Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1982: “Sao lại gọi là uy hiếp cô chứ?”


 “Trước nay tôi chưa từng coi cô là người ngoài, chuyện này, cô nhất định không được nói ra ngoài!”  

 

Đôi mắt Tiểu Mai lóe lên, ngẩn ngơ gật đầu: “Được, tiểu thư, tôi biết rồi”.  

 

Tô Thanh Ca nhắc đi nhắc lại nhiều lần, bảo Tiểu Mai tuyệt đối giữ bí mật chuyện này.  

 

Sau khi Tiểu Mai đồng ý, bèn ra khỏi phòng.  

 

Nửa tiếng sau, Tiểu Mai xuất hiện trong một phủ đệ hoa lệ của thành Thanh Huyền.  

 

Tô Tuyết Hồng nghe xong lời kể của Tiểu Mai, sắc mặt biến ảo bất định: “Cô nói cái gì?”  

 

“Tô Thanh Ca quen biết kẻ cầm liềm đó?”  

 

“Tiểu Mai, cô mau nói xem rốt cuộc chuyện là thế nào!”  

 

Đôi mắt Tiểu Mai lóe lên, cười giảo hoạt nói: “Nhị tiểu thư, tôi và Tô Thanh Ca tình như chị em”.  

 

“Cô muốn tôi bán đứng cô ấy, chẳng lẽ một câu nói là được sao?”  

 

Tô Tuyết Hồng hiểu ý của Tiểu Mai.  

 

Cười đầy ý sâu xa: “Tô Thanh Ca không thể tập võ, chẳng lẽ chẳng phải là do cô hạ độc sao?”  

 

“Cô và Tô Thanh Ca tình như chị em?”  

 

Tiểu Mai cau mày: “Nhị tiểu thư, cô nói như vậy có ý gì?”  

 

“Năm đó nếu không phải cô bảo tôi hạ độc, Tô Thanh Ca sẽ trở thành một phế nhân sao?”  

 

“Cô ta vốn có thiên phú tu võ hoàn hảo, nếu mấy người lão tổ biết chuyện này là do cô làm, thì sẽ xử lý cô thế nào đây?”  

 

Sắc mặt Tô Tuyết Hồng sầm xuống!  

 

Một luồng áp lực cường mạnh bỗng ập đến.  

 

Thụp!  

 

Tiểu Mai bị ép quỳ dưới đất, khóe miệng nhỏ ra máu tươi!  

 

“Cô đang uy hiếp tôi?”  

Tô Tuyết Hồng lạnh lùng lên tiếng.  

 

Tiểu Mai cười, răng dính đầy máu tươi: “Nhị tiểu thư, tôi chỉ nói sự thực thôi”.  

 

“Sao lại gọi là uy hiếp cô chứ?”  

 

“Thực lực võ đạo của cô cao cường, đương nhiên có thể giết tôi bất cứ lúc nào”.  

 

“Nhưng…”, Tiểu Mai cười vô cùng âm lạnh: “… Tôi sớm đã âm thầm sắp xếp người rồi, chỉ cần ba ngày tôi không xuất hiện”.  

 

“Người đó sẽ đưa tất cả chứng cứ đến tay lão tổ!”  

 
 
Chương 1983: Chính là Tiêu Dung Phi!


 Khuôn mặt Tô Tuyết Hồng biến sắc!  

 

Gia tộc lớn kiêng kỵ nhất chính là đấu đá nội bộ.  

 

Nếu lão tổ biết cô ta khiến Tô Thanh Ca thành phế nhân, nhất định sẽ không tha cho cô ta!  

 

Liền sau đó.  

 

Tô Tuyết Hồng lật mặt như lật sách, sải bước lên trước đỡ Tiểu Mai đứng lên: “Tiểu Mai à, tôi đùa với cô đấy”.  

 

Tiểu Mai cười thú vị: “Nhị tiểu thư, tôi cũng đùa với cô thôi”.  

 

Nụ cười của Tô Tuyết Hồng cứng đờ: “Nói đi, rốt cuộc cô muốn gì?”  

 

Tiểu Mai bình tĩnh lên tiếng: “Lệnh truy nã của nhà họ Ô treo thưởng mười tỷ khối nguyên để bắt Diệp Phong! Đương nhiên nhà họ Ô không biết kẻ cầm liềm chính là Diệp Phong!”  

 

“Chỉ cần nhị tiểu thư thông báo cho nhà họ Ô, chắc chắn có thể có được mười tỷ khối nguyên!”  

 

“Con người tôi không hề tham lam, tôi cần một tỷ khối nguyên!”  

 

Tô Tuyết Hồng nhìn Tiểu Mai, sâu trong đôi mắt lóe lên sát ý không dễ phát giác: “Cô đúng là không hề tham lam, một tỷ, không nhiều!”  

 

“Có điều, sau khi nhà họ Ô phát lệnh truy nã, chắc chắn Diệp Phong sẽ trốn đi!”  

 

“Cho dù tôi đi thông báo cho nhà họ Ô, cũng không bắt được Diệp Phong đó!”  

 

Tiểu Mai khẽ lắc đầu: “Việc này không phiền nhị tiểu thứ bận tâm”.  

 

“Giữa Tô Thanh Ca và Diệp Phong có giao ước, vừa hay tôi đã nghe được”.  

 

“Diệp Phong sẽ ra tay giúp Tô Thanh Ca vô điều kiện ba lần, giữa bọn họ liên lạc bằng một miếng ngọc!”  

 

“Chỉ cần cô nói cho nhà họ Ô chuyện này, còn lo Diệp Phong không lộ mặt sao?”  

 

…  

 

Diệp Bắc Minh vừa về đến Thanh Huyền Tông, một đám người đi đến.  

 

Một cô gái trong đó kinh ngạc: “Cậu Diệp, sao cậu lại ở đây?”  

 

Diệp Bắc Minh dừng bước chân: “Tôi là đệ tử của Thanh Huyền Tông, cô Tiêu, cô cũng gia nhập Thanh Huyền Tông ư?”  

 

Cô gái trước mặt không phải ai khác.  

Chính là Tiêu Dung Phi!  

 

Tiêu Dung Phi cười xinh đẹp: “Tổ tiên nhà họ Tiêu và Thanh Huyền Tông có chút quan hệ, đã cho nhà họ Tiêu mấy suất đệ tử”.  

 

“Bố và mẹ cảm thấy thiên phú của tôi không tệ, cho nên cho tôi cơ hội này”.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thì ra là vậy, tôi còn có việc, đi trước đây”.  

 

“Được!”  

 

Tiêu Dung Phi khẽ gật đầu.  
 
Chương 1984: Hai người đều là Thánh Vương trung kỳ!


Một nữ đệ tử bên cạnh mặt đầy ngưỡng mộ: “Trời ơi, ngay cả Diệp cuồng nhân mà cô cũng không biết, vậy tôi phải kể hết cho cô!”  

 

“Ngày đầu tiên Diệp cuồng nhân đến Thanh Huyền Tông, thì đã giết Ô Tử Tuấn trước mặt hàng triệu người!”  

 

“Sau đó lại phế Ô Lục, anh trai của Ô Tử Tuấn, trên đài võ đạo, đã giết Hình Cổ, xếp thứ chín mươi bảy bảng xếp hạng Thanh Huyền!”  

 

“Chém giết trưởng lão của tông môn trước mặt nhiều người cũng thôi đi, lại còn dám phản kháng chấp pháp của Chấp Pháp Đường!”  

 

“Đáng sợ hơn là, Diệp cuồng nhân đã chửi lão tổ nhà họ Ô một trận trước mặt mấy chục ngàn đệ tử!”  

 

“Lão tổ nhà họ Ô là Thái thượng trưởng lão lại không làm gì được anh ta!”  

 

Nghe xong lời kể của nữ đệ tử này, Tiêu Dung Phi ngẩn người đứng tại chỗ!  

 

Hơi há cái miệng nhỏ!  

 

Trong lòng sớm đã nổi lên làn sóng kinh hãi!  

 

Tiêu Dung Phi lẩm bẩm: “Rời khỏi Côn Luân Hư rồi mà anh ta vẫn có thể ngông cuồng như vậy?”  

 

“Tại sao?”  

 

“Côn Luân Hư cái gì?”, mọi người nghi hoặc.  

 

Tiêu Dung Phi trả lời theo bản năng: “Anh ta đến từ Côn Luân Hư, là chủ của Côn Luân Hư chúng tôi!”  

 

“Côn Luân Hư?”  

 

Đôi mắt của mấy đệ tử trong đám đông nghiêm lại, mau chóng bỏ đi.  

 

Về đến Nguyệt Phong, Diệp Bắc Minh trực tiếp đi thăm mấy sư tỷ.  

 

Bỗng nhiên, bên tai vang lên giọng cao ngạo: “Đạm Đài Yêu Yêu, cô có tư cách từ chối hả?”  

 

“Bây giờ là cô may mắn, có thể trở về gia tộc Đạm Đài!”  

 

“Chứ không phải cô có muốn quay về hay không, hiểu không?”  

 

“Chúng tôi bảo cô quay về, cô đi theo là được rồi, hiểu không?”  

 

“Cô không có tư cách, không có năng lực, cũng không có khả năng từ chối! Hiểu không?”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống.  

 

Đẩy cửa đi vào!  

Mấy vị sư tỷ đều có mặt.  

 

Ngoài trừ bọn họ, hai thanh niên một nam một nữ khác cũng quay đầu nhìn!  

 

Hai người đều là Thánh Vương trung kỳ!  

 

Đạm Đài Yêu Yêu cắn môi đỏ, đứng ở vị trí chính giữa đại sảnh cúi đầu.  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, sao thế?”  

 

Đạm Đài Yêu Yêu quay đầu, trong đôi mắt đầy nước mắt: “Không… không sao…”  

 
 
Chương 1985: “Gia tộc Đạm Đài?”


 Người đàn ông trẻ đó nhìn qua, liền bật cười: “Ha ha ha, cảnh giới võ thần!”  

 

“Muốn dọa chết người hả?”  

 

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn đến người này, tiến lên lau nước  mắt cho Đạm Đài Yêu Yêu: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì?”  

 

Đạm Đài Yêu Yêu không muốn nói nhiều.  

 

“Ngũ sư tỷ, có chuyện gì?”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn sang Khương Tử Cơ.  

 

Trong đôi mắt Khương Tử Cơ lóe lên vẻ lo lắng, chỉ vào người đàn ông đó: “Anh ta tên là Đạm Đài Trần, cô gái đó tên là Đạm Đài Lâm, bọn họ tự xưng đến từ gia tộc Đạm Đài!”  

 

“Gia tộc Đạm Đài?”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày.  

 

Đạm Đài Trần cười chế nhạo: “Gia tộc Đạm Đài gia tộc thượng cổ, làm sao?”  

 

“Hiểu biết nông cạn quá rồi đấy? Chưa từng nghe nói sao?”  

 

“Ầy, cũng phải, một võ thần nhỏ bé như cậu, làm sao có thể nghe nói đến gia tộc Đạm Đài chứ!”  

 

Đạm Đài Lâm cau mày: “Đạm Đài Trần, chúng ta đến để đưa Đạm Đài Yêu Yêu về, đừng gây chuyện!”  

 

Đạm Đài Trần tỏ vẻ mặt khinh bỉ: “Một võ thần thôi, tôi nói chuyện với hắn đã là cho hắn thể diện rồi!”   

 

Diệp Bắc Minh tiếp tục hỏi: “Ngũ sư tỷ, bọn họ đến đây có mục đích gì?”  

 

Khương Tử Cơ giải thích: “Bọn họ nói Lục sư muội là người của gia tộc Đạm Đài, trước đây lưu lạc bên ngoài, bây giờ phải quay về gia tộc!”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn sang Đạm Đài Yêu Yêu: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, tỷ muốn quay về không?”  

 

Đạm Đài Yêu Yêu lắc đầu, vốn không muốn quay về gia tộc Đạm Đài!  

 

Từ nhỏ cô ấy là trẻ mồ côi, vẫn luôn lưu lạc bên ngoài.  

 

Sau khi được Diệp Thanh Lam cứu, bèn đến Côn Luân Hư học võ!  

 

Cô ấy không hề có ấn tượng gì với gia tộc Đạm Đài này.  

 

Đạm Đài Trần cười lạnh lùng một tiếng: “Cô không có tư cách không muốn, hiểu không?”  

 

Vừa dứt lời.  

 

Ầm!  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay!  

Mang theo khí tức kinh thiên động địa!  

 

Lập tức đến trước người Đạm Đài Trần, tát một cái qua!  

 

Phập!  

 

Đạm Đài Trần lại bị đánh bay đi, cảnh này khiến tất cả mọi người chấn kinh!  

 

Đạm Đài Lâm nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: ‘Chẳng phải khí tức của anh ta mới là cảnh giới võ thần sao? Làm sao có thể…’  

 

Diệp Bắc Minh nhìn Đạm Đài Trần bò dưới đất như chó chết: “Các người vứt bỏ Tiểu Yêu tỷ tỷ, một mình tỷ ấy lưu lạc bên ngoài!”  
 
Chương 1986: "Tiểu sư đệ khí phách!"


Bốp!  

 

Tiếng vang giòn tan thứ hai vang lên!  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Gia tộc thượng cổ thì là cái thá gì? Tao muốn đánh mày thì đánh, hiểu không?”  

 

“Mày…”  

 

Đạm Đài Trần tức giận công tâm!  

 

Bốp!  

 

Cái tát thứ ba giáng xuống!  

 

Cắt ngang lời Đạm Đài Trần.  

 

“Mày cái gì mà mày? Đừng ra vẻ trước mặt tao, hiểu không?”  

 

Bốp!  

 

“Tiểu Yêu tỷ tỷ không muốn quay về gia tộc Đạm Đài, các người không thể cưỡng ép tỷ ấy, hiểu không?”  

 

Bốp!  

 

“Còn mày, lúc nói chuyện với tao, tốt nhất là khách sáo một chút, hiểu không?”  

 

Bốp!

"Tôi tạm thời không muốn nói cái gì, hiểu chưa?"  

 

Diệp Bắc Minh liên tiếp tát mấy lần, khuôn mặt Đạm Đài Trần sưng lên như đầu heo!  

 

"Tiểu sư đệ?"  

 

Mấy người Khương Tử Cơ, Lục Tuyết Kỳ, Vương Như Yên, Liễu Như Khanh kinh ngạc há miệng!  

 

Đạm Đài Lâm hít sâu một hơi, quên phản ứng!  

 

Cô ta nhìn thấy gì?  

 

Một tên Võ Thần đang đánh tơi bời Thánh Vương?  

 

Trời ạ!  

 

Thế giới này quá điên cuồng!  

 

Tên này rốt cuộc có lai lịch ra sao?  

 

Đạm Đài Yêu Yêu vội vàng ngăn cản: "Tiểu sư đệ, đừng làm loạn, bọn họ là người của gia tộc Thượng Cổ!"  

 

Diệp Bắc Minh coi thường: "Gia tộc Thượng Cổ thì sao chứ?"  

 

"Bọn họ dám bắt nạt chị, dù có là cậu ông trời em cũng đánh như thường!"  

 

Vương Như Yên giơ ngón tay cái lên: "Tiểu sư đệ khí phách!"  

 

Trong lòng Đạm Đài Yêu Yêu xúc động.  

"A!"  

 

Đạm Đài Trần xấu hổ và giận dữ muốn chết, gã ta che lại khuôn mặt như đầu heo, trong mắt tràn ngập tơ máu: "Thằng kia, bố mày không để yên cho mày đâu!"  

 

...  

 

“Cút!”  

 

Diệp Bắc Minh túm lấy bả vai Đạm Đài Trần, trực tiếp ném gã ta ra khỏi sảnh lớn.  

 

Con ngươi Đạm Đài Lâm khẽ co rụt, nhìn thật sâu Diệp Bắc Minh: "Cậu..."  

 
 
Chương 1987: Cô ta nhanh chóng đi khỏi đây!


 Người này tuyệt đối không phải Võ Thần, chắc chắn anh ta đã dùng biện pháp đặc biệt nào đó che giấu cảnh giới!  

 

Đạm Đài Lâm nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, hít sâu một hơi: "Có đôi lời liên quan tới bố mẹ Đạm Đài Yêu Yêu, cậu xác định không cho tôi nói?"  

 

Diệp Bắc Minh sững sờ, quay đầu nhìn Đạm Đài Yêu Yêu.  

 

Thực rõ ràng.  

 

Thân thể mềm mại của Đạm Đài Yêu Yêu khẽ run rẩy.  

 

Bố mẹ!  

 

Xưng hô vừa xa lạ vừa quen thuộc nhường nào, nhưng cô ấy chưa từng gặp mặt họ!  

 

Đạm Đài Lâm bình tĩnh nói tiếp: "Yêu Yêu, năm đó bố mẹ cô dẫn cô ra ngoài, gặp phải kẻ thù đánh úp bất ngờ, cho nên mới đặt cô ở một nơi an toàn!"  

 

"Chính bọn họ dẫn kẻ thù đi".  

 

"Nhưng khi họ trở về chỗ đã giấu cô đi, cô đã biến mất không thấy".  

 

"Suốt mấy năm nay, bố mẹ cô vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cô!"  

 

"Hiện tại họ đang bị bệnh nặng, thời gian không còn nhiều lắm!"  

 

"Gia tộc đã tiêu phí một cái giá rất lớn mới tính được vị trí của cô, nên chúng tôi đến mang cô về nhà".  

 

"Về phần cô, có muốn đi theo chúng tôi hay không, hoàn toàn do cô lựa chọn!"  

 

Đạm Đài Lâm lại nhìn Diệp Bắc Minh: "Lời tôi muốn nói đều nói xong rồi, tôi cho cô thời gian ba ngày suy nghĩ".  

 

"Nếu cô muốn quay về gia tộc Đạm Đài, có thể dùng thứ này liên lạc với tôi!"  

 

"Trong vòng ba ngày, nếu tôi không nhận được thông tin gì, chúng tôi sẽ trở về gia tộc Đạm Đài!"  

 

Đạm Đài Lâm ném cho Đạm Đài Yêu Yêu một cái ngọc bội khắc đầy phù văn: "Dùng nó liên hệ với chúng tôi, xin từ biệt!"  

 

Cô ta nhanh chóng đi khỏi đây!  

 

Đạm Đài Yêu Yêu ngẩn ra.  

 

Một đoạn ký ức phủ đầy bụi tràn vào trong đầu.  

 

Một lát sau, cô ấy rơi lệ đầy mặt: "Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ lại tất cả rồi".  

 

"Năm ấy tôi mới bốn năm tuổi, đi theo bố mẹ tôi ra ngoài, gặp phải mai phục..."  

"Bố bảo tôi trốn trong một hốc cây, tôi trốn suốt ba ngày ba đêm, thật sự là quá đói nên..."  

 

Diệp Bắc Minh tiến lên an ủi: "Chị Tiểu Yêu, đây không phải là lỗi của chị".  

 

Đạm Đài Yêu Yêu ôm đầu, vọt thẳng vào trong phòng: "Xin lỗi, mọi người hãy để tôi  một mình một lúc!"  

 

Mấy người Diệp Bắc Minh nhìn nhau.  

 

Khương Tử Cơ thở dài: "Hầy, để cô ấy yên tĩnh một chút đi".  

 

Vù!  
 
Chương 1988: "Thế chín thiên nữ còn lại ở đâu?"


 Diệp Bắc Minh âm thầm lắc đầu: "Gặp phải phiền toái sao?"  

 

Nếu đã đồng ý với Tô Thanh Ca, không điều kiện ra tay giúp cô ta ba lần.  

 

Diệp Bắc Minh tất nhiên không thể nuốt lời!  

 

"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xác định vị trí Tô Thanh Ca cho tôi!"  

 

"Được!"  

 

Biết được vị trí của Tô Thanh Ca, Diệp Bắc Minh để lại một câu: "Mấy vị sư tỷ, làm phiền mọi người chăm sóc cho chị Tiểu Yêu!"  

 

"Em có chút chuyện phải đi xử lý, đi trước!"  

 

Nửa giờ sau.  

 

Bên ngoài thành Thanh Huyền, Diệp Bắc Minh bước đến gần cổng lớn của một tòa trang viên xa hoa.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên lên tiếng: "Nhóc, có bẫy!"  

 

"Bên trong tòa trang viên này có rất nhiều cao thủ võ đạo, ba mươi mấy Thánh Vương đỉnh phong!"  

 

"Có hơn một trăm tên Thánh Cảnh!"  

 

"Còn có hai tên cấp bậc Thánh Chủ!"  

 

"Là đám Ô Đạo Nguyên, Hình Sư!"  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tô Thanh Ca bán đứng tôi?"

...  

 

...  

 

Sau khi Đạm Đài Trần và Đạm Đài Lâm rời khỏi Thanh Huyền Tông.  

 

Đạm Đài Trần thoa thuốc mỡ lên mặt, đã bớt sưng hơn khá nhiều: "Thù này không báo, tôi thề không làm người!"  

 

"Ai bảo cậu gây rắc rối?"  

 

Đạm Đài Lâm cau mày: "Tôi sớm đã nhắc nhở cậu rồi, người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn".  

 

"Mặc dù chúng ta đến từ gia tộc Thượng Cổ, nhưng cũng không phải vô địch".  

 

"Cậu nói xem, cậu ngang ngược như vậy để làm gì? Biết điều một chút, có lòng dạ một xíu không tốt hơn sao?"  

Đạm Đài Trần đấm nát một tảng đá: "Ai biết tên kia lại giấu giếm cảnh giới chứ!"  

 

Đạm Đài Lâm nhìn tảng đá lớn đã vỡ vụn: "Đạm Đài Trần, cậu bớt phóng túng chút lại cho tôi!"  

 

....  

 

"Thông qua bói toán, gia tộc đã xác định Đạm Đài Yêu Yêu chính là một trong Thập Đại Thiên Nữ".  

 

"Giữa các gia tộc Thượng Cổ từ xa xưa đã có tiên đoán, Thập Đại Thiên Nữ ngưng tụ vô thượng khí vận của Đại Lục Chân Võ".  

 

Đạm Đài Trần nghi hoặc: "Thế chín thiên nữ còn lại ở đâu?"  

 
 
Chương 1989: "Nhan sắc Giang Hàn Mai tôi đâu có kém?"


Đạm Đài Trần nhìn cô ta: "Cho nên, cô bịa ra một câu chuyện giả lừa gạt Đạm Đài Yêu Yêu?"  

 

"Bố mẹ cô ấy vi phạm tộc quy, sớm đã bị nhốt vào tử lao!"  

 

Đạm Đài Lâm tự tin nở nụ cười: "Tôi không hề lừa cô ấy, tôi chỉ nói là bố mẹ của cô ấy vẫn còn sống mà thôi".  

 

"Còn về chuyện nhốt trong tử lao, chỉ là tôi không nói mà thôi".  

 

Đạm Đài Trần nhìn chằm chằm Đạm Đài Lâm: "Sao cô chắc chắn Đạm Đài Yêu Yêu sẽ liên lạc với cô?"  

 

"Chắc chắn sẽ".  

 

Đạm Đài Lâm nhếch miệng: "Tình thân vĩnh viễn là kỹ năng tất sát!"  

 

"Đặc biệt là những cô gái từ nhỏ thất lạc, khát vọng tình yêu của bố mẹ".  

 

"Tôi đánh cuộc, không đến ba ngày, nhiều nhất là một ngày!"  

 

"Cô ấy sẽ tự đi đến trước mặt tôi, cầu xin tôi dẫn cô ấy về gia tộc Đạm Đài".  

 

...  

 

Cùng lúc đó, trong trang viên của Tô Tuyết Hồng.  

 

Tô Thanh Ca bị trói trên ghế, gương mặt xinh đẹp trắng bệch tới cực hạn.  

 

Một cái ngọc bội đặt trên mặt bàn trước mặt, dính đầy máu tươi của Tô Thanh Ca!  

 

Hai người Tiểu Mai và Tô Tuyết Hồng đứng trước mặt Tô Thanh Ca.  

 

Trong đôi mắt của Tô Thanh Ca tràn ngập thất vọng: "Tiểu Mai, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, rốt cuộc tôi có lỗi với cô ở điểm nào?"  

 

"Tôi coi cô như chị em ruột, có thứ gì tốt mà tôi không cho cô?"  

 

"Tại sao cô lại phản bội tôi?"  

 

Tiểu Mai nghiền ngẫm cười đáp: "Tiểu thư, cái gì là phản bội chứ?"  

 

"Đừng nói khó nghe như vậy, cái này là người leo lên chỗ cao!"  

 

"Tôi ở bên cạnh cô hầu hạ hai mươi mấy năm, cuối cùng cũng chỉ là một con ở!"  

 

"Nhan sắc Giang Hàn Mai tôi đâu có kém?"  

 

"So sánh với cô, bất luận là lòng dạ, thủ đoạn, trung thành, trí thông minh của tôi đều cao hơn cô nhiều!"  

 

"Dựa vào cái gì cô là tiểu thư? Mà tôi chỉ là một con ở?"  

Giang Hàn Mai ghen tỵ nhìn chằm chằm Tô Thanh Ca: "Chẳng lẽ chỉ vì bố cô có được huyết thống của nhà họ Tô?"  

 

"Nhưng mẹ cô cũng giống tôi, cũng là từ một con ở bò lên!"  

 

"Máu chảy trong cơ thể cô cũng chẳng cao quý hơn tôi là bao!"  

 

"Tất cả những gì cô có được ngày hôm nay, đều chỉ bởi vì cô đầu thai tốt!"  

 

"Dựa vào đâu tôi phải hầu hạ cô mỗi ngày, mà không phải cô hầu hạ tôi?"  

 

Giang Hàn Mai đi tới, nắm lấy cằm Tô Thanh Ca: "Từ hôm nay trở đi, bà đây không hầu hạ nữa!"  
 
Chương 1990: "Mày còn mạnh miệng?"


 Giang Hàn Mai trơ tráo cười ra tiếng: "Đúng vậy, không biết xấu hổ thì thế nào?"  

 

"Chỉ cần có lợi, tôi không biết xấu hổ chút thì sao hả?"  

 

"Hả? Cô nói xem, tôi không biết xấu hổ thì cô có thể làm gì tôi nào?"  

 

"Tiểu thư của tôi ơi!"  

 

Giang Hàn Mai vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tô Thanh Ca!  

 

Tô Thanh Ca cắn chặt hai hàm răng trắng ngà: "Giang Hàn Mai, cô sẽ gặp quả báo!"  

 

Cô ta bỗng nhiên vùng dậy, đâm về phía bụng Giang Hàn Mai.  

 

Ầm!  

 

Giang Hàn Mai chật vật té ngã trên đất!  

 

Tô Tuyết Hồng ngồi một bên, chậm rãi uống trà: "Chó cắn chó!"  

 

Giang Hàn Mai đứng lên, vọt thẳng đến trước mặt Tô Thanh Ca: "Con đĩ, mày dám va vào tao?"  

 

"Mày tưởng rằng mày vẫn là tiểu thư lá ngọc cành vàng sao?"  

 

"Mày đi chết cho tao đi!"  

 

Vừa dứt lời, Giang Hàn Mai lấy ra một cái dao găm, hung hăng rạch xuống khuôn mặt Tô Thanh Ca!  

 

Roẹt!  

 

Da tróc thịt bong!  

 

"Á!"  

 

Tô Thanh Ca đau đớn, kêu lên thảm thiết, máu tươi nóng bỏng chảy dọc theo gương mặt.  

 

Tô Tuyết Hồng xem trò vui không chê chuyện lớn, không ngừng vỗ tay: "Hay, hay lắm!"  

 

...  

 

"Tiếp tục, Tiểu Mai mau tiếp tục!"  

"Hôm nay tôi chống lưng cho cô, dù cô có đùa chết Tô Thanh Ca thì tôi cũng bảo đảm nhà họ Tô sẽ không biết chuyện này!"  

 

Nghe thấy lời này.  

 

Trong mắt Giang Hàn Mai lóe lên sát ý lạnh như băng!  

 

Cô ả cầm dao găm lên, trực tiếp đâm vào cổ tay Tô Thanh Ca!  

 

Gân tay lập tức bị cắt đứt!  

 

"A..."  
 
Chương 1991: Cô ả không dám tiếp tục làm loạn.


Nhìn dáng vẻ đau đớn của Tô Thanh Ca, Giang Hàn Mai vô cùng hưng phấn: "Con đĩ, mày kêu đi, mày tiếp tục kêu đi!"  

 

"Mày biết không? Mỗi ngày lúc hầu hạ mày, tao buồn nôn muốn chết!"  

 

"Nhưng tao vẫn phải giả bộ thành chị em tốt của mày, ngày ngày hầu hạ mày ăn cơm, tắm rửa, đi ngủ!"  

 

"Dựa vào cái gì chứ?"  

 

Dao găm trong tay Giang Hàn Mai lại lần nữa rơi xuống!  

 

Cắt đứt gân tay gân chân còn lại của Tô Thanh Ca.  

 

Tô Thanh Ca nằm trên mặt đất, đau đến toàn thân run rẩy: "Giang Hàn Mai, mày thật đúng là lòng lang dạ sói!"  

 

Tô Tuyết Hồng mỉm cười: "Thanh Ca à, cô vẫn không hiểu à".  

 

"Có vài lời nói thế nào ấy nhỉ? Ơn lớn tức thù lớn!"  

 

"Cô đối xử với Tiểu Mai tốt như vậy, cô ả đâu có nhớ kỹ lòng tốt của cô đâu!"  

 

Giang Hàn Mai cười gật đầu: "Tam tiểu thư nói rất đúng, ai bảo mày đối xử với tao tốt như vậy?"  

 

"Mày đối xử với tao tồi chút không được sao? Mỗi lần mày đối xử tốt với tao, cái bản mặt mày thật khiến người ta buồn nôn!"  

 

"Giang Hàn Mai mày hèn hạ thật đấy, loại người có tâm tính như mày đáng đời làm con ở cả đời!"  

 

Tô Thanh Ca thất vọng gào thét.  

 

Câu nói kia chọc đúng chỗ đau của Giang Hàn Mai.  

 

Biểu cảm trên mặt cô ả đột nhiên trở nên vặn vẹo, cổ họng phát ra tiếng rít: "Không được phép nói tao là con ở, mày câm miệng cho tao!"  

 

"Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, bà đây trực tiếp cắt lưỡi của mày!"  

 

Nói xong, cô ả duỗi tay về phía miệng Tô Thanh Ca.  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng nói đầy bực bội vang lên: "Được rồi, đều ngậm miệng lại cho lão phu!"  

 

Ô Đạo Nguyên ngồi ở nơi xa, trong con ngươi già nua tràn ngập vô tận mỏi mệt và lạnh lẽo.  

 

Trong vòng một đêm, ba đứa con trai của ông ta đều bị giết, bị tên Diệp Phong kia giết chết!  

 

Giờ phút này.  

 

Ô Đạo Nguyên hận không thể tước sống tên Diệp Phong kia!  

 

Ba người phụ nữ lại ở chỗ này kêu loạn, trong lòng Ô Đạo Nguyên cực kỳ tức giận.  

 

"Lão phu tới đây không phải để nghe các cô cãi lộn!"  

 

"Lão phu đợi thêm nửa canh giờ, nếu tên Diệp Phong kia vẫn chưa xuất hiện, kết quả lừa gạt lão phu các cô hẳn biết rồi đấy!"  

Thấy ánh mắt Ô Đạo Nguyên lạnh như băng.  

 

Thân thể Giang Hàn Mai khẽ run lên.  

 

Cô ả không dám tiếp tục làm loạn.  

 

Cô ả hung hăng xẻo Tô Thanh Ca: "Mày tốt nhất nên cầu nguyện Diệp Phong sẽ đến cứu mày, nếu không tao chắc chắn sẽ làm mày nếm thử cảm giác sống không bằng chết!"  

 

"Thật đáng tiếc, cô không có cơ hội này".  

 

Đột nhiên, một giọng nói bình tĩnh vang lên!  
 
Chương 1992: "Cửu U Thần Ma Trảm!"


 Cửa chính ầm ầm nổ tung, mấy chục tên thủ vệ bay vào như một đám chó chết, chết không nhắm mắt!  

 

Một bóng người chậm rãi đi tới.  

 

Nhìn thấy mặt nạ màu đen, nón rộng vành màu đen, lưỡi hái quỷ dị!  

 

Tô Thanh Ca ngây người: "Diệp tiên sinh..."  

 

Con ngươi Giang Hàn Mai không nhịn được mà hung hăng co rụt.  

 

Ánh mắt Tô Tuyết Hồng ngưng tụ: "Đến thật?"  

 

Ô Đạo Nguyên đứng bật dậy, cái ghế sau lưng chớp mắt nổ tung, hóa thành mảnh vụn đầy trời: "Diệp Phong, mày quả nhiên đến rồi!"  

 

...  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh liếc nhìn Tô Thanh Ca: "Tôi còn tưởng rằng cô phản bội tôi, xem ra là không có".  

 

Tô Thanh Ca rơi lệ đầy mặt: "Sao tôi có thể phản bội ngài được, dù tôi có chết đi!"  

 

"Tôi tuyệt đối sẽ không phản bội ngài!"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cô như vậy khiến tôi rất khó xử".  

 

"Được rồi, xét thấy cô rất có thành ý, tôi sẽ giúp cô giết hết những người đó".  

 

Đôi mắt Ô Đạo Nguyên hừng hực lửa giận điên cuồng: "Diệp Phong, lấy mặt nạ của mày xuống đi, nói cho lão phu mày rốt cuộc là ai!"  

 

"Nhà họ Ô tao không thù không oán với mày, tại sao mày lại giết ba đứa con trai của tao?"  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh nghiền ngẫm cười: "Tôi muốn giết, nên giết thôi".  

 

Ô Đạo Nguyên nổi giận, trực tiếp hạ lệnh: "Bắt lại!"  

 

"Để lại một hơi là được, phải sống!"  

 

Vù!  

 

Vừa dứt lời, ba mươi mấy Thánh Vương, hơn một trăm Thánh Cảnh nhảy qua tường vây vào trong sân.  

 

Không có một giây do dự, trong nháy mắt lao tới từ bốn phương tám hướng!  

 

Diệp Bắc Minh bình tĩnh truyền âm: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, sức mạnh tôi muốn đâu?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười: "Đến rồi!"  

 

Ong!  

 

Trong chốc lát, một lực lượng mạnh mẽ bộc phát ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh.  

Phía sau tuôn ra ma khí ngập trời, một con Tổ Long Pháp Tướng màu đen bay ra từ bên trong ma khí!  

 

Rống rống!  

 

Tiếng long ngâm vang lên.  

 

"Cửu U Thần Ma Trảm!"  

 

Diệp Bắc Minh cầm Thần Ma Liêm Đao trong tay, càn quét bốn phía!  

 

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!  

 
 
Chương 1993: "Ông nợ tôi một lần".


 Tô Tuyết Hồng hít sâu một hơi: "Hít hà, Tổ Long Pháp Tướng? Người này là Diệp Bắc Minh?"  

 

"Không thể nào!"  

 

Giang Hàn Mai nuốt nước miếng: "Tam tiểu thư, ai... ai là Diệp Bắc Minh?"  

 

Khuôn mặt Tô Thanh Ca tràn ngập vui mừng, trong lòng âm thầm cổ vũ: "Diệp tiên sinh, cố lên!"  

 

Ô Đạo Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi hung hăng co rụt lại: "Tổ Long Pháp Tướng, chờ một chút! Mày là Diệp Bắc Minh?"  

 

Rất nhanh, Ô Đạo Nguyên phủ nhận suy đoán của mình: "Tên phế vật Diệp Bắc Minh kia không mạnh như mày, mày tên là Diệp Phong!"  

 

"Anh ta tên là Diệp Bắc Minh? Mày là sư phụ của anh ta, hay là bố anh ta?"  

 

Một giây sau.  

 

Ô Đạo Nguyên nhìn chòng chọc vào ma khí sau lưng Diệp Bắc Minh: "Đây là... ma khí!"  

 

"Tao đã biết, mày quả nhiên là bố của Diệp Bắc Minh".

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Ông đoán sai rồi".  

 

"Ồ?"  

 

Ô Đạo Nguyên lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt: "Vậy cậu là ai?"  

 

"Tôi là...".  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười, chợt phun ra hai chữ: "Bố của ông!"  

 

Ô Đạo Nguyên sửng sốt, khuôn mặt già nua lập tức xấu hổ và giận dữ đỏ bừng: "Cậu lại dám đùa giỡn tôi? Muốn chết!"  

 

Ầm!  

 

Ô Đạo Nguyên bước ra một bước thật mạnh, mặt đất dưới chân trong nháy mắt lõm xuống.  

 

Một cái hố đường kính một mét khủng bố xuất hiện!  

 

Ngay sau đó.  

 

Ô Đạo Nguyên xuất hiện ở trước người Diệp Bắc Minh, chân nguyên trong thân thể mạnh bộc phát ra, năm ngón tay mở ra, chộp về phía đầu Diệp Bắc Minh!  

 

Thậm chí ở sau lưng Ô Đạo Nguyên còn hiện ra một pháp tướng rắn đen!  

 

Diệp Bắc Minh thở dài trong lòng: "Sao lại lắm người cứ thích lấy cơ thể của mình ra để đối phó với mình như vậy nhỉ?"  

 

"Không biết lực sát thương của Thần Ma Liêm Đao sao?"  

Anh nâng tay lên chém một đao xuống!  

 

Một khí tức chết chóc lạnh như băng đánh úp lại!  

 

Sắc mặt Ô Đạo Nguyên biến hóa: "Không ổn, liêm đao quỷ dị này có vấn đề!"  

 

Ông ta thu tay lại rất nhanh, trong tay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm!  

 

Năm ngón tay nắm chặt lại, ánh sáng lạnh lẽo loé lên, chém về phía Thần Ma Liêm Đao!  

 

Chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, trường kiếm hóa thành vô số mảnh nhỏ!  

 
 
Chương 1994: "Sát thần, một đao trảm!"


 Cùng với những tiếng gầm lên giận dữ, hơn một trăm người đồng thời ra tay.  

 

Những người này đều là cao thủ Thánh Vương, cảnh giới Thánh, sát ý ngưng tụ khiến nhiệt độ cả khu vực đều giảm xuống mười độ!  

 

Diệp Bắc Minh cảm nhận sát ý cường đại kia thì hít sâu một hơi: "Phù!"  

 

Anh hơi nhắm mắt lại: "Tôi được sinh ra giữa đạo tàn sát, loại sát khí này đối với tôi mà nói, quả thực là rất thư thái!"  

 

Ngay sau đó.  

 

Hơn một trăm người đã xuất hiện ở bốn phương tám hướng xung quanh Diệp Bắc Minh!  

 

Các loại binh khí, vũ kỹ, ám khí, độc dược bay tới.  

 

Tô Thanh Ca sợ tới mức thay đổi sắc mặt: "Anh Diệp, cẩn thận đấy!"  

 

Tô Tuyết Hồng khẩn trương nhìn chằm chằm!  

 

Sắc mặt Giang Hàn Mai điên cuồng cười ra tiếng: "Ha ha ha, chết chắc rồi, anh ta chết chắc rồi!"  

 

Chỉ là trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Bắc Minh đột nhiên mở mắt ra!  

 

Trong cơ thể anh bộc phát ra một loại sát khí như núi lửa phun trào!  

 

Hơn nữa sau khi được tháp Càn Khôn Trấn Ngục thêm vào, sát khí này còn tăng vọt lên gấp trăm lần!  

 

Trong phút chốc!  

 

Tất cả cây cối trong toàn bộ trang viên, lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, trong nháy mắt đã héo rũ!  

 

Tất cả hoa cỏ cũng khô héo trong khoảnh khắc!  

 

Trang viên vốn dĩ tràn ngập ý xuân, giờ phút này giống như tiến vào mùa đông rét lạnh vậy!  

 

"Chuyện này...".  

 

"Sao có thể!"  

 

Hơn một trăm người tu võ hoảng sợ phát hiện, chính mình giống bị thi triển pháp thuật định thân vậy, không thể tiếp tục tiến lên được nữa!  

Bọn họ bị sát ý kinh khủng kia ngăn lại!  

 

"Ha ha ha ha ha!"  

 

Đột nhiên, Diệp Bắc Minh cười to thành tiếng: "Ngộ , tôi ngộ rồi!"  

 

"Tôi đã ngộ ra đạo tàn sát thuộc về chính mình rồi!"  

 

Trong đôi mắt của Diệp Bắc Minh bộc phát ra ánh sáng kích động.  

 

Anh quét ngang Thần Ma Liêm Đao trong tay ra, khẽ quát một tiếng: "Sát thần, một đao trảm!"  

 
 
Chương 1995: Mặt đất nổ tung!


 Ầm!

Một cơn mưa máu nổ tung!  

 

Người thứ hai, người thứ ba, người thư tư...  

 

Ở dưới ánh mắt của đám người Ô Đạo Nguyên, Hình Sư, Tô Thanh Ca, Tô Tuyết Hồng, Giang Hàn Mai, hơn một trăm người tu võ nổ tung trong nháy mắt, tất cả đều hóa thành mưa máu!  

 

Ô Đạo Nguyên sợ tới mức lui về phía sau từng bước!  

 

Hình Sư hít một hơi lạnh!  

 

Tô Thanh Ca dại ra tại chỗ!  

 

Tô Tuyết Hồng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt!  

 

Hai chân Giang Hàn Mai mềm nhũn, ngã xuống đất bịch một tiếng!  

 

Hơn một trăm cảnh giới Thánh, Thánh Vương!  

 

Giờ phút này, thời gian giống như dừng lại!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía hai người Ô Đạo Nguyên và Hình Sư: “Đến lượt các ông rồi!”  

 

“Cậu!”  

 

Ô Đạo Nguyên sợ tới mức da đầu run lên, trái tim suýt nữa thì nổ tung!  

 

Tất cả sự tự tin của ông ta đều hoàn toàn biến mất vào giây phút này!  

 

Hình Sư cũng không tốt hơn là bao, con ngươi già nua co rút lại một chút: “Đi!”  

 

Vèo!  

 

Ông ta lập tức bay lên trời giống như sao băng!  

 

“Còn muốn chạy sao?”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười, dẫm mạnh chân xuống một cái.  

 

Mặt đất nổ tung!  

 

Trong nháy mắt anh đã đuổi theo Hình Sư, xuất hiện ở phía trên ông ta!  

 

Đạp một cú xuống!  

 

Hình Sư đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó là tức giận: “Cậu coi lão phu là ai? Muốn dùng chân đạp là có thể dùng chân đạp ư? Cút đi cho lão phu!”  

Ông ta hét to một tiếng!  

 

Hình Sư vận chuyển pháp tướng ma sư, lao về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Trong nháy mắt hai người tiếp xúc, pháp tướng ma sư sụp đổ ầm ầm!  

 

“Cậu... A!”  

 

Hình Sư kêu thảm thiết một tiếng, cả người rơi mạnh xuống đất giống như sao băng.  

 

Mặt đất cũng bị lún xuống thành một lỗ thủng.  

 
 
Chương 1996: Ông ta muốn tự bạo!


 Hình Sư vô cùng sợ hãi, cảm thấy cổ chợt lạnh.  

 

Một cái đầu bay lên cao!  

 

Ô Đạo Nguyên không thể tin quát to một tiếng: “Hình Sư!”  

 

Ông ta trơ mắt nhìn thấy đầu của Hình Sư bay lên, rơi xuống mặt đất.  

 

Chết không nhắm mắt!  

 

“A!”  

 

Cả người Ô Đạo Nguyên đã tê rần, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu... rốt cuộc cậu là ai?”  

 

Diệp Bắc Minh trêu tức mở miệng: “Ông thông minh lắm mà, thử đoán xem nào, tôi tin chắc ông sẽ có thể đoán được thôi.”  

 

“Cậu!”  

 

Ô Đạo Nguyên thiếu chút nữa bị tức tử, anh phẫn nộ đích rít gào: “Nơi này là phạm vi thế lực nhà họ Ô, cho dù cậu có thể giết lão phu!”  

 

“Cho dù cậu có chạy đến chân trời góc biển, nhà họ Ô cũng sẽ đuổi giết cậu!”  

 

“Chạy?”  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Vì sao tôi lại phải chạy chứ? Vì sao ông lại có loại suy nghĩ kỳ quái như vậy?”  

 

“Mục tiêu của tôi là tiêu diệt nhà họ Ô mà!”  

 

“Cậu nói cái gì?”  

 

Ánh mắt Ô Đạo Nguyên vô cùng chấn động!  

 

Đám người Tô Thanh Ca, Tô Tuyết Hồng, Giang Hàn Mai cũng sợ ngây người!  

 

Mục tiêu của Diệp Phong là tiêu diệt nhà họ Ô?  

 

Chẳng lẽ anh không biết nhà họ Ô có nghĩa là gì sao?  

 

Lúc mấy người còn đang ngẩn ra, Diệp Bắc Minh đã đi từng bước đến trước mặt Ô Đạo Nguyên.  

 

Ô Đạo Nguyên biết chắc chắn mình sẽ phải chết, con ngươi lập tức tràn ngập tơ máu, ông ta giận dữ rít gào một tiếng: “Cậu cho là lão phu sẽ khoanh tay chịu chết sao?”  

 

“Cậu sai lầm rồi! Cho dù lão phu có phải chết, cũng sẽ kéo cậu để đệm lưng!”  

 

Tất cả chân nguyên trong cơ thể Ô Đạo Nguyên điên cuồng ngưng tụ tới đan điền!  

 

Ông ta muốn tự bạo!  

 

Cấp Thánh Chủ tự bạo, tuyệt đối còn khủng bố hơn cả vũ khí hạt nhân.  

Trong phạm vi mười km tuyệt đối không có một vật còn sống!  

 

“Ha ha ha ha! Nhóc con, cho dù cậu là ai, chúng ta cũng sẽ gặp lại ở địa ngục”, Ô Đạo Nguyên điên cuồng cười một tiếng, không chút do dự nổ tung đan điền.  

 

Vèo!  

 

Trong phút chốc, một cây ngân châm bay tới.  

 

Chui vào trong đan điền của Ô Đạo Nguyên!  

 

Ngay sau đó.  

 
 
Chương 1997: Một cảm giác an toàn chưa bao giờ có sinh ra!


 Diệp Bắc Minh bình tĩnh mở miệng: “Muốn tự bạo ở trước mặt tôi ư? Ông cảm thấy ông có thể làm được sao?”  

 

“Cậu! Rốt cuộc cậu là người hay quỷ...”  

 

Cả người Ô Đạo Nguyên sợ run, ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi.  

 

Ông ta là Thánh Chủ, vậy mà ngay cả tự bạo cũng không làm được!  

 

Thần Ma Liêm Đao quét ngang đến, mãi cho đến khi đầu người rơi xuống đất, trên khuôn mặt già nua của Ô Đạo Nguyên vẫn còn tràn ngập nghi hoặc và khiếp sợ!  

 

Rốt cuộc Diệp Phong này là ai?  

 

“A!”  

 

Đột nhiên, bên tai anh truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Tô Thanh Ca.  

 

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Hàn Mai cầm dao găm trong tay để ở cổ Tô Thanh Ca: “Diệp Phong, tôi biết anh đến để cứu Tô Thanh Ca.”  

 

“Bây giờ anh hãy lập tức dùng trái tim võ đạo để thề sẽ thả tôi rời đi, tôi sẽ thả Tô Thanh Ca!”  

 

“Nếu không...”  

 

Giang Hàn Mai còn chưa nói xong.  

 

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước người cô ả như một bóng ma, nâng tay lên chộp về hướng cổ tay Giang Hàn Mai!  

 

“Tốc độ của anh...”  

 

Giang Hàn Mai sợ tới mức đồng tử co rút lại.  

 

Răng rắc!  

 

Diệp Bắc Minh bắt lấy tay Giang Hàn Mai, dùng sức kéo một cái.  

 

Cả cánh tay bị kéo đứt!  

 

“A!”  

 

Giang Hàn Mai phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy.  

 

Toàn bộ gân tay chân cân của Tô Thanh Ca đã bị đứt, sau khi thoát khỏi tay Giang Hàn Mai, cả người lập tức ngã xuống đất.  

 

Diệp Bắc Minh tiến lên từng bước, ôm lấy Tô Thanh Ca.  

 

Thân thể mềm mại của Tô Thanh Ca run rẩy một chút!  

Giờ phút này, trong lòng cô ta đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.  

 

Một cảm giác an toàn chưa bao giờ có sinh ra!  

 

Diệp Bắc Minh đặt cô ta ở trên bàn: “Tôi tới nơi này được tính là một cơ hội của cô!”  

 

“Bây giờ tôi có thể cứu cô một lần, tính là cô đã dùng hết cơ hội thứ hai!”

Tô Thanh Ca không ngừng run lên: “Cậu… cậu Diệp…”  

 

“Kinh mạch chân tay của tôi đứt hết, cậu có thể cứu tôi ư?”  

 
 
Chương 1998: Điểm trúng một huyệt đạo!


 Diệp Bắc Minh gật đầu: “Có thể”.  

 

Tô Thanh Ca không hề do dự: “Được, tôi sử dụng cơ hội lần thứ hai!”  

 

Diệp Bắc Minh không nhiều lời, lấy ra mấy cây kim châm, trực tiếp cắm vào trong cơ thể của Tô Thanh Ca.  

 

Sau đó, lại cho cô ta uống mấy viên đan dược màu đỏ!  

 

Một luồng sức sống cường mạnh chảy trong cơ thể Tô Thanh Ca.  

 

“Ư…”  

 

Tô Thanh Ca rên một tiếng, khuôn mặt trắng bệch lập tức trở nên đỏ bừng.  

 

Hơn nữa cơ thể có cảm giác kỳ lạ, giống như có đôi tay đang vuốt ve!  

 

Rất dễ chịu, rất đắm đuối!  

 

Cúi đầu nhìn, đúng là Diệp Bắc Minh đang xoa bóp đôi chân của cô ta.  

 

“A!”  

 

Cô ta kêu lên theo bản năng, rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh, càng thêm xấu hổ.  

 

“Ấy?”  

 

Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh dừng lại, tay vẫn nắm chân của Tô Thanh Ca: “Mười tám năm trước, cô từng trúng độc à?”  

 

Tô Thanh Ca đỏ mặt: “Cậu Diệp… làm… làm sao cậu biết?”  

 

Diệp Bắc Minh giữ nguyên tư thế cầm chân của cô ta, cô ta vô cùng xấu hổ.  

 

Toàn thân tê dại, hai chân khẽ run rẩy.  

 

Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: “Cô vốn có thiên phú học võ rất tốt, nhưng vì lần trúng độc dó, dẫn đến kinh mạch tắc nghẽn!”  

 

“Lại thêm mấy năm nay, cô dùng thuốc điều dưỡng”.   

 

“Không những không có chuyển biến tốt, ngược lại còn làm độc tính của tất cả thuốc tắc trong kinh mạch, nếu không phải gặp được tôi, cả đời này của cô đừng nghĩ đến tập võ nữa”, anh khẽ lắc đầu.  

 

Nghe đến đây, trái tim của Tô Thanh Ca đập điên cuồng.  

 

Cô ta hít thở dồn dập, lồng ngực phập phồng dữ dội: “Cậu Diệp, cậu nói vậy có ý gì?”  

 

“Cái gì mà nếu không phải gặp được cậu? Cậu…”  

“Chẳng lẽ cậu có cách giúp tôi ư?”  

 

Diệp Bắc Minh trả lời: “Thôi vậy, cứu người cứu đến cùng, lần này coi như tôi tặng cô”.  

 

“Trong cơ thể cô có kinh mạch ở một số chỗ cần lưu thông, cho nên… đắc tội rồi!”  

 

Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh giơ tay về phía đùi của Tô Thanh Ca!  

 

Điểm trúng một huyệt đạo!  

 

“Ừm!”  
 
Chương 1999: “Cũng chính là… chỗ đó của cô…”


 Ở đó là…  

 

Trái tim của Tô Thanh Ca cũng sắp ngừng đập, nhanh chóng cúi đầu, nhìn chằm chằm, cắn môi đỏ!  

 

“Ừm!”  

 

Khoảnh khắc ngón tay của Diệp Bắc Minh tiếp xúc với cơ thể của cô ta, Tô Thanh Ca cảm thấy trong cơ thể có dòng điện nhanh chóng chạy qua!  

 

Dâng trào từng đợt liên tiếp!  

 

Cơ thể cô ta run lên dữ dội.  

 

Bất giác tóm lấy tay của Diệp Bắc Minh!  

 

Giữ lại!  

 

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Cô Tô, cô yên tâm, không phải tôi sàm sỡ cô”.  

 

“Mà kinh mạch của cô bị tắc nghẽn, bây giờ phần lớn độc tố đều tập trung ở vị trí dưới đan điền”.  

 

“Cũng chính là… chỗ đó của cô…”  

 

“Bây giờ, tôi phải đả thông chỗ đó mới có thể bài trừ độc cho cô!”  

 

Ánh mắt của Tô Thanh Ca hơi mơ màng: “Cậu… cậu Diệp…”  

 

Trong đầu tỉnh táo lại một chút, buông tay Diệp Bắc Minh ra.  

 

Ngón tay anh điểm mấy cái liên tiếp.  

 

Hai chân của Tô Thanh Ca kéo căng!  

 

Trái tim đập mạnh điên cuồng, khuôn mặt trở nên đỏ bừng bừng.  

 

Một lát sau, cuối cùng Diệp Bắc Minh bỏ tay khỏi chỗ đó, sau đó điểm nhẹ mấy cái ở bụng cô ta.  

 

Cơ thể Tô Thanh Ca run lên, phun ra một ngụm máu đen!  

 

Liền sau đó.  

 

Cô ta cảm thấy thoái mái dễ chịu chưa từng có.  

 

Đan điền vốn tĩnh lặng mười mấy năm, lại cũng có phản ứng!  

 

“Tôi… tôi hồi phục rồi ư? Đan điền của tôi hồi phục rồi ư?”  

 

Nước mắt lập tức trào ra, cô ta vui mừng phát khóc.  

 

Nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: “Cảm ơn, cậu Diệp, cảm ơn cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt lên tiếng: “Chuyện nhỏ thôi”.  

 

“A?”  

Khuôn mặt Tô Thanh Ca đỏ bừng.  

 

Diệp Bắc Minh phản ứng lại: “Khụ khụ, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó”.  

 

“Tôi hiểu!”  

 

Tô Thanh Ca vội nói, nhớ lại cảm giác kỳ lạ vừa nãy, toàn thân lại tê dại.  

 

Cô ta do dự một lát, bỗng lên tiếng: “Cậu Diệp, tôi vẫn còn cơ hội thứ ba phải không?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế, cô muốn dùng luôn bây giờ à?”  
 
Chương 2000: “Người này, cô tự xử lý đi”.


Tô Thanh Ca cắn môi đỏ, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu Diệp, nếu tôi không dùng cơ hội lần thứ ba này, có lẽ cả đời tôi cũng sẽ không nhìn được khuôn mặt của cậu”.  

 

“Cho nên, cho dù cơ hội lần thứ ba quý giá đi nữa, tôi cũng quyết định sử dụng!”  

 

“Nếu không sử dụng, tôi biết tôi nhất định sẽ hối hận cả đời”.  

 

Diệp Bắc Minh trầm mặc một lát, khẽ gật đầu: “Được!”  

 

Tô Thanh Ca nín thở!  

 

Tô Tuyết Hồng ở chỗ không xa cũng nhìn qua, nhìn chằm chằm mặt nạ của Diệp Bắc Minh.  

 

Giang Hàn Mai cố nhịn cơ đau dữ dội, cũng ngẩng đầu nhìn qua!  

 

Liền sau đó.  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay, cầm mặt nạ màu đen, nhẹ nhàng tháo xuống.  

 

Một khuôn mặt anh tuấn thanh tú xuất hiện trước mắt.  

 

Tô Thanh Ca nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Bắc Minh không chớp mắt, dường như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào trong đầu!  

 

“Là anh!”  

 

Tô Tuyết Hồng cất giọng kinh hãi: “Làm sao có thể là anh?”  

 

“Thực sự là anh, Diệp Bắc Minh? Anh…”  

 

“Làm sao có thể! Thực lực của anh làm sao có thể giết Thánh Chủ? Không thể nào… tuyệt đối không thể nào!”  

 

Tô Tuyết Hồng giống như bị kinh sợ.  

 

Cô ta quay người định bỏ chạy ra ngoài trang viên.  

 

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, xuất hiện trước người Tô Tuyết Hồng: “Cô muốn đi đâu?”  

 

Tô Tuyết Hồng sợ đến lùi lại mấy bước, đồng tử co lại: “Tôi…”  

 

Nhìn mặt nạ lạnh như băng đó, hai chân Tô Tuyết Hồng mềm nhũn: “Diệp Bắc Minh, tôi lấy trái tim võ đạo ra thề, chuyện hôm nay, tôi không nhìn thấy gì hết!”  

 

“Tôi bảo đảm sẽ không nói ra ngoài, cầu xin anh thả tôi đi, làm gì tôi cũng được!”  

 

“Không cần đâu”.  

 

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng.  

 

Trực tiếp giơ tay, tóm về phía cổ của Tô Tuyết Hồng!  

 

“Rắc” một tiếng giòn tan.  

 

Tô Tuyết Hồng còn không có cả dũng khí phản kháng, trực tiếp bỏ mạng!  

Đồng tử của Tô Thanh Ca co lại, không nói nhiều.  

 

Diệp Bắc Minh chỉ vào Giang Hàn Mai: “Người này, cô tự xử lý đi”.  

 

Anh giơ tay, mấy cây kim châm cắm vào trong cơ thể Giang Hàn Mai!  

 

Khiến cô ả hoàn toàn mất hết võ lực!  

 

Quay người bỏ đi.  

 

Tô Thanh Ca nhìn Diệp Bắc Minh rời đi, đôi mắt trầm xuống, nhìn sang Giang Hàn Mai!  

 
 
Chương 2001: Đột nhiên vỡ tan, rơi xuống đất!


 Cô ta không ngừng dập đầu, cầu xin Tô Thanh Ca tha thứ.  

 

Đôi mắt Tô Thanh Ca lóe lên vẻ phức tạp: “Tiểu Mai, lúc cô phản bội tôi, đã từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa?”  

 

Giang Hàn Mai vừa nghe Tô Thanh Ca gọi mình là Tiểu Mai, lập tức cảm thấy có hy vọng sống tiếp: “Tiểu thư, tôi thực sự biết sai rồi”.  

 

“Tôi thề bắt đầu từ bây giờ…”  

 

“Không cần đâu…”, Tô Thanh Ca thở ra một hơi nặng nề.  

 

“Tiểu thư?”  

 

Giang Hàn Mai ngẩng đầu.  

 

Trong tích tắc, Tô Thanh Ca lấy ra một con dao găm từ trong tay áo, ánh sáng lạnh lóe lên rồi vụt tắt!  

 

Giang Hàn Mai kinh sợ ôm cổ họng của mình, ngã xuống đất.  

 

…  

 

Sâu trong kết giới hậu sơn nhà họ Ô.  

 

Rắc rắc!  

 

Trong một mật thất tĩnh lặng như cái chết, đột nhiên vang lên một tiếng giòn tan.  

 

Hai ông lão một mập một gầy cùng mở mắt, nhìn một tấm bài linh hồn trong đó: “Ừm?”  

 

“Ô Câu chết rồi?”  

 

Ông lão lùn mập hơi kinh ngạc: “Cảnh giới của Ô Câu hình như đạt đến Thánh Vương đỉnh phong rồi phải không?”  

 

“Nếu không phải cơ thể ông ta có bệnh khó nói, thì sớm đã tiến vào cảnh giới Thánh Chủ rồi”.  

 

“Chẳng lẽ ông ta tu luyện xảy ra sai sót? Làm sao lại chết được chứ?”  

 

Sắc mặt ông lão cao gầy nghiêm trọng: “Không đúng, Ô Câu rất thận trọng, không thể nào dễ dàng ngã xuống được”.  

 

“Sợ là có…”  

 

Còn chưa nói hết một câu.  

 

Rắc! Rắc! Rắc!  

Một tràng âm thanh vang lên.  

 

Trong ánh mắt chấn hãi của hai ông lão, toàn bộ hơn một trăm tấm bài linh hồn trong mật thất nổ tung!  

 

“Việc này…”  

 

Hai người ngẩn người.  

 

Liền sau đó.  

 

Tấm bài linh hồn của Ô Đạo Nguyên nứt ra một đường.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom