Dịch Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 256: C256: Còn có thể làm gì chứ


"Một tiếng trước, Mạnh Chương Bình vừa mới tới công ty tìm em." Thẩm Khanh Nguyệt mỉm cười nói.

Mạnh Chương Bình? Lâm Vũ hơi nheo mắt lại: "Lão hồ ly này tới tìm em là muốn làm gì?"

“Còn có thể làm gì chứ?” Thẩm Khanh Nguyệt cười nói: “Ông ta không dám đến tìm anh, chỉ có thể đến công ty tìm em nói hộ!”

Nói hộ? Lâm Vũ suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ra, sau đó cười nhẹ nói: "Tốt xấu gì Mạnh gia cũng là một trong năm đại gia tộc ở Giang Bắc, cũng không đến mức bị

Lạc gia đánh bại nhanh như vậy chứ?”

Mạnh Chương Bình đến tìm Thẩm Khanh Nguyệt nói hộ chỉ có thể là vì chuyện này.

Lúc đó, sau khi đến Lạc gia, hắn cũng chưa từng quan tâm đến cuộc chiến giữa Lạc gia và Mạnh gia. Vốn nghĩ đó là một cuộc cạnh tranh cân tài cân sức.


Không ngờ Mạnh Chương Bình lại đến tìm Thẩm Khanh Nguyệt.

"Chưa đến mức thua nhưng cũng không dễ dàng gì."

'Thẩm Khanh Nguyệt cười nói: “Nói chính xác thì cả hai nhà đều không dễ dàng! Mạnh Chương Bình nói rằng nếu cuộc chiến cứ tiếp tục như thế này thì Mạnh gia và Lạc gia đều có kết cục hai bên đều thiệt, vì vậy ông ta đã đến tìm em, nhờ em nói giúp trước mặt anh."

"Mặc kệ ông ta, lão hồ ly này chắc chắn là đang tỏ vẻ khốn khổ." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Nếu như thật sự nghiêm trọng như vậy, ông ta đã sớm tìm tới anh rồi, anh còn nợ Mạnh gia một ân tình!”

Mạnh Chương Bình rất xảo quyệt.

Điều này có thể thấy ngay từ việc Mạnh Chương Bình mượn thế của hắn để xua đuổi Tần gia.

Khi đối phó với một con cáo già như vậy, thận trọng không phải là chuyện gì quá đáng.

“Đúng rồi, nói đến chuyện này, em còn muốn hỏi anh!” Thẩm Khanh Nguyệt cười nửa miệng nhìn hắn:

“Trước khi anh đến Lạc gia, có phải anh định lợi dụng Lạc gia để trấn áp Mạnh gia không? Cuối cùng khiến Mạnh Chương Bình phải sử dụng ân tình mà anh nợ Mạnh gia sao?

"Em nghĩ nhiều rồi." Lâm Vũ cười cười.

"Thật sao?"

Đương nhiên Thẩm Khanh Nguyệt không tin, hờn dỗi nói: “Em thấy, Mạnh Chương Bình là lão hồ ly, anh chính là tiểu hồ ly!”


"Sai rồi." Lâm Vũ nhếch khóe miệng: "Anh là thợ săn." Hồ ly dù khôn ngoan đến đâu cũng không thể thăng được thợ săn! Mạnh Chương Bình dù có xảo quyệt đến đâu thì hắn vẫn có cách trị ông ta.

Khi hai người đang nói đùa, điện thoại của văn phòng trên bàn Thẩm Khanh Nguyệt lại đột nhiên vang lên.

Sau khi nghe máy, sắc mặt cô hơi thay đổi nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Thấy vẻ mặt cô có chút sai sai, Lâm Vũ lập tức quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

“Không có gì.” Thẩm Khanh Nguyệt bình tĩnh nói: “Chỉ là gần đây sản lượng kinh doanh của công ty tăng lên đáng kể, quá bận rộn nên đã xảy ra chút vấn đề trong khâu sản xuất.”

"Rắc rối sao?"

Lâm Vũ hơi không tin, theo bản năng cảm thấy Thẩm Khanh Nguyệt đang che giấu điều gì đó.

"Nếu là vấn đề nhỏ, chắc chản là không rắc rối rồi!" Thẩm Khanh Nguyệt cười ngọt ngào, nhìn đồng hồ trên tường rồi lại nói với Lâm Vũ:


"Có lẽ hôm nay em phải tăng ca, anh về trước đi, không cần phải đợi em đâu."

"Không sao, anh đợi em." Hắn ngồi xuống ghế sô pha: "Em cứ làm việc của mình đi, coi như anh không tồn tại là được."

'Thẩm Khanh Nguyệt bất lực nhìn hắn: “Được rồi, vậy anh ở đây nghỉ ngơi một lát, em xuống phân xưởng xem sao.”

Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt bước ra khỏi văn phòng. Lâm Vũ cũng không đi theo, chỉ ngồi đó nghỉ ngơi. Hắn có thể nhìn ra cô không muốn mình can thiệp vào chuyện của công ty.

Cô hy vọng mình có thể độc lập giải quyết những vấn đề mà công ty gặp phải, đây là một phương thức để cô chứng minh giá trị của bản thân.

Cô không muốn trở thành bình hoa di dộng bên cạnh hắn. Nếu đã vậy, hắn cũng không cần thiết phải gặng hỏi, để cô tự giải quyết là được rồi.

Nếu có thể tự giải quyết được thì đương nhiên là tốt nhất, nếu không giải quyết được thì chẳng phải là do còn có hắn sao?
 
Chương 173: C173: Ông có mười ngón tay


"Ông có mười ngón tay."

Lâm Vũ bình tĩnh nhìn Cao Trí Viễn: "Một ngón, tôi sẽ tính cho ông 50 triệu! Nếu tôi thắng mà tiền không đủ thì sẽ dùng ngón tay của ông để trả! Thấy sao?"

Hắn vừa dứt lời, trong phòng lại một lần nữa trở nên ồn ào.

Chưa gì đã muốn lấy ngón tay của người ta, chẳng lế người này có thù với Cao Trí Viễn sao?

Ông ta cũng bị doạ cho sợ hãi trước lời nói của Lâm Vũ. Đương nhiên, ông ta cũng hoài nghi Lâm Vũ có thù với mình nhưng ông ta chắc chắn rằng mình

không hề quen biết người này chứ đừng nói đến chuyện có ân oán.

Cao Trí Viễn không muốn dùng ngón tay của mình để đặt cược nhưng lại không thể cưỡng lại sự cám dõ của 10 triệu.

Cốc xúc xắc trong tay mình, xác suất trúng con báo hoa thực sự rất nhỏ.

Cơ hội chiến thắng của bản thân là 99%! Cơ hội chiến thắng của đối thủ chỉ là 1%I


Sau một thoáng do dự, trong lòng Cao Trí Viễn run lên, nghiến răng đồng ý: "Được! Nếu anh đã dám cược thì có gì mà tôi không dám cược chứt”

Đây là tâm lý của kẻ cờ bạc, luôn tin rằng mình sẽ chiến thắng, để giành được tiền sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì!

"Tôi thích sự hào sảng của ông." Lâm Vũ khẽ mỉm cười, ra hiệu cho Cao Trí Viễn lắc xúc xắc. Ông ta phấn khích đến mức bắt đầu lắc xúc xắc ngay lập tức.

"Bụp!"

Cốc đựng xúc xắc đã được đặt xuống, bên trong vẫn vang lên tiếng lăn của viên xúc xắc.

Lúc này, Cao Trí Viễn vô cùng căng thẳng. Ông ta căng thẳng không phải vì sợ hãi mà vì nghĩ rằng mình sắp thay đổi hoàn toàn gỡ được vốn rồi nên không

thể kìm nén được sự phấn khích trong lòng.

Đừng nói Cao Trí Viễn, ngay cả những người có mặt cũng vô cùng căng thẳng.

Chỉ có Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ thản nhiên như thể họ đã nắm chắc phần thắng, không hề quan tâm đến thắng thua.

Khi Cao Trí Viễn hưng phấn đến mức đổ mồ hôi tay, âm thanh trong cốc xúc xắc hoàn toàn biến mất, số lượng xúc xắc đã được xác định.

"Mở!" Ông ta hét lên đầy phấn khích, mở cốc xúc xắc ra. Hai, bốn, năm!

Không phải là báo hoal

"Ha ha, tôi thắng rồi!"

Cao Trí Viễn phấn khích đến mức hét lên, suýt chút nữa cất cao giọng hát.

Những người xem nhẹ nhàng thở dài, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Đương nhiên họ muốn thấy Lâm Vũ thắng như vậy mới có trò hay để xem, dù sao ai thua ai thẳng, bọn họ cũng không có tổn thất gì.

Trong cơn phấn khích, Cao Trí Viễn run rẩy chộp lấy đống chip, đột nhiên có một bàn tay ngăn ông ta lại.


"Ý gì vậy?"

Ông ta hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Vũ đang chặn tay mình:

"Thua rồi nên muốn quyt nợ sao? Sao không nghe ngóng xem Dương Công Quán là nơi nào! Nếu dám quyt nợ ở đây, e là chán sống rồi!"

"Không, ông thua rồi." Lâm Vũ thản nhiên mỉm cười. "Tôi thua?"

Cao Trí Viễn sửng sốt, sau đó cười lớn: "Anh không biết đếm à! Nhìn kỹ xem, ai thua? Xúc xắc ở đây, tôi còn chưa chạm vào!"

Nói xong, Cao Trí Viễn chỉ vào xúc xắc, vẫn đếm như trước đó. "Ông hoa mắt rồi."

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Tối thấy rõ ràng là ba số sáu, báo hoail" Ba số sáu?

Mọi người đều ngạc nhiên, sững sờ nhìn Lâm Vũ. Đầu óc người này có vấn đề ư?

Ở đây thậm chí còn không có số sáu nào mà hắn lại nói là ba số sáu?

Cho dù hắn không biết đếm, nhưng nhìn cũng biết ba viên xúc xắc này không có cùng một con sốt

Cao Trí Viễn cười ha ha, trên mặt khinh thường nói: “Muốn quyt nợ thì hãy nghĩ ra thủ đoạn xảo quyệt một chút. Trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy, anh còn muốn đổi trắng thay đen hay sao?”


Ông ta nói đúng.

Lâm Vũ đang đổi trắng thay đen! Vốn dĩ hắn có thể dễ dàng biến xúc xắc thành ba số sáu, nhưng hắn sẽ không làm như vậy.

Chỉ có loại tình huống biết rõ là mình thắng nhưng buộc phải nhận thua mới có thể khiến Cao Trí Viễn cảm thấy đau buồn, tức giận và tuyệt vọng đến cực độ.

Lâm Vũ cười hỏi Bạch Diệu Thủ: "Anh nói xem, đây là số mấy?"

"Ha ha, ai mà không biết anh ta cùng phe với anh chứ?"

Cao Trí Viễn khinh thường cười nói:

"Anh ta nói ba số sáu thì nghĩa là ba số sáu ư?"

Vừa dứt lời, một giọng nói lớn đột nhiên vang lên bên tai ông ta.

"Vậy tôi nói ba số sáu, có được không?"
 
Chương 170: C170: Chuyện này


Hai người đã có ý định ở lại lâu hơn. Sau khi toàn bộ khách hàng rời đi, hai người vẫn uống rượu ở đó.

Thấy chú Hà đã rảnh rỗi, Bạch Diệu Thủ kéo ông ấy lại uống rượu cùng họ, được khách quen mời, chú Hà khó lòng từ chối.

Sau khi uống vài ly, chú Hà bắt đầu nói nhiều hơn.

Bạch Diệu Thủ nhân cơ hội hỏi: "Chú Hà, cháu thấy hình như tâm trạng chú không tốt? Có phải chú gặp chuyện gì rắc rối không?”

"Không, chỉ là chút chuyện phiền lòng thôi." Chú Hà thở dài nói. "Có chuyện gì phiền lòng ạ?"

Bạch Diệu Thủ lại hỏi: "Cháu quen rất nhiều bạn bè, chú cứ nói cho cháu biết, nói không chừng cháu có thể giúp được."

"Chuyện này..."

Chú Hà suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, chuyện này tốt nhất cháu

không nên tham gia vào. Chú không con không cái, cũng không có gì phải kiêng dè, cháu thì khác..."

Nói xong, chú Hà lại bắt đầu uống rượu. Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ đồng thời cau mày.

Rõ ràng là bọn họ đang gặp rắc rối gì đó. Hơn nữa, đối phương có lẽ cũng có chút máu mặt.


Chú Hà không nói thì thôi nhưng nếu ông ấy đã nói vậy thì nhất định bọn họ phải quản việc này.

“Chú, chú cứ nói đi.”

Bạch Diệu Thủ nắm tay ông ấy, kiên nhẫn nói: "Cháu xem xem có thể giúp được hay không, nếu thật sự không giúp được, cháu cũng sẽ không miễn cưỡng."

"Đúng, chuyện gì có thể và không thể làm, trong lòng chúng cháu biết rõ." Lâm Vũ cũng thuyết phục ông ấy.

Hắn không lo lắng chú Hà sẽ không nói ra chuyện rắc rối đó.

Cho dù ông ấy không nói, Bạch Diệu Thủ cũng có thể điều tra ra. Chẳng qua là sẽ biết sự thật muộn hơn một chút thôi.

Nghe hai người thuyết phục, chú Hà bắt đầu do dự.

Suy nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng ông ấy cũng mở miệng nói: “Là chuyện ở viện phúc lợi."

"viện phúc lợi?" Cả hai người cùng cau mày.

Chú Hà nhấp một ngụm rượu, chú nghỉ ngờ viện trưởng Cao. gật đầu nói của viện phúc lợi đã biển thủ tiền!”


Hai mắt Lâm Vũ sáng lên, nói: 'Sao chú lại nghi ngờ ông ta?”

“Tuần trước khi chú ngân hàng quyên góp cho viện phúc lợi đã nhìn thấy viện trưởng Cao đi vào Dương Công Quán!”

Lúc này, chú Hà đột nhiên hạ giọng: “Chú nghe người ta nói Dương Công Quán hình như là nơi người giàu đánh bạc, một ngày thua hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu là chuyện bình thường.”

Ánh mắt Bạch Diệu Thủ mắt lạnh lùng, hỏi: "Chú đến tìm viện trưởng Cao đối chất, ông ta không thừa nhận sao?”

“Thằng nhóc này, sao lại ngốc như vậy!"

Chú Hà nhìn Bạch Diệu Thủ với ánh mắt chê bai: "Chuyện này sao chú có thể đến tìm ông ta để đối chất chứ? Cho dù chú có làm vậy thì ông ta cũng sẽ không thừa nhận!"

Đối diện với ánh mắt bê chai của chú Hà, Bạch Diệu Thủ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lâm Vũ nhịn cười hỏi: "Vậy chú làm như thế nào?"

"Chú đến sở thanh tra để tố cáo viện trưởng Cao, hy vọng sở thanh tra có thể nhanh chóng cử người đi điều tra chuyện này." Chú Hà thở dài nói: "Nhưng người của sở thanh tra không để ý đến chú, mấy ngày nay chú đã đi vài lần nhưng vô ích”

“Chú đến đó nhiều lần, họ nóng lòng nói với chú rằng tố giác phải có bằng chứng. Nếu không có băng chứng thì họ cũng không quan tâm.”

“Nhưng ngoài việc tận mắt nhìn thấy, chú cũng đâu tìm ra bằng chứng gì?"

"Bọn chú là những người bình thường nên cũng không thể xông vào Dương Công Quán để điều trai"

Chú Hà càng nói càng tức giận, cầm ly rượu lên uống hai ngụm.
 
Chương 257: C257: Có vẻ như công ty


Mãi đến hơn 7 giờ tối, Thẩm Khanh Nguyệt mới trở lại văn phòng, trông dáng vẻ cô hơi mệt mỏi.

"Xong chưa?" Lâm Vũ ngẩng đầu hỏi.

"Tạm ổn rồi."

'Thẩm Khanh Nguyệt cười khế nói: “Đúng rồi, em đã hỏi về chuyện hợp đồng rồi, chắc chắn không phải vì Ngọc Thư mà là vì họ đã tìm được nhà cung cấp có chất lượng tốt hơn và giá thành rẻ hơn.”

"Vậy thì tốt." Lâm Vũ mỉm cười.

Tuy rằng hắn cảm thấy lý do của đối phương có chút khiên cưỡng nhưng cũng không quan trọng. Chỉ cần không phải vấn đề của Thẩm Ngọc Thư là được.

'Thẩm Khanh Nguyệt thu dọn bàn làm việc một chút, sau đó bước tới kéo Lâm Vũ đứng dậy: “Xong rồi, mau đứng dậy, về nhà thôi.”

"Được rồi về nhà thôi."

Lâm Vũ nở nụ cười, đứng dậy, nắm lấy bàn tay mềm mại của Thẩm Khanh Nguyệt.

Cô đã quen với mức độ thân mật này, cô cũng không hề giấy dụa, để Lâm Vũ nắm tay mình đi theo hắn ra khỏi văn phòng.

Chẳng bao lâu sau, họ về đến nhà.

Ăn tối xong, Thẩm Khanh Nguyệt không cùng mọi người trò chuyện như thường lệ mà trở về phòng mình, không biết là bận việc gì.

"Hôm nay Khanh Nguyệt sao vậy? Mẹ cảm thấy con bé có chút không giống bình thường."


Tuyên Vân Lam nhận ra cô có chút gì đó kỳ lạ, nghi hoặc nhìn Lâm Vũ.

Lâm Vũ khẽ mỉm cười, thản nhiên đáp: “Không có gì đâu ạ, công ty gần đây làm ăn tốt, cô ấy cũng bận rộn hơn trước.”

"Vậy à? Thế thì tốt." Tuyên Vân Lam không hề nghi ngờ gì nhưng dặn dò nói: “Tuy đây là chuyện tốt, nhưng con cũng phải nhắc nhở con bé phải chú ý sức khỏe, đừng để bị ốm.”

"Vâng, con biết rồi."

Lâm Vũ mỉm cười và hỏi mẹ mình: "Cuộc trò chuyện hôm nay thế nào ạ?"

"Không vấn đề gì, chỉ là có chút ngại ngùng."

Tuyên Vân Lam hơi xấu hổ.

"Cứ từ từ vậy." Lâm Vũ an ủi mẹ mình.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Tuyên Vân Lam gật đầu, cắn môi đỏ mọng nói: "Bà ấy định đưa cho mẹ chiếc vòng trường sinh vốn định tặng khi mẹ đầy tháng, nhưng mẹ... không nhận.”


"Đồ vật đều ở đó, nếu muốn thì lúc nào cũng có thể lấy, nhất thời không cần gấp gáp." Lâm Vũ lại an ủi mẹ.

Tuyên Vân Lam mỉm cười, tỏ vẻ đồng tình.

Hai mẹ con trò chuyện một lát, sau đó Lâm Vũ bị Thẩm Vũ Nông kéo đi đánh cờ.

Kể từ vài ngày trước, sau khi Lâm Vũ chơi cờ cùng và đánh bại ông ấy, cứ rảnh rỗi là ông ấy sẽ lôi Lâm Vũ đi chơi cờ, luôn lẩm bẩn là muốn "trả thù" hắn.

Tuy nhiên, trong vài ngày qua, chưa thắng được ván nào.

Càng như vậy, ông ấy càng nghiện chơi cờ và bảo Lâm Vũ không được nhường.

Chơi hai ván với Thẩm Vũ Nông, trời đã gần sáng sớm. "Ông không tin, ông không thể thắng nổi cháu!"

Ông ấy cười ha ha đứng lên: "Ông phải nghiên thêm về cách hướng dẫn chơi cờ, ngày mai chúng ta lại đấu tiếp, cháu cũng nên nghỉ ngơi sớm đi!"

"Dạ, vâng ạ.' Lâm Vũ mỉm cười đồng ý. Thẩm Vũ Nông vào trong nhà, Lâm Vũ vẫn đứng ngoài sân.

Khi ngẩng đầu lên, hắn thấy phòng Thẩm Khanh Nguyệt vẫn còn sáng lờ mờ, có lẽ còn bật đèn bàn.

"Có vẻ như công ty đang gặp rắc rối lớn rồi." Mắt Lâm Vũ lóe sáng, tự nói.

"Có cần thuộc hạ đi điều tra không ạ?" Giọng nói của Ám Thất đột nhiên vang lên trong sân trống.

"Không cần."

Lâm Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: "Nếu cô ấy không muốn cho tôi biết, tốt nhất là tôi không nên biết! Nếu muốn biết, hy vọng là do chính cô ấy nói ra."

"Thuộc hạ hiểu.'Ám Thất đáp lại và thu hồi khí tức.

Lâm Vũ gật đầu, đi vào nhà.
 
Chương 174: C174: Xin chào lục gia


Nghe thấy giọng nói này, mọi người quay lại nhìn về phía sau, một người đàn ông trung niên mặt vuông bước vào.

"Lục gia!"

“Xin chào Lục gia!"

"Bái kiến Lục gia!"

Thấy ông ta đến, mọi người trên mặt đều tươi cười chào đón nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.

Người này không phải ai khác chính là chủ nhân của Dương Công Quán- Dương Tiến! Được người ta gọi là Lục gia.

Ở Thượng Dương, ông ta cũng là một nhân vật tâm cỡ, nghe nói mánh khoé thông thiên.

Lục gia thật sự nói ba viên xúc xắc đều là sáu? Xem ra chuyện này không đơn giản!

Lâm Vũ nghi ngờ nhìn Bạch Diệu Thủ, dùng ánh mắt để hỏi.

Bạch Diệu Thủ khẽ lắc đầu, ám chỉ rằng mình không hề nói thân phận cho. Dương Tiến biết.

“Lục gia, các người cùng phe sao?” Cao Trí Viễn nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt tức giận nhìn Dương Tiến:

"Các người hợp lại đổi trắng thay đen? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ tổn hại đến danh tiếng của Lục gia sao?"


"Không, ông sai rồi."

Dương Tiến lắc đầu, ngước mắt nhìn Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ: "Mặc dù tôi rất muốn cùng phe với bọn họ, nhưng tôi không xứng!" Cái gì?

Lục gia không xứng cùng một phe với bọn họ sao?

Hơn nữa, chính Lục gia đã nói điều này trước mặt mọi người!

Ôi trời ơi! Nhân vật tầm cỡ như Lục gia còn không xứng cùng một phe với bọn họ sao? Hai người này rốt cuộc là ai vậy?

Mặt Cao Trí Viễn biến sắc, đè nén sự tức giận và sợ hãi trong lòng xuống, căm phẫn nói: "Lục gia, sự thật rành rành trước mắt, xúc xắc ở đây, trước mặt

nhiều người như vậy, ông định nói dối trắng trợn sao?”

Dương Tiến đang định lên tiếng thì bên ngoài lại vang lên một giọng nói khác.

"Đương nhiên Lục gia sẽ không nói dối trắng trợn, là mắt của ông có vấn đề, tôi cũng nhìn thấy là ba số sáu!"

Mọi người quay lại nhìn, một lần nữa chết lặng.

Phó Văn Thái! Chưởng môn nhân của đệ nhất hào môn thành cổ Thượng Dương!

Mọi người chưa kịp phản ứng thì một giọng nói khác vang lên.


"Lão Phó nói hoàn toàn là sự thật, Từ mỗ cũng nhìn thấy cũng là ba số sáu!" Một người đàn ông trung niên khác bước vào.

Mọi người lại một lần nữa giật mình.

Từ Thiệu! Con trai cả của đệ nhất sĩ tộc ở thành cổ Thượng Dương.

Xét về tài sản, có lẽ Từ gia chưa bằng 1/10 so với Phó gia nhưng xét về tầm ảnh hưởng thì Từ gia hoàn toàn đè bẹp Phó gia.

Mặc dù lão gia tử của Từ gia đã về hưu nhưng lại có rất nhiều đệ tử, mối quan hệ cũng vượt xa phó gia!

Không quá lời khi nói rằng Từ gia là gia tộc đệ nhất ở Thượng Dương. Dương Tiến đổi trắng thay đen, điều này đã khiến mọi người giật mình. Bây giờ đại diện của Phó gia và Từ gia cũng đã nói như vậy, có một số điều không

cần nói cũng đã rất rõ ràng.

Lúc này, Dương Tiến không khỏi toát mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng lại rất vui mình, trực giác của bản thân đã cứu ông ta một lần nữa!

Hai người này quả nhiên không đơn giản, bọn họ thật sự là vì Cao Trí Viễn mà đến!

Ngay lúc Dương Tiến đang thầm vui mừng, mọi người lần lượt lên tiếng. "Đây rõ ràng là ba số sáu, báo hoa mai"

"Lão Cao, e là đã đến lúc ông nên thay kính rồi."

"Không, không, e là cần phải phẫu thuật đục thủy tinh thể.”

"Ba viên xúc xắc này chắc chắn là ba số sáu!"

Nhất thời, mọi người lần lượt bày tỏ ý kiến.

Không có ngoại lệ, mọi người đều cho rằng Cao Trí Viễn đã nhìn nhầm.
 
Chương 171: C171: Không hiểu quy tắc


Nghe vậy, hai người chợt hiểu ra, xem ra, hôm nay chú Hà lại đến sở thanh tra.

"Chuyện nhỏ!" Bạch Diệu Thủ thu hồi ánh sáng lạnh lùng, vỗ vỗ vào vai chú Hà nói:

“Vừa hay cháu có một người bạn ở sở thanh tra, để cháu nhờ người đó điều tra. Nếu là thật thì nhất định sẽ cho chú một câu trả lời thỏa đáng.”

"Thật sao?” Chú Hà đột nhiên đặt ly rượu xuống, ngạc nhiên nhìn Bạch Diệu Thủ. "Đương nhiên là thật ạ."

Bạch Diệu Thủ khẽ mỉm cười, quay đầu đi, trên mặt đầy sương giá.

Khi rời quán rượu, Bạch Diệu Thủ ra lệnh cho cấp dưới đi điều tra sự việc. Ngay khi họ rời khỏi khu thành cổ, tin tức từ cấp dưới đã được truyền đến. "Đáng ghét!"

Bạch Diệu Thủ cúp máy, trong mắt hiện lên sát ý: "Cao Trí Viễn, nếu ông đã dám lợi dụng sự bất hạnh của người khác để trục lợi, tôi sẽ giết chết ông!”

Lời nói của Bạch Diệu Thủ đã kết án tử hình cho ông ta.


Dùng số tiền do những người tốt bụng quyên góp cho viện phúc lợi để giúp những đứa trẻ cải thiện điều kiện sống để đánh bạc chính là trục lợi trên sự bất hạnh của người khác!

Nếu không giết loại người này, trời không dung đất không tha!

"Còn có người của sở thanh tra!" Lâm Vũ bổ sung: "Tiến hành điều tra kỹ càng, kẻ nào không làm tròn trách nhiệm, tham nhũng sẽ bị xử phạt nghiêm khắc hơn!"

"Rõ"

Bạch Diệu Thủ nhận lệnh, hỏi: "Mục Bắc Vương, bây giờ anh có bận không?”

Lâm Vũ trả lời: "Nếu bận thì cũng là chuyện của ngày mai."

Bạch Diệu Thủ cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Vậy chỉ bằng ngài cùng thuộc hạ đến Dương Công Quán một chuyến? Thuộc hạ mời ngài xem trò vuil"

Hả?

Lâm Vũ kinh ngạc nhìn anh ta, sau đó cười hỏi: "Bây giờ Cao Trí Viễn đang ở Dương Công Quán sao?"

Bạch Diệu Thủ gật đầu.

Lâm Vũ suy nghĩ một chút, cười nói: 'ÐĐã như vậy, chúng ta đến đó một chuyến! Nhưng đừng vội vàng ra tay, chúng ta hay chơi cùng Cao Trí Viễn một chút rồi tính tiếp."

"Được!"

Nếu Lâm Vũ đã có kế hoạch sẵn, Bạch Diệu Thủ chắc chắn sẽ không từ chối.

Khi được hắn nhắm tới, Cao Trí Viễn nên cảm thấy vinh hạnh. Nói xong, Bạch Diệu Thủ lập tức lái xe đi tới Dương Công Quán.


Dương Công Quán ở phía thành phố mới Thượng Dương, chưa đầy 15 phút, họ đã đến nơi.

Xe vừa dừng lại, Thanh Long Vệ bước tới. "Vương Sách, đội trưởng Thanh Long Vệ Thượng Dương, xin chào quân chủ!"

Nói rồi, Vương Sách dùng hai tay dâng lên một tấm thẻ: "Đây là thẻ thành viên của Dương Công Quán, xin quân chủ nhận lấy."

Có điều Bạch Diệu Thủ không trả lời, bước xuống xe. Vương Sách thấy vậy, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ quân chủ đang trách tội mình không điều tra trước chuyện của viện phúc lợi sao?

"Không hiểu quy tắc!"

Sau khi xuống xe, Bạch Diệu Thủ mắng Vương Sách, sau đó khom người mở cửa sau của Xe ra.

Thấy thế, tim Vương Sách đập thình thịch. Rốt cuộc người ở trên xe là ai? Sao có thể khiến Chiến Thần Thanh Long Bạch Diệu Thủ đích thân mở cửa?

Dưới ánh mắt sợ hãi của Vương Sách, Lâm Vũ bước xuống xe. Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, anh ta không khỏi chết lặng.

Anh ta cho rằng người trên xe là một nhân vật tầm cỡ nào đó, không ngờ lại là một thanh niên trẻ tuổi như vậy, có lẽ còn trẻ hơn Bạch quân chủ?


Nghĩ tới đây, Vương Sách bỗng nhiên giật mình. Anh ta biết vị này là ai rồi!

Có lẽ chỉ có người này mới có thể khiến Bạch quân chủ cam tâm tình nguyện mở cửa cho?

Trong chốc lát, Vương Sách đổ mồ hôi như mưa, vội vàng hành lễ:

“Vương Sách - Thanh Long Vệ, bái kiến Mục Bắc Vương! Vương Sách không biết ngài trên xe, mong Mục Bắc Vương tha tội!"

"Không sao."

Lâm Vũ thản nhiên mỉm cười, ra hiệu cho anh ta đứng lên: “Các người có thể học tập nhiều ưu điểm từ Bạch quân chủ của mình, còn những lễ nghi rườm rà này thì không cần phải học.”

Vương Sách vô cùng lúng túng, trước mặt Bạch Diệu Thủ, đồng ý cũng không phải mà không không đồng ý cũng không được.

Kìm nén hồi lâu, anh ta mới hành lễ một lần nữa: "Cảm ơn Mục Bắc Vương."
 
Chương 258: C258: Cô muốn cố gắng


Vài ngày tiếp theo, Thẩm Khanh Nguyệt trở nên cực kỳ bận rộn, hơn nữa, cũng cảm thấy hơi kiệt quệ về tinh thần và thể chất.

Lâm Vũ thấy vậy, suýt chút nữa không thể nhịn nổi, định cử người đi điều tra xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với công ty của Thẩm gia. Nhưng cuối cùng hắn lại từ bỏ ý định này.

Cô muốn cố gắng tự mình giải quyết trước, vậy hãy để cô thử xem sao!

Dù công ty của Thẩm gia có xảy ra vấn đề gì, hắn vẫn có niềm tin tuyệt đối rằng mình có thể giúp Thẩm Khanh Nguyệt dọn dẹp mớ hỗn độn.

Hôm nay hẳn đưa cô đi làm như thường lệ.

Rõ ràng là Thẩm Khanh Nguyệt đêm qua ngủ không ngon, quầng thâm dưới mắt cực kỳ nghiêm trọng.

Trên đường đi, cô không nói gì nhiều, hiển nhiên là đang lo lắng.

Đến công ty, Lâm Vũ đang muốn lái xe rời đi, lại bị Thẩm Khanh Nguyệt đột nhiên ngăn lại, cười khổ nói: “Vào văn phòng của em ngồi đi, rắc rối lần này, có lẽ em không giải quyết được rồi.”

"Được!"


Lâm Vũ đồng ý, nắm lấy tay Thẩm Khanh Nguyệt, nhẹ nhàng cười nói: “Anh vẫn luôn chờ em nói chuyện này cho anh biết.”

"Chẳng phải em muốn xem liệu mình có thể tự mình giải quyết được không hay sao?"

'Thẩm Khanh Nguyệt có chút xấu hổ.

Vật lộn nhiều ngày như vậy, tình hình không những không cải thiện mà càng ngày càng nghiêm trọng.

Dù không muốn thừa nhận nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng tình thế khó khăn hiện tại của công ty Thẩm gia không phải là chuyện cô có thể giải quyết được.

Hai người nắm tay nhau bước vào phòng.

Lâm Vũ kéo Thẩm Khanh Nguyệt ngồi xuống nói: "Được rồi, em hãy từ từ nói cho anh biết, em yên tâm, không phải chuyện gì lớn cả."

"Tất nhiên với anh đó không phải là chuyện lớn." Cô hờn dỗi nhìn hắn một cái rồi mới kể đầu đuôi câu chuyện.

Hóa ra gần một tuần công ty của Thẩm gia đã xảy ra bất thường.Những khách hàng mà từng hợp tác trước đây lần lượt bắt đầu hủy hợp tác.


Tuy nhiên, ban đầu đều là khách hàng nhỏ, Thẩm Khanh Nguyệt không mấy. quan tâm.

Mãi cho đến ngày Thẩm Ngọc Thư không ký được hợp đồng, một khách hàng lớn đã hủy hợp tác, khi liên kết với việc hắn ta ký hợp đồng thất bại, Thẩm Khanh Nguyệt mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Ban đầu cô muốn tự mình giải quyết những vấn đề và giành lại những khách hàng này nhưng kết quả lại không được như mong muốn.

Tất cả các khách hàng hủy hợp tác đều vô cùng kiên quyết. Tính đến hôm nay, công ty của Thẩm gia chỉ còn rất ít khách hàng.

Mặc dù công ty vẫn hoạt động bình thường nhưng trên thực tế, hoạt động kinh doanh đã đi vào bế tắc nhưng việc hợp tác với Vạn gia vẫn rất bình thường. . truyện xuyên nhanh

Để ổn định lòng người, Thẩm Khanh Nguyệt cũng để xưởng sản xuất bình thường, trông có vẻ như rất phát triển nhưng toàn bộ sản phẩm đều tồn đọng trong kho.

Lâm Vũ ngớ người, có chút trách móc nói: “Đây rõ ràng là có người đang đối phó với em và Thẩm gia. Đây căn bản không phải là vấn đề em nên giải quyết! Đáng lẽ em nên sớm nói cho anh biết, tại sao phải tự làm khổ mình chứ?”

Nếu chỉ có một hoặc hai khách hàng xảy ra vấn đề thì đó là điều bình thường. Nhưng hầu như tất cả khách hàng đều có vấn đề thì có nghĩa là người đang giở trò!

Hắn không tin Thẩm Khanh Nguyệt không nhìn ra được điều này nhưng cô vẫn cố chấp chọn cách tự mình giải quyết.

Chuyện không giải quyết được cũng không sao, nhưng cô không nên tự làm khó như vậy.

"Được rồi, em biết lỗi rồi."
 
Chương 175: C175: Phó gia tôi cũng quyên góp 20 triệu


Các thế lực đứng đầu ở Thượng Dương đều nói là ba số sáu, sao bọn họ dám phủ nhận?

Bất kỳ một trong ba thế lực này đều có thể khiến tất cả những người ngồi đây khuynh gia bại sản! Hơn nữa, còn có hai nhân vật lớn chưa rõ thân phận.

Nghe thấy những lời này, Cao Trí Viễn cảm thấy buồn bã, tức giận và bất lực, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào những người nói sai sự thật, toàn thân run rẩy.

Đây rõ ràng là hai, bốn, năm nhưng mọi người đều nói đó là ba số sáu! Rõ ràng là họ đang đổi trắng thay đen nhưng họ nói rằng ông ta đã nhìn nhầm.

Ông ta muốn chống chế nhưng không thể. Khi mọi người trên thế giới đều nói đen là trắng thì nó sẽ là trắng! "Các người...các người..."

Trong lòng sự buồn bã, phẫn nộ đến cùng cực, Cao Trí Viễn run rẩy duỗi ngón tay ra, nước mắt chợt trào ra, hét lớn: "Các người...bắt nạt người quá đáng!"

Cao Trí Viễn đáng thương, một người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi, bây giờ lại uất ức như một đứa trẻ, khóc lóc thảm thiết.

Mọi người trố mắt đừng nhìn nhìn ông ta khóc lóc.

Phải đau khổ, tức giận đến mức nào thì mới khóc lóc thảm thương như vậy ở chốn đông người!

Nhưng nghĩ đến vụ cá cược giữa bọn họ, mọi người dần cảm thấy thoải mái.


Từ vui mừng đến đau thương và cuối cùng là tuyệt vọng, bất lực. Nếu là họ, họ cũng sẽ khóc.

“Có phải ông cảm thấy rất ấm ức không?”

Lâm Vũ thản nhiên nhìn Cao Trí Viễn: "Nếu những người tốt bụng đó biết rằng ông đang dùng số tiền họ quyên góp để cải thiện cuộc sống cho bọn trẻ để đánh bạc, liệu họ có thấy ấm ức không?”

“Những nhân viên hộ lý đứng nhìn quỹ từ thiện bị chiếm dụng mà không làm được gì, lẽ nào không cảm thấy ấm ức sao?”

“Những đứa trẻ đó bị ông cắt giảm khẩu phần ăn và quần áo, lẽ nào không ấm ức sao?”

Bị chất vấn liên tục, tiếng khóc của Cao Trí Viễn dần dần ngừng lại. Ông ta nước mắt giàn giụa nhìn Lâm Vũ, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Nếu bây giờ ông ta vẫn không hiểu mục đích của hai người này thì chính là kẻ ngốc.

"“BỤp...

Cao Trí Viễn quỳ xuống, khóc lóc hối hận: “Tôi sẽ phá nhà, bán đất và trả lại toàn bộ số tiền từ thiện đã chiếm đoạt. Xin hãy tha cho tôi lần này...”

“Phá nhà, bán đất là chuyện sau đó.”

Lâm Vũ lạnh lùng đứng lên: "Để ông ta hoàn thành cá cược."

"“RõI"

Bạch Diệu Thủ bước tới, lạnh lùng nhìn Cao Trí Viễn: "Chút tiền này của ông tính là 10 triệu! 1 ăn 36, ông vẫn còn thiếu 350 triệu! Ông có thể giữ lại ba ngón tay."

"Đừng, đừng mà... Cao Trí Viễn sợ hãi đến mức hồn bay phách tán, hoảng sợ hét lên và quỳ lạy.

Bạch Diệu Thủ không chút động lòng, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi cho ông ba giây để lựa chọn giữ lại ba ngón tay nào, nếu không, tôi sẽ chọn hội”

Cao Trí Viễn hoàn toàn sợ phát khiếp, cho dù nghe thấy Bạch Diệu Thủ nói vậy, ông ta cũng không có tâm trạng để đưa ra lựa chọn nữa.

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Ba giây, chỉ bằng một cái chớp mắt. Hết 3 giây, Bạch Diệu Thủ không chút do dự, giơ tay lên. Trong tay không có kiếm, nhưng trong lòng có kiếm, một luồng chân khí sắc bén xẹt qua, bảy ngón tay đứt lìa bay lên.

Cao Trí Viễn đau đến thấu tim gan, lăn lộn trên mặt đất khóc thét, khuôn mặt co rúm lại, trông vô cùng dữ tợn.

Ông ta chỉ có một ngón út ở bàn tay trái, còn ngón cái và ngón trỏ ở bàn tay phải. Dù vẫn còn ba ngón tay nhưng cũng đồng nghĩa với không có.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều lạnh sống lưng.

Thực sự là cắt ngón tay!

Ở nơi công cộng, trước mặt mọi người! Quan trọng là trong tay anh ta rõ ràng không có dao nhưng ngón tay bị chặt đứt của Cao Trí Viễn lại được cắt rất gọn.

Lúc này, rất nhiều người nắm chặt ngón tay của mình, thầm thề trong lòng sẽ không bao giờ đánh bạc nữa!

Lâm Vũ không nhìn Cao Trí Viễn mà chỉ ra lệnh cho Dương Tiến: "Đổi những con chip trên bàn thành tiền và quyên góp cho viện phúc lợi."

"Được, tôi sẽ phái người đi làm ngay! Ngoài ra, tôi sẽ lấy danh nghĩa của mình quyên góp thêm 20 triệu nữa cho viện phúc lợi." Dương Tiến cung kính nói.

“Phó gia tôi cũng quyên góp 20 triệu!”

“Từ gia tôi cũng quyên góp 20 triệu!” Phó Văn Thái và Từ Thiệu đồng thời lên tiếng, quyên góp tiền.


Bọn họ đã lên tiếng, không ai ở hiện trường dám im lặng, dù không thể quyên góp số tiền lớn như vậy nhưng vẫn phải thể hiện một chút.

Trong nháy mắt, mọi người đều đồng loạt nhận quyên góp, dao động từ vài trăm nghìn đến vài ti

Lâm Vũ không ngăn cản họ, hắn bước ra ngoài.

"Hai vị, hôm khác nói chuyện sau, tạm biệt!" Bạch Diệu Thủ để lại một câu cho Phó Văn Thái và Từ Thiệu rồi lập tức đi theo Lâm Vũ.

"Cung tiễn hai vị!" Phó Văn Thái và Từ Thiệu đồng thời cúi người. Khi Dương Tiến nhìn thấy vậy cũng lập tức làm theo và cúi chào.

Mãi đến khi bóng lưng bọn họ biến mất, Dương Tiến mới vội vàng kéo Phó Văn Thái và Từ Thiệu sang bên cạnh, run rẩy hỏi: "Rốt cuộc bọn họ có lai lịch như thế nào vậy?”

“Thân phận của họ, tôi không dám nói.”

Từ Thiệu liên tục lắc đầu. "Tôi cũng không dám nói."

Phó Văn Thái mỉm cười, giơ ngón tay cái lên với Dương Tiến: "Lục gia thật có mắt nhìn! Nếu không phải ông mở miệng hỏi trước mặt chúng tôi, e là Dương Công Quán của ông không thể giữ được nữa."

Trong lòng Dương Tiến run lên, vô thức lau mồ hôi trên trán...
 
Chương 172: C172: Tốt rồi


Không huyên náo, ồn ào như các sòng bạc thông thường, Dương Công Quán rất yên tĩnh.

Khi bước vào cửa, cảnh tượng nhìn thấy không phải là một đám cờ bạc điên cuồng mà là những bóng cây xanh mướt, những bông hoa rực rỡ đang khoe sắc. Người không biết, có lẽ còn tưởng mình đã bước vào công viên.

Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, họ tiến vào bên trong. Cho đến lúc này, mới có thể nghe thấy một số tạp âm.

Có những tiếng thở dài, có những tiếng chửi rủa, cũng có những tiếng cười đắc ý.

Nhiều âm thanh khác nhau đan xen vào nhau, giống như một bức tranh cuộn Ukiyo-e.

Chú thích: Ukiyo-e là một trường phái hội họa phát triển mạnh mẽ từ thế kỷ XVII tới thế kỷ XIX tại Nhật Bản. Các nghệ sĩ thể loại hội họa này sản xuất các bản in và tranh in mộc bản của các đối tượng như những thiếu nữ đẹp; diễn viên kabuki và đô vật sumo; các cảnh trích từ những câu chuyện lịch sử và dân gian cảnh đẹp du ngoạn và phong cảnh khắp nơi; thực vật và động vật......

Vương Sách đã sớm đoán trước tình hình bên trong, đi thẳng vào căn phòng nhỏ sâu trong Dương Công Quán, nhìn thấy Cao Trí Viễn đang chơi xúc xắc ở bên trong. Hơn nữa, ông ta còn đang đang làm cái.


Đây chính là điểm độc đáo ở đây. Người làm cái ở đây không phải người của Dương Công Quán. Dương Công Quán chỉ chịu trách nhiệm cung cấp địa điểm và dịch vụ, bất kỳ ván bạc nào, bất cứ ai cũng có thể làm cái, chỉ cần gan đủ lớn và tiền đủ nhiều!

Khóe môi Lâm Vũ nhếch lên.

Tốt rồi, đỡ mất công phải tạo tình huống cho Cao Trí Viễn.

Nhìn ánh mắt chăm chú của ông ta, Lâm Vũ nói với Bạch Diệu Thủ:

"Đi đổi lấy 10 triệu chip. Tôi sẽ từ từ chơi cùng ông ta."

Bạch Diệu Thủ lập tức đi ngay. Trong phút chốc, anh ta mang 10 chip quay lại cho Lâm Vũ.

Hắn bước tới và tham gia nhưng hình như vận may cờ bạc của hắn cực kỳ tệ nên đã thua liên tiếp.

Chẳng bao lâu sau, 10 triệu chip đã không còn, còn Cao Trí Viễn đã dễ dàng kiếm được vài triệu.

Lâm Vũ nhìn ông ta với ánh mắt không phục, khiêu khích hỏi: "Ông có dám chơi một mình với tôi không?”

“Chơi thì chơi, trên bàn cờ bạc, tôi chưa từng sợ ail” Mặt ông ta đầy kiêu ngạo, khuôn mặt nhăn nheo như sắp bật cười.

Vận may cờ bạc của Lâm Vũ tệ như vậy, ông ta chỉ mong sao được chơi riêng với Lâm VũI

Thấy Cao Trí Viễn đồng ý, Lâm Vũ như mở cờ trong bụng, ra lệnh cho Bạch Diệu Thủ: "Đi đổi thêm 10 triệu chip nữa!"


Bạch Diệu Thủ lập tức đi làm không chút chần chừ.

Chẳng mấy chốc, đống chíp đã được bày đầy trước mặt Lâm Vũ.

Nhìn thấy nhiều chip như vậy, đôi mắt của Cao Trí Viễn đột nhiên sáng lên.

Nếu thắng được hết mười triệu này, ông ta sẽ hoàn toàn gỡ lại vốn!

Cao Trí Viễn càng nghĩ càng hưng phấn, lập tức hỏi: “Anh muốn chơi thế nào?"

"Chơi theo các quy tắc ở đây." Lâm Vũ bình tĩnh trả lời. "Anh làm cái hay tôi làm cái?" Cao Trí Viễn lại hỏi. "Ông làm đi." Hắn thản nhiên trả lời.

Cao Trí Viễn mừng thầm, nóng lòng muốn cầm cốc xúc xắc lên. Trước khi ông ta bắt đầu lắc, Lâm Vũ đã đặt tất cả chip của mình lên con hoa.

"ôm Mọi người đều xôn xao và ngơ ngác nhìn Lâm Vũ.

Từng thấy hào khí, nhưng chưa bao giờ thấy hào khí như vậy! Còn chưa bắt đầu lắc xúc xắc, hắn đã trực tiếp đặt cược vào con báo hoa.


Một ăn ba mươi sáu!

Nếu hắn thắng, có lẽ Cao Trí Viễn cũng sẽ không móc đâu ra nhiều tiền như vậy!

"Người anh em, đây là anh đang muốn gỡ vốn à!" Cao Trí Viễn chỉnh lại kính, mỉm cười nhìn Lâm Vũ.

"Đúng."

Lâm Vũ cũng không phủ nhận, cười nói: “Hình như ông không đủ chip?"

"Chuyện này..." Cao Trí Viễn hơi xấu hổ, không cam tâm gật đầu.

Nếu Lâm Vũ thật sự đặt cược vào báo hoa mà trúng thật thì chút chip này của ông ta không là gì cả! Cho dù ông ta khuynh gia bại sản, cũng không thể lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
 
Chương 259: C259: Bây giờ đã hài lòng rồi chứ


'Thẩm Khanh Nguyệt đáng thương nhìn hắn: “Là do em quá hiếu thắng, biết có người giở trò nhưng vẫn muốn dựa vào năng lực của bản thân để giải quyết vấn đề, lần sau em sẽ không làm vậy nữa.”

"Vậy còn tạm được!" Lâm Vũ mỉm cười hài lòng.

Ngay sau đó, hắn ôm lấy Thẩm Khanh Nguyệt khiến cô hét lên hoảng sợ.

"Mau thả em xuống. Anh...anh định làm gì?"

Cô hoảng sợ đập vào ngực Lâm Vũ, mặt đỏ bừng.

Lâm Vũ thả cô xuống ghế ngồi làm việc, nói đùa: "Em đừng nghĩ linh tinh, anh chỉ muốn đưa em đến đây để em cho anh xem danh sách khách hàng đã hủy hợp tác."

"Á?"

'Thẩm Khanh Nguyệt kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó xua tay nói: “Anh đừng có làm bậy”


Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Anh có làm gì đâu? Anh chỉ muốn tìm người điều tra, tìm ra người đứng sau là ai."

"Hoá ra là vậy!"

'Thẩm Khanh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng cười nói: “Em còn tưởng rằng anh sẽ gây rắc rối cho những công ty kia gặp.”

“Anh vô lý đến vậy sao?”

Hắn trợn mắt nhìn cô, nói: “Hơn nữa bọn họ chỉ là quân tốt, nếu anh muốn gây rắc rối thì cũng phải những người đứng phía sau.”

"Được rồi, em đã hiểu lầm anh, em xin lỗi, được chưa?" 'Thẩm Khanh Nguyệt nâng gò má lên, dùng ánh mắt quyến rũ nhìn hắn.

Lâm Vũ lắc đầu, nhìn cô với nụ cười tự mãn: "Xin lỗi cần phải hành động, đâu chỉ một lời nói suông là xong."

Nói rồi, Lâm Vũ lại hất mặt lên. Ý tứ đã rất rõ ràng. Nhìn gò má hắn gần như vậy, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức xấu hổ.

Cần đôi môi đỏ mọng, do dự một hồi, cô chạm môi vào má anh, nũng nịu nói: “Bây giờ đã hài lòng rồi chứ?”.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Lâm Vũ đắc ý đứng thẳng lên, nói đùa: "Không quá hài lòng, nhưng nể tình bây giờ tâm trạng em không tốt, coi như lần này tha cho em."


"Đồ xấu xa"

'Thẩm Khanh Nguyệt vừa cười vừa mắng, sau đó nghiêm túc nói: “Đừng đùa nữa, em sẽ cho anh danh sách khách hàng trước.”

Nói rồi, cô liền mở máy tính lên. Chẳng mấy chốc, danh sách khách hàng đầy đủ đã được đưa cho Lâm Vũ.

Hắn gác lại suy nghĩ trêu đùa của mình, liếc nhìn danh sách trong tay rồi hỏi: “Trừ em ra, trong công ty còn có ai biết danh sách này không?”

"Hả?"

Thẩm Khanh Nguyệt hơi ngạc nhiên, sau đó mới hiểu ra: “Ý anh là, trong công ty có nội gián đã tiết lộ danh sách khách hàng này cho người muốn đối phó với chúng ta?”

"Nhất định là có!"

Lâm Vũ gật đầu, kiên định nói: "Đối phương có thể tìm được những khách hàng này chính xác như vậy, trong tay không danh sách này, anh không tin!"

"Vậy sao?" Thẩm Khanh Nguyệt cẩn thận suy nghĩ, cau mày nói: “Danh sách chỉ tiết này không có nhiều người biết. Ngoại trừ người nhà Thẩm gia, chỉ có một số người như giám đốc phân xưởng và bộ phận kinh doanh, còn... có nhân viên kho giao hàng!”


"Được rồi, anh hiểu rồi, giao cho anh." Lâm Vũ khế gật đầu, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.

Bình thường hắn ghét nhất chính là người ăn cây táo rào cây sung! Vốn dĩ hắn không muốn hỏi về công ty của Thẩm gia. Nhưng vì lần này lại xảy ra chuyện như vậy nên hãy nhân cơ hội này để tìm ra dọn dẹp tất cả những kẻ phản bội!

"Người của công ty, để anh kiểm trai"

Thẩm Khanh Nguyệt nghiến chặt hàm răng, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.

"Được, vậy chúng ta cùng phân chia công việc, hợp tác đi." Lâm Vũ võ võ vai 'Thẩm Khanh Nguyệt, cười nói: "Đừng tức giận, nếu không có chuyện lần này, có lế

em vẫn không biết trong công ty có nội gián. Có thể nhân cơ hội này để tìm ra kẻ đó, em nên vui mới phải."

"Ừm, em biết rồi...!"

'Thẩm Khanh Nguyệt đứng dậy, hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống: “Anh hãy ở lại văn phòng, em đi tìm bọn họ mở một cuộc họp!”
 
Chương 176: C176: Lên xe rồi nói


Bên ngoài Dương Công Quán, Vương Sách còn đang chờ đợi.

Thấy hai người ra tới thì vội vàng nghênh đón.

Bạch Diệu Thủ khế nhếch miệng, do dự một hồi rồi cuối cùng vẫn không mở. miệng.

"Có chuyện gì thì nói thẳng."

Lâm Vũ chú ý tới dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh ta thì lạnh nhạt mở miệng.

Thấy hành động của mình không thể trốn thoát con mắt của Lâm Vũ, rốt cục.

Bạch Diệu Thủ cũng mở miệng: "Thuộc hạ có một chuyện không hiểu, xin Mục Bắc Vương giải đáp nghỉ ngờ giúp thuộc hạ."

"Lên xe rồi nói."

Lâm Vũ vừa nói vừa lên xe.

Bạch Diệu Thủ cũng lên xe theo, Vương Sách đi thẳng đến phòng điều khiển.


Khi xe khởi động, Bạch Diệu Thủ lập tức hỏi thăm: “Vì sao không niêm phong Dương Công Quán?”

"Đây là địa bàn của anh, anh muốn niêm phong thì cũng được." Lâm Vũ mỉm cười.

Bạch Diệu Thủ lắc đầu, nhìn hắn với ánh mắt sáng rực: “Ngài không mở. miệng thì tức là Dương Công Quán không cần niêm phong."

"Anh cũng rất hiểu tôi." Lâm Vũ cười ha ha: “Anh niêm phong Dương Công Quán còn sẽ có Lý Công Quán, Vương Công Quán, một Dương Công Quán đã bị các người tìm hiểu rõ ràng tốt hơn hay là một công quán càng bí hiểm tốt hơn?"

Bạch Diệu Thủ hơi cứng lại, lại nói: "Tất nhiên là Dương Công Quán."

"Đúng thế." Lâm Vũ mỉm cười nói: "Anh nên sử dụng Dương Công Quán mà không phải niêm phong nó, anh hiểu chưa?”

Bạch Diệu Thủ sửng sốt, sau đó cẩn thận suy nghĩ lời nói của Lâm Vũ.

Đây là muốn để Dương Công Quán biến thành một trong những mạng lưới tình báo của mình!

Người ra vào nơi như Dương Công Quán không nói là đại phú đại quý, nhưng ít nhiều gì vẫn có chút địa vị xã hội.


Những người này tập hợp lại với nhau sẽ bàn tán rất nhiều chuyện. Nói không chừng những thứ họ nói là tình báo mình cần!

Bạch Diệu Thủ bỗng tỉnh ngộ, cảm kích nhìn về phía Lâm Vũ: “Là thuộc hạ ngu dốt, đa tạ Mục Bắc Vương chỉ điểm!"

"Anh không ngu dốt, là đi vào điểm mù nhận thức thôi." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Trên thế giới này mạng lưới tình báo tốt nhất không phải do những chiến sĩ thiết huyết tạo thành, mà là từ đủ mọi tầng lớp."

"Thuộc hạ đã rõ!" Bạch Diệu Thủ vui mừng quá đỗi.

Khó trách tên khốn kiếp Ninh Loạn nghĩ trăm phương ngàn kế muốn kéo Mục Bắc Vương đến chỗ anh ta ở!

Mục Bắc Vương chỉ tùy tiện đến chỗ mình một chuyến mà đã nhìn ra vấn đề cấp bách trước mắt mình cần giải quyết, thậm chí đã bắt đầu giải quyết giúp mình.

Một câu đánh thức người trong mộng!

Lâm Vũ cười cười rồi hỏi Vương Sách: "Anh có sớm trao đổi với Dương Tiến hoặc là bảo người khác bắt chuyện với Dương Tiến?"

"Không có!" Vương Sách chắc chắn nói: "Ti chức chỉ dựa theo sai bảo của quân chủ mà thông báo cho người của Từ gia và Phó gia, còn cố ý cảnh cáo họ không được tiết lộ thân phận của ngài và quân chủ."

Lâm Vũ khẽ gật đầu rồi lại hỏi Bạch Diệu Thủ: "Thấy chưa?"

"Nhìn thấy!" Trên mặt Bạch Diệu Thủ tràn đầy vui mừng: “Dương Tiến có ánh mắt không tệ, biết tiến thối, dùng rất tốt, sẽ có hiệu quả không tưởng được!"

Trước khi người của Phó gia và Từ gia đến, Dương Tiến không tiếc bôi xấu thanh danh của Dương Công Quán và chủ động đứng ra nâng đỡ họ, tầm nhìn này không phải ai cũng có được.

Một người tinh mắt sẽ dùng rất thuận tay.
 
Chương 173: C173: Ông có mười ngón tay


"Ông có mười ngón tay."

Lâm Vũ bình tĩnh nhìn Cao Trí Viễn: "Một ngón, tôi sẽ tính cho ông 50 triệu! Nếu tôi thắng mà tiền không đủ thì sẽ dùng ngón tay của ông để trả! Thấy sao?"

Hắn vừa dứt lời, trong phòng lại một lần nữa trở nên ồn ào.

Chưa gì đã muốn lấy ngón tay của người ta, chẳng lế người này có thù với Cao Trí Viễn sao?

Ông ta cũng bị doạ cho sợ hãi trước lời nói của Lâm Vũ. Đương nhiên, ông ta cũng hoài nghi Lâm Vũ có thù với mình nhưng ông ta chắc chắn rằng mình

không hề quen biết người này chứ đừng nói đến chuyện có ân oán.

Cao Trí Viễn không muốn dùng ngón tay của mình để đặt cược nhưng lại không thể cưỡng lại sự cám dõ của 10 triệu.

Cốc xúc xắc trong tay mình, xác suất trúng con báo hoa thực sự rất nhỏ.

Cơ hội chiến thắng của bản thân là 99%! Cơ hội chiến thắng của đối thủ chỉ là 1%I


Sau một thoáng do dự, trong lòng Cao Trí Viễn run lên, nghiến răng đồng ý: "Được! Nếu anh đã dám cược thì có gì mà tôi không dám cược chứt”

Đây là tâm lý của kẻ cờ bạc, luôn tin rằng mình sẽ chiến thắng, để giành được tiền sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì!

"Tôi thích sự hào sảng của ông." Lâm Vũ khẽ mỉm cười, ra hiệu cho Cao Trí Viễn lắc xúc xắc. Ông ta phấn khích đến mức bắt đầu lắc xúc xắc ngay lập tức.

"Bụp!"

Cốc đựng xúc xắc đã được đặt xuống, bên trong vẫn vang lên tiếng lăn của viên xúc xắc.

Lúc này, Cao Trí Viễn vô cùng căng thẳng. Ông ta căng thẳng không phải vì sợ hãi mà vì nghĩ rằng mình sắp thay đổi hoàn toàn gỡ được vốn rồi nên không

thể kìm nén được sự phấn khích trong lòng.

Đừng nói Cao Trí Viễn, ngay cả những người có mặt cũng vô cùng căng thẳng.

Chỉ có Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ thản nhiên như thể họ đã nắm chắc phần thắng, không hề quan tâm đến thắng thua.

Khi Cao Trí Viễn hưng phấn đến mức đổ mồ hôi tay, âm thanh trong cốc xúc xắc hoàn toàn biến mất, số lượng xúc xắc đã được xác định.

"Mở!" Ông ta hét lên đầy phấn khích, mở cốc xúc xắc ra. Hai, bốn, năm!

Không phải là báo hoal

"Ha ha, tôi thắng rồi!"

Cao Trí Viễn phấn khích đến mức hét lên, suýt chút nữa cất cao giọng hát.

Những người xem nhẹ nhàng thở dài, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Đương nhiên họ muốn thấy Lâm Vũ thắng như vậy mới có trò hay để xem, dù sao ai thua ai thẳng, bọn họ cũng không có tổn thất gì.

Trong cơn phấn khích, Cao Trí Viễn run rẩy chộp lấy đống chip, đột nhiên có một bàn tay ngăn ông ta lại.


"Ý gì vậy?"

Ông ta hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Vũ đang chặn tay mình:

"Thua rồi nên muốn quyt nợ sao? Sao không nghe ngóng xem Dương Công Quán là nơi nào! Nếu dám quyt nợ ở đây, e là chán sống rồi!"

"Không, ông thua rồi." Lâm Vũ thản nhiên mỉm cười. "Tôi thua?"

Cao Trí Viễn sửng sốt, sau đó cười lớn: "Anh không biết đếm à! Nhìn kỹ xem, ai thua? Xúc xắc ở đây, tôi còn chưa chạm vào!"

Nói xong, Cao Trí Viễn chỉ vào xúc xắc, vẫn đếm như trước đó. "Ông hoa mắt rồi."

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Tối thấy rõ ràng là ba số sáu, báo hoail" Ba số sáu?

Mọi người đều ngạc nhiên, sững sờ nhìn Lâm Vũ. Đầu óc người này có vấn đề ư?

Ở đây thậm chí còn không có số sáu nào mà hắn lại nói là ba số sáu?

Cho dù hắn không biết đếm, nhưng nhìn cũng biết ba viên xúc xắc này không có cùng một con sốt

Cao Trí Viễn cười ha ha, trên mặt khinh thường nói: “Muốn quyt nợ thì hãy nghĩ ra thủ đoạn xảo quyệt một chút. Trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy, anh còn muốn đổi trắng thay đen hay sao?”


Ông ta nói đúng.

Lâm Vũ đang đổi trắng thay đen! Vốn dĩ hắn có thể dễ dàng biến xúc xắc thành ba số sáu, nhưng hắn sẽ không làm như vậy.

Chỉ có loại tình huống biết rõ là mình thắng nhưng buộc phải nhận thua mới có thể khiến Cao Trí Viễn cảm thấy đau buồn, tức giận và tuyệt vọng đến cực độ.

Lâm Vũ cười hỏi Bạch Diệu Thủ: "Anh nói xem, đây là số mấy?"

"Ha ha, ai mà không biết anh ta cùng phe với anh chứ?"

Cao Trí Viễn khinh thường cười nói:

"Anh ta nói ba số sáu thì nghĩa là ba số sáu ư?"

Vừa dứt lời, một giọng nói lớn đột nhiên vang lên bên tai ông ta.

"Vậy tôi nói ba số sáu, có được không?"
 
Chương 260: C260: Chưa đầy một tiếng đồng hồ


Chuyện nội gián này, khó khăn nhất là phát hiện ra sự tồn tại của nó, một khi cảm nhận được thì tìm cũng không khó đến vậy.

Chưa đầy một tiếng đồng hồ, Thẩm Khanh Nguyệt đã tìm ra nội gián. Trưởng phòng kinh doanh.

Một trăm nghìn tệ đã khiến anh ta bán toàn bộ danh sách khách hàng ra ngoài.

Đáng tiếc là trưởng bộ phận kinh doanh cũng không biết lai lịch của đối phương, bây giờ cũng không thể liên lạc được nữa.

'Thẩm Khanh Nguyệt mang kết quả trở lại văn phòng, nói cho Lâm Vũ biết rồi hỏi: "Phía anh tiến hành điều tra đến đâu rồi?"

Lâm Vũ gật đầu hỏi: “Hải Nhuận, em biết gì về anh ta không?” "Hải Nhuận?"

Thẩm Khanh Nguyệt kêu lên, nhìn hắn với ánh mắt khó tin: "Ý anh là, Hải Nhuận khai thác khách hàng của bọn em sao? Chuyện này... sao có thể chứ?"


"Tại sao lại không thể?" Lâm Vũ cười hỏi.

'Thẩm Khanh Nguyệt cau mày nói: "Hải Nhuận ở trong ngành, đồng nghĩa với giá rẻ. Sản phẩm của họ quả thực rất rẻ chất lượng kém đến mức đáng ngạc nhiên. Việc khách hàng nhỏ bị thu hút bởi giá rẻ là điều bình thường, nhưng những khách hàng lớn đó tại sao lại chọn Hải Nhuận chứ?

Sở dĩ những khách hàng đó hủy hợp tác là vì họ đã tìm được nhà cung cấp có chất lượng tốt hơn và giá rẻ hơn!

Cô thừa nhận sản phẩm của Hải Nhuận rẻ nhưng khi nói đến chất lượng cao thì đánh chết cô cũng không tin!

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Nhưng kết quả anh nhận được là, sản phẩm Hải Nhuận cung cấp cho bọn họ quả thực có chất lượng cao, giá thành thấp.”

"Sao có thể thế chứ?" Cô kinh ngạc che miệng, ngơ ngác nhìn hắn. Sản phẩm của Hải Nhuận chất lượng cao mà giá thành rẻ?

Nếu những lời này không phải do chính miệng Lâm Vũ nói ra, cô nhất định cho răng là một trò đùa.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Khanh Nguyệt đột nhiên vỗ vỗ đầu: "Trừ khi Hải Nhuận có được nguồn tài chính lớn, nhập vào dây chuyền sản xuất tiên tiến hơn!"

"Em đoán đúng rồi."

Hắn mỉm cười nhìn cô: “Anh điều tra được, Hải Nhuận đã đổi chủ. Nửa tháng trước, đã bỏ ra rất nhiều tiền để nhập vào dây chuyền sản xuất mới. Bây giờ, sản phẩm của Hải Nhuận quả thực xứng đáng với cụm từ chất lượng cao và giá thành thấp.

Nghe Lâm Vũ nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt lại một lần nữa sửng sốt.


Trong ngành xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô không hề biết? Hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn mà Hải Nhuận đã hoàn toàn lột xác.

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô. Đúng lúc này, điện thoại di động của Thẩm Khanh Nguyệt vang lên.

Nhìn thấy cuộc gọi từ Vạn Ức Khổ, cô nhanh chóng bấm nghe, đồng thời bật loa ngoài.

"Anh Vạn, có chuyện gì vậy?" Thẩm Khanh Nguyệt hỏi thẳng vào vấn đề.

“Quả thực có chút chuyện.” Ở đầu dây bên kia, giọng nói bất lực của Vạn Ức Khổ vang lên:

“Cô Thẩm, tôi vừa nhận được báo cáo từ cấp dưới, nói rằng sản phẩm của công ty cô có sai sót nghiêm trọng về chất lượng, có rất nhiều hàng giao đến đều đã hỏng."

"Chuyện này... sao có thể chứ?" Gô kinh ngạc kêu lên, sau đó mới ý thức được mình nói như vậy là không đúng, vội vàng nói: “Anh Vạn, tôi không có ý nghi ngờ anh, tôi chỉ cảm thấy chuyện này có chút mờ ám mà thôi.”

Cô đã đích thân kiểm tra hàng gửi đến Vạn Thị! Về chất lượng thì hoàn toàn không có vấn đề gì nhưng bây giờ, đã xảy ra vấn đề!


Lại còn vào thời điểm này! Cô không thể không nghĩ rằng điều đó mờ ám. “Đúng, đây cũng chính là điều tôi muốn nói.”

Vạn Ức Khổ trầm giọng nói: “Tôi vẫn tin tưởng nhân phẩm của cô Thẩm.” “Nhưng điều tôi lo lắng là lô hàng này đã bị người ta âm thầm giở trò.”

"Trước đó, Hải Nhuận cũng đã liên hệ với chúng tôi và sẵn sàng cung cấp cho. chúng tôi hàng hóa với giá thấp hơn 12% so với giá của các cô, nhưng tôi đã từ

chối. "Vì vậy, tôi nghĩ rằng rất có thể là Hải Nhuận đã giở trò." "Cô hãy nói chuyện này với anh Lâm đi."

Nghe Vạn Ức Khổ nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Dùng chất lượng cao, giá thành thấp để giành khách hàng cũng được coi là một phương pháp kinh doanh bình thường.
 
Chương 177: C177: Tự anh xem rồi xử lý là được


Trong lúc Bạch Diệu Thủ cao hứng, điện thoại của Vương Sách vang lên.

Một phút sau, Vương Sách cúp điện thoại: “Bẩm Mục Bắc Vương, bẩm quân chủ, trên dưới sở thanh tra đã tra rõ xong, chỉ có một số người phạm sai lầm nghiêm trọng, nhưng không ít người không làm tròn trách nhiệm, tình hình và danh sách chỉ tiết sẽ gửi đến sau."

Trong mắt Bạch Diệu Thủ lóe lên tia sắc lạnh, lại nhìn về phía Lâm Vũ.

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Tự anh xem rồi xử lý là được."

"Vâng!" Bạch Diệu Thủ cười ha hả và nói: "Nếu có nhiều người không muốn làm việc như vậy thì khỏi phải làm nữa..."

Trên mặt Bạch Diệu Thủ nở nụ cười, giọng nói lại rất lạnh. Vương Sách biết rất nhanh sở thanh tra sẽ nghênh đón động đất. Đám người này ăn cơm mà không làm việc đàng hoàng, đáng đời!

Trên đường đi về hướng khách sạn, Lâm Vũ nhận được điện thoại của Quách Dung Dung.

Quách Dung Dung muốn mang Quách Nguyên Lộ tới nói xin lỗi hắn.

Lâm Vũ nói mình đã rời khỏi Hải Châu, cũng nói mình sẽ không trách Quách Nguyên Lộ, lúc này Quách Dung Dung mới yên lòng lại.


Lâm Vũ đi đến khách sạn rồi xuống xe: “Để xe lại, mọi người đi làm chuyện của mình đi! Ngày mai cũng không cần đến, một mình tôi qua sơn trang Quy Khư là đủ."

"Xin để thuộc hạ đi theo ngài."

Bạch Diệu Thủ thỉnh cầu nói: "Thủ hạ từng đi qua sơn trang Quy Khư một lần, cũng coi như quen biết nơi đó, có thể tiết kiệm không ít phiền toái không cần thiết."

Lâm Vũ lắc đầu cười một tiếng: “Anh nên đi làm chuyện quan trọng hơn.”

Bạch Diệu Thủ ngẩng đầu ưỡn ngực: “Chuyện của Mục Bắc Vương chính là quan trọng nhất! Hơn nữa sơn trang Quy Khư hoạt động dưới mí mắt thuộc hạ lâu như vậy, thuộc hạ cũng muốn điều tra nó rõ ràng!"

"Hừm...' Lâm Vũ thoáng suy nghĩ rồi gật đầu nói: "Được, vậy anh lái xe đi, sáng sớm ngày mai tới đón tôi, theo tôi đi đến sơn trang Quy Khư!”

Bạch Diệu Thủ vốn rất kiêu ngạo.

Thế lực sơn trang Quy Khư lớn như thế hoạt động dưới mí mắt anh ta mà anh †a lại không hay biết, trong lòng của anh nhất định đang nổi lửa.

Không để anh ta đi thăm dò rõ ràng với hắn thì hắn sợ anh ta ngủ cũng không ngủ được.

"Vâng!" Thấy Lâm Vũ chấp nhận, Bạch Diệu Thủ lập tức vui vẻ.

Sau khi phất phất tay với họ, Lâm Vũ một mình đi vào khách sạn.

 
Lâm Vũ vào phòng liền gọi cho Thẩm Khanh Nguyệt, một là hỏi thăm cô có trở lại Giang Bắc chưa, thứ hai là báo bình an để tránh cô lo lắng cho mình.

Lúc đầu chỉ là một cuộc gọi đơn giản, nhưng hai người lại nấu cháo điện thoại.

Nửa giờ sau, hai người mới kết thúc trò chuyện.

Cầm chiếc điện thoại đã sắp hết pin, trên mặt Lâm Vũ lộ ra nụ cười hạnh phúc.


Chín giờ tối, quán rượu nhỏ khu thành phố cổ. Chờ nửa ngày vẫn không thấy có khác, vợ chồng lão Hà biết hôm nay lại ế rồi. Họ vốn mang tâm sự nặng nề nên dứt khoát đóng cửa sớm.

Lão Hà đi vào phòng bếp làm những công việc bẩn thỉu mệt nhọc, vợ ông ấy quét dọn vệ sinh ở bên ngoài.

Nghĩ đến tâm sự, lão Hà làm việc vẫn mặt ủ mày chau.

"Lão Hài Mau ra đây! Nhanh lên!"

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng kêu sợ hãi của bà vợ.

Lão Hà run lên, quơ lấy một con dao phay liền xông ra ngoài.

Nhìn lão Hà khí thế hùng hổ lao ra, vợ ông ấy lập tức dở khóc dở cười: ông ra xem tin tức, ông cầm dao phay làm gì?"

"A? Tôi còn tưởng có người đến cướp bóc!"

Lão Hà lúng túng lầm bầm: "Tin tức có để xem chứ, cũng là chuyện của những nhân vật lớn thôi, có liên quan gì đến đám dân đen chúng ta đâu!"

"Ông nhìn kỹ hãng nói!"


Vợ lão Hà chỉ vào TV treo trên vách tường mà kích động kêu to.

Lão Hà vô thức ngẩng đầu, khi nhìn thấy thông báo trên màn hình TV thì con dao trong tay 'Leng keng” một tiếng rơi xuống đất.

Thông báo trên đó không phải tin nào khác mà là chuyện Cao Trí Viễn bị tóm.

Tin tức này vừa được công bố xong thì tin tiếp theo là nhiều người trong sở thanh tra do không làm tròn trách nhiệm nên bị cách chức và điều tra.

"Ông trời có mắt! Ông trời có mắt!"

Lão Hà tuôn nước mắt đầy mặt, cực kỳ kích động.

Vợ lão Hà cũng vui đến phát khóc, không ngừng gạt lệ.

Nhìn hai vợ chồng kích động, trong bóng tối có người lộ ra nụ cười vui mừng.

Lương thiện nên được ưu đãi!
 
Chương 174: C174: Xin chào lục gia


Nghe thấy giọng nói này, mọi người quay lại nhìn về phía sau, một người đàn ông trung niên mặt vuông bước vào.

"Lục gia!"

“Xin chào Lục gia!"

"Bái kiến Lục gia!"

Thấy ông ta đến, mọi người trên mặt đều tươi cười chào đón nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.

Người này không phải ai khác chính là chủ nhân của Dương Công Quán- Dương Tiến! Được người ta gọi là Lục gia.

Ở Thượng Dương, ông ta cũng là một nhân vật tâm cỡ, nghe nói mánh khoé thông thiên.

Lục gia thật sự nói ba viên xúc xắc đều là sáu? Xem ra chuyện này không đơn giản!

Lâm Vũ nghi ngờ nhìn Bạch Diệu Thủ, dùng ánh mắt để hỏi.

Bạch Diệu Thủ khẽ lắc đầu, ám chỉ rằng mình không hề nói thân phận cho. Dương Tiến biết.

“Lục gia, các người cùng phe sao?” Cao Trí Viễn nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt tức giận nhìn Dương Tiến:

"Các người hợp lại đổi trắng thay đen? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ tổn hại đến danh tiếng của Lục gia sao?"


"Không, ông sai rồi."

Dương Tiến lắc đầu, ngước mắt nhìn Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ: "Mặc dù tôi rất muốn cùng phe với bọn họ, nhưng tôi không xứng!" Cái gì?

Lục gia không xứng cùng một phe với bọn họ sao?

Hơn nữa, chính Lục gia đã nói điều này trước mặt mọi người!

Ôi trời ơi! Nhân vật tầm cỡ như Lục gia còn không xứng cùng một phe với bọn họ sao? Hai người này rốt cuộc là ai vậy?

Mặt Cao Trí Viễn biến sắc, đè nén sự tức giận và sợ hãi trong lòng xuống, căm phẫn nói: "Lục gia, sự thật rành rành trước mắt, xúc xắc ở đây, trước mặt

nhiều người như vậy, ông định nói dối trắng trợn sao?”

Dương Tiến đang định lên tiếng thì bên ngoài lại vang lên một giọng nói khác.

"Đương nhiên Lục gia sẽ không nói dối trắng trợn, là mắt của ông có vấn đề, tôi cũng nhìn thấy là ba số sáu!"

Mọi người quay lại nhìn, một lần nữa chết lặng.

Phó Văn Thái! Chưởng môn nhân của đệ nhất hào môn thành cổ Thượng Dương!

Mọi người chưa kịp phản ứng thì một giọng nói khác vang lên.


"Lão Phó nói hoàn toàn là sự thật, Từ mỗ cũng nhìn thấy cũng là ba số sáu!" Một người đàn ông trung niên khác bước vào.

Mọi người lại một lần nữa giật mình.

Từ Thiệu! Con trai cả của đệ nhất sĩ tộc ở thành cổ Thượng Dương.

Xét về tài sản, có lẽ Từ gia chưa bằng 1/10 so với Phó gia nhưng xét về tầm ảnh hưởng thì Từ gia hoàn toàn đè bẹp Phó gia.

Mặc dù lão gia tử của Từ gia đã về hưu nhưng lại có rất nhiều đệ tử, mối quan hệ cũng vượt xa phó gia!

Không quá lời khi nói rằng Từ gia là gia tộc đệ nhất ở Thượng Dương. Dương Tiến đổi trắng thay đen, điều này đã khiến mọi người giật mình. Bây giờ đại diện của Phó gia và Từ gia cũng đã nói như vậy, có một số điều không

cần nói cũng đã rất rõ ràng.

Lúc này, Dương Tiến không khỏi toát mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng lại rất vui mình, trực giác của bản thân đã cứu ông ta một lần nữa!

Hai người này quả nhiên không đơn giản, bọn họ thật sự là vì Cao Trí Viễn mà đến!

Ngay lúc Dương Tiến đang thầm vui mừng, mọi người lần lượt lên tiếng. "Đây rõ ràng là ba số sáu, báo hoa mai"

"Lão Cao, e là đã đến lúc ông nên thay kính rồi."

"Không, không, e là cần phải phẫu thuật đục thủy tinh thể.”

"Ba viên xúc xắc này chắc chắn là ba số sáu!"

Nhất thời, mọi người lần lượt bày tỏ ý kiến.

Không có ngoại lệ, mọi người đều cho rằng Cao Trí Viễn đã nhìn nhầm.
 
Chương 261: C261: Kẻ này là một tên điên


Cô muộn màng nhận ra rằng Hải Nhuận đã cướp khách hàng của mình, c‹ không còn gì để nói nhưng nếu họ còn giở trò với lô hàng hóa mà phía cô gửi đến Vạn Thị thì còn hơn cả hèn hạ và bẩn thỉu.

Đây là phạm tội!

Một lúc sau, Thẩm Khanh Nguyệt nói với vẻ mặt biết ơn: 'Anh Vạn, cảm ơn sự tin tưởng của anh. Tôi sẽ bảo người trả lại tiền cho phía các anh ngay lập tức. Thực sự xin lỗi, vì nguyên nhân là từ phía chúng tôi..."

"Cô Thẩm nói gì vậy chứ?"

Vạn Ức Khổ cười khổ nói: “Tôi gọi điện tới không phải là để hỏi tội, tôi chỉ muốn nhắc nhở để cô không bị lừa.”

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi biết rồi." Cô vô cùng biết ơn. Trò chuyện với Vạn Ức Khổ một lúc rồi mới cúp điện thoại.

"Đê tiện, vô liêm sỉ!" Sau khi cúp điện thoại, bỗng nhiên mặt Thẩm Khanh Nguyệt lạnh lùng mắng chửi: “Em muốn báo cảnh sát! Bắt hết mấy tên khốn này để chúng bồi thường tổn thất cho chúng ta!”

"Đừng tức giận."

Lâm Vũ ôm lấy eo cô, ôm cô vào lòng, cười lớn: “Báo cảnh sát gì chứ? Không phải anh đang điều tra sao? Nếu Hải Nhuận dùng phương thức kinh doanh bình thường để đối phó với chúng ta, anh sẽ khó xử lý họ, bây giờ dễ xử lý hơn nhiều rồi”


Cho dù hắn có địa vị cao, chỉ cần Hải Nhuận dùng phương thức kinh doanh bình thường để tranh giành khách hàng, hắn cũng không thể cứ thế xông vào phá hủy công ty của người ta.

Muốn phản kích thì cũng phải phản kích bằng các thủ đoạn thương mại có điều đây không phải là sở trường của hắn.

Nhưng bây giờ, chuyện này đã xảy ra thì sẽ dễ xử lý hơn.

'Thẩm Khanh Nguyệt suy nghĩ cẩn thận, sương giá trên mặt lập tức tan đi, cô lại mỉm cười: "Nói như vậy, em thật sự nên cảm ơn bọn họ dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy!"

"Tất nhiên rồi."

Lâm Vũ vỗ tay, cười nói: "Bọn họ cho chúng ta cơ hội thì chúng ta phải nắm bắt!"

Cô gật đầu đồng ý nói: “Anh có thể tìm ra người đứng sau hỗ trợ tài chính cho Hải Nhuận không?”

Lâm Vũ khẽ lắc đầu: "Bây giờ vẫn chưa điều tra được, đối phương có chút thần bí."

Hắn thậm chí còn nghỉ ngờ rằng người hỗ trợ tài chính đằng sau Hải Nhuận không phải nhắm vào công ty của Thẩm gia mà là nhắm vào hắn.


Cửu công tử muốn dùng Xích Luyện Thiên Tường để mưu hại hắn, đứng mũi chịu sào! Nhưng hắn nhanh chóng bác bỏ suy đoán của mình.

Cửu công tử biết thân phận của hắn, nếu muốn nhắm vào hắn, chỉ bằng lén lút ra tay với Thẩm Khanh Nguyệt.

"Kẻ này là một tên điên!"

'Thẩm Khanh Nguyệt không nói nên lời: "Cướp đi khách hàng muốn cướp, khách hàng không cướp được thì dùng thủ đoạn bẩn thỉu để cướp đi. Chẳng lẽ phải cướp đi tất cả khách hàng của chúng ta, hắn ta mới..."

"Đợi đã!"

Thẩm Khanh Nguyệt mới nói được nửa chừng, Lâm Vũ bỗng nhiên kêu lên, năm lấy tay coo: "Em vừa nói cái gì?"

Cô khó hiểu nhìn hắn: “Anh sao vậy?”

"Em đừng quan tâm!" Lâm Vũ vội vàng nói: “Em mau nói lại câu vừa rồi một lần nữa!”

Thẩm Khanh Nguyệt bị hắn làm cho bối rối, nhưng nhìn thấy ánh gấp gáp của hắn, cô vẫn kìm nén sự tò mò, nói câu mình vừa nói một lần nữa.

Cô còn chưa nói xong đã bị Lâm Vũ ngăn lại.

"Anh nghĩ anh biết ai đứng sau chuyện này rồi!" Lâm Vũ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên sự tức giận...
 
Chương 178: C178: Gạch gõ cửa


Sáng sớm tinh mơ Lâm Vũ đã cùng Bạch Diệu Thủ đi đến sơn trang Quy Khư.

Vừa lên xe Lâm Vũ đã nhìn thấy cái vali xách tay được tùy ý nhét vào ghế lái phụ.

"Trong cái vali này của anh chứa cái gì?" Khi xe khởi động, Lâm Vũ hiếu kì hỏi thăm.

"Gạch gõ cửa của sơn trang Quy Khư-" Bạch Diệu Thủ mỉm cười trả lời.

"Gạch gõ cửa?" Lâm Vũ nghỉ hoặc, không rõ mà nhìn về phía anh ta.

"Bốn khối gạch vàng." Bạch Diệu Thủ cười giải thích nói: "Muốn bước vào sơn trang Quy Khư thì cần mang hơn trăm kg vàng để chứng minh tài sản của mình, đây là quy định của sơn trang Quy Khư."

"Quy định này..." Lâm Vũ kinh ngạc bật cười, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Phượng Lâu muốn gặp Khương Dục cần dâng lên một món quà Phượng Mị Nương coi trọng.

Quy định của Phượng Lâu và sơn trang Quy Khư có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

Nghĩ tới đây, Lâm Vũ lại hiếu kỳ hỏi: “Nếu như không mua linh dược ở sơn trang Quy Khư thì sao, có trả lại trăm kí lô vàng này không?"

"Không trả vàng, nhưng có thể trả tiền lại."


Bạch Diệu Thủ giải thích: "Tiền Vạn Kim có đam mê đặc biệt với vàng, nếu như khách hàng không tiêu xài gì ở sơn trang Quy Khư thì số vàng họ mang đến cũng không đem đi được, nhưng ông ta sẽ thu mua theo giá quốc tế."

"Nếu tất cả tiêu hao đều dùng vàng để trả thì hơi mất giá. Nhưng tiếp đãi và giao dịch ở sơn trang Quy Khư đều do quản gia phụ trách, nếu muốn gặp Tiền Vạn Kim thì số vàng kia chính là quà gặp mặt ông ta, dù không tiêu xài gì cũng không trả lại”

Nghe Bạch Diệu Thủ nói vậy, Lâm Vũ lại kinh ngạc bật cười.

Chiêu này của Khương Dục chẳng lẽ là học từ sơn trang Quy Khư?

Tiền Vạn Kim!

Thật là xứng đáng với cái tên này của ông ta!

Đột nhiên hắn thật trông mong muốn đến sơn trang Quy Khư xem thử, càng muốn gặp quái nhân Tiền Vạn Kim này.

Hồ Minh Kính nằm ở hướng Tây Nam Thượng Dương, là nguồn nước tự nhiên lớn nhất ở Thượng Dương và khu vực xung quanh.

Mà sơn trang Quy Khư nằm ngay trên hòn đảo giữa hồ Minh Kính. Từ xa nhìn lại sơn trang Quy Khư cũng không có gì đặc biệt. Nhìn lướt qua có đôi nét giống với sơn trang nghỉ mát.

Sau khi cân xong bốn khối gạch vàng, họ thuận lợi tiến vào sơn trang Quy Khư.


Vừa bước vào cổng, Lâm Vũ liền bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.

Hắn tự nhận mình là người từng trải chuyện đời, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn làm hắn cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm.

Trong những sơn trang khác đều là hoa cỏ cây cối xanh um vờn quanh.

Mà hoa cỏ cây cối ở sơn trang Quy Khư đều là vàng óng ánh!

Chụp đèn, đèn cán trên đèn đường đình viện, cái bàn trong nội viện... Cả con đường dưới chân họ đều là vàng óng ánh!

Là vàng!

Khắp nơi đều là vàng!

Tất cả những nơi có thể nhìn thấy đều là màu vàng.

Cảnh tượng vàng óng ánh này quả thực chói mù mắt người ta!

Sau khi tỉnh táo lại từ khiếp sợ, Lâm Vũ không khỏi kinh ngạc nhìn người phục

vụ dẫn đường cho hắn: “Anh đừng nói với tôi là những thứ này đều là vàng thật đấy?"

Người phục vụ sớm đã quen với câu hỏi này nên mỉm cười trả lời: "Chỉ là mạ vàng mà thôi, nhưng ông chủ của chúng tôi hi vọng ngày nào đó có thể biến chúng thành vàng thật."

Suy nghĩ này... Quả nhiên không giống bình thường!
 
Chương 175: C175: Phó gia tôi cũng quyên góp 20 triệu


Các thế lực đứng đầu ở Thượng Dương đều nói là ba số sáu, sao bọn họ dám phủ nhận?

Bất kỳ một trong ba thế lực này đều có thể khiến tất cả những người ngồi đây khuynh gia bại sản! Hơn nữa, còn có hai nhân vật lớn chưa rõ thân phận.

Nghe thấy những lời này, Cao Trí Viễn cảm thấy buồn bã, tức giận và bất lực, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào những người nói sai sự thật, toàn thân run rẩy.

Đây rõ ràng là hai, bốn, năm nhưng mọi người đều nói đó là ba số sáu! Rõ ràng là họ đang đổi trắng thay đen nhưng họ nói rằng ông ta đã nhìn nhầm.

Ông ta muốn chống chế nhưng không thể. Khi mọi người trên thế giới đều nói đen là trắng thì nó sẽ là trắng! "Các người...các người..."

Trong lòng sự buồn bã, phẫn nộ đến cùng cực, Cao Trí Viễn run rẩy duỗi ngón tay ra, nước mắt chợt trào ra, hét lớn: "Các người...bắt nạt người quá đáng!"

Cao Trí Viễn đáng thương, một người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi, bây giờ lại uất ức như một đứa trẻ, khóc lóc thảm thiết.

Mọi người trố mắt đừng nhìn nhìn ông ta khóc lóc.

Phải đau khổ, tức giận đến mức nào thì mới khóc lóc thảm thương như vậy ở chốn đông người!

Nhưng nghĩ đến vụ cá cược giữa bọn họ, mọi người dần cảm thấy thoải mái.


Từ vui mừng đến đau thương và cuối cùng là tuyệt vọng, bất lực. Nếu là họ, họ cũng sẽ khóc.

“Có phải ông cảm thấy rất ấm ức không?”

Lâm Vũ thản nhiên nhìn Cao Trí Viễn: "Nếu những người tốt bụng đó biết rằng ông đang dùng số tiền họ quyên góp để cải thiện cuộc sống cho bọn trẻ để đánh bạc, liệu họ có thấy ấm ức không?”

“Những nhân viên hộ lý đứng nhìn quỹ từ thiện bị chiếm dụng mà không làm được gì, lẽ nào không cảm thấy ấm ức sao?”

“Những đứa trẻ đó bị ông cắt giảm khẩu phần ăn và quần áo, lẽ nào không ấm ức sao?”

Bị chất vấn liên tục, tiếng khóc của Cao Trí Viễn dần dần ngừng lại. Ông ta nước mắt giàn giụa nhìn Lâm Vũ, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Nếu bây giờ ông ta vẫn không hiểu mục đích của hai người này thì chính là kẻ ngốc.

"“BỤp...

Cao Trí Viễn quỳ xuống, khóc lóc hối hận: “Tôi sẽ phá nhà, bán đất và trả lại toàn bộ số tiền từ thiện đã chiếm đoạt. Xin hãy tha cho tôi lần này...”

“Phá nhà, bán đất là chuyện sau đó.”

Lâm Vũ lạnh lùng đứng lên: "Để ông ta hoàn thành cá cược."

"“RõI"

Bạch Diệu Thủ bước tới, lạnh lùng nhìn Cao Trí Viễn: "Chút tiền này của ông tính là 10 triệu! 1 ăn 36, ông vẫn còn thiếu 350 triệu! Ông có thể giữ lại ba ngón tay."

"Đừng, đừng mà... Cao Trí Viễn sợ hãi đến mức hồn bay phách tán, hoảng sợ hét lên và quỳ lạy.

Bạch Diệu Thủ không chút động lòng, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi cho ông ba giây để lựa chọn giữ lại ba ngón tay nào, nếu không, tôi sẽ chọn hội”

Cao Trí Viễn hoàn toàn sợ phát khiếp, cho dù nghe thấy Bạch Diệu Thủ nói vậy, ông ta cũng không có tâm trạng để đưa ra lựa chọn nữa.

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Ba giây, chỉ bằng một cái chớp mắt. Hết 3 giây, Bạch Diệu Thủ không chút do dự, giơ tay lên. Trong tay không có kiếm, nhưng trong lòng có kiếm, một luồng chân khí sắc bén xẹt qua, bảy ngón tay đứt lìa bay lên.

Cao Trí Viễn đau đến thấu tim gan, lăn lộn trên mặt đất khóc thét, khuôn mặt co rúm lại, trông vô cùng dữ tợn.

Ông ta chỉ có một ngón út ở bàn tay trái, còn ngón cái và ngón trỏ ở bàn tay phải. Dù vẫn còn ba ngón tay nhưng cũng đồng nghĩa với không có.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều lạnh sống lưng.

Thực sự là cắt ngón tay!

Ở nơi công cộng, trước mặt mọi người! Quan trọng là trong tay anh ta rõ ràng không có dao nhưng ngón tay bị chặt đứt của Cao Trí Viễn lại được cắt rất gọn.

Lúc này, rất nhiều người nắm chặt ngón tay của mình, thầm thề trong lòng sẽ không bao giờ đánh bạc nữa!

Lâm Vũ không nhìn Cao Trí Viễn mà chỉ ra lệnh cho Dương Tiến: "Đổi những con chip trên bàn thành tiền và quyên góp cho viện phúc lợi."

"Được, tôi sẽ phái người đi làm ngay! Ngoài ra, tôi sẽ lấy danh nghĩa của mình quyên góp thêm 20 triệu nữa cho viện phúc lợi." Dương Tiến cung kính nói.

“Phó gia tôi cũng quyên góp 20 triệu!”

“Từ gia tôi cũng quyên góp 20 triệu!” Phó Văn Thái và Từ Thiệu đồng thời lên tiếng, quyên góp tiền.


Bọn họ đã lên tiếng, không ai ở hiện trường dám im lặng, dù không thể quyên góp số tiền lớn như vậy nhưng vẫn phải thể hiện một chút.

Trong nháy mắt, mọi người đều đồng loạt nhận quyên góp, dao động từ vài trăm nghìn đến vài ti

Lâm Vũ không ngăn cản họ, hắn bước ra ngoài.

"Hai vị, hôm khác nói chuyện sau, tạm biệt!" Bạch Diệu Thủ để lại một câu cho Phó Văn Thái và Từ Thiệu rồi lập tức đi theo Lâm Vũ.

"Cung tiễn hai vị!" Phó Văn Thái và Từ Thiệu đồng thời cúi người. Khi Dương Tiến nhìn thấy vậy cũng lập tức làm theo và cúi chào.

Mãi đến khi bóng lưng bọn họ biến mất, Dương Tiến mới vội vàng kéo Phó Văn Thái và Từ Thiệu sang bên cạnh, run rẩy hỏi: "Rốt cuộc bọn họ có lai lịch như thế nào vậy?”

“Thân phận của họ, tôi không dám nói.”

Từ Thiệu liên tục lắc đầu. "Tôi cũng không dám nói."

Phó Văn Thái mỉm cười, giơ ngón tay cái lên với Dương Tiến: "Lục gia thật có mắt nhìn! Nếu không phải ông mở miệng hỏi trước mặt chúng tôi, e là Dương Công Quán của ông không thể giữ được nữa."

Trong lòng Dương Tiến run lên, vô thức lau mồ hôi trên trán...
 
Chương 262: C262: Chắc chắn là cô ta


"Ai?" Thẩm Khanh Nguyệt lập tức hỏi.

Lâm Vũ vừa vui vừa bưồn cười nói: “Ngoài Diêm Thiền thì còn có thể là ai nữa?”

"Diêm Thiền?"

'Thẩm Khanh Nguyệt hơi khựng lại, ngơ ngác nhìn Lâm Vũ.

"Chắc chắn là cô ta!"

Lâm Vũ kiên định nói: "Trước đó, anh còn đang thắc mắc, không phải chỉ là đầu tư vào một công ty hay sao? Tại sao lại phải thần bí như vậy? Vừa rồi nghe em nói như vậy, đột nhiên anh đã hiểu ra."

'Thẩm Khanh Nguyệt chết lặng, hồi lâu không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, cô lắc đầu cười khổ: “Cô ta đang tuyên chiến với em sao? Rõ ràng đang muốn nói với em rằng cô ta không chỉ muốn cướp khách hàng của em


mà còn muốn cướp cả người đàn ông của em.”

Nếu người đứng sau hỗ trợ tài chính cho Hải Nhuận là Diêm Thiền thì tất cả những điều này đều có thể lý giải được.

Chỉ là vì muốn tuyên chiến với cô, Diêm Thiền cũng đã chỉ rất nhiều tiền.

“Những gì có thể cướp thì cô ta có thể cướp được, những gì không thể cướp, cô ta vĩnh viễn không thể cướp được.” Lâm Vũ nhìn Thẩm Khanh Nguyệt trấn án rồi hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?

“Ngày 23.” Thẩm Khanh Nguyệt đáp.

"Nhanh như vậy sao?”

Lâm Vũ xoa xoa trán, cười khổ nói: "Nếu không có gì bất ngờ, ngày kia chúng †a có thể gặp được Diêm Thiền rồi!"

Mười tám ngày trôi qua quá nhanh!

Trong chớp mắt, lệnh cấm túc của Diêm Thiền sắp được dỡ bỏ rồi.

Đánh giá từ hành động hiện tại của Diêm Thiền, hắn sợ mình sẽ phải đau đầu. Thấy dáng vẻ đau đầu đó của Lâm Vũ, Thẩm Khanh Nguyệt không nhịn được

cười, hỏi: "Hiện tại chúng ta đã biết người đứng sau hỗ trợ tài chính cho Hải Nhuận là Diêm Thiền, anh định làm gì?"

"Đơn giản!"

Hắn lấy điện thoại di động ra, bấm số, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lập tức niêm phong điện tử Hải Nhuận! Không có lý do!"


"Á?" Thẩm Khanh Nguyệt kinh ngạc nhìn Lâm Vũ: "Như vậy không ổn lắm?” "Không ổn cái rắm!"

Lâm Vũ cúp điện thoại, hiếm khi hản chửi bậy trước mặt cô, cay đắng nói: “Đối với Diêm Thiền, nếu em cho cô ta cơ hội, cô ta sẽ được đằng chân lân đằng đầu! Hơn nữa, có lẽ cô ta đã phái người tới giở trò với lô hàng của bọn em, vẫn không cho anh niêm phong công ty của cô ta sao?”

Hắn cũng hiểu mục đích của Diêm Thiền khi làm việc này nhưng không được thể vì vậy mà làm bừa. Bây giờ lệnh cấm túc của cô ta còn chưa bị dỡ bỏ mà đã kiếm chuyện.

Nếu không cho cô ta một bài học, khi lệnh cấm túc được dỡ bỏ, không biết cô †a còn làm ra chuyện gì nữa?

Nếu anh làm như vậy, em sợ cô tìm tới

'Thẩm Khanh Nguyệt bất lực nhìn hắn anh sẽ càng khiến anh đau đầu hơn.”

"Em cho rằng nếu anh không làm vậy thì cô ta sẽ không khiến anh đau đầu sao?" Lâm Vũ trợn mắt nhìn cô: "Bỏ đi, bây giờ anh nói với em những điều này cũng vô dụng, đợi khi em gặp cô ta rồi sẽ biết cô ta rắc rối đến mức nào."

Thẩm Khanh Nguyệt che miệng cười, cũng không tranh luận với hắn vấn đề này nữa, cô nói thêm: “Mặc dù anh đã niêm phong Hải Nhuận, nhưng chuyện xảy. ra lần này cũng nhắc nhở em rằng lần này là Hải Nhuận, lần sau không biết sẽ là ai! Tiếp theo, em cũng dự định nhập vào một số thiết bị tiên tiến hơn để nâng cao chất lượng và tìm cách giảm chỉ phí."

Suy nghĩ kỹ càng, Thẩm Khanh Nguyệt cảm thấy mình cũng nên cảm ơn Diêm Thiền.


Nếu không có việc làm này của Diêm Thiền, có lẽ cô đã không nhận ra rằng tình hình của công ty lại nghiêm trọng đến thế.

Những năm qua, hoàn cảnh của nhà họ Thẩm càng ngày càng tệ, nghèo rớt mồng tơi, tư duy của cô đã có chút rập khuôn. Tuy tài khoản của công ty có đủ

dòng tiền nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc nâng cấp thiết bị của công ty.

Nếu không nâng cấp, cuối cùng sẽ bị thị trường loại bỏ! Đây là bài học quan trọng nhất Diêm Thiền đã dạy cô!

"Chuyện của công ty em cứ việc xử lý, anh sẽ không can thiệp." Lâm Vũ khẽ gật đầu nói: "Nhưng cá nhân anh đề nghị, chuyện này có thể hoãn lại hai ngày."

“Trì hoãn hai ngày?” Thẩm Khanh Nguyệt nghỉ hoặc hỏi: “Tại sao?” Lâm Vũ nhếch khóe miệng lên hỏi: "Mua thiết bị hay mua công ty nhanh hơn?”

'Thẩm Khanh Nguyệt sửng sốt. Suy nghĩ một hồi, cô kinh ngạc nhìn Lâm Vũ.
 
Chương 179: C179: Phải xưng hô anh thế nào


Những vật này chỉ mạ vàng thôi cũng phải dùng mất không ít vàng rồi.

Khó trách muốn dùng vàng làm gạch gõ cửa, sự yêu quý của Tiền Vạn Kim đối với vàng thật sự lên đến mức không thể tưởng tượng.

Sau khi cảm khái, Lâm Vũ lại bảo người phục vụ: “Không cần đi tìm quản gia, trực tiếp dẫn chúng ta đi gặp ông chủ của các người là được."

"Được rồi, mời đi theo tôi." Người phục vụ mỉm cười rồi khom người dẫn đường.

Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ đi vào chỗ sâu của sơn trang Quy Khư.

'Trên đường ởi tới đều là khung cảnh vàng son lộng lẫy như vậy. Cuối cùng họ dừng lại trước một tiểu viện.

Người phục vụ khom người cất tiếng la vào nội viện: "Ông chủ, có hai vị khách muốn gặp ngài."

"Được rồi, tôi biết rồi! Anh cứ đi làm chuyện của mình đi." Trong tiểu viện truyền tới một giọng nói không mặn không nhạt.

Người phục vụ khom người thưa vâng. Trước khi lui ra, anh ta còn mở cửa chính tiểu viện ra thay họ. Trong nội viện vẫn là một màu vàng rực.

Một ông chú trung niên mập mạp mà dầu mỡ đang ngồi trước cái bàn vàng trong viện mà loay hoay gì đó, toàn thân ông ta gân như được vàng bao bọc.


Ở trên người ông ta hoàn toàn không nhìn ra khí chất võ giả, là hình tượng con buôn điển hình.

Lâm Vũ còn lo lắng trên tay ông ta đeo đầy nhẫn vàng như vậy thì ngón tay còn linh hoạt nổi không?

Nhưng lo lắng của Lâm Vũ là dư thừa.

Ngón tay của Tiền Vạn Kim cực kỳ linh hoạt, tung bay lên xuống làm người ta hoa cả mắt.

Nhìn ông ta như đang dùng tơ vàng bện thứ gì đó. Lúc Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ cất bước đi vào, Tiền Vạn Kim vẫn tập trung làm thứ trên tay mà không ngẩng đầu nói: "Hai ngươi chờ một chút, chờ tôi chuẩn bị thứ này xong rồi nói."

Bảo Mục Bắc Vương chờ ông ta?

Trong mắt Bạch Diệu Thủ lóe lên tia sắc lạnh, đang muốn nổi giận thì Lâm Vũ lại ngăn cản anh ta.

Lúc này Bạch Diệu Thủ mới đè nén lửa giận trong lòng, ngậm miệng không nói gì.

"Không có gì, ông từ từ làm đi, chúng tôi không vội." Lâm Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng với Tiền Vạn Kim rồi bắt đầu đánh giá xung quanh.

Trình độ xa hoa trong sân không cần phải nhiều lời, nhưng dù xa hoa cỡ nào. cảm giác không thể che giấu tục khí ở nơi này.

Tục!

Tục không chịu được!

Nhìn lướt qua sẽ làm rất người người phải khiếp sợ. Nhưng nhìn thời gian dài sẽ sinh ra cảm giác chán ghét. Còn hắn thì nhất định ở ở lại nơi như vậy nổi một ngày.

Nhìn ra ngoài một hồi, Lâm Vũ triệt để mất đi hứng thú với trang hoàng ở nơi này, ánh mắt rơi xuống người Tiền Vạn Kim.

Thứ Tiền Vạn Kim bện đã có hình thức ban đầu.

Nhìn, hình như là... Giày?


Tốc độ tay của Tiền Vạn Kim rất nhanh, nhưng không có chút lộn xộn nào.

Hơn mười phút trôi qua, rốt cục Tiền Vạn Kim cũng biên xong thứ đó.

Quả nhiên là giày!

Người khác bện là giày cỏ, ông ta thì trực tiếp bện giày vàng!

Giày rất xinh đẹp, thủ công cũng cực kỳ chuyên nghiệp.

Hơn nữa Lâm Vũ đoán cả thiên hạ cũng chỉ có đôi này!

Tiền Vạn Kim đặt đôi giày vàng xuống chân thử rồi hài lòng gật đầu, khoe khoang nói: "Xinh đẹp, thật xinh đẹp! Nhất định được xưng tụng là tác phẩm đại sư!"

Nghe Tiền Vạn Kim nói vậy, Lâm Vũ lập tức đen mặt.

Bạch Diệu Thủ còn đỡ, dù sao trước đó đã gặp Tiền Vạn Kim một lần nên đã có sức miễn dịch với những lời nói điên cuồng của ông ta.

Sau khi khoe khoang một hồi, rốt cục Tiền Vạn Kim cũng buông giày xuống rồi nhìn về hướng Bạch Diệu Thủ: “Ông chủ Bạch, có phải ông người ngốc nhiều tiềnko?”

Khóe miệng Bạch Diệu Thủ giật giật một cái, mỉm cười nói: "Không phải."


"Đúng thì thừa nhận đi, có gì mà ngại thừa nhận?”

Tiền Vạn Kim đi tới, cười toe toét vỗ ngực mình: “Thật nhiều người đều nói chúng ta ngốc nhiều tiền, anh nhìn, không phải tôi cũng sống rất thoải mái sao?”

Lâm Vũ cười hỏi: "Sao ông lại cảm thấy người ta ngốc nhiều tiền?"

"Phải xưng hô anh thế nào?" Tiền Vạn Kim lại hỏi thăm Lâm Vũ.

Lâm Vũ mỉm cười nói: "Ông có thể gọi tôi là ông chủ Lâm."

Tiền Vạn Kim cười ha ha rồi nói: "Ông chủ Lâm a, hai ngày trước người bạn này của anh vừa đưa tôi trăm kí lô gạch vàng mà chẳng làm chuyện gì cả, chỉ nói chuyện phiếm nửa ngày với tôi thôi, mới bao lâu đâu mà lại tới, đây không phải người ngốc nhiều tiền sao?"

Lúc nói chuyện, trên mặt Tiền Vạn Kim vẫn treo nụ cười.

Cứ như hai người hoàn toàn khác nhau lúc ông ta bện giày vàng.

Bạch Diệu Thủ nói không sai, người này nhất định đang giả heo ăn hổ! "Lúc trước anh ta có thể là người ngốc nhiều tiền, nhưng hôm nay không phải." Lâm Vũ cười nói: "Hôm nay chúng tôi đến đây là muốn tìm ông để nghe ngóng một số chuyện."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom