Dịch Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 203: C203: Anh ấy không có ra ngoài


Nam Cung Bác nhắm mắt lại, sát khí cuồn cuộn mà nói: "Tôi không biết họ có mục đích gì, nhưng họ dám hiện thân thì chúng ta cùng tính luôn thù mới nợ cũ đi!"

Giờ phút này, cảm xúc của Nam Cung Bác không còn sa sút.

Cả người ông ta đều tràn ngập ý chí chiến đấu.

"Ông..." Nhìn thấy Nam Cung Bác, đột nhiên tinh thần sáng láng Nhậm Đồng Hoa lập tức kinh hãi, thoáng suy tư một lát rồi hạ giọng nói: "Dáng vẻ trước đó của

ông đều là giả vờ sao?”

"Đương nhiên! Sao Nam Cung Bác này lại bị chuyện này hù doạ chứ?" Nam Cung Bác cười lạnh nói: "Tôi cố ý diễn cho kẻ có dụng ý xấu xem!"

"Kẻ có dụng ý xấu?" Giọng Nhậm Đồng Hoa run lên, lập tức hiểu ra: “Ý của ông là trong nhà chúng ta có gian tế?"

Khó trách hôm nay ông ta không rống giận mà biểu hiện lại mất mát một cách lạ thường.

Thì ra ông ta đang diễn cho người ta nhìn! Không nghĩ tới họ làm vợ chồng cả đời mà bà ta cũng bị ông ta lừa!


"Ừm!" Nam Cung Bác trang trọng gật đầu: “Hơn nữa xem tình huống trước mắt thì tên gian tế này ẩn giấu cực sâu, rất có thể là người quen mấy chục năm!"

"Sau sự kiện năm đó, tôi luôn hoài nghỉ trong nhà có gián điệp!" "Chuyện đêm qua hơn phân nửa cũng là hắn và bọn chuột nhắt trong bóng tối

nội ứng ngoại hợp gây ra! Bằng không sao lại chẳng có chút động tĩnh nào như: vậy!"

bày ra dáng vẻ yếu ớt là muốn để tên gián điệp kia nghĩ tôi đã rối loạn, hắn làm việc sẽ càng lớn gan!"

"Tôi sẽ mượn cơ hội này để bắt lấy hắn!"

"Tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc là ai đứng sau lưng gây sóng gió!"

Nam Cung Bác càng nói càng giận, trên mặt lại phủ kín sương lạnh.

Nhậm Đồng Hoa kinh ngạc liếc ông ta một cái rồi trách mắng: "Lão chết tiệt này quả nhiên đa mưu túc trí, cả tôi cũng bị ông lừa!"

Nam Cung Bác cười ha ha, trong mắt lại loé lên tia sắc lạnh: “Nếu tôi không đa mưu túc trí thì làm sao tóm được tên gián điệp gian xảo đó!"

Nhậm Đồng Hoa rất tán thành gật đầu, trên mặt lại hiện ra một vệt sầu lo: “Vậy tụi Tình Nhi thì sao? Chẳng lẽ ông không lo lắng chút nào?"

"Lo lắng, làm sao không lo lắng? Tình Nhi là cục cưng trong lòng tôi!"

Nam Cung Bác thở dài một tiếng rồi nói: "Chẳng qua hiện tại chúng ta lo lắng cũng vô dụng, địch trong tối tôi ngoài sáng, phải bắt được gián điệp kia trước rồi nói! Cũng may tạm thời tụi Tình Nhi sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng."

"Vì sao?" Nhậm Đồng Hoa nghỉ ngờ nói.

Trong mắt Nam Cung Bác b ắn ra tia sáng, cắn răng nói: "Nếu như tụi nó gặp nguy hiểm thì thứ được đưa tới không phải là ngón tay của Tình Nhi, mà là đầu của nói”


Khi tiếng nói của ông ta vừa dứt, Nhậm Đồng Hoa lập tức sửng sốt.

Cẩn thận nghĩ lại thì lời ông ta nói cũng có mấy phần đạo lý.

Mấy tiểu bối đã rơi vào tay đối phương, nếu như đối phương giết họ thì đâu cần đưa ngón tay của Nam Cung Tinh trở về đúng không?

Nghĩ tới đây, Nhậm Đồng Hoa lại hơi yên lòng: “Mặc dù tạm thời tụi nó không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn phải nhanh chóng cứu ra, chậm sẽ sinh ra biến cố."

"Tôi biết. Nam Cung Bác gật đầu, lạnh lùng nói: 'Không ngoài dự liệu thì đối phương nay mai sẽ có hành động, đợi tôi bố trí một hồi thì nhất định sẽ bắt luôn hắn và tên gián điệp kia!"

Biết lão già này đã bắt đầu bố trí cạm bẫy, Nhậm Đồng Hoa lập tức không hỏi thêm nữa.

Bà ta chỉ cần biết kết quả là được.

Đợi bắt được tên gián điệp kia, bà ta nhất định phải chém hắn ngàn đao! Như thế mới giải được mối hận nhiều năm trong lòng bà ta!

Đang lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng nói hốt hoảng.

Nam Cung Bác biến sắc, đột nhiên đứng dậy đen mặt đi ra ngoài.

Vừa đi tới cửa sân, con dâu Phương Yên đã lảo đảo chạy tới, mặt đầy nước mắt kêu khóc nói: "Cha, anh Thuật bị người ta bắt đi..."


"Cái gì?" Vợ chồng Nam Cung Bác cùng kinh hô một tiếng, trên mặt tràn đầy chấn kinh.

Đợi đến khi bình tĩnh lại, Nam Cung Bác lập tức giận tím mặt quát: "Không phải tôi cấm người trong nhà ra ngoài sao? Vì sao nó không nghe!"

"Anh ấy không có ra ngoài!"

Phương Yên nghẹn ngào khóc rống: "Anh ấy ở trong nhà, bị một người bịt mặt bắt đi trước mắt bao người..."

"Làm càn!" Nam Cung Bác quát to một tiếng rồi thả người lao ra khỏi sân. Mấy phút sau, Nam Cung Bác ủ rũ trở về nhà rồi ngồi bệt lên ghế. Lần này Nam Cung Bác thật sự cảm thấy sợ hãi.

Giữa ban ngày ban mặt mà đối phương còn có thể xông tới thế gia Nam Cung bắt người!

Thế gia Nam Cung có nhiều người liên thủ như vậy mà lại không bảo vệ được Nam Cung Thuật.

Trước thực lực tuyệt đối, tất cả chuẩn bị của ông ta đều không có ý nghĩa gì...
 
Chương 119: C119: Hổ dữ không ăn thịt con


Diêu Khải Minh cười lạnh nói: "Để anh giả ngầu mấy phút trước đi, chờ một chút, tôi muốn đè gương mặt của anh xuống đất để chà đạp!"

Diêu Khải Minh không thèm tranh cãi với Lâm Vũ nữa.

Tranh luận với người chỉ biết nói phét thật sự là hạ thấp cấp bậc của bản thân.

Khi lời nói phét bị vạch trần cũng là lúc nhục nhã hắn một cách nặng nề.

Ngay khi Diêu Khải Minh đang ảo tưởng đến cảnh tượng sẽ sỉ nhục Lâm Vũ, điện thoại của anh ta đột nhiên reo lên.

Cùng lúc đó, điện thoại của Lê Ly cũng vang lên. Hai người đồng thời sững sờ, và gần như cùng lúc trả lời điện thoại. "Con ở trường phải không?”

Điện thoại đã được kết nối, giọng nói của cha Diêu Khải Minh từ bên trong truyền ra.

"Đúng rồi!" Diêu Khải Minh đáp lại rồi lại cười to, nói: "Cha, để con kể cho cha nghe một chuyện cười, bên cạnh con có một kẻ tâm thần, tuyên bố muốn mua. trường học của chúng ta, ha ha, làm con buồn cười chết mất, cha không biết đâu, tên tâm thần này còn nói rằng trong vòng ba phút...”

"Cái gì?"

Đột nhiên, trong điện thoại vang lên một tiếng gầm giận dữ: "Thăng khốn nạn! Tao còn đang thắc mắc ai rảnh rỗi mua trường học của chúng ta làm gì! Thì ra là thằng súc vật như mày đã đắc tội với người ta! Mày chờ đó cho tao, tao sẽ tới trường ngay, tao không đánh gãy chân chó của mày là không được m:


Nụ cười trên mặt Diêu Khải Minh cứng đờ trong giây lát, anh ta vô thức nhìn về phía Lâm Vũ.

Khi nhìn thấy nụ cười tự tin trên mặt Lâm Vũ, trong lòng Diêu Khải Minh cảm thấy cực kỳ không cam lòng.

"Cha, nếu có người muốn mua thì cha đừng bán là được!”

Diêu Khải Minh không để ý đến tiếng gầm giận dữ của cha mình, không cam lòng nói: “Chẳng lế còn ai có thể ép cha bán cổ phần của cha sao?”

"Không bán? Mẹ nó, tao dám không bán à? Lạc Hà Vạn gia, lãnh đạo lớn của Giang Bắc lần lượt gọi điện cho tao, nếu tao dám không bán, nhà chúng ta sế phá sản trong tích tắc! Thằng súc vật, mày đợi đó cho tao..."

Tiếng gầm trong điện thoại vẫn tiếp tục.

Qua điện thoại, Diêu Khải Minh gần như có thể nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của cha mình.

Diêu Khải Minh ngơ ngác đứng đó, anh ta không còn nghe được những câu nói tiếp theo nữa.

Lúc này, trong đầu anh ta chỉ vang vọng mấy chữ “Lạc Hà Vạn gia” và “lãnh đạo lớn của Giang Bắc”.

Dù là ai đi chăng nữa, thì cũng không phải là người mà Diêu gia có thể xúc phạm được.

Chỉ cần bọn họ tùy tiện nói một câu là Diêu gia có thể bị xóa sổ. Bịch...

Điện thoại di động của Diêu Khải Minh rơi xuống đất.

Trong điện thoại, còn mơ hồ nghe thấy những tiếng gầm gừ giận dữ.

Lúc này, Lê Ly cúp điện thoại, đi tới, giận dữ đá vào người Diêu Khải Minh, tức giận nói: "Tên khốn nạn! Nhà của chúng tôi đã bị anh liên lụy!"

Bây giờ, Lê Ly vừa chán nản vừa tức giận.

Không chỉ cổ phần của Diêu gia bị mua lại mà cổ phần của nhà họ cũng bị mua lại.

Tin chắc rằng cổ phần do các cổ đông khác nắm giữ cũng đã bị mua lại.


Cho dù bị Lê Ly đá một chân rất mạnh, Diêu Khải Minh cũng không cảm nhận được đau đớn.

Nỗi sợ hãi vô tận đã nuốt chửng anh ta, gần như khiến anh ta ngất đi.

“Trách tôi không nói rõ ràng với người ta."

Lâm Vũ khẽ mỉm cười, an ủi Lê Ly: "Tôi sẽ trả lại cổ phần của nhà cô cho cô! Hơn nữa, tôi cũng không có ý định quản lý ngôi trường này, cho nên cha cô sẽ làm lãnh đạo của trường, lát nữa cô có thể nói cho cha cô biết."

"Hả?"

Vẻ tức giận trên mặt Lê Ly lập tức tiêu tan, cô ấy kinh ngạc nhìn Lâm Vũ.

Hắn còn không thèm mở cuộc họp ban hội đồng quản trị, thậm chí còn không gặp cha cô ấy một lần, chỉ thản nhiên bổ nhiệm cha cô ấy làm lãnh đạo trường học?

Đây là ngôi trường được mua với giá hơn một tỷ tệ!

Điều này thật sự là tùy tiện một cách thái quát

Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Lê Ly, Lâm Vũ mỉm cười và hỏi: "Có vấn đề gì không?”

"Không... không..." Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Ly giật mạnh, cô ấy lắc đầu hoảng loạn.


Bây giờ cô ấy coi như đã biết, người đàn ông này thực sự không hề coi tiền là tiền.

"Được rồi, vậy cứ quyết định như vậy đi."

Lâm Vũ tùy ý cười một tiếng, ánh mắt lại rơi vào trên người Diêu Khải Minh: "Anh có thể quỳ xuống dập đầu được rồi! Ngoài ra, anh đã bị sa thải!"

Trái tim Diêu Khải Minh đột nhiên co giật, như thể bị trúng bùa phép, anh ta quỳ mạnh xuống đất, rồi giơ tay tát mạnh vào mặt mình, khóc lớn: “Tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi, nếu không cha tôi sẽ đánh chết tôi, cầu xin anh..."

Cái tát của Diêu Khải Minh phát ra âm thanh "bốp bốp'.

Một lúc sau, mặt anh ta đã đỏ bừng và sưng tấy.

Nhưng anh ta dường như không có cảm giác, vừa tát mạnh vào mặt mình và kêu khóc xin tha.

“Hổ dữ không ăn thịt con.”

Lâm Vũ thản nhiên n‹ gãy chân anh thôi..."

Cha anh sẽ không đánh chết anh, cùng lắm là đánh gãy chân anh thôi..."
 
Chương 117: C117: Nếu là như vậy


Nhìn những nam nữ thanh niên tràn đầy sức sống trạc tuổi mình, trong mắt Lâm Thiển dần dần lộ ra vẻ hâm mộ.

"Anh ơi, em có thể đến trường học cùng họ được không?"

Đột nhiên, Lâm Thiển ngẩng đầu lên và nhìn Lâm Vũ với ánh mắt cầu xin.

"A?" Lâm Vũ kinh ngạc: "Em thật sự muốn tới trường học sao?”

Hắn biết rằng trong mười lăm năm bị giam giữ, mẹ hắn đã dạy Lâm Thiển rất nhiều điều, Lâm Thiển cũng không phải là người thất học, nhưng trình độ thấp

nhất cũng tương đương với học sinh tốt nghiệp cấp hai.

Đây là trường đại học, mặc dù là trường đại học tư thục nhưng vẫn là trường đại học.

Nếu cô ấy đến đây học, e rằng sẽ gặp chút khó khăn.

Lâm Thiển gật đầu thật mạnh, nhìn các sinh viên đang đi tới đi lui, trong mắt đầy sự hâm mộ.

"Được! Nếu em muốn đến đây học, anh nhất định sẽ giúp em được như ý nguyện!"


Lâm Vũ âu yếm xoa đầu cô ấy.

Hắn cũng không mong chờ Lâm Thiển sẽ có được thành tựu gì khi học ở đây, hắn chỉ muốn làm cô ấy vui vẻ.

"Em biết anh là người tốt nhất mà!" Lâm Thiển reo lên và ôm lấy cánh tay Lâm Vũ một cách hào hứng.

Tuy nhiên, cô ấy còn chưa vui được vài giây thì sắc mặt Lâm Thiển lại đột

"Yên tâm, cứ giao cho anh!" Lâm Vũ vỗ ngực bảo đảm.

Chỉ cần có thể làm cho Lâm Thiển vui vẻ, hắn sẽ cố gắng hết sức thuyết phục mẹ mình.

Sau khi nhận được sự đảm bảo của Lâm Vũ, Lâm Thiển lại trở nên phấn khích.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích của Lâm Thiển, trong lòng Lâm Vũ tràn ngập niềm vui, hỏi Lê Ly: "Tôi có thể trực tiếp bỏ tiền ra để vào học ở trường của cô không?"

Mặc dù Lâm Thiển có thể vào học bất kỳ trường đại học nào ở trong nước hoặc thậm chí trên thế giới khi hắn sử dụng đặc quyền của mình, nhưng không cần thiết phải sử dụng đặc quyền để giải quyết những vấn đề có thể xử lý bằng

tiền.

“Tiêu tiền làm gì! Mặc dù tôi biết anh không quan tâm đến tiền bạc nhưng cũng không cần phải lãng phí đúng không?”

Lê Ly cười và nói: "Anh quên mất, cha tôi là thành viên hội đồng quản trị, ông ấy vẫn có thể giúp đỡ chút việc nhỏ này."

"Nếu là như vậy, thì coi như tôi tiết kiệm được một số tiền." Lâm Vũ nhẹ nhàng cười nói.

"Đi thôi, tôi đưa hai người đến Phòng Giáo Vụ." Lê Ly nhiệt tình nắm lấy tay Lâm Thiển: "Em có hứng thú với cái gì? Để chị giúp em tìm xem chuyên ngành nào phù hợp với em hơn."

"Em... đều có hứng thú." Lâm Thiển say mê nói.

Đối với cô ấy, mọi thứ ở đây đều rất mới mẻ.

Chỉ cần có thể đến đây học, cô ấy có thể học bất cứ thứ gì.


Lê Ly ngạc nhiên và nhìn Lâm Vũ dò hỏi.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Cô xem rồi sắp xếp đi." Lâm Vũ khẽ mỉm cười: "Nhưng mà, em ấy không giỏi môn văn hóa, có lẽ tạm thời sẽ không theo kịp tiến độ học tập, tốt nhất nên chọn ngành học nào có lớp văn hóa đơn giản một chút."

"Được, vậy để tôi giúp anh thu xếp." Lê Ly vui vẻ đồng ý.

Trong thâm tâm cô ấy biết rõ Lâm Thiển học cái gì cũng không quá quan trọng.

Điều quan trọng ở đây, Lâm Thiển là em gái ruột của Lâm Vũ!

Chuyên ngành cô ấy học không cần phải quan tâm đến những thứ như tỷ lệ có việc làm, nó chỉ cần khiến cô ấy vui vẻ là được!

Trên đường đến Phòng Giáo Vụ, Lê Ly lại gọi cho cha mình.

Trước yêu cầu của cô con gái cưng, cha cô ấy đã đồng ý giúp đỡ mà không cần suy nghĩ.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến Phòng Giáo Vụ. Cha của Lê Ly đã chào hỏi trước với chủ nhiệm Phòng Giáo Vụ.

Khi đến nơi, họ không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, chỉ cần đăng ký đơn giản là được.


Trong khi Lê Ly đang cúi xuống dạy Lâm Thiển điền thông tin thì Diêu Khải Minh đẩy cửa bước vào.

Nhìn thấy họ, hiển nhiên Diêu Khải Minh có chút sửng sốt, rõ ràng anh ta không ngờ lại gặp phải họ ở đây.

"Các người đang làm gì ở đây?”

Diêu Khải Minh lạnh lùng hỏi Lâm Vũ, sau đó xụ mặt nói với Lê Ly: "Cô Lê, đây là Phòng Giáo Vụ, nơi quan trọng của trường học! Sao cô lại tự tiện dẫn những kẻ vô tích sự bên ngoài vào?"

"Họ không phải là những kẻ vô tích sự bên ngoài!"

Lê Ly ngẩng đầu lên, khinh thường nhìn Diêu Khải Minh: "Lâm Thiển hiện là sinh viên năm nhất của trường chúng ta!”

“Cái gì?" Sắc mặt Diêu Khải Minh thay đổi, lạnh giọng hỏi: "Ai đồng ý!"

"Cha tôi đã đồng ý! Anh có ý kiến gì à?" Lê Ly hừ nhẹ, ánh mắt khi nhìn Diêu Khải Minh càng thêm chán ghét.

Đối mặt với ánh mắt của Lê Ly, Diêu Khải Minh càng tức giận.

Im lặng một lúc, Diêu Khải Minh bỗng nhiên cười lạnh: "Cha cô có đồng ý cũng vô ích! Chỉ cần cha tôi không đồng ý, cô ta đừng hòng được nhập học!"
 
Chương 204: C204: Rốt cuộc các người là ai


Trong Lân Thuỷ Cư, đây là lần đầu tiên Lâm Vũ và Nam Cung Tình gặp mặt trực tiếp.

"Rốt cuộc các người là ai?"

Gương mặt xinh đẹp ngây thơ của Nam Cung Tình hiện đầy vẻ u ám, phẫn nộ hét lớn: "Nếu anh không biết thế gia Nam Cung thì có thể hỏi thăm ở phủ Tô Nam! Anh hỏi xem ai dám trêu chọc thế gia Nam Cung..."

Nam Cung Tình đã nói với Ninh Loạn những lời này rất nhiều lần, hiện tại lại nói với Lâm Vũ lần nữa.

Dù đang ở trong tù, nhưng Nam Cung Tình vẫn không sợ hãi chút nào. Thế gia Nam Cung chính là sức mạnh của cô ta.

Lâm Vũ không nói một lời ngồi ở đối diện mà kiên nhân nghe cô ta ầm ï và uy hiếp.

Mãi đến khi Nam Cung Tình miệng đắng lưỡi khô dừng lại thì Lâm Vũ mới lạnh nhạt mở miệng: “Nói xong chưa? Chưa nói xong thì tiếp tục."

Nói xong, Lâm Vũ lại đưa một chai nước khoáng cho cô ta. Nam Cung Tình sửng sốt rồi ngơ ngác nhìn Lâm Vũ.

Qua rất lâu, Nam Cung Tình đột nhiên hất văng chai nước Lâm Vũ đưa tới rồi thét lên: “Anh thả tôi! Thả tôi ra..."

Giọng của Nam Cung Tình rất sắc nhọn, nghe từ khoảng cách gần thì cực kỳ chói tai.


Khó trách Ninh Loạn lại đánh cô ta ngất xỉu. Cũng may Lâm Vũ rất kiên nhẫn, hoặc là thực sự lười so đo với cô ta nên không làm khó gì, cô ta ầm ï và uy hiếp thế nào thì Lâm Vũ vẫn kiên nhẫn lắng nghe.

Nhìn người có tính tình hoàn toàn khác biệt với tên mang phong cách "Visual Kei" hôm qua, Nam Cung Tình gần như sụp đổ.

Tiếng thét chói tai của cô ta dần dần ngừng lại, thay vào đó là tiếng khóc. "Hức hức", cô ta đã hiểu làm ầm ï với người trước mắt cũng vô dụng.

Lâm Vũ không hề bị lay động, chỉ nhìn Nam Cung Tình từ trên xuống dưới.

Dần dần, Nam Cung Tình lưu ý đến ánh mắt của Lâm Vũ.

Cô ta vô thức ôm lấy thân thể mình, ngoài mạnh trong yếu quát lớn: “Anh muốn làm gì? Tôi cho anh biết, nếu anh dám làm loạn thì thế gia Nam Cung nhất định để anh chết không có chỗ chôn!"

Cô ta lại lôi thế gia Nam Cung ra nói nữa.

Mặc dù cô ta biết vô dụng.

Nhưng đây là sức mạnh duy nhất hiện tại và cũng là chỗ dựa duy nhất của cô ta.


Nhìn thấy hành động của Nam Cung Tình, Lâm Vũ không khỏi kinh ngạc bật cười: “Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với loại táo xanh như cô."

Không thể phủ nhận, dáng vẻ của Nam Cung Tình rất xinh đẹp.

Nhưng trong mắt Lâm Vũ thì cô ta chỉ là một con nhóc, không khác gì học sinh cấp hai cả.

Bị người ta nói thành táo xanh, Nam Cung Tình lập tức lộ ra vẻ mặt không. phục.

Chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, cô ta táo xanh chỗ nào?

Mặc dù trong lòng không phục nhưng cô ta cũng không dám nói ra những lời này, sợ k1ch thích "Thú tính" của người trước mắt, cô ta chỉ ôm chặt thân thể mình mà giận dữ chất vấn: “Vậy anh muốn làm gì?"

"Tôi chỉ hiếu kì." Lâm Vũ cười nhạt một tiếng: “Nói thực, trừ dung mạo xinh đẹp một chút ra thì tôi không phát hiện ưu điểm gì trên người cô! Tại sao vợ chồng Nam Cung Bác lại cưng chiều cô như vậy?”

Điêu ngoa, tùy hứng, tính tình kém, không biết xem xét thời thế... Lâm Vũ có thể nói ra một đống khuyết điểm của Nam Cung Tình.

Hắn vốn giỏi phát hiện ưu điểm của người khác, nhưng đối diện ở chung với cô ta ở đây hơn nửa giờ mà thật sự không phát hiện ưu điểm gì ngoài cái túi da này.

Kiểu như cô ta mà lại được thế gia Nam Cung xem như tiểu công chúa?

"Ai nói tôi không có ưu điểm gì?" Nam Cung Tình không phục nói: "Bản tiểu thư người gặp người thích, toàn thân đều là ưu điểm!"

"Ví dụ như?" Lâm Vũ dùng hai tay ôm trước ngực, hăng hái hỏi.

"Ví dụ như..." Nam Cung Tình khẽ cắn môi đỏ, cố gắng suy nghĩ về ưu điểm của mình.
 
Chương 120: C120: Em nói cái gì vậy


Sau khi hoàn tất thủ tục nhập học cho Lâm Thiển, Lâm Vũ đưa Lâm Thiển về nhà.

Còn chưa về đến nhà, đã nhận được điện thoại của Tuyên Vân Lam.

Lê Ly nói với Thẩm Khanh Nguyệt về việc Lâm Vũ mua trường học, Thẩm Khanh Nguyệt lại nói với Tuyên Vân Lam.

Trong điện thoại, Tuyên Vân Lam đã nghiêm khắc dạy dỗ Lâm Vũ một lúc. Tuy nhiên, Tuyên Vân Lam rất ủng hộ việc Lâm Thiển nhập học.

Để cô ấy đi học cũng tốt, nếu không cô ấy sẽ thực sự bị Lâm Vũ chiều chuộng quá mức.

Khi Lâm Vũ cúp điện thoại, Lâm Thiển lập tức ôm lấy cánh tay hắn, xấu hổ nói: "Anh, em xin lỗi, anh lại vì em mà bị mắng..."

"Em nói cái gì vậy!"

Trên mặt Lâm Vũ vẫn là vẻ trìu mến, cười nói: “Bị mắng thì bị mắng, em không biết, trước đây, dù nằm mơ anh cũng muốn được ba mẹ mắng, bây giờ còn có mẹ có thể mắng anh, anh vui mừng còn không kịp.”

Chỉ khi đã từng mất đi mới biết quý trọng.

Lâm Vũ rất trân trọng tất cả mọi thứ bây giờ.

Điều hắn sợ nhất là không có cơ hội bị mẹ mắng.

"Thật sao?" Đôi mắt Lâm Thiển sáng long lanh, vẻ mặt ngây thơ.

"Tất nhiên là thật rồi!"


Lâm Vũ thoải mái cười to rồi dặn dò: “Sau khi đi học, em có thể chơi hoặc học nếu muốn, nhưng có một điều phải nhớ là không được phép bắt nạt người khác, nếu không, khi mẹ mắng em, anh sẽ không giúp em đâu.”

Nuông chiều thì nuông chiều, nhưng cũng nên có kỷ luật.

Không ai có thể bắt nạt Lâm Thiển, nhưng hắn cũng không muốn Lâm Thiển bắt nạt người khác.

"Vâng! Em hiểu rồi!". 𝑻hử‎ thách‎ tìm‎ trang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ ﹢‎ 𝑻‎ r‎ ù‎ m‎ 𝑻‎ r‎ u‎ 𝐲‎ ệ‎ n﹒𝐕n‎ ‎ ﹢

Lâm Thiển gật đầu thật mạnh, vẻ mặt nghiêm túc.

Chẳng bao lâu sau, họ trở lại Thẩm gia.

Về đến nhà, đương nhiên hắn không tránh được lại bị Tuyên Vân Lam mắng một trận.

Dù mẹ có mắng thế nào đi chăng nữa, Lâm Vũ vẫn luôn tươi cười, điều này khiến Tuyên Vân Lam cảm thấy trong lòng rất bất lực.

"Quên đi, mẹ lười mắng con."

Tuyên Vân Lam bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Lâm Vũ, sau đó nghiêm mặt nói: "Mẹ có chuyện muốn hỏi con, con phải thành thật trả

"Được."

Lâm Vũ gật đầu, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.


“Rốt cuộc con có bao nhiêu tiền?”

Tuyên Vân Lam cau mày, sắc mặt nghiêm ÚC.

"Hả?"

Lâm Vũ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ mẹ mình lại hỏi vấn đề này.

Tuyên Vân Lam trừng mắt nhìn hắn: "Hả cái gì mà hả! Mau thành thật khai báo!"

"Cái này..." Lâm Vũ có chút xấu hổ, cười khổ nói: "Con cũng không biết!" Cái gì?

Không biết!

Tuyên Vân Lam và mấy người của Thẩm gia đồng thời sửng sốt.

Bản thân có bao nhiêu tiền cũng không biết?

Lừa ai vậy!

Khi tỉnh táo lại, Tuyên Vân Lam lập tức trừng mắt tức giận.

"Con thực sự không biết!"

Lâm Vũ nhìn mẹ một cách vô tội: “Mẹ chờ một chút, để con gọi điện hỏi

xem. Nói xong, Lâm Vũ thật sự lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện hỏi thử.

Nửa phút sau, Lâm Vũ cúp điện thoại, thành thật trả lời: "Đại khái là hơn 8000

tỷ. Sh... Hơn tám nghìn... tỷ! Mọi người hít hà một hơi, vẻ mặt đờ đẫn nhìn Lâm Vũ. Bọn họ biết Lâm Vũ giàu có, nhưng không ngờ hắn lại giàu như vậy! Hắn là một người giàu có đẳng cấp thế giới thực thụ!

Lạc Hà Vạn Thị cũng không gì hơn thế phải không?
 
Chương 118: C118: Còn dám làm tôi khóc à


"Diêu Khải Minh!"

Lê Ly bỗng nhiên cao giọng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Diêu Khải Minh: "Tôi cảnh cáo anh, đừng nổi điên ở đây! Tôi đã nói rồi, bọn họ là người mà anh không thể đắc tội! Mau cút khỏi đây đi, nếu không, sẽ có lúc anh phải khóc đó!"

Cô ấy thực sự không biết hôm nay Diêu Khải Minh bị làm sao.

Cô ấy đã cảnh cáo rồi nhưng anh ta vẫn nhất quyết muốn gây rắc rối với anh em Lâm Vũ.

Quan trọng là, người ta còn không có trêu chọc gì anh ta!

Anh ta thực sự nghĩ rằng người cha trong giám hiệu trường của mình là tuyệt vời lắm sao?

Trong lòng Lê Ly biết, chỉ cần Lâm Vũ nói một câu, toàn bộ trường học của bọn họ sẽ phá sản, huống chỉ là Diêu gia!

'Tên ngốc này còn không chịu nhìn xem anh ta đã xúc phạm ail

“Còn dám làm tôi khóc à?”

Diêu Khải Minh tỏ vẻ khinh thường: "Nếu muốn vào trường của chúng tôi, được thôi! Chịu cầu xin tôi một cách đàng hoàng, tâm trạng của tôi vui vẻ thì có thể sẽ thương xót cho cô ta vào trường của chúng tôi."

Đám người Lâm Vũ thật sự không đụng chạm gì tới Diêu Khải Minh.


Nhưng Lê Ly càng bảo vệ đám người Lâm Vũ thì trong lòng anh ta càng khó chịu hơn.

Anh ta muốn cho Lê Ly thấy người mà cô ấy đã cố gắng bảo vệ sẽ phải hèn mọn như thế nào trước mặt anh ta!

Lâm Vũ tạm thời không muốn để ý đến Diêu Khải Minh, quay đầu hỏi Lê Ly: "Anh ta thật sự có quyền lực như vậy sao? Nếu cha anh ta không đồng ý, em gái tôi không thể nhập học phải không?"

Lê Ly vô cùng giận dữ liếc nhìn Diêu Khải Minh và bất đắc dĩ gật đầu: "Cha anh ta nằm trong ban giám hiệu của trường học, có một phiếu quyền phủ quyết."

"Vậy sao?”

Lâm Vũ nhếch khóe miệng: "Cho nên, chỉ cần tôi trở thành ban giám hiệu trường học, thì không ai có thể ngăn cản em gái tôi nhập học?"

"Cái gì?" Lê Ly hét lên và kinh ngạc nhìn Lâm Vũ.

Sửng sốt hồi lâu, Lê Ly mới lắp bắp hỏi: "Anh... không phải anh muốn mua lại trường học của chúng tôi đó chứ?"

Điên rồi!

Hắn thực sự muốn mua một trường đại học chỉ để cho em gái mình theo học!

Đã từng thấy người ta cưng chiều em gái, nhưng chưa bao giờ thấy ai cưng chiều em gái mình như thế này!


Diêu Khải Minh cũng sửng sốt trước lời nói của Lâm Vũ.

Một lúc lâu sau, anh ta mới chậm rãi tỉnh táo lại, khinh thường nhìn Lâm Vũ, cười lớn nói: "Anh có dám chém gió thêm để thành bão luôn không? Người như anh mà còn muốn làm giám hiệu trường học sao? Sao không xả một vũng nước. tiểu để soi lại mình đi!"

"Tôi cũng muốn khoe khoang hơn nữa, nhưng lại sợ anh không chịu được." Lâm Vũ nhàn nhạt cười nói.

“Không chịu được?”

Diêu Khải Minh chế nhạo và nói: "Nếu anh làm giám hiệu trường học, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu với anh!"

"Được! Nhớ kỹ lời anh nói đó!"

Lâm Vũ mỉm cười, lấy điện thoại di động ra bấm số: "Trong vòng ba phút, mua trường nghệ thuật Giang Bắc!"

Sau khi ra lệnh đơn giản, Lâm Vũ cúp điện thoại.

Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Lâm Vũ, Diêu Khải Minh không nhịn được cười: “Cái gì mà ba phút, tôi cho anh thời gian ba ngày, nếu anh có thể mua được trường học của chúng tôi, tôi không chỉ quỳ xuống dập đầu với anh mà còn gọi anh là chat"

Cổ phần của trường nằm trong tay cha anh ta.

Gia đình bọn họ không thiếu tiền, trường học cũng phát triển càng ngày càng tốt, chỉ cần cha anh ta không ngốc thì không thể nào bán đi cổ phần của mình

trong trường.

Chỉ cần cha anh ta không gật đầu, cho dù toàn bộ cổ đông trong ban hội đồng quản trị có đồng ý bán trường cũng vô ích!

"Tôi không cần đứa con trai như anh." Lâm Vũ khinh thường cười cười: "Quá ba phút, coi như tôi thua!"

"Đủ ngông cuồng!"
 
Chương 205: C205: Càng ngày càng thú vị


Nhưng tới nghĩ lui, cô ta cũng không nghĩ ra ưu điểm gì cả.

Cuối cùng Nam Cung Tình nâng mắt lên trừng Lâm Vũ: “Dựa vào cái gì tôi phải nói cho anh?"

"Dựa vào cô là tù nhân." Lâm Vũ khế cười.

Nam Cung Tình bĩu môi, khinh thường nói: "Ai là tù nhân còn chưa biết đâu! Chờ xem, rất nhanh người của thế gia Nam Cung sẽ tìm tới nơi này! Đến lúc đó tôi muốn anh quỳ trước mặt tôi mà nói ra ưu điểm của bản tiểu thư! Nói ba ngày cũng không được phép ngừng!”

"Tôi phát hiện ưu điểm của cô rồi." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Ngây thơi” Nam Cung Tình cứng lại, sau đó tức đến oa oa kêu to. Ngây thơ cái gì?

Kỳ thật là đang nói cô ta ngốc!

Trong lúc Nam Cung Tình tức hổn hển thì Ninh Loạn đột nhiên đẩy cửa tiến đến, còn áp giải Nam Cung Thuật.

"Cha!" Nhìn thấy Nam Cung Thuật, Nam Cung Tình lập tức kích động nhảy

dựng lên, chỉ vào Lâm Vũ mà cười to nói: "Tôi nói rồi, rất nhanh người của thế gia Nam Cung sẽ tìm đến! Hiện tại xem bản tiểu thư trừng trị anh thế nào!"

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Nam Cung Tình, Lâm Vũ và Ninh Loạn đều sững sờ.

Chỉ số thông minh của cô ta có vấn đề sao?

Cô ta không nhìn ra tình thế trước mắt à?

"Tình Nhi!" Nam Cung Thuật thấy thế thì nghiêm nghị quát con gái ngừng lại rồi nói với Lâm Vũ: "Vị tiên sinh này, tôi không biết thế gia Nam Cung có ân oán gì với anh, nhưng con tôi vô tội, có gì thì nhắm vào tôi này, thả con trai con gái tôi ra!”


Nghe cha nói vậy, nụ cười trên mặt Nam Cung Tình đột nhiên cứng đờ.

Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu cô ta.

Chẳng lẽ cha bị bắt tới?

Cái này... Cái này sao có thể!

Lâm Vũ lạnh nhạt liếc Nam Cung Tình một cái rồi dời ánh mắt về hướng Nam Cung Thuật: “Ông cảm thấy con cái mình vô tội sao?"

"Đúng vậy." Nam Cung Thuật trịnh trọng gật đầu.

Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Ông ta rất muốn trực tiếp cứu con gái đi, nhưng lại có lòng không đủ sức.

Hiện tại chỉ có thể bị ép giảng đạo lý với bọn họ.

"Năm đó người của Lâm gia có vô tội không?" Trên mặt Lâm Vũ đột nhiên phủ đầy sương lạnh: “Khi đó em gái tôi năm tuổi, tôi bảy tuổi! Chúng tôi có ân oán gì với thế gia Nam Cung các người chứ?"

"Lâm gia?" Nam Cung Thuật mờ mịt nhìn Lâm Vũ: “Lâm gia nào?”

"Lâm gia Giang Bắc." Lâm Vũ lạnh lùng trả lời.


Nam Cung Thuật vẫn rất mờ mịt, lắc đầu nói: "Tôi chưa hề đến Giang Bắc, càng không biết tôi và Lâm gia các người có ân oán gì."

Hả?

Lâm Vũ nhìn chòng chọc vào Nam Cung Thuật, muốn nhìn ra vẻ giả dối trong mắt ông ta.

Nhưng trong mắt Nam Cung Thuật tràn đầy mờ mịt, căn bản không giống đang diễn trò.

Mười lăm năm trước Nam Cung Thuật cũng chừng ba mươi tuổi mà?

Ông ta lại không biết chuyện thế gia Nam Cung hạ lệnh tiêu diệt dòng chính của Lâm gia?

Chẳng lẽ tất cả đều là Nam Cung Bác an bài? Hoặc là những người khác của thế gia Nam Cung? Thú vị!

Càng ngày càng thú vị!

"Cho cha con họ một chút không gian." Lâm Vũ bỏ lại câu nói này rồi cất bước đi ra ngoài.

"Chờ một chút!" Nam Cung Thuật gọi hắn lại: “Anh phái người bắt chúng tôi đi là muốn làm gì?"

"Tôi muốn diệt thế gia Nam Cung, được không?" Lâm Vũ không quay đầu lại mà nói, sau đó cất bước rời đi.

Nam Cung Thuật ngây người, Nam Cung Tình cũng ngơ ra.

Diệt thế gia Nam Cung!

Hắn muốn hủy diệt toàn bộ thế gia Nam Cung!

Là tự tin hay là nói năng ngông cuồng?

Nhìn hai cha con ngơ ngác đứng đó, trên mặt Ninh Loạn lộ ra nụ cười ác ma:

“Chúng tôi muốn diệt thế gia Nam Cung các người là dễ như trở bàn tay! Nhưng trước khi diệt trừ, tôi sẽ để các người nếm thử mùi vị luôn bị sợ hãi dây dưa..."
 
Chương 121: C121: Xem ra thật sự là như vậy


Nhưng bọn họ không biết, đây chỉ là số tiền trong thẻ của Lâm Vũ, số tiền trong quỹ của Lang Quân Bắc Cảnh còn chưa tính vào!

Trong khi mọi người trong Thẩm gia đều bàng hoàng và chết lặng thì Tuyên Vân Lam lại gần như nổi điên.

"Mẹ hỏi con, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Trên mặt Tuyên Vân Lam đầy sương giá, trừng mắt nhìn Lâm Vũ, run rẩy nói: “Đừng nói với mẹ, đây là tiền lương của con hay gì đó, cho dù con là Thiên Vương

Lão Tử, cũng sẽ không có lương cao như vậy được!"

Lúc trước, khi Lâm Vũ cho Thẩm gia vay tiền, bà ấy còn không hề nghĩ tới vấn đề này.

Mãi cho đến hôm nay, nghe nói Lâm Vũ thực sự mua một trường đại học tư thục để cho Lâm Thiến đi học, bà ấy mới chợt nghĩ tới điều này.

Cho dù Lâm Vũ có là Mục Bắc Vương, nếu chỉ dựa vào tiền lương thì cả đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy!

Đây là hơn 8000 tỷ! Chứ không phải là 8000 vạn!

"Mẹ, không phải mẹ đang nghĩ con trai mẹ kiếm được tiền nhờ vào việc ăn hối lộ đó chứ?”

Lâm Vũ lập tức hiểu ý của mẹ, dở khóc dở cười hỏi.


Hai mắt Tuyên Vân Lam đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trừ cái này ra, còn có cách nào khác để kiếm nhiều tiền như vậy sao?"

Bà ấy biết con trai mình có địa vị cao quý nhưng bà ấy tuyệt đối không muốn con trai tham những!

Tiền có kiếm được từ việc tham những, có nhiều đến đâu thì vẫn bẩn thu!

"Chuyện này thì thực sự mẹ đã nghĩ oan cho con rồi."

Lâm Vũ cười vô tội: “Lang Quân Bắc Cảnh có quy định, tất cả vật tư, tài sản thu được đều quy thành tiền, một nửa nộp vào kho bạc quốc gia, một nửa làm phần thưởng cho quân lính ra trận giết địch! Mỗi phân tiền của con trai mẹ đều là tiền sạch!”

Lang Quân Bắc Cảnh là đơn vị có điều kiện khó khăn nhất và là đơn vị có tỷ lệ tử trận cao nhất.

Không có chuyện muốn cho ngựa chạy mà không cho nó ăn cỏ.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Mặc dù những người lính của Lang Quân Bắc Cảnh không chiến đấu vì tiền bạc, nhưng họ vẫn là người bằng xương bằng thịt và có gia đình!

Không ai biết khi nào bản thân sẽ chết trên chiến trường!

Có lẽ cả đời bọn họ cũng không thể sử dụng được số tiền thưởng đó, nhưng người nhà của bọn họ có thể sử dụng được!

Những người lính đó đã hy sinh nơi chiến trường, không thể để gia đình của họ tiếp tục chịu khổ.

“Thật sao?" Tuyên Vân Lam nửa tin nửa ngờ nói.

“Mỗi câu đều là sự thật!” Lâm Vũ đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mẹ mình với lương tâm trong sáng.

Sắc mặt Tuyên Vân Lam hơi giãn ra, khẽ hét lên: "Nếu con dám lừa mẹ, mẹ sẽ không nhận đứa con trai như con!”


"Vâng!"

Lâm Vũ gật đầu thật mạnh, cười nói: "Chỉ cần con nói một câu, Vạn gia sẽ đem hết gia tài tặng cho con, mẹ cho rằng con trai mẹ cần phải dựa vào tham nhũng để kiếm tiền sao?”

"Cái này..."

Tuyên Vân Lam kinh ngạc cười nói: "Xem ra thật sự là như vậy!"

Bà ấy đã tận mắt nhìn thấy sự tôn trọng của Vạn Ức Khổ dành cho con trai mình.

Hơn nữa, Vạn Ức Khổ cũng đã từng nói điều tương tự.

Nghĩ kỹ lại, có vẻ như con trai bà ấy không cần phải dựa vào những cách quanh co đó để kiếm tiền.

Có vẻ như bà ấy thực sự đã nghĩ nhiều và hiểu lầm con trai mình.

Sau khi xua tan nỗi lo lắng của mẹ, tảng đá lớn trong lòng Lâm Vũ cuối cùng cũng rơi xuống.

Hắn không muốn mẹ hiểu lầm mình.

"Mặc dù có tiền, nhưng con cũng không thể tiêu tiền lung tung như hôm nay được!"

Tuyên Vân Lam nhẹ nhàng thở dài, nghiêm túc nói: "Con phải biết, vẫn còn có những người giống như đội trưởng cũ của con vẫn đang chịu khổ! Mẹ thà rằng con đưa tiền cho những người như họ còn hơn là đi tiêu xài bừa bãi, đi khoe khoang!"


"Mẹ yên tâm, con sẽ không để những chiến sĩ đã chiến đấu vì quốc gia này phải chịu thiệt thòi!"

Lâm Vũ nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Sau khi biết về chuyện của đội trưởng cũ, hắn đã yêu cầu mọi người mở một cuộc điều tra toàn diện.

Tất cả những người như đội trưởng cũ sẽ không phải chịu thiệt thòi.

Quỹ trợ cấp của Lang Quân Bắc Cảnh được thành lập để giải quyết nỗi lo lắng về sau của những người lính chiến đấu vì đất nước này.

Lúc này, Thẩm Khanh Nguyệt gọi điện cho Lâm Vũ.

“Người của Diêu gia không dám tới tìm anh, liền gọi điện thoại cho em, nói muốn đích thân xin lỗi anh, nhờ em giúp chuyển lời cho bọn họ.”

Tiếng cười khổ bất đắc dĩ của Thẩm Khanh Nguyệt phát ra từ trong điện thoại.

“Nói với bọn họ, anh không có thời gian gặp bọn họ, cũng không cần bọn họ. xin lỗi” Lâm Vũ lạnh lùng từ chối.

“Được, vậy em sẽ gọi lại cho họ."
 
Chương 119: C119: Hổ dữ không ăn thịt con


Diêu Khải Minh cười lạnh nói: "Để anh giả ngầu mấy phút trước đi, chờ một chút, tôi muốn đè gương mặt của anh xuống đất để chà đạp!"

Diêu Khải Minh không thèm tranh cãi với Lâm Vũ nữa.

Tranh luận với người chỉ biết nói phét thật sự là hạ thấp cấp bậc của bản thân.

Khi lời nói phét bị vạch trần cũng là lúc nhục nhã hắn một cách nặng nề.

Ngay khi Diêu Khải Minh đang ảo tưởng đến cảnh tượng sẽ sỉ nhục Lâm Vũ, điện thoại của anh ta đột nhiên reo lên.

Cùng lúc đó, điện thoại của Lê Ly cũng vang lên. Hai người đồng thời sững sờ, và gần như cùng lúc trả lời điện thoại. "Con ở trường phải không?”

Điện thoại đã được kết nối, giọng nói của cha Diêu Khải Minh từ bên trong truyền ra.

"Đúng rồi!" Diêu Khải Minh đáp lại rồi lại cười to, nói: "Cha, để con kể cho cha nghe một chuyện cười, bên cạnh con có một kẻ tâm thần, tuyên bố muốn mua. trường học của chúng ta, ha ha, làm con buồn cười chết mất, cha không biết đâu, tên tâm thần này còn nói rằng trong vòng ba phút...”

"Cái gì?"

Đột nhiên, trong điện thoại vang lên một tiếng gầm giận dữ: "Thăng khốn nạn! Tao còn đang thắc mắc ai rảnh rỗi mua trường học của chúng ta làm gì! Thì ra là thằng súc vật như mày đã đắc tội với người ta! Mày chờ đó cho tao, tao sẽ tới trường ngay, tao không đánh gãy chân chó của mày là không được m:


Nụ cười trên mặt Diêu Khải Minh cứng đờ trong giây lát, anh ta vô thức nhìn về phía Lâm Vũ.

Khi nhìn thấy nụ cười tự tin trên mặt Lâm Vũ, trong lòng Diêu Khải Minh cảm thấy cực kỳ không cam lòng.

"Cha, nếu có người muốn mua thì cha đừng bán là được!”

Diêu Khải Minh không để ý đến tiếng gầm giận dữ của cha mình, không cam lòng nói: “Chẳng lế còn ai có thể ép cha bán cổ phần của cha sao?”

"Không bán? Mẹ nó, tao dám không bán à? Lạc Hà Vạn gia, lãnh đạo lớn của Giang Bắc lần lượt gọi điện cho tao, nếu tao dám không bán, nhà chúng ta sế phá sản trong tích tắc! Thằng súc vật, mày đợi đó cho tao..."

Tiếng gầm trong điện thoại vẫn tiếp tục.

Qua điện thoại, Diêu Khải Minh gần như có thể nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của cha mình.

Diêu Khải Minh ngơ ngác đứng đó, anh ta không còn nghe được những câu nói tiếp theo nữa.

Lúc này, trong đầu anh ta chỉ vang vọng mấy chữ “Lạc Hà Vạn gia” và “lãnh đạo lớn của Giang Bắc”.

Dù là ai đi chăng nữa, thì cũng không phải là người mà Diêu gia có thể xúc phạm được.

Chỉ cần bọn họ tùy tiện nói một câu là Diêu gia có thể bị xóa sổ. Bịch...

Điện thoại di động của Diêu Khải Minh rơi xuống đất.

Trong điện thoại, còn mơ hồ nghe thấy những tiếng gầm gừ giận dữ.

Lúc này, Lê Ly cúp điện thoại, đi tới, giận dữ đá vào người Diêu Khải Minh, tức giận nói: "Tên khốn nạn! Nhà của chúng tôi đã bị anh liên lụy!"

Bây giờ, Lê Ly vừa chán nản vừa tức giận.

Không chỉ cổ phần của Diêu gia bị mua lại mà cổ phần của nhà họ cũng bị mua lại.

Tin chắc rằng cổ phần do các cổ đông khác nắm giữ cũng đã bị mua lại.


Cho dù bị Lê Ly đá một chân rất mạnh, Diêu Khải Minh cũng không cảm nhận được đau đớn.

Nỗi sợ hãi vô tận đã nuốt chửng anh ta, gần như khiến anh ta ngất đi.

“Trách tôi không nói rõ ràng với người ta."

Lâm Vũ khẽ mỉm cười, an ủi Lê Ly: "Tôi sẽ trả lại cổ phần của nhà cô cho cô! Hơn nữa, tôi cũng không có ý định quản lý ngôi trường này, cho nên cha cô sẽ làm lãnh đạo của trường, lát nữa cô có thể nói cho cha cô biết."

"Hả?"

Vẻ tức giận trên mặt Lê Ly lập tức tiêu tan, cô ấy kinh ngạc nhìn Lâm Vũ.

Hắn còn không thèm mở cuộc họp ban hội đồng quản trị, thậm chí còn không gặp cha cô ấy một lần, chỉ thản nhiên bổ nhiệm cha cô ấy làm lãnh đạo trường học?

Đây là ngôi trường được mua với giá hơn một tỷ tệ!

Điều này thật sự là tùy tiện một cách thái quát

Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Lê Ly, Lâm Vũ mỉm cười và hỏi: "Có vấn đề gì không?”

"Không... không..." Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Ly giật mạnh, cô ấy lắc đầu hoảng loạn.


Bây giờ cô ấy coi như đã biết, người đàn ông này thực sự không hề coi tiền là tiền.

"Được rồi, vậy cứ quyết định như vậy đi."

Lâm Vũ tùy ý cười một tiếng, ánh mắt lại rơi vào trên người Diêu Khải Minh: "Anh có thể quỳ xuống dập đầu được rồi! Ngoài ra, anh đã bị sa thải!"

Trái tim Diêu Khải Minh đột nhiên co giật, như thể bị trúng bùa phép, anh ta quỳ mạnh xuống đất, rồi giơ tay tát mạnh vào mặt mình, khóc lớn: “Tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi, nếu không cha tôi sẽ đánh chết tôi, cầu xin anh..."

Cái tát của Diêu Khải Minh phát ra âm thanh "bốp bốp'.

Một lúc sau, mặt anh ta đã đỏ bừng và sưng tấy.

Nhưng anh ta dường như không có cảm giác, vừa tát mạnh vào mặt mình và kêu khóc xin tha.

“Hổ dữ không ăn thịt con.”

Lâm Vũ thản nhiên n‹ gãy chân anh thôi..."

Cha anh sẽ không đánh chết anh, cùng lắm là đánh gãy chân anh thôi..."
 
Chương 206: C206: Mỗi ngày thế gia


Mấy ngày kế tiếp, thế gia Nam Cung triệt để rơi vào khủng hoảng. Tất cả mọi người không dám ra ngoài, ai cũng luôn căng thẳng thần kinh. Dưới áp lực cực lớn, tinh thần của những người trẻ tuổi gần như sụp đổ.

Lực lượng canh phòng của thế gia Nam Cung cũng tăng cường gấp mấy lần, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.

Mỗi ngày thế gia Nam Cung sẽ thu được một ngón tay. Đôi khi xuất hiện ở phòng tiếp khách ngoài sáng. Đôi khi xuất hiện trong phòng của thành viên gia tộc nào đó.

Ngày mới vừa đến, Nam Cung Bác gần như một đêm không chợp mắt đã rời giường.

Mấy ngày bị liên tục tra tấn đã làm cả Nam Cung Bác cũng chịu không được. Ông ta vốn trẻ hơn tuổi thật đột nhiên như là già đi mười tuổi.

"Rốt cuộc là ai muốn tra tấn thế gia Nam Cung như thế?" Sắc mặt Nam Cung Bác tái nhợt, tỉnh thần cũng uể oải suy sụp.

Mấy ngày nay, vấn đề này đã xuất hiện trong đầu ông ta vô số lân, nhưng ông †a căn bản không nghĩ ra được đáp án.

Nhưng ông ta đã nhận ra mục đích của đối phương. Đối phương muốn từ từ tra tấn họ, để cả ngày họ phải sống trong sự sợ hãi. Không nghỉ ngờ gì nữa, đối phương đã đạt được mục đích rồi.

Hiện tại thế gia Nam Cung đâu còn sự kiêu ngạo nào của một trong tám gia tộc cổ võ, chỉ còn lại sợ hãi rụt rè, như một con rùa đen rút đầu vào mai.

Nam Cung Bác mang đầy mỏi mệt ra khỏi phòng đi vào trong sân.

Ông ta đang muốn đi đến trước bàn đá ngồi xuống thì đồng tử đột nhiên co rụt lại.


Trên bàn đá có một ngón tay thon dài trắng nõn cực kỳ chói mắt.

Nam Cung Bác đột nhiên dừng bước, thể xác tinh thần đều rung lên, sợ hãi lại tràn vào trong lòng ông ta.

Đối phương đã đặt ngón tay vào sân của mình rồi! Tối hôm qua ông ta gần như cả đêm chưa ngủ, vậy mà không phát giác gì cả?

Nếu như ông ta ngủ mất thì chẳng lẽ đối phương có thể lặng lẽ lấy đầu ông ta đi?

Vừa nghĩ tới khả năng này, trên trán Nam Cung Bác bắt đầu điên cưồng chảy mồ hôi lạnh.

Nam Cung Bác chật vật lau mồ hôi đi rồi hét lớn: "Lão Hậu!" Không có phản ứng.

"Lão Hầu!" Nam Cung Bác lại quát to một tiếng.

Nhưng chờ gần nửa phút mà lão Hầu vẫn không đáp lại.

"Làm sao vậy?" Sau người truyền đến giọng nói cũng rất mệt mỏi của Nhậm Đồng Hoa.

Nhậm Đồng Hoa mới ngủ không lâu, nhưng ngay lần đầu tiên ông ta lên tiếng thì bà ta đã bị đánh thức.

"Lão Hầu nhất định đã xảy ra chuyệ trầm, lại đưa tay chỉ lên bàn đá.


!" Trên mặt Nam Cung Bác tràn đầy âm Nhìn thấy ngón tay trên bàn, Nhậm Đồng Hoa lập tức phát ra một tiếng kêu sợ hãi. "Tình Nhi!"

Sau một khắc, Nhậm Đồng Hoa kêu r3n một tiếng rồi lảo đảo tiến lên, níu chặt ngón tay kia vào lòng, nước mắt rơi xuống gương mặt đã có không ít nếp nhăn.

Tính ra thì đây đã là ngón tay thứ năm!

Năm ngón tay!

Năm ngón tay của đứa cháu gái bà ta thương yêu nhất!

Mất đi năm ngón tay thì đời này cháu bà gần như đã tàn phết

"Đừng gào nữa!" Nam Cung Bác rất phiền lòng nên lớn tiếng quát vợ, lại cấp tốc tìm kiếm trong sân.

Rất nhanh ông ta đã tìm được lão Hầu hôn mê trong góc tường.

Lão Hầu đi theo Nam Cung Bác mấy chục năm và phụ trách bảo vệ an toàn của ông ta, là một trong những người ông ta tin tưởng nhất, thực lực cũng thuộc dạng đỉnh cao.

Nhưng bây giờ lão Hầu lại té xỉu trong một góc hẻo lánh trong sân.

Lão Hầu nhất định đã bị người đưa ngón tay của Nam Cung Tình tới đánh ngất xỉu.

Nhưng ông ta lại không phát giác gì cả!

Điều này còn đáng sợ hơn có người lặng lẽ đặt ngón tay của cháu gái mình lên bàn đá.

"Lão Hầu!" Nam Cung Bác vội vã quát to một tiếng rồi nhanh chóng đi đến bên cạnh lão Hầu.

Mãi đến khi Nam Cung Bác rót chân khí vào thân thể lão Hầu thì ông ta mới từ từ tỉnh lại.
 
Chương 122: C122: Chuyện riêng


Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ và Tuyên Vân Lam đưa Lâm Thiển đến trường.

Vốn dĩ Lâm Vũ không muốn để Lâm Thiển sống trong trường, nhưng Tuyên Vân Lam lại không đồng ý.

Lâm Vũ nói hết lời, bà ấy mới đồng ý có thể đón Lâm Thiển về nhà vào mỗi cuối tuần.

Mặc dù Tuyên Vân Lam cũng rất thương con gái nhưng bà ấy cảm thấy con gái mình cần phải học cách tự lập, quan trọng hơn là không thể để Lâm Vũ mãi chiều chuộng con bé.

Sau khi giám sát Lâm Thiển dọn giường nệm trong ký túc xá xong, Tuyên Vân Lam mới ép buộc kéo Lâm Vũ rời đi.

Trước khi đi, Tuyên Vân Lam liên tục nhắc nhở Lâm Thiển không được hành động cảm tính, càng không được phép bắt nạt người khác.

Khi biết tin mẹ con Lâm Vũ đưa Lâm Thiển đến trường, Lê Viễn Trung- người vừa được thăng chức lên làm hiệu trường, vội vàng đặt điện thoại xuống, đứng dậy chạy ra khỏi văn phòng.

Vừa mở cửa văn phòng ra đã đụng phải Cao Minh.

"Ông Cao, cơn gió nào đã đưa anh đến đây vậy?"

Lê Viễn Trung vô cùng kinh ngạc, phấn khích nắm tay Cao Minh: "Ông đến kiểm tra công việc của chúng tôi à?"

"Không phải!"


Cao Minh lắc đầu: "Tôi có chút chuyện riêng muốn nói với ông.

"Chuyện riêng?”

Lê Viễn Trung nghỉ ngờ nhìn ông ta một cái, khách khí nói: "Nếu ông có chuyện riêng chỉ cần gọi điện cho tôi, tôi đến gặp ông là được rồi, sao có thể để ông mất công đích thân đến đây chứ?"

Quả thực ông ta không biết, với địa vị của Cao Minh thì có chuyện riêng gì cần tìm đến mình.

“Chúng ta vào văn phòng của ông rồi nói.” Cao Minh mỉm cười chỉ vào phòng.

Lê Viễn Trung võ đầu, vừa nói xin lỗi vừa nhiệt tình chào đón Cao Minh vào văn phòng.

Sau khi mời Cao Minh ngồi xuống, chuẩn bị pha trà nhưng bị ông ta cản lại. "Hiệu trưởng Lê, ông khách sáo rồi."

Cao Minh xua tay, cười nói: “Hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi xem con gái tôi có thể chuyển đến trường của ông không?”

"Hả?" Lê Viễn Trung sửng sốt và nhìn Cao Minh với vẻ khó tin.

Cao Minh thực sự muốn chuyển con gái mình đến trường đại học giả bị người ta coi thường của bọn họ sao?


"Không như ông tin thì quên đi." Cao Minh có chút thất vọng nói. "Được, tất nhiên là được!" Lê Viễn Trung tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Con gái của ông bằng lòng chuyển đến trường chúng tôi đã là rất coi trọng chúng tôi rồi!

Chúng tôi hoan nghênh cô ấy bất cứ lúc nào!"

"Không, không!"

Cao Minh vội vàng xua tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Việc này nhất định phải làm theo quy định của trường, được là được, không được là không được! Nếu không, tôi sế lạm dụng quyền lực riêng của mình."

"Hả?"

Lê Viễn Trung lại một lần nữa sửng sốt, một lúc sau mới cười khổ hỏi: "Vậy cho tôi hỏi, con gái ông hiện đang học trường đại học nào?"

"Đại học Hoa Thanh." Cao Minh trả lời.

Trong lòng Lê Viễn Trung đột nhiên co rút, ngơ ngác nhìn Cao Minh. Điên rồi sao!

Đại học Hoa Thanh là trường đại học bậc nhất trong nước!

Ông ta thực sự muốn chuyển con gái mình đến trường đại học không nổi tiếng ở Giang Bắc này sao?

Đây là bỏ vàng để lấy gạch vụn sao?

Thấy Lê Viễn Trung trầm mặc hồi lâu, Cao Minh khẩn trương hỏi: “Có được không?”

"Được, hoàn toàn được!"
 
Chương 120: C120: Em nói cái gì vậy


Sau khi hoàn tất thủ tục nhập học cho Lâm Thiển, Lâm Vũ đưa Lâm Thiển về nhà.

Còn chưa về đến nhà, đã nhận được điện thoại của Tuyên Vân Lam.

Lê Ly nói với Thẩm Khanh Nguyệt về việc Lâm Vũ mua trường học, Thẩm Khanh Nguyệt lại nói với Tuyên Vân Lam.

Trong điện thoại, Tuyên Vân Lam đã nghiêm khắc dạy dỗ Lâm Vũ một lúc. Tuy nhiên, Tuyên Vân Lam rất ủng hộ việc Lâm Thiển nhập học.

Để cô ấy đi học cũng tốt, nếu không cô ấy sẽ thực sự bị Lâm Vũ chiều chuộng quá mức.

Khi Lâm Vũ cúp điện thoại, Lâm Thiển lập tức ôm lấy cánh tay hắn, xấu hổ nói: "Anh, em xin lỗi, anh lại vì em mà bị mắng..."

"Em nói cái gì vậy!"

Trên mặt Lâm Vũ vẫn là vẻ trìu mến, cười nói: “Bị mắng thì bị mắng, em không biết, trước đây, dù nằm mơ anh cũng muốn được ba mẹ mắng, bây giờ còn có mẹ có thể mắng anh, anh vui mừng còn không kịp.”

Chỉ khi đã từng mất đi mới biết quý trọng.

Lâm Vũ rất trân trọng tất cả mọi thứ bây giờ.

Điều hắn sợ nhất là không có cơ hội bị mẹ mắng.

"Thật sao?" Đôi mắt Lâm Thiển sáng long lanh, vẻ mặt ngây thơ.

"Tất nhiên là thật rồi!"


Lâm Vũ thoải mái cười to rồi dặn dò: “Sau khi đi học, em có thể chơi hoặc học nếu muốn, nhưng có một điều phải nhớ là không được phép bắt nạt người khác, nếu không, khi mẹ mắng em, anh sẽ không giúp em đâu.”

Nuông chiều thì nuông chiều, nhưng cũng nên có kỷ luật.

Không ai có thể bắt nạt Lâm Thiển, nhưng hắn cũng không muốn Lâm Thiển bắt nạt người khác.

"Vâng! Em hiểu rồi!". 𝑻hử‎ thách‎ tìm‎ trang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ ﹢‎ 𝑻‎ r‎ ù‎ m‎ 𝑻‎ r‎ u‎ 𝐲‎ ệ‎ n﹒𝐕n‎ ‎ ﹢

Lâm Thiển gật đầu thật mạnh, vẻ mặt nghiêm túc.

Chẳng bao lâu sau, họ trở lại Thẩm gia.

Về đến nhà, đương nhiên hắn không tránh được lại bị Tuyên Vân Lam mắng một trận.

Dù mẹ có mắng thế nào đi chăng nữa, Lâm Vũ vẫn luôn tươi cười, điều này khiến Tuyên Vân Lam cảm thấy trong lòng rất bất lực.

"Quên đi, mẹ lười mắng con."

Tuyên Vân Lam bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Lâm Vũ, sau đó nghiêm mặt nói: "Mẹ có chuyện muốn hỏi con, con phải thành thật trả

"Được."

Lâm Vũ gật đầu, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.


“Rốt cuộc con có bao nhiêu tiền?”

Tuyên Vân Lam cau mày, sắc mặt nghiêm ÚC.

"Hả?"

Lâm Vũ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ mẹ mình lại hỏi vấn đề này.

Tuyên Vân Lam trừng mắt nhìn hắn: "Hả cái gì mà hả! Mau thành thật khai báo!"

"Cái này..." Lâm Vũ có chút xấu hổ, cười khổ nói: "Con cũng không biết!" Cái gì?

Không biết!

Tuyên Vân Lam và mấy người của Thẩm gia đồng thời sửng sốt.

Bản thân có bao nhiêu tiền cũng không biết?

Lừa ai vậy!

Khi tỉnh táo lại, Tuyên Vân Lam lập tức trừng mắt tức giận.

"Con thực sự không biết!"

Lâm Vũ nhìn mẹ một cách vô tội: “Mẹ chờ một chút, để con gọi điện hỏi

xem. Nói xong, Lâm Vũ thật sự lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện hỏi thử.

Nửa phút sau, Lâm Vũ cúp điện thoại, thành thật trả lời: "Đại khái là hơn 8000

tỷ. Sh... Hơn tám nghìn... tỷ! Mọi người hít hà một hơi, vẻ mặt đờ đẫn nhìn Lâm Vũ. Bọn họ biết Lâm Vũ giàu có, nhưng không ngờ hắn lại giàu như vậy! Hắn là một người giàu có đẳng cấp thế giới thực thụ!

Lạc Hà Vạn Thị cũng không gì hơn thế phải không?
 
Chương 207: C207: Đây mới là người của thế gia nam cung


Lão Hầu mở mắt ra nhìn thấy Nam Cung Bác thì lập tức hơi sững sờ.

Nam Cung Bác đâu quan tâm được nhiều như vậy, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi: "Ông thấy được dáng vẻ của người đánh ông ngất xỉu thế nào không?"

... Đánh ngất xỉu sao?" Lão Hầu mờ mịt nhìn Nam Cung Bác, trợn tròn mắt nói: "Tôi căn bản không biết, đây là chuyện gì?”

Cái gì?

Sắc mặt Nam Cung Bác lập tức thay đổi.

Lão Hầu không biết mình bị người ta đánh ngất xỉu luôn sao?

Ông ta đã có được thực lực Luyện Thần Cảnh kia mà!

Ông ta không có sức phản kháng trước đòn công kích của người kia thì có thể hiểu được, nhưng bị người ta đánh ngất xỉu mà cũng không biết thì thực sự đó quá khó tin.

Chẳng lẽ người kia là cường giả Hóa Hư Cảnh đỉnh cấp?

Hoặc là người kia là người chết? Là quỷ!

Sợ hãi vô tận không ngừng cắn nuốt ý chí của Nam Cung Bác.

Ông ta đột nhiên phát hiện mình ý chí mình tự cho là kiên cố lại không chịu nổi một kích như thế.

Mồ hôi lạnh lại chảy đầy trán Nam Cung Bác.


Dưới áp lực cực lớn, ông ta ngồi xổm không vững mà đặt mông ngã xuống đất.

"Gia chủ!" Lão Hầu bối rối kêu to, giãy dụa muốn dìu Nam Cung Bác đứng lên.

Nam Cung Bác chật vật ổn định thân hình rồi chậm rãi đứng lên, sắc mặt lạnh lẽo đến đáng sợ.

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..


Nam Cung Bác nắm chắc nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao chẳng cần biết mày là ai! Muốn đối phó thế gia Nam Cung thìtao liều chết cũng phải cắn một miếng thịt xuống từ trên người mày!"

"Đây mới là người của thế gia Nam Cung!"

Đột nhiên, một tiếng nói tán thưởng vang lên trong tai Nam Cung Bác.

Nghe được giọng nói này, Nam Cung Bác đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà.

Lúc này ông ta mới phát hiện trên nóc nhà có một ông lão mặt mày hồng hào đang đứng.

Sáu bảy năm không gặp, ông ta còn trẻ hơn trước kia nữa!

"Cha!" Nam Cung Bác ngạc nhiên quát to một tiếng, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

Là Nam Cung Ngọc Thụ! Gia chủ đời trước của thế gia Nam Cung! Cũng là cha ruột của ông ta.


Nhưng ông ta đã nhiều năm chưa gặp cha mình, thậm chí không có tin tức của cha.

Ông ta chỉ biết cha an tâm đi đột phá trói buộc Luyện Thần Cảnh. Bây giờ cha trở về, hơn nữa còn trẻ hơn trước kia nữa.

Hiển nhiên cuối cùng cha đã đột phá ràng buộc, trở thành cường giả Hóa Hư: Cảnh chí cao vô thượng!

Thân thể Nam Cung Ngọc Thụ khẽ lay động rồi lập tức xuất hiện đến trước mặt Nam Cung Bác.

Nhìn con trai mình nước mắt đầy mặt, Nam Cung Ngọc Thụ lập tức trầm mặt khiển trách: "Hơn sáu mươi tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ khóc nhè! Con

không ngại mất mặt thì cha cũng mất mặt thay con đó!"

"Con chỉ... Quá kích động thôi!" Nam Cung Bác vội lau nước mắt trên mặt rồi lộ ra nụ cười vui vẻ.

Làm sao ông ta có thể không kích động.

Khi thế gia Nam Cung đối mặt với kẻ địch mạnh, cha ông ta đã mang dáng vẻ vương giả trở về!

Lần này người kia không dám lỗ m ãng nữa!

Thế gia Nam Cung được cứu rồi!

"Cha đã biết chuyện trong nhà rồi." Nam Cung Ngọc Thụ thản nhiên nhìn con trai mình rồi nhẹ như mây gió nói: "Không được tiết lộ tin cha trở về cho bất kỳ ail Cha cũng muốn xem là ai dám xuống tay với thế gia Nam Cung!”

"Vâng!" Nam Cung Bác rất hưng phấn, sau đó lại hỏi: "Cha, cha tiến vào Hóa. Hư Cảnh rồi sao?"

Mặc dù đã đoán được, nhưng ông ta vẫn muốn xác nhận với cha mình.

Nam Cung Ngọc Thụ khẽ gật đầu, khi giương mắt đã lộ ra một khí thế bễ nghễ thiên hạ.

"Quá tốt!" Nam Cung Bác kích động đến toàn thân run rẩy, lo lắng trong lòng cũng biến mất.
 
Chương 123: C123: Tôi lập tức phái người đi xử lý


Lê Viễn Trung hưng phấn nói: “Con gái của ông có thể được giới thiệu là nhân tài vào trường chúng tôi, hoàn toàn phù hợp quy định!”

"Tốt quá rồi!" Cao Minh cũng kích động không thôi: "Vậy bây giờ tôi sẽ gọi con bé về Giang Bắc làm thủ tục chuyển trường!"

Nói xong, Cao Minh lấy điện thoại ra, bước sang bên cạnh gọi cho con gái. Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. “Mời vào!"

Cánh cửa mở ra, một ông già tóc bạc bước vào: "Xin lỗi, ông là hiệu trưởng Lê phải không?"

"Đúng vậy? Ông là ai, tìm tôi có chuyện gì?" Lê Viễn Trung bối rối hỏi. "Tôi là Mã Khánh Sinh là quản gia Lạc Hà Vạn Thị."

Ông lão lễ phép nói: “Gia chủ nhà tôi bảo tôi đến hỏi xem có thể chuyển một số hậu bối trong nhà còn đang học đại học sang trường của ông được không?”

Lạc Hà Vạn Thị! Toàn thân Lê Viễn Trung run lên, đứng dậy theo bản năng, mặt đờ đẫn. Điên rồi! Thực sự điên rồi!

Trước đó có Cao Minh, sau lại có Lạc Hà Vạn Thị. Tất cả đều muốn chuyển người nhà đến trường đại học của họ!

Từ khi nào mà trường đại học cấp thấp của họ lại trở nên nổi tiếng như vậy?

Lê Viễn Trung còn chưa kịp phản ứng, điện thoại trong tay lại đột nhiên vang lên, là cuộc gọi từ số lạ.


Lê Viễn Trung liếc nhìn Mã Khánh Sinh với ý xin lỗi, mời ông ta ngồi xuống, sau đó nghe điện thoại.

"Xin chào, hiệu trưởng Lê, tôi là Khang Liêm của Trung tâm Giáo dục. Tôi muốn chuyển cháu trai của tôi đến trường của ông..."

Ông ta chưa kịp nói xong thì có người gọi đến. Lê Viễn Trung lập tức đồng ý, nói xin lỗi rồi lại bắt máy.

Lại là người muốn chuyển con cháu đến trường của họ.

Lê Viễn Trung sửng sốt, ông ta còn chưa kịp nói gì, lại có một cuộc gọi đến. Vẫn là chuyện tương tự.

Lê Viễn Trung vô cùng sững sờ, một lần nữa đồng ý.

Có thể không đồng ý sao? Những người này, địa vị của người sau đều cao. hơn người trước, người sau nhiều tiền hơn người trước!

Sau một hồi bị dày võ, mãi đến giữa trưa Lê Viễn Trung mới được thở.

Ông ta ngồi trên ghế sofa trong văn phòng, thở dốc.

Cố gắng kìm nén sự bàng hoàng trong lòng, bấm số điện thoại của con gái và hỏi: “Con gái, bạn của con rốt cuộc là thần tiên gì vậy?”

Dù Lê Viễn Trung có ngu ngốc đến đâu thì bây giờ cũng đã hiểu.

Những người đó không hề đến vì ngôi trường này.

Tất cả là vì người bạn đó của con gái mình!

Chỉ vì trường đại học này bây giờ đã được người bạn đó của con bé mua lại!

Không nhiều người biết về việc đổi chủ của Đại học Nghệ thuật Giang Bắc. Ít nhất là đại đa số người dân Giang Bắc đều không biết.

Việc một trường đại học tư thục không mấy nổi tiếng đổi chủ không phải là chuyện hiếm thấy.


Nhiều người quan tâm đã biết chuyện này. Tin tức này cũng truyền đến tai Khương gia ở Hải Châu. Khương Dục- Cháu trai trưởng của Khương gia.

Tuy mới 23 tuổi nhưng đã được Khương gia đào tạo kỹ lưỡng và bắt đầu tham gia vào công việc của gia đình.

Phùng Tam Pháo là cấp dưới của Khương Dục, nói chính xác thì là con chó của anh ta.

Thậm chí anh ta còn chưa từng gặp Phùng Tam Pháo.

Người chịu trách nhiệm bàn bạc với Phùng Tam Pháo là Điền Ưng ở bên cạnh anh ta.

Điền Ưng là quân sư, cũng là cấp dưới thuộc hàng cao thủ được Khương Dục vô cùng tin tưởng.

"Nếu Lâm Vũ đã nuông chiều em gái mình như vậy thì hãy bắt đầu từ em gái hắn trước!"

Khương Dục nhẹ nhàng gõ bàn, cười nói: “Chó Khương gia không phải ai cũng có thể giết!”

Anh ta nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nghiêm nghị.

"Dục thiếu gia anh minh."

Điền Ưng cúi đầu nói: “Tôi lập tức phái người đi xử lý.”


"Không, đích thân anh đi!" Khương Dục lắc đầu nói: "Nhớ kỹ, tôi muốn người còn sống, không thể để em gái hắn chết, ta muốn Lâm Vũ đến nịnh nọt lấy lòng tôi giống như một con chó!"

Hả?

Trên mặt Điền Ưng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng trong chốc lát, anh ta lại hiểu ra.

"Dục thiếu gia, không phải anh lại muốn nuôi một con chó ở Giang Bắc nữa chứ?" Điền Ưng cười hỏi.

Khương Dục khẽ gật đầu: "Có con chó hung dữ hơn, con chó trước đó hay. sống hay chết không quan trọng nữa!"

"Dục thiếu gia nhìn xa trông rộng, Điền Ưng vô cùng hổ thẹn."

Điền Ưng tâng bốc anh ta, nhắc nhở một câu: "Có điều, chó càng hung dữ, càng khó thuần hóa! Chúng ta vẫn chưa biết nhiều về Lâm Vũ, hay là..."

"Không cần!"

Khương Dục ngắt lời Điền Ưng, cười nói: "Chó càng khó thuần hóa, khi thuần hóa càng thú vị!"
 
Chương 121: C121: Xem ra thật sự là như vậy


Nhưng bọn họ không biết, đây chỉ là số tiền trong thẻ của Lâm Vũ, số tiền trong quỹ của Lang Quân Bắc Cảnh còn chưa tính vào!

Trong khi mọi người trong Thẩm gia đều bàng hoàng và chết lặng thì Tuyên Vân Lam lại gần như nổi điên.

"Mẹ hỏi con, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Trên mặt Tuyên Vân Lam đầy sương giá, trừng mắt nhìn Lâm Vũ, run rẩy nói: “Đừng nói với mẹ, đây là tiền lương của con hay gì đó, cho dù con là Thiên Vương

Lão Tử, cũng sẽ không có lương cao như vậy được!"

Lúc trước, khi Lâm Vũ cho Thẩm gia vay tiền, bà ấy còn không hề nghĩ tới vấn đề này.

Mãi cho đến hôm nay, nghe nói Lâm Vũ thực sự mua một trường đại học tư thục để cho Lâm Thiến đi học, bà ấy mới chợt nghĩ tới điều này.

Cho dù Lâm Vũ có là Mục Bắc Vương, nếu chỉ dựa vào tiền lương thì cả đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy!

Đây là hơn 8000 tỷ! Chứ không phải là 8000 vạn!

"Mẹ, không phải mẹ đang nghĩ con trai mẹ kiếm được tiền nhờ vào việc ăn hối lộ đó chứ?”

Lâm Vũ lập tức hiểu ý của mẹ, dở khóc dở cười hỏi.


Hai mắt Tuyên Vân Lam đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trừ cái này ra, còn có cách nào khác để kiếm nhiều tiền như vậy sao?"

Bà ấy biết con trai mình có địa vị cao quý nhưng bà ấy tuyệt đối không muốn con trai tham những!

Tiền có kiếm được từ việc tham những, có nhiều đến đâu thì vẫn bẩn thu!

"Chuyện này thì thực sự mẹ đã nghĩ oan cho con rồi."

Lâm Vũ cười vô tội: “Lang Quân Bắc Cảnh có quy định, tất cả vật tư, tài sản thu được đều quy thành tiền, một nửa nộp vào kho bạc quốc gia, một nửa làm phần thưởng cho quân lính ra trận giết địch! Mỗi phân tiền của con trai mẹ đều là tiền sạch!”

Lang Quân Bắc Cảnh là đơn vị có điều kiện khó khăn nhất và là đơn vị có tỷ lệ tử trận cao nhất.

Không có chuyện muốn cho ngựa chạy mà không cho nó ăn cỏ.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Mặc dù những người lính của Lang Quân Bắc Cảnh không chiến đấu vì tiền bạc, nhưng họ vẫn là người bằng xương bằng thịt và có gia đình!

Không ai biết khi nào bản thân sẽ chết trên chiến trường!

Có lẽ cả đời bọn họ cũng không thể sử dụng được số tiền thưởng đó, nhưng người nhà của bọn họ có thể sử dụng được!

Những người lính đó đã hy sinh nơi chiến trường, không thể để gia đình của họ tiếp tục chịu khổ.

“Thật sao?" Tuyên Vân Lam nửa tin nửa ngờ nói.

“Mỗi câu đều là sự thật!” Lâm Vũ đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mẹ mình với lương tâm trong sáng.

Sắc mặt Tuyên Vân Lam hơi giãn ra, khẽ hét lên: "Nếu con dám lừa mẹ, mẹ sẽ không nhận đứa con trai như con!”


"Vâng!"

Lâm Vũ gật đầu thật mạnh, cười nói: "Chỉ cần con nói một câu, Vạn gia sẽ đem hết gia tài tặng cho con, mẹ cho rằng con trai mẹ cần phải dựa vào tham nhũng để kiếm tiền sao?”

"Cái này..."

Tuyên Vân Lam kinh ngạc cười nói: "Xem ra thật sự là như vậy!"

Bà ấy đã tận mắt nhìn thấy sự tôn trọng của Vạn Ức Khổ dành cho con trai mình.

Hơn nữa, Vạn Ức Khổ cũng đã từng nói điều tương tự.

Nghĩ kỹ lại, có vẻ như con trai bà ấy không cần phải dựa vào những cách quanh co đó để kiếm tiền.

Có vẻ như bà ấy thực sự đã nghĩ nhiều và hiểu lầm con trai mình.

Sau khi xua tan nỗi lo lắng của mẹ, tảng đá lớn trong lòng Lâm Vũ cuối cùng cũng rơi xuống.

Hắn không muốn mẹ hiểu lầm mình.

"Mặc dù có tiền, nhưng con cũng không thể tiêu tiền lung tung như hôm nay được!"

Tuyên Vân Lam nhẹ nhàng thở dài, nghiêm túc nói: "Con phải biết, vẫn còn có những người giống như đội trưởng cũ của con vẫn đang chịu khổ! Mẹ thà rằng con đưa tiền cho những người như họ còn hơn là đi tiêu xài bừa bãi, đi khoe khoang!"


"Mẹ yên tâm, con sẽ không để những chiến sĩ đã chiến đấu vì quốc gia này phải chịu thiệt thòi!"

Lâm Vũ nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Sau khi biết về chuyện của đội trưởng cũ, hắn đã yêu cầu mọi người mở một cuộc điều tra toàn diện.

Tất cả những người như đội trưởng cũ sẽ không phải chịu thiệt thòi.

Quỹ trợ cấp của Lang Quân Bắc Cảnh được thành lập để giải quyết nỗi lo lắng về sau của những người lính chiến đấu vì đất nước này.

Lúc này, Thẩm Khanh Nguyệt gọi điện cho Lâm Vũ.

“Người của Diêu gia không dám tới tìm anh, liền gọi điện thoại cho em, nói muốn đích thân xin lỗi anh, nhờ em giúp chuyển lời cho bọn họ.”

Tiếng cười khổ bất đắc dĩ của Thẩm Khanh Nguyệt phát ra từ trong điện thoại.

“Nói với bọn họ, anh không có thời gian gặp bọn họ, cũng không cần bọn họ. xin lỗi” Lâm Vũ lạnh lùng từ chối.

“Được, vậy em sẽ gọi lại cho họ."
 
Chương 124: C124: Tuy nhiên


Sau khi nhận được tin tức từ Ám Ảnh Thập Tam, Lâm Vũ lập tức đến Đại học nghệ thuật Giang Bắc.

Lâm Vũ gặp Ám Cửu trên sân thượng của khu ký túc xá.

Trên mặt đất có hai thi thể. Tĩnh mạch của Điền Ưng đã bị phế, năm cuộn tròn trên mặt đất như một con chó chết.

Lâm Vũ chỉ thờ ơ liếc nhìn Điền Ưng một cái và hỏi Ám Cửu: "Lâm Thiển có bị dọa cho sợ hãi không?”

“Tiểu thư không biết gì cả.” Ám Cửu cung kính nói. "Tốt!"

Lâm Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Điên Ưng: "Các người đến muộn hơn một chút so với dự đoán của tôi."

Vốn dĩ hắn tưởng Khương gia sẽ ra tay Thẩm Khanh Nguyệt, không ngờ người bọn họ tìm lại là Lâm Thiển.

Tuy nhiên, đối với hắn mà nói đều như nhau! Đây là hai người mà hắn muốn bảo vệ suốt cuộc đời.


Khương gia động vào một trong số họ đều là chui đầu vào chỗ chết! "Rốt cuộc anh là ai?” Điền Ưng ngước khuôn mặt tái nhợt lên, trong sự sợ hãi là vẻ không cam tâm

Ban đầu nghĩ rằng là một việc rất dễ dàng, nhưng không ngờ lại là một công việc nguy hiểm đến tính mạng.

Ai có thể ngờ rằng bên cạnh Lâm Thiển sẽ có cao thủ ở cấp độ này bảo vệ chứ.

Bọn họ chuẩn bị ra tay với Lâm Thiển thì đã ngất xỉu một cách khó hiểu. Khi tỉnh dậy, hai người mình mang theo đã biến thành người chết.

Bản thân anh ta cũng vô cùng đau đớn khi tĩnh mạch đã bị Ám Cửu phế.

Trước khi Lâm Vũ tới, Ám Cửu cũng không nói với anh ta một câu nào! Dù có nói gì, dù có đe dọa thế nào, Ám Cửu vẫn im lặng.

"Tao tên Lâm Vũ." Lâm Vũ thản nhiên trả lời.

"Tôi biết anh tên là Lâm Vũ!" Điền Ưng gần như phát điên, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi muốn biết anh có lai lịch như thế nào! Tôi biết mình không có cơ hội sống sót, hãy cho tôi biết để tôi có thể chết thanh thản!"

Có thể khiến cao thủ như Ám Cửu cam tâm tình nguyện làm việc bán mạng, chắc chắn xuất thân của Lâm Vũ không hề tầm thường.

Tin tức họ nhận được về Lâm Vũ hoàn toàn không chính xác!

"Được, tao sẽ cho mày chết thanh thản!"

Lâm Vũ xoay người, chắp tay sau lưng, giống như một cây thông cao lớn, thẳng tắp: “Tao tên Lâm Vũ, từng là thủ lĩnh của Lang Quân Bắc Cảnh, có người gọi tao là Lang Vương, cũng có người gọi tao là Mục Bắc Vương.”

Thủ lĩnh của Lang Quân Bắc Cảnh! Mục Bắc Vương!


Điền Ưng đột nhiên trợn mắt, kinh hãi nhìn bóng lưng Lâm Vũ.

Trước khi Phùng Tam Pháo chết, anh ta không biết Lâm Vũ nhưng Lang Quân Bắc Cảnh và Mục Bắc Vương vô cùng vang dội.

Sao Khương gia có thể đụng tới sát thần này chứ?

Dần dần, vẻ hoảng sợ trên mặt Điền Ưng biến mất, sắc mặt như tro tàn, anh ta cười khổ nói: “Tôi thua không oan! Điền Ưng được chết trong tay Mục Bắc Vương là một vinh hạnh.”

Mục Bắc Vương!

Mục Bắc Vương một người một đao đã giết chết 700.000 kẻ thù! Thiên hạ có ai dám vuốt râu hùm?

Có thể chết trong tay Mục Bắc Vương, ít nhiều cũng là một niềm an ủi. Điền Ưng không hề nghi ngờ lời nói của Lâm Vũ.

Bởi vì anh ta biết hắn không cần phải lừa một người sắp chết.

“Mày cũng xứng chết trong tay Mục Bắc Vương sao?” Ám Cửu khinh thường hừ một tiếng.


Điền Ưng hơi khựng lại, gật đầu cười khổ: “Quả thật tôi không xứng.”

Lâm Vũ không quay đầu lại mà chỉ thờ ơ hỏi: "Người nào trong Khương gia phái mày tới đây? Mục đích là gì?"

"Dù sao tôi cũng không thể thoát chết, Mục Bắc Vương, anh cho rằng tôi sẽ nói sao?" Điền Ưng mỉm cười.

Không thể chết trong tay Mục Bắc Vương, khiến cho Mục Bắc Vương có chút nghỉ ngờ cũng tốt.

Trên đời chắc hẳn không có nhiều người có thể khiến Mục Bắc Vương yếu thế? Nhưng, chính anh ta đã làm được.

"Tao lười dùng hình với mày."

Cuối cùng Lâm Vũ quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tuy rằng Khương gia có chút thực lực, nhưng nếu tao muốn diệt hắn thì không ai có thể ngăn cản! Sở dĩ tao hỏi mày là vì chỉ muốn giết kẻ chủ mưu, không muốn liên lụy đến người khác.”
 
Chương 208: C208: Vậy đã được rồi


Buổi sáng, Lâm Vũ rời giường thật sớm.

Trong Lân Thuỷ Cư, Ninh Loạn đang lau chiến đao Vô Phong của mình.

Mặc dù anh ta rất ít khi sử dụng, nhưng chỉ cần chiến đao Vô Phong ở bên người thì mỗi ngày sẽ có người lau nó trong trong ngoài ngoài một lần giúp anh ta.

"Thế gia Nam Cung, chắc không có bao nhiêu người đúng không?"

Lâm Vũ đi tới rồi thản nhiên hỏi.

Ninh Loạn ngẩng đầu, cười đùa nói: "Đúng ra có không ít người, nhưng thành viên quan trọng trong gia tộc không có bao nhiêu cả."

Mấy ngày nay anh ta lục tục bắt đi không ít người của thế gia Nam Cung.

Đầu là thành viên gia tộc trực hệ của thế gia Nam Cung, còn những chỉ thứ thì anh ta lười ra tay.

"Vậy đã được rồi."

Lâm Vũ mỉm cười: “Chuẩn bị đi, ăn xong điểm tâm chúng ta lập tức đến thế gia Nam Cung, tối hôm qua mẹ tôi lại gọi điện thoại hỏi khi nào trở về"

Làm thế gia Nam Cung sống trong sợ hãi gần một tuần đã đủ rồi.

Sớm giải quyết chuyện này thì hắn cũng sớm trở về Giang Bắc.

Nhiều ngày không gặp mẹ và em gái nên trong lòng hắn cũng rất nhớ mong.

"Được!" Ninh Loạn lập tức cảm thấy hào hứng: “Tôi đã không kịp chờ đợi."


"Không vội, ăn xong điểm tâm rồi đi."

Lâm Vũ mỉm cười và nói: "Chỉ là thế gia Nam Cung, còn chưa đến mức khiến chúng ta không ăn cả điểm tâm."

"Cũng đúng."

Ninh Loạn tán thành mà gật đầu.

Rất nhanh Ninh Loạn đã lau xong chiến đao Vô Phong.

Ăn xong điểm tâm, lúc này hai người mới chậm rãi đi đến thế gia Nam Cung.

Lâm Vũ ngồi trên xe mà trong đầu lại không ngừng suy tư.

Những người mà mấy ngày qua họ bắt tới đều không biết chuyện thế gia Nam Cung mượn tay Lâm Đông Lai hủy diệt dòng chính của Lâm gia.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy rất có thể sự kiện kia là Nam Cung Bác phái người đi làm.

Hơn nữa còn giữ bí mật nghiêm ngặt với người trong gia tộc.

€ó lẽ cả Nam Cung Bác cũng cảm thấy thế gia Nam Cung thân là gia tộc cổ võ lại xuống tay với loại gia tộc như Lâm gia thì quá mất mặt.

Muốn biết vì sao Nam Cung Bác muốn làm như thế thì chỉ có đến hỏi Nam Cung Bác.

Lâm Vũ cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt v e thân chiến đao Vô Phong.

Vốn định phong đao, sao trời lại không chiều lòng người.


€ó lẽ nó còn chưa uống đủ máu tươi!

Lâm Vũ nghĩ đi nghĩ lại rồi từ từ nhắm mắt lại.

Trên mặt hắn không có chút rung động nào.

'Thế gia Nam Cung còn không đến mức nhấc lên sóng gió trong lòng hắn.

Ninh Loạn nhìn qua kính chiếu hậu quan sát sắc mặt của Lâm Vũ.

'Thấy Lâm Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, anh ta do dự nửa ngày rồi vẫn nuốt lời nói đến khóe miệng vào.

"Nói đi, lại nuôi ý định quỷ quái gì?”

Lâm Vũ mở to đôi mắt, bưồn cười mà hỏi.

Ninh Loạn cười hắc hắc rồi mới lên tiếng: "Lão đại, nếu thế gia Nam Cung có cao thủ thì có thể cho tôi chơi đùa hay không?"

"Lại ngứa tay à?" Lâm Vũ khẽ nói.

Ninh Loạn gật đầu rồi nhăn nhó nói: "Từ khi rời khỏi bắc cảnh, đã lâu lắm tôi không đánh một trận thật đã với người ta, đao đều rỉ sét."

"Được thôi!" Lâm Vũ bất đắc dĩ cười cười rồi dặn dò: "Nhưng anh cẩn thận một chút cho tôi, nếu dám chơi chết người thì tôi lột da anh ra!"

"Lão đại yên tâm, tôi có chừng mực!" Thấy Lâm Vũ đáp ứng, Ninh Loạn mừng muốn nhảy dựng lên.

Lâm Vũ liếc nhìn anh ta một cái rồi nhắm mắt lần nữa. Rất nhanh họ đã đi đến thế gia Nam Cung.

Chung quanh non xanh nước biếc, chỉm hót hoa nở.

Thật sự là chỗ tốt!

Lâm Vũ đi xuống xe thì lập tức thu lại vẻ lười biếng trước đó, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.

Ninh Loạn ôm chiến đao Vô Phong đi theo sau lưng Lâm Vũ, đi đến cửa chính của thế gia Nam Cung.

"Dừng lại!"
 
Chương 122: C122: Chuyện riêng


Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ và Tuyên Vân Lam đưa Lâm Thiển đến trường.

Vốn dĩ Lâm Vũ không muốn để Lâm Thiển sống trong trường, nhưng Tuyên Vân Lam lại không đồng ý.

Lâm Vũ nói hết lời, bà ấy mới đồng ý có thể đón Lâm Thiển về nhà vào mỗi cuối tuần.

Mặc dù Tuyên Vân Lam cũng rất thương con gái nhưng bà ấy cảm thấy con gái mình cần phải học cách tự lập, quan trọng hơn là không thể để Lâm Vũ mãi chiều chuộng con bé.

Sau khi giám sát Lâm Thiển dọn giường nệm trong ký túc xá xong, Tuyên Vân Lam mới ép buộc kéo Lâm Vũ rời đi.

Trước khi đi, Tuyên Vân Lam liên tục nhắc nhở Lâm Thiển không được hành động cảm tính, càng không được phép bắt nạt người khác.

Khi biết tin mẹ con Lâm Vũ đưa Lâm Thiển đến trường, Lê Viễn Trung- người vừa được thăng chức lên làm hiệu trường, vội vàng đặt điện thoại xuống, đứng dậy chạy ra khỏi văn phòng.

Vừa mở cửa văn phòng ra đã đụng phải Cao Minh.

"Ông Cao, cơn gió nào đã đưa anh đến đây vậy?"

Lê Viễn Trung vô cùng kinh ngạc, phấn khích nắm tay Cao Minh: "Ông đến kiểm tra công việc của chúng tôi à?"

"Không phải!"


Cao Minh lắc đầu: "Tôi có chút chuyện riêng muốn nói với ông.

"Chuyện riêng?”

Lê Viễn Trung nghỉ ngờ nhìn ông ta một cái, khách khí nói: "Nếu ông có chuyện riêng chỉ cần gọi điện cho tôi, tôi đến gặp ông là được rồi, sao có thể để ông mất công đích thân đến đây chứ?"

Quả thực ông ta không biết, với địa vị của Cao Minh thì có chuyện riêng gì cần tìm đến mình.

“Chúng ta vào văn phòng của ông rồi nói.” Cao Minh mỉm cười chỉ vào phòng.

Lê Viễn Trung võ đầu, vừa nói xin lỗi vừa nhiệt tình chào đón Cao Minh vào văn phòng.

Sau khi mời Cao Minh ngồi xuống, chuẩn bị pha trà nhưng bị ông ta cản lại. "Hiệu trưởng Lê, ông khách sáo rồi."

Cao Minh xua tay, cười nói: “Hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi xem con gái tôi có thể chuyển đến trường của ông không?”

"Hả?" Lê Viễn Trung sửng sốt và nhìn Cao Minh với vẻ khó tin.

Cao Minh thực sự muốn chuyển con gái mình đến trường đại học giả bị người ta coi thường của bọn họ sao?


"Không như ông tin thì quên đi." Cao Minh có chút thất vọng nói. "Được, tất nhiên là được!" Lê Viễn Trung tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Con gái của ông bằng lòng chuyển đến trường chúng tôi đã là rất coi trọng chúng tôi rồi!

Chúng tôi hoan nghênh cô ấy bất cứ lúc nào!"

"Không, không!"

Cao Minh vội vàng xua tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Việc này nhất định phải làm theo quy định của trường, được là được, không được là không được! Nếu không, tôi sế lạm dụng quyền lực riêng của mình."

"Hả?"

Lê Viễn Trung lại một lần nữa sửng sốt, một lúc sau mới cười khổ hỏi: "Vậy cho tôi hỏi, con gái ông hiện đang học trường đại học nào?"

"Đại học Hoa Thanh." Cao Minh trả lời.

Trong lòng Lê Viễn Trung đột nhiên co rút, ngơ ngác nhìn Cao Minh. Điên rồi sao!

Đại học Hoa Thanh là trường đại học bậc nhất trong nước!

Ông ta thực sự muốn chuyển con gái mình đến trường đại học không nổi tiếng ở Giang Bắc này sao?

Đây là bỏ vàng để lấy gạch vụn sao?

Thấy Lê Viễn Trung trầm mặc hồi lâu, Cao Minh khẩn trương hỏi: “Có được không?”

"Được, hoàn toàn được!"
 
Chương 125: C125: Đúng vậy


Nụ cười trên mặt Điền Ưng đột nhiên biến mất, trán cảm thấy ớn lạnh.

Anh ta chỉ muốn làm cho Mục Bắc Vương cảm thấy yếu thế, nhưng anh ta gần như quên mất danh tiếng xấu của hắn.

Một lúc sau, Điền Ưng mới lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Mặc dù anh là Mục Bắc vương, nhưng muốn tiêu diệt Khương gia cũng không phải dễ dàng như vậy đâu! Cổ võ gia tộc đã truyền thừa trăm ngàn năm, anh làm sao có thể tưởng tượng được nội tình bên trong?"

"Nội tình?"

Lâm Vũ khinh thường, nhẹ nhàng hỏi: "Nội tình mà mày đang nói đến chính là Khương Sư Đạo sao?"

"Anh... Mặt Điền Ưng biến sắc, sự bình tĩnh vừa lấy lại trong nháy mắt sụp đổ.

Anh ta sững sờ nhìn bóng lưng Lâm Vũ, trong lòng đã nổi lên một trận cuồng phong.

Khương Sư Đạo, lão tổ tông của Khương gia, đã bế quan nhiều năm. Người ngoài, rất ít người biết đến sự tồn tại của lão tổ Khương gia.

Làm sao Lâm Vũ lại biết về sự tồn tại của Khương Sư Đạo?


Hồi lâu, Điền Ưng nuốt nước bọt, chậm rãi hỏi: “Anh biết lão tổ tông sao?” Lâm Vũ gật đầu nói: “Năm ngoái, đã từng gặp một lần.” "Không thể nào!"

Điền Ưng kinh ngạc nói: "Lão tổ tông luôn bế quan, anh không thể nào gặp ông ấy được!"

Lâm Vũ khế mỉm cười, hừ một tiếng: “Ông ta đã xuất quan hay chưa là chuyện mày có thể biết sao?”

Chuyện này...

Điền Ưng một lần nữa sửng sốt.

Đúng vậy!

Anh ta chỉ là cấp dưới của Khương Dục.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Có lẽ ngay cả Khương Dục cũng không biết lão tổ tông đã xuất quan hay chưa thì làm sao anh ta có thể biết được?

Mục Bắc Vương biết lão tổ tông của Khương gia tên là Khương Sư Đạo, điều này đủ để chứng minh hắn đã gặp ông ta.

Tuy biết đến sự tồn tại của lão tổ tông Khương gia nhưng vẫn dám nói tới việc.

tiêu diệt Khương gia, điều này chứng tỏ hắn có niềm tin tuyệt đối vào thực lực của mình!

Ôi!

Trong hoàn cảnh hiện tại, nếu không khai ra Dục thiếu gia, cả Khương gia khó có thể thoát khỏi kiếp nạn!

Suy cho cùng, vẫn không thể khiến Mục Bắc Vương cảm thấy yếu thết


Nếu hôm nay mình chết, ngày mai sẽ hoàn toàn bị Mục Bắc Vương lãng quên sao?

Muốn ở trong lòng hắn thêm vài ngày cũng không thể!

Điền Ưng cười khổ, không dám giấu nữa, thành thật trả lời những câu hỏi trước đó của Lâm Vũ.

"Khương Dục, đúng là một con chó lớn gan!" Một luồng sát khí mạnh mẽ đột nhiên dâng lên từ cơ thể Ám Cửu.

Khương Dục cỏn con mà muốn khiến Mục Bắc Vương làm việc gì cho mình sao?

Đúng là không biết sống chết!

Điền Ưng cười khổ nói: "Nếu như Dục thiếu gia biết anh là Mục Bắc Vương, nhất định sẽ không có gan đó đâu."

"Bây giờ mày còn nói đỡ cho Khương Dục, cũng trung thành đấy."

Lâm Vũ liếc mắt nhìn Điền Ưng khen ngợi, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc mày đi theo sai người, làm sai việc."

Nếu Điền Ưng không định ra tay với Lâm Thiển, cho dù là trực tiếp tấn công hắn, vì lòng trung thành có lẽ đã cho anh ta một cơ hội thay đổi đường lối.

Đáng tiếc khi anh ta đã động vào điểm yếu chí mạng của hắn! Anh ta nhất định phải chết!


Kẻ nào dám đụng vào Lâm Thiển đều phải chết!

“Đúng vậy.” Điền Ưng nặng nề thở dài: “Đáng tiếc hối hận đã muộn.” "Tiễn anh ta lên đường, an táng cẩn thận!"

Lâm Vũ quay người lại, không nhìn Điền Ưng nữa.

"Cảm ơn Mục Bắc Vương!" Điền Ưng mỉm cười.

Có thể khiến Mục Bắc Vương ra lệnh cho người chôn cất mình một cách cẩn thận cũng không uổng công anh ta đến thế giới này.

Ám Cửu giơ tay lên. Một luồng ánh sáng lạnh lóe lên, Điền Ưng chết với nụ cười trên khuôn mặt.

“Xử lý sạch sẽ một chút, đừng không gây hoang mang cho học sinh.” Lâm Vũ ra lệnh rồi rời đi.

"Rõ!" Ám Cửu cúi đầu nhận lệnh, nhìn Lâm Vũ rời đi.

Ra khỏi trường học, Lâm Vũ lại gọi điện cho Thẩm Khanh Nguyệt: “Anh đến Hải Châu một chuyến...”
 
Chương 209: C209: Ông chính là nam cung bác


Khi cách cánh cửa còn hơn mười mét, thủ vệ ở đó liền tiến lên ngăn cản.

Lâm Vũ không ngừng bước mà trực tiếp đi vào.

"Cút!" Ninh Loạn hừ lạnh một tiếng rồi tung chưởng qua.

Hai thủ vệ lập tức ngã xuống đất rồi không đứng dậy nổi nữa.

Lâm Vũ nghênh ngang đi vào thế gia Nam Cung.

Vừa đi vào thi đám thủ vệ nghe thấy động tĩnh đã nhao nhao vọt tới.

Chỉ sau mấy giây mà hai người đã rơi vào vòng vây trùng điệp.

Lâm Vũ lười đánh với đám lính tôm tướng cua kia, thậm chí còn chẳng thèm nói chuyện với họ, hắn đến thế gia Nam Cung chỉ vì tìm Nam Cung Bác.

"Cút đi!"

Ninh Loạn khinh thường liếc nhìn đám người: “Các người chưa xứng chết trong tay chúng tôi!"

Nghe giọng điệu ngông cuồng của Ninh Loạn, mọi người lập tức giận dữ.


Không xứng chết trong tay họ, đây là sỉ nhã cỡ nào!

"Bắt lại!"

Hộ vệ đầu lĩnh không nói lời thừa thãi mà lớn tiếng ra lệnh.

Đám người nhận lệnh rồi cùng ùa lên.

Trong mắt Ninh Loạn bắ n ra tia sắc lạnh, đang muốn ra tay thì bên tai lại đột nhiên vang lên một giọng nói: "Lui ra!"

Nghe thấy giọng nói này, đám hộ vệ lập tức thu tay lại rồi khom người lui ra.

Vợ chồng Nam Cung Bác dẫn một số con cháu trực hệ không còn lại bao. nhiêu của thế gia Nam Cung đi ra phòng khách, đứng trên bậc tam cấp ở cổng mà lẳng lặng nhìn hai người.

"Anh hùng xuất thiếu niên!" Nhìn hai người trẻ tuổi đến khó tin trước mắt, Nam Cung Bác tràn đầy cảm khái nói: "Không nói cái gì khác, chỉ xét đến lá gan của các người đã là đủ nhìn

xuống đám người đồng lứa."

"Quá khen." Lâm Vũ cười nhạt một tiếng rồi bước lên bậc thang: “Ông chính là Nam Cung Bác?”


"Đúng vậy." Nam Cung Bác khẽ gật đầu rồi giơ tay bảo Lâm Vũ ngừng lại: “Đứng phía dưới nói chuyện là được rồi! Nói đi, kẻ đứng phía sau phái các người đến truyền lời gì cho lão phu?”

Kẻ đứng phía sau?

Lâm Vũ và Ninh Loạn không hẹn mà cùng nhìn nhau, lại cùng lộ ra ý cười.

Thì ra Nam Cung Bác cho là họ đến truyền lời!

Là do thấy họ còn quá trẻ sao?

Nhìn thấy vẻ mặt của hai người, Nam Cung Bác không khỏi nhíu mày: “Các ngươi cười cái gì?"

"Cười ông vô tri." Ninh Loạn cười to và nói.

"Làm càn!" Em trai của Nam Cung Bác là Nam Cung Linh đột nhiên tiến lên một bước, nghiêm nghị quát: "Thế gia Nam Cung còn chưa tới phiên các người sủa loạn! Nếu không phải nể mặt kẻ đứng sau các người thì chúng tôi đã chém đầu các người xuống đất rồi!"

"Con chó hoang từ đâu ra, nơi này đến phiên mày nói chuyện?"


Trong mắt Ninh Loạn hiện lên sát khí, lạnh lùng nói: "Cút qua một bên! Còn dám nói thêm một câu thì lấy mạng chó của mày!"

Lâm Vũ đưa tay lên rồi lạnh nhạt nói: "Vả miệng là được."

"Vâng!"

Ninh Loạn nhận lệnh. Cũng lớn lối lắm!

Nghe thấy lời nói của hai người, mọi người trong thế gia Nam Cung lập tức lộ ra vẻ mặt phẫn nộ.

Người sau lưng bọn họ làm xăng làm bậy ở thế gia Nam Cung, hiện tại cả hai người này cũng dám phát ngôn bừa bãi ở đây?

Quả nhiên là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!

Nam Cung Linh sững sờ nửa ngày, đợi lấy lại tinh thần thì trong mắt đã b ắn ra sát khí.

Thân là người của thế gia Nam Cung, chưa từng có người dám nói chuyện với ông ta như thế!

Huống chỉ còn là hai tên tiểu lâu la không đáng chú ý!

Rốt cuộc Nam Cung Linh cũng không đè nén nổi lửa giận trong lòng mà tung người ra, giơ tay lên tát vào mặt Ninh Loạn.

E ngại thực lực đáng sợ phía sau họ nên ông ta cũng không dám giết hai người này.

Nhưng dạy một bài học vẫn được!


"Không biết tốt xấu!"

Thấy Nam Cung Linh đánh tới, Ninh Loạn khinh thường cười một tiếng.

"Chát!"

Một cái tát vang dội vang lên.

Ninh Loạn khiêu khích đứng ở đó.

Nam Cung Linh lại che mặt của mình ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn Ninh Loạn.

Không chỉ Nam Cung Linh mà tất cả mọi người trong thế gia Nam Cung đều ngây người.

Cái bạt tai này lại giáng vào mặt Nam Cung Linh?

Tình huống này hoàn toàn khác với dự đoán của họ!

Dù sao Nam Cung Linh cũng là cao thủ Luyện Thần Cảnh!

Ông ta còn không có cả cơ hội phản kháng thì đã bị người trẻ tuổi quá mức này táng ngã xuống đất?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom