Dịch Full Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1905: C1905: Cảnh tượng trước mặt quá đáng sợ


Vốn định nghĩ cách lẻn vào Nguyên Cảnh để nâng cao thực lực của mình, nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi.

Anh trai sắp đến rồi.

Tô Ly nhanh bước đi về đại điện.

Trên đường đi Tô Ly bị rất nhiều người nhà họ Nguyên chỉ trỏ.

“Chết cười! Mọi người nghe thấy gì không? Trước đó vì muốn tranh đoạt vị trí người kế thừa gia chủ nên cô ta còn lôi anh trai ở hạ giới của mình ra, ha ha…”.

“Vị trí người kế thừa gia chủ cuối cùng vẫn thuộc về cậu chủ Nguyên Ương thôi! Ai có thể ngờ cậu chủ Nguyên Ương lại là chuyển thế của tử tướng thành Thi Ma chứ? Đúng là đáng sợ”.

“Con gái riêng của gia chủ mà thôi! Nghe nói có thiên phú võ đạo yêu nghiệt, tiếc rằng đầu óc có vấn đề. Lần đầu đến mà còn tưởng mình có thể thật sự trở thành người kế thừa gia chủ sao?”




Tô Ly vờ như không nghe thấy. Cô nhanh bước đi về đại điện.

Cuối cùng cũng đến được đó.

Từ xa cô đã nhìn thấy bố mình là Nguyên Chấp đứng ở trong đó nhưng lại đứng đối lưng với cửa, dường như đang nhìn cái gì đó rất nghiêm túc.

Tô Ly đi vào trong, vừa định nói gì thì Nguyên Chấp quay đầu lại nhìn Tô Ly, ra ký hiệu: “Nói nhỏ chút, Nguyên Ương đang hấp thụ Nguyên mạch”.

Lúc này Tô Ly mới nhìn thấy ở cuối đại điện là một người thanh niên áo trắng khoanh chân ngồi đó tu luyện. Trên mặt đất mà hắn ngồi lộ ra ánh sáng với ba màu đỏ, tím, đen, sau đó được Nguyên Ương hấp thụ hết.

Tô Ly nhìn về phía Nguyên Ương, trợn trừng mắt, sắc mặt tái nhợt: “Cấp bậc Đại Đế trung vị hai chuyển rồi”.

Sao… Sao có thể?

Ngày hôm qua khi ở phòng thờ tổ, Nguyên Ương mới chỉ ở cấp bậc bán bộ Đại Đế trung vị.


Mới có một ngày…

Cấp bậc Đại Đế trung vị và bán bộ Đại Đế cách nhau một trời một vực mà.

Theo thống kê, trong đám yêu nghiệt siêu cấp nổi danh nhất cả khu vực Hỗn Độn thì đều mất mấy ngàn năm mới từ bán bộ Đại Đế trung vị lên được cấp bậc Đại Đế trung vị thật sự.

Cảnh tượng trước mặt quá đáng sợ.

“Thiên phú võ đạo của Nguyên Ương còn khủng khiếp hơn chúng ta tưởng tượng gấp mấy trăm lần. Hôm qua ở phòng thờ tổ là nó khiêm tốn, cho con và Nguyên Địch thể diện đấy. Nếu không, các con mà lấy ra chiêu bài của mình cũng không so được với nó đâu”, Nguyên Chấp cười, tự hào nói: “Nguyên Ương đã lập kỷ lục rồi, Nguyên Ương đã hấp thụ được Nguyên mạch”.

Trong giọng nói của Nguyên Chấp đầy vẻ nhiệt huyết.

Con trai của ông ta chắc là yêu nghiệt số một của cả khu vực Hỗn Độn này chăng.

“Hiện giờ vẫn chưa phải cực hạn, có thể vẫn tiếp tục tăng thêm cảnh giới, thậm chí… Thậm chí có thể mở ra dấu ấn chân linh của tử tướng thành Thi Ma tiền kiếp nữa”.

“Bố ơi! Anh trai Tô Minh của con mấy ngày nữa sẽ đến nhà họ Nguyên. Đến lúc đó cầu xin bố ngăn cản Nguyên Ương và Tô Minh xảy ra mâu thuẫn…”, trong giọng nói của Tô Ly đầy vẻ cầu xin và sợ hãi, giọng nói run rẩy: “Thật sự không được thì… Nếu hai người đấu nhau thì bố phải giữ tính mạng cho anh Tô Minh nhé. Con gái từ khi về nhà họ Nguyên chưa cầu xin bố chuyện gì, đây là yêu cầu đầu tiên của con đấy”.

“Ly Nhi! Con…”, ánh mắt Nguyên Chấp phức tạp, có chút bất lực. Ông ta định nói gì thì đột nhiên lúc này…
 
Chương 1906: C1906: Chương 1906


“Cộc, cộc, cộc…”, bên ngoài đại điện truyền lại tiếng bước chân dồn dập và kích động.

Đó là quản gia nhà họ Nguyên đến.

“Gia chủ! Có… Có khách đến, mấy người đó nói là bạn của cậu chủ Nguyên Ương”, quản gia đó cũng là người già của nhà họ Nguyên, được coi là trải sự đời. Ngày bình thường ông ta vô cùng điềm tĩnh nhưng lúc này lại sốt sắng, kích động đến nỗi sắc mặt đỏ ửng.

“Bạn của Ương Nhi?”, Nguyên Chấp có chút kinh ngạc.

Bởi vì ông ta rất rõ, mấy năm nay để bảo vệ hai người con trai có thiên phú võ đạo vô cùng mạnh như Nguyên Ương và Nguyên Địch, chỉ sợ hai người chưa trưởng thành đã yểu mệnh nên Nguyên Chấp rất ít cho hai người ra khỏi nhà họ Nguyên.

Như vậy, về lý mà nói thì Nguyên Ương chắc không có bạn bè mới phải.

Bạn của Nguyên Ương?

Lại còn tìm đến tận đây?


Đúng là kỳ lạ.

“Tổng cộng có ba người, đều ở cấp bậc Đại Đế trung vị. Hơn nữa, đều là người trẻ tuổi, chưa đến một trăm ngàn tuổi”, lão quản gia lại nói, trong giọng nói không kìm chế được vẻ kính sợ.

Ở khu vực Hỗn Độn, rất hiếm có được người ở cấp bậc Đại Đế trung vị dưới một trăm ngàn tuổi.

Vậy mà liền lúc đến ba người, lại còn nói là bạn của Nguyên Ương, vì vậy lão quản gia tất nhiên kích động rồi.

“Vậy sao?”, Nguyên Chấp kinh ngạc.

“Hơn nữa, ba người đó nói họ là bạn kiếp trước của cậu chủ Nguyên Ương! Tôi nghĩ, kiếp trước cậu chủ là tử tướng thành Thi Ma, vậy liệu ba người kia cũng là…”. . Truyện Kiếm Hiệp

“Cũng là tử tướng thành Thi Ma không?”


“Nhanh! Mau đến phòng đợi khách, không được vô lễ! Phải rồi, bảo đám đại trưởng lão cũng đến đó”, Nguyên Chấp hít một hơi thật sâu, mắt sáng lên nói. Trong lúc nói ông ta cũng nhanh bước đi ra bên ngoài đại điện. Dường như ông ta quên mất sự tồn tại của con gái mình.

“Bố ơi!”, Tô Ly định nói gì đó nhưng bị Nguyên Chấp ngắt lời: “Có chuyện gì nói sau đi!”

Nguyên Chấp và lão quản gia nhanh chóng đi về phía phòng đợi khách.

Tô Ly không cam tâm, mím chặt đôi mỏi đỏ mọng, đi theo sau Nguyên Chấp. Nếu nói trước đó đã quyết định bảo bố phải ngăn cản anh trai xảy ra xung đột với Nguyên Ương, thì giờ cô lại càng quyết tâm hơn. Bởi vì, bản thân Nguyên Ương chính là tử tướng của thành Thi Ma chuyển thế đã đủ kinh người, giờ còn có thêm ba người bạn cũng là tử tướng thành Thi Ma chuyển thế.

Tô Ly thực sự không biết nên diễn tả thế nào về cái sự tuyệt vọng và trĩu nặng trong lòng mình.

Một lát sau, Nguyên Chấp, lão quản gia, Tô Ly đã đi tới đại sảnh tiếp khách. Bên trong có đám người hầu và tỳ nữ đang kính cẩn rót trà cho ba thanh niên.

Khi bước vào đại sảnh, ánh mắt Nguyên Chấp bèn co rút lại. Ba thanh niên kia không chỉ là Đại Đế trung vị, mà còn lần lượt là trung vị bốn chuyển, sáu chuyển và bảy chuyển. Trong lòng ông ta chấn động đến nỗi không cách nào diễn tả nổi! Đây cũng quá khoa trương rồi.

Phải biết rằng, dù là Nguyên Chấp - một nhân vật trên bảng lão quái, gia chủ của nhà họ Nguyên trong bốn quốc, ba tông, hai môn, một họ thì cũng chỉ là Đại Đế trung vị tám chuyển mà thôi.

Còn ba người trước mắt, e rằng đã không thể gọi là yêu nghiệt nữa vì nói thế là đang sỉ nhục bọn họ.
 
Chương 1907: C1907: Đây quả thật là đang lôi kéo một cách trắng trợn


"Tiền bối là bố của Nguyên Ương, người anh em tốt của chúng tôi đúng không? Chu Tàng Kiếm, Đồ Quảng, Mạc Thương ra mắt tiền bối", ba thanh niên kia thấy Nguyên Chấp đi đến bèn đứng lên, vừa kính cẩn lại khách sáo chào hỏi.

Hóa ra, thanh niên có cảnh giới Đại Đế trung vị bảy chuyển kia chính là Chu Tàng Kiếm, tên y như người. Tuy khí tức đã được ẩn đi trông y như người thường, nhưng trong đôi mắt lại ẩn giấu kiếm phong, con ngươi lập lòe phát ra ánh sáng chói mắt như có hai thanh thần kiếm được nuôi dưỡng hàng tỷ năm, trông hết sức khủng bố.

Còn thanh niên Đại Đế trung vị sáu chuyển lại tên là Đồ Quang, tên cũng y như người, dáng người cao to, khí tức vừa âm trầm còn máu tanh, chỉ đứng đó thôi mà tiếng tim đập đã chấn động ầm ầm như có hàng tỷ sinh linh đang gào thét, khiến người ta cảm thấy bị chèn ép và khó thở.

Thanh niên có cảnh giới Đại Đế trung vị bốn chuyển thì lại là Mạc Thương, dù có cảnh giới thấp nhất trong ba người, nhưng cũng trẻ nhất, còn chưa đến 10 ngàn tuổi và chỉ mới có 8000 tuổi. Với số tuổi ấy đã là Đại Đế trung vị bốn chuyển thì đúng là cực kỳ xuất sắc!

"Khách sáo quá, mọi người đều là bạn của Tiểu Ương mà, ha ha ha, người một nhà cả", Nguyên Chấp cười ha ha nói.

Mà lúc này, Chu Tàng Kiếm lại liếc nhìn Tô Ly đang đứng đằng sau Nguyên Chấp, khá là tò mò.

Bấy giờ, mấy trưởng lão của nhà họ Nguyên cũng bước vào đại sảnh, lần lượt giới thiệu rồi ngồi xuống, tỳ nữ lại đổi nước trà lần nữa.


Bên ngoài đại sảnh cũng tụ tập rất nhiều người, họ đều là những thanh niên tài giỏi và một số chấp sự của nhà họ Nguyên không có tư cách bước vào bên trong. Có điều, vẫn có thể đứng ở ngoài cửa, đương nhiên là không thể ồn ào làm phiền đến khách quý.

Những người vây quanh bên ngoài đại sảnh đã sớm không ngừng nuốt nước bọt, tê cả da đầu.

Vốn dĩ, Nguyên Ương là tử tướng chuyển thế của thành Thi Ma đã khiến họ hết sức kinh ngạc và vui mừng, ai ngờ hắn ta còn có ba người bạn khác cũng là tử tướng chuyển thế của thành Thi Ma!

Ha ha ha.

Đám con cháu nhà họ Nguyên như bùng nổ, tin mừng động trời đó!

Đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh giới của ba người Chu Tàng Kiếm, họ lại được phen chấn động, mừng rỡ đến hóa rồ.


"Vậy chúng tôi cũng giới thiệu nhé, ha ha", ba người Chu Tàng Kiếm liếc nhau, cuối cùng Chu Tàng Kiếm lên tiếng nói.

Kế tiếp, cả trong lẫn ngoài đại sảnh đều trở nên im lặng, từng đôi mắt đổ dồn lên người Chu Tàng Kiếm, nghe hắn ta kể.

Khoảng mười lăm phút sau, Chu Tàng Kiếm mới nói xong. Đợi đến khi hắn ta dứt lời, gần như toàn bộ người nhà họ Nguyên kể cả Nguyên Chấp đều kích động đỏ mặt.

Ban đầu, tuy họ biết ba người Chu Tàng Kiếm là anh em kết nghĩa với Nguyên Ương, nên chắc cũng khá thân thiết. Song, sau khi nghe hắn ta nói xong mới biết họ vẫn quá xem nhẹ mối quan hệ ấy!

Nào mà khá thân? Quả thật là còn thân hơn cả anh em ruột ấy chứ!

Theo lời Chu Tàng Kiếm thì bốn người họ chính là có ơn cứu mạng với nhau, hồi trước ở thành Thi Ma đã cứu nhau hơn mười lần.

Kiếp trước, bốn người ở thành Thi Ma tu luyện mà cả công pháp cũng giống nhau nữa là, tài nguyên võ đạo cũng dùng chung. Khi họ chết là vì đối mặt với một kẻ thù cực mạnh, tuy không sinh cùng tháng cùng năm, nhưng lại cùng chết với nhau. Quan hệ kiểu đó thật sự thân đến nỗi khó có thể tưởng tượng nổi!

"Được, được, được, ba cậu nếu không ngại thì kể từ hôm nay có thể gọi tôi là bố nuôi, sao nào? Kiếp trước, mọi người là anh em cùng sống cùng chết với Tiểu Ương, đời này, cũng có thể như thế!", Nguyên Chấp kích động run giọng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong đại sảnh.

Đây quả thật là đang lôi kéo một cách trắng trợn!
 
Chương 1908: C1908: Thậm chí tô ly còn định quỳ xuống


Chỉ cần nhà họ Nguyên lôi kéo được ba người này, một trăm triệu năm tới, có lẽ vực Hỗn Độn sẽ là thời đại của nhà họ Nguyên!

"Bố nuôi!", còn tưởng rằng ba người Chu Tàng Kiếm sẽ do dự và tự hỏi, ai ngờ họ lại dứt khoát chắp tay, kính cần cúi đầu gọi.

Thành công, thành công rồi!

Đúng lúc này.

"Anh cả, anh hai, cậu tư!", một giọng nói truyền tới từ bên ngoài đại sảnh.

"Vừa dung hợp thôi, không thì sao em có thể biết mọi người?", Nguyên Ương mở miệng nói, lúc chưa dung hợp dấu ấn chân linh, tuy hắn ta biết mình là tử tướng chuyển thế của thành Thi Ma, nhưng cũng không nhớ rõ kiếp trước lắm. Giờ vì đã hiểu rõ Nguyên mạch, thực lực tăng vọt, rốt cuộc có tư cách dung hợp dấu ấn chân linh thì nào còn chần chừ.

"Ha ha ha ha, tốt!", Chu Tàng Kiếm cười ha ha, vỗ vai Nguyên Ương.


"Anh cả nhìn trúng em gái anh đó", Mạc Thương cười cợt chọc Nguyên Ương, rồi nhìn Tô Ly đang luống cuống, mặt mày trắng bệch ở đằng xa.

"Em ấy đúng là em gái ruột anh, nhưng anh trai trong lòng em ấy lại chỉ có mình thằng nhóc tên Tô Minh ở Hạ giới", Nguyên Ương liếc Tô Ly, sau đó không chút do dự nói.

"Ồ?", ba người Chu Tàng Kiếm quay sang nhìn Tô Ly với ánh mắt tò mò và kỳ lạ.

Mà lúc này, hầu như tất cả mọi người nhà họ Nguyên từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đại sảnh đều nhìn về phía Tô Ly với ánh mắt cực kỳ khinh bỉ!

Họ không khỏi nhớ tới ngày hôm qua, Tô Ly còn định cạnh tranh vị trí người thừa kế với Nguyên Ương, rồi bày ra con át chủ bài là anh trai Tô Minh ở dưới Hạ giới của mình. Đúng là cười lộn ruột mà. Trò cười đó đủ để nhà họ Nguyên giễu cợt nhiều năm luôn ấy.

Tô Ly bị vô số người nhìn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ thì càng luống cuống, đôi tay nhỏ bé siết chặt góc áo. Nhưng, dù cô có cảm thấy tủi thân, sợ hãi, nhục nhã, trong đầu vẫn cứ quyết tâm muốn cầu xin cha, vì Tô Minh sắp đến. Giờ e rằng chỉ có cha mới ngăn được Tô Minh và Nguyên Ương xảy ra xung đột.


"Bố, chuyện con cầu xin người trước đó...", Tô Ly nhỏ giọng mở miệng van nài.

"Mọi việc đều có số", Nguyên Chấp liếc nhìn con gái mình, đáp.

Tuy trong lòng cảm thấy cô con gái này của mình đã thất lạc nhiều năm ở bên ngoài nên có chút áy náy, đúng là phải bồi thường cho con bé. Vả lại, tư chất võ đạo của Tô Ly cũng cực kỳ xuất sắc. Lúc nãy trong điện, ông ta suýt nữa đã đồng ý với lời cầu xin của Tô Ly.

Thế nhưng, khi ba tử tướng chuyển thế kết nghĩa với Nguyên Ương đi đến nhà họ Nguyên, mà còn nhận mình là bố nuôi, cái suy nghĩ muốn bồi thường Tô Ly bèn nhạt đi. Đơn giản là vì Nguyên Ương hơi khó chịu và gai mắt con bé. Chỉ thế mà thôi.

Bây giờ, Nguyên Chấp cảm thấy những người phụ nữ khác của mình cộng lại cũng không bằng một mình Nguyên Ương. Ông ta không muốn xen nhiều vào chuyện của thằng bé.

Nếu Tô Minh kia thật sự đến nhà họ Nguyên, rồi còn xảy ra xung đột với Nguyên Ương, ông ta đứng ra ngăn cản Nguyên Ương giết Tô Minh, vậy chẳng phải mất nhiều hơn được? Khiến Nguyên Ương oán hận người bố là mình à?

"Bố, con cầu xin người!", Tô Ly khóc nức nở, sắc mặt vốn không có chút máu lập tức trắng bệch như tờ giấy, tuy vẫn xinh đẹp, lại tái mét như người chết.

Thậm chí Tô Ly còn định quỳ xuống! Quỳ xuống cầu xin bố.
 
Chương 1909: C1909: Kiếm đạo chân tích


"Có một chiếc tàu chiến hạ xuống trên sân võ đạo nhà họ Nguyên, nó đến từ Thái Nhất thần quốc. Trên tàu có một cô gái tự xưng là Phong Vũ Vân - công chúa của Thái Nhất thần quốc và một chàng trai tên Tô Minh đến chào hỏi!", gã sai vặt mở miệng.

Câu nói ấy vừa được nói ra, Tô Ly vẫn tuyệt vọng, ngơ ngác đứng tại chỗ bỗng run lên, suýt nữa xụi lơ. Cô ngẩng phắt đầu lên nhìn gã sai vặt, cảm thấy như sắp không thở nổi!

Đến? Anh trai đến rồi? Phải làm sao đây?

"Ha ha ha ha, thú vị, Tô Ly, cô nói anh trai Tô Minh của mình là mạnh nhất, ừ, còn có thể để cô lấy ra làm con át chủ bài tranh giành vị trí gia chủ luôn mà. Nhưng Nguyên Ương tôi vẫn chưa bao giờ gặp loại yêu nghiệt đứng đầu cỡ đó, không được, tôi phải ra tiếp đón mới được, tiện thể để anh trai tốt của cô chỉ dạy võ đạo cho mình. Dù gì, tôi cũng vừa đột phá lên Đại Đế trung vị bốn chuyển, cảnh giới chưa ổn định lắm, cần người hướng dẫn đôi chút", tâm trạng Nguyên Ương khá tốt, cười ha ha nói.

Tuy hắn ta cảm thấy đi sỉ nhục và nghiền chết một con kiến ở Hạ giới chẳng thú vị là mấy, nhưng nếu làm thế mà có thể nhìn thấy cô em gái bỗng xuất hiện, suýt nữa cướp đi vị trí người thừa kế của mình lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, đau đớn muốn chết sẽ rất thú vị, không phải sao?

"Đi thôi, đến sân võ đạo", Nguyên Chấp mở miệng.

Tại sân võ đạo nhà họ Nguyên.

Tô Minh cũng vừa tỉnh lại trong tu luyện.


"Đến rồi?", Tô Minh nhìn sang Phong Vũ Vân hỏi.

"Đúng vậy, đã đến sân võ đạo của nhà họ Nguyên", Phong Vũ Vân gật đầu, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ nghiêm trọng và phức tạp, may mà cô ta đã quyết tâm, nếu khi Tô Minh thật sự sắp chết, cô ta sẽ dùng thân phận công chúa Thái Nhất thần quốc dẫn anh đi, có lẽ sẽ cứu được anh nhỉ?

"Kiếm ý đã đạt tới cảnh giới lục đoạn đỉnh sẽ mạnh như thế nào nhỉ? Đặc biệt là khi kết hợp với quy luật không gian lục đạo đỉnh phong", Tô Minh không biết Phong Vũ Vân đang nghĩ gì, chỉ tò mò lẩm bẩm trong bụng.

Trên đường đi, anh đã mở chiếc nhẫn không gian của Túy Kiếm Ma ra.

Một niềm vui bất ngờ chợt ập đến!

Không ngờ trong nhẫn không gian của Túy Kiếm Ma lại có mấy tảng đá khắc kiếm ý, còn thuộc loại đỉnh cấp, dường như nó không phải đá khắc kiếm ý do nền Văn Minh sản sinh ra.

Tô Minh suýt nữa hạnh phúc muốn chết. Anh hấp thu hết, kiếm ý trực tiếp nhảy từ ngũ đoạn đỉnh phong lên lục đoạn đỉnh phong! Tăng khoảng một cấp!


Đừng thấy nó chỉ tăng lên một cấp mà lầm, Tô Minh cảm thấy sức mạnh ở mặt kiếm đạo của mình đã tăng lên hơn gấp mười lần.

Đơn giản là vốn Tô Minh cảm thấy mình có thể giết chết Đại Đế trung vị bảy tám chuyển trong một chiêu, thì giờ có thêm kiếm ý này, có lẽ dưới Đại Đế thượng vị sẽ không có ai là đối thủ của anh nữa.

Ngoài ra, trong nhẫn không gian của Túy Kiếm Ma còn có một bộ "Kiếm Đạo Chân Tích" do chính ông ta viết.

Nó ghi lại toàn bộ quá trình từ lúc Túy Kiếm Ma học kiếm đến khi chết.

Có thể nói, nó là một vật báu vô giá đối với Tô Minh! Ngang ngửa Chí Bảo siêu cấp!

Tuy anh sẽ không trực tiếp học theo "Kiếm Đạo Chân Tích", dù gì kiếm đạo ấy cũng thuộc về Túy Kiếm Ma. Nếu hấp thu rồi đi theo bước chân người khác thì đó cũng không phải một con đường đúng đắn.

Nhưng nó không đại biểu cho cuốn "Kiếm Đạo Chân Tích" kia không có giá trị gì.

Anh có thể nghiên cứu nó rồi nghiệm chứng, hoàn thiện kiếm đạo của mình.

Lúc này, Tô Minh đi ra khỏi tàu chiến con thoi.

Trên sân võ đạo nhà họ Nguyên đã tụ tập rất nhiều người trong gia tộc, ai cũng hết sức phấn khích, có trò hay để nhìn còn gì?
 
Chương 1910: C1910: Lỡ gặp thì sao ạ


Có ai trong nhà họ Nguyên thích Tô Ly không? Không ai cả! Suy cho cùng thì họ vẫn khinh bỉ người đến từ Hạ giới từ trong máu, dù tư chất võ đạo của Tô Ly có rất xuất sắc đi nữa thì cũng thế thôi.

Dưới tâm lý ấy, nếu có thể tận mắt nhìn thấy Tô Ly bẽ mặt, chẳng phải sẽ sướng rơn sao?

Khi Tô Minh đi ra, Phong Vũ Vân và Tiểu Mạt cũng đi ra theo, rồi bước tới bên cạnh anh.

Tô Minh nhìn chằm chằm sân võ đạo nhà họ Nguyên, hít sâu một hơi, đây là vực Hỗn Độn ư? Linh khí trong không khí thật đậm đặc, hơn nữa, anh còn cảm giác được khí Hỗn Độn ẩn chứa trong linh khí. Đây là điều có mơ cũng không dám nghĩ tới ở thế giới Đại Thiên.

Nếu tu luyện trong điều kiện này thì chắc ai cũng có thể tu luyện một cách thông thuận và đột phá hết sức dễ dàng nhỉ?


Tô Minh lại thoáng cảm nhận toàn bộ nhà họ Nguyên, riêng Đại Đế đã hơn 1000 người! Quả thật rất chấn động!

Toàn bộ thế giới Đại Thiên, dù có cơ hội chứng đạo thành Đế và có nhiều lão quái vật chuyển thế thì trước mắt cộng lại chắc cũng chỉ khoảng 100 Đại Đế.

Sự chênh lệch giữa thế giới Đại Thiên và vực Hỗn Độn thật sự rất lớn.

Trong lòng Tô Minh thầm nghĩ hay là nên để Đạm Đài Vô Tình, Diệp Mộ Cẩn, Quan Khuynh Thành đã chứng đạo thành Đế đến vực Hỗn Độn.

Lúc Tô Minh đang miên man suy nghĩ thì Nguyên Chấp đã dẫn theo ban lãnh đạo của nhà họ Nguyên và ba người Chu Tàng Kiếm đi đến sân võ đạo. Những người khác đều nhường đường, kính cẩn chào hỏi gia chủ và các trưởng lão.

"Bán Đế?", Nguyên Chấp ngẩng đầu lên bèn thấy được Tô Minh đang đứng trên boong tàu, lẩm bẩm, trong lòng có chút câm nín.

Ông ta cũng biết chút chút về Tô Minh, đầu tiên, trên người tên này mang theo rất nhiều bảo vật, đặc biệt là một thanh kiếm tên là Ma La. Ngoài ra, tên này còn có chút quan hệ với học viện Hỗn Độn và hình như trên người cậu ta còn có một thần hồn của một cô gái hết sức bí ẩn.

Nói thật, Nguyên Chấp khá tò mò về Tô Minh, nhưng khi nhìn thấy tận mắt rồi thì lại vô cùng thất vọng. Dù ông ta biết có một số yêu nghiệt có thể chiến đấu vượt cấp, cảnh giới chỉ là bề nổi, nhưng Bán Đế thì quá yếu!


Có điều, sau khi gặp được ba người Chu Tàng Kiếm, rồi phát hiện thực lực của họ cũng là Đại Đế trung vị, mà còn là trung vị mấy chuyển, đã đánh một đòn cảnh cáo cho Phong Vũ Vân.

Vả lại, lúc ấy ở trong bữa tiệc mừng thọ, cung chủ Huyền Phù Cung còn bảo những thanh niên có mặt ở đó đấu võ góp vui, Phong Vũ Vân không ra tay, nhưng ba người Chu Tàng Kiếm lại lên sân. Đến giờ, cô ta còn nhớ rõ thực lực mà họ bày ra, quả thật là mạnh đến rợn người.

Phụ hoàng còn khen một câu: ba người kia mà không chết sớm thì tương lai sẽ chiếm lấy ba vị trí trong bảng lão quái ở vực Hỗn Dộn.

Phụ hoàng đánh giá họ rất cao.

Mà lúc đó, cô ta còn không nhịn được hỏi: "Phụ hoàng, tại sao ba người kia biến thái như vậy mà vẫn chưa nổi?"

Phụ hoàng đáp: "Vực Hỗn Độn rất lớn, có người thích nổi tiếng, có người lại thíchkhiêm tốn".


Giây phút ấy, Phong Vũ Vân mới biết sự kiêu ngạo từ trước đến nay của cô ta buồn cười đến nhường nào, ngoài kia, còn có khối người yêu nghiệt hơn cô ta.

Thế nên, lúc đó, Phong Vũ Vân đã bị đả kích đến hơi tự bế.

Mà phụ hoàng vì an ủi cô ta lại nói: "Vũ Vân, con đừng so bì với ba người kia, tuy số tuổi của họ rất nhỏ, lớn nhất cũng chỉ mấy chục ngàn tuổi, quả là một thế hệ trẻ. Nhưng, trên người họ có một số cơ duyên như y bug. Nếu rạch ròi ra thì cũng không xem như là trẻ trung gì, con so với họ thì con thiệt hơn nhiều".

Phong Vũ Vân bèn hỏi phụ hoàng trên người họ có gì đặc biệt, tại sao lại không nên so với họ?

Phụ hoàng cũng không trả lời cụ thế, mà chỉ nói: "Điều đó không quan trọng, quan trọng là họ sẽ không tự hạ mình tranh đấu với những thanh niên thuộc thế hệ trẻ. Con xem họ là tiền bối hay thế hệ trước cũng được, tương lai, có lẽ con sẽ không còn gặp lại họ đâu".
 
Chương 1911: C1911: Phong vũ vân lo nát lòng


Cô ta cũng dần quên đi ba tên mạnh mẽ vô song này. Sao cô ta biết được rằng cách cả ba trăm năm rồi mà vẫn gặp lại ba thanh niên yêu nghiệt này chứ?

Hơn nữa ba người này nhìn có vẻ có quan hệ rất tốt với nhà họ Nguyên thì phải?

"Công chúa Thái Nhất, chúng ta lại gặp nhau rồi", lúc này Chu Tàng Kiếm mở miệng cười nói với Phong Vũ Vân.

"Xin chào anh Chu, anh Đồ, anh Mạc", Phong Vũ Vân chắp tay nói, sau đó hỏi: "Hóa ra ba người là người nhà họ Nguyên à?"

"Ha ha ha ha, lúc trước không phải nhưng bây giờ thì đúng là người nhà họ Nguyên. Ba người chúng tôi đều là tử tướng thành Thi Ma. Kiếp trước là anh em kết nghĩa với Nguyên Ương. Còn đời này, ba người chúng tôi vẫn một thân một mình. Trước kia không tham gia thế lực nào, nhưng ngay vừa rồi, chúng tôi đã coi tiền bối Nguyên Chấp là bố nuôi. Thế nên, công chúa Thái Nhất bảo chúng tôi là người nhà họ Nguyên cũng đúng", tâm trạng Chu Tàng Kiếm khá tốt, vừa cười vừa vỗ vai Nguyên Ương.

Nhưng sắc mặt Phong Vũ Vân lại thay đổi! Trong lòng hết sức chấn động.

Ba người này thế mà lại có quan hệ sâu xa với Nguyên Ương như vậy sao? Lại còn trở thành người nhà họ Nguyên?

Mà hôm nay Tô Minh đến nhà họ Nguyên lỡ có xảy ra xung đột với Nguyên Ương thì chẳng phải là...


Hơn nữa nhìn Nguyên Ương mà xem.

Trời đất ơi!

Đại Đế trung vị bốn chuyển? Cái quỷ gì vậy?

Ngày hôm qua, lúc Tô Ly đưa tin qua bùa truyền âm chẳng phải còn nói Nguyên Ương mới là bán bộ Đại Đế trung vị thôi sao? Kết quả là mới qua một ngày đã...

Khuôn mặt xinh đẹp của Phong Vũ Vân hơi run rẩy.

Phong Vũ Vân hít một hơi sâu, dằn sự chấn động và bất lực trong lòng mình xuống. Cô ta chắp tay với Nguyên Chấp: "Vũ Vân ra mắt tiền bối".

Lễ phép nên có vẫn phải có.

Nguyên Chấp gật gật đầu.


"Tô Minh, hôm nay tôi muốn cầu xin anh, dù có bị nhục nhã, chèn ép hay chế giễu thế nào đi chăng nữa thì anh nhất định vẫn phải nhịn xuống! Đừng bao giờ hành động theo cảm tính! Còn nước là còn tát!", Phong Vũ Vân túm lấy ống tay áo Tô Minh rồi hạ giọng nói.

Phong Vũ Vân suýt khóc, cô ta hoàn toàn chưa từng tính đến tình huống như này. Cô ta vẫn luôn cho rằng có thể dẫn Tô Minh đi. Bây giờ thì khó mà nói, thật sự rất khó.

Đột nhiên lại có được ba tên yêu nghiệt đỉnh cấp hiếm thấy như Chu Tàng Kiếm, hẳn là sức mạnh của nhà họ Nguyên phải tăng hơn mười ngàn lần ấy nhỉ? Chắc cũng chẳng thèm nể mặt cô công chúa Thái Nhất thần quốc là cô luôn quá?

Mặt mũi của mình còn chưa chắc đảm bảo được việc dẫn Tô Minh đi không ấy chứ. Đáng tiếc.

Đối với giọng nói sốt ruột đến nỗi sắp khóc của Phong Vũ Vân, Tô Minh chẳng có phản ứng gì.

Hơn nữa, ngay sau đó, dưới những ánh nhìn chằm chằm đầy cười cợt và chế giễu, Tô Minh đi xuống tàu chiến đấu con thoi của Thái Nhất thần quốc.

Phong Vũ Vân và Tiểu Mạt vội vàng theo sau. Phong Vũ Vân vừa đi theo vừa lặp lại một lần nữa: "Tô Minh, anh đừng kích động, đừng có bị kích động đấy, tuyệt đối đừng!"

Phong Vũ Vân lo nát lòng!

Cô ta càng thấy hối hận sao lúc ấy miệng mình lại lanh chanh thế, cứ phải nói với Tô Minh rằng Tô Ly đã đến vực Hỗn Độn và tới nhà họ Nguyên chứ.

Sao lại nói vậy hả?

Tô Minh lại như không nghe thấy. Anh đi xuống tàu chiến đấu con thoi, bước từng bước một về phía Tô Ly. Còn những người khác đều bị anh bơ đẹp.
 
Chương 1912: C1912: Đó là vì anh quan tâm


Vốn dĩ, anh biết Nguyên Chấp chính là bố ruột của Tô Ly, hẳn là anh phải lễ phép nhẹ nhàng chào đón Nguyên Chấp như Vũ Vân mới đúng. Nhưng mà lúc thấy em gái Tô Ly sắc mặt trắng bệch, hồi hộp, sợ hãi, co quắp, thậm chí trong đôi mắt xinh đẹp còn vương nước mắt, anh chẳng còn muốn cho nhà họ Nguyên chút mặt mũi nào nữa. Cút mẹ ông đi!

Tô Minh nhanh chóng đi tới trước mặt Tô Ly.

"Tiểu Ly, làm sao thế? Có người bắt nạt em à? Sao mặt khó coi vậy?", Tô Minh hơi đau lòng hỏi, rồi giơ tay lên xoa xoa nước mắt trên mặt Tô Ly.

Vẻ mặt Tô Minh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh lại lạnh lùng tràn ngập sự tức giận. Từ trước đến nay, anh luôn là người thích bao che, nhất là với Tiểu Ly. Từ bé đến giờ hai người cùng nhau lớn lên, nên rất thân thiết.

"Không phải đâu anh, em tốt lắm, không ai bắt nạt em hết! Anh đi đi! Anh đi đi! Đi đi!", Tô Ly đột nhiên quát lớn, có chút lạc cả giọng: "Xin anh, anh đi đi mà! Chỉ cần anh đi thì em sẽ không sao hết!"

Người nhà họ Nguyên bắt nạt cô sao? Không hề, cùng lắm chỉ là những lời nói lạnh nhạt và bạo lực lạnh mà thôi. Cô là con gái ruột của Nguyên Chấp, còn có được tư chất võ đạo khủng bố, không ai dám bắt nạt cô hết.

Vô địch.


Thân thể mềm mại của Phong Vũ Vân run lên, suýt nhũn chân. Cô ta đã nói rằng đừng kích động. Nhưng Tô Minh vầy mà không kích động gì? Đây là không chết không ngừng rồi!

Khuôn mặt xinh đẹp của Phong Vũ Vân bắt đầu run rẩy, cạn lời. Tô Ly lại trực tiếp trợn tròn mắt, hóa đá. Ánh mắt Nguyên Chấp và đám ban lãnh đạo nhà họ Nguyên lập tức trở nên lạnh lẽo.

Tô Minh rất láo xược.

Chỉ là một tiểu bối mà dám láo xược như thế! Đáng chết.

Có điều, kể cả Nguyên Chấp và tất cả thế hệ trước của nhà họ Nguyên cũng không nổi lên sát khí, lại càng không ra tay. Bởi vì họ đều biết sau lưng Tô Minh là học viện Hỗn Độn. Học viện Hỗn Độn đã từng thả tin nói rằng các người ai muốn giết Tô Minh thì cũng được thôi, nhưng phải là cùng thế hệ. Nếu các người dám lấy lớn hiếp nhỏ thì cứ thử mà xem!

Cho nên dù cho Tô Minh lại đâm đầu vào chỗ chết hay lại láo xược hơn nữa thì thế hệ trước cũng sẽ không ra tay.


Huống chi nhà họ Nguyên còn cần thế hệ trước ra tay sao?

Quả nhiên, giây lát sau.

"Ha ha, Tô Ly buồn bã, sợ hãi, khổ sở, nhìn có vẻ đáng thương như vậy, nguyên nhân thì bản công tử có thể nói cho cậu. Đó là vì cô ta muốn xin bố ngăn cản mâu thuẫn giữa bản công tử và cậu. Cô ta sợ cậu sẽ bị tôi bóp chết như một con kiến. Nhưng bố lại từ chối cô ta, thế thôi", Nguyên Ương bước từng bước về phía Tô Minh. Hắn ta chớp mắt cười nói: "Con kiến nhỏ ở Hạ giới như Tô Ly, sao, cậu hiểu chưa?"

Tô Minh sửng sốt, rồi im lặng, trong lòng lại yên tâm, thì ra là thế.

Quan tâm sẽ bị loạn. Thực ra, nếu không phải anh quan tâm nên bị loạn thì với chuyện Phong Vũ Vân cứ ngăn cản mình tiến vào nhà họ Nguyên ở vực Hỗn Độn ngày hôm qua, còn có một loạt lời cầu xin, lời nói sốt ruột cùng cảm xúc của Phong Vũ Vân vừa rồi, anh cũng đã hiểu được nguyên nhân Tô Ly sợ hãi, lo lắng và giàn dụa nước mắt.

Đó là vì anh quan tâm!

Bây giờ, khi hiểu được tất cả thì Tô Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, em gái không bị bắt nạt là tốt rồi.

Sau đó, Tô Minh cười ha ha xoay người, dưới ánh nhìn của mọi người nhéo nhéo hai má Tô Ly: "Nhóc con, nghĩ nửa ngày trời, hóa ra em lo lắng, khổ sở, sợ hãi là vì vậy! Đúng là đáng ăn đòn mà, em không tin anh đến vậy sao? Nếu anh muốn giết chết hắn ta thì ngay cả ba chiêu cũng không cần, em tin không? Anh đến đây là để làm chỗ dựa cho em! Anh rất thích câu nói kia của em: Con bài chưa lật lớn nhất của Tô Ly tôi chính là anh trai Tô Minh của tôi! Ha ha ha ha".

Đang nói dở, đột nhiên Tô Minh nâng tay lên chỉ về phía Nguyên Ương: "Tới đây!"
 
Chương 1913: C1913: So tài không đe dọa tới tính mạng


"Anh, đừng", Tô Ly hoảng sợ kêu lên, suýt thì sụp đổ, may mà Phong Vũ Vân đứng một bên lập tức đỡ được cô.

"Cậu xác định?", vẻ mặt Nguyên Ương có hơi bất ngờ. Anh trai của con nhóc Tô Ly này mặc dù là một thằng ngu nhưng cũng gan dạ đấy chứ! Thú vị thật!

"Nếu anh không dám thì anh cùng ba anh em kết nghĩa của anh cùng lên đi. Không sao cả! Hoặc là tất cả người cùng lứa trong nhà họ Nguyên các ngươi lên cùng nhau? Cũng không phải không được!", Tô Minh nhe răng cười, Tù Ma chợt xuất hiện trong tay anh.

Câu ấy vừa được anh nói ra, xung quanh chợt trở nên yên tĩnh!

"Tiểu Ly, nếu hôm nay anh trai cô chết thì thật sự không thể trách bất cứ kẻ nào. Cô đã cố hết sức, tôi cũng cố hết sức rồi", Phong Vũ Vân bị dọa run giọng nức nở nói.

"Ha ha", ngay sau đó, Nguyên Ương bước về phía Tô Minh. Hắn ta vừa đi vừa nhìn chằm chằm Tô Minh, nói:

"Đầu tiên, tôi không cần vũ khí".


"Thứ hai, tôi có thể nhường cậu ba chiêu trước".

"Thứ ba, tôi sẽ không dùng quy luật Đế Đạo".

"Như vậy, nếu cậu có thể kiên trì được 100 giây thì cậu thắng".

Nguyên Ương vô cùng tự tin gằn từng chữ.

Hắn ta nói xong bèn quay đầu ngó Tô Ly, nói: "Tô Ly, nếu anh trai tốt của cô chết trên tay tôi thì cũng đừng trách tôi nhé".

Chữ "chết" trong miệng hắn ta nghe rất nặng, trong lòng hắn ta đã có ý định giết chết Tô Minh. Thực ra, ngay khi Tô Minh đến nhà họ Nguyên, hắn ta cũng đã muốn giết Tô Ly rồi. Huống chi là Tô Minh?


Thực ra, Nguyên Ương muốn giết Tô Minh cũng là vì Tô Ly. Hắn ta có thể xác định nếu Tô Minh chết thì con đường Võ đạo của Tô Ly cũng coi như bỏ, có khi lòng hướng đạo sẽ hủy trong chớp mắt ấy chứ?

Bởi vì Nguyên Ương chắc chắn Tô Minh vô cùng vô cùng quan trọng với Tô Ly. E rằng Tô Minh còn là động lực cho Tô Ly tiến lên, thậm chí là sống sót. Tô Minh chết, Tô Ly cũng sẽ sụp đổ! Không có tư cách đe dọa đến mình nữa.

Hơn nữa, tại sao Nguyên Ương là tử tướng thành Thi Ma chuyển thế, còn có ba người anh em thiên tài yêu nghiệt vô địch, cũng đủ để giữ được vị trí người thừa kế gia chủ rồi mà vẫn còn muốn giết Tô Ly - người có thể coi như là em gái ruột đến vậy?

Đó là vì Tô Ly chỉ mới hơn hai mươi tuổi, với thực lực và tư chất như vậy thì quả thật rất đáng sợ.

Vẫn là chết đi cho an toàn.

Nguyên Ương quả thật là một người hết sức cẩn thận.

"Có thể chỉ là một cuộc chiến bình thường không?", Tô Ly không nói gì, Phong Vũ Vân lại mở miệng: "So tài thôi, sao nào?"

Đừng thấy mấy điều kiện Nguyên Ương đưa ra nhìn như là có lợi cho Tô Minh, và có phong độ của một Đại Đế trung vị bốn chuyển, của một tử tướng thành Thi Ma mà nhầm. Phong Vũ Vân rất rõ ràng rằng dưới tình huống cảnh giới và thực lực chênh lệch vô cùng vô cùng lớn, cho anh ra ba hay năm chiêu trước hoặc là không cần dùng vũ khí đã là gì. Nói cho dễ nghe thôi chứ tác dụng thì rất bé nhỏ.

Còn không chân thực bằng câu "So tài, không đe dọa tới tính mạng".
 
Chương 1914: C1914: Đây hoàn toàn là ác mộng


"Rầm rập, rầm rập", người nhà họ Nguyên trên sân Võ đạo lập tức lùi về phía sau, lộ ra trung tâm sân.

Tô Ly định ngăn cản, thậm chí là vọt tới chắn trước mặt Tô Minh. Cô cũng không tin bố ở đây mà có thể trơ mắt nhìn mình chết trong tay Nguyên Ương, có thể nhìn anh em ruột tự giết lẫn nhau.

Đáng tiếc, hình như Nguyên Chấp đã sớm đoán được Tô Ly muốn làm gì nên ông ta đã dùng khí thế dựng nên một vách tường ngăn cản Tô Ly. . Truyện Trinh Thám

"Ra tay đi", Nguyên Ương giơ tay mời, sau đó, hắn ta chắp tay sau lưng, lộ ra nụ cười chán chường.

Thoáng chốc, đám tu giả võ đạo nhà họ Nguyên xung quanh sân võ đạo đều không nhịn được nhỏ giọng xì xào bàn tán.

Một kiếm ấy của Tô Minh, chỉ cần là tu giả võ đạo nào đạt tới cấp bậc Đại Đế cũng có thể miễn cưỡng đủ tư cách cảm nhận được sức mạnh trong nó. Giờ phút này, tinh thần họ đều chấn động một cách mãnh liệt, gần như sụp đổ!

Chưa nói tới chuyện khác, chỉ riêng sức mạnh của nó thôi đã... Một ngàn tỷ?


Ngàn tỷ ư?

Cũng không phải là một ngàn tỷ.

Trong tình huống mà Tô Minh sử dụng kho tàng huyết mạch thì riêng sức mạnh đã sắp đạt tới 200 tỷ rồi. Mà dưới quy luật không gian nữa thì phải gấp sáu hay thậm chí là gấp bảy lần.

Cho nên một kiếm này, chỉ riêng sức mạnh thôi đã đạt tới con số gần 1300 tỷ rồi.

Dù là Đại Đế trung vị chín chuyển cũng rất khó mà đạt được con số ấy! Nó hoàn toàn là một con số viển vông! Một con số thiên văn!

Thanh kiếm Tô Minh đang dùng là Tù Ma, có cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, tất nhiên nó cũng được gia tăng thêm nhiều thứ. Mặc dù bảo bối cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm ở vực Hỗn Độn không phải là vô cùng hiếm thấy nhưng cũng không phải là phổ biến.

Còn có kiếm ý, một kiếm này của Tô Minh cũng dùng tới kiếm ý! Kiếm ý lục đoạn đỉnh phong gần như đạt tới bán bộ thất đoạn.


Một kiếm này của Tô Minh thật sự không thể nói là dùng dao mổ trâu đi giết gà nữa mà là dùng dao chém cá voi đi giết kiến mới đúng.

Với 1300 tỷ sức mạnh, lục đoạn kiếm ý, Nguyên Ương còn chơi kiểu gì?

Giờ phút này, Nguyên Ương như suýt bị rút thần hồn ra.

Không có bất cứ lời nào có thể miêu tả được sự sợ hãi đến từ trong máu như bây giờ hết.

Một thứ rác rưởi mà hắn ta cho là ngay cả người hầu của mình cũng không bằng, kẻ mà mình chỉ dùng một ngón tay cũng có thể giết chết một trăm lần, thế mà lại lấy ra một thanh kiếm mạnh đến nỗi có thể giết chết cha hắn ta, thậm chí là cả những Thái thượng trưởng lão cao cấp nhất trong nhà họ Nguyên?

Đây hoàn toàn là ác mộng!

Cũng may mà có tiếng hét của Nguyên Chấp và Chu Tàng Kiếm, hắn ta chợt hoàn hồn lại từ trong giây phút sống còn ấy!

“Kinh Thần Nộ!", Nguyên Ương lập tức lấy ra một trang kim loại màu máu. Cái gì mà nhường Tô Minh ba chiêu, cái gì mà khoe khoang ngầu lòi lúc trước, tất cả đều bị hắn ta vứt ra sau đầu. Đến khi Tô Minh thật sự ra tay, trong đầu Nguyên Ương chỉ còn sót lại một suy nghĩ đó chính là sống sót.

Miếng kim loại mỏng như lát cắt, từng con chữ bên trên dập dờn, phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, kết hợp với khí tức Hỗn Độn vô cùng vô tận. Hình thành một lớp màng bọc Hỗn Độn, lập tức chắn trước người Nguyên Ương.
 
Chương 1915: C1915: Kết quả vẫn khá tốt


“Kinh Thần Nộ” này là bảo vật vực ngoại do bốn anh em họ phát hiện ra ở thành Thi Ma, vừa lúc có bốn trang.

"Kinh Thần Nộ!"

"Kinh Thần Nộ!"

“Kinh Thần Nộ!”

Trong giây phút sống còn ấy, ba người Chu Tàng Kiếm cũng quát lên. Lại ba trang “Kinh Thần Nộ” nữa xuất hiện giữa không trung, chắn trước người Nguyên Ương.

Ngoại lệ được bao phủ ba tầng, có thể xem như là ba người Chu Tàng Kiếm cùng ra tay nhỉ?

Nhưng mà.

Ba tiếng rách toạc "roẹt, roẹt, roẹt" vang lên, đất trời gợn sóng, âm thanh cũng không chói tai nhưng lại vô cùng bá đạo. Ba trang “Kinh Thần Nộ” trước mắt bị một kiếm của Tô Minh xé rách một cách hết sức dễ dàng! Giống như chỉ làm một chuyện cực kỳ đơn giản.

Điều này thật là đáng sợ.

Mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được, bốn trang “Kinh Thần Nộ” kia ít nhất cũng là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm. Hơn nữa, còn có thuộc tính phòng ngự hiếm có. Vả lại, hình như còn có cách kết hợp bùa chú chỉ có ở vực ngoại? E rằng sức mạnh phòng ngự của nó đã vượt ngoài tưởng tưởng của mọi người rồi, thế mà ở dưới kiếm mang của Tô Minh lại...


Mà giờ phút này, kiếm mang đã bổ tới trước mặt Nguyên Ương.

Nguyên Ương lại một lần nữa đối mặt với cái chết.

"Thi Ma Tam Trọng Biến!", giây phút ấy, Nguyên Ương hét lên, khí tức cả người điên cuồng kéo lên, lông tơ dựng ngược, có dòng khí màu đen chảy ra từ những lỗ chân lông, khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng sợ.

Cùng lúc đó, khí tức của Nguyên Ương cũng kéo lên đến đỉnh điểm! Giống như ao cạn gặp trời mưa to.

Thoáng chốc, cảnh giới của Nguyên Ương đã nhảy từ Đại Đế trung vị bốn chuyển lên đến năm chuyển!

Lúc khí tức đạt đến mức tối đa.

"Thi Ma Quyền!", Nguyên Ương ngẩng phắt đầu lên rồi đấm ra một quyền.

Chuyển động của một quyền kia giống như một đoàn năng lượng cô đọng thành một ngôi sao băng.

Quyền ra, cả bầu trời vực Hỗn Độn như bị kéo theo!


Quy tắc Hỗn Độn bắt đầu không ngừng sụp đổ.

Khí tức võ đạo ở tầng võ đạo nơi nhà họ Nguyên bắt đầu có cảm giác yếu đi, linh lực hỗn loạn.

Khí thế của một quyền kia mạnh đến khủng bố.

Rất nhiều Đại Đế ở đây kể cả thế hệ trước đều cảm giác được với một quyền này của Nguyên Ương chắc còn có thể đe dọa được cả Đại Đế trung vị bảy chuyển, thậm chí là tám chuyển ấy chứ?

Ngay cả Nguyên Chấp là gia chủ nhà họ Nguyên cũng hơi biến sắc.

Thế nhưng.

"Vèo!"

Một quyền này quả thật rất mạnh mẽ, ngay cả Tô Minh cũng phải khen ngợi và kinh ngạc, hay cho một chiêu võ kỹ sóng âm ngoạn mục.

Đương nhiên, đánh ra một chiêu khủng bố như vậy, Nguyên Ương cũng phải trả giá không ít. Giờ phút này, cả người hắn ta run rẩy, khuôn mặt tái nhợt vặn vẹo, vô cùng suy yếu, rõ ràng là đã tiêu hao rất lớn, giống y như bị thương nặng.

Cũng may.

Kiếm mang đã tới ngay trước mặt Nguyên Ương cuối cùng cũng vỡ vụn.

Kết quả vẫn khá tốt.
 
Chương 1916: C1916: Cảm xúc dao động kịch liệt


Tô Minh bước lên phía trước, dưới hàng triệu ánh mắt kinh hãi và kính sợ xen lẫn đờ đẫn, anh bước về phía Nguyên Ương.

Tô Minh vừa di chuyển là lập tức dọa cho Nguyên Chấp và đám người quản lý nhà họ Nguyên sợ tới mức gần như khó thở mà chết!

Tiếp tục nhập ma!

Muốn động thủ!

Ngăn chặn!

Đến kẻ ngốc cũng biết, Tô Minh vốn là... là… đã lừa gạt tất cả mọi người, anh vốn là một yêu nghiệt siêu, siêu, siêu, siêu cấp của giới võ đạo, Nguyên Ương vốn không phải là đối thủ tương xứng.

Hơn nữa, chênh lệch rất lớn.

Tô Minh đây là muốn giết Nguyên Ương mà!

Song, cho dù đám người Nguyên Chấp muốn ra tay ngăn cản, nhưng... nhưng trong đầu cũng nhớ đến thần hồn người con gái thần bí theo bên cạnh Tô Minh, còn có cả học viện Hỗn Độn nữa, họ không dám!


Vừa hay…

Khoảnh khắc Tô Minh bước tới, Chu Tàng Kiếm đột nhiên hành động. Chu Tàng Kiếm nhướn mày, ánh mắt sắc như gươm, mũi kiếm sắc bén thấu xương, trong tay lóe lên một tia sáng, thanh kiếm mỏng trong tay quá mảnh, cũng có chút nhỏ, giống với Kiếm Ảo Giác. Cổ tay vừa xoay chuyển, kiếm kia giống như đã được trao cho linh hồn và Hỗn Độn, kiếm phong gợn sóng, trong nháy mắt dường như đã tự xoay tròn hàng trăm triệu lần, lần lượt súc thế, lần lượt chất chồng lên, trong nháy mắt, mũi kiếm sắc nhọn như kim, thuần màu vàng kim.

Kiếm động!

Xoẹt!

Âm thanh nhỏ đến cực điểm!

Mà một kiếm này dường như... dường như cũng là kiếm ý lục đoạn đỉnh phong.

Hơn nữa, trên phương diện không chế, ngưng tụ của kiếm ý, hiển nhiên Chu Tàng Kiếm kiểm soát và ngưng tụ kiếm tốt hơn so với Tô Minh rất rất nhiều, đương nhiên, xét về sức mạnh thuần túy thì lại không bằng Tô Minh.

Dù sao, kiếm quang của kiếm này dao động, tạo cho người ta cảm giác giống như Tử Thần giáng lâm, Tiên Nhân giáng trần, Ma Vương hàng thế, nhất là đám kiếm tu đang có mặt kia, trong mắt đều đã bị nhiễm phải màu vàng kim, trong lòng đều đã vắt ngang một thanh kiếm, một thanh kiếm giết người giết đất trời.

Kiếm quang xuất ra tựa như bão tố...


Nhốt chặt Tô Minh!

Trong chớp mắt hắn ta đã tới trước mặt Tô Minh.

Bóp chặt cổ họng đối thủ ngay điểm chí mạng.

Hơn nữa, đã ở trước mặt Tô Minh rồi.

Chẳng lẽ... Chu Tàng Kiếm muốn giết nhanh Tô Minh sao?

Nhưng cách nghĩ này vừa mới xuất hiện.

Lại nghe thấy tiếng Tô Minh quát: “Không gian trùng áp! Không gian lưu đày! Không gian loạn lâm! Không gian xé rách! Không gian treo cổ! Không gian điệp!”

Sau đó.

Tia kiếm quang màu vàng kim kia lại dừng lại trước mặt Tô Minh, cho dù tia kiếm quang kia chỉ còn cách cổ họng Tô Minh một thước.

Ở phía xa, toàn thân Chu Tàng Kiếm run lên, như thể vừa nhìn thấy ma.

Cảm xúc dao động kịch liệt.
 
Chương 1917: C1917: Ăn miếng trả miếng


Mà cảm giác sợ hãi và kiêng kị trước đây gần như chưa từng xuất hiện bỗng rạo rực trong lòng hắn.

“Đừng gấp, chờ chút, tôi tiễn ba người đến Tây Thiên!”, trong không gian tĩnh mịch, Tô Minh khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn Chu Tàng Kiếm ở đằng xa một cái, mỉm cười, tựa như ánh nắng, ôn nhu, giống như đang tùy ý nói một câu.

Cũng chính là đã nói một câu như vậy.

Tô Minh thu tầm mắt, nhìn Nguyên Ương trước mặt: “Cho nên, em gái tôi nói, quân át chủ bài của con bé chính là anh trai Tô Minh của con bé, thế còn chưa đủ sao?!”

Tô Minh cười nhạt hỏi.

Mà sát ý cũng bắn tung tóe.

Trong nhà họ Nguyên, bất kì người nào cũng có thể cảm nhận được sát ý của Tô Minh, thưa thớt nhưng kiên định, rõ ràng, thuần khiết.

“...”

Nguyên Ương giờ phút này vốn không thể nói gì, chỉ có sự run rẩy vô tận.


“Tiền bối, anh nói thử xem? Quân át chủ bài của em gái tôi đã đủ chưa?”, Tô Minh nhướn mắt, liếc nhìn Nguyên Chấp cách đó không xa, cười hỏi.

Nguyên Chấp rất lo lắng.

Bởi vì, lúc này ông ta lại không thể ra tay.

Sự sống và cái chết của Nguyên Ương hiện giờ đang phụ thuộc vào một ý niệm của Tô Minh.

Dưới sự sợ hãi to lớn, ông ta vô thức nhìn về phía Tô Ly: “Ly nhi…”

Lúc này ông ta mới nghĩ đến con gái mình, trong lòng vô cùng, vô cùng, vô cùng hy vọng rằng Tô Ly có thể lên tiếng, cứu Nguyên Ương.

Song, Tô Ly căn bản lại chẳng có phản ứng gì.

Nếu như lúc trước bố đồng ý lời cầu xin của cô thì trận đấu giữa anh trai Tô Minh và Nguyên Ương vốn sẽ không phải là một trận đấu sinh tử.

Chỉ là trao đổi kinh nghiệm.


Không phải sao?

Kết quả, trước đó, bố cô tưởng rằng, phải nói là bao gồm cả cô trong đó, tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh trai Tô Minh cũng không thể là đối thủ của tử tướng thành Thi Ma chuyển thế, đối thủ của Nguyên Ương - Đại Đế hạ vị bốn chuyển, bố vốn đã phớt lờ lời cầu xin và van xin của cô, bởi vì ông ta chỉ quan tâm đến suy nghĩ của người thừa kế Nguyên Ương này.

Chỉ thế thôi…

Nếu đã như vậy, việc gì cô phải đáp lại Nguyên Chấp chứ?

Ăn miếng trả miếng.

Cái gọi là quan hệ huyết thống,... đối với người khác mà nói, có lẽ là cực kỳ quan trọng, thậm chí là quan trọng nhất, nhưng đối với Tô Ly, ha ha... cô sinh ra là một đứa con ngoài giá thú, bị Nguyên Chấp và nhà họ Nguyên vứt bỏ.

Từ đáy lòng cô, cả nhà họ Nguyên, bao gồm Nguyên Chấp, Nguyên Ương và những người có quan hệ huyết thống máu mủ với nhau cộng lại, cũng không thể so được với một cọng lông của Tô Minh.

“Động thủ!”, chính vào lúc này, bầu không khí gượng ép và căng thẳng đến đỉnh điểm, Chu Tàng Kiếm đột nhiên hét lên.

Cùng lúc hét lên, tiên phong ra tay trước.

“Ngàn kiếm ngang trời, đạo Kiếm Đế, định!”, Chu Tàng Kiếm giơ tay chỉ một cái, trong chốc lát, hơn một ngàn đường kiếm từ đâu bỗng nhiên xuất hiện.

Mỗi một thanh kiếm đều là kiếm thật, không phải vật thay thế cho kiếm quang hay kiếm ý, mỗi một thanh kiếm ít nhất đều là linh bảo hỗn độn.

Trong số đó, có hàng chục thanh kiếm thuộc cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn.
 
Chương 1918: C1918: Đây quá khủng bố rồi


Chỉ vỏn vẹn hơn một ngàn thanh kiếm này thôi đã kinh ngạc không thể tưởng tượng được rồi.

Nói thế này vậy, cho dù là một thế lực thuộc tính trong bốn vương quốc, ba tông môn, hai môn phái, một thuộc tính như nhà họ Nguyên của vực Hỗn Độn, trên dưới cộng lại, nhiều nhất chỉ có thể lấy được ra mấy trăm binh khí cấp bậc Hỗn Độn.

Mà một mình Chu Tàng Kiếm mà lại có thể tạo đủ hàng ngàn thanh kiếm? Lại còn là kiếm thuần một màu! Đây...

Chu Tàng Kiếm à Chu Tàng Kiếm, cái tên này, không phải bỗng dưng mà có.

Đâu chỉ Tàng Kiếm?

Đó là Tàng Thiên Kiếm!

Dù là Tô Minh, cũng có chút kinh ngạc đến ngây người.

Không phải anh chưa từng nhìn thấy qua cường hào, chẳng hạn như tộc Ma Tuyền, chính là đại cường hào, còn có Túy Kiếm Ma, nhưng so với Chu Tàng Kiếm... thì còn cách xa mười vạn tám ngàn dặm.

Hơn một ngàn thanh kiếm cấp bậc Hỗn Độn, quá điên cuồng rồi!


Có điều, sau sự chấn động cực độ là sự vui mừng quá đỗi, Tô Minh đã thực sự vui mừng quá đỗi, hơn một ngàn thanh kiếm cấp bậc Hỗn Độn này sẽ đều là của anh, ai cũng không thể ngăn cản được.

Hơn một ngàn thanh kiếm cấp bậc Hỗn Độn này sẽ có tác dụng lớn đối với bản thân anh rồi.

Còn nữa, tại sao Chu Tàng Kiếm lại sở hữu hơn một ngàn thanh kiếm cấp bậc Hỗn Độn này? Hoàn toàn là bởi vì kiếp trước hắn ta ở thành Thi Ma đã rèn luyện mấy chục ngàn năm, thu thập từng chút từng chút một, thành Thi Ma chính là một kho báu vật khổng lồ, một kho báu vật cực kì nguy hiểm nhưng cũng có đủ loại bảo bối.

Hắn ta đã tìm kiếm mấy chục ngàn năm, mới có được một bộ sưu tập như vậy.

Trong nháy mắt…

“Xoẹt…”

Không gian nơi toàn bộ trên dưới nhà họ Nguyên đang đứng, toàn bộ đã bị kiếm ý và kiếm vận chấn động thành những mảnh vỡ chân không.

Hơn một ngàn thanh kiếm ở trên không, thật quá đáng sợ.

Tại hiện trường, ngoại trừ một số người, chỉ cần là kiếm tu, không ai có thể cầm chắc kiếm của bản thân trong tay được nữa, gần như đều muốn quỳ xuống.


Trên bầu trời, có kiếm lôi đang chấn động, có kiếm linh đang lướt qua lại.

Dưới mặt đất, có kiếm mạch đang kêu vang, có kiếm hỏa đang thiêu đốt.

Một thế giới kiếm đạo thuần túy bỗng hình thành.

Hơn một ngàn thanh kiếm, tất cả đều nằm dưới sự kiểm soát tuyệt đối của Chu Tàng Kiếm, một tia một vận, một đường kiếm ý, một phong một hồn, tất cả đều khóa chặt lấy Tô Minh!

Mà bản thân Chu Tàng Kiếm lúc này cũng đã trở thành một kiếm thể, hòa vào vạn giới, hòa vào kiếm đạo, hòa vào sát phạt.

Kiếm ý khủng bố thậm chí còn đang du tẩu trên dưới, khắp người hắn ta.

Cùng với đạo Kiếm Đế, trong khoảng thời gian vài giây thôi mà cũng có được cảm giác hồn hậu khi kiếm rơi xuống chúng sinh, chỉ trong chớp mắt, dường như có hàng tỷ đường kiếm quang đang vung vẩy.

Đây…

Đây quá khủng bố rồi!

Chu Tàng Kiếm nghiêm túc rồi!

Vừa ra tay.
 
Chương 1919: C1919: Xuất hiện từ trong hư vô vô tận


Mọi âm thanh im bặt, muôn vàn sự chấn động, hàng triệu sự điên cuồng!

"..."

Phong Vũ Vân vừa mới vui mừng quá đỗi bởi thực lực mà Tô Minh thể hiện ra để nghiền ép Nguyên Ương đã vượt quá sức tưởng tượng thì chỉ trong chớp mắt sau đó, cô ta không được trải qua sự quá độ nào, cảm xúc đã tụt thẳng xuống trạng thái hoảng sợ cực điểm.

Phong Vũ Vân cũng coi như là một nửa kiếm tu.

Chính vì vậy, cô ta có thể cảm nhận được sức mạnh vô địch của Chu Tàng Kiếm!

“Đây... đây... E là có thể giết chết bố mình chỉ trong tích rồi...”, đầu óc của Phong Vũ Vân như chết lặng.

“Được cứu rồi!”, Nguyên Chấp thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng không còn quá tái nhợt nữa, mà biến thành đỏ bừng vì kích động.

Phải.

Ông ta không dám ra tay với Tô Minh.

Ngay cả khi Tô Minh thực sự giết chết con trai Nguyên Ương của mình.


Trong thế hệ trước, không có ai dám ra tay với Tô Minh.

Nhưng hiện tại…

Cần đến thế hệ trước sao?!

Cần sao?

Hơn một ngàn thanh kiếm xẹt qua trên bầu trời, vây quanh Tô Minh, chỉ cần Tô Minh có một tí mảy may chuyển động dị thường nào thì sẽ bị ngàn kiếm xuyên tim!

Chết chắc!

Có ngon thì tiếp tục, anh còn dám giết Nguyên Ương không? Dám không?

Không cần.

Trong ánh mắt Nguyên Chấp lóe lên một tia phẫn hận cùng chế giễu, không khỏi lại liếc nhìn về phía Tô Ly: “Năm đó vứt bỏ con là đúng, thấp kém thì chính là thấp kém!”


Toàn thân Tô Ly run lên.

Cô không lên tiếng.

Nhưng, tiếng nghiến răng ken két vang lên, răng đều sắp gãy rồi.

“Búa vàng! Giáo gỗ! Đao nước! Kích lửa! Tên đất!”, mà đây mới chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, đột nhiên, Đồ Quảng gầm lên một tiếng.

Trong nháy mắt.

Ngũ hành xuất hiện từ khắp trời đất chung quanh.

Xuất hiện từ trong hư vô vô tận.

Xuất hiện từ sâu trong lòng đất.

Thuộc tính Kim tràn ngập, thuộc tính Mộc chảy xuôi, thuộc tính Thủy gào thét, thuộc tính Hỏa bạo liệt, thuộc tính Thổ chấn động!

Ngũ hành hóa hình.

Búa nện, giáo đâm, đao chém, kích xiên, mũi tên bay.

Dưới ánh mắt kinh ngạc và ngớ người của đám đông, binh khí ngũ hành hóa hình hợp thể trong chớp mắt.
 
Chương 1920: C1920: Tình huống gì vậy


Đã hóa thành một cái ấn lớn!

Đại Ấn Ngũ Hành!

Đây không phải mấu chốt, quan trọng là, linh khí tỏa ra từ đại ấn này, vậy mà lại... lại… lại đạt tới linh khí thuộc tính bán bộ thất đoạn.

Đây rõ ràng là thần tích.

Bất kể là thuộc tính hay quy luật, cho dù là ở Vực Hỗn Độn, cho dù là thế hệ trước cộng lại, có mấy người có thể chạm đến lục đoạn chứ?

Lục đoạn đã là của quý hiếm có rồi.

Mà bán bộ thất đoạn, đó rõ ràng là... là sự tồn tại trong truyền thuyết.

Huống hồ là ngũ hành thất đoạn?

Vạn vật trên đời đều lấy thuộc tính ngũ hành làm cấu tạo dựa nền tảng.


Ngũ hành là nền tảng!

Kiểm soát ngũ hành, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, còn đáng sợ hơn là kiểm soát Hỗn Độn.

Đồ Quảng trên phương diện thuộc tính ngũ hành có trình độ tới như vậy sao?

Ngũ hành lóe lên ánh sáng thần vận thần bí, đã khóa chặt Tô Minh.

“Ha ha ha ha, tốt! Tốt! Tốt!”, Nguyên Chấp cười lớn haha, thậm chí còn nói ba từ tốt, tử tướng của thành Thi Ma, quả nhiên, danh xứng với thực!

“Haha...”. Ngay cả Nguyên Ương cũng đã hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tô Minh cười khinh bỉ, ý tứ trong ánh mắt là ý “cầu giết”, là giễu cợt.

Tôi, Nguyên Ương, phải, tạm thời không phải là đối thủ của cậu.

Nhưng đại ca, anh hai, có thể giết ba trăm tên như cậu mấy lần, có tin không?


“Vì vậy, tôi nghĩ, cậu nên làm quân át chủ bài của em gái mình đi!”, Chu Tàng Kiếm lên tiếng, trong giọng nói nhàn nhạt là sự kiêu ngạo tuyệt thế mà chỉ có tử tướng của thành Thi Ma mới có.

Mạc Thương đứng thứ tư lúc này cũng không có xen vào, bởi vì thực lực của hắn và Nguyên Ương cũng không chênh nhau là mấy, Nguyên Ương đã bị Tô Minh đánh bại trong giây lát, vậy thì hắn có thể mạnh đến nhường nào để mà xen vào chứ?

Huống hồ, có đại ca và anh hai là đủ rồi.

Mặc dù anh em bọn họ có bốn người.

Tuy nhiên, nếu xét về thực lực thì Nguyên Ương xếp thứ ba và Mạc Thương thứ tư hoàn toàn không so được đại ca Chu Tàng Kiếm và anh hai Đồ Quảng.

“Thằng nhóc ngu dốt, quả nhiên có thiên phú võ đạo không thể tưởng tượng, ở tuổi này mà có thể đánh bại nhóc út, quả thực là hiếm có, nhưng cũng không phải là loại sức mạnh mà cậu có thể phách lối trước mặt đại ca và anh hai được!”, Mạc Thương lẩm bẩm, có chút khó coi. Cái gọi là thiên tài, dù là kiếp này hay kiếp trước, đều gặp phải không ít, nhưng dù có là thiên tài, đụng phải đại ca và anh hai, thì cũng có cùng một kết quả, cùng một kết quả bị bẽ mặt.

Thế nhưng….

Ngay sau đó.

“Trước đó đã nói để bốn anh em các người cùng nhau xông lên thì không đồng ý, hiện tại chẳng phải đều xông lên cùng nhau sao? Thật phiền phức!”, Tô Minh thản nhiên nói.

Lời này vừa dứt, trên sân võ đạo, hàng loạt ánh mắt nhìn Tô Minh khẽ dao động.

Tình huống gì vậy?
 
Chương 1921: C1921: Chu tàng kiếm quá mạnh


Bị ngàn thanh kiếm bao vây, bị Đại Ấn Ngũ Hành khoá chặt, mà Tô Minh còn kiêu ngạo như vậy?

“Chết đi!”. Thấy thái độ Tô Minh vẫn kiêu ngạo như vậy, ánh mắt Chu Tàng Kiếm chợt trở nên sắc bén, không còn chút chờ đợi nào, quát lớn một tiếng, sát ý đầy mình.

Đột nhiên…

Ngàn thanh kiếm chuyển động.

Ngàn thanh kiếm vừa chuyển động thì toàn bộ nhà họ Nguyên đều có cảm giác như bị kiếm đạo trấn áp.

Toàn bộ trận pháp cổ xưa kinh khủng ẩn giấu trên dưới nhà họ Nguyên đều bắt đầu vỡ nứt.

Linh mạch bên dưới nhà họ Nguyên cũng đã bắt đầu không trụ nổi.

“Rút!”. Nguyên Chấp quát lớn, cùng lúc đó, vài vị trưởng lão cùng nhau ra tay, những người tầng lớp cao thực lực mạnh và các đệ tử bảo vệ nhà họ Nguyên đều điên cuồng lùi về phía sau.

Lại nói, ngàn thanh kiếm kia ẩn chứa kiếm ý lục đoạn đỉnh phong, lại phối hợp với Đế Đạo của Đại Đế trung vị bảy lần chuyển gần như hoàn hảo. Đáng sợ nhất là Đế Đạo này lại là bốn loại Đế Đạo, nói cách khác, Chu Tàng Kiếm đã từng luân hồi bốn lần, bốn lần đều chứng đạo thành Đế, không, bốn lần đều chứng đạo thành Đại Đế trung vị rồi.


Hơn nữa, chuyện càng bất ngờ nhất là, bốn loại Đế Đạo này, lại còn không dính dáng gì đến nhau.

Một là sát ý Đế Đạo.

Mộ là thuộc tính phong Đế Đạo.

Một là kiếm ý Đế Đạo.

Một là ẩn giấu Đế Đạo.

Lúc này bốn loại Đế Đạo này bất giác lại hợp sức với nhau.

Ngàn thanh kiếm dâng trào, gần như không hề lãng phí chút thời gian, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ lấy Tô Minh, từ khắp nơi xung quanh đã bao phủ thành tù kiếm.

Chúng vây nhốt Tô Minh.

“Kể cả là tôi thì cũng phải bị giết cả trăm lần!”, Nguyên Chấp lầm bầm tự nói, đổi lại là ông ta, bị ngàn thanh kiếm vây nhốt như vậy chắc chắn cũng sẽ không có khả năng sống sót quay về, thậm chí, ông ta cảm thấy, dưới Đại Đế thượng vị, cho dù là Đại Đế trung vị chín lần chuyển, đối mặt với đợt tấn công như vậy cũng phải nuốt hận thôi?


Chu Tàng Kiếm quá mạnh!

Ông ta âm trầm nhìn Tô Minh chằm chằm, ông ta biết, có thể phải nói một câu với Tô Minh: Kiếp sau, gặp lại nhé!

Lúc này Phong Vũ Vân và Tô Ly, đương nhiên đã căng thẳng đến cực điểm, đã gần như ngất xỉu, ngay cả khóc, cả kinh ngạc cũng đều quên hết cả rồi…

Trong phút chốc.

Khi tất cả mọi người đều cho rằng Tô Minh sẽ bị giết chết vụn vỡ thành hư vô.

“Bia Huyền Diệu!”, Tô Minh lạnh nhạt thốt ra ba chữ này.

Sau đó… Bia Huyền Diệu xuất hiện, chấn động ba trăm sáu mươi độ quanh người Tô Minh.

Sau đó.

“Leng keng…”

Ngàn thanh kiếm chấn động, uốn lượn, rên rỉ…

Rơi trên bia Huyền Diệu.
 
Chương 1922: C1922: Giống như tận thế ngũ hành


Còn bia Huyền Diệu, lại… Lại… Lại không hề nứt vỡ.

Cũng chỉ là ánh sáng đột nhiên tối đi hẳn, trên bia cũng chỉ xuất hiện thêm dấu vết của ngàn thanh kiếm, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Chặn được rồi!

Cứ vậy ngăn cản lại đòn tấn công của Ngàn thanh kiếm.

“Không thể nào!”. Ở phía xa, Chu Tàng Kiếm gào rống, cổ họng cũng như muốn nứt toạc, ánh mắt đều tràn đầy đỏ tơ máu.

Không chấp nhận nổi!

Đúng!

Bia Huyền Diệu kia của Tô Minh chính là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, khả năng phòng ngự kinh người.

Thế nhưng, hắn ta có hơn ngàn thanh kiếm, vả lại trong đó không thiếu kiếm thuộc cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, mà cũng không chỉ một thanh, lại càng không phải nói, trong đó còn có sáu đoạn kiếm ý đỉnh cao, còn có bốn loại Đế Đạo,…

Rốt cuộc là chuyện gì?

Mà ngay giây tiếp theo.


Vốn dĩ, bia Huyền Diệu còn có vết tích của ngàn thanh kiếm và ánh sáng mờ nhạt, ngay sau đó đã khôi phục lại rồi.

Ánh sáng đã khôi phục lại.

Vết kiếm ngàn thanh kiếm đã biến mất.

Tất cả dấu vết đều không còn.

Đây…

“Mặc dù bia Huyền Diệu cũng là cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, nhưng trên thực tế đã là cấp độ binh khí Vĩnh Hằng rồi, nhưng một văn minh chỉ có thể có một binh khí Vĩnh Hằng, tạm thời bia Huyền Diệu không thay thế được binh khí Vĩnh Hằng nguyên bản kia, cho nên mới xem như là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm!”

Một tháng có một trăm ngàn thì có thể nói là thu nhập một tháng chưa đến một trăm triệu.

Người ta thu nhập một tháng chín mươi triệu thì cũng có thể nói là thu nhập một tháng chưa đến một trăm triệu.

Nhưng một trăm ngàn và chín mươi triệu có thể giống nhau được sao?

“Đi!”. Lúc này, Đồ Quảng cũng rất hoảng hốt, gần như là theo bản năng mà quát lớn một tiếng, sử dụng Đại Ấn Ngũ Hành mang theo khí tức ngũ hành mạnh mẽ, thần bí, trọn vẹn ngũ hành chấn động xông về phía Tô Minh.


Trong chốc lát.

Đại Ấn Ngũ Hành kia đã đến trên đầu Tô Minh.

Giống như bầu trời sập xuống!

Giống như tận thế ngũ hành!

Ngũ hành trào dâng, sát ý cuồn cuộn khiến người ta cảm thấy như địa ngục kinh khủng.

“Trấn!”, Đồ Quảng quát lên.

Đại Ấn Ngũ Hành đã vào thế chuẩn bị đến cực độ, lại chuyển động.

“Bia Huyền Diệu, đi!”, Tô Minh lại thản nhiên cười, bình tĩnh nói, bia Huyền Diệu lại hướng lên trên, từ dưới lên trên đỡ trực diện Đại Ấn Ngũ Hành.

Chuyện này…

Đồ Quảng mừng như điên.

Thật sự.

Có cảm giác vui mừng điên cuồng như người bình thường trúng số một trăm triệu vậy.

Chuyện hắn ta muốn nhất chính là nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này…. Tô Minh dùng bia kia đánh trực diện Đại Ấn Ngũ Hành.
 
Chương 1923: C1923: Tù kiếm điên cuồng


Trước tiên không nói đến kết quả thế nào? Đây cũng xem như lấy bia Huyền Diệu ra khỏi phạm vi xung quanh Tô Minh rồi.

Bia kia không thể giúp Tô Minh đã cản lại được nữa rồi.

Lúc này, ngàn thanh kiếm của đại ca lại tiếp tục tấn công thì Tô Minh không chết được tám, mười lần?

Hắn ta nghĩ không ra, rốt cuộc Tô Minh có phải mất não hay không vậy? Rõ ràng có thể không cần dùng bia Huyền Diệu đánh trực diện Đại Ấn Ngũ Hành, chỉ cần tránh né bên cạnh bia kia thôi, không cần thoát khỏi phạm vi phòng vệ của bia thì sẽ có thể chiến thắng rồi.

Nhưng anh lại cứ lựa chọn làm như vậy.

Đây không phải mất não thì là gì?

Một chút kinh nghiệm chiến đấu cũng chẳng có.

Thậm chí Đồ Quảng cũng không đi nhắc nhở đại ca Chu Tàng Kiếm, khoảnh khắc kia Chu Tàng Kiếm đã sững người, sau đó cũng vui mừng điên cuồng, cùng với sát ý nặng nề, lập tức quát lên: “Ngàn thanh kiếm, giết!”

Chuyện vui đến quá bất ngờ.

Tô Minh tự mình tìm con đường chết.


Trách ai được!

Chu Tàng Kiếm vô cùng hưng phấn.

Hiện tại, bia kia của Tô Minh đã đến trên đỉnh đầu một khoảng cách rồi, cho dù bây giờ Tô Minh có tìm cách triệu hồi bia Huyền Diệu về thì cũng chẳng kịp nữa rồi đúng không?

Bởi vì, ngàn thanh kiếm của Chu Tàng Kiếm tấn công với tốc độ nhanh trong chớp mắt.

Tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng.

Lúc này.

Toàn bộ nhà họ Nguyên, từ trên xuống dưới, toàn bộ mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm, vui mừng phấn khích.

Vẻ mặt Nguyên Chấp đỏ bừng lại có chút tím tái.

Vốn dĩ, lúc Tô Minh dùng bia kia ngăn chặn ngàn thanh kiếm của Chu Tàng Kiếm, ông ta đã kinh sợ gần như nghẹt thở.


Nhưng vừa chớp mắt.

Ha ha ha ha…

Có lúc, chuyện vui luôn đến vào lúc không ngờ được nhất.

“Tô Minh, anh… Rốt cuộc anh..”, Phong Vân Vũ suýt nữa đã tức đến mức không thở nổi, nghẹn đến chết rồi.

Rõ ràng, tấm bia kia rất mạnh.

Rõ ràng đã đứng ở thế không thể đánh bại.

Vậy tại sao phải…

Tại sao phải tự tìm đường chết vậy!

Ngay sau đó.

Quả nhiên, ngàn thanh kiếm lại ập đến tấn công.

Tù kiếm điên cuồng.

Trơ mắt nhìn ngàn thanh kiếm lại bao vây Tô Minh, nhìn ngàn thanh kiếm kia lại sắp xuyên qua yết hầu, qua đầu, qua ngực… của Tô Minh, ngàn thanh kiếm nóng rực, ánh sáng sáng chói, sát khí nặng nề đến cực điểm.

Nhưng ngay lúc đó.
 
Chương 1924: C1924: Ngũ hành sụp đổ


“Quy luật Trường Hà! Hiện!”, Tô Minh thản nhiên nói.

Thật sự rất bình thản.

Bia Huyền Diệu có ở bên cạnh hay không, Tô Minh cũng thật sự rất bình thản! Muốn đánh anh thế nào thì cứ đánh vậy!

Quy luật Trường Hà?

Là cái gì? Chu Tàng Kiếm đang vô cùng kích động, phấn khích, mong đợi rồi lại sững người, có phần không hiểu.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cảnh tượng động trời đã xuất hiện.

Quy luật Trường Hà ước chừng hơn bốn ngàn loại quy luật đã dung hợp lại, cứ vậy xuất hiện trước mắt mọi người, xuất hiện chắn ngang trời, bao phủ quanh người Tô Minh, bao vây lấy ngàn thanh kiếm của Chu Tàng Kiếm bên trong.

Có thể thấy rõ ràng, ngàn thanh kiếm kia vô cùng sắc bén, là những thanh kiếm xuất sắc nhất cấp bậc Hỗn Độn. Giây trước đó vẫn còn ánh sáng bao phủ cả tỷ, tỷ trượng, sát ý ngập trời, thời khắc trước đó vẫn có sát khí nặng nề như muốn chém giết Tô Minh, nhưng bây giờ, không hề nhúc nhích, đã bị quy luật Trường Hà trói buộc từng chút một.

Quy luật Trường Hà giống như một đầm lầy.

Trấn áp, ràng buộc từng thanh kiếm trong đó.


“Quy luật Trường Hà?”. Trên sân võ đạo, những người đứng đầu nhà họ Nguyên có nhiều kiến thức, kể cả Nguyên Chấp, ai ai cũng đều kinh sợ mất hồn!

Trước hết, muốn ngưng tụ quy luật Trường Hà thì ai lại không muốn?

Nhưng phải cần có thời gian!

Một loại quy luật phải cần dung hợp, ngưng tụ, hoà hợp lại, cho dù thiên phú phi thường thì cũng cần phải có thời gian dung hợp từng chút một mới làm được!

Nhà họ Nguyên có một vị lão tổ đã từng dung hợp năm trăm loại quy luật, muốn dung hợp được một quy luật Trường hà, kết quả thế nào? Ước chừng đã hao phí cả mấy ngÀn vạn năm, cuối cùng cũng không thành công.

Dung hợp năm trăm loại quy luật đã như vậy, thì hơn bốn ngàn loại thì thế nào?

Chẳng phải cần đến một tỉ năm tám trăm triệu năm sao?

Nhưng Tô Minh ở trước mặt này, chết tiệt, anh còn chưa đến ba mươi tuổi đấy! Thật sự muốn điên rồi!

Được thôi.


Cho dù bỏ qua chuyện dung hợp quy luật cần thời gian.

Thì với hơn bốn ngàn loại quy luật thì anh từ đâu có được?

Theo suy nghĩ và phỏng đoán của những cao thủ đứng đầu của nhà họ Nguyên như Nguyên Chấp thì trong cả nền văn minh, sau thời kỳ khai thiên lập địa, trải qua sự phát triển và biến đổi hơn một tỉ năm, trong đó, toàn bộ quy luật chắc chắn cũng không vượt qua mười ngàn loại, nhiều nhất cũng là bảy ngàn loại mà thôi.

Mà một mình Tô Minh đã nắm giữ khả năng dung hợp hơn bốn ngàn loại rồi?

Chuyện này…

Chuyện này hoàn toàn là người đầu tiên kể từ sau khi nền văn minh khai thiên lập địa, là người đầu tiên mà không cần tranh cãi.

Tất cả mọi người trên sân võ đạo đều hoá đá, kinh hãi như chết điếng người.

“Ầm!”

Trên không phía trên đỉnh đầu Tô Minh không xa chợt vang lên tiếng động.

Mọi người lại nhìn thấy.

Ngũ hành sụp đổ!

Ánh sáng vỡ vụn!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom