Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1662: Gã tung ra một chưởng!


 

Ác Thông Thiên cười một tiếng dữ tợn: "Lão già ở đâu ra, nói nhảm nhiều quá vậy?"  

 

"Chết đi cho tôi!"  

 

Ầm!  

 

Dưới chân giẫm một cái, Ác Thông Thiên cao hai mét nhảy lên thật cao!  

 

Giống như người khổng lồ nện một đấm xuống.  

 

Ngũ trưởng lão hét lớn một tiếng: "Bảo vệ tiểu thư!"  

 

Mọi người còn lại của Tiêu gia bảo vệ hai chị em, nhanh chóng lùi về sau.  

 

Phụt!  

 

Ngũ trưởng lão không phải đối thủ của Ác Thông Thiên, bịt một đấm đâm thủng ngực, chết ngay tại chỗ!  

 

Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi kêu to: "Ngũ trưởng lão!"  

 

Trong mắt thất trưởng lão tràn ngập tơ máu: "Anh năm! Đệch!"  

 

"Bọn tôi với các người không thù không oán, vì sao lại giết người?"  

 

Ác Thông Thiên nhếch miệng cười: "Ông đây là kẻ ác đệ nhất thiên hạ, muốn giết ai thì giết!"  

 

Ánh mắt trầm xuống.  

 

Rơi vào trên người chị em nhà họ Tiêu!  

 

Ngực!  

 

Eo!  

 

Mông!  

 

Đường cong hoàn mỹ.  

 

Mặc dù hai người ăn mặc rất đứng đắn nhưng vẫn không thể nào che giấu được dáng người bốc lửa!  

 

Ác Thông Thiên cảm thấy khô nóng một trận: "Vậy mà còn có người đẹp như vậy, hôm nay sướng rồi!"  

Gã tiến lên một bước, đi về phía mọi người nhà họ Tiêu.  

 

Thất trưởng lão chợt thay đổi sắc mặt: "Bảo vệ tiểu thư!"  

 

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!  

 

Mọi người nhà họ Tiêu đều rút vũ khí ra, đồng loạt ra tay.  

 

"Muốn chết!"  

 

Ác Thông Thiên hừ lạnh một tiếng, cơ thể của gã kiên cố không phá vỡ nổi.  

 
 
Chương 1663: Gã hoảng sợ!


 Một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên.  

 

Đầu thất trưởng lão ầm ầm nổ tung.  

 

Còn lại mười ông lão nhà họ Tiêu vốn dĩ không ngăn được.  

 

Chưa đầy ba phút, tất cả đều bị Ác Thông Thiên dùng nắm đấm đập chết tươi!  

 

Tiêu Nhã Phi vô cùng hoảng sợ: "Chị ơi!"  

 

Tiêu Dung Phi chặn trước mặt em gái: "Không được tổn thương em gái tôi, chúng tôi là người nhà họ Tiêu đất tổ!"  

 

Ác Thông Thiên tỏ ra sợ hãi: "Nhà họ Tiêu? Tôi sợ quá đi!"  

 

"Làm sao bây giờ? Đáng sợ quá!"  

 

"Ha ha ha ha!"  

 

Bốn phía truyền tới một trận cười vang.  

 

Hai người Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi sợ tới mức không ngừng run rẩy.  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng nói lạnh như băng truyền tới: "Ác Thông Thiên, đừng gây thêm rắc rối!"  

 

Âm thanh ồn ào im bặt!  

 

Bạch!  

 

Tất cả mọi người quay đầu lại, nhìn về một hướng.  

 

Một nam nhân đứng đó, mang mặt nạ màu đen.  

 

Vua sát thủ đệ nhất thiên hạ, Tần Phong.  

 

Giọng Tần Phong lạnh nhạt: "Tôi có chút dây mơ rễ má với nhà họ Tần, hai cô gái này được tôi bảo vệ rồi!"  

 

Ác Thông Thiên theo bản năng thốt lên: "Cái gì?"  

 

Đùng!  

 

Tần Phong chỉ đưa tay một cái, Ác Thông Thiên đã bay ra ngoài!  

Khuôn mặt sưng lên.  

 

Gã hoảng sợ!  

 

Giọng nói của Tần Phong lại truyền tới: "Ông có ý kiến?"  

 

Đồng tử Ác Thông Thiên hung hăng co lại: "Không dám!"  

 

Cho dù là gã cũng không dám trêu chọc vị Sát Thần này!  

 

Sát Thần Diệp Bắc Minh cái gì?  
 
Chương 1664: Vậy mà còn chém đứt đầu?


 Một giây sau.  

 

Tần Phong nhìn về phía sâu trong Tử Vong Cốc: "Giết chóc, đã bắt đầu!"  

 

"Diệp Bắc Minh? Ha ha!"  

 

"Lần đầu tiên nghe thấy tên của anh, tôi không coi ra gì!"  

 

"Anh vậy mà cũng gọi là Sát Thần? Ha ha, Sát Thần, chỉ có một!"  

 

Tần Phong bước ra một bước.  

 

Tiến vào trong Tử Vong Cốc.  

 

Sau lưng xoáy lên sát khí ngập trời!  

 

Những người còn lại theo sát phía sau.  

 

Lăng Vận Nhi ở phía sau cùng, nhìn mọi người tiến vào Tử Vong Cốc: "Nhiều người đến như vậy, thú vị rồi đây!"  

 

"Sát Thần có chống đỡ được không?"  

 

"Tần Phong này, hình như cũng rất lợi hại nhỉ?"  

 

...  

 

Tiến vào Tử Vong Cốc.  

 

Đập vào mắt chính là thi thể đầy đất.  

 

Yêu Nữ Oản Oản nhíu mày: "Đều là một kiếm toi mạng, đầu người rơi xuống đất!"  

 

Kiếm đệ nhất thiên hạ, Thẩm Lãng gật đầu, vẻ mặt ngạo mạn: "Kẻ này là một cao thủ sử dụng kiếm!"  

 

"Chỉ tiếc, lĩnh ngộ của anh ta về kiếm còn chưa đủ độ lửa!"  

 

Giết người, một kiếm đứt cổ là đủ rồi!  

 

Vậy mà còn chém đứt đầu?  

 

Quả thực là sỉ nhục với sử dụng kiếm!  

 

...  

 

Lúc này.  

Trong đại sảnh nhà họ Thẩm.  

 

Một người đàn ông trung niên xông tới: "Gia chủ, đám người vua sát thủ đệ nhất thiên hạ, kiếm đệ nhất thiên hạ, đao đệ nhất thiên hạ!"  

 

"Còn có Yêu Nữ Oản Oản đã tiến vào Tử Vong Cốc!"  

 

Thẩm Vạn Tứ đứng bật dậy.  

 

Giơ chén trà sứ thanh hoa trong tay!  

 

Xoảng!  
 
Chương 1665: "Không phải không cho bọn họ vào sao?"


"Thông Nhi, Linh Lung, thù lớn của hai đứa cuối cùng cũng báo được rồi!"

Bên ngoài Tử Vong Cốc.  

 

Diệp Bắc Minh một đường đánh tới, đã giết hơn một nghìn người tu võ.  

 

Thực lực yếu nhất chí ít cũng là Võ Thần!  

 

Thực lực đáng sợ nhất vậy mà đã đạt tới cảnh giới Hợp nhất.  

 

Diệp Bắc Minh vừa thu gom chiến lợi phẩm, vừa lắc đầu: "Bây giờ mới tiến vào Tử Vong Cốc chưa tới mười cây số, vậy mà đã có nhiều người tu võ như vậy sao?"  

 

"Xem ra chị em nhà họ Tiêu không nói dối tôi, người tu võ bị Côn Lôn Hư truy nã đều chạy vào đây".  

 

"Cũng không biết Giếng Tử Vong cụ thể ở đâu, tìm tiếp như vậy chừng nào mới tìm được?"  

 

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: "Nhóc con, chẳng lẽ chuyện này với cậu mà nói không tốt sao?"  

 

"Một ngàn người tu võ này đều là kẻ đại gian đại ác, cậu ngưng tụ sát khí cũng không ít!"  

 

Ngoại trừ Diệp Bắc Minh.  

 

Long Đế cũng nhận được rất nhiều lợi ích!  

 

Gần như tất cả máu tươi.  

 

Đều bị ông ấy hấp thu!  

 

Long Đế rất hưng phấn: "Nhóc con, tiếp tục giết người như vậy".  

 

"Tôi có thể ngưng tụ chân hồn rồi!"  

 

"Nói không chừng có thể sống lại luôn".  

 

Ấu!  

 

Bỗng nhiên.  

 

Sau lưng truyền tới từng đợt tiếng sói tru.  

 

Một đám Tật Phong Lang biến dị cấp bốn xuất hiện, điên cuồng cắn nuốt thi thể dưới đất.  

Diệp Bắc Minh lạnh lùng quan sát tất cả, cầm kiếm giết vào trong bầy sói.  

 

Mấy phút sau, thi thể đầy đất.  

 

Anh đang định tiếp tục lên đường!  

 

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: "Có người cũng vào theo rồi, chị em nhà họ Tiêu cũng ở trong đó!"  

 

"Cái gì?"  

 

Diệp Bắc Minh sững sờ: "Không phải không cho bọn họ vào sao?"  
 
Chương 1666: Sương mù dày đặc tan đi.


 Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Nhiều như vậy?"  

 

Lập tức.  

 

Ánh mắt lập lòe: "Thực lực cũng không tệ, có thể nhận làm người hầu!"  

 

...  

 

Trên đường đám người Tần Phong tới đây, thi thể dưới đất càng lúc càng nhiều.  

 

Không chỉ có thi thể của người tu võ, còn có một đống thi thể của ma thú!  

 

Từ ma thú cấp hai đến ma thú cấp bốn cấp năm khác nhau.  

 

Tất cả đều bị một kiếm giết trong nháy mắt!  

 

Hoặc là đầu rơi xuống đất, hoặc là hóa thành sương máu!  

 

Khuôn mặt Yêu Nữ Oản Oản nghiêm túc: "Vậy mà đều là một kiếm giết trong nháy mắt?"  

 

"Nếu như chỉ có mười mấy người tu võ thì không kỳ lạ".  

 

"Nhưng từ khi chúng ta tiến vào Tử Vong Cốc cho tới bây giờ".  

 

"Ít nhất có hơn một nghìn người tu võ, mấy trăm con ma thú."  

 

"Vậy mà đều là một kiếm giết trong nháy mắt?"  

 

Bầu không khí có chút kỳ lạ.  

 

Hô hấp của mọi người đều trở nên dồn dập.  

 

Một tỷ này của nhà họ Thẩm không dễ kiếm như vậy.  

 

Thẩm Lãng lạnh mặt, không thể không thừa nhận: "Kẻ này có chút quỷ dị!"  

 

Đúng lúc này.  

 

Một giọng nói từ sâu trong sương mù dày đặc phía trước truyền tới: "Mấy người có thể đừng thảo luận nữa không?"  

 

"Tôi chờ các người được nửa tiếng rồi".  

 

Xoạt!  

Trên trăm ánh mắt đồng loạt nhìn sang.  

 

"Ai?"  

 

Mọi người chấn động.  

 

Cơ thể mềm mại của Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi run lên: "Là anh ấy!"  

 

Ong!  

 

Sương mù dày đặc tan đi.  
 
Chương 1667: "Một phế vật sơ kỳ Võ Thánh!"


 "Diệp Bắc Minh!"  

 

Đồng tử mọi người co lại.  

 

Đôi mắt trợn to!  

 

Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng lại dùng phương thức này nhìn thấy Diệp Bắc Minh?  

 

Đối phương vậy mà đang chờ bọn họ!  

 

Diệp Bắc Minh chỉ hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi: "Thả bọn họ, sau đó quỳ xuống thần phục, nhận tôi làm chủ nhân!"  

 

"Tôi có thể tha cho các người một con đường sống".  

 

Mọi người ngây người: "Anh nói gì?"  

 

Nghẹn họng nhìn trân trối!  

 

Khóe mắt mấy người Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lãng, Quỷ Thủ Độc Thánh, Ác Thông Thiên, Tần Phong co giật.  

 

Thế này cũng khoa trương quá rồi!  

 

Ác Thông Thiên gào lên một tiếng: "Thằng tạp chủng, dám nói khoác mà không biết ngượng trước mặt kẻ ác đệ nhất thiên hạ tôi hả?"  

 

"Quỳ xuống cho tôi!"  

 

Ầm ầm!  

 

Chân nguyên của Ác Thông Thiên cuồn cuộn, xông tới như một con thú dữ!  

 

Người này vậy mà là cảnh giới Hợp Nhất!  

 

Tần Phong kêu to: "Anh Diệp cẩn thận, tên này rất hung tàn!"  

 

"Giết người không chớp mắt, là kẻ ác đệ nhất thiên hạ!"  

 

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay.  

 

Bình tĩnh nhìn Ác Thông Thiên đánh tới!  

 

Một trăm mét!  

 

Năm mươi mét!  

 

Mười mét!  

 

Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ.  

 

Ác Thông Thiên điên cuồng cười một tiếng: "Nhóc con, mẹ nó cậu sợ tới ngu rồi hả?"  

 

"Một phế vật sơ kỳ Võ Thánh!"  

 

"Thấy kẻ ác đệ nhất thiên hạ tôi không bị dọa quỳ xuống đã là rất can đảm rồi!"  
 
Chương 1668: Tần Phong nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu!


 Diệp Bắc Minh gọn gàng mà linh hoạt ra tay, đấm ra một quyền!  

 

Sau lưng anh sát khí ngập trời, một giọt huyết long bùng nổ từ trong nắm đấm!  

 

Ầm!  

 

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.  

 

"A!"  

 

Ác Thông Thiên kêu thảm một tiếng, cánh tay tấn công đã bị đánh nổ tung!  

 

Một mảnh sương máu vỡ ra!  

 

Bay ra ngoài giống như chó chết.  

 

Ầm!  

 

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, lôi ảnh trùng trùng.  

 

Đi tới không trung phía trên cơ thể Ác Thông Thiên, đạp mạnh một cước xuống!  

 

Một tiếng "Răng rắc" thật lớn vang lên!  

 

Ác Thông Thiên như bị sét đánh, lao xuống đất như sao băng!  

 

Diệp Bắc Minh từ trên trời giáng xuống, một chân đạp đầu Ác Thông Thiên: "Kẻ ác đệ nhất thiên hạ?"  

 

"Xem ra, ông còn chưa đủ ác đâu!"  

 

Phó Thập Nhất Lang nhướng mày.  

 

Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh giá, mang theo một chút ghen ghét!  

 

Ánh mắt Yêu Nữ Oản Oản nhìn về phía Diệp Bắc Minh đã hoàn toàn thay đổi, vậy mà có một ít hưng phấn.  

 

Tần Phong nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu!  

 

"Hít!"  

 

Những người còn lại hít sâu một hơi, trong mắt toàn là chấn động!  

 

Đó chính là Ác Thông Thiên, kẻ ác đệ nhất thiên hạ!  

 

Giao thủ với Diệp Bắc Minh thậm chí cả một chiêu cũng không cầm cự nổi?  

 

Đệch!  

 

Trái tim bọn họ đều sợ tới mức nổ rồi.  

 

Một giây sau.  

 

Tần Phong nở nụ cười: "Ha ha, Diệp Bắc Minh quả nhiên anh có chút bản lĩnh!"  

 
 
Chương 1669: Rõ ràng cũng không!


"Cái gì cơ?"  

             Tất cả mọi người đều bàng hoàng.  

             Sao Diệp Bắc Minh lại dám xem lời nói của Tần Phong như gió thoảng chứ?  

             Nụ cười trên mặt Tần Phong thoáng chốc sượng trân: "Mày...!"  

             Một luồng kiếm khí sắc như dao ập tới, ngắt lời anh ta một lần nữa.  

             Roẹt!  

             Đó là kiếm khí mang sắc màu đỏ chót, chứa đựng hơi thở đầy bạo tàn và điên loạn!  

             Giọng nói của Diệp Bắc Minh hệt như vọng lại từ nơi địa ngục Cửu U kinh hoàng: "Những người khác quỳ xuống nhận tôi làm chủ nhân thì được phép sống sót".  

             "Còn anh? Anh là tên rác rưởi ăn hại phương nào hả?"  

             "Chết đi cho đỡ chật đất!"  

             Gia đình là vảy ngược bất khả xâm phạm của Diệp Bắc Minh.  

             Dám động chạm đến vảy ngược của rồng ắt phải nhận lấy cái chết.  

             Tần Phong hoàn toàn không ngờ Diệp Bắc Minh lại ngông cuồng đến thế, dám chủ động ra tay với anh ta.  

             "Diệp Bắc Minh, hãy trả giá cho sự ngông cuồng và ngu muội của mày đi!"  

             "Mày dám ra tay với tao mà chưa thèm hỏi tao là ai cơ à?"  

             "Ra đây, Thiên Tuyệt Ma Ảnh!"  

             Một tiếng gầm thét vang rền cất lên.  

             Một thanh đao quý đầu rồng màu đen hiện ra trong tay Tần Phong, nó tỏa ra hơi thở cuồng loạn đến mức ào ạt ùa ra hệt sóng thần dữ dội.  

             Chính lúc này.  

             Không ngờ có một ma ảnh cao ngút ngàn hiện diện sau lưng Tần Phong.  

             Nó mang đến sát khí, sự rét buốt tột cùng cũng như áp lực lớn lao đến nỗi tưởng chừng có thể dìm nát người ta.  

             Giống như Ma Thần đã giáng trần vậy!  

             Ngay giây phút nhát kiếm của Diệp Bắc Minh sắp sửa chém nát ma ảnh ngút trời kia.   

             Đột nhiên.  

             Một giọng nói lạnh lùng đến vô tình cất lên: "Dám ra tay với chủ nhân của tôi tại địa bàn của tôi à?"  

             "Ma ảnh? Nó là cái thá gì chứ!"  

             “Biến đi!”  

             Vèo!  

             Một chùm tia sáng màu đen bay vút ra khỏi nơi sâu thẳm trong Tử Vong cốc, bay đến, nhanh đến độ xé tan cả không khí.  

             Nó đâm xuyên tất thảy mọi thứ!  

             "Uỳnh uỳnh!"  

             Đất rung núi chuyển, không khí chấn động!  

             Trong chốc lát, Tần Phong và bóng Ma Ảnh hùng vĩ kia biến đi đâu mất tăm.  

             Không mảy may tồn tại trên thế gian này nữa.  

             Cả Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang lẫn Quỷ Thủ Độc Thánh đều không hẹn mà cùng quay phắt qua nhìn về phía nơi sâu thẳm trong Tử Vong cốc, môi run run: "Đó là..."  

             Ừng ực! Ừng ực! Ừng ực!  

             Bọn họ nuốt nước miếng một cách sợ hãi: "... Đó là thứ gì thế?"  

             Đồng tử của Diệp Bắc Minh co rút, hắn cũng nhìn vào sâu trong Tử Vong cốc: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hình như tia sáng đen vừa nãy là một con mắt đúng không?"  

             "Đậu xanh rau má! Một con mắt mà tiêu diệt được cảnh giới Hợp Nhất luôn à?"  

             Bầu không khí rơi vào sự im lặng chết chóc.  

             Vù!  

             Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về hướng ánh sáng đen kia bắn tới.  

             Ngay giây kế tiếp.  

             Bành!  

             Một màn sương dày đặc ùn ùn kéo đến, nhấn chìm muôn nơi!  

             Trong chốc lát, ai nấy cũng cứng đờ như tượng, cứ như thể họ đã bị trúng Định Thân Chú vậy.  

             Diệp Bắc Minh giật mình: "Màn sương này có vấn đề!"  

             Giọng nói lạnh như băng, nghe chẳng có cảm xúc nào hồi nãy truyền đến: "Thiếu chủ, bọn họ chỉ bị bất động thôi, không sao đâu ạ".  

             "Thuộc hạ chờ thiếu chủ đã lâu lắm rồi".  

             Âm thanh ấy chứa đựng sự kích động vô ngần.  

             Đồng thời cũng đan xen nỗi niềm vui mừng khôn xiết.  

             Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Đằng đó gọi tôi là thiếu chủ à?"  

             Giọng nói kia trả lời: "Đương nhiên rồi, cậu là thiếu chủ của tôi mà".  

             "Thiếu chủ, cậu mau đi vào đi".  

             "Tôi ở dưới giếng Tử Vong chờ cậu rất nhiều năm rồi".  

             "Cậu mà không tới thì không còn ai có thể phá giải phong ấn cho tôi được!"  

             Trên mặt Diệp Bắc Minh đầy vẻ khó tin: "Ông ở dưới giếng Tử Vong ư?"  

             "Lẽ nào ông chính là thứ mà mẹ tôi muốn tôi tìm?"  

             Giọng nói kia tiếp tục cất lên: "Thiếu chủ, cậu đi vào là sẽ biết ngay thôi".  

             Kế đó.  

             Màn sương dày đặc trước mắt đã xua tan.  

             Để lộ một con đường.  

             Dẫn vào nơi sâu thẳm trong Tử Vong cốc.  

             Diệp Bắc Minh hơi tần ngần một hồi nhưng không quá lâu, hắn xông vào đó ngay.  

             Dọc đường đi, anh phát hiện rất nhiều người tu võ bị bao phủ trong màn sương đen, đứng yên như một bức tượng vậy.  

             Cả hơn một ngàn con ma thú cho dù đang trong cuộc chiến cũng bị đứng yên, không một ngoại lệ nào!  

             Diệp Bắc Minh đi thẳng một mạch trăm cây số.  

             Tiến vào nơi sâu nhất của Tử Vong cốc.  

             Cảnh tượng hiện ra trước mắt làm Diệp Bắc Minh bàng hoàng giật thót.  

             Những bộ xương!  

             Một rừng xương trắng hếu vô tận!  

             Xương cốt của người và ma thú chất chồng thành núi.  

             Tất cả đều vây quanh một chiếc giếng cổ ở chính giữa.  

             Cái giếng ấy đang lan tỏa màn sương đen dày đặc.  

             Giếng Tử Vong!  

             Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nặng nề: "Ma khí, không thể tin được, là ma khí kìa!"  

             Diệp Bắc Minh giật mình: "Ma khí ư?"  

             Giọng điệu tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghe rất nghiêm túc: "Đúng vậy, lượng ma khí ở đây vô cùng tinh khiết!"  

             "Giết người sẽ có thể ngưng tụ sát khí".  

             "Tinh luyện sát khí xong thì sẽ thành ma khí".  

             "Nhóc con, tôi khuyên cậu đừng có mà qua đó, ngay cả tôi cũng thấy nguy hiểm rình rập đây!"  

             "Cậu nhìn biển xương cốt trắng phau xung quanh xem, không một ai được phép lại gần miệng giếng Tử Vong cả!"  

             "Nếu cậu chủ quan đi tới, mà tôi vẫn chưa bình phục hoàn toàn thì có thể cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy!"  

             Diệp Bắc Minh lấy làm ngạc nhiên.  

             Ngay cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng cảm giác được nguy hiểm ư?  

             Anh đứng nguyên tại chỗ, cảnh giác nhìn về phía giếng Tử Vong.  

             Một giọng nói truyền ra từ trong giếng Tử Vong: "Thiếu chủ, ở đây đấy ạ".  

             "Cậu mau tới đi, tôi đang ở trong giếng Tử Vong chờ cậu đây!"  

             Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, cẩn thận đấy!"  

             Long Đế cũng run như cầy sấy: "Diệp Bắc Minh, bổn đế cũng từng gặp người của Ma tộc nhưng bao giờ thấy ai có ma khí nồng nặc như thế cả!"  

             "Chắc chắn giếng Tử Vong này có vấn đề, tôi khuyên cậu đừng qua đó thì hơn!"  

             Diệp Bắc Minh thừa biết rằng.  

    Tháp Càn Khôn Trấn Ngục và Long Đế sẽ không hại mình.  

             Nhưng lời nhắn mà mẹ để lại thì bảo anh đi tìm giếng Tử Vong!  

             Mẹ anh có hại anh không?  

             Rõ ràng cũng không!  

             "Phù!"  

             Diệp Bắc Minh hít một hơi thật sâu, tiến lên một bước, lại gần giếng Tử Vong.  

             Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nom hơi giật mình: "Ê nhóc, cậu..."  

             Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Có lẽ chỉ còn cách này để tất cả bí mật được hé màn thôi!"  

             "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xin lỗi ông".  

             "Cho dù đằng trước là núi đao hay biển lửa đi chăng nữa, thì ta cũng phải xông vào!"  

             Dứt lời, anh phất tay.  

             Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh.  
 
Chương 1670: Vô cùng đáng sợ!


Khiến người ta rợn cả da đầu!  

             Khi đã lại gần giếng Tử Vong, Diệp Bắc Minh phát hiện trên giếng khắc hằng hà sa số những phù văn lạ lẫm mà mình chưa từng nhìn thấy bao giờ.  

             Tuy nhiên, hình dáng của mỗi một phù văn lại quen thuộc một cách kỳ lạ!  

             "Thiếu chủ, cuối cùng cậu cũng tới rồi!"  

             "Cậu hay mau phá giải phong ấn cho tôi đi, giải phong ấn rồi thì tôi sẽ có thể đi ra!"  

             Giọng nói vọng lại từ dưới giếng Tử Vong, nghe kích động đến là rõ.  

             "Tôi phải làm gì để phá giải phong ấn?"  

             "Chỉ cần máu của cậu tôi, cậu hãy nhỏ máu lên giếng Tử Vong đi!"  

             "Được!"  

             Diệp Bắc Minh gật đầu, cắn rách đầu ngón tay.  

             Sau đó, anh nhỏ một giọt máu tươi lên giếng Tử Vong.  

             Âm thanh "răng rắc" giòn tan vọng lên, như thể cốc thủy tinh bị đập vỡ.  

             Phong ấn đã được giải trừ!  

             Ngay một giây sau đó.  

             Vù!  

             Một vật thể hình quả bóng bay ra từ trong giếng Tử Vong.  

             Nó nhào thẳng vào lòng Diệp Bắc Minh.  

             Anh cúi đầu nhìn: "Đậu xanh rau má!"  

             Diệp Bắc Minh giật cả mình.  

             Không ngờ đây là một con mắt!  

             Một con mắt to như bóng rổ: "Ông là cái gì thế?"  

             "Thiếu chủ, tôi là con mắt thần ma đây!"  

             "Con mắt thần ma?"  

             Diệp Bắc Minh chau hàng lông mày lại.  

             Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng rú lên: "Con mắt thần ma?!"  

             Long Đế cũng gầm lên thật to: "Đậu má, đây là con mắt thần ma đó hả?!"  

             Chỉ mỗi một mình Diệp Bắc Minh là ngập ngừng: "Sao thế, hai người đều biết thứ này à?"  

             Trông tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng kích động: "Đâu phải chỉ là biết thôi đâu, đây là thứ được ngưng tụ bởi ma khí gần cội nguồn nhất, thuần túy nhất giữa trời đất đấy!"  

             "Trong số các đời ký chủ của tôi, chỉ có hai người từng sở hữu con mắt thần ma!"  

             "Nhưng cuối cùng bọn họ đều..."  

             Diệp Bắc Minh ngờ vực hỏi: "Cuối cùng bọn họ đều thế nào?"  

             Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rơi vào im lặng.  

             Ông ta không trả lời.  

             Một lúc sau, ông ta mới bật ra một câu: "Nhóc con à, tôi nghĩ cậu sẽ không muốn biết đâu".  

             "Vì nếu biết, cậu sẽ bị thương đấy".  

             Diệp Bắc Minh nhìn về phía con mắt thần ma: "Mẹ tôi bảo ông ở lại đây à?"  

             "Đúng vậy, đây là yêu cầu của thánh nữ điện hạ".  

             Con mắt thần ma trả lời.  

             "Thánh nữ?"  

             "Thánh nữ gì cơ?"  

             Con mắt thần ma trả lời một cách chắc nịch: "Đương nhiên là thánh nữ của Ma tộc rồi!"  

             Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: "Ma tộc?"  

             "Trên thế giới này thật sự có chủng tộc này sao?"  

             Lúc anh học nghệ trên núi Côn Luân, Diệp Bắc Minh từng được nghe kể về Ma tộc từ các sư phụ.  

             Ma thú tu luyện đến một cảnh giới nhất định sẽ có thể hóa thành hình người.  

             Những cá thể như thế được gọi là Ma tộc!  

             Lúc đó anh cứ ngỡ các sư phụ nói đùa.  

             Chẳng lẽ trên đời này có Ma tộc thật ư?  

             Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định: "Tất nhiên rồi, cơ mà vị diện nào cấp bậc thấp quá thì thường sẽ không có Ma tộc đâu".  

             Nếu như Ma tộc là ma thú tu luyện thành hình người.  

             Thì người mẹ Diệp Thanh Lam của anh không thể là Ma tộc được!  

             Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Ông nhầm rồi".  

             "Mẹ tôi là người, không phải thánh nữ Ma tộc gì đó mà ông nói đâu".  

             Con mắt thần ma giải thích cặn kẽ: "Thánh nữ điện hạ đúng là con người".  

             "Nhưng thánh nữ điện hạ từng có lần bị thương rất nặng, nguy kịch đến nỗi suýt chết".  

             "Thánh tử Ma tộc đã rót ma huyết của mình vào cơ thể của thánh nữ điện hạ".  

             "Thế nên mẹ của thiếu chủ là nửa ma nửa người".  

             "Tương tự, bà ấy cũng là thánh nữ của Ma tộc".  

             "Trong cơ thể thiếu chủ cậu đây cũng có một phần tư huyết mạch Ma tộc đấy ạ".  

             Trên mặt Diệp Bắc Minh đầy vẻ ngỡ ngàng: "Gì cơ?"  

             "Trong cơ thể ta có dòng máu của Ma tộc ư?"  

             Con mắt thần ma trả lời: "Đúng rồi ạ".  

             Giọng nói của Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chuyện gì thế này?"  

             Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng một hồi mới chậm rãi trả lời: "Ông ta không lừa cậu đâu, quả thật trong cơ thể cậu đang chảy một phần tư huyết mạch Ma tộc đấy".  

             "Lần đầu tiên thấy cậu ở Long Đô là ta đã biết rồi".  

             "Mẹ nó!"  

             Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm.  

             Tuy nhiên, với tư cách là một người hiện đại, anh nhanh chóng chấp nhận sự thật này.  

             Mang trong mình huyết mạch Ma tộc thì đã làm sao?  

             Càng ngầu thôi!  

             Diệp Bắc Minh hỏi: "Mẹ tôi đang ở đâu?"  

             Con mắt thần ma trả lời: "Bà ấy đang ở cùng với bố thiếu chủ đấy ạ".  

             "Bố tôi là ai?"  

             "Thánh tử Ma tộc ạ".  

             Diệp Bắc Minh chần chừ: "Nếu bố tôi là thánh tử Ma tộc còn mẹ tôi là thánh nữ Ma tộc thì vì sao không giữ tôi ở bên cạnh?"  

             Con mắt thần ma lắc lư mấy bận, tỏ ra không biết.  

             Diệp Bắc Minh đổi câu hỏi: "Người đứng đầu Côn Luân Hư là ai?"  

             "Người đứng đầu Côn Luân Hư là đồ đệ của bố thiếu chủ".  

             "Còn chín mươi chín sư phụ của tôi thì sao?"  

             Con mắt thần ma trả lời: "Đó là chín mươi chín cao thủ siêu cấp với sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, bọn họ dưới cơ bố cậu đó".  

             "Để thực hiện một cam kết, họ đã trấn giữ tại Côn Luân Hư để bảo vệ cậu đến khi cậu trưởng thành".  

             Diệp Bắc Minh lại hỏi: "Còn mười người sư tỷ của tôi thì sao?"  

             Con mắt thần ma vui vẻ giải thích: "Đó là mười cô gái nhan sắc chim sa cá lặn mà mẹ cậu đã đích thân chọn cho cậu đó!"  

             "Nếu cậu không thích họ thì xem họ như con ở cũng được!"  

             "Còn nếu cậu thích họ thì cưới họ luôn!"  

             Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm: "Đậu xanh rau má!"  

             "Đừng có nói bậy nói bạ, họ là sư tỷ của tôi mà!"  

             Con mắt thần ma cười bảo: "Xem thiếu chủ chọn gì thôi ạ!"  

             Diệp Bắc Minh tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc bố mẹ tôi đang ở đâu?"  

             Con mắt thần ma thoáng khựng lại một lúc.  

             Rồi ông ta hơi lắc lư giữa không trung: "Thiếu chủ, cái này thì tôi cũng không biết nữa".  

             "Tôi tồn tại chỉ để nói cho cậu biết tất cả mọi chuyện, để cậu biết thân thế và lai lịch của mình thôi".  

             "Còn những thứ khác thì các chủ nhân không nói với tôi".  

             "Được rồi, thiếu chủ, thời gian không còn nhiều nữa".  

             "Chúng ta dung hợp đi!"  

             Diệp Bắc Minh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Dung hợp gì cơ?"  

             Vù!  

             Con mắt thần ma thình lình bộc phát ra hàng nghìn tia sáng, thoáng chốc đã nhập vào mi tâm của Diệp Bắc Minh!  

    Ngay sau đó.  

             Khí thế của Diệp Bắc Minh bỗng dưng tăng vọt!  

             Vô cùng đáng sợ!  

             Ầm ầm!  

             Chính lúc này.  

             Toàn bộ Tử Vong cốc rung chuyển dữ dội, cứ như thể đang có một trận động đất khủng khiếp xảy ra vậy!  

             Người xung quanh cũng không còn bị bất động nữa!  

             "Có chuyện gì thế?"  

             "Sao không thấy Sát Thần đâu cả?"  

             "Hồi nãy là chuyện gì thế?"  

             "Tia sáng đen đó là sao? Không ngờ nó lại có thể xóa bỏ Tần Phong!"  

             Đám người Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang, Quỷ Thủ Độc Thánh lấy lại tinh thần.  
 
Chương 1671: Võ thánh đỉnh phong!


Tiêu Dung Phi cau mày: “Sợ rằng thực sự lành ít dữ nhiều!”  

             Đột nhiên.  

             Một luồng khí tức chết chóc từ sâu trong Tử Vong Cốc truyền đến!  

             “Đây là?”  

             Soạt!  

             Trong tích tắc.  

             Ánh mắt của các võ giả có mặt đều nhìn về nơi sâu trong Tử Vong Cốc!  

             Rơi vào nỗi sợ hãi mãnh liệt!  

             Chết chóc!  

             Tàn sát!  

             Run sợ!  

             Các loại khí tức khiến linh hồn con người run rẩy truyền đến.  

             Cách cách cách!  

             Mặt đất chấn rung dữ dội, phía xa cát bụi nổi lên mù mịt.  

             Giống như có thiên quân vạn mã giết đến!  

             Mọi người vừa quay đầu, đồng tử cũng phải điên cuồng co lại!  

             Chỉ thấy một đàn ma thú điên cuồng xông đến, cuốn lên khói bụi khắp trời, dẫn đến thú triều đáng sợ!  

             “Mau đi thôi!”  

             Có người hét một tiếng.  

             Soạt! Soạt! Soạt!  

             Hơn trăm võ giả xông ra bên ngoài Tử Vong Cốc giống như phát điên.  

             Tiêu Dung Phi hét lớn: “Em gái, đi thôi!”  

             Tiêu Nhã Phi lắc đầu: “Không được, có thể anh Diệp vẫn còn ở gần đây, chúng ta đưa anh ấy cùng đi!”  

             Tiêu Dung Phi giơ tay đánh ngất Tiêu Nhã Phi, vác cô ta xông ra khỏi Tử Vong Cốc.  

             Dọc đường có tiếng kêu thảm vang lên không ngừng!  

             Rất nhiều võ giả bị ma thú dẫm chết, hóa thành bùn thịt!  

             Khi mọi người xông ra khỏi Tử Vong Cốc, hơn một trăm võ giả chỉ còn lại ba mươi mấy người!  

             “Gru!”  

             “Gru!”  

             “Hú!”  

             Tiếng gầm thét của các loại ma thú vang lên.  

             Đám người Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang, Quỷ Thủ Độc Thánh nuốt nước miếng: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”  

             “Đám ma thú của Tử Vong Cốc điên rồi sao?”  

             “Sao đột nhiên lại nổi lên thú triều?”  

             Mọi người nhìn về hướng Tử Vong Cốc với ánh mắt hoảng sợ.  

             …  

             Lăng Vận Nhi mặt đầy bụi bẩn đứng trên một ngọn núi nhỏ, kiêng sợ nhìn vê hướng Tử Vong Cốc: “Nguy hiểm quá, suýt không chạy ra được!”  

             “Thú triều quy mô lớn như vậy, Diệp Bắc Minh chết chắc rồi!”  

             Ánh mắt lóe lên, nhìn về một hướng: “Xem ra chủ của Côn Luân Hư kỳ sau không phải là hắn!”  

             Nói xong.  

             Bóng hình biến mất trong tầm mắt.  

             …  

             Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh dung hợp với con mắt thần ma!  

             Cách vạn dặm.  

             Cấm địa long mạch!  

             Hai người Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ ngâm mình trong thiên trì, cùng mở mắt!  

             “Tiểu sư đệ và con mắt thần ma đã dung hợp rồi?”  

             Hai cô gái liền vui mừng.  

             Cũng chẳng màng mình chưa mặc quần áo, nhảy ra khỏi Thiên Trì.  

             Nếu có đàn ông ở đây, chăc chắn sẽ nóng máu sôi sục mà chết!  

             Khương Tử Cơ lắc đầu: “Còn gọi là tiểu sư đệ hả?”  

             Ánh mắt của cô ấy hơi phức tạp: “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta phải gọi là cậu chủ rồi!”  

             Đạm Đài Yêu Yêu ngẩn người.  

             Cười thất vọng: “Nói cũng phải, chúng ta đã từng hứa với tiền bối Diệp!”  

             “Trước khi tiểu sư đệ thức tỉnh huyết mạch ma tộc, thì mãi mãi là tiểu sư đệ của chúng ta!”  

             “Một khi đệ ấy thức tỉnh, thì là cậu chủ… của chúng ta!”  

             Hai người mau chóng mặc quần áo, đi về hướng Tử Vong Cốc.  

             …  

             Lúc này.  

             Diệp Bắc Minh cảm thấy trong cơ thể có một luồng sức mạnh hồng hoang, đang điên cuồng sôi sục!  

             Mỗi một tấc xương cốt, máu thịt đều giống như bị ngọn lửa dữ dội thiêu đốt!  

             “Gru!”  

             Kiếm Đoạn Long chủ động bay ra, xoay tròn trên không trung.  

             Sát khí ngút trời cuồn cuộn giống như ngọn lửa!  

             Một con huyết rồng bay lượn trong sát khí!  

             Liền sau đó.  

             Phần Thiên Chi Diễm cũng bùng cháy, tất cả xương trắng gần Giếng Tử Vong hóa thành tro tàn!  

             Diệp Bắc Minh cảm thấy trong cơ thể có sức mạnh vô cùng vô tận.  

             Anh giơ tay đập ra một quyền!  

             “Mở ra cho ta!”  

             Ầm!  

             Không khí chấn động, sóng khí cường mạnh cuồn cuộn!  

             Mặt đất bị anh đập ra một cái hố sâu đường kính mấy chục mét.  

             “A!”  

             Một tiếng gào thét!  

             Diệp Bắc Minh lại trực tiếp đột phá!  

             Võ thánh trung kỳ!  

             Liền sau đó.  

             Ma khí trong giếng Tử Vong ập đến, chui vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh.   

             Vù!  

             Đột phá lần nữa!  

             Võ thánh hậu kỳ!  

             Diệp Bắc Minh gào thét một tiếng: “Đột phá, tiếp tục đột phá cho ta!”  

             Gru!  

             Tiếng rồng gầm vang khắp cả Tử Vong Cốc!  

             Trong bán kính mấy chục kilomet, rất nhiều ma thú nơm nớp lo sợ quỳ dưới đất giống như gặt lúa mì!  

             Mặt hướng về hướng của Diệp Bắc Minh!  

             Một cảm giác xé rách truyền đến!  

    Võ thánh đỉnh phong!  

             “Tiếp tục, đột phá!”  

             Diệp Bắc Minh thét dài một tiếng.  

             Một luồng khí thế chưa từng có dâng lên!  

             Vù!  

             Một tầng xiềng xích được công phá, tất cả như nước chảy thành sông!  

             Võ đế!  

             Tất cả ma khí xung quanh tập trung chui hết vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh.  

             Vị trí giữa đôi lông mày của anh có thêm một con mắt.  

             Tràn đầy cô quạnh, sát phạt, chết chóc!  

             Chính là con mắt thần ma!  

             Lúc này, Diệp Bắc Minh như thần ma giáng thế!  
 
Chương 1672: “Gầm lên cho tao!”


Ánh mắt của Diệp Bắc Minh rực lửa, cảm thấy trong cơ thể tràn đầy sức mạnh: “Đây là sức mạnh của võ đế sao?”  

 

“Tôi cảm thấy một quyền có thể đánh sập một tòa núi!”  

 

Hú!  

 

Đột nhiên.  

 

Xung quanh truyền đến một tràng tiếng gầm thét của dã thú.  

 

Mười mấy giây sau, bốn phương tám hướng xuất hiện số lượng lớn ma thú!  

 

Một con gấu đen cao mười mấy mét!  

 

Một con mãng xà màu đỏ rực, lớp vảy rắn chắc giống như sắt thép!  

 

Còn có một con sư tử toàn thân đều là lông bờm!   

 

Hàng triệu con ma thú ào ào sôi sục giống như hồng thủy!   

 

Mặt đất chấn rung dữ dội, như xảy ra động đất.  

 

“Hỏng rồi!”  

 

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc, giơ tay lấy ra kiếm Đoạn Long!  

 

Đang định ra tay!  

 

Một cảnh không thể tưởng tượng nổi diễn ra!  

 

Con mắt thần thú giữa đôi lông mày Diệp Bắc Minh mở ra, phóng ra một luồng uy áp ngút trời!  

 

Liền sau đó.  

 

Thụp! Thụp! Thụp!  

 

Hàng triệu ma thú đồng loạt quỳ xuống, cái đầu phủ phục dưới đất!  

 

Khẽ gầm về hướng Diệp Bắc Minh!  

 

Chỉ nhìn một cái!  

 

Vạn thú thần phục!  

 

Diệp Bắc Minh toàn thân chấn hãi: “Có chuyện gì vậy?”  

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, huyết mạch ma tộc trong cơ thể cậu thức tỉnh”.  

 

“Bản thân ma tộc chính là ma thú biến thành, huyết mạnh của cậu rất cường mạnh!”  

 

“Ma thú coi cậu là vua của vạn thú!”  

 

“Cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh cảm thấy không thể tin nổi.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu thử chỉ huy bọn chúng đi!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe sáng: “Được!”  

 

“Mày, đứng lên cho tao!”  

 

Anh chỉ vào một con gấu đen cấp bảy!  

 

“Gru!”  

 

Gấu đen gầm một tiếng, trực tiếp đứng lên.  

 

Diệp Bắc Minh lại chỉ vào con trăn Lạc Thiết cấp bảy màu đỏ: “Cuộn tròn cho tao!”  

 

Xoẹt xoẹt xoẹt!  

 

Trăn Lạc Thiết nhận thông tin, trực tiếp khoanh tròn!  

 

Diệp Bắc Minh vung tay: “Bọn mày, tất cả lùi lại một bước cho tao!”  

 

Thịch!  

 

Hàng triệu ma thú đồng loạt lùi lại!  

 

“Tiến lên!”  

 

Thịch!  

 

Hàng triệu ma thú cùng tiến lên!  

 

Tất cả ma thú, hành động theo lệnh, dường như Diệp Bắc Minh là vua của vạn thú vậy!  

 
 
Chương 1673: “Bất kể là ai cũng không thể thay đổi!”


 Tiếng gầm vang trời!  

 

Tiếng gầm thét làm người ngu tối thức tỉnh!  

 

Cảm giác này quá đã!  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Những con ma thú này thực sự nghe lệnh của tôi sao?”  

 

“Tôi bảo chúng đi chết, chúng có đi chết không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ một tiếng: “Hừ, cậu nhóc, ma thú trung thành hơn con người nhiều!”  

 

“Bọn chúng nhận cậu là vua của vạn thú, thì sẽ không làm trái lệnh của cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ gật đầu.  

 

Có nhiều ma thú thần phục như này, cho dù là tất cả tông môn Côn Luân Hư cộng lại, cũng sẽ hoảng sợ phải không?  

 

Diệp Bắc Minh xoa cằm: “Đáng tiếc, không thể đưa ma thú về xã hội loại người…”  

 

Nếu có thể, chắc chắn là kẻ vô địch!   

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Cậu nhóc, sư tỷ của cậu canh giữ ở bên ngoài đấy!”  

 

“Sư tỷ?”  

 

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.  

 

Anh cho tất cả ma thú giải tán, mình trực tiếp ra chỗ lối ra vào của Tử Vong Cốc!  

 

“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng dung hợp con mắt thần ma rồi!”  

 

Thấy Diệp Bắc Minh từ trong Tử Vong Cốc đi ra.  

 

Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ đi ra.  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người, nhìn Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ sâu sắc một cái: “Hai vị sư tỷ, các tỷ thực sự là do mẹ đệ sắp xếp ư?”  

 

Khương Tử Cơ cười tươi như hoa: “Cậu chủ, chẳng phải cậu đã biết tất cả rồi sao?”  

 

“Cậu đã dung hợp con mắt thần ma, có nghĩa là đã thức tỉnh huyết mạch trong cơ thể!”  

 

“Các tỷ cũng không thể làm sư tỷ của cậu nữa, bắt đầu từ bây giờ, các tỷ sẽ là thị nữ của cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ngũ sư tỷ, trong lòng đệ, tỷ mãi mãi là ngũ sư tỷ của đệ!”  

 

“A?”  

 

Khương Tử Cơ ngẩn người.  

 

Tâm trạng phức tạp!  

 

Vẻ mặt Đạm Đài Yêu Yêu biến sắc: “Không được!”  

 

Diệp Bắc Minh tiến lên, kéo tay của Đạm Đài Yêu Yêu: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, tỷ cũng mãi mãi là Tiểu Yêu tỷ tỷ của đệ!”  

 

“Bất kể là ai cũng không thể thay đổi!”  

 

Đạm Đài Yêu Yêu mở to con mắt: “Nhưng…”  

 

Diệp Bắc Minh cắt ngang lời Đạm Đài Yêu Yêu, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của cô ấy: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, không có nhưng nhị gì hết!”  

 

“Cho dù là mẹ đệ ở đây, hai người cũng là sư tỷ của đệ!”  

 

“Năm năm trước, nếu không phải là tỷ, đệ đã chết từ lâu rồi!”  

 

“Cho dù tỷ được mẹ của đệ sắp xếp, nhưng cảm giác gần với cái chết đó, cảm giác tuyệt vọng đó là thật!”  

“Bởi vì có tỷ xuất hiện, đệ mới có ngày hôm nay!”  

 

“Lúc học võ ở núi Côn Luân, cũng vì có mười sư tỷ bầu bạn!”  

 

“Bất luận giữa hai người và mẹ đệ có quan hệ gì, cũng bất luận mẹ đệ yêu cầu các tỷ coi đệ là gì!”  

 

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghiêm túc, hít sâu một hơi: “Hai tỷ, mãi mãi là sư tỷ của đệ!”  

 

Nói luôn một lúc.  

 

Đạm Đài Yêu Yêu ngẩn người, trong lòng vô cùng xúc động: “Tiểu sư đệ!”  
 
Chương 1674: “Cuối cùng sát thần đó đã chết rồi ư?”


 Diệp Bắc Minh nhìn sang Khương Tử Cơ: “Ngũ sư tỷ nói gì?”  

 

“A… không có gì!”  

 

Khương Tử Cơ lắc đầu, vội vàng chuyển chủ đề: “Tiểu sư đệ, sau đây đệ định làm gì?”  

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ: “Thứ nhất, hoàn thành nguyện vọng của các sư phụ, trở thành chủ của Côn Luân Hư!”  

 

“Thứ hai, hợp nhất tất cả thế lực của Côn Luân Hư, để toàn bộ bọn họ thần phục dưới chân đệ!”  

 

Nếu các thế lực lớn bên ngoài nghe thấy lời này.  

 

Nhất định sẽ chấn kinh mà chết!  

 

Khẩu khí thật lớn!  

 

Trở thành chủ của Côn Luân Hư?  

 

Hợp nhất tất cả các thế lực của Côn Luân Hư?  

 

Mẹ kiếp, anh mới bao nhiêu tuổi?  

 

Làm sao anh dám nghĩ!  

 

“Thứ ba, đến hoàng triều Đại Chu, có lẽ bọn họ có thông tin của mẹ đệ!”  

 

Anh chuyển giọng: “Đúng rồi, mấy người thập sư tỷ, cửu sư tỷ, bát sư tỷ đâu?”  

 

Khương Tử Cơ mỉm cười: “Tỷ biết ngay đệ sẽ hỏi chuyện này mà, bọn họ rời khỏi Côn Luân Hư từ lâu rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đệ đoán được rồi!”

Nếu các sư tỷ vẫn còn ở Côn Luân Hư, có lẽ sớm xuất hiện rồi mới phải.  

 

Diệp Bắc Minh hỏi: “Bọn họ đến hoàng triều Đại Chu ư?”  

 

Khương Tử Cơ gật đầu: “Nhưng không ở hoàng triều Đại Chu, bọn họ ở Đại Lục Chân Võ, gia nhập Thanh Huyền Tông !”  

 

“Đại Lục Chân Võ, gia nhập Thanh Huyền Tông?”  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc.  

 

Khương Tử Cơ lấy ra một tấm bản đồ: “Tiểu sư đệ, đệ tự xem đi”.  

 

Chậm rãi mở bản đồ.  

 

Khương Tử Cơ nhìn qua.  

 

Bản đồ Đại Lục Chân Võ rất rộng lớn, vượt qua sức tưởng tượng của anh.  

 

Các quốc gia, thế lực, hàng ngàn hàng vạn tông môn, rắc rối phức tạp.  

 

Hoàng triều Đại Chu chỉ là một thế lực trong đó.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn mà hoa cả mắt: “Côn Luân Hư ở đâu?”  

 

“Ở đây!”  

 

Đạm Đài Yêu Yêu chỉ vào một góc.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn qua, cau mày: “Côn Luân Hư lại chỉ có một góc bé thế này thôi ư?”  

 

Một góc không hề nổi bật ở góc dưới bên phải của bản đồ.  

 

Viết ba chữ to như con ruồi - Côn Luân Hư!  

 

Diệp Bắc Minh tìm được vị trí của Thanh Huyền Tông: “Xa thế, ba  sư tỷ đến đó làm gì?”  

 

Đạm Đài Yêu Yêu tiến lên, dùng đầu ngón tay dí lên đầu của Diệp Bắc Minh: “Còn chẳng phải để trải đường cho tương lai của đệ ư!”  

 

“Trải đường cho tương lai của đệ?”  

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.  

 

Khương Tử Cơ cười thần bí: “Đến lúc đó đệ sẽ biết!”  

 

Đã qua ba ngày kể từ ngày có thú triều ở Tử Vong Cốc.  

 

Thông tin Diệp Bắc Minh chết trong Tử Vong Cốc truyền đi khắp cả Côn Luân Hư!  

 

“Cuối cùng sát thần đó đã chết rồi ư?”  

 

“Đó là Tử Vong Cốc, bao nhiêu thiên tài tiến vào đó, cuối cùng đều chết hết!”  
 
Chương 1675: Bầu không khí vô cùng nặng nề!


Có người thở dài.  

 

Cũng có người cười lạnh lùng: “Hừ! Hắn nên chết từ lâu rồi!”  

 

“Loại người này, ông trời cũng sẽ không cho hắn sống, thực sự quá ngang ngược rồi!”  

 

Khắp nơi đều có người bàn tán.  

 

…  

 

Huyền Lôi Cốc.  

 

Lôi Bằng buồn rầu: “Anh sát thần, anh chết thật rồi sao?”  

 

“Không thể nào, anh sát thần, anh chắc chắn sẽ không chết!”  

 

Cho dù cả Côn Luân Hư nói anh chết, Lôi Bằng tôi cũng nghĩ anh sẽ không chết!”  

 

…  

 

Lưu Ly Tông.  

 

Sau khi Mộc Tuyết Tình được biết Diệp Bắc Minh chết ở Tử Vong Cốc, cô ta nhìn về hướng Tử Vong Cốc.  

 

Thở dài một tiếng: “Ầy!”  

 

…  

 

Nhà họ Tiêu ở tổ địa.  

 

Tiêu Dung Phi gõ cửa phòng của Tiêu Nhã Phi: “Em gái, ăn chút đồ đi”.  

 

“Sau khi từ Tử Vong Cốc trở về, đã ba ngày ba đêm em không ăn gì rồi”.  

 

Tiêu Nhã Phi cất giọng đau lòng: “Chị, nếu không phải chị đưa em đi, em nhất định có thể cứu anh Diệp về!”  

 

“Anh ấy từng giúp chúng ta, chúng ta là bạn bè!”  

 

“Nếu không phải chị bỏ lại anh ấy, anh Diệp nhất định có thể sống sót!”  

 

“Bạn bè?”  

 

Tiêu Dung Phi ngẩn người, bất lực nói: “Nhã Phi, thế giới cá lớn nuốt cá bé, sẽ không có bạn bè!”  

 

“Chỉ có sống sót, mới là tất cả!”  

 

Diệp Bắc Minh đã chết rồi, em hà tất phải vậy chứ?”  

 

Tiêu Nhã Phi khóc nói: “Chị, không phải chị không biết, em thích anh Diệp!”  

 

“Em thực sự rất thích anh ấy!”  

 

Tiêu Dung Phi trầm mặc.  

 

Trong đầu hiện lên bóng hình của Diệp Bắc Minh, cô ta cũng có thiện cảm với Diệp Bắc Minh.  

 

Nhưng lý trí lớn hơn tình cảm!  

 

Một người chết, có thiện cảm đi nữa thì có thể làm được gì chứ?  

 

“Ầy!”  

 

Tiêu Dung Phi thở dài một tiếng: “Nhã Phi, sẽ có một ngày em hiểu được, dưới gầm trời này có rất nhiều cường giả!”  

 

“Tuy Diệp Bắc Minh yêu nghiệt, nhưng yêu nghiệt đi ra từ Côn Luân Hư đâu chỉ có một mình Diệp Bắc Minh?”  

 

“Sau này, em sẽ gặp được người còn nổi bật hơn Diệp Bắc Minh!”  

Cô ta đặt đồ ăn xuống đất, quay người bỏ đi.  

 

Trong phòng vọng ra tiếng đau xót của Tiêu Nhã Phi: “Không ai có thể thay thế được anh Diệp…”  

 

…  

 

Tổng bộ Vạn Bảo Lâu ở Côn Luân Hư.  

 

Bầu không khí vô cùng nặng nề!  

 

Đám người Lăng Thi Âm, Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải, Ngô Khinh Diên đều có mặt.  
 
Chương 1676: “Là vị sát thần đó!”


 Thay Diệp Bắc Minh ra quyết định!  

 

Một người đàn ông trung niên đứng đối diện, vẻ mặt chế giễu, đầy ngạo mạn: “Các người suy nghĩ kỹ chưa, bán ra quyền kiểm soát Vạn Bảo Lâu và thương hội nhà họ Ngô, có lẽ còn có đường sống!”  

 

Quản gia nhà họ Thẩm, Thẩm Tứ Hải!  

 

Diệp Bắc Minh đã chết, Thẩm Vạn Tứ liền ra lệnh cho Thẩm Tứ Hải tấn công thế lực Diệp Bắc Minh để lại!  

 

Vạn Bảo Lâu, thương hội nhà họ Ngô, nhà họ Diệp, Phần Thiên Tông cũng không được yên.  

 

Khuôn mặt Chu Nhược Giai lạnh lùng: “Xin lỗi, không bán!”  

 

“Mời về cho!”  

 

Thẩm Tứ Hải cười lạnh lùng một tiếng: “Các người chắc chắn không?”  

 

“Với tài lực của nhà họ Thẩm, không cần động đến võ lực, đã có thể khiến các người chết không có chỗ chôn thân!”  

 

“Nếu tôi là các người, trực tiếp giơ tay đầu hàng, quy thuận nhà họ Thẩm cho xong!”  

 

Hạ Nhược Tuyết lạnh mặt: “Cút!”  

 

Nu cười trên khuôn mặt Thẩm Tứ Hải cứng đờ lại, cơn lửa giận ngút trời bùng phát: “Ha ha ha, cô là Hạ Nhược Tuyết phải không?”  

 

“Tôi nhớ kỹ cô rồi!”  

 

“Trong vòng ba ngày, tôi bắt cô chủ động trèo lên giường của tôi cầu xin!”  

 

Thẩm Tứ Hải cười đầy ý sâu xa, quay người định bỏ đi.  

 

Lúc vừa đi ra khỏi cổng lớn Vạn Bảo Lâu  

 

Phập!  

 

Một tiếng vang lên.  

 

“Phụt!”  

 

Thẩm Tứ Hải bay ngược lại như chó chết, lập tức hóa thành sương máu!  

 

“Quản gia Thẩm!”  

 

Năm ông lão cùng đến đều biến đổi sắc mặt.  

 

Kinh hãi tức giận đan xen nhìn về cổng lớn của Vạn Bảo Lâu!  

 

“Là ai?”  

 

“Thật to gan!”  

 

“Dám giết người của nhà họ Thẩm?”  

 

Năm ông lão tức giận quát với sắc mặt băng lạnh.  

 

Bên ngoài truyền đến ba chữ: “Ông đoán đi”.  

 

“Giọng nói này là…”  

 

Đồng tử của tất cả mọi người co lại.  

 

“Bắc Minh?”  

 

Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết kích động đứng bật lên.  

 

Soạt!  

 

Đám người Lăng Thi Âm, Vạn Lăng Phong cũng kích động nhìn qua.  

 

Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết, không một ai lên tiếng!  

 

Nhìn chằm chằm ra cổng lớn Vạn Bảo Lâu, một thanh niên trẻ chậm rãi đi vào!  

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh.  

Đồng tử của năm ông lão điên cuồng co lại!

“Diệp Bắc Minh!”  

 

“Là vị sát thần đó!”  

 

“Suýt!”  

 

Năm ông lão hít khí lạnh.  

 

Mặt sợ đến trắng bệch!  
 
Chương 1677: “Diệt cửu tộc nhà họ Thẩm!”


 Năm ông lão gào thét một tiếng, sợ đến hồn phách bốc hơi, vị sát thần này chưa chết?  

 

Vãi! Vãi! Vãi!  

 

Soạt!  

 

Tranh nhau xông ra khỏi Vạn Bảo Lâu!  

 

Ý?  

 

Sát thần lại không đuổi theo?  

 

Năm ông lão vui mừng, tốt quá rồi, sát thần muốn tha cho họ ư?  

 

Liền sau đó.  

 

Hai cô gái tuyệt sắc xuất hiện trước mặt mấy người, nở nụ cười: “Các ông đi đâu đấy?”  

 

Năm cái đầu bay cao lên!  

 

Mấy giây sau.  

 

Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ đi vào đại sảnh của Vạn Bảo Lâu: “Tiểu sư đệ, giết toàn bộ rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết xông lên, nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: “Bọn em lo chết đi được!”  

 

“Chủ nhân!”  

 

Đám người Lăng Thi Âm, Vạn Lăng Phong cũng tiến lại gần, đôi mắt đỏ bừng.  

 

Mấy ngày nay, bọn họ rất căng thẳng!  

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, bọn họ liền thả lỏng nhẹ nhõm.  

 

Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Mọi người yên tâm, tôi không sao, mấy ngày nay tình hình mọi người thế nào?”  

 

Vạn Lăng Phong nghiêm trọng nói: “Ba ngày trước có truyền tin về, nói cậu đã chết Tử Vong Cốc”.  

 

“Nhà họ Thẩm lập tức ra tay, những cung phụng mà chúng tôi dùng đan dược để tuyển, được biết cậu chết đều bỏ đi!”  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Còn nữa không?”  

 

“Nhà họ Thẩm lợi dụng quan hệ của họ, nhằm vào Vạn Bảo Lâu và thương hội nhà họ Ngô, có lẽ cũng nhằm vào cả nhà họ Diệp và Phần Thiên Tông!”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Nhà họ Thẩm thực sự xếp hàng đầu thai ư?”  

 

“Tôi mới vào Tử Vong Cốc ba ngày, đã vội muốn đối phó người của tôi?”  

 

Liền sau đó.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng quát nói: “Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên!”  

 

“Có thuộc hạ!”  

 

Hai cô gái tiến lên một bước.  

 

“Chuẩn bị tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Thẩm!”  

 

Cơ thể của Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên run lên: “Cái gì?”  

 

“Vạn Lăng Phong! Lâm Thương Hải!”  

 

Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải vô cùng kích động: “Có thuộc hạ!”  

Diệp Bắc Minh cất giọng uy nghiêm: “Hai người chỉ cần làm một chuyện, tuyên truyền khắp cả Côn Luân Hư cho tôi!”  

 

“Sau này ai dám làm hại một người nào bên cạnh Diệp Bắc Minh tôi, diệt cửu tộc!”  

 

Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải hô lớn một tiếng: “Rõ!”  

 

Diệp Bắc Minh quay người, đi ra ngoài Vạn Bảo Lâu: “Hai vị sư tỷ, giúp đệ trông nom mọi người!”  

 

Đạm Đài Yêu Yêu ngẩn người: “Tiểu sư đệ, đệ đi đâu?”  

 

Giọng nói như tử thần vang lên: “Diệt cửu tộc nhà họ Thẩm!”  

 
 
Chương 1678: Anh giơ cao kiếm Đoạn Long!


Nhà họ Thẩm tổ địa!  

 

Sát thần đã chết, nhà họ Thẩm mở tiệc chúc mừng, các tông môn và gia tộc ở tổ địa đều nhận lời tham dự.  

 

Cảnh tượng vô cùng hoành tráng!  

 

Đám người Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang, Quỷ Thủ Độc Thánh đều có mặt.  

 

Thẩm Vạn Tứ say ngà ngà, mặt đỏ bừng: “Cuối cùng tên súc sinh Diệp Bắc Minh đó đã chết!”  

 

Mọi người đều hùa theo: “Sát thần cái chó gì chứ, trước mặt thần tài, không đáng nhắc đến!”  

 

Yêu Nữ Oản Oản gần bên cạnh Thẩm Vạn Tứ: “Tiền tài có thể mua được tất cả, trước mặt Thẩm gia, tài phúc có thể đập chết hắn!”  

 

Thẩm Vạn Tứ tóm mạnh lên người Yêu Nữ Oản Oản!  

 

“Khà khà khà”.  

 

Yêu Nữ Oản Oản cười một tràng mê hồn, khiến người ta tê cả xương.  

 

Phó Thập Nhất Lang mỉm cười: “Tài phúc của Thẩm gia, còn có thể mua được cả Diêm Vương!”   

 

“Một sát thần nhỏ bé? Ha ha ha, buồn cười chết đi được!”  

 

“Ai nói không phải chứ!”  

 

Thẩm Lang lắc đầu: “Tên ngốc đó không xứng dùng kiếm, thích chém đầu người khác, không hề hiểu nghệ thuật tàn sát chút nào!”  

 

Rất nhiều khách quy nâng ly rượu, cười không hề kiêng dè.  

 

Thẩm Vạn Tứ nâng ly rượu: “Chỉ cần các vị làm việc cho nhà họ Thẩm, tài nguyên võ đạo, mỹ nữ, quyền thế, cần gì có nấy!”  

 

“Mọi người nâng ly nào!”  

 

“Chúng ta kính thần tài đệ nhất thiên hạ một ly!”  

 

Mọi người nâng ly.  

 

Đột nhiên.  

 

Ầm!  

 

Một tiếng vang lớn, cổng lớn nhà họ Thẩm ầm ầm nổ tung, hóa thành mảnh vụn ngập trời!  

 

Gru!  

 

Tiếng rồng gầm vang lên.  

 

Cùng với sát khí ngút trời khủng bố, vút thẳng trên trời xanh!  

 

Thẩm Vạn Tứ đập bàn đứng lên: “Ai mà to gan như vậy, dám hoành hành ngang ngược ở nhà họ Thẩm?”  

 

Vừa dứt lời!  

 

Một bóng hình chậm rãi đi đến.  

 

Soạt!  

 

Trong tích tắc, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn lên người này, hoàn toàn không rời mắt!  

 

Đôi mắt Yêu Nữ Oản Oản co lại: “Là hắn, hắn chưa chết?”  

 

Tay của thiên hạ đệ nhất đao Phó Thập Nhất Lang run lên, ly rượu rơi xuống đất: “Không thể nào!”  

 

“Ực ực!”  

 

Thiên hạ đệ nhất kiếm Thẩm Lang mở to con mắt, điên cuồng nuốt nước miếng: “Tôi uống say rồi ư? Diệp Bắc Minh!”  

“Là sát thần?”  

 

Thiên hạ đệ nhất độc vương Quỷ Thủ Độc Thánh hóa đá tại chỗ, toàn thân run lên!  

 

Toàn hội trường sôi sục, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!  

 

Thẩm Vạn Tứ giống như bị người dội một chậu nước lạnh lên đầu, lập tức tỉnh táo!  

 

Ông ta chấn hãi kêu lớn: “Mày... sao mày chưa chết?”  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Có kinh ngạc không, có bất ngờ không?”  
 
Chương 1679: Chém ra một đường kiếm!


 “Điều bất ngờ hơn còn ở phía sau! Bắt đầu giết thôi!”

Cất giọng giống như lời tuyên phán của tử thần!  

 

Kiếm Đoạn Long bùng phát ra một con huyết long màu đỏ máu!  

 

Chém về phía trước!  

 

“Võ đế, làm sao có thể? Hắn tiến vào cảnh giới võ đế rồi?”  

 

Ba ngày trước, Diệp Bắc Minh mới là võ thánh sơ kỳ!  

 

Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang, Quỷ Thủ Độc Thánh kinh hồn bạt vía!  

 

Tốc độ tăng cấp này, đúng là kinh người!  

 

“Ngăn hắn lại!”  

 

Đồng tử của Thẩm Vạn Tứ điên cuồng lại lại, hét lên một tiếng: “Chặn Diệp Bắc Minh lại, thưởng hai trăm triệu khối nguyên!”  

 

Hai trăm triệu?  

 

Chỉ cần ngăn lại là được?  

 

Rất nhiều võ giả đỏ con mắt.  

 

Trọng thưởng ắt có kẻ dũng!  

 

Liền sau đó.  

 

Một ông lão đứng ra, rút ra một thanh kim đao, đao khí cuồng bạo cuồn cuộn về phía trước!  

 

Kiếm khí huyết long nghiền áp đến!  

 

Phập!  

 

Một tiếng vang lớn, ông lão kêu thảm một tiếng: “A!”  

 

Cơ thể trực tiếp nổ tung, hóa thành sương máu!  

 

“Suýt!”  

 

“Lão Mặc!”  

 

Mọi người hít khí lạnh, sợ đến tê dại da đầu, toàn thân run lên.  

 

Lão Mặc là trên tiên thiên, lại bị giết bởi một đường kiếm?  

 

Kẻ này rốt cuộc có cảnh giới gì?  

 

Dù thế nào võ đế cũng không thể nào giết được trên tiên thiên chứ!   

 

Lúc này.  

 

Diệp Bắc Minh đi đến giống như một vị tử thần!  

 

Thẩm Vạn Tứ sợ đến hoàn toàn tỉnh táo, điên cuồng gào thét: “Các người còn đợi cái gì? Ra tay! Mau ra tay đi!”  

 

“Năm trăm triệu, tôi bỏ ra năm trăm triệu khối nguyên!”  

 

“Chỉ cần có thể giúp tôi ngăn được Diệp Bắc Minh!”   

 

Ông ta sợ đến phát điên!  

 

Năm trăm triệu?  

 

Các võ giả vốn còn đang do dự, trong đôi mắt lập tức đầy điên cuồng: “Vãi! Năm trăm triệu! Cả đời này cũng không kiếm được nhiều nguyên như vậy!”  

 

“Liều thôi!”  

 

Soạt! Soạt!  

 

Mười mấy bóng hình xuất hiện, đều là ông lão đã có tuổi.  

 

Một ông lão có mắt ba góc lạnh giọng uy nghiêm: “Diệp Bắc Minh, nếu tôi là cậu, thì bây giờ sẽ quay người bỏ đi!”  

“Cậu phải biết rằng, tổ địa không phải thế giới bên ngoài, cho dù cậu nổi danh ở bên ngoài, nơi này cũng không phải là nơi cậu có thể ngang ngược!”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi lại một câu: “Vậy sao?”  

 

Dẫm ra một bước!  

 

Hóa thành một tàn ảnh tại chỗ, xuất hiện trước mặt ông lão mắt ba góc!  

 

Chém ra một đường kiếm!  

 

Ông lão mắt ba góc quát lên một tiếng: “Cậu dám, tôi...”  
 
Chương 1680: “Cùng ra tay giết hắn đi!”


 “Suýt!”  

 

Mười mấy ông lão định ra tay khác lạnh sống lưng, toát mồ hôi hột!  

 

Sượt sượt sượt lùi lại!  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lướt nhìn bọn họ, vẻ mặt thích thú: “Các ông không ra tay, thì tôi ra tay đấy?”  

 

Một ông lão mặt vuông trong đó hít sâu một hơi: “Cậu Diệp, tôi rút lui!”  

 

“Vừa nãy tôi bị quỷ ám, bắt đầu từ bây giờ, kể cả cậu Diệp diệt nhà họ Thẩm, tôi cũng sẽ không hỏi tới!”  

 

“Cáo từ!”  

 

Ném lại câu này.  

 

Ông lão quay người định bỏ đi.  

 

Diệp Bắc Minh chặn người này lại: “Tôi cho phép ông đi chưa?”  

 

Trong lòng ông lão mặt vuông bùng phát cơn lửa giận: “Diệp Bắc Minh, Võ Thương Thiên tôi không muốn nhúng tay vào chuyện này!”   

 

“Cậu đừng quá đáng!”  

 

“Nhà họ Võ tổ địa, cũng không dễ chọc đâu!”  

 

Diệp Bắc Minh thả nhiên nhả ra một chữ: “Ồ”.  

 

Giơ tay, kiếm Đoạn Long chém xuống đầu của Võ Thương Thiên!  

 

Dứt khoát nhanh gọn!  

 

Bá đạo khiến người ta nổi giận!  

 

Võ Thương Thiên gào thét một tiếng: “Vãi!”  

 

“Súc sinh, cậu thực sự cho rằng tôi không dám giết…”  

 

Phụt!  

 

Đường máu xuất hiện!  

 

Võ Thương Thiên chấn hãi, hai tay ôm chặt cổ: “Đường kiếm… thật nhanh!”  

 

Đầu rơi xuống đất!  

 

Chết không nhắm mắt!  

 

Đến chết Võ Thương Thiên cũng không dám tin.  

 

Diệp Bắc Minh giết ông ta dễ như trở bàn tay như vậy!  

 

“Lão Võ!”  

 

Mọi người cứng đờ người, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh, giống như bị hất một chậu nước lạnh.  

 

Tất cả không dám hành động!  

 

Diệp Bắc Minh không đi đến Thẩm Vạn Tứ, mà lạnh lùng nhìn mấy ông lão đó!  

 

Bước từng bước đi đến!  

 

Những người này không thù không oán với anh, nhưng vì phần thưởng của Thẩm Vạn Tứ, cho nên đối địch với anh!  

 

Về mặt ý nghĩa nào đó, loại người này đáng chết hơn!  

 

Cách cách cách!  

 

Diệp Bắc Minh bước từng bước đi đến, như bước chân tử thần.  

 

Cả hiện trường tĩnh lặng như cái chết!  

 

Đầy cảm giác áp bức!  

 

Mười mấy ông lão toát mồ hôi đầy trán, trong đôi mắt tràn đầy tia máu, đồng tử điên cuồng co lại!  

Đột nhiên.  

 

Một ông lão như con kền kền tức giận gào thét: “Vãi! Tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi đã sống một ngàn ba trăm tuổi, chưa từng chịu sỉ nhục như này!”  

 

“Cùng ra tay giết hắn đi!”  

 

“Mọi người còn đợi cái gì? Tên nhóc này đúng là biến thái, quá khát máu!”  

 

“Chi bằng liều chết một phen còn hơn đợi chết!”  

 

“Cùng ra tay, đừng cho hắn cơ hội!”  

 
 
Chương 1681: Người thứ mười lăm!


 Mười mấy ông lão cùng quát lên.  

 

Dậm chân, mặt đất bùng nổ!  

 

Cùng ra tay!  

 

Hầu như bọn họ đều là cảnh giới trên tiên thiên.  

 

Cùng ra tay, thiên địa rung chuyển!  

 

Cả sân viện nổi lên cơn gió lốc do chân nguyên hình thành, giống như cây đao đang bay, rất nhiều vị khách bình thường xung quanh bị xé vụn!  

 

Ông lão như con kền kền cười dữ tợn: “Diệp Bắc Minh, mày đi chết đi!”  

 

Một cánh tay tóm về phía Diệp Bắc Minh, giống như móng vuốt của kền kền!  

 

“Đồ tạp chủng, mẹ kiếp, mày đúng là đáng chết!”  

 

Một ông lão khác xông đến, một cây trường thương đâm về phía vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh!  

 

“Giết!  

 

Ông lão thứ ba cầm một cái rìu lớn, đánh lén từ sau lưng!  

 

Ông lão thứ tư, thứ năm…  

 

Thứ mười…  

 

Thứ mười lăm!  

 

Cả mười lăm ông lão trên tiên thiên đánh lén từ các hướng khác nhau.  

 

Diệp Bắc Minh đứng ở đó, không động đậy!  

 

Thẩm Vạn Tứ nhìn thấy cảnh này, điên cuồng cười: “Ha ha ha, sát thần thì đã làm sao? Sợ đến ngu người rồi phải không!”  

 

“Phế vật!”

"Ở trước mặt tài lực tuyệt đối, bất kỳ người nào cũng đều có thể bán mạng cho tôi!"  

 

"Diệp Bắc Minh, kiếp sau đừng đối địch với tôi nữa!"  

 

Đột nhiên.  

 

Bóng người Diệp Bắc Minh di chuyển, anh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, chỉ lên trên bầu trời, quát lên một tiếng lớn: "Tam Thiên Lôi Đế Trảm!"  

 

Tam Thiên Lôi Minh + Long Đế quyết + Đồ Long Trảm!  

 

Ầm ầm!  

 

Một tiếng sấm động kinh thiên động địa truyền đến!  

 

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, gặp được một màn khó quên nhất đời này!  

 

Chỉ gặp.  

 

Từ trên trời cao, mấy chục chia chớp tạo thành những con rồng sấm sét truyền vào trong kiếm Đoạn Long của Diệp Bắc Minh!  

 

Sau đó nổ tung ầm vang!  

 

Mấy chục con rồng sấm sét bay ra ngoài!  

 

Lão già đầu trọc đứng mũi chịu sào, bị một con rồng sấm sét đập trúng!  

 

Ầm!  

 

Trực tiếp nổ tung, hóa thành mưa máu đầy trời!  

 

Khuôn mặt lão giả thứ hai đỏ rực!  

 

Hóa thành một mảnh tro tàn!  

 

Người thứ ba!  

 

Người thứ tư.  

 

Người thứ mười.  

Người thứ mười lăm!  

 

Mười lăm đống máu nổ tung, không một ai may mắn thoát khỏi!  

 

Tất cả quy về yên tĩnh!  

 

Diệp Bắc Minh đứng giữa sân giống như thần chết!  

 

Giờ phút này, tất cả mọi người đều ngây ra, đầu óc trống rỗng.  

 

Ngơ ngác nhìn một màn trước mắt!  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom