Dịch Full Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2218: C2218: Ông ta cũng không phải là kẻ ngốc


Lời này vừa nói ra, khuôn mặt già của Tùy Tam Gia lập tức đỏ bừng.

Hận không thể tìm một khe nứt nào đó mà chui xuống.

“Ha ha ha… “, tất cả mọi người có mặt đều không nhịn được mà bật cười.

Nhìn dáng vẻ của Tùy Tiềm.

Thật sự là…. Khụ khụ, có chút tự tin thái quá.

Mặc dù, Tùy Tiềm thật sự rất ưu tú.

Nhưng đứng trước mặt một tuyệt thế yêu nghiệt như Phù Dịch, cảnh giới Tiên Tôn tầng 3 như Phù Dịch cũng thật không có ý nghĩa gì.

“Phù gia chủ, mặc dù, Tùy Tiềm có chút tự cao, nhưng điều đó cũng là đương nhiên”, Tùy Tam Gia phản bác lại: “Hơn nữa, Phù Dịch vẫn còn đang trên đường, vài tiếng nữa mới đến được sông Tiên, bây giờ, tất cả mọi thứ vẫn chưa được xác định, cũng có lẽ, sông Tiên căn bản không thức tỉnh bởi Phù Dịch thì sao?”


“Vịt chết còn cứng miệng”, Phù Thanh Dung giễu cợt nói: “Nếu không phải là Dịch Nhi thì có thể là ai chứ?”

Tùy Tam Gia đoán không ra người nào khác.

Trên thực tế, ông ta biết rất rõ, 90% là Phù Dịch rồi.

Thôn phệ tiên thể!

Cộng thêm việc hiện tại Phù Dịch đột phá cảnh giới Tiên Tôn tầng 8 nữa…

Con mẹ nó, đúng là điên cuồng.

Không phải hắn ta thì là ai cơ chứ.

Nhưng bây giờ, Phù Dịch vẫn chưa đến bên bờ của sông Tiên, ừm, không có gì là 100% cả, tạm thời không thừa nhận thì đã sao?


“Có phải là Dịch Nhi hay không, đợi chút nữa Dịch Nhi tới bên bờ sông Tiên là biết ngay. Hay là, chúng ta đánh cược đi, Tùy Tam Gia”, Phù Thông Hải cười nhạt, liếc nhìn Tùy Tam Gia một cách khinh thường.

Tùy Tam Gia không nói gì.

Trầm mặc.

Đánh cược?

Không dám.

Nếu đánh cược thì gần như là thua, ông ta cũng không phải là kẻ ngốc.

“Nếu Phù Dịch đến bên bờ sông Tiên rồi mà không nhận được món quà thì tốt biết bao, Phù Thanh Dung, Phù Thông Hải và đám người kia sẽ bị vả mặt đến chết”, Lạc Ngưng Nhi lẩm bẩm, cô ta thật sự không thể chịu đựng được người nhà họ Phù, đặc biệt là bộ dạng đắc ý của hai người kia.

Đáng tiếc, Lạc Ngưng Nhi cũng biết rằng kì vọng của bản thân gần như là không thể.

Sông Tiên không tặng cho Phù Dịch thì còn tặng cho ai? Phù Dịch là người mạnh nhất trong cuộc thi bí cảnh lần này mà.

“Kì quái”, càng đi tới gần bờ sông Tiên, Tô Minh càng cảm thấy khó hiểu.

“Sao thế?”, Huyền Sơ Tình hỏi.
 
Chương 2219: C2219: Một thảm họa kinh khủng


Nhưng Tô Minh thì khác.

Hơn nữa, âm thanh này đến từ hướng mà họ đang đi phía trước.

Càng ngày càng rõ rệt.

“Trực giác nói cho tôi biết, có lẽ tôi sắp gặp một kỳ duyên”, Tô Minh ngẩng đầu nhìn lên trời: “Chúng ta đi nhanh lên”.

“Hừ, động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người trong bí cảnh Mai Tiên đều nhìn thấy, anh Phù Dịch cũng không ngoại lệ, có anh Phù Dịch ở đó, cho dù có kỳ duyên gì thật thì cũng không đến lượt anh”, Ninh Khinh Khinh hừ lạnh một tiếng, cô ta theo sau Tô Minh và Huyền Sơ Tình, lời anh nói cô ta nghe thấy hết.

Tô Minh vẫn cứ mặc kệ.

Đồng thời.

Nền văn minh Xương.

Vực Hỗn Độn.


Tâm Hỗn Độn.

Học viện Hỗn Độn.

Sau núi.

“Ầm ầm ầm…”, âm thanh chấn động điên cuồng, kinh thiên động địa.

Lục Hư, Bạch Kiếm cùng 4 vị trưởng lão tối cao khác của học viện Hỗn Độn lúc này, thần sắc ngưng trọng nhưng cũng không có cách nào.

Ánh mắt họ thâm trầm, vô cùng lo lắng.

“Đây là lần thứ 6 trong một tháng qua đúng không?”, Bạch Kiếm hỏi: “Tôi có dự cảm, nếu như tiếp tục như vậy, nhiều nhất ba tháng, học viện Hỗn Độn sẽ không chịu đựng được sự chèn ép của thành Hủy Diệt!”

Nói xong, sắc mặt Bạch Kiếm cô đơn và lo lắng vô cùng.

Một khi không chống lại được thành Hủy Diệt.


Vậy thì, tiếp đó sẽ là một thảm họa kinh khủng.

Không chỉ học viện Hỗn Độn bị hủy diệt mà cả nền văn minh Xương cũng sẽ biến mất.

Sức mạnh của những kẻ đào đẩu và những kẻ bị thương nặng của thành Hủy Diệt, cùng với đám hậu duệ của chúng, tuyệt đối không phải là thứ mà võ tu của nền văn minh Xương có thể tưởng tượng được.

“Mà tại sao học viện Hỗn Độn lại không chống lại được thành Hủy Diệt?”, Lô Hư hỏi, không khỏi nhìn về một lão giả khác tên là Hạ Trình.

Hạ Trình là người phụ trách Hỗn Độn Thiên Thư trong bốn người.

Hỗn Độn Thiên Thư có thể kết nối với thành Hủy Diệt.

Đại khái có thể nhận được một số thông tin về thành Hủy Diệt.

Hỗn Độn Thiên Thư do người sáng lập của học viện Hỗn Độn để lại.

“Thành Hủy Diệt xuất hiện một yêu nghiệt có vận khí khá tốt, thông tin về hắn ta không rõ ràng, tất cả những gì tôi biết về hắn ta dường như là người duy nhất cả thành hủy diệt luyện đến Ma Thần Pháp Tương, từ đó đạt được chiến lực nghiệt thiên”.

“Ma Thần Pháp Tương?”, Lô Hư và đám người hít một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy trong lòng run lên: “Cho nên, sự xuất hiện của người này trực tiếp kích thích vận may của thành Hủy Diệt?”

“Đúng, không những thế, vận may của thành Hủy Diệt đang điên cuồng tăng lên”, Hạ Trình cười khổ nói.
 
Chương 2220: C2220: Tưởng chừng sắp chết


“Không biết khi nào Tô Minh mới từ ngoại vực trở về?”, Bạch Kiếm thở dài, nói: “Nếu không về thì học viện Hỗn Độn và cả nền văn minh Xương sẽ nguy mất”.

“Nhưng quay về cũng khó!”, Lô Hư lắc đầu, nói.

“Một mình cậu chủ Tô thì khó. Nhưng nếu có thể liên thủ với cậu chủ kia thì sao?”, Hạ Trình do dự một lát rồi nói.

‘Cậu chủ’ mà Hạ Trình nói, chính là người có tên là Trì Tiêu lai lịch không rõ ràng trong học viện Hỗn Độn.

Nửa tháng trước, một vị trưởng lão của học viện Hỗn Độn đến hư không để thăm dò thì bắt gặp Trì Tiêu lúc đó bị thương nặng, tưởng chừng sắp chết.

Vị trưởng lão đó do dự một lát rồi cuối cùng vẫn giúp đỡ và cứu người, sau đó đưa Trì Tiêu về.

Vốn là không có ai để ý đến, dù sao thì trong tỷ năm nay, học viện Hỗn Độn gặp phải rất nhiều người bị thương rồi cũng cứu và đưa về học viện.

Nhưng lần này lại khác.


Mấy ngày sau, Trì Tiêu hồi phục.

Điều khiến mọi người kinh ngạc là sau khi hồi phục, cảnh giới võ đạo của Trì Tiêu đã tăng lên cảnh giới Tiên Vương.

Chính là cảnh giới Tiên Vương trong truyền thuyết.

Hơn nữa, theo như Trì Tiêu nói thì đây chưa phải là cực hạn mà chỉ là đang trong quá trình hồi phục của hắn thôi.

Điều này lại càng khiến mọi người kinh ngạc.

Cũng may, Trì Tiêu có ân biết báo chứ không phải kiểu vong ân bội nghĩa, không phải vì nền văn minh Xương và học viện Hỗn Độn yếu hơn mà bắt nạt.

Thời gian này Trì Tiêu như một học viên bình thường của học viện Hỗn Độn, chỉ ở trong học viện, rất hòa đồng, thỉnh thoảng còn chỉ dẫn cho những học viên của học viện.

Học viện Hỗn Độn càng lúc càng có thiện cảm với hắn.


Chỉ tiếc rằng Trì Tiêu giống như rồng trên trời, sớm muộn cũng phải bay đi.

“Tô Minh liên thủ với Trì Tiêu?”, Bạch Kiếm lắc đầu nói: “Nếu tôi không nhìn nhầm, sở dĩ Trì Tiêu tạm thời chưa rời khỏi học viện Hỗn Độn, chỉ sợ lý do lớn nhất chính là vì Tô Ly, em gái của Tô Minh…”.

Đám người Lô Hư đều trầm ngâm.

Vì Tô Minh đặc biệt dặn dò nhờ cậy chăm sóc Tô Ly và Phong Vũ Vân.

Vì vậy, sau khi Tô Ly và Phong Vũ Vân đến học viện thì đám người Bạch Kiếm cũng không dám lơ là.

Vì vậy, tất nhiên bốn người này cũng biết Trì Tiêu động lòng với Tô Ly.

Nhưng họ cũng không ngăn cản. Bởi vì, Trì Tiêu chỉ muốn theo đuổi Tô Ly chứ không có gì vô lễ mà thể hiện rất lịch sự và nho nhã.

Vì vậy cũng không thể ngăn cản Trì Tiêu tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Huống hồ, theo như bốn trưởng lão này thấy, nếu Trì Tiêu theo đuổi Tô Ly thành công, hai người này khá đẹp đôi. Trì Tiêu vô cùng ưu tú, hòa nhã nhưng có điều đáng tiếc là dường như Tô Ly không có tình cảm gì đặc biệt với hắn.

Bạch Kiếm lại nói: “Ba ông già này đều không phải là kiếm tu thuần túy, vì vậy không nhạy cảm bằng tôi. Vì vậy, chỉ e các ông không nhìn thấu được Trì Tiêu đâu. Nhưng tôi có thể cảm nhận được Trì Tiêu thoạt nhìn thì hòa nhã, ấm áp nhưng vẫn có chút kiêu ngạo, giấu mình khá kỹ. Nếu như tôi đoán không nhầm thì hắn chưa từng coi trọng học viện Hỗn Độn và nền văn minh Xương của chúng ta”.
 
Chương 2221: C2221: Đây cũng là đề phòng hiểm họa thôi


“Vậy thì cũng bình thường! Chắc hắn đến từ nền văn minh cấp hai, thậm chí là cấp ba. Vì vậy, coi thường nền văn minh cấp một cũng là bình thường”, Lô Hư cảm thán nói.

“Trì Tiêu theo đuổi Tô Ly thì không có gì, chỉ sợ để Tô Ly ghét thôi”, Bạch Kiếm ngưng giọng nói: “Vậy đợi Tô Minh quay về xem sao. Với tính cách của cậu ta thì chắc chắn sẽ không đội trời chung với Trì Tiêu đâu”.

Sắc mặt của đám Lô Hư đều biến đổi.

Vốn muốn có cơ hội để Tô Minh và Trì Tiêu liên thủ để giải quyết vấn đề của thành Hủy Diệt, vậy mà giờ…

“Không đến nỗi đó chứ?”, Hạ Trình hỏi lại.

“Sao lại không? Tôi đã sai người đi điều tra về Tô Ly rồi. Sau khi điều tra được thì tôi chỉ có một ý nghĩ… Thà dây vào Tô Minh chứ không muốn dây vào Tô Ly. Bởi vì Tô Ly chính là điểm yếu của Tô Minh”, giọng nói Bạch Kiếm lớn hơn nhiều.

“Vậy thì…”, mắt Lô Hư sáng lên, rất nhanh đã đưa ra quyết định: “Vậy tìm cớ cho Tô Ly vào đại trận linh mạch số 4 tu luyện đi”.

Học viện Hỗn Độn tổng cộng có 10 đại trận linh mạch. Trong đại trận sẽ có linh khí, đều được rút từ địa mạch trong lòng đất. Linh khí tiếp tục được hóa lỏng, nếu tu luyện được đã là thành công một nửa.

10 đại trận linh mạch này nhiều năm nay đều có người tu luyện trong đó. Hoặc là những yêu nghiệt siêu cấp đứng top cao trong bảng xếp hạng yêu nghiệt, hoặc là lãnh đạo cấp cao trong học viện Hỗn Độn.


Tô Ly, mặc dù thực lực rất nghịch thiên, cộng với trẻ tuổi cũng coi như yêu nghiệt siêu cấp nhưng hiện giờ chắc chắn vẫn chưa có tư cách tu luyện trong đại trận linh mạch. Tất nhiên, có bốn trưởng lão kia giúp sức thì vẫn có thể.

Một khi vào trong đại trận linh mạch tu luyện thì người bên cạnh không thể vào được. Như vậy có thể tránh được sự theo đuổi của Trì Tiêu, cũng khiến Tô Ly bớt phân tâm hơn, cũng không đến nỗi ghét bỏ Trì Tiêu, và Tô Minh sau khi quay về sẽ không đối đầu với Trì Tiêu.

Đây cũng là đề phòng hiểm họa thôi.

Một tiếng sau, Tô Ly đã vào trong đại trận linh mạch tu luyện. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Đêm Nay Có Mưa
=====================================


Thông tin này truyền khắp học viện khiến mọi người đều ngưỡng mộ và ghen tỵ không ngừng.

Dựa vào gì chứ?

Nhưng chỉ đố kỵ thôi chứ không dám thể hiện ra… Bởi vì mọi người đều biết Tô Ly chính là em gái của Tô Minh.

Trên một lầu độc lập có một người trẻ tuổi mặc bộ đồ màu tím đang ngồi uống trà. Đó chính là Trì Tiêu.

Hắn ngồi uống với tâm thái nhàn hạ, trên mặt là nụ cười nhạt. Bên cạnh có hai người đàn ông trung niên.

Một người là Vương Thừa Quy, một người là Lưu Mộc Sàn. Hai phó viện trưởng của học viện Hỗn Độn cung kính đứng ở bên cạnh người trẻ tuổi này.

Cảnh tượng này nếu để người khác nhìn thấy thì đúng là chấn động.

“Đại trận linh mạch? Đột nhiên tìm cớ để Tô Ly vào đại trận linh mạch, chỉ sợ là ngăn cản tôi theo đuổi Tô Ly chăng?”, người trẻ tuổi này cười nhạt, lập tức hiểu được dụng ý của mấy người kia.

Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn chỉ trầm ngâm, có chút căng thẳng.

“Nói gì đi chứ!”, người trẻ tuổi đặt chén trà xuống, nói.

“Chắc… Chắc là vậy ạ! Theo như tôi biết, mối quan hệ của Tô Minh và đám Bạch Kiếm rất tốt, hơn nữa còn có liên hệ đặc biệt”, Vương Thừa Quy bắt đầu toát mồ hôi, cắn răng nói: “Tô Ly đúng là không biết điều, cậu chủ ưu tú như vậy, chẳng khác gì tiên nhân trên trời, vậy mà cô ta lại…”.
 
Chương 2222: C2222: Chương 2222


“Gần như tất cả mọi người trong học viện đều chỉ trích Tô Ly không có mắt, chắc chắn theo đuổi mà còn không để mắt đến, đúng là đầu óc có vấn đề”, Lưu Mộc Sàn có chút bất lực, câu nói này là thật lòng chứ không phải nịnh bợ.

Mặc dù Trì Tiêu không để lộ thân phận nhưng gần như có thể chắc chắn, ít nhất hắn cũng đến từ nền văn minh cấp hai thậm chí là cấp ba.

Mới hơn 3 triệu tuổi mà đã ở cảnh giới Tiên Vương tầng sáu.

Cảnh giới này hoàn toàn có thể coi là thần tiên rồi.

Người như này đi theo đuổi Tô Ly mà Tô Ly không đồng ý? Đúng… Đúng là không thể diễn tả nổi.

“Ha ha!”, Trì Tiêu cười nói: “Chẳng phải như vậy mới thú vị sao?”

Cả học viện Hỗn Độn chỉ có một mình Tô Ly lọt vào mắt xanh của hắn.

Trì Tiêu có lợi thế ngoại hình, khí chất hơn người, thiên phú võ đạo cũng ưu tú, tiếc rằng Tô Ly lại không đồng ý.


Hắn theo đuổi nửa tháng mà không được đền đáp, thậm chí còn bị ghét bỏ…

“Từ lúc đến đây tôi thấy mọi người nhắc đến Tô Minh rất nhiều! Hắn lợi hại lắm sao?”, Trì Tiêu hỏi.

“Đúng thế ạ!”, Vương Thừa Quy trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói: “Tất nhiên là không thể so với cậu chủ”.

“Được rồi! Các người đi ra đi!”, Trì Tiêu khoát tay, nói.

“Cậu chủ! Hai người chúng tôi không cần làm gì sao ạ? Có cần thăm dò xem Tô Ly vào đại trận linh mạch là để tránh cậu chủ không?”, Lưu Mộc Sàn nhỏ giọng hỏi.

“Không cần đâu! Chưa đầy mấy ngày là bốn ông lão kia sẽ đến tận nơi tìm tôi thôi”, Trì Tiêu đứng lên cười với vẻ bỡn cợt. Hắn giơ tay lên chỉ xuống đất, nói: “Bên dưới này có thứ hay đấy”.

Sắp bị lật tung cả học viện và cả nền văn minh rồi chăng?

Muốn trấn áp lại, chỉ e phải cầu cứu mình thôi? Đến lúc đó mình muốn có Tô Ly, bốn lão già kia có dám nói không đồng ý không?


Trong lòng Trì Tiêu dấy lên sát ý.

‘Bốn lão già chết tiệt! Nếu không phải là cậu chủ đây thực lực vẫn chưa hồi phục như thời đỉnh cao của trước đây, kể cả bốn người ở cảnh giới Tiên Vương thì tôi vẫn có thể dễ dàng di chết. Cảnh giới Tiên Tôn đấy hiểu không? Cảnh giới thật sự của tôi là cảnh giới Tiên Tôn đấy”.

“Thời gian gần đây may nhờ có hai lão phế vật Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy thu thập được một số bảo vật trị thương nên cách ngày hồi phục của mình không còn xa nữa”, Trì Tiêu đi vào mật thất của mình, lẩm bẩm. Lúc này trong mật thất đều nồng nặc mùi thuốc.



Trong bí cảnh Mai Tiên của nền văn minh Trạch…

Không khí ở thế giới bên ngoài càng lúc càng kích động.

Phù Thông Hải và Phù Thanh Dung đều có chút run rẩy.

Bởi vì trên màn hình là Phù Dịch và Phù Nhẫn đã đến bên bờ sông Tiên.

Cảnh tượng kích động lòng người sắp diễn ra rồi.

Món quà từ sông Tiên trong truyền thuyết sắp đến rồi.
 
Chương 2223: C2223: Không một chút động tĩnh


Sau đó…

Họ đều ngây người ra.

“What! Cảnh giới Tiên Tôn tầng tám?”

“Phù… Phù Dịch… Ở cảnh giới Tiên Tôn tầng tám rồi?”

“Đùa à?”

“Chẳng phải hắn ta đang ở cảnh giới Tiên Vương tầng tám sao?”



Tùy Tiềm hít một hơi thật sâu, nhìn Phù Dịch với vẻ đờ đẫn.

Trong đầu lập tức như có tiếng nổ lớn. Hắn lập tức hiểu được, chẳng trách mà sông Tiên không có phản ứng gì với mình.


Thì ra là đang đợi Phù Dịch.

Chẳng trách mà sông Tiên lại xuất hiện, cũng là vì Phù Dịch.

Tùy Tiềm thấy chấn động, sau đó là đố kỵ, tiếp nữa là xót xa, cuối cùng là chấp nhận.

Nếu như một người mạnh hơn hắn không nhiều lắm mà có thể khiến sông Tiền xuất hiện thì chắc chắn hắn không cam tâm.

Nhưng một người trước kia ở cảnh giới Tiên Vương tầng tám mà giờ là cảnh giới Tiên Tôn tầng tám thì hắn không có dũng khí không cam tâm đó.

“Cậu chủ Phù Dịch! Anh giấu mình kỹ quá đấy! Chúc mừng anh!”, Tùy Tiềm hít một hơi thật sâu, nói, trong lời nói có chút lấy lòng. Không còn cách nào khác, Phù Dịch sắp bay lên trời rồi, lúc này mà không lấy lòng thì sau này không biết có cơ hội không.

Phù Dịch gật đầu nói: “Cậu chủ Tùy giấu mình cũng tốt, đã ở cảnh giới Tiên Tôn tầng hai rồi. Chúc mừng”.

Nói xong, Phù Dịch và Phù Nhẫn đều đi về phía bờ rồi đi về phía bia Hà.

Khi nhìn thấy chữ trên đó, Phù Nhẫn vui mừng nói: “Phù Dịch! Sông Tiên dành cho anh đấy”.


Phù Dịch đỏ mặt lên, nói không kích động thì không phải. Bởi vì chắc chắn uy lực của nó là vô cùng lớn.

Nhưng rốt cuộc làm thế nào mới lấy được món quà sông Tiên kia? Đây mới là vấn đề.

Phù Dịch ngẩng đầu lên nhìn về phía sông Tiên.

“Tránh ra một chút đi!”, Phù Nhẫn bắt đầu bắt mọi người tránh ra, nếu không, đợi lát nữa những người đứng gần cũng nhận được chút lợi ích từ món quà sông Tiên. Như vậy chẳng phải là thiệt thòi sao? Bởi vốn dĩ tất cả đều thuộc về Phù Dịch.

“Vâng vâng vâng”, mặc dù mọi người có chút tiếc nuối và không vui nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lùi về sau.

“Tại hạ là Phù Dịch, có may mắn thức tỉnh sông Tiên? Không biết Tiên Hà tiền bối có gì căn dặn không ạ, tại hạ nhất định sẽ hoàn thành”, Phù Dịch đứng thẳng người nhìn sông Hà vô tận, chắp tay cung kính lớn tiếng nói.

Giọng nói quyết đoán, tràn đầy tự tin và ý chí.

Những người xung quanh nhìn thấy vậy mà đều với vẻ ngưỡng mộ.

Nhưng… Phù Dịch nói xong mà không có động tĩnh gì.

Đúng thế! Không một chút động tĩnh.

“Lẽ nào phải dùng bằng máu?”, Phù Dịch lẩm bẩm, trong lòng khẽ động. Trên ngón tay đã rách một lỗ lớn. Hắn ta giơ tay lên rồi bắn một giọt máu về phía sông Tiên.

Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là…
 
Chương 2224: C2224: Chuyện này cũng quá kinh hoàng


Giọt máu đó lại bị ngăn chặn một cách lạ thường.

Nó không thể nhỏ xuống trong sông Tiên như thể bị một luồng khí vô hình ngăn lại, cuối cùng nghiêng về một bên nhỏ vào cạnh hồ.

Rất kỳ lạ!

Chuyện này…

Từng ánh mắt xung quanh đều hơi thay đổi.

Chuyện gì thế này?

Sao trông có vẻ Phù Dịch cũng không thể kết nối được với sông Tiên vậy?

Lẽ nào cái gì mà cộng hưởng sông Tiên hay quà tặng sông Tiên gì đó đều là giả sao?

Đầy đầu đều là dấu chấm hỏi khó hiểu.

Sắc mặt Phù Dịch cũng hơi thay đổi.

Ở bên ngoài.


Rất nhiều người trong tình trạng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi không hiểu chuyện gì.

Nụ cười vui mừng của đám người Phù Thông Hải và Phù Thanh Dung lập tức biến mất.

Ngay lúc này.

“À phải rồi, sao lại quên thôn phệ tiên thể nhỉ?”, Phù Dịch bỗng nghĩ đến gì đó, vẻ mặt trở nên tự tin như trước.

Sau đó.

Hắn ta hét lên một tiếng: “Thôn phệ tiên thể”.

Âm chữ vang vọng.

Hắn ta nghĩ chắc chắn là mình vẫn chưa kích hoạt thôn phệ tiên thể nên sông Tiên không có cộng hưởng với mình, không có đưa lại lợi ích.

Bây giờ hắn ta thi triển thôn phệ tiên thể đồng nghĩa với việc thể hiện rõ thân phận.

Nhất định có thể…


Thôn phệ tiên thể xoay chuyển…

Những thí sinh tham gia xung quanh không khỏi hít khí lạnh, đầu như muốn nứt toạc ra, chấn động đến mức cả người run rẩy.

Đệch!

Đây là thôn phệ tiên thể trong truyền thuyết à?

Phù Dịch thế mà lại mang thôn phệ tiên thể trong truyền thuyết trên người?

Chuyện này cũng quá kinh hoàng.

“Người… người này giỏi vẫn có người giỏi hơn”, Từ Nhứ đứng trong đám người lẩm bẩm, tâm trạng cũng không thể bình tĩnh.

Tất cả mọi người đều nghĩ sau khi Phù Dịch kích hoạt thôn phệ tiên thể thì sông Tiên chắc sẽ ban tặng quà.

Thế nhưng…

Bất ngờ lại xuất hiện lần nữa.

Không có!

Không có chút động tĩnh nào!

Mặc cho Phù Dịch thúc giục thôn phệ tiên thể thế nào, sông Tiên cũng không hề có động tĩnh gì.
 
Chương 2225: C2225: Tâm trạng cực kỳ tốt


“Chết tiệt, rốt cuộc là sao đây? Lẽ nào những gì trên văn bia đều là giả sao?”, Phù Dịch hơi tức giận mắng một tiếng, thậm chí còn thúc giục thôn phệ tiên thể trực tiếp nuốt luôn sông Tiên trong cơn nóng giận.

Không ban tặng cho ông thì ông nuốt hết cả.

Tiếc là…

Hắn ta đã nghĩ nhiều rồi.

Mặc dù thôn phệ tiên thể vô cùng đáng sợ nhưng cũng không phải là bất khả chiến bại, nếu cái gì cũng có thể cắn nuốt thì Phù Dịch đã nuốt trọn đến nền văn minh cấp chín rồi, chứ không cần phải lăn lộn ở nền văn minh cấp hai như nền văn minh Trạch này.

Huống gì thôn phệ tiên thể của Phù Dịch vừa được kích hoạt, vẫn còn rất yếu.

Thế nên không hề có động tĩnh gì.

Thôn phệ không động đậy.

Sắc mặt Phù Dịch trở nên u ám, quá xấu hổ.

“Cậu Phù Dịch, có lẽ những gì trên văn bia nói chỉ là lý thuyết, không phải là thật”, Tùy Tiềm nói, ờ thì coi như an ủi nịnh bợ Phù Dịch một chút.


“Cũng phải!”, Phù Nhẫn cũng gật đầu: “Sông Tiên cái quỷ gì chứ, đều là giả tạo”.

Phù Dịch gật đầu nói: “Cũng có thể là thế”.

Ở bên ngoài.

“Chuyện gì thế?”, Phù Thông Hải sốt ruột nói: “Thành chủ Mai Tiên, là do sông Tiên có vấn đề phải không?”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía thành chủ Mai Tiên.

“Không hẳn!”, thành chủ Mai Tiên nhíu mày. Nếu sông Tiên có vấn đề thì chắc chắn sẽ bị cộng hưởng đánh thức, chắc chắn sẽ ban tặng cho người đánh thức nó một phần.

Hiện giờ.

Không thể hiểu được.

Cũng ngay lúc này.


“Wow, rộng quá, đẹp ghê, một con sông chấn động lòng người”, trong bí cảnh, một giọng nói kinh ngạc mừng rỡ vang lên.

Là Ninh Khinh Khinh.

Ninh Khinh Khinh đến rồi, dĩ nhiên Tô Minh và Huyền Sơ Tình cũng đã đến.

“Khinh Khinh?”, Phù Dịch nhìn Ninh Khinh Khinh.

“Anh Phù Dịch, Phù Nhẫn, bọn tôi biết là hai người cũng sẽ đến mà”, Ninh Khinh Khinh rất vui vẻ, không khỏi trợn mắt nhìn Tô Minh: “Anh Phù Dịch ở đây rồi, xem anh kiêu ngạo, đắc ý thế nào nữa?”

“Cảnh giới Tiên Tôn tầng tám?”, hơi thở Huyền Sơ Tình khẽ run rẩy, cảm thấy hơi kinh ngạc.

“He he… cô Huyền, có ngạc nhiên không? Có vài thiên tài nhưng cũng không giống người nào đó, có chút thực lực, có chút thiên phú là cảm thấy mình giỏi”, Ninh Khinh Khinh vui vẻ cười, đắc ý nhìn Tô Minh, không thèm che giấu sự giễu cợt nói.

Tâm trạng cực kỳ tốt.

Thế nhưng Tô Minh không thèm liếc nhìn Ninh Khinh Khinh một cái, càng không nhìn đến Phù Dịch.

Mà nhìn thẳng về phía bờ sông.

Chẳng mấy chốc.

Anh đã đến gần chỗ bờ sông.
 
Chương 2226: C2226: Khóe miệng chảy máu


“Này tên kia, anh muốn làm gì? Sao nào? Ngay cả anh cũng muốn thử ban tặng sông Tiên à? Lẽ nào anh muốn nói sông Tiên xuất hiện là vì anh? Là do anh đánh thức sông Tiên?”. Tâm trạng Phù Nhẫn không tốt, vì Phù Dịch không được sông Tiên ban tặng gì, bây giờ Tô Minh dám đến gần bờ sông Tiên, tất nhiên hắn ta sẽ không bỏ qua.

“Ha ha ha…”, các thí sinh tham gia khác ở đó cũng bật cười, cảm thấy rất thú vị.

Mặc dù Phù Dịch không có quà tặng sông Tiên nhưng mọi người đều nghĩ là do sông Tiên có vấn đề.

Một là không có quà tặng, hai là chỉ có thể tặng cho Phù Dịch.

Những người khác còn muốn tự rước nhục vào thân sao?

Nhất là kia lại là một tên rác rưởi còn chưa đạt đến cảnh giới Tiên Nhân nữa.

Lòng can đảm đáng khen ngợi.

Huyền Sơ Tình và Ninh Khinh Khinh đi về phía bờ hồ.

Họ đọc văn bia.


Đọc xong hai người biết rõ những thứ như gì đánh thức sông Tiên, cộng hưởng sông Tiên, sông Tiên ban tặng,…

Ninh Khinh Khinh vừa định nói gì đó.

Đúng lúc này.

Tô Minh đi đến phía sau bờ sông.

Chợt…

Một vầng hào quang lóe lên.

Mặt trời, mặt trăng, ánh sao trôi nổi trên sông Tiên đều phát sáng.

Tiên vận cuồn cuộn.

Có tiên âm đồng thời phát ra âm thanh.


Dòng chảy sông Tiên cực kỳ chấn động và lộng lẫy.

Ngay lúc này, một cây cầu Tiên do hào quang tiên vận tạo thành từ dưới chân Tô Minh cứ thế xuất hiện.

Trong từng ánh mắt ngây ngốc của mọi người.

Tô Minh bước ra đi lên cây cầu Tiên.

“Không thể nào!”, sắc mặt Phù Dịch trở nên dữ tợn, hơi thở bị sự đố kỵ làm cho hỗn loạn, hắn ta không thể tin được, có chết cũng không tin, cả người hắn ta run rẩy, thi triển thân pháp muốn đuổi theo Tô Minh, cũng muốn cưỡng ép bước lên cầu Tiên.

Nhưng vừa bước đến bên bờ sông, chưa kịp bước lên cầu.

“Ầm…”

Phù Dịch chỉ cảm giác có một sức mạnh vô hình ngăn hắn ta lại.

Cả người hắn ta bật ngược về đằng sau.

Khóe miệng chảy máu.

Bị thương nhẹ.
 
Chương 2227: C2227: Anh rất hài lòng với điều này


Bên ngoài, khách khứa trong ngoài đại sảnh đều quay mặt nhìn nhau.

"Tuyệt đối không có khả năng!", Phù Thông Hải không giữ nổi bình tĩnh, con ngươi có chút đỏ lên, tức tối quát.

Cơn giận dữ và sự khó tin khiến ông ta như nổi điên, khí thế đáng sợ của Tiên Hoàng tràn ra làm những tu giả võ đạo có thực lực yếu cảm thấy khó thở.

Phù Thông Hải quay phắt sang thành chủ Mai Tiên, quát: "Ông Mai, chuyện này rốt cuộc là sao?"

"Cái này...", thành chủ Mai Tiên cũng ngây ngẩn cả người.

"Ông Mai, tên kia còn chẳng phải là cảnh giới Tiên Nhân nữa!", Phù Thông Hải lớn tiếng nói, hơi mong mỏi hỏi: "Ông Mai, ông nói thật đi, cầu Tiên xuất hiện thì chắc chắn là do sông Tiên tặng ư?"

Đúng thế! Tuy cầu Tiên đã xuất hiện và dường như chỉ có mình Tô Minh đi lên được, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc là do sông Tiên ban tặng!

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn về phía thành chủ Mai Tiên, sốt ruột chờ câu trả lời của ông ta.


Thành chủ Mai Tiên cười khổ.

Cái này... Nói thật vậy.

Ông ta gật đầu đáp: "Đúng vậy, chỉ có người được ban tặng mới có thể bước lên cầu Tiên".

"Không thể nào!", dù thành chủ Mai Tiên đã nói thế, nhưng Phù Thông Hải vẫn không muốn tin, hai mắt đỏ ngầu hét.

Cùng lúc đó, trên màn ảnh, Tô Minh đã bước lên cầu Tiên, đi tới giữa sông Tiên.

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người.

"Ong!"

Sông Tiên bỗng nhiên chấn động, vô số quầng sáng bắt đầu dập dợn phóng lên y như một lớp lụa mỏng, mơn trớn, bao phủ cả người Tô Minh.


Mỗi một quầng sáng rớt xuống người anh thì khí tức của Tô Minh lại cô đọng, tinh khiết hơn đôi chút.

"Tinh lọc?", Tô Minh nhắm mắt lại, chỉ cảm thất cực kỳ thoải mái như đang ngâm mình trong suối nước nóng.

Vô số quầng sáng kia rất kỳ lạ, khi nó rơi lên người anh thì những lỗ chân lông trên người anh sẽ mở ra... Y như tẩy tủy vậy.

Mặc dù có kho tàng huyết mạch, cơ thể, thần hồn, chân khí của anh đã cực kỳ tinh khiết gần như không chút tạp chất. Có điều, chẳng ai lại ghét việc chúng sẽ càng tinh khiết hơn đúng không nào?

Quầng sáng của sông Tiên kia khiến nền móng của anh càng thêm vững chắc. Đây là một sự gặt hái trong vô hình.

Đặc biệt là Tô Minh còn có thể cảm giác được quầng sáng ấy đang mơn trớn cơ thể mình, khiến giác quan thứ sáu của anh càng thêm nhạy bén, kiếm tâm càng trở nên kiên định, sự liên kết với kho tàng huyết mạch và cây Thế Giới cũng bền chắc hơn. Đây đúng là một niềm vui bất ngờ.

Quầng sáng sông Tiên này đúng là không đơn giản. Hơn nữa, Tô Minh còn có một cảm giác, hình như khả năng tự lành của cơ thể mình cũng mạnh hơn. Vốn đã như Bug, giờ có quầng sáng chắt lọc, càng trở nên đáng sợ hơn.

Anh rất hài lòng với điều này.

Cả quá trình diễn ra khoảng 100 giây.

Sau khi quầng sáng sông Tiên biến mất, Tô Minh mới biết đây là sự chúc phúc trong truyền thuyết của nó!

Song, đây chỉ là sự bắt đầu.
 
Chương 2228: C2228: Tất cả đều là tiên tắc


Ngay sau đó, một cảnh tượng quỷ dị đến khó tin chợt xuất hiện, rõ ràng có thể thấy được bỗng có một đám sương mù hiện lên trước mặt và quanh người Tô Minh.

Nó rất thần bí, dù là mắt thường hay thần hồn cũng không thể nhìn xuyên thấu nó, giống như là bị một quy tắc nào đó vượt trên cả nền văn minh Trạch bao phủ.

"9, 9, 81 cái? Sao có thể là 81 cái điểm sáng?", thành chủ Mai Tiên ở bên ngoài trợn to đôi mắt, gương mặt run rẩy, cả người trông như phát điên, điên cuồng lắc đầu.

"Thưa thành chủ, có thể... có thể giải thích một chút không? 81 cái điểm sáng thì sao?", Lạc Ngưng Nhi dè dặt hỏi.

Những người khác cũng hết sức tò mò nhìn ông ta.

"Sự chúc phúc của sông Tiên sẽ xuất hiện cảnh tượng lạ, chia làm 1 màu đến 9 màu. Chúc phúc 1 màu chỉ có 1 điểm sáng; 2 màu sẽ có 2, 2, 4 điểm sáng; 3 màu sẽ có 3, 3, 9 điểm sáng để phân chia!", thành chủ Mai Tiên không biết mất bao nhiêu sức lực mới nói xong câu đó. Sau khi nói xong, cả người ông ta như muốn xụi lơ vì quá kích động, kích động đến nỗi trán mướt mồ hồi.

Tất cả khách khứa trong đại sảnh đều im lặng như chết.


"Nói... Nói... Nói cách khác, tên này chẳng những được sông Tiên chúc phúc? Còn là chúc phúc 9 màu?", mấy giây sau, có người run rẩy hỏi.

Thành chủ Mai Tiên còn chưa gật đầu.

Bỗng thấy trong màn hình, trên sông Tiên chợt có cảnh tượng kỳ dị xuất hiện.

Đất trời như biến sắc, tất cả những con thú mang điềm lành đều xuất hiện, mây tía kéo dài ngàn mét, mười Mặt Trời rít gào, thác nước chảy ngược, Hoàng Tuyền Địa Ngục phản chiếu, dòng sông năm tháng khẽ ngân, cây quế thái cổ đong đưa, đất trời như nổi trống, thiên địa chi kiếm ngân vang, đồng bằng, sông ngòi trôi qua trước mặt.

Từng cảnh tượng kỳ diệu, chấn động tận sâu linh hồn vắt ngang đất trời, bao phủ sông Tiên hiện lên trước mắt.

Dưới khung cảnh diệu kỳ ấy, 81 điểm sáng kia chậm rãi chui vào trong cơ thể Tô Minh.

Bên ngoài, bầu không khí yên tĩnh như chết... Hàng tỷ con người có mặt ở đây đều hóa đá.


Thật là dị tượng 9 màu do sông Tiên ban tặng!

"...", Huyền Tinh Bình hận không thể đâm mình một kiếm, bà ta thế mà khinh bỉ, chế giễu Tô Minh, đúng là điên rồi mà.

Lúc này, đám người nhà họ Phù đều nổ tung, ghen tỵ, không cam, ngơ ngác.

Dù sao, trông bọn họ cứ như nhập ma, đôi mắt đỏ chót nhìn chằm chằm vào màn hình.

Tô Minh nhắm mắt lại, nhận lấy ban tặng, trong lòng chấn động mừng rỡ như điên.

"Tiên tắc!"

Tất cả đều là tiên tắc.

Trong 81 điểm sáng đều là tiên tắc, còn, còn không phải là tiên tắc bình thường, mà là 81 loại tiên tắc mạnh nhất. Trong số đó, tiên tắc liên quan đến quy luật không gian đã chiếm 1/6.

Thực tế, tiên tắc chính là một bản cường hóa của pháp tắc và sức mạnh của 1 tiên tắc bằng khoảng 100 pháp tắc.
 
Chương 2229: C2229: Sông tiên ban tặng thật tốt


Nếu anh hấp thu hết tiên tắc trong 81 điểm sáng kia thì chắc chắn đạo không gian của anh sẽ lại tăng lên thêm một cảnh giới. Mà Phắp Tắc Trường Hà cũng có thể xảy ra biến đổi về chất, có khi nó còn lột xác thành Tiên Tắc Trường Hà, sức mạnh nhảy lên cả mấy bậc cũng nên.

Kiếm bộn, thật sự là kiếm bộn rồi!

So với tưởng tượng của anh thì còn gặt hái được nhiều hơn!

Song, song... song đó còn chưa phải là hết.

Ngay sau đó, anh chợt cảm thấy được cây Thế Giới chấn động!

Hình như là đang phấn khích.

Chuyện gì thế này?

Tô Minh còn chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ thì... bỗng mở choàng mắt ra. Anh có thể cảm nhận được sông Tiên bắt đầu bốc hơi như sôi lên. Đủ loại màu sắc bốc lên từ sâu trong dòng sông Tiên, rồi xông thẳng về phía Tô Minh. Cây Thế Giới vui vẻ hấp thu chúng.


"Cây Thế Giới đang lớn lên?", Tô Minh hết sức mừng rỡ.

Anh có thể cảm giác được sau khi cây Thế Giới hấp thu những dòng khí đủ loại màu sắc ấy, bèn dùng một tốc độ khó tin lớn lên.

Vậy cũng được?

Nhưng đó lại là sự thật.

"Những dòng khí đủ loại màu sắc kia, là... là... là căn nguyên của sông Tiên?", Tô Minh chợt hiểu.

Chỉ có căn nguyên mới có thể khiến cây Thế Giới lớn lên!

Vả lại, còn phải là căn nguyên cấp cao.

Ví dụ như căn nguyên nền văn minh Xương, dù Tô Minh có cung cấp cho nó thì nó cũng lười hấp thu. Cây Thế Giới quá mạnh, nên rất kén ăn.


Thực tế, dù là căn nguyên nền văn minh Trạch thì nó cũng chưa chắc muốn hấp thu.

Nhưng căn nguyên của sông Tiên này... Cây Thế Giới không những bằng lòng hấp thu, mà còn bày ra hiệu quả vô cùng tốt, tốt đến khó tin.

Một lúc lâu sau, sự ban tặng của sông Tiên mới kết thúc.

"Đã thật!", Tô Minh hận không thể ngửa mặt lên trời cười to, cây Thế Giới trong cơ thể đã trưởng thành từ một cây non đến giai đoạn thứ hai. Tuy cách sự hoàn toàn trưởng thành rất xa, nhưng đây cũng đã là một bước tiến lớn rồi.

"Lần này, mình có thể điều động sinh mệnh lực gấp mấy chục lần so với trước", Tô Minh hơi cảm nhận một chút, rồi cực kỳ vui sướng nghĩ.

Tuy cây non Thế Giới có thể không ngừng cung cấp sinh mệnh lực cho anh, nhưng tốc độ vẫn khá chậm. Muốn lập tức chuyển một lượng sinh mệnh lực khổng lồ là không có khả năng.

Cũng vì thế nên khi Tô Minh thi triển "Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng", vì không thể điều động một lượng lớn sinh mệnh lực trong thời gian ngắn, nên sức mạnh của chiêu ấy vẫn khá có hạn. Vì vậy, gần đây anh rất ít dùng nó.

Nhưng giờ... hì hì...

E rằng sức mạnh của "Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng" đã tăng lên không biết bao nhiêu lần và trở thành một con át chủ bài của mình.

"Sông Tiên ban tặng thật tốt!", Tô Minh hít sâu một hơi, khẽ cúi đầu lẩm bẩm: "Sông Tiên tiền bối, cảm ơn nhé!"

Anh rất biết ơn sông Tiên, dù không biết nó có trí khôn hay không. Nếu có, mai sau, sông Tiên tiền bối có cần mình thì chắc chắn anh sẽ không chối từ. Ơn tình này của sông Tiên quá lớn lao.
 
Chương 2230: C2230: Chính mình đúng là kiếm được bội


Sau đó, Tô Minh nhấc chân, đi về phía bờ sông Tiên. Mà sông Tiên cũng bắt đầu biến mất.

"Không ngờ người sông Tiên muốn tặng lại là anh ta!"

Vô số thí sinh dự thi bên bờ sông Tiên đều nhìn chằm chằm Tô Minh bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, không cách nào diễn tả.

Phù Dịch siết chặt nắm tay, móng tay như muốn đâm vào trong da thịt, sự ghen tỵ, nhục nhã, tham lam, ao ước của hắn ta như hóa thành thực chất.

Phù Dịch nhìn chằm chằm vào Tô Minh, lồng ngực phập phòng lên xuống, thở hổn hển.

"Tại sao sông Tiên lại tặng cho tên khốn Tô Minh mà không phải mình chứ? Nếu theo như lời bia Hà thì chẳng phải là tên khốn ấy có tư chất và thực lực mạnh hơn mình sao?", Ninh Khinh Khinh chợt ngơ ngác nhận ra, nhưng lại có chút không tin! Không thể nào!

"Phù Dịch, giờ chúng ta phải làm sao đây?", Phù Nhẫn đứng cạnh Phù Dịch, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, nhỏ giọng hỏi.

"Giết!", ánh mắt Phù Dịch trở nên lạnh lẽo như băng: "Sông Tiên mắt mù mới tặng những thứ nên thuộc về tôi cho con kiến không biết chui ra từ đâu kia. Một khi đã vậy, thế thì tiễn anh ta về trời đi!"


Sát khí trên người hắn ta càng trở nên nồng nặc.

Phù Dịch không tin một con kiến với cảnh giới Đại Đế chín chuyển có thể là đối thủ của mình!

Chắc là sông Tiên nhìn trúng tư chất của Tô Minh rồi?

Có lẽ tư chất của Tô Minh hơn mình, dù gì thì anh ta cũng chưa tới 30 tuổi đã là Đại Đế chín chuyển, vả lại còn có khả năng chiến đấu vượt cấp. Quả thật là kinh người.

Nhưng sức chiến đấu, ha ha... Hắn ta có thể giết chết Tô Minh một cách hết sức dễ dàng.

Hơn nữa, chỉ cần giết Tô Minh ngay bây giờ thì chẳng phải 81 điểm sáng do sông Tiên ban tặng lúc nãy sẽ rơi vào tay hắn ta sao?

Phù Dịch không tin Tô Minh có thể luyện hóa, hấp thu 81 điểm sáng ấy chỉ trong thời gian ngắn vậy.


Có điều, Phù Dịch vẫn rất cẩn thận, tuy sát khí muốn chọc trời, nhưng đã nhanh chóng bị hắn ta kiềm lại.

Thực ra, rất nhiều người có mặt ở đây cũng có suy nghĩ như Phù Dịch, ví dụ như Tùy Tiềm!

Vô số ánh mắt lập lờ vẻ tham lam, nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Tô Minh đang bước lên bờ.

"Tô Minh, chúc mừng anh", Huyền Sơ Tình kích động bước đến cạnh Tô Minh, thật lòng mừng cho anh.

"Cám ơn", Tô Minh ngẩng đầu, khẽ xoa đầu Huyền Sơ Tình, thật lòng cảm ơn.

Nếu không phải Huyền Sơ Tình mời anh đến đây tham gia thi đấu thì sao anh có thể kiếm được một món hời lớn như tháp kiếm Phù Đồ hay sự ban tặng của sông Tiên chứ?

Chính mình đúng là kiếm được bội.

"Anh Tô này, không biết sông Tiên đã tặng cái gì? Có thể nói với chúng tôi không? Nếu có mấy món bảo vật mà anh không dùng được, chúng ta có thể trao đổi. Trong tay tôi có rất nhiều tài nguyên võ đạo phù hợp với tu giả võ đạo cấp Đại Đế đó", Tùy Tiềm mở miệng. Tô Minh và Huyền Sơ Tình nói chuyện và tiếp xúc với nhau thân thiết như vậy khiến hắn ghen tỵ đến khó thở, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi.

"Đúng đó, đúng đó...", một số thiên tài khác cũng thấy mà thèm, gật đầu liên tục, không kiềm được đứng sau lưng Tùy Tiềm, định giúp đỡ hắn rồi chia chác chút ít.
 
Chương 2231: C2231: Chỉ là ngứa mắt đám người kia thôi


Suy cho cùng cũng là món quà của sông Tiên, quả thật khiến con người ta đỏ mắt.

"Trao đổi tài nguyên võ đạo? Ha ha... Lừa trẻ con đấy à! Mấy người chỉ là ghen tỵ thôi, sao? Định ra tay hả?", Tô Minh còn chưa mở miệng, Ninh Khinh Khinh đã lên tiếng xỉa xói.

Cô ta rất ngứa mắt cái vẻ kiêu ngạo của Tô Minh, anh là một tên khốn, nhưng đám Tùy Tiềm lại còn mắc ói hơn.

Nhìn cái vẻ tham lam, khao khát kia mà xem, y như muốn nhập ma luôn rồi.

"Bản thân không được sông Tiên chấp nhận, giờ lại tính giở trò với Tô Minh, đúng là mất mặt!"

Ninh Khinh Khinh rất thẳng thắn, khó chịu là chửi.

Cô ta chửi xong, quay sang nhìn Phù Dịch: "Anh Phù Dịch, anh có thể giúp Tô Minh không? Hai người có thể trở thành bạn của nhau, tên khốn kia đã được sông Tiên chấp nhận, tư chất còn kinh người thế, mai sau chắc chắn sẽ..."

"Ngây thơ thật", Tô Minh cạn lời.


Cô nhóc Ninh Khinh Khinh kia không xấu, chỉ là hơi ngốc.

Cô ta nhận ra đám người Tùy Tiềm đỏ mắt, vậy không nhận ra ánh mắt tên Phù Dịch kia càng nóng bỏng hơn à? Đương nhiên, Phù Dịch rất biết cách che giấu tốt hơn cũng âm hiểm hơn đám Tùy Tiềm kia nhiều.

"Khinh Khinh, em thân thiết với anh Tô kia như vậy từ khi nào thế?", Phù Dịch cười hỏi, sâu trong ánh mắt lại lộ vẻ âm trầm.

"Đâu có đâu, chỉ là ngứa mắt đám người kia thôi!", Ninh Khinh Khinh giơ tay, chỉ vào đám người Tùy Tiềm nói.

Phù Dịch cười, không nói thêm gì nữa.

Ninh Khinh Khinh hơi khó hiểu, lẽ nào anh Phù Dịch không muốn giúp Tô Minh? Vậy thì, Tô Minh gặp nguy hiểm rồi. Vì đám Tùy Tiềm chiếm ưu thế về số đông, nếu cùng xông lên...

"Tên khốn, trong tay tôi có một vài pháp bảo không gian, anh trốn trước đi", Ninh Khinh Khinh đi tới bên cạnh Tô Minh, nhỏ giọng nói: "Gây ra chấn động lớn như vậy, còn kiêu ngạo như thế, giờ thì hay rồi, thành cái đinh trong mắt người khác? Anh nhìn tôi mà xem, khiêm tốn biết bao nhiêu!"


"Cô đấy mà là khiêm tốn hả? Có muốn kiêu ngạo thì phải được sông Tiên chấp nhận, nhưng cô làm được sao?", Tô Minh vặn lại.

"Anh...", Ninh Khinh Khinh tức giận, định nói gì đó thì bỗng...

"Vèo, vèo, vèo, vèo..."

Từng tiếng gió rít vang lên, khoảng 20 người thuộc đám Tùy Tiềm, Tùy Thanh Thanh đã bao vây xung quanh Tô Minh.

Người mạnh nhất là Tùy Tiềm với cảnh giới Tiên Tôn tầng hai đỉnh phong, gần như sắp đạt tới tầng ba. Còn lại đều là Tiên Vương tầng bảy, tầng tám, thậm chí là tầng chín.

"Tiểu Nhứ, em không động lòng trước món quà của sông Tiên thật hả?", cách đó không xa còn có mấy chục thí sinh, nhưng lại không ra tay, chẳng phải ai cũng tham lam đỏ mắt đi theo Tùy Tiềm đối phó, vây giết Tô Minh. Từ Kháng và Từ Nhứ chính là hai người trong số những người không ra tay, chỉ đứng xem từ xa. Từ Kháng nhỏ giọng hỏi Từ Nhứ.

Thực ra, Từ Kháng cũng hơi động lòng, nhưng Từ Nhứ không chịu thì hắn cũng đành thôi.

"Dù Tùy Tiệm giết chết được Tô Minh thì vẫn còn Phù Dịch và Phù Nhẫn kìa. Anh có chắc Tùy Tiềm có thể giữ được món quà do sông Tiên ban tặng không?", Từ Nhứ hừ lạnh nói: "Đám người Tùy Tiềm đều bị sự tham lam làm mụ mị đầu óc".

Từ Kháng gật đầu, đúng là thế thật.

Nếu nói Phù Dịch không nảy lòng tham là không thể nào, chắc chắn có.
 
Chương 2232: C2232: Tứ phương thần quyền


"Huống chi, Phù Dịch cũng không được sông Tiên chấp nhận, trái lại người được chấp nhận lại là Tô Minh, anh cảm thấy Tô Minh sẽ dễ dàng bị giết như vậy chắc?", Từ Nhứ hết sức lý trí nói.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân hết sức quan trọng nữa là cô ta và Huyền Sơ Tình rất thân với nhau.

"Vậy chúng ta cứ nhìn xem đã", Từ Kháng nghiêm nghị nói.

Phía bên kia.

"Phù Dịch, chúng ta không ra tay à?", Phù Nhẫn có hơi rục rịch.

"Từ từ, có người bằng lòng xông lên trước tìm hiểu thực lực của Tô Minh thì chẳng phải là tốt hả? Vừa hay để đám rắc rưởi kia thử Tô Minh luôn", Phù Dịch âm u nói.

Phù Dịch làm việc luôn chú ý cẩn thận, không để người khác thử thực lực của Tô Minh thì hắn ta sẽ không yên tâm mà ra tay với anh.

Đúng lúc này, đám người Tùy Tiềm đã ra tay.


"Giết!", họ đồng thanh hét lên.

Thoáng chốc, hơn 20 yêu nghiệt trẻ tuổi kia bèn xông về phía Tô Minh.

"Phi Tiên Kiếm Sát!"

"Lạc Thiên Đao Trảm!"

"Tứ Phương Thần Quyền!"

...

Bọn họ cũng không có nương tay, chân khí, tiên tắc đều được sử dụng tới cùng cực.


Dưới dao động của sức mạnh ấy, tầng tầng lớp lớp không gian lập tức sụp đổ, sát khí khiến người ta nổi da gà len lỏi khắp nơi. Vô số tiên khí thượng phẩm, hay thậm chí là bán bộ tổ khí cũng được trút đầy tiên nguyên, dùng hết sức mạnh đánh về phía Tô Minh.

Ầm, ầm, ầm...

Mỗi một đòn tấn công đều như muốn hủy diệt đất trời, cả bí cảnh Mai Tiên cũng rung lên, nổ ầm ầm.

Đặc biệt là Tùy Tiềm với cảnh giới Tiên Tôn tầng hai, thực lực bày ra nhìn mà hoa mắt.

Chỉ thấy, vẻ mặt hắn hơi dữ tợn, thanh kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng lóe mắt, vô số kiếm ý bát đoạn sơ kỳ kết hợp với thần thông kiếm đạo...

"Keng!"

Kiếm trong tay vừa giơ lên bèn như muốn bổ nát ngôi sao, chém đứt không gian, trông rất chấn động.

Nó vừa vung lên, quả thật giống như bị kiếm đạo chi thần nhập vào.

Lúc này, Ninh Khinh Khinh còn đỡ vì còn có một số bản lĩnh và pháp bảo có thể miễn cưỡng ngăn cản bị sát khí nhằm vào, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch.

Huyền Sơ Tình gần như không thở nổi, suýt xụi lơ. May mà Tô Minh nắm lấy tay cô ta, chân khí cuồn cuộn truyền vào trong người, giúp cô ta ngăn cản sát khí.
 
Chương 2233: C2233: Giờ thì yên tâm rồi


Từng luồng thần thông không gian được Tô Minh thi triển và anh như là một người niệm chú, chẳng hề nhúc nhích, chỉ có tiếng nói vang vọng, pháp tắc đan xen. Nhưng, hiệu quả lại cực kỳ kinh người. Thoáng chốc, hơn 20 yêu nghiệt đang xông tới như bị khóa cứng lại, nhét vào trong một cái đầm lầy, tốc độ chậm hơn gấp mười lần, cực kỳ khó để sử dụng tiên nguyên và võ kỹ.

Ngoài ra, bọn họ nhìn về phía Tô Minh, Huyền Sơ Tình, Ninh Khinh Khinh giống như đang nhìn hoa trong gương, trăng trong nước, biến ảo hết sức kỳ lạ.

Sau đó, ập vào mặt là khí tức nguy hiểm đến chết người!

Đao không gian như nghiền nát tim gan phèo phổi, không gian nén lại như muốn xé rách lớp phòng ngự của cơ thể...

Trong số hơn 20 thiên tài kia đã có một số người bắt đầu liều mạng giãy giụa, định lùi về, mặt mày trắng bệch, cực kỳ hoảng sợ.

Đáng tiếc, làm gì có chuyện anh muốn đánh là đánh, muốn lùi là lùi?

"Ầm! Ầm! Ầm!"


Từng tiếng nổ không ngừng vang lên, cơ thể và thần hồn của họ đồng loạt nổ tung.

Hơn 20 thiên tài kia, liên tục chết trong thần thông không gian. Mấy giây sau, chỉ còn lại một mình Tùy Tiềm.

Lúc này, Tùy Tiềm cũng không chịu nổi, nhưng lại chưa nguy hiểm tới tính mạng. Hắn cầm trường kiếm bán bộ tổ khí trong tay, không ngừng vung lên chém về thần thông không gian trước mặt. Có bán bộ tổ khí như khoác lên mình một lớp áo giáp. Vả lại, hắn còn có thân pháp đỉnh cấp, nên mới có thể miễn cưỡng ngăn cản. Nhưng, tiên nguyên của hắn cũng sắp cạn kiệt vì tiêu hao quá lớn.

Sắc mặt Tùy Tiềm trắng bệch, hết sức hoảng sợ và không tài nào tin nổi một thằng nhóc Đại Đế chín chuyển lại có được thực lực như vậy!

Sao có thể như thế chứ?

Tô Minh lẳng lặng nhìn Tùy Tiềm, không có ra tay tiếp vì nhiêu đó đã đủ rồi. Chỉ với thần thông không gian cũng đủ để giết chết hắn, chỉ giãy giụa được thêm mấy giây so với đám người được gọi là thiên tài kia thôi.

Quả nhiên, sáu bảy giây sau.


"Không!", Tùy Tiềm tuyệt vọng hét, tiên nguyên của hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, bắp chân như rót chì, không thể vung thanh kiếm trong tay lên được nữa, tim gan phèo phổi nóng rực như bị xé rách.

Một lát sau, Tùy Tiềm chết, cơ thể và thần hồn đồng loạt nổ tung.

Xung quanh yên tĩnh như tờ, Từ Kháng, Từ Nhứ và 20, 30 thiên tài còn lại đều cảm thấy hết sức may mắn, may mà lý trí vẫn còn, không có bị Tùy Tiềm kêu gọi đi giết chết Tô Minh.

"Quy luật không gian bát đoạn trung kỳ, còn nắm giữ hơn mười loại thần thông không gian, quả thật phi phàm và khiến người khác rung động", Phù Dịch liếc nhìn Tô Minh một cái, âm u nói.

Chưa đến 30 tuổi đã có thực lực như vậy thì đúng là kinh khủng. Nhưng, hắn ta cũng thở phào nhẹ nhõm vì sau khi thấy Tô Minh ra tay, Phù Dịch cũng nắm chắc được việc sẽ giết chết anh một cách dễ dàng.

Trước đó, khi đám người Tùy Tiềm chưa thử Tô Minh, hắn ta còn hơi lo lắng, lo người được sông Tiên chọn trúng có phải sẽ mạnh hơn chính mình? Nếu mình ra tay, có phải sẽ chết trong tay Tô Minh không?

Giờ thì... yên tâm rồi.

"Quy luật không gian bát đoạn trung kỳ và hơn mười loại thần thông không gian kia mạnh thật đó, nhưng khi đối mặt với tôi thì lại chẳng là cái đinh gì hết. E rằng anh không thể hình dung được sự đáng sợ của Thôn Phệ Tiên Thể đâu", Phù Dịch thầm cười khẩy.

Hắn ta lại nào biết rằng... thực lực mà Tô Minh bày ra ban nãy chắc chưa đến 1% của anh ấy chứ?
 
Chương 2234: C2234: Có thể không hận sao


Tô Minh còn chưa dùng Phắp Tắc Trường Hà, sức mạnh, cường độ cơ thể, kiếm ý Thiên Vẫn cửu đoạn, kiếm tâm, Thái U Hỏa, Ma La Kiếm, đỉnh Thần Ma, Thái U Nhiếp Hồn...

Tô Minh thật sự muốn nói một câu, tôi còn chưa bày ra 1% thực lực của mình, mấy người lại nghĩ rằng đó là toàn bộ sức mạnh của tôi. Haiz, tôi cũng bật lực lắm chứ, đối thủ quá yếu, yếu đến đáng thương nên không dùng được cái khác chứ bộ.

Bên ngoài, sắc mặt của Tùy tam gia hết sức khó coi, thanh niên thiên tài nhất của nhà họ Tùy đã chết, cứ vậy mà chết!

Rất nhiều người đều có sắc mặt khó coi như Tùy tam gia, dù gì thì ban nãy cũng có hơn 20 yêu nghiệt chết trong tay Tô Minh, mà người lớn trong nhà họ đều đang xem ở cả trong lẫn ngoài quảng trường, tận mắt nhìn thấy Tô Minh giết chết một đám yêu nghiệt nhất trong gia tộc mình.


Có thể không hận sao?

"Tiểu Dịch vẫn còn có cơ hội", lúc này, Phù Thông Hải nói với giọng đầy nghiêm túc, thậm chí là có hơi kích động.

"Thằng nhóc kia đúng là yêu nghiệt đến đáng sợ thật đó, nhưng vẫn quá trẻ, chưa đến 30, kinh nghiệm quá ít, nên sức chiến đấu cũng chẳng thể mạnh đến đâu", Phù Thông Hải nhận xét, ánh mắt lóe lên nói: "Quy luật không gian bát đoạn trung kỳ và hơn mười loại thần thông không gian mà cậu ta dựa vào kia, cũng có thể bị Thôn Phệ Tiên Thể cắn nuốt".


Ông ta vừa nói xong, rất nhiều tu giả võ đạo có mặt ở đây đều gật đầu.

"Đúng thế, với sức chiến đấu của cậu ta thì không thể nào là đối thủ của Phù Dịch được", Tùy tam gia nghiêm túc, phấn khích nói. Ông ta muốn thấy Tô Minh chết, dù là chết trong tay của Phù Dịch - một người trong gia tộc là đối thủ một mất một còn với nhà ông ta.

"Vậy thì, món quà mà sông Tiên ban tặng sẽ rơi vào trong tay ai, còn chưa biết được đâu", Phù Thanh Dung như sống lại, cười lạnh nói.

Trong bí cảnh, bên bờ sông Tiên.

"Anh Tô, chúc mừng", Phù Dịch vừa cười nói vừa bước về phía Tô Minh.
 
Chương 2235: C2235: Mình là một cô ngốc thật sao


"Tôi nói mà, anh Phù Dịch không phải loại người cướp giật bảo vật của người khác đâu", Ninh Khinh Khinh vui vẻ nhỏ giọng nói với Tô Minh: "Anh nghĩ cách làm bạn với anh Phù Dịch đi, hai người đều là yêu nghiệt đỉnh cấp thì chắc chắn sẽ có tiếng nói chung".

Tô Minh chỉ cười mà không nói.

"Anh Tô, nếu không ngại thì chúng ta cùng nhau tìm hiểu bí cảnh nhé", Phù Dịch lại nói, rồi cười một cách thân thiết, rạng rỡ như ánh Mặt Trời.

"Tô Minh, cẩn thận anh ta nhé, anh ta không tốt bụng như vậy đâu", Huyền Sơ Tình cảnh giác, nhỏ giọng nói.

"Nếu tôi ngại thì sao?", Tô Minh nhìn Phù Dịch đáp: "Dù gì tôi cũng có rất nhiều bảo bối trên người, nên chẳng có cảm giác an toàn tý nào, đúng không nào?"

Ninh Khinh Khinh sốt ruột, định nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại im lặng, đúng thế! Trên người có nhiều bảo bối như vậy! Không có cảm giác an toàn là bình thường! Có điều, tên khốn Tô Minh chắc chắn đã hiểu lầm anh Phù Dịch, anh ấy không phải loại người như thế!

"Anh Tô nghi ngờ là bình thường", Phù Dịch cười, chợt nghĩ, một chiếc nhẫn không gian bèn xuất hiện trong tay hắn ta: "Vậy đi! Bảo bối do sông Tiên ban tặng là một gánh nặng với anh Tô, khiến anh sống mà không cảm thấy an toàn. Thế hay là, tôi giúp anh gánh vác nó nhé! Đương nhiên, tôi cũng sẽ không để anh Tô thiệt thòi, mà sẽ dùng 3 triệu tiên linh hạ phẩm trong chiếc nhẫn không gian này mua lại, số tiên linh kia cũng không phải một con số nhỏ!"


Hắn ta vừa nói xong.

Đám Từ Nhứ, Từ Kháng ở đằng xa chợt ngẩn ra, nhưng, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Mà Ninh Khinh Khinh lại ngẩng phắt đầu lên, nhìn Phù Dịch: "Anh Phù Dịch, anh..."

Cô ta cực kỳ kinh ngạc.

Tại sao lại thế?

Anh Phù Dịch cũng muốn cướp ư?

Tô Minh còn chưa kịp mở miệng, Phù Dịch đã nói tiếp: "Anh Tô này, anh rất mạnh, thật đó, phải là một yêu nghiệt đỉnh cấp ấy chứ! Nhưng anh có biết một yêu nghiệt sẽ đặt cái gì lên đầu không? Đúng thế, chính là mạng sống, chỉ khi còn sống thì tư chất võ đạo khủng bố ấy mới phát huy tác dụng được".


Hắn ta đe dọa một cách trắng trợn.

Tô Minh không nói gì, mà là ngắm nghía bàn tay nhỏ bé của Huyền Sơ Tình, mỉm cười, yên lặng nhìn Phù Dịch biểu diễn.

"Thế nhưng, anh Phù Dịch à, sông Tiên tặng cho Tô Minh mà, anh...", Ninh Khinh Khinh muốn khuyên gì đó, lại bị Phù Dịch ngắt lời: "Khinh Khinh, em còn nhỏ, chẳng hiểu gì hết".

Ninh Khinh Khinh im lặng, đôi mắt xinh đẹp chợt tối đi.

Trước đây, cô ta vẫn cảm thấy anh Phù Dịch vô cùng dịu dàng, ấm áp, tư chất cao đến kinh người, thực lực mạnh một cách đáng sợ, còn đối xử với mình rất tốt. Thậm chí, cô ta còn có chút thiện cảm và hơi dao động trước sự theo đuổi của Phù Dịch. Không thì sẽ chẳng gọi Phù Dịch là anh Phù Dịch.

Nhưng mà... trước mắt... có vẻ như bộ mặt thật của Phù Dịch cũng không phải như những gì mình thấy, hắn ta rất biết cách giả vờ.

Chắc những gì anh Phù Dịch thể hiện ra trước mặt mình chỉ là mặt ngoài nhỉ?

Mình là một cô ngốc thật sao? Ninh Khinh Khinh tự hỏi.

Phù Dịch thở dài, nói tiếp: "Anh Tô, quy tắc không gian và thần thông không gian của anh đúng là lợi hại, khiến người ta kính nể thật. Nhưng, nếu tôi muốn thì có thể dùng Thôn Phệ Tiên Thể để cắn nuốt, giải quyết chúng một cách dễ dàng. Người, phải biết tự mình hiểu lấy. Còn sống, mới là quan trọng nhất".
 
Chương 2236: C2236: Hủy diệt bát đoạn


Phù Dịch vừa nói, ánh mắt vừa lóe lên vẻ nguy hiểm, phấn khích không chút giấu giếm. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng, dù anh có tư chất yêu nghiệt đến mấy thì cũng chỉ là bàn đạp cho Phù Dịch tôi thôi, không phải sao?

Phù Dịch đang chuẩn bị ra tay.

"Đúng thế! Người! Phải biết tự mình hiểu lấy! Còn sống, mới là là quan trọng nhất!", Tô Minh gật đầu.

"Anh đồng ý?", Phù Dịch vui vẻ, nghĩ rằng Tô Minh nghĩ thông, định ngoan ngoãn nộp ra món quà mà sông Tiên ban tặng.

"Khinh Khinh, tôi tiễn anh Phù Dịch của cô một đoạn đường, cô có ý kiến gì không?", Tô Minh quay đầu, cười nói, giơ tay lên xoa cái đầu nhỏ của Ninh Khinh Khinh.

Tiễn một đoạn đường?

Là sao?


"Mời anh Phù, để tôi tiễn anh xuống suối vàng", sau đó, Tô Minh nhe răng cười, sát khí bùng nổ.

"Không biết sống chết!", Phù Dịch cũng không thèm che giấu, sát khí rợp trời, khẽ quát, giơ tay chộp một cái.

Một dấu móng tay bỗng xuất hiện, xé rách hư không, điên cuồng xông tới.

Dấu móng tay kia đen kịt, cực kỳ khổng lồ, trông rất sống động, tiên tắc, tiên văn lượn lờ, mỗi một thớ thịt đều tràn ngập khí tức hủy diệt. Nó vừa xuất hiện đã xông thẳng về phía Tô Minh.

Không gian bị sẽ rách dập dờn sóng gợn, phá tan ranh giới, sinh ra một loại vặn vẹo ánh vào mí mắt, trông cực kỳ chấn động.

Chỉ riêng khí tức hủy diệt tỏa ra từ trên dấu móng tay kia đã khiến cho đám thiên tài có mặt ở đây như Ninh Khinh Khinh, Huyền Sơ Tình, Từ Nhứ đều cảm thấy không thở nổi.

Nó rất mạnh!


Chưa nói tới cái khác, riêng sức mạnh, pháp tắc Hủy Diệt ẩn chứa bên trong nó đã đủ để khiến người ta giật mình líu lưỡi.

Sức mạnh ấy phải đạt tới 20 Long lực, một con số cực kỳ chấn động. Bình thường, e rằng Tiên Tôn tầng chín cũng không có sức mạnh ấy.

Ví dụ như Huyền Sơ Tình, nếu tính kỹ chắc cũng chỉ đánh ra được 5 Long lực là cùng, đó còn là phải dùng hết các chiêu trò và con bài chưa lật ấy.

Ngoài ra, còn có ý cảnh Hủy Diệt bát đoạn, song không phải bát đoạn sơ kỳ, mà là trung kỳ!

Càng đừng nói đến chuyện một chộp ấy cũng không đơn giản, vì nó chính là tiên đạo, thần đạo hàng thật giá thật và còn bị Phù Dịch tu luyện đến đỉnh phong, thậm chí trở thành một bộ thần thông.

"E rằng dù là bổn thành chủ cũng phải cẩn thận mà đối phó với một chộp ấy", bên ngoài, thành chủ Mai Tiên nghiêm túc nói. Ông ta cảm thấy rất kinh ngạc, mình là bán bộ Tiên Hoàng, nhưng cách màn hình vẫn cảm nhận được sức mạnh đáng sợ trong dấu móng vuốt ấy của Phù Dịch.

Mà hiển nhiên, đó cũng không phải là chiêu mạnh nhất của Phù Dịch, dù gì thì hắn ta vẫn chưa sử dụng Thôn Phệ Tiên Thể và thần thông mang đến dị tượng trong đất trời đã hiểu được trong bí cảnh.

"Tốt! Tốt! Tốt!", Phù Thông Hải khen liền ba chữ tốt đủ để thấy sự ngợi khen và tự hào đối với Phù Dịch. Sự buồn bực vì Phù Dịch không được sông Tiên ban tặng chợt biến mất sạch, trong đôi mắt thâm thúy, già nua toát lên vẻ hết sức kích động.

Thoáng chốc, dấu móng tay kia đã bao phủ Tô Minh từ bốn phương tám hướng, đất trời như sụp xuống, vạn vật bị khóa kín.
 
Chương 2237: C2237: Không phải là toàn bộ


Lúc này, dù Tô Minh có thi triển quy luật không gian để né cũng không kịp rồi.

"Lẽ nào, anh ta sợ đến ngây người? Nên quên cả né tránh à?", Từ Kháng lẩm bẩm, cái suy nghĩ ấy cũng là suy nghĩ của đa số mọi người có mặt trong ngoài bí cảnh.

Nhưng suy nghĩ ấy vừa xuất hiện trong đầu thì... một điều kỳ lạ chợt xảy ra, vì Tô Minh lại lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ là lạ, dường như là... là... là thất vọng? Chán chết?

"Phá", sau đó, dưới ánh mắt của vô số người, Tô Minh tùy tiện giơ tay lên, đấm ra một quyền.

Ầm...

Vỡ!

Dấu móng tay đã gần như bao phủ Tô Minh lại bị một quyền của anh đấm nát như một chiếc bình thủy tinh rớt xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ...

Mà Tô Minh thì vẫn lành lặn đứng im tại chỗ, không có vẻ gì là cố hết sức, ngay cả nắm tay cũng chẳng chút xây xát.


"Cái gì?", mấy giây trước, trên mặt Phù Dịch còn lộ vẻ tàn nhẫn, tham lam, tràn ngập sát khí, thắng chắc. Lúc này, lại trở nên kinh ngạc, hoảng sợ.

Những người khác cũng y như vậy... Đặc biệt là đám người thành chủ Mai Tiên, Phù Thông Hải, Huyền Tinh Bình bên ngoài, vẻ mặt y như thấy quỷ.

Cùng lúc đó, Tô Minh ngẩng phắt đầu lên, giống như một con quái vật ngủ say từ thời thái cổ, nhìn chòng chòng vào Phù Dịch.

Cơ thể Tô Minh lóe lên, dưới đà của quy luật không gian, lập tức dịch chuyển tới trước mặt hắn ta, giơ tay đấm ra một quyền.

Ầm...

Nắm tay ngưng tụ quyền pháp không gì sánh nổi.

Sức mạnh của một quyền ấy đạt tới 30 Long lực, đúng vậy, giờ sức mạnh của anh đã đạt tới 30 Long lực. Thực tế, đấy còn là gần đây, Tô Minh chỉ tiến bộ ở mặt kiếm ý, quy luật không gian, kiếm tâm thôi đó. Không thì, nếu anh muốn, rồi chọn tăng cảnh giới lên thì sức mạnh còn có thể tăng vọt nữa. Giờ, sau khi trải qua một đoạn thời gian củng cố, cảnh giới Đại Đế chín chuyển đã khá vững vàng, hoàn toàn có thể tiếp tục tăng cảnh giới lên.


Đương nhiên, dù chỉ là 30 Long lực thì đó cũng là một con số khủng bố. Đặc biệt là khi phối hợp với cường độ cơ thể đáng sợ mạnh hơn cả yêu thú thái cổ không biết bao nhiêu lần kia. Cả hai kết hợp với nhau thì sức mạnh lại càng nhảy vọt. Vì vậy, một quyền kia đấm ra, nhằm thẳng vào Phù Dịch, trong đầu hắn ta như bị một ngọn núi lớn va vào, linh hồn như muốn vỡ vụn, hoảng sợ đến nỗi máu như ngừng chảy.

Tại sao lại thế?

Hắn ta nghĩ rằng Tô Minh chỉ mạnh ở mặt quy luật không gian, nhưng trước mắt... Nắm đấm, sức mạnh và cường độ cơ thể kia còn đáng sợ hơn quy luật không gian bát đoạn trung kỳ kia rất rất nhiều.

Nói cách khác, thực lực mà trước đó Tô Minh bày ra khi bị đám người Tùy Tiềm vây giết chỉ mới là lớp da lông, không phải là toàn bộ!

"Cắn nuốt bầu trời!", dù có chấn động hay kinh ngạc thì Phù Dịch cũng không sợ, vì hắn ta cũng có bản lĩnh càng mạnh hơn. Hắn ta vận chuyển khí huyết của mình, tập trung tinh thần, Thôn Phệ Tiên Thể bùng nổ.

Bỗng dưng, một hố đen tăm tối, sâu hun hút, vặn vẹo, tràn ngập vẻ bí ẩn như một cái miệng rộng lập tức xuất hiện trước mặt Phù Dịch. Bên trong giăng đầy pháp tắc Hủy Diệt, Thôn Phệ, sấm sét u tối len lỏi cùng tiên tắc Hắc Ám.

"Ong..."

Cái miệng rộng trông như sống kia mở ra y như muốn cắn nuốt đất trời, một ngụm nuốt lấy quyền ấn xông tới trước mặt. Ngay cả ánh sáng và pháp tắc hư không trong không gian này cũng bị cái miệng ấy hút vào. Quy tắc tròn vẹn của bí cảnh Mai Tiên cũng bị nó nuốt thiếu đôi chút.

Thoáng chốc, một quyền kia của Tô Minh đã bị cái miệng khổng lồ kia nuốt mất một cách dễ dàng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom