Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2142: Luồng sát ý ngập trời thổi tới!


 “Anh chỉ cần Thần Quả thôi thì ở vùng đất Nhật Lạc này, tôi có thể tìm ra cho anh bảy, tám quả”.  

 

“Sao anh lại quan tâm đến Thần Quả Hỏa Tang như thế?”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể trả lời được!”  

 

Đỗ Băng Nhược bất đắc dĩ: “Được rồi, nếu anh Diệp không nói thì tôi cũng không ép làm gì”.  

 

“Lá của Thần Thụ Hỏa Tang đến từ Tuyệt Địa Hắc Ám!”  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Tuyệt Địa Hắc Ám?”  

 

…  

 

Ba tiếng sau, bên ngoài Tuyệt Địa Hắc Ám.  

 

Bầu không khí hết sức trầm lắng!  

 

Đỗ Băng Nhược chỉ về phía trước: “Anh Diệp, nơi này chính là Tuyệt Địa Hắc Ám!”  

 

“Thần Thụ Hỏa Tang từng mọc ở đây, chiếc lá đó cũng được người nhà họ Đỗ mang từ nơi này về”.  

 

“Thế nhưng sau khi Thần Thụ Hỏa Tang chết đi, nơi này đã biến thành vùng đất chết!”  

 

"Ma thú bên trong cũng đã phát sinh biến dị, cực kỳ nguy…”  

 

Đỗ Băng Nhược còn chưa giải thích xong.  

 

Diệp Bắc Minh đã đi tới, tiến vào trong Tuyệt Địa Hắc Ám.  

 

Chu Hoàng theo sát ngay phía sau.  

 

Đỗ Băng Nhược hoảng sợ!  

 

“Anh Diệp, anh đừng… Chờ tôi với!”  

 

“Nguy hiểm!”  

 

Dù cô ta la hét thế nào thì Diệp Bắc Minh cũng đã biến mất trong tầm mắt.  

 

Đỗ Băng Nhược dậm chân: “Đi! Vào trong!”  

 

Dẫn theo tất cả mọi người nhà họ Đỗ, tiến vào trong Tuyệt Địa Hắc Ám.  

 

Diệp Bắc Minh vừa đi được hơn mười cây số, thì đã thấy một đám võ giả lao tới.  

 

Hầu như trong tay họ đều cầm một chiếc lá của Thần Thụ Hỏa Tang!  

 

Diệp Bắc Minh ngăn bọn họ lại: “Lá trong tay các người ở đâu ra thế?”  

 

Bốp!  

 

Hơn mười ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.  

 

Một người đầu trọc nhe răng cười: “Ranh con, mày là ai?”  

 

“Lá gan cũng lớn…”  

 

Bốp!  

 

Một đấm rung ra, tên đầu trọc kia trực tiếp bay xa, phun một ngụm máu tươi!  

 

Xương sườn đã gãy lìa, ghim vào trong tim, vào máu thịt, không còn sống nổi nữa!  

 

“Cuồng Lang!”  

 

Tên đầu bóng lưỡng đau đớn vặn vẹo vài cái rồi trực tiếp chết đi.  

 

“Xoẹt!”  

 

Các võ giả khác hít sâu một hơi, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

Âm thanh lạnh như băng vang lên: “Tôi không muốn hỏi lại lần thứ hai!”  

 

Mười mấy võ giả không dám nói nhiều lời nữa: “Thưa anh, chúng được một cơn gió thổi đến!”  

“Chúng tôi cũng không biết chúng từ đâu tới!”  

 

Hai mắt Diệp Bắc Minh khẽ híp lại: “Đùa giỡn với tôi hả?”  

 

Luồng sát ý ngập trời thổi tới!  

 

Anh cũng lười lắm lời với lũ người này, trực tiếp sử dụng thuật sưu hồn.  

 

Cơ thể người đàn ông kia run lên, tất cả mọi thứ trong đầu đều bị Diệp Bắc Minh biết hết!  

 

Lá Thần Thụ Hỏa Tang trong tay họ thật sự được cơn gió thổi đến?  
 
Chương 2143: Kiếm Long Đồ?


 Trực tiếp biến thành một tên ngốc!  

 

Mọi người hoảng sợ nhìn theo hướng Diệp Bắc Minh rời đi:  

 

“Mẹ nó, thằng ranh này rốt cuộc là ai thế?”  

 

“Trông có vẻ rất trẻ, thế mà thủ đoạn lại khủng bố đến thế rồi?”  

 

“Cuồng Lang là cảnh giới Thánh Chủ sơ kỳ, lại bị một cái tát đánh chết?”  

 

Cũng có người nhìn lướt qua thi thể của Cuồng Lang.  

 

Lúc này, Chu Hoàng mới đuổi tới, cổ ta đổ mồ hôi đầm đìa, hai ngọn núi lớn phập phồng mãi không ngừng.  

 

Thở không ra hơi, lại hét lên: “Anh Diệp, anh… Anh chạy nhanh quá, chờ tôi với!”  

 

“Anh Diệp?”  

 

Mọi người sửng sốt.  

 

Một giây sau đó.  

 

“Diệp Bắc Minh!”  

 

Lập tức đoán được thân phận của Diệp Bắc Minh.  

 

“Là tên đó? Hít!”  

 

Mọi người hít một hơi thật sâu: “Tên này mới vừa đến vùng đất Nhật Lạc đã dùng Lôi Bạo Châu giết hơn một trăm võ giả đứng đầu, không ngờ lại là tên giết người đó!”  

 

…  

 

Cùng lúc đó, sâu bên trong Tuyệt Địa Hắc Ám.  

 

Bên trong một cái hang với vô vàn núi đá nhỏ rậm rạp và um tùm, tất cả đều tối đen như mực, không khác gì những đường hầm tối tăm.   

 

Chỉ liếc nhìn một cái đã khiến da đầu con người ta run lên!  

 

Gió đen từ trong hang đá nát thổi ra, như tiếng loài dã thú đang gầm giọng rít gào.  

 

Hai người đàn ông trung niên vội vàng chạy tới, quỳ một gối xuống: “Tiểu thư, Diệp Bắc Minh sắp chạy tới nơi này rồi!”  

 

“Chắc nhiều nhất là nửa tiếng nữa sẽ đến!”  

 

Lăng Yên khẽ nở nụ cười lạnh như băng: “Biết rồi”.  

 

“Tiếp tục theo dõi đi!”  

 

“Rõ!”  

 

Hai người đàn ông trung niên đó nhìn hai bóng người xa xa với ánh mắt đầy e dè, nuốt nước bọt một cái.  

 

Nhanh chóng rời đi.  

 

Lăng Yên quay đầu, nhìn về phía hai bóng người kia: “Ngạo tiền bối, Lãnh tiền bối, Diệp Bắc Minh sắp đến nơi rồi!”  

 

“Trong tay thằng ranh đó có rất nhiều Lôi Bạo Châu, có thể uy hiếp được chúng ta”.  

 

“Nhưng phạm vi hoạt động của Lôi Bạo Châu chỉ chừng ba mươi mét, chỉ cần hai tiền bối cẩn thận là được!”  

 

“Chỉ cần giết chết Diệp Bắc Minh, xem như nhà họ Lăng thiếu hai tiền bối một món nợ ân tình!”  

 

Chờ đợi một lúc lâu.  

 

Ngạo Cửu Thiên mở to mắt, trong con ngươi đầy tơ máu, giọng nói khàn đặc: “Ân tình thì không cần nói tới, tôi chỉ muốn Diệp Bắc Minh chết!”  

Lãnh Vô Thần vẫn chưa mở mắt: “Lão già này chỉ cần kiếm Long Đồ!”  

 

Kiếm Long Đồ?  

 

Lăng Yên tái mặt: “Kiếm Long Đồ đó nhà họ Lăng muốn…”  

 

“Hửm?”  

 

Lãnh Vô Thần đột nhiên trợn mắt, Lăng Yên sợ tới mức run run: “Cô có ý kiến gì hả?”  

 

Đó là một đôi mắt không hề có chút cảm xúc nào, tròng mắt trống rỗng!  
 
Chương 2144: “Căn bản không thể đứng chung một hàng!”


Lăng Vận Nhi sợ tới mức hét lên một tiếng, trốn sau lưng Lăng Yên.  

 

Lăng Yên nuốt nước bọt một cái: “Không dám!”  

 

Đột nhiên.  

 

Gào!  

 

Một tiếng gào thét như đang rít gào vang lên!  

 

Ầm!  

 

Không gian xung quanh chấn động.  

 

Gió lớn điên cuồng thổi quét, như đang tấu lên một khúc ca tử vong!  

 

Nhìn thấy uy thế khủng bố trước mắt.  

 

Vẻ mặt Ngạo Cửu Thiên trở nên nặng nề: “Thứ bên trong đó ngày càng nóng nảy, chắc nó sẽ không lao ra đây chứ?”  

 

Con mắt không có đồng tử của Lãnh Vô Thần nhìn sang, quả quyết lắc đầu: “Không thể nào, thứ đó bị phong ấn không chỉ là mấy năm!”  

 

“Từ khi vùng đất Nhật Lạc này tồn tại nó đã bị phong ấn ở đó rồi, sao mà lao ra ngoài này được?”  

 

“Nói cũng đúng!”  

 

Ngạo Cửu Thiên thở hắt ra một hơi.  

 

Cơ thể mềm mại của Lăng Vận Nhi không nhịn được sợ run: “Chị Lăng Yên, rốt cuộc dưới lòng đất này có thứ gì thế?”  

 

Lăng Yên e dè liếc nhìn Ma Quật một cái: “Thứ có thể hủy diệt cả vùng đất Nhật Lạc này!”  

 

“Được rồi, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi!”  

 

“Dạ!”  

 

Lăng Vận Nhi không dám nhiều lời thêm nữa.  

 

Lăng Yên lấy ra một tấm bài vị, châm một nén nhang, cùng một xấp tiền giấy: “Em trai, chị sẽ đưa Diệp Bắc Minh xuống đó gặp em ngay!”  

 

“Chị sẽ cho em tận mắt nhìn thấy tên khốn đó chết như thế nào!”  

 

Gương mặt xinh đẹp của Lăng Vận Nhi bên cạnh trắng bệch.  

 

Lòng căng thẳng đến cực điểm: “Anh Diệp, anh đừng tới, anh nhất quyết không được tới!”  

 

…  

 

Cùng lúc đó, ở cách chỗ họ ba mươi cây số.  

 

Diệp Bắc Minh đang dùng tốc độ cực nhanh tới gần Ma Quật.  

 

Đột nhiên, tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm tới: “Này nhóc, phía trước có nguy hiểm!”  

 

Diệp Bắc Thần dừng lại: “Nhận ra rồi, có người mai phục!”  

 

Tháp Càn Khôn Trần Ngục nói: “Ngoài sáng có hai cảnh giới Thần Vương hậu kỳ, trong tối có mười bảy cảnh giới Thánh Chủ!”  

 

“Tháp tôi đã nhận ra, chắc chắn là nhắm vào cậu”.  

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, giọng nói nghiêm túc: “Nếu ông dồn hết sức thì có thể giết hết được không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cảnh giới Thánh Chủ thì không thành vấn đề, nhưng cảnh giới Thần Vương!”  

“Dồn hết chân nguyên cậu đang có, cùng lắm cũng chỉ giết chết được một người trong đó!”  

 

“Giết hai người cùng lúc là không thể, chân nguyên của cậu không đủ!”  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Sao lại như thế?”  

 

“Tôi vừa thăng cấp lên một cảnh giới lớn, cho ông dồn hết sức vẫn không thể giết cả hai cảnh giới Thần Vương hậu kỳ ư?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận phản bác: “Này nhóc, cảnh giới Thánh cùng với cảnh giới Thần Vương chỉ chênh nhau một cảnh giới lớn, nhưng chênh lệch là rất nhiều nhé!”  

 

“Có thể sử dụng đến chữ “Thần” thì liệu có thể bình thường được chắc?”  
 
Chương 2145: “Không đúng! Sao mà tên đó biết được?”


 “Hơn nữa, cậu phải nhớ kỹ, không phải là tòa tháp này bất lực, mà là bản thân cậu bất lực!”  

 

Khóe môi Diệp Bắc Minh giật giật: “Tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi, có cần phải xúc động đến thế không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh: “Cậu đang sỉ nhục cái tháp này đấy!”   

 

Diệp Bắc Minh lập tức nói sang chuyện khác: “Nếu như tôi dùng dị hỏa thì có thể đốt cháy hết họ không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nói thế cũng nói, dị hỏa và kiếm Đoạn Long thôi là đủ để giết chết chúng trong giây lát rồi!”  

 

“Nhưng mà cảnh giới Thần Vương hậu kỳ có tính cảnh giác rất cao, cậu đến gần họ ba mươi mét thôi là họ đã có thể cảm nhận được nguy cơ rồi!”  

 

“Thế nên, trừ khi tốc độ của cậu vô cùng nghịch thiên, có thể nhanh chóng giết chết hai cảnh giới Thần Vương hậu kỳ trong chốc lát!”  

 

“Không thì cậu đừng có mà mơ!”  

 

“Gia tăng sức mạnh của bản thân vẫn là cách tốt nhất!”  

 

Diệp Bắc Minh nói thầm: “Hồi xưa ông có nói vậy đâu!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mà có mắt thì chắc chắn trợn trắng cả tròng, nói: “Thằng ranh nhà cậu vượt cấp giết người riết quen rồi phải không?”  

 

“Nếu cậu cắn nuốt thêm một chút căn nguyên cho cái tháp này thì tôi đã sớm hồi phục được sức mạnh ghê gớm hơn rồi!”  

 

“Tháp nhà tội theo cậu ăn một bữa no hết ba bữa đói rồi!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tóm lại, muốn vượt cảnh giới giết chết Thần Vương hậu kỳ là rất khó, vô cùng khó!”  

 

“Hiểu rồi, thế thì tôi dùng chút não vậy”.  

 

Diệp Bắc Minh nghĩ tới điều gì đó.  

 

“Lăng Vận Nhi cũng có mặt ở đó, hơi phiền phức”.  

 

Đột nhiên…  

 

Gào!  

 

Tiếng rít gào vang lên!  

 

Diệp Bắc Minh bỗng tái mặt: “Đó là…”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng thốt lên: “Má!”  

 

Một người một tháp, trăm miệng một lời: “Tiếng rồng ngâm!”  

 

Diệp Bắc Minh hoảng hốt: “Sao lại như thế? Âm thanh đó chính là tiếng rồng ngâm!”  

 

“Hơn nữa nghe không giống tiếng vọng của đồ đằng hay công pháp gì!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nghiêm trọng: “Đó là một con rồng sống, nhưng nghe tiếng…”  

 

“Thì hình như… Là suy yếu lắm rồi!”  

 

“Chân long sống?”  

 

Diệp Bắc Minh sợ run hết cả người, vẻ mặt không dám tin!  

 

Cả anh cũng phải nuốt nước bọt một cái!  

 

Anh là người Long Quốc, rồng chính là biểu tượng của Long Quốc.  

 

Sao anh có thể không xúc động?  

 

Hơi thở anh trở nên dồn dập: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông nói thật chứ?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nặng nề: “Ắt hẳn là thật!”  

 

“Má!”  

 

Diệp Bắc Minh xúc động: “Đi!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Chờ đã, cậu cứ thế mà chạy qua đó thì có khác gì đi chịu chết đâu?”  

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, lấy mặt nạ ra đeo lên.  

 

Lại trùm thêm áo choàng đen, đi về phía Ma Quật!  

 

…  

Ma Quật.  

 

Lăng Yên đi qua đi lại, mày nhíu chặt lại một chỗ: “Sao vẫn chưa tới vậy? Chẳng lẽ tên đó phát hiện nguy hiểm rồi?”  

 

“Không đúng! Sao mà tên đó biết được?”  

 

Đột nhiên.  

 

Bầu trời trên cao, một bóng người nhanh chóng lao tới.  

 

“Diệp Bắc Minh?”  
 
Chương 2146: Đó là do hình nộm biến thành!


Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, dù là Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần cũng phải lắp bắp kinh hãi!  

 

Trên người kẻ này có một luồng khí tử vong dày đặc!  

 

Như thể anh vừa đi ra từ địa ngục vậy!  

 

Lăng Yên lo lắng người này sẽ phá hỏng kế hoạch của bọn họ nên vội vàng nói: “Tiền bối, tôi là Lăng Yên của nhà họ Lăng, một gia tộc thượng cổ!”  

 

“Đây là Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần!”  

 

“Chúng tôi ở đây để chuẩn bị làm một chuyện rất quan trọng!”  

 

“Nếu tiền bối không có việc gì quá quan trọng thì có thể dời bước trước được không?”  

 

“Chỉ cần tiền bối sẵn lòng rời đi thì nhà họ Lăng tôi sẽ thiếu tiền bối một ân tình!”  

 

Diệp Bắc Minh bên dưới mặt nạ mang ánh mắt lạnh lẽo như băng!  

 

Nhà họ Lăng?  

 

Ha ha!  

 

Một giọng nói khàn khàn vang lên: “Lão già này muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đến lượt một con nhóc như cô nói chuyện chắc?”  

 

Ầm!  

 

Một giây sau đó.  

 

Thứ uy áp khủng bố ập xuống!  

 

Bùm!  

 

Hai gối Lăng Yên mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch!  

 

Vẻ mặt Ngạo Cửu Thiên đầy khiếp sợ: “Thần Vương đỉnh phong?”  

 

Lãnh Vô Thần cũng trở nên căng thẳng: “Cho hỏi tên tuổi của tiền bối được không ạ?”  

 

Thần Vương đỉnh phong!  

 

Cao hơn bọn họ cả một cảnh giới nhỏ!  

 

Chắc chắn không thể là một người không tên không tuổi ở vùng đất Nhật Lạc này!  

 

Lúc này, một người khác lao đến với tốc độ rất nhanh.  

 

Kẻ đó giống Diệp Bắc Minh dưới lớp mặt nạ như đúc, cầm thanh kiếm Đoạn Long trong tay!  

 

Vẻ mặt lạnh như băng!  

 

Đó là do hình nộm biến thành!  

 

Lăng Vận Nhi dùng hết sức hét to: “Anh Diệp! Anh mau chạy đi! Anh mau chạy đi!"  

 

“Lăng Yên bày ra thiên la địa võng trong này, có cả hai Thần Vương hậu kỳ, bọn họ muốn giết anh!”  

 

“Chạy đi! Anh mau chạy đi!”  

 

Lăng Yên lạnh lẽo quay đầu lại: “Đúng là cô có vấn đề!”  

 

Đưa tay, bóp lấy cổ họng Lăng Vận Nhi: “Nếu cô không có giá trị sử dụng thì cái cổ này đã bị bóp nát rồi!”  

 

Giơ chân giẫm lên bụng Lăng Vận Nhi.  

 

Với sự điều khiển của Diệp Bắc Minh, hình nộm lên tiếng: “Buông cô ấy ra, nếu không, chết!”  

 

Đôi mắt Lăng Yên đỏ bừng: “Diệp Bắc Minh, mày giết em trai Lăng Thiên của tao, còn treo thường đuổi giết người nhà họ Lăng, mày mới là kẻ đáng chết nhất!”  

 

“Giết!”  

 

Hình nộm quát lên một tiếng thật lớn.  

 

Sau lưng, màu máu ngập trời!  

 

Hình Huyết Long hiện lên, cầm kiếm Đoạn Long trong tay giết về phía Lăng Yên!  

Ánh mắt Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần chợt tối, đang định ra tay.  

 

Đột nhiên.  

 

Âm thanh khàn khàn chợt vang lên.  

 

“Lão già này có cho phép mày ra tay hửm? Chết đi!”  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay đánh vào hình nộm!  

 

Bốp!  

 

Hình nộm hóa thành dáng vẻ của anh nhanh chóng nổ tung, hóa thành một đám mây máu!  
 
Chương 2147: Đôi này, mới là đôi ban đầu!


 Chỉ còn một thanh kiếm Đoạn Long rơi dưới đất!  

 

“Chỉ…”  

 

“Chỉ thế là chết rồi?"  

 

Lăng Yên, Ngạo Cửu Thiên, Lãnh Vô Thần đều ngơ ngác đứng yên tại chỗ.  

 

Lăng Vận Nhi khóc đẫm nước mắt, ánh mắt trống rỗng: “Anh Diệp!”  

 

Chu Hoàng và nhóm Đỗ Băng Nhược cũng chạy tới Ma Quật.  

 

Nhìn thấy cảnh tượng “Diệp Bắc Minh” bị một cú chụp nổ tung kia!  

 

Trong nháy mắt.  

 

Cơ thể mềm mại của Chu Hoàng run run: “Không! Không! Không đâu!”  

 

“Anh Diệp! Anh Diệp!”  

 

Cô ta phát điên lên mất rồi, đầu óc trống rỗng!  

 

Đỗ Băng Nhược đứng yên đó, há miệng, mất hồn thật lâu: “Anh ta đã chết rồi ư?”  

 

“Chẳng lẽ mình nhìn nhầm? Một thiên tài yêu nghiệt như thế, vậy mà chết rồi?”  

 

Cổ Cư Nhân lắc đầu: “Tiểu thư, mấy năm nay, vùng đất Nhật Lạc đã tiễn đi rất nhiều thiên tài rồi”.  

 

“Hơn nữa, Diệp Bắc Minh này mạnh nhưng cũng không phải là sự mạnh mẽ tuyệt đối!”  

 

“Cũng chỉ dựa vào Lôi Bạo Châu mà thôi, thật sự gặp phải cảnh giới Thần Vương thì sao anh ta có thể đánh lại?”  

 

Mất rất lâu sau.  

 

“Cũng đúng, chúng ta đi thôi”.  

 

Đỗ Băng Nhược thở dài một hơi, xoay người rời đi.  

 

Diệp Bắc Minh phát ra tiếng người như quái vật: “Khà khà khà, đó là kiếm Long Đồ mà nhỉ?”  

 

“Kiếm này, lão lấy!”  

 

Tiện tay chộp lấy, cất kiếm Đoạn Long vào túi.  

 

Lãnh Vô Thần há miệng thở dốc: “Tiền bối, kiếm này…”  

 

Diệp Bắc Minh cười đầy ẩn ý: “Ông có hứng thú với thanh kiếm này lắm hả? Nói muốn thì tới đây mà lấy!”  

 

Lãnh Vô Thần lạnh run, vội vàng lắc đầu: “Không không không, vãn bối không dám!”  

 

“Không dám thì câm!”  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh.  

 

Lãnh Vô Thần sợ tới mức á khẩu không trả lời được, tức giận nhưng không dám nói, trông hết sức buồn cười.  

 

Trong bóng tối, một người đàn ông trung niên mặc giáp chiến hít sâu một hơi: “Nguy rồi! Tiểu sư đệ của chủ nhân chết…”

Một lát sau.  

 

Chu Hoàng kịp phản ứng lại, cắn răng: “Thôi, người cũng đã chết rồi thì còn giá trị gì nữa?”  

 

Cô ta lấy một đôi vớ trong nhẫn trữ đồ ra.  

 

Trên đó vẫn còn sót lại hơi thở của Diệp Bắc Minh!  

 

Sau tối hôm qua, cô ta đã tạo ra một đôi vớ giống hệt đôi của anh vậy.  

 

Đôi Diệp Bắc Minh đang mang, là thứ được làm lại.  

 

 

Đôi này, mới là đôi ban đầu!  

 

Nhìn giọt nước trên tất.  

 

Vẻ mặt Chu Hoàng hiện lên vẻ tức giận: “Sao mình lại làm những chuyện thế này? Đúng là điên rồi!”  

 

“Từ giờ trở đi, sẽ không có ai biết chuyện này”.  

 

Cô ta dùng chân khí ngưng tụ thành một ngọn lửa!  

 

Vớ đã bốc cháy, hóa thành một đống tro tàn.  

 
 
Chương 2148: Lão già này rốt cuộc có lai lịch thế nào?


 Lăng Vận Nhi kêu thảm một tiếng, con ngươi đỏ bừng: “A! Ông giết anh Diệp! Là ông giết anh Diệp!”  

 

“Tôi phải báo thù cho anh ấy!”  

 

Cô ấy đứng dậy khỏi mặt đất, trở tay, trong tay xuất hiện một thanh kiếm dài!  

 

Đâm tới Diệp Bắc Minh.  

 

Lăng Yên sợ tới mức gầm lên: “Lăng Vận Nhi, mẹ nó cô điên rồi hả?”  

 

“Cô lại dám ra tay với tiền bối ư? Dừng tay lại cho tôi!"  

 

Đang định ngăn cản Lăng Vận Nhi.  

 

“Hửm?”  

 

Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh đã đảo qua.  

 

Lăng Yên sợ tới mức dừng tay, Diệp Bắc Minh lại cười lớn một tiếng: “Cô muốn báo thù cho tên đó hả?”  

 

Hơi thở chết chóc bao trùm lấy Lăng Vận Nhi, cơ thể mềm mại của cô ấy run run.  

 

Cắn chặt răng, tuyệt vọng nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp chết rồi, tôi phải báo thù cho anh ấy!”  

 

Diệp Bắc Minh nhe răng cười một tiếng: “Cô không sợ chết hả?”  

 

Con ngươi Lăng Vận Nhi đỏ bừng: “Dù có phải đánh đổi cả mạng sống cũng chỉ khiến ông mất đi một sợi lông thì tôi cũng phải ra tay!”  

 

Nhanh chóng vọt tới trước mặt Diệp Bắc Minh, đâm một kiếm!  

 

Diệp Bắc Minh cười to: “Ha ha, cô gái nhỏ này khá thú vị, lão thích!”  

 

Giơ tay bắt lấy thanh kiếm, dùng sức gập lại.  

 

“Keng!”, một tiếng giòn tan, kiếm đã gãy đôi!  

 

Ma khí màu đen tuôn trào, bao trùm lấy Lăng Vận Nhi.  

 

Lăng Yên nóng nảy: “Tiền bối, người này có một nhiệm vụ rất quan trọng ở nhà họ Lăng!”  

 

“Nếu tiền bối thích, tôi có thể dẫn đến cho tiền bối mười người khác, à không, một trăm cô gái khác còn hấp dẫn hơn nhiều!”  

 

Bốp!  

 

Diệp Bắc Minh tát một cái, Lăng Yên văng xa mấy trăm mét.  

 

Bị thương nặng, suýt chút nữa chết tươi!  

 

Âm thanh lạnh như băng vang lên: “Lão già này đã muốn làm, thì đừng có ý kiến, hiểu chưa?”  

 

Lăng Yên hoảng sợ run rẩy: “Tôi biết rồi, tiền bối…”  

 

Con ngươi dưới lớp mặt nạ của Diệp Bắc Minh lạnh như băng, nhìn thoáng qua Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần: “Hai người cùng với mười bảy Thánh Chủ trong tối kia cút hết đi!”  

 

Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần sợ run!  

 

Sao người này biết trong tối còn mười bảy Thánh Chủ đang mai phục?  

 

Lão già này rốt cuộc có lai lịch thế nào?  

 

“Rõ, chúng tôi sẽ cút đi ngay!”  

Lăng Yên, Ngạo Cửu Thiên, Lãnh Vô Thần không dám do dự.  

 

Mười bảy Thánh Chủ trong bóng tối đều xuất hiện, cùng nhau cuốn gói rời đi.  

 

Một hơi phóng đi hơn mười dặm mới dừng lại.  

 

Lãnh Vô Thần nuốt nước bọt một cái: “Mẹ nó, lão già đó là loại gì thế không biết?”  

 

“Sao tôi nhìn vào ánh mắt ông ta lại có cảm giác như đang nhìn thẳng vào mặt thần chết vậy?”  

 

Ngạo Cửu Thiên cũng gật đầu đồng ý: “Không sai, cảm giác nguy hiểm và hơi thở đó không phải là giả!”  

 
 
Chương 2149: "Phía dưới này thật sự có một con rồng sao?"


 Ngạo Cửu Thiên quay đầu nhìn sang hướng Ma Quật: “Đừng đoán nữa, dù sao Diệp Bắc Minh cũng đã chết rồi!”  

 

“Thù của con tôi đã báo, còn việc lão gì kia là ai thì tôi không có hứng thú!”  

 

Lãnh Vô Thần thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc thanh kiếm Long Đồ kia thôi!”  

 

…  

 

Mười lăm phút sau, bán kính trăm dặm xung quanh không còn một bóng người.  

 

Diệp Bắc Minh mới gỡ bỏ giam cầm trên người Lăng Vận Nhi!  

 

Lăng Vận Nhi lập tức lấy ra một con dao găm trong nhẫn trữ vật, đâm vào cổ họng Diệp Bắc Minh!  

 

Keng!  

 

Diệp Bắc Minh bắt được con dao: “Vận Nhi, cô giết luôn cả tôi đấy hả?”  

 

Cơ thể Lăng Vận Nhi chợt run lên, gương mặt tái nhợt bỗng đầy lửa giận: “Tôi không cho ông bắt chước giọng của anh Diệp!”  

 

“Bắt chước? Tôi mà cũng phải bắt chước hả?”  

 

Diệp Bắc Minh cười.  

 

Tiện tay gỡ mặt nạ!  

 

Gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt.  

 

Lăng Vận Nhi ngây người, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng, vẻ mặt không dám tin nhìn anh: “Anh… Anh Diệp?”  

 

“Ông là anh Diệp thật hả?”  

 

“Sao lại như thế được?”  

 

“Sao lại như thế được? Xảy ra chuyện gì thế này?”  

 

“Lúc nãy anh Diệp mới bị ông giết mà?”  

 

“Không đúng, nếu anh Diệp chết rồi thì sao ông lại giống anh ấy như đúc được?”  

 

Lăng Vận Nhi không thể hiểu nổi!  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Chỉ là một số thủ đoạn thôi mà, không tin cô cứ xem”.  

 

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, hình nộm lại ngưng tụ!  

 

Từ hư không xuất hiện trước mặt hai người.  

 

Giống hệt với Diệp Bắc Minh!  

 

“Hai anh Diệp?”  

 

Lăng Vận Nhi há miệng, chắc có thể nhét cả quả cà rốt vào.  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay đánh nát hình nộm!  

 

Lăng Vận Nhi hét lên: “Ồ? Anh Diệp, thì ra lúc nãy anh chỉ giả chết thôi, đúng là anh rồi!”  

 

“Hu hu hu, làm tôi sợ muốn chết!”

Lăng Vận Nhi ngay lập tức nhào vào trong ngực Diệp Bắc Minh.  

 

Hai tay cô ta ôm cổ anh, hai chân quấn lấy eo anh.  

 

Diệp Bắc Minh vỗ nhẹ lên bả vai cô ta: "Được rồi, giờ không sao..."  

Đột nhiên.  

 

Gào rống!  

 

Một tiếng rồng ngâm truyền đến.  

 

Trong Ma Quật, cuồng phong gào thét, Lăng Vận Nhi dọa sợ, không dám buông Diệp Bắc Minh ra.  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc, âm thanh này truyền từ dưới đất lên!"  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, nhìn những hang động sâu không thấy đáy kia: "Phía dưới này thật sự có một con rồng sao?"  
 
Chương 2150: "Ông cũng đủ dứt khoát!"


 Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

An ủi Lăng Vận Nhi vài câu, cô ta mới lưu luyến buông tay ra.  

 

Diệp Bắc Minh nói ra kế hoạch của mình, anh muốn đi vào trong Ma Quật.  

 

Lăng Vận Nhi vội vàng mở miệng, sợ Diệp Bắc Minh bỏ rơi cô ta: "Diệp đại ca, tôi cũng muốn đi!"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Rốt cuộc chính tôi cũng không biết bên dưới có thứ gì".  

 

"Có lẽ sẽ vô cùng nguy hiểm, một mình tôi xuống dưới còn có thể tự bảo vệ!"  

 

"Nếu như dẫn theo cả cô đi, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm".  

 

Đôi mắt Lăng Vận Nhi đỏ lên: "Chẳng lẽ Diệp đại ca muốn bỏ lại tôi sao?"  

 

"Vận Nhi sẽ không làm liên lụy đến Diệp đại ca, nếu có nguy hiểm, Diệp đại ca có thể trực tiếp vứt bỏ tôi!"  

 

Diệp Bắc Minh không nói nhiều nữa.  

 

Để cô ta tại đây cũng không thực tế!  

 

Anh quay người, nửa ngồi xổm: "Lên đây đi".  

 

"Ừm".  

 

Lăng Vận Nhi nở nụ cười xinh đẹp, vui vẻ nhảy lên lưng Diệp Bắc Minh.  

 

Hai khối mềm mại ép xuống!  

 

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, quyết đoán nhảy vào trong Ma Quật.  

 

Nhanh chóng rơi xuống!  

 

Vù vù vù!  

 

Cuồng phong gào thét bên tai.  

 

Bọn họ rơi xuống vài trăm mét mới chạm đến nền đất.  

 

Đây là một hang động lớn, xung quanh có mười mấy lối đi dẫn đến các hướng khác nhau!  

 

Diệp Bắc Minh lựa chọn một con đường, đi vài trăm mét.  

 

Lại xuất hiện thêm một hang động, vẫn có mười mấy lối đi!  

 

Lặp lại như thế mấy lần, khung cảnh vẫn na ná nhau.  

 

Điểm khác biệt duy nhất là trong một vài lối đi có xác chết của con người.  

 

Bọn họ sớm đã chết đi từ lâu.  

 

Lăng Vận Nhi hỏi: "Diệp đại ca, nơi này trông như một mê cung vậy, có phải chúng ta lạc đường rồi không?"  

 

"Khụ khụ..."  

 

Diệp Bắc Minh hơi xấu hổ: "Hình như thế".  

 

Anh lập tức truyền âm: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông biết làm thế nào tìm được vị trí của nguồn tiếng động không?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra ba chữ: "Tìm không thấy!"  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp: "Ông cũng đủ dứt khoát!"  

 

"Dùng thần niệm của ông cũng không được sao?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Địa hình nơi này rất đặc biệt, có thể ngăn trở thần niệm thăm dò".  

 

"Cho nên, chỉ đành dựa vào chính cậu".  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày.  

 

Lăng Vận Nhi chợt lên tiếng: "Diệp đại ca, có lẽ tôi có cách đấy!"  

 

...  

 

...  

 

"Thật á?"  
 
Chương 2151: "Đây là cạm bẫy của nhà họ Lăng!"


"Hơn nữa, dưới đất có gió thổi lên, chỉ là gió quá nhỏ, không chú ý thì hoàn toàn không cảm giác được".  

 

"Chỉ cần chúng ta vẫn luôn đi theo hướng gió, chẳng phải có thể đi đến chỗ sâu nhất sao?"  

 

Nói xong.  

 

...  

 

Cô ta rút ra một sợi tóc đen, đặt vuông góc với mặt đất giữa không trung.  

 

Mắt thường không cảm nhận được có gió thổi qua.  

 

Tóc đen của Lăng Vận Nhi nhẹ lắc lư, cô ta tự tin chỉ vào một phương hướng: "Diệp đại ca, bên này".  

 

Diệp Bắc Minh cười nói: "Xem ra tôi dẫn cô xuống dưới không phải là lựa chọn sai lầm!"  

 

"Đó là đương nhiên rồi, chúng ta đi thôi".  

 

Lăng Vận Nhi xông lên phía trước.  

 

Hai người mới bước đi được tầm chục mét.  

 

Vèo!  

 

Hai bóng đen đột nhiên nhào lên, đáng úp về phía Lăng Vận Nhi đi đầu.  

 

Diệp Bắc Minh ra tay trong chớp mắt, ngăn cản trước người Lăng Vận Nhi.  

 

Kiếm Đoạn Long chém xuống!  

 

Phụt! Phụt!  

 

Hai thi thể rơi xuống, hóa ra là hai con ma nhện màu đen có đường kính một mét!  

 

Dòng máu đen đúa của ma nhện chảy ra, mặt đất bốc lên khói xanh, rõ ràng có độc.  

 

Gương mặt xinh đẹp của Lăng Vận Nhi tái nhợt: "Diệp đại ca, đây là ma thú ư?"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Khó trách trên đường tới đây có rất nhiều hài cốt, giờ có thể giải thích rõ ràng rồi".  

 

"Trong hang động này có ma thú sinh sống, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh lén!"  

 

"Vận Nhi, cẩn thận".  

 

"Ừm".  

 

Lăng Vận Nhi nghe lời gật đầu.  

 

Cô ta tránh sau lưng Diệp Bắc Minh, nắm lấy cánh tay anh.  

 

Hai người tiếp tục đi tới, thêm được vài trăm mét.  

 

Một con mãng xà to lớn mở rộng mồm máu xông đến, mùi máu tanh theo gió ập vào mặt!  

 

Diệp Bắc Minh thuận tay cho nó một kiếm, mãng xà bị chém thành hai nửa!  

 

Anh tiến lên kiểm tra, nhướng mày nói: "Giống với ma nhện vừa rồi, đều có hơi thở của ma thú cấp mười một, nhưng không có ma thú tinh hạch?"  

 

Mặc dù kỳ quặc, nhưng anh không tìm hiểu đến cùng.  

 

Hai người tiếp tục đi tới, lối đi càng ngày càng ít.  

 

Rốt cuộc, chỉ còn con đường cuối cùng, đi thông đến sâu dưới lòng đất!  

 

Trong khoảnh khắc hai người đi ra khỏi lối đi, tầm mắt mở rộng và sáng sủa hơn.  

 

Họ xuất hiện bên trong một không gian siêu lớn.  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt lại: "Trời! Đây là..."  

 

...  

Vùng đất Nhật Lạc, trong một tòa cung điện xa hoa.  

 

Người đàn ông mặc chiến giáp quỳ trên mặt đất!  

 

Trên ngai vàng, cô gái tuyệt đẹp kia nghe xong thì chợt gào thét: "Tiểu sư đệ của tôi chết rồi? Cậu biết lấy tiểu sư đệ của tôi ra đùa giỡn sẽ có hậu quả gì không?"  

 

Hơi thở tử vong đánh tới.  

 

Người đàn ông mặc chiến giáp nơm nớp lo sợ: "Chủ nhân, thuộc hạ không dám lừa gạt!"  

 

"Hết thảy đều do thuộc hạ tận mắt nhìn thấy!"  

 
 
Chương 2152: "Nữ hoàng đại nhân đã thức tỉnh!"


"Lão giả này ít nhất cũng có thực lực cảnh giới Thần Vương đỉnh phong!"  

 

Người đàn ông mặc chiến giáp nói.  

 

Giải thích chuyện xảy ra tại tuyệt địa Hắc Ám một lượt.  

 

Cô gái tuyệt đẹp ngồi trên ngai vàng ngẩn ngơ, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, miệng lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể như vậy được!"  

 

"Tiểu sư đệ của tôi sao có thể chết được?"  

 

"Tiểu sư đệ..."  

 

Cô gái tuyệt đẹp bụm mặt, gào khóc ngay trước mặt các thuộc hạ!  

 

Trong đại điện, vô số ánh mắt nhìn sang.  

 

Khiếp sợ!  

 

Không thể tưởng tượng nổi!  

 

Cô ấy chính là nữ hoàng Độc Tiên của vùng đất Nhật Lạc!  

 

Thế mà lại khóc?  

 

Mọi người không hề biết, tuy cô ấy là nữ hoàng Độc Tiên, nhưng đồng thời cũng là Tam sư tỷ của Diệp Bắc Minh!  

 

Một giây sau.  

 

Tam sư tỷ cười điên cuồng: "Ha ha ha, ha ha ha ha!"  

 

"Tiểu sư đệ đã chết rồi, tôi sống còn có ý nghĩa gì chứ?"  

 

"Suốt đời này, tôi áp chế độc thể chỉ vì để tiểu sư đệ có thể lại gần tôi, chạm vào tôi!"  

 

"Giờ, tiểu sư đệ chết rồi!"  

 

"Ha ha ha ha!"  

 

Tam sư tỷ chảy hai hàng huyết lệ: "Tiểu sư đệ chết! Ha ha ha, phóng thích đi!"  

 

"Tất cả đều phóng thích ra cho tôi đi!"  

 

"Vùng đất Nhật Lạc, nếu tiểu sư đệ của tôi đã chết ở nơi này!"  

 

"Tất cả mọi người hãy chôn cùng cậu ta đi!"  

 

"Ngạo Cửu Thiên, Lãnh Vô Thần!"  

 

"Nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng, tất cả các người phải chôn theo!"  

 

"Cùng chết đi!"  

 

Tam sư tỷ vừa rơi lệ, vừa gầm lên!  

 

Người đàn ông mặc chiến giáp quỳ trên mặt đất: "Chủ nhân, giờ ngài muốn?"  

 

Trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, một cảnh tượng khó tin xuất hiện.  

 

Chỉ thấy.  

 

Da thịt vốn mềm mại của Tam sư tỷ chỉ chớp mắt biến thành màu đen!  

 

Khí đen khủng bố lan tràn từ người cô ấy ra ngoài!  

 

"A!"  

 

Trong khoảnh khắc người đàn ông mặc chiến giáp tiếp xúc với khí đen, anh ta kêu lên thảm thiết.  

 

Cả người hóa thành một bộ xương trắng!  

 

"Đừng mà..."  

 

...  

"Nữ hoàng đại nhân đã thức tỉnh!"  

 

"Chạy mau!"  

 

Trong đại điện sôi trào, mọi người nổi điên, xô đẩy chạy ra bên ngoài đại điện.  

 

Nhưng trong nháy mắt xoay người, bọn họ bị một mảnh sương mù đen cắn nuốt!  

 

...  

 

Cùng lúc đó, gia tộc Thượng Cổ, nhà họ Chu.  

 

Sau khi thấy Diệp Bắc Minh chết, Chu Hoàng trực tiếp rời khỏi vùng đất Nhật Lạc, trở lại nhà họ Chu.  
 
Chương 2153: Như đang nhìn một người xa lạ!


 "Bố ơi, sao vậy ạ?"  

 

Chu Hoàng bước vào.  

 

Chu Hiếu Thiên cầm một bức thư trong tay, đứng dậy: "Con gái, sao con trở về nhanh như vậy?"  

 

"Anh Diệp đâu? Cậu ta tìm được đồ mình muốn tại vùng đất Nhật Lạc chưa?"  

 

Chu Hoàng lắc đầu: "Bố, chuyện này chờ chốc nữa rồi nói, ở đây bố đang gặp phải chuyện gì khó xử sao?"  

 

Chu Hiếu Thiên đưa thư trong tay cho Chu Hoàng: "Nhà họ Dạ đã phát hiện ra cái chết của Dạ Phong, bởi vì con và Dạ Phong ở Thiên Hạ Đệ Nhất các tại địa bàn Côn Luân".  

 

"Cho nên, người nhà họ Dạ hỏi thăm nguyên nhân chết của Dạ Phong!"  

 

"Bố nhớ con từng nói, Dạ Phong chết dưới tay anh Diệp, chuyện này hơi khó giải quyết".  

 

Chu Hiếu Thiên lắc đầu: "Bố đã chuẩn bị khiêng lên chuyện này giúp anh Diệp!"  

 

"Dù sao đã có một Lăng Thiên, lại thêm một Dạ Phong cũng chịu nổi!"  

 

Chu Hoàng lại mỉm cười: "Bố, không cần đâu".  

 

"Con có ý gì?"  

 

Chu Hiếu Thiên nhíu mày.  

 

Chu Hoàng hít sâu một hơi: "Bởi vì, Diệp Bắc Minh đã chết!"  

 

"Cái gì?"  

 

Con ngươi của Chu Hiếu Thiên kịch liệt co rút lại: "Hoàng Nhi, con nói đùa à?"  

 

"Anh... Anh Diệp chết rồi? Làm sao có thể!"  

 

Chu Hoàng nói ra đầu đuôi mọi chuyện xảy ra tại Ma Quật.  

 

Chu Hiếu Thiên ngây ra như phỗng, suy nghĩ xuất thần.  

 

Qua nửa tiếng, ông ta hít sâu một hơi: "Hầy, cảnh giới Thần Vương đỉnh phong, khó trách..."  

 

Ông ta cũng đã từng dừng lại ở cảnh giới này, biết cảnh giới Thần Vương đỉnh phong khủng bố đến mức nào!  

 

Dù cho Diệp Bắc Minh có nghịch thiên, bị cảnh giới Thần Vương đỉnh phong dùng một chiêu đánh chết cũng hợp tình hợp lý.  

 

"Thật đáng tiếc, y thuật của cậu ta nghịch thiên như vậy, lại cứ thế ngã xuống!"  

 

Chu Hiếu Thiên vừa thở dài vừa lắc đầu: "Anh Diệp còn có ơn lớn với bố, e rằng không thể báo đáp rồi!"  

 

Chu Hoàng thở dài: "Bố, Diệp Bắc Minh đã chết rồi!"  

 

"Dù có ơn huệ lớn hơn nữa, người chết như đèn tắt!"  

 

"Nếu anh ta đã chết, chúng ta nói ra chuyện anh ta giết chết Dạ Phong cũng chẳng sao cả, không bằng cứ nói cho nhà họ Dạ đi".  

 

Chu Hiếu Thiên nhíu mày: "Nhưng nếu như vậy, người bên cạnh anh Diệp sẽ phải gánh chịu sự trả thù của nhà họ Dạ, thậm chí là nhà họ Lăng!"  

 

"Hai thế gia Thượng Cổ lớn trả thù, bố sợ Thanh Huyền Tông không chịu nổi!"  

 

"Hơn nữa bố đã đáp ứng với anh Diệp, sẽ bảo vệ cho Thanh Huyền Tông!"  

 

"Bố đã dùng sơ tâm võ đạo để thề, nếu như Thanh Huyền Tông bị hai gia tộc Thượng Cổ lớn chèn ép, mà bố thờ ơ".  

 

"Sơ tâm võ đạo của bố chỉ sợ..."  

Mặt mũi Chu Hoàng tràn ngập gian xảo: "Bố, bố chỉ đồng ý bảo vệ Thanh Huyền Tông".  

 

"Cũng đâu có nói là bảo vệ những người gần gũi với Diệp Bắc Minh chứ?"  

 

"Con có ý gì?", trong lòng Chu Hiếu Thiên khẽ suy tư.  

 

Chu Hoàng ngạo mạn mỉm cười: "Bố, nếu như chính Thanh Huyền Tông không chịu nổi áp lực nên giải tán thì sao?"  

 

"Không có Thanh Huyền Tông, bố cũng chẳng cần bảo vệ nữa!"  

 

Chu Hiếu Thiên kinh ngạc nhìn Chu Hoàng.  

 

Như đang nhìn một người xa lạ!
 
Chương 2154: "Giả, tin tức là giả! Tuyệt đối là giả!"


Chu Hiếu Thiên giật mình.  

 

Sắc mặt Chu Hoàng vô cùng bình tĩnh: "Bố, lúc con ở bên ngoài đã học được một chuyện, đó là chỉ có ích lợi tuyệt đối!"  

 

"Diệp Bắc Minh đã chết, không có giá trị lợi dụng nữa rồi".  

 

"Nếu chúng ta còn kiên trì thì có ý nghĩa gì đâu?"  

 

"Hơn nữa, chúng ta là gia tộc Thượng Cổ, nếu gia chủ cũng xử trí theo cảm tính, có thể truyền thừa đến hôm nay sao?"  

 

Chu Hiếu Thiên trầm mặc.  

 

Sau một lát.  

 

Giọng nói của ông ta trầm xuống: "Con nói cũng có lý, chúng ta phải làm như thế nào đây?"  

 

Chu Hoàng cười lắc đầu: "Chúng ta chỉ cần truyền tin tức Diệp Bắc Minh đã chết về Thanh Huyền Tông!"  

 

"Nói cho các đệ tử Thanh Huyền Tông biết Diệp Bắc Minh đắc tội nhà họ Lăng Thượng Cổ, còn có nhà họ Dạ Thượng Cổ!"  

 

"Bố nói xem, liệu hàng triệu đệ tử của Thanh Huyền Tông có rời khỏi tông môn không?"  

 

"Một khi có vô số đệ tử rời khỏi tông môn, Thanh Huyền Tông sẽ có kết cục gì, không cần con nói đi?"  

 

Chu Hiếu Thiên vỗ tay: "Tuyệt!"  

 

Thanh Huyền Tông, trong đại điện.  

 

Mấy thám tử quỳ trên mặt đất, nói lại tin tức Diệp Bắc Minh chết ở vùng đất Nhật Lạc.  

 

Cả Thanh Huyền Tông chấn động!  

 

Tất cả nhân vật cấp cao của Thanh Huyền Tông đều tập trung ở trong đại điện, sắc mặt mọi người cực kỳ khó coi.  

 

Diệp Nam Thiên kinh ngạc đứng tại chỗ: "Minh Nhi sao có thể chết được chứ? Thằng bé vĩ đại như thế, còn chưa dẫn dắt nhà họ Diệp vươn lên mà!"  

 

"Minh Nhi, thằng bé không..."  

 

Trước mắt ông ta tối sầm, trực tiếp ngất đi.  

 

"Lão gia!"  

 

"Bố!"  

 

"Ông nội!"  

 

Đám người nhà họ Diệp hoàn toàn bối rối.  

 

Lãnh Nguyệt căn bản không thể chấp nhận được điều này: "Minh Nhi không có khả năng chết được!"  

 

Sát Chủ rít gào một tiếng: "Bà đây không tin, đi!"  

 

"Lãnh Nguyệt, chúng ta đến vùng đất Nhật Lạc xem rốt cuộc Minh Nhi có chết thật không!"  

 

Một thám tử trong đó lắc đầu: "Hai vị trưởng lão, hai người không thể rời khỏi Thanh Huyền Tông được!"  

 

"Bây giờ tông chủ ngã xuống, nếu hai người còn rời khỏi Thanh Huyền Tông, Thanh Huyền Tông chúng ta sẽ thật sự xong đời!"  

 

Đôi mắt Sát Chủ đỏ bừng: "Ai nói là tông chủ ngã xuống? "  

 

"Nói hươu nói vượn, chỉ biết nói bậy!"  

 

Bà ta tát bay tên thám tử này đi.  

 

Hắn lại lập tức bò đến: "Sát trưởng lão, tôi cũng không muốn tin tưởng đâu!"  

 

"Nhưng mà tin tức đã truyền ra, tất cả mọi người ở bên ngoài đều biết tông chủ ngã xuống ở vùng đất Nhật Lạc rồi!"  

 

"Là bị một người cảnh giới Thần Vương đỉnh phong đánh chết!"  

 

Cảnh giới Thần Vương đỉnh phong?  

 

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ nhìn thoáng qua nhau, cả người chấn động!  

 

Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết đỏ lên, thân thể mềm mại run rẩy: "Không có khả năng, điều này tuyệt đối không có khả năng!"  

 
 
Chương 2155: “Không có khả năng!”


 Cô ấy không thể chấp nhận được chuyện này, nước mắt điên cuồng rơi xuống.  

 

Tô Thanh Ca nghẹn ngào hét lên: "Có ai có thể giết anh ấy được chứ? Tôi cũng không tin!"  

 

"Tôi cũng không tin một chữ nào của tin tức bên ngoài, anh Diệp có thể vượt tận mấy cảnh giới để giết địch!"  

 

"Cho dù vùng đất Nhật Lạc có nguy hiểm thế nào đi nữa, anh Diệp cũng tuyệt đối có thể gặp dữ hóa lành!"  

 

Sắc mặt Tô Trường Phong vàng như nến: "Thanh Ca, nếu là người bình thường có lẽ sẽ không thể giết chết tông chủ!"  

 

"Nhưng người ra tay chính là cảnh giới Thần Vương đỉnh phong, con có biết cảnh giới này có ý nghĩa gì không?"  

 

Toàn bộ đại sảnh Thanh Huyền Tông đều im lặng .  

 

Thời gian giống như dừng lại!  

 

Cùng lúc đó, ở ngoài đại điện cũng đang không ngừng xôn xao.  

 

"Tông chủ đã chết, bây giờ Thanh Huyền Tông chỉ còn lại có hai thái thượng trưởng lão, trên triệu đệ tử chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"  

 

Rất nhiều người đều bắt đầu lo lắng.  

 

Có người thấp giọng nói: "Mấy gia tộc sáng lập đều bị diệt, bây giờ tông chủ lại chết!"  

 

"Mấy người nghĩ chỉ dựa vào hai người phụ nữ là Lãnh Nguyệt và Sát Chủ là có thể điều hành được Thanh Huyền Tông sao?"  

 

"Tôi thấy không bằng trực tiếp rời khỏi Thanh Huyền Tông đi!"  

 

"Không sai, chúng ta đi nhanh đi!"  

 

Một số đệ tử không chút do dự, lập tức rời khỏi Thanh Huyền Tông.  

 

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, đã có hơn trăm ngàn đệ tử rời khỏi Thanh Huyền Tông.  

 

"Chúng ta cũng đi thôi!"  

 

"Chắc hẳn Thanh Huyền Tông sắp xong rồi!"  

 

"Nếu chúng ta không đi, về sau kẻ thù tìm tới, chúng ta sẽ là vật hi sinh!"  

 

"Đi thôi đi thôi, nhanh lên!"  

 

Một lúc lâu sau, gần một nửa đệ tử của Thanh Huyền Tông đã rời đi.  

 

…  

 

Gia tộc Thượng Cổ, nhà họ Chu.  

 

Chu Quốc Nghiệp quỳ trên mặt đất, nói chi tiết chuyện ở Thanh Huyền Tông ra: "Thanh Huyền Tông bây giờ đang vô cùng hỗn loạn, mới nửa ngày mà đã có hơn trăm ngàn đệ tử rời khỏi Thanh Huyền Tông!"  

 

"Lãnh Nguyệt và Sát Chủ đang bị thương, bây giờ tọa trấn ở Thanh Huyền Tông!"  

 

"Một đám người bên cạnh Diệp Bắc Minh đã nản lòng thoái chí, có một số người đã muốn rời đi rồi!"  

 

"Hạ Nhược Tuyết và Tô Thanh Ca của nhà họ Tô muốn đến vùng đất Nhật Lạc để tìm ra chứng cứ Diệp Bắc Minh không chết!"  

 

"Ha ha ha ha".  

 

Chu Hoàng nghe tin tức mà Chu Quốc Nghiệp truyền lại, buồn cười lắc đầu: "Còn tìm chứng cứ gì nữa?"  

"Tôi tận mắt thấy Diệp Bắc Minh bị một người cảnh giới Thần Vương đỉnh phong đập chết, chẳng lẽ của ánh mắt của tôi còn có thể gạt tôi sao?"

Vẻ mặt cô ta vô cùng đắc ý: “Bố, bố đã nhìn thấy chưa?”  

 

“Chúng ta chỉ cần chủ động truyền tin tức ra ngoài”.  

 

“Thanh Huyền Tông sẽ tự sụp đổ, cùng lắm là mấy ngày nữa, Thanh Huyền Tông sẽ hoàn toàn giải tán!”  

 

Chu Hiếu Thiên nhướng mày: “Nhưng rốt cuộc bố vẫn cảm thấy có chút không yên tâm lắm...”  

 

Ông ta trầm mặc một lát.  

 
 
Chương 2156: “Bắc Minh... Thật sự đã chết...”


 Hô hấp của Chu Hoàng lập tức dồn dập, con ngươi co rút lại một chút.  

 

Rất nhanh cô ta đã nói: “Bố, con thật sự chính mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh bị giết!”  

 

“Kiếm Đoạn Long của anh ta còn bị cướp đi, sao có thể không chết được?”  

 

“Bố chỉ nói lỡ may...”, Chu Hiếu Thiên lắc đầu.  

 

Chu Hoàng quyết đoán lắc đầu: “Không có nhỡ may!”  

 

...  

 

Bên ngoài vùng đất Nhật Lạc.  

 

Hạ Nhược Tuyết và Tô Thanh Ca chạy đến không ngừng chân.  

 

Nhưng một màn trước mắt lại làm cho trong lòng hai người vô cùng tuyệt vọng!  

 

Phía trước làm gì còn có vùng đất Nhật Lạc!  

 

Hoàn toàn bị một màn sương đen bao phủ.  

 

Thảm thực vật bốn phía héo rũ, không hề có chút sự sống nào, hoàn toàn hóa thành một tuyệt địa!  

 

“Đã xảy ra chuyện gì?”  

 

Hạ Nhược Tuyết ngây người: “Nơi này không phải vùng đất Nhật Lạc sao?”  

 

“Khụ khụ...”  

 

Bỗng nhiên, một tiếng ho khan kịch liệt truyền đến.  

 

Hai cô gái nhìn lại, mấy người tu võ chật vật đi ngang qua cách đó không xa.  

 

Hạ Nhược Tuyết và Tô Thanh Ca đuổi theo rất nhanh: “Mấy vị, tôi hỏi mọi người một chuyện”.  

 

“Nơi này không phải vùng đất Nhật Lạc sao? Sao lại biến thành dáng vẻ này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”  

 

Sắc mặt một người đàn ông trong đó tối đen: “Vùng đất Nhật Lạc cái gì, vùng đất Nhật Lạc đã không còn rồi!”  

 

“Sao lại thế?”  

 

Hạ Nhược Tuyết và Tô Thanh Ca nhìn thoáng qua nhau, vội vã hỏi.  

 

Người đàn ông ho ra một ngụm máu đen: “Nói cho các cô cũng không sao, dù gì ông đây cũng không sống được nữa!”  

 

“Vùng đất Nhật Lạc có một người phụ nữ tên là nữ hoàng Độc Tiên, tính tình cô ấy vốn dĩ rất ôn hòa”.  

 

“Y thuật cũng rất tốt, có đôi khi còn tốt bụng cứu một số người tu võ bị thương!”  

 

“Nhưng vào mấy ngày trước, nữ hoàng Độc Tiên giống như nổi điên, hạ độc cả vùng đất Nhật Lạc!”  

 

Sắc mặt hắn ta sợ hãi đích nhìn về phía vùng đất Nhật Lạc: “Thật là đáng sợ, những nơi sương đen đi qua, mọi người liền thành đống xương trắng chỉ trong nháy mắt!”  

 

“Vô số cường giả đều chết, người phụ nữ này vừa phóng sương độc vừa nói cái gì mà trả lại mạng tiểu sư đệ tôi đây!”  

 

“Hai người các cô cũng mau đi đi, đợi đến khi sương độc lan ra khắp khu vực này, các cô còn muốn chạy cũng không kịp rồi”.  

 

Nói xong, mấy người tu võ vội vàng rời khỏi nơi tràn ngập ác mộng này.  

Hạ Nhược Tuyết ngây người: “Tiểu sư đệ?”  

 

“Chẳng lẽ là... sư tỷ của Bắc Minh?”  

 

“Bắc Minh... Thật sự đã chết...”  

 

Hạ Nhược Tuyết ngây ngẩn cả người.  

 

Nước mắt lặng lẽ chảy dài hai bên má.  

 

Tô Thanh Ca đã được chứng kiến thực lực khủng bố của Diệp Bắc Minh, tin tưởng anh vô điều kiện.  
 
Chương 2157: “Đương nhiên là rồi, cây thần Hỏa Tang”.


 “Cô là người phụ nữ được anh Diệp thừa nhận, bây giờ anh Diệp không có ở đây”.  

 

“Thanh Huyền Tông nên do cô làm chủ, nếu ngay cả cô đều suy sụp, mọi người sẽ đều xong rồi!”  

 

Cô ta vừa dứt lời.  

 

Hạ Nhược Tuyết đột nhiên tỉnh ngộ: “Đúng, tôi không thể suy sụp!”  

 

“Từ trước đến nay, Bắc Minh đã tạo ra vô số kỳ tích!”  

 

“Cho dù vùng đất Nhật Lạc đã hóa thành biển khí độc, anh ấy cũng tuyệt đối không có khả năng chết được!”  

 

“Đi, trở lại Thanh Huyền Tông!”  

 

...  

 

Cùng lúc đó, dưới Ma Quật.   

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía trước, vẻ mặt rung động: “Rồng? Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”  

 

“Tôi đã thấy cái gì kia? Thật sự là một con rồng còn sống sao?”  

 

“Đậu má! Đậu má! Đậu má!”  

 

Trong không gian rộng lớn này, đủ loại ký hiệu lấp loé ánh sáng.  

 

Hình thành một pháp trận thật lớn, bên trong pháp trận bị một con rồng màu đen chiếm cứ!  

 

Nó mở mắt ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm người xâm lấn - Diệp Bắc Minh!  

 

Lăng Vận Nhi mở to đôi mắt đẹp, nhìn chằm chằm sinh vật trước mặt.  

 

Hô hấp của cô ta dồn dập, há to miệng: “Diệp... Diệp Diệp Diệp...”  

 

“Anh Diệp, đây là rồng sao?”  

 

Cái đầu màu đen, có bờm giống như sư tử.  

 

Còn có sừng rồng giống như sừng hươu!  

 

Vảy giống cá chép.  

 

Thân hình giống một con rắn lớn.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi nghĩ chắc là không nhìn nhầm đâu”.  

 

Bỗng nhiên, giọng nói giống như sấm sét của rồng đen vang lên: “Tôi còn nghĩ người đến là võ giả loài người, không ngờ lại là một kẻ nửa người nửa ma?”  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng chấn động.  

 

Mình lại bị nhìn thấu ngay lập tức ư?  

 

“Ông là ai?”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh vô cùng nghiêm túc.  

 

Rồng đen cười to: “Ha ha ha, nhóc con, cậu không nhìn thấy sao? Tôi là rồng”.  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm một chút: “Tôi biết ông là rồng, nhưng lai lịch của ông là gì?”  

 

“Vì sao lại bị nhốt ở chỗ này? Pháp trận trên người ông là sao?”  

 

Giọng nói của rồng đen lạnh như băng: “Cậu có hơi nhiều câu hỏi đấy, đương nhiên là tôi bị người ta nhốt ở chỗ này rồi”.  

 

“Nếu không cậu cho rằng tôi ở trong này để chơi sao?”  

Diệp Bắc Minh lấy ra một cái lá của cây thần Hỏa Tang: “Ông đã bao giờ nhìn thấy loại cây này sinh trưởng ở đây chưa?”  

 

Rồng đen thuận miệng trả lời: “Đương nhiên là rồi, cây thần Hỏa Tang”.  

 

“Năm đó lúc tôi bị nhốt, cái cây này cũng sinh trưởng ở gần Ma Quật”.  

 

“Sau khi tôi hấp thu hết tinh hoa sinh mệnh của nó, nó đã muốn héo “.  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên khó coi cực kỳ: “Cái gì? Ông!”  

 

Rồng đen khinh thường nhìn anh: “Không phải chỉ là một cái cây thần thôi sao? Dù sao cũng sẽ chết, có gì mà phải tiếc chứ”.  
 
Chương 2158: Long tộc rất thông minh!


Rồng đen hừ lạnh một tiếng: “Nhóc con, nếu tôi có thể cứu người mà cậu muốn cứu thì sao?”  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc: “Ông cũng không biết tình huống của người mà tôi muốn cứu như thế nào, ông có thể cứu được ư?”  

 

Rồng đen tức giận nói: “Nhóc con, tôi là thần thú!”  

 

“Người mà cậu muốn cứu là con người đúng không?”  

 

“Không sai!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Rồng đen vô cùng cao ngạo: “Vậy thì đúng rồi, cho dù con người bị thương như thế nào”.  

 

“Trúng độc, hoặc là thọ mệnh khô kiệt”.  

 

“Chỉ cần một giọt máu của tôi là có thể khả khôi phục, gia tăng mấy chục ngàn năm thọ mệnh”.  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Máu rồng có tác dụng có lớn như vậy ư?”  

 

“Nếu đan điền bị hao tổn cũng có thể chữa trị sao?”  

 

“Ha ha”.  

 

Rồng đen cười nhạo một tiếng, vẻ mặt khinh thường nhìn anh.  

 

Căn bản lười giải thích!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục buồn bực, không nhịn được mở miệng nhắc nhở: “Nhóc con, đây là rồng! Thần thú đó!”  

 

“Một giọt máu có thể đắp lại cả cơ thể!”  

 

“Đừng nói là đan điền bị phế đi, cho dù là cả người bị phế đi, chỉ cần còn lại một hơi, máu rồng đều có thể cứu sống được!”  

 

“Cậu đã quên mất trái tim rồng mà cậu lấy được kia sao, nó đã giúp cơ thể cậu tăng lên khủng bố như thế nào?”  

 

Diệp Bắc Minh thuận miệng nói một câu: “Hình như cũng không tăng lên nhiều lắm”.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cả giận nói: “Nhóc con, nếu không phải nhờ máu rồng tăng lên, cậu cho rằng cơ thể cậu có thể chịu đựng được lực lượng tôi bộc phát ra sao?”  

 

“Toàn bộ đều là dựa vào máu rồng và cường độ cơ thể cậu, mới có thể làm cho tôi bùng nổ, giết được kẻ địch mạnh hơn mấy cảnh giới”.  

 

“Nếu là người bình thường, bản tháp vừa mới bùng nổ, thân thể hắn ta đã không chịu nổi mà nổ mạnh rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra.  

 

Thì ra là thế!  

 

Ngay sau đó.  

 

Ánh mắt anh ngưng tụ lại: “Rồng đen, nếu đã như vậy, tôi cần của mười giọt máu của ông!”  

 

Ánh mắt rồng đen có chút khinh thường, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con loài người, cậu coi máu của tôi là cải trắng sao?”  

 

“Mười giọt? Ha ha, cậu đang nằm mơ giữa ban ngày sao!”  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Không cho? Vậy tôi đi đây”.  

 

“Nhưng mà tôi nói trước, tôi chỉ cho ông cơ hội lần này, ông hãy suy nghĩ cho kỹ!”  

“Lựa chọn cho tôi mười giọt máu, hoặc là tôi sẽ lập tức rời đi”.  

 

Sắc mặt rồng đen trầm xuống: “Nhóc con loài người, cậu dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ cho cậu mười giọt máu chứ?”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thứ nhất, ông phát ra tiếng rồng gầm để thu hút tôi đến đây, chẳng lẽ chỉ để chơi thôi sao?”  

 

“Thứ hai, ông bị trận pháp bao vây, không thể rời đi, chắc cũng cần trợ giúp đi?”  

 

“Thứ ba, nếu tôi đã đến đây, ông lại cần sự trợ giúp của tôi!”  

 

“Chẳng lẽ tôi không thể yêu cầu thứ mình đang cần sau?”  

 
 
Chương 2159: Đây là thứ nghịch thiên!


Nhưng rồng đen không dự đoán được Diệp Bắc Minh lại thông minh đến thế.  

 

Nó nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Nhóc con, không thể không nói cậu rất thông minh, thật sự rất thông minh!”  

 

“Cậu lại có thể đoán ra mục đích của tôi, cậu tên là gì?”  

 

Giọng nói của anh vang lên: “Diệp Bắc Minh!”  

 

“Được, Diệp Bắc Minh!”  

 

Rồng đen gật đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Thời gian của tôi không còn nhiều lắm, không nói mấy lời vô nghĩa với cậu nữa!”  

 

“Tôi chỉ còn sống được nhiều nhất là ba ngày, may mắn ông trời cho tôi một cơ hội, khiến Long tộc không đến mức bị diệt sạch!”  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Có ý gì?”  

 

Sắc mặt rồng đen vô cùng ảm đạm: “Đây là việc riêng của Long tộc, cậu chỉ cần đáp ứng tôi đưa một thứ này đến tay Long tộc hoàn hảo không tổn hao gì!”  

 

Diệp Bắc Minh chần chờ: “Rốt cuộc là cái gì?”  

 

Rồng đen hừ lạnh một tiếng: “Cậu chưa đồng ý, tôi sẽ không nói cho cậu”.  

 

“Cậu hãy nghĩ cho kỹ, nếu cậu đồng ý, tôi sẽ cho cậu mười giọt máu!”  

 

“Cậu có thể dùng nó để cứu mười người!”  

 

Diệp Bắc Minh không hề chần chờ: “Được, tôi đồng ý với ông!”  

 

“Không suy nghĩ một chút sao?”  

 

Rồng đen cảm thấy rất bất ngờ, không nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại thẳng thắn như thế.  

 

“Không cần!”  

 

Rồng đen cười to, vẻ mặt thưởng thức nhìn Diệp Bắc Minh: “Ha ha ha, tốt lắm, Diệp Bắc Minh, quả nhiên cậu rất hợp gu tôi!”  

 

Ngay sau đó.  

 

Rồng đen đột nhiên hét to: “Diệp Bắc Minh, cậu có bằng lòng trở thành đệ tử của tôi, nhận truyền thừa Long tộc không?”  

 

Diệp Bắc Minh ngây người.  

 

Truyền thừa Long tộc?  

 

Đây là thứ nghịch thiên!   

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, cậu còn do dự cái gì nữa?”  

 

Diệp Bắc Minh quyết đoán trả lời: “Đệ tử nguyện ý!”  

 

“Bắt đầu từ hôm nay, người sẽ là vị sư phụ thứ 101 của con!”  

 

Rồng đen cười to hỏi: “Ha ha ha ha, hay lắm nhóc con, sao cậu lại có nhiều sư phụ như thế?”  

 

Diệp Bắc Minh giải thích: “Đồ nhi từng có 99 vị sư phụ cường giả tuyệt thế, bọn họ đã truyền thụ võ nghệ cho đồ nhi ở Côn Luân Hư!”  

 

“Sau đó con còn bái thêm một vị sư phụ tuyệt thế thứ một trăm nữa, cho nên bây giờ người là vị thứ 101!”  

 

“Thì ra là thế!”  

 

Rồng đen gật đầu: “Đồ nhi ngoan, đây là mười giọt máu mà vi sư đã đồng ý với con!”  

Ngay sau đó.  

 

Trong cơ thể rồng đen, mười giọt máu đỏ bay ra.  

 

Bên trong mỗi một giọt máu rồng đều ẩn chứa lực lượng sinh mệnh mênh mông!  

 

Cùng lúc đó.  

 

Sắc mặt rồng đen ảm đạm, thân thể cũng trở nên suy yếu!  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Rồng đen sư phụ, người làm sao vậy?”  

 

Rồng đen cười: “Bắc Minh, vi sư vốn không còn sống được mấy ngày”.  
 
Chương 2160: “Vi sư chết cũng không hối tiếc!”


“Cái gì?”  

 

Cả người Diệp Bắc Minh run lên: “Rồng đen sư phụ, mau thu hồi máu lại đi!”  

 

“Không cần!”  

 

Rồng đen lắc đầu, thở dài một tiếng: “Vi sư chắc chắn sẽ phải chết, chỉ là vi sư vô cùng hối hận”.  

 

“Năm đó lúc rời khỏi Long tộc đã mang bảo bối của Long tộc đi theo”.  

 

“Đến bây giờ đã mấy ngàn năm trôi qua, không có vật ấy trấn áp số mệnh của Long tộc, sợ là mấy ngàn năm nay số mệnh của Long tộc đã bị hao tổn nghiêm trọng!”  

 

Rồng đen thét dài một tiếng: “Ta là tội đồ của Long tộc!”  

 

“Đồ nhi, con hãy thay vi sư mang thứ đó về Long tộc, xin lỗi thay vi sư!”  

 

“Vi sư chết cũng không hối tiếc!”  

 

Gào!  

 

Rồng đen rít gào một tiếng.  

 

Sau đó há mồm phun ra một hạt châu tròn trịa toả ra hào quang nóng cháy như mặt trời!  

 

Cho dù Diệp Bắc Minh không biết nó là gì, trong đầu cũng hiện lên hai chữ!  

 

Long châu!

“Sư phụ, đây là Long Châu ư?”  

 

Đồng tử Diệp Bắc Minh co rút lại.  

 

Anh nhìn vào hạt châu rực rỡ như ánh mặt trời trước mắt mình.  

 

Rồng đen gật đầu nói: “Khá lắm, nó chính là thánh vật tối thượng của tộc Rồng đen bọn ta, Long Châu!”  

 

Diệp Bắc Minh tới gần Long Châu, chợt cảm thấy một luồng lực lượng ùn ùn kéo tới.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động nói: “Ha ha ha, nhóc con, nếu để cho tôi nuốt chửng nó thì tôi có thể khôi phục một phần mười sức mạnh của mình!”  

 

“Đến lúc đó, bổn tháp tùy tiện ra tay thì đến cả đại lục Chân Võ cũng phải sụp đổ!”  

 

“Để tôi nuốt nó đi!”  

 

Diệp Bắc Minh thẳng thừng từ chối.  

 

“Sư phụ, tên của người là gì thế?”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi.  

 

Rồng đen im lặng một hồi rồi thở dài đáp: “Ta là tội đồ của tộc Rồng đen, để tên ta biến mất trong dòng lịch sử thôi”.  

 

“Đồ nhi, chỉ cần con đưa Long Châu tới tộc Rồng đen là đủ rồi”.  

 

“Vâng ạ!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu một cách chân thành.  

 

Rồi anh lặng lẽ cất Long Châu vào.  

 

Oong....!  

Bỗng nhiên, pháp trận rung chấn mãnh liệt, bóng dáng của Rồng đen dần trở nên mờ ảo.  

 

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Sư phụ Rồng đen, người sao thế?”  

 

Rồng đen mỉm cười nói: “Mấy năm qua, vi sư dùng lực lượng của mình để chống lại lực lượng của trận pháp nên sức sống đã cạn kiệt từ lâu rồi!”  

 

“Bây giờ vi sư nên ra đi rồi”.  

 

“Cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh không thể chấp nhận sự thật mà thốt lên: “Sư phụ Rồng đen, có cách nào giải quyết chuyện này không?”  
 
Chương 2161: “Làm con người rất tốt”.


 “Sư phụ chỉ còn lại mười lăm phút cuộc đời, đây là công pháp tối thượng của tộc Rồng đen bọn ta!”  

 

“Hôm nay, sư phụ sẽ truyền nó cho con”.  

 

Vút!  

 

Một tia sáng màu trắng rực rỡ chiếu tới trông tựa như một cột sáng phóng thẳng vào mi tâm của Diệp Bắc Minh.  

 

Ngay sau đó.  

 

Cơ thể Diệp Bắc Minh run lên.  

 

Vô số văn tự xuất hiện trong đầu anh.  

 

Mỗi một chữ đều như một con rồng thực thụ thu nhỏ lại.  

 

“Hóa Long quyết ư?”  

 

Trái tim Diệp Bắc Minh đập loạn xạ.  

 

Anh xem hết một lượt rồi thầm than.  

 

Bởi lẽ, sau khi tu luyện Hóa Long quyết thì có thể hóa thành một con rồng.  

 

“Sư phụ, hình như con không thích hợp tu luyện Hóa Long quyết nhỉ?”  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày.  

 

Rồng đen bình tĩnh nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Sao thế? Con không thích ư?”  

 

Diệp Bắc Minh đáp: “Sư phụ Rồng đen à, sau khi tu luyện Hóa Long quyết chẳng phải con sẽ thành Long tộc hay sao?”  

 

Rồng đen tức giận nói: “Thằng nhóc đáng ghét này, con đừng có mà được lợi mà còn khoe mẽ!”  

 

“Trong cơ thể con có một nửa chảy dòng máu của Ma tộc, có rất nhiều ma thú sau khi hóa thành hình người thì nguyện vọng cao nhất của chúng chính là lột xác thành rồng đấy!”  

 

“Thằng nhóc con có được Hóa Long quyết, biến thành Long tộc có gì không tốt sao?”  

 

Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát.  

 

Sau khi suy nghĩ một hồi.  

 

Anh quyết định thuận theo lòng mình, không định lừa gạt Rồng đen!  

 

Anh hít thật sâu rồi nói: “Sư phụ Rồng đen, con là con người”.  

 

“Mẹ của con cũng là con người, tuy bố của con là Ma tộc, nhưng chính con cũng không muốn hóa rồng!”  

 

“Làm con người rất tốt”.  

 

Rồng đen kinh ngạc hỏi: “Thằng nhóc chết tiệt này, con có chắc không thế?”  

 

“Đây chính là cơ hội ngàn năm có một đấy, sao con không biết nó có nghĩa gì chứ!”  

 

“Phần lớn con người đều sinh sống ở những thế giới cấp thấp, nếu con muốn lên cao hơn thì phải mạnh hơn, theo đuổi cực hạn của võ đạo!”  

“Mà trở thành Long tộc là lựa chọn tốt nhất!”  

 

“Nếu không phải vì trong con chảy dòng máu của Ma tộc, con người bình thường mộng tưởng tu luyện Hóa Long quyết cũng không thể nào thành công!”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu từ chối: “Cảm ơn ý tốt của sư phụ, nhưng con vẫn muốn làm con người!”  

 

Rồng đen mỉm cười mắng anh: “Thằng nhóc đáng ghét này, nếu đây là lựa chọn của con thì sư phụ không miễn cưỡng nữa”.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh chuyển mắt: “Sư phụ, chỉ cần là ma thú thì đều có thể hóa thành rồng ư?”  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom