Dịch Full Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 541: Anh Không Phải Đang Nói Giỡn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Cậu Minh, không thế bàn bạc lại được sao?", giọng Dương Phụng Lăng khàn khàn, siết chặt nắm tay, như bị dồn vào đường cùng.
Tính ra, mối họa này là do Đại trưởng lão - Lữ Chân Tuân gây nên.
Huyền Thanh Tông đã tổn thất bốn vị trưởng lão, môt nái niá nhát nhiìa_
một cái giá chát chúa.
Trong lòng ông ta hận Lữ Chân Tuân muốn chết.
Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh đều đáng chết!

Dương Phụng Lăng cũng đã chấp nhận chịu thua.
Ông ta không muốn đánh tiếp với Tô Minh, vì cảm thấy nếu đánh tiếp, có lẽ Huyền Thanh Tông sẽ bị
tiêu diệt.

Mà không bị diệt cũng tàn.
Nhưng ai ngờ, Tô Minh không chỉ muốn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh chết, mà còn là dập đầu đến chết.
Cũng là chết, nhưng cách làm ấy lại hết sức nhục nhã.

Đó không chỉ mình Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh chịu nhục, mà còn cả Huyền Thanh Tông nữa.

Một khi truyền ra, danh tiếng tích góp từng tí qua
ngàn năm của Huyên Thanh Tông sẽ sụp đổ trong tích tắc và trở thành một trò cười.
Tuyệt đối không thể đồng ý.
Dương Phụng Lăng mà đồng ý, đợi đến khi ông ta chết, xuống âm phủ gặp bậc ông cha Huyền Thanh Tông thì biết ăn nói thế nào.

"Cậu Minh, Đại trưởng lão và Thanh Thanh sẽ chết! Nhưng bọn họ sẽ tự sát
trước mặt cậu, được
• • < • không?", Dương Phụng Lăng gần như là gằn từng tiếng một hỏi.
Câu này vừa thốt ra, cả người Lữ Chân Tuân như già đi 50 tuổi, bóng lưng cũng còng xuống, gương mặt già nua run rẩy, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra.
Lữ Thanh Thanh thì xụi lơ tại chỗ, nằm vật ra bên cạnh.
Tiêu Nhươc Dư và Viên
Phương Hà thì vừa vui vẻ vừa rung động.

Một mình Tô Minh mà thật sự dồn được Đại trưởng lão của một thế lực siêu đẳng và cháu gái ông ta đến bước đường cùng ư? Còn là ở trước mặt tông chủ Huyền Thanh Tông?
Đây...!Đây thật sự là quá chấn động.
Có thế nói anh đã viết nên trang sử cho Huyền Linh Sơn luôn rồi.
Những đệ tử Huyền Thanh Tòng trên sân võ đều ngây ra như phỗng!
Bọn họ thật sự không thế tin được mình đã nghe thấy gì.
Trong lòng họ hình tượng một Huyền Thanh Tông vô địch, lừng lẫy tiếng tăm lập tức âm âm sụp đổ.

Nhưng mà...
Kế tiếp, điều khiến người
ta không thể tin tường nổi là
Tô Minh lại lắc đầu.
Từ chối!
"Tôi không phải đang bàn bạc với ông, mà là muốn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh quỳ xuống dập đầu cho đến chết, chứ không bảo họ tự sát.

Không phải là đang trao đổi, cũng không định cò kè mặc cả gì hết", Tô Minh lạnh nhạt nói.
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

***.


 
Chương 542: Điều Bản Thân Phải Làm Là Ép Họ Đến Đường Cùng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trên sân đấu võ, bầu không khí như đọng lại, ngột ngạt khó tả.
Mùi máu như quẩn quanh.
Dương Phụng Lăng im lặng khoảng 10 lần hít thở, con ngươi đỏ chót, chợt cười to: "Ha ha ha ha...!Nít ranh! Cậu thật sự định không chết không ngừng ư? Hay là cảm thấy Huyền Thanh Tông tôi dễ ức hiếp? Tôi nói cho cậu biết, sức mạnh của Huyền Thanh Tông không phải là người như cậu có thế tưởng tượng nổi đâu!"
Ông ta vừa cười vừa giơ
tay lên chỉ về phía sau: "Nơi ấy là cấm địa của Huyền Thanh Tông tôi, trong đó chôn cất thế hệ ông cha chúng tôi.

Trong số họ vẫn có người để lại một luồng ý chí, có thể ra tay.


Thế nên, đừng ép chúng tôi đánh thức họ!"
Đây mới là át chủ bài đáng sợ nhất của một thế lực đứng đầu ở Huyền Linh Sơn.
Cho rằng truyền thừa ngàn năm là trò đùa sao?
"Thế hả? Vậy ông đánh thức họ đi", Tô Minh nhàn nhạt nói, nghe hết sức bình tĩnh và tùy tiện.

Dương Phụng Lăng suýt chút nữa bị câu đó của anh sặc chết.
ông ta trợn mắt điên cuồng nhìn chằm chằm Tô Minh.
Trong ánh mắt hiện lên cơn giận không thể át và sự khó tin!
Cho dù ông ta lôi thần hồn của bậc ông cha ra đe dọa thì cũng chẳng có ích gì ư?
Khốn kiếp!
Con bà nó!
"Đều do ông mà ra!", dưới cơn tức, Dương Phụng Lăng hung hăng trừng Lữ Chân Tuân bên cạnh, hận đến ngứa răng.
Lữ Chân Tuân run rẩy, không dám hó hé hay cãi lại câu nào.
Nếu có thể, ông ta thật lòng muốn tự bạo chết ngay tức thì.

Nhưng Tô Minh hoàn toàn không muốn để ông ta và cháu gái mình chết nhẹ nhàng như vậy, mà muốn cả hai dập đầu cho đến chết.
Chưa nói đến cách chết này nhục nhã và đau đớn như thế nào, bản thân có đồng ý hay không.

Dù có đồng ý thì Dương Phụng Lăng và Huyền Thanh Tông cũng không thể chấp nhận
được.
Đây quả thật là một mâu thuẫn khó giải quyết.
"Sớm biết có ngày này, lúc trước tội gì làm thế?", Dương Truy lấm bẩm, liếc nhìn Lữ Thanh Thanh đang tuyệt vọng quỳ trên mặt đất với ánh mắt phức tạp, lại nhìn về phía Đại trưởng lão Lữ Chân Tuân.
Lúc đó, Lữ Thanh Thanh ép người quá đáng.
Mà Lữ Chân Tuân lại không giữ lời, ỷ thế hiếp người.
Nếu lúc ấy Lữ Thanh Thanh không ngông cuồng, Lữ Chân Tuân thật lòng muốn đền đáp ơn cứu mạng.
Thì đã không có ngày hôm nay!
"Thật sự không thể thay đổi sao?", Dương Phụng Lăng giống như một con thú bị ép đến bờ vực, cả người
tràn ngập điên cuồng, gầm lên.
"Không thế", Tô Minh lạnh nhạt đáp.


Giờ phút này, anh rất bình tĩnh, cũng không có chớp lấy cơ hội ra tay với Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh.

Bởi vì, anh muốn bắt hai người kia quỳ xuống dập đầu cho đến chết, chứ không phải tự tay giết chết họ.
Điều bản thân phải làm là ép họ đến đường cùng.
Sau đó, nghiền nát hết mọi sự chuẩn bị và con bài chưa lật của Huyền Thanh Tông.
"Bịch...", Dương Phụng Lăng đột nhiên quỳ xuống về phía cấm địa phía sau Huyền Thanh Tông.
Ông ta vừa quỳ.
"Bịch bịch bịch..."
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

***.


 
Chương 543: Ông Ta Cực Kỳ Mạnh!


Sau khi Dương Phụng Lăng dập đầu, bèn chờ đợi, mỗi một giây như qua cả năm, trong lòng cũng không nắm chắc.

Bởi vì, đây là lần đầu tiên ông ta mời tổ tiên ra mặt.
Thậm chí, đây còn là lần mời tổ tiên ra mặt đầu tiên trong lịch sử Huyền Thanh Tông.
Oi lối nùnri nó thành

Cuối cùng có thành công hay không thì cũng khó mà nói được!
Dù là Tô Minh cũng thích thú nhìn chằm chằm về phía cấm địa Huyền Thanh Tông.
Dưới bầu không khí yên tĩnh, thời gian trôi qua khoảng 10 giây.
Ngay khi Dương Phụng Lăng sắp tuyệt vọng, khiến mọi người cảm thấy lần mời tổ tiên ra mặt này là giả thì
đột nhiên!
ù ù ù...
Không khí trên bầu trời Huyền Thanh Tông chợt trở nên đè nén ngột ngạt rít gào.
Dần dần, có một vòng xoáy khổng lồ vặn vẹo xuất hiện trên bầu trời khu cấm địa.
Nó giống như một cơn lốc xoáy vượt cấp 15.
Không khí quanh vòng xoáy ấy còn có màu sắc quái dị, đan xen giữa màu đen và màu tím khiến người ta cảm thấy vừa áp lực vừa khó thở một cách khó hiểu.
"Đây là...", Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà đều sợ tới mức mặt mày trắng bệch, cho mời tổ tiên trong truyền thuyết kia...!Là thật ư? Các đệ tự Huyền Thanh Tông đang quỳ trên sân đấu võ lập tức kích động ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào vòng xoáy trên
bầu trời, mấp máy bờ môi như đang cầu nguyện điều gì đó.

Còn Dương Phụng Lăng thì đỏ lừ cả mặt.
Vài giây sau.
Bỗng dưng, tất cả mọi người trên sân đấu chợt cảm thấy linh khí yếu đi.
Phải biết rằng, Huyền Thanh Tông chiếm đóng trên núi Đông Tự - một trong những gọn núi có linh khí
dồi dào nhất ở Huyền Linh Sơn.
Nơi này quanh năm suốt tháng tràn đầy linh khí, là một trong những lý do mà nhiều thanh niên nằm mơ cũng muốn được vào Huyền Thanh Tông.
Nhưng giờ phút này, linh khí đặc sệt trong không khí lại đang yếu bớt.
Yếu đi một cách điên cuồng.
Chính xác hơn là, có rất nhiều người hoảng sợ phát hiện, linh khí trong không khí đang bị hút đi.
Mà ngọn nguồn chính là cấm địa của Huyền Thanh Tông.
"Nhìn...!Nhìn kìa, đó là?", Tiêu Nhược Dư kinh ngạc hét lên.

Chỉ thấy, cơn lốc xoáy đang điên cuồng uốn lượn trên bầu trời cấm địa vậy mà...!vậy mà...!vậy mà gần
như hút đi hơn một nửa linh khí của Huyền Thanh Tông, rồi hiện ra một bóng người.
Một bóng người cực kỳ khổng lồ.
Bóng người ấy lơ lửng giữa không trung và cao hơn trăm mét.
Mỗi một tiếng hít thở giống như sấm sét vào hè.
Bóng người dần dần trở nên rõ ràng.
Hình bóng ấy là một ông cụ mặc áo tím, ông ta chỉ có một cánh tay, dáng người cũng không cao, trông khá xấu, thậm chí có thể nói là rất xâu.
Thế nhưng, ông ta cực kỳ mạnh!


 
Chương 544: Mong Lão Tổ Ra Mặt Phán Xét


Thật sự rất mạnh.

ông ta chỉ đứng lơ lửng giữa không trung thôi đã ép cho toàn bộ dãy núi Đông Tự rên rỉ như gánh chịu động đất.
Trên không, vô sô dòng khí màu tím che trời lấp đất bao phủ cả mặt trời.
Bầu trời chợt tối sầm lại như mây đen kéo đến.
Một bán bộ Tôn giả như Tiêu Nhược Dư cũng cảm thấy khó thở thì có thể thấy được áp lực ấy mạnh như thế nào.
"Cảnh giới phía trên của Đoạt mệnh? Đây hẳn là đạt tới cảnh giới Hóa thần.


Mà cũng chỉ có Hóa thần mới
có thể để lại một luồng thân hồn sau khi chết nhỉ? Tên này cũng đáng để ra mặt đó chứ", Tô Minh lấm bẩm.

Anh đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn ông cụ giữa không trung.
Tô Minh chỉ là tò mò, dù gì thì đây cũng là lần đầu nhìn thấy cao thủ cảnh giới Hóa thần.

Tuy chỉ là thần hồn kết hợp với linh khí.
Nhưng đó cũng là một cao thủ cảnh giới Hóa thần hàng thật giá thật.
"Tôi là Trần Thông Vận -Tam trưởng lão đời thứ 7 của Huyền Thanh Tông, là cậu mời tôi ra?", ông cụ mặc áo tím nhìn Dương Phụng Lăng đang quỳ dưới đẩt hỏi.

Giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc, lạnh một cách dửng dưng coi rẻ mạng sống.
Quả nhiên theo thời gian trôi qua, linh khí ở tầng Trái Đất đã càng ngày càng giảm bớt.
Vì lý do đó mà tu giá võ
đạo cũng ngày càng yếu đi qua từng thế hệ.
Tam trưởng lão đời thứ 7 của Huyền Thanh Tông có cảnh giới Hóa thần, còn Tam trưởng lão đời thứ 17 hiện nay thì sao? Chỉ là bán bộ Đoạt mệnh, còn bị Tô Minh vặn cổ trong tích tắc, có thể thấy sự chênh lệch ấy lớn như nào.
"Thưa lão tổ, vâng...!Là Dương Phụng Lăng mời người ạ!", Dương Phụng Lăng kính cấn đáp.


ông ta
vừa đáp vừa giơ tay chỉ vào Tô Minh nói: "Tên này đánh đến cửa, giết chết Nhị, Tam, Tứ, Ngũ trưởng lão của Huyền Thanh Tông ta.

Còn đánh Đại trưởng lão bị thương nặng.

Nay môn phái đã bước vào con đường cùng.

Mong lão tổ hãy cứu chúng con cháu".
Trên thực tế, Huyền Thanh Tông vẫn còn một vài cách để đối phó Tô Minh, ví dụ như bảo các đệ tử tự bạo, có lẽ dùng vô số mạng người có thể khiến Tô Minh
bị thương.

Thế nhưng, cái giá này quá đắt, dù Tô Minh có chết thì cả Huyền Thanh Tông cũng coi như xong đời.
Trần Thông Vận ngẩng đầu nhìn về phía Tô Minh.
Ông ta nhìn anh bằng một ánh mắt soi mói.
Vừa nhìn thì thấy.
"Chưa đến 22 tuổi mà đã là Tôn giả sơ kỳ?", Trần Thông Vận kinh ngạc, sau

đó chợt nổi giận.
Là nổi giận với Dương Phụng Lăng.
Ông ta cảm thấy tông chủ đời này của Huyền Thanh Tòng đang giỡn mặt mình!
Đánh thức mình chỉ vì đối phó một thanh niên chưa đến 22 tuổi có cảnh giới Tôn giả sơ kỳ?
"Thưa lão tổ, tên này là một thiên tài siêu cấp.

Tuy cảnh giới không cao, nhưng rất mạnh.

Tôi, Đại trưởng lão và mấy trưởng lão khác bắt tay nhau cũng không phải đối thủ của cậu ta.

Cậu ta muốn Đại trưởng lão quỳ xuống dập đầu cho đến chết, không thì sẽ tiêu diệt Huyền Thanh Tông ta", Dương Phụng Lăng vội vàng
nói: "Mong lão tổ ra mặt phán xét!"


 
Chương 545: Vượt Xa Người Bình Thường


Giọng Dương Phụng Lăng đầy vẻ căm giận.

"Muốn Đại trưởng lão Huyền Thanh Tông tôi quỳ xuống dập đầu cho đến chết?", Trần Thông Vận cười lạnh: "Được, giỏi, tuổi trẻ! "
Trần Thông Vận còn định nói gì thì ai ngờ Tô Minh đã hét lên: "Đừng nói nhảm nữa, tới đi!"
cả người Tô Minh hừng hực ý chí chiến đấu.

Anh rất muốn đánh nhau thử với Trần Thông Vận.

Nên vừa hét xong.


"Thiên vẫn Kiếm!", Tô Minh bèn gầm lên.

Cần gì phải che giấu thực lực nữa?
Sức mạnh 600 ngàn ký cộng vời kiếm ý, kết hợp lực
ngưng tụ và quy luật không gian.

Một nhát kiếm nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy được lẳng lặng hòa vào không gian mà chẳng có chút dao động nào, đã vọt tới trước mặt bóng người cao to hình thành từ thần hồn của Trần Thông Vận đang lơ lửng giữa không trung.

Nhát kiếm ấy nhỏ như một sợi tơ.

Nhưng lại vô cùng sắc bén.

Sắc bén đến nỗi chỉ vạch ra một vết cắt nhỏ xíu thôi cũng đã cắt nát không gian ở Huyền Thanh Tông.

"Sức mạnh kia? Cũng thú vị đấy chứ", gương mặt bóng thần hồn cao to của Trần Thông Vận khẽ nhăn lại giống như mây mù chợt nhúc nhích đầy vẻ kỳ dị, toát ra sự kinh ngạc xen lần chút nghiêm túc.

Sau đó, Trần Thông Vận giơ tay lên.


Một bàn tay khổng lồ che trời lấp đất đầy khí thế, kéo theo không khí như tiếng gió rít đập tới.

Một chưởng ấy vừa đánh ra, toàn bộ dãy núi Đông Tự chợt rung lắc, không ngừng có đất đá lăn xuống.

Ngay cả sân đấu võ phía dưới, cũng có gần như một nửa đệ tử Huyền Thanh
Tông bị nó đè nằm sấp xuống đất.

Một chưởng này, cực kỳ mạnh!
Mạnh vượt trên cả hệ thống võ đạo ở Huyền Linh Sơn.

Mà trong giây phút một chưởng ấy đánh tới, gương mặt Tô Minh lại chợt ngẩn ra.

Anh đã đánh giá thấp thực lực của Trần Thông
Vân rồi.

"Thiên vẫn Kiếm! Thiên vẫn Kiếm! Thiên vẫn Kiếm!! ", Tô Minh vội vàng chém Xích Ảnh Kiếm trong tay ra một cách hết sức điên cuồng giống như bị quỷ ám làm không biết mệt.


Chỉ trong tích tắc mà anh đã chém ra 19 nhát liên tiếp.

19 nhát ấy rất mạnh, không có xíu nào là bị yếu đi, quả thật khó có thể tin.

Nếu là tu giả võ đạo bình thường thì nhiều nhất chỉ chém ra được 3 nhát đã khó mà vung kiếm lên tiếp.

Nhưng Tô Minh!
Vượt xa người bình thường.

19 nhát kiếm ấy nối đuôi nhau thành một hàng.

Giống như 19 viên đạn liên tiếp bắn ra.




 
Chương 546: Sao Có Thể Có Kết Quả Như Hiện Tại


Kết hợp vời nhát kiếm
đầu tiên ban nãy.
Tổng cộng 20 nhát kiếm.
"Ồ", Trần Thông Vận kinh ngạc thốt lên.
Ngay lúc này.
"Xẹt xẹt xẹt xẹt..."

Giữa không trung, từng nhát kiếm do Tô Minh chém ra đụng phải một chưởng màu tím khổng lồ như ngọn núi nhỏ của Trần Thông
Vận, vừa gặp nhau thì chúng bắt đầu bị bẻ gãy, nát bấy, nổâm âm...
Căn bản không ngăn được gì.
20 nhát kiếm đấy! Tức thì đã biến mất!
Hoàn toàn không phải ở cùng một cấp bậc.
Sâc mặt Tô Minh càng nghiêm trọng hơn, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn.
Có vẻ cảnh giới Hóa thần đáng sợ hơn anh nghĩ.
Trên sân đấu vang lên từng tiếng hít sâu, toàn bộ đệ tử Huyền Thanh Tông đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Bọn họ biết bậc ông cha mình rất mạnh, nhưng có vẻ vần xem nhẹ họ.
Đây mà là mạnh gì nữa?
Quả thật vô địch con bà nó rồi!

Bọn họ biết rõ kiếm của
Tô Minh đáng sợ cỡ nào, một nhát là có thể giết chết Nhị, Tam, Tứ, Ngũ trưởng lão và còn khiến tông chủ và Đại trưởng lão bị thưong nặng.

Nói thật thì kiếm của Tô Minh giống y như lưỡi hái thần chết vậy.
Nhưng kiếm như thế, lại còn là 20 nhát chồng lên nhau, vậy mà vẫn chẳng đỡ nổi một chưởng của lão tổ? Siêu việt tự nhiên luôn rồi.
Chẳng phải Tô Minh yếu, mà là...!là...!là lão tổ quá
"Đù", ngay cả Dương Truy cũng bị dọa văng tục, nhưng hiến nhiên là càng phấn khích và kích động hơn sợ.

Hóa ra, tổ tiên của Huyền Thanh Tông đã từng huy hoàng và mạnh mẽ như thế!
"Hì hì hì hì...", Lữ Thanh Thanh xụi lơ dưới đất chợt đứng lên, tóc tai bù xù như người điên, lộ ra nét mặt oán hận và vui sướng khi người gặp họa.
"Thằng con hoang, mặc dù mày là thiên tài, nhưng cũng chỉ là đồ nhà quê.


Sao có thể biết được thực lực • • • đáng sợ của Huyền Thanh Tông tao?", Lữ Thanh Thanh nghiến răng nói, đắc ý đến nỗi muốn ngửa mặt lên trời cười to.
Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Lần này tiêu rồi, ban nãy cậu Minh hẳn nên một vừa hai phải", Viên Phương
Hà có chút lo lắng và tiếc nuối lấm bấm.

Ban nãy, rõ ràng Dương Phụng Lăng đã đồng ý với Tô Minh để Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh tự sát.
Nếu lúc đó Tô Minh đồng ý thì đã nổi tiếng trong một đêm, trực tiếp thành huyền thoại rồi.
Cũng không có chuyện như giờ.
Sao có thể có kết quả như hiện tại?


 
Chương 547: Tô Minh Tràn Ngập Sự Chấn Động


Cùng lúc đó.

"Vèo! ", Tô Minh sử dụng "Lược Ảnh Bộ" cùng với quy luật không gian.

Liên tiếp 20 nhát kiếm trên không của mình đều bị bàn tay màu tím khổng lồ kia nghiền nát, càng đáng sợ hơn là nó đang bổ về phía anh.

Phải né thôi.


Thế nhưng!
Ngay khoảng khắc Tô Minh vừa giơ chân dùng "Lược Ảnh Bộ" thì chẳng ai nghĩ tới bàn tay màu tím to bự trên trời lập tức ngưng tụ rồi thu nhỏ lại, sau đó tốc độ của nó chợt trở nên nhanh hơn.

Nhanh hơn gấp trăm lần.

Nhanh một cách chóng mặt.

Sắc mặt Tô Minh chợt trở nên tái nhợt.

Bởi vì anh cảm thấy mình đã bị nhắm vào.

Cho dù sử dụng "Lược Ảnh Bộ" kết hợp với quy luật không gian cũng không né được hướng nhắm của một chưởng kia.

"Không né được, vậy trực tiếp đối mặt!", Tô Minh bỗng nhiên dừng lại, xoay người giơ nắm tay lên, đấm về phía trước.

Đương nhiên là dùng hết sức mạnh.


Giây lát đã đánh ra mười quyền.

Anh vừa đấm ra thì chợt cảm thấy một mảnh màu tím bên trên hình thành thế giới màu tím.

Màu tím bao phủ khắp nơi như những đóa mây lựa đạn, chỉ có điều chúng có màu tím mà thôi.

Cánh tay Tô Minh lập tức biến mất.

Cả người anh biến thành
một cái xác ướp rách nát đầy máu bay ngược ra ngoài.

Trên đường còn có từng khúc xương gãy rớt xuống từ trên không.

Bay ngược lại khoảng mấy trăm mét Tô Minh mới nện xuống đất.

Sau đó, anh nện xuống đất, hình thành một cái hô sâu mười mét.


"Khụ khụ khụ! ", từng ngụm máu tươi xen lần vụn xương trào ra từ trong miệng Tô Minh, cả người anh không có chỗ nào là lành lặn.

Trong ánh mắt Tô Minh tràn ngập sự chấn động.

May là mình.

Chứ là người khác thì đã chết cả chục 1ãn vời những vết thương như vậy rồi.

Giờ phút này, kho tàng huyết mạch trong cơ thể anh như bị khiêu khích, sôi lên sùng sục.




 
Chương 548: Trông Cực Kỳ Đáng Sợ!


Bùng cháy.

Gào rống.

Tò Minh cảm thấy mình có thể sử dụng thêm được một chút kho tàng huyết mạch nữa.

Đặc biệt là ở khía cạnh

lành vết thương, kho tàng huyết mạch giống như BUG, điên cuồng chảy trong cơ thể đến nỗi máu ngừng chảy, thịt nát lành lại, mọc ra xương mới, quả thật như là thần thông của các đấng thần linh.

"Chắc chết rồi nhỉ?", đằng xa, Lữ Chân Tuân thở phào một hơi, lấm bẩm.

Dương Phụng Lăng cũng cười, nỗi lo trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.

Nhưng ngay lúc này.

"Thú vị, bị thương thế mà cũng có thể khôi phục, đúng là hiếm thấy!", thần hồn của Trần Thông Vận đứng trên không mở miệng nói, trong giọng nói toát ra vẻ thưởng thức lại có hơi tò mò và kiêng kị.

Cái gì?
Tô Minh vẫn chưa chết?
Nét mặt Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân chợt
cứng lại.

Mơ ư?

Đùa gì thế?
Bọn họ đều thấy Tô Minh bay ngược lại thê thảm như nào, vết thương kia thật sự khiến người ta rợn da gà, chắc phải bị Trần lão tổ đánh thành một đống thịt vụn rồi chứ đùa?
Thế mà vần chưa chết?
"Huyền Minh Áp Thiên
Chỉ!", Trần Thông Vận thưởng thức thì thưởng thức, nhưng ra tay thì vần ra tay, nhấn một cái xuống.

Một nhấn này còn mạnh hơn một chưởng kia.

Bởi vì một chưởng kia là tiện tay.

Còn một nhấn này là võ kỹ của ông ta.

Chỉ thấy một ngón tay đen thui lóng lánh như cây cột trông rất sống động, xé
rách vòm trời, nhanh chóng phóng to ấn xuống từ trên cao!
Trông cực kỳ đáng sợ!
Trên ngón tay có bóng rồng vờn quanh, tiếng sấm đì đùng kèm theo từng tia chớp giật!

Còn có những bùa ấn biến hóa kỳ lạ lượn lờ xung quanh.

Trên đường nó đi, tuy đã che giấu rất tốt, nhưng vẫn
nghiền nát toàn bộ không gian trên không Huyền Thanh Tông.

Không gian tức thì biến thành mảnh nhỏ, ngay cả dòng chảy hư không cũng xuất hiện.

"Chém cho tôi!", trong sát na ấy, mắt thấy ngón tay ấy sắp ấn đến chỗ Tô Minh thì bỗng dưng anh bước từng bước một đi ra hố sâu, ý chí chiến đấu trên người như ngưng tụ thành thực chất.

Không chút trốn tránh, anh giơ tay lên lại dùng Thiên vẫn Kiếm.




 
Chương 549: Cực Kỳ Điên Cuồng


Lần này, Thiên vẫn Kiếm vẫn bao gồm kiếm ý, lực ngưng tụ và quy luật không gian.

Thế nhưng, sức mạnh lại tăng vọt lên tới 750 ngàn kg!
Từ 600 lên 750 ngàn kg, nhìn thì chỉ tăng thêm cỡ 150 ngàn kg.

Nhưng thực tế, sức mạnh của nó lại tăng gần gấp 3 lần.

Đương nhiên, Tô Minh không chỉ chém ra một nhát.


Mà là giây lát đã chém ra 49 nhát.

Đúng vậy, khoảng 49 nhát chồng lên nhau.

Quả thực là khủng bố.

Kho tàng huyết mạch
kia có thể liên tục cung cấp năng lượng, thế nên chân khí sẽ không khò kiệt.

Vèo!
49 nhát kiếm kia kết hợp lại thành một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ tía chói mắt giống như mọc ra từ trong lòng đất.

Cực kỳ điên cuồng.

Không chút do dự.

BỔ thẳng về phía ngón

tay khổng lồ máu tím như cây cột kia.

Vừa đụng vào nhau.

Đầu tiên là không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Sau đó.

Ầm!
Sóng xung kích với sức mạnh cuồn trào như thủy triều lan rộng ra xung quanh.

Trên sân đấu, có vô số tu giả võ đạo bị đánh bay ra cả vài trăm mét, thậm chí, có một số người còn bị nó đánh chết.

Màu tím, màu đỏ, màu đen đan xen trong không khí, bao phủ khắp nơi hình thành một con sông không gian.

Mà Tô Minh đứng gần nơi đụng vào nhau nhất thì cả người cũng bị đánh bay ra cả cây số, lại bị thương năng, cỏ điều, vết thương lại khỏi hẳn trong tích tắc.

"Hả?", Trần Thông Vận trên trời cũng giật mình kinh ngạc.


Vần chưa chết?
Một nhấn ấy của ông ta rõ ràng mạnh hơn hồi nãy, nhưng vẫn chưa chết?
Đùa gì vậy?
Trân Thông Vận cảm thấy như thấy quỷ.

Ong ta chỉ có thê phát huy ra một phần mười thực lực lúc còn ở đỉnh, nhưng dù như thế thì cũng có sức mạnh Hóa thần sơ kỳ.

Sau đó, một nhấn dốc hết sức mạnh của mình chỉ có thế đánh ngang tay với một thanh niên chưa tới 22 tuổi có cảnh giới Tôn giả sơ kỳ?
Trân Thông Vận thật sự cảm thấy mình gặp quỷ.

"Ông già kia, ông đã chết thì nhắm mắt xuôi tay đi, cớ sao cứ muốn chết thêm lần nữa vậy?", đúng lúc này, Tô Minh nhe răng cười, rồi thoáng cái xông lên.




 
Chương 550: Yên Tĩnh Như Chết


Lần này, Tô Minh phóng lên cao.

Cái loại bị đánh thức sau khi chết vô số năm, rồi dùng thần hồn để chiến đấu như này.

Ha ha!
Không kéo dài được bao lâu hết.

Ví dụ như cái ông Trần lão tổ này, Tô Minh rõ ràng cảm giác được, sau hai chiêu vừa rồi, khí thế của đối phương đã có chút yếu đi.


Kế tiếp, ông ta sẽ càng ngày càng yếu, mãi đến khi hoàn toàn biến mất.

Anh! Thắng chắc rồi!
"Thiên vẫn Kiếm!", Tô Minh phóng lên cao, rồi
vung Xích Anh Kiếm lên, lại chém ra 49 nhát.

Đây là chiêu mà anh có thể chém ra nhiều nhát kiếm nhất.

"Cái gì?", Trần Thông Vận thật sự không tài nào tin nổi.

Chân khí của tu giả võ đạo dồi dào như thế ư?
Không cần nghỉ ngơi đế khôi phục hả?
Hơn nữa, trong tích tắc đã chém ra 49 nhát kiếm là
cái quỷ gì thế này?
Những điều đó hoàn toàn không có khả năng, nhưng trước mắt lại là sự thật.

Cơ thế Trần Thông Vận được hình thành từ linh khí và thần hồn, nhưng lúc này, cũng có thể trông thấy sắc mặt đen như mực của ông ta.


Trân Thông Vận có một linh cảm xấu.

Quả nhiên, linh cảm của ông ta là thật.

Kế tiếp, hai người lại đánh tiếp.

Tổng cộng đánh 5 chiêu.

Mỗi một chiêu của Trần Thông Vận ngày càng yếu đi.

Cuối cùng, thần hồn của ông ta biến mất!
Bóng thần hồn màu tím
cao to bằng linh khí đứng trên bầu trời đã biến mất!
"Không thể nào, không thể nào, không thể nào như thế được! ", Dương Phụng Lăng ở phía dưới không tài nào chấp nhận được sự thật này.

Sắc mặt ông ta trắng bệch như tờ giấy, cả người run bần bật.


Còn Lữ Thanh Thanh thì lại xụi lơ xuống đất, vừa khóc vừa cười như một người điên.

Trên sân đấu võ như một lò luyện ngục.

Yên tĩnh như chết.

Chấn động khôn tả.

Từng đôi mắt trợn to như muốn nứt ra ánh lên sự sợ hãi nhìn chòng chọc vào Tô Minh!
"Thế, tông chủ Huyền Thanh Tông còn ngọc hồn không? Còn thì có thể mời tổ tiên của mấy người ra nữa không?", Tô Minh hỏi một cách nhẹ nhàng như không, nhưng lại tràn ngập tự tin.




 
Chương 551: Họ Thấy Hoang Mang!


Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Nhược Dư toát lên vẻ say mê.
Lữ Chân Tuân nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
"Kể cả có Ngọc Hồn thì cũng không thể đánh thức tổ tông.

Muốn đánh thức thì cũng cần phải có linh khí ngưng tụ.

Mà ban nãy Trần lão tổ đã tiêu hao hết 70% linh khí ngưng tụ của Huyền Thanh Tông rồi...", Dương Phụng Lăng cười thê thảm, nói.

Đồng thời lúc này...
"Phụp!", Lữ Chân Tuân lập tức quỳ xuống, sau đó...
Phụp, phụp, phụp...
Ông ta dập đầu, tuyệt vọng dập đầu, trong chớp mắt thì phía trước đã là một vũng máu tươi.
Vừa dập đầu, ông ta lại vừa hét lên: "Thanh Thanh! Quỳ xuống dập đầu đi!"
Ông ta hét, giọng nói
vang vọng.
"Dập khẽ thôi, ít nhất cũng phải dập hai ngày hai đêm rồi hãy chết.

Nếu không, tôi mà giận là tôi diệt cả Huyền Thanh Tông đấy", Tô Minh quét nhìn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh như xác sống quỳ trên đất bắt đầu dập đầu, nói.
Nói xong, Tô Minh quét nhìn Dương Phụng Lăng, hỏi: "Ông thì sao?"
Dương Phụng Lăng suýt
nữa mềm nhũn người ra, dường như bị hút mất hồn.
"Ông đánh thức tổ tông là định giết tôi.


Kết quả là ông không thể làm được, không phải ông ngây thơ nghĩ rằng, như vậy là xong rồi chứ?", Tô Minh cười, hỏi.
"Tôi...", Dương Phụng Lăng căn bản không nói nên lời.
"Cùng quỳ xuống đi, ít nhất hai ngày hai đêm mới được chết.

Như vậy thì tôi
có thể tha cho những người khác trong Huyền Thanh Tông, nếu không thì tôi vẫn diệt cả", Tô Minh nói rất nghiêm túc mà không có ý nói đùa: "Tất nhiên, nếu như ông có chiêu gì khác thì bây giờ có thể lôi ra.

Tô Minh tôi quyết không từ chối".
Dương Phụng Lăng quỳ sụp xuống.
Dập đầu lia lịa.
Ông ta đã không còn hy vọng gì nữa rồi.
ông ta biết, lúc Trần lão tổ biến mất thì mình chết chắc rồi.
Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng mà không còn tâm tư gì khác.

Hiện giờ, chỉ có chết thì mới có thể bảo vệ được Huyền Thanh Tông.

Mặc dù ông ta cũng là tội nhân của Huyền Thanh Tông nhưng ít nhiều cũng có thế ăn nói được với tổ tiên của Huyền Thanh Tông.
Tất cả mọi người có mặt ở võ trường đều như mất hồn.

Họ cứ đờ người ra nhìn tông chủ, đại trưởng lão và Lữ Thanh Thanh điên cuồng quỳ xuống đất dập đầu.
Họ chỉ cảm thấy thế giới quan trong họ như sụp đổ.

Họ thấy hoang mang!
"Phải rồi! Có ai có thế dẫn tôi đến kho báu vật của Huyền Thanh Tông được không?", Tô Minh đột nhiên hỏi.


 
Chương 552: Đứng Xem Kịch Hay


"Tôi! Tôi sẽ đưa cậu đi", thất trưởng lão của Huyền Thanh Tông là ông lão với dáng người nhỏ gầy ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ.

ông ta run rấy đứng ra, cung kính đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn Tô Minh.

"Người anh em họ Tô! Chi bằng nhường lại kho báu vật của Huyền Thanh Tông cho tôi đi?", nhưng đúng lúc này một bóng hình xuất hiện.

Xuất hiện rất kỳ dj!

Xuất hiện không báo trước.

Đó là một chàng trai tuấn tú, để tóc dài, mặc áo trắng, cầm quạt nan.

Chàng trai xuất hiện trước mặt Tô Minh và cười nói.

Người con trai đó ở cảnh giới bán bộ đoạt mệnh nhưng nhìn từ khí tức thì người này có thể chất đặc biệt, khí huyết sục sôi đến ghê người, sức chiến đấu
vượt xa cảnh giới của hắn.

Người này cho Tô Minh cảm giác là còn mạnh hơn Dương Phụng Lăng ở cảnh giới đoạt mệnh thật sự.

Tất nhiên, kế cả là như vậy thì Tô Minh vẫn có thể chắc chắn là mình giết được đối phương trong giây lát.

"Dựa vào cái gì?", Tô Minh cười hỏi.


Đứng xem kịch hay, sau đó nhảy ra đòi phần?
"Dựa vào việc tôi đến từ gia tộc hộ thần ở thượng giới, tôi họ Thấm", người con trai cười với vẻ bỡn cợt.

Người con trai tên là Thấm Dật.

Hắn là cậu chủ của nhà họ Thấm ở gia tộc hộ thần ở thượng giới.

Trên thực tế, Thẩm Dật sớm đã nhòm ngó đến bốn thế lực lớn ở hạ giới rồi.

Đặc biệt là hắn rất có hứng thú với kho báu vật của bốn
siêu thế lực này.

Nhưng hắn vẫn có chút kiêng kị nên chưa ra tay.

Nghe nói, bốn thế lực ở Huyền Linh Sơn có chiêu thức đánh thức tổ tông.


Quả nhiên hôm nay hắn đã tận mắt chứng kiến, đó đúng là sự thật.

Nhưng lại không hề mạnh như hắn tưởng tượng, thậm chí có thể nói là yếu.

của Dương Phụng Lăng thì chỉ có thể đánh thức một lần.

Ha ha!
Rác rưởi!
Có thể nói, Tô Minh một mình một kiếm có thể đánh nát chiêu thức đánh thức tổ tông của bốn thế lực mà Thấm Dật luôn kiêng kị.




 
Chương 553: Đúng Là Kinh Khủng


Lúc này hắn còn gì để kiêng kị nữa?
của Dương Phụng Lăng thì chỉ có thể đánh thức một lần.

Ha ha!
Rác rưởi!
Có thể nói, Tô Minh một mình một kiếm có thể đánh nát chiêu thức đánh thức tổ tông của bốn thế lực mà Thấm Dật luôn kiêng kị.


Lúc này hắn còn gì để kiêng kị nữa?
"Không đủ!", Tô Minh lắc đầu, nói.

Thượng giới mạnh lắm sao?
"Ồng Tân, ông Khâu, ông Chiêu, ông Việt! Các người mau ra đây!", Thẩm Dật nhìn Tô Minh với ánh mắt bỡn cợt, sau đó đột nhiên lên tiếng.

Ngay lập tức liền có bốn bóng hình từ trong không khí chui ra.

Bốn ông lão đứng ở hai bên của Thẩm Dật.

Khiến người khác kinh ngạc là bốn ông lão đều ở cảnh giới bán bộ hóa thần.

Đúng là kinh khủng!

Kể cả ở thượng giới thì cảnh giới bán bộ hóa thân cũng là siêu cường giả rồi!
Không dám nói là họ có thể tung hoành thượng giới nhưng ít nhiều cũng không có ai dám dây vào.

Thẩm Dật lại dẫn bốn người ở cảnh giới bán bộ hóa thân đến đây.

Hơn nữa bốn người này không phải là thần hồn ngưng tụ và linh khí ngưng tụ mà là tu giả võ đạo thật sự, có thể phát huy hết thực lực của mình.

Có thế nói là vô cùng mạnh.

Tô Minh có thể cảm nhận rõ ràng, bốn ông lão này nếu đánh đơn thì không kém thần hồn ngưng tụ của Trền Thông Vận trước đó.

Nếu như bốn người hợp lực thì có thể dễ dàng giết được Trần Thông Vận.


Và điều khiến Tô Minh có chút kinh hãi là anh có thể cảm nhận được dường như trên không trung vẫn còn khí tức ẩn hiện khóa chặt mình.

Khí tức này dường như là cảnh giới tạo hóa thật sự, còn mạnh gấp mười lần Trần Thông Vận.

Lúc này Tô Minh trầm
Khí tức này dường như là cảnh giới tạo hóa thật sự, còn mạnh gấp mười lần Trần Thông Vận.

Lúc này Tô Minh trầm ngâm một lúc.




 
Chương 554: Cứng Quá Thì Gãy Đấy


“Lần này thì đủ rồi chứ?”, Thẩm Dật nhướn mày đi hai bước về phía Tô Minh rồi đứng trước mặt Tô Minh vỗ vai anh, khẽ nói vào tai anh: “Người anh em! Đừng thấy không cam tâm! Đúng, cậu đánh được Huyền Thanh Tông nhưng giờ tôi đến chiếm thì đúng là ức hiếp người quá đáng.

Nhưng trong thế giới võ đạo này, chẳng phải luôn là cá lớn nuốt cá bé sao? Cậu yếu thì tôi bắt nạt cậu, đó là lẽ đương nhiên rồi, đúng không?”
Thẩm Dật vừa nói xong thì Tô Minh đột nhiên ngẩng đầu lên.

Anh giơ tay lên rồi nhanh như chớp nắm chặt lấy cổ Thẩm Dật.

“Tôi yếu ư? Tôi không nghĩ thế”, Tô Minh lặng lẽ nhìn Thẩm Dật, khẽ nói, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.


Bị nắm chặt cổ nhưng Thẩm Dật chỉ thu lại ánh mắt hung hãn, sau đó điều khiến người khác vô cùng sửng sốt là hắn lại khôi phục vẻ bình tĩnh, thậm chí còn không giãy dụa.

Thẩm Dật quan sát Tô Minh một mình trấn áp Huyền Thanh Tông nên tất nhiên biết thực lực của Tô Minh khủng khiếp đến mức nào.

Mặc dù hắn tự nhận mình là thiên tài nhưng cũng phải thừa nhận mình không phải là đối thủ của Tô Minh.

Vì vậy lúc này bị mất quyền chủ động, bị Tô Minh xiết chặt cổ, hắn có giãy dụa thì cũng vô ích.

“Người anh em! Tôi thừa nhận là cậu có thể giết được tôi nhưng sau khi giết rồi thì sao? Đám ông Tân đều có mặt ở đây thì cậu có thể sống sót không? Đây là còn chưa nói tôi vẫn còn một người bảo vệ nữa.

Chắc chắn cậu cũng cảm nhận được sự tồn tại của người đó chứ?”, Thẩm Dật cười rồi nhìn Tô Minh nói với giọng nghiêm túc.

Nhưng Tô Minh chỉ trầm mặc.

Đám ông Tân ở bên cạnh cũng nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh, dường như có thể ra tay bất cứ lúc nào.

“Cậu trẻ tuổi như vậy, lại còn có thiên phú võ đạo, đúng là trăm năm hiếm thấy.


Nếu như hôm nay thật sự phải chết ở đây thì chắc chắn cậu sẽ không cam tâm đúng không? Nói cho cùng thì cũng chỉ là chuyện liên quan đến kho báu vật của Huyền Thanh Tông thôi.

Bảo vật có quý đến đâu thì làm gì quan trọng bằng mạng sống?”, Thẩm Dật lại nói, càng nói càng tự tin.

Hắn còn lộ ra vẻ đắc ý đầy bỡn cợt.

Hắn rất thích cảm giác được bắt nạt người khác, rất thích kiểu nắm trọn quyền kiểm soát.

Rõ ràng cậu muốn giết tôi nhưng đành phải từ bỏ, thậm chí còn phải đến xin lỗi tôi.

Hắn chau mày, cuối cùng cũng thấy căng thẳng nhưng cũng chỉ một lát thôi.

Hắn vẫn tin là Tô Minh không dám làm gì mình.

Trừ khi Tô Minh thật sự muốn tự sát?
“Người anh em! Cứng quá thì gãy đấy!”, Thẩm Dật nói.


Hắn vẫn không tin Tô Minh lại dám giết mình.

Vậy thì làm sao hắn có thể chọn cút đi được?
Nếu như giờ đây lại cun cút rời đi, chưa nói đến kho báu vật mà hắn thèm khát bấy lâu mà nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì danh tiếng của cậu chủ Thẩm trong thượng giới cũng bị tổn hại.

Thậm chí, nếu để Mộ Dung Yêu biết được thì mình chưa chắc đã lấy được cô ta.

Ở thượng giới có mười mấy thế lực mạnh, mạnh nhất tất nhiên sẽ là Hoàng Cực cung, còn dưới Hoàng Cực cung phải kể đến nhà Mộ Dung.

Và dưới nữa mới đến lượt mấy gia tộc như nhà họ Thẩm.

Nói tóm lại, kể cả nhà họ Thẩm cũng được coi là mạnh ở thượng giới nhưng vẫn không so được với nhà Mộ Dung.




 
Chương 555: Thật Sự Muốn Giết Mình


Cũng chính vì vậy mà 20 năm trước, bố Thẩm Dật đã nghĩ đủ mọi cách để hắn đính hôn với Mộ Dung Yêu- con gái duy nhất của nhà Mộ Dung.

Nhưng nào ngờ, Mộ Dung Yêu đúng là yêu nghiệt chứ không phải người.

Ngoại trừ thiếu cung chủ tài năng nhiều năm không xuất hiện ở Hoàng Cực cung có thể so sánh được thì những người khác đều bị chèn ép đến nỗi không thở được.

Ngay cả Thẩm Dật nỗ lực hết cỡ, thiên phú đủ mạnh, 25 tuổi đã đạt cảnh giới bán bộ đoạt mệnh, đây là kỳ tích hiếm có rồi nhưng vẫn không thể so với Mộ Dung Yêu? Ha ha… Mười năm trước, lúc mới 14 tuổi thì cô ta đã ở cảnh giới đoạt mệnh rồi, đúng như câu chuyện cổ tích.


Vậy thì hắn so sánh kiểu gì?
Năm nay Mộ Dung Yêu 24 tuổi, không rõ cảnh giới đến mức nào rồi.

Nhưng nghe nói, cô ta đã có thể trấn áp rất nhiều lão quái vật ở thượng giới… Giờ đây mọi người chỉ có thể dùng một từ ‘kinh hãi’ để miêu tả về cô ta.

Không chỉ vậy, Mộ Dung Yêu còn được công nhận là người đẹp số một ở thượng giới, là vẻ đẹp không thể bàn cãi…
Một cô gái xuất sắc khiến người ta phải tự ti, giờ đây lại là vợ sắp cưới của mình thì đúng là áp lực như núi.

Nhưng mặt khác, Thẩm Dật lại là người khiến tất cả thanh niên ở thượng giới ngưỡng mộ.

Từ tận đáy lòng, Thẩm Dật vô cùng kiêu hãnh vì vợ sắp cưới của mình là Mộ Dung Yêu.

Mấy năm nay rất nhiều lần hắn muốn sớm kết hôn với Mộ Dung Yêu nhưng tiếc là tất cả đều vô ích.

Bởi vì Mộ Dung Yêu chỉ chuyên tâm luyện võ.


Nếu bản thân Mộ Dung Yêu không đồng ý thì không ai ép được.

Thẩm Dật cũng rõ, Mộ Dung Yêu cũng không hề ưng mình.

Nếu như hôm nay Mộ Dung Yêu biết là mình phải cun cút rời đi, còn không làm gì được thằng nhóc ở hạ giới thì sẽ chê mình và hủy hôn với mình cũng nên.

Vừa nghĩ đến việc cô ta hủy hôn với mình thì Thẩm Dật liền dẹp đi suy nghĩ nhận thua ban nãy.

“Vậy là anh chọn cái chết chứ không cút đi? Vậy thì tôi sẽ giúp anh”, Tô Minh nói, dường như đang quyết định tối nay ăn cá hay ăn thịt lợn vậy.

Nhưng Tô Minh không hề có ý đùa.

Lời nói vừa dứt thì cánh tay Tô Minh dùng lực.


Thẩm Dật cảm nhận được rất rõ sức mạnh khủng khiếp từ tay của Tô Minh.

Lực mạnh khiến hắn ngạt thở.

Hai tròng mắt Thẩm Dật co lại, nhìn gắt gao Tô Minh mà không dám tin.

Đó là vẻ kinh ngạc mà không thể dùng lời gì diễn tả.

Tô Minh thật sự… Thật sự muốn giết mình? Thật sự dám giết mình?
Lúc này, ngoài sự chấn động thì trong đầu Thẩm Dật hoàn toàn trống rỗng.

Hắn ngây người ra…


 
Chương 556: Cảnh Giới Đoạt Mệnh Hậu Kỳ


Nhưng…
Tô Minh định bóp gãy cổ Thẩm Dật nhưng không thành công.

Trong chớp mắt.

“Láo toét!”, một giọng nói trầm đục già cỗi như từ thuở xa xôi ngàn năm trước vọng lại.

Mà người Tô Minh lại cong xuống một cách kỳ lạ.


Sau đó anh bị đánh bay.

Anh hoàn toàn không biết đối phương ra tay thế nào.

Càng không biết đối phương đã ẩn náu bên người mình từ nãy.

“Ông Mộc, cứu cháu với!”, Thẩm Dật sống sót từ trong cõi chết thì vui mừng nhưng đồng thời cũng hoảng loạn và oán hận, nào còn vẻ bình tĩnh, nằm lòng tất cả như lúc trước nữa.

Hắn dơ tay, chỉ về phía Tô Minh bị đánh bay, gào lên.

Hắn suýt chút nữa thì… thì đã chết!
Nếu không phải thực lực của một hộ đạo giả như ông Mộc vượt quá suy đoán của hắn thì hắn đã thật sự chết rồi!
Trong lúc bị đánh bay, Tô Minh trông thì như không bị thương gì.

Thực tế, nội tạng, kinh mạch, xương cốt trong người anh đều bị đánh nát.


“Người ẩn mình trong không trung đó, thật… thật mạnh!”, suy nghĩ trong đầu Tô Minh trở nên mơ hồ.

Cho dù anh có khả năng hồi phục cùng sức sống mạnh mẽ thì cũng suýt chút nữa bị đánh chết.

Đúng vậy.

Nếu vừa rồi ông lão kia ra tay độc ác chút nữa thì anh đã bị đánh cho nát bét, chết thật rồi, khả năng hồi phục, sức sống, khí huyết gì đó đều vô dụng.

Ngay cả kho tàng huyết mạch cũng không có tác dụng.

Trong lúc bị đánh bay, anh mơ màng gần như rơi vào hôn mê, nhưng may mà kho tàng huyết mạch điên cuồng chảy trong người anh có tác dụng làm bình ổn trái tim, thanh lọc bộ não.

Dòng máu dần dần lan khắp toàn thân rồi chậm rãi len vào trong tim cũng não anh khiến anh tỉnh táo lại.
Tô Minh bị đánh văng hơn 3000 mét, gần như đã đến sát sườn sân võ.
Lúc này anh mới rơi xuống
Cùng lúc đó, mặt đất lõm xuống thành một cái hố to, sỏi đá xung quanh đều vỡ nát, trông mà kinh người.


“Cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ”, cùng lúc rơi xuống đất, Tô Minh đột nhiên đoán ra chính xác thực lực của ông lão ẩn nấp vừa rồi.

Trong lòng anh không khỏi kinh hãi.

Cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ chân chính, thực quá khủng khiếp.

Những người mạnh mẽ thực sự trên đời này còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.

Bởi vì đối đầu với cậu chủ nhà họ Hạ cùng người bảo vệ của hắn nên anh cho rằng tất cả các tu giả võ đạo trên đời này đều cùng một loại như chúng, quả là ếch ngồi đáy giếng.




 
Chương 557: Muốn Có Được Bí Mật Này


“Cậu chủ, lần sau đừng mạo hiểm nữa”, lúc này, ông lão tên Mộc đứng bên cạnh Thẩm Dật, vẻ ngoài tầm thường, khuôn mặt cũng không có cảm xúc gì mà chỉ nhắc nhở Thẩm Dật một câu.

“Vâng, Thẩm Nhi đã rõ”, Thẩm Dật cung kính nói.

Ông Mộc tên đầy đủ là Thẩm Mộc, là trưởng lão đời trước trước trước nữa nhà họ Thẩm, là một trong các thái thượng trưởng lão.

Ông ta đã 270 tuổi, sống lâu đến hóa thạch, địa vị dù là ở nhà họ Thẩm hay cả thế giới này đều rất cao.


Thẩm Dật biết ông Mộc luôn là người bảo vệ của mình nhưng từ trước đến nay đều không cần ông ta phải ra tay, hắn không quá rõ thực lực của ông ta mà chỉ biết là ông ta rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.

Quá khủng khiếp!
Nhưng cũng may!
Cũng may là ông Mộc mạnh như vậy nếu không hắn đã chết rồi.

Thẩm Dật không khỏi run lên một cái, vài phút trước, Tô Minh bắt đầu dùng sức, loại sức mạnh đáng sợ đó đã truyền vào trong cổ hắn rồi!
Cảm giác sợ hãi đó khiến hắn nhớ cả đời!
“Chàng trai trẻ, khả năng hồi phục của cơ thể cậu còn đáng kinh ngạc hơn tôi nghĩ”, Thẩm Mộc nhắc nhở Thẩm Dật xong thì nhìn về phía cái hố cách xa đó.

Bởi vì lúc trước Thẩm Mộc và Thẩm Dật đều quan sát trận chiến giữa Tô Minh và Huyền Thanh Tông nên biết khả năng hồi phục khủng khiếp của anh, cho nên vừa rồi ông ta cố ý ra tay mạnh hơn vài lần.

Không ngờ…
“Ông Tân, Ông Khâu, ông Chiêu, ông Việt, bốn người các ông còn không mau giết hắn?”, Thẩm Dật trầm giọng nói với vẻ lạnh lẽo cùng oán độc.


“Vâng, cậu chủ”, đám người ông Tân cung kính nói.

Vừa rồi bọn họ không ngờ rằng Tô Minh thật sự định giết Thẩm Dật, quả thực quá đáng sợ rồi…
Nếu ông Mộc không ra tay thì cậu chủ đã chết rồi.

Nếu cậu chủ chết thì bốn người bọn họ làm sao sống được? Nhà họ Thẩm sẽ trách tội bọn họ không bảo vệ được cậu chủ.

Đám người ông Tân cảm kích mà khom người với Thẩm Mộc.

Tiếp đó, bọn họ ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía xa, sát khí tỏa ra ngùn ngụt, hận không thể băm vằm Tô Minh ra thành trăm mảnh.
Nhưng bọn họ còn chưa xông về phía anh thì ông Mộc đã nói: “Bốn người không cần ra tay, đừng có không biết điều mà giết cậu ta.

Cậu ta rất có giá trị, không thể chết được.


Sinh mệnh và khả năng hồi phục mạnh mẽ như vậy rất bất thường, cơ thể cậu ta nhất định có ẩn giấu bí mật gì đó”.

Ông ta đương nhiên muốn có được bí mật này.

Nếu có được nó thì có lẽ ông ta có thể tăng tuổi thọ.

Không ai muốn chết cả, cho dù đó có là người đã sống gần 300 năm như ông Mộc.

Muốn tiếp tục sống thì hoặc là đột phá cảnh giới, tiếp tục leo lên đỉnh cao võ đạo hoặc là đạt được những công pháp, bí kíp liên quan đến việc cường kiện thân thể, gia tăng sức sống.




 
Chương 558: Tốc Độ Ra Đòn Quan Trọng Không


Ông ta muốn tiếp tục leo lên đỉnh cao võ đạo là điều không thể vì vậy chỉ còn một con đường duy nhất.

Sự xuất hiện của Tô Minh là món quà mà ông trời ban tặng cho ông ta.

“Vâng!”, đám người ông Tân không dám từ chối.

Đồng thời Thẩm Mộc chỉ bước lên một bước vậy mà đã đến bên cạnh cái hố to cách đó 3000m rồi.

Một bước đi 3000m!
Chuyện này…
Thật khiến người ta khiếp đảm.


Quá mạnh.

Mà Tô Minh lúc này đã hồi phục được 70, 80% rồi.

Anh đứng lên.

Đúng lúc nhìn thấy Thẩm Mộc.

Tô Minh định dốc toàn lực mà ra tay.

Cho dù anh không phải đối thủ của ông ta nhưng anh không sợ.

Anh vẫn dám chiến đấu.

Đây là võ đạo, là chiến ý của anh.

Nhưng anh còn chưa kịp vung Xích Ảnh kiếm.

“Vụt…”
Cả người Tô Minh lại bị đánh bay.

Thẩm Mộc chỉ tùy ý vung tay thì một luồng khí đã đánh thẳng vào người anh.


Đối mặt với ông ta, anh không có cơ hội ra tay.

Lần này Tô Minh lại bị thương nặng gần chết.

Thẩm Mộc cố ý nương tay, không để Tô Minh chết.

Ông ta muốn biết bí mật liên quan đến khả năng hồi phục của anh, nếu không ông ta đã sớm giết anh rồi.

“Cậu rất mạnh, có thể coi là số 1, số 2 trong những người trẻ tuổi mà tôi từng gặp.

Ý chí chiến đấu của cậu cũng rất tốt, hơn nữa còn lĩnh ngộ được một ít quy luật nhưng cậu vẫn có khuyết điểm, tốc độ ra đòn của cậu quá chậm”, Thẩm Mộc chậm rãi nói như thể một người đi trước đang chỉ bảo cho bề sau.

Lần này, Tô Minh bay ra khỏi sân võ, đập thẳng vào tường khiến bức tường đổ sập xuống.

Cả người anh nhuốm đầy máu tươi.

Trong nháy mắt, máu từ thất khiếu tuôn ra như suối.

Quá thê thảm.

Xương cốt vùng ngực đều dập nát, đứt đoạn.


“Hộc, hộc…”, Tô Minh thở hổn hển, đầu óc lại hoàn toàn tỉnh táo.

Đúng thế!
Anh đúng là chưa từng cố ý tăng tốc độ ra đòn.

Ra tay chậm quả thực là khuyết điểm của anh.

Tốc độ ra đòn quan trọng không?
Đương nhiên là quan trọng.

Nếu hai người thực lực tương đương nhau, ai nhanh hơn thì có thể giết chết đối phương trong chớp mắt, ra tay chậm thì có khi còn không kịp rút kiếm.

Tô Minh vừa thở gấp vừa mau chóng hồi phục vết thương.

Thẩm Mộc hứng thú mà nhìn vết thương của anh khép lại.

.


 
Chương 559: Kiêu Căng Hơn Cả Tưởng Tượng


Ngay sau đó, Tô Minh vừa đỡ hơn một chút lại muốn tiếp tục đánh!
Anh vẫn muốn chiến.

“Ý chí chiến đấu quả thật rất mạnh nhưng cậu nên nhìn nhận rõ bản thân, với tôi mà nói thì cậu còn không bằng con kiến”, Thẩm Mộc bình thản nói, trong lúc đó, một luồng khí tức bao phủ lấy Tô Minh.

Cả người anh bị bủa vây lại.

Như thể bị áp dưới một ngọn núi cao ngàn mét.


Anh còn không thể động đậy chứ đừng nói là tấn công.

Cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ mạnh đến vậy ư?
Tô Minh nào biết, đến cảnh giới đoạt mệnh thì dù chỉ kém một kỳ cũng có sự khác biệt vô cùng to lớn.

Càng đừng nói là quái vật như Thẩm Mộc, ông ta đã dừng lại ở cảnh giới đoạt mệnh 70 năm rồi, trong khoảng thời gian này tuy không tiếp tục đột phá nhưng kiến thức về võ đạo, tích lũy chân chí, kinh nghiệm chiến đấu đều nhiều hơn những người cùng cảnh giới thông thường.

Thẩm Mộc mạnh là điều hiển nhiên.

Cho dù là trên cả thế giới này thì ông ta vẫn là trong những con quái vật khủng khiếp nhất.

“Chàng trai trẻ, cậu là một thiên tài siêu phàm”, Thẩm Mộc bước về phía Tô Minh, vừa đi vừa nói: “Nhưng thiên tài bị giết thì cũng chả là gì cả”.

Tô Minh im lặng.

Chỉ còn lại máu tươi đang không ngừng chảy ra.


Lúc này, anh bị khí tức của Thẩm Mộc đè ép không thể động đậy, ngay cả bài tẩy cũng không thể dùng được.
“Cứng quá thì gãy”, Thẩm Mộc bước đến cách Tô Minh chừng 3 đến 4m thì dừng lại.

Ông ta nhìn anh: “Có lẽ nếu chỉ tính thiên phú võ đạo thì cậu mạnh hơn cậu chủ Thẩm của chúng tôi nhiều nhưng đáng tiếc, thân phận khác nhau khiến hai người có kết quả không giống nhau, Thẩm Dật sinh ra đã là đích tôn dòng chính của một trong những gia tộc người bảo vệ thượng giới, mà cậu…”
Hàm ý xuất thân của Tô Minh không tốt.

“Trong tình huống này, lúc cậu chủ của chúng tôi gặp nguy hiểm, cậu ấy sẽ có người bảo vệ, mà cậu thì không.

Vì thế, cậu chủ chúng tôi có thể yên ổn mà sống tiếp cho đến khi trở thành một kẻ mạnh chân chính, mà cậu lại rất dễ chết”, Thẩm Mộc tường thuật lại thực tế: “Cậu không có chỗ dựa”.

Tô Minh vẫn im lặng nhưng không hối hận.

Đây là võ đạo của anh.

Nếu chuyện gì cũng suy nghĩ kỹ càng, không bồng bột, lúc nào cũng bình tĩnh thì không phải là một tu giả võ đạo tranh đấu với trời, với người nữa rồi.

Anh cứ muốn thẳng thắn, dứt khoát như vậy đấy!
Không có gì hối hận cả.


Dốc hết toàn lực tiến về phía trước, chết cũng không hối hận.

“Được rồi, tôi đã nói rất nhiều rồi, không lắm lời nữa.

Tôi muốn biết bí mật trên cơ thể cậu, cậu đồng ý giao cho tôi chứ?”, Thẩm Mộc âm trầm nói, giọng nói của ông ta to hơn, mang theo sự mong chờ.

“Lão già chết tiệt, cút mẹ ông đi, ông đừng có mà mơ”, Tô Minh hét lên, nhếch môi cười nhạo: “Lão già chết tiệt, ông nói sai một câu rồi, ông nói ông đây không có chỗ dựa nhưng thực ra ông đây có”.

Phách lối.

Kiêu căng hơn cả tưởng tượng.




 
Chương 560: Ông Già Đến Thật Rồi À


Cho dù đã đến mức này thì Tô Minh vẫn dám chửi thẳng mặt Thẩm Mộc.

“Vậy à?”, nghe anh mắng chửi Thẩm Mộc cũng không giận, khuôn mặt già nua của ông ta mang theo ý cười nhàn nhạt.

Cách đó phía xa, Thẩm Dật khinh thường: “Chỗ dựa? Một con kiến ở hạ giới thì có chỗ dựa gì? Một con kiến to hơn à?”
So chỗ dựa thì nhà họ Thẩm sợ ai?
Tô Minh vậy mà cũng dám khoác lác nói mình có chỗ dựa, đúng là nực cười.

Đám người ông Tân cũng đều mang vẻ mặt trào phúng, đúng là không có mấy người dám so chỗ dựa với nhà họ Thẩm.


“Chàng trai trẻ, nếu cậu cũng có chỗ dựa thì hay là cũng gọi đến đi”, Thẩm Mộc nghiêm túc nói.

“Gọi ra thì chỉ sợ ông xong đời rồi, nhà họ Thẩm ở thượng giới các người cũng toi luôn”, giọng nói của Tô Minh khàn khàn.

Thực tế, chỗ dựa gì đó chỉ là để anh kéo dài thời gian mà thôi.

Anh muốn tranh thủ chút thời gian để khôi phục lại vết thương.

Để tìm cách thoát khỏi tình cảnh nguy khốn.

Còn về người chống lưng, anh quả thực là có, nhưng rốt cuộc có mạnh hơn lão tạp chủng trước mắt này không? Khó nói.
Có thể liên hệ được để đến đây ngay lập tức hay không, cũng khó nói.

“Ha ha ha, lão phu xong đời rồi? Nhà họ Thẩm hết rồi?...”, lần này Thẩm Mộc đã bật cười ha hả: “Lão phu tung hoành hơn hai trăm năm nay, gặp được kẻ mạnh không trăm nghìn người thì cũng cả triệu người rồi, đúng là chưa từng gặp ai làm gì được lão phu! Càng đừng nói đến nhà họ Thẩm!!! Cậu thanh niên, cậu không biết chút gì về Thượng giới, cậu không biết gì về lão phu, cậu càng không biết gì về nhà họ Thẩm!”
Nhưng đúng vào lúc này.

Khi âm thanh của Thẩm Mộc vừa dứt.

Đột nhiên.


“Vậy sao? Ông già đây chính là người chống lưng cho thằng nhãi này đấy!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Một ông cụ đầu đội nón tre, miệng ngậm tẩu thuốc, tay xách bình rượu, quần áo vải thô đột nhiên xuất hiện ở giữa sân.

Ông cụ này, không có tròng mắt, bên trong hai hốc mắt trống trơn.

Vừa nhìn thì thấy rất đáng sợ.

Lại nhìn kỹ, trên cổ tay và nơi cổ chân của ông cụ còn để lại vết sẹo khó mà phai mờ được, dường như đã từng bị gông cùm bằng kim loại xích nhốt trong một thời gian dài.

Trên vai của ông cụ còn có một con chim ưng màu đen.

“Ông già đến thật rồi à?!”, Tô Minh mỉm cười, mặt dính đầy máu tươi nhưng lại lộ ra nụ cười tươi rói, cũng phải đến hơn nửa năm chưa gặp lại ông già rồi, vậy mà cũng thấy có chút nhớ nhung.

“Đâu ra một tên mù, ở đây phát ngôn bừa…”, Thẩm Mộc liếc nhìn thật kỹ ông cụ đội nón tre, ngậm tẩu thuốc, hai mắt trống không, nhưng chẳng nhìn ra được cái gì, mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn lớn giọng quát một tiếng.

Mà tiếng quát này mới vang lên được một nửa.

Đột nhiên.


Ông cụ đội nón tre, ngậm tẩu thuốc, hai mắt trống không búng ngón tay.

“Viu”.

Bỗng nhiên, một luồng xoáy chỉ ấn màu xám bật ra.

Có vẻ không nhanh.

Có vẻ như không có khí tức dao động.

Nhưng trên gương mặt già nua của Thẩm Mộc điên cuồng đổi sắc!!!
Đôi mắt già nua hõm sâu đang sưng phồng lên như thể nhìn thấy việc gì đó cực kỳ cực kỳ không tưởng trên thế giới.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom