Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1642: Tam Thiên Lôi Minh!


 Mẹ nó quá kinh khủng!  

 

Nếu một kiếm này rơi lên trên người bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ phải chết.  

 

Lão già mũi ưng nổi giận: "Diệp Bắc Minh, cậu quá cuồng vọng!"  

 

"Cậu không phân rõ phải trái ra tay như thế, không sợ đắc tội thế lực sau lưng chúng tôi sao?"  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: "Cho các ông hai lựa chọn!"  

 

"Thứ nhất, quỳ xuống thần phục, ký kết khế ước nô lệ với tôi!"  

 

"Thứ hai, chết!"  

 

Anh vừa nói xong.  

 

Sáu lão già đều ngây ra!  

 

Bọn họ là người tu võ phía trên Tiên Thiên!  

 

Thế mà Diệp Bắc Minh lại muốn bọn họ quỳ xuống thần phục? Ký kết khế ước nô lệ!  

 

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!  

 

Khóe mắt lão già mũi ưng co rúm, khuôn mặt già nua đen đến mức có thể nhỏ máu: "Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình đang nói cái gì không?"  

 

"Hắc Thiên Ưng Vương tôi vĩnh viễn không làm nô!"  

 

Đáp lại ông ta là một kiếm lạnh lùng của Diệp Bắc Minh, kiếm khí lao đến giống như sấm sét!  

 

Tam Thiên Lôi Minh!  

 

Lão già mũi ưng hít sâu một hơi, sâu trong linh hồn truyền đến một loại cảm giác run rẩy: "Đậu má, rốt cuộc tên nhóc này là quái vật gì!'  

 

Trong lòng ông ta chỉ còn lại một suy nghĩ, trốn!  

 

Vèo!  

 

Nhưng ông ta vừa mới chạy ra khỏi phạm vi của một kiếm này, mặt đất sau lưng đã nổ tung ầm vang.  

 

Hóa thành một mảnh đất hoang vu!  

 

"A!"  

Lão già mũi ưng nhìn chiến trường, con ngươi điên cuồng co lại: "Cậu!"  

 

Vèo!  

 

Chỉ trong chốc lát, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước người lão già mũi ưng.  

 

Một kiếm rơi xuống!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bộc phát lực lượng!  

 

Lão già mũi ưng hóa thành mưa máu đầy trời, trực tiếp biến mất!  
 
Chương 1643: "Thần phục, hay là chết?"


 Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Bắc Minh truyền đến: "Các ông thì sao?"  

 

"Thần phục, hay là chết?"  

 

"Diệp Bắc Minh, cậu nằm mơ!"  

 

"Chúng tôi muốn đi, cậu có thể ngăn cản được sao?"  

 

Mấy người xoay người chạy.  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Cho ông cơ hội, tôi đếm tới 3".  

 

"Ai dám không dừng lại thì không cần sống nữa".  

 

Đậu má!  

 

Năm lão già còn lại giận dữ mắng một tiếng trong lòng, mẹ nó quá cuồng vọng đi!  

 

Vèo!  

 

Vèo!  

 

Hai bóng người lao ra đầu tiên.  

 

Diệp Bắc Minh phun ra một chữ: "3!"  

 

Có người giận mắng một tiếng: "Đờ mờ, cậu không có võ đức!"  

 

Gào!  

 

Một tiếng rồng gầm lấp lóe thoáng qua.  

 

Kiếm Đoạn Long lao lên!  

 

Tất cả mọi người còn chưa thấy rõ có chuyện gì xảy ra, hai cái đầu người đã bay lên.  

 

Một giây sau.  

 

Hai thi thể không đầu lao ra mấy chục mét, ngã xuống đất bịch một tiếng mà chết!  

 

"Chuyện này... !"  

 

Ba lão già khác cứ như bị rót chì vào hai chân vậy.  

 

Ai nấy đều đứng tại chỗ, không còn dám chạy một bước!  

 

Bọn họ hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh!  

Bịch!  

 

Một lão già trong đó trực tiếp quỳ, rốt cuộc không để ý tới tôn nghiêm của người tu võ Tiên Thiên nữa: "Sát Thần đại nhân, Ngô Vân Phúc tôi từ giờ trở đi chính là nô lệ của Sát Thần đại nhân!"  

 

Rầm rầm rầm!  

 

Ngô Vân Phúc điên cuồng dập đầu!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía hai người còn lại: "Các ông thì sao?"  

 

Một lão già trong đó nuốt nước bọt: "Diệp Bắc Minh, tôi có thể cho cậu ba mươi triệu đồng để mua tôi..."  
 
Chương 1644: "Đến lượt mấy người rồi!"


 Ầm!  

 

Lão già nổ tung tại chỗ, hóa thành một bãi máu!  

 

"A!"  

 

Lão già còn lại bị dọa đến vãi cả linh hồn: "Thần phục, tôi Tề La thần phục!"  

 

"Sát Thần đại nhân tha mạng!"  

 

Rầm rầm rầm rầm!  

 

Tề La quỳ trên mặt đất, điên cuồng dập đầu.  

 

Trong lòng ông ta lại nổi lên sóng biển động trời: "Đờ mờ! Đờ mờ a a a! Cũng quá quả quyết đi!"  

 

Ông ta đã hoàn toàn bị sợ vỡ mật!  

 

Sáu người trên Tiên Thiên, bốn người đã bị Diệp Bắc Minh trực tiếp xoá bỏ.  

 

Sao ông ta còn dám phản kháng nữa?  

 

"Lão gia, thực lực của Bắc Minh thật sự khủng bố như vậy sao?"  

 

Đám người nhà họ Diệp nhìn thấy một màn này, trong lòng cực kỳ rung động!  

 

Con ngươi của Diệp Nam Thiên kịch liệt co vào: "Nhà họ Diệp quả thật sắp vùng lên rồi, lần này, ai cũng không ngăn cản được!"  

 

Diệp Nam Thiên đã từng gặp rất nhiều nhân vật lớn.  

 

Nhưng Diệp Bắc Minh lại có một vẻ kiêu ngạo đứng đầu thiên hạ, không quan tâm đến bất cứ điều gì!  

 

Anh không thần phục, tôi sẽ trực tiếp chém nát khí thế của anh, ông ta chưa bao giờ nhìn thấy điều này ở bất cứ người nào cả!  

 

"Ha ha ha ha! Bắc Minh, cháu ngoại tốt của ông!"  

 

Tiếng cười của Diệp Nam Thiên quanh quẩn trên bầu trời nhà họ Dịch.  

 

Một giây sau.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng mở miệng: "Hai người các ông tới đây ký kết khế ước nô lệ!"  

 

"Tuân lệnh!"  

 

Cả người Ngô Vân Phúc và Tề La run lên, quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh.  

 

Bọn họ lần lượt lấy ra một giọt tinh huyết của mình!  

 

Diệp Bắc Minh sử dụng Huyết hồn chú để ký kết khế ước linh hồn!  

 

Hai người lập tức mặt xám như tro.  

 

Từ giờ trở đi, chỉ cần Diệp Bắc Minh suy nghĩ một cái, bọn họ sẽ trực tiếp hồn phi phách tán!  

Dịch Kiếm Nhân mở to đôi mắt già nua, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Những người khác nhà họ Dịch đều thi nhau cúi đầu.  

 

Ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ chết!  

 

Một giây sau.  

 

Vèo!  

 
 
Chương 1645: "Thủ đoạn của đại nhân quá kinh khủng!"


Một ngọn lửa thiêu đốt!  

 

Trong nháy mắt, trên người tất cả đám người nhà họ Dịch ở đây đều bốc cháy lên ngọn lửa ngập trời!  

 

"A!"  

 

"Đừng mà!"  

 

"Cứu mạng!"  

 

Vô số người kêu thảm, bị đốt sống chết tươi!  

 

Nhà họ Dịch hóa thành tu la địa ngục!  

 

Nhìn tro cốt đầy đất, Dịch Kiếm Nhân khóc không ra nước mắt!  

 

Ông ta chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Cậu... Cậu không sợ bị trời phạt sao?"  

 

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: "Tôi mới giết mấy ngàn người nhà họ Dịch của ông thôi, bị trời phạt cái gì chứ?"  

 

"Nhà họ Dịch của ông truyền thừa mấy ngàn năm, giết người, diệt gia tộc còn ít hơn tôi sao?"  

 

Dịch Kiếm Nhân chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Cậu!"  

 

Ầm!  

 

Ngọn lửa bốc cháy lên.  

 

Dịch Kiếm Nhân hóa thành một đống tro tàn!  

 

Nhà họ Dịch cứ bị hủy diệt như vậy!  

 

Cả người Ngô Vân Phúc và Tề La run rẩy, hoảng sợ cúi đầu!  

 

"Thủ đoạn của đại nhân quá kinh khủng!"  

 

"Rốt cuộc bây giờ tôi đã biết vì sao đại nhân được gọi là Sát Thần rồi!"  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh trở lại trước mặt Diệp Nam Thiên: "Ông ngoại, mọi người không cần trở về nữa!"  

 

Diệp Nam Thiên vô cùng khó hiểu: "Hả?"  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Từ giờ trở đi, nhà họ Dịch chính là nhà họ Diệp chúng ta!"  

 

"Tất cả tài nguyên, sản nghiệp của nhà họ Dịch đều thuộc về nhà họ Diệp!"  

 

Diệp Nam Thiên ngây người.  

 

Những người còn lại của nhà họ Diệp cũng kích động đến mức cả người run rẩy!  

"Được! Được! Được!"  

 

Diệp Nam Thiên không nhịn được gật đầu.  

 

Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Diệp sẽ từ một thế lực hạng ba, trực tiếp trở thành thế lực hạng nhất!  

 

...  

 

Tin tức nhà họ Dịch bị hủy diệt được truyền ra ngoài như sóng thần.  

 

Các thế lực lớn của Côn Luân Hư nghe thấy việc này, đầu tiên là không dám tin!  
 
Chương 1646: "Ai mà biết được?"


 "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là ai làm? Điều tra cho tôi!"  

 

Vô số người đều ngơ ngác.  

 

Rất nhanh.  

 

Đã có tin tức truyền về: "Là Sát Thần Diệp Bắc Minh làm!"  

 

Trong chốc lát.  

 

Toàn bộ Côn Luân Hư đều nghẹn ngào.  

 

...  

 

Đất tổ, nhà họ Diệp.  

 

Diệp Bắc Minh vừa mới chữa khỏi thương thế của cậu mình.  

 

Đột nhiên.  

 

Một hạ nhân đột nhiên đến báo: "Gia chủ, bên ngoài có người cầu kiến!"  

 

"Anh ta tự xưng là thư ký Tiền, nói là có việc muốn tìm ngài".  

 

"Trừ người này ra, còn có một người đàn ông trung niên đi theo nữa!"  

 

"Thư ký Tiền?"  

 

Diệp Bắc Minh sững sờ, hơi kinh ngạc: "Chắc là sư huynh của tôi cũng tới?"  

 

Nhà họ Tiêu.  

 

Hai chị em Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi nghe nói tin tức này thì khiếp sợ không ngậm miệng được.  

 

Ừng ực!  

 

Tiêu Nhã Phi không ngừng nuốt nước bọt: "Chị, anh ấy... thế mà anh ấy lại tiêu diệt nhà họ Dịch?"  

 

"Sao anh ấy có thể làm được?"  

 

"Đây chính là nhà họ Dịch đó!"  

 

Thân thể mềm mại của Tiêu Dung Phi không nhịn được mà run rẩy!  

 

Cô ta không thể tưởng tượng nổi tự nói: "Ai mà biết được?"  

 

"Nhà họ Dịch mặc dù không bằng nhà họ Tiêu, nhưng tuyệt đối cũng là gia tộc đỉnh cao của Côn Luân Hư!"  

 

Ánh mắt Tiêu Nhã Phi lấp lóe: "Chị, em đã có chút thích anh ấy rồi, rất muốn trở thành người phụ nữ của anh ấy!"  

 

"Phụt!"  

 

Tiêu Dung Phi suýt nữa thì phun ra một ngụm máu: "Em... Em nói cái gì?"  

Em gái dám yêu dám hận.  

 

Nhưng mà.  

 

Tiêu Dung Phi cũng không nghĩ tới em gái lại dám nói ra rõ ràng như thế!  

 

...  

 

Các thế lực như Huyền Lôi Cốc, Thiên Kiếm Tông, Phạn Âm Cốc, cung Xã Tắc, Lưu Ly Tông đều hối hận dậm chân!  

 

Nếu lúc trước bọn họ kiên trì một chút nữa.  
 
Chương 1647: Không ai biết đã xảy ra chuyện gì!


 "Thế mà nhà họ Dịch lại bị tiêu diệt!"  

 

"Từ giờ trở đi, ai còn dám đối địch với Sát Thần nữa?"  

 

...  

 

Lưu Ly Tông.  

 

Mộc Tuyết Tình đứng trên Thần Nữ phong, nhìn về phía phương hướng đất tổ: "Anh đúng là lần nào cũng khiến người ta phải bất ngờ!"  

 

"Nhà họ Dịch! Quả thực là một quái vật khổng lồ!"  

 

"Rốt cuộc anh đã dùng thủ đoạn gì để tiêu diệt nó?"  

 

"Rốt cuộc người đứng sau lưng anh là ai?"  

 

...  

 

Long Đường.  

 

Không khí ngột ngạt đến đáng sợ!  

 

Tất cả trưởng lão đều tập trung trong phòng họp.  

 

Trọn vẹn cả ngày, không ai rời đi!  

 

Trong phòng họp.  

 

Khi thì yên tĩnh, khi thì chấn động.  

 

Chủ nhân nhà họ Thẩm - Thẩm Vạn Tứ.  

 

Thần tài đứng đầu Côn Luân Hư tự mình tiến vào Long Đường!  

 

Cuối cùng.  

 

Sắc mặt trắng bệch rời đi!  

 

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì!  

 

...  

 

Nhà họ Dịch bị hủy diệt, nhà họ Diệp vùng lên.  

 

Thương hội nhà họ Ngô và Vạn Bảo Lâu lên cao như diều gặp gió!  

 

Phòng đấu giá làm ăn cực kỳ tốt.  

 

Đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Vạn Lăng Phong thì vô cùng bận rộn!  

Trong đất tổ Côn Luân Hư, một sơn cốc thần bí nào đó.  

 

Nơi này bốn mùa như mùa xuân, ngăn cách với thế giới bên ngoài.  

 

Trăm ngàn năm qua không có bất kỳ người nào có thể tới gần nơi đây!  

 

Một ông lão đang ung dung lắc lư trên cái ghế mây bên cạnh vách núi!  

 

Bỗng nhiên.  

 
 
Chương 1648: Ngài đúng là dám nói!


 Ông lão thay đổi sắc mặt, không ngừng lẩm bẩm một mình: "Đế Tinh rơi xuống, Sát Thần vươn lên!"  

 

"Trăm ngàn năm qua Côn Luân Hư đã bao giờ thay đổi thời thế như vậy đâu?"  

 

"Hay là kẻ may mắn thật sự đã ra đời?"  

 

"Chủ nhân của Côn Luân Hư ngang nhiên xuất thế?"  

 

"Là Sát Thần Diệp Bắc Minh kia sao? Hay là… người đó?"  

 

Ông lão không ngừng thay đổi sắc mặt.  

 

Một giây sau.  

 

Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần nhảy chân sáo đi tới, trong lòng ôm một con con mèo nhỏ: "Ông nội, ông ở đây nói thầm cái gì vậy?"  

 

"Cái gì mà Sát Thần, Đế Tinh?"  

 

"Khoan đã!"  

 

Ánh mắt thiếu nữ ngưng tụ, nhí nha nhí nhảnh mở miệng nói: "A! Vừa rồi ông nội mới nói đến chủ nhân của Côn Luân Hư?"  

 

"Chẳng lẽ, chủ nhân của Côn Luân Hư đã xuất hiện?"  

 

"Đúng vậy".  

 

Lão giả mỉm cười gật đầu: "Vận nhi, chủ nhân của Côn Luân Hư đã xuất hiện, Thiên Hạ Đệ Nhất các của chúng ta cũng nên mở ra rồi!"  

 

Trên gương mặt xinh đẹp của Lăng Vận Nhi là vẻ kích động: "Ông nội, thật sao?"  

 

"Thiên Hạ Đệ Nhất các sắp mở ra? cháu... cháu có thể rời núi du ngoạn?"  

 

"Quá tốt rồi!"  

 

Thiếu nữ ném con mèo trong ngực lên cao.  

 

"Ha ha ha ha, cháu rất muốn nhìn xem rốt cuộc chủ nhân của Côn Luân Hư này là ai?"  

 

...  

 

Trong lúc khắp nơi bên ngoài đang vô cùng chấn động.  

Đồng thời ở nhà họ Diệp trong đất tổ.  

 

Diệp Bắc Minh sóng vai đi cùng một người đàn ông trung niên.

Thư ký Tiền tản bộ ở phía sau!  

 

Người đàn ông trung niên cười nói: "Nơi này quả nhiên là rất tốt, vườn hoa của nhà họ Dịch còn lớn hơn cả ngự hoa viên ở Long Đô!"  

 

Diệp Bắc Minh cười khẽ: "Nếu sư huynh thích, có thể tới nơi này ở lâu dài".  

 

Thư ký Tiền bị dọa đến nghẹn họng nhìn trân trối!  
 
Chương 1649: "Có câu nói này của em thì anh yên tâm rồi!"


 Người đàn ông trung niên cười lắc đầu: "Long quốc còn không thể rời khỏi anh, trừ khi sư đệ đứng ra quản lý chuyện của Long quốc!"  

 

Anh ta nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Anh mới có thể rảnh rỗi được!"  

 

Cái gì?  

 

Thư ký Tiền chấn động.  

 

Bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh!  

 

Đây là muốn Diệp Bắc Minh tiếp nhận vị trí Long chủ sao?  

 

Ông trời ơi..!  

 

Nếu như truyền về Long Đô, sợ là sẽ chấn động long trời lở đất mất!  

 

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Sư huynh đừng nói giỡn, chờ xử lý xong chuyện ở Côn Luân Hư đã".  

 

"Sau đó em sẽ khởi hành đi tìm mẹ em, hơn nữa em đã đồng ý với các sư phụ rồi!"  

 

"Em sẽ để ba chữ Diệp Bắc Minh này truyền ra khắp toàn thế giới!"  

 

Người đàn ông trung niên trầm mặc một lát.  

 

Giống như là thở dài!  

 

Sau đó mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, nếu đã như vậy, anh cũng không cần phải nhiều lời nữa".  

 

"Bây giờ em đã là Long soái, chức vị này đã không có cách nào tăng lên nữa!"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Nói đến Long soái, thật ra em cũng đâu có làm gì!"  

 

Người đàn ông trung niên cười mắng một tiếng: "Cho nên? Em còn biết thân phận của mình sao?"  

 

"Những tướng sĩ của đội Thiên Cơ vẫn còn ở thành Côn Luân chờ em, em không đi huấn luyện bọn họ một chút sao?"  

 

Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ.  

 

Trong khoảng thời gian này anh đã quá bận rộn.  

 

Cho nên đã quên mất các tướng sĩ.  

 

Anh liền dứt khoát đáp ứng: "Được, hai ngày sau em sẽ đến thành Côn Luân một chuyến, tự mình huấn luyện các tướng sĩ".  

"Có câu nói này của em thì anh yên tâm rồi!"  

 

Người đàn ông trung niên vô cùng vui vẻ.  

 

Không bao lâu sau đã dẫn thư ký Tiền rời đi.  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh trở lại thành Côn Luân.  

 

Trực tiếp tiến vào đội Thiên Cơ!   
 
Chương 1650: "Tôi có thể nói cho thiếu chủ tất cả!"


 "Đậu má, Long soái trở về!"  

 

"Nhanh lên!"  

 

Đám người Đoạn Nha, Thạch Lỗi xông lên, vô cùng kích động.  

 

Tất cả các tướng sĩ đang huấn luyện đều dừng lại.  

 

Hơn ba ngàn tướng sĩ vây quanh Diệp Bắc Minh!  

 

Ánh mắt của ai nấy cũng đều nóng như lửa đốt!  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Mọi người vất vả rồi!"  

 

Toàn thể đội Thiên Cơ trăm miệng một lời trả lời: "Bảo vệ quốc gia, không vất vả!"  

 

"Nếu mọi người đã không thấy vất vả, vậy thì tốt, từ giờ trở đi tôi sẽ huấn luyện mọi người!"  

 

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn!  

 

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!  

 

Một giây sau.  

 

"Rõ!"  

 

Tất cả tướng sĩ của đội Thiên Cơ đều vô cùng kích động, ai nấy đều giống như điên cuồng vậy.  

 

Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới thế mà Long soái còn có thể tự mình xuất hiện huấn luyện bọn họ!  

 

Ròng rã một ngày.  

 

Tất cả mọi người đội Thiên Cơ giống như không biết mệt mỏi vậy!  

 

Diệp Bắc Minh huấn luyện xong liền rời đi.  

 

Vừa đi ra khỏi đội Thiên Cơ đã thấy một bóng hình xinh đẹp chờ ở đó.  

 

"Thiếu chủ!"  

 

Lăng Thi Âm chủ động đi tới.  

 

Diệp Bắc Minh thấy hơi khó hiểu: "Sao cô lại ở chỗ này chờ tôi?"  

 

Sắc mặt Lăng Thi Âm vô cùng nghiêm trọng, nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu!  

"Thật ra 23 năm trước nữ chủ nhân đã để lại hai điều kiện!"  

 

"Thỏa mãn bất kỳ một điều kiện nào, tôi đều có thể nói cho thiếu chủ tất cả!"  

 

"Thứ nhất là trong vòng một năm, thiếu chủ trở thành Võ Đế!"  

 

"Thứ hai, thực lực của thiếu chủ có thể không thèm quan tâm đến sự uy hiếp của người nào trong Côn Luân Hư!"  

 

"Thuộc hạ cho rằng mặc dù thiếu chủ vẫn chưa trở thành Võ Đế!"  

 

"Nhưng thực lực của thiếu chủ đã thỏa mãn điều kiện thứ hai".  
 
Chương 1651: Thân phận rất mẫn cảm?


 Diệp Bắc Minh sững sờ!  

 

Một giây sau.  

 

Anh không kịp chờ đợi hỏi: "Rốt cuộc mẹ tôi đã để lại cho cô tin tức gì?"  

 

Lăng Thi Âm nhìn lướt qua bốn phía: "Thiếu chủ, ở đây nhiều người không tiện, chúng ta ra nơi khác nói".  

 

"Được!"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu thật sâu.  

 

Hai người trở lại Vạn Bảo Lâu, đi thẳng đến một gian mật thất.  

 

Sau khi đóng cửa lại.  

 

Lăng Thi Âm mới vô cùng nghiêm túc nói: "Nữ chủ nhân biết thiếu chủ có thiên phú tu võ kinh khủng, bà ấy cũng biết ngài nhất định sẽ trở thành Võ Đế!"  

 

"Nhưng điều mà nữ chủ nhân không nghĩ tới là bây giờ thực lực của thiếu chủ ngài lại có thể đối kháng với bất kỳ thế lực nào trong Côn Luân Hư!"  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc mẹ tôi đã đi đâu rồi?"  

 

Lăng Thi Âm trả lời ngắn gọn: "Hoàng triều Đại Chu!"  

 

Diệp Bắc Minh trầm mặc một lát.  

 

Anh tiếp tục hỏi: "Cô có biết bố tôi là ai không?"  

 

Lăng Thi Âm khẽ gật đầu: "Tôi đã nghe nữ chủ nhân nói qua, ông ấy là một vị cường giả chí cao vô thượng!"  

 

"Nhưng thân phận của ông ấy rất mẫn cảm, cho nên thuộc hạ cũng không biết".  

 

Thân phận rất mẫn cảm?  

 

Rốt cuộc là thân phận gì mà ngay cả người làm con như mình cũng không được biết?  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Vì sao mẹ tôi lại phải rời khỏi Côn Luân Hư?"  

 

"Lấy thực lực của bà ấy, tôi cho rằng hoàn toàn đã đủ để bảo vệ tôi!"  

 

"Cho dù toàn bộ Côn Luân Hư đều đối đầu với mẹ tôi, cũng có thể để tôi khỏe mạnh trưởng thành chứ?"  

 

Ánh đã sớm đoán được thực lực của mẹ mình tuyệt đối không tầm thường!  

 

Lăng Thi Âm trả lời: "Đúng vậy, thực lực của nữ chủ nhân rất khủng bố".  

"Ít nhất là trong Côn Luân Hư không ai có thể uy hiếp được bà ấy!"  

 

"Nữ chủ nhân cho thiếu chủ mai danh ẩn tích, không phải bởi vì lo lắng Côn Luân Hư, mà là vì uy hiếp khác!"  

 

"Uy hiếp khác?"  

 

Diệp Bắc Minh nghi ngờ.  

 

Đột nhiên.  

 

Ánh mắt của anh trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Là uy hiếp bên hoàng triều Đại Chu sao?"  
 
Chương 1652: "Nơi đó sẽ có đáp án mà cậu muốn!"


Trái tim anh run lên bần bật, sau đó tuôn ra một câu chửi bậy: "Đậu má! Tôi biết ngay mà!"  

 

"Sư phụ và sư tỷ tôi đều là mẹ tôi để lại cho tôi?"  

 

Trong nháy mắt.  

 

Diệp Bắc Minh cảm giác mọi chuyện đều như rộng mở trong sáng!  

 

"Chẳng lẽ mẹ tôi chính là chủ nhân của Côn Luân Hư đời trước?"  

 

"Không có khả năng, từ giọng điệu của Sát sư phụ để suy đoán, chủ nhân của Côn Luân Hư phải là đàn ông!"  

 

"Hay là, hay là ông bố tiện nghi kia của tôi?"  

 

Diệp Bắc Minh rất kích động!  

 

Mặt đỏ tới mang tai.  

 

Thở hổn hển!  

 

Anh chưa bao giờ kích động như vậy.  

 

Cứ như bố mẹ đang ở trước mắt anh vậy.  

 

Anh liều mạng tu luyện, liều mạng mạnh lên, không phải vì để tìm kiếm tin tức về bố mẹ sao?  

 

Rốt cuộc bây giờ đã biết được một chút tin tức!  

 

Sao có thể không kích động được?  

 

Diệp Bắc Minh nhanh chóng hỏi: "Mẹ tôi rốt cuộc là ai?"  

 

"Bố tôi là ai? Ông ấy là chủ nhân của Côn Luân Hư sao?"  

 

"Bây giờ bọn họ đang ở nơi nào?"  

 

"Vì sao không trở về gặp tôi?"  

 

Diệp Bắc Minh bước nhanh về phía trước.  

 

Hai tay bắt lấy bả vai Lăng Thi Âm, kịch liệt lay động!  

 

Lồng ngực Lăng Thi Âm kịch liệt chập trùng, bị lắc đến mức choáng váng.  

 

Cô ta vội vàng mở miệng: "Thiếu chủ, cậu chờ chút đã!"  

Lúc này Diệp Bắc Minh mới bình tĩnh lại.  

 

"Phù!"  

 

Anh hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Lăng Thi Âm.  

 

Lăng Thi Âm chỉnh lại quần áo xốc xếch một chút: "Thiếu chủ, những vấn đề mà ngài nói, tôi cũng không biết".  

 

"Nữ chủ nhân nói, nếu như một mình ngài có được lực lượng rung chuyển toàn bộ Côn Luân Hư, có thể đi đến một chỗ!"  

 

"Nơi đó sẽ có đáp án mà cậu muốn!"  

 
 
Chương 1653


 "Giếng Tử Vong?"  

 

"Đó là chỗ nào?"  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng khó hiểu.  

 

Lăng Thi Âm lắc đầu: "Thuộc hạ cũng không biết!"  

 

"Nữ chủ nhân chỉ nói cho thuộc hạ, bảo thiếu chủ đi đến chỗ đó thôi".  

 

"Đồng thời nói chỉ cần thiếu chủ đến chỗ đó, tất cả những điều khó hiểu trong lòng ngài đều sẽ được giải quyết dễ dàng!"  

 

...  

 

Sau khi rời khỏi mật thất.  

 

Diệp Bắc Minh để Lăng Thi Âm về giới phàm tục một chuyến, để Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết đến Côn Luân Hư.  

 

Ở bên cạnh mình tuyệt đối an toàn hơn là giới phàm tục!  

 

Đồng thời.  

 

Anh còn bảo Ngô Khinh Diên mời chào số lượng lớn người tu võ gia nhập Vạn Bảo Lâu!  

 

Chỉ cần thực lực ở trên cảnh giới Võ Thần là đủ.  

 

Một Võ Thần sẽ có bổng lộc là một năm một viên đan dược tuyệt phẩm!  

 

Một võ giả Tiên Thiên sẽ có bổng lộc là một năm một viên đan dược thánh phẩm!  

 

"Rõ!"  

 

Thân thể mềm mại của Ngô Khinh Diên run lên.  

 

Cô ta khiếp sợ há miệng: "Chủ nhân đúng là giàu có!"  

 

"Loại thù lao khủng bố này, cho dù là những thế lực hạng nhất kia cũng không có cách nào chi trả được chứ?"  

 

Đột nhiên.  

 

Một hạ nhân đi tới: "Thiếu chủ, bên ngoài có hai cô gái tự xưng là Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi cầu kiến!"  

Diệp Bắc Minh có chút khó hiểu: "Chị em nhà họ Tiêu? Hai người đó đến tìm tôi làm cái gì?"  

 

"Mời hai người đó vào đi!"  

 

"Rõ!"  

 

Bên trong phòng tiếp khách.  

 

Diệp Bắc Minh gặp được hai chị em xinh đẹp này: "Hai cô nương tìm tôi có việc gì sao?"  

 

"Cô nương?"  
 
Chương 1654: Vẻ mặt có chút quái dị!


 Diệp Bắc Minh sững sờ.  

 

Em gái này lại tỏ ra thân quen như thế.  

 

Tiêu Dung Phi trừng Tiêu Nhã Phi một chút, sau đó cười một tiếng nói với Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, Nhã Phi còn nhỏ, không hiểu lễ nghi".  

 

"Tôi thay mặt nó xin lỗi anh".  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Không sao cả!"  

 

"Rốt cuộc các cô tìm tôi có chuyện gì?"  

 

Tiêu Dung Phi trực tiếp nói thẳng ý đồ đến đây: "Anh Diệp, nhà họ Tiêu muốn thực hiện một cuộc làm ăn với anh Diệp!"  

 

"Một cuộc làm ăn?"  

 

Diệp Bắc Minh sờ cằm, đã đoán được ý đồ Tiêu Dung Phi đến đây: "Đan dược sao?"  

 

"Đúng thế".  

 

Tiêu Dung Phi nở nụ cười xinh đẹp: "Nhà họ Tiêu hy vọng có thể mua một chút đan dược tuyệt phẩm, thánh phẩm!"  

 

"Nếu như có thể, hy vọng có thể được trò chuyện với vị Đan Hoàng đứng sau anh Diệp nữa!"  

 

Đúng thế!  

 

Tất cả các thế lực bên ngoài đều suy đoán.  

 

Sau lưng Diệp Bắc Minh tuyệt đối có một vị Đan Hoàng!  

 

Côn Luân Hư có tổng cộng ba vị Đan Hoàng!  

 

Đan Hoàng thứ ba là Lý Ngạo!  

 

Mấy ngày trước đã bị Diệp Bắc Minh chém giết!  

 

Còn lại Đan Hoàng thứ nhất và Đan Hoàng thứ hai!  

 

"Trong hai người này, chắc chắn sẽ có một vị là sư phụ của Diệp Bắc Minh!"  

 

"Rốt cuộc là người nào?"  

 

Đôi mắt đẹp của Tiêu Dung Phi lấp lóe.  

Chờ đợi Diệp Bắc Minh trả lời!  

 

Không ngờ.  

 

Diệp Bắc Minh lại lạnh nhạt lên tiếng: "Đan dược là do chính tôi luyện chế, phía sau không có người nào cả".  

 

"Cái gì?"  

 

Tiêu Dung Phi sững sờ, chợt nhíu mày lại.  

 

Vẻ mặt có chút quái dị!  
 
Chương 1655: "Xem ra các cô có biết!"


 "Về phần thù lao, anh cứ thoải mái đưa ra!"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cô Tiêu, tôi không nói đùa, những đan dược kia thật sự là do chính tôi luyện ra".  

 

"Chỉ cần các cô bỏ ra cái giá phải chăng, tất cả đều dễ nói chuyện".  

 

Tiêu Dung Phi không nói gì nữa!  

 

Lúc đầu cô ta rất có ấn tượng tốt về Diệp Bắc Minh.  

 

Nhưng nghe Diệp Bắc Minh nói như vậy, ấn tượng trong lòng lập tức kém hẳn đi: "Mặc dù anh có thực lực kinh khủng, nhưng cũng quá hư vinh!"  

 

"Côn Luân Hư còn sót lại hai vị Đan Hoàng, ai mà không phải là người có hơn ngàn năm kinh nghiệm luyện đan?"  

 

"Chẳng lẽ năng lực của anh còn mạnh hơn Đan Hoàng ư?"  

 

Cô ta âm thầm lắc đầu!  

 

Đột nhiên.  

 

Tiêu Nhã Phi oa một tiếng: "Anh Diệp, anh thật lợi hại, tuổi còn trẻ thế mà đã có thể luyện chế ra đan dược thánh phẩm!"  

 

"Tôi có thể chụp một bức ảnh với anh không?"  

 

Cô ta còn lấy điện thoại của giới phàm tục ra.  

 

Iphone 13 plus phiên bản mới nhất!  

 

Dáng vẻ như nữ fan cuồng.  

 

Diệp Bắc Minh có chút cạn lời.  

 

Hai chị em này trông giống nhau như đúc, tính cách lại khác nhau một trời một vực.  

 

Sau khi chụp ảnh chung xong, Tiêu Nhã Phi trực tiếp thiết lập ảnh của hai người thành ảnh màn hình chính.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu, không để ý lắm: "Đúng rồi,  

 

Cô Tiêu có biết giếng Tử Vong không?"  

 

Ầm!  

 

Trong phòng khách lập tức an tĩnh.  

Tiêu Dung Phi đứng bật dậy, Tiêu Nhã Phi cũng giật nảy cả mình!  

 

"Anh Diệp, anh hỏi chỗ đó làm gì?"  

 

Diệp Bắc Minh nghiêm túc nhìn hai người: "Xem ra các cô có biết!"

Diệp Bắc Minh trực tiếp nói thẳng: "Nói cho tôi vị trí của giếng Tử Vong, về sau chỉ cần tôi Diệp Bắc Minh còn ở đây một ngày!"  

 

"Nhà họ Tiêu các cô cần bất kỳ đan dược gì, tôi đều có thể luyện ra cho các cô!"  

 

Lời hứa hẹn này rất nặng.  

 
 
Chương 1656: Tôi có lý do không đi không được!"


 "Nhưng anh có thể nói cho tôi biết mục đích anh ngóng giếng Tử Vong không?"  

 

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: "Tôi muốn đến giếng Tử Vong một chuyến".  

 

"Cái gì!"  

 

Tiêu Dung Phi khẽ run rẩy.  

 

Tiêu Nhã Phi ở bên cạnh cũng bịt chặt cái miệng nhỏ, cố gắng không để mình kêu ra!  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng khó hiểu: "Làm sao vậy? Nơi đó rất khủng bố?"  

 

"Phù!"  

 

Tiêu Dung Phi hít sâu một hơi, nuốt nước miếng: "Nào chỉ là kinh khủng!"  

 

"Ở trong toàn bộ Côn Luân Hư, ngoại trừ rừng rậm ma thú nguy hiểm nhất ra thì chính là Tử Vong cốc!"  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Tử Vong cốc?"  

 

"Phải!"  

 

Tiêu Dung Phi gật đầu: "Giếng Tử Vong mà anh nói đến nằm ngay chỗ sâu nhất của Tử Vong cốc!"  

 

"Nghe nói nơi đó kết nối với Địa Ngục, còn đáng sợ hơn cả bản thân Tử Vong cốc!"  

 

"Anh Diệp, tôi không đề nghị anh đến Tử Vong cốc!"  

 

"Nơi đó có ác nhân kinh khủng nhất thiên hạ!"  

 

"Còn có độc vương đáng sợ nhất thiên hạ!"  

 

"Sát thủ kinh khủng nhất thiên hạ!"  

 

"Gần như tất cả những người mà các thế lực truy nã, chỉ cần đến đường cùng, đều sẽ tiến vào Tử Vong cốc!"  

 

"Cho dù anh có thực lực ngập trời, đối mặt với một ác nhân cũng không sợ!"  

 

"Nếu như có mười người, một trăm người, một ngàn người thì sao?"  

 

"Anh tiến vào Tử Vong cốc sẽ giống như một con con cừu nhỏ đi vào đàn sói, sẽ bị bọn họ ăn sống nuốt tươi!"  

Vừa nghĩ tới Tử Vong cốc, cô ta liền không nhịn được hít khí lạnh.  

 

Chứ đừng nói là đến đó!  

 

Tiêu Nhã Phi lo lắng nhìn Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, anh đừng đi được không!"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi có lý do không đi không được!"  

 

Cho dù hai người thuyết phục như thế nào.  

 

Diệp Bắc Minh vẫn kiên trì với ý định của mình!  

 
 
Chương 1657: "Thế này thì quá mức rồi!"


 Tiêu Dung Phi rất kiên trì: "Anh Diệp, vẫn là để chúng tôi đi theo đi".  

 

"Nhà họ Tiêu sẽ phái ra một số cao thủ, ít nhất có thể bảo vệ anh tới gần Tử Vong cốc rồi an toàn đi ra".  

 

Trong lòng cô ta lại thầm nghĩ: "Chờ anh đến Tử Vong cốc sẽ biết nơi đó khủng bố đến mức nào!"  

 

"Đến lúc đó anh gặp nguy hiểm, nhà họ Tiêu tôi sẽ cứu anh một mạng!"  

 

"Anh còn không tiến cử tôi với vị Đan Hoàng sau lưng anh được nữa sao?"  

 

Nhìn thấy Tiêu Dung Phi kiên trì như vậy, Diệp Bắc Minh cũng không nói gì nữa.  

 

Xế chiều hôm đó.  

 

Tiêu Dung Phi lại gọi tới mười lão già.  

 

Mười Tiên Thiên!  

 

Ba người ở trên Tiên Thiên!  

 

Cộng thêm hai chị em, tổng cộng là mười lăm người.  

 

Chuẩn bị hộ tống Diệp Bắc Minh tiến về Tử Vong cốc!  

 

Diệp Bắc Minh co quắp khóe miệng: "Thế này thì quá mức rồi!"  

 

Trên gương mặt xinh đẹp của Tiêu Dung Phi là vẻ nghiêm túc: "Không hề khoa trương chút nào, anh Diệp cứ đến Tử Vong cốc sẽ biết".  

 

Đoàn người rời khỏi thành Côn Luân, đi về hướng Tử Vong cốc.  

 

Trong âm thầm.  

 

Một thiếu nữ ôm mèo nhíu mày: "Ông nội, anh ấy muốn đi Tử Vong cốc?"  

 

"Chỗ đó quá nguy hiểm, chúng ta có cần ngăn cản anh ấy không?"  

 

Ông lão bên cạnh lạnh lùng lắc đầu: "Nếu như cậu ấy là chủ nhân tương lai của Côn Luân Hư, sẽ không thể chết trong Tử Vong cốc được!"  

 

"Nếu như cậu ấy chết ở trong đó thì sẽ không phải là chủ nhân Côn Luân Hư!"  

 

"Chúng ta cũng không cần thiết cứu cậu ấy!"  

Lăng Vận Nhi như có điều suy nghĩ gật đầu.  

 

Lão già lại lắc đầu: "Đi thôi, theo ông đến điện kỵ sĩ Thánh Long!"  

 

"Còn có một người nữa cũng có khả năng trở thành chủ nhân của Côn Luân Hư, ông cần nghiệm chứng một chút!"  

 

"Vâng".  

 

Hiển nhiên Lăng Vận Nhi có chút không hứng thú: "Ông nội, cháu muốn đi chơi một mình, ông đến điện kỵ sĩ Thánh Long một mình đi".  

 

Lão già bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, cháu phải cẩn thận đấy".  

 
 
Chương 1658: "Mọi người có thể về rồi!"


 Đợi đến khi ông nội rời đi, cô ta mới đi theo đoàn người Diệp Bắc Minh.  

 

...  

 

Cùng lúc đó.  

 

Nhà họ Thẩm.  

 

Chỗ này còn tráng lệ, xa hoa hơn cả hoàng cung.  

 

Một người đàn ông trung niên vội vã chạy vào: "Gia chủ, tin tức mới nhất!"  

 

"Diệp Bắc Minh đã rời khỏi thành Côn Luân, đi về phía Tử Vong cốc".  

 

Thẩm Vạn Tứ vô cùng kinh ngạc: "Tử Vong cốc?"  

 

Đột nhiên.  

 

Ông ta vui mừng quá đỗi: "Ông nói cái gì?"  

 

"Tử Vong cốc! Ông xác định Diệp Bắc Minh đi Tử Vong cốc rồi ư?"  

 

Người đàn ông trung niên gật đầu: "Đúng vậy, gia chủ!"  

 

Một người phụ nữ bên cạnh đỏ bừng hai mắt.  

 

Nhìn là biết vừa mới khóc!  

 

Người này chính là mẹ của Thẩm Thông, Thẩm Linh Lung!  

 

Người phụ nữ vừa nghe đến ba chữ "Diệp Bắc Minh" liền vô cùng kích động: "Lão gia, ông nhất định phải báo thù cho Thông nhi và Linh Lung!"  

 

"Phu nhân yên tâm, nếu kẻ này dám đến Tử Vong cốc, cậu ta chắc chắn sẽ phải chết!"  

 

Hai con ngươi của Thẩm Vạn Tứ co lại, sát khí phun ra ngoài giống như là thuỷ triều: "Liên hệ với sát thủ số một thiên hạ, bất kỳ người nào trong Tử Vong cốc, chỉ cần giết chết Diệp Bắc Minh!"  

 

"Nhà họ Thẩm sẽ thưởng một tỷ đồng!"  

 

Đại sảnh nhà họ Thẩm hoàn toàn tĩnh mịch!  

 

Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Thẩm Vạn Tứ!  

 

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ!  

Một tỷ đồng?  

 

Đậu má!  

 

Nếu đám người liều mạng trong Tử Vong cốc biết, Diệp Bắc Minh tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn!  

 

...  

 

Trên đường.  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền ra: "Nhóc con, đang có rất nhiều người âm thầm chú ý đến cậu!"  

 
 
Chương 1659: Thủ đoạn thật là đáng sợ!"


 "Loại gà bệnh này mà cũng dám tới Tử Vong Cốc sao? Đúng là mấy trăm năm chưa từng nhìn thấy".  

 

"Ha ha ha ha!"  

 

Bốn phía truyền tới một trận cười vang.  

 

Cực kỳ khôi hài!  

 

Người đàn ông nhìn xuống Diệp Bắc Minh: "Ở bên ngoài đắc tội với người ta hả?"  

 

"Không sao, chỉ cần cậu giao ra tất cả bảo bối trên người!"  

 

"Sau đó, từ dưới háng tôi..."  

 

Xoẹt!  

 

Một tiếng rồng ngâm!  

 

Kiếm khí màu đỏ máu đánh tới!  

 

Sắc mặt người đàn ông thay đổi: "Đệch, cậu dám ra tay với tôi?"  

 

"Cậu có biết tôi là..."  

 

Lời này còn chưa nói hết.  

 

Phụt!  

 

Kiếm Đoạn Long xẹt qua đầu người nọ, một cái đầu người bay thẳng ra ngoài!  

 

"Lão đại!"  

 

Mọi người hoảng sợ kêu lên một tiếng, hít sâu một hơi: "Hít!"  

 

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Kiếm khí màu đỏ máu lập lòe qua cổ mỗi người.  

 

Diệp Bắc Minh không thèm liếc nhìn mấy người này thêm, đi thẳng qua.  

 

Cũng không quay đầu lại.  

 

Một giây!  

Hai giây!  

 

Ba giây!  

 

Bịch! Bịch! Bịch!  

 

Hơn mười cái đầu lần lượt rơi xuống đất, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.  

 

Trong lòng chỉ có một nghi vấn: "Kẻ này là ai? Thủ đoạn thật là đáng sợ!"  

 

Tiến vào Tử Vong Cốc.  
 
Chương 1660: "Người còn lại hai ngày sau thì chết".


 ...  

 

Cùng lúc đó.  

 

Chỗ sâu nhất trong Tử Vong Cốc, một giọng nói như truyền tới từ chỗ sâu trong địa ngục: "Cậu ta... tới rồi?"  

 

"Ta đã chờ vô số năm, cuối cùng cậu ta cũng đã tới!"  

 

Mọi người nhà họ Tiêu lại gần lối vào Tử Vong Cốc.  

 

Chỉ thấy một đám rắn mối khổng lồ đang gặm ăn thi thể.  

 

Xì xì xì!  

 

Máu thịt văng tung tóe!  

 

Tan nát thành mảnh nhỏ!  

 

Cảnh tượng vô cùng đẫm máu.  

 

"Là ma thú cấp hai, Cứ Xỉ Tích!"  

 

Ông lão nhà họ Tiêu thay đổi sắc mặt: "Đây đã là phạm vi Tử Vong Cốc, kẻ này thật sự tiến vào sao?"  

 

Tiêu Nhã Phi nuốt nước bọt một cái: "Chị ơi, anh ấy tiến vào rồi, làm sao bây giờ?"  

 

Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Dung Phi trầm xuống, nhìn về phía hai ông lão trên Tiên Thiên: "Ngũ trưởng lão, thất trưởng lão, xác suất còn sống rời khỏi Tử Vong Cốc là bao nhiêu?"  

 

Hai người nhìn nhau.  

 

Thất trưởng lão chậm rãi lắc đầu: "Gia tộc Hoàng Phủ đã từng có bảy Tiên Thiên cùng nhau tiến vào Tử Vong Cốc, ba ngày sau chỉ có hai người còn sống bước ra!"  

 

"Một người trong đó không chữa nổi mà bỏ mình".  

 

"Người còn lại hai ngày sau thì chết".  

 

"Long Đường, chín Tiên Thiên, hai trên Tiên Thiên tiến vào Tử Vong Cốc, cuối cùng chỉ còn một Tiên Thiên còn sống bước ra".  

 

"Đơn thương độc mã tiến vào Tử Vong Cốc, hiện tại là vậy, không ai còn sống đi ra".  

 

Tiêu Nhã Phi che cái miệng nhỏ nhắn: "Thế chẳng phải là anh Diệp chết chắc rồi sao?"  

Tiêu Dung Phi quay đầu lại, nhìn về phía sâu trong màn sương mù dày đặc.  

 

Cộp cộp cộp!  

 

Một trận tiếng bước chân dồn dập xuất hiện.  

 

Xung quanh người nhà họ Tiêu xuất hiện rất nhiều võ giả.  

 

"Bảo vệ tiểu thư!"  

 

Ngũ trưởng lão và thất trưởng lão hét lớn một tiếng, mọi người vây hai chị em vào giữa.  

 
 
Chương 1661: "Kẻ ác đệ nhất thiên hạ, Ác Thông Thiên!"


 Ngoại trừ vị trí mấu chốt có quần áo gần như trong suốt che chắn, những chỗ khác không mảnh vải che thân!  

 

Phụ nữ nhìn cũng xấu hổ!  

 

"Yêu Nữ Oản Oản!"  

 

Đồng tử ngũ trưởng lão co lại, miệng đắng lưỡi khô.  

 

Sau lưng Yêu Nữ Oản Oản có mười mấy người đi theo.  

 

Trên người mỗi người đều mang theo sát khí lạnh như băng!  

 

Tiêu Dung Phi hoảng hốt: "Yêu Nữ Oản Oản?"  

 

Tiêu Nhã Phi che cái miệng nhỏ nhắn: "Cô ta chính là Yêu Nữ Oản Oản đệ nhất thiên hạ sao?"  

 

"Ha ha ha ha!"  

 

Một trận cười duyên truyền tới.  

 

Yêu Nữ Oản Oản nhìn về phía Tiêu Nhã Phi: "Em gái nhỏ thật đáng yêu, có muốn chơi với chị không?"  

 

"Tôi không muốn!"  

 

Tiêu Nhã Phi sợ tới mức lùi về sau vài bước.  

 

Ngũ trưởng lão tiến lên một bước: "Yêu nữ, bọn ta là người nhà họ Tiêu đất tổ!"  

 

Bỗng nhiên.  

 

Sau lưng lại truyền tới một trận tiếng bước chân dồn dập.  

 

Trên trăm người tu võ xuất hiện.  

 

Tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Tiên Thiên, ít nhất một nửa ở trên Tiên Thiên.  

 

Trong đó có mười mấy người đều là người tu võ cảnh giới Hợp Nhất!  

 

Một hơi thở giết chóc, tử vong đập vào mặt.

"Đao đệ nhất thiên hạ, Phó Thập Nhất Lang!"  

 

"Kiếm đệ nhất thiên hạ, kiếm khách lãng tử, Thẩm Lãng!"  

"Độc vương đệ nhất thiên hạ, Quỷ Thủ Độc Thánh!"  

 

"Kẻ ác đệ nhất thiên hạ, Ác Thông Thiên!"  

 

"Còn có vua sát thủ đệ nhất thiên hạ, Tần Phong!"  

 

Mặt già của ngũ trưởng lão chấn động dữ dội, tóc gáy dựng đứng.  

 

Những kẻ này không có ai là loại lương thiện, gần như đều bị thế lực Côn Lôn Hư truy nã!  

 

Đối mặt trên trăm người tu võ Tiên Thiên, trên Tiên Thiên, thậm chí là cảnh giới Hợp Nhất.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom