Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 413: C413: Anh mới là thần cờ bạc


Nếu biết sớm hơn thì anh ta đã không đến đây khoe khoang, lẽ ra nên về nhà trước mới phải.

Cao Quang ở bên cạnh là cũng há hốc miệng choáng váng, bất động như một tác phẩm điêu khắc.

Trái tim anh ta như bị đảo lộn, đồng thời cũng vô cùng sợ hãi. Thủ đoạn đáng sợ như vậy thực sự làm anh ta mở rộng tầm mắt.

Anh không biết lần này mình đã gặp được thần cờ bạc thực sự? Thánh cờ bạc? Hay ông tổ của ngành cờ bạc nữa?

Phải biết, đây kỷ lục cao nhất của sư phụ anh ta cũng chỉ là hai mươi mốt điểm, tức là lắc ra được thêm một mặt ba điểm nữa mà thôi.

Nhưng bây giờ, tất cả các mặt của ba viên xúc xắc đều được sắp xếp gọn gàng!

Tất cả mọi mặt!

Trong thời gian ngắn như vậy, tung được tất cả các mặt của ba viên xúc xắc mà vẫn có thể sắp xếp chúng gọn gàng?


€ó thể làm được bất kỳ điều gì trong số đó đã đáng ngạc nhiên lắm rồi, người có thể làm được tất cả chẳng khác nào thần thánh!

Cho dù có đưa cho anh ta một con dao để cắt xúc xắc ngay tại chỗ thì cũng chưa chắc có thể cắt chúng gọn gàng như vậy!

Trên trán Cao Quang toát ra mồ hôi lạnh, khó có thể tưởng tượng hôm nay anh ta đã gặp phải đối thủ đáng sợ đến mức nào.

Nghĩ lại thì lúc vừa mới lắc ra được mười chín điểm, anh ta còn đắc ý rằng mình thắng chắc rồi. Bây giờ, Cao Quang chỉ muốn tìm một lỗ nẻ để chui đầu xuống mà thôi.

Phich!

Cao Quang bừng tỉnh, lập tức quỳ xuống.

"Thần cờ bạc!”

"Anh mới là thần cờ bạc!"


“Vừa tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn! Xin hãy tha thứ cho tôi, thần cờ bạc!”

Giờ phút này, Cao Quang, người được mệnh danh là thần cờ bạc của khu phố người Hoa ở nước ngoài lại chủ động quỳ xuống, gọi Diệp Lâm là Thần cờ bạc.

Mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc. Anh ta thua tâm phục khẩu phục.

Những người xung quanh cũng đồng thời phục hồi tinh thần lại, nhìn Diệp Lâm đang ung dung với vẻ kính sợ.

'Thầm nghĩ: “Đây mới thực sự là thần cờ bạc!”

Buồn cười thay, Giang thiếu gia lại bỏ gần tìm xa. Trước mặt có một thần cờ bạc thật sự mà lại dám múa rìu qua mắt thợ, làm trò cười cho người khác.

"Một trăm triệu này giờ thuộc về tôi." Diệp Lâm nhặt tấm séc trị giá một trăm triệu lên.

"Không được!" Khương Thái Thanh lập tức tiến lên, trong mắt tràn đầy khẩn cầu: "Thần cờ bạc, thánh bạc bạc, tôi không chơi nữa... Xin anh, đừng lấy tiền của tôi..."

"Sao nào? Anh hối hận rồi sao?" Diệp Lâm hỏi ngược lại: “Không phải anh vừa mới nói người nào hối hận thì làm chó sao?”

"Đúng vậy, tôi hối hận rồi, tôi là một con chó!" Vì một trăm triệu kia, Khương Thái Thanh cũng không màng đến danh dự nữa: “Gâu, gâu, gâu!"
 
Chương 442: C442: Nghĩ đến đây


Lam Long cập nhật kiến thức cho Hoàng Long: “Anh có thể nhanh chóng khỏe lại, hoàn toàn là vì viên đan dược mà Long Vương đại nhân ban cho lúc nấy.”

“Còn không mau cảm ơn Long Vương đại nhân đã ban thuốc!” Nghe vậy, Hoàng Long ngây ngẩn cả người.

Không ngờ trên đời này lại có loại thuốc thần như thết Mình bị thương nặng như vậy mà cũng có thể khôi phục lại ngay?

Có khi nào tân Long Vương là thần tiên hay không?

Nghĩ đến đây, Hoàng Long không dám lề mề nữa, lập tức quỳ sát đất nói cảm ơn.

“Cảm ơn Long Vương đại nhân đã không giết! Cảm ơn Long Vương đại nhân đã ban thuốc!”

Mình không chỉ có không bị ban chết, mà ngược lại còn được thuốc thần từ Long Vương rồi khôi phục khỏe mạnh.

Hoàng Long cực kì biết ơn Diệp Lâm, thật lòng thật dạ mà phục Diệp Lâm. “Anh đứng lên đi. Tôi còn có chuyện muốn hỏi anh.” Diệp Lâm nói. “Vâng!” Hoàng Long bò dậy từ trên mặt đất, rũ mi cúi đầu, chờ đợi hỏi chuyện.

“Nghe nói anh đến từ Doanh Châu?” Diệp Lâm hỏi: “Chắc là anh không xa lạ gì vùng Phụng Thiên hả?”


Phụng Thiên nằm trong địa giới Doanh Châu.

“Đương nhiên Hoàng Long cung kính nói: “Tôi hoạt động quanh năm ở vùng gần Phụng Thiên, cực kì quen thuộc với Phụng Thiên.”

“Thế cục hiện giờ của Phụng Thiên thế nào?” Diệp Lâm hỏi.

“Thế cục?” Hoàng Long ngây người, không hiểu ý của Diệp Lâm.

“Bên kia có nhân vật lợi hại gì không?” Diệp Lâm nói thêm.

Diệp Lâm đang định đi Phụng Thiên một chuyến, nên hỏi thăm để chuẩn bị.

“Có!” Hoàng Long chợt hiểu ra, lập tức trả lời: “Ở Phụng Thiên, người nổi tiếng mạnh nhất là Tọa Sơn Điêu!”

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Tọa Sơn Điêu? Nghe cái tên này, đám người Hắc Long đều thay đổi sắc mặt. Bọn họ không sợ hãi Tọa Sơn Điêu, mà sợ hãi thế lực sau lưng Tọa Sơn Điêu.

Hoàng Long tiếp tục nói: “Tọa Sơn Điêu có một tổ chức khổng lồ ở gần núi Trường Bạch. Bọn họ từng nhiều lần mời chào tôi.”

“Nhưng vì tôi trung thành với cha nuôi nên từ chối hết, rồi đắc tội đối phương, sau đó không thể nào phát triển thêm ở Phụng Thiên được nữa.”

Đám người Hắc Long đều có thế lực và địa bàn của mình ở khắp nơi trên Cửu Châu.

Chỉ có một mình Hoàng Long là sống cuộc sống rất ngột ngạt ở Doanh Châu, bởi vì trên đầu anh ta còn một Tọa Sơn Điêu.

“Nghe nói Tọa Sơn Điêu là đệ tử thế tục của tu sĩ núi Trường Bạch, vậy nên có thực lực rất mạnh, mạnh không ai bằng” Hắc Long bổ sung.

Tu sĩ núi Trường Bạch? Diệp Lâm ngây người.

Hắc Long vội nói thêm: “Long Vương đại nhân, anh còn nhớ tên cổ võ giả nhà họ Tân mà anh từng đánh chết hay không?”

“Trong giới cổ võ có câu ba núi năm môn bảy thị”. Người nhà họ Tân bị anh giết chỉ là một trong bảy thị thôi.”

“Còn núi Trường Bạch chính là một trong ba núi!”

“Tọa Sơn Điêu có thể hùng bá một phương, là vì có chỗ dựa là núi Trường Bạch, nên mới không có ai dám chọc!”

“Rốt cuộc thì cổ võ không thể chịu nhục, huống chi còn là kẻ phụ thuộc vào mồt trong ba núi manh nhất giới cổ võ!”
 
Chương 443: C443: Tọa sơn điêu


Sau khi nghe Hoàng Long giới thiệu xong, Diệp Lâm cũng có hiểu biết đại khái về thế lực mạnh nhất Phụng Thiên.

“Tọa Sơn Điêu? Có chút thú vị đấy!”

“Nếu có cơ hội thì đánh thử vài chiêu với anh ta!”

Diệp Lâm nói với thái độ không coi ai ra gì.

Người nói vô tâm, người nghe cố ý.

Đám người Hoàng Long nghe vậy đều sợ tới mức lập tức thay đổi sắc mặt.

“Long Vương đại nhân, tuyệt đối không được!”

“Hiện nay Tọa Sơn Điêu đang chiếm cứ Doanh Châu, cực kì nổi bật, còn có thêm cổ võ chống lưng, vậy nên không ai dám chọc, cho dù là chiến thần Doanh

Châu thì cũng phải nhường một bước.”


“Anh ta không chỉ đơn thuần là vua ngầm của thế giới bình thường, mà còn là cầu nối giữa hai thế giới người thường và cổ võ.”

Nghe vậy, Diệp Lâm càng thêm tò mò: “Thực lực của anh ta rất mạnh hả? Ngay cả chiến thần Doanh Châu cũng không dám chọc?”

“Không phải không dám chọc, mà là kính sợ thế lực cổ võ đứng sau lưng anh ta”

Hoàng Long giải thích: “Tọa Sơn Điêu chỉ là một con chốt quèn thôi, thứ thật sự đáng sợ là thế lực núi Trường Bạch phía sau anh ta.

Đó mới là một sự †ồn tại mà ngay cả cao thủ cấp bậc chiến thần cũng không muốn trêu chọc.”

“Dù chỉ là một con chốt quen bước ra từ núi Trường Bạch, đi vào thế giới bình thường, thì cũng có thể hoành hành thiên hạ!”

Hắc Long khuyên nhủ: “Long Vương. đại nhân tuyệt đối đừng khinh địch!”

“Ừ..”

Diệp Lâm gật đầu, nói sang chuyện khác: “Nhà họ Trương ở Phụng Thiên thì sao?”


“Nhà họ Trương?” Hoàng Long hỏi lại: “Là nhà giàu số một nhà họ Trương ở Phụng Thiên hả?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm nói: “Sắp tới tôi định đi Phụng Thiên tìm nhà họ Trương tính sổ.”

“Tính sổ? Thì ra là thế!”

Nghe vậy, Hoàng Long chợt hiểu ra, hóa ra mục đích thật sự của Long Vương đại nhân chính là nhà giàu số một nhà họ Trương ở Phụng Thiên, chứ không phải là Tọa Sơn Điêu!

Hoàng Long lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không phải đối đầu với Tọa Sơn Điêu là anh ta có thể yên tâm rồi.

Hoàng Long tiếp tục phân tích: “Nhà họ Trương tuy rằng có tiền, nhưng vì là thế lực gia tộc của thế giới người thường nên thực lực bình thường.”

“Nghe nói nhà họ Trương bọn họ có quan hệ với một vài gia tộc thần bí ở dân gian tại Phụng Thiên, đó là Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi.”

“Có điều, dạo này tôi nghe nói năm gia tộc thần bí kia bị người ta phá đổ trong một đêm...”

Nói đến đây, Hoàng Long dường như là nghĩ đến gì đó, chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt tràn đầy chấn động.

Anh ta thầm nghĩ nhà họ Trương ở Phụng Thiên và Long Vương có thù oán, năm đại gia tộc thần bí có quan hệ với nhà họ Trương bị người ta phá đổ trong một đêm...

Chẳng lẽ người phá đổ thế lực của năm đại gia tộc chính là Long Vương?
 
Chương 414: C414: Lần này không tính


Khương Thái Thanh chủ động bắt chước tiếng chó sủa. Thấy vậy, mọi người ở hiện trường đều xôn xao.

Ai có thể ngờ rằng con một trong bộ tứ thiếu gia của Yến Kinh và là con trai của thứ trưởng Bộ Văn hóa, Y tế và Ngoại giao lại bị ép đến mức đường này.

Vì một trăm triệu mà trơ trẽn đến cuối cùng, thậm chí còn sủa cả tiếng chó.

"Lần này không tính, tôi không chơi nữa..." Khương Thái Thanh cầu xin: “Gâu gâu gâu, tôi là một con chó, vậy đã được chưa? Số tiền này, tôi thật sự không thể cho anh được..."

Giang Thái Thanh cũng hết cách.

Anh ta vẫn phải dựa vào số tiền này để bảo vệ tôn nghiêm của mình trước mặt cha. Nếu không, anh ta có thể bị đuổi ra khỏi gia tộc.

Hơn nữa, nếu để cha anh ta biết chuyện xảy ra ở đây ngày hôm nay, anh ta vừa về đã lại thua thêm một trăm triệu nữa, chắc ông ấy sẽ đánh gãy chân anh ta mất.

"Haiz...' Hoa Quốc Đống lắc đầu thở dài.


Anh ta sợ rằng cuộc đời người bạn tốt này của mình sẽ bị hủy hoại trên bàn cờ bạc mất.

"Mười lần cược thì chín lần thua!" Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Tôi vừa mới nói rồi, anh may mắn có thể thắng được, sớm muộn gì cũng sẽ thua. Đây chính là sự thật của cờ bạc!"

"Phải, anh nói phải... Đương nhiên là Khương Thái Thanh biết sự thật đơn giản này. Khi trở về Trung Quốc, anh ta vốn cho rằng với một trăm triệu này, anh ta sẽ không bao giờ đánh bạc nữa, nhưng khi đối mặt với cám dỗ, anh ta vẫn không

thể chịu đựng được.

"Nể mặt đồ đệ của tôi, tôi có thể không lấy số tiền này." Diệp Lâm nói: "Nhưng sau này, anh phải hứa không được đánh bạc nữa!"

Cai cờ bạc?

Nghe Diệp Lâm thuyết phục, Khương Thái Thanh vừa hối hận, vừa áy náy.

"Thần cờ bạc, anh nói không sai, tôi cũng biết, cược mười thì thua chín, đây là con đường không thể quay lại, chỉ là tôi không thể khống chế được chính mình mà thôi."


"Nhưng sau này tôi sế cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân không chơi cờ bạc nữa..."

Hoa Quốc Đống nói: "Nếu cậu thực sự có thể làm được điều này thì tốt quá! Tôi chỉ sợ chẳng bao lâu sau cậu lại chạy ra ngoài chơi thôi."

"Kể từ bây giờ, chúng tôi sẽ cùng nhau giám sát cậu!" Bàng Văn Hiên cũng nói: "Cậu đừng hòng đi đâu cải!"

Thấy các bạn bè sát cánh bên mình, ngay cả Diệp Lâm, một thần cờ bạc chân chính, cũng thuyết phục anh ta bỏ cờ bạc.

Khương Thái Thanh rút ra kinh nghiệm, quyết định bỏ cờ bạc.

"Haha, nếu cậu có thể ngừng đánh bạc thì chắc mặt trời sẽ mọc từ hướng Tây!"

Đúng lúc này, một thanh niên khác từ bên ngoài đi vào.

"Liễu thiếu gia!"

Khi mọi người xung quanh nhìn thấy điều này, họ đều chào hỏi.

Anh ta là Liễu Thành Đài, một trong bộ tứ thiếu gia của Yến Kinh, cha anh ta là cục trưởng Cục Dân chính, giống như cha của Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên, cũng là một quan chức cấp ba.

"Liễu thiếu gia, sao giờ anh mới tới? Chỉ còn thiếu mỗi anh thôi đó!"
 
Chương 443: C443: Tọa sơn điêu


Sau khi nghe Hoàng Long giới thiệu xong, Diệp Lâm cũng có hiểu biết đại khái về thế lực mạnh nhất Phụng Thiên.

“Tọa Sơn Điêu? Có chút thú vị đấy!”

“Nếu có cơ hội thì đánh thử vài chiêu với anh ta!”

Diệp Lâm nói với thái độ không coi ai ra gì.

Người nói vô tâm, người nghe cố ý.

Đám người Hoàng Long nghe vậy đều sợ tới mức lập tức thay đổi sắc mặt.

“Long Vương đại nhân, tuyệt đối không được!”

“Hiện nay Tọa Sơn Điêu đang chiếm cứ Doanh Châu, cực kì nổi bật, còn có thêm cổ võ chống lưng, vậy nên không ai dám chọc, cho dù là chiến thần Doanh

Châu thì cũng phải nhường một bước.”


“Anh ta không chỉ đơn thuần là vua ngầm của thế giới bình thường, mà còn là cầu nối giữa hai thế giới người thường và cổ võ.”

Nghe vậy, Diệp Lâm càng thêm tò mò: “Thực lực của anh ta rất mạnh hả? Ngay cả chiến thần Doanh Châu cũng không dám chọc?”

“Không phải không dám chọc, mà là kính sợ thế lực cổ võ đứng sau lưng anh ta”

Hoàng Long giải thích: “Tọa Sơn Điêu chỉ là một con chốt quèn thôi, thứ thật sự đáng sợ là thế lực núi Trường Bạch phía sau anh ta.

Đó mới là một sự †ồn tại mà ngay cả cao thủ cấp bậc chiến thần cũng không muốn trêu chọc.”

“Dù chỉ là một con chốt quen bước ra từ núi Trường Bạch, đi vào thế giới bình thường, thì cũng có thể hoành hành thiên hạ!”

Hắc Long khuyên nhủ: “Long Vương. đại nhân tuyệt đối đừng khinh địch!”

“Ừ..”

Diệp Lâm gật đầu, nói sang chuyện khác: “Nhà họ Trương ở Phụng Thiên thì sao?”


“Nhà họ Trương?” Hoàng Long hỏi lại: “Là nhà giàu số một nhà họ Trương ở Phụng Thiên hả?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm nói: “Sắp tới tôi định đi Phụng Thiên tìm nhà họ Trương tính sổ.”

“Tính sổ? Thì ra là thế!”

Nghe vậy, Hoàng Long chợt hiểu ra, hóa ra mục đích thật sự của Long Vương đại nhân chính là nhà giàu số một nhà họ Trương ở Phụng Thiên, chứ không phải là Tọa Sơn Điêu!

Hoàng Long lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không phải đối đầu với Tọa Sơn Điêu là anh ta có thể yên tâm rồi.

Hoàng Long tiếp tục phân tích: “Nhà họ Trương tuy rằng có tiền, nhưng vì là thế lực gia tộc của thế giới người thường nên thực lực bình thường.”

“Nghe nói nhà họ Trương bọn họ có quan hệ với một vài gia tộc thần bí ở dân gian tại Phụng Thiên, đó là Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi.”

“Có điều, dạo này tôi nghe nói năm gia tộc thần bí kia bị người ta phá đổ trong một đêm...”

Nói đến đây, Hoàng Long dường như là nghĩ đến gì đó, chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt tràn đầy chấn động.

Anh ta thầm nghĩ nhà họ Trương ở Phụng Thiên và Long Vương có thù oán, năm đại gia tộc thần bí có quan hệ với nhà họ Trương bị người ta phá đổ trong một đêm...

Chẳng lẽ người phá đổ thế lực của năm đại gia tộc chính là Long Vương?
 
Chương 444: C444: Sáng mai anh theo tôi đi


“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu thừa nị Nhà họ Trương phái năm đại gia tộc thần bí Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi đi giết tôi, đã bị tôi giải quyết hết rồi.”

“Trong đó có ba nhà là Hoàng, Bạch, Liễu chuyển sang làm việc cho tôi, bị tôi phái đi đối phó với nhà họ Trương.”

“Có điều, tôi thấy thực lực của cả ba nhà không đủ để đối đầu với nhà họ Trương, vậy nên định đi theo hỗ trợ bọn họ!”

Nghe vậy, Hoàng Long cảm thán: “Long Vương đại nhân đúng là một người phi thường!”

“Đối với nhà họ Trương mà nói, tiêu diệt năm đại gia tộc thần bí giống như là chặt đi một cánh tay của nhà họ Trương. Hiện giờ muốn đối phó nhà họ Trương cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Có điều...” Hoàng Long có vẻ buồn rầu: “Có điều, sự mạnh mẽ của nhà họ. Trương, có lẽ có liên quan đến núi Trường Bạch giới cổ võ. Còn việc bọn họ có mối quan hệ gì thì tôi không biết.”

Ở trong mắt Hoàng Long, nếu nhà họ Trương cũng có chỗ dựa là núi Trường Bạch, thì bọn họ tuyệt đối không thể động đến nhà họ Trương. Chỉ cần có thế lực của Tọa Sơn Điêu xen vào, thì cũng đủ để bọn họ phải rút lui rồi.

“Không có gì phải sợ cả!” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Cổ võ cũng là người, chẳng qua là tu luyện nhiều hơn người bình thường mà thôi, không phải là không thể thăng được. Tôi từng giết cổ võ giả, phá vỡ huyền thoại không thể chịu nhục của bọn họi”


Cái gì?

Nghe vậy, Hoàng Long lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, không biết là Diệp Lâm đang nói khoác hay là nói thật.

Nhưng khi thấy vẻ mặt sùng bái kính trọng của đám người Hắc Long, anh ta liền biết chuyện này là thật.

Trời ạ... Hoàng Long cảm thấy chấn động!

Vị Long Vương trẻ tuổi mới nhậm chức này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà ngay cả cổ võ giả cũng dám giết?.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Cho dù là lão Long Vương thì chắc cũng không dám làm như thết Đúng là trò giỏi hơn thầy! Núi này cao hơn núi khác! Giờ phút này, Hoàng Long càng thêm kính sợ Diệp Lâm.

“Tôi chỉ muốn đối phó với nhà họ Trương, chứ không phải là núi Trường Bạch cổ võ, các anh yên tâm đi!”

Thấy mọi người cứ mang vẻ mặt lo lắng và không yên lòng, Diệp Lâm liền ra tiếng an ủi, xua tan nỗi băn khoăn của bọn họ.

“Hoàng Long, anh có đồng ý theo tôi đi Phụng Thiên, đến nhà họ Trương một chuyến không?”

Nghe vậy, Hoàng Long lập tức quỳ một gối xuống đất, nói: “Thuộc hạ tuân lệnh!”

“Có thể theo Long Vương đại nhân xuất chiến là vinh hạnh của tôi!”

Lúc này, đám người Hắc Long cũng lần lượt xin xuất chiến, thậm chí muốn gọi hết Long Môn đi khai chiến với nhà họ Trương ở Phụng Thiên.


“Các anh không cần phải đi.”

Diệp Lâm sắp xếp: “Hoàng Long là người địa phương, tôi chỉ dẫn một mình anh ta theo là được. Cho dù thật sự gặp được cao. thủ núi Trường Bạch, thì tôi cũng có thể an toàn rút lui. Nếu dẫn theo nhiều người thì có khi lại bất tiện.”

Nghe vậy, đám người Hắc Long đều cảm thấy Diệp Lâm nói có lý.

Vậy nên ai cũng nói là nghe theo sự sắp xếp của Long Vương, chúc Long Vương chiến thắng trở về.

“Hoàng Long, anh trở về chuẩn bị đồ đạc đi.”

Diệp Lâm nói: “Sáng mai anh theo tôi đi Phụng Thiên một chuyến.”

“Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh!” Hoàng Long tỏ vẻ nghe lệnh bất cứ lúc nào.

Sau đó, Diệp Lâm đứng dậy, định đi về nhà chuẩn bị đồ cho chuyến đi ngày mai.

Hắc Long thấy vậy thì vội vàng cho người đưa anh về nhà.


Lúc Diệp Lâm về tới sơn trang Phong Hoa, anh cảm thấy có gì đó không thích hợp.

“Ồ, có ăn trộm?”

Diệp Lâm nhận ra hơi thở người lạ, còn mới vừa đi không bao lâu.

Anh chạy nhanh lên lầu, quả nhiên là thấy các phòng đều bị lật tung lên, không biết là đang muốn tìm cái gì nữa.

“Ha ha...”

Thấy vậy, Diệp Lâm liền cười lạnh một tiếng, nghĩ ngay đến bệnh viện trung ương.

Hóa ra là muốn trộm đơn thuốc!
 
Chương 415: C415: Nhà họ diệp


Liễu Thành Đài mỉm cười thở dài, có chút tiếc nuối: “Tiếc thật, hôm nay tôi bỏ lỡ một vở kịch hay rồi!”

"Kịch hay? Kịch hay nào cơ?" Mọi người đồng loạt hỏi: "Vừa rồi ở đây cũng có một màn kịch hay đấy, anh bỏ lỡ mất rồi!"

Ba con xúc xắc, tung ra sáu mươi ba điểm! Kịch hay như vậy e rằng sau này khó mà gặp lại được.

Tuy nhiên, Liễu Thành Đài lại mỉm cười khinh thường: "Một đám dốt nát như các anh thì có thể bày ra trò gì hay chứ? Các anh có biết tôi đang nói đến chuyện gì không? Nếu tôi mà nói ra, chắc các anh sẽ sợ chết khiếp!”

Những lời này vừa nói ra, mọi người càng thêm hứng thú, thi nhau hỏi. "Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Có chuyện gì thế? Tôi đã bỏ lỡ điều gì à?"

"Đừng có úp úp mở mở nữa, nhanh nói cho tôi biết đi!"

Liễu Thành Đài mỉm cười thần bí, thấp giọng nói: "Các anh đều biết võ cổ giả, đúng không?"

Võ cổ? Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, lặng lẽ gật đầu.

"Đương nhiên là chúng tôi biết rồi!" Bàng Văn Hiên nói: “Ông nội tôi thậm chí còn mời võ cổ giả đến nhà kìa!"


Bàng Văn Hiên không khỏi cảm thấy tự hào, mời được một võ cổ giả thực sự về nhà thật vinh dự biết bao.

“Võ cổ thì sao?” Hoa Quốc Đống cũng tò mò hỏi: “Cậu gặp được võ cổ giả à?”

Liễu Thành Đài lắc đầu nói: "Nếu có thể gặp được thì tốt rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi!"

“Nghe nói, hôm nay có người của hai gia tộc võ cổ đến Yến Kinh đấy!” Hả? Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lại lần nữa chấn động.

Bình thường một gia tộc võ cổ đã hiếm gặp rồi, hai gia tộc võ cổ cùng xuất hiện thì lại càng hiếm gặp hơn.

Nghe xong lời này, Diệp Lâm đột nhiên giật mình, thầm nghĩ không phải là nhà họ Ninh và nhà họ Tân vừa mới xuất hiện trong nhà anh đấy chứ?

Liều Thành Đài tiếp tục tỏ ra thần bí: "Các anh đoán xem?"

"Hai võ cổ giả xuất hiện, trong đó một người đã bị giết!"

Cái gì?


Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động!

"Cậu... Cậu đang đùa sao?" Bàng Văn Hiên vừa ngạc nhiên, vừa kinh hãi hỏi:

"Võ cổ không thể bị xúc phạm! Ai dám giết một võ cổ giả? Mà ai lại có khả năng đó cơ chứ?"

"Nhìn xem, tôi nói các cậu cũng đâu có tin!" Liễu Thành Đài nói: "Lúc đầu, tôi cũng không tin, nhưng là có người tận mắt chứng kiến đấy!"

Ai?

Liễu Thành Đài đưa tay chỉ vào một người khác đi cùng mình: “Này, Cố Nam Phong! Kể cho mọi người nghe đi!”

Cố Nam Phong khẽ ho một tiếng: "Hôm nay, tôi đi theo cha tôi tham dự bữa tiệc của nhà họ Diệp. Tôi đã tận mắt chứng kiến, một chàng trai trẻ nhà họ Diệp, chỉ với một nhát kiếm đã gi ết chết một võ cổ giả!"

Nhà họ Diệp?

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống và những người khác nghỉ hoặc nhìn về phía Diệp Lâm.

Những ánh mắt đó dường như đang hỏi, trong nhà họ Diệp của anh có người khủng khiếp như vậy sao? Nhà họ Diệp này đúng là ngọa hổ tàng long mà!

Cố Nam Phong đang nói chuyện cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người, sắc. mặt đột nhiên cứng đờ, không thể nói tiếp được nữa.

Anh ta lắp bắp, chỉ nói được một câu: "Anh... Anh Diệp...
 
Chương 444: C444: Sáng mai anh theo tôi đi


“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu thừa nị Nhà họ Trương phái năm đại gia tộc thần bí Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi đi giết tôi, đã bị tôi giải quyết hết rồi.”

“Trong đó có ba nhà là Hoàng, Bạch, Liễu chuyển sang làm việc cho tôi, bị tôi phái đi đối phó với nhà họ Trương.”

“Có điều, tôi thấy thực lực của cả ba nhà không đủ để đối đầu với nhà họ Trương, vậy nên định đi theo hỗ trợ bọn họ!”

Nghe vậy, Hoàng Long cảm thán: “Long Vương đại nhân đúng là một người phi thường!”

“Đối với nhà họ Trương mà nói, tiêu diệt năm đại gia tộc thần bí giống như là chặt đi một cánh tay của nhà họ Trương. Hiện giờ muốn đối phó nhà họ Trương cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Có điều...” Hoàng Long có vẻ buồn rầu: “Có điều, sự mạnh mẽ của nhà họ. Trương, có lẽ có liên quan đến núi Trường Bạch giới cổ võ. Còn việc bọn họ có mối quan hệ gì thì tôi không biết.”

Ở trong mắt Hoàng Long, nếu nhà họ Trương cũng có chỗ dựa là núi Trường Bạch, thì bọn họ tuyệt đối không thể động đến nhà họ Trương. Chỉ cần có thế lực của Tọa Sơn Điêu xen vào, thì cũng đủ để bọn họ phải rút lui rồi.

“Không có gì phải sợ cả!” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Cổ võ cũng là người, chẳng qua là tu luyện nhiều hơn người bình thường mà thôi, không phải là không thể thăng được. Tôi từng giết cổ võ giả, phá vỡ huyền thoại không thể chịu nhục của bọn họi”


Cái gì?

Nghe vậy, Hoàng Long lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, không biết là Diệp Lâm đang nói khoác hay là nói thật.

Nhưng khi thấy vẻ mặt sùng bái kính trọng của đám người Hắc Long, anh ta liền biết chuyện này là thật.

Trời ạ... Hoàng Long cảm thấy chấn động!

Vị Long Vương trẻ tuổi mới nhậm chức này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà ngay cả cổ võ giả cũng dám giết?.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Cho dù là lão Long Vương thì chắc cũng không dám làm như thết Đúng là trò giỏi hơn thầy! Núi này cao hơn núi khác! Giờ phút này, Hoàng Long càng thêm kính sợ Diệp Lâm.

“Tôi chỉ muốn đối phó với nhà họ Trương, chứ không phải là núi Trường Bạch cổ võ, các anh yên tâm đi!”

Thấy mọi người cứ mang vẻ mặt lo lắng và không yên lòng, Diệp Lâm liền ra tiếng an ủi, xua tan nỗi băn khoăn của bọn họ.

“Hoàng Long, anh có đồng ý theo tôi đi Phụng Thiên, đến nhà họ Trương một chuyến không?”

Nghe vậy, Hoàng Long lập tức quỳ một gối xuống đất, nói: “Thuộc hạ tuân lệnh!”

“Có thể theo Long Vương đại nhân xuất chiến là vinh hạnh của tôi!”

Lúc này, đám người Hắc Long cũng lần lượt xin xuất chiến, thậm chí muốn gọi hết Long Môn đi khai chiến với nhà họ Trương ở Phụng Thiên.


“Các anh không cần phải đi.”

Diệp Lâm sắp xếp: “Hoàng Long là người địa phương, tôi chỉ dẫn một mình anh ta theo là được. Cho dù thật sự gặp được cao. thủ núi Trường Bạch, thì tôi cũng có thể an toàn rút lui. Nếu dẫn theo nhiều người thì có khi lại bất tiện.”

Nghe vậy, đám người Hắc Long đều cảm thấy Diệp Lâm nói có lý.

Vậy nên ai cũng nói là nghe theo sự sắp xếp của Long Vương, chúc Long Vương chiến thắng trở về.

“Hoàng Long, anh trở về chuẩn bị đồ đạc đi.”

Diệp Lâm nói: “Sáng mai anh theo tôi đi Phụng Thiên một chuyến.”

“Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh!” Hoàng Long tỏ vẻ nghe lệnh bất cứ lúc nào.

Sau đó, Diệp Lâm đứng dậy, định đi về nhà chuẩn bị đồ cho chuyến đi ngày mai.

Hắc Long thấy vậy thì vội vàng cho người đưa anh về nhà.


Lúc Diệp Lâm về tới sơn trang Phong Hoa, anh cảm thấy có gì đó không thích hợp.

“Ồ, có ăn trộm?”

Diệp Lâm nhận ra hơi thở người lạ, còn mới vừa đi không bao lâu.

Anh chạy nhanh lên lầu, quả nhiên là thấy các phòng đều bị lật tung lên, không biết là đang muốn tìm cái gì nữa.

“Ha ha...”

Thấy vậy, Diệp Lâm liền cười lạnh một tiếng, nghĩ ngay đến bệnh viện trung ương.

Hóa ra là muốn trộm đơn thuốc!
 
Chương 416: C416: Diệp tiên sinh


Lúc nhìn thấy Diệp Lâm, Cố Nam Phong lập tức sợ đến mức ngây người. Anh ta không ngờ mình lại nhanh chóng gặp được Diệp Lâm như vậy.

May là lúc nãy anh ta không thêm mắm thêm muối, bịa đặt lung tung khi kể về chuyện của Diệp Lâm.

Có điều, Cố Nam Phong vẫn có chút lo lắng, lỡ như Diệp tiên sinh không thích khoe khoang, không muốn những chuyện mình làm bị truyền ra ngoài, thì chẳng phải là mình đã bị bắt ngay tại trận hay sao?

“Diệp... Diệp tiên sinh...”

“Tôi không có truyền lung tung... Tôi chỉ nói cho đám Liễu thiếu nghe thôi... Tôi bảo đảm không nói nữa... Tôi câm miệng ngay đây...”

Thấy vậy, Hoa Quốc Đống sợ ngây người, Bàng Văn Hiên sợ ngây người, còn Khương Thái Thanh thì cực kì chấn động.

Mọi người ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Lâm.

Cho dù là ai thì cũng không ngờ người nhà họ Diệp giết một vị cổ cõ giả chính là Diệp Lâm!

“Trời ạ!” Hoa Quốc Đống không nhịn được hét lên.

Vừa rồi anh ta còn đang suy nghĩ nhà họ Diệp là nhà nào mà dám giết cả cổ võ giả, còn trâu bò hơn cả sư phụ mình nữa...

“Sư... sư phụ, anh thật sự giết... cổ võ giả hả?”


Thấy dáng vẻ thất thố của Hoa Quốc Đống, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Chỉ là một tên cổ võ giả thôi mà, có gì mà anh phải làm quá lên như thế? Đây có phải lần đầu tôi giết cổ võ giả đâu!”

Cái... cái gì?

Ý của Diệp Lâm là đây không phải là lần đầu anh giết cổ võ giả?

Đáng sợ quá đi!

Mọi người bị chấn động tới mức không khép miệng lại được.

“Cổ võ không thể chịu nhục...” Bàng Văn Hiên ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc thì anh đã giết bao nhiêu người rồi?”

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cổ võ giả, Diệp Lâm liền bắt đầu nghe thấy câu “cổ võ không thể chịu nhục”, nghe đi nghe lại nhiều đến mức sắp chai lỗ tai luôn rồi.

Không thể chịu nhục? Thì cũng bị anh giết đấy thôi!

“Cổ võ không thể chịu nhục gì chứ?” Diệp Lâm khinh thường nói: “Đại Hạ chúng ta, người người như rồng, ai cũng bình đẳng, ai cũng không thể chịu nhục!”

“Bọn họ ỷ vào cái thân phận đặc thù của mình rồi đi huênh hoang khắp nơi! Bọn họ có thể nhục nhã người khác, rồi lại muốn người khác kính sợ bọn họ, thiên hạ nào có đạo lý như vậy?”


“Xem như bọn họ xui xẻo, hai lần rơi vào tay tôi, thua trong tay tôi. Tôi không quan tâm cổ võ không thể chịu nhục gì đó!”

Nghe lời nói của Diệp Lâm, đám người Bàng Văn Hiên vừa chấn động vừa khâm phục.

Bọn họ thầm nghĩ chỉ có Diệp Lâm mới dám nói như vậy. Quả nhiên là cổ võ giả, cách nói chuyện đúng là rất tự tin!

Lúc này, Bàng Văn Hiên chợt có chút sợ hãi khi nghĩ lại, may mà hôm nay mình cố ý đến đây để nghiêm túc xin lỗi Diệp Lâm.

Trong lúc vô tình mình đã chọc tới loại người tài ba ngay cả cổ võ giả cũng dám giết. Nếu bị anh ta theo dõi thì chắc là cả gia tộc mình đều không được yên ổn.

“Ha ha, không hổ là sư phụ tôi, xem ra nhà họ Diệp cũng đã rơi vào trong tay sư phụ rồi!”

Hoa Quốc Đống nói với vẻ mặt kiêu ngạo, thầm nghĩ ánh mắt của mình quả nhiên không tệ, bái sư phụ bái đúng lắm rồi.

“Diệp thần! Anh vĩnh viễn là thần!” Khương Thái Thanh vốn cho rằng Lâm là một vị thần giới bài bạc, nào ngờ bài bạc chỉ là một năng lực không hề nổi trội của anh.

Một khi anh nổi cơn tàn nhãn, thì ngay cả cổ võ giả anh cũng dám giết! Đây là kiểu thần thánh gì vậy trời!

“Sư phụ! Tôi cũng muốn bái sư phụ!”

Khương Thái Thanh hồi hồn lại, la hét muốn nhận Diệp Lâm làm sư phụ.

Rốt cuộc thì anh ta đã từng ở nước ngoài, nhận thần cờ bạc ở phố người Hoa làm sư phụ. Thì đến loại người trâu bò dám giết cả cổ võ giả như Diệp Lâm, sao anh ta có thể không muốn nhận làm sư phụ được chứ?

“Tôi cũng vậy!” Bàng Văn Hiên cắn răng, quỳ một gối xuống đất, thật lòng bái Sư.
 
Chương 445: C445: Pháp khí


Đột nhiên.

Ba thanh kiếm nhỏ trong hộp kiếm bắ n ra.

Một thanh bay vòng quanh người để chống lại những mũi tên lao xuống bất ngờ.

Một thanh hướng về phía người bắn mũi tên trong bóng tối.

Thanh cuối cùng giống như một viên đạn, đánh về phía Tổ Càn.

“Nhanh quá!”

“Nguy hiểm!”

Tố Càn nhanh chóng vung đao chặn ra trước mặt mới tránh được đòn này, miệng hô lên: “Nguy hiếm quá!”

Suýt nữa thì thanh kiếm đã đâm vào họng ông ta rồi.

Đúng như câu nói, vũ khí càng dài thì càng mạnh. Tố Càn lợi dụng thanh trường đao trong tay để ép Diệp Lâm vào ngõ cụt, không thế trốn thoát.

Tuy nhiên, càng ngắn thì càng nguy hiểm. Ba thanh kiếm của Diệp Lâm chỉ lớn bằng lòng bàn tay nên khi bay ra ngoài rất khó đề phòng.

Ngay cả Tố Càn cũng suýt bị trúng đòn, khó có thể chống cự.

Tổ Càn vung đao lên, hất thanh kiếm nhỏ đi.


Ông ta tạo tư thế, định tấn công lần nữa.

Kết quả là thanh kiếm nhỏ bị đánh bay dường như đã khóa được mục tiêu. Nó xoay nửa vòng trên không trung rồi lao thẳng về phía Tố Càn.

“Hả?”

Nhìn thấy cảnh này, Tố Càn vô cùng ngạc nhiên, không thể tin được rằng thanh kiếm nhỏ này có thế quay lại và tấn công lần nữa.

“Ah!”

Cùng lúc đó, một tiếng hét khác phát ra từ bóng tối.

Hiến nhiên, Tổ Khôn ẩn nấp trong bóng tối đã bị trúng đòn mà không để ý.

Ông ta ẩn mình trong bóng tối, nhưng không biết rằng, bọ ngựa rình ve sầu, chim sẻ ở sau lưng. Trong bóng tối sâu hơn còn có một thanh kiếm nhỏ đang đeo bám sát sao.

Tổ Càn vừa lo lắng cho an nguy của em trai, vừa có chút cáu kỉnh nên động tác thu đao có chậm hơn vài nhịp.

Nhưng may mắn là vẫn kịp thời hất thanh kiếm nhỏ đi lần nữa.

“Nguy hiểm thật…” Tổ Càn thở phào nhẹ

nhõm.


Nhưng đúng lúc này.

Trong khoảnh khắc, một ánh sáng bạc lóe lên trước mắt ông ta.

Khi nhìn thấy điều này, Tố Càn hít một hơi thật sâu.

Có muốn tránh cũng đã quá muộn.

Tố Càn cổ hết sức tránh né nhưng vần không thế thoát khỏi thanh kiếm.

Xoẹt!

Vai ông ta đã trúng đòn.

“Xin lỗi nhé, ông già, tôi có tổng cộng ba thanh kiếm cơ!”

Mặc dù Tố Càn đã vung đao ra nhưng thanh kiếm thứ ba vây quanh Diệp Lâm vẫn lặng lẽ di chuyển.

Tất nhiên, đế làm được vậy cũng là do Tổ Khôn ở bên kia bị đâm trúng, không tiếp tục bắn tên nữa.

Thanh kiếm thứ ba cuối cùng cũng bay lên không trung và lao xuống.

“Giương đông kích tây, hay lắm!” Tố Càn nhìn vết thương của mình, thở dài: “Người trẻ tuổi giờ thật đáng sợ!”

Nhớ lại khi xưa, hai anh em họ hợp sức, có

kẻ thù nào mà họ chưa giết được chứ? Vì chiến công xuất sắc nên họ được phong làm tướng, xếp vào hàng quan chức cấp ba.

Thực lực của hai người cũng ngang với tông sư cấp ba, thậm chí có thể áp chế được tông sư cấp hai. Trong những năm trẻ tuổi nhiệt huyết, họ cũng từng mơ ước tranh giành vị trí chiến thần ở các chiến khu. Đáng tiếc là khoảng cách lại quá xa.

Không ngờ, trong những năm về hưu sau này, ông ta lại bị đánh bại dưới tay một thanh niên trẻ tuổi, thậm chí cả hai người còn bị thương.

“Kiếm của cậu là loại kiếm gì?” Tổ Càn tò mò hỏi.
 
Chương 445: C445: Pháp khí


Đột nhiên.

Ba thanh kiếm nhỏ trong hộp kiếm bắ n ra.

Một thanh bay vòng quanh người để chống lại những mũi tên lao xuống bất ngờ.

Một thanh hướng về phía người bắn mũi tên trong bóng tối.

Thanh cuối cùng giống như một viên đạn, đánh về phía Tổ Càn.

“Nhanh quá!”

“Nguy hiểm!”

Tố Càn nhanh chóng vung đao chặn ra trước mặt mới tránh được đòn này, miệng hô lên: “Nguy hiếm quá!”

Suýt nữa thì thanh kiếm đã đâm vào họng ông ta rồi.

Đúng như câu nói, vũ khí càng dài thì càng mạnh. Tố Càn lợi dụng thanh trường đao trong tay để ép Diệp Lâm vào ngõ cụt, không thế trốn thoát.

Tuy nhiên, càng ngắn thì càng nguy hiểm. Ba thanh kiếm của Diệp Lâm chỉ lớn bằng lòng bàn tay nên khi bay ra ngoài rất khó đề phòng.

Ngay cả Tố Càn cũng suýt bị trúng đòn, khó có thể chống cự.

Tổ Càn vung đao lên, hất thanh kiếm nhỏ đi.


Ông ta tạo tư thế, định tấn công lần nữa.

Kết quả là thanh kiếm nhỏ bị đánh bay dường như đã khóa được mục tiêu. Nó xoay nửa vòng trên không trung rồi lao thẳng về phía Tố Càn.

“Hả?”

Nhìn thấy cảnh này, Tố Càn vô cùng ngạc nhiên, không thể tin được rằng thanh kiếm nhỏ này có thế quay lại và tấn công lần nữa.

“Ah!”

Cùng lúc đó, một tiếng hét khác phát ra từ bóng tối.

Hiến nhiên, Tổ Khôn ẩn nấp trong bóng tối đã bị trúng đòn mà không để ý.

Ông ta ẩn mình trong bóng tối, nhưng không biết rằng, bọ ngựa rình ve sầu, chim sẻ ở sau lưng. Trong bóng tối sâu hơn còn có một thanh kiếm nhỏ đang đeo bám sát sao.

Tổ Càn vừa lo lắng cho an nguy của em trai, vừa có chút cáu kỉnh nên động tác thu đao có chậm hơn vài nhịp.

Nhưng may mắn là vẫn kịp thời hất thanh kiếm nhỏ đi lần nữa.

“Nguy hiểm thật…” Tổ Càn thở phào nhẹ

nhõm.


Nhưng đúng lúc này.

Trong khoảnh khắc, một ánh sáng bạc lóe lên trước mắt ông ta.

Khi nhìn thấy điều này, Tố Càn hít một hơi thật sâu.

Có muốn tránh cũng đã quá muộn.

Tố Càn cổ hết sức tránh né nhưng vần không thế thoát khỏi thanh kiếm.

Xoẹt!

Vai ông ta đã trúng đòn.

“Xin lỗi nhé, ông già, tôi có tổng cộng ba thanh kiếm cơ!”

Mặc dù Tố Càn đã vung đao ra nhưng thanh kiếm thứ ba vây quanh Diệp Lâm vẫn lặng lẽ di chuyển.

Tất nhiên, đế làm được vậy cũng là do Tổ Khôn ở bên kia bị đâm trúng, không tiếp tục bắn tên nữa.

Thanh kiếm thứ ba cuối cùng cũng bay lên không trung và lao xuống.

“Giương đông kích tây, hay lắm!” Tố Càn nhìn vết thương của mình, thở dài: “Người trẻ tuổi giờ thật đáng sợ!”

Nhớ lại khi xưa, hai anh em họ hợp sức, có

kẻ thù nào mà họ chưa giết được chứ? Vì chiến công xuất sắc nên họ được phong làm tướng, xếp vào hàng quan chức cấp ba.

Thực lực của hai người cũng ngang với tông sư cấp ba, thậm chí có thể áp chế được tông sư cấp hai. Trong những năm trẻ tuổi nhiệt huyết, họ cũng từng mơ ước tranh giành vị trí chiến thần ở các chiến khu. Đáng tiếc là khoảng cách lại quá xa.

Không ngờ, trong những năm về hưu sau này, ông ta lại bị đánh bại dưới tay một thanh niên trẻ tuổi, thậm chí cả hai người còn bị thương.

“Kiếm của cậu là loại kiếm gì?” Tổ Càn tò mò hỏi.
 
Chương 446: C446: Pháp thân đã bị phá vỡ


“Ngụy Tam Kiếm!” Diệp Lâm thành thật nói.

“Chỉ cần nghe tên cũng biết là bảo kiếm.” Tổ Càn thở dài: “Nếu tôi còn ở trong quân đội, có thề sử dụng chiến Thần Đao, có lẽ sẽ chống lại được ba thanh kiếm này của cậu.”

“Chưa chắc đâu.” Diệp Lâm khẽ lắc đầu. Từ những gì đối phương nói, có vẻ như ông ta cho rằng anh có thế đánh bại hai người họ là nhờ vào sức mạnh của vũ khí.

“Cậu không tin sao?” Tổ Càn lại giơ lên trường đao trong tay lên, nói: “Vậy cậu có dám đỡ một đòn chính diện của tôi không?”

Thấy vậy, Diệp Lâm chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Tới đi!”

“Tên nhóc này, đúng là tuổi trẻ ngông cuồng!” Tố Càn không ngờ rằng Diệp Lâm lại dám đòng ý, bèn giơ trường đao trong tay lên, chém về phía Diệp Lâm với một sức mạnh khủng khiếp.

Đương nhiên, Tổ Càn cố ý tránh những điểm trọng yếu, chỉ đánh vào bả vai, như vậy sẽ không g iết chết Diệp Lâm.

Khoảnh khắc lưỡi kiếm rơi xuống.

Diệp Lâm không hề né tránh, anh khẽ giơ tay lên, dùng tay đỡ lấy thanh đao của đối phương.

Trong phút chốc, lưỡi đao đã đánh vào lòng bàn tay Diệp Lâm.


“Cậu muốn mất tay luôn sao?” Tổ Càn sửng sốt.

Muốn thu đao về.

Nhưng mũi đao đã chìm xuống.

Thanh đao to lớn đã hoàn toàn bị bàn tay của bên kia kiểm soát.

Đừng nói là chặt đứt lòng bàn tay, nó thậm chí còn không gây tổn hại gì đến da thịt của đối phương.

“Sao… Sao có thể như vậy được?”

Thấy vậy, Tổ Càn ngạc nhiên kêu lên.

“Chẳng lẽ cậu đã học công phu luyện thể, đao kiếm không thể chém được?”

“Không… Nếu là luyện thể thì làm sao có thể linh hoạt như vậy được?”

Trong lúc nhất thời, Tố Càn bị khiếp sợ trước đòn đỡ kiếm bằng tay không của Diệp Lâm.

“Đó là pháp thân!”

Lúc này, Tổ Khỏn đang ẩn nấp trong bóng tối đột nhiên xuất hiện.

Với một cái vẫy tay, một ánh sáng bạc bắ n ra.

Ông ta quát lớn: “Pháp thân chỉ có thể bị pháp khí phá vỡ mà thôi!”

“Xem cậu ta có thế đỡ được vũ pháp khí này của em không!”

Vừa dứt lời, ánh sáng bạc đã lóe lên, tiến tới ngay trước mặt Diệp Lâm.

“Em trai, đừng làm cậu ta bị thương!” Tổ Cán vội vàng hét lên đế ngăn lại, nhưng đã quá muộn.

Chỉ thấy một tia sáng bạc lóe lên, giống như một viên đạn, đang tiến đến gần Diệp Lâm.


Diệp Lâm tránh đi nhưng vẫn sượt qua vai, để lại một vết thương.

Pháp thân đã bị phá vỡ!

“Tên nhóc, xem như cậu nhanh chân!” Tố Khôn khẽ hừ một tiếng, sau đó vẫy tay thu hồi

pháp khí, tiếp tục chiến đấu với Diệp Lâm.

Nhưng lần này, Diệp Lâm đã hoàn toàn tức giận.

“Tôi kính trọng hai tiền bối các ông, vì các ông là quân nhân nên tôi vẫn luôn nhẫn nại, nhưng không ngờ, tôi lùi một bước, các ông lại tiến ba bước!”

Lúc này, trong tay Diệp Lâm đột nhiên xuất hiện một hạt ánh sáng.

“Ông có pháp khí, chẳng lẽ tôi không có pháp khí sao?”

“Để tôi cho ông xem pháp khí của tôi!”

Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã búng ngón tay.

Viên ngọc Định Hải trong tay anh lao đi.

Bắn thẳng về phía Tố Khôn.


Ngay sau đó!

“Cấn thận!” Thấy em trai mình bị pháp khí tấn công, Tố Càn tỏ ra kinh hãi, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tổ Khôn để giúp đỡ.

Hai anh em đã cổ gắng hết sức nhưng trước sự sức công phá của ngọc Định Hải, họ đều bị thổi bay ra sau.

Tổ Càn ở bên ngoài phạm vi vụ nổ, tuy bị thương nhưng không mất mạng.

Tuy nhiên, Tố Khôn đã không thế chống lại được ngọc Định Hải. Dù đã là tông sư cấp ba nhưng ông ta vẫn yếu thế hơn khi đối mặt với sự tấn công của một pháp khí mạnh mẽ.

Đột nhiên, máu từ miệng Tổ Khôn trào ra, ông ta ngã xuống đất.

“Em trai?” Tổ Càn lăn người tới chỗ Tổ Khôn, phát hiện ông ta đã bất tỉnh.

Lúc ngấng đầu lên, làn khói tan đi, đã không còn thấy bóng dáng Diệp Lâm nữa.

Mặc dù Tố Càn rất tức giận Diệp Lâm vì đã làm bị em trai mình bị thương nặng, nhưng ông ta cũng biết rằng đối phương đã nương tay, nếu không thì cả hai người họ đã chết rồi.

Không còn thời gian để suy nghĩ, Tổ Càn đưa em trai bị thương nặng nhanh chóng quay lại bệnh viện Trunq Ươnq để điều trị.
 
Chương 417: C417: Nghe vậy


Rốt cuộc thì đây là người mà ngay cả chị cả cũng kính trọng, anh ta muốn bái sư là sẽ không sai. Và đây còn là người mà ngay cả cổ võ giả cũng dám giết, anh ta dù có nhắm mắt lại bái sư cũng không thành vấn đề.

“Các cậu...” Thấy vậy, Liễu Thành Đài có chút ngẩn ngơ.

Mình vừa tới đây thôi mà mấy người này lại liên tiếp đòi bái sư là sao?

Chuyện này là lạ làm sao đấy!

Vậy thì hiện giờ đã có ba trong bốn thiếu ở Yến Kinh là đồ đệ của Diệp Lâm.

Nếu mình không bái sư theo, thì có phải là mình không hòa hợp với tập thể hay không? Có khi nào mình sẽ bị đuổi ra khỏi vị trí bốn thiếu Yến Kinh hay không?

Nghĩ đến đây, Liễu Thành Đài dứt khoát bái sư với bọn họ: “Vậy tôi cùng các cậu có phúc cùng hưởng, cùng bái sư luôn đi!”


Trong nhất thời, cả bốn thiếu ở Yến Kinh đều nhận Diệp Lâm làm sư phụ.

Một người giỏi y thuật, giỏi võ đạo, giỏi luôn cả bài bạc, còn dám chém giết cổ võ giả.

Nếu không phải bốn thiếu nhanh chân thì những người khác cũng muốn bái sư, thậm chí nhận làm cha nuôi cũng được.

“Các cậu các cậu...”

Hoa Quốc Đống sửng sốt, không ngờ đám người này lại đi tranh giành sư phụ với mình!

Anh ta lập tức có loại cảm giác cái thứ mà mình yêu quý sắp bị người ta dùng chung. Anh ta bưồn bã, có chút không muốn chia sẻ.

“Quốc Đống, cậu có còn coi bọn tôi là anh em tốt nữa không vậy?”

 
Khương Thái Thanh nói: “Cậu có một vị sư phụ ghê gớm như thế, sao không chịu dẫn đến giới thiệu với bọn tôi sớm hơn hả?”

“Nếu tôi quen biết anh ấy sớm hơn, thì tôi đã bái sư lâu rồi, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?”

Bàng Văn Hiên cũng nói: “Đúng vậy, chỉ có cậu là may mắn hơn bọn tôi, quen biết Diệp tiên sinh sớm hơn bọn tôi, cùng lắm thì bọn tôi để cho cậu làm đại sư huynhI”

“Tuy rằng tôi còn chưa biết rõ các cậu muốn làm gì...” Liễu Thành Đài nói: “Nhưng mà chúng ta đã nói là cùng tiến cùng lùi, các cậu muốn bái sư cũng phải dẫn theo tôi mới được!”

Thấy vậy, Diệp Lâm cảm thấy có chút bất đắc dĩ.


Không ngờ buổi gặp mặt do Hoa Quốc Đống tổ chức lại mang đến cho mình nhiều đồ đệ thế này!

Anh có ý định từ chối, chỉ là đối phương cứ quỳ mãi không chịu đứng lên.

“Sư phụ, tôi hứa với anh là bắt đầu từ hôm nay sẽ cai bài bạc!”

Khương Thái Thanh nói: “Nếu anh không nhận tôi làm đồ đệ, thì ngày mai tôi sẽ đi sòng bạc phá của nữa. Vì nhà họ Khương không bị tôi đánh bạc tới mức cửa nát nhà tan, xin anh hãy thương xót nhận tôi làm đồ đệ đi!”

“Sư phụ, tôi thật sự muốn đi theo anh học hỏi, để không bị người ta xem thường nữa.”

Bàng Văn Hiên thổ lộ tâm tình: “Có lẽ ở trong mắt người ngoài, bọn tôi có vẻ ngoài hào nhoáng, có thân phận quyền quý. Nhưng thực tế thì áp lực đến từ chính bậc cha chú trong nhà, khiến bọn tôi không ngẩng đầu lên nổi.”

“Bọn tôi còn trẻ, có ai không muốn làm nên chuyện đâu? Rồi có ai muốn bị người ta mắng là đám nhị đại ăn chơi trác táng chứ? Chỉ là người lớn trong nhà quá lóa mắt, còn bọn tôi thì lại quá bình thường thôi!”

“Sư phụ, anh lợi hại như vậy, chỉ cần truyền bừa một chút bản lĩnh nào đó cho bọn tôi là được, để bọn tôi có thể nở mày nở mặt mà đứng thẳng người!”

Nghe vậy, mọi người xung quanh đều sôi nổi gật đầu.


Không có ai là trời sinh không học vấn không nghề nghiệp, bọn họ chỉ là một đám người đáng thương bị đào thải, đành phải sống mơ màng qua ngày để an ủi bản thân.

Nhưng khi thấy loại người đáng gờm như Diệp Lâm, bọn họ dường như thấy được hi vọng, một đi theo anh làm nên chuyện lớn.

“Sư phụ, hay là anh nhận bọn họ đi?” Lúc này, Hoa Quốc Đống cũng nói thêm vào: “Lúc nấy gọi điện thoại, anh cũng nói là có một vụ mua bán lớn mà? Anh nhận hết bốn người chúng tôi làm đồ đệ, chúng tôi sẽ cùng anh làm một vụ lớn!”

Nghe vậy, Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Các cậu bái tôi làm thầy, các cậu không sợ thế gia cổ võ gây chuyện với các cậu sao?”

“Đừng quên là cổ võ không thể chịu nhục.

Tôi giết cổ võ giả, bọn họ không động được tôi, nhưng lại có thể động được người bên cạnh tôi, vào bất cứ lúc nào.”

“Các cậu cần phải suy nghĩ cho kỹ, nếu không khi ấy dù có hội hận thì cũng đã muộn rồi.”
 
Chương 446: C446: Pháp thân đã bị phá vỡ


“Ngụy Tam Kiếm!” Diệp Lâm thành thật nói.

“Chỉ cần nghe tên cũng biết là bảo kiếm.” Tổ Càn thở dài: “Nếu tôi còn ở trong quân đội, có thề sử dụng chiến Thần Đao, có lẽ sẽ chống lại được ba thanh kiếm này của cậu.”

“Chưa chắc đâu.” Diệp Lâm khẽ lắc đầu. Từ những gì đối phương nói, có vẻ như ông ta cho rằng anh có thế đánh bại hai người họ là nhờ vào sức mạnh của vũ khí.

“Cậu không tin sao?” Tổ Càn lại giơ lên trường đao trong tay lên, nói: “Vậy cậu có dám đỡ một đòn chính diện của tôi không?”

Thấy vậy, Diệp Lâm chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Tới đi!”

“Tên nhóc này, đúng là tuổi trẻ ngông cuồng!” Tố Càn không ngờ rằng Diệp Lâm lại dám đòng ý, bèn giơ trường đao trong tay lên, chém về phía Diệp Lâm với một sức mạnh khủng khiếp.

Đương nhiên, Tổ Càn cố ý tránh những điểm trọng yếu, chỉ đánh vào bả vai, như vậy sẽ không g iết chết Diệp Lâm.

Khoảnh khắc lưỡi kiếm rơi xuống.

Diệp Lâm không hề né tránh, anh khẽ giơ tay lên, dùng tay đỡ lấy thanh đao của đối phương.

Trong phút chốc, lưỡi đao đã đánh vào lòng bàn tay Diệp Lâm.


“Cậu muốn mất tay luôn sao?” Tổ Càn sửng sốt.

Muốn thu đao về.

Nhưng mũi đao đã chìm xuống.

Thanh đao to lớn đã hoàn toàn bị bàn tay của bên kia kiểm soát.

Đừng nói là chặt đứt lòng bàn tay, nó thậm chí còn không gây tổn hại gì đến da thịt của đối phương.

“Sao… Sao có thể như vậy được?”

Thấy vậy, Tổ Càn ngạc nhiên kêu lên.

“Chẳng lẽ cậu đã học công phu luyện thể, đao kiếm không thể chém được?”

“Không… Nếu là luyện thể thì làm sao có thể linh hoạt như vậy được?”

Trong lúc nhất thời, Tố Càn bị khiếp sợ trước đòn đỡ kiếm bằng tay không của Diệp Lâm.

“Đó là pháp thân!”

Lúc này, Tổ Khỏn đang ẩn nấp trong bóng tối đột nhiên xuất hiện.

Với một cái vẫy tay, một ánh sáng bạc bắ n ra.

Ông ta quát lớn: “Pháp thân chỉ có thể bị pháp khí phá vỡ mà thôi!”

“Xem cậu ta có thế đỡ được vũ pháp khí này của em không!”

Vừa dứt lời, ánh sáng bạc đã lóe lên, tiến tới ngay trước mặt Diệp Lâm.

“Em trai, đừng làm cậu ta bị thương!” Tổ Cán vội vàng hét lên đế ngăn lại, nhưng đã quá muộn.

Chỉ thấy một tia sáng bạc lóe lên, giống như một viên đạn, đang tiến đến gần Diệp Lâm.


Diệp Lâm tránh đi nhưng vẫn sượt qua vai, để lại một vết thương.

Pháp thân đã bị phá vỡ!

“Tên nhóc, xem như cậu nhanh chân!” Tố Khôn khẽ hừ một tiếng, sau đó vẫy tay thu hồi

pháp khí, tiếp tục chiến đấu với Diệp Lâm.

Nhưng lần này, Diệp Lâm đã hoàn toàn tức giận.

“Tôi kính trọng hai tiền bối các ông, vì các ông là quân nhân nên tôi vẫn luôn nhẫn nại, nhưng không ngờ, tôi lùi một bước, các ông lại tiến ba bước!”

Lúc này, trong tay Diệp Lâm đột nhiên xuất hiện một hạt ánh sáng.

“Ông có pháp khí, chẳng lẽ tôi không có pháp khí sao?”

“Để tôi cho ông xem pháp khí của tôi!”

Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã búng ngón tay.

Viên ngọc Định Hải trong tay anh lao đi.

Bắn thẳng về phía Tố Khôn.


Ngay sau đó!

“Cấn thận!” Thấy em trai mình bị pháp khí tấn công, Tố Càn tỏ ra kinh hãi, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tổ Khôn để giúp đỡ.

Hai anh em đã cổ gắng hết sức nhưng trước sự sức công phá của ngọc Định Hải, họ đều bị thổi bay ra sau.

Tổ Càn ở bên ngoài phạm vi vụ nổ, tuy bị thương nhưng không mất mạng.

Tuy nhiên, Tố Khôn đã không thế chống lại được ngọc Định Hải. Dù đã là tông sư cấp ba nhưng ông ta vẫn yếu thế hơn khi đối mặt với sự tấn công của một pháp khí mạnh mẽ.

Đột nhiên, máu từ miệng Tổ Khôn trào ra, ông ta ngã xuống đất.

“Em trai?” Tổ Càn lăn người tới chỗ Tổ Khôn, phát hiện ông ta đã bất tỉnh.

Lúc ngấng đầu lên, làn khói tan đi, đã không còn thấy bóng dáng Diệp Lâm nữa.

Mặc dù Tố Càn rất tức giận Diệp Lâm vì đã làm bị em trai mình bị thương nặng, nhưng ông ta cũng biết rằng đối phương đã nương tay, nếu không thì cả hai người họ đã chết rồi.

Không còn thời gian để suy nghĩ, Tổ Càn đưa em trai bị thương nặng nhanh chóng quay lại bệnh viện Trunq Ươnq để điều trị.
 
Chương 418: C418: Thế gia cổ võ không quan tâm mấy thứ đó


Đây đúng là một vấn đề lớn, cũng là một vấn đề mang tính hiện thực. Không phải ai cũng có thể chịu đựng được sự trả thù của thế gia cổ võ.

Kể cả khi bọn họ có tiếng là bốn thiếu, có gia thế hiển hách trong thế giới người thường.

Thế gia cổ võ không quan tâm mấy thứ đó... Bọn họ chỉ biết rằng đám người kia là đồ đệ của Diệp Lâm.

Bọn họ không động được Diệp Lâm, chẳng lẽ cũng không động được đồ đệ của Diệp Lâm hay sao?

Giống như trước đây Susan đã bị liên lụy khi đi theo Diệp Lâm vậy.

So với nhà họ Trương ở Phụng Thiên, sự trả thù đến từ cổ võ sẽ càng thêm dữ dội và đáng sợ.

Vừa nghe Diệp Lâm nói vậy, bốn người lập tức im lặng. Kể cả Hoa Quốc Đống, anh ta thậm chí không thể không suy xét lại lần nữa.

Không phải là vì Hoa Quốc Đống sợ hãi cho mình, anh ta chỉ là sợ hãi liên lụy đến cha mình, thậm chí là gia tộc mình.


Rốt cuộc thì kia chính là cổ võ, muốn đắc tội thì phải tự nghĩ lại xem mình có đắc tội nổi hay không.

“Tôi không sợ!” Khương Thái Thanh là người đầu tiên tỏ thái độ, lớn tiếng nói.

“Sư phụ vừa nói rồi mà, cổ võ là cái thứ gì chứ, bọn họ dám gây chuyện với bọn tôi, bọn tôi liền cùng sư phụ đánh trả lại!”

“Hơn nữa, sư phụ tài cao lớn mật, đã dám giết cổ võ thì chắc chăn là không sợ bọn họ trả thù!”

“Có sư phụ ở đây, bọn tôi sẽ không sợ bọn họ!” Bàng Văn Hiên cũng nói: “Cha tôi thường nói người muốn làm chuyện lớn, thế nào cũng phải trải qua rừng rậm gai góc, nếu sợ phiền phức thì dứt khoát nằm yên ở nhà cho rồi.”

“Bọn tôi bái sư là vì muốn cùng sư phụ đi lên một con đường khác biệt. Mặc dù con đường phía trước đây chông gai, thì bọn tôi cũng sẽ đi thẳng không lùi!”

“Cổ võ không thể chịu nhục gì chứ?” Liễu Thành Đài cười nói: “Sau này bọn tôi chỉ biết một câu là sư phụ không thể chịu nhục!”

Trong nhất thời, cả bốn người đều tỏ thái độ, cho dù phải làm kẻ địch với cổ võ thì cũng sẽ không lùi bước.


Thấy vậy, Diệp Lâm thầm nghĩ trước đây nhận Hoa Quốc Đống làm đồ đệ là vì coi trọng mối quan hệ với người nhà họ Hoa, có lẽ có lúc nào đó sẽ dùng được.

Bây giờ cả bốn thiếu Yến Kinh ở ngay trước mặt anh, các mối quan hệ trong nhà cũng hiển hách không kém.

“Được rồi.” Diệp Lâm đồng ý: “Vậy tôi tạm thời nhận thêm ba người các anh.” Nghe vậy, ba người đều vui vẻ kính rượu với Diệp Lâm, bái sư ngay tại chỗ. Mọi người xung quanh cũng sôi nổi chúc mừng.

“Chúc mừng bốn thiếu có được danh sư!”

“Thật là hâm một! Tôi cũng muốn có một vị sư phụ có bản lĩnh như thết”

“Nếu sau này có thu thêm đồ đệ thì đừng quên nói cho bọn tôi biết! Khi ấy bọn tôi sẽ đến báo danh trước!”

Cứ như vậy, bốn thiếu Yến Kinh đều nhận Diệp Lâm làm sư phụ.

Hoa Quốc Đống bái sư sớm nhất, nên cứ theo lẽ thường mà trở thành đại sư huynh trong bốn thiếu.

Thứ tự kế tiếp được xếp theo thời gian gặp Diệp Lâm, đó là Bàng Văn Hiên, Khương Thái Thanh và Liễu Thanh Đài, đây chính là đệ tử hai ba bốn.

Sau khi bái sư xong, Diệp Lâm gọi mọi người ngồi xuống, bắt đầu nói vào chuyện chính.

“Lần này tôi tới đây là để bàn bạc một vụ làm ăn với các cậu. Đó là...” Diệp Lâm nói cho bọn họ nghe về kế hoạch của mình.
 
Chương 447: C447: Cảnh cáo


Đêm đó.

Bệnh viện Trung Ương vốn đã hỗn loạn.

Tất cả kho báu trong phòng thuốc đều bị cướp sạch.

Ngay cả cặp Nhị Tố trấn giữ bệnh viện Trung Ương cũng bị trọng thương suýt chết.

Gặp phải kẻ thù khó nhằn như vậy, mọi người trong bệnh viện Trung Ương đều bàng hoàng.

Đặc biệt là giám đốc Khương Thành Đan, sắc mặt trông cực kỳ khó coi.

Ông ta vốn muốn lấy trộm đan dược, nhưng trộm gà lại mất gạo, chính căn cứ của ông ta lại bị đánh cắp, tất cả bảo vật tích lũy bao nhiêu năm đều bị cướp đi.

Khương Thành Đan nghi ngờ rằng tên trộm lần này có liên quan gì đó đến Diệp Lâm.


Đáng tiếc không ai nhìn thấy được dung mạo cụ thế của người đó, ngay cả những khuôn mặt được camera giám sát ghi lại đều là của chính ông ta.

Khương Thành Đan muốn nhờ Nhị Tổ làm chứng nhưng Tổ Khôn đã bị thương nặng và hôn mê. Tố Càn thì một mực im lặng, từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin nào về người mà mình đã chiến đấu.

Bởi vì Tổ Càn không còn muốn trở thành kẻ thù của một cao thủ quyền năng như vậy, ông ta không muốn dính líu đến chuyện này nữa. Đồng thời, cũng vì cảm kích vì Diệp Lâm đã không giết mình nên ông ta mới giữ im lặng.

Về phần tống giám đốc Khương Thành Đan, cho dù muốn tố cáo Diệp Lâm với cảnh sát thì cũng không có chứng cứ.

“Tổng giám đốc, cho dù không có chứng cứ thì chúng ta vẫn có thế khởi kiện. Nếu đêm nay chúng ta tìm được thứ gì đó trong nhà cậu ta, chẳng phải là đã có bằng chứng rồi sao?”

Một người ở bên đưa ra lời khuyên cho tổng giám đốc, ủng hộ việc báo cảnh sát.

Suy cho cùng, với sự mất mát to lớn như vậy, làm sao họ có thể để yên được?

Nếu đã có nghi phạm thì nên kiện đến cùng!

“ừm!”

Ngay lúc Khương Thành Đan chuẩn bị đi kiện Diệp Lâm.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế? Sao lại hỗn loạn thế này?”

Bác sĩ Trần, được mệnh danh là bậc thầy phẫu thuật đã trở lại.

Khi nhìn thấy bác sĩTrân trở về, mọi người chợt nhớ ra là ông ta đi chữa trị cho thống đốc


của phủ Thuận Thiên. Bây giờ, bệnh viện Trung ương của họ đang cần sự giúp đỡ của phủ Thuận Thiên đế bắt được hung thủ Diệp Lâm.

“Ông Trần, ông trở về đúng lúc lắm!” Khương Thành Đan vội vàng hỏi: “ông đi chữa trị vết thương cho Hoa đại nhân, tình hình thế nào rồi?”

“Haiz, đừng nhắc đến chuyện đó nữa…” Vừa nhắc tới chuyện này, bác sĩ Trần lại nghĩ đến thất bại bi thảm của mình lúc đó: “À, đúng rồi, giám đốc Khương, tôi cũng có một chuyện không hiểu và muốn hỏi ông.”

“Sao vậy?” Khương Thành Đan giật mình, không ngờ tình hình phía bác sĩTrân lại không được khả quan.

Ông ta vốn muốn lợi dụng việc ông ta chữa khỏi cho Hoa đại nhân đế nhờ phủ Thuận Thiên ra tay điều tra Diệp Lâm.

“Có phải bệnh viện giá cao cho một loại thuốc tiên có thể chữa bách bệnh từ một người là Diệp Lâm không?” Bác sĩ Trần hỏi.

“Hả? Ông Trần cũng biết chuyện này sao?” Khương Thành Đan cười khố, nói: “Nhưng đáng tiếc tên nhóc kia không biết tốt xấu, thẳng thừng từ chối, hơn nữa…”

“Đúng là vậy sao?” Nghe vậy, bác sĩ Trần thở dài.

“ông Trần, ông sao vậy?” Khương Thành Đan còn chưa nói xong đã bị tiếng thở dài của ông Trần cắt ngang, không biết ở phủ Thuận Thiên đã xảy ra chuyện gì?


“Hôm nay, tôi đã nhìn thấy được sức mạnh của loại thuốc đó.” Bác sĩ Trần tâm phục khấu phục nói: “Đó quả thực là một loại thuốc thần kỳ, một viên thuốc có thế chữa khỏi mọi bệnh tật. Tôi không thể chữa khỏi hoàn toàn vết thương cho Hoa đại nhân, nhưng viên thuốc đó lại dễ dàng chữa khỏi!”

Cái gì?

Nghe thấy điều này, Khương Thành Đan chợt sửng sốt.

“Vết thương của Hoa đại nhân… Đã được chữa khỏi bằng thuốc của tên nhóc đó? Cái này…”

Giờ đây, ý tưởng lợi dụng bác sĩ Trần ban đầu của Khương Thành Đan đã hoàn toàn bị phá hỏng.

“Và tôi cũng nghe nói…” Bác sĩTrân nói: “Giám đốc Khương, ông còn uy hiếp người tên Diệp Lâm kia, nói nếu cậu ta không đưa thuốc cho chúng ta thì cũng đừng hòng bán cho người khác!”

“Có đúng hay không?”
 
Chương 447: C447: Cảnh cáo


Đêm đó.

Bệnh viện Trung Ương vốn đã hỗn loạn.

Tất cả kho báu trong phòng thuốc đều bị cướp sạch.

Ngay cả cặp Nhị Tố trấn giữ bệnh viện Trung Ương cũng bị trọng thương suýt chết.

Gặp phải kẻ thù khó nhằn như vậy, mọi người trong bệnh viện Trung Ương đều bàng hoàng.

Đặc biệt là giám đốc Khương Thành Đan, sắc mặt trông cực kỳ khó coi.

Ông ta vốn muốn lấy trộm đan dược, nhưng trộm gà lại mất gạo, chính căn cứ của ông ta lại bị đánh cắp, tất cả bảo vật tích lũy bao nhiêu năm đều bị cướp đi.

Khương Thành Đan nghi ngờ rằng tên trộm lần này có liên quan gì đó đến Diệp Lâm.


Đáng tiếc không ai nhìn thấy được dung mạo cụ thế của người đó, ngay cả những khuôn mặt được camera giám sát ghi lại đều là của chính ông ta.

Khương Thành Đan muốn nhờ Nhị Tổ làm chứng nhưng Tổ Khôn đã bị thương nặng và hôn mê. Tố Càn thì một mực im lặng, từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin nào về người mà mình đã chiến đấu.

Bởi vì Tổ Càn không còn muốn trở thành kẻ thù của một cao thủ quyền năng như vậy, ông ta không muốn dính líu đến chuyện này nữa. Đồng thời, cũng vì cảm kích vì Diệp Lâm đã không giết mình nên ông ta mới giữ im lặng.

Về phần tống giám đốc Khương Thành Đan, cho dù muốn tố cáo Diệp Lâm với cảnh sát thì cũng không có chứng cứ.

“Tổng giám đốc, cho dù không có chứng cứ thì chúng ta vẫn có thế khởi kiện. Nếu đêm nay chúng ta tìm được thứ gì đó trong nhà cậu ta, chẳng phải là đã có bằng chứng rồi sao?”

Một người ở bên đưa ra lời khuyên cho tổng giám đốc, ủng hộ việc báo cảnh sát.

Suy cho cùng, với sự mất mát to lớn như vậy, làm sao họ có thể để yên được?

Nếu đã có nghi phạm thì nên kiện đến cùng!

“ừm!”

Ngay lúc Khương Thành Đan chuẩn bị đi kiện Diệp Lâm.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế? Sao lại hỗn loạn thế này?”

Bác sĩ Trần, được mệnh danh là bậc thầy phẫu thuật đã trở lại.

Khi nhìn thấy bác sĩTrân trở về, mọi người chợt nhớ ra là ông ta đi chữa trị cho thống đốc


của phủ Thuận Thiên. Bây giờ, bệnh viện Trung ương của họ đang cần sự giúp đỡ của phủ Thuận Thiên đế bắt được hung thủ Diệp Lâm.

“Ông Trần, ông trở về đúng lúc lắm!” Khương Thành Đan vội vàng hỏi: “ông đi chữa trị vết thương cho Hoa đại nhân, tình hình thế nào rồi?”

“Haiz, đừng nhắc đến chuyện đó nữa…” Vừa nhắc tới chuyện này, bác sĩ Trần lại nghĩ đến thất bại bi thảm của mình lúc đó: “À, đúng rồi, giám đốc Khương, tôi cũng có một chuyện không hiểu và muốn hỏi ông.”

“Sao vậy?” Khương Thành Đan giật mình, không ngờ tình hình phía bác sĩTrân lại không được khả quan.

Ông ta vốn muốn lợi dụng việc ông ta chữa khỏi cho Hoa đại nhân đế nhờ phủ Thuận Thiên ra tay điều tra Diệp Lâm.

“Có phải bệnh viện giá cao cho một loại thuốc tiên có thể chữa bách bệnh từ một người là Diệp Lâm không?” Bác sĩ Trần hỏi.

“Hả? Ông Trần cũng biết chuyện này sao?” Khương Thành Đan cười khố, nói: “Nhưng đáng tiếc tên nhóc kia không biết tốt xấu, thẳng thừng từ chối, hơn nữa…”

“Đúng là vậy sao?” Nghe vậy, bác sĩ Trần thở dài.

“ông Trần, ông sao vậy?” Khương Thành Đan còn chưa nói xong đã bị tiếng thở dài của ông Trần cắt ngang, không biết ở phủ Thuận Thiên đã xảy ra chuyện gì?


“Hôm nay, tôi đã nhìn thấy được sức mạnh của loại thuốc đó.” Bác sĩ Trần tâm phục khấu phục nói: “Đó quả thực là một loại thuốc thần kỳ, một viên thuốc có thế chữa khỏi mọi bệnh tật. Tôi không thể chữa khỏi hoàn toàn vết thương cho Hoa đại nhân, nhưng viên thuốc đó lại dễ dàng chữa khỏi!”

Cái gì?

Nghe thấy điều này, Khương Thành Đan chợt sửng sốt.

“Vết thương của Hoa đại nhân… Đã được chữa khỏi bằng thuốc của tên nhóc đó? Cái này…”

Giờ đây, ý tưởng lợi dụng bác sĩ Trần ban đầu của Khương Thành Đan đã hoàn toàn bị phá hỏng.

“Và tôi cũng nghe nói…” Bác sĩTrân nói: “Giám đốc Khương, ông còn uy hiếp người tên Diệp Lâm kia, nói nếu cậu ta không đưa thuốc cho chúng ta thì cũng đừng hòng bán cho người khác!”

“Có đúng hay không?”
 
Chương 448: C448: Cái gì


Bác sĩ Trần rất coi thường hành vi tiểu nhân

này.

Kỹ năng của không bằng người khác thì thôi đi, sao lại có thể lén lút dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy cơ chứ?

“Cái này…” Khương Thành Đan không nói nên lời. Ông ta biết rất rõ tính cách của bác sĩ Trần. Nếu nói thật, chắc chắn sẽ bị bác bỏ, thậm chí coi thường.

“Giám đốc Khương, ông không cần giải thích.” Nhìn vẻ mặt của đối phương, bác sĩ Trần đã có sẵn câu trả lời trong đầu, chỉ nói một câu: “Hai cha con Hoa Quân Dương đã nói, nếu bệnh viện chúng ta dám làm hại Diệp Lâm, phủ Thuận Thiên sẽ không để yên đâu.”

“Nói cách khác, phủ Thuận Thiên bây giờ đã trở thành chỗ dựa Diệp Lâm, ông phải cẩn thận đấy!”

Nói xong, bác sĩ Trần xoay người rời đi.

“Cái này…”

Nghe vậy, Khương Thành Đan lập tức chết lặng.

Giờ đây, chẳng những ông ta không lợi dụng được ông Trần mà ngay cả kế hoạch khởi kiện Diệp Lâm cũng bị tuyên bố phá sản.

Một khi phủ Thuận Thiên trở thành chỗ dựa của Diệp Lâm, mọi chuyện xảy ra tối nay, cho dù

bệnh viện Trung ương có báo cảnh sát thì phủ Thuận Thiên cũng sẽ ưu ái cho Diệp Lâm hơn.


“Mẹ kiếp!”

Khương Thành Đan gần như phát điên.

“Coi như cậu may mắn, tên nhóc! Nhưng đừng tưởng rằng có phủ Thuận Thiên chống lưng thì muốn làm gì thì làm! Để tôi nghĩ xem…”

Khương Thành Đan bắt đầu nghĩ đến những quan chức cấp cao khác đã đến bệnh viện Trung Ương để điều trị, biết đâu ông ta có thể nhờ họ giúp đỡ.

“Đúng vậy! Những hoàng thân quốc thích đó!”

Khương Thành Đan đột nhiên nghĩ rằng người trong hoàng thất thường xuyên đến lấy thuốc, hơn nữa tất cả đều miễn phí.

Bây giờ, rất nhiều dược liệu quý đã bị đánh cắp, ông ta có thế nhờ họ giúp đỡ.

Chỉ cần có người trong hoàng tộc chịu ra mặt, ngay cả phủ Thuận Thiên cũng phải nể mặt mà điều tra.

Lúc này, lại có một người khác tới báo cáo: “Ông Hoàng nhờ người gửi một lời nhắn đến bệnh viện Trung Ương chúng ta.”

“Hả? Ông Hoàng?” Khương Thành Đan nghe vậy thì vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng: “Có phải

ông Hoàng đã biết chuyện nên nhờ người đến an ủi chúng ta không?”

“Haha, ông Hoàng đúng là có lòng.”


Khương Thành Đan vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ, nếu ông Hoàng đích thân ra mặt, chuyện này nhất định sẽ được điều tra và đưa ra ánh sáng.

Dù sao ông Hoàng cũng có địa vị cao quý, là một trong cửu Lão của hoàng thất, các quan chức khi nhìn thấy công ta cũng không dám khinh thường.

“Nói nhanh đi.” Khương Thành Đan nói: “ông Hoàng nói gì?”

Khương Thành Đan chờ đợi một lời hứa hẹn của ông Hoàng, nhưng sau khi nghe xong, nó lại như một xô nước lạnh đổ xuống, dập tắt hoàn toàn ngọn lửa hy vọng trong lòng ông ta.

“Ông Hoàng nói sẽ ủng hộ đan dược của Diệp Lâm, còn cảnh cáo bệnh viện chúng ta không được làm hại Diệp Lâm nữa.”

Cái… Cái gì?

Nghe thấy điều này, Khương Thành Đan cứng người tại chỗ.

Anh không ngờ Diệp Lâm lại có quan hệ với thành viên hoàng thất!

Ngay sau đó, Bộ Văn hóa, Y tế và Ngoại Giao,

Bộ Tài chính, Viện kiểm sát,… cũng lần lượt tuyên bố sẽ đứng ra ủng hộ đan dược của Diệp Lâm, đồng thời lên án hành vi cản trở của bệnh viện Trung Ương.

Lúc này, Khương Thành Đan đã hoàn toàn chết lặng.

Vốn tưởng rằng Diệp Lâm chỉ là một kẻ cô độc, sẽ dễ dàng đối phó.

Không ngờ chỉ trong một ngày lại có nhiều tên tuổi và thế lực lớn đến ủng hộ anh đến vậy.

Lúc này, bệnh viện Trung Ương không những mất hy vọng về kho thuốc bị mất cắp mà còn thua lỗ một số tiền khống lồ. Nỗi oan không ai giải quyết, chỉ có thể tự mình nuốt xuống mà thôi.

Khương Thành Đan không không ra nước mắt.

Có cảm giác như vừa lấy đá đập vào chân mình, đau đớn khônq tả xiết.
 
Chương 419: C419: Sư phụ


Nghe Diệp Lâm nói muốn mở rộng tay chân trong ngành dược phẩm, mọi người vừa chấn động vừa mong chờ.

Có điều, ngoài Hoa Quốc Đống ra thì ba người còn lại không ai biết sư phụ bọn họ trâu bò đến thế nào trong y thuật...

“Muốn làm ngành dược phẩm thì cần phải có chi phí nghiên cứu phát minh.” Bàng Văn Hiên nói với vẻ mặt lo lắng: “Chắc là hơi khó khi muốn làm tốt trong

ngành này...”

Bọn họ có thể giúp đỡ gom tiền, nhưng bọn họ biết đi đâu tìm nhân tài ngành dược phẩm?

“Ha ha..” Hoa Quốc Đống cười nói: “Các cậu vừa mới bái sư nên không biết sự lợi hại của sư phụ chúng ta. Tóm lại, các cậu chỉ cần biết rằng sư phụ chúng ta

có năng lực cứu sống người chết và làm xương cốt mọc da thịt là được!”

“Chỉ là một ngành dược phẩm nhỏ nhoi thôi mà. Nếu sư phụ gia nhập thì có thể phân một nửa giang sơn!”

Cứu sống người chết và làm xương cốt mọc da thịt? Nghe cái cách nói khoa trương của Hoa Quốc Đống, mọi người đều sửng sốt.

“Đã vậy thì sư phụ nói xem phải làm sao, bọn tôi đều sẽ dốc sức làm theo!” Khương Thái Thanh không hề nghỉ ngờ, vội vàng nói.


“Bây giờ tôi đang gặp một chút phiền phức nhỏ. viện trung ương một cách đơn giản.

Dlệp Lâm kể lại chuyện bệnh

“Cái gì?”

Nghe nói bệnh viện trung ương dám uy hiếp sư phụ mình, Khương Thái Thanh lập tức vỗ bàn nói: “Bọn họ hay lắm! Một cái bệnh viện trung ương nho nhỏ mà dám làm như thế hải!”

“Bệnh viện trung ương trực thuộc lễ bộ hả?” Hoa Quốc Đống hỏi.

Lễ bộ nằm trong sáu bộ, có trách nhiệm quản lý về giáo dục, văn hóa, ngoại giao và y tế.

Bệnh viện trung ương nằm trong sự quản lý của lễ bộ.

“Đúng vậy!”

Khương Thái Thanh gật đầu, rồi quay sang đảm vảo với Diệp.: “Cha tôi làm việc bên đó, chuyện này cứ giao cho nhà họ Khương chúng tôi


“Có nhà họ Khương chúng tôi lo liệu, đám bệnh viện trung ương kia chẳng dám làm gì sư phụ đâu!”

Diệp Lâm vừa lòng gật đầu. Nếu nhà họ Khương có thể ra tay giải quyết bệnh viện trung ương, thì tên đồ đệ này xem như nhận đúng rồi.

“Có điều..” Khương Thái Thanh do dự một lát rồi cười khổ nói: “Nói miệng không có bằng chứng. Cho dù tôi muốn giúp sư phụ, nhưng chỉ dựa vào lời nói của tôi thôi, thì cha tôi sẽ không tin.”

“Vậy nên sư phụ cần phải lấy ra cái thứ gì dùng được, làm cha tôi tin tưởng, thì nhà họ Khương mới có thể hoàn toàn đứng về phía sư phụ được.”

Rốt cuộc thì Khương Thái Thanh ăn nhậu chơi bời mới là chuyện bình thường. Nếu có một ngày, anh ta đột nhiên chạy về nhà nói với cha mình là mình muốn làm ăn trong ngành dược phẩm, còn muốn nhờ cha giúp đỡ trông chừng, thì cha tin mới là lạ.

Vậy nên Khương Thái Thanh cần phải lấy được một chút thành quả trong tay Diệp Lâm về để cho cha mình tin tưởng.

“Ừ, được thôi!”

Dứt lời, Diệp Lâm lấy một viên đan dược đặt trên bàn.

“Anh lấy nó về cho cha anh uống. Sau khi uống xong, ông ấy sẽ biết ngay là anh không lừa ông ấy.”

“Sư phụ..”

Khương Thái Thanh cầm viên đan dược lên, tò mò hỏi: “Nó có hiệu quả gì vậy?”

“Ha ha...” Diệp Lâm cười thần bí, nói: “Uống rồi sẽ biết.”
 
Chương 448: C448: Cái gì


Bác sĩ Trần rất coi thường hành vi tiểu nhân

này.

Kỹ năng của không bằng người khác thì thôi đi, sao lại có thể lén lút dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy cơ chứ?

“Cái này…” Khương Thành Đan không nói nên lời. Ông ta biết rất rõ tính cách của bác sĩ Trần. Nếu nói thật, chắc chắn sẽ bị bác bỏ, thậm chí coi thường.

“Giám đốc Khương, ông không cần giải thích.” Nhìn vẻ mặt của đối phương, bác sĩ Trần đã có sẵn câu trả lời trong đầu, chỉ nói một câu: “Hai cha con Hoa Quân Dương đã nói, nếu bệnh viện chúng ta dám làm hại Diệp Lâm, phủ Thuận Thiên sẽ không để yên đâu.”

“Nói cách khác, phủ Thuận Thiên bây giờ đã trở thành chỗ dựa Diệp Lâm, ông phải cẩn thận đấy!”

Nói xong, bác sĩ Trần xoay người rời đi.

“Cái này…”

Nghe vậy, Khương Thành Đan lập tức chết lặng.

Giờ đây, chẳng những ông ta không lợi dụng được ông Trần mà ngay cả kế hoạch khởi kiện Diệp Lâm cũng bị tuyên bố phá sản.

Một khi phủ Thuận Thiên trở thành chỗ dựa của Diệp Lâm, mọi chuyện xảy ra tối nay, cho dù

bệnh viện Trung ương có báo cảnh sát thì phủ Thuận Thiên cũng sẽ ưu ái cho Diệp Lâm hơn.


“Mẹ kiếp!”

Khương Thành Đan gần như phát điên.

“Coi như cậu may mắn, tên nhóc! Nhưng đừng tưởng rằng có phủ Thuận Thiên chống lưng thì muốn làm gì thì làm! Để tôi nghĩ xem…”

Khương Thành Đan bắt đầu nghĩ đến những quan chức cấp cao khác đã đến bệnh viện Trung Ương để điều trị, biết đâu ông ta có thể nhờ họ giúp đỡ.

“Đúng vậy! Những hoàng thân quốc thích đó!”

Khương Thành Đan đột nhiên nghĩ rằng người trong hoàng thất thường xuyên đến lấy thuốc, hơn nữa tất cả đều miễn phí.

Bây giờ, rất nhiều dược liệu quý đã bị đánh cắp, ông ta có thế nhờ họ giúp đỡ.

Chỉ cần có người trong hoàng tộc chịu ra mặt, ngay cả phủ Thuận Thiên cũng phải nể mặt mà điều tra.

Lúc này, lại có một người khác tới báo cáo: “Ông Hoàng nhờ người gửi một lời nhắn đến bệnh viện Trung Ương chúng ta.”

“Hả? Ông Hoàng?” Khương Thành Đan nghe vậy thì vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng: “Có phải

ông Hoàng đã biết chuyện nên nhờ người đến an ủi chúng ta không?”

“Haha, ông Hoàng đúng là có lòng.”


Khương Thành Đan vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ, nếu ông Hoàng đích thân ra mặt, chuyện này nhất định sẽ được điều tra và đưa ra ánh sáng.

Dù sao ông Hoàng cũng có địa vị cao quý, là một trong cửu Lão của hoàng thất, các quan chức khi nhìn thấy công ta cũng không dám khinh thường.

“Nói nhanh đi.” Khương Thành Đan nói: “ông Hoàng nói gì?”

Khương Thành Đan chờ đợi một lời hứa hẹn của ông Hoàng, nhưng sau khi nghe xong, nó lại như một xô nước lạnh đổ xuống, dập tắt hoàn toàn ngọn lửa hy vọng trong lòng ông ta.

“Ông Hoàng nói sẽ ủng hộ đan dược của Diệp Lâm, còn cảnh cáo bệnh viện chúng ta không được làm hại Diệp Lâm nữa.”

Cái… Cái gì?

Nghe thấy điều này, Khương Thành Đan cứng người tại chỗ.

Anh không ngờ Diệp Lâm lại có quan hệ với thành viên hoàng thất!

Ngay sau đó, Bộ Văn hóa, Y tế và Ngoại Giao,

Bộ Tài chính, Viện kiểm sát,… cũng lần lượt tuyên bố sẽ đứng ra ủng hộ đan dược của Diệp Lâm, đồng thời lên án hành vi cản trở của bệnh viện Trung Ương.

Lúc này, Khương Thành Đan đã hoàn toàn chết lặng.

Vốn tưởng rằng Diệp Lâm chỉ là một kẻ cô độc, sẽ dễ dàng đối phó.

Không ngờ chỉ trong một ngày lại có nhiều tên tuổi và thế lực lớn đến ủng hộ anh đến vậy.

Lúc này, bệnh viện Trung Ương không những mất hy vọng về kho thuốc bị mất cắp mà còn thua lỗ một số tiền khống lồ. Nỗi oan không ai giải quyết, chỉ có thể tự mình nuốt xuống mà thôi.

Khương Thành Đan không không ra nước mắt.

Có cảm giác như vừa lấy đá đập vào chân mình, đau đớn khônq tả xiết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom