Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2202: “Bọn tao có thể đồng ý tha cho mày một mạng!”


 Cho nên mới có cảnh vừa nãy!  

 

“Rốt cuộc người này là ai?”  

 

“Bất kể là ai, ông ta cũng là người đứng sau Diệp Bắc Minh!”  

 

“Rốt cuộc Diệp Bắc Minh có lai lịch thế nào?”  

 

“Bất kể hắn có lai lịch thế nào, từ nay về sau, bất kỳ người nào nhà họ Chu gặp Diệp Bắc Minh cũng phải cung kính cho tôi!”  

 

“Cung phụng hắn như ông nội cũng được!”  

 

Khuôn mặt già của Chu Cửu U tái nhợt.  

 

Một ông lão mặc cẩm bào hỏi: “Tứ ca, có đến mức đó không?”  

 

“Cùng lắm, nước sông không phạm nước giếng với Diệp Bắc Minh là được rồi”.  

 

Đôi mắt Chu Cửu U đỏ bừng: “Hôm nay chết một Chu Hiếu Thiên, một Chu Hoàng, còn chết hai lão tổ…”  

 

“Những việc này không quan trọng, đáng sợ nhất là người đàn ông trung niên này, ông ta có sức mạnh tiêu diệt nhà họ Chu tùy ý!”  

 

“Chẳng may lại đắc tội với Diệp Bắc Minh lần nữa, nhà họ Chu sẽ xong đời hoàn toàn!”  

 

…  

 

Vừa rời khỏi nhà họ Chu, đến một sơn cốc.  

 

Diệp Bắc Minh dừng bước chân: “Đuổi theo lâu như vậy mà còn không ra tay hả?”  

 

Một tràng tiếng bước chân ập đến, mười mấy ông lão cực kỳ già nua xuất hiện.  

 

Bọn họ không dám lại gần, mà đứng cách đó mấy trăm mét!  

 

Một ông lão mũi khoằm lên tiếng: “Nhóc con, mày cũng thật bình tĩnh đấy”.  

 

“Mấy ông lão bọn tao đã đi theo mày từ lúc mày rời khỏi nhà họ Chu, mà bây giờ mày mới dừng lại!”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn mấy người: “Năm cảnh giới Thần Chủ!”  

 

“Sáu cảnh giới Thần Vương hậu kỳ đỉnh phong!”  

 

“Còn có năm cảnh giới Thần Vương hậu kỳ!”  

 

“Thế trận cũng thật cường mạnh đấy, các ông tìm tôi có việc gì?”  

 

Đột nhiên, một ông lão có khí tức rắn độc bước ra một bước, lạnh giọng uy hiếp nói: “Nhóc con, mày giả vờ cái gì hả?”  

 

“Giao Kiếm Long Đồ trong tay mày ra đây, giao cả cách tu luyện Tổ Long Pháp Tướng ra nữa!”  

 

“Bọn tao có thể đồng ý tha cho mày một mạng!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Nếu tôi không giao ra thì sao?”  

 

Ông lão có khí tức rắn độc nghiêm mắt lại: “Bọn tao có cả vạn cách có thể bắt mày giao ra”.  

 

“Nếu không muốn chết một cách đau đớn, tốt nhất mày nên biết điều”.  

 

“Ồ”.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu một cách thản nhiên.  

 

Xòe hai tay: “Các ông còn đợi gì nữa? Ra tay đi”.  

Mười mấy người do dự, lại không có một ai dám ra tay!  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Không phải chứ, mười mấy người các ông cùng liên thủ, vậy mà không dám ra tay?”  

 

Ông lão mũi khoằm nheo mắt: “Diệp Bắc Minh, tao biết mày có rất nhiều thủ đoạn”.

“Nhưng bọn tao cách mấy trăm mét, mày tưởng những thủ đoạn của mày có ích hả?”  

 

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng: “Không thử thì làm sao biết vô ích?”  

 

“Kiếm Đoạn Long, giết!”  

 
 
Chương 2203: Kiếm Đoạn Long quét ngang qua!


 Ông lão mũi khoằm không hề do dự, trong tay hiện lên một cái búa đen, tấn công về phía kiếm Đoạn Long!  

 

Lúc hai bên đập vào nhau, búa đen lập tức nổ nứt.  

 

Ông lão mũi khoằm đỏ mặt: “Không hổ là kiếm Long Đồ, quả nhiên lợi hại!”  

 

“Mọi người cùng ra tay, hạ gục tên nhóc này!”  

 

Mười mấy người cùng ra tay, một luồng sức mạnh như biển thét ập đến!  

 

“Chú ý, đừng trực tiếp giết chết!”  

 

“Đúng, phải bắt sống!”  

 

“Mọi người cẩn thận, trên người tên nhóc này có ám khí, sẽ đột ngột phát ra tiếng sấm, uy lực cực kỳ mạnh…”  

 

Người này còn chưa nói hết một câu, đã kêu thảm một tiếng: “A!”  

 

Diệp Bắc Minh giống như quỷ mị, xuất hiện bên cạnh ông ta: “Chỉ có ông nói nhiều?”  

 

Kiếm Đoạn Long đâm vào cơ thể của ông ta, lập tức chấn hãi.  

 

Phụt!  

 

Bùng ra sương máu!  

 

“Giết!”  

 

Các ông lão khác đỏ bừng mắt, cùng xông giết về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Gru!  

 

Một tiếng rồng gầm.  

 

Trong tích tắc, từ sau lưng Diệp Bắc Minh bùng phát ra ma khí ngút trời!  

 

Một con chân long màu máu và một con tổ long màu đen hiện lên!  

 

Đồng tử của bọn họ co lại: “Dị tượng cường mạnh quá!”  

 

Huyết long và hắc long mỗi con khóa chặt một người cảnh giới Thần Vương hậu kỳ, gầm thét một tiếng rồi xông lên!  

 

Phập! Phập!  

 

Hai làn sương máu nổ tung!  

 

Các ông lão khác phản ứng lại, trong lòng lạnh băng, sượt sượt sượt lùi lại!  

 

Ông lão mũi khoằm quát lên: “Tên nhóc này ngưng tụ huyết long và hắc long cần thời gian, nhân lúc này, lấy mạng của hắn!”  

 

Soạt!  

 

Các ông lão khác không hề do dự, lập tức xông lên.  

 

Một người cảnh giới Thần Vương đỉnh phong xuất hiện bên cạnh Diệp Bắc Minh, đâm một kiếm về phía bụng của anh!  

 

“Cút!”  

 

Diệp Bắc Minh thét lên một tiếng.  

 

Kiếm Đoạn Long quét ngang qua!  

 

Phụt!  

Sương máu bùng nổ, người này trực tiếp bị chém vào hông.  

 

Liền sau đó.  

 

Một thanh loan đao màu đen ập đến, trực tiếp xuyên qua bụng của Diệp Bắc Minh!  

 

Ông lão như rắn độc cầm loan đao màu đen cười dữ tợn: “Diệp Bắc Minh, một mình mày làm sao đấu được với mười mấy người bọn tao?”  

 

“Thiên tài? Yêu nghiệt, trò cười thôi!”  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, cuồng bạo giơ kiếm Đoạn Long chém xuống!  

 
 
Chương 2204: “Không hay lắm sao?”


 Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn kinh: “Tên nhóc này, rốt cuộc có sức mạnh thế nào?”  

 

“Hắn thực sự chỉ là cảnh giới Hợp Nhất sao? Đúng là biến thái!”  

 

Ông lão như rắn độc còn chưa nói hết.  

 

Roạt!  

 

Bỗng nhiên, một luồng đao khí khủng bố từ không trung bên cạnh chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh!  

 

Roạt!  

 

Một cánh tay của anh bay đi, hoàn toàn biến mất.  

 

Người ra tay chính là ông lão mũi khoằm: “Diệp Bắc Minh, ở trước mặt cảnh giới Thần Chủ, mày giả bộ cái gì?”  

 

“Lúc này ở nhà họ Chu, chắc đã tiêu hao rất nhiều chân nguyên phải không?”  

 

“Loại sức mạnh đột nhiên bùng phát đó, có lẽ là loại công pháp nào đó phải không?”  

 

“Chẳng lẽ mày còn có thể bùng phát lần nữa như ở nhà họ Chu sao?”  

 

Ông lão mũi khoằm cười lạnh lùng đi đến.  

 

Dường như nhìn thấu tất cả!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm ông ta với ánh mắt lạnh như băng!  

 

Đột nhiên!  

 

Có người phát động tấn công!  

 

“Diệp Bắc Minh, mày đi chết đi!”  

 

Một ông lão gào một tiếng, tay cầm song kiếm chém xuống.  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay chém ra một đường kiếm, đánh ông lão này thành sương máu!  

 

Hai đường kiếm khí ông lão đó chém ra trước khi chết giáng xuống, đập lên người Diệp Bắc Minh.  

 

Phụt! Phụt!  

 

Diệp Bắc Minh phun ra ngụm máu tươi, trên người có thêm hai vết thương đầm đìa máu tươi.  

 

Ông lão như rắn độc truy kích đến, đúng là như một con rắn độc, cắn con mồi không buông!  

 

Loan đao màu đen trong tay không ngừng chém ra!  

 

Diệp Bắc Minh lùi lại liên tiếp, đôi mắt đỏ bừng, cả người hoàn toàn điên cuồng.  

 

Hai ông lão cảnh giới Thần Vương đỉnh phong xông đến từ bên cạnh.  

 

Diệp Bắc Minh chém ra một kiếm, hai luồng sương máu nổ ra.  

 

Ông lão mũi khoằm tấn công một đòn chí mạng, một đao chém đứt một chân của Diệp Bắc Minh!  

 

Phụt!  

 

Ông lão như rắn độc tìm được cơ hội, loan đao màu đen chém về phía một cái chân còn lại của Diệp Bắc Minh!  

 

Phụt!  

Hai chân của Diệp Bắc Minh lần lượt bay đi.  

 

Ông lão mũi khoằm cười thích thú: “Lão Xà, thiên tài ấy mà, chẳng qua cũng chỉ vậy thôi!”  

 

Ông lão như rắn độc tán thành gật đầu: “Lão Ưng, chúng ta ức hiếp vãn bối như vậy, có phải không hay lắm không?”  

 

Lão Ưng hỏi lại: “Không hay lắm sao?”

Lão Xà gật đầu: "Đúng là không tốt lắm, nhưng mà tôi thích!"  

 

"Hahahahaha!"  

 

Tiếng cười hài hước vang lên.  
 
Chương 2205: Lão Ưng hít một hơi thật sâu!


Lão Xà ngừng cười, nhíu mày: "Diệp Bắc Minh, cậu nên đầu hàng đi".  

 

"Giao phương pháp tu luyện Tổ Long Pháp Tướng ra đây, lão phu có thể quyết định cho cậu cái chết dứt khoát!"  

 

Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: "Nằm mơ!"  

 

Năng lượng mạnh mẽ ngưng tụ lại!  

 

Sắc mặt mấy người kia biến đổi: "Không tốt, cậu ta muốn tự sát!"  

 

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!  

 

Bảy tám bóng người nhanh chóng lùi lại.  

 

Ầm ầm!  

 

Một đám mây hình nấm mọc lên, dòng khí kinh khủng hất bay mọi người ra ngoài!  

 

"Á..."  

 

Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên.  

 

Ngoài năm người có cảnh giới Thần Chủ gồm lão Ưng, lão Xà ra, tất cả người dưới Thần Chủ đều bị nổ tan xác!  

 

Lão Ưng đứng ở phía xa, điên cuồng gào thét trong tức giận: "Đù! Đù! Đù!"  

 

"Diệp Bắc Minh, con mẹ nó mày thật... Phụt..."  

 

Ông ta phun ra một ngụm máu tươi.  

 

"... Đáng chết!"  

 

"Dù tự sát cũng muốn thương nặng lão phu?"  

 

Lão Xà bên cạnh đứng lên từ trong hố đất.  

 

Lồng ngực ông ta có một lỗ thủng ghê người!  

 

Có thể thấy rõ nội tạng.  

 

Sắc mặt lão Xà tái nhợt: "Thằng này đủ tàn nhẫn!"  

 

"Cứ thế quả quyết tự bạo? Đáng tiếc, phương pháp tu luyện Tổ Long Pháp Tướng..."  

 

Ba người cảnh giới Thần Chủ khác cũng bị thương nặng.  

 

"Hôm nay lão phu thất bại!"  

 

"Diệp Bắc Minh! Cậu ta nghĩ tự sát là xong sao, lão phu nhất định phải trả thù gấp bội lên người thân của cậu ta!"  

 

Có người bị nổ đứt một cánh tay!  

 

Người khác bị nổ tung một cái chân!  

 

Không ai bị thương đến tính mạng.  

 

Năm người không ngừng rít gào!  

 

Đột nhiên.  

 

Một âm thanh lạnh nhạt vang lên: "Các ông thật vớ vẩn, giết một cái hóa thân nho nhỏ của tôi mà tốn nhiều sức lực như vậy".  

 

"Vậy đánh với người thật của tôi thế nào?"  

 

"Ai?"  

 

Đám người lão Xà, lão Ưng vô cùng hoảng sợ.  

Năm người đồng loạt quay đầu, chợt thấy một thanh niên đang đứng cách đó không xa!  

 

Sắc mặt năm lão giả cảnh giới Thần Chủ đồng thời trở nên cực kỳ sợ hãi!  

 

"Cậu!"  

 

"Diệp Bắc Minh, sao có thể? Cậu không chết?"  

 

Lão Xà suýt chút nữa cắt đứt lưỡi của mình!  

 

Lão Ưng hít một hơi thật sâu!  
 
Chương 2206: Nữ hoàng Độc Tiên?


 Sao giờ lại đứng sờ sờ trước mắt bọn họ như không có việc gì thế này!  

 

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt giải thích: "Quên nói cho các ông biết, vừa rồi kẻ đánh nhau với các ông chỉ là một hình nộm của tôi".  

 

"Các ông tệ quá rồi, đánh một cái hình nộm cũng cần lâu như vậy?"  

 

"Đánh với người thật thế nào đây?"  

 

Năm người lão Xà, lão Ưng run như cầy sấy.  

 

Bọn họ sợ hãi nhìn thanh niên như ma quỷ trước mắt!  

 

Một giây sau.  

 

Rống!  

 

Tiếng rồng ngâm!  

 

Kiếm Đoạn Long chủ động bay lên, xẹt qua cần cổ của năm người!  

 

Đám lão Xà, lão Ưng sớm đã mất sức chiến đấu!  

 

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Năm cái đầu bay lên cao!  

 

"Á!"  

 

Chỗ tối truyền ra tiếng hô kinh ngạc.  

 

Kiếm Đoạn Long bay trở về trong tay Diệp Bắc Minh, chỉ về phía âm thanh truyền đến: "Ra đây!"  

 

Tôn Kiếm Khung, Võ Đạo Minh và mười vị nguyên lão bước tới, sắc mặt trắng bệch!  

 

Khuôn mặt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: "Người không biết sống chết thật nhiều!"  

 

Anh duỗi tay, tiếng rồng ngâm vang lên.  

 

Tôn Kiếm Khung hoảng sợ kêu lên: "Anh Diệp xin dừng tay, tôi là minh chủ của Võ Đạo Minh Tôn Kiếm Khung, tôi không phải kẻ thù của cậu!"  

 

"Tôi đến đây để nói cho cậu một tin tức, hình như một vị sư tỷ của cậu đang bị người đuổi giết!"  

 

Tiếng rồng ngâm tạm dừng.  

 

Diệp Bắc Minh thu lại kiếm Đoạn Long: "Ông nói cái gì?"  

 

Vèo!  

 

Anh bước ra một bước, đứng trước mặt Tôn Kiếm Khung, kiếm Đoạn Long đặt trên cổ ông ta: "Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"  

 

....  

 

....  

 

Cơ thể Tôn Kiếm Khung lạnh ngắt: "Anh Diệp, chuyện là như thế này, hồi trước chẳng phải cậu từng bước vào vùng đất Nhật Lạc sao?"  

 

"Sau đó, vùng đất Nhật Lạc truyền ra tin tức nói cậu tử vong!"  

 

"Vùng đất Nhật Lạc có một người phụ nữ khủng bố, tên họ cụ thể không ai biết, mọi người chỉ biết cô ấy là nữ hoàng Độc Tiên!"  

 

"Sau khi biết được cậu đã ngã xuống, nữ hoàng Độc Tiên chợt nổi điên".  

 

Tôn Kiếm Khung nuốt nước miếng: "Tại vùng đất Nhật Lạc, cô ấy phóng ra khí độc cực kỳ khủng bố, quả thực có thể so với bệnh dịch!"  

 

"Người tu võ ở vùng đất Nhật Lạc gần như chết hết!"  

 

"Đồng thời, bởi vì cái chết của cậu có liên quan đến nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng, dưới cơn nóng giận, nữ hoàng Độc Tiên giết đến tận hai nhà".  

 

....  
 
Chương 2207: "Có lẽ, chúng ta sắp chứng kiến lịch sử..."


Khó trách lúc rời khỏi Ma Quật, Diệp Bắc Minh phát hiện vùng đất Nhật Lạc bị sương độc bao phủ.  

 

Anh còn cảm thấy kỳ quái!  

 

Hóa ra là thế!  

 

Đột nhiên, Diệp Bắc Minh chợt hiểu ra: "Là Tiểu Độc Tiên sư tỷ!"  

 

"Chị ấy... Chị ấy lại ở vùng đất Nhật Lạc?"  

 

Anh kích động nhìn Tôn Kiếm Khung: "Tình huống hiện tại của Tam sư tỷ tôi thế nào rồi?"  

 

Tôn Kiếm Khung ngây người: "Cô ấy là Tam sư tỷ của cậu?"  

 

"Nói!"  

 

Ầm!  

 

Sát ý kinh khủng đè ép xuống.  

 

Tôn Kiếm Khung suýt chút nữa bị dọa đến quỳ rạp xuống: "Anh... Anh Diệp, ngay bảy ngày trước..."  

 

"Nhà họ Ngạo và nhà họ Lăng cùng hạ lệnh truy nã, đuổi giết vị Tam sư tỷ này của cậu..."  

 

"Chính là nữ hoàng Độc Tiên!"  

 

Ông ta hít sâu một hơi: "Võ Đạo Minh liên tục chú ý chuyện này, thông qua tin tức mới nhất truyền về".  

 

"Một ngày trước, nữ hoàng Độc Tiên đã bị nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo, cùng vô số người thuộc tông môn, gia tộc tu võ bao vây bên trong Trụy Long cốc!"  

 

"Đã quá hai mươi tư tiếng/mười hai canh giờ, hiện tại e rằng..."  

 

Trên trán Diệp Bắc Minh nổi gân xanh, tức giận gào thét: "Con mẹ nó!"  

 

"Sao ông không nói sớm?"  

 

Khuôn mặt già của Tôn Kiếm Khung trắng bệch: "Tôi... Tôi không biết đối với cậu cô ấy lại quan trọng như thế!"  

 

Diệp Bắc Minh gầm lên: "Tôn Kiếm Khung, nói cho tôi vị trí của Trụy Long cốc!"  

 

Tôn Kiếm Khung không dám chậm trễ.  

 

Ông ta lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào một sơn cốc trên đó.  

 

"Ảnh Thuấn!"  

 

Diệp Bắc Minh gào rú.  

 

Trong nháy mắt, cả người biến mất.  

 

Đám người Tôn Kiếm Khung hoàn toàn ngây dại, nghẹn họng nhìn trân trối: "Này... Đây là võ kỹ gì vậy?"  

 

"Là dịch chuyển tức thời sao?"  

 

"Thật là đáng sợ..."  

 

Mười vị nguyên lão Võ Đạo Minh đứng đằng sau toát mồ hôi lạnh.  

 

Tôn Kiếm Khung quát: "Đừng quan tâm nhiều như vậy, hiện tại đều đi Trụy Long cốc hết cho tôi".  

 

"Bổn minh chủ cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn, Diệp Bắc Minh này hình như thật sự tức giận!"  

 

"Nhà họ Ngạo và nhà họ Lăng... phỏng chừng sắp xong rồi..."  

 

"Hít hà!"  

Mười vị nguyên lão Võ Đạo Minh hít ngược khí lạnh: "Tôn minh chủ, nào có khoa trương như vậy chứ?"  

 

"Đúng đó".  

 

Một lão giả gật đầu: "Dù Diệp Bắc Minh có nghịch thiên thế nào đi nữa, một mình cậu ta có thể đối phó với hai gia tộc Thượng Cổ?"  

 

Lông mày Tôn Kiếm Khung xoắn lại với nhau.  

 

Suy tư một lát, ông ta lắc đầu: "Mặc kệ cậu ta có thể hay không, bây giờ chúng ta lập tức đi Trụy Long cốc!"  

 

"Có lẽ, chúng ta sắp chứng kiến lịch sử..."  

 
 
Chương 2208: Nuốt thẳng một giọt máu rồng!


 Xa ngàn cây số bên ngoài nhà họ Chu, Diệp Bắc Minh nhanh chóng dịch chuyển.  

 

Gần như mỗi lần hô hấp, anh đều dịch chuyển hơn mười cây số.  

 

Từ khi rời khỏi chỗ đám người Tôn Kiếm Khung, mới chỉ qua mười mấy lượt hô hấp.  

 

Tốc độ của anh nhanh đáng sợ!  

 

Chỉ là.  

 

Liên tục dùng Ảnh Thuấn mấy chục lần, sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên tái nhợt.  

 

Chân nguyên tiêu tốn cực kỳ nghiêm trọng!  

 

Anh vừa cắn nuốt đan dược, vừa tiếp tục sử dụng Ảnh Thuấn di chuyển.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lo lắng nhắc nhở: "Nhóc, đủ rồi!"  

 

"Cậu còn di chuyển như vậy tiếp, chưa đi đến Trụy Long cốc thì cậu đã mệt chết trước rồi!"  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, hô hấp dồn dập: "Tiểu Độc Tiên sư tỷ gặp nguy hiểm, chị ấy bị hai gia tộc Thượng Cổ vây công suốt một ngày rồi!"  

 

"Nếu như tôi đến trễ một bước, có lẽ tôi sẽ không được gặp chị ấy nữa!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhưng cậu cũng phải chú ý đến tình trạng của mình!"  

 

"Ảnh Thuấn là võ kỹ, nó được dùng để chiến đấu".  

 

"Một trận chiến cũng chẳng dùng được mấy lần, cậu cứ liên tục dùng nó mấy chục lần để đi đường như vậy, nãy giờ không bị khô kiệt chân nguyên mà chết đã đủ may mắn!"  

 

"Theo suy đoán của tôi, cậu dùng Ảnh Thuấn thêm mười lần nữa, chân nguyên sẽ hoàn toàn cạn kiệt!"  

 

"Không may mắn, đan điền sẽ nổ tung!"  

 

Diệp Bắc Minh lấy một giọt máu rồng ra: "Nếu như tôi nuốt một giọt máu rồng, có thể lại sử dụng Ảnh Thuấn không?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngây người: "Nhóc, mẹ nó cậu quá lãng phí!"  

 

"Đây là một giọt máu rồng đó, cậu biết cái này có ý nghĩa như thế nào không?"  

 

...  

 

"Nếu cậu lấy nó ra, tất cả thế lực trên Đại Lục Chân Võ đều sẽ không màng mạng sống mà tranh đoạt!"  

 

Diệp Bắc Minh hét lớn: "Tôi không hỏi cái này, tôi hỏi ông có thể tiếp tục sử dụng Ảnh Thuấn hay không?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng trả lời: "Có thể, ít nhất dùng được trên ba trăm lần!"  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Vậy là tốt rồi!"  

 

Anh không hề do dự.  

 

Nuốt thẳng một giọt máu rồng!  

 

Rống!  

 

Hơi thở của máu rồng như sóng thần xao động lan xa.  

 

Tất cả ma thú trong phạm vi ngàn dặm đều khiếp sợ nhìn qua!  

 

...  

Cùng lúc đó, Trụy Long cốc.  

 

Toàn bộ bầu trời bị bao phủ bởi thứ ánh sáng đỏ như máu!  

 

Trên mặt đất, khắp nơi đều là thi thể thối rữa do kịch độc, chẳng khác gì Địa Ngục nhân gian.  

 

Chỗ sâu trong Trụy Long cốc, mấy ngàn người tu võ lạnh lẽo vây thành một vòng tròn, nhìn chòng chọc vào cô gái ở trung tâm!

Ngoài mấy người Ngạo Cửu Thiên, Lãnh Vô Thần, Lăng Thăng Long và Lăng Yên ra.  

 

Còn có mười mấy người tu võ trên cảnh giới Thánh Chủ.  
 
Chương 2209: "Nhà họ Thương muốn nội tạng!"


 Tập hợp một trăm ngàn người tu võ đuổi giết nữ hoàng Độc Tiên!  

 

Hiện giờ, tại chỗ chỉ còn lại mấy ngàn người.  

 

Tổn thất vô cùng nặng nề!  

 

Lăng Thăng Long bên cạnh ho khan hai tiếng: "Khụ khụ... Dù sao cũng là thể Vạn Độc hiếm thấy!"  

 

"Có điều, cái giá phải trả để giết chết cô ta thật sự quá lớn!"  

 

Một lão giả âm trầm mở miệng: "Không sao, mỗi cm trên thể Vạn Độc đều là báu vật!"  

 

"Chỉ cần giết cô ta rồi chúng ta chia xẻ máu thịt, bao nhiêu tổn thất cũng đáng giá!"  

 

Mọi người quay sang nhìn lão ta.  

 

Da đầu chợt tê dại.  

 

Lão tổ Quỷ Y Môn!  

 

Phần cằm của lão ta hoàn toàn thối rữa!  

 

Gần như chỉ còn có nửa cái đầu!  

 

Cuống họng không ngừng nhúc nhích để phát ra âm thanh.  

 

Một bà lão cụt tay đỏ mắt: "Chồng tôi chết dưới kịch độc của con điên này, nhà họ Thạch tôi muốn một cánh tay của cô ta!"  

 

Lăng Thăng Long hừ lạnh: "Thạch bà bà, bà xí phần hơi lớn quá rồi đấy!"  

 

"Bao nhiêu người đây còn chưa đủ chia, một mình bà muốn một cánh tay?"  

 

Thạch bà bà hung tợn nhìn chằm chằm Lăng Thăng Long: "Lão già, nếu không phải do ông thì nhà họ Thạch tôi cũng sẽ không thiệt hại nặng nề như vậy".  

 

"Bà già này chỉ muốn một cánh tay, cho nhà họ Lăng ông đủ mặt mũi rồi đấy!"  

 

Lão tổ Quỷ Y Môn nhếch miệng cười: "Lão phu muốn tử cung của cô ta, tử cung của đàn bà là thứ quý giá nhất!"  

 

"Đó là nơi sản sinh ra vạn độc, người bình thường đụng phải một chút dịch máu của người phụ nữ mang thể Vạn Độc đều sẽ bị độc chết!"  

 

"Bằng không thì lão phu thật sự rất muốn xem thử, đứa con do thể Vạn Độc sinh ra rốt cuộc sẽ có dáng vẻ gì..."  

 

"Khặc khặc khặc!"  

 

Lão tổ Quỷ Y Môn cười: "Đáng tiếc, không có người đàn ông nào có thể kết hợp với cô ta!"  

 

Bởi vì thiếu mất cái cằm, lão ta trông cực kỳ kinh khủng!  

 

"Nhà họ Nguyên tôi muốn một cái bắp đùi của cô ta!"  

 

"Dựa vào đâu chứ? Nhà họ Hùng tôi cũng muốn một cái đùi!"  

 

"Nhà họ Phương tôi muốn đầu cô ta!"  

 

"Nhà họ Phương mày cút mẹ đi, nhà họ Hàn tôi muốn đầu cô ta rồi!"  

 

"Nhà họ Thương muốn nội tạng!"  

 

"Nhà họ Thương? Mày cũng xứng á? Quả tim là của nhà họ Từ!"  

 

"Không phục thì đánh một trận?"  

 

Mấy trăm tiếng nói cùng vang lên, không ngừng tranh cãi!  

 

"Đủ rồi!"  

 

Đột nhiên, một tiếng quát khẽ truyền đến.  

 

....  

 

...  

 

Mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn.  

 

Chỉ thấy khuôn mặt đeo mạng che mặt của Lăng Yên.  

 

Dưới mạng che mặt là gương mặt đã thối rữa vì trúng độc!  
 
Chương 2210: "Ông chắc chắn chứ?"


 Lăng Yên không hề khách sáo: "Nói không chừng chốc nữa lúc vây đánh con đĩ này sẽ còn chết thêm một đám người nữa đấy!"  

 

"Đến lúc đó rồi thảo luận lại chuyện chia của sau, sẽ không có nhiều người, cũng không phiền phức như bây giờ!"  

 

Vừa dứt lời, xung quanh ồ lên!  

 

Gần như tất cả mọi người đều căm tức nhìn Lăng Yên!  

 

"Cô!"  

 

,,,  

 

"Láo xược!"  

 

"Một đứa nhóc con mà dám nguyền rủa chúng ta như thế?"  

 

"Có tin lão phu một phát đập chết cô không!"  

 

Một đám lão giả quát lớn.  

 

Lăng Yên đến từ nhà họ Lăng, không ai dám ra tay thật.  

 

Thạch bà bà nhếch miệng nhe răng cười: "Cô bé này nói cũng không sai, chờ giết chết nữ hoàng Độc Tiên đã!"  

 

"Rồi chúng ta thảo luận chia cắt độc thể như thế nào cũng không muộn, mọi người cùng nhau ra tay, tranh bằng bản lĩnh của mình!"  

 

"Nếu ai không may chết mất thì không có phần nữa!"  

 

Lão tổ Quỷ Y Môn phát ra tiếng cười như ác quỷ: "Khặc khặc khặc, Quỷ Y Môn đồng ý!"  

 

Lăng Thăng Long gật đầu: "Nhà họ Lăng không có ý kiến!"  

 

Ngạo Cửu Thiên lạnh lẽo nhả ra một câu: "Nhà họ Ngạo đồng ý!"  

 

Mọi người nhìn nhau.  

 

Chợt.  

 

"Nhà họ Hùng đồng ý!"  

 

"Nhà họ Phương đồng ý!"  

 

"Phá Đao Môn đồng ý!"  

 

"Vậy còn chờ gì..."  

 

"Giết!"  

 

Trong chốc lát, mấy ngàn bóng thời đồng thời lao tới.  

 

Đúng lúc này, nữ hoàng Độc Tiên đột nhiên mở mắt, cơ thể bộc phát ra một mảnh sương độc kinh khủng!  

 

Vù!  

 

Nó hóa thành một cơn gió đen, quét sạch về phía trước.  

 

"Á..."  

 

Tiếng kêu thảm thiết vang lên  

 

Mấy trăm người tu võ lập tức hóa thành sương trắng, chết ngay tại chỗ!  

 

Đám Thạch bà bà và lão tổ Quỷ Y Môn nhanh chóng lùi về phía sau, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nhìn đằng trước.  

 

Khuôn mặt già nua của Thạch bà bà vặn vẹo: "Đúng là con đĩ đáng chết, đến giờ vẫn có thể thả ra loại sương độc kinh khủng này!"  

Con ngươi lão tổ Quỷ Y Môn lạnh lẽo: "Hừ, theo lão phu đánh giá, cô ta nhiều nhất còn có thể phóng ra loại sương độc với cường độ này thêm ba lần nữa!"  

 

"Ông chắc chắn chứ?"  

 

Một người đàn ông trung niên nhìn qua.  

 

Lão tổ Quỷ Y Môn gật đầu: "Chắc chắn!"  

 

"Vậy xem may mắn của từng người!"  

 

"Giết!"  

 
 
Chương 2211: "Mày và Diệp Bắc Minh điên rồ y như nhau!"


 Nữ hoàng Độc Tiên lại thả ra khí độc, quả nhiên suy yếu hơn lần trước rất nhiều!  

 

Chỉ có hơn hai trăm người chết đi.  

 

"Haha, cô ta không xong rồi!"  

 

"Thừa dịp cô ta kiệt sức, giết cô ta!"  

 

"Giết!"  

 

Tiếng giết chóc long trời lở đất vang lên, nữ hoàng Độc Tiên cắn răng phản kích.  

 

Ầm.  

 

Nghe như tiếng sét nổ tung, sương độc tản ra ngoài.  

 

Lần này, không đến trăm người ngã xuống.

Thạch bà bà nhịn đau móc xuống một con mắt chảy máu mủ: "Con đĩ này hoàn toàn không được rồi. Giết! Giết! Giết!"  

 

Mấy ngàn người tu võ xông lên trước như đàn kiến.  

 

Nữ hoàng Độc Tiên rốt cuộc không ngăn cản được nữa!  

 

Cô ấy hơi cúi đầu xuống.  

 

Đôi mắt tràn ngập tơ máu và giết chóc của cô đột nhiên trở nên trong suốt: "Tiểu sư đệ, chị đến gặp em đây!"  

 

"Sư tỷ giết nhiều người như vậy, bọn họ đều đang trên đường xuống hoàng tuyền cùng em, em sẽ không cô đơn..."  

 

Một giây sau.  

 

Nữ hoàng Độc Tiên đột nhiên ngẩng đầu!  

 

Giết chóc, tử vong!  

 

Chịu chết, quyết tuyệt!  

 

"Tất cả chúng mày đều đáng chết, tất cả đều xuống dưới kia cùng tiểu sư đệ của tao đi!"  

 

Nữ hoàng Độc Tiên quát lớn một tiếng.  

 

Trong chốc lát, tất cả độc tố trong cơ thể ngưng tụ lại một chỗ!  

 

Rồi "ầm vang" bùng nổ!  

 

Ầm!  

 

Lấy cô ấy làm trung tâm, khu vực đó như vừa có quả bom nguyên tử nổ tung, một đám mây nấm màu đen mọc lên.  

 

Lão tổ Quỷ Y Môn lên tiếng: "Con điên kia muốn tự bạo, phóng ra tất cả kịch độc trong cơ thể!"  

 

Nghĩ đến hậu quả của việc này.  

 

Sắc mặt lão tổ Quỷ Y Môn tái nhợt: "Đáng chết!"  

 

"Nếu cô ta làm như vậy, tất cả sự sống trong phạm vi mười nghìn dặm xung quanh đều sẽ bị độc chết!"  

 

Cái gì?  

 

Đám người nhà họ Thương, nhà họ Hùng, nhà họ Phương, nhà họ Nguyên, nhà họ Từ suýt chút nữa són ra quần.  

 

Thạch bà bà gào thét: "Nữ hoàng Độc Tiên, mẹ nó mày bị điên à? Mày không sợ trời phạt sao?"  

 

Khuôn mặt nữ hoàng Độc Tiên tươi cười như hoa: "Tiểu sư đệ chết rồi, tôi còn sợ gì trời phạt nữa?"  

 

Chẳng qua.  

 

Nụ cười này tràn ngập tiêu điều!  

 

Lăng Thăng Long tức giận, gân xanh nổi lên: "Mày và Diệp Bắc Minh điên rồ y như nhau!"  

 

"Người nhà họ Lăng còn chờ cái gì nữa? Chạy! Chạy mau!"  

 

Ngạo Cửu Thiên cũng hét lên như vậy: "Đi, tất cả người nhà họ Ngạo lùi ra khỏi Trụy Long cốc cho tôi!"  

 

...  

 

Hiện trường trở nên hỗn loạn.  

 
 
Chương 2212: "Tiểu sư đệ à, vô ích thôi".


 Đúng lúc này, một tiếng gào thét đau lòng truyền đến!  

 

Mọi người chưa kịp phản ứng.  

 

Vèo!  

 

Một bóng người đầy máu đâm thủng một con đường xuyên qua đám người.  

 

Phụt phụt phụt!  

 

Những người tu võ bị bóng dáng này đâm phải lập tức biến thành một đám sương máu trong tức khắc!  

 

Mọi người biến sắc, nhìn vào trong cốc.  

 

Không khỏi ngây dại.  

 

Chỉ thấy một thanh niên trẻ tuổi xuất hiện bên người nữ hoàng Độc Tiên, trực tiếp ôm lấy cô ấy.  

 

"Diệp Bắc Minh, mày không chết?"  

 

Lăng Yên lập tức nhận ra thanh niên, giọng nói run rẩy.  

 

Thạch bà bà kinh hoàng: "Cái gì?"  

 

Lão tổ Quỷ Y Môn kinh ngạc: "Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh!"  

 

Khí thế Ngạo Cửu Thiên hùng hổ, nhìn chòng chọc vào thanh niên kia: "Không sai, chính là cậu ta đã giết con trai Ngạo Chi Phàm của tôi, dù cậu ta có hóa thành tro thì ông đây cũng nhận ra!"  

 

"Diệp Bắc Minh? Đây chính là Diệp Bắc Minh!", đôi mắt già nua của Lăng Thăng Long tràn ngập tơ máu: "Thiên Nhi chết dưới tay cậu ta!"  

 

"Tên chó này thật sự đắc tội vô cùng nhiều người!"  

 

"Yên Nhi, không phải cháu bảo cậu ta bị một tiền bối cảnh giới Thần Chủ một phát đập chết sao?"  

 

Lăng Yên hồ đồ: "Ông cố, cháu cũng không biết tình huống gì đang diễn ra nữa!"  

 

"Có điều Yên Nhi có thể thề, cháu tận mắt nhìn thấy cảnh đấy".  

 

"Lúc ấy Ngạo tiền bối và Lãnh tiền bối cũng có mặt tại đó".  

 

Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần gật đầu.  

 

Tỏ vẻ quả thực có chuyện như vậy!  

 

Ngạo Cửu Thiên nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Mặc kệ vì sao mà tên này không chết, hôm nay cậu ta dám xuất hiện ở chỗ này thì chắc chắn phải chết!"  

 

"Ồ?"  

 

Lúc này, mặt mũi lão tổ Quỷ Y Môn tràn ngập nghi hoặc: "Kỳ lạ!"  

 

"Sao vậy?"  

 

Mọi người nhìn lão ta.  

 

Sắc mặt Lão tổ Quỷ Y Môn ngưng trọng: "Kịch độc trên người nữ hoàng Độc Tiên được mệnh danh là kịch độc đứng đầu thiên hạ trong Đại Lục Chân Võ!"  

 

"Dù là cảnh giới Thần Chủ cũng không ngăn nổi!"  

 

"Mà tên Diệp Bắc Minh lại gần cô ta lâu như vậy, thế mà không có việc gì?"  

 

"Chẳng lẽ không kỳ lạ sao?"  

 

Ai cũng sững sờ.  

 

Một giây sau.  

Tạch!  

 

Bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía hai người Diệp Bắc Minh và nữ hoàng Độc Tiên!  

 

Chỉ thấy.

Vẻ mặt của Diệp Bắc Minh trông vô cùng nặng nề: "Sư tỷ Tiểu Y Tiên, chị sẽ không chết đâu!"  

 

Tiểu Y Tiên lắc đầu: "Tiểu sư đệ à, vô ích thôi".  

 

"Em mau đi đi, chị vẫn có thể kiềm chế được bản thân".  

 
 
Chương 2213: Kiếm Đoạn Long đột nhiên xuất hiện!


 Vừa dứt câu, anh phất tay ngay.  

 

Giọt máu rồng cuối cùng hiện ra trong tay anh!  

 

Một luồng hơi thở sinh mệnh vô cùng tinh khiết thình lình trào dâng, phóng ồ ạt ra ngoài như sóng thần!  

 

"Cái gì thế kia?"  

 

Đồng tử Ngạo Cửu Thiên co rụt lại.  

 

Lăng Thăng Long nuốt nước miếng cái ực: "Nguồn năng lượng sinh mệnh thật là bàng bạc, hình như còn kinh khủng hơn dược liệu mười ngàn năm trở lên nữa!"  

 

Thạch bà bà chỉ biết nhìn đăm đăm vào đó không tài nào rời mắt được: "Thứ tốt đấy, hình như là tinh huyết của một loại ma thú thì phải?"  

 

"Máu rồng ư!"  

 

Giọng nói của lão tổ Quỷ Y Môn run rẩy vang lên.  

 

"Cái gì cơ?"  

 

"Máu rồng ấy hả?"  

 

Soạt!  

 

Trong chớp mắt, mấy ngàn cặp mắt đổ dồn về phía giọt máu rồng đang lơ lửng trên lòng bàn tay của Diệp Bắc Minh!  

 

Thạch bà bà vô cùng kích động: "Ông không đùa tôi đấy chứ? Thứ đó là máu rồng thật à?"  

 

Ngạo Cửu Thiên cũng hào hứng đến mức lạc cả tiếng: "Ông có chắc đấy là máu rồng thật không? Chuyện này quá khó tin!"  

 

Rồng!  

 

Đấy chính là thần thú của thời đại thượng cổ!  

 

Truyền thuyết về máu rồng đã được lưu truyền trong giới võ đạo từ ngàn đời xưa đến nay rồi!  

 

Ánh mắt của Lăng Thăng Long hiện lên sự nghiêm túc chưa từng có: "Lão tổ Quỷ Y Môn, tại sao ông biết đến máu rồng?"  

 

Lão tổ Quỷ Y Môn nhìn chằm chằm vào giọt máu rồng một cách thèm thuồng: "Trong Quỷ Y Môn có ghi chép về máu rồng, rằng nếu như người tu võ uống một giọt máu rồng thì thiên phú tu võ của người đó sẽ được đề cao đáng kể".  

 

"Hơn nữa, từ tốc độ, sức mạnh, khả năng cảm nhận cho đến sức lĩnh ngộ đều sẽ được tăng cường!"  

 

"Một giọt máu rồng chứa đựng sức mạnh đủ để làm long trời lở đất!"  

 

Giọng Thạch bà bà khản đặc: "Bà già này muốn có giọt máu rồng đó!"  

 

Họ thấy một bóng dáng bay vút qua thật nhanh.  

 

Trong chớp mắt Thạch bà bà đã xuất hiện sau lưng Diệp Bắc Minh, nét mặt bà ta trông thật dữ tợn: "Thằng ranh con kia, mày không xứng đáng có được thứ này!"  

 

"Đưa đây cho tao!"  

 

Thạch bà bà tham lam giơ tay lên, tóm lấy giọt máu rồng trong tay Diệp Bắc Minh.  

 

Đối với bà ta, Diệp Bắc Minh chỉ mới đến cảnh giới Hợp Nhất mà thôi!  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng ngoái đầu lại: "Chắc hẳn bà đã đóng góp rất nhiều công sức vào việc dồn sư tỷ của tôi vào bước đường này nhỉ?"  

 

Anh lật cổ tay lại.  

Kiếm Đoạn Long đột nhiên xuất hiện!  

 

Anh vung một nhát kiếm.  

 

Thạch bà bà giật thót thấy rõ, bà ta cảm giác cứ như mình đang bị thần chết nhìn chòng chọc vậy!  

 

Bà ta định đưa tay ra để phản kháng.  

 

Phập!  

 

Thế nhưng Thạch bà bà lại bị kiếm Đoạn Long chém thành một bãi sương máu!  
 
Chương 2214: Đúng là trái với lẽ thường mà!


Thạch bà bà có cảnh giới Thánh Chủ đỉnh phong, chỉ còn cách cảnh giới Thần Vương một bước nữa mà thôi!  

 

Ấy vậy mà bà ta lại bị Diệp Bắc Minh giết thật gọn ghẽ chỉ bằng một nhát kiếm?!  

 

Khóe mắt Ngạo Cửu Thiên giật giật: "Thằng nhóc này không tầm thường chút nào!"  

 

"Khoan đã!"  

 

Ông ta gào lên: "Cái hôm ở vùng đất Nhật Lạc, không phải thằng nhóc này mới đến cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ thôi hả?"  

 

"Sao hôm nay đùng cái biến thành cảnh giới Hợp Nhất rồi?"  

 

Lăng Thăng Long ngây ra như phỗng: "Ông nói gì cơ? Yên Nhi, ông ta nói thật sao?"  

 

Bấy giờ Lăng Yên cũng lấy lại tinh thần: "Ông nội, tiền bối Ngạo nói thật đấy ạ".  

 

"Diệp Bắc Minh... Vào lần đầu tiên cháu gặp hắn ta, quả thật hắn ta chỉ mới đến cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ mà thôi!"  

 

"Sao... Sao chuyện này có thể xảy ra được!"  

 

"Chưa đến nửa tháng trôi qua mà hắn ta đã từ Tiên Thiên sơ kỳ tiến vào cảnh giới Hợp Nhất rồi ư?"  

 

"Những một cảnh giới lớn đấy!"  

 

Tất cả những người tại đây đều bàn tán xôn xao, không một ai tin rằng đây là sự thật.  

 

Đối với người tu võ bình thường, sau khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, một trăm năm tăng một cảnh giới nhỏ là đã tính là nhanh rồi!  

 

Còn đây tăng một cảnh giới lớn chỉ trong vòng nửa tháng ư?  

 

Đúng là trái với lẽ thường mà!  

 

Đôi mắt lão tổ Quỷ Y Môn đỏ ngầu như máu: "Máu rồng, nhất định là nhờ máu rồng!"  

 

"Diệp Bắc Minh đã uống máu rồng nên mới nhận được nhiều ích lợi như vậy!"  

 

Vù! Vù! Vù! Vù!  

 

Ngay sau đó.  

 

Mấy ngàn cặp mắt lại ồ ạt đổ dồn về phía Diệp Bắc Minh, nhưng lần này còn toát lên vẻ tham lam mãnh liệt hơn trước đó nữa!  

 

"Không ngờ sức mạnh của huyết rồng lại mạnh mẽ đến như vậy!"  

 

"Một kẻ cảnh giới Hợp Nhất như hắn ta mà lại có thể giết chết võ giả cảnh giới Thánh Chủ kìa, mặc dù Thạch bà bà đang bị thương nhưng như thế cũng quá khủng khiếp rồi!"  

 

"Hắn ta còn đang cầm Kiếm Long Đồ trong tay nữa, nhất định thằng ranh này cất giấu nhiều bí mật lắm!"  

 

"Bắt tên này, hắn ta có giá trị hơn nữ hoàng Độc Tiên nhiều!"  

 

Ánh mắt của ai nấy cũng long sòng sọc, ngập tràn sự thèm thuồng và kích động!  

 

Giờ phút này, Diệp Bắc Minh đút máu rồng cho Tam sư tỷ ăn.  

 

Một người đàn ông trung niên thuộc nhà họ Thương ra tay mà không chút khoan nhượng: "Ôn con, dừng tay, để máu rồng lại!"  

"Thương Vân Chưởng!"  

 

Ông ta gào thét thật to.  

 

Một cơn gió lốc dữ dội xoáy thẳng về phía đầu của Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng quay đầu lại, một vầng huyết quang ngút trời bùng lên từ đằng sau.  

 

Kiếm Đoạn Long chém xuống!  

 

Gào!  
 
Chương 2215: Nơi đây đã trở thành một mớ bòng bong!


"Không..."  

 

Đồng tử của người đàn ông trung niên thuộc nhà họ Thương co rút, ông ta bàng hoàng thét lên thật to.  

 

Ầm!  

 

Một tiếng nổ động trời dội tới, người đàn ông trung niên đến từ nhà họ Thương nổ banh xác trong chớp mắt.  

 

Diệp Bắc Minh bật thốt một câu: "Sư tỷ Tiểu Độc Tiên, chị chữa thương trước đi, giao những kẻ này cho em".  

 

Thế rồi anh bước lên một bước, xông vào bọn nhà họ Thương như thần chết!  

 

"Á...""  

 

Một loạt tiếng la gào thảm thiết vang lên không dứt.  

 

Vô số cánh tay, cánh chân cụt nổ tung hòa cùng sương máu, mới có vài giây ngắn ngủi trôi qua mà hơn trăm người đã chết oan chết uổng!  

 

"Trời đất!"  

 

Những người tu võ còn lại đều hít sâu một hơi, rợn cả da đầu.  

 

Những người này đều là người tu võ từ Thánh Cảnh trở lên cơ mà!  

 

Thế mà Diệp Bắc Minh lại có thể chém chết hơn trăm người chỉ trong chốc lát ư?  

 

Đúng là kinh khủng!  

 

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trở nên tối tăm, nhìn hai người Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần: "Lại gặp nhau rồi. Lúc ở vùng đất Tử Vong, tôi không giết chết các ông nên các ông mới được sống lâu thêm mấy ngày!"  

 

Khuôn mặt già cỗi của Ngạo Cửu Thiên sa sầm xuống: "Diệp Bắc Minh, nếu hôm đó không nhờ một tiền bối bí ẩn ra tay thì mày đã chết từ lâu rồi!"  

 

"Tiền bối bí ẩn ấy hả?"  

 

Diệp Bắc Minh cười chế nhạo.  

 

Anh lấy mặt nạ và chiếc nón rộng vành ra đội: "Ý ông là cái này à?"  

 

"Sao có thể!"  

 

Ngạo Cửu Thiên thảng thốt.  

 

Lãnh Vô Thần yên lặng suốt từ nãy đến giờ nghiến răng nghiến lợi: "Thằng súc sinh, hóa ra là mày giả thần giả quỷ à?"  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười lạnh như băng: "Hôm nay, tất cả những kẻ làm sư tỷ ta bị thương, cùng với thế lực đứng sau các ông!"  

 

"Đều phải chết!"  

 

"Sư tỷ đã đối đầu với các ông vì tôi, tôi sẽ tiêu diệt toàn tộc các ông vì chị ấy!"  

 

Một tiếng gầm thét vang lên.  

 

Làn sương máu và ma khí sau lưng anh bắt đầu trào dâng.  

 

Gào!  

 

Hai tiếng rồng gào rú vang lên cùng một lúc.  

 

Một con huyết long và một con Tổ Long màu đen xuất hiện!  

 

Diệp Bắc Minh vận hành đồng thời Long Đế Quyết, Cửu U Thần Ma Quyết và Thiên Ma Cửu Biến!  

 

Một cơn lốc xoáy màu đen hình thành sau lưng anh, một con mắt đen ánh màu đỏ rực xuất hiện ở trung tâm cơn lốc.  

 

Trông nó sâu hun hút như vực thẳm vậy!  

 

"Giết!"  

 

Một tiếng hét long trời lở đất, khiến quỷ thần cũng phải khiếp sợ!  

 

Đám người Lăng Thăng Long, Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần sợ tới mức lùi ra sau: "Khủng khiếp thế? Rốt cuộc thằng nhóc này là quái vật gì vậy?"  

 

"Chúng ta mà sợ thằng đó à? Thằng khỉ này đang làm lố lên thôi!"  

 

"Chúng ta có đến mấy ngàn người lận mà, cùng nhau ra tay thì sợ gì không giết được cậu ta?"  

 

"Giết!"  

 

Cuộc chiến bùng nổ, mấy ngàn người đồng thời ồ ạt xông lên.  

 

Nơi đây đã trở thành một mớ bòng bong!  

 

Diệp Bắc Minh quát to, huyết long và hắc long cuốn lấy kiếm khí khắp trời, nhào vào đám đông!  

 

Mở ra một đường máu chỉ trong tích tắc!  
 
Chương 2216: Tôi chỉ cần ông chết thôi!"


 Những người tu võ may mắn sống sót đều tái mặt.  

 

Giờ phút này, toàn thân Diệp Bắc Minh thấm đẫm máu tươi.  

 

Làn sương máu bao phủ đằng sau anh, cả bầu trời cũng bị nhuốm màu đỏ máu!  

 

"Ác ma... Thằng nhóc này là ác ma!"  

 

"Chạy, chạy mau!"  

 

Mấy chục người điên cuồng chạy ra khỏi Trụy Long cốc.  

 

Lão tổ Quỷ Y Môn cũng bỏ chạy theo.  

 

Nhưng giọng nói của Diệp Bắc Minh lại như truyền đến từ địa ngục: "Tất cả chúng mày đều phải chết!"  

 

Xẹt!  

 

Một luồng kiếm khí màu đỏ tươi chém vào không khí, giết chết mấy chục người đang chạy trối chết!  

 

Kế đó, anh bước ra một bước, đi đến trước mặt Lăng Thăng Long rồi chém một nhát kiếm xuống.  

 

Lăng Thăng Long đã bị thương từ nãy, ông ta giận dữ gầm thét: "Thằng ranh kia, mày tưởng lão già này ăn chay chắc? Cút ngay cho tao!"  

 

Ông ta quét ngang cự kiếm.  

 

Tiếng "keng" giòn giã vang lên, thanh kiếm khổng lồ nổ tung.  

 

Lăng Thăng Long bị đánh bay ra ngoài, bị kiếm khí chém cơ thể ra làm hai nửa.  

 

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, giẫm xuống.  

 

Lăng Thăng Long há miệng: "Khoan..."  

 

Xì!  

 

Đầu ông ta bung bét như dưa hấu vậy!  

 

"Ông nội!"  

 

Lăng Yên bàng hoàng la lên thất thanh.  

 

Diệp Bắc Minh không thèm nhìn cô ta lấy cái nào, tiện tay vung một nhát kiếm.  

 

Lăng Yên thoắt cái biến thành làn sương máu.  

 

"Ông Lăng..."  

 

Con ngươi Ngạo Cửu Thiên co rút, chưa kịp thốt nổi câu nào.  

 

Diệp Bắc Minh đã đi xồng xộc tới, bổ kiếm Đoạn Long đang cầm trên tay xuống một cách hùng hổ.  

 

Ngạo Cửu Thiên thừa biết kiếm Đoạn Long có uy lực nhường nào, ông ta hốt hoảng lùi về phía sau.  

 

Ông ta la oai oái: "Diệp Bắc Minh, mày có biết mình đang làm gì không đấy?"  

 

"Tao là người của gia tộc thượng cổ đấy, mày không thể trêu vào được đâu!"  

 

Diệp Bắc Minh bật cười nhạo báng: "Gia tộc thượng cổ? Tôi không trêu được?"  

 

"Mới nửa ngày trước thôi tôi còn đi ra từ gia tộc thượng cổ là nhà họ Chu đây này".  

 

"Ngay cả người đứng đầu nhà họ Chu - Chu Hiếu Thiên - cũng bị tôi giết, lão tổ cảnh giới Thần Chủ - Chu Nhân Kiệt - cũng đã chết trong tay tôi".  

 

"Thì nhà họ Ngạo ông là cái thá gì chứ? Còn ai mà tôi không dám giết đâu hả?"  

Giờ phút này, Diệp Bắc Minh cứ như chiến thần trên cửu trọng thiên vậy!  

 

Vô địch, không ai có thể chống cự lại nổi!  

 

"Mày nói gì cơ?"  

 

Mặt mày Ngạo Cửu Thiên tái mét, ông ta không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy: "Không thể nào! Tao không tin!"  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tôi cần ông tin chắc? Tôi chỉ cần ông chết thôi!"

Kiếm Đoạn Long nghiền ép xuống, Ngạo Cửu Thiên chỉ có thể kiên trì ngăn cản!  
 
Chương 2217: "Trống bỏi là bố con tặng cho con!"


 Diệp Bắc Minh không nhìn ông ta thêm một cái nào nữa, mà đi đến trước người Lãnh Vô Thần: "Không nói lời nào, giả thâm trầm đúng không?"  

 

"Tôi không có..."  

 

Lãnh Vô Thần cảm nhận được khí tức cường đại của Diệp Bắc Minh, con ngươi điên cuồng co vào.  

 

Nhưng mà đã trễ, kiếm Đoạn Long trực tiếp chém ông ta thành hai khúc!  

 

...  

 

Trong nháy mắt Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần chết đi, trong một thành trì cực kỳ cổ xưa nào đó.  

 

Trong một cung điện nguy nga!  

 

"Răng rắc", "răng rắc", hai tiếng giòn vang liên tiếp truyền đến.  

 

"Bố, sư phụ?"  

 

Một người đàn ông cực kỳ trẻ tuổi bỗng nhiên mở mắt ra.  

 

Trong mắt Ngạo Tuyệt toàn là tơ máu đỏ rực: "Đều đã ngã xuống? Làm sao có thể!"  

 

"Có ai có thể giết hai người được? Có ai dám giết hai người!"  

 

Phụt!  

 

Bởi vì quá mức giận dữ, hắn ta lập tức phun ra một ngụm máu!  

 

Một giây sau.  

 

Ầm!  

 

Một bức tượng thần màu đen được cung phụng trong cung điện rung động, một bóng người già nua hiện ra giống như là hình chiếu!  

 

Giọng nói uy nghiêm vang lên: "Đồ nhi, con đang ở thời khắc quan trọng trong lúc bế quan".  

 

"Vì sao đột nhiên lại có tâm trạng táo bạo như vậy, vi sư ở Đại Lục Thượng Cổ cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của con!"  

 

"Nhớ kỹ, người tập võ không thể dễ dàng giận dữ như thế!"  

 

"Một khi con nổi giận, sẽ có vô số sơ hở!"  

 

Đôi mắt Ngạo Tuyệt như muốn nứt ra, nhìn chằm chằm hư ảnh trước mắt: "Sư phụ, đồ nhi thật sự không nhịn được!"  

 

"Bố của con, còn có một vị ân sư dẫn dắt con đi đến con đường tu võ đều đã ngã xuống!"  

 

"Con có thể cảm nhận được bọn họ bị người ta giết chết!"  

 

Hư ảnh không có chút dao động nào, chỉ phun ra một chữ: "Ồ?"  

 

Ngạo Tuyệt nổi gân xanh: "Sư phụ, xin hãy cho con xuất quan đi!"  

 

"Con muốn rời khỏi đây, con muốn đi báo thù cho bố và ân sư!"  

 

Hư ảnh lạnh lùng nói: "Bây giờ là lúc quan trọng, nếu như con không tiến vào cảnh giới Thần Vương, vi sư sẽ không cho con rời khỏi nơi này!"  

 

"Nhưng mà!"  

 

Ngạo Tuyệt gào thét một tiếng: "Sư phụ, bố và ân sư của con đều chết rồi".  

 

"Ngay cả hung thủ là ai con cũng không biết!"  

 

"Người bảo con phải yên tâm ở đây tu võ như thế nào?"  

 

Hư ảnh cười: "Con muốn biết là ai giết bọn họ, việc này còn không đơn giản sao?"  

 

Đôi mắt Ngạo Tuyệt đỏ bừng: "Sư phụ, ý của người là?"  

 

Hư ảnh hờ hững nói: "Con hãy lấy một thứ của bố và ân sư con ra, vi sư sẽ tái hiện lại cảnh tượng vào lúc bọn họ tử vong cho con!"  

 

Ngạo Tuyệt sửng sốt.  

 

Sau đó nhanh chóng lấy một cái trống bỏi và một cái kiếm gỗ từ trong nhẫn trữ vật ra.  

 

"Trống bỏi là bố con tặng cho con!"  

 

"Kiếm gỗ là ân sư tặng lúc dạy con tập võ!"  

 

Bên trong hư ảnh bộc phát ra một luồng ánh sáng.  

 

Rơi vào trong trống bỏi và kiếm gỗ.  
 
Chương 2218: "Đều bị tôi giết rồi".


 Bên trong ngọn lửa xuất hiện thị giác của Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần trước khi tử vong, một thanh niên cực kỳ lạnh lùng xuất hiện ở trong ngọn lửa!  

 

Anh cầm một thanh trường kiếm màu đen có long văn quấn quanh, không có chút cảm xúc nào giết chết hai người!  

 

"Tôi chẳng cần biết cậu là ai, nhất định tôi cũng sẽ khiến cậu nếm thử mùi vị người thân chết đi!"  

 

Mái tóc dài đen nhánh của Ngạo Tuyệt dựng thẳng lên, hoàn toàn rơi vào điên cuồng!  

 

...  

 

Bên trong Trụy Long cốc hoàn toàn tĩnh mịch.  

 

Giờ phút này, cả người Tiểu Độc Tiên dâng lên lực lượng sinh mệnh cường đại, ngọn lửa thiêu đốt tất cả quần áo trên người cô ấy!  

 

Da thịt trên người cô vốn hóa thành màu đen bởi vì kịch độc.  

 

Giờ phút này đã biến trở về màu sữa bò!  

 

Da thịt mềm mại không tì vết!  

 

Diệp Bắc Minh trợn cả mắt lên nhìn.  

 

Đột nhiên.  

 

Bịch bịch bịch!  

 

Những tiếng bước chân dồn dập truyền đến.  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày, phóng ra một luồng ma khí màu đen bao vây lấy tam sư tỷ!  

 

Tôn Kiếm Khung dẫn theo đám người Võ Đạo Minh khoan thai tới chậm.  

 

Nơi đây chỉ còn lại thi thể cùng máu tươi đầy đất.  

 

Đám người Võ Đạo Minh sợ ngây ra!  

 

Bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh đứng trước một đám ma khí màu đen kia: "Cậu Diệp, người đâu hết cả rồi?"  

 

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: "Đều bị tôi giết rồi".  

 

"Cái gì?"  

 

Cả người Tôn Kiếm Khung cứng ngắc giống như gặp quỷ: "Cậu... Cậu nói cái gì?"  

 

Đám nguyên lão khác của Võ Đạo Minh cũng hoàn toàn hóa đá, cứng ngắc đứng tại chỗ.  

 

"Tiểu sư đệ..."  

 

Lúc này, một giọng nói vang lên.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn đám người Tôn Kiếm Khung một chút: "Mấy người còn không rời đi?"  

 

"Vâng, vâng! Vâng!"  

 

Đám người Võ Đạo Minh không dám thất lễ, nhanh chóng rời đi.  

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, bước một bước vào bên trong ma khí.  

 

Tiểu Độc Tiên đã sớm lấy một bộ quần áo ra mặc vào.  

 

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh hơi biến hóa!  

 

Tiểu Độc Tiên cười khúc khích: "Sao vậy tiểu sư đệ, nhìn vẻ mặt của em thì có vẻ có chút thất vọng nhỉ?"  

 

Diệp Bắc Minh liền vội vàng lắc đầu: "Không có, tuyệt đối không có!"  

"Đúng rồi tam sư tỷ, sao chị lại ở vùng đất Nhật Lạc?"  

 

"Lúc em đến vùng đất Nhật Lạc, sao chị lại không ra gặp em? Làm hại em gây ra chuyện lớn như thế".  

 

Tiểu Độc Tiên nhìn Diệp Bắc Minh: "Là mẹ em bảo chị ở vùng đất Nhật Lạc chờ em, thuận tiện đi làm một chuyện cho em!"  

 

"Chuyện gì?"  

 

Diệp Bắc Minh sững sờ.  

 

Tiểu Độc Tiên thần bí cười một tiếng: "Chuyện này, tiểu sư đệ đã tự hoàn thành rồi".  
 
Chương 2219: "Làm em bị thua thiệt lớn!"


 "Chờ đợi một ngày nào đó, em có thể đạt được truyền thừa của rồng đen!"  

 

"Tiểu sư đệ, ngay cả máu rồng mà em cũng có thể lấy được".  

 

"Chắc hẳn truyền thừa và long châu của rồng đen đều đã rơi vào trong tay em đi".  

 

Diệp Bắc Minh ngây người.  

 

Vẻ mặt anh không dám tin: "Chẳng lẽ tất cả những điều này đều là do mẹ em sắp xếp?"  

 

"Đúng vậy!"  

 

Tiểu Độc Tiên gật đầu.  

 

Diệp Bắc Minh không thể tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ rồng đen bị trấn áp bên trong pháp trận cũng có liên quan đến mẹ em sao?"  

 

Tiểu Độc Tiên lại lắc đầu: "Cũng không phải, rồng đen là thần thú".  

 

"Nghe nữ chủ nhân nói, nó bị một vị cường giả cực kỳ khủng bố trấn áp ở trong trận pháp".  

 

"Bà ấy chỉ tình cờ gặp được rồng đen, cho nên nó đã thành lập hiệp nghị với bà ấy".  

 

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra.  

 

Tiểu Độc Tiên cười nói: "Bây giờ, tiểu sư đệ đã có được truyền thừa và long châu của rồng đen".  

 

"Chỉ cần mỗi ngày hấp thu năng lượng bên trong long châu, cảnh giới chắc chắn sẽ tiến triển cực nhanh!"  

 

Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: "Tam sư tỷ, chỉ sợ chuyện này không giống như chị nghĩ đâu".  

 

"Sao vậy?"  

 

Tiểu Độc Tiên bất ngờ hỏi.  

 

Diệp Bắc Minh giải thích: "Em đã bái rồng đen tiền bối làm sư phụ, mặc dù ông ấy đã chết, nhưng ông ấy đã là vị sư phụ thứ 101 của em rồi!"  

 

"Đồng thời, em cũng không tiếp nhận truyền thừa của rồng đen sư phụ".  

 

"Còn nữa, em đã đồng ý với rồng đen sư phụ sẽ đưa long châu về tộc Rồng đen nguyên vẹn".  

 

"Để trả công, em chỉ cần mười giọt máu của sư phụ rồng đen".  

 

Tiểu Độc Tiên ngây người: "Cái gì?"  

 

"Tiểu sư đệ, em... ôi trời!"  

 

Cô ấy giận dữ dậm chân một cái: "Em bị lừa rồi!"  

 

"Con rồng đen này đúng là đáng ghét, nó đã thành lập hiệp nghị với nữ chủ nhân rồi".  

 

"Nó phải tặng cả truyền thừa và long châu của tộc Rồng đen cho em!"  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.  

 

Tiểu Độc Tiên tỏ ra tự trách: "Đều tại chị, là chị không nói rõ ràng với em từ trước".  

 

"Làm em bị thua thiệt lớn!"  

 

Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: "Tam sư tỷ, nếu như không có mười giọt máu rồng".  

 

"Những sư tỷ khác sẽ không có cách nào khôi phục thương thế như cũ, hôm nay chỉ sợ chị cũng sẽ dữ nhiều lành ít".  

"Em cũng không cảm thấy thua thiệt, ngược lại cảm thấy đây chính là chuyện mà ông trời đã quyết định từ trước".  

 

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh lạc quan như thế, Tiểu Y Tiên thở dài một hơi: "Sư đệ ngốc".  

 

Đột nhiên, một tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến.  

 

Ầm ầm!  

 

Trụy Long cốc xảy ra biến cố.  

 

Mặt đất rung động kịch liệt, nứt ra từng cái hỗ đáng sợ!  

 
 
Chương 2220: "Nói điểm chính!"


 

Thế mà máu tươi trên mặt đất lại chảy vào trong khe hở, chui vào trong lòng đất trong nháy mắt!  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, dưới mặt đất có cái gì đó!"  

 

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nóng như lửa đốt: "Tôi cũng cảm nhận được rồi!"  

 

Một giây sau.  

 

Con mắt thần ma ở giữa trán anh mở ra!  

 

Trong đầu hiện ra hình tượng sâu dưới lòng đất, chỉ thấy một hư ảnh huyết long vô cùng to lớn ngưng tụ thành hình!  

 

Nó giống như là một vòng xoáy khổng lồ, hấp thu toàn bộ máu tươi của mấy chục ngàn người tu võ trên mặt đất!  

 

"Đây là cái gì?"  

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh chấn động.  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng kích động: "Nhóc con, mẹ nó cậu đúng là nghịch thiên! Đậu má!"  

 

"Ngay cả bản tháp cũng phải cho rằng cậu tuyệt đối là kẻ may mắn!"  

 

Trên mặt Diệp Bắc Minh tràn đầy nghi hoặc: "Sao vậy?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: "Sao vậy á? Cậu có biết hư ảnh huyết long dưới mặt đất là cái gì không?"  

 

"Là cái gì?"  

 

"Đây là một long hồn!"  

 

"Long hồn?"  

 

"Đúng vậy, đây là một long hồn!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng giải thích: "Nhóc con, khí vận của cậu không hề tầm thường đâu!"  

 

"Ở nơi này vừa vặn có một long hồn, hơn nữa đã ngủ say vô số năm!"  

 

"Nếu chỉ như vậy thì thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác còn có mấy chục ngàn người tu võ chết ở đây!"  

 

"Mà lại đều là đỉnh tiêm người tu võ, nếu như là phổ thông người tu võ, dù là chết trăm vạn người đều chưa đủ!"  

 

"Máu tươi của mấy chục ngàn người tu võ đã trùng hợp lầm con long hồn này tỉnh lại!"  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Cho dù là một long hồn, ông phải kích động như vậy sao?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gầm thét một tiếng: "Nhóc con, cậu thì biết cái quái gì!"  

 

"Bản tháp nói cho cậu biết, nhìn từ mức độ cường đại của con long hồn này, nó đã sống ít nhất là một trăm ngàn năm trở lên!"  

 

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt phun ra ba chữ: "Nói điểm chính!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giận dữ "Nhóc con, cậu có thể kiên nhẫn một chút hay không?"  

 

"Tôi chỉ nói cho cậu biết long hồn có thể hóa thành kiếm linh của kiếm Đoạn Long!"  

 

"Cái gì?"  

 

Hô hấp của Diệp Bắc Minh dồn dập, kích động đến mức trái tim suýt nữa thì nổ tung!  

 

Anh há to miệng quát: "Đậu má! Đậu má! Đậu má!"  

"Sao ông không nói sớm? Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông xác định sao?"  

 

"Con long hồn này có thể trở thành kiếm linh của kiếm Đoạn Long?"  

 

Diệp Bắc Minh hoàn toàn kích động.  

 

Mặt đỏ tới mang tai!  

 

Há to miệng thở hổn hển!  

 

Ánh mắt cũng đỏ bừng.  
 
Chương 2221: "Quả nhiên là anh ấy!"


Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh một tiếng: "Nhóc con, không phải vừa rồi cậu còn rất bình tĩnh sao?"  

 

"Sao bây giờ lại không bình tĩnh nữa?"  

 

"Bản tháp có thể nói cho cậu biết một tin tức, con long hồn này chẳng những có thể trở thành kiếm linh của cậu!"  

 

"Mà nó cũng có thể trở thành kiếm hồn của kiếm Đoạn Long!"  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Kiếm hồn là cái gì?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Kiếm hồn là thứ sau khi kiếm linh tiến hóa biến thành!"  

 

"Kiếm linh có thể để binh khí sinh ra ý thức, kiếm hồn giống như là con người có được linh hồn vậy!"  

 

"Nói một cách khác, tôi là tháp hồn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"  

 

"Đậu má!"  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng mừng rỡ: "Tôi đã hiểu vì sao ông lại kích động như vậy rồi!"  

 

"Bởi vì tôi còn kích động hơn cả ông!"  

 

"Mau nói cho tôi biết, phải dùng biện pháp gì mới có thể thu phục được con long hồn này?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phun ra một câu: "Biện pháp đơn giản nhất là đánh bại nó!"  

 

...  

 

Cùng lúc đó, ở bên ngoài.  

 

Chuyện xảy ra ở trong Trụy Long cốc truyền đi như sóng biển.  

 

Gần như chỉ trong vòng một giờ, chuyện này đã truyền ra khắp những gia tộc Thượng Cổ như nhà họ Chu, nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo.  

 

"Lăng Thăng Long chết rồi?"  

 

"Ngạo Cửu Thiên cũng chết!"  

 

"Lãnh Vô Thần cũng đã chết?"  

 

"Thạch bà bà và Quỷ Y Môn lão tổ cũng ngã xuống?"  

 

"Đám người tu võ cấp cao của nhà họ Thương, nhà họ Hùng, nhà họ Phương, nhà họ Nguyên, nhà họ Hứa đều bị diệt toàn bộ?"  

 

Sau khi đám nhân vật cấp cao của những tông môn và thế lực khác biết được việc này, tất cả đều há to miệng!  

 

Hoàn toàn nghẹn ngào!  

 

...  

 

Nhà họ Đỗ, trong thư phòng của gia chủ.  

 

Một người đàn ông trung niên nhìn mật thám quỳ trên mặt đất, kinh hãi đứng lên!  

 

Đây là chủ nhân nhà họ Đỗ, Đỗ Vũ Hằng!  

 

Giờ phút này, trên mặt Đỗ Vũ Hằng toàn là vẻ không dám tin: "Mấy trăm ngàn người tu võ còn không thể giết chết một mình nữ hoàng Độc Tiên? Không thể nào!"  

 

Mật thám quỳ trên mặt đất trả lời: "Gia chủ, ngài đoán đúng rồi".  

 

"Đúng là không phải một mình nữ hoàng Độc Tiên giết hết những người này!"  

 

Đỗ Băng Nhược ở bên cạnh nóng lòng nói: "Mau nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"  

 

Mật thám thấp giọng nói: "Bẩm tiểu thư, tôi mới nhận được tin tức mới nhất từ trong miệng một vị nguyên lão của Võ Đạo Minh!"  

 

"Diệp Bắc Minh, là Diệp Bắc Minh làm!"  

 

"Cái gì?"  

 

Đỗ Vũ Hằng ngây người: "Diệp Bắc Minh? Làm sao có thể!"  

 

"Không phải cậu ta mới vừa rời đi từ nhà họ Chu sao? Sao cậu ta lại đến Trụy Long cốc?"  

 

Đỗ Băng Nhược mở to đôi mắt đẹp: "Quả nhiên là anh ấy!"  

 

Mật thám gật đầu: "Đúng vậy!"  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom