Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1602: “Không cần nhiều lời bọn họ!”


 “Nếu cô từng thấy, tốt nhất nói với chúng tôi, nếu chưa từng nhìn thấy thì không cần thiết phải sống!”  

 

Ông lão giơ tay!  

 

Lòng bàn tay xuất hiện một viên đá.  

 

Bên trong hiện một hư ảnh!  

 

Nếu Diệp Bắc Minh ở đây.  

 

Chắc chắn sẽ nhận ra, tháp này chính là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

Khương Tử Cơ vừa trị thương cho Đạm Đài Yêu Yêu, vừa cười lạnh lùng: “Chưa từng thấy!”  

 

Tô Hiên chắp tay sau lưng đi đến, cúi nhìn từ cao xuống Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu: “Không cần nhiều lời bọn họ!”  

 

“Bắt lại, lục soát linh hồn, là biết hết thôi!”  

 

Ông lão lưng gù cười dữ tợn một tiếng: “Vâng, công tử!”  

 

Trường thương trong tay bùng phát ra một luồng sóng khí, sát ý hào hùng, đâm về phía lồng ngực của Khương Tử Cơ!  

 

Cùng lúc đó, hoàng triều Đại Chu.  

 

Trong Điện Kim Loan tráng lệ.  

 

Một ông lão ngồi trên ghế rồng, cả đại điện yên tĩnh.  

 

Toàn bộ văn võ quần thần đều quỳ dưới đất!  

 

Hoàng đế Đại Chu cất giọng không thể tin nổi: “Con cháu đời sau nhà họ Diệp từ chối rồi?”  

 

“Người thanh niên mà cô nói tên là gì?”  

 

Mộ Thiên Thiên trả lời: “Bệ hạ, anh ta tên là Diệp Bắc Minh!”  

 

Trầm mặc hồi lâu.  

 

Khóe miệng hoàng đế Đại Chu nhếch lên nụ cười nhạt: “Bắc Minh? Diệp Bắc Minh… ha ha ha, cái tên hay đấy!”  

 

“Tại sao cậu ta không muốn đến hoàng triều Đại Chu?”  

 

Mộ Thiên Thiên lắc đầu: “Bệ hạ, thần không biết”.  

Hoàng đế Đại Chu cau mày: “Cậu ta còn nói gì không?”  

 

“Việc này…”  

 

Mộ Thiên Thiên hơi chần chừ.  

 

Sự uy nghiêm của đế vương ập đến: “Nói đi!”  

 

Mộ Thiên Thiên sợ đến quỳ dưới đất: “Bệ hạ, thần không dám nói!”  

 

“Làm sao?”  

 
 
Chương 1603: “Hắn nói ra lời này, đã là tội chết!”


Hoàng đế Đại Chu mặt không cảm xúc: “Nói đi, trẫm tha cho cô tội chết!”  

 

“Vâng!”  

 

Cơ thể Mộ Thiên Thiên run lên, nói ra tình tình lúc đó.  

 

Ngoại trừ giấu một số chi tiết, thì đều nói ra toàn bộ: “Diệp Bắc Minh yêu cầu thần giao ra danh sách những người hãm hại nhà họ Diệp năm đó!”  

 

“Nếu không, bảo Đại Chủ chúng ta đợi vong quốc đi!’  

 

Soạt!  

 

Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức dồn lên Mộ Thiên Thiên!  

 

“Suýt!”  

 

Quần thần hít khí lạnh, toàn thân chấn hãi, suýt nữa lồi của con ngươi.  

 

Ánh mắt của một số người biến ảo bất định.  

 

Đột nhiên.  

 

Một ông lão mặc mãng bào đứng ra khỏi hàng: “Bệ hạ, kẻ này đúng là đại nghịch bất đạo!”  

 

“Xem ra gia tộc quận vương Ám Dạ đúng là có lòng tạo phản!”  

 

Cả hiện trường tĩnh lặng như cái chết!  

 

Hoàng đế Đại Chu cũng ngẩn người, sau đó ngửa cổ cười lớn: “Ha ha ha, cái gì? Cậu ta nói như vậy thật sao?”  

 

Mộ Thiên Thiên run rẩy: “Bệ hạ, đúng là anh ta nói như vậy”.  

 

“Ha ha ha!”  

 

Hoàng đế Đại Chu cười càng vui vẻ: “Tốt! Tốt! Tốt lắm!”  

 

“Không hổ là con cháu của quận vương Ám Dạ, ngay cả khẩu khí cũng giống y hệt quận vương Ám Dạ!”  

 

“Trẫm càng có hứng thú với cậu ta!”  

 

Tất cả đại thần có mặt đều ngẩn người.  

 

Xem thái độ của hoàng đế, không những không tức giận.  

 

Sao lại còn vui mừng?  

 

Ông lão mặc mãng bào cất giọng nghiêm túc: “Bệ hạ, kẻ này nói lời ngông cuồng!”  

 

“Hắn nói ra lời này, đã là tội chết!”  

 

“Vi thần kiến nghị, diệt cỏ tận gốc!”  

 

Hoàng đế Đại Chu nở nụ cười: “Thái sư, trẫm làm thế nào cần ông dạy bảo sao?”  

 

Ông lão mặc mãng bào toát hồ hôi, sượt sượt sượt lùi lại, lập tức quỳ dưới đất: “Thần không dám!”  

 

Hoàng đế Đại Chu lạnh nhạt lên tiếng: “Trẫm mệt rồi, bãi triều!”  
 
Chương 1604: Rất nhiều gương mặt quen thuộc đều có mặt.


 Một lát sau.  

 

Ông ta giơ tay, lấy một bức tranh từ từ mở ra!  

 

Ngắm người phụ nữ trong tranh: “Mẹ con hai người, thực sự quá giống nhau!”  

 

“Đều vô cùng cuồng ngạo!”  

 

“Không hổ là huyết mạch của hoàng tộc ta!”  

 

“Sự việc năm đó, là trẫm có lỗi với nhà họ Diệp các người!”  

 

“Bây giờ phải bù đắp thật tốt!”  

 

Hoàng đế Đại Chu bình tĩnh lại, trầm mặc hồi lâu.  

 

Mới âm u nhả ra một câu: “Ầy, Bắc Minh, bất luận cậu muốn cái gì, trẫm đều cho cậu!”  

 

“Kể cả… là thiên hạ của trẫm!”  

 

…  

 

Ba ngày sau.  

 

Diệp Bắc Minh từ mật thất đi ra.  

 

Đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Vạn Lăng Phong sớm đã cung kính canh gác ở đây.  

 

Bọn họ tỏ vẻ kích động!  

 

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi ra, mọi người đều tiến lên: “Chủ nhân, cậu xuất quan rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: “Đan dược đã bán đấu giá hết rồi chứ?”  

 

Ngô Khinh Diên kính sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Đều bán đấu giá hết rồi!”  

 

“Đan dược thần phẩm và đan dược thánh phẩm, tổng cộng đã bán được ba trăm triệu khối nguyên!”  

 

Cô ta cược thắng rồi!  

 

Sau lần này.  

 

Địa vị của thương hội nhà họ Ngô, có thể sánh được với thế lực hạng hai của Côn Luân Hư!  

 

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Các thế lực khác hẹn đưa nguyên đến, đã đưa đến chưa?”  

 

Lăng Thi Âm cau này: “Cậu chủ, gần như tất cả các thế lực đều đưa đến”.  

 

“Duy chỉ có nhà họ Dịch tổ địa không thực hiện cam kết!”  

“Ồ?”  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Một trăm năm mươi triệu khối nguyên của nhà họ Dịch, không đưa đến một khối nào ư?”  

 

Lăng Thi Âm sầm mặt: “Một khối cũng không có!”  

 

“Thậm chí, không có ai cho chúng ta một lời giải thích!”  

 

Trong đôi mắt Diệp Bắc Minh bắn ra ánh lạnh lùng: “Ha ha, trước nay chưa từng có ai có thể ăn quỵt được của tôi!”  

…  
 
Chương 1605: Giọng nói như sấm!


Văn Nhân Mộc Nguyệt, Văn Nhân Hy Nguyệt!  

 

Dịch Tư Dao giống như gái bao, hôm nay là sân nhà của cô ta!  

 

Tiếp đãi bạn cùng lứa tuổi đến từ các thế lực lớn.  

 

Mấy lão giả sáp tới gần: “Cô gái!”  

 

Dịch Tư Dao nhìn liếc qua mấy người, cười nói với cậu thanh niên: “Các người chơi đi, tôi đi một lúc nữa sẽ quay lại!”  

 

Cùng đi đến một góc.  

 

Dịch Tư Dao lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”  

 

Một lão giả nhắc nhở: “Hôm nay chính là ngày thứ ba rồi!”  

 

“Một trăm năm mươi triệu khối nguyên của Diệp Bắc Minh kia chẳng lẽ cô vẫn chưa nói với ông cụ sao?”  

 

Nụ cười của Dịch Tư Dao ngưng lại: “Mấy vị trưởng lão, hôm nay phải nói với tôi những thứ này sao?”  

 

“Hôm nay là đại thọ một ngàn năm trăm tuổi của ông tổ, tôi không muốn náo loạn chuyện không vui!”  

 

Một lão giả cau mày: “Nhưng thưa cô, đây không phải chuyện nhỏ!”  

 

“Dù cô muốn để thêm một khoảng thời gian cũng phải tìm người liên lạc với Diệp Bắc Minh…”  

 

“Im miệng!”  

 

Dịch Tư Dao khẽ kêu lên: “Các ông còn dám làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, tôi sẽ hủy bỏ toàn bộ tư cách cung phụng!”  

 

“Sau này đừng hòng có được tài nguyên tu võ của nhà họ Dịch!”  

 

“Cái này…”  

 

Mấy lão giả nhìn nhau, không nói gì nữa.  

 

Dịch Tư Dao chẳng buồn để ý đến bọn họ, tiếp tục quay lại trong đám người.  

 

Một lão giả trong số đó than thở: “Haiz, thôi, không làm cung phụng nhà họ Dịch cũng được!”  

 

Một lão giả khác nói: “Ông Thạch, ông muốn rời đi?”  

 

Ông Thạch hừ lạnh một tiếng: “Người phụ nữ này điên rồi!”  

 

“Không nghe khuyên nhủ, nhà họ Dịch chắc chắn sẽ gặp xui xẻo!”  

 

“Đi bây giờ vẫn còn kịp!”  

Mấy lão giả còn lại ngây ra!  

 

Ông Thạch vội bước đi ra ngoài cửa lớn nhà họ Dịch.  

 

Đột nhiên.  

 

Con ngươi ông ta co lại!  

 

Chỉ thấy một cậu thanh niên chắp  tay,  hét lớn về phía cửa nhà họ Dịch: “Dịch Tư Dao, có phải cô quên chuyện gì rồi không?”  

 

Giọng nói như sấm!  
 
Chương 1606: “Mọi người đều là tới chúc thọ!”


Tất cả mọi người đều khiếp sợ quay đầu!  

 

“Lá gan ai lớn như vậy, dám ồn ào náo động ở đây?”  

 

“Đây là nhà họ Dịch, hắn điên rồi hả?”  

 

Tiêu Nhã Phi vui mừng quay đầu: “Ôi, giọng nói này là?”  

 

Tiêu Dung Phi mặt không thể tin nổi: “Sao anh ta lại đến đây?”  

 

Văn Nhân Mộc Nguyệt cũng đột nhiên ngẩng đầu lên!  

 

Văn Nhân Hi Nguyệt lập tức nghe ra giọng nói của Diệp Bắc Minh: “Sát thần Diệp Bắc Phong?”  

 

Văn Nhân Mộc Nguyệt sửa lại: “Chị họ, bây giờ nên gọi anh ta là Diệp Bắc Minh!”  

 

Dịch Tư Dao nghe thấy giọng nói này, mặt đẹp cũng biến sắc: “Anh ta tới thật?”  

 

Đột nhiên!  

 

Mắt đẹp trầm xuống: “Hừ, anh đến rồi thì làm gì được tôi?”  

 

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.  

 

Diệp Bắc Minh bước vào cửa nhà họ Dịch, nói ngay trước mặt tất cả mọi người: “Một trăm triệu khối nguyên đã hẹn xong, hôm nay cô không chuẩn bị cho tôi?”  

 

Soạt!  

 

Ánh mắt tập trung vào Diệp Bắc Minh!  

 

Mọi người ngây ra.  

 

“Vậy là đến đòi nợ?”  

 

“Hôm nay là ngày gì chứ, mừng thọ một ngàn năm trăm tuổi của lão tổ nhà họ Dịch đó!”  

 

“Sao hôm nay hắn lại đến đây?”  

 

“Đúng là không hiểu chuyện!”  

 

Rất nhiều võ giả thế lực lớn nhướng mày.  

 

Dịch Tư Dao khẽ mỉm cười: “Anh Diệp, tôi biết anh rất gấp, nhưng anh đừng vội thế!”  

 

Thái độ Diệp Bắc Minh kiên quyết: “Đây là giao hẹn của chúng ta, đưa một trăm năm mươi triệu khối nguyên ra đây, tôi lập tức đi ngay!”  

Dịch Tư Dao cau mày.  

 

Vừa muốn nói.  

 

Đột nhiên.  

 

Chàng thanh niên ở bên cạnh đi ra từ trong đám người, mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh chính sát thần Diệp Bắc Minh?”  

 

“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Giang Thần, là đệ tử của Đại trưởng lão Long Đường!”  

 

“Dù nhà họ Dịch nợ anh một trăm năm mươi triệu khối nguyên, nhưng hôm nay là đại thọ 1500 tuổi của lão tổ nhà họ Dịch!”  
 
Chương 1607: “Mày đang uy hiếp tao?”


 Diệp Bắc Minh lập tức coi thường Giang Thần.  

 

Nhàn nhạt nhìn Dịch Tư Dao, phun ra hai chữ lạnh băng: “Lấy nguyên!”  

 

Khuôn mặt Giang Thần nín nhịn đến đỏ bừng.  

 

Ngượng chết!  

 

Hận không tìm được cái lỗ để chui vào!  

 

Mẹ kiếp!!!  

 

Hắn vốn muốn làm bộ, nói nhiều như vậy.  

 

Người ta lại trực tiếp coi thường hắn?  

 

Giang Thần có chút tức giận, quát lạnh: “Nhóc con, tao đang nói chuyện với mày đấy, có nghe thấy không?!!!”  

 

Một luồng khí cực mạch bộc phát từ trong cơ thể hắn!  

 

Mang theo ý tứ uy hiếp!  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh băng: “Om sòm!”  

 

Giơ tay lên!  

 

Một tiếng vang ‘bốp’ thật lớn.  

 

Gò má Giang Thần nổ ầm, lùi về phía sau, chật vật phun ra một ngụm máu tươi!  

 

“Cái này...”  

 

Mọi người ngơ ngác!  

 

Trong con mắt của Tiêu Nhã Phi hiện ra ngôi sao: “Anh ta mạnh quá!”  

 

Tiêu Dung Phi cau mày: “Sức mạnh này chưa chắc là chuyện tốt!”  

 

“Đây là Giang Thần, không phải người bình thường!”  

 

Hai người Văn Nhân Mộc Nguyệt và Văn Nhân Hi Nguyệt cũng nhìn nhau,  

 

Mắt đẹp của Dịch Tư Dao cũng co lại, cô ta cũng không ngờ Diệp Bắc Minh dám trực tiếp ra tay ở nhà họ Dịch: ‘Chẳng lẽ là mình thất sách? Không thể nào!’  

 

“Sao anh ta dám làm như vậy?’  

Giang Thần bò dậy, ôm mặt.  

 

Tức giận gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày nhớ cho tao!”  

 

“Mày không chọc nổi tao, càng không chọc nổi Long…”  

 

Diệp Bắc Minh lập tức ngắt lời hắn: “Mày đang uy hiếp tao?”  

 

Bước ra!  

 

Hạ xuống trước người Giang Thần.  
 
Chương 1608: “Là ai dám ngang ngược bên ngoài?”


 Hai lão giả từ phía sau lưng lao ra, ngăn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, mày đừng quá đáng!”  

 

“Tao quá đáng thì sao?”  

 

Diệp Bắc Minh cười ngạo nghễ.  

 

Vô cùng cường thế!  

 

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay, một kiếm càn quét ra ngoài!  

 

“Cái gì?”  

 

“Mày còn muốn giết bọn tao?”  

 

Hai lão giả kinh ngạc, biết uy lực của kiếm Đoạn Long, muốn né tránh!  

 

Nhưng bọn họ căn bản không thoát được tốc độ của kiếm Đoạn Long.

Phụt! Phụt!  

 

Hai lão giả cảnh giới Tiên Thiên đầu bay thẳng ra ngoài!  

 

Diệp Bắc Minh đứng trước mặt Giang Thần.  

 

Giang Thần sợ đến mức mặt tái nhợt: “Đừng…”  

 

Kiếm Đoạn Long đã nghiền ép xuống!  

 

Dứt khoát!  

 

Phụt!  

 

Một màn sương máu nổ bùm, Giang Thần nổ chết tại chỗ!  

 

“Rít!”  

 

Mọi người hít ngược lại hơi lạnh,  da đầu tê dại!  

 

Tiêu Nhã Phi kinh ngạc há miệng nhỏ: “Chỉ, chị nhìn thấy gì không?”  

 

Tiêu Dung Phi nuốt nước miếng: “Thấy rồi!”  

 

Soạt!  

 

Ánh mắt tất cả mọi người đều rơi trên người Diệp Bắc Minh.  

 

Không ai ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại giết Giang Thần dứt khoát như vậy!  

Diệp Bắc Minh giống như nghiền chết một con kiến, lạnh băng nhìn Dịch Tư Dao: “Nguyên đâu?”  

 

Dịch Tư Dao sợ đến mức toàn thân run rẩy: “Anh Diệp, tôi…”  

 

Đột nhiên.  

 

Từ trong nhà họ Dịch truyền đến giọng nói già nua:  

 

“Xảy ra chuyện gì vậy?”  

 

“Là ai dám ngang ngược bên ngoài?”  

 
 
Chương 1609: “Ở lại cho lão phu!”


 Nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền lập tức lao ra!  

 

Mười mấy người khí tức trên Tiên Thiên tấn công tới, trong nháy mắt phong tỏa Diệp Bắc Minh: “Là mày?”  

 

“Thật to gan, mày dám đến nhà họ Dịch ngang ngược?”  

 

“Diệp Bắc Minh, mày coi đây là đâu vậy!”  

 

Có đệ tử Long Đường hét lớn: “Trưởng lão, sư huynh Giang Thần bị giết rồi!”  

 

“Cái gì?!!”  

 

Mấy lão giả Long Đường thốt lên giận dữ.  

 

Dịch Tư Dao vội vàng hét lớn: “Ông tổ, cứu con!”  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày.  

 

Đột nhiên.  

 

Bàn tay anh nhấc lên, lòng bàn tay có thêm một miếng ngọc bội!  

 

Một đường ánh sáng màu đỏ, một đường ánh sáng màu tím đang lóe sáng!  

 

Bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.  

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh chấn động: ‘Chị Tiểu Yêu, Ngũ sư tỷ gặp nguy hiểm?!!!’  

 

‘Xảy ra chuyện gì thế?’  

 

‘Chẳng lẽ cấm địa long mạch xảy ra chuyện?’  

 

“Đáng chết!!!!”  

 

Diệp Bắc Minh nổi giận gầm lên một tiếng!  

 

Nào còn có tâm tình quan tâm nhà họ Diệp, xoay người lao ra khỏi nhà họ Dịch!  

 

“Diệp Bắc Minh muốn chạy?”  

 

Mọi người sững sờ.  

 

Văn Nhân Hy Nguyệt chép miệng: “Chị còn tưởng rằng anh ta vô địch thiên hạ chứ, hóa ra vẫn biết sợ!”  

Văn Nhân Mộc Nguyệt cau mày: “Không đúng lắm, hình như anh ta có chuyện gấp!”  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một trưởng lão của Long Đường gào lên: “Diệp Bắc Minh, mày giết đệ tử đứng đầu của Long Đường mà còn muốn đi?”  

 

“Ở lại cho lão phu!”  

 

Một luồng khí tức khủng khiếp đánh giết về phía Diệp Bắc Minh.  

 

“Cút!”  
 
Chương 1610: Giống như hỏa tiễn phá trường không!


 Một con huyết long bay thẳng qua bao trùm trưởng lão Long Đường đang ra tay.  

 

Bùm!  

 

Một mảng sương máu nổ tung!  

 

Con ngươi lão tổ nhà họ Dịch hiện lên ánh đỏ: “Truy nhã tên này cho tôi!”  

 

Mấy trưởng lão Long Đường cũng lạnh nhạt lên tiếng: “Bắt đầu từ bây giờ, ai đi gần Diệp Bắc Minh cũng là kẻ địch của Long Đường!”  

 

Dịch Tư Dao buồn cười lắc đầu: “Sát thần cũng chỉ như vậy mà thôi!”  

 

“Nhìn thấy lão tổ nhà họ Dịch mình, không phải cũng cắp đuôi chạy mất?”  

 

...  

 

Lúc này.  

 

Trên trời cao cách nhà họ Dịch ngàn mét.  

 

Một đường huyết ảnh xoẹt qua!  

 

“Mặc kệ là ai, dám xông vào sư môn của tôi, tổn thương sư tỷ của tôi, tất cả đều phải chết!”  

 

Diệp Bắc Minh điên cuồng đến cực điểm!  

 

Con ngươi của anh tràn đầy khát máu và tàn sát!  

 

Vèo!  

 

Sau lưng anh, một mảng sấm sét ngưng tụ thành hai cánh, bất chợt chấn động!  

 

Giống như hỏa tiễn phá trường không!  

 

“Nhanh lên chút, nhanh lên chút!!!”  

 

Diệp Bắc Minh lòng như lửa đốt.  

 

Sư tỷ là vảy rồng của anh!  

 

Đặc biệt là chị Tiểu Yêu, chính cô ấy dẫn anh vào Côn Luân Hư!  

 

Nếu không có chị Tiểu Yêu, năm năm trước anh đã chết rồi!  

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ứ máu: “Chị Tiểu Yêu, Ngũ sư tỷ, các chị ngàn lần không thể xảy ra chuyện!!!”  

 

“Chờ em!!!”  

 

Ngao ồ!  

 

Một tiếng long ngâm.  

 

Diệp Bắc Minh tiếp tục tăng tốc độ, điên cuồng xông về phía đất tổ long mạch!  

 

Lúc này.  

 
 
Chương 1611: Phá vỡ không khí!


“Tiếng sấm sét?”  

 

“Tốc độ quá nhanh, là ma thú thuộc tính sấm?”  

 

Vô số võ giả  trố mắt nghẹn họng!  

 

Khi Diệp Bắc Minh chạy tới dưới chân núi đất tổ long mạch, toàn thân run lên.  

 

Chỉ thấy kết giới bể tan tành, nơi anh quen thuộc đã trở nên bừa bãi!  

 

Trên mặt đất có máu tươi và dấu vết chiến đấu!  

 

Giọng nói tháp Cán Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, những máu tươi này đều là của hai vị sư tỷ kia!”  

 

Diệp Bắc Minh gầm thét: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mau lục tìm tung tích của hai vị sư tỷ cho tôi!!!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vội vã tìm kiếm: “Ở phía đỉnh Thiên Trì!”  

 

“Mau lên, bọn họ đang nguy hiểm đến tính mạng!”  

 

“Mẹ kiếp!!!”  

 

Diệp Bắc Minh giống như một con dã thú điên cuồng, chạy thẳng tới Thiên Trì.   

 

Đỉnh Thiên Trì.  

 

Đùng đoàng!  

 

Một đường kết giới bị đánh vỡ.  

 

Tô Hiên lạnh mặt đi vào phạm vi của Thiên Trì: “Hai con tiện nhân chúng mày, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”  

 

“Một cái kết giới thật sự có thể giữ được mạng chó của chúng mày?”  

 

Cơ thể của Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ bị thương nặng.  

 

Vất vả lắm mối trốn vào trong kết giới Thiên Trì!  

 

Dựa vào sức mạnh long mạch để giữ vững.  

 

Không ngờ vẫn bị công phá!  

 

Khương Tử Cơ chậm rãi đứng dậy: “Lục sư muội, em đi trước đi!”  

 

“Chị ngăn bọn chúng, em nhất định phải sống sót!”  

 

Mắt đẹp của Đạm Đài Yêu Yêu đỏ bừng, cô ấy lắc đầu: “Ngũ sư tỷ, phải đi cùng nhau!”  

 

Hai người đã bị thương.  

 

Mặt đẹp trắng bệch, khí tức yếu ớt!  

 

Tô Hiên giễu cợt: “Đã thành như vậy rồi mà chúng mày vẫn muốn đi sao?”  

 

Hắn tùy tiện xua tay: “Chúng mày lãng phí quá nhiều thời gian của bổn công tử rồi!”  

 

“Ông Vân, để lại một luồng sưu hồn của bọn họ!”   

 

Lão giả lưng gù cười gằn: “Vâng thưa cậu!”  

 

Cây giáo dài trong tay ông ta ném về phía Khương Tử Cơ!  

 

Xịch!  
 
Chương 1612: Diệp Bắc Minh là cái thá gì?


“Chúng! Mày! Thật! Sự! Đáng! Chết!”  

 

Từng chữ một!  

 

“Ai?”  

 

Tô Hiên và lão giả lưng gù ngây ra.  

 

Theo bản năng quay đầu nhìn.  

 

Chỉ thấy một bóng dáng từ dưới núi điên cuồng xông lên!  

 

Anh nhanh như tia chớp, sát khí ngút trời!  

 

Một hư ảnh huyết long gầm thét trong sát khí, khiến Tô Hiên và lão giả lưng gù mặt biến sắc!  

 

Ầm!  

 

Một đường kiếm khí chém tới, khí tức khủng khiếp khiến lão giả lưng gù lui về phía sau, giáo dài vừa ném ra cũng bị đánh bay!  

 

Diệp Bắc Minh một bước đến trước mặt hai sư tỷ, đâm kim bạc vào cơ thể hai người!  

 

Phốc phốc phốc!  

 

Ném ra mấy viên đan dược trị thương: “Sư tỷ, những đan dược này có thể trị thương!”  

 

Tô Hiên mặt không tin nổi: “Lại là mày?”  

 

Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ mặt đầy kinh ngạc: “Tiểu sư đệ, sao em đến được đây?”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh băng nhìn về phía Tô Hiên: “Trước tiên em xử lý hai tên khốn này đã rồi nói!”  

 

Ầm!  

 

Bước ra một bước, lôi ảnh trùng trùng!  

 

Ra tay dứt khoát!  

 

Trong kiếm Đoạn Long bộc phát ra tiếng long ngâm kinh thiên động địa, chém về phía đầu Tô Hiên!  

 

“Cái thá gì vậy, ông Vân, phế hắn!”  

 

Tô Hiên hoàn toàn bị chọc giận!  

Với thân phận của hắn, chỉ cần hắn muốn, toàn bộ người của Côn Luân Hư đều phải quỳ xuống dưới chân hắn.  

 

Vùng đất xấu chó ăn đá gà găn sỏi này ai dám đối xử như vậy với hắn?  

 

Diệp Bắc Minh là cái thá gì?  

 

Tưởng rằng có danh hiệu sát thần thì sẽ vô địch?!!!  

 

Dám chủ động ra tay với hắn?  

 

Con ngươi lão giả lưng gù chấn động, chân nguyên trong cơ thể gầm thét lăn lộn: “Vâng thưa cậu!”  

 
 
Chương 1613: Lại không chút đề phòng!


Một luồng sức mạnh khủng khiếp tấn công tới, bao phủ Diệp Bắc Minh.  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cẩn thận!”  

 

“Tu vi của người này vượt trên Tiên Thiên, đạt đến cảnh giới Hợp Nhất!”  

 

Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng: “Con mẹ nó, cảnh giới Hợp Nhất lại là gì thế?”  

 

“Làm sư tỷ tao bị thương, dù Thượng Đế đến cũng phải chết!!!”  

 

“Bộc phát, toàn lực ra tay!!!”  

 

“Đồ Long Trảm!!!”  

 

“Long Đế Quyết!!!”  

 

“Tam Thiên Lôi Minh!!!”  

 

Máu của Diệp Bắc Minh bùng cháy.  

 

Trong cơ thể bộc phát ra tiếng gầm gừ của cự long, cảm nhận được sự tức giận của anh.  

 

Diệp Bắc Minh được huyết khí bao trùm, khiến lão giả lưng gù cảm nhận được luồng nguy hiểm tấn công tới.  

 

“Cút!”  

 

Lão giả lưng gù hừ lạnh một tiếng.  

 

Giáo dài trong tay đã xuất hiện phía trước Diệp Bắc Minh!  

 

Keng!!!  

 

Một tiếng giòn dã.  

 

Trong nháy mắt kiếm Đoạn Long và giáo dài tiếp xúc, giáo nổ tung vỡ vụn!  

 

Lão giả lưng gù kinh hãi: “Tại sao có thể như vậy, thanh giáo dài trong tay lão phu cũng là một món thần khí!”  

 

“Thanh kiếm này của mày không chỉ là món thần khí, rốt cuộc nó có lai lịch gì?”  

 

Diệp Bắc Minh gầm thét: “Hỏi nhiều, chết cho ông!!!”  

 

Kiếm Đoạn Long nghiền ép xuống!  

 

Lão giả lưng gù tức đến hộc máu: “Con kiến hôi, mày dám làm nhục lão phu?”  

“Tự tìm cái chết!”  

 

Chân nguyên trong cơ thể lão giả lưng gù cuồn cuộn, bao phủ toàn thân!  

 

Ông ta giơ một chưởng đánh về phía tim Diệp Bắc Minh!  

 

Kiếm Đoạn Long chém về phía đầu lão giả lưng gù!  

 

Lại không chút đề phòng!  

 

Căn bản không có ý chuẩn bị ngăn cản một quyền này của mình!  

 
 
Chương 1614: Thủ đoạn quá bá đạo!


Cho dù một quyền này của ông ta giết được Diệp Bắc Minh!  

 

Một kiếm kia của Diệp Bắc Minh cũng sẽ chém rơi đầu ông ta!  

 

Lối đánh lấy mạng đổi mạng này khiến ông ta đan xen phẫn nộ!  

 

Điên!  

 

Đây chắc chắn là tên điên rồi!  

 

Lão giả lưng gù gầm thét: “Cút ngay cho tao!!!”  

 

Thu hồi quả đấm!  

 

Một quyền đánh về phía mặt bên của kiếm Đoạn Long, hy vọng cản được nó!  

 

Cảnh tượng khiến người khiếp sợ xuất hiện!  

 

Trong nháy mắt cánh tay của lão giả lưng gù và kiếm Đoạn Long tiếp xúc với nhau!  

 

Bùm!  

 

Trong nháy mắt nổ tung, máu tươi đầm đìa, hóa thành sương máu!  

 

“A!!!”  

 

Lão giả lưng gù kêu thảm một tiếng, lùi về phía sau cả trăm mét.  

 

Mồ hôi lạnh trên trán trào ra, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Con kiến hôi, mày dám đánh lão phu bị thương?”  

 

Tô Hiên biến sắc: “Ông Vân!”  

 

Công kích quá khủng khiếp!  

 

Thủ đoạn quá bá đạo!  

 

Ông Vân thân là võ giả cảnh giới Hợp Nhất, vậy mà bị Diệp Bắc Minh diệt một cánh tay?  

 

Diệp Bắc Minh không có dừng lại, biểu cảm điên cuồng!  

 

Ầm!  

 

Hóa thành một đường tàn ảnh!  

Bước đến trước mặt lão giả lưng gù, kiếm Đoạn Long hung hãn đập lên: “Thương? Ông sai rồi!”  

 

“Lão súc sinh, lão tử muốn ông chết!!!”  

 

Lão giả lưng gù đã thấy qua uy lực khủng khiếp của kiếm Đoạn Long, ông ta kinh hãi, nổi giận gầm lên một tiếng: “Con mẹ nó thứ chó má, lão phu là cảnh giới Hợp Nhất, một Võ Thánh nhỏ nhoi như mày mà muốn giết…”  

 

Ầm!  

 

Giây tiếp theo.  

 

Kiếm Đoạn Long không chút khách khí đập xuống!  
 
Chương 1615: Huyết Vân Tông?


 Sắc mặt Tô Hiên khó coi như ăn phải con ruồi: “Ông Vân!!!”  

 

Hắn giống như gặp quỷ!  

 

Ông Vân bị giết trong nháy mắt?  

 

Mẹ kiếp!  

 

Mẹ kiếp!  

 

Tô Hiên sắp điên rồi!  

 

Soạt!  

 

Diệp Bắc Minh rời ánh mắt, rơi trên người Tô Hiên.  

 

“Mày…”  

 

Toàn thân Tô Hiên run rẩy, người lạnh băng!  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, tử vong, máu tanh, hung ác!  

 

Lúc này.  

 

Tô Hiên giống như bị thần chết nhìn!  

 

Hắn theo bản năng lui về phía sau, nuốt nước miếng.  

 

Cũng không còn vẻ ung dung và ngạo mạn ban đầu: “Diệp Bắc Minh, anh chờ chút đã, tất cả đều là hiểu lầm!”  

 

“Tôi là Tô Hiên, đến từ Huyết Vân Tông!”  

 

“Anh có thể không biết Huyết Vân Tông ý là gì!”  

 

“Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, một khi Huyết Vân Tông tức giận, toàn bộ Côn Luân Hư của các người đều sẽ xong đời!”  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày.  

 

Huyết Vân Tông?  

 

Huyết Tổ người sáng lập điện Huyết Hồn, không phải tự xưng đến từ Huyết Vân Tông sao?  

 

Diệp Bắc Minh chẳng coi ra gì.

Không ngờ Tô Hiên lại đến từ Huyết Vân Tông?  

 

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh dừng lại.  

Tô Hiên còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh sợ, lập tức thở mạnh.  

 

Khôi phục lại dáng vẻ cao cao tại thượng: “Diệp Bắc Minh, ông Vân chẳng qua là một tùy tùng mà thôi, chết cũng chết rồi!”  

 

Phụt!  

 

Kiếm Đoạn Long chém xuống!  

 

Một cánh tay của Tô Hiên bay ra ngoài: “A…”  

 

Diệp Bắc Minh cười tà mị: “Đừng dừng, nói tiếp đi”.  
 
Chương 1616: Sưu hồn?


 Phụt!  

 

Lại một kiếm!  

 

Cánh tay khác của Tô Hiên bị chém rơi!  

 

Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ: “Còn nữa không?”  

 

Trong con ngươi của Tô Hiên đều là tia máu, hét ầm lên: “Tôi có thể đưa anh rời khỏi Côn Luân Hư đi Huyết Vân Tông, nơi đó chắc chắn mạnh hơi cái chỗ Côn Luân Hư khỉ ho cò gáy này!”  

 

“Tôi có thể đảm bảo, anh đi Huyết Vân Tông cùng tôi, tôi có thể khiến anh mở mang trời đất rộng lớn chưa từng có!”  

 

Phụt!  

 

Kiếm thứ ba rơi xuống!  

 

Một bắp đùi của Tô Hiên bay ra ngoài!  

 

Kêu đau thảm hiết không muốn sống nữa: “A!!!”  

 

Phụt!  

 

Kiếm thứ tư lại một lần nữa chém rơi bắp đùi hắn!  

 

Tô Hiên gần như đau muốn ngất đi.  

 

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt hỏi: “Thoải mái không?”  

 

“Mày…!!!”  

 

Tô Hiên toàn thân run rẩy, con ngươi điên cuồng co lại.  

 

Chém đứt tứ chi mình, còn hỏi mình thoải mái không?  

 

Người trước mặt nhất định chính là ma quỷ!  

 

Diệp Bắc Minh cười gian ác: “Hình như mày khá là thoải mái!”  

 

Một cước đạp vào bụng Tô Hiên!  

 

Bùm!  

 

Bụng hắn nổ tung, đan điền vỡ vụn!  

 

Tô Hiên gào thét như chó điên: “Đan điền của tao, mẹ kiếp!!!”  

“Diệp Bắc Minh, con mẹ nó mày phế đan điền của tao?”  

 

Lại một cước đạp tới!  

 

Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã.  

 

Khuôn mặt anh tuấn của Tô Hiên hoàn toàn bị phế, răng và cằm vỡ vụn tại chỗ.  

 

Đau đến mức không muốn sống!  

 

Hắn hoảng sợ ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt lạnh băng vô tình kia của Diệp Bắc Minh: “Tao nhớ mày rất thích sưu hồn đúng chứ?”  
 
Chương 1617: “Hắn phải chết!”


 Con ngươi của Tô Hiên điên cuồng co lại, sợ hãi nằm trên đất, giống như con sâu lùi về phía sau.  

 

Trong miệng phát ra tiếng hu hu hu cầu xin tha thứ!  

 

Vù!  

 

Trong con ngươi của Diệp Bắc Minh bộc phát ra một đường tia máu, xuyên vào đầu Tô Hiên.  

 

“Huyết Vân Tông, biên giới hoàng triều Đại Chu?”  

 

“Tô Hiên, 66 tuổi, con trai nhỏ của phó tông chủ?”  

 

“Trên Tiên Thiên đã tu luyện đến cảnh giới ‘Đồng Bì’?”  

 

“Đồng Bì?”  

 

Diệp Bắc Minh trong lòng khẽ nhúc nhích.  

 

“Sau Võ Thần chính là Cao Võ!”  

 

“Cảnh giới thứ nhất của Cao Võ: Tiên Thiên!”  

 

“Trên Tiên Thiên chia làm năm cảnh giới nhỏ: ‘Đoàn Tang’, ‘Tôi Cốt’, ‘Đồng Bì’, ‘Đoàn Huyết’, ‘Hóa Cân’!”  

 

“Tôi luyện cơ thể con người đến mức cao tận cùng, lục phủ ngũ tạng hợp nhất, có thể tiến vào cảnh giới kế tiếp!”  

 

“Cảnh giới Hợp Nhất!”  

 

Đây là lần đầu tiên Diệp Bắc Minh hiểu về phân chia cảnh giới trên Tiên Thiên.  

 

Tiên Thiên, trên Tiên Thiên, Hợp Nhất!  

 

Tô Hiên là cảnh giới nhỏ thứ ba trên Tiên Thiên.  

 

Đồng Bì!  

 

Lão giả lưng gù đã tôi luyện lục phủ ngũ tạng đến mức tận cùng, là võ giả Cao Võ cảnh giới Hợp Nhất!  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Võ giả Cao Võ cảnh giới Hợp Nhất cũng không ngăn nổi một kích của kiếm Đoạn Long?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Kiếm Đoạn Long vô địch, đừng nói chỉ là một cảnh giới Hợp Nhất!”  

“Hừm! So với một vài cảnh giới lớn hơn Hợp Nhất, chỉ cần hắn dám dùng cơ thể chống cự lại công kích của kiếm Đoạn Long!”  

 

“Hắn phải chết!”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi: “Kiếm Đoạn Long có phải thần khí không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhóc con, tôi giải thích một lần cuối cùng cho cậu!”  

 

“Đừng dùng hai chữ thần khí làm nhục kiếm Đoạn Long, cảm ơn!”  

 

“Ách…”  
 
Chương 1618: “Hiên Nhi!”


Ngược lại nói sang chuyện khác: “Cậu tu luyện rất nhanh, bởi vì nội tạng, xương cốt, gân mạch của cậu đều được chế tạo qua một lần!”  

 

“Chỉ cần cậu tiến vào trên Thiên Tiên, căn bản không cần ‘Đoàn Tang’, ‘Tôi Cốt’, ‘Đồng Bì’, ‘Đoàn Huyết’, ‘Hóa Cân’!”  

 

“Có thể tiến vào ngay cảnh giới Hợp Nhất!”  

 

Diệp Bắc Minh sợ hết hồn: “Mẹ kiếp!”  

 

“Thật hay giả?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đương nhiên, tôi có thể lừa cậu sao?”  

 

“Tốc độ tu luyện và sức mạnh cậu kinh khủng như vậy, có liên quan đến việc lục phủ ngũ tạng của cậu đã sớm bị tôi luyện!”  

 

Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra.  

 

Anh hít sâu một hơi: “Mẹ tôi làm?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút do dự: “Nhóc con, cậu thật sự không biết một chút nào về thân thế của mình?”  

 

Diệp Bắc Minh mỉa mai: “Nói nhảm, nếu tôi mà biết, bây giờ tôi còn phải tìm mẹ khắp nơi?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Vậy hết cách, tôi cứ luôn chìm trong giấc ngủ say”.  

 

“Tôi cũng không hiểu gì mẹ cậu”.  

 

Diệp Bắc Minh thở dài.  

 

Xem ra chỉ sau khi tìm được mẹ, đích thân hỏi bà ấy.  

 

Tiếp tục sưu hồn!  

 

Giây tiếp theo.  

 

Diệp Bắc Minh sững sờ: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục?”  

 

“Huyết Vân Tông tìm tháp Càn Khôn Trấn Ngục?”  

 

Đang muốn thăm dò ký ức của Tô Hiên!  

 

Bỗng nhiên.  

Tô Hiên hoảng sợ che đầu, phun ra một hớp máu tươi!  

 

Vù!  

 

Máu tươi ngưng tụ thành một đường huyết ảnh, một hư ảnh lão giả đi ra: “To gan, cháu trai của Tô Lê Thiên mà mày cũng dám động?”  

 

Tô Hiên giống như vớ được phao cứu mạng: “Ô ô ô... Ô ô ô…!”  

 

Miệng bể nát, tứ chi bị chém!  

 

Chỉ có thể phát ra ô ô tiếng cầu cứu.  

 
 
Chương 1619: Đồng Bì!


 Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ông là cái thá gì, dù ông đích thân đến, tôi cũng giết Tô Hiên!”  

 

Giơ tay lên, kiếm Đoạn Long lập tức chém xuống!  

 

“Tự tìm cái chết!”  

 

Huyết ảnh gầm thét một tiếng.  

 

Trực tiếp đập một chưởng!  

 

Dù chỉ là một đường huyết ảnh, nhưng uy lực cũng đủ đập chết một võ giả Tiên Thiên!  

 

Ầm!  

 

Kiếm Đoạn Long ép lên, huyết ảnh trực tiếp tan vỡ, rồi sau đó biến mất!  

 

“Ô ô ô! ! Ô ô…!”  

 

Tô Hiên sợ tè ra quần, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

Một đế giày thể thao phản chiếu sâu trong con ngươi hắn.  

 

Phốc!  

 

Một cước đạp nổ đầu Tô Hiên!  

 

...  

 

Cùng lúc đó.  

 

Trong một mật thất Huyết Vân Tông.  

 

Một lão giả phun ra một ngụm máu tươi, trên khuôn mặt già nua đều là vẻ hoảng sợ: “Cái này sao có thể? Hắn phá được chú Huyết Hồn của mình?!!!”  

 

Đột nhiên.  

 

Đài cao bên cạnh.  

 

Một ngọn đèn trong mấy trăm ngọn đèn hồn đăng đã dập tắt.   

 

Trên hồn đăng có khắc hai chữ: Tô Hiên!  

 

Lão giả tức giận gào thét: “Không, Hiên Nhi!!! A!!!”  

 

Giọng nói vang vọng trong mật thất.  

 

...  

Sau khi giết Tô Hiên.  

 

Diệp Bắc Minh quay lại trước mặt hai vị sư tỷ, trị thương cho các cô.  

 

Có đan dược của Diệp Bắc Minh, hai người cũng không kiêng kỵ.  

 

Trực tiếp cởi quần áo, nhảy vào Thiên Trì.  

 

“Cái này...”  

 

Diệp Bắc Minh kinh hãi phát hiện, anh lại có thể nhìn ra cảnh giới của hai sư tỷ!  
 
Chương 1620: “Nhà họ Diệp quật khởi rồi!!!”


 Giống Tô Hiên!  

 

Ngũ sư tỷ Khương Tử Cơ, cùng là trên Tiên Thiên, cảnh giới nhỏ cuối cùng.  

 

Hóa Cân!  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc truyền âm: “Xảy ra chuyện gì vậy?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Tôi đã khôi phục một phần một vạn sức mạnh, nhìn ra cảnh giới của bọn họ thì có gì kỳ quái?”  

 

“Bây giờ dù bọn họ có che giấu khí tức, chỉ cần ở Côn Luân Hư, tôi cũng có thể tìm được vị trí của bọn họ!”  

 

Mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Có thể tìm được khí tức của mẹ tôi không?”  

 

“Tôi thử xem!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu.  

 

Trực tiếp tìm kiếm!  

 

Một lát sau.  

 

“Không có bất kỳ khí tức gì”.  

 

Diệp Bắc Minh có chút thất vọng.   

 

...  

 

Đại sảnh nhà họ Diệp.  

 

Trưởng lão các tông môn lớn như Huyền Lôi Cốc, Thiên Kiếm Tông, Phạn Âm Cốc, cung Xã Tắc đều ở đây!  

 

Diệp Nam Thiên ngồi ở vị trí gia chủ, giống như nằm mơ vậy.  

 

Các thái thượng trưởng lão thế lực hạng hai lại đích thân đến viếng thăm nhà họ Diệp!  

 

Thậm chí.  

 

Còn nhận một vài vãn bối nhà họ Diệp làm đệ tử thân truyền!   

 

Những người này không nịnh được Diệp Bắc Minh, chẳng lẽ không nịnh được nhà họ Diệp?  

 

“Ông Diệp, nhà họ Diệp hóa rồng rồi!”  

“Đan dược của cậu Diệp chúng tôi vẫn muốn đặt trước một chút, mong ông Diệp nói tốt vài câu cho chúng tôi!”  

 

“Nếu như có cơ hội, hy vọng cậu Diệp có thể đến Huyền Lôi Cốc chúng tôi làm khách!”  

 

Thái thượng trưởng lão của những thế lực lớn này bật cười.  

 

Diệp Nam Thiên cười không khép được miệng.  

 

Diệp Thanh Dương cười lớn: “Ha ha ha, cháu ngoại ngoan của ông, con mẹ nó quá giỏi!”  

 

“Nhà họ Diệp quật khởi rồi!!!”  

 
 
Chương 1621: Không ai dám nói lời nào.


 Diệp Thanh Dương tâm tình thoải mái.   

 

Bỗng nhiên.  

 

Một giọng nói lạnh băng truyền tới: “Vậy sao, nhà họ Diệp còn có thể quật khởi?”  

 

“Không thể nào! Đúng là chết cười!”  

 

Mọi người có chút tức giận: “Ai?”  

 

Nhìn về phía lối vào phòng khách nhà họ Diệp!  

 

Giây tiếp theo.  

 

Ầm! Ầm! Ầm!  

 

Mười mấy cỗ thi thể bị ném vào phòng khách nhà họ Diệp.  

 

Dịch Tư Dao cười lạnh bước tới: “Tên phế vật Diệp Bắc Minh còn dám xuất hiện sao?”  

 

Ánh mắt trầm xuống: “Ông chính là cậu của Diệp Bắc Minh?”  

 

“Cắt đứt tứ chi của ông ta cho tôi!”  

 

“Rõ!”  

 

Một lão giả từ sau lưng Dịch Tư Dao đi ra, một bước đến trước mặt Diệp Thanh Dương.  

 

Một cái tát giáng xuống!  

 

Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã.  

 

Diệp Thanh Dương lập tức nằm trên đất.  

 

Xương của hai cánh tay trong nháy mắt gãy lìa, hai chân cũng vặn vẹo trong tư thế khủng khiếp!  

 

Diệp Uyển Thu kêu thảm thiết: “Bố!”  

 

Trực tiếp xông tới: “Bố sao không?”  

 

Dịch Tư Dao hừ lạnh: “Tiện nhân từ đâu tới, cút ngay cho tôi!”  

 

Một cước đạp bay Diệp Uyển Thu ra ngoài, nằm trên đất bò dậy mấy lần cũng không bò nổi.  

Đám người Huyền Lôi Cốc, Thiên Kiếm Tông, Phạn Âm Cốc, cung Xã Tắc, Lưu Ly Tông trố mắt nhìn nhau!  

 

Không ai dám nói lời nào.  

 

Bọn họ nào dám đắc tội với nhà họ Dịch ở đất tổ Côn Luân Hư?  

 

Dịch Tư Dao mặt giễu cợt: “Gia tộc phế vật gì vậy, dám xông vào nhà họ Dịch tôi?”  

 

“Các ngươi muốn trách thì trách Diệp Bắc Minh!”  

 

“Cuối thu!”  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom