương này cũng mười năm rồi.”

“Mười năm, Chu Tục chạy không thoát được.” Lần này đến người phụ nữ nói chuyện hai nhà, cuối cùng hỏi: “Bà không lên kế hoạch kết hôn cho cháu bà sao?”

“Tôi không vội.” Lữ Vi cười: “Nó có đối tượng rồi.”

Người phụ nữ: “Tôi nói rồi, trước đó bà lo lắng vớ vẩn thôi.”

Lữ Vi: “Trì Nguy không cho tôi hỏi, chỉ biết là cô thư ký nào đó trong công ty thôi.”

Khương Lâm Tình bị sặc, sau đó không nghe thấy giọng của Lữ Vi nữa, chỉ còn lại tiếng ho khan không ngừng của cô.

Thì ra lời đồn đãi đến người khác... là thư ký à.

*

So với lúc Lưu Thiến và Khương Lâm Tình đi công tác thì nay cuộc họp hàng năm của bộ phận giám tuyển đã được thăng cấp lên khách sạn tiêu chuẩn rồi.

Lưu Thiến liên tục vỗ tay khen ngợi Trương Nghệ Lam: “Chị Trương của chúng ta là chiến thần của bộ phận giám tuyển.”

Trương Nghệ Lam: “Được rồi, buổi chiều mọi người tự mình đi hưởng thụ đi, buổi tối nay là bữa ăn cuối năm của bộ phận, nhớ phải đến đó.”

Chu Di Sướng: “Chẳng những phải đến, hơn nữa còn không đến muộn luôn.”


Đây là lần đầu tiên Khương Lâm Tình đi ngâm suối nước nóng với đồng nghiệp. Cô và Lưu Thiến, Chu Di Sướng đi đến một hồ khác trong phòng.

Hồ phía trên cực kỳ nóng, nóng đến bốc hơi, nhưng người đứng cạnh hồ lại bị gió thổi đến phát run.

Khương Lâm Tình chuẩn bị một đồ bơi tay dài.

Lưu Thiến trêu chọc: “Đồ bơi của cô giống như đi lặn vậy.”

Đồ bơi này là bộ được nằm trong chiếc hộp bí ẩn mà Trì Cách mua trên mạng vào tháng trước.

Lúc đó Khương Lâm Tình nói với anh: “Đây chính là hàng không bán được, nên mới được bỏ vào trong chiếc hộp bí ẩn.”

Trì Cách thuận miệng đáp: “Có lẽ đến mùa đông là có thể sử dụng được rồi.”

Mà lời nói đùa đó hôm nay lại trở thành sự thật.

Lưu Thiến dựa vào thành hồ bơi, thở dài nói: “Nếu cuộc họp hàng năm của chúng ta có thể thành họp hàng tháng thì thích thật đấy.”

Chu Di Sướng cũng than thở: “Sớm biết như thế, trước kia tôi đã đi công tác rồi.”

Khương Lâm Tình quay đầu nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa thủy tinh. Đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng của cô và Trì Cách dưới ánh trời chiều. Hình ảnh mặt đỏ tới tận mang tai chui lên đầu, khiến gò má cô đỏ ửng.

May ghê, người trong suối nước nóng, cho dù cả người đều đỏ bừng cũng có lời giải thích thật hợp lý.

Chu Di Sướng là người ngoài tỉnh, cô ấy nói về nhà mình: “Cả năm bận đến ngày cuối cùng, chính là vì một chút thời gian đoàn tụ với gia đình.”

Khương Lâm Tình cũng rung động. Cô và Trì Cách, so với Chu Tục và Trì Diệu Tinh chạy marathon mười năm thì không đáng nhắc đến. Nhưng cô muốn về quê một chuyến, mang người đàn ông này dắt về ra mắt mẹ cô, để bà ấy yên tâm.

*

Ngâm trong suối nước nóng, các đồng nghiệp tự mình trở về phòng ngủ bù.

Khương Lâm Tình lại cùng phòng với Lưu Thiến.

Lưu Thiến hỏi về một tin tức mà ngay cả Khương Lâm Tình cũng không biết: “Nghe nói, tổ thư ký cũng họp hàng năm ở đây.”

Khương Lâm Tình: “Đây là sản nghiệp của tập đoàn Kỳ Hạ, có thể nơi đây được nhiều bộ phận chọn lựa.”

Lưu Thiến: “Không chỉ có vậy, nghe nói thư ký Liễu đi theo ông chủ cũng đến đó.”

Mà đương nhiên là thư ký Liễu đi theo giám đốc Trì. Nhưng Khương Lâm Tình không biết chuyện này.

Vẻ mặt này của cô như nói cho Lưu Thiến là, cô tiếp nhận tin tức này còn trễ hơn Lưu Thiến nữa. Lưu Thiến cũng không nói thêm.

Sau khi Khương Lâm Tình và Trì Cách bị mất giọng thì hai người không gọi điện cho nhau nữa. Cô biết anh cực khổ ngày đêm nên nói: “Lấy thời gian có hạn này dùng để ngủ đi.”

“Ừ.” Sau khi trả lời thì hai người cũng không liên lạc nữa.

Cuộc họp thường niên của bộ phận giám tuyển và bộ phận thư ký được tổ chức riêng, chắc là không gặp nhau. Nhưng Khương Lâm Tình thật sự rất nhớ Trì Cách.

Cô nửa dựa vào giường, đang muốn gửi tin nhắn cho anh nói mình đến biệt thự nghỉ dưỡng để họp hàng năm.

Nhưng đánh được mấy chữ, cô lại xóa đi.

Nếu hai người không gặp được, nói cũng vô ích thôi. Cô không nói, anh không biết nhưng nếu tình cờ gặp nhau thì coi như cho anh một bất ngờ lớn vậy.
 
Chương 81: C81: Ngoại truyện đèn lồ|\|g


Cuối hành lang là sân thượng rộng rãi. Gió thổi mạnh, cửa thủy tinh khép hờ.

Khương Lâm Tình và Lưu Thiến đến khúc rẽ, nhìn thấy Liễu Trường Húc và thư ký xinh đẹp đang nói chuyện.

Bên ngoài sân thượng có treo mấy ngọn đèn lồ ng màu đỏ lớn. Hình ảnh tuấn nam mỹ nữ phản chiếu trong đó.

Nếu như Khương Lâm Tình dừng lại lâu hơn một chút thì có thể nhìn thấy Trì Cách từ bên trong đi ra ngoài. Tiếc là, cô đi theo Lưu Thiến vào phòng mà bộ phận giám tuyển đã đặt trước.

Nên bây giờ Trì Cách đi ra chẳng hề thấy bóng dáng cô đâu.

Khương Lâm Tình ngồi ở chiếc ghế ngay cạnh cửa ra vào. Cô chú ý đến người tới người đi ngoài cửa sổ.

Mà người đến người đi ngoài cửa sổ cũng có thể nhìn thấy cô.

Đột nhiên, có người nhẹ nhàng gõ cửa một cái. Cửa không đóng nên chẳng qua đối phương chỉ vì lễ phép mà thôi.

Trương Nghệ Lam đứng lên: “Thư ký Lý.”

Đứng cạnh cửa là một người trong tổ thư ký, đã từng tiếp xúc với bộ phận giám tuyển trong công việc. Cô ấy nhìn Trương Nghệ Lam cười: “Khéo thế sao, mọi người cũng đến nơi này để ăn sao?”

Trương Nghệ Lam đi đến: “Đúng thế. Mới vừa hoàn thành xong hạng mục, mọi người đều thấy mệt mỏi nên tới thư giãn một chút. Mọi người cũng đến họp hàng năm sao?”

“Giống mọi người thôi, bận quá nên mệt mỏi.” Thư ký Lý nói: “Giám đốc Trì mời khách.”

Trương Nghệ Lam: “Giám đốc Trì cũng đến à?”

Nghe có vẻ như chỉ có mỗi Lưu Thiến biết tin đồn Thái tử gia đến đây chơi thôi.

Thư ký Lý: “Phòng bao ở cuối hành lang kia là phòng của chúng tôi đó.”

Quả nhiên, Khương Lâm Tình nhớ anh, cô đi đến chỗ có đèn lồ ng màu đỏ kia là bởi vì hướng đó mới là chỗ của người đàn ông của cô. Cô nhớ đến màn đêm mập mờ đỏ kia, cô cảm thấy ánh đèn trước mặt quá chói mắt, không bằng đèn lồ ng lớn màu đỏ vui vẻ kia.

Cô và Trì Cách ở hai đầu hành lang, lò ng cô đã bay ra ngoài lâu rồi. Nhưng anh đi xã giao rất mệt, cô không làm phiền anh.

Kỳ quái là, ở công ty, hai người luôn giữ một khoảng cách ở giữa, cô hết lòng và lặng lẽ làm việc. Hôm nay, khoảng cách của hai người nằm trên cùng một đường thẳng ngắn hơn nhiều so với việc lên xuống cầu thang, nên trong lòng cô có chút gấp gáp.

Có lẽ bởi vì, hai người đã rất lâu rất lâu rồi chưa gặp lại nhau.

“Nào.” Trương Nghệ Lam đứng lên, tay bưng ly rượu: “Chúng ta đã cực khổ suốt cả một năm rồi, từ bộ phận kinh doanh mở rộng ra làm về nghệ thuật, tôi đối với nghệ thuật cũng chẳng có kinh nghiệm nào, nhưng sau khi mọi người cùng nhau cố gắng, bộ phận giám tuyển cũng làm được rất nhiều thành tích đáng khen ngợi. Tôi cảm ơn mọi người, tôi kính mọi người một ly.”

Mọi người đồng thanh nói: “Cảm ơn chị Trương.”

Khương Lâm Tình nâng ly rượu vang. Cô cụng ly với các đồng nghiệp rồi uống hơn nửa ly.

Tạm biệt quá khứ, chào đón tương lai. Mọi người càng quan tâm nhiều đến năm mới hơn.


“Tiểu Khương.” Lưu Thiến ngồi bên cạnh đã rót đầy rượu: “Bộ phận giám tuyển có thành tích tốt như thế không thể thiếu được những phương án triển lãm của cô. Tôi cũng kính cô một ly nhé.”

Thấy ly rượu của cô đã vơi được phân nửa, Lưu Thiến lại muốn rót rượu.

Khương Lâm Tình ngăn cản: “Tửu lượng tôi rất kém.”

Lưu Thiến: “Không sao cả, nếu cô say, tôi và Chu Di Sướng đưa cô về phòng. Hơn nữa, nồng độ rượu vang rất thấp, cũng giống như nước trái cây vậy.”

So với bia, rượu vang đỏ nhẹ hơn nhiều. Khương Lâm Tình không tránh khỏi Lưu Thiến nên lại uống thêm một ly đầy. Chỉ một lát sau, gò má cô đã đỏ ửng cả lên.

Lưu Thiến thấy hai gò má cô đỏ như mây, cũng không ép nữa.

Khương Lâm Tình tự tính một lát, cô thật sự đã uống một ly rưỡi vào bụng rồi. Mùi vị không nóng như khi uống rượu với Hướng Bội nhưng trên mặt của cô thì rất nóng.

Cô quay đầu.

Có một người đồng nghiệp đi vào nhà vệ sinh của phòng bao, rồi đóng cửa lại.

Khương Lâm Tình đứng lên nói: “Tôi đi ra phòng vệ sinh bên ngoài một lát.”

Cô đi ra khỏi phòng bao, đầu đã quay sang nhìn về phía cuối hành lang.

Đèn lồ ng vẫn còn treo ở đó, trong lớp người tới người đi không hề thấy Trì Cách.

Cũng đúng, anh là ông chủ, có chuyện cứ việc sai người khác đi làm, anh chỉ cần ngồi ngay ngắn ở ghế trên cùng là được.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net . ngôn tình hay

*

Khương Lâm Tình mở vòi nước, hai tay dính nước che kín gò má đỏ bừng.

Vòng tay của cô bị tuột xuống khỏi ống tay áo, chữ “ch” dán sát vào trong tay áo. Cô dùng ngón út kéo hai chữ ra ngoài, nhìn xung quanh.

Tiệm xăm hình lại gọi điện đến. Nhưng vì Khương Lâm Tình bận quá nên bị lùi đến năm sau.

Cô xoay tay, nhìn chữ “ch” viết ngược lại, như trở về quá khứ. Cô dùng bàn tay khác che lại: “Anh không trốn khỏi lòng bàn tay em đâu.”

Người trong gương cười tươi như hoa, thậm chí Khương Lâm Tình còn khẽ ngâm nga bài tình ca.

Bài hát được hát đến nửa chừng thì bị cắt ngang: “Cô Khương.”

Cô lập tức thu lại vẻ đắc ý trên mặt mình.

Liễu Trường Húc đến trước mặt cô, cúi người với cô.


“Xin chào thư ký Liễu.” Khương Lâm Tình cũng rất khách sáo. Đây là người duy nhất trong công ty biết cô và Trì Cách đang bên nhau, cô có gây tội lỗi với ai cũng không thể gây tội lỗi với thư ký Liễu.

Thư ký Liễu vẫn luôn rất cung kính, nhường đường cho cô: “Cô Khương, mời cô.”

Cô đi qua hành lang, đang muốn đi về phía phòng bao, bỗng nhiên nghe được một giọng nữ dễ nghe gọi: “Giám đốc Trì.”

Khương Lâm Tình lập tức quay đầu lại.

Trì Cách đang đi ra khỏi phòng bao, theo sau lưng anh là mấy người thư ký xinh đẹp. Mà mấy thư ký này mặc trang phục có màu sắc sặc sỡ, vây xung quanh người đàn ông mặc âu phục đen là anh.

Anh là tiêu điểm xuất sắc nhất, đèn lồ ng rực rỡ cũng không sánh bằng anh.

Bước chân của Khương Lâm Tình không kiềm được mà đi về phía anh.

Anh nhướng mày. Mà biểu cảm nhỏ này chẳng đáng là gì.

Cô đứng yên trước mặt anh nói: “Chào buổi tối, giám đốc Trì.”

Trì Cách cười thành tiếng.

Thái tử gia thích cười, dáng người lại rất phong lưu, đôi mắt hoa đào chỉ cần cười một tiếng là có thể hút hồn người khác. Nhưng nếu là đồng nghiệp của anh có thể nghe ra được, đây không phải giám đốc Trì đang cười với mấy đồng nghiệp nữ.

Bây giờ nụ cười ấy phù phiếm hơn, giống như đang trêu chọc người khác.

Khương Lâm Tình nghe không hiểu. Vì đang say nên cô có chút ngơ ngẩn. Nếu như là người tỉnh táo, cô sẽ cách Trì Cách thật xa, chào anh bằng thái độ chào cấp trên, chứ không phải bây giờ, cong môi cười với anh.

Cô cũng không phải hoàn toàn mơ hồ không tỉnh táo, biết là đang ở dưới cặp mắt của mọi người, cô và anh vẫn không thể nói gì nên đành nói: “Không làm phiền giám đốc Trì nữa.” Cô gật đầu tỏ ý chào với các cô gái thư ký xinh đẹp, ra dáng làm một nhân viên quèn nho nhỏ.

Cô nhanh chóng rời đi. Vốn dĩ cô không nên gặp Trì Cách ở đây, mà đã gặp thế này thì coi như là đột phá nên cô rất hài lòng.

Trở về chỗ ngồi, Khương Lâm Tình bị nước lạnh làm đông cứng gò má, nên đã bớt chút đỏ.

Một người đồng nghiệp hỏi: “Tỉnh rượu rồi sao?”

Thấy Trì Cách, Khương Lâm Tình không khống chế nổi xu@n tình nở rộ của mình, nhìn ai cũng cười thành tiếng: “Chắc là thế.” Cô lại rót chút rượu vang, cảm thấy mình thích hương vị ngọt ngào này.

Thức ăn trên bàn được ăn quá nửa, đột nhiên Trương Nghệ Lam đứng lên: “Giám đốc Trì.”

Mọi người ngạc nhiên, rối rít ngẩng đầu lên: “Giám đốc Trì.”

“Mới nãy tôi có nghe nói bộ phận giám tuyển họp hàng năm ở đây, cũng khéo thật đấy.” Trì Cách đi vào, ánh đèn chiếu thẳng vào ly thủy tinh trong suốt anh đang cầm, rượu trong ly như đang sáng lấp lánh.


Thật là náo nhiệt khi anh đến.

Trương Nghệ Lam biết anh nghỉ phép ở biệt thự trên núi này, vốn định đến mời rượu, không ngờ mình chưa làm người đã làm, vậy mà lại để giám đốc Trì đến trước.

Trương Nghệ Lam cầm ly rượu lên: “Đầu tiên là chúc giám đốc Trì năm mới vui vẻ!”

Trì Cách: “Mọi người cứ thoải mái đi, năm mới vui vẻ.”

Vừa nãy Khương Lâm Tình vừa uống thêm hai ly rượu vang. Sắc đỏ trên mặt lại kéo đến. Cô đứng bên cạnh đồng nghiệp, nhìn Trì Cách nâng ly nói: “Giám đốc Trì năm mới vui vẻ!”

Trong phòng bao máy sưởi được mở rất đều đặn, trong bầu không khí náo nhiệt này, đầu cô càng trở nên nặng nề hơn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Người người ai ai cũng vây xung quanh Trì Cách mà nịnh nọt.

Khương Lâm Tình không đến tham gia náo nhiệt. Cô đưa một tay lên trán, một tay khác xoa xoa huyệt thái dương.

Không ngờ, cơn nhức đầu lại đến nhanh như thế.

Cô nhắm mắt một cái, mí mắt càng ngày càng nặng, khép lại thì không muốn mở lên nữa.

Cô cảm thấy mình đang trong mơ, Nhưng cô lại nghe đến bên tai truyền đến tiếng ồn ào. Sau đó, cô như bị ngăn cách ra bên ngoài, nằm trên thuyền mà chóng mặt.

Đầu Khương Lâm Tình càng cúi càng thấp, một tay của cô gần như không chống đỡ được đầu cô. Trán sắp đụng vào ly rượu, đột nhiên cô tỉnh lại. Nhắm mắt mấy giây, cô lại nhắm mắt tiếp.

Cô ngồi, một tay đỡ trán, mơ gặp Chu Công.

Ngủ không thoải mái. Khương Lâm Tình lại tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra.

Bốn phía ồn ào, cô nghe được giọng của Trì Cách. Cô mê mang mở mắt ra, không phân biệt được mình đang ở đâu, chỉ thấy Trì Cách nên muốn tố khổ với anh.

Đám người trước mặt lúc ẩn lúc hiện.

Trì Cách cũng đung đưa, người giống như lật đật.

“Anh đừng lắc lư nữa.” Khương Lâm Tình đỡ đầu mình: “Trì Cách, đầu em đau quá đi.”

Bỗng nhiên, trong phòng bao yên tĩnh không một tiếng động. Mọi người đều đang suy đoán về tin đồn kia, ở nơi này trong lúc lơ đãng đã bị lộ ra ngoài rồi.

Không ai nói gì. Hoàn toàn không có ho khan hay cười nhẹ.

Trường hợp thế này, Khương Lâm Tình giống như đang vứt hết mặt mũi của giám đốc Trì. Mọi người chỉ đành chờ giám đốc Trì phản ứng lại.

Trì Cách bỏ ly rượu xuống, đến trước mặt Khương Lâm Tình.

Không chỉ có gò má đỏ. Gương mặt cô như được thoa lên một vệt sáng màu đỏ nhạt, ngay cả lỗ tai cũng không chừa lại.

Anh nói: “Về nghỉ ngơi nhé.”

Khương Lâm Tình mắt nhắm mắt mở, gật đầu.

Trì Cách cười, quay đầu lại nói: “Xin lỗi mọi người. Cô ấy say rồi, tôi đưa cô ấy về.”


Lúc này mọi người mới tỉnh khỏi cơn mơ: “Chúng tôi cũng nên đi rồi, cảm ơn giám đốc Trì.”

Mọi người đều là người thức thời, chỉ một lát sau đã đi hết.

Mà Khương Lâm Tình vừa nằm xuống lại ngủ mất.

Trì Cách cởi áo khoác ngoài của mình ra.

Liễu Trường Húc mới từ tổ thư ký đi sang phòng bao bên này, mới vừa mở cửa, cảm thấy có vật gì ném sang. Anh ta lập tức giơ tay lên bắt lấy, kéo chiếc áo khoác âu phục sẫm màu lên.

Trì Cách: “Tôi cõng cô ấy về. Còn hoá đơn chỗ này cậu đi thanh toán đi.”

Liễu Trường Húc gật đầu: “Được, giám đốc Trì ngủ ngon.”

*

Trì Cách cõng Khương Lâm Tình, đi từ cửa bên cạnh được treo đầy đèn lồ ng ra ngoài.

Đi vào ban đêm giữa trời đông giá rét, nên rất lạnh. Mà anh đã cơm nước no nê, cả người lại vô cùng ấm áp. Gió bấc thổi đến cũng như gió xuân.

Trì Cách không hỏi bộ phận giám tuyển đặt phòng ở đâu, anh đi đến khu biệt thự suối nước nóng.

Sau tai có luồng khí nóng thổi đến. Anh không ngửi thấy nhưng đoán là có mùi rượu.

Trì Cách nhấc người sau lưng xích lên một chút.

Đột nhiên cô đụng vào đầu anh. Cô than khẽ.

Anh quay đầu lại: “Có phải đầu càng đau hơn không?”

Vào lúc này Khương Lâm Tình tỉnh lại --- Chỉ nửa tỉnh mà thôi. Cô không biết mình đang ở đâu, nhưng có Trì Cách, cô có đi đâu cũng như ăn mật.

Cô đưa tay ôm chặt anh hơn. Cô có một việc muốn cho anh biết, nhưng đầu óc cứ như đang hỗn độn. Cô cau mày, tìm kiếm bên trong đầu mình.

Cuối cùng lúc đến lưng chừng núi, cô nói: “Tết năm nay, em muốn dẫn anh về nhà.”

“Ừ.” Trì Cách cười.

Khó khăn lắm Khương Lâm Tình mới nghĩ ra được việc này, cô nói mãi không ngừng: “Em đã gặp người lớn nhà anh rồi, anh còn chưa thấy người lớn nhà em nữa.”

Thì ra là chuyện này. Trì Cách gật đầu: “Ừ.”

Gần đến Tết, những nhánh cây của biệt thự nghỉ dưỡng trên núi được treo đầy đèn lồ ng đỏ.

Khương Lâm Tình ngẩng đầu, không biết thấy rõ hay không, mới nãy cái đó viết là “Ông Trời se duyên”.

Còn một cái là “Cùng nhau già đi”.

Cô cong môi cười, tựa vào vai anh.

Từ đèn lồ ng này đến đèn lồ ng khác. Ánh đèn đỏ rơi xuống người cô, như là trời cao đang vì cô mà phủ lên lớp đồ cưới màu đỏ.
 
Chương 82: C82: Ngoại truyện cả đời


Mỗi năm Khương Lâm Tình đều đi kiểm tra sức khỏe, nhưng không tránh được số mạng mắc bệnh di truyền của gia đình.

Đó là vào một ngày mùa hè, khi cô và Trì Cách đã kết hôn được mười năm.

Con gái cô vừa qua sinh nhật bảy tuổi, vẫn còn đang ở cái độ tuổi ầm ĩ. Con gái đi dạo phố mệt rồi thì ôm bắp đùi cô làm nũng: “Mẹ ơi, con muốn ôm một cái.”

Cô cúi người, nhưng trong lúc chưa kiểm soát được cơ thể thì cô lại có cảm giác phần lưng bị kéo căng, đau chừng mấy giây.

Vẻ mặt của con gái thì đang chìm đắm trong sự vui vẻ nên Khương Lâm Tình không để ý đến.

Qua hơn mấy tháng, trên lưng vẫn còn cảm giác đau nhức, ê ẩm.

Cô nói Trì Cách xoa cho cô một lát.

“Lưng bị đau sao?” Tối ngày hôm đó Trì Cách đưa cô vào bệnh viện.

Cô nhìn anh cười nói: “Anh đang làm quá mọi chuyện lên đó.”

“Anh không yên tâm.”

“Vậy em sẽ làm cho anh yên tâm.”

Khương Lâm Tình nuốt lời. Sau khi kiểm tra xong, trong phổi cô xuất hiện một khối u chừng hai cm. Lúc này chỉ cách lần kiểm tra kỳ trước được nửa năm.

Sắc mặt cô trắng bệch.

Trì Cách ôm lấy mặt cô, vuốt v e khóe mắt của cô: “Bác sĩ nói rồi, giai đoạn đầu nên cơ hội chữa trị rất cao.”

Cô ôm chặt lấy anh, cô không bỏ chồng cô được, cũng không bỏ con gái cô được, cô không bỏ được bản thân mình.

*

Giáo sư La của năm đó đã qua đời, nên Trì Cách mời một giáo sư khác đến.

Lần này là chẩn đoán chính xác rồi, bác sĩ lập tức sắp xếp phẫu thuật.

Từ lúc chẩn đoán chính xác đến lúc phẫu thuật chỉ ngắn ngủi trong một ngày, Khương Lâm Tình chưa kịp điều chỉnh xong cảm xúc thì đã phải lên bàn mổ.

Cửa đóng lại, đột nhiên cô kéo lấy tay Trì Cách, kiên định nhìn anh, một làn sóng hoảng sợ lại dâng lên, cô sợ đây sẽ là lần cuối cùng nhìn thấy anh. Mặc dù bác sĩ cũng nói đây chỉ là phẫu thuật cắt bỏ mà thôi.

Trì Cách vỗ vỗ gò má cô: “Đừng sợ, anh ở đây.” Năm đó cô nhìn anh nói, hôm nay đến lượt anh nhìn cô mà nói.

Phẫu thuật rất thành công.

Nhưng mà sau khi làm sinh thiết sau buổi phẫu thuật thì khối u này của cô là khối u ác tính.

Mà người giáo sư này cũng đã lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, giọng nói rất chậm: “Phát hiện kịp thời, bệnh phát hiện sớm cũng chữa trị được sớm.”

Nhưng Khương Lâm Tình hiểu rất rõ, cô đã là một bệnh nhân rồi.

Cuộc sống vô cùng mong manh, cô thường tính toán tỷ lệ sống sót của mình. Một người bị bệnh cũng giống như ở trong một hộp bí ẩn vậy, không ai biết tỷ lệ đi đến cuối con đường của mình là bao nhiêu, hay là như thế nào.

Hạnh phúc của cô chỉ mới được mười năm mà thôi.

Khương Lâm Tình nằm trên giường bệnh, bỗng nhớ lại mười năm qua của mình.

*

Khi đó, scandal của Khương Lâm Tình và Trì Cách bị lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng hai người vẫn không nói đến chuyện cưới sinh gì.

Các đồng nghiệp thì trải qua một hồi nơm nớp lo sợ, sợ sẽ làm gì đó khiến Khương Lâm Tình khó chịu rồi cô lại đi thổi gió bên gối của Trì Cách.

Nhưng sau khi làm việc với nhau một thời gian, Lưu Thiến nói: “Có lẽ Tiểu Khương vẫn là Tiểu Khương thôi.”

Chu Di Sướng gật đầu thật mạnh: “Quả nhiên ánh mắt nhìn người của Thái tử gia thật sáng suốt.”


Câu chuyện qua lời đồn này dần trở nên tích cực hơn --- Là một cô gái kiên trì nghiêm túc, gặp được một ông chủ biết khen thưởng.

Mà Khương Lâm Tình lại có chuyện khác cần phải lo nghĩ, đối tượng của vụ scandal này từ thư ký xinh đẹp xuống cấp thành một nhân viên nhỏ bé, đối với những người lớn trong nhà Trì Cách thì đây là một chênh lệch cực kỳ lớn.

Thậm chí cô còn nghĩ, nhỡ đâu Lữ Vi đưa ra điều kiện bắt cô phải chia tay với Trì Cách. Cô sẽ nói, cô chỉ cần Trì Cách thôi.

Đây chỉ là suy nghĩ phiến diện của cô thôi. Nhỡ đâu Trì Cách bị đuổi khỏi nhà, từ một con cưng của trời rơi xuống vực sâu vạn trượng, anh chịu được sao?

Cô đi hỏi Trì Cách.

Trì Cách nghe thấy cô hỏi thì biểu cảm giống như vừa nghe được một câu chuyện không thể tưởng tượng nổi: “Đừng có mơ.”

“Ý anh là sao, anh sẽ không bỏ trốn với em sao?”

Anh bật cười: “Vì sao phải bỏ trốn?”

“Bởi vì người lớn phản đối.”

“Không đến mức đó.”

“Thật sao?” Có thể do Khương Lâm Tình nghe thấy được một vài quan điểm liên quan đến gia thế của nhà trai nhà gái từ Lữ Vi nên nói: “Nếu như nhà anh vẫn phản đối thì sao?”

“Bỏ trốn.” Trì Cách lời ít ý nhiều.

“Bây giờ em yên tâm rồi.”

Những gì Khương Lâm Tình nghĩ qua, nhà họ Trì lại chẳng làm gì, không những không phản đối chuyện của cô và Trì Cách, mà cô còn không ngờ rằng, ngoài miệng Lữ Vi nói thế nhưng thật ra đối với chuyện Trì Cách chọn bạn gái thế nào, Lữ Vi rất vui vẻ trong lòng.

Khương Lâm Tình sợ bà hiểu lầm nên chủ động giới thiệu mình là nhân viên của bộ phận giám tuyển.

Lữ Vi không biết cơ cấu trong công ty nên hỏi: “Công việc bận rộn lắm không?”

Khương Lâm Tình suy nghĩ rồi nói: “Làm việc kết hợp với nghỉ ngơi ạ.”

Trì Nguy, ông chủ lớn nghiêm túc trong công ty, cười một tiếng: “Hai đứa thích nhau là được rồi.”

Nhưng cả hai người chưa từng nói thích nhau.

Ăn cơm xong, hai người tay trong tay đi ra khỏi nhà họ Trì, Khương Lâm Tình ngẩng đầu nhìn Trì Cách.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh quay đầu sang nhìn cô.

Có lẽ hai người đang cùng nghĩ đến một chuyện.

Trì Cách dùng trán mình cụng vào trán cô: “Bắt đầu từ ngày mai, khi đi làm chúng ta có thể đi cùng nhau rồi.”

Cô la lên: “Anh đụng em đau.”

“Phải không?” Anh cười: “Sao anh không đau thế.”

*

Kết hôn, là một chuyện vô cùng bất ngờ.

Lý do là Vưu Nguyệt Vũ gửi một tấm thiệp cưới sang.

Khương Lâm Tình có chút ngạc nhiên, sau khi mở ra thì lại sợ hãi: “Cô Vưu, cô muốn kết hôn với anh Tống à!”

Người bình thường trước khi phát thiệp cưới sẽ thông báo trước một chút, nhưng Vưu Nguyệt Vũ không có trước sau gì cả. Cô ấy chỉ gửi đến một đoạn thoại nói: “Đúng thế, tôi cũng nghĩ là không làm hôn lễ, kết quả lại làm cho phiền phức thế này. Người có tiền đúng là lắm chuyện quá.”

Khương Lâm Tình: “Chúc mừng hai người.”

“Cứ vậy đi, có lẽ sẽ nhanh chóng chia tay thôi.” Vưu Nguyệt Vũ hồn nhiên, không hề coi chuyện kết hôn là vấn đề gì cả: “Tôi cứ tùy tiện kiếm người để cưới, cô cũng tùy tiện đến dự hôn lễ đi. Bao lì xì có lớn hay không thì cũng không có vấn đề gì với tôi cả. Cô đến xem cảnh náo nhiệt là được.”


Khương Lâm Tình không kiềm được mà vội vàng chạy đi hỏi Trì Cách: “Anh có nhận được thiệp mời không?”

“Thiệp mời?’’ Trì Cách nghĩ: “Tống Khiên sao?”

“Đúng thế, anh ấy sắp kết hôn rồi!!!” Ba dấu chấm than cũng không thể hiện đủ được tâm trạng kích động của Khương Lâm Tình.

“Nghe cậu ấy nói qua rồi.” Giọng của Trì Cách vẫn bình tĩnh trước sau như một: “Ngày nào thế?”

“Tháng sau đó!!!”

“Ừ.” Anh vô cùng tỉnh táo.

“Kết hôn đó, là cặp đôi đầu tiên trong số bạn bè của em kết hôn.” Còn sớm hơn cả Từ Trọng Quang và Hướng Bội nữa.

Bây giờ nhìn Tống Khiên và Vưu Nguyệt Vũ không hề giống như người sẽ kết hôn, trái lại thì Từ Trọng Quang nhìn càng giống hơn.

Chỉ có thể nói, việc đời khó đoán.

Hướng Bội thì quá bận, Từ Trọng Quang cũng thế. Hai người sống cùng một thành phố nhưng chẳng khác gì đang yêu xa.

Vưu Nguyệt Vũ khiến cho Khương Lâm Tình hoảng sợ rất lâu không hết.

Tối đến, Khương Lâm Tình và Trì Cách cùng nhau vận động xong, cả người cô đều cảm thấy mệt mỏi nhưng lại không ngủ được, cứ mở mắt rồi nhắm mắt một hồi lâu.

Cô khẽ thở dài.

Trì Cách ngủ không sâu, tỉnh lại hỏi: “Sao thế?”

Trong bóng đêm, cô nhìn anh, bỗng hỏi: “Chúng ta có kết hôn không?”

“Em muốn kết hôn không?” Trong lời nói của Trì Cách còn kèm theo chút ý cười khẽ.

“Ừ.” Kết hôn chính là có một ngôi nhà mới.

“Vậy thì kết hôn.”

Tùy ý hỏi nhiều thêm một câu cũng giống như giải quyết một việc lớn: “Mới nãy em chỉ là xúc động nên nói thế thôi.”

“Cứ quyết định vậy đi, tuần sau đến Cục dân chính. Anh muốn làm trước Tống Khiên.”

“Anh xúc động quá rồi đó…”

“Em muốn đổi ý hả? Hết cơ hội rồi.” Trì Cách vỗ eo cô một cái.

Khương Lâm Tình rụt người lại: “A.”

Mặc dù cô nhượng bộ nhưng cô cảm thấy, cái người Thái tử gia này chẳng lãng mạn chút nào.

Một ngày trước khi đến Cục dân chính, Khương Lâm Tình gọi cho tiệm xăm hình.

Đối phương trả lời: “Xin chào, thợ xăm nữ hai ngày nữa mới về.”

Thật không khéo là Khương Lâm Tình và thợ xăm nữ này luôn lạc mất nhau, mãi cho đến tận bây giờ, Khương Lâm Tình cũng không thể xăm được hai chữ “ch” này.

Lúc sửa sang lại quần áo cho Trì Cách, cô hỏi: “Tất cả mọi thứ của anh đều có ký hiệu cả sao?”

“Ừ.”

“Nhưng em không có.”

“Em còn tủi thân nữa hả?” Trì Cách vuốt v e vòng tay của cô: “Cái này không phải sao? Em chính là của anh.”


Đánh dấu lên mọi thứ là cách để anh trốn chạy khỏi quá khứ không thể bảo vệ được những người mình yêu thương, nhưng trong tương lai sau này, anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cô thật tốt.

Cô có xăm hai chữ “ch’’ kia hay không, đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.

*

Thời gian vui vẻ trôi qua thật nhanh, vừa đảo mắt cái đã qua mười năm rồi.

Kế hoạch không đuổi kịp những thay đổi, Tống Khiên và Vưu Nguyệt Vũ không ly hôn.

Vào một dịp tình cờ, Vưu Nguyệt Vũ có cơ hội làm diễn viên phụ cho một bộ phim. Nhưng thật ra chỉ là một người qua đường thôi, suốt bộ phim chỉ lên hình được mười phút, nhưng trở thành nhân vật xinh đẹp nhất.

Người xem bùng nổ.

Nhưng mà, sau khi bùng nổ nhân khí này, Vưu Nguyệt Vũ lại rút lui. Cô ấy không lưu luyến gì chút nhiệt độ này, nói đi là đi thôi.

Hướng Bội và Từ Trọng Quang cũng mua nhà và kết hôn.

Hướng Bội trở thành nhạc sĩ, hợp tác với Từ Trọng Quang và phát hành một bài hát chỉ thuần túy về âm nhạc, cực kỳ nổi tiếng.

Tất cả mọi người ai ai cũng có được hạnh phúc.

Trì Cách cũng thắng vụ kiện Đổng Thiên Diệp, mất ba năm để thu hồi lại tất cả những tác phẩm của Phụng Cao Cư.

Khương Lâm Tình tiếp tục hợp tác với Chu Tục, làm người giám tuyển độc lập.

Nếu phải nói có điều gì không giống với quá khứ, thì chính là Trì Cách chưa bao giờ nói thích, hay là yêu.

Đương nhiên, anh không nói, cô cũng không nói. Có lúc cô nghe thấy mấy lời ngon tiếng ngọt trong tivi, nháy nháy mắt với anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh phá lên cười: “Yêu không phải dùng lời để nói, phải hành động.”

Không đứng đắn thì càng nhiều.

Cho đến một ngày, con gái hỏi cô: “Mẹ yêu bố không?”

Khương Lâm Tình len lén nói cho con gái biết: “Đương nhiên mẹ yêu bố con rồi.”

Con gái nhẹ nhàng nói: “Bố rất yêu mẹ đó.”

*

Lúc xuất viện, trên trời kéo đến trận mưa phùn, nước mưa khiến cả thế giới ám màu xám xịt.

Mặc dù bác sĩ đã nói cuộc phẫu thuật này cực kỳ thành công, nhưng trái tim Khương Lâm Tình ẩm ướt cứ hệt như ngâm nước mưa vậy. Nhưng khóe mắt lại khô ran.

Trì Cách một tay lái xe, một tay khác kéo lấy tay cô.

Cô nói: “Nếu như em có thể nhìn thấy dáng vẻ mái tóc nhuộm màu muối tiêu của anh, thì tốt biết bao nhiêu.” Như thế chính là bạc đầu giai lão rồi.

Đôi mắt đào hoa của Trì Cách như đang ứ nước: “Được.”

*

Có lẽ bởi vì miệng của Khương Lâm Tình xấu quá, nên tóc của Trì Cách bạc rất sớm, chưa đến năm mươi tuổi đã có thể thấy được vài sợi trắng hiện ra rõ ràng rồi.

Cô còn nói: “Em không muốn thấy tóc anh bạc trắng đâu.”

Trì Cách vẫn cười: “Được.”

Khương Lâm Tình cũng không ngờ đến, miệng của cô lại cực kỳ linh nghiệm. Mấy sợi tóc trắng nhỏ của Trì Cách chỉ dừng lại ở chỗ đấy.

Khi đó, cô vui vẻ nhổ tóc cho Trì Cách: “Đừng mệt mỏi quá.”

“Là di truyền rồi, bố anh mới hai mươi mấy đã có tóc bạc.”

“Thế thì xem như anh là gen mạnh rồi, năm mươi tuổi mới có tóc bạc này.” Trời cao vẫn thiên vị cô, cô lại qua được cái mười năm thứ hai.

*

Mười năm thứ ba, con gái lớn nên gả chồng rồi. Ngôi nhà lớn như thế chỉ còn lại Khương Lâm Tình và Trì Cách.

Trì Cách đào tạo ra người nối nghiệp đời tiếp theo, rồi lui về làm hậu thuẫn phía sau. Vốn dĩ muốn đi nhìn sông ngắm núi, nhưng mà bệnh của Khương Lâm Tình lại tái phát.


Lần này bệnh tình lại trở nặng hơn.

Khi nhìn thấy cô, trên mặt bác sĩ nở nụ cười, cũng không nói đến bệnh tình gì, cũng không nói đến tỉ lệ sống sót còn lại bao nhiêu năm.

Không hỏi thì Khương Lâm Tình cũng biết.

Là năm phần trăm. Cô chỉ có thể cắn răng, đấu với trời cao, đấu với bản thân còn lại năm phần trăm của mình.

Sau khi phẫu thuật được ba tháng, Khương Lâm Tình ngày càng tiều tụy hơn.

Trong thời gian ngắn ngủi này, Trì Cách đã bạc nửa đầu.

Cô nói: “Anh tóc trắng chẳng đẹp trai chút nào.”

Anh nói: “Em gầy thế này chẳng giống mỹ nữ chút nào.”

“Vậy em ăn cho mập chút nhé?”

Trì Cách vuốt vuốt mớ tóc trắng của mình: “Thế anh đi nhuộm nhé?”

Khương Lâm Tình móc tay với anh: “Một lời đã nói.”

Trong một đêm Trì Cách nhuộm đầu tóc bạc của mình thành màu đen. Nhưng cô không mập lên được. Cũng may sắc mặt còn có chút hồng hào, không còn nhợt nhạt vì bệnh như trước.

Trì Cách mời tới bác sĩ nổi tiếng trong ngoài nước: “Y học rất phát triển.”

Đúng thế, rất phát triển.

Lại qua năm năm, Khương Lâm Tình ôm cô bé nhỏ dễ thương do con gái mình sinh ra. Cô cảm thấy mình đã bỏ ra trước vận may của kiếp sau rồi, giữ lại được năm phần trăm.

Vận may của cô cũng xài hết vào ngày hôm đó, và khi nó đến, cô thường hay ho khan, th ở dốc, cũng không thể đi đường quá lâu được.

Cô mệt, lồ ng ngực thì đau nhức khó chịu, thời gian ngồi trên xe lăn ngày càng dài hơn.

Vào đông, gió bấc thét gào.

Đột nhiên Trì Cách hỏi cô: “Có muốn lên núi đi dạo một chút không?”

“Được.” Khương Lâm Tình nghĩ anh nói về ngọn núi nổi tiếng nào đó, không ngờ là đến một ngọn núi trong khu nghĩa trang kia.

Nửa đường, hai người gặp được đôi vợ chồng già cũng không khác cô và anh là mấy.

Khương Lâm Tình nói: “Mọi người đều đang tìm đất để chôn cất sau khi mất đấy.”

“Anh đã mua bao nhiêu lâu rồi chứ.” Trì Cách nói: “Nơi đó vẫn như cũ.”

Gió thổi mái tóc trắng của anh, cuối cùng cô cũng thấy thái dương anh đã bạc. Con người có biết bao nhiêu th@m muốn. Cô không chỉ muốn hai người cùng bạc đầu, mà còn muốn hai người được sống đến trăm tuổi.

Trì Cách ở trong gió xoay đầu lại, muốn nói gì đó.

Khương Lâm Tình chặn môi anh lại: “Đừng nói.”

Cô nhớ, anh từng nói: “Đợi đến lúc hai tay buông xuôi, anh yêu em đến thiên trường địa cửu.”

Lúc này còn chưa phải lúc.

Cô ho khan mấy cái, cười nói: “Em sẽ liều mạng.” Cô và căn bệnh này liều mạng nhiều năm rồi vẫn chưa nhận thua, đến nay vẫn còn bừng ý chí chiến đấu, kéo dài như thế vì mong muốn từng giây từng phút ở trên cõi đời này cùng với Trì Cách: “Đi dạo trên núi với em nhé?”

“Được.” Trì Cách và cô đi lên núi.

Xe lăn lăn qua đám cỏ dại, ngọn cỏ ngẩng cao đầu bị áp sát xuống mặt đất. Chớp mắt một cái, cỏ dại đã đổ rạp trên đất.

Hai người sắp lên núi.

Đột nhiên Khương Lâm Tình nhìn anh, vươn tay ra.

Trì Cách đỡ cô dậy.

Cô già rồi, tóc cũng cắt ngắn ngủn. Thật ra cô cũng đầy tóc bạc đấy. Cô ngẩng đầu lên, vịn lấy tay anh nhìn núi xanh.

Gió thổi đến. Một lần, hai lần, ba lần, gió lạnh thổi tung những ngọn cỏ mềm bị lún xuống.

Cỏ dại mượn sức gió, lại lần nữa ngẩng cao đầu đứng sừng sững trong gió.

--- Hết truyện---
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom