Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2222: "Ai cho phép cậu chạy xồng xộc vào đây như thế?"


 

"Trước đó bố hạ lệnh muốn truy sát nữ hoàng Độc Tiên, nếu không phải con ngăn lại, chắc chắn một đám cao thủ nhà họ Đỗ chúng ta cũng sẽ chết hết!"  

 

Khuôn mặt già nua của Đỗ Vũ Hằng vô cùng nghiêm nghị, chỉ cảm thấy hoảng sợ: "Con nói đúng, kẻ này quả thật có chút nghịch thiên!"  

 

Ánh mắt của Đỗ Băng Nhược ngưng tụ: "Bố, cơ hội của chúng ta đã đến rồi!"  

 

"Dù sao những gia tộc Thượng Cổ kia cũng không để ý đến nhà họ Đỗ!"  

 

"Không bằng chúng ta hãy hợp tác với Thanh Huyền Tông đi!"  

 

Đỗ Vũ Hằng vô cùng quả quyết từ chối: "Không được!"  

 

Ánh mắt Đỗ Băng Nhược đỏ bừng: "Bố, vì sao chứ?"  

 

"Đây là cơ hội tốt nhất, con gái cho rằng Thanh Huyền Tông dưới sự dẫn dắt của Diệp Bắc Minh, nhất định có thể vùng lên!"  

 

Đỗ Vũ Hằng hừ lạnh một tiếng: "Con gái, con suy nghĩ nhiều rồi!"  

 

"Một mình Diệp Bắc Minh không có cách nào đối địch với gia tộc Thượng Cổ đâu!"  

 

"Nhà họ Ngạo và nhà họ Lăng còn chưa thật sự ra tay đâu, mặc dù Ngạo Cửu Thiên và Lăng Thăng Long đã chết!"  

 

"Nhưng mà…"  

 

Ông ta cười một tiếng đầy ẩn ý: "Con cho rằng Diệp Bắc Minh thật sự có tư cách chống lại nhà họ Ngạo và nhà họ Lăng sao?"  

 

"Căn cơ của gia tộc Thượng Cổ vô cùng khủng bố!"  

 

"Mười tên Diệp Bắc Minh chắc chắn cũng sẽ phải chết, đó chỉ là vấn đề thời gian thôi".  

 

Đỗ Băng Nhược gấp gáp: "Nhưng mà bố, Diệp Bắc Minh tuyệt đối không phải người bình thường!"  

 

"Không phải chúng ta đã điều tra tin tức về anh ấy rồi sao?"  

 

"Anh ấy mới gia nhập Thanh Huyền Tông chưa được ba tháng đã trở thành chủ nhân của Thanh Huyền Tông rồi!"  

 

"Đồng thời, tu vi của anh ấy cũng tăng lên quá nhanh".  

 

"Trong tay anh ấy còn có những thứ vô cùng kinh khủng như kiếm Long Đồ, Lôi Bạo Châu!"  

 

"Chứ đừng nói đến anh ấy còn có y thuật kinh thiên địa khiếp quỷ thần nữa!"  

 

"Con gái cho là người mà chúng ta nên nịnh bợ không phải Diệp Bắc Minh, mà là nhân vật sau lưng Diệp Bắc Minh!"  

 

Đôi mắt đẹp của Đỗ Băng Nhược đỏ bừng, vô cùng nóng nảy.  

 

Sắc mặt Đỗ Vũ Hằng trầm xuống: "Được rồi, đừng nói nữa!"  

 

"Bố đã quyết định rồi!"  

 

Lúc này.  

 

"Báo!"  

 

Lại một mật thám nữa xông tới.  

 

Quỳ xuống đất bịch một tiếng!  

 

"Có chuyện gì, nói!"  

 

Sắc mặt Đỗ Vũ Hằng vô cùng nghiêm túc.  

 

Mật thám nuốt nước miếng: "Hồi bẩm gia chủ, tin tức mới nhất!"  

 

"Bảy vị lão tổ của nhà họ Chu hạ lệnh, bắt đầu từ năm giờ trước đó".  

 

"Diệp Bắc Minh đã được liệt vào danh sách những người mà nhà họ Chu không thể trêu chọc!"  

 

"Bất kỳ kẻ nào trong nhà họ Chu, thậm chí là bất kỳ tông môn, gia tộc, thế lực nào lệ thuộc vào nhà họ Chu!"  

 

"Bắt đầu từ năm giờ trước, bất cứ ai gặp Diệp Bắc Minh cũng giống như gặp bảy vị lão tổ!"  

Đỗ Vũ Hằng nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn ngây người: "Cái gì?"  

 

Đôi mắt đẹp của Đỗ Băng Nhược co rụt vào: "Bố, bố đã thấy chưa? Có lẽ nhà họ Chu đã biết một chút tình huống rồi!"  

 

Đỗ Vũ Hằng á khẩu không trả lời được.

Cộp cộp cộp!  

 

Lại một loạt tiếng bước chân đầy vội vã vang lên, thám tử thứ ba của nhà họ Đỗ chạy xộc vào trong: "Báo... báo cáo gia chủ, Trụy Long cốc có biến!"  

 

Đỗ Vũ Hằng giận dữ quát tháo: "Cậu không biết quy định nhà họ Đỗ viết gì à?"  

 

"Ai cho phép cậu chạy xồng xộc vào đây như thế?"  
 
Chương 2223: Đỗ Kiêu!


 "Khoan đã, lúc nãy cậu vừa mới nói gì?", bấy giờ Đỗ Vũ Hằng mới phản ứng kịp.  

 

Tên thám tử thứ ba run rẩy trả lời: "Báo... báo cáo gia chủ..."  

 

"Không đúng, câu sau ấy!"  

 

Đỗ Vũ Hằng lắc đầu.  

 

Gã ta nói tiếp: "Trụy Long cốc có biến!"  

 

Con ngươi Đỗ Vũ Hằng bỗng co rút: "Mau nói đi, Trụy Long cốc xảy ra chuyện gì?"  

 

Tên thám tử thứ ba đổ mồ hôi như suối: "Gia chủ, cách đây mười lăm phút đã xảy ra một trận động đất tại Trụy Long cốc!"  

 

"Thậm chí còn có tiếng rồng gào thét nữa, có người dùng lưu ảnh thạch ghi lại cảnh tượng đó..."  

 

Gã ta vừa nói vừa dâng một cái lưu ảnh thạch lên.  

 

Đỗ Vũ Hằng rót chân nguyên vào lưu ảnh thạch.  

 

Hình ảnh khiến cả hai người run bần bật hiện ra trước mắt.  

 

Trong hình là một sơn cốc, đó chính là Trụy Long cốc!  

 

Ảo ảnh của một con huyết long trông cực kỳ đáng sợ đang được ngưng tụ phía trên sơn cốc!  

 

Con huyết long ấy toát lên vẻ uy nghiêm không gì sánh được.  

 

Mặc dù đây chỉ là hình ảnh chiếu lại thôi nhưng hơi thở hùng mạnh của nó vẫn gây sức ép to lớn đến mức khiến hai bố con không tài nào thở nổi.  

 

"Ảo ảnh một con huyết long ư? Bố ơi, chuyện này là sao thế?"  

 

Đỗ Băng Nhược á khẩu, chỉ biết trợn mắt trân trối nhìn cảnh tượng ở phía đối diện.  

 

Đỗ Vũ Hằng cũng cực kỳ sửng sốt, nét mặt ông ta nặng nề: "Bố cũng không biết nữa, con mau đi mời ông chú tư của con tới đây!"  

 

"Dạ!"  

 

Giọng Đỗ Băng Nhược vọng lại từ ngoài cửa, cô ta nhanh nhẹn rời khỏi đây.  

 

Mười lăm phút sau, một ông lão với gương mặt nghiêm nghị mở cửa đi vào.  

 

"Vũ Hằng, cậu tìm lão phu có chuyện gì không?"  

 

Giọng một người đầy phàn nàn cất lên: "Lão phu đang định bế quan, từ nay về sau, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền lão phu".  

 

Đỗ Kiêu!  

 

Đây là một trong các lão tổ của nhà họ Đỗ, tính cách xem như khá hiền hòa.  

 

"Cháu chào ông chú tư!"  

 

Đỗ Băng Nhược tiến lên cúi người chào hỏi.  

 

Đỗ Vũ Hằng liến thoắng bảo: "Ông chú tư, cuối cùng ông cũng tới rồi!"  

 

"Mới vừa rồi..."  

 

Ông ta kể lại đầu đuôi sự tình vừa xảy ra, đưa cả lưu ảnh thạch cho Đỗ Kiêu.  

 

Đỗ Vũ Hằng rót một luồng chân nguyên vào.  

 

Hình ảnh mới nãy lại được tái hiện.  

 

"Chuyện này..."  

 

Đỗ Kiêu trợn to hai mắt, ánh mắt lão ta ánh lên sự thèm thuồng cháy bỏng rất rõ, thậm chí hơi thở cũng trở nên dồn dập.  

 

"Trời đất!"  

Đỗ Kiêu hít một hơi thật sâu: "Trời đất, không ngờ truyền thuyết lại là thật!"  

 

"Long hồn, không ngờ đó lại là long hồn!"  

 

Lão ta mừng đến mức khua chân múa tay: "Hahaha, trời giúp nhà họ Đỗ mình rồi!"  

 

Đỗ Vũ Hằng và Đỗ Băng Nhược trố mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy cực kỳ rúng động.  

 

Đỗ Băng Nhược hỏi: "Ông chú tư, long hồn nghĩa là gì ạ?"  

 
 
Chương 2224: "Cậu không thấy khách quý đang ở đây à?"


 "Nếu như nhà họ Đỗ có được mảnh long hồn này thì từ nay về sau, gia tộc thượng cổ gì đấy!"  

 

"Cũng chẳng là cái thá gì trước mặt nhà họ Đỗ cả!"  

 

...  

 

Cùng lúc đó, tại phòng họp của nhà họ Ngạo.  

 

Những người ở đây mới vừa hay tin Ngạo Cửu Thiên đã chết trong tay Diệp Bắc Minh.  

 

Bầu không khí vô cùng nặng nề.  

 

"Xảy ra chuyện lớn rồi!"  

 

Đột nhiên, một ông lão đẩy bật cửa ra: "Theo tin tức mới nhất, vừa có một long hồn xuất hiện tại Trụy Long cốc!"  

 

"Cái gì cơ?"  

 

Tất cả những ai có mặt tại phòng họp đều thảng thốt đứng bật dậy.  

 

"Đi thôi!"  

 

Toàn bộ đổ xô ùa ra khỏi nhà họ Ngạo.  

 

...  

 

Tại nhà họ Lăng.  

 

"Sao cơ? Long hồn à!"  

 

"Mau đến Trụy Long cốc, nhất định không được để bọn chúng nhanh chân giành trước!"  

 

...  

 

Nhà họ Dạ.  

 

"Đến Trụy Long cốc mau lên! Truyền thuyết là thật rồi!"  

 

"Cách đây trăm ngàn năm về trước, có một Chân Long chết tại Trụy Long cốc thật!"  

 

...  

 

Gia tộc Đạm Đài.  

 

Đạm Đài Lâm vừa về đến gia tộc, chưa kịp báo cáo lên trên chuyện Diệp Bắc Minh.  

 

Thì tin tức phát hiện long hồn tại Trụy Long cốc đã được truyền về!  

 

Đạm Đài Lâm kích động đến mức cơ thể mềm mại cũng run rẩy: "Long hồn ư? Đi thôi! Đến Trụy Long cốc nhanh lên!"  

 

Đạm Đài Trần sửng sốt: "Chị Lâm, chúng ta không bẩm báo chuyện Diệp Bắc Minh à?"  

 

Đạm Đài Lâm giậm chân một cái: "Đã phát hiện long hồn rồi thì chuyện gì cũng phải tạm gác lại hết!"  

 

"Một tên Diệp Bắc Minh nhỏ nhoi đâu có quan trọng bằng long hồn chứ!"  

 

...  

 

Tại nhà họ Chu, trong đại điện tiếp khách.  

 

Một người phụ nữ toát lên khí chất duyên dáng, sang trọng mỉm cười: "Lạc Ly khác hồi nhỏ thật đấy, thành thiếu nữ rồi đúng là khác hẳn!"  

 

Chu Lạc Ly đoan trang ngồi tại chỗ, mỉm cười xem như đáp lại.  

 

Thanh niên ngồi cạnh người phụ nữ thể hiện tình yêu mãnh liệt của mình qua ánh mắt rất rõ: "Lạc Ly, từ nhỏ em và anh đã là thanh mai trúc mã rồi".  

 

"Một khi chúng ta kết hôn với nhau thì cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ là một giai thoại trong số các gia tộc thượng cổ".  

Chu Lạc Ly hơi nhíu mày.  

 

Bóng hình Diệp Bắc Minh bỗng dưng vụt qua thật nhanh trong lòng cô ấy.  

 

Cô ấy càng thấy chán ghét tên thanh niên trước mặt hơn.  

 

Bỗng nhiên.  

 

"Báo cáo, lão tổ, xảy ra chuyện lớn rồi!"  

 

Một người đàn ông trung niên xông vào.  

 
 
Chương 2225: "Không ngờ là long hồn thật kìa!"


 Đồng tử người phụ nữ khẽ nhúc nhích: "Lão tổ Đỉnh Phong, nếu có chuyện quan trọng xảy ra thì cứ nói, đừng ngại".  

 

Chất giọng đầy oai vệ của Chu Đỉnh Phong cất lên: "Nói đi".  

 

Người đàn ông hít sâu một hơi: "Phù! Lão tổ, đã phát hiện một long hồn ở Trụy Long cốc ạ!"

"Hiện giờ, các gia tộc thượng cổ có tiếng cũng như các tông môn đứng đầu đang ráo riết kéo nhau đến Trụy Long cốc!"  

 

Trong thoáng chốc, bầu không khí trong đại điện yên lặng như tờ.  

 

Tất cả mọi người đều biến sắc.  

 

Người phụ nữ kích động đứng bật dậy: "Dung Nhi, long hồn kìa!"  

 

"Cơ hội của con đã tới rồi, mau, đến Trụy Long cốc thôi!"  

 

...  

 

Ngày hôm nay, tất cả các gia tộc thượng cổ tiếng tăm lừng lẫy đều rục rịch vì tin tức.  

 

Sau khi biết một mảnh long hồn xuất hiện tại Trụy Long cốc, các tông môn và thế lực đứng đầu ồ ạt tập trung tại đây.  

 

Thậm chí, ngay cả những người ở Thanh Huyền Tông khi nghe nói Diệp Bắc Minh đang ở Trụy Long cốc.  

 

Các sư tỷ của Diệp Bắc Minh cũng ráo riết chạy đến!  

 

...  

 

Giờ phút này.  

 

Sâu trong Trụy Long cốc, dòng máu toàn thân Diệp Bắc Minh gần như sôi trào.  

 

Anh cầm kiếm Đoạn Long trên tay, ngẩng đầu nhìn ảo ảnh long hồn đang lơ lửng giữa không trung.  

 

"Phụt!"  

 

Anh phun một ngụm máu tươi: "Long hồn này mạnh thật, đánh những một ngàn bảy trăm chín mươi tám hiệp".  

 

"Tức là đánh tận sáu tiếng liền, thế mà nó vẫn chưa chịu đầu hàng là sao?!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất lời: "Cậu tưởng long hồn giống thú hồn hả?"  

 

"Rồng là thần thú, làm gì có chuyện đầu hàng một cách dễ dàng như thế".  

 

"Nhóc con, nhanh lên, có người tới kìa!"  

 

...  

 

Cùng lúc đó.  

 

Ở bên ngoài Trụy Long cốc, nhà họ Đỗ là thế lực đầu tiên chạy đến hiện trường.  

 

Bọn họ bàng hoàng trông ra khoảng trời vời vợi nằm sâu trong Trụy Long cốc.  

 

Ở đó, một con huyết long đang gầm thét giữa bầu trời đêm.  

 

Bên cạnh đó còn có một bóng người không thấy rõ mặt mũi, kẻ đó đang cầm một thanh kiếm đen chiến đấu với huyết long.  

 

"Không ngờ là long hồn thật kìa!"  

 

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Đỗ Kiêu đỏ bừng, đây là lần đầu tiên trong đời lão ta kích động đến như vậy.  

 

Đồng tử đục ngầu của lão ta co rụt, Đỗ Kiêu nhìn về phía các thành viên của Võ Đạo Minh: "Tôn Kiếm Khung, người của Võ Đạo Minh các cậu ở đây suốt từ nãy đến giờ, cậu mau nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi!"  

"Tiền bối Đỗ Kiêu?"  

 

Tôn Kiếm Khung nhận ra ông lão này.  

 

Đây là một trong những vị lão tổ với tu vi cảnh giới Thần Chủ của nhà họ Đỗ!  

 

Ông ta cảm nhận được sức ép lớn khủng khiếp đang đè nặng trên vai mình: "Chúng tôi cũng không biết nữa, anh Diệp đuổi chúng tôi ra khỏi Trụy Long cốc".  

 

"Chúng tôi vừa định đi về thì bên trong đã như vậy rồi".  

 

Những người tại đây tái mặt.  
 
Chương 2226: "Dung Nhi, cơ hội của con đến rồi!"


 Đỗ Kiêu trầm giọng hỏi.  

 

Tôn Kiếm Khung nuốt nước miếng: "Đúng vậy".  

 

Đỗ Kiêu không dám chậm trễ thêm một phút giây nào: "Đi mau!"  

 

Nhà họ Đỗ vừa rời khỏi đây thì người của gia tộc Đạm Đài vừa kịp chạy tới.  

 

Dò hỏi Tôn Kiếm Khung mấy câu như thường lệ, sau khi nghe nói người của nhà họ Đỗ đã tiến vào Trụy Long cốc.  

 

Ai nấy cũng biến sắc: "Nhanh lên, đừng để bọn nhà họ Đỗ nhanh chân giành trước!"  

 

Kế đó.  

 

Một đám lão già của nhà họ Dạ chạy tới hiện trường, thấy huyết long trên bầu trời Trụy Long cốc, con ngươi họ đều co rút lại.  

 

Bọn họ ba chân bốn cẳng lao vào cốc.  

 

Một giây sau đó.  

 

Chu Cửu U của nhà họ Chu đích thân dẫn người chạy đến hiện trường, tiến vào Trụy Long cốc.  

 

Người của nhà họ Ngạo và nhà họ Lăng cũng đã xuất hiện, vẻ lạnh lùng vốn hiện hữu trên mặt họ nay đã biến mất tăm.  

 

Không lâu sau.  

 

Người của nhà họ Chu cũng đã tới.  

 

Chu Lạc Ly vừa nhìn thấy thân hình giữa không trung thì ngay lập tức thét lên: "Là tiểu sư đệ!"  

 

Người phụ nữ theo nhà họ Chu đến đây kích động đến mức cả người run rẩy: "Đúng là long hồn thật rồi, nhìn vào hơi thở của long hồn này, nó ít nhất cũng được một trăm ngàn năm rồi!"  

 

"Dung Nhi, cơ hội của con đến rồi!"  

 

Dư Thục Nhàn hào hứng tới nỗi lồng ngực cũng run run.  

 

"Nào, mau vào đây với mẹ!"  

 

Thanh niên kế bên mặt đỏ tía tai: "Vâng, thưa mẹ!"  

 

Vụt! Vụt!  

 

Hai bóng người kế bên chợt lóe lên rồi biến mất, không thèm ngó ngàng gì đến các thành viên trong nhà họ Chu.  

 

"Lão tổ, hai mẹ con này thật là quá đáng!"  

 

"Thái độ gì thế? Có Đại Lục Thượng Cổ làm chỗ dựa thì hay lắm à?"  

 

"Đúng đấy, chẳng biết bọn họ xem nhà họ Chu chúng ta ra gì nữa!"  

 

Một số người trong nhà họ Chu tỏ ra giận dữ.  

 

Chu Đỉnh Phong khẽ lắc đầu: "Thôi, chúng ta cũng vào đi".  

 

Một giọng nói đầy bất ngờ xen lẫn vui mừng vang lên từ đằng sau Chu Lạc Ly: "Tứ sư tỷ, đúng là chị thật này!"  

 

Cô ấy quay đầu lại.  

 

Hóa ra là người của Thanh Huyền Tông đang khoan thai đi tới.  

 

"Tiểu Thập, Tiểu Cửu, Tiểu Bát, Tiểu Thất, Tiểu Ngũ, sao các em lại đến đây!"  

 

Chu Lạc Ly hết sức kích động.  

 

Cô ấy tiến lên một bước, đi đến bên cạnh mọi người.  

 

Liễu Như Khanh nắm lấy bàn tay của Chu Lạc Ly: "Tứ sư tỷ, lâu rồi không gặp!  

 

"Tứ sư tỷ!"  

"Thật tốt quá, chị cũng ở đây!"  

 

Hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Vương Như Yên và Khương Tử Cơ vây quanh Chu Lạc Ly.  

 

Mãi đến lúc này các tỷ muội mới có dịp gặp nhau nên họ vui mừng khôn xiết.  

 

"Tứ sư tỷ, bọn em nghe nói tiểu sư đệ đang ở Trụy Long cốc nên mới đến đây".  

 

"Sao tứ sư tỷ cũng ở đây thế ạ?"  

 

Chu Lạc Ly khẽ mỉm cười: "Chị đi cùng gia tộc đến đây".  
 
Chương 2227: Sốt ruột làm gì, đứng xem một lát đã".


"Chuyện long hồn hết sức quan trọng, đi vào đã rồi tính sau".  

 

Chu Lạc Ly gật đầu: "Vâng, lão tổ".  

 

Sau khi giải thích đôi ba câu với sư muội, cô ấy trở về với đám người nhà họ Chu rồi nhanh chóng tiến vào Trụy Long cốc.  

 

Người của Thanh Huyền Tông thấy vậy thì cũng theo họ đi vào.  

 

Trong Trụy Long cốc lúc này người đông như mắc cửi.  

 

Trên bầu trời đêm thăm thẳm ở đằng trước, ảo ảnh một long hồn đang gào thét dữ tợn, đối diện là một người đàn ông đang cầm một thanh bảo kiếm điêu khắc long văn chiến đấu với huyết long.  

 

Sau khi có mặt tại đây, người của nhà họ Đỗ, nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng, nhà họ Da và gia tộc Đạm Đài đều đứng yên không nhúc nhích.  

 

Tất cả đều bàng quan theo dõi cuộc chiến giữa Diệp Bắc Minh và long hồn.  

 

Người của Thanh Huyền Tông đã chạy tới nơi.  

 

Trong lòng Vương Như Yên vừa mừng vừa bất ngờ khôn xiết: "Đúng là tiểu sư đệ thật rồi!"  

 

Hoàng hậu Hồng Đào reo lên: "Tam sư tỷ, Tam sư tỷ cũng ở đây kìa!"  

 

"Tam sư tỷ!"  

 

"Bọn em ở đây nè!"  

 

Tại một vị trí sâu trong Trụy Long cốc, Tiểu Độc Tiên ngoái đầu lại nhìn: "Sao các em lại kéo nhau đến đây hết thế này?"  

 

Mọi người chạy ùa qua, hội họp với Tiểu Độc Tiên.  

 

Đông đảo người tu võ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm về phía đó.  

 

"Sao lại nhiều mỹ nhân thế này?"  

 

"Bọn họ là ai thế?"  

 

"Nghe họ nói chuyện hình như đều xuất thân cùng một sư môn đấy!"  

 

Bất cứ ai trong hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Vương Như Yên, Khương Tử Cơ, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên mà đứng riêng một mình thì đều là người con gái kiều diễm với sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành cả.  

 

Ấy vậy mà bọn họ lại quen biết nhau.  

 

Hơn nữa lại còn là sư tỷ muội?  

 

Một người thanh niên ghen tị cho hay: "Tôi biết họ là ai, những cô gái ấy đều là sư tỷ của Diệp Bắc Minh".  

 

"Cái gì cơ?"  

 

"Đậu xanh rau má, không phải chứ? Những cô gái ấy đều là sư tỷ của Diệp Bắc Minh thật sao?"  

 

"Đệt mợ! Thằng ranh này có tài đức gì mà có nhiều sư tỷ đẹp hớp hồn thế?"  

 

Vô số người ghen tỵ đến mức mắt đỏ ngầu.  

 

Đột nhiên, một biến cố xảy ra.  

 

Gào!  

 

Ảo ảnh long hồn gầm thét, vươn một cái móng rồng ra toan tóm lấy đầu của Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh mạnh mẽ bổ kiếm từ trên không xuống.  

 

Trong chớp mắt, hai loại hơi thở khác nhau một trời một vực bộc phát ra từ sau lưng anh.  

 

Một bên là huyết long dữ tợn rít gào trong một làn sương máu.  

 

Một bên là một con Tổ Long ngút ngàn bay lên trong mảng ma khí mênh mông.  

 

Chúng va uỳnh vào ảo ảnh long hồn một cách không chút khoan nhượng.  

 

"Gào..."  

 

Ảo ảnh long hồn đau đớn rên rỉ, không ngờ long hồn lại trở nên ảm đạm.  

 

Vài người đàn ông trung niên lo lắng tiến lên: "Lão tổ, chúng ta có cần ra tay không? Nhỡ chẳng may long hồn bị Diệp Bắc Minh thu phục thì hỏng bét!"  

 
 
Chương 2228: Nhát kiếm thứ tư kìa!


 Giọng nói của Chu Cửu U vang lên: "Chắc gì đã thế, tôi nghĩ anh Diệp đây tự tin bắt được long hồn lắm".  

 

Vù!  

 

Tất cả những người đang có mặt tại đây đều nhìn Chu Cửu U với ánh mắt khó tin.  

 

So với việc Chu Cửu U cho rằng Diệp Bắc Minh có thể bắt được long hồn, điều làm mọi người ngạc nhiên hơn cả là Chu Cửu U - người đường đường là một trong các lão tổ của nhà họ Chu - lại gọi Diệp Bắc Minh là anh Diệp!  

 

Chuyện gì đang xảy ra thế?  

 

Trong lúc những người xung quanh sững sờ.  

 

Một lão già mũi đỏ cười khẩy: "Hừ, chỉ là ăn may thôi, có khi đó đã là toàn bộ sức mạnh của cậu ta rồi cũng nên".  

 

"Chu Cửu U, ông giỏi chém gió thật đấy!"  

 

"Lão phu không tin cậu ta có thể chém nhát thứ..."  

 

Tuy nhiên, lão ta chưa kịp nói xong thì Diệp Bắc Minh đã mạnh mẽ tung nhát kiếm thứ hai!  

 

"Ầm!" Một âm thanh long trời lở đất dội tới.  

 

Gào!  

 

Ảo ảnh long hồn kêu rên thảm thiết, thân hình nó lại trở nên trong suốt hơn nữa.  

 

Hơi thở cũng đã suy yếu hơn trước đó nhiều!  

 

"Chuyện này..."  

 

Bầu không khí chết chóc bao trùm cả nơi đây.  

 

Họ mới khịa đây thôi mà mấy giây sau đã gặp báo ứng rồi.  

 

Ông lão mũi đỏ há hốc mồm, không dám thốt từ "hai" trong "nhát kiếm thứ hai" thành lời.  

 

Bởi vì ngay cả lão ta cũng cảm nhận được sự đe dọa trí mạng đến từ nhát kiếm ấy!  

 

"Lẽ nào thằng nhóc này có thể thu phục long hồn thật?"  

 

Tất cả những người hiện có mặt tại đây đều theo dõi sát sao cuộc chiến đấu giữa Diệp Bắc Minh và long hồn, không ai dám rời mắt.  

 

Rõ ràng tại hiện trường lúc này có tới hàng ngàn hàng vạn cặp mắt, ấy vậy mà nơi đây lại yên tĩnh đến đáng sợ.  

 

Mọi người chỉ ước gì có thể nín thở.  

 

Lão già mũi đỏ gầm thét inh ỏi: "Không thể nào, cho dù tiểu tử này chém được nhát kiếm thứ hai thì có chém nhát kiếm thứ ba nổi không?"  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất lên trong đầu Diệp Bắc Minh: "Thằng nhóc, cố lên!"  

 

"Sức mạnh của long hồn đang giảm với tốc độ rất nhanh!"  

 

"Sức mạnh mà nó ngưng tụ được từ việc hấp thu máu người gần như đã bị cậu tiêu hao sạch sẽ. Cậu chỉ cần thêm ít sức vào nữa là có thể bắt được nó rồi!"  

 

"Được!"  

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh vô cùng kích động.  

 

Anh giơ tay lên, chém nhát kiếm thứ ba.  

 

Vèo!  

 

Kiếm khí ùa đến tấn công, hệt như sao chổi xuyên qua tận khí quyển.  

 

Nó mạnh mẽ giáng thẳng xuống ảo ảnh long hồn.  

 

"Gào!"  

 

Một tiếng gào thét đầy thống thiết vang lên, ảo ảnh long hồn nhanh chóng lùi lại phía sau.  

 

Đậu xanh rau má!  
 
Chương 2229: "Diệp Bắc Minh đuối sức rồi à?"


 Diệp Bắc Minh thừa thắng xông lên, khiến cho long hồn phải tháo chạy liên tục.  

 

Nhát kiếm thứ năm!  

 

Nhát kiếm thứ sáu!  

 

...

Nhát kiếm thứ chín!  

 

Nhát kiếm thứ mười!  

 

Khi nhát kiếm thứ mười rơi xuống, ảo ảnh long hồn không còn dám đối đầu trực diện với Diệp Bắc Minh nữa, nó né tránh hết lần này đến lần khác.  

 

Cuối cùng, ảo ảnh long hồn nằm thoi thóp dưới đất.  

 

Sự im lặng tĩnh mịch bủa vây khắp nơi đây, một giọng nói già nua tràn ngập sự rúng động cất lên!  

 

"Mười nhát kiếm! Những mười nhát kiếm!"  

 

"Không thể tin được kẻ này lại có thể chém ra kiếm khí có thể uy hiếp cảnh giới Thần Chủ!"  

 

"Tên này quá kinh khủng!"  

 

Ai nấy cũng giật thót, không hẹn mà cùng quay phắt sang nhìn một ông lão trong đám đông.  

 

"Đây là ai thế?"  

 

"Tiền bối Dạ Vô Song, kìa, ông ta còn sống ư?"  

 

Một ông lão nhìn chằm chằm vào Dạ Vô Song: "E là ông ta đã mười lăm ngàn tuổi rồi".  

 

Mọi người hít một hơi thật sâu: "Trời! Ông ta là lão quái vật sống mười lăm ngàn năm rồi à?"  

 

Cùng lúc đó, người xung quanh cũng sực nghĩ ra điều gì.  

 

Tất cả đồng loạt bàng hoàng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Không thể tin được một nhân vật tai to mặt lớn, cực kỳ đáng sợ như Dạ Vô Song lại đánh giá Diệp Bắc Minh bằng hai từ "kinh khủng"!  

 

Có thể tưởng tượng được biểu hiện của Diệp Bắc Minh trái với lẽ thường nhường nào.  

 

Ánh mắt Đạm Đài Trần ánh lên sự sợ hãi: "Chị Lâm, thằng nhóc này đúng là ghê gớm thật đấy!"  

 

"Đó là long hồn cơ mà, hắn ta có thể chiến đấu với long hồn được ư?"  

 

Đôi mắt bồ câu của Đạm Đài Lâm co rụt, cơ thể mềm mại khẽ run rẩy.  

 

Không gì có thể diễn tả sự chấn động trong lòng cô ta lúc này: "Chết tiệt, lẽ nào mình nhìn nhầm? Rốt cuộc tên nhóc này là yêu quái phương nào?"  

 

Người thanh niên đứng kế bên Dư Thục Nhàn nhìn chòng chọc vào bóng lưng Diệp Bắc Minh, cặp mắt anh ta đầy tơ máu: "Mẹ, mẹ có nhìn thấy không?"  

 

"Thanh kiếm mà thằng nhóc đó đang cầm trong tay chắc chắn không phải hạng tầm thường!"  

 

"Con phải ra tay thôi, chứ nếu để đến khi long hồn bị hắn đánh bại thì những người khác sẽ không còn cơ hội nữa".  

 

Dư Thục Nhàn bình tĩnh mỉm cười: "Dung Nhi, cứ bình tĩnh đã".  

 

"Chúng ta chỉ cần chờ đợi thời cơ đến, rồi thanh kiếm này sẽ thuộc về con, long hồn cũng là của con".  

 

Bình tĩnh!  

 

Tự tin!  

 

Như thể tất cả mọi chuyện đều là lẽ tự nhiên vậy.  

 

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Giang Kiếm Dung gật đầu thỏa hiệp: "Được rồi".  

 

Giờ phút này.  

 

Mặt mày Diệp Bắc Minh trắng bệch, anh đã gần như mệt lả người vì kiệt sức.  

 

Lượng chân nguyên trong cơ thể anh đã sắp sửa khô cạn.  

 

Diệp Bắc Minh cũng phải trả cái giá rất đắt để có thể đánh bại ảo ảnh long hồn.  

 

Anh lấy một viên đan dược ra, ngồi xếp bằng, nuốt xuống bụng.  

 
 
Chương 2230: "Sư tỷ Tiểu Độc Tiên!"


 Những người tại đây đều sửng sốt khi thấy vậy.  

 

"Chém ra mười nhát kiếm liên tiếp chứa kiếm khí có thể gây đe dọa đến cảnh giới Thần Chủ, nếu đã như thế mà không đuối sức thì biến thái quá rồi!", Dạ Vô Song lắc đầu.  

 

Vẻ mặt của những người còn lại đều thay đổi vô chừng, mỗi người đều có toan tính riêng trong lòng.  

 

Đúng lúc này, Dư Thục Nhàn bất thình lình ra tay, cô ta bùng nổ hết tốc lực!  

 

Chỉ với một bước chân đã đi tới sau lưng Diệp Bắc Minh, sau đó cô ta giơ tay toan tung một chưởng ra.  

 

"Cô! Láo xược!"  

 

Tiểu Độc Tiên nổi cơn thịnh nộ.  

 

Dư Thục Nhàn cười khẩy: "Cô mới láo xược đấy, cút đi cho tôi!"  

 

Chỉ với một cú chưởng, Tiểu Độc Tiên chưa kịp hồi phục đã bị đánh bay ra ngoài, thương thế chỉ vừa lành lặn chút ít đã nặng hơn ba phần!  

 

"Sư tỷ Tiểu Độc Tiên!"  

 

Diệp Bắc Minh thầm hét to trong lòng.  

 

Anh đang định ra tay.  

 

Thì có một nguồn sức mạnh bùng nổ từ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, áp chế anh: "Nhóc con, cậu điên rồi à!"  

 

"Chân nguyên của cậu đã bị tiêu hao quá nhiều, nếu còn tiếp tục đánh nhau thì sẽ bị phế đấy!"  

 

"Tam sư tỷ!"  

 

Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Vương Như Yên, Khương Tử Cơ và Chu Lạc Ly đỏ hoe, họ xông lên gần như cùng một lúc.  

 

Dư Thục Nhàn nở nụ cười lạnh lùng mà đầy huênh hoang.  

 

Hơi thở hùng hậu bộc phát ra từ người cô ta làm các cô ấy hộc máu: "Long hồn là của tôi, không ai được phép lại gần!"  

 

"Các cô cũng đẹp đấy, kể từ hôm nay trở đi, cô sẽ phụ trách làm ấm giường cho tôi".  

 

"Dung Nhi, long hồn thuộc về con rồi đấy".  

 

Giang Kiếm Dung kích động đến mức mặt mày đỏ gay, anh ta gật đầu lia lịa: "Vâng, mẹ".  

 

Anh ta háo hức đến mức không thể đợi được nữa, vội vàng bước ra một bước đi đến bên cạnh mẹ mình.  

 

Hai người lại gần long hồn.  

 

Vù vù!  

 

Trong đám đông, mười mấy ông lão với hơi thở khủng khiếp chuẩn bị cùng nhau ra tay.  

 

Ánh mắt của Dư Thục Nhàn trở nên lạnh căm, liếc nhìn mười mấy ông lão kia.  

 

Cô ta hờ hững thốt: "Kiếm Thần Long ở đây, thấy kiếm như thấy bản thân Kiếm Thần của nhà họ Giang".  

 

"Mấy người có chắc là muốn ra tay không?"  

 

Keng!  

 

Một tia sáng vàng kim nhấp nháy, một thanh thần kiếm điêu khắc chín con kim long hiện ra trong tay Dư Thục Nhàn.  

Đồng tử đục ngầu của mười mấy lão già kia co rút, bọn họ đứng lại, nhìn chằm chằm vào kiếm Thần Long với vẻ dè chừng.  

 

Cùng lúc đó, một bóng người đáng sợ hiện ra trong đầu họ.  

 

Kẻ này là Kiếm Thần của nhà họ Giang, là cơn ác mộng đeo bám họ suốt cả đời!  

 

Do đó không ai dám tiến lên bước nào nữa.  

 

"Ôi mẹ ơi..."  

 

"Nhà họ Giang? Nhà họ Giang đứng đầu cửu đại gia tộc thượng cổ đấy ư!"  
 
Chương 2231: "Muốn thu phục tôi? Cậu xứng chắc!"


 Nơi đây chìm vào khoảng lặng tĩnh mịch.  

 

"Nhà họ Giang!  

 

Cho dù Đạm Đài Lâm ngạo mạn cách mấy thì cũng không thể không cúi đầu.

Đỗ Băng Nhược tin tưởng Diệp Bắc Minh lắm, nhưng giờ phút này trong lòng cô ta cũng vô cùng tuyệt vọng.  

 

Ngay cả Dạ Vô Song đã sống mười lăm ngàn năm cũng chỉ biết giữ im lặng.  

 

Không thể tin được, chỉ với một câu nói, một thanh kiếm.  

 

Đã có thể khiến mười mấy cảnh giới Thần Chủ dừng bước.  

 

Buộc tất cả phải nín thinh!  

 

Dư Thục Nhàn rất hài lòng với phản ứng của những người xung quanh, cô ta khẽ mỉm cười: "Dung Nhi, tiếp theo giao cho con đấy".  

 

"Thanh kiếm này được chính tay lão tổ tặng cho con!"  

 

Dư Thục Nhàn giơ tay lên, ném kiếm Thần Long tới.  

 

Ai nấy cũng tỏ ra bàng hoàng, thảng thốt.  

 

Giang Kiếm Dung còn trẻ như vậy mà Kiếm Thần nhà họ Giang đã truyền lại kiếm Thần Long cho anh ta ư?  

 

Đồng tử Chu Đỉnh Phong co rút: "Nếu đúng là vậy thật thì Lạc Ly cưới cậu ta là lựa chọn tốt nhất rồi".  

 

Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Đỉnh Phong đã có đáp án.  

 

"Vâng!"  

 

Giang Kiếm Dung hết sức tận hưởng ánh mắt đầy khiếp đảm của mọi người.  

 

Trong ánh nhìn của bao nhiêu con người.  

 

Anh ta bước từng bước tới chỗ long hồn đang thoi thóp nằm.  

 

Diệp Bắc Minh vẫn ngồi yên tại chỗ, nhắm mắt, không có bất cứ phản ứng gì.  

 

Anh đang bị tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiềm chế, chờ đợi chân nguyên khôi phục rồi mới được phép hành động.  

 

Lúc đi ngang qua Diệp Bắc Minh.  

 

Giang Kiếm Dung liếc mắt nhìn anh, khẽ cười bảo: "Thằng kia, xem như anh biết điều đấy".  

 

"Thiên phú của anh khá tốt, nếu như tôi thu phục được long hồn thì đó là nhờ công lao rất lớn của anh".  

 

Dứt lời, anh ta lại đi tới trước ảo ảnh long hồn: "Long hồn, tao biết thời gian của mày không còn nhiều".  

 

"Bây giờ mày có hai lựa chọn".  

 

"Một, thần phục Giang Kiếm Dung ta, hóa thành kiếm linh của kiếm Thần Long!"  

 

"Hai, trở về với cát bụi, trọn đời không được siêu sinh!"  

 

Giờ phút này.  

 

Giang Kiếm Dung cứ như nhân vật chính giữa khoảng trời nơi đây vậy.  

 

Ngay sau đó.  

 

Một chuyện mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới đã xảy ra.  

Không ngờ ảo ảnh long hồn lại nói được tiếng người, nó lạnh lùng cười khẩy: "Muốn thu phục tôi? Cậu xứng chắc!"  

 

"Biến!"  

 

Ầm!  

 

Một luồng khí to lớn hệt sóng thần trào dâng, đập về phía Giang Kiếm Dung xanh mặt vì sợ.  

 

Gào!  

 

Một tia sáng vàng hoe bùng nổ từ kiếm Thần Long, bao trùm lấy Giang Kiếm Dung.  
 
Chương 2232: "Hắn ta giết hai mẹ con nhà họ Giang rồi ư?"


Dư Thục Nhàn vô cùng hoảng sợ: "Dung Nhi!"  

 

Vèo!  

 

Cùng lúc đó, ảo ảnh long hồn bay vút lên trời.  

 

Đồng thời một chất giọng đầy uy nghiêm truyền đến: "Trong thiên hạ này, chỉ có một người có thể làm chủ nhân của tôi!"  

 

"Đó chính là cậu ta!"  

 

Ảo ảnh long hồn chỉ vào Diệp Bắc Minh.  

 

Không lâu sau, long hồn hóa thành một vầng sáng đỏ như máu, bay thẳng vào trong kiếm Đoạn Long.  

 

Trong chớp mắt.  

 

Khí thế của kiếm Đoạn Long tăng lên không ngừng, chẳng mấy chốc đã lên tới tối đa.  

 

Sức mạnh của long hồn cũng đi vào cơ thể Diệp Bắc Minh, chân nguyên thoắt cái đầy ắp.  

 

Diệp Bắc Minh nắm chặt kiếm Đoạn Long.  

 

Anh mở mắt, đôi mắt anh đầy tơ máu lạnh lẽo: "Dám làm sư tỷ tôi bị thương, còn muốn cướp thành quả lao động của tôi?"  

 

Anh quát to: "Kiếm Đoạn Long, giết!"  

 

Ngay sau đó.  

 

Kiếm Đoạn Long nhắm ngay vào Giang Kiếm Dung, đâm về phía đầu của anh ta!  

 

Dư Thục Nhàn sa sầm nét mặt, không kìm được mà cười khẩy: "Cậu thật to gan, chỉ là một tiểu bối mà dám đánh con tôi?"  

 

"Cậu có biết nhà họ Giang là gia tộc đứng đầu thập đại gia tộc thượng cổ không? Cậu biết chất lượng của gia tộc thượng cổ rồi chứ?"  

 

"Con trai tôi còn là người nối nghiệp đời tiếp theo mà Kiếm Thần nhà họ Giang đã quyết định nội bộ, thằng nhóc kia, cậu mà làm nó bị thương..."  

 

Cô ta chưa kịp nói hết lời.  

 

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước người Giang Kiếm Dung, bổ kiếm Đoạn Long xuống mà không chút nương tình.  

 

Soạt!  

 

Kiếm Thần Long chủ động bảo vệ chủ nhân của mình, lóe lên vầng sáng vàng!  

 

"Gào!"  

 

Một cảnh tượng khiến ai cũng bàng hoàng xuất hiện.  

 

Ảo ảnh long hồn hiện lên trong kiếm Đoạn Long chính là long hồn vừa bay vào lúc nãy.  

 

Nó hung bạo nện lên kiếm Thần Long, chỉ vừa đối diện thôi mà kiếm Thần Long đã vỡ thành ngàn mảnh.  

 

Giang Kiếm Dung bị kiếm khí quét trúng, nháy mắt hóa thành một bãi sương máu.  

 

"Con trai! Không!"  

 

Hai mắt Dư Thục Nhàn đỏ ngầu, cô ta la hét tê tâm liệt phế: "Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình vừa làm gì không?"  

 

"Sao cậu dám giết con trai tôi?"  

 

"Cậu có biết nó có ý nghĩa gì với nhà họ Giang không? Không ngờ cậu lại dám..."  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Bà cũng lên đường luôn đi".  

 

Dư Thục Nhàn thật sự không dám tin vào tai mình: "Cậu còn đòi giết tôi nữa sao?"  

 

Diệp Bắc Minh dùng hành động để chứng minh lời nói của bản thân, bước ra một bước.  

Trong chớp mắt.  

 

Anh xuất hiện trước mặt Dư Thục Nhàn từ lúc nào không hay, sau đó vung kiếm chém một đường, vô cùng dứt khoát.  

 

Dư Thục Nhàn lách người, tránh nhát kiếm ấy.  

 

Thế nhưng cô ta hoàng hốt nhận ra long hồn trong kiếm Đoạn Long đã gào thét.  

 

Gào!  

 

Dư Thục Nhàn sợ tới mức giật bắn, không tài nào nhúc nhích được: "Đừng mà..."  
 
Chương 2233: "Tam sư tỷ không sao rồi".


Kể cả cảnh giới Thần Chủ cũng tim ngừng đập khoảng chừng nửa giây!  

 

"Thằng nhóc này là một tên điên, điên không chịu được!"  

 

"Đúng đấy, làm việc mà chẳng nghĩ tới hậu quả gì cả?"  

 

"Kiếm Thần Long đại diện cho Thần Kiếm nhà họ Giang, sao cậu ta dám giết hai mẹ con đó vậy chứ!"  

 

Mọi người không ngừng lui về phía sau.  

 

Bởi vì họ sợ sẽ bị liên lụy tới cái chết của hai mẹ con nhà đó!  

 

Vẻ mặt một vị nguyên lão trong Võ Đạo Minh đầy kinh hoàng: "Minh chủ, chúng ta còn cần lôi kéo anh Diệp nữa không?"  

 

Tôn Kiếm Khung bối rối: "Chuyện này... Chuyện này..."  

 

Đỗ Vũ Hằng hít một hơi thật sâu: "Con gái, lại một lần nữa bố cho rằng lựa chọn của mình là đúng đắn".  

 

"Nếu như ngay từ đầu nhà họ Đỗ chúng ta kết giao với Diệp Bắc Minh, nhà họ Giang mà nổi cơn thịnh nộ thì tên Diệp Bắc Minh này có còn sống nổi không?"  

 

Sự rúng động và sợ sệt ngập tràn trong đôi mắt bồ câu của Đỗ Băng Nhược.  

 

"Sao anh lại điên rồ như thế? Giết người không để ý hậu quả là sao?"  

 

Đạm Đài Trần sợ tới mức nhũn cả chân: "Chị ơi, chân em không còn sức lực nữa..."  

 

Gã ta phải đâm bảo kiếm xuống đất, dùng nó làm gậy để giữ lại thăng bằng mới được, không là sẽ ngã.  

 

Đạm Đài Lâm cũng không khá hơn là bao, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trắng như tờ giấy.  

 

Trái tim đập thùng thùng không dứt.  

 

Diệp Bắc Minh không thèm ngó ngàng gì tới phản ứng của mọi người, nhanh chóng trở lại bên cạnh Tiểu Độc Tiên.  

 

"Tam sư tỷ, hiệu quả của máu rồng vẫn chưa hết hoàn toàn, chị mau chữa thương bằng máu rồng đi!"  

 

Anh hất tay.  

 

Tiếng "keng" giòn giã vang lên.  

 

Kiếm Đoạn Long bị tiện tay vứt sang một bên như rác rưởi!  

 

"Ơ kìa..."  

 

Những người đang có mặt tại đây đều trợn tròn mắt.  

 

Thanh kiếm này chắc chắn là thần khí.  

 

Đã thế còn là thần khí có kiếm linh, ấy vậy mà nó lại bị Diệp Bắc Minh tiện tay ném phăng đi ư?  

 

"Chẳng lẽ trong mắt cậu ta, thanh kiếm này còn không quan trọng bằng mạng sống của một người phụ nữ?", một ông lão ngây ra như phỗng, vẻ nghi hoặc hiện ra trên mặt.  

 

Một ông lão cảnh giới Thần Chủ đang đứng bên cạnh lắc đầu: "Tên nhóc này đúng là kỳ lạ!"  

 

"Chỉ cần người tu võ mạnh lên thì muốn có loại phụ nữ nào mà không được?"  

 

"Còn cậu ta thì ném luôn cả kiếm vì một người phụ nữ".  

 

Phập! Phập! Phập!  

 

Mấy cây ngân châm rơi xuống, đâm vào trong cơ thể của Tiểu Độc Tiên.  

 

Bấy giờ sắc mặt của cô ấy mới hồng hào hơn chút.  

"Tam sư tỷ không sao rồi".  

 

Các cô gái thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.  

 

Đột nhiên, một tiếng quát to vang lên.  

 

"Lạc Ly, sao cháu còn chưa quay lại đây!"  

 

Đôi mắt Chu Đỉnh Phong đỏ ngầu: "Sao cháu dám nhập bọn với tên hung thủ giết người này? Cháu muốn hại chết nhà họ Chu sao?"  

 

Chu Lạc Ly cắn răng: "Lão tổ, rõ ràng nhà họ Giang sai trước, muốn cướp đoạt long hồn mà tiểu sư đệ cháu đã thu phục cơ mà!"  

 
 
Chương 2234: "Được thôi!"


 "Lạc Ly, cháu mau quay về đi, cháu muốn dồn nhà họ Chu vào bước đường cùng à!"  

 

Trên mặt Chu Lạc Ly đầy vẻ kiên định: "Lão tổ, nếu như nhà họ Giang muốn kiếm chuyện với sư đệ Diệp Bắc Minh của cháu".  

 

"Vậy thì cháu sẽ đứng về phía Diệp Bắc Minh!"  

 

"Đúng đấy, tất cả chúng tôi đều đứng về phía tiểu sư đệ!"  

 

"Dù sống hay chết!"  

 

Đám người Vương Như Yên, Liễu Như Khanh, Lục Tuyết Kỳ, hoàng hậu Hồng Đào, Khương Tử Cơ gật đầu cùng một lúc.  

 

Giọng của bọn họ cất lên đầy dõng dạc.  

 

Vô cùng khí phách.  

 

Mặc dù Diệp Bắc Minh đã đoán được kết quả này từ lâu.  

 

Nhưng anh vẫn vô cùng cảm động.  

 

"Cháu!"  

 

Chu Đỉnh Phong bị chọc giận đến mức sắp nổi đóa.  

 

Một ông lão thuộc nhà họ Ngạo nở nụ cười sâu xa: "Anh Đỉnh Phong, xem ra nhà họ Chu các anh và Diệp Bắc Minh thân thiết với nhau lắm nhỉ?"  

 

Một bà lão ở nhà họ Lăng thì tỏ ra khinh khỉnh: "Anh Vô Tình đây nói không sai, xem ra Chu Lạc Ly đã đại diện nhà họ Chu, muốn đối đầu với nhà họ Giang rồi".  

 

Chu Đỉnh Phong vô cùng hoảng sợ: "Lão tổ Lăng Huệ, bà không được nói lung tung!"  

 

"Nhà họ Chu tôi hoàn toàn không có ý đối đầu với nhà họ Giang!"  

 

Lăng Huệ chỉ mỉm cười chứ không nói gì.  

 

Ngạo Vô Tình cũng làm biểu cảm "tôi đây cóc thèm tin".  

 

Người của các gia tộc thượng cổ khác cũng châm ngòi thổi gió.  

 

Chu Đỉnh Phong lo sốt vó: "Chu Lạc Ly, cháu đừng làm chuyện dại dột nữa, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đấy!"  

 

Chu Lạc Ly lắc đầu: "Cháu đã quyết định rồi thì sẽ không quay đầu đâu!"  

 

Chu Đỉnh Phong tức đến mức giậm chân, quát tháo: "Được! Chu Lạc Ly, bổn tổ cho mày hai lựa chọn!"  

 

"Một, bây giờ mày lập tức rời khỏi nhà họ Chu cho tao!"  

 

"Từ nay về sau, mày không còn dính dáng gì tới nhà họ Chu nữa!"  

 

"Mày đừng hòng nhận được bất kỳ tài nguyên tu võ nào tại nhà họ Chu!"  

 

"Hai, phủi sạch quan hệ với Diệp Bắc Minh ngay trước mặt mọi người, thề với tấm lòng võ đạo rằng từ nay về sau sẽ không qua lại với Diệp Bắc Minh nữa!"  

 

"Lạc Ly, nếu mày chọn đứng cùng một chiến tuyến với Diệp Bắc Minh thì cuộc đời này mày sẽ không bao giờ tiến xa hơn trên con đường võ đạo được nữa đâu!"  

 

Nói xong câu ấy.  

 

Chu Đỉnh Phong lạnh lùng nhìn Chu Lạc Ly.  

 

Chu Lạc Ly thừa biết nền tảng của nhà họ Chu to lớn cỡ nào, tài nguyên tu võ dồi dào ra sao.  

 

Thế nên Chu Đỉnh Phong dám chắc rằng Chu Lạc Ly tuyệt đối sẽ không từ bỏ tài nguyên tu võ ở nhà họ Chu vì Diệp Bắc Minh.  

"Được thôi!"  

 

Chu Lạc Ly hít sâu một hơi.  

 

Cô ấy bước lên một bước: "Hôm nay, Chu Lạc Ly tôi thề với tấm lòng võ đạo rằng..."

Bọn Vương Như Yên, Liễu Như Khanh, Lục Tuyết Kỳ, hoàng hậu Hồng Đào, Khương Tử Cơ sửng sốt: "Sư tỷ Chu, chị..."  

 

"Ồ?"  

 

Hai mắt Chu Đỉnh Phong sáng ngời: "Hahaha, đứa trẻ ngoan, quả không hổ là đứa trẻ ngoan của nhà họ Chu ta!"  

 
 
Chương 2235: "Cảnh giới Thần Vương thì ghê gớm lắm chắc?"


 Ngay sau đó.  

 

Giọng nói của Chu Lạc Ly cất lên: "Nếu cứ khăng khăng Lạc Ly phải chọn, vậy thì tôi sẽ chọn rời khỏi nhà họ Chu!"  

 

"Sau này Chu Lạc Ly tôi đây mà lấy tài nguyên của nhà họ Chu để dùng, dù chỉ một chút thôi thì cũng sẽ bị cửu lôi đánh chết!"  

 

"Cái gì cơ?"  

 

Chu Đỉnh Phong sững sờ, nổi cơn tam bành: "Lạc Ly, mày nghiêm túc thật đấy à?"  

 

"Mày hãy nghĩ cho bố mẹ mày, nghĩ cho gia tộc đi!"  

 

"Những năm qua, gia tộc đã dốc bao tâm huyết để bồi dưỡng mày, thế mà mày lại rời bỏ nhà họ Chu chỉ vì Diệp Bắc Minh ư?"  

 

"Đồ vong ơn bội nghĩa, đồ quên nguồn quên gốc!"  

 

Chu Đỉnh Phong tức chết đi được!  

 

Ngạo Vô Tình nhếch mép cười nghiền ngẫm: "Chu Đỉnh Phong, người nhà họ Chu các anh đỉnh thật đấy".  

 

Lăng Huệ cũng cười nhạo báng: "Chẳng thế còn gì, quá đỉnh ấy chứ!"  

 

"Bao nhiêu người có mặt ở đây mà lại bảo là đứng cùng một chiến tuyến với Diệp Bắc Minh, nghĩa là các anh đang tuyên bố nhà họ Chu và Diệp Bắc Minh chung một chiến tuyến đấy à?"  

 

Ngạo Vô Tình gật đầu: "Có lẽ là vậy rồi".  

 

Chu Lạc Ly nhíu mày: "Sao hai vị tiền bối lại ăn nói linh tinh như vậy? Chu Lạc Ly tôi đây đã rời khỏi nhà họ Chu rồi".  

 

"Toàn bộ hành động của tôi không liên quan gì tới nhà họ Chu cả!"  

 

Ngạo Vô Tình hừ lạnh: "Cô nói vậy thì ai tin? Cô nói mình đã rời khỏi nhà họ Chu là hết liên quan rồi chắc?"  

 

"Cô thử giải thích với nhà họ Giang xem họ có tin không đi?"  

 

Lăng Huệ nghiền ngẫm nhìn Chu Lạc Ly: "Con bé này, cô đã thành công đẩy nhà họ Chu vào bước đường cùng rồi đấy".  

 

"Nếu tôi là cô, tôi sẽ tự sát để tạ tội luôn cho xong!"  

 

Gương mặt kiều diễm của Chu Lạc Ly bỗng chốc trắng bệch.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Chị Lạc Ly, chị đừng nhiều lời với hạng người như bọn họ làm gì".  

 

"Không cần tốn nước miếng gì hết, cứ giết là xong!"  

 

Ánh mắt anh trở nên âm trầm, luồng sát ý long trời lở đất bộc phát ra từ anh.  

 

Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng giơ tay lên, kiếm Đoạn Long chủ động bay vào trong tay anh, phi thẳng một mạch về phía hai người Ngạo Vô Tình và Lăng Huệ.  

 

"Thằng ôn con này, mày đúng là to gan!"  

 

Khóe mắt Ngạo Vô Tình và Lăng Huệ khẽ giật giật, bọn họ vừa bực tức vừa thấp thỏm lo sợ.  

 

Diệp Bắc Minh thoắt cái xuất hiện trước mặt hai người rồi chém một nhát kiếm xuống.  

 

"Bọn ta là cảnh giới Thần Chủ đấy, mày tưởng bọn tao cũng là cảnh giới Thần Vương như Dư Thục Nhàn chắc?"  

 

Hai người họ quát tháo, toàn bộ chân nguyên khắp cơ thể dâng trào, hai luồng kình khí tấn công về phía Diệp Bắc Minh.  

 

 

Diệp Bắc Minh cười khẩy: "Cảnh giới Thần Vương thì ghê gớm lắm chắc?"  

 

Ánh mắt của Ngạo Vô Tình lạnh như băng: "Ranh con, mày sẽ biết cảnh giới Thần Vương có ghê gớm hay không ngay sau đây thôi!"  

 

Vừa dứt lời, Ngạo Vô Tình bỗng dưng gào lên!  

 

"A!"  

 

Ngay giây phút chạm tay đến kiếm Đoạn Long, nó đột ngột nổ tung, thân thể ông ta bị đánh bay ra ngoài.  

 

Lăng Huệ chứng kiến cảnh tượng ấy thì khuôn mặt già nua tái mét, bà ta rụt tay về, xoay người né tránh.  

 
 
Chương 2236: Đương nhiên là giết rồi!"


 Lăng Huệ vô cùng bàng hoàng, muốn né tránh nhưng kiếm Đoạn Long đã nhắm vào bà ta!  

 

Bà ta không còn cách nào khác ngoài cắn răng, chủ động chém đứt tay mình rồi lùi lại một mạch mười mấy bước.  

 

Lăng Huệ chật vật đến nỗi suýt chút nữa đã ngã nhào ra mặt đất.  

 

"Mày!"  

 

Sắc mặt hai người vô cùng tối tăm.  

 

Dù có nằm mơ thì bọn họ cũng không ngờ rằng một tên Diệp Bắc Minh chỉ với cảnh giới Hợp Nhất lại có thể gây sức ép cho người khác một cách khủng khiếp như vậy!  

 

Ngạo Vô Tình cắn răng: "Thanh kiếm này quá khủng khiếp, chứ sức chiến đấu của thằng nhóc này cũng bình thường thôi!"  

 

"Chúng ta cũng phản xạ kịp trước tốc độ của cậu ta mà, thậm chí còn thoát được nữa!"  

 

"Khổ nỗi thanh kiếm này quá kinh khủng! Thật sự quá là kinh khủng!"  

 

"Có long hồn bổ trợ thì cho dù người nắm giữ nó là võ giả cấp thấp nhất cũng đủ để tiêu diệt cảnh giới Thần Chủ!"  

 

Nghe thấy câu này, tất cả mọi người tại đây đều nhìn về phía kiếm Đoạn Long!  

 

Ánh mắt ai nấy đều nóng bỏng vô cùng.  

 

Nhìn thanh kiếm như thể con mắt sắp rớt ra ngoài.  

 

Ai mà không thèm thuồng một thanh kiếm có khả năng giết chết cảnh giới Thần Chủ chứ?  

 

Đặc biệt là những lão già cảnh giới Thần Chủ, cặp mắt bọn họ đỏ đến nỗi cứ như sắp rỉ máu vậy.  

 

Bản thân bọn họ đã là cảnh giới Thần Chủ rồi.  

 

Nếu lấy được thanh kiếm ấy thì chẳng phải họ đã vô địch thiên hạ rồi ư?  

 

Gào!  

 

Giờ phút này, tiếng rồng gào thét truyền đến từ kiếm Đoạn Long, một giọng nói cất lên: "Diệp Bắc Minh, ta là linh hồn của long hồn!"  

 

"Từ giờ trở đi, ta có thể trở thành kiếm hồn của thanh kiếm này để nhận ngươi làm chủ!"  

 

"Ngươi có đồng ý không?"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu mà không chút do dự: "Ta đồng ý!"  

 

"Được!"  

 

Kiếm Đoạn Long kêu lên.  

 

Keng!  

 

Một âm thanh giòn giã truyền đến.  

 

Một phù văn cổ xưa to lớn hiện ra xung quanh Diệp Bắc Minh.  

 

Trên đó ẩn chứa sức mạnh thần bí khó lường.  

 

"Không ổn rồi!"  

 

Một ông lão mắt tam giác hét to: "Long hồn sắp hoàn toàn nhận Diệp Bắc Minh làm chủ, một khi nghi thức thành công".  

 

"Chúng ta sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội có được long hồn!"  

 

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

 

Một vài người bắt đầu sốt ruột.  

 

Khóe mắt tam giác của lão già nọ giật giật: "Còn làm gì nữa? Đương nhiên là giết rồi!"  

 

Ông lão còn lại chau mày, con ngươi đảo láo liên đầy do dự.  

 

Lão già mắt tam giác chợt quát to: "Mấy ông già này, còn lưỡng lự cái quái gì nữa?"  

 

"Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta rồi, sau khi lấy được long hồn, có lẽ chúng ta sẽ vượt qua được cảnh giới Thần Chủ đấy!"  

 

"Còn nếu không có được thì các ông chờ chết già tại cảnh giới này đi!"  

 
 
Chương 2237: "Lỡ Diệp Bắc Minh thắng thì sao ạ?"


 "Đạm Đài Quyết? Không ngờ ông cũng tới đây!"  

 

Đạm Đài Trần vô cùng hào hứng: "Thập thất tổ, hóa ra ngài vẫn chưa chết ạ?"  

 

Đạm Đài Quyết tức giận trừng gã ta: "Hừ!"  

 

Đạm Đài Lâm vội khiển trách: "Cậu nói bậy bạ gì đấy!"  

 

"Thưa thập thất tổ, nó bị ngốc, ngài đừng để trong lòng".  

 

Ngay sau đó.  

 

Lão già mặc áo bào đen thứ hai bước ra từ trong đám đông: "Khà khà, long hồn à? Lão phu cũng muốn được chia một phần!"  

 

"Trời ơi!"  

 

Một người đàn ông trung niên với tu vi là cảnh giới Thần Vương đỉnh phong hít một hơi sâu: "Ngài là Dạ Thiên Hạ tiền bối đấy ư?"  

 

Dạ Thiên Hạ?  

 

Khi nghe thấy ba chữ ấy, đồng tử của ai cũng co rút lại!  

 

Dạ Thiên Hạ, Dạ Vô Song!  

 

Cách đây mười ngàn năm về trước, hai người họ được mệnh danh là "Đôi song sinh nhà họ Dạ, thiên hạ vô song"!  

 

Dạ Thiên Hạ gật đầu thừa nhận: "Là ta".  

 

"Ôi!"  

 

Một số người run bần bật, không kìm được cúi đầu thật sâu.  

 

Dạ Thiên Hạ cười hỏi: "Em trai, em không tới đây à?"  

 

Dạ Vô Song mỉm cười ngạo nghễ: "Anh trai, anh đã lên tiếng rồi thì em cũng sánh vai tác chiến cùng anh!"  

 

Ngạo Vô Tình nuốt vài viên đan dược, lặng lẽ bước ra khỏi hàng.  

 

Ánh mắt của Lăng Huệ lạnh như băng, bà ta nhìn chòng chòng vào Diệp Bắc Minh một cách tàn nhẫn: "Thằng ôn con, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày!"  

 

Chu Đỉnh Phong đứng ra mà không chút ngại ngần: "Lạc Ly, lão phu sẽ cho mày thấy lựa chọn của mày sẽ đem đến cái chết như thế nào!"  

 

Sau một hồi nghĩ ngợi, Đỗ Kiêu quyết định đứng ra khỏi hàng.  

 

Chẳng biết Đỗ Băng Nhược lấy can đảm từ đâu mà lại nắm lấy tay Đỗ Kiêu: "Lão tổ, đừng mà..."  

 

Đỗ Kiêu nhíu mày.  

 

Đỗ Vũ Hằng vô cùng hoảng sợ: "Băng Nhược, con làm cái trò gì thế? Sao còn chưa thả lão tổ ra!"  

 

"Lão tổ, cháu cầu xin ngài! Đừng làm vậy mà..."  

 

Đỗ Băng Nhược cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đau khổ cầu xin.  

 

Đỗ Kiêu lấy làm kỳ lạ: "Rốt cuộc tại sao cháu lại khăng khăng đòi ngăn cản bổn tổ cho dù phải mạo hiểm chọc giận bổn tổ?"  

 

Đỗ Băng Nhược hít sâu một hơi: "Lão tổ, nếu như ngài ra tay!"  

 

"Nhưng lỡ không giết chết được Diệp Bắc Minh thì làm sao đây ạ?"  

 

Ánh mắt của Đỗ Kiêu trở nên âm trầm: "Không thể nào!"  

 

Đỗ Băng Nhược lắc đầu: "Lão tổ, không có gì là không thể cả".  

 

"Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ".  

 

"Lỡ, dù cơ hội ấy chỉ là một phần mười nghìn".  

"Lỡ Diệp Bắc Minh thắng thì sao ạ?"  

 

Đỗ Kiêu giật mình: "Vậy thì kẻ nào ra tay cùng với gia tộc đứng sau kẻ đó sẽ bị tiêu diệt!"  

 

Đỗ Băng Nhược gật đầu một cách chắc nịch.  

 

Đỗ Kiêu sửng sốt, không ngờ lão ta lại thu chân về thật.  

 

Vô số năm sau, mỗi khi nhớ về ngày hôm nay Đỗ Kiêu đều mừng rỡ.  

 

"1, 2, 3, 4, 5, 6, 7..."  
 
Chương 2238: Đúng là ngược đời!


 Gào!  

 

Đột nhiên.  

 

Một tiếng rồng gầm thét lại truyền ra một lần nữa từ trong kiếm Đoạn Long: "Diệp Bắc Minh, nghi thức bắt đầu rồi!"  

 

Vù vù!  

 

Trong chớp mắt, những phù văn cổ xưa xoay quanh Diệp Bắc Minh đồng loạt bừng sáng.  

 

Mỗi một phù văn tựa như một con rồng nhỏ còn sống vậy, từng con một chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh.  

 

Vẻ mặt của bảy võ giả cảnh giới Thần Vương nặng nề chưa từng có: "Không được cho kẻ này có cơ hội thành công!"  

 

"Còn nói nhảm gì nữa? Giết cậu ta thôi!"  

 

Giọng điệu của Dạ Thiên Hạ không hề có chút cảm xúc nào, ông ta giơ tay lên, vung một nhát kiếm xé rách hư không.  

 

Bọn họ nhìn thấy một luồng kiếm khí như ngân long trào dâng, dường như nó xuất hiện từ trong hư vô.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Dạ Thiên Hạ đúng không? Ngươi sẽ hối hận vì hành động ngày hôm nay!"  

 

Dạ Thiên Hạ mỉm cười: "Cả đời lão phu chưa bao giờ biết đến hai chữ hối hận khi làm bất cứ việc gì cả!"  

 

Soạt!  

 

Kiếm khí trông như ngân long ấy chém xuống.  

 

Dòng máu toàn thân Diệp Bắc Minh sôi trào, cầm kiếm Đoạn Long mà đối kháng.  

 

Ầm!  

 

Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên.  

 

Kiếm khí ngân long ấy như đang sống vậy, kêu rên một tiếng rồi vỡ tan tành ngay tại chỗ.  

 

Cùng lúc đó, một phù văn màu đỏ bay vào cơ thể Diệp Bắc Minh.  

 

Lão già mắt tam giác la lên: "Đừng để hắn ta được như ý muốn, nếu như toàn bộ những phù văn ấy bay vào thân thể thằng nhóc này!"  

 

"Thanh kiếm đó sẽ dung nhập làm một thể với hắn ta thật đấy!"  

 

"Đến lúc đó, nói không chừng hắn ta sẽ có sức mạnh có thể càn quét cảnh giới Thần Chủ!"  

 

Vô số người tái mặt.  

 

Tất cả đều nhìn chòng chọc vào kiếm Đoạn Long mà Diệp Bắc Minh đang cầm trong tay.  

 

Những ai thuộc nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo, nhà họ Dạ, nhà họ Chu và gia tộc Đạm Đài đều đỏ ngầu cả mắt.  

 

"Giết!"  

 

Gương mặt già cỗi của Đạm Đài Quyết lạnh như băng, một vầng sáng chợt lóe lên từ trong lòng bàn tay lão ta.  

Một ngọn giáo dài đỏ như máu bay ra khỏi nhẫn chứa vật, nhào về phía trái tim của Diệp Bắc Minh như một con giao long!  

 

Huyết Hồn Thương, thần khí thượng cổ!  

 

"Biến!"  

 

Diệp Bắc Minh quát tháo thật to, kiếm Đoạn Long cuộn xoắn hai con Chân Long một đen một trắng lên.  

 

Huyết Hồn Thương chạm trán với kiếm Đoạn Long.  

 

"Răng rắc!", một âm thanh giòn tan truyền đến, không ngờ Huyết Hồn Thương lại gãy làm hai khúc như một tờ giấy dán mỏng manh, mất hết ánh sáng.  
 
Chương 2239: Mày không trúng độc ư?


Không chờ những người xung quanh hoàn hồn, dứt khỏi cơn khiếp sợ, lão già mắt tam giác kia nở nụ cười độc địa: "Thằng ranh kia, mày đúng là kinh khủng thật đấy!"  

 

"Mày mà không chết thì những lão già khọm bọn tao khó bề yên tâm!"  

 

"Cho dù không có long hồn, không có thanh kiếm Đoạn Long này, chỉ với thiên phú tu võ của mày thôi thì mày cũng nên chết rồi!"  

 

Vừa dứt câu, lão già mắt tam giác lao vút tới như một con rắn độc.  

 

Ống tay áo to như cái kèn đồng của lão ta hất tung, làm dấy lên một cơn gió đen.  

 

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!  

 

Không ngờ trong cơn gió đen kia lại cất giấu một trăm lẻ tám cái phi tiêu màu vàng, chúng ồ ạt phóng tới chỗ Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh vừa định tránh né.  

 

Thì tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, cậu không được rời khỏi phạm vi của phù văn trong quá trình long hồn nhận chủ".  

 

Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại: "Vậy nếu tôi rời khỏi phạm vi của phù văn thì sao?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Bao nhiêu nỗ lực sẽ biến thành dã tràng xe cát cả".  

 

"Con long hồn này không còn bao nhiêu năng lượng nữa, cũng không thể tiến hành quá trình nhận chủ lần thứ hai được đâu".  

 

"Do đó, cho dù đối phương giở thủ đoạn gì, cậu cũng phải cố gắng chịu đựng cho tôi".  

 

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co rút: "Xem ra chỉ còn cách đón đỡ thôi".  

 

Anh vung kiếm Đoạn Long chém những cái phi tiêu đang phòng tới.  

 

"Keng keng keng keng!", những âm thanh giòn giã vang lên.  

 

Diệp Bắc Minh cản được một trăm lẻ bảy phi tiêu, còn một phi tiêu cuối cùng đã đâm xuyên vai anh.  

 

Một vết thương đã xuất hiện.  

 

Máu tươi túa ra.  

 

Nhưng không nặng.  

 

Lão già mắt tam giác ngoác miệng phá lên cười sằng sặc: "Hahahaha, thằng ranh kia, kết cục của mày đã được định sẵn rồi!"  

 

"Đây là Đoạn Hồn Tiêu do lão phu nghiên cứu chế tạo ra, trên đó có kịch độc mấy trăm năm do chính tay lão phu chế ra đấy!"  

 

Nét mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng.  

 

Anh không nói một câu nào.  

 

Lão già mắt tam giác vô cùng tự tin: "Mày không thấy chân nguyên trong cơ thể đang từ từ khô kiệt à?"  

 

Đột nhiên.  

 

Lão ta xồng xộc lao tới, một pháp tướng Hắc Hùng hiện ra sau lưng lão ta.  

 

Sau khi đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh, lão già kia đưa tay về phía đầu anh: "Thằng nhóc, mày đã tuyệt vọng chưa?"  

 

Pháp tướng Hắc Hùng đằng sau lão ta cũng làm động tác giống hệt vậy!  

 

Bỗng dưng.  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười.  

 

Sát ý lạnh như băng bùng nổ!  

 

"Không ổn rồi! Ông Trần, rút lui nhanh lên! Thằng nhóc này có vấn đề!"  

 

Đạm Đài Quyết gào to.  

 

Khi nhìn thấy nụ cười kỳ quặc của Diệp Bắc Minh.  

 

Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng lão già mắt tam giác.  

Lão ta muốn lùi về sau nhưng đã muộn.  

 

Diệp Bắc Minh đã cầm kiếm Đoạn Long chém vào cổ lão ta.  

 

Một huyết long và một Tổ Long xuất hiện cùng một lúc, bao vây lão già mắt tam giác không cho lão ta chạy đi đâu cả.  

 

"Mày... Mày không trúng độc ư? Sao có thể như vậy được!"  

 

Đồng tử của lão ta co rút, run bần bật nhìn kiếm Đoạn Long đang bổ xuống.  

 
 
Chương 2240: “Tới đúng lúc lắm!”


Một tiếng hét thảm thiết vang lên, máu văng tung tóe khắp nơi.  

 

"Ông Trần!"  

 

Sắc mặt của sáu người còn lại đều khó coi cực kỳ, kiêng dè nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.  

 

Đạm Đài Trần suýt chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi: "Chị Lâm, em lỡ trêu vào thằng này mất rồi..."  

 

"Ngay cả cảnh giới Thần Chủ mà hắn ta cũng giết được, nếu hắn ta muốn trả thù em thì chẳng phải em chết chắc rồi ư?"  

 

Đạm Đài Lâm cũng sợ chết khiếp.  

 

Dường như cô ta không nghe thấy lời nói của Đạm Đài Trần, trong mắt cô ta chỉ còn mỗi bóng hình Diệp Bắc Minh.  

 

Cùng với nỗi kinh hoàng bất tận!  

 

"Trời ạ..."  

 

Trán Đỗ Kiêu rịn một lớp mồ hôi mỏng: "Băng Nhược, cháu nói đúng".  

 

Đỗ Vũ Hằng nghẹn họng nhìn trân trối, có nằm mơ ông ta cũng không ngờ Diệp Bắc Minh đáng gờm đến như vậy.  

 

Thế mà con gái ông ta lại nhận ra ư?  

 

Tôn Kiếm Khung sợ hãi thốt: "Trời mẹ ơi..."  

 

Bầu không khí tại đây trở nên xôn xao.  

 

"Đậu xanh rau má, tôi vừa mới thấy gì thế kia?"  

 

"Đó là ông Trần cơ mà! Ông ta cực kỳ giỏi dùng độc và ám khí, thế mà lại bị Diệp Bắc Minh giết chết chỉ trong tích tắc ư?"  

 

Một võ giả cảnh giới Thần Chủ mà lại chết ngay trước mắt họ một cách dễ dàng như thế, không một ai không rúng động.  

 

Một lão già trong đám đông lắc đầu: "Không đúng, thực lực của Diệp Bắc Minh chỉ bình thường thôi, cậu ta mới đến cảnh giới Hợp Nhất thôi mà!"  

 

"Chính thanh kiếm ấy! Nhất định là do thanh kiếm đã hấp thu long hồn ấy!"  

 

"Vốn dĩ bản thân thanh kiếm đã hết sức kinh khủng rồi. Nó tên là kiếm Đoạn Long, được ghi chép tại một tòa bảo tháp cực kỳ cổ xưa!"  

 

"Bây giờ long hồn đã dung nhập với thanh kiếm này, thế là uy lực của nó càng kinh khủng thêm ba phần nữa..."  

 

Vù!  

 

Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào kiếm Đoạn Long, mặt đỏ tía tai, hô hấp dồn dập!  

 

Hồi hộp đến mức tim sắp nhảy ra ngoài!  

 

Tròng mắt Ngạo Vô Tình rỉ máu: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?"  

 

"Thanh kiếm này mà rơi vào tay bất kỳ ai trong chúng ta đều được phát huy tác dụng hơn thằng nhóc này cả!"  

 

Dạ Thiên Hạ thốt một câu: "Em trai, ra tay thôi".  

 

Dạ Vô Song gật đầu: "Được!"  

 

Hai người đồng thời bước ra một bước, hai lão già vốn mặt mũi hiền lành.  

 

Giờ phút này, bọn họ cứ như mãnh hổ xuống núi vậy.  

 

Gào! Gào!  

 

Hết tiếng hổ đến tiếng rồng vang lên.  

 

Đằng sau mỗi người hiện lên một pháp tướng Chân Long và một pháp tướng Mãnh Hổ.  

 

"Pháp tướng Chân Long? Trời đất ơi!"  

 

"Không đúng, đó không phải Chân Long mà là Giao Long tứ trảo!", một người thanh niên tinh ý nhận ra, kêu lên: "Hình như so với pháp tướng Tổ Long của Diệp Bắc Minh... con Giao Long tứ trảo này yếu hơn nhiều nhỉ?"

Dạ Vô Song và Dạ Thiên Hạ lạnh lùng nhìn qua: “Cậu rất thích nói chuyện sao?”  

 

Người trẻ tuổi vừa lên tiếng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt!  

 

“Hừ!”  

 

Dạ Vô Song cười lạnh: “Anh, giết đi!”  

 

Chỉ ba chữ ngắn ngủi, nhưng lại phóng ra sát ý lạnh như băng, làm cho người ta sợ run người!  

 

Hai bóng người trái phải phóng ra, chỉ dùng một giây đã đi đến trước mặt Diệp Bắc Minh!  

 

Pháp tướng Giao Long và Mãnh Hổ sau lưng hai người tạo ra một cơn gió lốc cuồn cuộn, tàn nhẫn đánh tới chỗ Diệp Bắc Minh!  

 
 
Chương 2241: có lẽ tôi sẽ không kịp phản ứng!”


Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn, máu nóng trong cơ thể thiêu đốt!  

 

“Cửu U Thần Ma Quyết!”  

 

Tiếng thứ hai!  

 

“Thần ma, cửu biến!”  

 

Tiếng thứ ba vừa dứt!  

 

Gào!  

 

Huyết long, tổ long, long hồn, ba con rồng đồng thời xuất hiện ở phía sau Diệp Bắc Minh!  

 

Giờ phút này, vạn vật thần phục!  

 

Trong nháy mắt pháp tướng Giao Long và Mãnh Hổ va chạm với bóng dáng của huyết long, tổ long, long hồn đã lập tức bị đánh tan!  

 

Không hề chậm trễ một chút nào, giống như là băng tuyết khi nhìn thấy ánh mặt trời vậy!  

 

Bị đánh tan trong nháy mắt!  

 

Cùng lúc đó, hai người Dạ Thiên Hạ và Dạ Vô Song cũng xuất hiện ở trước mặt Diệp Bắc Minh!  

 

Chỉ còn cách anh khoảng một mét.  

 

“Hahaha! Diệp Bắc Minh, cậu bị lừa rồi!”  

 

Dạ Thiên Hạ nhe răng cười, sự kích động khiến khuôn mặt già nua của ông ta trở nên vặn vẹo : “Thắng bại đã rõ, cậu hãy chết đi!”  

 

Hai người vươn tay ra.  

 

Đồng thời đập vào trái tim của Diệp Bắc Minh!  

 

Khoảng cách gần như thế, cho dù là cảnh giới Thần Chủ cũng không thể tránh né được!  

 

“Tiểu sư đệ!”  

 

“Mau tránh ra!”  

 

Khuôn mặt Vương Như Yên trắng bệch.  

 

“Tiểu sư đệ, không!”  

 

Liễu Như Khanh, Lục Tuyết Kỳ cũng đều hô to.  

 

Diệp Bắc Minh lại không quan tâm, trong đôi mắt anh còn không có một chút dao động nào.  

 

Dạ Vô Song cong khóe miệng cười lạnh: “Bị doạ ngốc rồi đúng không! Haha, đấu với lão phu ư? Cậu cũng xứng!”  

 

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, bàn tay của hai người đã sắp chạm đến ngực Diệp Bắc Minh!  

 

Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này.  

 

Một tiếng nổ “ầm” truyền đến.  

 

Bàn tay của bọn họ vẫn còn chưa đâm xuyên qua lồng ngực Diệp Bắc Minh, bắt lấy trái tim anh!  

 

Đã cảm thấy giống như đập vào một cơ thể làm bằng sắt thép!  

 

Đồng tử của Dạ Vô Song co rụt lại: “Anh, chuyện gì thế này?”  

 

“Sao có thể!”  

 

Dạ Thiên Hạ nhìn chằm chằm vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh!  

 

Ngay sau đó.  

 

Ông ta ngẩng đầu.  

 

Vừa lúc đối diện với ánh mắt không có chút cảm xúc nào của Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh dùng giọng nói chỉ có Dạ Thiên Hạ và Dạ Vô Song nghe được, mở miệng nói: “Đã quên nói cho hai người biết, tôi từng nuốt một trái tim của rồng!”  

 

“Nếu các ông nhằm vào đan điền, hoặc là đầu của tôi, có lẽ tôi sẽ không kịp phản ứng!”  

 

“Nhưng mà vì sao các ông lại cố tình muốn chọn trái tim tôi chứ?”  

 

“Chẳng lẽ các ông không biết, máu thịt chỗ trái tim tôi là nhục đao thương bất nhập sao?”  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom