Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2182: Trái tim như muốn nứt ra!


 Ông ta lập tức xoay người bỏ chạy!  

 

Một tiếng nổ “ầm” vang lên, ông ta phá vỡ tường trong đại diện lao ra ngoài.  

 

Ngay sau đó.  

 

Chỉ nghe một tiếng “răng rắc” truyền đến, Chu Quốc Nghiệp bay ngược trở về như chó chết!  

 

Lãnh Nguyệt đi vào từ lỗ thủng trên tường: “Chạy đi đâu vậy?”  

 

“Từng hòng ngăn cản tôi!”  

 

Đôi mắt Chu Quốc Nghiệp đỏ bừng, lấy ra một viên đan dược màu đỏ nuốt vào.  

 

Khí huyết toàn thân thiêu đốt, phá vỡ một bức tường khác lao ra.  

 

Ầm!  

 

“A!”  

 

Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, Chu Quốc Nghiệp bay trở về lần thứ hai.  

 

Ông ta quỳ rạp trên mặt đất không ngừng hộc máu, rốt cuộc không đứng dậy được nữa.  

 

Sát Chủ lạnh lùng tiêu sái tiến vào: “Đúng là đáng đánh, gân mạch đứt từng khúc, không chết cũng tàn phế!”  

 

Diệp Bắc Minh chậm rãi đi tới.  

 

Chu Quốc Nghiệp sợ tới mức khuôn mặt già nua trắng bệch, quỳ rạp trên mặt đất điên cuồng dập đầu: “Cậu Diệp tha mạng, đây không phải là lỗi của tôi!”  

 

“Tôi chỉ là một hạ nhân bình thường, tất cả đều là ý của Chu Hoàng!”  

 

“Cầu xin cậu...”  

 

Diệp Bắc Minh tiến lên từng bước.  

 

Kiếm Đoạn Long xuất hiện ở trong tay anh, một kiếm, đầu người rơi xuống đất!  

 

Những người khác ở đây sợ tới mức vong lìa khỏi xác, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.  

 

Lúc này, giọng nói giống như thần chết của Diệp Bắc Minh vang lên: “Cho mấy người một sự lựa chọn, ký kết khế ước linh hồn với tôi!”  

 

“Từ giờ trở đi, trở thành người hầu của Diệp Bắc Minh tôi!”  

 

“Con cháu, đời này qua đời khác đều phải phục vụ tôi”.  

 

Ánh mắt anh trầm xuống, nhìn về phía đám người tông chủ Ly Hỏa Tông, môn chủ Bạch Hổ Môn, giáo chủ Tiệt Thiên Giáo.  

 

Mọi âm thanh đều im bặt.  

 

Đột nhiên.  

 

Một lão già tóc đỏ gầm lên một tiếng: “Diệp Bắc Minh, cậu cho rằng...”  

 

Diệp Bắc Minh cũng không thèm nhìn người này, nâng tay đánh ra một quyền!  

 

Ầm!  

 

Lão già tóc đỏ còn chưa nói xong, trong nháy mắt đã hóa thành một cơn mưa máu!  

 

Sát phạt quyết đoán, rõ ràng lưu loát!  

 

“Lệ trưởng lão!”  

 

Tay chân mọi người ở đây đều run rẩy vì sợ hãi.  

 

Lệ trưởng lão là cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ!  

 

Vậy mà còn không thể ngăn cản được một quyền của Diệp Bắc Minh?  

 

“Diệp Bắc Minh, cậu giết người lung tung, chúng tôi không phục!”, một lão già khác giận dữ rống lên.  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Tôi không cần mấy người phục, chỉ cần các ngươi thần phục!”  

 

Anh cũng không thèm nhìn người này, nâng tay tung ra một quyền!  

 

Ầm!  

 

Một đống máu bay ra.  

 

“Diệp Bắc...”  

 

Ầm! Ầm! Ầm!  

 

Hơn mười cơn mưa máu lần lượt nổ tung, tất cả đều là những người không phục!  

 

Mọi người sợ tới mức da đầu run lên.  
 
Chương 2183: Thạch Tủy vạn năm!


Sát ý lạnh băng bao phủ toàn bộ những người có mặt.  

 

Mấy trăm người tu võ bậc thánh trở lên lại không có ai dám phát ra một tiếng nào!  

 

“Ba!”  

 

“Hai!”  

 

“Một…”  

 

Ngay khi tiếng một vừa vang lên.  

 

Tông chủ của Ly Hỏa Tông đã lao tới dưới chân Diệp Bắc Minh, hai đầu gối đập mạnh xuống đất.  

 

Mặt đất nứt ra một khe nứt lớn: “Tại hạ là Thạch Thiếu Giang, hy vọng có thể trở thành người hầu của đại nhân!”  

 

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều im lặng nhìn nhau.  

 

Ngay sau đó.  

 

“Tại hạ Vương Kiếm Sinh, môn chủ của Bạch Hổ Môn nguyện ý kết khế ước linh hồn, từ nay về sau, Bạch Hổ Môn trở thành tông môn phụ thuộc của Thanh Huyền Tông!”  

 

“Giáo chủ Tiệt Thiên Giáo Lý Phượng Hoa nguyện sống chết đi theo đại nhân!”  

 

“Tất cả người của Tiệt Thiên Giáo quỳ xuống cho tôi. Còn không mau tham kiến!”  

 

Mấy trăm người lần lượt quỳ xuống dưới chân của Diệp Bắc Minh!  

 

Tất cả đều chọn thần phục!  

 

Ánh mắt Lãnh Nguyệt đỏ bừng, hô hấp trở nên dồn dập nhìn cảnh này: “Chỉ mới có chừng đó thời gian mà Minh Nhi đã đưa Thanh Huyền Tông đạt đến đẳng cấp mà tổ sư của Thanh Huyền Tông còn chưa từng đạt đến!”                                                                                         

 

Sát Chủ hít một hơi thật sâu nói: “Thủ đoạn của thằng nhóc này thật cứng!”  

 

…..  

 

Lúc này tại gia tộc Thượng Cổ, nhà họ Chu.  

 

Hôm nay là đại thọ năm nghìn tuổi của Chu Hiếu Thiên, khách khứa từ các thế lực lớn nối đuôi nhau tiến vào nhà họ Chu.  

 

Ngoài cửa lớn nhà họ Chu.  

 

Hàng trăm vạn người tu võ tập trung tại đây, mặc dù tỷ lệ được tiến vào cổng chỉ khoảng một phần trăm.  

 

Nhưng mọi người vẫn đến không biết mệt!  

 

Vô số ánh mắt nhìn về phía nhà họ Chu.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Đứa bé giữ cửa nhà họ Chu hô lớn: “Chưởng môn của Thần Kiếm Môn đến tặng một thanh thần kiếm chúc thọ lão gia năm nghìn tuổi!”  

 

Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.  

 

Ngay sau đó tiếng ồn ào nổ ra, vô số khách khứa hâm mộ đỏ mắt.  

 

Tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào ba mươi sáu người đang nâng một hộp kiếm!  

 

“Không hổ danh là Thần Kiếm Môn!”  

 

“Thật sự là dùng một thanh thần khí để chúc thọ ư?”  

 

“Thật sự là quá giàu rồi! Móa nó!!!”  

 

Mọi người đều ăn mặc xuề xòa, tim đập loạn xạ.  

 

Đứa bé giữ cửa tiếp tục hô to:  

 

“Đại biểu trẻ tuổi của gia tộc Đạm Đài, Đạm Đài Trần, Đạm Đài Lâm đến chúc thọ, gia tộc Đạm Đài tặng một khối Thạch Tủy mười nghìn năm!”  

 

Vãi!  

Thạch Tủy vạn năm!  

 

“Thứ này còn quý hơn cả thần khí ấy chứ!!!”  

 

“Gia tộc Đạm Đài không hổ là gia tộc Thượng Cổ, bên trong ẩn dấu quá nhiều thứ!”  

 

Vô số người nhìn về phía Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần.  

 

Đạm Đài Trần đầy kiêu ngạo, nhỏ giọng thì thầm: “Đúng là lũ nhà quê chưa thấy qua việc đời bao giờ!”  

 

Đạm Đài Lâm cau mày khiển trách: “Chỗ này nhiều người hỗn tạp, đừng làm mất mặt gia tộc!”  
 
Chương 2184: “Dạ Thánh Quân?”


 Đạm Đài Trần qua loa đáp lại.  

 

Cùng lúc đó giọng nói hưng phấn của đứa bé giữ cửa lại vang lên.  

 

“Gia tộc Thượng Cổ, Chu Đỗ Di của nhà họ Chu đến, tặng một viên thượng cổ tẩy tủy đan!”  

 

“Thượng cổ tẩy tủy đan?”  

 

Hàng triệu võ giả ở trước cổng ngạc nhiên.  

 

Ngay sau đó.  

 

“Ôi!”  

 

Tiếng hít sâu đồng loạt vang lên.  

 

“Thượng cổ tẩy tủy đan có thể tẩy cân phạt tủy của người tu võ, từ đó làm thay đổi thiên phú tu võ!”  

 

“Thứ này thật sự là tiên đan a!”  

 

“Móa nó!!!Đồ quý cỡ này mà nhà họ Chu nỡ đem tặng ư?”  

 

Rầm!  

 

Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần bỗng nhiên nhìn về phía Chu Đỗ Di.  

 

Đạm Đài Trần nói trước: “Phải cô ta không?”  

 

Ánh mắt Đạm Đài Trần ánh lên vẻ nguy hiểm: “Nghe nói gần đây nhà họ Chu tìm được một đứa con rơi, hình như là một vị Thiên nữ!”  

 

Đạm Đài Trần lạnh giọng nói: “Thiên nữ không dễ tìm như vậy đâu!”  

 

Đạm Đài Trần cười nhạt: “Vẫn dễ tìm, Đạm Đài Yêu Yêu chẳng phải là…”  

 

“Câm mồm!”  

 

Đạm Đài Lâm quát lớn cắt ngang lời của Đạm Đài Trần.  

 

Cô ta căng thẳng nhìn xung quanh.  

 

Bất chợt họ cảm thấy ánh mắt của mấy lão già đang nhìn về phía mình!  

 

Đạm Đài Lâm giận tái mặt: “Nếu dám tiếp tục nói hươu nói vượn, làm lộ chuyện này ra”.  

 

“Thì tôi sẽ về báo với gia chủ, lột da cậu đấy!”  

 

Đạm Đài Trần sắc mặt trắng bệch, gã cũng biết mình nói ra lời không nên nói.  

 

“Chị Lâm, xin chị đừng nói chuyện này cho gia chủ…”  

 

“Hừ!”  

 

Đạm Đài Lâm hừ lạnh.  

 

“Minh chủ của Võ Đạo Minh, Tôn Kiếm Khung và các vị nguyên lão đến!”  

 

“Tông chủ của Bách Quỷ Tông và các vị trưởng lão đến!”  

 

“Tông chủ của Huyết Vân Tông đến…”  

 

Khách khứa càng lúc càng đông.  

 

…  

 

Mọi người tiến vào sảnh chính của nhà họ Chu.  

 

Sảnh chính này còn hoa lệ hơn cả hoàng cung, chỉ riêng sảnh chính đã đủ để chứa hàng chục nghìn người.  

 

Chu Hiếu Thiên ngồi ở vị trí chủ nhà nhận lời chúc mừng từ mọi người.  

 

Chu Hoàng xinh đẹp đứng một bên tiếp khách.  

 

Bỗng nhiên, ánh mắt của Đạm Đài Lâm dừng lại trên người một lão giả mặc đồ đèn: “Khí tức thật mạnh!”

 

Đạm Đài Trần nuốt nước bọt: “Tôi cũng cảm nhận được loại khí tức ấy…”  

 

“Tôi từng cảm nhận khí tức của các lão tổ trong tộc rồi, nó còn không đáng sợ đến vậy, rốt cuộc cảnh giới của người nọ là gì thế?”  

 

Đạm Đài Lâm kiêng kị nhìn về phía lão già áo đen!  

 

Đạm Đài Lâm cố gắng rời sự chú ý, lúc này cô ta mới thấy được bên cạnh lão giả có một thanh niên yên tĩnh đứng đấy.  

 

“Dạ Thánh Quân?”  

 

Đạm Đài Lâm tỉnh ngộ: “Nghe nói Dạ Thánh Quân đã bái được một vị sư phụ đến từ đại lục Thượng Cổ….”  

 

“Khoan đã!!!”  

 

Đạm Đài Lâm kinh hãi: “Phải chăng lão già áo đen này đến từ đại lục Thượng Cổ ư?”  


“Ực!” 
 
Chương 2185: Đây là đại thọ năm nghìn tuổi của ông ta đấy!


 Đạm Đài Trần nuốt một ngụm nước bọt: “Không thể nào đâu? Đại lục Thượng Cổ!”  

 

Chu Đỗ Di đứng cách đó không xa hơi ngạc nhiên nhìn về phía Dạ Thánh Quân.  

 

Một đám trưởng lão của Võ Đạo Minh cũng giật mình: “Minh chủ, người của đại lục Thượng Cổ….”  

 

Tôn Kiếm Khung lắc đầu: “Đừng lên tiếng, việc này không liên quan đến chúng ta”.  

 

Sau khi khách khứa đều tiến vào sảnh chính.  

 

“Chúc mừng Chu gia chủ”.  

 

“Nghe nói hôn sự giữa cậu chủ Dạ và cô Chu sắp tới, hai gia tộc Thượng Cổ liên thủ với nhau thật làm bọn tôi hâm mộ mà!”  

 

“Chúc mừng Chu gia chủ có con rể quý!”  

 

Vô số người tiến lên chúc mừng, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.  

 

“Hahaha!”  

 

Chu Hiếu Thiên cười vô cùng vui vẻ: “Cùng vui cùng vui mà!”  

 

“Chu Hiếu Thiên!”  

 

Bỗng nhiên một giọng nói lạnh như băng vang lên.  

 

Đại sảnh vốn đang náo nhiệt nghe vậy thì lặng thinh.  

 

Tất cả mọi người đều há miệng, kinh ngạc nhìn về phía cửa sảnh chính.  

 

Vào những lúc như này ai to gan đến mức hô thẳng tục danh của gia chủ nhà họ Chu thế?  

 

Điên rồi ư!  

 

Con ngươi của Chu Hoàng bỗng co lại: “Tên kia dám đến đây thật sao?”  

 

“Sao lại thấy giọng nói này hơi quen tai vậy nhỉ?”, Đạm Đài Lâm nhướng mày.  

 

Đạm Đài Trần đứng một bên sầm mặt lại, hai hàm răng cắn chặt: “Cô không nhớ ư?”  

 

“Là Diệp Bắc Minh! Đây là giọng của Diệp Bắc Minh!”  

 

Lúc trước, Diệp Bắc Minh làm nhục Đạm Đài Trần ở Thanh Huyền Tông nên gã ta nhớ rất rõ giọng của Diệp Bắc Minh.  

 

Đạm Đài Lâm bừng tỉnh: “Là cậu ta ư?”  

 

Chu Đỗ Di cũng kinh ngạc nhìn sang: “Mới mấy tháng không gặp gan của tiểu tử này càng lúc càng lớn rồi”.  

 

“Hôm nay là sinh nhật của gia chủ nhà họ Chu, vậy mà cậu ta dám gọi thẳng tên của Chu Hiếu Thiên? Cậu ta muốn làm cái gì vậy? Điên rồi hả?”  

 

Không chỉ những người này.  

 

Tất cả khách khứa đều khiếp sợ nhìn về phía cổng chính nhà họ Chu  

 

Hơn mười giây sau.  

 

Chỉ thấy một thanh niên chậm rãi bước đến.  

 

Trong tay anh cầm theo một chiếc đầu lâu!  

 

“Là đầu của Chu Quốc Nghiệp… Cậu!”  

 

Chu Hiếu Thiên liếc mắt liền nhận ra ngay đấy là đầu của thuộc hạ đắc lực dưới trướng mình: “Diệp Bắc Minh, cậu có ý gì?”  

 

Diệp Bắc Minh cầm đầu người ném qua: “Đây là quà mà tôi đưa ông!”  

 

“Cậu nói gì?”  

 

Chu Hiếu Thiên ngơ ngác!  

 

Lửa giận hừng hực đốt lên trong ông ta!  

 

Ông ta biết Diệp Bắc Minh điên nhưng không nghĩ rằng anh điên đến mức đấy!  

 

Đây là đại thọ năm nghìn tuổi của ông ta đấy!  

 

Cho dù Diệp Bắc Minh muốn đối đầu với ông ta nhưng anh đào đâu ra gan dám một mình một ngựa lao đến nhà họ Chu chứ?  

 

Mà lại còn lấy đầu của Chu Quốc Nghiệp làm quà mừng đại thọ năm nghìn tuổi của ông ta nữa?  

 

Thậm chí Chu Hoàng cũng ngơ ngác, đứng như trời trồng tại chỗ.  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Lễ vật đã đưa đến rồi!”  
 
Chương 2186: Điều này sao có thể!


 Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía Chu Hiếu Thiên.  

 

Nhà họ Chu thiếu Diệp Bắc Minh cái gì?  

 

Chu Hiếu Thiên ánh mắt co lại nói: “Diệp Bắc Minh cậu đang nói cái gì vậy ?”  

 

“Tôi đường đường là gia chủ của một gia tộc Thượng Cổ còn cậu chỉ là tông chủ của một Thanh Huyền Tông nhỏ bé, tôi có thể thiếu cậu cái gì được đây?”  

 

Diệp Bắc Minh cười nhẹ nhìn về phía Chu Hiếu Thiên: “Gia chủ nhà họ Chu thật dễ quên ha!”  

 

“Gân mạch ông bị tổn thương, tu vi hạ thấp, là tôi giúp ông khôi phục gân mạch!”  

 

“Ông sẽ không chối chứ?”  

 

Cái gì?  

 

Chu Hiếu Thiên từng bị tổn thương gân mạch sao?  

 

Sắc mặt khách khứa ở đây thay đổi liên tục.  

 

Chu Hiếu Thiên không hổ là gia chủ của gia tộc Thượng Cổ, sắc mặt ông ta vẫn bình tĩnh như thường: “Diệp Bắc Minh, cậu bịa chuyện cũng nên bịa cho tròn một chút!”  

 

“Thiên hạ này ai không biết, gân mạch tổn thương không chữa được!”  

 

“Chẳng lẽ cậu là thần tiên à? Gân mạch của lão phu bị tổn thương cậu có thể chữa được chắc?”  

 

Ông ta định bụng không thừa nhận!  

 

“Thật đúng là một trò hề mà!”  

 

Chu Hiếu Thiên nhìn về khách khứa bốn phía: “Chẳng lẽ mọi người cũng cho rằng gân mạch của lão phu bị tổn thương sao?”  

 

Các khách khứa đều phụ họa nói: “Bọn tôi không tin!”  

 

“Gân mạch tổn thương vốn không thể nào chữa trị được, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh lại là thần y ư?”  

 

“Nhóc con ở đâu dám đến nhà họ Chu để lừa gạt thế?”  

 

“Đến từ đâu thì cút về đó đi!”  

 

Khách khứa xung quanh đều cười lên, chế nhạo nhìn về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Đạm Đài Trần đứng trong đám người nhỏ giọng hỏi: “Thằng nhãi này nói thật hay giả vậy?”  

 

Đạm Đài Lâm trầm ngâm một chút rồi nói: “Chắc là giả, giống như Chu gia chủ nói đấy, tổn thương gân mạch không thể chữa được!”  

 

“Cho dù Diệp Bắc Minh có là thiên tài đi chăng nữa, dẫu cho có nghịch thiên đến đâu cũng không chữa được mới đúng!”  

 

Đạm Đài Trần gật đầu: “Vậy cậu ta muốn làm gì, lẽ nào muốn tống tiền nhà họ Chu à?”  

 

Chu Đỗ Di đứng cách đó không xa thì nhíu mày.  

 

Chần chừ nhìn qua phía Diệp Bắc Minh.  

 

Cô ta khá hiểu Diệp Bắc Minh, anh không phải kẻ nói láo!  

 

Cùng lúc đó Chu Hoàng lộ ra vẻ chán ghét mở miệng nói: “Diệp Bắc Minh, hôm nay là đại thọ năm nghìn tuổi của bố tôi, chúng tôi không muốn truy cứu chuyện này đâu!”

“Nếu anh biết điều thì bây giờ lập tức cút ngay cho tôi!”  

 

“Nếu không, tôi đảm bảo hôm nay anh sẽ không có kết cục tốt!”  

 

Vừa nghe thấy lời này, đám khách khứa ở đây đều khen ngợi hết lời.  

 

“Chu tiểu thư đúng là nhân từ!”  

 

“So sánh với tên nhóc này, quả thực chính là một trời một vực!”  

 

“Tên kia, cậu còn ở nơi này làm gì? Còn không mau cút đi!”  

 

Diệp Bắc Minh buồn cười nhìn Chu Hoàng: “Lúc cô chủ động cầu xin rửa chân cho tôi, sao không thấy cô có loại thái độ này?”  

 

Ầm!  

 

Lời nói này giống như một quả bom lớn.  

 

Trong nháy mắt, cả nhà họ Chu hoàn toàn sôi trào.  

 

Tất cả mọi người đều không dám tin, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

Cậu ta nói cái gì?  

 
 
Chương 2187: Nhìn mà ghê người!


 Xa xa, ánh mắt Dạ Thánh Quân dừng trên người Diệp Bắc Minh, sát ý sôi trào!  

 

Nam Cung Chính bên cạnh vẫn nhắm mắt lại, giống như tất cả những chuyện này không có liên quan gì đến ông ta vậy.  

 

Chu Hoàng tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đẹp tràn ngập tơ máu: “Anh đang nói huơu nói vượn cái gì vậy?”  

 

“Tôi rửa chân cho anh? Diệp Bắc Minh, anh điên rồi sao?”  

 

“Tôi là đại tiểu thư nhà họ Chu, bố tôi là người đứng đầu nhà họ Chu, tôi sẽ rửa chân cho anh ư?”  

 

“Cho dù anh có muốn nói dối thì cũng phải tìm một chuyện đáng tin hơn một chút chứ?”  

 

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.  

 

Chỉ còn lại mỗi tiếng kêu gào của Chu Hoàng.  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Vậy sao?”  

 

“Tất cuả tôi có dùng tốt không?”  

 

Đôi mắt đẹp của Chu Hoàng co rút lại một chút, khuôn mặt lập tức trắng bệch.  

 

“Anh!”  

 

Diệp Bắc Minh đã biết rồi ư?  

 

Sao có thể!  

 

Giờ phút này, Chu Hoàng xấu hổ và giận dữ muốn chết, cô ta hoàn toàn không để ý đến hình tượng nữa: “Diệp Bắc Minh anh đang nói cái gì vậy? Tôi hoàn toàn không hiểu lời anh nói!”  

 

“Người đâu, giết anh ta cho tôi!”  

 

Cô ta vừa dứt lời, hơn mười lão già đi ra từ bốn phía, đều là cảnh giới Thánh Chủ.  

 

Bọn họ cầm binh khí trong tay, đánh tới chỗ Diệp Bắc Minh.  

 

Mấy bàn tiệc rượu xung quanh hóa thành bột phấn trong nháy mắt, có thể thấy được mười mấy người cảnh giới Thánh Chủ hợp sức khủng bố đến mức nào!  

 

“Nhóc con không biết sống chết!”  

 

“Nơi này là nhà họ Chu, một tên nhóc cảnh giới Hợp Nhất nho nhỏ như cậu có thể giương oai được sao?”  

 

“Bây giờ cậu có hối hận cũng muộn rồi, kiếp sau chú ý hơn đi!”  

 

Mười mấy lão già nhe răng cười.  

 

Lao đến như dã thú.  

 

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Vậy sao?”  

 

Anh nâng tay lên túm lấy một lão già đi đầu tiên, dùng sức xé rách.  

 

Răng rắc!  

 

Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, máu me bay tứ tung!  

 

Cánh tay của lão già cảnh giới Thánh Chủ lại bị xé đứt.  

 

Lão già hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh, lại thấy một bàn tay chộp tới đỉnh đầu mình.  

 

Ầm!  

 

Đầu của lão già nổ tung như dưa hấu!  

 

“A!”  

 

Đám khách khứa ngồi ở đây vô cùng hoảng sợ, một cảnh giới Thánh Chủ lại bị giết như vậy sao?  

 

“Cậu ta đã có thể giết được cả cảnh giới Thánh Chủ ư?”, Chu Đỗ Di vô cùng khiếp sợ.  

Đạm Đài Trần sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: “Chị Lâm, tên nhóc này...”  

 

Đạm Đài Lâm hít sâu một hơi: “Sao có thể!”  

 

Diệp Bắc Minh không hề dừng lại.  

 

Anh chủ động phóng ra, nhảy đến trước mặt mười mấy lão già cảnh giới Thánh Chủ.  

 

Anh giống như một con dã thú, bắt lấy tay chân bọn họ, mạnh mẽ xé rách cơ thể mười mấy người!  

 

Máu me và thi thể chất đống một chỗ.  

 
 
Chương 2188: “Giúp em giết anh ta


 Diệp Bắc Minh đi ra khỏi đống máu: “Chu Hiếu Thiên, bây giờ tôi sẽ lấy lại tất cả những gì mà tôi đã đưa cho ông!”  

 

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại.  

 

Diệp Bắc Minh đi ra từng bước, sử dụng Ảnh Thuấn.  

 

Xuất hiện ở trước người Chu Hiếu Thiên.  

 

Chu Hiếu Thiên run lên: “Cậu Diệp...”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, vô cùng quyết đoán.  

 

Anh vung tay ra đập vào vai Chu Hiếu Thiên!  

 

Chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” giòn vang truyền đến.  

 

“A!”  

 

Chu Hiếu Thiên hét thảm một tiếng, gân mạch và xương cốt cả người đứt từng khúc: “Không... Không... Không được!”  

 

Đan điền của ông ta lại nổ tung, trước bụng xuất hiện một lỗ thủng kinh khủng!  

 

Hoàn toàn hóa thành một phế nhân!  

 

Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần ngây người: “Thật sự bị phế đi ư?”  

 

Minh chủ võ đạo Tôn Kiếm Khung nhíu mày, theo bản năng lui về phía sau nửa bước.  

 

Chu Đỗ Di lại mở to đôi mắt đẹp.  

 

Đám khách khứa khác cũng hoàn toàn choáng váng!   

 

Diệp Bắc Minh cũng quá điên cuồng đi!  

 

Lại thật sự phế bỏ Chu Hiếu Thiên?  

 

Đậu má! Đậu má! Đậu má!  

 

Chu Hoàng kêu thảm thiết một tiếng: “Bố! Không!”  

 

“Diệp Bắc Minh, anh đúng là độc ác, anh lại phế bỏ bố tôi thật sao?”  

 

“Anh phế bỏ bố tôi, về sau gia đình chúng tôi phải sống yên ổn trong nhà họ Chu kiểu gì?”  

 

Đôi mắt cô ta tràn ngập tơ máu, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo: “Anh chẳng những phế bỏ bố tôi, còn phá huỷ tiền đồ của tôi, phá huỷ tất cả mọi thứ của tôi!”  

 

Cô ta quay đầu lại điên cuồng nhìn Dạ Thánh Quân: “Anh Dạ, giết anh ta đi!”  

 

“Giúp em giết anh ta! Chỉ cần anh giúp em giết anh ta, cho dù có bắt em làm cái gì cho anh em cũng đồng ý!”  

 

Vèo!  

 

Trên trăm ngàn ánh mắt dừng ở trên người Dạ Thánh Quân.  

 

Chỉ thấy.  

 

Dạ Thánh Quân chậm rãi đứng dậy, vươn một ngón tay ra chỉ về phía Diệp Bắc Minh: “Cậu hãy tự sát đi, tôi sẽ cho cậu được chết nguyên vẹn!”  

 

Hắn ta vừa dứt lời.  

 

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước mặt Dạ Thánh Quân một cách quỷ dị.  

 

Anh tung ra một quyền!  

 

Tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.  

“Hả?”  

 

Nam Cung Chính bên cạnh đột nhiên mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Tốc độ thật nhanh! Đây là thân pháp gì?”  

 

Nhưng mà ông ta cũng không có ý định ra tay.  

 

Dạ Thánh Quân chấn động, nhanh chóng phản ứng lại.  

 

Hắn ta nhe răng cười một tiếng: “Tên kia, cậu lại dám ra tay với tôi?”  

 

Dạ Thánh Quân vừa tung quyền đáp lại, vừa cười lạnh: “Cậu có biết tôi là...”  
 
Chương 2189: Chu Hoàng cực kỳ hối hận!


Nắm tay của Dạ Thánh Quân nổ tung, bay ra ngoài giống như chó chết!  

 

Khiến mọi người không thể tin vào mắt mình!  

 

“Sao có thể!”  

 

Tất cả mọi người gần như đồng thời hô lên.  

 

Bao gồm cả đám người Chu Hoàng, Chu Đỗ Di, Đạm Đài Trần, Đạm Đài Lâm, Tôn Kiếm Khung, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng kinh hãi!  

 

Dạ Thánh Quân lại bị đánh bại?  

 

Diệp Bắc Minh không hề có ý định buông tha cho Dạ Thánh Quân, anh đuổi theo từng bước.  

 

Sau đó túm lấy cổ họng Dạ Thánh Quân, quật mạnh hắn ta xuống đất!  

 

Một tiếng nổ “ầm ầm” vang lên.  

 

Cả người Dạ Thánh Quân tạo ra một cái hố sâu trên mặt đất, đang định đứng lên.  

 

Một cái chân đã dẫm lên đầu hắn ta: “Chuyện này có liên quan gì đến anh?”  

 

“Anh đang sủa cái gì vậy?”  

 

Trời ơi!  

 

Nhìn thấy một màn này, ánh mắt của mọi người điên cuồng co rút lại!  

 

Khuôn mặt Chu Hoàng trắng bệch, tức giận mắng trong lòng: “Dạ Thánh Quân đúng là vô dụng, không phải anh nói mình sắp đến Đại Lục Thượng Cổ sao?”  

 

“Vô dụng! Đúng là vô dụng! Không ngờ lại không phải đối thủ của Diệp Bắc Minh?”  

 

Chu Hoàng cực kỳ hối hận!  

 

Nếu sớm biết như thế, cô ta sẽ không đánh cược lên người Dạ Thánh Quân!  

 

“Sao cậu dám đối xử với tôi như vậy?”  

 

Dạ Thánh Quân giận dữ gào lên.  

 

Trên mặt hắn ta nổi đầy gân xanh, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gào thét: “Buông tôi ra!”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Dạ Thánh Quân, trong đôi mắt không hề có chút cảm xúc nào!  

 

Anh chỉ phun ra một chữ: “Chết!”  

 

Sau đó nâng chân lên, đột nhiên hạ xuống!  

 

Dạ Thánh Quân cực kỳ hoảng sợ: “Sư phụ, cứu...”  

 

Một giọng nói già nua vang lên: “Dừng tay!”  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, người này là cảnh giới Thần Chủ trung kỳ!”  

 

Ầm!  

 

Một tiếng nổ, máu tươi bay tứ tung!  

 

Đầu của Dạ Thánh Quân khô quắt, hòa hợp làm một với mặt đất.  

 

“A...” nhìn thấy Diệp Bắc Minh dẫm nổ đầu của Dạ Thánh Quân, trong mắt đám người ở đây đều tràn ngập kinh ngạc và khiếp sợ vô tận!  

 

Bắt đầu từ lúc Diệp Bắc Minh xuất hiện, mọi chuyện đều đã vượt qua khỏi nhận thức của bọn họ rồi!  

 

Thứ nhất, Diệp Bắc Minh phế bỏ Chu Hiếu Thiên ngay trước mặt mọi người!  

 

Thứ hai, Diệp Bắc Minh chỉ dùng một quyền đã đánh bại Dạ Thánh Quân!  

 

Thứ ba, mọi người có nằm mơ cũng không ngờ được Diệp Bắc Minh lại dám dẫm nổ đầu Dạ Thánh Quân!  

 

Mỗi một chuyện đều đánh sâu vào ánh mắt của bọn họ, kích thích trái tim của mọi người!  

 

Vô số người đều cảm thấy tim mình như sắp nổ mạnh!  

 
 
Chương 2190: Anh nâng tay tung ra một chưởng!


 Anh trực tiếp xoay người.  

 

Không ngờ lại chủ động đi đến chỗ Nam Cung Chính!  

 

Một bước, hai bước, ba bước!  

 

Giọng nói của anh tiếp tục vang lên: “Nếu ông dám ra tay, hôm nay ông mà không giết được tôi!”  

 

“Sau này, cho dù ông có xuất hiện ở chỗ nào, cho dù là ở chân trời góc biển, Diệp Bắc Minh tôi cũng sẽ giết ông!”  

 

Anh tiếp tục đi về phía Nam Cung Chính.  

 

Cảm giác cực kỳ áp bách!  

 

Bảy bước, tám bước!  

 

Nam Cung Chính ngây người, trong lòng lại bộc phát ra một ngọn lửa giận vô tận!  

 

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, không ngờ lại không nhìn thấy đối phương có chút sợ hãi nào.  

 

Chỉ có sức mạnh vô tận, còn có ánh mắt lạnh băng như thần chết!  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Ông có dám không, ra tay thử xem?”  

 

Nam Cung Chính không kìm lòng được mà run rẩy, một cảm giác nguy hiểm đánh úp lại.  

 

Ông ta nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng: “Được lắm tên nhóc, cậu cứ chờ đấy!”  

 

Sau đó dẫm chân một cái, trực tiếp phóng lên cao, trong nháy mắt đã biến mất.  

 

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!  

 

Đám khách khứa ở đây suýt nữa bị doạ chết!  

 

“Nói mấy câu mà đã dọa được cảnh giới Thần Chủ trung kỳ? Mẹ nó tên này là yêu quái sao?”  

 

Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần đều ngây người.  

 

Chu Đỗ Di nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!  

 

Khóe miệng Tôn Kiếm Khung không ngừng co rúm: “Tên nhóc này đúng là quá nghịch thiên! Lão phu đã nghĩ thông suốt rồi, Võ Đạo Minh về sau tuyệt đối sẽ không!”  

 

Diệp Bắc Minh không thèm quan tâm đến phản ứng của mọi người.  

 

Ánh mắt anh lại dừng ở trên người Chu Hiếu Thiên một lần nữa: “Tôi chữa trị gân mạch bị hao tổn cho ông, vậy mà ông lại báo đáp tôi như thế sao?”  

 

Cả người Chu Hiếu Thiên run rẩy: “Cậu Diệp, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi”.  

 

“Là tôi bị ma quỷ ám ảnh, không nên nghe lời của Chu Hoàng!”  

 

“Là tôi không bảo vệ tốt Thanh Huyền Tông, cầu xin cậu hãy… cho tôi một cơ hội nữa!”  

 

Đứng trước sống chết.  

 

Con gái là cái gì chứ?  

 

Tất cả đều là giả dối thôi!  

 

Chỉ có sống sót mới là quan trọng nhất!  

 

Xung quanh ồ lên, những gì mà Diệp Bắc Minh nói đều là thật sao?  

 

Gân mạch bị đứt đoạn thật sự có thể khôi phục được sao?  

Trong phút chốc, ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía Diệp Bắc Minh đều thay đổi.  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Ông vi phạm lời thề, còn muốn có thêm cơ hội nữa? Chết đi!”  

 

Anh nâng tay tung ra một chưởng!  

 

Ầm!  

 

Vị trí mà Chu Hiếu Thiên đứng, mặt đất lõm xuống thành một cái hố, ở đó chỉ còn lại một chưởng ấn thật lớn.  

 

Trong chưởng ấn là máu me be bét!  

 

Chu Hoàng sợ tới mức đi lại đây: “Anh Diệp, xin lỗi, huhu...”  
 
Chương 2191: Xoay người chạy trối chết!


“Anh Diệp, chỉ bởi vì tôi hận, tôi hận vì sao mình không thể đi bên cạnh anh giống như Hạ Nhược Tuyết?”  

 

“Vì sao không thể làm loại chuyện đó với anh? Vì sao chỉ có thể dùng tất của anh để tự mình giải quyết?”  

 

Cô ta ngẩng đầu, trong đôi mắt toàn là vẻ điềm đạm đáng yêu: “Anh Diệp, anh tha thứ cho tôi được không”.  

 

“Anh muốn cái gì tôi đều có thể cho anh, thể xác và tinh thần của tôi đều là của anh!”  

 

Xung quanh hoàn toàn ồ lên!  

 

Ai cũng không dự đoán được, Chu Hoàng nhìn như băng thanh ngọc khiết lại là một người phụ nữ như vậy?  

 

“Sao cô ta có thể như vậy chứ?”  

 

“Hình tượng nữ thần của tôi tan biến rồi!”, một vài người đàn ông kêu lên.  

 

Chỉ có một số người là vô cùng kích động: “Mẹ nó, hình như càng thêm kích thích!”  

 

Rất nhiều người đều nhìn qua bằng ánh mắt quái dị.  

 

Diệp Bắc Minh liếc Chu Hoàng một cái: “So sánh với Nhược Tuyết, cô xứng sao?”  

 

Anh đá ra một cái, Chu Hoàng hóa thành mưa máu ở không trung!  

 

“Đúng là không thương hương tiếc ngọc!”  

 

“Đáng tiếc quá...”  

 

Một số người đàn ông lắc đầu.  

 

Ngay sau đó.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh khẽ động, dừng ở trên người một đám người tu võ: “Mấy người đến từ Huyết Vân Tông?”  

 

Tông chủ và một đám trưởng lão của Huyết Vân Tông sợ tới mức lui về phía sau.  

 

Bọn họ cực kỳ sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

Tông chủ Huyết Vân Tông nuốt một ngụm nước bọt: “Đại nhân, tôi là tông chủ của Huyết Vân Tông, không biết cậu có gì muốn sai bảo?”  

 

Nhưng đúng lúc này, một huyết ảnh đã lóe qua.  

 

Diệp Bắc Minh xuất hiện ở trước người tông chủ Huyết Vân Tông, tung ra một quyền!  

 

Tông chủ Huyết Vân Tông còn chưa kịp phản ứng đã bị một quyền đánh nổ tung!  

 

“Tông chủ!”  

 

Sắc mặt đám người Huyết Vân Tông đều biến đổi, không ngừng lùi về phía sau.  

 

“Diệp Bắc Minh, cậu có ý gì?”  

 

“Huyết Vân Tông chúng tôi và cậu không oán không thù, sao cậu có thể giết người lung tung như vậy?”  

 

Ánh mắt đám người Huyết Vân Tông đỏ bừng, tràn ngập tơ máu, vô cùng hoảng sợ.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười: “Kỷ Cuồng là trưởng lão của Huyết Vân Tông mấy người đi?”  

 

Đám người Huyết Vân Tông vô cùng sợ hãi: “Huyết La Sát, Kỷ Cuồng?”  

“Ông ta chết trong tay cậu?”  

 

Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Mấy người xuống dưới mà hỏi ông ta”.  

 

Sắc mặt đám người Huyết Vân Tông lập tức trắng bệch, mười mấy trưởng lão không chút do dự.  

 

Xoay người chạy trối chết!  

 

Diệp Bắc Minh lấy kiếm Đoạn Long ra, một kiếm quét ngang ra ngoài!  

 

Gào!  

 
 
Chương 2192: Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá!”


 Ầm! Ầm! Ầm...  

 

Hơn mười cơn mưa máu bắn ra, toàn bộ đám người của Huyết Vân Tông đều bị giết chết!  

 

Da đầu đám người tu võ ở đây run lên, tàn nhẫn quá đi!  

 

Còn không chờ mọi người phản ứng lại.  

 

Diệp Bắc Minh đã bước từng bước đến trước mặt Chu Đỗ Di: “Tứ sư tỷ của tôi ở nhà họ Chu có khỏe không?”  

 

Chu Đỗ Di sợ tới mức lui về phía sau hai bước.  

 

Chẳng khác gì chim sợ cành cong!  

 

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh không có sát ý, cô ta mới nuốt một ngụm nước miếng: “Cô ấy khỏe lắm!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu, đi đến trước mặt hai người Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần: “Dạo này chị Tiểu Yêu như thế nào?”  

 

Đạm Đài Lâm vừa định trả lời.  

 

“À... Cô ta...”  

 

Đạm Đài Trần căn bản không ngăn được khí thế của Diệp Bắc Minh, sợ tới mức run rẩy!  

 

Diệp Bắc Minh cảm thấy không thích hợp: “Làm sao? Chị Tiểu Yêu sống không tốt?”  

 

Đạm Đài Trần hoảng sợ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh.  

 

“Không... Không có...”  

 

Đạm Đài Trần lắc đầu, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng: “Ngẩng đầu, nhìn thẳng tôi!”  

 

Đạm Đài Trần sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất, mồ hôi đổ như mưa.  

 

Đạm Đài Lâm lo lắng gã ta nói nói ra lộ hết, liền vội vàng giải thích: “Diệp Bắc Minh, Đạm Đài Yêu Yêu ở gia tộc Đạm Đài rất tốt!”  

 

“Cô ấy không gặp chuyện gì không may cả, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Tôi chỉ hỏi tình huống của chị Tiểu Yêu mà thôi, vì sao cô phải nhấn mạnh chị ấy không gặp chuyện không may?”  

 

“Nói, rốt cuộc chị Tiểu Yêu bị làm sao rồi!”  

 

Đạm Đài Lâm thầm kêu không tốt: “Nguy rồi, tên nhóc này lại nhạy bén đến mức đáng sợ như thế?”  

 

Cô ta gian nan nở nụ cười: “Diệp Bắc Minh cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn để cậu không phải lo lắng thôi”.  

 

Nhưng Diệp Bắc Minh đã bước ra từng bước.  

 

Đi đến trước mặt Đạm Đài Trần và Đạm Đài Lâm, sát khí khủng bố lan ra!  

 

Bao phủ lấy hai người.  

 

Đạm Đài Lâm sợ tới mức liên tục lui về phía sau: “Diệp Bắc Minh, cậu muốn đối đầu với gia tộc Đạm Đài sao?”  

 

Diệp Bắc Minh buồn cười: “Gia tộc Đạm Đài thì tính cái gì?”  

 

“Nếu cô không nói, tôi sưu hồn là được!”  

 

Anh trực tiếp ra tay.  

Đột nhiên.  

 

Trên không trung truyền đến một giọng nói già nua lạnh như băng: “Tám ngàn năm!”  

 

“Đã tám ngàn năm qua đi kể từ khi có người giết người ở nhà họ Chu rồi”.  

 

“Không thể tưởng được lại còn có người dám đến nhà họ Chu giết người? Tốt, tốt lắm!”  

 

Một khí thế cực kỳ cường đại đánh úp lại.  

 

Ầm!  
 
Chương 2193: Bụi mù đầy trời!


 “Đây là khí tức của cảnh giới gì?”

Võ giả hoảng sợ nhìn về phía sâu trong nhà họ Chu.  

 

Da đầu tê dại!  

 

Thiếu chút nữa sợ hãi quỳ xuống đất!  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng nghiêm túc: “Nhóc con, cảnh giới Thần Chủ!”  

 

Giây tiếp theo.  

 

Trên bầu trời sâu trong nhà họ Chu xuất hiện một hư ảnh đáng sợ, ngưng tụ thành dáng vẻ con mãnh hổ!  

 

Đây là Bạch Hổ Pháp Tướng của nhà họ Chu!  

 

“Lão phu ban cho mày cái chết!”  

 

Giọng nói lạnh như băng truyền khắp toàn bộ nhà họ Chu.  

 

“Mau lui khỏi đại điện!”  

 

Có người hoảng sợ kêu lên.  

 

Mọi người điên cuồng lao ra khỏi đại điện, khoảnh khắc mọi người bước một chân trước ra khỏi đây.  

 

Trong nháy mắt.  

 

Pháp tướng bạch bổ trong hư không mạnh mẽ bổ về phía đại điện.  

 

Một móng giáng xuống!  

 

Một tiếng vang ‘đùng đoàng’ truyền tới.  

 

Bụi mù đầy trời!  

 

“Diệp Bắc Minh đâu rồi?”  

 

“Hình như chưa ra…”  

 

Võ giả tại đây nuốt nước miếng, sống lưng phát rét.  

 

Lúc này, toàn bộ nhà họ Chu đều yên tĩnh lại.  

 

Phía trước đại điện nhà họ Chu lúc này hóa thành một mảng phế tích!  

 

Đạm Đài Trần trợn trừng mắt: “Không có động tĩnh, Diệp Bắc Minh chết rồi?”  

 

Mặt đẹp của Đạm Đài Lâm trắng bệch: “Lão tổ nhà họ Chu đích thân ra tay, Diệp Bắc Minh kia có cơ hội sống sót?”  

 

Đám người Võ Đạo Minh, Chu Đỗ Di, còn cả đám võ giả có mặt ở đây đều vô cùng kiêng kỵ nhìn sang.  

 

Minh chủ Võ Đạo Minh Tôn Kiếm Khung than thở một tiếng: “Đáng tiếc, Diệp Bắc Minh yêu nghiệt như vậy!”  

 

“Nếu cho hắn thời gian, tuyệt đối…”  

 

Một câu còn chưa có nói xong.  

 

Gào!  

 

Một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa truyền ra.  

 

Cảnh tượng khiến người ta khó quên trong cuộc đời này xuất hiện!  

 

Chỉ thấy một con Tổ Long màu đen phóng lên từ trong bụi mù đầy trời.  

 

Chiến đấu với Bạch Hổ Pháp Tướng kia.  

 

Bạch Hổ Pháp Tướng nhìn thấy Tổ Long lại bị dọa cho run lẩy bẩy, không ngừng kêu lên!  

Hư ảnh Bạch Hổ Pháp Tướng dần dần ảm đạm.  

 

“Sao có thể?”  

 

Đám người Chu Đỗ Di, Tôn Kiếm Khung, Đạm Đài Lâm, Đạm Đài Trần trợn tròn mắt.  

 

Tim suýt chút nữa nổ bùm!  

 

“Thứ gì vậy, lão tổ nhà họ Chu thì giỏi lắm sao?”  

 

Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh băng vang lên.  
 
Chương 2194: “Nhóc con, mày coi lão phu là kẻ ngốc sao?”


“Rốt cuộc mày là ai?”  

 

Mặc dù che giấu rất tốt vẻ tham lam sâu trong ánh mắt.  

 

Từ đầu đến cuối không xóa được!  

 

Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ: “Diệp Bắc Minh!”  

 

Lão giả áo gai mặt đầy nghi ngờ: “Diệp Bắc Minh?”  

 

Hôm nay ông ta lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.  

 

Giây tiếp theo, lão giả áo gai mặt trầm xuống chất vấn: “Diệp Bắc Minh, mày có biết đây là đâu không?”  

 

“Mày gan lớn thật, dám giết chết người đứng đầu nhà họ Chu trước mặt nhiều võ giả như vậy!”  

 

“Mày có biết hậu quả khi làm vậy không? Giao Tổ Long Pháp Tướng mày tu luyện ra, lão phu có thể giữ cho mày toàn thây!”  

 

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh ổn định: “Ông nhiều lời quá, ra tay đi!”  

 

Một câu nhẹ bỗng, khiến lão giả áo gai nổi giận đùng đùng trong lòng!  

 

“Ha ha ha ha!”  

 

Lão giả áo gai giận tái xanh mặt: “Được, được lắm!”  

 

“Lão phu Chu Nhân Kiệt chưa từng gặp qua tên nào mạnh miệng như mày!”  

 

“Hôm nay, lão phu muốn xem, chờ khi mày quỳ xuống dưới chân lão phu có còn mạnh miệng được nữa không!”  

 

Lời vừa dứt, Chu Nhân Kiệt bước ra, hung hãn đánh về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Bạch Hổ Bách Tướng của ông ta trời sinh vị Tổ Long Pháp Chế khắc chế, cho nên cũng không sử dụng.  

 

Trong tay có thêm một thanh đao Loan Nguyệt Kim, không có bất kỳ chiêu thức lòe loẹt!  

 

Chỉ là một đao chém về phía hai chân Diệp Bắc Minh!  

 

Chu Nhân Kiệt không muốn lấy mạng trực tiếp Diệp Bắc Minh, ông ta còn phải bắt anh, hành hạ anh nói ra phương pháp tu luyện Tổ Long Pháp Tướng!  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh đông cứng.  

 

Giơ tay lên lấy kiếm Đoạn Long, chém về phía đao Loan Nguyệt Kim!  

 

Một tiếng ‘keng’ giòn dã, đao Loan Nguyệt Kim bị chém thành hai khúc.  

 

“Sao có thể!”  

 

Biểu cảm Chu Nhân Kiệt đông cứng lại: “Chờ chút, kiếm Long Đồ?”  

 

“Lại là thứ đồ này, nhóc con, trên người mày bí mật thật nhiều!”  

 

“Lão phu ngày càng cảm thấy hứng thú, tên ngốc Chu Hiếu Thiên này, ông ta nhất định biết mày có nhiều bí mật, vậy mà không thông báo cho lão phu!”  

 

“Hắn thật đáng chết!”  

 

Con ngươi già nua của Chu Nhân Kiệt đột nhiên mở to!  

Một chữ Diệp Bắc Minh cũng không nói, tay cầm kiếm Đoạn Long chém về phía Chu Nhân Kiệt.  

 

Vèo!  

 

Phản ứng của Chu Nhân Kiệt hết sức nhạy bén, vội vàng lùi về phía sau!  

 

Ông ta cười lạnh: “Nhóc con, mày coi lão phu là kẻ ngốc sao?”  

 

“Lai lịch của kiếm Long Đồ khiếp người, lực sát thương khủng khiếp, mày cho rằng lão phu sẽ dùng tay đón?”  

 

Giây tiếp theo.  
 
Chương 2195: Vô số người trố mắt nghẹn họng.


Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi lớn: ‘Đây chính là sức mạnh của cảnh giới Thần Chủ sao? Quả nhiên khủng khiếp! Mình vậy mà lại bị ném bay ra ngoài?’  

 

Nếu ở đây có vài người nghe thấy, nghe xong chắc sợ chết khiếp!  

 

Mẹ kiếp!  

 

Một kích của cảnh giới Thần Chủ, một người cảnh giới Hợp Nhất không bị giết trong nháy mắt.  

 

Chỉ bị ném bay ra ngoài, kinh khủng cỡ nào?!  

 

“Nhóc con, quỳ xuống cho lão phu!”  

 

Chu Nhân Kiệt tìm đúng cơ hội.  

 

Nhanh chóng lên trời cao,  

 

Một chưởng ép xuống.  

 

“Cút!”  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay lên ném ra mấy viên Lôi Bạo Châu, những Lôi Bạo Châu này được anh dành thời gian chế tạo trên đường đến nhà họ Chu.  

 

Đến bây giờ thật có ích.  

 

Một tiếng ‘đùng đoàng’ cực lớn.  

 

Sấm sét đáng sợ nổ tung, một luồng khí tức hủy diệt bộc phát ra.  

 

“A!”  

 

Chu Nhân Kiệt kêu thảm một tiếng, vẻ mặt kinh hãi lui về phía sau: “Đây là ám khí gì? Tay của lão phu…!!!”  

 

“Tên súc sinh, mày vậy mà lại âm hiểm như vậy!!!”  

 

Một cánh tay của Chu Nhân Kiệt hoàn toàn biến mất.  

 

“Bùm!”  

 

Hiện trường lập tức sôi trào!  

 

Tất cả mọi người đều giật mình, Diệp Bắc Minh không bị Chu Nhân Kiệt giết trong nháy mắt đã đủ khoa trương rồi!  

 

Lại còn chém đứt đao Loan Nguyệt Kim của Chu Nhân Kiệt?  

 

Vậy cũng thôi đi!  

 

Kiếm Đồ Long quả thật kinh khủng!  

 

Điều khiến cho mọi người khiếp sợ chính là Diệp Bắc Minh còn phế một cánh tay của Chu Nhân Kiệt?  

 

“Ôi mẹ ơi, tôi không nằm mơ chứ? Tôi thật sự không nhìn nhầm sao? Nhóc con này… Diệp Bắc Minh… hắn hắn làm nổ một cánh tay của lão tổ nhà họ Chu?”  

 

“Ực! Ực!”  

 

Võ giả bên cạnh điên cuồng nuốt nước miếng: “Không sai, không nhìn nhầm đâu, tất cả đều là thật!”  

 

“Chẳng trách hắn dám xông vào nhà họ Chu? Đây là có sức mạnh đấy!”  

 

“Tôi nhớ trước kia hắn ở vùng đất Nhật Lạc, chính là dùng vật này một hơi tiêu diệt mười mấy võ giả cảnh giới Thần Vương, còn trên trăm võ giả dưới cảnh giới Thần Vương!”  

 

“Mẹ nó, sao không nói sớm?”  

 

“Tên nhóc này là yêu quái gì vậy?”  

Vô số người trố mắt nghẹn họng.  

 

Chu Đỗ Di biểu tình kỳ quái, nhìn kỹ Diệp Bắc Minh: ‘Thiên phú của hắn vậy mà lại mạnh như vậy, nếu để Lạc Ly gả cho hắn…’  

 

‘Có phải còn mạnh hơn so với gả cho người kia?’  

 

Nét mặt già nua của Tôn Kiếm Khung đầy vẻ khiếp sợ.  

 

Ông ta coi thường ánh mắt kinh ngạc của võ giả xung quanh, lúc này hạ lệnh: “Nếu hôm nay Diệp Bắc Minh không chết, không tiếc bất cứ giá nào lôi kéo hắn gia nhập Võ Đạo Minh!!!”  

 

“Nhớ, là không tiếc bất cứ giá nào!”  
 
Chương 2196: “Kiếm này quả nhiên ở nhà họ Chu!”


 Sau lưng khí lạnh ngất trời!  

 

Một nguyên lão trong số đó sợ hãi hỏi ngược lại: “Minh chủ, ông cảm thấy hắn có thể sống sót sao?”  

 

Nét mặt già nua của Tôn Kiếm Khung nghiêm túc: “Vậy nên tất cả điều kiện trước mắt là hắn phải sống sót”.  

 

Một bên khác.  

 

Đạm Đài Lâm ngừng thở, toát ra mồ hôi lạnh.  

 

Đạm Đài Trần ở bên cạnh bị dọa sợ ngã quỵ trên mặt đất: “Chị Lâm, nếu hắn biết chuyện của Đạm Đài Yêu Yêu, há chẳng phải chúng ta…”  

 

“Cậu im miệng!!!”  

 

Đạm Đài Lâm hung hăng trợn mắt nhìn hắn ta: “Cậu không nói, không ai bảo cậu câm!”  

 

Trong sân, sắc mặt Diệp Bắc Minh vô cùng nghiêm túc!  

 

Lôi Bạo Châu có thể giết chết cảnh giới Thần Vương trong nháy mắt, sức mạnh mấy viên Lôi Bạo Châu phát nổ vậy mà không mang Chu Nhân Kiệt đi được?  

 

Cảnh giới Thần Chủ quả nhiên lợi hại!  

 

Khuôn mặt già nua của Chu Nhân Kiệt đau đến vặn vẹo, vô cùng hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, chẳng những lão phu muốn hành hạ mày đến chết, mà tao còn phải hành hạ chết tất cả những người có liên quan đến mày!!!”  

 

“Tao muốn khiến người mày quan tâm, cả người quan tâm đến mày, tất cả đều chết vì mày!”  

 

Đột nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh trực tiệp biến mất khỏi tầm mắt của Chu Nhân Kiệt!  

 

“Diệp Bắc Minh đâu?”  

 

“Ở kia!”  

 

Con ngươi của tất cả mọi người đồng thời co quắp, nhìn về phía sau lưng Chu Nhân Kiệt.  

 

Chu Nhân Kiệt cũng cảm giác có luồng chết chóc bao phủ mình.  

 

Thấy mọi người nhìn về phía sau lưng mình.  

 

Theo bản năng quay đầu.  

 

Đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt vô tình lạnh băng của Diệp Bắc Minh: “Ông biết có bao nhiêu người chết vì nói nhiều ở trước mặt tôi không?”  

 

Kiếm Đoạn Long không chút lưu tình chém về phía đầu Chu Nhân Kiệt.  

 

Con ngươi Chu Nhân Kiệt co lại, cảm giác hít thở không thông: “Mình là lão tổ nhà họ Chu! Mình sắp sống đến mười ngàn năm rồi, chẳng lẽ cứ phải chết như vậy?”  

 

“Dừng tay!”  

 

Ngay thời khắc kiếm Đoạn Long chém xuống.  

 

Một thanh bảo kiếm sắc bén bay ra từ sâu trong nhà họ Chu, ngăn cản một kích của kiếm Đoạn Long!  

 

Một tiếng ‘keng’ kinh thiên động địa.  

 

Diệp Bắc Minh bị bay ra ngoài, còn thanh bảo kiếm kia treo trên trên không trung.  

 

Chặn trước người Chu Nhân Kiệt.  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc!  

 

Kiếm này toàn thân đỏ choét, giống như đang cháy!  

 

Nó chặn lại được công kích của kiếm Đoạn Long?  

 

Soạt!  

 

Vô số ánh mắt rơi trên thân kiếm.  

 

Một lão giả cực kỳ già nua đi ra từ trong đám người: “Kiếm Hi Hòa, đứng thứ 10 trên bảng xếp hạng Thần Kiếm đại lục Chân Võ!”   

 
 
Chương 2197: Nhà họ Chu… không truy cứu Diệp Bắc Minh?


 “Mẹ kiếp! Nhà họ Chu giấu kỹ quá!”, rất nhiều người chậc lưỡi hít hà.  

 

Con người một vài võ giả quyền cao chức trọng ngưng đọng lại: “Dù sao cũng là gia tộc thượng cổ, chút bí mật này vẫn phải có”.

Mắt đẹp Đạm Đài Lâm nhìn chằm chằm kiếm Hi Hòa.  

 

Lấy ra lưu ảnh thạch, lặng lẽ ghi chép!  

 

Mí mắt Chu Đỗ Di giật giật, chuẩn bị báo cáo chuyện này cho gia tộc.  

 

Ánh mắt của Tôn Kiếm Khung nóng như lửa, chỉ muốn đi lên nuốt lấy kiếm Hi Hòa!  

 

Thần khí đứng thứ 10 trên bảng xếp hạng Thần Kiếm đại lục Chân Võ!!!  

 

Ai không đỏ con mắt?  

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thanh kiếm Hi Hòa và kiếm Đoạn Long cùng một cấp bậc không?”  

 

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh lẽo: “Nhóc con, thứ sắt vụn gì vậy?”  

 

“Mười thanh kiếm Hi Hòa cũng không bằng kiếm trong tay cậu, hiểu không?”  

 

Diệp Bắc Minh không tin: “Nếu như kiếm Hi Hòa không bằng kiếm Đoạn Long, sao có thể chống đỡ được công kích của nó?”  

 

“Trước kia bất kỳ binh khí nào đụng chạm vào kiếm Đoạn Long cũng sẽ bị hỏng trong nháy mắt”.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Nhóc con, kiếm Hi Hòa sinh ra kiếm linh!”  

 

“Kiếm Đoạn Long còn chưa khôi phục hoàn toàn, chờ khi cậu khiến kiếm Đoạn Long sinh kiếm linh thử xem?”  

 

“Cậu so sánh như vậy tương đương với việc lấy thời điểm kiếm Đoạn Long thấp nhất so sánh với đỉnh phong của người ra, hiểu không?”  

 

Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ.  

 

Nhưng những người khác không biết điều này!  

 

Vù!  

 

Đột nhiên, kiếm Hi Hòa kêu vang một tiếng.  

 

Vạn đường kiếm khí sôi trào, ngưng tụ thành bóng người trăm trượng, tiện tay cầm lấy kiếm Hi Hòa.  

 

“Kiếm linh!”  

 

Con mắt mọi người co lại.  

 

Lúc này, một giọng nói già nua sâu trong nhà họ Chu truyền đến: “Diệp Bắc Minh, chuyện này đến đây kết thúc!”  

 

“Lão phu đã biết ân oán giữa cậu và Chu Hiếu Thiên, chuyện cậu giết Chu Hiếu Thiên có thể nhà họ Chu không truy cứu”.  

 

“Bắt đầu từ bây giờ, cậu rời khỏi nhà họ Chu, từ nay về sau ân oán giữa nhà họ Chu và cậu được xóa bỏ, nước vào không phạm nước sông!”  

 

Cái gì?  

 

Nhà họ Chu… không truy cứu Diệp Bắc Minh?  

 

Võ giả có mặt trố mắt nghẹn họng, hoàn toàn ngây người.  

“Xảy ra chuyện gì vậy?”  

 

Đạm Đài Lâm mặt không dám tin.  

 

Đạm Đài Trần ngây ra: “Chị Lâm, vị lão tổ nhà họ Chu này ngốc sao? Không truy cứu?”  

 

Đôi mi thanh tú của Chu Đỗ Di hơi nheo lại, rơi vào trầm tư.  

 

“Minh chủ, vị này nhà họ Chu có ý gì?”, mười mấy nguyên lão của Võ Đạo Minh nhìn về phía Tôn Kiếm Khung.  

 

Chân mày Tôn Kiếm Khung nhíu chặt lại.  

 
 
Chương 2198: “Tôi nói tôi muốn giảng hòa?”


 “Trên người thằng nhóc này có phương pháp tu luyện của Tổ Long Pháp Tướng đó!”  

 

“Hơn nữa trong tay hắn còn có kiếm Long Đồ!”  

 

“Chứ đừng nói hắn còn giết người đứng đầu nhà họ Chu ngay trước mặt mọi người, nếu chúng ta không giết hắn, sau này nhà họ Chu sao còn chỗ đứng nữa?”  

 

“Ai còn coi nhà họ Chu gia tộc thượng cổ trong mắt?”  

 

Câu cuối cùng Chu Nhân Kiệt gần như gào rống lên.  

 

“Mày im miệng!”  

 

Giọng nói già nua mắng: “Chuyện này đến đây là chấm dứt!”  

 

“Mày còn nói nhảm một câu, đừng trách tao không nói chuyện tình cảm, trực tiếp phế công lực toàn thân mày!”  

 

“Mẹ kiếp…”  

 

Nghe đến đây, xung quanh hoàn toàn sôi trào.  

 

Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần trố mắt nhìn nhau.  

 

Chu Đỗ Di kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng Diệp Bắc Minh!  

 

Đám người Võ Đạo Minh ngây ra như phỗng!  

 

Chẳng những nhà họ Chu muốn giảng hòa với Diệp Bắc Minh, lại còn muốn phế công lực của một vị lão tổ vì anh?  

 

Nhà họ Chu… điên rồi sao?  

 

Chỉ có mình nét mặt già nua của Chu Nhân Kiệt trắng bệch.  

 

Đột nhiên trong đầu ông ta vang lên giọng nói của ‘anh tư’.  

 

Toàn thân Chu Nhân Kiệt rủn rẩy, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh, không chút do dự mở miệng: “Cậu… cậu Diệp, tôi sai rồi…”  

 

Cắn chặt răng: “Chuyện này đến đây là kết thúc…”  

 

Tất cả mọi người ngây người, gần như hóa đá.  

 

Giây tiếp theo.  

 

Sâu trong nhà họ Chu, giọng nói già nua tiếp tục truyền tới: “Diệp Bắc Minh, cậu có thể đi rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Tôi nói tôi muốn giảng hòa?”  

 

“Chu Nhân Kiệt vừa rồi còn thề phải giết chết người quan tâm tôi mà!”  

 

“Diệp Bắc Minh tôi cả đời này ghét nhất là bị người ta uy hiếp!”  

 

“Không cầu hòa, không rút lui, không chịu thua, không sợ hãi!”  

 

“Giết người của tôi, uy hiếp người của tôi, chỉ có một chữ chết!”  

 

Lời vừa dứt, Diệp Bắc Minh bước ra.  

 

Truyền âm với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cho tôi sức mạnh!!! Giết!”  

 

Kiếm Đoạn Long lên, điên cuồng hạ xuống!  

 

Chém về phía đầu Chu Nhân Kiệt.  

 

“Mày dám!”

Giọng nói già nua sâu trong nhà họ Chu quát lên.  

 

Kiếm linh của kiếm Hy Hòa chủ động xuất kích, tay cầm kiếm Hy Hòa ngăn đòn tấn công của kiếm Đoạn Long!  

 

“Choang” một tiếng vang lên.  

Một cảnh khiến người ta chấn kinh xuất hiện.  

 

Kiếm linh của kiếm Hy Hòa giống như mặt gương, ầm ầm vỡ vụn.  

 

Sau đó, tiêu tan.  

 

Kiếm Hy Hòa kêu lên một tiếng bi thương, hóa thành một luồng ánh sáng bay đi!  

 

“Sao lại thế được?”  

 

Chu Nhân Kiệt kinh hồn bạt vía.  

 
 
Chương 2199: Khuôn mặt tái nhợt!


 Kiếm Đoạn Long chém xuống.  

 

“Không… đừng…”  

 

Chu Nhân Kiệt vốn không có cơ hội phản kháng, lập tức hóa thành sương máu.  

 

“Giết thật rồi ư?”  

 

Khách mời của nhà họ Chu nhìn thấy cảnh này, không khỏi trừng mở to con mắt, sợ đến suýt cắn đứt lưỡi.  

 

Chấn kinh! Khủng hoảng! Sợ hãi!  

 

Những người có mặt không ai ngờ được, Diệp Bắc Minh dám giết Chu Nhân Kiệt thật!    

 

Đó là một trong lão tổ nhà họ Chu đấy, nhân vật đáng sợ tuyệt đối hàng đầu!  

 

“Việc này…”  

 

Rất nhiều vị khách kinh hãi đến suýt nổ con ngươi, không ngừng hít khí lạnh.  

 

“Diệp Bắc Minh, mày!”  

 

Ông lão ở sâu trong nhà họ Chu tức đến suýt thổ huyết, ông ta gần như gầm lên với cái giọng khàn khàn.  

 

Diệp Bắc Minh không quan tâm đến vẻ phẫn nộ của người này.  

 

Chỉ thản nhiên lên tiếng: “Diệp Bắc Minh tôi ân oán rõ ràng, thật thà luôn giữ bổn phận!”  

 

“Không phải tất cả người có cương vị cao nhà họ Chu đều ra tay nhằm vào tôi, kẻ đầu xỏ đã chết!”  

 

“Bây giờ, ân oán giữa tôi và nhà họ Chu đã giải quyết xong”.  

 

Sau một hồi tĩnh lặng.  

 

Vù!  

 

Cả hiện trường lập tức bùng nổ, mọi người đều nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn kinh!   

 

Cậu đã giết gia chủ của nhà người ta, mười mấy cao thủ cảnh giới Thánh Chủ.  

 

Hôm nay lại giết một lão tổ!  

 

Bây giờ nói… ân oán đã giải quyết xong?  

 

Cậu còn thật thà giữ bổn thận?  

 

Vậy mà cậu cũng nói ra miệng được?  

 

Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ là, người đó ở sâu trong nhà họ Chu trầm mặc.  

 

Một lát sau, mới nhả ra một câu: “Được, giải quyết xong!”  

 

“Coi như ông biết điều!”  

 

Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa.  

 

Những vị khách khác còn lại thộn người tại chỗ.  

 

Đạm Đài Trần điên cuồng nuốt nước miếng: “Lâm tỷ, việc này… việc này là thế nào đây?”   

 

“Lão tổ nhà họ Chu đó… lại bỏ qua như vậy?”  

 

Đạm Đài Lâm đang định lên tiếng, Diệp Bắc Minh quay người đi về phía cô ta: “Vừa nãy cô chưa trả lời tôi, Tiểu Yêu tỷ tỷ sống ở gia tộc Đạm Đài thế nào?”  

 

Cơ thể Đạm Đài Lâm run lên.  

 

Khuôn mặt tái nhợt!  

 

Sát ý băng lạnh lập tức bao trùm cô ta!  

 

Hai chân Đạm Đài Lâm mềm nhũn, lảo đảo ngã ngồi xuống đất.    

 

Đang định lên tiếng.  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay, kiếm Đoạn Long ập đến.  
 
Chương 2200: Gã ta thấy đáng thương thay cho Diệp Bắc Minh!


“Đạm Đài Yêu Yêu sống ở gia tộc Đạm Đài rất tốt, cô ta thực sự rất ổn!”  

 

“Bây giờ cô ta đang trong quá trình rèn luyện, hơn nữa còn được lão tổ trong tộc đánh giá cao!”  

 

“Tôi xin thề bằng trái tim võ đạo, tôi không hề lừa anh!”  

 

Sau khi nói xong, Đạm Đài Lâm nhắm mắt.  

 

Cô ta thề bằng trái tim võ đạo, hoàn toàn là đang đánh cược!  

 

Quả nhiên.  

 

“Nếu cô dám lừa tôi, tôi sẽ khiến các người biết sống không bằng chết là thế nào!”   

 

“Khoảng thời gian tới, tôi sẽ đến gia tộc Đạm Đài thăm Tiểu Yêu tỷ tỷ!”  

 

Giọng nói lạnh băng vang lên.  

 

Đạm Đài Lâm không ngừng run rẩy.  

 

Xung quanh tĩnh lặng!  

 

Lúc này, giọng của Đạm Đài Trần vang lên bên tai: “Lâm tỷ, hắn đã đi rồi”.  

 

Khi Đạm Đài Lâm mở mắt, Diệp Bắc Minh đã biến mất.  

 

Đạm Đài Trần hơi lo lắng: “Lâm tỷ, nếu bị Diệp Bắc Minh phát hiện cô lừa hắn, liệu có…”  

 

Đôi mắt đẹp của Đạm Đài Lâm đầy tia máu: “Ai nói tôi lừa hắn?”  

 

“Những gì tôi nói đều là thật, Đạm Đài Yêu Yêu đúng là được lão tổ trong gia tộc đánh giá cao, có vấn đề gì sao?”  

 

“Một điều duy nhất khác là, Đạm Đài Yêu Yêu không chấp nhận sự đánh giá cao của lão tổ!”  

 

Ánh mắt Đạm Đài Trần sợ hãi: “Lâm tỷ, nếu Diệp Bắc Minh biết được, chúng ta…”  

 

Đạm Đài Lâm cười: “Hắn không có cơ hội biết đâu”.  

 

“Hả?”  

 

Đạm Đài Trần ngẩn người.  

 

Đạm Đài Lâm cười lạnh lùng: “Cậu nhìn xung quanh đi!”  

 

“Xung quanh?”, Đạm Đài Trần hơi nghi hoặc.  

 

Nhưng vẫn nhìn ra xung quanh, gã ta kinh ngạc phát hiện, rất nhiều võ giả đang mau chóng rời khỏi nhà họ Chu.  

 

Còn có một bộ phận lớn võ giả đuổi theo về hướng Diệp Bắc Minh rời đi.  

 

Trong đó, không thiếu một vài lão quái vật thực lực cao thâm.  

 

Đạm Đài Trần ngẩn người: “Những người này… muốn ra tay với Diệp Bắc Minh?”  

 

Khóe miệng Đạm Đài Lâm nhếch lên ý cười dữ tợn: “Trong tay hắn có Kiếm Long Đồ, vừa nãy còn thi triển Tổ Long Pháp Tướng!”  

 

“Không đúng, là Song Long Pháp Tướng hiếm thấy trên đời”.  

Cô ta quay đầu âm lạnh nhìn Đạm Đài Trần: “Cậu cảm thấy người có thủ đoạn như vậy, đám lão quái vật đó có nỡ tha cho hắn không?”  

 

“Suýt!”  

 

Đạm Đài Trần sợ đến toàn thân run bắn.  

 

Gã ta thấy đáng thương thay cho Diệp Bắc Minh!  

 

Bị nhiều lão quái vật như vậy nhằm vào, không chết thì cũng lột mất lớp da!  

 

…  

 
 
Chương 2201: Bảy người cùng nuốt nước miếng.


Nếu người ngoài ở đây, chắc chắn sẽ chấn kinh mà chết!  

 

Bởi vì bảy ông lão không phải ai khác, tất cả là lão tổ của nhà họ Chu.  

 

Người nào cũng là cảnh giới Thần Chủ đáng sợ!  

 

Kiếm Hy Hòa dựng ngược bên cạnh một ông lão trong đó, tối đen không ánh sáng.  

 

Trên bề mặt có thêm một vết nứt!  

 

Ông lão này, chính là chủ nhân của kiếm Hy Hòa.  

 

Chu Cửu U!  

 

Một người đàn ông trung niên đứng quay lưng với hướng đám lão tổ nhà họ Chu quỳ.  

 

Chỉ với khí thế đó đã đàn áp một đám lão tổ nhà họ Chu như Chu Cửu U không thở nổi.  

 

Cuối cùng, Chu Cửu U không chịu nổi áp lực này, cất giọng run run hỏi: “Đại nhân, tôi… vừa nãy tôi diễn cũng được đấy chứ?”  

 

“Từ lúc ra tay ngăn cản Diệp Bắc Minh giết Chu Nhân Kiệt, tôi vô cùng tức giận, nhẫn nhịn!”  

 

“Rồi đến Chu Nhân Kiệt chết, tôi cực kỳ tức giận…”  

 

“Nhưng lại kiêng sợ thực lực của Diệp Bắc Minh, từ đó thỏa hiệp”.  

 

Liền sau đó.  

 

Người đàn ông trung niên quay đầu: “Rất tốt, có thể đoạt giải Oscar rồi!”  

 

Nếu Diệp Bắc Minh có ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người này chính là sư phụ của anh.  

 

Vua tàn sát!  

 

“Oscar? Đó là cái gì?”  

 

Chu Cửu U tỏ vẻ mặt nghi hoặc.  

 

Vua tàn sát cười: “Có cần tôi giải thích cho ông không?”  

 

Đồng tử của Chu Cửu U co lại, vội lắc đầu: “Không không không, tiền bối, không cần đâu”.  

 

“Chỉ cần ông vui là được!”  

 

Vua tàn sát châm một điếu thuốc: “Đồ nhi này của tôi có chút ngang ngược bá đạo phải không?”  

 

“Không không không, không ngang ngược chút nào”.  

 

Chu Cửu U lắc đầu: “Cậu Diệp thân thiện vui vẻ, lịch thiệp nho nhã”.  

 

“Còn ân oán phân minh, thật thà giữ bổn phận!”  

 

“Vậy sao?”  

 

“Đúng thế, tuyệt đối không sai”.  

 

Bảy lão tổ nhà họ Chu đồng thanh trả lời.  

 

“Tôi cũng cảm thấy vậy, đồ nhi của tôi luôn là người tốt hiểu đạo lý”, Vua tàn sát cười.  

 

“Là sư phụ, tính cách của tôi và đồ nhi của tôi giống nhau!”  

 

Nói xong câu này.  

 

Bước ra một bước, biến mất.  

Đám bảy lão tổ Chu Cửu U sợ đến suy sụp tại chỗ, sắc mặt người nào cũng trắng bệch.  

 

“Ông đúng là giống như đồ nhi của ông, giết người không chớp mắt!”  

 

Ực ực!  

 

Bảy người cùng nuốt nước miếng.  

 

Quay đầu nhìn về một chỗ, một thi thể nằm đó.  

 

Chính là một trong lão tổ nhà họ Chu.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom