Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 440: C440: Không cần


“Không cần!”

Diệp Lâm từ chối: “Người anh ta không phục là tôi, để tôi tự mình đánh là được!”

Nếu không, dù có bị thua nữa, thì anh ta cũng sẽ có lý do để không phục tân Long Vương.

“Anh nói anh được cha nuôi tự mình dạy dỗ, tinh thông long quyền chín thức?” 'Thấy vậy, Hoàng Long nói với Diệp Lâm: “Vậy anh có dám so chiêu giống chiêu với tôi hay không?”

“Anh dùng chiêu Tiềm Long Vật Dụng trong long quyền chín thức, đúng không?” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Có gì mà không dám chứ? Anh ra tay đi!”

“Được rồi!"

Hoàng Long lùi ra sau một bước, bày ra thức mở đầu, xung quanh lập tức nổi lên tiếng rồng ngâm.

Nếu là bình thường thì đám người Hắc Long đều sẽ khen hay lắm rồi âm thầm khâm phục.

Nhưng mà bây giờ, đám người Häc Long nhìn thấy Hoàng Long vụng về biểu diễn, giống như là đang xem xiếc khỉ vậy.

Có bao nhiêu thực lực thôi mà dám khiêu chiến Long Vương đại nhân? Đúng là người không biết thì không sợ mà!


Bọn họ đã từng vô tri giống như Hoàng Long, rồi người nào mà không thua thê thảm?

“Tiềm Long Vật Dụng!”

Hoàng Long dùng chiêu Tiềm Long Vật Dụng trong long quyền chín thức. Ngay sau đó, xung quanh chợt yên tĩnh, cực kì yên tĩnh.

Giống như là sóng ngầm kích động, yên tĩnh trước bão táp. Tiềm Long Vật Dụng coi trọng ẩn nấp, tìm được cơ hội, một đòn là chết.

Hoàng Long của lúc này giống như là một thợ săn đang ẩn nấp trong bóng tối, còn Diệp Lâm ngồi trên bảo tọa giống như là con mồi ở trong mắt anh ta.

Anh ta cho rằng Diệp Lâm sẽ đứng dậy đánh nhau với mình.

Không ngờ Diệp. Lâm lại tự tin đến mức để mình rơi vào trong phạm vi tấn công của anh ta, thậm chí còn mở sẵn cửa lớn, không hề có chuẩn bị một chút nào.

“Cơ hội tốt!"

Thấy vậy, đôi mắt Hoàng Long sáng bừng lên. Anh ta chưa từng nhìn thấy cái loại cơ hội ra tay tốt đến thế này, cảm thấy dù có đánh thế nào cũng sẽ thắng.


Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Ở trong mắt Hoàng Long, cả người Diệp Lâm đều là sơ hở.

Vậy nên, anh ta đột nhiên lao nhanh về phía Diệp Lâm.

Giống như là một con giao long trồi lên mặt nước, cực kì hung mãnh, không ai có thể chặn lại được.

“Tiềm Long Vật Dụng!” Vật dụng, vật động, vật sát. Một khi dùng là phải chết trong một đòn.

“Bảo tọa Long Vương cũng nên rơi vào trong tay tôi rồi!”

Hoàng Long cho rằng mình thẳng chắc rồi.

Lúc hai bên chỉ còn cách nhau một bước, Diệp Lâm ngồi trên ghế Long Vương chợt vung nắm đấm lên.

“Cao thủ thật sự thường xuất hiện với thân phận con mồi.” “Tiềm Long Vật Dụng thật sự là coi trọng tính toán rồi mới ra tay.”

Hoàng Long dùng quyền pháp đánh đòn phủ đầu. Nào ngờ nắm đấm của Diệp Lâm lại đến trước khi anh ta ra quyền.

BịchI Một quyền vung lên, quanh quẩn tiếng rồng ngâm.

Hoàng Long giống như là diều đứt dây, bị đấm bay ra xa mấy chục mét, nện thẳng lên trên mặt tường phía sau.

Cả người dường như bị khảm lên mặt tường, trong nhất thời có muốn kéo. xuống cũng không được.
 
Chương 469: C469: Một kiếm chém hết


Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Tọa Sơn Điêu chuyến sang tấn công Diệp Lâm cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Sấm rền gió cuốn khiến người khác không kịp phản ứng, huống chi là mục tiêu bị Tọa Sơn Điêu nhắm vào.

Đối mặt với một đòn tấn công vô cùng nhanh mạnh như thế, đa số người đều chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.

Lúc này, nhìn từ xa về phía Diệp Lâm, Diệp Lâm như là bị dọa ngây người, không nhúc nhích một chút nào.

Đôi dao lưỡi liềm g’ân như sắp chạm vào cố họng Diệp Lâm.

Chỉ cần một giây sau thôi, nó thậm chí có thể chém bay đầu Diệp Lâm.

“Sư phụ!” Giờ phút này, Hoa Quốc Đống chợt phản ứng lại, vội vàng hô to nhắc nhở.

“Long Vương, cẩn thận!” Hoàng Tiềm hét lớn lên một tiếng, không nhịn được bước lên phía trước, định đi giúp đỡ.


Nếu Long Vương bị thương nặng, anh ta dù có chết cũng muốn hộ tống Long Vương ra ngoài.

“Diệp tiên sinh, mau tránh ra!” Hàn Anh sốt

ruột đến mức thay đổi sắc mặt, vô thức đánh ra các loại chiêu thức ngăn địch, dường như mình đang trong thế đối đầu với địch: “Mau dùng kiếm đỡ chiêu đi!”

Nhưng mà, Diệp Lâm không tránh né, cũng không vung kiếm, giống như là bị phù phép đứng yên, không nhúc nhích chút nào.

“Haizz…” Đoạn Tử Du than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: “Có vẻ là thằng nhãi kia chấn động với uy thế của Tọa Sơn Điêu, bị dọa ngây người, không thể động đậy được.”

Không trách được bọn họ, với tuổi tác như bọn họ, khi gặp cao thủ mạnh hơn mình vài cấp bậc, chắc chắn sẽ bị nghiền áp hoàn toàn về mặt khí thế, trong lòng sợ hãi, bị dọa ngây người cũng là chuyện bình thường.

“Xong rồi!”

Ngay trước mắt bao người, đôi dao lưỡi liềm đâm vào cổ họng Diệp Lâm ba phân.


Mọi người thấy cảnh này đều cảm thấy nặng nề, thầm mặc niệm vài giây cho Diệp Lâm.

“Không!” Hàn Anh không nhịn được che đôi mắt mình lại, không nỡ nhìn cái cảnh thê thảm Diệp Lâm bị chém đầu sẽ xảy ra ngay sau đó.

Còn Đoạn Tử Du thì lại nhìn chằm chằm kiếm trong tay Diệp Lâm, định tìm cơ hội đoạt lấy

kiếm trong tay Diệp Lâm, có lẽ sẽ ngăn cản được Tọa Sơn Điêu đang phát điên, không đến mức tay không chém giết.

“Ha ha… đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tổn công!”

Tọa Sơn Điêu không ngờ rằng chuyện lại thuận lợi như thế.

Lúc nãy đối phương còn dõng dạc lắm mà, kết quả khi bắt đầu đánh thật thì lại bị khí thế của mình dọa ngây người, không nhúc nhích được chút nào, nhận một chiêu trí mạng từ mình.

“Chờ lát nữa tao muốn lấy đầu của mày làm bóng đế đá!”

Sau khi đánh trúng một chiêu, Tọa Sơn Điêu vốn định thừa thẳng xông lên, quay sang lấy mạng của Hàn Anh và Đoạn Tử Du, đế tránh hai người bọn họ bỏ chạy.

Có điều, ngay giây tiếp theo, dao lưỡi liềm trên tay Tọa Sơn Điêu, đáng ra phải chém bay đầu Diệp Lâm, thì nó lại như là hụt tay, đâm thẳng vào không khí.

“ơ?”
 
Chương 469: C469: Một kiếm chém hết


Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Tọa Sơn Điêu chuyến sang tấn công Diệp Lâm cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Sấm rền gió cuốn khiến người khác không kịp phản ứng, huống chi là mục tiêu bị Tọa Sơn Điêu nhắm vào.

Đối mặt với một đòn tấn công vô cùng nhanh mạnh như thế, đa số người đều chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.

Lúc này, nhìn từ xa về phía Diệp Lâm, Diệp Lâm như là bị dọa ngây người, không nhúc nhích một chút nào.

Đôi dao lưỡi liềm g’ân như sắp chạm vào cố họng Diệp Lâm.

Chỉ cần một giây sau thôi, nó thậm chí có thể chém bay đầu Diệp Lâm.

“Sư phụ!” Giờ phút này, Hoa Quốc Đống chợt phản ứng lại, vội vàng hô to nhắc nhở.

“Long Vương, cẩn thận!” Hoàng Tiềm hét lớn lên một tiếng, không nhịn được bước lên phía trước, định đi giúp đỡ.


Nếu Long Vương bị thương nặng, anh ta dù có chết cũng muốn hộ tống Long Vương ra ngoài.

“Diệp tiên sinh, mau tránh ra!” Hàn Anh sốt

ruột đến mức thay đổi sắc mặt, vô thức đánh ra các loại chiêu thức ngăn địch, dường như mình đang trong thế đối đầu với địch: “Mau dùng kiếm đỡ chiêu đi!”

Nhưng mà, Diệp Lâm không tránh né, cũng không vung kiếm, giống như là bị phù phép đứng yên, không nhúc nhích chút nào.

“Haizz…” Đoạn Tử Du than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: “Có vẻ là thằng nhãi kia chấn động với uy thế của Tọa Sơn Điêu, bị dọa ngây người, không thể động đậy được.”

Không trách được bọn họ, với tuổi tác như bọn họ, khi gặp cao thủ mạnh hơn mình vài cấp bậc, chắc chắn sẽ bị nghiền áp hoàn toàn về mặt khí thế, trong lòng sợ hãi, bị dọa ngây người cũng là chuyện bình thường.

“Xong rồi!”

Ngay trước mắt bao người, đôi dao lưỡi liềm đâm vào cổ họng Diệp Lâm ba phân.


Mọi người thấy cảnh này đều cảm thấy nặng nề, thầm mặc niệm vài giây cho Diệp Lâm.

“Không!” Hàn Anh không nhịn được che đôi mắt mình lại, không nỡ nhìn cái cảnh thê thảm Diệp Lâm bị chém đầu sẽ xảy ra ngay sau đó.

Còn Đoạn Tử Du thì lại nhìn chằm chằm kiếm trong tay Diệp Lâm, định tìm cơ hội đoạt lấy

kiếm trong tay Diệp Lâm, có lẽ sẽ ngăn cản được Tọa Sơn Điêu đang phát điên, không đến mức tay không chém giết.

“Ha ha… đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tổn công!”

Tọa Sơn Điêu không ngờ rằng chuyện lại thuận lợi như thế.

Lúc nãy đối phương còn dõng dạc lắm mà, kết quả khi bắt đầu đánh thật thì lại bị khí thế của mình dọa ngây người, không nhúc nhích được chút nào, nhận một chiêu trí mạng từ mình.

“Chờ lát nữa tao muốn lấy đầu của mày làm bóng đế đá!”

Sau khi đánh trúng một chiêu, Tọa Sơn Điêu vốn định thừa thẳng xông lên, quay sang lấy mạng của Hàn Anh và Đoạn Tử Du, đế tránh hai người bọn họ bỏ chạy.

Có điều, ngay giây tiếp theo, dao lưỡi liềm trên tay Tọa Sơn Điêu, đáng ra phải chém bay đầu Diệp Lâm, thì nó lại như là hụt tay, đâm thẳng vào không khí.

“ơ?”
 
Chương 441: C441: Lúc nãy lam long chủ động xin đánh nhau


“Bây giờ anh đã biết sự lợi hại của Long Vương đại nhân chưa?” Lam Long khó lắm mới kéo Hoàng Long bị thương nặng ra khỏi mặt tường.

Tuy rằng anh ta nhặt lại được một cái mạng, nhưng mà cả người bị thương nặng, tứ chỉ đều gãy, ngũ tạng lục phủ bị tổn thương, hơi thở thoi thóp.

Lam Long thở dài, vốn định giúp đỡ anh ta một lần, nào ngờ anh ta vẫn chủ động đi tìm đường chết.

Lúc nãy Lam Long chủ động xin đánh nhau, là vì biết nếu để Long Vương ra tay thì Hoàng Long sẽ có chín phần chết một phần sống.

Bây giờ thấy thì quả nhiên là như vậy.

“Hừ, đây chính là kết cục khi dám bất kính với Long Vương!”

“Long Vương tha cho anh một mạng chính là may mắn của anh. Còn không mau cảm ơn Long Vương?”

Đám người Hắc Long đương nhiên là không thương hại anh ta. Người ta có câu người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Lúc nãy bọn họ đã hết lòng hết dạ khuyên nhủ anh ta rồi.

Bây giờ Hoàng Long đã tự mình nếm thử sự lợi hại của tân Long Vương, coi như là có chết cũng nhắm mắt.


“Hít hà...” Hoàng Long bị vứt trên mặt đất, vừa chấn động vừa sợ hãi.

Anh ta nhớ lại lời nói của đám Lam Long lúc nấy. Bọn họ không hề nói quá, thậm chí còn nói khiêm tốn nữa.

Trải qua trận chiến vừa rồi, Hoàng Long mới thật sự cảm nhận được mùi vị bị nghiền áp toàn diện.

Thảo nào thực lực hiện giờ của đám người Lam Long cao hơn mình. Đây chính là chỗ tốt và cơ duyên khi nhận chủ nhân mới.

“Hoàng Long, anh có phục chưa?” Diệp Lâm hỏi.

“Phục! Phục rồi!” Hoàng Long giống như một con chó chết quỳ rạp xuống đất, cả người không thể nhúc nhích, chỉ còn đầu là có thể động, liên tục gật đầu tỏ ý phục rồi.

“Tôi đã phát Long Vương lệnh ba lần, lần nào anh cũng từ chối nhận. Nếu là tình huống bình thường, thì anh chắc chắn là phải chết!”

Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Nhưng nể tình anh là con trai nuôi của lão Long Vương, còn cực kì trung thành với lão Long Vương, nên tôi tha cho anh một mạng.”


“Cảm ơn Long Vương, cảm ơn Long Vương...” Hoàng Long dập đầu liên tục, chỉ là trong lòng lại cảm thấy buồn bã.

Hiện giờ anh ta đang bị thương nặng, cho dù nhặt lại được một cái mạng, thì e là quãng đời còn lại cũng không vui vẻ. Thật sự là không cam lòng khi bị tàn phế như vậy!

Lúc này, Diệp Lâm đưa một viên đan dược cho Lam Long, bảo Lam Long cho. Hoàng Long uống.

“Cảm ơn Long Vương ban thuốc!” Thấy vậy, Lam Long vội vàng cảm ơn thay bạn mình.

Sau đó, trong tình huống Hoàng Long không hiểu ra sao, Lam Long nhét mạnh đan dược vào trong miệng Hoàng Long.

Đan dược vào miệng là tan, dược hiệu nhanh chóng tản ra, tẩm bổ xương cốt và kinh mạch của anh ta.

Hơn mười phút sau, Hoàng Long bật một cái cá chép lộn mình, nhảy dựng lên từ trên mặt đất, mặt mày tràn đầy vẻ khó tin.

“Tôi... tôi khỏe lên rồi... rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”

Hoàng Long cảm thấy là mình đang nằm mơ, thầm nghĩ có phải là mình đã đau đến mức ngất xỉu rồi nằm mơ hay không?

Nếu không thì tứ chỉ đều gấy, ngũ tạng bị thương, sao có thể lành lặn trong một thời gian ngắn như vậy chứ?

“Tân Long vương không chỉ có giỏi võ đạo, mà còn giỏi cả y thuật nữa!”
 
Chương 470: C470: Mau xem kìa


Tọa Sơn Điêu nhìn về phía Diệp Lâm. Đối phương vẫn mang vẻ mặt đờ đẫn, không nhúc nhích một chút nào.

Có điều, đầu của đối phương vẫn không rơi

xuống.

“Chẳng lẽ một chiêu của mình… thất bại?”

Tọa Sơn Điêu cảm thấy không thích hợp… rất không thích hợp!

Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì đang xảy ra, thì thấy Diệp Lâm ngay trước mắt, dường như trở nên không chân thật, dần dần mơ hồ, sắp biến mất rồi.

“Đây… đây là tàn ảnh?”

Tọa Sơn Điêu cảm thấy chấn động.

Thảo nào một chiêu vừa rồi của mình, rõ ràng là đánh trúng đối thủ, kết quả là như không đánh trúng vậy.

Hóa ra một đòn chí mạng của mình chỉ đánh trúng một tàn ảnh của đối phương.


“Hít!”

Tọa Sơn Điêu chợt thay đổi sắc mặt, không nhịn được hít hà một hơi.

Khi tàn ảnh của Diệp Lâm hoàn toàn trở nên mơ hồ, Tọa Sơn Điêu cảm thấy hoảng sợ.

Thằng nhãi này vậy mà lại hiện ra tàn ảnh ngay trước mặt mình?

Tốc độ mau cỡ nào mới làm được như vậy?. Truyện Mạt Thế

Điều khiến Tọa Sơn Điêu cảm thấy kh ủng bố hơn là hiện giờ anh ta không thể tìm ra được vị trí

chính xác của Diệp Lâm.

Tọa Sơn Điêu thầm cầu nguyện Diệp Lâm biết khó mà lui, lợi dụng thân pháp cao siêu đế chạy trốn.

Nếu không thì hôm nay chắc là mình phải gặp được kẻ địch mạnh nhất trong đời rồi.


Đúng lúc này, Tọa Sơn Điêu cảm thấy sau lưng gió to gào thét, thổi mạnh vù vù.

Lúc này, tàn ảnh của Diệp Lâm hoàn toàn biến mất.

Theo sau là tiếng hô lên hết đợt này đến đợt khác. Không thấy? Sao lại không thấy nữa rồi?

Trong cơn nguy hiếm trùng trùng, Diệp Lâm đã thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở phía sau Tọa Sơn Điêu.

“Mau xem kìa!”

“Anh ta đang ở phía sau Tọa Sơn Điêu!”

“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Bóng người mới biến mất là ai vậy?”

Mọi người không hiếu ra sao, cứ hô to cảm thán.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu chỉ cảm thấy lưng như kim chích, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.

Một bóng người chợt xuất hiện sau lưng, giống như là Tử Thần sắp tuyên án tử hình cho

mình.

Giờ phút này, Diệp Lâm vung cao thanh kiếm trong tay, lạnh lùng nói: “Mày nói… lấy đầu ai làm bóng để đá? Đầu mày hả?”

Kiếm trong tay Diệp Lâm vung lên rồi rơi xuốnq ngay cổ Tọa Sơn Điêu, máu tươi tunq tóe.
 
Chương 470: C470: Mau xem kìa


Tọa Sơn Điêu nhìn về phía Diệp Lâm. Đối phương vẫn mang vẻ mặt đờ đẫn, không nhúc nhích một chút nào.

Có điều, đầu của đối phương vẫn không rơi

xuống.

“Chẳng lẽ một chiêu của mình… thất bại?”

Tọa Sơn Điêu cảm thấy không thích hợp… rất không thích hợp!

Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì đang xảy ra, thì thấy Diệp Lâm ngay trước mắt, dường như trở nên không chân thật, dần dần mơ hồ, sắp biến mất rồi.

“Đây… đây là tàn ảnh?”

Tọa Sơn Điêu cảm thấy chấn động.

Thảo nào một chiêu vừa rồi của mình, rõ ràng là đánh trúng đối thủ, kết quả là như không đánh trúng vậy.

Hóa ra một đòn chí mạng của mình chỉ đánh trúng một tàn ảnh của đối phương.


“Hít!”

Tọa Sơn Điêu chợt thay đổi sắc mặt, không nhịn được hít hà một hơi.

Khi tàn ảnh của Diệp Lâm hoàn toàn trở nên mơ hồ, Tọa Sơn Điêu cảm thấy hoảng sợ.

Thằng nhãi này vậy mà lại hiện ra tàn ảnh ngay trước mặt mình?

Tốc độ mau cỡ nào mới làm được như vậy?. Truyện Mạt Thế

Điều khiến Tọa Sơn Điêu cảm thấy kh ủng bố hơn là hiện giờ anh ta không thể tìm ra được vị trí

chính xác của Diệp Lâm.

Tọa Sơn Điêu thầm cầu nguyện Diệp Lâm biết khó mà lui, lợi dụng thân pháp cao siêu đế chạy trốn.

Nếu không thì hôm nay chắc là mình phải gặp được kẻ địch mạnh nhất trong đời rồi.


Đúng lúc này, Tọa Sơn Điêu cảm thấy sau lưng gió to gào thét, thổi mạnh vù vù.

Lúc này, tàn ảnh của Diệp Lâm hoàn toàn biến mất.

Theo sau là tiếng hô lên hết đợt này đến đợt khác. Không thấy? Sao lại không thấy nữa rồi?

Trong cơn nguy hiếm trùng trùng, Diệp Lâm đã thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở phía sau Tọa Sơn Điêu.

“Mau xem kìa!”

“Anh ta đang ở phía sau Tọa Sơn Điêu!”

“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Bóng người mới biến mất là ai vậy?”

Mọi người không hiếu ra sao, cứ hô to cảm thán.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu chỉ cảm thấy lưng như kim chích, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.

Một bóng người chợt xuất hiện sau lưng, giống như là Tử Thần sắp tuyên án tử hình cho

mình.

Giờ phút này, Diệp Lâm vung cao thanh kiếm trong tay, lạnh lùng nói: “Mày nói… lấy đầu ai làm bóng để đá? Đầu mày hả?”

Kiếm trong tay Diệp Lâm vung lên rồi rơi xuốnq ngay cổ Tọa Sơn Điêu, máu tươi tunq tóe.
 
Chương 442: C442: Nghĩ đến đây


Lam Long cập nhật kiến thức cho Hoàng Long: “Anh có thể nhanh chóng khỏe lại, hoàn toàn là vì viên đan dược mà Long Vương đại nhân ban cho lúc nấy.”

“Còn không mau cảm ơn Long Vương đại nhân đã ban thuốc!” Nghe vậy, Hoàng Long ngây ngẩn cả người.

Không ngờ trên đời này lại có loại thuốc thần như thết Mình bị thương nặng như vậy mà cũng có thể khôi phục lại ngay?

Có khi nào tân Long Vương là thần tiên hay không?

Nghĩ đến đây, Hoàng Long không dám lề mề nữa, lập tức quỳ sát đất nói cảm ơn.

“Cảm ơn Long Vương đại nhân đã không giết! Cảm ơn Long Vương đại nhân đã ban thuốc!”

Mình không chỉ có không bị ban chết, mà ngược lại còn được thuốc thần từ Long Vương rồi khôi phục khỏe mạnh.

Hoàng Long cực kì biết ơn Diệp Lâm, thật lòng thật dạ mà phục Diệp Lâm. “Anh đứng lên đi. Tôi còn có chuyện muốn hỏi anh.” Diệp Lâm nói. “Vâng!” Hoàng Long bò dậy từ trên mặt đất, rũ mi cúi đầu, chờ đợi hỏi chuyện.

“Nghe nói anh đến từ Doanh Châu?” Diệp Lâm hỏi: “Chắc là anh không xa lạ gì vùng Phụng Thiên hả?”


Phụng Thiên nằm trong địa giới Doanh Châu.

“Đương nhiên Hoàng Long cung kính nói: “Tôi hoạt động quanh năm ở vùng gần Phụng Thiên, cực kì quen thuộc với Phụng Thiên.”

“Thế cục hiện giờ của Phụng Thiên thế nào?” Diệp Lâm hỏi.

“Thế cục?” Hoàng Long ngây người, không hiểu ý của Diệp Lâm.

“Bên kia có nhân vật lợi hại gì không?” Diệp Lâm nói thêm.

Diệp Lâm đang định đi Phụng Thiên một chuyến, nên hỏi thăm để chuẩn bị.

“Có!” Hoàng Long chợt hiểu ra, lập tức trả lời: “Ở Phụng Thiên, người nổi tiếng mạnh nhất là Tọa Sơn Điêu!”

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Tọa Sơn Điêu? Nghe cái tên này, đám người Hắc Long đều thay đổi sắc mặt. Bọn họ không sợ hãi Tọa Sơn Điêu, mà sợ hãi thế lực sau lưng Tọa Sơn Điêu.

Hoàng Long tiếp tục nói: “Tọa Sơn Điêu có một tổ chức khổng lồ ở gần núi Trường Bạch. Bọn họ từng nhiều lần mời chào tôi.”

“Nhưng vì tôi trung thành với cha nuôi nên từ chối hết, rồi đắc tội đối phương, sau đó không thể nào phát triển thêm ở Phụng Thiên được nữa.”

Đám người Hắc Long đều có thế lực và địa bàn của mình ở khắp nơi trên Cửu Châu.

Chỉ có một mình Hoàng Long là sống cuộc sống rất ngột ngạt ở Doanh Châu, bởi vì trên đầu anh ta còn một Tọa Sơn Điêu.

“Nghe nói Tọa Sơn Điêu là đệ tử thế tục của tu sĩ núi Trường Bạch, vậy nên có thực lực rất mạnh, mạnh không ai bằng” Hắc Long bổ sung.

Tu sĩ núi Trường Bạch? Diệp Lâm ngây người.

Hắc Long vội nói thêm: “Long Vương đại nhân, anh còn nhớ tên cổ võ giả nhà họ Tân mà anh từng đánh chết hay không?”

“Trong giới cổ võ có câu ba núi năm môn bảy thị”. Người nhà họ Tân bị anh giết chỉ là một trong bảy thị thôi.”

“Còn núi Trường Bạch chính là một trong ba núi!”

“Tọa Sơn Điêu có thể hùng bá một phương, là vì có chỗ dựa là núi Trường Bạch, nên mới không có ai dám chọc!”

“Rốt cuộc thì cổ võ không thể chịu nhục, huống chi còn là kẻ phụ thuộc vào mồt trong ba núi manh nhất giới cổ võ!”
 
Chương 471: C471: Thắng không đẹp


Theo tiếng hò hét ở hiện trường, thanh kiếm của Diệp Lâm đã kề lên sau cổ Tọa Sơn Điêu.

Lúc mọi người cho rằng Tọa Sơn Điêu sắp bị chém đầu…

Tọa Sơn Điêu đâu phải là người thường. Anh ta trở tay dùng đôi dao lưỡi liềm đỡ mũi kiếm, khó khăn mà tránh đi một đòn trí mạng.

Dù là như thế thì trên vai Tọa Sơn Điêu vẫn bị rạch ra một đường kiếm sâu khoảng một tấc, máu tươi chảy ròng ròng.

“Hít…”

Tọa Sơn Điêu đau đến mức nhe răng nhếch miệng, không nhịn được hít hà một hơi.

Anh ta không dám tưởng tượng, nếu vừa rồi mình chậm hơn nửa nhịp, thì chắc là đầu mình phải dời nhà rồi.

Cùng lúc đó, mọi người ở hiện trường nhìn thấy một màn khó tin kia, đều có dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm, sốc tới mức suýt rơi cả cằm.

“Là thằng nhãi họ Diệp kia thật hả? Anh ta chạy ra từ đâu vậy? Anh ta có thể phân thân hả? Thật sự là khó tin!”


“Tôi bị hoa mắt hả? Sao người bị Tọa Sơn Điêu đâm trúng lại đột nhiên biến mất vậy?”

“Tọa Sơn Điêu bị thương! Cao thủ mạnh nhất Phụng Thiên thế mà lại bị thương? Chẳng lẽ thế cục Phụng Thiên sắp thay đối rồi sao?”

Mạnh mẽ như Tọa Sơn Điêu, thế mà cũng bị Diệp Lâm dùng một chiêu đánh cho bị thương nặng, thật sự khiến mọi người ở đây rất sốc.

“Thằng nhãi này… sao có thể chứ?” Trương Văn Viễn cũng trợn tròn mắt: “Sao anh ta lại mạnh như thế chứ?”

Vốn tưởng rằng Tọa Sơn Điêu có thế làm chỗ dựa cho mình, ít nhất thì cũng có thể giúp nhà họ Trương bọn họ giải quyết cái thứ phiền phức là Diệp Lâm.

Nào ngờ ngay cả Tọa Sơn Điêu cũng không phải là đối thủ của thằng nhãi kia?

Chắc chắn là có chỗ nào không đúng rồi!

“Sư phụ… sắp thắng rồi?”

Thấy Diệp Lâm dùng kiếm áp chế Tọa Sơn Điêu, Hoa Quốc Đống vừa mừng vừa sợ.


Anh ta biết sư phụ mình rất mạnh, chỉ là không ngờ lại mạnh đến mức như thế.

Vậy là mình lo lắng không công một trận rồi.

“Thảo nào sư phụ… vẫn luôn bình tĩnh. Hóa ra là anh ấy tự tin với thực lực của mình, chứ không phải là phò trương thanh thế!”

Hoàng Tiềm cũng bị sốc không kém: “Tân Long Vương mạnh đến thế này sao? Ngay cả cao thủ đứng đầu một vùng cũng có thể làm cho bị thương nặng bằng một kiếm? Không hổ là truyền nhân của lão Long Vương, đúng là trò giỏi hơn thầy!”

Sự sùng bái và kính sợ dành cho Diệp Lâm của Hoàng Tiềm đã từ nước sông cuồn cuộn biến thành đầu rạp xuống đất.

“Diệp tiên sinh… mạnh quá đi!”

Hàn Anh vốn dĩ đã quay đầu đi chỗ khác, không nỡ xem cảnh Diệp Lâm bị chém bay đầu, nào ngờ chỉ trong giây lát, hai bên tấn công phòng thủ đã thay đối, Tọa Sơn Điêu suýt chút nữa bị Diệp Lâm một kiếm chém chết.

“Tốc độ của anh ta nhanh quá đi! Cái tàn ảnh lúc nãy là sao vậy?”

Đoạn Tử Du cũng bị sốc tới mức không khép miệng lại được.

Anh ta vốn tưởng rằng Diệp Lâm dựa vào vũ khí trong tay mới đỡ được vài chiêu của Tọa Sơn Điêu, nhưng mà hiện thực lại tát mạnh anh ta một cái.

Đừng nói là đỡ mấy chiêu của Tọa Sơn Điêu, sự thật là chỉ cần một chiêu thôi đã đánh cho Tọa Sơn Điêu cực kì chật vật, máu chảy ròng ròng.

“Sao thằng nhãi này lại lợi hại như vậy?”
 
Chương 471: C471: Thắng không đẹp


Theo tiếng hò hét ở hiện trường, thanh kiếm của Diệp Lâm đã kề lên sau cổ Tọa Sơn Điêu.

Lúc mọi người cho rằng Tọa Sơn Điêu sắp bị chém đầu…

Tọa Sơn Điêu đâu phải là người thường. Anh ta trở tay dùng đôi dao lưỡi liềm đỡ mũi kiếm, khó khăn mà tránh đi một đòn trí mạng.

Dù là như thế thì trên vai Tọa Sơn Điêu vẫn bị rạch ra một đường kiếm sâu khoảng một tấc, máu tươi chảy ròng ròng.

“Hít…”

Tọa Sơn Điêu đau đến mức nhe răng nhếch miệng, không nhịn được hít hà một hơi.

Anh ta không dám tưởng tượng, nếu vừa rồi mình chậm hơn nửa nhịp, thì chắc là đầu mình phải dời nhà rồi.

Cùng lúc đó, mọi người ở hiện trường nhìn thấy một màn khó tin kia, đều có dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm, sốc tới mức suýt rơi cả cằm.

“Là thằng nhãi họ Diệp kia thật hả? Anh ta chạy ra từ đâu vậy? Anh ta có thể phân thân hả? Thật sự là khó tin!”


“Tôi bị hoa mắt hả? Sao người bị Tọa Sơn Điêu đâm trúng lại đột nhiên biến mất vậy?”

“Tọa Sơn Điêu bị thương! Cao thủ mạnh nhất Phụng Thiên thế mà lại bị thương? Chẳng lẽ thế cục Phụng Thiên sắp thay đối rồi sao?”

Mạnh mẽ như Tọa Sơn Điêu, thế mà cũng bị Diệp Lâm dùng một chiêu đánh cho bị thương nặng, thật sự khiến mọi người ở đây rất sốc.

“Thằng nhãi này… sao có thể chứ?” Trương Văn Viễn cũng trợn tròn mắt: “Sao anh ta lại mạnh như thế chứ?”

Vốn tưởng rằng Tọa Sơn Điêu có thế làm chỗ dựa cho mình, ít nhất thì cũng có thể giúp nhà họ Trương bọn họ giải quyết cái thứ phiền phức là Diệp Lâm.

Nào ngờ ngay cả Tọa Sơn Điêu cũng không phải là đối thủ của thằng nhãi kia?

Chắc chắn là có chỗ nào không đúng rồi!

“Sư phụ… sắp thắng rồi?”

Thấy Diệp Lâm dùng kiếm áp chế Tọa Sơn Điêu, Hoa Quốc Đống vừa mừng vừa sợ.


Anh ta biết sư phụ mình rất mạnh, chỉ là không ngờ lại mạnh đến mức như thế.

Vậy là mình lo lắng không công một trận rồi.

“Thảo nào sư phụ… vẫn luôn bình tĩnh. Hóa ra là anh ấy tự tin với thực lực của mình, chứ không phải là phò trương thanh thế!”

Hoàng Tiềm cũng bị sốc không kém: “Tân Long Vương mạnh đến thế này sao? Ngay cả cao thủ đứng đầu một vùng cũng có thể làm cho bị thương nặng bằng một kiếm? Không hổ là truyền nhân của lão Long Vương, đúng là trò giỏi hơn thầy!”

Sự sùng bái và kính sợ dành cho Diệp Lâm của Hoàng Tiềm đã từ nước sông cuồn cuộn biến thành đầu rạp xuống đất.

“Diệp tiên sinh… mạnh quá đi!”

Hàn Anh vốn dĩ đã quay đầu đi chỗ khác, không nỡ xem cảnh Diệp Lâm bị chém bay đầu, nào ngờ chỉ trong giây lát, hai bên tấn công phòng thủ đã thay đối, Tọa Sơn Điêu suýt chút nữa bị Diệp Lâm một kiếm chém chết.

“Tốc độ của anh ta nhanh quá đi! Cái tàn ảnh lúc nãy là sao vậy?”

Đoạn Tử Du cũng bị sốc tới mức không khép miệng lại được.

Anh ta vốn tưởng rằng Diệp Lâm dựa vào vũ khí trong tay mới đỡ được vài chiêu của Tọa Sơn Điêu, nhưng mà hiện thực lại tát mạnh anh ta một cái.

Đừng nói là đỡ mấy chiêu của Tọa Sơn Điêu, sự thật là chỉ cần một chiêu thôi đã đánh cho Tọa Sơn Điêu cực kì chật vật, máu chảy ròng ròng.

“Sao thằng nhãi này lại lợi hại như vậy?”
 
Chương 443: C443: Tọa sơn điêu


Sau khi nghe Hoàng Long giới thiệu xong, Diệp Lâm cũng có hiểu biết đại khái về thế lực mạnh nhất Phụng Thiên.

“Tọa Sơn Điêu? Có chút thú vị đấy!”

“Nếu có cơ hội thì đánh thử vài chiêu với anh ta!”

Diệp Lâm nói với thái độ không coi ai ra gì.

Người nói vô tâm, người nghe cố ý.

Đám người Hoàng Long nghe vậy đều sợ tới mức lập tức thay đổi sắc mặt.

“Long Vương đại nhân, tuyệt đối không được!”

“Hiện nay Tọa Sơn Điêu đang chiếm cứ Doanh Châu, cực kì nổi bật, còn có thêm cổ võ chống lưng, vậy nên không ai dám chọc, cho dù là chiến thần Doanh

Châu thì cũng phải nhường một bước.”


“Anh ta không chỉ đơn thuần là vua ngầm của thế giới bình thường, mà còn là cầu nối giữa hai thế giới người thường và cổ võ.”

Nghe vậy, Diệp Lâm càng thêm tò mò: “Thực lực của anh ta rất mạnh hả? Ngay cả chiến thần Doanh Châu cũng không dám chọc?”

“Không phải không dám chọc, mà là kính sợ thế lực cổ võ đứng sau lưng anh ta”

Hoàng Long giải thích: “Tọa Sơn Điêu chỉ là một con chốt quèn thôi, thứ thật sự đáng sợ là thế lực núi Trường Bạch phía sau anh ta.

Đó mới là một sự †ồn tại mà ngay cả cao thủ cấp bậc chiến thần cũng không muốn trêu chọc.”

“Dù chỉ là một con chốt quen bước ra từ núi Trường Bạch, đi vào thế giới bình thường, thì cũng có thể hoành hành thiên hạ!”

Hắc Long khuyên nhủ: “Long Vương. đại nhân tuyệt đối đừng khinh địch!”

“Ừ..”

Diệp Lâm gật đầu, nói sang chuyện khác: “Nhà họ Trương ở Phụng Thiên thì sao?”


“Nhà họ Trương?” Hoàng Long hỏi lại: “Là nhà giàu số một nhà họ Trương ở Phụng Thiên hả?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm nói: “Sắp tới tôi định đi Phụng Thiên tìm nhà họ Trương tính sổ.”

“Tính sổ? Thì ra là thế!”

Nghe vậy, Hoàng Long chợt hiểu ra, hóa ra mục đích thật sự của Long Vương đại nhân chính là nhà giàu số một nhà họ Trương ở Phụng Thiên, chứ không phải là Tọa Sơn Điêu!

Hoàng Long lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không phải đối đầu với Tọa Sơn Điêu là anh ta có thể yên tâm rồi.

Hoàng Long tiếp tục phân tích: “Nhà họ Trương tuy rằng có tiền, nhưng vì là thế lực gia tộc của thế giới người thường nên thực lực bình thường.”

“Nghe nói nhà họ Trương bọn họ có quan hệ với một vài gia tộc thần bí ở dân gian tại Phụng Thiên, đó là Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi.”

“Có điều, dạo này tôi nghe nói năm gia tộc thần bí kia bị người ta phá đổ trong một đêm...”

Nói đến đây, Hoàng Long dường như là nghĩ đến gì đó, chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt tràn đầy chấn động.

Anh ta thầm nghĩ nhà họ Trương ở Phụng Thiên và Long Vương có thù oán, năm đại gia tộc thần bí có quan hệ với nhà họ Trương bị người ta phá đổ trong một đêm...

Chẳng lẽ người phá đổ thế lực của năm đại gia tộc chính là Long Vương?
 
Chương 472: C472: Lúc này


Đoạn Tử Du không thể tin nối rằng người cùng thế hệ với mình lại có được thực lực kh ủng bố như thế.

Một chiêu là có thể áp chế Tọa Sơn Điêu, vậy chẳng phải là có được thực lực tầm cỡ chiến thần hay sao?

Nhìn sang Hàn Anh đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Diệp Lâm. Nữ chiến sĩ lạnh lùng xinh đẹp ngày xưa, lúc này lại biến thành thiếu nữ mê trai.

Trong lòng Đoạn Tử Du cảm xúc lẫn lộn giống như là làm ngã bình dấm chua vậy.

Bất đắc dĩ là đối phương có thực lực kh ủng bố, nghiền áp mình về mọi mặt, mình có cái gì đế tranh với đối phương đây?

“Nhãi ranh!”

“Rốt cuộc là mày dùng yêu pháp gì mà lại đột nhiên chạy ra phía sau tao vậy?”

“Bóng người trước mặt tao lúc nãy là sao hả?”


“Có phải là mày dùng thủ đoạn đê tiện gì đó để chơi tao hay không?”

Tọa Sơn Điêu cực kì không phục.

Rốt cuộc thì đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa

hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

Chưa gì đã bị đánh cho không kịp trở tay, còn suýt nữa bỏ mạng.

Vậy nên sao anh ta có thể chịu phục được?

“Nói đi, rốt cuộc mày dùng yêu pháp gì? Học được ở đâu hả?”

Nếu không biết rõ ràng mọi thứ, thì dù có chết, Tọa Sơn Điêu cũng sẽ không nhắm mắt được.

“Ha ha…” Diệp Lâm cười nhạt: “Nói cho mày biết cũng không sao, để cho mày có thể rõ ràng trước khi chết!”

“Tao dùng thân pháp đứng đầu của giới sát thủ, đó là Thần Hành Bách Biến.”

Vị sư phụ thứ chín của Diệp Lâm đã từng là ông vua hàng đầu giới sát thủ. Đây là thân pháp mà ông ấy truyền cho anh. Và đây cũng là lần đầu tiên anh dùng kế từ khi ra tù.

Rốt cuộc thì đối mặt với cao thủ như Tọa Sơn Điêu, anh không thế không lấy một vài át chủ bài.

Vừa rồi, khoảng cách giữa hai người rất gần, tốc độ của đối phương cực kì nhanh, nếu dùng thân pháp bình thường thì không thể nào tránh được, chỉ có thể khoanh tay chịu chết thôi.

Vậy nên Diệp Lâm dùng Thần Hành Bách


Biến, biến ra một tàn ảnh ngay chỗ cũ, rồi thần không biết quỷ không hay xuất hiện phía sau Tọa Sơn Điêu.

Nhưng mà, thực lực của Tọa Sơn Điêu cũng không hề bình thường. Tuy rằng bị kiếm đâm cho bị thương, nhưng tốt xấu gì cũng đã hóa giải được một kiếm trí mạng kia.

Nhìn tình thế hiện giờ của hai bên, Diệp Lâm đang chiếm thế mạnh.

Bởi vì Tọa Sơn Điêu đưa lưng về phía Diệp Lâm, hai tay vòng ra phía sau để tiếp chiêu, cho nên khó mà thi triển toàn bộ lực lượng.

Hơn nữa, vừa rồi anh ta bị hút một phần tinh huyết, cộng thêm vết thương trên vai đang chảy máu, tất cả đều khiến anh ta rơi vào thế yếu.

Một lát sau, Tọa Sơn Điêu đã bị Diệp Lâm đánh cho quỳ một gối xuống đất, đau khố giãy giụa.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu thầm than khổ trong lòng.

“Mày… mày là người của giới sát thủ?”

Sau khi nghe Diệp Lâm giải thích đơn giản, Tọa Sơn Điêu cực kì chấn động.


Anh ta chưa từng nghe nói về Thần Hành Bách Biến. Nhưng mà anh ta có từng nghe nói về truyền thuyết trong giới sát thủ.

Đó mới là một sự tồn tại phổ biến trên toàn thế giới, thật sự khiến người ta nghe tiếng là sợ vỡ mật.

So ra thì Tọa Sơn Điêu xưng bá Phụng Thiên chẳng là cái gì cả.

“Tôi không phải là sát thủ!” Diệp Lâm nói: “Tôi chỉ là trùng hợp có một vị sư phụ là sát thủ thôi.”

Nghe vậy, Tọa Sơn Điêu thầm thở phào nhẹ nhõm. May là không phải người của giới sát thủ, nếu không thì mình khó mà ra tay được.

Ai dám đi trêu chọc loại tố chức như sát thủ? Cho dù có thành công trong nhất thời, thì nửa đời sau cũng đừng mong sống yên ổn.

“Nhãi ranh, tao thừa nhận thân pháp của mày rất lợi hại.” Tọa Sơn Điêu hơi nghiêng đầu nói: “Nhưng nếu mày dùng cái loại thân pháp kia đánh bất ngờ tao, thì dù có thắng cũng thắng không đẹp!”

“Mày dám thả tao ra, đánh ngay mặt với tao, một chiêu quyết định thắnq thua hay khônq?”
 
Chương 472: C472: Lúc này


Đoạn Tử Du không thể tin nối rằng người cùng thế hệ với mình lại có được thực lực kh ủng bố như thế.

Một chiêu là có thể áp chế Tọa Sơn Điêu, vậy chẳng phải là có được thực lực tầm cỡ chiến thần hay sao?

Nhìn sang Hàn Anh đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Diệp Lâm. Nữ chiến sĩ lạnh lùng xinh đẹp ngày xưa, lúc này lại biến thành thiếu nữ mê trai.

Trong lòng Đoạn Tử Du cảm xúc lẫn lộn giống như là làm ngã bình dấm chua vậy.

Bất đắc dĩ là đối phương có thực lực kh ủng bố, nghiền áp mình về mọi mặt, mình có cái gì đế tranh với đối phương đây?

“Nhãi ranh!”

“Rốt cuộc là mày dùng yêu pháp gì mà lại đột nhiên chạy ra phía sau tao vậy?”

“Bóng người trước mặt tao lúc nãy là sao hả?”


“Có phải là mày dùng thủ đoạn đê tiện gì đó để chơi tao hay không?”

Tọa Sơn Điêu cực kì không phục.

Rốt cuộc thì đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa

hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

Chưa gì đã bị đánh cho không kịp trở tay, còn suýt nữa bỏ mạng.

Vậy nên sao anh ta có thể chịu phục được?

“Nói đi, rốt cuộc mày dùng yêu pháp gì? Học được ở đâu hả?”

Nếu không biết rõ ràng mọi thứ, thì dù có chết, Tọa Sơn Điêu cũng sẽ không nhắm mắt được.

“Ha ha…” Diệp Lâm cười nhạt: “Nói cho mày biết cũng không sao, để cho mày có thể rõ ràng trước khi chết!”

“Tao dùng thân pháp đứng đầu của giới sát thủ, đó là Thần Hành Bách Biến.”

Vị sư phụ thứ chín của Diệp Lâm đã từng là ông vua hàng đầu giới sát thủ. Đây là thân pháp mà ông ấy truyền cho anh. Và đây cũng là lần đầu tiên anh dùng kế từ khi ra tù.

Rốt cuộc thì đối mặt với cao thủ như Tọa Sơn Điêu, anh không thế không lấy một vài át chủ bài.

Vừa rồi, khoảng cách giữa hai người rất gần, tốc độ của đối phương cực kì nhanh, nếu dùng thân pháp bình thường thì không thể nào tránh được, chỉ có thể khoanh tay chịu chết thôi.

Vậy nên Diệp Lâm dùng Thần Hành Bách


Biến, biến ra một tàn ảnh ngay chỗ cũ, rồi thần không biết quỷ không hay xuất hiện phía sau Tọa Sơn Điêu.

Nhưng mà, thực lực của Tọa Sơn Điêu cũng không hề bình thường. Tuy rằng bị kiếm đâm cho bị thương, nhưng tốt xấu gì cũng đã hóa giải được một kiếm trí mạng kia.

Nhìn tình thế hiện giờ của hai bên, Diệp Lâm đang chiếm thế mạnh.

Bởi vì Tọa Sơn Điêu đưa lưng về phía Diệp Lâm, hai tay vòng ra phía sau để tiếp chiêu, cho nên khó mà thi triển toàn bộ lực lượng.

Hơn nữa, vừa rồi anh ta bị hút một phần tinh huyết, cộng thêm vết thương trên vai đang chảy máu, tất cả đều khiến anh ta rơi vào thế yếu.

Một lát sau, Tọa Sơn Điêu đã bị Diệp Lâm đánh cho quỳ một gối xuống đất, đau khố giãy giụa.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu thầm than khổ trong lòng.

“Mày… mày là người của giới sát thủ?”

Sau khi nghe Diệp Lâm giải thích đơn giản, Tọa Sơn Điêu cực kì chấn động.


Anh ta chưa từng nghe nói về Thần Hành Bách Biến. Nhưng mà anh ta có từng nghe nói về truyền thuyết trong giới sát thủ.

Đó mới là một sự tồn tại phổ biến trên toàn thế giới, thật sự khiến người ta nghe tiếng là sợ vỡ mật.

So ra thì Tọa Sơn Điêu xưng bá Phụng Thiên chẳng là cái gì cả.

“Tôi không phải là sát thủ!” Diệp Lâm nói: “Tôi chỉ là trùng hợp có một vị sư phụ là sát thủ thôi.”

Nghe vậy, Tọa Sơn Điêu thầm thở phào nhẹ nhõm. May là không phải người của giới sát thủ, nếu không thì mình khó mà ra tay được.

Ai dám đi trêu chọc loại tố chức như sát thủ? Cho dù có thành công trong nhất thời, thì nửa đời sau cũng đừng mong sống yên ổn.

“Nhãi ranh, tao thừa nhận thân pháp của mày rất lợi hại.” Tọa Sơn Điêu hơi nghiêng đầu nói: “Nhưng nếu mày dùng cái loại thân pháp kia đánh bất ngờ tao, thì dù có thắng cũng thắng không đẹp!”

“Mày dám thả tao ra, đánh ngay mặt với tao, một chiêu quyết định thắnq thua hay khônq?”
 
Chương 444: C444: Sáng mai anh theo tôi đi


“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu thừa nị Nhà họ Trương phái năm đại gia tộc thần bí Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi đi giết tôi, đã bị tôi giải quyết hết rồi.”

“Trong đó có ba nhà là Hoàng, Bạch, Liễu chuyển sang làm việc cho tôi, bị tôi phái đi đối phó với nhà họ Trương.”

“Có điều, tôi thấy thực lực của cả ba nhà không đủ để đối đầu với nhà họ Trương, vậy nên định đi theo hỗ trợ bọn họ!”

Nghe vậy, Hoàng Long cảm thán: “Long Vương đại nhân đúng là một người phi thường!”

“Đối với nhà họ Trương mà nói, tiêu diệt năm đại gia tộc thần bí giống như là chặt đi một cánh tay của nhà họ Trương. Hiện giờ muốn đối phó nhà họ Trương cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Có điều...” Hoàng Long có vẻ buồn rầu: “Có điều, sự mạnh mẽ của nhà họ. Trương, có lẽ có liên quan đến núi Trường Bạch giới cổ võ. Còn việc bọn họ có mối quan hệ gì thì tôi không biết.”

Ở trong mắt Hoàng Long, nếu nhà họ Trương cũng có chỗ dựa là núi Trường Bạch, thì bọn họ tuyệt đối không thể động đến nhà họ Trương. Chỉ cần có thế lực của Tọa Sơn Điêu xen vào, thì cũng đủ để bọn họ phải rút lui rồi.

“Không có gì phải sợ cả!” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Cổ võ cũng là người, chẳng qua là tu luyện nhiều hơn người bình thường mà thôi, không phải là không thể thăng được. Tôi từng giết cổ võ giả, phá vỡ huyền thoại không thể chịu nhục của bọn họi”


Cái gì?

Nghe vậy, Hoàng Long lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, không biết là Diệp Lâm đang nói khoác hay là nói thật.

Nhưng khi thấy vẻ mặt sùng bái kính trọng của đám người Hắc Long, anh ta liền biết chuyện này là thật.

Trời ạ... Hoàng Long cảm thấy chấn động!

Vị Long Vương trẻ tuổi mới nhậm chức này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà ngay cả cổ võ giả cũng dám giết?.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Cho dù là lão Long Vương thì chắc cũng không dám làm như thết Đúng là trò giỏi hơn thầy! Núi này cao hơn núi khác! Giờ phút này, Hoàng Long càng thêm kính sợ Diệp Lâm.

“Tôi chỉ muốn đối phó với nhà họ Trương, chứ không phải là núi Trường Bạch cổ võ, các anh yên tâm đi!”

Thấy mọi người cứ mang vẻ mặt lo lắng và không yên lòng, Diệp Lâm liền ra tiếng an ủi, xua tan nỗi băn khoăn của bọn họ.

“Hoàng Long, anh có đồng ý theo tôi đi Phụng Thiên, đến nhà họ Trương một chuyến không?”

Nghe vậy, Hoàng Long lập tức quỳ một gối xuống đất, nói: “Thuộc hạ tuân lệnh!”

“Có thể theo Long Vương đại nhân xuất chiến là vinh hạnh của tôi!”

Lúc này, đám người Hắc Long cũng lần lượt xin xuất chiến, thậm chí muốn gọi hết Long Môn đi khai chiến với nhà họ Trương ở Phụng Thiên.


“Các anh không cần phải đi.”

Diệp Lâm sắp xếp: “Hoàng Long là người địa phương, tôi chỉ dẫn một mình anh ta theo là được. Cho dù thật sự gặp được cao. thủ núi Trường Bạch, thì tôi cũng có thể an toàn rút lui. Nếu dẫn theo nhiều người thì có khi lại bất tiện.”

Nghe vậy, đám người Hắc Long đều cảm thấy Diệp Lâm nói có lý.

Vậy nên ai cũng nói là nghe theo sự sắp xếp của Long Vương, chúc Long Vương chiến thắng trở về.

“Hoàng Long, anh trở về chuẩn bị đồ đạc đi.”

Diệp Lâm nói: “Sáng mai anh theo tôi đi Phụng Thiên một chuyến.”

“Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh!” Hoàng Long tỏ vẻ nghe lệnh bất cứ lúc nào.

Sau đó, Diệp Lâm đứng dậy, định đi về nhà chuẩn bị đồ cho chuyến đi ngày mai.

Hắc Long thấy vậy thì vội vàng cho người đưa anh về nhà.


Lúc Diệp Lâm về tới sơn trang Phong Hoa, anh cảm thấy có gì đó không thích hợp.

“Ồ, có ăn trộm?”

Diệp Lâm nhận ra hơi thở người lạ, còn mới vừa đi không bao lâu.

Anh chạy nhanh lên lầu, quả nhiên là thấy các phòng đều bị lật tung lên, không biết là đang muốn tìm cái gì nữa.

“Ha ha...”

Thấy vậy, Diệp Lâm liền cười lạnh một tiếng, nghĩ ngay đến bệnh viện trung ương.

Hóa ra là muốn trộm đơn thuốc!
 
Chương 473: C473: Mèo và chuột


Tọa Sơn Điêu không dám tiếp tục kéo dài nữa. Bởi vì nếu tiếp tục kéo dài thì chắc chắn là anh ta sẽ thua.

Vậy nên anh ta định dùng phép khích tướng mặc cả với Diệp Lâm: “Mày có thắng tao thì tao cũng không phục, cho dù có thành quỷ cũng sẽ đi tìm mày để báo thù!”

“Mày giỏi thì buông tao ra, mọi người công bằng mà đấu một trận, cho dù có ngang tay thì cũng có thế tính tao thua! Mày thấy sao?”

“Nếu tao thua, không cần mày đánh nữa, tao sẽ tự mình giơ tay chịu trói!”

Thấy Tọa Sơn Điêu nói như vậy, mọi người xung quanh đều rất ngạc nhiên.

Xem ra Tọa Sơn Điêu đã bị dồn đến đường cùng rồi, nếu không sẽ không nói ra những lời hạ thấp thân phận như thế.

Hiển nhiên là anh ta không chịu nhận thua!

“Diệp tiên sinh, đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn, cũng đừng buông anh ta ra!”

Hàn Anh lập tức nhắc nhở: “Anh ta sắp chịu hết nối rồi. Chờ anh ta kiệt sức, chúng ta liền hợp tác đánh gục anh ta!”

Hoa Quốc Đống nói: “Đúng vậy, mặc kệ anh ta có phục hay không, dù sao anh ta chính là kẻ


thua cuộc, mà kẻ thua cuộc là không có tư cách nói điều kiện.”

“Không cần phải nói công bằng với loại người ác độc như anh ta!” Hoàng Tiềm nói: “Dứt khoát chém chết anh ta đi, đế tránh sau này xảy ra biến cố!”

Đoạn Tử Du nói: “Không thế giết anh ta. cố gắng bắt sổng anh ta đi!”

“Người là do Diệp tiên sinh đánh thắng, muốn xử lý thế nào là do Diệp tiên sinh quyết định!” Lúc này, Hoàng Tam Gia lại đứng bên Diệp Lâm, nịnh nọt: “Diệp tiên sinh quyết định đi!”

Tuy rằng khuyên nhủ như vậy, nhưng ai cũng biết rõ rằng chỉ cần đầu óc Diệp Lâm không thấm nước, thì sẽ không dễ dàng tha cho Tọa Sơn Điêu.

Giống như là thuần phục hổ vậy, ai dám tùy tiện gỡ dây thừng buộc hố mà khó lắm mới bắt được?

Trừ khi là đầu óc bị thấm nước!

“Họ Diệp kia, mày sợ hả?” Tọa Sơn Điêu cười lạnh, tiếp tục dùng phép khích tướng: “Mày không dám buông tao ra. Bởi vì mày biết khi đánh ngay mặt với tao, mày không có một chút phần thắng nào!”

“Mày là cái đồ yếu đuối! Thanh danh một đời của Tọa Sơn Điêu tao thế mà lại thua trong tay


một tên nhát gan như mày! Dù tao có thành quỷ tao cũng sẽ không tha cho mày!”

Bên tai là tiếng mắng chửi của Tọa Sơn Điêu và tiếng khuyên nhủ của mọi người, Diệp Lâm đều coi như không nghe thấy.

“Mày cho rằng tao sẽ trúng phép khích tướng của mày hả?” Diệp Lâm lạnh lùng đáp lại: “Không có tác dụng gì với tao đâu!”

“Còn nữa… tao có thể đánh thắng mày một lần, là có thể đánh thắng lần thứ hai thứ ba. Cho dù đánh ngay mặt, thì mày cũng không phải là đối thủ của tao!”

Tọa Sơn Điêu giận dữ nói: “Mày có giỏi thì buông tao ra! Hai ta đánh một chiêu thử xem?”

Anh ta còn chưa nói xong đã cảm thấy sau lưng không còn lực kiềm chế.

Anh lảo đảo ra trước, suýt nữa ngã xuống mặt đất.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu mới nhận ra rằng mình đã thoát khỏi sự kiềm chế của Diệp Lâm.

Sắc mặt của anh ta từ bất ngờ dần chuyến sang mừng như điên.

“Mày không phục đúng không?” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Lại đây, chúng ta đấu ngay mặt, tao sẽ làm cho mày chết một cách rõ ràng!”

ồ!

Mọi người nhìn thấy Diệp Lâm dám thả Tọa Sơn Điêu ra thì ai nấy đều ồ lên, trên mặt tràn đầy vẻ chấn động.

Vậy chẳng phải là thả hổ về rừng hay sao?“
 
Chương 473: C473: Mèo và chuột


Tọa Sơn Điêu không dám tiếp tục kéo dài nữa. Bởi vì nếu tiếp tục kéo dài thì chắc chắn là anh ta sẽ thua.

Vậy nên anh ta định dùng phép khích tướng mặc cả với Diệp Lâm: “Mày có thắng tao thì tao cũng không phục, cho dù có thành quỷ cũng sẽ đi tìm mày để báo thù!”

“Mày giỏi thì buông tao ra, mọi người công bằng mà đấu một trận, cho dù có ngang tay thì cũng có thế tính tao thua! Mày thấy sao?”

“Nếu tao thua, không cần mày đánh nữa, tao sẽ tự mình giơ tay chịu trói!”

Thấy Tọa Sơn Điêu nói như vậy, mọi người xung quanh đều rất ngạc nhiên.

Xem ra Tọa Sơn Điêu đã bị dồn đến đường cùng rồi, nếu không sẽ không nói ra những lời hạ thấp thân phận như thế.

Hiển nhiên là anh ta không chịu nhận thua!

“Diệp tiên sinh, đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn, cũng đừng buông anh ta ra!”

Hàn Anh lập tức nhắc nhở: “Anh ta sắp chịu hết nối rồi. Chờ anh ta kiệt sức, chúng ta liền hợp tác đánh gục anh ta!”

Hoa Quốc Đống nói: “Đúng vậy, mặc kệ anh ta có phục hay không, dù sao anh ta chính là kẻ


thua cuộc, mà kẻ thua cuộc là không có tư cách nói điều kiện.”

“Không cần phải nói công bằng với loại người ác độc như anh ta!” Hoàng Tiềm nói: “Dứt khoát chém chết anh ta đi, đế tránh sau này xảy ra biến cố!”

Đoạn Tử Du nói: “Không thế giết anh ta. cố gắng bắt sổng anh ta đi!”

“Người là do Diệp tiên sinh đánh thắng, muốn xử lý thế nào là do Diệp tiên sinh quyết định!” Lúc này, Hoàng Tam Gia lại đứng bên Diệp Lâm, nịnh nọt: “Diệp tiên sinh quyết định đi!”

Tuy rằng khuyên nhủ như vậy, nhưng ai cũng biết rõ rằng chỉ cần đầu óc Diệp Lâm không thấm nước, thì sẽ không dễ dàng tha cho Tọa Sơn Điêu.

Giống như là thuần phục hổ vậy, ai dám tùy tiện gỡ dây thừng buộc hố mà khó lắm mới bắt được?

Trừ khi là đầu óc bị thấm nước!

“Họ Diệp kia, mày sợ hả?” Tọa Sơn Điêu cười lạnh, tiếp tục dùng phép khích tướng: “Mày không dám buông tao ra. Bởi vì mày biết khi đánh ngay mặt với tao, mày không có một chút phần thắng nào!”

“Mày là cái đồ yếu đuối! Thanh danh một đời của Tọa Sơn Điêu tao thế mà lại thua trong tay


một tên nhát gan như mày! Dù tao có thành quỷ tao cũng sẽ không tha cho mày!”

Bên tai là tiếng mắng chửi của Tọa Sơn Điêu và tiếng khuyên nhủ của mọi người, Diệp Lâm đều coi như không nghe thấy.

“Mày cho rằng tao sẽ trúng phép khích tướng của mày hả?” Diệp Lâm lạnh lùng đáp lại: “Không có tác dụng gì với tao đâu!”

“Còn nữa… tao có thể đánh thắng mày một lần, là có thể đánh thắng lần thứ hai thứ ba. Cho dù đánh ngay mặt, thì mày cũng không phải là đối thủ của tao!”

Tọa Sơn Điêu giận dữ nói: “Mày có giỏi thì buông tao ra! Hai ta đánh một chiêu thử xem?”

Anh ta còn chưa nói xong đã cảm thấy sau lưng không còn lực kiềm chế.

Anh lảo đảo ra trước, suýt nữa ngã xuống mặt đất.

Lúc này, Tọa Sơn Điêu mới nhận ra rằng mình đã thoát khỏi sự kiềm chế của Diệp Lâm.

Sắc mặt của anh ta từ bất ngờ dần chuyến sang mừng như điên.

“Mày không phục đúng không?” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Lại đây, chúng ta đấu ngay mặt, tao sẽ làm cho mày chết một cách rõ ràng!”

ồ!

Mọi người nhìn thấy Diệp Lâm dám thả Tọa Sơn Điêu ra thì ai nấy đều ồ lên, trên mặt tràn đầy vẻ chấn động.

Vậy chẳng phải là thả hổ về rừng hay sao?“
 
Chương 445: C445: Pháp khí


Đột nhiên.

Ba thanh kiếm nhỏ trong hộp kiếm bắ n ra.

Một thanh bay vòng quanh người để chống lại những mũi tên lao xuống bất ngờ.

Một thanh hướng về phía người bắn mũi tên trong bóng tối.

Thanh cuối cùng giống như một viên đạn, đánh về phía Tổ Càn.

“Nhanh quá!”

“Nguy hiểm!”

Tố Càn nhanh chóng vung đao chặn ra trước mặt mới tránh được đòn này, miệng hô lên: “Nguy hiếm quá!”

Suýt nữa thì thanh kiếm đã đâm vào họng ông ta rồi.

Đúng như câu nói, vũ khí càng dài thì càng mạnh. Tố Càn lợi dụng thanh trường đao trong tay để ép Diệp Lâm vào ngõ cụt, không thế trốn thoát.

Tuy nhiên, càng ngắn thì càng nguy hiểm. Ba thanh kiếm của Diệp Lâm chỉ lớn bằng lòng bàn tay nên khi bay ra ngoài rất khó đề phòng.

Ngay cả Tố Càn cũng suýt bị trúng đòn, khó có thể chống cự.

Tổ Càn vung đao lên, hất thanh kiếm nhỏ đi.


Ông ta tạo tư thế, định tấn công lần nữa.

Kết quả là thanh kiếm nhỏ bị đánh bay dường như đã khóa được mục tiêu. Nó xoay nửa vòng trên không trung rồi lao thẳng về phía Tố Càn.

“Hả?”

Nhìn thấy cảnh này, Tố Càn vô cùng ngạc nhiên, không thể tin được rằng thanh kiếm nhỏ này có thế quay lại và tấn công lần nữa.

“Ah!”

Cùng lúc đó, một tiếng hét khác phát ra từ bóng tối.

Hiến nhiên, Tổ Khôn ẩn nấp trong bóng tối đã bị trúng đòn mà không để ý.

Ông ta ẩn mình trong bóng tối, nhưng không biết rằng, bọ ngựa rình ve sầu, chim sẻ ở sau lưng. Trong bóng tối sâu hơn còn có một thanh kiếm nhỏ đang đeo bám sát sao.

Tổ Càn vừa lo lắng cho an nguy của em trai, vừa có chút cáu kỉnh nên động tác thu đao có chậm hơn vài nhịp.

Nhưng may mắn là vẫn kịp thời hất thanh kiếm nhỏ đi lần nữa.

“Nguy hiểm thật…” Tổ Càn thở phào nhẹ

nhõm.


Nhưng đúng lúc này.

Trong khoảnh khắc, một ánh sáng bạc lóe lên trước mắt ông ta.

Khi nhìn thấy điều này, Tố Càn hít một hơi thật sâu.

Có muốn tránh cũng đã quá muộn.

Tố Càn cổ hết sức tránh né nhưng vần không thế thoát khỏi thanh kiếm.

Xoẹt!

Vai ông ta đã trúng đòn.

“Xin lỗi nhé, ông già, tôi có tổng cộng ba thanh kiếm cơ!”

Mặc dù Tố Càn đã vung đao ra nhưng thanh kiếm thứ ba vây quanh Diệp Lâm vẫn lặng lẽ di chuyển.

Tất nhiên, đế làm được vậy cũng là do Tổ Khôn ở bên kia bị đâm trúng, không tiếp tục bắn tên nữa.

Thanh kiếm thứ ba cuối cùng cũng bay lên không trung và lao xuống.

“Giương đông kích tây, hay lắm!” Tố Càn nhìn vết thương của mình, thở dài: “Người trẻ tuổi giờ thật đáng sợ!”

Nhớ lại khi xưa, hai anh em họ hợp sức, có

kẻ thù nào mà họ chưa giết được chứ? Vì chiến công xuất sắc nên họ được phong làm tướng, xếp vào hàng quan chức cấp ba.

Thực lực của hai người cũng ngang với tông sư cấp ba, thậm chí có thể áp chế được tông sư cấp hai. Trong những năm trẻ tuổi nhiệt huyết, họ cũng từng mơ ước tranh giành vị trí chiến thần ở các chiến khu. Đáng tiếc là khoảng cách lại quá xa.

Không ngờ, trong những năm về hưu sau này, ông ta lại bị đánh bại dưới tay một thanh niên trẻ tuổi, thậm chí cả hai người còn bị thương.

“Kiếm của cậu là loại kiếm gì?” Tổ Càn tò mò hỏi.
 
Chương 474: C474: Hai là chạy trốn


Diệp tiên sinh, anh trúng kế rồi!” Hàn Anh sốt ruột đến mức dậm chân.

Lần này thả đối phương ra, nếu muốn bắt được lần nữa thì sẽ rất khó.

“Ây da, thằng nhãi kia là đồ ngu hả?” Đoạn Tử Du cũng la lên: “Sao lại đi tin lời ma quỷ của Tọa Sơn Điêu chứ? Còn thả anh ta ra nữa?”

Đối mặt với sự khó hiểu của mọi người, Hoàng Tam Gia lại kiên quyết mà đứng về phía Diệp Lâm, tiếp tục nói: “Các người biết cái gì? Diệp tiên sinh vừa nói rồi, có thể đánh thắng anh ta lần đầu tiên, là có thể đánh thắng lần thứ hai thứ ba, thậm chí là vô số lần!”

“Các người cứ nhìn xem là được, nói nhiều như vậy làm gì?”

Lúc này, Tọa Sơn Điêu từ từ quay người lại, nhìn chằm chằm Diệp Lâm cả buổi, dường như là muốn nhớ kỹ khuôn mặt của Diệp Lâm vào trong lòng, thù hận như biển, đời này không báo, thề không làm người.

“Ra tay đi!” Diệp Lâm giục.

“Nhãi ranh, tao nhớ kỹ mày rồi, dù mày có hóa thành tro thì tao cũng có thế nhận ra mày!”

“Mày biết vì sao người ta gọi tao là Tọa Sơn Điêu hay không?”


Diệp Lâm tất nhiên là không biết rồi.

“Bởi vì ở Phụng Thiên và ở núi Trường Bạch, tao có thể qua lại như gió, tự do như chim ưng.”

Dứt lời, Tọa Sơn Điêu đột nhiên dang hai tay mình ra.

Ngay sau đó, cả người anh ta thế mà lại bay ra hơn mười mét.

Có tiếng cười to đắc ý vang lên, Tọa Sơn Điêu nói: “Mày cho rằng chỉ có mày mới có thân pháp đỉnh cấp hay sao? Tọa Sơn Điêu tao có ba tuyệt, một trong số đó là Cước Lực Tuyệt, không phải chỉ có danh tiếng thôi.”

“Hôm nay tao sẽ cho bọn mày mở mang kiến thức với tốc độ của tao… Tao đi đây!”

Tọa Sơn Điêu còn chưa nói xong thì bóng dáng đã biến mất ở cửa đại sảnh.

“Haizz!” Đám người Hàn Anh thấy vậy thì thở dài nặng nề, dường như không hề nằm ngoài dự đoán.

Quả nhiên, Tọa Sơn Điêu đã trốn thoát rồi! “Ây da, anh dám thả tội phạm quan trọng,


anh cũng phải chịu trách nhiệm nữa đấy!” Đoạn Tử Du tức muốn hộc máu, vội vàng dần người đuổi theo.

Thấy vậy, Diệp Lâm không hề bất ngờ.

Giữa Diệp Lâm và Tọa Sơn Điêu hiện giờ, giống như là mèo và chuột.

Thả chuột không phải là vì mèo sợ chuột hoặc là vì mèo sơ sẩy, mà là vì mèo vẩn còn muốn chơi nữa.

Lúc anh thả Tọa Sơn Điêu, Tọa Sơn Điêu chỉ có hai lựa chọn.

Một là liều mạng đánh một trận.

Hai là chạy trốn.

Hiến nhiên là Tọa Sơn Điêu rất muốn sống, bất chấp mất hết mặt mũi, vừa ra là chạy trốn.

Đáng tiếc, anh ta không biết là dù anh ta chọn thế nào, thì anh ta cũng chỉ có một đường chết thôi.

“Mày cho rằng mày có thể chạy thoát sao?”

Diệp Lâm bước lên, bóng dáng vút qua, cũng biến mất hoàn toàn khỏi đại sảnh.
 
Chương 474: C474: Hai là chạy trốn


Diệp tiên sinh, anh trúng kế rồi!” Hàn Anh sốt ruột đến mức dậm chân.

Lần này thả đối phương ra, nếu muốn bắt được lần nữa thì sẽ rất khó.

“Ây da, thằng nhãi kia là đồ ngu hả?” Đoạn Tử Du cũng la lên: “Sao lại đi tin lời ma quỷ của Tọa Sơn Điêu chứ? Còn thả anh ta ra nữa?”

Đối mặt với sự khó hiểu của mọi người, Hoàng Tam Gia lại kiên quyết mà đứng về phía Diệp Lâm, tiếp tục nói: “Các người biết cái gì? Diệp tiên sinh vừa nói rồi, có thể đánh thắng anh ta lần đầu tiên, là có thể đánh thắng lần thứ hai thứ ba, thậm chí là vô số lần!”

“Các người cứ nhìn xem là được, nói nhiều như vậy làm gì?”

Lúc này, Tọa Sơn Điêu từ từ quay người lại, nhìn chằm chằm Diệp Lâm cả buổi, dường như là muốn nhớ kỹ khuôn mặt của Diệp Lâm vào trong lòng, thù hận như biển, đời này không báo, thề không làm người.

“Ra tay đi!” Diệp Lâm giục.

“Nhãi ranh, tao nhớ kỹ mày rồi, dù mày có hóa thành tro thì tao cũng có thế nhận ra mày!”

“Mày biết vì sao người ta gọi tao là Tọa Sơn Điêu hay không?”


Diệp Lâm tất nhiên là không biết rồi.

“Bởi vì ở Phụng Thiên và ở núi Trường Bạch, tao có thể qua lại như gió, tự do như chim ưng.”

Dứt lời, Tọa Sơn Điêu đột nhiên dang hai tay mình ra.

Ngay sau đó, cả người anh ta thế mà lại bay ra hơn mười mét.

Có tiếng cười to đắc ý vang lên, Tọa Sơn Điêu nói: “Mày cho rằng chỉ có mày mới có thân pháp đỉnh cấp hay sao? Tọa Sơn Điêu tao có ba tuyệt, một trong số đó là Cước Lực Tuyệt, không phải chỉ có danh tiếng thôi.”

“Hôm nay tao sẽ cho bọn mày mở mang kiến thức với tốc độ của tao… Tao đi đây!”

Tọa Sơn Điêu còn chưa nói xong thì bóng dáng đã biến mất ở cửa đại sảnh.

“Haizz!” Đám người Hàn Anh thấy vậy thì thở dài nặng nề, dường như không hề nằm ngoài dự đoán.

Quả nhiên, Tọa Sơn Điêu đã trốn thoát rồi! “Ây da, anh dám thả tội phạm quan trọng,


anh cũng phải chịu trách nhiệm nữa đấy!” Đoạn Tử Du tức muốn hộc máu, vội vàng dần người đuổi theo.

Thấy vậy, Diệp Lâm không hề bất ngờ.

Giữa Diệp Lâm và Tọa Sơn Điêu hiện giờ, giống như là mèo và chuột.

Thả chuột không phải là vì mèo sợ chuột hoặc là vì mèo sơ sẩy, mà là vì mèo vẩn còn muốn chơi nữa.

Lúc anh thả Tọa Sơn Điêu, Tọa Sơn Điêu chỉ có hai lựa chọn.

Một là liều mạng đánh một trận.

Hai là chạy trốn.

Hiến nhiên là Tọa Sơn Điêu rất muốn sống, bất chấp mất hết mặt mũi, vừa ra là chạy trốn.

Đáng tiếc, anh ta không biết là dù anh ta chọn thế nào, thì anh ta cũng chỉ có một đường chết thôi.

“Mày cho rằng mày có thể chạy thoát sao?”

Diệp Lâm bước lên, bóng dáng vút qua, cũng biến mất hoàn toàn khỏi đại sảnh.
 
Chương 446: C446: Pháp thân đã bị phá vỡ


“Ngụy Tam Kiếm!” Diệp Lâm thành thật nói.

“Chỉ cần nghe tên cũng biết là bảo kiếm.” Tổ Càn thở dài: “Nếu tôi còn ở trong quân đội, có thề sử dụng chiến Thần Đao, có lẽ sẽ chống lại được ba thanh kiếm này của cậu.”

“Chưa chắc đâu.” Diệp Lâm khẽ lắc đầu. Từ những gì đối phương nói, có vẻ như ông ta cho rằng anh có thế đánh bại hai người họ là nhờ vào sức mạnh của vũ khí.

“Cậu không tin sao?” Tổ Càn lại giơ lên trường đao trong tay lên, nói: “Vậy cậu có dám đỡ một đòn chính diện của tôi không?”

Thấy vậy, Diệp Lâm chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Tới đi!”

“Tên nhóc này, đúng là tuổi trẻ ngông cuồng!” Tố Càn không ngờ rằng Diệp Lâm lại dám đòng ý, bèn giơ trường đao trong tay lên, chém về phía Diệp Lâm với một sức mạnh khủng khiếp.

Đương nhiên, Tổ Càn cố ý tránh những điểm trọng yếu, chỉ đánh vào bả vai, như vậy sẽ không g iết chết Diệp Lâm.

Khoảnh khắc lưỡi kiếm rơi xuống.

Diệp Lâm không hề né tránh, anh khẽ giơ tay lên, dùng tay đỡ lấy thanh đao của đối phương.

Trong phút chốc, lưỡi đao đã đánh vào lòng bàn tay Diệp Lâm.


“Cậu muốn mất tay luôn sao?” Tổ Càn sửng sốt.

Muốn thu đao về.

Nhưng mũi đao đã chìm xuống.

Thanh đao to lớn đã hoàn toàn bị bàn tay của bên kia kiểm soát.

Đừng nói là chặt đứt lòng bàn tay, nó thậm chí còn không gây tổn hại gì đến da thịt của đối phương.

“Sao… Sao có thể như vậy được?”

Thấy vậy, Tổ Càn ngạc nhiên kêu lên.

“Chẳng lẽ cậu đã học công phu luyện thể, đao kiếm không thể chém được?”

“Không… Nếu là luyện thể thì làm sao có thể linh hoạt như vậy được?”

Trong lúc nhất thời, Tố Càn bị khiếp sợ trước đòn đỡ kiếm bằng tay không của Diệp Lâm.

“Đó là pháp thân!”

Lúc này, Tổ Khỏn đang ẩn nấp trong bóng tối đột nhiên xuất hiện.

Với một cái vẫy tay, một ánh sáng bạc bắ n ra.

Ông ta quát lớn: “Pháp thân chỉ có thể bị pháp khí phá vỡ mà thôi!”

“Xem cậu ta có thế đỡ được vũ pháp khí này của em không!”

Vừa dứt lời, ánh sáng bạc đã lóe lên, tiến tới ngay trước mặt Diệp Lâm.

“Em trai, đừng làm cậu ta bị thương!” Tổ Cán vội vàng hét lên đế ngăn lại, nhưng đã quá muộn.

Chỉ thấy một tia sáng bạc lóe lên, giống như một viên đạn, đang tiến đến gần Diệp Lâm.


Diệp Lâm tránh đi nhưng vẫn sượt qua vai, để lại một vết thương.

Pháp thân đã bị phá vỡ!

“Tên nhóc, xem như cậu nhanh chân!” Tố Khôn khẽ hừ một tiếng, sau đó vẫy tay thu hồi

pháp khí, tiếp tục chiến đấu với Diệp Lâm.

Nhưng lần này, Diệp Lâm đã hoàn toàn tức giận.

“Tôi kính trọng hai tiền bối các ông, vì các ông là quân nhân nên tôi vẫn luôn nhẫn nại, nhưng không ngờ, tôi lùi một bước, các ông lại tiến ba bước!”

Lúc này, trong tay Diệp Lâm đột nhiên xuất hiện một hạt ánh sáng.

“Ông có pháp khí, chẳng lẽ tôi không có pháp khí sao?”

“Để tôi cho ông xem pháp khí của tôi!”

Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã búng ngón tay.

Viên ngọc Định Hải trong tay anh lao đi.

Bắn thẳng về phía Tố Khôn.


Ngay sau đó!

“Cấn thận!” Thấy em trai mình bị pháp khí tấn công, Tố Càn tỏ ra kinh hãi, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tổ Khôn để giúp đỡ.

Hai anh em đã cổ gắng hết sức nhưng trước sự sức công phá của ngọc Định Hải, họ đều bị thổi bay ra sau.

Tổ Càn ở bên ngoài phạm vi vụ nổ, tuy bị thương nhưng không mất mạng.

Tuy nhiên, Tố Khôn đã không thế chống lại được ngọc Định Hải. Dù đã là tông sư cấp ba nhưng ông ta vẫn yếu thế hơn khi đối mặt với sự tấn công của một pháp khí mạnh mẽ.

Đột nhiên, máu từ miệng Tổ Khôn trào ra, ông ta ngã xuống đất.

“Em trai?” Tổ Càn lăn người tới chỗ Tổ Khôn, phát hiện ông ta đã bất tỉnh.

Lúc ngấng đầu lên, làn khói tan đi, đã không còn thấy bóng dáng Diệp Lâm nữa.

Mặc dù Tố Càn rất tức giận Diệp Lâm vì đã làm bị em trai mình bị thương nặng, nhưng ông ta cũng biết rằng đối phương đã nương tay, nếu không thì cả hai người họ đã chết rồi.

Không còn thời gian để suy nghĩ, Tổ Càn đưa em trai bị thương nặng nhanh chóng quay lại bệnh viện Trunq Ươnq để điều trị.
 
Chương 475: C475: Đã phục hay chưa


“Wow! Cả hai đều biến mất rồi?”

“Nhanh quá!”

“Đúng là cao thủ có khác, đuối bắt nhau cũng thú vị như vậy.”

“Không biết chàng trai họ Diệp kia có thể đuối kịp Tọa Sơn Điêu hay không?”

“Chúng ta nhanh đi ra ngoài xem đi.”

Trong lúc nhất thời, mọi người trong đại sảnh đều trở nên háo hức.

Sau tiếng hô hoán, mọi người lũ lượt chạy ra ngoài.

“Tất cả theo tôi!” Giang Lãng cũng lập tức ra lệnh cho các thuộc hạ mặc thường phục: “Toàn lực truy đuổi Tọa Sơn Điêu, một khi tìm được tung tích của anh ta thì lập tức báo cáo, đừng đế anh ta trốn thoát!”

Hoa Quốc Đổng, Hoàng Tiềm và những người khác nhanh chóng đi theo đế hổ trợ Diệp Lâm.

“Ha! Tên nhóc này dám thả hố về núi, trời giúp mình rồi!”


Thấy cảnh này, Trương Văn Viễn vô cùng vui sướng.

Chỉ cần Tọa Sơn Điêu chưa bị bắt, ông ta

cũng có thể yên tâm, lợi dụng lúc hổn loạn đế chạy trốn.

Lúc này, Hoàng Tam Gia cũng đang đi ra ngoài xem.

Nhưng vừa bước ra khỏi đại sảnh, ông ta chợt nhận ra một chuyện.

“Nhà họ Liễu và nhà họ Bạch vẫn đang bị giam lỏng, vừa hay nhân cơ hội này để giải cứu hai nhà, thế hiện trước mặt cậu Diệp, lấy công chuộc tội!”

Nghĩ đến đây, Hoàng Tam Gia không chạy ra bên ngoài nữa mà lặng lẽ đi ra phía sau, dễ dàng đánh bại lính canh, thả hai nhà họ Liễu và họ Bạch ra.

Sau khi biết tin Diệp Lâm đã đến và đang đuổi theo Tọa Sơn Điêu ở bên ngoài, người nhà họ Liễu và họ Bạch lại lần nữa ngạc nhiên.

“Mau lên, chúng ta cũng phải đi giúp cậu Diệp một tay!”


Nhà họ Liễu lập tức ra bên ngoài đế tụ họp cùng Diệp Lâm.

Cùng lúc đó.

Tọa Sơn Điêu đang chạy trốn, thấy Diệp Lâm theo sát phía sau, chỉ cách nhau thời gian chưa đầy một chén trà.

Cả hai người họ rời khỏi dinh thự nhà họ

Trương và bắt đầu cuộc đấu ở trong thành phố Phụng Thiên.

Một người chạy cực nhanh, dùng tất cả sức lực mà chạy.

Người còn lại thì theo sau như một cái bóng, chắp tay sau lưng, có vẻ thoải mái.

Chỉ sau thời gian một tách trà, Diệp Lâm đã cách Tọa Sơn Điêu đang chạy trốn chưa đầy mười mét.

“Khà khà, bây giờ đã đến lúc cắt đuôi hoàn toàn tên nhóc đó rồi!”

Tọa Sơn Điêu hít một hơi, bước chậm lại rồi quay đầu nhìn về phía sau.

Anh ta lập tức sững sờ như thể nhìn thấy một con ma.

“Mày… Làm sao mày bắt kịp được?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom