Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2162: Tiểu Bạch đừng sợ, đây là sư phụ của tôi!”


Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng rực: “Bản thân con không thể hóa rồng nhưng bồi dưỡng rồng là có thể nhỉ?”  

 

Ngay sau đó.  

 

Anh khoát tay.  

 

Lôi Tiểu Bạch từ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra ngoài.  

 

“Á!”  

 

Vừa mới xuất hiện, Tiểu Bạch đã kêu thảm lên.  

 

Nó sợ hãi run rẩy quỳ rạp ra đất.  

 

Diệp Bắc Minh cười nói: “Tiểu Bạch đừng sợ, đây là sư phụ của tôi!”  

 

Giọng nói của Tiểu Bạch đầy run sợ, ngơ ngác nói: “Chủ nhân, người... thế mà người đã bái rồng làm thầy ư?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu, rồi nhìn về phía Rồng đen hỏi: “Sư phụ Rồng đen, truyền Hóa Long quyết cho Tiểu Bạch không thành vấn đề đúng không?”  

 

Rồng đen liếc mắt nhìn thoáng qua Tiểu Bạch.  

 

Tuy Rồng đen có chút không hài lòng.  

 

Nhưng mà thôi vậy.  

 

Rồng đen nể mặt Diệp Bắc Minh, gật đầu đáp: “Chỉ là mị thỏ biến dị bình thường thôi, tuy huyết mạch không tệ lắm nhưng mà chỉ là không tệ mà thôi”.  

 

“Thôi cũng được, coi như nể mặt đồ đệ truyền Hóa Long quyết cho nó cũng được!”  

 

Dứt lười, mi tâm của Rồng đen lại lóe lên một tia sáng nữa.  

 

Tia sáng ấy chiếu rọi vào trong mi tâm của Tiểu Bạch.  

 

Tiểu Bạch run rẩy kịch liệt, ánh mắt đầy kích động.  

 

Giọng nói của Rồng đen lại vang lên: “Bắc đầu từ hôm nay, mày sẽ mãi mãi trở thành tôi tớ của đồ đệ ta!”  

 

“Nếu có nảy sinh chút dị tâm nào thì ta có ở nơi suối vàng cũng sẽ hóa thành quỷ rồng tới tìm mày tính sổ!”  

 

“Đồ đệ, sư phụ... đi đây!”  

 

Hai người họ quen biết nhau chưa tới một canh giờ.  

 

Tình thầy trò lại chỉ có vẻn vẹn nửa canh giờ.  

 

Nhưng Diệp Bắc Minh vẫn rất khó chịu: “Sư phụ Rồng đen, lên đường bình an nhé”.  

 

“Ha ha ha ha!”  

 

Một tràng cười vang vọng.  

 

Ầm ầm ầm!  

 

Trận pháp nhốt Rồng đen chấn động mãnh liệt rồi tỏa ra tia sáng chói mắt.  

 

Sau đó sự tĩnh lặng trở lại!

Trận pháp biến mất, Rồng đen cũng biến mất theo.  

 

Tiểu Bạch chạy tới, lúi cúi dưới chân Diệp Bắc Minh nói: “Chủ Nhân, Tiểu Bạch sẽ cố gắng, không phụ lòng nhờ vả của tiền bối Rồng đen!”  

Thanh Huyền Tông, tin tức Diệp Bắc Minh ra đi đã truyền mười ngày rồi.  

 

Trong mười ngày qua, chín phần mười đệ tử của Thanh Huyền Tông đã bỏ trốn.  

 

Còn lại chưa tới trăm nghìn người.  

 

Mà trăm nghìn người còn lại này lại có thể rời đi bất cứ lúc nào.  

 

Lúc này, mọi công chuyện của Thanh Huyền Tông đều do vị “tông chủ phu nhân” Hạ Nhược Tuyết tạm thời nắm giữ.  
 
Chương 2163: Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng.


 Hạ Nhược Tuyết lập tức đứng dậy: “Ở đâu?”  

 

“Bọn họ đang bị chặn lại ở cửa!”  

 

“Đi, đi xem nào!”  

 

Hạ Nhược Tuyết đi tới chỗ sơn môn.  

 

Ly Hỏa Tông, Bạch Hổ Môn và Tiệt Thiên Giáo đều là những tông môn gần đây.  

 

Thực lực không hề thua kém Thanh Huyền Tông.  

 

Đương nhiên là Thanh Huyền Tông xưa kia rồi.  

 

Từ sau khi mấy gia tộc lớn sáng lập Thanh Huyền Tông bị tiêu diệt rồi tin tức Diệp Bắc Minh hy sinh lại truyền ra ngoài.  

 

Ba tông môn kia liền bắt đầu liên tục nhắm vào Thanh Huyền Tông.  

 

Bọn họ không chỉ thu nhận rất nhiều đệ tử tài ba của Thanh Huyền Tông mà còn cướp đoạt rất nhiều sản nghiệp của Thanh Huyền Tông.  

 

Hôm nay còn công khai tìm tới tận cửa.  

 

...  

 

Ở ngoài sơn môn.  

 

Hạ Nhược Tuyết vừa mới chạy tới đâu, có người hô lên: “Tông chủ phu nhân tới rồi!”  

 

“Mau mời tông chủ phu nhân làm chủ!”  

 

Vụt!  

 

Hàng trăm nghìn ánh mắt tập trung vào Hạ Nhược Tuyết.  

 

Hạ Nhược Tuyết bước tới trước mặt đám người Ly Hỏa Tông, Bạch Hổ Môn và Tiệt Thiên giáo: “Các vị, cớ sao hôm nay tụ tập ồn ào ở cửa Thanh Huyền Tông thế?”  

 

“Ồn ào hả?”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Người của ba tông môn cười phá lên.  

 

Cũng có người không nhịn được mà nói: “Đây chẳng phải là biết rõ mà còn cố hỏi hay sao?”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Một tràng cười to vang lên.  

 

Hạ Nhược Tuyết chỉ có thể giả vờ như không nghe: “Người cầm đầu các người đâu rồi?”  

 

Ngay sau đó.  

 

Từ trong đám đông có ba người bước ra.  

 

Một ông lão điềm tĩnh cười khẽ nói: “Tôi là trưởng lão nội môn của Ly Hỏa Tông, Vương Bất Ly!”  

Một người đàn ông trung niên kiêu ngạo bên cạnh tiếp lời: “Bạch Hổ Môn, Lý Ngao!”  

 

Một thanh niên tầm hai bảy hai tám khe khẽ biếng nhác nói: “Tôi tới từ Tiệt Thiên Giáo, tên tôi là Bách Lý Phong, là con trai của giáo chủ Tiệt Thiên Giáo!”  

 

Hạ Nhược Tuyết mỉm cười nói: “Ba người dẫn theo nhiều người đến Thanh Huyền Tông chẳng biết có việc gì?”  

 

“Có việc gì hả? Ha ha ha!”  

 

Bách Lý Phong bày ra dáng vẻ quần là áo lượt, không hề khách khí cười to: “Nghe nói tông chủ của Thanh Huyền Tông các người đã chết rồi, còn có hàng trăm nghìn đệ tử rời khỏi tông môn!”  

 

“Vậy nên bọn tôi đặc biệt tới đây hỏi thăm xem rốt cuộc có phải sự thật hay không?”  

 
 
Chương 2164: “Anh là đồ vô liêm sỉ!”


 Cô ấy vẫn mỉm cười đáp: “Cậu Bách Lý đây nghe lời đồn ấy từ đâu thế, tông chủ Thanh Huyền Tông chỉ mất tích thôi chứ chưa chết đâu!”  

 

“Phải thế không?”  

 

Bách Lý Phong mỉm cười đăm chiêu nói: “Nếu cậu ta không chết thì sao đệ tử của Thanh Huyền Tông bỏ đi nhiều thế?”  

 

“Chao ôi, bổn công tử đây có lòng hảo tâm, thấy Thanh Huyền Tông các người cũng đáng thương lắm”.  

 

“Chắc là nhiều địa bàn quá các người cũng không giữ được, thôi thì dâng lên vài chỗ cho Tiệt Thiên Giáo chúng tôi đi!”  

 

“Bọn tôi ở đây thành lập vài chi nhánh, bắt đầu từ hôm nay!”  

 

“Mười bảy ngọn núi ở phía bắc núi Hồng Diệp đều thuộc về Tiệt Thiên Giáo bọn tôi, cô Hạ thấy thế nào?”  

 

Vương Bất Ly bình thản nói: “Ly Hỏa Tông cũng có ý đó!”  

 

“Từ núi Trấn Hải trở về nam, mười bảy ngọn núi ấy sẽ thuộc về Ly Hỏa Tông bọn tôi!”  

 

Lý Ngao cười đáp: “Nếu các vị đều đã thành lập chi nhánh thì sao có thể thiếu Bạch Hổ Môn bọn tôi?”  

 

“Mười sáu ngọn núi từ núi Hắc Thạch, núi Kim Sa và núi Trường Vân đều thuộc về Bạch Hổ Môn bọn tôi!”  

 

Bọn họ vừa dứt lời.  

 

Thanh Huyền Tông sôi máu.  

 

“Cái gì?”  

 

“Các người...”  

 

“Đây chẳng phải là cướp đất hay sao?”  

 

Các đệ tử đầy phẫn nộ.  

 

Thanh Huyền Tông chỉ có tổng cộng hơn một trăm ngọn núi.  

 

Mà mấy người này đòi một lần hơn năm mươi ngọn núi!  

 

Gần như cướp hơn phân nửa.  

 

Bách Lý Phong kiêu căng gật đầu đáp: “Đúng thế, chúng tôi cướp đấy!”  

 

“Các người muốn gì?”  

 

Anh ta nghiêng đầu, trầm ngâm hỏi.  

 

Một ngọn lửa giận bùng lên thiêu đốt tất cả lòng mọi người ở Thanh Huyền Tông.  

 

Giọng điệu Hạ Nhược Tuyết trầm xuống: “Cậu Bách Lý làm thể chẳng lẽ không sợ tông chủ Thanh Huyền Tông bọn tôi trở về sao?”  

 

Bách Lý Phong mỉm cười nói: “Cậu ta có thể trở về hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết là nhan sắc của cô Hạ không tệ thôi!”  

 

“Bổn công tử đây khá thấy hứng thú với cô đấy, từ đêm nay cô hãy đi theo tôi đi!”  

 

“Đợi đến khi cậu ta trở về, tôi sẽ trả lại cô thôi, chắc là còn dùng được đấy!”  

 

Hạ Nhược Tuyết giận run người: “Anh là đồ vô liêm sỉ!”  

Bách Lý Phong cười rớt nước mắt nói: “Cô Hạ, giờ cô mới biết hay sao?”  

 

“Tôi còn có chỗ còn vô liêm sỉ hơn đấy!”  

 

Giọng nói anh ta trầm xuống: “Còn có vài người vừa nãy mới bất kính với bổn công tử, Đường lão, giết hết đi!”  

 

“Vâng, thưa công tử!”  

 

Sau lưng anh ta, một ông lão từ từ bước ra, đi đến trước mặt vài tên đệ tử của Thanh Huyền Tông kia.  

 

Ông ta tung ra một chưởng.  
 
Chương 2165: Đánh bay ông ta ra xa!


Bách Lý Phong lạnh lùng nhìn: “Còn có kẻ không sợ chết sao? Đường lão, giết sạch cả đi!”  

 

“Vâng, thưa cậu chủ”.  

 

Đường lão như một cỗ máy giết người không chút tình cảm.  

 

Một chưởng tung ra một người chết.  

 

“Ta xem thử ai giám giương oai tác quái ở Thanh Huyền Tông!”  

 

Một tiếng hô rõ to truyền tới.  

 

Một bóng người đỏ thẫm cầm một thanh dao đỏ sẫm như máu chém về phía tay của Đường lão.  

 

Đường lão cười khẩy nói: “Sát Chủ à? Chỉ dựa vào bà mà cũng dám ngăn cản tôi sao?”  

 

Dứt lời, tay ông ta lật lại, luồng sát khí khủng bố bùng nổ.  

 

Một chưởng hình thành trong không khí rồi lao về phía Sát Chủ.  

 

Vết thương trên người Sát Chủ còn chưa khôi phục.  

 

Thế là bà ta bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.  

 

“Sát tiền bối!”  

 

Hạ Nhược Tuyết hét lên.  

 

Lãnh Nguyệt xuất hiện ôm lấy Sát Chủ đứng vững trên mặt đất.  

 

Rồi bà lấy lấy ra một viên đan dược đút cho Sát Chủ.  

 

Sát Chủ lắc đầu nói: “Tôi sẽ không nhận lấy sự bố thí của bà đâu!”  

 

Lãnh Nguyệt nói: “Đã đến lúc nào rồi, chúng ta đừng tranh giành tình cảm nữa”.  

 

“Trước tiên để tông môn vượt qua kiếp nạn đã rồi nói tiếp, Minh Nhi còn chưa trở về, lẽ nào bà muốn cho Minh Nhi thấy một Thanh Huyền Tông tan nát hay sao?”  

 

Sát Chủ do dự một lát rồi nhận lấy đan dược nuốt vào.  

 

Đường lão cười cợt nói: “Lãnh Nguyệt bà cũng đến đây à, lão phu rất nể trọng bà đấy”.  

 

“Chi bằng bà gia nhập Tiệt Thiên Giáo đi? Lão phu có thể cam đoan bà vẫn sẽ là thái thượng trưởng lão!”  

 

Lãnh Nguyệt cười lạnh nhạt nói: “Mơ đi!”  

 

“Ồ”.  

 

Đường lão không nói nữa mà thẳng thừng ra tay.  

 

Bàn tay ông ta cong lại chộp tới yết hầu Lãnh Nguyệt.  

 

Rét lạnh vô tình!  

 

Lãnh Nguyệt nhanh chóng ra tay cản đòn nhưng vết thương trên người bà ấy vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn.  

 

Chưa tới mười hiệp đã phải liên tục lui ra sau, khóe miệng vương máu tươi.  

 

Bà ấy không chút do dự lấy đan dược ra nuốt vào.  

 

Đường lão nhìn đường hoa văn trên đan dược mà sững người: “Nhiên Huyết đan sao?”  

 

“Lãnh Nguyệt bà điên rồi hả?”  

 

“Một khi nuốt Nhiên Huyết đan vào sẽ thiêu đốt tất cả sức sống đấy!”  

 

“Bà muốn liều mạng với bọn tôi sao?”  

 

Lãnh Nguyệt lạnh lùng cười to nói: “Ha ha ha, không có mệnh thì sao đâu chứ?”  

 

“Chỉ cần tôi trấn giữ ở Thanh Huyền Tông một ngày thì các người đừng mơ động tới một sợ lông của Thanh Huyền Tông!”  

 

“Hôm nay lấy ông làm đệm lưng vậy!”  

 

Giọng nói lạnh như băng vừa dứt.  

Ngay sau đó.  

 

Rầm!  

 

Trong cơ thể Lãnh Nguyệt bùng lên một luồng lực lượng vô cùng hùng mạnh.  

 

Nháy mắt bà ấy đã tới trước mặt Đường lão, tung ngay một quyền nhắm thẳng vào ngực ông ta.  

 

Đánh bay ông ta ra xa!  

 

Phụt...!  
 
Chương 2166: “Tôi cũng đang có ý đó!”


 Bách Lý Phong tối sầm xuống: “Vương trưởng lão, Lý trưởng lão, các người còn đợi gì nữa?”  

 

“Cùng ra tay diệt sạch Thanh Huyền Tông đi!”  

 

Vương Bất Ly suy tư một lát rồi nói: “Được thôi, lão phu đành ra tay một lần vậy!”  

 

Lý Ngao quay đầu nhìn về phía một ông lão mặt đỏ nói: “Vạn lão, mời người ra tay một lần!”  

 

Ông lão mặt đỏ cười hì hì, uống một ngụm rượu rồi giắt hồ lô rượu bên hông.  

 

Vút!  

 

Ông ta lao nhanh ra chỉ để lại một tàn ảnh, thoáng chốc đã tới sau lưng Lãnh Nguyệt tung ra một cước.  

 

Rầm!  

 

Lãnh Nguyệt lão đảo, bà ấy lạnh lùng quay đầu lại, trong đôi mắt long lanh đầy tơ máu.  

 

Vạn lão khiếp hãi, nháy mắt đã tỉnh rượu: “Người đàn bà điên, Nhiên Huyết đan đúng là đáng sợ mà!”  

 

“Vương Bất Ly, Đường lão, chúng ta cùng ra tay đi, giết!”  

 

“Giết!”  

 

Vương Bất Ly và Đường lão gật đầu, mang theo luồng sát ý lạnh như băng bao vây Lãnh Nguyệt.  

 

Cả ba người đều ở cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ, cho dù Lãnh Nguyệt có nuốt Nhiên Huyết đan thì cũng không kiên trì được bao lâu.  

 

Cả ba người đồng loạt ra tay, Lãnh Nguyệt liên tục bị đánh bay ra ngoài.  

 

Gương mặt xinh đẹp của bà ấy lại càng thêm tái nhợt!  

 

Bởi vì có Nhiên Huyết đan nên bà ấy đều có thể vực dậy hết lần này tới lần khác.  

 

“Tôi cũng đến đây!”  

 

Bỗng nhiên, Sát Chủ quát lên.  

 

Bà ấy cũng lấy ra một viên Nhiên Huyết đan nuốt vào, đốt cháy cả sinh mệnh!  

 

Lãnh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Bà đang làm gì thế? Một mình tôi tới được rồi!”  

 

Sát Chủ hừ nói: “Bà đây lẽ nào kém bà sao? Chết thì cùng liều chết thôi, chúng ta xuống địa ngục rồi hơn thua nhau!”  

 

“Được!”  

 

Đôi mắt Lãnh Nguyệt đỏ rực, bà ấy nhìn Đường lão chằm chằm: “Trước tiên giết lão già này cái đã!”  

 

“Tôi cũng đang có ý đó!”  

 

Sát Chủ gật đầu, cả hai người xông lên.  

 

Đường lão cảm giác được nguy hiểm ập tới, ông ta bị cả hai người bao vây như rơi vào hầm băng: “Hai đồ đàn bà điên, lão phu chọc giận các người à?”  

 

Lãnh Nguyệt nhếch miệng cười, răng nanh trắng noãn đầy máu tươi: “Là ông đã giết đệ tử của Thanh Huyền Tông nên ông đáng chết!”  

 

“Giết!”  

 

Hai người liều mạng khiến Đường lão sợ hãi.  

 

Ông ta điên cuồng hét lên: “Vương Bất Ly, Vạn lão quái, các người còn đứng đó làm gì?”  

 

“Mau ra tay cho lão phu đi!”  

 

Vương Bất Ly nhếch miệng cười cợt.  

 

Vạn lão quái cầm rượu hồ lô từ từ thưởng thức.  

 

“Mẹ nó!”  

 

Đường lão tức điên người.  

Sau mấy chục hiệp, hai người chớp lấy một thời cơ chặn Đường lão lại.  

 

Sát Chủ cầm vũ khí nhắm thẳng tới cánh tay ông ta.  

 

“Á!”  

 

Đường lão hét lên tiếng thét đau thấu tận tâm can, một cánh tay đã hóa thành đống máu.  

 

Ông ta đau đến mức gương mặt già nua vặn vẹo: “Chết cho lão phu!”  

 

Ông ta đưa tay lên, một thanh trường đao xuất hiện.  

 
 
Chương 2167: “Anh Minh đã trở lại rồi!”


 Lãnh Nguyệt bay ngược ra ngoài, nằm liệt trên mặt đất hấp hối.  

 

“Trưởng lão Lãnh Nguyệt!”  

 

Ánh mắt mọi người trong Thanh Huyền Tông đỏ bừng.

Hạ Nhược Tuyết che kín miệng: “Dì Nguyệt...”  

 

“Thời cơ tới rồi, tranh thủ ngay lúc này!”  

 

Vương Bất Ly và Vạn lão quái nhìn nhau từ từ bước ra sau Sát Chủ.  

 

Cả hai đều tung ra một quyền.  

 

Rầm! Rầm!  

 

Sát Chủ kêu thảm lên rồi bay ra ngoài, té sầm xuống đất, mất sạch sức chiến đấu.  

 

Ánh mắt Đường lão đỏ bừng, ông ta một bên băng bó miệng vết thương, một bên rống lên: “Vương Bất Ly, Vạn lão quái, thế mà hai người lại không ra tay!”  

 

“Hại lão phu mất một cánh tay!”  

 

Vương Bất Ly cười nói: “Nào có! Tôi thấy ông hét tới hét lui!”  

 

Vạn lão quái cũng gật đầu nói: “Đúng thế, bọn tôi còn tưởng rằng ông có thể đánh được!”  

 

“Các người!”  

 

Đường lão suýt nữa tức chết, chuẩn bị xả giận lên người Lãnh Nguyệt và Sát Chủ: “Hai người đàn bà điên các người đều đáng chết!”  

 

Ông ta nắm chặt con dao đi đến trước mặt hai người họ.  

 

Rồi ông ta đưa tay lên chém xuống đầu hai người họ.  

 

Lãnh Nguyệt hỏi: “Hối hận không?”  

 

Sát Chủ chỉ đáp lại một câu: “Chưa bao giờ hối hận!”  

 

“Đi thôi, xuống dưới gặp nhau”.  

 

Lãnh Nguyệt nhắm mắt lại.  

 

Hạ Nhược Tuyết tiến lên: “Đừng mà!”  

 

Đường lão thấy Hạ Nhược Tuyết đi tới đây, nhe răng cười nói: “Một kẻ bất tài còn chưa tới cảnh giới Võ Tông mà cũng dám ngăn cản lão phu à?”  

 

“Cút mau!”  

 

Đường lão phẫn nộ hét lên, chân đạp về phía bụng Hạ Nhược Tuyết.  

 

Trong khoảnh khắc sợi chỉ treo chuông ấy.  

 

Gầm gừ...!  

 

Một tiếng rồng ngâm quen thuộc vọng tới.  

 

“Những kẻ nào bước vào Thanh Huyền Tông, chết!”  

 

Một giọng nói lạnh thấu xương vang lên.  

 

Ngay sau đó, một tia kiếm khí đỏ rực giáng từ trên trời xuống.  

 

Rầm!  

 

Cái chân kia của Đường lão bị chém.  

 

“Á!”  

 

Ông ta hét thảm lên rồi té lăn ra đất.  

 

“Giọng nói này là của...”  

 

Hạ Nhược Tuyết vui sướng quay đầu lại nhìn.  

 

Sát Chủ và Lãnh Nguyệt cũng mở to mắt nhìn về phía giọng nói ấy.  

 

Tất cả mọi người của Thanh Huyền Tông đều quay đầu lại nhìn về phía sơn môn Thanh Huyền Tông: “Tông chủ đã trở lại rồi!”  

 

“Tông chủ hả?”  

 

Bách Lý Phong sửng sốt.  

 

Vương Bất Ly và Vạn lão quái đều run da dầu, nhìn về phía sơn môn Thanh Huyền Tông.  

 

Bọn họ chỉ thấy một thanh niên mặt lạnh như tiền, giết người không chút biến sắc từ từ bước tới.  

 

Nước mắt Hạ Nhược Tuyết rơi đầy mặt: “Bắc Minh, quả nhiên là anh không chết...”  

 

“Minh Nhi!”  

 

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ thấy Diệp Bắc Minh thì đều mừng rỡ.  

 

“Tông chủ!”  

 

Người của Thanh Huyền Tông như thấy được ánh sáng của Đảng.  

 
 
Chương 2168: Đó là Diệp Bắc Minh sao?


 Khi đám người Diệp Nam Thiên vừa tới thì đúng lúc thấy Diệp Bắc Minh.  

 

Đám người Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi và Tô Thanh Ca cũng đã đuổi tới đây.  

 

Ánh mắt mọi người đều đỏ bừng.  

 

Mười ngày qua, bọn họ đã chịu biết bao uất ức.  

 

Diệp Bắc Minh chậm rãi bước tới trước mặt Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, em chịu khổ nhiều rồi!”  

 

Hạ Nhược Tuyết khóc nức nở: “Không sao cả, chỉ cần anh trở về là được rồi, mọi thứ đều đáng giá!”  

 

“Mau lại xem vết thương của dì Nguyệt và Sát tiền bối”.  

 

Diệp Bắc Minh nhanh chóng bước tới chỗ hai người họ.  

 

Anh dùng Quỷ Môn Thập Tam châm ổn định vết thương trên người họ.  

 

“Dì Nguyệt, Sát tiền bối, đợi con giải quyết xong bọn họ thì sẽ chữa trị cho hai người ngay thôi!”  

 

Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Đường lão vang lên: “Cậu chính là tên Diệp Bắc Minh kia sao? Cậu dám chém...”  

 

Ông ta còn chưa dứt lời, chỉ thấy một tàn ảnh lóe qua.  

 

Rầm!  

 

Cảnh tượng khiếp người xuất hiện, một bàn tay của Diệp Bắc Minh chọc xuyên qua trái tim của Đường lão.  

 

Anh nắm lấy nó rồi bóp chặt lại.  

 

Trái tim bị bóp nát.  

 

Ngay sau đó, anh tóm lấy cái đầu của Đường lão rồi xé rách ra.  

 

Đầu của Đường lão như một cái bánh nát bươm.  

 

“Chỉ dựa vào ông mà cũng dám đụng đến người của tôi à?”  

 

Giọng nói của anh như từ sâu trong địa ngục vọng tới.  

 

Không gian tĩnh lặng, tất cả mọi người đều sững sờ.  

 

Bách Lý Phong hít một hơi thật sau rồi nói: “Này! Cậu... Cậu dám giết người của Tiệt Thiên Giáo bọn tôi hả!”  

 

“Mày muốn đối địch với Tiệt Thiên Giáo bọn ta sao?”  

 

Diệp Bắc Minh liếc mắt qua, rồi thi triển ảnh thuấn!  

 

Chỉ mấy bước đã xuất hiện trước mặt Bách Lý Phong.  

 

“Cậu muốn làm gì?”  

 

Bách Lý Phong sợ hãi liên tục lùi ra sau.  

 

Diệp Bắc Minh nâng cánh tay đầm đìa máu kia lên bóp chặt yếu hầu của anh ta.  

 

Bách Lý Phong sợ hãi vặn vẹo khuôn mặt: “Ngăn cậu ta lại, coi chừng cậu ta cho tôi!”  

 

“Bổn công tử sẽ thưởng một triệu!”  

 

Có trọng thưởng ắt có anh hùng, hơn mười đệ tử của Tiệt Thiên Giáo xông lên.  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh rực máu, anh xé bọn họ như xé ếch, từng người từng người chết tức tưởi.  

 

“Á...!”  

 

Bách Lý Phong nhìn đống xác chết la liệt khắp mặt đất mà sợ đến choáng váng đầu óc.  

Anh ta chưa bao giờ gặp người tàn nhẫn điên cuồng như thế.  

 

“Cậu đừng tới đây, bố tôi là giáo chủ của Tiệt Thiên Giáo đấy, cậu dám động tới một sợi lông của tôi...”  

 

Rầm!  

 

Diệp Bắc Minh tung cước đá Bách Lý Phong lăn ra đất, rồi giẫm xuống đầu anh ta.  

 

“Á...”, trước khi chết Bách Lý Phong kêu thảm lên một tiếng, rồi đầu nổ tung như trái dưa hấu.  

 

“Ôi...”  
 
Chương 2169: Đây là chuyện ngược đời gì thế!


 Rõ ràng là người nọ mới ở cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ thôi mà sao lại có chiến lực khiếp người như thế chứ?  

 

Một luồng sát ý lạnh như băng bao phủ hai người họ, ngay khi bọn họ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Bắc Minh.  

 

Vương Bất Ly nuốt một ngụm nước miếng nói: “Diệp tông chủ, Ly Hỏa Tông bọn tôi cũng không có giết đệ tử của Thanh Huyền Tông!”

Lý Ngao cũng gật đầu nói: “Đúng thế, đây là tranh chấp do Đường Thiệu Nguyên và Tiệt Thiên Giáo bày ra!”  

 

“Chúng tôi không hề có ác ý với Thanh Huyền Tông!”  

 

Đường Thiệu Nguyên chính là Đường lão.  

 

Diệp Bắc Minh bước tới chỗ hai người họ hệt như thần chết: “Tôi nói rồi, bước vào Thanh Huyền Tông, chết!”  

 

Nháy mắt anh đã ra tay.  

 

Anh tung ra một quyền, huyết quang đáng sợ bùng lên, một con rồng đỏ thẫm bay ra.  

 

Nó hướng thẳng tới hai người họ.  

 

Một luồng áp lực nghẹt thở đánh úp tới.  

 

Vương Bất Ly tức giận hét lên: “Ranh con, cậu tưởng đó là thật hả?”  

 

“Tưởng Vương Bất Ly tôi dễ bắt nạt à? Khi ông đây tung hoành đại lục Chân Võ, mẹ cậu còn đang uống sữa đấy!”  

 

Ông ta gầm lên.  

 

Vương Bất Ly điên cuồng vận chuyển chân nguyên, lôi điện quanh người điên cuồng lóe ra.  

 

Ông ta tóm lấy một tia sét rồi ném thẳng tới chỗ huyết long.  

 

Rầm!  

 

Một tiếng nổ vang lên.  

 

Vương Bất Ly kêu thảm thiết, mặt mũi đầy máu bay ngược ra ngoài.  

 

Cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ vậy mà không cản được một quyền của Tiên Thiên sơ kỳ ư?  

 

Mẹ ơi!  

 

Đây là chuyện ngược đời gì thế!  

 

“Mẹ!”  

 

Lý Ngao sợ khiếp hồn: “Vương lão!”  

 

Khi ông ta quay đầu lại thì Diệp Bắc Minh đã đứng trước mặt ông ta rồi.  

 

Đồng tử Lý Ngao co rút lại: tốc độ nhanh quá.  

 

Diệp Bắc Minh đưa tay tóm lấy cổ của Lý Ngao.  

 

Sau khi chứng kiến chiến lực của Diệp Bắc Minh thì Lý Ngao chẳng dám phản kháng, ông ta nhanh chóng lui lại đằng sau.  

 

Nhưng tốc độ của Diệp Bắc Minh lại còn nhanh hơn, mấy chốc đã đuổi kịp.  

 

Một chân của anh đạp xuống.  

 

Tiếng răng rắc giòn giã vang lên, cột sống của Lý Ngao lập tức đứt gãy.  

 

Ông ta quỳ rạp xuống đất như con chó, sắc mặt vô cùng hoảng sợ nói: “Diệp tông chủ, cầu xin tha mạng!”  

 

“Tôi không phải là kẻ cầm đầu gây chuyện, tôi chỉ là người nghe lệnh làm việc thôi nên mới nhắm vào Thanh Huyền Tông!”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng thong dong bước tới nói: “Nói mau!”  

 

“Là ai sai các người đối phó với Thanh Huyền Tông?”  

Vương Bất Ly nhe răng cười khẩy nói: “Ranh con, cậu muốn biết hả? Nằm mơ đi!”  

 

“Cậu dám đắc tội với ba tông môn bọn tôi, Thanh Huyền Tông chết chắc rồi!”  

 

“Ồ”.  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên thốt ra một chữ.  

 

Anh bước từng bước tới trước mặt Vương Bất Ly.  

 

Anh nhấc chân lên.  
 
Chương 2170: “Hoan nghênh tông chủ trở về!”


Anh đạp chân xuống, nháy mắt Vương Bất Ly đã hóa thành đống máu.  

 

“Vương trưởng lão!”  

 

Đệ tử của Ly Hỏa Tông hoảng hốt kêu lên.  

 

Diệp Bắc Minh khoát tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện, quét ngang không gian.  

 

Hơn một trăm người nổ tung, máu thịt bay tán loạn.  

 

Người của Ly Hỏa Tông và Bạch Hổ Môn nháy mắt đã chết.  

 

“Mẹ ơi!”  

 

Lý Ngao sợ run người, vô cùng khiếp hãi.  

 

Ông ta chưa bao giờ gặp người sát phạt quyết đoán như thế.  

 

Tên nhãi này không coi mạng người ra gì thật sao?  

 

Quá đáng sợ!  

 

Lý Ngao sợ hét lên: “Diệp tông chủ, chỉ cần cậu đồng ý thả tôi ra thì tôi sẽ khai hết cho cậu biết!”  

 

Xoẹt...!  

 

Một tia kiếm khí lướt qua, hai chân Lý Ngao đi tong.  

 

Giọng nói lạnh như băng kia vang lên: “Ông còn có tư cách bàn điều kiện sống còn với tôi hả?”  

 

Lý Ngao sợ khiếp hồn, liên tục dập đầu nói: “Diệp tông chủ, thành thật xin lỗi, tôi nói! Tôi nói hết mà!”  

 

“Năm ngày trước, có một người đàn ông tên là Chu Quốc Nghiệp đến Bạch Hổ Môn”.  

 

“Chu Quốc Nghiệp gặp môn chủ xong thì môn chủ truyền xuống mệnh lệnh đối phó với Thanh Huyền Tông”.  

 

“Còn về những chuyện khác thì tôi thật sự không biết!”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta: “Chu Quốc Nghiệp? Nhà họ Chu?”  

 

“Ông có gạt tôi không?”  

 

Lý Ngao điên cuồng đập đầu nói: “Diệp tông chủ, từng chữ tôi nói đều là sự thật!”  

 

Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Yên tâm đi, ta tự mình xem thử!”  

 

Hai mắt anh đỏ rực, đó là thuật sưu hồn.  

 

“Á! Cậu là ai...”  

 

Nháy mắt, đầu của Lý Ngao đau như muốn nứt ra.  

 

Sau khi sưu hồn xong.  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên cực kỳ tối tăm.  

 

Tất cả mọi chuyện đều là sự thật.  

 

“Chu Hoàng? Chu Hiếu Thiên?”  

 

“Ha ha ha... thú vị, thật là thú vị!”  

 

“Mình vừa mới cứu Chu Hiếu Thiên, ông ta đã đồng ý giúp mình bảo vệ Thanh Huyền Tông, lẽ nào chính là bảo vệ như vậy sao?”  

 

Lý Ngao như cho dập đầu xin tha mạng: “Diệp tông chủ, có thể thả...”  

 

Diệp Bắc Minh vung tay tát qua một cái, Lý Ngao hóa thành đống máu.  

 

Người của Thanh Huyền Tông nghẹn họng chết trân đứng nhìn, quá dũng mãnh rồi.  

Bỗng nhiên, một đệ tử trong đó quỳ xuống: “Hoan nghênh tông chủ trở về!”  

 

Các đệ tử khác thấy thế cùng đều quỳ xuống.  

 

“Hoan nghênh tông chủ trở về!”  

 

Từng tiếng nói quanh quẩn khắp không trung Thanh Huyền Tông.  

 

....  

 

Gia tộc Thượng Cổ, nhà họ Chu.  
 
Chương 2171: Rất không khả thi!"


"Điều này sao có thể!"  

 

Chu Hoàng vô cùng kinh ngạc, sửng sốt một hồi lâu.  

 

Sau đó cô ta mới thì thào phun ra một câu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp: "Sao có thể chứ? Sao anh ta lại không chết chứ?"  

 

"Rõ ràng tôi đã tận mắt thấy anh ta bị đánh chết, chẳng lẽ là tôi nhìn nhầm rồi sao?"  

 

"Không có khả năng!"  

 

Chu Quốc Nghiệp quỳ trên mặt đất nuốt một ngụm nước bọt: "Ừng ực! Gia chủ, tiểu thư, tôi cũng không tin tưởng!"  

 

"Nhưng tất cả đều là sự thật!"  

 

"Hơn trăm ngàn đệ tử còn lại của Thanh Huyền Tông đều thấy được!"  

 

"Hơn nữa, còn có người trộm dùng lưu ảnh thạch để quay lại, tôi đã tốn rất nhiều tiền để mua một cái về!"  

 

Chu Hiếu Thiên vội nói: "Mau mang lên!"  

 

Chu Quốc Nghiệp đưa lưu ảnh thạch lên, sau đó lấy một đồng tiền ra, rót năng lượng vào.  

 

Một hình ảnh giống như hình chiếu 3D hiện lên ở không trung.  

 

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh điên cuồng giết chóc trong hình ảnh, thân thể mềm mại của Chu Hoàng run rẩy một chút: "Anh ta thật sự không chết? Sao có thể!"  

 

"A!"  

 

Chu Hiếu Thiên hít một hơi lạnh: "Con gái, lần này chúng ta gặp phiền toái rồi!"  

 

Chu Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh trong hình ảnh, cắn đôi môi đỏ mọng.  

 

"Chẳng lẽ mình thật sự lựa chọn sai rồi sao?"  

 

"Nếu mình lựa chọn bảo vệ Thanh Huyền Tông, có phải sẽ là một loại cục diện khác không?"  

 

"Hối hận sao?"  

 

"Không! Mình tuyệt đối không hối hận!"  

 

Sau một lát.  

 

Ánh mắt Chu Hoàng lạnh như băng: "Bố, sợ cái gì?"  

 

"Chúng ta là gia tộc Thượng Cổ, chỉ là một tên Diệp Bắc Minh mà thôi, có cái gì mà phải sợ chứ?"  

 

"Chẳng lẽ anh ta có thể đối đầu được với gia tộc Thượng Cổ sao?"  

 

Con ngươi của Chu Hiếu Thiên ngưng tụ, ánh mắt cũng trở nên lạnh như băng: "Không sai, cậu ta quả thật không thể đối đầu được với gia tộc Thượng Cổ!"  

 

"Nhưng mà tốc độ trưởng thành của kẻ này quá nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn đều là uy hiếp”.  

 

Chu Hoàng thản nhiên nở nụ cười xinh đẹp không tì vết: "Bố, nếu anh ta có uy hiếp, vậy hãy cho người diệt trừ anh ta đi”.  

 

Khuôn mặt già nua của Chu Hiếu Thiên trầm xuống: "Kẻ này bị cảnh giới Thần Vương đỉnh phong ra tay mà vẫn còn sống, chỉ sợ...”  

 

"Cảnh giới Thần Vương đỉnh phong không được, vậy hãy để cảnh giới Thần Chủ ra tay!”, vẻ mặt Chu Hoàng lạnh lùng nói.  

 

Chu Hiếu Thiên nhíu mày: "Cảnh giới Thần Chủ?"  

 

Ông ta lập tức thấy khó xử: "Cảnh giới Thần Chủ không dễ mời như vậy, vài vị lão tổ cảnh giới Thần Chủ của nhà họ Chu chúng ta đã bế quan rồi!"  

 

"Loại này việc nhỏ chẳng lẽ còn phải mời bọn họ xuất quan ư? Rất không khả thi!"  

 

"Nếu bởi vì một uy hiếp mà mời mấy vị lão tổ xuất quan, bọn họ sẽ cho rằng năng lực của gia chủ như bố có vấn đề!"  

 

Chu Hoàng nở nụ cười: "Bố, vì sao phải mời mấy vị lão tổ xuất quan chứ?"  

 

Chu Hiếu Thiên chần chờ: "Lão tổ không xuất quan, chẳng lẽ con còn quen ai là cảnh giới Thần Chủ sao?"  

 

Chu Hoàng vô cùng tự tin: "Con không biết, nhưng con quen Dạ Thánh Quân”.  
 
Chương 2172: "Có tôi ở đây, hai người sẽ không chết được!"


 "Bảy ngày sau là đại thọ 5000 tuổi của bố, hãy mời Dạ Thánh Quân đến nhà họ Chu đi, thuận tiện bàn bạc về hôn ước của bọn con luôn!"  

 

"Con đã đồng ý gả cho hắn ta, nhờ hắn ta giúp đỡ giết một người cũng không quá đáng chứ?"  

 

Trước mắt Chu Hiếu Thiên sáng ngời, lập tức kích động: "Con gái, con đã nghĩ thông suốt rồi? Muốn gả cho Dạ Thánh Quân?"  

 

Chu Hoàng hít sâu một hơi: "Dạ Thánh Quân cũng có thiên phú không tệ, mặc dù so sánh với Diệp Bắc Minh vẫn còn kém một ít”.  

 

"Nhưng bối cảnh của nhà họ Dạ cũng đủ bù lại tất cả”.  

 

Chu Hoàng đã quyết tâm muốn đính hôn!  

 

Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ phải chết!  

 

Cặp tất kia mãi mãi là nỗi nhục nhã của cô ta!  

 

"Ha ha ha ha! Tốt!"  

 

Chu Hiếu Thiên vô cùng vui vẻ: "Một khi đã như vậy, bố sẽ tuyên bố hôn sự của con và Dạ Thánh Quân ở lễ mừng thọ!"  

 

...  

 

Thanh Huyền Tông, Nguyệt Phong, trong đại điện.  

 

Tất cả mọi người đều ở đây, ánh mắt rưng rưng, vẻ mặt kích động nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

"Minh Nhi, tất cả mọi người đều nói cháu đã chết, nhưng mà ngoại cũng không tin!"  

 

"Cậu cũng không tin, sao Minh Nhi có thể chết được chứ!"  

 

"Anh Diệp, anh không có việc gì là tốt rồi!"  

 

"Tông chủ, chỉ cần có anh ở đây, Thanh Huyền Tông nhất định có thể tỏa sáng rực rỡ!"  

 

Mọi người đều vô cùng kích động.  

 

Chỉ có Hạ Nhược Tuyết tỏ ra lo lắng: "Bắc Minh, anh có tìm được quả thần Hoả Tang không?"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không”.  

 

Bầu không khí trong đại điện lập tức trầm xuống.  

 

Hạ Nhược Tuyết thở dài một tiếng: "Không sao, không tìm thấy thì em sẽ từ từ tìm với anh”.  

 

Diệp Bắc Minh lại mỉm cười: "Nhưng anh tìm được một thứ còn tốt hơn cả quả thần Hoả Tang!"  

 

Anh nhìn về phía Lãnh Nguyệt và Sát Chủ: "Dì Nguyệt, Sát tiền bối, cháu sẽ chữa thương cho hai người!"  

 

Lãnh Nguyệt tái nhợt cười: "Không cần!"  

 

Sát Chủ mỉm cười: "Đứa nhóc ngốc, chúng tôi đã dùng Nhiên Huyết đan để thiêu đốt sinh mệnh”.  

 

"Bây giờ cho dù là thần tiên đến đây cũng không cứu được chúng tôi”.  

 

Lãnh Nguyệt sủng nịch nhìn Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi.  

 

Dì đã đồng ý với mẹ cháu là sẽ chăm sóc cháu thật tốt, nhưng bây giờ xem ra là không làm được rồi!"  

 

"Nói cho mẹ cháu biết, dì đã cố hết sức".  

 

"Còn nữa, nếu về sau gặp được sư phụ ma quỷ kia của cháu, hãy nói cho ông ấy biết dì ở bên dưới chờ ông ấy!"  

 

Sát Chủ cắn răng: "Không sai, cho dù chết, tôi cũng sẽ không đầu thai đâu”.  

"Tôi phải đợi ông ấy xuống dưới gặp chúng tôi, hỏi xem rốt cuộc ông ấy yêu ai!"  

 

Diệp Bắc Minh ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, dì Nguyệt, Sát tiền bối đừng làm ra vẻ sắp phải sinh ly tử biệt chứ!"  

 

"Có tôi ở đây, hai người sẽ không chết được!"  

 

"Cái gì?"

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ ngây người: "Sự sống của chúng ta đã sắp khô kiệt, Quỷ Môn Thập Tam Châm không cứu được chúng ta".  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng tự tin: "Ai nói tôi sẽ dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm?"  

 
 
Chương 2173: "Hai người cứ hấp thu máu rồng thật tốt đi!"


 Mặc dù ba người còn vô cùng khó hiểu.  

 

Nhưng vẫn đi theo Diệp Bắc Minh vào một căn phòng.  

 

Diệp Bắc Minh cũng không có dông dài, trực tiếp lấy ra ba giọt máu rồng: "Há miệng, nuốt vào!"  

 

Một lực lượng sinh mệnh cường đại đánh úp lại.  

 

Giống như là sóng thần!  

 

"Đây là?"  

 

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ biến sắc.  

 

Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng: "Bắc Minh, đây là cái gì?"  

 

"Sao em vừa ngửi mùi của nó đã cảm thấy khí huyết cả người sôi trào vậy?"  

 

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: "Máu rồng!"  

 

"Máu rồng?!"  

 

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ kinh ngạc hô lên một tiếng, bịt chặt miệng lại.  

 

Hạ Nhược Tuyết vô cùng khó hiểu: "Máu rồng? Là máu của loại sinh vật trong tưởng tượng - rồng đó ư?"  

 

"Đúng vậy".  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

"A!"  

 

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ nhìn nhau, hít một hơi lạnh.  

 

Lãnh Nguyệt kích động hỏi: "Minh Nhi, sao cháu lại có thứ nghịch thiên ày?"  

 

"Minh Nhi, đó thật sự là máu rồng sao? Cậu lấy từ đâu ra vậy?", Sát Chủ nghiêm túc nhìn anh.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Dì Nguyệt, Sát tiền bối, hai người đừng hỏi nữa".  

 

"Hai người dùng máu rồng có thể khiến tất cả thương thế khôi phục như cũ!"  

 

"Nhược Tuyết, đan điền của em cũng có thể dựng lại, có thể tiếp tục tu võ ".  

 

Hạ Nhược Tuyết ngây người: "Hả?"  

 

"Sao lại thế?"  

 

Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi: "Rồng là một loại thần thú, trong truyền thuyết cho dù ở thời cổ đại, Đại Lục Chân Võ cũng không có mấy con rồng!"  

 

"Truyền thuyết nói máu rồng có thể hồi sinh người chết, đắp lại xương thịt, còn quý giá hơn bất cứ dược liệu gì!"  

 

"Một giọt máu rồng quả thật có thể cứu một mạng sống!"  

 

Lãnh Nguyệt lắc đầu: "Minh Nhi, cái này rất quý trọng!"  

 

"Cháu..."  

 

Vèo!  

 

Diệp Bắc Minh cong ngón tay bắn ra, máu rồng trực tiếp bắn vào trong miệng Lãnh Nguyệt.  

 

"Minh Nhi, cậu đang làm...", Sát Chủ vừa mở miệng.  

 

Một giọt máu rồng khác cũng bay vào trong miệng bà ta.  

Ầm!  

 

Một loại lực lượng sinh mệnh khủng bố bùng nổ trong cơ thể hai người.  

 

Rất nhanh Diệp Bắc Minh đã nói: "Dì Nguyệt, Sát tiền bối, hai người cũng đừng lãng phí thời gian tôi đi cứu các sư tỷ chứ!"  

 

"Hai người cứ hấp thu máu rồng thật tốt đi!"  

 

"Nói không chừng có thể cải tạo thân thể một chút, tôi phải đi cứu các sư tỷ đây!"  

 

Nói xong, Diệp Bắc Minh nhìn về phía Hạ Nhược Tuyết: "Nhược Tuyết, há miệng!"  
 
Chương 2174: "Cắt đứt liên hệ!"


 Cô ấy nghe lời há cái miệng nhỏ nhắn ra, một giọt máu rồng bắn vào!  

 

Diệp Bắc Minh xoay người đi, đóng cửa lại.  

 

Ngay sau đó.  

 

Ba người Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Hạ Nhược Tuyết đồng thời cảm giác thân thể mình như giống như đang thiêu đốt!  

 

Hoặc có thể nói là thân thể đã bốc cháy lên.  

 

Dưới lực đánh sâu cường đại của máu rồng, quần áo trên người ba người trong nháy mắt đã bị ngọn lửa đốt thành tro!  

 

Sắc mặt Lãnh Nguyệt biến đổi: "Nguy rồi, Minh Nhi không biết máu rồng sẽ thiêu hủy quần áo..."  

 

Sát Chủ cười khúc khích: "Ha ha, vậy cậu ấy có phúc rồi".  

 

Giờ phút này, Diệp Bắc Minh đẩy cửa phòng ra.  

 

Năm sư tỷ Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Khương Tử Cơ nằm ở trên giường.  

 

Giống như đang ngủ vậy!  

 

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Sư tỷ, em đã trở về!"  

 

Diệp Bắc Minh tiến lên, nhìn thoáng qua năm sư tỷ thật sâu.  

 

Ngay sau đó, anh lấy máu rồng ra.  

 

Tách mở đôi môi đỏ thắm của năm người ra, đưa máu rồng vào trong đó!  

 

Sau một lát, khí tức trên người năm sư tỷ biến đổi.  

 

Một lực lượng cường đại thiêu đốt, trên người năm người loé ra ánh sáng vô cùng chói mắt.  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, cậu còn đang chờ cái gì nữa!"  

 

"Mau hấp thu số mệnh trên người bọn họ đi!"  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Sao lại thế?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nóng nảy: "Các cô ấy là nữ thiên tài, bởi vì bị thương cho nên số mệnh tiết ra ngoài, bảo vệ các cô ấy không bị thương hại".  

 

"Bây giờ máu rồng đang chữa trị thân thể các cô ấy, những số mệnh đó sắp tiêu tán rồi!"  

 

"Không có thời gian giải thích đâu, cậu mau hấp thu nhanh lên!"  

 

"Được!", ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời.  

 

Anh khoanh chân ngồi ở bên giường.  

 

Hấp thu số mệnh!  

 

Trong phút chốc, vô số ánh sáng ngọc bay ra từ trong cơ thể mấy người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Khương Tử Cơ.  

 

Lập tức chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh.  

 

Cả người Diệp Bắc Minh chấn động mạnh!  

 

Thân thể được tẩy rửa, chịu đựng vô số chỗ tốt!  

 

Ngay sau đó, anh liền tiến vào đến một loại trạng thái huyền ảo.  

 

Cùng lúc đó, quần áo trên người đám người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Khương Tử Cơ cũng bốc cháy lên!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhìn thấy tình huống không ổn: "Đậu má, cái gì không nên xem bản tháp cũng không thể xem!"  

"Tên nhóc này chẳng biết để ý gì cả!"  

 

"Cắt đứt liên hệ!"  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục biến mất.  

 

...  

 

Gia tộc Thượng Cổ, ở cửa lớn nhà họ Chu.  

 

Chu Hoàng và Chu Hiếu Thiên dẫn theo một đám nhân vật nhà họ Chu yên lặng cùng đợi.  
 
Chương 2175: "Người ta không có mặt mũi để nói đâu!"


 Lão già kia căn bản không nhìn ra cảnh giới!  

 

"Anh Dạ!"  

 

Chu Hoàng chạy về phía người đàn ông trẻ tuổi.  

 

Hiển nhiên Dạ Thánh Quân có chút bất ngờ: "Làm sao vậy, em gái Hoàng Nhi?"  

 

Ba năm trước, Chu Hoàng còn vô cùng lạnh lùng với hắn ta.

Sao hôm nay đột nhiên lại thay đổi ra mặt như vậy?  

 

Chu Hoàng thản nhiên cười: "Lâu không gặp như vậy, đương nhiên là người ta nhớ anh rồi".  

 

"Ai biết được ba năm mà anh cũng không liên hệ với người ta, xem ra thật sự không để người ta ở trong lòng!"  

 

Dạ Thánh Quân vội vàng giải thích: "Hoàng Nhi, ba năm này anh đều đi theo sư phụ tu võ!"  

 

"Thật sự là không thể phân thân ra được, à đúng rồi, anh giới thiệu một chút!"  

 

"Vị này chính là sư phụ của anh, Nam Cung Chính, đến từ Đại Lục Thượng Cổ!"  

 

Tất cả đám người nhà họ Chu đều chấn động!  

 

Đại Lục Thượng Cổ?  

 

Chu Hiếu Thiên lại nhìn Nam Cung Chính một cái, giống như là nhìn một cái vực sâu vậy!  

 

Sâu không lường được!  

 

"Sư phụ, đây là em gái Chu Hoàng, trước đây bọn con từng cùng nhau tập võ!"  

 

"Vị này chính là chú Chu Hiếu Thiên, người đứng đầu nhà họ Chu bây giờ".  

 

Dạ Thánh Quân giới thiệu.  

 

Chu Hiếu Thiên tiến lên từng bước: "Tham kiến Nam Cung tiền bối!"  

 

Chu Hoàng và đám người nhà họ Chu cũng trăm miệng một lời: "Tham kiến Nam Cung tiền bối!"  

 

"Ừm".  

 

Nam Cung Chính khẽ gật đầu, hơi híp mắt lại, không nói thêm một chữ nào.  

 

Chu Hiếu Thiên lại không để ý!  

 

Người ta đến từ Đại Lục Thượng Cổ, có tư cách để tự cao tự đại.  

 

Đột nhiên, Chu Hoàng điềm đạm đáng yêu mở miệng: "Đúng là hâm mộ anh Dạ có một người sư phụ lợi hại như vậy".  

 

"Không giống Hoàng Nhi, bị người ta bắt nạt cũng không có ai quan tâm!"  

 

Dạ Thánh Quân kiêu ngạo hỏi: "Ai dám bắt nạt em gái Hoàng Nhi của anh?"  

 

"Nói ra, anh sẽ giúp em dạy dỗ người đó!"  

 

Chu Hoàng lập tức kể khổ: "Còn không phải là tên Diệp Bắc Minh kia, anh ta ỷ vào thực lực kinh người, lại dám... lại dám... đối xử với người ta..."  

 

Trong lòng Dạ Thánh Quân bộc phát ra một ngọn lửa giận: "Lại dám cái gì?"  

 

Nhìn thấy loại phản ứng này của Dạ Thánh Quân.  

 

Trong lòng Chu Hoàng vô cùng buồn cười: "Tên ngốc này, mới thế đã mắc bẫy rồi? Đúng là quá ngu xuẩn!"  

 

"Người ta không có mặt mũi để nói đâu!"  

 

Chu Hoàng bụm mặt: "Anh ta thật sự là quá đáng!"  

"Nói đi!"  

 

Trên mặt Dạ Thánh Quân xuất hiện sát ý.  

 

Chu Hoàng cúi đầu: "Lúc ở Côn Lôn Hư, anh ta đã đùa giỡn em nhiều lần".  

 

"Dạ Phong không nhìn nổi nữa mới dạy dỗ anh ta vài câu, không ngờ lại bị Diệp Bắc Minh trực tiếp giết chết!"  

 

"Sau đó... sau đó anh ta còn uy hiếp em nhìn anh ta và người phụ nữ khác làm chuyện kia!"  

 

"Cái gì?"  
 
Chương 2176: "Nếu không nghe lời, giết chết cô ta là được!"


 Một loại khí thế bùng nổ như núi lửa phun trào: "Anh ta có làm như vậy với em không?"  

 

Chu Hoàng chuẩn bị cho thêm một mồi lửa!  

 

Đôi mắt đẹp của cô ta rưng rưng nước mắt: "Em lấy cái chết để uy hiếp, anh ta vẫn chưa làm gì được".  

 

"Nhưng mà anh ta chẳng những ép buộc em đến vùng đất Nhật Lạc, còn muốn em làm loại chuyện đó với anh ta!"  

 

"Em thà chết chứ không đồng ý, bởi vì trong lòng chỉ có anh Dạ!"  

 

"Vất vả lắm mới thoát ra khỏi bàn tay ma quỷ của anh ta!"  

 

Cô ta còn ôm lấy cánh tay Dạ Thánh Quân, nhẹ nhàng lắc lắc: "Anh Dạ, nhất định anh phải lấy lại công bằng cho em!"  

 

Dạ Thánh Quân cảm nhận được lồng ngực mềm mại của Chu Hoàng: "Hoàng Nhi em cứ yên tâm, em nói cho anh biết người này là ai, anh sẽ thay em giết cậu ta!"  

 

Sâu trong đôi mắt Chu Hoàng hiện lên vẻ đã tính kế thành công: "Anh ta tên là Diệp Bắc Minh, là tông chủ Thanh Huyền Tông!"  

 

"Người này có thực lực rất cường đại, rất có thể trên người có bảo vật gì đó che giấu được cảnh giới!"  

 

"Anh Dạ, nhất định anh phải cẩn thận!"  

 

Dạ Thánh Quân hừ lạnh một tiếng: "Có sư phụ anh ở đây, không ai ở Đại Lục Chân Võ là đối thủ của anh!"  

 

Chu Hoàng mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá, anh Dạ là tốt nhất".  

 

"Chắc anh Dạ và Nam Cung tiền bối cũng đã mệt mỏi rồi, em dẫn hai người đi nghỉ ngơi".  

 

Chu Hiếu Thiên và Chu Hoàng đưa hai người đưa đến một cung điện hoa lệ rồi rời đi.  

 

Đôi mắt già nua của lão già mặc áo bào đen - Nam Cung Chính trầm xuống, giọng nói khàn khàn: "Đồ nhi, người đàn bà này rất lắm mưu mô".  

 

"Không thể hoàn toàn tin lời của cô ta được, rõ ràng cô ta đang lợi dụng con, mượn đao giết người!"  

 

Lửa giận trên mặt Dạ Thánh Quân biến mất.  

 

So sánh với dáng vẻ giận dữ vừa rồi thì cứ như là hai người!  

 

Dạ Thánh Quân tự tin cười nói: "Sư phụ, con cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên đã nhìn ra".  

 

Nam Cung Chính nhíu mày: "Vậy vì sao con còn đồng ý với cô ta?"  

 

Dạ Thánh Quân nở nụ cười: "Lúc còn trẻ con không hiểu chuyện, quả thật đã từng thích Chu Hoàng".  

 

"Nhưng từ khi đi theo sư phụ thấy rõ sự đời, Chu Hoàng đã không thể lọt vào mắt của con nữa rồi!"  

 

"Nhưng dù sao đó cũng là người phụ nữ mà con thích lúc tuổi trẻ, nếu không thể có được cô ta, võ đạo chắc chắn sẽ không ổn!"  

 

"Cho dù cô ta không chủ động yêu thương nhung nhớ, con cũng sẽ tìm biện pháp để chơi cô ta!"  

 

"Bây giờ cô ta chủ động đưa đến cửa, một chút tiếc nuốt cuối cùng trong lòng con cũng đã biến mất!"  

 

"Võ đạo sẽ càng thêm củng cố!"  

"Đối với con mà nói, tiện tay giết một người mà thôi".  

 

"Đợi con giết Diệp Bắc Minh rồi lại chơi Chu Hoàng, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao?"  

 

Dạ Thánh Quân tỏ ra vô cùng cao ngạo: "Nếu Chu Hoàng nghe lời, về sau con về Đại Lục Thượng Cổ, cô ta có thể làm một nha hoàn của con".  

 

Ánh mắt hắn ta rất lạnh lùng: "Nếu không nghe lời, giết chết cô ta là được!"  

 

Nam Cung Chính vui mừng gật đầu: "Cường giả nên như thế!"  

 

"Nhưng mà con cần cẩn thận một chút! Nhỡ may bị Nam Cung Uyển biết, con sẽ không cơ hội theo đuổi cô ta nữa!"  
 
Chương 2177: “Quên đi, không mặc nữa là được!”


Trong phòng.  

 

Số mệnh của năm sư tỷ đều chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh.  

 

Trong nháy mắt này.  

 

Lục phủ ngũ tạng, xương cốt, làn da, máu, gân mạch của Diệp Bắc Minh .  

 

Tất cả đều tỏa ra hào quang màu ngọc!  

 

Trên Tiên Thiên tương ứng là năm cảnh giới nhỏ "Đoàn Tang", "Tôi Cốt", "Đồng Bì", "Đoàn Huyết", "Hóa Cân"!  

 

“Mình đang ở đâu đây?”  

 

Đột nhiên, một giọng nói truyền đến.  

 

Vương Như Yên là người thứ nhất mở to mắt, quần áo của mình đâu?  

 

Cô ấy vội vàng kéo chăn lên che chắn cơ thể.  

 

Sau đó nhìn quanh bốn phía!  

 

Diệp Bắc Minh đang khoanh chân ngồi ở cách đó không xa, nhắm mắt lại.  

 

“Tiểu sư đệ?”  

 

Vương Như Yên sửng sốt, tùy tay vứt bỏ chăn đi: “Không phải là em cởi quần áo của chị chứ?”  

 

“Xấu lắm, sao có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ!”  

 

Giọng nói vẻ như đang làm nũng.  

 

Cô ấy kiểm tra thân thể một chút, hoàn hảo không tổn hao gì.  

 

Vương Như Yên có chút mất mát: “Hừ, đúng là ngốc nghếch, vậy mà cũng không biết xuống tay?”  

 

Lúc này.  

 

Đám người Hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Khương Tử Cơ đều tỉnh lại.  

 

“Sao lại thế này?”  

 

“Quần áo của chúng ta đâu?”  

 

Mấy người có chút mê mang, vội vàng lấy quần áo từ nhẫn trữ vật ra, chuẩn bị mặc vào.  

 

Mà khi các cô ấy phát hiện ra trong phòng chỉ có một người đàn ông là Diệp Bắc Minh.  

 

Tất cả đều từ bỏ suy nghĩ này!  

 

Hoàng hậu Hồng Đào kêu lên: “Ôi chao, sao quần áo của mình lại nhỏ thế này!”  

 

“Gần nhất ăn nhiều quá, lại béo mất rồi!”  

 

Lục Tuyết Kỳ hừ nhẹ một tiếng: “Quần áo của chị cũng thế, không thể mặc được!”  

 

“Quên đi, không mặc nữa là được!”  

 

Liễu Như Khanh càng thêm rõ ràng, thu hồi quần áo vào nhẫn trữ vật.  

 

Khương Tử Cơ hít sâu một hơi: “Đừng bàn về quần áo nữa, mọi người không phát hiện ra vấn đề sao?”  

 

“Ngũ sư tỷ, vấn đề gì?”  

 

Mọi người sửng sốt.  

 

Khương Tử Cơ nghiêm túc nói: “Đan điền của chúng ta đã khôi phục!”  

 

“Hả?”  

 

Lúc này mọi người mới nhớ đến.   

 

Đan điền của các cô ấy đều đã bị phế, sau đó lại đột nhiên mất đi ý thức.  

 

Sao vừa mới tỉnh lại, đan điền đã khôi phục rồi?  

 

“Hơn nữa, trong cơ thể em còn có một lực lượng cường đại!”  

 

Hoàng hậu Hồng Đào chấn động: “Từ từ, em đột phá rồi, cảnh giới Thánh Vương!”  

 

Liễu Như Khanh ngây người: “Mình lại là giới Thánh Vương hậu kỳ?”  

 

Vương Như Yên hít sâu một hơi: “Thật sự, em cũng là cảnh giới Thánh Vương trung kỳ!”  

 

Lục Tuyết Kỳ vô cùng vui vẻ: “Em là cảnh giới Thánh Vương hậu kỳ đỉnh phong!”  

 

“Ngũ sư tỷ, chị thì sao?”  

 
 
Chương 2178: “Cảnh giới Hợp Nhất?”


 Những người khác đều hít một hơi lạnh: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”  

 

“Không phải đan điền của chúng ta đều bị phá huỷ rồi sao? Sao lại đột nhiên khôi phục đan điền, hơn nữa cảnh giới còn tăng lên một cách kỳ diệu nữa!”  

 

Khương Tử Cơ nhìn về phía Diệp Bắc Minh đang khoanh chân ngồi một bên: “Vậy thì phải hỏi tiểu sư đệ rồi!”  

 

Đột nhiên.  

 

Ầm!  

 

Say lưng Diệp Bắc Minh bộc phát ra một đám ma khí cực kỳ khủng bố!  

 

Ánh sáng đỏ như máu lóe ra.  

 

Gào gào!  

 

Một tiếng rồng gầm vang lên.  

 

Mấy người đều rung động nhìn thấy.  

 

Một con huyết long và một con tổ long màu đen xoay quanh ở bên trong ma khí, chuyển động xung quanh Diệp Bắc Minh!  

 

Gần như cùng lúc đó, trên người mấy vị sư tỷ lại sáng lên ánh sáng màu ngọc.  

 

Sau đó chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh, tất cả đều bị anh hấp thu!  

 

“Đây là chuyện gì?”  

 

Các cô ấy căn bản không biết thân phận thiên nữ của mình: “Ánh sáng trong cơ thể chúng ta là cái gì vậy?”  

 

Khương Tử Cơ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Mặc kệ là cái gì, hình như tiểu sư đệ rất cần chúng nó!”  

 

Liễu Như Khanh gật đầu: “Ngũ sư tỷ nói rất đúng, các em nhìn sau khi tiểu sư đệ hấp thu ánh sáng trong cơ thể chúng ta kìa!”  

 

“Khí thế của cậu ấy đang tăng lên rất nhanh, ánh sáng trong cơ thể chúng ta có lợi với cậu ấy!”  

 

Liễu Như Khanh vội vã tiến lên, trực tiếp ôm lấy Diệp Bắc Minh.  

 

Vương Như Yên hoảng sợ: “Thất sư tỷ chị đang làm gì vậy?”  

 

Khuôn mặt Liễu Như Khanh đỏ lên: “Chỉ cần chị ở gần tiểu sư đệ một chút, cậu ấy có thể hấp thu nhiều một chút!”  

 

“Em cảm thấy một mình chị vẫn chưa đủ, thêm cả em nữa!”, Vương Như Yên tiến lên, cũng ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh.  

 

Hoàng hậu Hồng Đào tức giận đưa hai tay chống nạnh: “Được, bà đây cũng lên luôn!”  

 

Cô ấy lại xông lên.  

 

Lục Tuyết Kỳ hừ nhẹ một tiếng: “Không biết xấu hổ gì hết!”  

 

Nói xong, cô ấy đã nhanh chóng tiến lên, không ngờ lại trực tiếp ngồi ở trong lòng Diệp Bắc Minh.  

 

“Chị!”  

 

Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Liễu Như Khanh vô cùng khiếp sợ: “Chị cũng quá chủ động đi!”  

 

Khuôn mặt Lục Tuyết Kỳ đỏ bừng, nghiêm trang: “Chị đang vì tiểu sư đệ, các em đừng nghĩ sai lệch!”  

 

“Đúng không, ngũ sư tỷ?”  

 

Nhìn về phía Khương Tử Cơ.  

 

Lúc này, Khương Tử Cơ nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi đi lên trước: “Tuyết Kỳ, nhường cho chị một ít chỗ với?”  

 

Các cô gái: “...”  

 

Giờ phút này, Diệp Bắc Minh cảm thấy thân thể vô cùng khô nóng.  

 

Xung quanh là những thứ mềm mại!  

 

Lực lượng số mệnh cường đại không ngừng đánh úp lại, cọ rửa lục phủ ngũ tạng của anh.  

Năm vị sư tỷ và Diệp Bắc Minh bị một luồng ánh sáng ngọc bao phủ!  

 

Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh mở to mắt ra.  

 

“Cảnh giới Hợp Nhất?”  

 

“Không ngờ mình lại tiến vào cảnh giới Hợp Nhất, cũng quá nhanh đi!”  

 

“Tốt quá rồi!”  

 
 
Chương 2179: “Chu Hoàng cũng đáng chết!”


 Diệp Bắc Minh phát hiện năm đôi mắt ngập nước đang nhìn chằm chằm mình.  

 

Anh nhìn về phía chủ nhân năm ánh mắt, khuôn mặt lập tức đỏ bừng: “Sư tỷ, các chị...”  

 

Anh lập tức nhảy ra, chật vật lao ra khỏi phòng.  

 

“Ha ha ha...”  

 

Sau lưng truyền đến những tiếng cười duyên.  

 

“Tiểu sư đệ, em chạy cái gì?”  

 

“Lúc trước ở thiên trì tập võ, tất cả mọi người đều sảng khoái nhìn nhau, cũng đâu có thấy em e sợ?”  

 

...

Diệp Bắc Minh chạy một mạch về đại điện.  

 

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ đã khôi phục, không ngờ cũng đều vừa đột phá cảnh giới!  

 

Hai người đều tiến vào cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ.  

 

Lãnh Nguyệt cười nói: “Minh Nhi, lực lượng của máu rồng quả nhiên cường đại!”  

 

“Chẳng những khiến đan điền bị phá huỷ của chúng ta khôi phục, còn khiến thực lực của chúng ta tăng lên tới cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ!”  

 

Diệp Bắc Minh cười nói: “Chúc mừng dì Nguyệt, chúc mừng Sát tiền bối!”  

 

“Đúng rồi, Nhược Tuyết đâu?”  

 

Anh vẫn chưa nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết.  

 

Sát Chủ nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhược Tuyết có thể chất đặc biệt, không ngờ lại là thể Kiếm Tâm trong truyền thuyết!”  

 

“Máu rồng ưu đãi cô ấy nhiều hơn chúng ta nhiều!”  

 

“Cô ấy còn đang hấp thu lực lượng của máu rồng, Minh Nhi, tôi có một suy nghĩ thế này!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Sát tiền bối, bà nói đi!”  

 

Sát Chủ cũng không khách khí: “Tôi muốn nhận Nhược Tuyết làm đệ tử, tự mình dạy cô ấy tu võ!”  

 

“Cậu có đồng ý không?”  

 

Diệp Bắc Minh cười nói: “Tôi đang cầu còn không được đây, chỉ cần Nhược Tuyết không phản đối, đương nhiên tôi sẽ không phản đối”.  

 

“Được!”  

 

Sát Chủ gật đầu, không nói gì nữa.  

 

Lãnh Nguyệt khó hiểu: “Minh Nhi, kế tiếp cháu có tính toán gì không?”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, lộ ra sát ý: “Chu Hiếu Thiên và Chu Hoàng vong ân bội nghĩa, cho dù bọn họ không giúp Thanh Huyền Tông, cháu cũng không sẽ nói gì!”  

 

“Nhưng bọn họ ngàn lần không nên âm thầm xuống tay đối phó với Thanh Huyền Tông!”  

 

“Cháu phải lấy lại mạng sống của Chu Hiếu Thiên!”  

 

“Chu Hoàng cũng đáng chết!”  

 

Anh nhìn về phía Lãnh Nguyệt và Sát Chủ: “Dì Nguyệt, Sát tiền bối, hãy theo cháu đến một nơi!”  

 

“Đi đâu?”  

 

Hai người có chút khó hiểu.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười: “Đi giết người!”  

Trong đại điện Ly Hỏa Tông.  

 

Ngoài một đám nhân vật cao cấp của Ly Hỏa Tông ra.  

 

Môn chủ Bạch Hổ Môn và giáo chủ Tiệt Thiên Giáo, cùng với một đám thái thượng trưởng lão đều ở đây!  

 

Sắc mặt mỗi người đều cực kỳ nghiêm trọng, đang kịch liệt thảo luận về một người!  

 

Diệp Bắc Minh!  

 

“Đám người Vương trưởng lão đã bị diệt hết, Lý Ngao trưởng lão của Bạch Hổ Môn cũng ngã xuống!”  
 
Chương 2180: “Diệp Bắc Minh này quả thực chính là yêu quái!”


 “Chắc hẳn kẻ này đã quyết tâm trở mặt với chúng ta!”  

 

Mọi người nghị luận.  

 

“Bây giờ nên làm thế nào cho phải?”  

 

“Kẻ này có thực lực vô cùng khủng bố, mấy gia tộc lớn sáng lập ra Thanh Huyền Tông đều bị cậu ta tiêu diệt!”  

 

“Kẻ này cũng có thủ đoạn tàn nhẫn, động một cái là diệt toàn tộc!”  

 

“Càng khủng bố hơn chính là không ai rõ về thực lực của cậu ta, rõ ràng mới là cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, nhưng lại có thể giết được cảnh giới Thánh Chủ chỉ trong chớp mắt, thật sự là đáng sợ!”, ánh mắt không ít người co rụt lại.  

 

“Nếu kẻ này ra tay với chúng tôi, chỉ sợ...”  

 

Xung quanh hoàn toàn im lặng!  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một tiếng cười sang sảng truyền đến: “Ha ha ha, tôi vừa đến Bạch Hổ Môn và Tiệt Thiên Giáo, nhưng lại không tìm được các vị!”  

 

“Hoá ra mấy người đều chạy tới Ly Hỏa Tông sao!”  

 

“Nhiều người tụ tập ở đây như vậy là đang bàn bạc chuyện lớn gì thế?”  

 

Giọng nói vừa biến mất, một người đàn ông trung niên đi tới.  

 

Hai tay chắp sau lưng, cực kỳ có khí phách!  

 

“Anh Chu, là ông sao!”  

 

Người tới đúng là Chu Quốc Nghiệp.  

 

Ông ta chỉ là một người hầu ở nhà họ Chu!  

 

Nhưng ở trước mặt đám tông chủ này lại giống một người bề trên.  

 

Tông chủ Ly Hỏa Tông vội vã tiến lên: “Ông Chu, cuối cùng ông cũng đã đến rồi!”  

 

Môn chủ Bạch Hổ Môn vội vàng mở miệng: “Có chuyện lớn rồi!”  

 

Ánh mắt giáo chủ Tiệt Thiên Giáo đỏ bừng, cắn răng nói: “Ông Chu đã biết chưa? Diệp Bắc Minh kia đã trở lại!”  

 

“Vậy mà cậu ta lại không chết, chúng tôi nghe lời ông đi đối phó với Thanh Huyền Tông, nhưng ai ngờ được con trai tôi lại bị Diệp Bắc Minh giết!”  

 

“Anh Chu, nhất định ông phải lấy lại công bằng cho tôi!”  

 

“Đúng vậy anh Chu, chúng tôi phải làm sao bây giờ?”  

 

“Diệp Bắc Minh hung tàn như thế, thực lực lại khủng bố, chỉ sợ chúng tôi không ngăn cản được cậu ta!”  

 

Ba người năm miệng một lời.  

 

Chu Quốc Nghiệp quát lạnh một tiếng: “Kêu la cái gì? Đều câm miệng cho tôi!”  

 

Ba người vội ngậm miệng lại.  

 

Ánh mắt Chu Quốc Nghiệp vô cùng lạnh lùng: “Gia chủ đã biết chuyện ở Thanh Huyền Tông rồi!”  

 

“Một tên Diệp Bắc Minh nho nhỏ thôi, rốt cuộc mấy người đang sợ cái gì?”  

 

Tông chủ Ly Hỏa Tông cười khổ: “Anh Chu, ông không sợ, nhưng chúng tôi không thể không sợ được!”  

 

“Diệp Bắc Minh này quả thực chính là yêu quái!”  

“Cậu ta gia nhập Thanh Huyền Tông chưa đến một tháng, vậy mà đã tiêu diệt mấy gia tộc lớn sáng lập rồi!”  

 

Môn chủ Bạch Hổ Môn bổ sung một câu: “Cái này cũng chưa tính, cậu ta còn giết sạch bề trên của Thần Kiếm Môn, lão quỷ Hắc Sơn!”  

 

“Nghe nói ngay cả tháp Phù Đồ của Thanh Huyền Tông cũng bởi vì kẻ này mà sụp đổ!”  

 

Vẻ mặt giáo chủ Tiệt Thiên Giáo vô cùng khẩn trương: “Kẻ này còn giết cả cảnh giới Thánh Chủ trước mặt đám đệ tử Thanh Huyền Tông, trong lòng chúng tôi thật sự không yên ổn!”  

 

Chu Quốc Nghiệp cười lạnh.  

 

“Mấy chuyện mà các ông nói, nhà họ Chu chúng tôi có thể không biết sao?”  

 
 
Chương 2181: “Nhìn qua có vẻ rất trẻ!”


 “Chu Hoàng tiểu thư đã đồng ý hôn sự của Dạ Thánh Quân công tử, Dạ Thánh Quân công tử sẽ tự ra tay giết Diệp Bắc Minh!”  

 

“Dạ Thánh Quân?”  

 

Ba người đều sửng sốt.  

 

Giáo chủ Tiệt Thiên Giáo đột nhiên phản ứng lại: “Chẳng lẽ là vị thiên tài tuyệt thế kia của nhà họ Dạ?”  

 

“Nghe nói chưa đến năm mươi tuổi đã là cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ - Dạ Thánh Quân yêu nghiệt?”  

 

“Cái gì?”  

 

“Trời!”  

 

Đám người Ly Hỏa Tông, Bạch Hổ Môn, Tiệt Thiên Giáo nghe được lời này đều hít một hơi lạnh!  

 

Chưa đến năm mươi tuổi đã là cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ?  

 

Đậu má đây là muốn nghịch thiên sao!  

 

“Không sai!”  

 

Chu Quốc Nghiệp ngạo nghễ gật đầu: “Rất nhanh thôi, Dạ Thánh Quân công tử sẽ trở thành con rể nhà họ Chu!”

Ánh mắt của mọi người co rút lại một chút.  

 

Hai gia tộc Thượng Cổ bắt tay, Diệp Bắc Minh còn sống như thế nào nữa?  

 

Giọng nói kiêu ngạo của Chu Quốc Nghiệp lại vang lên một lần nữa: “Tôi lại cho các ông biết một tin tức nữa, sư phụ của Dạ Thánh Quân công tử không phải người của Đại Lục Chân Võ!”  

 

“Không phải người của Đại Lục Chân Võ?”  

 

Mọi người sửng sốt. Chu Quốc Nghiệp phun ra một câu: “Ông ta đến từ Đại Lục Thượng Cổ!”  

 

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!  

 

Tất cả mọi người đều chấn động nhìn Chu Quốc Nghiệp!  

 

Ai nấy đều đỏ mặt tía tai, hô hấp như ngừng lại.  

 

Chu Quốc Nghiệp lạnh lùng nói: “Có sư phụ của Dạ Thánh Quân công tử trấn áp, các ông còn sợ hãi cái gì?”  

 

Bỗng nhiên, một giọng nói giống như truyền đến từ sâu trong địa ngục vang lên: “Bọn họ sợ hãi cũng phải thôi!”  

 

Lạnh như băng!  

 

Vô tình!  

 

Quanh quẩn trên không trong đại điện.  

 

Mấy trăm người trong đại điện không nhịn được run rẩy.  

 

Nghe giọng nói này ở gần còn có một loại cảm giác như đang đối diện với thần chết!  

 

“Ai?”  

 

Chu Quốc Nghiệp hét lên một câu theo bản năng, chợt nhận ra giọng nói này: “Diệp Bắc Minh?”  

 

Giọng nói của ông ta có chút run rẩy.  

 

“Hoá ra ông vẫn còn nhớ rõ tôi”.  

 

“Ken két” một tiếng, cánh cửa đại điện bị đẩy ra.  

 

Một thanh niên sắc mặt lạnh lùng, mang theo khí tức tử vong đi tới.  

Vào lúc nhìn thấy thanh niên kia, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh giống như chết!  

 

Con ngươi của Chu Quốc Nghiệp co rút lại: “Quả nhiên là cậu!”  

 

Mí mắt tông chủ Ly Hỏa Tông co giật: “Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh?”  

 

Môn chủ Bạch Hổ Môn nhìn chằm chằm vào anh: “Nhìn qua có vẻ rất trẻ!”  

 

Đôi mắt giáo chủ Tiệt Thiên Giáo đỏ bừng, giọng nói khàn khàn: “Chính là cậu ta đã giết con tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua mọi người một cái: “Đều ở trong này sao, tôi cũng đỡ phải mất công đến từng nhà một!”  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom