Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 402: C402: Đừng có nằm mơ


Chỉ với một viên đan dược mà muốn thay thế vị trí của bệnh viện trung ương bọn họ?

Đừng có nằm mơ!

Cho dù thật sự có cái loại thần dược như vậy, thì nó cũng phải nằm trong tay bệnh viện trung ương bọn họ!

Nếu không thì bọn họ thà rằng hủy hoại, cũng sẽ không để nó truyền ra bên ngoài.

Dứt lời, Khang Thành Đan gần như là không che giấu nữa, mà tỏ rõ lập trường và thái độ của mình.

Khang Thành Đan là giám đốc bệnh viện trung ương, thái độ và lập trường của anh gần như đại diện cho lập trường của bệnh viện trung ương.

“Hay cho một câu bóp ch ết Hoa Đà ở trong nôi!”

Diệp Lâm vừa thấy chán ghét vừa thấy tức giận trước những lời vừa rồi của Khang Thành Đan.


“Rốt cuộc thì các ông là bác sĩ cứu người hay là lang băm lừa đời lấy tiếng, ghen ghét hiền tài vậy?”

“Các ông ăn cơm nhà nước mà lại đi nói ra những lời kia, các ông không cảm thấy ngại hả?”

Đối mặt với sự chỉ trích của Diệp Lâm, Khang Thành Đan không hề để ý, dường như là nghe nhiều nên quen rồi.

“Thiên hạ rộn ràng nhốn nháo chỉ vì lợi ích.”

“Chúng tôi là bác sĩ, chứ không phải là thần tiên, có sự h@m muốn và tham lam của con người là một chuyện bình thường thôi.”

“Hơn nữa, nếu không có đan dược của cậu, thì bệnh viện trung ương chúng tôi cũng đâu có chậm trễ trong việc cứu người.”

Diệp Lâm nói: “Vậy thì các người đi đường các người, tôi đi đường tôi, các người đừng nhớ mong đơn thuốc nữa.

Lại nói, cho dù bây giờ ông đồng ý chia 9 — 1 thì tôi cũng sẽ không hợp tác với bệnh viện trung ương các ông.”


“Nếu không có bệnh viện trung ương chúng tôi đồng ý thì cậu không thể nào sản xuất ra đan dược được, dù chỉ là một viên.”

Khang Thành Đan tiếp tục uy hiếp: “Tôi khuyên cậu vẫn nên ngoan ngoãn giao đơn thước ra đi, để tránh làm mích lòng hai bên.”

“Vậy ông cứ chờ xem, xem tôi làm thế nào dùng một viên đan dược thay thế vị trí của bệnh viện trung ương các ông.”

Dứt lời, Diệp Lâm không nói nhiều lời nữa, quay người bỏ đi.

Nhìn bóng dáng xa dần của Diệp Lâm, sắc mặt Khang Thành Đan trở nên âm trầm hơn nữa.

“Nhãi ranh, đúng là không biết điều, dám đối đầu với bệnh viện trung ương bọn tôi hả, đúng là tìm chết! Cho dù cậu là thần y, thì chúng tôi cũng có cả trăm cách làm cậu thân bại danh liệt!”

“Thế nào cũng có lúc cậu đến cầu xin tôi!”

Khang Thành Đan nghiến răng nghiến lợi nói, tức giận đến mức siết chặt nắm tay.

Tên cấp dưới bên cạnh vội vàng hỏi: “Giám đốc Khang, nếu thằng nhãi kia không muốn hợp tác thì bây giờ chúng ta nên làm gì? Bỏ anh ta vào sổ đen giới y học hả?”

“Đừng sốt ruột!”

Khang Thành Đan không muốn vừa ra mặt là đẩy đối phương đến bước đường cùng: “Dù nói thế nào đi nữa, thì cái viên đan dược mà thằng nhãi kia luyện chế đúng là không bình thường, ngay cả chứng bệnh lạ của vợ Hàn chiến thần cũng chữa khỏi.”
 
Chương 402: C402: Đừng có nằm mơ


Chỉ với một viên đan dược mà muốn thay thế vị trí của bệnh viện trung ương bọn họ?

Đừng có nằm mơ!

Cho dù thật sự có cái loại thần dược như vậy, thì nó cũng phải nằm trong tay bệnh viện trung ương bọn họ!

Nếu không thì bọn họ thà rằng hủy hoại, cũng sẽ không để nó truyền ra bên ngoài.

Dứt lời, Khang Thành Đan gần như là không che giấu nữa, mà tỏ rõ lập trường và thái độ của mình.

Khang Thành Đan là giám đốc bệnh viện trung ương, thái độ và lập trường của anh gần như đại diện cho lập trường của bệnh viện trung ương.

“Hay cho một câu bóp ch ết Hoa Đà ở trong nôi!”

Diệp Lâm vừa thấy chán ghét vừa thấy tức giận trước những lời vừa rồi của Khang Thành Đan.


“Rốt cuộc thì các ông là bác sĩ cứu người hay là lang băm lừa đời lấy tiếng, ghen ghét hiền tài vậy?”

“Các ông ăn cơm nhà nước mà lại đi nói ra những lời kia, các ông không cảm thấy ngại hả?”

Đối mặt với sự chỉ trích của Diệp Lâm, Khang Thành Đan không hề để ý, dường như là nghe nhiều nên quen rồi.

“Thiên hạ rộn ràng nhốn nháo chỉ vì lợi ích.”

“Chúng tôi là bác sĩ, chứ không phải là thần tiên, có sự h@m muốn và tham lam của con người là một chuyện bình thường thôi.”

“Hơn nữa, nếu không có đan dược của cậu, thì bệnh viện trung ương chúng tôi cũng đâu có chậm trễ trong việc cứu người.”

Diệp Lâm nói: “Vậy thì các người đi đường các người, tôi đi đường tôi, các người đừng nhớ mong đơn thuốc nữa.

Lại nói, cho dù bây giờ ông đồng ý chia 9 — 1 thì tôi cũng sẽ không hợp tác với bệnh viện trung ương các ông.”


“Nếu không có bệnh viện trung ương chúng tôi đồng ý thì cậu không thể nào sản xuất ra đan dược được, dù chỉ là một viên.”

Khang Thành Đan tiếp tục uy hiếp: “Tôi khuyên cậu vẫn nên ngoan ngoãn giao đơn thước ra đi, để tránh làm mích lòng hai bên.”

“Vậy ông cứ chờ xem, xem tôi làm thế nào dùng một viên đan dược thay thế vị trí của bệnh viện trung ương các ông.”

Dứt lời, Diệp Lâm không nói nhiều lời nữa, quay người bỏ đi.

Nhìn bóng dáng xa dần của Diệp Lâm, sắc mặt Khang Thành Đan trở nên âm trầm hơn nữa.

“Nhãi ranh, đúng là không biết điều, dám đối đầu với bệnh viện trung ương bọn tôi hả, đúng là tìm chết! Cho dù cậu là thần y, thì chúng tôi cũng có cả trăm cách làm cậu thân bại danh liệt!”

“Thế nào cũng có lúc cậu đến cầu xin tôi!”

Khang Thành Đan nghiến răng nghiến lợi nói, tức giận đến mức siết chặt nắm tay.

Tên cấp dưới bên cạnh vội vàng hỏi: “Giám đốc Khang, nếu thằng nhãi kia không muốn hợp tác thì bây giờ chúng ta nên làm gì? Bỏ anh ta vào sổ đen giới y học hả?”

“Đừng sốt ruột!”

Khang Thành Đan không muốn vừa ra mặt là đẩy đối phương đến bước đường cùng: “Dù nói thế nào đi nữa, thì cái viên đan dược mà thằng nhãi kia luyện chế đúng là không bình thường, ngay cả chứng bệnh lạ của vợ Hàn chiến thần cũng chữa khỏi.”
 
Chương 374: C374: Đúng vậy


Tuy nhiên, tất cả đều nằm trong suy nghĩ của họ.

"Không!"

Diệp Lâm lắc đầu: “Anh sai rồi!"

“?”

Ninh Vũ Triết thích thú nhướng mày: “Tôi sai ở đâu?”

Diệp Lâm nói tiếp: “Ngày trước, đúng là nhà họ Diệp cũng giống như nhà họ Chu, không đáng nhắc tới

"Nhưng từ nay về sau, ở trong tay tôi, nhà họ Diệp sẽ trở thành tồn tại mà nhà họ Ninh các ông không thể động đến!"

Cái gì? Những lời này vừa nói ra, hội trường lập tức rơi vào im lặng.

Như thể đã đến một nghĩa trang, mọi người xung quanh đều im lặng như tờ, thậm chí là sợ hãi không yên.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lời nói của Diệp Lâm dường như đã chọc vào một tổ ong, ngay cả Ninh Tùng Sơn vẫn im lặng ở bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt, trong mắt lộ ra sát ý nồng đậm.


Xong rồi, xong đời rồi!

Một lúc sau, mọi người lần lượt lấy lại bình tĩnh sau cú sốc vừa rồi.

Họ nghĩ, lần này Diệp Lâm đã gây họa lớn, chết chắc rồi!

Một gia tộc thế tục đơn thuần, làm sao có thể được so sánh với gia tộc võ cổ được cơ chứ?

Trở thành một gia tộc mà ngay cả nhà nhà họ Ninh cũng không thể động tới thì lại càng vô lý!

Võ cổ không thể bị xúc phạm!

Tại sao Diệp Lâm dám nói ra những lời ngông cưồng như vậy trước mặt hai võ cổ giả, đúng là muốn chết mà!

Một khi võ cổ giả tức giận, họ thậm chí có thể san bằng nhà họ Diệp trong tích tắc!

"Mẹ kiếp! Diệp Lâm... Cậu điên rồi sao?”

"Xong rồi... Cậu đắc tội võ cổ giả, không cần phải kéo cả nhà họ Diệp chúng tôi chôn cùng chứ?”

"Đúng vậy! Cậu đang muốn hại cả tộc chúng ta sao?” Lúc này, mọi người trong nhà họ Diệp đều vô cùng hoảng sợ.


Không ngờ tân tộc trưởng vừa mới nhậm chức đã mang tai họa đến cho gia tộc!

"Hai vị đại nhân! Xin hãy tha mạng!"

Lúc này, ông Diệp sợ đến toát mồ hôi lạnh, không ngờ phản ứng cá chết lưới rách của Diệp Lâm.

Ông ta chỉ muốn Diệp Lâm đối đầu với họ một mình, sau đó mượn dao giết người.

Chứ không phải là kéo cả tộc chôn cùng anh!

"Lời nói của tên nghịch tử Diệp Lâm chỉ đại diện cho cá nhân cậu ta, không liên quan gì đến nhà họ Diệp chúng tôi!"

Ông Diệp nói: "Cậu ta còn dùng thủ đoạn cưỡng ép tước bỏ vị trí gia chủ của tôi!"

"Nhà họ Diệp chúng tôi thật sự không dám đối đầu với nhà họ Ninh! Xin hai vị đại nhân minh xét!"

Ông Diệp đứng dậy, những người còn lại trong nhà họ Diệp cũng đồng loạt phụ họa theo.

"Đúng vậy! Vừa rồi chúng tôi bị uy hiếp nên buộc phải khuất phục Diệp Lâm."

“Trong lòng chúng tôi, tộc trưởng vẫn luôn là ông Diệp, dù là bây giờ hay sau này vẫn vậy!”

"Cậu ta không phải là người đứng đầu nhà họ Diệp chúng tôi, chúng tôi đã trục xuất cậu ta khỏi nhà họ Diệp từ lâu rồi, cậu ta không thể đại diện cho chúng tôi được!"

Mọi người trong nhà họ Diệp vừa rồi ủng hộ Diệp Lâm đều quay sang phía bên kia và bắt đầu kiên quyết phản đối Diệp Lâm.

Lúc này, tình thế tại hiện trường đã xoay chuyển 180 độ. Để xem ai lên voi, ai xuống chó đây?

Mọi người đều tỏ ra háo hức chờ đợi.
 
Chương 403: C403: Có chuyện gì nữa đây


“Chúng ta cần phải lấy được đơn thuốc trước đã, còn lại đều có thể để sau này lại nói.”

Dứt lời, Khang Thành Đan chớp mắt, tính kế: “Cậu dùng chút tiền phái người đi trộm đơn thuốc kia. Nếu chuyện thành công, tôi sẽ tiến cử cậu lên chức phó giám đốc bệnh viện trung ương.”

Tên cấp dưới kia nghe vậy thì lập tức vui mừng nói: “Cảm ơn giám đốc Khang, tôi nhất định sẽ nhanh chóng giúp ông lấy được đơn thuốc kia.”

Phải lấy được dù phải trả bất cứ giá nào! “Ừ” Khang Thành Đan vừa lòng gật đầu: “Đi đi!” Ông ta đã từng điều tra Diệp Lâm, biết Lâm không hề có bối cảnh và

mạng lưới quan hệ gì, chỉ có thân phận thuộc gia tộc, nhưng cũng bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà.

Vậy nên, dù ông ta có làm chuyện gì quá đáng với Diệp Lâm, thì ông ta cũng không sợ hãi hoặc là kiêng dè.

Chuyện trộm một đơn thuốc nhỏ như một hạt mè, không đáng phải nhắc đến.

Ông ta bảo cấp dưới cứ yên tâm mà làm, mọi hậu quả đều có ông ta lo liệu.

Sau khi ra về từ chỗ giám đốc bệnh viện trung ương là Khang Thành Đan, Diệp Lâm không thể không suy xét về vấn đề sản xuất đan dược và các vấn đề liên quan.


Anh đã đắc tội bệnh viện trung ương. Đến sau này, cứ hễ anh muốn làm chuyện gì liên quan đến lĩnh vực y tế, thì có lẽ sẽ bị làm khó dễ.

Anh vốn định chế tạo tập đoàn Bạch Thị thành đầu sỏ ngành dược.

Nhưng mà bây giờ có thêm bệnh viện trung ương gây khó dễ, thì khó mà đạt được mục tiêu này.

“Hay là tìm người của chính phủ giúp đỡ?”

Diệp Lâm nghĩ ngay đến việc tìm Khổng Hữu Vi của bộ tài chính giúp đỡ.

Người ta nói quan lớn một bậc đè chết người.

Bệnh viện trung ương muốn dùng một chút quyền lực của bọn họ đi uy hiếp và chèn ép mình?

Vậy mình liền dùng quyền lực cao hơn trả đũa khiến cho bệnh viện trung ương chịu thua.

Bệnh viện trung ương chỉ là quan cấp ngũ phẩm thôi.


Bất cứ một vị quan viên nào trong chính phủ cũng có thể đè lên đầu bọn họ.

Huống chỉ là Khổng Hữu Vi của bộ tài chính.

Ông ta là quan nhất phẩm, chỉ cần nói một câu thôi là bệnh viện trung ương sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ với mình nữa.

Lúc này, điện thoại của Diệp Lâm đổ chuông.

Diệp Lâm lấy điện thoại ra xem, là Hoa Quốc Đống gọi đến.

“Sư phụ, tối nay anh có rảnh không?”

Vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói của Hoa Quốc Đống truyền đến.

“Có chuyện gì nữa đây?” Diệp Lâm hỏi.

“Không có chuyện gì lớn.” Hoa Quốc Đống cười nói: “Vẫn là chỗ hẹn hôm qua, Bàng Văn Hiên nói muốn chính thức nhận lỗi với anh. Ngoài ra, tôi còn dẫn đám ăn chơi trác táng khác trong giới đến cho sư phụ anh làm quen, để tránh sau này bọn họ không có mắt chọc tới anh.”

'Theo sự sắp xếp của Hoa Quốc Đống, tối nay bốn thiếu Yến Kinh đều tụ tập lại một chỗ, đồng thời có thêm một đám ăn chơi trác táng đứng đầu, tất cả chỉ để gặp mặt Diệp Lâm một lần.

“?” Nghe vậy, Diệp Lâm lập tức có một ý tưởng: “Vậy được rồi, anh gọi hết đám bạn bè của anh luôn đi. Tôi vừa lúc có một vụ mua bán lớn muốn bàn với các anh.”
 
Chương 403: C403: Có chuyện gì nữa đây


“Chúng ta cần phải lấy được đơn thuốc trước đã, còn lại đều có thể để sau này lại nói.”

Dứt lời, Khang Thành Đan chớp mắt, tính kế: “Cậu dùng chút tiền phái người đi trộm đơn thuốc kia. Nếu chuyện thành công, tôi sẽ tiến cử cậu lên chức phó giám đốc bệnh viện trung ương.”

Tên cấp dưới kia nghe vậy thì lập tức vui mừng nói: “Cảm ơn giám đốc Khang, tôi nhất định sẽ nhanh chóng giúp ông lấy được đơn thuốc kia.”

Phải lấy được dù phải trả bất cứ giá nào! “Ừ” Khang Thành Đan vừa lòng gật đầu: “Đi đi!” Ông ta đã từng điều tra Diệp Lâm, biết Lâm không hề có bối cảnh và

mạng lưới quan hệ gì, chỉ có thân phận thuộc gia tộc, nhưng cũng bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà.

Vậy nên, dù ông ta có làm chuyện gì quá đáng với Diệp Lâm, thì ông ta cũng không sợ hãi hoặc là kiêng dè.

Chuyện trộm một đơn thuốc nhỏ như một hạt mè, không đáng phải nhắc đến.

Ông ta bảo cấp dưới cứ yên tâm mà làm, mọi hậu quả đều có ông ta lo liệu.

Sau khi ra về từ chỗ giám đốc bệnh viện trung ương là Khang Thành Đan, Diệp Lâm không thể không suy xét về vấn đề sản xuất đan dược và các vấn đề liên quan.


Anh đã đắc tội bệnh viện trung ương. Đến sau này, cứ hễ anh muốn làm chuyện gì liên quan đến lĩnh vực y tế, thì có lẽ sẽ bị làm khó dễ.

Anh vốn định chế tạo tập đoàn Bạch Thị thành đầu sỏ ngành dược.

Nhưng mà bây giờ có thêm bệnh viện trung ương gây khó dễ, thì khó mà đạt được mục tiêu này.

“Hay là tìm người của chính phủ giúp đỡ?”

Diệp Lâm nghĩ ngay đến việc tìm Khổng Hữu Vi của bộ tài chính giúp đỡ.

Người ta nói quan lớn một bậc đè chết người.

Bệnh viện trung ương muốn dùng một chút quyền lực của bọn họ đi uy hiếp và chèn ép mình?

Vậy mình liền dùng quyền lực cao hơn trả đũa khiến cho bệnh viện trung ương chịu thua.

Bệnh viện trung ương chỉ là quan cấp ngũ phẩm thôi.


Bất cứ một vị quan viên nào trong chính phủ cũng có thể đè lên đầu bọn họ.

Huống chỉ là Khổng Hữu Vi của bộ tài chính.

Ông ta là quan nhất phẩm, chỉ cần nói một câu thôi là bệnh viện trung ương sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ với mình nữa.

Lúc này, điện thoại của Diệp Lâm đổ chuông.

Diệp Lâm lấy điện thoại ra xem, là Hoa Quốc Đống gọi đến.

“Sư phụ, tối nay anh có rảnh không?”

Vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói của Hoa Quốc Đống truyền đến.

“Có chuyện gì nữa đây?” Diệp Lâm hỏi.

“Không có chuyện gì lớn.” Hoa Quốc Đống cười nói: “Vẫn là chỗ hẹn hôm qua, Bàng Văn Hiên nói muốn chính thức nhận lỗi với anh. Ngoài ra, tôi còn dẫn đám ăn chơi trác táng khác trong giới đến cho sư phụ anh làm quen, để tránh sau này bọn họ không có mắt chọc tới anh.”

'Theo sự sắp xếp của Hoa Quốc Đống, tối nay bốn thiếu Yến Kinh đều tụ tập lại một chỗ, đồng thời có thêm một đám ăn chơi trác táng đứng đầu, tất cả chỉ để gặp mặt Diệp Lâm một lần.

“?” Nghe vậy, Diệp Lâm lập tức có một ý tưởng: “Vậy được rồi, anh gọi hết đám bạn bè của anh luôn đi. Tôi vừa lúc có một vụ mua bán lớn muốn bàn với các anh.”
 
Chương 375: C375: Nhưng bây giờ


Mọi người trong nhà họ Diệp vốn dĩ ba phải.

Lúc thấy Diệp Lâm mạnh mẽ thì họ có thể từ bỏ chủ nhân cũ của mình để đến bên cạnh Diệp Lâm.

Nhưng bây giờ thấy Diệp Lâm ở thế yếu, bọn họ lại bỏ rơi Diệp Lâm, ngả về phía nhà họ Ninh.

Dù nhà nhà họ Ninh đang đối đầu với người cùng tộc nhưng người nhà họ Diệp vẫn lựa chọn sự an toàn cho chính mình.

Dù sao thì đó cũng là gia tộc võ cổi Nhà họ Diệp nhỏ bé của họ sao đủ khả năng động tới được.

Họ chỉ có thể tự bảo vệ mình bằng cách cắt đứt mối quan hệ với Diệp Lâm mà thôi.

“Hai vị đại nhân, các ngài đã thấy rồi đấy.” Ông Diệp nhân cơ hội lên tiếng: “Thằng nhóc này không liên quan gì đến nhà họ Diệp chúng tôi!”

"Nếu có được sức mạnh của hai vị đại nhân, tôi đã xử lý nó từ lâu rồi, sao có thể để nó chạy đi gây rắc rối khắp nơi được!"

Mọi người trong nhà họ Diệp cũng đồng tình: “Đúng vậy! Năm năm trước, cậu ta lái xe đâm chết người. Bây giờ ra tù vẫn không an phận, gây rối khắp nơi, xúc phạm đến các võ cổ giả, đúng là không biết sống chết!"

"Trong nhà họ Diệp của chúng tôi không có người như vậy!"

Trong phút chốc, Diệp Lâm rơi vào tình thế bị mọi người đồng loạt chỉ trích.


Những vị khách xung quanh nhìn thấy điều này không khỏi thở dài.

Nhưng họ cũng không có cách nào, người tới cửa lần này là võ cổ giả, ai dám đứng về phía Diệp Lâm thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Đừng nói là những người khác, ngay cả năm đại gia tộc vẫn luôn ủng hộ Diệp Lâm lúc này cũng sợ hãi, không biết phải làm sao.

Nếu không có bùa chú Diệp Lâm gieo lên người bọn họ, phần lớn bọn họ đã quay đầu bỏ chạy rồi.

Thấy vậy, Ninh Vũ Triết hài lòng gật đầu.

Cậu ta chỉ mới thông báo thân phận gia tộc, không cần mất nhiều công sức cũng có thể kiểm soát tình hình.

Vừa rồi Diệp Lâm được mọi người tung hô, bây giờ chỉ còn lại một mình. "Diệp Lâm, anh đã nhìn thấy chưa!" Ninh Vũ Triết kiêu ngạo nói.

"Trong thế giới này, trận chiến cuối cùng vẫn là xem nắm đấm của ai mạnh hơn!"

"Hơn nữa, chúng tôi là gia tộc võ cổ, là thế lực anh vĩnh viễn không thể đắc tội được!"

Một gia tộc thế tục cũng dám so sánh với gia tộc võ cổ? Họ xứng sao?


“Nhà Chu dù có rác rưởi đến đâu thì vẫn là gia tộc mà nhà họ Ninh chúng tôi bảo vệ.”

Ninh Vũ Triết nói tiếp.

"Anh giết người nhà họ Chu cũng chính là tát vào mặt nhà họ Ninh chúng tôi!"

"Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn!” Nói xong, Ninh Vũ Triết giơ hai ngón tay lên.

"Thứ nhất, giống như nhà họ Chu, trở thành người hầu phục tùng nhà họ Ninh chúng tôi!"

"Thứ hai, hôm nay tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ nhà họ Diệp của anh, để trên thế giới này không còn nhà họ Diệp tồn tại nữa!"

Cái gì?

Anh ta vừa dứt lời, mọi người trong nhà họ Diệp đầu tiên là bàng hoàng, sau đó là sợ hãi.

Khi nghe lựa chọn đầu tiên, nhà họ Diệp thầm nghĩ, còn có chuyện tốt như vậy sao?

Có thể phục vụ nhà họ Ninh tộc như nhà họ Chu quả là một giấc mơ!

'Thế nhưng, nghe xong điều kiện thứ hai, mọi người trong nhà họ Diệp không khỏi cảm thấy khiếp đảm.

Họ sợ Diệp Lâm lại điên điên khùng khùng, không biết tốt xấu. "Ừm... Xem ra nhà họ Ninh đã nương tay rồi!" Những vị khách xung quanh nhìn thấy điều này đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong mắt mọi người, hiển nhiên nhà nhà họ Ninh đã cho Diệp Lâm một cơ hội.
 
Chương 404: C404: Các cậu lại đây làm quen đi


Diệp Lâm đi vào trong quán bar.

Đám người Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên đợi anh đã lâu.

“Sư phụ, anh đến rồi!”

Hoa Quốc Đống vội vàng đi lên đón Diệp Lâm, rồi giới thiệu anh với đám bạn bè ăn chơi trác táng trong giới của mình.

“Đây là sư phụ của tôi, Diệp Lâm Diệp tiên sinh!

Anh ấy không chỉ là cao thủ võ thuật, mà còn có y thuật tuyệt vời!

Các cậu lại đây làm quen đi, sau này có gặp thì cũng đừng vô lễ đấy!”

Vì để không xảy ra chuyện trước đó nữa, nên Hoa Quốc Đống gọi hết đám bạn bè mà mình quen biết trong giới lại đây làm quen với Diệp Lâm.

“Chào Diệp sư phụ!” “Anh là sư phụ của anh Hoa, sau này cũng sẽ là sư phụ của bọn tôi!”

Hiện giờ mọi người nể mặt Hoa Quốc Đống, cực kì khách sáo với Diệp Lâm, không dám lơ là một chút nào.

iệp tiên sinh, lần trước tôi uống say nên có điều thất lễ, xin hãy tha thứ cho


tôi!” Bàng Văn Hiên bưng một ly rượu đến, tự mình xin lỗi Diệp Lâm.

Không phải vì anh ta đột nhiên trở nên tốt tính. Mà là vì sau chuyện lần ấy, anh ta đã bị cha mình mắng cho một trận, mới nhận ra được rằng mình đã gây ra phiền phức lớn thế nào, bối cảnh và thực lực của người ta vượt xa sự tưởng tượng của anh ta.

Vậy nên Bàng Văn Hiên mới nhờ Hoa Quốc Đống đi mời Diệp Lâm để tự mình xin lỗi.

Vì nể mặt Hàn Anh và Hoa Quốc Đống, Diệp Lâm không có khó xử Bàng Văn Hiên.

Chuyện lần trước đã qua rồi, anh cũng cho qua luôn, lười phải nhắc lại nữa.

“Sao Khương Thái Thanh và Liễu Thành Đài còn chưa tới?”

Bàng Văn Hiên nói: “Bốn thiếu chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau.

Chẳng lế hai người họ bắt đầu đi làm rồi coi thường ăn chơi với chúng ta?”

Bốn thiếu Yến Kinh nổi tiếng với ăn nhậu chơi bời, không học vấn không nghề nghiệp.

Bọn họ ngưu tâm ngưu, mã tầm mã chơi với nhau lâu rồi.


Bạn cùng lứa tuổi khác đã trở thành nhân tài trong các ngành nghề khác nhau, coi thường cả đám bọn họ.

Theo lý mà nói, đám người Hoa Quốc Đống đều có được điểm xuất phát cao hơn người bình thường rất nhiều, tiếc là bản thân bọn họ đều không có ý định tiến tới.

Đương nhiên, khi tuổi tác dần lớn, trong giới có thêm người mới, một vài người cũ nếm trải đủ rồi, kịp thời tỉnh ngộ, cố gắng phấn đấu, từ từ xa cách bọn họ.

“Ha ha..” Hoa Quốc Đống không chút để ý mà cười nói: “Người khác thì tôi không biết, chứ hai người bọn họ đấy hả, có thể làm được chuyện đứng đắn gì? Dạo này Khương thiếu bị cha quản chặt, trong nước không còn chỗ chứa nữa, phải chạy ra nước ngoài bài bạc, mới vừa về nước thôi.”

Dứt lời, Hoa Quốc Đống lại giới thiệu vài câu về người anh em tên Khương. Thái Thanh với Diệp Lâm.

Khương Thái Thanh là một trong bốn thiếu Yến Kinh. Cha anh ta là nhân viên bộ ngoại giao, chức quan ngũ phẩm.

“Cậu ta cái gì cũng tốt, cũng rất tình nghĩa.” Hoa Quốc Đống nói: “Có điều, cậu ta rất nghiện cờ bạc, đã từng bị cha cậu ta đánh gấy hai chân, dù có ngồi xe lăn cũng chạy đi sòng bạc.”

“Không lâu trước đây, sau khi bị cha đánh cho một trận, cậu ta bỏ trốn ra nước ngoài. Tôi còn tưởng cậu ta sợ rồi, ai ngờ lại đánh bạc ở nước ngoài nữa.”

Nghe vậy, Bàng Văn Hiên không nhịn được cười mắng: “Chó không đổi được tính ăn phân!”

Đám ăn chơi trác táng xung quanh nghe vậy cũng cười ầm lên.

Còn Diệp Lâm thì cười khổ lắc đầu, cho rằng người này hết thuốc chữa rồi.

Anh nhìn đám người trẻ tuổi trước mắt, người này không đáng tin cậy hơn người kia, đa số đều sống nhờ vào sự che chở của bậc cha chú trong nhà, không ai có vẻ có thể làm được việc.

Bây giờ Diệp Lâm cảm thấy có chút hối hận khi định tìm bọn họ hợp tác.
 
Chương 404: C404: Các cậu lại đây làm quen đi


Diệp Lâm đi vào trong quán bar.

Đám người Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên đợi anh đã lâu.

“Sư phụ, anh đến rồi!”

Hoa Quốc Đống vội vàng đi lên đón Diệp Lâm, rồi giới thiệu anh với đám bạn bè ăn chơi trác táng trong giới của mình.

“Đây là sư phụ của tôi, Diệp Lâm Diệp tiên sinh!

Anh ấy không chỉ là cao thủ võ thuật, mà còn có y thuật tuyệt vời!

Các cậu lại đây làm quen đi, sau này có gặp thì cũng đừng vô lễ đấy!”

Vì để không xảy ra chuyện trước đó nữa, nên Hoa Quốc Đống gọi hết đám bạn bè mà mình quen biết trong giới lại đây làm quen với Diệp Lâm.

“Chào Diệp sư phụ!” “Anh là sư phụ của anh Hoa, sau này cũng sẽ là sư phụ của bọn tôi!”

Hiện giờ mọi người nể mặt Hoa Quốc Đống, cực kì khách sáo với Diệp Lâm, không dám lơ là một chút nào.

iệp tiên sinh, lần trước tôi uống say nên có điều thất lễ, xin hãy tha thứ cho


tôi!” Bàng Văn Hiên bưng một ly rượu đến, tự mình xin lỗi Diệp Lâm.

Không phải vì anh ta đột nhiên trở nên tốt tính. Mà là vì sau chuyện lần ấy, anh ta đã bị cha mình mắng cho một trận, mới nhận ra được rằng mình đã gây ra phiền phức lớn thế nào, bối cảnh và thực lực của người ta vượt xa sự tưởng tượng của anh ta.

Vậy nên Bàng Văn Hiên mới nhờ Hoa Quốc Đống đi mời Diệp Lâm để tự mình xin lỗi.

Vì nể mặt Hàn Anh và Hoa Quốc Đống, Diệp Lâm không có khó xử Bàng Văn Hiên.

Chuyện lần trước đã qua rồi, anh cũng cho qua luôn, lười phải nhắc lại nữa.

“Sao Khương Thái Thanh và Liễu Thành Đài còn chưa tới?”

Bàng Văn Hiên nói: “Bốn thiếu chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau.

Chẳng lế hai người họ bắt đầu đi làm rồi coi thường ăn chơi với chúng ta?”

Bốn thiếu Yến Kinh nổi tiếng với ăn nhậu chơi bời, không học vấn không nghề nghiệp.

Bọn họ ngưu tâm ngưu, mã tầm mã chơi với nhau lâu rồi.


Bạn cùng lứa tuổi khác đã trở thành nhân tài trong các ngành nghề khác nhau, coi thường cả đám bọn họ.

Theo lý mà nói, đám người Hoa Quốc Đống đều có được điểm xuất phát cao hơn người bình thường rất nhiều, tiếc là bản thân bọn họ đều không có ý định tiến tới.

Đương nhiên, khi tuổi tác dần lớn, trong giới có thêm người mới, một vài người cũ nếm trải đủ rồi, kịp thời tỉnh ngộ, cố gắng phấn đấu, từ từ xa cách bọn họ.

“Ha ha..” Hoa Quốc Đống không chút để ý mà cười nói: “Người khác thì tôi không biết, chứ hai người bọn họ đấy hả, có thể làm được chuyện đứng đắn gì? Dạo này Khương thiếu bị cha quản chặt, trong nước không còn chỗ chứa nữa, phải chạy ra nước ngoài bài bạc, mới vừa về nước thôi.”

Dứt lời, Hoa Quốc Đống lại giới thiệu vài câu về người anh em tên Khương. Thái Thanh với Diệp Lâm.

Khương Thái Thanh là một trong bốn thiếu Yến Kinh. Cha anh ta là nhân viên bộ ngoại giao, chức quan ngũ phẩm.

“Cậu ta cái gì cũng tốt, cũng rất tình nghĩa.” Hoa Quốc Đống nói: “Có điều, cậu ta rất nghiện cờ bạc, đã từng bị cha cậu ta đánh gấy hai chân, dù có ngồi xe lăn cũng chạy đi sòng bạc.”

“Không lâu trước đây, sau khi bị cha đánh cho một trận, cậu ta bỏ trốn ra nước ngoài. Tôi còn tưởng cậu ta sợ rồi, ai ngờ lại đánh bạc ở nước ngoài nữa.”

Nghe vậy, Bàng Văn Hiên không nhịn được cười mắng: “Chó không đổi được tính ăn phân!”

Đám ăn chơi trác táng xung quanh nghe vậy cũng cười ầm lên.

Còn Diệp Lâm thì cười khổ lắc đầu, cho rằng người này hết thuốc chữa rồi.

Anh nhìn đám người trẻ tuổi trước mắt, người này không đáng tin cậy hơn người kia, đa số đều sống nhờ vào sự che chở của bậc cha chú trong nhà, không ai có vẻ có thể làm được việc.

Bây giờ Diệp Lâm cảm thấy có chút hối hận khi định tìm bọn họ hợp tác.
 
Chương 376: C376: Không được quỳ


Chỉ cần gia nhập nhà họ Ninh và tuyên bố trung thành, họ có thể tránh khỏi kết cục bị thảm sát.

Dù có hai con đường nhưng thực chất chỉ có một. Bởi vì con đường còn lại là ngõ cụt.

"Diệp Lâm, còn đứng ngây ra đó làm sao? Còn không mau nhanh chóng thề trung thành với nhà họ Ninh đi!"

Ông Diệp nhanh chóng thúc giục Diệp Lâm. Trước khi Diệp Lâm kịp nói, ông ta đã quỳ xuống.

"Từ nay về sau, mọi người trong nhà họ Diệp chúng tôi sẽ là con chó của nhà họ Ninh!"

Lúc này, hầu hết người nhà họ Diệp cũng quỳ xuống đầu hàng.

Ninh Vũ Triết thấy thế thì không khỏi cười lớn: "Rất tốt, các người sáng suốt đấy!"

Nói cho dễ nghe thì gọi là phục vụ nhà nhà họ Ninh, nhưng trên thực tế chính là làm con chó của nhà nhà họ Ninh!

Cũng giống như nhà họ Chu, dù nhà họ Ninh có đưa ra yêu cầu vô lý đến đâu, nhà họ Chu cũng sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn họ, họ muốn tiền đưa tiền, họ muốn người thì đưa người.


Nhà họ Diệp nhận thức được như vậy là rất tốt.

Điều này khiến Ninh Vũ Triết rất hài lòng.

"Làm chó?"

Tuy nhiên, lời nói của ông Diệp khiến một số thành viên nhỏ tuổi trong nhà họ Diệp cảm thấy bực bội và không thể tiếp nhận.

Họ không cần phải can thiệp vào mối thù giữa Diệp Lâm và nhà họ Ninh, và họ thậm chí không quan tâm đ ến việc ai sẽ là người đứng đầu nhà họ Diệp.

Tuy nhiên, họ không thể chịu đựng được việc trở thành tay sai của bất kỳ thế lực nào.

Vừa rồi, Ninh Vũ Triết nói ra chữ người hầu đã khiến bọn họ có chút không chịu nổi rồi.

Huống chỉ ông Diệp còn thẳng thừng nói sẽ làm chó cho nhà nhà họ Ninh?

Là những thanh niên trẻ tuổi lớn lên trong thời đại mới, làm sao họ có thể chịu đựng được khoảng cách địa vị như vậy?

Kết quả là tại hiện trường xảy ra một cảnh tượng kỳ lạ.

Hầu hết mọi người trong nhà họ Diệp, trong đó có ông Diệp đều quỳ lạy nhà họ Ninh.

Tuy nhiên, vẫn có một nhóm thanh niên trẻ tuổi cứng rắn vẫn đứng phía sau, không quỳ xuống theo đám đông.

'Thấy cảnh này, Diệp Lâm cũng nhìn họ bằng con mắt khác.

Chỉ ở những người này, anh mới có thể nhìn thấy tương lai của nhà họ Diệp. Không chịu cúi đầu giống như ông nội và những lão già khác.

“Hả?” Lúc này, nhìn thấy phía sau có mấy thanh niên còn chưa quỳ xuống,


Ninh Vũ Triết bất mãn nói: “Những người đó cũng là người nhà họ Diệp sao? Tại sao không bái lạy?”

Ông Diệp quay đầu lại, vô cùng ngạc nhiên. Vì đúng là vậy thật! Thế là, ông Diệp lập tức trách mắng: 'Sao còn đứng đó? Mau quỳ xuống!”

Trước sự trách mắng của tộc trưởng và áp lực từ nhà nhà họ Ninh, các thanh niên kia bắt đầu dao động.

Lúc này, một thanh niên chừng hai mươi tuổi đứng ra, mạnh dạn nói: “Tộc trưởng, tôi cảm thấy lựa chọn của ông không thích hợp!”

"Nhà họ Diệp của chúng ta có thể duy trì mối quan hệ hợp tác với nhà họ Ninh, tôn trọng lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi."

"Nhưng nếu vô cớ trở thành nô lệ của nhà nhà họ Ninh thì chúng tôi khó có thể chấp nhận, bị đối xử như chó lại càng nhục nhã hơn!"

Nghe vậy, ông Diệp lại giật mình, vội vàng mắng: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy!"

"Có bao nhiêu người muốn mà cũng không được đấy!" "Một tên nhóc như cậu cũng dám ra lệnh cho cả gia tộc sao? Thật hỗn xược!"

"Cậu có ba giây để quỳ xuống xin lỗi nhà họ Ninh! Nếu không, tôi sẽ lập tức trục xuất cả nhà cậu ra khỏi tộc!"

Đối mặt với lời đe dọa này, các thanh niên kia cũng không thể chịu đựng được nữa.


Cậu ta có can đảm để đưa ra chất vấn.

Nhưng khi nhìn thấy cha mẹ, người thân, bạn bè đều nhìn mình với ánh mắt van xin, khó hiểu và tức giận, lòng cậu ta bắt đầu dao động.

Một lúc sau, hầu hết thanh niên đều bất lực quỳ xuống.

Chỉ quỳ một chân đã là hành động kiên cường cuối cùng của họ rồi.

Cuối cùng, người thanh niên dẫn đầu thở dài bất lực, chuẩn bị quỳ xuống chịu nhục.

"Không được quỳ!"

Một giọng nói chợt vang lên.

Âm thanh như sấm sét, chấn động lòng người. "Mọi người đứng hết lên cho tôi!"

“Nhà họ Diệp thà chết đứng chứ không thể sống quỳ!"
 
Chương 405: C405: Là anh đây thắng trong sòng bạc


Đám người này thật sự có thể hợp tác hay không đây?

“Tên nào nói bậy sao lưng tôi đấy? Tôi ở bên ngoài nghe thấy hết nhai!”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, một người thanh niên đẹp trai, để tóc dài, ăn mặc hoa hòe loè loẹt đi vào.

Anh ta có một khuôn mặt đẹp trai và dáng người hoàn mỹ giống như người mẫu. Mẹ anh ta từng là diễn viên nổi tiếng, anh ta kế thừa được ngoại hình xinh

đẹp của mẹ mình.

Anh ta chính là Khương Thái Thanh mà Hoa Quốc Đống vừa nhắc đến lúc nấy. Một anh chàng đẹp trai nghiện cờ bạc!

Ngay cả Diệp Lâm cũng phải thừa nhận anh ta đẹp trai chẳng kém gì mình.

“Haizz, thật sự là lãng phí cái vẻ đẹp trai kia!” Bàng Văn Hiên có chút ghen ghét mà lẩm bẩm.

Anh ta thầm nghĩ nếu mình có thể đẹp trai bằng một nửa Khương Thái Thanh thì đêm nào cũng sẽ đi làm chú rể, sao có thể dính tới bài bạc chứ?

“Bọn tôi đang nói xem cậu ở nước ngoài bài bạc thăng được bao nhiêu tiền?”

Hoa Quốc Đống cười trêu ghẹo.

Nói thắng là nói cho dễ nghe thôi.


Bởi vì ai hiểu biết Khương Thái Thanh, đều biết rằng vận may bài bạc của anh ta rất kém, chơi mười lần thua chín lần.

Nếu anh ta có thể thắng thì có lẽ cha anh ta sẽ bớt đánh anh ta vài trận.

“Ha ha, coi thường anh đây hả?”

Khương Thái Thanh cười tửm tỉm đi lên: “Chắc chăn là các cậu đang ngóng trông tôi thua sạch sẽ đúng không?”

“Không đâu, Khương thiếu!”

Đám ăn chơi trác táng xung quanh sôi nổi nịnh bợ: “Bọn tôi đang ngóng trông anh bài bạc thắng để dẫn bọn tôi đi du lịch thế giới đấy mài”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ai cũng biết rõ rằng Khương thiếu có tám phần là thua sạch sẽ ở nước ngoài rồi mới bất đắc dĩ quay về nước.

Bộp!

Khương Thái Thanh không nói lời nào, đập mạnh một tờ chỉ phiếu xuống bàn.

“Nhìn đi!”

Khương Thái Thanh ra hiệu cho mọi người cầm tờ chỉ phiếu lên xem cho kỹ.

“Mở to đôi mắt chó của các cậu ra xem giá trị con người hiện nay của anh đây là bao nhiêu!”


Mọi người vội vàng cầm tờ chỉ phiếu kia lên đếm số 0... “Một trăm triệu...”

“Trời ạ! Đây là một tờ chỉ phiếu giá trị một trăm triệu!” “Còn là một trăm triệu đô nữa! Trời ạ!”

Đám ăn chơi trác tác khó có thể tin mà nhìn về phía Khương Thái Thanh, thầm nghĩ có khi nào anh ta đổi vận rồi không?

“Để tôi nhìn xem!” Bàng Văn Hiên giật tờ chỉ phiếu lại xem kỹ, không nhịn được hít hà một hơi: “Một trăm triệu thật hả?”

“Cậu ra nước ngoài... cướp ngân hàng hả?” Phụt!

Khương Thái Thanh mới vừa đắc ý dào dạt mà uống một ngụm rượu, nghe vậy liền giật mình phun ra ngoài.

Sau đó, anh ta tức giận măng: “Cậu mới cướp ngân hàng, cả nhà cậu mới cướp ngân hàng đấy!”

“Là anh đây thắng trong sòng bạc!”

Hoa Quốc Đống và Diệp Lâm đều tò mò ghé lại nhìn.

Nếu chỉ phiếu không có vấn đề thì nó thật sự là một trăm triệu đô la! “Sao cậu đổi vận hay vậy?” Hoa Quốc Đống không nhịn được cảm thán.

“Đúng vậy, rốt cuộc thì cậu làm sao mà thắng được nhiều tiền như vậy?” Đám người Bàng Văn Hiên hỏi tới tấp.

Khương Thái Thanh vui vẻ thoải mái uống rượu, không thèm trả lời. “Uống đủ chưa? Mau nói đi!” Mọi người sốt ruột giục anh ta.

Lúc này, Khương Thái Thanh nhìn về phía Hoa Quốc Đống, hỏi: “Nghe nói cậu mới nhận một vị sư phụ?”

“À, phải rồi, suýt nữa là quên giới thiệu cho cậu biết!” Hoa Quốc Đống lại nghiêm túc mà giới thiệu Diệp Lâm cho Khương Thái Thanh.

Không ngờ Khương Thái Thanh lại cực kì lạnh nhạt, thậm chí có chút không coi ra gì.

“Sư phụ của cậu không giỏi!” Khương Thái Thanh cười thần bí: “Để tôi giới thiệu cho cậu sư phụ của tôi!”
 
Chương 405: C405: Là anh đây thắng trong sòng bạc


Đám người này thật sự có thể hợp tác hay không đây?

“Tên nào nói bậy sao lưng tôi đấy? Tôi ở bên ngoài nghe thấy hết nhai!”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, một người thanh niên đẹp trai, để tóc dài, ăn mặc hoa hòe loè loẹt đi vào.

Anh ta có một khuôn mặt đẹp trai và dáng người hoàn mỹ giống như người mẫu. Mẹ anh ta từng là diễn viên nổi tiếng, anh ta kế thừa được ngoại hình xinh

đẹp của mẹ mình.

Anh ta chính là Khương Thái Thanh mà Hoa Quốc Đống vừa nhắc đến lúc nấy. Một anh chàng đẹp trai nghiện cờ bạc!

Ngay cả Diệp Lâm cũng phải thừa nhận anh ta đẹp trai chẳng kém gì mình.

“Haizz, thật sự là lãng phí cái vẻ đẹp trai kia!” Bàng Văn Hiên có chút ghen ghét mà lẩm bẩm.

Anh ta thầm nghĩ nếu mình có thể đẹp trai bằng một nửa Khương Thái Thanh thì đêm nào cũng sẽ đi làm chú rể, sao có thể dính tới bài bạc chứ?

“Bọn tôi đang nói xem cậu ở nước ngoài bài bạc thăng được bao nhiêu tiền?”

Hoa Quốc Đống cười trêu ghẹo.

Nói thắng là nói cho dễ nghe thôi.


Bởi vì ai hiểu biết Khương Thái Thanh, đều biết rằng vận may bài bạc của anh ta rất kém, chơi mười lần thua chín lần.

Nếu anh ta có thể thắng thì có lẽ cha anh ta sẽ bớt đánh anh ta vài trận.

“Ha ha, coi thường anh đây hả?”

Khương Thái Thanh cười tửm tỉm đi lên: “Chắc chăn là các cậu đang ngóng trông tôi thua sạch sẽ đúng không?”

“Không đâu, Khương thiếu!”

Đám ăn chơi trác táng xung quanh sôi nổi nịnh bợ: “Bọn tôi đang ngóng trông anh bài bạc thắng để dẫn bọn tôi đi du lịch thế giới đấy mài”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ai cũng biết rõ rằng Khương thiếu có tám phần là thua sạch sẽ ở nước ngoài rồi mới bất đắc dĩ quay về nước.

Bộp!

Khương Thái Thanh không nói lời nào, đập mạnh một tờ chỉ phiếu xuống bàn.

“Nhìn đi!”

Khương Thái Thanh ra hiệu cho mọi người cầm tờ chỉ phiếu lên xem cho kỹ.

“Mở to đôi mắt chó của các cậu ra xem giá trị con người hiện nay của anh đây là bao nhiêu!”


Mọi người vội vàng cầm tờ chỉ phiếu kia lên đếm số 0... “Một trăm triệu...”

“Trời ạ! Đây là một tờ chỉ phiếu giá trị một trăm triệu!” “Còn là một trăm triệu đô nữa! Trời ạ!”

Đám ăn chơi trác tác khó có thể tin mà nhìn về phía Khương Thái Thanh, thầm nghĩ có khi nào anh ta đổi vận rồi không?

“Để tôi nhìn xem!” Bàng Văn Hiên giật tờ chỉ phiếu lại xem kỹ, không nhịn được hít hà một hơi: “Một trăm triệu thật hả?”

“Cậu ra nước ngoài... cướp ngân hàng hả?” Phụt!

Khương Thái Thanh mới vừa đắc ý dào dạt mà uống một ngụm rượu, nghe vậy liền giật mình phun ra ngoài.

Sau đó, anh ta tức giận măng: “Cậu mới cướp ngân hàng, cả nhà cậu mới cướp ngân hàng đấy!”

“Là anh đây thắng trong sòng bạc!”

Hoa Quốc Đống và Diệp Lâm đều tò mò ghé lại nhìn.

Nếu chỉ phiếu không có vấn đề thì nó thật sự là một trăm triệu đô la! “Sao cậu đổi vận hay vậy?” Hoa Quốc Đống không nhịn được cảm thán.

“Đúng vậy, rốt cuộc thì cậu làm sao mà thắng được nhiều tiền như vậy?” Đám người Bàng Văn Hiên hỏi tới tấp.

Khương Thái Thanh vui vẻ thoải mái uống rượu, không thèm trả lời. “Uống đủ chưa? Mau nói đi!” Mọi người sốt ruột giục anh ta.

Lúc này, Khương Thái Thanh nhìn về phía Hoa Quốc Đống, hỏi: “Nghe nói cậu mới nhận một vị sư phụ?”

“À, phải rồi, suýt nữa là quên giới thiệu cho cậu biết!” Hoa Quốc Đống lại nghiêm túc mà giới thiệu Diệp Lâm cho Khương Thái Thanh.

Không ngờ Khương Thái Thanh lại cực kì lạnh nhạt, thậm chí có chút không coi ra gì.

“Sư phụ của cậu không giỏi!” Khương Thái Thanh cười thần bí: “Để tôi giới thiệu cho cậu sư phụ của tôi!”
 
Chương 377: C377: Đứng thẳng


Vốn tưởng rằng nhà họ Diệp sẽ bị nhà họ Ninh chiêu hàng, kết quả đến cuối cùng lại bị một người cắt ngang.

Mà người lên tiếng, tất nhiên là Diệp Lâm. “Không được quỳ!” Lúc mọi người đang ngạc nhiên, Diệp Lâm tiếp tục nói:

“Các người còn trẻ, là trụ cột của gia tộc, đại biểu cho tương lai của nhà họ Diệp, đừng học theo tư thái hèn mọn của đám già sắp xuống mồ kial”

“Đứng thẳng, ngẩng đầu, ưỡn ngực!”

“Chỉ cần có tôi ở đây, tương lai nhà họ Diệp sẽ không cần phải cúi đầu với bất cứ ai, nói chỉ là phải quỳ xuống!”

Dứt lời, Diệp Lâm kéo cha mình là Diệp Nguyên Cát đứng dậy.

Mọi người nghe vậy đều cảm thấy giật mình.

Bọn họ vốn tưởng rằng Ninh Vũ Triết đã cho Diệp Lâm một bậc thang để đi xuống rồi thì Diệp Lâm sẽ làm theo, nào ngờ Diệp Lâm lại dám tiếp tục cứng đối

cứng, nói mạnh miệng?


Anh không chỉ không quỳ, mà anh còn lừa đám người trẻ tuổi tìm đường chết với anh?

Thật sự là ra ngoài dự đoán của mọi người. Dưới sự tẩy não của Diệp Lâm, đám người trẻ tuổi quả nhiên không quỳ nữa.

Thậm chí vì sự ép buộc lúc nấy, bọn họ còn sôi nổi đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, cả người thẳng tắp.

“Diệp Lâm!”

“Cái thằng bất hiếu này!”

“Mày muốn hại chết cả nhà họ Diệp chúng ta hả?” Ông cụ Diệp thấy vậy thì lập tức sợ tới mức sắc mặt trăng bệch. Ông ta vừa quỳ gối vừa quay đầu quát mắng Diệp Lâm.

Ông ta biết rõ cổ võ không thể chịu nhục.

Diệp Lâm tự mình tìm đường chết thì thôi đi, thế mà còn đi lừa đám trẻ tuổi trong tộc tìm chết với mình nữa!

Đúng là tai họa diệt tộc mà! “Mấy đứa thật sự muốn đi đến đường cùng giống nó hả?”


“Còn con nữa, Nguyên Cát, cái đồ vô dụng này, ngay cả con trai mình cũng không quản được, còn có mặt mũi gì mà đứng lên? Con mau quỳ xuống cho cha!”

Diệp Nguyên Cát bị Diệp Lâm kéo dậy, vẫn còn đang ngơ ngác. Sau đó, ông lại bị cha mình mắng một hơi, càng thêm không biết phải làm sao.

Giờ phút này, sắc mặt của Ninh Vũ Triết hơi thay đổi, dường như đã mất hết kiên nhẫn với Diệp Lâm, thậm chí là toàn bộ nhà họ Diệp.

Bọn họ đi chuyến này, không chỉ vì xả giận cho nhà họ Chu. Nếu chỉ đơn giản là như vậy, thì một nhà họ Chu sao có thể đủ sức nặng mời nổi nhà họ Ninh?

Nhà họ Ninh chỉ là nhân cơ hội này ngầm mở rộng thế lực trong thế giới bình thường thôi. Bọn họ cần một đám người hầu làm việc cho mình.

Tuy rằng thế giới cổ võ và thế giới người thường đã có ranh giới rõ ràng, nhưng mà giữa hai bên vẫn có mối quan hệ dây mơ rễ má, ảnh hưởng lẫn nhau.

Hai người nhà họ Ninh thấy thực lực của Diệp Lâm không bình thường, liền muốn nhận hết một nhà vào dưới quyền của mình.

Tiếc là trong nhất thời, rất khó thuần phục được Diệp Lâm. “Diệp Lâm, anh thật sự muốn tìm chết hả?”

“Anh cần phải suy nghĩ cho rõ ràng về hậu quả khi đối địch với nhà họ Ninh chúng tôi!”

“Toàn bộ nhà họ Diệp các anh đều phải chôn cùng với anh, trả giá cho sự vô trí của anhl”

Vừa nghe vậy, ông cụ Diệp vội vàng cúi đầu xin tha: “Đại nhân tha mạng, tôi lập tức đuổi đám người kia ra khỏi nhà, bọn họ không còn liên quan gì đến nhà họ Diệp nữa... Tha mạng đi...”
 
Chương 406: C406: Sư phụ của anh ta


Sư phụ của anh ta?

Vừa nghe vậy, đám ăn chơi trác táng đều chấn động.

Không ngờ Khương Thái Thanh mới ra nước ngoài có mấy ngày mà vừa có tiền vừa có sư phụ!

Rốt cuộc thì ở nước ngoài anh ta đã làm gì vậy? Sao giống như thay đổi thành một người khác vậy?

Dứt lời, Khương Thái Thanh chỉ về phía người đàn ông trung niên ngoại hình bình thường đứng ở phía sau anh ta. ”

“Đây là sư phụ tôi, tên là Cao Quang!

Lúc nãy tới đây, anh ta vẫn luôn đi theo phía sau Khương Thái Thanh, khiến mọi người cho rằng anh ta là tài xế của Khương Thái Thanh.

Không ngờ anh ta lại là sư phụ của Khương Thái Thanh! Vì nể mặt Khương Thái Thanh, mọi người sôi sổi đi lên chào hỏi Cao Quang.


“Cậu mới nói sư phụ của tôi không giỏi?” Lúc này, Hoa Quốc Đống không nhịn được hỏi ngược lại: “Vậy sư phụ của cậu có năng lực gì?”

Có lẽ người khác không biết, nhưng mà Hoa Quốc Đống lại biết sự lợi hại của Diệp Lâm.

Anh ta thầm nghĩ chẳng lẽ người đàn ông trông có vẻ bình thường trước mắt này còn lợi hại hơn cả sư phụ của mình?

Hừ, anh ta có xách giày cho sư phụ mình cũng không xứng!

Khương Thái Thanh nhìn Diệp Lâm một cái rồi cười khinh thường, ni phải các cậu muốn biết tại sao tôi có thể thắng nhiều tiền như vậy sao?”

Không Nghe vậy, Bàng Văn Hiên lập tức phản ứng lại: “Chẳng lẽ... là do sư phụ của cậu?”

“Đúng vậy!” Khương Thái Thanh bày ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy, rất đắc ý mà ï tiền này là sư phụ tôi thắng giúp tôi!”


“Lúc ra nước ngoài, trong túi tôi chỉ có năm mươi nghìn đô, tôi không định thăng, chỉ định đi chơi cho sướng tay thôi!”

“Nhưng mà bây giờ, trong một tuần ngắn ngủi, năm mươi nghìn đô biến thành một trăm triệu đô!”

“Ha ha, người nào trong các cậu có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy, tôi liền phục người đó!”

Nghe vậy, mọi người đều giật mình, rồi im lặng. Đây chính là một trăm triệu đô đấy!

Tuy rằng đám ăn chơi trác táng ở đây không thiếu tiền, nhưng đa số tiền đều bị người lớn trong nhà giữ.

Nếu bảo bọn họ lấy ra một trăm triệu là rất khó. Cho dù bọn họ có gom lại thì cũng không gom được nhiều như vậy.

Có thể nói Khương Thái Thanh với số tiền khổng lồ kia đã là người giàu nhất trong đám bọn họ.

“Sư phụ cậu làm gì?” Bàng Văn Hiên tò mò hỏi: “Chẳng lẽ là thần cờ bạc?” Nghe vậy, Khương Thái Thanh lại lộ ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy, gật đầu nói:

“Đúng vậy, sư phụ của tôi chính là thần cờ bạc nổi tiếng phố người Hoa ở nước ngoài, biệt danh Cao Thần, cược đâu thắng đó!”
 
Chương 406: C406: Sư phụ của anh ta


Sư phụ của anh ta?

Vừa nghe vậy, đám ăn chơi trác táng đều chấn động.

Không ngờ Khương Thái Thanh mới ra nước ngoài có mấy ngày mà vừa có tiền vừa có sư phụ!

Rốt cuộc thì ở nước ngoài anh ta đã làm gì vậy? Sao giống như thay đổi thành một người khác vậy?

Dứt lời, Khương Thái Thanh chỉ về phía người đàn ông trung niên ngoại hình bình thường đứng ở phía sau anh ta. ”

“Đây là sư phụ tôi, tên là Cao Quang!

Lúc nãy tới đây, anh ta vẫn luôn đi theo phía sau Khương Thái Thanh, khiến mọi người cho rằng anh ta là tài xế của Khương Thái Thanh.

Không ngờ anh ta lại là sư phụ của Khương Thái Thanh! Vì nể mặt Khương Thái Thanh, mọi người sôi sổi đi lên chào hỏi Cao Quang.


“Cậu mới nói sư phụ của tôi không giỏi?” Lúc này, Hoa Quốc Đống không nhịn được hỏi ngược lại: “Vậy sư phụ của cậu có năng lực gì?”

Có lẽ người khác không biết, nhưng mà Hoa Quốc Đống lại biết sự lợi hại của Diệp Lâm.

Anh ta thầm nghĩ chẳng lẽ người đàn ông trông có vẻ bình thường trước mắt này còn lợi hại hơn cả sư phụ của mình?

Hừ, anh ta có xách giày cho sư phụ mình cũng không xứng!

Khương Thái Thanh nhìn Diệp Lâm một cái rồi cười khinh thường, ni phải các cậu muốn biết tại sao tôi có thể thắng nhiều tiền như vậy sao?”

Không Nghe vậy, Bàng Văn Hiên lập tức phản ứng lại: “Chẳng lẽ... là do sư phụ của cậu?”

“Đúng vậy!” Khương Thái Thanh bày ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy, rất đắc ý mà ï tiền này là sư phụ tôi thắng giúp tôi!”


“Lúc ra nước ngoài, trong túi tôi chỉ có năm mươi nghìn đô, tôi không định thăng, chỉ định đi chơi cho sướng tay thôi!”

“Nhưng mà bây giờ, trong một tuần ngắn ngủi, năm mươi nghìn đô biến thành một trăm triệu đô!”

“Ha ha, người nào trong các cậu có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy, tôi liền phục người đó!”

Nghe vậy, mọi người đều giật mình, rồi im lặng. Đây chính là một trăm triệu đô đấy!

Tuy rằng đám ăn chơi trác táng ở đây không thiếu tiền, nhưng đa số tiền đều bị người lớn trong nhà giữ.

Nếu bảo bọn họ lấy ra một trăm triệu là rất khó. Cho dù bọn họ có gom lại thì cũng không gom được nhiều như vậy.

Có thể nói Khương Thái Thanh với số tiền khổng lồ kia đã là người giàu nhất trong đám bọn họ.

“Sư phụ cậu làm gì?” Bàng Văn Hiên tò mò hỏi: “Chẳng lẽ là thần cờ bạc?” Nghe vậy, Khương Thái Thanh lại lộ ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy, gật đầu nói:

“Đúng vậy, sư phụ của tôi chính là thần cờ bạc nổi tiếng phố người Hoa ở nước ngoài, biệt danh Cao Thần, cược đâu thắng đó!”
 
Chương 378: C378: Chú ơi


Ninh Vũ Triết mặc kệ ông cụ Diệp, chỉ chờ thái độ của Diệp Lâm.

Lúc này, Diệp Lâm nói: “Người nào khom lưng uốn gối, quỳ xuống với người ngoài, sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi cũng sẽ đuổi hết ra khỏi nhà!”

“Nếu nhà họ Chu còn dám đến gây chuyện với tôi, dám tự tìm đường chết, thì không cần đợi bọn họ suy sụp nữa, tôi sẽ tự mình ra tay xử lý.”

“Về phần nhà họ Ninh các người... Tuy rẵng tôi tạm thời chưa biết hang ổ của các người ở đâu, cũng không có rảnh dây dưa với các người. Nhưng mà chỉ cần các người dám đến đây, đến một người tôi giết một người, đến hai người tôi giết hai người!"

Anh vừa dứt lời, hiện trường lại trở nên yên lặng, sau đó trở nên xôn xao.

“Trời ạ! Tôi thấy thằng nhãi Diệp Lâm kia điên rồi

“Anh ta dám nói đến một người giết một người, đến hai người giết hai người ngay trước mặt cổ võ giải”

“Cổ võ không thể chịu nhục! Nếu tôi thật sự là cổ võ giả, thì tôi sẽ giết hết như là giết gà giết vịt vậy! Quả nhiên, người đáng thương tất có chỗ đáng giận!”

Các khách khứa ở hiện trường đều sôi nổi lắc đầu, cho rằng lần này Diệp Lâm chết chắc rồi.

“Haizz... Diệp tiên sinh... cần gì phải như thế chứ?”

Mọi người trong năm đại gia tộc đều cảm thấy tiếc thay cho Diệp Lâm.

Đồng thời, bọn họ không biết Diệp Lâm lấy đây ra tự tin mà đi đối đầu với cổ võ?

Nghe lời nói mạnh miệng của Diệp Lâm, ông cụ Diệp sợ tới mức không biết nên làm gì, chỉ có thể liên tục dập đầu xin lỗi.


“Diệp Lâm?”

Giờ phút này, có lế chỉ có một mình Susan là sẵn lòng chết chung với Diệp Lâm.

Bởi vì đây là con đường do chính cô chọn, và cô không hề hối hận.

“Cậu sợ không?”

Diệp Lâm nhẹ giọng hỏi.

“Sợ!”

Susan nói rồi lại lắc đầu: “Nhưng chỉ cần ở bên cạnh cậu, thì tôi sẽ không sợ nữa!”

“Ha ha!” Diệp Lâm cười nói: “Yên tâm, cứ ở bên cạnh tôi, tôi bảo đảm cậu sẽ không sao!”

Đúng lúc này...

“To gan!”

Ông cụ Ninh Tùng Sơn vẫn luôn kiệm lời đột nhiên hét to lên.

'Thậm chí thanh kiếm khổng lồ trên lưng ông ta cũng vang lên tiếng ầm ầm.


Giống như là đã nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, phát ra một luồng kiếm thế mạnh mẽ, ảnh hưởng đến toàn trường.

“g? Diệp Lâm chợt cẩm nhận được hộp kiếm Vô Tẫn có phản ứng. “Chẳng lẽ...”

Diệp Lâm nhìn thanh kiếm khổng lồ trên lưng ông cụ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thanh kiếm kia đã từng được cất giữ bên trong hộp kiếm?

“Chú ơi!"

Thấy Ninh Tùng Sơn tức giận, định ra tay đánh Diệp Lâm, Ninh Vũ Triết vội vàng ngăn cản.

“Đối phó với loại con kiến này, cần gì chú phải ra tay?” “Cứ để cho cháu là được rồi!”

Nghe vậy, Ninh Tùng Sơn cũng bình tĩnh lại, khôi phục vẻ thản nhiên vừa nấy, dường như là ngầm đồng ý Ninh Vũ Triết thỉnh chiến.

Rốt cuộc thì ông ta là người có thân có phận, cái loại trẻ trâu kiêu ngạo như: Diệp Lâm không xứng để ông ta phải ra tay.

Thậm chí bảo Ninh Vũ Triết ra tay cũng là có chút dùng dao mổ trâu đi giết gà.

Dứt lời, Ninh Vũ Triết nhìn về phía Diệp Lâm, lạnh lùng nói: “Nếu mày tìm chết thì hôm nay tao sẽ thành toàn cho mày!”

Tuy rằng Ninh Vũ Triết muốn tự mình ra tay, nhưng mà Diệp Lâm lại cứ nhìn chằm chằm thanh kiếm khổng lồ trên lưng Ninh Tùng Sơn, dường như trong mắt

Diệp Lâm không hề có đối thủ là Ninh Vũ Triết.

Sắp vào trận chiến, đối thủ lại không nhìn mình một cái nào, đã hoàn toàn chọc giận Ninh Vũ Triết.

“Nhãi ranh, nạp mạng đi!” Lúc Ninh Vũ Triết định ra tay...

“Dừng tay!”

Một tiếng quát nhẹ vang lên. Ngay sau đó, một vóc dáng thướt tha giống như tiên hạ phàm đi vào.

“Nhà họ Ninh... hãy nương tay đi!”
 
Chương 407: C407: Thần cờ bạc gì chứ


Người đàn ông trung niên tên Cao Quang mỉm cười nói: “Nói thần cờ bạc thì hơi quá, đều là do bạn bè coi trọng thôi.”

Tuy rằng anh ta nói năng khiêm tốn, nhưng mặt mày anh ta vẫn không giấu nổi vẻ kiêu ngạo. Anh ta chính là thần cờ bạc số một bên trong người Hoal

“Tôi may mắn quen biết sư phụ tôi, nên mới có thể áo gấm về làng!” Khương Thái Thanh tiếp tục nói: “Sư phụ tôi có thể biến năm mươi nghìn thành một trăm triệu. Các cậu nói xem anh ấy có bản lĩnh hay không?”

“Còn cậu, sư phụ cậu làm được không?” Khương Thái Thanh nhìn về phía Hoa Quốc Đống, hỏi tiếp: “Lúc nấy tôi nói sư phụ cậu không giỏi, cậu có ý kiến gì

không?”

“Ơ..” Hoa Quốc Đống lập tức nghẹn lời.

Bởi vì giữa anh ta và Diệp Lâm không có mị n quan gì về tiền tài. Vậy nên anh ta không rõ ràng lắm năng lực kiếm tiền của Diệp Lâm.

Hoa Quốc Đống hơi khựng lại rồi nói: “Ai cũng có chuyên môn của mình.” “Sư phụ cậu giỏi cờ bạc. Còn sư phụ tôi thì giỏi võ đạo và y thuật.” Ở trong lòng Hoa Quốc Đống, vẫn là sư phụ mình lợi hại hơn một chút.

Nhưng vì đối phương có thể lấy ra một trăm triệu đô la, nên bên anh ta mới có vẻ không bằng thôi.

“Ồ, võ đạo hả?” Lúc này, Khương Thái Thanh cười nói: “Vậy thì lần sau bọn tôi đi sòng bạc nước ngoài, anh tới làm vệ sĩ cho bọn tôi đi, nếu thắng sẽ chia cho anh một phần.”


Với loại khách thắng nhiều, sòng bạc sẽ theo dõi bọn họ. Nếu không có chút năng lực và thủ đoạn thì sẽ bị đánh tơi bời.

Mỗi lần Khương Thái Thanh đi sòng bạc đều sẽ dẫn theo một đội vệ sĩ để bảo vệ anh ta suốt quá trình chơi bời.

“Bảo sư phụ tôi làm vệ sĩ cho các cậu?” Hoa Quốc Đống nổi giận: “Các cậu mời không nổi đâu!”

“Mời không nổi hả?” Khương Thái Thanh cười lạnh: “Một phần của một trăm triệu là một triệu! Với số tiền này, tôi có thể mở được cả một công ty vệ sĩ, sao có thể không mời được sư phụ cậu?”

Dứt lời, Khương Thái Thanh nhìn về phía Diệp Lâm, nói với vẻ khiêu khích: “Thăng nhãi kia, cho anh một triệu đô la để làm vệ sĩ cho bọn tôi, anh có làm không?”

Chắc là người bình thường đều sẽ không cưỡng lại được sức hút của số tiền khổng lồ một triệu đô la.

Đám ăn chơi trác táng xung quanh cũng nhìn về phía Diệp Lâm, cảm thấy anh rất có thể sẽ đồng ý.

“Ha ha...” Không ngờ Diệp Lâm lại lạnh lùng cười nói: “May mắn lắm mới kiếm được một ít, có vậy thôi liền về nước khoe khoang, không sợ lần sau thua sạch sẽ hả?”

Cái gì?


Nghe vậy, Khương Thái Thanh và Cao Quang cùng nhau thay đổi sắc mặt.

“Anh nói cái gì?” Khương Thái Thanh không nhịn được hỏi lại.

“Tôi nói các anh đừng đắc ý quá!” Diệp Lâm nói

“Thần cờ bạc gì chứ? Nhiều lắm chỉ là một con ma bài bạc tầm thường thôi mà cũng dám tự xưng là thần? Chắc là anh chưa từng nhìn thấy thần cờ bạc thật sự rồi!”

Kẻ mới thắng có một trăm triệu mà đã đắc ý, cũng xứng được gọi là thần cờ bạc hay sao?

Phải biết rằng vị sư phụ thứ mười ba của Diệp Lâm mới là thánh cờ bạc hàng thật giá thật. Ở trong mắt ông ấy, tiền thắng một trăm triệu giống như là giấy nháp.

Ông ấy lúc nào cũng dùng sổ đỏ đi đánh bạc. Cho đến tận hôm nay, ông ấy đã thắng được hàng trăm đảo nhỏ ở nước ngoài.

Ông ấy mới thật sự là thánh cờ bạc!

Còn tên kia mới thắng một trăm triệu mà dám tự xưng là thần cờ bạc, Diệp Lâm nghe mà thấy khó chịu!

“Anh nói cái gì?”

Không chỉ có Khương Thái Thanh, mà ngay cả Cao Quang cũng không nhịn được quát lên.

“Tôi đã lăn lộn mấy chục năm ở các sòng bạc nước ngoài, chính là thần cờ bạc ở phố người Hoa, ai có thể làm tôi thua sạch sẽ hả?”

Nghe vậy, Diệp Lâm cười khinh thường: “Tôi!”
 
Chương 407: C407: Thần cờ bạc gì chứ


Người đàn ông trung niên tên Cao Quang mỉm cười nói: “Nói thần cờ bạc thì hơi quá, đều là do bạn bè coi trọng thôi.”

Tuy rằng anh ta nói năng khiêm tốn, nhưng mặt mày anh ta vẫn không giấu nổi vẻ kiêu ngạo. Anh ta chính là thần cờ bạc số một bên trong người Hoal

“Tôi may mắn quen biết sư phụ tôi, nên mới có thể áo gấm về làng!” Khương Thái Thanh tiếp tục nói: “Sư phụ tôi có thể biến năm mươi nghìn thành một trăm triệu. Các cậu nói xem anh ấy có bản lĩnh hay không?”

“Còn cậu, sư phụ cậu làm được không?” Khương Thái Thanh nhìn về phía Hoa Quốc Đống, hỏi tiếp: “Lúc nấy tôi nói sư phụ cậu không giỏi, cậu có ý kiến gì

không?”

“Ơ..” Hoa Quốc Đống lập tức nghẹn lời.

Bởi vì giữa anh ta và Diệp Lâm không có mị n quan gì về tiền tài. Vậy nên anh ta không rõ ràng lắm năng lực kiếm tiền của Diệp Lâm.

Hoa Quốc Đống hơi khựng lại rồi nói: “Ai cũng có chuyên môn của mình.” “Sư phụ cậu giỏi cờ bạc. Còn sư phụ tôi thì giỏi võ đạo và y thuật.” Ở trong lòng Hoa Quốc Đống, vẫn là sư phụ mình lợi hại hơn một chút.

Nhưng vì đối phương có thể lấy ra một trăm triệu đô la, nên bên anh ta mới có vẻ không bằng thôi.

“Ồ, võ đạo hả?” Lúc này, Khương Thái Thanh cười nói: “Vậy thì lần sau bọn tôi đi sòng bạc nước ngoài, anh tới làm vệ sĩ cho bọn tôi đi, nếu thắng sẽ chia cho anh một phần.”


Với loại khách thắng nhiều, sòng bạc sẽ theo dõi bọn họ. Nếu không có chút năng lực và thủ đoạn thì sẽ bị đánh tơi bời.

Mỗi lần Khương Thái Thanh đi sòng bạc đều sẽ dẫn theo một đội vệ sĩ để bảo vệ anh ta suốt quá trình chơi bời.

“Bảo sư phụ tôi làm vệ sĩ cho các cậu?” Hoa Quốc Đống nổi giận: “Các cậu mời không nổi đâu!”

“Mời không nổi hả?” Khương Thái Thanh cười lạnh: “Một phần của một trăm triệu là một triệu! Với số tiền này, tôi có thể mở được cả một công ty vệ sĩ, sao có thể không mời được sư phụ cậu?”

Dứt lời, Khương Thái Thanh nhìn về phía Diệp Lâm, nói với vẻ khiêu khích: “Thăng nhãi kia, cho anh một triệu đô la để làm vệ sĩ cho bọn tôi, anh có làm không?”

Chắc là người bình thường đều sẽ không cưỡng lại được sức hút của số tiền khổng lồ một triệu đô la.

Đám ăn chơi trác táng xung quanh cũng nhìn về phía Diệp Lâm, cảm thấy anh rất có thể sẽ đồng ý.

“Ha ha...” Không ngờ Diệp Lâm lại lạnh lùng cười nói: “May mắn lắm mới kiếm được một ít, có vậy thôi liền về nước khoe khoang, không sợ lần sau thua sạch sẽ hả?”

Cái gì?


Nghe vậy, Khương Thái Thanh và Cao Quang cùng nhau thay đổi sắc mặt.

“Anh nói cái gì?” Khương Thái Thanh không nhịn được hỏi lại.

“Tôi nói các anh đừng đắc ý quá!” Diệp Lâm nói

“Thần cờ bạc gì chứ? Nhiều lắm chỉ là một con ma bài bạc tầm thường thôi mà cũng dám tự xưng là thần? Chắc là anh chưa từng nhìn thấy thần cờ bạc thật sự rồi!”

Kẻ mới thắng có một trăm triệu mà đã đắc ý, cũng xứng được gọi là thần cờ bạc hay sao?

Phải biết rằng vị sư phụ thứ mười ba của Diệp Lâm mới là thánh cờ bạc hàng thật giá thật. Ở trong mắt ông ấy, tiền thắng một trăm triệu giống như là giấy nháp.

Ông ấy lúc nào cũng dùng sổ đỏ đi đánh bạc. Cho đến tận hôm nay, ông ấy đã thắng được hàng trăm đảo nhỏ ở nước ngoài.

Ông ấy mới thật sự là thánh cờ bạc!

Còn tên kia mới thắng một trăm triệu mà dám tự xưng là thần cờ bạc, Diệp Lâm nghe mà thấy khó chịu!

“Anh nói cái gì?”

Không chỉ có Khương Thái Thanh, mà ngay cả Cao Quang cũng không nhịn được quát lên.

“Tôi đã lăn lộn mấy chục năm ở các sòng bạc nước ngoài, chính là thần cờ bạc ở phố người Hoa, ai có thể làm tôi thua sạch sẽ hả?”

Nghe vậy, Diệp Lâm cười khinh thường: “Tôi!”
 
Chương 379: C379: Tiên nữ


Một bộ đồ trắng, lả lướt như tiên.

Khuôn mặt xinh đẹp, phong thái vô song, giống như là tiên hạ phàm, khiến mọi người xung quanh đều nhìn đến ngây người.

Nhất là đàn ông, ai cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác. Còn phụ nữ thì đa số là ghen ghét. Thật sự khó có thể tin nổi trên thế giới này lại có một người xinh đẹp như: vậy!

“Tiên nữ... Đây chính là tiên nữ trong truyền thuyết hay sao?”

“Xinh đẹp quá đi! Đúng là tiên hạ phàm mài!”

“Trong sáng và quyến rũ, đúng là một sự hóa thân hoàn mỹ của phái nữ! Chỉ có thần tiên mới có cái loại khí chất này!”

Không chỉ có khách khứa xung quanh nhìn đến mức ngơ ngác, mà ngay cả Ninh Vũ Triết nhà họ Ninh có xuất thân cổ võ, khoảnh khắc nhìn thấy người đẹp tuyệt trần giống như tiên nữ trước mắt, cũng có chút ngẩn ngơ, thậm chí còn quên là đang đánh nhau với Diệp Lâm nữa.

“Hả?”


Chỉ có Ninh Tùng Sơn nhìn một cái là nhận ra thân phận của cô ta.

Ông ta thầm khó hiểu vì sao cô ta lại đến đây?

“Người đẹp kia... trông hơi quen quen...”

Ninh Vũ Triết nhìn nhìn rồi chợt giật mình, cảm thấy là mình đã gặp cô ta ở đâu rồi.

Hơn nữa, người có được khí chất và ngoại hình vượt mức bình thường như thế, không hề giống người trong thế giới người thường, mà giống như là đến từ cổ võ.

Ninh Vũ Triết vừa giật mình vừa vui mừng: “Chẳng lẽ... cô ấy cũng là cổ võ giả sao?”

“Đúng vậy!”

Ninh Tùng Sơn lạnh lùng nói: “Cô ta cũng là tộc nhân của bảy thị giống chúng taI”


Tuy rằng cô ta là người đẹp, vừa lên sân khấu là có thể hớp hồn chúng sinh. Nhưng mà đối với người tầm tuổi Ninh Tùng Sơn mà nói, thì mọi vẻ xinh đẹp cũng chỉ là lớp da bên ngoài bộ xương mà thôi.

“Thật ạ?”

Ninh Vũ Triết cực kì vui mừng: “Là nhà nào vậy? Con nói trông quen quen mà, hóa ra cũng là cổ võ!”

Nghe vậy, mọi người xung quanh đều giật mình.

“Thảo nào xinh đẹp như tiên nữ, hóa ra cũng là cổ võ giả!”

“Hôm nay cơn gió nào thổi vậy, lại có thêm một vị cổ võ giả đến đây nữa!”

“Nhà họ Diệp đúng là vẻ vang mà, có tới ba vị cổ võ giả tự mình đến đây!”

Lúc này, nghe mọi người bàn tán, ông cụ Diệp cảm thấy hơi mơ hồ, đầu óc. không đủ dùng.

Lại thêm một người cổ võ giả?

Tới đây làm gì?
 
Chương 408: C408: Anh ta


Anh ta?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều ồ lên.

Ai cũng không ngờ sư phụ Hoa Quốc Đống là Diệp Lâm dám thách thức thần cờ bạc ở nước ngoài!

Lúc nãy Hoa Quốc Đống giới thiệu về Diệp Lâm, rõ ràng là nói Diệp Lâm sở trường y thuật!

Người ta nói khác nghề như cách núi, một người sở trường y thuật và võ đạo, sao có thể so được với thần cờ bạc tràn đầy kinh nghiệm được chứ?

“Có phải là sư phụ của Hoa thiếu khoe khoang quá rồi không?”

Đám ăn chơi trác táng không nhịn được châu đầu ghé tai, bàn tán sôi nổi, ai cũng không tin tưởng Diệp Lâm.

“Sư phụ...” Hoa Quốc Đống thấy vậy cũng vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở. Bên mình không hiểu đánh bạc mà sư phụ!


Cần gì phải đi chấp nhặt với một tên ma bài bạc chứ?

Nếu thật sự không nhịn được, thì chờ lát nữa ra ngoài, đánh cho anh ta một trận là được.

Sư phụ anh tuyệt đối đừng rơi vào bẫy của đối phương, rồi thật sự đánh bài bạc gì đó!

“Ha ha, mọi người đều là người trong nhà, bớt nóng hết đi!” Thấy vậy, Bàng Văn Hiên vội vàng ra mặt hòa giải: “Lại đây ngồi, mọi người đã lâu không gặp nhau rồi, cùng uống một ly trước đi! Hầy, cái tên Liễu Thành Đài kia sao còn chưa tới nữa? Còn thiếu một mình cậu ta thôi!”

Bàng Văn Hiên nói sang chuyện khác.

Nhưng mà Khương Thái Thanh không tiếp lời, cứ nhìn chằm chằm Diệp Lâm hỏi: “Anh vừa mới nói gì?”

“Anh trù ẻo tôi cũng được đi, nhưng anh thế mà lại dám dõng dạc nói rằng anh sẽ làm cho bọn tôi thua sạch sẽ?”


Dứt lời, Khương Thái Thanh đập lên bàn một cái, nói: “Được lắm, vậy anh có dám chơi một ván với tôi không?”

Cứ nhắc đến bài bạc là Khương Thái Thanh lại thích thú. “Để tôi xem anh làm sao để thắng tôi?”

Thấy vậy, Hoa Quốc Đống vội vàng đi lên khuyên nhủ: “Khương thiếu, thôi bỏ đi, sư phụ tôi đang nói đùa với các cậu đấy!”

“Nói đùa hả?” Khương Thái Thanh cười lạnh: “Tôi thấy anh ta không hề nói đùa!”

“Hoa thiếu, hay là chúng ta cứ để cho sư phụ của từng người ra mặt chơi một ván? Sao hả? Cậu dám ứng chiến hay không?” . Truyện Dị Giới

“Lúc nấy tôi nói sư phụ cậu không giỏi, cậu không phục đúng không? Không phục thì đi ra so một ván đi!”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức im lặng.

Nếu so đánh nhau thì anh ta dám thay Diệp Lâm đồng ý. Rốt cuộc thì dù đố phương có mười người cũng không phải là đối thủ của sư phụ mình.

Nhưng mà đối phương muốn so đánh bạc, cái này nằm ngoài năng lực của sư phụ mình.
 
Chương 408: C408: Anh ta


Anh ta?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều ồ lên.

Ai cũng không ngờ sư phụ Hoa Quốc Đống là Diệp Lâm dám thách thức thần cờ bạc ở nước ngoài!

Lúc nãy Hoa Quốc Đống giới thiệu về Diệp Lâm, rõ ràng là nói Diệp Lâm sở trường y thuật!

Người ta nói khác nghề như cách núi, một người sở trường y thuật và võ đạo, sao có thể so được với thần cờ bạc tràn đầy kinh nghiệm được chứ?

“Có phải là sư phụ của Hoa thiếu khoe khoang quá rồi không?”

Đám ăn chơi trác táng không nhịn được châu đầu ghé tai, bàn tán sôi nổi, ai cũng không tin tưởng Diệp Lâm.

“Sư phụ...” Hoa Quốc Đống thấy vậy cũng vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở. Bên mình không hiểu đánh bạc mà sư phụ!


Cần gì phải đi chấp nhặt với một tên ma bài bạc chứ?

Nếu thật sự không nhịn được, thì chờ lát nữa ra ngoài, đánh cho anh ta một trận là được.

Sư phụ anh tuyệt đối đừng rơi vào bẫy của đối phương, rồi thật sự đánh bài bạc gì đó!

“Ha ha, mọi người đều là người trong nhà, bớt nóng hết đi!” Thấy vậy, Bàng Văn Hiên vội vàng ra mặt hòa giải: “Lại đây ngồi, mọi người đã lâu không gặp nhau rồi, cùng uống một ly trước đi! Hầy, cái tên Liễu Thành Đài kia sao còn chưa tới nữa? Còn thiếu một mình cậu ta thôi!”

Bàng Văn Hiên nói sang chuyện khác.

Nhưng mà Khương Thái Thanh không tiếp lời, cứ nhìn chằm chằm Diệp Lâm hỏi: “Anh vừa mới nói gì?”

“Anh trù ẻo tôi cũng được đi, nhưng anh thế mà lại dám dõng dạc nói rằng anh sẽ làm cho bọn tôi thua sạch sẽ?”


Dứt lời, Khương Thái Thanh đập lên bàn một cái, nói: “Được lắm, vậy anh có dám chơi một ván với tôi không?”

Cứ nhắc đến bài bạc là Khương Thái Thanh lại thích thú. “Để tôi xem anh làm sao để thắng tôi?”

Thấy vậy, Hoa Quốc Đống vội vàng đi lên khuyên nhủ: “Khương thiếu, thôi bỏ đi, sư phụ tôi đang nói đùa với các cậu đấy!”

“Nói đùa hả?” Khương Thái Thanh cười lạnh: “Tôi thấy anh ta không hề nói đùa!”

“Hoa thiếu, hay là chúng ta cứ để cho sư phụ của từng người ra mặt chơi một ván? Sao hả? Cậu dám ứng chiến hay không?” . Truyện Dị Giới

“Lúc nấy tôi nói sư phụ cậu không giỏi, cậu không phục đúng không? Không phục thì đi ra so một ván đi!”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức im lặng.

Nếu so đánh nhau thì anh ta dám thay Diệp Lâm đồng ý. Rốt cuộc thì dù đố phương có mười người cũng không phải là đối thủ của sư phụ mình.

Nhưng mà đối phương muốn so đánh bạc, cái này nằm ngoài năng lực của sư phụ mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom