Em Như Gió Nam

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
864,305
Điểm cảm xúc
146
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Em Như Gió Nam

Em Như Gió Nam
Tác giả: Mộng Tiêu Nhị
Tình trạng: Đã hoàn thành




EM NHƯ GIÓ NAM

Tác giả: Mộng Tiêu Nhị

Dịch: Anh Đào

Beta: HP

Thể loại: Gia đình giàu sang quyền quý, Tinh anh trong ngành, Con cưng của trời, Truyện ngọt, Yêu thầm.

Nhân vật: Hứa Tri Ý, Tưởng Ti Tầm.

Giới thiệu:

Một ngày cuối tuần nọ, Hứa Tri Ý hẹn Tưởng Ti Tầm ăn cơm, tìm anh nhờ giúp đỡ. Trang điểm mấy tiếng đồng hồ, cô ăn mặc lộng lẫy đi đến chỗ hẹn.

Hai người vừa gặp nhau, Tưởng Ti Tầm hỏi: “Có chuyện gì mà bắt buộc phải gặp mặt mới nói được?”

Sau khi Hứa Tri Ý đấu tranh nội tâm một lúc: “Tôi nhìn trúng một người đàn ông, gia thế anh ấy không bình thường, năng lực mạnh mẽ, dáng người đẹp, tiêu chuẩn cao,… dù sao thì vô cùng khó theo đuổi. Muốn nhờ anh móc nối giúp.”

Tưởng Ti Tầm nhìn cô: “Nhìn trúng ai? Tôi dẫn người đó đến cho em.”

Hứa Tri Ý và anh nhìn nhau: “Không cần dẫn, bây giờ anh ấy đang ở trước mặt tôi.”

Anh là sếp của cô, cũng là người cô thích rất nhiều năm.

Tưởng Ti Tầm im lặng một lúc lâu, bởi vì bạn tốt Tề Chính Sâm cũng thích Hứa Tri Ý. Sau khi Tề Chính Sâm tỏ tình bị cô từ chối, từ đó về sau anh không có bất cứ tình cảm nào với Hứa Tri Ý ngoài thân phận cấp trên cấp dưới.



Đứa con trai phản nghịch của nhà họ Tưởng – Tưởng Ti Tầm độc thân, tự do đã quen, kiên trì không kết hôn, đột nhiên có một ngày lại tuyên bố muốn đăng ký kết hôn với Hứa Tri Ý ở trong nhóm chat gia đình.

Mẹ: “Con điên rồi à! Tề Chính Sâm thích Hứa Tri Ý không phải con không biết!”

Tưởng Ti Tầm: “Con cũng thích cô ấy, làm sao đây.”



1. Motip tổng tài bá đạo m á u ch ó.
2. Có thiên kim thật giả.

“Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu” (Dịch nghĩa: “Gió Nam hiểu được lòng tôi, thổi giấc mộng đến tận Tây Châu.”)

Một câu giới thiệu đơn giản: Yêu thầm sếp.

Lập ý: Tận tâm vun đắp tình yêu. 
 
Chương 1: Nhóm máu không đúng


Dịch: Anh Đào.

Beta: HP. 

Gió thổi, lá cây hoa hòe rì rào, rơi một lớp xuống kính chắn gió phía trước.

Hứa Tri Ý đỗ xe xong, cầm túi xách ở ghế lái phụ đi đến chỗ hẹn. Vừa mới cầm vào tay nắm cửa, nhìn chăm chú, phía trước hơn chục mét, một bóng lưng mảnh khảnh quen thuộc đập thẳng vào mắt. Hiếm khi người đàn ông ăn mặc giản dị, người phụ nữ bên cạnh mặc chiếc váy màu trắng, tinh tế lại thanh lịch.

Nhìn từ phía sau trông giống như một đôi trai tài gái sắc.

Không ngờ lại gặp Tề Chính Sâm và vợ anh ta ở đây.

Cô buông tay khỏi cửa, không vội xuống xe.

Tề Chính Sâm đột nhiên quay người nhìn về phía sau, bãi đỗ xe ở bên đường đều chật kín ô tô, người qua lại đều là những gương mặt xa lạ.

Đột nhiên quay đầu lại, giống như đang tìm kiếm gì đó, đến cả chính bản thân anh ta cũng không rõ.

“Nhìn gì thế?” Người phụ nữ bên cạnh dừng lại, kỳ lạ nhìn anh ta.

Tề Chính Sâm quay người lại: “Không có gì.”

Cách một tấm cửa xe, Hứa Tri Ý nhìn thấy Tề Chính Sâm quay người lại, chóp mũi không khỏi chua xót. Trước mắt, những bức tường màu đỏ, những cây hoa hòe xanh mướt, những bông hoa hòe rơi phủ kín mặt đường, hồi nhỏ cô và Tề Chính Sâm không biết đã đi qua đây bao nhiêu lần.

“Tri Ý, em đi sát vào lề đường đi.”

Cả quãng đường cô vừa đi vừa nghịch, thỉnh thoảng Tề Chính Sâm sẽ quay đầu lại, vô cùng kiên nhẫn đùa cùng cô cả quãng đường về nhà ông ngoại.

Khi đó có lẽ cô cũng không thể nào nghĩ được, có một ngày tình cảm giống như những người thân trong gia đình của cô và Tề Chính Sâm lại tàn lụi như những bông hoa hòe cuối mùa.

Gọi anh là ‘anh’ hơn hai mươi năm, còn thân thiết hơn cả người thân, ai mà có thể ngờ được trước sinh nhật hai mươi tư tuổi của cô anh lại tỏ tình với cô. Khi đó cô choáng váng đến mức không bình tĩnh lại được, không có cách nào trả lời anh.

Bởi vì người cô yêu thầm bao nhiêu năm nay chính là Tưởng Ti Tầm – bạn thuở nhỏ của anh.

Dần dần, cô và Tề Chính Sâm cũng không còn liên lạc nữa.

Thỉnh thoảng nghe người khác nói anh đã đăng ký kết hôn, cùng vợ kết hôn chớp nhoáng.

Mà sau khi cô tỏ tình với Tưởng Ti Tầm cũng không có được câu trả lời.

Điện thoại trong túi kêu, Hứa Tri Ý thu hồi ký ức, mở túi ra.

‘Tưởng Ti Tầm’ hiển thị vô cùng rõ ràng trên màn hình điện thoại, cô điều chỉnh hơi thở nhấn nghe: “Sếp Tưởng.”

“Không ở công ty sao?”

“Tôi đang ở ngoài.”

“Hẹn gặp khách hàng?”

“Không phải.” Hứa Tri Ý do dự dừng nửa giây, “Chuyện riêng.”

Nhất thời cô vẫn chưa nghĩ xong có nên nói sự thật cho anh hay không, cái gọi là chuyện riêng này thực ra là đi xem mắt.

Tưởng Ti Tầm cảm nhận được vừa rồi cô do dự: “Mấy giờ quay lại?”

Giọng của anh rất nhẹ nhàng, giọng trầm khàn của anh kèm theo sự dịu dàng.

Chuyện này không thể nào quay lại ngay được, Hứa Tri Ý quyết định thẳng thắn: “Buổi trưa đi xem mắt.”

“Sao lại đi xem mắt rồi?”

“Bố tôi sắp xếp, con trai một người bạn của ông, vừa về nước.”

“Chưa nghe bác Hứa nhắc đến.”

“Có lẽ bố tôi nghĩ chưa chắc đã thành nên không nói nhiều.”

Trong cuộc đối thoại vừa rồi, từ giọng nói của anh, Hứa Tri Ý không nghe ra được bất cứ sự dao động về mặt cảm xúc nào từ phía đối phương.

Có lẽ từ khi anh từ chối lời tỏ tình, có nghĩa là không có tình cảm nam nữ gì với cô, cô đi xem mắt, sao anh lại có phản ứng khác được đây.

Điện thoại im lặng một lúc.

Tưởng Ti Tầm: “Không phải em bài xích chuyện xem mắt sao?”

Vậy thì có cách gì chứ.

Kết cục đi xem mắt vẫn là không trốn được.

Hứa Tri Ý: “Không sao, đối phương giống tôi, vì nể mặt bố mẹ không thể không đi, ăn một bữa cơm đơn giản, một hai tiếng rất nhanh sẽ trôi qua.”

“Không muốn đi không cần miễn cưỡng bản thân, tôi đi thay em, ứng phó với bữa cơm này, thuận tiện nói chuyện hợp tác với đối phương, cũng không tính là lãng phí thời gian.” Tưởng Ti Tầm cầm chìa khóa xe, “Xem mắt ở đâu?”

“Cảm ơn anh, không cần đâu.” Hứa Tri Ý nói tiếng lòng, “Sếp Tưởng, anh không cần vì từ chối tôi mà cảm thấy nợ tôi, chuyện gì cũng nể tôi.”

Tưởng Ti Tầm: “Không phải nể em.”

Hứa Tri Ý hiểu: “Bố tôi nhờ anh quan tâm tôi, chỉ cần anh chiếu cố trong chuyện công việc, chuyện riêng không cần. Nhà hàng cách công ty xa, bây giờ anh qua cũng không kịp.” Nói rồi cô cười, “Hơn nữa, có sếp nào lại đi xem mắt cùng cấp dưới chứ.”

Cô bình tĩnh đến mức không phân biệt rõ được là cô thật sự không sao hay là đang che giấu nỗi buồn của mình.

Tưởng Ti Tầm: “Không kịp cũng không sao, tôi đi đón em.”

“Sếp Tưởng……..”

Bị anh ngắt lời: “Tôi cúp máy đây.” Không hỏi cô xem mắt ở đâu, gọi điện cho bác Tưởng là biết.

Kết thúc cuộc gọi, Hứa Tri Ý vô thức nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cuối con hẻm đã không còn nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đó nữa.

【Đến đâu rồi?】Đối tượng xem mắt gửi tin nhắn đến.

Thời gian ngồi đợi trong xe có hơi dài, đẩy cửa xe đi xuống, đi thẳng về phía nhà hàng xem mắt.

Rất lâu rồi không đến con hẻm này, trước năm hai mươi tuổi thường xuyên đến, khi đó cô vẫn còn chưa quen Tưởng Ti Tầm, vẫn gọi Tề Chính Sâm là anh Hai, cô cũng không phải họ Hứa, họ Thượng, Thượng Tri Ý.

Vào năm hai mươi tuổi đó cô biết được thân thế của chính mình.

Ngày bản thân biết mình không phải con ruột của bố mẹ cũng giống như hôm nay. Trời vừa mưa, hoa hòe rơi đầy đất.



Tối đó, trên bàn ăn đa dạng từ món mặn đến món chay, món nào cũng bổ máu, có điều không phải món bình thường Thượng Tri Ý hay ăn. Thượng Thông Hú còn múc cho cô một bát súp gà lớn, thật sự cô không muốn ăn nên đã đẩy bát súp về phía bố.

Thượng Thông Hú không nhịn được lại đẩy qua cho cô: “Cơm có thể ăn ít nhưng súp gà thế nào cũng phải uống hết.”

Tiêu Mĩ Hoa không khỏi nhìn chồng: “Con bé không muốn ăn thì thôi, ông làm gì thế.”

Thượng Thông Hú: “Sáng nay Tri Ý hiến 300ml m á u, không ăn nhiều đồ bổ dưỡng làm sao bù đắp được?”

“Hiến m á u?” Tiêu Mỹ Hoa nhíu mày, nhìn Thượng Tri Ý: “Sao lại đi hiến m á u?”

“Là tôi dẫn con bé đi.”

“Tình cờ đi qua trạm h iế n má u.”

Hai cha con đồng thanh nói.

Từ lúc còn trẻ, Thượng Thông Hú đã bắt đầu đi hi ế n m á u, nếu không có tình huống đặc biệt gì thì mỗi năm sẽ h i ế n m á u một lần. Buổi chiều lại đi h i ế n m á u, Thượng Tri Ý ở nhà không có việc gì làm nên đi cùng ông.

Sau khi Tiêu Mỹ Hoa nghe xong không nói gì, giọng nói như mệnh lệnh nói với con gái lớn: “Ăn hết súp gà rồi ăn cơm.”

Thượng Thông Hú: “H i ế n má u không có gì hại cho cơ thể, Tri Ý là nhóm máu AB, kho má u thường xuyên bị thiếu.”

Tiêu Mỹ Hoa cười khẩy: “Bịa tiếp đi.”

“Bịa gì chứ?”

“Muốn hi ế n má u thì hiến, tôi cũng không ngăn cản, sao ông còn nói dối.”

Thượng Thông Hú mơ hồ: “Tôi nói dối gì chứ?”

“Ông là nhóm máu A, tôi cũng nhóm máu A, Tri Ý làm sao có thể là nhóm máu AB được? Lần sau có bịa chuyện thì hãy nghĩ cho kỹ càng rồi hãy nói!” Tiêu Mỹ Hoa lười để ý người này, gắp đồ ăn cho con gái út.

Thượng Thông Hú cố gắng nhớ lại, nghi ngờ nhìn vợ: “Bà………. bà không phải nhóm máu AB?”

“Tôi nhóm máu AB ở đâu ra chứ! Không phải từng nói với ông là nhóm máu A rồi à! Tự mình nói dối bây giờ còn đổ lên người tôi!” Tiêu Mỹ Hoa liếc nhìn ông.

Thượng Tri Ý chen vào: “Mẹ, con thực sự là nhóm máu AB.”

Giây phút đó Tiêu Mỹ Hoa vô cùng kinh ngạc, không dám tin: “Có phải trạm m á u làm sai không?”

Sao có thể sai được chứ.

Cô từng tò mò tại sao nhóm máu của mình là AB, kết quả thông báo giống hệt với trạm m á u, sẽ không sai.

Thượng Thông Hú coi như không có chuyện gì: “Nhóm máu của tôi và Tri Ý có lẽ không sai, có lẽ là bà nhớ nhầm, rất nhiều đồng nghiệp của chúng ta đều nhớ nhầm nhóm m á u của mình. Ăn cơm trước đi, đồ ăn nguội mất.”

Ăn cơm xong, Thượng Tri Ý cảm nhận được ánh mắt đánh giá của mẹ, thỉnh thoảng mẹ lại nhìn cô, thỉnh thoảng lại nhìn em gái.

Khỏi cần nghi ngờ em gái chính là con ruột, đơn giản mà nói chính là phiên bản thu nhỏ của bố, ngược lại cô thì không giống bố mẹ một chút nào, điều duy nhất giống chính là chỉ số IQ.

Bố là giáo sư trường đại học Top 2, lúc còn nhỏ, đồng nghiệp của bố thường xuyên trêu bố cháu đã truyền hết lại trí thông minh cho cháu rồi, không cho em gái cháu một chút nào.

Càng lớn càng không giống, Tiêu Mỹ Hoa quyết định: “Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra nhóm má u.”

Một lúc lâu sau.

“Hai người cũng đi kiểm tra lại đi.”

Cả đêm ngủ không ngon.

Ngày hôm sau Thượng Tri Ý thức dậy rất sớm, cùng bố đi đến bệnh viện, mẹ không đi cùng. Mẹ là quản lý cấp cao của một công ty đa quốc gia chi nhánh ở Bắc Kinh, buổi sáng có cuộc họp quan trọng, chỉ có thể đến công ty trước.

Kết quả xét nghiệm có rất nhanh, cô là nhóm m á u AB, bố là nhóm A, không sai.

Bố cười an ủi cô: “Yên tâm, con chính là con gái của bố, chuyện ôm nhầm này chắc chắn không thể nào xảy ra được, thật sự chỉ có ở trên phim thôi.”

Bố còn có việc phải làm, hai người tạm biệt nhau ở cổng bệnh viện, cô đến nhà bà ngoại.

Cô cũng an ủi chính mình, lấy đâu ra nhiều chuyện ôm nhầm như thế được.

Nhưng nghĩ đến chuyện mình không giống một ai trong nhà, trong lòng không khỏi chùng xuống.

Cả ngày cứ bồn chồn.

Chả mấy chốc, kim đồng hồ ở nhà bà ngoại chỉ 4 giờ 50 phút chiều.

Thượng Tri Ý cầm chìa khóa xe ngẩng đầu nói với vào trong phòng làm việc: “Ông ngoại, con ra ngoài đây ạ.”

Ông ngoại ngồi ở trước bàn, hơi quay người lại, vừa hay nhìn được cháu ngoại: “Lái xe cẩn thận, nhớ về sớm.”

Thượng Tri Ý thả lỏng, cười vẫy tay.

Sau khi lên xe cô ngồi im lặng mấy giây, cố gắng xua tan nỗi bất an ở trong lòng. Sau khi bình tĩnh lại, khởi động xe, nhìn vào kính chiếu hậu, căn nhà của ông ngoại ngày một xa.

Buổi tối hẹn Tề Chính Sâm ăn cơm, kỳ nghỉ hè hơn hai tháng nhưng cô chỉ có một tuần ở trong nước. Tuần sau phải quay về Manhattan thực tập, cô vô cùng may mắn, lần đầu tiên đi thực tập đã nhận được offer của Vốn Viễn Duy.

Vốn Viễn Duy là một tổ chức đầu tư toàn cầu, bối cảnh của nó vô cùng phức tạp. Người sáng lập là Lộ Kiếm Ba, từng là huyền thoại trong giới đầu tư mạo hiểm, người này khá bí ẩn và kín tiếng. Vào thời kỳ đỉnh cao của Vốn Viễn Duy ông đã tuyên bố nghỉ hưu, từ đó trở đi tin tức liên quan đến ông đã ít lại càng ít hơn.

Có tin tức nói rằng đến giờ ông vẫn chưa kết hôn, hơn năm mươi tuổi vẫn chưa có con.

Nhưng lại có tin đồn nói rằng Tưởng Ti Tầm – một trong những đối tác hiện nay của Viễn Duy chính là con trai ông.

Mọi suy đoán vẫn chưa được chứng thực.

Viễn Duy thành lập rất nhiều chi nhánh ở trên thế giới, người phụ trách chi nhánh ở Manhattan là Tưởng Ti Tầm. Cô chưa từng gặp Tưởng Ti Tầm ngoài đời, nghe nói vẻ ngoài của anh xuất chúng, có thiên kim Hồng Kông nhìn trúng anh, vì để theo đuổi anh mà đã bảo người nhà bỏ vốn lập quỹ gia tộc đưa cho Viễn Duy quản lý.

Không thể xác định thật giả.

Thế giới tùy hứng của những người có tiền, cô không hiểu.

Rất nhanh xe đã lái ra khỏi con hẻm quen thuộc, rẽ vào đường lớn.

Điện thoại rung, có người gọi đến.

Thượng Tri Ý thu hồi suy nghĩ, gõ nhẹ vào màn hình hiển thị trên ô tô nhấn nghe.

“Alo bố ạ.”

“Vẫn đang ở nhà ông ngoại sao?” Thượng Thông Hú tràn đầy tâm sự.

“Con vừa đi ạ, tối nay con ăn cơm với anh Hai.” Thượng Tri Ý không khỏi lo lắng, hỏi: “Mẹ vẫn chưa bận xong ạ?” Vẫn chưa đi xét nghiệm m á u sao?

Cô rõ ràng cảm nhận được bố muốn nói nhưng lại thôi.

“…. Vẫn chưa, hôm nay sếp bên tổng bộ của bà ấy đến, không đi được. Con ăn cơm xong thì về sớm, lái xe chú ý an toàn.”

“Bố, bố đợi chút đã, đừng cúp máy.”

“Sao thế?” Thượng Thông Hú kiên nhẫn hỏi.

“Bố đừng giấu con, có phải mẹ đã đến bệnh viện rồi không ạ?”

Thượng Thông Hú muốn phản bác, còn chưa đợi nói đầu bên kia đã truyền đến một tiếng ‘rầm’ to đùng truyền đến.

“Tri Ý!”

Không có ai trả lời.

Lúc Thượng Tri Ý tỉnh lại đã nằm trên giường ở bệnh viện, mũi cô tràn ngập mùi nước khử trùng. Khí đó bị khí an toàn làm cho bất tỉnh, bây giờ đau đầu, lồ ng ngực cũng âm ỉ đau.

Thượng Thông Hú sờ đầu con gái, đau lòng không thôi: “Coi như là tỉnh rồi.”

Thượng Tri Ý cử động cánh tay và chân mình, không g ã y.

Thượng Thông Hú vẫn còn hoảng sợ: “Cảnh sát nói con không chú ý xe đối diện rẽ qua, cũng may là con phản ứng nhanh, rẽ xe đâm vào gốc cây ở bên đường. Có hơi bầm tím, không có chỗ nào khác bị thương. Vô cùng may mắn.”

“Con hôn mê bao lâu rồi ạ?”

“Hơn hai tiếng?”

“Lâu vậy ạ?

“Có lẽ là do hôm qua h i ế n m á u, thân thể suy nhược.”

Thượng Tri Ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, bây giờ mới nhớ ra chuyện hẹn Tề Chính Sâm ăn cơm, “Anh Hai có gọi điện cho con không ạ?”

“Gọi rồi, mẹ con nghe, không nói cho thằng bé con đang ở viện, nói con h iế n m á u cơ thể suy ngược, ngủ bù vẫn chưa tỉnh. Thằng bé nói để hôm khác ăn cơm, bảo con nghỉ ngơi cho tốt.”

Thượng Tri Ý gật đầu, lại hỏi: “Mẹ con đâu ạ?”

“Vừa đi làm thủ tục nhập viện cho con, đang ở bên ngoài nghe điện thoại của khách hàng.”

Con gái muốn nói gì đó, Thượng Thông Hú ra hiệu con gái nhắm mắt nghỉ ngơi, cố gắng ít nói chuyện.

Thượng Tri Ý nào ngủ được, bố không nhắc một chữ đến nhóm m á u của mẹ, căn bản là né tránh nhóm m á u của mẹ, nỗi bất an trong lòng cô không khỏi tăng thêm.

Hôm nay ở nhà ông ngoại, cô đã tìm muốn cuốn album, lật xem từng tấm ảnh một. Cho dù là ông bà ngoại lúc còn trẻ hay là mẹ lúc còn nhỏ, cô không nhìn ra được một chút bóng dáng nào của mình ở trên người họ.

Diện mạo của cô và ông bà ngoại càng không có một chút giống nhau nào.

Từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình không phải con ruột, họ hàng đều khen ngợi cô, hưởng hết nét đẹp của mỗi người trong nhà. Dáng người cao ráo giống cậu, làn da trắng giống mẹ, bộ não thông minh giống bố.

Bây giờ nghĩ lại, không có ai nói ngũ quan của cô giống ai trong nhà.

Đầu lại đau, Thượng Tri Ý nhắm mắt giả vờ ngủ.

Đáy lòng Thượng Thông Hú thở dài, đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh.

Tiêu Mỹ Hoa khoanh tay đứng ở bên cạnh cửa sổ cuối hành lang thất thần, có người đi đến gần bà cũng hoàn toàn không nghe được.

“Gọi xong điện thoại sao không đi vào, con gái tìm bà.”

Tiêu Mỹ Hoa nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, không trả lời chồng.

Thượng Thông Hú đút hai tay vào túi, trong túi vô thức xoa xoa ngón tay. Sáng nay vợ đã đến bệnh viện kiểm tra nhóm m á u, là nhóm m á u A. Hai người đều là nhóm m á u A, không thể nào sinh ra được con nhóm m á u AB.

Mấy năm nay con cái không giống hai vợ chồng, bọn họ cũng chưa từng hoài nghi, đều cho rằng con gái xinh đẹp như vậy là do ông trời ưu ái, trúng xổ số gen di truyền.

Tiêu Mỹ Hoa nhìn ông, một lúc sau mới nói: “Tôi muốn làm xét nghiệm ADN.”

Quyết định của vợ trong dự liệu của Thượng Thông Hú, ông thương lượng: “Tri Ý vẫn còn nằm trên giường bệnh, có thể nào tạm thời nói dối giấu con bé, nói bà là nhóm m á u B không?”

Ánh mắt của Tiêu Mỹ Hoa gần như khép lại: “Thượng Thông Hú, ông đang sợ cái gì? Sợ con gái không phải của ông, nhưng lại có quan hệ huyết thống với tôi sao?”

Thượng Thông Hú không nói nên lời: “… Tôi có gì sợ chứ?”

Ông ra hiệu dừng lại, không muốn cãi nhau trong bệnh viện.

“Nếu như con gái không phải của ông, vậy cũng chắc chắn không phải của tôi, xét nghiệm ADN bắt buộc phải làm, sáng mai làm! Bên phía xét nghiệm ông liên hệ.” Tiêu Mỹ Hoa xoay người rời đi.

Thượng Thông Hú nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đằng sau lưu lại một chuỗi tiếng giày cao gót nặng nề.
 
Chương 2: Xét nghiệm ADN


Dịch: Anh Đào.

Beta: HP. 

Sáng ngày hôm sau, một nhà ba người đi làm xét nghiệm ADN.

Chọn làm nhanh nên tầm này ngày mai là có kết quả.

Ra khỏi cơ quan giám định Thượng Thông Hú lái xe đưa vợ đến công ty trước, từ gương chiếu hậu nhìn về phía ghế sau, Tri Ý nhắm mắt dựa vào ghế, sắc mặt tái nhợt.

Vợ ở ghế lái phụ cúi đầu xem điện thoại, giống như đang bận rộn công việc.

Trong xe yên lặng lạ thường.

Yên lặng đến mức khiến người khác cảm thấy không thích hợp.

Trong nhà, ông đảm nhận là người làm khuấy động bầu không khí nhưng hôm nay cả quãng đường đi đều im lặng cho đến dưới lầu công ty vợ.

Tiêu Mỹ Hoa cởi dây an toàn, trước khi xuống xe quay người nói với Thượng Tri Ý ngồi ở ghế sau: “Hôm nay mẹ hẹn gặp khách hàng, không đi được, chiều nay bố con làm thủ tục xuất viện cho con.”

Thượng Tri Ý từ từ mở mắt: “Đầu con vẫn còn đau, con muốn nằm viện thêm hai hôm.”

Tiêu Mỹ Hoa: “Vậy không vội xuất viện, quay về bảo bố con tìm bác sĩ hỏi xem, có cần phải làm thêm xét nghiệm gì không.”

“Vâng ạ. Tạm biệt mẹ.”

Tiêu Mỹ Hoa gật đầu, trước khi rời đi lại liếc nhìn chồng, khóe miệng nhếch lên cuối cùng lại không nói gì, đẩy cửa xuống xe.

Xe khởi động, Thượng Tri Ý lại nhắm mắt, tai nạn tối qua cô bị thương không nghiêm trọng lắm, bác sĩ nói chỉ cần ở bệnh viện quan sát một ngày, nếu như không có vấn đề gì chiều nay có thể xuất viện.

Không biết vì lý do gì, hôm nay đầu vô cùng đau, toàn thân cũng khó chịu.

Mãi đến giây phút này cô vẫn không có cách nào chấp nhận được mình không phải con ruột của bố mẹ, trong lòng vẫn không bình tĩnh lại được.

Bố mẹ ruột cô là ai, đang ở đâu.

Suy nghĩ linh tinh một hồi, xe dừng ở bãi đỗ xe của bệnh viện.

“Tri Ý, tỉnh lại đi con.”

Bố nhẹ nhàng gọi cô.

Căn bản cô không ngủ, cũng chỉ có thể giả vờ bị gọi dậy.

“Bố, con tự mình đi lên, bố tìm chỗ nào đó ăn sáng đi.” Bức bối cả buổi sáng, trước khi đi giám định chưa ai ăn gì.

Vốn dĩ Thượng Thông Hú muốn nói không đói, lại nghĩ con gái cũng chưa ăn sáng, ông cầm túi xuống xe, “Thế để bố đi mua đồ ăn sáng.”

Cách quán ăn sáng không xa có cửa hàng tiện lợi, ông đi vào mua bao thuốc lá, mở bao thuốc lấy ra một điếu bỏ vào miệng, phát hiện không mua bật lửa, lại quay lại cửa hàng tiện lợi.

Từ trước đến giờ ông không hút thuốc, lúc trẻ lại càng không hút. Châm thuốc, khói thuốc mù mịt đến mức ông bị sặc và ho nhưng vẫn kiên trì hút đến hơi cuối cùng mới dập tắt.

Bên kia bệnh viện.

Thượng Tri Ý xếp hàng đợi thang máy một lúc, cô ở phòng bệnh hai người, đẩy cửa đi vào, chiếc ghế ở trước giường bệnh có người ngồi. Áo phông trắng quần thể thao màu đen, chân quá dài, dường như không có chỗ để.

“Anh Hai, sao anh lại đến đây?”

Tề Chính Sâm ngẩng đầu khỏi điện thoại, khóa màn hình ném lên đầu giường, ngay lập tức đứng dậy kéo người đến trước mặt mình, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.

Thượng Tri Ý cười: “Không có chỗ nào g ã y hết.”

“Em hi ế n m á u mà vẫn còn dám lái xe à!” Anh ta để gối dựa vào đầu giường, bảo cô lên đó ngồi.

Thượng Tri Ý đặt chiếc túi nhỏ của mình lên chiếc tủ đầu giường, chỗ miệng vết thương vẫn còn đau, từ từ nằm nửa người xuống giường, “Anh đến lúc mấy giờ thế?”

“Đến được gần nửa tiếng,” Tề Chính Sâm hất cằm về chiếc giường bên cạnh, “bọn họ nói em đi làm xét nghiệm.” Anh ta vẫn luôn đợi ở đây.

Sáng sớm đến cơ quan giám định người nhà của giường bên cạnh hỏi có phải là xuất viện không, bố nói qua loa là đi làm xét nghiệm.

“Sao anh biết em nằm viện? Ông bà ngoại em còn không biết.” Thượng Tri Ý tò mò.

“Cô Tiêu gọi điện thoại cho anh, bảo anh đến nói chuyện với em, nói em còn muốn ở thêm hai ngày nữa.” Tề Chính Sâm vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc ngồi lại lấy cam ở trong tủ ra bóc.

Thượng Tri Ý cắn môi, sau khi do dự: “Vừa rồi không phải em đi làm xét nghiệm.” Cô chỉ dùng giọng nói đủ để hai người nghe được, “Là đi xét nghiệm ADN, em không phải con ruột của bố mẹ em, nhóm máu không giống, h iế n m á u mới phát hiện không đúng.”

Tề Chính Sâm ngạc nhiên, nửa quả cam vừa mới bóc xong không cầm chắc, rơi xuống đất lăn vào trong gầm giường.

Mắt cô bầm tím, ánh mắt cô đơn, môi nhợt nhạt, nhìn thế nào cũng không giống đang nói đùa.

Anh thà tin rằng cô đang nói đùa với anh.

Chả trách xảy ra tai nạn.

Tề Chính Sâm cúi người, nhân cơ hội lúc nhặt quả cam dùng sức thở ra một hơi, lúc nhặt quả cam vô thức dùng lực mạnh, quả cam bị anh bóp ch ảy nước, nước chảy đầy tay anh.

“Bóc cho em một quả mới.” Vứt quả cam trong tay vào thùng rác, đi rửa tay.

Rửa tay xong lại rửa mặt, đến cả anh còn khó chấp nhận, cô còn khó chịu nhiều hơn anh.

Rửa mặt xong, Tề Chính Sâm ngồi xuống trước giường, lại lấy một quả cam khác ra, cô thích ăn cam xanh nhất, càng chua càng tốt.

An ủi chỉ là dư thừa, động tác bóc cam của anh đột nhiên dừng lại, nhìn về phía cô: “Kết quả xấu nhất là bố mẹ đẻ em không đủ khả năng chi trả học phí và sinh hoạt phí của em, ở nước ngoài không phải còn có anh sao.” Chắc chắn cô sẽ không thể nào tùy ý dùng tiền của anh, “Anh cho em vay, lúc nào có tiền lúc đó trả lại anh. Em học xong thạc sĩ cũng không tốn mấy năm, rất nhanh có thể nuôi sống được chính mình.”

Cô rất thông minh, cấp hai đã dễ dàng học nhảy lớp, bây giờ đã học đại học năm tư.

“Không phải không có đủ khả năng chi trả học phí, em có học bổng.” Sau khi Thượng Tri Ý im lặng một lúc, “Mối quan hệ cha con đều bồi dưỡng từ nhỏ, con lớn rồi, rất khó bồi dưỡng tình cảm sâu đậm với bố mẹ xa lạ….”

Dừng một lát, cô chỉ đầu mình, “Bị chấn động nhẹ, lúc nói chuyện có hơi không mạch lạc.”

Tề Chính Sâm: “Anh nghe hiểu.”

Cô lo lắng nhất chính là sau khi tìm được bố mẹ ruột, đối phương rất khó có tình cảm với cô. Từ nhỏ cô đã do ông bà ngoại nuôi lớn, lúc năm tuổi có em gái, Tiêu Mỹ Hoa vô cùng thích em gái, sự thiên vị đó ngay cả một người ngoài cuộc là anh cũng nhìn ra được.

Thượng Thông Hú cũng chiều chuộng con gái út, chỉ là không rõ ràng như vậy.

Chưa từng được ai thiên vị bao giờ, vậy nên cô vô cùng để ý tình yêu của bố mẹ.

Nhưng có những lúc càng để ý gì đó lại càng không có được nó.

Anh đưa quả cam bóc xong cho cô, đột nhiên nhớ ra gì đó, tay còn lại rút một tờ giấy ướt, đưa cho cô lau tay trước.

Cam xanh năm nay vừa mới vào mùa, vừa chua vừa ngọt, Thượng Tri Ý lại không nếm ra được mùi vị gì.



Hai mươi bốn tiếng giày vò cuối cùng cũng trôi qua, mỗi một giây đều dài như một năm. Thượng Thông Hú cầm kết quả giám định, không có kỳ tích nào xảy ra, hai vợ chồng ông không có chút quan hệ huyết thống nào với Hứa Tri Ý.

Ông không nhớ được mình quay lại bãi đỗ xe kiểu gì, kéo tay cầm hai lần mới mở được cửa xe.

Tiêu Mỹ Hoa ngồi ở ghế lái phụ, không khỏi ôm chặt túi xách ở đùi, từ biểu cảm trên khuôn mặt của chồng không cần phải hỏi cũng có thể đoán được kết quả là gì.

Bà dần dần bình tĩnh lại, cầm lấy báo cáo giám định ADN. Khi đó bà sinh con trong một bệnh viện tư nhân ở Hồng Kông, hai mươi năm trôi qua, dựa vào một tờ báo cáo này đi tìm bệnh viện nói rõ mọi chuyện không hề dễ dàng gì, đi theo trình tự pháp lý không biết phải đợi đến khi nào mới có thể làm rõ chân tướng mọi chuyện.

Loại đau khổ này quá giày vò người khác, ai cũng không đợi được.

Gập kết quả báo cáo lại, bà lấy điện thoại ra.

“Tiếp sau đây bà định làm gì?” Thượng Thông Hú quay mặt hỏi vợ.

Tiêu Mỹ Hoa cúi đầu nhìn danh bạ điện thoại, “Chỉ có thể tìm bố mẹ Tề Chính Sâm giúp đỡ.”

Bố của bà và ông ngoại Tề Chính Sâm là đồng nghiệp cũ ở cùng một viện nghiên cứu, trước đó hai nhà ở cùng một viện, là hàng xóm. Bởi vì tính cách nên từ nhỏ quan hệ của bà và mẹ của Tề Chính Sâm bình thường, sau này mẹ Tề Chính Sâm gả vào gia đình quyền quý, quan hệ của hai người lại càng xa cách hơn, thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ có nói chuyện mấy câu, cũng chỉ có vậy.

Có điều trưởng bối hai nhà qua lại thân thiết, Tri Ý và Tề Chính Sâm chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.

Điện thoại kết nối, khách sáo mấy câu.

Đi nhờ người giúp đỡ không thể nào vòng vo, bà nói rõ mọi chuyện xảy ra trong hai ngày nay một cách đơn giản, trong điện thoại mẹ Tề Chính Sâm kinh ngạc không biết nói gì.

“Đầu tôi bây giờ vẫn còn mơ hồ, vẫn không dám nói cho bố mẹ tôi, sợ bọn họ không chịu đựng được. Người có thể nghĩ đến được chỉ có bà, phiền phức cho bà rồi.”

“Giúp đỡ là chuyện đương nhiên, không phải vội, tôi giúp bà đi liên hệ ngay đây, xem xem quy trình như thế nào.”

Lại an ủi bà mấy câu, mẹ Tề Chính Sâm vội vàng cúp máy.

Từ cơ quan giám định quay về bệnh viện, hai vợ chồng im lặng, đều không muốn xuống xe.

Bà kiệt sức cả về mặt thể chất lẫn tinh thần, không muốn cử động chút nào, mà chồng bà không biết phải đối diện với Tri Ý như thế nào. Đã gần trưa nhưng Tri Ý vẫn không gọi điện thoại cho bọn họ, con bé thông minh như vậy, có lẽ là đã đoán được kết quả giám định là gì.

Trong lúc đó, người chồng rời đi nửa tiếng, lúc quay lại cả xe tràn ngập mùi khói thuốc.

Đầu Tiêu Mỹ Hoa đau như búa bổ, không ngửi được mùi thuốc lá, bất mãn cằn nhằn: “Khó ngửi c h ế t đi.”

Thượng Thông Hú hạ cửa xe xuống cho bay bớt mùi khói thuốc, ngẩng đầu nhìn vợ ở ghế lái phụ: “Đã ôm nhầm 20 năm rồi, cũng không vội thêm một ngày, trước tiên cứ an ủi Tri Ý trước sau lại tìm có được không? Bà có từng nghĩ đến tâm trạng của Tri Ý không? Con bé để ý nhất là người mẹ như bà, bà lại không quan tâm đ ến s ố n g c h ế t của nó chút nào, không quan tâm nó có khó chịu hay không.”

Vốn dĩ Tiêu Mỹ Hoa đã ôm một bụng tủi thân, bị Thượng Thông Hú chỉ trích như vậy trực tiếp bùng nổ: “Thượng Thông Hú ông có ý gì! Chỉ có ông thương con bé, chỉ có ông khó chịu, tôi không khó chịu sao! Hai mươi năm, tôi cũng nhìn con bé lớn lên từng ngày, nửa đêm bị bệnh dẫn con bé đi bệnh viện, cả quãng đường đi đều bảo vệ con bé. Những thứ con bé muốn có cái gì tôi không thỏa mãn nó, từ nhỏ đã học trường quốc tế, tiền đều là lá cây à? Thượng Thông Hú ông có lương tâm hay không!”

Hốc mắt bà ửng đỏ, é p nước mắt quay ngược vào trong.

“Đứa con tôi mang nặng đẻ đau mười tháng trời, chưa được ôm nó một ngày nào, bây giờ con bé ở đâu, trông như nào, sống có tốt hay không, tôi muốn biết có gì là sai? Tôi muốn tìm lại con bé có gì là sai? Thượng Thông Hú ông nói cho tôi biết, tôi sai ở đâu?”

Thượng Thông Hú im lặng một lúc, “Vừa rồi tôi chưa nghĩ mà đã nói, bà đừng để trong lòng.”

Vợ muốn tìm lại đứa con của hai người, không có gì sai.

Tiêu Mỹ Hoa lười để ý, gọi điện cho thư ký sắp xếp công việc. Tình hình trước mắt chỉ có thể xin nghỉ phép năm khó khăn lắm mới để dành được, vốn dĩ đợi đến tháng 8 mới nghỉ, đến lúc đó cùng con gái út đến London học hè.

Kế hoạch luôn luôn có sự thay đổi.

Thượng Thông Hú liếc nhìn thời gian, còn kém 5 phút nữa là tròn 12 giờ, “Lên lầu đi, đừng để Tri Ý đợi mãi.”

Tiêu Mỹ Hoa xuống xe, chân nhẹ như không, giống như không có chút sức lực nào.

Thượng Thông Hú thấy vợ đi về hướng ngược với tòa bệnh viện, “Không lên phòng bệnh à?”

“Tôi đi mua cam xanh.” Vừa đi được mấy bước thì điện thoại rung.

Từ lúc bà gọi điện cho mẹ Tề Chính Sâm đ ến bây giờ mới ba tiếng trôi qua, không ngờ được đối phương đã cho bà câu trả lời nhanh như vậy.

“Mỹ Hoa, có tin tức rồi. Tìm người giúp bà điều tra vụ này, đêm đó chỉ có duy nhất hai nhà sinh con bằng phương pháp sinh mổ. Về lý mà nói thì không thể nào có chuyện ôm nhầm được, không nghĩ ra được xảy ra vấn đề ở chỗ nào. Chủ yếu thời gian quá lâu rồi, bác sĩ và y tá khi đó đều nghỉ hưu hết rồi, có người từ chức vì lý do sức khỏe, một số người thì định cư cùng con cái ở nước ngoài. Khó khăn lắm mới liên lạc được một y tá, kết quả lại không có một chút ấn tượng gì với chuyện năm đó.”

Tiêu Mỹ Hoa đau lòng lại kích động: “Vậy bây giờ có thể liên lạc được với người ta không? Bọn họ ở đâu?”

“Bố Chính Sâm đang liên hệ, tôi sợ bà lo lắng nên gọi điện cho bà trước.” Có dừng lại mấy giây, “Bà phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”

Trong lòng Tiêu Mỹ Hoa lộp bộp: “Sao vậy?”

“Ôm nhầm con với hai người là vợ chồng Hứa Hướng Ấp, bà thường xuyên tham gia các hội nghị thượng đỉnh về tài chính chắc chắn không xa lạ gì với Hứa Hướng Ấp.”

Sao có thể xa lạ, cả người Hứa Hướng Ấp phát ra hào quang, ông trùm tài chính, giàu có nhất, một nhà từ thiện, một doanh nhân có sức hút nhất trong giới kinh doanh. Năm đó ông có cái nhìn đầu tư độc đáo lại tàn nhẫn, hiện nay là cổ đông lớn nhất của rất nhiều công ty lên sàn chứng khoán.

Mà tập đoàn ông tự mình thành lập có rất nhiều tiền, vẫn chưa lên sàn, không ai biết được con số tài sản cụ thể của ông là bao nhiêu.

Nếu như con gái ruột thật sự được Hứa Hướng Ấp nuôi dưỡng, vậy con gái còn đồng ý quay lại sao?
 
Chương 3: Làm giám định ADN


Dịch: Anh Đào.

Beta: HP. 

Thượng Tri Ý nghĩ n á t ó c cũng không tưởng tượng ra được bố mẹ ruột mình trông như thế nào, nằm trên giường cũng không ngủ được, xoay người quay mặt ra ngoài cửa sổ, bóng dáng mơ hồ của bố mẹ ruột không khỏi hiện lên trong tâm trí cô lần nữa.

Buổi trưa bố mua cho cô một phần gan lợn, còn đặc biệt mua một phần canh gà, bên trong có táo đỏ và kỷ tử. Từ nhỏ cô đã không thích ăn canh gà, không ăn thịt gà nhưng bố lại kiên quyết bảo cô ăn hết hai bát.

Cũng có thể do ăn quá nhiều nên cảm thấy trưa ngủ cảm giác bất an, trằn trọc nhưng không cảm thấy buồn ngủ.

Trên tủ đầu giường có quýt xanh mẹ mua cho cô, báo cáo giám định ở dưới đáy túi quýt. Sau khi bố mẹ vào phòng, từ đầu đến cuối đều không nhắc đến kết quả giám định.

Cô liếc mắt nhìn quyển báo cáo giám định, cuối cùng cũng không có dũng cảm lật ra xem.

Trước giường có tiếng bước chân lại gần, sau đó một bóng đen ngồi xuống, Thượng Tri Ý ngửi được mùi thuốc lá. Bố không hút thuốc nhưng trên người lại có một mùi thuốc vô cùng nồng.

Nghĩ có những lời bố bắt buộc phải nói với cô, cô mở mắt.

Râu của bố mọc lún phún, vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi này của bố.

Nhất thời, hai người nhìn nhau im lặng.

Thượng Tri Ý nói trước: “Mẹ đâu ạ?”

Thượng Thông Hú: “Ở dưới xe ngủ bù.”

“Bố đưa mẹ về nhà, hai người ngủ một giấc thật ngon đi.”

“Bố không buồn ngủ.”

Thượng Thông Hú nghĩ xem nên mở đầu như thế nào.

Thượng Tri Ý mở túi lấy một quả quýt xanh đặt vào trong tay bố, cầm thứ gì đó trong tay ít nhiều có thể che giấu được cảm xúc, chí ít không bị lúng túng.

“Bố, bố bóc quýt giúp con đi.”

Thượng Thông Hú vừa bóc quýt vừa nói chuyện như bình thường: “Tri Ý, con đã xem báo cáo giám định chưa?”

Không đợi con gái trả lời ông đã nói tiếp, “Con xem chúng ta đúng là có duyên cha con, rõ ràng con nên sinh ra ở Thượng Hải, kết quả lại sinh non ở Hồng Kông, sau đó gặp được liền trở thành con gái chúng ta. Vừa rồi bố vẫn luôn nghĩ, vì sao duyên phận cha con chúng ta lại ngắn như vậy, chỉ có hai mươi năm.”

Ông cúi đầu bóc vỏ quýt, mùi thơm thanh mát đặc trưng của quýt tràn ngập giữa ông và con gái.

Rất nhiều năm sau đó, lúc ông bóc quýt cũng không cảm giác được mùi vị này nữa.

Im lặng một lúc.

Đầu ngón tay của Thượng Thông Hú tràn ngập vị đắng của vỏ quýt, trong lòng ông cũng vậy, ông nói tiếp: “Nghĩ cả nửa ngày cũng hiểu ra, sự bồi dưỡng của bố với con cũng đã tròn vẹn, cuộc đời sau này của con, sẽ có những quý nhân khác xuất hiện. Có những lúc không tin vào số mệnh cũng không được, con nói xem rõ ràng bố biết từ nhỏ thể chất con đã không tốt nhưng hôm đó thế nào lại nhất quyết khuyên con đi hi ế n m á u.”

Hối hận không?

Hối hận.

Thượng Tri Ý rút khăn lau nước mắt.

“Bố, bố liên lạc được với bọn họ rồi sao?”

Từ đầu đến cuối Thượng Thông Hú đều không dám ngẩng đầu, hơi gật đầu trả lời: “Bố mẹ ruột con là vợ chồng Hứa Hướng Ấp, bọn họ từ Bắc Kinh bay đến, khoảng chiều tối là tới đây.”

Mới đầu Hứa Hướng Ấp một mực phủ nhận, không thể nào có chuyện ôm nhầm, con sinh ra vào lúc tối, từ bác sĩ đến y ta đều là người do ông sắp xếp, chuyện ôm nhầm không thể nào xảy ra được.

Mãi cho đến khi Hứa Hướng Ấp nhìn thấy mấy tấm ảnh của Tri Ý liền lập tức thay đổi suy nghĩ. Từ lông mày của Tri Ý, Hứa Hướng Hấp dường như có thể nhìn thấy được chính mình, lại có thể nhìn được dáng vẻ lúc còn trẻ của vợ mình.

“Con có thể lên mạng tìm kiếm ảnh của bố mẹ ruột con, hai vợ chồng họ thường xuyên cùng nhau xuất hiện trong các hoạt động.”

Thượng Tri Ý nhìn tủ đầu giường ngẩn người, nhất thời căn bản không tài nào tiêu hóa được lượng thông tin này.

Cửa phòng bệnh đẩy ra, y tá đến thông báo đổi giường bệnh.

Hỏi ra mới biết là Hứa Hướng Ấp sắp xếp, đổi phòng bệnh thường của cô chuyển sang phòng VIP. Đập vào mắt giống như di chuyển từ một căn hộ cũ nát 40 mét vuông sang một căn phòng rộng rãi 200 mét vuông.

Vốn dĩ cô không muốn đổi nhưng sau khi suy nghĩ bố lại nói: “Đổi đi, đến lúc đó cả một đoàn người đến, ảnh hưởng người bên cạnh nghỉ ngơi, nói chuyện cũng không tiện.”

Khoảng 7 giờ tối, một đoàn người xuất hiện ở trong phòng bệnh VIP của cô.

Thượng Tri Ý nhìn thấy hai người đi ở trên cùng, cảm xúc lẫn lộn. Sờ điện thoại ở bên cạnh, mở khóa màn hình, trên trang chủ chính là ảnh Hứa Hướng Ấp và bà Hứa xuất hiện trong bản tin Kinh tế – Tài chính.

Nhìn thấy người thật, phát hiện hai vợ chồng đều không ăn ảnh.

Người trước mắt có thể là bố mẹ ruột của cô, sắc mặt dịu dàng mang theo ý cười, trông rất lịch lãm, dễ gần. Nhưng dù sao cũng ở trên thương trường bao nhiêu năm, khí chất không giận mà uy đó đã ngấm vào trong xương, giấu cũng không giấu được.

Mà người ở bên cạnh ông không đoán ra được tuổi thật, thanh lịch, sắc sảo có lẽ chính là bà Hứa, mẹ ruột của cô.

Lần đầu tiên nhìn thấy bà Hứa cô cảm giác đến giám định ADN cũng không cần thiết phải làm nữa.

Trong phòng bệnh đủ loại âm thanh chào nhau, cô chỉ nhìn thấy tất cả mọi người mở miệng nói chuyện, còn thế giới của chính mình lại tĩnh lặng.

Di chuyển tầm mắt, nhìn thấy một cô gái chạc tuổi với mình, nước da trắng ngần, khí chất nổi bật, có lẽ là do mặc váy màu nâu lạnh, nên trông cũng lạnh lùng hơn.

Nghe bố nói, cô gái đó tên Hứa Ngưng Vi.

Hứa Ngưng Vi và bố đứng cùng nhau mới đúng là bố con, giống nhau đến năm sáu phần.

Lúc này Thượng Thông Hú mới bảo Hứa Hướng Ấp và bà Hứa đi đến trước giường bệnh.

“Tri Ý, đây là…..” nên xưng hô như nào mới thích hợp? Đột nhiên Thượng Thông Hú lại gặp rắc rối, chưa làm giám định nên cũng không thể gọi thẳng là bố.

Hứa Hướng Ấp nhìn người nằm trên giường bệnh, khó chịu đến mức không nói nên lời.

Nào cần phải làm giám định ADN.

Khoảng cách giữa Thượng Tri Ý và hai người này chưa đến ba mươi centimet, nhưng khoảng cách này lại là hai mươi năm, căn bản không thể vượt qua.

“Hai người ngồi đi.” Giọng cô khô khốc.

Hứa Hướng Ấp không khỏi nắm tay con gái: “Quay về bố sẽ kiểm điểm lại bản thân, năm đó vì sao lại không trông chừng con kỹ.”

Hà Nghi An ở bên cạnh hai mắt đỏ hoe, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Năm đó mang thai con gái không dễ dàng gì, đến cả lúc sinh cũng không thuận lợi. Ngưng Vi từ khi sinh ra đã là bảo bối của gia đình, những năm này, ngoại trừ lúc làm việc ra thì gần như mọi sự kiên nhẫn và tinh lực của bà đều dồn hết cho Ngưng Vi.

Từ nhỏ Ngưng Vi đã được nuông chiều lớn lên, bướng bỉnh nhưng cũng rất chu đáo.

Nhưng sáng nay, ông trời đã trêu đùa bà, nói với bà đứa con gái nuôi lớn hai mươi năm lại không phải con ruột.

Nhưng con nuôi hai mươi năm sao có thể nỡ vứt bỏ chứ?

Lại làm thế nào để bù đắp được cho con gái bà mang thai mười tháng chẳng dễ dàng gì, chưa ôm con lấy một ngày nào, một chút tình cảm cũng không có?

Hứa Hướng Ấp đột nhiên nhíu mày, cẩn thận sờ thử lòng bàn tay Thượng Tri Ý: “Sao lại nóng như này chứ?”

Hà Nghi An đang lo lắng làm thế nào để thân thiết với Thượng Tri Ý, trùng hợp có cái cớ này sờ lên trán: “Trán cũng nóng, bấm chuông gọi y tá cho con bé đi.”

Hứa Ngưng Vi nãy giờ im lặng đứng bên cửa sổ nhìn một nhà ba người hạnh phúc trước giường bệnh, ngực đau nhói, mắt cũng đau nhức khó chịu.

“Ngưng Vi, muốn uống nước gì?” Trong tay Thượng Thông Hú cầm nước, có hơi căng thẳng hỏi con gái lần đầu gặp mặt.

Hứa Ngưng Vi lắc đầu, sải bước đi về phía cửa.

“Ngưng Vi, đi đâu đấy?” Thượng Thông Hú vội hỏi.

Một tiếng gọi này đã làm Hà Nghi An quay người lại, bấy giờ mới phát hiện ra còn một cô con gái khác.

“Ngưng Vi!” Bà vội đuổi theo.

Ra ngoài hành lang, Hứa Ngưng Vi dừng lại.

Trong lòng vô cùng khó chịu nhưng lại không có cách nào nói ra, không thể nào nói với mẹ rằng cô ta không chịu được cảnh bố mẹ quan tâm người khác như vậy.

Con do chính mình nuôi lớn, từ ánh mắt và biểu cảm của Hứa Ngưng Vi, Hà Nghi An có thể hiểu được trong lòng con gái có bao nhiêu tủi thân: “Người lớn tạm thời còn không chấp nhận được chứ đừng nói là con.”

Hứa Ngưng Vi bật khóc nức nở, nhịn cả quãng đường bay từ Thượng Hải đến Bắc Kinh đột nhiên không kiềm chế được nữa, nước mắt rơi xuống.

Sáng nay lúc bố nhận được điện thoại, cô ta ở bên cạnh, nếu như lúc đó cô ta không ở đó, bố mẹ chắc chắn sẽ nghĩ cách giấu cô ta, nhưng ông trời lại để cho cô ta biết được mình bị ôm nhầm.

Hà Nghi An lau nước mắt cho con gái: “Không khóc.”

Trong lòng Hứa Ngưng Vi hoảng loạn, không muốn đối diện với người thân xa lạ và mọi chuyện, nghe nói bên đó còn có một cô em gái kém năm tuổi.

“Mẹ, con đi New York mấy ngày.”

“Được, ra ngoài giải sầu. Anh con……..”

“Con không đi tìm anh con, chỉ muốn ở một mình.” Cô ta còn một người anh ruột, không đúng, bây giờ không phải anh ruột nữa.

Hà Nghi An ở bên ngoài với con gái gần nửa tiếng, mãi đến khi con gái bình tĩnh lại, nhìn không ra dấu vết vừa mới khóc mới quay lại phòng bệnh.

Trên giường bệnh, Thượng Tri Ý đang hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý, vừa rồi sốt 38 độ.

Cuối cùng cũng không thể chịu được, nửa đêm sốt cao gần 40 độ, sau khi truyền nước mới mơ hồ ngủ.

Giấc ngủ này đủ lâu, 11 rưỡi ngày hôm sau mới tỉnh dậy.

Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có Thượng Thông Hú đang túc trực bên giường bệnh, bởi vì quá buồn ngủ, nằm xuống bên cạnh giường ngủ.

“Bố.”

Thượng Thông Hú ngủ không sâu, đột nhiên ngồi dậy: “Tỉnh rồi sao?”

“Bố lên giường ngủ đi, nằm úp như này khó chịu.”

“Không sao. Mẹ con về nhà bà ngoại rồi.” Chuyện lớn như này cũng không thể nào giấu hai người già mãi được.

Thượng Thông Hú lắc giường, rót cho con gái cốc nước ấm, ông tạm thời gọi vợ chồng Hứa Hướng Ấp như này: “Bố Hứa và mẹ Hứa con dẫn Ngưng Vi đi ăn rồi, buổi chiều đưa con bé ra thẳng sân bay, Ngưng Vi muốn đi New York giải sầu.”

Thượng Tri Ý gật đầu, nhắc đến bố mẹ ruột cô vẫn giống như đang nằm mơ, cảm giác không chân thật.

Bỏ cốc nước xuống, cô đi xuống giường rửa mặt.

Ngủ bù mười mấy tiếng coi như là s ố ng lại.

Rửa mặt xong Thượng Thông Hú đưa cho cô một ly nước ép mới vắt.

Thượng Tri Ý ngồi lại lên giường, một tay ôm gối tay còn lại cầm cốc nước ép, không tập trung uống từng ngụm.

Thượng Thông Hú ngồi xuống trước giường, trong lòng mặc dù không nỡ nhưng có một số chuyện phải đối mặt. Tối qua đã rất muộn nên Hứa Hướng Ấp đã sắp xếp người đến bệnh viện lấy mẫu của từng người, kết quả giám định ADN đoán rất nhanh sẽ có.

“Đợi có kết quả Hứa Hướng Ấp chắc chắn sẽ đón con về thẳng nhà.”

Thượng Tri Ý không rõ chuyện sáng nay: “Người lớn đã bàn bạc xong rồi sao?”

“Vẫn chưa bàn bạc chính thức.” Thượng Thông Hú lại nói, “Ngưng Vi có lẽ sẽ ở lại bên đó, nhìn bộ dạng vợ chồng Hứa Hướng Ấp có lẽ không nỡ xa con bé, chúng ta chiều theo ý của Ngưng Vi.” Đương nhiên ông cũng muốn con gái ruột mình có thể quay về, nhưng nếu như Ngưng Vi không muốn, ông cũng không cưỡng cầu, tôn trọng ý của con.

Cũng giống như vậy, ông cũng không nỡ xa con gái nuôi, nhưng thực lực kinh tế gia đình hai bên khác nhau: “Con về bên đó sau này phải chăm sóc tốt cho chính mình.”

Thượng Tri Ý nghe được không phải là ai về nhà nấy, cô không hề do dự: “Nếu như Hứa Ngưng Vi ở lại nhà bên đó, con cũng muốn ở lại nhà trước đây của mình.”

“Con đứa bé này, con ngốc sao, ở nhà chúng ta làm gì chứ?” Thượng Thông Hú vội giải thích: “Bố không phải là đuổi con đi, chỉ ước con ở lại. Nhưng con không biết được Hứa Hướng Ấp giàu như nào đâu? Bố mẹ ruột con có thể cho con tài nguyên…………..”

Thượng Tri Ý ngắt lời bố: “Con biết.”

“Biết mà con vẫn còn cứng đầu.”

“Không phải cứng đầu, con trưởng thành rồi, không phải mười tám tuổi, bắt buộc phải có người giám sát. Không về nhà con cũng có thể qua lại với bọn họ.”

Thượng Thông Hú thành tâm khuyên bảo: “Như thế sao có thể giống nhau được. Vốn dĩ con và họ đã không có chút tình cảm nào, nếu không quay về vội vàng bồi dưỡng, con còn hy vọng cái gì? Có tình cảm cho con tài nguyên và không tình cảm cho con tài nguyên hoàn toàn không giống nhau. Tri Ý, con đừng đánh giá thấp bản chất con người, đừng đánh giá thấp tình cảm của con người. Nếu như thật sự chỉ có quan hệ huyết thống là được thì lấy đâu ra câu công sinh không bằng công dưỡng chứ.”

Thượng Tri Ý cái gì cũng hiểu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Bố, bố không hiểu.”

Nếu như bản thân không phải là sự lựa chọn duy nhất và vững chắc nhất của bố mẹ ruột thì sau khi quay về cũng sống không vui, không bằng ngay từ đầu đừng có tình cảm và ỷ lại vào bố mẹ.

Từ nhỏ cô đã học trường quốc tế, sống trong một căn hộ lớn, gia đình mặc dù không phải thuộc dạng phú quý giàu có gì nhưng cũng coi như là gia đình trung lưu có của ăn của để, cái gì cũng không thiếu, nhưng cô sống cũng không vui. Hy vọng bố mẹ đừng thiên vị em gái như vậy, hy vọng mẹ có thể chia cho mình một chút tình yêu từ lâu đã trở thành chấp niệm của cô, loại đau khổ này chỉ có người trải qua mới hiểu, mà bố lại không hiểu.

Hôm qua nhìn thấy Hứa Ngưng Vi, ở chung một đêm ngắn ngủi, người lớn hai nhà cùng nhau chia sẻ tính cách của bọn họ, là một trong những ‘chuyện thú vị’ trong quá trình trưởng thành của họ. Cái gọi là chuyện thú vị đó thực ra nó lại chính là một mặt chân thực nhất trong tính cách của bọn họ.

Hứa Hướng Ấp không hề che giấu: “Ngưng Vi bị chúng tôi chiều có hơi ngang bướng.”

Hà Nghi An cưng chiều: “Không chỉ là một chút đâu, có lúc ương bướng quá tôi cũng không làm gì được.”

Trước đây cô luôn cảm giác em gái quá ương bướng, nhưng trước mặt Hứa Ngưng Vi chút ương bướng đó không là gì cả, núi cao còn có núi cao hơn. Nếu như cô về lại bên chỗ bố mẹ ruột, bây giờ cô có thể tưởng tượng ra được sau khi sống chung một mái nhà với Hứa Ngưng Vi, thời gian lâu dần sẽ diễn ra những chuyện gì.

Cô không muốn sống những ngày như vậy.

Tiền đương nhiên quan trọng, nhưng sống thoải mái vui vẻ đối với cô càng quan trọng hơn, phải chọn lọc.

Còn về tài nguyên và tài sản của bố mẹ ruột, tùy duyên.

Nếu như số mệnh chủ đích là không có, tranh cũng không được, giống như cô là con ruột của Hứa Hướng Ấp nhưng vẫn không thể nào lớn lên ở bên cạnh họ.

5 giờ chiều, có kết quả giám định, cô là con gái Hứa Hướng Ấp.

Mà lúc này ở sân bay, Hứa Ngưng Vi đang tiến vào kiểm tra an toàn.

Hứa Hướng Ấp nghe điện thoại cũng không tránh con gái nuôi, đối phương thông báo, Tri Ý chính là con của hai người.

Hôm nay nước mắt Hứa Ngưng Vi rơi xuống giống như không cần tiền vậy, khóc không ngừng.

Hà Nghi An rút bốn năm tờ giấy ra, khó khăn lắm mới lau được nước mắt xong cho con gái, “Trang điểm nhòe hết rồi.”

Hứa Ngưng Vi hít thở sâu bình tĩnh lại, “Con không sao, khóc ra thoải mái hơn.”

Hứa Hướng Ấp cúp máy, nhẹ xoa gáy Hứa Ngưng Vi, không nói gì.

Mắt Hứa Ngưng Vi vẫn còn ngấn lệ, “Xem xong concert con sẽ về.” Cô dùng sức ôm chặt Hà Nghi An, lại ôm bố, “Yêu hai người.”

Tận mắt nhìn Hứa Ngưng Vi vào cửa kiểm tra an toàn, Hứa Hướng Ấp vẫn không yên tâm, trên đường trở về gọi điện cho con cháu bên Manhattan.

Bên Manhattan trời vừa sáng chưa bao lâu, Tưởng Ti Tầm đang chạy bộ, bộ quần áo thể thao màu đen ướt nhẹp, dính lên người, nhìn thấy rõ cơ bụng.

Anh không phải là người thích thể thao, nhưng bất lực năng lượng dư thừa nên chỉ có thể dựa vào tập luyện cường độ cao để giảm bớt.

Điện thoại reo, anh chạy sắp được 10 kilomet, miễn cưỡng đủ, xuống khỏi máy chạy bộ.

“Bác Hứa, có chuyện gì vậy.”

Mở loa ngoài để sang một bên, mở chai nước, hơi ngẩng đầu uống, mồ hôi chảy xuống yết hầu gợi cảm của anh.

Hứa Hướng Ấp nói ngắn gọn, nói chuyện con ông bị ôm nhầm, bây giờ Ngưng Vi đến New York.

“Có lẽ con bé không biết làm thế nào để đối diện với người nhà, đến anh trai cũng không muốn gặp. Nói muốn đi xem concert giải sầu, bác và bác gái không yên tâm con bé, bình thường con bé tin tưởng con nhất, có chuyện gì cũng muốn nói với con, bác nhờ con bớt chút thời gian tìm con bé nói chuyện, khơi thông cho con bé.”

Nghe đến chuyện ôm nhầm, Tưởng Ti Tầm kinh ngạc nhưng cũng không nói nhiều, đồng ý: “Không vấn đề gì ạ.”

Chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ, lúc xuống máy bay Hứa Ngưng Vi nhận được tin nhắn của Tưởng Ti Tầm, anh đến đón cô.

Hai nhà có giao tình, Tưởng Ti Tầm và anh trai bằng tuổi, coi như là nhìn cô trưởng thành. Hôm nay tình huống đặc biệt anh mới đích thân đến sân bay đón cô ta.

Trong nhóm người, người đàn ông mặc áo màu xanh lá cây đẹp trai, sáng sủa, ưu thế về chiều cao nên vô cùng nổi bật.

Tài xế của anh tiến lên trước, đón hành lý của cô ta.

“Muốn ăn gì?” Anh hỏi.

“Ở trên máy bay ăn rồi.”

Lên xe, Tưởng Ti Tầm hỏi thẳng: “Vé concert muốn mua vé ngồi chỗ nào?”

Lúc tâm trạng không tốt Hứa Ngưng Vi thích đi tìm anh, bởi vì anh không bao giờ hỏi nhiều, cũng sẽ không thuyết giáo giống người lớn.

“Tùy đi.” Cô ta nói thật: “Vốn dĩ không định đến New York, muốn cùng bạn trai em đến London.”

Tưởng Ti Tầm quay mặt nhìn cô ta: “Yêu rồi?”

“Ừm. Bạn cấp ba của em, đại học cũng học cùng một trường. Có điều vẫn chưa nói với bố mẹ em có bạn trai rồi.”

Vốn dĩ kỳ nghỉ hè này có rất nhiều dự định với bạn trai, kết quả vì sự xuất hiện của Thượng Tri Ý mà cô ta không có tâm trạng đi chơi, kế hoạch tan thành mây khói.

Bây giờ kết quả giám định đã có, cô ta không dám hỏi bố, có dự định gì không, có phải muốn đón Thượng Tri Ý về nhà.

Nếu như đón, bao giờ đón?

Cô ta chưa chuẩn bị một chút tâm lý nào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom