Dịch Full Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1793: C1793: Nghe nói cô ta có người trong mộng rồi


Trong giọng nói của Linh Hoành đầy vẻ bi thương và đau đớn.

“Đại hôn gì chứ? Căn bản là thủ đoạn bỉ ổi. Con từng gặp chị Khuynh Thành rồi. Chị ấy không thích Thánh tử tộc Ma Tuyền đó, chị ấy không thể nào gả cho hắn được, nhất định là tộc Ma Tuyền đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó để ép buộc”, Linh Điệp đột nhiên nói, đôi mắt đẫm lệ.

Thân người Tô Minh khẽ run rẩy.

Khuynh Thành?

Lẽ nào là…

Quan Khuynh Thành?

“Linh Điệp! Chị Khuynh Thành mà cô nói, tên đầy đủ là gì?”, Tô Minh hỏi.

“Quan Khuynh Thành! Hình như chị ấy thuộc loài người”, Linh Điệp nhìn Tô Minh, đáp.


Ánh mắt Tô Minh sầm lại, sau đó lại sáng lên.

“Haiz! Nói ra thì Quan Khuynh Thành cũng đen đủi. Nghe nói, cô ta mang trong mình thần cách đẳng cấp nên bị tộc Ma Tuyền để ý đến. Một vị trưởng lão của tộc Ma Tuyền nhận cô ta làm đệ tử là có dã tâm”.

“Thần cách đẳng cấp là sức hút không thể kháng cự với tộc Ma Tuyền”.

“Tộc Ma Tuyền vốn định dùng một số thủ đoạn để cướp đi thần cách đẳng cấp của Quan Khuynh Thành”.

“Nhưng nghe nói, cô gái đó cũng may mắn, có được nhan sắc hơn người, thế gian cũng hiếm gặp nên được Thánh tử tộc Ma Tuyền để ý đến nên quyết tâm lấy cô ta làm vợ”.

“Nhưng hình như Quan Khuynh Thành có chết cũng không đồng ý, nghe nói cô ta có người trong mộng rồi”.

“Để Quan Khuynh Thành đồng ý lấy mình, hình như Thánh tử tộc Ma Tuyền đã khẩn cầu bà lão tế mạng ở tộc Ma Tuyền dùng thủ đoạn gì đó phong ấn tất cả ký ức của cô ta”.


“Vì vậy, cộng với việc nhiều tộc người ở tộc Ma Tuyền hùa vào gạt Quan Khuynh Thành nên cô ta mơ hồ rồi gượng đồng ý với Thánh tử tộc Ma Tuyền”.



Linh Hoành nói xong thì Tô Minh bật cười.

Chỉ có điều, nụ cười này vô cùng tàn nhẫn.

“Tộc Ma Tuyền! Được lắm! Chúng ta không đội trời chung rồi”, Tô Minh thầm dấy lên sát ý.

Sau đó anh lại hỏi: “Ở đây cách tộc Ma Tuyền có xa không?”

“Cậu muốn đến tộc Ma Tuyền xem hôn lễ sao?”, Linh Hoành hỏi.

Tô Minh gật đầu.

“Không xa! Nhưng nơi ở của tộc Ma Tuyền ẩn giật lắm, không có chiến xa Ma Tuyền của tộc Ma Tuyền đưa đón thì không có ai đến được đó cả. Nếu như cậu muốn đến thì ngày mai chiến xa Ma Tuyền đến lấy rượu và đón Linh Điệp đi, cậu có thể đi cùng”, Linh Hoành nói, giọng nói đầy bi thương.

Ông ta đã quyết định để con gái đến đó. Mặc dù điều này có thể dẫn đến tấn bi kịch cho con gái nhưng còn hơn là cả tộc Thanh Yêm bị diệt? Ông ta không chỉ là một người bố mà còn là tộc trưởng của cả tộc Thanh Yêm nữa.
 
Chương 1804: C1804: Cực kỳ đáng sợ


Bởi vì quá sợ hãi mà mềm nhũn hai chân, vừa buông ghế nhường chỗ, cả người liền ngã quỵ xuống nền đất, có thể nhìn thấy rõ ràng chân anh ta đang run rẩy.

“Ha ha ha…”, một màn này lại khiến cả cung điện phá lên những tràng cười, thật là thú vị.

Phục Yểm ngồi xuống chỗ vốn dĩ thuộc về Linh Chỉ, nói với Linh Điệp ở bên cạnh: “Rót rượu”.

“Vâng vâng vâng…”, Linh Điệp nhanh chóng rót rượu cho hắn.

Ánh mắt Phục Yểm lại rơi lên người Linh Điệp.

Suồng sã đánh giá từ trên xuống dưới, đầy dục vọng.


Không thèm che giấu.

“Cô hẳn là thánh nữ Linh Điệp của tộc Thanh Yêm? Tiếng lành đồn xa, quả là danh xứng với thực”, Phục Yểm cười hì hì: “Nào, Linh Điệp, cùng bổn công tử uống một ly!”

“Linh… Linh Điệp không… không biết uống rượu”, khuôn mặt Linh Điệp sớm đã tái xanh không còn chút máu, sợ tới nỗi trái tim như đang bị một bàn tay bóp chặt lấy.

“Thiếu chủ Ngưỡng Sơn, con gái tôi một lúc nữa có lẽ còn phải lên sân khấu nhảy múa, quả… quả … quả thực không thể uống rượu”, Linh Hoành khẩn trưởng nói, vì muốn giúp con gái kết thúc đoạn hội thoại này, cũng không màng tới những việc khác nữa, trực tiếp nhắc tới tộc Ma Tuyền.

Điệu múa mà ông ta nói chính là điệu múa Linh Điệp sẽ biểu diễn để góp vui cho hôn lễ của Thánh tử tộc Ma Tuyền.

Vì vậy, không thể uống rượu.


Nếu thiếu chủ Ngưỡng Sơn cậu lại bức ép, vậy chính là không nể mặt tộc Ma Tuyền cùng Thánh tử tộc Ma Tuyền.

“Vậy sao?”, Phục Yểm cười ha hả, vậy mà nhướng mắt nhìn về phía một vị chấp sự của tộc Ma Tuyền đang thu xếp công việc ở phía xa mà quát lên: “Chấp sự Ma Thông, bổn công tử muốn cùng cô Linh Điệp đây uống vài ly rượu, sẽ không ảnh hưởng tới điệu múa chúc mừng hôn lễ lát sau chứ?”

Đây chính là bia đỡ từ thân phận cùng thực lực của Phục Yểm.

Thực sự rất ngạo mạn.

Đổi thành người khác có lẽ cũng không dám hỏi như vậy.

“Ha ha ha, đương nhiên không ảnh hưởng”, vị chấp sự tên Ma Thông kia thậm chí chẳng hề do dự liền nể mặt, suy cho cùng, trong mắt ông ta cùng tộc Ma Tuyền, Linh Điệp dâng tặng một điệu múa cũng chỉ là một chuyện nhỏ, thậm chí, cô có múa hay không cũng không quan trọng, hà tất phải vì chuyện nhỏ nhặt này mà động chạm tới tính cách của Phục Yểm? Tộc Ngưỡng Sơn vẫn rất lớn mạnh, tộc Ma Tuyền cũng cần người bạn đồng minh này.

Trong đại điện, không ít người hít ngược một ngụm khí lạnh.

Ánh mắt nhìn hướng Phục Yểm càng thêm phần cung kính cùng kiêng dè.
 
Chương 1805: C1805: Tại khoảnh khắc bàn tay cô nâng ly


Là Ma Lại, thánh tử Ma Tuyền.

Trời ơi!

Trong chốc lát.

Cả cung điện chìm vào im lặng…

Thánh tử Ma Tuyền Ma Lại đều đã mở lời rồi?

Hơn nữa còn xưng huynh gọi đệ với Phục Yểm.

Quan hệ cá nhân giữa hai người họ tốt như vậy sao?

Ừng ực.

Ừng ực.

......


Nhiều người không kìm được nuốt nước miếng, có chút sợ hãi.

Linh Hoành thì tuyệt vọng đến mức gần như ngất xỉu.

Về phần Linh Chỉ thì đã mềm nhũn chân tay đang ngã ngồi xuống kia càng thêm run rẩy, cả người đều nằm rạp xuống đất.

“Ha ha ha, đương nhiên”, Phục Yểm cười lớn, sau đó lại nâng lên ly rượu, nói với Linh Điệp: “Cô Linh Điệp hiện tại không còn băn khoăn gì nữa phải không? Nào nào nào, cùng bổn công tử uống một ly, nếu cô Linh Điệp thực sự lo sợ uống say đến choáng váng, có thể ngồi đến bên cạnh bổn công tử để uống, uống say rồi, bờ vai của bổn công tử có thể cho cô mượn để dựa vào, há không phải rất đẹp sao? Ha ha ha ha…”

Lời này vừa vang lên.

“Ha ha ha ha…”

Bên trong đại điện lại vang lên tiếng cười đùa, trêu chọc.

Linh Điệp đã sợ đến mức đầu óc hoàn toàn trống rỗng, trong cơn hoảng hốt cùng cực, cô bất giác bưng lên ly rượu, không… không… không dám cự tuyệt yêu cầu kính rượu của Phục Yểm nữa, như xác không hồn nâng ly uống rượu.

Nhưng chính lúc này.


Tại khoảnh khắc bàn tay cô nâng ly.

Tô Minh bỗng nhiên vươn tay, nắm chặt bàn tay nhỏ của Linh Điệp, cũng túm chặt ly rượu kia.

Ngăn cản lại. .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Bỗng dưng dừng lại rồi!

Trong chốc lát.

Toàn hiện trường chết lặng.

Sửng sốt.

Mẹ nó.

Tình huống gì đây?

Ngay cả Phục Yểm cũng ngẩn người.

“Không biết thiếu chủ Ngưỡng Sơn có mẹ không?”, sau đó Tô Minh nhìn Phục Yểm đang ngồi đối diện, cười hỏi.

Không đợi hắn đáp lời.
 
Chương 1806: C1806: Cơ hồ đã chạm mốc 100 tỷ


Tô Minh lại cười: “Tôi nghĩ, là có, không bằng bây giờ thiếu chủ Ngưỡng Sơn trở về kêu mẹ của mình tới đây, bổn công tử muốn mẹ anh cùng mình uống rượu, ừm, nếu tửu lượng của mẹ anh không tốt, lỡ uống say rồi, bờ vai của bổn công tử cũng có thể cho mẹ anh mượn để dựa vào”.

Lời này của Tô Minh vừa dứt.

Bầu không khí bên trong cung điện có thể tưởng tượng được…

Ngưng đọng tới cực điểm.

Ly rượu trong tay những khách mời vốn dĩ đang thưởng rượu, giễu cợt ngồi xem chuyện cười kia đều khựng lại, ánh mắt ngưng kết, hô hấp đình trệ, suy nghĩ cũng trống rỗng, tất cả đều đông cứng lại.

Nhìn Linh Hoành xem, ông ta đường đường là cấp bậc Đại Đế, toàn thân lúc này cũng không khống chế nổi mà co rúm lại, khủng hoảng, tinh thần cùng tâm cảnh như sắp sụp đổ vì sợ hãi.

“Hửm?!”, ngay cả Thánh Tử Ma Tuyền, Ma Lại, dù chưa bước vào đại sảnh cung điện nhưng luôn chú ý đến mọi thứ bên trong cũng kinh ngạc thốt lên một tiếng.


“Muốn chết!”, trong nháy mắt, sắc mặt của tiểu tộc trưởng tộc Ngưỡng Sơn điên cuồng vặn vẹo, tà khí nổ tung, sát ý gầm thét, hắn đứng phắt dậy, nắm đấm khổng lồ giống như một ngọn núi nhỏ màu tím đen bổ về phía Tô Minh.

Một nắm đấm cực kỳ đáng sợ, khi nắm đấm được tung ra, liên tiếp xé nát ba tầng không gian thực không, hư không cùng chân không, toàn bộ đều bị xé toạc, quyền ấn tưởng chừng đơn giản nhưng lại bao hàm sức mạnh khiến người khác phải kinh hãi.

Sở trưởng của tộc Ngưỡng Sơn vốn là sức mạnh, huống hồ còn là thiếu tộc tưởng Phục Yểm.

Một quyền vung tới, sự dao động của sức mạnh thuần túy căn bản không thấp hơn so với uy lực của cấp bậc Đại Đế nói chung.

Cơ hồ đã chạm mốc 100 tỷ.

Chỉ riêng sự rò rỉ của sức mạnh sắc bén cùng dao động quanh nắm đấm đó liền khiến Linh Điệp bên cạnh Tô Minh gần như ngạt thở và ngất lịm đi, cả đại sảnh cung điện bị đè ép vang lên từng đợt ong ong rung chấn, khiến mọi người đang có mặt phải hãi hùng.


Lại nhìn sang Tô Minh.

Vậy mà vẫn ngồi đó.

Quả nhiên tên nhóc nhân loại này ngay cả tư cách để né tránh cũng không có, có lẽ sau khi bị quyền ấn của Phục Yểm khóa chặt, muốn di chuyển cũng không thể nữa rồi?

Rốt cuộc cũng chỉ là cảnh giới Khư Chủ nhỏ bé, còn là cấp bậc Khư Chủ của nhân loại.

Đáng đời!

Khiêu khích ai không khiêu khích lại gây hấn với thiếu chủ Ngưỡng Sơn, đây không phải là can đảm nữa mà là tìm kiếm phương thức chết đơn giản và trực tiếp nhất trên đời.

Mắt thấy nắm đấm của Phục Yểm đã lao tới trước người Tô Minh, ở ngay trước trán anh.

Đột nhiên.

“Tính tình xấu như vậy thật không tốt chút nào”, Tô Minh bất ngờ phì cười, tùy ý nói, đồng thời tay phải của anh trong thoáng chốc giương lên, cũng vung cú đấm nghênh đón một quyền kia của Phục Yểm.
 
Chương 1807: C1807: Có sự khác biệt về chất


Xem ra Tô Minh cũng không có gắng sức, chung quy cả đứng lên cũng không làm, quá tùy ý rồi.

Tuy vậy.

Trong tích tắc.

“Bùm!!!"

Hai cú đấm va chạm trực diện.

Âm thanh giòn vỡ vang lên, cơ thể khổng lồ của Phục Yểm vậy mà trực tiếp bắn ngược ra ngoài.

Không chỉ bay ngược lại, cánh tay của Phục Yểm, còn có nắm đấm của hắn cũng bị xé ra từng mảnh, máu chảy đầm đìa, xương gãy thê thảm, nhìn thấy mà giật mình.


Thậm chí nếu quan sát cẩn thận, cơ thể của hắn còn có từng vết nứt sâu, dường như toàn thân có thể nứt vỡ bất cứ lúc nào.

Phục Yểm bay lộn ngược mấy trăm mét, va mạnh vào một cây cột kim loại nâng đỡ mái cung điện mới miễn cưỡng dừng lại, nửa người hắn găm sâu vào cây cột đó.

Hơi thở hổn hển mỏng manh, gần như đã đến bờ tử vong.

Đại sảnh cung điện càng trở nên yên tĩnh…

Sự tĩnh lặng không ngôn ngữ nào nào có thể hình dung.

Điều này… cái này… này…

Bọn họ rốt cuộc đã nhìn thấy gì vậy?


“Ừm?”, ngay cả sắc mặt của Thánh tử Ma Tuyền đang ẩn mình sau cung điện cũng cũng có chút thay đổi, vô cùng kinh ngạc.

Thực lực của Phục Yểm thực sự không yếu kém, thậm chí có thể nói cực kỳ mạnh mẽ, trong thế hệ trẻ quả thực có rất ít người có thể đánh bại hắn.

Càng không nói đến dùng nắm đấm cùng sức mạnh thuần túy hạ gục Phục Yểm.

Kỳ tích.

Tổ tiên của tộc Ngưỡng Sơn là sơn thần tu luyện ra linh trí rồi tạo ra tộc Ngưỡng Sơn, bởi vậy, bản chất huyết mạch của họ cũng là huyết mạch của sơn thần, sở trường là sức mạnh cùng khả năng phòng thủ xác thịt.

Muốn đè ép Phục Yểm về mặt sức mạnh thì sợ rằng Ma Lại cũng rất khó làm được.

Nhưng một thanh niên nhân loại với cảnh giới Khư Chủ laị có thể làm được???

Ngay cả khi tận mắt chứng kiến trong lòng cũng còn có chút bối rối, cũng không hiểu nổi.

Ma Lại nào biết thể lực thuần túy hiện tại của Tô Minh đã đạt tới cấp độ 50 tỷ, hơn nữa còn vận dụng thêm ‘thôi động’ của thần thông không gian, lực công kích của sức mạnh thuần túy cơ hồ đã chạm ngưỡng 300 tỷ.
 
Chương 1808: C1808: Đây là đang tự tìm đường chết


"Mọi người à, muốn xem Linh Điệp múa? Bỏ cái suy nghĩ ấy đi".

"Có suy nghĩ xấu xa với Linh Điệp ư? Tốt nhất tém lại".

"Tính tình của tôi khá là nóng đó".

...

Trong bầu không khí im phăng phắc, Tô Minh rót cho mình ly rượu, uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu, liếc nhìn mọi người trong sảnh tiệc, lạnh nhạt nói.

Bất kể anh là Đại Đế hay là chủng tộc khủng bố nào thì Tô Minh cũng chẳng thèm nể nang gì mà cảnh cáo. Quả thật cực kỳ kiêu ngạo và bá đạo.

"Ực...", Linh Hoành chấn động, không dám tin, hoảng sợ, lo lắng lung lay như muốn ngất xỉu.

Còn Linh Điệp lai run rẩy, suýt nữa ngồi bệt xuống đất, may mà Tô Minh đỡ cô ta: "Linh Điệp, cô cẩn thận chút, đừng ngã".


"Tô Minh, tôi... anh... tôi...", Linh Điệp lắp bắp, cái đầu nhỏ của cô ta như chết máy, nắm chặt lấy cánh tay Tô Minh, vì quá kích động nên không khỏi dùng sức bóp đỏ tay anh.

"Bình tĩnh, mọi thứ đã có tôi", Tô Minh an ủi.

Cùng lúc đó.

"Chàng trai loài người, có phải cậu quá kiêu ngạo rồi không? Đánh bại cậu chủ nhà tôi chỉ trong một quyền quả là rung động đấy, nhưng đó cũng không phải là điều để cậu lên mặt", một giọng nói già nua vang lên, và người lên tiếng là một người đàn ông trung niên có khổ người lớn hơn Phục Yểm, vả lại còn là Đại Đế hàng thật giá thật. Hiển nhiên, ông ta cũng đến từ tộc Ngưỡng Sơn.

Người này tên là Phục Kiếp, là một trưởng lão tộc Ngưỡng Sơn, đi theo Phục Yểm đến tham gia lễ cưới của thánh tử tộc Ma Tuyền.

Phục Kiếp là một cao thủ lâu đời.

Cậu chủ Phục Yểm bị thương nặng, đương nhiên gã tức giận rồi.


Song, ban nãy gã không ra tay ngay, một là vì gã là Đại Đế lâu đời, mà Tô Minh chỉ là một tên nhóc có cảnh giới Khư Chủ. Nếu gã ra tay sẽ rất mất mặt. Thứ hai, đây là sảnh tiệc cưới, gã là Đại Đế, một khi ra tay sẽ coi như là kiếm chuyện trong ngày vui của thánh tử tộc Ma Tuyền.

Thế nên, ban nãy gã chỉ nhìn chằm chằm Tô Minh, cử một số bảo vệ lên đỡ cậu chủ Phục Yểm xuống chữa thương, chứ không làm hay nói gì. Đợi đến khi tiệc cưới kết thúc, rời khỏi tộc Ma Tuyền lại xử Tô Minh sau.

Nhưng ai ngờ... Thằng súc vật ấy thế mà lại kiêu căng ngạo mạn như vậy? Không ngờ dám khiêu khích mọi người đang có mặt ở đây!

Đây là đang tự tìm đường chết!

Trước khiêu khích ấy, giờ gã đứng ra ra tay thì sẽ chẳng ai bắt bẻ được gì. Bởi vì, khi đối mặt với một thằng nhóc loài người kiêu ngạo như thế, chắc hẳn mọi người ở đây đều muốn giết chết cậu ta nhỉ?

Chỉ có thể nói, thằng nhóc đó chán sống thôi.

Phục Kiếp nhìn chằm chằm Tô Minh...

Ngay lúc này.

"Thánh tử, có cần ngăn lại không ạ?", đằng sau cung điện, một trưởng lão tộc Ma Tuyền kính cẩn hỏi thánh tử Ma Lại mặc một bộ đồ đỏ trước mặt.

"Không cần, trong tiệc thấy máu coi như là một món quà", Ma Lại cười, chẳng hề để ý, trái lại còn khá mong đợi.
 
Chương 1809: C1809: Đáp án chính là hỗn độn


"Thánh tử, có cần ngăn cản cô dâu bước vào không?", trưởng lão kia lại hỏi.

Cô dâu và chú rể đều ở phía sau cung điện. Đợi đến khi tới giờ lành, cả hai sẽ đi từ sau cung điện ra đại sảnh, cuối cùng bước lên bục lễ, rồi bắt đầu nghi thức.

Lúc này, giờ lành đã sắp đến, bên cô dâu chắc hẳn sắp chuẩn bị bước vào đại sảnh. Giờ mà vào chắc chắn sẽ thấy cảnh Phục Kiếp giết chết tên nhóc loài người kia...

"Khỏi, mọi thứ cứ y như cũ", Ma Lại cười nói.

Trong đại sảnh của cung điện, khi Phục Kiếp bắt đầu nhằm vào Tô Minh, bầu không khí chợt trở nên tràn ngập sát khí!

Phục Kiếp rất mạnh, khi gã nhằm vào Tô Minh thì chút khí thể tỏa ra từ trên người gã đã khiến nhiệt độ của cả đại sảnh giảm thẳng xuống. Đặc biệt là chỗ cái bàn của Tô Minh, Linh Điệp vẫn không sao vì có Tô Minh giúp, nhưng Linh Chỉ xụi lơ ở bên cạnh đã bị nó đè hộc máu. Dù là người có cấp bậc Đại Đế như Linh Hoành cũng tái mặt, cực kỳ hoảng sợ. Cùng là Đại Đế, song, ông ta lại yếu hơn Phục Kiếp rất nhiều.

"Vốn để lên mặt?", Tô Minh mở miệng, nhíu mày, lại uống một ngụm rượu, thậm chí còn giơ ly lên với Phục Kiếp, nói: "Tiền bối, có mẹ không?"


Á đù!

Kiêu ngạo, kiêu ngạo thật luôn!

Vừa hỏi thăm Phục Kiếp có mẹ không, lại đá xéo gã không có mẹ!

Thoáng chốc, gương mặt nhiều người trong đại sảnh đều bắt đầu vặn vẹo.

Đã thấy kiêu ngạo, nhưng chưa thấy ai kiêu ngạo như vậy.

Phục... Phục Kiếp kia là Đại Đế đó!

Không phải là loại như Phục Yểm đâu, chênh lệch giữa Đại Đế và các cảnh giới khác là rất lớn.


"Thằng con hoang, muốn chết hả!", Phục Kiếp nổi khùng, vốn cũng chẳng hiền lành gì, lúc này bị đá xéo, con ngươi gã như sắp phun lửa, giơ tay lên chộp một cái.

Dấu móng tay phóng to, tiếng nổ ầm ầm, chộp thẳng về phía Tô Minh.

Suy cho cùng cũng là Đại Đế, nên cực kỳ đáng sợ.

Chưa nói đến sức mạnh và sát khí trên dấu móng tay đó, chỉ riêng hoa văn Hỗn Độn cùng với quy luật Đế Đạo thôi cũng đã khiến lòng người run sợ.

Sự khác biệt lớn nhất giữa Đại Đế và cảnh giới thấp hơn là gì? Khác biệt về bản chất là sao?

Đáp án chính là Hỗn Độn.

Đại Đế sẽ tự sinh ra Hỗn Độn, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều đi kèm với Hỗn Độn. Mà Hỗn Độn quả thật giống như một cái BUG. Đối với tu giả võ đạo không có Hỗn Độn thì y như là bố đang đánh con vậy, cực kỳ đả kích.

Một chỗ tốt khác của việc tự động sinh ra Hỗn Độn chính là có thể sở hữu sức mạnh vô cùng vô tận, không bị mất sức. Bởi vì, khi tu giả võ đạo thấp hơn Đại Đế ra đòn tấn công là dùng năng lượng chân khí tích trữ trong đan điền. Còn khi tới cấp bậc Đại Đế, tự mình sinh ra Hỗn Độn thì cả cơ thể sẽ như một cái đan điền Hỗn Độn cực lớn, tự sản sinh năng lương. Cơ thể sẽ như một cái thế giới Hỗn Độn nhỏ, cũng là một vòng tuần hoàn năng lượng.

Còn một điều khác nữa chính là quy luật Đế Đạo. Quy luật ấy là một tiêu chí của Đại Đế. Hiểu được một quy luật Đế Đạo chính là hạ vị Đại Đế, hai quy luật thì là trung vị, ba là thượng vị.
 
Chương 1810: C1810: Đúng là gặp quỷ mà


Nói một cách dễ hiểu thì quy luật Đế Đạo chính là trái tim võ đạo của một Đại Đế!

Chính là tiêu tốn vô số vận số, quy luật, hiểu rõ bản thân, thanh lọc linh hồn, trải qua vô vàn rèn luyện, mất rất nhiều thời gian mới rèn luyện được mình.

Quy luật Đế Đạo rất mạnh, muốn ngăn cản nó gần như chỉ có thể là Đại Đế dùng quy luật Đế Đạo cùng cấp.

Đại Đế suy cho cùng cũng là Đại Đế.

Giờ phút này, khi Phục Kiếp có cấp Đại Đế ra tay, ngoài một số người đặc biệt được bảo vệ thì những tu giả võ đạo không phải Đại Đế trong đại sảnh đều bị ép quỳ rạp xuống đất.

Đại Đế giận dữ, đâu chỉ đất trời biến sắc.

Bên ngoài cung điện, hư không loạn lưu như chảy ngược, quy tắc bắt đầu chấn động, trở nên rối loạn. Lại có rất nhiều khí tức Hỗn Độn trào ra từ trong vô số hố đen lớn nhỏ trong hư không.

Hư Không bên ngoài cung điện rối loạn và xuất hiện bão hư không.


Lúc này, cung điện của tộc Ma Tuyền có rất nhiều trận pháp cấp Đế bảo vệ, chứ không thì chỉ mình Phục Kiếp thôi đã có thể khiến nó trở thành một đống đổ nát rồi.

Sự đáng sợ của Đại Đế quả thật là không cách nào diển tả nổi chỉ trong đôi câu vài lời.

Giờ phút này, tuy sắc mặt Tô Minh vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm kinh ngạc không thôi!

Đây là lần đầu tiên anh đối đầu với một Đại Đế.

Đại Đế ra tay đã khiến anh khá áp lực và rung động. Vả lại còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.

Song, cũng không thể nói là anh không đánh lại Đại Đế.

"Hỗn Độn chẳng có tác dụng gì với mình hết".


"Còn quy luật Đế Đạo thì có thể so với pháp tắc Trường Hà của mình không?"

Trong lòng Tô Minh hừng hực ý chí chiến đấu.

Sau đó, anh đứng bật dậy, ngước mắt.

"Diệt!", Tô Minh khẽ quát.

Một quyền được anh đấm ra, bên trong chứa đựng gần 300 tỷ sức mạnh, Sinh Tử Nhị Khí, quy luật không gian... liên miên không ngớt.

Bên ngoài được bọc một lớp kiếm ý sắc bén khủng bố như áo giáp, khiến nó có tính công kích bá đạo và đáng sợ hơn.

Song, quyền ấn của anh còn bị pháp tắc Trường Hà bao phủ. Nó giúp một quyền ấy phá hủy trăm ngàn pháp tắc, xóa sổ kiếp sau, nghiền nát kiếp trước.

Một quyền đó có thể xem như là Tô Minh đã dùng hết sức để đấm ra, nên đương nhiên cực kỳ bá đạo.

"Cái gì?", Phục Kiếp đằng xa không khỏi thầm giật mình, vì Tô Minh dám đánh trả!

Đúng là gặp quỷ mà.
 
Chương 1811: C1811: Khinh bỉ phục kiếp


Lẽ nào khi ở trước mặt Đại Đế, một tên tu giả võ đạo không nên cúi đầu nhận thua ư?

Sao lại dám đánh trả vậy?

Đầu tiên, dưới sự chèn ép của Hỗn Độn, chắc hẳn huyết mạch cũng bị đè nén, không phải là Đại Đế thì chắc chắn chẳng thể ngẩng đầu lên nổi và không dám nhìn thẳng vào mình mới đúng. Nhưng gã đâu biết rằng, Tô Minh có hạt giống Hỗn Độn, nên nếu nói Tô Minh chính là Hỗn Độn cũng không quá.

Quả là khó tin.

Càng khó tin hơn là, Tô Minh chẳng những ra tay đánh trả, mà Phục Kiếp còn có thể cảm giác được một chút nguy hiểm từ quyền kia của anh.

Chuyện này quả thật là vớ vẩn, vớ vấn hết sức.

Một tu giả võ đạo yếu hơn Đại Đế lại làm cho Đại Đế cảm thấy nguy hiểm?

Phục Kiếp cảm thấy sự hiểu biết về võ đạo của mình như muốn sụp đổ.


Thoáng chốc.

"Ầm!"

Một quyền kia của Tô Minh đã đấm thẳng tới dấu móng tay của Phục Kiếp.

Nát!

Mọi người hoảng sợ, không tài nào tin nổi, trợn to mắt nhìn, một quyền và dấu móng tay của Tô Minh và Phục Kiếp đều vỡ vụn.

Thế mà... thế mà lại đánh ngang tay?

Đù!

Trong giây phút này, vô số người trong đại sảnh đều không kiềm nổi văng tục, sợ tới mức máu cả người như ngừng chảy và chảy máu não.


Không phải Đại Đế nhưng lại đánh ngang tay với Đại Đế chân chính?

Quy tắc võ đạo trong hàng tỷ năm qua, thoáng chốc đổ nát!

Đằng sau cung điện, ngay cả thánh tử Ma Lại cũng sa sầm nét mặt, trong đôi mắt toát ra vẻ chấn động, không tài nào tin nổi.

"Đi, giờ lành đến rồi", Ma Lại nghiêm trọng nói, bước nhanh từ sau cung điện ra đại sảnh.

Trong đại sảnh.

"Chỉ thế, Đại Đế? Ha ha...", Tô Minh khinh bỉ cười, phá hủy bầu không khí tĩnh lặng.

Khinh bỉ Phục Kiếp? Cũng có thể nói là khinh bỉ Đại Đế?

Phải biết rằng, lúc này trong đại sảnh có hơn mười Đại Đế, nhưng mạnh hơn Phục Kiếp cũng không nhiều.

Tuy Phục Kiếp là hạ vị Đại Đế, nhưng cũng là hạ vị Đại Đế tầng ba, đã rất rất rất mạnh. Đa số Đại Đế chỉ là hạ vị tầng một hay tầng hai thôi!

Tô Minh khinh Phục Kiếp, vậy còn những Đại Đế không bằng gã thì sao? Họ suýt nữa thì khó thở ngất xỉu.
 
Chương 1812: C1812: Thật sự là như vậy sao


"Chết đi! Đá Đế Đạo Kiếp! Trấn cho ông!", sau đó, Phục Kiếp hét lên, âm thanh vang dội, hổn hển, rõ ràng đã mất bình tĩnh. Gương mặt vặn vẹo xấu xí kia trông cực kỳ khó coi, khí tức cả người gã sôi lên, xương cốt rít gào, quy luật Đế Đạo chấn động, không ngờ lại sử dụng vũ khí cấp Đế.

Mỗi một Đại Đế đều có vũ khí bản mạng của mình.

Và nó được gọi là vũ khí cấp Đế, nên đương nhiên cực kỳ mạnh.

Đặc biệt là Phục Kiếp, gã đến từ tộc Ngưỡng Sơn, mà tổ tiên tộc này chính là do Thần Sơn hóa thành. Vì thế, tộc Ngưỡng Sơn có rất nhiều đá thần Thần Sơn. Mà chúng chính là vật liệu tốt nhất để chế tạo nên vũ khí đỉnh cấp.

Vũ khí bản mạng của Phục Kiếp là một hòn đá thần, hòn đá đó không hề đơn giản, nó chính là Chí Bảo Hỗn Độn trung phẩm. Càng quan trọng hơn là, gã còn có huyết mạch Thần Sơn, mà hòn đá thần đó gần như có cùng nguồn gốc với huyết mạch của gã. Thế nên, Phục Kiếp mới có thể phù hợp trăm phần trăm với nó. Từ đó, sức mạnh cũng khá là khủng bố.

Đa số Đại Đế trong đại sảnh đều đã nếm thử sức mạnh của đá Đế Đạo Kiếp của Phục Kiếp... Nhớ lại mà cũng phải khẽ nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ kiêng kỵ.

Tức thì, một hòn đá màu đen bỗng xuất hiện ở trước mắt mọi người. Hòn đá lăn tăn nhộn nhạo, được dung hợp bởi thạch vận và quy luật Đế Đạo. Mỗi một chỗ trên nó đều tỏa ra một luồng khí tức quy luật không gian vượt qua năm tháng, kèm theo đó là sức mạnh mang tính phá hủy cực kỳ khủng bố, mà còn là một loại sức mạnh có thuộc tính vô cùng cao. Vả lại, trên hòn đá còn ẩn chứa sấm sét như trời phạt.

Hòn đá Đế Đạo Kiếp kia khóa chặt Tô Minh, rồi bỗng phóng to, lại còn dập dờn như một cái miệng rộng đang chóp chép, táp thẳng về phía Tô Minh, định nuốt chửng anh.


Vì Linh Hoành ở gần Tô Minh, nên cũng bị nó nhằm vào, ông ta lập tức không thể nhúc nhích, tuyệt vọng như muốn hét lên, nhưng lại không phát ra nổi tiếng nào.

Đá Đế Đạo Kiếp…

Quá mạnh!

Linh Hoành tuyệt vọng đến nỗi hai mắt trợn trừng, thậm chí còn toàn là tia máu.

Trong phòng lớn của cung điện vô cùng yên tĩnh, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Phục Kiếp thì bình tĩnh hơn rất nhiều. Bởi vì gã biết Tô Minh chắc chắn phải chết thì tất nhiên có thể xả giận rồi.

Nhưng…


Thật sự là như vậy sao?

“Trấn!”, trong chớp mắt Tô Minh đột nhiên hét lớn.

Tiếng hét có chút khinh thường và đùa giỡn.

Cùng với tiếng hét đó là cảnh tượng mà mọi người có chết cũng không dám tin… Đá Đế Đạo Kiếp dường như bị giam cầm, bị khóa chặt.

Chuyện này…

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Nhất thời, rất nhiều người trong cung điện đều suýt cắn đứt lưỡi mình.

Bản thân Phục Kiếp cũng run rẩy, đờ đẫn người ra.

Chuyện gì thế này?
 
Chương 1813: C1813: Hóa đá sững sờ


Chẳng phải dùng rất thuận tay sao?

Đá Hỗn Độn Trấn Binh chính là binh khí khắc tinh lớn nhất ở cấp bậc Hỗn Độn.

“Nghiền nát cho ta!”, sau đó Tô Minh hét lớn một tiếng trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người.

Chỉ thấy một thần bia đột nhiên xuất hiện.

Đó chính là bia Huyền Diệu.

Bia Huyền Diệu mang theo ánh sáng huyền diệu, mang theo uy lực thông thiên.

Nó ngay lập tức đập lên đá Đế Đạo Kiếp.

“Rầm!”, âm thanh vang trời.

Đá Đế Đạo Kiếp bị đá Hỗn Độn Trấn Binh trấn giữ, quy luật Đế Đạo ở trong đó, thần vận Hỗn Độn ở trong đó đều bị trấn áp, khóa chặt.

Đâu có chịu được sức đập của bia Huyền Diệu?

Dù sao thì bia Huyền Diệu không chỉ là Chí Bảo Hỗn Độn mà còn là đỉnh phong thượng phẩm, gần như đạt được cấp bậc cao nhất của Chí Bảo Hỗn Độn.


Đá Đế Đạo Kiếp cũng chỉ là Chí Bảo Hỗn Độn trung phẩm.

Cùng với tiếng hét vang trời, đá Đế Đạo Kiếp lập tức nát tan.

Nát thành những mảnh đá vụn.

Những mảnh đá vụn đó bị bia Huyền Diệu nuốt trọn sạch sẽ.

Đồng thời lúc này…

“Phụp!”, bởi vì binh khí bản mệnh bị nghiền nát và nuốt trọn nên Phục Kiếp là chủ nhân của nó cũng bị thổ huyết, thân người run rẩy, khí tức hỗn loạn.

Bị thương nặng…

“Rầm!”, bia Huyền Diệu tiếp tục lao về trước đập lên người Phục Kiếp.

Toàn thân Phục Kiếp bay ra ngoài. Trong quá trình đó, máu tươi bắn tứ tung, xương thịt vỡ vụn.

Vô cùng thê thảm!


Trong lúc thân người gã bay ra ngoài thì đã hóa thành làn sương máu.

Ngay thần hồn cũng bị trọng thương.

Đường đường ở cấp bậc Đại Đế, là trưởng lão của tộc Ngưỡng Sơn mà bị giết trong tích tắc.

Cả quá trình đó chỉ chưa đầy ba mươi hơi thở.

Cả cung điện như hóa đá.

Hóa đá sững sờ.

Cảm giác chấn động, kinh hãi, sự thay đổi về cảm xúc dường như không có lời nào có thể diễn tả nổi.

Nhìn thấy vậy mà Linh Hoành đường đường là Đại Đế cũng kinh hãi ngồi sụp xuống đất, thậm chí còn không ngồi vững.

Cũng đúng lúc này…

Cộc, cộc, cộc…

Cộc, cộc, cộc…

Chú rể Ma Lại.

Cô dâu Quan Khuynh Thành.
 
Chương 1814: C1814: Mọi người như đông cứng


Ai nấy đều từ hậu điện đi tới phòng lớn của cung điện rồi đi lên trên sân khấu.

Ma Lại đi xuống sân khấu rồi nhận lấy chén rượu mà trưởng lão tộc Ma Tuyền ở bên cạnh đưa cho mình rồi đi về phía Tô Minh.

Rất nhanh…

Ma Lại đi đến trước mặt Tô Minh.

“Người anh em! Nhìn lạ quá, cảm ơn anh đến tham dự hôn lễ của chúng tôi”, Ma Lại đứng ở trước mặt Tô Minh, không khí vẫn vô cùng yên tĩnh. Trong lúc mọi người vô cùng chấn động, hắn nâng chén rượu trong tay lên, nói với Tô Minh, sau đó một hơi uống cạn.

Ma Lại làm như này cũng coi như nể mặt lắm rồi.

Bởi thực lực và thiên phú võ đạo của Tô Minh quá khủng khiếp!

Thử nghĩ xem, cảnh giới Khư Chủ giết Đại Đế.

Đúng là người đầu tiên từ xưa đến nay. Hơn nữa Tô Minh mới hơn 20 tuổi…


Một yêu nghiệt ở cấp bậc như này, kể cả là loài người thì Ma Lại cũng hạ quyết tâm phải lôi kéo bằng được.

“Rượu mà anh mời, tôi không thể uống”, sau đó, điều khiến Ma Lại kinh ngạc, khiến tất cả trưởng lão tộc Ma Tuyền ở bên cạnh, thậm chí tất cả vị khách trong cung điện kinh ngạc chính là Tô Minh lại nói như vậy.

What?

Tô Minh từ chối ư?

Từ chối Thánh tử tộc Ma Tuyền mời rượu?

“Tại sao?”, sắc mặt Ma Lại khó coi, không ngừng run rẩy, trong lòng vô cùng phẫn nộ, xấu hổ và khó hiểu.

“Tôi đến cướp dâu, chứ không phải đến chúc mừng đại hôn của anh. Vì vậy, tôi chắc chắn không thể uống chén rượu này”, Tô Minh nói rất nghiêm túc, có tình có lý, chẳng phải thế sao?

Cướp dâu?


Sắc mặt Ma Lại co rúm lại, sau đó cười nói: “Người anh em nói đùa rồi”.

“Anh nhìn xem tôi giống như đang nói đùa không?”, Tô Minh nói.

Không khí trong cung điện ngay lập tức như bị đông cứng lại.

Mọi người như đông cứng!

Sắc mặt của Ma Lại đầu tiên là khó hiểu, sau đó là xấu hổ, tiếp đó là không dám tin, cuối cùng là sát ý, sát ý vô cùng tàn nhẫn.

Ma Lại nhìn chằm chằm vào Tô Minh, từng hơi thở trở nên trầm trọng hơn.

Cảnh tượng đó như bị ai đó khóa chặt.

Còn Quan Khuynh Thành đứng trên sân khấu cũng theo bản năng mà nhìn về phía Tô Minh…

“Tại sao? Tại sao người này lại cho mình cảm giác vô cùng quen thuộc?”, tim Quan Khuynh Thành đập loạn nhịp, cảm giác không kìm chế được.

Cảm giác quen thuộc mà Tô Minh mang lại cho cô, dường như tất cả mọi người ở tộc Ma Tuyền đều không làm được.

Hơn nữa, cảm giác quen thuộc kèm cả sự thân thiết và tin tưởng.
 
Chương 1815: C1815: Chủ yếu là thuần túy


Ngược lại, Ma Lại- Thánh tử tộc Ma Tuyền được coi là thanh mai trúc mã với mình, giờ đây đang đứng cùng Tô Minh lại cho Quan Khuynh Thành cảm giác lạ lẫm. Thậm chí, từ sâu thẳm trong tim cô lại có cảm giác ghét bỏ.

“Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”, Quan Khuynh Thành đột nhiên thấy đau đầu, dường như xuất hiện rất nhiều cảnh tượng quái dị cứ quẩn quanh trong đầu cô khiến đầu cô như muốn nổ tung.

“Phong ấn ký ức của Quan Khuynh Thành, sau đó cả tộc Ma Tuyền tạo nên màn kịch lừa gạt để Khuynh Thành kết hôn với anh?”, trong lúc yên tĩnh Tô Minh lắc chén rượu trong tay, khóe miệng khinh bỉ và lạnh lùng, nói: “Đê tiện đến mức ghê tởm. Muốn kết hôn với Khuynh Thành ư? Ma Lại! Anh thấy mình có xứng không?” . Harry Potter fanfic

Lúc này Ma Lại chắc chắn là Tô Minh đến làm loạn, đúng là đến cướp dâu.

Hơn nữa, biết đâu thật sự có quen biết Quan Khuynh Thành.

Linh Hoành và Linh Điệp ở bên cạnh đã sợ đến mức ngất đi.

Họ sợ đến nỗi tế bào và mạch máu trong cơ thể dường như muốn tan ra.

Tô Minh… Muốn cùng họ đến đâu là để cướp dâu ư?


Trời ơi!

Con ngươi màu đen của Ma Lại toát ra vẻ tàn nhẫn, hét lớn: “Thằng nhóc loài người kia, mày thật hỗn xược”.

Lời nói vừa dứt thì…

“Ma Ngọc Chỉ!”, Ma Lại giơ tay lên, vô cùng dứt khoát, sát ý sục sôi, toàn thân toát ra luồng khí màu đen, ánh sáng đế đạo lấp lánh, khí tức hỗn độn xoay tròn, đạo pháp Ma Tuyền ngưng kết.

Hắn giơ tay trái lên, ngón trỏ xoay một vòng, có vô số khí tức bị nuốt trọn vào, có những quy tắc vô tận từ bốn phương tám hướng đổ tới.

Sau đó, những chỉ pháp phức tạp không ngừng dao động như âm thanh vang vọng, cho người ta cảm giác mơ hồ, sợ hãi.

Chỉ thấy, một chỉ ấn màu đen, ngay lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.


Chỉ ấn phía trên ngưng tụ chân khí Ma Tuyền của tộc Ma Tuyền, chủ yếu là sát phạt, mạnh về tấn công, như muốn càn quét đất trời. Trong lúc khí tức sục sôi, trong hư không vô tận xuất hiện những tầng ánh sáng.

Chỉ ấn ở giữa là ngưng tụ về quy luật và thuộc tính, chủ yếu là ý cảnh, mạnh về sự linh hoạt.

Chỉ ấn ở dưới là sức mạnh ngưng tụ thuần túy, chủ yếu là thuần túy.

Nhất thời, chỉ ấn ngọc màu đen như làm sụp đổ mọi thứ trước mặt, bổ nhào về phía Tô Minh. Chỉ ấn thoạt nhìn không lớn nhưng dường như bao phủ bầu trời, dường như từ trong hư không bổ nhào tới đây.

Trong cung điện đã vang lên tiếng gào thét, gầm rú, ngay cả những cột trụ bằng kim loại trong cung điện cũng bắt đầu rung lắc. Còn bàn ghế, rượu thịt đều hóa thành bột vụn.

Cả cung điện đều hóa thành chiến trường sát phạt.

Luồng khí màu đen vô tận từ bên dưới đại điện tản ra, khí tức màu đen đều của tộc Ma Tuyền.

Khí tức đó điên cuồng lao vào cơ thể Ma Lại đẩy khí tức của Ma Lại lên mức tàn khốc.

Còn mạnh hơn trưởng lão Phục Kiếp của tộc Ngưỡng Sơn.

!
 
Chương 1816: C1816: Đỉnh phong ngũ đoạn


Mặc dù Ma Lại chỉ là Đại Đế hạ vị vòng một nhưng lúc này cho mọi người cảm giác là sức chiến đấu thực tế của Ma Lại còn mạnh hơn Phục Kiếp rất nhiều.

Ma Lại đã đầu bù tóc rối, dường như ma thần giáng xuống. Tay trái vẫn đang còn chỉ ấn màu đen, tay phải là dao chém được xoay vòng.

Khá khen cho Thánh tử tộc Ma Tuyền!

Quá khủng khiếp!

“Rác rưởi”, nhưng trong lúc tâm thái của tất cả mọi người đều bị chấn động bởi sự khủng khiếp của Ma Lại thì cũng là lúc chỉ ấn màu đen đến trước mặt Tô Minh. Lúc này chỉ nghe thấy Tô Minh hét lớn một tiếng.

Tiếng hét đầy vẻ chế giễu.

Sau đó…

“Cắt đoạn!”


“Gấp khúc!”

“Phân giải!”

“Giải tán!”



Tô Minh liên tiếp thốt ra bốn từ.

Mỗi từ thốt ra, không gian đều không ngừng biến đổi.

Chỉ thấy Tô Minh đứng bất động tại chỗ nhưng không gian trong cả cung điện dường như trở thành đồ chơi trong tay Tô Minh.

Tất cả anh đều kiểm soát một cách dễ dàng.


“Cắt đoạn” là con đường không gian, chỉ ấn màu đen giảm mất 70% tốc độ.

“Gấp khúc” là hướng tấn công của chỉ ấn, chỉ ấn ngay lập tức mơ hồ không có mục tiêu tấn công nữa.

“Phân giải” và “Giải tán” là chỉ ấn xé nát trong phần tử không gian.

Một quyền tổ hợp không gian, chỉ ấn đến trước mặt Tô Minh giống như pháo hoa màu đen, vỡ vụn rồi lại nở rộ, cũng khá đẹp.

“Mày…”, Ma Lại sợ chết khiếp.

Thực lực của Tô Minh… Khủng khiếp hơn tưởng tượng của Ma Lại gấp 100000 lần.

Điều quan trọng là cách chiến đấu quá quỷ dị, quá tàn nhẫn.

Chỉ cần là những người có mắt nhìn cục diện ở trong cung điện hôm nay, đều hít một hơi lạnh, da đầu như nổ tung…

Tên nhóc loài người này đã lĩnh ngộ đến quy luật không gian khó nhất rồi sao?

Đỉnh phong ngũ đoạn?
 
Chương 1817: C1817: Nguy hiểm ập đến


Phải biết rằng, đến cấp bậc Đại Đế, kể cả là tiến về trước một vòng cũng khó như lên trời, đều cần tiêu hao vô số tài nguyên võ đạo. Đại Đế hạ vị vòng bảy quả thật khủng khiếp khiến người ta ớn lạnh. Nếu như Đại Đế hạ vị vòng bảy muốn thì có thể giết được mấy chục Đại Đế hạ vị vòng hai, vòng ba chăng?

Mấy ông già kia cũng không kém gì, đều là Đại Đế hạ vị vòng năm, vòng sáu. Họ là đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão của tộc Ma Tuyền. . Đam Mỹ Cổ Đại

“Từ khi nào mà loài người có yêu nghiệt như này vậy?”, Ma Trăn lẩm bẩm, ánh mắt chấn động.

Nhưng ông ta không sợ hãi. Bởi vì loài người có yêu nghiệt, có mạnh đến đâu thì cũng chỉ có một mình, còn ở đây là tộc Ma Tuyền, là đại bản doanh của tộc Ma Tuyền cơ mà.

Ở một góc của cung điện đột nhiên xuất hiện một bà lão già nua.

Thoạt nhìn bà ta giống như khúc xương khô, toàn thân toát ra tử khí, mắt trái không có lòng tử, trông rất hãi, còn mắt phải thì toàn màu trắng tinh.

Bà ta chật vật ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, dường như đang nghĩ gì đó.

Sau đó…


“Phụt!”, bà ta đột nhiên nôn ra ngụm máu.

Trên khuôn mặt đó đều là sự kinh ngạc và khó tin.

“Sao mình không nhìn ra vận mệnh của hắn?”, bà lão này chính là thần tế mạng của tộc Ma Tuyền, cũng chính là người phong ấn tất cả ký ức của Quan Khuynh Thành.

Là thần tế mạng nên bà ta cũng đã 1 tỷ tuổi rồi. Bà ta đã tồn tại trên đời trước khi nền văn minh Xương ra đời.

Cuộc đời bà ta đã từng xem qua vận mệnh của rất nhiều người, lần nào cũng thành công. Nhưng chỉ có người con trai trước mặt là bà ta không nhìn ra được…

Người trẻ tuổi này đều rất mơ hồ, bất luận là kiếp trước hay tương lai…

Quá đáng sợ.

Đồng thời lúc này…


“Hưu!”, Tô Minh nhìn Ma Lại, sát ý nổi lên, chiến ý sục sôi. Anh thốt ra một chữ duy nhất.

Vạn vật như ngừng nghỉ, với thục lực hiện giờ của Tô Minh mà thi triển ‘Hưu’ thì sẽ tàn khốc đến mức nào?

Chỉ thấy, trên bầu trời tộc Ma Tuyền xuất hiện chữ ‘Hưu’ giống như mặt trời màu máu.

Màu máu tản ra, chảy xuống thành dòng.

Cảm giác ý cảnh chết chóc và tiêu diệt đang bao trùm đất trời, chấn động hư không.

“Chữ Hưu’ vừa hạ xuống thì ngay cả hang động hư không cũng né tránh.

Chữ ‘Hưu’ đang khóa chặt Ma Lại.

Lúc đó, toàn thân Ma Lại run rẩy rẩy, cơ thể cũng bị khóa chặt.

Nguy hiểm!

Nguy hiểm ập đến!
 
Chương 1818: C1818: Vô cùng chấn động


Ma Lại cũng không chìm đắm trong sự sợ hãi mà chiến ý và lửa giận toát ra trong đôi mắt. Cả đời này hắn chưa từng thua người, trong tốp thanh niên có ai hơn được hắn đâu?

Ma Lại gào hét một tiếng.

“Phù…”, sau đó trảm đao nắm chặt trong tay, cánh tay hợp nhất với đao.

Lúc đó, dường như Ma Lại biến thành một thanh đao màu đen thuần túy.

Sắc bén.

Bá đạo.

Trên bầu trời đã xuất hiện đao ý, tạo thành mưa đao rơi xuống.

Trong không trung đều là đao ý, như muốn tiêu diệt vạn vật.

“Phù!”, cánh tay Tô Minh run rẩy, trảm đao trong tay như có linh hồn, chấn động đất trời, bao trùm hư không.


Sau đó…

Ma Lại giơ đao trong tay lên, hét lớn.

“Chém ma!”

“Chém thần!”

“Chém đất trời!”

“Chém chúng sinh!”

“Chém chính mình!”

Liên tiếp 5 đao, cứ đao sau mạnh hơn đao trước, thuần túy hơn và đao ý cũng khủng khiếp hơn.

Lúc hét ‘chém chính mình’ thì đao ý của Ma Lại đứng vững ở cấp bậc phản phác quy chân, rõ ràng toàn thân đều hóa thành một vòng đao ý.


5 đao liên hoàn bổ nhào về chữ ‘Hưu’ ở trên không trung.

Nó xông đến đánh trực diện với chữ ‘Hưu’, khí thế ngút trời.

Rất nhiều người trong cung điện đều nuốt nước bọt, vô cùng chấn động…

Bất luận là Tô Minh hay Ma Lại thì thực lực đều vô cùng mạnh!

Mạnh ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Ma Trăn là bố, lúc này cũng gật đầu, cảm thấy hài lòng về năm đao của con mình.

“Đúng là có chút thực lực”, Tô Minh lẩm bẩm. Nhưng cũng chỉ có thế thôi.

“Trấn!”, mặc dù dùng đá Hỗn Độn Trấn Binh hơi quá đáng nhưng tại sao lúc này không dùng?

Ai bảo hắn dùng thanh đao đó, là Chí Bảo Hỗn Độn cơ mà?

Là Chí Bảo Hỗn Độn thì phải dùng đến đá Hỗn Độn Trấn Binh để trấn áp.

Cùng với tiếng ‘Trấn’ của Tô Minh vang lên thì một hòn đá xuất hiện trước mặt anh.
 
Chương 1819: C1819: Ma lại nhất định phải chết


Lúc hòn đá xuất hiện thì rõ ràng đao trong tay Ma Lại không ngừng run rẩy, ánh sáng mờ đi. Tất cả đế đạo, đại đạo, quy luật trên đó đều biến mất hết.

Trảm đao thì run rẩy sợ hãi, như muốn né tránh.

Còn năm đao quang liên tiếp bổ nhào về phía chữ Hưu, giờ đây cũng hóa thành hư vô.

Còn lúc này, chữ ‘Hưu’ tăng tốc, vô cùng nhanh.

Dường như sắp xuống đầu của Ma Lại.

Giờ đây, Ma Lại muốn né tránh thì đã không kịp nữa rồi.

Sắc mặt hắn trắng bệch.

Dường như cảm nhận được mùi chết chóc.

“Người trẻ tuổi này dùng đá Hỗn Độn Trấn Binh thì không thắng nổi rồi”, đồng thời lúc này, Ma Trăn cũng thở dài, nói.


Ông ta giơ tay lên rồi chỉ về phía chữ ‘Hưu’.

Ngay lập tức xuất hiện một luồng khí quay tròn.

Luồng khí đó định ngăn cản chữ ‘Hưu’.

Thoạt nhìn nó rất đơn giản nhưng lại vô cùng khủng khiếp.

Chỉ là sức mạnh trong luồng khí đó mà Tô Minh có thể cảm nhận là nó vượt quá 500 tỷ kg rồi.

Một con số không tưởng.

Đại Đế hạ vị vòng bảy quả thật quá mạnh.

Ngoài ra, Tô Minh có thể đơn giản nhận ra có hơn một trăm quy luật trong luồng khí đó.

Khi luồng khí xuất hiện và đến gần thì chữ ‘Hưu’ bắt đầu run rẩy, nó biết nó không phải là đối thủ.


“Người mà Tô Minh muốn giết, chỉ e là tiền bối cũng không cứu được”.

Kể cả là như vậy thì Tô Minh vẫn đột nhiên cười lạnh một tiếng rồi nói với vẻ tự tin.

Ma Lại nhất định phải chết.

“Pháp Tắc Trường Hà! Hiện!”, Tô Minh không do dự mà dùng đến chiêu thức Pháp Tắc Trường Hà.

Lập tức có hàng trăm quy luật tụ thành dòng sông dài như phá nát hư không, chém đứt vạn vật và khóa chặt không gian.

Lúc này nó cũng xuất hiện bên cạnh luồng khí trong tay Ma Trăn.

Hai cái va vào nhau…

“Rầm…”, quy luật gào thét. .

||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||

Sức va chạm khủng khiếp như tiêu diệt hàng triệu hư không.

Thậm chí còn khiến trận pháp trấn tông của tộc Ma Tuyền run rẩy.

Quy luật bốn phương dao động, thậm chí những lão quái vật đang ngủ say ẩn mình trong hư không cũng kinh hãi bừng tỉnh.
 
Chương 1820: C1820: Không sợ mà còn phấn khích


Hai cái chạm vào nhau mà không phân cao thấp.

Đúng là ngang tài ngang sức.

Lúc này, chữ ‘Hưu’ đột nhiên rơi xuống.

“Không…”, sự yên tĩnh và chắc chắn của Ma Trăn hoàn toàn biến mất, khuôn mặt co rúm, hoàn toàn kinh hãi. Đôi mắt già nua như sắp nổ tung, gào thét.

Ông ta hoàn toàn mất kiểm soát.

Đồng thời lúc này, có thể nhìn rõ chữ ‘Hưu’ đã rơi xuống người Ma Lại.

Kết quả không nói cũng rõ.

Chết!!


Ma Lại chết, đến thần hồn cũng không sót lại.

Không phải là Ma Lại không mạnh mà vô cùng mạnh mới đúng. Trẻ tuổi mà đã ở cấp bậc Đại Đế, còn không phải là cấp bậc Đại Đế bình thường. Thậm chí còn có thể vượt cấp về sức chiến đấu, là yêu nghiệt số một trong lịch sử tộc Ma Tuyền, vô cùng nổi tiếng.

Nhưng khốn nỗi là hắn lại gặp phải Tô Minh.

Hơn thế, Ma Lại giỏi nhất dùng đao. Thanh đao dùng đến bản mệnh của hắn, được nuôi dưỡng bởi tinh huyết và quy luật trên chục ngàn năm, nuôi dưỡng bằng linh khí trời đất và dòng khí hỗn độn trên chục ngàn năm và nuôi dưỡng bằng cả nước và quy luật hư không của tộc Ma Tuyền. Thật sự vô cùng mạnh.

Xét trên ý nghĩa nào đó thì Ma Lại rất ỷ lại vào thanh đao đó. Kết quả là khi gặp phải đá Hỗn Độn Trấn Binh thì lại không có đất dụng võ.

Vì vậy, Ma Lại chết là vô cùng đáng tiếc.

Đau đớn hơn là Ma Trăn và mấy vị trưởng lão có mặt ở đây định cứu Ma Lại là có thể và vô cùng dễ dàng nhưng tiếc là họ quá coi thường Tô Minh và quá tự đại.

Họ đã đánh giá Tô Minh quá thấp.


Nói ngay đến luồng khí cứu người của Ma Trăn lúc đó. Mặc dù vô cùng mạnh nhưng không phải là toàn bộ sức mạnh của ông ta. Ông ta chỉ tùy ý đưa ra luồng khí đó là tưởng rằng có thể khóa chặt Tô Minh.

Nhưng nào ngờ, Tô Minh lại cho ông ta niềm vui bất ngờ đến thế?

“Thằng khốn, chết tiệt! Mày chết đi!”, một lát sau, mắt Ma Trăn đỏ ửng nhìn chằm chằm vào Tô Minh, điên cuồng gào thét. Ma khí trên mặt như đang sục sôi, dường như sắp nhập ma.

Khí tức tuyệt thế của Đại Đế hạ vị vòng bảy cũng sục sôi, không kiêng kị.

Đủ thấy nó khủng khiếp đến mức nào!

Cung điện bắt đầu sụp đổ.

Những vị khách có mặt ở đây, kể cả là cấp bậc Đại Đế thì lúc này cũng thấy khó thở, cảm thấy đứng không vững dưới sức trấn áp khí tức của Ma Trăn.

Còn những vị khách có thực lực yếu hơn thì chết khiếp bởi khí tức đó.

Linh Điệp và Linh Chỉ miễn cưỡng được Linh Hoành bảo vệ nên vẫn sống. Còn Linh Hoành cũng chịu áp lực lớn, tốn hết sức lực và cũng không biết kiên trì được bao lâu.

“Giết! Cùng ra tay đi, cho nó nếm thử nỗi đau thế gian, chết không có chỗ chôn”, Ma Trăn hét lớn, hét về phía mấy trưởng lão ở bên cạnh, ánh mắt tóe máu, trong đầu chỉ có suy nghĩ giết chết Tô Minh.

Ông ta hận nỗi không thể giết chết Tô Minh sau đó nuốt trọn máu xương của anh để xả hận.
 
Chương 1821: C1821: Cấp bậc bán đế


Toàn thân Tô Minh run rẩy, sau đó sắc mặt trắng bệch.

Bởi vì nhờ Thần Khôi mà Tô Minh biết được tình hình ở Chiến Uyên, thế giới Tiểu Thiên ở nền văn minh Xương.

Chiến Uyên bị phong tỏa hoàn toàn, chỉ có thể vào mà không thể ra.

Chiến Uyên đã rơi vào khủng hoảng ngút trời.

Trên không trung xuất hiện ba tàu con thoi tác chiến cỡ lớn.

Một là tàu con thoi tác chiến của điện Hoàng Tuyền.

Một của liên minh Hoang Thần.

Và một cái của học viện Tiên Lạc.


Trên tàu con thoi tác chiến có vô số cường giả.

Hơn nữa, ai nấy đều mạnh ngoài sức tưởng tượng.

Bên dưới, hàng tỷ người ở Chiến Uyên đều rơi vào nỗi sợ hãi vô bờ.

Chiến Thành là nơi ở của nhà họ Tô, lúc này càng kinh hãi và tuyệt vọng.

Xung quanh Chiến Thành có một đám người nấp trong hư không quan sát.

Trong đó bao gồm cả đám người của Võ Tông.

Đột nhiên, trên tàu con thoi tác chiến của điện Hoàng Tuyền có một bóng hình tuấn tú xuất hiện trước mặt mọi người.

Người này cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ cần là người thân của Tô Minh đều giết không tha”.


“Là người phụ nữ của Tô Minh… Giết!”

“Là bạn bè của Tô Minh… Giết!”

“Là người của Chiến Uyên… Cũng phải chết!”



Âm thanh vang vọng, truyền khắp Chiến Uyên, cũng truyền khắp thế giới Tiểu Thiên.

Bóng hình đó chính là Thân Đồ Qua- đại điện tử điện Hoàng tuyền.

Cấp bậc Bán Đế.

Thân Đồ Qua bế quan nhiều năm, cuối cùng cũng xuất thế.

Khiến Thân Đồ Qua tiếc nuối là lúc hắn ta xuất thế thì Tô Minh đã chết ở chiến trường Thần Ma.

Vì vậy hắn ta không thể tìm Tô Minh để trả lại nỗi sỉ nhục mà điện Hoàng Tuyền phải chịu.
 
Chương 1822: C1822: Chính là thẩm thương khung


Vậy thì, chỉ có thể tính lên đầu bạn bè thân thích của Tô Minh thôi.

"Bán Bán Bán Đế", bên dưới, vô số người ở Chiến Uyên gần như đều bị dọa cho nói không nên lời, đứng không vững.

Hiện tại người mạnh nhất của thế giới Tiểu Thiên cũng mới chỉ đạt đến cảnh giới Văn Đạo, hoặc là cảnh giới Hằng Đạo nhỉ? Còn chưa vượt qua cảnh giới Dung Đạo nữa!

Ngay đến vực chủ e là cũng không.

Mà Bán Đế? Một vị Bán Đế ước chừng có thể hủy diệt cả thế giới Tiểu Thiên ấy chứ?

Đây là một dạng tuyệt vọng cỡ nào?

Ngay sau đó.

Chợt thấy, trong Chiến Uyên vô số người dân liền quỳ xuống.


Cầu xin.

"Thượng tiên, xin tha mạng! Tôi và Tô Minh không có bất cứ liên quan nào!"

"Thượng tiên, tên tiểu tạp chủng Tô Minh đó khi còn ở thế giới Tiểu Thiên đã tác oai tác quái, sớm đáng chết từ lâu, hiện giờ chết ở thế giới Đại Thiên cũng là chết đúng chỗ, không liên quan gì đến chúng tôi cả!"

"Thượng tiên, chúng tôi chỉ là vì sự phồn hoa của Chiến Uyên cho nên mới tới Chiến Uyên làm ăn, không phải người nhà họ Tô, mong thượng tiên tha mạng!"

"Thượng tiên, xin tha mạng!"

Tiếng kêu rên cầu khẩn xin tha vang vọng.

Những tiếc khóc lóc chửi bới kết thành một mảng.

Tựa như địa ngục.


"Tại sao ngươi không quỳ xuống xin tha?", Thân Đồ Qua có chút hứng thú, đứng từ trên cao nhìn xuống nhà họ Tô ở Chiến Thành, toàn bộ người nhà họ Tô đều đã tụ tập tại sân võ đạo của nhà họ Tô, dẫn đầu chính là mấy người Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên và cả Quý Thanh Hòa, Tiêu Nguyệt.

"Quỳ xuống? Lúc con trai tôi chưa chết thì hạng xấu xa như các người nào dám xuống thế giới Tiểu Thiên, tới nhà họ Tô tôi chứ?", Tô Chấn Trầm cực kỳ khinh bỉ: "Giờ con trai tôi chết rồi mới dám diễu võ dương oai, đến đây báo thù, nực cười!"

Tô Chấn Trầm ngẩng đầu ưỡn ngực.

Không có bất cứ sợ hãi nào.

"Vớ vẩn! Con trai ông, Tô Minh, chỉ là một tên vô dụng, nếu hắn không chết ở chiến trường Thần Ma thì cũng không cần đến Thân Đồ huynh ra tay, chỉ cần tôi đây cũng có thể dễ dàng giết chết con trai ông!", chưa đợi cho Thân Đồ Qua lên tiếng, trên tàu chiến đấu con thoi của học viện Tiên Lạc có một người thanh niên đột nhiên lớn tiếng quát lên.

Chính là Thẩm Thương Khung!

Chính là người đứng đầu danh sách yêu nghiệt của học viện Tiên Lạc, Thẩm Thương Khung!

Thẩm THương Khung vừa dứt lời.

Đột nhiên từ phía cuối chân trời truyền đến một tràng tiếng mắng chửi. . Ngôn Tình Xuyên Không

"Chém gió cái gì mà thúi vậy! Một học viện Tiên Lạc nhỏ bé bị anh Tô tìm đến tận cửa, suýt chút nữa là cả học viện bị anh Tô cho diệt môn luôn rồi, thứ vô dụng như mày mà cũng đòi dễ dàng giết chết anh Tô ư? Anh Tô lúc trước khi chưa ngã xuống ở chiến trường Thần Ma, vị trí đứng đầu danh sách yêu nghiệt ở học viện Tiên Lạc của mày còn bỏ trống đó, sợ hãi lại có kết cục giống như Chu Huyền và Chung Ly Tĩnh đó, sao hả? Bây giờ anh Tô đã chết nên lại bắt đầu vờ vịt ức hiếp người khác đúng không? Nào nào nào, Hổ gia tao sẽ đấu tay đôi với mày, là đàn ông thì đứng ra đi!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom