Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2002: Diệp Bắc Minh mở thư ra đọc một lượt.


 “Tam đệ… chết rồi?”  

 

“Làm sao có thể!”  

 

Hai ông lão gần như cùng gào lên: “Là ai? Là ai đã giết tam đệ của tao!”  

 

…  

 

Cùng lúc đó, trong một sân viện của Thanh Huyền Tông.  

 

Cửa lớn được đẩy mở, Đạm Đài Yêu Yêu đi vào.  

 

Đạm Đài Trần nhìn sang Đạm Đài Lâm với ánh mắt ngạc nhiên!  

 

Vậy mà bị Đạm Đài Lâm đoán trúng?  

 

Đạm Đài Yêu Yêu thực sự lựa chọn quay về gia tộc Đạm Đài!  

 

Trong mắt Đạm Đài Lâm lóe lên vẻ đắc ý, lập tức tươi cười: “Yêu Yêu, cuối cùng cô cũng đến, chúng tôi đã đợi cô rất lâu rồi”.  

 

Đạm Đài Yêu Yêu cắn môi đỏ: “Tôi cùng các người quay về, có thể gặp được bố mẹ tôi thật không?”  

 

“Đương nhiên rồi”, Đạm Đài Lâm mỉm cười, thân thiết kéo tay của Đạm Đài Yêu Yêu: “Yêu Yêu muội muội, bố mẹ của cô đều ở gia tộc Đạm Đài, chỉ cần cô quay về thì có thể gặp được họ”.  

 

Đạm Đài Yêu Yêu khẽ gật đầu.  

 

Từ trước tới nay, hai chữ bố mẹ vẫn luôn nằm im lìm trong lòng.  

 

Sau khi cô ấy để lại một bức thư, liền lén rời khỏi Thanh Huyền Tông.  

 

Đạm Đài Lâm cất giọng dịu dàng: “Yêu Yêu muội muội, chúng ta quay về thôi”.  

 

“Tin rằng cô cũng muốn mau chóng gặp được bố mẹ của cô!”  

 

Ba người nhanh chóng rời đi, biến mất.

Sau khi rời khỏi thành Thanh Huyền, Diệp Bắc Minh trở về Thanh Huyền Tông.  

 

Vừa về đến nơi ở, thì thấy mấy vị sư tỷ vây đến.  

 

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh quay về, Vương Như Yên tiến lên: “Lục sư tỷ để lại một bức thư rồi tự rời đi rồi”.  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người, liền hiểu ra: “Tỷ ấy đi tìm hai người của gia tộc Đạm Đài phải không?”  

“Ừm”.  

 

Vương Như Yên khẽ gật đầu.  

 

Liễu Như Khanh đi đến, đưa bức thư trong tay cho Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, đệ tự xem đi”.  

 

Diệp Bắc Minh mở thư ra đọc một lượt.  

 

“Ầy”.  

 

Thở nhẹ một tiếng: “Đây là lựa chọn của bản thân Tiểu Yêu tỷ tỷ, cũng là chuyện thường tình”.  

 
 
Chương 2003: “Chắc không phải là Minh Nhi làm thật chứ?”


 Hai canh giờ sau, một tin kinh thiên động địa truyền khắp Thanh Huyền Tông.  

 

Hai thái thượng trưởng lão Ô Đạo Nguyên, Hình Sư và cả hơn một trăm cao thủ hàng đầu nhà họ Ô.  

 

Tất cả đều ngã xuống trong một trang viên ở ngoại thành Thanh Huyền!  

 

Hiện trường vô cùng tanh máu.  

 

Toàn bộ hơn một trăm cao thủ hàng đầu nhà họ Ô đều hóa thành sương máu!  

 

Ô Đạo Nguyên và Hình Sư bị chém đầu, chết không nhắm mắt!  

 

Hai vị lão tổ nhà họ Ô đích thân đến hiện trường, tức giận gầm thét, không tiếc mọi lực lượng truy nã hung thủ!  

 

Thông tin được phát ra, cả Thanh Huyền Tông đều sôi sục!  

 

“Vãi, hai thái thượng trưởng lão Ô Đạo Nguyên và Hình Sư đều là cảnh giới Thánh Chủ đấy, vậy là đều ngã xuống?”  

 

“Còn có hơn một trăm Thánh Cảnh, mấy chục cao thủ cảnh giới Thánh Vương, sợ rằng lần này nhà họ Ô tổn thương nguyên khí trầm trọng rồi!”  

 

“Trời ơi, rốt cuộc là kẻ nào làm?”  

 

“Nghe nói hình như là kẻ cầm liềm đó, có người nhìn thấy một người đeo mặt nạ màu đen, khoác áo choàng đen ra vào trang viên đó!”  

 

“Kẻ cầm liềm?”  

 

Đồng tử của rất nhiều đệ tử co lại.  

 

“Thủ đoạn của kẻ cầm liềm này rất hung tàn, hơn một trăm cao thủ hàng đầu đều bị đánh thành sương máu!”  

 

“Ngoài việc này, còn có một chuyện!”  

 

“Ồ? Chuyện gì?”  

 

“Tô Thanh Ca của nhà họ Tô có thể tập võ rồi, đã gia nhập Thanh Huyền Tông…”  

 

“Tô Thanh Ca? Là cô gái được gọi là bình hoa lớn nhất của nhà họ Tô đó phải không?”  

 

Nghe mọi người bàn tán.  

Ánh mắt của Tiêu Dung Phi trong đám đông lóe lên: ‘Sao có vẻ giống với thủ đoạn của anh Diệp? Nhưng chắc không phải anh ta đâu’.  

 

‘Anh ta mới là cảnh giới võ thần, làm sao có thể giết chết Thánh Chủ!’  

 

‘Nếu thực sự là anh ta, thì cũng thật đáng sợ quá’.  

 

Cùng lúc đó, Lãnh Nguyệt được biết tin Ô Đạo Nguyên và Hình Sư đã chết.  

 

Bà ta nghĩ đến lời nói của Diệp Bắc Minh, tiêu diệt nhà họ Ô!  

 

“Chắc không phải là Minh Nhi làm thật chứ?”  

 
 
Chương 2004: “Đúng, là sức mạnh của bản thân tôi”.


 “Cậu ta còn có thể giết Thánh Chủ? Thực lực của Ô Đạo Nguyên kém hơn mình một chút, lại thêm Hình Sư, tuyệt đối mạnh hơn mình”.  

 

“Nếu Minh Nhi có thể giết chết hai người cùng lúc, chẳng phải ngay cả mình cũng không phải là đối thủ của cậu ta?”  

 

Lãnh Nguyệt sượt một cái đứng bật dậy.  

 

Đi đi lại lại trong đại điện!  

 

Cuối cùng.  

 

Bà ta hít sâu một hơi: “Không được, mình phải đi hỏi Minh Nhi!”  

 

…  

 

Trong không gian tháp Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

Khu vực thời gian tầng thứ mười!  

 

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, điên cuồng chém giết với hình nộm!  

 

Sau khi anh bị hình nộm chém giết mấy trăm lần liên tiếp, cuối cùng giết hình nộm bằng một đòn.  

 

“Vù!”  

 

Diệp Bắc Minh mệt đến hư yếu, thở hổn hển.  

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cảm thấy thế nào?”  

 

Diệp Bắc Minh ngồi dưới đất: “Vô cùng sảng khoái!”  

 

“Lần chiến đấu này kết thúc, cậu có gì tâm đắc?”  

 

Diệp Bắc Minh trả lời: “Tôi phát hiện đẳng cấp của võ giả không phải là vấn đề, chỉ cần có đủ sức mạnh, tốc độ, hoàn toàn có thể giết kẻ địch hơn mấy cảnh giới lớn!”  

 

“Đúng thế”.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định trả lời: “Đẳng cấp của võ giả chỉ phân theo sức mạnh thôi, nếu cậu có đủ sức mạnh, cho dù cậu chỉ là một võ giả bình thường thì đã làm sao?”  

 

“Cậu mới là cảnh giới võ thần, tại sao có thể giết Thánh Vương đỉnh phong, thậm chí là Thánh Chủ?”  

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc: “Bởi vì ông cho tôi sức mạnh”.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra một chữ: “Sai!”  

 

“Ồ?”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục lên tiếng: “Không phải tôi cho cậu sức mạnh, mà là sức mạnh của bản thân cậu”.  

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, hiểu ra: “Đúng, là sức mạnh của bản thân tôi”.  
 
Chương 2005: Huyết long hiện lên!


 Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Đúng thế, cậu hiểu rất nhanh”.  

 

“Không biết bây giờ cậu có cảm ngộ khác không?”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày.  

 

Ngồi khoanh hai chân.  

 

Rơi vào trầm tư!  

 

Một lát sau.  

 

Giọng của Diệp Bắc Minh vang trong khu vực thời gian: “Tôi hiểu rồi, nếu bản thân tôi có thể bùng phát ra sức mạnh toàn thân trong một lần”.  

 

“Cho dù không cần ông, cũng có thể vượt cảnh giới giết Thánh Vương, thậm chí là… Thánh Chủ!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Ha ha ha, cậu nhóc, quả nhiên cậu đã thông hiểu điều này!”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn nắm đấm nắm chặt của mình, rơi vào trầm tư: “Phải làm thế nào mới làm được đây?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Hữu nghị nhắc nhở một câu: Long Đế Quyết!”  

 

“Long Đế Quyết?”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người.  

 

Nhắm mắt, trong đầu vận hành Long Đế Quyết!  

 

Liền sau đó.  

 

Gru!  

 

Một tiếng gầm vang lên.  

 

Phía sang lưng anh, một con huyết long hiện lên!  

 

Từ sau khi học được Tổ Long Pháp Tướng, anh cũng chưa dùng đến Long Đế Quyết.  

 

Tấn công ra một quyền!  

 

Huyết long bay ra, rơi lên hình nộm.  

 

Cơ thể hình nộm nứt ra, xuất hiện một đường khe nứt khủng bố!  

 

Diệp Bắc Minh tự nhủ: “Quyền này còn mạnh hơn rất nhiều so với tôi tự tấn công ra một quyền, là vì có Long Đế Quyết hỗ trợ”.  

“Sở dĩ Long Đế Quyết cường mạnh, là vì lúc vận hành, sẽ xuất hiện một con huyết long!”  

 

“Nếu tôi truyền chân nguyên vào trong huyết long, thì có thể bùng phát ra đòn tấn công khủng bố hơn phải không?”  

 

Nghĩ đến đây.  

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự!  

 

Chân nguyên trong cơ thể nổi lên, vận hành Long Đế Quyết.  

 

Huyết long hiện lên!  

 
 
Chương 2006: Tại sao lại không thể?”


 Gru!  

 

Một tiếng rồng gầm vang lên.  

 

Đánh một quyền lên hình nộm.  

 

Trong tích tắc, tan thành tro bụi.  

 

Diệp Bắc Minh hít khí lạnh: “Vãi, mạnh thế sao?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Ha ha ha, nhóc thối, thiên phú tập võ của cậu còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi!”  

 

“Mấy chủ nhân trước đây, tôi nhắc nhở mấy lần, họ mới lĩnh ngộ được”.  

 

“Vậy mà cậu đã lĩnh ngộ được ra ngay!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “May mắn, đều là may mắn”.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra một câu: “Được rồi, cậu đừng có vừa được khen còn giả bộ khiêm tốn, thừa nhận mình ưu tú khó đến thế hả?”  

 

Diệp Bắc Minh cười không nói gì.  

 

Anh lấy một nắm đan được nuốt vào bụng.  

 

Một lúc sau, chân nguyên từ từ hồi phục.  

 

Khi anh định thử lại lần nữa.  

 

“Minh Nhi, con có ở đây không?”  

 

Bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói.  

 

“Dì Nguyệt?”  

 

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.  

 

Một ý nghĩ, trở về hiện thực.  

 

“Dì Nguyệt, mời dì vào!”  

 

Lãnh Nguyệt đẩy cửa đi vào, vừa hay nhìn thấy Diệp Bắc Minh đứng lên: “Minh Nhi, dì Nguyệt hỏi con một chuyện, cái chết của Ô Đạo Nguyên và Hình Sư, rốt cuộc có liên quan đến con không?”  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp thừa nhận: “Đúng thế, là con đã giết bọn họ!”  

“Cái gì?”  

 

Lãnh Nguyệt từng nghĩ đến vô số câu trả lời.  

 

Chỉ duy nhất không nghĩ đến, Diệp Bắc Minh lại trực tiếp thừa nhận.  

 

Đồng tử của Lãnh Nguyệt co lại: “Không thể nào!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tại sao lại không thể?”  

 

Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt nghiêm trọng: “Thứ nhất, con mới là cảnh giới võ thần, có thể giết Thánh Vương đã vô cùng nghịch thiên rồi!”  

 
 
Chương 2007: Anh đang có ý này đấy!


 Lấy mặt nạ đeo lên.  

 

Liền sau đó.  

 

Áo choàng màu đen xuất hiện, bao bọc anh trong bóng tối!  

 

Anh giơ tay, một thanh liêm đao màu đen nằm trong lòng bàn tay!  

 

“Con…”  

 

Đôi mắt Lãnh Nguyệt như trố ra!  

 

Diệp Bắc Minh trước mặt, đúng là giống y hệt với bức chân dung trên lệnh truy nã của nhà họ Ô!  

 

Minh Nhi… đúng là kẻ cầm liềm?  

 

Làm sao có thể!  

 

Thực lực của Minh Nhi đã có thể giết được Thánh Chủ?  

 

Lúc này, trong lòng Lãnh Nguyệt dấy lên làn sóng kinh hãi!  

 

“Dì Nguyệt, dì tin rồi chứ?”  

 

Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên.  

 

Lãnh Nguyệt ớn lạnh, hoàn hồn lại từ chấn hãi: “Con… Minh Nhi, con…”  

 

Bà ta đã quên mất phải nói thế nào.  

 

Chấn kinh một hồi lâu mới hỏi ra một câu: “Rốt cuộc con muốn làm gì?”  

 

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Tiêu diệt nhà họ Ô!”  

 

Lãnh Nguyệt hoàn toàn ngẩn người.  

 

Bà ta phát hiện, trước đây Diệp Bắc Minh nói muốn tiêu diệt nhà họ Ô không phải là nói đùa, mà là nghiêm túc.  

 

Sau khi chấn hãi một lúc, Lãnh Nguyệt phản ứng lại: “Minh Nhi, cho dù con có sức mạnh giết Thánh Chủ, nhưng xin con tin dì, đừng tùy tiện chọc vào nhà họ Ô!”  

 

“Hơn nữa, tuyệt đối đừng kích động nhất thời, giết vào nhà họ Ô!”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày.  

 

Anh đang có ý này đấy!  

Nếu nhà họ Ô chỉ có ba võ giả cấp Thánh Chủ, đúng là anh muốn trực tiếp giết vào nhà họ Ô!  

 

“Dì Nguyệt, dì nói vậy có ý gì?”  

 

Lãnh Nguyệt lắc đầu: “Nhà họ Ô không đơn giản như con tưởng tượng đâu”.  

 

“Với thực lực hiện nay của con, nếu một mình giết nhà họ Ô thì cũng chết chắc!”  

 

“Nói với con một chuyện, nhà họ Ô chỉ thiếu chút nữa là trở thành gia tộc thượng cổ…”  

 

Lần này đến lượt Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Cái gì?”  
 
Chương 2008: Chắc không phải cậu bé này hiểu lầm chứ?


“Chuyện con giết Ô Đạo Nguyên, đã vô cùng mạo hiểm rồi!”  

 

Lãnh Nguyệt tóm chặt Diệp Bắc Minh, kéo anh vào trong lòng.  

 

Suýt ép chết Diệp Bắc Minh!  

 

“Minh Nhi, hứa với dì, trước khi con chưa có thực lực tuyệt đối, thì đừng mạo hiểm!”  

 

Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được trái tim Lãnh Nguyệt đập điên cuồng.  

 

Có thể nhìn ra, Lãnh Nguyệt thực sự lo sợ anh sẽ làm ra hành động thiếu suy nghĩ!  

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát: “Được, dì Nguyệt, con hứa với dì”.  

 

“Có thể buông ra con trước không?”  

 

Lúc này Lãnh Nguyệt mới buông Diệp Bắc Minh ra.  

 

“Phì!”  

 

Bỗng nhiên, bà ta phì cười.  

 

Khuôn mặt lập tức đỏ ửng, cười đến rung cả người: “Ha ha ha, thật không ngờ!”  

 

“Cậu nhóc con lại mạnh như vậy? Ngay cả Ô Đạo Nguyên và Hình Sư cũng bị con giết”.  

 

Bà ta tiến lên nâng cằm của Diệp Bắc Minh, tiện tay tháo mặt nạ xuống.  

 

Còn nháy mắt một cái trêu đùa: “Nếu mẹ con biết chuyện này, liệu có vui mừng đến phát điên không?”  

 

“Ấy…”  

 

Diệp Bắc Minh hơi thộn người.  

 

Người phụ nữ này sao lại trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy?  

 

Vừa nãy còn có vẻ lo lắng.  

 

Bây giờ đã vui mừng rồi!  

 

“Khà khà khà!”  

 

Lãnh Nguyệt ngắm khuôn mặt của Diệp Bắc Minh: “Góc cạnh rõ ràng, còn có vẻ lạnh lùng”.  

 

“Minh Nhi, dì phát hiện con rất điển trai”.  

 

“Dì Nguyệt giới thiệu cho con một mối hôn sự, cô ấy tuyệt đối là đại mỹ nữ!”  

 

“Tuy tuổi tác hơi cách biệt với con, nhưng dì Nguyệt bảo đảm tuyệt đối không vấn đề”.  

 

Lãnh Nguyệt nói, ghé mặt đến.  

 

Gần như áp sát Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh sợ giật mình: “Vãi, dì Nguyệt, dì đừng đùa”.  

 

“Dì là bạn thân của mẹ con đấy!”  

 

Anh thừa nhận Lãnh Nguyệt rất đẹp, cũng không thua kém gì với mấy vị sư tỷ!  

 

Nhưng…  

 

Làm sao có thể!  

 

“Dì Nguyệt, con còn có chút chuyện, con đi trước đây”.  

 

Anh cất mặt nạ và áo choàng, nhanh chóng lao ra khỏi phòng.  

 

Lãnh Nguyệt ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại, đỏ bừng mặt!  

 

Chắc không phải cậu bé này hiểu lầm chứ?  

 

Cắn răng: “Nhóc thối! Dì nói đến một cô cháu gái của dì, con nghĩ gì thế hả?”  

 

Nhìn Diệp Bắc Minh vội vã bỏ chạy, khóe miệng của Lãnh Nguyệt nhếch lên nụ cười: “Hừ, cậu bé con!”  

 

…  

 

Một đám đệ tử vừa nhập môn đứng trên quảng trường của Thanh Huyền Tông.  

 

Đệ tử lần này có chất lượng rất cao, không thiếu vài mỹ nữ tuyệt sắc khiến người ta kinh ngạc!  

 

Nếu Diệp Bắc Minh có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra hai người trong đó.  

Tô Thanh Ca!  

 

Một người khác, Tiêu Nhã Phi!  

 

Cô ta cũng gia nhập Thanh Huyền Tông!  

 

Tiêu Dung Phi đi đến: “Sao em cũng đến đây?”  

 

Sau khi cô ta có được tin, lập tức chạy đến đón Tiêu Nhã Phi.  

 

Tiêu Nhã Phi cười hi hi: “Em đến tìm anh Diệp, chẳng phải chị viết thư về nói anh Diệp ở Thanh Huyền Tông sao?”  

 
 
Chương 2009: "Đù mẹ... Không thể nào?"


 Tiêu Nhã Phi cười xinh đẹp.  

 

Rất nhiều cô gái kinh ngạc!  

 

Không ít đệ tử Thanh Huyền Tông trố cả mắt ra.  

 

“Hai chị em xinh đẹp như hoa!”  

 

“Không biết tên khốn nào được lợi!”  

 

“Mỹ nữ tuyệt sắc như này, đâu thể đến lượt chúng ta chạm tay vào? Ngắm là được rồi!”  

 

Mọi người bàn tán.  

 

Không hổ là hai chị em đẹp nhất bảng xếp hạng nữ thần Côn Luân Hư!  

 

Hai người đứng với nhau, Tô Thanh Ca cũng hơi kinh ngạc.  

 

Đột nhiên, không biết ai hô lên: “Diệp cuồng nhân đến rồi!”  

 

Soạt!  

 

Mọi người cùng quay đầu.  

 

Diệp Bắc Minh đúng lúc đi qua cửa núi, không ngờ lại đông người như vậy!  

 

Đồng tử của Tô Thanh Ca co lại: ‘Cậu Diệp ở Thanh Huyền Tông thật!’  

 

Cô ta đang định tiến lên, chủ động nói chuyện với Diệp Bắc Minh.  

 

Cùng lúc đó, Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi cùng quay đầu.  

 

Khoảnh khắc Tiêu Nhã Phi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, trái tim suýt ngừng đập.  

 

Liền sau đó.  

 

Trong ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người, một bóng hình xinh đẹp xông ra!  

 

Thướt tha nhào vào trong lòng Diệp Bắc Minh!  

 

Nhìn Tiêu Nhã Phi lao đến, Diệp Bắc Minh ngẩn người một lúc, cảm thấy mềm mại ấm áp!  

 

“Anh Diệp, cuối cùng cũng tìm được anh rồi, hu hu hu…”  

 

Tiêu Nhã Phi òa khóc kiều diễm: “Lúc anh rời đi, sao cũng không nói một tiếng”.  

 

“Cứ thế mà đi, người ta còn tưởng không được gặp anh nữa đấy!”  

 

“Vãi!”  

 

“Chuyện gì thế này?”  

 

“Đáng chết! Mẹ kiếp, đúng là đáng chết! Cô em này là người của Diệp cuồng nhân?”  

 

Hiện trường phát ra tiếng kêu rú!  

 

Ai ai cũng tức chết!  

 

Nghe tiếng khóc của cô gái.  

 

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Bắc Minh hiện lên vẻ dịu dàng: “Xin lỗi, lúc đó đi vội quá, quên mất không nói với em”.  

 

Vẻ mặt Tiêu Dung Phi hơi phức tạp!  

 

Cơ thể của Tô Thanh Ca run lên dữ dội, bất giác trong đôi mắt đẹp hiện lên một lớp sương mờ!  

 

‘Cậu Diệp… cậu ấy đã có người phụ nữ khác rồi sao?’  

 

Thất vọng!  

 

Hụt hẫng!  

 

Đau lòng!  

 

Các loại cảm xúc dâng lên trong lòng!  

 

Tô Thanh Ca có thể sánh ngang mỹ nữ tuyệt sắc, cô ta vừa khóc, lập tức có rất nhiều người chú ý đến.  

 

“Có chuyện gì vậy?”  

“Sao Tô Thanh Ca lại khóc?”

Mọi người thấy hơi nghi hoặc.  

 

Nhìn theo ánh mắt của Tô Thanh Ca, đúng lúc thấy hai người Diệp Bắc Minh và Tiêu Nhã Phi!  

 

"Đù mẹ... Không thể nào?"  

 

"Chẳng lẽ là bởi vì Diệp cuồng nhân?"  

 

"Không lẽ Tô Thanh Ca cũng thích Diệp cuồng nhân sao?"  
 
Chương 2010: "Lời thoại điển hình của một thằng cặn bã!"


 Đột nhiên, giọng của một người đàn ông truyền đến: "Thanh Ca, nghe nói hôm nay cô chính thức gia nhập Thanh Huyền Tông, tôi tới đón cô!"  

 

Vèo!  

 

Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu, thấy người đang đi tới, con ngươi khẽ co rụt lại.  

 

Lưu Lãng Thanh!  

 

Hạng mười trên bảng xếp hạng Thanh Huyền, một trong những thiên chi kiêu tử đứng đầu của Thanh Huyền Tông!  

 

Trong tình huống bình thường, đệ tử phổ thông không thể trông thấy Lưu Lãng Thanh!  

 

Cho dù là đệ tử nội môn cũng khó được nhìn thấy Lưu Lãng Thanh một lần!  

 

Hôm nay Lưu Lãng Thanh lại xuất hiện ở cửa tông môn?  

 

"Chào Lưu sư huynh!"  

 

"Lưu sư huynh, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?"  

 

"Lưu sư huynh, tôi là Tống Nhân Hổ, hồi trước lúc ngài luyện võ tôi từng lau đài võ đạo cho ngài, ngài còn nhớ không?"  

 

Vô số đệ tử chen chúc lao tới!  

 

Như thể fan hâm mộ gặp được thần tượng!  

 

Trong chốc lát, xung quanh Lưu Lãng Thanh bị vây chật như nêm cối.  

 

Lưu Lãng Thanh nở nụ cười: "Chào mọi người, tôi đến tìm Thanh Ca".  

 

Mọi người tránh ra một con đường.  

 

Lưu Lãng Thanh đi đến trước mặt Tô Thanh Ca, lại thấy Tô Thanh Ca đang khóc.  

 

Hắn ta nghi hoặc: "Thanh Ca, cô sao vậy?"  

 

Lưu Lãng Thanh duỗi tay nắm lấy Tô Thanh Ca!  

 

Lại bị Tô Thanh Ca hất thẳng ra!  

 

Tô Thanh Ca hít sâu một hơi, tránh khỏi Lưu Lãng Thanh, đi đến trước mặt Diệp Bắc Minh: "Diệp tiên sinh... Cô ấy... Cô ấy là người phụ nữ của anh sao?"  

 

...  

 

...  

 

Vừa dứt lời, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh lại!  

 

Khóe mắt Lưu Lãng Thanh khẽ run rẩy.  

 

Như thể vừa bị người hung hăng tát cho một cái!  

 

Không ai ở đây là kẻ ngốc cả, bọn họ lập tức nhìn ra Tô Thanh Ca đã đem lòng ái mộ Diệp Bắc Minh!  

 

Anh thuận miệng trả lời: "Cô ấy xem như một người em gái của tôi".  

 

...  

"Đụ mẹ!"  

 

"Lời thoại điển hình của một thằng cặn bã!"  

 

"Mẹ, không ngờ Diệp cuồng nhân lại là một thằng cặn bã!"  

 

Mọi người căm phẫn trào dâng.  

 

Tiêu Nhã Phi rất mất mát: "Hóa ra trong lòng Diệp đại ca mình chỉ là em gái thôi sao?"  

 

Nỗi thất vọng trong lòng Tô Thanh Ca lập tức biến mất: "Ồ? Vậy hả, tôi hiểu rồi".  
 
Chương 2011: "Tốc độ thật nhanh!"


 Tiêu Nhã Phi nghe lời gật đầu, chỉ cần Diệp Bắc Minh còn ở Thanh Huyền Tông, cô ta có rất nhiều cơ hội.  

 

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Bắc Minh chuẩn bị rời đi.  

 

"Dừng lại!"  

 

Lưu Lãng Thanh nhả ra hai chữ.  

 

Mọi người đều lập tức ngừng thở, tất cả nhìn về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Anh giống như không hề nghe thấy, nhanh chóng bỏ đi.  

 

Đôi mắt một người trẻ tuổi bên cạnh Lưu Lãng Thanh trầm xuống, người đó bước lên trước ngăn cản Diệp Bắc Minh: "Tên kia, Lưu sư huynh bảo cậu dừng lại, cậu..."  

 

Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ là Diệp Bắc Minh lại trực tiếp ra tay!  

 

Phịch!  

 

Ăn một cái tát, người trẻ tuổi ngăn lại Diệp Bắc Minh kia bay ra ngoài như diều đứt dây.  

 

"Cái gì?"  

 

"Diệp cuồng nhân không hổ là Diệp cuồng nhân!"  

 

Mọi người đồng loạt giật nảy mình.  

 

Diệp Bắc Minh quay đầu, lạnh lẽo nhìn Lưu Lãng Thanh: "Anh muốn chết đúng không?"  

 

Khí phách!  

 

Kiêu ngạo!  

 

Hung hăng càn quấy!  

 

"Hít hà!"  

 

Ai ai cũng hít sâu một hơi!  

 

Tiêu Dung Phi giật mình, mặc dù cô ta mới đến Thanh Huyền Tông không lâu nhưng cô ta sớm đã thuộc làu làu tiếng tăm của mười vị trí đầu trên bảng xếp hạng Thanh Huyền!  

 

Lưu Lãng Thanh là Thánh Vương trung kỳ, Diệp Bắc Minh đâu có tư cách nói chuyện như vậy với hắn ta?  

 

Lưu Lãng Thanh quả thực không thể tin vào tai của mình: "Tên kia, cậu nói cái gì?"  

 

Vèo!  

 

Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, anh biết loại phiền toái này nếu không giải quyết ngay tại chỗ.  

 

Sẽ tiếp diễn vô cùng vô tận!  

 

Trong nháy mắt, anh xuất hiện trước người Lưu Lãng Thanh!  

 

"Tốc độ thật nhanh!"  

 

Con ngươi Lưu Lãng Thanh khẽ co rụt lại.  

Diệp Bắc Minh đánh một quyền tới!  

 

Lưu Lãng Thanh lập tức nổi giận: "Muốn chết!"  

 

Hắn ta nhanh chóng ra tay, đỡ lấy nắm đấm của Diệp Bắc Minh.  

 

Tiếng răng rắc vang lên, nắm đấm của Lưu Lãng Thanh chợt sụp đổ!  

 

"A!"  

 

Một tiếng hét thảm truyền đến!  
 
Chương 2012: Đây là nơi Ô Đạo Nguyên ngã xuống!


 Mọi người bỗng thấy bên tai văng vẳng tiếng rồng ngâm!  

 

Nắm đấm rơi xuống lồng ngực Lưu Lãng Thanh!  

 

Đùng!  

 

Một tiếng động long trời lở đất vang lên, vị thiên chi kiêu tử đứng thứ mười bảng xếp hạng Thanh Huyền nằm trên mặt đất như một con chó chết.  

 

Không ngừng ói ra máu!  

 

Có người kinh ngạc thốt lên: "Chỉ hai quyền mà đánh bại Lưu sư huynh? Nằm mơ, mình nhất định là đang nằm mơ!"  

 

"Đù!"  

 

Bên cạnh, một người đàn ông chửi bậy thô tục, suýt chút nữa nhảy dựng lên hai mét: "Tôi nhìn nhầm rồi hả?"  

 

"Rốt cuộc Diệp cuồng nhân có cảnh giới gì?"  

 

Các đệ tử ở đây gần như không hít thở nổi!  

 

Trái tim liên tục đập bình bịch kinh hoàng!  

 

Toàn thân Tiêu Dung Phi cứng nhắc!  

 

Tiêu Nhã Phi thì nhìn theo đầy sùng bái!  

 

Chỉ có mình Tô Thanh Ca trưng ra vẻ mặt đương nhiên: "Ngay cả Thánh Chủ Diệp tiên sinh còn giết được, chỉ là một tên đứng thứ mười bảng xếp hạng Thanh Huyền thì tính gì? Dù là hạng nhất bảng xếp hạng Thanh Huyền cũng không phải là đối thủ của anh!"  

 

Tiếng nghị luận sôi trào khắp nơi.  

 

Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Bắc Minh vang lên: "Con người của tôi không thích gây chuyện, anh muốn theo đuổi phụ nữ thì tự đi mà theo đuổi!"  

 

"Đừng nghĩ đến việc giẫm lên tôi để khoe khoang, hiểu chưa?"  

 

Yên tĩnh như chết!  

 

Cảm giác vô cùng nhục nhã dâng lên trong lòng Lưu Lãng Thanh, hắn ta ép buộc mình áp chế giận dữ và nhục nhã!  

 

Đối mặt với Diệp cuồng nhân hung hăng càn quấy không gì sánh được, mọi loại nhục nhã chỉ có thể cắn răng nuốt xuống!  

 

Lưu Lãng Thanh cúi đầu, chật vật trả lời: "Tôi hiểu rồi..."

Đến lúc hắn ta ngẩng đầu lên, Diệp Bắc Minh đã biến mất không thấy tăm hơi.  

 

Bên tai truyền đến vô số lời nghị luận: "Diệp cuồng nhân dùng một quyền đánh bại hạng mười bảng xếp hạng Thanh Huyền, rốt cuộc anh ta có thực lực như thế nào?"  

 

"Nếu như đánh với Lưu sư huynh có qua có lại, cuối cùng đánh bại, vậy đại khái là thực lực hạng chín bảng xếp hạng Thanh Huyền!"  

 

"Bây giờ, một quyền đánh bại Lưu sư huynh... e rằng..."  

 

"Ít nhất cũng là năm vị trí đầu bảng xếp hạng Thanh Huyền, thậm chí cũng có thể là ba vị trí đầu!"  

 

"Ba vị trí đầu á?"  

 

Ai nấy cũng dại ra!  

 

Không ai chú ý tới Lưu Lãng Thanh kéo thân thể khập khiễng rời đi.  

 

...  

Trong sân của một trang viên ngoài thành Thanh Huyền.  

 

Trên mặt đất tràn ngập vết máu tươi đọng lại.  

 

Đây là nơi Ô Đạo Nguyên ngã xuống!  

 

Hai lão giả một cao một thấp đứng ở đây, nhắm mắt lại!  

 

Chính là hai vị lão tổ nhà họ Ô, Ô Đạo Hành và Ô Đạo Sinh!  

 
 
Chương 2013: "Chuông thần của tông môn vang lên!"


 Ô Đạo Hành mở mắt, khẽ ngẩng đầu, cũng nhìn qua.  

 

Một lát sau.  

 

Trên bầu trời truyền đến tiếng chim hót, một con chim lớn màu xanh lục bay tới!  

 

"Ma thú cấp chín, Thanh Loan biến dị?"  

 

Ô Đạo Sinh ngoài ý muốn: "Đây chính là ma thú nằm trong top 10 về tốc độ bay trong Đại Lục Chân Võ, thế mà cũng có thể bị thuần phục?"  

 

Thanh Loan biến dị đáp xuống trong sân.  

 

Một thiếu nữ áo đỏ nhảy từ trên lưng chim xuống: "Hai vị trưởng lão, chính là chỗ này sao?"  

 

Cô nàng có dáng người thon thả, da thịt trắng nõn.  

 

Gương mặt cô có một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, mang lại cho người ta cảm giác hoạt bát sống động.  

 

Ô Đạo Hành ngưng trọng gật đầu: "Hồng Tụ cô nương, chính là chỗ này!"  

 

Tần Hồng Tụ lấy một cái hộp gỗ từ nhẫn chứa vật, sau khi mở nắp, một con chuột màu vàng bò ra ngoài.  

 

"Đây là Sưu Thần Thử, bất kỳ ai từng tới nơi này nó đều có thể tìm ra đối phương!"  

 

"Làm phiền!"  

 

Ô Đạo Hành làm tư thế xin mời.  

 

Tần Hồng Tụ vỗ vỗ sau lưng Sưu Thần Thử.  

 

Sưu Thần Thử nhảy lên, xông vào vũng máu đã khô, ngửi ngửi không khí một lát.  

 

Sau đó nó nhảy lên bàn tay ngọc của Tần Hồng Tụ!  

 

Chít chít chít chít!  

 

Sưu Thần Thử kêu vài tiếng.  

 

Tần Hồng Tụ chỉ về một phía: "Tìm được rồi, đi!"  

 

Chốc lát sau, ba người đứng trước sơn môn Thanh Huyền Tông.  

 

Ô Đạo Sinh kinh ngạc: "Chẳng lẽ người giết chết Tam đệ ở trong Thanh Huyền Tông?"  

 

Lông mày Ô Đạo Hành vặn vào cùng nhau: "Hồng Tụ cô nương, có thể là sai rồi không?"  

 

Tần Hồng Tụ hừ lạnh: "Nếu hai vị trưởng lão không tin tôi thì cũng thôi đi, nhưng Sưu Thần Thử của tôi chưa từng sai lầm!"  

 

Con ngươi Ô Đạo Sinh đọng lại, nhìn về phía Thanh Huyền Tông: "Đại ca, chẳng lẽ là mấy lão quái vật kia làm? Hay là người chúng ta hoài nghi, Diệp..."  

 

"Im ngay!"  

 

Ô Đạo Hành ngắt lời ông ta.  

 

Ô Đạo Hành ngẫm nghĩ: "Hồng Tụ cô nương, nếu chúng tôi triệu tập tất cả mọi người trong Thanh Huyền Tông đến cùng một chỗ, liệu Sưu Thần Thử có thể tìm ra người kia không?"  

 

"Có thể".  

Tần Hồng Tụ gật đầu.  

 

...  

 

Mười lăm phút sau.  

 

Coong! Coong! Coong!  

 

Trên không trung Thanh Huyền Tông bỗng truyền đến tiếng chuông dồn dập.  

 

"Chuông thần của tông môn vang lên!"  

 
 
Chương 2014: "Hung ở trong Thanh Huyền Tông?"


 Diệp Bắc Minh nghe được tiếng chuông thì hơi kinh ngạc: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"  

 

Suy tư một vài giây, anh quay người đi về phía quảng trường Thanh Huyền Tông.  

 

Nửa tiếng sau, trên quảng trường Thanh Huyền Tông đã tụ tập hơn triệu đệ tử.  

 

Trên đài cao phía trước có một đám lão giả đang đứng!  

 

Đám người Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Ô Đạo Hành, Ô Đạo Sinh đều ở đây!  

 

Ngoài những người này ra, còn có mấy lão giả xa lạ!  

 

Hơi thở của họ vô cùng mạnh mẽ, đều là Thái Thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông!  

 

Một lão giả nhíu mày: "Ô trưởng lão, ông có ý gì đây?"  

 

"Chuông thần của tông môn chỉ có thể gõ vang lúc đại điện hoặc thời khắc tông môn tồn vong, ông tụ tập mọi người ở đây là có ý gì?"  

 

Mặt già Ô Đạo Hành âm trầm: "Mã trưởng lão, tam đệ Ô Đạo Nguyên của tôi chết ở ngoài thành Thanh Huyền, hiện tại tôi đang hoài nghi hung thủ ở ngay trong Thanh Huyền Tông!"  

 

...  

 

...  

 

Dứt lời, hiện trường chấn động!  

 

"Cái gì?"  

 

"Hung ở trong Thanh Huyền Tông?"  

 

"Tại sao lại như vậy, người Thanh Huyền Tông giết Ô Đạo Nguyên trưởng lão?"  

 

Cả triệu đệ tử kịch liệt thảo luận.  

 

Vẻ mặt Lãnh Nguyệt có vài phần mất tự nhiên, nhìn thoáng qua phía Diệp Bắc Minh!  

 

Thân thể mềm mại của Tô Thanh Ca run lên, căng thẳng!  

 

...  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi chấn động: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chẳng lẽ tôi bị phát hiện?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Hẳn là không có khả năng, ngoài Tô Thanh Ca ra, cậu đã giết hết toàn bộ rồi!"  

 

"Trừ phi cô ta mật báo, nếu không không thể có ai biết là cậu làm!"  

 

Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đầu: "Tô Thanh Ca chắc sẽ không nói cho người khác".  

 

Mã trưởng lão giật nảy mình: "Ô trưởng lão, ông nói chuyện phải chịu trách nhiệm!"  

 

"Chính xác, nếu thật sự là người trong tông môn làm, tính chất của chuyện này sẽ thay đổi!"  

 

"Ô trưởng lão, ông có chứng cứ gì không?"  

 

Mấy vị Thái Thượng trưởng lão khác nhìn qua.  

Ô Đạo Hành nhìn về phía Tần Hồng Tụ đứng một bên: "Hồng Tụ cô nương, xin mời!"  

 

"Là Tần sư tỷ của Thú phong!"

"Người của Thú phong luôn luôn thần bí, mặc dù cùng thuộc Thanh Huyền Tông nhưng rất ít qua lại với trong tông môn!"  

 

"Nghe nói Tần sư tỷ có thể điều khiển trên trăm con ma thú chiến đấu, thực lực tổng hợp xếp hạng ba trên bảng xếp hạng Thanh Huyền!"  

 

Mọi người thấp giọng bàn bạc.  

 

Tần Hồng Tụ đi lên trước, lấy Sưu Thần Thử ra.  

 
 
Chương 2015: "Đại ca, anh đã nhìn thấy chưa?"


 Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Sưu Thần Thử thì sao vậy?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Đây là một loại ma thú đặc thù vô cùng hiếm thấy, mặc dù nó chỉ là ma thú cấp sáu".  

 

"Nhưng lại có khứu giác cực kỳ khủng bố, thứ nó ngửi không phải mùi hương, mà là thần hồn!"  

 

"Thần hồn?"  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng trả lời: "Giải thích với cậu thế này đi, cách thức tìm người của vật này giống với tôi, đều là sử dụng thần hồn!"  

 

"Lúc tôi tìm kiếm mẹ cậu và mấy người Tôn Thiến, tôi đã dùng hơi thở của thần hồn!"  

 

"Sưu Thần Thử cũng có thể cảm nhận được hơi thở thần hồn của cậu, chỉ cần cậu từng đi qua hiện trường tử vong của Ô Đạo Nguyên, dù cậu có đeo mặt nạ nó cũng có thể cảm giác được!"  

 

Nghe được lời giải thích này, đôi mắt Diệp Bắc Minh lập tức trầm xuống.  

 

Trên đài cao.  

 

Tần Hồng Tụ cũng giải thích xong.  

 

Lãnh Nguyệt không nhịn được mà biến sắc, lại một lần nhìn về vị trí của Diệp Bắc Minh.  

 

Tô Thanh Ca cũng luống cuống!  

 

Nếu như Sưu Thần Thử thật sự có năng lực kia, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh sẽ bị phát hiện?  

 

"Đi!"  

 

Tần Hồng Tụ khẽ quát lên.  

 

Sưu Thần Thử xông vào trong đám người!  

 

Ngửi ngửi không khí mấy lần, Sưu Thần Thử hình như đã nhận ra hơi thở nào đó.  

 

Vèo!  

 

Chỉ chớp mắt, Sưu Thần Thử lao về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: "Thứ này giữ lại cũng là tai họa, giết đi!"  

 

Một cỗ lực thần hồn mạnh mẽ quét ngang.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Sưu Thần Thử nổ tung, hóa thành một bãi sương máu!  

 

Ai nấy cũng ngây ra như phỗng!  

 

Đôi mắt Tần Hồng Tụ lập tức đỏ hoe, nước mắt như mưa: "Sưu Thần Thử, Sưu Thần Thử của tôi, hu hu hu..."  

Cô nàng bỗng nhiên giậm chân một cái, trực tiếp chạy đi!  

 

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"  

 

"Sao Sưu Thần Thử lại đột nhiên phát nổ?"  

 

Mọi người thấp giọng nghị luận.  

 

Trên đài cao.  

 

Khuôn mặt Ô Đạo Sinh âm trầm cực kỳ, dùng bí pháp truyền âm: "Đại ca, anh đã nhìn thấy chưa?"  
 
Chương 2016: "Thần Kiếm Môn?"


 Ô Đạo Sinh nghiến răng nghiến lợi, nhìn đăm đăm vào Diệp Bắc Minh: "Em thề sẽ giết chết tên này!"  

 

"Tên này không những là con trai Diệp Thanh Lam, hơn nữa còn rất có thể là hung thủ giết chết tam đệ!"  

 

Diệp Bắc Minh cũng cảm nhận được sát ý của Ô Đạo Hành và Ô Đạo Sinh!  

 

...  

 

Khóe miệng anh nở một nụ cười!  

 

Cứ thể ngẩng đầu nhìn hai người.  

 

Một màn này suýt chút nữa làm Lãnh Nguyệt bị dọa chết!  

 

Trong bầu không khí kỳ quặc này.  

 

"Ồ, nhiều người thế nhỉ, thật đúng là náo nhiệt".  

 

Đột nhiên, giọng của một bà lão truyền đến.  

 

Ai lại to gan như vậy, dám tùy tiện kêu gọi bậy bạ trong trường hợp như này?  

 

Mọi người đồng thời quay đầu!  

 

Nhìn về phía sơn môn.  

 

Chỉ thấy một bà lão dẫn theo một đám con gái đi tới.  

 

Trong đó, một cô gái ngạo mạn lạnh giọng quát lớn: "Thái Thượng trưởng lão Thần Kiếm Môn, Diệt Tuyệt Thượng Nhân tiến đến, các người còn không quỳ xuống nghênh đón?"  

 

"Thần Kiếm Môn?"  

 

Mọi người Thanh Huyền Tông giật mình.  

 

Dù là mấy vị Thái Thượng trưởng lão cũng nhanh chóng bước lên nghênh đón.  

 

Thần Kiếm Môn, một trong số các tông môn đứng đầu nhất Đại Lục Chân Võ, chỉ đứng sau gia tộc Thượng Cổ.  

 

Danh tiếng Diệt Tuyệt Thượng Nhân vang xa, chỉ sợ đã đến cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ.  

 

Khoảnh khắc trông thấy người Thần Kiếm Môn, con ngươi Diệp Bắc Minh điên cuồng co rụt lại.  

 

Nhìn chăm chú vào một cô gái trong đó!  

Gương mặt xinh đẹp của cô có phần tái nhợt, sa sút cúi đầu!  

 

Dù là vậy vẫn không thể che đậy nhan sắc tuyệt đẹp của cô ấy!  

 

Hạ Nhược Tuyết!  

 

"Nhược Tuyết!"  

 

Diệp Bắc Minh khó che giấu nỗi kích động trong lòng!  

 

Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu!  

 
 
Chương 2017: "Biết không? Người trẻ tuổi!"


 "Ha ha, khả năng là ảo giác rồi..."  

 

Hạ Nhược Tuyết tự giễu cười một tiếng!  

 

"Nhược Tuyết!"  

 

Diệp Bắc Minh lại gọi thêm lần nữa.  

 

Hạ Nhược Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói mang theo nỗi gấp gáp và run rẩy: "Bắc Minh... là... là... anh sao?"  

 

"Là anh! Nhược Tuyết!"  

 

Diệp Bắc Minh không thể che giấu sự kích động của mình.  

 

Hai mắt Hạ Nhược Tuyết lập tức bị nước mắt làm nhòe đi!  

 

Cô ấy nhìn thấy Diệp Bắc Minh ngay trong đám người.  

 

Hạ Nhược Tuyết không thể kiềm nén nỗi nhớ nhung của mình được nữa, cô ấy bất chấp tất cả, lao về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Ngay trước mặt mọi người Thanh Huyền Tông, Hạ Nhược Tuyết nhào vào trong ngực Diệp Bắc Minh!  

 

Ôm nhau thật chặt!  

 

"Chị Nhược Tuyết..."  

 

Tiêu Nhã Phi mất mát!

Tâm trạng vừa ổn định được của Tô Thanh Ca lại rơi xuống vực sâu một lần nữa!  

 

Lần này, cô ta không cần hỏi cũng biết cô gái tên là “Nhược Tuyết” này nhất định là người phụ nữ mà Diệp Bắc Minh yêu!  

 

Hạ Nhược Tuyết ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh: "Bắc Minh, không phải em đang nằm mơ đấy chứ?"  

 

"Thế mà anh lại ở chỗ này? Em còn tưởng cả đời này đều không gặp lại anh được!"  

 

"Hu hu hu, Tôn Thiến mang thai, cô ấy bị thần nữ Túc Hoàng lừa đến một hòn đảo!"  

 

"Em vì muốn thông báo cho anh, vất vả lắm mới chạy thoát được, không ngờ lại bị Diệt Tuyệt Thượng Nhân đưa đi".  

 

"Em cho rằng sẽ không còn được gặp lại anh nữa, hu hu hu..."  

Hạ Nhược Tuyết đang run rẩy, không thèm để ý đến ai mà gào khóc!  

 

Cho dù ở xung quanh có bao nhiêu người, giờ phút này cô ấy chỉ muốn ôm Diệp Bắc Minh!  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh cũng đỏ lên, anh không ngừng an ủi: "Yên tâm, tất cả đều đã có anh rồi!"  

 

"Từ giờ trở đi, bất kỳ người nào cũng không thể tổn thương em nữa".  

 

Diệt Tuyệt Thượng Nhân cong khóe miệng lên nở một nụ cười lạnh như băng: "Đúng là không ai có thể tổn thương con bé, nhưng cái mạng nhỏ của cậu cũng sẽ không còn đâu!"  

 

"Biết không? Người trẻ tuổi!"  
 
Chương 2018: Đầu gối nổ tung!


 Vẫn luôn khóa chặt Diệp Bắc Minh lại!  

 

Hơn triệu đệ tử ở đây không ngừng run rẩy lui lại.  

 

Khí tức của Thánh Chủ hậu kỳ lại kinh khủng như vậy!  

 

Trong chớp nhoáng này, Diệp Bắc Minh có một loại ảo giác.  

 

Sát khí của Diệt Tuyệt Thượng Nhân bao vây lấy anh giống như là nước biển vậy!  

 

"Đừng hòng đụng đến tiểu sư đệ của tôi!"  

 

Vương Như Yên khẽ kêu một tiếng, nhanh chóng đi đến bên cạnh Diệp Bắc Minh.  

 

Liễu Như Khanh, hoàng hậu Hồng Đào, Khương Tử Cơ cũng nhanh chóng đi tới, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào!  

 

Diệt Tuyệt Thượng Nhân cười: "Ha ha, tốt, rất tốt!"  

 

"Chỉ là Thanh Huyền Tông muốn đối địch với Thần Kiếm Môn tôi sao?"  

 

Bà ta vừa dứt lời, mấy thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông đều biến sắc.  

 

"Diệt Tuyệt tiền bối, chúng tôi tuyệt đối không có ý đó!"  

 

"Những người này mặc dù là đệ tử của Thanh Huyền Tông, nhưng hành vi của bọn họ chỉ đại diện cho chính bọn họ thôi!"  

 

"Lãnh Nguyệt trưởng lão, bà xem mấy đệ tử của bà đi, tất cả bọn họ đều điên rồi!"  

 

Mấy thái thượng trưởng lão bị dọa đến mức sợ mất mật.  

 

Lãnh Nguyệt cũng phải chịu áp lực rất lớn, bà ấy nhìn về phía Diệt Tuyệt Thượng Nhân: "Diệt Tuyệt, tất cả mọi người đều là cảnh giới Thánh Chủ, bà hãy nể mặt nhà họ Lãnh tôi..."  

 

Diệt Tuyệt Thượng Nhân cười: "Nhà họ Lãnh cũng có mặt mũi ư? Nực cười!"  

 

Bà ta đưa tay ra đè ép Lãnh Nguyệt!  

 

Bịch!  

 

Lãnh Nguyệt căn bản không chịu nổi, quỳ rạp xuống trên đài cao!  

 

Đầu gối nổ tung!  

"Lãnh Nguyệt trưởng lão!"  

 

Đám thái thượng trưởng lão khác đều biến sắc.  

 

Chỉ có Ô Đạo Hành và Ô Đạo Sinh hứng thú mỉm cười.  

 

Sát Chủ lạnh lùng nói: "Cho dù bà là thái thượng trưởng lão của Thần Kiếm Môn thì cũng không thể làm nhục trưởng lão của Thanh Huyền Tông tôi như vậy chứ?"  

 

Diệt Tuyệt Thượng Nhân nhíu đôi mắt đục ngầu lại: "Ồ, sát khí thật nặng!"  

 

"Bà cũng quỳ xuống cho lão thân!"  
 
Chương 2019: Lặng ngắt như tờ!


 Bà ta phun ra một ngụm máu tươi sau đó quỳ rạp xuống đất!  

 

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người của Thanh Huyền Tông đều tuyệt vọng.  

 

Thế mà hai vị thái thượng trưởng lão còn không thể chịu đựng được một chiêu của Diệt Tuyệt Thượng Nhân?  

 

Diệt Tuyệt Thượng Nhân không tiếp tục đối phó với hai người nữa, mà lạnh lùng nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, có nhiều người ra mặt vì cậu thật đấy!"  

 

"Đồ nhi ngoan của tôi cũng thích cậu, xem ra cậu không đơn giản đâu!"  

 

Bà ta nhếch miệng cười một tiếng: "Lão thân thích giết những thiên tài có bối cảnh nhất, không biết lúc tôi nghiền nát đầu của cậu, những người này sẽ có vẻ mặt gì đây?"  

 

Một khí thế cường đại hội tụ trên người Diệt Tuyệt Thượng Nhân, vào lúc bà ta sắp ra tay.  

 

"Đừng mà!"  

 

Hạ Nhược Tuyết đứng chắn trước người Diệp Bắc Minh: "Diệt Tuyệt tiền bối, tôi cầu xin bà đừng thương tổn Bắc Minh!"  

 

"Tôi đồng ý với bà, tôi đồng ý làm đệ tử của bà!"  

 

"Chỉ cần bà không làm tổn thương Bắc Minh, tôi đồng ý lập tức trở về Thần Kiếm Môn với bà, về sau tuyệt sẽ không phản bội!"  

 

Ánh mắt Diệt Tuyệt Thượng Nhân vô cùng lạnh lẽo: "Xem ra cô thích cậu ta thật!"  

 

"Đáng tiếc, đệ tử của tôi không được phép có tình cảm!"  

 

"Tất cả đàn ông trên đời này đều là lừa đảo, là nguồn gốc của tất cả tội ác!"  

 

Diệp Bắc Minh cười nói: "Có phải bà già này từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu không vậy? Sao lại có địch ý lớn như thế với đàn ông chứ?"  

 

"Có phải bởi vì không có người đàn ông nào thích bà không? Hay là người đàn ông mà bà thích không thích bà?"  

 

"Haiz, nhìn dáng vẻ này của bà, mọi người đều có thể hiểu mà!"  

Anh thở dài một tiếng!  

 

"Cho dù người đàn ông mà bà thích có lựa chọn những người phụ nữ khác, cũng sẽ không sẽ chọn loại phụ nữ có tâm lý biến thái như bà đi?"  

 

Xung quanh tĩnh mịch!  

 

Lặng ngắt như tờ!  

 

Hơn triệu đệ tử ở xung quanh đều khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh, bị dọa đến mức trái tim như muốn nổ tung!  

 

Diệp Bắc Minh nói cái gì?  
 
Chương 2020: "Là tôi nhìn nhầm sao?"


Lãnh Nguyệt và Sát Chủ đồng thời ngẩng đầu, vẻ mặt rung động!  

 

Tô Thanh Ca trong đám người gần như bị dọa đến bất tỉnh!  

 

Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Dung Phi nóng lên, trong mắt toàn là những ngôi sao nhỏ: "Oa oa, anh Diệp vẫn mạnh mẽ như vậy!"  

 

"Thằng oắt con, cậu đáng chết!"  

 

Diệt Tuyệt Thượng Nhân suýt chút đã phun ra một ngụm máu, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét như dã thú!  

 

Diệp Bắc Minh đã đoán đúng!  

 

Bà ta bị đàn ông vứt bỏ để lựa chọn những người phụ nữ khác!  

 

Cho nên mới căm hận đàn ông trên đời này đến thấu xương!  

 

Những lời này của Diệp Bắc Minh quả thực là xát muối lên trên vết sẹo của bà ta!  

 

Tuyệt đối không thể tha thứ!  

 

Bà ta ra tay trong nháy mắt!  

 

Ầm!  

 

Không khí chấn động kịch liệt, Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy một uy áp kinh khủng cuốn tới!  

 

Một giây sau, Diệt Tuyệt Thượng Nhân đã xuất hiện trước người anh, tung một chưởng về phía ngực Diệp Bắc Minh!  

 

"Tốc độ thật nhanh!"  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, trong nháy mắt đã kịp phản ứng.  

 

Anh đưa tay đấm ra một quyền!  

 

Long Đế quyết!  

 

Khí tức cường đại ngưng tụ trong nắm đấm, va chạm với một chưởng kia của Diệt Tuyệt Thượng Nhân!  

 

Ầm ầm!  

 

Một khí tức cường đại nổ tung, lan mạnh ra bốn phương tám hướng.  

 

Diệp Bắc Minh bị đẩy lui vài chục bước!  

 

Diệt Tuyệt Thượng Nhân cũng lui lại ba bước, lảo đảo một cái suýt nữa ngã nhào xuống đất!  

 

"A!"  

 

Những tiếng hít khí lạnh truyền đến, tất cả mọi người đều ngây ra!  

 

Trong lòng phải chịu đả kích cực lớn!  

 

"Đậu má!"  

 

"Là tôi nhìn nhầm sao?"  

 

"Diệp cuồng nhân lại có thể chống đỡ được cảnh giới Thánh Chủ?"  

 

"Cho dù là người xếp hạng nhất bảng Thanh Huyền cũng không phải là đối thủ của Diệp cuồng nhân ư?"  

 

"Ừng ực! Ừng ực..."  

 

Hơn triệu đệ tử ở đây đều điên cuồng nuốt nước bọt, cảm giác giống như đang nằm mơ!  

 

Trong đôi mắt của Ô Đạo Sinh tràn ngập tơ máu: "Anh cả! Anh đã nhìn thấy chưa?"  

 

"Thế mà tên nhóc này lại chặn được một chưởng của cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ!"  

 

Khóe mắt Ô Đạo Hành rung động: "Anh thấy rồi, chắc chắn cái chết của chú ba có liên quan đến cậu ta!"  
 
Chương 2021: Đây chính là lá một người cuồng nhân!"


Diệt Tuyệt Thượng Nhân sửng sốt một chút, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ: "Không ngờ đấy thằng oắt con, cậu lại có thực lực như vậy?"  

 

"Thiêu đốt chân nguyên của mình, dùng toàn lực bộc phát một kích sao?"  

 

"Vừa rồi một quyền này ít nhất đã tiêu hao một phần ba chân nguyên của cậu đi?  

 

Cậu có thể tung ra được bao nhiêu đòn tấn công như vậy nữa?"  

 

Không hổ là cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ.  

 

Thế mà nhìn một cái đã nhận ra Diệp Bắc Minh dùng chân nguyên bộc phát!  

 

Hai người Ô Đạo Hành, Ô Đạo Sinh nhìn thoáng qua nhau.  

 

Sau khi hai mắt tỏa sáng, ánh mắt lại âm trầm xuống!  

 

Diệp Bắc Minh không chút do dự, lấy ra mấy viên đan dược nuốt vào.  

 

Khôi phục chân nguyên nhanh chóng!  

 

Diệt Tuyệt Thượng Nhân cười nhạo một tiếng: "Muốn ăn đan dược để khôi phục chân nguyên? Cậu chịu đựng được đến cuối cùng sao?"  

 

Vèo!  

 

Một tàn ảnh lóe lên liền biến mất.  

 

Diệt Tuyệt Thượng Nhân lao tới giống như một viên đạn!  

 

Diệp Bắc Minh nắm chặt nắm đấm, nhiệt huyết trong cơ thể sôi trào, đấm ra một quyền!  

 

Ầm!  

 

Nắm đấm của hai người va chạm, Diệp Bắc Minh bị đánh bay ra ngoài.  

 

Khí huyết trong cơ thể quay cuồng một hồi, lục phủ ngũ tạng truyền đến cơn đau đớn!  

 

Diệt Tuyệt Thượng Nhân vẫn bị đẩy lui ba bước!  

 

"Đây chính là cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ sao? Thật mạnh!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, dùng kiếm Đoạn Long đi! Đừng đùa nữa!"  

 

Diệp Bắc Minh khẽ cười một tiếng, hàm răng nhuộm đầy máu tươi: "Không có việc gì, tôi chỉ muốn thử xem Long Đế quyết bộc phát toàn lực thế nào thôi, không có ông, liệu tôi có thể đối phó với cảnh giới Thánh Chủ được không!"  

 

"Nhưng làm vậy rất nguy hiểm".  

 

"Yên tâm đi, tôi tự biết chừng mực!"  

 

Ầm!  

 

Diệp Bắc Minh giẫm chân xuống một cái, thế mà lại chủ động xuất kích.  

 

"Cậu ta điên rồi sao?"  

"Võ Thần đánh cảnh giới Thánh Chủ, chủ động xuất kích?"  

 

"Võ Thần, Tiên Thiên, Hợp Nhất, cảnh giới Thánh, Thánh Vương, Thánh Chủ! Đậu má, tận năm cảnh giới lớn! Mẹ nó!"  

 

"Diệp cuồng nhân, đây chính là lá một người cuồng nhân!"  

 

"Cuồng! Cuồng! Cuồng! Đơn giản là cuồng không giới hạn..."  

 

Đám đệ tử Thanh Huyền Tông kích động sôi trào nhiệt huyết.  

 

Ai nấy đều siết chặt nắm đấm, trên trán nổi gân xanh, há to miệng thở hổn hển, hận không phải là mình đang chiến đấu!  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom